1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 281: Vi phu còn chưa bắt đầu

      Trong điện lại yên lặng, Sở Kim Triêu thở dài, buông ly trà trong tay ra nhìn Hoàng hậu, lại nhìn Chu quý phi, cuối cùng ánh mắt dừng lại người của Gia Cát Linh .

      “Tam nha đầu, chuyện này cùng với con có quan hệ. Quý phi, trẫm hy vọng lại xảy ra chuyện như vậy, vì để có lợi cho trưởng thành của hoàng nhi, hoàng nhi từ giờ giao cho Thần phi nuôi dưỡng.”

      Hoàng hậu cùng Chu quý phi đồng thời ngẩng đầu lên, mặt hai người đều tràn ngập kinh ngạc. Giao cho Thần phi, là có ý gì? Đối với Chu quý phi có nghĩa là bà mất chỗ dựa cuối cùng. Đối với Hoàng hậu nghĩa là Hoàng thượng hề tín nhiệm bà, nếu người có tư cách nuôi nấng tiểu hoàng tử nhất hẳn phải là Hoàng hậu bà.

      , Hoàng thượng!” Chu quý phi gục ở trước mặt Sở Kim Triêu, kêu rên, “Hoàng thượng, về sau thần thiếp nhất định tấc cũng rời, canh giữ bên cạnh hoàng nhi, cầu xin Hoàng thượng đừng mang con . Con là mạng sống của thần thiếp, hoàng nhi ở bên cạnh, thần thiếp sống còn có ý nghĩa gì nữa. Hoàng thượng, cầu xin người cho thần thiếp đao luôn .”

      Sở Kim Triêu nhìn nữ nhân nằm rạp dưới chân mình, mặt ông hàm chứa tức giận, ông phun ra vài chữ, “Nàng uy hiếp trẫm?”

      “Thần thiếp dám. Hoàng thượng, thần thiếp cầu xin người đừng đưa hoàng nhi . có nó thần thiếp thực sống nổi. Người đuổi Triêu Hoa ra ngoài rồi, giờ biết sống hay chết, giờ lại muốn đoạt hoàng nhi của thần thiếp. Hoàng thượng, Tuyết Viện rốt cuộc làm sai điều gì? Sao lại phải nhận trừng phạt như vậy.”

      Hai mắt Chu Tuyết Tranh cũng đỏ lên, nàng tới quỳ xuống trước mặt Sở Kim Triêu, ôn nhu , “Hoàng thượng, thần thiếp muốn để tỷ tỷ phải thương tâm. Trải qua chuyện này tỷ tỷ nhất định cẩn thận gấp bội để chăm sóc cho hoàng tử. Thần thiếp vẫn chưa có con, kinh nghiệm đủ, ngộ nhỡ chăm sóc tốt lúc đó Hoàng thượng lại trách phạt thần thiếp.” Có đứa bé dính ở bên người, như vậy làm việc gì cũng càng phiền hơn, dù sao nàng cũng tính ở bên cạnh Sở Kim Triêu lâu dài nên cần phải dựa vào đứa để củng cố địa vị của mình.

      Sở Kim Triêu lại thở dài hơi, “Hiếm có người hiểu chuyện như Thần phi, nếu là người khác vui còn kịp, nàng là người biết cân nhắc nên mới bỏ qua cơ hội này. Quý phi, trẫm cho nàng cơ hội nữa, nếu hoàng nhi lại xảy ra chuyện gì nữa nàng vĩnh viễn đừng mong được gặp lại con!”

      “Thần thiếp khấu tạ Hoàng thượng.” Thân thể Chu quý phi xụi lơ, rốt cuộc cũng giữ được bảo đảm cuối cùng, “Thần thiếp nhất định tận tâm hết sức chăm sóc cho hoàng nhi, để có chuyện gì xảy ra nữa.”

      “Vậy tốt! Trẫm còn có việc phải trước.”

      “Cung tiễn Hoàng thượng.”

      Sở Kim Triêu rồi, những người trong điện nhất thời thở dài nhõm hơi.

      Vẻ mặt Hoàng hậu có phần hổ thẹn, tuy rằng Hoàng thượng trách cứ bà câu, nhưng ông tự mình giao tiểu hoàng tử cho Chu Tuyết Tranh chăm sóc cũng lên thái độ của ông. Trong lòng bà có chút nặng nề, bắt đầu từ khi nào Hoàng thượng tin bà rồi?

      “Các ngươi đều lui hết , ngày mai có việc gì cần phải tới Dịch Khôn cung thỉnh an. Quý phi, chăm sóc cho tiểu hoàng tử tốt để nó nhanh chóng hồi phục.”

      “Vâng, nương nương.”

      “Lui xuống .”

      “Vâng, nương nương.”

      Ra khỏi Dịch Khôn cung, Chu quý phi nghĩ mà còn cảm thấy sợ thôi, nghĩ đến nguy hiểm lại nấp ở bên người mình, xem ra đúng là phải cẩn thận hơn nữa. Bà cho phép tiểu hoàng tử có nguy hiểm gì nữa, nếu bà thực biết nửa đời sau phải vượt qua như thế nào. Lần này cũng may chỉ là dị ứng mà thôi, bà quyết định ngày mai phải chùa để cầu phúc cho tiểu hoàng tử, phù hộ bình an cho nó.

      Mộc Tê tiến lên cầm lấy tay Gia Cát Linh , “Tiểu… Thất tẩu, vừa rồi làm muội lo lắng chết được, nhưng mà muội biết tẩu nhất định có biện pháp, nghĩ tới nhũ mẫu kia lại ác thế, chỉ vì tham ăn mà hại tiểu hoàng tử thành ra như vậy.”

      “Nhũ mẫu xấu tính, nhưng nếu Chu quý phi ngu xuẩn nhũ mẫu của bà ấy cũng dám coi bà ấy vào mắt, muốn làm gì làm đâu. Đáng tiếc đứa thông minh như tiểu hoàng tử lại có bà mẹ như thế.”

      “Cũng may tẩu có biện pháp, nếu thực bị nhũ mẫu kia vu oan rồi. Thất tẩu, ngày mai tẩu dạo phố cùng muội , thế nào?”

      “Cửu điện hạ có ý kiến gì sao?”

      “Ai quản y chứ!” Nhớ tới Sở Lăng Hàn, vẻ mặt Mộc Tê tràn đầy ý cười, “Y giúp Thất điện hạ quản lý việc làm ăn của tiền trang, suốt ngày cũng ở trong phủ, muội ở đó mình cũng thấy nhàm chán.”

      “Ta với Thất gia, sắp xếp cho Cửu điện hạ ít việc để người có thời gian ở bên cạnh nương tử.”

      cần phải vậy, nam nhân mà, làm việc vẫn là quan trọng.”

      Hai người cùng nhau cho tới cửa cung mới lưu luyến rời mà chia tay.

      Trở lại Thất vương phủ, Gia Cát Linh thấy Kinh Phong lén lút đứng sau thân cây nhìn gì đó, nàng lặng lẽ tới. Nếu như trước kia, lấy thực lực của Kinh Phong sớm phát ra nàng, nhưng hôm nay lại có phản ứng gì.

      Thấy vậy nàng rất hiếu kì, bước chân càng hơn, rón rén tới. Bên kia, Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp ở trong đình trò chuyện, nàng chậm rãi đứng song song cùng Kinh Phong. vẫn phát ra, chỉ thấy trong mắt lóe lên tia sáng nhu hòa. Chẳng lẽ? Là Nguyệt Lan hay là Tiểu Điệp?

      Gia Cát Linh chuẩn bị lén lút rời , dưới chân cẩn thận lại giẫm phải cành cây khô, nhánh cây răng rắc tiếng, lúc này Kinh Phong mới bừng tỉnh.

      “A! Tiểu thư, sao người lại ở chỗ này?” Kinh Phong giống như gặp phải quỷ, vèo phát nhảy lên cách xa nàng mấy thước, mặt đỏ bừng, giống như bị người ta phát ra bí mật.

      Gia Cát Linh nhìn về phía đối diện, “ nhìn cái gì vậy?”

      có gì.” Vẻ ửng đỏ mặt Kinh Phong vẫn mất, ánh mắt hốt hoảng, có chút quẫn bách thể tả.

      Nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của , Gia Cát Linh cười trộm, vẫn vạch trần, nàng về phía thư phòng. Nàng đẩy cửa ra, kinh ngạc chút, Sở Lăng Thiên lại ở nhà.

      giáo trường sao?” Nhìn thấy y, tâm trạng tồi tệ nhất thời vứt đến chín tầng mây, “ phải sáng sớm phải sao?”

      Y vẫy tay, đợi nàng đến gần liền kéo nàng ngồi đùi mình, “Mấy tháng này rốt cục vi phu cũng huấn luyện được nhóm phó tướng khiến ta yên tâm, về sau, chuyện thao luyện có thể để bọn họ làm.”

      “Vậy chàng làm cái gì? Nào có tướng quân như chàng chứ?”

      “Ta làm…” Sở Lăng Thiên ghé sát vào bên tai nàng, xấu xa chữ.

      Hai má Gia Cát Linh nhanh chóng đỏ lên, hờn dỗi nhéo y cái, “Lưu manh!”

      “Hôm nay trong cung có chuyện gì ? Sao giờ mới trở về?” Bất tri bất giác, bàn tay nóng rực của y theo thói quen thâm nhập vào trong vạt áo của nàng, nhàng vân vê.

      Cả người Gia Cát Linh như bị điện giật, run rẩy chút.

      “Nương tử vẫn cứ mẫn cảm như vậy.” Sở Lăng Thiên tà mị cười .

      Nàng lấy tay y ra, thừa dịp nàng thiếu phòng bị, y lại dò xét vào.

      “Nương tử, nàng còn chưa trả lời vấn đề của vi phu.”

      Gia Cát Linh nhíu mày, “Nhũ mẫu của tiểu hoàng tử ăn vụng cua, vì vậy mà đệ ấy bị dị ứng, nhũ mẫu bị đánh chết cho nên mới về trễ.”

      “Chỉ như vậy?” Vẻ mặt của y ràng là tin, nàng gạt y, “Nương tử hình như che giấu điều gì?” xong câu đó, tay y gia tăng thêm lực.

      “Nhũ mẫu nọ muốn hãm hại ta, bị ta vạch trần, chỉ có thế.”

      “Làm gì có cái lý đó! Kinh Phong, vào đây chút.”

      Gia Cát Linh rời khỏi đùi y, y lại gắt gao ôm nàng, cho nàng nhúc nhích, thậm chí tay của y cũng hề lấy ra. Cũng may Gia Cát Linh mặc nhiều quần áo, Kinh Phong tiến vào cũng nhìn thấy gì khác thường.

      “Gia, có gì phân phó?”

      xem xem thi thể nhũ mẫu của tiểu hoàng tử ở đâu? Lôi tới đầu đường Ngân Đô phơi thây ba ngày.”

      “Thất gia, nàng ta chết rồi.” Nàng cảm thấy cần gây khó dễ với nhũ mẫu kia.

      “Nếu phải nàng nhanh nhẹn hóa giải được nguy cơ người bị phơi thấy chính là nàng.” Sở Lăng Thiên nghiêm mặt , “Kinh Phong, mau .”

      “Vâng, gia, thuộc hạ ngay.”

      Gia Cát Linh hiểu ý của y. Thời gian trước chỉ mãi đối phó với mấy người Chu Lâm Quân, ngược lại lâu đếm xỉa đến tỷ muội Chu quý phi. Mấy ngày gần đây, hai người kia đều muốn để nàng và Đại tiểu thư Linh Thiên đấu nhau đến người chết ta sống, hôm nay Chu quý phi lại đổ oan cho nàng hạ độc thủ với tiểu hoàng tử. Trước đó, thân phận của Đại tiểu thư Linh Thiên giúp nàng thu hút ít dòm ngó, bây giờ khó tránh khỏi việc bọn họ lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào nàng. Hành động lần này của Sở lăng Thiên là cảnh cáo những người rục rịch ý định động thủ.

      “Đừng quậy nữa.” Nàng lấy tay y ra lần nữa, “May mắn bị Kinh Phong phát , nếu mất mặt chết!”

      Ngay sau đó, vành tai của nàng nhàng bị ngậm lấy, “ phát .”

      “Hả?” Gia Cát Linh kêu lên tiếng sợ hãi, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, nàng định đẩy y ra, nhưng mà tay nàng hoàn toàn thể làm bàn tay cứng như thép của y trong ngực mình dao động. Tay vừa mới bị lôi ra ngoài lại quay lại chỗ cũ.

      “Yên tâm , làm bộ như phát ra.” tay nhàng xoa nắn.

      Gia Cát Linh gì, chưa từng thấy qua người nào biến thái như vậy, miệng chuyện quan trọng mà tay lại táy máy như thế. Nhưng mà nàng cũng tốt hơn là bao, đến ngoan độc hai người chính là kẻ người tám lạng người nửa cân, nàng còn thấy may mắn là mình và y phải là kẻ thù của nhau. Mỗi lần nguy hiểm qua vẫn có thể trước sau như quên việc hoan ái giường, điều này cũng chỉ có hai ngươi bọn họ.

      “Chàng muốn sao?” Nàng vặn vẹo, cảm giác được ở dưới mông có thứ gì đó chậm rãi ngóc đầu lên, “Sở Lăng Thiên, chàng buông ra, ta muốn tìm Nguyệt Lan có việc.”

      “Còn chuyện gì so với chuyện này quan trọng hơn?” Tiếng của y mang theo kiềm nén hết sức.

      Nàng đến tháng, vài ngày y bị cấm dục rồi, hôm nay vừa hay hết cho nên y phải gấp rút bàn giao lại công việc cho mấy phó tướng, chính là vì hôm nay có thể về sớm để phóng thích đè nén mấy ngày qua. Có trời biết, chỉ có thể ôm nàng mà thể ăn khiến trong lòng y khó chịu biết bao, chỉ có thể hôn , sờ sờ để cho đỡ thèm, hôm nay nhất định phải ăn nàng đến triệt để.

      “Chàng cố ý có phải ?” Gia Cát Linh rốt cuộc biết vì sao y lại ở trong phủ. ràng ban ngày ở trong quân dĩ nhiên là vì việc này, tuy rằng nàng cũng có chút muốn, nhưng Thất gia à, chúng ta thể đợi đến tối muộn rồi giải quyết sao? Nghĩ đến ngày thường sức chiến đấu của y dai dẳng, lại bị cấm dục vài ngày biết tra tấn nàng đến thế nào, thân thể của nàng khỏi sợ mà run lên chút.

      “Hửm?” Sở Lăng Thiên nhếch lên khóe miệng, “Vi phu còn chưa bắt đầu mà, đến rồi sao?”

      “Đến cái quỷ gì!” Tức giận nhìn y, Gia Cát Linh dùng sức giãy dụa, “Ta thực muốn tìm Nguyệt Lan có việc, với lại, ràng là ban ngày, bị người khác nghe được tốt.”

      “Được rồi.” Gia Cát Linh cảm thấy trước ngực còn áp lực, y thực dừng lại, “Nàng tìm Nguyệt Lan , nhưng mà, nếu chậm khắc đến tối phải làm thêm hai lần, vi phu tính toán kĩ.”

      “Chàng… Cho dù bây giờ có làm, buổi tối chẳng phải chàng cũng quấn lấy tha hay sao?” Cho nên nàng lấy cớ tìm Nguyệt Lan, tránh được kiếp rồi sau.

      “Đúng là rất hiểu vi phu, cho nên…”

      Thừa dịp nàng phòng thủ, y bất ngờ hôn xuống, nàng càng ngừng tránh né. Y vươn bàn tay giữ sau gáy của nàng khiến nàng thể nào trốn được. bàn tay nhàng xoa nắn, vuốt ve qua lại mặt nàng.
      Chrishonglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 282: Vậy mới ngoan

      Nam nhân này đúng là nghiệt, nụ hôn của y có ma lực làm cho người ta thể kháng cự, tiếng rên động tình theo môi nàng tràn ra, lại bị y nuốt mất. Hay tay Gia Cát Linh vô thức đặt lên vai y, chủ động đưa lưỡi qua, giây tiếp theo bị y mút lấy.

      Thấy nàng né tránh nữa, Sở Lăng Thiên dời tay đặt ở gáy nàng , thò vào trong váy nàng, chui vào quần trong.

      “Ưm, ưm.” Tiếng ưm mê người càng ngừng tràn ra, hai tay của y chuyển đến cặp mông căng tròn của nàng, mười ngón tay dùng sức nắn bóp, hôn lấy môi nàng.

      Thả làn môi mềm mại của nàng ra, nụ hôn như mưa trút xuống chiếc cổ trắng trẻo của nàng, ngại y phục vướng víu, y chừa ra tay, cởi bỏ đai lưng eo nàng, nhàng giật cái, toàn bộ cảnh xuân liền ra trước mắt.

      “Lạnh.” Gia Cát Linh lầu bầu , nàng cũng muốn vì phát tiết dục vọng mà bị cảm nhiễm phong hàn.

      sao.”

      Được rồi, nàng nhìn quanh thư phòng lượt, mấy bếp lò cháy hừng hực, khó trách lúc nàng bước vào cảm thấy nóng nực, tên khốn này, vì để chiếm dụng nàng, y chuẩn bị đúng là chu đáo.

      Lại kéo nàng sát lại gần mình, cúi đầu ngậm lấy nụ hồng của nàng, chiếc lưỡi nhàng đảo đó. ngón tay lén lút chui vào giữa hai chân nàng, cảm nhận được nơi đó khít và ẩm ướt.

      Nam nhân này là ma quỷ, làm nàng cũng mê mẩn theo. Cơ thể Gia Cát Linh hơi ngửa ra sau, may mà sau lưng là chiếc bàn, nàng đến mức té ngã, cũng phí sức chống đỡ cơ thể. Tiếng động tình để cho vật căng cứng kia của y cũng càng ngày càng nóng hổi.

      Nơi đó ngày càng ẩm ướt, Sở Lăng Thiên xấu xa cười cười, “Xem ra nương tử cũng thể chờ được nữa rồi.”

      Sở Lăng Thiên hơi dời nàng ra đằng sau, khó khăn kéo quần mình xuống, rồi vơ nàng trở lại, nâng thắt lưng mềm mại của nàng, áp sát vào.

      “Á! Căng quá!” Gia Cát Linh vô thức hô lên.

      “Xem ra kích cỡ của vi phu cũng tệ lắm!” Nơi đẫy đà của nàng ngay trước mắt, y ngậm lấy, nàng lại tự chủ được mà run rẩy.

      Nàng ôm lấy đầu y, tư thế này khiến cả hai hoàn toàn kết hợp chỗ, mỗi cử động nhấn xuống, đều có thể chạm đến tận cùng. Cơ thể của y ngừng chuyển động lên xuống, trước ngực nàng ướt đẫm, toàn là nước bọt của y.

      Bỗng nhiên, y bế xốc nàng đặt lên mặt bàn rộng, chiều cao của y vượt quá chiếc bàn, nên đành phải khom xuống đè lên người nàng, mạnh mẽ tiến vào sâu.

      Giấy bút bàn đều rơi hết xuống đất, Gia Cát Linh vô thức đưa tay ra bắt lấy, hai tay lại bị Sở Lăng Thiên kiềm lại, “Lúc làm việc với phu quân được phân tâm.”

      “Vậy lúc làm với người khác là có thể đúng ?”

      Y tàn nhẫn đâm mạnh vào, “Thử xem.”

      Nàng đành phải buông xuôi, cảm giác tê dại sung sướng truyền đến mỗi tế bào trong cơ thể. Nàng thoáng nâng eo lên, chủ động đón lấy y.

      “Vậy mới ngoan.”

      Như vậy mà qua canh giờ, Gia Cát Linh cảm thấy lưng mình nhất định bị cạ đến rách da, nàng chịu mấy lần, giờ phút này sức cùng lực kiệt. Sở Lăng Thiên thấy nàng quả thực còn sức nữa, chơi mình chẳng thú vị gì, cúi đầu ngậm lấy vành tai nàng, nhàng , “Kẹp chặt chút.”

      Hai chân nàng khép chặt, sâu trong cơ thể lại bị kích thích, cả hai lần nữa lên đỉnh hoan ái.

      người cả hai đều phủ lớp mồ hôi mỏng, môi Gia Cát Linh khẽ mở, càng ngừng thở hổn hển, cơ thể nàng mềm nhũn đến chẳng còn chút sức lực. Bỗng nhiên, nàng cảm giác có gì đó đúng lắm, y còn ở trong nàng, hơn nữa từ từ căng ra.

      Nàng giận dữ nhìn y, “Sở Lăng Thiên, được! Ra ngoài cho ta!”

      “Được rồi!” Y cam lòng rút khỏi, giống như nàng dâu phụng phịu, “Nương tử, tối đến chúng ta lại nữa nhé.”

      “Đừng ra vẻ dục cầu bất mãn ( được thỏa mãn nhu cầu tình dục) như thế! Chàng là rắn à!” Gia Cát Linh nhổm dậy, y lại ngăn nàng.

      Cho rằng y còn chưa chịu buông tha mình, nhưng y lại giúp nàng lau vật bẩn giữa hai chân, “Nương tử à, thứ nàng để lại còn nhiều hơn cả ta nữa, nàng mới là dục cầu bất mãn chứ?”

      “Đồ khốn này!” Gia Cát Linh giơ chân đạp y, đỏ mặt, nhanh chóng sửa sang lại y phục, “Sở Lăng Thiên, đêm nay ta ngủ ở chỗ Nguyệt Lan, tự chàng ngủ mình .”

      sao, nếu nàng để ý đến chuyện Nguyệt Lan nghe được hoặc nhìn thấy thứ gì nên, vi phu có ý kiến.”

      “Chàng định làm gì?”

      “Nàng , vi phu đương nhiên cũng . Thất vương phủ là của ta, ta muốn ngủ chỗ nào ngủ chỗ đó thôi.”

      Gia Cát Linh cảm thấy thể lý lẽ với với người bá đạo và đầy dục vọng như y được, trừng mắt với y, ý bảo y nhanh chóng mặc lại xiêm áo, tránh để khi nàng mở cửa đám người bên ngoài nhào vào nhìn thấy chỗ kia của y.

      “Ừ, chỉ để nương tử xem thôi.” Sở Lăng Thiên vừa , vừa chỉnh đốn lại chính mình, cầm quyển sách, ngồi vào ghế làm như nghiêm túc lật xem.

      Nàng mở cửa, Nguyệt Lan và Tiểu Điệp đứng ở bên ngoài, vẻ mặt lo lắng, thấy nàng ra lập tức tiến lên hỏi, “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì? Nô tỳ nghe người vào trong thư phòng xong bên trong liền truyền đến tiếng đồ vật rơi ngã, có phải cãi nhau với vương gia ?”

      Phá Trận bất lực lắc đầu, sớm với hai nha đầu ngốc này là có gì, khi lại lôi cùng đến khuyên nhủ, giờ tốt rồi, làm vương phi đỏ mặt tía tai rồi.

      “À, có gì, chỉ là cẩn thận đụng rớt xuống đất thôi, hai ngươi vào dọn dẹp .”

      “Dạ.” Nguyệt Lan và Tiểu Điệp tưởng , vào chậm rãi thu dọn giấy bút đầy đất, chỉ cần tiểu thư và vương gia cãi nhau là các nàng an tâm rồi.

      Các nàng thu dọn xong, trở lại Ngâm Hương Các, phát thấy Gia Cát Linh biết đến từ bao giờ. Nguyệt Lan lấy ra đôi hài mới thêu, “Tiểu thư, người xem đây là nô tỳ mới vừa học, đẹp ?”

      “Đẹp.” Gia Cát Linh nhìn thấy hình thêu sinh động đó, tán thưởng tự đáy lòng.

      “Tiểu thư thích là được rồi, qua hai ngày nữa là có thể thêu xong.”

      “Cho ta à?”

      “Đương nhiên, chẳng lẽ tiểu thư muốn à?”

      “Tiểu thư còn có nô tỳ nữa.” Tiểu Điệp cũng lấy ra khăn tay thêu của chính mình dâng lên.

      “Đều đẹp.” Gia Cát Linh cười cười. “Nguyệt Lan và Tiểu Điệp của chúng ta khéo tay như vậy, biết là ai có vận may tốt, cưới các ngươi về nhà đây? Hai ngươi mà có người ngưỡng mộ trong lòng nhất định phải cho ta biết nhé, ta giúp các ngươi kiểm tra.”

      “Đương nhiên, đương nhiên.” Tiểu Điệp cười cười, nàng xem Gia Cát Linh là người thân, lời ra cũng thoái mái hơn, “Tiểu thư có thể lựa chọn được nam tử xuất chúng như Thất điện hạ, mắt nhìn người đương nhiên kém, nếu Tiểu Điệp có người mình thích, nhất định với tiểu thư đầu tiên.”

      “Đúng vậy, đúng vậy.” Nguyệt Lan phụ họa theo.

      Từ câu trả lời của hai nha hoàn, nàng có đáp án, nếu là trước kia, Nguyệt Lan chắc chắn chân thành : Tiểu thư, nô tỳ xuất giá, tiểu thư, nô tỳ phải hầu hạ người cả đời. Hôm nay lại như vậy, đúng là khác thường, nhưng biết người nàng ấy thích là ai?

      “Các ngươi có thể tìm được nam tử đáng để phó thác cả đời, ta ngăn cản, còn chuẩn bị quà cưới hậu hĩnh cho các ngươi. Các ngươi cảm thấy Phá Trận thế nào?”

      “Con người cũng tốt.” Hai nha hoàn đồng thanh đáp.

      phải Phá Trận?

      “Vậy nếu chọn trong ba người Kinh Phong, Phá Trận, Ngụy Thành làm phu quân, các ngươi chọn ai?” Vẫn là ưu tiên cho người nhà trước .

      Tiểu Điệp lắc đầu, “Ngụy công tử thông minh tài cán, còn có võ công, là người tệ; Phá Trận và Kinh Phong ít giống nhau, nếu như hằng ngày đeo bản mặt lạnh lùng cũng là người tồi. Nhưng nếu phải chọn trong ba nô tỳ chọn ai cả.”

      Được rồi, nha đầu này có tâm ý với ai.

      “Nguyệt Lan còn ngươi?”

      “Nô tỳ?” Nguyệt Lan nghĩ, “Ngụy công tử dáng vẻ đường đường, lại trí tuệ hơn người, nữ tử được công tử lấy cưới về nhà nhất định vô cùng hạnh phúc. Phá Trận tuy rằng ít nhưng làm việc đáng tin cậy, thái độ làm người chính trực, còn rất trượng nghĩa, gả cho cũng rất hạnh phúc. Còn Kinh Phong? Cả ngày chỉ biết giả bộ lạnh lùng, vác cái mặt giống như ai mắc nợ , cả ngày có việc gì cũng thích xuất quỷ nhập thần, hệt như hồn ma vậy, mỗi lần xuất đều hù chết người ta, đầu tóc trắng toát, biết có phải bị bệnh khó trị gì đó , nhìn thế nào cũng vừa mắt, ai gả cho , chính là xui xẻo tám kiếp.”

      Tiểu Điệp kinh ngạc, “Kinh Phong làm gì tệ như vậy chứ?”

      “Đó là muội biết đó thôi.”

      như vậy tỷ rất hiểu ?”

      “Tiểu thư, tối nay người muốn ăn gì, nô tỳ báo phòng ăn chuẩn bị.” Nguyệt Lan đứng lên, bực bội ra ngoài cửa.

      “Như thường ngày là được rồi.”

      “Vậy nô tỳ đây.”

      Tiểu Điệp ngây thơ nhìn theo bóng lưng của Nguyệt Lan, có chút hiểu ra sao, nàng nhìn Gia Cát Linh , “Tiểu thư, hình như Nguyệt Lan rất ghét Kinh Phong phải, có khi nào tỷ ấy đánh ? biết có phải Kinh Phong từng ăn hiếp tỷ ấy nữa?”

      “Nàng ấy đánh thắng được Kinh Phong sao?”

      “Cũng đúng, mà Kinh Phong có khi nào đánh tỷ ấy ?”

      Gia Cát Linh bất lực, Tiểu Điệp à, ngươi ngây thơ thế này làm sao tìm được chàng rể tương lai cho cha mẹ ngươi chứ? Nàng tự chủ được nhếch môi cười, theo biểu của Nguyệt Lan, trong lòng nàng nắm chắc, nhưng biết người trong lòng Kinh Phong là ai.

      lát sau, Nguyệt Lan vội vàng trở lại Ngâm Hương Các, phùng mang trợn má, thở hổn hển.

      “Nguyệt Lan, tỷ làm sao vậy?” Tiểu Điệp lo lắng hỏi.

      “Đúng là xúi quẩy, vừa ra ngoài liền đụng phải tên khốn Kinh Phong đó.”

      đánh tỷ à?”

      Gia Cát Linh : “… Ngày mai ta dạo với Mộc Tê, hai ngươi cũng nhé.”

      à, tốt quá rồi.”

      lâu gặp Mộc Tê.”

      lúc hoàng hôn, nha hoàn ở phòng ăn báo lại, bữa tối chuẩn bị xong, hỏi Gia Cát Linh dùng bữa ở đâu. Gia Cát Linh ở Ngâm Hương Các, nha đầu lập tức mời vương gia đến đây.

      Gia Cát Linh phóng tới, ngăn nàng lại, “Vương gia có chuyện quan trọng phải xử lý, đến dùng bữa, ngươi cần báo với y, dọn bữa tối tới Ngâm Hương Các là được.”

      “Dạ, vương phi nương nương.” Nha hoàn gật đầu, truyền lệnh.

      Gia Cát Linh đến Ngâm Hương Các rồi định quay trở về, cơ thể của nàng vẫn còn ê ẩm, quay về tối nay lại mất ngủ.

      Ăn xong bữa tối, nàng bảo Tiểu Điệp và Nguyệt Lan đóng cửa Ngâm Hương Các, rồi kêu Nguyệt Lan chuẩn bị chăn cho nàng, nàng muốn ngủ lại chỗ này.

      “Tiểu thư, người và Vương gia cãi nhau à?” Nguyệt Lan rất lo lắng.

      có, chỉ là lâu rồi ta ở chỗ các ngươi thôi.”

      “À.” Nguyệt Lan gật đầu, tay chân mau lẹ trải đệm chăn ra.

      “Cộc cộc cộc!” Bên ngoài Ngâm Hương Các truyền đến tiếng gõ cửa, Nguyệt Lan ra ngoài hỏi, “Là ai vậy?”

      “Nguyệt Lan nương, là ta.”

      Nghe tiếng của Ưng tổng quản, Nguyệt Lan hỏi tiếp, “Ưng tổng quản có chuyện gì sao?”

      “Vương gia sai nô tài đến mời vương phi, vương gia nên trở về phòng ngủ rồi.”

      “Nhưng mà…” Nguyệt Lan quay sang nhìn Gia Cát Linh , “Tiểu thư ngủ rồi.”

      “Vương gia , nếu vương phi quay về, vương gia đến đấy, người còn khinh công của người tệ.”
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 283: Mẫu phi nhanh thay con báo thù

      Gia Cát Linh đảo mắt, tường vây quang Ngâm Hương Các cao, quả ngăn được Sở Lăng Thiên, bất đắc dĩ nàng bảo Nguyệt Lan mở cửa, trở về phòng ngủ.

      Sở Lăng Thiên tắm rửa xong xuôi nằm lên giường, nửa người trần như nhộng, chăn vừa vặn che khuất phần eo dưới, cỏ vẻ rất thảnh thơi. Gia Cát Linh rửa mặt xong, lòng tràn đầy u oán bò lên giường.

      “Sao vậy? Vi phu thỏa mãn được nàng nên nàng tìm Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp để tìm thỏa mãn?”

      “Ngủ .” Thân thể dán vào y, ra vẻ mặc kệ chàng cái gì ta cũng ngủ.

      “Ban ngày vi phu còn chưa đủ.”

      “Sở…”

      Trong nháy mắt, nàng bị y đè dưới thân, may mà làm hai lần, sau đó nàng quyết liệt phản đối, Sở Lăng Thiên đành phải thu binh, y cũng muốn làm nàng tức giận.

      Ngày hôm sau, Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp đều tới sớm, bởi vì muốn gặp Mộc Tê nên các nàng rất vui. Chờ Gia Cát Linh chuẩn bị xong, mấy người liền đến Cửu vương phủ đón Mộc Tê.

      Lần này dạo lại khiến họ nhớ tới cảnh chủ tớ bốn người dạo phố trước kia, mấy người đều quyến luyến trước các quầy hàng rực rỡ muôn màu. Mộc Tê cần phải , còn Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp tuy rằng có tiền Thất vương phủ cấp cho mỗi tháng, nhưng Gia Cát Linh còn cấp thêm ngân lượng cho các nàng, trong đám a hoàn các nàng cũng được coi như người giàu có. Bởi vậy, bình thường thứ gì đó có thể mua thỉnh thoảng họ mua về tự thưởng cho chính mình.

      Mấy người đứng trước quầy hàng nặn tượng đất, quầy bánh bao bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng la lối.

      “Đánh! Đánh! Đồ ăn mày thối tha, dám lấy trộm bánh bao của ta!”

      cái bánh bao thôi mà, bản công chúa lấy của ngươi là nể mặt ngươi lắm rồi!”

      “Hừ! Còn tự cho mình là Công chúa nữa, cũng nhìn xem bộ dáng mình nghèo hèn ra sao, Công chúa mà sa sút đến mức này chi bằng chết quách .”

      “Ngươi dám vũ nhục bản công chúa? Xem bản công chúa trừng trị ngươi thế nào!” Công chúa Triêu Hoa tiến lên, hất đổ mấy cái tráp hấp bánh bao của ông chủ, khiêu khích nhìn ông ta, “Thế nào?”

      người trong đám người vây xem chui ra, giơ con dao lên, “Rốt cục cũng tóm được ngươi! Lần trước chính ngươi trộm bạc của ta hại ta bị vợ nghi oan là lấy bạc ăn chơi đàng điếm nên bà ấy khóc nháo lên rồi về nhà mẹ đẻ.”

      “Ả còn trộm gà của ta!”

      “Còn có thịt của ta!”

      “Đánh , đánh ả chết !”

      biết ai hô lên tiếng, có vài người xông lên đấm đá Công chúa Triêu Hoa.

      Mấy người Gia Cát Linh vẫn chú ý động tĩnh bên kia, Mộc Tê hừ lạnh tiếng, “Hóa ra là Công chúa Triêu Hoa, nàng ta nghĩ bên ngoài còn có thể muốn làm gì làm giống như trong cung hay sao? Nàng ta cũng là gieo gió gặt bão.”

      Lúc này, chiếc xe ngựa hoa lệ từ ngã tư đường bên kia đến, đám người nhao nhao vây xem đều tránh ra nhường đường. Ngân Đô nhiều quan gia, nhìn thấy cỗ xe hoa lệ kia, dân chúng đều tự giác tránh ra.

      Mấy người đánh rất hăng say, chú ý đến xe ngựa đến trước mặt bọn họ. Nhìn thấy người ngồi ở phía , dân chúng lập tức quỳ xuống thỉnh an.

      “Thỉnh an Chu quý phi.”

      “ Đứng lên .”

      Mấy người động thủ lập tức ngừng tay, Quý phi nương nương phải là mẫu thân thân sinh của Công chúa Triêu Hoa sao? Mấy người kia mặt mày xám ngoét, hai mắt nhìn nhau, thân thể run lẩy bẩy đứng lên, chuyện tốt rồi.

      “ Mẫu phi!” Công chúa Triêu Hoa bổ nhào vào trong lòng Chu quý phi, gào khóc, “Mẫu phi, bọn họ vừa mới hùa nhau đánh con, con đau quá. Mẫu phi mau thay con báo thù , mau giết hết bọn chúng.”

      Chu quý phi đẩy nàng ra, xem xét thân thể nàng chút, cánh tay, chân đều có thương tích, khóe miệng chảy máu, trong mắt bà tràn đầy đau lòng. Kim chi ngọc diệp biến thành chuột chạy qua đường, mọi người đều có thể đánh đấm, quát tháo. Ở trước mặt mọi người, bà làm chuyện khiến người khác thể tưởng tượng nổi.

      Sau khi kiểm tra thương tích người Công chúa Triêu Hoa xong, bà hung hăng giáng cho nàng hai bạt tai. Hai bạt tai này khiến Công chúa Triêu Hoa ngơ ngác, bà phải tới để cứu nàng, là tới để hùa với người khác ức hiếp nàng.

      “Mẫu phi, ngày cả người cũng đánh con?”

      “Hừ! Nghĩ đến trừng phạt lần này có thể khiến ngươi biết hối cải, ngờ ngươi lại có thể ăn trộm đồ của dân chúng, ngươi quên phụ hoàng cùng bản cung dạy ngươi như thế nào sao? Ngươi làm chuyện như vậy người khác đánh ngươi bản cung cũng thay mặt bọn họ giáo huấn ngươi!” Chu quý phi ăn chính nghĩa.

      “Người…” Công chúa Triêu Hoa nghĩ tới bà cũng như vậy, “Ta hận bà! Bà chết !” xong nàng dạt đám người ra, khóc lóc chạy .

      Chu quý phi đuổi theo, cũng sai người đuổi theo, bà đến trước mặt mấy người vừa rồi động thủ, mấy người kia phịch tiếng quỳ mặt đất, “Nương nương tha mạng, thảo dân biết người đó là Công chúa, còn tưởng là tên ăn mày giả mạo Công chúa, cho nên mới…”

      “Đúng đúng đúng, chúng thảo dân cũng biết người đó là Công chúa, xin nương nương tha mạng.”

      Chu quý phi cười hiền lành khiến người ta cảm thấy như gió xuân, bà tự mình đỡ mấy người kia đứng dậy, “Đứng lên , chuyện này trách các ngươi, là tính tình Triêu Hoa tốt, còn điêu ngoa, có mọi người dạy dỗ như vậy bản cung còn phải đa tạ các ngươi cổ vũ nó làm chuyện xấu. Hơn nữa cũng là do nó sai trước, các ngươi kiếm sống cũng dễ dàng gì, bản cung bồi thường tổn thất của các ngươi gấp đôi. Các vị, sau này nếu Triêu Hoa còn tái phạm làm những chuyện như thế này nữa cứ đánh cho bản cung.”

      Nhận được ra hiệu của Chu quý phi, thị nữ của bà tiến lên bồi thường cho tất cả mấy người bị tổn thất. Mấy người kia thở dài nhõm hơi, nghĩ rằng mình chết chắc rồi, ngờ tới Chu quý phi lại là người biết lí lẽ như vậy. Những người vây xem đều Chu quý phi tốt tính, đều khen ngợi bà tấm lòng bao dung, có khí chất của bậc mẫu nghi thiên hạ. Xử lý xong chuyện, Chu quý phi lên xe ngựa, đến lúc ngăn cách với bên ngoài, sắc mặt của bà trở nên vô cùng khó coi, mấy người vừa rồi, ta nhớ kỹ.

      Mộc Tê lôi kéo Gia Cát Linh , “Thất tẩu, muội nhìn lầm chứ, người vừa rồi là Chu quý phi sao? Bà ấyẳn phải ban chết cho mấy người kia chứ? Còn ra tay đánh Công chúa, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

      “Chỉ là giả vờ mà thôi.” Chu quý phi vẫn quá ngu ngốc, biết thay đổi sách lược.

      Mấy người lại vòng qua số cửa hiệu, cuối cùng thu được chiến lợi phẩm trở về, chuẩn bị quay về bỗng nhiên trời lại nổi mưa to, may mắn lúc ra khỏi cửa thấy sắc trời tốt nên có mang theo ô, nếu ướt như chuột lột.

      Đến xế chiều, Chu quý phi vào trà lâu, chọn gian phòng bí mật. lát sau có người dẫn theo Công chúa Triêu Hoa tiến vào, mặt của nàng còn sưng đỏ, ăn mặc rách rưới.

      “Gọi ta đến làm gì?” Nhớ tới hai bạt tai kia, Công chúa Triêu Hoa liền giận đến nghiến răng, “Chê ta làm bà mất mặt sao? Muốn giáo huấn ta nữa à?”

      “Ngồi xuống!” Chu quý phi tức giận .

      Công chúa Triêu Hoa đặt mông ngồi vào ghế, “Nếu thể giúp ta khôi phục lại thân phận Công chúa cần phải điều gì nữa.”

      “Xem nha đầu ngươi kìa.” Chu quý phi lấy ra lọ thuốc, đến trước mặt nàng, “Đau lắm ? Đến đây, mẫu phi bôi thuốc cho con, bôi vào đau nữa.”

      Công chúa Triêu Hoa chán ghét đẩy tay bà ra, “ cần phải già vờ giả vịt nữa.”

      “Con thực làm mẫu phi tức chết mà!” Chu quý phi đứng lên, tới lui trong phòng, “Bản cung làm như vậy cũng là tốt cho con! Con nghĩ xem, nếu những việc con làm bị Hoàng Thượng biết được con còn cơ hội hồi cung nữa ? Con muốn hồi cung hãy ngoan ngoãn nghe theo lời mẫu phi.”

      “Vậy vì sao hôm nay bà lại đánh ta? Còn giúp ta giết mấy tên dân đen kia?”

      “Giết thế nào? Chỉ thêm cho con tội danh nữa mà thôi, cẩn thận kẻo ngay cả Ngân Đô, Hoàng thượng cũng cho con xuất nữa đấy! Bản cung làm như vậy cũng là vì để con có thể hồi cung, nếu như con muốn trở lại thân phận Công chúa cao quý phải nhẫn nhịn cho bản cung, giả bộ cho đến khi Hoàng thượng nghĩ con thay đổi bản tính lúc đó mới có cơ hội! Về phần mấy người kia, tạm thời cứ để yên như vậy , đợi đến khi thân phận của con được khôi phục rồi lúc đó trừng trị chúng cũng chưa muộn.”

      “Mẫu phi, người có biện pháp?”

      “Phải xem con có làm được hay .”

      “Làm được, làm được, chỉ cần có thể hồi cung cái gì con cũng làm được! Mẫu phi muốn con làm như thế nào con làm như thế đó, người biết rằng những dân đen kia có bao nhiêu đáng sợ đâu.”

      “Được rồi, được rồi, chỉ là bọn dân đen thôi mà, nhất định phải thay đổi cho bản cung, bản cung phái người trợ giúp con, phải làm cho tốt.”

      “Con biết rồi mẫu phi, người nhất định phải nhanh chóng làm cho con hồi cung đó.”

      “Bản cung là làm, bảo đảm với con là sau tháng có thể hồi cung. Sắc trời còn sớm nữa, bản cung phải hồi cung rồi, con phải làm tốt cho bản cung, được để gặp rắc rối.”

      “Con biết rồi.” là phiền phức !

      Thất vương phủ, bên ngoài trời mưa to, đến nửa đêm mà Sở Lăng Thiên vẫn chưa trở về. Hôm qua có là có thể bớt đến giáo trường, nghĩ tới hôm nay vẫn phải di. Mưa càng rơi càng lớn, Gia Cát Linh lo lắng chờ ở cửa thư phòng.

      “Ưng tổng quản, lúc Vương gia xuất phủ có mang theo ô ?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Bẩm Vương phi nương nương, nô tài cũng lắm, để nô tài phái người mang tới cho Vương gia.”

      cần, để Kinh Phong cùng với ta.”

      Ưng tổng quản lập tức mang tới hai cái ô, lại chuẩn bị xe ngựa. Nàng cùng Kinh Phong chuẩn bị lên xe chỉ thấy từ xa có chiếc xe ngựa đến dừng ở trước cửa Thất vương phủ. xe ngựa mấy người ba chân bốn cẳng khiêng người.

      “Thất gia, sao lại thế này?” Gia Cát Linh vứt cái ô trong tay, lập tức chạy tới, người được mấy người kia khiêng đúng là Sở Lăng Thiên.

      Sở Lăng Thiên mơ hồ có chút ý thức, nhìn thấy nữ tử trước mặt liền vùng vẫy đứng lên, nắm lấy vai nàng, vẻ mặt y dịu dàng, nhếch miệng cười cười, “Linh nhi.”

      ra nữ tử xinh đẹp này là Thất vương phi, khó trách tướng quân mỗi lần thao luyện xong đều mặc kệ chuyện gì cũng phải chạy về Thất vương phủ, có nương tử xinh đẹp như vậy ai mà nỡ bỏ mặc cho được. Mấy phó tướng cúi đầu, làm bộ cái gì cũng thấy, Đại tướng quân mà bình thường bọn họ nhìn thấy là người ý chí kiên cường, quân kỷ nghiêm minh, biết rằng y cũng có mặt như thế này, hùng khó qua ải mỹ nhân, có lẽ là như vậy.

      “Vương phi nương nương, hôm nay điện hạ bồi binh lính luyện bắn tên, người giơ bia ngắm để tiểu tử kia bắn, nghĩ tới là tiểu tử kia hồn vía để ở đâu lại bắn trật…”

      “Bắn trúng chỗ nào? Nghiêm trọng ?”

      “Vương phi chớ vội, bắn trúng cánh tay của điện hạ, cũng nghiêm trọng lắm nhưng mà do Điện hạ chịu nghỉ ngơi, mực đứng trong mưa bồi luyện cho đến bây giờ, mới vừa luyện xong Điện hạ liền té xỉu chúng thuộc hạ mới phát là người bị sốt.”

      “Mau đưa người vào trong phòng, Ưng tổng quản, nhanh mời đại phu tới đây.”

      Sắp xếp ổn thỏa cho Sở Lăng Thiên xong, mấy phó tướng mới yên tâm rời . Đại phu băng bó vết thương cho Sở Lăng Thiên, chẩn mạch, y bị cảm lạnh, hơn nữa dầm mưa ngày nên vết thương bị nhiễm trùng, cũng may là có gì đáng ngại. Uống xong chén thuốc, Sở Lăng Thiên cảm thấy thoải mái hơn, nhưng mà quần áo vẫn còn nhớp nháp dinh dính.
      honglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 284: Sở Lăng Thiên, lần thôi mà

      “Nương tử, mau giúp ta thay y phục .” Sở Lăng Thiên la lên.

      tắm , ra mồ hôi, khỏe hơn.” Giọng điệu Gia Cát Linh có chút lạnh nhạt.

      “Được, nương tử tắm giúp ta nhé.” Thấy biểu giận dỗi của nàng, y lập tức bổ sung, “Tay vi phu bị thương.”

      Gia Cát Linh cũng đau lòng, sợ vết thương của y đụng nước. Dìu y vào phòng tắm, trong thùng đầy nước, nàng dùng tay thử, độ ấm vừa phải.

      Sở Lăng Thiên ngoan ngoãn giơ tay lên, để nàng cởi xiêm y cho mình, vài ba lớp áo rơi xuống, lúc còn lại quần, nàng do dự, “Tự cởi !”

      “Nương tử à…” Lại là ánh mắt tủi thân kia, “Tay vi phu đau lắm! Dù sao cũng bị nàng xem hết rồi mà, có gì ngượng ngùng nữa chứ!”

      “Bây giờ biết đau rồi sao? Lúc làm bia ngắm sống cho người khác biết đau? biết nếu chàng bị thương ta lo lắng? Ta đau lòng?” Vừa , nàng vừa mạnh tay giật mở quần của y, đến sau lưng y, muốn bồi thêm cước vào mông y, nhưng nghĩ đến vết thương của y nên đành thu chân lại, “Được rồi, xuống .”

      Sở Lăng Thiên xoay người, hôn lên môi nàng cái, “Ta thích nhìn thấy dáng vẻ nàng lo lắng cho ta.”

      “Sở Lăng Thiên, chàng dám vác thây đầy thương tích trở về lần nữa xem!”

      Sở Lăng Thiên nâng tay bị thương lên, ghé vào mép thùng nước, “Nương tử, kỳ lưng.”

      Gia Cát Linh qua, chuẩn bị cúi đầu chà lưng cho y, ngờ tay y kéo cái, nàng bất ngờ kịp phòng bị rơi vào thùng nước, toàn thân ướt sũng.

      “Sở Lăng Thiên, chàng bị thương còn chịu yên hay sao?”

      “Nương tử, ta những phải kỳ lưng, còn có những chỗ khác cần phải tắm mà.”

      Mặt Gia Cát Linh đỏ lên, đương nhiên biết chỗ khác y là chỗ nào, ai bảo y bị thương chứ, ai bảo nàng đau lòng vì y chứ? Nàng đè nén lửa giận, “Lật người qua, đừng để chạm vào vết thương.”

      Nàng mặc nhiều lớp y phục, lúc này đều bị ướt nhẹp, làm mỗi lần nâng tay đều xách theo đống nước, rốt cục, nàng cởi bớt hai lớp bên ngoài, chỉ để lại lớp y phục. Vậy nhàng hơn, dù sao nhiệt độ trong phòng tắm cũng rất cao, đến mức bị cảm lạnh.

      “Lật lại!” Chà lưng xong, còn phải tắm những chỗ khác cho y.

      Vì thế, Sở Lăng Thiên lật người lại, liền nhìn thấy mái tóc tiểu nương tử của mình ướt sũng dán trán, hai má bởi vì nước ấm mà trở nên hồng nhuận, vừa rồi dùng sức làm nàng thở hổn hển. Lớp xiêm áo còn lại cùng váy quần dán chặt lên người nàng, làm tôn lên dáng người lả lướt, độ cong cùng căng tràn trước ngực gần trong gang tấc, hấp dẫn hơn bất cứ lần nào. Y vô thức vươn tay, phủ lên đó.

      “Sở Lăng Thiên, còn tay là đủ rồi, tự mình tắm .”

      Sở Lăng Thiên nhanh chóng rút tay về, “Nương tử, ta sai rồi. Nương tử, ta bị sốt mà. Nương tử, ta bị thương.”

      Gia Cát Linh gì, cúi đầu, tiếp tục lau người cho y, thèm để ý đến y, tên khốn, nếu mà bắn trúng tim, chẳng phải mất mạng rồi ư? Nàng nghĩ mà sợ vừa đau lòng vừa tức giận. Qua khắc, rốt cục nàng cũng tắm sạch nửa thân và chân cho y, đương nhiên, trong cả quá trình tay kia ngừng quấy rối nàng, sờ chỗ này, nắn bóp chỗ kia, nhưng nàng chẳng còn lòng dạ nào quan tâm y.

      “Xong rồi, chàng ngâm mình chút , ra mồ hôi rồi hạ sốt.”

      “Nương tử, còn sót chỗ chưa tắm mà.” Sở Lăng Thiên nóng bỏng gật đầu với Gia Cát Linh , dưới chà xát khi tắm cùng vẻ quyến rũ vô thức của nàng, chỗ cực nóng kia phồng to đến cực hạn.

      “Tự làm !”

      Gia Cát Linh lo lắng y khống chế được, chạm đến tay y, nên muốn kích thích y nữa, lại biết rằng bản thân sớm khiêu khích y đến khó nhịn. Nàng đứng lên, chuẩn bị leo ra thay y phục, ngờ bên hông bị sức mạnh túm trở lại, ngã ngồi vào lòng y.

      Nụ hôn như cơn mưa trút xuống, trong hô hấp toàn là mùi của y.

      “Sở Lăng Thiên, chàng bị thương!”

      “Cho nên nàng đừng cử động, chạm vào vết thương rất đau đấy.”

      Có phải mỗi nam nhân đều có tiềm chất vô lại thế này ? Nàng quả nhiên dám nhúc nhích, để mặc y mút vào rồi nhả ra vành tai của mình. Cánh tay bị thương kia lại nhấc vạt áo nàng lên, luồn vào trong. Mái tóc dài bị thấm ướt dán vào trước ngực mông lung huyền ảo, đây đều là hấp dẫn cực hạn.

      Bàn tay y chậm rãi trượt xuống, thâm nhập vào nơi mềm mại của nàng, nàng động tình, mặc dù ở trong nước, y vẫn cảm nhận được nước có bình thường hay , ngón tay thuận lợi chui vào.

      “Rút ra!”

      Hai ngón tay.

      “Đồ biến thái!”

      Ba ngón.

      “Ưm, căng quá!”

      “Nương tử, vi phu cũng căng.”

      Y dùng tay lật người nàng lại, để nàng tì lên mép thùng, từ sau lưng nhấn xuống, chậm rãi vào nơi sâu nhất.

      “Căng lắm, chậm chút!”

      Sở Lăng Thiên mỉm cười gian tà, bình thường bảo nàng thử tư thế này, nàng sống chết chịu, hôm nay rốt cục nhân cơ hội này cũng thực được. Lòng y tràn đầy vui thích, cày cấy càng thêm hăng say. Y cúi người, hôn lên lưng nàng, tay kia đỡ lấy eo nàng, rồi từ thắt lưng trượt đến nơi mềm mại trước ngực nàng.

      Sau hai khắc, “Sở Lăng Thiên, đủ rồi chứ?”

      “Nương tử, nàng thể lo lắng cho vi phu như thế được. Ta có xem y thư, làm chuyện này rất cho lợi cho việc hồi phục sức khỏe.”

      Gia Cát Linh muốn đập bể thùng nước, giúp y tắm rửa, tuyệt đối là sai lầm!

      Qua thêm khắc, lại lật người nàng lại, mặt đối mặt tiếp nhận lửa nóng của y.

      Trong thùng tắm nóng hổi, nước bị sục sạo gợn sóng, tản ra bốn phía. Nụ hôn thâm tình trút như mưa xuống người nàng. Lại qua thêm khắc, rốt cục y mới rút ra, Gia Cát Linh mệt mỏi ngã vào trong thùng nước, động cũng chẳng buồn động đậy.

      Tới lượt Sở Lăng Thiên khí thế bừng bừng, y dùng tay chà lau cơ thể nàng, cho đến khi tắm nàng sạch , nhưng Gia Cát Linh lại cảm thấy, phải gọi là sờ mó đến sạch .

      “Nương tử, lau khô mặc quần áo lại cho vi phu.” Thấy tiểu nương tử nhúc nhích, “Vậy để ta tự đến, á, đau!”

      Quả nhiên, nàng vừa rồi vẫn nhúc nhích đột nhiên đứng phắt lên, lau khô người cho y, lau tới đó, tự chủ được tăng thêm chút sức. Sở Lăng Thiên nhíu mày, lại bật cười. Sau khi lau khô xong, lại mặc xiêm y sạch vào cho y. Lúc này Gia Cát Linh mới lo cho mình, mặc xong, nàng lại dìu y về phòng.

      Thuốc của phòng thuốc phát đến đúng là tiên dược, có lợi cho việc mau lành vết thương, thực Sở Lăng Thiên uống thuốc rồi, vết thương mau chóng khỏi hẳn, nhưng muốn để Gia Cát Linh biết.

      Mới vừa nằm xuống, Sở Lăng Thiên lại đè lên Gia Cát Linh , vùi đầu vào nơi non mềm trước ngực nàng.

      “Sở Lăng Thiên, leo xuống.”

      “Nương tử, chỉ lần nữa thôi, lần thôi.”

      “Lần nào chàng cũng như vậy.”

      “Vết thương của ta đau lắm, chỉ có… ở trong cơ thể nàng mới có thể quên đau đớn.”

      Đầu hàng luôn.

      Vì thế, Sở Lăng Thiên lại nhiệt tình ăn nàng lần.

      Qua nửa canh giờ, bên tay lại có tiếng thở dốc ồ ồ của y, trước ngực có thêm bàn tay.

      “Sở Lăng Thiên, lần thôi mà.”

      “Đau quá ngủ được.”

      Đầu hàng tiếp.

      Tiếp tục lần hai, Gia Cát Linh mệt đến chịu nổi, nặng nề vào giấc ngủ, thế nên Sở Lăng Thiên có quấy rầy thêm nàng cũng chẳng có phản ứng gì. Y đành phải hậm hực bỏ cuộc, ôm nàng vào lòng, áp lồng ngực vào lưng nàng. cho ăn, ôm cũng được.

      Sáng ra, Sở Lăng Thiên hạ sốt, nhưng bắt đầu ho khan, Gia Cát Linh xin đến thỉnh an với Hoàng hậu, ở lại phủ chăm sóc y. Kết quả của việc chăm sóc y chính là ngày lại bị y ăn những hai lần.

      Vào đông, thời tiết càng lúc càng lạnh. Hôm nay, Gia Cát Linh ở cùng với Sở Lăng Thiên, Ưng tổng quản vội vàng đến báo tin, “Vương gia, vương phi nương nương, thái tử phi sắp lâm bồn, nhưng hình như khó sinh, sinh cả ngày cũng chưa sinh ra được.”

      Hai người đứng lên, nhiều lời lập tức gọi đại phu của Thất vương phủ, cùng nhau đến phủ thái tử.

      Trong phủ thái tử, chậu máu loãng từ trong phòng bưng ra, thái y cùng đại phu đứng dọc bên ngoài, cả đám sứt đầu mẻ trán, lại bó tay hết cách. Hoàng hậu quở trách họ, đó là cháu đầu của Hoàng thượng, sinh được liền hỏng đại . Nếu Hà Sướng Uyển xảy ra chuyện gì, chắc chắn nước Nam Chiếu cũng đến trách móc.

      Đại phu của Thất vương phủ vào trong nhìn thử, cũng lắc đầu ra.

      “Sao vậy?”

      “Vương phi nương nương, là sinh ngược, chỉ e…”

      Nhìn sắt mặt đại phu, Gia Cát Linh biết tình huống thế nào, “Ta xem thử.”

      Vài bà mụ đứng trước giường, chỉ kêu Hà Sướng Uyển dùng sức, nhìn ra được, nàng sức cùng lực kiệt, chỉ trông vào bản năng làm mẹ để kiên trì. Gia Cát Linh biết, tiếp tục như vậy, xác hai mạng. Làm sao đây? Hà Sướng Uyển là bằng hữu của nàng, nàng thể trơ mắt nhìn nàng ấy chết, nhưng nàng cũng phải đại phu.

      “Tam tiểu thư.” Hà Sướng Uyển nhìn nàng, vươn tay về phía nàng.

      Gia Cát Linh qua, cầm lấy tay nàng.

      “Tam tiểu thư, nếu ta có chuyện gì, làm ơn… làm ơn chăm sóc đứa bé giúp ta. Trong cung quá mức nguy hiểm, có tiểu thư bảo vệ nó, kiếp sau ta xin báo đáp.”

      “Công chúa Sướng Uyển…” Gia Cát Linh ra quyết định, “Ta có cách có thể cứu công chúa, nhưng nắm chắc chắn lắm, có thể công chúa chết.”

      Mắt Hàn Sướng Uyển sáng lên, gật đầu, “Ta tình nguyệt thử lần, Tam tiểu thư, ta tin tiểu thư.”

      Chuyện này thể chậm trễ, Gia Cát Linh ra ngoài, gọi Hoàng hậu và thái tử sang bên.

      “Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ, nếu tiếp tục như vậy, thái tử phi nhất định chết. Thần nữ có biện pháp, nhưng nắm chắn chắn, xin để thần nữ thử lần.”

      “Cái gì?” Hoàng hậu nhìn nàng đầy cảnh giác, hẳn là nàng phải ước cho đứa bé được sinh ra đời.

      Đoán được tâm tư của Hoàng hậu, Gia Cát Linh nén giận nhìn bà, “Hoàng hậu nương nương, thái tử phi là bằng hữu của con, con hại nàng. Cách của con chính là mổ bụng, lấy đứa bé từ trong bụng ra.”

      “Cái gì? Mổ bụng? phải mổ bụng chết chắc sao? Bản cung cho phép!”

      “Đệ muội, muội làm , ta tin muội!” Thái tử nhìn Gia Cát Linh , hạ quyết tâm.

      “Dực nhi, con điên rồi sao? Nó phải đại phu, biết cái gì, quả thực làm càn!”

      “Mẫu hậu, làm gì cả Sướng Uyển chết, có hy vọng, tại sao lại thử?”

      “Dực nhi, con có biết trong lòng nó rốt cục có ý định gì hay ?”

      Gia Cát Linh nổi cơn thịnh nộ, “Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ, xin hai người trong vòng nửa khắc mau hạ quyết định, thái tử phi cầm cự nổi rồi.”

      “Làm !” Chưa đến nửa khắc Sở Lăng Dực ra quyết định, đó là nữ nhân cùng con của y, dù chỉ có chút hy vọng, y cũng bỏ qua.

      Gia Cát Linh gật đầu, lập tức qua phân phó thái y chuẩn bị những thứ nàng cần. Đám thái y dùng ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa để nhìn nàng, chuyện thế này, cả thần y cũng hết cách, nàng cái gì cũng hiểu, chắc chắn làm cho thái tử phi chết, đến lúc đó để xem nàng ăn thế nào với Hoàng hậu và thái tử.
      Chrishonglak thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 285: Chúng ta cần con

      Sở Lăng Thiên tới phía sau nàng, “Linh nhi, được ?”

      “Chỉ có thể thử lần.” Gia Cát Linh nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi, “Đại phu hiểu các bộ phận cơ thể tới đây, Thất gia, chàng cũng qua đây.” Có số bước cần phải có hai người phối hợp ăn ý với nhau.

      được.” Hoàng hậu là người đầu tiên đưa ra phản đối, vừa rồi các ngự y cũng chỉ ở bên ngoài, còn ở tình huống bên trong là do bà đỡ với họ, từ đó họ mới phán đoán. Nữ tử sinh con, nam tử thể tới gần, tới gần nam tử dính phải xúi quẩy, “Thái tử phi là nữ tử, lúc này nam nhân vào làm cái gì?”

      “Hoàng hậu nương nương, mạng của Thái tử phi quan trọng hay là phép tắc quan trọng hơn?” Gia Cát Linh tức giận, giọng cũng vô cùng tốt.

      Những người khác nhìn Gia Cát Linh bằng ánh mắt kì quái, dám ở trước mặt mọi người chống đối Hoàng hậu, lá gan Thất vương phi cũng là lớn.

      thôi.” Thái tử đồng ý.

      “Thất vương phi, Thái tử phi sao bản cung so đo với ngươi, nhưng nếu xảy ra chuyện gì bản cung nhất định tha cho ngươi!”

      Gia Cát Linh còn lòng dạ nào tranh luận với bà, mang theo ngự y cùng Sở Lăng Thiên lập tức tiến vào.

      “Giúp ta chỉ ra vị trí tử cung cùng vị trí tại của đứa .” Gia Cát Linh với ngự y.

      Ngự y lập tức chỉ ra vị trí.

      “Thuốc mê!”

      Sở Lăng Thiên đưa tới, lát sau thuốc mê có tác dụng.

      “Đưa dao khử trùng tới.”

      Lập tức đưa vào tay nàng, dựa vào chỗ ngự y chỉ, nàng mổ vào bụng Hà Sướng Uyển. Nàng quên sợ hãi, tính mạng của Hà Sướng Uyển cùng Thế tử khiến cho nàng đều quên hết tất cả. Sau đó nhau thai được tách ra.

      Sở Lăng Thiên lau mồ hôi toát ra trán nàng, tiểu nương tử của y còn có cái gì biết nữa.

      “Vải thấm!”

      Thấm hết nước ối, nhìn thấy đầu của đứa bé.

      Gia Cát Linh vui sướng thôi, tay nàng nhàng dò xét vào, trước hết nâng đầu đứa bé lên, chậm rãi lôi ra. Ngay sau đó là vai, rồi dần dần cả cuống rốn. Rốt cục thuận lợi đưa đứa bé ra, là tiểu tử.

      Bà đỡ ở bên cạnh bị màn này làm cho khiếp sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

      “Tiếp lấy đứa !”

      Lời của Gia Cát Linh khiến bà thanh tỉnh lại, bà đỡ tiếp nhận đứa , hăng hái vỗ vào cái mông của đứa , đứa lập tức khóc oa oa. Tiếng khóc to khiến Gia Cát Linh rốt cục cũng yên tâm.

      “Vải thấm khử trùng.”

      “Kim may.”

      Khâu xong mũi khâu cuối cùng, cả người Gia Cát Linh mệt rã rời. Lúc này thuốc mê hết tác dụng, Hà Sướng Uyển tỉnh lại.

      “Tam tiểu thư…”

      “Yên tâm, người sao đâu, thế tử cũng rất khỏe. Cảm thấy thế nào?”

      “Cảm ơn ngươi. Đau.”

      “Ngự y, thuốc giảm đau.”

      Ngự y lập tức lấy ra viên thuốc cho Hà Sướng Uyển uống vào.

      Gia Cát Linh xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, “Tạm thời có nguy hiểm gì, nhưng vẫn cần phải chú ý, miệng vết thương được để nhiễm trùng, nếu có dấu hiệu phát sốt phải lập tức gọi đại phu tới.”

      “Cảm ơn Tiểu thư.” Hà Sướng Uyển biết cảm tạ Gia Cát Linh như thế nào, chỉ có thể ngừng lời cảm ơn.

      “Nghỉ ngơi cho tốt. Chúc mừng người.”

      Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên ra. Hoàng hậu ôm tiểu thế tử chơi đùa. Sở Lăng Dực lập tức lên, “Sướng Uyển thế nào rồi?”

      “Tạm thời ổn rồi, chú ý nằm giường nghỉ ngơi, miệng vết thương được để nhiễm trùng. Dựa vào nhắc nhở của ta với đại phu nên để cho Thái tử phi đúng giờ đứng lên lại chút.”

      “Cám ơn, cám ơn!” Mẫu tử bình an, Sở Lăng Dực kích động đến run rẩy cả người. Y để ý đến ngăn cản của Hoàng hậu, chạy ào vào xem Hà Sướng Uyển.

      Lại nhắc đại phu số việc cần chú ý xong Gia Cát Linh mới rời khỏi phủ Thái tử.

      đường quay về Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên cứ muốn lại thôi. Gia Cát Linh nhìn thấy bộ dáng của y, cười cười, “Chàng muốn hỏi ta, làm sao ta biết biện pháp này phải ?”

      “Ừ.” Y thành thực gật đầu.

      “Biện pháp này ở chỗ bọn ta là bình thường, chẳng qua ta phải là đại phu nên làm có hơi nguy hiểm, cũng may là ông trời chiếu cố mẹ con họ.”

      “Linh nhi, chúng ta cần con.”

      “Hả?” Gia Cát Linh khó hiểu.

      “Rất nguy hiểm, ta để nàng phải mạo hiểm.”

      đến con, trong lòng Gia Cát Linh liền chùn xuống, bọn họ thành thân chỉ trễ hơn Thái tử cùng Hà Sướng Uyển tháng, giờ con của Sở Lăng Dực cũng chào đời, thế mà nàng vẫn chưa có động tĩnh gì. Thấy nàng lời nào, Sở Lăng Thiên nghĩ là nàng đồng ý. Vừa rồi chỉ có y biết, trong lòng y có bao nhiêu sợ hãi, nếu mọi chuyện xảy ra người y y dám tưởng tượng được. Giờ phút này, trong lòng y cảm thấy may mắn khi bọn họ chưa có con, đời này chỉ cần có nàng, như vậy là đủ rồi.

      Về đến phủ, dùng xong bữa tối, Gia Cát Linh nằm xuống liền ngủ, đêm nay y phá lệ quấy rầy nàng, y vẫn còn ám ảnh bởi cảnh máu me lúc ban ngày, y muốn tiểu nương tử phải chịu khổ.

      Hà Sướng Uyển vẫn xuất chuyện gì ngoài ý muốn, thân thể khôi phục rất tốt. Thế tử đầy tháng, văn võ cả triều đều đến chúc mừng, ngay cả Sở Kim Triêu cũng tự mình , đây là tôn tử đầu tiên của ông nên ông dặn dò Liên công công chuẩn bị phần hậu lễ. Ôm tiểu thế tử, đường thăng tiến của Hoàng hậu rộng mở, Chu Tuyết Viện, ngươi có con trai là có thể tranh giành cùng bản cung sao? Tôn tử của bản cung cùng với con trai ngươi cũng ngang nhau thôi.

      “Hoàng thượng, nương nương, chúc mừng chúc mừng, tiếng khóc tiểu thế tử vang dội, lúc trưởng thành nhất định rất giống Thái tử điện hạ.”

      “Đúng vậy, đúng vậy.”

      Sở Kim Triêu cười, “Lần này Thái tử phi có thể thuận lợi sinh hạ thế tử, mẫu tử bình an, công lớn thuộc về Tam nha đầu, nếu phải con lớn mật dùng biện pháp kia hậu quả thể lường được. Tam nha đầu, trẫm cũng muốn tặng con phần lễ, sau này, trẫm sai người dựa theo số quà hôm nay đưa đến phủ Thái tử, món cũng thiếu đưa đến Thất vương phủ.”

      Gia Cát Linh ra, cúi người, “Thần nữ đa tạ Hoàng thượng, đây đều là phúc khí của Thái tử phi cùng Thế tử, chẳng qua là thần nữ gặp may thôi.”

      “Tam nhan đầu nên coi mình, trẫm nuôi đám thái y cũng đều bó tay có biện pháp nào, có thể thấy được tình hình lúc đó nguy cấp cỡ nào. Con đúng là phúc tinh của Sở gia, trẫm phải để cho con ở trong cung mới được. Ha ha.”

      “Hoàng thượng, người đừng tâng bốc thần nữ.”

      Hoàng hậu bất mãn liếc mắt nhìn Gia Cát Linh cái, đối với nàng cảm thấy thực chán ghét, nha đầu thối, ở đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm, “Hoàng thượng, hôm nay là đầy tháng thế tử, những chuyện khác sau này hẵng .”

      có Tam nha đầu chẳng phải có yến tiệc ngày hôm nay sao?”

      Sở Lăng Dực gật đầu, “Mẫu hậu, đúng như lời phụ hoàng , nếu nhờ Thất đệ muội Sướng Uyển cùng đứa chỉ sợ sớm… Thất đệ muội, ta thay mặt Sướng Uyển cùng đứa kính muội ly.”

      “Thái tử điện hạ quá lời.” Gia Cát Linh bưng ly rượu lên, uống hơi cạn sạch. Thấy nàng uống rượu, Sở Lăng Thiên nhíu đầu mày, muốn ngăn cản nhưng cũng kịp.

      “Thất vương phi, con uống rượu ít chút.” Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh vừa mắt, vẫn cứ tìm mọi cơ hội để khiến nàng thoải mái, “Con cùng Thiên nhi thành thân muộn hơn Thái tử là bao, vì sao các con vẫn có động tĩnh gì? Có phải thân thể của con có vấn đề? Ngày mai bản cung bảo ngự y đến xem cho con.”

      Sở Kim Triêu đảo mắt liếc Hoàng hậu cái, hiển nhiên ông rất bất mãn với lời này của bà.

      “Mẫu hậu, thân thể Linh nhi có vấn đề gì, chỉ là chúng con muốn sinh con sớm như vậy mà thôi. Còn có, đây là chuyện riêng của con cùng Linh nhi, sinh con hay , khi nào sinh chúng con đều có kế hoạch riêng, nhọc người lo lắng. Thái y cũng cần, thái y nào có y thuật giỏi hơn so với Linh nhi?”

      Bị Sở Lăng Thiên làm cho mất mặt ở trước mặt mọi người, Sở Lăng Thiên năng lỗ mãng, Hoàng hậu lại thể gì để chống đỡ, bà xấu hổ cười cười, mặt lên vẻ tức giận, “Thiên nhi, bản cung cũng là vì tốt cho con. Lúc Tĩnh phi muội muội có nhờ bản cung chăm sóc con, bản cung thể phụ muội ấy.”

      Nghe được hai chữ Tĩnh phi, sắc mặt Sở Kim Triêu cũng hơi thay đổi, “Lão Thất, ngày mai vẫn nên để Thái y xem cho Tam nha đầu chút.” Còn hơn cả đứa con của Sở Lăng Dực, ông càng muốn nhìn thấy con của Sở Lăng Thiên.

      “Phụ hoàng, thực cần. Thân thể nhi thần cùng Linh nhi đều rất tốt.”

      “Tiểu tử thối, đúng là tức chết trẫm mà, cần cần.”

      Hoàng hậu nháy mắt, nhũ mẫu liền nhanh chóng ôm thế tử đến trước mặt Sở Kim Triêu, Sở Kim Triêu đùa với cháu, hóa giải bầu khí ngượng ngập trong điện.

      Hoàng hậu lén lén nhìn vào bụng Gia Cát Linh , bà vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao nha đầu thối này vẫn có con, có con là có thể củng cố thêm địa vị của Thất vương phủ, chẳng lẽ nó thể sinh con? Hay là Sở Lăng Thiên có vấn đề?

      “Hoàng thượng, thần thiếp nhớ người từng qua rằng sau này người muốn đem trưởng tôn để ở bên cạnh, người xem khi nào thế tử được nhận vào cung?” Hoàng hậu hợp thời đưa ra ý kiến. Hoàng thượng có cảm tình với đứa cũng nghiêng về Sở Lăng Dực ít.

      Ánh mắt Chu quý phi đóng băng, tiện nhân ngươi nằm mơ , đứa này vào cung chỉ sợ tiểu hoàng tử thất sủng, “Tỷ tỷ, thế tử còn như vậy cần được Thái tử phi chăm sóc, hơn nữa, Thái tử cùng Thái phi chưa hẳn cam lòng. Thần thiếp thấy nên đợi thế tử lớn hơn chút nữa rồi tiến cung tốt hơn.”

      “Dù sao tiến cung cũng thuận tiện, Thái tử cùng Thái tử phi suy nghĩ , vào cung ở vài ngày cũng được.” Hoàng hậu thể nhượng bộ.

      “Quý phi đúng, thế tử còn , sau khi được tuổi rồi hẵng tiến cung.” Sở Kim Triêu . Ông ngày càng mất ngủ, nếu lại có đứa suốt ngày ầm ĩ nhất định càng thêm nghiêm trọng.

      “Vâng, Hoàng thượng.” Hoàng hậu chỉ có thể nhận kết quả này, dù sao chỉ có thời gian năm, rất nhanh đến, chỉ cần trong năm này có đứa nào được sinh ra thế tử có uy hiếp gì.

      Chu quý phi được như ý nên cười cười, năm sau, bà nhất định có biện pháp khác ngăn cản.

      Lúc này, bên ngoài phủ Thái tử truyền đến trận tranh cãi ầm ĩ, Sở Lăng Dực sai quản gia xem thử. Quản gia chút liền trở lại, hóa ra là đám ăn mày đến xin ăn, vì tranh giành đồ ăn mà làm ồn.

      “Vậy cho nhiều chút, để bọn họ ăn cho no.”

      “Vâng, Thái tử điện hạ. Còn có chuyện…”

      “Chuyện gì?”

      “Trong đó có người, trông rất giống với Công chúa Triêu Hoa, nhưng nô tài dám khẳng định.”

      “Triêu Hoa?” Chu quý phi bỗng nhiên đứng lên, ra vài bước, lại ngừng lại, mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn Sở Kim Triêu.

      xem .” Sở Kim Triêu cũng đứng lên, rốt cục cũng là con mình, làm sao đau lòng chứ. Ông cùng Chu quý phi cùng nhau ra ngoài.

      Cách khoảng cách rất xa, Chu quý phi dừng bước, Sở Kim Triêu cũng dừng lại. Quản gia cầm ít thức ăn, mới vừa ra ngoài mấy tên ăn mày liền đến giành nhận thức ăn, tranh giành kịch liệt nhất là Công chúa Triêu Hoa. Nàng đá trái đá phải những người bên cạnh, đoạt năm cái bánh bao ôm vào trong ngực, nhanh chân chạy .

      Hết chương 285
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :