1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[xuyên không, cung đấu] Thịnh Thế Đích Phi-Phượng Khinh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 25. Bị Làm Bia Đỡ Đạn

      Editor: Tiểu Mộng
      Beta: Tiểu Ly

      Trải qua gần hai canh giờ thi đấu, cuối cùng cũng chọn được những người xuất sắc nhất của mỗi hạng mục. Thành tích của Diệp Oánh hơi kém chút so với năm ngoái, tuy rằng lúc sau cũng cố gắng biểu diễn màn múa phi tiên mới miễn cưỡng đặt ngang tầm bất phân thắng bại cùng với công chúa Tê Hà, được xếp đồng hạng nhất. Về cầm kỹ bị người có danh xưng là cầm kỹ tuyệt nhất kinh thành, Phượng Tam công tử phủ quyết, cho nên sau đó bị thiên kim Liễu gia, Liễu Như Vân đánh bại, tụt xuống hạng nhì. Ở hạng mục thi phú cũng được xếp thứ ba, thế nhưng Diệp Oánh thực khó giấu được vẻ mặt ủy khuất thất bại. Ngược lại là công chúa Tê Hà, tuy rằng là người ngoài nhưng lại biểu diễn rất xuất sắc, xếp thứ ba tài đánh đàn, thứ nhất thư pháp, thứ nhì kỳ nghệ, thành tích vô cùng ấn tượng. Như vậy, cho đến nay, công chúa Tê Hà, với hai giải nhất, giải nhì, giải ba, trở thành khôi thủ (người đứng đầu) của Bách Hoa thịnh hội lần này.

      Trưởng công chúa Chiêu Dương đương nhiên là hết sức hài lòng với kết quả này, mấy vị bình thẩm khán đài cũng thêm vài phần tán thưởng với công chúa ngoại quốc này. Ngay lúc lão đại nhân Tô Triết muốn tuyên bố kết quả của Bách Hoa thịnh hội, công chúa Tê Hà ghé tai mấy câu với Trưởng công chúa Chiêu Dương, sau đó đứng lên khom người tạ lỗi với mấy người Tô Triết, xoay người trở lại lạnh lùng nhìn về phía Diệp Oánh mang vẻ mặt ảm đạm phía dưới đài.

      “Mong các vị thứ lỗi, Tê Hà muốn thỉnh cầu Diệp tứ tiểu thư lại lần nữa tỷ thí vũ đạo.” Công chúa Tê Hà cất cao giọng , cả hội trường lại trở nên ồn ào mảnh.

      Phượng Chi Dao lười biếng tựa vào thành ghế, nhìn công chúa Tê Hà cười, : “Có thể chiêm ngưỡng tài múa của công chúa và mỹ nhân đệ nhất kinh thành lần nữa, chắn chắn rằng mọi người ngồi đây đều rất vui mừng. Chỉ là, chẳng biết vì sao lại phải so lại?”

      Công chúa Tê Hà ngẩng cao đầu, ngạo nghễ : “Trung Nguyên các vị phải có câu “Văn có đệ nhất, Võ có đệ nhị” sao? Tuy rằng vũ đạo phải là võ nhưng bổn công chúa cũng quen cùng xếp đồng hạng với người khác.” Vừa vừa nhìn Diệp Oánh cách khinh thường, chỉ còn mỗi nước thẳng ra là Diệp Oánh xứng xếp đồng hạng nhất với nàng. Sắc mặt Diệp Oánh ở dưới đài ngay lập tức trở nên trắng bệch, thân ảnh mảnh khảnh lung lay giống như sắp đổ. Trong mắt mọi người xung quanh đây, họ đều thấy rằng hành động của công chúa Tê Hà là khinh người quá đáng, thế nhưng công chúa Tê Hà lại chẳng thèm để ý đến ánh mắt của những người khác, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Diệp Oánh.

      Phượng Chi Dao lười biếng đảo con mắt qua nhìn Mặc Cảnh Lê mang vẻ mặt trầm ngồi ở bên cạnh, cười : “Lê Vương điện hạ, ý của ngài thế nào? Dù sao … Diệp Tứ tiểu thư cũng là vị hôn thê của ngài đấy.”

      Mặc Cảnh Lê nhìn thoáng qua Diệp Oánh ở dưới đài, trong đôi mắt lãnh đạm nhiều hơn tia dao động, thản nhiên : “Đây là công chúa Tê Hà bất mãn với đánh giá của Dao Cơ.”

      Dao Cơ điềm nhiên cười, khiến cho tất cả mọi người nhất thời đều bị mê hoặc: “Nếu như công chúa Tê Hà còn có thể biểu diễn điệu nhảy mỹ lệ hơn, Dao Cơ tất nhiên nguyện ý thưởng thức. Chỉ là biết Dao Cơ có thể có được vinh hạnh này hay ?”

      Mặc Cảnh Lê im lặng . Tuy rằng cũng hiểu lắm về vũ đạo thế nhưng dựa theo đánh giá của Dao Cơ lúc trước, Mặc Cảnh Lê cho rằng khả năng vũ đạo của công chúa Tê Hà và Diệp Oánh chắc hẳn cũng chỉ sàn sàn như nhau. Chỉ là, vũ đạo là loại kỹ nghệ phụ thuộc vào con mắt để đánh giá. Cho dù bản lĩnh của hai người kém nhau bao nhiêu nhưng công chúa Tê Hà linh động hoạt bát lại càng khiến người khác thích hơn Diệp Oánh uyển chuyển xuất trần. Tình huống như này cũng có thể gọi là cao siêu quá ít người hiểu được. Nếu Diệp Oánh lại bại dưới tay công chúa Tê Hà… Thời gian trôi qua, đôi lông mày đẹp đẽ của Mặc Cảnh Lê cứ dần nhíu lại.

      Thấy lời nào, Trưởng công chúa Chiêu Dương ngồi thủ tọa có chút vui nhăn hàng mi thanh tú lại : “Cảnh Lê.”

      “Ai ui…”

      tiếng kêu vang lên phía dưới đài, sau đó lại vang lên tiếng lanh lảnh của đồ sứ rơi vỡ. Mọi người nhìn về phía thanh phát ra, thấy nha đầu bên cạnh Diệp Oánh quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, sắc mặc Diệp Oánh trắng bệch, ôm lấy cánh tay trái, cánh tay trái bị ướt mảnh. Hẳn là vừa rồi nha đầu kia bưng trà hầu hạ vô ý làm đổ trà lên người Diệp Oánh.

      “Oánh Nhi…” Mặc Cảnh Lê đứng dậy nhảy xuống dưới đài, ôm Diệp Oánh vào ngực, cước đá văng nha đầu quỳ mặt đất: “Cút ngay!”

      Khuôn mặt Trưởng công chúa đài lập tức trở nên xanh đen, nha đầu bị Mặc Cảnh Lê đá là người của phủ Trưởng công chúa: “Người đâu, mau mời Thái y tới khám và chữa trị cho Diệp tiểu thư.”

      Các thiếu nữ có mặt đều có chút kinh ngạc vì tình huống bất ngờ xảy ra. Tuy rằng mỗi người đều hết sức duy trì dáng vẻ tiểu thư khuê các của mình nhưng các nàng vẫn thầm dùng các phương thức để trao đổi với nhau.

      “Này A Ly, ngươi cũng phải cẩn thận chút, muội muội này của ngươi ngoan độc!” Ngồi với nhau mấy canh giờ, Mộ Dung Đình từ chỗ gọi là Diệp tiểu thư chuyển sang Diệp Ly, bây giờ lại biến thành A Ly cách thân mật. Nếu muốn nàng nghĩ là nha đầu kia cẩn thận mà làm đổ nước lên người Diệp Oánh, Mộ Dung Đình có chết cũng tin. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, công chúa Tê Hà vừa đưa ra lời khiêu chiến, ở bên này Diệp Oánh ngay lập tức bị bỏng rồi.

      Hoa Thiên Hương nhíu nhíu mày: “ biết vì sao, ta lại có dự cảm hay.”

      Diệp Ly nhướng mày, chưa kịp chuyện nghe thấy giọng yếu ớt mà tiếc nuối của Diệp Oánh tựa vào trong ngực Mặc Cảnh Lê, với công chúa Tê Hà: “Công chúa, có lỗi. Chỉ sợ là Diệp Oánh thể tỷ thí với công chúa rồi. Nếu công chúa phục… bằng mời tỷ tỷ thay thế Diệp Oánh lúc. Tỷ tỷ là đích nữ của phủ Thượng thư, chắc hẳn bôi nhọ danh dự của công chúa. Tỷ tỷ, tỷ xem có đúng ?”

      Nghe vậy, vẻ mặt trước nay vốn rất bình tĩnh của Diệp Ly trầm hẳn xuống. Diệp Oánh làm sao có thể biết rằng nàng hiểu nhảy múa? Nếu thua, tất nhiên là bởi vì Diệp Ly nàng vô dụng mà làm mất thể diện của phủ Thượng thư, chứ phải là vì Diệp Oánh tài năng bằng công chúa Tê Hà. Vừa tránh được khả năng thua công chúa Tê Hà, lại vừa có thể làm cho Diệp Ly mất thể diện ngay trong lần đầu tiên tham gia thịnh hội, Diệp Oánh quả nhiên là giỏi tính toán.

      “Cứ làm theo lời Oánh Nhi !” Mặc Cảnh Lê kiên nhẫn mà trực tiếp hạ lệnh, đợi Thái y đến ôm lấy Diệp Oánh chuẩn bị rời khỏi hội trường.

      Nhìn bóng lưng rời chút do dự của Mặc Cảnh Lê, ánh mắt của Trưởng công chúa chìm xuống, lúc lâu sau mới trầm giọng : “ như vậy Diệp tam tiểu thư thay thế Diệp tứ tiểu thư thi đấu .”

      Diệp Ly im lặng, ai nghĩ tới chuyện hỏi nàng có biết nhảy hay sao?

      Ánh mắt của tất cả mọi người dường như đều tập trung về phía Diệp Ly. Mấy người Tần Tranh cũng nhìn nàng. Tuy rằng lúc trước còn ồn ào ép Diệp Ly đoạt giải nhưng các nàng cũng có ý ép Diệp Ly . Chưa đến mọi người là bằng hữu mới kết giao, chỉ cần nghĩ đến quan hệ tương lai của Tần Tranh và Diệp Ly, các nàng cũng thể hại nàng ấy được.

      Công chúa Tê Hà vô cùng tức giận trong lòng khi nhìn thấy Mặc Cảnh Lê đối tốt với Diệp Oánh rồi rời , vừa lúc đó, Diệp Ly bị Mặc Cảnh Lê đẩy ra làm thế thân lại chính là vị hôn thê trước đây của Mặc Cảnh Lê. Vì vậy, công chúa Tê Hà trong cơn tức giận ngút trời bèn trực tiếp nhìn về phía Diệp Ly, đôi lông mày tinh xảo khẽ chớp: “Diệp tiểu thư, mời ngươi lên trước .”

      Diệp Ly bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn vào ánh mắt căm hận của công chúa Tê Hà, suy nghĩ chút rồi mới mở miệng : “Ta nhận thua.”

      Tất cả mọi người, kể cả công chúa Tê Hà đều vô cùng ngạc nhiên, lúc lâu sau công chúa Tê Hà mới khôi phục lại tinh thần, tức giận nhìn Diệp Ly mà : “Ngươi khinh thường bản công chúa sao? Bản công chúa cần ngươi nhường.”

      Diệp Ly bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta khinh thường công chúa, ta lòng nhận thua.”

      “Chưa thi đấu nhận thua, bản công chúa cho dù có thắng cũng là thắng quang minh chính đại.”

      Vậy bắt người biết nhảy phải nhảy mới là quang minh chính đại sao? Diệp Ly than tiếng, chân thành nhìn về phía công chúa Tê Hà tức giận đến trợn mắt: “Công chúa, ta biết múa.” Cho nên ngươi bị Diệp Oánh đùa bỡn rồi.

      “Ha ha, muốn người biết múa ra để tỷ thí thay, Lê Vương điện hạ và Lê Vương phi tương lai là có trí sáng tạo.” Giọng lười biếng của Phượng Chi Dao truyền tới, trong đó tràn đầy mùi vị hả hê.

      Công chúa Tê Hà cũng sững sờ: “Tại sao ngươi lại biết múa?”

      “Bởi vì vũ đạo phải là mục bắt buộc phải học của các thiếu nữ Đại Sở. Tin chắc rằng nhiều vị tiểu thư ngồi đây cũng biết múa.” Diệp Ly thẳng thắn trả lời. biết múa cũng phải là chuyện gì đáng xấu hổ, thực tế, có rất ít các tiểu thư khuê tú Đại Sở chuyên tâm học múa, trừ phi là bản thân lòng thích hoặc gia đình có chủ ý muốn cho nữ nhi tiến cung.

      Diệp Ly rằng mình biết múa mà cứ bắt buộc nàng ta phải ra nhảy đó chính là hành động cố ý gây rồi… Công chúa Tê Hà cũng hiểu ra mình bị Diệp Oánh đùa bỡn, chỉ có thể tạm thời đè nén lửa giận trong lòng xuống. Nhìn chằm chằm vào thiếu nữ áo xanh bình tĩnh, thanh nhã đứng dưới đài, ánh mắt nàng khẽ chớp lên rồi lại : “Vừa rồi cũng thấy Diệp tiểu thư ra sân tranh tài lần nào. Nếu Diệp tứ tiểu thư tin tưởng tỷ tỷ của mình như vậy, xin mời Diệp tiểu thư thể sở trường khác . Hay là…” Lại cười như cười nhìn Diệp Ly, hơi ngừng chút mới cao giọng tiếp: “Hay là Diệp tiểu thư biết cái gì hết?”

      Diệp Ly cúi đầu im lặng lát, ngẩng đầu lên nhìn lướt qua công chúa Tê Hà cái rồi mới : “ vậy, Diệp Ly xin bêu xấu.”
      tart_trunghonglak thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 26. Khôi Thủ (Người Đứng Đầu) Bách Hoa.
      Editor: Tiểu Mộng
      Beta: Tiểu Tuyền

      vậy, Diệp Ly xin bêu xấu.”

      “Ly Nhi…” Tần Tranh lo lắng kêu lên, Mộ Dung Đình và Hoa Thiên Hương cũng lo lắng nhìn Diệp Ly. Diệp Ly mở to hai mắt nhìn lại các nàng, rồi mỉm cười lắc đầu. Tần Tranh nhìn thấy bộ dáng tươi cười của nàng hề miễn cưỡng, trong lòng mới bớt lo lắng chút. Nghĩ lại mẫu thân của Ly Nhi năm đó cũng là tài nữ đệ nhất kinh thành, ông ngoại nàng lại là người đứng đầu phái Thanh Lưu (chỉ những người có học vấn cao) khắp thiên hạ. Cho dù bình thường quá quan tâm đến chắc hẳn những gì nên học đều học qua.

      Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Ly về nơi đặt giấy bút, im lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi đặt bút viết lên tờ giấy Tuyên Thành.

      đài cao, Phượng Chi Dao thích thú nhìn thiếu nữ váy xanh vẽ tranh mà lơ đãng gật đầu. Dao Cơ ngồi cạnh liếc nhìn cái, rồi cười , : “Phượng Tam rất coi trọng Diệp Tam tiểu thư phải?” Phượng Chi Dao sờ sờ mũi, cười : “Nàng ta phải rất thú vị sao? Ít nhất cũng tầm thường như lời đồn.” Chỉ với thái độ gặp biến sợ này cũng đủ để Phượng Chi Dao xem trọng rồi, huống hồ lần trước nàng ta còn khiến cho Mặc Cảnh Lê phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Có khi lần này A Nghiêu lấy được Vương phi tệ.

      Thế tử Mộc Dương Hầu cũng có hứng thú với chủ đề của hai người: “Phượng Tam biết Diệp Tam tiểu thư sao?”

      Phượng Chi Dao lắc đầu: “Ngươi vừa hồi kinh nên chắc biết. Đó là Định vương phi tương lai.”

      “Mặc Tu Nghiêu?” Mộc Dương cau mày, thuở thiếu niên cũng có chút giao tình với Mặc Tu Nghiêu, nhưng kể từ sau khi Mặc Tu Nghiêu gặp chuyện may cả hai hề gặp mặt.

      Phượng Chi Dao gật đầu: “Đúng vậy. Ngươi thấy sao?”

      Mộc Dương nhướng mày: “Mặc Cảnh Lê quả là có mắt.”

      Dao Cơ nhịn được liền cười khẽ tiếng, che miệng : “Xem ra Phượng Tam và Mộc công tử đều coi trọng Diệp Tam tiểu thư.”

      Hai người có trả lời, nhưng đều đưa mắt nhìn về thiếu nữ áo xanh múa bút. Đều xuất thân từ danh môn vọng tộc, nên bọn họ hiển nhiên hiểu ý nhau. liên quan đến dung mạo hay tài hoa, so với Diệp Oánh Diệp Ly phù hợp với vị trí chủ mẫu của đại gia tộc hoặc Vương phủ hơn. biết Mặc Cảnh Lê xuất thân từ hoàng gia kia bị Thái Hậu, Thái Phi làm hư hay là Diệp Oánh kia có khả năng bất phàm mà người ngoài biết?

      Mọi người chỉ phải đợi lúc, chưa tới thời gian ném nhang, Diệp Ly dừng bút. Trưởng công chúa sai người lấy tác phẩm của Diệp Ly qua, sau đó đem giấy Tuyên Thành trãi rộng mặt bàn, mọi người mơ hồ nhìn thấy bức tranh vẽ hoa mẫu đơn. Ba người Tần Tranh khẽ thở phào nhõm, dù có được xếp hạng hay , nhưng trong thời gian ngắn mà hoàn thành bức vẽ mẫu đơn như vậy cũng quá tệ, ít nhất Diệp Ly bị mất mặt. Bức vẽ trước hết được mang lên sáu vị bình thẩm đánh giá ngồi ở ghế thẩm định và nhận xét. Lão đại nhân Tô Triết nhìn bức họa liền nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Ly vẫn đứng yên ở cạnh bàn rồi lại cúi đầu xem thêm chút mới đưa cho Lại Bộ Thị Lang Mạc Tiệm. Mạc Tiệm cũng nhíu mày, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Ly, lúc lâu sau ông mới giao bức họa cho người bên cạnh.

      Phản ứng khác thường của nhóm bình thẩm khiến cho các tiểu thư bên dưới tò mò đánh giá Diệp Ly, và hiếu kỳ về tác phẩm của nàng.

      Phượng Chi Dao là người cuối cùng đánh giá bức họa, rồi giao cho thị nữ dâng lên Trưởng công chúa Chiêu Dương, vài người khác cũng thảo luận rồi đưa ra kết quả. Tô Triết tuyên bố: “Con Hộ bộ Thượng thư, tiểu thư Diệp Ly, thư pháp dệ nhất, thi từ đệ nhất, hoạt tác hạng bốn.”

      “A Ly.” Nghe được kết quả, Mộ Dung Đình vui mừng reo lên. Những người khác cũng nhìn Diệp Ly với ánh mắt kinh dị. Diệp Ly hướng lên đài khẽ khom người hành lễ rồi mới xoay người trở về chỗ ngồi. Mộ Dung Đình giơ tay vỗ vỗ nàng, cười : “Còn mình giỏi, hóa ra là thâm tàng bất lộ.” Diệp Ly cười khổ: “Mưu lợi thôi mà.”

      Hoa Thiên Hương cười : “Dù sao cứ vui lên . A Ly, chúc mừng.” Tần Tranh mím môi mỉm cười, gật đầu với nàng, Diệp Ly cũng cười đáp lại tiếng.

      Nghe lời tuyên bố của lão đại nhân Tô Triết, nhất thời công chúa Tê Hà thay đổi sắc mặt, cũng màng đến lễ nghi, tới bên cạnh Trưởng công chúa Chiêu Dương nhìn bức họa của Diệp Ly, lúc lâu sau mới dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn Diệp Ly, nhưng gì thêm nữa. Thị nữ bên người Trưởng công chúa mang bức họa xuống cho các tiểu thư cũng ngắm nhìn, dù sao cũng vì tác phẩm này của Diệp Ly làm thay đổi thứ hạng trận đấu, cho nên phải khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục. Thiếu nữ vốn đoạt hạng nhất trong thi từ, cũng là người xuất thân thư hương, sau khi xem xong tác phẩm của Diệp Ly, rất thấu tình đạt lý : “Tuy thua, nhưng thua dưới tay hậu nhân của Thanh Vân tiên sinh cũng coi là vinh quang.” Quả rất phong độ, khiến cho mọi người thêm mến. Mộ Dung Đình nhận được bức tranh vội cùng hai bằng hữu thưởng thức, Tần Tranh cũng khen tiếng: “Thơ hay.” Rồi đọc bài thơ lên:

      Lạc tẫn tàn hồng thủy thổ phương,

      Giai danh hoán tác bách hoa vương.

      Cạnh khoa thiên hạ vô song diễm,

      Độc lập nhân gian đệ nhất hương.

      Dịch Thơ

      Hoa rụng cánh tàn mới toả thơm,
      Tên hay người gọi “Bách hoa vương”.
      Khoe rằng vẻ đẹp đâu sánh,
      Đệ nhất nhân gian thứ hương.



      Bài thơ Mẫu Đơn của Bì Nhật Hưu (theo thivien.net)


      Hoa Thiên Hương cười : “Thơ hay, chữ cũng đẹp. A Ly, ngươi học chữ với ai vậy? Ta cũng muốn bái sư.”

      Diệp Ly cười : “Khi còn bé được vị tiên sinh họ Liễu dạy dỗ. Luyện nhiều năm cuối cùng cũng tạm coi được chút.” Kiếp trước, lúc sáu tuổi học vỡ lòng, nàng bắt đầu tập viết thể chữ liễu, thêm cả kiếp này nữa trước trước sau sau cũng được hai mươi năm. Nếu vẫn ra sao chỉ có thể nàng quá ngu ngốc.

      Tần Tranh cũng là người say mê thư họa, nên ngừng hâm mộ: “May mắn quá , Ly nhi, sau này muội cũng phải viết cho ta vài chữ.”

      Diệp Ly gật đầu: “Được thôi, sau này ta đưa.”

      “Nhớ nhé, ta chờ muội.”

      “Ta cũng muốn…” Hoa Thiên Hương và Mộ Dung Đình cũng tranh phần, Diệp Ly phải đáp ứng viết cho mỗi người phần mới yên.

      “Ta cũng nhận thua.” Những người khác đều chấp nhận kết quả của người bình thẩm, dù cam lòng công chúa Tê Hà cũng phải cắn răng chấp nhận thôi. Trưởng công chúa Chiêu Dương nhìn bộ dáng cam lòng của công chúa Tê Hà chỉ khẽ thở dài tiếng kéo nàng đến trước mặt để an ủi. Tê Hà mới tới Đại Sở, tuổi trẻ khí thịnh nên thể chịu thua nổi, tính tình này của nàng biết là tốt hay xấu.

      “Nếu vậy .. người đứng đầu Bách Hoa Thịnh Hội năm nay chính là Diệp Tam tiểu thư của phủ Hộ bộ Thượng thư.” Thấy tất cả mọi người đều có ý kiến gì, lão đại nhân Tô Triết liền thay mặt ban bình thẩm tuyên bố kết quả cuối cùng.

      Phượng Chi Dao cười như gió xuân thêm câu : “Tất nhiên nếu ai phục có thể khiêu chiến Diệp Tam tiểu thư, chắc hẳn Diệp Tam tiểu thư cũng vui lòng tiếp nhận khiêu chiến. Đúng ?”

      Diệp Ly ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Phượng Chi Dao nhìn mình, tuy bộ dạng có chút ngả ngớn nhưng lại có gì ác ý.

      Người đứng đầu mới của Bách Hoa Thịnh Hội năm nay lả Diệp Ly, dưới thúc giục của đám người Tần Tranh, chậm rãi lên đài cao, được đích thân Trưởng công chúa trao cho phần thưởng năm nay, là niềm mơ ước của tất cả những xinh đẹp, Trú nhan châu, tử ngọc sai, Tuyết cầm. Đối với thắng lợi gần như là bằng cách ăn gian này, Diệp Ly cảm thấy chột dạ hay áy náy gì cả, nhưng cũng cảm thấy đắc ý. So sánh giữa việc mất mặt và hành xử thủ đoạn tất nhiên nàng phải chọn cái gì có lợi cho mình rồi.

      “Diệp Tam tiểu thư, ngờ rằng Diệp Thượng thư lại có vị thiên kim xuất sắc như vậy.” Trưởng công chúa nhìn thiếu nữ váy xanh trước mặt, thần sắc hơi buồn bã nhìn Diệp Ly: “Năm đó, bổn cung và mẫu thân ngươi cũng có chút giao tình, sau này rảnh rỗi hãy đến phủ công chúa chút.”

      Diệp Ly cung kính mỉm cười: “Đa tạ Trưởng công chúa. Nhận được lời mời của Trưởng công chúa chính là phúc phận của Diệp Ly.”

      “Đứa trẻ ngoan, thôi.” Trưởng công chúa tiếng khen ngợi với Diệp Ly.

      Diệp Ly hoàn lễ với Trưởng công chúa rồi mới quay sang mỉm cười, phúc thân với mấy vị bình thẩm, sau đó cầm lễ vật xuống phía dưới.
      tart_trung, Mai Trinhhonglak thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 27. Bảo châu Trú nhan.
      Editor: Tiểu Mộng
      Beta: Tiểu Tuyền

      “Ngươi cái gì? Diệp Ly đoạt khôi thủ bách hoa?”

      Tại Diệp phủ, trong Hồi Tuyết các, giọng luôn dịu dàng ôn nhu của Diệp Oánh trở nên chói tai. Nha đầu hầu hạ quỳ trong sảnh được trang trí ưa nhã, trong lòng run sợ, trả lời: “Bẩm…bẩm tiểu thư… đúng là bên ngoài đồn đại như vậy. tại tam tiểu thư trở về phủ rồi. Ngoài ra,… có người của phủ Ngự sử Tần gia, phủ Hoa quốc công, phủ Dương Uy tướng quân, phủ Thừa tướng, phủ Thượng thư bộ Lễ đều tới đưa lễ vật chúc mừng Tam tiểu thư đoạt giải nhất.” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Oánh trở nên vặn vẹo, nàng vung tay gạt hết tất cả mọi đồ đạc bàn xuống đất. Nha đầu quỳ gối dưới đất bị ném trúng cũng dám kêu đau, vội vàng : “Xin tiểu thư bớt giận…”

      “Bớt giận? Diệp Ly, con tiện nhân Diệp Ly kia sao có thể trở thành khôi thủ bách hoa chứ?” Diệp Oánh kêu lên khó tin. Nàng đẩy Diệp Ly ra chính vì mấy năm nay mẫu thân mời thầy về dạy cho nàng ta, bây giờ ra đấu với công chúa Tê Hà nhất định thắng nổi, chắc chắn bị mất mặt. Đến lúc đó, tuy nàng nhận được khôi thủ của Bách Hoa Thịnh Hội năm nay nhưng đó là thua vì đấu, có gì phải xấu hổ cả. Quan trọng hơn, khi đó mọi người đều biết, chỉ có Diệp Oánh này mới là nữ nhi ưu tú nhất Diệp gia, dù Diệp Ly là cháu của Từ gia cũng sánh bằng.

      Mặc dù giận dữ nhưng Diệp Oánh nhanh chóng tỉnh táo lại, khôi phục vẻ ôn nhu, văn nhã như bình thường, đứng dậy : “Tất cả đứng lên , chúng ta tới chỗ của mẫu thân xem chút.”

      Bọn nha đầu trong phòng khách thầm thở phào nhõm, vội vàng dọn dẹp rồi nhanh chóng giúp Diệp Oánh sửa sang lại tư dung, theo Diệp Oánh sang gặp Vương thị.

      Trong Vinh Nhạc đường.

      Diệp Ly trầm tĩnh, đoan trang ngồi đó, mặc cho Diệp lão phu nhân, Diệp Thượng thư cùng Vương thị đánh giá mình. Diệp lão phu nhân cười từ ái với Diệp Li: “Ly nhi hổ là đích nữ của Diệp gia ta, hôm nay bỗng nổi tiếng, Diệp gia chúng ta có hai khôi thủ bách hoa. Trong kinh thành này có ai khen nhà chúng ta dạy con giỏi chứ.”

      Diệp Ly mím môi cười : “Tổ mẫu quá khen, là nhờ tổ mẫu và phụ thân dạy dỗ tốt.”

      Diệp Thượng thư nhìn con trầm tính, đoan trang với vẻ mặt rất phức tạp. con mà ông chưa bao giờ lòng quan tâm này hoàn toàn khác với những đứa con khác của , mới nhìn qua có vẻ tầm thường nhưng nếu quan sát kĩ thấy được khí độ ung dung, tao nhã. Điều này khiến ông nhớ tới lần đầu tiên gặp thê tử của mình, cũng lạnh nhạt và ưu nhã như vậy. Mỹ lệ đến khiến người ta bị mê hoặc nhưng cũng ưu nhã khiến cho người ta sinh lòng tự ti. Cho dù phải lớn lên ở Từ gia, cũng được nuôi dạy đàng hoàng, nhưng với huyết mạch Từ gia, những con khác của ông sao có thể sánh bằng chứ? Nhớ tới những lời nghe được về biểu của mấy nữ nhi ở thịnh hội bách hoa, Diệp Thượng thư lại nghĩ tới Diệp Dung bị mẫu thân và Vương thị làm hư, trong lòng khỏi tiếc nuối: Tại sao Ly nhi phải là con trai?

      “Tần gia, Từ gia, phủ Hoa quốc công, Liễu phủ… đều sai người đến tặng lễ, nhất định chúng ta phải đáp lại cho cẩn thận.” Diệp lão phu nhân căn dặn Vương thị ngồi ngay ngắn ở đó.

      Vương thị vội vàng che giấu ánh mắt, cung kính đáp lời: “Lão phu nhân yên tâm, con dâu hiểu .”

      Diệp lão phu nhân hài lòng gật đầu: “Còn những phần lễ vật này, hãy mang hết đến Thanh Dật hiên . Ly nhi thích gì, đồ trang sức, xiêm y… đặt làm thêm chút. Thiệp mời của các phủ, mặc dù cần toàn bộ nhưng cũng thể đến nhà nào. Đừng làm mất thể diện Diệp gia.” Diệp Ly còn chưa đáp lời nha đầu ngoài cửa thông báo Tứ tiểu thư tới.

      Diệp Oánh đổi bộ ý phục màu trắng đơn bạc, sắc mặt cũng tái nhợt, càng ra vẻ yếu ớt, mảnh mai. Vịn tay người hầu vào thỉnh an lão phu nhân, Diệp Thượng thư và Vương thị xong, mới nghiêm mặt : “Oánh nhi khiến Diệp gia mất mặt, xin tổ mẫu và phụ thân trách phạt.”

      Diệp lão phu nhân khẽ nhếch đôi lông mày hoa râm, nhìn Diệp Thượng thư gì. Diệp Oánh từ trước giờ đều được Diệp Thượng thư hết mực sủng ái, còn sủng ái hơn so với Diệp Chiêu nghi vào cung, sao nỡ trách phạt nàng. Vương thị liền vội ôm con vào trong lòng, giọng an ủi: “Đứa này, làm sao trách con được? Nếu phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khôi thủ bách hoa năm nay chắc chắn vẫn là của Oánh nhi.” Diệp Thượng thư gật đầu đồng ý với Vương thị: “Mẫu thân con đúng, chuyện này cũng trách con được. Còn mau đứng lên, thân thể con còn yếu, ở mặt đất rất lạnh đấy.”

      Nhìn nhà ba người ở trước mặt hòa thuận, vui vẻ, thần sắc Diệp Ly lạnh nhạt, biểu cảm, nét mặt vẫn tao nhã, cung kính như cũ nhưng trong lòng lại nhớ tới mấy người bạn hôm nay mới kết giao. Đặc biệt là Tần Tranh, biểu tẩu tương lai của nàng, rồi nghĩ tới phải chuẩn bị gì để đáp lễ mấy nàng ấy. Gần đây, có chuyện này cũng tốt, đỡ phải chứng kiến mấy vở kịch luân lý gia đình nhàm chán. Hơn nữa, còn phải suy nghĩa về cuộc sống hôn nhân tương lai, có lẽ nàng nhận được trượng phu quá tốt, cũng chẳng quá xấu.

      Biết đâu có thể tạo được gia đình hòa thuận vui vẻ. Có lẽ còn sinh được , hai đứa con của mình nữa.

      Diệp lão phu nhân đảo mắt đánh giá thiếu nữ ngồi ngay ngắn bên cạnh, còn tâm trí của Diệp Ly biết chu du đến tận nơi nào rồi.

      Diệp lão phu nhân nhìn tình cảnh này, thầm thở dài. Từ trước cứ nghĩ Diệp Nguyệt và Diệp Oánh là tốt nhất, nay mới hiểu được ra Diệp Ly mới là người thâm tàng bất lộ. Chỉ với khí độ thong dong bình tĩnh này, nếu có cơ hội, Diệp Ly nhất định tiến xa. Đáng tiếc, giờ số phận của Diệp Ly phải gắn chặt với Định vương tàn phế có tiền đồ. Đúng là ý trời trêu ngươi…

      “Tổ mẫu, tỷ tỷ đoạt được khôi thủ bách hoa chính là chuyện vui lớn trong nhà chúng ta, có nên thông báo cho Nhị tỷ để tỷ ấy cùng vui ?” Sau khi nhà ba người dính lấy nhau xong, Diệp Oánh tới bên cạnh Diệp lão phu nhân, dịu dàng hỏi.

      Diệp Thượng thư cười : “Oánh nhi hiểu chuyện, con rất đúng. Mẫu thân, người xem…”

      “Các con đúng, mấy ngày nữa khi vào cung thỉnh an hãy đem tin vui này bẩm báo với Chiêu Nghi nương nương.” Diệp lão phu nhân gật đầu, nghiêng đầu nhìn Diệp Ly cười : “Nhị tỷ cháu xưa nay đều đối xử rất tốt với các tỷ muội, sau này các cháu phải chấp chưởng phủ riêng, tốt nhất nên học hỏi nhị tỷ nhiều hơn.”

      “Tổ mẫu!” Diệp Oánh e lệ, ngượng ngùng che mặt khẽ gọi, khuôn mặt tái nhợt chợt lên rặng mây đỏ. So ra, Diệp Ly lại càng thiếu vẻ thẹn thùng của . Diệp Thượng thư trìu mến nhìn con rồi cười ha hả.

      Diệp Oánh nhìn Diệp Li, ánh mắt khẽ lay động rồi giọng cười : “Lâu rồi Tam tỷ tỷ chưa được gặp Nhị tỷ tỷ phải ? Mẫu thân nên chuẩn bị phần lễ vật tốt thay Tam tỷ tỷ dâng lên cho Nhị tỷ tỷ.”

      Vương thị ngẩn ra, nhíu mày nhìn Diệp Oánh. Suy nghĩ của Diệp lão phu nhân vừa đổi, ánh mắt liền nhìn về phía Diệp Ly, chần chừ chút nhưng cũng gì. Diệp Ly thấy nét mặt của Diệp lão phu nhân và Diệp Oánh, suy nghĩ vừa lóe lên liền hiểu ngay ý của nàng ta. Nàng im lặng nhìn Diệp Oánh chờ mình biểu diễn. Diệp Oánh thấy Vương thị nghĩ mãi vẫn chưa hiểu được ý của mình, Diệp lão phu nhân cũng im hơi lặng tiếng khỏi nhíu mày, giọng nhắc nhở: “ giờ Chiêu Nghi tỷ tỷ mang bầu, nghe người mang thai dung mạo…”

      Người trong phủ cũng quá ngu ngốc, vừa nghe đến hai chữ “dung mạo”, Vương thị lập tức hiểu gia, ánh mắt nhìn Diệp Ly cũng thêm phần nóng bỏng: “Lão gia…”

      Diệp Ly bất đắc dĩ thầm than , trong nhà này chẳng có ai là kẻ ngốc cả.

      “Oánh nhi có lý. Ly nhi, hãy dâng Trú nhan châu vào cung làm lễ vật cho Chiêu nghi nương nương . Còn con muốn gì với mẫu thân con.” Hiển nhiên là Diệp Thượng thư thấy đề nghị của Diệp Oánh có vấn đề gì, nên quay sang thẳng với Diệp Li.
      tart_trung, Mai Trinhhonglak thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 28. Từ chối.
      Editor: Tiểu Mộng
      Beta: Tiểu Tuyền

      Bảo châu Trú nhan à… Diệp Ly buồn bực nhớ đến viên minh châu xanh biếc, sáng lấp lánh là trong ba phần thưởng khiến người khác thèm thuồng mà mình vừa nhận được. Nghe người đeo Bảo Châu Trú Nhan có thể bảo trì nhan sắc vĩnh viễn. Đối với nữ nhân bình thường đồ vật này có sức hấp dẫn hơn hẳn đồ trang sắc hay xiêm y lộng lẫy. Nhưng đối với người có tuổi tâm lí rất lớn và tuổi sinh lí mới chỉ mười lăm như Diệp Ly hấp dẫn lắm. Ai cũng thích cái đẹp, nhưng giờ nàng còn rất trẻ, sau này chỉ cần để tâm chăm sóc chút, dung mạo bên ngoài tương đương với tuổi, cũng vẫn xinh đẹp như thường. Nếu như năm mươi tuổi mà lại có khuôn mặt của tuổi hai mươi, Diệp Ly chắc mình thích điều này. Huống hồ, nàng rất nghi ngờ cái gọi là thanh xuân vĩnh viễn của Bảo Châu Trú Nhan. Ít nhất như trưởng công chúa Chiêu Dương, chủ nhân của Bảo Châu Trú Nhan, dù so với những phụ nhân đồng tuổi có trẻ hơn chút ít nhưng còn xa mới đạt tới trình độ hoa thơm nở. Nhưng… nàng quan tâm có nghĩa là người khác có thể tùy ý cướp đoạt.

      “Xin phụ thân thứ lỗi, Bảo Châu Trú Nhan còn ở người Ly nhi.” Diệp Ly thản nhiên .

      “Làm sao lại thế được?” Diệp Oánh hoảng sợ kêu lên, sau đó nhìn Diệp Ly đầy nghi ngờ, : “Tam tỷ tỷ nỡ dâng Bảo Châu Trú Nhan lên sao? Oánh nhi cũng chỉ suy nghĩ cho Chiêu Nghi nương nương thôi, dù sao Chiêu Nghi nương nương cũng là chỗ dựa của Diệp gia ta.”

      Đối với những lời này, Diệp Ly thầm cười nhạt. Chỗ dựa? Những đại gia tộc thế gia chân chính đứng vững hàng trăm năm, có mấy người dựa vào quan hệ ôm váy đàn bà chứ?

      “Tứ muội nghĩ nhiều rồi. Chỉ là viên minh châu thôi. Cho nên ta tặng người khác rồi.”

      “Tặng người khác? Sao con có thể tặng Bảo Châu Trú Nhan cho người khác?” Vương thị thất thanh kêu lên. đời này có nữ nhân nào muốn có được Bảo Châu Trú Nhan? Nếu như vì con trong hậu cung, chỉ sợ Vương thị cũng muốn giữ Bảo Châu Trú Nhan làm của riêng.

      Diệp Ly lấy làm kỳ quái nhìn bà ta cái, rồi lộ vẻ khó hiểu : “Ly nhi năm nay mới chỉ mười lăm tuổi, còn lâu mới tới lúc cần Bảo Châu Trú Nhan.” Nàng có suy nghĩ như cổ nhân, cho rằng tuổi mười bốn, mười lắm là lúc đẹp nhất của . Cho dù nữ nhân cổ đại trưởng thành sớm nhưng mười bốn mười lăm tuổi vẫn còn non nớt. Dù xinh đẹp như Diệp Oánh cũng bằng Dao Cơ phong tình, quyến rũ.

      Diệp lão phu nhân cau mày, với Diệp Li: “Ly nhi tặng cho người nào thế? Để chúng ta xem có thể phái người đổi lại . Đổi thành vật quý giá hơn cũng được.”

      Diệp Ly cau mày, nhìn thẳng Diệp lão phu nhân chớp mắt, thần sắc cổ quái hỏi: “Đổi lại?”

      Diệp lão phu nhân làm người vô cùng khôn khéo, sao biết việc đòi lại lễ vật tặng ra ngoài là thất lễ cỡ nào. Nhưng Bảo Châu Trú Nhan có tác dụng rất lớn đối với Chiêu Nghi nương nương, chắc hẳn tin tức về Thịnh Hội Bách Hoa hai ngày nay truyền vào trong cung, nếu Chiêu Nghi nương nương hỏi phải có câu trả lời cho tốt. Hơn nữa bà cũng tính dùng danh nghĩa Diệp gia đòi lại đồ mà chỉ muốn Diệp Ly ra mặt đòi về. Tất nhiên Diệp lão phu nhân càng hoài nghi đây chỉ là lí do từ chối của Diệp Ly vì muốn dâng đồ ra thôi. Nặn ra nụ cười từ ái, Diệp lão phu nhân giọng: “Cháu ngoan, tổ mẫu biết làm vậy là thất lễ. Nhưng cháu cũng phải biết tầm quan trọng của Bảo Châu Trú Nhan đối với Chiêu Nghi nương nương. Chiêu Nghi nương nương ở trong cũng cũng dễ dàng gì, nếu có Bảo Châu Trú Nhan có thể nhận thêm phần hoàng ân…”

      Diệp Ly nhíu mày, bất đắc dĩ : “Nhưng thưa tổ mẫu, cháu đưa Bảo Châu Trú Nhan và Tuyết cầm tới cho đại cữu cữu rồi.”

      Diệp Thượng thư vui, tức giận nhìn thẳng Diệp Ly: “Đù sao. Đại cữu cữu của con cần Bảo Châu Trú Nhan có ích gì?” Nếu là người khác, Diệp Thượng thư còn có thể phái người cản lại, đằng này lại là đưa cho đại cữu cữu của thê tử mất, Diệp Thượng thư quả có gan làm. Thanh Vân tiên sinh có hai người con trai và người con . Con thứ Từ Hồng Ngạn là người duy nhất của dòng chính Từ thị còn làm quan. ra, điều khiến cho Diệp Thượng thư cảm thấy áp lực nhất chính là đại cữu cữu Từ Hồng Vũ, người rời kinh thành từ mười năm trước, đồng thời cũng nổi danh là người giàu có nhất thiên hạ. Khác với Từ Ngự sử vừa nho nhã, vừa sắc bén lại rất nguyên tắc, vị này nghe còn giỏi hơn cha, lúc nào cũng mang dáng vẻ nho nhã, ôn hòa, phong độ, nhưng nếu người nào nhìn vừa mắt chắc chắn kẻ đó sống bằng chết. Đây cũng là nguyên nhân mấy năm nay Diệp Thượng thư dám đưa Diệp Dung tới thư viện Ly Sơn dù có tầng quan hệ thông gia này. Vị vợ này cũng chính trực như vẻ ngoài đâu, năm đó hiểu rất .

      Diệp Ly cười , : “Vài ngày trước, đại cữu cữu gửi thư Tùng phong cầm của ông ngoại bị ném hỏng, cho nên vừa nhận được Tuyết cầm, Ly nhi liền phái người đưa ngay đến chỗ ngoại tổ phụ. Thuận tiện gửi luôn Bảo Châu Trú Nhan tặng Đại cữu mẫu.” Tất nhiên là cũng tiện tay gửi luôn Tử Ngọc Sai nghe có tác dụng dưỡng thân cho nhị cữu mẫu.

      Nét mặt Diệp Thượng thư có chút vặn vẹo, biết tại sao khi nghe con Tùng Phong cầm của nhạc phụ đại nhân bị ném hỏng, đột nhiên thấy lạnh sống lưng, đáy lòng cũng thầm chột dạ. Vì vậy mà cố ý làm khó Diệp Ly, chỉ miễn cưỡng trách : “Con… đứa này, tại sao lại thương lượng với phụ thân, mẫu thân trước?”

      Diệp Ly thầm cau mày, phụ thân làm quan lâu qua nên đầu óc bị hỏng hay nghĩ rằng Vương thị hiền lương thục đức? Tặng lễ vật cho nhạc phụ còn phải thương lượng với thiếp phù chính sao? Thương lượng xong nàng còn đem được đồ tặng sao?

      “Tại Ly nhi suy nghĩa chu toàn. Cũng bởi đại cữu cữu hiểu sao ngoại tổ phụ tức giận, Ly nhi thể ở bên người để làm tròn chữ hiếu, hôm nay nhận được Tuyết cầm nên nhất thời vui vẻ, lập tức phái người đưa ngay.” Diệp Ly áy náy cúi đầu.

      Diệp Thượng thư miễn cưỡng cười : “Phụ thân biết Ly nhi rất hiếu thuận.”

      “Phụ thân…” Diệp Oánh lo lắng kêu lên.

      Diệp Thượng thư nghiêm mặt, khoát tay : “Chuyện này thôi , cần nữa. lát đưa cho Nguyệt Nhi nhiều ngân phiếu chút, việc trong cung ít.”

      Dù Vương thị cam lòng nhưng bà ta theo Diệp Thượng thư hai mươi năm, hiểu trượng phu của mình. Nhìn sắc mặt của ông là biết chuyện này thể bàn thêm, trong lòng lại oán hận Diệp Ly và Diệp phu nhân qua đời. Lần nào cũng vậy! Chỉ cần vừa nhắc tới Từ gia, nghĩ gì đến mình nữa, chẳng lẽ Từ gia là nhạc gia của còn Vương gia phải sao?

      Ra khỏi Vinh Nhạc đường, Diệp Ly buồn chán thở dài hơi, nghiêng đầu với Diệp Oánh phía sau: “Tứ muội, ta về trước.”

      Diệp Oánh làm như nghe thấy lời Diệp Ly, nhàng : “Tam tỷ, tỷ hào phóng, bảo vật vô giá như vậy mà thèm nhìn mang tặng người khác.”

      “Tứ muội đùa rồi. Ngoại tổ phụ và hai vị cữu mẫu cũng phải người ngoài. Hơn nữa hai vị cữu cữu, cữu mẫu cũng rất quan tâm chăm sóc tỷ tỷ. Tuy tỷ tỷ sinh ra ở phủ Thượng thư nhưng từng ngọn cây, cọng cỏ cũng có tự mình làm ra. Hôm nay ra tay liền nhận được mấy món đồ, tất nhiên là muốn dâng lên hiếu kính trưởng bổi. Dù sao… làm người phải có lòng biết ơn.” Còn các ngươi, những năm gần đây ăn bám đồ cưới của mẹ ta, có bao giờ nghĩ tới tâm tình của ta ?

      “Tam tỷ tỷ rất đúng, muội muội xin nghe.” Diệp Oánh cắn răng giọng .

      Diệp Ly cười tiếng: “Ta chỉ là tục nhân, chỉ biết dùng những đồ chơi này báo đáp công ơn của trưởng bối. so được với tứ muội thanh cao thoát tục, cần những vật ngoài thân này. Tứ muội thong thả.”

      “Tam tỷ tỷ cẩn thận.’

      để ý đến sắc mặt biến ảo của Diệp Oánh đứng ở phía sau, Diệp Ly thản nhiên bước về phía Thanh Dật hiên: “Thanh Sương, sai người với Triệu di nương, tới lúc rồi. Cho phu nhân có việc để làm . Gần đây ta muốn gặp bọn họ.”
      tart_trung, Mai Trinhhonglak thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 29: Dạo phố.
      Editor: Tiểu Mộng
      Beta: Tiểu Tuyền

      Triệu di nương đúng là người thông minh, hoàn toàn cần Diệp Ly trợ giúp, hôm sau trong phủ truyền ra tin tức Triệu di nương có thai, hơn nữa nghe còn là nam thai. Hầu như ngay tức khắc Vương thị quên ngay chuyện của Diệp Ly, bắt dầu quay sang đối phó Triệu di nương. Bà ta có căn cơ ổn định ở Diệp gia, hoàn toàn cần nhọc lòng với nương sắp xuất giá như Diệp Ly, trước đây gây khó dễ cho nàng chẳng qua vì ghen tỵ và oán hận mẫu thân của nàng mà thôi. giờ, có chuyện Lyên quan đến đứa con trai độc nhất của Diệp phủ, bảo bối của bà ta, bà ta do dự mà gác mọi chuyện khác sang bên.

      Vương thị đến bới móc, Diệp Oánh cũng hao tổn nguyên khí trầm trọng vì Thịnh Hội Bách Hoa như ý, thành ra Diệp Ly vô cùng thoải mái, tự do, tự tại. Hiển lộ tài năng ở thịnh hội bách hoa khiến Diệp Ly dần dần bước vào vòng tròn giao tế của các tiểu thư khuê các chốn kinh thành. Ngoài việc chuẩn bị đồ cưới, thời gian nhàn rỗi khác nàng đều hẹn Tần Tranh, Hoa Thiên Hương, Mộ Dung Đình gặp nhau cùng đùa giỡn. Ngày thứ ba sau thịnh hội, vị tiểu thư vốn đạt hạng nhất thi từ, sau khi bị Diệp Ly tước mất, là họ Tần, muội muội ruột của Phủ doãn kinh thành – đại nhân Tần Mục, tên là Tần Vũ Linh, cũng đưa thiệp mời đến. Mặc dù chưa từng tiếp xúc nhưng Diệp Ly rất có ấn tượng với vị muội muội ngay thẳng, chính trực này, mấy lần thư từ tới lui lại càng thêm tình nghĩa. Diệp Ly tâm tình rất tốt nên cũng quá khó chịu việc Triệu di nương thỉnh thoảng đến Thanh Dật Hiên thỉnh an, trò chuyện. Tâm tư của Triệu di nương nàng biết , chỉ cần nàng ta an phận thủ thường, giữ đúng lời hứa Diệp Ly cũng thay đổi, bảo vệ cho nàng ta bình an tới Vân Châu sinh con.

      Hôm đó, Diệp Ly hẹn với Tần Tranh dạo phố. Mấy ngày nay thanh nhàn quá nên Diệp Ly muốn mua thêm vài bộ sách, sách mẫu thân để lại trong mấy năm nhàn rỗi nàng xem hết rồi. Nhưng trong lòng Diệp Ly cũng hiểu bản thân mình, dù cho nàng đọc quên, có ghi nhớ được tất cả sách của thế giới này cũng bao giờ bằng được những tài nữ tinh thông cầm kì thi họa, thi từ khúc phú như mấy người Tần Tranh. thẳng ra là nàng có thiên phú đó, cho dù mẫu thân nàng từng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành. Quan trọng hơn, vì có trí nhớ kiếp trước nên quan niệm, cách nhìn của nàng trở thành cố định rồi, nhiều năm qua vẫn thể nào hiểu được tư tưởng và quan điểm của cổ nhân. Vậy nên vè có thể viết được chứ những bài thơ xuất sắc nàng thể viết nổi. Nghĩ vậy, Diệp Ly cảm thấy ông nội vô cùng sáng suốt khi bắt mình học thuộc nhiều thơ như vậy, ít nhất trong trường hợp bất đắc dĩ, nàng có thể viết mấy câu góp vui.

      “Tần tỷ tỷ, Thiên Hương, Mộ Dung.” Diệp Ly đến nơi hẹn gặp, thấy ba người Tần Tranh đến từ trước, uống trà chuyện phiếm.

      Tần Tranh quay đầu lại cười với nàng: “Ly nhi.”

      Mộ Dung Đình kéo nàng ngồi xuống : “Ngươi có thể tới sao? Muội muội xấu kia làm khó ngươi sao?”

      Diệp Ly nhướng mày: “Xin lỗi là ta tới chậm nhưng sao ngươi lại nghĩ rằng nàng ta gây khó khăn cho ta?” Mấy ngày nay chỉ có Vương thị mà ngay cả Diệp Oánh cũng biết làm gì. Tại sao mọi người lại cho rằng mấy người đó mất công vô ích tới làm phiền nàng?

      “Cẩn thận chút hơn. Nghe vị Chiêu nghi nương nương trong cung kia mấy ngày nay vui lắm.” Hoa Thiên Hương cầm chén trà rồi nở nụ cười ưu nhã.

      Trong nháy mắt Diệp Ly liền hiểu mọi chuyện, cũng thầm cảm ơn Hoa Thiên Hương, Hoa Thiên Hương hơi nhướng mày, nâng chén trà hướng phía nàng.

      Mộ Dung Đình nhìn những bằng hữu tốt này, nhịn được liền nở nụ cười: “A, khó khăn lắm mới có thêm người bạn, tiếc là mấy ngày nữa A Ly phải thành thân rồi.”

      “Thành thân ta vẫn là bạn của mọi người mà.” Diệp Ly : “Hay là sau này ta thành thân rồi ngươi coi ta là bạn nữa?”

      Mộ Dung Đình có chút khí chất của tiểu thư khuê các nào, gục xuống bàn, uể oải : “Tất nhiên phải vậy rồi, nhưng nếu ngươi thành Định Vương phi sao có thể tự do như tại.”

      Hoa Thiên Hương mím môi cười trộm: “Đến lúc ngươi thành thân rồi cũng vậy thôi.”

      “Ta thèm vào!” Mộ Dung Đình kêu lên, đôi mắt hạnh sinh động trừng lên: “Ta thèm gả cho kẻ ngu ngốc kia đâu.”

      Hả? Diệp Ly kinh ngạc mở to mắt, nhìn Mộ Dung Đình tức giận, lại quay sang nhìn Tần Tranh. Tần Tranh vừa cười trộm, vừa bên tai Diệp Ly. Vì thế Diệp Ly mới biết ra từ lúc mới chào đời, Mộ Dung Đình được đính ước với Tam công tử phủ Trấn Bắc tướng quân, Lãnh Hạo Vũ. Nhưng khác với đại ca Lãnh Dương Vũ văn võ song toàn, Lãnh Hạo Vũ lại vô cùng phóng túng, ăn chơi trác táng. Thân là con Dương Uy tướng quân, xuất thân là con nhà võ, sao Mộ Dung Đình có thể vừa mắt Lãnh Hạo Vũ được? Hai người lại hợp nhau từ , chỉ cần gặp mặt là muốn đánh nhau rồi. Hơn nữa, Mộ Dung Đình lại được chân truyền của Dương Uy tướng quân, võ nghệ vô cùng giỏi, Lãnh Hạo Vũ thể đánh lại được Mộ Dung Đình, mỗi lần đều bị nàng đánh tới thảm bại, khiến cho Mộ Dung Đình càng thêm ghét tên này.

      “Hừ, hiểu cha ta nghĩ gì, lại lời của đại trượng phu ra thay đổi, cả đời cũng phải tuân thủ hứa hẹn, có chết cũng chịu từ hôn. Đồ ngu ngốc kia, đến lúc thành hôn, nhất định ta phải đánh cho trận nhừ tử mới được.” Mộ Dung Đình giương cằm, hậm hự .

      Hoa Thiên Hương lười biếng nâng má, : “Bản thân ta thấy Lãnh Tiểu tam đối xử với ngươi tệ đâu. Khắp cái kinh thành này có nam tử nào ngoan ngoãn với ngươi như vậy ? Ngươi bảo trước nhất định sau, ngươi bắt sang trái, cũng sang phải.”

      Mộ Dung Đình hừ hừ .

      Diệp Ly thích thú nhìn phản ứng của nàng, là nữ tử ai lại thích chàng trai mạnh mẽ, ưu tú, người mà ngay cả nương cũng đánh lại như Lãnh Tam công tử tất nhiên được Mộ Dung Đình coi trọng. Với lại, xem ra Mộ Dung Đình cũng chán vị hôn phu này như nàng nghĩ. Hơn nữa, đối với người bị đánh từ đến lớn, nam nhân mà trận nào đánh nhau cũng thua sao, yếu ớt như vậy sao? Hay là Lãnh Hạo Vũ kia là M? Diệp Ly hào hứng nghĩ ngợi. Nhưng cũng mở miệng khuyên Mộ Dung Đình điều gì cả, tùy tiện can thiệp lựa chọn của bạn bè phải là việc nàng thích làm, hơn nữa nàng cũng quen Lãnh Hạo Vũ này.

      Mộ Dung Đình mau nổi giận mà cũng mau quên, nàng nhanh chóng vất vị hôn phu kia ra sau đầu, vỗ vỗ tay đứng lên: “ thôi, dạo phố. Chúng ta ra ngoài phải để uống trà.”

      Ba thiếu nữ cộng thêm “ngụy” thiếu nữ thong thả tản bộ đường cái trong kinh thành, vào các cửa hàng chọn lựa những y phục, trang sức, rất nhanh mỗi người có “thu hoạch”. Diệp Ly nhìn những người hầu ở phía sau cầm bao lớn túi tay, buồn cười theo ba người phía trước, thể thừa nhận, dù ở thời đại nào chăng nữa nữ nhân vẫn luôn thích chuyện mua sắm. Diệp Ly cũng nhàn rỗi, vừa dạo phố với ba người bạn, vừa thầm quan sát tình hình phát triển mấy cửa hàng của thủ hạ. Mặc dù vào, nhưng nhìn thành quả bên ngoài cũng khá hài lòng, tin rằng trước hôn kỳ tháng là có thể khai trương. Đến lúc đó có lẽ có thể xin được Đại biểu ca đề bút viết cho Tàng Trân các tấm biển, Diệp Ly thầm tính toán.

      Đuổi những người hầu cầm đồ về, sau khi dạo mệt mỏi, các thiếu nữ cũng muốn tìm chỗ để ăn trưa. Mộ Dung Đình, người quen thuộc với món ngon của kinh thành đề nghị tới Sở Hương các nổi tiếng nhất kinh thành.

      Sở Hương các đúng là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, vừa mới bước vào đại đường thấy tửu lâu xa hoa, trang trí sang trọng khác gì những thế gia danh môn, có thể thấy được chủ tửu lâu này tầm thường. Dù các nàng tới muộn lắm, nhưng cách làm ăn của tửu lâu lại khá tốt, tiểu nhị quần áo sạch , thái độ cung kính xin lỗi bốn nàng vì còn nhã gian nào trống. Mộ Dung Đình thường ra ngoài chơi nên cũng quan tâm tới việc có nhã gian hay , nàng bảo tiểu nhị dẫn ngay bốn người lên lầu hai tìm chỗ ngồi tệ. Diệp Ly nhìn lướt qua hành lang, thấy xung quanh ít những thiếu nữ quý tộc cùng bạn bè kết đôi, kết ba ngồi dùng bữa, vì vậy bốn người các nàng ngồi ở ngoài cũng quá nổi bật.

      Lúc chọn món ăn, Mộ Dung Đình thỏa mãn cười : “Cá của Sở Hương các có thể là món tuyệt nhất kinh thành. Ta tới đây hai lần mà còn chưa được ăn, ngờ hôm nay cùng mọi người lại có, đúng là rất may mắn.”

      Diệp Ly tò mò hỏi: “Mộ Dung thường xuyên ra ngoài dạo sao?”

      Mộ Dung Đình cười : “Cha ta quản ta chặt lắm, ta cũng muốn ở trong phủ nên thường ra ngoài chút. Hơn nữa, cha ta thích ăn món ngon, ta… ta giỏi nấu ăn nên thường nhìn ngó mọi nơi xem có gì ngon, mua về cho người.” đến đây, Mộ Dung Đình hơi có chút ngại ngùng, nhưng ai cũng có thể nhận ra, tình cha con phủ Dương Uy tướng quân giống như phủ Thượng thư. Ít ra Diệp Thượng thư và Diệp Ly giống như này.

      Hoa Thiên Hương cười : “Vậy nên lúc nào dạo phố ta cũng kéo Mộ Dung Đình cùng, kinh thành này có nơi nào là nàng biết cả.”

      Bốn người vui vẻ, nhã gian bên kia bỗng vang lên tiếng bịch, cái bóng màu đỏ từ bên trong vọt ra. Bốn người đồng loạt quay ra nhìn người nọ, Mộ Dung Đình kinh ngạc : “Hả? Đó phải là… Cẩn thận!” Chưa dứt lời, Mộ Dung Đình đứng dậy, nhanh chóng nhảy ra ngoài.
      tart_trung, Mai Trinhhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :