1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 41: Bản vương chịu trách nhiệm với Tam tiểu thư

      Ánh mắt Sở Lăng Thiên lướt qua mọi người, rơi vào bóng dáng Gia Cát Linh quỳ ở hàng cuối, vẻ mặt vốn lạnh băng nháy mắt trở nên hòa nhã, bóng dáng xinh kia, lẻ loi quỳ ở đó, hoàn toàn hợp với phủ Gia Cát, giống như bị toàn bộ thế gian chối bỏ, rồi lại như chống chọi với cả thế gian. Sở Lăng Thiên nhếch môi cười, ôn hòa : “Tam tiểu thư, mau tiến lên nhận thưởng.”

      Cái gì? Tam tiểu thư? Gia Cát Hồng Nhan ngẩn ra, trong đầu nổ ầm tiếng, phải ban thưởng cho mình mà là cho ả tiện nhân Gia Cát Linh kia sao? Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, Gia Cát Hồng Nhan nhất thời xấu hổ và giận dữ chịu nổi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhưng lại dám nổi giận, nghĩ đến ngày mai chắc chắn mình trở thành trò cười của quý phủ, liền hận thể kiếm cái lỗ chui vào.

      Sắc mặt Đại phu nhân và Gia Cát Chiêm cũng lập tức trở nên khó coi vô cùng, điều này sao có thể?

      Tuy rằng Tứ di nương cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng biểu gì, dù sao cũng liên quan đến bà, chỉ là phân lượng của Gia Cát Linh trong lòng lại tăng lên.

      Kinh ngạc qua , Nhị di nương nhìn thấy vẻ mặt của Gia Cát Hồng Nhan và Đại phu nhân còn thối hơn cả phân, nhịn được cúi đầu cười phì. Trong mắt Nhị di nương, Gia Cát Linh là đại diện của kẻ yếu, để cho kẻ yếu lấy ít vinh quang của kẻ mạnh, đối với chính mình chỉ trăm lợi mà có mội hại.

      “Điện hạ, có phải người nhầm rồi ?” Đại phu nhân nghi hoặc chỉ Gia Cát Hồng Nhan , “Đây là Đại tiểu thư.”

      “Phu nhân, bà là hoài nghi phụ hoàng và bản vương à? Nhưng bản vương nghe rất , phụ hoàng sai ta ban thưởng cho Tam tiểu thư Gia Cát Linh của phủ thừa tướng, chứ phải là Đại tiểu thư. Nếu phu nhân tin, có thể tự tiến cung hỏi phụ hoàng.” Sở Lăng Thiên thản nhiên đáp, giọng điệu có chút vui.

      “Thần phụ lỗ mãng, xin điện hạ thứ tội.” Đại phu nhân dám khinh suất, cúi đầu lui xuống.

      “Tam tiểu thư, mời tiến lên.”

      Trong mắt Gia Cát Linh thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, vậy, Sở Kim Triêu cùng Sở Lăng Thiên và Sở Lăng Hiên nghiên cứu qua phương pháp của nàng, nàng liền ung dung tiến lên phía trước, hành lễ, : “Thần nữ tạ Hoàng thượng ân điển, Thất vương gia ân điển.”

      “Hoàng thượng thấy Tam tiểu thư có công hiến kế, đặc biệt ban thưởng mười xấp gấm Vân Nam, mười xấp gấm Tứ Xuyên, mười xấp gấm Choang, hai ngàn lượng vàng!” Sở Lăng Thiên liệt kê từng món.

      “Thần nữ đa tạ long ân.”

      Sở Lăng Thiên xoay người với những người đứng phía sau: “Đem toàn bộ những thứ này vào phòng của Tam tiểu thư, đây điều là thứ phụ hoàng thưởng cho Tam tiểu thư, mong rằng những người khác đừng động đến.” Y biết, xoay người Đại phu nhân biến những thứ này thành của riêng.

      Sau khi Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan nghe xong, trong lòng lại càng căm phẫn, vốn muốn lập tức sung những thứ này vào khố phòng của phủ, sau đó từ từ làm của riêng, nhưng vì lời này của Thất điện hạ, bà thể cẩn thận, thôi đợi qua thời gian rồi hẳn tính. Thất điện hạ bảo vệ được Gia Cát Linh nhất thời, nhưng thể bảo vệ ả cả đời.

      “Tam tiểu thư, dẫn đường , bản vương muốn xin ly rượu, được ?” Sở Lăng Thiên đứng bên cạnh Gia Cát Linh , trông hệt như đôi giai nhân.

      Tim Gia Cát Linh đập mạnh, ngờ Sở Lăng Thiên lại đưa ra cầu như vậy, rồi lại từ chối được, đành : “Vương gia, mời.”

      “Điện hạ!” Đại phu nhân chạy vội đến, lo lắng , “Điện hạ, Linh nhi chưa xuất giá, bây giờ điện hạ đến khuê phòng của Linh nhi, e là ổn.”

      “À!” Mặt Sở Lăng Thiên lạnh lùng, “Bản vương muốn sao, phu nhân quản được à? Nếu có lời ra tiếng vào gì, bản vương chịu trách nhiệm với Tam tiểu thư là được, như vậy, phu nhân còn lo lắng nữa ?”

      Gia Cát Linh gì, liếc mắt khinh thường, Sở Lăng Thiên đoán đúng tâm tư của Đại phu nhân, như vậy, có đánh chết Đại phu nhân cũng dám để lời đồn đại bị truyền ra ngoài, nếu Sở Lăng Thiên chịu trách nhiệm với nàng, Đại phu nhân đúng là trộm gà được mà còn mất nắm gạo.

      “Nữ nhân biết cái gì! Còn mau cút về phòng.” Gia Cát Chiêm nhìn thấy Sở Lăng Thiên vui, trong lòng liền thấp thỏm, nịnh nọt , “Vương gia, tiện nội(xưng hô vợ mình cách khiêm tốn) cũng là suy nghĩ cho thanh danh của Linh nhi, xin điện hạ chớ để trong lòng, Linh nhi, còn mau dẫn đường.”

      Đại phu nhân lén lút hừ tiếng, kéo Gia Cát Hồng Nhan còn sững sờ, hậm hực bỏ . Gia Cát Chiêm nhìn Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên sóng vai nhau, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

      Sở Lăng Thiên đột nhiên xuất hiên ở Trục Nguyệt Hiên, Thương Y xông đến, mang theo ánh mắt dò xét nhìn , hỏi, “Ngươi tới đây làm gì?”

      Thấy Sở Lăng Thiên để ý đến mình, Thương Y lại hỏi Gia Cát Linh , “ tới đây làm gì?”

      Gia Cát Linh còn chưa đáp, Thương Y lại chạy đến bên cạnh Sở Lăng Hiên, “ mau, ngươi tới đây có mưu gì?”

      Sở Lăng Thiên hừ lạnh, : “Phụ hoàng ban thưởng cho Tam tiểu thư, ta mang đến.”

      “Thưởng gì?” Thương Y vừa vừa chạy tới mở từng rương ra, nhìn thấy thứ bên trong, lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ, “Hoàng đế cũng quá keo kiệt , người ta giúp giải quyết vấn đề khó khăn như vậy, lại ban thưởng cho chút xíu đồ này. Gần đây quốc khố cạn kiệt à?”

      “Khụ khụ.” Sở Lăng Thiên tằng hắng tiếng, , “Cửa nhà , làm sao so được với Thanh Ngọc Môn tiền tài hùng mạnh.”

      “Vậy còn lấy ra chi cho mất mặt xấu hổ.” Thương Y vui vẻ .

      “Được rồi.” Gia Cát Linh đầu đầy vạch đen nhìn hai nam nhân này, với Nguyệt Lan, “Nguyệt Lan, chuẩn bị chút rượu và thức ăn đến đây.”

      “Tiểu thư, chuẩn bị xong rồi.” Nguyệt Lan cười đáp, “Vừa rồi Thương Y đại hiệp ở trong cung uống chưa tận hứng, bảo nô tỳ ra ngoài mua chút rượu và thức nhắm về.”

      “Vậy ta đến đúng lúc.” Sở Lăng Thiên vừa , vừa ngồi xuống.

      Thương Y và Gia Cát Linh cũng ngồi theo, Nguyệt Lan và Mộc Tê rót rượu cho ba người, rồi lặng lẽ thối lui sang bên.

      “Nguyệt Lan, Mộc Tê, hai ngươi cũng nghỉ , chỗ này cần hầu hạ.” Gia Cát Linh với hai nô tỳ.

      Nguyệt Lan và Mộc tê cúi người, vội vàng về phòng của mình.

      “Làm chén trước!” Thương Y bưng ly rượu , “Tam tiểu thư, uống cạn ly rượu này ngươi chính là bạn của ta và Tiểu Thiên Thiên.”

      Sở Lăng Thiên nhíu mày, trừng mắt với Thương Y, Thương Y đặt cho cái ‘biệt danh’ này, đúng là khiến cảm thấy quẫn bách.

      “Có thể làm bạn của Thương Y môn chủ và Thất điện hạ, đúng là vinh dự của ta.” Gia Cát Linh uống hơi cạn sạch ly rượu, đối với nàng mà , những lúc cấp bách phải cố gắng thu hoạch càng nhiều.

      “Có thể quen biết được Tam tiểu thư, sao phải là vinh hạnh của tại hạ được.” Sở Lăng Thiên uống cạn ly rượu, .

      “Hừ! Ngươi còn .” Thương Y u oán .

      Sở Lăng Thiên gì, đối với người bạn có chút bệnh thần kinh này, quen rồi.

      Sau khi Thương Y oán trách xong, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, trịnh trọng hỏi Sở Lăng Thiên: “Thái tử lập tức hồi triều, người có dự tính gì ?”

      “Bạn à, ngươi còn chưa hiểu suy nghĩ của ta sao.” Sở Lăng Thiên phản bác , “Ta đâu có hứng thú.”

      “Người muốn đả thương hổ, nhưng hổ lại có lòng ăn thịt người.” Thương Y sâu xa.

      “Người phạm ta, ta phạm người, nhưng nếu người phạm ta…” Trong mắt Sở Lăng Thiên bắn ra tia nhìn lạnh lẽo, sắc bén .

      Khi hai người họ chuyện này, có chút che giấu gia Cát Linh , hiển nhiên xem nàng là bạn bè. Gia Cát Linh cũng can dự vào cuộc chuyện của cả hai, chỉ im lặng lắng nghe.

      “Tóm lại ngươi tự mình cẩn thận.” Thương Y vẻ mặt nghiêm túc, lại với gia Cát Linh , “Ta phải vắng thời gian, là có chuyện phải giải quyết, nhưng ngươi hãy yên tâm, ta hết lòng tuân thủ lời hứa, đổi người khác đến bảo vệ ngươi.”

      “Thương Y môn chủ như vậy, ta đương nhiên tin tưởng.” Gia Cát Linh mỉm cười .

      “Có chuyện gì khó giải quyết, phải cần ngươi đích thân xử lý?” Sở Lăng Thiên hoài nghi hỏi.

      ít ân oán cá nhân thôi.” Thương Y hờ hững đáp, đoạn, y huýt sáo cái, bóng dáng màu đỏ từ ngoài cửa bay vào. Nam tử đột ngột xuất này vận thân đồ đỏ, ngay cả tóc cũng là màu đỏ, đôi mắt hoa đào y hệt Thương Y.

      “Các chủ Thanh Các, Thanh Y, tham kiến môn chủ.” Nam tử áo đỏ cung kính cúi chào Thương Y, “ biết môn chủ đột nhiên gọi thuộc hạ đến có điều chi phân phó?”

      Thương Y nhìn Gia Cát Linh rồi , “Trong khoảng thời gian ta vắng, ngươi phụ trách an nguy của vị tiểu thư này, được có nửa điểm sơ xuất.”

      “À.” Thanh Y nheo mắt, cười tủm tỉm nhìn Gia Cát Linh , : “Thanh Y vô cùng vinh hạnh, môn chủ yên tâm , thuộc hạ nhất định theo sát bên người tiểu thư như hình với bóng, nửa bước rời.”

      “Thanh Y các chủ, ngươi làm tốt bổn phận là được rồi.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng .

      “Vị huynh đài này, cần phải nghiêm túc như vậy, ta chỉ đùa chút thôi mà.” Thanh Y cười hì hì , thích trêu đùa vậy thôi chứ nữ nhân mà lão đại coi trọng, nào dám tranh giành.

      Hết chương 41

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 42: Như Mộng xuống tay

      Thanh Các và Ngọc Các là hai thế lực lớn của Thanh Ngọc Môn, Thương Y mời các chủ Thanh Các đích thân xuất mã, đương nhiên tỏ ý xem trọng an nguy của Gia Cát Linh . Nhìn thấy cách Thương Y quan tâm đến Gia Cát Linh như vậy, Sở Lăng Thiên bỗng nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu, thực ra lúc Thương Y phải vắng, trong lòng Sở Lăng Thiên có kế hoạch.

      Ba người lại uống rượu trò chuyện hồi mới giải tán.

      Trước khi , Sở Lăng Thiên với Gia Cát Linh : “Mọi nên cẩn thận, mau chóng nghỉ ngơi , vài ngày nữa ta lại đến.” Lại đến thăm ngươi, nhưng Sở Lăng Thiên cũng cho hết lời.

      “Ta đâu có ở đây, ngươi còn đến làm gì?” Thương Y cảnh giác nhìn Sở Lăng Thiên, hỏi.

      “Cáo từ trước.” Sở Lăng Thiên thèm để ý tới Thương Y, lời từ biệt xong rời .

      Ngày hôm sau, sau khi Gia Cát Linh thức dậy, quả thực còn nhìn thấy bóng dáng của Thương Y nữa, chỉ có Thanh Y như ngọn lửa, ở trong sân theo Mộc Tê và Nguyệt Lan chuyện phiếm, còn hai người đó lại làm ra vẻ ghét bỏ, thèm trả lời . Thanh Y lại hoàn toàn để tâm đến biểu ghét bỏ của hai nàng, bám theo hai nàng sát gót, lẩm bẩm lầu bầu.

      Gia Cát Linh lắc đầu bất đắc dĩ, đúng là chủ nào tớ nấy, chẳng lẽ ở Thanh Ngọc Môn có lấy người bình thường sao?

      Bỗng nhiên, Thanh Y bay lên mái hiên, người phía dưới chỉ nghe thấy tiếng leng keng, chỉ chốc lát sau, hai bóng người đỏ trắng vừa bay xuống vừa đánh nhau. Người mặc đồ trắng nọ là thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi.

      , ngươi là ai? Ở trong đây có ý đồ gì?” Thanh Y hỏi, “Có phải ngươi nhìn trộm bản công tử hay ? cho ngươi biết, bản công tử đây thích nam nhân!”

      “Hừ! Tên đồng bóng, ai nhìn lén ngươi chứ!” Thiếu niên áo trắng khinh bỉ đáp.

      “Dám mắng ta là đồng bóng hử, đánh chết ngươi!”

      “Được rồi, đừng làm loạn!” Gia Cát Linh quát.

      Thanh Y nhân lúc thiếu niên kia thu tay lại, phen chế ngự , giải đến trước mặt Gia Cát Linh , : “Tam tiểu thư, người cần phải thẩm vấn tên dâm tặc này, bằng ta khó bảo toàn trong sạch.”

      Gia Cát Linh im lặng lắc đầu, khó trách Thương Y ủy thác trọng trách này cho , độ tự kỷ của hai người này quả thực đạt được cảnh giới cao. Đối với xuất đột ngột của thiếu niên nọ, Gia Cát Linh cũng khá bất ngờ, khỏi hoài nghi hỏi : “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất ở đây?”

      Vẻ mặt thiếu niên khá tàn bạo, sau lúc lâu, chỉ thốt ra hai chữ: “Kinh Phong.”

      “Kinh Phong à? Nhưng tại sao lại xuất ở đây?” Kiếp trước, Gia Cát Linh cũng nhớ có người như vậy.

      Kinh Phong khoanh tay trước ngực, căm phẫn nhìn Gia Cát Linh , tại sao xuất ở đây à? Ta cũng muốn xuất ở đây đâu nhé! Bản đại hiệp là người đứng đầu trong Tứ quỷ bên cạnh gia, đặc biệt giúp gia làm đại , ngờ tối qua gia lại triệu gấp mình trở về, cứ tưởng rằng Ngân Đô xảy ra biến cố lớn, ngờ lại bắt đến đây bảo vệ nữ nhân này. Kinh Phong giận dữ : “Là phân phó của Thất điện hạ!”

      “À.” Gia Cát Linh hiểu ra, khó trách bộ dạng lạnh băng thế này, tính tình giống hệt Sở Lăng Thiên. Vậy là Sở Lăng Thiên bảo vệ mình sao, ngay lập tức, Gia Cát Linh liền thấy trong lòng ấm áp. Nhìn thiếu niên ngang ngược ở trước mặt, Gia Cát Linh có chút buồn cười, “Hình như trông ngươi rất vui?”

      “Hừ!” Kinh Phong xoay mặt chỗ khác, dáng vẻ chút tình nguyện, nhớ đến Sở Lăng Thiên hạ lệnh, y lại thể thi hành.

      “Tiểu tử thối, ra vẻ tàn bạo cái gì chứ!” Thanh Y xỉa đầu Kinh Phong, nheo mắt, khinh thường .

      “Tên đồng bóng kia, đừng có xỉa đầu của ta!”

      “Đây thích cứ xỉa đấy, thế nào?” Thanh Y vừa , vừa giơ tay ngừng xỉa đầu Kinh Phong.

      “Tên đồng bóng này, ngươi dừng tay cho ta!” Kinh Phong nổi giận đùng đùng nhìn Thanh Y, trong mắt như thể sắp phun ra lửa.

      “Được rồi, đừng cãi nữa.” Gia Cát Linh đầu đầy vạch đen, tên Thanh Y tự kỷ khiến đau đầu, giờ lại thêm người nữa, chỉ sợ Trục Nguyệt Hiên bị ồn ào đến lật tung, “Cãi nữa về cho ta!”

      Ngón tay chuẩn bị đâm xuống của Thanh Y dừng lại giữa trung, từng chút từng chút thu lại. Kinh Phong nghoảnh mặt chỗ khác, dáng vẻ trông lạnh lùng tàn nhẫn.

      – – – – –

      Gia Cát Hồng Nhan gần như cả đêm ngủ, buổi sáng khi thức dậy, hai mắt đầy quầng thâm, sắc mặt trông mệt mỏi vô cùng, nhưng trong mắt lại bắn ra ánh sáng sắc bén.

      Mãi đến trưa, Gia Cát Hồng Nhan ra ngoài trở về, trong tay cầm túi thức ăn, về hướng phòng của Gia Cát Như Mộng.

      “Nhị muội, suy nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy Gia Cát Như Mộng ngồi ngẩn ngơ trong phòng, Gia Cát Hồng Nhan hỏi.

      “Sao Đại tỷ lại đến đây?” Như Mộng nhìn Gia Cát Hồng Nhan, thản nhiên hỏi, mặt có biểu gì, quan hệ giữa Như Mộng và Gia Cát Hồng Nhan cũng tốt, hơn nữa Nhị di nương còn thường xuyên bị Đại phu nhân ức hiếp quát mắng, Nhị di nương và Như Mộng vẫn luôn thù hằn với đại phòng.

      “Nhị muội có tâm ?” Gia Cát Hồng Nhan chút quan tâm đến lạnh nhạt mà Như Mộng đối với mình, tự động ngồi xuống, rót chén nước uống, “Có liên quan đến Tam muội sao?”

      Như Mộng giật mình, trong mắt lên bối rối, “ phải, có gì.”

      “Nhị muội, có chuyện gì qua được mắt tỷ đâu.” mặt Gia Cát Hồng Nhan lên tia cười lạnh, kề sát miệng đến bên tai Như Mộng, khẽ , “Ngày ấy ở hậu viện, hành động của Nhị muội ta thấy rất ràng, ngươi muốn giết Tam muội.”

      “Ta…” Ánh mắt Như Mộng càng thêm bối rối, “Đại tỷ, ta có, Tam muội thù oán với ta, tại sao ta lại muốn giết muội ấy chứ?”

      “Ha ha ha!” Gia Cát Hồng Nhan cười lạnh, tiếp tục , “Ta có hứng thú quản hai muội chơi trò gì, ta chỉ là muốn với muội, từ hôm nay trở , chuyện của Tam muội ta xen vào nữa, Nhị muội muốn làm gì cứ yên tâm mà làm.”

      “Đại tỷ, ta…” Như Mộng nghi ngờ nhìn Gia Cát Hồng Nhan, đây là nàng ám chỉ mình có thể xuống tay với Gia Cát Linh ?

      “Nhị muội yên tâm.” Gia Cát Hồng Nhan đem bánh hoa quế mình vừa mua về đặt trước mặt Như Mộng, “Tam muội thèm ăn, tự làm bánh hoa quế ăn mình, biết tại sao lại trúng độc mà chết.”

      “Đại tỷ, ngộ nhỡ bị phát …” Như Mộng khiếp sợ .

      “Muội , ta , cũng chỉ có trời biết đất biết, sống mà cứ lo sợ phập phồng, chi bằng vĩnh viễn trừ hậu hoạn, Nhị muội tự mình suy nghĩ kỹ càng .” Gia Cát Hồng Nhan khẽ cười, .

      Vẻ do dự trong mắt Như Mộng từ từ trở nên kiên định, “Ta biết nên làm thế nào, đa tạ Đại tỷ nhắc nhở.”

      thôi.”

      Thấy Như Mộng về hướng Trục Nguyệt Hiên, nghĩ rằng chỉ chốc lát nữa thôi truyền đến tin tốt, Gia Cát Hồng Nhan tươi cười như hoa, Gia Cát Linh , lần này ngươi trốn thoát rồi.

      Như Mộng vào Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh cùng hai nha hoàn chuyện phiếm.

      “Nhị tỷ đến à? Mau vào đây ngồi .” Nhìn thấy Như Mộng, Gia Cát Linh gọi.

      Sắc mặt Như Mộng có hơi mất tự nhiên, Gia Cát Linh lại để ý, Như Mộng đặt bánh hoa quế xuống, : “Ta nhớ lúc trước Tam muội rất thích ăn bánh hoa quế, liền mua ít mang qua. Tiền chi tiêu hàng tháng của Nhị tỷ rất ít, xin Tam muội đừng ghét bỏ.”

      “Bánh hoa quế?” Gia Cát Linh vui vẻ , “Muội thích ăn bánh hoa quế nhất, cám ơn Nhị tỷ.” Vẻ mặt Gia Cát Linh mừng rỡ, nhưng có ý định ăn bánh.

      “Tam muội, nào, mau đến nếm thử .” Như Mộng cầm lấy chiếc bánh hoa quế, đưa cho Gia Cát Linh .

      “Cám ơn Nhị tỷ.” Gia Cát Linh nhận lấy, vừa mới chuẩn bị đưa lên miệng, lại đột nhiên nhớ tới gì đó, đặt bánh xuống, với Mộc Tê, “Mộc Tê, lấy xấp gấm Vân Nam hôm qua hoàng thượng ban thưởng đến tặng cho Nhị tỷ.”

      “Dạ, tiểu thư.”

      Mộc Tê nhanh chóng ôm xấp vải ra, đưa cho Như Mộng.

      “Tam muội khách khí quá.” Như Mộng nhận vải, mặt giấu được vẻ vui sướng, thứ hoàng thượng ban thưởng đương nhiên là đồ tốt rồi, “Tam muội, muội mau đến nếm thử bánh hoa quế , hôm nay trời nóng, chỉ sợ mau hư đó.”

      “Dạ.” Gia Cát Linh gật đầu, cầm lên cái bánh, nhưng lại bỏ vào miệng, “Bánh nhìn đẹp như vậy, Linh nhi thực nỡ ăn.”

      Trong mắt Như Mộng lên ý cười, : “Sau này Tam muội muốn ăn, cứ với tỷ tiếng, tỷ lại mang đến cho muội.” Nhưng mà ngươi còn cơ hội đó nữa rồi.

      “Linh nhi đa tạ Nhị tỷ.”

      “Được rồi, đều là chị em trong nhà, cám ơn gì chứ.” Như Mộng cười .

      “Mộc Tê, ngươi mời Đại phu nhân, Nhị di nương, Tứ di nương, còn có các chị em đến đây. Ta nhận được ban thưởng của hoàng thượng, đều là do cất nhắc của trưởng bối và các chị em, ta cũng thể hưởng thụ mình, nên cùng nhau phân chia .”

      “Dạ, tiểu thư.” Mộc Tê nhận lệnh, mời các phu nhân cùng tiểu thư đến.

      Trong lòng Như Mộng chùn xuống, càng thêm thấp thỏm bất an, nhưng nghĩ đến lát nữa còn có thể được chia thêm vài thứ tốt, vậy cứ để Gia Cát Linh kéo dài hơi tàn trong chốc lát . Nếu phân chia, đến lúc đó những đồ vật này chắc chắn rơi hết vào tay của Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan.

      đám người nhanh chóng theo Mộc Tê đến, mặt đều mang vẻ hưng phấn, nhất là Nhị di nương, khó có được lần nhặt của hời thế này, giờ phút này mặt mày bà tươi như hoa.

      “Linh nhi, mời chúng ta đến có chuyện gì à?” Đại phu nhân giả vờ giả vịt hỏi.

      “Những thứ hôm qua Linh nhỉ được hoàng thượng ban thưởng, muốn chia đều cho mẹ cùng di nương và các chị em.” Gia Cát Linh , “ theo con, mọi người thích gì cứ chọn.”

      Mọi người thể chờ được nữa, Gia Cát Linh vừa xong, liền vội vàng chen vào bên trong phòng nghỉ, trong lúc hỗn loạn, ai cũng chú ý thấy Nhị di nương thuận tay cầm cái bánh hoa quế nhét vào miệng.

      Nhị di nương nhanh tay lẹ mắt, đoạt xấp gấm Vân Nam ôm vào lòng, khi bà chuẩn bị lấy xấp thứ hai đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau đớn như bị xé rách, cổ họng dâng lên luồng hơi nóng.

      “Phụt!” Nhị di nương hộc máu, lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh.

      “Á! Sao lại thế này?” Gia Cát Hồng Nhan hét lớn.

      “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Như Mộng bổ nhào vào người Nhị di nương, khóc la.

      “Mau gọi đại phu đến!” Đại phu nhân hét lớn, trong mắt lại lên vẻ vui mừng.

      Biến cố xảy ra bất ngờ, làm cho mọi người quên giành giật đồ đạc, nhất thời sợ đến trợn mắt há mồm, chỉ có Như Nguyệt còn ôm chặt lấy hai xấp gấm Tứ Xuyên trong tay.

      Hết chương 42
      Chris, honglak, sanone21122 others thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 43: Như Mộng phát điên

      Đại phu tới Trục Nguyệt Hiên, xem bệnh cho Nhị di nương, lắc đầu với Đại phu nhân: “Phu nhân, xin hãy nén bi thương, Nhị di nương tắt thở.”

      Đại phu nhân thở dài, nước mắt rưng rưng: “Làm phiền đại phu, khỏe mạnh, làm sao đột nhiên lại ra như thế?”

      Đại phu mở miệng Nhị di nương, lấy ra từ bên trong mẩu thức ăn chưa tiêu hóa: “Chắc là bị ngộ độc thức ăn, Nhị di nương ăn gì vậy?”

      “Chẳng lẽ có người hạ độc vào thức ăn?” Vẻ mặt Đại phu nhân u ám, , “Vừa nãy các ngươi thấy Nhị di nương ăn cái gì?”

      “Bẩm phu nhân, tiểu thư, nô tỳ thấy bàn còn thiếu cái bánh hoa quế, biết có phải Nhị di nương ăn .” Mộc Tê vào, .

      Đại phu nhân chỉ vào mẩu thức ăn lấy từ miệng Nhị di nương, hỏi: “Đại phu, ông nhìn mẩu thức ăn này, có phải bánh hoa quế ?”

      Đại phu cầm mảnh vụn trong tay xem xét, “Đúng là bánh hoa quế!”

      Sắc mặt Đại phu nhân trở nên khó coi, lập tức rời khỏi phòng, xem xét bánh hoa quế bàn: “Đại phu, ông xem trong bánh này có độc .”

      Đại phu lấy ra cây ngân châm, cắm vào bánh hoa quế, ngân châm lập tức chuyển sang màu đen. Trong nháy mắt, sắc mặt Như Mộng trở nên trắng bệch, nghĩ tới bánh hoa quế mình mang tới, lại hại chết Nhị di nương, đáng giận hơn nữa chính là Gia Cát Linh vẫn hoàn hảo đứng ở đây, còn mẹ ruột của nàng chết, chỗ dựa duy nhất của nàng, giờ chỉ còn là thi thể.

      “Gia Cát Linh , lá gan của ngươi là lớn!” Đại phu nhân nổi giận quát, “Dám đầu độc Nhị di nương! Ta thấy ngươi căn bản muốn lừa chúng ta tới đây, đầu độc giết chết ở Trục Nguyệt Hiên! Người đâu, nhanh báo quan, bắt đứa con rắn rết này .”

      “Mẹ, mẹ hiểu nhầm rồi.” Gia Cát Linh nóng vội , “Bánh hoa quế này, là do Nhị tỷ đưa tới, phải do Linh nhi làm, mẹ có thể hỏi Nhị tỷ.”

      “Như Mộng, ngươi là người mang bánh hoa quế đến Trục Nguyệt Hiên?” Đại phu nhân quay đầu hỏi Như Mộng.

      Lúc này, Như Mộng ôm Nhị di nương, ngừng khóc lóc, nghe thấy câu hỏi của Đại phu nhân, trong lòng liền hối hận, mọi oán hận cũng đều dồn lên kẻ xúi giục, Như Mộng tức giận nhìn Gia Cát Hồng Nhan, đau tới xé lòng, hét lên: “Là Đại tỷ, bánh hoa quế là Đại tỷ cho con! Tỷ ấy muốn giết Tam muội, nên mới bảo con đem tới!”

      Sắc mặt Đại phu nhân u ám, có dính dáng tới Gia Cát Hồng Nhan, lớn chuyện rồi. Ánh mắt Đại phu nhân lạnh tới thấu xương bắn về phía Như Mộng: “Như Mộng, mọi chuyện như ban ngày, ngươi còn hươu vượn! Hồng Nhan và Linh nhi tình cảm thân mật khăng khít, làm sao có thể xuống tay với Linh nhi! Sao ngươi có thể hại em của mình, ngộ sát mẹ ruột, người đâu, đưa nó lên quan phủ!”

      “Mẹ, Nhị muội chỉ là nhất thời hồ đồ, cần báo quan, chúng ta tốt xấu cũng là người nhà.” Gia Cát Hồng Nhan đột nhiên ngắt lời .

      “Ừm!” Đại phu nhân lập tức hiểu ý Gia Cát Hồng Nhan, thở dài, “Trước tiên mang xác Nhị di nương ra ngoài, việc này sau.”

      “Ha ha ha ha ha ha!” Như Mộng đột nhiên cười ha hả, ánh mắt khờ dại, điên cuồng cào xé tóc và quần áo của mình, miệng lẩm bẩm , “Người xấu, hì hì, mọi người ơi người này là người xấu ha ha ha ha!” Như Mộng vừa , vừa bổ nhào về phía Đại phu nhân.

      “Đại phu, mau xem Nhị tiểu thư bị làm sao?” Đại phu nhân vừa đẩy Như Mộng, vừa .

      biết khí lực của Như Mộng từ đâu mà có, ra sức quấn lấy Đại phu nhân, tay cào lung tung mặt Đại phu nhân, lập tức, xuất mấy vết máu mặt Đại phu nhân.

      “Á!” Đại phu nhân bưng mặt thét chói tai , “Còn đem kéo nó ra!”

      Gia Cát Hồng Nhan túm lấy tóc Như Mộng, dùng sức kéo về. nghĩ tới đột nhiên Như Mộng buông Đại phu nhân ra, Gia Cát Hồng Nhan ngã xuống đất, Như Mộng xoay người, cưỡi lên lưng Gia Cát Hồng Nhan, dùng sức tát Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Hồng Nhan ôm đầu, giãy dụa hét ầm lên.

      “Đủ rồi! Ồn ào cái gì! Mau trói nó lại!” Lúc này, Gia Cát Chiêm cũng trở về, sau ông, còn có Lương Thế Toàn, phủ doãn Ngân Đô.

      Gia đinh nhanh chóng ngăn được Như Mộng, Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan ngừng rên rỉ.

      “Xảy ra chuyện gì, sao lại ầm ỹ thế này? Lương đại nhân xảy ra án mạng?” Nhìn thấy đám ầm ĩ ở Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Chiêm lớn giọng hỏi. Năm năm nay, đây là lần đầu tiên ông bước vào Trục Nguyệt Hiên.

      “Thừa tướng đại nhân, hạ quan nhận được tin có người tới báo án, trong phủ xảy ra án mạng, nên tới đây xem.” Lương Thế Toàn .

      “Ai báo quan?” Trong lòng Đại phu nhân ngẩn ra, lập tức , “Trong phủ vừa có người mất, nhưng phải án mạng, mời Lương đại nhân trở về.”

      “Hình như là người tóc dài màu đỏ.”

      “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Gia Cát Chiêm giận dữ hỏi.

      “Lão gia, là Nhị tỷ…” Tứ di nương chỉ vào phòng trong, sợ hãi .

      Gia Cát Chiêm cùng Lương đại nhân lập tức vào phòng trong, nhìn thấy bộ dạng Nhị di nương, đều sợ hãi.

      “Thừa tướng đại nhân, mời người ra ngoài, hạ quan phải bảo vệ trường, mới có thể phá án.” Lương đại nhân , “Thừa tướng đại nhân, hạ quan cần phải kiểm tra cẩn thận thi thể của phu nhân.”

      “Lương đại nhân,mời!” Sắc mặt Gia Cát Chiêm u ám, mặt chút bi thương.

      Sau khi xử lý xong trường, Lương đại nhân tiến hành tra hỏi từng người có mặt tại trường. Nghe mọi người kể xong, Lương đại nhân hỏi Gia Cát Hồng Nhan: “ như vậy, bánh hoa quế này là do Đại tiểu thư mua?”

      “Phải” Câu trả lời của Gia Cát Hồng Nhan nằm ngoài dự đoán của mọi người, “Bánh hoa quế là do ta mua, thuốc độc cũng là ta mua.”

      Gia Cát Linh cười lạnh trong lòng, Gia Cát Hồng Nhan giảo quyệt, quan phủ tham gia vào, bất luận thế nào cũng nhanh chóng tra ra manh mối, nhanh chóng biết nàng ta từng đâu, mua cái gì, bằng chính mình thừa nhận, hành động trước kiềm chế đối phương.

      “Tại sao Đại tiểu thư lại mua những thứ này, có dự tính gì?”

      “Bẩm đại nhân, mấy ngày trước Nhị muội trong phòng muội ấy có chuột, khiến muội ấy ngủ yên, hôm nay ở phố ta nghĩ nên mua ít thuốc diệt chuột mang về. nghĩ tới…” Gia Cát Hồng Nhan khóc thút thít, vô cùng thương tâm , “ nghĩ tới Nhị muội muốn hại Tam muội… càng nghĩ tới Nhị di nương lại ăn nhầm.”

      như vậy Đại tiểu thư là vô tình. Vậy hạ quan cũng nhanh chóng kết thúc vụ án.” Lương đại nhân nhìn Gia Cát Chiêm .

      “Làm phiền Lương đại nhân. Ta còn phải lo việc hậu cho phu nhân, giữ Lương đại nhân.”

      Lương Thế Toàn rồi, mọi người trong Trục Nguyệt Hiên im lặng , Gia Cát Chiêm thở dài, : “Trông coi Như Mộng, đừng để nó chạy ra đánh người. Tiêu Chính, tiễn đại phu về .”

      Người hầu lui xuống hết, Gia Cát Chiêm nghiêm mặt nhìn các phu nhân và con mình, hạ giọng : “Ta rất mong chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn, gia hòa vạn hưng[1], hy vọng tỷ muội các ngươi chung sống với nhau hòa thuận, nếu có ngày trong phủ xảy ra chuyện gì, cho dù là ai, ta tuyệt đối tha!”

      Trong lòng Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan căng thẳng, Gia Cát Hồng Nhan hiểu đây là Gia Cát Chiêm cảnh cáo nàng, lập tức cúi đầu, dám thở mạnh.

      “Lão gia, ông cứ yên tâm, giờ Nhị muội cũng mất rồi, chỉ còn thiếp và Tứ muội, quan tâm giúp đỡ nhau còn kịp. Tỷ muội Hồng Nhan, luôn quan hệ gắn bó với nhau, nhưng ngờ Như Mộng, biết mê muội gì, lại…” Đại phu nhân , bất đắc dĩ lắc đầu, “ Nên lo việc hậu cho Nhị muội trước.”

      “Bà vậy, ta cũng yên tâm, bà là mẹ, nên quan tâm nhiều hơn tới con cái mới phải.” Gia Cát Chiêm lạnh lùng .

      “Dạ.” Đại phu nhân vâng lời.

      Thi thể Nhị di nương được mang ra khỏi Trục Nguyệt Hiên, Nguyệt Lan nhát gan, kéo Mộc Tê dám vào phòng, vì vậy mọi việc dọn dẹp tự nhiên rơi lên người Thanh Y và Kinh Phong.

      Thanh Y bóp mũi, lẩm bẩm: “Nhị di nương làm gì mà phun nhiều máu thế!”

      Kinh Phong lời nào, cúi đầu ra sức lau sạch, ánh mắt khinh bỉ trừng mắt liếc nhìn Thanh Y.

      [1] Gia hòa vạn hưng: CHỉ cần gia đình hòa thuận việc gì cũng thuận buồm xuôi gió.

      Hết chương 43

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 44: Bình tĩnh chớ nóng vội

      Nhà mẹ đẻ của Nhị di nương là gia đình thương nhân, có chút tiếng tăm ở trong triều, nhưng nhiều năm trước trong lần cung cấp vật phẩm trong cung, bị phát là hàng thứ phẩm, cả nhà bị sung quân đày ra biên cương, nếu phải Nhị di nương lấy chồng, cũng bị liên lụy, bởi vậy, đằng sau Nhị di nương cũng có thế lực gì.

      Trong phủ chỉ chuẩn bị linh đường đơn giản, long trọng vì Nhị di nương chết quá đau đớn, Đại phu nhân lại nhắc Gia Cát Chiêm chuyện của Tiêu Chính.

      “Lão gia, Nhị muội qua đời, trong phủ từ xuống dưới có rất nhiều việc, thiếp chỉ có mình cũng vô cùng bận rộn, bộ dạng tại của thiếp cũng tiện xuất , để Tiêu Chính giúp thiếp . Lần này Hồng Nhan tiến cung, cũng có công của .” Vẻ mặt Đại phu nhân cứng ngắc, vẻ mặt nhăn nhó, cứ là đau.

      “Vậy khôi phục chức quản gia cho , lo cho tốt chuyện của Nhị di nương.” Gia Cát Chiêm đồng ý đề nghị của Đại phu nhân.

      “Như Mộng bị điên rồi, buổi tối ở đây có ai trông coi, bằng để Linh nhi tới đây trông coi, để Nhị muội phải đơn.” Đại phu nhân đề nghị.

      “Cứ theo ý của bà .” Gia Cát Chiêm thản nhiên .

      “Vậy để thiếp sắp xếp.” Đại phu nhân xong, rời khỏi phòng Gia Cát Chiêm.

      Sau khi Đại phu nhân rời , vẻ mặt Gia Cát Chiêm trở nên phức tạp, giảo hoạt như Gia Cát Chiêm, tuyệt đối tin cái chết của Nhị di nương là ngoài ý muốn, nhưng giữa Gia Cát Hồng Nhan và Nhị di nương, do dự chọn bảo vệ cho Gia Cát Hồng Nhan.

      “Con tiện nhân Như Mộng đáng chết kia, dám ra tay với chúng ta như vậy.” Nhìn thấy vết sưng đỏ mặt, Gia Cát Hồng Nhan tức giận , “Ngươi cứ chờ đây, cho dù ngươi có phát điên, tiểu thư đây cũng bắt ngươi phải trả gấp bội!”

      “Con để cho mẹ yên ổn chút !” Đại phu nhân vừa vào phòng, nghe thấy Gia Cát Hồng Nhan .

      “Mẹ, mẹ nhìn mặt con này!” Gia Cát Hồng Nhan chỉ vào mặt mình, giận dữ , “Con tiện nhân Gia Cát Linh , thế mà hại được nó.”

      “Mẹ với con ít lần, bình tĩnh chớ nóng vội, mẹ lo mọi thứ cho con. Con muốn làm gì cũng nên trước với mẹ, đừng tùy tiện hành động!” Đại phu nhân tức giận .

      “Mẹ, mẹ thấy bộ dạng của Gia Cát Linh ở Bách Hoa Yến đâu, con cũng muốn nó sống dù chỉ khắc!”

      “Tóm lại con phải nghe lời mẹ, được hành động thiếu suy nghĩ nữa! Cha con nghi ngờ con rồi.” Nhớ tới ánh mắt Gia Cát Chiêm, Đại phu nhân liền cảm thấy tim đập nhanh.

      “Cha cũng gì mà? Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng tức giận. Nhưng phải xử lý Gia Cát Linh thế nào bây giờ?”

      “Hừ!” Đại phu nhân cười lạnh tiếng, mỉm cười , “Yên tâm , mẹ có cách rồi, ngày mai cho nó gặp Nhị di nương dưới phủ.”

      Mắt Gia Cát Hồng Nhan sáng lên, vui vẻ hỏi: “Mẹ, mẹ có cách gì? Mau cho con biết!”

      Đại phu nhân cười, “Con vội cái gì, đợi lát nữa Tiêu Chính đến đây con biết.”

      Vừa nhắc tới Tiêu Chính, Tiêu Chính tới phòng Đại phu nhân.

      “Tiêu Chính, lão gia đồng ý khôi phục chức quản gia cho ngươi.” Đại phu nhân .

      ư?” Đôi mắt Tiêu Chính sáng ngời, “Nô tài cảm tạ đại ân đại đức của phu nhân.”

      “Đừng như vậy, nhiều năm qua bao nhiêu chuyện trong phủ, may mà có ngươi giúp ta thu xếp.”

      “Giúp đỡ phu nhân, là bổn phận của nô tài, nô tài dám kể công. Sau này phu nhân có chuyện gì, cứ phân phó nô tài.”

      “Ừ.” Đại phu nhân hài lòng gật đầu, “Tối nay Tam tiểu thư tới canh giữ linh cữu của Nhị di nương, chỉ có con mình ở đó khó chịu nổi đơn, Tiêu quản gia tìm giúp tiểu thư ba người đàn ông , nhớ , bỏ thứ này vào trà của Tam tiểu thư.” Đại phu nhân lấy từ trong ngực bình sứ , nhét vào tay Tiêu Chính.

      “Nô tài hiểu, phu nhân yên tâm.” Trong mắt Tiêu Chính lên tia gian xảo, Tam tiểu thư xinh đẹp kia, hôm nay ngọc nát hương tan.

      “Trước linh đường của Nhị di nương làm chuyện đó với đàn ông, chính là bôi nhọ gia quy của gia tộc, bị trầm lồng heo dìm chết.” Sau khi Gia Cát Hồng Nhan biết kế hoạch của Đại phu nhân, nhịn được cười, “Mẹ, mẹ cao tay! Gừng càng già càng cay!”

      “Ngươi đó!” Đại phu nhân gõ trán Gia Cát Hồng Nhan, “Phải học hỏi nhiều.”

      Lệnh của Đại phu nhân được truyền tới Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh tới túc trực bên linh cữu của Nhị di nương, Gia Cát Linh chút suy nghĩ liền đồng ý.

      “Tiểu thư, sao người lại đồng ý tới canh linh cữu? sợ sao!” Nguyệt Lan túm tay Gia Cát Linh , giọng .

      làm chuyện xấu xa, giữa đêm cũng sợ ma quỷ gọi cửa.” Gia Cát Linh phản bác , “Ngươi cùng Mộc Tê ở lại Trục Nguyệt Hiên, Thanh Y cũng ở đây với các ngươi, Kinh Phong tới linh đường với ta.”

      “Tiểu thư, tuy nô tỳ sợ, nhưng để nô tỳ cùng tiểu thư .” Nguyệt Lan .

      cần, các ngươi ở đây , theo cũng chỉ canh giữ linh cữu mà thôi, có gì cả.” Gia Cát Linh kiên trì .

      “Tiểu thư…”

      “Nguyệt Lan, nghe lời tiểu thư .” Mộc Tê cắt ngang lời Nguyệt Lan, : “Tiểu thư có ý của người.”

      “Kinh Phong, chúng ta thôi.”

      Kinh Phong mặt thay đổi theo sát Gia Cát Linh , cả ngày, chỉ trừ buổi sáng Kinh Phong có chuyện, cũng gì quá câu, cho dù Thanh Y quấy nhiễu, y cũng chỉ liếc Thanh Y chứ gì.

      “Kinh Phong, ngươi cần vào linh đường, nếu nhìn thấy ta giơ ngón cái lên, hãy tạo tiếng động. Nếu có, hành tùy theo hoàn cảnh.” Gia Cát Linh dặn dò.

      “Dạ.” Kinh Phong gật đầu, nhiều. Trải qua ngày ở chung, Kinh Phong phát Tam tiểu thư giống những tiểu thư bình thường, dáng vẻ kệch cỡm. Tam tiểu thư bình tĩnh, gặp chuyện sợ hãi, hơn nữa… Lá gan rất lớn, dám mình tới canh giữ linh cữu! Kinh Phong còn cảm thấy ác cảm với chuyện này như buổi sáng.

      “Tam tiểu thư, người tới rồi?” Tiêu Chính nhìn thấy Gia Cát Linh tới, tiến lên nghênh đón.

      “Ừ, nơi này cứ giao cho ta, Tiêu quản gia về .” Gia Cát Linh .

      “Nô tài ngay.” xong, Tiêu Chính đưa cho Gia Cát Linh ly trà, “Tiểu thư uống ly trà , đêm nay rất dài, cần phải tỉnh táo!”

      “Làm phiền Tiêu quản gia!” Gia Cát Linh nhận ly trà, từ từ giơ ngón tay cái lên!

      “Bùm!” Ngoài linh đường đột nhiên phát ra tiếng động kỳ quái.

      “Cái gì vậy?” Tiêu Chính theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài.

      Gia Cát Linh nhanh chóng đổ ly trà .

      Xác nhận có gì khác thường, Tiêu Chính mới quay đầu lại, nhìn thấy ly trà tay Gia Cát Linh cạn, mặt Tiêu Chính lên ý cười.

      Chỉ trong phút chốc, ánh mắt Gia Cát Linh trở nên mơ màng, từ từ ngã xuống đất, hôn mê.

      Hết chương 44

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 45: Kéo ra ngoài đánh chết

      “Tam tiểu thư, tam tiểu thư, tỉnh dậy!” Tiêu Chính đẩy đẩy Gia Cát Linh , thấy Gia Cát Linh có phản ứng, Tiêu Chính huýt sáo tiếng. tên nam tử thô lỗ cười ha ha bên ngoài vào.

      “Hôm nay có lợi cho ngươi, nữ nhân này vẫn còn chưa có kinh nghiệm, thú vị hơn so với thanh lâu rất nhiều.” Trong mắt Tiêu Chính lộ ra ánh tà dâm, hâm mộ .

      “Đại ca yên tâm , sau này tiểu đệ nghe đại ca sai bảo.” Tên thô lỗ nhìn thấy Gia Cát Linh hôn mê hơi có vẻ thể chờ đợi được.

      “Nhìn ngươi gấp gáp như vậy, ta trước, hưởng thụ cho sướng .” Tiêu Chính thâm ý nhìn hai người trong linh đường chút, rồi ra khỏi linh đường!

      “Kinh Phong, bắt lấy !”

      Tiêu Chính vừa mới ra khỏi cửa, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng quát to. Ngay tức khắc, bóng trắng từ bên cạnh bay đến, cước đá Tiêu Chính trở lại linh đường.

      “Ngươi…” Nhìn thấy Gia Cát Linh đứng ngay trước mặt mình, Tiêu Chính giật mình thôi. Thân mình Tiêu Chính bị Kinh Phong giẫm mạnh lên, khẽ động cũng động được.

      “Còn chưa cút !” Gia Cát Linh hướng về phía tên thô lỗ, thấp giọng .

      Nhìn thấy cảnh tượng này, tên thô lỗ sớm sợ tới mức nên lời. nghe thấy lời của Gia Cát Linh lập tức té nhào chạy ra bên ngoài. Kinh Phong còn quên giơ ra chân, đạp mạnh lên mông ta đạp.

      “Đem trói lại.” Trong mắt Gia Cát Linh lên chút sắc lạnh.

      Kinh Phong lập tức lấy ra sợi dây thừng, trói Tiêu Chính lại chặt, trong miệng nhét khăn, ném vào trong góc phòng.

      “Kinh Phong, đến thanh lâu tìm mấy nương về. Tiêu quản gia, phải ông muốn chơi sao, hôm nay để ông chơi cho đủ, được chứ?” Gia Cát Linh hơi mỉm cười, nụ cười đó khiến cho người ta sởn tóc gáy.

      “Vâng.” Kinh Phong gật đầu, nhảy cái lên mái nhà, bay vọt về phía thanh lâu!

      “Ô ô ô ô!” Miệng Tiêu Chính bị lấp kín, ô ô ra lời.

      “Ông muốn hỏi ta tại sao lại có việc gì?” Gia Cát Linh cười cười: “Bởi vì ta vốn có uống, trong trà kia nhất định có gì đó phải ? Tiêu quản gia, ông nếm thử chút mùi vị này xem sao?”

      Gia Cát Linh xoay người rót chung trà, đến trước mặt Tiêu Chính, nới cái khăn ra khe hở, nâng chung trà lên, đổ vào miệng Tiêu Chính.

      “Ô ô ô!” Tiêu Chính ra sức lắc đầu, trong ánh mắt mang theo vẻ cầu xin.

      “Ông cầu xin ta?” Gia Cát Linh cười như hoa: “Nếu cầu xin hữu dụng cả đời mẹ ta phải gặp thê thảm như thế sao? Tiêu quản gia, ông còn nhớ , có mùa đông, thừa tướng theo hoàng thượng nam tuần, trời tuyết rất lớn, Đại phu nhân phạt ta quỳ ở trong tuyết ngày, còn ông ôm ấm lô ngồi ở trong phòng giám sát, còn lấy thùng nước dội lên người ta, toàn thân ta đều đóng băng, rất lạnh. Nếu phải ta mạng lớn lần đó gặp Diêm vương. Còn nữa, ông có quên mẹ ta sẩy thai như thế nào chứ? Đại phu nhân dẫn ông tới Trục Nguyệt Hiên đánh nhau với mẹ của ta, khiến cho tiểu hài tử bị sẩy, còn với thừa tướng là tự mẹ ta bị ngã! Thường ngày cùng giuộc với Đại phu nhân , bắt nạt ta và mẹ ta, cần ta phải ra từng việc chứ.”

      “Ô ô!” Tiêu Chính càng lắc mạnh đầu. Có cái gì ông ta cũng tin rằng Tam tiểu thư luôn luôn yếu đuối vô năng, giờ phút này lại biến thành con sói khát máu.

      “Tiêu quản gia, ông lại khát sao?” Gia Cát Linh lấy ấm trà qua, đem nước trà đổ vào trong miệng Tiêu Chính giọt thừa lại.

      Tiêu Chính lập tức cảm thấy toàn thân khó chịu giống như lửa đốt, nhất là cái chỗ kia, sưng lên sắp nổ tung. Tiêu Chính nhịn được, vặn vẹo thân mình, lửa dục đốt người, hận thể lập tức tìm nữ nhân phát tiết hồi.

      “Tiêu quản gia đừng gấp gáp, rất nhanh có người đến cùng ông.” Gia Cát Linh cười , nụ cười kia xinh đẹp giống như hoa quỳnh nở rộ vào đêm.

      Rất nhanh, Kinh Phong liền mang theo ba nữ tử trở lại. Gia Cát Linh kêu Kinh Phong cởi trói cho Tiêu Chính, sau đó đóng cửa linh đường lại, lui ra ngoài.

      Gia Cát Linh cùng Kinh Phong đứng ở chỗ tối bên ngoài linh đường. Kinh Phong thầm quan sát Gia Cát Linh , trong thân thể của nữ nhân gầy yếu này tựa như có nghị lực mạnh mẽ. Chuyện đêm nay thoạt nhìn sớm ở trong lòng bàn tay của nàng ta, ánh mắt của gia cũng tệ lắm. Tại sao gia còn chưa có đến, chẳng lẽ có nhận được thư?

      “Bây giờ chúng ta làm cái gì?” Đây là lần đầu tiên Kinh Phong chủ động chuyện với Gia Cát Linh .

      làm gì cả.” Gia Cát Linh nhìn vào bóng đêm vô tận, chậm rãi .

      Trong phòng của Đại phu nhân, Gia Cát Hồng Nhan cùng Đại phu nhân nhàn nhã trò chuyện. Đại phu nhân thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài: “Tiêu Chính làm cái gì, sao còn chưa tới?”

      “Chắc là có chuyện chậm trễ.” Gia Cát Hồng Nhan thấy đúng, : “Thanh La, ngươi nhìn xem tình hình ở linh đường bên kia ra sao?”

      “Dạ, tiểu thư.” Thanh La vâng lệnh, nơm nớp lo sợ về phía linh đường.

      Rất nhanh, Thanh La chạy trở về, trán đổ đầy mồ hôi: “Phu nhân, tiểu thư, cửa linh đường bị đóng lại, nô tỳ nghe thấy ít thanh kỳ quái.” xong, Thanh La ngượng ngùng cúi đầu, mặt đỏ bừng.

      Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan nhìn nhau cười. Đại phu nhân đứng dậy, vỗ vỗ bụi quần áo: “ thôi, tiếp Tam tiểu thư, tránh cho nó cảm thấy đơn trong chặng đường cuối. Thanh La, ngươi kêu lão gia, Tứ di nương cùng các tiểu thư đến, là ở linh đường nghe được thanh khác thường.”

      “Dạ, phu nhân.”

      Người trong phủ thừa tướng liền nhanh chóng tập trung ở bên ngoài linh đường. Tứ di nương vừa ngáp vừa nghĩ xem xảy ra chuyện gì, chợt nhớ tới hôm nay là Gia Cát Linh túc trực bên linh cữu khỏi rùng mình cái, lại là nhằm vào Gia Cát Linh ?

      “Sao lại thế này? Hơn nửa đêm lại kêu mọi người dậy làm cái gì?” Vẻ mặt Gia Cát Chiêm bình tĩnh, vui .

      “Lão gia,” Đại phu nhân chỉ chỉ linh đường: “Ông nghe kỹ chút, bên trong linh đường dường như có thanh gì kỳ quái. Linh nhi túc trực bên linh cửu, có thể xảy ra chuyện gì hay ?”

      “Ưm… người ta còn muốn nữa, nhanh lên.”

      giọng tràn đầy quyến rũ, nũng nịu của nữ nhân từ bên trong truyền đến.

      “Cho ngươi nè, đại gia ta còn sớm lắm!”

      Nghe thấy đối thoại trong linh đường, mặt Gia Cát Chiêm liền sưng lên thành màu gan heo, hàm răng nghiến trèo trẹo, tức giận quát: “Gia Cát Linh , ngươi tìm cái chết!”

      xong, Gia Cát Chiêm xông lên, cước đá văng cửa của linh đường. Chỉ thấy bên trong quần áo tán loạn đất, nam ba nữ, người nào cũng trần truồng, hai người trong đó làm chuyện quá quắt. Người nam nhân cưỡi người nữ nhân, ra sức lay động. Ba nữ nhân nhìn thấy cửa bị đá văng, liền lấy làm kinh hãi, hai nữ nhân có bị người nam nhân chặn lại, lập tức chụp cái áo bao lấy thân thể. Người nữ nhân ở dưới thân Tiêu Chính, bị Tiêu Chính chặt chẽ ngăn chận, nhúc nhích được, chỉ có thể lo lắng suông. Mà Tiêu Chính lại hoàn toàn chưa phát giác ra, miệng càng ngừng lời tục tĩu.

      Thấy mặt mũi của người đàn ông kia, tất cả mọi người kinh ngạc thôi, đặc biệt là Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan. Hai người liếc nhau, đều thấy vẻ khiếp sợ từ trong mắt đối phương! Đại phu nhân lập tức nhìn ba nữ nhân kia chút, khi phát có người nào là Gia Cát Linh lòng lập tức chùn xuống, sao có thể như thế? Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan cũng trở nên vô cùng khó coi, chẳng lẽ lại để cho Gia Cát Linh chạy thoát rồi?!

      Gia Cát Chiêm mặc kệ người trong linh đường là ai, dám ở trong linh đường của phủ thừa tướng mà làm chuyện bậy bạ, đối với thừa tướng là ông ta chính là sỉ nhục và khiêu khích. Gia Cát Chiêm nhắm mắt lại, lặng lẽ câu: “Người đâu! Đem bốn người này kéo ra ngoài đánh chết cho ta!”

      Hết chương 45

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :