1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 266: Dám đổ oan cho bản công chúa!

      Đại phu cẩn thận xem xét mấy loại dược liệu, nhíu mày, “Điện hạ, vương phi nương nương, mấy loại dược liệu này có gì ổn, cho dù trộn chung với nhau, cũng có độc tính gì.”

      “Tại sao lại như vậy?” Gia Cát Linh thất vọng, rồi lại cam tâm, “Ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, có thể sau khi thêm dược liệu nào khác, sản sinh ra kịch độc ?”

      Đại phu nhờ nhắc nhở của Gia Cát Linh , trong mắt sáng lên, “Vương phi nương nương, người như vậy, thuộc hạ lại nhớ ra thứ, nhưng mà, thứ này rất hiếm gặp ở Trung Nguyên.”

      mau!”

      “Là Tây Vực ngũ độc quả! Quả này màu đỏ rất đẹp, tuy rằng tên là ngũ độc quả, nhưng bản thân nó có độc, chỉ khi nào kết hợp với mấy dược liệu này, luyện chế mới thành độc tính cực mạnh. Người trúng độc, biểu ràng nhất chính là thổ tả, đau bụng quằn quại.”

      Sở Lăng Thiên hình như nhớ ra điều gì, sắc mặt vô cùng khó coi, “Trong phủ của Triêu Hoa, có loại cây như vậy, cây giống là Tây Vực tiến cống, phụ hoàng thấy nó thích, nên trồng trong phủ nó.”

      “Là công chúa?” Gia Cát Linh nghĩ, nàng tưởng công chúa Triêu Hoa chỉ là tính tình tốt, sao lại có lòng dạ độc ác như thế?

      “Linh nhi, nàng cần lo ngại ta đâu, Triêu Hoa làm ra chuyện như vậy, lý ra phải nhận lấy trừng phạt! Nếu lần này nghiêm trị, về sau biết làm ra chuyện gì.”

      “Nàng ta đúng là tính xấu đổi!”

      “Tiến cung trước, vạch chuyện này.”

      “Đợi , cho dù ngũ độc quả có trong phủ của công chúa, nếu công chúa nhận, cũng thể làm gì. Ta tìm Chu Nham, để phối hợp diễn xuất chút.”

      “Linh nhi…” Sở Lăng Thiên lập tức ngăn cản, lòng của Chu Nham đối với nàng, người qua đường cũng biết, “Ta cũng .”

      “…” Gia Cát Linh gì, “Tùy chàng, ta hẹn ra, chàng theo là được rồi, đừng để biết Linh Thiên và Thất vương phủ có quan hệ gì.”

      “Được!”

      Việc này thể chậm trễ, Gia Cát Linh lập tức cải trang, hẹn Chu Nham đến trà lâu, Sở Lăng Thiên ngồi ở phòng đối diện, quan sát tỉ mỉ tình huống bên này.

      Chu Nham nhếch môi cười, “Đại tiểu thư, hôm nay chủ động hẹn bản tướng quân, có chuyện à? Nhớ ta sao? Ta cũng nhớ tiểu thư muốn chết. Nhưng hẹn ở chỗ thế này, bản tướng quân thích đâu, bản tướng quân thích ở giường hơn.”

      “Tướng quân xin hãy tự trọng, bản tiểu thư tìm tướng quân là xin tướng quân giúp đỡ.”

      “Giúp đỡ? Ta rất sẵn lòng! Nhưng nếu tìm ta giúp đỡ, có phải Đại tiểu thư nên có chút thành ý hay ? Chi bằng chúng ta lên giường bồi dưỡng tình cảm trước ?”

      Gia Cát Linh cười lạnh, “Tướng quân đừng quên, cửa hiệu Linh Thiên vì Chu gia mà ra năm vạn lượng bạc. Cùng Chu gia hợp tác, vì Chu gia, trăm lợi hại, còn ta, cũng đầu tư mạo hiểm, tương lai mù mịt. Ta muốn nhờ tướng quân trợ giúp, cũng chẳng quá phận.”

      “Chuyện gì?”

      Gia Cát Linh giọng, thầm ý định của mình.

      Chu Nham cười khẽ, “Đại tiểu thư, đây cũng chẳng phải chuyện bình thường, ta muốn cân nhắc kỹ càng !”

      “Nghe Hoàng thượng chuẩn bị mộ binh, vậy chắc cần ít chi phí chứ? Linh Thiên bất cứ lúc nào cũng cung cấp ngân lượng cho Chu gia.”

      “Được! Đại tiểu thư hào phóng, chuyện này cứ theo lời tiểu thư . Ta giúp tiểu thư việc này, Đại tiểu thư cũng đừng quên lời mình .”

      “Đương nhiên, nếu Chu tướng quân đồng ý, tiến cung thôi.”

      “Thành giao, bản tướng quân chứ!”

      Nhìn thấy hai người ra, Sở Lăng Thiên yên lòng ra khỏi phòng, chặn hai người lại.

      “Tham kiến Thất điện hạ.” Giọng điệu của Chu Nham tràn đầy kiêu ngạo, vẫn luôn phục Sở Lăng Thiên, dựa vào cái gì mà ta có thể là chiến thần, còn bản thân chỉ có thể là tiểu chiến thần.

      “Tướng quân miễn lễ. Đại tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau, khéo.”

      “Dân nữ tham kiến Thất điện hạ!” Gia Cát Linh oán thầm, có tâm bệnh mà!

      “Đại tiểu thư muốn đâu?”

      “Tiến cung.”

      “Đúng lúc bản vương cũng muốn tiến cung, cùng nhau thôi.”

      Sở Kim Triêu ngờ Đại tiểu thư Linh Thiên chủ động tiến cung, mấy hôm nay ông cũng mực chú ý đến chuyện dân chúng Ngân Đô bị trúng độc, cửa hiệu Linh Thiên ở trong lòng ông có ấn tượng rất tốt, trải qua chuyện này, biến mất hầu như còn.

      “Đại tiểu thư, chuyện trúng độc điều tra chưa?” Sắc mặt Sở Kim Triêu u ám, vui hỏi.

      “Hoàng thượng, dân nữ điều tra , khẩn xin Hoàng thượng truyền công chúa Triêu Hoa đến, dân nữ có chuyện muốn chứng thực với công chúa.”

      “Liên quan gì đến nó?”

      “Dân nữ chỉ cần công chúa Triêu Hoa hỗ trợ, để mau chóng điều tra chân tướng, đòi lại công bằng cho người trúng độc.”

      “Được, Liên công công, ngươi mau truyền công chúa Triêu Hoa đến!”

      lát sau, Công chúa Triêu Hoa vui theo Liên công công vào ngự thư phòng, nhìn thấy Đại tiểu thư Linh Thiên ngẩn người, “Ngươi đến làm gì? Phụ hoàng, nữ nhân này che giấu lương tâm mà kinh doanh, làm hại nhiều dân chúng Ngân Đô bị trúng độc, phụ hoàng hẳn nên giết ả!”

      “Triêu Hoa, được vô lễ!”

      “Phụ hoàng…” Công chúa Triêu Hoa giậm chân, nheo mắt, nhìn Gia Cát Linh , hừ, ngươi chết chắc rồi!

      “Phụ hoàng triệu nhi thần đến có chuyện gì ?” Công chúa Triêu Hoa kiên nhẫn, hỏi.

      “Đại tiểu thư, tiểu thư có thể rồi chứ?” Ánh mắt Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh , “Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”

      “Hồi bẩm Hoàng thượng, dân nữ tra , có người hạ độc ở kho hàng của lương thực Linh Thiên, độc dược được chế từ năm loại dược liệu, nhất định là có người cố ý làm vậy.”

      Sắc mặt Công chúa Triêu Hoa biến đổi, năm loại dược liệu, làm sao ả biết được? sao, ả biết mấu chốt của độc dược ở chỗ nào đâu.

      tiếp .” Có người cố ý hạ độc? Sở Kim Triêu im lặng, mọi người trong điện cảm nhận được bầu khí vô cùng áp lực.

      “Năm loại dược liệu này, thực ra chỉ là thuốc dẫn, độc dược chân chính tên là Tây Vực ngũ độc quả. Cây ngũ độc quả này chỉ có ở Tây Vực mới có, Trung Nguyên hiếm gặp, nhưng mà ở Ngân Đô đúng lúc có cây, Hoàng thượng biết nó ở nơi nào ?”

      “Ngũ độc quả?” Sở Kim Triêu thu hồi ánh mắt, ông vô cùng ràng, Ngân Đô chỉ có cây, hơn nữa còn ngay tại trong phủ của Công chúa Triêu Hoa, “Triêu Hoa, chuyện này là sao?”

      “Phụ hoàng…” Công chúa Triêu Hoa thất kinh, thể nào, làm sao ả biết được? Ả làm sao tra ra được ngũ độc quả, chính mình làm rất bí mật mà, “Con.. Con cũng biết sao lại vậy, nhất định là có người lẻn vào phủ công chúa trộm ngũ độc quả rồi. Phụ hoàng, con làm gì cả.”

      “Công chúa điện hạ, quý phủ của công chúa canh phòng nghiêm ngặt, người khác có thể vào sao?” Gia Cát Linh cười cười, “Dân nữ cho rằng, công chúa hiềm nghi lớn nhất.”

      “Ngươi bậy! Dám đổ oan cho bản công chúa à!” Vẻ mặt Công chúa Triêu Hoa đỏ bừng, “Phụ hoàng, mau kéo nữ ăn bậy bạ này ra ngoài chém!”

      “Triêu Hoa, để Đại tiểu thư tiếp!”

      “Phụ hoàng…”

      “Hoàng thượng, điều dân nữ muốn cũng xong. Dân nữ cũng chuyện này có liên quan đến công chúa, chỉ là tình liên quan đến nhiều dân chúng ở Ngân Đô, xin Hoàng thượng tra , nghiêm trị hung thủ.”

      Sở Kim Triêu trầm ngâm, tình cảm Triêu Hoa dành cho Chu Nham, trong lòng ông biết rất tõ, tâm tư của Chu Nham với Đại tiểu thư Linh Thiên, ông cũng nhìn ra. Triêu Hoa thầm bất mãn với Đại tiểu thư, ông xem ở trong mắt. Chẳng lẽ, lá gan của Triêu Hoa thực lớn đến vậy, vì trả thù Đại tiểu thư, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo? Hay là lần trước dạy dỗ nó còn chưa đủ?

      “Triêu Hoa!”

      Nghe thấy tiếng của Sở Kim Triêu, Công chúa Triêu Hoa run rẩy. giọng quanh quẩn trong đầu nàng, đâu, ả có bằng chứng, đừng thừa nhận, đừng thừa nhận.

      “Triêu Hoa, thành với trẫm, chuyện này có liên quan đến con ?”

      “Phụ hoàng, liên quan đến con! Con chẳng làm gì hết! Phụ hoàng thà tin tưởng người ngoài có quan hệ gì, cũng tin con sao? Phụ hoàng biếm mẫu phi vào lãnh cung, đưa hoàng đệ cho Hoàng hậu nuôi nấng, con cái gì cũng có, tại sao phụ hoàng còn ép con như vậy? Con… Chi bằng con chết , để phụ hoàng được như ý.”

      “Công chúa, đừng!” Công chúa Triêu Hoa giả vờ định tông vào cây cột bên cạnh, lại sà vào vòng ôm của nam nhân, “Ta muốn công chúa có chuyện.”

      “Nham ca ca!” Nhìn thấy người ngăn mình lại, hai mắt Công chúa Triêu Hoa ánh lên ánh sáng khác thường, “Nham ca ca, huynh tin muội có đúng ?”

      “Ừ.” Chu Nham gật đầu, “Chuyện này liên quan đến muội, Hoàng thượng, Đại tiểu thư, chuyện này là do thần làm! Tội thần xin Hoàng thượng trách phạt!”

      “Nham ca ca!” Công chúa Triêu Hoa ngạc nhiên, trong lòng nhảy nhót thôi, chẳng lẽ Nham ca ca lo lắng nàng bị phụ hoàng trách phạt, chủ động nhận tội vào mình, “Nham ca ca, đừng…”

      “Hoàng thượng, nếu Chu tướng quân thừa nhận, dân nữ còn gì để , hết thảy để Hoàng thượng làm chủ.” Gia Cát Linh cúi người, cung kính .

      “Chu Nham, khanh có gì xích mích với Đại tiểu thư, đến mức phải liên lụy dân chúng Ngân Đô?” Trong lòng Sở Kim Triêu hoài nghi, Chu Nham tuy tuổi trẻ khí thịnh, tính cách kiêu ngạo, nhưng có chừng mực như vậy.

      “Bẩm Hoàng thượng, bởi vì tội thần và Thất vương phi đánh cược, nếu hẹn được Đại tiểu thư Linh Thiên, phải ở phố Ngân Đô … những lời nhố nhăng với Trương Đông Phong. Nàng ấy cố tình đến, tội thần mang tiếng xấu như vậy, ghi hận trong lòng nên nhất thời tức giận, mới làm ra chuyện ngu xuẩn.”

      “Như vậy , Chu Nham, mấy năm nay khanh nam chinh bắc chiến thay trẫm, thứ trẫm ban được cho khanh đều ban hết. Khanh nên biết trẫm để ý nhất là điều gì! Khanh phạm vào đại tội như thế, trẫm phải xử lý theo lẽ công bằng!”

      “Phụ hoàng, đợi !” Trong lòng Công chúa Triêu Hoa chùn xuống, giữ chặt Chu Nham, “Nham ca ca, huynh theo muội, muội có chuyện muốn !”

      thèm phân bua, nàng kéo Chu Nham đến Thiên điện, đuổi hết đám nô tài bên trong , lại sai người canh gác ở ngoài, mới yên lòng chuyện với Chu Nham.

      “Nham ca ca, huynh tuyệt đối đừng thừa nhận, chuyện này chẳng liên quan đến huynh, muội nghĩ cách để trốn tránh trách nhiệm, ngờ nữ nhân kia lại khó đối phó như vậy. Nham ca ca, huynh có thể hộ muội, muội rất vui, người huynh thích là muội, phải ả, có đúng ?”

      “Nha đầu ngốc, Nham ca ca vẫn luôn thích muội mà.” Chu Nham nhàng vỗ về đầu nàng, “Vết thương của muội còn chưa khỏi, còn chưa rút ra được giáo huấn lần trước, chọc vào nàng ta làm gì?”

      “Nham ca ca, muội thích ả! Lần trước chẳng những chỉnh chết ả, còn hại muội thành ra như vậy, muội nhất định bỏ qua cho ả! trút được cơn giận này, đời này của muội khó sống bình yên được.”

      như vậy, chuyện hạ độc lần này, có liên quan đến muội à? Vậy uổng cho ta gánh tội thay muội, nếu liên quan đến muội, tâm huyết này của ta uổng phí mất.” Trong mắt Chu Nham chan chứa thâm tình, hòa tan cả trái tim của Công chúa Triêu Hoa.
      Chrishonglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 267: Trục xuất khỏi hoàng cung, biếm làm thứ dân

      “Nham ca ca…” Công chúa Triêu Hoa dừng chút, như là hạ quyết tâm, “Chuyện này muội chỉ với mình huynh, huynh ngàn vạn lần được cho người khác, huynh yên tâm, muội nhất định nghĩ cách, để cho nữ nhân kia thực được.”

      “Rốt cuộc có phải muội làm hay ?”

      “Phải…” Công chúa Triêu Hoa gật đầu, “Là muội sai người tìm được kho hàng của lương thực Linh Thiên, hạ độc vào bên trong. Chuyện náo loạn lớn, phụ hoàng nhất định nhân nhượng ả, giết chết ả.”

      “Là vì để giết nàng ta mà muội để ý đến tính mạng của dân chúng? Nếu để Hoàng thượng biết, biết xử phạt muội thể nào nữa.”

      “Nham ca ca, nhất định được để phụ hoàng biết. Chỉ cần muội thừa nhận, phụ hoàng có chứng cớ tất cả mọi chuyện đều là do ả ta làm, phụ hoàng bỏ qua cho ả.”

      “Muội đúng là làm càn!”

      “Ai bảo ả ta biết tốt xấu như vậy! Nếu ả còn dám dây dưa với huynh, muội dùng biện pháp càng độc ác hơn để đối phó với ả! Nham ca ca, lát nữa huynh ra ngoài chuyện này với huynh có liên quan gì, muội nhận, ai có thể chỉ chứng muội được!”

      Chu Nham cười lạnh tiếng, lắc đầu, “Triêu Hoa, muội quá ngây thơ rồi, muội chỉ chứng chính mình!”

      “Cái gì?” Nhìn nụ cười lạnh mặt , trong lòng Công chúa Triêu Hoa dâng lên dự cảm ràng, “Nham ca ca, vì sao huynh lại nhìn muội như vậy? Huynh cười đáng sợ.”

      “Rầm!” Cửa phòng bị đá văng ra, Sở Kim Triêu và Gia Cát Linh cùng nhau vào, sắc mặt của ông u đến đáng sợ, nghĩ tới đúng là Triêu Hoa làm.

      “Phụ hoàng…” Ý thức được lời vừa rồi bị ông nghe được, Công chúa Triêu Hoa bối rối thôi, “Vừa rồi là còn bậy, con cùng biểu ca hay giỡn, con có hạ độc, cái gì con cũng làm! Phụ hoàng, Đại tiểu thư Linh Thiên hãm hại con!”

      “Hãm hại?” Sở Kim Triêu hừ lạnh tiếng, “Vừa rồi Đại tiểu thư cùng trẫm ở bên ngoài, những lời kia là chínhn miệng con ra, nàng ta làm sao lại có thể hãm hại con? Nếu phải có Chu Nham phối hợp trẫm bao giờ biết được nữ nhi của trẫm vậy lại ngoan độc như thế. Con có biết con phạm vào rất nhiều trọng tội ?”

      “Phụ hoàng, biểu ca, các người…” Công chúa Triêu Hoa đột nhiên cười to vài tiếng, “Được, các người đều hay lắm. Cố ý diễn trò gạt ta ra chân tướng. Biểu ca, huynh khiến ta thất vọng rồi, uổng phí ta đối với huynh toàn tâm toàn ý, huynh lại liên hợp với tiện nữ này để lừa gạt ta!”

      “Triêu Hoa, còn nhận tội?” Sở Kim Triêu quát.

      “Nhận tội? Ha ha! Phụ hoàng, phải người biết hết rồi sao? Đến đây , chém đầu con ! Dù sao chiếm được Nham ca ca, con cũng muốn sống.”

      “Ngươi!” Sở Kim Triêu giơ tay phải lên, lại dừng lại ở trung.

      Công chúa Triêu Hoa đưa mặt lại gần, “Đánh . Vì nữ nhân chẳng có liên quan gì mà người đánh con lần này đến lần khác, còn dùng roi đánh con, con rất hoài nghi con có phải là con đẻ của người !”

      “Láo xược!” Bàn tay Sở Kim Triêu vẫn hạ xuống, mặt của Công chúa Triêu Hoa lập tức sưng đỏ lên, “Còn biết tội? Nếu ngươi làm những chuyện có tính người như thế này trẫm đánh ngươi sao?”

      “Đánh , đánh chết con !” Công chúa Triêu Hoa khóc hô, “Dù sao trong mắt người cũng chỉ có con của người, chỉ có Thất ca, con trong mắt người ngay cả người ngoài cũng bằng, vậy chết quách cho xong! Từ đến lớn, người đối với Thất ca tốt như thế, đối với con phải khiển trách chính là lạnh nhạt, cuộc sống như vậy có ý nghĩa gì nữa!”

      “Nếu như ngươi ương nghạnh như thế này, trẫm khiển trách ngươi sao? Đến bây giờ ngươi còn biết hối cải, chỉ biết trách người khác, rốt cuộc là bị làm hư, trẫm thấy hối hận dạy dỗ ngươi từ , để giờ ngươi gây nên họa lớn như vậy! Tính mạng dân chúng Ngân Đô nhiều như vậy, ngươi chết vài lần cũng đủ!”

      sao cả, người muốn cho con chết mấy lần chết mấy lần, dù sao ngay cả Nham ca ca cũng thích con, chết cũng tốt.”

      “Được, người đâu, mang Công chúa ra ngoài, chém…”

      “Phụ hoàng, đừng mà!” Công chúa Triêu Hoa ra sức bổ nhào vào người Sở Kim Triêu, dùng sức ôm lấy ông. Những lời nàng vừa chẳng qua là tức giận quá giỡn chơi, nếu như vậy mà phải chết sao nàng cam tâm chứ, “Nhi thần biết sai rồi, đừng mà, con đồng ý với người sau này ngoan ngoãn, nghe lời người , tuyệt đối làm chuyện gì sai nữa.”

      Sở Kim Triêu nhắm mắt lại, nhìn bộ dáng điềm đạm đáng của nàng, trong lòng ông nặng trĩu, rối rắm, đau lòng.

      “Hoàng thượng, Công chúa điện hạ chỉ là ham chơi, cũng phải là người tội ác tày trời. Dân chúng Ngân Đô đều dựa vào ân điển của Hoàng thượng mới lo áo cơm, bọn họ nhất định tha thứ cho Công chúa, Công chúa cũng phải là cố ý.” Gia Cát Linh chậm rãi .

      “Phụ hoàng, nàng ta đúng, con phải cố ý, chỉ là muốn đùa với nàng ta chút. Chỉ cần với những người dân này, bọn họ biết. Phụ hoàng, con thực biết sai rồi.”

      “Hoàng thượng, Hoàng thượng, Triêu Hoa đâu?” Lúc này, Chu quý phi vừa gọi vừa chạy vào, “ có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi. Hoàng thượng, Triêu Hoa vẫn còn , làm sai chuyện gì cũng có thể bỏ qua, người tha thứ cho nó .”

      ư?” Lửa giận Sở Kim Triêu cố gắng áp chế lại bùng lên, “Ngươi xem Thất vương phi cùng Đại tiểu thư so với nó cũng lớn hơn mấy tuổi đâu, hai người đó làm cái gì, còn nó làm cái gì?”

      “Mặc kệ như thế nào, thần thiếp cho phép người khác thương tổn đến Triêu Hoa dù chỉ chút. Nó tốt xấu gì cũng là kim chi ngọc diệp, Hoàng thượng thực vì đám dân đen này mà trách phạt chính nữ nhi của mình sao?”

      Gia Cát Linh cười lạnh, để người khác thông báo với Chu quý phi là làm đúng, nữ nhân ngu xuẩn này từng bước đẩy công chúa Triêu Hoa xuống vực sâu.

      Quả nhiên, mặt Sở Kim Triêu từ trắng sang đỏ, trán nổi lên gân xanh. Lời của Chu quý phi khiến ông tức giận đến bộc phát ra tất cả, “Dân đen? Chu Tuyết Viện, ngươi chớ quên, nếu phải trẫm phong ngươi làm Quý phi ngươi cùng bọn họ có khác gì nhau?”

      “Hoàng thượng…” Chu quý phi vì nữ nhi của mình mà đếm xỉa gì, “Thần thiếp sai sao? Triêu Hoa kim chi ngọc diệp, cho dù tính mạng của toàn bộ dân đen Ngân Đô so với nó cũng trân quý bằng!”

      “Tốt, Chu Tuyết Viện, hôm nay trẫm mới biết được bụng dạ ngươi tàn nhẫn như thế. Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, đạo lý đơn giản như vậy mà quý phi như ngươi cũng hiểu. Vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân.”

      Gia Cát Linh cúi người, “Hoàng thượng, may mà dân chúng trúng độc đều được trị liệu, có việc gì, dân nữ tin tưởng Công chúa điện hạ cũng phải là cố ý. Dân nữ khẩn cầu, chỉ cần Công chúa nguyện ý xin lỗi với những dân chúng kia, chuyện này có liên quan gì với Linh Thiên dân nữ truy cứu nữa.”

      hề truy cứu?” Chu quý phi hung hăng nhìn chằm chằm Gia Cát Linh , “Ngươi tính chuyện gì vậy? Ngươi dựa vào gì mà quyết định vận mệnh của Triêu Hoa? là nực cười, cũng nhìn xem thân phận của mình, lại cầu xin cho Công chúa, ngươi có tư cách sao?”

      “Trẫm có tư cách ?” Sở Kim Triêu giọng hỏi Chu quý phi, giọng điệu của ông lạnh như băng khiến cho bà ngẩn ra, “Truyền ý chỉ của trẫm, Công chúa Triêu Hoa tính tình tốt, trục xuất khỏi hoàng cung, biếm làm thứ dân, bất luận kẻ nào hay nhà nào cũng được thu nhận, giúp đỡ! Đem thông cáo cấp phát đến các cấp quan phủ, thông cáo đến toàn thể nước Lăng Nguyệt.”

      “Hoàng thượng…” Thân thể Chu quý phi mềm nhũn, xụi lơ ngồi dưới dất, miệng thào , “ được, được, ta nhất định là nằm mơ. Hoàng thượng, nó là nữ nhi của người mà.”

      Công chúa Triêu Hoa kinh sợ đến được câu, bên tai chỉ có câu ngừng vang vọng, trục xuất khỏi hoàng cung, biếm làm thứ dân. Nàng ngay cả khóc cũng khóc được.

      Gia Cát Linh lặng lẽ rời . Biếm làm thứ dân, đối với công chúa Triêu Hoa mà chuyện này so với giết nàng còn khó chấp nhận hơn. công chúa cao cao tại thượng, bỗng chốc biến thành người có nhà nhưng thể về, thú vị. Nhưng mà trừng phạt này so với việc làm của nàng căn bản là nhằm nhò gì. Sở Kim Triêu rốt cuộc vẫn niệm tình phụ tử.

      “Đại tiểu thư, ta giúp ngươi chuyện lớn như vậy, nên cảm tạ ta thế nào?” Chu Nham cùng ra, cười hì hì hỏi.

      “Tướng quân hẳn là phải cảm tạ ta mới đúng. Ta giúp tướng quân cắt đứt cái đuôi này.”

      đúng ra, tiểu thư mới là người thực đạt được lợi ích lớn nhất. Ta cái gì cũng có, còn hại chính biểu muội của mình, tiểu thư xem, vì tiểu thư mà ngay cả tình thân ta cũng cần, ngần ấy cũng cảm động được nàng sao?”

      “Chu tướng quân, chuyện này sao có thể là giúp ta chứ? Đây là vì Hoàng thượng phân ưu, là nghĩa vụ của mỗi thần dân. Chu tướng quân làm tốt lắm, Hoàng thượng nhớ kỹ việc tốt lần này của người.”

      “Hừ! Bản tướng quân hại nữ nhi của người, người nhớ kĩ ta! cũng nhất định nhớ kĩ ta, ta thấy ở Chu gia thể sống yên ổn rồi.”

      “Chu quý phi phải là người đại cục. Đúng rồi, nghe tại Chu tướng quân mộ binh trong cả nước, việc mộ binh nhất định cần ít ngân lượng, lúc này nếu có người chủ động nguyện ý chu cấp ngân lượng, giảm bớt thuế má dân chúng Hoàng thượng chắc chắn có thưởng. Tướng quân vẫn nên nghĩ đến chính .”

      “Ngân lượng? Chu gia thu vào đủ để trả vốn, làm sao có tiền nhàn rỗi để làm việc này được?”

      “Linh Thiên có mà.” Gia Cát Linh nhếch khóe miệng, “Chu tướng quân quên chúng ta là quan hệ hợp tác sao? Linh Thiên toàn lực hỗ trợ Chu gia hoàn thành việc lớn. Chỉ cần sau khi Chu gia hoàn thành việc lớn vong ân phụ nghĩa là được.”

      “Đại tiểu thư yên tâm, có những lời này của ngươi là được rồi, ngươi nguyện ý cung cấp bao nhiêu ngân lượng?”

      trăm vạn lượng!”

      trăm vạn lượng?” Chu Nham mở lớn miệng, giật mình nhìn nữ tử trước mắt, nàng phải điên rồi chứ? “ trăm vạn lượng, nàng xác định?”

      “Xác định!” Gia Cát Linh kiên định , “Vì những thần dân bị giết hại của nước Phượng Khê, nhiều ngân lượng hơn nữa cũng đáng giá.”

      “Được! Đại tiểu thư hào phóng! Yên tâm, nàng muốn gì Chu Nham nhất định cho nàng!” Trong lòng Chu Nham nhảy nhót thôi. Có trăm vạn này, Chu gia nhất định được Hoàng thượng tín nhiệm thêm bước. híp mắt lại, Đại tiểu thư Linh Thiên, mục đích đơn giản chỉ là muốn Sở gia mất nước thôi sao?

      “Ngân phiếu năm ngày sau đưa đến, Chu tướng quân có thể tấu trình với Hoàng thượng mình nguyện ý quyên tặng trăm vạn lượng, Hoàng thượng nhất định rất vui vẻ.”

      “Đại tiểu thư nuốt lời chứ? Nếu ta tấu với Hoàng thượng trước, đến lúc đó lại thấy ngân lượng chẳng phải là tự hại mình hay sao? Bản tướng quân làm chuyện mạo hiểm như vậy.”

      “Chu tướng quân yên tâm, ta viết giấy làm bằng chứng.” Gia Cát Linh năng khí phách, “Bây giờ ta viết giấy cho tướng quân ngay, có thể chứ?”

      “Đương nhiên!”

      Hai người đến tửu lâu Linh Thiên, Gia Cát Linh viết giấy làm chứng, cùng Chu Nham ký tên lên. Văn tự được phân làm hai, mỗi người giữ bản.

      Gia Cát Linh nhận văn tự, “Tướng quân yên tâm, ngân phiếu ta đúng hẹn đưa đến.”

      “Vậy xin đợi Đại tiểu thư.”

      Hết chương 267
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 268: Linh nhi, nàng quá xấu rồi!

      Gia Cát Linh rời khỏi tửu lâu Linh Thiên, vận rủi của Chu gia bắt đầu rồi, công chúa Triêu Hoa, chẳng qua chỉ là khởi đầu thôi. Còn có cái chết của Tĩnh quý phi, nàng nhất định điều tra ràng.

      Sở Kim Triêu sủng ái Tĩnh quý phi, nước Lăng Nguyệt người người đều biết, sau khi bà chết, di thể của bà luôn được bảo tồn trong quan tài băng, nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, ngoại trừ Sở Kim Triêu và Sở Lăng Thiên, ai có thể vào trong.

      Ngày hôm sau, Sở Lăng Thiên hồi phủ tìm nàng, “Linh nhi, hôm nay Chu Nham khi lâm triều đề nghị bá quan văn võ quyên ngân lượng để mộ binh, có vẻ, Chu gia bỏ ra con số đáng kể.”

      “Ừm, ta lấy danh nghĩa Đại tiểu thư Linh Thiên, hứa cho trăm vạn!”

      trăm vạn?” Sở Lăng Thiên kinh ngạc, “Nàng có kế hoạch gì?”

      “Thất gia yên tâm , ta để cầm số ngân lượng này đâu, qua vài ngày nữa, người biết thôi.”

      “Vậy nàng cẩn thận chút.” Y hỏi nữa, ôm nàng vào lòng, nhàng hôn lên tóc nàng.

      “Thất gia, ta muốn đến xem Tĩnh phi nương nương.”

      “Mẫu phi? Linh nhi, nàng sao vậy? Sao đột nhiên muốn đến xem mẫu phi?”

      “Thất gia, chúng ta thành thân lâu, ta vẫn từng nhìn thấy bà, chẳng phải là bất hiếu sao? Chỉ là nghe nơi đó chỉ có Hoàng thượng và người có thể vào, người có thể dẫn ta ?”

      “Là ta sơ ý.” Sở Lăng Thiên có chút áy náy, “Nên dẫn nàng từ sớm, nào, giờ ta đưa nàng .”

      “Bây giờ à?” Gia Cát Linh đứng lên, “Vâng.”

      Hai người vội vàng tiến cung, quan tài băng của Tĩnh quý phi ở tầng hầm của hoàng cung, tầng hầm này được xây nên là để bảo tồn di thể của Tĩnh quý phi. Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả con ruồi cũng thể bay vào.

      Thấy Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh cùng nhau đến, thị vệ ngăn cản, lập tức mở cửa, để hai người vào. Trước khi vào bên trong, có người đưa áo bông dày, Sở Lăng Thiên khoác thêm giúp Gia Cát Linh .

      “Bên trong rất lạnh, mặc áo ấm vào, sợ lạnh nữa.”

      Cách lăng mộ còn rất xa, tuy rằng mặc áo dày, Gia Cát Linh vẫn cảm thấy rất lạnh. Cửa đá lăng mộ mở ra, luồng khói trắng từ bên trong bay ra, nàng nhất thời rùng mình.

      Sở Lăng Thiên ôm chặt nàng vào lòng, muốn mang đến cho nàng chút ấm áp.

      Tĩnh quý phi an tường nằm trong quan tài băng, vẫn dung nhan lúc đó, trẻ trung, xinh đẹp, khóe miệng vẫn còn mỉm cười, ra đây chính là Tĩnh quý phi.

      “Thất gia, mẫu phi làm sao lại qua đời?”

      Sở Lăng Thiên hình như muốn nhớ lại, “Bệnh lâu khỏi, sức khỏe mẫu phi luôn yếu ớt, sau khi sinh ta và Cửu đệ càng yếu hơn.”

      “Thất gia, ta vẫn cảm thấy lạnh, có thể lấy thêm áo choàng đến giúp ta ?” Gia Cát Linh xoa tay, cơ thể run rẩy.

      “Ừ, chờ ta, ta trở lại nhanh thôi.”

      Đợi cửa lăng mộ đóng lại ngăn cách Sở Lăng Thiên ở bên ngoài, nàng lập tức bước đến di chuyển cơ quan, như vậy từ bên ngoài cách nào mở cửa đá ra. Nàng vào trước cỗ quan tài băng, cố gắng đẩy ra khe hở, với tay vào bên trong, sờ soạng mặt Tĩnh quý phi.

      Đột nhiên, nàng chạm đến chỗ khác thường, nàng trường kỳ mang mặt nạ, vô cùng ràng đây là gì. Nàng dùng móng tay khơi ra khe hở, xé lớp mặt nạ kia xuống.

      Bên dưới lớp mặt nạ là khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

      Người nằm trong quan tài phải Tĩnh quý phi? Gia Cát Linh vô cùng khiếp sợ, vậy Tĩnh quý phi chân chính ở đâu? Người Sở Kim Triêu và Sở Lăng Thiên luôn canh giữ, lại phải Tĩnh quý phi? Người kia là ai? Vì sao lại ở đây?

      “Linh nhi, nàng có ở bên trong ? Mau trả lời ta!”

      Giọng lo lắng của Sở Lăng Thiên kéo nàng trở về thực, nàng lập tức đội mặt nạ cho người kia, đóng nắp quan tài băng lại, lúc này mới mở cửa ra.

      “Linh nhi, sao chứ?” Vẻ mặt Sở Lăng Thiên lo lắng, túm lại xiêm y người nàng, “Làm ta sợ muốn chết, sao đột nhiên cánh cửa này lại mở được.”

      “Vừa rồi ta cẩn thận chạm vào chỗ này…” Gia Cát Linh chỉ vào cơ quan tường.

      Sở Lăng Thiên cười bất đắc dĩ, “Nàng đó, nếu như bị nhốt ở trong phải làm sao? Nàng sợ à?”

      “Tĩnh quý phi là mẫu phi của người, mẫu phi nhất định hại ta, cho nên ta tuyệt đối sợ.”

      “Lại đây.” Sở Lăng Thiên kéo nàng đến trước cỗ quan tài băng, “Mẫu phi, mẫu phi xem, nhi thần dẫn Linh nhi đến thăm mẫu phi đây. Trước kia người luôn chọc nhi thần, nhi thần bướng bỉnh cưới được vương phi, mẫu phi ngờ nhi thần có thể lấy được nữ tử xinh đẹp trí tuệ như vậy phải ?”

      Thất gia, chàng yên tâm, ta nhất định giúp chàng tìm được Tĩnh quý phi chân chính. Xin hãy tha thứ cho ta tạm thời thể cho chàng chân tướng, ta chỉ là lo lắng đánh rắn động cỏ.

      Hai người ở lại chốc lát mới ra về. Xác định người nằm trong cỗ quan tài phải là Tĩnh quý phi, tiếp theo, phải tìm được Tĩnh quý phi . Căn cứ theo tin của A Cần, chắc chắn Tĩnh quý phi còn ở nhân gian, mà chuyện này có liên quan mật thiết đến Chu gia.

      Năm ngày sau, Gia Cát Linh lại đem trăm vạn lượng ngân phiếu đưa cho Chu Nham. kiểm kê xong, vô cùng hài lòng.

      “Hợp tác với Đại tiểu thư, chính là thư thái như vậy. biết làm phu thê với Đại tiểu thư, có phải cũng thư thái thế ?”

      “Chu tướng quân, xin tự trọng. Ngân phiếu đưa đến, ta cáo từ.”

      “Chi bằng Đại tiểu thư ở lại dùng cơm trưa với bản tướng quân?”

      cần.”

      “Bản tướng quân có thể ăn nàng à?”

      ra phải, chỉ là nhìn thấy người xấu xí, bản tiểu thư nuốt trôi. Cáo từ!”

      Gia Cát Linh ra, lờ mờ cảm thấy có người theo sau mình, đến khúc quanh, nàng đột nhiên nhìn lại, có phát khác thường, mới vừa quay đầu, lại bị hết hồn.

      “Đại tiểu thư, biết ta à? Vừa rồi ngươi lại gặp Nham ca ca đúng ?” nữ tử tóc tai bù xù, y phục rách bươm, toàn thần phát ra mùi tanh tưởi đứng ngay trước mặt nàng, trong tay nàng ta cầm đoản kiếm, trong mắt tràn đầy ác ý.

      “Công chúa Triêu Hoa, tìm bản tiểu thư có chuyện gì?”

      “Ngươi xem?” Trong mắt công chúa Triêu Hoa phát ra sát ý, “Ngươi hại bản công chúa thê thảm thế này, nghĩ vậy là có thể quên được sao? Bản công chúa cũng chẳng phải người thiện lương, có qua có lại thôi, Đại tiểu thư cần lo lắng.”

      “Rốt cục công chúa muốn làm gì?” Gia Cát Linh vô cùng bình tĩnh, mảy may bối rối, “Toàn bộ chuyện này đều là công chúa gieo gió gặt bão, công chúa có từng nghĩ tới, Ngân Đô nhiều dân chúng như vậy, thực bởi vậy mà chết, lương tâm công chúa cắn rứt sao?”

      “Chẳng qua chỉ là đám dân đen mà thôi, chết sao chứ? Còn có ngươi, phụ hoàng che chở ngươi, bản công chúa thể làm gì ngươi, hôm nay, ngươi thoát khỏi lòng bàn tay ta. Ra mau!”

      đám hắc y nhân từ bên cạnh nhảy ra, trong tay cầm đại đao, nhìn Gia Cát Linh như hổ rình mồi.

      “Mau! Bắt ả lại cho bản công chúa!”

      Mấy hắc y nhân định xông lên, đột nhiên, bóng dáng màu trắng bay đến, nháy mắt đoạt tính mạng của đám hắc y nhân này.

      “Ngươi là ai?” Công chúa Triêu Hoa thảng thốt nhìn thiếu niên trước mặt, “Sao ngươi lại cứu ả?”

      Kinh Phong liếc cũng lười liếc nhìn nàng ta, lo lắng chạy đến bên cạnh Gia Cát Linh , “Tiểu thư, sao chứ?”

      Gia Cát Linh lắc đầu, bỗng nhiên xoay người chạy ra ngoài đường lớn.

      “Muốn chạy? Bản công chúa nhất định phải giết ngươi!” Công chúa Triêu Hoa cầm đoản kiếm đuổi theo.

      Gia Cát Linh quay đầu nhìn lại, vừa chạy, vừa la lớn, “Công chúa Triêu Hoa, đừng mà! Chuyện người hạ độc ở lương thực Linh Thiên phải do ta tố giác với Hoàng thượng, giờ người lại muốn giết ta, làm sao có đạo lý như thế! Van xin người, đừng mà!”

      Người đường nghe được tiếng la của Gia Cát Linh lập tức dừng chân lại.

      “Cái gì, ả chính là công chúa Triêu Hoa? bị biếm thành thứ dân còn kiêu ngạo như vậy?”

      “Công chúa Triêu Hoa nổi tiếng kiêu ngạo mà, nghe Đại tiểu thư vậy, trước đó mấy ngày chuyện mọi người trúng độc, chính là công chúa làm à.”

      “Nữ nhân này quá độc ác, Đại tiểu thư tâm địa thiện lương, làm sao hại chúng ta được? Chúng ta hiểu lầm Đại tiểu thư rồi.”

      “Đúng vậy, thể để ả công chúa đó làm Đại tiểu thư bị thương được, chúng ta mau giúp tiểu thư .”

      “Mọi người mau ngăn ả lại, ả chính là người hạ độc hại chúng ta đó, thể để ả làm tiểu thư bị thương!” Trong đám đông có người cao giọng hô, những người khác lập tức bu lại, cầm lấy rau xanh, trứng thối, khoai lang ném về phía công chúa Triêu Hoa.

      “Các ngươi…” Trước mắt công chúa Triêu Hoa đều là rau dưa củ quả xanh đỏ trắng bay vèo đến, trúng vào người nàng sinh đau, “Bản công chúa giết các ngươi!”

      Nàng giẫm phải trái táo, trượt chân, té ngã xuống đất. Lúc này, chậu nước bẩn từ cao đổ xuống, dội thẳng vào người nàng.

      “Đám dân đen chúng bây, bản công chúa giết hết toàn bộ! Dám vũ nhục bản công chúa, mẫu phi nhất định bỏ qua cho chúng bây!”

      “Vậy còn công chúa? tại ngươi cũng là dân đen như chúng ta thôi.”

      “Đúng vậy, công chúa, mau bảo quý phi nương nương đón công chúa hồi cung .”

      “Làm gì có công chúa nghèo nàn rách rưới như thế.”

      “Các ngươi…” Công chúa Triêu Hoa đứng dậy, dùng đoản kiếm chỉa vào những người đó, “Các ngươi chờ đó cho ta, có ngày ta hồi cung, nhất định tru cửu tộc tất cả các ngươi! Xẻo thịt bọn bây! Hừ!”

      Nàng đẩy đám đông ra, sớm còn nhìn thấy bóng dáng của Đại tiểu thư. Nàng tức giận giậm chân, Đại tiểu thư Linh Thiên, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định lấy mạng của ngươi!

      Trăm vạn ngân phiếu về tay, ngày hôm sau, khi lâm triều, Chu Nham liền tình nguyện quyên ra trăm vạn ngân lượng cho chuyện mộ binh. Sở Kim Triêu vui vẻ rất nhiều, hạ chỉ thăng Chu Nham lên làm Đại tướng quân, công việc mộ binh để toàn quyền xử lý, triều đình trích cấp thêm khoản tiền nào.

      Thăng chức, Chu Nham và Chu Lâm Quân cười khép miệng lại được. Ngày đó, các quan viên có giao hảo với Chu gia đều đến chúc mừng, Chu Lâm Quân ngày càng cảm thấy, lựa chọn hợp tác với Linh Thiên là chuyện chính xác biết bao nhiêu.

      Chu gia ồn ào náo nhiệt, ăn uống linh đình, ai chú ý đến hai bóng người chạy nóc nhà Chu gia, cho đến khi hai người mang theo thứ đó rời , cũng có ai phát .

      Kinh Phong và Phá Trận trở về Thất vương phủ, lập tức đến thư phòng phục mệnh với Gia Cát Linh .

      “Thành công ?” Gia Cát Linh đứng dậy.

      Kinh Phong gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, tất cả ngân phiếu thu về hết, đưa vào tiền trang của điện hạ.”

      “Ừ.” Gia Cát Linh nhíu mày, “Lời cũng rồi, chức quan của Chu Nham cũng thăng rồi, để ta xem bọn họ lấy gì giao phó với Hoàng thượng.”

      “Giao phó cái gì?” Sở Lăng Thiên từ ngoài cửa vào, “Linh nhi lại chơi trò gì vậy?”

      Gia Cát Linh cười cười, “Ta chỉ là bảo Kinh Phong và Phá Trận trộm hết trăm vạn ngân phiếu ta cấp cho Chu gia trở về mà thôi.”

      “Gì cơ? Trộm về?” Sở Lăng Thiên nghĩ đến ngày mai Chu gia phát thấy mất ngân phiếu, liền nhịn được, bật cười, “Linh nhi, nàng quá xấu rồi!”

      “Vậy à?”

      “Nhưng mà, ta thích.”

      Kinh Phong và Phá Trận liếc nhau, lặng lẽ lui ra ngoài. Chủ tử của họ, từ sau khi gặp tiểu thư, liền biến thành người như vậy, họ quen rồi.

      Hết chương 268
      Chrishonglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 269: Nguy cơ Chu gia

      Hôm sau, bởi vì đêm qua say rượu, Chu Nham đến buổi trưa mới rời giường. Chỉ cần lần này mộ binh thuận lợi, có thể đến trước mặt Hoàng thượng tranh công, lại thăng quan tiến chức, chỉ ngày ngày hai thôi.

      “Công tử, công tử, xong rồi, xong rồi!” Chu Nham vừa mới ra khỏi phòng, chỉ thấy quản gia vội vội vàng vàng chạy tới, chân trước đạp chân sau.

      “Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy? xem nào!” Chu Nham tức giận , “Quên quy củ rồi sao?”

      “Công tử, ngân phiếu, ngân phiếu thấy!”

      “Ngân phiếu nào thấy? thấy là thấy thế nào, Chu gia còn thiếu ngân phiếu sao?” Chu Nham cho là đúng.

      “Công tử,” Quản gia gấp đến độ suýt nữa nên lời, “Là trăm vạn ngân phiếu kia, thấy!”

      “Cái gì?” Chu Nham sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch, “Sao lại thấy? Mau dẫn ta xem!”

      Hai người vội vàng vào phòng để ngân phiếu, rương đựng ngân phiếu rỗng tuếch. Chu Nham tức giận đến mức đá quản gia cước, “Bản công tử phải bảo các ngươi trông coi cẩn thận sao? Sao lại thấy tăm hơi?”

      “Công tử….” Quản gia đứng lên, quỳ mặt đất, “Hôm qua nô tài hạ lệnh canh phòng nghiêm ngặt ở ngoài cửa, tất cả hộ vệ trong phủ đều điều đến đây, con ruồi cũng thể tiến vào.”

      “Vậy ngươi giải thích cho bản công tử xem, vì sao ngân phiếu cánh mà bay?”

      “Chuyện này… Chuyện này…” Quản gia gì, mà chống chế, “Công tử, nô tài xem xét kĩ, cửa sổ vẫn đóng kín, có dấu vết mở ra, chuyện này thực kỳ quái.”

      “Cửa sổ đều đóng kín? phải là ngươi trông coi cẩn thận chứ?”

      Quản gia dập đầu liên tục, “Công tử, cho nô tài trăm nghìn lá gan nô tài cũng dám.”

      Chu Nham ngẩng đầu, phát mảnh ngói cũng có dấu hiệu gì, lại có khe hở . đánh quyền vào mặt bàn, cái bàn chịu nổi lập tức vỡ ra.

      thăm dò cho bản công tử, nhất định phải đem ngân phiếu tìm ra! Tìm thấy mang mạng đến gặp bản công tử!”

      “Vâng, nô tài làm ngay!”

      Chu Nham ra khỏi phòng, nhíu nhíu mày lại, hy vọng đây là giấc mộng. trăm vạn lượng mất này làm sao có thể bù lại được? Nếu là Chu gia của trước kia, con số kia vẫn xoay sở được. Nhưng tại việc buôn bán xuống dốc như vậy, sau khi Chu quý phi hạ sinh tiểu hoàng tử, Chu gia bắt đầu ổn định, tiền tài thể kiếm vào được. Chu Nham về hướng thư phòng Chu Lâm Quân.

      “Gia gia, xong rồi! trăm vạn ngân phiếu mà cửa hiệu Linh Thiên cấp cho thấy nữa.”

      “Cái gì?” Chén trà tay Chu Lâm Quân rơi xuống đất, “Mau sai người tìm ! Sao lại thấy chứ? phải con phái thêm thủ vệ canh chừng rồi sao?”

      “Gia gia, hôm qua tất cả hộ về đều được điều qua đó, con xem xét, hẳn là vào từ mái nhà.”

      “Chuyện Linh Thiên cấp ngân phiếu cho Chu gia có rất ít người biết, ngoại trừ Đại tiểu thư, con và ta cũng có người thứ tư biết, sao lại trùng hợp như vậy. Lại có người cố tình đến phủ Thừa tướng lấy trộm? Còn là ngân phiếu kia nữa?”

      “Gia gia, con cũng thấy kỳ quặc, người xem có khi nào là nữ nhân kia sai người tới trộm về, muốn hại chúng ta hay ?”

      loại trừ khả năng này. Nếu là như vậy ngân phiếu khẳng định là lấy lại được.”

      “Gia gia, làm sao bây giờ? Chỗ Hoàng thượng chúng ta làm sao mà ăn đây?”

      “Con cảm thấy nữ nhân kia có thể tin hay ?”

      “Bây giờ chuyện này cũng vô dụng. Tin hay chúng ta cũng có thể kết luận nàng ta có liên quan đến chuyện này. Đúng là nữ nhân độc ác, từng bước tạo ra bẫy, trước dùng chút ơn huệ để lấy được tín nhiệm của chúng ta, sau đó lại làm ra việc này khiến chúng ta chịu kích trí mệnh! Mấu chốt giờ là phải chuẩn bị ngân lượng để đưa vào cung, phải qua ải của Hoàng thượng trước .”

      Chu Lâm Quân gật đầu, “Con đúng! Ta và con chia nhau mượn, nhất định phải nhanh lên.” Trong ngực Chu Lâm Quân nghẹn cỗ khí giận. Ông tung hoàng quan trường mấy chục năm thế nhưng lại bị con nhóc đùa giỡn!

      “Vâng, gia gia!”

      Chu Lâm Quân ở trong triều rất có danh tiếng nên bọn họ rất nhanh liền mượn được năm mươi vạn lượng, số còn lại có chút khó khăn. số quan viên đối với đề nghị hiến cho quân binh của Chu Nham liền cảm thấy bất mãn, lại thấy hai ông cháu mượn tiền đều tỏ ra vui vẻ.

      Thấy chuyện có cách nào, Chu Nham lấy hết can đảm tới Thất vương phủ vay tiền, vừa đúng lúc Gia Cát Linh từ trong cung trở về. Chuyện Chu gia khắp nơi vay tiền nàng nghe qua.

      “Chu tướng quân có chuyện gì?”

      “Vương phi nương nương, dám giấu diếm, trong nhà xảy ra việc cần ngân lượng, có thể cho ta vay ít để dùng ? Lãi tính gấp đôi tiền trang.” Sở Lăng Thiên mở tiền trang, đến vay tiền chắc là có vấn đề.

      Gia Cát Linh cười cười, “Đương nhiên có vấn đề. Nhưng mà ta có điều kiện.”

      “Điều kiện gì?” Mặc kệ nàng có điều kiện gì, Chu Nham ngoại trừ đồng ý ra thể có con đường nào khác.

      “Chỉ cần Chu tướng quân cùng tùy tùng của người là Trương Đông Phong nắm tay nhau vòng Ngân Đô bản vương phi đồng ý cho ngươi vay mười vạn lượng bạc, hơn nữa lấy lãi.”

      “Ngươi…”

      “Đương nhiên, quyền lựa chọn là ở Chu tướng quân, ngươi cũng có thể đáp ứng. Mười vạn lượng bạc thôi mà, đối với Chu gia mà cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.”

      “Được! Ta đáp ứng ngươi!” Chu Nham có lựa chọn nào khác, “Hy vọng Thất vương phi được làm được.”

      “Yên tâm, nhất định! Lấy danh nghĩa Thất vương phủ ra đảm bảo!”

      Chu Nham gọi Trương Đông Phong tới, cắn răng cùng với tay trong tay đường khiến rất nhiều người theo xem.

      “Mau nhìn xem, mau nhìn xem, là Chu tướng quân cùng tùy tùng của .”

      “Có gì kỳ lạ đâu, lần trước Chu tướng quân cũng thổ lộ với rồi mà.”

      “Thổ lộ? thú vị!”

      “Nghe Chu tướng quân phụ trách chuyện mộ binh lần này, ai dám mang con đến chỗ đó chứ. Ta còn chờ để ôm cháu trai mà.”

      “Đúng vậy, vụng trộm còn chưa tính, lại còn muốn rêu rao khắp nơi!”

      Nghe thấy những lời chói tai đó Chu Nham siết chặt nắm tay lại. Đại tiểu thư Linh Thiên, đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu bản tướng quân nhất định khiến cho ngươi sống bằng chết!

      hết vòng, Chu Nham thuận lợi vay được mười vạn lượng bạc của Thất vương phủ.

      Qua hai ngày vay mượn khắp nơi, rốt cục cũng gom góp đủ trăm vạn lượng bạc. Chỗ Hoàng thượng cuối cùng cũng có thể trình báo kết quả.

      Người của Chu gia thở ra nhõm hơi, lại biết Gia Cát Linh bắt đầu thực kế hoạch tiếp theo. Chu gia sớm nên tồn tại nữa.

      “Tiểu thư, những người này đều cho Chu gia vay tiền.” Kinh Phong chỉ vào tờ giấy, mặt là danh sách những người cho Chu gia vay tiền.

      “Ta thực bội phục Chu Lâm Quân, có thể ưỡn ngực vay tiền như vậy. Bảo Nguyệt Lan viết thiếp mời, mời phu nhân của những quan viên cho Chu gia vay tiền này đến Thất vương phủ uống trà.”

      “Vâng, tiểu thư.”

      Thất vương phi mời, những phu nhân này dám chậm trễ. Tới ngày được mời, sáng sớm họ rời nhà tới Thất vương phủ, mỗi người còn mang theo số lễ vật quý giá đến tặng.

      Gia Cát Linh bảo Nguyệt Lan dẫn họ đến đình ở hậu viện, chuẩn bị trà cùng điểm tâm. Thất vương gia ở trong triều chạm tay vào có thể bỏng, Hoàng thượng lại rất quý mến Thất vương phi, mấy phu nhân đều hết sức lấy lòng.

      “Thất vương phi, lâu gặp, người chút cũng thay đổi, vẫn xinh đẹp giống ngày thành thân vậy.” Lý phu nhân cười .

      “Lý phu nhân quá khen rồi, ta mới phải hâm mộ phu nhân. Con cái đều lớn như vậy rồi mà nhìn qua phu nhân như chỉ mới hai mươi tuổi.”

      “Thất vương phi như vậy làm thần phụ dám nhận.”

      “Lý phu nhân, vòng tay tay phu nhân chất lượng hảo hạng, Lý đại nhân đối với phu nhân tốt.” Vương phu nhân nhìn vòng tay tay Lý phu nhân, hâm mộ .

      Trong mắt Lý phu nhân lộ ra đắc ý, “Cái này có tính là gì, ta vốn coi trọng thứ còn tốt hơn, nhưng mà lão gia Chu Thừa tướng cần ngân lượng dùng gấp, cho nên mượn ngân lượng cho Thừa tướng gia, để qua thời gian nữa rồi mua cho ta.”

      “Chu thừa tướng cũng đến tế phủ vay tiền.” Vương phu nhân .

      “A? thể nào? Chu tướng quân đến nhà của ta, chẳng lẽ cũng là để vay tiền? Lát về ta phải hỏi chút.”

      “Dù sao nhà ta cũng cho mượn vạn lượng.”

      “Nhà ta cũng cho mượn năm vạn lượng.”

      Những phu nhân khác cũng , cuối cùng kết luận lại, Chu gia đều tìm đến nhà những người ngồi đây vay tiền.

      “Các người xem Chu Thừa tướng vay tiền để làm gì nhỉ? Ông ấy là Thừa tướng gia, thiếu tiền mới đúng. Dù thế nào hai vạn lượng cũng đâu có nhiều?”

      “Đúng vậy, ta cũng thấy kỳ quái. Chu gia buôn bán lớn như vậy mà thiếu tiền, đúng mà? Chuyện này có phải là có mưu gì hay ?”

      “Đừng bậy, Lưu đại nhân nhà bà muốn ở lại trong triều nữa sao?”

      Lưu phu nhân khiếp đảm liếc mắt nhìn Gia Cát Linh cái, nhanh chóng ngậm miệng lại.

      Gia Cát Linh nhấp ngụm trà, chậm rãi , “Các phu nhân nghe sao? Việc buôn bán của Chu gia bị cửa hiệu Linh Thiên từng bước xâm chiếm đến hầu như còn, bây giờ số tiền vào bằng số ra, có tiền lời, chi lại nhiều như vậy, vay tiền được sao? Việc này, mọi người biết là tốt rồi, cần bàn luận.”

      “Vâng, Vương phi nương nương. Nhưng mà… như vậy, chúng ta cho vay tiền như vậy rất khó lấy về được?”

      “Đúng vậy, nếu điều này đúng là như vậy. Ngân lượng này là lão gia vất vả làm quan cả đời mới kiếm được, chuẩn bị cáo lão hồi hương, mở trường học tư ở nông thôn dạy bọn đọc sách.”

      “Nhà ta cũng có khác gì. Lão gia nhà ta cả đời thanh liêm mới có thể dành giụm được ngần ấy ngân lượng, cứ như thế này còn nữa, vậy phải làm sao bây giờ?”

      “Lão phu nhân nhà ta còn bệnh, chờ tiền này để cứu mạng. được, ta phải trở về với lão gia đòi ngân lượng về.”

      “Người ta là Thừa tướng gia phải làm sao?”

      có việc gì, mọi người cùng , cùng lắm ầm ĩ đến tận Hoàng thượng, cầu xin Hoàng thượng làm chủ!”

      “Đúng, cầu xin Hoàng thượng làm chủ! Chúng ta đến đây thôi, sau đó trở về tiếp, phải mau chóng đem bạc về.”

      “Ừ, làm như vậy .”

      Khóe miệng Gia Cát Linh gợn lên ý cười, mục đích hôm nay của nàng đạt được, những người này tới Chu gia đòi tiền, Chu gia nhất định rối loạn. Chu Lâm Quân lựa chọn cách gì đây?

      Ba người Chu gia là Chu Nham, Chu Lâm Quân, Chu thái phó bàn bạc.

      “Các ngươi có cách gì?” Chu thái phó hỏi Chu Lâm Quân cùng Chu Nham.

      “Thái gia gia.” Chu Nham đứng lên, nôn nóng qua lại, “Diện tại có cách nào khác, những người kia cứ như điên rồi, mỗi ngày đều đến phủ Thừa tướng thúc giục, con cũng thể nào cản nổi nữa! Thái gia gia, nghĩ biện pháp tiếp .”

      “Đúng vậy, cha, ngộ nhỡ Hoàng thượng biết chuyện xong đâu.” Ria mép Chu Lâm Quân rụp xuống.

      “Hừ!” Chu thái phó khinh thường hừ tiếng, “Hai ngươi là đồ vô dụng, bị mấy câu liền bị dọa đến vậy rồi, cũng ngẫm lại xem tiền của họ có chỗ nào là sạch ? Ồn ào đến tận Hoàng thượng, bản thái phó liền thượng tấu Hoàng yhượng điều tra tiền của của bọn họ, bọn họ ngu ngốc đến mức bê đá đập vào chân mình đâu!”

      “Nhưng mà gia gia, có mấy người trong số đó muốn làm khó, chừng ầm ĩ đến tận chỗ Hoàng thượng , nếu vậy mọi người xong đời.”

      “Biện pháp vẫn có , nhưng mà rất mạo hiểm.”

      “Biện pháp gì?”

      “Thái gia gia mau.”

      “Gia tăng thuế má!”

      Hết chương 269
      Chrishonglak thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 270: Ngươi đến rồi, còn được sao?

      “Chuyện này…” Chu Lâm Quân nhíu mày, “Thuế má là do triều đình thống nhất, vả lại thuế má đều sung vào quốc khố, cũng chẳng đến tay chúng ta được.”

      “Ta thấy ngươi đúng là già lẩm cẩm!” Chu thái phó tức giận , “Nhiều năm như vậy, có bao nhiêu môn sinh của Chu gia đến địa phương nhậm chức quan? Ngươi cho là lão phu tốn sức lực bồi dưỡng họ, là làm việc thiện sao? tại phải dùng đến rồi, đất nước này, họ là quan, thuế má trưng thu nhiều ít, đều do họ định đoạt! Bớt ra phần cấp cho triều đình, số còn lại, chẳng phải là của Chu gia à?”

      “Cha minh, sao con lại nghĩ tới nhỉ?” Hai chòm râu Chu Lâm Quân lại vểnh lên, “Đây đúng là biện pháp tốt! Để con viết thư cho bọn họ, bảo bọn họ gia tăng thuế má lên năm lần. Có bạc, là có thể trả nợ.”

      “Ngươi mau làm ! Làm kín đáo chút, đừng cho bất cứ ai biết.”

      “Cha yên tâm, con nhất định làm tốt.”

      “Mặt khác…” Chu thái phó tiếp, “Vì mau chóng gom góp ngân lượng, Nham Nhi ở trong quân có thể giảm trừ ít quân lương. Cứ quốc khố eo hẹp, sau này bổ sung cho mọi người sau. Nếu có người dám phản đối, liền…” Chu thái phó làm động tác cắt cổ.

      “Con hiểu rồi.” Chu Nham gật đầu, cắt xén quân lương, làm rất thành thạo.

      “Tướng quân…” Trương Đông Phong vào, nhìn Chu Nham, nháy mắt với .

      “Thái gia gia, gia gia, con còn có việc ra ngoài chút.”

      .” Chu Lâm Quân phất tay, mây đen mặt cũng thấy nữa, dựa theo cách này, nhanh chóng trả hết số nợ trăm vạn lượng bạc.

      Chu Nham và Trương Đông Phong tới ngõ , Trương Đông Phong với , “Tướng quân, Đại tiểu thư Linh Thiên quay về, thuộc hạ thấy nàng ấy, liền lập tức trở về bẩm báo.”

      “Ừ, làm tốt lắm.” Trong mắt Chu Nham phát ra sát ý, “Ngươi đưa phong thơ cho nàng giúp bản tướng quân, ta muốn gặp mặt nàng, cảm tạ nàng chu cấp ngân lượng!”

      “Dạ, tướng quân.”

      Tửu lâu Linh Thiên.

      Trước mặt Gia Cát Linh là phong thơ của Chu Nham, Ngụy Thành ngồi bên cạnh phản đối.

      “Tiểu thư, tiểu thư bảo thuộc hạ làm gì cũng được, nhưng bắt thuộc hạ cải trang thành nữ nhân, tiểu thư xem dáng người thuộc hạ cao lớn thô kệch, tuyệt đối giống nữ nhân, chi bằng để Kinh Phong làm ?”

      “Mặt của ngươi thích hợp hơn.”

      “Tiểu thư… Thực được! Thanh danh của đời thuộc hạ bị hủy mất!”

      Kinh Phong liếc trắng mắt, ngươi có thanh danh lắm à?

      “Kinh Phong chết bầm, nhìn cái gì? Tiểu thư, tiểu thư xem, giờ nhìn thuộc hạ như vậy, nếu thuộc hạ giả làm nữ nhân, cả đời này ngóc đầu dậy nổi.”

      “Ai có nhiều thời gian như vậy để chú ý đến ngươi?” Kinh Phong tức giận , “ phải ngươi mơ ước bộ giáp tơ vàng của tiểu thư lâu sao? Mau chóng thẳng vào trọng điểm .”

      “Ngụy Thành, chỉ cần ngươi đồng ý, bộ giáp tơ vàng kia …”

      “Được được được! Thuộc hạ đồng ý, đồng ý!” Ngụy Thành gấp gáp .

      cho ngươi mượn xem.”

      “Tiểu thư… cũng quá keo kiệt rồi.” Ngụy Thành vô cùng ấm ức, “Được rồi được rồi, ai kêu người là tiểu thư nhà thuộc hạ chứ! Tiểu thư, tên Chu Nham kinh tởm kia làm gì thuộc hạ chứ? Ngộ nhỡ để lại ám ảnh trong lòng thuộc hạ?”

      “Ngươi đừng cho lưu lại ám ảnh là được rồi.” biến thái của Ngụy Thành, Gia Cát Linh từng chứng kiến rồi.

      “Tiểu thư yên tâm, thuộc hạ nhất định để cho trải qua đêm tốt đẹp. Tiểu thư, Mộc Dương đến rồi.”

      “Tỷ tỷ, lâu rồi gặp!” Mộc Dương vào, nhìn thấy Gia Cát Linh , lập tức chạy đến túm lấy cánh tay nàng, “Có thể gặp tỷ vui quá!”

      “Ta cũng nhớ đệ và mọi người lắm. Qua thời gian bận rộn này, nhất định đến thăm mọi người! Nhiệm vụ đêm nay, Ngụy Thành với đệ chưa?”

      “Dạ rồi! Chỉ cần có thể giúp được tỷ tỷ, Mộc Dương tình nguyện làm mọi thứ.”

      Mộc Dương và Gia Cát Linh cao xấp xỉ nhau, Gia Cát Linh bảo người ta cải trang Mộc Dương thành Đại tiểu thư Linh Thiên, còn nàng và Ngụy Thành cải trang thành nô tỳ của Đại tiểu thư, hai người đều mang mạng che mặt.

      Ba người đúng giờ đến địa điểm Chu Nham hẹn, Chu Nham tới cùng lúc với họ.

      “Đại tiểu thư, lâu gặp!”

      “Chu tướng quân khách sáo!” Dựa theo lời dạy của Gia Cát Linh , Mộc Dương bắt chước trả lời rất giống.

      “Đại tiểu thư cũng biết, trăm vạn ngân phiếu tiểu thư chu cấp cho Chu gia bị mất trộm, chẳng còn để lại chút gì.”

      “Cái gì?” Mộc Dương ra vẻ kinh ngạc, “Tại sao lại như vậy? Có biết do ai trộm ? Tìm được về chưa? Vì sao sớm cho ta biết?”

      “Đại tiểu thư, cần ở trước mặt bản tướng quân giả vờ giả vịt nữa. Chuyện này, chỉ có tiểu thư và ta, cùng gia gia biết mà thôi, thể có người thứ tư biết được, bản tướng quân thấy tại sao Đại tiểu thư lại hào phóng đến vậy, bỏ ra trăm vạn lượng cũng chẳng buồn chớp mắt. Hóa ra là nghĩ cách lấy trở về rồi, là ta sơ ý, nghe lời của ngươi.”

      “Tướng quân gì, bản tiểu thư nghe hiểu.”

      “Đại tiểu thư từng bước đưa bản tướng quân vào bẫy, muốn dùng trăm vạn này đẩy Chu gia vào đường cùng, nhưng mà, nếu Chu gia dễ dàng rơi vào đường cùng như thế là Chu gia. Đại tiểu thư, làm tiểu thư thất vọng rồi.”

      “Bản tiểu thư quả thực rất thất vọng, có lòng tốt giúp Chu gia nhiều như vậy, lại bị nghe trách móc. Nếu như vậy, quan hệ hợp tác của chúng ta ngừng hẳn , bản tiểu thư vẫn nên tìm người có thành ý để hợp tác hơn.” Mộc Dương đứng dậy, muốn bỏ .

      Chu Nham đứng lên, ngăn trước mặt , “Đại tiểu thư chưa từng nghĩ, hôm nay ngươi đến rồi, còn được sao?”

      “Ngươi muốn thế nào?”

      Chu Nham tới gần, nhìn mảng ngực trắng trẻo lộ ra của Mộc Dương, “Ngươi xem? Đùa bỡn với bản tướng quân, đương nhiên phải trả giá lớn rồi! Hôm nay, bản tướng quân ở trước mặt đám nô tỳ của ngươi muốn ngươi, rồi giết các ngươi! Chu gia, phải chỗ ngươi có thể chọc vào đâu.”

      “Ngươi…” Mộc Dương liên tục lùi về sau, “Ngươi đừng đến đây! Ta thà chết, cũng để ngươi được như ý!”

      “Chết? Chết quá lợi cho ngươi rồi!” Mắt Chu Nham phóng ra ánh nhìn sắc lạnh, “Bản tướng quân muốn ngươi đạt được cực khoái, rồi sống bằng chết.”

      lại tới gần, hung hăng lôi kéo tay của Mộc Dương.

      “Tướng quân, tướng quân, tiểu thư nhà ta hứa gả cho người khác, tướng quân thể đối với tiểu thư như vậy.” Ngụy Thành cất giọng the thé.

      “Hứa gả cho người khác? Vậy bản tướng quân cũng có hứng thú! Các ngươi hãy nhìn cho kỹ, bản tướng quân muốn tiểu thư các ngươi thế nào!” đè Mộc Dương lên trường kỷ, Mộc Dương tránh .

      “Hu hu hu, tiểu thư, tiểu thư thảm quá! Tướng quân, nô tỳ tình nguyện thay thế tiểu thư, người mau tới làm nhục nô tỳ , buông tha cho tiểu thư.” Ngụy Thành vừa khóc nức nở, vừa õng ẹo .

      “Tiểu nương tử, ngươi muốn chơi sao? Bản tướng quân nếm thử tiểu thư của ngươi trước , rồi lại nhấm nháp đến các ngươi.” Chu Nham cười lạnh, tay vuốt ve lung tung trước ngực Mộc Dương.

      “Hu hu hu, tiểu thư, người thảm quá ! Tiểu thư, sao tiểu thư lại thê thảm như vậy, tiểu thư vẫn là hoàng hoa khuê nữ, sau này làm sao thành thân đây?”

      Chu Nham mất kiên nhẫn liếc Ngụy Thành, “Câm miệng! Còn làm ồn nữa, bản tướng quân giết ngươi trước!”

      “Hức hức, tướng quân vừa rồi còn muốn người ta, bây giờ đòi giết người ta. Tướng quân à, lòng dạ tướng quân đúng là độc ác đó.”

      Chu Nham gì, để ý tới Ngụy Thành nữa, mạnh tay xé rách váy của Mộc Dương, Gia Cát Linh nhanh chóng quay đầu chỗ khác.

      Mặt Chu Nham lập tức đen , còn đen hơn cả than, “Ngươi là ai?”

      “Ta… Ta là Đại tiểu thư Linh Thiên.” Mộc Dương che bộ phận trọng yếu lại.

      “Ngươi phải!” Chu Nham rút kiếm ra, “Dám lừa gạt bản tướng quân, bản tướng quân phải lấy mạng của ngươi!”

      “Ta vẫn luôn là nam nhân, chỉ là ngươi phát mà thôi. Ai kêu ngươi ngu quá làm gì!”

      “Keng!” Ngụy Thành ngăn kiếm của Chu Nham lại, “Tướng quân, mạng của y, phải thứ ngươi dám lấy đâu.” nháy mắt với Gia Cát Linh , “Tỷ tỷ, tiếp theo có chút máu me, tỷ ra ngoài chờ chúng ta nhé.”

      Gia Cát Linh gật đầu, mới ra khỏi phòng lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hét thảm thiết. lát sau, Ngụy Thành và Mộc Dương ra, Ngụy Thành còn lau vết máu kiếm.

      “Ngươi làm gì vậy?”

      Ngụy Thành cười cười, “Chu Nham, thể có đời sau rồi.”

      thôi.”

      Chu Nham bị thiến, Chu Lâm Quân tức giận, muốn đến trước mặt Sở Kim Triêu đòi công đạo, lại bị Chu thái phó ngăn cản.

      bằng cớ, ả hoàn toàn có thể nhận, đến lúc đó tố ngược lại ngươi tội vu cáo hãm hại, vậy rất phiền.”

      “Cha, chẳng lẽ để Chu Nham ấm ức chịu khổ sao?” Chu Lâm Quân tức giận bất bình.

      “Dùng biện pháp khác. Hoàng thượng vô cùng tin tưởng cửa hiệu Linh Thiên, hơn nữa, mấy lần Nham Nhi vô lễ với nha đầu kia ở trước mặt hoàng thượng, nếu ả Nham Nhi muốn xâm phạm ả, bất đắc dĩ mới làm nó bị thương, Hoàng thượng cũng truy cứu. Cho nên, thể lấy chuyện này ra , phải nghĩ biện pháp chu toàn, nên đột phá chính diện!”

      “Dạ, cha, mặc kệ thế nào, con nhất định phải giết ả!”

      Lúc này, quản gia vào, đưa tới phong thơ, “Lão gia, là thơ của người.”

      Chu Lâm Quân mở ra, xem nội dung trong thơ xong, sắc mặt đột ngột thay đổi, “Cha, xong rồi!”

      “Chuyện gì?”

      “Thứ sử Tần Châu gửi thư đến, bởi vì gia tăng thuế má, khiến cho lòng dân bất mãn, muốn đến Ngân Đô cáo ngự trạng.”

      “Hừ, đồ vô dụng!” Chu thái phó thổi râu trừng mắt, “Hồi cho , giết vài kẻ định cáo ngự trạng, giết răn trăm, lão phu tin chúng sợ chết! Nếu lại có thêm người thức thời, giết tất bất luận tội.”

      “Dạ, cha, để con hồi cho !”

      “Hạ lệnh cho người thủ thành canh phòng nghiêm ngặt, phàm là mấy người đến từ nơi gia tăng thuế má, đều cho vào thành!”

      “Cha yên tâm, con an bài. Sắp tới, Hoàng thượng thiết yến trong cung, triệu Đại tiểu thư Linh Thiên tiến cung, cha, có cách nào ?”

      “Ừ, yên tâm, tới lúc đó lão phu lấy mạng ả, vì Nham Nhi trút cơn giận này! Nha đầu thối, dám đối đầu với Chu gia, đúng là biết lượng sức!”

      Thất vương phủ, Gia Cát Linh ngồi ở thư phòng, “Kinh Phong, sau khi các nơi truyền tin đến cho Chu gia, họ có hành động gì ?”

      “Hôm nay có hồi cho Tần Châu.”

      “Nội dung là gì?”

      “Tần Châu có dân chúng phản kháng. Chu gia hồi lại, bảo giết người răn trăm người!”

      “Đúng là độc ác, hủy hồi của Chua gia.”

      “Dạ, tiểu thư.”

      Chu Lâm Quân và Chu thái phó vẫn biết, thư hồi của Chu gia đến các địa phương đều thông qua vận chuyển Linh Thiên. Quản gia cũng biết ân oán của Chu gia với cửa hiệu Linh Thiên.

      “Còn có kẻ ác hơn!” Sở Lăng Thiên bước vào, “Trong quân Chu Nham có thuộc hạ cũ của ta, hôm nay đến tìm ta, Chu Nham cắt xén quân lương, các tướng sĩ oán than dậy đất nhưng giận mà chẳng dám gì, xem ra số nợ trăm vạn này, bức Chu gia đến đường cùng rồi.”

      ngờ gốc rễ của Chu gia yếu như vậy, ngày mốt Hoàng thượng thiết yến trong cung, cũng triệu ta , ta đoán, Chu gia ắt có hành động. Bọn họ nhất định báo thù cho Chu Nham.”

      “Ừ, phụ hoàng cũng bảo ta dẫn nàng đến.”

      “Cứ sức khỏe ta tốt, ta vẫn phải lấy thân phận Đại tiểu thư đến đó.”

      Hết chương 270
      Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :