1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 52: Con nhà ai bị chà đạp

      Lúc gần đến trưa, Tiêu Doanh dẫn con trai lớn Lý Khoa đến phủ Thừa tướng, Tiêu Doanh ngừng lau nước mũi và nước miếng cho y.

      “Mẹ, đẹp quá, đẹp quá!” Lý Khoa chỉ vào nha hoàn của phủ Gia Cát, vỗ tay reo lên.

      “Đứng yên , để mẹ lau mũi cho con.” Tiêu Doanh tươi cười nhìn Lý Khoa, tuy rằng đầu óc Lý Khoa đần độn, nhưng đối với chuyện nam nữ, trái lại chịu thua, thầy vẫn giỏi là tính chất bản năng của toàn bộ sinh vật, ít nha hoàn trong Lý phủ đều từng bị Lý Khoa xâm hại.

      “Mẹ, đẹp quá, đẹp quá!” Lý Khoa nhìn chằm chằm nha đầu dáng vẻ uyển chuyển, đuổi theo reo hò, nước miếng vừa mới được lau lại chảy ra, Tiêu Doanh vừa lơi lỏng chút, Lý Khoa vươn tay túm lấy nha hoàn kia.

      “Á!” Nha hoàn nghiêng người, làm Lý Khoa chộp vào khí.

      Lý Khoa đứng vững, cắm mặt xuống đất, bộ dạng chó ăn phân.

      “Oa oa oa!” Lý Khoa bị té ăn đau, nằm rạp xuống đất khóc tu tu lên, vừa khóc vừa quơ quào hai tay, hai chân cũng ngừng giãy đành đạch, hệt như con rùa bơi trong nước.

      “Khoa nhi đừng khóc, đừng khóc.” Tiêu Doanh đỡ Lý Khoa dậy, dỗ dành y như dỗ con nít.

      Khó khăn lắm mới dỗ được Lý Khoa, Tiêu Doanh xoay người liền hung hăng tát cho nha hoàn kia cái. Tiêu Doanh nhéo lỗ tai của nàng ta, mắng: “Ả tiện nhân như người mà dám làm té Khoa nhi của ta! Nó là biểu thiếu gia của phủ Thừa tướng, đừng ôm ngươi cái, cho dù muốn ngươi cũng là phúc phần của ngươi, đúng là đê tiện biết tốt xấu!”

      Lý Khoa thấy Tiêu Doanh kéo tai nha hoàn kia, lập tức chạy đến ôm lấy nàng, kề sát miệng lại, cắn lên cổ nàng ta, chốc lát, cổ nha hoàn nọ lên mấy dấu răng.

      “Được rồi, được rồi, Khoa nhi, đừng quậy nữa con, mẹ dẫn con gặp vợ nào!” Tiêu Doanh gian nan kéo Lý Khoa ra, phủ Thừa tướng giống như Lý phủ, nếu quậy ra chuyện lớn xong rồi.

      “Vợ, vợ, vợ đẹp!” Lý Khoa vỗ tay, theo sau Tiêu Doanh.

      “Khoa nhi, con phải nhớ kỹ lời mẹ dặn, hôm nay phải cùng vợ con gạo nấu thành cơm, người vợ này chắc chắn là của con rồi!”

      “Vợ, vợ, nhìn thấy vợ phải nhào lên, giống như nhào lên người Tiểu Thúy, sau đó cởi phăng quần áo của nàng, mẹ, con nhớ rồi.”

      “Ừ, Khoa nhi ngoan lắm!” Tiêu Doanh sửa sang lại đầu tóc cho Lý Khoa, , “Nhưng mà, con phải nhớ kỹ, phải vừa thấy vợ bổ nhào tới liền, phải đợi mẹ rồi mới làm, biết chưa?”

      “Nhớ rồi, mẹ rồi mới làm.” Lý Khoa gật đầu, .

      Cửa Trục Nguyệt Hiên rộng mở, Thanh Y và Kinh Phong quét dọn trường giết người cách sạch , nhìn thấy vết máu nào. Tiêu Doanh làm sao cũng ngờ được, nơi lúc này bà đứng, mới vừa rồi, có hai người đánh mất tính mạng trong đây.

      “Linh nhi à, Trục Nguyệt Hiên cũng nóng ghê đó chứ.” Tiêu Doanh giơ tay phe phẩy quạt ngừng, .

      “Thưa dì, lát nữa Linh nhi lấy ít khối băng về đây, để tránh biểu ca bị nóng.”

      Tiêu Doanh hài lòng gật đầu, kéo tay của Gia Cát Linh , thân thiết : “Linh nhi, con muốn gặp Khoa nhi, hôm nay dì liền đưa nó đến, hai đứa ngồi đây tâm nha.”

      “Cám ơn dì.” Gia Cát Linh cúi đầu, thẹn thùng , “Biểu ca đúng là tuấn tú lịch thiệp.”

      “Chỉ cần sau này hai đứa thương lẫn nhau, dì cũng an lòng.” Tiêu Doanh đứng lên, “Dì quấy rầy hai đứa nữa, hai đứa chuyện .”

      “Linh nhi giữ dì, dì thong thả.”

      cần tiễn, dì tìm mẹ con, con và Khoa nhi cứ bồi dưỡng tình cảm .”

      “Dì…” Gia Cát Linh e thẹn cúi đầu.

      Như Tiêu Doanh định liệu, bà vừa ra khỏi sân, Lý Khoa liền bổ nhào qua Gia Cát Linh , chỉ là chưa đụng được đến Gia Cát Linh bị Thanh Y và Kinh Phong giữ lại. Thanh Y lấy bình ngọc trong ngực ra, huơ huơ trước mũi Lý Khoa, sắc mặt Lý Khoa nhất thời đỏ bừng.

      Gia Cát Linh nhìn Hồ Tĩnh bị trói sau bình phong, : “Chờ lát nữa nhớ mở trói cho Hồ tiểu thư. Mộc Tê, Nguyệt Lan, biểu thiếu gia nóng nực quá, các ngươi theo ta lấy ít băng về đặt ở Trục Nguyệt Hiên, đừng để biểu thiếu gia nóng chết!”

      “Dạ, tiểu thư!”

      Ba người Gia Cát Linh rồi, Thanh Y ném Lý Khoa và Hồ Tĩnh vào trong sân, cũng mở trói cho Hồ Tĩnh. Lý Khoa vừa nhìn thấy Hồ Tĩnh, quan tâm gì cả mà nhào tới, Hồ Tĩnh ra sức vùng vẫy, nhưng làm sao mạnh bằng Lý Khoa.

      Nhìn thấy cảnh tượng trong sân, Thanh Y khỏi lắc đầu, lập tức che mắt Kinh Phong lại, : “Trẻ con nên xem. Tam tiểu thư này của chúng ta đúng là xấu xa quá! Nhưng mà, ta thích.”

      Kinh Phong hất tay Thanh Y ra, cho là vậy, cười lạnh, “Cá lớn nuốt cá bé thôi mà, người nào đó vốn chiếm thế hạ phong, còn biết tự lượng sức, tự nạp mình đến tận cửa.”

      “Này, ta ngươi này tên tiểu quỷ, đừng có giả vờ ra vẻ thâm trầm ở trước mặt bản đại gia!”

      Kinh Phong lạnh lùng liếc Thanh Y cái, trong mắt bắn ra hai chữ chói lọi: Ngu ngốc!

      Khi ba người Gia Cát Linh lấy khối băng về, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét vọng ra từ Trục Nguyệt Hiên, các phu nhân chơi bài, còn có các tiểu thư ở hậu viện cũng bị thu hút đến đây.

      Khi mọi người chạy đến Trục Nguyệt Hiên, liền chứng kiến cảnh tưởng nào đó. Trong sân, đôi nam nữ trần truồng làm cái chuyện khiến người khác đỏ mặt, quần áo cả hai tán loạn đất, y phục của bị xé nát, tuy rằng để cho người nam thực được, nhưng đất vẫn ra sức giãy dụa.

      Nhìn thấy cảnh tượng này, người hưng phấn nhất chính là Tiêu Doanh, đứa con ngốc nghếch này, làm ra cái chuyện như thế, đúng là tuyệt đối kém cỏi hơn người đàn ông bình thường, chuyện này, cho dù nhà Gia Cát muốn đổi ý cũng còn kịp rồi.

      “Ôi, con nhà ai giữa thanh thiên bạch nhật lại làm ra cái chuyện biết xấu hổ thế này.” Hồ phu nhân vừa lắc đầu vừa , trong giọng điệu chứa đầy vẻ cười nhạo.

      “Đúng vậy, rất mất mặt!”

      “Ở nhà Gia Cát, ngoại trừ khuê nữ nhà Gia Cát ra, còn có thể là con nhà ai được?”

      Các phu nhân vui sướng khi người gặp họa, bàn tán sôi nổi, có thể nhìn thấy trò cười lớn thế này của phủ Thừa tướng, cơ hội đúng là hiếm có. Như Nguyệt lẩn trong đám người, mặt lên vẻ tươi cười, ngờ Hồ tiểu thư còn có chiêu sau, trước làm nhục sau giết chết, làm tốt lắm! Cho dù giết được, danh dự của Gia Cát Linh cũng bị hủy hoại.

      “Ai da, đúng là rất biết xấu hổ nha, nếu con nhà ta làm ra cái chuyện như vậy, ta thà rằng bóp chết nó!” Hồ phu nhân vui cười hớn hở, .

      “Câm miệng hết!” Bị nhiều người như vậy bàn tán chuyện nhà của mình, mặt Đại phu nhân cũng nhịn được nữa, tức giận với gia nô ở đối diện, “Còn mau tách hai đứa đó ra cho ta!”

      “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?” Gia Cát Linh mang băng về đặt trong sân, lập tức chạy đến, kéo tay Đại phu nhân, hỏi.

      “Chuyện xảy ra trong sân của ngươi, ta phải hỏi ngươi chứ!” Đại phu nhân tức giận , ngay từ đầu bà còn tưởng có liên quan đến Gia Cát Linh , nhưng Gia Cát Linh đứng ở chỗ này, vậy kia là ai?

      Tiêu Doanh nhìn thấy Gia Cát Linh , sắc mặt tái , sao có thể? Nó đứng ở đây, vậy còn đất kia là ai? Chẳng lẽ Lý Khoa nhận nhầm người, xem nha hoàn thành Gia Cát Linh , cái thằng ngốc này!

      “Thừa tướng phu nhân, thể tưởng tượng nổi nếp sống của quý phủ lại khai hóa như thế nha, đúng là để cho ta được mở mang kiến thức!” Hồ phu nhân che miệng, cười hì hì.

      Mấy phu nhân khác nghe thấy Hồ phu nhân vậy cũng cười rộ lên theo.

      Hết chương 52

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 53: Trừng trị Hồ Tĩnh và Lý Khoa

      Lúc này, gia nô rốt cuộc tách hai người ra, nữ nhân mặt đất vùng đứng lên, tức khắc chui vào trong lòng Hồ phu nhân, khóc lớn : “Mẫu thân, cứu mạng!”

      Đầu Hồ phu nhân lập tức ầm vang tiếng, vô thức nhìn nữ tử trần truồng ở trong lòng mình, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, lập tức dùng quần áo của mình che lấy thân thể của Hồ Tĩnh. Hồ phu nhân kinh hãi đến năng lộn xộn: “Tĩnh nhi… Sao lại là con? Rốt cuộc sao lại thế này? Sao lại thế này?”

      ra là Hồ tiểu thư à.” Đại phu nhân lạnh lùng cười cười: “ thể tưởng tượng được tác phong của Hồ phủ lại phóng túng như thế. Hồ tiểu thư đến phủ Gia Cát vụng trộm với người khác!”

      Hồ Tĩnh ngẩng đầu, bất chấp mảnh vải che thân, ánh mắt như lưỡi kiếm bắn về phía Lý Khoa. Ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó của Lý Khoa.

      Hồ Tĩnh bỗng nhiên như nổi điên, đẩy Hồ phu nhân ra, tiến lên đoạt lấy thanh kiếm đeo bên hông của gia nô. Chỉ thấy ánh sáng lạnh lên như sấm chớp ầm vang, máu tươi bắn ra tung toé, Lý Khoa bụm chỗ đó, ngã xuống, máu chảy ra từ kẽ ngón tay của Lý Khoa. Cách đó xa, cái bộ phận nào đó cơ thể của Lý Khoa rời khỏi .

      “A! Tiện nhân!” Tiêu Doanh hung hăng tát Hồ Tĩnh cái, nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Lý Khoa lập tức ngất .

      biết qua bao lâu, huyên náo trong phủ Gia Cát cuối cùng yên tĩnh xuống. Trong đại sảnh, Gia Cát Chiêm ngồi cao cao ở , Đại phu nhân, Tiêu Doanh, Hồ phu nhân, Hồ Tĩnh, Gia Cát Linh , Gia Cát Như Nguyệt, Tứ di nương lẳng lặng ngồi ở dưới.

      Hồ phu nhân cùng Hồ Tĩnh khóc ngừng. Hồ phu nhân khóc lóc kể lể, : “Thừa tướng đại nhân, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho tiểu nữ. Đến phủ thừa tướng lại xảy ra chuyện như vậy, thiếp về nhà có cách nào ăn với Hồ gia.”

      “Hồ phu nhân, ý của bà là Hồ tiểu thư chạy đến phủ thừa tướng làm bậy, còn muốn phủ Thừa tướng cho bà công đạo?” Đại phu nhân lạnh lùng .

      “Hừ!” Tiêu Doanh vừa nhìn thấy Hồ Tĩnh liền ước gì có thể từng đao từng đao cắt bỏ thịt của nàng ta, “Tuy rằng Khoa nhi nhặt về cái mạng, nhưng mà đời này cũng thể là nam nhân, ta còn cần Hồ tiểu thư cho ta công đạo. Tiêu gia và Lý gia cũng phải dễ khi dễ như vậy!”

      “Là ai dẫn Lý Khoa tới quý phủ?” Gia Cát Chiêm hạ giọng hỏi.

      “Là…” Tiêu Doanh cúi đầu, làm sao cũng thể là Đại phu nhân đồng ý. Tiêu Doanh nghĩ nghĩ, phẫn nộ chỉ vào Gia Cát Linh , : “Là Tam tiểu thư. Hôm qua đại tỷ làm mai Khoa nhi cho Tam tiểu thư, Tam tiểu thư muốn gặp Khoa nhi, Tam tiểu thư sớm mưu tính tốt, nếu tại sao thời điểm vừa rồi lại ở trong phòng, mà chạy lấy khối băng gì đó.”

      “Dì…” Gia Cát Linh sửng sốt, nước mắt oan ức ngân ngấn trong khoé mắt, “Dì, cho dù Linh nhi có bản lĩnh to lớn cũng thể nào giỏi như vậy. Nếu mẫu thân và Linh nhi sớm biết biểu ca nhìn thấy nữ nhân liền… Linh nhi tin tưởng mẫu thân cũng đồng ý hôn này.”

      “Ừ!” Đại phu nhân gật đầu : “Linh nhi phải, Tứ muội, nếu ngươi sớm cho ta biết đạo đức của biểu thiếu gia là như thế này, cái gì ta cũng đồng ý.”

      “Đại tỷ, ngươi…” Tiêu Doanh lửa giận bụng, cũng dám phát ra với Đại phu nhân. Lý Khoa là dạng người gì, Đại phu nhân và bà ràng như nhau.

      “Đây là thứ nhất.” Gia Cát Linh tiếp tục : “Thứ hai, biểu ca nóng nực, Linh nhi sợ biểu ca bị nóng, liền dẫn Mộc Tê cùng Nguyệt Lan đến hầm lạnh lấy khối băng. Về phần Hồ tiểu thư đến Trục Nguyệt Hiên vào lúc nào Linh nhi cũng . Trừ khi Hồ tiểu thư cùng Linh nhi thông đồng, nhưng mà, loại chuyện này ai lại làm chứ?”

      Hồ Tĩnh oán hận nhìn chằm chằm Gia Cát Linh , biết nàng ta năng bậy bạ nhưng cũng có cãi lại. Nếu Gia Cát Linh ra chính mình muốn mưu sát nàng ta trước, chỉ là tăng thêm tội danh cho mình mà thôi. Hồ Tĩnh vò mạnh khăn tay, móng của ngón tay khảm sâu vào trong thịt.

      Như Nguyệt kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh , biết hôm nay Gia Cát Linh dùng cách gì để tránh được kiếp. Như Nguyệt trầm tư, vì sao mỗi lần Gia Cát Linh đều may mắn như vậy, mỗi lần đều có thể thoát khỏi. Như Nguyệt nhớ tới lời của Tứ di nương từng nhắc nhở nàng ta, Tam tiểu thư đơn giản! Như Nguyệt nhàng ngẩng đầu, thấy Gia Cát Linh nhìn mình cười như cười, khỏi cả kinh trong lòng, lập tức dời ánh mắt .

      “Thừa tướng đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu nữ!” Hồ phu nhân khóc lóc, chỉ có thể van xin Gia Cát Chiêm.

      “Hồ phu nhân, Tứ muội, xảy ra chuyện như vậy, là chuyện ai muốn nhìn thấy, nhưng tình xảy ra rồi, nên ngẫm lại xem giải quyết như thế nào.” Gia Cát Chiêm thấp giọng : “Lão phu biện pháp, Hồ tiểu thư và Lý Khoa có phu thê chi thực[1], bằng để cho chúng kết làm phu thê .”

      “Thừa tướng đại nhân, Tĩnh nhi nhà ta là…” Hồ phu nhân muốn là trong sạch thuần khiết, nhưng mà nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay lại nuốt trở vào, “Lý Khoa như vậy… phải Tĩnh nhi phải sống thủ tiết cả đời sao?”

      “Hồ phu nhân, ta khuyên bà nên nhận . Thanh danh của Hồ tiểu thư sợ là bị truyền ra, muốn lấy chồng, chỉ sợ vô cùng khó khăn.” Đại phu nhân : “Khoa nhi tuy rằng tính là nam nhân chân chính, nhưng làm cháu dâu đích tôn của Lý gia cũng uất ức cho Hồ tiểu thư.”

      “Nhưng mà…” Hồ phu nhân còn muốn gì nữa, nhưng cũng nên lời.

      “Mẫu thân, nữ nhi muốn gả cho tên ngốc kia.” Hồ Tĩnh vừa khóc vừa lắc mạnh đầu.

      “Ôi!” Hồ phu nhân thở dài, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “ như vậy rồi, về sau ai còn muốn con. Lý gia nhanh chóng đến cầu thân .”

      nhanh thôi!” Tiêu Doanh lạnh lùng . Hồ Tĩnh làm cho Lý Khoa biến thành như vậy, Hồ Tĩnh vào cửa cần phải để cho ả nếm chút hậu quả về hành vi lỗ mãng của mình.

      Chuyện này cuối cùng lấy kết thân Lý gia và Hồ gia mà hoà giải.

      Ngày hôm nay, Gia Cát Linh mệt ít, cũng may là lần giải quyết được hai kẻ phiền phức! Khi trở lại Trục Nguyệt Hiên nàng phát vị khách đến đây, Sở Lăng Thiên hăng say lắng nghe Nguyệt Lan đến chiến công vĩ đại của Gia Cát Linh .

      “Nguyệt Lan!” Gia Cát Linh thấp giọng hô lên, Nguyệt Lan lập tức ngậm miệng lại.

      “Đói bụng ? Ăn chút gì trước .” Sở Lăng Thiên đặt mâm điểm tâm trước mặt Gia Cát Linh , .

      Gia Cát Linh muốn đói bụng, nhưng bụng chịu thiệt mà kêu lên, nàng đành phải cầm lấy miếng bánh, cắn vài miếng.

      “Tiểu thư, chậm chút, uống nước!” Nguyệt Lan đưa chung trà nguội cho Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh mới vừa uống ngụm bị sặc, khỏi ho lên. bàn tay nhàng vỗ lưng Gia Cát Linh . lát sau, Gia Cát Linh rốt cuộc cũng cảm thấy tốt hơn chút.

      “Nguyệt Lan, được rồi.” Gia Cát Linh .

      “Ừm, lần sau chậm chút!” Sở Lăng Thiên rút tay về, chậm rãi .

      “Người!” Ý thức cho nàng biết vừa rồi chính là Sở Lăng Thiên vỗ lưng mình, Gia Cát Linh lại bị sặc: “Khụ khụ khụ!”

      “Chậm chút.” Sở Lăng Thiên gì, bàn tay đưa ra nửa lại rụt trở về.

      vất vả nuốt miếng bánh trong miệng xuống, Gia Cát Linh : “Mộc Tê, Nguyệt Lan, hai người các ngươi thu dọn buồng trong chút.”

      “Dạ, tiểu thư.” Mộc Tê thức thời lôi kéo Nguyệt Lan, nhanh chóng vào buồng trong.

      khí trở nên trầm lắng hơn, Gia Cát Linh hớp ngụm trà, chậm rãi : “Thất điện hạ, ta rất quý trọng người bạn như người…”

      “Tam tiểu thư muốn gì?” Khoé miệng Sở Lăng Thiên giơ giơ lên, ánh mắt rất kiên quyết: “Tam tiểu thư có thể cần, nhưng thể ngăn cản ta cho.”

      Gia Cát Linh nghẹn lời, hiếm khi bối rối thế này, đành phải lựa chọn im lặng.

      “Tam tiểu thư nghỉ ngơi sớm chút , ta xin cáo từ.”

      “Điện hạ thong thả.”

      Sở Lăng Thiên từ tường viện của Trục Nguyệt Hiên nhảy ra ngoài. bóng đen đột nhiên xuất trước mặt Sở Lăng Thiên: “Gia, gọi Phá Trận có gì phân phó?”

      thăm dò tẩy của Lý gia và Hồ gia. Người của hai nhà này bản vương muốn nhìn thấy nữa!”

      “Dạ, gia.”

      “Đúng rồi, cần làm liên luỵ đến Đại tiểu thư Hồ gia cùng Đại thiếu gia Lý gia, ngày tháng của hai người bọn họ còn rất dài.”

      “Thuộc hạ hiểu !”

      [1] Phu thê chi thực: có chung đụng da thịt như vợ chồng.

      Hết chương 53

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 54: Mèo của công chúa

      Sáng sớm hôm sau, Đại phu nhân rời giường liền tâm thần yên. Ngày hôm qua, sau khi Gia Cát Hồng Nhan từ trong cung trở về cũng có báo cáo với bà tình hình tiến cung. Suy nghĩ, Đại phu nhân quyết định qua chỗ Gia Cát Hồng Nhan.

      Cửa phòng của Gia Cát Hồng Nhan đóng chặt. Đại phu nhân gõ cửa, lâu sau Thanh La mới mở cửa.

      “Tại sao lâu như vậy?” Đại phu nhân vui, hỏi: “Đại tiểu thư đâu?”

      “Đại tiểu thư còn chưa thức dậy ạ.” Thanh La nhìn nhìn giường của Gia Cát Hồng Nhan, .

      “Sao vậy?” Đại phu nhân đẩy Thanh La ra, đến trước giường Gia Cát Hồng Nhan, nhìn thấy Gia Cát Hồng Nhan mở to mắt nhìn đỉnh giường, vẻ mặt lo lắng. Đại phu nhân sờ sờ đầu Gia Cát Hồng Nhan, giọng hỏi han: “Nữ nhi, con làm sao vậy?”

      “Mẹ…” Nhìn thấy Đại phu nhân, nước mắt Gia Cát Hồng Nhan mãnh liệt trào ra. Nàng ngồi dậy, vùi đầu vào trong lòng Đại phu nhân, lên tiếng khóc lớn.

      “Con , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Hồng Nhan khóc khiến cho tay chân Đại phu nhân có chút luống cuống. Đại phu nhân vỗ lưng Gia Cát Hồng Nhan, nghi hoặc hỏi.

      “Mẹ.” Gia Cát Hồng Nhan ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, mịt mù nhìn Đại phu nhân, có chút sợ sệt : “Chắc con gặp rắc rối rồi.”

      “Cái gì?” Đại phu nhân giật nẩy người, bà biết việc trong cung , vì thế vội vàng hỏi: “Mau cho mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Con quăng chết mèo của công chúa Triêu Hoa.” Gia Cát Hồng Nhan nhớ tới chuyện tiến cung ngày hôm qua, trong lòng còn sợ hãi.

      Hôm qua, Gia Cát Hồng Nhan tiến cung bái phỏng hoàng hậu và Chu quý phi. Tất cả đều thuận lợi, hoàng hậu còn khen nàng vài câu, chỉ tiếc là có nhìn thấy Lục vương gia. Khi xuất cung, con mèo mắt xanh lam bỗng nhiên từ bên cạnh lao tới, từ Gia Cát Hồng Nhan sợ mèo, nhất thời sợ tới mức hoảng hốt, liều lĩnh bắt lấy con mèo lao tới, ném mạnh xuống đất. Con mèo kia liền nằm đất nhúc nhích. Đúng lúc, đám cung nữ lần theo tiếng tới, từ trong lời của cung nữ mà Gia Cát Hồng Nhan biết được đó là mèo của công chúa Triêu Hoa, lại là của hoàng tử nước Tinh Long tặng, Gia Cát Hồng Nhan sợ tới mức trốn .

      “Có người nào nhìn thấy con quăng ?” Đại phu nhân cũng cảm thấy sợ hãi. Công chúa Triêu Hoa là con độc nhất của Chu quý phi, vô cùng được nuông chiều từ . Hoàng đế cũng coi nàng như là hòn ngọc quý tay, có thể là ở trong cung hống hách lộng hành cố kỵ. Khoảng thời gian trước, nàng ầm ĩ muốn ra ngoài du ngoạn, hoàng đế liền phái mấy trăm người theo, để cho nàng ta ra ngoài tiêu dao.

      Gia Cát Hồng Nhan lắc đầu: “Chắc là có, sau khi con ném xuống, đám cung nữ kia mới xuất .”

      Đại phu nhân thở dài hơi: “Vậy cần lo lắng, trong cung nhiều người như vậy, thế nào cũng hoài nghi con.”

      “Nhưng mà…” Gia Cát Hồng Nhan nhíu nhíu mày: “Cung bài của hoàng hậu nương nương đánh mất. Con nhớ lại chút, chỉ có thể là mất ở nơi đó, khi điều tra, chẳng phải biết cung bài đó là của hoàng hậu nương nương thưởng cho Gia Cát Linh sao.”

      Nghe Gia Cát Hồng Nhan như vậy, Đại phu nhân cũng nhịn được nhíu mày, khỏi quở trách Gia Cát Hồng Nhan: “Sao con lại sơ ý như vậy!” Đại phu nhân trầm tư trong chốc lát, đột nhiên mắt sáng lên, hô to tiếng: “Có rồi!”

      “Mẹ, mẹ có cách?” Gia Cát Hồng Nhan giật mình hỏi.

      Đại phu nhân hơi hơi gật đầu, : “Sao ta lại quên chuyện này, cung bài kia là của hoàng hậu nương nương thưởng cho Gia Cát Linh , dù công chúa Triêu Hoa cho rằng cung bài đó là của chủ nhân quẳng mèo của nàng ta cũng là tìm Gia Cát Linh , có liên quan gì tới con!”

      “Nhưng mà, cung bài kia phải cho con sao?” Gia Cát Hồng Nhan giọng .

      “Hừ!” Đại phu nhân lạnh lùng hừ tiếng, “Ai thấy được? Dĩ nhiên lão gia , tứ phòng luôn bo bo giữ mình, giọt nước nào! Mọi người nhìn thấy đều là hoàng hậu nương nương thưởng cung bài cho con nha đầu chết tiệt kia!”

      “Đúng vậy!” Gia Cát Hồng Nhan bỗng nhiên tỉnh ngộ, mây đen mặt lập tức biến mất thấy nữa. “Sao nữ nhi lại nghĩ tới? Chọc giận công chúa Triêu Hoa, dù sao chăng nữa nha đầu này cũng trốn thoát!”

      “Tóm lại, con nhớ kỹ, im lặng được đề cập đến chuyện cung bài!” Đại phu nhân căn dặn.

      “Nữ nhi hiểu được!”

      “Phu nhân! Tiểu thư!” Đại phu nhân vừa mới xong, Thanh La bước vào: “Người trong cung tới!”

      Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan liếc nhau, quả nhiên tới.

      Người tới là công công trong cung, là ca ca của Tiêu Chính, Tiêu Ôn. Tiêu công công truyền khẩu dụ của hoàng hậu cho Đại phu nhân: “Thừa tướng phu nhân, ta phụng khẩu dụ của hoàng hậu nương nương, truyền phu nhân và tiểu thư trong phủ tiến cung, hoàng hậu nương nương và quý phi nương nương chờ ở trong cung.”

      “Thần phụ lĩnh chỉ.” Đại phu nhân lấy ra thỏi bạc, nhét vào trong tay Tiêu Ôn.

      Tiêu Ôn tiếp nhận bạc, trong mắt lên vẻ khác thường. Tiêu Chính táng mạng ở phủ thừa tướng, thi thể bị quẳng xuống sông, ngay cả cơ hội nhặt xác của đệ đệ cũng có. Đối với phủ thừa tướng, Tiêu Chính chỉ là nô tài, nhưng mà đối với Tiêu Ôn, đó là đệ đệ duy nhất của .

      Rất nhanh, Đại phu nhân mang theo Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh , còn có Như Nguyệt và Như Sương của tứ phòng, cùng nhau vào cung.

      Lúc này, trong Dịch Khôn Cung có hoàng hậu, Chu quý phi và công chúa Triêu Hoa, còn có ba huynh đệ Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hiên, Sở Lăng Hàn. Ba người này vốn là tính thỉnh an rồi rút lui, nhưng nghe thấy hoàng hậu triệu các tiểu thư của nhà Gia Cát tiến cung hẹn mà cùng ở lại.

      “Phu nhân, vào thôi.” tới Dịch Khôn cung, Tiêu Ôn với Đại phu nhân.

      “Làm phiền công công!” Đại phu nhân gật đầu.

      “Thần phụ, thần nữ tham kiến hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương!”

      “Đứng lên .” Hoàng hậu cao cao tại thượng, vẻ mặt giận mà uy.

      “Tạ ơn nương nương!” Đại phu nhân dẫn các tiểu thư đứng lên.

      Ánh mắt của Như Nguyệt tự chủ được dừng ở người Sở Lăng Thiên, cũng nhìn chằm chằm Gia Cát Linh . Hôm nay, tuy Gia Cát Linh mặc thân áo trắng, nhưng ở giữa đám tỷ muội vẫn chói mắt như vậy.

      Ánh mắt của Sở Lăng Hiên tự chủ quét qua khuôn mặt của Gia Cát Linh . Dường như mỗi lần nhìn thấy nàng là mỗi lần mình để ý đến nàng sâu hơn. Lời của Gia Cát Hồng Nhan càng lúc càng mờ nhạt ở trong lòng Sở Lăng Hiên, thân thể trong sạch… Dường như cũng việc gì, làm phi được làm thiếp cũng sao.

      Hoàng hậu thẳng vào vấn đề, lấy ra tấm cung bài, hỏi: “Hôm qua có người quăng chết mèo của công chúa Triêu Hoa, ở bên cạnh con mèo phát tấm cung bài này. Tam nha đầu, nếu bản cung nhớ lầm tấm cung bài này là của bản cung ban cho ngươi.”

      Đại phu nhân cùng Gia Cát Hồng Nhan nhìn nhau cười, quả nhiên là chuyện này. Gia Cát Linh chọc vào công chúa Triêu Hoa, chuyện này chết cũng phải lột da.

      Nghe thấy là chuyện con mèo, trái lại Gia Cát Linh yên lòng. Kiếp trước công chúa Triêu Hoa cũng có nuôi con mèo. Gia Cát Linh thoải mái trả lời: “Cung bài này đúng là hoàng hậu thưởng cho thần nữ!”

      “À.” Công chúa Triêu Hoa nhàn nhạt à tiếng, tuy rằng chỉ mới mười ba tuổi, nhưng thiếu quý khí hoàng thất bẩm sinh: “ như vậy, mèo của bản công chúa là ngươi quẳng chết?”

      “Cung bài quả là của thần nữ, về phần mèo của công chúa…” mặt Gia Cát Linh hề sợ hãi, ngưng lại ở đây, thêm nữa.

      Hết chương 54

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 55: Phân ưu vì công chúa là bổn phận của thần nữ]

      “Linh nhi, con !” Đại phu nhân với Gia Cát Linh , “Hôm qua phải con , ở trong cung con ném chết con mèo sao?”

      Gia Cát Linh trong lòng cười lạnh, bản lĩnh vu oan giá họa của Đại phu nhân đúng là số ! Gia Cát Linh cúi đầu, im thin thít.

      “Đúng rồi đó, Tam muội, ở trước mặt nương nương và công chúa, muội mau ! Nương nương và công chúa đều là phụng hoàng trong loài người, há để muội lừa bịp cho qua! Con mèo kia nhất định là công chúa rất thích, nếu muội chủ động thừa nhận, còn có thể cầu xin công chúa khai ân lần.” Gia Cát Hồng Nhan .

      Công chúa Triêu Hoa chỉ vào Gia Cát Hồng Nhan, ngạo mạn hỏi: “Ngươi là kẻ nào?”

      Gia Cát Hồng Nhan mừng rỡ, bước lên trước đáp: “Hồi bẩm công chúa, thần nữ tên là Gia Cát Hồng Nhan!”

      “Mẫu hậu chuyện, có phần cho người xen mồm vào à?” Công chúa Triêu Hoa vẻ mặt vui nhìn Gia Cát Hồng Nhan, “Đúng là chẳng có chút phép tắc gì cả!”

      “Thần nữ…” Gia Cát Hồng Nhan muốn giải thích, nhưng nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Đại phu nhân, lập tức ngậm miệng lại.

      “Công chúa điện hạ,” Đại phu nhân tiến lên , “Thần phụ làm chứng, mèo của công chúa quả thực do Linh nhi ném chết! Xin công chúa điện hạ khai ân lần, đừng trách phạt Linh nhi.”

      “Thừa tướng phu nhân, ngươi là Tam nha đầu ném chết mèo của Triêu Hoa, có bằng chứng ?” Hoàng hậu nhìn Đại phu nhân, chậm rãi .

      “Bẩm Hoàng hậu, đấy là do Linh nhi chính miệng thừa nhận, Tứ di nương và các tiểu thư trong phủ đều nghe được.” Đại phu nhân vừa , vừa nhìn về phía Tứ di nương, kể cả Như Nguyệt và Như Sương.

      “Bẩm Hoàng hậu, thần nữ quả thực có nghe Tam tỷ như vậy.” Như Nguyệt tiến lên, .

      Sau đó, Tứ phu nhân và Như Sương cũng gật đầu theo!

      Sở Lăng Thiên nhíu mày nhìn mấy người này, đúng là thừa cơ hãm hại mà.

      như vậy, mèo của công chúa, đúng là Tam nha đầu ném chết?” Hoàng hậu xác nhận lại lần cuối.

      “Thần phụ dám dối gạt nương nương.” Đại phu nhân , “Thần phụ nghe con mèo này là do hoàng tử nước Tinh Long tặng cho công chúa, nghĩ đến nhất định là thú cưng của công chúa. Chuyện đến nước này, thần phụ cũng dám bao che, nếu Linh nhi phạm sai, giao cho công chúa xử trí, thần phụ câu oán trách!” Giao cho công chúa Triêu Hoa xử trí, sợ rằng ngay cả xương cốt cũng chẳng còn. Đại phu nhân chỉ lo ba hoa, lại phát ra sắc mặt của công chúa Triêu Hoa ngày càng sa sầm.

      mặt Gia Cát Hồng Nhan giấu được vẻ vui sướng, rồi lại lo lắng bị người khác phát ra, đành phải cúi đầu. Bên kia, Tứ di nương trao đổi ánh mắt cùng Như Nguyệt, lần này, Tam tiểu thư quả thực trốn thoát rồi.

      Sở Lăng Hàn lo lắng nhìn Gia Cát Linh , lại nhìn Sở Lăng Thiên, làm sao đây, Tam tiểu thư có vẻ như trốn thoát rồi. Sở Lăng Hàn cười hì hì : “Thập muội, phải chỉ là con mèo thôi sao? Hôm nào Cửu ca tặng muội mấy con đẹp hơn nhiều.”

      Công chúa Triêu Hoa bĩu môi, khinh thường : “Cửu ca biết, con mèo này đối với muội mà có ý nghĩa rất đặc biệt, phải con mèo nào cũng có thể thay thế nó.” Công chúa Triêu Hoa thở dài, tràn đầy oán hận , “Con mèo phá phách này, vốn chuẩn bị hôm nay giết nó, ngờ lại có người giải quyết nó giúp muội! Bản công chúa vừa nhìn thấy nó liền nghĩ đến tên hoàng tử ghê tởm của nước Tinh Long kia! Còn cái gì mà sau này muốn cưới bản công chúa, cũng biết nhìn lại diện mạo của ! Tam tiểu thư, cám ơn ngươi xử lý nó giúp bản công chúa, ngươi muốn ta ban thưởng gì?”

      Cái gì? Vở kịch có biến hóa, tất cả mọi người lấy làm kinh hãi! Ngay cả Hoàng hậu và Chu quý phi cũng bị lời của công chúa Triêu Hoa làm cho hồ đồ, nha đầu kia sáng sớm làm loạn lên có người ném chết mèo của nàng ta, xin hai người nhất định phải bắt được kẻ đó! Phu nhân và các tiểu thư của nhà Gia Cát cũng kinh ngạc hiểu, từng nghe công chúa Triêu Hoa hành lỗ mãng, muốn làm gì làm, nhưng, chuyện này cũng quá theo lẽ thường rồi! như vậy, Gia Cát Linh chẳng những bị trách phạt, còn được công chúa ban thưởng?

      Đối với quyết định của Công chúa Triêu Hoa, Gia Cát Linh cũng hề cảm thấy bất ngờ, kiếp trước, có người giúp công chúa Triêu Hoa giết chết mèo của nàng ta, nàng ta liền nhất thời cao hứng, thưởng cho phủ đệ. Hai năm trước, Nhị hoàng tử nước Tinh Long sứ sang nước Lăng Nguyệt, đối với Công chúa Triêu Hoa nhất kiến chung tình, liền thuyết phục hoàng đế nước Tinh Long đề nghị hòa thân với nước Lăng Nguyệt, để cho công chúa Triêu Hoa sau khi cập kê gả đến nước Tinh Long! Hoàng đế nước Tinh Long tuấn tú lịch thiệp, nhưng Nhị hoàng tử lại khác hẳn, vừa lùn vừa xấu. Cũng may là Sở Kim Triêu thương Công chúa Triêu Hoa, đồng ý với nước Tinh Long, nhưng Nhị hoàng tử kia chịu bỏ cuộc, điều này làm cho công chúa Triêu Hoa hận thấu xương.

      Gia Cát Linh thản nhiên : “Vì công chúa phân ưu, là bổn phận của thần nữ, thần nữ dám kể công!”

      Nhìn thấy thái độ khiêm tốn của Gia Cát Linh , công chúa Triêu Hoa vô cùng hài lòng: “Ngươi giúp bản công chúa việc lớn như vậy, bản công chúa ban thưởng cho ngươi năm trăm lượng bạc!”

      “Thần nữ đa tạ công chúa ban ân!”

      Gia Cát Hồng Nhan siết chặt nắm tay, mở to mắt nhìn ngân lượng đáng lẽ phải thuộc về mình lại bị Gia Cát Linh nhàng nẫng mất, nhưng giờ phút này ả lại thể kêu than, mèo là ả ném… Gia Cát Hồng Nhan chỉ cảm thấy lồng ngực vừa tức vừa khó chịu, hơi thở cũng có chút thông thuận.

      “Tam nha đầu, ngươi nhận lại cung bài này , cần phải bảo quản cho tốt, thể cho người khác cầm, nếu gây ra chuyện, người bị truy cứu chính là ngươi.” Hoàng hậu có chút đăm chiêu . Tiếp đó, Hoàng hậu nhìn Gia Cát Hồng Nhan cách đầy ý sâu xa, hôm qua đột nhiên Gia Cát Hồng Nhan tiến cung cầu kiến, trong lòng bà có chút nghi ngờ, chắc là Đại phòng ép buộc Gia Cát Linh , “Tam nha đầu, cung bài bản cung cho ngươi, người cần phải biết cách sử dụng, sau này, cứ cách vài ngày ngươi phải tiến cung để trò chuyện với bản cung.”

      Gia Cát Linh nhận lấy cung bài, , “Tạ Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu thích loài hoa lần trước xiêm áo của thần nữ nên thần nữ tìm, ngờ lại tìm được, ngày mai, thần nữ mang vào cung.”

      sao?” Hoàng hậu vui vẻ hỏi han, “Tam nha đầu có lòng, ngày mai bản cung chờ ngươi ở Dịch Khôn Cung! Hôm nay cũng mệt rồi, giải tán sớm thôi, trời gần về trưa lại càng nóng!”

      “Dạ, Hoàng hậu!” Hoàng hậu tan cuộc, mọi người đều đứng dậy ra về.

      Nhìn thấy bóng dáng của Sở Lăng Hiên, Gia Cát Hồng Nhan lập tức đuổi theo, “Lục vương gia, cùng nhau , được ?”

      “Hửm?” Sở Lăng Hiên lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Hồng Nhan cái, “Đại tiểu thư có việc gì à?”

      có…” Gia Cát Hồng Nhan cúi đầu, e thẹn, “Thần nữ muốn cùng với Lục vương gia chút, Vương gia, có thể mượn bước chân để chuyện hay ?”

      “À, nếu Đại tiểu thư có việc gì hãy mau , bản vương còn có việc!” Sở Lăng Hiên vẫn lạnh băng như trước.

      “Thần nữ…” Gia Cát Hồng Nhan ngừng chút, “Thần nữ ngưỡng mộ vương gia trong lòng lâu, biết vương gia đối với thần nữ…”

      “Tam tiểu thư,” Sở Lăng Hiên cũng để ý nghe xem Gia Cát Hồng Nhan gì, nhìn thấy Gia Cát Linh liền lướt qua Gia Cát Hồng Nhan, đến chỗ Gia Cát Linh , “Có thể đến Lục vương phủ ngồi chút ?’ Hít vào hương thơm phát ra từ người của Gia Cát Linh , sắc mặt Sở Lăng Hiên còn lạnh băng như vừa nãy nữa, ngược lại tươi cười, chỉ là nụ cười kia, Gia Cát Linh nhìn thấy liền cảm thấy kinh tởm, kiếp trước, đúng là mắt bị mù.

      Hết chương 55
      Chris, honglaklinhdiep17 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 56: Điện hạ hà tất phải cố tra hỏi

      Gia Cát Hồng Nhan đứng chết trân tại chỗ, dễ nhận thấy Sở Lăng Hiên chẳng để ý xem vừa nãy nàng gì, hơn nữa vẻ mặt Sở Lăng Hiên lạnh băng, khi nhìn đến Gia Cát Linh liền lập tức tươi cười, nếu bản thân có nghe nhầm vừa rồi Sở Lăng Hiên là mời Gia Cát Linh đến phủ đệ của y?

      là…” Gia Cát Hồng Nhan dở khóc dở cười, xấu hổ thôi, giờ khắc này thù hận trong lòng nàng ta với Gia Cát Linh , đến mức độ có từ ngữ nào diễn tả được.

      Gia Cát Hồng Nhan theo qua đó, : “Lục vương gia, Tam muội từ sức khỏe yếu, thần nữ cùng với Tam muội, đường cũng có thể chăm nom muội ấy.”

      “Đại tiểu thư an tâm , bản vương chiếu cố Tam tiểu thư chu toàn.” Thấy Gia Cát Hồng Nhan theo qua, mặt Sở Lăng Hiên trở nên u ám vô cùng, “Tam tiểu thư, thôi.”

      “Lục vương gia, thần nữ có việc quan trọng, cần phải lập tức xuất cung, xin Lục vương gia thứ lỗi.” Gia Cát Linh ra vẻ lạnh lùng .

      “Linh nhi, thôi!” Gia Cát Linh vừa mới xong, đỉnh đầu liền có bóng râm mát, Sở Lăng Thiên vừa mượn chiếc ô giấy từ chỗ Hoàng hậu, đứng bênh cạnh Gia Cát Linh , mỉm cười nhìn nàng, “Ta tiễn nàng xuất cung.”

      Gia Cát Linh trong lòng ấm áp, với Sở Lăng Hiên: “Lục vương gia, xin cáo từ!”

      Sở Lăng Hiên gắt gao siết chặt nắm tay, tiếng ‘Linh nhi’ của Sở Lăng Thiên chọc vào thần kinh của Sở Lăng Hiên cách hoàn toàn triệt để, hai người họ thân thiết như thế tự bao giờ? Đôi bích nhân[1] dưới tán ô kia đúng là châm chọc với tự mình đa tình của ! Sở Lăng Hiên cười lạnh, thứ mà Sở Lăng Hiên ta muốn có, nhất định phải có bằng được!

      “Điện hạ, quan hệ của Thất điện hạ và Tam muội trông rất bình thường. Tam muội chẳng qua chỉ là nữ nhân còn trong trắng, điện hạ chấp nhất làm gì, sao tầm mắt thoáng hơn chút, nhìn xem vẫn có người nào đó luôn dõi theo điện hạ?” Gia Cát Hồng Nhan chậm rãi .

      Sở Lăng Hiên im lặng nhìn Gia Cát Hồng Nhan, mặt u ám đến đáng sợ, khóe mắt lên tia cười lạnh, nhìn Gia Cát Hồng Nhan nhả ra chữ: “Cút!”

      “Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan trong lòng lạnh lẽo, làm sao cũng ngờ, Sở Lăng Hiên lại có thể nhục nhã như vậy, “Thần nữ có điểm nào kém Tam muội? Ít nhất thần nữ đối với điện hạ là tấm chân tình!”

      Sở Lăng Hiên lạnh lùng liếc Gia Cát Hồng Nhan cái, lười chuyện, bỏ mất.

      “Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan thều thào muốn thêm gì đó, nhưng Sở Lăng Hiên xa rồi, Gia Cát Hồng Nhan nghiến răng ken két, “Tại sao? Tại sao ai nấy đều hướng về con tiện tì kia, ta làm sao bằng nó! Gia Cát Linh , sao mày chết !”

      Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh sánh đôi bên nhau, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cung nhân qua lại, bọn họ hiếm khi mới được nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của Thất điện hạ, hiếm khi mới thấy người đích thân che ô cho nữ tử, còn có cả ánh mắt nhu tình vô hạn có thể hòa tan người khác khi Thất điện hạ nhìn nàng ấy nữa.

      đội thị vệ áp giải hơn trăm người vội vàng qua hai người họ, Gia Cát Linh hoài nghi nhìn những người bị xiềng xích kia, là những người kiếp trước có biết, hai trong số đó là Hồ Vạn Lí và chủ nhân của Lý gia.

      “Đây là người của Hồ gia và Lý gia?” Gia Cát Linh nghi ngờ hỏi, “Bọn họ phạm tội gì?”

      Sở Lăng Thiên cười cười, , “Chỉ là đắc tội với người nên đắc tội thôi! Lần này bị vạch trần hết!” Hiệu suất làm việc của Phá Trận cực kỳ cao, chỉ trong đêm tra ra được chuyện tham ô, bỏ rơi nhiệm vụ của Hồ gia và Lý gia, khi lâm triều liền có người lên tiếng vạch tội, hoàng thượng tức giận, hạ chỉ bắt gọn hết hai nhà Hồ, Lý.

      Gia Cát Linh lập tức ý thức được gì đó, quay đầu nhìn Sở Lăng Thiên, hỏi: “Là chủ ý của điện hạ? Trong lòng thần nữ vô cùng bất an.”

      “Linh nhi cần như thế.” Sở Lăng Thiên gọi Gia Cát Linh như vậy rồi tiến lên bước, “Chuyện mà hai nhà Hồ Lý làm, sớm hay muộn cũng bị bới móc lên, loại sâu mọt thế này đào ra sớm ngày, với dân với nước đều là chuyện tốt, Linh nhi cần có gánh nặng.”

      “Cửa cung ngay trước mặt, xin điện hạ dừng bước.” Gia Cát Linh .

      “Đúng lúc ta cũng xuất cung, chuẩn bị xe ngựa rồi, cùng nhau thôi.” Sở Lăng Thiên đứng ngược ánh mặt trời, khóe miệng khẽ nhếch, y như vậy làm cho Gia Cát Linh cách nào chối từ.

      ra cửa cung, Sở Lăng Thiên lên xe ngựa trước, sau đó chìa tay phải ra trước mặt Gia Cát Linh . Gia Cát Linh do dự lát, vẫn giơ bàn tay trái trắng noãn ra, đặt vào tay của Sở Lăng Thiên.

      mặt Sở Lăng Thiên lộ vẻ hài lòng, kéo Gia Cát Linh lên xe ngựa, vừa lên đến nơi, Gia Cát Linh nhanh chóng rút tay khỏi tay Sở Lăng Thiên, ngượng ngùng cúi đầu.

      Sở Lăng Thiên chun mũi, ý cười mặt càng sâu.

      “Linh nhi chưa hứa hôn đúng ?” Sở Lăng Thiên đột nhiên hỏi.

      “Điện hạ cứ gọi thần nữ là Tam tiểu thư .” Gia Cát Linh bỏ qua câu hỏi của Sở Lăng Thiên, .

      “Tại sao?” Sở Lăng Thiên cười cười, “Ta thích gọi Linh nhi hơn, gọi Tam tiểu thư cảm thấy xa cách sao đó.”

      Bỗng nhiên, xe ngựa tròng trành hề báo trước, hệt như lập tức bị lật nhào. Sở Lăng Thiên nhanh chóng ôm lấy vai của Gia Cát Linh , cố định Gia Cát Linh trong ngực mình.

      “Lưu bá, sao vậy?” Sở Lăng Thiên lớn tiếng hỏi.

      có gì, điện hạ, vừa rồi là ngựa tránh con vật đột nhiên chạy ra.” Lưu bá đáp, xe ngựa nhanh chóng lấy lại thăng bằng.

      “Lưu bá, đến phủ Gia Cát thừa tướng trước.”

      Gia Cát Linh ngồi thẳng lên, lồng ngực Sở Lăng Thiên chợt trống trải, trái tim cũng mất mát theo, “Linh nhi, ánh mắt của nàng cho ta biết, trong lòng nàng chứa đựng nhiều thứ lắm, gian dành cho bản thân lại quá .”

      Gia Cát Linh im lặng, số lần cùng Sở Lăng Thiên gặp mặt chỉ cần bàn tay cũng đếm hết, nhưng Sở Lăng Thiên lại có thể nhìn thấu tâm tư nàng, “Điện hạ nếu hiểu, tại sao còn cố chấp làm gì.”

      “Nhiều người gánh vác đỡ hơn.” Sở Lăng Thiên thu lại vẻ cười, y biết, giờ phút này đề cập đến vấn đề này là vô cùng mạo hiểm, nhỡ như Gia Cát Linh lại từ chối…

      “Những thứ thần nữ gánh vác rất nhiều, nên muốn liên lụy đến người khác.” Gia Cát Linh kiên định đáp.

      “Linh nhi à,” Sở Lăng Thiên thở dài, “Nàng có từng nghĩ tới, ta có thể nhìn thấu tâm tư nàng phải là ta lợi hại, mà là do nàng chưa bao giờ đề phòng khi ở trước mặt ta, mới có thể để ta dễ dàng nhìn ra được những thứ trong lòng nàng. Có phải điều đó chứng tỏ rằng, ở trong lòng Linh nhi, ta đặc biệt hay ?”

      “Điện hạ hà tất phải cố tra hỏi.” Gia Cát Linh cười xót xa .

      Sở Lăng Thiên hỏi nữa, mặt lại lên vẻ tươi cười thỏa mãn, bản thân ở trong lòng Linh nhi quả nhiên là đặc biệt, như vậy, y có hy vọng rồi.

      “Điện hạ, đến phủ Thừa tướng rồi.” Lưu bá dừng xe, hô lên.

      “À, nhanh !” Sở Lăng Thiên dường như có chút muốn, “Linh nhi, ta tiễn nàng vào.”

      phải điện hạ có việc sao? Thần nữ tự mình vào là được.” Giờ phút này Gia Cát Linh chỉ muốn thoát khỏi đây nhanh, càng tiếp cận Sở Lăng Thiên, nàng lại càng đấu tranh tư tưởng.

      tốn bao nhiêu thời gian mà.” Sở Lăng Thiên muốn đỡ Gia Cát Linh xuống xe ngựa, nhưng Gia Cát Linh lại tự mình nhảy xuống.

      Lưu bá dâng ô, Sở Lăng Thiên bung ra, che lên giúp Gia Cát Linh , “ thôi.” Mấy lần Sở Lăng Thiên đến phủ, đều trực tiếp phi từ ngoài vào Trục Nguyệt Hiên, ít khi vào bằng cửa chính, giờ đây chính là muốn cho người khác chút tin tức mà thôi.



      [1] Bích nhân: ám chỉ nam nữ vô cùng xứng lứavừa đôi

      Hết chương 56
      Chris, honglak, sanone21122 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :