1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 286: Đại tiểu thư Linh Thiên chính là Gia Cát Linh

      Sở Kim Triêu nhíu chặt mày, vốn nghĩ công chúa Triêu Hoa có bài học lần này, sửa chữa lại tính khí ngang ngược, ngờ vẫn y như cũ, ông tức giận hừ tiếng: “Đúng là tính xấu đổi!”

      “Hoàng thượng, hay chúng ta xem tiếp .”

      Bụng đầy lửa giận, ông vẫn cùng Chu quý phi ra bên ngoài, tình cảnh trước mắt làm ông sững sờ, ở ngay khúc ngoặt, công chúa Triêu Hoa mang bánh bao mình cướp được chia cho mấy đứa trẻ cùng người già lại bất tiện, giữ lại cho bản thân cái nào. Chu quý phi thở phào nhõm, bà trộm nhìn sắc mặt của Sở Kim Triêu, chỉ thấy sắc mặt ông cũng chuyển biến tốt, mặt còn mang theo nụ cười tán thưởng. Sở Kim Triêu muốn qua đó, lại bị Chu quý phi ngăn cản: “Hoàng thượng, cứ để nó chịu khổ thêm chút .”

      “Nàng có thể nghĩ như vậy trẫm rất vui, nếu phải nàng chiều hư nó, cũng đến nỗi biến thành như bây giờ.”

      “Thần thiếp biết sai rồi, Hoàng thượng, mau vào thôi, hôm nay là tiệc đầy tháng của thế tử mà.”

      sao, trẫm nhìn thêm lát nữa.”

      Công chúa Triêu Hoa đứng nép bên, canh chừng họ ăn xong hết bánh bao, “Nãi nãi, tiểu đệ đệ, tiểu đệ muội, ta còn phải làm việc, các người ở đây chờ ta, ta lĩnh tiền công xong mua thức ăn ngon cho mọi người.”

      “Tiểu Triêu à, cháu cũng ăn chút , đừng chỉ lo cho chúng ta.”

      “Nãi nãi, cháu biết rồi.”

      Công chúa Triêu Hoa đứng lên, tới, lại bị hai đứa bé xa lạ chạy đuổi nô đùa với nhau đụng phải, đứa té xuống đất oa oa khóc ầm lên. Nàng cúi xuống, ôm đứa bé bị té vào lòng, “Tiểu đệ đệ, đệ sao chứ? Đừng khóc, là tỷ tỷ tốt. Tỷ tỷ mua kẹo cho đệ ăn được ?”

      Nụ cười mặt Sở Kim Triêu càng sâu, ông ngừng gật đầu.

      Lúc này, bà lão kéo xe đẩy ngang qua bên cạnh công chúa Triêu Hoa, nàng bèn thả đứa bé dỗ dành xong ra, đến, “Bà bà, để cháu giúp bà.”

      “Lại là cháu à, Tiểu Triêu, cháu cũng nhiệt tình, giúp ta mấy lần rồi, cháu làm việc của cháu , chút việc này bà đây vẫn còn làm được.”

      “Bà bà, lưng bà chẳng phải vẫn còn bị thương sao? Để cháu giúp .” khỏi phân trần, nàng tháo dây thừng lưng bà lão xuống, cột vào người mình, về hướng nhà của bà lão.

      “Nàng phái người theo.” Sở Kim Triêu với Chu quý phi, “Xem có phải nó thực đổi tính , nếu , đón nó hồi cung .”

      “Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy hay để nó chịu khổ thêm . Thời cơ đến rồi hẳn đón về.”

      “Nếu nàng sớm dạy bảo nó như thế, đến nỗi hư đốn.”

      “Thần thiếp biết.”

      Chu quý phi rất hài lòng với biểu hôm nay của công chúa Triêu Hoa, Sở Kim Triêu mở kim khẩu, đón nàng hồi cung chỉ là chuyện sớm muộn, cũng biết nàng có thể giả bộ cho đến lúc nào.

      Mừng vì có cháu trai, lại nhìn thấy biểu của công chúa Triêu Hoa, tâm trạng của Sở Kim Triêu vô cùng vui vẻ, nhất thời cao hứng nên uống thêm mấy chén.

      Gia Cát Linh hôm nay uống rượu, nàng cũng muốn mỗi lần sau khi say rượu tỉnh táo lại, lại bị Sở Lăng Thiên cười nhạo dáng vẻ luống cuống của nàng. Hai người trở về Thất vương phủ, vừa vào thư phòng, đại phu e ngại đến, cầm trong tay túi gì đó cột rất kỹ càng.

      “Điện hạ, đây là thứ người muốn.”

      Sở Lăng Thiên hiểu ý gật đầu, “Để bản vương nhìn xem, thử qua chưa?”

      Đại phu xấu hổ gật đầu, “ thử qua nhiều chất gỗ, loại này là tốt nhất.”

      “Ừm, ngươi lui ra .”

      “Vâng.”

      “Cái gì vậy?” Gia Cát Linh tò mò hỏi y.

      Sở Lăng Thiên giương mắt nhìn, cho đến khi đại phu ra khỏi thư phòng khép cửa lại, mới thần bí cười cười với nàng, “Nàng xem.”

      Mở túi vải ra, bên trong là chiếp hộp, trong chiếc hộp lớn lại có rất nhiều hộp , Gia Cát Linh lập tức mở cái ra xem, nhìn thấy thứ bên trong, đờ người, thứ bên trong lại có thể là ‘bao cao su’. Nhớ lại ánh mắt cùng biểu ban nãy của đại phu, nàng muốn hành hung Sở Lăng Thiên.

      “Sở Lăng Thiên, chàng bao nhiêu tuổi rồi?”

      “Hai mươi lăm!”

      “Hai mươi lăm rồi mà biết ngại à! Bảo người khác làm thứ này cho chàng mà biết xấu hổ? giờ họ nhất định cười vỡ bụng rồi. Sở Lăng Thiên, đúng là bị chàng làm cho tức chết.”

      “Nuôi họ ở Thất vương phủ, cũng phải để ăn ngồi rồi. Nương tử, chúng ta thử xem nhé?”

      thử.”

      “Nương tử, dùng thứ này như vậy, nàng yên tâm có thai.”

      Hóa ra là như vậy, mới vừa rồi nàng nghĩ nhiều, nghe y , lại cảm thấy bản thân lỗ mãng, “Chàng thể tự cho ngoài à?”

      “Dùng xong rồi cho ra ngoài, đừng nữa, thử nhé.”

      Hôm nay có chuẩn bị, bếp lò trong thư phòng đủ, Sở Lăng Thiên bế xốc lấy nàng, về hướng phòng ngủ. Dọc đường vừa vặn đụng phải đại phu đưa hàng lúc nãy, đại phu tự giác tránh sang bên, làm bộ như cái gì cũng nhìn thấy, Gia Cát Linh xấu hổ giấu mặt vào ngực Sở Lăng Thiên, tay bấu mạnh vào thắt lưng y.

      “Nương tử, biết thắt lưng của vi phu rất mẫn cảm hay sao?”

      Đặt nàng lên giường, nụ hôn của y liền đổ ập xuống, vừa mút vào hương thơm của nàng, vừa nắm vào nơi mềm mại của nàng, mau chóng làm tiểu nương tử buông bỏ phòng bị, rơi vào tay giặc dưới thân của y.

      Công thêm kích thích mờ ám dưới chăn, tiếng động tình từ giữa hàm răng nàng tràn ra. Cởi bỏ quần lót, mấy ngón tay thon dài của y trượt vào, lập tức cảm nhận được ấm áp. Sở Lăng Thiên đeo ‘bao cao su’ vào, vật cứng rắn dán vào chỗ mềm mại giữ hai chân nàng.

      “Nương tử, vi phu đến đây.”

      Động thắt lưng cái, chậm rãi đưa vào, hình như cảm giác cũng tồi, cũng giống như lúc đeo vậy. Cúi người ngậm lấy đôi môi thở gấp của nàng, bàn tay to lớn cố định bàn tay bé của nàng, ở người nàng mặc sức rong ruổi.

      Từ giữa trưa đến lúc mặt trời lặn, muốn người dưới thân đến vài lần, y mới mất hứng rút lui.

      “Sở Lăng Thiên, được dùng thứ này nữa!” Bởi vì nàng phát , có nó, thời gian của y càng kéo dài!

      “Nương tử… Như vậy nàng mang thai.”

      “Mang thai có gì tốt?”

      “Thái tử phi…”

      Đẩy y người mình xuống, giọng điệu nàng chuyển , “ phải ai cũng bị như vậy, dù sao ngày đó chàng cũng nhìn thấy được ta làm thế nào, đến lúc đó chàng giúp ta lấy đứa bé ra là được.”

      được bậy!”

      có con, ta có cảm giác an toàn đích thực, nữ nhân ở chỗ chúng ta đều dùng đứa bé để trói chặt phu quân. Vả lại, lâu như vậy rồi mà chúng ta vẫn có chưa con, chắc sao đâu.”

      “Dù sao ta cũng để nàng mạo hiểm.”

      Bỗng nhiên phát giảng đạo lý với y đúng là uổng phí sức lực.

      tháng sau, người vẫn luôn theo công chúa Triêu Hoa báo lại với Hoàng thượng và Chu quý phi, công chúa Triêu Hoa bị bệnh, Chu quý phi đón nàng hồi cung để chăm sóc, rồi thấy ra cung nữa.

      Sở Kim Triêu cũng ngầm ưng thuận, nhưng vẫn chưa khôi phục lại thân phận công chúa của nàng. Nhưng ai cũng biết, Sở Kim Triêu mặc nhận thân phận của nàng, người trong cung vẫn gọi nàng là công chúa.

      “Mẫu phi, đến giờ đại tiểu thư Linh Thiên vẫn có tin tức sao?” Công chúa Triêu Hoa bất an tới lui trước mặt Chu quý phi, “Ả hại Nham ca ca thành ra như vậy, con nhất định phải báo thù cho huynh ấy!”

      “Con an phận chút cho ta! Khó khăn lắm mới đón con hồi cung được, đừng khiến ta phải gặp rắc rối nữa! Con còn nhớ tiểu tử thối Chu Nham kia sao, quên nó bắt tay với đại tiểu thư Linh Thiên đối phó con thế nào rồi à?”

      “Huynh ấy cũng là bị tiện nhân kia lừa gạt, phải chủ ý của huynh ấy. Con nhất định phải nghĩ cách tìm được ả.” xong, liền xông ra ngoài.

      “Con đứng lại đó cho ta, đừng gây rắc rối!”

      Công chúa Triêu Hoa tìm ai khác, mà tìm Gia Cát Linh , nàng ra, ngăn Gia Cát Linh vừa mới thỉnh an xong.

      “Công chúa Triêu Hoa, có chuyện gì?”

      “Thất tẩu, nghe người cuối cùng gặp đại tiểu thư Linh Thiên chính là tẩu, tẩu có biết nàng ấy đâu ?”

      tiếng thất tẩu này, gọi đến Gia Cát Linh ớn lạnh dọc sống lưng, đây chính là lần đầu tiên phá lệ, “Công chúa tìm nàng ấy có chuyện à?”

      có, ta chỉ là muốn xin lỗi nàng ấy, chuyện lúc trước là ta đúng, ta muốn ở trước mặt nàng ấy sám hối, nhưng tìm thế nào cũng gặp được.”

      “Ta biết nàng ấy đâu. Ta cũng thân với nàng ấy lắm.”

      “Thất tẩu thực biết?”

      “Tất nhiên.”

      Công chúa Triêu Hoa hiển nhiên tin, “Thất tẩu, chi bằng chúng ta đánh cược, nếu ta thắng, tẩu phải cho ta biết tung tích của đại tiểu thư Linh Thiên, nếu tẩu thắng, tẩu muốn gì cứ , chỉ cần là thứ của phủ công chúa, tùy tẩu chọn.”

      có hứng thú. Nếu công chúa muốn tìm nàng ấy phái người dò la , ta thực biết, nên cần tốn thời gian người ta.”

      “Được rồi.” Công chúa Triêu Hoa hỏi tiếp nữa, tiện nhân, lại có thể cho ta biết, ngươi chờ đó!

      Chu Tuyết Tranh trở về tẩm cung, lại nhìn thấy Sở Lăng Hiên lâu lộ diện, nàng hơi giật mình, “Lục điện hạ, lâu gặp.”

      “Thần phi, lâu gặp. Tình hình trong cung thế nào rồi?”

      “Như điện hạ biết, Sở Lăng Dực có thêm con trai. Mấy hôm nay Lục điện hạ điều tra chuyện gì à?”

      “Đúng vậy, về thân phận của đại tiểu thư Linh Thiên, Thần phi có cách nhìn thế nào?”

      Nhắc tới nàng ấy, Chu Tuyết Tranh chau mày, “Thân phận của nàng ấy khả nghi, đến thấy bóng thấy tung tích, rồi lèo lái cả Linh Thiên. Nhiều lần thân mật với Sở Lăng Thiên ở trước mặt mọi người, Gia Cát Linh lại truy cứu. Cuối cùng giữa hai nàng ấy xảy ra chuyện gì, có bất cứ ai biết, Linh Thiên cứ thế rơi vào tay của Gia Cát Linh . Còn có Thương Y, nữ tử có thể khiến Thương Y bảo vệ như thế, ta nghĩ cũng chỉ có người.” Chuyện này nàng suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn dám xác định.

      “Thần phi nương nương quả nhiên thông minh!” Sở Lăng Hiên nhếch khóe miệng, “Đại tiểu thư Linh Thiên chính là Gia Cát Linh . Bản vương nhiều lần theo dõi, quản Ngụy Thành của Linh Thiên định kỳ đến Thất vương phủ, Linh Thiên xảy ra chuyện, nơi đầu tiên cũng là Thất vương phủ. Khi đại tiểu thư Linh Thiên tiến cung Gia Cát Linh cáo bệnh vào. Đại tiểu thư Linh Thiên vào khách điếm, Gia Cát Linh ra từ cửa sau.”

      “Hóa ra chuyện này là như vậy!” Tâm trạng Chu Tuyết Tranh chùn xuống, “Gia Cát Linh đúng là rất đáng sợ.” nữ tử có thể chèo chống việc kinh doanh lớn như vậy, còn lật đổ cả Chu gia, đúng là khiến kẻ khác thấy kinh khủng, “Nếu Hoàng thượng biết có thể xử trí nàng ấy ?”

      “Chuyện này bản vương mặc kệ, bản vương chỉ cần nắm lại quyền ngoại thương là được. Sau khi Linh Thiên nhúng tay vào, việc kinh doanh của Lục vương phủ giảm ít.”

      “Đúng là nàng ấy…” Trong lòng Chu Tuyết Tranh có chủ ý, chuyện này, cần mượn miệng của người khác với Sở Kim Triêu, về phần chọn người thích hợp, nàng có, “Lục điện hạ có hứng thú với Linh Thiên sao? Linh Thiên chính là món tài sản khổng lồ.”
      Chris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 287: Thất vương phi, lá gan lớn

      “Bản vương chiếm được Gia Cát Linh Linh Thiên đương nhiên cũng là của ta! Bên phía Hoàng Thượng thế nào?”

      “Mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ, tinh thần vẫn tốt, rất hay nổi giận so với trước kia.”

      “Phụ hoàng phát ra điều gì khác thường chứ?”

      có, Hoàng thượng ỷ lại vào thuốc, mỗi đêm phải uống mới có thể ngủ được.”

      nên quá mức, tránh để bị người khác phát ra manh mối.”

      “Ta có chừng mực.”

      Sở Lăng Hiên mới rời , Chu Tuyết Tranh liền đến Thần cung. Ngày mai Hoàng thượng mở gia yến ở trong cung, là cơ hội tốt thể bỏ qua, nếu ông biết Đại tiểu thư Linh Thiên gây ra nhiều chuyện thế này lại chính là Gia Cát Linh biết có phản ứng gì?

      Thần cung, công chúa Triêu Hoa thở phì phì mắng Gia Cát Linh , “Tiện nhân, đúng là miệng kín như bưng, ngày nào đó ta phải cạy cái miệng của ả, khiến ả cho ta biết Đại tiểu thư Linh Thiên ở đâu! Chờ ta tìm được ả ra, ta liền đem hai ngươi hành hạ đến chết!”

      “An phận chút cho ta!”

      “Thần phi nương nương đến!” Công công ngoài điện tiến vào thông báo.

      “Cho vào!”

      Từ lúc Chu gia còn, Chu Tuyết Tranh đến Thần cung ngày càng nhiều.

      “Tìm được Đại tiểu thư Linh Thiên rồi.”

      “Cái gì? Thực ?”

      “Dì, ả ở đâu?”

      Mẹ con Chu quý phi đồng thời hỏi. Lúc này, trong mắt Chu quý phi như phun ra lửa, trong mắt ngưng tụ sát ý, “ tốt quá! Mau cho ta biết ả ở đâu, bản cung nhất định phải đem ả chặt thành nhiều khúc!”

      “Người này vẫn luôn ở trước mặt chúng ta, chưa bao giờ biến mất, chẳng qua là thay đổi thân phận khác mà thôi.”

      “Rốt cuộc là ai? Đừng thừa nước đục thả câu!” Chu quý phi tức giận .

      “Tỷ nghĩ lại xem, ả ta, Sở Lăng Thiên cùng với Thương Y có quan hệ mật thiết, lại có quan hệ ràng với Sở Lăng Thiên, vậy mà Gia Cát Linh lại cảm thấy phiền lòng với ả, mỗi lần đến chuyện của Linh Thiên, Sở Lăng Thiên cũng rất để ý. Những lúc Đại tiểu thư Linh Thiên xuất Gia Cát Linh lại có mặt, hai người kia chưa bao giờ cùng xuất với nhau.”

      Chu quý phi nghĩ nghĩ, trong lòng cả kinh, “Ngươi là Đại tiểu thư Linh Thiên cùng với Gia Cát Linh chính là người. Gia Cát Linh chính là Đại tiểu thư Linh Thiên! Khó trách, hai người họ chưa bao giờ xuất cùng nhau. Gia Cát Linh …” Chu quý phi gắt gao nắm chặt tay, móng tay suýt nữa đâm vào thịt.

      “Chúng ta còn có ý đồ để Gia Cát Linh cùng Đại tiểu thư Linh Thiên đấu nhau đến ngươi sống ta chết còn chúng ta làm ngư ông đắc lợi nữa chứ, có phải là quá buồn cười rồi hay ? Chúng ta cái gì cũng có, nhưng ả lại được danh chính ngôn thuận tiếp nhận chuỗi cửa hiệu Linh Thiên. Khó trách vẫn thể tìm thấy Đại tiểu thư Linh Thiên, bởi vì ả còn tồn tại nữa.”

      “Vô liêm sỉ!” Chu quý phi tức giận thôi, vì bản thân mình bị nàng vây quanh đùa giỡn, vì sụp đổ của Chu gia, “Gia Cát Linh , bản cung nhất định phải đem ngươi thiên đao vạn quả!”

      “Tỷ cũng đừng quá mức tức giận, Chu gia còn nữa, dù sao chuyện của gia gia cũng là do bọn họ làm sai. Muốn động vào ả cũng phải bí mật chút, phải thông minh, nên công kích cách thỏa đáng.”

      “Bản cung cần ngươi nhắc nhở! Ngày mai Hoàng thượng mở gia yến, ngay tại đó bản cung vạch trần bộ mặt của ả, tiện nhân, ngươi đúng thực là ngoan độc!”

      Công chúa Triêu Hoa vẫn gì, nàng gỡ thanh kiếm ở bên cạnh xuống, xông ra bên ngoài.

      “Triêu Hoa, đứng lại đó! Con định làm gì?” Chu quý phi khiển trách nàng. Bà cũng tức giận nhưng vẫn còn lý trí.

      “Con giết ả.”

      “Quay lại! quên lời của ta rồi sao?” Chu quý phi lôi nàng quay lại, “Ả ta là con nữ giảo hoạt đa đoan, lại có Sở Lăng Thiên che chở, thể ra tay lung tung được. Muốn bị phụ hoàng con đuổi ra khỏi cung sao? Động não chút cho ta nhờ!”

      Công chúa Triêu Hoa cam lòng quay đầu vào lại, bất mãn liếc nhìn Chu quý phi cái.

      Chu Tuyết Tranh cười, hai mẹ con này chỉ số thông minh dường như ngang bằng nhau.

      Chu quý phi nhìn Chu Tuyết Tranh, “Muội có biện pháp gì hay ?”

      “Sở Lăng Thiên che chở ả như vậy là bởi vì ả là Thất vương phi, muốn động thủ với ả trừ phi có ngày ả phải là Thất vương phi. Hoàng thượng che chở cho ả là vì tin tưởng ả, muốn ả ở trước mặt Hoàng thượng bị thất sủng trước tiên phải khiến cho Hoàng thượng mất tín nhiệm với ả. Biện pháp các người tự mình nghĩ , ta trước.”

      “Vậy bản cung nghĩ cách để Sở Lăng Thiên hưu ả.”

      Chu Tuyết Tranh dừng chút, gì.

      Buổi tối ngày hôm sau, gia yến. Hà Sướng Uyển cũng mang theo thế tử đến, nhìn thấy Gia Cát Linh , đứa liền giơ hai tay bé về phía nàng, muốn nàng bế. Nàng bé nó, thể tử cười khanh khách, nắm lấy tóc nàng chơi đùa.

      “Vũ nhi, đây là Thất thẩm của con, lớn lên nhớ phải báo đáp người đấy, biết chưa? có người có con, cũng có mẫu thân.” Vẻ mặt Hà Sướng Uyển chân thành , thế tử vẫn cứ cười khanh khách.

      Gia Cát Linh tìm vị trí ngồi xuống, thế tử liền ghé vào người của nàng, Hà Sướng Uyển có muốn tách họ ra cũng cách nào tách được. Sở Lăng Thiên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cháu mình cái. Tiểu tử thối, bám dính lấy nương tử của lão tử để làm gì, tức giận hơn nữa chính là nó còn ghé vào trước ngực nàng, tay bé chạm ngực nàng. Nhìn thấy ánh mắt của y, Gia Cát Linh liền lườm y cái, chỉ là đứa bé thôi mà.

      lát sau, Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu tới, gia yến bắt đầu. Tất cả mọi người đều nô đùa với Tiểu hoàng tử cùng Thế tử, trong điện vang lên tràng tiếng cười.

      “Phụ hoàng, nhi thần có tin tức tốt phải tuyên bố!” Bỗng nhiên Sở Lăng Hàn đứng lên, kích động .

      Biết y muốn gì nên Mộc Tê ngồi bên cạnh sắc mặt đỏ bừng. Nàng lôi kéo Sở Lăng Hàn, ở trước mặt nhiều người như vậy ra thực rất ngượng ngùng.

      “Hả? Tin tức tốt gì?”

      “Mộc Tê mang thai rồi.”

      sao?” Sở Kim Triêu nhất thời vui vẻ ra mặt, kìm lòng đậu mà vỗ vỗ đùi, “ tốt quá! tốt quá! Hàn nhi, giỏi lắm! Cửu vương phi, cần phải ở trong phủ dưỡng thai cho tốt.”

      “Chúc mừng Hoàng thượng lại có thêm tôn tử.” mặt Hoàng hậu cũng cười toe toét, trong lòng lại vô cùng mất hứng, may mắn người mang thai là Mộc Tê, phải là Gia Cát Linh .

      Sở Kim Triêu nhìn Sở Lăng Hiên cùng Sở Lăng Thiên, mày nhăn lại. Sở Lăng Thiên biết ông muốn cái gì, ngoảnh đầu sang bên, nhìn ông.

      Sở Lăng Hiên làm như có việc gì mà uống rượu.

      Sở Lăng Dực giơ ly rượu lên, “Cửu đệ, nào, ta kính đệ ly! nghĩ tới đệ còn nhanh hơn cả Thất đệ. Thất đệ, Tam tiểu thư, hai người phải cố lên!”

      Chu quý phi hắng giọng, “Tam tiểu thư cả ngày chỉ chăm lo việc buôn bán, chỉ sợ là có thời gian để chuẩn bị cho việc này.”

      “Tam nha đầu, việc buôn bán của Linh Thiên như thế nào? Vẫn ứng phó được chứ?” Nghe Chu quý phi nhắc tới, Sở Kim Triêu cũng hỏi luôn.

      “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, tạm thời vẫn ứng phó được.”

      Chu quý phi lạnh lùng cười, Gia Cát Linh , ngươi giả bộ là giỏi, hôm nay bản cung vạch trần bộ mặt của ngươi, xem ngươi làm sao mà giải thích với Hoàng Thượng! Bà tới gần Sở Kim Triêu, “Hoàng thượng, người xem Thất vương phi , việc buôn bán của Linh Thiên hẳn là việc quen dễ làm đối với nàng ấy.”

      Gia Cát Linh quét mắt về phía Chu quý phi, chẳng lẽ bà ta biết được thân phận của nàng?

      “Quý phi như vậy là có ý gì?” Sở Kim Triêu nghi hoặc hỏi.

      Chu quý phi lạnh lùng cười, “Hoàng thượng chẳng lẽ biết sao? Đại tiểu thư Linh Thiên chính là Thất vương phi! biết Thất vương phi có gì khó hay là có ý đồ gì mà lại phải mượn thân phận khác như vậy? Là để cho Thất vương phi thuận tiện làm những chuyện thể làm sao?”

      Lời vừa ra khiến mọi thanh trong điện nhất thời trở nên yên tĩnh.

      Đạ tiểu thư Linh Thiên chính là Thất vương phi? Sao có thể? như vậy là chỉ có bọn họ mà ngay cả Hoàng Thượng cũng đều bị nàng đùa giỡn. Chuyện này xem Gia Cát Linh giải thích như thế nào với Hoàng thượng.

      Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên liếc nhau, Sở Lăng Thiên gật đầu với nàng, ý bảo nàng cần lo lắng.

      Sở Kim Triêu giơ ly rượu giữa trung, quên mất phải uống, lại để xuống tại chỗ, ông gắt gao nhìn Gia Cát Linh , mặt có biểu cảm gì.

      Sở Lăng Hiên cùng Chu Tuyết Tranh lại làm bộ như rất khiếp sợ, biểu lộ vẻ mặt giật mình.

      Sở Lăng Dực cùng Hà Sướng Uyển ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong mắt là kinh ngạc nên lời. Gia Cát Linh là có bản lĩnh rất lớn, nhưng mà lừa gạt Hoàng thượng chỉ sợ thể giải thích được.

      Vẻ phẫn nộ của Hoàng hậu biểu lộ mặt, khó trách mỗi lần bà nhìn Đại tiểu thư Linh Thiên lại thấy chán ghét cách khó hiểu như vậy, ra ả lại là Gia Cát Linh . Tội khi quân, Gia Cát Linh , lần này để xem ngươi làm sao mà ngụy biện.

      Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Chu quý phi rất vừa lòng, bà cười đắc ý, “Xem ra tất cả mọi người biết, Thất vương phi, ngươi giấu mọi người giỏi, ngay cả Hoàng thượng ngươi cũng giám lừa gạt.”

      “Quý phi, trước khi mọi chuyện chưa điều tra ràng nên bậy.” Hoàng hậu biết, phải có căn cứ chính xác, như vậy mới có thể khiến Hoàng thượng tin được, “Muội Thất vương phi chính là Đại tiểu thư Linh Thiên, có chứng cớ gì ?”

      “Chứng cớ? Mời mọi người nghĩ lại xem, mỗi lần Hoàng Thượng triệu Thất vương phi vào cung mà chỉ cần Đại tiểu thư Linh Thiên có mặt nhận được câu trả lời là thân thể Thất vương phi khỏe, ngày khác tiến cung. Hai người họ chưa bao giờ xuất cùng lúc với nhau, Đại tiểu thư Linh Thiên có thân mật với Thất điện hạ Thất vương phi cũng hề truy cứu. Ta nghĩ cứ để cho Thất vương phi tự mình tốt hơn. Thất vương phi, ngươi cảm thấy rằng mình nên giải thích ràng với mọi người hay sao?”

      Gia Cát Linh im lặng.

      “Thất vương phi, được gì sao, như vậy là thừa nhận rồi.”

      là buồn cười!” Hoàng hậu phẫn nộ quát, “Thất vương phi, lá gan con là lớn, dám lừa gạt mọi người trong thiên hạ, ngay cả Hoàng thượng cũng bị con qua mặt. Tỷ thí của Gia Cát Như Phong cùng Chu Nham, vốn là Chu Nham chiếm ưu thế, con lại thay đổi thân phận khuyên Hoàng thượng thay đổi quy tắc trận đấu, làm việc tư để Gia Cát Như Phong giành được thắng lợi. Lại lợi dụng thân phận Đại tiểu thư Linh Thiên, vì Linh Thiên cũng chính là Thất vương phủ để tranh thủ nhiều lợi ích, trong đó có việc buôn bán giao thương với nước bên ngoài. Con biết sống chết, lại chọn dùng loại thủ đoạn đê tiện hạ lưu này để đoạt lấy việc làm ăn của Lục vương phủ! Hoàng thượng, nữ này nhất định khiến hoàng thất yên, huynh đệ bất hòa, nhất định phải xử trí nữ này nếu nhà cửa yên!”

      “Chuyện này…” Sở Kim Triêu dừng chút, “Trẫm sớm biết rồi, là trẫm đồng ý. cần tranh cãi nữa, hôm nay là gia yến, đừng đến những chuyện khác.”

      “Hoàng thượng…”

      “Hoàng thượng…”

      Hoàng hậu cùng Chu quý phi đồng thời lên tiếng. Ngoại trừ hai người họ những người khác giật mình thôi. Hoàng Thượng như vậy là bởi vì người thực biết, vậy mà vẫn bao che cho nàng?

      Vẻ mặt Chu Tuyết Tranh trầm, Hoàng thượng lại có phản ứng như vậy.

      Sở Lăng Hiên ngửa đầu uống hết ly rượu, đoạt lấy việc giao thương nước khác của Lục vương phủ lại là Thất vương phủ, lạnh lùng cười cười, mang theo ánh mắt oán độc nhìn Sở Lăng Thiên. Sở Lăng Thiên, những gì của bản vương nhất định ta cướp về! Việc buôn bán, địa vị, cùng với nữ nhân.

      Gia Cát Linh liếc nhìn Sở Lăng Thiên, Hoàng thượng vì sao phải giúp nàng?

      “Hoàng thượng,” Hoàng hậu cam lòng, “Chuyện này nếu như Chu quý phi chỉ sợ ai biết. Thất vương phi làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, hẳn là phải trả giá chứ, thần thiếp cảm thấy thể lại bao che cho nó được.”
      Chris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 288: Mau sinh cháu trai cho trẫm

      Sở Kim Triêu liếc mắt nhìn Hoàng hậu cái, “Hoàng hậu, chuyện này Tam nha đầu sớm với trẫm rồi, là trẫm đồng ý.”

      “Hoàng thượng, Thiên nhi và Hiên nhi là huynh đệ, làm như vậy, phải khiến huynh đệ chúng nó trở mặt thành thù sao?”

      “Nếu vì chuyện thế này mà thành thù phải là nhi tử của Sở Kim Triêu ta!”

      Cảm nhận được giận dữ trong lời của Sở Kim Triêu, Hoàng hậu nhanh chóng cúi đầu, dám gì nữa, “Thần thiếp nhiều lời.”

      “Dùng bữa !”

      Bữa gia yến này, thời gian về sau đều rất im lặng, khó khăn lắm Sở Kim Triêu mới hạ lệnh giải tán, mọi người nhanh chóng rời khỏi cung. Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên đến cửa cung bị Liên công công chặn lại.

      “Thất điện hạ, Thất vương phi, Hoàng thượng mời hai người đến ngự thư phòng.”

      “Vậy thôi, phiền công công.”

      Gia Cát Linh biết chuyện này dễ dàng cho qua như vậy, Sở Kim Triêu nhất định muốn hỏi cho ràng. Hai người lập tức đến ngự thư phòng, sau án là vẻ mặt sa sầm của Sở Kim Triêu.

      “Tham kiến phụ hoàng.”

      “Thỉnh an Hoàng thượng.”

      Vẫn im lặng.

      Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên hai mắt nhìn nhau, Sở Lăng Thiên tự đứng lên, “Phụ hoàng, hãy nghe nhi thần giải thích.”

      Sở Kim Triêu lật giở quyển sách trong tay, gì.

      Sở Lăng Thiên ngập ngừng, đành phải tự quyết, “Chuyện này là nhi thần và Linh nhi đúng, che giấu người. Linh nhi làm như vậy chính là cảm thấy thân phận của nàng ấy thích hợp, lo lắng có người sinh lòng nghi ngờ Thất vương phủ. Tuy Linh nhi gạt người, nhưng việc nàng ấy làm đều có lợi đối với triều đình.”

      “Chuyện Chu gia, tuy rằng cũng có liên quan đến Linh nhi, nhưng đó là vì họ làm nhiều chuyện ác, đây đều là trừng phạt họ đáng nhận. Nếu phải có Linh nhi, biết Chu gia còn làm bao nhiêu chuyện ác nữa.”

      “Phụ hoàng, người muốn thế nào cứ việc thẳng !” Sở Lăng Thiên mất kiên nhẫn.

      “Hừ!” Sở Kim Triêu rốt cục lên tiếng, “Chỉ có vậy mà mất kiên nhẫn rồi sao? Tam nha đầu, lợi dụng trẫm giúp con diệt trừ Chu gia vẫn luôn chèn ép nhà Gia Cát, đúng là kế hay! Hết lần này đến lần khác lấy lòng trẫm thay Linh Thiên, cuối cùng đều rơi vào tay Thất vương phủ! Đáng giận nhất chính là trẫm còn lo lắng thay các con, lo lắng… tên tiểu tử khốn này làm ra chuyện nên làm! Hóa ra là trẫm xen vào việc của người khác!”

      “Phụ hoàng…” Nghe được câu cuối cùng, Sở Lăng Thiên tươi cười, “Phụ hoàng, giờ người có thể yên tẫm, nhi thần chưa từng thay lòng đổi dạ với Linh nhi.”

      “Vậy mau sinh cháu trai cho trẫm !”

      rất cố gắng đây!”

      Gia Cát Linh đỏ mặt, “Hoàng thượng, chuyện này là thần nữ sai trước, Hoàng thượng muốn trách phạt, thần nữ xin nhận. Thần nữ tình nguyện lập tức rút khỏi việc kinh doanh ngoại thương, tham gia nữa, toàn bộ giao lại cho Lục điện hạ làm.”

      “Trẫm lệnh cho lão Lục giao toàn bộ việc kinh doanh ngoại thương cho con làm, Lục vương phủ rút khỏi, với điều kiện là, lợi nhuận sang năm phải tăng gấp ba lần.”

      “Hoàng thượng?” Gia Cát Linh mừng rỡ, “Thần nữ xin đa tạ tin tưởng của Hoàng thượng! Thần nữ cam đoan, sang năm tăng gấp bốn lần!”

      “Được! Nhưng Tam nha đầu à, chừng nào con mới gọi trẫm tiếng phụ hoàng vậy?” Hai người thành thân lâu, ông từng bảo nàng gọi ông là phụ hoàng, nhưng nàng vẫn xưng hô với ông là Hoàng thượng, còn tự xưng là thần nữ.

      “Đa tạ phụ… phụ hoàng.”

      “Ha ha! Tốt lắm!” Sở Kim Triêu cười sang sảng, “Có tiếng phụ hoàng này, uổng hôm nay trẫm bảo vệ con. Khó trách trẫm cảm thấy Đại tiểu thư Linh Thiên và con có nhiều điểm tương đồng, ngờ là cùng người. Chuyện làm ăn của Linh Thiên hãy coi sóc cho tốt.”

      “Dạ, thần… nhi thần tuân lệnh.”

      Sở Kim Triêu hài lòng cười, “Các con lui ra , mau chóng sinh cháu cho trẫm.”

      “Nhi thần cáo lui.”

      Ra khỏi ngự thư phòng, Sở Lăng Thiên nắm vai Gia Cát Linh , “Nương tử, đừng nghe phụ hoàng bậy, chúng ta sinh con.”

      “Thất gia, thực sinh con phải nguy hiểm như vậy đâu.”

      “Vi phu .”

      “Người xem, nữ nhân trong thiên hạ sinh con nhiều như vậy, tình huống như Thái tử phi lại rất hiếm có, ta tin rằng vận may của ta kém như vậy.”

      “Vi phu nhất quyết cho phép. Cho dù tỉ lệ là phần trăm vạn vi phu cũng cho.”

      “Thất gia… Chẳng lẽ người muốn chúng ta sinh con sao.”

      muốn.”

      “Thất gia…”

      “Đừng nữa, chuyện này miễn bàn.”

      “Sở Lăng Thiên, người cho ta sinh con, ta bỏ người! Tìm nam nhân khác sinh con với ta.”

      Sở Lăng Thiên dừng bước, “Lặp lại lần nữa!”

      “Ta muốn có con!”

      được!”

      “Vậy bỏ người!”

      “Vậy sinh con ! Nhưng được có chút nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng phải để đại phu chẩn mạch.”

      Gia Cát Linh khoát tay y, cười , “Yên tâm , tối nay trở về ném thứ đồ chơi kia cho bản vương phi, được ? Nhưng mà, chúng ta cũng lâu như vậy rồi mà bụng ta vẫn chưa rục rịch, có thể mang thai hay còn chưa biết được.”

      “Tùy ý nàng.” Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Sở Lăng Thiên làm sao lại muốn đứa con thuộc về riêng họ, nhưng so với an nguy của nàng cái gì cũng có thể cần, nhưng lại lay chuyển được nàng, nếu nàng thực có thai, y đành phải tốn nhiều tâm sức hơn nữa.

      Trở về Thất vương phủ, Gia Cát Linh kéo y đến bể tắm, vội vàng tắm rửa, lại khẩn trương đẩy y vào phòng ngủ. Chủ động đẩy ngã y lên giường, cơ thể mềm mại đè xuống.

      “Nương tử, tối qua vi phu vẫn chưa cho nàng ăn no sao?” Bàn tay Sở Lăng Thiên vuốt ve qua lại nơi vòng eo trơn mượt của nàng, chậm rãi trượt dến trước ngực, nhàng nhào nặn.

      “Đừng gì cả!” Nàng cúi đầu hôn lên đôi môi tà mị của y, tay lại vuốt ve lung tung ngực y, “ chút thịt cũng chẳng có!”

      Sở Lăng Thiên kéo tay nàng dời xuống dưới, “Nương tử à, nơi này nhiều thịt hơn nè, tất cả đều là thịt của nàng đó. Ai da nương tử à, nàng chậm chút, đều là của nàng mà.” Nơi nào đó cơ thể phồng to hết mức, y ôm nàng, trở người, đè nàng dưới thân, “Chơi đủ chưa? Đến lượt vi phu.”

      Vùi đầu mút lấy nơi đẫy đà trước ngực nàng, “Nơi này của nương tử nhiều thịt quá, sờ vào rất dễ chịu!” Bàn tay trượt xuống, tiến vào nơi tư mật trơn trượt của nàng, lại đút lóng tay vào.

      Tiểu nương tử dưới thân vặn vẹo khó nhịn, chủ động nộp mình.

      Sở Lăng Thiên cười cười, đưa tay với lấy thứ ở đầu giường, lại bị nàng ngăn trở, “Sở Lăng Thiên, muốn dùng thứ đó leo xuống cho ta!”

      Sở Lăng Thiên rút tay về. động thắt lưng cái, vào toàn bộ, y cũng lập tức chuyện động, hai tay nắm lấy mắt cá chân của nàng, kéo quấn lên thắt lưng mình, như vậy, mỗi lần nhúng xuống đều có thể xâm nhập đến tận cùng.

      “Ưm a…” Tiếng ngâm khiến người khác tê dại tràn ra từ cuống họng nàng, tóc đen tán loạn, cám dỗ người thân dốc toàn lực va chạm.

      lúc lâu sau, Gia Cát Linh bị muốn vài lần, giờ đây, nàng ngáp, tên khốn này, dùng thứ đồ kia sao vẫn có thể kéo dài như thế?

      “Được chưa nào? Đúng là xấu.”

      “Kẹp chặt chút!”

      Gia Cát Linh giống như đệ tử lên lớp nghe được tiếng chuông tan học, buông hai chân quấn lấy thắt lưng y xuống, mũi chân dựng thẳng, người thân chuyển động gấp mấy cái, cảm giác được dòng nhiệt nóng rót vào cơ thể nàng.

      thân hai người có lớp mồ hôi mỏng, Gia Cát Linh đẩy người đè lên mình xuống, Sở Lăng Thiên ngồi dậy, giúp nàng lau thứ sạch kia.

      Cơ thể Gia Cát Linh áp sát, ôm lấy thắt lưng y, “Thất gia, chàng xem, con của chúng ta trông thế nào nhỉ?”

      Sở Lăng Thiên chiều hôn lên trán nàng, “Giống nàng hết là tốt rồi.”

      “Thất gia, chàng thích con trai hay con ?”

      “Tốt nhất là con , giống nàng, thông minh động lòng người. Í mà được, được, con thông minh như vậy, nhất định ta nỡ để nó xuất giá, nếu gặp phải kẻ xấu sao?”

      “Còn có người xấu hơn cả chàng nữa à?” Cảm nhận chiều hướng phồng lên ở gần bên hông y, Gia Cát Linh đưa tay vỗ vai y, “Nghiêm chỉnh chút cho ta.”

      “Ái phi à.” Sở Lăng Thiên cúi người, thầm vào tai nàng, “Thêm lần nữa nhé.”

      “Mệt rồi.”

      “Vậy sờ thôi.” khỏi phân trần, hai tay nóng hổi lại phủ lên nơi mềm mại của nàng, cúi đầu ngậm lấy cánh môi mê người, bàn tay chậm rãi lần mò xuống dưới.

      “Sở Lăng Thiên, sờ ở đâu vậy?”

      Bàn tay hậm hức rút lại, đặt lên eo nàng, dám hành động nông nỗi nữa.

      Ngày kế tiếp, sáng sớm trong cung truyền đến tin tức, Hoàng thượng đột nhiên ngất xỉu, Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên lập tức tiến cung thăm hỏi. Khi hai người đến, thái y chẩn mạch xong, mở đơn thuốc. Sở Kim Triêu là bệnh cũ tái phát, qua thời gian dài, sức khỏe suy yếu.

      Cung nữ mau chóng xắt thuốc xong, Hoàng hậu chuẩn bị nhận lấy, Chu quý phi nháy mắt với công chúa Triêu Hoa, “Triêu Hoa, đút thuốc cho phụ hoàng con.”

      “Dạ, mẫu phi.” Công chúa Triêu Hoa tay bưng chén thuốc, “Mẫu hậu, để nhi thần làm cho.”

      Tay Hoàng hậu đưa ra nửa chừng rụt trở về, sắc mặt thay đổi, liếc nhìn nàng cái.

      Công chúa Triêu Hoa đút từng muỗng thuốc cho Sở Kim Triêu, sắc mặt ông tốt hơn chút.

      “Thái y, Hoàng thượng sao rồi?” Hoàng hậu lo lắng hỏi.

      “Nương nương, Hoàng thượng uống thuốc xong, tịnh dưỡng vài ngày đỡ.”

      “Vậy tốt rồi!” Hoàng hậu gật đầu, với Sở Lăng Dực, “Dực nhi, con ở lại đây chăm sóc Hoàng thượng , những người khác lui trước, đừng quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi.” Hoàng thượng đột nhiên ngất vài lần, lần này biết có thể qua khỏi hay , để Sở Lăng Dực trông chừng yên tâm hơn so với người khác, chuyện bóp méo di chiếu, trong lịch sử nước Lăng Nguyệt từng phát sinh mấy lần, bà cho phép chuyện như vậy lại xảy ra.

      Chu quý phi cười cười, “Tỷ tỷ, thái tử chính vụ bận rộn, lại là nam nhi, lòng dạ sao tinh tế bằng nữ nhi được. Để Triêu Hoa ở lại chăm sóc , tỷ tỷ thấy sao?”

      “Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn giữ ai ở lại?” Hoàng hậu nhìn Sở Kim Triêu, hỏi.

      Sở Kim Triêu giơ tay chỉ vào công chúa Triêu Hoa và Gia Cát Linh .

      Trong mắt Hoàng hậu tràn đầy thất vọng, Hoàng thượng thà để người ngoài như Gia Cát Linh ở lại, cũng giữ Sở Lăng Dực, “Triêu Hoa, Thất vương phi, hai con ở lại, chăm sóc tốt cho Hoàng thượng, nếu có chút sơ suất, bản cung đến hỏi tội các con!”

      “Dạ, nương nương.”

      “Dạ, mẫu hậu.”

      Gia Cát Linh tiễn Sở Lăng Thiên đến cửa cung tiếp nữa, Sở Lăng Thiên cứ dặn dặn lại là nàng phải cẩn thận. Hoàng hậu muốn điều mọi người hết, y tất nhiên hiểu được suy nghĩ của bà, nhưng ngoại trừ công chúa Triêu Hoa, Hoàng thượng lại có thể giữ Gia Cát Linh . Khó tránh mọi người liên hệ chuyện này với Thất vương phủ lại với nhau, như vậy, tình cảnh của nàng ở trong cung càng thêm nguy hiểm.

      “Yên tâm , ta cẩn thận, mấy chuyện ma quỷ quái so chiêu cũng chẳng phải lần đầu tiên. Trái lại là chàng, cho dù gặp phải chuyện gì cũng được kích động.”

      “Ta biết.” Sở Lăng Thiên ôm nàng, “Hằng ngày, ta tiến cung thăm nàng.”
      Chris thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 289: Nàng nhớ bản vương sao?

      Trở lại tẩm cung Sở Kim Triêu, Công chúa Triêu Hoa cẩn thận lau mặt cho ông, những chuyện sau đó Công chúa Triêu Hoa đều làm rất chu đáo, ít cần đến Gia Cát Linh động tay vào. Sở Kim Triêu đối với thay đổi của nữ nhi này rất thích cho nên lần này mới giữ nàng lại chăm sóc cho mình. Thừa dịp nàng làm chuyện khác, Sở Kim Triêu gọi Gia Cát Linh vào cạnh giường mình.

      “Tam nha đầu, con xem, Triêu Hoa là thay đổi hay là giả bộ cho trẫm xem?”

      “Phụ hoàng, bản tính của Công chúa cũng phải là xấu, chỉ là hơi ngang bướng chút thôi, lần giáo huấn trước khiến cho nàng nếm trải cực khổ cũng nhiều rồi, tình tình có thay đổi cũng chẳng có gì là lạ. Vả lại, là hay là giả lâu ngày người thấy.” Gia Cát Linh lời hai ý, Công chúa Triêu Hoa có thể sửa đổi bản thân trừ khi mặt trời mọc đằng Tây. Chỉ cần là hồ ly làm sao có thể thành thỏ trắng được chứ, rồi lộ ra cái đuôi cáo. Thứ mà tiểu bạch thỏ ăn là cỏ, còn hồ ly ăn lại là thịt. Hồ ly lâu được nếm mùi thịt làm sao chống cự lại được sức hấp dẫn.

      “Lâu ngày , đúng! Là trẫm nóng vội, đứa con này từ trẫm quản nó, trẫm cũng có sai. Trẫm chỉ có nó là nữ nhi, giống những đứa khác, có chuyện là mắng. Trẫm nỡ đánh nó, mắng nó, nghĩ tới lại trở thành như vậy. Trẫm đích thân hủy bỏ thân phận Công chúa của nó bây giờ muốn khôi phục lại cũng khó khăn.”

      “Phụ hoàng, nhi thần chỉ cần ở bên cạnh người tận hiếu thôi, như vậy là hạnh phúc lớn nhất rồi.” Công chúa Triêu Hoa vừa vào vừa , “Nhi thần cần thân phận Công chúa, chỉ cần có thể ở bên cạnh bồi phụ hoàng cùng mẫu hậu là đủ rồi.”

      Sở Kim Triêu gật đầu, “Con có thể nghĩ được như vậy khiến trẫm rất vui.”

      “Phụ hoàng, nhi thần muốn về xem đệ đệ thế nào, có được ạ?” Công chúa Triêu Hoa hỏi.

      , con ở đây cũng bận rộn mấy ngày rồi, ở đây có Tam nha đầu là được rồi.”

      “Đa tạ phụ hoàng.”

      Công chúa Triêu Hoa vội vã chạy đến Thần cung, thấy nàng trở về, Chu quý phi nhanh chóng buông tiểu hoàng tử ẵm xuống.

      “Chỗ Hoàng thượng thế nào rồi?”

      “Chẳng phải vẫn vậy, muốn chết cũng chẳng chết được. Mau cho con biết, tiếp theo phải làm gì?”

      “Hỗn láo!” Chu quý phi đánh phát vào cánh tay Công chúa Triêu Hoa, “Đó là phụ hoàng con, người mà chết đối với con có gì tốt! , tình hình thế nào rồi?”

      “Theo lời người dặn, con tỏ lòng hiếu thảo, mọi chuyện rất thuận lợi, nữ nhân thối kia ngay cả nhúng tay vào cũng có cơ hội. Hôm nay phụ hoàng muốn khôi phục thân phận Công chúa của con.”

      Chu quý phi trong lòng cả kinh, “Con có đồng ý ?”

      có! Chẳng phải người bảo con nên đồng ý hay sao?”

      Chu quý phi nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ lời mẫu phi dặn, mặc kệ như thế nào cũng được đồng ý!”

      “Vì sao?” Công chúa Triêu Hoa rất bất mãn, “Là phụ hoàng muốn như vậy, vì sao con lại cần?”

      “Biết vì sao con có thể ở lại trong cung . Đều là vì trong khoảng thời gian này con nhẫn mà đổi lấy được! Nhẫn nhịn chút nữa là con có thể khôi phục thân phận Công chúa. Thời cơ đến, bản cung với con. Tóm lại, bây giờ con cứ nghe lời ta.”

      “Con biết rồi! Còn gì dặn dò nữa ?”

      “Hai ngày tới con cần tới chỗ Hoàng thượng, cứ dựa theo lời ta mà làm.”

      “Vâng.” Công chúa Triêu hoa miễn cưỡng đáp.

      Suốt hai ngày, Công chúa Triêu Hoa đều xuất , hai ngày này tình hình của Sở Kim Triêu tốt lắm, Gia Cát Linh chút nào chợp mắt được. Giờ phút này mặt tràn đầy mệt mỏi, nhưng vẫn lơ là.

      Sở Kim Triêu đau lòng cho nàng, sai người gọi Công chúa Triêu Hoa đến để nàng nghỉ ngơi chút.

      Hôm nay Công chúa Triêu Hoa ít rất nhiều, chỉ lo cúi đầu làm việc, đôi mắt còn hồng hồng. Sở Kim Triêu hỏi nàng cũng , Sở Kim Triêu lại để ý.

      “Triêu Hoa, con chịu ủy khuất gì?”

      “Phụ hoàng, có, có việc gì cả.”

      “Có phải mẫu phi lại mắng con hay ?”

      “Phụ hoàng, nhi thần thực có việc gì, người đừng hỏi nữa.”

      “Triêu Hoa, con muốn trẫm tức chết hay sao? Còn trách phụ hoàng? Nếu con phụ hoàng uống thuốc.”

      “Được rồi.” Công chúa Triêu Hoa làm như quyết tâm, “Nhi thần lo lắng, ra phụ hoàng cũng tin. Nhi thần cảm thấy rằng con ở trong này làm vướng chân vướng tay Thất tẩu… Dường như Thất tẩu thấy vui.”

      “Hả? Ở đâu ra lời ấy?”

      “Bởi vì việc này vốn là có công lao, Thất tẩu có thể… là cảm thấy nhi thần đoạt công lao của tẩu ấy. Hai ngày này phải là nhi thần muốn đến, mà là… Thất tẩu cho nhi thần đến.”

      “Tam nha đầu?” Sở Kim Triêu nửa tin nửa ngờ, trong lòng ông, Tam nha đầu làm loại chuyện như vậy.

      Công chúa Triêu Hoa lau nước mắt, “Phụ hoàng, người cứ coi như nhi thần chưa gì hết, nhi thần… muốn làm Thất tẩu vui, cũng muốn phụ hoàng xa cách với Thất tẩu. Thất tẩu làm như vậy hoàn toàn là vì Thất ca, nhi thần hiểu cho tẩu ấy. Có lẽ là có chuyện gì đó, làm cho Thất tẩu luôn luôn bình tĩnh trở nên nóng nảy, dù sao tại sức khỏe của phụ hoàng cũng tốt, tuổi cũng cao.”

      Sở Kim Triêu im lặng, đăm chiêu nhắm hai mắt lại.

      Rất nhanh đến buổi trưa, Công chúa Triêu Hoa sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa liền chào từ biệt với Sở Kim Triêu.

      “Phụ hoàng, nhi thần cáo lui trước, muốn để Thất tẩu mất hứng, chuyện nhi thần người cũng đừng với Thất tẩu. Con chịu chút ấm ức cũng sao.”

      “Triêu Hoa, Tam nha đầu mình rất mệt, trẫm lo lắng nó chống đỡ được.”

      “Phụ hoàng, đường đến đây nhi thần có gặp Lục ca, huynh ấy hỏi thăm tình trạng của Phụ hoàng, nhi thần muốn để Lục ca đến thay con vài ngày. Khụ khụ!” xong, Công chúa Triêu Hoa ho khan vài tiếng, nhìn qua rất khó chịu.

      “Con bị cảm sao?”

      Công chúa Triêu Hoa gật đầu, “Phụ hoàng, nhi thần thấy vẫn nên để Lục ca đến đây .”

      được!” Nhớ tới tâm tư Sở Lăng Hiên đối với Gia Cát Linh , Sở Kim Triêu từ chối ngay lập tức.

      “Phụ hoàng, Thất tẩu cùng Thất ca thành thân lâu như vậy, Lục ca cũng buông xuống rồi. Huynh ấy thực muốn ở bên người tận hiếu, người cho huynh ấy cơ hội .”

      Sở Kim Triêu thở dài hơi, “Được rồi.” Càng là lúc này, ông càng phải cân bằng thế lực các bên, huống hồ oqr ngay dưới mắt ông Sở Lăng Hiên cũng dám làm gì với Gia Cát Linh .

      Công chúa Triêu Hoa vội vàng chạy về Thần cung, với Chu quý phi là làm xong những gì bà .

      “Mẫu phi, Lục ca nhất định tới sao?”

      “Đương nhiên, cơ hội này ngay cả Thái tử cũng thể tranh thủ được, Sở Lăng Hiên cầu còn được, huống hồ lại còn được ở cùng với Gia Cát Linh nữa.”

      “Bọn họ có thể hay ?”

      “Chuyện khác con nên biết.”

      “Được rồi! Bây giờ con cần con nữa phải ? Mấy ngày nay mệt chết con rồi, nữ nhân kia có gì tốt mà Thất ca cùng Lục ca đều bị ả biến thành như vậy. Loại nữ nhân này sao chết !”

      Chu quý phi nhếch miệng, lưới thả, cá cũng vào lưới, qua hai ngày nữa là kéo lưới được rồi. Lần này nhất định thu hoạch được mùa, cùng lúc diệt trừ Gia Cát Linh và Sở Lăng Hiên. Cái bẫy lần này là do tay bà sắp đặt, ngay cả Chu Tuyết Tranh cũng biết. Bà muốn để liệt tổ liệt tông Chu gia thấy, là bà, tay bà vì Chu gia mà diệt trừ Gia Cát Linh .

      Lúc Gia Cát Linh thức dậy là sau giờ ngọ, nghĩ đến bệnh tình của Sở Kim Triêu, nàng liền tự trách mình ngủ quên. Nàng vội vàng ngồi dậy, mặc quần áo, lật đật tới tẩm cung của Sở Kim Triêu.

      Nhìn thấy có bóng người ở cửa, nàng bỗng nhiên dừng lại. Bóng dáng kia nàng nhận ra, là người lâu xuất , Sở Lăng Hiên. tới đây làm gì? Suy nghĩ lát, vẫn là về phía trước.

      Sở Lăng Hiên dựa vào khung cửa, ánh mắt hỗn loạn phức tạp, chính là nàng, lừa việc buôn bán của Lục vương phủ về Thất vương phủ, càng tức giận hơn là Hoàng thượng lại đem toàn quyền giao thương với các nước cho nàng, Lục vương phủ lại mất phần lợi nhuận đáng kể.

      “Nàng đến rồi? Nghỉ ngơi thêm chút .”

      Gia Cát Linh nhìn gì, lập tức vào. Sở Kim Triêu dùng xong bữa trưa, ngủ trưa. Nàng vào, tự động xem người dựa vào khung cửa bên ngoài kia.

      Sở Lăng Hiên cũng cam tâm làm người vô hình, rốt cục nhịn được, túm chặt lấy tay nàng, “Linh nhi, lâu như vậy gặp, nàng nhớ bản vương sao? Bản vương lại rất nhớ nàng.”

      Gia Cát Linh rút mạnh tay ra, dùng sức quá mức cho nên cổ tay nàng đỏ hồng mảng.

      “Đưa ta xem.”

      Gia Cát Linh từng bước lui về phía sau, lạnh lùng nhìn , “Sở Lăng Hiên, ngươi tới làm gì? Hoàng thượng có chỉ, chỉ cần ta và Công chúa Triêu Hoa ở trong này là được rồi, Lục vương gia muốn kháng chỉ hay sao?”

      “Muốn kháng chỉ? Là phụ hoàng bảo ta tới đây.”

      “ Hoàng thượng?”

      “Sao vậy? Sợ sao? Yên tâm, bản vương ở trước mặt phụ hoàng làm gì nàng đâu. Gia Cát Linh , nàng đúng là thủ đoạn, ngay cả bản vương cũng suýt nữa bị lừa, nếu phải bản vương cảm thấy được trong đó có manh mối ea rằng chẳng ai biết nàng chính là Đại tiểu thư Linh Thiên. Việc giao thương bên ngoài, nàng ôm mình sợ phỏng tay sao? Tất cả những điều nàng làm là vì Sở Lăng Thiên sao?”

      “Chuyện đó có quan hệ gì tới ngươi? Sở Lăng Hiên, có trách trách ngươi biết làm ăn, nếu làm sao Hoàng thượng lại bỏ qua Lục vương phủ chứ? Khả năng bằng người đừng nên oán người khác.”

      “Bản vương đúng là xem thường nàng.” Sở Lăng Hiên hừ lạnh tiếng, ánh mắt bắn ra lửa, “Nhưng mà bản vương tuyệt đối để ý, bởi vì những thứ này cuối cũng cũng thuộc về bản vương, kể cả nàng!”

      “Lục vương gia, xin hãy tự trọng. Nơi này là tẩm cung của Hoàng thượng.”

      Lúc này, cung nữ hầu hạ trong phòng vội vàng chạy ra, “Lục điện hạ, Thất vương phi, Hoàng thượng thức rồi, mời hai người vào.”

      Hai người trước sau, vẻ mặt khôi phục lại bình thường.

      Sở Kim Triêu được cung nữ đỡ ngồi dậy, Sở Lăng Hiên lập tức tiến lên lấy cái gối để sau lưng ông, “Phụ hoàng, người thấy sao rồi?”

      “Đỡ hơn rồi. Tam nha đầu, nghỉ ngơi tốt ? Nơi này có Lục ca con rồi, con nghỉ lát , hai ngày nay con mệt lắm rồi.”

      “Phụ hoàng, con sao, con nghỉ ngơi rồi.”

      “Các con đỡ ta ra ngoài chút, ở trong phòng mãi cũng buồn, đứng lên lại mới tốt.”

      Cung nữ lấy xiêm y tới, mặc vào cho Sở Kim Triêu, lại phủ thêm áo choàng dày cho ông, hai người trái phải dìu ông ra ngoài.

      Tuy rằng ăn mặc rất dày, nhưng vừa ra khỏi cửa, Sở Kim Triêu vẫn nhịn được run rẩy. Liên công công lập tức mang cái bếp lò đến, theo bên cạnh.

      Mấy người họ dạo quanh trong cung, nhìn sắc trời, bao lâu nữa tuyết lại rơi. Ở dưới tán mai vàng, Sở Kim Triêu bỗng nhiên dừng bước.

      “Sắp đến tháng mười hai chưa?” Sở Kim Triêu đột nhiên hỏi.

      “Hoàng thượng, hôm nay mới mùng tám tháng mười, còn hai tháng nữa mới tới.” Liên công công .

      “Tháng mười hai cử hành Lục quốc đại điển, dựa theo quy định cũ Tam nha đầu cùng Thiên nhi thể tham gia được nữa. Tam nha đầu, nhưng mà lần này trọng trách chọn người ta giao cho con, đến lúc đó con cùng Thiên nhi dẫn đội tới nước Nam Chiếu.”
      Chris thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 290: Vì sao lòng lại đau

      “Phụ hoàng, chuyện lớn như vậy, nhi thần dám đồng ý.” Gia Cát Linh .

      “Ngoại trừ con ra, trẫm yên tâm người khác, ngay cả Thiên nhi, trẫm cũng yên tâm. Dẫn đội tham gia, có đến là được, dù sao hai nơi có giá trị nhất Doanh Xuyên, con giúp Lăng Nguyệt giành được.”

      “Vậy nhi thần cung kính chi bằng tuân mệnh.”

      Sắc mặt Sở Lăng Hiên tốt lắm, chuyện gì cũng để Thất vương phủ đoạt .

      “Hiên nhi, con cùng với Thái tử giúp trẫm để ý chuyện triều chính.”

      Ánh mắt Sở Lăng Hiên đột nhiên sáng ngời, “Dạ, phụ hoàng, nhi thần tuân chỉ.”

      “Dìu ta vào trong.”

      Vì thế, hai người lại đỡ ông vào trong điện. Dọc đường Sở Kim Triêu đều mỉm cười, “Hiên nhi, con còn nhớ hay , lúc trước phụ hoàng cũng chính là như vậy, mang theo con và Thất đệ con cùng nhau nô đùa?”

      “Đương nhiên nhi thần nhớ chứ, khi đó phụ hoàng còn khỏe mạnh, chớp mắt, Thất đệ và Cửu đệ đều lấy vợ sinh con. Nhưng phụ hoàng vẫn như năm đó, vẫn khỏe mạnh.”

      “Ha ha! Tiểu tử thối, ngờ con cũng biết nịnh nọt. Đúng vậy, các con đều trưởng thành, trẫm cũng già . Giang sơn nước Lăng Nguyệt này phải nhờ vào mấy huynh đệ các con thay trẫm bảo vệ.”

      “Phụ hoàng, người vẫn chưa già mà.” Sở Lăng Hiên chú ý nhịp bước dưới chân, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem nữ nhân ở đối diện, “Hết lòng tận sức giúp phụ hoàng, là bổn phận của nhi thần.”

      “Thiên hạ này là của Sở gia, phải của mình trẫm. Tam nha đầu, Hiên nhi, các con hãy nhớ kỹ, nếu con cháu Sở gia bảo vệ tốt, còn có người của Trương gia, Vương gia, Triệu gia muốn đến bảo vệ giúp các con. Bảo vệ giang sơn như thế nào, nền tảng phải ngươi lừa ta gạt, cũng phải nghi kỵ lẫn nhau, mà là đoàn kết nhất trí, chống kẻ thù bên ngoài, mới có thể vĩnh viễn bảo vệ giang sơn. Các con hiểu chưa?”

      “Nhi thần hiểu.”

      “Đa tạ lời dạy của phụ hoàng.”

      Gia Cát Linh cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Sở Kim Triêu. nhiều ngày, đầu ông lại bạc thêm ít. Nhất định là lo lắng, ngộ nhỡ ông lìa khỏi nhân gian, các con ông xảy ra chuyện gì.

      “Lục vương phủ, Thất vương phủ phải phò trợ thái tử, Dực nhi bản tính nhân hậu, quên các con đâu. Trẫm già rồi, huynh đệ các con đồng lòng, trẫm cũng thấy an tâm.”

      Gia Cát Linh thầm thở phào nhõm, nghe ông vậy, truyền ngôi cho Sở Lăng Dực có thay đổi. Lòng của Sở Lăng Hiên lại chùn xuống, ý của Hoàng thượng chính là dịch trữ (thay đổi thái tử). thầm cười cười, ông cho cũng chẳng sao, đến tranh đoạt mới hứng thú chứ.

      “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định đứng cùng phía với Đại ca, Thất đệ và Cửu đệ.”

      “Vậy trẫm an tâm rồi.”

      Đỡ Sở Kim Triêu lên giường, Gia Cát Linh rót chén nước ấm, cung nữ mang thuốc đến, sau khi uống xong, chỉ chốc lát, ông lại ngủ thiếp . Gia Cát Linh càng ngày càng cảm thấy ông có chỗ nào ổn lắm, sức khỏe ngày càng xuống dốc, thái y lại tìm ra nguyên nhân.

      Nàng ra gian ngoài, tự rót cho mình chén nước, lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Sở Lăng Hiên vẫn canh chừng ở trước giường Sở Kim Triêu, đến lúc trời tối, Hoàng thượng cũng tỉnh lại.

      Đợi sau khi các cung nữ đều lui hết, Sở Lăng Hiên đột nhiên đóng cửa lại, Gia Cát Linh sửng sốt, lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn , “Ngươi làm gì?”

      “Bản vương lo nàng bị cảm nhiễm phong hàn, ở trong lòng của nàng, bản vương kinh khủng như vậy sao?” Sở Lăng Hiên từng bước tiến đến, khóe miệng mang theo cười lạnh, “Nàng là nữ nhân đời này bản vương nhất, nàng bị bệnh, bản vương rất đau lòng.”

      “Sở Lăng Hiên, nơi này là tẩm cung của Hoàng thượng.”

      “Bản vương chẳng qua chỉ mà thôi.”

      Gia Cát Linh muốn ở cùng với , đứng lên mở cửa ra ngoài. Trong mắt Sở Lăng Hiên ngưng tụ ngọn lửa, nữ nhân kia nhanh như vậy muốn ở cùng với bản vương hay sao? Trong lòng đau chút, đối với nàng rốt cục là thứ tình cảm gì, chính cũng ràng. nghĩ bản thân chỉ muốn nàng mà thôi, nàng đối với , chỉ đặc biệt hơn nữ nhân khác chút mà thôi, tuyệt đối động tình, nhưng mà, vấp phải lạnh lùng của nàng, vì sao lòng lại đau? đồng ý với Triêu Hoa đến đây chăm sóc Sở Kim Triêu, là bởi vì muốn tranh thủ gây thiện cảm với Hoàng thượng, hay là biết nàng ở chỗ này? Trong mắt dần lên vẻ tức giận, nữ nhân kia, dựa vào cái gì mà đối với bản vương như vậy?

      Sở Lăng Hiên theo ra ngoài, nhìn thấy nàng đứng ngẩn người dưới tàng cây, nhàng bước qua đó, choàng áo khoác lên người nàng.

      cần, đa tạ.” Giọng điệu Gia Cát Linh hờ hững, trong mắt tràn ngập chán ghét, nếu là kiếp trước đối với nàng như vậy tốt quá.

      Phẫn nộ dâng trào, “Gia Cát Linh , rốt cục nàng muốn thế nào? Bản vương quan tâm nàng, cũng là sai sao? Vì sao luôn ra vẻ lạnh lùng với bản vương? Rốt cục bản vương thua kém Sở Lăng Thiên điểm nào! Vì sao lại cho bản vương cơ hội?”

      Trong mắt của Gia Cát Linh cũng sắp phun ra lửa, “Sở Lăng Hiên, ta lặp lại lần nữa, nơi này là tẩm cung của Hoàng thượng! Chú ý lời và hành động của ngươi!”

      “Bản vương đương nhiên biết đây là chỗ nào.” Chỉ là nhìn thấy nàng, khống chế được tình cảm của bản thân, “Muốn nàng rời khỏi Sở Lăng Thiên khó như vậy sao? Thứ bản vương có thể cho nàng tuyệt đối ít hơn !”

      Gia Cát Linh khinh thường cười cười, “Sở Lăng Hiên, ngươi cho rằng tình cảm là gì? Cũng đúng, chuyện này với ngươi làm gì. Sở Lăng Hiên, nếu ngươi đối địch với Thất gia, ta tuyệt nương tay.”

      và nàng hoàn toàn khác nhau, đợi giết xong, bản vương nhất định thay chăm sóc nàng, chiếu cố nàng đến cũng phải ghen tị!”

      thể có ngày đó.”

      Sở Lăng Hiên nhếch môi, lại choàng áo lên vai nàng, nàng lại hất .

      “Sở Lăng Hiên, ngươi làm gì?” Hai ngươi giằng co, để ý Sở Lăng Thiên đến tự lúc nào, y cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên vai Gia Cát Linh , bọc chặt, ôm vào trong ngực.

      Sở Lăng Hiên làm như có gì, cười cười, “Thất đệ đến rồi à? Bản vương chỉ học chăm sóc nữ nhân là như thế nào thôi, chừng ngày, nàng ấy cần chăm sóc của bản vương.”

      “Sở Lăng Hiên, ngươi đừng mơ! Cảnh cáo ngươi, cách nữ nhân của bản vương xa chút! Ai cho ngươi đến tẩm cung của phụ hoàng?”

      “Thất đệ, đây là ý chỉ của phụ hoàng, bản vương cũng còn cách nào. Như thế nào, nhìn thấy bản vương và Linh nhi sớm chiều ở bên nhau, ghen tị à?”

      “Sở Lăng Hiên, nơi này là tẩm cung của phụ hoàng, bản vương muốn quấy nhiễu đến người, ngươi theo ta ra đây!”

      “Sở Lăng Thiên, ngươi cho rằng ta ngốc như vậy ư? Ra ngoài với ngươi làm gì, đánh ta? Chiều nay phụ hoàng hy vọng chúng ta có thể đoàn kết nhất trí, ngươi mà làm bị thương đến ta, phụ hoàng rất thất vọng. Dù sao sức khỏe của phụ hoàng suy yếu, ngộ nhỡ tức giận công tâm…”

      Sở Lăng Thiên dưới dỗ dành của Gia Cát Linh bình tĩnh lại, nếu phải nơi này đặc biệt, y sớm rút kiếm xông lên. Trong ánh mắt của nữ tử ở bên cạnh, y đọc được sức khỏe của phụ hoàng quan trọng hơn.

      “Linh nhi, theo ta vào đây, ta phụ hoàng để nàng quay về Thất vương phủ.”

      “Thất đệ, ngươi như vậy, chỉ sợ phụ hoàng càng đau lòng hơn.”

      “Ngươi!”

      “Thất gia…” Gia Cát Linh kéo y sang bên, hạ giọng, “Tình hình của phụ hoàng quả thực tốt, lúc này ta đến chào từ biệt, phụ hoàng nhất định vui, còn có thể giận cá chém thớt với chàng, hơn nữa phụ hoàng đối đãi tệ, lúc nào cũng bảo vệ ta, ta như vậy đâu.”

      “Vậy nàng tình nguyện ở chung chỗ với Sở Lăng Hiên sao?” Đem con sói luôn mở tưởng đến nữ nhân của mình đặt ở bên cạnh nàng, y tuyệt đối lo lắng.

      “Thất gia, tại là thời điểm nhạy cảm, ta tự có chừng mực, yên tâm , dám làm gì ta đâu. Đợi sức khỏe phụ hoàng khá hơn, rồi tìm tính sổ cũng muộn.”

      “Ta ở lại cùng nàng.”

      “Lúc này, chàng ở lại nhất định khiến khắp nơi nghi kỵ, nếu ta đoán sai, lát nữa thái tử chắc chắn dẫn người đến đây. Chàng , đại cục làm trọng.”

      Sở Lăng Thiên vô cùng cam lòng liếc Sở Lăng Hiên cái, y móc ra con dao găm trong ngực ra, “Cái này cho nàng phòng thân.”

      Gia Cát Linh nhận lấy, “Yên tâm , ta tiễn chàng ra ngoài.”

      Hai người đến ngoài sân, quả nhiên nhìn thấy đoàn người thái tử và hoàng hậu tới đây. Hoàng hậu vừa nhìn thấy Sở Lăng Thiên, “Thiên nhi, con tới đây làm gì? Hoàng thượng có dặn, chỉ để Triêu Hoa và Thất vương phi chăm sóc. phải con thấy sức khỏe Hoàng thượng suy yếu, nên có ý đồ khác?”

      Sở Lăng Thiên lạnh lùng nhìn bà cái, “Con tới chỉ để đưa xiêm y cho Linh nhi, biết mẫu hậu cùng đại ca đến là vì cái gì? Có ý đồ gì?”

      Hoàng hậu cùng Sở Lăng Dực trao đổi ánh mắt, “Bản cùng và Dực nhi đến đây hỏi thăm tình hình của Hoàng thượng, Thất vương phi, Hoàng thượng tại thế nào?”

      “Phụ hoàng sau buổi trưa ngủ, vẫn chưa thức, tình hình chuyển biến tốt hơn hai ngày trước, Hoàng hậu nương nương yên tâm .” Gia Cát Linh chi tiết.

      “Bản cung vào xem.” Hoàng hậu làm sao mà yên tâm, buổi chiều sau khi nghe Sở Lăng Hiên đổi cho Triêu Hoa, bà liền yên, Gia Cát Linh , Sở Lăng Hiên, đều vô cùng gian xảo, hơn nữa Sở Lăng Thiên đột nhiên tiến cung, bà quá sốt ruột, ngộ nhỡ họ mưu tính chuyện gì, gần quan được lộc, bà có muốn cứu vãn cũng còn kịp.

      “Nương nương quên lời dặn của Hoàng thượng? Ông muốn gặp ai khác, nơi này có thần nữ và Lục điện hạ, chẳng lẽ nương nương cũng yên tâm về chúng con sao?”

      “Hừ!” Hoàng hậu nhìn Sở Lăng Thiên, “Bản cung thấy lạ , Thiên nhi có thể đến, bản cung và Dực nhi thể à? Bản cung là Hoàng hậu, Dực nhi là thái tử, lúc này, càng phải canh giữ bên cạnh Hoàng thượng.”

      “Mẫu hậu, chúng ta trở về .” Sở Lăng Dực .

      “Hôm nay bản cung nhất định phải vào xem!” Gia Cát Linh càng ngăn cản, bà lại càng muốn vào xem, mới biết được nàng có giở trò quỷ gì hay .

      “Nếu nương nương lo lắng, cứ vào xem Hoàng thượng .”

      Gia Cát Linh nghiêng người tránh đường, đợi đoàn người của Hoàng hậu vào, nàng đưa Sở Lăng Thiên ra đến cửa cung, Sở Lăng Thiên giống như nhìn thấy con cừu của chính mình từng bước dâng đến miệng sói.

      “Về chàng, để sói tha mất đâu!” Nhìn ra được tâm tư của y, Gia Cát Linh hôn lên mặt y cái.

      Y ôm lấy mặt nàng, “Vi phu nên hôn đáp lễ lại nàng mới phải.”

      Nụ hôn sâu triền miên, khiến nàng có chút khó thở, mệt mỏi mấy ngày nay bởi vì nụ hôn này của y mà biến sạch.

      Đẩy y ra, “Được rồi, ta phải quay lại rồi.”

      Ôm nàng vào lòng, nắm chặt cánh tay mới buông ra, “Cẩn thận.”

      Trở lại tẩm cung của Hoàng thượng, Hoàng thượng vẫn chưa thức. Hoàng hậu mặt trầm, ngồi ở bên giường, im lặng . Sở Lăng Hiên và Sở Lăng Dực đứng ở bên, nghe thấy tiếng bước chân, mấy người liền giương mắt nhìn.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :