1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 296: Người thực nàng

      “Tiểu tử thối, trẫm có thể để con mang nó , nhưng chuyện khác con đừng hòng thay đổi được. Trẫm cần người như vậy giúp trẫm.” Sở Kim Triêu kiên trì.

      “Vì sao là nàng?” Sở Lăng Thiên hỏi.

      “Vì sao thể là nó? Thiên nhi, con thể ích kỷ như vậy được, chuyện nó có thể làm rất nhiều, nó phải nữ tử tầm thường.”

      “Nhi thần chỉ biết nàng là thê tử của nhi thần, nhi thần cho phép bất cứ ai lấy bất cứ lý do gì cướp nàng khỏi tay nhi thần. Phụ hoàng, ngay cả người cũng được.”

      “Tiểu tử giỏi.” Sở Kim Triêu cười lạnh, “Con , sức khỏe trẫm cũng khá hơn rồi, dẫn nó về .”

      “Đa tạ phụ hoàng.”

      “Thiên nhi, chủ ý trẫm quyết thay đổi.”

      “Nhi thần cũng vậy, điểm ấy nhi thần giống phụ hoàng. Nhi thần cáo lui.” Sở Lăng Thiên giương mắt nhìn, thấy vẻ mệt mỏi của Sở Kim Triêu, trong lòng rất đau, thế nhưng có số việc, y cảm thấy vẫn nên cho ràng, tiếp tục như vậy, e rằng càng lúc càng rối.

      Sở Kim Triêu cụp mắt, nhìn Sở Lăng Thiên, biết ông nghĩ gì.

      Bên ngoài, Sở Lăng Hiên thấy mình Gia Cát Linh đứng đó, Gia Cát Linh theo bản năng né tránh, nhưng lại có chỗ để trốn.

      Miệng lên nụ cười nghiền ngẫm, “Nàng sợ bản vương?”

      phải sợ, mà là… ghê tởm.”

      “Ghê tởm?” Nụ cười mặt Sở Lăng Hiên sượng lại, “Cho nên nàng muốn rời khỏi đây? cho bản vương biết, tại sao nàng lại muốn ? Nàng còn chẳng muốn đứng cùng nơi với bản vương? Cho dù bản vương chẳng làm gì nàng, nàng cũng muốn?”

      Gia Cát Linh lạnh nhạt, “Lục điện hạ, ta cảm thấy rằng, vẫn là để thái tử điện hạ ở lại đây tốt hơn, dù sao… hai người cũng từng thân cận da thịt, phối hợp cũng khá ăn ý.”

      “Ha ha! Gia Cát Linh , hôm nay nàng khiến bản vương bẽ mặt như vậy, mà bản vương lại hận nàng. nàng xem là tại sao chứ?”

      “Ta chẳng phải con giun trong bụng ngươi, đương nhiên biết tại sao. Có lẽ, là vì ngươi biến thái quá chăng.”

      “Biến thái?” Sở Lăng Hiên từng bước đến gần, nàng có thể cảm nhận được hơi thở áp lực của , “Là bởi vì bản vương nàng, đến biến thái.”

      Gia Cát Linh chẳng quan tâm , nhìn thấy Sở Lăng Thiên ra liền qua đó. Y ôm eo nàng, tỉnh bơ lướt qua trước mặt Sở Lăng Hiên. Sở Lăng Hiên cười lạnh, Gia Cát Linh , nàng càng như vậy, bản vương càng có hứng thú với nàng.

      Ra khỏi tẩm cung, Gia Cát Linh gấp gáp hỏi tình hình.

      “Phụ hoàng đồng ý ?” Gia Cát Linh rất bất an, lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe của Hoàng thượng.

      “Đồng ý.” phân bua gì, Sở Lăng Thiên rất muốn ôm nàng, ôm ghì nàng vào ngực, “Linh nhi, bất kể gặp phải chuyện gì, cũng được phép rời khỏi ta.”

      Gia Cát Linh cười cười, dựa đầu vào ngực y, biết tại sao y đột nhiên lại như thế, hai tay vòng qua eo y, “Thất gia, ta rời khỏi chàng.”

      Bất chấp người qua kẻ lại trong cung, y cúi đầu ngậm lấy môi nàng, bá đạo mút lấy hương thơm của nàng, cho đến khi nàng thở gấp, khuôn mặt ửng hồng để y hận thể muốn nàng ngay tại chỗ này.

      Nhìn thấy ánh mắt y, Gia Cát Linh bấu vào lưng y, “Nghĩ gì vậy, đây là trong cung, hay là chàng dẫn ta về phủ rồi hẳn nghĩ đến chuyện đó.”

      Sở Lăng Thiên cười tà mị, “Đây chỉ là trong số đó thôi, , hồi phủ!”

      Hai người trở về phủ, Sở Lăng Thiên liền khẩn cấp bế nàng vào phòng ngủ, đám nô tì đường hành lễ đều đỏ bừng mặt. Cảnh tượng như vậy thường xuyên diễn ra ở trong phủ.

      Đặt nàng lên giường, cơ thể y liền gấp rút đè xuống. Hơi thở quen thuộc khiến cơ thể cả hai nhanh chóng có phản ứng.

      “Rẹt!” Tiếng y xé rách y phục của Gia Cát Linh vang lên, tiếp đó là rời khỏi thân thể nàng, bị y nhẫn tâm ném xuống đất.

      Nàng xoa xoa lồng ngực y, hệt như nhen nhóm lên ngọn lửa mà y đè nén suốt mấy hôm. Chạm được ẩm ướt của nàng, y động thân xông vào, cơ thể nhất thời thoải mái thôi, chậm rãi ra ra vào vào.

      lúc lâu sau, hai người đều mồ hôi nhễ nhại, Gia Cát Linh xụi lơ trong lòng y, Sở Lăng Thiên vẫn còn hứng thú bừng bừng, nàng nhanh chóng quấn chăn lên người, cho y thừa cơ làm bậy nữa.

      “Nương tử, chúng ta tắm nào.”

      Y ngồi dậy mặc đồ vào, bế cả nàng lẫn chăn vào trong phòng tắm. Đến phòng tắm rồi, Gia Cát Linh vùng ra, vào bể nước, dòng nước ấm áp làm cho cơ thể mỏi nhừ của nàng được thư thái hơn.

      Cơ thể Sở Lăng Thiên áp sát, nhìn nụ cười của y, Gia Cát Linh nhanh chóng đẩy y ra.

      “Nương tử, nàng mệt rồi, để ta tắm giúp nàng.”

      cần!”

      “Vậy nương tử tắm giúp ta.”

      Giữa lúc đẩy đưa, tay Sở Lăng Thiên xoa lên nơi mềm mại của nàng, ràng mệt muốn đứt hơi, nhưng lại bị y làm đến kìm lòng được, thanh động lòng người tràn ra khỏi môi nàng.

      “Còn cần.”

      Tách hai chân nàng ra, nhàng thâm nhập. Nước trong bể gợn sóng, từng đợt va chạm vào thành bể.

      Lại là canh giờ, hai người mới từ phòng tắm ra, dùng bữa tối, rồi lên giường sớm, ôm nhau mà ngủ.

      “Thất gia, chỗ Hoàng thượng có người hầu hạ ? Ông đối đãi tốt như vậy, ta cứ thế mà , có phải rất quá đáng ?” Nàng vẫn có chút yên lòng, nàng chính là như thế, đối với người hận nàng nàng hận đến tận xương tủy, đối với người tốt với nàng nàng lại dịu dàng thiện lương đến cực hạn.

      “Yên tâm , trong cung nhiều người như vậy, chắc chắn sao đâu. Linh nhi, nhớ kỹ, nàng là nương tử của ta, nhiệm vụ hàng đầu của nàng là ta. Những chuyện khác ta sắp xếp.”

      “Sao có thể ngang ngược như vậy?”

      ta ngang ngược? Vậy vi phu ngang ngược cho nàng xem.” xong, tay y lại bắt đầu táy máy.

      “Sở Lăng Thiên, nếu ngủ đến thư phòng ngủ cho ta!”

      .” Đặt tay lên hông nàng, rốt cục để yên đó, “Ngủ , lo cho phụ hoàng ngày mai tiến cung thăm người.”

      “Ừ.” Nhắm mắt lại, ở trong lòng y, nàng nhanh chóng vào giấc ngủ.

      Trong tẩm cung của Sở Kim Triêu, Chu Tuyết Tranh hầu hạ. Sau khi Gia Cát Linh rời khỏi, ông liền truyền nàng đến. Có lẽ ông cảm thấy, chỉ có nữ nhân trước mặt này tham dự tranh đấu hậu cung, cũng có con nối dỗi, mang ra so sánh với những kẻ khác, nàng có mục đích nào cả.

      “Thần phi, nàng vất vả rồi.” Sở Kim Triêu nằm xuống, còn nắm tay nàng chịu buông ra.

      “Hoàng thượng, hầu hạ người là bổn phận của thần thiếp. Hoàng thượng, hay là ngày mai Hoàng thượng truyền luôn Hoàng hậu nương nương và tỷ tỷ đến, thần thiếp lo lắng…”

      “Nàng lo lắng trong lòng các nàng ấy được vui? cần lo, là trẫm truyền nàng đến, các nàng ấy dám gì?” Ông dịch vào bên trong, chừa ra chỗ trống, “Đêm nay, nàng ngủ lại đây nhé, cần trở về.”

      “Hoàng thượng…” mặt Chu Tuyết Tranh đầy vẻ e thẹn, “Lục điện hạ ở bên ngoài kìa.”

      sao.” Sở Kim Triêu kéo nàng vào giường, nàng liền té ngã vào lòng ông, ông lập tức ngậm lấy môi nàng.

      Sau khi mây mưa hồi, Sở Kim Triêu ngủ thiếp . Chu Tuyết Tranh đứng dậy mặc đồ vào rồi ra bên ngoài. Nhìn thấy Sở Lăng Hiên ở phòng ngoài, trong lòng có chút mất tự nhiên, tiếng động mới nãy, chắc chắn nghe thấy.

      “Ha ha, xem ra sức khỏe của phụ hoàng khá hơn nhiều rồi.” Sở Lăng Hiên tay cầm bầu rượu và ly rượu, uống vào, ánh mắt ngà ngà say nheo lại, “Thần phi vừa đến, sức khỏe của phụ hoàng liền tốt hơn rất nhiều.”

      Chu Tuyết Tranh ngồi xuống đối diện , nhìn vào mắt , hỏi, “Vì Gia Cát Linh ? Lục điện hạ, người thực nàng ấy? Vậy tốt đâu. Người đối với nàng ấy giống như trước kia nữa.”

      “Bản vương nàng?” Sở Lăng Hiên cười lạnh, “Bản vương thèm loại nữ nhân tim phổi đó, bản vương chỉ là muốn nếm thử thân thể nàng mà thôi. Bản vương tuyệt đối nàng.”

      “Lục điện hạ, cần gì phải lừa mình dối người chứ?” Chu Tuyết Tranh tự rót ly rượu cho mình, “Rượu biết vị, có lẽ chính là cảm giác người. Lòng ta cũng khổ sở như người. Để phải nếm mùi vị như vậy cả đời, cho nên, chúng ta thể buông tay.”

      “Hai người họ tại gắn bó như keo sơn, muốn phá hỏng, dễ hơn làm? Bất luận gặp phải tác động gì, cũng ảnh hưởng tới họ.”

      “Lục điện hạ, đối với con người mà , ngoại thương có nghiêm trọng bao nhiêu đều có thể tự lành, nội thương khó trị dứt, thậm chí có thể vĩnh viễn chữa được. Trước kia, thực chúng ta đều sai rồi, tưởng rằng có thể dùng nhiều cách để họ dễ dàng tách nhau ra. Thành lũy kiên cố, công phá từ bên trong là dễ dàng nhất.”

      “Cho nên cần bắt tay từ nội bộ của họ?”

      “Đúng, chỉ có giữa hai người họ xảy ra vấn đề, có khoảng cách, mới là biện pháp hữu hiệu nhất.”

      “Ngươi đúng, trước kia chúng ta đều sai lầm rồi.”

      “Có mục tiêu, sợ tìm được cách. Cạn chén!”

      Sở Lăng Hiên giơ ly rượu, chạm với Chu Tuyết Tranh, mùi vị rượu này còn chua chát như ban nãy nữa.

      Thần cung, ảnh vệ Lâm Lang mà Chu quý phi phái trở về, bà lập tức đứng lên, khẩn trương hỏi, “Thế nào? Có tin tức của Triêu Hoa ?”

      “Nương nương, công chúa rồi, thuộc hạ dặn dò quan binh áp giải chăm sóc công chúa.”

      “Vậy là tốt rồi.” Tay Chu quý phi siết chặt, vì an nguy của bản thân, bà đẩy nữ nhi của mình vào vực sâu vạn kiếp bất phục, “Triêu Hoa, đừng trách mẫu phi, đợi mẫu phi có quyền có thế rồi, nhất định đón con trở về, con chờ nhé.”

      “Nương nương, còn gì căn dặn ? còn thuộc hạ cáo lui trước.” Lâm Lang ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về Chu quý phi mang theo vẻ nồng nhiệt.

      “Lui .” Bà yếu ớt phất tay.

      Nhìn chằm chằm nến đỏ, ánh mắt bà dần trở nên u lạnh lẽo, Gia Cát Linh , ngươi hại Chu gia, lại hại Triêu Hoa, bản cung nhất định báo thù cho họ, bản cung lấy mạng ngươi thề làm người. Thái độ của Hoàng hậu với Gia Cát Linh , bà sớm hiểu , bảo vệ Gia Cát Linh , người là Hoàng thượng, người là Sở Lăng Thiên. Muốn khiến Hoàng thượng thất vọng với ả, trừ phi ả đụng chạm vào thứ quan trọng nhất của ông. Thế nhưng, thứ quan trọng nhất với Hoàng thượng là gì?

      Chu quý phi càng nghĩ, lại nghĩ đến người, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, đúng, là Tĩnh quý phi, đó là nốt chu sa ngực Sở Kim Triêu, đúng lúc, nữ nhân trong quan tài kia cũng thể giữ lại, nếu ngày nào đó bị người khác phát là giả sinh chuyện lớn.

      Nghĩ vậy, bà lại triệu Lâm Lang đến, “Lúc trước ngươi biểu diễn thứ đó cho bản cung xem chuẩn bị xong chưa?”

      “Nương nương, theo căn dặn của người chuẩn bị xong rồi.”

      “Vậy tốt!” Chu quý phi hài lòng gật đầu, “Lăng mộ dưới đất kia thay băng định kỳ, ngươi nghĩ cách trộn thứ đó vào bên trong .”

      “Thuộc hạ hiểu.”

      Ảnh vệ vốn là Sở Kim Triêu phái đến bảo vệ công chúa Triêu Hoa, lâu dần, Chu quý phi cũng trở thành chủ tử của họ, đặc biệt là tên Lâm Lang này, ngầm trợ giúp Chu quý phi làm rất nhiều chuyện mờ ám.
      Chris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 297: Diệt trừ Gia Cát Linh rồi sau

      Ngày hôm sau, Gia Cát Linh kéo thân thể bủn rủn vào cung thỉnh an. Dọc đường nàng chìm trong suy nghĩ, Chu quý phi bị buộc đến đường cùng rồi, bà ta nhất định có hành động ngay. Những ngày này nàng nhất định phải chú ý chặt chẽ hàng động của bà ta.

      Hoàng hậu chưa được vài câu liền mang theo số người đến tẩm cung thăm Sở Kim Triêu. cung nữ ngăn ở bên ngoài, “Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương.”

      “Sao vậy, bản cung thể vào sao?” Thấy vẻ mặt của cung nữ, Hoàng hậu trầm giọng hỏi.

      “Nương nương…” Cung nữ vô cùng khó xử nhìn vào phía bên trong chút, “Thần phi nương nương ở bên trong.”

      “Vậy …”

      Hoàng hậu được nửa câu lại dừng lại, nghe được bên trong truyền đến tiếng thở dốc, sắc mặt bà nhất thời trở nên vô cùng khó coi, những người khác cũng vô cùng xấu hổ.

      “Vậy bản cung chờ.”

      lát sau tiếng thở dốc dừng lại, cung nữ khó khăn vào thông báo, trong chốc lát lại đỏ mặt ra, “Nương nương, Hoàng Thượng mời mọi người vào.”

      Hoàng hậu cố nén tức giận trong lòng, đầu tiến vào. Chu Tuyết Tranh sửa sang lại quần áo lộn xộn, cân nhắc gì cả, bà giơ tay lên, tát cái mạnh vào mặt nàng.

      bạt tai này khiến cho Chu Tuyết Tranh cùng những người khác ngây ngẩn cả người.

      “Thần phi, lá gan muội lớn! Thân thể Hoàng Thượng chưa khỏi hẳn, muội lại đến quyến rũ Hoàng thượng, làm tổn hại đến sức khỏe Hoàng thượng. Hôm nay bản cung phải giáo huấn muội chút, nếu muội biết phép tắc hậu cung!”

      “Nương nương…” Chu Tuyết Tranh ôm khuôn mặt bị đau, nước mắt ủy khuất đảo quanh trong hốc mắt, hai hàng nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống, bộ dáng đó muốn bao nhiêu yếu đuối có bấy nhiêu. Nàng chậm rãi quỳ mặt đất, giọng , “Thần thiếp đáng chết, xin nương nương trách tội. Thần thiếp nên ngủ lại tẩm cung của Hoàng thượng.”

      “Muội còn ngủ lại ở trong này?” Hoàng hậu đề cao lượng, “Ngay bên cạnh chẳng phải có chuẩn bị phòng cho muội sao? Thần phi, chuyện hôm nay bản cung nhất định nghiêm phạt muội, nếu hậu cung này còn phép tắc gì nữa!”

      “Dạ, nương nương, thần thiếp biết sai rồi.”

      “Người đâu, kéo Thần phi ra ngoài, đánh hai mươi gậy!”

      “Khoan !” Giọng lạnh lùng của Sở Kim Triêu lúc này mới vang lên, ông giương mắt, mặt chút thay đổi nhìn Hoàng hậu, “Là trẫm bảo Thần phi ở lại, cũng là trẫm chủ động, thế nào, Hoàng hậu có ý kiến?”

      “Thần… thần thiếp…” Hoàng hậu khẩn trương đến nỗi nên lời. Vừa rồi bà nóng lòng muốn hạ uy thế Chu Tuyết Tranh, tức giận đến mức quên nhận vật lớn này, “Thần thiếp cũng là vì lo lắng cho sức khỏe của Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng lượng thứ cho tâm tình của thần thiếp. Thần phi biết trong người Hoàng thượng mang bệnh hẳn là nên từ chối cầu hoan của Hoàng Thượng, nhưng mà nàng lại làm như vậy, Thần phi, thể ở lại chỗ này quấy rầy người nữa.”

      “Hừ!” Sở Kim Triêu hừ lạnh, “Nếu là trẫm chủ động nàng ấy từ chối được ? Hoàng hậu, tại trẫm bảo nàng hầu hạ trẫm nàng có dám từ chối ?”

      Thân thể Hoàng hậu đờ ra, biết nên trả lời như thế nào. Từ chối chính là kháng chỉ, từ chối lại giống như vừa rồi bà Thần phi, như vậy là tự vả vào mặt mình.

      Thấy bà được nữa Sở Kim Triêu mới tiếp tục hỏi, “Hoàng hậu, sao vậy, vấn đề của trẫm rất khó trả lời sao?”

      “Thần thiếp… Thần thiếp dám cãi lời Hoàng thượng.”

      “Hừ! Dám ở trước mặt trẫm đánh Thần phi, Hoàng hậu đúng là càng ngày càng lớn mật?” Sở Kim Triêu kéo dài điệu, “Coi tẩm cung của trẫm là hậu cung sao? Để nàng tùy ý làm xằng làm bậy?”

      Hoàng hậu khỏi run run chút, “Thần thiếp… Biết sai rồi, thần thiếp khẩn cầu Hoàng Thượng nể tình thần thiếp vì lo nghĩ cho sức khỏe của Hoàng Thượng mà tha cho thần thiếp lần.”

      “Đứng lên .” Giọng của Sở Kim Triêu nghe ra được cảm xúc là gì, giương mắt nhìn đám phi tần, trong mắt lên tia đơn, “Đều đến đây cả à? Nhưng mà trẫm cảm thấy như thiếu thứ gì đó, nếu Tĩnh phi ở đây tốt rồi.” Ánh mắt của ông rơi xuống người Gia Cát Linh , “Tam nha đầu, con tới đỡ trẫm xem Tĩnh phi.”

      Gia Cát Linh tiến lên, “Dạ, Hoàng thượng.”

      Hoàng hậu cùng những người khác hai mắt nhìn nhau, mọi người lục tục kéo nhau tới đây còn Hoàng Thượng liếc mắt cái cũng lười, muốn nhìn Tĩnh phi, chỉ là người chết mà thôi, có cái gì đáng giá mà khiến Hoàng Thượng nhớ đến như vậy.

      Chỉ là người chết mà thôi, lòng Hoàng hậu từ từ yên tĩnh trở lại, chiếm cứ lòng của Hoàng Thượng như thế nào nữa cũng chỉ là người chết.

      Hoàng Thượng được Gia Cát Linh đỡ lên kiệu, tới địa cung đặt di thể của Tĩnh quý phi. Lo lắng cho sức khỏe của ông nên nàng phủ thêm cho ông hai cái áo bông. Cửa địa cung mở ra, khí lạnh màu trắng nhàng tỏa ra, khiến cho người ta nhịn được mà rung mình.

      Gia Cát Linh ở lại bên ngoài, để lại gian cho hai người bọn họ. khắc sau, thấy Sở Kim Triêu vẫn chưa ra, lo lắng cho ông nên Gia Cát Linh nhanh chóng vào, khuyên ông ra ngoài.

      đường trở về, sắc mặt Sở Kim Triêu bình tĩnh. Tĩnh phi lâu như vậy rồi, lòng của ông cũng nên buông xuống.

      “Tam nha đầu, trẫm thực hâm mộ con cùng Thiên nhi, các con nhất định phải hạnh phúc.”

      “Phụ hoàng yên tâm, chúng con nhất định như vậy. Phụ hoàng, con dìu người trở về.”

      “Ừ. Bên trong nên tăng thêm băng, Tam nha đầu, con giám sát họ , những người này thấy ai chú ý liền lười biếng.”

      “Vâng, phụ hoàng,” Gia Cát Linh gật đầu, Hoàng Thượng dường như càng ngày càng trở nên dong dài, có lẽ là già rồi.

      Thu xếp tốt cho Sở Kim Triêu, Gia Cát Linh nhớ lời dặn của ông. Địa cung phải luôn duy trì độ lạnh, bởi vậy mà cứ qua thời gian lại tăng thêm băng ở trong, nàng tiến đến phân phó mấy người canh giữ ngoài địa cung thêm vào.

      Thần cung, ảnh vệ Lâm Lang quỳ gối trước mặt Chu quý phi, tới bẩm báo tin tức.

      “Ngươi là Hoàng Thượng giao cho Gia Cát Linh phụ trách chuyện tăng thêm băng?”

      “Bẩm nương nương, đúng vậy.”

      tốt quá!” Chu quý phi kích động từ ghế đứng lên, thong thả lại trong phòng, “ đúng là trời cũng giúp ta! Bản cung còn nghĩ xem lấy cái gì để khiến cho Gia Cát Linh đến nơi đó, bây giờ bản cung cần lo lắng nữa, Hoàng Thượng, người giúp đỡ thần thiếp việc lớn rồi. Ngươi , cần phải mang thứ này vận chuyển vào địa cung.”

      Lâm Lang như định trước được mọi việc mà cười, “Nương nương yên tâm, thủ vệ ở địa cung trước đây là người của thuộc hạ, những người trước đó đổi rồi, lần này tuyệt đối sai sót.”

      “Làm tốt lắm, bản cung bạc đãi ngươi.” Chu quý phi nháy mắt, cung nữ liền mang tới hộp đựng trang sức, bên trong châu báu thứ gì cũng có, “Lâm Lang, ngươi ở cạnh bản cung cũng được thời gian rồi, chuyện lần này làm tốt những thứ bên trong này tùy ngươi chọn.”

      Cung nữ đặt hộp trang sức xuống, nhận được ra hiệu của Chu quý phi liền lập tức lui ra. Lâm Lang liếc mắt nhìn hộp trang sức cái, thu hồi ánh mắt, mắt suy nghĩ, , “Nương nương, người hẳn là biết những thứ này phải là điều thuộc hạ muốn. Thuộc hạ mạo hiểm bị Hoàng Thượng ban chết mà làm việc cho người, thứ thuộc hạ muốn, cũng phải những thứ này.”

      “Vậy ngươi muốn cái gì?”

      Lâm Lang ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Chu quý phi, “Thuộc hạ nghĩ Quý phi nương nương hẳn là biết, cái thuộc hạ muốn là tấm lòng của nương nương.”

      “To gan!” ảnh vệ nho cũng dám có suy nghĩ an phận với bà, Chu quý phi giận dữ, “Lân Lang, ngươi biết ngươi ? Bản cung là nữ nhân của Hoàng Thượng, chỉ bằng câu vừa rồi của ngươi bản cung có thể lấy mạng của ngươi rồi.”

      “Nương nương nỡ, chẳng phải sao?” Lâm Lang từng bước tới gần, “Nương nương đúng là rất cần thuộc hạ làm việc cho người?”

      “Ngươi uy hiếp bản cung?”

      “Thuộc hạ dám, cũng nỡ. Chỉ cần nương nương hiểu được tâm ý của thuộc hạ là đủ rồi. Nương nương, chuyện này thuộc hạ nhất định làm tốt, về phần thù lao, nương nương cứ suy nghĩ .”

      được, thể trở mặt với . Chu quý phi suy nghĩ, Lâm Lang ở bên cạnh bà rất nhiều năm, nếu lại ít trợ thủ đắc lực. Nhưng loại người dã tâm này cũng thể giữ lại, hơn nữa còn biết nhiều việc của bà như vây, bất kể thể nào, trước cứ giữ lại, diệt trừ xong Gia Cát Linh rồi sau.

      Lát sau, mặt bà liền trưng ra nụ cười tươi, chủ động đến trước mặt Lâm Lang, cười với , “Lâm Lang, tâm tư của ngươi làm sao bản cung lại biết, nhưng mà thù của Chu gia cùng Triêu Hoa vẫn chưa báo bản cung thực ăn ngon, ngủ yên, làm sao có tâm tư mà để ý đến chuyện khác.”

      “Gia Cát Linh , thuộc hạ giúp người diệt trừ.”

      “Còn chưa đủ, bản cung muốn để ả chết thân bại danh liệt, ngươi phải tìm cách để Sở Lăng Hiên cũng tới địa cung. nam quả nữ cùng chết ở đó, ngươi xem Sở Lăng Thiên nghĩ như thế nào? Nghĩ đến thấy thực thú vị.”

      “Nhưng màHoàng Thượng cho những người khác tiến vào địa cung.”

      “Vậy ngươi nghĩ cách . phải là ngay cả cách như vậy ngươi cũng nghĩ ra chứ ? Đây vốn là lòng chân thành của ngươi với bản cung? Bản cung cảm thấy thực thất vọng.” xong, tay Chu quý phi nhàng mà vuốt qua gương mặt Lâm Lang.

      Lâm Lang thoáng cái bắt lấy tay bà, “Nương nương yên tâm, thuộc hạ nhất định làm được.” Đem tay bà dán vào trước ngực mình, “Nương nương, cảm nhận được lòng chân thành của thuộc hạ ?”

      Chu Quý phi cười ngọt ngào, “Cảm nhận được, nhưng mà còn chưa đủ nóng, , làm chuyện này cho tốt, phần thưởng bản cung thiếu ngươi.”

      “Vâng, nương nương. Người phải nhớ kỹ lời người vừa , thuộc hạ đem chuyện này làm thỏa đáng xong đến đây thu nhận kết quả.”

      , .” Chu quý phi đè nặng lại kiên nhẫn, ai bảo bà có việc cầu người chứ. Lâm Lang, chờ Gia Cát Linh chết, bản cung cũng lấy mạng của ngươi!

      Địa cung, Gia Cát Linh tự mình giám sát mấy thủ vệ chuyển băng vào trong địa cung, mắt thấy số lượng cũng đủ, nàng chuẩn bị rời hai thị vệ bên cạnh liếc mắt nhau, người trong đó lấy tay đẩy vào tảng băng lớn ở chỗ cao, khối băng loảng xoảng rơi xuống, vừa vặn đè lên chân của nàng. Rầm rầm, những khối băng khác được xếp xong hiểu vì sao cũng rơi xuống nằm ngổn ngang mặt đất. Gia Cát Linh bị nhốt ở bên trong, muốn cứu nàng phải dời khối băng ở bên ngoài .

      “Đại ca, nhanh tìm người đến giúp đỡ, Thất vương phi bị khối băng đè lên chân rồi.” thị vệ hô lên.

      “Biết rồi, để ta , các ngươi mau cứu Thất vương phi ra.” Mặt Lâm Lang hiên lên tia mỉm cười, vội vội vàng vàng rời địa cung, đến trước tẩm cung Sở Kim Triêu.

      Vừa lúc, Sở Lăng Hiên vừa làm xong chuyện trong tẩm cung Sở Kim Triêu ra, Lâm Lang nhìn thấy Sở Lăng Hiên chẳng những hành lễ mà ngược lại đụng vào cái.

      “Đứng lại!” Chẳng biết vì sao mà lại bị đụng cái, Sở Lăng Hiên vô cùng tức giận, đường đường là Lục vương gia, người nào nhìn thấy hành lễ.

      “A? Thuộc hạ tham kiến Lục điện hạ.” Dáng vẻ Lâm Lang lo lắng, “Vì thuộc hạ có việc gấp nên vừa rồi nhìn thấy Điện hạ, xin Điện hạ thứ tội.”

      “Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”
      Chris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 298: Bị đốt thành tro

      “Là Thất vương phi bị khối băng vây hãm trong địa cung của Tĩnh phi nương nương, thuộc hạ vội vàng tìm người hỗ trợ dời băng để cứu Thất vương phi.”

      “Dẫn bản vương đến xem!” Sở Lăng Hiên bình tĩnh , ràng là hận nàng, nhưng khi nghe nàng gặp nguy hiểm, vẫn vô cùng sốt ruột, có thể chạy đến cứu nàng trước Sở Lăng Thiên, có khi nào nàng thay đổi thái độ với mình ?

      Lâm Lang lén lút mỉm cười, “Dạ, điện hạ, thuộc hạ dẫn người .”

      vào địa cung, khối băng bên ngoài vẫn chưa dọn hết, chân Gia Cát Linh chảy máu ngừng, nhuốm đỏ cả khoảng băng.

      “Linh nhi, nàng sao rồi?”

      Ngẩng đầu nhìn thấy người trước mặt, Gia Cát Linh lắc đầu, “Ngươi đến làm gì? Lục điện hạ, chỗ này chỉ có người được Hoàng thượng cho phép mới có thể vào, ngươi biết ư?”

      “Gia Cát Linh , bản vương là đến cứu nàng, nàng cảm kích bản vương như thế này sao?”

      “Điện hạ, xin chờ lát, thuộc hạ lại tìm thêm vài người đến.”

      cần.” Gia Cát Linh gằn giọng , nàng ý thức được chuyện này có vấn đề, thủ vệ địa cung nhiều như vậy, nhưng mới nãy lại ai đến giúp nàng, chỉ có hai người khiêng băng, động tác cũng vô cùng thong thả, còn bảo tìm người, chỉ là mấy khối băng thôi mà, cần tìm nhiều người đến như vậy sao? Lúc này Sở Lăng Hiên lại xuất , cũng hợp lý lắm, trừ phi là có người cố tình dẫn đến.

      “Các ngươi mau dời khối băng chân bản vương phi . Sở Lăng Hiên, ngươi !”

      Lâm Lang gật đầu, “Nương nương, người chờ chút, thuộc hạ lấy công cụ lập tức quay về.”

      Lâm Lang dẫn theo hai người khác ra ngoài, người ở bên ngoài nhận được ánh mắt ra hiệu của , lập tức khởi động cơ quan bên trong, cửa địa cung chậm rãi khép lại, ngay tại lúc cửa sắp đóng lại, lấy ra cái mồi lửa, ném vào bên trong.

      “Oành!” Mồi lửa ném vào khối băng, lại có thể bốc cháy.

      Sở Lăng Hiên vừa thấy ổn, lập tức đá khối băng cháy sang bên, vội vã dời Gia Cát Linh ra xa những khối băng còn lại.

      Gia Cát Linh đứng lên, lê cái chân bị thương đến bên cạnh cửa, xoay cơ quan, cánh cửa lại bất động. Nàng hoàn toàn hiểu được là có người muốn mạng của nàng.

      “Vô dụng thôi, chi bằng tìm xem trong này có thông đạo hay .” Sở Lăng Hiên cũng ý thức được mình bị lừa, sờ xung quanh tường đá, nhưng lại tìm thấy cái gì, “Gia Cát Linh , xem ra vì nàng mà bản vương phải chết tại chỗ này! Nàng đúng là khắc tinh của bản vương! Chết tiệt!”

      “Sở Lăng Hiên, ta cũng muốn chết cùng nơi với ngươi, chừa chút sức lực tìm đường thoát thân !”

      Lửa càng cháy càng lớn, nhanh chóng lan đến các khối băng khác. Băng làm sao lại cháy? Gia Cát Linh thoáng nghi ngờ, chỉ là có thời gian để nàng nghĩ nhiều. Tiếp tục như vậy, cho dù bị chết cháy, cũng bị chết vì thiếu dưỡng khí, hoặc là bị lạnh chết.

      Sở Lăng Hiên im lặng lần tìm cơ quan, cam lòng chết ở đây như vậy, còn có rất nhiều chuyện phải làm. Đáng chết! giờ trong lòng vô cùng hối hận. Nếu chẳng phải đến cứu nàng, bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Nếu biết, chắc chắn đến, có nàng cách mấy cũng đáng để đánh đổi sinh mạng của mình.

      Thế lửa lan đến dưới chân họ, hai người bị dồn đến gần quan tài băng, trong lúc bối rối, Gia Cát Linh chạm đến chỗ gồ lên quan tài, nàng cũng chú ý, tay đặt đó, bỗng nhiên nàng cảm thấy cả người rơi xuống. Chốc lát sau, toàn thân tiếp đất, rơi xuống cùng nàng còn có Sở Lăng Hiên. Khe hở đỉnh lập tức khép lại, che hết ánh sáng, phút chốc, bên dưới lâm vào bóng tối vô tận.

      Giơ tay thấy năm ngón, Gia Cát Linh có thể nghe thấy mùi máu tanh trong khí, đó là máu chảy ra từ vết thương chân nàng. Bỗng nhiên, trong bóng tối có chút ánh sáng, hóa ra Sở Lăng Hiên móc mồi lửa ra, tìm kiếm xung quanh, tìm được chiếc đèn dầu tường, thắp lên, bên trong thoáng sáng sủa.

      Đây là thạch thất khoảnh mười mét vuông, bên trong ngoại trừ ngọn đèn kia ra trống trơn có gì. Nhìn thấy chân Gia Cát Linh vẫn chảy máu, Sở Lăng Hiên nhíu mày, móc trong ngực ra bình thuốc, “Bôi vào , bằng máu cứ chảy thế này biết khi nào mới có thể ra ngoài.”

      “Đa tạ.” Gia Cát Linh vừa , vừa nhận lấy thuốc, nàng ghét , hận , hận đến thấu xương, nhưng nàng thể lấy sinh mạng mình ra để đánh đổi thù hận này.

      Sở Lăng Hiên nhếch môi, “Đây là câu êm tai nhất mà nàng với ta.”

      “Vậy sao?” Gia Cát Linh cười lạnh, chỉ là câu cám ơn, dĩ nhiên lại là lời êm tai nhất? Sở Lăng Hiên, ngươi có biết kiếp trước ta gì với ngươi hay ?

      A Hiên, cả đời này thiếp muốn ở mãi bên chàng.

      A Hiên, vì chàng, thiếp tình nguyện làm tất cả.

      A Hiên, chúng ta sinh con , trai hay gì cũng đều giống chàng.

      A Hiên, chàng muốn giang sơn, thiếp cùng chàng tranh đấu giành thiên hạ, chàng muốn quyền lực, thiếp mưu cầu quyền lực cho chàng, cho dù phải dùng thủ đoạn ti tiện nhất.

      A Hiên, thiếp chàng, chàng có thiếp ?

      Hồi tưởng lúc, Gia Cát Linh lắc đầu, bôi thuốc rồi trả lại cho .

      Sở Lăng Hiên lại xé mảnh y phục ra, “Băng bó lại .”

      “Để ta.” Gia Cát Linh nhận lấy mảnh vải trong tay , quấn lại vết thương.

      Xử lý vết thương xong, Gia Cát Linh đứng lên, vòng quanh thạch thất, thạch bích vốn trơn nhẵn bóng loáng, hoàn toàn có khe hở nào, xem ra, chỉ có thể từ chỗ họ rơi xuống để ra ngoài. Bỗng nhiên, nàng ý thức được vấn đề, lập tức qua thổi tắt ngọn đèn.

      “Nàng làm gì?” Sở Lăng Hiên khó hiểu hỏi.

      “Thạch thất có thông gió, ngọn đèn nhanh chóng thiêu đốt hết dưỡng khí, như vậy chúng ta bị thiếu dưỡng khí mà chết! Ta muốn chết ở trong này.”

      “Bản vương đột nhiên cảm thấy, có thể chết chung với nàng, cũng tốt.”

      “Sở Lăng Hiên, ta muốn chết!” Phải chết, cũng chết cùng ngươi, huống hồ, cho ngươi chết dễ như vậy đúng là khiến người ta tiếc nuối.

      “Vậy ư? Còn muốn ra ngoài gặp Sở Lăng Thiên? Nàng cũng nghĩ lại xem, đó cháy thành thế nào. Chuyện này là có người cố tình nhắm vào nàng, Tĩnh phi quan trọng bao nhiêu với Sở Lăng Thiên và phụ hoàng, phải nàng biết, nàng làm địa cung cháy đến như vậy, di thể của Tĩnh phi cũng giữ gìn được, dù có thoát ra ngoài cũng là đường chết thôi.”

      “Cho dù chết, ta cũng muốn chết oan ức như vậy!” Vẻ mặt Gia Cát Linh nghiêm trọng, có người cố ý nhắm vào nàng, nàng nghĩ đến, tự trách mình sơ ý. Thế nhưng có người dám động tay động chân vào địa cung của Tĩnh quý phi, chuyện này nàng nhất định phải tra , hiềm nghi lớn nhất chính là Hoàng hậu và Chu quý phi. Hoàng thượng bệnh nặng, Hoàng hậu chuốc rắc rối, bà ngày nghĩ đêm mơ đến chuyện giành ngôi vị hoàng đế, phải là Chu quý phi, thù hận của Chu gia và công chúa Triêu Hoa, bà ta hẳn là muốn mạng của mình.

      “Lúc hành , sao lại nghĩ đến chuyện chừa đường lui cho mình?” Sở Lăng Hiên nghiền ngẫm .

      “Lục điện hạ so với ta, chỉ có hơn chứ kém.”

      “Nàng ghét bản vương như vậy? Nhưng sao, ngày nào đó, Sở Lăng Thiên chết trong tay ta, nàng cũng là của bản vương thôi. Cái bản vương có là nhẫn nại và thời gian.”

      “Để xem ngươi có bản lĩnh này .”

      Gia Cát Linh nghiêng đầu, thèm nữa. Nàng chưa từng nghĩ tới, kiếp này, lại có thể đứng cùng chỗ với Sở Lăng Hiên, lại còn là nơi quỷ quái thế này.

      Bọn họ rơi xuống được thời gian, lúc này bên ngoài nổ tung, Sở Kim Triêu nhận được tin, lập tức bảo người dìu đến địa cung. Trong quân Sở Lăng Thiên bàn giao lại cho phó tướng, cưỡi ngựa chạy đến, lại nhìn thấy cửa đá đóng chặt, mọi người đều bó tay có cách nào.

      “Rốt cục sao lại thế này?” Sở Lăng Thiên lo lắng hỏi, “Thất vương phi đâu? Vẫn còn ở bên trong à?”

      “Bẩm Thất điện hạ, Thất vương phi bị băng rơi trúng chân, thuộc hạ muốn tìm công cụ, kết quả cửa tự nhiên đóng lại, mở thế nào cũng ra, nhất định là Thất vương phi khóa cơ quan ở bên trong rồi.” Lâm Lang .

      “Nếu chân của nàng bị thương, thể tự khởi động cơ quan bên trong được mà?” Sở Lăng Thiên hỏi lại.

      “Chuyện này… Thất điện hạ, Lục điện hạ cũng ở bên trong.”

      “Ngươi gì?” Sắc mặt Sở Lăng Thiên vô cùng khó coi.

      “Lão Thất!” Sở Kim Triêu bắt gặp vẻ tức giận mặt y, bình tĩnh gọi y tiếng, rồi với Lâm Lang, “Mau chóng nghĩ cách mở cửa!” Tay ông chạm vào cửa, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, “Tại sao cửa lại nóng như thế?”

      “Hoàng thượng…” Lâm Lang dừng chút, “Lúc cảnh cửa sắp đóng lại, thuộc hạ nhìn thấy băng bên trong hình như bốc cháy!”

      “Ngươi là cháy ư? Khụ khụ!” Trong lúc khó thở, Sở Kim Triêu phun ra ngụm máu.

      “Hoàng thượng!”

      Hoàng hậu, Chu quý phi và Thần phi lập tức tiến lên đỡ ông.

      Sở Lăng Thiên càng thêm lo lắng, cơ quan bị hủy, chỉ còn cách phá ra, “Phụ hoàng, mọi người nhanh chóng rời , nhi thần dùng nội công mở cửa ra!”

      “Thiên nhi, thể!” Sở Kim Triêu bất chấp ngực đau đớn, giữ y lại, “Cánh cửa này là dùng thép thêm vào đá kiên cố chế thành, dùng nội công mở ra, con muốn sống nữa ư!”

      “Phụ hoàng, nhi thần chỉ biết, bên trong có hai nữ nhân quan trọng nhất trong đời con. Mau rời , thời gian còn kịp rồi.”

      Thấy y quyết tâm, Sở Kim Triêu biết thế nào cũng vô ích, đành phải cặn dặn những người khác nhanh chóng rời , nếu muốn ông vì Tĩnh phi mà làm như vậy, ông tự thấy bản thân làm được.

      Sau khi mọi người tản ra, Sở Lăng Thiên vận nội lực đến đan điền, dốc hết sức chưởng vào cửa địa cung, cánh cửa rầm rầm mở rộng.

      chưởng mới rồi, gần như khiến lục phủ ngũ tạng của y bị tổn thương, cổ họng nóng lên, hộc máu. Nhiều chấm máu đỏ li ti bắn xuống đất, bất chấp bị thương, y lập tức chạy vào.

      có động tĩnh, những người khác cũng chạy tới, trong địa cung có hai khối băng cháy, quan tài băng của Tĩnh phi vẫn còn tại đó, nhưng thấy Gia Cát Linh và Sở Lăng Hiên đâu.

      “Hoàng thượng, Thất vương phi và Lục điện hạ phải bị… cháy thành tro chứ?” Chu quý phi cố gắng đè nén tâm trạng vui sướng, giọng hỏi.

      “Câm miệng!” Sở Kim Triêu gầm lên, “Chúng nhất định sao!”

      “Thế nhưng…” chỉ có mình Chu quý phi, tất cả mọi người đều cảm thấy lạ, “Á!”

      Đột nhiên, Chu quý phi hét lên, tiếng hét có thể đâm thủng màng tai làm cho những người khác đều giật mình hoảng hốt, lập tức nhìn về hướng bà nhìn.

      Chỉ thấy Tĩnh phi trong quan tài băng còn đầy đặn và hồng hào như xưa, da ở mí mắt và cơ thể khô quắt lại.
      Chris thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 299: Nàng quan tâm ta?

      “Mau, mau mang băng đến đây! Mau!” Sở Kim Triêu la lớn, di thể của Tĩnh phi ông giữ gìn lâu như vậy, nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của bà làm ông cảm thấy bất cứ lúc nào bà cũng có thể sống lại. Mà giờ khắc này lại cho ông biết rằng bà ấy vẫn luôn là người chết.

      Thủ vệ ba chân bốn cẳng nâng khối băng chuẩn bị tốt ở bên ngoài đưa vào, nhanh chóng xếp xung quanh băng quan.

      “Hoàng thượng, Thất vương phi rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng qua là bảo nàng ta hỗ trợ tăng thêm mấy khối băng thôi mà, sao lại đem địa cung thiêu cháy thành như vậy? là vô cùng cẩn thận, Tĩnh phi muội muội là đáng thương. Thất điện hạ, phải điện hạ cũng rất thương tâm sao.”

      Ánh mắt Sở Lăng Thiên vẫn dừng mặt Tĩnh phi, mặt y nhìn ra là vui hay buồn, y quay đầu nhìn chằm chằm Chu quý phi.

      Chạm phải ánh mắt lạnh như băng của y, Chu quý phi theo bản năng trốn bên người Sở Kim Triêu. Sở Kim Triêu nghi hoặc nhìn bà cái, “Sao ngươi biết chuyện trẫm bảo Tam nha đầu thêm băng vào trong này?”

      Ánh mắt Chu quý phi lóe lên cái, “Hoàng thượng, thần thiếp ngang qua hầm băng, vừa vặn nghe có người mới biết được. Hoàng thượng nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến thần thiếp chứ? Vậy đúng là oan cho thần thiếp.”

      “Hừ!” Sở Kim Triêu trừng mắt liếc bà cái, “Các ngươi… Mặc kệ như thế nào phải tìm được Thất vương phi cùng Lục điện hạ cho trẫm, nghe thấy ? Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, dù là tro cốt cũng phải tìm được cho trẫm!”

      “Tro cốt?” Sở Lăng Thiên lảo đảo từng bước, ôm lấy ngực, lại phun ra ngụm máu tươi. Như thế nào y cũng tin nàng cứ như vậy mà biến thành tro cốt.

      “Thiên nhi, con dưỡng thương trước , nơi này giao cho mẫu hậu.” Hoàng hậu với Sở Lăng Thiên. Gia Cát Linh , Sở Lăng Hiên, thể tưởng được nơi này là nơi chôn thân của các ngươi. Bản cung vô số lần nghĩ tới nơi mà các ngươi phải chết, nghĩ tới lại có thể là ở trong này.

      “Ta sao, ta nhất định tìm được Linh nhi. Nàng chết, nàng nhất định chết đâu.” thề bên nhau suốt đời, Linh nhi, nàng nhất định có việc gì.

      “Thất điện hạ, bọn họ làm hại Tĩnh quý phi biến thành như vậy, điện hạ còn tìm nàng ta để làm gì?” Chu quý phi , “Sau này điện hạ làm sao mà ăn với Tĩnh phi? Tới tào địa phủ rồi để nàng ta tự mình tìm Tĩnh phi tỷ tỷ tạ tội.”

      cần bà quan tâm.” Vốn rất sốt ruột, Chu quý phi lại ở bên hươu vượn khiến tâm tình y càng rối loạn.

      Sở Kim Triêu vỗ vỗ vai Sở Lăng Thiên, đau lòng , “Thiên nhi, nơi này lớn như vậy, Tam nha đầu quả thực là mất rồi.”

      “Con tin.” Sở Lăng Thiên lùng tìm gì đó mặt đất, cod gì giống như là tro cốt, “Phụ hoàng, nơi này còn có cửa ra nào khác hay là thông đạo nào ?” Trong lòng y dâng lên tia hy vọng, nếu nàng thực còn y nhất định điên mất.

      “Người đâu, lục soát từng tấc nơi này cho bản vương, có đào ba thước cũng phải tìm được Thất vương phi.”

      “Vâng, Thất điện hạ.”

      “Thiên nhi, con bị thương, nghỉ ngơi chút , nơi này mẫu hậu cho người tìm kiếm.” Hoàng hậu khuyên nhủ.

      cần.” Sở lăng Thiên chút cảm kích. Ở chỗ này có người nào muốn nàng chết, cho dù là Hoàng thượng ở trong trường hợp đặc biệt cũng cứu lấy nàng, “Con tự mình tìm, phụ hoàng, người nghỉ , con ở lại đây nhìn mẫu phi chút .” Nếu y tiến vào biết bên trong bị cháy đến thành thế nào nữa. Y nhìn Sở Kim Triêu, lần đầu tiên hoài nghi ông có thực nữ nhân ngủ trong băng quan kia .

      “Đúng vậy, Hoàng thượng, chuyện cũng xảy ra như vậy rồi, Thất vương phi cũng vì vậy mà phải trả giá đắt rồi, trừng phạt này đối với nàng cũng đâu. Tuy rằng dung nhan của Tĩnh phi muội muội bị thay đổi nhưng vẫn may là biến thành bộ xương khô, người vẫn nên trở về nghỉ ngơi , thân thể quan trọng hơn.” Liên Thương Tĩnh, ngươi chiếm lấy trái tim Hoàng thượng nhiều năm như vậy, cũng nên buông người ra được rồi.

      Sở Kim Triêu gật đầu, “Thiên nhi, nơi này giao cho con, gắng gượng được phải quay trở về.”

      “Nhi thần biết.”

      Phía dưới địa cung, tuy rằng ở phía rất ồn ào nhưng mà Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Hiên đều nghe được bất cứ thanh gì. Thạch bích lạnh như băng, Gia Cát Linh khỏi ôm chặt cánh tay, lui lại chỗ.

      Trong bóng đêm, Sở Lăng Hiên lại châm ngọn đèn tường lên, về phía nàng, đưa bình thuốc cho nàng, “Phải thay thuốc.”

      Gia Cát Linh cẩn tháo vải cột chân ra, miệng vết thương ngừng chảy máu nhưng vẫn đau đớn thôi, nàng cắn răng chịu đựng, tiếng rên. Thay thuốc xong lại băng bó lần nữa, miệng vết thương đau đến mức lưng nàng ngừng toát ra mồ hôi lạnh, quần áo ẩm ướt khiến nàng cảm thấy lạnh hơn, bất giác rùng mình.

      “Lạnh à?” Sở Lăng Hiên nhíu mày, cởi áo choàng bên ngoài ra, “Mặc vào .”

      Gia Cát Linh nhìn Sở Lăng Hiên làm như quen, nàng quật cường lắc đầu, lảo đảo đứng lên, “Ta lạnh, Lục điện hạ chiếu cố tốt chính mình là được rồi.”

      “Nàng quan tâm ta?”

      “Nếu ngươi cứ khăng khăng tự mình đa tình như thế ta cũng biết cái gì nữa.”

      Đổi chỗ khác ngồi xuống, mí mắt ngày càng nặng trĩu, vừa muốn nhắm lại nàng lại lập tức mở to mắt ra, thể ngủ, Sở Lăng Thiên, chàng nhất định quay về cứu ta.

      Ý thức càng ngày càng mơ hồ, rốt cục hai mắt vẫn cứ nhắm lại.

      Sở Lăng Hiên qua, sờ lên trán nàng chút, đúng là dọa người, nhăn mày càng sâu hơn, tìm tìm trong ngực, có thuốc chữa thương, có độc dược duy chỉ có thuốc trị phong hàn là có. cởi ra áo choàng vừa rồi bị nàng từ chối, choàng lên người nàng, do dự chút, vẫn giơ tay ra ôm nàng vào trong ngực.

      Gia Cát Linh , vì sao nàng lại hận bản vương? Bản vương có gì so được với Sở Lăng Thiên? Nếu Sở Lăng Thiên chết nàng có ngoan ngoãn ở bên cạnh bản vương ? Cánh tay thon dài siết chặt, Gia Cát Linh , nàng là của bản vương.

      Gia Cát Linh mơ màng tỉnh lại vài lần nhưng vô thức nhắm hai mắt lại, đầu càng ngày càng nặng trĩu, cứ như vậy vài lần nàng cảm giác như bản thân mình sắp chết.

      Sở Lăng Thiên ôm ngực, ngồi yên nhìn những người khác tìm kiếm, y kìm được nhìn vào nữ nhân trong băng quan thạch , dung nhan mẫu phi của y lúc này trở nên khó coi, xấu xí. Tay y sờ soạng băng quan chút, đụng vào chỗ nổi lên, sau đó vô ý thức đè xuống.

      “Điện hạ cẩn thận!” Nhìn thấy cái khe dưới chân y, thị vệ la lớn.

      Y nhanh chóng nhảy cái, vẻ mặt kích động, “Mau xuống dưới xem thử.”

      “Vâng, điện hạ.”

      Mấy thị vệ nhảy xuống, y cũng kiềm chế được tâm tình kích động mà nhảy xuống.

      “Linh nhi, nàng ở đâu?”

      “Thất đệ.”

      Tiếng của Sở Lăng Hiên từ trong ngõ ngách truyền đến, thị vệ giơ đuốc lên thấy tình cảnh trước mặt, biết có nên tiếp tục về phía trước hay .

      Chỉ thấy Gia Cát Linh ghé vào trong lòng Sở Lăng Hiên, hai mắt nhắm chặt, hai tay Sở Lăng Hiên khoát lên lưng nàng, thân thể của nàng vẫn còn mặc áo choàng của .

      Sở Lăng Thiên tới, cố nén đau nhức trong lục phủ ngũ tạng, ôm lấy Gia Cát Linh từ trong lòng Sở Lăng Hiên, “Ra ngoài .”

      Ra đến mặt đất Sở Lăng Thiên cởi áo choàng người nàng ra trả lại cho Sở Lăng Hiên, sau đó cởi áo của mình xuống khoác vào người nàng.

      “Điện hạ, kiệu ở bên ngoài, nhanh trở về chút, người bị thương cũng rất nghiêm trọng.”

      “Ừ.” Lạnh lùng ừ tiếng, nhìn thấy nàng ở trong lòng Sở Lăng Hiên, tất cả vui sướng cùng kích động của y đều nguội lạnh.

      “Lục điện hạ sao lại ở trong này?” Sở Lăng Thiên hỏi Lâm Lang vẫn theo bên cạnh y.

      “Thất điện hạ, sau khi Thất vương phi bị khối băng đè lên chân, người bảo thủ hạ tìm Lục điện hạ tới cứu người, thuộc hạ cũng còn cách nào khác.”

      Sở Lăng Thiên gì, sắc mặt trầm.

      Sở Lăng Hiên nheo mắt lại, Sở Lăng Thiên bị thương? Xem ra có thể liên hệ với người của Thánh Điện chút, đây là thời cơ ngàn năm có .

      “Lục điện hạ, người sao chứ?” thị vệ tiến lên, đưa cho cái áo bông, “Người đừng để bị cảm lạnh.”

      Sở Lăng Hiên có chút đăm chiêu gật đầu, trong lòng dường như còn lưu lại mùi hương của nàng, mùi hương này khiến mê luyến thể tự kiềm chế. Đây là ? vung tay áo bào, sắc mặt lạnh lùng về phía tẩm cung của Hoàng thượng, chỉ cần chiếm được thiên hạ còn có gì thể chiếm được.

      “Cái gì? Tìm được rồi?” Nghe được tin tức Lâm Lang mang về, Chu quý phi sợ tới mức hoang mang lo sợ, “Ngươi làm việc kiểu gì vậy? Làm đến vậy mà còn để cho ả chạy thoát?”

      “Nương nương.” Lâm Lang đến gần bà, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của bà, “Thuộc hạ cũng nghĩ rằng bên trong địa cung còn có mật thất, nàng ta mạng lớn, đến như vậy cũng có thể chạy thoát. Nếu phải là có mật thất đó nàng ta cùng Sở Lăng Hiên đều phải chết ở bên trong rồi!”

      “Nếu? Bây giờ bọn họ sao cả, nha đầu thối kia mà biết là ta làm nhất định bỏ qua cho ta! Bị ngươi hại chết rồi!”

      “Nương nương, người sợ cái gì? Chẳng lẽ người quên rằng Tĩnh phi là nữ nhân Hoàng thượng nhất sao, Hoàng thượng mất bao tâm huyết mới tìm được cách có thể giữ gìn được di thể của bà ấy, bây giờ bị Gia Cát Linh hại thành thế này, người chỉ cần bắt lấy điểm ấy qua được cửa ải của Hoàng thượng đâu. Còn có, người thấy sắc mặt Sở Lăng Thiên lúc nhìn thấy Sở Lăng Hiên cùng nữ nhân của ôm nhau có bao nhiêu khó coi đâu. Thuộc hạ thấy chỉ với Sở Lăng Thiên nàng ta cũng dễ sống rồi.”

      “Sở Lăng Thiên ngốc như vậy, chỉ cần hỏi là biết chuyện gì xảy ra thôi.”

      “Nương nương, thuộc hạ với Thất điện hạ là Thất vương phi bảo thuộc hạ tìm Lục điện hạ, có người làm chứng hoài nghi, hơn nữa hai người kia lại ôm nhau, cũng chính mắt nhìn thấy. Sở Lăng Hiên vốn ham muốn có nàng ta, thuộc hạ như vậy khẳng định thừa nhận.”

      “Ừ.” Chu quý phi gật đầu, “Ngươi như vậy cũng đúng, cứ làm như vậy ! Gia Cát Linh , ngươi đúng là mạng lớn! Ngươi hãy chờ trừng phạt của Hoàng thượng cùng Sở Lăng Thiên .”

      Kiệu đường quay về Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên cảm giác được thương thế của mình ngày càng nghiêm trọng, chịu đựng đau đớn uống thuốc vào cũng tạm thời giảm được chút. Tới Thất vương phủ, mấy người Tiểu Điệp cùng Kinh Phong lập tức banchân bốn cẳng đỡ hai người đến phòng ngủ.

      “Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh lại .” Tiểu Điệp vừa khóc vừa gọi.

      “Đừng khóc, tiểu thư nhất định có việc gì.” So với Tiểu Điệp, Nguyệt Lan bình tĩnh hơn rất nhiều.

      “Gia, người bị thương rất nghiêm trọng, thuộc hạ mời đại phu tới.” Kinh Phong đỡ Sở Lăng Thiên đến bên kia, vội vội vàng vàng mời đại phu đến.

      Mấy đại phu phân công nhau khám cho hai người, nhìn thấy thương thế của Sở Lăng Thiên, mấy đại phu đều giật mình thôi.

      “Điện hạ, người làm như vậy rất nguy hiểm, chỉ cần sơ ý chút toàn bộ võ công bị hủy, lần này may mắn chỉ là tổn thương đến phổi, nhưng mà nhất định phải qua hai tháng mới có thể khỏi hẳn. Trong khoảng thời gian này được dùng võ công, nếu hậu quả tưởng tượng nổi.”

      “Ừ.” Sở Lăng Thiên chút nào để ý gật đầu, “Vương phi thế nào?”
      Chris thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 300: Khoảng cách

      chân phải của vương phi bị thương, hơn nữa khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, sốt, thần nghĩ cách hạ sốt cho vương phi, sau đó dưỡng thương cho tốt là ổn.”

      “Ta biết rồi.” Sở Lăng Thiên cho đại phu lui, mình ngồi bên, “Kinh Phong, Phá Trận, đỡ ta đến thư phòng.”

      “Gia, đợi tiểu thư tỉnh lại sao?” Bằng trực giác, Kinh Phong cảm thấy giữa hai người họ nảy sinh vấn đề, “Vết thương của tiểu thư cũng rất nghiêm trọng.”

      “Để đại phu và nha hoàn hầu hạ được rồi, bản vương còn có việc.”

      “Dạ, gia.” Kinh Phong và Phá Trận người bên trái người bên phải đỡ y dậy, thư phòng.

      Nằm xuống trường kỷ ở thư phòng, ngủ đêm, y cảm thấy đỡ hơn. Chậm rãi đến bên ngoài phòng ngủ, muốn tiến vào, lại dừng bước. Chính y cũng biết mình làm sao? Là trách nàng biến địa cung thành rối tinh rối mù, hay là trách nàng thân mật với Sở Lăng Hiên như vậy?

      Rốt cục y cũng vào, xoay người rời khỏi. Phá Trận đuổi theo, “Gia, tiểu thư bớt sốt rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, vì sao vào? Có lẽ người đến, tiểu thư tỉnh lại nhanh hơn.”

      “Phá Trận, thu dọn chút, ta đến quân doanh ở thời gian, mấy ngày nay chính rất nhiều.”

      “Gia…” Phá Trận còn do dự, “Tiểu thư tỉnh lại, người đầu tiên muốn gặp nhất định là gia. Có hiểu lầm gì, ràng phải tốt hơn sao?”

      “Phá Trận, ngươi nhiều quá rồi đó.”

      “Dạ, để thuộc hạ chuẩn bị.”

      Ở gian ngoài phòng ngủ, Nguyệt Lan ghé vào bàn lau nước mắt. Nàng chưa từng nhìn thấy tiểu thư nhà mình thảm như vậy, càng nghĩ càng đau lòng, khỏi nức nở.

      Kinh Phong luống cuống qua lại, “Nguyệt Lan, ngươi đừng khóc nữa.”

      “Tiểu thư đáng thương.”

      “Tiểu thư khỏe thôi.” Kinh Phong giơ ống tay áo ra, “Này, cho ngươi mượn lau nước mắt đó. Đại tiểu thư của ta ơi, ta van xin ngươi đừng khóc nữa, còn khóc nữa ta cũng muốn khóc đây.”

      “Ngươi là nam nhi đại trượng phu, khóc cái gì mà khóc, biết xấu hổ gì cả.”

      “Nhìn thấy ngươi khóc, ta đau lòng, được chưa?”

      “Hu hu hu, tiểu thư sao còn chưa tỉnh?” Nguyệt Lan nức nở, lưu ý đến câu mà Kinh Phong phải cố lấy dũng khí lớn mới ra được kia, “Kinh Phong, vì sao vương gia đến thăm tiểu thư?”

      “Bởi vì… Vì gia có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, chẳng phải bảo ta đến thăm rồi sao?” Kinh Phong chột dạ , nếu là lúc trước, vương gia nhất định túc trực bên giường, khắc rời. Lần này là thế nào vậy?

      nghĩ ngợi, chỉ thấy Sở Lăng Thiên bước vào, “Vương phi thế nào rồi?”

      “Còn chưa tỉnh.” Nguyệt Lan vừa nức nở vừa đáp.

      “Các ngươi ra ngoài .”

      “Dạ, vương gia.”

      đến trước giường, nàng còn nhíu mày, sờ trán nàng, hạ sốt. Ngắm khuôn mặt ngủ say của nàng, cảm xúc trong lòng Sở Lăng Thiên nhất thời lắng lại. Nhưng tại sao việc đầu tiên nàng nghĩ đến là tìm Sở Lăng Hiên, mà phải là y? Nghĩ đến đây, mặt lại xuất chút tức giận.

      Ngón tay nàng giật giật, mơ màng lẩm bẩm gì đó, y ghé tai vào, nàng gọi tên y.

      “Sở Lăng Thiên… Thất gia, chàng đến.”

      “Linh nhi, là ta.” Nắm lấy tay nàng, đặt bên môi hôn, “Về nhà rồi, đừng sợ.”

      “Sở Lăng Hiên…”

      Vẻ mặt của y bất động, tay dừng ở giữa trung, tức giận đến lòng dạ đau đớn thôi. Buông tay nàng ra, đứng lên, đùng đùng rời khỏi. Kiếp trước khiến nàng đau, kiếp này cũng nhớ mãi quên sao? khắc bước ra khỏi cánh cửa kia, y cực lực ngăn chặn cảm xúc khống chế được.

      “Sở Lăng Hiên, cút ngay!” Nàng tiếp tục lẩm bẩm, nhưng y còn nghe thấy.

      Kinh Phong thấy Sở Lăng Thiên đến thăm Gia Cát Linh , trong lòng vốn vui vẻ, biết chủ tử của có sức chống cự lại nữ tử kia. vui, nhìn thấy Sở Lăng Thiên nghiêm mặt ra.

      “Kinh Phong, ta đến quân doanh trước, dọn dẹp xong đồ đạc rồi Phá Trận mang đến cho ta.”

      “Dạ, gia.”

      “Chuyện ta bị thương, cần với nàng.”

      “Dạ.”

      Kinh Phong cúi đầu, trong lòng nghĩ, là chuyện gì khiến cho mối quan tâm giữa hai người họ thành ra thế này, tại sao gia lại ở bên cạnh tiểu thư khi tiểu thư trong tình trạng như thế, nhìn dáng vẻ của gia, còn định ở quân doanh mấy ngày.

      “Có phải tiểu thư và điện hạ cãi nhau ?” Viền mắt Nguyệt Lan đỏ lên, giọng hỏi, “Tiểu thư đáng thương quá.”

      “Đừng khóc.” Nhìn thấy nước mắt của nàng rơi như đê vỡ, tim Kinh Phong thắt lại, như bị thứ gì đó vo lại thành cục, “ có chuyện gì đâu, gia thương tiểu thư như vậy, có chuyện gì, cũng tháo gỡ được thôi. Ta van ngươi đừng khóc được ?”

      “Òa!” Nguyệt Lan khóc còn lớn hơn, “Tiểu thư bị thương, ta khóc cũng được sao? Ngươi quá ngang ngược rồi đó, thèm nghe ngươi nữa, ta vào xem tiểu thư.”

      Nguyệt Lan vừa đắp lại chăn cho Gia Cát Linh vừa an ủi bản thân, tiểu thư nhất định khỏe lại, tiểu thư bị đánh bại đâu.

      Suốt từ sáng đến tối, Sở Lăng Thiên vùi đầu vào việc quân mong có thể làm bản thân bình tâm lại, nhưng phát y hoàn toàn làm được, trong đầu toàn là hình bóng của nàng, bộ dáng nàng ngất trong vòng tay của Sở Lăng Hiên, càng muốn yên tĩnh, lại càng làm được. Binh thư bàn, vẫn còn dừng ở trang đầu, y biết bản thân trốn tránh cái gì, hay sợ hãi cái gì? Sợ trong lòng nàng có người khác ư?

      Phá Trận thấy bộ dạng mất hồn mất vía của y, rất lo lắng, “Gia, ngỉi ngơi chút , thương thế của gia cần phải tịnh dưỡng, nếu vương phi biết được nhất định rất lo lắng.”

      “Nàng lo lắng cho ta sao?” Sở Lăng Thiên cười lạnh, “Phá Trận, nàng tỉnh chưa?”

      Phá Trận lắc đầu, “Nếu tỉnh, Kinh Phong nhất định đến báo tin, cũng biết tiểu thư thế nào rồi.”

      “Ngươi trở về xem thử .”

      Tảng đá trong lòng Phá Trận thả xuống, gia vẫn quan tâm đến tiểu thư, “Gia, hay thuộc hạ chuẩn bị ngựa, gia tự mình về nhìn thử xem?”

      “Bản vương có thương trong người, được vận động. Ngươi là được.”

      “Dạ, gia.” Phá trận lắc đầu bất đắc dĩ, ràng là quan tâm, sao lại tỏ ra như thế.

      Thất vương phủ, Gia Cát Linh giấc mơ dài, kiếp trước, rất nhiều hình ảnh xuất trong đầu nàng như bộ phim chiếu chậm, mở mắt ra, rốt cục cũng nhìn thấy ánh sáng. Nàng sờ tấm chăn mềm mại, ngửi mùi huân hương quen thuộc, mỉm cười, nàng biết, y nhất định đến cứu nàng.

      Ngoài cửa có tiếng bước chân nhàng, là y sao?

      “Thất… Nguyệt Lan.” Nhìn thấy người bước vào, trong mắt nàng lên chút thất vọng.

      “Tiểu thư, rốt cục người cũng tỉnh rồi!” Nguyệt Lan vui vẻ chạy tới, nắm lấy tay nàng, “Tiểu thư, người hù chết nô tỳ, mê mang suốt ngày đêm rồi.”

      “Hả? Lâu vậy sao.” Gia Cát Linh chớp mắt, toàn thân có sức, cơn đau ở chân xâm nhập vào mỗi tế bào thần kinh, cố nén đau nhức, nàng nhìn ra ngoài, “Vương gia đâu?”

      “Vương gia…” Nguyệt Lan cụp mắt, hình như muốn đến đề tài này, “Vương gia đến quân doanh rồi.”

      “À.” Y nhất định có rất nhiều việc.

      Gia Cát Linh gật đầu, thử ngồi dậy, nằm lâu như thế, khó tránh khỏi toàn thân rã rời.

      “Tiểu thư, nô tỳ đỡ người.”

      Dưới giúp đỡ của Nguyệt Lan, nàng chậm rãi ngồi lên, “Nguyệt Lan, ta đói.”

      “Tiểu thư, người chờ chút, nô tì lấy thức ăn.”

      Gia Cát Linh gật đầu, Nguyệt Lan vừa ra, nụ cười mặt nàng liền biến mất, nhớ lại biển lửa trong địa cung, nàng và Sở Lăng Hiên cùng rơi xuống mật thất, chuyện sau đó nhớ được. Có phải di thể của Tĩnh phi vì vậy mà bị tổn hại, cho nên Sở Lăng Thiên trách nàng?

      Nguyệt Lan ra, Phá Trận cũng vừa về, nhìn thấy Nguyệt Lan liền giữ nàng lại, “Nguyệt Lan, tiểu thư tỉnh chưa?”

      Nhìn thấy Phá Trận nắm tay Nguyệt Lan, Kinh Phong nhíu mày, qua đứng chen ngang, “Có chuyện gì từ từ , chớ nên động tay động chân.”

      Phá Trận lười đôi co với , “Nguyệt Lan, rốt cục sao rồi?”

      Tiểu thư cũng có kiêu ngạo của tiểu thư, Nguyệt Lan hỏi, “Là vương gia bảo ngươi tới hỏi, hay là tự ngươi hỏi?”

      “Nguyệt Lan, đừng gây chuyện nữa.”

      “Tiểu thư tỉnh rồi, thấy vương gia, tiểu thư vui vẻ biết bao nhiêu, còn cứ để vương gia ở lại quân doanh mấy ngày rồi hẳn về. Nếu về cũng quan trọng, tiểu thư bảo ta mời môn chủ Thương Y và Lục điện hạ đến thăm người.”

      Phá Trận sững sờ, Kinh Phong kinh ngạc nhìn Nguyệt Lan, “Tiểu thư vậy sao?”

      “Đương nhiên, có cần mời ngươi vào để tiểu thư lặp lại lời vừa rồi trước mặt ngươi lần nữa ?”

      cần.” Phá Trận đen mặt, xoay người rời khỏi.

      Nguyệt Lan vội đến phòng ăn bưng cháo cùng dĩa thức ăn, ăn xong, Gia Cát Linh cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn. Nguyệt Lan lại giúp nàng thay thuốc.

      Ngủ ngày đêm, còn thấy buồn ngủ nữa, rốt cục y làm sao vậy? Ngay cả về cũng về thăm nàng chút? Cái gọi là đời kiếp là như vậy sao? Sở Lăng Thiên, chàng có tôn nghiêm của chàng, ta cũng có kiêu ngạo của ta, xem ai thắng ai.

      Quân doanh, Sở Lăng Thiên vẻ mặt giận dữ, ngực lại đau đớn kịch liệt, đôi mắt đỏ quạch bắt đầu lạnh băng, “Nàng thực như vậy?”

      “Đúng vậy, gia, chính Nguyệt Lan vậy với thuộc hạ.”

      “Ta biết rồi.” Sở Lăng Thiên quắc mắt.

      “Điện hạ, người muốn đâu?”

      “Hồi phủ! Bản vương muốn xem thử, rốt cục nàng ấy muốn làm gì!”

      “Gia!” Phá Trận lập tức đuổi theo, khi chủ tử khống chế được cảm xúc là người rất đáng sợ, ai da, rốt cục làm sao vậy? Tại sao lại thành ra thế này?

      Gia Cát Linh ngủ được, đành phải gọi Nguyệt Lan đến, nàng rốt cục xảy ra chuyện gì. Chuyện này qua ngày rồi, tin tức nhất định truyền khắp Ngân Đô.

      “Di thể của Tĩnh phi nương nương bị tổn hại, khi Thất điện hạ tìm thấy tiểu thư, tiểu thư cùng Lục điện hạ…”

      “Cùng Lục điện hạ làm gì?” Gia Cát Linh khó hiểu hỏi, chuyện trong mật thất, nàng hoàn toàn biết sau đó xảy ra chuyện gì.

      “Cùng Lục điện hạ y phục xộc xệch!”

      thể nào!”

      “Tiểu thư, nô tỳ cũng tin người, nhưng người bên ngoài đều truyền tai nhau như vậy.”

      Gia Cát Linh lấy lại tinh thần, thở dài, chuyện thế này lẽ ra là cấm kỵ của hoàng thất, sao lại nhanh chóng lan truyền khắp Ngân Đô, ngoại trừ có người cố tình phát tán. Sở Lăng Hiên làm gì mình chứ… Nàng dám nghĩ tiếp, Sở Lăng Thiên vì chuyện này mà tránh mặt nàng ư?
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :