1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 346: Gia Cát Linh , là ngươi

      Bên kia, Gia Cát Linh rốt cục hạ lệnh ngừng tiến lên, hạ trại tại chỗ.

      “Nương nương, chúng ta phải chờ ở chỗ này bào lâu?” Trương phó tướng hỏi.

      “Có thể tháng, có thể năm, đợi cho đến lúc nguồn lương thực trong thành cạn kiệt mới thôi.”

      “Nước Đông Lan đến trợ giúp sao?”

      “Cửu điện hạ chặn đường lại rồi, có trợ giúp bọn họ trụ được bao lâu đâu.”

      “Hóa ra nương nương sớm đoán trước được rồi. Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”

      “Chu Nham biết đường vận chuyển lương thực bị chặn nhất định nghĩ cách đánh lui bên ta, như vậy bọn họ mới có cơ hội sinh tồn. Phía Đông Nam có ba vựa lúa, hãy nghĩ cách chuyển dời lương thực đến nơi khác.”

      Trương phó tướng gật đầu, biết bắt đầu từ khi ăn nào, đối với nữa nhân trước mặt này tràn ngập kính trọng, cam tâm tình nguyện theo bước của nàng, cũng còn nghi ngờ về bố trí của nàng nữa. dần dần tin tưởng nàng, Thất điện hạ tin tưởng nàng cũng phải là bởi vì nàng mỹ mạo vô song.

      Ba ngày sau, bên trong thành, Chu Nham nhìn vào bản đồ, cau mày. Lương thực vận chuyển bị cắt phải là tin tức tốt. có lương thực tiếp viện, đội quân nước Lăng Nguyệt ở ngoài thành sớm hay muộn cũng tiến công vào.

      “Lương thực trong thành còn có thể dùng được trong bao lâu?” Chu Nham hỏi phó tướng.

      bắtân chúng của mọi nhà đều giao lương thực trong nhà ra cả rồi, có thể dùng tỏng vòng nửa tháng. Lương thực được chở trợ giúp cho Sở Lăng Thiên. Có lẽ, sớm đoán trước được tình hình này.”

      “Trùng hợp vậy sao, bản Tướng quân tin có năng lực biết trước chuyện này. Vậy trong vòng nửa tháng phải tiêu diệt hết quân đội bên ngoài.”

      Phó tướng thức thời cúi đầu, hối hận vì nhắc tới Sở Lăng Thiên trước mặt Chu Nham, “Vâng, Tướng quân.”

      Cũng đêm đó, Chu Nham mở cuộc tấn công đầu tiên, nhưng lại bị tổn thất gần vạn người. Điều này khiến Chu Nham tức giận thôi. Vố tưởng rằng đánh bất ngờ quân của nước Lăng Nguyệt tan tác, lại nghĩ tới Gia Cát Linh sớm có phòng bị, chờ bọn họ rơi vào bẫy.

      “Thư gửi cho Công chúa Mộ Vân có hồi chưa? Quân tiếp viện khi nào đến?”

      “Tướng quân, Công chúa hồi rằng chiến trận ở chiến trường khác cũng rất căng thẳng. bảo chúng ta kiên trì chút, người nhanh chóng nghĩ cách vận chuyển lương thực tới đây.”

      “Nữ nhân này!” Chu Nham ném tách trà xuống mặt đất. mặc kệ như thế nào, cũng thể bỏ qua Đồng Quan được, đây là vị trị hiểm yếu của nước Lăng Nguyệt.

      Trog vòng mười ngày, Chu Nham lại phát động vài lần nhưng cũng kết thúc trong thất bại. ngay lúc lương thực sắp hết, rốt cục cũng nhận được tin tức mật thám mang về, tiếp tế ngày mai đến Đồng Quan. Sở Lăng Hàn tiến đến chặn lui đường năm vạn đại quân của bọn họ. hoàn toàn chặt đứt mọi con đường của họ.

      Mật thám còn mang về tin tức, Công chúa có lệnh để các tướng sĩ ăn uống ngon chút, dù sao tiếp viện cũng gần đến. lần này phải hết sức cẩn thận, thể bạc đãi mọi người được.

      Chu Nham cười, “Truyền lệnh xuống, đêm nay mang tất cả lương thực còn lại cho mọi người ăn thoả thích. Sáng mai, tiếp viện tới rồi, bảo mọi người cần phải lo lắng!”

      Chu Nham ra lệnh, trong quân sôi troà, lâu nếm qua cơm ngon no nê nên các tướng sĩ đều tận tâm mà ăn, ăn đến tất cả lương thực còn lại còn dư lại chút nào.

      Sáng sớm hôm sau, Chu Nham sai người chuẩn bị nghênh đón lương thảo, nhưng mà đợi đến giữa trưa cũng bóng người. nôn nóng đến mức ở tường thành tới lui, trong lòng cảm thấy bất an.

      “Tướng quân, có lẽ do tuyết rơi nhiều thế này nên đường chậm trễ, nhất định là chiều tới,” Phó tướng an ủi, ra trong lòng cũng có dự cảm tốt. Quân lệnh như núi,đâu có chuyện báo buổi sáng tới mà đến chiều mới tới được.”

      Chu Nham nhẫn nại đợi cho đến tối, vẫn có tin tức gì về lương thảo. hạ lệnh lôi tê mật thám hôm qua báo tin ra giếtm, nhưng mà ta biến mất.

      “Phái người ra ngoài thăm dò xem lương thực ở đâu!”

      Tối hôm qua ăn hết lương thực, cả ngày hôm nay đều có cái gì ăn. Mật thám ra ngoài thăm dò, trở về báo tin căn bản hề nhìn thấy bóng dáng của đội quân vận chuyển lương thực. Lúc này Chu Nham mới ý thức được là mình bị lừa!

      “Gia Cát Linh , chính là ngươi! Thông báo xuống cho mọi người, chuẩn bị phá vòng vây! Đêm nay quân địch của chúng ta phải chết!”

      Ngoài thành, Gia Cát Linh sớm bố trí quân. Thời gian của Chu Nham còn nhiều, chờ được nữa.

      “Vương phi nương nương, người chắc chắn đêm nay Chu Nham ra khỏi thành?” La phó tướng hỏi.

      “Cho dù phải đêm nay cũng quá ba ngày. ra khỏi thành chỉ có đường chết. Xốc lại tinh thần xong, Chu Nham ra khỏi thành, cần phải trực tiếp đánh, ngay lập tức vào thành.”

      “Nương nương, vì sao trực tiếp tiêu diệt bọn chúng?” La phó tương nghi hoặc hỏi.

      vào ngõ cụt nhất định phản kích. Huống hồ bọn họ có mười vạn quân, chúng ta chỉ có năm vạn, nên giao chiến, bây giờ vẫn chưa đến lúc.”

      “Nếu Chu Nham chạy phải làm sao?”

      “Phía trước có quân đội của Cửu điện hạ, nếu muốn trốn chúng ta trước sau cùng đánh. Nhưng mà ta dám chắc làm vậy, đây là cơ hội cuối cùng Liên Mộ Vân cho , nếu chiếm được Đồng Quan thể nào ăn với Liên Mộ Vân, quay về cũng có kết cục tốt. Mục đích của chính là kho thóc ngoài thành.”

      bằng chúng ta vẫn vây quanh, có lương thực bọn họ sớm hay muộn cũng đầu hàng.”

      “Trời rất lạnh, nên cứ ở bên ngoài, mọi người chịu được. Nhìn khí trời hôm nay có thể có tuyết lớn, nếu tất cả mọi người bị nhiễm phong hàn, mà lúc đó Chu Nham lại ra ngoài chúng ta thể nào đánh trả được.”

      Gia Cát Linh cho quân đến nơi bí mật, chủ động tránh mặt, đợi cho sau khi quân của Chu Nham ra khỏi thành tiến đến đánh vào số quân còn lại trong thành rồi thuận lợi vào Đồng Quan. Đồng thời, kho lương thực cũng được vận chuyển vào Đồng Quan.

      Chu Nham thống lĩnh quân của nước Đông Lan, đường ra khỏi thành đều hề gặp rào cản gì, bổ nhà tới kho lúa mới phát bên trong có gì. biết những lương thực đó sớm được vận chuyển vào Đồng Quan rồi.

      “Vô liêm sỉ! Người đâu, thăm dò xem Gia Cát Linh đưa quân trốn ở đâu!”

      “Tướng quân, tướng quân, tốt tốt!” Mộ tiểu tướng vừa chạy vừa gọi, vẻ mặt hoang mang chạy vào, “Đội quân của nước Lăng Nguyệt tiến vào chiếm giữ Đồng Quan.”

      “Cái gì?” Chu Nham đột nhiên đứng lên, “Mẹ nó, lão tử lại có thể thua mưu của Gia Cát Linh!”

      “Tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ? có lương thực chỉ sợ quân của nước Lăng Nguyệt nhanh chóng tấn công tới đây. Mạt tướng thấy vẫn nên rút quân về nước Đông Lan.”

      “Rút về? Sở Lăng Hàn mang quân ở trước chờ chúng ta rồi! Hơn nữa, trở về như thế này làm sao mà giải thích với Công chúa? Ra khỏi thành còn lo lắng có lương thực nữa hay sa? Ra ngoài đồng ruộng, vào nhà nông dân, so với ở trong thành bị chết đói còn tốt hơn!”

      Chu Nham gắt gao nắm chặt tay, đánh mạnh quyền vào án, sắc mặt xanh mét. cam lòng, cơ hội cuối cùng lại bị huỷ hoại người nữ nhân. nữ nhân mà thôi sao lại có thể thông minh như thế, có thể thông thạo việc đánh giặc chiến trường, tin là nàng lại hơn .

      “Dự trữ lương thực, chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị công thành.” Chu Nham hạ lệnh .

      Bên trong thành, mọi chuyện rất có trật tự. Ba kho lúa đều được mang vào, ít nhất là dùng được nửa năm. Gia Cát Linh phân phó củng cố tường thành, đào đường hầm.

      Chu Nham phát động tiến công mấy lần, bởi vì tường thành chắc chắn nên thành công. Đồng Quan rơi vào tay Gia Cát Linh như là tường đồng vách sắt, như thế nào cũng hề lay động. Chu Nham rút kinh nghiệm xương máu, muốn đánh thẳng vào cửa Đồng Quan là vô cùng khó khăn, biện pháp duy nhất là vào từ tường thành vì thế hạ lệnh toàn quân chế tạo thang để nhảy từ thành xuống. có lẽ so với cách tấn công đơn thuần vào cửa thành hiệu quả tốt hơn.

      Trong phòng Gia Cát Linh . La phó tướng báo cáo tình hình đội quân cho Gia Cát Linh .

      “Đường hầm thế nào?” Gia Cát Linh hỏi.

      đào được mười đường hầm, thông về hướng trận doanh của nước Đông Lan, tuỳ thời có thể qua đó. Bọn họ chế tạo thang, có thể rất nhanh công thành.”

      “Chế tạo thang?” Gia Cát Linh cười lạnh, “La phó tướng, ngươi xem vừa lúc này chúng ta doạ họ có được ? Chu Nham muốn từ tấn công xuống Đồng Quan, chúng ta liền từ đường hầm mà ra. Chọn hai mươi người thân thủ linh hoạt ra ngoài, đốt cháy hết thang!”

      “Nương nương là muốn?” Nháy mắt La phó tướng hiểu được, nghĩ đến ý đồ của Gia Cát Linh là để toàn quân đào đường hầm di chuyển, nghĩ tới nàng lại có tính toán như vậy. càng ngày càng thể hiểu được nữ tử trước mặt, nàng đúng là người trời sinh biết đọc được suy nghĩ của người khác, nắm giữ rành mạch hướng và ý đồ của quân địch, “Thuộc hạ làm ngay!”

      Đến nửa đêm hôm đó, trong ngoài thành Đồng Quan lửa cháy hừng hực, tất cả thang đều bị đốt sạch. Mấy người thực nhiệm vụ liền vội vàng nhảy từ giữa trung xuống.

      “Vương phi nương nương, chúng ta bị phát , có người của quân địch theo tới đây.”

      “Tốt lắm!” Gia Cát Linh gật gật đầu, mặt lên tia mỉm cười, bảo người chuẩn bị tốt rơm rạ, chặn lại đường hầm, lúc khói nhiều nhất chúng ta vào phía trong đường hầm.

      Mấy người La phó tướng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Thất vương phi có đôi khi thực rất ác, nam nhân bọn họ đều cảm thấy bằng…

      “Vương phi nương nương, giờ chúng ta nên làm gì?”

      “Thừa dịp loạn đuổi Chu Nham ra tới phía đối diện Đồng Quan!”

      Quân của Chu Nham đột nhiên cháy, khói ở trong mười đường hầm càng ngừng phun ra phía những người ở ngoài. Quân của suýt nữa tan tác. Quân của nước Lăng Nguyệt đột nhiên tan ra khiến trở tay kịp, rất nhanh liền chạy tán loạn, chạy tới bờ bắc Đồng giang.

      Bờ Nam Đồng giang là Đồng Quan, bờ bắc ngọn cỏ, chỉ toàn là hoang sơn dã linh, Chu Nham chạy trốn tới nơi đó thể nghi ngờ là vòa quỷ môn quan. Gia Cát Linh lập tức hạ lệnh phá hủy cây cầu Đồng Giang. Chu Nham hoàn toàn lâm vào đường cùng.

      Ông trời cũng tốt, mười ngày tuyết lớn liên tục, quân đội nước Đông Lan có ít người bị chết cóng. Chu Nham biết thể chờ đợi nên đành phải liều mạng lần, vì thế mà sai người làm cầu phao ở Đồng Giang.

      tường thành, Gia Cát Linh thu hết mọi nhất cử nhất động của Chu Nham. biết như thế nào mà mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy thân thể được thoải mái. Nhìn thấy sắc mặt nàng rất kém nên La phó tướng mang lên ly trà nóng.

      “Nương nương, sắc mặt của người tốt, bị nhiễm phong hàn sao?”

      sao, có thể là do thời tiết lạnh quá.”

      “Nương nương, Chu Nham làm cầu, thuộc hạ mang binh ngăn bọn họ lại!”

      Gia Cát Linh ngẩng đầu, “ cần, cần phải ngăn lại. Bản vương phi cảm thấy đó là cây cầu chết của nước Đông Lan. Đợi lúc cầu được tạo thành, ngươi mang binh dụ bọn họ, cố ý lộ ra sơ hở.”

      “Nương nương, vì sao?”

      “Ngươi nghe theo là được.”

      Ba ngày sau, câu cầu mới được tạo thành. La thành dựa vào phân phó của Gia Cát Linh , ở trước mặt trận địa với nước Đông Lan giả vờ bỏ chạy, quâ Đông Lan lập tức đuổi theo, có ý đồ đánh hạ Đồng Quan.
      Chris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 347: Ngươi dám mang thai đứa con của biểu ca

      Phía trong Đồng Quan, năm vạn tướng sĩ chờ đợi cách nghiêm chỉnh, sau khi La Thành đuổi được phần lớn quân nước Đông Lan năm vạn tướng sĩ đồng loạt phản công đội quân liến tiếp tháo chạy.

      Lúc này La Thành mới hiểu đực vì sao Gia Cát Linh lại đó là cây cầu chết, biển người kia từ từ bị dồn vào phía cái cầu gỗ hẹp kia, người từ đó ngừng ngã xuống dưới, quân đội nước Lăng Nguyệt từng bước dép sát, kể ra hàng vạn người ngã từ cầu kia xuống dưới sông chết đuối cũng bị chết vì lạnh.

      Số người chết chìm quá nhiều, thi thể chất đầy ngăn lại khiến cho nước ở sông cuồn cuộn lên. Gia Cát Linh hạ lệnh thừa thắng xông lên, lần hành động liền đánh tan quân đội của Chu Nham, bắt sống Chu Nham.

      Chu Nham bị lôi tới trước mặt Gia Cát Linh , phẫn hận mà nhìn nàng. Sao có thể, thừa nhận mình có thể bằng Sở Lăng Thiên nhưng lại tuyệt đối cho rằng mình lại kém hơn nữ nhân!

      Gia Cát Linh cúi người xuống nhìn chằm chằm vào Chu Nham, gương mặt mang theo vẻ cười mỉm, “Chu tướng quân, ngươi lại thua rồi?”

      Lại thua rồi? mấy người La Thành nghi hoặc nhìn nàng, chẳng lẽ trước kia bọn họ từng giao thủ với nhau? Hơn nữa Chu Nham luôn thua? thức tế trong khoảng thời gian này trong mắt của bọn họ nàng tồn tại giống như người quái dị, mọi thứ đều nắm trong tay, có gì là thể làm được. Nữ tử này trở thành kỳ tích của nước Lăng Nguyệt, thậm chí là cả lục địa.

      “Hừ! Gia Cát Linh , chẳng qua vận khí của ngươi tốt mà thôi! Rơi vào trong tay ngươi rồi xử trí thế nào tùy ngươi! Thù của Chu gia ta nhất định báo, cho dù thành quỷ ta cũng tha cho ngươi!”

      “Người sống thường đáng sợ hơn cả quỷ, thời điểm ngươi còn sống là kẻ bại tướng dưới tay ta, vậy chết rồi cũng phải là đối thủ của ta. Thắng làm vui thua làm giặc, yên tâm ta làm gì ngươi, chỉ là ta giao ngươi cho Hoàng Thượng.

      “Ngươi cứ giết ta !” Chu Nham căm giận . Giao cho Hoàng Thượng kết cục so với chết còn thảm hơn.

      “Giết ngươi chỉ tổ làm ô uế tay ta, ta có hứng thú giết ngươi. Người đâu, trói Chu tướng quân lại đưa về Ngân Đô, giao cho Hoàng Thượng xử lý!”

      “Vâng, nương nương.”

      Hai tướng lĩnh tiến vào nhanh chóng trói Chu Nham lại. Chu nham giãy dụa hết sức, hai mắt đỏ tươi, cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu vào phía Gia Cát Linh , “ nữ, ngươi nhất định được chết tử tế!”

      “A?” Gia Cát Linh giận mà còn cười, “Giống như người của Chu gia sao?”

      “Phụt!” Chu Nham lại phun ra ngụm máu.

      “Dám bất kính với Vương phi nương nương!” La thành lập tức ra quyền, “Tiểu chiến thần, theo như ta thấy chỉ là hư danh, thôi. Đáng tiếc, dòng độc đinh duy nhất của Chu gia cũng mất.”

      “Ọe!” Bỗng nhiên Gia Cát Linh che miệng lại, trong dại dày cuồn cuộn ngừng, nàng nhịn được nôn trận.

      “Nương nương, người làm sao vậy?” Trương phó tướng ở bên cạnh thấy thế lập tức lo lắng.

      sao, ta nghỉ ngơi chút.” Trong khoảng thời gian này càng luôn cảm thấy tinh thần tốt. Có thể là do có quá nhiều chuyện, áp lực lớn, lại ở trong trời tuyết lớn nên khiến cho thân thể xảy ra vấn đề.

      Khoảng chập tối tỉnh lại, ra khỏi phòng thấy ba phó tướng đều nhìn nàng cái kỳ quái, mặt còn mang theo vẻ kích động.

      “Nương nương, đại phu xem qua thân thể cho người. Người….”

      “Các ngươi ở trong này làm cái gì? Có phải thân thể của ta có chuyện gì hay ?” Sắc mặt Gia Cát Linh càng thêm tốt, “Các ngươi , ta có chuẩn bị.”

      “Người…. Người có thai.” La phó tướng .

      “Cái gì?” Gia Cát Linh lắp bắp kinh hãi, sao nàng có thai được? Tuy rằng thân thể của nàng rất giống với dấu hiệu mang thai nhưng mà nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này, nàng còn nhớ lời của lão thần tiên kia, thể có con.

      “Đại phu người mang thai.”

      “Nương nương, nương nương.”

      Sau lúc lâu nàng mới hồi phục lại tinh thần, “Gọi đại phu vào đây!” Nàng thể xác định, nhất định phải để đại phu tự mình với nàng nàng mới tin tưởng được.

      Đại phu rất nhanh liền chạy tới, là nàng mang thai khoảng hai tháng rồi. Tính toán thời gian là lần mà Sở Lăng Thiên quay về Ngân Đô. Nàng vỗ về bụng, Thất gia, chúng ta có con rồi, ta rất muốn lập tức báo tin tốt này cho chàng, nhanh chóng chấm dứt chiến trận. Nàng dặn dò những người biết chuyện này cần ra.

      mạng của nàng thể có con, tỏng lòng nàng đem lão thần tiên kia oán thầm dưới vài lần. Chuyện này vẫn vướng mắc trong lòng nàng, bây giờ rốt cục có thể thở dài nhõm hơi, nàng nhất định bảo vệ tốt đứa con này.

      Bữa tối, trước mặt nàng đặt món chén canh gà, trong mắt mờ mịt nước, những nam nhân cao lớn thô kệch này có lúc nào là chăm sóc nàng tử tế. Dùng xong bữa tối, nàng gọi ba phó tướng vào trong phòng, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

      Mấy người La Thành đều nhất trí cho rằng nàng hẳn nên quay về Ngân Đô nghỉ ngơi, mấy người bọn họ ở lại Đồng Quan trấn thủ nhưng lại bị Gia Cát Linh phủ quyết.

      “Ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên tấn công nước Đại Mạc, ép nước Đại Mạc rút quân, như vậy có thể mở ra lối cho Thất điện hạ.” Gia Cát Linh , “Dùng ba vạn quân hợp nhất của nước Đông Lan, số còn lại trấn thủ ở Đồng Quan.”

      “Nương nương, thân thể của người….

      “Ta sao, làm theo những gì ta .”

      Chiến trường ngoài tiền tuyến. Sở Lăng Thiên cùng Sở Lăng Hiên giao chiến vài lần, có thắng có thua, nhưng mà nhìn cách toàn diện vẫn là Sở Lăng Hiên chịu tổn thất nhiều hơn. Mà ở bên kia nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt vẫn lui binh giờ này cũng bắt đầu ứng chiến, đánh cho liên quân ba nước kịp trở tay.

      Hôm nay, Sở lăng Thiên lại đánh thắng trận nữa, tình hình của Sở Lăng Hiên càng trở nên khó khăn hơn. Trong ngày đó lại truyền đến tin tức tốt, đội quân nước Lăng Nguyệt tiến quân thần tốc, thẳng bước tới thành đô của nước Đại Mạc, nước Đại Mạc nhanh chóng rút quân trở về cứu đô thành. Sở Lăng Thiên liền được giảm bớt ít áp lực, hơn nữa nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt đột nhiên phản công chính diện khiến nước Tinh Long cùng nước Đông Lan phải cố gắng hết sức chống cự.

      Sở Lăng Thiên cùng Như Phong ngồi dưới ánh trăng giữa tuyết trắng uống rượu. Trong thời gian ngắn ngủn thê cục liền xoay chuyển ngược lại, bọn họ nghĩ đến nữ tử ở chiến trường nước Đại Mạc.

      thể tin được Tam muội còn có khả năng quân tuyệt vời như vậy.” Như Phong . Sau khi từ chùa trở về y chỉ biết là nàng khác trước rất nhiều, nàng nhiều lần khiến y kinh ngạc, kinh ngạc lần này y hề nghĩ đến. Nếu là y, đối mặt với mười vạn quân của Chu Nham chỉ sợ là cũng bất lực, vậy mà nàng chẳng những đánh lui được Chu Nham mà còn bức ép nước Đại Mạc phải lui quân.

      Sở Lăng Thiên giơ lên khóe miệng, nữ tử này cho tới bây giờ đều giống người thường, “Chúng ta nên cảm thấy may mắn, nàng phải là người phía bên địch, nếu chỉ sợ cả huynh và ta cũng phải là đối thủ của nàng. Có đôi khi ta cảm thấy, có nữ nhân như vậy ở bên cạnh thực nguy hiểm, phải là chuyện tốt. ngày nào đó lỡ mà làm gì khiến nàng mất hứng nàng giết ta cũng chừng.”

      “Ha ha, Thất điện hạ, nó nỡ giết người, nó người như sinh mạng, hoạc là còn hơn cả sinh mạng của chính nó.”

      Sở Lăng Thiên uống cạn ly rượu, sao y lại biết chứ, nếu phải là vì đảm bảo an toàn cho y trước tiền tuyến làm gì mà nàng phải ra sức giành lại Đồng Quan, nếu phải vì giảm bớt áp lực cho y nàng cần gì phải mạo hiểm lầm vào nguy hiểm, tiến vào trong nước Đại Mạc chứ.

      “Mau chóng chấm dứt chiến trận, mang nàng về nhà.”

      Y biết rằng trong bụng nữ nhân của y mang mầm móng của y.

      Nước Đông Lan. Liên Mộ Vân ngàn chờ vạn chờ rốt cục cũng chờ được Diệp Thần về đến. Nước Đông Lan lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, phải nghĩ biện pháp để bức Sở Lăng Thiên lui lại.

      “Diệp điện chủ, ta cần ngươi bắt Gia Cát Linh về đây cho ta! Ả mới là uy hiếp trí mạng của Sở Lăng Thiên.”

      “Ta bắt nàng chọc giận Sở Lăng Thiên, chỉ sợ chọc giận cả Thương Y nữa, lúc đó Thánh điện thể chống đỡ nổi liên hợp tấn công của Cửu Thiên Cung cùng Thanh Ngọc Môn.” Diệp Thần cự tuyệt chút suy nghĩ, muốn làm việc phải trả cái giá hơi lớn.

      “Chẳng lẽ điện hạ nghĩ tới rằng có ả trong tay Cửu Thiên Cung cùng Thanh Ngọc Môn tùy ngươi gây khó dễ sao?” Liên Mộ Vân dụ dỗ.

      “Ngộ nhỡ hai người bọn họ vứt bỏ nàng sao? Ngươi nghĩ tới vấn đề này sao?”

      “Vậy giết ả!” Liên Mộ Vân dừng chút, “ phần hai lãnh thổ nước Đông Lan, thế nào?”

      Diệp Thần giương khóe miệng lên, cười cươi, “Nếu như Công chúa hào phóng như vậy ta cũng ngại ngùng nữa. lời định, hy vọng ngươi đánh giá quá cao ảnh hưởng của nàng ta trong lòng Sở Lăng Thiên.”

      Ngày hôm sau, Diệp Thần mang Gia Cát Linh đến trước mặt Liên Mộ Vân, đối với cao thủ như Diệp Thần Gia Cát Linh hề giãy dụa đánh trả làm gì. Lại rơi vào trong tay Liên Mộ Vân, giờ có đứa nên nàng có chút lo lắng, ngàn vạn lần thể để Liên Mộ Vân phát ra nàng mang thai.

      Liên Mộ Vân lôi nàng vào trong phòng , lần trước bị nàng làm cho phải cởi quần áo trước mặt nhiều người như vậy khiến nàng hận thể lập tức bóp chết Gia Cát Linh , nhưng mà vì nàng còn có tác dụng rất lớn nên thể tạm thời nhịn xuống kích động muốn giết người của nàng. Liên Mộ Vân cảm thấy lần gặp này Gia Cát Linh có cái gì đó bình thường, nhưng mà bình thường ở đầu nàng nhất thời ra được.

      Liên Mộ Vân đứng ở trước mặt Gia Cát Linh , kéo mặt nạ xuống lộ ra khuôn mặt đáng sợ. Gia Cát Linh bình tĩnh nhìn nàng, mặt hề biểu lộ cảm xúc gì.

      “Ngươi cho là lần trước chạy trốn rồi bản Công chúa thể bắt ngươi lại nữa sao? Ngươi xem, chẳng phải ngươi lại rơi vào tay ta hay sao, cần gì phải làm chuyện uổng công vô ích chứ?”

      Gia Cát Linh cao hơn nàng cái đầu, từ cao nhìn xuống nàng, “Lần này ngươi lại muốn làm gì?”

      “Đương nhiên là có công dụng khác rồi.” Nhìn thấy gương mắt trắng noãn của Gia Cát Linh , lửa giận được áp chế của Liên Mộ Vân bỗng nhiên bùng phát, “Tiện nhân, ngươi nhìn mặt của ngươi , rồi nhìn lại mặt của ta xem, bản Công chúa hủy khuôn mặt của ngươi.”

      Liên Mộ Vân lấy ra con dao găm, khoa tay múa chân trước mặt Gia Cát Linh , “Đem mặt ngươi vẽ thành mặt quỷ, biểu ca thích ngươi nữa.”

      Gia Cát Linh thèm lại nữa, lướt mắt qua rồi dừng lại, nàng muốn gây xung đột với Liên Mộ Vân, chỉ hy vọng có thể an toàn đợi thời cơ ra ngoài.

      gì? Vậy ta côi như là ngươi đồng ý, nhìn xem bản Công chúa đối phó với ngươi thế nào!”

      Liên Mộ Vân cầm con dao găm, tới gần mặt nàng chút. Gia Cát Linh theo bản năng đẩy nàng cái, Liên Mộ Vân lửa giận bùng lên, bắt lấy tóc của nàng , đẩy nàng vào bên tường. Gia Cát Linh theo bản năng lấy tay che bụng lại, động tác này tránh được ánh mắt của Liên Mộ Vân.

      “Trong bụng ngươi có cái gì? Ngươi mang thai?” Liên Mộ Vân gắt giọng, gọi với ra phía ngoài, “Truyền thái y. Tiện nhân, ngươi dám mang thai đứa con của biểu ca, bản Công chúa làm cho ngươi phải sinh non.”

      Ngự y nhanh chóng tới, xác định thể nghi ngờ là Gia Cát Linh mang thai ba tháng. Liên Mộ Vân vô cùng tức giận.

      “Tiện nhân, ngươi dám mang thai đứa con của biểu ca?” Nàng nâng chân lên đạp Gia Cát Linh ra, Gia Cát linh linh hoạt né tránh.

      “Ngươi dám trốn? Hôm nay bản Công chúa nhất định phải giết chết đứa con của ngươi!”
      Chris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 347: Ngươi dám mang thai đứa con của biểu ca

      Phía trong Đồng Quan, năm vạn tướng sĩ chờ đợi cách nghiêm chỉnh, sau khi La Thành đuổi được phần lớn quân nước Đông Lan năm vạn tướng sĩ đồng loạt phản công đội quân liến tiếp tháo chạy.

      Lúc này La Thành mới hiểu đực vì sao Gia Cát Linh lại đó là cây cầu chết, biển người kia từ từ bị dồn vào phía cái cầu gỗ hẹp kia, người từ đó ngừng ngã xuống dưới, quân đội nước Lăng Nguyệt từng bước dép sát, kể ra hàng vạn người ngã từ cầu kia xuống dưới sông chết đuối cũng bị chết vì lạnh.

      Số người chết chìm quá nhiều, thi thể chất đầy ngăn lại khiến cho nước ở sông cuồn cuộn lên. Gia Cát Linh hạ lệnh thừa thắng xông lên, lần hành động liền đánh tan quân đội của Chu Nham, bắt sống Chu Nham.

      Chu Nham bị lôi tới trước mặt Gia Cát Linh , phẫn hận mà nhìn nàng. Sao có thể, thừa nhận mình có thể bằng Sở Lăng Thiên nhưng lại tuyệt đối cho rằng mình lại kém hơn nữ nhân!

      Gia Cát Linh cúi người xuống nhìn chằm chằm vào Chu Nham, gương mặt mang theo vẻ cười mỉm, “Chu tướng quân, ngươi lại thua rồi?”

      Lại thua rồi? mấy người La Thành nghi hoặc nhìn nàng, chẳng lẽ trước kia bọn họ từng giao thủ với nhau? Hơn nữa Chu Nham luôn thua? thức tế trong khoảng thời gian này trong mắt của bọn họ nàng tồn tại giống như người quái dị, mọi thứ đều nắm trong tay, có gì là thể làm được. Nữ tử này trở thành kỳ tích của nước Lăng Nguyệt, thậm chí là cả lục địa.

      “Hừ! Gia Cát Linh , chẳng qua vận khí của ngươi tốt mà thôi! Rơi vào trong tay ngươi rồi xử trí thế nào tùy ngươi! Thù của Chu gia ta nhất định báo, cho dù thành quỷ ta cũng tha cho ngươi!”

      “Người sống thường đáng sợ hơn cả quỷ, thời điểm ngươi còn sống là kẻ bại tướng dưới tay ta, vậy chết rồi cũng phải là đối thủ của ta. Thắng làm vui thua làm giặc, yên tâm ta làm gì ngươi, chỉ là ta giao ngươi cho Hoàng Thượng.

      “Ngươi cứ giết ta !” Chu Nham căm giận . Giao cho Hoàng Thượng kết cục so với chết còn thảm hơn.

      “Giết ngươi chỉ tổ làm ô uế tay ta, ta có hứng thú giết ngươi. Người đâu, trói Chu tướng quân lại đưa về Ngân Đô, giao cho Hoàng Thượng xử lý!”

      “Vâng, nương nương.”

      Hai tướng lĩnh tiến vào nhanh chóng trói Chu Nham lại. Chu nham giãy dụa hết sức, hai mắt đỏ tươi, cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu vào phía Gia Cát Linh , “ nữ, ngươi nhất định được chết tử tế!”

      “A?” Gia Cát Linh giận mà còn cười, “Giống như người của Chu gia sao?”

      “Phụt!” Chu Nham lại phun ra ngụm máu.

      “Dám bất kính với Vương phi nương nương!” La thành lập tức ra quyền, “Tiểu chiến thần, theo như ta thấy chỉ là hư danh, thôi. Đáng tiếc, dòng độc đinh duy nhất của Chu gia cũng mất.”

      “Ọe!” Bỗng nhiên Gia Cát Linh che miệng lại, trong dại dày cuồn cuộn ngừng, nàng nhịn được nôn trận.

      “Nương nương, người làm sao vậy?” Trương phó tướng ở bên cạnh thấy thế lập tức lo lắng.

      sao, ta nghỉ ngơi chút.” Trong khoảng thời gian này càng luôn cảm thấy tinh thần tốt. Có thể là do có quá nhiều chuyện, áp lực lớn, lại ở trong trời tuyết lớn nên khiến cho thân thể xảy ra vấn đề.

      Khoảng chập tối tỉnh lại, ra khỏi phòng thấy ba phó tướng đều nhìn nàng cái kỳ quái, mặt còn mang theo vẻ kích động.

      “Nương nương, đại phu xem qua thân thể cho người. Người….”

      “Các ngươi ở trong này làm cái gì? Có phải thân thể của ta có chuyện gì hay ?” Sắc mặt Gia Cát Linh càng thêm tốt, “Các ngươi , ta có chuẩn bị.”

      “Người…. Người có thai.” La phó tướng .

      “Cái gì?” Gia Cát Linh lắp bắp kinh hãi, sao nàng có thai được? Tuy rằng thân thể của nàng rất giống với dấu hiệu mang thai nhưng mà nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này, nàng còn nhớ lời của lão thần tiên kia, thể có con.

      “Đại phu người mang thai.”

      “Nương nương, nương nương.”

      Sau lúc lâu nàng mới hồi phục lại tinh thần, “Gọi đại phu vào đây!” Nàng thể xác định, nhất định phải để đại phu tự mình với nàng nàng mới tin tưởng được.

      Đại phu rất nhanh liền chạy tới, là nàng mang thai khoảng hai tháng rồi. Tính toán thời gian là lần mà Sở Lăng Thiên quay về Ngân Đô. Nàng vỗ về bụng, Thất gia, chúng ta có con rồi, ta rất muốn lập tức báo tin tốt này cho chàng, nhanh chóng chấm dứt chiến trận. Nàng dặn dò những người biết chuyện này cần ra.

      mạng của nàng thể có con, tỏng lòng nàng đem lão thần tiên kia oán thầm dưới vài lần. Chuyện này vẫn vướng mắc trong lòng nàng, bây giờ rốt cục có thể thở dài nhõm hơi, nàng nhất định bảo vệ tốt đứa con này.

      Bữa tối, trước mặt nàng đặt món chén canh gà, trong mắt mờ mịt nước, những nam nhân cao lớn thô kệch này có lúc nào là chăm sóc nàng tử tế. Dùng xong bữa tối, nàng gọi ba phó tướng vào trong phòng, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

      Mấy người La Thành đều nhất trí cho rằng nàng hẳn nên quay về Ngân Đô nghỉ ngơi, mấy người bọn họ ở lại Đồng Quan trấn thủ nhưng lại bị Gia Cát Linh phủ quyết.

      “Ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên tấn công nước Đại Mạc, ép nước Đại Mạc rút quân, như vậy có thể mở ra lối cho Thất điện hạ.” Gia Cát Linh , “Dùng ba vạn quân hợp nhất của nước Đông Lan, số còn lại trấn thủ ở Đồng Quan.”

      “Nương nương, thân thể của người….

      “Ta sao, làm theo những gì ta .”

      Chiến trường ngoài tiền tuyến. Sở Lăng Thiên cùng Sở Lăng Hiên giao chiến vài lần, có thắng có thua, nhưng mà nhìn cách toàn diện vẫn là Sở Lăng Hiên chịu tổn thất nhiều hơn. Mà ở bên kia nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt vẫn lui binh giờ này cũng bắt đầu ứng chiến, đánh cho liên quân ba nước kịp trở tay.

      Hôm nay, Sở lăng Thiên lại đánh thắng trận nữa, tình hình của Sở Lăng Hiên càng trở nên khó khăn hơn. Trong ngày đó lại truyền đến tin tức tốt, đội quân nước Lăng Nguyệt tiến quân thần tốc, thẳng bước tới thành đô của nước Đại Mạc, nước Đại Mạc nhanh chóng rút quân trở về cứu đô thành. Sở Lăng Thiên liền được giảm bớt ít áp lực, hơn nữa nước Nam Chiếu cùng nước Ngạo Nguyệt đột nhiên phản công chính diện khiến nước Tinh Long cùng nước Đông Lan phải cố gắng hết sức chống cự.

      Sở Lăng Thiên cùng Như Phong ngồi dưới ánh trăng giữa tuyết trắng uống rượu. Trong thời gian ngắn ngủn thê cục liền xoay chuyển ngược lại, bọn họ nghĩ đến nữ tử ở chiến trường nước Đại Mạc.

      thể tin được Tam muội còn có khả năng quân tuyệt vời như vậy.” Như Phong . Sau khi từ chùa trở về y chỉ biết là nàng khác trước rất nhiều, nàng nhiều lần khiến y kinh ngạc, kinh ngạc lần này y hề nghĩ đến. Nếu là y, đối mặt với mười vạn quân của Chu Nham chỉ sợ là cũng bất lực, vậy mà nàng chẳng những đánh lui được Chu Nham mà còn bức ép nước Đại Mạc phải lui quân.

      Sở Lăng Thiên giơ lên khóe miệng, nữ tử này cho tới bây giờ đều giống người thường, “Chúng ta nên cảm thấy may mắn, nàng phải là người phía bên địch, nếu chỉ sợ cả huynh và ta cũng phải là đối thủ của nàng. Có đôi khi ta cảm thấy, có nữ nhân như vậy ở bên cạnh thực nguy hiểm, phải là chuyện tốt. ngày nào đó lỡ mà làm gì khiến nàng mất hứng nàng giết ta cũng chừng.”

      “Ha ha, Thất điện hạ, nó nỡ giết người, nó người như sinh mạng, hoạc là còn hơn cả sinh mạng của chính nó.”

      Sở Lăng Thiên uống cạn ly rượu, sao y lại biết chứ, nếu phải là vì đảm bảo an toàn cho y trước tiền tuyến làm gì mà nàng phải ra sức giành lại Đồng Quan, nếu phải vì giảm bớt áp lực cho y nàng cần gì phải mạo hiểm lầm vào nguy hiểm, tiến vào trong nước Đại Mạc chứ.

      “Mau chóng chấm dứt chiến trận, mang nàng về nhà.”

      Y biết rằng trong bụng nữ nhân của y mang mầm móng của y.

      Nước Đông Lan. Liên Mộ Vân ngàn chờ vạn chờ rốt cục cũng chờ được Diệp Thần về đến. Nước Đông Lan lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, phải nghĩ biện pháp để bức Sở Lăng Thiên lui lại.

      “Diệp điện chủ, ta cần ngươi bắt Gia Cát Linh về đây cho ta! Ả mới là uy hiếp trí mạng của Sở Lăng Thiên.”

      “Ta bắt nàng chọc giận Sở Lăng Thiên, chỉ sợ chọc giận cả Thương Y nữa, lúc đó Thánh điện thể chống đỡ nổi liên hợp tấn công của Cửu Thiên Cung cùng Thanh Ngọc Môn.” Diệp Thần cự tuyệt chút suy nghĩ, muốn làm việc phải trả cái giá hơi lớn.

      “Chẳng lẽ điện hạ nghĩ tới rằng có ả trong tay Cửu Thiên Cung cùng Thanh Ngọc Môn tùy ngươi gây khó dễ sao?” Liên Mộ Vân dụ dỗ.

      “Ngộ nhỡ hai người bọn họ vứt bỏ nàng sao? Ngươi nghĩ tới vấn đề này sao?”

      “Vậy giết ả!” Liên Mộ Vân dừng chút, “ phần hai lãnh thổ nước Đông Lan, thế nào?”

      Diệp Thần giương khóe miệng lên, cười cươi, “Nếu như Công chúa hào phóng như vậy ta cũng ngại ngùng nữa. lời định, hy vọng ngươi đánh giá quá cao ảnh hưởng của nàng ta trong lòng Sở Lăng Thiên.”

      Ngày hôm sau, Diệp Thần mang Gia Cát Linh đến trước mặt Liên Mộ Vân, đối với cao thủ như Diệp Thần Gia Cát Linh hề giãy dụa đánh trả làm gì. Lại rơi vào trong tay Liên Mộ Vân, giờ có đứa nên nàng có chút lo lắng, ngàn vạn lần thể để Liên Mộ Vân phát ra nàng mang thai.

      Liên Mộ Vân lôi nàng vào trong phòng , lần trước bị nàng làm cho phải cởi quần áo trước mặt nhiều người như vậy khiến nàng hận thể lập tức bóp chết Gia Cát Linh , nhưng mà vì nàng còn có tác dụng rất lớn nên thể tạm thời nhịn xuống kích động muốn giết người của nàng. Liên Mộ Vân cảm thấy lần gặp này Gia Cát Linh có cái gì đó bình thường, nhưng mà bình thường ở đầu nàng nhất thời ra được.

      Liên Mộ Vân đứng ở trước mặt Gia Cát Linh , kéo mặt nạ xuống lộ ra khuôn mặt đáng sợ. Gia Cát Linh bình tĩnh nhìn nàng, mặt hề biểu lộ cảm xúc gì.

      “Ngươi cho là lần trước chạy trốn rồi bản Công chúa thể bắt ngươi lại nữa sao? Ngươi xem, chẳng phải ngươi lại rơi vào tay ta hay sao, cần gì phải làm chuyện uổng công vô ích chứ?”

      Gia Cát Linh cao hơn nàng cái đầu, từ cao nhìn xuống nàng, “Lần này ngươi lại muốn làm gì?”

      “Đương nhiên là có công dụng khác rồi.” Nhìn thấy gương mắt trắng noãn của Gia Cát Linh , lửa giận được áp chế của Liên Mộ Vân bỗng nhiên bùng phát, “Tiện nhân, ngươi nhìn mặt của ngươi , rồi nhìn lại mặt của ta xem, bản Công chúa hủy khuôn mặt của ngươi.”

      Liên Mộ Vân lấy ra con dao găm, khoa tay múa chân trước mặt Gia Cát Linh , “Đem mặt ngươi vẽ thành mặt quỷ, biểu ca thích ngươi nữa.”

      Gia Cát Linh thèm lại nữa, lướt mắt qua rồi dừng lại, nàng muốn gây xung đột với Liên Mộ Vân, chỉ hy vọng có thể an toàn đợi thời cơ ra ngoài.

      gì? Vậy ta côi như là ngươi đồng ý, nhìn xem bản Công chúa đối phó với ngươi thế nào!”

      Liên Mộ Vân cầm con dao găm, tới gần mặt nàng chút. Gia Cát Linh theo bản năng đẩy nàng cái, Liên Mộ Vân lửa giận bùng lên, bắt lấy tóc của nàng , đẩy nàng vào bên tường. Gia Cát Linh theo bản năng lấy tay che bụng lại, động tác này tránh được ánh mắt của Liên Mộ Vân.

      “Trong bụng ngươi có cái gì? Ngươi mang thai?” Liên Mộ Vân gắt giọng, gọi với ra phía ngoài, “Truyền thái y. Tiện nhân, ngươi dám mang thai đứa con của biểu ca, bản Công chúa làm cho ngươi phải sinh non.”

      Ngự y nhanh chóng tới, xác định thể nghi ngờ là Gia Cát Linh mang thai ba tháng. Liên Mộ Vân vô cùng tức giận.

      “Tiện nhân, ngươi dám mang thai đứa con của biểu ca?” Nàng nâng chân lên đạp Gia Cát Linh ra, Gia Cát linh linh hoạt né tránh.

      “Ngươi dám trốn? Hôm nay bản Công chúa nhất định phải giết chết đứa con của ngươi!”
      Chris thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 348: Chọc giận ta là kết quả gì

      Gia Cát Linh cười lạnh vài tiếng khiến Liên Mộ Vân theo bản năng ngừng công kinh nàng, “Ngươi cười cái gì?”

      “Ta sợ cho ngươi biết, đứa phải của Sở Lăng Thiên. Ngươi ngẫm lại xem, xuất chinh nửa năm, con của ta mới được ba tháng.” Rơi vào đường cùng, Gia Cát Linh đành phải ra hạ sách này, “Nếu ngươi khiến con ta còn nữa, ta có đứa là của Sở Lăng Thiên cũng tin là vậy. Nếu ta là ngươi, để cho đứa được sinh ra, đến lúc đó xác định được đứa phải là của tự nhiên đuổi ta .”

      “Ha!” Liên Mộ Vân cười lớn tiếng, “Gia Cát Linh , ngươi nghĩ rằng ta tin những gì ngươi sao? Ngươi cố ý như vậy là để ta bỏ qua cho tạp chủng này sao? Ngươi nằm mơ , cho dù phải là con cuae biểu ca ta cũng giết chết nó!”

      “Tin hay tùy ngươi, chỉ cần ngươi tính thời gian biết là phải. Hơn nữa, ngươi hoàn toàn có thể cho Sở Lăng Thiên biết ta có thai, có thể để ý đến ta nhưng nhất định rất quan tâm đến đứa này, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi nên cho biết đứa này phải của .”

      Liên Mộ Vân tự hỏi lát, nghi hoặc nhìn Gia Cát Linh , “Vì sao ngươi lại cho ta điều này? , ngươi có mưu gì?”

      “Ngươi vì dao thớt, ta vì thịt bò, ta chỉ là muốn giúp ngươi vẹn toàn cả đôi bên mà thôi. Thất gia phát đứa này phải của chừng nản lòng thoái chí mà cưới ngươi ấy chứ.”

      “Bản Công chúa tin ngươi.” Liên Mộ Vân lạnh lùng . Nhưng mà ánh mắt của nàng có biến hóa, “Trước hết bản Công chúa giam giữ ngươi vài ngày, cuối cùng rồi ngươi cũng chết trong tay ta.” xong, Liên Mộ Vân ra ngoài, đóng cửa lại, lập tức gửi cho Sở Lăng Thiên bức thư.

      Bên phía Sở Lăng Thiên. Sở Lăng Hiên bị thương nặng, liền nhanh chóng rút chạy về lãnh thổ nước Đông Lan, hề dám chạy ra rêu rao nữa. Rất nhanh thôi thắng lợi, mục tiêu kế tiếp chính là giành được tử thành ở biên giới nước Đông Lan, bức nước Đông Lan đầu hàng, ký vào hiệp nghị ngưng chiến.

      “Tướng quân, người có thư.” Như Phong cầm phong thư tiến vào, đưa cho Sở Lăng Thiên.

      Sở Lăng Thiên nhíu mi. Nết chữ phong thư phải của Gia Cát Linh . Nét chữ rất đẹp, dễ nhận thấy là nữ tử viết. Y nghi hoặc mở ra, nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt biến đổi, vo bức thư thành cục.

      “Tướng quân, sao vậy? Là thư của ai?”

      Sở Lăng Thiên đưa thư cho Như Phong, Như Phong mở ra, chỉ thấy đó viết: Gia Cát Linh ở trong tay ta, muốn cứu ả nhanh rời khỏi quân doanh ra ngoài thành, quân của nước Lăng Nguyệt hải lui binhtrong vòng ba mươi dặm, ký kết thoả thuận can dự vào chuyện xuất binh của nước Đông Lan. Ngoài ra, biểu ca, tâm ý của ta đối với huynh huynh vẫn luôn biết. Ta muốn huynh phải hưu Gia Cát Linh , thành thân với ta. Biểu ca có thể đồng ý, ta có thể cam đoan khiến huynh cả đời cũng được nhìn thấy ả nữa. Còn có, trong bụng ả còn đứa . Liên Mộ Vân.

      “Linh nhi…. Linh nhi mang thai?” Tay Như Phong run rẩy, “Liên Mộ Vân cũng biết chuyện muội ấy mang thai, muội ấy nhất định gặp nguy hiểm.”

      Ngẩng đầu, con mắt Sở Lăng Thiên giăng đầy tơ máu, thân thể y run rẩy. Nàng ở trong tay Liên Mộ Vân, còn mang thai, thể để nàng gặp nguy hiểm được. Y đứng lên, phân phó Như Phong lập tức truyền lệnh, cho quân lui ra ngoài dặm, chuẩn bị tốt, tuỳ thời có thể tấn công, y mình đến tử thành.

      Ai dám làm tổn thương nàng, y nhất định san bằng nước Đông Lan! Liên Mộ Vân, nắm tay của y run lên, dám tổn thương nàng nửa phân y nhất định khiến nàng ta trả gấp bội!

      “Ta cũng !” Như Phong tiến lên.

      “Đại ca, nguy hiểm lắm.”

      “Muội ấy là muội muội của ta, ta và người giống nhau đều thương muội ấy. Nếu muội ấy có chuyện gì ngoài ý muốn cả đời ta tha thứ cho mình được.”

      “Vậy… thôi.”

      Sở Lăng Thiên hề dừng lại, cùng với Như Phong vào tử thành. Liên Mộ Vân đứng ở thành đợi y đến, Liên Mộ Vân đẩy cái cột cột Gia Cát Linh vào, “Ngươi nhìn xem, huynh ấy đến đây, còn cs đại ca của ngươi nữa, ngươi xem hôm nay ta chơi đùa với các ngươi chút được chứ?”

      Gia Cát Linh thầm nắm chặt con dao găm ở trong tay, chờ đợi thời cơ.

      Nàng cũng nhìn thấy được nam nhân mặc đồ đen dưới thành, nghĩ tới lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy. thành dưới thành, khoảng cách xa xôi nàng cảm giác được ánh mắt sáng quắc của y. Thân thể vốn lạnh băng nháy mắt lại ấm áp, tay tự giác mà xoa bụng. Cục cưng, nhìn thấy , đó là phụ thân con, lúc con trưởng thành cũng giống chàng. biết nàng lần này có thuận lợi rời hay , nàng yên lặng nhìn y, muốn giờ khắc này dừng lại mãi mãi.

      Trong mắt Sở Lăng Thiên chỉ có nữ tử ở thành kia, tóc đen của nàng tung bay, tay đặt ở bụng, nàng mang đứa của y. Hôm nay, y nhất định phải mang nàng , chẳng sợ phairtrar giá bằng tính mạng. Giờ khắc này, y có cảm giác nam nhân có thể bảo vệ được thê nhi mới là hùng chân chính.

      Ánh mắt chuyển về hướng Liên Mộ Vân, nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

      “Biểu ca, huynh rốt cục cũng đến.” Liên Mộ Vân mang theo mặt nạ. Nghe giọng của nàng như cười. Đúng là nàng nên cười, uy hiếp được Sở Lăng Thiên chuyện nàng muốn làm dễ dàng hơn.

      “Binh lui, ngươi còn muốn thế nào?” Sở Lăng Thiên trầm giọng hỏi.

      “Biểu ca quên rồi sao? Đây chỉ là điều kiện thứ nhất, điều thứ hai là huynh hưu ả sau đó thành thân với ta, cả đời cũng được lui tới với ả. Điều thứ ba, ký kết thoả thuận ngưng chiến, vĩnh viễn được tấn công nước Đông Lan.”

      “Vậy ngươi thả nàng ra trước .” Sở Lăng Thiên .

      “Hừ! Ta ngốc như vậy!” Liên Mộ Vân đẩy Gia Cát Linh , “Trước hết huynh phải làm những việc này rồi ta thả ả ra!”

      Sở Lăng Thiên trầm mặc lát, “ Ta có thể thành thân với ngươi nhưng hưu nàng, đời này ta cũng phụ nàng!”

      “A? Phải ?” Giọn của Liên Mộ Vân mang theo tức giận cùng uy hiếp, “Biểu ca, ngươi nghĩ hay lắm, chỉ cần ta đẩy ả tan tành xương cốt, gồm cả đứa trong bụng ả nữa. Tam tiểu thư, ngươi xem có được ? Nam nhân này căn bản hề quan tâm đến sống chết của ngươi, ngươi với chọc giận ta nhận lấy hậu quả gì!”

      “Ngươi thả nàng trước chúng ta bàn lại điều kiện.” Sở Lăng Thiên kiên trì.

      “Vậy có điều gì để nữa.” Tay Liên Mộ Vân đẩy, Gi Cá t Linh rơi xuống từ cao.

      “Linh nhi!”

      “Linh nhi!”

      Sở Lăng Thiên cùng như Phong đều bay tới, dây thừng lại đứng lại giữa trung.

      Liên Mộ Vân cười ha ha, “Biểu ca ,nghĩ xong chưa? Kiên nhẫn của ta có hạn!”

      “Ta đồng ý với ngươi!” khắc vừa rồi, Sở Lăng Thiên có cảm giác trời đất mù mịt. Nếu nàng có chuyện gì sinh mệnh của y cũng thể tồn tại nữa, “Đại ca, phiền huynh hỗ trợ rồi.”

      “Linh nhi, muội làm gì vậy?” Như Phong ngẩng đầu, kinh hô tiếng. Chỉ thấy biết khi nào trong tay Gia Cát Linh lại xuất con dao găm, nàng cầm con dao cắt vào dây thừng trói người, thân thể như canh diều bay xuống phía dưới.

      “Linh nhi!”

      Sở Lăng Thiên hô lên tiếng, dường như thời gian đều yên lặng. Y và Như Phong đều liều mạng chạy về phái trước. Lúc này, cách đó xa lửa đỏ lại nhanh chóng vụt tới.

      Ngay lúc Gia Cát Linh sắp rơi xuống đất tay Sở Lăng Thiên tiếp được nàng. Hai đôi tay khác cũng phóng qua, là của Như Phong, chủ nhân của đôi bàn tay còn lại là Thương Y vừa vội vàng tới.

      mau!” Thương Y tiếng. Liên Mộ Vân như kẻ điên kia biết lại làm ra chuyện gì nữa.

      Liên Mộ Vân chán nản, nhất thời thẹn quá thành giận. Biểu ca, huynh bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, chiếm được huynh ta phá huỷ huynh.

      “Bắn tên!” Hạ mặt nạ, gương mặt của Liên Mộ Vân méo mó thôi. Hận thù trong lòng bộc phát, tất cả những người làm tổn thương nàng đều đáng chết!

      Như Phong đẩy Sở Lăng Thiên đ trước, “Thất điện hạ, mau! Chăm sóc Linh nhi cho tốt! Còn cả đứa của Cẩm Phàm nữa cũng nhờ ngươi luôn!”

      kịp nghĩ nhiều, Sở Lăng Thiên ôm Gia Cát Linh , trốn tránh màn mưa tên, liều lĩnh rời .

      Hai người Như Phong và Thương Y điên cuồng ngăn cản tên bay tới,mũi tên nhọn bay vèo vèo qua bên người họ. Cũng may là thân thủ hai người tồi cho nên rất nhanh rời xa được phạm vi tên bắn.

      Quần áo sau lưng Như Phogn bị máu tươi nhuộm đỏ mảng, mũi tên cắm lưng y, sắc mặt thống khổ.

      “Ngươi bị thương?” Thương Y đỡ lấy y, vội vàng hỏi.

      sao đâu, mau trở về xem Linh nhi thế nào rồi!” Như Phogn cắn môi, mồ hôi lạnh đầm đìa, “Thương Y môn chủ, nếu ta có chuyện gì, nhất định được cho Linh nhi biết.”

      “Gia Cát Như Phong, ngươi sao đâu!” Thương Y cho Như Phong uống viên thuốc, đỡ y trở về quân doanh.

      Gia Cát Linh hôn mê ba ngày ba đêm, Sở Lăng Thiên nắm tay nàng, nhàng hôn lên môi nàng . biết tỏng mộng nàng gặp chuyện gì mà vẻ mặt tái nhợt, y đau lòng nhìn nàng, ba ngày ba đếm y chợp mắt, cũng rời giây. Buông tay nàng ra, lại xoa bụng nàng, nơi đó có đứa con của bọn họ.

      “Linh nhi, tỉnh lại . Linh nhi, nàng sao hết, chiến trận ngoài kia nhanh chóng kết thúc, ta mang nàng và con về nhà. Tỉnh lại , tax in nàng.”

      Nhìn gương mặt vẫn ngủ say của nàng, Sở Lăng Thiên cảm thấy thế giới của mình hoang vu, giọt nước mắt rơi xuống mặt nàng.

      Thương Y tiến vào, sắc mặt mỏi mệt, nhìn người nằm giường, nhìn thấy hai mắt nàng nhắm chặt trong lòng liền cảm thấy đau đớn. Nhìn sang Sở Lăng Thiên, “Ngươi nghỉ chút , ở đây giao cho ta.”

      Sở Lăng Thiên lắc đầu, “ sao, nàng tỉnh lại nhanh thôi. Thương thế đại ca thế nào?”

      tốt lắm. mũi tên có độc.”

      “Nước,” Bỗng nhiên, đầu của người nằm giường hơi cựa quậy, gọi lên chữ.

      Việc này khiến hai nam nhân mừng như điên, Sở Lăng Thiên cúi người xuống, hôn lên đôi môi nhợt nhạt của nàng.

      “Này, ngươi làm gì vậy?” Vẻ mặt Thương Y khó chịu. Thấy Sở Lăng Thiên để ý tới mình nên y đành xoay người rót chén nước, “Ngươi nghe thấy sao? Nàng muốn uống nước!”

      Sở Lăng Thiên nhận lấy tách trà, cẩn thận cho nàng uống. Bởi vì kích động mà tay ngừng run rẩy.

      Chậm rãi uống xong chén nước, Gia Cát Linh rốt cục mở mắt. Lọt vào trong tầm mắt của nàng là hai tuấn nam.

      “Thương Y, Thất gia…”

      “Linh nhi, nàng tỉnh là tốt rồi.” Người đầu tiên Gia Cát Linh gọi là mình nên Thương Y rất vui vẻ mà hoa chân múa tay. Có trời mới biết y chính là người đầu tiên mà nàng nhìn thấy, bởi vì y đứng ra hơn, ngược lại nhìn thấy sau là Sở Lăng Thiên ở gần nàng hơn.

      Sở Lăng Thiên trừng mắt liếc y cái, Thương Y tức giận, bất bình mà ra ngoài. Trước khi ra ngoài còn quay đầu lại trừng mắt liếc Sở Lăng Thiên cái. Dựa vào cái gì chứ, nghĩ là lão tử làm như ngươi được sao?

      Sở Lăng Thiên kích động ôm Gia Cát Linh vào trong ngực, chặt đến mức khiến nàng thở nổi, thể đẩy tay y ra, “ chút, chút.” Nàng theo bản năng bảo vệ bụng, “ được làm đứa đau.”

      Sở Lăng Thiên nhanh chóng buông tay ra, ngượng ngừng cười, cười đến ngốc nghếch, “Nha đầu ngốc, doạ chết vi phu.”

      Xoay tay lại ôm lấy y, trong lòng như có từng cơn song rtranf ra, làm khấy đảo vùng nước. Tỉnh lại nhìn thấy y hoá ra lại hạnh phúc và ấm áp như vậy.
      Chris thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 348: Chọc giận ta là kết quả gì

      Gia Cát Linh cười lạnh vài tiếng khiến Liên Mộ Vân theo bản năng ngừng công kinh nàng, “Ngươi cười cái gì?”

      “Ta sợ cho ngươi biết, đứa phải của Sở Lăng Thiên. Ngươi ngẫm lại xem, xuất chinh nửa năm, con của ta mới được ba tháng.” Rơi vào đường cùng, Gia Cát Linh đành phải ra hạ sách này, “Nếu ngươi khiến con ta còn nữa, ta có đứa là của Sở Lăng Thiên cũng tin là vậy. Nếu ta là ngươi, để cho đứa được sinh ra, đến lúc đó xác định được đứa phải là của tự nhiên đuổi ta .”

      “Ha!” Liên Mộ Vân cười lớn tiếng, “Gia Cát Linh , ngươi nghĩ rằng ta tin những gì ngươi sao? Ngươi cố ý như vậy là để ta bỏ qua cho tạp chủng này sao? Ngươi nằm mơ , cho dù phải là con cuae biểu ca ta cũng giết chết nó!”

      “Tin hay tùy ngươi, chỉ cần ngươi tính thời gian biết là phải. Hơn nữa, ngươi hoàn toàn có thể cho Sở Lăng Thiên biết ta có thai, có thể để ý đến ta nhưng nhất định rất quan tâm đến đứa này, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi nên cho biết đứa này phải của .”

      Liên Mộ Vân tự hỏi lát, nghi hoặc nhìn Gia Cát Linh , “Vì sao ngươi lại cho ta điều này? , ngươi có mưu gì?”

      “Ngươi vì dao thớt, ta vì thịt bò, ta chỉ là muốn giúp ngươi vẹn toàn cả đôi bên mà thôi. Thất gia phát đứa này phải của chừng nản lòng thoái chí mà cưới ngươi ấy chứ.”

      “Bản Công chúa tin ngươi.” Liên Mộ Vân lạnh lùng . Nhưng mà ánh mắt của nàng có biến hóa, “Trước hết bản Công chúa giam giữ ngươi vài ngày, cuối cùng rồi ngươi cũng chết trong tay ta.” xong, Liên Mộ Vân ra ngoài, đóng cửa lại, lập tức gửi cho Sở Lăng Thiên bức thư.

      Bên phía Sở Lăng Thiên. Sở Lăng Hiên bị thương nặng, liền nhanh chóng rút chạy về lãnh thổ nước Đông Lan, hề dám chạy ra rêu rao nữa. Rất nhanh thôi thắng lợi, mục tiêu kế tiếp chính là giành được tử thành ở biên giới nước Đông Lan, bức nước Đông Lan đầu hàng, ký vào hiệp nghị ngưng chiến.

      “Tướng quân, người có thư.” Như Phong cầm phong thư tiến vào, đưa cho Sở Lăng Thiên.

      Sở Lăng Thiên nhíu mi. Nết chữ phong thư phải của Gia Cát Linh . Nét chữ rất đẹp, dễ nhận thấy là nữ tử viết. Y nghi hoặc mở ra, nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt biến đổi, vo bức thư thành cục.

      “Tướng quân, sao vậy? Là thư của ai?”

      Sở Lăng Thiên đưa thư cho Như Phong, Như Phong mở ra, chỉ thấy đó viết: Gia Cát Linh ở trong tay ta, muốn cứu ả nhanh rời khỏi quân doanh ra ngoài thành, quân của nước Lăng Nguyệt hải lui binhtrong vòng ba mươi dặm, ký kết thoả thuận can dự vào chuyện xuất binh của nước Đông Lan. Ngoài ra, biểu ca, tâm ý của ta đối với huynh huynh vẫn luôn biết. Ta muốn huynh phải hưu Gia Cát Linh , thành thân với ta. Biểu ca có thể đồng ý, ta có thể cam đoan khiến huynh cả đời cũng được nhìn thấy ả nữa. Còn có, trong bụng ả còn đứa . Liên Mộ Vân.

      “Linh nhi…. Linh nhi mang thai?” Tay Như Phong run rẩy, “Liên Mộ Vân cũng biết chuyện muội ấy mang thai, muội ấy nhất định gặp nguy hiểm.”

      Ngẩng đầu, con mắt Sở Lăng Thiên giăng đầy tơ máu, thân thể y run rẩy. Nàng ở trong tay Liên Mộ Vân, còn mang thai, thể để nàng gặp nguy hiểm được. Y đứng lên, phân phó Như Phong lập tức truyền lệnh, cho quân lui ra ngoài dặm, chuẩn bị tốt, tuỳ thời có thể tấn công, y mình đến tử thành.

      Ai dám làm tổn thương nàng, y nhất định san bằng nước Đông Lan! Liên Mộ Vân, nắm tay của y run lên, dám tổn thương nàng nửa phân y nhất định khiến nàng ta trả gấp bội!

      “Ta cũng !” Như Phong tiến lên.

      “Đại ca, nguy hiểm lắm.”

      “Muội ấy là muội muội của ta, ta và người giống nhau đều thương muội ấy. Nếu muội ấy có chuyện gì ngoài ý muốn cả đời ta tha thứ cho mình được.”

      “Vậy… thôi.”

      Sở Lăng Thiên hề dừng lại, cùng với Như Phong vào tử thành. Liên Mộ Vân đứng ở thành đợi y đến, Liên Mộ Vân đẩy cái cột cột Gia Cát Linh vào, “Ngươi nhìn xem, huynh ấy đến đây, còn cs đại ca của ngươi nữa, ngươi xem hôm nay ta chơi đùa với các ngươi chút được chứ?”

      Gia Cát Linh thầm nắm chặt con dao găm ở trong tay, chờ đợi thời cơ.

      Nàng cũng nhìn thấy được nam nhân mặc đồ đen dưới thành, nghĩ tới lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy. thành dưới thành, khoảng cách xa xôi nàng cảm giác được ánh mắt sáng quắc của y. Thân thể vốn lạnh băng nháy mắt lại ấm áp, tay tự giác mà xoa bụng. Cục cưng, nhìn thấy , đó là phụ thân con, lúc con trưởng thành cũng giống chàng. biết nàng lần này có thuận lợi rời hay , nàng yên lặng nhìn y, muốn giờ khắc này dừng lại mãi mãi.

      Trong mắt Sở Lăng Thiên chỉ có nữ tử ở thành kia, tóc đen của nàng tung bay, tay đặt ở bụng, nàng mang đứa của y. Hôm nay, y nhất định phải mang nàng , chẳng sợ phairtrar giá bằng tính mạng. Giờ khắc này, y có cảm giác nam nhân có thể bảo vệ được thê nhi mới là hùng chân chính.

      Ánh mắt chuyển về hướng Liên Mộ Vân, nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

      “Biểu ca, huynh rốt cục cũng đến.” Liên Mộ Vân mang theo mặt nạ. Nghe giọng của nàng như cười. Đúng là nàng nên cười, uy hiếp được Sở Lăng Thiên chuyện nàng muốn làm dễ dàng hơn.

      “Binh lui, ngươi còn muốn thế nào?” Sở Lăng Thiên trầm giọng hỏi.

      “Biểu ca quên rồi sao? Đây chỉ là điều kiện thứ nhất, điều thứ hai là huynh hưu ả sau đó thành thân với ta, cả đời cũng được lui tới với ả. Điều thứ ba, ký kết thoả thuận ngưng chiến, vĩnh viễn được tấn công nước Đông Lan.”

      “Vậy ngươi thả nàng ra trước .” Sở Lăng Thiên .

      “Hừ! Ta ngốc như vậy!” Liên Mộ Vân đẩy Gia Cát Linh , “Trước hết huynh phải làm những việc này rồi ta thả ả ra!”

      Sở Lăng Thiên trầm mặc lát, “ Ta có thể thành thân với ngươi nhưng hưu nàng, đời này ta cũng phụ nàng!”

      “A? Phải ?” Giọn của Liên Mộ Vân mang theo tức giận cùng uy hiếp, “Biểu ca, ngươi nghĩ hay lắm, chỉ cần ta đẩy ả tan tành xương cốt, gồm cả đứa trong bụng ả nữa. Tam tiểu thư, ngươi xem có được ? Nam nhân này căn bản hề quan tâm đến sống chết của ngươi, ngươi với chọc giận ta nhận lấy hậu quả gì!”

      “Ngươi thả nàng trước chúng ta bàn lại điều kiện.” Sở Lăng Thiên kiên trì.

      “Vậy có điều gì để nữa.” Tay Liên Mộ Vân đẩy, Gi Cá t Linh rơi xuống từ cao.

      “Linh nhi!”

      “Linh nhi!”

      Sở Lăng Thiên cùng như Phong đều bay tới, dây thừng lại đứng lại giữa trung.

      Liên Mộ Vân cười ha ha, “Biểu ca ,nghĩ xong chưa? Kiên nhẫn của ta có hạn!”

      “Ta đồng ý với ngươi!” khắc vừa rồi, Sở Lăng Thiên có cảm giác trời đất mù mịt. Nếu nàng có chuyện gì sinh mệnh của y cũng thể tồn tại nữa, “Đại ca, phiền huynh hỗ trợ rồi.”

      “Linh nhi, muội làm gì vậy?” Như Phong ngẩng đầu, kinh hô tiếng. Chỉ thấy biết khi nào trong tay Gia Cát Linh lại xuất con dao găm, nàng cầm con dao cắt vào dây thừng trói người, thân thể như canh diều bay xuống phía dưới.

      “Linh nhi!”

      Sở Lăng Thiên hô lên tiếng, dường như thời gian đều yên lặng. Y và Như Phong đều liều mạng chạy về phái trước. Lúc này, cách đó xa lửa đỏ lại nhanh chóng vụt tới.

      Ngay lúc Gia Cát Linh sắp rơi xuống đất tay Sở Lăng Thiên tiếp được nàng. Hai đôi tay khác cũng phóng qua, là của Như Phong, chủ nhân của đôi bàn tay còn lại là Thương Y vừa vội vàng tới.

      mau!” Thương Y tiếng. Liên Mộ Vân như kẻ điên kia biết lại làm ra chuyện gì nữa.

      Liên Mộ Vân chán nản, nhất thời thẹn quá thành giận. Biểu ca, huynh bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, chiếm được huynh ta phá huỷ huynh.

      “Bắn tên!” Hạ mặt nạ, gương mặt của Liên Mộ Vân méo mó thôi. Hận thù trong lòng bộc phát, tất cả những người làm tổn thương nàng đều đáng chết!

      Như Phong đẩy Sở Lăng Thiên đ trước, “Thất điện hạ, mau! Chăm sóc Linh nhi cho tốt! Còn cả đứa của Cẩm Phàm nữa cũng nhờ ngươi luôn!”

      kịp nghĩ nhiều, Sở Lăng Thiên ôm Gia Cát Linh , trốn tránh màn mưa tên, liều lĩnh rời .

      Hai người Như Phong và Thương Y điên cuồng ngăn cản tên bay tới,mũi tên nhọn bay vèo vèo qua bên người họ. Cũng may là thân thủ hai người tồi cho nên rất nhanh rời xa được phạm vi tên bắn.

      Quần áo sau lưng Như Phogn bị máu tươi nhuộm đỏ mảng, mũi tên cắm lưng y, sắc mặt thống khổ.

      “Ngươi bị thương?” Thương Y đỡ lấy y, vội vàng hỏi.

      sao đâu, mau trở về xem Linh nhi thế nào rồi!” Như Phogn cắn môi, mồ hôi lạnh đầm đìa, “Thương Y môn chủ, nếu ta có chuyện gì, nhất định được cho Linh nhi biết.”

      “Gia Cát Như Phong, ngươi sao đâu!” Thương Y cho Như Phong uống viên thuốc, đỡ y trở về quân doanh.

      Gia Cát Linh hôn mê ba ngày ba đêm, Sở Lăng Thiên nắm tay nàng, nhàng hôn lên môi nàng . biết tỏng mộng nàng gặp chuyện gì mà vẻ mặt tái nhợt, y đau lòng nhìn nàng, ba ngày ba đếm y chợp mắt, cũng rời giây. Buông tay nàng ra, lại xoa bụng nàng, nơi đó có đứa con của bọn họ.

      “Linh nhi, tỉnh lại . Linh nhi, nàng sao hết, chiến trận ngoài kia nhanh chóng kết thúc, ta mang nàng và con về nhà. Tỉnh lại , tax in nàng.”

      Nhìn gương mặt vẫn ngủ say của nàng, Sở Lăng Thiên cảm thấy thế giới của mình hoang vu, giọt nước mắt rơi xuống mặt nàng.

      Thương Y tiến vào, sắc mặt mỏi mệt, nhìn người nằm giường, nhìn thấy hai mắt nàng nhắm chặt trong lòng liền cảm thấy đau đớn. Nhìn sang Sở Lăng Thiên, “Ngươi nghỉ chút , ở đây giao cho ta.”

      Sở Lăng Thiên lắc đầu, “ sao, nàng tỉnh lại nhanh thôi. Thương thế đại ca thế nào?”

      tốt lắm. mũi tên có độc.”

      “Nước,” Bỗng nhiên, đầu của người nằm giường hơi cựa quậy, gọi lên chữ.

      Việc này khiến hai nam nhân mừng như điên, Sở Lăng Thiên cúi người xuống, hôn lên đôi môi nhợt nhạt của nàng.

      “Này, ngươi làm gì vậy?” Vẻ mặt Thương Y khó chịu. Thấy Sở Lăng Thiên để ý tới mình nên y đành xoay người rót chén nước, “Ngươi nghe thấy sao? Nàng muốn uống nước!”

      Sở Lăng Thiên nhận lấy tách trà, cẩn thận cho nàng uống. Bởi vì kích động mà tay ngừng run rẩy.

      Chậm rãi uống xong chén nước, Gia Cát Linh rốt cục mở mắt. Lọt vào trong tầm mắt của nàng là hai tuấn nam.

      “Thương Y, Thất gia…”

      “Linh nhi, nàng tỉnh là tốt rồi.” Người đầu tiên Gia Cát Linh gọi là mình nên Thương Y rất vui vẻ mà hoa chân múa tay. Có trời mới biết y chính là người đầu tiên mà nàng nhìn thấy, bởi vì y đứng ra hơn, ngược lại nhìn thấy sau là Sở Lăng Thiên ở gần nàng hơn.

      Sở Lăng Thiên trừng mắt liếc y cái, Thương Y tức giận, bất bình mà ra ngoài. Trước khi ra ngoài còn quay đầu lại trừng mắt liếc Sở Lăng Thiên cái. Dựa vào cái gì chứ, nghĩ là lão tử làm như ngươi được sao?

      Sở Lăng Thiên kích động ôm Gia Cát Linh vào trong ngực, chặt đến mức khiến nàng thở nổi, thể đẩy tay y ra, “ chút, chút.” Nàng theo bản năng bảo vệ bụng, “ được làm đứa đau.”

      Sở Lăng Thiên nhanh chóng buông tay ra, ngượng ngừng cười, cười đến ngốc nghếch, “Nha đầu ngốc, doạ chết vi phu.”

      Xoay tay lại ôm lấy y, trong lòng như có từng cơn song rtranf ra, làm khấy đảo vùng nước. Tỉnh lại nhìn thấy y hoá ra lại hạnh phúc và ấm áp như vậy.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :