1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 271: Nghiệm thân

      Qua hai ngày, Sờ Kim Triêu ở trong cung thiết yến, mở tiệc chiêu đại các quan lại. Đại tiểu thư Linh Thiên được mời làm khách quý, ngồi ở vị trí cách Sở Kim Triêu rất gần.

      Uống được vài ly rượu, Chu Lâm Quân nhìn thấy Đại tiểu thư, nàng ta là nam nhân? Sao chưa từng có ai biết? Việc hôm nay ông phải làm chính là lột trần thân thể của .

      Sở Kim Triêu giơ ly rượu lên, “Chu Thừa tướng, phủ Thừa tướng dốc sức mộ binh, hiến tặng triều đình trăm vạn lượng bạc, trẫm thực rất vui mừng. Được các khanh trợ giúp ít nhiều như vậy, nước Lăng Nguyệt mới quốc thái dân an, nào, trẫm kính Thừa tướng cùng Thái phó ly.”

      Chu Lâm Quân cùng Chu thái phó đứng lên, “Thần đa tạ ân điển của Hoàng thượng.”

      Sở Kim Triêu lại giơ lên ly rượu, “Đại tiểu thư Linh Thiên, ly này, trẫm kính tiểu thư! Đại tiểu thư tuy rằng là nữ tử, nhưng những chuyện tiểu thư làm có rất nhiều nam nhân làm được.”

      “Dân nữ đa tạ Hoàng thượng!”

      “Hoàng thượng, thực ra người phải gọi y là Đại công tử Linh Thiên mới đúng.” Hai chòm ria mép của Chu Lâm Quân vểnh lên, “Các vị, các vị còn biết? Đại tiểu thư Linh Thiên thực ra là nam nhân.”

      “Gì chứ?” Vẻ mặt Sở Kim Triêu nghi hoặc, “Thừa tướng, Đại tiểu thư ràng là nữ tử, sao có thể là nam nhân?” Ông nhớ qua nàng từng là nàng thích nữ nhân, chẳng lẽ nàng đúng là nam nhân?

      “Hoàng thượng, cái này phải hỏi Đại công tử. ràng là nam tử, vì sao phải giả làm nữ nhân? quản hao phí bao nhiều tiền tài để chiếm được cảm tình của Hoàng thượng, chỉ sợ là có mưu gì đó thể cho ai biết?”

      Gia Cát Linh cười lạnh, “Thừa tướng hay đùa, ta giống nam nhân chỗ nào? Thừa tướng gia ở trước mặt Hoàng thượng ăn bừa bãi chính là tội khi quân!”

      “Đại công tử, ngươi cần phải giả trang!” Chu Lâm Quân hiểm cười. Chu Nham có qua, lúc cởi váy của nàng thấy ràng nàng là nam nhân, “Ngươi vẫn nên thành chút , trà trộn vào nước Lăng Nguyệt là có mục đích gì thể cho ai biết? Có phải là mật thám do nước khác phái tới hay ? Hoàng thượng, vì an nguy của nước Lăng Nguyệt, lão thần khẩn cầu đưa người lai lịch này ra chém đầu.”

      “Chu Thừa tướng, chỉ dựa vào phán đoán của ông mà coi mạng người như cỏ rác như vậy chẳng khác nào làm trò cười.” Vẻ mặt Sở Lăng Thiên bình tĩnh, “Sao ông biết Đại tiểu thư là nam nhân? Bản vương hề nghe các ngươi quen thân mà.”

      “Thất điện hạ, chuyện liên quan đến an nguy của hoàng thất nước Lăng Nguyệt, thà rằng giết sai ngàn cũng thể bỏ qua người.”

      ra trong lòng Chu thừa tướng, mạng của người khác đều đáng giá như vậy sao?”

      “Được rồi, đừng nữa.” Sở Kim Triêu khoát tay, “Chu ái khanh, khanh Đại tiểu thư là nam tử, có chứng cớ gì ?”

      “Hoàng thượng, quả thực là nam tử, điểm ấy thần có thể cam đoan. mấy lần quyên tiền cho triều đình, trợ giúp dân chúng, đều làm ra vẻ làm việc thiện như Bồ tát, thực ra là muốn lấy được tín nhiệm của Hoàng thượng, từng bước thực kế hoạch của mình.”

      “Chu thừa tướng rất có năng lực dựng chuyện, thực là làm cho người ta bội phục!” Gia Cát Linh cười cười, “Thời gian bản tiểu thư ở Ngân Đô cũng nhiều, càng có chuyện từng bí mật lui tới với Chu Thừa tướng, biết thừa tướng làm sao biết ta là nam tử?”

      “Hừ! Đại công tử, tìm người nghiệm thân chút chẳng phải biết sao?”

      “Chu thừa tướng có từng nghĩ qua, chuyện này đối với ta mà chính là vũ nhục lớn nhất. nữ tử, bị nghiệm thân ở trước mặt mọi người, nếu như truyền ra ngoài, bản tiểu thư làm sao có thể gặp người khác?”

      “Vẫn là dám nghiệm thân?” Chu Lâm Quân từng bước ép sát.

      “Có gì dám!” Gia Cát Linh trấn định , “Hoàng thượng, để chứng minh trong sạch của mình, dân nữ nguyện ý… nguyện ý nhận lấy sỉ nhục này. Nhưng nếu chứng thực dân nữ là nữ tử, Thừa tướng nguyện ý nhận trừng phạt gì đây?”

      “Vậy chỉ có thể chứng minh ngươi là nữ tử, nhưng thể chứng minh ngươi chưa từng có tâm tư khác với nước Lăng Nguyệt.”

      “Thừa tướng như vậy chính là già mồm át lẽ phải! Xin hỏi Thừa tướng, thừa tướng làm sao chứng minh lòng trung thành của mình với nước Lăng Nguyệt.”

      “Ngươi!” Chu Lâm Quân chán nản, lại là tiểu tử thối nhanh mồm nhanh miệng, “Ta luôn trung thành với Hoàng thượng!”

      “Mời chứng minh xem!”

      “Ta… Ngươi muốn thế nào?”

      “Rất đơn giản!” Gia Cát Linh nhếch khóe miệng, “Nếu chứng minh ta là nữ tử, Thừa tướng gia cũng phải chứng minh mình là nam nhân! Mời Thừa tướng gia ở trước mặt mọi người cởi xiêm y ra.”

      “Vô liêm sỉ!” Chu Lâm Quân tức giận đến mặt đỏ bừng lên, “Lão phu là nam tử, điều này còn cần chứng minh sao?”

      “Chuyện này mặc kệ là thế nào, người có hại cũng chỉ có mình ta. Thừa tướng gia cũng quá lợi rồi?”

      “Ngươi! Được! Lão phu đáp ứng ngươi!” Dù sao ngươi là nam tử, điều này có trốn cũng thoát! Chu Nham nhìn thấy, biết chắc chắn ngươi là nam nhân, “Hoàng thượng, để cho công bằng, vẫn xin tìm người kiểm nghiệm được mọi người tin phục.”

      “Cẩm Phàm, con !” Hoàng thượng với Trần Cẩm Phàm, “Nhân phẩm của Quận chúa Cẩm Phàm, các người hẳn là tin tưởng rồi chứ?”

      “Quận chúa Cẩm Phàm quả là chọn lựa tốt nhất.” Chu Lâm Quân cười, “Vậy làm phiền Quận chúa!”

      “Ừ!” Trần Cẩm Phàm gật gật đầu, “Hoàng thượng, nếu nàng là nam nhân, Phàm nhi cũng tiện, chi bằng để Thất ca cùng con, dù sao có cả nam cả nữ cũng khác hơn, người thấy thế nào?”

      “Được! Vậy theo ý Cẩm Phàm. Thiên nhi, con cùng Cẩm Phàm !”

      “Vâng, phụ hoàng.” Sở Lăng Thiên đứng lên, đến trước mặt Gia Cát Linh , “Đại tiểu thư, xin mời!”

      Gia Cát Linh gật gật đầu, theo Sở Lăng Thiên cùng Trần Cẩm Phàm vào gian phòng phía sau. Trần Cẩm Phàm đẩy mạnh hai người, cười hì hì , “Thất ca nhớ kiểm tra tốt, muội vào!” xong, nàng tùy tay đóng cửa lại, “Thất ca, Thất tẩu, hai người cứ từ từ nhé, muội canh chừng, yên tâm !”

      “Nha đầu quỷ quyệt!”

      vào phòng trong, ánh mắt Sở Lăng Thiên sáng lên, Gia Cát Linh nhíu mày, “Sở Lăng Thiên, chàng định làm ? ra ngoài cho ta!”

      “Đại tiểu thư, Hoàng thượng lệnh bản vương kiểm tra cẩn thận, ta dám chậm trễ, đương nhiên phải kiểm tra tốt!” Sở Lăng Thiên vào, ôm nàng vào trong ngực.

      “Sở Lăng Thiên, đừng quậy mà!”

      “Hư! Cẩm Phàm ở ngay bên ngoài! Nàng sợ muội ấy nghe thấy sao?”

      “Chàng…”

      Thấy đôi môi đỏ mọng mê người của nàng, y cười tà mị, “Nghe môi của nam tử thô ráp, của nữ tử mềm mại, bản vương trước tiên kiểm tra môi của Đại tiểu thư.” xong, y cúi người xuống hôn nàng.

      “Ưm ưm ưm!” Gia Cát Linh càng ngừng trốn tránh, y để ý đến phản kháng của nàng, bá đạo mút vào thơm mát của nàng, cho đến lúc nàng thở phì phò mới buông ra.

      “Ừ, tồi, môi thực mềm mại, có thể là nữ tử. Nhưng mà, còn phải tiến thêm bước nữa mới biết được!”

      “Sở Lăng Thiên, được quá đáng! Được rồi! Mau ra thôi!”

      “Còn chưa có nghiệm thân xong mà!” Sở Lăng Thiên nhìn chằm chằm trước ngực nàng, “Bản vương phải kiểm tra xem chỗ này có phải là .” xong, kéo nàng vào trong lồng ngực mình, ngực y dán vào sau lưng nàng, đưa bàn tay cực nóng theo cổ áo của nàng vào trong.

      “Đừng!” Gia Cát Linh giãy dụa vài cái, cảm nhận được bàn tay y cực nóng, thân thể mẫn cảm run lên chút.

      “Còn đừng?” Tay Sở Lăng Thiên cầm lấy nơi tròn đầy mềm mại, hôn lên vành tai của nàng.

      “Dừng lại!” Gia Cát Linh xoay người, đẩy y ra, thể để tiếp tục nữa, nếu nàng rơi vào tay giặc mất, “Thất điện hạ, kiểm tra xong rồi chứ?”

      “Còn mục cuối cùng!” Y ôm lấy nàng, đặt vào trường kỷ ở bên, “Kiểm tra xong cái này là hoàn tất!”

      phải là chàng muốn…” mặt Gia Cát Linh lên vẻ ngượng ngùng, “Chàng dừng tay cho ta! Chàng điên rồi sao? Mau đứng lên.”

      “Được rồi!” Sở Lăng Thiên ấm ức đứng dậy, “Buổi tối phải cho bản vương kiểm tra tốt.”

      Gia Cát Linh đứng lên, chỉnh lại xiêm áo, lại xem xét trong gương, xác nhận ổn thỏa mới cùng Sở Lăng Thiên ra khỏi phòng.

      Vẻ mặt Sở Lăng Thiên nghiêm túc nhìn Trần Cẩm Phàm, , “Cẩm Phàm, ta kiểm tra qua. Đại tiểu thư là nam nhân! Ta cưới nam nhân về nhà!”

      Trần Cẩm Phàm bật cười, “Thất ca, huynh đùa hay . nhanh , Hoàng thượng còn chờ.”

      Ba người trở lại đại điện, Sở Kim Triêu lập tức hỏi, “Thiên nhi, Phàm nhi, thế nào?”

      Trần Cẩm Phàm cúi người, “Hoàng thượng, là nữ nhân. Thần nữ kiểm tra qua, là nữ tử thể nghi ngờ!”

      “Cái gì? thể nào!” Chu Lâm Quân kêu lên, “ thể là nữ nhân! Quận chúa Cẩm Phàm, lừa gạt Hoàng thượng chính là tội lớn, quận chúa hiểu rồi chứ.”

      Hoàng hậu vui liếc mắt nhìn Chu Lâm Quân cái, con cháu của Trần gia là người ông có thể tùy tiện khiển trách sao? “Phàm nhi là nhận chỉ thị của Hoàng thượng, Chu thừa tướng là nghi ngờ Hoàng thượng?”

      “Nương nương, vi thần dám!” Ánh mắt ông chuyển về phía Gia Cát Linh , “Ngươi , ngươi dùng thủ thuật che mắt gì để mê hoặc Quận chúa?”

      “Hoàng thượng…” Gia Cát Linh cúi người, “Thừa tướng gia lại lần nữa gây khó dễ cho dân nữ, dân nữ biết đắc tội ngài ý khi nào. Thừa tướng gia, nếu dân nữ thực có chỗ đắc tội với thừa tướng, vậy xin mời cứ ra.”

      “Hừ!” Chu Lâm Quân dừng chút, phịch tiếng quỳ đất, “Xin Hoàng thượng làm chủ cho Nham Nhi! Ả ta đúng là nam tử. Ngày ấy, Nham Nhi hẹn ả ở gian trà lâu, ả có ý đồ quyến rũ Nham Nhi, sau đó Nham Nhi phát ả là nam tử nên rằng bẩm báo với Hoàng thượng, ả lo lắng tình bại lộ, cho nên… cho nên cắt của quý của Nham Nhi. Hoàng thượng, Nham Nhi là độc đinh của Chu gia!” đến đây, Chu Lâm Quân lã chã nước mắt.

      Sở Kim Triêu nhíu mày, khó trách Chu Lâm Quân lúc nào cũng nhằm vào Đại tiểu thư, ra bên trong còn có chuyện như vậy, “Thừa tướng, ngươi mới vừa người Chu Nham gặp chính là nam tử, mà Đại tiểu thư ràng là nữ tử, căn bản phải cùng người. Ngươi phải tìm người kia báo thù mới đúng, sao lại đổ lên người Đại tiểu thư?”

      “Hoàng thượng minh xét, nhất định là có người giả mạo dân nữ. Chu Thừa tướng, Chu tướng quân xảy ra chuyện như vậy dân nữ thấy có lỗi. Nhưng mà oan có đầu, nợ có chủ, Thừa tướng đem chuyện nguyên do này trút hết lên đầu dân nữ, là oan uổng!”

      “Ngươi, ả nữ này! Nhất định là dùng thuật gì đó!” Chu Lâm Quân cam lòng, “Chu dù là có người giả mạo ngươi, vậy ngươi cũng có trách nhiệm!”

      Vẻ mặt Gia Cát Linh ủy khuất, “Thừa tướng gia vậy cũng quá ngang ngược rồi, việc người khác giả mạo dân nữ là dân nữ có thể quyết định sao? Hơn nữa, nếu Chu tướng quân có thể tự giữ được mình cũng xảy ra chuyện như vậy!”

      “Ngươi!” Chu Lâm Quân vô cùng tức giận.

      “Hoàng thượng…” Gia Cát Linh nhìn Sở Kim Triêu, “Vừa rồi dân nữ cùng Thừa tướng còn có giao hẹn, Quận chúa Cẩm Phàm chứng minh dân nữ là nữ tử, cũng đến lúc Thừa tướng gia nên chứng minh mình là nam nhân rồi.”

      “Nha đầu thối! Ngươi nên được tấc lại muốn tiến thêm thước! Bản thừa tướng muốn so đo với ngươi!”
      Chrishonglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 272: Nhục nhã vô cùng

      “Thừa tướng gia, nếu thừa tướng ở trước mặt mọi người thừa nhận mình là người giữ lời, coi như xóa bỏ, cần cởi!”

      Những người khác quay qua nhìn nhau, Chu Lâm Quân ở trong triều rất có thế lực, rất nhiều quan lại bất mãn với ông, nhưng ít có ai dám chống lại ông. Nhà Gia Cát còn, dòng họ duy nhất dám đối kháng với Chu gia chỉ có Trần gia. Nữ tử này nhiều lần khiêu khích Chu Lâm Quân, để cho rất nhiều người vì nàng mà túa mồ hôi lạnh, đồng thời trong lòng cũng vô cùng hả hê.

      “Hoàng thượng…” Chu quý phi nhíu mày, “Phụ thân là thừa tướng nước, phải làm chuyện xấu hổ thế này, phụ thân làm sao tiếp tục sống ở nước Lăng Nguyệt chứ? Truyền ra ngoài, đâu chỉ đánh mặt thể diện nước Lăng Nguyệt, còn có thể diện của Hoàng thượng. Chẳng qua chỉ là câu đùa với Đại tiểu thư, phải làm chứ.”

      “Muội muội, nếu Thừa tướng biết thua, vừa rồi muội nên ngăn thừa tướng lại mới đúng! giờ phóng lao phải theo lao, Hoàng thượng cũng rất khó xử.” Hoàng hậu thôi cười, nghiêm túc .

      “Hoàng thượng…” Chu quý phi liếc Hoàng hậu, “Coi như thôi .”

      Sở Kim Triêu nhìn bà, gì.

      Thấy Chu Lâm Quân lần lữa hành động, Gia Cát Linh lại hỏi, “Thừa tướng gia, nghĩ xong chưa? Là cởi? Hay là thừa nhận mình giữ lời?”

      Chu Lâm Quân nhìn nàng cái, trong mắt lên vẻ bất chấp, nha đầu thối, để người đắc ý chốc lát, bản thừa tướng làm cho ngươi biết, đắc tội với ta có kết cục gì! Ông cắn răng, “Hoàng thượng, xin mời các nương nương cùng với nữ quyến lánh mặt chút.”

      “Mọi người đến Dịch Khôn Cung ngồi .” Hoàng hậu đứng dậy, Đại thiểu thư hôm nay để Chu Lâm Quân xấu mặt như thế, biết có kết cục gì.

      Trong gió lạnh, Chu Lâm Quân đứng giữa điện, cởi từng lớp y phục người mình. Ở đây đều là nam nhân, cả đám đều nhìn ông chằm chằm, Thừa tướng gia bình thường oai phong lẫm liệt, ở trước mặt họ làm ra chuyện dọa người như thế, đúng là sảng khoái.

      Chu Lâm Quân đỏ mặt, cởi hết áo, trì trệ dám cởi quần.

      “Chu thừa tướng, ông mau lên !” Trần quốc công ngừng cười, thúc giục, “Mau cởi cho xong rồi mặc lại , đừng để cảm lạnh!”

      “Ông! Ông chớ đắc ý!” Chu Lâm Quân nhìn Trần quốc công, tức giận . Ông vặn vẹo để lộ chiếc mông khô quắt, chuẩn bị tiếp tục, Sở Kim Triêu nhìn nổi nữa.

      “Đủ rồi đủ rồi! Mặc xiêm y vào cho trẫm ngay, đừng làm ô uế mắt trẫm.”

      “Hoàng thượng…” Trần quốc công tiến lên, “Thừa tướng gia là người giữ chữ tín, Hoàng thượng bảo ông ta đừng cởi, phải cho rằng ông ta là người giữ lời ư. Thừa tướng gia nhất định phải tiếp tục.”

      Sở Kim Triêu liếc Trần quốc công, gì thêm. người là quốc công, người là thừa tướng, người là cha ruột của Hoàng hậu, người kia là cha ruột của Quý phi, ông vẫn nên gì là tốt nhất!

      Tay Chu Lâm Quân vốn định mặc lại quần liền dừng lại, đành phải cố gắng, tiếp tục tụt xuống đến mắt cá chân.

      Lúc này, cung nữ tiến lên dâng rượu, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sợ đến nỗi tay run lên, bầu rượu nghiêng ngả rồi rơi xuống đất.

      “Á!” Cung nữ nọ thét lên, chạy trối chết hệt như thấy quỷ.

      Chu Lâm Quân tức giận mặc xiêm y vào, xấu hổ đến nỗi hận thể kiếm cái lỗ để chui xuống! Nha đầu thối, ngươi chờ đó cho ta, để lão phu bị sỉ nhục lớn như vậy, lão phu nhất định hoàn trả gấp bội!

      Những người khác giả vờ uống rượu, miệng lại nhịn được cười. Thừa tướng gia thoát y trước mặt mọi người, e rằng đời này nhìn thấy lần thứ hai, lúc về có lẽ phải kể cho người khác nghe mới được.

      Cho đến khi tàn tiệc, Chu Lâm Quân cũng ngẩng đầu lên. Ông và Chu thái phó xuất cung, bọn quan viên cùng ra khỏi cung, thỉnh thoảng có người chỉ trỏ ông.

      “Thừa tướng gia hôm nay bẽ mặt phen.”

      “Đúng vậy, tuổi tác cao, thể diện về già phải để ở đâu đây?”

      “Nhưng Đại tiểu thư Linh Thiên cũng to gan, dám đối chọi với Thừa tướng gia.”

      “Thừa tướng gia mất mặt như vậy, những ngày sau này của Đại tiểu thư khổ rồi.”

      “Vậy chưa chắc, Đại tiểu thư có Hoàng thượng làm chỗ dựa.”

      “Ha ha, dù sao hôm nay cũng có trò hay để xem.”

      “Đừng nữa, đừng , ông ta đến đó.” Thấy Chu Lâm Quân đến gần, người nọ lập tức thay đổi đề tài, “Lão huynh à, đối với chuyện sửa chữa kênh đào, huynh thấy thế nào?”

      “Cần khai thông nên ngăn chận, trở về chúng ta nghiên cứu kỹ hơn.”

      Chu Lâm Quân hung hăng liếc họ: “Đừng tưởng bản tướng quân biết các ngươi gì, các ngươi nhớ đó!”

      “Thừa tướng gia, hạ quan thảo luận chuyện sửa chữa kênh đào, muốn nghe chút ý kiến của thừa tướng.”

      “Bản tướng rảnh! Hạn các ngươi trong vòng hôm nay, đề ra phương án hợp lý nhất tiết kiệm nhất cho bản tướng, nếu , về quê dưỡng lão !”

      “Dạ, Thừa tướng gia, hạ quan nhất định dốc hết sức.”

      Cha con Chu Lâm Quân đến cửa cung, nhìn thấy Đại tiểu thư Linh Thiên cũng định xuất cung, “Nha đầu thối, đứng lại cho ta!” Chu Lâm Quân quát.

      “Tham kiến Chu thừa tướng, Chu thái phó.” Gia Cát Linh lễ độ chào hỏi.

      “Hừ! Ngươi đừng nghĩ hại bản tướng xấu mặt như thế là xong, nhớ kỹ cho ta, ta nhất định khiến ngươi sống bằng chết!”

      “Thừa tướng gia vậy, dân nữ nghe rất sợ, xem ra, dân nữ phải tiến cung xin Hoàng thượng vài thị vệ, bằng , ngày nào đó phơi thây đầu đường mất.”

      “Có Hoàng thượng chống lưng cho ngươi ngươi để bản tướng vào mắt sao? Ngươi chờ đó cho ta!”

      “Thừa tướng gia đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa, cửa hiệu Linh Thiên tốt xấu gì cũng cho Chu gia trăm vạn lượng, thừa tướng lại đối đãi với ân nhân của mình như thế sao?”

      Chu Lâm Quân định gì thêm nữa, lại bị Chu thái phó ngăn cản, “Tiểu nha đầu, ngươi còn rất trẻ, có vài người dễ trêu chọc đâu. Nếu trêu chọc, phải ngẫm lại hậu quả. trăm vạn lượng ngân phiếu giờ ở đâu, ngươi ràng hơn bất cứ ai!”

      “Ha ha!” Gia Cát Linh cười lạnh, “Chu thái phó gì? Dân nữ nghe hiểu! Cáo từ!”

      Mắt Chu Lâm Quân đỏ ngầu, nha đầu thối, bản tướng nhất định khiến ngươi sống bằng chết! Để cho ngươi thấy, đắc tội Chu gia có hậu quả gì!

      Cha con Chu Lâm Quân hồi phủ, Chu Nham ngồi ở sảnh chờ họ. Sắc mặt Chu Nham lợt lạt, ho khan ngừng.

      “Nham nhi, con ra đây làm gì? Đại phu chẳng phải kêu con nằm nghỉ hay sao?” Vẻ mặt Chu Lâm Quân lo lắng.

      “Chẳng qua chỉ là phế nhân, khỏe hay khỏe có gì khác nhau. Gia gia, Đại tiểu thư Linh Thiên bị Hoàng thượng phạt nặng chưa? Tội khi quân đủ để chém đầu. Cho dù chém đầu, đuổi ả khỏi Ngân Đô chắc là thành vấn đề.”

      Nhớ tới nỗi nhục bản thân gặp phải, Chu Lâm Quân xấu hổ, “Nữ tử kia đúng là gian xảo.”

      “Nữ tử?” Chu Nham ngẩng đầu, “Hôm đó con thấy , thực là nam nhân!”

      “Hôm nay Trần Cẩm Phàm và Sở Lăng Thiên cùng nhau nghiệm thân thể của Đại tiểu thư, là nữ tử! Ngày đó, người con gặp nhất định phải ả, có thể là ả bảo người khác giả làm mình! Chắc ả sớm đoán được con gây bất lợi cho ả, mới để nam tử tới gặp con!”

      “Đúng là gian xảo!” Chu Nham nén giận, “Con từng dẫn dắt thiên binh vạn mã, đánh thắng vô số trận, lại có thể bại trong tay nữ tử! Gia gia, con phục!”

      “Nham nhi, trước mắt, con phải nghỉ ngơi cho khỏe , thù này, gia gia và thái gia gia nhất định báo giúp con. Con đừng quên, Chu gia còn đại phải làm!”

      “Gia gia, con biết rồi.” Chu Nham cam lòng, nhưng phải đè nén xúc động tìm nàng tính sổ.

      “Lão gia, công tử, có tin mới.” Quản gia vội vàng chạy vào, kịp lau mồ hôi đầy đầu, vội vàng , “Nô tài hỏi thăm nhiều nơi, rốt cục cũng nghe được tin quan trọng, mấy ngày trước có người gửi số lớn ngân phiếu vào tiền trang của Thất điện hạ.”

      “Bao nhiêu?”

      trăm vạn!”

      trăm vạn?” Mắt Chu Nham sáng lên, “Gia gia, thái gia gia, nhất định là số ngân phiếu mất của chúng ta! Hay là chuyện này có liên quan đến Sở Lăng Thiên?”

      Chu Lâm Quân gật đầu, “Đại tiểu thư Linh Thiên nhiều lần tỏ cõi lòng với Sở Lăng Thiên, hai người họ có thầm qua lại cũng có gì lạ. Nhưng cho dù là vậy, cũng thể chứng minh chuyện này có liên quan đến Sở Lăng Thiên. Nữ tử này lai lịch , thân thế của ả vẫn còn là dấu hỏi, rốt cục ả muốn làm gì?”

      “Gia gia, có chuyện con vẫn với hai người!” Chu Nham nhớ tới chuyện, “Ả có với con, ả chính là công chúa của nước Phượng Khê.”

      “Nước Phượng Khê?” Chu Lâm Quân nheo mắt, “Nước Phượng Khê sớm vong quốc, hơn nữa là do Hoàng thượng đích thân dẫn binh tiêu diệt, ả đến nước Lăng Nguyệt vì cái gì? Thân phận này của ả chính xác ?”

      cách nào kiểm chứng! Nhưng ngoại trừ như vậy, ả còn có thể ai là chứ? Gia gia, gia gia còn nhớ, môn chủ Thanh Ngọc Môn từng tỏ vẻ có giao hảo với Linh Thiên ?”

      “Thương Y? Vậy sao?”

      “Con từng phái người điều tra, tổ tiên của Thương Y là trung thần của nước Phượng Khê, mà lại có giao hảo với ả tiện nhân đó.”

      “Ả có thể là người của nước Phượng Khê? Chuyện này dễ xử rồi, công chúa Phượng Khê lẻn vào nước Lăng Nguyệt, ý đồ gây rối, Thất điện hạ Sở Lăng Thiên và Thanh Ngọc Môn có thầm lui tới với Phượng Khê. Đó là mũi tên trúng ba đích, là cơ hội tốt. Chúng ta phải nghĩ cách nào đó, diệt trừ cửa hiệu Linh Thiên, Thất vương phủ cùng Thanh Ngọc Môn.”

      “Gia gia, Thanh Ngọc Môn thế lực quá lớn, Hoàng thượng chưa chắc dám đụng vào.”

      phải có dám hay , phải xem Hoàng thượng có muốn hay . Chuyện này bày mưu cho kỹ, thể để có chút sơ suất.”

      Thất vương phủ, Thương Y ngồi đối diện Gia Cát Linh thưởng trà. Thời gian này, Thương Y luôn xuất quỷ nhập thần, phần lớn thời gian đều ở nước Lăng Nguyệt, chỉ cần trở về, y ghé Thất vương phủ chuyến.

      “Tiểu Linh Nhi, ngươi đúng là càng ngày càng đẹp. Ta đến bây giờ cũng hiểu được, rốt cục ta kém Sở Lăng Thiên chỗ nào? Ngươi xem cả ngày có thời gian ở cùng ngươi, ta khác, ta có thể ngày ngày cùng ngươi du sơn ngoạn thủy, ngắm hoa thưởng trà.”

      “Ngươi nhất định tìm được nữ tử như vậy.”

      “Nhưng ta chỉ thích ngươi, phải làm sao đây?”

      “Đủ rồi.” Gia Cát Linh chuyển đề tài, “Chuyện tiến hành ra sao rồi?”

      “Yên tâm, đều ổn thỏa, rải tin tức đến người của Chu gia, tổ tiên của ta từng làm quan ở nước Phượng Khê. Còn họ có tin hay ta biết.”

      “Vậy là được rồi. Lâu rồi gặp ngươi, bận gì à?”

      “Linh Nhi nhớ ta đúng ? Thực ta cũng rất nhớ ngươi.”

      “Thương Y, nhân lúc bản vương ở nhà, lại đến dụ dỗ vương phi của bản vương à?” Sở Lăng Thiên đen mặt bước đến, “Linh Nhi chỉ mỗi ta thôi!”
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 273: Nghiệm thân bước cuối cùng

      “Im!” Thương Y nhíu mày lại, “Đây là chuyện của ta với Linh nhi, ngươi cần phải lo! Linh nhi, chúng ta , cần để ý đến cái kẻ nhàm chán này.”

      xong y kéo Gia Cát Linh muốn .

      “Thương Y! Ngươi buông tay ra cho ta!” Thấy y lôi kéo tay Gia Cát Linh , Sở Lăng Thiên nổi

      ghen.

      “Sở Lăng Thiên, ta tới là có việc.”

      “Có chuyện gì tìm ta mà .”

      “Được rồi, đừng làm ồn nữa.” Gia Cát Linh rút tay mình ra khỏi tay Thương Y, “Bây giờ chắc chắn Chu gia tụ họp lại để bàn cách đối phó với chúng ta. Dựa vào bản tính của Chu Lâm Quân chắc chắn nhằm vào mấy cửa hiệu Linh Thiên, Thất vương phủ, Thanh Ngọc Môn mà ra tay. Chúng ta rải tin tức cho ông ta nhiều như vậy chính là hy vọng bọn họ có thể từ đó mà tìm ra được vài mối liên hệ.”

      “Linh nhi thông minh!” Thương Y vỗ tay, “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

      “Gặp chiêu phá chiêu thôi! Chu Lâm Quân cùng Chu thái phó đều là cáo già, cũng biết bọn họ ra chiêu gì. Ta đoán là ông ta nhất định tìm cơ hội để Hoàng thượng triệu chúng ta tiến cung, ở trước mặt mọi người vạch trần chuyện này.”

      Thương Y lắc đầu, “Đáng tiếc, Chu gia lại vào lịch sử.”

      Ưng tổng quan đến, thấy có khách liền chờ ở bên ngoài. Nhìn thấy Gia Cát Linh ra hiệu mới .

      “Vương phi nương nương, nha hoàn của Quận chúa Cẩm Phàm tới hỏi, ngày mai người có thời gian cùng Quận chúa chùa thắp hương hay ? cầu phúc cho tướng quân Như Phong.”

      “Ừ.” Gia Cát Linh gật đầu, “Ngày mai ta .”

      “Vậy nô tài trở lại báo với nha hoàn kia.”

      “Tình hình Thánh Điện thế nào?” Sở Lăng Thiên hỏi Thương Y, “Chặn đứng hai điện thế mà có động tĩnh gì, chuyện này rất khác thường.”

      “Có lẽ là có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.” Sắc mặt Thương Y đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Nước Đông Lan, ngươi phải chú ý kỹ hơn, đó là nước có liên hệ chặt chẽ nhất với Thánh Điện.”

      “Nước Đông Lan?”

      Trong lòng Sở Lăng Thiên nổi lên lo lắng, y gửi thư cho Thái thượng hoàng nhưng vẫn nhận được hồi .

      “Có phải là xảy ra chuyện gì hay ? Kinh Phong, đến đây.”

      Kinh Phong tiến vào. “Gia, có gì phân phó?”

      “Báo tin cho Lâm Dạ, thăm dò chút tình hình của nước Đông Lan, nhanh chóng báo tin cho ta.”

      “Vâng, gia, thuộc hạ ngay.”

      Thương Y ở lại dùng bữa tối, mấy người thảo luận chút đối sách ứng phó với Chu gia, cho đến tận khuya Thương Y mới rời .

      “Điện hạ, tiểu thư, nước ấm chuẩn bị xong, có thể tắm rửa rồi.” Tiểu Điệp thấy mấy mọi người cuối cùng cũng tan cuộc, vừa ngáp vừa .

      “Tiểu Điệp, ngươi nghỉ ngơi trước .”

      Gia Cát Linh có chút áy náy, nàng thức đêm, bọn a hoàn cũng được nghỉ ngơi, “Sau này cần thức cùng ta nữa.”

      “Tiểu thư, được. Làm gì có chuyện chủ tử chưa ngủ mà nô tỳ ngủ trước chứ. Nô tỳ mệt chút nào.”

      “Ngươi lui xuống .” Sở Lăng Thiên nắm tay Gia Cát Linh về phía phòng tắm, “Nàng cần phải áy náy, nếu nàng cần đến bọn họ, bọn họ mới lo lắng hơn.”

      “Người cổ đại đúng là kỳ quái, mỗi người đều có thể tự lập, giữa người với người luôn luôn bình đẳng với nhau.”

      “Nữ tử ở chỗ nàng nhất định là rất hạnh phúc? cần khuất phục nam quyền.”

      “Haiz, cũng hạnh phúc, chàng biết chứ nữ tử ở chỗ ta rất khó tìm bạn trai.”

      phải nàng cũng nằm trong số đó chứ, nên mới tới nơi này?”

      “Sở Lăng Thiên!” Gia Cát Linh mất hứng, “Những người theo đuổi ta có thể xếp hàng dài đến tận Thiên An Môn! Chàng là nhặt được trân bảo, có biết hay !”

      “Biết rồi, cho nên chúng ta vào bồn tắm làm chuyện mà ngày hôm nay chúng ta chưa làm xong nhé?”

      “Chuyện gì?”

      “Nghiệm thân bước cuối cùng.”

      Trải qua đêm tuyệt diệu, Gia Cát Linh chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng đau nhức. Vì sao tên khốn nào đó tinh lực lại tốt như vậy? Ban ngày ở trong quân thao luyện cả ngày, buổi tối còn có sức lực như vậy. Nhớ tới lời hẹn với Trần Cẩm Phàm, nàng dám chậm trễ, chịu đựng thân thể khó chịu rời giường trang điểm, ăn mặc chỉn chu.

      Thấy nàng chống thắt lưng, Tiểu Điệp bỏ dở việc làm, bước nhanh tới đỡ nàng, “Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải cảm thấy thoải mái ?”

      Mặt Gia Cát Linh đỏ lên, liên tục xua tay, “ta sao, chuẩn bị cho ta ít đồ, ta cùng với Cẩm Phàm tỷ tỷ tới chùa thắp hương.”

      “Vâng, tiểu thư.”

      Qua thời gian ly trà, Tiểu Điệp xách cái giỏ tới.

      “Tiểu thư, chuẩn bị xong.”

      “Gọi Nguyệt Lan cùng Kinh Phong, chúng ta xuất phát.”

      “Vâng, nô tỳ gọi.” Nghe thấy có thể ra ngoài, Tiểu Điệp nhảy cẫng lên chạy nhanh gọi người.

      Sau khi đến chỗ Trần Cẩm Phàm, mấy người chia ra hai xe ngựa, Trần Cầm Phàm cùng Gia Cát Linh ngồi cùng nhau, mấy a hoàn ngồi cùng nhau. Hai xe ngựa hướng về phía ngoại thành Ngân Đô chạy . Ra khỏi cửa thành, nhìn thấy sáng sớm ngoài cửa thành nhiều người xếp thành hàng dài. Các nàng cũng để ý, tranh thủ thời gian về phía chùa. Cỏ cây hai bên đường xơ xác, người đường vội vội vàng vàng.

      “Ông à, nhanh , còn chậm nữa là vào được thành.”

      “Bà à, ta nổi, cũng biết quan phủ làm cái gì mà vào thành lại tra xét nghiêm ngặt như vậy nữa, có phải là sắp có đánh nhau?”

      “Miệng quạ đen, vất vả mấy chục năm mới sống yên ổn được, mong đừng có đánh nhau nữa.”

      Nghe được đoạn đối thoại, Gia Cát Linh vén rèm lên nhìn thấy đôi phu thê tóc hoa râm đỡ nhau về phía Ngân Đô. Nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, trong lòng nàng nổi lên nghi hoặc, sao đột nhiên lại tra xét nghiêm như vậy?

      Đến chùa, chú tiểu nhìn thấy các nàng liền lập tức chào đón, “Quận chúa, Vương phi, giờ phương trượng tiếp khách, mời hai người chờ chốc lát.”

      sao, chú tiểu vội cứ .” Trần Cẩm Phàm cười cười, nhàng , “Chúng ta ở đây chờ phương trượng.”

      Nguyệt Lan nhìn thấy cách đó xa có nha đầu liền gãi gãi đầu suy nghĩ, “Tiểu thư, nô tỳ thấy nha đầu kia nhìn rất quen?”

      Gia Cát Linh nhìn qua, “Là cung nữ bên cạnh Thần phi nương nương.”

      “Hay là người mà phương trượng gặp là Chu Tuyết Tranh?” Trần Cẩm Phàm có chút giật mình, “Nàng ta tới nơi này làm gì?”

      Gia Cát Linh đưa mắt ra hiệu cho Kinh Phong cái, Kinh Phong gật đầu, lặng lẽ ra khỏi phòng, nghiêng tai nghe ngóng xem người bên trong những gì.

      lát sau, chỉ thấy mang vẻ mặt bình tĩnh tới.

      Thấy vậy, Gia Cát Linh có chút nghi hoặc, “Sao vậy? Nghe được cái gì?”

      Kinh Phong cười cười, “Thần phi nương nương bảo phương trượng xem tướng cho nương nương cùng gia, còn muốn phương trượng sửa vận mệnh, làm cách nào để cho gia lần nữa thích nương nương.”

      biết liêm sỉ!” Trần Cẩm Phàm tức giận , “Linh nhi, muội yên tâm, Thất ca sớm chết tâm với nàng ta rồi, muội cần phải tức giận. Nếu để Hoàng thượng biết, xem nàng ta có dễ sống , đừng liên lụy đến Thất ca là được.”

      Gia Cát Linh cười cười, gì. Chu Tuyết Tranh, ngươi vẫn chưa hết hy vọng sao? Nếu ngươi lòng thương chàng tại sao lại chịu gả cho người khác? Nàng chưa bao giờ coi Chu Tuyết Tranh là uy hiếp với mình, bởi vì nàng ta xứng.

      Lúc này, cửa két tiếng mở ra, Chu Tuyết Tranh ra, nàng ta thấy mấy người họ, sau đó cùng cung nữ của mình rời . Thấy vẻ u ám và tức giận mặt nàng là biết vừa rồi có được đáp án vừa lòng.

      Thắp hương xong lại ở trong chùa dùng cơm chay rồi mấy người bọn họ mới khởi hành quay về Ngân Đô. Ngoài cửa thành Ngân Đô, người xếp thành hàng dài đến mấy dặm. Dọc đường tới, tiếng oán hờn khắp nơi, đều mắng chửi người gác thành.

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ, gần đây trong cung xảy ra việc gì sao? Làm sao vào thành lại kiểm tra nghiêm ngặt như vậy?” Gia Cát Linh nghi hoặc.

      nghe tới, nếu có chuyện gì chắc chắn là có tin tức. Ta trở về hỏi gia gia chút.”

      Xe ngựa của các nàng lên trước, vào bên ngoài cửa thành, lính gác thành nhận ra được xe ngựa lập tức cho .

      “Quan gia, van cầu ngài cho chúng tôi vào thành . Chúng tôi vào trong cung thăm nữ nhi, nếu để lỡ lần này biết phải chờ bao lâu nữa.” giọng già nua mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin.

      , ra phía sau xếp hàng ! Nhiều người như vậy, ai cũng chen ngang khó mà làm việc! Đây là Ngân Đô, phải là ở nông thôn có quy tắc.”

      “Quan gia, chút nữa là hết thời gian, cầu xin quan gia thương xót.”

      được, được!”

      Gia Cát Linh vén rèm che lên, chỉ thấy cặp phu thê tóc bạc quỳ gối dưới chân thị vệ, cầu xin . Nàng nhớ đến thời điểm các nàng qua có nhìn thấy đôi phu thê ấy. Sắc mặt hai người đều vô cùng lo lắng, bà lão gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống.

      Nàng thấy yên nên xuống kiệu, qua đó.

      Thị vệ canh gác thành nhìn thấy nàng liền thay đổi bộ mặt ngay lập tức, vẻ mặt tươi cười, “Tham kiến Thất vương phi.”

      “Xảy ra chuyện gì?”

      “Bẩm Thất vương phi, bọn họ muốn vào thành, nhưng mà người xem, tất cả mọi người đều phải xếp hàng, ai cũng có việc cần làm cả. Hai kẻ điêu dân này lại chịu xếp hàng.”

      “Quan gia, chúng tôi xếp hàng hai canh giờ rồi.” Ông lão .

      “Xảy ra chuyện gì? Vì sao lại phải kiểm tra cẩn thận như vậy?”

      “Bẩm Thất vương phi, là mệnh lệnh của Thừa tướng gia, tiểu nhân chỉ là chấp hành lệnh lệnh. Sắc trời còn sớm nữa, Vương phi nên vào thành nhanh .”

      “Cho bọn họ vào .” Gia Cát Linh nhìn hai lão phu thê, “Bọn họ đến cửa cung để gặp nữ nhi, là tình huống đặc biệt.”

      “Được rồi, nếu Thất vương phi mở lời vậy tiểu nhân liền cho qua lần. Hộ tịch của các ngươi là ở đâu? Có công văn của quan phủ ?”

      “Có, có. Quan gia chờ chút.” Thấy tình có chuyển biến, ông lão kích động thôi, tay cầm lấy công văn cũng run lên, “Quan gia, người xem!”

      Thị vệ nhìn lướt qua, “Tần Châu? Thất vương phi, xin thứ lỗi, Thừa tướng gia có lệnh, Tần Châu, Tân Châu, Lương Châu, Vân Châu, Doanh Châu, Thanh Châu, mấy địa phương này đều được vào Ngân Đô. Hai vị, mời trở về , Ngân Đô các ngươi thể vào được.”

      “Cái gì?” Hai ông bà vẫn chưa kịp vui vẻ nhận gáo nước lạnh, “Quan gia, xin thương xót, tạm thời châm chước cho chúng tôi .”

      “Đừng dây dưa nữa, thấy còn có nhiều người chờ vào thành hay sao? lãng phí nhiều thời gian vào các ngươi như vậy.”

      “Cho bọn họ vào!” Giọng Gia Cát Linh lạnh lùng.

      “Thất vương phi…” Thị vệ có chút khó xử, “Mệnh lệnh của Thừa tướng gia, tiểu nhân dám cãi lời, nếu có chuyện gì xảy ra, thủ vệ nho như tiểu nhân làm sao gánh vác nổi.”

      “Các ngươi chịu quản lý của cánh quân nào?”

      “Tả quân.”

      “Tướng quân của tả quân là ai?”

      “Thất điện hạ…”

      “Những lời tiếp theo còn muốn bản vương phi tiếp sao?”

      “Thất vương phi, tiểu nhân biết sai rồi.” Thị vệ đem công văn trả lại cho hai ông bà lão, , “Hôm nay các ngươi vận khí tốt nên gặp được người có lòng tốt như Thất vương phi, vào .”

      “Đa tạ Thất vương phi.” Hai lão phu thê nặng nề khấu đầu với nàng, đứng dậy tập tễnh bước được hai bước.

      “Chờ chút.” Gia Cát Linh gọi bọn họ lại.

      Hai người biến sắc, sợ hãi nhìn Gia Cát Linh . Chẳng lẽ lại có chuyện gì nữa?

      “Hai ông bà đừng sợ. Nếu hai người cứ như vậy cửa cung đóng mất. Kinh Phong, đưa hai ông bà ấy .”

      “Dạ.” Kinh Phong dắt xe ngựa qua, “Hai vị, xin mời.”
      Chrishonglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 274: mưu động trời

      Hai người lại tạ ơn Gia Cát Linh hồi mới lên xe ngựa, Kinh Phong đánh xe, chạy vội về hướng cửa cung.

      Gia Cát Linh nhìn thị vệ lúc nãy, “Thừa tướng gia có vì sao cho người dân của những địa phương này vào thành ?”

      “Chuyện này tiểu nhân cũng .”

      “Đây là quốc gia đại , Thất vương phi là nữ tử, cần phải hỏi đến.” Chu Nham cưỡi ngựa, chậm rãi tới, “Đều lấy lại tinh thần cho ta, bản tướng quân nhận được tin, mấy ngày gần đây, có rất nhiều do thám của nước khác tràn vào Ngân Đô, canh phòng kỹ càng cho bản tướng quân, đừng để bất cứ tên do thám nào lọt vào! Nếu để bản tướng quân tra ra được, chém đầu các ngươi!”

      “Ha ha, bản vương phi thấy nực cười, chuyện của tả quân, lúc nào đến lượt Chu tướng quân vung tay múa chân vậy? Là Hoàng thượng ban đặc quyền à? Thất điện hạ biết ?”

      “Thất vương phi, đây chỉ là cách nghĩ của đám đàn bà, bảo vệ an toàn cho Ngân Đô, mỗi người đều có trách nhiệm. Bản tướng quân cũng là giúp Thất điện hạ, nếu có do thám lọt vào Ngân Đô, phải Hoàng thượng truy cứu đến điện hạ à.”

      “Chu tướng quân có lòng. Dù vậy, cũng chẳng phải ai ở những địa phương này đều là do thám, tất cả đều được phép vào thành, cũng quá ngang ngược rồi.”

      “Thất vương phi có lý, vậy trông có vẻ bản tướng quân rất có tình người. Được rồi, người Tần Chầu, Tân Châu, Lương Châu, Vân Châu, Doanh Châu và Thanh Châu đứng sang bên, bản tướng quân chuẩn bị nơi sạch thoải mái, đợi sau khi xác minh thân phận xong phê chuẩn cho vào thành. Thất vương phi, như vậy được rồi chứ?”

      Gia Cát Linh gật đầu, nàng có chút đăm chiêu nhìn Chu Nham, cười cười, “Nghe tướng quân bị thương, nên nghỉ ngơi đừng lung tung, nhất là cưỡi ngựa, e rằng rất bất lợi cho việc hồi phục vết thương. Còn nữa, ngay cả an toàn của chính mình mà tướng quân còn bảo vệ được, chi đến bảo vệ an toàn của Ngân Đô, đúng là buồn cười.”

      “Ngươi…”

      Gia Cát Linh xoay người lên xe ngựa.

      Lần trước hủy thư hồi , chính là đến từ Tần Châu. nhiều ngày, lại liên tục có tin từ Lương Châu, Chu Lâm Quân nhất định lo lắng những dân chúng ở các địa phương này đến Ngân Đô để vạch trần hành vị phạm tội của ông ta, mới cố tình ngăn cản họ vào thành. Trong lòng nàng cả kinh, nếu là như vậy, những người theo Chu Nham, nhất định có nguy hiểm.

      Hai ngày trôi qua, Ngụy Thành nhận được tin tức, Hoàng thượng truyền Đại tiểu thư Linh Thiên tiến cung. Gia Cát Linh biết, Chu gia cuối cùng cũng ra tay. Thay đổi diện mạo, nàng lập tức tiến cung. Nàng cũng có chút chờ nổi, để cho Chu gia ngang ngược lâu như vậy, giờ đến lúc rồi.

      Quả nhiên nằm ngoài dự đoán của nàng, Sở Kim Triêu cũng triệu cả Thương Y và Sở Lăng Thiên vào cung. là lúc lâm triều, các quan lại đều ở trong cung, đây là mục đích của Chu Lâm Quân, để cho ‘ mưu’ của họ bị bại lộ trước mặt mọi người.

      Sắc mặt Sở Kim Triêu tốt lắm, nhìn ba người đứng ở giữa điện, nặng nề thở ra, “Thừa tướng, trẫm truyền tất cả đến, có gì để khanh .”

      “Dạ, Hoàng thượng.” Chu Lâm Quân khom lưng, khóe miệng lên ý cười lạnh lùng, Đại tiểu thư, Sở Lăng Thiên, Thương Y, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi, nơi này chính là nơi táng thân của các ngươi đó, “Chuyện thứ nhất thần muốn , chính là thân phận của Đại tiểu thư Linh Thiên.”

      “Hửm?” Sở Kim Triêu chau mày, “Lần trước khanh Đại tiểu thư là nam tử, lần này lại muốn tiểu thư ấy là gì?”

      “Hoàng thượng, lần trước là vi thần nóng lòng muốn lấy lại công bằng cho Nham nhi, thiếu cân nhắc, lần này quả thực vi thần có chứng cứ. Đại tiểu thư Linh Thiên, thân phận là công chúa nước Phượng Khê!”

      Nghe Chu Lâm Quân vậy, tất cả mọi người đều biến sắc. Nước Phượng Khê vì Lăng Nguyệt mà diệt quốc, công chúa Phượng Khê đến nước Lăng Nguyệt định làm gì, cần nghĩ cũng biết.

      “Hả? Đại tiểu thư Linh Thiên lại có thể là công chúa Phượng Khê? Rất khó tin!”

      “Khó trách hoàn toàn tra ra được lai lịch của nàng, hóa ra căn bản phải là người của nước Lăng Nguyệt.”

      “Nàng ta vẫn luôn núp ở Lăng Nguyệt, tiếp cận Hoàng thượng và Thất điện hạ, nhất định có chuyện gì tốt.”

      “May mà Chu tướng quân tra được thân phận của nàng ta, bằng hậu quả đúng là tưởng tượng nổi. Nữ tử này, lòng dạ quá khó lường.”

      Sắc mặt Sở Kim Triêu cũng biến đổi, “Thừa tướng, làm sao khanh biết được?”

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, đây là nàng ta tự với Nham nhi. Đại tiểu thư, ta đúng chứ?”

      Gia Cát Linh lắc đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng, “Ta chưa từng như vậy, biết Chu thừa tướng từ đâu mà biết? Cũng biết tại sao Chu thừa tướng là bịa đặt ra lời dối thế này.”

      “Còn tiếp tục ngụy biện!” Chu Lâm Quân cười lạnh, tiếp, “Hoàng thượng, có chuyện vi thần vẫn chưa với người, trăm vạn lượng mà Nham nhi chuẩn bị, thực ra là Đại tiểu thư chu cấp. Nàng ta muốn mua chuộc Nham nhi để chuẩn bị chuyện báo thù của mình, nhưng Nham nhi lòng tận trung với Hoàng thượng, đồng ý.”

      “Chuyện này buồn cười, nếu Chu tướng quân đồng ý, tại sao lại nhận ngân lượng của dân nữ?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Hừ! Là bởi vì Nham nhi cân nhắc đến chuyện nếu nhận bạc của ngươi, ngươi đủ tài lực để báo thù, đồng thời có thể dùng chỗ bạc này để giúp nước Lăng Nguyệt, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao lại làm? Chỉ là trăm vạn ngân phiếu, ngày hôm sau cánh mà bay.”

      cánh mà bay?” Sở Kim Triêu rướn người về trước, “Vậy số ngân lượng sung vào quốc khố kia từ đâu mà có?”

      “Hồi bẩm Hoàng thượng, vì chậm trễ đại mộ binh, lão thần cùng Nham nhi phân công nhau mượn mỗi vị đại nhân ít ngân lượng. Nhận được ủng hộ của mọi người, mới giao nộp đúng hạn.”

      “À, hóa ra là vậy. Chu ái khanh vất vả rồi.”

      “Vì Hoàng thượng phân ưu là may mắn của lão thần. Hoàng thượng, điều thần muốn trăm vạn lượng kia lại có thể gửi vào tiền trang của Thất điện hạ. Thần cả gan phán đoán, người trộm số bạc này, rất có khả năng có quan hệ chặt chẽ với Thất điện hạ. Hơn nữa, người biết chuyện này cũng chỉ có Đại tiểu thư, Nham nhi và vi thần. Ngay cả phụ thân của thần cũng là sau này mới biết. Vi thần và Nham nhi tự trộm của mình, vậy người hiềm nghi lớn nhất chính là Đại tiểu thư. Đại tiểu thư có quan hệ thân thiết với Thất điện hạ, ngân lượng gửi vào tiền trang của Thất điện hạ cũng có gì là lạ.”

      Sở Kim Triêu nhìn Sở Lăng Thiên, vẻ mặt lạnh lùng, im lặng, ý bảo Chu Lâm Quân tiếp tục .

      “Hoàng thượng, tất cả mọi người đều biết, Thanh Ngọc Môn và Linh Thiên có qua lại, môn chủ Thương Y từng ở trước mặt mọi người tuyên bố, Thanh Ngọc Môn là hậu thuẫn của cửa hiệu Linh Thiên, quan hệ giữa hai người họ cần cũng biết.”

      Hai tay Thương Y khoanh trước ngực, làm như chuyện này chẳng liên quan đến mình.

      Chu Lâm Quân nhìn Thương Y, “Môn chủ Thương Y, vì sao thân phận của môn chủ cho mọi người chứ? Thực môn chủ cũng là người của nước Phượng Khê, tổ phụ của môn chủ, là cánh tay đắc lực của vua nước Phượng Khê. Hoàng thượng, đây chính là quan hệ giữa ba người họ. Thương Y lập Thanh Ngọc Môn ở nước Lăng Nguyệt, Đại tiểu thư lại kinh doanh cửa hiệu Linh Thiên, cấu kết cùng với Thất điện hạ. Họ muốn làm gì, thần dám phỏng đoán nhiều hơn, vi thần xong.”

      Nghe xong phân tích của Chu Lâm Quân, ai nấy đều im lặng, đây là mưu động trời. Thanh Ngọc Môn có vũ lực, cửa hiệu Linh Thiên có tài lực, Thất vương phủ có quyền lực, phóng tầm mắt ra khắp đại lục, đối mặt với tổ hợp như vậy cũng dám khinh thường.

      Sở Kim Triêu trầm ngâm, “Đại tiểu thư, môn chủ Thương Y, lão Thất, các người có gì muốn ?”

      Gia Cát Linh nhịn được muốn vỗ tay khen ngợi Chu Lâm Quân, nàng chẳng những nôn nóng, ngược lại dùng vẻ mặt sùng bái để nhìn Chu Lâm Quân, “Thừa tướng gia nghe hay quá, dân nữ nghe rất mới lạ, sao đột nhiên lại hết rồi? Dân nữ rất bội phục, Thừa tướng gia đúng là tay biên soạn chuyện xưa cừ khôi.”

      “Hừ! Đại tiểu thư, lúc này rồi, ngươi còn thừa nhận sao? Nhiều lời vô ích, chỉ là vùng vẫy lúc hấp hối mà thôi.” Chu Lâm Quân cười lạnh, khinh thường nhìn Gia Cát Linh .

      “Thừa tướng gia, tất cả suy luận của thừa tướng, đều thành lập nền tảng dân nữ là người của nước Phượng Khê, đúng ?”

      “Vậy sao?”

      Gia Cát Linh xoay người, hành lễ với Sở Kim Triêu, trấn tĩnh , “Các vị, ai nấy cũng biết nước Phượng Khê được thành lập bởi vị tướng quân trốn khỏi nước Lăng Nguyệt. Hoàng thượng có nhớ, vị tướng này thân mang bệnh khó , là nam nhân, cũng thể… làm nam nhân chân chính, cưới Hoàng hậu, nhưng sinh hạ bất cứ người con nào. Thừa tướng gia, công chúa nước Phượng Khê ở đâu ra vậy?”

      Chu Lâm Quân biết chuyện này, nhưng Sở Kim Triêu biết. chính như lời của Gia Cát Linh , hoàng đế nước Phượng Khê, là tướng quân trốn khỏi nước Lăng Nguyệt, bệnh của tiện ra, nên có rất ít người biết.

      “Chuyện này…” Chu Lâm Quân nhìn Gia Cát Linh , “Đại tiểu thư, ngươi bậy! Sao ngươi biết có con nối dõi?”

      “Chuyện này, Hoàng thượng hẳn là rất .”

      “Đại tiểu thư đúng, thể có con nối dõi.”

      Sắc mặt Chu Lâm Quân biến đổi, “Vậy cũng có thể nhận nuôi con để nối dõi mà Hoàng thượng.”

      Gia Cát Linh cười khẩy, “Chu thừa tướng, thừa tướng cho rằng, ai cũng có thói quen giống tổ tiên Chu gia, thích thu nhận con của người khác sao? Bản tiểu thư chẳng phải công chúa Phượng Khê, cho nên hết thảy tin do thám của thừa tướng đều thành lập. Môn chủ Thương Y, chẳng phải môn chủ cũng nên giải thích chút?”

      Thương Y gật đầu, “Đương nhiên, nãy giờ ta cũng nhịn được lão già họ Chu này ăn bậy bạ. Chu lão nhân, ông tổ phụ ta làm quan ở nước Phượng Khê? Đúng là nực cười, bản môn chủ hỏi ông, nước Phượng Khê lập quốc khi nào?”

      Chu Lâm Quân bấm ngón tay nhẩm tính, “Mười lăm năm trước!”

      “Vậy lạ nhỉ, tổ phụ ta, hai mươi năm trước tạ thế, sao có thể làm quan ở Phượng Khê được? Vì để hư cấu lời bịa đặt, bản môn chủ có phải nên cảm tạ ông cho tổ phụ ta sống thêm vài năm nữa ?”

      “Chuyện này…” Sắc mặt Chu Lâm Quân càng trở nên khó coi, tình sao lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ, đột nhiên, ông ngẩn ra, chúng sớm giăng bẫy, chờ ông chui vào! Sao lại có thể?

      “Môn chủ Thương Y, phải là môn chủ dối gạt chúng ta chứ?”

      “Chuyện này có thể điều tra, Chu lão nhân, ông cho rằng bản môn chủ giống ông, thích năng bậy bạ sao? Thanh Ngọc Môn luôn lấy chữ tín làm đầu.”

      Sắc mặt của Sở Kim Triêu cũng trở nên khó xem, “Thiên nhi, con giải thích chuyện trăm vạn ngân phiếu xem.”

      “Phụ hoàng, nhi thần mở tiền trang để làm ăn, có vụ làm ăn đến cửa, thể làm mà. Tin do thám của Chu thừa tướng xuất sắc, nhưng cũng có căn cứ. Mới vừa rồi Đại tiểu thư và môn chủ Thương Y giải đáp những lời Chu thừa tướng , nhi thần có lời nào để thêm.”

      mặt Sở Kim Triêu có vẻ tức giận, bình thường Chu Lâm Quân tác oai tác quái ông quản, chuyện này thể dung túng ông ta thêm, “Thừa tướng, khanh còn gì để ? Vừa rồi Đại tiểu thư và môn chủ Thương Y đều là . tình chưa điều tra ràng, lại dám ở trước mặt trẫm ăn quàng xiên, quá ngông cuồng! Hay là khanh dụng tâm kín đáo, muốn làm gì ba người họ?”

      Chu Lâm Quân run rẩy nên lời.
      Chris, honglakTrâu thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 275: Táng tận lương tâm

      Thấy bộ dáng của Chu Lâm Quân, Chu Thái phó lập tức bước lên, “Hoàng thượng, Lâm Quân cũng là vì người cùng nước Lăng Nguyệt, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền[1]. Bây giờ mọi chuyện được làm sáng tỏ, chúng ta cũng nên thở phào nhõm. Vừa rồi vô lễ với Thất điện hạ, môn chủ Thương Y và Đại tiểu thư, lão phu thay mặt Lâm Quân nhận lỗi với các người. cho cùng cũng là lo nghĩ cho Hoàng thượng.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, Hoàng thượng.” Chu Lâm Quân vội vàng tiếp, “Là vi thần quá mức cẩn thận, trông gà hóa cuốc. Về sau, vi thần nhất định tiếp tục tận tâm, hết lòng dốc sức vì Hoàng thượng.”

      Gia Cát Linh nhìn hai cha con này, đúng là biết diễn trò. Nhưng mà, chuyện cho đến lúc này nàng dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

      Cha con Chu gia như thế, Sở Kim Triêu đành phải nhượng bộ, “Lần này trẫm truy cứu, lần sau được viện lý lẽ này nữa.”

      Chu Lâm Quân đến trước mặt Gia Cát Linh , dáng vẻ cung kính, “Đại tiểu thư, vừa rồi là ta lỗ mãng.” Sau đó lại dùng giọng chỉ có hai người bọn họ nghe được, “Nha đầu thối, lần này xem như ngươi gặp may mắn, lần sau may mắn như vậy nữa đâu.”

      Gia Cát Linh tươi cười hiền lành, “Chu Thừa tướng, có lần sau đâu!” Nàng liền chuyển hướng, “Hoàng thượng, dân nữ còn có chuyện cần !”

      Nhìn thấy vẻ tươi cười của nàng, hiểu sao Chu Lâm Quân lại cảm thấy lạnh dọc sống lưng.

      “Đại tiểu thư, tiểu thư còn có chuyện gì cần ?” Sở Kim Triêu hỏi.

      “Hoàng thượng…” Vẻ mặt Gia Cát Linh oan ức, “Kỳ trăm vạn kia phải là dân nữ tự nguyện hiến tặng, mà là Chu tướng quân ép dân nữ cho vay, là vay nhưng mà dân nữ là nữ nhân, Chu gia trả dân nữ cũng có khả năng đòi lại được. Nếu dân nữ cho vay thể tiếp tục sống yên ở Ngân Đô.”

      “Đại tiểu thư, ngươi là bậy!” Nghe thấy lời của Gia Cát Linh , Chu Lâm Quân thiếu chút nữa phun ra máu. Chuyện của nàng mới là bịa đặt, “ ràng là ngươi chủ động hiến tặng cho Chu gia trăm vạn lượng bạc, vì sao lại biến thành mượn?”

      “Hoàng thượng, còn có các vị đại nhân. Các đại nhân nghĩ lại xem, trăm vạn lượng bạc cũng phải là con số , phải trăm, ngàn đưa là đưa ra được. Đây là trăm vạn, là sô bạc dân nữ vất vả lắm mới kiếm được, làm sao có thể tặng đây?”

      Những người khác đều gật đầu, số tiền lớn như vậy, dù bọn bọ làm quan cả đời cũng chưa từng thấy.

      “Ngươi!” Chu Lâm Quân bởi vì tức giận mà thân thể ngừng run lên, “Ngươi hươu vượn!”

      Chu thái phó liếc mắt nhìn ông cái, “Lâm Quân, Nham nhi có phải từng qua có văn tự làm chứng hay , ngươi lấy ra biết!”

      “Đúng, đúng!” Chu Lâm Quân đột nhiên nhớ tới, nhanh chóng cho người thông báo với Chu Nham đem văn tự làm chứng tới. Chu Nham ở nhà dưỡng thương nên Sở Kim Triêu miễn cho khỏi lâm triều.

      “Hoàng thượng, các vị đại nhân, biên nhận được làm thành hai bản, trong lúc chờ bản kia từ chỗ Chu tướng quân đưa tới xem của dân nữ trước .” Nàng trình biên nhận lên cho Sở Kim Triêu. Chữ mặt giấy là màu đen rất rành mạch thể nhầm lẫn được. Chu gia mượn của Linh Thiên trăm vạn lượng bạc, viết ngày nào trả lại, phía dưới là chữ ký của Chu Nham.

      “Chu Lâm Quân, ngươi còn có gì để giải thích!” Sở Kim Triêu đem biên nhận truyền cho những người khác.

      Lúc rơi vào tay Chu Lâm Quân, nhìn thấy nội dung giấy ông khỏi tức giận, “Đại tiểu thư, văn tự này phải là thứ mà trước đó ngươi và Chu Nham lập.”

      Gia Cát Linh cười lạnh tiếng, gì cả. ra, lúc nàng cùng Chu Nham ký tên trước đó chuẩn bị nội dung khác bằng loại mực đặc biệt, chẳng qua là trong khoảng thời gian những chữ viết này mới ra, còn lúc viết văn tự lại dùng loại mực khác nữa, loại mực này theo thời gian dần phai mờ, cuối cùng mất .

      Rất nhanh, Chu Nham đem chứng từ ký cùng Gia Cát Linh đưa đến.

      “Chờ chút, đưa ta xem trước.” Chu Lâm Quân có loại dự cảm ràng. Ông mở tờ giấy ra, sắc mặt nhất hời trắng bệch, những gì viết tờ giấy này cùng với tờ giấy lúc nãy là hoàn toàn giống nhau.

      “Gia gia, người sao vậy?” Nhìn thấy sắc mặt của Chu Lâm Quân, Chu Nhan lập tức lấy tờ giấy qua, nhìn thấy nội dung bên trong liền cả kinh, “Đây là cái gì?”

      “Đưa trẫm xem!”

      Chu Lâm Quân chần chờ, dám tiến lên.

      “Đưa trẫm xem!”

      Chu Lâm Quận chậm chạp tiến lên, đưa văn tự cho Sở Kim Triêu.

      Sở Kim Triêu nhìn xong câu cũng .

      “Hoàng thượng, văn tự này phải là thứ lần trước thần cùng Đại tiểu thư kí kết, nhất định là do nàng ta làm giả!” Chu Nham trừng mắt với Gia Cát Linh , “Ngươi , rốt cuộc ngươi làm gì?”

      “Chu tướng quân, văn tự vẫn luôn nằm ở chỗ của tướng quân, làm sao ta có thể làm giả được? Chẳng lẽ dân nữ có thể tới đó sửa nội dung sao?”

      “Được lắm, Đại tiểu thư. Cho dù trăm vạn lượng bạc là Chu gia vay của ngươi chúng ta cũng nhất định trả lại!”

      “Vậy tốt rồi!” Gia Cát Linh bức ép nữa, mà thay đổi đề tài, “Vừa rồi Chu Thừa tướng ngân phiếu mà Linh Thiên đưa cho Chu gia cánh mà bay, Thừa tướng gia lại khắp nơi vay tiền để nộp vào quốc khố. Theo dân nữ biết, các đại nhân đều cả đời bần hà, thậm chí có người cả tiền để dưỡng lão cũng đưa cho mượn, sau đó có người thỉnh thoảng đến phủ Thừa tướng để đòi nợ. Chu thừa tướng, thừa tướng có dám cho mọi người ở đây biết để trả mấy khoản nợ kia Chu gia làm chuyện táng tận lương tâm gì ?”

      Sắc mặt ba người Chu thái phó, Chu Lâm Quân, Chu Nham đều thay đổi, lời của Gia Cát Linh như sấm sét giữa trời quan khiến cho cả ba người đều bị chấn động. Lời của nàng như ngòi thuốc nổ vang dội trong điện, trong điện tĩnh lặng đến mức mỗi người đều có thể nghe thấy được hô hấp của mình.

      “Nha đầu thối, đủ rồi đấy!” Chu thái phó quát lớn. Phải ngăn cản nàng ta lại, cứ để thế này việc làm của Chu gia sớm muộn gì Hoàng thượng cũng biết, “Hoàng thượng, đừng nên nghe nữ tử này xằng bậy!”

      Sắc mặt Sở Kim Triêu lúc này lại vô cùng bình tĩnh, “Đại tiểu thư, tiểu thư tiếp !”

      “Vâng, Hoàng thượng.” Gia Cát Linh điều chỉnh cảm xúc chút, “Chu thái phó, Chu thừa tướng, Chu tướng quân, vì để mau chóng trả nợ, bọn họ… lại dám tự tiện thông báo cho các môn sinh nhậm chứ quan ở các địa phương gia tăng thuế má! Dân chúng gánh nổi thuế má nặng nề nên muốn đến Ngân Đô để cáo trạng. Nhưng mà Chu thừa tướng làm gì? Thừa tướng hạ lệnh cho môn sinh của mình giết chết những dân chúng dám phản kháng, giết người răn trăm người, những lời này là do chính thừa tướng đúng chứ? Vì lo lắng có cá lọt lưới cho nên thừa tướng đích thân hạ lệnh cho thị vệ giữ thành ngăn cản dân chúng ở Tần Châu, Lương Châu vào thành, chính là vì lo lắng Hoàng thượng biết được chuyện này!” Vì xuất phát từ phẫn nộ nên tiếng của Gia Cát Linh càng càng lớn, đến chỗ này, nàng rốt cục được nữa.

      “Khốn kiếp!” Chu Thái phó đột nhiên vọt tới, bóp lấy cổ Gia Cát Linh , “Tiện nhân! Ở trước mặt Hoàng thượng cũng dám hươu vượn! tại lão phu bóp chết ngươi, vì dân trừ hại!”

      Trong lòng Sở Lăng Thiên căng thẳng, thoáng cái đá văng Chu thái phó, đau lòng ôm Gia Cát Linh vào trong ngực, trong mắt phát ra lửa.

      “Hoàng thượng, lời ả đều là lời xằng bậy, ngàn vạn lần nên tin tưởng ả!” Trong đầu Chu Lâm Quân trống rỗng, theo bản năng giải thích, “Đại tiểu thư, ngươi có chứng cớ gì chứng minh?”

      “Chu thái phó, có lẽ thái phó biết rằng những địa phương mà Chu gia gửi thư tới và hồi thư lại đều thông qua Linh Thiên vận chuyển!”

      “Cái gì?” Chu Lâm Quân suýt chút nữa thể đứng nổi, nếu có Chu Nham đỡ lấy, chỉ sợ ông té ngã xuống.

      “Chu Thừa tướng, ở chỗ ta có sao chép lại tất cả thư tín mà các người gửi qua lại.” Gia Cát Linh lấy từ trong ngực ra xấp thư đưa cho Sở Kim Triêu cùng những người khác, “Hoàng thượng, người chỉ cần phái người đến những địa phương này kiểm chứng chắc chắn nhanh chóng biết được chính xác mọi chuyện. Còn có, Chu tướng quân, dân nữ cũng muốn hỏi tướng quân. Hôm qua tướng quân dẫn người dân của Tần Châu tới nơi nào rồi?”

      Chu Nham chợt sửng sốt, lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, “Đương nhiên là an bài ở nơi thỏa đáng, bọn họ làm xong mọi việc rời khỏi Ngân Đô cả rồi.” May mắn ngày hôm qua giết người diệt khẩu, nếu thành chứng cớ rồi.

      “Rời khỏi Ngân Đô?” Gia Cát Linh cười cười, “Chu tướng quân, hôm qua tướng quân cho bọn họ ăn, chẳng qua chỉ là cháo có hạc đỉnh hồng! Bọn họ chết, bây giờ ở ngoài cửa cung chờ Hoàng thượng triệu kiến!”

      “Cái gì? Ngươi!” Chu Nham lùi mấy bước, vẻ mặt hoảng hốt, “ có khả năng, có khả năng.”

      “Truyền dân chúng vào!” Sắc mặt Sở Kim Triêu vô cùng bình tĩnh.

      Liên công công chạy nhanh ra cửa cung, đưa những người chờ ở ngoài cửa cung tiến vào.

      Nhìn thấy hoàng đế, nhóm dân chúng kích động đến lệ rơi đầy mặt, quỳ rạp xuống đất mà khóc. Bọn họ vì bị quan phụ mẫu bức bách nộp thuế má, dọc đường đòi lại công đạo lại bị người chặn đường truy đuổi. Ông cháu Chu gia ba người mặt còn chút máu, biết nên làm gì bây giờ.

      Lúc này, Chu thái phó phịch tiếng quỳ mặt đất, “Hoàng thượng, việc này đều là do tội thần làm, Lâm Quân cùng Nham nhi cái gì cũng biết, cầu xin người nể mặt tội thần tuổi già mà cho tội thần cáo lão hồi hương. nên trách cứ Lâm Quân cùng Nham nhi.”

      Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào tranh chấp, như là Liên công công ngăn cản người nào đó.

      Liên công công vào, cảm nhận được bầu khí đầy áp lực, ông suy nghĩ lát rồi mới mở miệng, “Hoàng thượng, Hàn tướng quân cầu kiến.”

      Nghe thấy ba chữ ‘Hàn tướng quân’, sắc mặt Chu Nham chợt thay đổi. Hàn tướng quân là người phản dối kịch liệt việc cắt giảm quân lương, trước kia là thuộc hạ dưới trướng Sở Lăng Thiên, vì để cho làm hỏng việc, cho nên Chu Nham cố ý điều đến địa phương khác, sao giờ lại đột nhiên xuất ở chỗ này?

      “Hoàng thượng, thần lệnh Hàn tướng quân dẫn binh ra tiền tuyến, tự ý lui binh hẳn là phải chịu hình phạt nghiêm trọng. Hàn tướng quân, ngươi lui xuống trước , có chuyện gì báo cáo với bản tướng quân!”

      Hàn tướng quân để ý đến Chu Nham, phịch tiếng quỳ rạp mặt đất, “Hoàng thượng, thần tới gặp Hoàng thượng thay hàng nghìn hàng vạn tướng sĩ, Hoàng thượng sau khi nghe thần xong rồi xử phạt thần cũng muộn.”

      “Ngươi .”

      “Tạ ơn Hoàng thượng. Hoàng Thượng, giờ cuối thu, các tướng sĩ vẫn phải mặc y phục mỏng, lương thực mỗi ngày của mỗi người đến hai bữa. Bọn họ đều là nam nhi tuổi trẻ, mặc ít xiêm ý chút cũng sao, nhưng đủ cơm ăn, vậy làm sao mà chịu nổi? Chu tướng quân cho chúng thần là bởi vì quốc khố cạn kiệt, nay thần cả gan đến tìm Hoàng thượng hỏi thực hư. Nếu là Hoàng thượng gặp khó khăn, thần và các tướng sĩ nhất định cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này cùng người.”

      “Chu tướng quân, quân lương cấp cho quân đội chẳng phải sớm phát xuống rồi sao? Vì sao lương thực các tướng sĩ đủ ngày hai bữa.”

      “Hoàng thượng… Hoàng…” Đối với khí thế uy nghiêm của Sở Kim Triêu, câu Chu Nham cũng thể nên lời.

      Vẻ mặt của Chu Nham lên tất cả, sắc mặt Sở Kim Triêu bình tĩnh đến đáng sợ, khiến cho những người ở đây câu cũng dám . Ông dường như cố hết sức chế cảm xúc của mình.

      [1] Nguyên văn 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
      Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :