1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 330: Phá hỏng chuyện tốt

      “Đây, Lão Liên bảo nô tì giao cho người.” xong, A Cần lấy ra bình dược, đổ ra viên đan dược hình tròn, “Lão Liên , mỗi ngày Thần phi nương nương đều cho Hoàng Thượng dùng, ông ấy vất vả mới giấu được viên, tiện kiểm tra nên mới đưa đến xin Vương phi nương nương xem chút.”

      “Ta biết rồi.” Sắc mặt Gia Cát Linh ngưng trọng, hy vọng phải là độc dược.

      Nàng triệu đại phu tới, để cho ông ấy kiểm tra phương pháp bào chế viên đan dược này.

      Đại phu đem đan dược ngửi ngửi, lại dùng tay bóp vụn ra, nếm nếm. Vừa nếm vừa ghi chép vào bên cạnh. Cuối cùng cùng cho ra được đơn thuốc.

      “Có vấn đề gì ?”

      “Vương phi nương nương, đan dược này ở đâu mà có?” Vẻ mặt đại phu ngưng trọng.

      “Là của bằng hữu cho ta.”

      Đại phu vẻ mặt tốt hỏi lại, rồi ra tình hình thực tế, “Vương phi nương nương, dám giấu diếm, là thuốc bổ. Nếu như đúng bệnh hốt thuốc mà thỉnh thoảng dùng ít có thể giảm bót mệt nhọc, ích khí dưỡng thần. Nhưng nếu như dùng trong thời gian dài với liều lượng nhiều thành ỷ lại, còn có thể khiến cho tinh thần uể oải, đau đầu choáng váng, làm cho sức chống cự giảm xuống, sau đó từ từ lấy tính mạng của người đó.”

      viên là liều lượng nhiều hay ít?”

      “Rất lớn. Liều lượng thuốc như thế này là dùng cho giai đoạn cuối. Nếu ngày hai viên tiểu nhân nghĩ người uống thuốc rất nhanh ….” Đại phu thêm gì nữa. Vương phi là người vô cùng thông minh, đương nhiên hiểu được ý của ông.

      “Ta biết rồi, ngươi lui xuống . Chuyện này được cho bất kì ai ! "

      “Tiểu nhân hiểu được, tiểu nhân cáo lui.”

      Trong lòng đột nhiên hừng hực lửa giận. Nàng sớm nhìn ra Hoàng Thượng có gì đó thích hợp, hóa ra là có chuyện như vậy. Chu Tuyết Tranh, Sở Lăng Hiên, các ngươi đúng là ác độc mà. Lời của đại phu làm cho nàng ý thức được Hoàng Thượng ỷ lại đan dược rất nghiêm trọng, phải nghĩ biện pháp mới được.

      Nàng gọi A Cần đến, bảo bà nghĩ cách gọi Liên công công ra ngoài gặp nàng.

      A Cần hẹn ở quán trà bí mật

      “Vương phi nương nương, có phải là đan dược có vấn đề ? Liên công công vội vàng hỏi.

      Gia Cát Linh Ẩ gật gật đầu, “Thuốc này, ngày Hoàng Thượng dùng nhiều hay ít?”

      “Ba viên.”

      “Ba viên?” Gia Cát Linh kinh ngạc. Đại phu hai viên cũng đủ lấy mạng, ba viên, vậy Hoàng Thượng… “Mỗi ngày đều là Thần phi mang tới?”

      “Vâng, tại Thần phi mỗi ngày đều nghỉ tạm ở tẩm cung Hoàng Thượng, thấy nương nương trong chốc là Hoàng Thượng tìm nương nương khắp nơi. Mỗi ngày vào sáng trưa tối bọn tiểu nhân đều cho Hoàng Thượng dùng loại thuốc này.”

      “Ta biết rồi.”

      Mọi chuyện so với tưởng tượng của nàng còn nghiêm trọng hơn. Hoàng Thượng ở tình trạng nguy hiểm, nàng thể để Sở Lăng Hiên cùng Chu Tuyết Tranh hoành hàng được.

      “Có cách nào đổi thuốc được ? Hoặc là cho Hoàng Thượng dùng?”

      “Vương phi nương nương, mặc dù nô tài hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng vài chục năm, nhưng chung quy vẫn là phận nô tài, dám cãi lại ý chỉ của Thần phi nương nương. Nếu như Vương phi nương nương….”

      “Ta biết nên làm thế nào rồi.”

      Trong lòng Cát Linh có biện pháp. Sau khi Hoàng hậu mất , nàng cũng tiến cung thỉnh an, nhớ tới mấy ngày nay gặp Hoàng Thượng rồi nên nàng liền hồi phủ ôm tiểu Thế tử tiến cung.

      Tẩm cung của Hoàng Thượng có thị vệ canh giác. Nhìn thấy người đến là Gia Cát Linh , bọn họ hành lễ nhưng cũng cho vào.

      “Bản vương phi thể vào?”

      “Bẩm Vương phi, Thần phi nương nương có lệnh, đồng ý của nương nương cho bất kì ai vào trong.” Thị vệ trả lời. Ai mà chẳng biết Hoàng Thượng sủng Thần phi, bọn họ đương nhiên phải nghe theo.

      Trong lòng Gia Cát Linh trùng xuống chút, đây phải là giam lỏng Hoàng Thượng sao?

      “Tiểu thế tử muốn gặp gia gia cũng được?”

      “Thất vương phi nên làm khó chúng tiểu nhân, tiểu nhân cũng phụng mệnh làm việc.”

      “Hay cho câu phụng mệnh làm việc!” Gia Cát Linh xuất ra lệnh bài Hoàng Thượng ban cho, dán lên trước mặt tên thi vệ kia, “Nhận ra ?”

      “Nhận ra, nhận ra!” Sau lưng thị vệ chợt lạnh, liên tục gật đầu. Nhìn thấy lệnh bài giống như gặp được Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đương nhiên lớn hơn so với Thần phi nương nương rồi, “Thất vương phi, xin mời!”

      Gia Cát Linh thu lại tức giận, hừ tiếng rồi vào.

      “Hoàng Thượng, nên mà, tới giờ người uống thuốc rồi.”

      uống thuốc, ăn nàng trước!”

      Nghe tấy tiếng cười đùa trong phòng, Gia Cát Linh đầu đầy vạch đen, đứng ở gian ngoài, chờ bọn họ vui sướng xong rồi mới vào.

      “Hoàng Thượng, uống thuốc trước , nào, thần thiếp đút cho người.”

      được, thể lại để cho Hoàng Thượng uống loại thuốc này thêm nữa. Nàng đau lòng nhìn tiểu Thế tử, bảo bối, thực xin lỗi, ta cũng là vì gia gia của ngươi thôi. Tay nàng véo lên lưng tiểu Thế tử cái, tiểu Thế tử lập tức khóc oa oa.

      Quả nhiên, tiếng khóc của đứa nhất thời làm phiền đến hai người hứng trí bên trong. Chu Tuyết Tranh bình tĩnh tới, nhìn thấy Gia Cát Linh khỏi trừng mắt liếc thị vệ cái, đồ ngu xuẩn vô dụng!

      “Người nên trách bọn họ, ta có cái này!” Lệnh bài ở trước mắt nàng nhoáng lên cái, lại lập tức thu hồi lại, “Tiểu Thế tử muốn gặp gia gia cho nên ta mang nó tới đây, Thần phi nương nương chắc ngăn cản chứ?”

      “Nó còn như vậy biết cái gì, biết ai là gia gia chứ?” Chu Tuyết tranh có chút hổn hển lại phải kiềm chế lửa giận lại.

      “Đương nhiên biết.”

      xong, liền qua Chu Tuyết Tranh rồi vào trong.

      đến cũng lạ, nhìn thấy Sở Kim Triêu tiểu Thế tử liền nín khóc mỉm cười, nhìn ông cười khanh khách.

      “Hoàng Thượng, tiểu Thế tử vẫn khóc nháo ngừng, thần nữ đoán là nó nhớ người, nghĩ tới lại đúng như vậy. Thần nữ tự tiện tiến cung, xin Hoàng Thượng trách phát.”

      “Tốt lắm, tốt lắm, trách phạt cái gì chứ. Mau mang đứa cho ta!”

      Tiểu Thế tử ghé vào trong ngực ông, nghịch ngợm dùng tay bé giật chòm râu ông, càng ngừng cười. Tinh thần Sở Kim Triêu cũng tốt lên, đứa con mất, có thể nhìn thấy tôn tử cũng là loại an ủi.

      Có Gia Cát Linh ở đây, Chu Tuyết Tranh cũng nhắc lại chuyện uống thuốc, ngộ nhỡ bị xú nha đầu này phát tiêu đời, ngàn vạn lần thể được, nếu chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu giờ.

      Bỗng nhiên, hai tay Sở Kim Triêu ôm đầu, ngừng đấm đá. Tiểu Thế tử có ai ôm, thấy rơi từ giường xuống, Gia Cát Linh liền nhanh tay lẹ mắt tiếp được.

      “Tranh nhi, mau lấy thuốc đến đây cho trẫm, trẫm cảm thấy như muốn chết.” Sở Kim Triêu thống khổ .

      “Hoàng Thượng…” Chu Tuyết Tranh do dự, cho ông, có khả năng bị bại lộ. Con mắt xoay chuyển, suy nghĩ biện pháp, “Thất vương phi, phiền ngươi ra ngoài mang nước vào đây.”

      “Được!”

      Gia Cát Linh ra ngoài, rất nhanh bưng chén nước vào. Nhìn thấy Chu Tuyết Tranh muốn đưa thuốc cho Sở Kim Triêu, nàng bỗng nhiên quát to tiếng.

      Viên thuốc rơi xuống, Chu Tuyết Tranh bất mãn nhìn nàng cái, “Gọi cái gì?”

      “Ta cứ tưởng là nhìn thấy con chuột. Nhất định là do mắt có vấn đề rồi.”

      Gia Cát Linh tới, nhặt viên thuốc dưới đất lên. “Đây.”

      Chu Tuyết Tranh liếc mắt nhìn nàng cái, lấy viên thuốc đưa cho Hoàng Thượng uống vào. Thấy nàng có phát gì khác thường mới thở phào nhõm.

      Uống thuốc xong Hoàng Thượng liền ngủ. Gia Cát Linh ôm tiểu thế tử ra phòng ngoài ngồi xuống, có ý định rời . Nàng thầm sờ sờ viên thuốc bị thay thế. Bây giờ, mỗi bước của nàng đều phải khẽ khàng. Thế cục trong cung gần như bị Sở Lăng Hiên cùng Chu Tuyết Tranh nắm trong tay. Người của phe Thất vương cố gắng chạy vạy khắp nơi, Sở Lăng Thiên lại ở đây nên cần phải có phần nỗ lực hơn nữa.

      “Thế nào, Thất vương phi còn ?”

      “Thần phi nương nương, phải là ta mà là tiểu Thế tử muốn .”

      “Vậy ngươi cứ ở chỗ này mà ngốc mình , bản cung có việc, ra ngoài trước chút.”

      “Xin nương nương cứ tự nhiên.”

      Lúc trời chạng vạng tối, Chu Tuyết Tranhh trở về, nhìn thấy Gia Cát Linh còn chưa khỏi nhíu mày, nàng rốt cuộc muốn làm gì?

      “Sao còn ở đây?”

      “Ta vừa tiểu Thế tử khóc lên.”

      “Bản cung tin nó lại có thể biết.”

      “Hoàng Thượng phải uống thuốc, nương nương vẫn nên nhanh tới chăm sóc cho Hoàng Thượng .”

      “Hừ!”Chu Tuyết Tranh vào trong phòng, đóng cửa phòng lại. chuẩn bị cho Hoàng Thượng uống thuốc, đột nhiên trong đầu nàng nảy lên ý tưởng.

      Nàng tới, đưa viên thuốc cho Gia Cát Linh , “Buổi tối bản cung có việc, thể ở đây chăm sóc Hoàng Thượng được, viên thuốc này lát nữa cho Hoàng Thượng uống vào. Bên cạnh Hoàng Thượng lúc nào cũng cần phải có người, giây đồng hồ cũng được vắng mặt, hiểu chưa?”

      “Nương nương , sao.”

      Chu Tuyết Tranh cười lạnh cái, nếu như vậy để ngươi đưa tiễn ông ấy đoạn vậy. Chuyện nàng phải làm đó là để cho những người khác chứng kiến giờ khắc này. Nước Lăng Nguyệt lâu nữa tơi vào tay nàng cùng Sở Lăng Hiên.

      “Thân thể bản cung có chút khỏe, nếu như tiểu Thế tử muốn vậy ngươi ở lại đây cùng chăm sóc Hoàng Thượng với ban cung, thế nào?”

      “Theo an bài của nương nương.”

      “Vậy ngươi trông coi cho tốt, bản cung ra ngoài trước.”

      “Mời người.”

      Trong lòng Gia Cát Linh cười lạnh, ở lại trong này lại đúng với ý của nàng. Nàng đoán được bước tiếp theo Chu Tuyết Tranh muốn làm cái gì. Nàng ta cho Hoàng Thượng uống thuốc, liều lượng ngày ba viên, có thể kế hoạch cuối cùng của bọn họ chính là rơi vào mấy ngày này.

      Chắc chắn là Chu Tuyết Tranh rồi, Gia Cát Linh vào, Sở Kim Triêu nhìn qua, ý thức có chút mơ hồ. Nghe thấy tiếng bước chân ông hơi mở to mắt hơn, nhìn thấy Gia Cát Linh , trong mắt lên tia kinh hỉ (Kinh ngạc, vui mừng).

      “Tam nha đầu.”

      “Hoàng Thượng, người thấy trong người thế nào?”

      “Thần phi đầu?”

      ra ngoài rồi ạ.”

      “A.” Sở Kim Triêu nhắm mắt lại, nặng nề ngủ tiếp.

      Tẩm cung Chu quý phi. Sở Lăng Hiên chờ tin tức của nàng. Vốn mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, qua hai ngày nữa xong mọi việc, nhưng mà nửa đường lại nhảy ra Gia Cát Linh . Nhưng mà như vậy cũng tốt, mượn đao giết người, công đôi việc.

      “Tình hình thế nào? Cấm quân sắp xếp ổn thỏa rồi, tùy thời là có thể tiến cung.” Sở Lăng Hiên . Nghĩ tới nhiều năm chuẩn bị, ngay lập tức có thể thành công khiến khỏi hưng phấn.

      “Có chút vấn đề.” Chu Tuyết Tranh trầm ngâm

      “Vấn đề gì?”

      “Gia Cát Linh tiến cung, bây giờ nàng ta ở lại tẩm cung của Hoàng Thượng, còn mang theo con của Sở Lăng Dực, chỉ sợ kế hoạch bị thay đổi.”

      “Cái gì?” Sở Lăng Hiên bỗng nhiên đứng lên, “Sao nàng lại đột nhiên xuất ở đó? Đuổi nàng !”

      “Từ buổi sáng cho đến bây giờ, bản cung thấy nàng ta có ý định rời . Lục điện hạ, ra quyết định cuối cùng , muốn giang sơn hay muốn nàng ta? Nếu như nàng ta vẫn mọi chuyện rất khó khăn.” Chu Tuyết Tranh có chút đăm chiêu nhìn Sở Lăng Hiên. Gia Cát linh nàng nhất định để sống sót.

      “Bản vương rồi, bản vương đều muốn!”

      “Nhưng mà tại phải đưa ra lựa chọn! Nàng ta hủy hoại toàn bộ kế hoạch của chúng ta! Cả ngày hôm nau, vì nàng ta cứ canh giữ bên người Hoàng Thượng nên bản cung căn bản thể có cơ hội cho Hoàng Thượng uống thuốc được. biết nàng ta còn muốn ngồi canh giữ ở đó bao lâu nữa.” Vì đạt được mục đích, Chu Tuyết Tranh cố ý dối, đem mọi chuyện thành nghiêm trọng hơn, “Thời gian cấp bách, Lục điện hạ nên nhanh chóng quyết định ! Nếu qua hai ngày nữa động thủ muộn mất.”

      Sở Lăng Hiên trầm tư lát, , “Giang sơn mới là thứ bản vương cần. Nàng, ngươi nghĩ biện pháp xử lý .”
      Chris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 331: Đập bể cho ta

      “Vậy bản cung nên làm thế nào.” Chu Tuyết Tranh , “Lục điện hạ, quyết định này đều khiến chúng ta phải tiếc nuối. Muốn làm nên việc lớn nhất định phải bỏ lỡ số thứ.”

      Sở Lăng Hiên trầm mặc, gì, nhưng mà mỗi nơi trong lòng lại giống như rơi xuống khoảng .

      “Nghe Lục điện hạ có tới Thất vương phủ, có thực được ?” Chu Tuyết Tranh cười hỏi.

      Sở Lăng Hiên đương nhiên biết nàng hỏi cái gì, ánh mắt trầm xuống, “Có chút chuyện ngoài ý muoons.” muốn.” Tổng điện chủ của Thánh Điện tự dưng đến phá hư chuyện.

      Chu Tuyết Tranh nhíu mày, cười lạnh , “Vậy sư rất đáng tiếc, bản cung nghĩ là người chiếm được. Lục điện hạ, nàng ta rất nhanh gặp Diêm vương, bằng bản cung rat ay giúp người, để trước khi nàng ta chết người có cơ hội được nàng ta ở dưới thân hầu hạ?”

      Ánh mắt Sở Lăng Hiên sáng lên, “Thần phi nương nương có cách nào sao?”

      “Ta nghĩ.”

      Chu Tuyết Tranh trầm tư, Gia Cát Linh , đối với thân thể ô uế của ngươi dù cho Thiên ca ca có trở về ngươi cũng đến nỗi biết xấu hổ mà lại ở bên người huynh ấy. Bản cung nhất định phải nhìn xem bộ dáng dân tiện của ngươi khi ở dưới thân của nam nhân khác, đáng tiếc Thiên ca ca thể nhìn thấy. Nhưng mà sao, bản cung để những người khác miêu tả lại cho huynh ấy.

      Chu Tuyết Tranh ra khỏi tẩm cung, đường đều mang theo ý cười. Gia Cát Linh , cuối cùng ngươi vẫn chết trong tay bản cung, có thể tự tay chấm dứt tính mạng của ngươi là vô cùng vui sướng. Thiên ca ca thắng trận trở về chỉ có thể nhìn thấy bộ xương khô của ngươi. Bản cung phải lấy đầu lâu của ngươi để ở bên giường, cho ngươi nhìn thấy Thiên ca ca ta như thế nào!

      Gia Cát Linh hầu hạ Sở Kim Triêu dùng xong bữa tối, nhớ tới tiểu thế tử còn chưa ăn cái gì liền chạy nhanh tìm nó. Vừa đến bên giường liền thấy giường trống , trong lòng nàng cả kinh, gọi lớn mấy cung nữ vẫn ở đây chăm sóc.

      “Thế tử đâu? Thế tử đâu rồi?”

      “A? Thế tử đâu?” Cung nữ biết làm sao liền lặp lại lời của nàng, trong tay nàng ta còn bưng chén cháo, “Nô tỳ…. Mói vừa rời trong chốc lát, lấy thức ăn cho tiểu thế tử. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

      Gia Cát Linh đau đầu, hỏi nàng ta cũng như .

      “Ngươi hỏi thị vệ bên ngoài xem có thấy ai ôm nhầm tiểu thế tử rời hay .”

      “Vâng, Vương phi nương nương!” Cung nữ sợ tới mức hoang mang lo sợ, nếu thế tử có chuyện gì nàng thể sống đến ngày mai.

      Gia Cát Linh nghi hoặc qua lại vòng trong phòng, ai lại vô duyên vô cớ ôm tiểu thế tử ? Nàng xốc chăn lên chút, bên trogn liền hé ra tờ giấy.

      Muốn gặp thế tử đến khách điếm Linh Thiên.

      Nàng chút suy nghĩ vo tờ giấy kia thành cục, nắm chặt trong lòng bàn tay. Lập tức ta phía ngoài. Cung nữ vừa rồi hoang mang rối loạn chạy vào đụng phải vào người nàng.

      “Vương phi nương nương, thực xin lỗi, thực xin lỗi. Nô tỳ phải cố ý.”

      “Hỏi được gì ?”

      “Thị vệ nhìn thấy Thần phi nương nương ôm tiểu thế tử ra ngoài.”

      “Ta biết rồi, ngươi giúp ta chăm sóc cho Hoàng Thượng, ta có việc phải xuất cung ngay bây giờ.” Nàng lấy ra viên thuốc dưỡng thân, “Cái này đưa cho Hoàng Thượng uống vào.”

      “Vâng, nô tỳ nhất định chăm sóc Hoàng Thượng tốt.”

      Nhìn bóng dáng vội vàng của Gia Cát Linh , cung nữ nghiêng đầu. Hóa ra Thất vương phi tốt như vậy, mình đụng trúng nàng vậy mà nàng cũng trách cứ mình. Nếu đụng phải chủ tử khác sớm bị ăn tát rồi.

      Gia Cát Linh vừa đến khách điếm vừa tự hỏi, khách điếm Linh Thiên là sản nghiệp của nàng, Chu Tuyết Tranh hẹn gặp mặt ở đây là có ý gì? Nàng ôm tiểu thế tử là muốn làm gì, chính là vì dẫn mình tới sao?

      “Tiểu thư, sao người lại tới đây?” Vừa lúc hôm nay Ngụy Thành ở khách điếm Linh Thiên, nhìn thấy Gia Cát Linh liền lập tức đến chào hỏi.

      “Mang ta tới phòng lớn.” Gia Cát Linh vừa vừa lên lầu, Ngụy Thành đành phải đuổi theo.

      “Xảy ra chuyện gì? Phòng lớn vừa rồi có người vào.”

      Gia Cát Linh , đưa tời giấy kia cho Ngụy Thành. mở ra, nhìn thấy nội dung giấy lập tức thẹn quá hóa giận.

      “Người nào lớn mật như vậy? Dám ở chỗ ông nội, a, , dám ở địa bàn của tiểu thư mà uy hiếp tiểu thư, ta thấy hẳn là chán sống rồi. Tiểu thư, để thuộc hạ trừng trị !”

      “Ngươi đừng xúc động, ta vào trước xem chút rốt cuộc sao lại thế này.” Gia Cát Linh khuyên can, ngộ nhỡ phát tính biến thái lại kiếm giết chết đối phương cái gì muốn biết cũng hỏi ra được.

      “Được, nghe theo tiểu thư.”

      Khi chuyện, hai người vào lầu, chữ thiên đề phòng tốt nhất của khách điếm Linh Thiên chỉ có gian này, và gian bên cạnh.

      “Chính là ở đây.” Ngụy Thành dừng lại ở cửa, vèo cái bên lên nóc nhà.

      Gia Cát Linh đẩy cửa ra vào, nhìn thấy Chu Tuyết Tranh lại thấy ràng Sở Lăng Hiên ở bên trong, nàng sửng sốt trong chớp mắt, “Ta nên sớm nghĩ đến là ngươi, dù sao các ngươi cũng cấu kết với nhau làm việc xấu lâu như vậy rồi.”

      “Sao vậy, dường như Linh nhi rất mất hứng khi nhìn thấy bản vương?”

      “Vì sao ta phải cao hứng?” Gia Cát Linh hỏi lại, “Tiểu thế tử đâu? Ngươi đem nó đâu rồi?”

      “Dẫn người là chuyện của Thần phi nương nương, bản vương biết. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn hầu hạ bản vương, khiến bản vương vui vẻ đương nhiên để nàng ta trả lại đứa cho nàng.” Sở Lăng Hiên đến gần, tay muốn thưởng thức tóc đen của Gia Cát Linh chút, Gia Cát Linh lại tránh ra chút.

      Gia Cát Linh trừng mắt nhìn , cười lạnh tiếng, “Cũng phải hài tử của ta, ta dựa vào cái gì phải vì nó mà dung trong sạch của chính mình để thỏa hiệp với ngươi? Ngươi thực quá ngây thơ rồi! Muốn xử trí như thế nào tùy ngươi, để xem Sở Lăng Dực cùng Hà Sướng Uyển thành mà có thể tha cho ngươi hay !”

      Sở Lăng Hiên nhất thời cảm thấy trận lạnh, chợt cười, “Là người bản vương còn sợ còn có thể sợ quỷ sao?” bước bước tới gần, “Bản vương có qua, ngươi trở thành nữ nhân của ta, vì hôm nay ta đợi lâu rồi. Đến đây, bảo bối.”

      “Tránh ra!” Gia Cát Linh đẩy tay ra.

      “Con mèo , nếu như phải là bất đắc dĩ bản vương nỡ để cho nàng chết, hôm nay để bản vương nếm thử chút mùi vị của ngươi! Ừ, sao lại thế này?” Sở Lăng Hiên bỗng cảm thấy thân thể như nhũn ra, ý thức cũng có chút càng mơ hồ, “Ngươi….”

      “Ta để mình ngã hai lần cùng chỗ.” Gia Cát Linh cười cười nhìn Sở Lăng HIên chậm rãi ngã xuống trước mắt nàng.

      Sau lần trước, nàng luôn mang theo mê dược ở bên người, nghĩ tới là được dùng tới.

      Ngụy Thành thấy cần phải ra tay liền từ nóc nhà nhảy xuống, đáp hai cái người Sở Lăng Hiên, “Tiểu thư, muốn cắt thứ kia của chơi đùa , miễn cho suốt ngày làm chuyện thành !”

      Gia Cát Linh ném cho cái nhìn xem thường, thầm than người này sao lúc nào cũng muốn cắt cái kia vậy.

      “Còn có cách nào khác ?”

      bằng khiến cả đời cũng cử động được?” Ngụy Thành nghĩ nghĩ, tự hỏi tự đáp.

      Ừ, cái này rất hay!”

      “Từ từ.” Gia Cát Linh ngăn lại, “Có loại thuốc nào khiến kéo dào, để sau này cứ nhìn thấy nữ nhân là khiến muốn nôn!”

      “Có a có a!” Ngụy Thành cười hì hí , “Cái này hay hơn! Vẫn là tiểu thư độc hơn!”

      “Ngươi cho ăn vào sao đó đặt bao hết!”

      “Đặt bao hết?” Ngụy Thành cười càng vui vẻ hơn, “Tiểu thư, người quá độc ác! Chờ đem từng nương lần chỉ sợ muốn cũng đứng dậy nổi.”

      “Ta tiến cung, còn lại để ngươi thu dọn.”

      “Tiểu thư yên tâm, loại chuyện này thuộc hạ thích nhất! Sau này nhớ cứ kêu thuộc hạ!”

      Gia Cát Linh nhăn mày lại. Sở Lăng Thiên sao có thể nuôi ra người biến thái như vậy! Sau này nhất định thể để Ngụy Thành dạy hư con của bọn họ.

      Con? Nàng cười lạnh chút, trong lòng đau xót. Bọn họ làm sao có con được chứ.

      “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Thấy sắc mặt nàng tót, Ngụy Thành quan tâm hỏi.

      có việc gì, ta trước.” Nàng còn muốn tìm thế tử.

      Vào cung, vội vã tới chăm sóc Sở Kim Triêu, lập tức tới tẩm cung của Chu Tuyết Tranh. Lúc vào, nàng cố ý làm cho tóc mình cùng quần áo trở thành mớ hỗn độn, ánh mắt cũng trở nên tan rã, nháy mắt thay đổi thành người khác.

      “Ngươi tìm ai…. có thông báo thể vào nơi này!” Cũng nữ nhận ra nàng, nghĩ là phế phi nào đó từ lãnh cung trốn tới. “Nơi này chính là cung của Thần phi nương nương, cẩn thần người ban chết cho ngươi!”

      “Tránh ra!” Gia Cát Linh đẩy nàng ta, trực tiếp vào, cả người nhìn qua vô tri vô giác.

      vào bên trong, nhìn đại điện trống rỗng, Gia Cát Linh đột nhiên la lớn: “Chu Tuyết Tranh, lăn ra đây cho ta!”

      “Ngươi ngươi ngươi nữ nhân điên này sao tới đây!” Công công đứng đầu lao tới, ý bảo những người khác giữ chặt Gia Cát Linh , “To gian lớn mật, dám hô thẳng tục danh của Thần phi nương nương, người đâu, vả miệng!”

      “Cút ngay!” Gia Cát Linh đẩy mấy tiểu công công tới gần mình ra, lên tát công công đứng đầu mọt cái, “Ngươi định làm gì vậy! Nhìn cho xem ta là ai, là Thất vương phi!”

      “A?” Công công đứng đầu nhìn kỹ, cũng phải là Thất vương phi sao? Nhưng mà bộ dạng này cũng hơi quá rồi, “Nô tài có tội, vừa rồi nô tài có nhận ra, xin Vương phi nương nương thứ tội. Vương phi nương nương, người sao vậy?”

      “Thứ tội? Ngươi mắng bản vương phi, câu thứ tội liền xong sao?” Gia Cát Linh chỉ mấy người vừa rồi muốn đến bắt nàng, “Các ngươi vả miệng cho ta, đến lúc nào bản vương phi vừa lòng mới thôi!”

      “Vương phi nương nương….” Công công đứng đầu vẻ mặt đau khổ, nơi này chính là địa bàn của Thần phi nương nương, khi nào tới phiên ngươi tới giương oai, “Nô tài là người của Thần phi nương nương….”

      “Thần phi nương nương có thời gian dạy dỗ các ngươi bản vương phi có thời gian! Các ngươi còn đứng đó làm gì! Hay là để bản vương phi đến trước mặt Hoàng Thượng cáo trạng các ngươi!”

      “Nô tài dám!” Mấy người xông lên, “Công công, xin lỗi.” Ai bảo người ta là Vương phi nương nương, lại là chủ tử, là đứa con dâu mà Hoàng Thượng thương nhất chứ.

      Tiếng vả miệng ba ba vọng vào, Gia Cát Linh đến trước cái bình hoa tinh xảo, lấy tay đẩy, “Toàn là thứ nát vụn, nhìn thấy chướng mắt!”

      “Xoảng” tiếng, bình hoa rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh . Nàng cứ như vậy chút lại dừng, đem những thứ có thể vỡ ở nơi này đánh vỡ, thứ thể vỡ cũng ra hình dạng gì nữa. Tranh chữ, vân vân, cũng đều thành mảnh .

      Nhìn đến mặt của công công đứng đầu ra hình dạng gì nữa nàng mới để bọn họ dừng lại. Lại lệnh cho bọn họ mang toàn bộ bình hoa cổ cùng với toàn bộ đồ vật ra ngoài đại sảnh.

      Các cung nữ cùng công công hai mắt nhìn nhau, biết Thất vương phi chịu kích động gì, lo lắng giây tiếp theo liền đốt nơi này. thực tế, sau đó nàng làm như vậy. Hôm nay nàng quyết tâm ở đây đại náo hồi.

      Dưới uy hiếp của nàng, các cung nữ mang những thứ có thể đạp đến trước mặt nàng, thầm nghĩ, cho ngươi kiêu ngạo, chờ Thần phi nương nương trở về xem ngươi có chịu được !

      “Đập hết cho ta!” Gia Cát Linh hạ lệnh.

      “Vương phi nương nương….”

      nghe thấy bản vương phi sao?”

      “Vâng!”
      Chris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 332: Xem ai ác hơn

      Lại là hồi tiếng động loảng xoảng, những thứ trước mặt đều bị đập bể tan tành, cả đại điện chỉ nhìn qua thôi cũng phát hoảng. Gia Cát Linh ngồi, tựa lưng vào ghế, nhàn nhã uống trà.

      cho bản vương phi nghe thử, đồ vật mà Thần phi nương nương của các ngươi thích nhất là cái gì?”

      “Có lẽ là… Là cây trâm của Thất điện hạ tặng.”

      “Trâm để ở đâu?”

      “Ở… Ở sương phòng phía Đông.”

      “Lập tức đốt sương phòng phía Đông cho bản vương phi!” Dám cất giấu đồ vật của nam nhân của nàng, đốt sạch cho ngươi biết tay!

      “Vương phi nương nương, người hãy tha cho nô tỳ .”

      cung nữ quỳ gối trước mặt nàng, những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống. Nếu đốt , Thần phi nương nương trở về còn lấy mạng bọn họ sao.

      , vậy bản vương phi tự mình !”

      Gia Cát Linh cầm ngọn nến ra ngoài, ở trước mắt bao nhiêu người châm lửa đốt sương phòng phía Đông, rồi điềm nhiên như có việc gì mà uống trà.

      Lúc này, Chu Tuyết Tranh từ bên ngoài trở về, nhìn thấy tình cảnh này nhất thời nghĩ rằng chính mình nhầm nơi.

      “Chu Tuyết Tranh, rốt cuộc cũng có gan xuất rồi?” Gia Cát Linh nhanh chân bước lên, “Tiểu Thế tử đâu? Trả đứa lại cho ta!”

      “Những chuyện này là do ngươi làm?” Bộ ngực Chu Tuyết Tranh phập phồng kịch liệt, lại nhìn sương phòng của mình cháy sạch còn gì. Nàng quát to tiếng, tiến lên, lại bị Gia Cát Linh kéo lại.

      “Bản vương phi hỏi ngươi, tiểu Thế tử đâu?”

      Rốt cục Chu Tuyết Tranh cũng cảm thấy được nàng có gì đó khác thường, ánh mắ của nảng tuyệt vọng và bi thương, trong đó còn mang theo chút kiêng nể gì, giống như cái gì cũng để ý. Chẳng lẽ Sở Lăng Hiên thực được rồi? Trong lòng Chu Tuyết Tranh mừng như điên. tốt quá! Vậy là nàng có thể ràng được những hành động bất thường này.

      Nghĩ như vậy nên nàng cũng cảm thấy đau lòng với những tổn thất của mình nữa. Gia Cát Linh , người ngươi có hơi thở của người đàn ông khác rồi liệu Thiên ca ca còn có thể để ý đến ngươi sao?

      “Sở Lăng Hiên làm gì ngươi chứ?” Nàng thử thăm dò.

      “Đừng nhắc đến với ta! Tên khốn nạn !” Gia Cát Linh điên cuồng hét lên “Mau trả lại Thế tử cho ta, ngươi có tin là ta dùng cả cây đuốc này đốt cháy hết cả điện của ngươi!”

      Chu Tuyết Tranh chắc chắn là Sở Lăng Hiên được như ý nguyện, nếu nàng cũng thể có bộ dáng điên cuồng như vậy. Nếu vậy đứa có ở trong tay cũng có ý nghĩa nữa rồi.

      “Bản cung thấy tiểu Thế đáng nên mới ôm ra ngoài dạo lát, đưa đến tẩm cung của Hoàng Thượng rồi, nếu tin ngươi có thể tới đó xem.”

      “Được, nếu như bản vương phi để ngươi yên! Ngươi chờ !”

      “Khoan !” Chu Tuyết Tranh thấy nàng nóng vội định , hoàn toàn còn vẻ bình tĩnh của ngày thường, nhất định là gặp phải chuyện bị kích động mạnh, nhưng lại thể khẳng định, “Sở Lăng Hiên cùng ngươi…”

      được nhắc đến ! Bản vương phi nhất định giết chết ! Khiến cho chết toàn thây.”

      Chu Tuyết Tranh càng thêm tin tưởng, lệnh cho cung nữ dọn dẹp trong cung cho sạch , chuẩn bị tới chỗ Hoàng Thượng cáo trạng, ai bảo Gia Cát Linh lại hủy thứ mà nàng thích nhất chứ. Gia Cát Linh bị nhục nhã như vậy nhất định dám ra, nếu nàng ta cùng Sở Lăng Thiên chấm dứt, chỉ có thể nuốt nghẹn vào trong bụng. Vậy cứ cho nàng thêm tôi danh nữa, loại chuyện bỏ đá xuống giếng này Chu Tuyết Tranh rất thích làm.

      Sở Kim Triêu ở trong tẩm điện, tiểu Thế tử quả bị đưa về đây. Vẻ mặt Gia Cát Linh lại khôi phục lại bình thường. Phá hỏng tẩm cung của Chu Tuyết Tranh trận, giờ phút này tâm tình của nàng tốt lên rất nhiều.

      Hừ, Chu Tuyết Tranh, ngươi cho rằng như vậy là xong rồi sao? Vẫn chưa xong đâu. Nàng nhéo nhéo vào mặt tiểu Thế tử, tiểu tử, xin lỗi, vì để trừng phạt nữ nhân kia mà khiến ngươi phải ủy khuất chút rồi.

      Nàng lấy ra viên thuốc, cho tiểu Thế tử ăn vào, sau đó vào chỗ của Sở Kim Triêu.

      Chu Tuyết Tranh đến sau nàng bước, phen nước mắt nước mũi đầm đìa lên án Gia Cát Linh , thêm mắm thêm muối những hành động ngang ngược của nàng để với Hoàng Thượng.

      “Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp. Vương phi mà lại khi dễ đầu thần thiếp, để thần thiếp vào mắt, nàng ta ngay cả Hoàng Thượng cũng để vào mắt, quả thực rất là thái quá!”

      “Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng.”

      Mí mắt Sở Kim Triêu giật giật, nhìn Gia Cát Linh , “Tam nha đầu, nghe con đập bể đồ đạc trong tẩm cung của Thần phi, còn phóng hỏa nữa? Rốt cuộc là có chuyện gì? Trẫm tin là con có nguyên nhân.”

      “Hoàng Thượng, Thần phi nương nương mang Thế tử , thần nữ tưởng rằng nương nương làm hại Thế tử nên trong lúc bị kích động làm như vậy. Mong Thần phi nương nương đại nhân đại lượng mà thứ tội cho!”

      Chu Tuyết Tranh cười lạnh, quả nhiên ngươi dám ra chân tướng. Nhìn Gia Cát Linh thầm chịu đựng mà nàng thấy rất cao hứng.

      “Thôi, con cũng là vì lo lắng cho Thế tử, Thần phi, nàng xem xem tổn thất cái gì liệt kê ra, bảo phủ nội vụ mua lại đồ đạc.” Sở Kim Triêu bình tĩnh , hề tức giận.

      Chu Tuyết Tranh cam lòng, sao lại có thể buông tha nàng cách dễ dàng như thế được! Đồ Sở Lăng Thiên tặng nàng thể đền lại được. Cái trâm kia là trước lúc nàng đến Thiên Thai Tự Sở Lăng Thiên đưa cho nàng.

      “Hoàng Thượng, đồ vật tổn thất kia ra đáng giá gì, nhưng mà thần thiếp chỉ là nỡ lấy tiền mua lại đồ đạc lần nữa thôi. Bây giờ chiến căng thẳng, cần dùng lương thảo với số lượng lớn cho quân, Thất vương phi nên lãng phí như vậy. Hơn nữa, làm như vậy ảnh hưởng cũng tốt, nếu để truyền ra ngoài chỉ sợ làm cho người ta chê cười.”

      Gia Cát Linh hết sức đồng ý mà gật đầu, “Vẫn là Thần phi nương nương nghĩ đến nghĩa lớn, thần nữ cảm thấy xấu hổ. Hoàng Thượng, thần nữ đề nghị những đồ vật bị phá trong cung Thần phi tạm thời cần mua lại, nơi bị thiêu hủy cũng cần sửa chữa, tác thành cho ý tốt của nương nương.”

      Trong lòng Chu Tuyết Tranh chợt lạnh, đón nhận vẻ mặt cười như cười của Gia Cát Linh , hận thể bóp chết nàng. Bản thân muốn ở trước mặt Hoàng Thượng xấu nàng, cái tốt chiếm được lại còn phải nhận lấy hậy quả như vậy. Chu gia còn nữa, mỗi hàng động bước của nàng ở trong cung đều khó khăn hơn. Nếu phải trước kia cất được chút tiền, lại được Hoàng Thượng thỉnh thoảng ban cho cùng với của Sở Lăng Hiên chỉ sợ tại nàng kém phế phi là bao.

      “Vậy làm theo y như lời của Tam nha đầu . Thần phi, nàng xem xem cái gì cần thiết hãy thêm.” Sở Kim Triêu .

      “Vâng, Hoàng Thượng.” Chu Tuyết Tranh nắm chặt khăn tay, hung hăng trừng mắt liếc Gia Cát Linh cái.

      Cứu để cho ngươi kiêu ngạo chút, chẳng qua cũng chỉ là kẻ bị chồng ruồng bỏ thôi mà! Bản cung chờ đến lúc có thể cười trước mặt ngươi, cho dù ngươi chết Thiên ca ca cũng hận ngươi.

      “Vương phi nương nương, tốt, tốt.” Cung nữ phụ trách chăm sóc tiểu Thế tử hoamg mang chạy vào, ngay việc hành lễ cơ bản cũng quên mất, mặt nàng trắng bạch, giọng cũng vô cùng run rẩy, “Thế tử…. Thế tử thở nữa.”

      “Cái gì?” Sở Kim Triêu từ giường nhảy xuống. Chu Tuyết Tranh lập tức lấy áo choàng khoác lên cho ông.

      “Hoàng Thượng, người chậm chút, chúng ta qua xem tiểu Thế tử .”

      Lúc hai người chuyện Gia Cát Linh ra khỏi phòng, chạy về hướng tiểu Thế tử. mặt nàng mang theo nụ cười lạnh, Chu Tuyết Tranh, ngươi chơi đùa với ta, vậy ta chơi đùa lại với ngươi! Xem ai ác hơn!

      “Vương phi nương nương, người xem, người xem, Thế tử có hơi thở.” Cung nữ mất hết bình tĩnh. Sao nàng lại có thể xui xẻo như vậy chứ. Trong vòng ngày mà tiểu Thế tử lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

      “Vô liên sỉ!”

      Ba! Gia Cát Linh giáng cho cung nữ cái tát vang dội. Sở Kim Triêu cùng Chu Tuyết Tranh tiến vào, vừa vặn nhìn thấy màn như vậy. Bọn họ ba bước làm hai đến bên giường, xác định tiểu Thế tử còn hơi thở, Sở Kim Triêu cầm được nước mắt. Mất con trai, giờ lại mất cháu trai, đả kích này đối với ông đúng là quá lớn.

      “Hoàng Thượng, người nén bi thương .” Chu Tuyết Tranh an ủi, “Sống chết có số.” Nàng chuyển ánh mắt, rơi xuống người Gia Cát Linh , “Thất vương phi, tiểu Thế tử là do ngươi chăm sóc, ngươi giải thích ! Chuyện lớn như vậy cũng khó mà thoát tội được.”

      Chu Tuyết Tranh càng thêm hưng phấn. Gia Cát Linh , đúng là ngày nào cũng muốn giết chết ngươi. Giết chết cháu trai trưởng của Hoàng Thượng, để bản cung nhìn xem lần này ngươi chết kiểu nào.

      Gia Cát Linh chút bối rối, nàng nhìn cung nữ, hỏi, “Ngoài ta ra còn có ai tiếp xúc với tiểu Thế tử nữa ?”

      Cung nữ nghĩ nghĩ, nhìn Chu Tuyết Tranh, “Ngoại trừ Vương phi cùng nô tỳ chính là Thần phi nương nương. Nương nương ôm Thế tử ra ngoài, lúc đó vẫn tốt. Sau khi trở về nô tỳ sợ Thế tử đói bụng nên lấy đồ ăn, nghĩ tới mới hồi thôi, lúc quay lại liền nhìn thấy….” Cung nữ nghẹn ngào, rốt cuộc tiếp được nữa. Đứa như vậy, nàng thực rất đau lòng.

      “Thần phi nương nương, người làm gì Thế tử?”

      “Cái gì?” Chu Tuyết Tranh chẳng hiểu ra sao mà nhìn Gia Cát Linh , mơ hồ ý thức được tính nghiêm trọng, “Có liên quan gì tới bản cung? Bản cung chỉ ôm nó ra ngoài chút thôi, ngươi nghĩ là bản cung làm gì chứ? Thất vương phi, ngươi là vu oan giá họa, ràng là ngươi làm!”

      “Thần phi nương nương, ta ngốc như vậy sao? Thế tử là do Hoàng Thượng phó thác cho ta chăm sóc, chỉ cần nó có chút khỏe thôi là ta cũng thể thoát tội được rồi. Nếu làm như vậy chẳng phải là tự lấy đá đập vào chân mình hay sao? Thần phi nương nương, ta đâu có ngu ngốc như vậy?”

      “Ngươi!”

      “Đừng ầm ĩ nữa!” Sở Kim Triêu tức giận , “Truyền thái y, điều tra xem chuyện gì xảy ra!”

      Nghe được tâm tình của ông cực kì nặng nề. Thế tử ở ngay trước mắt ông mà mất mạng, ông làm sao mà giải thích được với con mình. Đứa như vậy ai nhẫm tâm xuống tay với nó.

      Chu Tuyết Tranh có chút đăm chiêu nhìn Gia Cát Linh , giờ phút này cùng với bộ dáng nàng ở trong cung của mình mà càn quấy hoàn toàn là hai người khác hhau. Trong lòng nàng cười lạnh, ngươi che dấu tốt, là lo lắng Hoàng Thượng phát ra chuyện bê bối của ngươi cùng Sở Lăng Hiên!

      Về phần tiểu Thế tử, Chu Tuyết Tranh xác định làm gì với nó. Chẳng lẽ Gia Cát Linh bày ra vở kịch, khiến Hoàng Thượng nghĩ rằng chính mình hại chết Thế tử

      Rất nhanh, thái y liền chạy tới. Ông kiểm tra thân thể cho Thế tử, quỳ gối trước mặt Sở Kim Triêu, : “Hoàng Thượng, Thế tử là vì hít vào phấn hoa mai nên mới khiến cho việc hít thở thông.”

      “Hoa mai?” Gia Cát Linh la lên, “Sao lại có hoa mai? Thế tử mẫn cảm với phấn hoa mai! Thần phi nương nương, ngươi mang Thế tử những nơi nào?”

      “Bản cung chỉ là mang nó về tẩm cung mà thôi.” Trong lòng Chu Tuyết Tranh cả kinh. Trong cung có ai biết , cung của nàng nơi nơi đều là hoa mai.

      “Nương nương, ta nhớ qua với người rằng tiểu Thế tử dị ứng với phấn hoa mai, được mang nó tới những nớ có hoa mai rồi mà?” Giọng của Gia Cát Linh lớn, lại làm cho sắc mặt của Sở Kim Triêu ngày càng khó coi thêm.

      Đón nhận ánh mắt của Sở Kim Triêu, Chu Tuyết Tranh cảm thấy hít thở thông. Nàng nhớ là Gia Cát Linh qua, “Ngươi qua lúc nào?”

      “Thần phi nương nương dễ quên như vậy? Ta nhớ lúc ấy người này cũng ở đó mà.” Hoa Cát Linh chỉ vào cung nữ bên cạnh.

      Cung nữ coi như cũng thông minh, lập tức liền phản ứng lại, “Đúng đúng đúng, nô tỳ có thể làm chứng.” Thần phi nương nương, người nên trách nô tỳ, nếu như vậy hôm nay nô tỳ phải mang lưng tội lớn rồi.

      “Ngươi!” Chu Tuyết Tranh tức giận thôi, tiến lên hung hăng tát cung nữ cái, “Các ngươi…. Liên hợp lại đổ oan cho bản cung! Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan, người phải tin tưởng thần thiếp.”

      “Nương nương….” Gia Cát Linh nghẹn ngào, “Nó chỉ là đứa .”

      “Ta…” Chu Tuyết Tranh thể nào mở miệng, “Ta có!”

      “Còn ngụy biện!”
      Chris thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 333: Hai chúng ta đều bị nàng ta đùa giỡn

      cái tát vang dội vang lên trong điện, tay Sở Kim Triêu run run chỉ vào Chu Tuyết Tranh, “Ngươi…. Ngươi nữ nhân độc ác này! dám mưu hại tôn tử của trẫm, người đâu, lôi nàng ta ra đánh đến chết!”

      “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan!” Chu Tuyết Tranh khóc hô, nàng hung tợn nhìn Gia Cát Linh , “Hoàng Thượng, người nên để nàng ta lừa, mọi chuyện đều do nàng ta bày mưu.”

      “Thần phi nương nương, ta có mất trí cũng mang đứa còn quấn tã để mà bày mưu.” Gia Cát Linh lau nước mắt, “Cha mẹ nó còn, Thần phi nương nương, người nhẫn tâm!”

      “Người đâu, nghe thấy trẫm gì sao?” Sở Kim Triêu la lớn, trưởng tôn của ông cứ như vậy mà mất, “Ngay tại nơi này, đánh chết nàng ta, để nàng ta chôn cùng tôn tử của trẫm.”

      Liên công công phất phất tay, hai thị vệ cầm gậy gỗ tiến vào, đẩy Chu Tuyết Tranh ở mặt đất, “Thần phi nương nương, xin lỗi.”

      “Ngươi! Ta có thành ma cũng tha cho ngươi!” Cái chết đến gần, Chu Tuyết Tranh lâm vào điên cuồng, “Ngươi chẳng qua chỉ là nữ nhân bị Sở Lăng Hiên làm dơ, huynh ấy cần ngươi nữa! Ha ha ha!”

      Huynh ấy là ai trong lòng Gia Cát Linh rất , nàng cười cười gì.

      Gậy gỗ lần lượt đánh vào người Chu Tuyết Tranh, da thịt rất nhanh liền bong tróc. tiếng kêu nàng cũng kêu lên, mà là kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh , nàng phải nhớ kỹ bộ dáng của nàng ta, lúc thành ma mới có thể đến tìm nàng ta.

      Dần dần, ý thức của nàng trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy cả ngươi đều bẫng, giống như ngay sau đó chết. Nàng vậy mà chết trong tay Gia Cát Linh , khóe miệng lên tia cười lạnh. Gia Cát Linh , ta chết thế nào, Sở Lăng Hiên bỏ qua cho ngươi, Thiên ca ca cũng ngươi nữa.

      “Hoàng Thượng, người xem, thế tử có hơi thở!” Ba Cát Linh kêu lên, ôm thế tử đến trước mặt Sở Kim Triêu. Nín thở cho đến giờ khiến nàng cũng lo lắng tiếp tục uống thuốc với đứa bé là tốt, quan trọng hơn là nàng muốn để Chu Tuyết Tranh chết vào lúc này.

      !”

      Nhận lấy thế tử, nhìn thấy cái miệng nhắn của nó mở ra, tay bé đặt lên miệng cắn, con mắt linh hoạt chuyển động, còn cười khanh khách với Sở Kim Triêu hai tiếng.

      tốt quá, tốt quá!” Sở Kim Triêu ôm tiểu thế tử dán chặt trong ngực, kìm lòng được mà chảy xuống hai hàng nước mắt. “ có việc gì, tốt quá.”

      “Hoàng Thượng, người chút, đừng ép tiểu thế tử.” Gia Cát Linh nhắc nhở.

      “Đúng, đúng, Tam nha đầu, trả lại người cho con. Trẫm rất là vui.”

      Gia Cát Linh nhìn Chu Tuyết Tranh sắp bất tỉnh, , “Hoàng Thượng, thế tử sao rồi, Thần phi nương nương cũng phải là cố ý, người tạm tha mạng cho nương nương . Có lẽ nương nương quên chuyện thế tử mẫn cảm với phấn hoa mai.”

      “Hừ!” Sở Kim Triêu nhìn Chu Tuyết Tranh hừ lạnh tiếng, “Nể mặt Tam nha đầu trẫm tha ngươi mạng, nếu ngươi lại dám làm xằng làm bậy nữa trẫm tự tay giết ngươi! Dừng lại!”

      Hai thị vệ hành quyết rốt cục dừng tay lại, Chu Tuyết Tranh quỳ rạp mặt đất nặng nề thở, khóe miệng có chất lỏng chảy ra. Nàng nhàng nhắm mắt lại để cho bản thân mình dễ chịu chút. Trong khoảnh khắc nàng tưởng rằng mình sắp chết.

      “Đỡ Hoàng Thượng nghỉ ngơi.” Gia Cát Linh phân phó cung nữ, “Hoàng Thượng, thế tử sao rồi, người nên nghỉ ngơi cho tốt mới được, long thể quan trọng hơn.”

      “Ừ.” Sở Kim Triêu gật đầu, ầm ĩ như vậy khiến thể chất và tinh thần đều tiêu hao, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.

      Trong điện chỉ còn lại hai người Gia Cát Linh cùng Chu Tuyết Tranh, còn có tiểu thế tử vẫn cười khanh khách.

      Chu Tuyết Tranh vật lộn đứng lên, lưng truyền đến trận đau đớn. Nàng lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh , giống như con sói đói nhìn con mồi, muốn ngụm nuốt sống nữ tử kia vào bụng, ngay cả xương sống cũng nhổ ra.

      “Là ngươi sắp đặt hết đúng ? Vì sao lại muốn cứu ta? Muốn nhìn ta giãy dụa khi cận kề cái chết?” Vì Gia Cát Linh mà nàng ở ngay cận kề cái chết, cái loại cảm giác lạnh như băng này khiến nàng sụp đổ. Nàng ta nhất định là cố ý.

      “Là bởi vì cái trâm cái tóc kia!”

      “Ha!” Chu Tuyết Tranh cười tiếng the thé, khó nghe đến cực điểm, như là con vịt bị người ta nắm cổ, “Ngươi có tư cách gì mà quản chuyện của ta cùng Thiên ca ca? Ngươi chẳng qua chỉ là dâm phụ mà thôi, luôn miệng thích Thiên ca ca, còn phải có quan hệ thịt xác với nam nhân khác hay sao !”

      “Hừ! Ngươi giữ lại mạng của ta, ta nghĩ cách khiến ngươi phải chết!”

      “Thần phi nương nương quên, vừa rồi bản vương phi chỉ câu là có thể cứu ngươi, lần sau ta cũng có thể dùng câu để lấy mạng của ngươi!” Nàng ngồi xổm xuống, đảo nhanh qua khuôn mặt xinh đẹp của Chu Tuyết Tranh, “ ta trong sạch, ngươi sao? ở Thiên Thai Tự chịu được đơn liền ở cùng nam nhân khác , đến lúc hồi cung còn có ý đồ lừa gạt Thất gia. Thất gia đúng là mù mắt, sao có thể từng thích người như ngươi chứ?”

      “Ha ha ha! Vậy thế nào? Ngươi bây giờ cũng giống ta thôi!”

      “Người đâu, đưa Thần phi nương nương về cung!” Gia Cát Linh , nữ nhân này rất chán ghét, thấy nàng ta rất ảnh hưởng đến tâm tình.

      Thái y dùng loại thuốc tốt nhất, ở giường nằm sấp hai ngày Chu Tuyết Tranh miễn cưỡng có thể xuống giường. Hai ngày này nàng đều mắng Gia Cát Linh mười vạn tám nghìn lần. Tiện nhân, bản cung thua, Thiên ca ca là của ta!”

      Nàng chống gậy, mới chút lưng đều đau đến chịu được.

      Gia Cát Linh , năm mươi gậy bản cung trả lại ngươi gấp bội.

      Bản cung khiến ngươi phải hối hận khi giữ lại mạng của ta, đều là ngươi tự tìm lấy.

      “Nương nương, Lục điện hạ cầu kiến.”

      “Truyền!”

      Cung nữ trải tấm nệm nhung dày ghế để nàng có thể ngồi thoải mái chút. Nàng chậm rãi ngồi xuống, Sở Lăng Hiên liền tiến vào.

      “Lục điện hạ, xảy ra chuyện gì?”

      Nhìn thấy Sở Lăng Hiên, Chu Tuyết Tranh vô cùng kinh hãi, thiếu chút nữa thể nhận ra được. Người trước mặt sắc mặc hình dáng đều tiều tụy, xương gò mà nhô lên, sắc mặt trắng bệch.

      Sở Lăng Hiên trả lời, chỉ biết là hai ngày vừa qua trong cơ thể vẫn luôn bị lửa đốt, chỉ có nữ nhân mới có thể giảm bớt loại thống khổ này, vì thế hai ngày đêm này đều ở người nhiều nữ nhân khác nhau hề ra khỏi cửa, ngay cả ăn cơm uống nước cũng dừng lại. Lúc lửa nóng kia dập tắt, cảm thấy mình như chết .

      “Hình như tình hình của Thần phi nương nương cũng tốt?” Thanh Sở Lăng Hiên khan khàn.

      “Vẫn khỏe chứ?” Nhớ tới chuyện gặp phải hai ngày nay, Chi Tuyết Tranh liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Nữ nhân điên kia đều mang những đồ đáng giá của bản cung ở đây đập bể hết, còn khố phòng bị nàng ta phóng hỏa. Lại hãm hại bản cung gây hai cho tiểu thế tử, hại ta hứng mấy chục gậy vào người.”

      Chu Tuyết Tranh càng càng tức giận, “Cũng may người thực được, có được thân thể của ả.”

      Sở Lăng Hiên cười khổ tiếng, “Ta có! Ta bị nàng ta hạ dược, xoay vòng đến hai ngày hai đêm….”

      “Người là vì …. Nên mới biến thành như vậy?” Thân thể Chu Tuyết Tranh nghệch ra, nặng nề tựa lưng vào ghế ngồi, “Hai chúng ta đều bị ả đùa giỡn?”

      Hai người đều lâm vào trầm mặc, Gia Cát Linh , rốt cuộc ngươi là dạng người gì!

      Tẩm cung bị phá lưng tung, bản thân bị đánh, Chu Tuyết Tranh vẫn lừa mình dối người nghĩ chỉ cần nàng ta bị Sở Lăng Hiên chiếm thân thể tất cả đều đáng giá, thế nhưng…. Lại có chuyện như vậy. nàng chịu hết mọi chuyện đều nhận về được cái gì! Bị nữ nhân kia hung hăng giày vò hồi.

      “Gia Cát Linh , bản cung nhất định phải giết ngươi!” Chu Tuyết Tranh bấm móng tay bào tay cầm ghế, “Nhất định phải giết ngươi! Lục điện hạ, nếu người lại ngăn cản ta giết ả chỉ sợ là quan hệ hợp tác giữa chúng ta ngừng hằn!” Mặc kệ như thế nào, ta nhất định phải giết ả!

      Sở Lăng Hiên nhếch khóe miệng, “Yên tâm, bản vương chẳng những ngăn cản mà còn có thể giúp ngươi! Bản vương cũng khiến nàng nếm thử chút mùi vị bị nam nhân chơi đùa hai ngày hai đêm.” Gia Cát Linh , ngươi chọc tới bản vương, nghĩ rằng ta giết ngươi sao!

      “Vậy là tốt rồi! Ta nghĩ là rất nhanh chúng ta có thể làm điều đó!”

      Lúc này, Liên công công đến tìm Chu Tuyết Tranh, rằng thuốc dùng cho Hoàng Thượng có, ông đặc biệt tới lấy thuốc. Chu Tuyết Tranh đưa cho ông hai viên thuốc.

      “Nương nương, hai viên chỉ sợ đủ, còn ngày mai nữa? Thấy vương phi lệnh nô tài lĩnh thuốc dùng cho nhiều ngày, miễn cho mỗi ngày đều đến làm phiền nương nương.” Liên công công hỏi.

      “Đủ rồi.” Trong mắt Chu Tuyết Tranh lên tầng ý cười, “Cứ uống hai viên này vào , bệnh của Hoàng Thượng tốt lên rồi, sau này cần phải uống thuốc nữa.”

      sao?” Liên công công vui mừng , “Nô tài thực rất vui.”

      Liên công công nhận hộp chưa thuốc, dưới chân như lắp bánh, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

      “Chính là hôm nay sao?” Sở Lăng Hiên hỏi.

      “Chính là hôm nay, uống xong hai viên thuôc này liều thuốc này mới đúng liều lượng.”

      Gương mặt tái nhợt của Sở Lăng Hiên lên ý cười càng đậm, hôm nay, tốt lắm, bản vương chờ lâu.

      “Bản vương trước ra ngoài bố trí cấm quân.”

      “Ừ, ta thông báo với đại thần để bọn họ chứng kiến khắc kích động lòng người này. Lục điện hạ, còn nhớ chuyện đồng ý với ta?”

      “Yên tâm, sau khi bản vương đăng cơ, chuyện đầu tiên chính là triệu Sở Lăng Thiên quay về Ngân Đô, sau đó đưa lên giường của ngươi.”

      Buổi tối, Chu Tuyết Tranh đến tẩm cung của Hoàng Thượng, bên ngoài các đại thần đứng đông nghìn nghịt, những người này đều là nàng mời đến chứng kiến hành vi hành hung của Gia Cát Linh .

      “Quốc công đại nhân, Thừa tướng đại nhân, xị mời hai vị theo ta vào đây.”

      Nàng chọn hai vị đại thần có uy tín tiến vào, những người khác khó mà phục chúng, quan trọng hơn, Lâm thừa tướng là người của Sở Lăng Hiên.

      “Hoàng Thượng, Trần Quốc công cùng Thừa tướng gia tới thăm người.” Nàng quay sang hướng Gia Cát Linh , “Đúng giờ uống thuốc rồi, mau đưa thuốc cho Hoàng Thượng uống.”

      Gia Cát Linh đặt tiểu thế tử sang bên, lấy ra viên thuốc cho Hoàng Thượng uống vào.

      “A!” Mới vừa uống thuốc vào, Sở Kim Triêu liền thống khổ kêu lên tiếng, bỗng nhiên phun ra ngụm máu đen, hai mắt nhắm lại, còn hơi thở.

      Trong lòng Chu Tuyết Tranh kích động, xem ta liều thuốc vừa đúng.

      “Thất vương phi, ngươi cho Hoàng Thượng uống cái gì? Người…. Người giết Hoàng Thượng bằng thuốc độc!” Lâ, Thừa tướng toàn thân run rẩy, la lớn, “Người đây, bắt Thất vương phi lại sau đó xử trảm!”

      “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” Chu Tuyết Tranh nhào vào người Sở Kim Triêu mà gào khóc, “Hoàng Thượng, người sao vậy? Người tỉnh lại , trước đó người phong Lục điện hạ làm cái gì, người chờ thần thiếp trở về lại cho thần thiếp biết, sao người lại ?”

      “Quốc công gia, nghe ý của Thần phi nương nương Hoàng Thượng là muốn sắc phong Lục điện hạ làm Thái tử, bây giờ Hoàng Thượng …. Lâm mỗ thấy liền tuyên cáo di chiếu .”

      “Thừa Tướng gia, Hoàng Thượng cũng ràng là phong Lục điện hạ làm Thái tử, hơn nữa cả ngài và ta đều biết người Hoàng Thượng vừa ý là Thất điện hạ.” Sở Lăng Dực còn, Trần Quốc công chuyển hướng sang phe cánh Thất vương phủ.
      ChrisTrâu thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 334: Từ từ chơi đùa đến chết

      Thất điện hạ ở chiến trường xa, cho dù bây giờ có trở về cũng cần mất thời gian, nước thể ngày có vua.” Lâm thừa tướng .

      “Còn Cửu điện hạ và tiểu Hoàng tử nữa mà.” Trần Quốc công lùi nửa phần.

      “Cái này… Quốc công gia, chỉ sợ là ổn!”

      Chu Tuyết Tranh đứng lên, lau nước mắt, “Hai vị đạ nhân, chưa xác định được hoàng đế mới xin hai vị nên phát tang, tránh cho việc gây nên hỗn loạn! Bây giờ chuyện quan trọng đó là giết nữ nhân mưu hại Hoàng Thượng này.”

      “Nương nương đúng! Chuyện này Quốc công gia có ý kiến chứ?”

      Trần quốc công gì, xem như cam chịu.

      “Thất vương phi, ngươi vất vả chăm sóc cho Hoàng Thượng, bản cung ban thưởng cho ngươi ly rượu, uống xong có thể .” Chu Tuyết Tranh đưa ly rượu đến trước mặt Gia Cát Linh . Tiện nhân, chết !

      Gia Cát Linh cười lạnh, nhận lấy ly rượu, thờ ơ liếc Chu Tuyết Tranh cái.

      “Hoàng Thượng, người xem thần nữ có nên uống hay ?” Nàng thản nhiên hỏi.

      Cả người Chu Tuyết Tranh ngẩn ra, theo bản anwng nhìn người giường, thấy Hoàng Thượng vẫn nhắm nghiền hai mắt tâm mới thả lỏng.

      “Thất vương phi mưu hại Hoàng Thượng, Quốc công gia và Thừa tướng gia đều chính mắt nhìn thấy giờ còn muốn ngụy biện sao? bây giờ bản cung lấy thân phận là Thần phi ra lệnh cho ngươi uống hết ly rượu này.” Chu Tuyết Tranh nghĩ là tha, trong giọng có chút lo lắng, nàng nghĩ thầm nên nhanh chóng tiễn nữ nhân này đến tào địa phủ mới tốt.

      “Thần phi nương nương, ta nghĩ chuyện này nên hỏi ý kiến của Hoàng Thượng dường như tốt hơn đấy.”

      “Thừa tướng giá, ra tay !” Chu Tuyết Tranh hướng về phía Lâm thừa tướng ra hiệu. Bắt ông ta cưỡng ép Gia Cát Linh uống rượu độc.

      Lâm thừa tướng hiểu ý, nắm lấy cằm Gia Cát Linh , muốn đem ly rượu độc đổ vào miệng nàng.

      “Dừng tay!” Bỗng nhiên, tiếng quát lớn trong phòng vang lên, “Có trẫm ở đây ai dám giết Tam nha đầu!”

      Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Sở Kim Triêu vừa rồi còn hơi thở giờ ngồi ở giường, mắt trợn lên. Vẻ mặt mấy người Chu Tuyết Tranh nhất thwoif thay đổi, nàng hét to lên tiếng, thiếu chút nữa té xỉu.

      “Hoàng Thượng, người sao? tốt quá!” Vẻ mặt Chu Tuyết Tranh thay đổi rất nhanh, chỉ trong chốc lát cười như hoa rồi, “Thần thiếp rất vui mừng!”

      “Đúng vậy, Hoàng Thượng, thần cũng rất vui.” Lâm thừa tướng che giấu vẻ mặt hoảng sợ. Thầm nghĩ, ràng chết rồi sao lại sống lại, việc này kỳ quái!

      “Vừa rồi trẫm nghe thấy các ngươi muốn lập lão Lục làm Tân Hoàng đế? Còn muốn giết Tam nha đầu?” Sở Kim Triêu nhìn Chu Tuyết Tranh, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, “Trẫm muốn lập lão lục khi nào?”

      “Hoàng Thượng….” Chu Tuyết Tranh sợ tới mức quỳ mặt đất, sắc mặt trắng bệch, “Thần thiếp… là thần thiếp từng nghe thấy Hoàng Thượng nhắc qua, cũng chắc chắn ý định tại của người. Đúng… Là Thừa tướng đại nhân , phải thần thiếp .”

      “Thần phi nương nương…” Lâm thừa tướng sửng sốt, sao lại đem tội danh đổ lên đầu ông hết rồi, lúc này ông cũng nóng nảy. “Là người như vậy nên vi thần mới . Hoàng Thượng, vi thần hiểu thánh ý, tự biết mình có tội, xin Hoàng Thượng trách phạt.”

      “Ngươi viết sai tốt.” Sở Kim Triêu bước bước tới, lạnh lùng liếc nhìn Lâm thừa tướng cái, “Truyền ý chỉ của trẫm, lột bỏ chức vị Thừa tướng của Lâm Binh, xử trảm ngay lập tức!”

      “A?” Thân thể Lâm Binh cứng đờ. Tuy trong nháy mắt vừa rồi có nghĩ đến chuyện trở nên nghiêm trọng rồi, nhưng giờ phút này vẫn hoang mang lo sợ, phịch tiếng quỳ mặt đất, dập đầu bộp boopk cầu xin tha thứ. “Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng! thần nguyện ý lập công chuộc tội, cầu xin Hoàng Thượng cho lần cơ hội nữa. Thần cũng là vì lo nghĩ cho nước Lăng Nguyệt, cầu xin Hoàng Thượng minh giám!”

      “Hay cho câu lo nghĩ cho nước Lăng Nguyệt! Người đâu, lôi xuống!”

      Mấy thị vệ từ bên ngoài tiến vào, kéo Lâm Binh xuống. Lâm Binh vừa giãy dụa vừa tức giận nhìn Chu Tuyết Tranh, Chu Tuyết Tranh lại nhìn ông.

      “Hoàng Thượng, vi thần xin cáo lui trước.” Trần quốc công thấy Hoàng Thượng có giận chó đánh mèo với mình nên thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi ra những lời nên , nơi thị phi nên ở lại lâu.

      “Ừ, Quốc công đại nhân lui trước .”

      Trần quốc công thở dài nhòm hơi, rời như trốn. Nhặt về được cái mạng nên phải quay vè nhà tu dưỡng tháng mới có thể quay trở lại đây được.

      “Hoàng Thượng, thân thể thần thiếp có chút thoải mái, cũng xin cáo lui trước.” Chu Tuyết Tranh nhìn Sở Kim Triêu, cẩn thận . Nàng muốn báo tin cho Sở Lăng Hiên nên án binh bất động .

      “Chờ chút, trẫm còn có chuyện muốn với ngươi!” Sở Kim Triêu trầm giọng .

      “Vâng.” Thân thể Chu Tuyết Tranh cứng đờ, sợ hãi nhìn ông. phải là ông phát ra cía gì đấy chứ?

      Thời gian quay lại ngày trước.

      Sau khi Chu Tuyết Tranh rời , là lúc được Gia Cát Linh chăm sóc. Trước đó ngày, nàng vào, Sở Kim Triêu lo lắng nhìn ra phía ngoài, ý bảo Gia Cát Linh đóng cửa lại. Sau đó, ông lấy ra viên thuốc từ dưới gối ra đưa cho Gia Cát Linh .

      “Hoàng Thượng, đây là…” Gia Cát Linh vừa mừng vừa sợ, “Người uống thuốc?”

      “Hừ!” Sở Kim Triêu cười lạnh tiếng, “Nàng ta nghĩ trẫm ngu xuẩn như vậy? Chu Tuyết Tranh, đúng là khiến trẫm quá thất vọng. Trẫm biết, nhất định là vì chuyện của Chu gia, ngày đó tha cho nàng ta mạng, biết cảm ơn lại còn muốn lấy a mạng của trẫm!”

      “Hoagf Thượng định làm gì bây giờ?”

      “Chúng ta cũng nhau diễn vở kịch, trâm muốn nhìn xem nàng ta rót cuộc muốn làm gì? Trẫm mù mắt cho nên mới để nữ nhân tâm địa rắn rết như vậy ở bên cạnh mình!”

      Vì thế mới có màn vừa rồi, viên thuốc, máu tươi đều là những thứ được chuẩn bị tốt trước đó rồi. nghĩ tới Chu Tuyết Tranh thực bị lừa.

      Giờ phút này, Chu Tuyết Tranh kinh ngạc nhìn Sở Kim Triêu cùng Gia Cát Linh , hoảng sợ đến mức câu cũng được. Hai chân của nàng tự giác mà lùi về phía sau.

      cho trẫm biết, đây là cái gì?” Sở Kim Triêu đưa viên thuốc nằm trong bàn tay ra, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Chu Tuyết Tranh, “Thứ mỗi ngày ngươi cho trẫm uống là cái gì?”

      “Hoàng Thượng, là tiên đan.” Chu Tuyết Tranh cố gắng nặn ra nụ cười tươi, nghi hoặc hỏi, “Hoàng Thượng uống vào chẳng phải thân thể tốt lên rất nhiều hay sao?”

      “Trẫm thấy, đây là độc dược có!” Sở Kim Triêu bỗng nhiên đề cao thanh, “Chu Tuyết Tranh, lá gan của ngươi cũng lớn, dám mưu hại trẫm! Ngươi cho là trẫm nỡ giết ngươi sao?”

      “Hoàng Thượng! Oan cho thần thiếp quá!” Chu Tuyết Tranh ngụy biện, bỗng nhiên ánh mắt nàng sáng lên, “Thần thiếp… Thần thiếp nhất định là bị tên đạo sĩ kia lừa. đan dược này có thể trường sinh bất lão, thần thiếp tin là nên mới cho Hoàng Thượng uống. Hoàng Thượng yên tâm, thần thiếp nhất định điều tra chân tướng, chém đầu tên đạo sĩ kia!”

      “Hừ, hay !” Sở Kim Triêu cũng tin, “Ngươi rất thông minh, đem mọi tội danh đổ lên đầu tên đạo sĩ kia! Ngươi làm chuyện này, hẳn là có đồng mưu? , là ai? lão Lục? lão Thất? Hay là lão Cửu?”

      “Hoàng Thượng….” Nước mắt Chu Tuyết Tranh chảy xuống, giống như là có muôn vàn ủy khuất, “Người là nghĩ oan cho thần thiếp rồi, thần thiếp làm mọi chuyện cũng đều là vì lo lắng cho thân thể của người. Nếu Hoàng Thượng cho rằng thần thiếp có tội, vậy thần thiếp nguyện ý nhận trừng phạt!”

      Gia Cát linh rót cho Sở Kim Triêu tách trà, đưa đến trong tay ông, “Hoàng Thượng, thần nữ tin tưởng Thần phi nương nương vô tội. Bây giờ người suy nhất nương nương có thể dựa vào là người, như vậy sao có thể hại người chứ? Viên thuốc này thần nữ cũng từng hỏi qua địa phu, dùng với liều lượng ít quả là rất có lợi cho thân thể, nhưng mà nên dùng quá liều lượng. Thần phi nương nương nhất định là bị tên đạo sĩ kia lừa gạt, người nên trách nương nương.”

      Chu Tuyết Tranh kinh ngạc, nàng ta lại giúp nàng cầu xin? Có lẽ bên trong có mưu gì đó? Nàng xuất thần nhìn Gia Cát Linh chớp mắt cái, Gia Cát Linh , đừng tưởng rằng ngươi giúp bản cung cầu xin ta giết ngươi.

      Gia Cát Linh cũng nhìn nàng, trong mắ mang theo nụ cười quỷ dị khiến Chu Tuyết Tranh rét mà run.

      Sở Kim Triêu gật gật đầu, “Nếu Tam nha đầu cầu xin giúp ngươi trẫm cho ngươi cơ hội, điều tra mọi chuyện cho ! Tự lo cho thân mình , bất cứ lúc nào trẫm cũng có thể chém đầu ngươi! Tìm tên đạo sĩ kia chặt thành tám khúc cho trẫm!”

      Thân thể Chu Tuyết Tranh run chút, “Vâng, thần thiếp biết.” Chặt thành tám khúc, phương thức tàn nhẫn như vậy là để giết gà dọa khỉ.

      Nàng chậm rãi ra ngoài, chân vẫn còn nhùn ra. Mới vừa ra khỏi cửa tẩm cung nàng liền phịch tiếng ngồi ngã ngồi mặt đất, trán chảy xuống những giọt mồ hôi lạnh, quần áo cũng ẩm ướt. Quá nguy hiểm.

      Nghỉ ngơi lát, nàng đứng lên, vội vàng ra phía cửa cung. Sở Lăng Hiên ở chỗ này chờ tin tức của nàng.

      Nhìn thấy nàng tới, Sở Lăng Hiên khẩn cấp tiến lênâtrước hỏi, “Sao vậy? Vẫn thấy phát tín hiệu cho ta, xảy ra chuyện?”

      “Ừ.” Chu Tuyết Tranh gật gật đầu, tâm tình vẫn còn chưa khôi phục, môi càng ngừng run rẩy, “Hoàng Thượng… Hoàng Thượng căn bản uống thuốc. ông ấy cùng với Gia Cát Linh diễn vở kịch.”

      “Ngươi , bây giờ ông ấy vẫn yên lành, chết?”

      “Ừ.”

      “Mẹ nó!” Sở Lăng Hiên đánh quyền lên tường thành, làm cho tường thành bị lõm vào, tròng mắt đỏ lên, “Tại sao lại có thể như vậy? phải mọi chuyện đều rất thuận lợi sao?”

      “Nếu phải Gia Cát Linh xuất quả thực rất thuận lợi.” Chuyện cho tới nước này, nàng tính toán đổ mọi chuyện lên người Gia Cát Linh , làm cho Sở Lăng Hiên chủ động nghĩ biện pháp giết nàng!

      “Khốn nạn!” bàn tay Sở Lăng Hiên chống lên tường thành, nặng nề thở, “Phụ hoàng phát ra nhưng lại xử phạt ngươi? Có phải ngươi…”

      “Yên tâm, ta hề khai ra ngươi dù chỉ chữ. Hoàng Thượng muốn giết ta, nhưng mà nữ nhân kia lại giúp ta cầu xin, ta cũng biết vì sao nữa.”

      “Ngươi Gia Cát Linh ? Vậy tốt nhất ngươi nên cẩn thận chút! Xem ra thể giữ nàng lại! Bản vương nghĩ cách.”

      “Ta nghĩ là ngươi vẫn nên nghĩ cách nên giải thích với Hoàng Thượng thế nào về chuyện đóng binh ở trong này hơn, hẳn là ông ấy nghi ngờ rồi, ta về cung trước.”

      Chu Tuyết Tranh cơ hồ là chạy về tẩm cung, rất sợ từ nơi này chui ra người, muốn bắt nàng lại. Hôm nay, nàng mới chính thức ý thức được Gia Cát Linh rất đáng sợ.

      Vốn Hoàng Thượng có thể xử tử nàng, nhưng vì sao lại tha? Chu Tuyết Tranh thể giải thích nổi, bỗng nhiên, nàng nghĩ đến chuyện đáng sợ hơn. Nhất định là như vậy, Gia Cát Linh muốn từ từ chơi đùa nàng cho đến chết!

      Gia Cát Linh , ta đúng là xem thường ngươi rồi, nghiệt như ngươi còn sống để làm gì! Bản cung cam lòng, cam lòng! Đoạt được nam nhân cũng thôi , ngay cả trí tuệ chẳng lẽ còn để ngươi hơn ta sao? Ngươi chờ , ta nhát định thắng trận, cho ngươi thua thất bại thảm hại! Ta muốn giết ngươi!

      Chu Tuyết Tranh muốn rót cho mình tách trà, tay lại nghe lời mà run rẩy, làm cách nào cũng thể ngừng run lại được. Nàng tức giận, nóng nảy hất cả ấm trà xuống mặt đất, ngửa mặt lên trời hét to, “A! Chết , chết hết cho bản cung!”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :