1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 306: Tiến cung

      Sở Lăng Thiên ủy khuất nhìn Gia Cát Linh : “Linh nhi, đau.”

      Bất đắc dĩ, thể làm gì hơn là từng chút từng chút xoa cho y, nhìn thấy nụ cười như ý của y, nàng cũng nhịn được mà cười theo. Nam nhân này tính tính trẻ con, nếu như có thể dắt tay nhau hết đời này tốt.

      Nguyệt Lan đứng bên cạnh nhìn trong lòng vui vẻ thôi. Tiểu thư cùng Vương gia hòa hảo là chuyện mà bọn họ hi vọng được nhìn thấy nhất. Hầu hạ y xong, Gia Cát Linh mới chiếu cố cho mình. Nhìn bộ dáng nàng ăn từng thìa cháo, y cảm thấy đây đúng là cảnh ấm áp nhất. Nguyệt Lan thu dọn xong chén đũa liền lưu lại gian cho bọn họ.

      “Ngủ .”

      “Linh nhi, người nhơm nhớp thế này ngủ được, ta muốn lau người.” Vừa vặn trưng ra bộ dáng ủy khuất.

      “Ta gọi Kinh Phong tới.”

      “Sở Lăng Thiên giận dỗi xoay người, dẩu môi xùy tiếng, “Ta đây lau, nhơm nhớp chết ta cũng được.”

      “Sở Lăng Thiên, rốt cuộc là chàng muốn thế nào!”

      “Ta muốn lau người…” Dáng vẻ ủy khuất, phảng phất như là tiểu tức phụ bị ngược đãi.

      Gia Cát Linh siết chặt quả đấm, hận thể xông lên đá cái vào người nằm giường, tại sao đời lại có loại nghiệt này! Bước chân nàng nặng nề bước ra ngoài, lúc sau bưng chậu nước tiến đến, để dưới đất cái nghe “xoạch”, dùng sức mạnh quá đến mức nước trong chậu bị vẩy ra ngoài ít.

      “Linh nhi là hung dữ.”

      “Gia Cát Linh vắt khô khăn, đứng ở bên giường, “Cởi quần áo!”

      Sở Lăng Thiên như là nghe được tiếng kèn phát lệnh chiến đấu, trong khoảnh khắc tự mình cởi sạch quần áo người. Cánh tay vừa mới rồi còn kêu đau, lúc này lại nhanh chóng hoạt động.

      bụng tức giận nhưng tay hạ xuống lại rất nhàng. Sắc mặt của Gia Cát Linh khôi phục lại bình thường, từng chút xoa lên thân thể y, giống như lau chùi cho vật gì đó vô tri vô giác, ánh mắt hề dừng lại ở vị trí nào đó của y. Cảnh tượng như vậy nhìn giống như là hộ lý làm việc, hề quen biết bệnh nhân vậy.

      Cảm giác được biến hóa của nàng, y đè tay của nàng lại, giọng , “Có thể, cảm ơn nàng.”

      Trong lòng nàng khó chịu, khổ sở cuộn trào mãnh liệt. Hóa ra hai chữ cảm ơn lại thực đả thương người như vậy. Khổ sở tràn vào tận trong dạ dày đến mức khiến nàng muốn nôn ra trận. Xoay người lại cho y cái mỉm cười, “ cần cảm ơn.”

      Cúi người đắp kín chăn cho y, muốn đứng lên lại bị y bắt lại. “Linh nhi, nếu nguyên nhân nàng chăm sóc cho ta là vì ta vì nàng nên mới bị thương nàng cần phải miễn cưỡng bản thân mình. A hoàn và hạ nhân trong phủ chăm sóc tốt cho ta.”

      Nàng quan tâm y, vết thương lại lần nữa đâm sâu vào trong lòng. rời mà lại càng đến gần y, lại càng đau đớn hơn.

      “Nàng đâu vậy?” Thấy nàng chuẩn bị xoay người rời , y che ngực ngồi xuống.

      “Đến Ngâm Hương Các.”

      được ! Đây là phòng ngủ của chúng ta, bây giờ chúng ta vẫn là phu thê, tới đây ngủ.”

      Thuận tay ôm lấy eo nàng kéo nàng từ dưới đất lên giường. Cái ôm quen thuộc, hơi thở quen thuộc, hai người ôm nhau ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau rời giường, Gia Cát Linh mới bước ra khỏi phòng Kinh Phong liền vội vội vàng vàng tới bẩm báo, “Tiểu thư, người ngày hôm qua mang về chết.”

      chết?” Gia Cát Linh ngẩn người, “Chuyện gì xảy ra?”

      “Nửa đêm ra ngoài uống rượu, sau đó lại tìm kỹ nữ rồi bất ngờ chết.” Kinh Phong cúi thấp đầu. Sở Lăng Thiên giao cho phải trông giữ người, bây giờ người lại chết, “Là thuộc hạ sơ sẩy, ngày hôm qua lúc bôi thuốc cho điện hạ chạy ra ngoài.”

      Gia Cát Linh trầm mặc, “ sao, chẳng qua chỉ là người quan trọng, chứng cứ về Chu quý phi có thể tìm được rất nhiều.”

      “Tiểu thư, xin lỗi.”

      “Được rồi, ta vẫn có thể lật mặt được Chu quý phi.” Trong nháy mắt đó nàng có biện pháp khác.

      “Tiểu thư, mặc kệ là có chuyện gì, hãy đợi thương thế của gia khỏi hẳn , có được ?”

      “Ta có chừng mực.”

      Những ngày còn lại, Sở Lăng Thiên ở Vương phủ lẳng lặng dưỡng thương, nàng mực ở bên cạnh dốc lòng chăm sóc. Sở Lăng Thiên vốn thể chất tốt, hơn nữa lại dùng thuốc thượng đẳng nên chỉ mới dưỡng thương vài ngày tốt hơn phân nửa. Chỉ là công phu vẫn chưa khôi phục lại, so với trước kia chỉ mới được hai, ba phần.

      Trong thư phòng chỉ có y và Phá Trận.

      “Tra được chưa? Nữ nhân kia là ai?”

      “Là người tên là Phù Dung, thuộc hạ hỏi Tần phó tướng, lúc tới tìm nàng nàng từ trong phòng của người ra.”

      “Phù Dung?” Sở Lăng Thiên suy nghĩ chút, mơ hồ có chút ấn tượng, “Lai lịch của ả điều tra ra chưa?”

      điều tra ra, Phù Dung vốn là thị nữ của Thần phi nương nương, lúc Thần phi nương nương đến Thiên Thai Tự cầu phúc cho Thái hậu làm mật thám.”

      “Hóa ra là ả?” Khóe miệng Sở Lăng Thiên nhếch lên, mặt lên tia cười nhạt. Chu Tuyết Tranh, ngươi chưa hoàn toàn từ bỏ ý định sao? “Sau khi ngươi tiến vào ta có bộ dáng thế nào?”

      “Thuộc hạ thấy nửa người của Điện hạ mặc quần áo, nửa người dưới vẫn còn nguyên quần, nằm hôn mê bất tỉnh. Thuộc hạ hỏi Tần phó tướng, từ lúc thấy ả là chừng khoảng nửa khắc, thời gian ngắn như vậy cũng có khả năng xảy ra chuyện gì.” Sức chiến đấu ở giường của chủ tử rất ràng.

      “Vậy là tốt rồi!” Sở Lăng Thiên rốt cục yên tâm, bản thân mình làm chuyện có lỗi với Linh nhi.

      “Điện hạ, có nên cho tiểu thư biết hay ?”

      cần, cứ để cho nàng tự mình phát ra, nếu nàng lại nghĩ là ta lừa gạt nàng làm sao?”

      “Nhưng mà cứ để tiểu thư hiểu lầm người như vậy sao?”

      sao.”

      Người đứng bên ngoài thư phòng cả người cứng lại, trong lúc vô tình nghe được cuộc chuyện này đem mọi khúc mắc trong nhiều ngày của nàng hoàn toàn mở ra. Nàng thực là hiểu lầm y, mà y lại vẫn tình nguyện để nàng hiểu lầm cũng dám mạo hiểm chân tướng cho nàng, chính là lo lắng nàng cho là y lừa gạt nàng. Nơi nào đó trong lồng ngực rất đau, đau đớn giống với trước đó, vì y mà đau. Tự xưng mình là thông minh, thực ra đời này, nữ nhân ngu ngốc nhất chính là nàng.

      Nàng vào mà nhàng rời , nàng thành toàn cho thương của y.

      “Nương nương, Hoàng Thượng truyền người và Điện hạ vào cung.” Nàng chuẩn bị tới phòng ăn để dùng bữa trưa bị Ưng tổng quản ngăn lại, thở hồng hộc .

      “Ta biết rồi.”

      Cuối cùng cũng tới, ngày nàng chờ, cũng chờ lâu rồi. Chu Tuyết Viện, đại nạn của ngươi tới rồi! Gia Cát Linh quay trở lại thư phòng, gõ cửa cái, sau khi nghe tiếng trả lời mới vào trong.

      “Chuyện gì?” Sở Lăng Thiên ngẩng đầu.

      “Phụ hoàng triệu chúng ta vào cung, thân thể của người tốt, ta tới xin với phụ hoàng.”

      cần, ta cùng nàng.”

      Sở Lăng Thiên biết, trong cung có vô số cái miệng khát máu chờ để hút máu của nàng, ăn thịt nàng, y sao có thể yên tâm để nàng mình chứ.

      “Thương thế của người?”

      Chỉ là ba chữ, nhìn thấy được từ trong mắt đến tận đáy lòng nàng đều là lo lắng, Sở Lăng Thiên cười ấm áp, “ có gì đáng ngại, thân thể vi phu rất khỏe mạnh, tại khôi phục tám phần mười rồi. Phá Trận, mang quần áo của Vương phi tới.”

      “Vâng, Điện hạ.”

      Khéo léo mang quần áo lên người nàng, ngón tay lật qua lật về thắt dây lưng thành hình con bướm xinh đẹp, bàn tay nắm lấy hông nàng, “ thôi.”

      Cái loại cảm giác này trong nháy mắt lại trở về, Gia Cát Linh luôn luôn dám làm dám chịu, dám dám hận. Bàn tay nàng lật lại đặt vào vòng eo của y, y nhăn mày, nàng lại chủ động dắt y, mỉm cười trêu chọc y, “ thôi.”

      Sở Lăng Thiên cảm giác được tình cảm ấm áp từ lòng bàn tay của nàng, lạnh băng như mấy ngày nay, nàng tin tưởng y.

      Đến cửa cung, nhìn thấy nhiều dân chúng tụ tập ở đó, biết chuyện gì mà nhao nhao ồn ào, Sở Lăng Thiên kéo nàng qua, những chuyện khác dời chú ý của nàng.

      Bên trong ngự thư phòng, Hoàng Thượng, Hoàng hậu, Thái tử, Chu quý phi, Thần phi, Sở Lăng Hiên ngồi vào chỗ của mình từ lâu, dường như giăng cái lưới lớn chờ con cá mắc vào.

      Hai tay Sở Kim Triêu khoát lên Long ỷ, nhắm mắt dưỡng thần. Tam nha đầu, tại sao lại là con? Con cũng biết tấm lòng của trẫm đối với Tĩnh phi, nàng là nữ tử khiến ta vui nhất trong đời này.

      Ba người Hoàng hậu, Chu quý phi, Thần phi ướng trà, chờ trò hay mở màn.

      Tay phải Sở Lăng Dực chống ở trán, cúi đầu trầm tư.

      Sở Lăng Hiên lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt khép hờ, tay chống lên cằm. Gia Cát Linh, nàng tận mắt nhìn thấy Sở Lăng Thiên phản bội trong lòng như thế nào? Nàng vẫn mực theo ?

      “Thất điện hạ, Thất vương phi tới!”

      Người chờ đợi hồi lâu cuối cùng cũng lên sân khấu, cùng với tiếng hô của Liên công công, tinh thần của tất cả mọi người đều trở nên tỉnh táo, ngồi thẳng người dậy, chờ nhân vật chính lên sân khấu.chỉ có sắc mặt Sở Kim Triêu là rầu rĩ, dường như vẫn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng. Mỗi người đều tưởng tượng đến bộ dáng của hai người kia tiều tụy đến mức nào, sống bằng chết đến mức nào, thương tổn nhau ra làm sao.

      Lúc Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên nắm tay nhau, mỉm cười xuất , những người ngồi đều hai mắt nhìn nhau. Đây là xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện lớn như vậy, mỗi việc đều đủ để khiến tình cảm của bọn tan vỡ, sao bọn họ vẫn có thể hòa hợp chỗ?

      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.”

      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, Hoàng hậu nương nương.”

      “Đứng lên .” Sở Kim Triêu biểu giận dữ , “Ban thưởng ngồi.”

      “Tạ ơn phụ hoàng.”

      Hoàng hậu cười cười, Gia Cát Linh biết bà muốn , nụ cười kia vô cùng độc địa.

      “Hoàng Thượng, người xem, thần thiếp đúng chứ? Thiên nhi và Thất vương phi là tâm thương nhau, tuyệt đối bởi vì Thất vương phi hủy hoại di thể Tĩnh phi muội muội, rồi lại ở cùng với Hiên nhi ở chỗ mà bị ảnh hưởng. Thấy bọn chúng hòa hợp như vậy người yên tâm rồi chứ.”

      Đúng là con dao giấu trong lời .

      “Lời này của tỷ tỷ muội đồng ý lắm.” Chu quý phi buông tách trà xuống, “Trogn trăm điều chữ hiếu lấy làm đầu, nếu phải vì sinh Thất điện hạ cùng Cửu điện hạ thân thể Tĩnh phi tỷ tỷ cũng đến mức kém như vậy, tuổi còn trẻ phải ra , đây chính là điều nhức nhối trong lòng Hoàng Thượng. Nàng ta hủy hoại di thể của Tĩnh phi, Thất, Thất điện hạ những trách nàng mà còn làm như có chuyện gì xảy ra, Tĩnh phi tỷ tỷ ở trời có linh thiêng nhất định tức giận đến thể đầu thai kiếp sau mất.”

      “Muội muội được bậy!” Hoàng hậu giận dữ liếc mắt nhìn Chu quý phi cái, hai người bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, nhuần nhuyễn, “Thiên nhi là tâm thương Thất vương phi, nếu vì sao lại thèm để ý đến chuyện giữa nàng ta và Hiên nhi chứ?”

      Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên cũng chưa lời nào, bình tĩnh chờ bọn họ xong.

      “Hoàng Thượng, người phải lấy lại công đạo cho Tĩnh phi tỷ tỷ, tỷ ấy thực đáng thương.” Trong mắt Chu quý phi ầng ậng nước mắt, “Sinh ra đứa con như vậy, lại lấy về thê tử như vậy, nếu Tĩnh phi tỷ tỷ còn sống nhất định cũng bị tức chết rồi.”

      Sở Kim Triêu trừng mắt liếc nhìn Hoàng hậu cùng Chu quý phi, “Chuyện này trẫm xử lý, các ngươi câm miệng hết cho trẫm.”

      Chu Tuyết Tranh như có chuyện gì xảy ra mà uống trà, lúc này lời nào mới là hành động thông minh nhất. Phù Dung ràng cho nàng biết kế hoạch thực được, vì sao nhìn qua lại thấy bọn họ dường như hề có khoảng cách nào cả? Chẳng lẽ là giả bộ? Nhưng mà sao cả, ngày hôm nay nàng cũng chuẩn bị món lễ vật phải đưa cho họ.
      Chris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 307: Lấy cái chết để can gián

      Giọng Sở Kim Triêu nặng nề, dường như rất vui lòng mà ra, “Tam nha đầu, Tĩnh phi là nữ nhân trẫm nhất, cũng là mẫu thân thân sinh của lão Thất, trẫm tin tưởng con cố ý làm vậy. Nhưng chuyện này quả có liên quan đến con, con giải thích như thế nào? Băng đá thể nào tự bốc cháy, trừ phi là có người ở đó động tay.”

      “Con phụ trách tốt gây ra đại họa, nếu trẫm trừng phạt con đối với Tĩnh phi quá công bằng.”

      Gia Cát Linh ngẩng đầu, nhíu mày, “Phụ hoàng, nhi thần cũng tự phát ra có chỗ ổn, còn vì vậy mà bị thương, nhi thần cũng là người bị hại, nhưng bảo vệ tốt được di thể của mẫu phi, nhi thần nguyện ý giải thích với mẫu phi.”

      Chu quý phi cười lạnh tiếng, nhìn Gia Cát Linh nghiền ngẫm, “Ý của Thất vương phi là xin lỗi tỷ tỷ còn đối với Hoàng Thượng cùng Thất điện hạ đều có gì áy náy trong lòng sao? Hoàng Thượng, nữ nhân này quả đúng là quá lớn, trừng phạt nàng ta khó mà phục lòng dân chúng.”

      “Đúng, Hoàng Thượng, người biết tại dân chúng bàn luận rất là khó nghe.” Hoàng hậu tiếp, “Tĩnh phi muội muội tâm địa thiện lương, thường xuyên bố thí người nghèo, đến chùa cầu phúc, dân chúng đều nhớ đến ân tình của muội ấy. Nghe di thể của muội ấy bị tổn hại nên dân chúng đều đến cửa cung để đưa ra dách, cầu xin cho Tĩnh quý phi công đạo, Hoàng Thượng, nghe tiếng lòng của dân chúng chút .”

      “Hoàng hậu, trẫm tin tưởng Tam nha đầu phải cố ý, chỉ là vô tình nhưng quả là có sai. Trẫm phạt con ở từ đường tụng kinh cho Tĩnh phi tháng.”

      “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, tốt!” tiểu công công ở bên ngoài xông vào thông báo, “Nhóm dân chúng ở ngoài cửa cung lấy cái chết để can gián, cầu nghiêm trị Thất vương phi. …. nếu nghiêm trị bọn họ chết ở bên ngoài. Có lão bà đập đầu vào tường thành, chết rồi.”

      Sắc mặt Gia Cát Linh thay đổi, Chu Tuyết Viện, ngươi giỏi, lại có thể kích động dân chúng để tạo áp lực cho Hoàng Thượng, ghê tởm hơn chính là mê hoặc dân chúng lấy mạng của họ để áp chế, có người thậm chí mất cả tính mạng. Chu Tuyết viện biết Hoàng Thượng để ý nhất chính là cái gì. Sở Lăng Thiên nắm tay nàng, nắm chặt, truyền sức mạnh cho nàng.

      Thân thể Sở Kim Triêu run rẩy, ông nổi danh là vị hoàng đế nhân từ, đều coi dân chúng là lớn nhất.

      “Phụ hoàng,” Gia Cát Linh đứng lên, nàng vốn định chờ chút nhưng tại thể đợi thêm nữa, “Nhi thần khẩn cầu người mời dân chúng vào cung, nhi thần muốn trực tiếp giải thích với bọn họ.”

      “Tam nha đầu, con muốn làm gì?” Sở Kim Triêu nghi hoặc nhìn nàng.

      “Phụ hoàng, nếu nhi thần khiến cho dân chúng phẫn nộ nhi thần hóa giải. Cầu xin phụ hoàng cho phép.”

      “Được, trẫm cho phép. Mau mời nhóm dân chúng tiến vào.”

      “Vâng, Hoàng Thượng.” Liên công công đáp lại, lập tức chạy về phía cửa cung.

      Chu quý phi cười càng sâu, kêu dân chúng tiến vào, Gia Cát Linh , ngươi chết có chỗ chôn thân. Những người bà tìm đều là những người luôn trung thành với Tĩnh phi, vì bà ta mà có thể cần đến cả tính mạng. Nghĩ đến tình huống sắp xảy ra bà liền thể chờ được mà muốn ăn mừng. Gia Cát Linh , ý dân khó cãi, để dân chúng tiến vào là ngươi tự tìm lấy đường chết.

      “Linh nhi.” Đến phiên Sở Lăng Thiên lo lắng.

      “Yên tâm, ta có cách.” Gậy ông đập lưng ông, chiêu này nàng dùng cũng ít.

      Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của nàng y lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp nàng đó là trong tiệc rượu của phủ Thừa tướng. Cười cười rồi vuốt ve bàn tay mềm mại của nàng trong lòng.

      Trong lòng Hoàng hậu có dự cảm tốt, mỗi lần loại vẻ mặt này của Gia Cát Linh xuất làm cho người khác thể đoán trước được chuyện xảy ra tiếp theo.

      Nửa khắc sau, Liên công công dẫn nhóm dân chúng khoảng hơn trăm người vào ngự thư phòng, Sở Kim Triêu mang mọi người tới nơi ngồi xuống để chuẩn bị xét hỏi.

      Nhìn thấy Sở Kim Triêu, dân chúng liền đòng loạt quỳ xuống, “Cầu xin Hoàng Thượng chủ trì công đạo cho Tĩnh phi nương nương, nghiêm trị Thất vương phi! Lấy mạng Thất vương phi đền tội.” Thanh của dân chúng vang vọng trong hoàng cung. Bọn họ nhìn thấy Gia Cát Linh , trong ánh mắt liền tràn ngập căm hờn cùng thù hận.

      “To gan!” Hoàng hậu quát lớn, lạnh lùng nhìn những người quỳ mặt đất, “Thất vương phi là người mà Thất điện hạ rất thương, há lại để cho các ngươi lên án! Các ngươi, ai dám câu có lợi cho Thất vương phi cẩn thận cái đầu!” xong, chỗ sâu nhất trong ánh mắt của Hoàng hậu lên nét cười hiểm. Bà càng bảo vệ Gia Cát Linh càng kích động đến phẫn nộ của dân chúng.

      “Nương nương, nữ nhân này hại Tĩnh phi nương nương mà người còn bảo vệ nàng ta, chúng thảo dân có quyền thế thể lấy lại công đạo cho Tĩnh phi nương nương, chỉ có thể lấy cái chết để can gián cầu xin Hoàng Thượng thuận theo ý dân.” xong lão bá này lấy từ trong ngực ra lọ độc dược, chuaanrn bị há miệng liền bị Sở Lăng Thiên nhanh tay lẹ mắt cướp được.

      Chu quý phi cẩm phục hoa lệ đứng lên, “Câm miệng hết cho bản cung! Nàng là Thất vương phi cao cao tại thượng, Thất điện hạ thương hết sao lại vì cái chết của Tĩnh phi mà trừng phạt nàng chứ! Hôm nay, cho dù toàn bộ các ngươi đều chết ở đây Hoàng Thượng cũng trừng phạt nàng!”

      “Trời xanh có mắt, đây là thói đời gì!” Dân chúng lập tức khóc rống lên, lời của Chu quý phi thể nghi ngờ là khiến cho lửa giận của bọn họ bùng phát mạnh hơn, “ nghiệt lộng quyền, muốn hủy diệt nước Lăng Nguyệt! nghiệt mê hoặc muôn dân, mê hoặc tâm của Thất điện hah, hãy để cho chúng thảo dân lấy máu tươi đến rửa sạch hai mắt của các người !”

      “Để chúng thảo dân lấy máu tươi rửa sạch hai mắt.” Thanh vang cọng càng lớn, mỗi người đều lấy ra lọ độc dược, lấy cái chết để bức ép.

      “Hoàng Thượng, cần để ý đến bọn họ!” Hoàng hậu cầm lấy cánh tay Sở Kim Triêu.

      “Tam nha đầu….” Sở Kim Triêu vô cùng khó xử, lại nhìn nhóm dân chúng bất cứ lúc nào cũng có thể uống độc dược, mạng cùng với trăm mạng, bên nào quan trọng hơn, ông phải làm hoàng đế tốt, “Trẫm xin lỗi con!” Đây là lần thứ mấy ông những lời này với nàng?

      “Phụ hoàng, để nhi thần .” mặt Gia Cát Linh chút bối rối, nàng trấn định mà đến trước mặt dân chính, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười khiến cho người khác cảm thấy như trận gió xuân thổi qua.

      Những người mặt đất ngẩng đầu nhìn nàng, nụ cười của nàng khiến bọn họ cảm thấy đau mắt,

      “Hừ! Hồ ly tinh! Hồng nhan gây tai họa!”

      “Các vị phụ lão hương thân, hôm nay mục đích của bản vương phi cũng giống các vị, đó là lấy lại công đạo cho Tĩnh phi nương nương! Tĩnh phi nương nương là mẫu thân của phu quân ta, cũng là mẫu phi của ta.”

      Trong lòng Sở Lăng Thiên nóng lên, bản vương phi, phu quân, mẫu phi, mỗi từ đều khuấy động lòng y. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, vì sao đột nhiên lại thay đổi, y có chút thu sủng nhược kinh.

      “Hừ, hồ ly tinh, cần ở chỗ này chuyện mê hoặc chúng ta. Nhanh đền tội !” Có người phẫn nộ .

      “Câm miệng!” Chu quý phi quát lớn, “Nàng đường đường là Thất vương phi, chuyện làm sai cũng đến lượt các ngươi đến trừng phạt!”

      Gia Cát Linh nhìn bà cái, đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

      “Các vị, bản vương phi hôm nay cho mọi người đáp án vừa lòng, đó là thực về cái chết của mẫu phi ta!”

      Trong đầu Chu quý phi nổ ầm tiếng, trong chốc lát mất ý thức. có khả năng, chuyện này có khả năng có người khác biết được! Người còn sống biết Tĩnh phi chết ở đâu cũng chỉ có bà cùng Chu Tuyết Tranh, nha đầu chết tiệt kia, bản cung muốn nhìn xem ngươi muốn đùa giỡn cái gì. Muốn che đậy dưới con mắt của nhiều người như vậy quả thực là mơ mộng hão huyền!

      “Mọi người nên khẩn trương, ta từng bước giải đáp câu đố cho mọi người. Ta muốn hỏi mọi người vấn đề, băng có cháy được ?”

      “Băng là do nước đông lạnh mà thành, sao có thể cháy được?”

      “Đúng vậy, băng gặp được lửa hòa tna thành nước, có khả năng cháy được.”

      “Thất vương phi, người rốt cuộc muốn cái gì, muốn như vậy mà lừa gạt mọi người sao?”

      “Đúng vậy, Tam nha đầu, chẳng lẽ là có người đổ dầu ở khối băng?” Sở Kim Triêu cũng cảm thấy nghi hoặc.

      “Phụ hoàng, người biết ngay thôi.”

      Liên công công nhận được ra hiệu của nàng liền lệnh mấy tiểu công công trình lên những khối băng , phẫn cho mỗi người khối.

      “Trong tay các ngươi có khối băng là có thể cháy. Nhưng ta cũng biết là khối nào, Liên công công, nhờ ông mang lên ngọn nến để mọi người thử chút.”

      “Thất vương phi, băng có khả năng cháy được, đây chẳng phải là sai sao?” Hoàng hậu .

      Chu quý phi nhíu mày, chẳng lẽ nàng ta phát ra được cái gì? Thần bí như vậy có khả năng là nàng ta biết được. “Tỷ tỷ đúng, băng tuyệt đối thể cháy.”

      “Bây giờ mọi người có thể thử lần, nhớ kỹ, phải lấy tay giữ, được dùng đồ vật khác để giữ.”

      khối băng như vậy, nếu như cháy nhất định đốt tới ngón tay. Nhưng mà có ai tin, băng làm sao có thể cháy được, cho nên họ đều mạnh dạn đứng lên thử.

      “Căn bản cháy, nhất định là Thất vương phi bậy.”

      “Đúng vậy, là để gạt chúng ta!”

      Gia Cát Linh liếc mắt nhìn Chu quý phi, thấy bà cầm khối băng những vẫn dám tới gần ngọn nến. Sở Lăng Thiên lấy ngọn nên trong tay cung nữ, đưa ngọn nến tới gần, “Quý phi nương nương, còn người nữa, người sợ cái gì? Chẳng phải người tuyệt đối thể cháy hay sao?”

      “Ta…. Bản cung chỉ là thấy có chút lạnh!” Chu quý phi chậm rãi đưa tay tới gần, run nhè . Nếu cháy nhất đỉnh bỏng tay.

      Thừa dịp bà chú ý, Sở Lăng Thiên đưa ngọn nến tới gần.

      “A, được!” Chu quý phi đột nhiên hô lên tiếng, khối băng cũng vô ý bị bà vứt mặt đất.

      Ánh mắt Sở Lăng Thiên lên ý cười, đây đúng là kết quả mà bọn họ mong muốn.

      Gia Cát Linh cầm lấy khối băng còn sót lại ở khay, dùng chiếc đũa gắp lên chậm rãi tới gân ngọn nến. Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, khối băng cháy, ngọn lửa màu lam xinh đẹp nhảy lên.

      “A? Đây là có chuyện gì?”

      “Nhất định là nàng ta làm phép, đúng là hồ ly tinh! ”

      quái!”

      Những người khác nhìn thấy màn quỷ dị này, nhất thời cảm thấy được khó tin đến cực điểm. Chưa bao giờ nghe qua băng có thể cháy.

      “Tam nha đầu, đây là cái gì?” Sở Kim Triêu tiến lên, lấy tay sờ sờ lên thứ bị cháy, quả là băng.

      “Phụ hoàng, thiên nhiên có rất nhiều vật chất kỳ lạ, chỉ là chưa phát ra thôi. Đây cũng là băng, nó còn có cái tên là băng cháy. Tồn tại mấy ngàn năm, ở yên trong mắt đất nên tích tụ khí ngầm dễ cháy, cho nên mới có thể cháy được!” Gia Cát Linh thầm may mắn vì mình học hóa học tồi.

      “Còn có chuyện thế này? Rất thần kỳ.” Sở Kim Triêu gật đầu.

      có thứ thần kỳ như vậy? Thất vương phi phải là gạt chúng ta chứ?”

      “Các vị, trong hầm băng còn rất nhiều khối băng như vậy, nếu tin lát nữa mọi người có thể tự mình tới xem.”

      “Thất vương phi, khối băng có thể cháy lên được cái gì, cùng với chuyện hủy hoại di thể của Tĩnh phi nương nương có liên quan.” Hoàng hậu nhắc nhở.
      Chris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 308: Kết thúc tất cả

      Gia Cát Linh hắng giọng cái, cầm khối băng cháy dở dập tắt, đặt về chỗ củ. “Vừa rồi có thể là có người rất sợ, dám tới gần khối băng cháy, xin mọi người nhớ lại xem đó là ai.”

      “Ngươi có ý gì?” Chu quý phi bất mãn hét lên, phục hồi lại tinh thần, trong lòng căng thẳng, ý của nàng là mình có chuyện giấu diếm?

      “Phụ hoàng, nhi thần khẩn cầu ngươi mang di thể của mẫu phi tới đây.”

      “Thất vương phi, ngươi tạm tha cho Tĩnh phi muội muội .” Trong giọng của Hoàng hậu tràn đầy lo lắng, “Muội ấy cũng thể nào chịu nổi nữa đâu.”

      “Phụ hoàng, nhi thần đồng ý với Linh nhi.” Sở Lăng Thiên , “Chỉ cần phủ kín băng ở bốn phía sao cả.”

      “Thiên nhi, đó là mẫu phi của con!” Sở Kim Triêu trầm giọng , “Tam nha đầu, có chuyện gì cứ thẳng , chuyện này trẫm đồng ý!”

      “Phụ hoàng, vậy thực đáng tiếc. Hôm nay nhi thần có cách nào thực lời hứa làm cái chết của mẫu phi.”

      cái chết? Sở Kim Triêu nhíu mày lại, lẽ nào cái chết của Tĩnh nhi có điều gì kỳ lạ? Ông biết nếu Gia Cát Linh nắm chắc ra, lúc này cũng có chút do dự.

      “Phụ hoàng, xin hãy tin tưởng Linh nhi.”

      , được để tổn hại đến di thể của Tĩnh phi dù chỉ chút.”

      “Vâng, Hoàng Thượng, nô tài cẩn thận.” Liên công công kêu mấy thị vệ vội vội vàng vàng chạy tới Địa cung.

      Sở Lăng Thiên dắt Gia Cát Linh trở lại chỗ, ngồi xuống. Những người ngồi đều gì, dân chúng ở phía dưới lại nhịn được mà xì xào bàn tán.

      Qua khắc sau, đám người khiêng băng quan tới trước mặt mọi người. Tĩnh phi trong băng quan xương gò má nhô lên, da thô ráp, xấu xí đến thể tả.

      Tận mắt thấy Tĩnh phi nương nương biến thành bộ dạng này, dân chúng càng thêm kích động, thanh trừng phạt nghiêm khắc Thất vương phi ngày lớn hơn.

      Đợi bọn hò kêu góc xong rồi, Gia Cát Linh mới đứng lên, tới bên cạnh băng quan.

      “Bản vương phi đa tạ ủng hộ của các ngươi đối với mẫu phi. Các ngươi còn nhớ dáng dấp của Tĩnh phi nương nương ?”

      “Nhớ , đương nhiên là nhớ .”

      “Mời hai người tới đây nhìn xem người này có phải là Tĩnh phi hay ?”

      Có hai người kịp chờ đợi bắt đầu bước lên xác nhận Tĩnh phi. Tĩnh phi vốn xinh đẹp, tại lại biến thành bộ dáng này chỉ làm cho lửa giận trong lòng họ ngày càng lớn hơn.

      “Hoàng Thượng, Tĩnh phi muội muội…” Trong mắt Hoàng hậu lóe lên ánh sáng, “Sao lại biến thành như vậy? Thần thiếp thực đành lòng nhìn. Thất vương phi, lần này thực gây ra tội ác tày trời!”

      “Tam nha đầu, con còn có chuyện thfi mau !” Sắc mặt Sở Kim Trêu trầm xuống. Chỉ cần phơi ra bên ngoài dù chỉ khắc thôi di thể của Tĩnh phi bị tổn hại. Đối với cách làm của Gia Cát Linh , trong lòng ông có chút bất mãn.

      “Vâng, Phụ hoàng. Nếu là nhi thần sai, nhi thần nguyện ý gánh chịu tất cả mọi trừng phạt.”

      “Thất vương phi, sớm như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?” Chu quý phi lười biếng bật người dậy, mặt mang ý cười, “Hoàng Thượng, nàng thừa nhận, thần thiếp thấy cần phải thẩm tra nữa, nên xử lý sớm để dân chúng còn về nữa, hôm nay trời lạnh chớ nên để bị nhiễm phong hàn.”

      “Đúng vậy. Hoàng Thượng, mặc dù phải cố ý, nhưng mang vạ cũng khó thoát. Xin Hoàng Thượng hãy xứ trí công bằng.” Hoàng hậu tiếp.

      “Xin Hoàng Thượng xứ trí công bằng!” Dân chúng cùng đồng thanh .

      “Đừng nóng vội, xin mọi người để ta xong !” Gia Cát Linh đứng bên cạnh băng quan, đột nhiên cất cao giọng, “Nữ nhân ở bên trong căn bản phải là Tĩnh phi mà các ngươi kính !”

      “Tam nha đầu, con cái gì?” Sở Kim Triêu đứng lên, bước nhanh tới, nhìn nữ tử trong băng quan.

      Hoàng hậu sửng sốt chút, khóe miệng lên tia cười nhạt. Gia Cát Linh , ngươi là biết càn, nàng ta làm sao lại phải là Liên Thương Tĩnh chứ? Lại muốn sử dụng quỷ kế này để cởi tội cho mình? Nhưng mà, lần này sợ rằng dễ.

      ràng là Tĩnh quý phi, sao lại phải được chứ? Thất vương phi phải là càn đấy chứ? Muốn ở trước mặt của chúng ta mà giở trò pháp sao?” Dân chúng nghe theo. Kia ràng là Tĩnh phi, sao có thể phải chứ?

      Gia Cát Linh xoay người nhìn Chu quý phi, chỉ thấy sắc mặt bà trắng bệch, môi run rẩy ngừng, hai mắt trống rỗng, ngập tràn sợ hãi.

      “Quý phi nương nương, tới nhìn chút .” Gia Cát Linh ngoắc ngoắc tay với bà.

      Chu quý phi chậm rãi đứng lên, bước chân lảo đảo đến gần. Trong lòng tràn ngập sợ hãi, khoảng cách ngắn ngủn lại như bước xuống địa ngục, mà Gia Cát Linh như ma quỷ, muốn cắn nuốt lấy bà.

      “Quý phi nương nương, đến đây .” Gia Cát Linh kéo tay bà, mặt mỉm cười dẫn bà , “Còn nhớ hình dáng của mẫu phi chứ?”

      Gia Cát Linh , đây là ngươi ép bản cung. Chu quý phi biến sắc, cây châm màu đen giấu trong tay áo đột nhiên vung ra, trong mắt ngưng tụ cỗ sát khí, ngân châm hướng về phía bên hông Gia Cát Linh mà đâm tới.

      “Nương nương, tay nên làm loạn, nương tử của bản vương chỉ có ta mới được đụng tới.” Sở Lăng Thiên nắm tay bà, tiếng động đoạt lấy ngân châm.

      Chu quý phi lảo đảo cía, suýt nữa té ngã, lẽ nào nàng biết? ! Chuyện này chỉ có Chu Tuyết Tranh và mình mình biết, bí mật này được giấu diếm nhiều năm như vậy, chuyện hệ trọng này ai dám để lộ ra dù chỉ chút. Gia Cát Linh nhất định biết, phải trấn định, nên hoảng loạn.

      Gia Cát Linh đẩy nắp đậy băng quan ra chút.

      Sắc mặt Sở Kim Triêu càng thêm trầm, “Tam nha đầu, con có biết mình làm cái gì ? Nếu người bên trong là Tĩnh phi con ăn thế nào với trẫm đây?”

      “Phụ hoàng, người yên tâm.”

      Từ khe hở của nắp đậy, nàng đưa tay vào, chạm tới cổ của người nằm bên trong, tay dùng sức chút liền chậm rãi kéo ra cái mặt nạ mặt người kia, nhất thời gương mặt xa lạ ra ở trước mắt mọi người.

      Gia Cát Linh cầm lấy cái mặt nạ, vứt nắp đậy băng quan, đứng ở mộ bên. Nàng cần phải gì cả, mọi chuyện đều . Tất cả mọi người đều giật mình nhìn màn này, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau.

      Thấy vẻ mặt những người này, những người khác cũng chen nhau xông tới, muốn xem kết quả.

      “A? Nữ tử này phải là Tĩnh quý phi.”

      “Là giả, là giả!”

      “Tại sao Tĩnh phi nương nương lại là giả? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

      “Trời ạ!” Hoàng hậu che miệng, sợ chính mình kinh hãi quá mà kêu thành tiếng. Tại sao lại có loại chuyện quỷ dị như vậy? Nữ nhân này là ai, Tĩnh quý phi chân chính ở đâu? Gia Cát Linh làm sao mà biết được? Nàng rốt cuộc là có bản lĩnh gì mà có thể đào ra được những bí mật này?

      Cả người Chu quý phi lạnh lẽo, bà có cảm giác trời như sụp xuống, trước mắt là mảnh đen tối, nếu phải đỡ lấy băng quan sợ rằng bà té xuống rồi.

      Chu Tuyết Tranh nắm chặt ly trà ở trong tay, mặt ra vẻ kinh ngạc ít thấy. Nàng cho rằng bí mật này vĩnh viễn thuộc về Chu gia. Buông ly trà ra, nghiêm túc nhìn nữ tử xuất trần đứng ở bên kia, dường như mọi chuyện thế gian đều liên quan gì đến nàng, tất cả mọi chuyện lại vì nàng mà xảy ra. Gia Cát Linh , vì sao ngươi có thể đáng sợ như vậy? Nàng chưa bao giờ sợ hãi người nào.

      Sở Kim Triêu đối với điều những người khác đều mắt điếc tai ngơ, ông nhìn chằm chằm vào nữ nhân trong băng quan. Tĩnh nhi của ông đột nhiên biến thành nữa nhân xa lạ. Tĩnh nhi ở đâu? cỗ nhiệt huyết nảy lên trong ngực ông, hai mắt đỏ bừng. Đột nhiên ông nắm lấy tay của Gia Cát Linh , bóp mạnh đến mức cả xương cốt của nàng như muốn vỡ ra.

      “Ngươi mang Tĩnh nhi của trẫm đâu rồi? Đem Tĩnh nhi trả lại cho trẫm! Trả lại cho trẫm!”

      gầm thét mất lý trí của ông khiến cho người khác sợ hãi.

      Sở Lăng Thiên cầm lấy tay Sở Kim Triêu, kéo Gia Cát Linh ra, “Phụ hoàng, người tỉnh táo chút.”

      “Là ai? Là ai hại Tĩnh nhi của trẫm?” Sở Kim Triêu quét mắt nhìn mọi người xung quanh, “Các ngươi mau, là ai hại Tĩnh nhi? cho trẫm!”

      “Hoàng Thượng, người bĩnh tĩnh chút.”

      “Trẫm có cách nào bình tĩnh được!” Ông dùng sức đẩy, băng quan ầm ầm đổ xuống mặt đất, “Rốt cuộc là ai!”

      “Hoàng Thượng,” Chu quý phi hồi phục lại tinh thần, “Có lẽ đây chính là Tĩnh phi tỷ tỷ, có lẽ tỷ ấy vẫn luôn mang mặt nạ, là người hề biết bí mật này mà thôi.”

      Thấy bà vẫn còn giả vờ hồ đồ, Gia Cát Linh cười lạnh tiếng, “Quý phi nương nương, người còn chịu sao? Hay là muốn ta tới cung của bà để kiểm tra ở dưới giường của Tiểu hoàng tử chuyến? Để xem bộ xương khô ở đó là ai mà lại có thể bị mang xiềng xích người? Cả nước Lăng Nguyệt cũng chỉ có người, đó là Tĩnh phi!”

      “Cái gì? Ngươi! Ngươi cái gì?” Chu quý phi nắm chặt thành băng quan như năm cọng rơm cứu người, “Bản cung hiểu ngươi cái gì!”

      “Nương nương biết Lâm Lang chứ? Ngày ấy, lúc nương nương tống Lâm Lang vào trong hầm bí mật ta cũng ở chỗ đó.”

      “Lâm Lang?” Cái tên này đối với Chu quý phi như sấm sét giữa trời quang, chết? Còn có Gia Cát Linh , làm sao nàng biết có căn hầm bí mật? Xong rồi, tất cả mọi chuyện kết thúc rồi.

      Bà xụi lơ mặt đất, sợ đến mức nước mắt ngừng chảy ra, bà chỉ cảm thấy cả người đều bẫng, như ngồi đám mây, lúc nào cũng có thể rơi xuống địa ngục.

      “Tiện nhân!” Sở Kim Triêu bóp lấy cổ Chu quý phi, nhấc bà từ dưới đất lên, “! Sao ngươi lại làm vậy với Tĩnh nhi? Ngay bây giờ trẫm bóp chết ngươi!”

      Hai chân Chu quý phi cách mặt đất, càng ngừng giùng giằng, sắc mặt từ từ trở nên xanh tím. Vẻ mặt hung tàn của Sở Kim Triêu càng khiến cho bà như rơi xuống đại ngục.

      “Hoàng Thượng, bình tĩnh.” Hoàng hậu cũng bị dọa đén lâu mới hồi phục lại tinh thần. Dưới trấn an của bà, tâm tình của Sở Kim Triêu dần lắng xuống.

      Ông buông Chu quý phi ra, “! ràng hoàn chỉnh mọi việc cho trẫm!”

      “Muội muội, chuyện cho tới nước này rồi muội cứ .” Hàng vi vừa rồi của Sở Kim Triêu cũng khiến Hoàng hậu bị hù dọa, người ở bên cạnh cũng chả biết được bị trở mặt trong nháy mắt.

      Lúc này, Chu quý phi kháng cự nữa, kể tất cả mọi chuyện. Hóa ra là bà ghen tỵ với thương của Hoàng Thượng đối với Tĩnh phi, đến nằm mơ cũng muốn diệt trừ bà ấy. Khoảng thời gian Tĩnh phi sinh bệnh, bà tìm người thay thế Tĩnh phi, người nằm ở bên trong băng quan thực ra là người do bà đưa tới.

      Lúc bà muốn đến thời điểm Tĩnh phi chết bị Gia Cát Linh ngăn lại, “ chút về chuyện địa cung !” Nếu để Hoàng Thượng biết Tĩnh phi vì bị bỏ đói mà chết ông nhất định mất lý trí lần thứ hai.

      “Chuyện địa cung là do ta sớm biết được loại băng kia có khả năng bốc cháy, cũng vừa lúc Hoàng Thượng lệnh cho Thất vương phi tăng thêm lượng băng, vì vậy ta lợi dụng cơ hội lần này. Lục điện hạ cũng là do ta sai người dẫn tới, ta muốn Lục vương phủ cùng Thất vương phủ trở mặt thành thù. Hoàng Thượng, thần thiếp hết tất cả mọi chuyện rồi, muốn chém muốn giết gì cũng được, chỉ cầu xin Hoàng Thượng và nương nương đối xử tử tế với hoàng nhi.” Tự biết mình khó thoát khỏi cái chết nên ngược lại bà trở nên tỉnh tảo.

      “Chu Tuyết Viện, ngươi còn chưa Tĩnh nhi chết như thế nào?” thanh của Sở Kim Triêu như từ địa ngục tới khiến cho Chu quý phi rùng mình cái.

      “Phụ hoàng…” Gia Cát Linh muốn cái gì đó lại bị Sở Kim Triêu ngăn lại.

      “Tam nha đầu, trẫm muốn nghe ả !”

      “Là chết vì đói.”

      “Ngươi lặp lại lần nữa!”
      Chris thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 309: Đứa là của Thất điện hạ

      Là chết đói!” Chu quý phi điên cuồng hét lên,

      “Thần thiếp muốn thấy chuyện đều là phi tử của Hoàng Thượng nhưng vì sao Hoàng Thượng lại bất công, đem tất cả tình cho ả. Thần thiếp là ghen tị nàng, ghen tị đến nỗi mỗi ngày đều muốn giết ả! Hoàng Thượng phi tử chết mà giết thần thiếp sao? Ha ha, Liên Thương Tĩnh, ngươi thắng, ngươi chết nhưng ta vẫn bằng ngươi!”

      “Chết đói?” Trong lòng Sở Kim Triêu dâng lên từng trận đau đớn, ông đứng dậy, bước từng bước về phía Chu quý phi, “Chết đói sao? Trẫm cũng khiến ngươi phải chết đói, báo thù cho Tĩnh nhi!”

      “Ha ha!” Chu quý phi điên cuồng cười to, “Hoàng Thượng, thần thiếp để người đạt được ý nguyện!”

      Trong tay bà đột nhiên xuất cái ngân châm, dùng sức để lên cổ, máu đen xuất , sau đó chảy ra.

      “Muốn chết? dễ dàng như vậy!” Sở Kim Triêu bắt bà lại, “Truyền thái y, trẫm muốn cho ngươi nếm thử mùi vị khi bị chết đói.”

      mặt tràn đầy máu tươi ra nụ cười châm biếm, “Ta để người có cơ hội! Hoàng Thượng, con ta trường thành nhất định báo thù cho ta!” Chu quý phi nhìn về phía Gia Cát Linh , “Mỗi oan hồn Chu gia tìm đến ngươi để đòi mạng! Có thành mà bản cung cũng tha cho ngươi!”

      Hai chân Chu phịch môt cái, thân thể ngã xuống, ánh mắt dừng lại thân thể Gia Cát Linh , động đậy nữa.

      “Tha xuống, ném tới bãi tha ma!” Sở Kim Triêu nhìn thoáng qua bà vẻ ruồng bỏ, “Truyền ý chỉ của trẫm, ngày mai canh ba xử trảm Chu Lâm Quân, Chu Nham tử hình ngay tại chỗ!”

      Người suy nhất của Chu gia may mắn thoát khỏi là Chu Tuyết Tranh. Hôm nay, từ đầu đến cuối, nàng thông minh nên câu nào, nếu vừa rồi lúc Sở Kim Triêu gọi tên có ba chữ Chu Tuyết Tranh. Giết người cách vô hình mới là phương thức của nàng. Chu quý phi tính kế cả đời lại nhận phải kết cục này. Cho nên nàng thể cẩn thận, nhất là đối với nghiệt như Gia Cát Linh !

      “Các ngươi đều quay về !” Tâm tình Hoàng Thượng tốt, Hoàng hậu chủ trì mọi chuyện, bà phất tay với nhóm dân chúng, bảo bọn họ ra khỏi cung.

      Nhóm dân chúng sớm bị chuyện trước mắt dọa cho sợ, nhận được mệnh lệnh của Hoàng hậu liền giống như trốn chạy mà rời khỏi. Vẫn hoàng cung là nơi dùng máu tươi để sống, rốt cục chẳng hề sai. Đồng thời bọn họ cũng vội vàng mà truyền ra tin tức, Thất vương phi là bị oan, mọi chuyện đều là mưu quỷ kế của Quý phi nương nương.

      “Tam nha đầu, mang trầm xem Tĩnh nhi.” Sở Kim Triêu giống như nháy mắt già mười tuổi, bước có chút vững. “Hoàng hậu, tiểu hoàng tử giao cho ngươi.”

      “Hoàng Thượng yên tâm, thần thiếp tận tâm chăm sóc ổn thỏa, coi như con của mình.”

      “Tam nha đầu, thôi.”

      “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, cầu xin người làm chủ cho dân nữ.”

      Gia Cát Linh dìu Hoàng Thượng, chuẩn bị rời thấy nữ tử để ý đến ngăn cản của thị vệ, xoay trái xoay phải thoát khỏi tầng bảo vệ chạy tới trước mặt Sở Kim Triêu phịch tiếng quỳ xuống, gương mặt đầy nước mắt, bộ dáng yếu ớt đáng thương.

      Chu Tuyết Tran hung dung thản nhiên nở nụ cười, giơ ly trà lên chặn lại nụ cười tươi rói của nàng. Nàng an bài màn trình diễn này.

      “Tam nha đầu, thôi.” Sở Kim Triêu để ý tới những chuyện khác, muốn mau tìm thấy hãi cốt của Tĩnh phi.

      “Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho dân nữ, dân nữ có huyết mạch của hoàng thất.” Phù Dung đứng dậy, đến tới trước mặt Sở Kim Triêu lại quỳ xuống.

      Quả nhiên, Sở Kim triêu ngừng lại, liếc mắt nhìn nữ tử mặt đất, “Là của ai?” Ông cũng nhớ là mình lâm hạnh qua nữ tử này. Nhìn lướt qua mấy đứa con, lại đưa ánh mắt quay lại.

      “Là….”

      Lúc Phù Dung xuất , Sở Lăng Thiên biết mục đích của nàng, thấy ánh mắt của nàng cừng người mình, y có chút kinh ngạc nào.

      “Là của Thất điện hạ.”

      Sở Lăng Hiên vẫn yên lặng chợt giương mắt lên, khóe miệng nhếch lên, chuyện này hiển nhiên là so với chuyện vừa rồi càng khiến cho hứng thú hơn.

      “Nữ tử này ở đâu? Ai chẳng biết là Thiên nhi đối với Thất vương phi lòng si mê, sao có thể có quan hệ xác thịt cói nữ tử khác?” Hoàng hậu hỏi, giương mắt lên nhìn Gia Cát Linh , đúng là nghĩ mình có thể giữ nam nhân cả đời được sao?

      “Dân nữ dám dối, trong bụng dân nữ có cốt nhục của Thất điện hạ. Dân nữ là mật thám ở bên nước Tinh Long, sau khi trở về liền được sắp xếp ở trong quân của Thất điện hạ. Vương phi nương nương, người nên nhớ có mấy ngày điện hạ hồi phủ, chính là cùng dân nữ ở chỗ.”

      “Hoàng Thượng, người xem việc này…” Hoàng hậu cười ngượng ngùng, “Thất vương phi, nếu như là cốt nhục của Thiên nhi nhất định phải sinh ra, ngươi là người coi trọng đạo lý, bản cung thấy nên nạp nàng ta vào Thất vương phủ làm Trắc phi .”

      “Vậy, để xem ý của Tam nha đầu .” Sở Kim Triêu tức giận liếc mắt nhìn Sở Lăng Thiên cái. Xú tiểu tử, hở ra chút là lại làm ra chuyện khiến trẫm đau đầu.

      Gia Cát Linh cúi người, “Làm Trắc phi thần nữ có ý kiến, nhưng mà Hoàng hậu nương nương hẳn là hơn ai hết, Trắc phi của Thất vương phi mệnh dài. Nếu như nàng có chuyện gì hay xảy ra cũng mong nương nương trách phạt trần nữ.”

      “Thất vương phi uy hiếp bản cung?”

      “Thần nữ chỉ là ăn ngay mà thôi.” Chuyển sang cười với Sở Lăng Thiên, “Phu quân, nàng ta nàng ta mang cốt nhục của chàng, chàng có gì muốn sao?”

      “Phù Dung, bản vương cũng nhớ từng xảy ra chuyện với ngươi, vì sao ngươi phải xuyên tạc?” Nữ nhân này hại Linh nhi hiểu lầm nhất định thể tha cho nàng ta.

      “Điện hạ, người nhớ sao?” Phù Dung mở to cặp mắt ngập nước, “Ngày đó người hôn mê, ôm dân nữ thích dân nữ, muốn dân nữ cùng người, sau đó cưới dân nữ. Dân nữ muốn đẩy ra nhưng điện hạ sức lực quá lớn, dân nữ giãy dụa có kết quả nên chỉ có thể để điện hạ đoạt trong sạch của mình. Dân nữ vốn định coi đó như giấc mộng nhưng nghĩ đến là dân nữ lại mang thai.”

      “Nếu như bản vương hôn mê làm sao có thể làm chuyện đó với ngươi?” Sở Lăng Thiên có chút đăm chiêu hỏi.

      “Điện hạ chỉ là thần trí mà thôi, dân nữ còn biết…” Phù Dung cúi đầu, khuôn mặt lên tia thẹn thùng, “Biết ở bên hông Điện hạ có cái nốt ruồi, mỗi chỗ thân thể của Điện hạ dân nữ đều nhớ ràng.”

      Gia Cát Linh nhìn Sở Lăng Thiên bằng ánh mắt lạnh thấu xương, sao mà ngay cả cái này cũng bị thấy? Sở Lăng Thiên mệt mỏi cúi đầu, kéo nàng vào trong lồng ngực, giọng với nàng cái gì đó.

      Gia Cát Linh gật đầu đứng lên, “Phù Dung, nếu như ngươi thực có cốt nhục của phu quân, ta nhất định đồng ý nạp ngươi vào cửa.”

      “Đa tạ Vương phi tỷ tỷ, thần thiếp đều là .”

      Nghe thấy xưng hô của nàng ta, Gia Cát Linh mỉm cười, “ta chỉ nghi hoặc là ngươi cùng Điện hạ chỉ mới lần mà lại có? Bản vương phi còn biết, từ lúc ngươi biến mất cho đến lúc Tần phó tướng tìm được ngươi là khoảng khắc, trong khoảng thời gian ngắn như vậy chỉ sợ là làm được cái gì?”

      Sở Lăng Thiên ngẩn người, hiểu ý mà cười. Khó trách đột nhiên nàng thay đổi thái độ, nàng nhất định nghe được đoạn đối thoại của mình cùng Phá Trận trong thư phòng.

      “Thân thể điện hạ tốt cho nên chỉ qua loa là xong. Vương phi tỷ tỷ biết, trước đó dân nữ cùng điện hạ vài lần rồi.”

      “Từ lúc ngươi trở về nước Lăng Nguyệt cho đến bây giờ cũng chỉ là khoảng mười ngày, cho dù có mang thai cũng phát ra nhanh như vậy.”

      “Đại phu có người sớm, có người muộn. Vương phi tỷ tỷ, muội đều là .”

      Trừng mắt liếc nàng ta cái, vì sao có nhiều nữ nhân mơ ước nam nhân của mình vậy chứ. “Ngươi biết được bên hông điện hạ có nốt ruồi chứng tỏ ngươi thấy qya thân thể của chàng. nương, ngươi cho ta biết phía bên trong đùi phải của điện hạ có cái gì?”

      “A?” Sắc mặt Phù Dung ửng đỏ, “Chuyện này…. Rất tư mật, dân nữ xấu hổ dám .”

      “Thất vương phi, sao có thể cảm thấy thẹn như thế chứ! Những lời này các ngươi cách thầm kín được, trước mặt nhiều người như vậy cũng xấu hổ.” Hoàng hậu tức giận .

      “Nương nương, Phù Dung nương cũng xấu hổ thần nữ sợ cái gì. Phù Dung nương, ngươi , chẳng phải ngươi mỗi chỗ thân thể điện hạ ngươi đều rất sao?”

      “Cũng…. Cũng có nốt ruồi.”

      dối!” Gia Cát Linh đề cao thành, “Bản vương phi cho ngươi biết, ở đó có cái gì cả!”

      “Có thể…. Có thể là dân nữ nhớ nhầm.”

      “Nhớ nhầm? Ngươi còn muốn dối sao?” Gia Cát Linh giương khóe miệng lên, vỗ vỗ mặt Phù Dung, “Phù Dung nương sắc mặt tốt lắm, nhìn qua có vẻ như là đến ngày nguyệt tín. biết ta đoán có đúng ?”

      “A?” Thân thể Phù Dung ngẩn ra, theo bản năng mà nhìn về phía Chu Tuyết Tranh, “Vương phi tỷ tỷ đùa, dân nữ có thai sao có thể có nguyệt tín chứ?”

      “Vậy nhờ Ninh Hạ kiểm tra chút xem!”

      cần!” Phù Dung lập tức cự tuyệt, “Bây giờ dân nữ mang cốt nhục của Thất điện hạ, thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đại phu nếu để cảm xúc bị kích động sinh non.”

      “Chỉ là kiểm tra chút mà thôi, có cái gì mà kích động!” Gia Cát Linh xoay người, “Ninh Hạ , đến đây .”

      Ninh Hạ kéo Phù Dung, Gia Cát Linh theo vào gian phòng gần nhất, phù Dung ra sức giãy dụa, rồi lại giãy dụa. Tới phòng, ánh mắt Gia Cát Linh trở nên lạnh lùng.

      “Tự ra chân tướng hay là để chính mình xuống tào địa phủ.”

      Khí thế uy nghiêm, ngay cả Ninh Hạ vẫn theo bên Hoàng hậu cũng cảm thấy vô cùng áp lực. Cho tới bây giờ Hoàng hậu cũng chưa mang đến cho bà loại cảm giác này. Hơn nữa tiểu nha đầu hơn mười tuổi mà thôi, vì sao lại khiến cho người khác có cảm giác dám phản kháng này.

      “Vương phi tỷ tỷ, muội , muội mang thai con của điện hạ. Người cùng với Điện hạ thành thân laai như vậy rồi àm vẫn có con, điện hạ sớm muội gì cũng cưới nữ nhân khác, chẳng bằng cưới muội, tốt xấu gì muội cũng nghe tỷ.”

      “Xem ra ngươi hiểu lời ta .” Gia Cát Linh còn nhẫn nại, “ , cởi quần áo của nàng ra, bản vương phi tự mình kiểm tra!”

      “Vâng, Thất vương phi!”

      Ninh Hạ giở thủ đoạn, để ý đến Phù Dung đẩy kéo, nhanh chóng cởi ra áo khoác của Ninh Hạ, cũng chỉ còn lại áo lót. Phù Dung phẫn nộ nhìn Gia Cát Linh .

      “Ngươi gặp báo ứng! Điện hạ nhất định hưu ngươi!”

      . Tiếp tục cởi.”

      cần!” Phù Dùng che lớp quần áo cuối cùng, cả kinh kêu lên.

      ngại cho ngươi biết, cho dù ngươi có mang thai bản vương phi cũng phá hủy hết. Nếu còn chịu thừa nhận, bản vương phi lột hết quần áo, ném ngươi tới đầu đường của Ngân Đô để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi là hạng nữ nhân gì mà lại có thể nhận được ưu ái của Thất điện hạ.”

      “Ngươi….” Ngươi Phù Dung chỉ vào nàng, “Ngươi chính là ma quỷ! Đúng, ta cùng với điện hạ căn bản là hề xảy ra quan hệ, ngày đó điện hạ hôn mê là ta cố ý diễn cho ngươi xem!”

      “Ai sai ngươi làm?”

      có ai sai cả!” Phù Dung thầm nghĩ, nhất định thể ra tiểu thư, nếu cùng vào chỗ chết.
      Chris thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 310: Thích được nàng gọi ta là đồ vô lại

      Gia Cát Linh cũng hỏi nữa, “ ra ngoài với mọi người rằng ngươi dối! Còn việc ai sai ngươi làm vậy bản Vương phi truy cứu ngươi nữa. Nếu ngươi muốn sống lập tức rời khỏi thành, muốn chết cứ việc ở lại!”

      “Nô tì biết.”

      Phù Dung mặc lại quần áo, chậm rãi tới quỳ gối trước mặt Sở Kim Triêu.

      “Hoàng Thượng, những điều vừa rồi dân nữ đều là giả, dân nữ là vì muốn gây xích mích quan hệ giữa Thất điện hạ và Thất vương phi nên mới như vậy, xin Hoàng Thượng thứ tội!”

      Chu Tuyết Tranh và Sở Lăng Hiên liếc nhau với tốc độ rất nhanh, lại thất bại! Chu Tuyết Tranh lạnh lùng liếc mắt nhìn Phù Dung cái, đồ vô dụng, giữ lại ngươi cũng có chỗ để dùng.

      Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh , ông đợi lời của nàng.

      “Phụ hoàng, thả nàng ta ra . Nhi thần cũng thể đem những nữ tử có ham muốn với được phu quân mình giết hết được.

      “Thất vương phi tha cho ngươi mạng, ngươi !” Sở Kim Triêu trầm giọng , “Sau này nhớ phải làm người cho tốt! Tam nha đầu, Thiên nhi, mang trẫm nhìn Tĩnh nhi.”

      “Vâng, phụ hoàng.”

      Căn phòng bí mật lại lần nữa kích thích ánh mắt của Sở Kim Triêu, ông có nghĩ thế nào cũng thể ngờ tới trong tay Chu Tuyết Viện lại nắm nhiều mạng người như vậy. Thấy bộ xương trắng ở cuối cùng, tay bị xích lại, thân thể của ông run rẩy.

      Ông ngồi xổm xuống, vuốt ve từng chút lên bộ xương kia, trước mặt ra dáng dấp của rực rỡ của nữ tử kia.

      “Tĩnh nhi, trẫm tới chậm, trẫm xin lỗi nàng! Nàng chịu khổ rồi!”

      “Phụ hoàng, mong người nén bi thương. Mẫu phi ở trời có linh thiếng thấy người như thế này an tâm.” Sở Lăng Thiên bình tĩnh khuyên nhủ, “Đưa mẫu phi an táng thôi.”

      “Các con trước , trẫm ở lại với nàng thêm chút nữa.”

      Hai người qua bên, dám rời . Trong lòng bọn họ đều đau như nhau, chỉ là từ lúc biết chân tướng đến bây giờ cũng có chút thời gian để tiếp nhận nên suy nghĩ có chỗ thông suốt hơn. Bây giờ Chu quý phi cũng mất, coi như là an ủi linh hồn của Tĩnh phi ở trời.

      lúc lâu sau, Sở Kim Triêu đứng dậy, bảo Sở Lăng Thiên lo việc an táng.

      Ba ngày sau, hạ táng cho Tĩnh phi, linh hồn rốt cuộc cũng được yên nghỉ. Dâng lên những khóm hoa cuối cùng xong, Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hàn, Gia Cát Linh và Mộc Tê cùng nhau ở lại sau cùng.

      “Mẫu phi, người hãy yên nghỉ, những người trước đây hại người, ngoại trừ người còn lại đều trả giá rồi.” Người của Chu gia chỉ còn lại Chu Tuyết Tranh, nàng bỏ qua.

      “Mẫu phi, lần này có thể tìm được người là nhờ vào Linh nhi, nữ tử nhi thần khiến người thất vọng chứ? Nàng giống như người vậy, khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khó quên được.” Sở Lăng Thiên nhàng ôm lấy hông của Gia Cát Linh , vừa cười vừa .

      Mẫu phi rời nhiều năm như vậy, trong lòng y từ lâu sớm chấp nhận sống chết có số, có thể tìm được hài cốt để hạ táng, Chu gia phải trả giá, cũng coi như là viên mãn.

      Sở Lăng Hàn và Mộc Tê bèn nhìn nhau cười, “Mẫu phi, dao nhi mang thai con của chúng con, người được làm Hoàng nãi nãi rồi. Chờ tiểu tư kia được sinh ra, nhi thần dẫn nó tới thăm người. Cũng cầu xin mẫu phi phù hộ cho Thất ca và Thất tẩu sớm ngày có hài nhi.”

      Bọn họ cùng ra khỏi Hoàng lăng, trước mặt thổi tới trận gió lạnh khiến họ nhịn được mà kéo quần áo che kín người.

      “Thất ca, Thất tẩu, Dao nhi mang thai, đệ đưa nàng ấy về phủ trước.” Sở Lăng Hàn dừng chút, “Nghe trước đó hai người có chuyện gì đó ầm ĩ thông suốt được, bây giờ xong hết chưa? Thất tẩu, nếu như huynh ấy khi đẽ tẩu tẩu cứ với mẫu phi, để mẫu phi trừng trị huynh ấy.”

      Sở Lăng Thiên liếc mắt nhìn y cái, huynh đệ chuyện thâm tình sao? “Quản ngươi cho tốt ! Chiếu cố tốt cho cháu của ta.”

      “Đương nhiên, đương nhiên, Dao nhi, chúng ta thôi.”

      “Thất ca, Thất tẩu, chúng ta cáo từ trước.”

      đường cẩn thận.” Gia Cát Linh gật đầu.

      Cuối cùng lại qua hồi mưa giớ, chỉ là mưa gió qua cũng có cầu vồng, trời dường như càng u thêm.

      “Về nhà thôi.” Sở Lăng Thiên dắt tay nữ tử bên cạnh.

      “Thất gia, ta… xin lỗi.” Gia Cát Linh xin lỗi trước. Nếu phải là nàng tin y cũng có chuyện vui như thế, càng áy náy hơn là nàng làm nhiều chuyện tổn thương đến y, nhiều câu đả thương đến y như vậy.

      “Ta biết là nàng quan tâm ta.” Giơ tay ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu đặt môi lên làn môi mềm mại của nàng.

      Oanh tiếng, hai thân thể như bị đốt, Gia Cát Linh chỉ cảm thấy hơi thở đều bị y hút khô, kiều thở hổn hẻn, còn thấy chưa đủ mà vòng tay lên cổ y, học dáng vẻ của y, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của y.

      Vạn vật trong đất trời đều như hóa thành hư vô.

      lúc lâu sau hai người mới tách nhau ra. Lúc Gia Cát Linh nhịn được mà liếm liếm bờ môi vì tê cứng mà mất tri giác, ai ngờ được đầu lưỡi cũng sưng phồng lên rồi.

      “Nương tử, vi phu muốn nàng, ngay tại đây.” Động tác của nàng khiến mạch máu trong người y đều sôi trào cả lên.

      “Sở Lăng Thiên, chàng điên rồi sao?” Gia Cát Linh lui về phía sau bước, lo lắng cái người điên này làm chuyện từ trong miệng y ra, “Cẩn thận ta thiến chàng.”

      “Nương tử xấu, vậy chúng ta lên xe ngựa nhé!” xong, lời nào nữa liền ôm nàng lên xe ngựa.

      “Sở Lăng Thiên, Lưu đại thúc còn ở đây, chàng buông ta ra!”

      “Vậy sao?”

      Lưu đại thúc đánh xe nhìn thấy hai người hòa hảo liền cảm thấy hài lòng đến cỡ nào, ông cười hắc hắc, giọng , “Vương phi nương nương cần lo lắng, lỗ tai của tiểu nhân bị đau rồi, cái gì cũng nghe thấy được. Giá!”

      Buông rèm xe ngựa xuống, Sở Lăng Thiên khẩn cấp đè nữ tử trong ngực xuống dưới thân, cuốn lấy cái lưỡi mang theo mùi hương thơm mát, cảm giác lâu gặp khiến cho thân thể của y nhanh chóng cứng lên.

      “Ngô, Sở Lăng Thiên, chàng buông ra!” Nghĩ đến Lưu đại thúc cách bọn họ chỉ chút, Gia Cát Linh thể nào tập trung tinh thần được. “Quay về Vương phủ !”

      “Lưu đại thúc lãng tai!” Nụ hôn càng thêm thâm nhập, tay cũng bắt đầu yên phận, bắt được nơi mềm mại của nàng, nhàng nắn bóp.

      Tay kia thô bạo kéo ra quần áo của nàng, con thỏ trắng như tuyết ra ở trước mắt, cúi đầu hôn xuống khiến nữ tử dưới thân run rẩy hồi, hoàn toàn rơi vào thế công của y.

      “Ừm, aha… được…”

      “Bây giờ mới được muộn rồi.”

      Tay dò xét vào trong đế khố, chạm đến dịch thể ấm áo, Sở Lăng Thiên cười cách tà mị, cúi đầu ghé vào bên tai nàng, khẽ cắn vào vành tai nàng, “Nương tử so với vi phu còn muốn hơn.”

      có!” Sắc mặt Gia Cát Linh ửng đỏ, nghiêng mặt qua bên, dám nhìn y.

      “Còn có?” Đem ngón tay dính chất dịch trong suốt đưa tới trước mặt nàng. “Nương tử, đây là cái gì?”

      “Chàng! Đồ vô lại!”

      “Ta thích nàng gọi ta là đồ vô lại!”

      kịp cởi quần áo của mình liền tách hai chân nàng ra, chịu đựng khiến y càng căng cứng hơn. lâu làm cũng khiến cho nàng nhịn được kêu ra thanh mê người.

      “Linh nhi, chặt.” Sở Lăng Thiên thở hổn hển , thử động mình.

      “Đau! A, vô lại! Chậm chút!” Hai chân tự chủ quấn vào bên hông y, tiếp nhận luật động của y.

      “Được, vi phu chậm chút.” Hôm trước ngực nàng, nhúc nhích, nhìn tiểu nương tử hận thể giết chết ánh mắt của y, Sở Lăng Thiên cúi đầu cười yếu ớt.

      “Sở Lăng Thiên, chàng cố ý, có đúng ?”

      “Cố ý cái gì? Linh nhi cái gì vậy?”

      “Cho chàng hai lựa chọn, hoặc là di chuyển, hoặc là xuống cho ta!” bị y làm cho khó chịu rồi, bây giờ y lại trêu cợt chính mình.

      “Ta chọn cái thứ nhất!”

      Xe ngựa bị lay động keu ken két. Gia Cát Linh đè nén thanh, rồi lại kìm lòng được mà kêu ra. Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Sở Lăng Thiên cười cười, “ sao đâu, muốn kêu cứ kêu ra . Lỗ tai Lưu đại thúc nghe được!”

      “Lẽ nào tất cả mọi người đường cùng đều lãng tai sao?”

      “Chúng là là phu thê được phụ hoàng tứ hôn, làm việc này là lẽ đương nhiê, nên nghĩ nhiều.”

      “Hừ!”

      Động tác Sở Lăng Thiên càng lúc càng nhanh, căn bản cho phép nàng suy nghĩ. Thanh êm tai kìm nổi mà phát ra. Dần dần, hai người đều quên hết tất cả mọi chuyện, đắm chìm trong hạnh phúc mà đối phương đem đến cho mình.

      “Linh nhi, mấy lần?”

      “Chẳng phải là lần trước rồi lần mới đây sao, tóm lại ta muốn dừng lại!”

      “Ừ?” Sở Lăng Thiên kéo dài thanh, đỉnh đầu nặng nề.

      “Hai lần…”

      “Ừ? Còn dối?” Lại là cuộc thâm nhập sâu.

      “Ba lần!”

      “Cũng sai biệt lắm.” Nhìn thấy dáng vẻ nàng xụi lơ, y đành lòng lại lăn qua lăn lại nàng nữa. Luật động rất nhanh, đem tất cả của mình giao cho nàng.

      Trong xe rốt cuộc yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng thở dốc của hai người.

      Sở Lăng Thiên lau sạch người cho mình và nàng, mặc quần áo chỉnh tề, lại phát vừa rồi mình dùng sức quá mạnh nên đem quần áo nàng xé rách.

      Thất bộ dạng quẫn bách của Gia Cát Linh , Sở Lăng Thiên lập tức dỗ dành nàng, “Đợi lát nữa ta ôm nàng về phòng, bị ai thấy.”

      “Bây giờ chúng ta ở đâu?” Gia Cát Linh đột nhiên hỏi.

      “Ừm… Ta nghĩ là dừng ở trước cửa Thất vương phủ được lúc rồi.”

      “A?” Nàng cúi đầu kinh hô tiếng, “Chàng chúng ta ở ngoài cừa Vương phủ?” Vậy chẳng phải là đều bị thủ vệ nhìn thấy được, còn có thanh mới vừa rồi, là xấu hổ chết người.

      ra ngoài thôi, lẽ nào nàng muốn ngồi ở trong xe cho đến lúc trời sáng sao?” Sở Lăng Thiên cười cười, kéo nàng vào trong lồng ngực mình, ôm lấy nàng, nhảy xuống khỏi xe ngựa.

      “Các ngươi…”

      Cửa Vương phủ vây đầy a hoàn và nô tài, dùng loại ánh mắt vô cùng quái dị nhìn hai người vừa xe ngựa xuống. Lần này, ngay cả Sở Lăng Thiên cũng phải đỏ mặt.

      “Tiểu thư, người trở về.” Nguyệt Lan đỏ mặt tiến lên.

      Cái đầu của Gia Cát Linh chôn sâu ở trước ngực Sở Lăng Thiên, hai mắt nhắm nghiền, nàng có thể tưởng tượng được tình cảnh quỷ dị trước mắt, buồn bực ừ tiếng, tay đặt ngang hông Sở Lăng Thiên bấm vào cái.

      “Nguyệt Lan tỷ tỷ, cái xe ngựa này có phải bị hỏng hay ? Vừa rồi cứ kêu kẽo kẹt.” Tiểu Điệp khó hiểu hỏi, “May là làm Điện hạ và Tiểu thư té xuống.”

      “Khụ!” Kinh Phong tằng hắng cái.

      “Buổi trưa ăn cái gì?” Sở Lăng Thiên bất ngờ đến mức kịp đề phòng mà tìm đề tài khác, “Đều đứng ở chỗ này làm cái gì? Làm xong mọi việc rồi sao? đến hậu viện dọn hết sạch lá rụng cho bản vương!”

      “Vâng, Điện hạ!”

      Đoàn người ầm tiếng tản ra, Nguyệt Lan cũng nhanh chóng kéo Tiểu Điệp rời . Tiểu Điệp vừa vừa nghi ngờ nhìn chiếc xe ngựa, “Nguyệt Lan, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

      “Ngươi còn , sau này hiểu, thôi, chúng ta nấu chén cnah bổ huyết ích khí cho tiểu thư.”

      Đến phòng ngủ, nghe được thanh cửa đóng vang lên, Gia Cát Linh lập tức ngẩng đầu, từ tỏng lòng Sở Lăng Thiên nhảy xuống, im lặng lên tiếng ngồi bên, lời nào.

      “Linh nhi, nên tức giận, nhìn thấy chúng ta hòa hảo như thế này bọn họ nhất định rất vui vẻ.”

      “Sở Lăng Thiên, chàng chính là tên vô lại!”

      “Ta vô lại, ta vô lại!” Ngực đau đớn chút, “Khụ, khụ!”

      “Ngực lại đau?” Gia Cát Linh đứng lên, hai tay đặt trước ngực y ngừng vỗ về, “Có phải là do vừa vận động hay ? Sở Lăng Thiên, chàng cấm dục tháng cho ta!”

      “Linh nhi, nàng là độc ác! Vi phu làm được! Cùng lắm ta chậm lại chút?”

      Gia Cát Linh bất đắc dĩ thở mạnh hơi, rót cho mình ly trà, tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh chút.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :