1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 335: Phanh thây

      “Nương nương, người sao vậy?” Thị nữ Liên nhi hoảng sợ nhìn nàng, muốn tiến lên an ủi nàng lại dám tới, rất sợ nàng giận chó đánh mèo lên người mình, đành phải đứng ở đằng xa lo lắng suông.

      “Ngươi bản cung kém tiện nhân Gia Cát Linh kia chỗ nào? Vì sao mỗi lần người thua đều là ta? Vì sao? Thua Thiên ca ca, ngay cả mạng cũng thiếu chút nữa là thua! Bản cung phục! Ta nhất định khiến ả chết, đúng hay ?”

      “Vâng vâng” Liên nhi gật đầu liên tục, “Nương nương, người giọng chút, lời này rơi vào tai Hoàng Thượng xong mất. Người bình tĩnh chút, chừng có thể nghĩ ra cách khác. Nàng ta là người, phải là thần, chung quy vẫn có nhược điểm.”

      “Ả phải người mà là nghiệt!” Chu Tuyết Tranh cười lạnh, “Ả có nhược điểm, ta tìm ra nhược điểm của ả. Ngươi ra ngoài dò hỏi chút xem có tin tức gì hay .” Nàng vẫn mực tin Hoàng Thượng có thể khinh địch như vậy mà tha cho nàng, kể cả người ngu ngốc cũng có thể nghĩ đến chuyện đan dược có liên quan đến nàng.

      “Vâng, nương nương.”

      “Còn nữa, với tên đạo sĩ chế thuốc cho Hoàng Thượng rằng, nhà già trẻ của đều ở trong tay bản cung, nhắc nhở chớ có lung tung.

      “Nô tỳ biết.”

      lúc lâu sau, Liên nhi trở lại.

      Đại sĩ bị ban chết ngay tại chỗ, hề thú nhận chuyện này có liên quan đến Chu Tuyết Tranh. Mặt khác còn có tin tức, để thay mặt nước Lăng Nguyệt cảm tạ trời xanh, ngày mai cử hành nghi lễ tế thiên, ăn mừng thân thể Hoàng Thượng bình phục.

      có chuyện nào khác nữa sao?”

      có. Nương nương, nô tỳ thấy nghi lễ tế thiên ra có thể lợi dụng được. Nghe ngàu mai dùng hổ được nuôi dưỡng ở chùa, đến lúc đó….”

      “Ngươi là dùng chúng để đối phó với Gia Cát Linh ?”

      Liên nhi mang vẻ mặt tươi cười nhìn Chu Tuyết Tranh, ý là cần cũng biết.

      “Đây quả là biện pháp tốt, xem ra bản cung lại được hoạt động chút.”

      Tâm tình Chu Tuyết Tranh khôi phục lại, lần này nàng nhất định phải chuẩn bị tốt. Tuyệt đối để xảy ra sơ hở, đây là cơ hội cuối cùng của nàng. Gia Cát Linh , ngày mai ngươi nhất định chết.

      “Hắt xì!” Gia Cát Linh nặng nề hắt xì cái.

      Thân thể thế tử ngủ say run lên, mở choàng mắt ra, hướng về phía nàng cười khanh khách. Ánh mắt lạnh thấu xương lập tức thay bằng dịu dàng, ôm thế tử vào trong ngực.

      Nguy cơ trong cung điện tạm giải trử, nàng quyết định mang tiểu thế tử quay về Thất vương phủ, vì vậy tới chỗ Sở Kim Triêu cáo từ.

      Sở Kim Triêu lo lắng nàng mình nguy hiểm, cố ý để nàng ở trong cung thời gian, ít nhất so với Thất vương phủ an toàn hơn. Nàng kiên trì phải về, đó là nhà của nàng cùng Sở Lăng Hiên, nàng ở đó mới yên tâm.

      Sau khi cáo từ với Sở Kim Triêu, nàng lại tìm Liên công công để dặn dò chuyện rồi mới rời khỏi cung.

      Mấy ngày nay trong cung liên tiêp có tin tức truyền ra, thấy chủ tử trở về mấy người Kinh Phong mới yên tâm. Gia Cát Linh vừa hồi phủ, chưa kịp uống nước Ngụy Thành liền đưa phong thư đến, là Lâm Dạ phái người đưa tới.

      Trong thư nước Đông Lan gần đây có chút quái dị, lui tới rất chặt chẽ với nước Tinh Long cùng nước Đại Mạc, rất có thể gia nhập vào phe chinh phạt nước Lăng Nguyệt.

      Đầu ngón tay Gia Cát linh miết vào tờ giấy, lâm vào tầm tư. Nước Đông lại sao lại có thể đứng về phía đối lập với nước Lăng Nguyệt? Liên Thượng Hải quan tâm đến Sở Lăng Thiên sao? Trăm mối nghi vấn được giải nên nàng đành phải bảo Ngụy Thành báo cho Lâm Dạ tiếp tục điều tra.

      Nghi lễ tế thiên được bố trí vào ngày hôm sau, Gia Cát Linh muốn tham gia, thế tử là trưởng tôn cũng tham gia. Nàng cùng Nguyệt Lan và Kinh Phong vào nơi cử hành tế thiên.

      Gia Cát Linh nhìn Nguyệt Lan cùng Kinh Phong ở bên trái và bên phải người nàng, thầm nghĩ hai người này tiến triển cũng quá chậm rồi, sớm chiều ở chung còn làm quan hện, ngay cả người ngoài như nàng cũng cảm thấy sốt ruột.

      Nghi thức tế thiên ở tế tế đàn ngoài Ngân Đô, sau khi Gia Cát Linh tới những quan viên khác cũng lục tục tới. Cuối cùng, Sở Kim Triêu cùng Chu Tuyết Tranh xuất .

      Tế ti bắt đầu nghi thức, chọn ngươi chuẩn bị tốt để chém giết súc sinh, đem máu tươi dùng để hiến tế. Chẳng qua là mệnh người bưng dụng cụ tiếp máu tươi cũng phải chú ý, phải là ngươi có bát tự thích hợp.

      “Tế ti, chọn được người phù hợp chưa?” Sở Kim Triêu hỏi.

      Tế ti gật đầu, “ chọn tốt, người là Thất vương phi, người là Thần phi nương nương.”

      Chu Tuyết Tranh cười. vì để người khác nghi ngờ nên nàng thương lượng riêng cùng tế ti, để nàng cùng Gia Cát Linh , nàng phải được nhìn thấy cận cảnh Gia Cát Linh bị phanh thây.

      “Tam nha đầu, Thần phi, hai người các ngươi ra .”

      Gia Cát Linh giao thế tử cho Nguyệt Lanđi ra song vai đứng cùng chỗ với Chu Tuyết Tranh.

      Hai cung nữ tiến lên thay lễ phục đặc chế cho các nàng, cuối cùng, tế ti lấy ra hai lọ thuốc, vẩy lên người hai người, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn con hổ cũng ghét loại mùi này thương tổn đến hai người họ.

      Gia Cát Linh nhìn hai lọ thuốc, khóe miệng giơ lên, trực giác cho nàng biết có điều kỳ quái.

      Tế ti đem lọ đưa cho nàng, cái kia đưa cho Chu Tuyết Tranh.

      “Thần phi nương nương, Thất vương phi, mời .”

      Gia Cát Linh thử chút, quần áo hiến tế buộc quá chặt, cánh tay nàng cử động được. Liên công công thấy thế lập tức lên giúp nàng.

      Giúp Gia Cát Linh vẩy thuốc xong ông lại chủ động giúp Chu Tuyết Tranh, Chu Tuyết Tranh từ chối, chỉ để tùy ông.

      Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Gia Cát Linh để ý nhìn Liên công công, Liên công công hơi hơi gật đầu, nàng nhận được liền yên tâm.

      Gia Cát Linh cùng Chu Tuyết Tranh chậm rãi tới gần lồng sắt nhốt mãnh hổ.

      Chu Tuyết Tranh thỉnh thoảng nhìn qua Gia Cát Linh , lại nhìn vào trong lồng sắt, trong mắt lên tia cười lạnh khó nén. Gia Cát Linh , hôm nay ngươi chính là thức ăn của chúng nó.

      Nàng sớm mua ngươi phục trách trông coi động vật này, lồng sắt nhìn như khóa nhưng ra lại có khóa, vật bên trong thực ra có thể dễ dàng lao ra. Vừa rồi lọ thuốc mà tế ti đưa cho Gia Cát Linh có pha trộn loại thuốc kích thích thú tính của chúng.

      Nàng dường như nhìn thấy Gia Cát Linh bị hổ đói ngạ mặt đất, cảnh bị chúng cắn đứt cổ. Chúng nó nhất định ăn luôn xương cốt của nàng vào trong bụng, là rất hả giận. Tiện nhân, ngươi nghĩ tới chính mình chết kiểu này chứ.

      Lúc hai người đến gần, lão hổ vốn vẫn nằm yên trong lồng sắt bỗng nhiên đứng lên, chúng nó đứng lên hết, qua lại bên trong lồng sắt, thỉnh thoảng phát ra thanh gầm khiến người ta sợ hãi.

      Ý cười mặt Chu Tuyết Tranh càng đậm, càng tới gần nàng lại càng hưng phấn. Tiện nhân, chết !

      Hai người càng đến gần, lão hổ ở trong lồng liền nhe răng trợn mắt đứng lên, lông cổ dựng thẳng lên, tiếng gào liên tiếp biểu thị nguy hiểm.

      “Thần phi nương nương, ngươi cười cái gì?” Gia Cát Linh tò mò hỏi, “Đây là chuyện đáng cười lắm sao?”

      Chu Tuyết Tranh liếc nàng cái, hừ lạnh , “Ngươi quản bản cung cười cái gì sao, việc đó liên quan đến ngươi.” Bản cung cười ngươi sắp chết đến nơi rồi.

      “Rầm!”

      Có con hổ cào cào vào cửa lồng sắt.

      Mau, cắn chết ả! Cắn chết ả! Trong lòng Chu Tuyết Tranh có mọt thanh hò hét. Hừ! Gia Cát Linh , ngươi xuống địa ngục cho ta !

      “Ngao!” tiếng gào làm người ta sợ hãi, lão hổ vừa rồi còn ở trong lồng bỗng nhảy lên cao, vụt tới.

      Cắn chết ả….

      A, sao lại thế này? Chu Tuyết Tranh còn chưa kịp phản ứng bị con hổ bổ nhào mặt đất, hai mắt con hổ màu đỏ gát gao nhìn chằm chằm vào nàng.

      Sao lại thế này?

      Chu Tuyết Tranh kịp tự hỏi, phải là Gia Cát Linh sao? Chỉ cử động nàng cũng dám, “Hoàng Thượng, cứu thần thiếp….”

      “Bảo vệ Hoàng Thượng!”

      “Mau cứu Thần phi!”

      Sau khi con hổ kia ra, mấy con hổ khác cũng nghênh ngang tới vây xung quanh Chu Tuyết Tranh. Lúc này Gia Cát Linh đứng ở chỗ rất xa, Kinh Phong bảo vệ nàng cùng Nguyệt Lan ở phía sau.

      “Ngao!” Con hổ nhào vào người Chu Tuyết Tranh gào tiếng, mấy con khác tự giác lui sang bên. Mấy thị vệ chần chừ tiến lên, trong lúc thế này ai dám lên.

      Con hổ cúi đầu ngửi cổ Chu Tuyết Tranh, dường như nó thích hương vị này liền nhịn được dùng sức cào cái, mặt nàng liền xuất vết máu.

      Mùi màu tươi lan tràn ở trong khí, mấy con hổ bên cạnh xôn xao đứng lên, muốn xông lên thưởng thức mỹ vị.

      “Ngao!” Con hổ kia rống lên tiếng, những con khác đành phải lui xuống.

      “Răng rắc!” Chu Tuyết Tranh cảm thấy cổ truyền đến trận đau nhức, chất lỏng ấm áp càng ngừng chảy ra.

      Phải chết sao? Nàng nghiêng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt của Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh cười như hoa nhìn nàng, Chu Tuyết Tranh, ngươi biết là Liên công công đổi thuốc của chúng ta. Nếu phải ta trước đó có phòng bị giờ phút này người nằm ở đó chính là ta. Thế nào? Mùi vị bị dã thú ăn thịt có dễ chịu ?

      Nàng gì, Chu Tuyết Tranh hoàn toàn đọc hiểu được vẻ mặt của nàng. Thua, lần này là thua .

      Gia Cát Linh , ngươi rốt cuộc là ai? Là người hay là quỷ? Vì sao mỗi lần ta đều thua trong tay ngươi, còn thua cách triệt để.

      Lần này Chu Tuyết Tranh chân chính cảm giác được cái chết tới gần, vạn vật trời đất, nàng nghe được chút thanh, nhìn thấy được thứ gì ngoại trừ gương mặt mang vẻ tươi cười của Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh , nếu được lựa chọn lần nữa ta lựa chọn cách xa ngươi ra, lựa chọn cả đời biết ngươi, lựa chọn sống đơn sơ yên ổn, như vậy ít nhất có thể sống lâu chút.

      giọt máu mặt nàng, đập vào mắt chính là cái miệng há to mang đầy máu tươi. Giờ phút này nàng thầm nghĩ nhanh chết , loại hoảng sợ này khiến nàng hoàn toàn sụp đổ.

      Con hổ lại muốn để nàng theo ý nguyện, cắn cái ở nơi này, lại cắn cái ở chỗ kia người nàng. Cắn làm sao mà mỗi lần đều nghe thấy tiếng kêu thảm tiếng. Cuối cùng nàng cũng kêu được nữa.

      Lúc này, dường như là chơi đùa xong rồi con hổ kia mới đón đồng bọn lại đây, để chúng tự tìm mỗi con chỗ, chuẩn bị ăn thịt.

      Tình cảnh mỗi lúc hỗn loạn hơn, mọi người chạy trối chết, sợ người tiếp theo rơi vào miệng hổ là mình.

      “A!”

      “A!”

      “A!”

      Tiếng kêu thê lương của Chu Tuyết Tranh càng ngừng quang quẩn trong trung, nàng nỗ lức đẩy chúng ra, nàng muốn nhìn thẩy biểu cảm của Gia Cát Linh lúc này, nàng phải nhớ kỹ để sau này có làm ma mới có thể tìm về.

      Đột nhiên tiếng kêu im bặt lại. Nửa khắc sau, chỗ nàng vừa nằm xuống chỉ thấy có bãi máu cùng đống xương trắng, còn có vải vóc bị xé rách.

      “Ngao!” Con hổ cầm đầu gầm tiếng, chúng nó cùng nhau phóng qua đám ngươi, chạy vào mà là bỏ chạy.

      “Đuổi theo!”

      biết là ai hô lên tiếng, mấy thị vệ choáng váng lúc này mới nhớ tới, cầm lấy lưỡi lê chạy vào trong rừng sâu, nhưng mà sao còn thấy được bóng dáng của chúng nó nữa.

      Sở Kim Triêu hạ lệnh tử hình người phụ trách trông coi ngay tại chỗ, tế ti sợ tới mức chân run lên, sao lại như thế này? Sao lại như thế? Chẳng lẽ mình lại đưa sai lọ thuốc rồi?

      Tế ti xoa cái trán đầy mồ hôi, như vậy cũng tốt, Thần phi chết ai biết được cũng tham dự vào mưu lần này.

      Gia Cát Linh đến bên cạnh Sở Kim Triêu, giọng , “Hoàng Thượng, nếu vẩy lên loại thuốc khiến chúng nó chán ghét vì sao bọn chúng còn có thể bất ngờ nhào vào Thần phi nương nương, có phải là thuốc bột có vấn đề hay ?”

      “Ý của Tam nha đầu là?”

      “Thần nữ đề nghị kiểm tra xiêm y của Thần phi nương nương xem có vấn đề hay .”

      “Thái y, xem thử đống quần áo kia có gì kỳ lạ hay .” Sở Kim Triêu với thái y.
      Chris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 336: Cùng sống cùng chết với Hoàng thành

      Tế ti thấy thế chân liền mềm nhũn ra, nếu có người đỡ chỉ sợ té lăn mặt đất.

      Thái y cẩn thận kiểm tra quần áo, sắc mặt biến đổi, “Hoàng Thượng, đây là loại thuốc bột kích phát thú tính của dã thú, căn bản phải là loại thuốc này.”

      “Tế ti, sao lại thế này?” Sở Kim Triêu trầm giọng hỏi.

      “Vi thần… Vi thần cũng !” Thân thể tế ti run rẩy nhìn Gia Cát Linh , “ Là Thất vương phi, nhất định là Thất vương phi đổi thuốc của Thần phi nương nương.”

      “Tế ti đại nhân, nhiều người đều nhìn thấy, vừa rồi bản Vương phi có từng đổi thuốc sao?” Gia Cát Linh lạnh như băng .

      có, quả có.”

      “Chúng ta đều nhìn thấy, Thất vương phi làm gì cả.”

      “Tế ti đại nhân, sao có thể trợn mắt dối, đổ oan cho Thất vương phi?”

      “Đúng vậy, coi chúng ta đều là người mù sao?”

      Những đại thần khác lập tức . tại Thất điện hạ có thể là người cuối cùng được ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, đương nhiên muốn nhanh chóng thể lòng trung thành.

      “Ta…. Ta…. Chính là do người đổi, nếu sao thuốc kia lại ở người Thần phi nương nương được.”

      “A?” Gia Cát Linh nheo mắt lại, chậm rãi đến trước mặt Tế ti, “Nghe ý của Tế ti thứ thuốc đó phải ở người bản Vương phi mới là đúng. Cũng chính là, hôm nay có người tính kế với bản Vương phi, muốn để ta vui thây trong miệng hổ. Tế ti đại nhân cũng tham dự chuyện này, đúng ?”

      , , vi thần có, vi thần cũng là bị người bức hiếp!” Tế ti cũng chống cự nữa, thẳng thắn thừa nhận, “Hoàng Thượng, Thất vương phi, là Thần phi nương nương bức thần phải làm như vậy. Nương nương nếu thần đồng ý giết chết cả nhà thần cho nên thần bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Cầu xin Hoàng Thượng thứ tội!”

      “Ngươi cái gì?” Sở Kim Triêu dùng sức đạp Tế ti cái, “Ngươi chuyện hôm nay là Thần phi cố ý tính kế với Tam nha đầu?” Giờ phút này lưng Sở Kim triêu đổ biết bao nhiêu mồ hôi lạnh. Nếu phải ở giữa có chuyện ngoài ý muốn giờ phút này chính Tam nha đầu mất mạng rồi.

      “Bẩm Hoàng Thượng, đúng là như vậy. Tội thần cũng là còn cách nào, xin Hoàng Thượng cho thần cơ hội. Thần dám nữa.”

      “Hừ! Ngươi đương nhiên dám, bởi vì trẫm cho ngươi cơ hội!” Sở Kim Triêu trừng mắt, “Người đâu, đưa vào trong núi sâu cho trẫm, cho tự sinh tự diệt!”

      Tế ti vừa nghe, nhất thời khóc rống lên, “Hoàng Thượng, được! Hoàng Thượng, thần biết sai rồi! Hoàng Thượng, tha cho thần lần này !” Vào trong núi sâu, kết cục chỉ có thảm hại hơn Thần phi.

      “Hoàng Thượng, nhanh đem hài cốt của Thần phi hạ táng thôi.” Liên công công nhắc nhở.

      “Hừ, hạ táng. Ả xứng đáng sao?” Sở Kim Triêu tức giận , “Người đâu, mau mang xương cốt của nữ nhân kia đến vứt trước ngọn núi!” Chuyện viên thuốc ông truy cứu rồi, còn độc ác như vậy cũng đừng trách ông khách khí.

      Mấy thị vệ tiến lên, nhặt xương cốt của Chu Tuyết Tranh, ném tới rừng cây như ném mấy cục đá.

      Bởi vì màn này mà nghi thức Tế thiên thể dừng lại, đợi thời gian khác rồi làm lại.

      Trở lại trong cung, Sở Kim Triêu hạ lệnh phát Hoàng lăng bị trộm, phái Sở Lăng Hiên trấn thủ Hoàng lăng, quyền thống lĩnh cấm quân giao cho Sở Lăng Hàn.

      Sở Lăng Hiên hung hăng ném thánh chỉ xuống mặt đất, cái gì đây? Dời trung tâm quyền lực của ? Sở Lăng Hàn là cái gì, cũng muốn đoạt quyền thống lĩnh cấm quân với ? Sở Kim Triêu, ông cứ chờ đó, bản Vương nhất định trở lại giết chết ông!

      cam chịu tất cả, cũng dám cãi lại mệnh lệnh, chỉ đơn gian thu xếp ít đồ dùng, Sở Lăng Hiên đến Hoàng lăng.

      Thất vương phủ. Gia Cát Linh cũng nhận được tin tức.

      “Chuyện này tốt, xem Sở Lăng Hiên còn làm xằng làm bậy bằng cách nào.” Kinh Phong vui sướng .

      Gia Cát Linh lại đồng ý, “Chưa chắc, Sở Lăng Hiên là người đạt được mục tiêu bỏ qua. Hoàng Thượng làm như vậy ngược lại có thể kích thích bất mãn của , khiến cho thực kế hoạch trước thời hạn. Ta lo là hồi phong ba nhanh chóng xuất ngay thôi.”

      “Tiểu thư, người giống như rất hiểu ?” Kinh Phong có chút khó hiểu, , tiểu thư giống như là hiểu hết suy nghĩ trong lòng của mọi người.

      “A.” Gia Cát Linh cười lạnh tiếng, còn có người hiểu Sở Lăng Hiên hơn nàng nữa sao?

      Mười năm phu thê, Nam chinh Bắc chiến, rồi đến cả những lúc gặp hoàn cảnh gian nan, chưa bao giờ rời bỏ . thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc giết người chớp mắt, còn có thể có người hiểu hơn so với nàng sao?

      Nàng quyết định tìm Sở Lăng Hàn, nhắc nhở y tăng cường đề phòng, chưa biết chừng Sở Lăng Hiên trở về nhanh thôi.

      Đêm đến, Sở Lăng Hiên ngửa đầu uống ly rượu vào miệng, cổ họng gay gắt, đối diện với là Diệp Thần.

      “Này, ta , Sở Lão nhân cho ngươi tới đây là có ý gì?” Diệp Thần bất mãn hô lên, “Còn tước binh quyền của ngươi, vậy phần thắng của ngươi có vẻ rất . Bản Điệnc chủ thấy vẫn nên giúp Sở Lăng Thiên tốt hơn.”

      Sở Lăng Hiên cười lạnh tiếng, “Ngươi chắc chắn rằng Sở Lăng Thiên để ý ngươi sao?”

      “Bản điện chủ cũng tin là có phản ứng gì. Thực ra cũng khác gì lời đồn… nghe rất để ý đến nữ nhân của , hay là bản Điện chủ dùng nữ nhân kia uy hiếp , ta tin là hạ mình.” Diệp Thần đột nhiên nhìn Sở Lăng Hiên cách bí , “Làn đó phá hủy chuyện tốt của ngươi, ta thực xin lỗi, sau đó có thực được ?”

      Sắc mặt Sở Lăng Hiên lãnh, gì. Hai ngày đêm đó dường nhu làm hao phí tất cả tinh lực của , cái lần chơi đùa đó khiến phải nằm úp sấp mãi, hoài nghĩ là mình dùng cả đời luôn rồi.

      Tay cầm lấy ly rượu run lên, Gia Cát Linh , ngươi giỏi, thù này bản vương nhất định báo! Bản vương nghĩ ra thủ đoạn tra tấn ngươi, rất hiếm có!

      “Xem ra là có.” Diệp thần cười ha ha hai tiếng, “Chỉ là nữ nhân thôi mà, có được thiên hạ nữ nhân muốn ít hay nhiều cũng đều có.”

      “Ta muốn ngươi giúp, ngươi có thể cho ta bao nhiêu người?” Sở Lăng Hiên đột nhiên hỏi.

      “Sao? Muốn trưc tiếp bức vua thoái vị? Bản điện chủ thích, ngươi muốn bao nhiêu người?”

      “Thực ra cấm quân vẫn còn trong tay của ta, tùy thời có thể khởi binh. Ta cần hai vạn người ở bên ngoài trấn thù, tránh cho việc đột nhiên có ngươi đột nhiên tiến vào cung.”

      “Hai vạn người?” Diệp Thần nhíu mày, bộ dạng khó xử, “Lục điện hạ, người cũng biết tại có rất nhiều nước cũng mượn người của Thánh Điện, cho nên quả thực rất cần người. Nước Tinh Long dùng phần năm giang sơn để làm trao đổi, cũng chỉ mượn được vạn người mà thôi.”

      phần tư gian sơn nước Lăng Nguyệt, hai vạn người.”

      “Này… Được rồi, ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ?” Diệp Thần ra vẻ như ngươi là người chiếm được tiện nghi hơn, “Khi nào động thù? Ta cần thời gian chuẩn bị.”

      “Bản vương cho ngươi thời gian năm ngày.”

      “Thời gian năm ngày cũng đủ.” Diệp Thần hướng ly rượu về phía Sở Lăng Hiên, “Hợp tác vui vẻ! Tân Hoàng bệ hạ.”

      “Điện chủ khách khí.”

      Khóe miệng Sở Lăng Hiên lên ý cười, năm ngày sau, nước Lăng Nguyệt rơi vào khống chế của .

      Ngày thứ năm, Gia Cát Linh mang Thế tử vào cung vấn an Sở Kim Triêu. Đến lúc trời chạng vạng tối, chuẩn bị ra khỏi cung lại nhìn thấy Sở Lăng Hàn hoang mang rối loạn chạy tới.

      “Phụ hoàng, Thất tẩu, Lục ca… Lục ca đánh vào rồi, mọi người ngàn vạn lần nên ra ngoài!”

      “Cái gì?” Tách trà Sở Kim Triêu cầm tay rơi xuống mặt đất, “Sở Lăng Hiên, lá gan ngươi lớn, trẫm còn chưa chết mà bức vua thoái vị! Lão Cửu, triệu tập cấm quân bắt phản quân, bất kể là ai tham dự phản loạn đều giết tha!”

      “Vâng, Phụ hoàng!” Sở Lăng Hàn phủ thêm áo giáp, vội vàng chạy ra ngoài.

      Cũng may Gia Cát Linh sớm nhắc nhở với y, có chuẩn bị, nếu khẳng định là rất nhanh tan tác.

      “Hoàng Thượng, thần nữ cũng xem thử.”

      Gia Cát Linh lo lắng, tốt xấu gì nàng cũng từng cùng với Sở Lăng Hiên chinh chiến vô số lần, đối với việc đánh nhau cũng có chút hiểu biết.

      “Tam nha đầu, đao kiếm có mắt, nếu như con bị thương trẫm biết ăn thế nào với Thiên nhi được.”

      “Hoàng Thượng, quốc gia hưng vong, dân thường phải có trách nhiệm. Nếu như tình hình ổn người có thể màn Thế tử trước, thần nữ sao đâu. Thần nữ chờ Thất gia trở về rồi.”

      “Vậy con cẩn thận.”

      Gia Cát Linh gật gật đầu, cũng may nhiều ngày nay nàng đem nhuyễn giáp tơ vàng mặc người, nghĩ tới Sở Lăng hiên hành động nhanh như vậy. Nàng gỡ thanh kiếm tường xuống, sau đó liền xông ra ngoài. Cả nhóm cung nữ, công công sợ tới mức chạy trốn khắp nơi.

      Từng cửa cung đều rơi vào công kích, nàng vào trong nội thành gần cửa Tây nhất. Binh sĩ thành liều chết chống cự. Sở Lăng Hàn đứng đầu tiên, xung phong cho binh sĩ.

      Nguy hiểm liên tục, Gia Cát Linh tới bên cạnh Sở Lăng hàn, “Cửu điện hạ, cứ như vậy cũng phải là biện pháp hay, cửa thành sớm hay muộn gì cũng bị mở ra.”

      “Thất tẩu, sao tẩu lại tới đây?” Sở Lăng Hàn vừa vừa kéo nàng đến nơi an toàn, “Tẩu mau trở về , nơi này rất nguy hiểm!”

      “Ta cũng là thành viên của Sở gia, nên chia lực lượng ra. Nhanh tìm ít dầu hỏa đến, trực tiếp vứt xuống dưới!”

      “Ta biết!” Sở Lăng Hàn quay đầu lại phân phó, “Nhanh chuẩn bị dầu hỏa!”

      Rất nhanh, thùng dầu hỏa được đưa lên thành, sau đó ngay lập tức được đổ xuống dưới. Dầu hỏa nhanh chóng từ thành chảy xuống dưới thành, quân phía dưới rốt cục cũng yếu bớt.

      “Thất điện hạ, tốt, tốt, cửa phía Đông bị công phá rồi!”

      “Cái gì?” Lòng Sở Lăng Hàn trầm xuống, “Cửa phía Đông có số người trấn thủ nhiều nhất, cửa thành cũng kiên cố nhất, vì sao lại bị công phá trước?”

      Nháy mắt Gia Cát Linh liền hiểu được, kéo Sở Lăng Hàn chạy xuống khỏi thành, chạy đến nơi rất xa mới dừng lại.

      “Thất tẩu, sao vậy?”

      “Bên trong cấm quân có người tạo phản. Chỉ sợ chỉ có cửa phía Đông mà những người trấn thủ ở mỗi cửa thành đều có thể có phản quân!”

      Hai người đều nghĩ mà sợ thôi, có lẽ phản quân mới vừa rồi ở ngay bên cạnh bọn họ, trong cảnh hỗn loạn đều có thể dễ dàng giết chết bọn họ.

      “Thất tẩu, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

      “Triệu tập bộ phận cấm quân mà người tin tưởng nhất, lui giữ nội thành! Ta giám sát những người khác tiếp tục trấn thủ ngoại thành.”

      “Thất tẩu, nơi đó có thể tất cả đều là phản quân!” Sở Lăng Hàn gì cũng cho nàng .

      “Yên tâm, ta có chừng mực!”

      Gia Cát Linh xông lên thành, quan tâm mà chém mười người dọc đường . Những người khác đều nghĩ nàng điên rồi, lại có thể động thủ với người nhà.

      “Bọn họ đều là phản quân! Bản vương phi lấy được danh sách, ai nằm trong danh sách đó hẳn là trong lòng các ngươi đều biết! Nếu các ngươi toàn lực chống đỡ sau này ta có thể cầu xin với Hoàng Thượng tha cho các ngươi mạng. Người ngu ngốc thể sống, tại bản Vương phi chém hết rồi.”

      Gia Cát Linh đứng thành, quần áo trắng bay lên, kiếm trong tay còn có máu xuống, cả người tản ra cỗ xơ xác tiêu điều, làm kinh sợ tất cả các tướng sĩ.

      “Vương phi nương nương, chúng tiểu nhân thề cũng sống cùng chết với Hoàng Thành.”

      “Được! Bản vương phi cùng các ngươi!”

      Thất nữ tử như nàng cũng sợ chết thủ thành của cấm quân nhất thời thu hồi ý niệm phản nghịch trong đầu, liều chết chống cự. Nhưng vẫn có bộ phận vẫn động đậy, bọn họ chỉ hy vọng Lục điện hạ nhanh chóng tiến vào chút, chấm dứt trận chiến này
      Chris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 337: Sở Lăng Thiên, nghĩ tới ngươi cũng tìm cái chết

      “Vương phi nương nương, được, thủ được!” phó tướng hô.

      “Rút lui vào trong thành!”

      Gia Cát Linh lập tức hạ lệnh.

      Sở Lăng Hiên tìm thánh điện mượn người, vũ lực so với cấm quân mạnh hơn đến mấy lần, hơn nữa có bộ phận cấm quân làm phải nên mấy cửa thành rất nhanh bị công phá, cấm quân thể rút lui đến nội thành.

      “Phụ hoàng, người trước !” Sở Lăng Hàn với Sở Kim Triêu, “Nơi này có nhi thần cùng Thất tẩu rồi.”

      “Các con liều chết chống cự làm sao trầm có thể chạy trốn?” Sắc mặt Sở Kim Triêu bình tĩnh. Dù sao cũng là người từng gặp qua sóng to gió lớn, “ ra trẫm muốn nhìn xem Sở Lăng Hiên có dám đem dao đến đặt lên cổ trẫm.”

      “Hoàng Thượng, nhất định làm vậy!” Gia Cát Linh trầm giọng , bởi vì kiếp trước làm như vậy.

      “Hàn nhi, Tam nha đầu, các con cần khuyên trẫm, ta ! Nếu trẫm thực chết ở trong tay nó cũng là mệnh! Là do trẫm dạy dỗ nó tốt, các con cần phải ngăn cản ta!”

      “Phụ hoàng….”

      “Cửu điện hạ, phản quân đánh tới nội thành.”

      “Phía đông bị đột phá!”

      Tin tức xấu liên tiếp đưa tới, lúc này Gia Cát Linh quyết định mang tiểu đội đánh rối phía sau, nhưng biện pháp này cũng chỉ có thể trì hoãn được ít thời gian mà thôi.

      Lúc hừng đông, phải quân hoàn toàn đánh chiếm nội thành. Giữa đại điện, Sở Lăng Hiên đặt đao kề cổ Sở Kim Triêu. Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Hàn cũng bị khống chế.

      “Giao ngọc tỷ ra ta để ông được toàn thây!”

      Ánh mắt Sở Lăng Hiên lạnh linhg, hoàn toàn mặc kệ người trước mặt là phụ thân của , ánh mắt lướt qua Sở Kim Triêu, nhìn long ỷ ở phía sau ông, ánh mắt mang theo tia nóng bỏng.

      “Là trẫm quá tin tưởng ngươi, ngươi đặt đao ở cổ ta, trẫm đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao? Trẫm chưa chết đến đoạt đồ của trẫm?”

      Sở Lăng Hiên nghiên gđầu quan sát rồi hừ lạnh tiếng, “Ông tốt với ra? Ông đối với ta còn chưa bằng nửa với Sở Lăng Thiên!” giương mắt nhìn Gia Cát Linh , “Ông biết ta thích nàng nhưng lại ban nàng cho Sở Lăng Thiên. Lại đưa việc buôn bán của Lục Vương phủ cho Thất vương phủ, việc này nên được tán thưởng?”

      “Tĩnh phi chết lâu như vậy ông vẫn nhớ mãi quên, lo lắng giữ gìn thi thể của bà ta. Nhiều năm như vậy ông có từng nhớ tới mẫu phi của ta ? Ông còn nhớ người có bộ dáng ra sao nữa ?”

      Sở Kim Triêu ngạc nhiên.

      “Sở Lăng Hiên, những điều này chỉ là cái cớ ngươi tự đưa ra cho mình mà thôi.” Gia Cát Linh đột nhiên lên tiếng, “ cần vì dã tâm của mình mà tìm đại vài lý do.”

      “Ngươi câm miệng!” Sở Lăng Hiên tới nắm lấy cằm của nàng, giống như muốn bóp nát nàng, “Bản vương đối đãi với ngươi thế nào? Ngươi lại mỗi lần làm cái gì với bản vương? nghĩ rới cuối cùng vẫn nằm trong bàn tay của ta? Ngươi có thể thoải mái mà tưởng tượng chút xem bản vương trừng phạt ngươi như thế nào? Hử? Bản bối….”

      “Sở Lăng Hiên, ngươi dừng tay” Sở Kim Triêu quát lớn, “Trẫm có thể đồng ý cầu của ngươi, nhưng trẫm có điều kiện.”

      “Ông dựa vào cái gì mà điều kiện với ta? Phụ hoàng, ông là hiểu rình cảnh tại của các ngươi chứ?”

      “Vậy ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ tới lấy được ngọc tỷ truyền ngôi.”

      Sở Lăng Hiên giương lên khóe miệng, “ điều kiện của ông.”

      “Thả chúng !”

      Sở Lăng Hiên nhìn Sở Lăng Hàn cùng Gia Cát Linh , “ có thể, nhưng nàng được.”

      “Ai ôi, Lục điện hạ, đừng dây dưa nữa, nhanh chuẩn bị tốt để đăng cơ thôi, cái ngọc tỷ thôi mà, bản điện chủ tặng ngươi cái. Ngươi là hoàng đế, chỉ cần ngươi là được, mau động thủ , tránh đêm dài lắm mộng.” Diệp Thần ở bên cạnh giục , điều làm sốt ruột là phần tư lãnh thổ nước Lăng Nguyệt, “Đăng cơ trước rồi động phòng hoa chúc, ngày tốt cảnh đẹp bản điện chủ cũng thèm muốn.”

      “Điện chủ có lý. Phụ hoàng, xin lỗi.”

      Giơ tay chém xuống, “Leng keng” tiếng, kiếm Sở Lăng Hiên gãy thành hay đoạn, giây tiếp theo cây đao liền đặt cổ .

      “Thất gia!”

      “Thất ca!”

      “Thất điện hạ!”

      “Thiên nhi!”

      Ngươi đột nhiên xuất khiến những người trong điện mừng . Thân thể Sở Lăng Hiên cứng đơ, cử động cũng dám, vì sao, chỉ còn chút nữa.

      “Sở Lăng Thiên, nghĩ tới ngươi cũng tìm cái chết!” Sở Lăng Hiên cười lạnh .

      “Ai chết vẫn chưa biết.” Sở Lăng Thiên nhàng dùng sức, kiếm cổ Sở Lăng Hiên lập tức rạch đường, “Người của các ngươi bị thanh trừ hết.”

      “Sở Lăng Thiên, đừng kích động, đừng kích động quá!” Diệp Thần lập tức , “Các ngươi tốt xấu gì cũng là huynh đệ, như vậy tốt lắm đâu.”

      Diệp Thần vừa vừa tới gần Gia Cát Linh , chướng bổ tới phía nàng. Sở Lăng Thiên lập tức buông Sở Lăng Hiên ra, lách mình phóng tới.

      Diệp Thàn cũng bị trúng chưởng, kéo Sở Lăng Hiên đứng giữa phòng nhanh chân bỏ chạy còn thấy bóng dáng.

      “Đuổi theo cho trẫm!” Sở Kim Triêu hạ lệnh, “Đào ba thước dưới đất lên cũng phải tìm ra Sở Lăng Hiên cho trẫm!”

      “Linh nhi, có sao ?” Sở Lăng Thiên đau lòng kéo nàng vào trong lồng ngực, gắt gao ôm lấy nàng, y quay về chậm chút biết xảy ra chuyện gì nữa.

      Gia Cát Linh lắc đầu, đầu chôn vào trong ngực y, tham lam hít lấy hơi thở lâu rồi thấy của y.

      “Chờ ta.”

      Rất nhanh, Sở Lăng Thiên lần nữa chỉnh đốn cấm quân, bố trí việc sửa chữa hoàng thành. Tất cả bọn phản quân đều bị xử lý toàn bộ.

      Lần này Sở Lăng Hiên cùng Thánh Điện đều bị thiệt hại nặng, trong khoảng thời gian ngắn có hành động gì được. Ngân Đô có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi lấy sức, Sở Lăng Hiên nhất địn kéo quân trở lại.

      Tiền tuyến chiến căng thẳng, đêm đó Sở Lăng Thiên trở về cũng biết bước tiếp theo Sở Lăng Hiên cùng Diệp Thần làm cái gì.

      Nhìn thấy đôi mắt sáng quắc của Sở Lăng Thiên dính người Gia Cát Linh , Sở Kim Triêu tức giận , “Sương phòng cách vách, ngươi có thể dùng….”

      sớm.”

      Sở Lăng Thiên ôm lấy Gia Cát Linh , như gió xoáy phóng vào phòng bên cạnh. Sở Kim Triêu mở lớn miệng, ta là cha của ngươi, tốt xấu cũng gì cũng chú ý đến hình tượng chút chứ.

      Đóng cửa lại, nụ hôn của Sở Lăng Thiên kéo đến tới tấp làm cho Gia Cát Linh có sức lực để thở. trận môi lưỡi dây dưa triền miên qua Sở Lăng Thiên mới vừa lòng mà dừng lại.

      “Linh nhi, nhớ ta ?”

      “Nhớ.” ràng là phu thê, nghe được lời dạng này của y Gia Cát Linh vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

      Sắc mặt ửng đỏ càng thêm kích thích Sở Lăng Thiên, “Vi phu cũng nhớ nàng, mỗi đêm đều nhớ nàng, muốn đem nàng đặt ở dưới thân, nhớ tiếng kêu của nàng.”

      “Lưu manh!” Gia Cát Linh che mặt, khuôn mặt xấu hổ đến mức mồ hôi chảy ra.

      “Được, vậy vi phu nhớ đến nữ nhân khác vậy!”

      “Chàng dám!”

      “Đến đây, vi phu cho nàng thấy ta càng lưu manh hơn!”

      Vừa vừa ôm lấy nàng ngồi cuối bàn phóng lên giường, cả thân thể đè lên, lại trận hôn triền miên nồng nhiệt, hôn đến lúc nàng thở gấp mới dừng.

      “Vật , mỗi ngày mỗi buổi vi phu đều nhớ nàng đến ngủ được.”

      “Xoẹt xoẹt!” Quần áo bị xé thành mảnh đáng thương,trước ngực mảng tuyết trắng khiến cho mỗi tế bào trong người Sở Lăng Thiên đều sôi trào lên.

      Bàn tay to dán lên nơi mềm mại của nàng, dùng sức nhào nặn, rồi chậm rãi di chuyển xuống dưới, hoa kính của nàng sớm ẩm ướt chịu nổi.

      “Xem ra Linh nhi cũng muốn vi phu lắm rồi.”

      Động thân vào.

      “Quả nhiên là rất chặt….”

      Sở Lăng Thiên vội vàng luật động, mùi vị tốt đẹp này khiến y nhịn được gầm .

      Cảm nhận được lửa nóng cùng cứng rắn của y, lúc này Gia Cát Linh mới tin tưởng là y trở lại. trở lại, ngay tại trong thân thể của mình. Nàng nâng thân thể lên , muốn cùng y kết hợp chặt chẽ chút.

      “Tiểu tinh!”

      Y ôm lấy thân thể của nàng, xoay người dậy, hai người ngồi đối mặt nhau, hoàn toàn xâm nhập khiến cho thân thể nàng run lên chút.

      “Có phải muốn như vậy hay ? Hử?”

      Gia Cát Linh nhìn y, thẹn thùng cúi mặt, thân thể gắt gao dán chặt vào y.

      Cảm giức được nàng càng chặt, y rất nhanh phóng ra chính mình.

      Gia Cát Linh mềm nhũn, cảm giác được của y đặt trong thân thể nàng lại cứng lên.

      “Còn?”

      lần thôi sao? Ít nhất phải mười lần….”

      Mười lần? gia Cát Linh đảo cắp mặt, rồi lại nhanh chóng rơi vào tay giặc. Nàng dùng sức cắn môi cho mình phát ra thanh, bởi vì Sở Kim Triêu cùng Sở Lăng Hàn ở ngay phòng bên cạnh.

      “Linh nhi, kêu lên , ta thích nghe!” Sở Lăng Thiên ra lệnh.”

      !” Nàng nghiêng đầu sang bên, như vậy chẳng phải là xấu hổ chết sao? Sau này nàng làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt bọn họ.

      Thấy nàng chịu vào khuôn khổ Sở Lăng Thiên cố ý tăng nhanh tốc độ, mỗi mỗi lần vào đều xâm nhập rất sâu khiến nàng tự giác mà tràn ra thanh mê người. Có cổ vũ này của nàng, u càng thêm có sức lực.

      Cuối cùng vẫn đến mười lần, chỉ bảy lần mà thôi. Thời điểm hai người tách nhau ra trời tối rồi. Đương nhiên, bọn họ ngoại trừ chuyện này giữa những lúc nghỉ ngơi đem mấy chuyện xảy ra trong thời gian này qua lần. Sở Lăng Thiên nghĩ tới trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy.

      Sở Lăng Thiên phân phó cung nữ chuẩn bị nước tắm cũng hai bộ quần áo, hai người cùng nhau tắm rửa. Sở Lăng Thiên thiếu chút nữa lại nổi dục vọng, buổi tối y phải rời nên Gia Cát Linh sống chết đồng ý, lúc này y mới từ bỏ.

      Sau khi hai người mặc chỉnh tề ngự phòng chuẩn bị tốt thức ăn, trong đó có hai bát canh bổ thân thể.

      Sở Kim Triêu nhìn hai người cách mờ ám, thầm than người trẻ tuổi thân thể tốt, chính ông khi còn trẻ cũng từng điên cuồng như vậy, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Nghĩ đến Sở Lăng Hiên tâm tình của ông lại trầm trọng, chuyện ông lo nhất rốt cục cũng xảy ra, đứa con ruột thịt của ông lại có thể buộc ông thoái vị.

      Gia Cát Linh cúi đầu, giống như toàn bộ thế giới chê cười chính mình.

      Sở Kim Triêu đành phải ra ngoài, chỉ để lại hai người bọn họ.

      Cơm nước xong Sở Lăng Thiên muốn . Y để quân đội mình mang về lại Ngân Đô để ngừa Sở Lăng Hiên quay trở lại. Gia Cát Linh đưa rời khỏi Ngân Đô, lưu luyến rời mà hôn ngừng.

      “Linh nhi, ta rất nhanh trở về, chờ ta.”

      “Chàng phải bảo trọng!”

      Trở lại Thất vương phủ, Kinh Phong cùng Phá Trận băng bó vết thương, thời điểm Sở Lăng Thiên tiến cung bọn họ cũng trợ giúp, hai người đều bị thương, chẳng qua là có gì đáng ngại.

      Đại phu băng bó cho Kinh Phong, Nguyệt Lan lại băng bó cho Phá Trận. Kinh Phong phẫn nộ nhìn vẻ mặt đắc ý của Phá Trận, nắm tay kêu răng rắc, khỏi phát hỏa với đại phu, “Ông chút được hay , đau chết mất!” Y chỉ vào Nguyệt Lan, “Ngươi, lại đây giúp ta!”

      “Lên cơn thần kinh gì chứ!” Nguyệt Lan tức giận trừng mắt liếc Kinh Phong cái, “ thấy Phá Trận bị thương nặng hơn ngươi sao? Đau chút ấy cũng chịu được đâu phải là nam nhân?”

      “Ngươi lại ta phải là nam nhân?” Kinh Phong nghiến răng nghiến lợi , “ là nam nhân sao? A, tiểu thư, người trở lại?”

      “Tiểu thư, người rốt cuộc trở lại.” Nguyệt Lan bỏ lại Phá Trận, bổ nhào vào bên cạnh Gia Cát Linh , Tiểu Điệp cùng nhào tới.
      Chris thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 338: Nóng ruột ăn hết đậu hũ

      “Thất gia rồi, Kinh Phong, Phá Trận, các ngươi sao chứ?” Gia Cát Linh hỏi.

      sao!”

      “Có việc!”

      Nguyệt Lan lại trừng mắt liếc Kinh Phong cái, “Bị Thương thế này có thể có chuyện gì?”

      Tiểu Điệp tiếp nhận tiểu Thế tử trong lòng Gia Cát Linh , qua bên chăm sóc cho nó. Nàng cứ cảm thấy Nguyệt Lan và Kinh Phong là lạ, hai người luôn thể nhịn được mà cãi nhau. Nhưng mà bọn họ cãi nhau cũng quái lạ quá, có thể là liếc mắt đưa tình có lẽ hợp hơn.

      “Ta mặc kệ, ta muốn ngươi băng bó cho ta!” Kinh Phong hét lên.

      “Chờ ta giúp Phá Trậ xong .”

      Kinh Phong vừa nghe, đắc ý tới uống trà, lại nhận lấy ánh mắt xem thường của Phá Trận.

      Gia Cát Linh cười mà , có thể Thất vương phủ rất nhanh có rượu mừng, nghĩ vậy tâm tình của nàng cũng tốt lên.

      Băng bó cho Phá Trận xong Nguyệt Lan lại băng bó cho Kinh Phong. Khi làm xong xuôi Kinh Phong lại muốn đưa nàng trở về phòng. Bất đắc dĩ Nguyệt Lan phải đồng ý , nàng cũng lo lắng miệng vết thương lại nứt ra.

      Phá Trận lắc đầu, thở dài , “Tình luôn làm cho con người ta choàng váng đầu óc.”

      Gia Cát Linh tiếng, nhịn được cười , “Ngươi biết cái gì gọi là tình sao?”

      “Tiểu thư, tuy rằng thuộc hạ chưa được gặp qua, nhưng mà cũng có nghe qua rồi. Là loại cảm giác khiến con người ta muốn ngừng mà ngừng lại được, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy đối phương, nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu giống như bị mèo cào vậy. Còn có thể khiến cho người ta mất hồn mất vía, Kinh Phong chính là như vậy, thường xuyên ngồi ngẩn người, nhìn thấy Nguyệt Lan liền nhịn được mà khi dễ nàng ấy.”

      “Ngươi đúng là hiểu ít đấy.” Gia Cát Linh thừa nhận những gì Phá Trận đều đúng, “Nhưng ma, tình so với tưởng tượng của ngươi đẹp hơn rất nhiều, chờ ngươi gặp được hiểu.”

      “Vẫn là nên, thuộc hạ cũng có tâm tư giành cho nữ tử, càng có tâm tư mà chăm sóc cho con cái. mình vẫn tốt hơn.”

      Chăm sóc con cái? Gia Cát Linh đầu đầy hắc tuyến. thầm nghĩ đại ca ngươi cũng lo nghĩ quá xa , ngay cả việc thích người còn có mà nghĩ đến con cái.

      Bên kia, Nguyệt Lan dìu Kinh Phong lần mò trong đêm. Nguyệt Lan nghĩ thầm, kỳ quái, sao đèn lồng lại sáng, tối như mực thế này đúng là dọa người.

      “A, Nguyệt Lan, nàng xem, đó là cái gì? Đúng là dọa người!” Kinh Phong vừa kêu vừa dựa vào bên người Nguyệt Lan.

      Nguyệt Lan tới nhìn, chẳng qua chỉ là nhánh cây mà thôi. Nguyệt Lan thở phì phì , “Kinh Phong, đại hiệp mà lại sợ nhánh cây, có phải là nam nhân hay vậy?”

      “Nàng…” Kinh Phong tức giận, “Vậy cho ngươi nhìn xem ta có phải là nam nhân hay !”

      Trong bóng đêm, chuẩn xác mà tìm được môi Nguyệt Lan, hôn xuống, lưu loát mà gặm cắn.

      “A! Vô lại!” Bị tập kích đột ngột, Nguyệt Lan xấu hổ, dùng sức đẩy Kinh Phong ra, đánh cái lên miệng vết thương của , dường như còn chưa hết giận mà còn cho thêm cái tát, “Ta… Ta mách tiểu thư!”

      Nguyệt Lan vừa khóc vừa dùng sức chà miệng mình, giống như bỏ trốn mà chạy ra ngoài. Kinh Phong thối tha, lại dám cắn ta, ta muốn mách tiểu thư!

      Động tác chà môi của nàng khiến Kinh Phong đau lòng, chẳng lẽ nàng chán ghét mình? Kinh Phong hung hăng tát vào má bên kia của mình cái tát, “Ai bảo kích động, ai bảo ngươi kích động! Dọa nàng chạy mất rồi!”

      “A!” Lúc này Kinh Phong mới cảm thấy được miệng vết thương bị rách, máu tươi lại trào ra, “Đau quá.” cầm chặn miệng vết thương lại, nghiêng ngả lảo đảo trở về phòng. Nhớ tới bộ dáng khóc lóc của Nguyệt lan, tròng lòng đau đớn trận, có khi nào nàng để ý đến mình hay .

      Nguyệt Lan vừa khóc vừa chạy trở về phòng mình, cũng với Gia Cát Linh , loại chuyện này quả là rất khó mở miệng. Chỉ có chính nàng bết, vừa rồi lúc Kinh Phong hôn nàng trong lòng nàng có tia vui mừng. Nhưng mà, đầu đuôi hôn mình là có ý định gì chứ? Để cho người khác nhìn thấy nhất định chê cười nàng. Hơn nữa, kỹ thuật còn kém như vậy, miệng của nàng bây giờ vẫn còn rất đau, có chỗ còn bị rách da nữa.

      “Nguyệt Lan, miệng của tỷ làm sao vậy?” Tiểu Điệp nhìn thấy nàng, quan tâm hỏi.

      “Bị con heo cắn!” Nguyệt Lan tức giận .

      “Heo?” Tiểu Điệp gãi đầu, nghi hoặc nhìn Nguyệt Lan, “Trong Vương phủ có heo mà.”

      “Kinh Phong là con heo kia!” Dù sao Tiệp Điệp cũng đơn thuần như nước, cái gì cũng đều hiểu, cho nàng cũng chả sao, nên để nghẹn ở trong lòng mình để rồi khó chịu.

      “A?” Tiểu Điệp kêu lên sợ hãi. “Kinh Phong lại có thể cắn tỷ? đúng là đáng giận mà! Muộ đây cũng muốn cách xa chút, tránh cho lại cắn muộ!” Tiểu Điệp căm giận .

      Bò lên giường, Gia Cát Linh mới cảm giác được bủn rủn cả người. ngày đoàn tụ ngắn ngủi lại khiến nỗi nhớ nhung càng sâu thêm, nàng hận thể lập tức chấm dứt trận chiến ngoài kia, quay về những ngày như trước kia.

      Tiểu Thế tử ngủ ở bên cạnh nàng, thịt mũm mĩm khiến người ta mến. Nó mở to mắt, cười khanh khách với nàng, tay với tới bắt lấy tóc nàng chơi đùa. Tiểu Thế tử coi nàng như người đáng tin cậy nhất, mặc kệ như thế nào, hai người cũng nuôi nó lớn lên. Bây bảo nàng đưa nó đến nước Nam Chiếu quả nàng nỡ.

      “Bé cưng, ngủ .”

      Gia Cát Linh nhàng vuốt sau lưng nó. Thế dần ngủ, nàng lại càng ngày càng thanh tỉnh. Nàng muốn tới nước Đông Lan xem thử ở đó có ngoại tổ phụ của Sở Lăng Thiên hay . Nàng cảm thấy được nước Đông Lan xảy ra chuyện rồi, nếu sao lại có thể khởi binh đánh nước Lăng Nguyệt được chứ. Huống hồ, còn biết tướng quân là Sở Lăng Thiên.

      Ngày hôm sau, Gia Cát Linh rời giường. Nguyệt Lan, Kinh Phpng, Tiểu Điệp, Phá TRận rời giường hết, ngồi ở trong sân.

      Phát thấy Nguyệt Lan khác thường, nàng hỏi, “Nguyệt lan, miệng của ngươi bị sao vậy?”

      “Bị Kinh Phong cắn!” Tiểu Điệp đáp, “Kinh Phong, ngươi mau giải thích cho ràng với tiểu thư , vì sao lại cắn Nguyệt Lan? Tỷ ấy có lòng tốt băng bó vết thương cho ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn!”

      Nguyệt Lan cùng Kinh Phong xấu hổ thôi, Nguyệt Lan hung hăng liếc Kinh Phong cái, “Tiểu thư, người ngồi , nô tỳ tới phòng ăn xem thử chuẩn bị cái gì ăn.” xong, nàng đỏ mặt như trốn chạy mà rời .

      Phá Trận cùng Gia Cát Linh nghe ra được ý sâu xa bên trong, cũng e dè mà cười rộ lên. Phá Trận còn khoa trương hơn nữa, vừa cười vừa đập vào bàn.

      được phép cười!: Kinh Phong hét lên với Phá Trận, “Chuyện đáng để cười như vậy sao?”

      “Ai,” Phá Trận lắc đầu, tay khoác lên vai Kinh Phong, “Nóng vội ăn hết được đậu hũ đâu, nhưng mà ngươi bước được bước đầu tiên rồi, tốt lắm.”

      “Đừng đụng vào ta!” Kinh Phong hất tay xuống, “Đến lượt ngươi, nhất định còn bằng ta nữa đấy.”

      “Ngươi cũng qua khinh thường ta rồi! Nếu ta mà là ngươi sớm thu phục được rồi!”

      Tiểu Điệp mờ mịt nhìn bọn họ, “Các ngươi cái gì vậy?”

      Gia Cát Linh cười cười, “Trẻ con, nên bị bọn họ dạy hư.”

      Dùng bữa sáng xong, Gia Cát Linh tìm Kinh Phong và Phá Trận, cùng nhau bàn bạc về chuyện đến nước Đông Lan. Chỗ đó, nàng phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm được. Quyết định cuối cùng là, Ngụy Thành cùng Kinh Phong cùng nàng tới nước Đông Lan, Phá Trận ở lại Thất vương phủ. Tiểu thế tử tạm thời đưa đến Cửu Vương phủ nhờ Mộc Tê chăm sóc giùm.

      Lo lắng đến thương thế của Kinh Phong, cho nên nghỉ ngơi ngày mới xuất phát.

      Kinh Phong thu dọn đồ đác, chỉ thấy bóng người tiến vào. Thấy là ai kinh phong liền tràn đầy vui mừng, “Là nàng? Ngày đó, thực xin lỗi.”

      Nguyệt Lan cúi đầu, gì, đưa lọ thuốc ở trong tay, để lại câu đúng giờ dùng thuốc rồi đỏ mặt chạy mất.

      Kinh Phong cười tủm tỉm cất bình dược vào, trong lòng ngọt như mật. có chút hối hận khi chủ động xin đánh giặc ở nước Đông Lan. Nếu ở lại Vương phủ, chừng…. Hắc Hắc. Coi như hết, trước hết vẫn nên giúp gia cùng tiểu thư làm tốt mọi chuyện , dù sao bọn họ có lấy nhau cũng đều do chủ tử quyết định.

      Bọn họ phải tránh những nơi trở thành chiến trường, phải đường vòng, hẻo lạnh hơn đường bình thường, cho nên thời gian đến nước Đông Lan so với dự kiến chậm mất vài ngày.

      “Tới rồi tới rồi, đường cứ thấy ngươi nhìn chằm chằm vào cái bình rồi cười ngây ngô, có cái gì buồn cười sao?” Ngụy Thành khinh bỉ .

      “Ngươi biết cái gì.” Kinh Phong thận trọng cất bình dược vào trong, lại bắt đầu cười ngây ngô.

      “Hết thuốc chữa.”

      “Đó là của Nguyệt Lan tặng.” Gia Cát Linh vạch trần.

      “Tiểu thư…”

      “A ~ a~ a~” Ngụy Thành chen vào vài tiếng a, thảo nào lại có bộ dáng như vậy.

      Kinh thành nước Đông Lan bị giới nghiêm, ba người phải vất vả bằng nhiều cách mới vào được trong thành. Trước khi vào thành, ba người đều thay đổi bộ dạng. Gia Cát linh giả trang thành công tử, Ngụy Thành và Kinh Phong hóa trang thành nữ tử. Nhìn qua giống như là công tử mang theo hai hồng nhan tri kỷ du ngoạn, thể nào gây được chú ý. Trong thành, lời bàn tán thảo luận xoay quanh chuyện về Công chúa Mộ Vân.

      Tìm khách điếm bí mật ngủ lại, Kinh Phong và Ngụy Thành ở gian phòng, Gia Cát Linh gian phòng cách vách.

      Tới thời gian dùng bữa, ba người cố ý đến sảnh lớn, nơi này thường có thể nghe được tin tức mới nhất.

      Quả nhiên, vừa mới ngồi xuống nghe thấy có người say sưa bàn luận chuyện Liên gia.

      “Các ngươi xem, có phải Hoàng Thượng của chúng ta điên rồi ? Lại có thể truyền ngôi vị cho Công chúa. Ngôi vị Hoàng đế từ xưa đến này đều truyền nam truyền nữ, chuyện này là kỳ quái.”

      “Ta thấy Công chúa cũng sao cả, ai có thể mang đến cuộc sống bình yên cho dân chúng ta liền ủng hộ người đó!”

      thể như vậy được. Công chúa dù sao cũng là nữ nhân, sau này giang sơn nước Đông Lan chẳng phải đổi họ sao? ta vẫn cứ ủng hộ Thái tử.”

      “Chúng ta cũng vô dụng, đại ca của ta là em vợ của người hầu trong cung chuyện này đến tám, chín phần mười, Công chúa Mộ Vân rất nhanh trở thành Nữ hoàng đầu tiên của nước Đông Lan.”

      Lúc này, ngoài cửa tiến vào đội quan binh, nhìn thấy bọn họ, mấy người vừa rồi còn liền vòng qua đề tài khác, “Đào hoa lâu lại tới mấy nương mới nữa, chúng ta tới vui vẻ chút chứ?”

      “Vậy nhất định phải tới, lâu nương nào mới cho nên lâu nay đều thấy chán!”

      sợ cọp mẹ nhà ngươi biết sao?”

      “Hừ! Biết thế nào, lần trước gia muốn hưu nàng, nàng sợ tới mức phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, còn muốn lấy ra mấy thứ của hồi môn, bảo ta cầm lấy tìm nữ nhân mà chơi đùa.”

      “Lợi hại, hôm nay ta cũng trở về thử lần!”

      Mấy người xong liền đứng dậy, khẩn cấp rời khỏi khách điếm. Gia Cát Linh nháy mắt với Ngụy Thành cái, Ngụy Thành ngầm hiểu, liền đuổi theo , rất nhanh trở lại.

      “Tiểu thư, toàn bộ đều cắt hết rồi!”

      “Làm cho gọn gàng!” Gia Cát Khích lệ.

      “Ngươi làm gì?” Kinh Phong nghi hoặc hỏi.

      “Hắc hắc.” Ngụy Thành cười hiểm hai tiếng, chậm rãi tới gần Kinh Phong, “Nếu ngươi dám đối xử tốt với Nguyệt Lan, tiểu thư cũng cho ta cắt của ngươi.”

      Kinh Phong phục hồi lại tinh thần, theo bản năng mà khép hai chân lại, “ dám, dám! Tiểu thư, thuộc hạ lòng.” Gia, hóa ra cuộc sống mỗi ngày của người đều dưới uy hiếp như thế này, thuộc hạ rất sùng bái người!

      Ừ hừ!” Gia Cát Linh nhíu mày, như muốn , ngươi thử xem.

      Cơm nước xong, Gia Cát Linh bảo Ngụy Thành dò hỏi cách tiến cung. Ngay cả việc vào kinh thành cũng khó khăn như vậy, tiến cung lại càng khó hơn. Nửa đêm, Ngụy Thành mua được gánh hát ngày mai vào cung diễn hí khúc, bọn họ có thể xen lẫn vào trong đó để vào.
      Chris thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 339: Cả nước Đông Lan đều nghe theo ta

      Hoàng cung nước Đông Lan, phủ Công chúa. nữ tử áo váy hoa đứng ở trong điện, mặt của nàng mang chiếc mặt nạ màu đen, đứng trước mặt nàng là nam nhân, chính là Diệp Thần.

      “Ngân Đô của nước Lăng Nguyệt tạm thời các ngươi vào sao?” Liên Mộ Vân hỏi, thanh của nàng giống như bà lão già nua, khàn khàn khó nghe. Trận hỏa kia thiếu cháy nàng khiến nàng hoàn toàn thay đổi, chỉ có thể mang theo mặt nạ. Cổ họng cũng vì lần đó mà bị phá hủy, mỗi lẫn nghe thấy thanh của chính mình đều nhịn được mà cảm thấy nuồn nuôn.

      “Tổn thất hai vạn người của Thánh Điến! Ai biết Sở Lăng Thiên lại đột nhiên xuất , vỗn muốn bắt nữ nhân của chơi đùa mổ chút, bộ dáng kia hẳn là chơi đùa rất vui.” Nhớ tới Gia Cát Linh , bên miệng Diệp Thần lên mọt tia cười nghiền ngẫm.

      “Ngươi Gia Cát Linh ?” Hai mắt Liên Mộ Vân toát lên sắc lạnh, cái tên này nàng vẫn giấu ở trong lòng, nghĩ tới bị Diệp Thần nhắn đến.

      “Ngươi biết nàng?”

      “Đương nhiên!” Trong mắt Liên Mộ Vân phát ra sát ý, “bản công chúa làm tất cả mọi chuyện cũng đều là vì ả ta! Bởi vì ả mà ta mới có thể biến thành như bây giờ, người ra người, quỷ ra quỷ. Bởi vì ả mà giọng của ta mới có biến thành như vậy. Bởi vì ả mà mẫu hậu của ta mới chết! Bởi vì ả mà biếu cả có hứng thú với ta! ả là người mà đời này ta hận nhất, hận thể nghiền cả xương ả thành tro!

      Diệp Thần ngạc nhiên, thể tưởng tượng được giữa hai người họ lại có ân oán như vậy. Xem ra nữ nhân kia rất có bản lĩnh, làm loạn đến tận nước Đông Lan.

      “Nước Đại Mạc tuyến chiến với nước Lăng Nguyệt, chờ tới nước Đông Lan.” Diệp Thần chuyển chủ đề, cùng nữ nhân nhắc tới tình địch cảu nàng là chuyện rất sáng suốt.

      “Ta biết! Đại ca cùng phụ hoàng, Thái thượng hoàng đều bị ta giam lỏng, nhưng mà lão già kia vẫn chịu giao ra binh phù, thấy! có binh phù ta có cách nào để điều binh!”

      “Cái này rất đơn giản, tìm lý do thể xuất binh!”

      “Biện pháp gì?”

      “Bản điện chủ tìm người giả trang thành quân đội nước Lăng Nguyệt, tập kích vào nước Đông Lan. Như vậy phải là có lý do xuất binh rồi sao?”

      “Ngươi đúng!”

      Liên Mộ Vân đến gần Diệp Thần, cả thân người đều ngã vào người , “Thần, xong chính rồi chúng ta đến chuyện khác ?”

      Trong mắt Diệp Thần lên tia chán ghét, đẩy nàng ra, “Ta còn có việc, làn sau .” Liên Mộ Vân trọng tâm, có chỗ để dựa vào liền ngã nhào mặt đất.

      Nàng bỗng nhiên đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Thần. “Có phải ngươi cũng ghét bỏ ta hay ? Từ sau khi ngươi nhìn thấy nữ nhân kia liền ghét bỏ ta, đúng hay ?”

      “Vân, ngươi hiểu lầm rồi, ta thực có việc.” Diệp Thần vừa vừa tránh Liên Mô Vân dựa sát vào thân thể. Tuy rằng có đôi khi cũng thích đổi khẩu vị, nhưng khẩu bị nặng như vậy thể chịu nổi.

      “Ngươi , nhớ chuyện đồng ý với ta! Bên kia ngươi làm thỏa đáng ta lập tức xuất binh! Nhớ được làm Sở Lăng Thiên bị thương, ta cần huynh ấy! Lần sau nhớ bắt Gia Cát Linh tới đây cho ta.”

      dám, dám!” Diệp Thần giống như trốn mà rời .

      Sáng sớm ngày hôm sau, Gia Cát Linh lẩn vào vài người trong gánh hát để vào cung. Tình hình nguy hiểm như thế biết còn gọi gánh hát vào cung làm gì. Tới trong cung, mấy người họ liền lập tức tách ra khỏi gánh hát, biết Ngụy Thành tìm được từ đâu mấy bộ quần áo. Gia Cát Linh giả làm cung nữ, Ngụy Thành cùng Kinh Phong giả làm công công theo phía sau nàng. Sau đó bọn họ nghênh ngang vào trong cung, vậy mà chả có ai ngăn bọn họ lại.

      Nơi Gia Cát Linh đến đầu tiên là tẩm cung của Thái thượng hoàng. Cửa bị thị vệ ngăn lại.

      “Các ngươi là người của cung nào? Mời đưa chỉ thị của Công chúa!”

      “Chỉ thị?”

      “Công chúa có lệnh, vì đảm bảo an toàn của Thái Thượng Hoàng phải có chỉ thị mới có thể cho .”

      “Có có.” Gia Cát Linh làm bộ sờ sờ trong ngực áo, “A, sao lại thấy? ràng để trong này mà.”

      Kinh Phong cùng Ngụy Thành đều tự động dùng ngón tay bắn ít bột phấn ra ngoài, chỉ chốc lát mấy thị vệ này đều thấy buồn ngủ, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

      “Dìu bọn họ giấu chỗ kín, thể để người khác phát .”

      Mới xong, có hai đội thị vệ tuần tra tới, nhìn nhìn, có gì khác thường mới rời .

      Để Kinh Phong cùng Ngụy Thành ở bên ngoài, Gia Cát Linh vào trong.

      Ngoại trừ thị vệ canh giữ ở bên ngoài, bên trong lại bóng người. Nếu canh phòng nghiêm ngặt như vậy chắc chắn là Thái Thượng Hoàng vẫn còn ở bên trong. Tìm khắp từng phòng cũng thấy bóng dáng của ai hết. Chỉ còn lại gian phòng cuối cùng.

      Đẩy cửa ra vào, quả nhiên nhìn thấy người đưa lưng về phía nàng.

      “Ta rồi, binh phù có ở đây, ngươi cần phải nhọc lòng, ta có gì đáng giá để ngươi lợi dụng.” Thái Thượng Hoàng tức giận .

      thanh của Thái Thượng Hoàng, Gia Cát Linh rốt cục yên tâm.

      “Ngoại tổ phụ?” Nàng thử gọi thăm dò tiếng.

      “Ai?” Ông lão xoay người, nhìn thấy nữ tử trước mặt liền ngẩn người, lập tức nghĩ ra, “Linh nhi? Là con? Sao con lại tới đây? Mộ Vân có làm gì con ?”

      “Ngoại tổ phụ yên tâm, là con lẻn vào. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng lại giam cầm người lại?”

      “Hừ!” Thái Thượng Hoàng tức giận hừ tiếng, “Nghiệt tử, nó lại có thể cấu kết với Thánh Điện muốn cướp ngôi vị. Nó ép ta giao ra binh phù, muốn xuất binh sang nước Lăng Nguyệt. Chỉ sợ chỉ có ta mà cả Hoàng Thượng, Thái Tử đều bị nó nhốt lại.”

      “Vì sao nàng phải làm như vậy?”

      Thái Thượng Hoàng thở dài hơi, “Linh nhi, con còn nhớ trận hỏa hoạn kia ? Mộ Vân bị thiêu hoàn toàn nên thay đổi hết, kéo về được cái mạng lại phải dùng mặt n ache mắt để sống qua ngày. Nó đổ hết mọi sai lầm này lên người con, nó làm vậy chính là muốn bức nước Lăng Nguyệt giao con ra.”

      như vậy đều là bởi vì con?”

      “Linh nhi, cần tự trách, phải lỗi của con. Mọi chuyện đều là nó gieo gió gặt bão, tại lại làm việc sai lầm muốn thống trị cả nước, giết cha ép huynh giao ngôi vị, muốn ngồi lên long ỷ, ông trời nhất định để cho nó được như ý nguyện. Chỉ cần ta giao ra binh phù thể xuất binh. Binh phù ta sớm giao vào tay Thiên nhi, nó vĩnh viễn cũng lấy được.”

      “Vậy nàng có thể làm gì người ?”

      “Tạm thời nó hạ độc thủ với ta, bởi vì nó vẫn nghĩ thứ quan trọng tay ta. Có người đến, con mau tránh !”

      Gia Cát Linh tìm nơi kín đáo trốn vào, trận tiếng bước chân hồn độn vang lên, sau đó hai bóng người xuất trong phòng, trong đó có người mang mặt nạ, hẳn là Liên Mộ Vân, người còn lại…. Trong lòng Gia Cát Linh cả kinh, lại có thể là Chu Nham! vậy mà chết!

      Nhìn thấy người tới, Thái Thượng Hoàng hề có vẻ mặt vui tươi, ngay cả mí mắt cũng hề nâng lên chút nào.

      “Lão già kia, ta cần binh phù của ông nữa.”

      Thái Thượng Hoàng ngẩng đầu, tưởng rằng nàng trở nên lương thiện rồi.

      “Nước Lăng Nguyệt vô cớ xâm chiếm nước Đông Lan, các tướng sĩ đều thể chờ chỗ, đến nước này cần binh phù ta cũng có thể điều động bọn họ. Cái đồ vật dùng để chơi đùa kia ông giữ lại chôn cùng với mình !”

      “Ngươi…. Ngươi cái gì?” Thái Thượng Hoàng kinh ngạc nhìn Liên Mộ Vân, “ thể làm bữa!”

      theo ý ông được! Bây giờ cả nước Đông Lan đều nghe theo ta! Chờ ta cưỡng chế tống cổ ngươi của nước Lăng Nguyệt ở trong lòng dân chúng địa vị của ta rất cao.”

      “Hừ! Ngươi thất bại!”

      Liên Mộ Vân chỉ vào Chu Nham ở bên cạnh, “Ông có biết là ai ? Chu Nham của Chu gia nước Lăng Nguyệt, gia gia hẳn là nghe qua danh hào của chứ? Có trợ giúp ta thua được, ta trở về tìm các người tính sổ!”

      xong, Liên Mộ Vân cùng Chu Nham rời .

      Lúc này Gia Cát Linh mới ra. Nước Đông Lan xuất binh với nước Lăng Nguyêt, chuyện ngày càng nghiêm trọng. Chu Nham đối với địa thế, binh lực của nước Lăng Nguyệt đều nắm trong lòng bàn tay. Hơn nữa Sở lăng Thiên bị nước Đại Mạc cùng nước Tinh Long quấy rầy nên rảnh để bận tâm đến bên này.

      “Linh nhi, con nghĩ cách báo tin cho Thiên nhi, nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện, Mộ Vân điên mất rồi.”

      “Ngoại tổ phụ, con biết rồi. Người cùng với con , nơi này rất nguy hiểm.”

      “Mang theo ta thêm phiền phức cho các con thôi.”

      được, người nhất định phải cùng con.”

      “Linh nhi, ta đồng ý cùng con, nhưng mà….” Thái Thượng Hoàng muốn lại thôi, có chút khó xử nhìn Gia Cát Linh , “Nha đầu, ta…. Ta còn có chuyện muốn cầu xin con.”

      “Ngoại tổ phụ, mời .”

      “Có thể… tìm xem Thương Hải cùng Mộ Dương ở đâu ? Sau khi gặp chuyện may ta cũng nhìn thấy chúng nó, biết Mộ Vân nhốt chúng lại nơi nào nữa.”

      “Được, con tìm xem.”

      Nàng lòng dạ nào quan tâm đến sống chết của người khác, nhưng mà Thái Thượng Hoàng mở miệng nàng liền đồng ý, dù sao Liên Thương Hải cũng là cữu cữu của Sở Lăng Thiên, còn về Liên Mộ Dương, cứ cho là vận khí của tốt .

      Ba người Gia Cát Linh , Kinh Phong cùng Ngụy Thành ở trong cung tìm ngày cũng thấy nơi nhốt cha con Liên Thương Hải. Vì an toàn nên đến tối mấy người họ liền quay về khách điếm.

      “Tiểu thư, người xem rốt cuộc bọn họ sao lại bị nhốt?” Ngụy Thành nhíu mày lại, “Ngày mai nếu tìm thấy nên quay về nước Lăng Nguyệt trước, nơi này rất nguy hiểm.”

      Ngón tay thon dài xinh đẹp của Gia Cát Linh gõ từng tiết tấu lên mặt bàn, có chút đăm chiêu, trong mắt lên mát ánh sáng lướt qua trong giây lát. Nàng đứng lên, duỗi thân người, “Ta mệt rồi, ngày mai rồi sai, các ngươi cũng nghỉ ngơi .”

      Hai người hộ tống nàng về phòng mới trở về phòng ngủ.

      Nửa đêm, Gia Cát Linh mở choàng mắt ra, xoay người xuống giường, mặc áo quần màu đen vào cung, nàng bước nhanh về phía tẩm cung của Liên Mộ Vân.

      Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nàng nên sớm nghĩ đến Liên Mộ Vân nhất định giấu phụ hoàng cùng hoàng huynh ở nơi gần với nàng ta nhất.

      Thủ vệ ở tẩm cung của Liên Mộ Vân canh phòng nghiêm ngặt, Gia Cát Linh cẩn thận lướt qua cái bình phòng, từng phòng tìm kiếm, mỗi lần bước ra khỏi phòng mặt đều mang theo vẻ thất vọng.

      Còn phòng cuối cùng, vẫn thu hoạch được gì. Rốt cuộc là ở nơi nào? Nàng ở trong phòng lại, chẳng lẽ còn sống nữa sao ?

      , còn có nơi cuối cùng, chính là phòng ngủ của Liên Mộ Vân.

      Nàng nhìn xung quang phòng chút, nơi mình đứng hẳn là nơi của cung nữ. Tìm bộ quần áo cung nữ thay vào, đến phòng ngủ của Liên Mộ Vân.

      Đại cung nữ trong tẩm cung của Liên Mộ Vân nhìn thấy gương mặt lạ liền cảnh giác hỏi.

      “Ngươi là ai? Tới đây làm gì? Sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi?” Đại cung nữu xem xét kỹ Gia Cát Linh , nàng cũng nghe trong cung có cung nữ nào xinh đẹp như vậy cả.

      “Nô tỳ….” Gia Cát Linh nhìn bàn có bày hai ly trà, “Khách mời của Công chúa….”

      “Ngươi là tỳ nữ của Diệp điện chủ?”

      Gia Cát Linh gật gật đầu, “Điện chủ gọi nô tỳ vào.”

      “Vào .” Trong mắt đại cung nữu hàm chứa ánh nhìn ghen tị, nhíu mày lại gắt gao nhìn vòa bóng dáng yểu điệu cảu Gia Cát Linh , giọng thầm, “Điệp Điện chủ có phải điên rồi ? Bày đặt cần a hoàn như vậy lại tìm đến nữ nhân bị cháy sạch hoàn toàn còn ra gì.” Nghĩ đến bộ dáng đáng sợ của Liên Mộ Vân khỏi rùng mình cái.

      đường có trở ngại, bên trong phòng ngủ của Liên Mộ Vân truyền đến trận tiếng cười.

      “Điện chủ, nhất định phải sao? Vì sao chưa bao giờ qua đêm ở trong này?” Thanh làm cho người ta rung cả xương cốt.

      “Bản điện chủ còn có việc.” Thanh Diệp Thần lộ ra tia lạnh lùng.

      “Vậy…. ta tiễn ngươi ra ngoài.”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :