1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 46: Ngươi cần làm gì cho ta

      “Lão gia, xin tha mạng!”

      “Lão gia, xin tha mạng! Chỉ cần hôm nay lão gia tha mạng cho ta, cả đời này ta chính là người của lão gia.”

      Nghe thấy đánh chết, hai nữ nhân bọc trong quần áo lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ, bộ ngực cách quần áo nửa trong suốt, như như , cọ lên chân của Gia Cát Chiêm.

      Đại phu nhân nhìn thấy hai nữ nhân kia dám ngang nhiên quyến rũ Gia Cát Chiêm, tức khắc nổi giận: “Còn mau kéo mấy ả tiện nhân này xuống!”

      Gia đinh chạy tới, khỏi phân trần, tách Tiêu Chính cùng với nữ nhân kia ra, đem bốn người cùng kéo ra ngoài.

      “Cha, mẹ, xảy ra chuyện gì?” Lúc này, Gia Cát Linh từ bên ngoài vội vàng tới, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

      “Hừ!” Đại phu nhân hừ tiếng: “Ngươi mới vừa đâu? Linh đường xảy ra chuyện như vậy, vậy mà ngươi ở đây!”

      “Vừa rồi Linh nhi quá mót (đại tiểu tiện), muốn nhà xí chuyến, mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Hừ! Ngươi theo ta, đánh chết mấy ả tiện nhân kia, rồi tính tới ngươi.” Trong lòng Đại phu nhân cười lạnh, cho dù thể gài ngươi vào chỗ chết, nhưng bỏ rơi nhiệm vụ, đến nỗi gia tộc hổ thẹn, trốn thoát được trọng phạt!

      Tứ di nương nhìn thấy vẻ mặt gà mờ của Gia Cát Linh khỏi run rẩy. Chuyện hôm nay chỉ sợ phải là ngoài ý muốn, thay xà đổi cột, là chuyện tốt của Tam tiểu thư!

      Ngoài sân, bốn người bị đè xuống đất, gậy gỗ trong tay nhóm gia nô đánh vào thân thể bốn người lưu tình chút nào. Ngày thường, Tiêu Chính hay làm mưa làm gió, chuyện cắt xén ngân lượng mỗi tháng của những gia nô khác thường xuyên xảy ra. Giờ phút này, những gia nô đó đều ước gì mình có ba đầu sáu tay, đánh Tiêu Chính nátthây. Mà Tiêu Chính hoàn toàn cảm thấy thân thể đau đớn, giờ phút này xem mặt đất ở dưới thân trở thành nữ nhân mông to ngực nở, thoả thích chuyển động thân thể của mình.

      Đột nhiên, Gia Cát Linh cảm thấy cổ có chút ngứa ngáy, luồng hơi thở nóng hầm hập lay động mái tóc của nàng. Gia Cát Linh theo bản năng quay đầu lại, đối diện với đôi mắt thâm thuý nóng rực. Sở Lăng Thiên, sao lại ở đây?

      Nhận thấy tư thế của hai người mờ ám, Gia Cát Linh vô thức lui ra sau bước.

      Nhìn thấy Gia Cát Linh lùi ra sau, trong lòng Sở Lăng Thiên có chút mất mát, nàng chán ghét mình? Sở Lăng Thiên bất đắc dĩ cười cười, giọng : “Ngươi sao chứ?”

      “Ta sao, cảm ơn Thất điện hạ quan tâm.”

      Nhìn thấy bộ dáng nhàng hờ hững của Gia Cát Linh , trong lòng Sở Lăng Thiên nổi lên chút chua xót, mặc kệ như thế nào, chỉ cần nàng có việc gì là tốt rồi.

      Gia nô nhìn thấy Tiêu Chính bỗng nhiên còn nhúc nhích, thăm dò hơi thở của Tiêu Chính chút, che đậy vui sướng tràn đầy trong lòng, : “Lão gia, phu nhân, Tiêu Chính còn thở nữa.”

      “Lão gia, phu nhân, ba nữ nhân này cũng tắt thở rồi!”

      “Kéo hết ra ngoài, ném xuống sông cho cá ăn!” Gia Cát Chiêm thấp giọng .

      Nghe thấy lời của Gia Cát Chiêm, mấy gia nô lập tức kéo mấy người đất ra ngoài.

      Đại phu nhân nhìn nhìn Gia Cát Linh , khoé miệng lên tia cười lạnh, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục uy nghiêm như cũ: “Linh nhi, ngươi ở trong linh đường canh giữ linh cữu, chạy ra ngoài làm gì? Nếu cũng xảy ra chuyện bẩn thỉu sỉ nhục họ Gia Cát như thế này!”

      “Linh nhi, Linh nhi chẳng qua là…” Gia Cát Linh cúi đầu, hơi ngượng ngùng : “Chẳng qua là quá mót…”

      Vốn Gia Cát Chiêm định như vậy là xong chuyện, nghe thấy câu hỏi của Đại phu nhân sắc mặt càng thêm u ám. Theo như lời Đại phu nhân , nếu nàng vẫn canh giữ ở linh đường làm thế nào xảy ra chuyện như vậy, “Gia Cát Linh , ta nể tình ngươi là nữ nhi của ta, phạt trượng ngươi. Nhưng phạm vào sai lầm lớn như thế, nhà Gia Cát dung chứa ngươi. Từ hôm nay trở , ngươi còn là người của nhà Gia Cát nữa!”

      “Bốp bốp bốp!” Gia Cát Chiêm vừa dứt lời, liền nghe thấy tràng tiếng vỗ tay vang lên.

      “Ai đó?” Gia Cát Chiêm lớn tiếng hỏi, trong trường hợp này mà vỗ tay khiêu khích quả biết tốt xấu.

      Sở Lăng Thiên từ trong bóng tối tới, lạnh lùng : “Bản vương thấy thừa tướng đại nhân xử quyết đoán, thể hoan hô thừa tướng đại nhân. biết khi thừa tướng đại nhân giúp phụ hoàng xử lý chuyện triều chính cũng phân tốt xấu, hỏi nguyên do như vậy hay ?”

      “Thần tham kiến Thất điện hạ!” Nhìn thấy Sở Lăng Thiên, Gia Cát Chiêm lập tức hành lễ. Trong lòng ông ta nhanh chóng phân tích lời của Sở Lăng Thiên, tựa như có chút bất mãn đối với xử lý của ông ta: “Thất điện hạ, chuyện nhà của thần dĩ nhiên thể so với đại của quốc gia.”

      “Ý của thừa tướng đại nhân là chuyện nhà có thể xử lý nhầm được?” Trong mắt Sở Lăng Thiên phủ kín tầng băng lạnh: “Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, thừa tướng đại nhân ngay cả chuyện nhà cũng xử lý tốt, gì đến xử lý quốc ?”

      Gia Cát Chiêm lau mồ hôi lạnh trán. Thất vương gia này hai lần trước che chở cho Gia Cát Linh , trong lòng ông ta hiểu , chỉ tưởng Thất vương gia nhất thời cao hứng mà lo chuyện bao đồng thôi. Nhưng hôm nay, Thất vương gia lại đột nhiên xuất ở đây, che chở cho Gia Cát Linh mọi nơi, tuyệt đối phải trùng hợp. Gia Cát Chiêm dè dặt : “Xin điện hạ !”

      “Bản vương hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi chỉ cần trả lời đúng là được.”

      “Dạ, lão thần nhất định trả lời đúng !”

      “Người làm chuyện xấu ở linh đường là Tam tiểu thư?”

      phải!”

      “Nếu Tam tiểu thư quá mót, giải quyết ở linh đường, có phải là bất kính đối với người chết hay ?”

      “Đúng!”

      “Vậy Tam tiểu thư ra ngoài có cái gì ổn hay ?”

      có!”

      “Quản gia cùng nữ nhân làm bậy ở linh đường là chủ ý của Tam tiểu thư?”

      “Cái này… Hẳn là phải.”

      khi như vậy, tại sao thừa tướng đại nhân trục xuất Tam tiểu thư ra khỏi phủ?”

      “Này…” Gia Cát Chiêm lại lau lau mồ hôi trán, : “Điện hạ dạy bảo đúng, nếu phải điện hạ, thần suýt nữa phạm sai lầm lớn. Thần nhất thời giận quá mất khôn, đa tạ điện hạ nhắc nhở.”

      “Gia Cát thừa tướng, nếu ngươi cảm thấy mình mắt mờ, thể phán đoán sáng suốt lý lẽ bản vương có thể xin với phụ hoàng cho ngươi cáo lão hồi hương!”

      Đầu Gia Cát Chiêm nổ ầm tiếng, ngờ Thất vương gia vì Gia Cát Linh ra những lời nặng như thế đối với ông ta. Thất vương gia rất có phân lượng ở trong lòng của hoàng đế, vượt xa các hoàng tử khác. Ông ta tin tưởng chuyện này Thất vương gia có thể làm được. Gia Cát Chiêm quỳ rạp đất, hành đại lễ với Sở Lăng Thiên, giọng run rẩy, : “Là tội thần xử lý thích đáng, xin điện hạ khai ân lần, tội thần thu hồi lời vừa rồi, Linh nhi vĩnh viễn là nữ nhi của nhà Gia Cát!” Nếu Gia Cát Linh có thể dựa vào Sở Lăng Thiên, đối với nhà Gia Cát mà , chẳng phải là nhiều thêm con đường sao. Trong lòng Gia Cát Chiêm lại nảy ra ý nghĩ khác.

      “Thừa tướng đại nhân, ngươi cần phải nhớ kỹ lời hôm nay. Vậy linh đường còn cần Tam tiểu thư canh giữ hay ?” Sở Lăng Thiên thản nhiên .

      cần, cần. Linh nhi sớm trở về nghỉ ngơi .” Gia Cát Chiêm lập tức .

      Gia Cát Hồng Nhan kéo kéo ống tay áo của Đại phu nhân. Đại phu nhân lại ra hiệu nàng ta đừng lên tiếng. Sở Lăng Thiên ở trước mặt mọi người che chở cho Gia Cát Linh như vậy, còn chưa vấn đề hay sao? Gia Cát Chiêm dứt khoát buông tha cơ hội này.

      “Tam tiểu thư, bản vương đưa ngươi trở về.”

      “Làm phiền điện hạ.” Gia Cát Linh gật đầu, tiện từ chối, lại có cách nào từ chối.

      Ngoài sân của Trục Nguyệt Hiên, Sở Lăng Thiên dường như có chuyện muốn với Gia Cát Linh : “Ta… Hôm nay ta…” Vốn nên về sớm chút, nhưng bởi vì có chuyện chậm trễ, khi hồi phủ biết được phủ thừa tướng xảy ra chuyện, xin lỗi, ta tới chậm.

      “Điện hạ,” Gia Cát Linh nhàn nhạt : “Cảm ơn điện hạ giúp thần nữ, còn đưa Kinh Phong đến bảo vệ thần nữ. biết điện hạ cần thần nữ làm gì cho người?”

      Gia Cát Linh rất xa cách, khiến cho chỗ nào đó trong lòng Sở Lăng Thiên mơ hồ đau. chua xót cười cười: “Ta cần nàng làm gì cho ta, nàng… bình an là được rồi.”

      “Thần nữ khắc ghi trong lòng ân đức của điện hạ, nếu có ngày điện hạ có việc, thần nữ nhất định đắc lực tương trợ.”

      “Ta nàng cần làm gì cho ta.” Sở Lăng Thiên dừng chút: “Tam tiểu thư nghỉ ngơi sớm , xin cáo từ.”

      “Điện hạ mời!”

      Hết chương 46

      Chương 47: Ta ra mười ngàn lượng

      Kinh Phong nấp ở chỗ tối, nhìn thấy vẻ mặt mất mát của chủ tử, khỏi có hơi lo lắng, rất lâu rồi, thấy chủ tử biểu qua vẻ mặt như thế. Chắc Gia Cát Linh gì đó mà chủ tử thích nghe, vất vả lắm Kinh Phong mới tích lũy được chút hảo cảm với Gia Cát Linh , nhưng bây giờ bay biến hết cả, chẳng qua chỉ là giống người bình thường mà thôi, cũng dám giẫm đạp lên tình cảm của chủ tử .

      Gia Cát Linh lắc đầu bất đắc dĩ, có số việc, nàng biết chứ nhưng lại giả như biết, nàng quên mục đích trọng sinh trở về của mình, liên lụy đến quá nhiều người cũng phải là chuyện tốt.

      Trục Nguyệt Hiên yên tĩnh lại, chìm ngập trong bóng đêm. Bên kia, trong phòng Gia Cát Hồng Nhan, lại là cảnh tượng khác. Nước trà đổ đầy, ấm trà bể nát văng tung tóe từng ngóc ngách trong phòng. Lồng ngực Gia Cát Hồng Nhan phập phồng kịch liệt, giống như trong lòng có nỗi oán hận ngút trời cuộn trào mãnh liệt.

      “Con tiện nhân Gia Cát Linh này, như vậy cũng chết được!” Cơ mặt Gia Cát Hồng Nhan vặn vẹo đến biến dạng, hai tay nắm chặt, khớp ngón tay kêu răng rắc, “Chỉ bằng cái thân xác thối tha đó mà bày đặt mơ tưởng đến Thất điện hạ.”

      “Quậy cái gì!” biết Đại phu nhân tiến vào lúc nào, nhìn thấy đất lộn xộn, nhất thời cảm thấy thất vọng, “Con đừng có nghĩ mãi đến con nha đầu chết tiệt kia mà làm hỏng đại ! chút nặng cũng phân biệt được à? Việc cấp bách giờ là con mau chóng đặt quan hệ với Lục vương gia, con xem con chết tiệt đó, mới gặp Thất điện hạ được vài lần, mà người ta cứ ra mặt che chở cho nó như vậy, điểm ấy, con thực bằng nó.”

      con cũng muốn gần gũi với Lục vương gia lắm, nhưng phải có cơ hội mới được chứ!” Gia Cát Hồng Nhan có chút nhụt chí , nàng nhớ rất ràng, trong Bách Hoa Yến, Lục vương gia nhìn cũng thèm nhìn nàng lấy cái.

      “Con đúng là óc heo!” Đại phu nhân xỉa mạnh vào trán Gia Cát Hồng Nhan, “Cha con đưa cung bài của con chết tiệt đó cho con, phải để tiện cho con tiến cung sao? tiến cung, làm sao có cơ hội tiếp cận Lục vương gia! Con điều dưỡng tốt chút, đợi vết thương mặt khỏi rồi, mau tiến cung !”

      “Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo.” Gương mặt bị sưng đỏ của Gia Cát Hồng Nhan cuối cùng cũng lộ vẻ tươi cười, “Nhưng còn con chết tiệt đó làm sao bây giờ? Cứ trơ mắt nhìn nó tiến vào Thất vương phủ sao?”

      “Ôi dào!” Đại phu nhân lắc đầu bất đắc dĩ, “ con là óc heo đúng là óc heo! Con trai lớn của dì tư con cũng đến tuổi phải lấy vợ rồi, người làm dì như ta đương nhiên phải giúp tìm người vợ tốt chứ.” Đại phu nhân cũng ngờ được hôm nay chỉnh đốn được Gia Cát Linh , còn khiến bản thân tổn thất trợ thủ giỏi nữa chứ! Sao Tiêu Chính lại hồ đồ như thế, để chính mình bị vướng vào.

      “Mẹ, mẹ đại biểu ca?” Gia Cát Hồng Nhan nhớ đến người họ lúc bị sốt đến hỏng đầu óc, để Gia Cát Linh phải gả cho tên đàn ông suốt ngày thò lò nước mũi như vậy, trong lòng nhất thời vui như mở hội, “Đại biểu ca đúng là lựa chọn tồi, nhưng mà, cha đồng ý sao?”

      “Nếu phải có Thất vương gia che chở cho con đó, ở trong lòng cha con, nó là gì cả.” Đại phu nhân lạnh lùng .

      “Vậy phải làm sao?”

      “Lệnh cha mẹ, lời mai mối, chỉ cần Thất vương gia chưa đến hỏi cưới do cha mẹ định đoạt. Vả lại, đường đường là Vương gia, lấy thứ nữ làm phi sao? Có thể nạp nó làm thiếp, là may mắn do nó tu mấy đời mới có được. Qua hai ngày nữa, mẹ và dì con đến với nó, cửa hôn này cứ vậy mà định rồi.”

      “Mẹ tính kế hay , con bội phục bội phục.”

      “Con đó, nghỉ ngơi cho khỏe .”

      – – – – –

      Sáng sớm hôm sau, Gia Cát Linh dẫn theo Mộc Tê và Nguyệt Lan đường, Thanh Y và Kinh Phong theo sát sau lưng từ phía xa.

      “Tiểu quỷ, sao ngươi lời nào hết vậy?” Thanh Y bĩu môi với Kinh Phong, hỏi.

      “Chỉ có nữ nhân mới nhiều như vậy.” Kinh Phong lạnh nhạt .

      “Lại giả bộ mặt lạnh vô tình! Ai thèm chuyện với ngươi!” Thanh Y xoay đầu chỗ khác, nhưng thời gian chưa đến khắc, lại quay đầu lại hỏi, “Ê tiểu quỷ, sao tóc ngươi lại màu trắng vậy?”

      Kinh Phong bực bội liếc Thanh Y, nhanh chóng về trước, cách xa Thanh Y khoảng, sợ người khác biết hai người họ có quen nhau.

      “Tiểu thư, nghe ngọc trong tiệm này bán rất được, mấy nương nương trong cung cũng thích, chúng ta vào xem được ?” Mắt Nguyệt Lan sáng lên, chỉ vào tiệm trang hoàng xa hoa, reo lên.

      Gia Cát Linh cười cười, “Vậy vào xem .” Gia Cát Linh vốn muốn mua chút trang sức cho Mộc Tê và Nguyệt Lan, để tránh bị các nha hoàn khác trong phủ cười nhạo.

      “Tiểu thư, người xem mặt dây chuyện này , đẹp quá!” Nguyệt Lan chỉ vào mặt dây chuyền ngọc màu xanh, .

      Mặt dây chuyền vô cùng tinh xảo, bóng bẩy sáng lấp lánh, vừa nhìn là biết được tỉ mỉ tạo ra từ khối ngọc tốt nhất.

      “Chưởng quầy, lấy ra cho ta xem.” Gia Cát Linh .

      “Vị tiểu thư này tinh mắt, đây chính là bảo vật quý của bổn tiệm, nếu nương đeo nó, nhất định còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ.” Chưởng quầy vừa lấy mặt dây chuyền ra, vừa khen đồ của mình.

      “A, cái gì vậy, đẹp quá.” Gia Cát Linh chuẩn bị nhận lấy mặt dây chuyền, lại nghe thấy tiếng vài người đứng bên cạnh reo lên, có người đánh tiếng liền đoạt lấy mặt ngọc trong tay chưởng quầy.

      “Ngươi… sao có thể như vậy?” Nguyệt Lan tức giận .

      “Nguyệt Lan, đừng so đo với người có phép tắc, bằng , có vẻ như tiểu thư của chúng ta cũng có phép tắc như vậy.” Mộc Tê kéo tay Nguyệt Lan, bình tĩnh .

      “Ừm, Mộc Tê ngươi đúng, tiểu thư của chúng ta là tiểu thư khuê các, chúng ta cũng thể vô phép, làm mất mặt của tiểu thư!”

      “Các ngươi ai có phép tắc!” kia nghe thấy nghị luận của Mộc Tê và Nguyệt Lan, lập tức giậm mạnh chân, khi nàng ta nhìn thấy Gia Cát Linh mặt khỏi làm ra vẻ cười nhạo, “Hóa ra là ngươi, tiệm này là nơi mà thứ nữ như ngươi có thể đến sao?”

      Lúc này Gia Cát Linh mới chú ý, hóa ra nữ tử nọ là Hồ Tĩnh!

      Gia Cát Linh mỉm cười, : “Tôi muốn mua mặt dây chuyền đó, Hồ tiểu thư có ý kiến gì à?”

      “Hừ!” Hồ Tĩnh nhìn Gia Cát Linh cách khinh miệt, , “Ngươi có bạc sao? Ngươi mua nổi đó? Mua nổi đừng ở đây mất mặt xấu hổ!”

      “Chưởng quầy, ta mua mặt dây chuyền này.” Gia Cát Linh , ra vẻ tình thế bắt buộc.

      “Chưởng quầy!” Hồ Tĩnh vồ lấy mặt dây chuyền, vội vàng , “Mặc kệ nàng ta ra giá bao nhiêu, ta cũng ra giá gấp đôi để mua nó!”

      “Được!” Gia Cát Linh cười tươi như hoa, “Ta ra mười ngàn lượng.”

      Vẻ mặt đắc ý của Hồ Tĩnh dần biến thành khiếp sợ, cuối cùng chuyển hẳn sang tức giận, như thế nào nàng cũng ngờ, Gia Cát Linh lại ra cái giá cao ngất ngưởng như vậy! Cho dù mặt dây chuyền này chất lượng thượng đẳng, nhưng cũng quá quý giá, nhiều lắm cũng chỉ trăm lượng thôi!

      chỉ Hồ Tĩnh, ngay cả chưởng quầy cũng nghĩ mình nghe nhầm, mười ngàn lượng bạc, cao hơn trăm lần so với giá vốn của mặt dây chuyền nha, nếu Hồ tiểu thư trả gấp đôi, phải cao hơn hai trăm lần.

      “Vị tiểu thư này, tiểu thư nhà chúng tôi ra mười ngàn lượng, chúc mừng nương ra giá hai mươi ngàn lượng để mua nó, đáng mừng đáng mừng nha.” Mộc Tê nén cười, nghiêm trang .

      “Ta… Vật này làm gì đến giá mười ngàn lượng!” Hồ Tĩnh giậm chận, thẹn quá hóa giận .

      “Nhưng chính nương vừa , bất luận tiểu thư chúng tôi ra giá bao nhiêu, cũng ra giá gấp đôi mà, nhiều người người làm chứng như vậy, muốn lấp liếm sao?” Mộc Tê hỏi.

      “Đúng đó, vừa rồi chúng tôi đều nghe thấy nương như vậy.”

      “Đây là tiểu thư nhà nào vậy, làm mất mặt quá.”

      lời giữ lời, tiểu thư như vậy còn có người lấy sao?”

      “Hừ! Bản tiểu thư… bản tiểu thư… cũng chưa gì mà! Các người câm miệng hết cho ta!” Hồ Tĩnh bịt tai lại, hét lên.

      Hết chương 47

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 48: Ngươi chọc giận Thất điện hạ

      “Hồ tiểu thư.” Gia Cát Linh vẫn tươi cười, “Hoàng hậu nương nương từng , thành là gốc rễ lập quốc, cũng là đạo làm người. Chẳng lẽ Hồ tiểu thư nhanh như vậy quên mất lời dạy bảo của Hoàng hậu còn lại chút gì sao? Quên lời dạy của Hoàng hậu cũng liền thôi, nếu Hoàng thượng biết được, con của Hồ đại nhân, lại là người lời giữ lời, biết có thể cảm thấy rất thất vọng với Hồ đại nhân nữa?”

      “Hừ! Con tiện nhân nhà ngươi!” Hồ Tĩnh thẹn quá thành giận, nghe thấy lời Gia Cát Linh , cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, chỉ là hai mươi ngàn lượng, cho dù cộng luôn cả của hồi môn của mẹ nàng, cũng chỉ có thể coi như tạm đủ.

      Chưởng quầy nhìn thấy có món hời sao kiếm được, cũng thừa cơ vào, “Nếu tiểu thư có nhiều ngân lượng như vậy, có thể viết biên nhận mượn đồ, ngày sau ta cũng có thể cầm biên nhận đến quý phủ đòi nợ!”

      cần!” Hồ Tĩnh tức giận hét lên, nếu có người đến đòi nợ, cha nàng đánh chết nàng mới là lạ, càng trở thành trò cười của đám di nương và thứ nữ, “Hai mươi ngàn hai mươi ngàn, các ngươi chờ đó cho ta!”

      “Tiểu thư, hãy khoan!” Chưởng quầy chắn lối của Hồ Tĩnh, “Tiểu thư nếu luôn, ta biết tìm ai để đòi tiền, ta thấy hay là bảo nha hoàn nhà nương về thôi, còn ở lại đây nghỉ ngơi chút .”

      “Các người…” Hồ Tĩnh tức giận đến suýt ngạt thở, “Thúy Châu, đến chỗ mẹ ta lấy ngân phiếu hai mươi ngàn lượng đến đây! Nhanh !”

      Thanh Y và Kinh Phòng thấy toàn bộ việc xảy ra lúc này, Thanh Y nhịn được xỉa xỉa đầu Kinh Phong: “Ta nhìn lầm chứ, Tam tiểu thư ta mấy câu liền khiến cho ả kia chuốc lấy thất bại ngay.”

      “Ta cũng ngờ.” Kinh Phong ngắn gọn .

      “Theo ta thấy, kêu chúng ta bảo vệ nương ấy chỗ nào, chúng ta hẳn là phải bảo vệ người đối địch với ta có.”

      Kinh Phong im lặng gật đầu, gì.

      Hồ Tĩnh bực bội tới lui trong phòng, thỉnh thoảng trừng mắt liếc Gia Cát Linh cái, Gia Cát Linh uống trà chưởng quầy pha, nhàn nhã trò chuyện cùng Mộc Tê và Nguyệt Lan.

      Thời gian qua mấy nén hương, Thúy Châu mồ hôi nhễ nhại chạy về, cầm trong tay xấp ngân phiếu. Hồ Tĩnh túm lấy ngân phiếu, hung hăng ném xuống trước mặt chưởng quầy, “Gia Cát Linh , ngươi chờ đó cho ta! Sớm muộn gì bản tiểu thư cũng trả lại ngươi gấp bội! Hừ, Thúy Châu, !”

      “Hồ tiểu thư thong thả.” Gia Cát Linh buông ly trà, “Nhưng Hồ tiểu thư phải nhớ kỹ, có số lời phải có thể tùy tiện lung tung được.”

      “Hừ! Chờ xem!”

      Hai mắt chưởng quầy cười đến nỗi díp lại thành hai đường kẻ, hai mươi ngàn lượng, mình chỉ cần báo với ông chủ trăm lượng thôi, số còn lại đều là của mình. lúc chưởng quầy chuẩn bị đem cất ngân phiếu, liền thấy bàn tay đẹp đẽ chộp lấy ngân phiếu .

      Gia Cát Linh bảo Mộc Tê lấy ra tờ ngân phiếu trăm lượng, đưa cho chưởng quầy, Mộc Tê mỉm cười : “Chưởng quầy, đây là tiền ngươi bán mặt dây chuyền, xin nhận lấy!”

      “Các ngươi…” Hiểu được ý tứ của Gia Cát Linh , chưởng quầy tức đến nỗi đỏ mặt, “Đúng là kẻ cướp!”

      “Đừng mơ tưởng đến những thứ thuộc về mình.” Mộc Tê nghiêm mặt .

      “Đúng là thổ phỉ! Kẻ cướp!” Thứ tới tay lại biến thành của người khác, chưởng quầy tức giận, ước gì có thể xé nát mấy người trước mặt.

      “Mộc Tê, đưa thêm hai trăm lượng .” Gia Cát Linh phân phó.

      Chưởng quầy nghĩ đến hai trăm lượng này cũng là tiền trà nước cho , trong lòng cũng lấy lại thăng bằng, ngờ nghe thấy Gia Cát Linh tiếp: “Bảo vật quý gì đó của ngươi, lấy thêm hai cái!”

      “Các ngươi… hết rồi!”

      “Có hàng mà bán? Ông chủ tiệm này là Trương lão gia đúng , hôm qua Trương lão gia còn nhắc với cha ta, gần đây buôn bán được tốt. Ta nghĩ ta có thể đề nghị ông ta đổi chưởng quầy khác, có lẽ việc buôn bán tốt hơn chăng.”

      nương…” Nghe đến Trương lão gia, chưởng quầy nhất thời dám nhiều lời, cung kính gói hai mặt dây chuyền khác lại, “Vị tiểu thư này, cái này xem như tiểu nhân biếu riêng cho tiểu thư, còn ngân phiếu này, xin tiểu thư hãy cất lại. Còn nữa, nhờ tiểu thư tốt vài câu hộ tiểu nhân ở trước mặt Trương lão gia.”

      “Ừm, lần sau có gặp Trương lão gia, ta nhất định với ông ta.” Gia Cát Linh bảo Mộc Tê cất lại đồ đạc, nhàn nhã bước ra khỏi tiệm bán ngọc.

      Thanh Y cùng Kinh Phong đều chỉ đoán được khúc đầu mà ngờ được kết thúc. Giờ khắc này, trong lòng hai người đều chỉ có hai chữ to: thổ phỉ!

      “Tiểu thư, nhiều tiền như vậy, chúng ta xài thế nào?” Nguyệt Lan lo lắng hỏi.

      “Trông ngươi chẳng có tiền đồ gì.” Mộc Tê cốc đầu Nguyệt Lan, “Tiểu thư đương nhiên tự có sắp xếp.”

      Đúng vậy, trong lòng Gia Cát Linh kế hoạch rất lớn, cần rất nhiều tiền.

      “Mộc Tê, ngươi tra thử xem, nhi và hành khất tụ tập ở nơi nào.” Gia Cát Linh căn dặn, “Còn nữa, đến trung tâm Ngân Đô xem căn lầu.”

      “Dạ, tiểu thư.” Mộc Tê nhận lệnh, cũng hỏi tại sao liền làm.

      Sau đó, Gia Cát Linh lại lấy ra bức vẽ, đó có vẽ loài hoa màu xanh lam xinh đẹp, Gia Cát Linh với Thanh Y, “Thanh Y, ngươi đến khe núi ở thành Đông, giúp ta tìm loài hoa này về.”

      “Chuyện , xin chờ!” Thanh Y nhận lấy bức tranh, ồn ào chút liền chạy mất dạng, sớm muốn được tự do.

      Đêm khuya, trong thư phòng của Sở Lăng Thiên, Kinh Phong hồi báo lại chi tiết chuyện xảy ra lúc sáng cho Sở Lăng Thiên nghe.

      “Biết rồi, ngươi mau quay về phủ Thừa tướng . Mấy ngày nay bản vương có chuyện quan trọng, qua đó được.” Sở Lăng Thiên với Kinh Phong.

      “Kinh Phong biết rồi, gia, ta cáo lui trước.”

      Sở Lăng Thiên nhịn được mỉm cười, nhớ đến biệt hiệu mà Kinh Phong đặt cho Gia Cát Linh , quả thực rất hợp với nàng ấy, thổ phỉ!

      Mấy ngày tiếp theo, Thất điện hạ xuất ở phủ Gia Cát nữa, điều này khiến Gia Cát Chiêm hoài nghi, lúc trước là bản thân ông cảm giác sai chăng. Hôm nay sau khi lâm triều, Gia Cát Chiêm nghe thấy có người nghị luận, Hoàng thượng và Hoàng hậu có ý muốn công chúa nước Đông Lan hòa thân cùng Thất vương gia, nghĩ đến đây, rốt cục Gia Cát Chiêm cũng nhịn được nữa, gọi Gia Cát Linh vào thư phòng của ông.

      “Linh nhi, mấy ngày nay Thất điện hạ có đến phủ ?” Gia Cát Chiêm biết còn cố hỏi.

      có, sao phụ thân lại hỏi vậy?”

      phải là ngươi chọc giận Thất điện hạ đó chứ, bằng sao nhiều ngày rồi mà Thất điện hạ đến?”

      “Phụ thân, Thất điện hạ có đến hay , có liên quan gì đến nữ nhi?” Gia Cát Linh ra vẻ mù tịt, hỏi.

      “Ngươi và Thất điện hạ… có gì?”

      “Chuyện này…” Gia Cát Linh nghĩ nghĩ, có chút ngượng ngùng , “Có phải phụ thân hiểu lầm gì , nữ nhi và Thất điện hạ có chuyện gì cả.”

      “Ngươi à? Đừng nên có gì cũng giấu giếm.” Vẻ thất vọng chút nào che giấu lên mặt Gia Cát Chiêm.

      “Linh nhi dám dối phụ thân đâu. Thất vương gia cao cao tại thượng, sao Linh nhi dám trèo cao chứ.”

      “Ừm, ta biết rồi, lui xuống trước !” Gia Cát Chiêm phất tay, ghét bỏ , nhìn cũng muốn nhìn Gia Cát Linh thêm cái.

      Đại phu nhân thấy Gia Cát Linh rời khỏi liền bước vào thư phòng, lại nhìn thấy sắc mặt sa sầm của Gia Cát Chiêm, liền đoán được Gia Cát Linh mất phân lượng trong lòng ông.

      “Lão gia, là Linh nhi chọc giận ông sao?” Đại phu nhân vuốt ngực Gia Cát Chiêm, .

      “Hừ!” Gia Cát Chiêm trừng mắt, “Nó còn chưa đủ tư cách! Hy vọng của nhà Gia Cát, vẫn chỉ có thể ký thác lên người Hồng Nhan và Như Phong.”

      “Lão gia, đều là con cái của ông mà, đâu thể bất công như vậy.” Đại phu nhân cười cười, “Lão gia, Mẫn nhi có ý này, biết có nên hay .”

      “Ừm, bà có ý gì .”

      “Linh nhi cũng đến tuổi thành thân rồi, thiếp nghĩ, con trai lớn của tứ muội cũng qua tuổi thành gia lập thất, thiếp có ý định gả Linh nhi cho đứa cháu này. Đặc biệt đến hỏi ý của lão gia?”

      “Người bà là tên đần độn kia à?” Gia Cát Chiêm vui , “Bà đừng quên, cho dù thế nào Linh nhi cũng là người mang họ Gia Cát!”

      “Lão gia, chuyện này phải thiếp lo nghĩ đến. Nhưng thế nào, Linh nhi cũng là thứ xuất, hơn nữa tuổi còn khắc chết mẹ ruột, tình trạng tốt nhất cũng chỉ có thể gả làm tiểu thiếp của người ta mà thôi. Còn Lý gia, Lý Khoa là con trưởng, mà lại chưa lấy vợ, Linh nhi qua đó chính là chủ mẫu, đầu óc Lý Khoa có vấn đề, Lý gia này, sớm hay muộn phải rơi vào tay của Linh nhi sao!” Đại phu nhận ngừng chút, “Tuy Lý Bang mất rồi, như Lý gia vẫn còn đó. Hơn nữa, chuyện của tứ muội và nhị đệ, tuy rằng tạm thời chặn miệng dưới trong phủ, khó bảo đảm để lọt tin đồn. Nếu Lý gia truy cứu, có Linh nhi ở giữa, đến lúc đó cũng dễ hòa giải. Lão gia, ông phải ?”

      Hết chương 48

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 49: Làm mai

      Gia Cát Chiêm nghĩ ngợi, gật đầu với Đại phu nhân: “Cứ theo ý bà mà làm, hôn này cũng tồi. Chuyện này bà cứ tiến hành .”

      như vậy, lão gia cũng đồng ý?”

      “Ừ, làm .”

      “Thiếp biết rồi!” Trong lòng Đại phu nhân cười lạnh, cuối cùng cũng đuổi được con ranh này rồi, “Ngày mai thiếp cùng tứ muội tới với Linh nhi.”

      “Bà xem rồi làm là được.”

      Tháng sáu, chính thức bước vào mùa hè ở nước Lăng Nguyệt, tiếng ve kêu râm ran ngừng ở Trục Nguyệt Hiên, khiến cho ai ngủ yên được. Thanh Y cùng Kinh Phong cũng lười ầm ĩ chọc ghẹo nhau, đều nằm dưới gốc cây cổ thụ hóng gió. Hai người ở Trục Nguyệt Hiên lâu như vậy, nhưng cũng bị ai phát .

      Nguyệt Lan phe phẩy chiếc quạt, Gia Cát Linh cùng Mộc Tê cúi đầu chuyện.

      “Tiểu thư, nô tỳ thăm dò kỹ rồi, đa số hành khất tụ tập trong những ngôi miếu đổ nát ở thành Đông và thành Tây. Hành khất ở thành Đông lập thành bang phái, trong bang phái già trẻ đều có, có tổ chức quản lý chặt chẽ. Còn hành khất ở thành Tây, cơ bản đều là trẻ mồ côi, chạy nạn từ vùng khác tới. Những người ở thành Tây thường bị bang phái ở thành Đông chèn ép, ngày nào cũng có trẻ mồ côi bị đánh chết vì chiếm địa bàn của chúng.” Mộc Tê kể những gì mình điều tra được cho Gia Cát Linh biết.

      “Ừ, ta biết rồi.” Gia Cát Linh gật đầu, “Hôm nào, ngươi dẫn ta tới thành Tây chuyến.”

      “Vâng, tiểu thư.”

      “Linh nhi, Linh nhi con có ở trong đấy ?” Mộc Tê vừa xong, liền nghe thấy tiếng của Đại phu nhân, “Mẹ vào nhé!”

      Gia Cát Linh đứng lên, nhanh chóng bước vào trong viện, ngoan ngoãn : “Mẹ tới à? Dì cũng tới ạ? Mộc Tê, dâng trà!”

      Đại phu nhân nhìn Tiêu Doanh, Tiêu Doanh hài lòng gật đầu.

      “Mẹ, mẹ có chuyện gì cứ sai người tới bảo Linh nhi qua, sao mẹ lại đích thân qua đây. Trời nóng như vậy, mẹ phải giữ gìn sức khỏe.” Gia Cát Linh đỡ Đại phu nhân, cẩn thận dìu Đại phu nhân vào nhà, “Mẹ, dì, mời hai người dùng trà.”

      “Ừ.” Tiêu Doanh uống trà, vừa lòng , “Đúng là đứa hiểu chuyện.”

      “Đúng vậy!” Đại phu nhân cười, vẫy tay về phía Gia Cát Linh : “Linh nhi, con lại đây , mẹ có chuyện muốn với con.”

      “Mẹ, có chuyện gì ạ?” Gia Cát Linh hiếu thảo ngồi xuống bên cạnh Đại phu nhân, cúi đầu, nhìn xuống đất.

      “Đương nhiên là chuyện tốt.” Đại phu nhân , “Mẹ muốn tìm cho con mối tốt, là con của dì. Biểu ca con tướng mạo đường đường (có khí phách), con mà gặp chắc thích ngay. Dì con với mẹ là người nhà, con gả qua đó, nhất định đối xử với con như con ruột.”

      “Đó là đương nhiên, con của tỷ tỷ, muội nhất định nâng niu tay. Hơn nữa, Linh nhi hiếu thảo như vậy, ai cũng quý.” Tiêu Doanh .

      “Con…” Gia Cát Linh ngượng ngùng cúi đầu, xấu hổ mặt đỏ bừng, “Linh nhi… Linh nhi lấy chồng. Linh nhi muốn ở nhà hầu hạ mẹ.”

      lớn gả chồng, con lớn như vậy, sao gả được.” Đại phu nhân nắm tay Gia Cát Linh , “Việc này cứ quyết định như vậy, được ?”

      Gia Cát Linh cúi đầu, vân vê gấu áo, bộ dạng thẹn thùng : “Mọi chuyện xin mẹ làm chủ, Linh nhi có ý kiến.”

      “Vậy tốt rồi.” Đại phu nhân đứng dậy, “Tứ muội, tranh thủ trở về chuẩn bị , rồi đến phủ xin kết thông gia.”

      “Mọi chuyện suôn sẻ như vậy, muội về chuẩn bị ngay!” Tiêu Doanh phấn khởi . Vì đứa con ngớ ngẩn của mình, Tiêu Doanh lo lắng mười mấy năm, chỉ sợ lấy được vợ, có Tiêu Mẫn làm chủ, lấy được người vợ đẹp như Gia Cát Linh , Tiêu Doanh nhìn cũng thấy mỹ mãn, quan trọng hơn, có thể kết thông gia với nhà Gia Cát, chính mình cũng có thể ngẩng cao đầu ở nhà họ Lý.

      “Mẹ, Linh nhi… có thỉnh cầu.” Gia Cát Linh kéo Đại phu nhân, ra vẻ muốn lại thôi.

      “Chuyện gì vậy Linh nhi?”

      rất nhiều năm Linh nhi gặp biểu ca, Linh nhi muốn… muốn gặp biểu ca.” xong Gia Cát Linh thẹn thùng cúi đầu.

      “Nha đầu này, đúng là biết xấu hổ mà.” Đại phu nhân hiểu ý cười, “Tứ muội, ngày mai ta hẹn mấy vị phu nhân tiểu thư tới phủ đánh bài, muội cũng đưa Khoa nhi tới đây , cũng để Linh nhi và Khoa nhi bồi dưỡng tình cảm trước.”

      “Mẹ…” Gia Cát Linh cúi đầu, vân vê góc áo, thẹn thùng.

      “Tỷ đúng, sớm hay muộn cũng là người nhà, nên xây dựng tình cảm sớm chút, cũng tốt. Ngày mai muội đưa Khoa nhi tới.”

      “Đúng, để hai đứa gặp nhau cũng tốt.” Đại phu nhân , “Tứ muội, chúng ta về .”

      Vừa ra khỏi Trục Nguyệt Hiên, Tiêu Doanh lo lắng kéo Đại phu nhân lại hỏi: “Đại tỷ, nha đầu kia đổi ý chứ, nếu ngày mai nó nhìn thấy Khoa nhi, lại đổi ý sao!”

      là lệnh của cha mẹ, sao mà đổi ý được? Muội cứ đưa Khoa nhi tới đây.”

      Đại phu nhân như vậy, Tiêu Doanh mới yên tâm, nhưng tảng đá trong lòng bà vẫn chưa buông xuống, trong lòng nghĩ ra kế, vẫn nên dựa vào chính mình.

      Đại phu nhân và Tiêu Doanh vừa , Thanh Y cùng Kinh Phong phi từ cây xuống. Tuy rằng vừa rồi bọn họ cách hơn mười thước nhưng hai người đều là người tập võ, thính lực rất tốt, chuyện mà mấy người trong phòng cũng nghe thấy rất .

      “Ý là, Tam tiểu thư phải lấy chồng?” Thanh Y ngờ vực hỏi.

      “Hình như vậy.” Kinh Phong gật đầu.

      được!” Thanh Y hét to, “Ta phải nhanh chóng báo cho môn chủ biết.”

      “Ta cũng phải báo với gia!”

      xong, hai bóng dáng đỏ trắng, bay ra khỏi Trục Nguyệt Hiên.

      “Hai tên thần kinh đó làm gì vậy?” Nguyệt Lan lắc đầu, bất đắc dĩ hỏi.

      “Ai biết.” Mộc Tê đối với hai người kia, cũng có biện pháp.

      “Tiểu thư.” Nguyệt Lan lo lắng tới lui trước mặt Gia Cát Linh , nàng hiểu, tiểu thư còn lòng dạ mà đọc sách, “Tiểu thư, người biết thiếu gia nhà họ Lý, đầu óc có vấn đề chứ?”

      “Dĩ nhiên ta biết.” Gia Cát Linh cười, quan tâm .

      “Vậy sao còn đồng ý?” Nguyệt Lan muốn mở đầu Gia Cát Linh ra, nhìn xem có phải bị hỏng rồi , “Tiểu thư thông minh xinh đẹp như vậy, sao có thể gả cho kẻ ngốc? Tiểu thư, chúng ta tới tìm lão gia chuyện, lão gia nhất định từ chối.”

      “Hừ.” Gia Cát Linh cười lạnh tiếng, “Nếu phải cha ta gật đầu, làm sao Đại phu nhân có gan tới chuyện hôn này.”

      “Hả!” Nguyệt Lan giật mình kêu lên, “Ý tiểu thư là, lão gia đồng ý hôn này? Xong rồi xong rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Mộc Tê, ngươi mau nghĩ cách , tiểu thư bị gả cho kẻ ngốc đấy.”

      “Ngươi đó.” Mộc Tê lắc đầu, cười khổ tiếng, “Tiểu thư chỉ đồng ý gả thôi, chưa phải gả , phải xem biểu thiếu gia kia, có đủ may mắn hay .” Mộc Tê ý tứ .

      “Hóa ra tiểu thư sớm có cách, vậy nô tỳ an tâm rồi.” Nguyệt Lan vỗ ngực .

      Hết chương 49

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 50: Thất gia muốn nổi điên

      Gia Cát Linh bỏ sách xuống, dường như nhớ ra điều gì, : “Nguyệt Lan, ngươi mang hộp trang sức của ta ra đây.”

      Nguyệt Lan để quạt xuống, vội vàng bê hộp trang sức ra. Gia Cát Linh lấy ra hai mặt dây màu xanh ngọc, đeo vào hai vòng cổ khác nhau: “Mộc Tê, Nguyệt Lan, hai ngươi lại đây.”

      Mộc Tê và Nguyệt Lan tới trước mặt Gia Cát Linh , Gia Cát Linh đứng lên, nhàng đeo cho Mộc Tê và Nguyệt Lan.

      “Tiểu thư…”

      “Tiểu thư, người làm gì vậy?”

      Mộc Tê và Nguyệt Lan bối rối hiểu.

      “Mộc Tê, Nguyệt Lan, các ngươi theo ta, chịu ít khổ cực, bị hiếp đáp, nhưng tại ta thân thế , chỉ có thể để các ngươi chịu ấm ức, giờ ta cũng có gì để cho các ngươi, vòng cổ này, tặng các ngươi.” Gia Cát Linh cười .

      Trong lòng Mộc Tê và Nguyệt Lan cảm động, tuy rằng người trong phủ coi các nàng ra gì, nhưng từ khi hầu hạ Gia Cát Linh , Gia Cát Linh chưa từng đối xử tệ với các nàng, điều khiến họ cảm động chính là Gia Cát Linh chưa bao giờ coi họ là nô tài, trước kia khi ăn cơm, chỉ có ăn ở phòng của người hầu, ăn đồ ăn thừa, mà Gia Cát Linh , bữa nào cũng ăn cùng họ, lại trách mắng họ.

      “Tiểu thư, có thể theo người là may mắn của Mộc Tê, có phải chịu ấm ức gì đâu, tiểu thư vậy, xa cách quá. Món quà quý như vậy, Mộc Tê cả đời làm nô tỳ cũng mua nổi. Mỗi lần tiểu thư gặp nguy hiểm, Mộc Tê đều bất lực, rất là hổ thẹn.” Mộc Tê , nước mắt ngừng chảy ra.

      Nguyệt Lan khóc thành tiếng, “Tiểu thư, người biết, cuộc sống trước kia của Nguyệt Lan, sống ở những nơi bẩn thỉu nhất, chỉ cần sai sót , bị mắng nhiếc, thậm chị bị đánh rất tàn nhẫn. Cho dù phạm sai lầm gì, chỉ cần tâm tình chủ tử tốt, cũng trút giận lên nô tỳ. Khoảng thời gian được ở cùng với tiểu thư, là thời gian đẹp nhất trong đời Nguyệt Lan. Hơn nữa, tiểu thư lại còn tặng nô tỳ thứ quý giá như vậy hu hu…”

      “Được rồi được rồi, các ngươi làm gì vậy?” Gia Cát Linh mỉm cười , “ theo ta, về sau rất nguy hiểm, đương nhiên phải ưu đãi các ngươi.”

      “Tiểu thư, có thể theo người, cho dù là lên núi đao, xuống biển lửa, Mộc Tê cũng sợ!” Mộc Tê , ánh mắt kiên định thể lung lay.

      “Tiểu thư, Nguyệt Lan cũng vậy!” Nguyệt Lan lập tức .

      “Ầm! Ầm! Ầm!” Bỗng nhiên trời nổi sấm rền vang, trong nháy mắt bầu trời trong xanh chuyển sang đen kịt, trời u đến đáng sợ.

      “Xẹt!” Như tia chớp, hai bóng người từ bên ngoài bay vào, “Ào ào!” Trời liền mưa tầm tã.

      Nhìn thấy người tới, ba chủ tớ lập tức hành lễ: “Tham kiến Thất điện hạ, thỉnh an Thất điện hạ!”

      cần đa lễ.” Sở Lăng Thiên bình tĩnh .

      “Thất điện hạ mời ngồi. Mộc Tê, pha trà cho điện hạ!” Gia Cát Linh .

      Mặt Sở Lăng Thiên còn u hơn so với bên ngoài. Sở Lăng Thiên nhìn chằm chằm Gia Cát Linh , im lặng hồi lâu, Gia Cát Linh cũng chuyện, rốt cuộc y cũng nhịn được, hỏi: “Tại sao lại đồng ý hôn này?”

      “Vương gia mời dùng thử, là trà mới, hương vị tệ.” Gia Cát Linh nhấp trà, thản nhiên .

      Sở Lăng Thiên hạ giọng, “Là bạn, ta muốn biết trong lòng nàng rốt cục nghĩ gì? Nàng muốn làm gì, ta có thể giúp, nhưng quyết cho phép đồng ý cửa hôn này!”

      “Điện hạ.” Nhìn bộ dạng sốt ruột của Sở Lăng Thiên, trong lòng Mộc Tê ngầm vui vẻ, vị trí tiểu thư trong lòng Thất điện hạ rất lớn, Mộc Tê đưa ấm trà qua, “Điện hạ yên tâm, làm sao tiểu thư có thể gả cho biểu thiếu gia chứ? Tiểu thư chỉ muốn giáo huấn những kẻ thích mơ mộng hão huyền thôi.”

      Sở Lăng Thiên nhíu mày, vẻ mặt căng thẳng nhất thời trầm tĩnh lại, nhận ly trà từ tay Mộc Tê, uống hơi, “Ừm, quả là trà ngon!”

      Nhìn bộ dạng của Sở Lăng Thiên, Kinh Phong rốt cuộc cũng yên lòng! Khi báo tin này cho Sở Lăng Thiên, chưa từng thấy Sở Lãng Thiên có vẻ mặt khiếp sợ đầy lo lắng thậm chí là tuyệt vọng như vậy, quan tâm tới việc bàn bạc quốc với hoàng thượng, bỏ lại hoàng thượng với vẻ mặt ngỡ ngàng, vội vàng chạy tới đây.

      Gia Cát Linh cúi đầu đọc sách, Sở Lăng Thiên nhìn khuôn mặt nàng, chỉ trong phút chốc, mọi khó chịu khổ sở trong lòng bị vứt lên chín tầng mây, còn mong mưa lâu hơn nữa, tốt nhất là mưa tới sáng mai.

      “Này! Tiểu Linh , ngươi phải lấy chồng?” Bỗng nhiên hai bóng màu đỏ phi thẳng vào Trục Nguyệt Hiên, Thương Y vừa mới tiếp đất, liền vây quanh Gia Cát Linh , như nả pháo, “Ngươi muốn lấy chồng tại sao trước cho ta biết? Bản môn chủ còn chưa cưới vợ, sao ngươi có thể lấy chồng? Trời ạ, tên nào có mắt như vậy, lại nhìn trúng nữ nhân như ngươi? Bản môn chủ nhìn cũng rất xinh, hay để ta thay ngươi xuất giá? được, được, động phòng thế nào, hai người đàn ông… Ôi, đáng ghét! Thanh Y, giết chết tên đó cho ta! Đợi đợi đợi , nên giết ngay, phải từng nhát từng nhát xẻo thịt ! Tiểu Linh , ngươi thể lấy chồng mà, ngươi còn chưa giúp ta lấy Thánh Tuyết Đơn! Nội thương của ta lại tái phát, thể thở được, ta sắp chết! Này, các người sao ai cũng nhìn ta vậy?”

      Thấy mọi người nhìn mình, Thương Y mới phát có điểm thích hợp, “Các ngươi.. nhìn ta như vậy làm gì? Hay là, lâu gặp ta, bản môn chủ đẹp đến nỗi các ngươi nhận ra?”

      “Môn chủ đại nhân, đừng như vậy.” Thanh Y lôi kéo Thương Y tự kỷ quá mức, ngại ngùng : “Thế này rất là mất mặt.”

      “Đẹp trai quá cũng mất mặt à?” Thương Y hùng hồn hỏi, “Tiểu Linh , bản môn chủ đẹp trai như vậy, gả cho ta được ?”

      Sắc mặt Sở Lăng Thiên trầm xuống, mặt xuất tầng băng, vui , “Thương đại hiệp, ngươi còn rất nhiều việc lớn phải làm, cần quản chuyện tình cảm của nữ nhân. Hôn của Tam tiểu thư, có bản vương lo.”

      “Hôn của Tam tiểu thư, liên quan gì đến ngươi?” Thương Y chu miệng, hỏi.

      “Điện hạ, Thương Y môn chủ, hai người yên tâm , tiểu thư lấy biểu thiếu gia.” Nhìn hai người tranh luận, Mộc Tê .

      ?” Thương Y nắm lấy bả vai Mộc Tê, “Ngươi chứ?”

      “Thương Y môn chủ, sao tiểu thư có thể đùa giỡn với hạnh phúc cả đời mình chứ.” Mộc Tê cười .

      “Vậy ta an tâm rồi.” Thương Y ngồi xuống, với Gia Cát Linh : “Tiểu Linh nhi phải lo lắng, chuyện của ta xử lý xong rồi, Thanh Y về , mọi chuyện ở đây giao cho ta!”

      “Bản vương cũng ở đây, ngộ nhỡ Thương đại hiệp xoay xở kịp.” Sở Lăng Thiên , ngồi xuống ghế.

      Tạnh mưa.

      Gia Cát Linh gì buông sách tay xuống, : “Hai vị, mời trở về , Trục Nguyệt Hiên chỉ là miếu , chứa nổi hai vị Bồ Tát lớn.”

      Thương Y chớp mắt nhìn Sở Lăng Thiên, ngươi đấu với ta sao, tốt lắm!

      Sở Lăng Thiên đành buông tay, biết tính của Gia Cát Linh , nhiều lời vô ích, “Kinh Phong, ngươi ở lại đây.”

      “Thanh Y, ngươi cũng ở lại đây!” Thương Y lập tức , “Tiểu Linh nhi, có thể chứ?”

      Sở Lăng Thiên và Thương Y cùng nhìn Gia Cát Linh , chờ đồng ý của nàng.

      Kinh Phong cùng Thanh Y liếc mắt nhìn nhau, chủ tử của mình, là nhân vật số ở kinh đô nước Lăng Nguyệt, giờ phút này lại chỉ mong có cái gật đầu của Gia Cát Linh . Hơn nữa, Thanh Y thân là các chủ, ở Thanh Ngọc Môn hô mưa gọi gió, Kinh Phong đứng đầu tứ quỷ bên cạnh Sở Lăng Thiên, cho dù hoàng tử trong cung nhìn thấy , cũng phải khách sáo. Khó có thể tưởng tượng giờ phút này hai chủ tử nghiêm mặt, cầu nữ nhân giữ họ lại để bảo vệ nàng…

      “Ở lại .” Gia Cát Linh khẽ .

      Sở Lăng Thiên cùng Thương Y như được đại xá, đều thở phào nhõm, hai người liếc nhau, lại lập tức dời mắt, từ ánh mắt đối phương, hai người đều đọc được ý gì đó phức tạp, nhưng lại muốn ra.

      Hết chương 50

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 51: Hồ tiểu thư mời dùng trà

      Sáng sớm hôm sau, Gia Cát Hồng Nhan chải chuốt đẹp, vào cung.

      Cũng sáng sớm đó, Đại phu nhân hẹn vài vị phu nhân dẫn theo các tiểu thư vào phủ Thừa tướng, Đại công tử Gia Cát Như Phong của phủ Thừa tướng vẫn chưa có hôn phối, điều này làm cho trong lòng nhiều tiểu thư ấp ủ may mắn. Những người đến hôm nay, trong đó có phu nhân của Lễ bộ thượng thư Hồ Vạn Lí, còn có tiểu thư đích xuất của Hồ gia, Hồ Tĩnh. theo sao Hồ Tĩnh còn có hai nha hoàn thoạt nhìn rất kỳ quái.

      “Mấy chị em chúng ta chơi bài thôi, các tiểu thư đến hậu viện tâm .” Đại phu nhân sắp xếp.

      Nghe Đại phu nhân vậy, nha hoàn trong phủ Thừa tướng bèn dẫn các tiểu thư xuống hậu viện. Hồ Tĩnh chưa cùng họ vội, mà với hai nha hoàn theo sau: “Theo ta tìm ả nha đầu chết tiệt Gia Cát Linh kia! Biết nên làm thế nào rồi chứ, bản tiểu thư tốn khá nhiều ngân lượng để mời các ngươi đó!” Nhớ đến lần đó bị Gia Cát Linh cuỗm mất hai mươi ngàn lượng bạc, Hồ Tĩnh liền hận đến ngứa răng. Sau khi chuyện đó xảy ra, hôm sau Hồ Tĩnh lại đến tiệm ngọc, cầu xin ông chủ trả ngân phiếu lại cho nàng, nhưng ông ta lại , toàn bộ ngân phiếu bị Gia Cát Linh cầm rồi. Hồ Tĩnh gắt gao siết nắm đấm, lần này nàng tìm hai cao thủ giỏi võ, nhất định phải diệt trừ Gia Cát Linh để giải mối hận trong lòng.

      “Tiểu thư, hãy yên tâm ! Hai huynh đệ chúng ta chính là cao thủ nổi tiếng kinh thành, diệt trừ tiểu nha đầu cũng như bóp chết con kiến.” nha hoàn trong đó , nhưng giọng kia là giọng của nam nhân.

      “Vậy là được rồi, tìm được con đó, xuống tay ngay cho ta, Gia Cát Linh …” Hồ Tĩnh còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy thanh lạ truyền đến.

      “Là ai?” Hồ Tĩnh cảnh giác hỏi.

      Nha hoàn vừa rồi chuyện chạy qua đó, từ bên trong bắt được , là Tứ tiểu thư Như Nguyệt của nhà Gia Cát, chỉ là Hồ Tĩnh có chút ấn tượng nào với nàng ta, trong Bách Hoa Yến, Gia Cát Đại tiểu thư và Tam tiểu thư chói mắt như vậy, ai cũng nhớ được Tứ tiểu thư này.

      “Ngươi là ai?” Hồ Tĩnh hỏi.

      “Ơ…” Trong mắt Như Nguyệt ánh lên tia sáng khác thường, vừa lắc đầu vừa khua tay, càng ngừng chỉ vào miệng mình và lỗ tai.

      “Hóa ra là đứa câm điếc.” Hồ Tĩnh yên lòng, hỏi, “Gian phòng của Tam tiểu thư Gia Cát Linh nhà ngươi ở đâu?”

      Như Nguyệt mù mờ nhìn Hồ Tĩnh, lại vừa lắc đầu vừa khua tay.

      “Ôi trời, đúng là đứa ngu!” Hồ Tĩnh tức giận , lại giơ ba ngón tay lên, chỉ chỉ mình, từng chữ, “Tam, tiểu, thư!”

      Như Nguyệt gật gật đầu ra vẻ như hiểu, chỉ về hướng Trục Nguyệt Hiên.

      thôi.” Hồ Tĩnh cười lạnh.

      “Tiểu thư, có cần giết ả này diệt khẩu ?” Nha hoàn kia hung thần ác sát hỏi.

      cần, vừa điếc vừa câm, sợ cái gì!”

      Thấy mấy người Hồ Tĩnh rời , mặt Như Nguyệt lên nụ cười quỷ dị, hóa ra hoàn toàn cần mình ra tay, cây to đón gió, Gia Cát Linh , chỉ có khi ngươi và Gia Cát Hồng Nhan đều biến mất, mới có người chú ý đến ta! Qua hôm nay, chỉ còn lại đối thủ là Gia Cát Hồng Nhan thôi, tâm trạng của Như Nguyệt nhất thời nhảy nhót.

      “Trục, Nguyệt, Hiên.” Nhìn thấy ba chữ trục Nguyệt Hiên, Hồ Tĩnh từ từ ghi nhớ, “Bắt đầu từ ngày mai, e rằng nơi này phải đổi chủ rồi. Lát nữa nhớ phải lục soát kỹ càng bên trong, hai mươi ngàn lượng, là thứ dễ nuốt như vậy sao?”

      “Tiểu thư yên tâm, nhất định vét sạch.”

      “Vào thôi.”

      Nguyệt Lan ngồi ở cửa thêu hài, nhìn thấy mấy người đột nhiên xông vào Trục Nguyệt Hiên, lập tức đứng lên, ánh mắt nhìn Hồ Tĩnh đầy nghi vấn, hỏi: “Ngươi tới làm gì?”

      Nghe thấy tiếng của Nguyệt Lan, Thanh Y và Kinh Phong mới từ cây phi xuống núp ở sau bức bình phong, Thanh Y biết vào lúc này Kinh Phong dám phát ra tiếng động, bèn vươn tay phải ra vò mạnh tóc của Kinh Phong, Kinh Phong chỉ có thể nhăn mặt nhíu mày, dùng mắt lườm nguýt Thanh Y.

      “Phu nhân mời ta tới, Tam tiểu thư chào đón sao?” Hồ Tĩnh nghênh ngang vào trong phòng, ngửa đầu, hếch mũi sắp đụng trần nhà, hôm nay nàng ta tràn đầy sinh lực.

      Gia Cát Linh hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi vào người hai nha hoàn ở sau lưng Hồ Tĩnh, muốn nam cải nữ trang, ai xinh đẹp qua Thương Y. Gia Cát Linh cụp mắt xuống, tiếp tục xem sách tay.

      “Sao, cả chung trà cũng có, đây là đạo đãi khách của phủ Thừa tướng à?” Hồ Tĩnh ngông nghênh ngồi xuống, cười lạnh .

      “Mộc Tê, dâng trà!” Gia Cát Linh thèm ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt .

      “Dạ! Tiểu thư!”

      Mộc Tê nhanh chóng bưng chung trà ra, đặt xuống trước mặt Hồ Tĩnh.

      Hồ Tĩnh bưng lên uống hớp, hài lòng : “Phủ Thừa tướng quả nhiên giàu có, ngay cả trà mà thứ nữ uống cũng thơm ngát như thế, trà ngon!”

      Gia Cát Linh trái lại đáp, bản thân chỉ tập trung vào quyển sách, hoàn toàn ném Hồ Tĩnh sang bên.

      “Hừ!” mặt Hồ Tĩnh nở nụ cười sáng rỡ, nháy mắt với hai nha hoàn ở phía sau, hai nha hoàn gật đầu, nhào lên chỗ Gia Cát Linh .

      Thoáng chốc, hai bóng người đỏ trắng từ sau bình phong bay ra, đều nhìn chòng chọc hai nha hoàn kia, chiêu hạ đo ván cả hai.

      “Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng!” Tên vừa rồi còn tự xưng là cao thủ võ lâm, giờ phút này sợ tới mức toàn thân run rẩy, búi tóc đầu cũng lệch qua bên.

      Nụ cười của Hồ Tĩnh còn chưa kịp thu hồi, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngẩn người, tại sao lại như vậy? Trong nháy mắt, tình huống xuất nghịch chuyển, hai cao thủ ả mướn, giờ phút này đau khổ cầu xin được tha thứ ở dưới chân kẻ khác. Hồ Tĩnh thất kinh nhìn hai người đột nhiên xuất , thiếu niên lạnh lùng cùng tên nghiệt khó phân biệt nam nữ, thể tưởng tượng nổi trong phòng của Gia Cát Linh lại có thể chứa người như vậy.

      Lúc này, Gia Cát Linh đặt sách xuống, đứng lên, cười tươi như hoa nhìn Hồ Tĩnh còn há hốc mồm, : “Hồ tiểu thư, mời dùng trà! Có phải trà nguội rồi ? Mộc Tê, mau đổi cho Hồ tiểu thư chung khác.”

      “Dạ, tiểu thư!”

      “Thanh Y, Kinh Phong, hai kẻ này giao cho hai ngươi xử lý đó.” Gia Cát Linh mỉm cười .

      sao? Quá !” Thanh Y có vẻ vô cùng hưng phấn, vừa vừa nhặt lấy miếng giẻ nhét vào miệng người nọ, “Lâu rồi bản đại gia có giết người.”

      Thanh Y phen cắt rớt lỗ tai trái của tên kia, bất mãn : “Trông xấu hoắc như vậy, mà còn dám nam cải nữ trang, đúng là ô uế mắt của bản đại gia, người khuynh quốc khuynh thành như bản đại gia đây mới có thể giả , biết chưa?” xong, lại cắt đứt thêm lỗ tai bên phải của người nọ.

      “Ôi! Đúng là xấu muốn chết!” Thanh Y quả thực nhìn nổi nữa, nhát cuối cùng đâm trúng tim của người nọ.

      Kinh Phong lại gì cả, bước đến vặn cổ người còn lại, người dưới chân lập tức tắt thở.

      theo Gia Cát Linh lâu, lá gan của Nguyệt Lan cũng trở nên lớn hơn chút, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng còn sợ hãi như trước kia nữa, chỉ cảm thấy có chút chán ghét.

      Mộc Tê pha trà mới, đưa đến trước mặt Hồ Tĩnh, cười : “Hồ tiểu thư, mời dùng trà.” Thấy Hồ Tĩnh sợ đến mức tinh thần hoảng loạn, Mộc Tê kéo hai tay của Hồ Tĩnh, nhét chung trà vào tay nàng ta.

      Hồ Tĩnh như nằm mơ giữa ban ngày, nàng nghĩ được đời lại có người độc ác, giết người chớp mắt đến thế, nàng lúc này gần như mất hết ý thức. Tay cầm chung trà của Hồ Tĩnh run rẩy kịch kiệt, mép chung và nắp chung vì run rẩy của Hồ Tĩnh mà ngừng va chạm, phát ra tiếng lạch cạch, cơ thể giống như bị rút hết xương cốt, giữ được mà trượt xuống.

      “Hồ tiểu thư, uống trà nhé!” Gia Cát Linh làm như có chuyện gì xảy ra, giọng bình thản đến cực điểm.

      “Ta…” Rốt cục Hồ Tĩnh cũng khôi phục chút ý thức, run rẩy , “Ta muốn về nhà… về nhà… mẹ ơi…”

      “Hồ tiểu thư vội vã gì nào? Chỗ ta có rất nhiều loại trà, Hồ tiểu thư cứ từ từ thưởng thức từng loại , rồi hẳn .” Gia Cát Linh thản nhiên .

      cần… cần đâu!” Hồ Tĩnh ôm đầu, té xuống trước mặt Gia Cát Linh , dập mạnh đầu với Gia Cát Linh , “Van xin ngươi, Tam tiểu thư, đừng có giết ta!”

      “Yên tâm , ta giết ngươi đâu.” Gia Cát Linh mỉm cười thân thiết, đỡ Hồ Tĩnh dậy, nháy mắt ra hiệu với Mộc Tê.

      Mộc Tê gật đầu, nhét miếng giẻ sớm chuẩn bị vào trong miệng Hồ Tĩnh, đề phòng nàng ta la lớn, Hồ Tĩnh hoảng sợ nhìn Gia Cát Linh , ra sức giãy dụa.

      Bỗng nhiên, Thanh Y như nhớ đến cái gì, với Gia Cát Linh : “Tiểu thư, lúc nãy ta nhìn thấy, Tứ tiểu thư chỉ đường cho ả này.”

      “Ngươi ở trong sân mà, sao thấy được?” Mộc Tê nghi ngờ hỏi.

      Thanh Y chỉ vào cây to ở trong sân, : “Cái này gọi là đứng càng cao thấy càng xa. Tiểu thư, người phải cẩn thận với Tứ tiểu thư mới được.”

      “Ừ, ta biết rồi, cám ơn ngươi, Thanh Y.” Gia Cát Linh lên tiếng, Như Nguyệt à, ngươi cũng quá nóng vội rồi.

      Hết chương 51

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :