1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 291: Ác mộng kiếp trước

      Hoàng hậu bỗng nhiên đứng lên, “Gia Cát Linh , ngươi Hoàng Thượng đỡ hơn nhiều là như thế này sao? Vì sao lại hôn mê lâu như vậy rồi còn chưa tỉnh? Có phải các ngươi làm gì Hoàng Thượng rồi ? Mau giải thích ràng cho bản cung.”

      “Nương nương, tối hôm qua Hoàng thượng ngủ đủ giấc nên hôm nay nhất định là rất mệt, xin người giọng chút để cho Hoàng thượng nghỉ ngơi, có chuyện gì ra bên ngoài .” Gia Cát Linh giọng .

      “Ra bên ngoài ? Nhất định là làm chuyện muốn người khác biết rồi. Gia Cát Linh , ngươi đúng là to gan, ngươi cho rằng làm như vậy là Sở Lăng Thiên có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế sao? Dực nhi là Thái tử, điều này thể thay đổi được, ngươi làm tốt bổn phận của mình hơn.”

      Gia Cát Linh cười cười, “Nương nương, thần nữ cùng Thất gia vẫn an phận thủ thường, dám quá phận dù chỉ chút, biết vì sao nương nương còn phỏng đoán ác ý như vậy.”

      “Hừ, cho cùng, nếu hôm nay bản cung đến, chưa biết chừng ngày mai Hoàng thượng băng hà cũng nên.”

      “Mẫu hậu…” Sở Lăng Dực thấy bà hơi quá, “Sắc mặt phụ hoàng so với mấy ngày trước tốt hơn rồi, tin tưởng đệ muội cùng Lục đệ nhất định tận tâm hết sức.”

      “Dực nhi, con cũng ở lại đây , ngộ nhỡ bọn họ làm chuyện gì bất lợi con cũng có thể ứng phó.”

      “Khụ.” Sở Lăng Hiên ho khan tiếng, “Mẫu hậu, phụ hoàng bảo con cùng Thất vương phi ở lại đây, đại ca vẫn nên về trước , trong triều còn nhiều chuyện cần đại ca xử lý, nơi này cứ giao cho chúng con .”

      Ánh mắt Hoàng hậu lạnh lùng đảo qua Sở Lăng Hiên cùng Gia Cát Linh , “Thất vương phi đối với Hiên nhi chẳng phải vẫn luôn tôn kính mà thể gần gũi sao? Hoàng thượng hôn mê, hai người nam quả nữ khiến bản cung lo lắng.”

      “Nương nương…” Giọng của Gia Cát Linh che giấu được tức giận, “Thần nữ cùng Lục điện hạ vẫn luôn trong sạch, người như vậy là có ý gì?”

      “Trong sạch?” Hoàng hậu vẻ kỳ quái, “Dù sao cũng chỉ có hai người các ngươi, làm cái gì cũng ai biết, trong sạch của Thất vương phi cho ai xem chứ.”

      “Nương nương…”

      Dù sao trong lòng mấy người ở đây đều biết , Hoàng hậu cũng cần gì đắn đo, “Đừng cậy Hoàng Thượng luôn bảo vệ ngươi mà muốn làm gì làm, nếu ngày Hoàng thượng mất…”

      “Trẫm mất, sao?” Tiếng của Sở Kim Triêu ở phía sau lưng Hoàng hậu vang lên.

      Hoàng hậu sợ tới mức nhảy dựng, ba hồn bảy vía bay mất, bà kích động quỳ xuống, dập đầu bộp bộp, “Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp biết sai rồi. Thần thiếp lo lắng cho Hoàng thượng quá nên mới nhất thời tức giận. Thần thiếp cũng lo lắng Hiên nhi cùng Thất vương phi làm ra chuyện gì khiến cho huynh đệ chúng bất hòa.”

      “Hoàng hậu cho rằng trẫm thực hôn mê sao? Từ lúc Hoàng hậu vào trẫm thức rồi! Khụ khụ!”

      Gia Cát Linh chạy nhanh tới đỡ Sở Kim Triêu ngồi dậy, lấy chén nước ấm đến cho ông, “Hoàng thượng bớt giận, sức khỏe quan trọng hơn.” Khóe miệng nàng gợi lên nụ cười lạnh nhìn vào mắt Hoàng hậu.

      Trong lòng Hoàng hậu cả kinh, nhất thời hiểu được là nàng cố ý dẫn dụ cho mình ra những lời kia. Nàng sớm biết Hoàng thượng tỉnh lại rồi. Tiện nhân, đúng là tâm cơ!

      “Hoàng thượng, Thất vương phi nhất định biết người tỉnh lại, cố ý dẫn dụ thần thiếp như vậy.” Hoàng hậu chỉ vào Gia Cát Linh , làm giống như mình bị oan uổng.

      “Hừ!” Sở Kim Triêu hừ tiếng, “Nếu trong lòng Hoàng hậu nghĩ như vậy làm sao ra được chứ. Hoàng hậu, trẫm còn biết, Hoàng hậu có thể ra lời như vậy! Trẫm cho Hoàng hậu hay, ngoại trừ trẫm ra, ai dám thương tổn Tam nha đầu dù chỉ đầu ngón tay trẫm hỏi tội, nghe rồi chứ?”

      “Nghe rồi.” Hoàng hậu khúm núm , trong mắt oán hận càng sâu hơn, “Thần thiếp ghi nhớ lời Hoàng Thượng dạy bảo.”

      “Trẫm coi như Hoàng hậu lo lắng cho trẫm quá nên hươu vượn, nếu có lần sau, trẫm tuyệt đối tha!”

      “Thần thiếp đa tạ ân điển của Hoàng thượng.”

      “Hừ, đừng tưởng rằng trẫm biết, đám các ngươi đều ngóng trông trẫm chết có đúng hay ?”

      Mấy người trước giường kịp nghĩ nhiều, nhất loạt quỳ mặt đất, “Nhi thần dám.”

      Hoàng hậu ngẩng đầu xem tình thế, “Hoàng thượng, người nghỉ ngơi cho tốt, thần thiếp cùng Dực nhi cáo lui trước, quấy rầy người nữa.”

      “Ừ.”

      Hoàng hậu nháy mắt với Sở Lăng Dực, hai mẹ con cùng nhau ra. Mặt Hoàng hậu so với đêm tối còn đen hơn, “Buồn cười, Gia Cát Linh , ngươi quá ác độc! Để xem bản cung làm sao trừng phạt ngươi!”

      “Mẫu hậu.” Sở Lăng Dực nhíu mày, “An phận chút , nhi thần thấy sức khỏe phụ hoàng có chút suy yếu, nhưng vẫn quá đáng ngại, cần phải việc làm ảnh hưởng đại .”

      “Con trách bản cung nhiều chuyện sao? Bản cung đều muốn tốt cho con thôi.” Hoàng hậu tức giận khiển trách.

      “Người cứ an phận tốt , cần phải tự tiện hành động, con tự có an bài.”

      “An bài? Con xem xem, Lục vương phủ, Thất vương phủ đều lần mò đến gần Hoàng thượng rồi còn con vẫn nhúc nhích gì, bản cung cũng là sốt ruột vì con. Hừ!” Hoàng hậu bỏ lại Sở Lăng Dực, mình thở hổn hển trở về Dịch Khôn cung.

      Dực nhi, mẫu hậu làm những điều này đều là vì con, con chờ xem, xem mẫu hậu làm thế nào thu dọn Sở Lăng Hiên cùng Gia Cát Linh .

      Sở Lăng Dực thở dài, bóng dáng biến mất ở trong màn đêm.

      Gia Cát Linh dặn dò cung nữ mang cháo vào, tâm tình Sở Kim Triêu rất nặng nề, ông ràng hơn ai hết tình hình căng thẳng giữa các con, cũng đau lòng hơn ai hết. Ông vừa phải cân bằng thế lực xung quang, vừa hi vọng các con có thể hiểu được dụng tâm của mình.

      Bảo Sở Lăng Hiên rời , chỉ giữ lại Gia Cát Linh .

      “Tam nha đầu, con xem trẫm nên làm thế nào?”

      “Phụ hoàng, lấy bất biến ứng vạn biến vẫn có thể xem là biện pháp tốt.”

      “Lấy bất biến ứng vạn biến?” Sở Kim Triêu nghiền ngẫm những lời này, chậm rãi gật gật đầu, “Chỉ sợ Dực nhi , kiềm chế được lại gây ra đại họa.”

      “Thái tử điện hạ đến mức, mà là Hoàng hậu nương nương…”

      “Haizz…” Sở Kim Triêu thở dài.

      “Phụ hoàng, mặc kệ như thế nào, sức khỏe người nhanh chóng tốt lên mới là việc quan trọng.”

      “Ừ, gọi Hiên nhi vào cho trẫm, để nó gác đêm, con nghỉ ngơi .”

      được!” Nghĩ đến việc làm kiếp trước Sở Lăng Hiên với ông, Gia Cát Linh theo bản năng từ chối, “Nhi thần cùng Lục điện hạ cùng nhau canh giữ, có thể phụ giúp lẫn nhau.”

      “Được rồi.”

      Lệnh cung nữ tiến vào hậu hạ rửa mặt xong, Sở Kim triêu lại ngủ tiếp.

      Hai người đến gian ngoài, Sở Lăng Hiên ngồi cạnh cửa, Gia Cát Linh ngồi xa xa bên kia, nàng tựa vào ghế, nhịn hai ngày chịu được nên cũng dần dần nhắm hai mắt lại. Sở Lăng Hiên liếc mắt nhìn, cầm áo choàng tới, nhàng choàng lên người nàng.

      “Sở Lăng Thiên. Tránh ra!” Giữa mơ hồ nàng tưởng Sở Lăng Thiên lại đến đòi hỏi, thôi thôi đẩy đẩy, bàn tay bé rơi vào bàn tay to nóng bừng, nàng từ chối, tùy ý để vuốt ve.

      Ánh mắt Sở Lăng Hiên lạnh băng mà tham lam, Gia Cát Linh , nàng đối với là thâm tình. Thưởng thức bàn tay mềm mại xương của nàng, giờ khắc này hy vọng nàng vĩnh viễn thức dậy. Nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, môi chậm rãi tới gần, đôi môi mềm mại kia vô cùng hấp dẫn .

      “Sở Lăng Thiên, ta chàng.”

      Ngay sau đó, nàng choàng tỉnh bởi cơn đau, nhìn thấy Sở Lăng Hiên nắm lấy cằm nàng, con ngươi u, đen tối.

      ở trong lòng nàng có trọng lượng như vậy sao? Bản vương ở trước mắt nàng, nàng lại gọi tên !”

      Gia Cát Linh tỉnh táo lại, bỗng nhiên đứng lên, áo choàng liền theo đó rơi xuống đất, “Ngươi cái gì? Buông ra!” Đẩy tay , trong mắt có thể phun ra lửa.

      “Sở Lăng Hiên, ngươi muốn làm gì?”

      Sở Lăng Hiên nhặt áo choàng lên, phủi phủi, gợi lên tia cười lạnh, “ có gì, nàng ngủ tiếp .”

      Nàng làm sao còn dám ngủ, vừa rồi là nàng quá mệt mỏi, cẩn thận ngủ quên mất, cùng kẻ đầu lang ở trong phòng mà mất ý thức là chuyện vô cùng nguy hiểm. Nàng gì, hai mắt mở lớn.

      Sở Lăng Hiên thấy thế, lạnh lùng cười như cũ, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.

      biết khi nào Gia Cát Linh lại khống chế được ý thức lại mơ mơ hồ hồ. Giữa mơ hồ, nàng thấy trước mặt là khoảng máu tanh, người Sở Lăng Hiên mặc long bào, Gia Cát Hồng Nhan đội mũ phượng, còn nàng hai chân bị đánh gãy, kéo dài chút hơi tàn.

      “Gia Cát Linh , tiện nhân ngươi cũng dám bất kính với ái phi của trẫm!”

      “Tam muội, muội thấy rồi chứ? Hôm nay ta trở thành Hoàng hậu, còn muội, chết . Người đâu, mang ả ném vào hầm rắn độc!”

      Gia Cát Linh giật mình tỉnh lại, ly trà trong tay nàng vì bị hất mạnh mà rơi xuống mặt đất.

      “Linh nhi, nàng sao vậy?” Sở Lăng Hiên tiến lên, “Có phải là gặp ác mộng ?”

      Nhìn thấy người trước mặt, Gia Cát Linh như còn chìm trong mộng, nàng đứng lên, nhanh chóng ôm lấy hai tai tránh nơi khác, “ được lại đây, được lại đây!”

      Sở Lăng Hiên chậm rãi tới gần, “Nàng sợ bản vương? Vì sao lại sợ bản vương?”

      được lại đây, được lại đây. Sở Lăng Thiên! Sở Lăng Thiên!”

      Ngay sau đó nàng rơi vào vòng ôm với hơi thở quen thuộc, nàng gắt gao nắm lấy cánh tay y, “Đừng cho tới đây, được tới đây.”

      “Sở Lăng Hiên, ngươi làm cái gì?” Ánh mắt sâu thẳm của Sở Lăng Thiên tràn ra đau lòng, y vẫn luôn lo lắng cho nàng, nghĩ tới vừa đến đây lại nghe thấy tiếng gọi kinh hoảng của nàng. Y nhàng vuốt lên lưng nàng, “Đừng sợ, ta là Sở Lăng Thiên. Vi phu đến rồi, đừng sợ.”

      Sở Lăng Hiên vuốt vuốt hai tay, “Có lẽ là nàng gặp ác mộng.” Trở lại ghế tiếp tục chợp mắt.

      Sở Lăng Thiên ôm lấy thân thể mềm mại vào trong lòng mình, thân thể của nàng vẫn còn run rẩy. Ôm lấy nàng tìm cái ghế ngồi xuống, để nàng tựa vào ngực mình, sủng nịch dỗ dành, “Đừng sợ, có việc gì.”

      Khẳng định là y đến đây , lòng nàng mới dịu xuống, hoảng sợ trong mắt biến mất, bàn tay lạnh như băng. Nàng giương mắt lên, nhìn Sở Lăng Hiên ở khoảng cách x , tựa đầu sâu chôn vào trong lòng Sở Lăng Thiên.

      “Ngủ .”

      Vỗ vỗ lưng nàng, nhàng hôn lên trán nàng cái, cởi áo choàng của mình ra bọc lại người ở trong lòng.

      Gia Cát Linh rốt cuộc khép mắt, vào giấc ngủ.

      Sở Lăng Thiên ngẩng đầu, Sở Lăng Hiên vừa chợp mắt lúc nãy nhìn y, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là lạnh lùng. Sở Lăng Thiên hiểu được nên siết vòng tay chặt, đem người trong lòng chôn chặt vào trong lòng mình.

      Sở Lăng Hiên lạnh lùng cười, hừ lạnh tiếng, hạ giọng, “Sở Lăng Thiên, ngươi bảo vệ nàng tốt.”

      “Vậy cũng cần ngươi phải quan tâm.”

      Đối thoại ngắn gọn, hai người đều im lặng, cho đến lúc trời hửng sáng.

      Gia Cát Linh giật giật, tư thế này khiến thân thể của nàng có chút đau nhức, nàng ngáp cái, mở mắt ra thấy ngay gương mặt tuấn tú, nàng đưa tay chạm vào, rất chân .

      “Nương tử, sờ ở phía dưới.” Sở Lăng Thiên nâng thân thể của y lên, ở bên tai nàng tà mị .

      Gia Cát Linh liếc mắt, đứng dậy, lấy áo choàng che cái nơi yên phận của y, buổi sáng phản ứng của người em kia đúng là quá khích.
      Chris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 292: Bọ ngựa bắt ve

      lát sau, cung nữ liền đến hầu hạ, xem thử có gì cần hỗ trợ hay . Sở Kim Triêu vẫn chưa thức, mấy người Gia Cát Linh lập tức lo liệu vệ sinh cho bản thân trước, Sở Lăng Thiên thế nào cũng muốn nàng tiếp tục ở lại đây nữa.

      “Thất gia, chỉ ngày hôm nay nữa thôi, tối nay nhất định ta hồi phủ, được ?” Gia Cát Linh giọng , “Chàng mau về , Hoàng thượng thấy được nổi giận đó.”

      được!” Nhớ đến cảnh tượng tối qua y nhìn thấy, liền tức giận, “Bây giờ về ngay.”

      “Đừng làm ồn nữa, hết hôm nay về, như thế nào cũng phải đợi Hoàng thượng thức dậy rồi báo tiếng với người đúng ? tiếng nào , làm sao ăn với Hoàng thượng được?”

      “Vậy ta ở đây chờ nàng.”

      “Ban ngày ban mặt, có thể có chuyện gì chứ.”

      cho ta biết, tối qua nàng mơ thấy gì?”

      Cơ thể Gia Cát Linh thoáng run lên, cũng muốn gạt y, “Mơ thấy chuyện kiếp trước, đều qua rồi.”

      Ôm chặt nàng vào lòng, nhìn thấy ánh mắt quật cường của nàng, y cũng chẳng còn cách nào, “Được rồi, chỉ ngày hôm nay nữa thôi, tối phải hồi phủ đó, ta đến đón nàng.”

      “Dạ.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu, trong cung này, nàng ở nổi nữa, Chu quý phí bảo công chúa Triêu Hoa giả vờ lâu như vậy, cũng sắp đến lúc động thủ rồi. Còn chỗ Hoàng hậu nữa, cũng nhất định có hành động.

      Giờ phút này, Chu quý phi và công chúa Triêu Hoa dẫn theo cung nữ nấp ở góc, chỗ này là nơi phải qua của cung nữ đưa thức ăn mỗi ngày đến cho Hoàng thượng. Từ xa, nhìn thấy hai cung nữ bưng đồ đến, Chu quý phi bèn nháy mắt, gật đầu với công chúa Triêu Hoa, ra chặn đường hai nàng.

      “Nô tỳ tham kiến công chúa.”

      “Đứng lên .” Công chúa nhìn thứ trong tay hai người, hỏi, “Đây là thức ăn của phụ hoàng? Để bản công chúa kiểm tra chút.”

      Cung nữ lắc đầu, “Hồi bẩm công chúa, Hoàng thượng còn chưa thức, đây là đưa đến cho Lục điện hạ và Thất vương phi.”

      “Vậy à? Vậy bản công chúa càng phải kiểm tra, Lục ca và Thất tẩu tận tâm dốc sức phụng cho phụ hoàng, cũng thể xảy ra cố gì.” xong, nàng xốc nắp đậy, cắm ngân châm vào. Châm vào tất cả các chén, rồi hài lòng gật đầu, “ có gì, .”

      “Dạ, công chúa.”

      “Còn có!” Công chúa Triêu Hoa lạnh lùng , “Chuyện này cần với Lục ca và Thất tẩu, nếu ra, bản công chúa dùng kim khâu miệng của các ngươi lại, nghe ?”

      “Dạ, dạ, nô tỳ dám !”

      Hai cung nữ sợ đến mức run lẩy bẩy, bởi vì chuyện may miệng lại, công chúa Triêu Hoa đúng là từng làm, hơn nữa chỉ lần. Ở trong cung, đắc tội với ai cũng đừng đắc tội với vị công chúa xấu tính này, người có hàng trăm biện pháp khiến người khác sống bằng chết.

      Công chúa Triêu Hoa hài lòng cười cười, trở lại trước mặt Chu quý phi, “Mẫu phi, làm xong cả rồi! Mẫu phi đồng ý với con đến lúc đó giao Gia Cát Linh cho con.”

      “Yên tâm , nhất định giao cho con. Ngay cả ả Tĩnh phi cũng phải đối thủ của bản cung, huống chi nó chỉ là con nha đầu thối.”

      Cung nữ đưa thức ăn đường nơm nớp lo sợ, sợ công chúa Triêu Hoa đột nhiên triệu các nàng . Công chúa Triêu Hoa để ý các nàng nữa, nhưng lại gặp phải người khác.

      “Nô tỳ tham kiến Ninh Hạ .”

      “Đứng lên .” Ninh Hà liếc mắt nhìn thức ăn các nàng bưng, “Thức ăn cho Hoàng thượng à?”

      “Hồi bẩm , là của Lục điện hạ và Thất vương phi.”

      “Vậy sao? Hoàng hậu bảo ta đến xem thử, nhiều ngày Lục điện hạ và Thất vương phi vất vả, phải bồi bổ thêm cho hai người, để ta xem thử các ngươi nấu món gì?”

      “Hồi bẩm , Thất vương phi dặn, điểm tâm sáng chỉ cần ít cháo là được.”

      “Ừ.” Ninh Hạ vừa gật đầu, vừa mở nắp đậy ra, “Hoàng thượng ngã bệnh, thời gian đặc thù nhất định phải đảm bảo có sơ suất gì, ta kiểm tra thử xem có gì khác thường .”

      xong, nàng lấy ngân châm ra, khuấy vào trong cháo, ngân châm trắng như mới, “ có gì, , đừng để điện hạ và vương phi chờ lâu. Còn nữa, chuyện này, ta thích có người khác biết.”

      “Dạ, .”

      Hai cung nữ xa, người nhịn được , “Hôm nay làm sao vậy nhỉ? Công chúa Triêu Hoa và Ninh Hạ đều hoài nghi trong thức ăn này có độc? Là có người muốn hại Lục điện hạ và Thất vương phi sao?”

      “Chuyện của chủ tử, đừng nhiều lời, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.”

      “Biết rồi.”

      Cung nữ đưa thức ăn sáng đến, là cháo gạch cua. Gia Cát Linh nếm chút, nhíu mày, để chén xuống.

      “Vương phi nương nương, hợp khẩu vị sao?” Cung nữ cẩn thận hỏi.

      lắc đầu, “Là ta nhạt miệng, cứ để ở đây , lát nữa ta ăn.”

      “Dạ, vương phi nương nương.”

      Hai cung nữ chuẩn bị lui ra, lại bị Gia Cát Linh gọi lại.

      “Vương phi nương nương, nương nương có gì căn dặn sao?”

      “Giúp ta quét tước lại phòng chút, nhất định phải quét đến còn hạt bụi nào, sau khi ta kiểm tra thấy được rồi mới được lui xuống.”

      Hai cung nữ liếc nhìn nhau, đều cảm thấy quái lạ nhưng vẫn gật đầu.

      Sở Lăng Hiên lâm triều, trong thời gian này, chuyện triều chính do Sở Lăng Dực xử lý, Gia Cát Linh động đến cháo nữa, cảm thấy thời gian sắp đến, nàng dặn dò cung nữ trong phòng bảo hâm cháo nóng lại. Sau đó nàng vội vàng ra ngoài, chặn đường Sở Lăng Dực.

      “Thất đệ muội, đệ muội có chuyện gì sao?” Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Gia Cát Linh , Sở Lăng Dực hỏi.

      “Thái tử điện hạ, có thể nhờ thái tử đến thay y phục giúp Hoàng thượng , Lục điện hạ có ở đây, thần nữ tiện lắm.”

      “Nhưng phụ hoàng…”

      “Điện hạ lo lắng Hoàng thượng thấy người tức giận? sao đâu, ta giải thích với Hoàng thượng.”

      Sở Lăng Dực gật đầu, “Được rồi, vậy ta .” Thuận tiện cũng có thể xem tình hình của Hoàng thượng, nếu ổn đến chuyện di chiếu luôn.

      theo Gia Cát Linh vào tẩm cung của Sở Kim Triêu, Sở Lăng Hiên trở về, cúi đầu ăn cháo gạch cua bàn. Gia Cát Linh ngượng ngùng cười cười với Sở Lăng Dực, “Thái tử điện hạ, ta ngờ Lục điện hạ về rồi, để người đến chuyến vô ích.”

      “À, sao, Thất đệ muội dẫn ta thăm phụ hoàng .”

      Gia Cát Linh gật đầu, đưa vào buồng trong.

      Sở Kim Triêu thức dậy, nhìn thấy Sở Lăng Dực, lập tức dùng giọng trách cứ , “Thái tử, chẳng phải trẫm , nơi này có lão Lục và Tam nha đầu là đủ rồi, con yên tâm với chúng sao?”

      “Phụ hoàng, nhi thần chỉ đến thăm người.”

      “Phụ hoàng, là nhi thần nhờ thái tử đến, vừa rồi Lục ca có ở đây, cho nên nhi thần mời thái tử đến thay y phục cho người, người muốn trách cứ trách nhi thần .”

      “Được rồi, Tam nha đầu, trẫm trách con.”

      “Phụ hoàng, nhi thần còn có thỉnh cầu quá đáng.”

      “Tam nha đầu .”

      Gia Cát Linh khom lưng, “Phụ hoàng, hôm nay nhi thần cảm thấy được khỏe, sáng thức dậy liền cảm thấy váng đầu, hình như bị sốt, muốn ngủ chút, biết có thể ? Để thái tử thay nhi thần ở bên cạnh người tận hiếu.”

      Nghe được lời ấy, trong lòng Sở Kim Triêu ngập tràn đau lòng, “Con nghỉ , Dực nhi ở lại là được, đều là trẫm hại các con vất vả.”

      “Phụ hoàng, hầu hạ người là phúc của nhi thần. Nhi thần vất vả.”

      “Tam nha đầu lên tiếng cầu xin, mấy huynh đệ Dực nhi cũng chẳng so được với con, mau .”

      “Đa tạ Hoàng thượng.”

      Gia Cát Linh lui ra ngoài, lại trở vào, tay có thêm chén cháo, “Điện hạ, người vẫn chưa ăn sáng đúng ? Ăn bát cháo lấp bụng .”

      Thịnh tình thể chối từ, Sở Lăng Dực nhận lấy, uống mấy ngụm, Gia Cát Linh nhận lại bát, đưa cho cung nữ đứng bên cạnh.

      “Phụ hoàng, người nghỉ ngơi nhé, nhi thần cáo lui trước.”

      , bảo thái y đến chẩn mạch cho con thử.”

      “Dạ, phụ hoàng.”

      Gia Cát Linh vào sương phòng chuẩn bị sẵn cho nàng ở bên cạnh, nằm xuống giường, mặt lên nụ cười lạnh lẽo, có người ở sau lưng muốn giở trò, hai chén cháo kia, nhất định có vấn đề.

      Hai cung nữ quét dọn phòng thấy nàng trở về, lập tức bước lên bẩm báo: “Vương phi nương nương, phòng quét dọn xong, xin nương nương kiểm tra.”

      Nàng ngồi dậy nhìn xung quanh chút, cung nữ nhìn thấy sắc mặt ngày càng sa sầm của nàng, sợ tới mức dám thở mạnh.

      “Các ngươi làm qua quít lấy lệ với bản vương phi sao?” Gia Cát Linh chất vấn, “Cái này là quét xong rồi? Tiếp tục quét cho bản vương phi, ta ngủ lát, lại dậy kiểm tra!”

      Hai cung nữ vẻ mặt phục, nhưng dám nổi giận cũng dám gì, đành phải cúi đầu, tiếp tục quét dọn.

      Gia Cát Linh nghĩ đến tối nay là có thể quay về Thất vương phủ, khóe miệng nổi lên ý cười nhàng, đó là nhà của nàng và Sở Lăng Thiên. Nàng nằm giường, mắt nhắm mắt mở, mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Nửa mê nửa tỉnh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, nàng lập tức ngồi dậy, hé mở cửa sổ ra nhìn, chỉ thấy bên ngoài Hoàng hậu và Chu quý phi nổi giận đùng đùng về phía sương phòng bên kia.

      Chu quý phi cười lạnh, Gia Cát Linh , lần này ngươi chết chắc rồi, còn có Sở Lăng Hiên, hai ngươi cùng nhau xuống địa ngục . Huynh trưởng cùng em dâu dâm loạn, nghe thôi đủ kích thích rồi, nếu Sở Lăng Thiên bị tức đến chết cũng rất tốt.

      Hoàng hậu thâm sâu liếc Chu quý phi, biết ả gọi mình đến nhất định có mục đích. Lại nhìn ánh mắt giờ của ả, trong lòng Hoàng hậu nghi ngờ, hay là ả động thủ với Gia Cát Linh và Sở Lăng Hiên? Như thế tốt quá.

      “Tỷ tỷ, tỷ nghe xem!” Chu quý phi chỉ vào sương phòng trước mặt, tiếng rên rỉ truyền ra bên ngoài, “Kẻ nào lớn gan như vậy, dám ở trong tẩm cung của Hoàng thượng… quá ghê tởm.”

      giọng chút.” Hoàng hậu ra hiệu với cung nữ, “ xem Hoàng thượng thức chưa?”

      Cung nữ lát trở về, “Nương nương, Hoàng thượng thức, đợi Thất vương phi và Lục điện hạ dẫn người tản bộ.”

      “Vậy sao? Lục điện hạ và Thất vương phi ở bên trong à? Vậy họ ở đâu?”

      “Thất vương phi ngã bệnh, Thái tử điện hạ có đến lát, rồi thấy bóng dáng đâu nữa, Lục điện hạ cũng biết đâu rồi.”

      “Quý phi, muội cùng bản cung thăm Hoàng thượng . Hai đứa con này, sao lại bỏ Hoàng thượng lo thế này?”

      “Dạ, tỷ tỷ.”

      Nụ cười mặt Chu quý phi càng sâu, Hoàng thượng ra, chẳng phải nghe thấy thanh xấu hổ này sao?

      Hoàng hậu bỗng nhiên dừng bước, “Ninh Hạ, ngươi mời Thất điện hạ đến đây ngay!”

      “Dạ, nương nương.”

      cần đâu nương nương, Thất vương phi ngã bệnh, Hoàng thượng sai người mời rồi.”

      Hoàng hậu và Chu quý phi bước vào, Sở Kim Triêu tự xuống giường, tinh thần hôm nay của ông khá hơn rất nhiều, sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường.

      “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”

      Sở Kim Triêu nhìn hai nữ nhân trước mặt, “Sao các nàng lại đến đây?”

      “Chúng thần thiếp…”

      “Hoàng thượng, thiếp và quý phi ngang qua, cung nữ người muốn dạo, Hiên nhi và Thất vương phi cũng có đây, chúng thần thiếp liền cả gan vào hầu hạ Hoàng thượng, cũng biết chúng nó đâu.”

      “Tam nha đầu bị bệnh, ngủ rồi.”
      Chris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 293: Đệ muội làm sao có thể

      Hóa ra là như vậy, biết có nghiêm trọng ?” Đáy mắt Hoàng hậu ánh lên vui sướng khi người gặp họa, sinh bệnh? Sinh bệnh đến leo lên giường Sở Lăng Hiên.

      “Trẫm cũng biết, chi bằng các nàng đỡ trẫm qua xem sao.”

      “Dạ.”

      Hoàng hậu cùng Chu quý người bên trái người bên phải đỡ lấy ông, chậm rãi tới. Vừa mới đến trong sân liền nghe thấy thanh khiến người ta đỏ mặt. Mặt Sở Kim Triêu lập tức trở nên trầm, trong mắt bịt kín vẻ lạnh lẽo.

      Lúc này Sở Lăng Thiên cũng chạy tới, thấy trong sân có đám người, lại nghe thấy thanh dứt bên tai, trong lòng sinh ra nghi hoặc, sau đó hiểu được vài phần.

      “Thiên nhi, con nhất định phải bình tĩnh.” Hoàng hậu giọng , “Bọn họ người là Lục ca của con, người là vương phi của con, để truyền ra ngoài rất hay. Nghe mẫu hậu, ngàn vạn lần được làm loạn, Hoàng thượng cùng bản cung xử trí chúng.”

      “Ôi, ngờ mà, hai người kia hầu hạ Hoàng Thượng mà lại phong lưu khoái hoạt. Thất điện hạ, tuyệt đối được kích động, Lục điện hạ có tình cảm với Thất vương phi, nam quả nữ ở chung chỗ cũng trách được.” Chu quý phi che miệng cười, vui sướng khi người gặp họa .

      “Câm miệng!” Sở Kim Triêu trừng mắt liếc bà cái, “Thiên nhi…” Sở Kim Triêu áy náy thôi, nếu phải ông cứ muốn giữ Tam nha đầu ở lại, nếu như ông đồng ý cho Sở Lăng Hiên ở lại cũng xảy ra chuyện như vậy.

      “Phụ hoàng, con sao.” Giờ phút này Sở Lăng Thiên lại thấy yên lòng. Vì chỉ có y chú ý tới tiểu nương tử ở sương phòng của nàng vẫy tay với y.

      “Thiên nhi, con yên tâm.” Hoàng hậu vỗ vỗ vai y, “Hoàng Thượng cùng bản cung làm chủ, hôm nay liền hưu nó! Sau này con lại cưới nữ nhân tốt hơn là được. Nữ tử như vậy, cho dù Tĩnh phi muội muội có ở đây cũng bị nó làm cho tức chết! Hoàng thượng, người bớt giận, Hiên nhi bôi nhọ nề nếp gia phong, cho nên cũng phải bị trừng phạt.”

      Sở Kim Triêu gì, vẻ mặt u, “Vào xem.”

      Hoàng hậu cùng Chu quý phi cúi đầu theo phía sau Sở Kim Triêu, nghĩ đến cảnh tượng ướt át bên trong liền nhịn được mà cảm thấy mở cờ trong bụng. Gia Cát Linh , lần này ngươi trốn thoát được, bị nhiều người như vậy bắt quả tang chết cũng phải lột da ngươi.

      Chu quý phi kích động đến mức cả bàn tay đều đầy mồ hôi, chỉ cần Gia Cát Linh bị hưu bà có thể muốn làm gì nàng làm. Mối thù của Chu gia bà nhất định phải báo, bà muốn để nàng phải sống bằng chết. Giống như Tĩnh phi, chết cách thống khổ như vậy.

      Bà vội vàng chạy ra phía trước Sở Kim Triêu, đẩy cửa ra. còn thứ gì ngăn trở, tiếng thở ồ ồ càng lớn hơn, từng tiếng từng tiếng liên miên dứt, vô cùng hấp dẫn.

      Mấy người nhanh chóng vào bên trong, thanh càng lúc càng lớn. Chu quý phi cùng Hoàng hậu lại càng kích động, chỉ cần vén tấm rèm phía trước lên, trò hay bày ra ngay trước mắt.

      Màn bị vén lên, chăn giường rung động mãnh liệt, đầu lộ ra ở bên ngoài đúng là của Sở Lăng Hiên.

      Sở Kim Triêu tức giận đến nỗi trán nổi gân xanh.

      ai tiến lên, người giường cũng chú ý rằng có người vào.

      Rốt cục Chu quý phi nhịn được, trò hay ở ngay trước mắt làm sao có thể che giấu được, chỉ có làm cho người ta thấy được nữ tử phía dưới màn diễn này mới được coi là hoàn hảo.

      “Các ngươi làm cái gì?” Bà đột nhiên phẫn nộ quát.

      Sở Lăng Hiên ngẩng đầu, nhìn thấy người trước mặt lập tức hoảng hốt xoay người, dùng chăn che kín chính mình cùng người giường. đổ mồ hôi khiến cho người ta dễ dàng nghĩ đến hình ảnh của người dưới chăn. Sau đợt hoảng hốt này ý thức mơ hồ của rốt cục thanh tỉnh, làm cái gì? cùng với Gia Cát Linh ?

      “Hiên nhi, nữ nhân bên trong là ai?” Hoàng hậu hỏi.

      “Phụ hoàng, mẫu hậu, tất cả mọi chuyện nhi thần xin mình gánh chịu.” Sở Lăng Hiên , “Thất đệ, việc đến nước này đệ liền hưu Linh nhi , bản vương lấy nàng ấy!”

      “Vô liêm sỉ!” Hoàng hậu quát, bà bước đến gần vài bước, “ nữ nhân như vậy làm hại hai huynh đệ các con bất hòa, con còn muốn nó? Bản cung thấy nó chính là cố ý quyến rũ con, muốn châm ngòi ly gián quan hệ huynh đệ của hai con! Hoàng thượng, nữ này thể giữ lại được, nên giết nó !”

      Chu quý phi lùi về bên người Sở Kim Triêu, “Hoàng thượng, tỷ tỷ đúng, giữ lại ả trong nhà được yên, vẫn nên giết ả .”

      “Thiên nhi, con xem nên làm gì bây giờ?” Sở Kim Triêu hết sức khống chế tức giận trong lòng, Tam nha đầu, trẫm vẫn luôn bảo vệ con, con thực lại làm chuyện như vậy sao? Con có biết trẫm thất vọng về con cỡ nào ?

      “Phụ hoàng, nhi thần từng đời này con chỉ cưới nữ tử là Linh nhi, nhi thần tuyệt đối nuốt lời, mặc kệ nàng có biến thành bộ dạng gì trong lòng nhi thần cũng thay đổi.” Lời của Sở Lăng Thiên đầy khí phách.

      Sở Kim Triêu nhắm mắt lại, đây đúng điều ông lo lắng, nếu Sở Lăng Thiên đồng ý hưu nàng việc dễ giải quyết hơn.

      “Thiên nhi, con điên rồi?” Hoàng hậu tới, kéo y đến bên giường, “Con xem nó cùng với người khác làm cái gì? Con lại có thể tha thứ cho nó? phải con bị nó cho ăn phải bùa mê chứ? Hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối thể nghe theo Thiên nhi, nếu về sau nhất định xảy ra chuyện lớn.”

      “Đúng vậy, Hoàng thượng.” Chu quý phi phụ họa theo, “Hai hổ tranh chấp tất có con bị thương. Lục điện hạ cùng Thất điện hạ vì ả mà loạn đến mức này rồi, Lục điện hạ ngươi thực nên! Ả là đệ muội của ngươi, làm sao ngươi có thể… Làm sao có thể… Cho dù có thích ả cũng được! Hoàng thượng, đây là hồng nhan họa thủy mà!”

      “Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần rồi, chuyện này nhi thần tự mình chịu trách nhiệm, Thất đệ, đệ hưu nàng , ta nhất định cưới nàng.” Sở Lăng Hiên .

      “Các ngươi… Các ngươi thực là làm trẫm tức chết mà! Khụ khụ khụ khụ! Chuyện này trẫm làm chủ, lão Lục, lão Thất, các con nên dây dưa nữa, Tam nha đầu, con , trẫm xử lý con.”

      “Hoàng thượng…”

      “Hoàng thượng…”

      Hoàng hậu cùng Chu quý phi đồng thời kêu lên, làm sao có thể buông tha cho ả như vậy?

      Hoàng hậu phịch tiếng quỳ mặt đất, liên tục dập đầu mấy cái, “Hoàng thượng, thần thiếp cầu xin người, nữ còn sống bọn chúng làm sao mà hết hy vọng được, chỉ có khi nó chết mới giải quyết được vấn đề!”

      Giết Tam nha đầu? Sở Kim Triêu như chưa từng nghĩ tới vấn đề này, “Thả nó thôi. Tam nha đầu, trẫm hy vọng con vĩnh viễn cũng quay về nước Lăng Nguyệt, nếu cũng đừng trách trẫm độc ác.”

      lâu như vậy vẫn nghe thấy tiếng của Gia Cát Linh , Hoàng hậu tức giận thôi, “Gia Cát Linh , ngươi chuyện chứ, để Hoàng thượng cùng bản cung vào mắt như vậy mà được sao?”

      “Đúng vậy, Gia Cát Tam tiểu thư, trốn trốn tránh tránh trong đó tính cái gì? Hoàng thượng truy cứu ngươi, ngươi còn ra?” Chu quý phi , “Thất điện hạ, ngươi tiếng .”

      Sở Lăng Thiên hít sâu hơi, “Phụ hoàng, mẫu hậu, người giường tùy các người xử trí, nhi thần… có ý kiến gì.”

      Ánh mắt Hoàng hậu sáng lên, Sở Lăng Thiên bảo vệ ả nữa.

      “Nhi thần cưới nàng!” Sở Lăng Hiên kiên trì .

      “Hiên nhi…” Hoàng hậu giọng điệu bất lực, “Bây giờ ả vẫn còn là Thất vương phi, con có quyền quyết định. Gia Cát Tam tiểu thư, ra đây chuyện .” Thấy người giường vẫn động đậy, Hoàng hậu liền tức giận, “Người đâu, tới lôi Thất vương phi ra cho bản cung!”

      Hai cung nữ tiến lên, kéo chăn xuống, giương mặt phía dưới chăn xuất trước mặt mọi người.

      Lặng im, lặng im, lặng ngắt như tờ.

      “Dực nhi?”

      “Thái tử điện hạ?”

      “Đại ca… Lục ca… Các ngươi…”

      “Đại ca!” Sở Lăng Hiên giật mình.

      Biểu cảm mặt mỗi người đều giống nhau, nhưng đều cực kỳ thú vị. Ngoại trừ Sở Lăng Thiên tất cả mọi người đều cho rằng người ở đó là Gia Cát Linh , cho dù phải là nàng nữ nhân cũng tốt hơn, vì sao lại là Thái tử.

      Vẻ mặt của Hoàng hậu càng ngừng biến đổi, đắc ý, khiếp sợ, bối rối, nghi hoặc.

      Chu quý phi vẫn sững sờ tại chỗ, miệng mở lớn có thể nhét chiếc bánh bao vào, “Hoàng thượng, đây… Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      Sở Kim Triêu cũng kinh ngạc, ông biết là nên sợ hay là nên mừng, phải là Tam nha đầu, nhưng vì sao lại là Dực như? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ông xoa xoa cái trán đau đớn, ông già rồi.

      ra Lục ca thích Đại ca như vậy.” Vẻ mặt Sở Lăng Thiên trêu tức, tiểu nương tử của y lại cho kinh hỉ rồi.

      Sở Lăng Dực còn mơ mơ màng màng, căn bản biết xảy ra chuyện gì. Hoàng hậu múc gáo nước hất lên mặt y, y nhất thời thanh tỉnh ít, lẩm bẩm tiếng, “Uyển nhi.”

      “Dực nhi, tỉnh lại mau!” Hoàng hậu tức giận quát.

      “Á!” Sở Lăng Dực ngồi bật dậy, nhìn đến cơ thể trần truồng của Sở Lăng Hiên, mà chính cũng trần như nhộng.

      Sở Kim Triêu biết nên cái gì, “Mặc quần áo vào, ra ngoài.”

      Những người khác cũng theo Sở Kim Triêu ra ngoài, Sở Lăng Hiên cùng Sở Lăng Dực mắt to trừng mắt , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ vừa mới làm cái gì? Yên lặng mòi dậy mặc quần áo, hai người cúi đầu tới.

      Lúc này, ngoài cửa có người hấp tấp chạy tới, Gia Cát Linh thở hồng hộc, “Phụ hoàng, sao người lại đến đây? A, Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương cũng ở đây sao? Thái tử điện hạ, Lục điện hạ, mặt hai người sao lại đỏ như vậy?”

      Miệng Sở Lăng Thiên hơi nở nụ cười, nha đầu quỷ quyệt, lần này hai người kia bị nàng chỉnh thảm rồi. Gia Cát Linh rất nhanh nở nụ cười với y, lại lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường.

      Hoàng hậu nhìn nhìn Gia Cát Linh , bà đối với đứa con của mình vẫn luôn xác định nó bình thường, hơn nữa cũng cùng với huynh đệ ruột của chính mình… Trừ phi, là trong tình huống ý thức ràng. Nếu Hoàng thượng nhận định Thái tử là người như vậy, liệu có thể dịch trữ hay ? Nghĩ đến đó, lòng bà chợt run lên.

      “Dực nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con xem có phải con bị người khác cố ý hãm hại hay ?”

      “Mẫu hậu, lúc đó nhi thần chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, làm cách gì cũng đứng dậy được, nhìn thấy Uyển nhi, nhi thần liền… Liền… Sau đó cái gì cũng biết.”

      “Hiên nhi, con sao?”

      “Tình huống của nhi thần cũng giống Đại ca.” cũng người nhìn thấy là Gia Cát Linh .

      Trong lòng Hoàng hậu lộp bộp chút, thuốc này đúng là bà đưa cho Ninh Hạ. Loại này là mê huyễn dược, sau khi ăn vào coi người trước mắt mình là người mình nhất, củi khô bốc lửa, tất cả đều thuận theo tự nhiên. Bà lo lắng Gia Cát Linh chịu thoe chi phối nên cố ý tìm loại thuốc này.

      Chu quý phi nghi hoặc, bà chỉ là hạ mị dược thôi, làm sao lại nhận thức cũng .

      Mê huyễn dược trộn với mị dược, quả thực là khiến hai người thể kiềm chế được.

      Sở Kim Triêu nghe ra được huyền cơ bên trong, “Các con có ăn qua thứ gì ? Hay là có tới chỗ nào ?”

      Sở Lăng Dực nghĩ chút, “Nhi thần hạ triều liền gặp Thất đệ muội, muội ấy mang con đến đây, sau đó con ăn hết chén cháo.”

      Sở Lăng Hiên cảnh giác, cũng ăn chén cháo, chẳng lẽ cháo có vấn đề?
      Chris thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 294: Thất vương phi, ngươi phải giải thích

      Hoàng hậu vỗ mạnh xuống ghế, “Buồn cười! Thất vương phi, hết thảy do ngươi thiết kế, cố ý làm cho chúng bẽ mặt có đúng ?”

      Gia Cát Linh vẻ mặt oan ức, cơ thể yếu ớt dựa vào người Sở Lăng Thiên, “Nương nương, thần nữ chẳng làm gì cả.”

      “Còn ngụy biện!” Chu quý phi tiếp, chuyện này nhất định phải tìm kẻ chết thay, Gia Cát Linh là lựa chọn tồi, tránh được nạn, ngươi còn có thể thoát được nạn kiếp thứ hai sao?

      “Thất vương phi, đúng là thể tưởng tượng nổi, ngươi lại có tâm tư như thế!”

      Sở Lăng Thiên nhếch môi cười, “Các vị cảm thấy, Linh nhi làm vậy là có mục đích gì? Chỉ muốn làm Đại ca và Lục ca bẽ mặt ư? Ta nghĩ nàng ấy nhàm chán như vậy đâu.”

      “Ả biến thái như vậy, ai biết được?” Chu quý phi lẩm bẩm.

      “Phụ hoàng, trái lại nhi thần rất nghi ngờ, vì sao đúng lúc này mẫu hậu và quý phi lại đến? Đến khéo như vậy.”

      “Thiên nhi, con có ý gì?” Lòng Hoàng hậu nặng trĩu, “ lẽ bản cung lại hại Dực nhi và Hiên nhi hay sao? Bản cung và quý phi là lo lắng cho Hoàng thượng mới đến thăm, trùng hợp bắt gặp thôi.”

      Sở Lăng Thiên lắc đầu, “Vậy tại sao mẫu hậu lại chắc chắn đó là Linh nhi?”

      “Nơi này chỉ có nó và Hiên nhi, chẳng lẽ còn có người khác?”

      “Nơi này ra ra vào vào đều là cung nữ, cũng chỉ có mình Linh nhi là nữ tử, mẫu hậu và quý phi cũng chưa nhìn thấy người giường, liền luôn miệng chính là Linh nhi, khỏi cảm thấy rất lạ.”

      thấy bóng dáng nó đâu, bản cung có nghi ngờ này cũng rất bình thường.” Lòng Hoàng hậu càng nặng, chuyện này thoạt nhìn dễ dàng cho qua như vậy, “Thái tử và Hiên nhi cũng là ăn cháo mới nảy sinh ảo giác, chứng minh cháo này có vấn đề. Thất vương phi, ngươi trái lại phải giải thích cho .”

      “Nương nương, người trong cung ra ra vào vào, vì sao lại kết luận là thần nữ chứ?” Gia Cát Linh hỏi lại, “Cháo này đưa tới tẩm cung của Hoàng thượng, có người động qua. Cháo, trước kia đưa tới đây, có người chạm vào rồi! Hoàng thượng, thần nữ khẩn xin được truyền hai cung nữ đưa thức ăn đến hỏi, chuyện này ràng cả thôi.”

      Sở Kim Triêu gật đầu, lệnh cho Liên công công truyền hai cung nữ kia đến. Đầu ông lại bắt đầu đau nhức, chuyện này là có người giăng bẫy hãm hại Tam nha đầu và lão Lục.

      Trong mắt Chu quý phi lên vẻ đắc ý, bà lo lắng giữa lúc này xảy ra chuyện nên buổi sáng sai người kết liễu hai cung nữ kia rồi.

      Trong lòng Hoàng hậu cười lạnh, cũng may là bà có chuẩn bị, hai cung nữ kia nhất định chẳng còn ở nhân thế nữa. Bà lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh , “Thất vương phi, sao ngươi lại dám kết luận cháo trước khi mang đến còn có người động tay động chân? Chẳng lẽ là ngươi phái người làm?”

      “Nương nương, thần nữ dám kết luận có người giờ trò hay , chỉ dám giữa đường có người từng mở nắp đậy.”

      Hoàng hậu và Chu quý phi đồng thời ngẩn ra, sao ả lại biết? Chẳng lẽ ả thấy à?

      Gia Cát Linh nhếch mày, liếc hai người cái, thu hồi ánh mắt, tiếp tục , “Cháo của thiện phòng đưa đến đều là múc từ trong nồi ra rồi đưa đến đây, lại dùng nắp đậy kín, từ thiện phòng đến chỗ này xa, độ nóng của cháo giảm nhanh, mà cháo của sáng nay, độ nóng ràng thấp hơn cháo của mấy ngày trước, chứng minh rằng, đường bị chậm trễ thời gian, hơn nữa, nắp bị mở ra, mới có khác biệt lớn như vậy.”

      Chu quý phi có chút kinh hoảng, lập tức hít sâu vào, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, nha đầu thối, tâm tư sao lại kín đáo thế kia? Ngay cả bà cũng ngờ đến điểm này, chỉ dựa vào độ nóng của cháo có thể suy đoán ra như vậy. Bà hắng giọng, “Thất vương phi, có lẽ thiện phòng chậm trễ lát mới mang đến đây.”

      “Vậy chẳng phải hỏi thiện phòng chút biết hay sao.”

      Chu quý phi thèm nữa, bầu khí trong phòng gượng gạo, nhất là Sở Lăng Dực và Sở Lăng Hiên, hai huynh đệ lại làm ra chuyện như vậy… Tuy rằng họ chẳng làm gì, nhưng trần truồng da thịt thân cận, khiến người ta miên man bất định.

      “Chuyện này bản cung hy vọng chỉ có vài người biết, nếu có ai khác biết được, bản cung nhất định tha!”

      Nhìn thấy khóe miệng Gia Cát Linh lướt qua vẻ trêu tức, Sở Lăng Hiên ngạc nhiên, chợt hiểu ra chuyện này là do nàng thiết kế! Nhưng tác dụng nàng làm vậy ở đâu? Hay là căn bản có người muốn thiết kế nàng và , nhất tiễn song điêu? Lục vương phủ và Thất vương phủ đều bị liên lụy, được lợi nhiều nhất đương nhiên là thái tử và Chu quý phi. Chuyện này dứt khoát trở thành trò hề, chuyện giữa và thái tử, thể truy cứu nữa, tại việc phải truy cứu chính là kẻ hạ độc.

      lát sau, Liên công công tất tả chạy về, mùa đông mà trán ông lại đầy mồ hôi, “Hoàng thượng, nương nương, thiện phòng hai cung nữ đưa cháo, thấy bóng dáng đâu nữa.”

      thấy?” Sở Kim Triêu nhíu mày, “ tìm hết chưa?”

      tìm rồi, nhưng thấy.”

      “Có khi nào chạy trốn rồi ?” Chu quý phi kinh ngạc hô lên, “Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy nhất định là chúng hạ độc, lo lắng chuyện này bại lộ, cho nên trốn rồi.” Trong lòng bà nhõm, ảnh vệ của Triêu Hoa làm việc rất gọn gàng, ngay cả thi thể cũng tìm được.

      Hoàng hậu tỉnh bơ nhấp trà, xem phản ứng của Chu quý phi, ả nhất định ra tay với chúng.

      Sở Kim Triêu nhìn Liên công công, “Đến cửa cung hỏi chưa?”

      Liên công công gật đầu, “ hỏi qua, hôm nay có cung nữ xuất cung, nhất định vẫn còn ở trong cung.”

      Hoàng hậu nâng mí mắt, “Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy suy đoán của muội muội phải vô lý, hai cung nữ kia tâm địa độc ác tự biết tránh thoát hình phạt, nên chạy trốn cũng chừng. Hóa ra đường chúng hạ độc, đúng là chết chưa hết tội. Truyền lệnh xuống, khi gặp được chúng lập tức bắt lại. Cũng may xảy ra chuyện gì lớn.”

      Tảng đá trong lòng Chu quý phi cuối cùng cũng rơi xuống, ngay cả Hoàng hậu cũng như vậy, chuyện này có lẽ xong rồi. Chết đối chứng, đổ tất cả mọi chuyện lên đầu hai cung nữ kia, bà thoải mái thoát khỏi hiềm nghi.

      Nhìn thấy vẻ nhõm mặt Hoàng hậu và Chu quý phi, Gia Cát Linh nhếch môi cười, bỗng nhiên : “Ai da, sao ta lại quên được chứ? Phụ hoàng, nương nương, hai cung nữ kia ở phòng của thần nữ quét dọn, trí nhớ này của con cũng quá kém rồi, để con gọi các nàng đến.”

      “Cái gì?”

      Hoàng hậu run rẩy, sắc mặt tái , hai tay bấu mạnh vào ghế, mu bàn tay trắng trẻo nổi gân xanh, lòng bàn tay lạnh lẽo dần ẩm ướt. Nó lại giở trò gì đây? Hay là hai cung nữ kia còn sống? Chẳng lẽ Chu Tuyết Viện cũng thực được?

      Chu quý phi run rẩy, để che giấu sợ hãi của bản thân, lập tức ôm vai, lẩm bẩm: “Hôm nay trời lạnh .”

      Sở Lăng Thiên nhìn bếp lò đặt trong phòng, : “Nhiều bếp lò như vậy, quý phi nương nương còn lạnh sao? Có phải sinh bệnh rồi ?”

      “Có lẽ vậy! Hắt xì!” Dứt lời, còn giả bộ hắt hơi cái. Trong đầu bà nhanh chóng suy tính, phải làm thế nào mới ổn đây? Ngộ nhỡ bị phát , Hoàng thượng nhất định tha cho bà.

      Gia Cát Linh nhanh chóng dẫn hai cung nữ kia đến. Chu quý phi nhìn chằm chằm các nàng, ánh mắt như tóe lửa. Xem bộ dạng sốt ruột của bà, Hoàng hậu lại chẳng vội, Chu quý phi hoàn toàn biết bà cũng can dự vào, giờ khắc này, bà chỉ cần đẩy bà ta phen là được.

      Sức khỏe Sở Kim Triêu tốt, liền để Hoàng hậu tra hỏi, ông ngồi bên xem. Sắc mặt Sở Lăng Dực và Sở Lăng Hiên vẫn vô cùng xấu hổ, biết chuyện này có thể tạo thành nỗi ám ánh trong đời họ hay .

      Hai cung nữ quỳ bên dưới, chờ Hoàng hậu đặt câu hỏi.

      “Sáng nay, là hai ngươi phụ trách đưa điểm tâm sáng cho Lục điện hạ và Thất vương phi à?”

      “Hồi bẩm nương nương, dạ đúng.”

      “Giữ đường có gặp người nào mở ra ? Hay là tiếp cận ?”

      Hai cung nữ liếc nhìn nhau, lập tức lắc đầu. Chạm qua cháo là công chúa Triêu Hoa, là Ninh Hạ, sau lưng hai người là Chu quý phi và Hoàng hậu, ai các nàng cũng đắc tội nổi.

      “Vậy à?” Hoàng hậu nheo mắt, tiếng lạnh lẽo giống như muốn nhốt người khác vào địa ngục, “Vậy lạ quá, trong cháo có độc các ngươi biết ? Tất cả thức ăn khi ra khỏi thiện phòng được kiểm tra lần, xem ra là ở đường bị người ta hạ độc. Các ngươi đều có người khác tiếp xúc qua, phải là các ngươi hạ độc rồi! Mau khai cho bản cung! Nếu các ngươi thức thời, bản cung tha mạng cho!”

      “Nương nương!” trong hai cung nữ khiếp sợ đến mức bật khóc, “Nô tỳ có hạ độc, nô tỳ dám! Xin nương nương minh giám. Thực ra … lúc sáng công chúa Triêu Hoa có xem qua cháo, công chúa lo lắng trong cháo có độc nên dùng ngân châm cắm thử vào.”

      “Gì cơ?” Hoàng hậu nhìn Chu quý phi, “Xem ra cần Triêu Hoa đến đây chuyến rồi.”

      Chu quý phi nhìn Hoàng hậu, vẻ mặt tức giận, cười lạnh, “Tỷ tỷ có ý gì? Chẳng lẽ tỷ nghi ngờ là Triêu Hoa làm? Nếu là Triêu Hoa của trước kia, muội hoàn toàn muốn giải thích giúp nó, nhưng giờ nó thay đổi, tuyệt đối làm chuyện như vậy. Muội thấy cần phải truyền nó đến đâu. Hai người các ngươi, phải nhớ kỹ lại xem ngoại trừ Triêu Hoa còn có người nào khác hay ?”

      “Còn có…”

      còn, quý phi nương nương, chỉ có mình công chúa Triêu Hoa thôi.” Cung nữ vừa mới lên tiếng cướp lời khai ra Ninh Hạ, nàng thầm bấu cung nữ bên cạnh, đồ ngu! Khai công chúa Triêu Hoa ra đắc tội Chu quý phi rồi, ngậm miệng khai chuyện Ninh Hạ, Hoàng hậu nhất định nể tình giữ lại mạng cho các nàng.

      Hoàng hậu nâng mắt, như cười như liếc mắt nhìn cung nữ nọ cái, “ như vậy, cũng chỉ có mình Triêu Hoa là hiềm nghi lớn nhất, truyền Triêu Hoa lại đây, bản cung đích thân hỏi nó.”

      “Dạ, nương nương.” Liên công công xoay người ra ngoài, vừa vừa lắc đầu, chuyện nhà của đế vương, là làm cho người ta suy nghĩ ra.

      Chu quý phi bất an nhìn quanh, ánh mắt yên. Bà tính tình của Triêu Hoa, lát nữa nhất định khai ra bà. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

      Sở Lăng Thiên nhéo tay của Gia Cát Linh , nhàng vân vê, cúi đầu cười , Thái tử và Sở Lăng Hiên, sau này còn chung sống thế nào? Nha đầu quỷ quyệt, lại có thể nghĩ ra cách này. Y phân tích chuyện này ràng, kết luận giống như Sở Lăng Hiên, Hoàng hậu, Chu quý phi đều bị hiềm nghi, từ biểu của Chu quý phi, hiềm nghi của bà là lớn nhất.

      Sở Kim Triêu vẫn nhắm mắt lại, cau mày, trong phòng yên tĩnh, ông chậm rãi mở mắt, thở dài, “Tam nha đầu, đỡ trẫm nghỉ ngơi, trẫm mệt rồi. Hoàng hậu, nàng xử lý .”

      “Dạ, phụ hoàng.”

      “Vâng, Hoàng thượng.”
      Chris thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 295: Mẫu tử cắn nhau

      Gia Cát Linh cùng hai cung nữ tiến lên, đỡ ông vào phòng ngủ.

      Sở Kim Triêu nằm lên giường, Gia Cát Linh đắp chăn lại cho ông, “Phụ hoàng, người nghỉ ngơi , sức khỏe quan trọng hơn, những chuyện khác phải là việc gì lớn cả.”

      Ông cố hết sức cười cười, “Tam nha đầu, trẫm chủ trì công đạo cho con, nhưng mà, thời điểm chưa tới.”

      Lời lấp lửng nhưng Gia Cát Linh nghe lại hiểu , ông và nàng đều biết , Hoàng hậu có tham dự vào chuyện này, nhưng mà để cho Hoàng hậu toàn quền xử lý chuyện này đương nhiên truy cứu lên đầu bà. Sở Kim Triêu có băn khoăn của ông.

      “Phụ hoàng, nhi thần hiểu. Nhi thần thấy oan ức gì cả, cũng cần phụ hoàng phải chủ trì công đạo, thêm chuyện chi bằng bớt chuyện.”

      “Tam nha đầu, con luôn như vậy.” Sở Kim Triêu nhắm mắt lại, “Con , nơi này có mấy người kia là được rồi.”

      “Nhi thần cáo lui.”

      Bên kia, công chúa Triêu Hoa đến, thấy tình hình trong phòng biết ngay là tốt. Nàng đến bên cạnh Chu quý phi, cụp mắt xuống.

      “Triêu Hoa, con hãy thành khai báo, con làm gì trong cháo của Lục ca cùng Thất tẩu?”

      “Mẫu hậu, con… Con làm gì hết! tin người hỏi bọn họ !” Nàng chỉ vào cung nữ quỳ ở đó, “Các ngươi , ta có động tay động chân ? cho ràng.”

      “Nô tỳ biết, chỉ biết là công chúa từng dùng ngân châm kiểm tra qua, nô tỳ thấy công chúa hạ độc.”

      “Công chúa Triêu Hoa ngẩng đầu, đắc ý , “Mẫu hậu, nghe rồi chứ? Bọn họ đều thấy con hạ độc, mẫu hậu đổ oan cho con như vậy, con bỏ qua đâu!”

      nhận tội phải ? Bản cung liền đánh cho đến khi con chịu nhận! Triêu Hoa, con đừng trách mẫu hậu độc ác, mẫu hậu cũng là có cách nào, nếu hôm nay bắt được người hậu cung vĩnh viễn cũng yên ổn. Người đâu, lôi công chúa xuống, đánh hai mươi trượng!”

      “Từ từ!” Chu quý phi đột nhiên đứng lên, đứng chắn trước mặt công chúa Triêu Hoa, “Hoàng hậu nương nương, Triêu Hoa phải nó vì sao còn muốn dụng hình? Hoàng hậu nương nương muốn vu oan giá họa cho nó? Thần thiếp phục!”

      “Quý phi, muội cũng nghe rồi, cũng chỉ có nótừng tiếp xúc với thức ăn, nó là người bị hiềm nghi lớn nhất, bản cung làm như thế cũng là bất đắc dĩ! Lôi ra ngoài!”

      “Mẫu hậu, con muốn gặp phụ hoàng, người dựa vào cái gì đánh con? Phụ hoàng chưa bao giờ đánh con, nếu phụ hoàng biết nhất định tìm người tính sổ!”

      “Triêu Hoa, bản cung niệm tình con tuổi nên trừng phạt con tội phạm thượng. Chuyện này Hoàng thượng giao cho bản cung toàn quyền xử lý, con xem bản cung có tư cách đánh con ? Các ngươi còn thất thần làm gì, lôi xuống !”

      “Đừng mà, đừng mà! Mẫu phi cứu con!” Công chúa Triêu Hoa vừa giãy dụa vừa hô lớn.

      “Triêu Hoa, làm làm, hai mươi roi kia, nhận cũng được nhưng tuyệt đối được bị đánh mà nhận bừa.” Chu quý phi đau lòng, rồi lại ngăn cản được Hoàng hậu.

      Nhìn Chu quý phi thấy chết mà cứu, công chúa Triêu Hoa nhất thời tức giận. Nàng vùng ra khỏi hai tiểu công công kéo mình, đến trước mặt Chu quý phi, cười lạnh.

      Nụ cười này khiến cho da đầu Chu quý phi run lên, “Triêu Hoa, con làm sao vậy?” Chẳng lẽ con định vạch trần bản cung sao? Bản cung là mẹ của con!

      Nhưng mà trong mắt công chúa Triêu Hoa ràng là , người thấy chết mà cứu cũng đừng trách con!

      Công chúa Triêu Hoa xoay người, nhìn Hoàng hậu, lại nhìn những người khác, “Mẫu hậu, con nhận tội! Độc quả là do con hạ, nhưng mà cũng là của mẫu phi con, cũng chính là do Chu quý phi sai con làm!”

      “Cái gì?” Trong lòng Hoàng hậu cười lạnh, Chu Tuyết Viện, nghĩ tới nữ nhi thân sinh của ngươi lại muốn mình chịu khổ nên lôi ngươi vào, “Muội ấy vì sao phải làm như vậy?”

      “Triêu Hoa, con bậy bạ gì đó?” Chu quý phi qua, giơ tay lên tát cái vào mặt công chúa Triêu Hoa.

      “Bà đánh !” Công chúa Triêu Hoa giơ mặt lại gần, nàng chỉ chỉ vào cái gậy tiểu công công cầm, “ đến lượt chúng đánh, bà muốn bồi thêm vào à? dám làm nên sợ người khác ! Bà bảo ta cố ý ở trước mặt phụ hoàng xấu Gia Cát Linh , để người có ấn tượng tốt với ả, lại muốn ta lừa gạt Lục ca cái gì nam quả nữ củi khô bốc lửa, những chuyện này bà quên rồi sao? Dựa vào cái gì mà những chuyện bà làm lại để ta chịu bị đánh?”

      Hoàng hậu làm ra vẻ như khiếp sợ, “Quý phi, đây là sao? là muội như vậy? Bản ngờ tâm tư của muội lại quá độc ác! Bản cung nhất định chuyện này với Hoàng thượng để Hoàng thượng xử lý.”

      “Muội… muội có, Triêu Hoa, con đừng bậy!” Chu quý phi dừng chút, nhắm mắt lại, trong chốc lát lại mở mắt ra, như là hạ quyết tâm gì đó, “Hoàng hậu nương nương, chuyện đến nước này muội thể . Tuy rằng Triêu Hoa là nữ nhi của muội nhưng muội cũng thể lại bao che cho nó.”

      Gia Cát Linh nheo nheo mắt, mỉm cười, thú vị, hai mẹ con này là cắn nhau sao?

      Đồng dạng, trong lòng Hoàng hậu cũng là vui sướng khi người gặp họa, “Muội .”

      “Sau khi Triêu Hoa biết Thất vương phi chính là Đại tiểu thư Linh Thiên liền hận nó thấu xương, bởi vì nó hại Nham nhi. Tâm tư của Triêu Hoa đối với Nham nhi mọi người đều biết mà. Triêu Hoa vẫn làm bộ như thay đổi, thậm chí tiếc làm cho bản thân sinh bệnh, mục đích chính là ở lại trong cung báo thù cho Nham nhi. Triêu Hoa, mẫu phi với con nhiều lần rồi, nó là Thất tẩu của con, thể làm như vậy, vì sao con chịu nghe?”

      “Bà… Bà…” Công chúa Triêu Hoa nhìn gương mặt méo mó của nữ nhân trước mặt, thể tin được rằng vì giữ lấy địa vị của mình mà đẩy nữ nhi thân sinh là nàng ra ngoài, “Bà là tiện nhân, ràng là do bà làm vì sao lại vu oan cho ta? Mẫu hậu, đúng là bà ấy sai con làm! Mẫu hậu, giết tiện nhân này !”

      “Triêu Hoa, con còn hối cải sao?” Chu quý phi tới, gắt gao kéo tay nàng, sau đóxòe tay ra, “Đây là chứng cứ xác thực con hạ độc, con còn cái gì nữa?”

      “Ta…” Nhìn thấy ngân châm hiểu từ đâu lại rơi ra từ trong tay mình, công chúa Triêu Hoa nhất thời cảm thấy ầm tiếng trong đầu, “Bà làm gì vậy? Bỏ ngân châm vào tay ta làm gì?”

      “Triêu Hoa, ngân châm này vẫn luôn ở chỗ của con, mẫu hậu rất đau lòng, vì sao lại nuôi lớn nữ nhi… Hoàng hậu nương nương, tỷ xử trí nó , muội còn lời nào để .”

      Công chúa Triêu Hoa chán nản, ngực kịch liệt phập phồng. Nàng biết phải làm cái gì nữa? còn sức lực cãi cọ với Chu quý phi vì chứng cứ trước mắt kia khiến nàng còn ưu thế gì. Nàng oán độc nhìn Chu quý phi, “Chu Tuyết Viện, bà là nhẫn tâm! Ta nhớ kỹ bà, bà cũng phải nhớ kỹ ta, ta có thành ma cũng tha cho bà!”

      “Triêu Hoa…” Hai mắt Chu quý phi lờ mờ ngấn lệ, “Đều do mẫu phi, mẫu phi chiều chuộng con mới khiến cho con vô pháp vô thiên. Hoàng hậu nương nương, thần thiếp khẩn cầu người, nể tình Triêu Hoa tuổi còn , tạm tha cho nó lần này .”

      “Haiz…” Hoàng hậu thở dài hơi, bộ dáng thực khó xử, “Quý phi, muội cũng biết công chúa Triêu Hoa vốn mang tội người, nếu nó biết đường an phận, sau khi sức khỏe Hoàng thượng khá hơn chừng khôi phục thân phận công chúa cho nó. Nhưng mà lại làm loạn thành ra như vậy, Hoàng thượng lại để cho ta toàn quyền xử lý khiến ta cũng khó xử. Chuyện hôm nay, lớn lớn, , nếu như trùng hợp tại Thất vương phi cùng Hiên nhi… Vậy phải là loạn rồi sao?”

      “Triêu Hoa hiểu chuyện, thần thiếp cam đoan nó cũng dám nữa.”

      “Quý phi à, nếu nó lại gây ra họa gì nữa cả muội và ta đều tha thứ nổi đâu, chuyện hôm nay chính là ví dụ tốt nhất.” Hoàng hậu thâm sâu , hy vọng Chu quý phi có thể hiểu được.

      “Vâng, nương nương rất có lý.”

      “Triêu Hoa dù sao nữa cũng là bản cung nhìn thấy nó trưởng thành, phải phạt nó, bản cung cũng nhẫn tâm, vậy đưa sung quân biên cương, trọn đời được quay về Ngân Đô.”

      “Nương nương!” Chu quý phi cười lạnh, như thế mà còn gọi là phạt nặng? Vô số nam nhân đều chết ở đường, có đến được cũng vĩnh viễn bị lao động khổ sai đến chết, huống chi công chúa Triêu Hoa là nữ tử quen sống sung sướng an nhàn.

      !” Công chúa Triêu Hoa căm giận , dựa vào kiến thức của nàng căn bản biết những điều kia, căn bản biết có ý nghĩa gì, “Các ngươi chờ , ngày nào đó ta trở về!” Ánh mắt nhìn về phía Chu quý phi tràn ngập oán hận cũng độc ác.

      Thân thể Chu quý phi nhịn được run rẩy chút, bà làm cái gì, đẩy nữ nhi thân sinh của mình vào vực sâu. Nhưng mà nếu làm như vậy xong đời. Triêu Hoa, đừng hận mẫu phi, mẫu phi còn muốn sống để báo thù cho Chu gia! Mẫu phi báo thù Gia Cát Linh thay cho con.

      “Triêu Hoa, ở bên ngoài nhớ chiếu cố bản thân cho tốt, nên tùy hứng như ở trong cung.”

      “Phụt!” Công chúa Triêu Hoa phun ngụm nước bọt lên váy Chu quý phi, “Đừng vờ vĩnh nữa! Chu Tuyết Viện, bà gặp báo ứng!”

      “Người đâu, áp giải !”

      Hoàng hậu đắc ý, tuy rằng làm cho Gia Cát linh cùng Sở Lăng Hiên rơi vào bẫy, nhưng lại khiến cho Chu quý phi bị thiệt hại nặng, coi như cũng có chút thu hoạch.

      “Giải tán cả , Hoàng thượng cần nghỉ ngơi. Thất vương phi, Hiên nhi, hai con ở lại.”

      “Vâng, mẫu hậu.”

      Gia Cát Linh giương mắt lên, gì.

      Chu quý phi vô tri vô giác ra ngoài, bà thể ngờ đến Gia Cát Linh có thể hoàn hảo qua được, còn bà lại mất nữ nhi. Gia Cát Linh , ngươi nhớ kỹ cho bản cung, thù này cùng với thù Chu gia bản cung tính ràng với ngươi! Bà ưỡn ngực, Gia Cát Linh , chờ , bản cung tin rằng lần nào vận khí của ngươi cũng tốt như vậy.

      Hoàng hậu đứng lên, đuổi kịp bà, như là an ủi bà.

      Sở Lăng Dực xấu hổ cất tiếng , “Lục đệ, Thất đệ, ta cũng trước.”

      Sở Lăng Hiên cũng xấu hổ thôi.

      Sở Lăng Thiên cười cười, “Đại ca thong thả.”

      Gia Cát Linh cúi đầu cười thầm, Sở Lăng Thiên nắm chặt tay nàng, kéo nàng ra, “Nàng chờ ở đây, ta đến với phụ hoàng phải đưa nàng về.”

      “Phụ hoàng có nổi giận hay ?”

      “Nổi giận cũng phải về.” Nơi này sao còn có thể ở lại nữa? Cứ thế này ít bữa nữa xảy ra chuyện lớn mất.

      Sở Lăng Thiên bước nhanh vào phòng ngủ Sở Kim Triêu, Sở Kim Triêu giương mắt nhìn y, “Có việc , tiểu tử thối!”

      “Linh nhi thể ở lại chỗ này nữa.”

      “Trẫm biết.” Sở Kim Triêu tức giận , “Nhưng mà vài ngày nữa cũng được sao? là muốn chọc ta tức chết!”

      “Phụ hoàng.” Sở Lăng Thiên dừng chút, vẫn ra lời trong lòng, “Linh nhi chỉ là nữ tử, con hy vọng nàng có thể giống như những nữ tử bình thường khác, có cuộc sống vô ưu vô lo, muốn nàng phải đeo mang nhiều trách nhiệm. Người lại ban lệnh bài kia cho nàng, khiến cho trọng trách lưng nàng càng thêm nặng. Người xem nàng là con dâu, càng nhiều hơn chính là người xem nàng thành đồng minh của người, đồng minh còn tín nhiệm hơn cả Đại ca, Lục ca và nhi thần. Phụ hoàng, nhi thần xin người, buông tha nàng , để nàng được sống cuộc sống mà nàng nên có.”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :