1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 321: Ngươi vốn là kẻ điên

      Hà Sướng Uyển tiến lên, giữ chặt cánh tay Sở Lăng Dực, “Điện hạ, Thất vương phi sao? Người muốn giết Thất điện hạ? Sao người lại làm như vậy? Hai người là thân huynh đệ mà.”

      Sở Lăng Dực cười lạnh phủ nhận, châm biếm nhìn Hà Sướng Uyển, “Nàng quên phụ hoàng của nàng làm thế nào mới ngồi lên được ngôi vị hoàng đế nước Nam Chiếu rồi sao? Nàng có tư cách gì đến chất vấn ta! Việc cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế qua các triều đại rất dữ dội thảm thiết, phải ngươi chết chính là ta mất mạng. Ta rat ay nàng cho răng Sở Lăng Thiên cùng Sở Lăng Hiên bỏ qua ta sao? Phụ hoàng dự định lật ngôi vị Thái tử rồi.”

      “Lật đổ?” Hà Sướng Uyển chấn động, “Phụ hoàng muốn phong Sở Lăng Thiên làm Thái tử?”

      thôi, kế hoạch lần này thất bại.”

      “Điện hạ, thiếp cùng nước Nam Chiếu đều đứng về phía người.” Hà Sướng Uyển nắm chặt cánh tay Sở Lăng Dực, sau đó nàng tiến vào Thái tử phủ, vận mệnh của hai người đều ở cùng chỗ.

      thôi.”

      Sở Lăng Dực ôm nàng lên ngựa trở về.

      Dịch Khôn cung. Hoàng hậu nghe được tin tức Sở Lăng Dực mang về, nhất thời thẹn quá hóa giận, ném ly trà trong tay xuống mặt đất nghe “xoảng”, sắc mặt tức giận đến trắng bệch.

      “Vô lý! Chuyện này bí mật như vậy sao lại có thể lộ ra được? Thái tử phi cũng là, sao cẩn thận như vậy được chứ, để cho Gia Cát Linh bắt được.”

      “Gia Cát Linh rất giảo hoạt, người còn biết sao?” Sở Lăng Dực theo bản năng biện giải cho Hà Sướng Uyển, “Quan trọng là… Tra ra được ai cho nàng ta, nếu giữ người này lại sau này còn làm hỏng những việc khác!”

      “Bản cung thăm dò! Dực nhi, chuyện này bản cung cho rằng con làm sai. Muốn làm thành đại hẳn là nên lề mề! Nữ nhân có thể cưới người khác, đứa con còn cũng có thể sinh tiếp. Còn con, tự nhiên lại uổng phí mất cơ hội tốt này!”

      Sở Lăng Dực nhíu mày, trong lòng chợt lạnh. Đây là mẫu hậu mà biết sao?

      “Mẫu hậu, bọn họ là thê tử và con trai con. Nhi thần thể nào để ý đến an nguy của họ được. Mẫu hậu như vậy khiến nhi thần thấy rất thất vọng. ”

      “Con….” Hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn chằm chằm Sở Lăng Dực lâu mới , “Thôi, sau này còn có cơ hội. Nó mang tiểu thế tử bản cung cũng khiến ả phải trả giá mới được. Đêm nay bản cung lặng lẽ ôm đứa trở về, ngày mai bản cung lấy lý do thấy đứa để trị tội ả!”

      “Mẫu hậu, như vậy được ?”

      thử sao biết được? Sở Lăng Thiên ở đây ai bảo vệ ả, Hoàng Thượng lại thích tiểu thế tử nhiều như vậy, con xem thử có được ?” Hoàng hậu nheo mắt lại. Gia Cát Linh , ai bảo ngươi phá hỏng chuyện của bản cung, bản cung phải cho ngươi biết tay lần! Sở lăng Thiên tránh được vậy để ngươi chịu thay nó.

      “Vậy mẫu hậu an bài .”

      Thất vương phủ. Sau khi Gia Cát Linh trở về, để ngừa vạn nhất, nàng sai Nguyệt Lan ra ngoài tìm đứa khác biết với thế tử lắm, hơn nữa lại rắc ít bột phấn đặc thù người đứa lại rắc ít bột phấn đặc thù.

      Hoàng hậu tuyệt đối bỏ qua, Sở Lăng Thiên ở đây, nàng thể cẩn thận.

      Bố trí cho tiểu thế tử ở Ngâm Hương Các, để Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp chăm sóc nó, còn nàng lại mang đứa Nguyệt Lan ôm về trở về ngủ. Đặt đứa vào giường, nàng tới phòng tắm tắm cái, khi trở về đứa giường thấy nữa.

      Khóe miệng nàng giương lên, nghĩ nhiều liền ngã vào giường, cảm giác an ổn vào giấc ngủ.

      Buổi sáng tỉnh lại, theo thói quen sờ vào chỗ bên người, trống rỗng, đến cả hơi thở của y cũng đều có, lúc này mới nhớ tới là y xuất chinh. Sở Lăng Thiên, chàng nhất định phải bình an trở về.

      Duỗi thắt lưng, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ. Hôm nay nàng cần phải xốc lại toàn bộ tinh thần để đối phó với Hoàng hậu.

      Quả nhiên, vừa dùng xong bữa sáng Hoàng hậu liền sai người truyền nàng vào cung.

      Tới Dịch Khôn cung, Hoàng hậu cùng Thái tử phi cười cười, Sở Kim Triêu ngồi bên yên lặng uống trà.

      “Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi!” Gia Cát Linh cúi người hành lễ.

      “Đứng lên, ban ngồi.” Sở Kim Triêu cười .

      “Tạ ơn Hoàng Thượng!” Từ sau chuyện của Lâm Phong, Gia Cát Linh cùng Hoàng Thượng liền sinh ra cảm giác xa cách. Mặc kệ Hoàng Thượng đối xử tốt như thế nào, bọn họ vẫn là đạm mạc khiến cho Hoàng Thượng có chút biết theo ai, xưng hô cùng từ phụ hoàng biến thành Hoàng Thượng.

      “Thất vương phi, hôm nay Hoàng Thượng cùng bản cung đều muốn nhìn thế tử, Thái tử phi thể tử ở Thất vương phỉ, sao ôm đến? Đúng rồi, Thái tử phi, thế tử sao lại ở Thất vương phủ?”

      Gia Cát Linh vừa mới ngồi xuống Hoàng hậu .

      Nàng khẽ cười cười, gật gật đầu với Hoàng hậu, “Thế tử sao lại ở Thất vương phủ có lẽ Hoàng hậu hơn thần nữ chứ?” Chuyện tối hôm qua bộc lộ mâu thuần của Thất vương phủ cùng Thái tử phủ và Dịch Khôn cung, có cách nào giống như trước kia nữa. Dùng đẹp đẽ giả dối để che giấu thực tàn khốc.

      “Ngươi….”

      “Mẫu hậu, Thất vương phi rất là thích đứa cho nên để con để nàng ôm tiểu thế tử , cho nó bồi nàng vài ngày, thất đệ xuất chinh nàng mình cũng đơn.” Hà Sướng Uyển xoa dịu thay Hoàng hậu, hỏi cho ra người có hại lại là chính bà.

      “Nó chưa sinh con sao biết chăm sóc cho đứa chứ?” Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, “Thất vương phi, còn nhanh mang tiểu thế tử trả lại cho Thái tử phi. Nếu nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn người làm sao mà ăn được với bản cung đây.”

      “Nghe ý tứ của Hoàng hậu nương nương dường như rất hy vọng tiểu thế tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Gia Cát Linh đón ánh mắt của Hoàng hậu, có chút sợ hãi.

      “Ngươi! Hãy bớt bừa , nhanh mang tiểu thế tử tới đây, Hoàng Thượng đợi lâu rồi.”

      “Nương nương, lúc thần nữ tiến cung tiểu thế tử còn ngủ cho nên đánh thức nó. Nhưng mà thần nữ dặn dò nha hoàn trong phủ là thế tử tỉnh lại liền mang vào cung ngay.”

      Lúc này, Nguyệt Lan để ý đến dự ngăn cản của Tiêu ôn, vội vàng chạy tới, sắc mặt tái nhợt, thân thể cung run run, thở hổn hển vài cái rồi mới ra được câu, “Vương phi nương nương, tốt, thế tử…. Thế tử thấy đâu!”

      “Cái gì?” Gia Cát Linh bỗng nhiên đứng lên, hai bước chạy vội tới trước mặt Nguyệt Lan, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, “Ngươi cái gì? phải bảo ngươi chăm sóc tiểu thế tử sao? Sao lại thấy?”

      “Nô tỳ…. nô tỳ cũng biết,” Nguyệt Lan gấp đến độ năng lộn xộn, “Nô tỳ…. Thế tử…. Dù sao cũng là thấy đâu. Nô tỳ có tội, xin Thất vương phi trách phạt.”

      “Thất vương phi, con của ta thấy?”

      Hà Sướng Uyển lúc này mới khôi phục lại tinh thần, nàng mấp máy môi, đầu óc rỗng tuếch, nàng mềm nhùn ghế ngồi, suýt chút nữa té xỉu mặt đất. Nàng cũng biết mưu của Hoàng hậu cùng Sở Lăng Dực, tưởng rằng đứa thấy đâu.

      Nàng quỳ mặt đất nghe phịch tiếng, “Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần khẩn cầu người tìm tiểu thế tử về cho nhi thần, nó là mạng của nhi thần.” Lại chuyển hướng sang Gia Cát Linh , “Thất vương phi, ngươi chăm sóc cho con ta như vậy sao?”

      “Thái tử phi, con yên tâm, bản cung nhất định nghĩ cách tìm tiểu thế tử trở về. Thất vương phi, ngươi muốn làm sao? Lại mang thế tử đến mức giờ thấy đâu! Hoàng Thượng, người xem… Này… Thế tử chính là trưởng tôn của ngài!”

      Sắc mặt Sở Kim Triêu cũng trở nên khó coi, “Tam nha đầu, con có ý nghĩ gì vậy? Đứa rốt cuộc là bị ai bắt ?”

      “Hoàng Thượng, Thất vương phi càn làm mất tiểu thế tử, thần thiếp thấy trước mắt nên bắt nàng lại!”

      “Bây giờ quan trọng nhất là tìm ra đứa !” Sở Kim Triêu trừng mắt liếc Hoàng hậu cái, “Chuyện trách phạt sau.”

      “Hoàng Thượng….. Thần thiếp cả gan. Thất vương phi có phải cố ý giấu đứa rồi hay ? Hoặc là cố ý làm mất thế tử. thế tử là trưởng tôn, Thất vương phi lại có con, chừng là vì ghen tị….” Hoàng hậu phỏng đoán cách nham hiểm.

      “Sức tưởng tượng của Hoàng hậu nương nương đúng là rất phong phú.” Gia Cát Linh mỉm cười. “Cho dù thần nữ có ghen tị cũng mang thế tử về Thất vương phủ? Như vậy chẳng phải là tự tìm phiền toái cho mình sao? Thần nữ đâu có ngu ngốc như vậy?”

      “Ngươi vẫn luôn là kẻ điên!”

      “Đừng ầm ĩ, ta xin các người đừng ầm ĩ nữa. Trước nên tìm thế tử về !” Hà Sướng Uyển khóc nức nở.

      Hoàng hậu tức giận nhìn nàng cái, với Mãn Châu, “Thái tử phi mệt rồi ngươi dìu nó vào trong nghỉ ngơi chút. Chuyện thế tử con cần lo lắng, bản cung tìm kiếm hết sức.”

      Mãn Châu hiểu ý dìu Hà Sướng Uyển vào, cho nàng biết tiểu thế tử ở Dịch Khôn cung nàng mới yên tâm. Rốt cục ý thức được chuyện này là mưu nhằm vào Gia Cát Linh .

      “Thất vương phi, ngươi làm mất tiểu thế tử, trước bản cung đánh hai mươi gậy! Nếu tiểu thế tử được tìm thấy cách suôn sẻ liền miễn, nếu tìm thấy bản cung phạt ngươi trăm gậy!” Trong lòng Hoàng hậu cười hiểm, ngươi có nghĩ thế nào nữa cũng nghĩ đến thế tử lại ở Dịch Khôn cung.

      trăm gậy, đây là muốn lấy mạng của nàng.

      “Người đâu!: Hoàng hậu tràn đầy khí huyết hô tiếng, “Lôi Thất vương phi xuống, đánh hai mươi gậy!”

      Nguyệt Lan vừa nghe thấy liền phịch tiếng quỳ mặt đất, “Nương nương, là nô tỳ chăm sóc tốt cho tiểu thế tử, nương nương muốn đánh đánh nô tỳ .”

      “Chuyện này Thất vương phi là người chịu trách nhiệm chính!” Hoàng hậu trừng mắt liếc Nguyệt Lan cái, xú nha đầu, muốn náo nhiệt sao, trừng phạt chủ tử của ngươi đương nhiên ngươi cũng thể thoát được, “Người đâu, còn thất thần làm gì?”

      Gia Cát Linh đẩy hai nô tài kiềm cánh tay nàng lại, “Nương nương, nếu thần nữ có thể tìm được tiểu thế tử sao?”

      “Ngươi cái gì? Sao ngươi có thể….” Ý thức được mình sai, Hoàng hậu lập tức chuyển lời ngay, “Tiểu thế tử ở nơi nào? Có phải ngươi mang nó giấu hay ?”

      “Tiểu thế tử thân phận cao quý, thần nữ lo lắng nó ở Thất vương phỉ bị người nào đó có ý đồ xấu bắt cho nên rắc lên quần áo nó phấn huỳnh quang, chỉ cần nó di chuyển phấn huỳnh quang rơi xuống, chỉ cần theo phấn huỳnh quan là có thể tìm được tiểu thế tử.”

      xong, nhìn thấy vẻ mặt ngừng biến đổi của Hoàng hậu, trong lòng nàng cười lạnh, xem bà giả bộ thế nào.

      “Cái gì?”

      Thân thể Hoàng hậu dựa vào sau chút, tâm nhất thời lạnh mất nửa. Nàng có tra ra được là Dịch Khôn cung ? thể nào, khẳng định là nàng ta dối, nàng ta thể thần cơ diệu toán như vậy được.

      Nhưng mà nàng luôn luôn quỷ kế đa đoan, trong lúc nửa tin nửa ngờ lòng Hoàng hậu càng bất an.

      “Tam nha đầu, vậy nhanh tìm xem, lập tức mang thế tử về cho trẫm! Nếu có thể tìm về trẫm truy cứu con nữa.” Sở Kim Triêu trầm giọng .

      Hoàng hậu oán hận liếc mắt nhìn Gia Cát Linh cái, “Hoàng Thượng, bất kể thế nào thi Thất vương phi cũng thất trách, truy cứu đối với Thái tử cùng Thái tử phi đều công bằng.”

      “Thần nữ thấy rất kỳ quái, lúc này nương nương lấy chuyện tìm thế tử làm trọng mà lại nghĩ cách trừng phạt thần nữ. Chẳng lẽ trừng phạt thần nữ so với việc tìm thế tử còn quan trọng hơn sao?” Gia Cát Linh thản nhiên hỏi.

      “Hừ! Bản cung chẳng qua chỉ là muốn giáo huấn ngươi chút mà thôi, xem ngươi còn dám tùy tiện ôm con của người khác nữa . Ngươi…”

      “Đủ rồi! Đừng nữa!” Sở Kim Triêu thô bạo đánh gãy lời của Hoàng hậu, “Tam nha đầu, trẫm cho con thời gian hai canh giờ để tim tiểu thế tử.”
      Chris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 322: Giúp ta cầu xin với Hoàng Thượng

      Gia Cát Linh cười cười, “Hoàng Thượng, cần phải đến hai canh giờ, chỉ cần hai phút là được rồi. Nguyệt Lan, đem những gì ngươi biết cho Hoàng Thượng nghe .”

      Nguyệt Lan gật gật đầu, “Vâng, tiểu thư. Bẩm Hoàng Thượng, nương nương, sau khi nô tỳ phát ra thấy tiểu Thế tử đâu liền luống cuống hồi, lát sau mới nhớ tới tiểu thư có qua rắc bột phấn huỳnh quang lên người tiểu thế tử, cho nên liền từ đó mà theo, nghĩ tới…. nghĩ tới lại đến Dịch Khôn cung.”

      “Dịch Khôn cung?” Sở Kim Triêu nhíu mày, quay đầu lại liếc nhìn Hoàng hậu cái, lại nhìn Nguyệt Lan, “Ngươi là có người ôm tiểu Thế tử tới Dịch Khôn cung?”

      “Bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ dám cam đoan đứa ở Dịch Khôn cung, chỉ là phấn huỳnh quang kia rơi đường đến nơi này nên nô tỳ mới đến Dịch Khôn cung.” Nguyệt Lan giải thích.

      “Ngươi, nha đầu kia bậy bạ gì đó?” Hoàng hậu tức giận , “Hoàng Thượng, sao Thế tử lại ở đây được chứ? Nếu như nó ở đây sao có chuyện bản cung biết.”

      Sở Kim Triêu lạnh lùng nhìn bà, “Hoàng hậu, chuyện này tốt nhất là có liên quan gì với ngươi. Lục soát!”

      “Hoàng Thượng…” Vẻ mặt Hoàng hậu thoáng chốc thay đổi, ánh mắt như mũi tên bắn về phía Gia Cát Linh . Tiện nhân, quỷ kế của ngươi đúng là nhiều!

      Rất nhanh, nữ nhân ôm đứa ra.

      “Hoàng Thượng, tìm được đứa ở trong phòng ngủ của nương nương.”

      “Ngươi còn có cái gì để ?” Ngữ khí của Sở Kim Triêu bình tĩnh đến mức khiến người khác sợ hãi, “Vừa rồi trẫm có qua, chuyện này tốt nhất nên có liên quan đến ngươi.”

      “Hoàng Thượng… Thần thiếp cũng biết sao Thế tử lại ở trong cung của thần thiếp.” Hoàng hậu liều chết ngụy biện, chỉ cần thừa nhận Hoàng Thượng có cách nào. Bà chỉ vào Gia Cát Linh , quát, “Thất vương phi, ! Ngươi vì cái gì phải đưa tiểu Thế tử đến Dịch Khôn cung để hãm hại bản cung?”

      “Nương nương, lời này ra có chút kỳ quái, thần nữ có thể thông thiên mọi chuyện như vậy sao?” Gia Cát Linh nhìn cung nữ bên cạnh, chỉ thấy cổ và tay nàng ta là vết cào xước, khỏi cười cười, nàng sao có thể khinh địch để cho Hoàng hậu đánh lừa như vậy chứ, “Đúng rồi, thần nữ nhớ ra, ở bên ngoài tã lót thần nữ có bôi lên ít thuốc, người nào từng tiếp xúc qua ngứa ngáy chịu nổi.”

      “Ngứa chính là dấu hiệu đầu tiên, tiếp theo làm da bị hư thôi, đau đớn đến khó nhịn, cuối cùng thuốc ngấm vào lục phủ ngũ tạng đau đến lăn lộn mặ đất. Thuốc giải chỉ có Thất vương phủ mới có, chỉ cần mang tin tức này phát tán ra ngoài ta nghĩ là hung thù nhất định đến thừa nhận.”

      Cung nữ kia nhịn được mà gãi gãi cổ. Hoàng hậu lập tức nhìn nàng ta cảnh cáo cái.

      “Mỗi khi độc dược phát tác giống như có hàng nghìn con kiện gặm nhấm vào trong xương cốt, ai có thể chịu đựng được loại thống khổ này.” Gia Cát Linh tiếp, vừa vừa quan sát vẻ mặt của cung nữ kia.

      Cung nữ cảm thấy da càng ngứa, càng khó chịu đựng nổi, chẳng lẽ nàng muốn chết sao? được! nàng còn có mẹ già câng phải phụng dưỡng.

      “Đương nhiên, nếu người kia chịu chủ động thừa nhận ta lấy thân phận Thất vương phi cam đoan làm gì nàng, còn có thể cam đoan với người đó rằng đời này người nhà của nàng được sống cách an toàn.”

      Nàng lại tung ra điều kiện mê người.

      Cung nữ kia rốt cục dao động, tới. Phịch tiếng quỳ mặt đất, dập đầu ba cái bụp bụp bụp , “Hoàng Thượng, Thất vương phi, là nô tỳ, tiểu Thế tử là nô tỳ ôn . Cầu xin Vương phi cho nô tỳ thuốc giải, nô tỳ chịu nổi.”

      “A?” Gia Cát Linh vòng quanh nàng vòng, “Là ai sai ngươi làm?”

      “Là… Là Hoàng hậu nương nương , người muốn nhìn thấy tiểu Thế tử nên bảo nô tỳ tới Thất vương phủ ôm tiểu Thế tử về để cho người nhìn chút.”

      Cung nữ cúi đầu xuống, nhìn Hoàng hậu. Nàng có thể tưởng tượng được vẻ mặt hận thể cắt đứt lưỡi nàng của Hoàng hậu.

      “Đây…

      Hoàng hậu ngượng ngùng cười cười, nhưng mà so với khóc còn khó coi hơn, “Hoàng Thượng, thần thiếp cũng là do muốn nhìn thấy tôn tử quá nên mới ra hạ sách này. Thần thiếp cũng dám nữa… ai bảo Thất vương phi ôm nó , thần thiếp muồn nhìn nó cái còn phải giống như kẻ trộm nữa.”

      “Vậy ngươi mới vừa rồi hùng hổ muốn trẫm trừng phạt Tam nha đầu là có mưu mô gì?” Sở Kim Triêu lạnh lùng hỏi, cả người tản ra cỗ khí lạnh chết người. Lại có chuyện như vậy!

      “Thần thiếp… thần thiếp chỉ là muốn để cho người khác chê cười, nào có nãi nãi nào muốn nhìn tôn tử của mình mà phải lén lút chứ, cho nên mới thừa nhận. Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi, người tạm tha cho thần thiếp .”

      “Xem ra lần trước phạt người xám hối ở phật đường là vẫn còn quá .”

      “A? Hoàng Thượng, nên a!” Hoàng hậu sợ tới mức đứng dậy quỳ xuống trước mặt Sở Kim Triêu, “Thần thiếp nhất thời hồ đồ, mới, mới làm chuyện như vậy, xin Hoàng Thượng tha thứ. Thất vương phi, ngươi cầu xin Hoàng Thượng giúp ta .”

      Gia Cát Linh lạnh lùng cười, quay mặt sang bên. Cho nàng là kẻ ngu ngốc sao, lại có thể cầu xin cho kẻ mới vừa rồi đẩy mình vào chỗ chết?

      Lúc này, Hà Sướng Uyển từ bên trong ra, tiếp nhận đứa trong tay cung nữ, vừa xốc chăn lên nhìn, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

      “Nó… nó phải là tiểu Thế tử! Mẫu hậu, tiểu Thế tử đâu?”

      “Cái gì? phải? thể nào, nó chính là tiểu Thế tử mà!”

      Đứa được ôm đến, Hoàng hậu cũng nhìn kỹ, số lần bà cùng tiểu Thế tử gặp mặt cũng nhiều, căn bản nhớ mặt đứa .

      “Mẫu hậu, phải, nó phải! Con của ta, rốt cuộc là ở đâu? Thất vương phi, ngươi mang con của ta đâu rồi ? Mau trả lại cho ta !” Hà Sướng Uyển la lớn.

      “Thái tử phi điện hạ, chuyện này có lẽ nên hỏi Hoàng hậu nương nương thích hợp hơn.” Gia Cát Linh giơ lên khóe miệng, đè nén ý cười trong lòng. May mắn nàng chuẩn bị chu đáo, nếu đúng là để cho Hoàng hậu thực được rồi.

      Sở Kim Triêu bỗng nhiên đứng lên, cước đá vào người Hoàng hậu, phẫn nộ đến cực điểm. Ông cúi người xuống, hung bắt lấy cằm của Hoàng hậu, như muốn bóp nát cằm bà, “! Ngươi giấu tôn tử ở đâu? Đứa này ở đâu tới?”

      “Thần thiếp, thần thiếp cái gì cũng biết…” Hoàng hậu từ trong kẽ răng phun ra được vài từ. Khí lực cực lớn của Sở Kim Triêu khiến cho bà chảy cả nước mắt, “Thần thiếp bị oan!”

      Sao có thể như vậy? Đứa sao có thể phải là tiểu Thế tử? Thế tử chân chính ở đâu? Trong đầu bà trống rỗng, bên trong chuyện này rốt cuộc có vấn đề gì?

      “Bị oan, nếu ngươi mang tôn tử của trẫm về đây trẫm tuyệt đối tha cho ngươi!”

      ! ! Hoàng Thượng, thần thiếp thực biết là chuyện gì xảy ra. Cầu xin Hoàng Thượng cho thần thiếp cơ hội, thần thiếp nhất định tìm ra tiểu Thế tử!”

      “Hừ! Cho ngươi cơ hội? Trẫm cho ngươi bao nhiêu cơ hội rồi?”

      “Thần thiếp chỉ cầu xin cơ hội cuối cùng.” Hoàng hậu khóc than, “Xin Hoàng Thượng nể mặt Quốc công mà cho thần thiếp cơ hội cuối cùng.”

      Sở Kim Triêu trầm tư, dường như cân nhắc cái gì đó, lâu sau mới gật đầu, “Được! Trẫm cho ngươi cơ hội cuối cùng. Cho dù tìm được tiểu Thế tử rồi trẫm cũng phải trừng phạt ngươi. Ba mươi gậy, gậy cũng được thiếu. Thời gian là hai ngày, nếu như tìm thấy trẫm liền phế ngôi bị Hoàng hậu của ngươi!”

      “Hoàng Thượng…” Hoàng hậu ngã ngồi mặt đất, cả người xụi lơ. Trẫm phế ngôi vị Hoàng hậu của ngươi, phế ngôi vị Hoàng hậu của ngươi… Những lời này càng ngừng vang lên bên tai bà, trời đất đều yên tĩnh, chỉ có những lời này.

      Ngôi vị Hoàng hậu là thứ mà cả đời này bà bảo vệ, ai cũng thể lấy .

      “Tự giải quyết cho tốt!” Sở Kim Triêu lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn bà cía, nhanh ra khỏi điện.

      Hà Sướng Uyển vỗ vỗ cái trán, lòng nóng như lửa đốt, nàng tiến lên nâng Hoàng hậu dậy.

      “Mẫu hậu, mau phái người tìm tiểu Thế tử .”

      “Người đâu! thăm dò xem tiểu Thế tử ở nơi nào!”

      “Vâng, nương nương, nô tài liền phân phó!” Tiêu Ôn vừa trả lời vừa nhanh chân chạy sắp xếp.

      Trong điện chỉ còn lại bốn nữ nhân.

      Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh cùng Nguyệt Lan, hận thể đem các nàng xé thành từng mảnh . Bỗng nhiễn, trong mắt Hoàng hậu lóe lên ánh sáng, bà hung hăng nhìn chằm chằm vào Gia Cát Linh , “Ngươi , có phải đứa ở trong tay ngươi hay ? Ngươi cố ý đổi đứa có phải hay ?”

      “Nương nương, thần nữ sao có thể biết được người đến trộm đứa chứ? Thần nữ thể nào biết trước được mọi chuyện. Ở đây dây dưa với thần nữu bằng nhanh tìm tiểu Thế tử thôi, nếu Hậu vị sợ là, đảm bảo. Nguyệt Lan, chúng ta !”

      “Tam tiểu thư, đợi chút!”

      Hà Sướng Uyển đuổi theo Gia Cát Linh cùng Nguyệt Lan ra ngoài. tình có chút kỳ quặc, nàng mơ hồ cảm thấy được, cho nên vấn đề mấu chốt là ở người Gia Cát Linh .

      Nàng đuổi theo Gia Cát Linh , , “Tam tiểu thư, cho ta biết con của ta ở đâu? Ngươi nhất định biết, có phải hay ? Mạng của nó là do ngươi cho, chẳng lẽ bây giờ ngươi muốn lấy lại sao?”

      “Thái tử phi điện hạ, người cũng nghe rồi đó, Hoàng hậu thừa nhận tiểu Thế tử là do người trộm di. Ta thực xin lỗi.”

      “Tam tiểu thư…”

      Hà Sướng Uyển khóc ra nước mắt, đứa của nàng rốt cuộc ở đâu?

      “Tam tiểu thư, chỉ cần ngươi trả lại đứa con cho ta, ta đồng ý với ngươi khuyên Thái tử cùng Hoàng hậu nên ra tay với Thất vương phủ, việc làm trước kia của bọn họ ta cũng rất xin lỗi, tat hay bọn họ nhận lỗi với ngươi. Chỉ cần ngươi trả lại con cho ta, bảo ta làm cái gì ta cũng đồng ý.”

      “Thái tử phi điện hạ, ta biết.”

      Ra khỏi cung, tách ra khỏi Hà Sướng Uyển, Gia Cát Linh và Nguyệt Lan cùng nhau trở về Thất vương phủ. Hai người lập tức tới Ngâm Hương Các.

      Trong Ngâm Hương Các, Tiểu Điệp chơi đùa với tiểu Thế tử, đứa khóc nháo, nhìn thấy hai người Gia Cát Linh tiến vào nó còn cười khanh khách với các nàng.

      Gia Cát Linh ôm lấy nó, đặt vào trong lòng mình, nhàng vuốt ve. Tiểu Thế tử ngáp cái, liền ghé vào người nàng mà ngủ.

      “Đứa quả nhiên là ở trong này.” bóng người từ bên ngoài tiến vào.

      “Tham kiến Lục điện hạ!” Nhìn thấy người tới, Nguyệt Lan và Tiểu Điệp cùng nhau quỳ xuống thỉnh an Sở Lăng Hiên.

      Gia Cát Linh giương mắt lên, nghĩ tới Sở Lăng Hiên đột ngột xuất ở trong này. Xem ra người gác cửa Thất vương phủ cần phải thay, vậy mà có thể để tiến vào.

      “Linh nhi nghĩ bản vương vào bằng cách nào sao? Yên tâm, liên quan đến thủ vệ, bản vương muốn vào ai có thể ngăn cản. Bản vương nghe tìm thấy tiểu Thế tử nên đến đây xem, quả nhiên giống như bản vương nghĩ. Linh nhi, nàng quá xấu rồi.”

      “Điện hạ, người là ca ca của Thất điện hạ, xưng hô như vậy quả tốt?” Nguyệt Lan thấy tiểu thư cau mày nên to gan .

      “A?” Sở Lăng Hiên nhếch lên khóe miệng, “Vậy ngươi xem bản vương nên gọi nàng là gì?”

      Gia Cát Linh đưa đứa cho Nguyệt Lan, đứng lên, “ , chuyện gì?”

      có gì, đến nhìn nàng chút mà thôi. Nàng có việc gì vậy bản vương trước. “ Sở Lăng Hiên xoay người, “Chuyện đứa ta cho bất kỳ ai.”

      “Ngươi có cho tất cả mọi người cũng sao.”

      “Linh nhi, vì sao nàng cứ đối nghịch với bản vương?”

      “Nguyệt Lan, tiễn khách!”
      Chris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 323: Muốn mạng của ta?

      Sở Lăng Hiên nghênh ngang ra từ của chính của Thất vương phủ, nhóm thủ vệ hẹn mà cùng nhau nheo mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng nhớ là Lục điện hạ có tới, vì sao lại từ bên trong ra?

      “ Các ngươi nghe đây, sau này nhìn thấy người vừa thấy kia liền đóng cửa lại!” Nguyệt Lan thở phì phì , lại có thể thừa dịp Thất điện hạ có ở đây mà đến khi dễ tiểu thư, có phải là nam nhân hay ?

      biết, Nguyệt Lan nương!”

      Hai ngày qua, chỗ Hoàng hậu vẫn có tin tức của tiểu thế tử, bà gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng, lòng nóng như lửa đốt. Xú tiểu tử, rốt cuộc là ở chỗ nào?

      Trẫm phế ngôi vị của ngươi! Lời của Hoàng Thượng lại vang lên bên tai bà. được, nhất định phải tìm được.

      Lúc này, Tiêu Ôn tiến vào, “Nương nương, Thất vương phi cầu kiến.”

      “Cho nàng ta vào!” Hoàng hậu tức giận . Nàng quỷ kế đa đoan, chừng cầu nàng giúp mình nghĩ cách, tuy rằng chán ghét nàng ta nhưng mà vì hậu vị của mình thể kéo thể diện xuống.

      “Thần nữ tham kiến nương nương.”

      “Đứng lên .” Hoàng hậu bày ra vẻ mặt tươi cười, giống như là lần đầu tiên thấy nàng vậy, ôn hòa như gió xuân, “Tam nha đầu, tìm bản cung có chuyện gì?”

      biết Hoàng hậu tìm được tiểu thế tử chưa? chừng thần nữ có thể giúp đỡ.”

      “Con biết tiểu thế tử ở đâu sao?” Hoàng hậu đứng lên, vài bước tới trước mặt nàng, kéo tay nàng, “Mau cho bản cung, thế tử ở đâu?”

      Gia Cát Linh rùng mình, đẩy tay Hoàng hậu ra.

      “Thế tử, thần nữ biết ở đâu, biết nương nương dùng cái gì để đổi?”

      “Ngươi cái gì?”

      Vẻ mặt Hoàng hậu thay đổi chút. Bà nhìn về phía Gia Cát Linh cười lạnh tiếng, ngừng gật đầu, biết được chuyện này cùng nàng có liên quan.

      “Ngươi muốn cái gì? !”

      cầu của thần nữ rất đơn giản.” Gia Cát Linh dừng chút, .

      Nàng nên cầu xin lần có Trần Cẩm Phàm, Trần Cẩm Phàm cho nàng biết nàng ấy cùng với Như Phong có quan hệ xác thịt, ngộ nhỡ mang thai Trần gia nhất định làm khó nàng ấy.

      ! cầu của ngươi bản cung dám dễ dàng đồng ý.”

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ cùng Đại ca của thần nữ là được Hoàng Thượng ban hôn, tỷ ấy chính là người của Đại ca thần nữ. Sau này mặc kệ là tỷ ấy cho chuyện gì, chỉ xin nương nương nên làm khó tỷ ấy.”

      “Nó là cháu của bản cung, chuện Trần gia phiền ngươi quản!” Hoàng hậu bỗng nhiên cảm thấy có chuyện gì đó đúng, “Có phải là nó và Gia Cát Như Phong …. Buồn cười, đúng là biết đến liêm sỉ!”

      “Nương nương, thần nữ hy vọng những lời này trước mặt Cẩm Phàm tỷ tỷ. Nếu , đừng trách thần nữ….”

      “Ngươi muốn thế nào? Nếu cũng phải giữ khiêm nhường với bản cung chứ?”

      “Chúng ta khi nào phải khiêm nhường với nhau? Đồng ý hay đồng ý!”

      “Đồng ý! Đem tiểu thế tử trả cho bản cung!

      Gia Cát Linh vỗ tay, Nguyệt Lan ôm đứa tiến vào nhét vào tay Hoàng hậu. Hoàng hậu cẩn thận phân biệt chút, nhận ra đứa này quả là tiểu thế tử lúc này mới yên tâm, rốt cục cũng bảo vệ được hậu vị.

      Bà ngẩng đầu lên, Gia Cát Linh và Nguyệt Lan ra khỏi đại điện.

      Lúc này, Sở Lăng Dực cùng Hà Sướng Uyển cũng đến đây, nhìn thấy tiểu thế tử Hà Sướng Uyển kích động đến nỗi nước mắt chảy xuống, gắt gao ôm tiểu thế tử vào trong ngực.

      “Điện hạ, mẫu hậu, con van cầu hai người, vì đứa đừng nên gây trở ngại nữa, nếu thế tử xảy ra chuyện gì phải làm sao?”

      Sở Lăng Dực nhìn nàng, đứa mất tích rồi tìm lại được cũng khiến rất vui, nhưng mà cũng buông tha cho kế hoạch vạch ra, “Uyển nhi nàng về phủ trước .”

      “Vâng !” Hà Sướng Uyển gật đầu, nàng nhìn Sở Lăng Dực, nghiêm túc . “Điện hạ, nếu thế tử xảy ra chuyện gì, thiếp hận người cả đời! Nếu người còn chịu thu tay lại xin hay thả thiếp trở về nước Nam Chiếu, thiếp ham muốn gì ngôi vị Thái tử phi hay là Hoàng hậu, thiếp chỉ là người mẹ, mong con mình luôn được bình an vô .”

      “Nàng lại nghĩ cái gì vậy, mau trở về .”

      Sở Lăng Dực vuốt ve mái tóc đen của nàng.

      Hà Sướng Uyển bất đắc dĩ lắc đầu, tay ôm đứa nhịn được vòng lại chặt.

      Bóng dáng Hà Sướng Uyển biến mất, Hoàng hậu cười nhạo tiếng, chế nhạo nàng thức thời. có quyền lực cái gì cũng có.

      “Mẫu hậu, người thấy là chuyện này rất kỳ quái sao?” Sở Lăng Dực , “nhi thần thấy, từ đầu đến cuối đều là kế hoạch được Gia Cát Linh chuẩn bị tốt cả, đứa xa lạ kia cũng là nàng ta chuẩn bị. Nàng ta sớm biết người muốn làm gì nên giăng sẵn lưới chờ chúng ta tiến vào!”

      “Con đều là kế hoạch của ả?” Hoàng hậu cảm giác được cỗ khí lạnh đánh tới. Nếu là như vậy nàng ta quá đáng sợ, ngay cả chuyện như thế đều có thể tính kế chuẩn xác đến vậy, “Chẳng lẽ nàng là nghiệt sao?”

      “Người cẩn thận nghĩ lại hiểu ra thôi, trước ki là chúng ta coi nàng ta. Con biết nàng ta vô cùng thông minh, nghĩ tới có thể tính kế tinh tường như vậy. Người như thế giữ lại được, nếu Thất vương phủ quá đáng sợ!”

      “Dực nhi, con cảm thấy nên làm thế nào?”

      “Giết nàng!”

      “Giết ả?” Thân thể Hoàng hậu ngẩn ra, nháy mắt lại hiểu ra rồi trở nên hưng phấn. Nếu có thể giết nàng vậy là trừ được hậu họa vĩnh viễn, “Được, Giết ả! Dực nhi, chuyện này được để xảy ra vấn đề!”

      “Yên tâm mẫu hậu, Sở Lăng Thiên có ở đây, người ở Thất vương phủ con điều tra ràng. Ngoại trừ hai thuộc hạ của Sở Lăng Thiên những người khác đều đủ để gây trở ngại. Hai tiểu tử kia mặc dù võ công cao nhưng con tự tin là có thể bắt được bọn họ.”

      “Vậy con sắp xếp , mọi việc phải cẩn thận!”

      Đêm đến, Gia Cát Linh ở thư phòng đọc sách đến nửa đêm mới đứng dậy quay về phòng ngủ. Nàng muốn trở về quá sớm, ở đâu cũng là hinhd bóng của y, rồi lại hư vô mịt mờ. Nàng mờ hồ thấy lo lắng, biết hành quân có thuận lợi hay , biết giữa đường có gặp người khác ngăn chặn hay . Mới rời bao lâu mà nhớ tới tận xương tủy.

      chăn còn lưu lại hơi thở của y, nàng tham lam hít hơi mới nặng nề ngủ.

      Rạng sáng, mấy bóng đến ở nóc nhà Thất vương phủ nhanh chóng di chuyển, trong đó cái bóng chuẩn xác tìm được phòng của Gia Cát Linh . Lật ngói lên, trượt theo dây thừng từ dây xuống.

      Nhìn thấy đống chăn giường, hắc y nhân giơ đao trong tay lên, chém mạnh xuống.

      Sao lại thế này? đao giống như chém vào bông, mềm nhũn, căn bản phải cảm giác chem. Vào người. xốc chăn lên cái, chỉ thấy phía dưới chỉ có cái gối đầu, căn bản có người.

      còn nghi hoặc trong phòng đột nhiên sáng lên, sau lưng vang lên thanh sâu kín. “Người là ai? Ai sai ngươi tới ám sát bản cương phi?”

      “Ngươi cần biết.” Sở Lăng Dực đè nặng thanh của mình xuống, “Chỉ là muốn giết chết ngươi!”

      “Hừ!” Gia Cát Linh lạnh lùng cười, thân thể hắc y nhân tỏa ra mùi huân hương bán đứng , “Thái tử điện hạ, nên đối địch cùng Thất vương phủ chứ?”

      “Ngươi…. Sao ngươi biết là ta?” Thấy nàng nhận ra mình Sở Lăng Dực cũng giả bộ nữa, thậm chí kéo khắn che mặt xuống. “Là các ngươi muốn đối địch với Thái tử phủ, ta cũng chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi.”

      “Tự bảo vệ mình? Thái tử điện hạ, Thất gia chưa từng muốn tranh cái gì với người, mà người lại năm lần bảy lượt bức chúng ta, rốt cuộc là vì sao?” Gia Cát Linh chất vấn.

      “Vì sao? cần ta phải giải thích nữa! Ta cũng ngồi chờ chết, đợi Sở Lăng Thiên đặt kiếm cổ ta, lúc đó ta mới hành động muộn rồi. Hãy bớt lời , hôm nay ta đến là muốn lấy mạng của ngươi!”

      “Muốn mạng của ta?” Gia Cát Linh chậm rãi đến gần. Ánh lửa chiếu vào mặt nàng tia sợ hãi, nàng cũng phải chưa từng chết qua, “Vì sao?”

      “Bởi vì ngươi quá thông minh! Là người giúp đỡ quá tốt cho Sở Lăng Thiên!”

      “Sở Lăng Dực, ta biết trong này có cái gì hiểu lầm, nhưng ta nhất định phải cho ràng. Thất gia chưa từng nghĩ tới tranh đoạt với ngươi cái gì cả, chàng đối với ngôi bị Hoàng đế có hứng thú, ta đối với ngôi bị Hoàng hậu cũng cảm thấy hứng thú. Thải tử điện hạ có thời gian chi bằng học trị quốc nhiều vào, nên ở đây làm những chuyện lãng phí thời gian. Nghiêm trọng hơn là gây ra chuyện đến mức đánh mất chính bản thân mình.”

      “Hừ! Chuyện của bản Thái tử cần ngươi lo lắng! Để mạng lại !”

      xong, đao trong tay Sở Lăng Dực chút do dự bổ xuống.

      Gia Cát Linh đứng tại chỗ, chút nhúc nhích cũng thấy, nhìm chằm chằm vào lưỡi đao. Thất gia, thể thấy chàng nữa sao?

      “Keng!”

      Bất ngờ có lực ngăn cản lại lưỡi đao của Sở Lăng Dực, mùi hương thơm ngát tản ra trong phòng.

      Gia Cát Linh rời vào vòng ôm ấm áp. Ngửi được mùi hương này là nàng biết Thương Y đến.

      Sở Lăng Dực thấy kích bị thua, lại bắt đầu công kích lần thứ hai, lại bị Thương Y dễ dàng hóa giải. Mắt thấy Thương Y phải đối thủ, nhanh chân chạy tới phá cửa sổ bỏ chạy.

      Thương Y buông Gia Cát Linh ra đuổi theo. Bên ngoài, Kinh Phong cùng Phá Trận, còn có thủ vệ của Vương phủ đánh nhau với những hắc y nhân khác.

      Thương Y đánh chưởng vào trước ngực Sở Lăng Dực, nhất thời Sở Lăng Dực phun ra ngụm máu tươi, y chuẩn bị đánh tiếp chưởng thứ hai thấy hai hắc y nhân khác áp Gia Cát Linh ra.

      “Mau buông Thái tử điện hạ ra, nếu chúng ta giết ả!”

      Thương Y thu hồi bàn tay lại, cười hì hì , “Có gì cứ từ từ chuyện, đả thương nhiều cũng tốt! Mau thả Linh nhi ra, ta để !”

      “Ngươi thả Thái tử điện hạ trước rồi chúng ta thả ả!”

      “Được rồi!” Thương Y bước vài bước, cách Sở Lăng Dực rất xa, “Bây giờ tốt rồi chứ? Đừng nghĩ đùa với ta đấy!”

      Hai hắc y nhân liếc nhau, trong đó có người giơ kiếm lên hướng tới trước ngực Gia Cát Linh !

      “Khốn nạn!”

      Ngay lập tức Thương Y vọt tới trước mặt , hai hắc y nhân bị Thương Y hất mạnh bay lên sau đó nặng nề ngã xuống mặt đất, thể nhúc nhích.

      Sở Lăng Dực nhân cơ hội này nhảy ra, chạy trốn.

      “Linh nhi, ngươi sao chứ?” Thương Y lo lắng hỏi nữ tử trong ngực.

      sao!” Gia Cát Linh vừa lắc đầu vừa rời khỏi vòng ôm của y, “Cám ơn ngươi.”

      “Giữa chúng ta cần lời cảm ơn!” Thấy nàng phân giới hạn, trong lòng y ỉ đau, “Linh nhi, yên tâm, ta chịu ủy thác của Sở Lăng Thiên. Người vừa rồi là Sở Lăng Dưc?”

      “Đúng vậy. nghĩ đến nhanh như vậy ra tay! Cũng may là ngươi đến kịp lúc, bị thương sao?”

      “Đương nhiên, hơn nữa là bị thương rất nghiêm trọng! Ngươi xem chuyện này có muốn cho Sở lão nhân biết , để ông ấy lấy lại công đạo cho ngươi?”

      “Thôi, chẳng phải ngươi là giúp ta lấy lại công đạo rồi sao. Sở Lăng Dực bị thương nghiêm trọng như vậy, Hoàng hậu nhất định bỏ qua cho ta! Ta thực chờ mong xem tiếp theo bà ấy làm cái gì.”

      “Vậy ngươi phải cẩn thận chút, ta ở lại trong Thất vương phủ, bảo đảm an toàn cho ngươi.”

      “Thương Y, cám ơn ngươi.”

      Gia Cát Linh có chút áy náy, y đối với nàng tốt như vậy, nhưng mà nàng cái gì cũng thể cho y, tình lại là duy nhất. Càng khiến nàng khó xử hơn là lúc nàng gặp khó khăn y luôn kịp thời xuất .

      “Ta rồi, giữa chúng ta cần cảm ơn.”

      Thương Y cứ như vậy ở lại trong Thất vương phủ.
      Chris thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 323: Muốn mạng của ta?

      Sở Lăng Hiên nghênh ngang ra từ của chính của Thất vương phủ, nhóm thủ vệ hẹn mà cùng nhau nheo mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng nhớ là Lục điện hạ có tới, vì sao lại từ bên trong ra?

      “ Các ngươi nghe đây, sau này nhìn thấy người vừa thấy kia liền đóng cửa lại!” Nguyệt Lan thở phì phì , lại có thể thừa dịp Thất điện hạ có ở đây mà đến khi dễ tiểu thư, có phải là nam nhân hay ?

      biết, Nguyệt Lan nương!”

      Hai ngày qua, chỗ Hoàng hậu vẫn có tin tức của tiểu thế tử, bà gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng, lòng nóng như lửa đốt. Xú tiểu tử, rốt cuộc là ở chỗ nào?

      Trẫm phế ngôi vị của ngươi! Lời của Hoàng Thượng lại vang lên bên tai bà. được, nhất định phải tìm được.

      Lúc này, Tiêu Ôn tiến vào, “Nương nương, Thất vương phi cầu kiến.”

      “Cho nàng ta vào!” Hoàng hậu tức giận . Nàng quỷ kế đa đoan, chừng cầu nàng giúp mình nghĩ cách, tuy rằng chán ghét nàng ta nhưng mà vì hậu vị của mình thể kéo thể diện xuống.

      “Thần nữ tham kiến nương nương.”

      “Đứng lên .” Hoàng hậu bày ra vẻ mặt tươi cười, giống như là lần đầu tiên thấy nàng vậy, ôn hòa như gió xuân, “Tam nha đầu, tìm bản cung có chuyện gì?”

      biết Hoàng hậu tìm được tiểu thế tử chưa? chừng thần nữ có thể giúp đỡ.”

      “Con biết tiểu thế tử ở đâu sao?” Hoàng hậu đứng lên, vài bước tới trước mặt nàng, kéo tay nàng, “Mau cho bản cung, thế tử ở đâu?”

      Gia Cát Linh rùng mình, đẩy tay Hoàng hậu ra.

      “Thế tử, thần nữ biết ở đâu, biết nương nương dùng cái gì để đổi?”

      “Ngươi cái gì?”

      Vẻ mặt Hoàng hậu thay đổi chút. Bà nhìn về phía Gia Cát Linh cười lạnh tiếng, ngừng gật đầu, biết được chuyện này cùng nàng có liên quan.

      “Ngươi muốn cái gì? !”

      cầu của thần nữ rất đơn giản.” Gia Cát Linh dừng chút, .

      Nàng nên cầu xin lần có Trần Cẩm Phàm, Trần Cẩm Phàm cho nàng biết nàng ấy cùng với Như Phong có quan hệ xác thịt, ngộ nhỡ mang thai Trần gia nhất định làm khó nàng ấy.

      ! cầu của ngươi bản cung dám dễ dàng đồng ý.”

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ cùng Đại ca của thần nữ là được Hoàng Thượng ban hôn, tỷ ấy chính là người của Đại ca thần nữ. Sau này mặc kệ là tỷ ấy cho chuyện gì, chỉ xin nương nương nên làm khó tỷ ấy.”

      “Nó là cháu của bản cung, chuện Trần gia phiền ngươi quản!” Hoàng hậu bỗng nhiên cảm thấy có chuyện gì đó đúng, “Có phải là nó và Gia Cát Như Phong …. Buồn cười, đúng là biết đến liêm sỉ!”

      “Nương nương, thần nữ hy vọng những lời này trước mặt Cẩm Phàm tỷ tỷ. Nếu , đừng trách thần nữ….”

      “Ngươi muốn thế nào? Nếu cũng phải giữ khiêm nhường với bản cung chứ?”

      “Chúng ta khi nào phải khiêm nhường với nhau? Đồng ý hay đồng ý!”

      “Đồng ý! Đem tiểu thế tử trả cho bản cung!

      Gia Cát Linh vỗ tay, Nguyệt Lan ôm đứa tiến vào nhét vào tay Hoàng hậu. Hoàng hậu cẩn thận phân biệt chút, nhận ra đứa này quả là tiểu thế tử lúc này mới yên tâm, rốt cục cũng bảo vệ được hậu vị.

      Bà ngẩng đầu lên, Gia Cát Linh và Nguyệt Lan ra khỏi đại điện.

      Lúc này, Sở Lăng Dực cùng Hà Sướng Uyển cũng đến đây, nhìn thấy tiểu thế tử Hà Sướng Uyển kích động đến nỗi nước mắt chảy xuống, gắt gao ôm tiểu thế tử vào trong ngực.

      “Điện hạ, mẫu hậu, con van cầu hai người, vì đứa đừng nên gây trở ngại nữa, nếu thế tử xảy ra chuyện gì phải làm sao?”

      Sở Lăng Dực nhìn nàng, đứa mất tích rồi tìm lại được cũng khiến rất vui, nhưng mà cũng buông tha cho kế hoạch vạch ra, “Uyển nhi nàng về phủ trước .”

      “Vâng !” Hà Sướng Uyển gật đầu, nàng nhìn Sở Lăng Dực, nghiêm túc . “Điện hạ, nếu thế tử xảy ra chuyện gì, thiếp hận người cả đời! Nếu người còn chịu thu tay lại xin hay thả thiếp trở về nước Nam Chiếu, thiếp ham muốn gì ngôi vị Thái tử phi hay là Hoàng hậu, thiếp chỉ là người mẹ, mong con mình luôn được bình an vô .”

      “Nàng lại nghĩ cái gì vậy, mau trở về .”

      Sở Lăng Dực vuốt ve mái tóc đen của nàng.

      Hà Sướng Uyển bất đắc dĩ lắc đầu, tay ôm đứa nhịn được vòng lại chặt.

      Bóng dáng Hà Sướng Uyển biến mất, Hoàng hậu cười nhạo tiếng, chế nhạo nàng thức thời. có quyền lực cái gì cũng có.

      “Mẫu hậu, người thấy là chuyện này rất kỳ quái sao?” Sở Lăng Dực , “nhi thần thấy, từ đầu đến cuối đều là kế hoạch được Gia Cát Linh chuẩn bị tốt cả, đứa xa lạ kia cũng là nàng ta chuẩn bị. Nàng ta sớm biết người muốn làm gì nên giăng sẵn lưới chờ chúng ta tiến vào!”

      “Con đều là kế hoạch của ả?” Hoàng hậu cảm giác được cỗ khí lạnh đánh tới. Nếu là như vậy nàng ta quá đáng sợ, ngay cả chuyện như thế đều có thể tính kế chuẩn xác đến vậy, “Chẳng lẽ nàng là nghiệt sao?”

      “Người cẩn thận nghĩ lại hiểu ra thôi, trước ki là chúng ta coi nàng ta. Con biết nàng ta vô cùng thông minh, nghĩ tới có thể tính kế tinh tường như vậy. Người như thế giữ lại được, nếu Thất vương phủ quá đáng sợ!”

      “Dực nhi, con cảm thấy nên làm thế nào?”

      “Giết nàng!”

      “Giết ả?” Thân thể Hoàng hậu ngẩn ra, nháy mắt lại hiểu ra rồi trở nên hưng phấn. Nếu có thể giết nàng vậy là trừ được hậu họa vĩnh viễn, “Được, Giết ả! Dực nhi, chuyện này được để xảy ra vấn đề!”

      “Yên tâm mẫu hậu, Sở Lăng Thiên có ở đây, người ở Thất vương phủ con điều tra ràng. Ngoại trừ hai thuộc hạ của Sở Lăng Thiên những người khác đều đủ để gây trở ngại. Hai tiểu tử kia mặc dù võ công cao nhưng con tự tin là có thể bắt được bọn họ.”

      “Vậy con sắp xếp , mọi việc phải cẩn thận!”

      Đêm đến, Gia Cát Linh ở thư phòng đọc sách đến nửa đêm mới đứng dậy quay về phòng ngủ. Nàng muốn trở về quá sớm, ở đâu cũng là hinhd bóng của y, rồi lại hư vô mịt mờ. Nàng mờ hồ thấy lo lắng, biết hành quân có thuận lợi hay , biết giữa đường có gặp người khác ngăn chặn hay . Mới rời bao lâu mà nhớ tới tận xương tủy.

      chăn còn lưu lại hơi thở của y, nàng tham lam hít hơi mới nặng nề ngủ.

      Rạng sáng, mấy bóng đến ở nóc nhà Thất vương phủ nhanh chóng di chuyển, trong đó cái bóng chuẩn xác tìm được phòng của Gia Cát Linh . Lật ngói lên, trượt theo dây thừng từ dây xuống.

      Nhìn thấy đống chăn giường, hắc y nhân giơ đao trong tay lên, chém mạnh xuống.

      Sao lại thế này? đao giống như chém vào bông, mềm nhũn, căn bản phải cảm giác chem. Vào người. xốc chăn lên cái, chỉ thấy phía dưới chỉ có cái gối đầu, căn bản có người.

      còn nghi hoặc trong phòng đột nhiên sáng lên, sau lưng vang lên thanh sâu kín. “Người là ai? Ai sai ngươi tới ám sát bản cương phi?”

      “Ngươi cần biết.” Sở Lăng Dực đè nặng thanh của mình xuống, “Chỉ là muốn giết chết ngươi!”

      “Hừ!” Gia Cát Linh lạnh lùng cười, thân thể hắc y nhân tỏa ra mùi huân hương bán đứng , “Thái tử điện hạ, nên đối địch cùng Thất vương phủ chứ?”

      “Ngươi…. Sao ngươi biết là ta?” Thấy nàng nhận ra mình Sở Lăng Dực cũng giả bộ nữa, thậm chí kéo khắn che mặt xuống. “Là các ngươi muốn đối địch với Thái tử phủ, ta cũng chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi.”

      “Tự bảo vệ mình? Thái tử điện hạ, Thất gia chưa từng muốn tranh cái gì với người, mà người lại năm lần bảy lượt bức chúng ta, rốt cuộc là vì sao?” Gia Cát Linh chất vấn.

      “Vì sao? cần ta phải giải thích nữa! Ta cũng ngồi chờ chết, đợi Sở Lăng Thiên đặt kiếm cổ ta, lúc đó ta mới hành động muộn rồi. Hãy bớt lời , hôm nay ta đến là muốn lấy mạng của ngươi!”

      “Muốn mạng của ta?” Gia Cát Linh chậm rãi đến gần. Ánh lửa chiếu vào mặt nàng tia sợ hãi, nàng cũng phải chưa từng chết qua, “Vì sao?”

      “Bởi vì ngươi quá thông minh! Là người giúp đỡ quá tốt cho Sở Lăng Thiên!”

      “Sở Lăng Dực, ta biết trong này có cái gì hiểu lầm, nhưng ta nhất định phải cho ràng. Thất gia chưa từng nghĩ tới tranh đoạt với ngươi cái gì cả, chàng đối với ngôi bị Hoàng đế có hứng thú, ta đối với ngôi bị Hoàng hậu cũng cảm thấy hứng thú. Thải tử điện hạ có thời gian chi bằng học trị quốc nhiều vào, nên ở đây làm những chuyện lãng phí thời gian. Nghiêm trọng hơn là gây ra chuyện đến mức đánh mất chính bản thân mình.”

      “Hừ! Chuyện của bản Thái tử cần ngươi lo lắng! Để mạng lại !”

      xong, đao trong tay Sở Lăng Dực chút do dự bổ xuống.

      Gia Cát Linh đứng tại chỗ, chút nhúc nhích cũng thấy, nhìm chằm chằm vào lưỡi đao. Thất gia, thể thấy chàng nữa sao?

      “Keng!”

      Bất ngờ có lực ngăn cản lại lưỡi đao của Sở Lăng Dực, mùi hương thơm ngát tản ra trong phòng.

      Gia Cát Linh rời vào vòng ôm ấm áp. Ngửi được mùi hương này là nàng biết Thương Y đến.

      Sở Lăng Dực thấy kích bị thua, lại bắt đầu công kích lần thứ hai, lại bị Thương Y dễ dàng hóa giải. Mắt thấy Thương Y phải đối thủ, nhanh chân chạy tới phá cửa sổ bỏ chạy.

      Thương Y buông Gia Cát Linh ra đuổi theo. Bên ngoài, Kinh Phong cùng Phá Trận, còn có thủ vệ của Vương phủ đánh nhau với những hắc y nhân khác.

      Thương Y đánh chưởng vào trước ngực Sở Lăng Dực, nhất thời Sở Lăng Dực phun ra ngụm máu tươi, y chuẩn bị đánh tiếp chưởng thứ hai thấy hai hắc y nhân khác áp Gia Cát Linh ra.

      “Mau buông Thái tử điện hạ ra, nếu chúng ta giết ả!”

      Thương Y thu hồi bàn tay lại, cười hì hì , “Có gì cứ từ từ chuyện, đả thương nhiều cũng tốt! Mau thả Linh nhi ra, ta để !”

      “Ngươi thả Thái tử điện hạ trước rồi chúng ta thả ả!”

      “Được rồi!” Thương Y bước vài bước, cách Sở Lăng Dực rất xa, “Bây giờ tốt rồi chứ? Đừng nghĩ đùa với ta đấy!”

      Hai hắc y nhân liếc nhau, trong đó có người giơ kiếm lên hướng tới trước ngực Gia Cát Linh !

      “Khốn nạn!”

      Ngay lập tức Thương Y vọt tới trước mặt , hai hắc y nhân bị Thương Y hất mạnh bay lên sau đó nặng nề ngã xuống mặt đất, thể nhúc nhích.

      Sở Lăng Dực nhân cơ hội này nhảy ra, chạy trốn.

      “Linh nhi, ngươi sao chứ?” Thương Y lo lắng hỏi nữ tử trong ngực.

      sao!” Gia Cát Linh vừa lắc đầu vừa rời khỏi vòng ôm của y, “Cám ơn ngươi.”

      “Giữa chúng ta cần lời cảm ơn!” Thấy nàng phân giới hạn, trong lòng y ỉ đau, “Linh nhi, yên tâm, ta chịu ủy thác của Sở Lăng Thiên. Người vừa rồi là Sở Lăng Dưc?”

      “Đúng vậy. nghĩ đến nhanh như vậy ra tay! Cũng may là ngươi đến kịp lúc, bị thương sao?”

      “Đương nhiên, hơn nữa là bị thương rất nghiêm trọng! Ngươi xem chuyện này có muốn cho Sở lão nhân biết , để ông ấy lấy lại công đạo cho ngươi?”

      “Thôi, chẳng phải ngươi là giúp ta lấy lại công đạo rồi sao. Sở Lăng Dực bị thương nghiêm trọng như vậy, Hoàng hậu nhất định bỏ qua cho ta! Ta thực chờ mong xem tiếp theo bà ấy làm cái gì.”

      “Vậy ngươi phải cẩn thận chút, ta ở lại trong Thất vương phủ, bảo đảm an toàn cho ngươi.”

      “Thương Y, cám ơn ngươi.”

      Gia Cát Linh có chút áy náy, y đối với nàng tốt như vậy, nhưng mà nàng cái gì cũng thể cho y, tình lại là duy nhất. Càng khiến nàng khó xử hơn là lúc nàng gặp khó khăn y luôn kịp thời xuất .

      “Ta rồi, giữa chúng ta cần cảm ơn.”

      Thương Y cứ như vậy ở lại trong Thất vương phủ.
      Chris thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 324: Ác giả ác báo

      Trong cung đều truyền ra tin tức, Thái tử bị thích khách thân phận hành thích, bị thương rất nghiêm trọng, trong tình trạng nguy kịch, nếu như phải trong cung có nhiều dược liệu quý báu chỉ sợ sớm mất mạng rồi.

      khí trong Dịch Khôn cung vô cùng nặng nề. Sau khi Thái tử bị thương, Hoàng hậu động vào cái gì cũng tức giận, đánh chửi người, quẳng đồ này đồ kia. Tuy rằng tìm được tiểu Thế tử trở về, nhưng Hoàng hậu thực bị đánh ba mươi gậy, mặc dù dùng thuốc tốt nhất chữa thương nhưng thỉnh thoảng cơn đau kéo đến vẫn chịu nổi.

      “Nương nương, Tiêu công công trở lại.” Mãn Châu , hy vọng Tiêu công công mang đến tin tức tốt chút.

      “Tiêu Ôn, tình hình Thái tử thế nào rồi?” Hoàng hậu vội vàng hỏi, bà chỉ có đứa con, ngàn vạn lần được xảy ra chuyện.

      Tiêu Ôn lắc đầu,bộ dáng đăm chiêu ủ dột khiến cho lửa giận trong lòng Hoàng hậu càng dữ hơn, “Bản cung hỏi ngươi ngươi có nghe ? Thương thế Thái tử thế nào?”

      “Nương nương, Thái tử điện hạ vẫn sốt cao ngừng, miệng vết thương thối rữa.” Tiêu Ôn cẩn thận mà , “Thái y nếu Điện hạ có thể qua khỏi ngày mai tính mạng có thể cứu được, nhưng mà chưởng kia dùng sức rất mạnh cho nên về sau Điện hạ cũng thể luyện võ, hơn nữa cũng biết để lại di chứng gì sau này nữa.”

      thể luyện võ? Còn có thể để lại di chứng gì đó nữa sao? Thái y đều là lũ ăn cứt chó sao?” Hoàng hậu nhịn được mà dùng những lởi thô tục, bà đập mạnh cái vào thành ghế, “Được lắm Gia Cát Linh , trong phủ còn giấu cao thủ như vậy! Thù của Dực nhi bản cung nhất định báo, ta cũng tin là đấu lại được ngươi! lấy được mạng của ngươi bản cung thể nào ăn với Dực nhi được!”

      “Nương nương, Thái tử điện hạ bị thương nặng, tạm thời nên hành động quá khích, vẫn nên chờ thời gian , thực lựa của Thất vương phủ thể khinh thường được.”

      “Hừ! Bản cung cần ngươi dạy ta phải làm như thế nào nữa sao?”

      “Nô tài dám!”

      “Hừ! Ngươi xem người mà Gia Cát Linh tin tưởng nhất là ai? Ả ta trời sinh tính tình đa nghi cho nên phòng bị rất cao, chỉ có bắt tay từ người mà ả tín nhiệm nhất ả mới hoài nghi.”

      “Người Thất vương phi tín nhiệm nhất nô tài cho rằng là Thất điện hạ, Cửu điện hạ, Cửu vương phi, Tướng quân Như Phong, Thương Y môn chủ, còn có Quận chúa Cẩm Phàm.”

      “Cẩm Phàm?” Hoàng hậu nheo mắt lại. Ngoại trừ Cẩm Phàm những người khác đều được, “Ngươi mau truyền Cẩm Phàm vào đây cho bản cung.”

      “Nương nương muốn thông qua Quận chúa Cẩm Phàm? Nhưng mà lần trước có người lợi dụng Quận chúa để làm rồi, Thất vương phi có thể mắc mưu nữa hay ?” Tiêu Ôn nhắc nhở. Chuyện ông là chuyện Gia Cát Hồng Nhan lợi dụng Trần Cẩm Phàm để giới thiệu thầy thuốc cho Nguyệt Lan.

      “Binh bất yếm trá!” Hoàng hậu như định liệu được trước mà , “Ả cũng thể nào nghĩ đến Cẩm Phàm bị lợi dụng lần thứ hai. Nhanh , được chậm trễ!”

      “Vâng, nương nương.”

      Trong lòng Tiêu Ôn thở dài hơi, Dịch Khôn cung, Thái tử phủ, Thất vương phủ chiến tranh ngày càng kịch liệt, nhưng mà có thể thế nào được? Thất điện hạ ở đây, ông thực thấy lo lắng cho Gia Cát Linh . Nhưng mà lời của Hoàng hậu ông thể nghe, hành tẩu ở trong cung phải làm theo ý của chủ tử, nếu rất dễ mất mạng.

      Hoàng hậu lấy từ trong rương ra cái lọ sứ màu đỏ, ở trong này chứa loại kịch độc, chỉ cần ai dính phải nó chết nghi ngờ. Bà lại lệnh Mãn Châu đến khố phòng lấy viên tuyế tham ngàn năm được cất giấu kỹ lưỡng ra đây. Cả nước Lăng Nguyệt cũng chỉ có hai viên, viên ở Thất vương phủ, viên ở Dịch Khôn cung.

      Bà vừa tẩm độc dược lên viên tuyết tham, vừa lẩm bẩm, “Gia Cát Linh , bản cung đúng là để mắt đến ngươi quá mà, vì ngươi mà lãng phi báo bối tốt như vậy. Nhưng mà chỉ cần Dực nhi có thể ngồi ngôi vị Hoàng đế bảo bối này sau này vẫn còn có thể có được, phải giết chết ngươi mới có cơ hội. Chẳng mấy chốc nữa đâu.”

      Đậy nắp lại, để Mãn Châu ôm cái hộp ra, bà ở trong điện chờ Trần Cẩm Phàm.

      lát sau, Tiêu Ôn cùng với Trần Cẩm Phàm cùng nhau tiến vào cung, Hoàng hậu cho nàng ngồi xuống.

      “Nương nương, tìm thần nữ có chuyện gì?” Trần Cẩm Phảm hỏi.

      “Phàm nhi, có việc gì bản cung thể tìm con sao? Bản cung chỉ là muốn tâm cùng con thôi. Bản cung chỉ có đứa con là Dực nhi, có con cho nên vẫn coi con như là con của mình, con a, cũng tiến cung bồi ta nhiều lần rồi.”

      “Vâng, nương nương.” Trần Cẩm Phàm đơn giản đáp lại. biết vì sao trong lòng nàng càng ngày càng ghét người này. Trước kia cũng có loại cảm giác thân thiết bên người rồi, từ lúc mà bà cứ khuyên nàng thuyết phục Như Phong gia nhập vào phe cánh của Thái tử là nàng bắt đầu phản cảm.

      “Hôm nay bản cung tìm con là có chuyện vần con giúp.”

      “Chuyện gì?” Trần Cẩm Phàm cảnh giác nhìn bà, hay là lại muốn bảo mình thuyết phục Như Phong nữa?

      Vẻ mặt của nàng khiến Hoàng hậu rất vừa lòng, Hoàng hậu nhíu nhíu mày, hờn giận , “Xem con khẩn trương kìa, chỉ là chuyện mà thôi. Chuyện của tiểu Thế tử là ta hiểu lần Thất vương phi nên muốn xin lỗi nó, nhưng lại còn mặt mũi nào nữa nên ta chuẩn bị lễ vật, hy vọng con có thể giúp ta mang tới chỗ nó, cũng coi như là lời xin lỗi của ta với nó.”

      “Chuyện xin lỗi nương nương vẫn nên tự mình hơn, thần nữ sao bằng được?” Trần Cẩm Phàm thản nhiên .

      “Chẳng phải là nó vẫn hiểu lầm ta sao? Con giúp ta lần .”

      Hoàng hậu nháy mắt với Mãn Châu, Mãn Châu ôm cái hộp chưa viên tuyết tham đến trình trước mắt Trần Cẩm Phàm. Trần Cẩm Phàm vừa thấy liền lắp bắp kinh hãi, là tuyết tham? Hoàng hậu lại có thể lấy ra vật quý giá như vậy làm lễ vật để xin lỗi với Linh nhi?

      Nhìn ra nghi hoặc của nàng, “Trước kia quả là ta sai quá cho nên hy vọng nó có thể so đo những chuyện trước đó. Phàm nhi, chuyện này nhờ con đó.”

      “Được rồi.” Trần Cẩm Phàm nhận lấy cái hộp. Tuyết tham là thứ tốt, hy vọng Linh nhi có thể thích, “Nương nương còn có việc gì ? Nếu còn thần nữ xin cáo lui trước.”

      “Ừ, con , nhất định phải đưa đồ của bản cung đến đó nhé. Thân thể Thất vương phi tốt, vẫn chưa có con cho nên bảo nó nhanh hầm lấy để bồi bổ cơ thể, chờ Thiên nhi trở về sinh tiểu tứ mập ú cho bản cung.”

      “Thần nữ cáo lui.”

      Trần Cẩm Phàm mang theo cái hộp, ra khỏi Dịch cung. chuẩn bị ra khỏi cung nhìn thấy Hà Sướng Uyển từ bên kia tới, khóe mắt còn hồng hồng, hình như là vừa mới khóc xong.

      “Tham kiến Thái tử phi điện hạ.”

      “Cẩm Phàm muội muội cần khách khí, mau đứng lên .” Hà Sướng Uyển đỡ nàng đứng dậy.

      “Thân thể Thái tử ca ca thế nào rồi ạ? tốt hơn trước chưa?”

      Hà Sướng Uyển lắc lắc đầu, “Sốt cao ngừng, thái y cũng bó tay rồi, phải qua được ngày mai mới có thể giữ lại được tính mạng.”

      đáng giận!” Trần Cẩm Phàm nghiến răng nghiến lợi , “Nhất định phải bắt thích khách kia lại báo thù cho Thái tử ca ca! Đúng rồi, chẳng phải là Linh nhi biết chút y thuật hay sao, bằng gọi muội ấy đến xem thử, chừng lại có cách giúp Thái tử ca ca.”

      “Ta…” Hà Sướng Uyển muốn lại thôi. Giờ này nhờ vả mà Gia Cát Linh giúp mới là lạ. Sau đó mới biết được là Sở Lăng Dực ám sát Gia Cát Linh bị môn chủ Thanh Ngọc Môn làm bị thương, “Nàng ấy có tới xem qua, vẫn có cách nào, đành mặc cho số phận thôi.”

      Nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của Hà Sướng Uyển, lòng nàng cũng đau chút, “Yên tâm , Thái tử ca ca là người có tướng lớn, nhất định sao đâu. Muội theo người xem huynh ấy thế nào.”

      “Ừ.” Hà Sướng Uyển gật gật đầu. Chuyện nhiều ngày nay ép nàng tới mức mệt mỏi vô cùng, Trần Cẩm Phàm vừa lúc có thể khiến tâm tình của nàng tốt hơn chút.

      Thái tử phủ. Sở Lăng Dực nằm ở giường, sắc mặt đỏ bừng, môi khô nứt nẻ. Trước giường, thái y đứng thành hàng, tất cả đều mặt buồn rười rượi, biết nên làm cái gì bây giờ.

      Nhìn thấy Trần Cẩm Phàm đến liền vội vàng hành lễ.

      “Thái tử ca ca tốt hơn chút nào ?” Nhìn thấy bộ dạng của Sở Lăng Dực, Trần Cẩm Phàm lo lắng hỏi.

      Ý thức Sở Lăng Dực mơ hồ, câu cũng được.

      “Sao lại biến thành như vậy?” Trần Cẩm Phàm lầu bầu.

      Nàng mực ở Thái tử phủ đợi cho đến khi mặt trời lặn mới nhớ tới là nên về phủ. Nàng chuẩn bị rời lại phát tuyết tham để ở gian ngoài thấy đâu.

      “Các ngươi có ai nhìn thấy tuyết tham để ở đây ?” Nàng lo lắng hỏi, đồ bị mất rồi làm sao mà ăn với Hoàng hậu cùng Linh nhi đây. Vật này là để mang cho Linh nhi mà.

      “Quận chúa, là cái hộp màu đen phải ?” thái y hỏi.

      “Đúng vậy, ở đâu rồi.”

      “Tuyết tham có giá trị dinh dưỡng rất lớn, vi thần cho người hầm cho Thái tử uống rồi, chừng lại có ích đối với bệnh tình của Thái tử.”

      “Ngươi!” Trần Cẩm Phàm tức giận đến dậm chân, “Đó là của Hoàng hậu cho Thất vương phi, các ngươi sao có thể tự tiện mang hầm chứ, Hoàng hậu mà hỏi ta làm sao mà giải thích với người đây?”

      “A?” Thái y phịch tiếng quỳ xuống mặt đất, liên tục dập đầu, “Xin Quận chúa tha mạng, vi thần biết đây là đồ cho Thất vương phi, vi thần tưởng ;à của Quận chúa mang cho Thái tử điện hạ cho nên tự tiện. Xin Quận chúa giáng tội.”

      “Thôi được rồi, dù sao cũng là cho Thái tử ca ca uống, chỗ nương nương hy vọng lúc đó ngươi có thể làm chứng cho ta, còn Thất vương phi ta giải thích với muội ấy. là tức chết ta mà!”

      “Đa tạ quận chúa.”

      Lúc này, a hoàn bưng cái bát tới, “Đại nhân, tuyết tham hầm xong, bây giờ cho Thái tử dùng luôn sao?”

      “Ừ, mau cho Thái tử uống vào.”

      Ván đóng thuyền, Trần Cẩm Phàm đành chịu. Linh nhi, ngàn vạn lần đừng trách ta, ta tìm viên khác cho muội, nhưng mà thứ kia cũng phải ở đâu cũng có.

      Trần Cẩm Phàm còn chưa đến cửa Thái tử phủ liền nghe tiếng hô lớn, “Thái tử, hoăng thệ!”

      “Cái gì?” Trần Cẩm Phàm rùng mình, nàng lập tức xoay người chạy tới phòng của Sở Lăng Dực, chỉ thấy thái y luống công tay chân cứu người, nhưng mà mọi thứ đều vô ích.

      Trước giường Sở Lăng Dực có đống máu màu đen, môi cũng màu đen, hiển nhiên máu kia là do nhổ ra. Bát tuyết tham hầm kia bị lật nghiêng ở bên cạnh.

      Hà Sướng Uyển thân thể cứng ngắc ở bên cạnh, trong đầu ý thức còn. Trượng phu của nàng chết? Mới vừa rồi người còn cùng nàng mấy câu, người nhất định tốt lên. Bây giờ, người chết.

      Tiểu Thế tử chịu nổi bầu khí đầy áp lực này liền tùy ý khóc.

      Thất vương phủ. Nghe thấy người báo lại Thái tử hoăng thệ, Gia Cát Linh cùng Thương Y chơi cờ, phải lúc lâu sau nàng mới hồi phục lại tinh thần, “Thái tử chết? Ngươi xuống tay mạnh như vậy?”

      “Chưởng kia của ta rất nặng nhưng tuyệt đối đến mức trí mạng.” Thương Y , “Hẳn là có nguyên nhân khác. Cái này gọi là ác giả ác báo.”

      “Ta xem thử.”

      “Ta đưa ngươi , chừng là bọn họ lại chơi trò gì đó, cố ý dụ ngươi tới.”

      Gia Cát Linh cự tuyệt. Thế cục trong cung bất ngờ thay đổi, Thái tử chết biết tạo nên những phong ba gì, vẫn nên cẩn thận hơn.

      Lúc Gia Cát Linh đến những người khác cũng đến rồi.

      Nhìn thấy thi thể của Sở Lăng Dực, Hoàng hậu chịu nổi, chỉ chốc lát hôn mê bất tỉnh.

      Sở Kim Triêu ngồi vào bên giường Sở Lăng Dực, tay vỗ về khuôn mặt . Những người ở phía sau nhìn thấy bờ vai của ông run run, ông khóc.

      Hết chương 324.
      Chrisduyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :