1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 311: Nghe Thất vương phi mỹ mạo vô song

      Sở Lăng Thiên qua, ôm nàng vào trong ngực, như là sợ mất trân bảo, lại luyến tiếc mà buông tay. Cằm đặt ở trán nàng, “Linh nhi, bao giờ được rời khỏi ta nữa! có nàng, ta biết phải sống làm sao.”

      Nàng nắm lấy tay y, “Thất gia, lần này là ta đúng, ta nên tin tưởng chàng!”

      trách nàng được, ta cũng có sai. Đem những chuyện kia áp đặt cho nàng, còn tự cho là đúng khi nghĩ rằng nàng cùng Thương Y, Sở Lăng Hiên dây dưa , ta khốn nạn!”

      “Chúng ta bao giờ được nghi ngờ lẫn nhau nữa. Đúng rồi,” Gia Cát Linh liền chuyển đề tài, “Sao chàng biết được ám đạo kia của Chu Tuyết Viện?”

      đến đây sắc mặt Sở Lăng Thiên trở nên ngưng trọng, “Địa cung bị cháy, ta đến đó xem xét vài thứ, cũng phát ra được người trong băng quan căn bản phải là mẫu phi. Ngày ấy A Cần thấy tâm tình ta tốt liền an ủi ta, cuối cùng cho ta biết đoạn đối thoại giữa huynh muội Chu gia, vì thế ta đến Thần cung dò la chút lại nghĩ tới thực tìm được ám đạo, cũng tìm được cả lối vào. Chuyện này có phải nàng sớm biết rồi ?”

      “Đúng, lần đầu tiên nhìn thấy mẫu phi ta biết rồi. Thất gia, tha thứ cho ta với chàng, ta chỉ sợ là….”

      “Ta trách nàng, nàng lo lắng rút dây động rừng, lo lắng ta quá kích động mà làm hỏng chuyện.”

      Hai tay gắt gao ôm lấy y, y vẫn luôn hiểu được lo lắng của nàng.

      Dịch Khôn cung. Hoàng hậu nghiêm mặt, ngồi ở vị trị cao, Ninh Hạ ôm tiểu hoàng tử dỗ dành, nhưng mà mặc kệ dỗ thế nào tiểu hoàng tử cũng ngừng mà vẫn khóc oa oa.

      Hoàng hậu đau đầu đến nhíu mày, bà bị hành cho mấy ngày mấy đêm ngủ, giờ phút nàu nghe thấy tiếng khóc của tiểu hoàng tử liền hận thể hung hăng mà ném nó tới mặt đất.

      “Ninh Hạ, ngươi nghĩ biện pháp làm cho nó ngừng khóc !” Hoàng hậu tức giận quát, “Đồ vô dụng, tiểu hài tử thôi mà cũng dỗ được! Tiện nhân sinh đứa con chẳng tốt đẹp gì rồi, giờ yên lành lại khóc thảm thiết!”

      “Nương nương.” Vẻ mặt Ninh Hạ khó xử, “Cách gì cũng dùng rồi, đồ chơi ti chế phòng đưa tới cũng ít nhưng mà tiểu hoàng tử lại khóc ngừng.”

      “Ngươi nghĩ cách để nó ngừng khóc !” Hoàng hậu tức giận, “Nếu Hoàng Thượng biết lại bản cung thờ ơ chăm sóc nó, đến lúc đó hỏi bản cung bản cung làm sao mà giải thích nổi!”

      “Những biện pháp có thể nghĩ ra nô tỳ nghĩ cả rồi, là nhiều cách mà dùng được.”

      , Tiêu Ôn liền cao giọng thông báo: “Hoàng Thượng giá lâm!”

      “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”

      “Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng.”

      “Đứng lên .” Nghe được tiếng khóc đến tê tâm liệt phế của tiểu hoàng tử, Sở Kim Triêu nhanh chóng tới nhìn thấy sắc mặt tiểu hoàng tử khóc đến muốn ngất , ông xoay người lạnh lùng nhìn Hoàng hậu, “Ngươi chăm sóc đứa như vậy sao?”

      “Hoàng Thượng…” Vẻ mặt Hoàng hậu lo lắng, tiếp nhận đứa trong lòng Ninh Hạ. Tiểu tử kia khóc càng dữ dội hơn, “Người xem, giờ…. Thần thiếp cũng còn cách nào nữa! những gì nên làm thần thiếp cũng làm cả rồi!”

      “Hoàng hậu, trẫm giao hoàng nhi cho ngươi, nếu nó có chút sơ suất nào trẫm hỏi ngươi! Mau nghĩ cách khiến nó cười !”

      Hoàng hậu ngượng ngùng cười, muốn làm nó cười so với khóc còn khó hơn. Gắng gượng đùa với đứa , mặc cho bà đem hết sức lực toàn thân ta tiểu tử kia cũng tuyệt tốt hơn, ngượi lại càng ra sức khoc to hơn nữa.

      Bỗng nhiên ánh mắt Ninh Hạ sáng rực, khom người xuống, “Hoàng Thượng, nương nương, nô tỳ chợt nghĩ đến người. Chẳng phải tiểu hoàng tử rất thích Thất vương phi sao? bằng gọi người tiến cung vài ngày, hoặc là cho người mang tiểu hoàng tử về Thất vương phủ cũng được.”

      Hoàng hậu gật gật đầu, “Hoàng Thượng, biện pháp này người thấy có được ?” Bà đắc ý lắc đầu, Gia Cát Linh , nếu đứa ở trong tay của ngươi có xảy ra chuyện gì cũng đúng là chuyện vui khắp chốn rồi.

      “Truyền Tam nha đầu tiến cung!” Sắc mặt Sở Kim Triêu cũng vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn Hoàng hậu cũng mang theo chút do dự.

      Cho đến lúc Gia Cát Linh tiến cung, tiểu hoàng tử vẫn còn khóc oa oa chợt nhìn thấy Gia Cát Linh liền giống như bị làm phép, nín khóc mỉm cười, giãy dụa vươn tay về phía nàng, thân thể cũng vặn vào về phía nàng luôn.

      Gia Cát Linh tiến lên ôm nó, tiểu hoàng tử mệt mỏi ghé vào trước ngực nàng, đến giây liền lăn ra ngủ.

      “Người xem đứa này…” Sắc mặt Hoàng hậu xấu hổ, “ cần ta cũng cần nhũ mẫu, ngược lại lại rất thích Thất tẩu của nó, như vậy mà cũng biết muốn người trẻ tuổi xinh đẹp.”

      “Đó là vì ngươi có tác dụng!” Sở Kim Triêu trừng mắt liếc bà cái, lại nhìn Gia Cát Linh , “Tam nha đầu, làm khó cho con rồi.” Chu Tuyết Viện hại Tĩnh phi thảm như vậy, nàng vẫn so đo mà đến dỗ dành đứa , Sở Kim Triêu có chút áy náy.

      “Hoàng Thượng, thần thiếp thấy hoàng nhi rất thích Thất vương phi, bằng để nàng đưa nó về Thất vương phủ, như vậy cũng có người chăm sóc.” Hoàng hậu đề nghị, có thể vứt xú tiểu tử này xa bà liền vứt.

      “Nương nương,” Gia Cát Linh trầm giọng , “Thần nữ đến là lo lắng tiểu hoàng tử khóc ảnh hướng đến thân thể. Mẫu phi của nó đối với thần nữ làm chuyện gì hẳn là các người cũng biết. Nếu như thần nữ đưa nó về phủ Thất gia nghĩ như thế nào? Nương nương thích tiểu hoàng tử như vậy sao? Nếu như nương nương muốn nhìn thấy nó thần nữ liền đưa về Thất vương phủ.”

      “Nha đầu ngươi….” Hoàng hậu lạnh lúc trừng mắt với Gia Cát Linh cái, “Bản cung cũng là suy nghĩ cho tiểu hoàng tử.”

      “Tam nha đầu rất có lý!” Sở Kim Triêu gật đầu, “Uổng cho ngươi là người hơn tuổi lại lo lắng vấn đề cẩn thận như vậy. Tam nha đầu, sau này mỗi ngày con đều đến Dịch Khôn cung chút, đợi sau khi hoàng nhi ngủ con có thể hồi phủ.”

      “Vâng, nhi thần tuân theo ý chỉ của phụ hoàng. Ninh Hạ , giường của tiểu hoàng tử ở đâu?”

      “Xin mời Vương phi nương nương theo nô tỳ!”

      vào bên trong phòng, Gia Cát Linh đặt tiểu hoàng tử lên giường, đắp chăn cho nó, nhịn được nhéo lên mặt nó. Chu Tuyết Viện, ta sớm cảnh cáo ngươi, nếu ngươi muốn chăm sóc cho tiểu hoàng tử thêm thời gian nữa nên thận trọng từ lời đến việc làm. nghĩ tới ngươi chẳng những thu tay lại mà còn làm cho nghiêm trọng hơn. Tiểu hoàng tử có người mẫu thân như vậy là rất bất hạnh.

      Bên kia hoàng cung, Chu Tuyết Tranh cùng Sở Lăng Hiên ngồi đối diện nhau, trước mặt hai người đều bày ly rượu. Chân tướng cái chết của Tĩnh phi làm chấn động cả toàn bộ nước Lăng Nguyệt.

      “Chuyện của Tĩnh phi hẳn là ngươi cũng có tham dự?” Sở Lăng Hiên nhấp ngụm rượu, nhìn Chu Tuyết Tranh chăm chú.

      “Cả Chu gia cũng chôn theo rồi, tỷ ấy chết cũng oan. Bản cũng nghĩ tới là Gia Cát Linh lại biết được chuyện này.”

      “Xem tình hình ngày đó nàng biết được mọi chuyện từ đầu đến cuối, nhưng mà vẫn chịu đựng chưa ra. Bản vương đối với nàng lại càng ngày càng có hứng thú.”

      “Người này là đáng sợ. Chúc Lục điện hạ gặp vận tốt.”

      “Đa tạ lời chúc phúc của Thần phi nương nương, càng ngày chơi càng thích.” Khóe miệng Sở Lăng Hiên giơ lên, “Thần phi nương nương, có chuyện gì khác ta cáo từ trước.”

      “Lục điện hạ, mời.”

      “Nhưng mà,” Sở Lăng Hiên xoay người, “Thần phi nương nương nên nhớ điều kiện hợp tác của chúng ta, ngươi có chán ghét nàng cũng được phép làm tổn thương nàng, nếu bản vương nhất định trở mặt.”

      Khóe miệng ra vẻ tươi cười, trong mắt lên thay đổi thể phát ra, “Lục điện hạ yên tâm, ta vẫn luôn có chừng mực. Bên phía Thiên ca ca, mong Lục điện hạ cũng hạ thủ lưu tình.”

      “Yên tâm, bản vương nhất định đưa đến giường ngươi. Cáo từ.”

      “Mời.”

      Sau khi Sở Lăng Hiên rời , khóe miệng tươi cười của Chu Tuyết Tranh chậm rãi thu lại, nắm ly rượu trong tay ngày càng chặt. tổn thương nàng? Lục điện hạ, bản cung chỉ sợ làm được, cả đời bản cung cầu đó là Thiên ca ca có thể lại trở về bên cạnh ta, nhưng mà nếu tiện nhân kia vẫn còn con đường này vô cùng khó khăn.

      “Nương nương, Thất vương phi hại cả Chu gia, chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho nàng sao?” Thị nữ Hoàn nhi bên cạnh khó hiểu hỏi.

      “Ngươi cảm thấy bản cung là người lương thiện được như vậy sao?” Chu Tuyết Tranh hừ lạnh tiếng, “Bản cung phải thừa dịp Gia Cát Linh vẫn chưa kịp có động tĩnh gì liền cho ả đả kích nặng nề mới được.”

      Bên kia, Sở Lăng Hiên trở lại Lục vương phủ, trong phủ lại có khách mời mà đến.

      “Điện hạ, người này thực rất kỳ quái, nô tài ngăn cản như thế nào cũng được, đến trong phủ chờ người. Nô tài chỉ là mới vài câu liền tát nô tài mấy cái.” Tổng quản thấy chủ tử về liền lập tức tiến lên, ủy khuất .

      “Mang bản vương xem.”

      Người nọ Sở Lăng Hiên cũng biết, cũng biết Sở Lăng Hiên.

      “Lục điện hạ, ngưỡng lâu, ngưỡng mộ lâu. Tổng điện chủ bảo ta tới vấn an ngài.”

      Tổng điện chủ? Sở Lăng Hiên nhíu mày, lập tức hiểu được liền xoay người lại ôm quyền hướng người bên cạnh, “ biết các hạ xưng hô thế nào?”

      dám, Lăng Vân điện chủ của Thánh điện, Lăng Vân Hải.”

      “Hóa ra là Lăng Vân điện chủ, tại hạ thất kính. Vừa rồi trong cung có việc thể tiếp đón từ xa, xin lượng thứ.”

      “Lục điện hạ cần khách khí như vậy. Tổng điện chủ nhận được thư của người liền phái ta đến đây, biết chuyện là thế nào?”

      Sở Lăng lạnh lùng chút, trong mắt phát ra sát ý, “Sở Lăng Thiên vì mở ra cử địa cung cứu Vương phi của nên bị thương đến phế tạng, trong khoảng thời gian ngắn thể khôi phục lại được. Cho nên ngươi xem đây chẳng phải là thời cơ tốt sao?”

      “Sở Lăng Thiên?” Sắc mặt Lăng Vân Hải trầm xuống, lập tức cười lạnh, “Bản điện chủ muốn giết chết từ lâu, giết Hắc Ám điện chủ cùng U Minh điện chủ, Lăng Tiêu điện chủ, lại hủy hai điện, lần này bản điện chủ nhất đinh lấy đầu xuống.”

      “Giết Lăng Tiêu điện cùng Hắc Ám điện còn có Thanh Ngọc Môn, Điện chủ định làm sao bây giờ?”

      “Thương Y?” Nghĩ đến kẻ điên kia thân thể Lăng Vân Hải run chút, “ vẫn nên giao cho Tổng điện chủ , nhiệm vụ lần này của bản điện chủ là giết Sở Lăng Thiên. Đưa bản đồ Thất vương phủ cho ta!”

      sớm chuẩn bị tốt.” Sở Lăng Hiên lấy ra cái bản đồ, bày ra trước mặt Lăng Vân hải, “Lăng Vân điện chủ đúng là cẩn thận, ra Sở Lăng Thiên bây giờ căn bản chịu nổi kích.”

      chịu nổi kích? Bản điện chủ cũng muốn theo chân ba lão đệ của mình, mình có thể chiêu giết chết Hắc Ám điện chủ là biết phải người có công phu bình thường rồi, công phu của thậm chí sơ với Thương Y hề kém, nên cẩn thận vẫn hơn. Lần này nếu ta có thể thành công, tổng điện chủ đồng ý đưa ba điện bị hủy cho Lăng Vân điện.”

      “Vậy bản vương chúc mừng Lăng Vân điện chủ trước. Hôm nay bản vương mở tiệc, rượu ngon món ngon, mỹ nhân đẹp, trước hết điện hạ hãy hưởng thụ chút .”

      “Ha ha ha! Được! Lục điện hạ hà phóng!” Nghĩ đến có thể đem nữ nhân áp dưới thân mình, hung hăng mà phát tiết khiến có chút thể chờ được. Lăng Vân điện chủ vẫn được mệnh danh là điện chủ hái hoa, háo sắc nổi tiếng giang hồ, hễ là nữ tử bị nhìn trúng đều thể may mắn thoát khỏi, nghe phi tử của vài nước đều từng bị chơi đùa qua, “Lục điện hạ, nghe Thất vương phi mỹ mạo vô song, bản điện chủ muốn nếm thử chút.”
      Chris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 312: Cái tay kia của ngươi đụng vào nàng

      Sở Lăng Hiên dừng bước, “Lăng Vân điện chủ, mục tiêu của ta là Sở Lăng Thiên, nên vì những chuyện khác mà làm hỏng đại . được đụng vào Thất vương phi, nghe chưa?”

      “Kẽ nào tin đồn ngoài chợ là ?” Lăng Vân Hải cười hắc hắc, “Lục điện hạ để ý em dâu mình? Thú vị, thú vị. Nếu bản điện chủ là người trực tiếp cướp về, khiến cho nàng xuống được giường dĩ nhiên nghe lời thôi!”

      “Nếu ngươi có thể thuận lợi giết chết Sở Lăng Thiên, bản vương đáp ứng ngươi, giao nàng cho ngươi thỏa mãn đêm.”

      dám, dám, phóng khoảng! Thứ nữ nhân này đêm đủ, khuôn mặt xinh đẹp của nàng dù chơi đùa lâu cũng chán!” Hai mắt Lăng Vân hải nheo lại, ánh mắt dâm tà. Hừ! Sở Lăng Hiên, ngươi bảo bản điện chủ được động ta động vào sao? Ta càng muốn nếm thử trước ngươi.

      Đêm đến, Gia Cát Linh thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Hoàng tử xong mới rời khỏi cung trở về phủ.

      Sở Lăng Thiên vẫn chưa về, nàng vừa ngồi trong thư phòng đọc sách vừa chờ y. Chờ y thành loại thói quen, bất tri bất giác đến đêm khuya.

      “Cốc cốc cốc!” Kinh Phong gõ cửa tiến vào, “Tiểu thư, gia trong quân có chuyện quan trọng cần thảo luận, sai người truyền lời là về muộn chút, người nghỉ trước .”

      “Ta biết rồi.” Ngáp cái, coi sóc Tiểu hoàng tử ngày cũng có chút hơi mệt, gấp cuốn sách lại, rửa mặt lên giường.

      Có Kinh Phong và Phá Trận ở ngoài nên nàng yên tâm ngủ. biết lúc nào, trong mơ màng nàng nghe được tiếng cửa mở, trong lòng thấy mừng rỡ, lập tức ngồi dậy, “Sao trễ như vậy? ở lại nghỉ ngơi trong quân luôn còn về làm gì cho thêm mệt.”

      “Ô, Thất cương phi lại quan tâm đến người khác như thế? Chỉ là nghe giọng này khiến trong ngực bản điện chủ ngứa ngáy chút.”

      “Ngươi là ai?” Nghe thấy giọng xa lạ, Gia Cát Linh phút chốc xuống giường, mò lấy áo khoác, rất nhanh mặc vào, “Kinh Phong, Phá Trận!”

      “Người gọi hai tiểu tử bên ngoài sao? Trong người bọn họ ngấm mê dược của bản điện chủ rồi, trong chốc lát tỉnh lại nổi đâu.” Lăng Vân Hải lấy ra mồi lửa, châm vào ngọn nên ở bên cạnh. Thấy nữ tử dưới ánh sáng, nhất thời sợ ngây người, lát sau mới hồi phục lại tinh thần, “Quả nhiên khuôn mặt đẹp vô song, người là nữ tử đẹp nhất mà bản điện chủ từng gặp qua.”

      “Ngươi là người của Thánh Điện?” Nghe xưng hô của , Gia Cát Linh nhất thời hiểu vài phần. “Ai sai ngươi tới? Ngươi tới đây làm gì?”

      “Tiểu nương tử, nàng hơi nhiều, từ trước đến nay ta rất khoan dung với mỹ nhân. Ta đến là để giết Sở Lăng Thiên, thuận lên giường với Vương phi của .”

      “Sở Lăng Thiên có ở đây, người trở về. Mời ngươi cho.”

      “Vậy trước tiên lên giường với nàng là được rồi. sao, thân thể bản Điện chủ rất khỏe mạnh, chúng ta có thể làm cho đến lúc trở về mới thôi.”

      được tới đây!” Nhìn người càng tới gần, trong lòng Gia Cát Linh nhanh chóng chuyển qua lại, nàng chỉ hy vọng Sở Lăng Thiên nên trở về lúc này, trong người y mang thương tích.

      “Tiểu mỹ nhân, cần phải sợ. Bản điện chủ rất ôn nhu, kỹ thuật cũng tốt, làm nàng thỏa mãn. Đến đây .”

      được!”

      Lăng Vân Hải tiến thêm bước về trước, ôm nàng vào trong ngực, kịp chờ đợi ném nàng lên giường, cặp môi nhờn nhụa tới gần.

      “Cút !” Gia Cát Linh đấm đá .

      “Hắc, bản Điện chủ rất thích người nhắn như nàng, rất thú vị! Đến đây , bảo bối, bản điện chủ khiến nàng cả đời khó quên!”

      “Xẹt!” thanh kiếm vung xuống, Lăng Vân Hải nhanh nhén tránh thoát, xoay người đứng lên, nhìn người đột nhiên xuất trong phòng, “Ngươi chính là Sở Lăng Thiên? Ngươi rốt cục trở về. Vậy bản Điện chủ giết ngươi trước, sau đó chơi đùa nữ nhân của ngươi!”

      “Cái tay kia của ngươi đụng vào nàng?” Thanh Sở Lăng Thiên lạnh như băng giống như đến từ địa ngục. Lăng Vân Hải lại thèm để ý chút nào.

      “Hai tay đều đụng vào, ngươi làm gì nào?”

      “Vậy bản vương chặt hai tay của ngươi trước.”

      “Sở Lăng Thiên, bản Điện chủ khuyên ngươi nên biết lượng sức mình, phế phủ ngươi bị trọng thương mà vẫn còn ngoan cố chống cự. Được, bản Điện chủ có đề nghị,” chỉ vào Gia Cát Linh , “Ngươi đưa nàng bản Điện chủ, ta tạm tha cho ngươi cái mạng.”

      “Ngươi có tư cách điều kiện với Bản vương!”

      “Đây chính là tự ngươi tìm đến! Vậy bản Điện chủ trói ngươi lại, ở trước mặt ngươi chơi đùa nữ nhân của ngươi. Sở Lăng Thiên, chịu chết .”

      Ánh sáng lóe lên, Sở Lăng Thiên linh hoạt tránh thoát, đưa ra bên ngoài, đao kiếm có mắt, y muốn làm nàng bị thương.

      Gia Cát Linh từ phía sau cửa sổ lộn ra ngoài, vội vàng tìm Vương địa phu lấy độc dược. Nàng gấp gáp trở về chỉ thấy Lăng Vân Hải ngồi bệt dưới đất, miệng phun ra máu. Sở Lăng Thiên thân màu trắng, như tiên giáng trần phiêu diêu, kiếm chĩa vào yết hầu Lăng Vân Hải.

      “Ngươi rốt cuộc là ai?” ngừng nôn ra máy, Lăng Vân Hải cố hết sức hỏi câu. phải chỉ có hai phần công lực sao, vì sao mình ở dưới tay mới chỉ mười chiêu bị thua, lại còn chật vật đến chịu nổi như vậy. Có là Thương Y hoặc là Tổng Điện chủ dưới tình huống như vậy cũng có thể bảo đảm trong vòng mười chiêu cũng thua, chừng còn có thể bất phân thắng bại.

      Phân điện chủ Thánh Điện ở giang hồ có thể đứng hàng danh hào. Lăng Vân Hải hoảng sợ nhìn người trước mặt, có thể có thân thủ thế này cũng chỉ có .

      “Ngươi là Cửu Thiên Cung…”

      Sở Lăng Thiên cười cười, “Coi như ngươi thông mình, nhanh như vậy đoán ra được.”

      “Hừ! Bản Điện chủ nhớ lời của ngươi ngày hôm nay, có gan chờ bản Điện chủ chuẩn bị sẵn sàng lại tới tìm ngươi!”

      “Ngươi coi Bản vương là kẻ ngu ngốc sao?” Sở Lăng Thiên đưa kiếm lại càng gần.

      “Thất gia, người sao chứ?” Gia Cát Linh tới, lo lắng hỏi.

      sao.” Nở nụ cười êm ái với nàng, móc ra bình thuốc trong ngực, “Giúp Kinh Phong và Phá Trận giải độc.”

      “Được!”

      “Thất điện hạ, là tại hạ có mắt tròng, mạo phạm người và Vương phi, xin người nên để trong lòng. Tại hạ bảo đảm, sau này bao giờ đặt chân vào Thất vương phủ nữa, a, , là bao giờ đặt chân lên nước Lăng Nguyệt nữa.”

      “Thánh Điện ở trong lòng của Bản vương đáng tin. Vốn ban đầu muốn giữ lại cái mạng ti tiện của ngươi, để ngươi trở về với Diệp Thần rằng lần sau khiến phải tới đây. Nhưng mà, vì ngươi động vào người mà Bản vương mến nhất, nên trách Bản vương được. Để ngươi chết như thế nào mới hay nhỉ?”( Cái đoạn này dịch đúng ra trong bản gốc phải là: … giữ lại cái mạng chó của ngươi…. Nhưng mà mình cực kỳ kị cái việc lấy chó ra so sánh lắm. Chó dễ thương lắm mừ ^^. Các bạn thông củm chỗ này cho mình nghe http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif )

      , Thất điện hạ, nên!”

      “Nhiệm vụ thất bại, trở lại cũng là đường chết, chết ở trong tay Diệp Thần bằng chết ở trong tay Bản vương còn vui sướng hơn. Còn có, những người biết thân phận của Bản vương đều phải chết. Vừa rồi hai tay của ngươi đụng vào Thất vương phi đúng ?”

      . nên, nên!” Lăng Vân Hải lui dần về sau, vẻ mặt hoảng sợ. Người này, so với Tổng Điện chủ còn kinh khủng hơn, “Thất điện hạ. Người làm như vậy sợ Thất vương phi có ám ảnh trong lòng sao?” Nếu quan tâm đến nữ tử này phải dùng nàng để đỡ cho mình.

      “Tiểu thư, người có ám ảnh trong lòng sao?” Kinh Phong tỉnh táo lại, nghe Lăng Vân Hải liền cười hỏi.

      “Đương nhiên .” Gia Cát Linh giả bộ sợ hãi gật đầu, “Thất gia, còn chặt đứt hai tay .

      “A? Linh nhi muốn như thế nào?”

      “Ta nhớ là Vương phủ có kiếm răng cưa. Dùng cưa để cưa có phải là chơi vui hơn ?” Thiên chân vô tà, dáng vẻ như vậy khiến cho người khác thể tin nổi lời này được ra từ miệng nàng.

      “Vẫn là Linh nhi có cách hay. Phá Trận, mang kiếm răng cưa tới!”

      “Vâng, gia!” Phá Trận dứt khoát lên tiếng, đến kho binh khí cầm kiếm. Lát sau chạy về. “Gia, việc này cứ giao cho thuộc hạ và Kinh Phong , người và tiểu thư nghỉ ngơi thôi.”

      “Các ngươi… Các ngươi…” Lăng Vân Hải cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua những người nào biến thái như vậy nên sợ đến run người, “Các ngươi gặp báo ứng.”

      “Báo ứng?” Gia Cát Linh dừng lại, xoay người cười nhạt. “Bản Vương phi muốn hỏi Lăng Vân điện chủ chút, nếu như hôm nay người thắng Thất vương phủ gặp phải tai ương gì? Huyết tẩy Thất vương phủ?”

      “Hừ!” Gia Cát Linh đúng suy nghĩ trong lòng .

      Xoay người kéo tay Sở Lăng Thiên, sau lưng truyền đến đoạn đối thoại của Kinh Phong và Phá Trận.

      “Trước tiên cưa cái tay kia?”

      “Tay phải . Cưa thành ba, như thế nào?”

      “Ít vậy sao, chín , cưa làm chín cũng có thể làm roi được.”

      “A!” Tiếng hết của Lăng Vân Hải như heo bị giết vang vọng khắp Thất vương phủ.

      “Kêu cái rắm! Ai, Kinh Phong, nên dứt khoát cưa đứt, tới đây, cưa tay trái luôn .”

      “Cưa xong tay rồi đến cưa chân. Tối hôm nay lại bận rộn rồi. Ta tới phòng ăn bảo người chuẩn bị ít đồ ăn.”

      “…” Gia Cát Linh cúi đầu gì, Kinh Phong và Phá Trận quả thực là vô cùng biến thái.

      Vào phòng ngue, Sở Lăng Thiên lập tức ngồi xuống, che ngực, thở hổn hển từng ngụm, sắc mặt tái nhợt, trán đều là mồ hôi lạnh.

      “Thất gia, có phải lại tổn thương thêm hay ?”

      sao.” Lấy ra viên thuốc nuốt vào, “Ta vừa ăn xong thuốc nâng cao công lực, nếu sao có thể hạ nhanh như vậy, nên giờ bị tác dụng ngược thôi. Lăng Vân Hải điện chủ, ở trong hàng ngủ phân Điện chut của Thánh Điện đứng ở hàng thứ năm.”

      “Ta mời đại phu tới.”

      cần, đỡ ta lên giường.” Sở Lằn Thiên giùng giằng, “Ta uống thuốc rồi, ngày mai khôi phục thôi.”

      xong, ngay lập tức ngã xuống giường, đem nàng ôm vào trong ngực liền ngủ ngay.

      Đợi Sở Lăng Thiên ngủ say, Gia Cát Linh đứng lên, mặc quần áo, cứ lúc lại lau mồ hôi cho y, lại lấy thuốc mà đại phu đưa cho y uống vào, rốt cuộc sắc mặt của y cũng khá hơn chút.

      Hai người Kinh Phong và Phá Trận vẫn chơi đùa cho tận lúc trời hửng sáng, lúc đó mới kết thúc mạng sống của Lăng Vân Hải. Lúc Gia Cát Linh ra ngoài bọn họ thu dọn xong trường, nhìn ra dấu vết nào nữa.

      “Tiểu thư, thương thế của gia thế nào?” Kinh Phong hỏi.

      “Bây giờ đỡ hơn rồi, các ngươi bận rộn đêm cũng nên nghỉ ngơi , chỗ này có ta rồi.”

      “Vâng, tiểu thư.”

      Qua lát, Sở Lăng Thiên rốt cuộc tỉnh lại, sắc mặt khôi phục lại vẻ hồng nhuận, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường. Gia Cát Linh cũng yên tâm, để cho y dựa vào mình, “Bây giờ khá hơn chút nào ?”

      “Tốt hơn nhiều rồi.” Sở Lăng Thiên gật đầu, thấy trong mắt nàng lên tơi máu, trong lòng dâng lên trận thương, “ đêm ngủ sao? Nha đầu ngốc, ta sao mà.”

      Chẳng biết tại sao, Gia Cát Linh đột nhiên chảy nước mắt, tựa đầu trong ngực y, “Thất gia, tối qua ta rất sợ!”

      sao,” Vỗ lưng nàng, “Ta đồng ý với nàng, sau này để mình bị thương nữa, được ?”

      chứ?”

      ! Nàng xem, chẳng phải là sao rồi sao? Võ công của ta rất nhanh khôi phục lại, nàng tin vi phu sao? Cung chủ Cửu Thiên Cung dễ dàng bị địch đánh bại vậy sao?”

      “Khoác lác.” Gia Cát Linh đứng dậy, “Chàng ở đây dưỡng thương cho tốt, ta muốn vào cung chút, chàng phải cẩn thận.”

      “Hôm nay ở cùng ta có được hay ?”

      Bộ dáng đầy ủy khuất, thực khiến người ta thể nào cự tuyệt được, nhưng mà phải đến chỗ Tiểu hoàng tử, nàng phải .

      “Thất gia, có chuyện ta muốn với chàng.”

      “A? Chuyện gì?”

      “Mấy ngày nay, ban ngày ta đều vào cung, thay Hoàng hậu chăm sóc cho Tiểu hoàng tử.” Len lén nhìn sắc mặt y, “Nếu như chàng muốn ta ta .”

      “Trẻ con vô tội, .”
      Chris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 313: chết cũng phải lột da

      Trong lòng Gia Cát Linh ấm áp, y chỉ là muốn làm cho mình khó xử. Gia Cát Linh cúi người hôn lên khuôn mặt y, “Ta đây.”

      Vừa định chuẩn bị đứng dậy lại bị cánh tay dài của y nắm lấy, cho nàng nụ hồn triền miên mà nồng nhiệt, “ sớm về sớm, ta chờ nàng.”

      “Biết rồi.”

      Xấu hổ ôm mặt ra ngoài, nhìn thấy thời gian còn sớm liền nhanh chóng tiến cung.

      Dịch Khôn cung.

      Hoàng hậu cùng Ninh hạ luống cuống tay chân dỗ tiểu hoàng tử, nhìn thấy Gia Cát Linh giống như nhìn thấy cứu tinh, nàng vừa tiến vào liền nhét tiểu hoàng tử vào trong ngực nàng.

      Gia Cát Linh giọng dỗ vài tiếng tiểu hoàng tử liền cừi khanh khách.

      “Ninh Hạ, ngươi xem đứa này, nếu biết mẫu thân nó chết như thế nào biết còn cười đến như vậy .” có người ngoài nên Hoàng hậu cũng có chút kiêng kị nào.

      “Nương nương, có câu, nhận kẻ trộm làm mẹ, tiểu hoàng tử lại nhẩn tẩu làm mẹ.” Ninh Hạ che miệng cười .

      được bậy, như vậy chẳng phải là loạn sao?” Hoàng hậu xong cũng kiềm được cười rộ lên, “Thất vương phi, đứa này rất mến ngươi.”

      Gia Cát Linh giương mắt lên,

      Hoàng hậu nương nương, thần nữ tới đây là để giúp người, nếu người cảm thấy thần nữ cần đến bây giờ thần nữ . Ninh Hạ, tiếp lấy.”

      Đem đứa nhét vào trong ngực Ninh Hạ, đứa lập tức oa oa khóc lớn, tay càng ngừng đánh vào mặt Ninh Hạ, chân nhét vào miệng bà.

      “Bản vương phi còn có việc, cáo từ.”

      Ninh Hạ quỳ xuống trước mặt Gia Cát Linh , gắt gao giữ chặt mép váy của nàng, “Thất vương phi, Thất vương phi, nô tỳ sai rồi, nô tỳ lung tung, cầu xin Vương phi nương nương thứ tội!” Hoàng Thượng mà biết tiểu hoàng tử chịu khổ bản thân bà phải chịu tội, hơn nữa tiểu tử này mỗi ngày đều làm phiền người khác, giày bà khâu cho Dương đại ca vẫn còn chưa hoàn thành nữa, làm sao có thời gian để quản đứa này nữa.

      “Vậy ngươi giúp bản vương phi hầy hạ tiểu hoàng tử.” Gia Cát Linh giơ tay ra tiểu hoàng tử lập tức nhào vào trong lòng nàng, còn chà chà cái mũi.

      “Cám ơn Vương phi nương nương, nô tỳ nhất định tận tâm hết sức.”

      Ninh Hạ vừa mới xong, tiểu hoàng tử cũng rất phối hợp mà đánh cái, trận mùi hôi thối lan khắp trong điện.

      “Ninh Hạ , tiểu hoàng tử ỉa rồi, ngươi giúp nó rửa sạch chút, tiện thể giặt sạch tã luôn.”

      “A? Thất vương phi…”

      “Vừa rồi chẳng phải tận tậm hết sức giúp bản vương phi sao? Hơn nữa có thể giúp hoàng tử giặt tẫ là vịnh hạnh của ngươi. Mau !”

      Ninh Hạ cởi tã bẩn của tiểu hoàng tử. tay bóp chặt múi, ghét bỏ mà giơ cái tar a xa.

      “Hắc hắc hắc hắc!” Tiểu hoàng tử cười hì hì khiến Ninh Hạ càng tức giận.

      Hừ, Thất vương phi, tiểu hoàng tửu khiến cho ngươi đắc ý trong chốc lát thôi. Hôm nay Hoàng hậu nương nương chuẩn bị trò hay, chờ các ngươi đến diễn.

      Hoàng hậu làm như có việc gì mà uống trà. Gia Cát Linh , hôm nay bản cung tặng ngươi phần đại lễ. Thương tổn tiểu hoàng tử chết cũng phải lột da!

      Gia Cát Linh bảo cung nữ lần nữ bọc ta lại cho tiểu hoàng tử, tới lui, qua hồi lâu vẫn thấy Ninh Hạ ra, tiểu hoàng tử lại kéo.

      Nàng thể đem tiểu hoàng tử ôm vào, nhìn thấy Ninh Hạ cúi đầu làm cái gì đó liền đem tã của tiểu hoàng tử vứt trước mặt Ninh Hạ, “Đồ bẩn, giặt !”

      “A?” Ninh Hạ kêu lên tiếng sợ hãi, giấu đôi giày cầm trong tay ra sau lưng, ánh mắt mập mờ. “Nô tỳ ngay.”

      ôm cài gì vậy? Nhìn qua giống như là giày của nam nhân, chẳng lẽ là có tình ý với người ? Nếu bản vương phi ra mặt cầu xin Hoàng hậu nương nương thành toàn cho các ngươi?”

      cần, đa tạ Vương phi nương nương có lòng.” Ninh Hạ đem đồ giấu vào trong ngực, nếu để Hoàng hậu biết bà có nam nhân ở ngoài cung còn đánh gãy chân của bà sao.

      “Vậy đáng tiếc. nhanh giặt tã .”

      Gia Cát Linh ôm tiểu hoàng tử ra, nghĩ tới Hoàng Thượng cũng đến.

      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

      “Đứng lên , Tam nha đầu cần đa lễ, mấy ngày nay con vất vả rồi. Hoàng hậu, ngươi theo Tam nha đầu học hỏi , dù sao vẫn thể để nó cứ chạy tới trong cung như vậy được, ta lo tiểu tử Thiên nhi mất hứng.”

      “Vâng, Hoàng Thượng, thần thiếp nhất định tận tâm học tập. “Hoàng hậu cười cười, tiểu hoàng tử nên tắm rửa, biết Hoàng Thượng có muốn tự mình tắm rửa cho tiểu hoàng tử ? Nó nhất định rất vui.”

      “Được! Trẫm liền tắm cho nó lần!” Chu quý phi còn, Sở Kim Triêu đối với đứa này ít nhiều có chút áy nát, chỉ có thể hết sức bồi thường cho nó.

      “Thất vương phi, ôm tiểu hoàng tử vào , nước ấm chuẩn bị xong rồi.”

      “Vâng, nương nương.”

      Sau nửa canh giờ, Sở Kim Triêu dưới trợ giúp của mấy cung nữ rố cục cũng giúp tiểu hoàng tử tắm xong.

      “Vương phi nương nương, mau đặt tiểu hoàng tử lên giường, nên để người bị cảm lạnh.”

      Gia Cát Linh nhìn giường, hơi sửng sốt, “Sao đệm giường lại mỏng như vậy?”

      “Vương phi nương nương, Ninh Hạ tiểu hoàng tử thân nhiệt, buổi tối hay ra mồ hôi trộm nên mỏng chút tiểu hoàng tử mới có thể ngủ ngon.”

      Gia Cát Linh gật đầy, hỏi nhiều liền đặt tiểu hoàng tử lên giường chuẩn bị mặc quần áo cho nó.

      “Oa oa!” Tiểu hoàng tử đột nhiên khóc rống lên, vẻ mặt đầy thống khổ, là vẻ mặt nàng chưa từng thấy qua.

      Nghĩ đến chắc là nó bị cảm lạnh nên nhanh chóng mặc quần áo vào rồi ôm lấy nó, sau khi được ôm lấy tiếng khóc của tiểu hoàng tử rất nhiều, sau đó ngừng nức nở.

      Gia Cát Linh ôm tiểu hoàng tử ra ngoài, Hoàng hậu nhíu mày, “Đứa sao lại như vậy? Lúc trước Thất vương phi ôm nó nó luôn cười khanh khách, giờ sao lại khóc thương tâm như vậy, Thất vương phi, phải là ngươi đánh nó chứ?”

      “Nương nương, đứa bé như vậy thần nữ sao có thể hạ thủ.”

      được bậy!” Sở Kim Triêu trừng mắt liếc Hoàng hậu cái, “Tam nha đâu,mau nhìn xem thử hoàng nhi của trẫm bị làm sao?”

      “Phụ hoàng, nhi thần cũng biết, tắm rửa cho nó xong nó liền khóc ngừng.” Gia Cát Linh vừa vừa lau nước mắt cho nó, nàng cũng buồn bực, sao lại khóc thương tâm như vậy?

      “Đưa bản cung xem!” Vẻ mặt Hoàng hậu lo lắng, “Đừng có chạm vào nữa.”

      Hoàng hậu cởi bỏ từng lớp áo quần của tiểu hoàng tử, bỗng nhiên bà quát to tiếng: “Sao lại thế này?” Chỉ thấy tay bà vừa đưa đến lưng tiểu hoàng tử đều dính máu.

      “Mau cởi quần áo ra xem!” Sở Kim Triêu cũng sốt ruột.

      Hoàng hậu hai ba bước liền cởi áo quần tiểu hoàng tử ra, chỉ thấy lưng mềm mại của nó bị cái gì đâm phải, vết thương hình năm sáu lỗ kim lớn đâm phải xung quang tràn đầy máu tươi.

      “Tam nha đầu, đây… đây là có chuyện gì?” Sở Kim Triêu bĩnh tỉnh hỏi, “Vừa rồi lúc trẫm tắm rửa cho nó vẫn còn tốt, sao giờ lại biến thành như vậy?”

      “Ngươi xem sao lại như thế này?” Hoàng hậu nhìn mấy cung nữ vừa rồi tắm cho tiểu hoàng tử, tức giận hỏi.

      “Nương nương, sau khi tiểu hoàng tử tắm xong đều do Thất vương phi để ý, nô tỳ cũng biết vì sao lại thế này.” cung nữ đáp.

      “Thất vương phi, ngươi chút xem!” Hoàng hậu trừng mắt, khóe miệng rất nhanh lên nụ cười lạnh, “Cho dù Chu quý phi hai Tĩnh phi ngươi cũng nhất thiết phải trút hận lên người tiểu hoàng tử. Nó chỉ là đứa trẻ, cũng là đệ đệ của Thiên nhi, ngươi sao có thể hạ thủ được? Còn dùng thủ đoạn ác độc như vậy.”

      “Thất vương phi, tay nải người quên ở bên trong.” Lúc này Ninh Hạ tới đụng phải Gia Cát Linh , đưa tay nải cho nàng.

      “Cái này phải của ta, nhầm rồi?”

      “A?” Ninh Hạ cười cười, “Là nô tỳ nhầm. A, tiểu hoàng tử làm sao vậy?”

      “Cái này phải hỏi Thất vương phi!” Hoàng hậu cùng Ninh Hạ kẻ xướng người họa, “Ngươi còn gì để nữa?”

      “Thần nữ cái gì cũng làm nên quả có gì để . Phụ hoàng, xin hãy tin tưởng nhi thần, nhi thần tuyệt đối xuống tay với tiểu hoàng tử.”

      Hoàng hậu cười lạnh, Gia Cát Linh , lần này ngươi làm thế nào cũng trốn xong. “Lúc Hoàng Thượng tắm rửa cho nó vẫn rất tốt, chính lúc ngươi mặc quần áo cho nó lại thành như vậy, hơn nữa giữa đó cũng có người nào tiếp xúc qua với nó, trừ ngươi ra còn cso thể là ai? Thất vương phi, bình thường dù ngươi có thủ đoạn tàn nhẫn thế nào cũng được nhưng nó là cốt nhục của Hoàng Thượng!”

      thanh của Hoàng hậu càng lúc càng lớn, giống như chính mình là đại diện cho chính nghĩa!

      “Hoàng Thượng, lần này thể nhân nhượng nàng ta! Mưu hai huyết mạch của hoàng thất là tội đại nghịch bất đạo! Nhỡ nàng chỉ là vì báo thù cho Tĩnh phi mà còn có tâm tư khác xảy ra chuyện lớn, thất vương phi, ngươi lo lắng Hoàng Thượng cùng tiểu hoàng tử thân thiết lấy mất thứ thuộc về Thất vương phủ? Ngươi làm cho Thiên nhi cùng Hiên nhi xảy ra mâu thuẫn còn chưa tính, ngay cả thân thể tiểu hoàng tử cũng buông tha, quả thực là tâm địa rắn rết!”

      “Nương nương, thần nữ vẫn là câu kia, thần nữ làm.”

      “Tam nha đầu, chuyện này con giải thích cho trẫm !” Sở Kim Triêu trầm giọng , chuyện này xảy ra trước mắt ông, thể hoài nghi nàng, ngay cả ông cũng nổi lòng nghi ngờ, “Tam nha đầu, nếu là con trẫm quá thất vọng! Từ nay về sau ở trong mắt trẫm con phải là Tam nha đầu mà chính là Thất vương phi.”

      “Hoàng Thượng, người cũng tin tưởng con sao?” Gia Cát Linh cười khổ.

      “Chuyện này trẫm tận mắt thấy, vừa rồi cũng chỉ có ngươi ôm hoàng nhi khiến trẫm thể tin được.”

      “Hoàng Thượng, nương nương, thần nữ muốn hỏi, có ai tận mắt thấy thần nữ đưa châm đâm vào người tiểu hoàng tử ?” Gia Cát Linh vô cùng bình tĩnh, rất nhanh đem chuyện vừa xảy ra nghĩ qua lượt, nháy mắt ngửi được mùi mưu.

      “Hoàng Thượng, nương nương,” cung nữ đứng ra, rụt rè liếc mắt nhìn Gia Cát Linh cái, “Nô tỳ… nô tỳ…”

      “Có cái gì ! Có bản cung ở đây làm chủ cho ngươi!” Giọng Hoàng hậu vang vang.

      “Vừa rồi nô tỳ nhìn thấy tay của Vương phi nương nương sờ xuống người hoàng tử ở trong chăn, nô tỳ chỉ có thể nhìn sơ sơ, biết quả Vương phi nương nương làm cái gì.”

      Lời của cung nữ lấp lửng thể nghi ngờ là càng làm cho hiềm nghi về Gia Cát Linh càng sâu hơn. Chuyện này, đến sắc mặt của Sở Kim Triêu cũng trở nên khó coi hơn.

      “Tam nha đầu, trẫm cho con cơ hội để giải thích, nếu giải thích ràng liền xử theo luật lệ!” Sở Kim Triêu thấy Gia Cát Linh căn bản nghe mình , lại hô tiếng, “Tam nha đầu?”

      “Phụ hoàng, có lẽ nhi thần biết tiểu hoàng tử làm sao mà bị thương rồi.” Vừa rồi nàng trầm tư, cơ bản là đem tất cả mọi chuyện sắp xếp lại trong đầu. Hoàng hậu sớm đặt bẫy hãm hại, chờ nàng nhảy và. Việc Hoàng Thượng đến rồi tắm rửa cho tiểu hoàng tử cũng phải là ngẫu nhiên.

      “Thất vương phi, ngươi còn muốn đùa giỡn cái gì nữa hả? Tiêu Ôn, mời ngự y đến trị liệu cho tiểu hoàng tử.” Trong lòng Hoàng hậu trầm xuống, loại dự cảm tốt này lại xuất . Chuyện này Hoàng Thượng tận mắt thấy, hơn nữa làm cũng rất bí mật, căn bản có người nào có thể biết.
      Chris thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 314: Lần theo manh mối

      “Hoàng hậu nương nương chớ vội, đợi thần nữ từ từ vạch tất cả mọi chuyện .” Gia Cát Linh có dự tính trước, cười cười, “Mọi người bên trong cùng ra thôi.”

      Những người khác cùng nhau theo nàng đến phòng của Tiểu hoàng tử, xem thử rốt cuộc nàng đùa giỡn cái gì. Gia Cát Linh dẫn mọi người tới trước giường Tiểu hoàng tử.

      “Mới vừa rồi ta vẫn nghi hoặc, thời tiết vào đầu đông rồi, vì sao giường lại dùng nệm, lại dùng tấm chăn mỏng như vậy. Bây giờ ta nghĩ ra, bởi vì có người đóng châm ở phía dưới giường, nếu như nệm quá dày mũi châm thể đâm vào người Tiểu hoàng tử, còn mượn cớ là Tiểu hoàng tử ra mồ hôi trộm.”

      Hoàng hậu và Ninh Hạ liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy tia kinh ngạc, làm sao có thể?

      Ánh mắt Gia Cát Linh rơi người Ninh Hạ, “Hồi nãy, ta nghe là Ninh Hạ đổi nệm giường, , ngươi có dám với Hoàng Thượng nguyên nhân thực ngươi đổi nệm giường ?”

      Vẻ mặt Ninh Hạ trấn định, “Vương phi nương nương, thân thể Tiểu hoàng tử ra nhiều mồ hôi, đây là do thái y , phải là nô tỳ . Nếu nương nương tin có thể hỏi thái y.”

      Gia Cát Linh để ý chút nào cười cười, “Chuyện này sau hẵng . Ta vẫn có nghi vấn, Tiểu hoàng tử làm cách nào bị thương. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có lúc nó nằm giường mới có cơ hội ra tay. Cho nên, nếu như ta đoán sai phía dưới tấm vạn gỗ kia nhất định có lỗ kim!”

      xong, nàng xốc nệm giường lên.

      “Đây… Đây là có chuyện gì?” Sắc mặt của Hoàng hậu hơi đổi.

      Ở chỗ vừa rồi Tiểu hoàng tử nằm quả nhiên có rất nhiều lỗ kim, phía hai bên còn có vài giọt máu khô.

      Sắc mặt Sở Kim Triêu trầm, nhìn xung quanh những người ở chỗ này chút, dụng tâm quá mức hiểm ác đáng sợ, “Tam nha đầu! Hôm nay trẫm nhất định phải bắt được hung thủ!”

      Hoàng hậu nhìn Ninh Hạ chút, thu hồi ánh mắt, “Hoàng Thượng, xem ra Hoàng nhi đúng là bị châm đâm ở chỗ này. Dịch Khôn cung chỉ có mấy người chúng ta, bằng lục soát chút xem người có châm hay .”

      “Ừ, lục soát!” Sở Kim Triêu gật đầu, ra lệnh tiếng.

      Lúc đó cung nữ cũng đứng lên hỡ trợ lục soát, Ninh Hạ về phía Gia Cát Linh , “Vương phi nương nương, ngại nô tỳ lục soát người chứ?”

      “Xin cứ tự nhiên!” Gia Cát Linh cự tuyệt. Trước đó Ninh Hạ có đụng phải nàng cái, lúc đó nhất định có điều cổ quái, cứ để bà ta lục soát.

      Ninh Hạ sờ soạng vài cái người nàng, bỗng nhiên ngừng lại, từ hông nàng lấy ra vật gì dó, “Vương phi nương nương…”

      “Cái gì vậy? Đưa bản cung xem!”

      “Vâng, nương nương!”

      Ninh Hạ từ nơi nào đó người Gia Cát Linh lấy ra cái kim may trình lên cho Hoàng Thượng và Hoàng hậu, phía đầu mũi kim còn mang theo vết máu.

      “Hừ!” Hoàng hậu tức giận cầm cây kim ném xuống đất, “Thất vương phi, nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi cong có gì để nữa?”

      “Tam nha đầu, ngươi khiến trẫm quá thất vọng rồi!” Vừa rồi ông tin tưởng nàng, nhưng khi nhìn thấy cây kim được lấy ra từ người nàng, ông lại dao động. “Trẫm có chút nhận ra ngươi!”

      “Phụ hoàng, thực tế nhi thần căn bản biết cây kim này từ đâu mà có!”

      “Thất vương phi, cây kim này lục soát từ người ngươi mà ra, còn chối cãi?” Ở góc độ Sở Kim Triêu nhìn thấy được, Hoàng hậu lộ ra vẻ mặt tươi cười. Đấu cùng với Bản cung, ngươi còn quá non! Trước đây trừng trị ngươi là vì Bản cung còn có những chuyện khác phải làm!

      “Vừa rồi Ninh Hạ đụng phải thân nữ cái, bà ấy nhân cơ hội ấy đặt nó người của thân nữ, cũng phải là thể được.”

      “Vương phi nương nương, nên đổ oan cho nô tỳ.”

      “Tam nha đầu, vậy con xem kim châm này từ đâu mà ra?”

      “Muốn tìm ra nguồn gốc của kim châm này cũng lôi thôi lắm. Chỉ cần thu toàn bộ kim châm trong cung lại, bất kì ai cũng được dùng kim, nếu trong năm ai thừa nhận năm đó được dùng kim châm!”

      “Đây là vì sao?” Hoàng hậu nhịn được cười khẽ, “Chuyện này cùng với chuyện có cần kim may hay có quan hệ gì chứ? Thất vương phi còn lời nào để nên xằng nới bậy sao?”

      Gia Cát Linh quay lại mỉm cười cái, “Đương nhiên là có quan hệ, nếu trong lúc này mà dùng kim may giết tha. quá mười ngày khẳng định có người thừa nhận!” Nàng như vô tình liếc nhìn Ninh Hạ cái, vẫn thừa nhận sao?

      Ninh Hạ lườm nàng, thấy ánh mắt của nàng hướng về phía mình liền lập tức cúi đầu. Làm sao bây giờ? Còn có ba ngày nữa là ngày sinh thần của Dương đại ca, muốn tự tay thêu cho huynh ấy đôi giày mới, nếu có kim làm sao mà thêu? Còn bị giết tha nữa!

      Bà vờ vào trong phòng, hoảng hốt chạy ra, “Nương nương, xong xong, kim thêu của nô tỳ thấy! Thất vương phi, có phải người lấy kim thêu của nô tỳ hay ? Nô tỳ còn muốn may cho Tiểu hoàng tử vài bộ quần áo mà.”

      “A?” Hoàng hậu nhíu mày, liếc mắt nhìn Ninh Hạ cái, có phần hiểu tại sao, trong kế hoạch có đoạn này a, “Vậy ngươi xem thử những cái kim kia có phải của ngươi ? Có chắc là Thất vương phi mang ?”

      Ninh Hạ cầm lấy kim khâu, tỉ mỉ nhìn, “Nương nương, chính là của nô tỳ, nô tỳ cất giữ cẩn thận, xin nương nương thứ tội!”

      “Thôi, ai có thể nghĩ tới tâm tư Thất vương phi lại độc ác như vậy chứ, lại có thể dùng kim may để giết hại Tiểu hoàng tử.” Hoàng hậu đau lòng , “Thất vương phi, nhận tội !”

      Gia Cát Linh để ý tới bà mà là nhìn thẳng mấy ngón tay đăng băng vải của Ninh Hạ, “Ninh hạ , ngươi bị thương sao? Bị thương ở đâu vậy?”

      “Vương phi nương nương, nô tỳ cẩn thận cắt vào tay, Vương phi cần đem chuyện khác để đánh lạc hướng.” Bà là cung nữ đứng đầu bên cạnh Hoàng hậu, đối với Hoàng tử Vương phi mà cũng có chút lớn mật.

      “Có lẽ là có quan hệ?” Gia Cát Linh cười cười, “Phụ hoàng, nhi thần khẩn cầu lục soát phòng của Tiểu hoàng tử và Ninh Hạ , xem có vật gì mang theo vết máu hay .”

      lục soát!” Sở Kim Triêu ra lệnh.

      “Chờ chút,” Gia Cát Linh gọi lại người lục soát, “Dùng vải để lấy, nên dùng bằng tay.”

      Trong lòng Ninh Hạ lộp bộp cái, giương mắt nhìn Hoàng hậu chút. Hoàng hậu dùng ánh mắt hỏi dò mà nhìn bà. Bà kiên trì gật đầu, tinh thần Hoàng hậu ràng buông lỏng.

      Thời gian chưa đến nửa khắc Liên công công liền ra, tay ông cầm khối gỗ trình lên trước mặt Sở Kim Triêu, “Hoàng Thượng, người xem, phía này còn vết máu, còn có, phía có rất nhiều lỗ kim như là được để lại do gõ vào kim châm.”

      “Lục soát được từ đâu?”

      “Bẩm Hoàng Thượng, lục soát được từ trong phòng của Ninh Hạ.”

      “Xoảng!” Sở Kim Triêu ném khối gỗ tới bên chân của Ninh Hạ. mặt giăng đầy mây đen, khí thế khiến cho bà kinh sợ mà run cái.

      “Nha đầu này, sao lại đóng cửa lại cho tốt!” Hoàng hậu oán trách , “Bây giờ lại để cho người khác thừa dịp đổ oan, có nhảy vào trong nước cũng rửa sạch được!”

      Hoàng hậu vừa nhắc nhở, Ninh Hạ liền lập tức hiểu được, nước mắt lã chã nhìn Gia Cát Linh , “Thất vương phi, nô tỳ và người thù oán, tại sao người lại muốn hãm hại nô tỳ? Ngươi muốn nô tỳ chết chỉ cần câu là được, hà tất gì phải trăm phương ngàn kế như vậy. cái mạng của nô tỳ đáng phải liên lụy đến Tiểu hoàng tử.”

      “Được rồi!” Gia Cát Linh cười nhạt, “Nếu Ninh Hạ ngoan cố vậy bản Vương phi đành phải dùng cách khác! Hoàng hậu nương nương, xin người cho thần nữ mượn bột phấn lát!”

      “Thất vương phi, có phải ngươi điên rồi ?” Trong mắt Hoàng hậu là tia cười nhạo, “Lúc cho người trong cung dùng kim may, lúc hỏi Ninh Hạ làm sao mà bị thương, bây giờ lại hỏi mượn phấn của ta, có liên quan gì sao?”

      “Đương nhiên là có! Nương nương chớ vội, chỉ cần cho thần nữ mượn phấn là được!”

      lấy .” Hoàng hậu dựa sát thân thể vào ghế, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Gia Cát Linh , còn cố giãy dụa làm gì, phản kháng nổi đâu.

      Phấn được mang ra, Gia Cát Linh cẩn thận rắc bột phấn lên khối gỗ, lại thổi thổi, mọi người liền nhìn thấy ràng dấu vân tay xuất mặt khối gỗ.

      “Bây giờ chúng ta tới nhìn xem thử dấu vân tay này là của ai.”

      “Tam nha đầu, đây là có chuyện gì?” Sở Kim Triêu nghi ngờ hỏi.

      “Bẩm phụ hoàng, lúc người cầm qua vật gì đó ngón tay có mồ hôi để lại dấu vân tay ở vật đó, mà vân tay của mỗi người lại bao giờ giống ai.” có công nghệ cao, chỉ có thể dùng loại biện pháp này.

      “A? Thần kỳ như vậy? Cho trẫm xem!”

      Gia Cát Linh đưa khối gỗ kia cho Sở Kim Triêu. Sở Kim Triêu lập tức so sánh vân tay của mình chút, quả thực là giống nhau. Lại đưa tay Hoàng hậu ra nhìn, cũng giống.

      “Các ngươi cũng tới so sánh chút !” Sở Kim Triêu .

      Trước tiên Gia Cát Linh để Sở Kim Triêu xác nhận dấu vân tay của mình và dấu vân tay khối gỗ là hoàn toàn khác nhau, tất cả mọi người đều tới so sánh qua, chỉ còn lại mình Ninh Hạ.

      “Ninh Hạ, còn đứng ngay ra đó làm gì? Chì chờ mỗi ngươi nữa thôi!” Sở Kim Triêu thúc giục.

      “Vâng, Hoàng Thượng.” Ninh Hạ chậm rãi tới, toàn thân cứng ngắc, sau lưng lạnh toát.

      Hoàng hậu nhìn bà, thầm nghĩ tốt! Gia Cát Linh , đây là cí biển pháp quỷ cái gì, bản cung thực chưa bao giờ nghe thấy!

      Ninh Hạ thấp thỏm vươn tay, Sở Kim Triêu tự mình kiểm tra, sắc mặt ông càng ngày càng trầm, giống như mây đen kéo tới, “Ngươi còn cái gì để ?”

      “Hoàng Thượng, nô tỳ bị oan!” Ninh Hạ quỳ xuống khóc nức nở, “ đời có hàng nghìn hàng vạn người, chừng lại có những người có dấu vân tay giống nhau, với lại vân tay gì chứ, trước đây chưa từng nghe qua, chừng là Thất vương phi dùng thủ đoạn để che mắt người khác! Nô tỳ là bị oan!”

      “Ninh Hạ , chúng ta xem dấu vân tay mấy tấm ván gỗ giường !”

      đoàn người theo nàng vào, dùng phương pháp tương tự, tấm ván gỗ ra dấu vân tay, cùng với dấu vân tay khối gỗ là giống nhau như đúc.

      , phải nô tỳ, phải nô tỳ!” Ninh Hạ vừa vừa lui lại phía sau, “Nô tỳ làm, Hoàng hậu nương nương, người hãy làm chủ cho nô tỳ !”

      “Ninh Hạ , để bản Vương phi phân tích cho ngươi nghe chút nhé!” Gia Cát Linh chậm rãi , khóe miệng gợn lên nụ cười tươi, “Ngươi dùng khối gỗ để đóng kim may lên giường, vì để cho Tiểu hoàng tử bị thương nên cố ý trải nệm rất mỏng. Sau khi bản Vương phi ôm Tiểu hoàng tử ngươi liền rút mấy cái kim kia ra, sau đó giả vờ như là ta làm quên tay nải, thực tế là nhân cơ hội đó để mấy cái kim kia lên người ta. tay ngươi bị thương nhất định là do lúc dùng khối gỗ đóng kim vào tấm ván nên mới bị. Cho nên ở khối gỗ và tấm ván giường đều có vết máu.”

      “Vốn ngươi nhận mấy cái kim kia là của ngươi, nhưng ngươi nóng lòng muốn thêu cho tình lang đôi giày, cho nên lúc nghe ta ai thừa nhận là chủ nhân của mấy cái kim bất luận kẻ nào ở trong cung cũng được dùng châm ngươi liền nóng nảy. Ngươi muốn lấy lại mấy cây kim lại muốn mình liên quan gì đến chuyện Tiểu hoàng tử bị thương nên hiển nhiên là ngươi liền để kim lên người ta để hãm hại ta!”

      “Đúng là kế sách chê vào đâu được, chỉ tiếc lưới trời lồng lộng, ngươi còn có cái gì muốn ? Vân tay chính là chứng cớ quan trọng!”
      Chrisduyenktn1 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 315: Ăn miếng trả miếng

      “Nô tỳ…. Nô tỳ biết người cái gì! Hoàng hậu nương nương, người làm chứng cho nô tỳ , nô tỳ cái gì cũng làm!” Ninh Hạ la lớn.

      “Ninh Hạ, ngươi là quá to gan rồi!” Hoàng hậu nhanh chóng trở mặt, “Cũng dám coi bản cung ra gì mà hãm hại tiểu hoàng tử, xem ra thường ngày bản cung quản giáo ngươi nghiêm. Người đâu, lôi tiện tì này xuống, đánh năm mươi gậy!”

      “Nương nương, được! Nô tỳ biết sai rồi!” Ninh Hạ khóc hô, ba mươi gậy bà thể nào khong bong tróc da thịt được, “Nô tỳ biết sai rồi!”

      “Lôi xuống!” Hoàng hậu kiên nhẫn phất tay, nha đầu chết tiệt kia, là bản cung cứu ngươi mạng.

      “Phụ hoàng, Ninh Hạ mưu hại Hoàng tử, chỉ ba mươi gậy có phải là quá hay ?” Gia Cát Linh cũng muốn buông tha bà ta như vậy, “Tiểu hoàng tử như vậy, làn da mềm mỏng hẳn là rất đau.”

      “Tam nha đầu cảm thấy như thế nào?”

      “Cũng để cho bà ấy chịu khổ như tiểu hoàng tử, xem như đòi lại công bằng cho tiểu hoàng tử.”

      “Truyền ý chỉ của trẫm, trọng đánh Ninh Hạ năm mươi gậy, nhớ dùng kim châm vào mặt bà ta!”

      “A? Hoàng Thượng!” Ninh Hạ hét to tiếng, ngất .

      “Hoàng Thượng…” Hoàng hậu cũng chưa phát ra thanh ẩm của mình run rẩy, châm kim vào mặt, Ninh Hạ chết chắc rồi. Bà liếc mắt nhìn Gia Cát Linh cái, trong mắt có hàn ts, cũng có sợ hãi. Gia Cát Linh , làm sao ngươi biết? bản cung nghĩ là kế chê vào đâu được nhưng vẫn là bị ngươi tìm được sơ hở sao? Đáng giận! Ngươi, bản cung nhất định thể giữ lại!

      Khiến bà yên tâm chính là Ninh Hạ khai bà ra.

      “Hoàng Thượng, thần thiếp quản giáo nghiêm, xin Hoàng Thượng thứ tội!”

      “Hoàng hậu, trẫm từng qua nếu hoàng nhi có chuyện gì trẫm hỏi tội ngươi. Chuyện này ngươi cho trẫm lời giải thích ! Trẫm cũng tin là cung nữ như Ninh Hạ lại có gan mưu hại hoàng tử!”

      “Hoàng Thượng, người nghi ngờ thần thiếp?” Hoàng hậu cười chua xót, “Mấy chục năm làm phu thê đến cả chút tín nhiệm với thần thiếp Hoàng Thượng cũng có sao? Thần thiếp còn lời nào để , xin Hoàng Thượng trách phạt!”

      “Trẫm phạt ngươi tự xem xét lại bản thâ mình! Tam nha đầu, trẫm giao tiểu hoàng tử cho con, qua mấy ngày rồi mang cho Thần phi chăm sóc.”

      “Phụ hoàng….” Gia Cát Linh muốn từ chối. Mới hai ngày mà xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng muốn tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay này, Nếu để tiểu hoàng tử ở lại bên cạnh khiến cho người khác lại tìm thêm nhiều cách khác để hại nàng, đồng thời tiểu hoàng tử cũng gặp nguy hiểm, huống chi làm sao mà đối mặt với Sở Lăng Thiên.

      “Trẫm biết làm như vậy là ủy khuất con cùng Thiên nhi,” vẻ mặt Sở Kim Triêu xấu hổ, “Các con coi như là giúp trẫm, mặc kệ tiểu hoàng tử có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trẫm cũng trách con nửa lời.”

      Gia Cát Linh kinh ngạc. Thế này là khiến cho những kẻ muốn dùng tiểu hoàng tử để đả kích nàng hết hy vọng rồi. Mà ông còn thoải mái giao tiểu hoàng tử vào tay mình như vậy?

      “Tam nha đầu, ba ngày , Thần phi nhiều ngày thân thể khỏe, ba ngày sau hãy giao cho nàng.”

      “Nhi thần tuân mệnh. Nếu có chuyện gì khác nhi thần xin cáo lui trước.”

      ,” Nhìn cung nữ bên, “Thu dọn quần áo tiểu hoàng tử chút, đưa đến Thất vương phủ.”

      “Vâng, Hoàng Thượng.”

      “Hoàng Thượng…” Hoàng hậu giữ chặt long bào của Sở Kim Triêu, “Hoàng Thượng chút nào tin tưởng thần thiếp sao? Cho dù chuyện này cùng thần thiếp thực có quan hệ gì?”

      Sở Kim Triêu chậm rãi nhắm mắt lại, đợi mọi người trong điện lui ra mới bỗng dưng mở mắt, “Hoàng hậu, hôm nay trẫm cũng với ngươi. Trẫm chưa từng nghĩ tới chuyện lật đổ ngôi Thái tử, Dực nhi là người mà ta kiên quyết chọn. Nhưng mà ngươi làm những chuyện gì? Trẫm còn hy vọng ngươi có thể làm tốt vị trí Thái hậu? Ngươi như vậy mang đến ảnh hưởng gì cho Dực nhi? Dực nhi cho dù có lên ngôi vị hoàng đế còn phải dựa vào giúp đỡ của các huynh đệ. Cứ diệt trừ từng đứa chúng nó như vậy đối với ngươi có cái gì tốt?”

      “Sau này nếu Thái tử có thời điểm tứ cố vô thân, có huynh đệ cứu nó, bởi vì bọn chúng chết hết. Có mẫu thân như ngươi, trẫm thể hoài nghi Dực nhi có chịu chút ảnh hưởng nào của ngươi hay . Ngươi tự ngẫm nghi cho tốt !”

      “Hoàng Thượng….” Hoàng hậu ngồi ngơ ngác, Hoàng Thượng rồi, bọn họ biết. Chẳng lẽ những việc mình làm đều khiến mọi chuyện trở nên phức tạp? Lời hôm nay của Hoàng Thượng là có ý gì? hề tín nhiệm Dực nhi sao? Người phải lật đổ? Nếu vậy Sở Lăng Thiên là người có cơ hội nhiều nhất! Nhất định thể để cho bọn họ sống sót, chỉ có những vương gia khác còn mới ảnh hưởng đến Dực nhi.

      Gia Cát Linh ôm đứa ra khỏi cung, ở cửa cung thấy Sở Lăng Hiên, nàng dùng tiểu hoàng tử ngăn trở tầm mắt, về phái trước.

      Sở Lăng Thiên nhanh vài bước ngăn ở trước mặt nàng, “Linh nhi, nàng đúng là người vô tình, trước đó lâu bản vương còn ở chung phòng với nàng, nàng còn nằm trong ngực ta, nhanh như vậy quên rồi sao? Bản vương vẫn còn cón thể tưởng tượng ra cảnh đó!”

      “Sở Lăng Hiên, tránh ra!”

      “A, đây phải là tiểu hoàng tử sao? Linh nhi thích đứa như vậy mà Sở Lăng Thiên thể cho nàng bản vương có thể cho nàng. bằng nàng cùng bản vương vài ngày nhất định mang thai con của bản vương.”

      “Sở Lăng HIên,” Gia Cát Linh ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn , “Có phải người của Thánh điện là do ngươi tìm?”

      “Linh nhi cái gì bản vương hiểu? Thánh điện làm sao vậy?”

      Lăng Vân Hải tới phục mệnh là Sở Lăng Hiên biết xảy ra chuyện, nghĩ tới Gia Cát Linh lại hỏi vấn đề này.

      “Ngươi cần biết, chỉ cần biết Lăng Vân điện chủ kia còn tồn tại nữa là được rồi. Lần sau cũng đừng nên lợi dụng thủ đoạn ti tiện lúc người ta gặp khó khăn như vậy nữa, ta càng thêm khinh thường ngươi mà thôi!”

      “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?” Sở Lăng Hiên tức giận thôi, nắm tay nàng càng chặt hơn, “Nếu như ta lợi dụng lúc Thất vương phi gặp khó khăn lúc cùng nàng ở dưới địa cung ta muốn nàng rồi, dù sao cũng mang lưng tội danh này rồi mà.”

      “Sở Lăng Hiên, ngươi có thể vô sỉ hơn nữa ?”

      “Đương nhiên có thể!” Sở Lăng Hiên bắt lấy cằm của nàng, nâng lên chuẩn bị hôn.

      Gia Cát Linh quay mạnh đầu , thoát khỏi dây dưa của , hàm dưới truyền đến tia đau đớn, có chất lỏng ấm áp chảy ra.

      “Xin lỗi, ta…

      Sở Lăng Hiên nhìn thấy nàng bị móng tay của mình làm bị thương, đáy mắt lên tia đau lòng, “Đau ? Ta cố ý.”

      “Cách xa ta chút!” Gia Cát Linh xoay người rời , vài bước lại dừng lại, “Sở Lăng Hiên, thù lần này của Sở Lăng Thiên ta nhớ , đến lúc ta nhất định trả lại.”

      “Ngươi quan tâm đến như vậy sao? Vì muốn đối địch với bản vương?”

      Gia Cát Linh cười lạnh, “Ngươi và ta vốn ta kẻ địch.”

      “Gia Cát Linh , ngươi là nữ nhân tim phổi. Bản vương nên sớm lấy mạng của ngươi mới phải!”

      “A, mạng của ta ngươi lấy lần rồi.”

      Ôm đứa xoay người , muốn lại cùng dây dưa thêm nữa. Sở Lăng Hiên, vận mệnh của ta và ngươi định từ kiếp trước rồi.

      Tiểu hoàng tử vươn tay bé chạm đến chỗ nàng bị thương. Vòng tay nàng ôm nó chặt, bước lên kiệu.

      Trở lại Thất vương phủ. Nàng lập tức vào phòng ngủ, giường trống trơn, gia Cát Linh ra nhìn thấy Kinh Phong qua liền chặn lại: “Vương gia đâu?”

      “Tiểu thư, gia ở trong thư phòng.”

      Gia Cát Linh nhíu mày, đến thư phòng.

      Thấy sắc mặt y có chút tái nhợt trong lòng trở nên khẩn trương: “Thân thể vẫn chưa tốt đứng dậy làm cái gì?”

      Giương mắt nhìn đứa trong ngực nàng, Sở Lăng Thiên buông cuốn sách tay, “Sao lại mang nó về đây?”

      “Còn để ở lại Dịch Khôn cung sớm muộn nó cũng mất mạng.” Lúc này tiểu hoàng tử ngủ, nàng nàng đặt nó trường kỷ.

      “Nàng bị sao vậy?” vừa rồi bị tiểu hoàng tử che mất nên Sở Lăng Thiên phát được gì, lúc này mới nhìn thấy dưới cằm nàng có vết thương, đó còn có vết máu, “Đưa ta xem.”

      sao đâu.” Gia Cát Linh đẩy tay y ra, chỉ chỉ tiểu hoàng tử, “Bị tiểu tử kia cào.”

      có sức lực lớn như vậy?” Sở Lăng Thiên tin, “Có phải là Hoàng hậu làm hay ?”

      “Là Sở Lăng Hiên….” Nàng biết thể gạt được y.

      “Kinh Phong! Vào đây!” còn chưa xong bị y cắt ngang.

      “Gia! Có gì phân phó?” Kinh Phogn tiến vào, nhìn thấy vết thương mặt Gia Cát Linh liền ngẩn người, chẳng lẽ là gia?

      “Sở Lăng Hiên làm nữ nhân của bản vương bị thương, nhanh cho trả giá chút!”

      “Chàng muốn làm gì?” Gia Cát Linh kéo kéo ống tay áo của y, “Chẳng qua chỉ là vết thương , đáng phải náo động như vậy.”

      “Nàng lo cho ?”

      Gia Cát Linh cau mày lại, đúng là thể lý, ghê tởm hơn chính là còn nàng như vậy nữa. Nàng giận dỗi đứng sang bên, thở phì phì lời nào.

      “Lại đây.” Giọng điệu Sở Lăng Thiên đột nhiên trở nên dịu dàng, kéo nàng vào trong lồng ngực, đau lòng vuốt vẻ vết thương của nàng, lấy ra lọ kim sang thượng hạng, cẩn thận bôi lên vết thương cho nàng.

      Dần dần, tay y thành càng ngày càng xuống.

      “Ta bị thương ở đó!” Gia Cát Linh nhìn bàn tay ở trước ngực mình, tức giận .

      “Đại phi , xoa ở đây có tác dụng làm miệng vết thương nhanh khôi phục lại. Thử xem có phải vừa rồi đau nữa?”

      “Đại phu kia tên gọi nhất định là Sở Lăng Thiên.”

      Tà mị cười, hôn chụt cái lên môi nàng, lại càng thành hơn. uyên qua mái tóc đen của nàng, nhìn thấy ở trường kỷ có cặp mắt đng nhìn thẳng vào y khiến y nhất thời mất hứng thú.

      “Linh nhi, mang nó đến Ngâm Hương Các được ?”

      Gia Cát Linh quay đầu lại, thấy tiểu hoàng tử tỉnh lại, nhanh chóng đẩy Sở Lăng Thiên ra ôm lấy tiểu hoàng tử, “Nguyệt Lan cùng Tiểu điệp sao chăm sóc được đứa , ba ngày sau là mang nó cho Thần phi rồi.”

      “Trong ba ngày tiểu gia hỏa này mỗi giờ mỗi khắc ở người nàng! Nàng xem, nàng xem ăn đậu hũ của nàng….”

      Gia Cát Linh nghe thấy mùi vị dấm chua nồng nặc, trừng mắt liếc Sở Lăng Thiên cái, “Nó là đệ đệ của chàng!”

      “Nàng là tẩu tử của nó! Tẩu tử thể thân mật cùng đệ đệ như vậy. ” Sở Lăng Thiên có ý đồ kéo Gia Cát Linh xuống, lại vô ích.

      Tiểu hoàng tử giống như cái nâm sinh trưởng người Gia Cát Linh .

      “Xú tiểu tử, chờ ngươi cưới vợ, ta….”

      “Chàng thế nào….”

      “Ta đói bụng.”

      “…….”

      Dùng xong bữa trưa,mấy phó tướng đến phủ tìm Sở Lăng Thiên bàn chuyện, Gia Cát Linh liền ôm tiểu hoàng tử đến Ngâm Hương Các cùng Nguyệt Lan, Tiểu Điệp chơi nửa ngày. Đến lúc mấy phó tướng kia trời tối.

      Dùng xong bữa tối, ánh mắt Sở Lăng Thiên mực quét tới quét lui người tiểu hoàng tử, mấy lần muốn mở miệng lại nhịn xuống. Cuối cùng, vẫn thể nhịn được đành u oán , “Nương tử, sao nó còn chưa ngủ?”

      “Hư, ngủ bây giờ.”

      Tiểu hoàng tử ngáp cía, là chuẩn bị ngủ.

      “Nương tử, để nó ngủ cùng Kinh Phong nhé?”

      “. . . . . . được.”

      “Nó ngủ cùng với chúng ta?”

      “Đương nhiên.”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :