1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 349: Bảy ngày bảy đêm

      Bụng truyền đến loại ấm áp, tựa vào trước ngực y, “Thất gia, chúng ta có con.”

      “Linh nhi, cảm ơn nàng mang thai đứa con của chúng ta. Nó nhất định phải giống nàng.”

      Gia Cát Linh thẹn thùng cúi đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, “Thất gia, Đại ca của ta đâu? Ta muốn gặp Đại ca.” Nàng nhớ lúc ấy Như Phong cũng nhưng mà bây giờ chỉ thấy Sở Lăng Thiên cùng Thương Y, trong lòng cảm thấy có tảng đá đè nặng.

      “Đại ca…. Huynh ấy mang binh xuất chiến, rất nhanh trở về. Nàng ngoan ngoãn dưỡng thân thể tốt, Đại ca trở về nhìn thấy nàng gầy thành như vậy nhất định trách ta chăm sóc tốt cho nàng.” Sở Lăng Thiên hôn lên mí mắt nàng, muốn làm cho biểu của mình thoải mái, nhưng mà vẻ lo lắng nhanh chóng lướt qua vẫn thể tránh được ánh mắt của Gia Cát Linh .

      “Mang ta gặp Đại ca.”

      “Linh nhi, Đại ca xuất chinh rồi.”

      Gia Cát Linh đẩy y ra, cố ý xuống giường, “Có phải Đại ca xảy ra chuyện gì rồi ? Đại ca vì cứu ta mà xảy ra chuyện?” Nàng vội vã xuống giường, ngày cả giày cũng mang.

      Sở Lăng Thiên bất đắc dĩ, đành phải bước qua nàng, nhặt giày của nàng lên, ôm lấy thắt lưng của nàng, để nàng ngồi đùi mình, ngồi ở cửa mang giày vào cho nàng. Các tướng sĩ ngang qua nhìn thấy, nhịn được đều ghé đầu khẽ với nhau, thể tưởng tượng được Thất điện hạ lại có mặt nhu tình như thế này. Y biết thể gạt được nàng, chỉ là nghĩ rằng cứ chậm rãi như vậy biết đâu Như Phong lại tỉnh lại.

      Mang giày vào cho Gia Cát Linh xong mới nắm tay nàng đến doanh trướng của Như Phong.

      Như Phong nằm ở giường, mặt chút máu, Gia Cát Linh nhào vào người y, nước mắt nhanh chóng chảy xuống. Chợt, lại nhanh chóng lau khô nước mắt, đứng lên, nhìn Sở Lăng Thiên.

      “Tình trạng thương tích của Đại ca thế nào? Vì sao còn chưa tỉnh lại.”

      “Huynh ấy trúng tên, mũi tên có độc.”

      “Đại ca….” Đây là người thân duy nhất của nàng, vì nàng mà nguyện ý đánh đổi chính sinh mạng của mình. Nghĩ đến Trần Cẩm Phàm cùng đứa chưa chào đời, nàng nhịn được hai mắt lại mờ mịt đẫm lệ, “Đại ca, huynh nhất định phải khỏe lại.”

      “Linh nhi, nàng nghỉ ngơi , thương thế của Đại ca cứ giao cho ta. Ta biết có loại thuốc có thể giải được loại độc này.”

      “Thuốc giải ở đâu?” Trong mắt Gia Cát Linh lên tia sáng.

      “Trấn điện chi bảo của Thánh Điện, linh đan.” Sở Lăng Thiên thở dài. “Ta sai Kinh Phong cùng Ngụy Thành dò thăm tin tức, đến lúc đó ta lấy.”

      “Thánh điện? Diệp Thần? Nơi đó rất nguy hiểm.”

      “Yên tâm, ta chắc chắn lấy được.” Sở Lăng Thiên nhéo nhéo tay nàng, “Nghe lời ta, dưỡng thân thể cho tốt, chiến trận rất nhanh kết thúc.”

      “Chàng được lừa ta.” Gia Cát Linh cười khổ, “Trận chiến chân chính còn chưa tới, Diệp Thần bỏ qua như vậy, đúng ?”

      cần bận tâm, có ta ở đây.”

      Gia Cát Linh khẽ vuốt bụng, khoảng khắc tỉnh lại kia, nàng hy vọng năm tháng được yên bình, chưa bao giờ khát vọng có cuộc sống yên bình như thế, cho đứa thế giới bình an.

      Sở Lăng Thiên ôm nàng lên giường, dựa vào thân thể mềm mại của nàng. Ba ngày ngủ khiến y giờ phút này bỏ qua hết tất cả hỗn loạn mà ngủ say.

      Gia Cát Linh nhàng xoa khuôn mặt tuấn mỹ của y, nhàng di chuyển. Đột nhiên y trở mình cía, tay đặt ở bụng của nàng, bày ra tư thế bảo vệ. Trong lòng nàng ấm áp, tiến vào trong ngực y, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên trận thanh ồn ào, nhìn Sở Lăng Thiên thấy y còn ngủ say, nàng nhàng lấy tay đặt bụng mình ra, lặng yên tiếng động rời giường, rón ra rón rén ra ngoài.

      Vì để làm ầm ĩ đến Sở Lăng Thiên, Gia Cát Linh đóng cửa lại, gọi người vội vàng chạy ra phía ngoài.

      xảy ra chuyện gì?”

      “Vương phi nương nương, nghe Thánh Điện đánh tới đây, Thương Y môn chủ dẫn người của Thanh Ngọc Môn nghênh địch. Nhưng mà Thánh Điện quá mức hùng mạnh cho nên chúng thuộc hạ cũng nghênh địch.” Người nọ xong liền vội vàng chạy .

      Gia Cát Linh vừa mới xoay người liền rơi vào vòng ôm ấm áp.

      “Sở Lăng Thiên…. Đại chiến đến rồi.”

      “Nàng cẩn phải ra ngoài, có ta ở đây!”

      Lúc này, bóng dáng đỏ như lửa từ trời bay xuống, Thương Y cả người đầy máu, “ chỉ có Thánh Điện, Diệp Thần còn cấu kết Thánh Cung của Tây Vực, Thanh Ngọc Môn chống đỡ nổi. Con mẹ nó Diệp Thần, lại có thể cấu kết với Thánh Cung! Nước Đại Mạc, nước Tinh Long, nước Đông Lan cũng ồ ạt kéo đến, đầy là hồi chiến sinh tử!”

      “Ta thông báo cho người của Cửu Thiên Cung.” Sở Lăng Thiên trầm giọng , xoay người lại ôm nữ tử phía sau, “Chờ ta trở lại.”

      Buông nàng ra, sắc mặt Sở Lăng Thiên nháy mắt lạnh xuống, vừa vừa hỏi, “Quân của nước Ngạo Nguyệt cùng nước Nam chiếu tới chưa?”

      “Tướng quân, tới rồi, nhưng mà chỉ có hai mươi vạn. Quân địch liên quân tám nước, có trăm năm mươi vạn nhân, hơn nữa Thánh Điện cùng Thánh Cung nữa là hơn hai trăm vạn.”

      Sở Lăng Thiên trầm mặc, vội vàng ra.

      Người của Cửu Thiên Cung sớm chờ ở bên ngoài, Sở Lăng Thiên thống lĩnh năm mươi vạn quân của nước Lăng Nguyệt cùng với mười vạn người của Cửu Thiên Cung xuất phát ra chiến trường. Phía trước, Thanh Ngọc Môn vẫn gắt gao chống cự.

      “Ô, là Thất điện hạ, hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Diệp Thần thúc ngựa lên phía trước, nhìn thấy Sở Lăng Thiên liền cười hiểm, “Thất điện hạ bỏ lại nữ nhân của ngươi để xuất chiến, đúng là biết chăm sóc nữ nhân, bằng để bản điện chủ thay ngươi chăm sóc, thế nào? Đúng rồi, nàng còn mang thai con của ngươi, bản điện chủ để ý đâu, sau khi ngươi chết ta là cha ruột nuôi dưỡng nó.”

      “Này, ngậm cái miệng chó của ngươi lại chút !” Thương Y lớn tiếng , “Bộ dạng ngươi xấu xí như vậy Linh nhi thích ngươi đâu.”

      “Hừ!” Diệp Thần cười lạnh, “Nữ nhân kia có chút thú vị mới có thể mê hoặc được cả hai người các ngươi, ngay cả bản điện chủ cũng có hứng thú. Sở Lăng Thiên, bằng chúng ta làm giao dịch, ngươi tặng nàng cho ta, ta tạm tha chết cho ngươi.”

      “Ha ha, Diệp điện chủ, nữ nhân kia thực có lực hấp dẫn đến thế sao, bản cung chủ cũng có hứng thú.” nam nhân thấp bé bên cạnh Diệp Thần cười cách dâm tà, chính là cung chủ Thánh Cung.

      “Sở Lăng Thiên, sao vậy? Điều này còn cần phải suy nghĩ sao?”

      “Đương nhiên.” Sở Lăng Thiên nắm chặt kiếm trong tay, “Ta suy nghĩ xem nên để ngươi chết như thế nào!”

      “Sở Lăng Thiên, ngươi ta khác biệt, cuộc chiến sinh tử khó tránh khỏi, hôm nay xem thử ai có thể sống đến cuối cùng! Bản Điện chủ nhất định giúp ngươi chăm sóc nữ nhân cùng đứa con!”

      phi thân ra, Sở lăng Thiên rút kiếm ra khỏi vỏ, ứng chiến.

      Bên này, Thương Y cùng cung chủ Thánh cung cũng chiến đấu với nhau.

      Trong doanh trướng, Gia Cát Linh tới lui, làm thế nào cũng thể bình tĩnh được. Mật thám càng ngừng truyền tin tức về từ trận chiến kia.

      “Quân địch nhiều lắm, quân ta tạm thời bị rơi vào tình thế bất lợi.”

      “Mỗi người của Cửu Thiên Cung võ công cao cường, đánh cho quân địch thành bãi nước hồn.”

      “Thất điện hạ cùng Điện chủ Thánh Điện phân biệt được cao thấp, hai người đều bị thương!”

      “Thương Y môn chủ rat ay chém mất cảnh tay phải của cung chủ Thánh Cung nhưng mà Thương Y môn chủ cũng bị trúng độc.”

      “Phần đông quân địch bị người của Cửu Thiên Cung dũng đnahs lui, số người chênh lệch rất lớn.”

      “Vương phi nương nương, người mau quay về Ngân Đô , nơi này ở lại được.”

      Gia Cát Linh nắm binh phù trong tay, thứ này nàng tìm được ở dưới gối của Sở Lăng Thiên, binh phù của nước Đông Lan. Có lẽ dựa vào nó có thể kìm lại được người của nước Đông Lan.

      Lúc này, Phá Trận cùng Lâm Dạ cùng xuất , theo sau bọn họ còn có hai người là Liên Thương Hải và Liên Mộ Dương. Gia Cát Linh giao binh phù trong tay mình cho Liên Thương Hải, thể nghi ngờ là ông có thể truyền lệnh xuống quân đội nước Đông Lan.

      Ngay sau đó, nước Đông Lan phản chiến, chiếu mũi nhọn về phía nước Đại Mạc cùng nước Tinh Long.

      Gia Cát Linh đích thân tới trận đại chiến này, theo thống kê sau chiến trận này số người bỏ mạng phải đến hai trăm vạn người. Là trận chiến có quy mô lớn nhất trong lịch sử cả lục địa đông lăng, số người chết nhiều nhất, trận chiến lần này nhất định ảnh hưởng rất mạnh đến đời sau.

      Đại chiến giằng co đến bày ngày bảy đêm, máu tươi nhiễm đỏ cả những tảng đá lớn đất, tuyết trặng đọng lại bị máu tươi hòa tan, cho nên năm thứ hai xuân về hoa nở, tuyết động bị hòa tan toàn bộ, chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ tươi đất.

      Toàn quân nước Đại Mạc, nước Tinh Long bị diệt, toàn bộ người của Thánh Cung đều tử vong, Thánh Điện chỉ còn lại người là Diệp Thần. Nước Lăng Nguyệt còn lại hai vạn quân, Thanh Ngọc Môn cùng Cửu Thiên Cung đều bảo vệ được phần mười thực lực.

      Sáu nước tại tử thành ký kết hiệp nghi ngưng chiến, hoàng đế của năm nước khác đều có mặt, Sở Lăng Thiên đại diện cho nước Lăng Nguyệt cùng Gia Cát Linh tham gia hội nghị. Nước Đại Mạc, nước Tinh Long phải bồi thường số tiền lớn cho các nước khác.

      “Hoàng Thượng, tốt!” thị vệ vội vàng tiến vào, hoang mang rối loạn , “Sở Lăng Hiên…. Sở Lăng Hiên dẫn mười vạn quân đội vây quanh tử thành, đây là thư đưa cho Hoàng các vị Hoàng Thượng cùng Thất điện hạ.”

      Liên Thương Hải mở thư ra, nhìn thấy nội dung sắc mặt liền biến đổi, “Sở Lăng Hiên vậy mà lại muốn….”

      “Sao vậy?” Khương Diệp lấy thư qua, nhìn nhìn, sắc mặt cùng trở nên vô cùng khó coi.

      Trong thư của Sở Lăng Hiên, ép bọn họ hiao ra ngôi vị Hoàng đế của các nước, nếu liền công thành. lại muốn thừa dịp bọn họ ở trong này kí kết hiệp nghị mà đưa bọn họ lưới bắt hết.

      “Hừ, lòng ham muốn của là lớn, muốn ngụm nuốt cả đại lục Đông Lăng, cũng gợ nghẹn chết!” Hoàng đế nước Đại Mạc, Thẩm Vân Bác thở phì phò .

      Khương Diệp trừng mắt liếc ông ta cái, trận chiến này vai diễn của nước Đại Mạc cũng rất là rực rỡ, còn mặt mũi ở trong này nữa.

      Lúc này, bên ngoài đại điện truyền đến trần ồn ào, người mang mặt nạ xông vào. Liên Thương Hải nhìn thấy người vào sắc mặt liền lạnh lùng, quát, “Ngươi tới đây làm gì? Ai dám thả nó ra? Trẫm bắt các ngươi lại hỏi!” Liên Mộ Vân thiếu chút nữa làm cho cả nước Đông Lan lâm vào vạn kiếp bất phục. Liên Thương Hải lập tức nhốt nàng lại, còn chưa kịp xử trí.

      Liên Mộ Vân bình tĩnh, ai thấy biểu cảm dưới mặt nạ của nàng, hai mắt liếc nhìn Gia Cát Linh cái, “Phụ hoàng, Sở Lăng Hiên ở ngay bên ngoài, chẳng lẽ mọi người muốn chết ở chỗ này sao? Con có cách có thể cứu mọi người.”

      ai tiếp lời của nàng, nàng tự mình tiếp tục , “Mọi người đều biết Sở Lăng Hiên thích Thất vương phi, bằng chúng ta dùng nàng để làm trao đổi với Sở Lăng Hiên? Giao nàng cho Sở Lăng Hiên khiến Sở Lăng Hiên lui binh, như vậy có thể uổng người nào. Các vị, thấy cách này của ta thế nào?”

      “Cách này được! Trẫm đồng ý!” Thẩm Vân Bác lập tức đồng ý, “Vì đại lục Đông Lăng, Thất vương phi, ngươi hy sinh chút .”

      Có người thấy sắc mặt trầm của Sở Lăng Thiên, thức thời câu cũng .

      “Thế nào? Tất cả mọi người lời nào, có phải cùng ý….”

      “Bịch!” Thẩm Vân Bác còn chưa xong liền bị Sở Lăng Thiên đá cước bay ra ngoài, thân thể to béo rơi xuống mặt đất , rung cái suýt nữa làm cho mặt đất nứt ra cái khe hở.

      “A!” Thẩm Vân Bác kêu to tiếng, đau đến mức gào khóc.

      Ngụy Thành đuổi ra theo, đá đá mấy cái vào cái mông của ông. Thẩm Vân Bác kêu thảm thiết mấy tiếng, sơ với tiếng heo bị chọc tiết còn thảm thiết hơn.
      Chrissanone2112 thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 350: Kéo ngươi chết cùng

      Trong lúc mọi người tập trung chú ý đến Thẩm Vân Bác, trong tay Liên Mộ Vân bỗng nhien lóe lên ánh sáng của con dao găm. Giây tiếp theo, con dao găm liền đặt cổ Gia Cát Linh .

      được qua đây, nếu ta giết ả!” Liên Mộ Vân quát lớn.

      “Mộ Vân, mau để dao xuống!” Liên Thương Hải nước lên nửa bước, ý định đến gần nàng, “Con thể lại sai lầm lần nữa! Mau thả Thất vương phi ra!”

      Liên Mộ Vân cười lạnh, “Hừ! Ta thả ả ra các người bỏ qua cho ta sao? Dù sao cũng là chết, bằng để mọt người chôn cùng vẫn hơn! Gia Cát Linh , ngươi có thể chết cùng ta là vinh hạnh của ngươi! !”

      Sở Lăng Thiên muốn ra tay lại nhìn thấy Gia Cát Linh ra hiệu cho y cần hành động.

      Bước chân Liên Mộ Vân lộn xộn, cưỡng ép Gia Cát Linh tới tường thành. Gia Cát Linh có thể cảm giác được lưỡi ciao ở cổ phát ra ánh sáng, chuyện giữa nàng và Liên Mộ Vân sớm hay muộn cũng phải làm ràng. Lúc ở trong tay Liên Mộ Vân nếm qua đau khổ nàng cũng muốn để yên cho nàng ta như thế. Vốn muốn Liên Thương Hải bảo vệ nàng ta rất cẩn thận, nên cần phải nghĩ cách, giờ Liên Mộ Vân lại tự mình tìm tới cửa, nàng đỡ phải tìm cách nữa rồi.

      Những người khác theo lên thành. Dưới chân tường thành bị người vây kín như nêm cối. Sở Lăng Hiên mặc áo giáp, có thể nhìn thấy vẻ mặt châm biếm mặt .

      Thời cơ này, nắm rất chắc chắn. Các nước bận việc thu dọn tàn cuộc sau cuộc chiến thể chống lại , còn sót lại hai vạn quân nước Lăng Nguyệt cùng với người của Cửu Thiên Cung, Thanh Ngọc Môn.

      Đúng lúc bảo tồn được thực lực, mang mười vạn quân nước Đông Lan hề xuất chiến trường, giờ phút này lại làm ngư ông đắc lợi lại đúng là tác phong của .

      “Lui ra!” Nhìn những người khác từ từ đến gần. Liên Mộ Vân giật giật con dao găm trong tay, “Lui ra phía sau!”

      Sau khi mọi người lui ra, Liên Mộ Vân cũng hề lơi lỏng.

      “Sở Lăng Hiên, ta mang nữ nhân này cho ngươi, ngươi dẫn ta , có được ?” Liên Mộ Vân còn lòng dạ nào mà quan tâm đến tồn vong của quốc gia, chỉ biết là nếu ở lại nhất định có kết cục tốt.

      “Ngươi xuống dưới .” Sở Lăng Hiên nhếch nhếch lông mày, khóe miệng tự giác được mà nhếch lên nụ cười, chờ khoảnh khắc mà cửa thành mở ra.

      thôi.” Liên Mộ Vân đẩy Gia Cát Linh , “Nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Sở Lăng Hiên ?”

      “Ngươi muốn mở cửa thành?” Gia Cát Linh dừng lại, ánh mắt lạnh thấu xương, “Ngươi có biết hậu quả nếu cửa thành mở ra ? khi Sở Lăng Hiên vào được bên trong hậu quả thể tưởng tượng nổi!”

      “Ha! Gia Cát Linh , đừng giả nhân giả nghĩa nữa! Ngươi cười cái gì?” Nhìn thấy mặt Gia Cát Linh đột nhiên xuất nụ cười tươi tắn, Liên Mộ Vân tức giận hỏi.

      “Ta cười ngươi biết tự lượng sức mình! Ngươi cho là ngươi ra ngoài rồi Sở Lăng Hiên mang ngươi sao? Dựa vào bộ dạng như quỷ giờ của ngươi coi trọng ngươi sao? Ngươi còn có giá trị có thể lợi dụng sao? Chẳng qua là dụ dỗ ngươi đưa ta ra, ngươi chẳng qua chỉ là quân cờ mà thôi. Bất kể là khi nào, ngươi cũng chỉ là kẻ phối hợp diễn cùng mà thôi. Nếu phải là vì ta ngay cả chuyện với ngươi cũng mở miệng lời!”

      “Gia Cát Linh , đừng nghĩ là chọc giận được ta, có tin là ngay bây giờ ta đẩy ngươi xuống dưới !”

      “Đẩy ta xuống dưới rồi ngươi vĩnh viễn cùng đừng nghĩ đến việc chạy trốn. Ta muốn ngươi cả đời phải ở trong nhà giam tối tăm, đáng tiếc khuôn mặt từng thời xinh đẹp này.”

      “Tiện nhân, ta biến thành như vậy đều là do ngươi.” Liên Mộ Vân đột nhiên kích động, “Ngay bây giờ ta giết ngươi!”

      xong, nàng kéo Gia Cát Linh lên mép tường thành, nửa người của nàng treo ở phía ngoài.

      “Ta dù xấu cũng vẫn sống, bây giờ ngươi hãy chết !”

      Lúc này, cửa thành ở phía dưới bỗng dưng mở ra, đội binh lính liền xông ra ngoài. Sở Lăng Hiên rảnh bận tâm đến hai người ở thành, lập tức ứng chiến, có mười vạn quân thủ, đánh thắng trận này là điều thể nghi ngờ.

      Thoáng chốc, người ở nhiều hướng giao chiến chỗ, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn . đội binh lính khác xông lên thành, bắn tên xuống phía dưới, Gia Cát Linh và Liên Mộ Vân liền bị bao vây trong đám người, chạy trốn theo dòng người di chuyển.

      Ánh mắt Liên Mộ Vân sáng lên, cầm dao khoa tay múa chân trước mặt Gia Cát Linh , “Xem ra ta cần phải dựa vào ngươi để thoát thân nữa, ta chỉ cần thừa dịp loạn này mà chạy thôi. Gia Cát Linh , mạng của ngươi kết thúc hôm nay!”

      Nàng đẩy thân thể Gia Cát Linh ra phía sau, bỗng nhiên cảm thấy mọi vật trước mắt đều mơ hồ, người cũng có chút sức lực. Nàng tựa vào tường thành, dùng sức nhìn lại Gia Cát Linh , “Ngươi làm gì ta?”

      Gia Cát Linh cười cười, “Ngươi cảm thấy rằng ta khinh địch mà rơi vào trong tay của ngươi dễ như vậy sao? là nực cười!”

      “Hóa ra là ngươi sớm chuẩn bị trước, vậy thế nào, ta thua ngươi, ta lôi ngươi chết cùng!” Liên Mộ Vân giãy dụa, nghiêng ngả lảo đảo về phía Gia Cát Linh , lại trúng phải khoảng , bóng người trước mắt chồng chất, nàng biết là người nào người nào giả.

      chỉ trúng vào quần áo của Gia Cát Linh , mà ngược lại khiến mặt nạ rớt xuống, khuôn mặt đáng sợ lộ ra, Gia Cát Linh từng thấy qua bộn dạng của nàng nhưng lúc này cũng cả kinh. Gương mặt nhăn nhúm lại, căn bản nhìn ra là khuôn mặt người. Nhìn cho cả khuôn mặt chỉ có tròng mắt là có chút trắng, còn lại những chỗ khác đều là màu đen.

      “A! Cái gì thế này?” Ngụy Thành vừa lên, thấy màn như vậy liền sợ tới mức lui về sau vài bước, lại chậm rãi tới, “Tiểu thư, người sao chứ?”

      Gia Cát Linh lắc đầu, Ngụy Thành qua, bảo vệ nàng ở sau mình.

      Liên Mộ Vân sờ soạnh, mang mặt nạ lên mặt lần nữa, chỉ thấy nàng hung hăng bóp lấy cổ mình, khàn giọng kêu lên, “Gia Cát Linh , ngươi chết , ngươi chết !”

      “Nàng ta làm sao vậy?” Gia Cát Linh nghi hoặc hỏi. Nhìn bộ dạng Liên Mộ Vân giống như điên rồi.

      Ngụy Thành cuwoif giảo hoạt, giọng , “Tiểu thư, thuốc kia khiến người ta sinh ra ảo giác, giờ nàng ta xem chính mình là người.”

      Gia Cát Linh đầu đầy hắc tuyến. Thuốc này là nàng lấy từ Ngụy Thành, để phòng ngựa vạn nhất, ngờ lại có lúc dùng tới, càng ngờ lại là loại thuốc biến thái như vậy. Bốn người bên cạnh Sở Lăng Thiên đều cực kì biến thái.

      Nàng hứng thú nhìn Liên Mộ Vân, vừa rồi cả người nàng ta còn vô lực, giờ phút này lại tràn ngập khí lực, nàng ta chốc lát bóp cổ chính mình, chốc lát lại tự tát vào mặt mìnhnhìn vào thấy rất khùng khiếp. Bỗng nhiên, nàng giơ con dao găm tỏng tay lên, dùng sức đâm vào đùi mình, “Đâm chết ngươi, đâm chết ngươi! Gia Cát Linh , người ta hận nhất đời này là ngươi! Ngươi chết biểu ca cưới ta!”

      Cả người Liên Mộ Vân là máu, nàng bò lên tường thành, la lớn, “Gia Cát Linh , ngươi chết !”

      Giờ khắc này, Ngụy Thành lấy thuốc giải vứt vào trong miệng nàng, nhưng mà thân thể của nàng rơi xuống.

      “Kéo nàng ta lại!” Gia Cát Linh đột nhiên hô lên.

      Ngụy Thành bắn ra sợi dây tơ, nhanh chóng quấn vào người Liên Mộ Vân.

      Ngay lúc Liên Mộ Vân sắp rơi xuống đất, thân thể lại bỗng nhiên đứng lại. Nàng dùng sức giãy dụa, muốn tránh khỏi sợi dây buộc người, lại làm cách nào cũng động đậy được.

      “Tiểu thư, phải kéo ả lên sao?” Ngụy Thành hỏi.

      cần, thả nàng ta xuống!”

      “A?” Ngụy Thành nghi hoặc, nhưng vẫn thả Liên Mộ Vân xuống. Nếu phải vừa rồi được kéo lại Liên Mộ Vân tan xương nát thịt.

      Ngay sau đó, liền hiểu được dụng ý của Gia Cát Linh . Thân thể Liên Mộ Vân vừa mới chạm đất liền đụng phải móng ngựa. Vô số vó ngựa giẫm lên người nàng.

      Liên Mộ Vân ngừng lăn qua lăn lại mặt đất, lại tránh được. Xuyên qua khe hở, nàng nhìn thấy người mặc quần áo trắng đứng tường thành, tóc đen của nữ tử bay lên, chăm chú nhìn mình.

      Máu tươi tràn ngập trước mắt nàng. Mọi nơi cơ thể đều truyền đến đau nhức, ánh mắt của nàng gắt gao nhìn lên. Lúc này đây, nàng thua triệt để, ngay cả cơ hội để xoay người cũng có.

      Gia Cát Linh , ngươi thực độc ác! Nàng tình nguyện ngã chết cũng nguyện ý bị vó ngựa giày xéo cho đến chết, địa ngục ở trước mắt nàng nhưng nàng lại nghĩ là vó của con ngựa lại đưa nàng vào đó. Cái loại cảm giác chết này này khiến cho con người ta tuyệt vọng.

      “Gia, Cát, Linh….” Chữ cuối cùng còn chưa ra, con ngựa lớn đạp lên bụng nàng, thân thể cứng đờ, ánh mắt dừng lại ở hình ảnh nữ tử áo trắng ở tường thành, còn hơi thở.

      Vô số con ngựa dẫm lên người Liên Mộ Vân, cuối cùng, còn nhìn ra thi thể nữa, biết thịt dính lên móng chân của con ngựa nào.

      ai có tinh lực để chú ý đến đoạn nhạc đệm này. Gia Cát Linh chắp hai tay ra sau lưng, bỗng nhiên có chút mệt. Nàng thấy mệt mỏi.

      Nguỵ Thành yên lặng đứng ở bên cạnh, mồ hôi lạnh chảy đầy trán. thể thừa nhận, lúc mà tiểu thư nổi lên biến thái cũng bằng… Vào lúc mà nàng bảo giữ Liên Mộ Vân lại, còn tưởng rằng lúc đó lương tâm nàng trồi dậy nên muốn kéo Liên Mộ Vân lên, nghĩ tới lại cho nàng ta cái chết như thế này, ngay cả chút mẩu vụn cũng lưu lại. Trong lòng thầm lo sợ cho Sở Lăng Thiên, quay trở về nhất định phải nhắc nhở gia nên cẩn thận với tiểu thư mới được.

      “Nguỵ Thành, ngươi xem trận chiến này ai thắng? Nguỵ Thành, ngươi suy nghĩ chuyện gì vậy?”

      Nguỵ Thành từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, “Tiểu thư, đương nhiên là gia thắng.”

      “Nhưng mà Sở Lăng Hiên có mười vạn quân.”

      “Tiểu thư, người quên rồi sao? Cửu điện hạ còn có năm vạn quân chưa lộ diện nữa mà, gia và Cửu điện hạ sớm an bài tốt rồi, chờ Sở Lăng Hiên chui đầu vào lưới. Còn có Thanh Ngọc Môn và Cửu Thiên cung, có Diệp Thần Sở Lăng Hiên căn bản chịu nổi kích!” Nguỵ Thành quay đầu lại, đánh giá Gia Cát Linh , “Tiểu thư, dường như người rất hận Sở Lăng Hiên?” Sỏ Lăng Hiên cùng gia đối địch, tiểu thư hận là đúng, nhưng mà Nguỵ Thành vẫn cảm thấy loại hận thù này của Gia Cát Linh rất sâu, như là từ lúc sinh ra đến giờ vậy.

      “Đúng, ta nghĩ thế giới này có ai hận hơn ta.”

      “Vì sao? Tiểu thư và từng có giao thù?”

      “Trong chốc lát thể được, có số oán hận qua mấy cuộc đời.”

      Nguỵ Thành hỏi nữa, trong lòng nghĩ, rốt cuộc là hận gì mà từ đời này qua đời khác? nên suy nghĩ nhiều nữa. hận gì đó chỉ để khảo sát thông minh của người khác

      Dưới hộ tống của Nguỵ Thành, Gia Cát Linh về thành trì ở biên giới nước Lăng Nguyệt trước chờ tin tức. Mỗi ngày nàng đều ra đứng tường thành nhưng vẫn thân bóng dáng người trở về.

      Như Phong còn mê man, Gia Cát Linh ngồi ở bên giường, hai hàng nước mắt chảy xuống. Y là người thân duy nhất của nàng, vì cứu nàng mà biến thành như vậy. Ông trời, ông cũng biết huynh ấy còn có thê nhi chờ huynh ấy trở về, nếu ông có mắt hãy làm cho huynh ấy tỉnh lại . Ta nguyện ý trả giá gì cũng được, chi cần ông làm cho huynh ấy tỉnh lại.

      Phía sau có tiếng bước chân nhàng, nàng biết là Nguỵ Thành.

      “Tiểu thư, nên đau lòng quá, Tướng quân Như Phong nhất định tỉnh lại.” Nguỵ Thành an ủi, nhưng mà chính cũng cảm thấy những lời này hề có sức thuyết phục.

      “Diệp Thần vẫn chịu sao?” Nàng nhớ Sở lăng Thiên có qua Diệp Thần có linh đan có thể cứu được đại ca. Cũng vì nguyên nhân này mà Sở Lăng Thiên để lại mạng của Diệp Thần, nhưng qua nhiều ngày rồi mà cái gì Diệp Thần cũng .

      “Đúng vậy, còn rằng chúng ta vĩnh viễn cũng tìm thấy linh đan, trừ khi thả ra.”

      “Đưa ta đến chỗ .”
      Chrissanone2112 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 351: Tiểu thư vậy mà lại…

      Diệp Thần bị khóa dưới căn hầm ẩm ướt, ăn vào độc dược ức chế võ công nên giờ phút này khác gì phế nhân. Nghe thấy thanh mở cửa, ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Gia Cát Linh liền mở khóe miệng ra cười hì hì , “Tiểu mỹ nhân, nghĩ tới ngươi còn lo lắng cho ta, còn biết đến thăm ta?”

      “Linh đan ở đâu?” Coi nụ cười của , Gia Cát Linh hỏi cách lạnh lùng.

      “Ngươi thả ta ra ngoài ta cho ngươi! Ca ca kia của ngươi sắp chết ta cũng phải kéo theo chứ.” Diệp Thần ngồi dựa vào tường, bộ dáng rất vô lại.

      “Diệp Thần, ngươi có tư cách ra điều kiện với ta.”

      “Có.” Vẫn cười hì hì, “Ca ca ngươi phải chết, tuy rằng ta thể dùng võ công nhưng mà cũng phải chết, mà đại ca ngươi nếu muốn cứu chỉ có linh đan, ngươi xem ta có tư cách ? Hoặc là, ngươi ở trong này cùng ta đêm, hầu hạ ta thư thái ta liền giao linh đan cho ngươi.” Diệp Thần đánh giá bụng của Gia Cát Linh , “Bản điện chủ còn chưa chơi đùa qua nữ nhân có thai, đặc biệt là nữ nhân mang thai con của Sở Lăng Thiên.”

      “Câm miệng!” Ngụy Thành lấy ra viên đá, ném vào khóe miệng của Diệp Thần, nháy mắt khóe miệng của sưng lên cục, “Có tin là ông nội giết ngươi ngay bây giờ ?”

      “Linh đan.” Diệp Thần nhắc nhở, đây là bùa hộ mệnh của , tuyệt đối dễ dàng giao ra, “ có ta các ngươi mơ tưởng tìm được linh đan. Tiểu tử, mạng cậu cả chủ tử nhà ngươi giờ còn nằm trong tay ta, ngươi tốt nhất là khách khí chút, cứ nóng nảy như vậy ta liền hủy linh đan, cùng lắm cá chết lưới rách. Dù sao Thánh Điện còn nữa, ta cũng sao cả!”

      Diệp Thần làm ra vẻ mặt như bị thiếu nợ, khiến cho người ta hận đến nghiến răng.

      “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Gia Cát Linh trầm giọng . Tình hình của Như Phong càng ngày càng xấu, chờ nổi nữa. Sáng nay, sau khi đại phu xem qua bệnh trạng liền nếu có thuốc giải có thể chống đỡ nhiều nhất nửa tháng mà thôi.

      “Ha ha! phải ta rồi sao? Hai điều kiện, hoặc là thả ta , hoặc là ngươi theo ta đêm. đêm đổi cái mạng thực rất đáng giá.”

      Thấy Gia Cát Linh trầm mặc Ngụy Thành nóng nảy, “Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng có đồng ý với ! Thuộc hạ thấy vẫn nên chờ gia trở về rồi sau, trận chiến rất nhanh xong.”

      Gia Cát Linh nheo mắt lại, trong mắt lên nụ cười lạnh, “Diệp Thần, đây là do chính ngươi tự tìm lấy!”

      Diệp Thần nhắm mắt lại, có thứ để đàm phán, tin Gia Cát Linh làm gì với .

      Gia Cát Linh ghé vào bên tai Ngụy Thành mấy câu, Ngụy Thành lộ ra vẻ mặt do dự, gật gật đầu sau đó bước nhanh ra ngoài. Nàng ngồi ở bàn trà bên ngoài phòng giam, nhàn nhã uống trà.

      Diệp Thần thỉnh thoảng nhìn nàng, trong lòng tự dưng cảm thấy ổn. Nữ nhân này, nàng muốn làm gì? Nghĩ đến linh đan lại bình thường trở lại. Trận này là bên chủ động, lất bất biến ứng vạn biến.

      Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nhịn được gọi với tới chỗ Gia Cát Linh , “Này, nữ nhân, ngươi muốn làm gì ta? cho ngươi biết, ngươi có làm cái gì cũng vô dụng thôi, có linh đan đại ca của ngươi chết.”

      Gia Cát Linh hé miệng cười, “Diệp Thần, ngươi sợ?” Diệp Thần mở miệng trước chứng tỏ rằng trong lòng yên.

      “Ta sợ nữ nhân sao? đồng ý điều kiện của ta đừng hòng lấy được linh đan!”

      “Hy vọng ngươi còn có thể được.”

      Rất nhanh, Ngụy Thành trở lại, theo sau còn có tráng hán cao gần hai thước, giống như tháp sắt chiếm cứ mất nửa gian phòng.

      “Đừng cho là ta vu oan giá họa .” Ngụy Thành khinh thường .

      “Yên tâm, đánh ngươi, ngược lại chăm sóc ngươi tốt!” Gia Cát Linh nhịn được tươi cười, cười tươi như hoa.

      “Tháp sắt” nhìn nhìn Diệp Thần, gật gật đầu, dường như là rất vừa lòng.

      “Ngươi làm gì? Tránh ra!”

      “Diệp Thần, đúng là thích ngươi nha, ngươi như vậy khiến thương tâm.” Gia Cát Linh che miệng cười trộm.

      “Cái gì mà thích với thích?”

      “Diệp Thần, ngươi vào Nam ra Bắc chẳng lẽ biết rằng có người long dương rất khỏe? Thoạt nhìn rất thích ngươi, lát nữa ngươi cứ hưởng thụ cho tốt .” Chọt chọt vào cánh tay khỏe mạnh của “Tháp sắt”, “Hầu hạ vị công tử này cho tốt, thể chất của đặc biệt cho nên cầu khá cao, ngươi cần phải ra sức cho tốt.”

      “Tháp sắt” dùng sức gật đầu, “Thất vương phi yên tâm, thảo dân từng ba ngày ba đêm ngủ. Đến đây , bảo bối!”

      Lúc này Diệp Thần mới hiểu được ý của Gia Cát Linh , nàng vậy mà lại tìm người như vậy đến ghê tởm . theo bản năng che mông lại.”

      Tháp sắt vào nhà tù, khẩn cấp kéo Diệp Thần vào trong ngực, thuần thục lột bỏ sạch quần áo của Diệp Thần, Diệp Thần cả kinh oa oa kêu gào.

      “Chúng ta thôi.” Gia Cát Linh với Ngụy Thành.

      “A, a.” Ngụy Thành thu hồi vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm. Tiểu thư vậy mà lại…. cứ tưởng là bảo Tháp sắt đánh Diệp Thần, giờ…. mới phát ra biến thái thực ra là có cái tận cùng. Diệp Thần, xem ngươi chống đỡ được bao lâu.

      Hai người vừa mới đóng cửa lại bên trong liền truyền đến tiếng hét thảm của Diệp Thần, tiếng kêu kia quả thực so với heo bị chọc tiết còn thảm thiết hơn nhiều lần. Thân thể Ngụy Thành run lên, nghĩ đến cảnh tượng bên trong liền cảm thấy lạnh cả ngươi. Sau này ngàn vạn lần nên đắc tội nữ nhân này.

      “Ngươi nghĩ cái gì? Nghĩ nên đắc tội ta?”

      Bị đoán trúng tâm tư, Ngụy Thành lắc lắc đầu, “Thuộc hạ nghĩ nam nhân cùng nam nhân có cảm giác gì.”

      “Có thể trở về tìm Phá Trận hoặc là Lâm Dạ để thử xem.”

      Run run cái, Ngụy Thành ôm lấy thân thể của chính mình, “Hay là thôi .” xong nhanh chóng bước chân rời , phía sau, tiếng kêu thảm thiết của Diệp Thần tiếng sau so với tiếng trước càng to hơn.

      Qua canh giờ, Gia Cát Linh lại đến phòng giam. Diệp Thần kêu nổi ra tiếng nữa, miệng hẳn sưng đỏ, ánh mắt trống rỗng vô thần, đau nhức vẫn còn truyền đến. Tháp sắt hưng phấn ở phía sau bận làm việc, chưa từng gặp qua nam tử nào tuấn tú như vậy, cho dù chết ở người Diệp Thần cũng nguyện ý.

      “Gia Cát Linh , ta cho ngươi biết linh đan ở đâu, ngươi bảo dừng lại !” Giọng Diệp Thần khàn khàn, cố hết sức . chịu nổi, giây cũng đều chịu nổi.

      “Dừng.” Gia Cát Linh cười cười, “ sớm làm gì mà ăn phải loại đau khổ này? Thích ?”

      Tháp sắt chậm rãi đưa thứ ấy của mình ra khỏi thân thể Diệp Thần, Diệp Thần nhất thời ngã xụi lơ.

      mau!”

      Nhìn thấy tháp sắt như hổ rình mồi, Diệp Thần chút chần chờ, “Bị Sở Lăng Hiên trộm rồi! biết linh đan có tác dụng quan trọng cho nên lợi dụng lúc ta sơ hỏ mà trộm .”

      ?” Gia Cát Linh cũng tin, Diệp Thần là ai, Sở Lăng Hiên có thể trộm đồ từ trong tay sao?

      như vậy rồi ta còn lừa ngươi sao?” Diệp Thần bưng mông lại, dám ngồi cũng dám đứng, đành phải cố hết sức khom thắt lưng, “Sở Lăng HIên rất giảo hoạt, ta cũng bị lừa.”

      “Được, ta tạm thời tin ngươi, nếu ngươi dám gạt ta….” Chuyển hướng tháp sắt, “Nghe ngươi còn đệ đệ?”

      Tháp sắt gật gật đầu, “ còn cường tráng hơn cả thảo dân, có thể kiên trì đến năm ngày năm đêm.”

      “Tốt lắm, lần sau gọi đệ đệ ngươi đến.”

      Diệp Thần suýt nữa ngất xỉu, ngàn vạn lần nên đắc tội nữ nhân này. Nữ nhân này là quái sao?

      Ngày hôm sau, chiến trận bình ổn, Sở Lăng Thiên dẫn quân trở về, Sở Lăng Hiên bại trận bỏ chạy, thừa dịp loạn mà bỏ trốn, ai biết nơi nào.

      “Diệp Thần linh đan ở trong tay Sở Lăng Hiên?” Trong phòng, Sở Lăng Thiên hỏi Gia Cát Linh , “Có thể giả hay ?”

      hẳn là gạt ta.”

      “Bây giờ ta liền phái người tìm, bất kể như thế nào cũng phải tìm được !” Sở Lăng Thiên kêu bốn người Kinh Phong tiến vào, bảo họ tìm Sở Lăng Hiên.

      Y giúp Gia Cát Linh ngồi xuống, “Linh nhi, nên làm nhiều việc vất vả, bây giờ nàng là hai người, chỉ cần tìm được Sở Lăng Hiên là chúng ta có thể trở về Ngân Đô. Hiệp nghị ngừng chiến ký kết xong rồi, nên có thời gian để xoa dịu nữa.”

      “Đại ca nhất định sao, nếu Cẩm Phàm tỷ tỷ cùng đứa trong bụng phải làm sao đây?”

      “Yên tâm,” hôn lên mái tóc đen của nàng, “Đại ca nhất định có việc gì, nảng phải dưỡng thân thể tốt, nếu như huynh ấy tỉnh lại thấy nàng gầy gò như vậy huynh ấy nhất định rất khó chịu. Nào, uống chết bát cháo này .”

      Sở Lăng Thiên múc từng muống đút cho nàng, vẻ mặt dịu dàng tình cảm, còn có nhè lo lắng, biết có thể thuận lợi tìm Sở Lăng Hiên hay , tình hình của Như Phong ngày càng nguy cấp rồi.

      Ngày thứ ba, mấy người Kinh Phong lục tục chạy trở về, nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của bọn họ biết ngay là tìm được.

      “Gia, tìm khắp trong phạm vi vài trăm dặm, ngay cả bóng người đều có, có thể nào chết rồi ?”

      chết cũng nên thấy thi thể chứ!” Sở Lăng Thiên hạ giọng, nghĩ tới lại đánh thức Gia Cát Linh vất vả mới ngủ được, “Khẳng định là tìm qua mỗi chỗ rồi chứ?”

      “Tìm khắp cả rồi, quả có.”

      Sở Lăng Thiên nhíu mày, trong lòng phiền muộn, vậy phải làm sao bây giờ?

      “Có thể ta biết trốn ở đâu.” Thanh của Gia Cát Linh vang lên phía sau khiến bọn họ giật nảy mình.

      “Sao tỉnh rồi?” Sở Lăng Thiên giãn mày ra, muốn làm cho nàng lo lắng, “ ở đâu? Ta tìm.”

      “Ta cùng chàng.”

      được! Trời nhiều băng tuyết, rất nguy hiểm.” Y thể lại để cho nàng bị thương tổn.

      “Chỗ kia chỉ có ta tìm được thôi! phải có chàng ở bên cạnh rồi sao? Chàng chịu trách nhiệm bảo vệ ta cùng đứa .” Làm nũng là đòn sát thủ của nữ nhân, Sở Lăng Thiên đành phải đầu hàng.

      Sau đó, Gia Cát Linh lại bảo Sở Lăng Thiên chế ít thuốc, chuẩn bị chút sau đó liền mang theo bốn người Kinh Phong xuất phát.

      Bọn họ tiến đến mục tiêu, nơi có độ cao cao nhất so với mặt nước biển đại lục Đông Lăng là sơn tuyết. Gia Cát Linh biết nơi đó là vì kiếp trước nàng cùng Sở Lăng Hiên có lần bị đánh bại, bọn họ cùng nhau trốn ở nơi đó, tránh được truy lùng của kẻ khác, sao đó mới trở về nước Lăng Nguyệt.

      Nàng có dự cảm Sở Lăng Hiên tới nơi đó, nếu cũng phải tìm khắp nơi cũng thấy . Tuyết sơn có đường , Sở Lăng Thiên cẩn thận điều khiển ngựa, chỉ sợ sơ xuất làm ảnh hưởng đến người ngồi .

      Giữa đỉnh núi có cái động, Sở Lăng Hiên ngồi giữa đống toàn bình với lọ, nơi này từng có cao nhân ở qua, trong mỗi bình là loại thuốc, đều là kịch độc. để từng loại để trước mặt, lần lượt quan sát, khóe miệng gợi lên nụ cười khiến kẻ khác rét run.

      “Sở Lăng Thiên, bản vương thiếu chút nữa thành công, ngươi vì sao lại phá hư chuyện tốt của ta? Ta tha cho ngươi, còn có nữ nhân lòng dạ độc ác kia nữa, bản vương cũng phải giết nàng! Sau đó giết Sở Kim Triêu, nước Lăng Nguyệt vẫn là của ta!” vuốt vẻ bình dược, “Ngươi đúng là bảo bối, ta còn biết làm sao để giết bọn họ nữa chứ.”

      đem độc dược cất vào, định bụng nghỉ ngơi vài ngày rồi xuống núi. Giữa mơ mơ màng màng, nghe được trận tiếng bước chân, lập tức cảnh giác mở to mắt. Chỉ thấy mấy người Sở Lăng Thiên tới trước mặt , cứ nghĩ là mình nằm mơ, nhất định là do quá muốn giết bọn họ rồi. Lại dùng sức chà chà mắt cái mới phát ra mọi thứ đều là .
      Chris thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 352: Kiếp trước kiếp này- Đại kết cục

      Sở Lăng Hiên bỗng nhiên đứng lên, liên tục lui về phía sau, “Các ngươi… Sao lại biết ta ở chỗ này?”

      “Giao linh đan ra đây!” Gia Cát Linh .

      “Hóa ra là vì linh đan, các ngươi tới đúng lúc, cần ta xuống núi giết các ngươi!” Sở Lăng Thiên cười độc địa, lặng lẽ mở bình thuốc độc ra. Loại thuốc độc này chỉ cần hít vào chút cũng đủ để lấy mạng. uống qua thuốc giải cho nên cần lo lắng.

      Quả nhiên, sau lát, tất cả mọi người đều ngã xuống. Sở Lăng Hiên cười ha ha hai tiếng, những người này quả thực là biết tự lượng sức mình, dựa vào cái gì mà đấu cùng chứ!

      mang theo kiếm, đến bên người Sở Lăng Thiên, lẩm bẩm, “Sở Lăng Thiên ơi Sở Lăng Thiên, ngươi vẫn rơi vào tay của ta. Ngươi biết ? Từ ta muốn giết ngươi, nhưng mà vẫn có cơ hội, có thể tự tay giết ngươi là chuyện mà cả đời này ta cảm thấy vui vẻ. Ngươi chết rồi, Sở Lăng Hàn đáng gây trở ngại cho ta, ta quay về nước Lăng Nguyệt, lấy lại thứ thuộc về ta!”

      xong, lại nhìn sang Gia Cát Linh , lâu gì, rồi lại lâu sau mới câu: “Ngươi nữ nhân có lương tâm này, ta phải giết ngươi thế nào đây? Ngươi dám mang thai đứa con của Sở Lăng Thiên, trước tiên ta lấy đứa trong bụng ngươi ra trước! Trước hết giết ngươi cùng nghiệt chủng, ngươi xem lúc Sở Lăng Thiên tỉnh lại cảm thấy như thế nào? Chỉ nghĩ thôi cũng thấy thực là vui vẻ!”

      cầm thanh kiếm lạnh như băng mà khoa tay múa chân bụng Gia Cát Linh , nghĩ đến nàng lần này đến lần khác cự tuyệt mình, lại ở dưới người Sở Lăng Thiên mà hầu hạ, còn có cả con nữa, ánh mắt liền hằn lên những tia máu đỏ, tức giận sâu đến mức cắn nuốt lý trí của . chậm rãi giơ kiếm lên, trong mắt phát ra tia sáng lãnh, “ tìm chết !”

      Sao lại thế này? Cánh tay đột nhiên bị giữ lại, muốn động cũng động đậy được. Sở Lăng Thiên gắt gao giữ lấy tay , đoạt lấy thanh kiếm của , keng tiếng ném kiếm sang bên.

      Sau đó, Gia Cát Linh , Kinh Phong, Ngụy Thành, Lâm Dạ, Phá Trận cũng tỉnh lại, trào phúng mà nhìn .

      Ngụy Thành vỗ vỗ bùn đất người, “Tiểu thư, người tính toán rất tài tình, biết được nhất định dùng độc. Bội phục, bội phục.”

      Gia Cát Linh cười cười, nàng làm sao mà tính toán như thần được, chẳng qua là vì kiếp trước tới đây, biết ở đây có những thứ đó cho nên mới dùng thuốc giải trước để đề phòng ngộ nhỡ mà thôi, nghĩ tới là lại dùng tới.

      “Lại là ngươi!” Sở Lăng Hiên nhìn chằm chằm Gia Cát Linh , hận thể lôi nàng ra mà đâm vài nhát. “Nữ nhân đáng chết, bản vương với ngươi có thù hận gì mà ngươi lần này đến lần khách đối nghịch với ta!”

      Sở Lăng Thiên đặt kiếm lên cổ Sở Lăng Hiên, “Giao linh đan ra đây!”

      “Hừ! Đừng mơ! Giao ra rồi để các ngươi giết ta sao? Sở Lăng Thiên, ta ngu ngốc như vậy sao? Ngươi nằm mơ ! A, ngươi cho ta ăn cái gì?”

      Sở Lăng Hiên cảm giác được có viên thuốc bị bỏ vào trong miệng mình, sau đó lập tức tan ra, muốn nhả ra nhưng lại thể cử động được. Trong nháy mắt, cảm thấy người đau đớn thể chịu được, như là bị ngàn vạn con rắn độc cắn xé, cảm giác hít thở nổi.

      “Còn sao?”

      “Đừng mơ!” Sở Lăng Hiên kiên trì. “Đưa thuốc giải cho ta!”

      Lại viên nữa bay vào, Sở Lăng Hiên nhất thời cảm thấy ngay cả xương cốt cũng đều đau, cái loại đau này chưa từng bị, so với bị nấu chín còn khó chịu hơn. mặt đất, thân thể lui lại, thể động đậy.

      Ngụy Thành tới, lấy ra lọ thuốc màu đỏ người đưa cho Sở Lăng Thiên. Sở Lăng Thiên nhìn nhìn mặt lập tức trở nên vui mừng, “Là linh đan.”

      ?” Gia Cát Linh kích động thôi. tìm được đan dược, đại ca được cứu rồi. Diệp Thần lừa nàng, người Sở Lăng Hiên.

      Sở Lăng Thiên gật đầu, “Đúng vậy.”

      Lúc này ai cũng chú ý rằng Sở Lăng Hiên chậm rãi đứng dậy, cố hết sức nắm lấy thanh kiếm trong tay. Ánh sáng lóe lên hướng về Sở Lăng Thiên.

      “Phụp!” Sở Lăng Hiên nhìn kiếm người mình, vẻ mặt kinh ngạc, sao lại thế này? chỉ là lảo đảo giơ kiếm cái thế mà nhát kiếm kia lại xuyên qua thân thể .

      Có máu chảy ra, giọt, hai giọt, tí tách chảy ra.

      “Lục ca!” Sở Lăng Thiên hô lên tiếng. Cho dù hận Sở Lăng Hiên nhưng thấy màn như vậy cũng thể dứt lòng.

      Sở Lăng Hiên chậm rãi ngồi xuống, thân thể càng ngừng run rẩy. Gia Cát Linh giẫm lên máu , đứng ở trước mặt . Hóa ra nàng cũng có thể ở vị trí cao như vậy để nhìn xuống nam nhân này. Kiếp trước, chính mình bò dưới đất mà cầu xin .

      Sở Lăng Hiên mơ hồ nhìn người trước mắt, màn chưa bao giờ gặp lại lên trước mắt rất ràng.

      “Gia Cát Linh , tiện nhân ngươi cũng dám bất kính với ái phi của trẫm! Người đầu, đánh gãy hai chân của tiện nhân này!” Giọng điệu Sở Lăng Hiên trầm, vẻ mặt đầy lửa giận.

      “Hoàng Thượng, Linh nhi trước sau gì cũng là muội muội của thần thiếp, thần thiếp đành lòng để muộ ấy phải chịu khổ như thế, Hoàng Thượng có thể mang thần thiếp rời khỏi đây hay .” Gia Cát Hồng Nhan rúc vào trong lồng ngực Sở Lăng Hiên, vẻ mặt hoảng sợ, trong mắt lại ngưng tụ ý cười.

      “Ái phi đúng là quá lương thiện, là trẫm tốt, để cho ái phi bị sợ hãi, bây giờ trẫm mang ái phi về tẩm cung của trẫm, rồi sau đó an ủi ái phi tốt.” Bàn tay to của Sở Lăng Hiên vuốt ve lên bụng Gia Cát Hồng Nhan.

      “Hoàng Thượng, người là xấu xa.” Gia Cát Hồng Nhan coi ai ra gì mà hô lên.

      “Hồng Nhan rất đúng, người trẫm chính là nàng. Nhiều năm như vậy, chỉ cần đụng tới thân thể của ngươi trẫm đều cảm thấy ghe tởm, nếu phải vì ngôi vị Hoàng đế tiện nhân ngươi đừng mơ trẫm liếc mắt nhìn ngươi cái.”

      “Sở Lăng Hiên, Gia Cát Hồng Nhan, rốt cục ta cũng rồi, nhiều năm như vậy là do ta có mắt. Ta cầu xin hai người hãy để cho ta được gặp phụ thân lần cuối cùng.”

      Gia Cát Hồng Nhan ngồi xổm xuống trước mặt Gia Cát Linh : “Muội muội, hôm này trời rất lạnh, đường còn có vô số tên ăn mày, bọn họ rất đáng thương, có thể có rất nhiều người cả đời này cũng chưa nếm thử qua mùi vị của nữ nhân. Tỷ tỷ thấy muội còn trẻ như vậy mà làm ma cứ nên để muội làm người phong lưu trước khi làm ma , trước khi chết còn được hưởng thụ hồi.”

      Gia Cát Linh gắng sức chịu đựng, vô số tên ăn mày ở người nàng từ xuống dưới. Sở Lăng Hiên dường như nhìn thấy phẫn hận trong mắt nàng, thaays được thê lương trong mắt nàng.

      “Nếu có kiếp sau, ta nhất định khiến các ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”

      “ Đời đời kiếp kiếp, chỉ có hận thù sâu sắc là biến mất. Kiếp trước tạo nguyên nhân kiếp sau bị quả báo.”

      Nguyên nhân tạo ra từ kiếp trước kiếp sau bị quả báo? Là mộng hay sao? Vì sao lại chân như vậy? Trong đầu Sở Lăng Hiên nhanh chóng các loại cảnh tượng, có nữ tử gọi là Hiên ca ca, có nữ tử nguyện ý vì thử độc, vì chắn tên, có nữ tử như sinh mệnh, chính phụ bạc nàng, khiến nàng mang theo nỗi hận thù trở lại.

      Hóa ra là như vậy? Ngắn ngủi vài khắc nhưng mà cho Sở Lăng Hiên thấy được cả đời trước rồi. Cố hết sức mở to mắt ra, nhìn Gia Cát Linh , hóa ra là kiếp trước bọn họ còn có đoạn duyên phận như vậy. Khó trách nàng lại có thể chán ghét như vậy, khó trách nàng mỗi lần nhìn thấy đều hận thể giết chết . kiếp này, chết dưới chân nàng, nguyên nhân kiếp trước, quả bào kiếp sau. Nàn chính là cái kết cả đời . Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, giờ khắc này thừa nhận nàng. Kiếp trước nàng cũng từng còn hơn cả bản thân mình.

      Sở Lăng Hiên tựa đầu, từ từ chuyển sang hướng Sở Lăng Thiên, hàm răng trắng nhuộm máu đỏ. Sở Lăng Thiên, ta thắng bởi vì nàng ta trước mới ngươi. Thân thể của lại ra sức run rẩy hai cái, rốt cục cũng nhắm hai mắt lại.

      Gương mặt Sở Lăng Thiên lên vẻ đau lòng, cùng với bốn người Kinh Phong đào cái hố ở núi tuyết, đem thi thể của Sở Lăng Thiên chôn xuống, lại vun thành nấm mồ.

      Gia Cát Linh nhàng thở dài. Người chết, mọi chuyện hận đều tiêu tan. Đường đường là Lục vương gia thế mà lại thi thể lại chôn cất ở nơi dã ngoại, ngay cả từ đường của Sở gia cũng thể vào được.

      Đứng ở trước mộ lát mọi người mới xuống nui, phải về trước khi Như Phong bị chất độc phát tác.

      Linh đan hổ là trấn điện chi bảo của Thánh điện, mới ăn vào lát mà Như Phong tỉnh lại, sắc mặt cũng trở lại bình thường.

      “Đại ca, huynh sao rồi, tốt quá.” Gia Cát Linh vui quá mà khóc, nhịn được mà nước mắt rơi xuống.

      Như Phong ngẩng đầu, vuốt vuốt lên trán của nàng, “Nha đầu ngốc, đại ca còn muốn bảo vệ muội mà, sao đâu.”

      “Khụ khụ!” Nhìn thấy động tác của Như Phong, người nào đó lại ghen tị. Y kéo Gia Cát Linh ra, đem tay mình phóng tới đặt trong tay Như Phong, “Đại ca, ngươi rốt cục cũng tỉnh.”

      Gia Cát Linh nhíu mãy, hờn dỗi ra khỏi phòng.

      Như Phong lại tĩnh dưỡng mười ngày sau đó quay về Ngân Đô.

      Sở Kim Triêu tổ chức dạ yên long trọng để đón gió tẩy trần cho bọn họ. Nước Lăng Nguyệt có thể lấy được thắng lợi thể kể đến công lao của Thất vương gia và Thất vương phi. Tiếng hô của cả triều đình càng ngày càng lớn, vô số quan viên sớm viết bài sớ đề xuất Thất vương gia làm Thái tử.

      Đêm đó, Sở Kim Triêu đều ban thưởng phong hào cho các tướng quân còn sống, trích ngân lượng gửi về cho người nhà các tướng sĩ chết. Như Phong nhiều lần lập công, được phong làm Đại tướng quân nắm giữ binh quyền cao nhất nước Lăng Nguyệt.

      Tiểu thế tử nằm trong lồng ngực Gia Cát Linh ngừng cựa quậy. Tuy rằng lâu gặp nhưng mà được nhìn thấy Gia Cát Linh nó liền cần những người khác nữa, còn bắt Gia Cát Linh phải bồng nó.

      Sở Lăng Thiên cau mày, ôm lấy tiểu Thế tử đưa cho Nguyệt Lan. thể để tiểu tử thối này làm bị thường đứa của y.

      “Tam nha đầu, con mấy tháng rồi?” Sở Kim Triêu cười ha ha hỏi.

      “Năm tháng.”

      “Ha ha, tốt lắm! Trẫm lại muốn có thêm tôn tử.”

      Sau khi dạ yến tan, Sở Kim Triêu gọi Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên vào trong ngự thu phòng, sắc mặt có chút trầm trọng.

      “Thiên nhi, lão Lục đâu?”

      Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Linh , thấy nàng lắc đầu với mình liền tiện , “Lục ca bỏ trốn rồi, chẳng biết đây, nhi thần phái người tìm cũng có tin tức, biết trốn đâu nữa.” Y nhìn thấy đầu mày Hoàng Thượng hơi giãn ra. Có lẽ là nghĩ đến Sở Lăng Hiên còn sống, cho dù sau này còn được gặp lại nhưng chỉ cần còn sống là được.

      “Nghiệt tử này! Lại có thể làm ra chuyện có tính người như vậy, nếu nó dám trở về ta liền đánh gãy chân nó.”

      “Phụ hoàng còn có chuyện gì nữa ?”

      Sở Kim Triêu gật gật đầu, “Mấy huynh đệ các còn giờ chỉ còn lại con cùng lão Cửu, tiểu Hoàng tử lại quá , trầm cũng già rồi, tính tình lão Cửu bất ổn, trọng trách này, Thiên nhi, con phải giúp trẫm rồi.”

      Nghe ra ý của ông, Sở lăng Thiên trả lời ngay. Vị trí kia y có hứng thú, nhưng mà nó lại liên quan đến vận mệnh nước Lăng Nguyệt.

      “Hoàng Thượng, phải còn có tiểu Thế tử sao?” Gia Cát Linh cười , “Vả lại, Hoàng Thượng, người vẫn chưa già.”

      “Tam nha đầu, Sở gia nắm giữ nước Lăng Nguyệt mấy trăm năm sao có thể là trò đùa của trẻ con được chứ.”

      “Phụ hoàng, Linh nhi đúng. Thân thể người còn rất khỏe mạnh, bây giờ chuyện này còn sớm. Thế tử là con trai của Đại ca, nó kế thừa chính tông nên cũng là danh chính ngôn thuận. Nhi thần cam đoan nhất định nuôi nấng, dạy dỗ nó thành tài, tương lai có ngày đảm nhận được trọng trách này. Trước đó, nhi thần tận lực giúp đỡ nó.

      “A, Thiên nhi, sao con lại có thể chống đối như vậy chứ? Trẫm thấy là con muốn mình nhàn hạ có!” Sở Kim Triêu lắc đầu. Sở Lăng Thiên từ chối là việc ông biết trước, nhưng y lại cự tuyệt cách quả quyết như vậy khiến trong lòng ông vẫn thấy rất thất vọng.

      “Xin phụ hoàng thành toàn.”

      “Được rồi, được rồi.” Sở Kim triêu phất tay, “Trẫm ép con nữa, nhưng trẫm hy vọng con suy nghĩ lại.”

      “Nhi thần quyết đinh, phụ hoàng vẫn nên suy nghĩ đến phương án mà nhi thần đề xuất .”

      “Xú tiểu tử ngươi!” Sở Kim Triêu trừng mắt, “Tam nha đầu, con quản nó !”

      Gia Cát Linh bật cười, nghĩ đến Hoàng Thượng ra những lời

      biết làm thế nào như vậy. Sở Lăng Thiên đắc ý cười, cùng nàng cáo lui.

      Nguyệt Lan và Tiểu Điệp vây quanh người Gia Cát Linh , vui vẻ bàn bạc chuyện nên chuẩn bị những gì cho đứa còn chưa được sinh ra kia. Sở Lăng Thiên vuốt ve bụng nàng, trong lòng hồi kích động.

      Vừa trở lại phủ thấy Sở Lăng Hàn, Mộc Tê, Như Phong, Trần Cẩm Phàm đều ở trong phủ chờ bọn họ. Ba phụ nữ mang thai tụ lại chỗ, thể nào hết chuyện.

      Các nam nhân lại ở bên cnahj thưởng trà, chuyện trời đất. Tại sao lại uống rượu? bởi vì nương tử đại nhân có lệnh cho phép uống rượu.

      Tới đêm khuya, khách khứa mới cáo từ về.

      Sở Lăng Thiên đưa Gia Cát Linh trở về phòng ngủ trước, rồi lại vội vàng chạy ra. lát sau lại chạy về, đôi tay ở người nàng bắt đầu an phận.

      “Sở Lăng Thiên, ta giờ mang thai, chàng chịu đựng cho ta!” Gia Cát Linh tức giận .

      “Hắc hắc.” Sở Lăng Thiên dừng lại, ngược lại càng càn quấy thêm.” Nương tử, ta vừa đến hỏi đại phu, ông ta năm tháng là có thể rồi, ta chỉ cần chút là được. Chúng ta năm tháng rồi có…”

      “Chàng lại có thể hỏi đại phu!” Gia Cát Linh ôm mặt, “Ta sao còn mặt mũi mã gặp người khác! Chàng lên trường kỷ ngủ cho ta!”

      “Nương tử, nàng nhẫn tâm sao?” xong, y liền cúi xuống giữ lấy đôi môi của nàng, người dưới thân trong nháy mắt bị hòa tan, chủ động hôn đáp trả.

      lúc lâu sau, tuy rằng được thỏa mãn lắm nhưng mà Sở Lăng Thiên cũng dám tiếp tục. Thời kì đặc biệt này vẫn nên nhẫn nhịn hơn.

      Năm năm sau.

      Thất vương phủ, tiểu nha đầu mắt ngọc mày ngài ngồi ở bàn đu, Tiểu Điệp ở bên cạnh đẩy bàn đu.

      “Tiểu Điệp, ta muốn ngồi cái dây đu hình con hổ kia!” Tiểu nha đầu chỉ vào cái bàn đu bên cạnh .

      “Được, Quận chúa, nô tỳ ôm người qua đó!” Nhìn thấy loạt bàn đu trong sân, Tiểu Điệp vừa lắc đầu vừa thở dài, “Thất điện hạ đúng là rất thương Quận chúa. Quận chúa thích bàn đu hình động vật là người liền sau người làm mỗi bàn đu hình động vật, vì thế cho nên trong sân toàn là bàn đu.”

      Bỗng nhiên, tiểu nha đầu nhìn thấy bóng người màu đỏ ở ngoài cửa, lập tức nhảy xuống khỏi bàn đu, chạy vội qua, gắt gao ôm lất chân người nọ, “Thương Y!”

      “Gọi thúc thúc!” Thương Y sửa lại.

      “Được, Thương Y!”

      Thương Y chưởng chụp vào gáy nó, đứa này đúng là có bản lĩnh khiến người ta tức chết. Cũng biết là giống mẹ hay là giống cha nó nữa, hoặc là kết hợp giữa hai người bọn họ.

      Thương Y, ta muốn chơi bàn đu!”

      “Để Tiểu Điệp mang ngươi chơi , ta muốn tìm phụ vương và mẫu phi của ngươi.”

      được, bọn họ bận rồi.”

      “Bận chuyện gì?”

      “Phụ vương muốn sinh cho ta tiểu đệ đệ.”

      Thương Y gì, ban ngày ban mặt mà cũng bớt phóng túng chút, còn dạy hư trẻ con. Y ôm lấy tiểu nha đầu, đặt nó lên bàn đu.

      “Người ôm ta!” Tiểu nha đầu ra lệnh, Thương Y đành phải tuân mệnh.

      Ghé vào trong lồng ngực Thương Y, tiểu nha đầu bỗng nhiên rưng rưng nước mắt, “Thương Y, phụ vương và mẫu phi thương ta, ngươi mang ta về cùng người được ? Ta ở đây ăn đủ no, ngủ cũng ngon giấc,” Nó nhéo nhéo vòng quanh bụng mình, “Người xem xem, ta gầy thế này.”

      Thương Y thở dài, “Vật , thu hồi nước mắt của người lại. Cha ngươi để ngươi đói sao? Ngươi có muốn ăn thịt cũng đồng ý.”

      “Ô ô ô! Thương Y, người thương ta!” Nước mắt tiểu nha đầu ồ ạt chảy xuống, “Lớn lên ta muốn gả cho người, người lại đối xử với ta như vậy?”

      Thương Y trợn tròn mắt. Ông trời của tôi ơi, cái này là ai dạy nó vậy?

      Tiểu nha đầu ngừng khóc, “Ta biết người thích mẫu phi của ta, nhưng mà mẫu phi có phụ vương rồi, người cũng nên suy nghĩ đến ta ?”

      “Nhưng mà ta lớn hơn người những hai mươi lăm tuổi.” Vẻ mặt của Thương Y rất nghiêm túc .

      “Ta ruồng bỏ người vì người già…”

      “Thương Y, ngươi lại quyến rũ nữ nhi của ta?” Sở Lăng Thiên ở bên cạnh rống lên, đoạt lấy tiểu nha đầu từ trong lồng ngực của Thương Y.

      “Trong lòng Thương Y thầm kêu oan, ai quyến rũ ai đây?

      Gia Cát Linh ra, sau lưng theo tiểu tử khoảng năm, sáu tuổi. Tiểu tử kia trừng mắt liếc Thương Y cái, “ cho phép lại đến tìm muội muội của ta. Muội muội, muội là nữ hài tử, phải cẩn thận. Còn có, có thích cũng nên thích những người đồng trang lứa, muội xem già như vậy, hai người thích hợp!”

      !” Thương Y tức giận , “Xú tiểu tử, nhanh đọc sách , học làm Hoàng đế như thế nào cho tốt. Thanh Ngọc Môn của ta lại mới sửa sang, mời các ngươi tới xem!”

      Lại sửa sang….

      Lúc này, mấy người Ngụy Thành, Lâm Dạ, Phá Trận lén lút muốn chuồn ra khỏi cửa, vhir thấy Kinh Phogn vội vàng chạy tới, “Tại sao lại gọi ta!”

      mặt mấy người họ lộ vẻ khó xử, chỉ nghe thấy trong sân bên cạnh truyền đến tiếng Nguyệt Lan la lên, “Kinh Phong, chàng trở về cho ta, tã của con còn chưa giặt!”

      Mấy người Ngụy Thành cười to, ngươi thành thân, giờ cứ phải hâm mộ chúng ta rồi.

      Lời của tác giả:

      Aha, các độc giả thân mến, rốt cục cũng hoàn truyện, lần đầu tiên viết văn, lúc đọc lại thấy còn rất nhiều thiếu sót.

      Cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ, cổ vũ nên mới khiến tôi có dũng khí để kiên trì đến hết.

      TOÀN VĂN HOÀN.
      Chris thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :