1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 325: Khiến nàng ta chết được tử tế

      Hà Sướng Uyển thu xếp cho tiểu thế tử xong, chịu để ý lời khuyên của Trần Cẩm Phàm, ý định muốn ở lại đây.

      lâu sau, Sở Kim Triêu hồi phục được tình cảm của bản thân, đứng lên, “Thái tử chết vì nguyên nhân gì?”

      “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái tử tùy rằng bị thương nhưng thể dẫn đến cái chết. Thái tử chết là do uống canh tuyết tham, tuyết tham có độc.”

      Trong khoảng thời gian, nhóm thái y tìm ra được nguyên nhân, độc giấu ở trong tuyết tham.

      “Tuyết tham ở đâu ra?” Sở Kim Triêu truy hỏi.

      “Là Quận chúa Cẩm Phàm, là của Hoàng hậu nương nương nhờ mang tới Thất vương phủ, tội thần tưởng mang cho Thái tử nên liền bảo nha hoàn hầm cho Thái tử bồi bổ thân thể, nghĩ tới…. Thần cso tội, khẩn cầu Hoàng Thượng ban chết cho thần.”

      Sở Kim Triêu nhắm mắt lại, Phàm nhi? Sao nó có thể xuống tay với Dực nhi?

      Gia Cát Linh ra khỏi phòng, Sở Lăng Hiên cũng ra theo.

      , theo Linh nhi làm gì?” Thương Y giống như gà mái bảo vệ con, che Gia Cát Linh ở phía sau, “Có chuyện gì có thể với ta.”

      Sở Lăng Thiên khinh thường nhi y cái, ánh mắt dừng người Gia Cát Linh , “Là ngươi giết Thái tử? Bản vương nghĩ đến là ngươi lấy mạng của .”

      “Lục điện hja, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta giết Thái tử?” Gia Cát Linh tức giận . Lúc Hoàng hậu muốn tứ hôn cho nàng với Lương Nguyên Phong, Thái tử giúp nàng chuyện đó cho nên nàng vẫn luôn cảm kích , cứ như việc vài lần rat ay với Thất vương phỉ nhưng nàng muốn lấy mạng của , lần này cũng chính là kiềm chế được mà ra tay trước.

      “Lòng của nữ nhân là độc ác, khiến cho người ta sợ hãi.” Sở Lăng Hiên nhìn nàng, xoay người lại vào phòng.

      Gia Cát Linh cẩn thận nghĩ lại chi tiết này. Thái tử uống xong canh hầm tham tuyết mới mất mạng, mà tuyết tham này là Hoàng hậu bảo Cẩm Phàm tỷ tỷ mang cho nàng. cách khác, là Thái tử chết thay nàng. Tuyết tham là nhằm vào nàng, kém dương sai, Hoàng hậu ngàn tính vạn tính lại tự nhiên mang tính mạng con mình vào.

      Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc mơ hồ, Gia Cát Linh cùng Thương Y vẫn đợi ở bên ngoài, nàng thích nhìn cảnh hỗn loạn.

      biết qua bao lâu, Hoàng hậu rốt cục tỉnh lại, được Mãn Châu đỡ dây vào phòng Sở Lăng Dực. Thấy bà vào, Gia Cát Linh cùng Thương Y cũng vào.

      Chỉ qua hai canh giờ mà Sở Kim Triêu như già mười tuổi. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cái loại đau khổ này lời nào có thể diễn tả được. Chuyện ông lo lắng rốt cục đến rồi sao? Là ai hạ thủ với Thái tử?

      Hoàng hậu vô lực ngồi ở bên người . Đứa con duy nhất, hy vọng duy nhất còn nữa.

      Bỗng nhiên, ánh mắt của bà trở nên lạnh thấu xương. Ánh mắt bắn về phía Gia Cát Linh đứng ở trong góc phòng, dù sao Thái tử cũng rồi, thể nào để cho nữ nhân này thoát tội được.

      “Thất vương phi, ngươi có gì muốn sao?” Hoàng hậu đột nhiên nâng cao lượng, quát lớn.

      Thái tử bị thương ở Thất vương phủ, giờ lại mất mạng, bà cho rằng là do Gia Cát Linh làm.

      Tất cả mọi người nhìn nàng, bởi vì bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy Hoàng hậu tức giận cùng luống cuống như vậy.

      “Hoàng hậu nương nương, phải là người thấy Sở Lăng Thiên ở đây nên khi dễ Linh nhi chứ? Bản môn chủ cũng đồng ý chuyện đó xảy ra.” Thấy Hoàng hậu khí thế ào ạt, Thương Y lập tức mặc kệ.

      “Thương Y môn chủ, đây là chuyện nhà của Hoàng gia, có liên quan đến ngươi.” Hoàng hậu lạnh lùng .

      “Lúc Sở Lăng Thiên gần có ủy thác cho ta bảo vệ an nguy của Linh nhi, bản môn chủ cũng hứng thú tham chuyện nhà gì đó của các người. Ta chỉ là bảo vệ Linh nhi mà thôi. Linh nhi, chứ?”

      Gia Cát Linh giật giật ống tay áo của y, ý bảo y cần nhiều lời.

      “Nương nương hy vọng thần nữ cái gì? Đối với chuyện của Thái tử thần nữ cũng rất đáng tiếc. Thái tử mất sớm khiến người khác đau buồn.”

      “Ngươi đau buồn? Nếu phải ngươi Dực nhi cũng gặp chuyện may!”

      “Ngươi bậy bạ gì đó?” Sở Kim Triêu trừng mắt với Hoàng hậu. đủ loạn rồi bà còn muốn thêm phiền phức, “Cùng nó có liên quam gì?”

      “Hoàng Thượng, thương thế của Dực nhi cùng phải mới bị lúc này, ra…. Là bị thương ở Thất vương phue, chỉ sợ hung thủ chính là Thương Y môn chủ.” Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh cùng Thương Y, bà quản được chuyện gì nữa, cho dù ra chuyện Thái tử muốn ám sát Gia Cát Linh cũng thể để tiện nhân kia được lợi.

      Gia Cát Linh nhíu mày, nghiêng đầu, giống như dùng sức suy nghĩ cái gì đó. “Thần nữ , rốt cuộc nương nương có ý gì? Thái tử hoăng thệ cùng với thần nữ có liên quan gì? Xin nương nương !”

      “Chắc ngươi quên tối hôm qua xảy ra chuyện gì chứ?” Thấy nàng giả vờ hồ đồ, Hoàng hậu càng thêm tức giận. Dực nhi, con yên tâm, mẫu hậu nhất định khiến nữ nhân này của cả Thất vương phủ chôn cùng con!

      “Tối qua?” Gia Cát Linh đột nhiên nhớ đến, “Nương nương nhắc tới khiến thần nữ nghĩ ra. Tối qua có vài hắc y nhân đến Thất vương phủ, bọn họ đều che mặt, có người muốn giết thần nữ, thần nữ rất sợ hãi. lúc người kia muốn giết thần nữu Thương Y đến cứu thần nữ. Thần nữ nhớ Thương Y đánh người kia chưởng, chẳng lẽ người kia chính là Thái tử điện hạ?”

      “A?” Gia Cát Linh hô lên tiếng, “Thái tử điện hạ muốn giết thần nữ? Người vì sao lại muốn giết thần nữ? hóa ra là Thái tử điện hạ…. Thương y, ngươi có nhìn thấy người kia ?”

      Thương Y sủng nịch liếc mắt nhìn Gia Cát Linh cái, phối hợp diễn xuất với nàng, “ thấy. Nếu ta chậm giây nữa chém ngươi thành hai nửa, cho nên căn bản thấy . Sớm biết là Thái tử ta tay chút rồi.”

      “Thái tử tới Thất vương phủ giết Tam nha đầu?” Sở Kim Triêu nhìn Hoàng hậu, vẻ mặt kia chính là muốn bà cho ông lời giải thích.

      “Hoàng Thượng, vừa rồi người cũng nghe thấy, là Thương Y đánh chết Dực nhi, người nên báo thù cho Dực nhi.” Hoàng hậu nghĩ tới Gia Cát Linh chỉ mấy câu liền biến mình thành người bị hại, Thải tử thành kẻ ác giết người chớp mắt. “Dực nhi mất rồi, bây giờ truy cứu chuyện đó còn có ý nghĩa gì? Phải để hung thủ lấy mạng đền mạng mới có thể an ủi oan hồn của Dực nhi trời.”

      “Ngươi nghe trẫm hói sao? Vì sao Thái tử muốn giết Tam nha đầu?”

      “Hoàng Thượng!” Hoàng hậu hét lên tiếng, phát tiết hết bất mãn của bà, “Dực nhi còn nữa, người còn muốn bao che nữ nhân này sao? Dực nhi phải là con của người sao? Trong lòng của Hoàng Thượng chỉ có Sở Lăng Thiên mới là con sao? Thần thiếp thực xót xa thay cho Dực nhi, chết oan chết uổng, phụ thân của nó chẳng những đòi lại công bằng cho nó, ngược lại còn bao che cho hung thủ!”

      “Trẫm lặp lại lần nữa, ràng chuyện Thái tử đến Thất vương phủ hành hung Tam nha đầu!” Sở Kim Triêu nghiễm nhiên mất tính nhẫn nại.

      “Hoàng Thượng, vẫn nên để cho thần nữ .” Gia Cát Linh , thừa dịp đúng lúc này để kể ràng tất cả mọi chuyện.

      “Tam nha đầu, con .”

      “Vâng Hoàng Thượng. Thần nữ bắt đầu từ chuyện lấy máu nghiệm thân ngày ấy ở quảng trường. Chuyện kia phải ngẫu nhiên xảy ra, mà là có người tỉ mỉ bày ra. Lâm Phong kia bởi vì gia tộc xuống dốc mà lưu lạc từ nước Đông Lan đến nước Lăng Nguyệt, thần nữ rất bội phục Hoàng hậu nương nương có thể từ trong biển người mờ mịt mà tìm ra .”

      “Ngươi đừng bậy!”

      “Nương nương, xin để thần nữ xong .” Gia Cát Linh giương lên khóe miệng, “Nương nương còn sợ thần nữ sợ cái gì nữa.” Là bà muốn vạch ra chân tướng mọi chuyện.

      “Lâm Phong khai ra, là Hoàng hậu nương nương ép phải như vậy. Chuyện này, Hoàng hậu nương nương thực được vì thế ghi hận trong lòng. Tiếp đó, Thất gia xuất chinh, Thái tử điện hạ rải tin tức giả Thần nữ xảy ra chuyện rất cấp bạch, Thất gia nghe xong liền gấp rút trở về.”

      đường quay về bị Thái tử điện hạ chặn lại, Hoàng Thượng có lệnh ngươi nào lâm trận đào thoát liền giết chết! Muốn đường giết chết Thất gia!”

      “May mắn chính là trước đó thần nữu nhận được tin này, vì thế dùng Thái tử phi cùng Thế tử uy hiếp Thái tử mới kéo ra được đường sống cho Thất gia. Vì muốn bảo đảm Thất gia thuận lợi trở lại trong quân doanh nên thần nữ mang tiểu Thế tử .”

      “Nương nương sai người tối đến tới ôm tiểu Thế tử , sau đó là thần nữ làm mất tiểu Thế tử. May mắn tiểu thế tử thuận lợi tìm về được, nghĩ tới nương nương cùng Thái tử vẫn chịu buông tha thần nữ, lại có thể trực tiếp đến Thất vương phủ, muốn giết thần nữ. Mọi chuyện chính là như vậy.”

      “Được được được! trẫm đúng là biết các ngươi làm ra nhiều chuyện như vậy?” Sở Kim Triêu mang theo ánh mắt trách cứ nhìn Gia Cát Linh , “Tam nha đầu, vì sao sớm cho trẫm? Nếu trẫm ra mặt nhất định xảy ra chuyện như vậy.”

      “Hoàng Thượng, thần nữ lo lắng cho thân thể của người.” ra, thần nữ chỉ là hề tin tưởng người.

      “Hồ đồ!”

      “Hoàng Thượng, nên nghe ả ….” Hoàng hậu .

      “Ngươi lại càng hồ đồ hơ! Thái tử đến bước đường này, tất cả cũng đều do ngươi ban tặng!”

      “Hoàng Thượng, thần thiếp cùng Dực nhi làm rất nhiều chuyện sai, nhưng tội đáng chết. Nữ nhân này lại tự tiện lấy mạng của Dực nhi, chẳng lẽ ả đáng bị trừng phạt sao?” Hoàng hậu chịu buông tha . Mặc kệ như thế nào, Gia Cát Linh , hôm nay nhất định ngươi phải chết!

      “Hoàng hậu nương nương, tối hôm qua đúng là bản môn chủ ra tay nhưng đến mức phải mất mạng. Ta nghĩ cái chết của Thái tử hẳn là có nguyên nhân khác, hay là người hỏi thái y xem sao.”

      Lúc nãy Hoàng hậu ngất xỉu nên biết được nguyên nhân thực khiến Sở Lăng Dực.

      “Còn có thể có nguyên nhân gì nữa? Chẳng lẽ phải là trọng thương dẫn đến tử vong sao?”

      thái y tới, cẩn thận , “Nương nương, Thái tử chết là vì uống canh tuyết tham, bị trúng độc mà bỏ mạng, cũng phải vì vết thương mà dẫn đến tử vong.”

      “Tuyết tham? Cái gì tuyết tham?” Sau lưng Hoàng hậu chợt lạnh băng, loại sợ hãi từ đáy lòng dâng lên, “Tuyết tham nào?”

      “Hồi bẩm nương nương, là của người phái Quận chúa Cẩm Phàm đưa cho Thất vương phi, thần biết tưởng là Quận chúa đưa đến cho Thái tử nên liền bảo a hoàn mang nấu canh để bồi bổ thân thể cho Thái tử.”

      “Cái gì? Ngươi cái gì?” Ba! Hoàng hậu quan tâm mà cho vị thái y kia cái tát, “Ai cho ngươi đưa tuyết tham cho nó uống?”

      “Vi thần, vi thần biết tội! Xin nương nương ban vi thần tội chết….”

      “A, sao Hoàng hậu nương nương lại để ý tuyết tham kia như vậy, chẳng qua chỉ là viên tuyết tham sao nương nương lại coi trọng như vậy? Hay độc dược này vốn là chuẩn bị cho Linh nhi lại bị nhầm lẫn là đồ cho Thái tử?” Thương Y khó hiểu hỏi.

      Hoàng hậu phục hồi lại tinh thần, bà vừa làm cái gì vậy? Có người hoài nghi bà sao?

      “Bản cung, bản cung là rất để ý, đó là đồ bản cung đưa cho Thất vương phi, hy vọng hòa hảo lại mối quan hệ với nó cho nên mới tức giận.”

      “Nhưng mà thái độ của nương nương với Linh nhi ngày hôm nay cũng giống như là muốn hòa hảo.”

      Hoàng hậu còn lòng dạ nào để ý đến Thương Y, toàn bộ đầu óc đều là lời của thái y. Thái tử uống canh tuyết tham, bị trúng độc nên mới bỏ mạng. Dực nhi, chúng ta rốt cuộc là thiếu tiện nhân kia cái gì mà phải lấy mạng của con để bồi thường cho ả. Con , ả lại vẫn bình yên mà đứng ở chỗ này để chỉ trích mẫu hậu của con, nếu con ở trời có linh hãy làm cho ả chết được tử tế.
      Chris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 326: Bỏ đá xuống giếng

      “Hoàng hậu, tuyết tham là của ngươi, vì sao lại có độc?” Sở Kim Triêu hỏi. Ông tin tưởng Trần Cẩm Phàm động tay ở trong đó, như vậy khả năng lớn nhất là chính là Hoàng hậu.

      “Thần thiếp cũng .” Thanh Hoàng hậu run rẩy, “Thần thiếp thực là chỉ muốn hòa hoãn quan hệ cùng với Thất vương phi. Thần thiếp có hạ độc, có hạ độc.”

      “Ngươi còn chịu sao?”

      “Thần thiếp bị oan!” Hoàng hậu phịch cái quỳ mặt đất, bỗng nhiên ánh mắt của bà rơi vào người Trần Cẩm Phàm, “Hoàng Thượng, là nó, nhất định là nó hạ độc Thái tử! Tuyết tham chỉ qua tay mình nó, chính là nó!”

      Trần Cẩm Phàm thảng thốt, hiểu ra sao cả, trong lòng lửa giận đùng đùng, nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, “Nương nương, thần nữ làm gì cả. Viên tuyết tham này là đưa cho Linh nhi, sao thần nữ lại có thể hại Linh nhi chứ? Huống hồ từ lúc tuyết tham được mang hầm đến lúc Thái tử ca ca uống vào cũng qua tay bao nhiêu người, sao nương nượng lại cho là thần nữ chứ?”

      Hoàng hậu á khẩu trả lời được, lời bác bỏ của mỗi người đều khiến cho bước của bà càng tiến đến vực sâu hơn. Đầu đau như muốn nứt ra, bà ôm lấy đầu, thanh mỗi người ở bên tai bà đều trở nên hỗn loạn, bà cảm thấy mình như phát điên rồi.

      điều tra xem độc dược rốt cuộc ở đâu tới!” Sở Kim Triêu phân phó.

      “Hoàng Thượng, Liên công công điều tra ra rồi.”

      Qua hồi lâu, Liên công công vào Thải tử phủ, cùng với ông còn có thái y.

      Ông đưa cái lọ thuốc màu đỏ trình lên cho Sở Kim Triêu, “Hoàng Thượng, đây là cái lọ đựng độc dược, thái y kiểm tra, độc ở bên trong cùng với độc ở trong bát tuyết tham hầm là giống nhau.”

      Thân thể Hoàng hậu mềm nhũn, ngã ngồi mặt đất. Sao bà lại quên mất phải hủy thứ đó chứ? Bà nghĩ rằng Gia Cát Linh chết chắc rồi, nghĩ đến mọi chuyện lại phát triển thành như vậy. Xong rồi, tất cả xong rồi, lại thua trong tay nha đầu, bản cung chết cũng nhắm mắt!

      “Tìm thấy ở đâu?”

      “Ở… Dịch Khôn cung của Hoàng hậu.”

      “Bốp!” Thanh như pháo nổ, mặt Hoàng hậu trúng cái tát mạnh, khiến khuôn mặt của bà lệch sang bên.

      Hoàng hậu chỉ cảm thấy trong đầu toàn bộ đều là tiếng ong ong, bóng người phía trước chồng lên nhau, mơ hồ chịu nổi. mặt tê đến mức còn đau đớn.

      lâu sau, mặt mới truyền đến cơn đau nóng rát, lúc này bà mới ý thức được là Hoàng Thượng đánh mình.

      “Hoàng Thượng… Thần thiếp bị oan, thần thiếp phục.”

      phục?” Sở Kim Triêu cười lạnh, “Trẫm chưa bao giờ biết ngươi còn có bụng dạ như vậy. Được! Tốt lắm! Truyền ý chỉ của trẫm, hủy bỏ ngôi vị Hoàng hậu của Trần Nguyên, nhốt vào thiên lao chờ xử lý.”

      “Vâng, Hoàng Thượng.” Liên công công tiến lên. “Nương nương, mời .”

      “Đừng có chạm vào ta, ngươi định làm cái gì vậy!” Hoàng hậu đẩy Liên công công ra, “Bản cung là Hoàng hậu, ngươi định làm gì? sợ bản cung trị tội ngươi sao? Con trai bản cung là Thái tử, nó báo thù cho bản cung! Cút ngay, cút ngay!”

      Ánh mắt Hoàng hậu trở nên tan rã, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng quỷ dị. Hình như là… điên rồi.

      đến trước giường, vuốt ve lên mặt Sở Lăng Dực, “Dực nhi, sao con còn ngủ? Nếu dậy phụ hoàng tức giận. con nhanh dậy . A,” Bà quay lại nhìn mấy người trong phòng, “Sao các ngươi lại ở trong này? ở trong phòng Dực nhi để làm cái gì?”

      “Nương nương,” Liên công công muốn giữ lấy bà.

      “Hừ, được ầm ĩ, Dực nhi ngủ, được đánh thức nó. Dực nhi, ngủ ngon , ngay mai mẫu hậu đến gọi con dậy.” Bỗng nhiên, bà nhìn thấy Gia Cát Linh , nhất thời hết lên chói tai, “Ngươi, sao ngươi lại ở trong này? phải ngươi chết rồi sao? Có ma! Có ma!”

      Hoàng hậu dùng sức cầm lấy tóc, giống như moojt hồn mà nhảy loạn xạ trong phòng. Ánh mắt của bà rơi thanh kiến, bà nhanh chóng gỡ kiếm xuống, lúc người khác còn chưa phản ứng liền hướng về phía Gia Cát Linh mà đâm, “Ngươi là ma, bản cung giết ngươi.”

      “Keng!” Kiếm bị chém làm hai nửa, Thương Y xoa xoa dao găm, đoạt lấy nửa thanh kiếm còn lại trong tay Hoàng hậu.

      “Hoàng Thượng, hình như Hoàng hậu điên rồi, vẫn nên nhanh đưa bà ấy vào thiên lao , để người khác bị thương phiền toái thêm.” Thương Y .

      “Lôi xuống!” Sở Kim Triêu phất tay, “Trông giữ nghiêm ngặt!”

      Hoàng hậu bị mang , Sở Kim Triêu nặng nề thở dài, “Lạo Lục, Lão Cửu, việc hạ táng Thái tử giao cho hai con. Trẫm mệt nên về nghỉ trước.”

      Ông biết cái chết của Thái tử là bắt đầu, việc tranh ngôi vị Thái tử lại thêm hồi phong ba nữa.

      “Vâng, phụ hoàng.”

      Sở Lăng Hiên và Sở Lăng Hàn đồng thời đáp.

      “Linh nhi, chúng ta trở về chứ?” Thương Y hỏi.

      “Ừ, thôi.” Nàng có lý do gì để tiếp tục ở lại đây, vẫn nên tới xem Hoàng hậu chút.

      Ở cửa, nhìn thấy Hà Sướng Uyễn mới tiễn Hoàng Thượng về Gia Cát Linh biết nên cái gì, “Thái tử phi điện hạ, mong hãy nén bi thương. Thực xin lỗi.”

      “Mạng là do trời định, sống chết có số, Tam tiểu thư cần phải tự trách. Muốn trách trách người sinh ra ở Hoàng gia.” Hà Sướng Uyển thản nhiên , nhợt nhạt mặt che giấu được đau thương.

      “Ta cáo từ trước.”

      “Tam tiểu thư, mời.”

      Thái tử phủ cách Thất vương phủ khoongxa, hai người quyết định bộ trở về. Tuyết bay đầy giữa trung, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay. Thương Y cởi áo khoác, choàng lên người Gia Cát Linh , “Linh nhi, ngươi chịu lạnh kém, nên để ý đến thân thể.”

      “Cám ơn.”

      “Aizz, Hoàng hậu đúng là tự làm tự chịu.” Thương Y cảm thán.

      “Vì quyền lực nên có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nghĩ tới lại báo ứng người Thái tử, điên mới là lạ.”

      “Ngươi cảm thấy là bà ấy giả điên hay là điên ?”

      “Giả điện!”

      Hoàng hậu cũng lăn lộn vài thập niên rồi, sao có thể điên là điên nhanh như vậy được, chẳng qua là muốn đối mặt với thôi. Gia Cát Linh dừng lại, bỗng nhiên xoay người.

      “Chúng ta xem Hoàng hậu chút!”

      “Linh nhi, ngươi quá ác rồi.”

      Hai người đổi hướng tiến vào cung, rất nhanh liền tới nơi Hoàng hậu bị giam giữ. Gia Cát Linh cấm lệnh bài Sở Kim Triêu ban cho, thuận lợi tiến vào thiên lao.

      Bên trong thiên lao ẩm ướt, thậm chí ngay cả ánh nến cũng có, nơi nơi đều là mùi mốc meo. Thủ vệ cầm ngọn nến, châm vào đèn ở bên tường, trong thiên lao rốt cục cũng có ánh sáng.

      Hoàng hậu mở mắt cía, nhìn thấy người tới trong lòng liền trầm xuống, lại làm như có việc gì mà nhắm mắt lại.

      “Đứng lên, đứng lên, mau hành lễ với Thất vương phi!” Linh canh ngục lớn tiếng hét lên, “Còn tưởng rằng mình vẫn là Hoàng hậu sao, quy củ tối thiểu cũng biết!”

      “Ngươi ra ngoài .” Gia Cát Linh cho lính canh ngục ít bạc vụn. Để ra ngoài.

      “Vâng, Vương phi nương nương, tiểu nhân tạ ơn Thất vương phi.”

      Hoàng hậu giương mắt lên nhìn, gì.

      “Hoàng hậu nương nương, ở đây có người khác, người cần phải giả điên nữa. Giả bộ chắc là rất mệt chứ?” Gia Cát Linh cười .

      Hoàng hậu mở choàng mắt ra, sắc lạnh bắn ra bốn phía, vẻ mặt mang theo trào phúng mà nhìn Gia Cát Linh , “Ngươi tới làm gì? Để chê cười bản cung sao? Vậy ngươi có thể được rồi! Bản cung thể để ngươi làm trò cười. Ngươi cho rằng bản cung có cơ hội sao? Ngươi quá ngây thơ rồi, sau lưng bản cung là phủ Quốc công! Qua vài ngày nữa la bản cung có thể ra khỏi đây rồi, đến lúc đó bản cung nhất định giết ngươi.”

      “Ta quên mất bây giờ là buổi tối, cho nên đúng là thời điểm tốt để nằm mơ.” Gia Cát Linh đến gần, “Ngộ sát Thái tử, nương nương vẫn chút nào tỉnh ngộ ra sao? Ta nghĩ là người hối hận, nghĩ đến là người lại muốn giết ta, tiếp đến, ta cũng cam đoan là ai.”

      “Ngươi đúng là nữ nhân tâm địa độc ác, nếu phải tại ngươi Dực nhi cũng chết! Ngươi nhất định phải xuống địa ngục, ta báo thù cho Dực nhi! Ngươi chờ !”

      “Nữ nhân tâm địa độc ác hình như là người mới đúng chứ? Nếu như phải người mượn tay Cẩm Phàm tỷ tỷ giết ta Thái tử cũng gặp chuyện may. Tính toán tỉ mỉ, nghĩ tới lại hại chết chính đứa con của mình. Có người mẫu thân như vậy ta thực thấy đáng cho Thái tử.”

      “Ít ở đây mà giả bộ , bản cung muốn nhìn thấy ngươi, ngươi cút cho ta!”

      “Hoàng hậu nương nương, cơ hội được nhìn thấy người sống nhiều lắm, nên quý trọng . Thương Y, chúng ta .”

      Thương Y nhìn Hoàng hậu vài lần, thầm nghĩ, ai cho phép lão bà ngươi khi dễ Linh nhi, để ta giáo huấn ngươi chút. tay y bắn cái, chỉ thấy bột phấn mà mắt thường nhìn thấy được bay về phía Hoàng hậu. Nhanh chóng đuổi kịp Gia Cát Linh , qua tên lính canh lúc nãy lại bắn ít phấn bột, trong lòng nhịn được mà vui sướng khi người gặp họa.

      “Linh nhi, Hoàng hậu đáng thương nhu vậy hay là chúng ta bảo Sở lão nhân đến thăm bà ấy ?” Thương Y đề nghị.

      “Ách?” Gia Cát Linh đánh giá y. Đây là Thương Y mà nàng biết sao? Khi nào trở nên tốt như vậy?

      “Hai người họ là vợ chồng vài chục năm rồi, chẳng lẽ lại tới lời tạm biệt chút sao?”

      “Bây giờ hẳn là Hoàng muốn nhìn thấy bà ấy.”

      “Vậy làm sao bây giờ?” Thương Y gãi đầu. Hoàng Thượng tới chẳng phải thuốc y dùng mục đích hay sao?

      Thương Y rối rắm, chỉ thấy đằng trước có mấy người tới. Gia Cát Linh lập tức kéo y qua bên, y nhân cơ hội cầm lấy tay nàng nắm ở trong tay mình.

      Đợi đoàn nguoif kia qua, Gia Cát Linh giọng , “Là Hoàng Thượng, người tới thiên lao.”

      “Vậy cần chúng ta phải tới mời.” Trong giọng của Thương Y mang theo tia hưng phấn. tốt quá, bây giờ trong thiên lao là cảnh tượng gì.

      “Chúng ta thôi.” Gia Cát Linh .

      “Từ từ, chừng có trò hay.”

      “Ngươi… Ngươi làm gì bà ấy rồi?” Gia Cát Linh rốt cục nhận ra được người này hưng phấn cái gì, “Vì sao nhất định phải để cho Hoàng Thượng nhìn thấy?”

      “Hắc hăc, chẳng qua là để xem mị dược liều mạnh mà thôi, tại có lẽ Hoàng hậu cùng lính canh ngục …”

      Gia Cát Linh gì, ác như vậy, “Lính canh vô tội, chừng người ta vẫn còn . Sao ngươi có thể phá hỏng đời họ như vậy!”

      Lúc này Gia Cát Linh mới cảm giác được khác thường tay mình, nàng sửng sốt. Tay nàng lại có thể nằm trong bàn tay Thương Y, nàng nhanh chóng rút tay về.

      “A!” Bỗng nhiên, từ phía thiên lao truyền đến tiếng kêu thê lương, sai đó im bặt.

      “Có người đến đây.”

      Hai người ngồi xổm xuống, có mấy người chầm chậm theo phía sau Sở Kim Triêu, Sở Kim Triêu chắp hai tay sau lưng, thấy biểu cảm mặt là gì. Ông quá khiến khí trở nên u ám.

      lát sai, lại thấy vài người kéo cái gì trắng trắng ra, mùi máu tươi tràn ngập trong khí. Cho đến lúc tới gần mới nhìn thi thể lõa lồ có đầu.

      người cầm cái đầu, đó là đầu của Hoàng hậu. Con mắt của bà mở trừng rất lớn, khiến người khác nhìn rất thoải mái. Thương Y lập tức che lại hai

      Hết chương 326
      Chris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 327: Ngươi chết?

      “Ngươi xem, nếu ngươi muốn tới kỹ viện tìm nữ nhân là được rồi, thế nào bà ấy cũng là Hoàng hậu trước kia, nữ nhân của Hoàng Thượng mà ngươi cũng dám động vào, đáng đời!” Có người trong đó .

      “Cũng đừng trách, đừng trách huynh đệ độc ác, đều là vì mạng sống mà thôi, tới tào địa phủ rồi cũng đừng đến tìm chúng ta, muốn tìm ngươi nên tìm tieur huynh đệ kia, ai bảo ngươi quản được chứ.”

      “Cứu .” Gia Cát Linh giọng , dù sao người ta cũng vô tội.

      “Được rồi.”

      Thương Y vụt tới, đánh cái khiến hai người kia hôn mê bất tỉnh, cứu tên lính coi ngục kia ra.

      “Muốn giữ mạng sống chạy nhanh , vĩnh viễn cũng được quay về Ngân Đô.”

      “Cảm ơn, cảm ơn đại gia.”

      Lính coi ngục tìm được đường sống trong chỗ chết liền liều lĩnh bỏ chạy về phía cửa cung.

      Lúc này hai người mới quay về Thất vương phủ.

      Gia Cát Linh nằm ở giường, mãi mà vẫn thể nào ngủ được. Thái tử ngờ lại chết như vậy, xem như Hoàng hậu là tự làm tự chịu. Nàng giương khóe miệng lên, hoàng hậu rất choáng váng, tuyết tham kia cho dù bị Thái tử ăn vòa nàng cũng động đến, nàng có ngu ngốc đến đâu cũng ăn thư gì đó mà bà ta cho.

      Sở Lăng Thiên muốn tranh đoạt ngôi bị Hoàng đế, Sở lăng Dực cùng Dịch Khôn cung lại từng bước ép sát, gieo gió ắt gặt bão.

      Hoàng hậu cũng Thái tử còn, Trần gia có đối tượng duy trì hẳn là làm ầm ĩ. Ngôi vị Thái tử giờ có ai ngồi, trước mắt ở lại trong cung chỉ có Sở Lăng Hiên cùng Sở Lăng Hàn, còn có tiểu hoàng tử do Chu quý phi sinh ra. Còn lại bị hoàng tử có quyền lực cao nhất, vô tình lại là Sở Lăng Thiên. Sở Lăng Hiên cùng Chu Tuyết Tranh hẳn là rất nhanh có hành động.

      Nàng trở mình cái, Thất gia, tại chàng có khỏe ? Ta nhớ chàng, nỗi nhớ khảm sâu vào trong xương cốt, biết lúc nào mới được gặp lại y. Có lẽ là nửa năm, có lẽ là năm, hai năm, có thể là thời gian lâu hơn nữa……..

      Lại suy nghĩ lung tung lát mới mơ mơ màng màng vào giấc ngủ.

      Tang lễ của Thái tử đều do Sở Lăng Hiên cùng Sở Lăng Hàn toàn quyền xử lý, thời điểm hạ tang, Gia Cát Linh liền mất.

      Giữa rất nhiều người nàng liếc mắt cái liền thấy được Hà Sướng Uyển. Hà Sướng Uyển so với trước kia càng gầy hơn, nhưng khí chất cương nghị lại càng tăng thêm. Nàng bỗng nhiên có chút khó chịu, Hà Sướng Uyển như là vị bằng hữu của nàng lo là nàng ấy buông thả bản thân mình.

      Vài ngày sau, người của Thái tử phủ đến Thái tử phi gọi Thất vương phi đến.

      Gia Cát Linh sửa soạn chút rồi cùng .

      Qua mấy ngày, mặt Hà Sướng Uyển cũng có chút huyết sắc. Gia Cát Linh biết nàng gặp mình có chuyện gì. Trách cứ? Chất vấn? Hay là điều gì khác?

      “Tam tiểu thư, ngồi .” Hà Sướng Uyển sai người rót trà cho Gia Cát Linh .

      “Công chúa, tìm ta đến có chuyện gì?”

      “Tam tiểu thư, ngại quá, để ngươi phải đích thân đến đây thế này. Vốn nên là ta đến tìm ngươi nhưng mà vì thế tử cứ khóc nháo nên ta được, cho nên mới phiền ngươi tới đây chuyến, mong ngươi thứ lỗi.”

      “Công chúa khách khí rồi.”

      Gia Cát linh nâng ly trà đặt ở bên miệng, nhấp ngụm, mí mắt thoáng nâng lên nhìn thấy Hà Sướng Uyển dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng, dường như nàng ta thực hy vọng chính mình uống ly trà này?

      Đem ly trà đặt lại bàn, nàng tán thưởng câu: “trà ngon.”

      “tam tiểu thư quá khen rồi.” Hà Sướng uyển lại bảo nha đầu, “Thêm trà.”

      Gia Cát Linh lại uống thêm chén.

      “Công chúa còn chưa tìm ta có chuyện gì.”

      “Ta muốn về lại nước Nam Chiếu, ngươi là bằng hữu duy nhất của ta ở nước Lăng Nguyệt cho nên ta tìm riêng ngươi tiếng. Thái tử mất rồi, ta ở lại đây cũng chỉ biết cả ngày buồn đau. Hơn nữa, nước Nam Chiếu nội lạn, đại ca cần giúp đỡ của ta.”

      “Hoàng Thượng đồng ý để người ?” Dựa vào quy củ của nước Lăng Nguyệt gả vào Sở gia là người của Sở gia, cho dù là phu quân chết cũng phải thủ cả đời.

      “Ta cầu xin Hoàng Thượng rồi, người đồng ý ta để tiểu thế tử lại, cho ta trở về. Nhưng mà, trước khi ta có tâm nguyện vẫn chưa thành, hy vọng Tam tiểu thư giúp ta.”

      “Mời Công chúa cứ , ta nhất định làm hết sức.”

      “Chính là…..”

      “A!” Gia Cát Linh đột nhiên ôm lấy bụng, ngã vào bàn, bất động.

      Hà Sướng Uyển nháy mắt cái, a hoàn tiến lên kiểm tra hơi thở của Gia Cát Linh , “Nương nương, còn thở nữa, chết rồi.”

      còn thở nữa? Ha ha, còn thở nữa.” Hà Sướng Uyển đứng lên, tới bên cạnh Gia Cát Linh , nhàng , “Tâm nguyện cuối cùng của ta chính là lấy mạng của ngươi. Tuy rằng Thái tử phải do ngươi hại chết nhưng là vì ngươi mà chết, điều ta có thể làm cho chàng chỉ có chuyện này.”

      “Quỷ kế đa đoan, thông minh như Tam tiểu thư mà lại chết ở trong tay của ta, đây xem như là chuyện tâm đắc nhất đời này của ta.”

      Hà Sướng Uyển tiếp tục lầm bầm, “Vốn là chúng ta có thể là những bằng hữu tốt vì sao lại biến thành như vậy? Sở Lăng Thiên là hoàng tử mà Hoàng Thượng thương nhất, muốn cái gì có cái đó, lại có nữ nhân như ngươi ở bên cạnh, vì sao còn muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với Thái tử?”

      “Ta muốn làm Hoàng hậu, nhưng muốn Thái tử có được thứ mà chàng muốn, bởi vì ta muốn nhìn thấy chàng vui vẻ.”

      “Lúc gả cho chàng, ta thương chàng, nhưng mà từ từ ta lại thương chàng. Ta vẫn nghĩ là chàng thương ta, nhưng mà buổi tối ngày đó, chàng vì ta cũng với đứa mà vứt bỏ cơ hội tốt rat ay với Sở Lăng Thiên.”

      “Ông trời ơi, nam nhân tốt như vậy vì sao người còn muốn đoạt mạng sống của chàng! Tam tiểu thư, nếu vì ngươi Thái tử phải chết. mạng đền mạng, ngươi hãy yên nghỉ!”

      “Vì đền mạng hẳn phải là Hoàng hậu chứ?” Gia Cát Linh đột nhiên ngẩng đầu, trầm giọng .

      “Hoàng hậu? Quả hẳn là Hoàng hậu. Nhưng mà vì ngươi mới có chuyện như vậy.” Hà Sướng Uyển cũng cảm thấy có cái gì kỳ quặc tiếp tục . Thấy a hoang sợ hãi nhìn chằm chằm về phía Gia Cát Linh nàng mới quay đầu lại, nhất thời ngây ngẩn cả người.

      “Ngươi chết? ha, vừa rồi là ngươi giả bộ?” Hà Sướng Uyển cười tự giễu, “Ta thực ngu ngốc, ngươi thông minh như vậy sao có thể bị ta qua mắt được chứ?”

      xong rồi?” Gia Cát Linh đứng lên, sắc mặt lạnh như băng, “Oan có đầu nợ có chủ, Công chúa phân biệt được đúng sai phải trái vậy để ta cho người biết. Thất gia chưa từng nghĩ đến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Thái tử, là các người tự mình trông gà hóa quốc, khiến cho lòng người hoảng sợ.”

      “Nhưng mà ràng là có người nghe thấy Hoàng Thượng với Sở Lăng Thiên là phải lật ngôi.”

      “Lúc nào?”

      “Cái lần hai người bọn họ ở trong thư phong ngày đêm.”

      “A!” Gia Cát Linh lại cười lạnh, “Hóa ra là như vậy? Lần đó bọn họ là chuyện của nước Đông Lan, nước Đông Lan muốn lật ngôi Hoàng đế!”

      “Cái gì?” Hà Sướng Uyển lảo đảo từng bước, nếu phải a hoàn đỡ lấy nàng chỉ sợ nàng té xuống, “Ngươi gạt ta chứ?”

      “Chuyện đến nước này ta cần phải lừa người nữa sao? Tĩnh phi nương nương là Công chúa nước Đông Lan nên Hoàng Thượng mới tìm Thất gia thương lượng.” Gia Cát Linh nghĩ nghĩ, chính là sau lúc đó Thái tử phủ cùng với Dịch Khôn cung mới nổi khùng lên, hóa ra là vì chuyện này.

      “Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy!” Hà Sướng Uyển ngừng lặp lại, thanh càng lúc càng lớn, toàn bộ những thứ tay nàng có thể chạm đến đều bị hất xuống mặt đất. Trong phòng nhất thời trở thành đống hỗn độn.

      “Thái tử, thần thiếp đến với người đây!” Hà Sướng Uyển nhanh chóng cầm lấy ấm nước có độc, dứt khoát uống vào mấy ngụm.

      “Người làm gì vậy?” Gia Cát Linh muốn ngăn cản nhưng kịp rồi.

      “Loảng xoảng!” Theo tiếng ấm nước vỡ mặt đất, thân mình Hà Sướng Uyển cũng khuỵu xuống.

      “Mau gọi đại phu!” Gia Cát Linh bĩnh tĩnh phân phó a hoàn.

      Hà Sướng Uyển vương tay ra phía nàng, nàng lập tức tiến lên cầm lấy.

      “Tam tiểu thư, giúp ta nuôi dưỡng thế tử lớn lên, ta…. Ta …. Kiếp sau ta báo đáp ngươi. Ta phù hộ các ngươi bình an.” xong, đầu nàng nghiêng sang bên, hoàn toàn còn hơi thở.

      Gia Cát Linh thở dài, trong lòng dâng lên cỗ bi thương. Thái tử phủ sụp đổ. Nàng đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, hai hàng nươc mắt chẳng hiểu vì sao lại chảy xuống, nàng cũng biết là vì ai mà chảy.

      Đại phu vội vàng chạy tới, lại thông báo là Thái tử phi rồi. Hai mắt của nàng mở rất lớn, giống như có tâm nguyện gì đó chưa hoàn thành, đại phu làm cách nào cũng thể khiến nàng nhắm mắt lại được.

      “Bẩm báo với Hoàng Thượng, đem Thái tử phi mai táng .” Thanh của Gia Cát Linh có chút nghẹn ngào. Dường như đãng trở lại năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Hà Sướng Uyển, khí khái hào hùng bức người, bây giờ thành u hồn.

      a hoàn oom tiểu thế tử tiến vào. Tiểu thế tử còn ngủ say, a hoang đến trước mặt Gia Cát Linh , quỳ xuống, “Vương phi nương nương, trước đó Thái tử phi có dặn nô tỳ, nếu người có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì phải mang tiểu thế tử giao cho người. Bây giờ Thái tử phi mất, cầu xin Thất vương phi nể mặt tiểu thế tử, tính toán những chuyện trước đây mà nuôi nấng người lớn lên. Nô tỳ xin dập đầu với Vương phi.”

      Gia Cát Linh bất đắc dĩ, sao đứa nào cũng muốn đưa đến Thất vương phủ thế này, nàng phải thánh mẫu, giúp người muốn giết mình nuôi dưỡng đứa con. chừng sau này tiểu thế tử lớn lên rồi lại lấy oán trả ơn, hai đao liền giải quyết chính mình cùng Sở Lăng Thiên chừng.

      “Vương phi nương nương…..”

      Tiếng gọi của a hoàn khiến nàng khôi phục lại tinh thần, mới vừa chớp mắt cái mà nàng suy nghĩ rất nhiều. Nàng muốn từ chối nhưng mà nhìn bộ dáng tiểu thế tử, nơi nào đó trong lòng liền bị mềm nhũn đánh trúng, “Đưa cho ta.”

      Nàng ngồi xổm xuống, với Hà Sướng Uyển, “Ta đồng ý với người! Nhưng mà ta nuôi nó lớn, qua thời gian nữa, chiến trận kết thúc, ta đưa nó về nước Nam Chiếu. Người hãy nhắm mắt !”

      Nàng giơ tay qua, lần này hai mắt Hà Sướng Uyển rốt cục nhắm lại.

      Trong thời gian ngắn ngủi, Thái tử, Hoàng hậu, Thái tử phi lần lượt rời nhân thế. Bỗn phái trong cung nổi lên lời đồn, đều tiểu thế tử là khắc tinh, khắc chết cha mẹ cũng với Hoàng hậu, ai nhìn thấy nó đều xúi quẩy.

      Cũng bởi vì lời đồn này mà Sở Kim Triêu dễ dàng đồng ý thỉnh cầu của Gia Cát Linh cho tiểu thế tử về Thất vương phủ để nàng chăm sóc, nhưng mà vẫn có chút lo lắng.

      “Tam nha đầu, đứa này mệnh ngạnh, trẫm lo con cùng Thiên nhi….”

      “Hoàng Thượng, thầy tướng số cũng từng xem cho thần nữ, thần nữ cũng mệnh nghạnh, cho nên sao. Với lại thần nữ cũng tính nuôi dưỡng nó mãi, đưa nó trở về nước Nam Chiếu có lẽ là cơ hội tốt hơn.”

      “Con muốn đưa nó về nước Nam Chiếu? được!” Lời của Sở Kim Triêu nghiêm khắc cự tuyệt, “Nó chính là huyết mạch Sở gia, sao có thể để lưu lạc đến nước Nam Chiếu được?”

      “Hoàng Thượng, cha mẹ nó con, nó là cháu đích tôn, thân phận vô cùng nguy hiểm. Thần nữ cả gan, Hoàng Thượng, lúc người còn trị vì có thể bảo vệ được nó chu toàn, nhưng mười năm sau, hai mươi năm sau sao, có người đối xử tử tế với nó sao?”

      “Trẫm tin tưởng con cùng Thiên nhi đối xử tử tế với nó, phải sao?”

      “Hoàng Thượng…..” Thân thể Gia Cát Linh ngẩn ra, ý của Hoàng Thượng là? Ông vẫn chịu buông tha cho Sở Lăng Thiên sao? “ còn việc gì nữa thần nữ xin cáo lui.”

      “Ừ, trở về .”

      Sở Kim Triêu gật đầu, lời vừa rồi nàng hẳn là hiểu rồi chứ.
      Chris thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 328: Bồi bản vương đêm

      Ra khỏi cung, nhìn tiểu Thế tử trong lòng, Gia Cát Linh đột nhiên muốn đưa nó đến nước Nam Chiếu nữa, có lẽ nó vẫn nên ở lại nước Lăng Nguyệt tốt hơn.

      Nàng chăm sóc cho đứa con của Chu quý phi, bây giờ lại chăm sóc cho đứa con của Hà Sướng Uyển, nàng xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình, có chút buồn bực. Sau đó nàng nghĩ đến vấn đề, nếu như chiến trận này đánh đến mười năm, Sở Lăng Thiên cũng sắp buốn mươi tuổi, khi đó y còn có năng lực sinh con nữa hay ? Nghĩ nghĩ, càng buồn bực hơn, mặt bất tri bất giác đỏ lên.

      muốn trở về sớm như vậy, mang theo tiểu Thế tử vòng vèo phố. Bỗng nhiên thấy đám người vây quanh trước quầy, chỉ thấy bên cạnh troe tấm bảng, đoán mệnh trong tương lai.

      Nhìn thấy thầy tướng số, nàng ngẩn người, hình như nhìn có chút quen mắt, nhớ lại chút, nhớ tới chính là thầy tướng số nắm trước nàng từng đến. Nàng chen vào, ngồi xuống cái ghế phía trước, “Lão thần tiên, xem cho ta quẻ .”

      “Là ngươi?” Lão thần tiên liếc mắt cái liền nhận ra nàng.

      “Ngươi nhớ ta?”

      “Đương nhiên.” Lão thần tiên gật gật đầu, “Mạng của nương đặc biệt nhất trong số những người ta từng xem qua cho nên đương nhiên là nhớ . biết hôm nay nương muốn hỏi cái gì?”

      “Lần trước lão thần tiên mạng ta qua mạnh nên làm hại đến những người thân bên cạnh ta, đại ca và trượng phu của ta cùng xuất chinh, ta muốn ông tính xem thời điểm nào họ gặp phải chuyện xấu.” xong nàng vương tay đặt lên bàn, đặt ở trước mặt ông.

      Nghe nàng như vậy, những người bên cạn đều xì xầm bàn tán.

      là đáng thương, nếu như trượng phu mất, nữ nhân còn mang theo đứa nữa làm sao mà sống nổi?”

      “Đúng vậy, rất thảm. Trượng phu của ta cũng xuất chinh, hy vọng có thể bình an trở về, nếu nhi quả phụ sống nổi.”

      Lão thần tiên nhìn tay nàng, lại nhắm mắt tính toán, đột nhiên trợn mắt , “Kỳ quái, là kỳ quái.”

      “Kỳ quái cái gì?” Trong lòng Gia Cát Linh nảy lên, “Lão thần tiên , cho ta nghe chút.”

      “Vận mệnh của phu nhân so với lần trước rất khác.” Nghe nàng có trượng phu, lão thần tiên lập tức thay đổi xưng hô, “Mấy điềm xấu lần trước biến mất thấy.”

      như vậy là hóa giải rổi sao?” Gia Cát Linh có chút kích động. Chỉ cần Đại ca cùng Thất gia bình an là tốt rồi.

      “Nhưng mà…” Lão thần tiên nhíu mày.

      “Nhưng mà cái gì?” Nàng lo lắng thôi. Ông thể lần cho hết hay sao?

      “Mạng của nương có con.”

      “Cái gì?” Trong đầu Gia Cát Linh nổ ầm tiếng. Lời của lão thần tiên như sấm sét giữa trời quang, “ phải ngươi nhìn nhầm rồi chứ?”

      “Ai nha, lão thần tiên. Chẳng phải đây là ông trợn mắt dối sao?” nữ nhân trung niên hét lên, “ có con, vậy đứa nàng ta ôm chẳng lẽ là của người khác? Đứa lớn như vậy rồi sao có thể có con được chứ?”

      Lão thần tiên cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên , “Đứa phải của phu nhân ấy.”

      Gia Cát Linh gật gật đầu, giải thích, “Quả phải của ta, là ta chăm sóc giúp người khác. Lão thần tiên, đây là vì sao chứ?”

      Lão thần tiên cười mà . “Phu nhân còn nhớ lời của ta lần trước chứ, nghịch thiên sửa mệnh là phải trả cái giá rất lớn.”

      “Cám ơn.” Gia Cát Linh lấy ra thỏi bạc đặt lên bàn, ôm tiểu Thế tử rời .

      “Phu nhân, thực ra vận mệnh của mỗi người hẳn là hình thành rồi thể nào thay đổi được. Là phúc là họa, có thể thay đổi được.”

      Vẻ mặt Gia Cát Linh trong chớp mắt có chút hoảng hốt, suy nghĩ bị đình trệ, căn bản nghe thấy lời của lão thần tiên.

      thể có con, ông trời, đây là ông trừng phạt con sao? Trừng phạt này hẳn là quá rồi!

      Trở lại Thất vương phủ, THương Y thấy sắc mặt nàng tốt liền tiến lên quan tâm, “Linh nhi, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

      có chuyện gì.” Nàng ra vẻ cười cười, thấy bộ dáng muốn lại thôi của y, “Có chuyện gì sao?”

      “Người của Thanh Ngọc Môn phát Thánh Điện gần đây có động tĩnh, xem chừng nguy hại đến cả nước, hẳn là muốn tuyên chiến với Thanh Ngọc Môn và Cửu Thiên Cung. Cho nên ta phải chuyến, ta cùng cần giúp Sở Lăng Thiên. Thánh Điện có dấu hiệu được ăn cả ngãn về cho nên chúng ta phải toàn lực ứng phó.”

      Gia Cát Linh sớm biết trận chiến này đơn giản như vậy, xem ra, lâu nữa cả đại lục lâm vào hỗn chiến hoàng kim. “Ngươi , có tin tức gì báo ngay cho ta.”

      “Ngươi cần lo lắng.” Thương Y cười cười, tay vuốt tóc nàng, “Việc ngươi phải làm là chờ chúng ta trở về.”

      “Oa! Oa!” Lúc này, tiểu Thế tử đột nhiên khóc lên.

      Thương Y nhíu mày, “Nó là ai vậy?”

      “Là con của Sở Lăng Dực. Được rồi, ngươi nhanh chuẩn bị , ta cẩn thận, còn có Kinh Phong và Phá Trận ở đây mà. Đúng rồi, Thất gia nguy hiểm như vậy ta để Kinh Phong và Phát Trận cũng theo ngươi luôn nhé?”

      cần phải lo lắng, bọn họ rồi ngươi phải làm sao? Bên kia có Lâm Dạ cùng Cửu Thiên cung, yên tâm .” Sắc mặt Thương Y ngưng trọng, vội vàng lời tự biệt.

      Thương Y rồi, Gia Cát Linh nhanh chóng gọi Ngụy Thành tới, bảo tính toán chút tiền họat động của các cửa hiệu, mang ngân lượng này mua lương thảo, rèn vũ khí, áo giáp, còn phái bí mật chiêu mộ binh sĩ. Nếu như nước Lăng Nguyệt thiếu thốn, lực lượng các nước khác lại mạnh mẽ được. Vậy nên nàng lấy hết tiền trong sổ sách của Thất vương phủ ra dùng.

      Ngụy Thành hiểu được ý của nàng. Đại chiến bắt đầu, trữ của Hoàng gia có thể chống đỡ được bao lâu, ai biết được. Huống hồ nước Lăng Nguyệt bây giờ nội loạn, có vô số người đều muốn khiến Sở Lăng Thiên vĩnh viễn thể trở về, cho nên bọn họ thể chuẩn bị lâu dài được.

      Gia Cát Linh giao tiểu Thế tử cho Nguyệt Lan và Tiểu Điệp. Tiếp đến nàng phải toàn lực đối phó với Chu Tuyết Tranh. Máu của nàng chưa từng sôi trào như thế này, Sở Lăng Hiên, này rốt cục cũng đến.

      Từ sau khi Thái tử hoăng thệ, thân thể Sở Kim Triêu lại càng kém hơn, có đến vài ngày vào triều. Các đại thần mặc kệ, đều kéo nhau vào cung cầu ông nhanh chóng lập Thái tử, trong triều cần có người trụ trì đại cục.

      Giờ khắc này, người cười sáng lạn nhất chính là Sở Lăng Hiên. Hoàng Thượng bệnh nặng, Sở Lăng Thiên lại ở chiến trường xa, Sở Lăng Hàn có năng lực bằng , tiểu Hoàng tử lại quá , bất kể là thế nào đều là người thích hợp nhất được chọn.

      Sở Lăng Thiên, nữ nhân của ngươi cuối cùng cũng trở thành đồ chơi dưới khố ta. Ngươi cứ an tâm mà chết chiến trường .

      “Lục điện hạ suy nghĩ cái gì vậy?”

      còn xuất thần, chỉ thấy bóng người vào, là Thần phi Chu Tuyết Tranh.

      “Thần phi nương nương, bên phía Hoàng Thượng có tin tức gì chưa?”

      Chu Tuyết Tranh lắc đầu, “Ý tứ của ông ấy rất kín đáo. Mặc kệ ta có thử như thế nào cũng nhắc đến chuyện lập Thái tử. Ta thấy là ông ấy đợi Sở Lăng Thiên trở về.”

      “Cái đống độc dược kia thế nào rồi?”

      Khóe miệng Chu tuyết Tranh nhếch lên, lấy ra cái hộp. “Dược hiệu rất tốt, mấy ngày nay ông ấy đều thể xuống giường được, chỉ có ăn xong đan dược mới có thể xuống giường được hai bước. Ông ấy rất ỷ lại đan dược, rất cần thứ này, cứ chờ thêm chút nữa , rất nhanh ông ấy ra trong khoảnh khắc.”

      “Còn mất bao lâu nữa?” Sở Lăng Hiên rất khẩn cấp. Chỉ cần Sở Kim Triêu tắt thở có thể lợi dụng nước thể ngày có vua mà ngôi lên ngôi vị Hoàng đế.

      “Nhanh mười ngày, chậm nửa tháng. Lục điện hạ, nhiều năm như vậy còn chờ được, chờ thêm nửa tháng nữa mà được sao? Nòng lòng ăn đậu hũ như vậy.”

      “Nửa tháng, bản vương chờ nổi. có chuyện gì nữa mời Thần phi nương nương trở về, bản vương còn có chuyện.”

      “A? Bản cung có chuyện, Lục điện hạ có chuyện gì vậy?”

      “Bản vương muốn tới Thất vương phủ!”

      “A… Hóa ra là chuyện này, Lục điện hạ chờ nổi.”

      Sở Lăng Hiên cười lạnh, đúng vậy, chờ nổi, khẩn cấp muốn đem nàng đặt dưới thân mình, nhấm nháp mùi vị của nàng.

      Lần này vào tử cửa chính.

      Thủ vệ Thất vương phủ nhìn thấy liền lập tức tiến lên ngăn cản.

      “Lục điện hạ, xin dừng bước. Vương phi nương nươn có lệnh, ngài thể vào.”

      Trogn giây lát đó, cỗ máu tươi từ cổ thủ vệ chảy ra, tiếng động té mặt đất, chân giãy hai giãy rồi bất động.

      Sở Lăng Hiên xoa xoa vết máu con dao găm, người tản ra khí lạnh, “Bản vương ghét những kẻ nhiều.”

      Mấy thủ vệ khác đều câm như hến, dám ra tiếng.

      Sở Lăng Hiên vừa lòng cười cười, nghênh ngang hướng về phía thư phòng sáng đèn mà tới.

      Gia Cát Linh tìm đọc các trận chiến đại lục trước đây, và quy luật hoạt động của Thánh Điện.

      Của két tiếng bị đẩy vào từ bên ngoài. Nàng ngẩng đầu lên, tưởng là Nguyệt Lan mang trà vào, “Tiểu Thế tử ngủ chưa?”

      “Sao khuya như vậy còn chưa ngủ?”

      Nghe thấy giọng , thân thể Gia Cát Linh ngẩn ra, bàn tay lật sách cứng đờ. Trong lòng nàng trầm xuống, Kinh Phong cùng Phá Trận hôm nay ở đây, nàng phái họ giúp Ngụy Thành rồi.

      “Ngươi tới đây làm gì?” Tay Gia Cát Linh hạ xuống phía dưới bàn, nắm chặt lấy con dao găm Sở Lăng Thiên đưa cho nàng ở trong tay.

      “Đương nhien là tới nhìn nàng, thuận tiện giết tên thủ vệ hiểu chuyện.”

      “Ngươi có tư cách gì mà giết thủ vệ Thất vương phủ?” Gia Cát Linh buồn bực thôi.

      “Người ở đời này, bản vương muốn giết aia giết.”

      “Bao gồm cả Hoàng Thượng, phụ hoàng của ngươi?”

      “Bản vương vừa rất ràng, đương nhiên, nàng là ngoại lên, bản vương nỡ giết nàng.”

      Sở Lăng Hiên từng bước tới gần, ý cười trong mắt càng sâu đậm, máu sôi trào như muốn phun ra.

      “Ngươi được lại đây.”

      “Linh nhi, phụ hoàng bệnh nặng, giờ điều quân Ngân Đô cùng với lương thảo trợ giúp cho tiền tuyến đều nằm ở trong tay ta. Nếu như bản vương ngừng lại việc trợ giúp cho tiền tuyến ngươi đoán xem bọn họ có thể trụ được nhiều nhất bao lâu?

      “Đê tiện!”

      “Mạng của Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Như Phong đều ở trong tay nàng. Bồi bản vương đêm, ngày mai ta liền điều binh.”

      Gia Cát Linh biến sắc, cầm chặt con dao trong tay, “A, nếu là như thế ta phải suy nghĩ .”

      “Bản vương cho nàng mười giây.”

      “Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba,….”

      Ánh sáng lóe lên, con dao của Gia Cát Linh dính vết máu, cánh tay phải của Sở Lăng Hiên bị thương vết, máu tươi chảy ra.

      nhíu chặt mày, ánh mắt lệ, “Còn mèo này, bản vương thần phục nàng.”

      Sở Lăng Hiên để ý cánh tay bị thương, kéo Gia Cát Linh vào trong ngực, hôn xuống.

      Bỗng nhiên, Ưng tổng quản xông vào, nhìn thấy tình cảnh trong phòng ông lập tức chạy tới, “Lục điện hạ, thể được! Nô tài van xin người buông Vương phi nương nương ra.”

      “Cút!”

      “Lục điện hạ, đó là Thất vương phi, là đệ muội của người, nếu Hoàng Thượng mà biết….”

      “Bản vương ghét những kẻ nhiều.”

      chưởng đánh ra, Ưng tổng quản giống như trang giấy ngã xuống ra ngoài cửa, miệng phun ra ngụm máu tươi. Ông muốn giãy dụa đứng lên, lại làm cách nào cũng động đậy được.
      Chris thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 329: Diệp Thần của Thánh điện

      Tiểu Linh nhi, đừng nhìn ta như nhìn ma quỷ như vậy!” Sở Lăng Hiên nắm lấy cằm của nàng, “Nàng thông minh quả là sai, nhưng mà bản vương lại bất hòa với ngươi.”

      Trong lòng Gia Cát Linh trầm xuống, liều mạng hết sức bản thân mình quả phải đối thủ của .

      Sở Lăng Hiên nghiêng đầu chôn ở cổ nàng, tham lam mà hít vào, “Thơm quá! Ngoan, nghe lời bản vương, tha khiến nàng thoải mái.”

      Nàng dùng sức giãy dụa, lại nhúc nhích được.

      “Tin ta , nếu phản kháng người chịu khổ là nàng.”

      Gia Cát Linh dừng lại, hề nhúc nhích, bởi vì nàng cảm giác được lửa nóng của để người mình.

      Sở Lăng Hiên đặt nàng ở bàn, cúi người đánh tới đôi môi trong suốt của nàng. Bỗng nhiên, trong mắt phát ra tia lãnh, “Ai?”

      “Chơi vui!”

      Ngoài cửa đột nhiên tiến vào bóng người, trogn nháy mắt Gia Cát Linh thừa dịp Sở Lăng Hiên thất thần liền đẩy ra, đứng ở bên đánh gia người tiến vào.

      Trong nháy mắt nàng liền kinh ngạc, người nọ rất tuấn mỹ, trong số những người nàng từng gặp qua người có thể so với chỉ có Sở Lăng Thiên cùng Thương Y, đương nhiên Sở Lăng Thiên hơn chút.

      Người này nhìn qua hơn hai mươi tuổi, từ đầu đến chân đều là màu đen, mặt mang theo tươi cười nhưng tươi cười này lại khiến người ta ớn lạnh cả người. Phải là cả người đều phát ra hàn ý, giống như là đến từ địa ngục.

      “Ngươi là ai?” Có thể tiếng động mà xông vào Thất vương phủ, Sở Lăng Hiên tự nhiên là thể khinh thường.

      ngang qua tiến vào nhìn xem nghĩ tới lại nhìn thấy được trò hay như vậy. Đệ đệ xuất chinh, ca ca cùng em dâu lại làm chuyện động trời như vậy, là kích thích. Trò hay này đương nhiên là muốn vào nhìn xem.”

      Gia Cát Linh lên tiếng mà là cẩn thận đánh giá . Người này dù là kiếp trước hay là kiếp này nàng cũng chưa gặp qua, trong hồi ức cũng có người này. là ai vậy? Là địch hay là bạn?

      “Xem xong rồi có thể rồi chứ?” Thanh Sở Lăng Hiên bình tĩnh, dám phá hỏng chuyện tốt của !

      “Chẳng phải các ngươi chưa bắt đầu sao? Ta sao có thể được? Các ngươi tiếp tục , có thể coi như ta tồn tại.” Hắc y nhân tìm cái ghế dựa ngồi xuống, tự rót trà uống, “Tiếp tục ! Ta xem xong rồi .”

      “Vậy bản vương khiến cho ngươi chịu nổi!”

      Sở Lăng Hiên nắm lấy kiếm ở bên cạnh khua lên. Hắc y nhân nhành nhảy lên tránh được. Sở Lăng Hiên ngẩn người, người này hề đơn giản, công phu cách rất xa.

      Hai người từ trong phòng đánh ra đến ngoài. Cuối cùng vào chỉ còn có hắc y nhân.

      “Đánh như vậy lịch .” Hắc y nhân lắc đầu, vẻ mặt cùng bộ dáng như là thương tiếc.

      Gia Cát Linh nhìn , lạnh lùng hỏi, “Ngươi là ai?”

      “Diệp Thần!” Miệng hắc y nhân phun ra hai chữ.

      “Là ngươi?” Trong lòng nàng khỏi khiếp sợ, tuy nhiên mặt lại biểu ra ngoài, chính là Diệp Thần? Tổng điện chủ của Thánh điện tuổi còn trẻ thế này, “Ngươi chính là Diệp Thần?”

      “Xem ra ngươi có nghe qua về bản điện chủ! Bản điện chủ thực vinh hạnh! Nghe Sở Lăng Thiên cùng Thương Y đều bị ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo, bản điện chủ cố ý đến nhìn xem thử nữ nhân có thể khiến cho hai người đó động tâm thuộc cái dạng gì, bất quá cũng chỉ có thế thôi.”

      “Nếu nhìn xong rồi có phải là ngươi nên rồi ?”

      sợ ta đem chuyện vừa rồi cho Sở Lăng Thiên sao?”

      “Xin cứ tự nhiên!”

      “Điều này chơi hay.” Diệp Thần cười cười, “ bằng chúng ta làm giao dịch? Cửu Thiên Cung của Sở Lăng Thiên cùng Thanh Ngọc Môn của Thương Y khiến bản điện chủ thực đau đầu. Ngươi châm ngòi quan hệ giữa bọn họ, đánh vỡ liên minh giữa hai người họ, sau đó ta có thể tiêu diệt từng bộ phận, phá hủy Cửu Thiên Cung cùng Thanh Ngọc Môn.”

      “Ta có thể nhận được lợi gì?” Gia Cát Linh cười lạnh mang theo châm chọc hỏi.

      “Giúp ngươi giết hết những người ngươi muốn giết, thế nào? Sở Lăng Thiên phá mấy phân điện của bản điện chủ, ta nhất định bỏ qua cho , đến lúc đó ngươi trở thành quả phụ, băng theo ta, ít nhất bản điện chủ mỗi đêm đều có thể cho ngươi dục tiên dục tử.”

      Gia Cát Linh gì, quả nhiên cùng loại với Sở Lăng Hiên.

      “Sao vây? Còn thấy lo lắng sao?” Diệp Thần có chút kiên nhẫn thúc giục, “Bản điện chủ tính nhẫn nại tốt.”

      “Tính nhẫn nại của bản Vương phi cũng tốt!” Gia Cát Linh Ẩ dừng chút, “Ngươi đến nước Lăng Nguyệt là để tìm Sở Lăng Hiên? Ngươi tự mình đến chứng tỏ rằng tình hình của Thánh điện mấy lạc quan, Cửu Thiên Cung cùng Thanh Ngọc Môn thủ hai cửa Thánh điện có mấy phần thắng chứ? Cho dù ngươi có liieen hợp với nước Đại Mạc, nước Tinh Long thế nào, chẳng qua chỉ là đám ô hợp, Thanh danh của Thánh điện có bao nhiêu tồi tệ ngươi hẳn là hơn ta, ai liên hợp với Thánh điện cũng trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Đồng minh của nước Lăng Nguyệt ngày càng nhiều.”

      Trong mắt Diệp Thần lên mặt khác thường, cười lạnh, “Nữ nhân chỉ cần làm ấm giường là đủ rồi, nữ nhân quá thông minh bản điện chủ thích. Ngươi hẳn là phải cảm tạ bản điện chủ hôm nay cứu ngươi.”

      “Ngươi có thời gian chơi đùa ở đây tốt hơn vẫn nên suy nghĩ xem làm cách nào để ngăn cản Cửu Thiên Cung cùng Thanh Ngọc Môn hơn.”

      Diệp Thần đứng lên, vẫn là ngoài cười nhưng trong cười, “Dường như chơi đùa với nữ nhân thông minh cũng rất hay. Bản điện chủ còn có việc, hôm nay buông tha cho ngươi trước, mạng của ngươi bản điện chủ tới lấy vào lúc nào cần nhất. Ngươi là nữ nhân Sở Lăng Thiên cùng Thương Y rất để ý, cho nên phải lợi dụng ngươi tốt.”

      “Vậy xem ngươi có làm được .”

      Trong nháy mắt Diệp Thần biến mất khỏi phòng.

      Gia Cát Linh nặng nề thở hổn hển mấy hơi. Đối mặt với những người tâm cơ như Hoàng hậu, Chu Tuyết Tranh cùng nàng đùa giỡn như vậy nàng chưa bao giờ e ngại, nhưng mà đối với loại người dựa vào vũ lực điên khùng như Diệp Thần sâu trong nàng vẫn có cảm giác vô lực.

      Lực lượng của Thánh Điện mạnh như thế nào nàng thể hiểu hết, nhưng vẫn vẫn nhịn được mà lo lắng cho Sở Lăng Thiên cùng Thương Y.

      Nàng bước nhanh ra khỏi thư phòng, Ưng tổng quản còn nằm nguyên tại chỗ, nàng nhanh chóng sai người gọi đại phu đến. Đại phu kiểm tra thương thế cho ông, Sở Lăng Hiên ra tay rất nặng, may mắn chính là thân thể của Ưng tổng quản vốn tồi cho nên mới có thể kéo về được cái mạng, nhưng mà sau này có khả năng làm được việc nặng.

      “Ưng tổng quản, có lỗi, đều là vì ta.” Gia Cát Linh .

      “Vương phi nương nương, là nô tài bảo vệ tốt cho người, xin người hãy trách phạt nô tài.” Ưng tổng quản áy náy . Ông hối hận thôi, nếu như mình cũng tập võ tốt, có thể bảo vệ cho Vương phi.

      “Cái gì mà trách phạt hay trách phạt, dưỡng thương cho tốt .”

      “Vương phi nương nương…..” Ưng tổng quản muốn lại thôi, “Nô tài dưỡng thương tốt lên rồi lập tức rời . Xin nương nương cho nô tài thời gian mấy ngày.”

      “Rời ? đâu?” Gia Cát Linh nghi hoặc hỏi.

      “Sau này nô tài thể làm việc nặng, phế nhân rồi thể lại ở lại Thất vương phủ được.”

      Hóa ra là ông lo lắng chuyện này? Gia Cát Linh cười , “Ưng tổng quản, thúc yên tâm , cho dù đường thúc được ta cũng để cho thúc rời . Thúc cứ thoải mái ở đây dưỡng thương , Thất gia phát tiền công nhiều như thế rồi ta cũng ngốc mà để thúc như vậy. Thúc có chết cũng phải chết ở đây, hiểu chưa? Vương gia đối đãi với thúc tệ cho nên ông phải dâng tinh lực suốt đời mới đúng.”

      “Nô tài….” Trong mắt Ưng tổng quản lòe lên ánh lệ. Tuy rằng Vương phi nghe tốt lắm nhưng ông có thể nghe ra thâm ý trong lời ấy. “Đa tạ Vương phi nương nương. Nô tài…. Nô tài nhất định tận tâm hết sức.”

      “Nghỉ ngơi cho tốt .”

      Gia Cát Linh xoay người, lại phân phó đại phu trông nom ông ấy tốt.

      Ra khỏi phòng Ưng tổng quản là đêm khuya, mặt đất bao trùm tầng sương trắng, thời tiết càng ngày càng lạnh, biết các tướng sĩ có được ăn no mặc ấm hay .

      Nghĩ, nàng mặc thêm áo choàng vào bên ngoài, cầm lấy chiếc ô liền ra ngoài.

      Ngụy Thành nghĩ tới khuya như vậy rồi nàng còn tới tìm , bận việc buôn bán nên vẫn chưa ngủ.

      “Tiểu thư, sao người lại tới đây? Xảy ra chuyện gì sao?”

      “Hôm nay ta gặp Diệp Thần, đến Thất vương phủ.”

      “Diệp thần?” Ngụy Thành chút để ý gật gật đầu, bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần quát to tiếng. “Diệp Thần! Diệp Thần Tổng điện chủ Thánh Điện?”

      “Ngươi làm gì vậy, làm ta sợ muốn chết!” Gia Cát Linh làm như tức giận , “Chính là . đột nhiên xuất ở Ngân Đô nhất định là có chuyện xảy ra. Tuyết lớn sắp đến, chỗ Thất gia so với Ngân Đô còn lạnh hơn nhiều, tất cả đồ cung cấp cho quân đội đều ở tỏng tay Sở Lăng Hiên.”

      “Cái gì? Có phải Hoàng Thượng hồ đồ rồi hay ? Ông ấy biết rằng Sở Lăng Hiên mỗi thời mỗi khắc đều muốn lấy mạng gia sao?”

      “Cho nên chúng ta thể ngồi chờ chết. Ngươi lấy hình thức dân gian vận chuyến phần qua đó tiếp viện.”

      biết,thuộc hạ làm ngay! Đúng rồi, tiểu thư, Diệp Thần có làm gì người hay ? có thể hay ?”

      “Ngươi lo là dùng tau y hiếp Thất gia?”

      Ngụy Thành gật đầu.

      tại hẳn là còn hơn gì ta, tự mình tìm đến Sở Lăng Hiên chứng tỏ rằng Thánh Điện gặp phải vấn đề nghiêm trọng. Ta về phủ trước, sáng mai phải chuẩn bị tốt.”

      “Thuộc hạ biết.”

      Gia Cát Linh ra, lên xe ngựa, đầu vừa mới dựa vào thành xe ngựa liền ngủ mất. Mấy ngày nay nàng quá mệt mỏi, tới Vương phủ vẫn là Lưu đại thúc đánh thức nàng. Lưu đại thúc rất đau lòng cho nàng, chính ông cũng có nữ nhi, nàng vẫn ở tuổi ngây thơ biết đời lại phải chịu đựng nhiều chuyện khó có thể tiếp nhận như vậy.

      “Sao lại ngủ được?” Gia Cát Linh vỗ vỗ đầu, mơ mơ màng màng vào phòng ngủ.

      A Cần tới muốn gõ cửa lại bị Lưu đại thúc ngăn lại.

      “Có chuyện gì ngày mai rồi hẵng , Vương phi mệt quá rồi.”

      A Cần gật gật đầu, nếu phải chuyện cấp tốc bà cũng đến tìm nàng bây giờ, nhưng mà nhớ đến lời của Lưu đại thúc nên vẫn để ngày mai rồi sau, để chủ tử nghỉ ngơi trước .

      Ngày hôm sau, Gia Cát Linh giữa trưa mới thức dậy.

      Tối hôm qua tuyết rơi cả đêm, Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp ôm tiểu thế tử ra ngoài tuyết chơi đùa, nhìn thấy nàng hai người lập tức ngừng chơi đùa, tới hầu hạ.

      “Tiếu thư, tiểu thế tử đáng , sau này đứa của người cùng Vương gia nhất định càng đáng hơn.” Nguyệt Lan cười hì hì .

      Thân thể Gia Cát Linh cứng đờ, mỗi chỗ trong lòng đều đau đớn giống như trúng đánh trúng điểm chết…. Chẳng lẽ ông trời cố ý đưa tiểu thế tử đến bên cạnh nàng.

      “Ôm tiểu thế tử lại đây.”

      Tiểu Điệp ôm đứa tới, Gia Cát Linh liền ôm nó vào trong ngực. Tiểu tử kia cầm lấy tay nàng, đặt ở miệng cắn, con mắt đen tròn xoay chuyển. Hóa ra đứa đáng yên như vậy, trong lòng nàng lại đau xót, thể cùng với Thất gia có đứa con thuộc về chúng ta sao?

      “Tiểu thư, A Cần tới lâu rồi, hình như có việc tìm người, nô tỳ hỏi bà ấy chuyện gì nhưng bà ấy .” Nguyệt Lan vừa chảy đầu cho nàng vừa .

      “A Cần đến đây.” Nguyệt Lan vừa mới xong, Tiểu Điệp liền dẫn A Cần tiến vào.

      A Cần nhìn Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp, muốn lại thôi. Gia Cát Linh hiểu ý bảo bọn họ ôm tiểu thế tử chơi.

      “Nương nương, lão Liên có việc bảo nô tỳ chuyển lời tới người. Vốn là muốn với người từ hôm qua nhưng lại dám quấy rầy người nghỉ ngơi.”

      “Chuyện gì?” Chuyện của Liên công công liền quan đến Hoàng Thượng.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :