1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 261: Trúng tà?

      Nương nương…” Cung nữ sợ tới mức thân thể run run, “Công chúa trước đó vẫn rất tốt, ngày hôm qua từ bên ngoài trở về liền trở nên kì quái, cứ hét lên có quỷ, có quỷ… biết có phải công chúa bị thứ gì sạch dính lên người hay ? Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương có ở đây, Công chúa Triêu Hoa có nơi để dựa vào, cầu xin nương nương tới xem công chúa chút.”

      sạch ? Sợ là có người ở đây giả thần giả quỷ?” Hoàng hậu thấp giọng , “Nếu thái y cũng xem được tìm đạo trưởng đến xem . Bản cung muốn bị dèm pha, cứ đón Công chúa Triêu Hoa tới Dịch Khôn cung chiếu cố!”

      “Vâng, nương nương.” Cung nữ lập tức chạy tới phủ Công chúa.

      Qua thời gian nửa nén hương, mấy cung nữ đỡ Công chúa Triêu Hoa vào Dịch Khôn Cung, mọi người vừa thấy đều giật mình thôi. Công chúa Triêu Hoa thích vận động, thân thể vốn có chút đẫy đà, nhiều ngày qua thực gầy ít, bước nhìn qua mềm nhũn, trận gió là có thể thổi bay.

      Hoàng hậu nhíu mày, “Sao lại biến thành cái dạng này? Tiêu Ôn, mau mời thái y tới xem cho công chúa.”

      “Dạ, nương nương, nô tài ngay.”

      Cung nữ đỡ Công chúa Triêu Hoa đến bên trường kỷ, Công chúa Triêu Hoa đói đến hai mắt mơ màng, chuyện cũng có sức lực, “Mẫu hậu, có quỷ, có nữ quỷ vẫn theo con, mẫu hậu, Triêu Hoa sợ…”

      Hoàng hậu tới, vỗ về đầu của nàng, “Đừng sợ, có bản cung ở đây, ma quỷ gì cũng dám đến!”

      “Mẫu hậu, nó… Nó đứng ở cửa nhìn con, cái lưỡi rất dài, hai mắt đều chảy máu.” Công chúa Triêu Hoa rút người lại, cả người run rẩy.

      Lời của Công chúa Triêu Hoa khiến mọi người trong điện cảm thấy cỗ khí, giống như thực nữ nhân đứng ở nơi đó nhìn mọi người bên trong.

      “Triêu Hoa, được bậy.”

      được lại đây! được lại đây!” Công chúa Triêu Hoa hoảng sợ nhìn chằm chằm phía trước, ôm mặt cúi đầu, “Đừng đánh ta. Đừng đánh ta!”

      “Triêu Hoa!” Hoàng hậu bị nàng làm cho tâm phiền ý loạn. Chu Tuyết Viện, ngươi vào lãnh cũng rồi còn để hai đứa tiểu quỷ này đến giày vò ta. Bà dùng sức xoay phía công chúa Triêu Hoa lại, nhất thời ngây ngẩn cả người.

      mặt Công chúa Triêu Hoa hằn lên năm dấu tay ràng, vừa rồi ai làm gì nàng, cũng nghe nghe thấy tiếng bạt tai, tại sao có thể như vậy? Hoàng hậu chỉ cảm thấy cả người trận lạnh toát, theo bản năng lui về sau.

      “Sao lại thế này? Dấu tay mặt Công chúa…”

      “Chẳng lẽ thực có quỷ? Nương nương, thần thiếp cảm thấy hơi lạnh…”

      là khủng khiếp. Công chúa Triêu Hoa rốt cuộc là chạm phải thứ dơ bẩn gì?”

      “Đều câm mồm hết cho ta!” Hoàng hậu lớn tiếng quát, “Thái y sao còn chưa đến?” Bà có chút hối hận khi đem Công chúa Triêu Hoa đến đây. Ngộ nhỡ cái thứ kia cũng tới đây phải làm sao bây giờ?

      “Đến đây, đến đây! Nương nương, thái y đến đây!” Tiêu Ôm chạy tới, dẫn thái y tiến vào, “Mau, các vị đại nhân mau xem cho Công chúa thử.”

      đám thái y tiến lên xem bệnh cho Công chúa Triêu Hoa. Xem bệnh xong tất cả mọi người dám lời nào, cứng người chờ chỉ thị của Hoàng hậu. Bọn họ hai mắt nhìn nhau, bệnh của Công chúa, quả thực là tà môn.

      Hoàng hậu ngẩng đầu, “Đều lui xuống , nghĩ biện pháp.”

      “Tạ ơn nương nương.” Mấy thái y được phóng thích, lập tức thở ra hơi nhõm.

      Sau khi thái y lui ra, Công chúa Triêu Hoa vẫn năng xằng bậy, trong chốc lát lại khóc sướt mướt rồi lại đối thoại với khí. Trong chốc lát lại thê lương mà mắng to, giống như kẻ điên.

      Mấy phi tần nhát gan tụ lại chỗ, ôm lấy thân thể phát run, “Nương nương, thân thể thần thiếp khỏe, muốn cáo lui trước, có được ạ?”

      “Lui ra cả !” Nhìn thấy đoàn người ôm nhau, Hoàng hậu trở nên tức giận, lá gan lúc tranh giành Hoàng thượng lại rất lớn, “Thần phi, Thất vương phi, hai người ở lại.” Rốt cuộc bà vẫn sợ hãi, giữ lại hai người quan trọng hoảng sợ như mấy người kia.

      “Vâng, nương nương.” Gia Cát Linh gật gật đầu, Công chúa Triêu Hoa nhìn qua có vẻ mơ mơ màng màng, nhưng mà ánh mắt lại lừa được nàng, “Nương nương, biết Công chúa trước khi tới đây gặp qua ai?”

      “Ngươi xem!” Hoàng hậu nhìn cung nữ của Công chúa Triêu Hoa, “Trước khi Công chúa gặp chuyện may, gặp người nào, làm chuyện gì?”

      “Bẩm nương nương, ngày hôm trước Công chúa gặp Chu tướng quân, người còn gặp Đại tiểu thư Linh Thiên.” Cung nữ dừng chút, muốn lại thôi, “Kỳ trước đó… Công chúa sau mỗi lần nhìn thấy Đại tiểu thư Linh Thiên, lúc trở về liền cảm thấy thoải mái.”

      “Đại tiểu thư Linh Thiên?” Hoàng hậu lặp lại, “Nha đầu kia quả thực là tà môn, hiểu ở đâu xuất , cả ngày thấy đầu thấy đuôi, giống như hề tồn tại. Sau đó sao?”

      “Sau đó Công chúa thành như vậy! Công chúa vẫn ngừng có quỷ ở trước mặt người, bộ dạng con quỷ kia vừa lúc giống với bộ dáng của Đại tiểu thư.”

      Trong lòng Gia Cát Linh cười lạnh, lằng nhằng nửa ngày, mũi nhọn lại chĩa vào Đại tiểu thư Linh Thiên. Nàng muốn nhìn chút mấy người kia diễn cái gì.

      Vẻ mặt nàng nghiêm nghị, “Nương nương, bộ dáng của Công chúa quả như là trúng tà, vẫn nên mau chóng mời đạo trưởng đến xem thử.”

      “Tiêu Ôn, nhanh !”

      Sở Kim Triêu hạ triều, nghe đến chuyện của Công chúa Triêu Hoa cũng lập tức tới Dịch Khôn Cung. Thấy thần trí nàng cũng rất lo lắng. Tất cả mọi người đem hy vọng gởi gắm người đạo trưởng.

      “Hoàng thượng, thần thiếp vẫn cảm thấy Đại tiểu thư Linh Thiên thực rất kỳ quái. Bệnh của Công chúa Triêu Hoa nhất định có liên quan với nàng ta. Người nên triệu kiến nàng ta, tránh cho việc nàng ta mang đến tai họa gì trong cung.”

      bậy!” Sở Kim Triêu quắc mắt, “Đại tiểu thư người đầy chính khí, giúp trẫm ít việc, làm sao có thể có cái gì cổ quái được?”

      “Hoàng thượng, Công chúa Triêu Hoa như vậy rồi, nếu như điều tra ràng thần thiếp lo lắng ngộ nhỡ, Dực nhi, Thiên nhi bọn chúng cũng…”

      “Cầm mồm!”

      Sắc mặt Gia Cát Linh lạnh lùng, lặng lẽ liếc nhìn Hoàng hậu cái, đây là nguyền rủa nam nhân của nàng sao?

      “Nhưng mà, Triêu Hoa quả thực là sau khi nhìn thấy nàng ta liền bị như vậy.” Hoàng hậu kinh hồn bạt vía, sợ liên lụy đến chính mình.

      “Hoàng thượng, nương nương, đạo trưởng đến rồi.” Tiêu Ôn dẫn người phong thái bất phàm vào.

      “Bần đạo tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”

      “Mau mau, xem cho Công chúa thử xem.” Hoàng hậu vội vàng , “Luôn lảm nhảm bậy bạ.”

      “Nương nương đừng lo lắng quá, đợi bần đạo xem trước .”

      Đạo trưởng lấy ra cái la bàn, xung quanh Công chúa Triêu Hoa, trong miệng lẩm bẩm cái gì . Khi ông cau mày, khi lắc đầu. Bỗng nhiên ông hét lên tiếng. “Nghiệt súc, còn chưa chịu cút !”

      “Hoàng thượng…” Hoàng hậu vô thức tới gần Sở Kim Triêu, “Có phải thực có cái gì đó theo Triêu Hoa hay ?”

      “Đừng .” Mặt Sở Kim Triêu bình tĩnh, nhìn bộ dạng tiều tụy của Công chúa Triêu Hoa, ông đau lòng thôi.Công chúa Triêu Hoa tốt, nhưng cũng là nữ nhi duy nhất của ông, hễ có chút biện pháp nào ông cũng cứu nàng. Lúc này ông là người cha.

      Đạo trưởng lui về phía sau vài bước, phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, “Hoàng thượng… nghiệt này quá lợi hại, bần đạo khuất phục được nó.” Ông ôm lấy ngực, nặng nề thở phì phò.

      “Đạo trưởng, rốt cuộc đó là thứ gì?” Hoàng hậu cẩn thận hỏi.

      “Nương nương, bần đạo cũng thấy , chỉ có thể nhìn thấy là nữ tử rất xinh đẹp, ra hơi giống với Đại tiểu thư Linh Thiên.”

      Gia Cát Linh nhìn đạo trưởng, hỏi han cách sâu xa, “Nghe Đại tiểu thư Linh Thiên rất ít lộ diện, những người ở Ngân Đô chân chính gặp qua nàng lại càng ít, sao đạo trưởng lại có thể biết được nàng ấy trông như thế nào?”

      Đạo trưởng sửng sốt, trong lòng lộp bộp chút, “Bẩm Vương phi nương nương, Đại tiểu thư Linh Thiên nổi tiếng xa gần, bộ dạng của nàng dân chúng Ngân Đô đều truyền miệng khắp nơi, bần đạo cũng có thể đoán ra được bộ dáng của nàng. Hơn nữa, trước khi công chúa bị bệnh quả là có gặp nàng ta nên bần đạo lại càng chắc chắn.”

      “Đại tiểu thư Linh Thiên thần thiếp cũng thấy qua, chỉ là nữ nhân bình thường, sao có thể là ma quỷ quái được chứ?” Chu Tuyết Tranh , “Đạo trưởng, phải ngươi lừa gạt Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương đấy chứ?”

      “Thần phi nương nương, bần đạo dám. Đại tiểu thư Linh Thiên quả ràng là người, nhưng mà lại bị ma quỷ phủ phục mới có thể trở nên đáng sợ như thế. Nếu diệt trừ, chỉ có Đại tiểu thư gặp bất trắc, mà có thể gieo rắc xuống hại cả Ngân Đô.”

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Sắc mặt Hoàng hậu trở nên cực kỳ khó coi.

      “Nương nương cần lo lắng, xin nương nương mời nàng ta vào trong cung. Tuy rằng nghiệp chướng kia rất mạnh nhưng lại có nhược điểm. Buổi trưa canh ba, là thời điểm vượng dương khí nhất, lúc này linh lực của nàng ta là yếu nhất, bần đạo liền nhân cơ hội thu phục nàng ta.”

      “Ma quỷ xấu xí, ma quỷ xấu xí được lại đây!” Hai tay Công chúa Triêu Hoa quơ lung tung trong khí, “Mẫu hậu, mau giúp ta bắt lấy ma quỷ kia!”

      Hoàng hậu sợ hãi lui ra phía sau, đẩy tay Công chúa Triêu Hoa . Sở Kim Triêu bất mãn nhìn bà cái, bà xấu hổ qua, ôm lấy Công chúa Triêu Hoa, “Triêu Hoa, đừng sợ, có Hoàng Thượng cùng ta ở đây. Đạo trưởng, phải ngươi nàng ta là nữ tử xinh đẹp sao? Vì sao Triêu Hoa lại nàng ta là ma quỷ xấu xí?”

      “Nương nương,” Đại trưởng cúi thân người, “Bần đạo nhìn thấy là vẻ bề ngoài mê hoặc, Công chúa nhìn thấy là nguyên hình của nàng ta. Nương nương yên tâm, sau đó bần đạo khiến cho nàng ta ra nguyên hình xấu xí.”

      “Đạo trưởng, chuyện này giao cho ngươi.” Sở Kim Triêu thấp giọng , “Lão Liên, ngươi truyền Đại tiểu thư tiến cung!”

      Liên công công dám chậm trễ, nhanh chân truyền Đại tiểu thư Linh Thiên. Nhưng mà ông mang về tin tức là Đại tiểu thư ở Ngân Đô, ngày mai mới trở về.

      “Hoàng thượng, có nên phái người bắt nàng ta trở về?” Nghĩ đến có con quỷ ở trong điện của mình, Hoàng hậu lo lắng thôi.

      Sở Kim Triêu nhìn sắc trời, “ kịp nữa rồi, Đại tiểu thư Linh Thiên là người chịu trói buộc, để ngày mai đến đây . Đạo trưởng, có được ?”

      “Liền theo ý của Hoàng thượng, bần đạo cũng chuẩn bị tốt chút, ngày mai lại đến bắt. Xin Hoàng thượng, nương nương cứ yên tâm.”

      “Hoàng thượng, thần thiếp rất sợ, người thể ở lại với thần thiếp được sao?” Hoàng hậu giọng , bà rất sợ.

      “Ừ, đều lui . Thần phi, Tam nha đầu, các ngươi về trước .”

      “Vâng, Hoàng thượng.”

      Gia Cát Linh cùng Chu Tuyết Tranh ra, hai người trái phải xoay người, ai cũng để ý đến ai. Sau lưng Gia Cát Linh truyền đến đoạn đối thoại của chủ tớ Chu Tuyết Tranh.

      “Nương nương, trâm cài tóc này của người cũ rồi, để nô tỳ bảo ti chế phòng mang vài cái mới đến để cho người chọn nhé?”

      cần, ngươi có điều biết, trâm cài tóc này là của Thiên ca ca tặng cho ta, nếu ta mang huynh ấy vui.”

      “Nương nương, người giọng chút.”

      “Hừ.”

      Gia Cát Linh lắc đầu, đúng là nữ nhân tẻ nhạt. Ngày mai Dịch Khôn Cung còn có tuồng kịch chờ nàng, nàng phải chuẩn bị tốt. Nàng cẩn thận suy nghĩ lại lời của Công chúa Triêu Hoa cùng đạo trưởng. Muốn cho nàng ra nguyên hình xấu xí? Rốt cuộc là ám chỉ cái gì?

      Xinh đẹp? Xấu xí? Chẳng lẽ là làm gì với khuôn mặt của nàng?

      Hết chương 261
      Chris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 262: Bần đạo cũng lực bất tòng tâm

      Nàng vội vàng hồi phủ, gọi Kinh Phong đến.

      “Kinh Phong, mau giúp ta chế tạo gấp mặt nạ cho Đại tiểu thư Linh Thiên.”

      “Tiểu thư, mặt nạ trước đó dùng hết rồi à?”

      “Ngày mai ta muốn có tác dụng đặc biệt hơn. Vật liệu toàn bộ dùng sợi vàng ròng tạo thành, thể xảy ra chút sai lầm nào. Còn có, chế tạo gấp cho ta tóc giả cùng găng tay, toàn bộ đều dùng sợi vàng ròng hết.”

      “Dạ, tiểu thư.” Tuy rằng thời gian có chút gấp gáp, nhưng đối với Thất vương phủ mà , phải là việc gì khó khăn.

      Sở Lăng Thiên vừa ra khỏi quân doanh, liền biết trong cung xảy ra chuyện gì. Thần côn đạo trưởng đối phó với Đại tiểu thư Linh Thiên, vậy phải đối phó với Linh nhi sao? Y vội vàng hồi phủ mà tìm Sở Kim Triêu trước.

      “Phụ hoàng, nhất định là đạo trưởng kia xằng bậy, thể tin tưởng. Nếu bị thương đến Đại tiểu thư…”

      “Được rồi…” Sở Kim Triêu thấy y đặc biệt đến vì Đại tiểu thư, khỏi có chút tức giận, “Thiên nhi, con với phụ hoàng , có phải con có ý với Đại tiểu thư ? Con làm sao ăn với Tam nha đầu?”

      “Phụ hoàng, nhi thần và Đại tiểu thư, chỉ là tán thưởng lẫn nhau, có quan hệ gì khác.”

      “Tán thưởng lẫn nhau?” Có thể gạt được phụ hoàng ngươi ư?

      “Trẫm rồi, nếu con tổn thương Tam nha đầu, nó muốn rời khỏi con, trẫm nhất định giúp nó!”

      “Phụ hoàng, con là con ruột của người mà!”

      “Vậy sao? Nếu con làm ra chuyện như vậy, trẫm nhận đứa con như con nữa!”

      Sở Lăng Thiên trách thầm, làm gì có người có con dâu quên mất con trai.

      “Phụ hoàng, tóm lại chuyện ngày mai nhi thần vẫn cảm thấy ổn, điều tra ràng rồi sau.”

      “An nguy của Triêu Hoa mỏng manh, trẫm cũng chỉ thử lần. Trẫm thấy con bị Đại tiểu thư làm cho mê muội rồi, nếu con cứ khăng khăng mực, đừng trách trẫm ra mặt giúp Tam nha đầu.”

      “Phụ hoàng…” Sở Lăng Thiên gì, “Ngày mai con cũng tiến cung, con để bất cứ ai làm Đại tiểu thư bị thương!”

      “Con! Tức chết trẫm!”

      “Phụ hoàng, người bảo trọng long thể, nhi thần cáo lui.”

      , , tức chết lão tử!”

      Thất vương phủ, Gia Cát Linh kể lại mọi chuyện với Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Thiên lo lắng thôi. Ngày mai nếu tên đạo trưởng kia làm nữ nhân của y bị thương, y nhất định khiến ông ta sống bằng chết.

      “Thất gia, yên tâm .” Gia Cát Linh nắm tay y, “Ta chuẩn bị xong rồi, bộ giáp tơ vàng rốt cục cũng có thể phát huy công dụng rồi.”

      “Bộ giáp tơ vàng?”

      “Ừ, ta còn chưa xác định được họ làm gì với ta, nhưng bộ giáp tơ vàng có thể chống đỡ được đao thương, bị nước thuốc thông thừa ăn mòn, hơn nữa mặt nạ tơ vàng, bao tay, tóc giả đều chút sơ suất, mặc kệ họ làm gì cũng hại được ta.”

      “Ta cũng ở đó, nàng nhất định phải cẩn thận.”

      “Ừ, ta biết. Ta cũng rất muốn biết, ngày mai họ làm gì.”

      Mặt trời lặn rồi mọc, ngày hôm sau, Gia Cát Linh mặc bộ giáp tơ vàng bên trong, lại đội mấy thứ chế tạo gấp gáp lên, muốn làm nàng bị thương cũng khó lắm.

      Nàng đúng hẹn xuất trong cung, Sở Kim Triêu ở đại điện chờ nàng. hổ là cáo già, nhìn thấy nàng, sắc mặt ông bình thường, chút thay đổi.

      “Đại tiểu thư lại bận gì? Trẫm muốn gặp tiểu thư đúng là dễ dàng.”

      “Hoàng thượng quá lời rồi, dân nữ đúng lúc thương lượng vụ làm ăn, biết Hoàng thượng triệu kiến, tới muộn, xin người thứ tội.”

      “Đại tiểu thư khách sáo rồi, việc làm ăn của Đại tiểu thư thuận lợi, biết tổ tiên là người ở đâu? Linh Thiên, trước kia chưa từng nghe qua?”

      “Hoàng thượng là thăm dò thân thế của dân nữ à? Dân nữ chỉ là thứ nữ của gia tộc nho , bị đuổi khỏi phủ, dựa vào chút ngân lượng để làm ăn, cho đến buôn bán có chút tích góp, mới mở rộng kinh doanh. Đây toàn bộ đều nhận được ân điển của Hoàng thượng.”

      “Ha ha, Đại tiểu thư cũng hay lắm. Đại tiểu thư vào nam ra bắc, ánh mắt bất phàm, trẫm có khối đá lạ, mời Đại tiểu thư xem thử là chất liệu gì.”

      “À? Đá lạ ở đâu? Dân nữ nghe cũng cảm thấy rất hứng thú đó.”

      “Ngay tại bên ngoài sân chầu.” Trong lòng Sở Kim Triêu thở ra nhõm, dựa theo sắp xếp của đạo trưởng, ông phải dẫn nàng đến trung tâm sân chầu, để đạo trưởng hàng trừ ma, “Đại tiểu thư cùng trẫm nhé.”

      “Dạ, Hoàng thượng.”

      Gia Cát Linh cùng Sở Kim Triêu ra khỏi đại điện, vào sân chầu, nơi đó quả khối đá, nhưng nhìn thế nào cũng nhìn ra được chỗ lạ của nó.

      “Phụ hoàng, đây là tảng đá gì?” Sở Lăng Thiên biết từ đâu ra.

      “Con tới làm gì?” Sở Kim Triêu ngờ y thực đến, chẳng lẽ tiểu tử thối này cùng Đại tiểu thư Linh Thiên thực có chuyện gì đó?

      ngang qua, đến xem bắt quỷ.” Sở Lăng Thiên giọng .

      Bên cạnh có đám người tới, vây quanh Gia Cát Linh bên trong, người mặt áo bào đứng ở phía trước, trong miệng biết niệm lầm rầm cái gì.

      “Á! Quỷ đó! Mau! Mau bắt nó lại!” Nhìn thấy Gia Cát Linh , công chúa Triêu Hoa gào lên thất thanh.

      “Triêu Hoa, đừng sợ!” Hoàng hậu kiên trì an ủi.

      Gia Cát Linh xoay người, Sở Kim Triêu vốn bên cạnh nàng lại đến bên cạnh đạo trưởng, nhìn nàng đầy cảnh giác. Chỉ có Sở Lăng Thiên vẫn còn đứng bên nàng, sáng sớm nàng với y, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng đừng ra tay.

      nghiệt, còn nguyên hình!” Đạo trưởng cầm la bàn, vừa vòng quanh Gia Cát Linh , vừa quát lớn.

      Gia Cát Linh đứng ở chính giữa, nhìn đạo trưởng giả vờ giả vịt, vẻ mặt nàng hoài nghi, “Hoàng thượng, có chuyện gì vậy? Dân nữ làm sai cái gì à?”

      “Đại tiểu thư, đạo trưởng tiểu thư xúc phạm công chúa, bất đắc dĩ mới làm như vậy.” Sở Kim Triêu có chút xấu hổ.

      “Hoàng thượng… lại có thể tin vào tà thuyết này? Nếu dân nữ thực quái gây hại cũng được, nhưng nếu phải, dân nữ hy vọng Hoàng thượng chủ trì công đạo cho dân nữ. Cửa hiệu Linh Thiên tuy rằng quyền thế, nhưng thể để bất cứ ai khinh khi.”

      “Đại tiểu thư yên tâm, nếu là tên đạo trưởng này bậy, trẫm nhất định trừng trị . Đồng thời, trẫm có thể đồng ý với tiểu thư thỉnh cầu, tiểu thư thấy thế nào?”

      “Dân nữ có dị nghị.”

      “Đạo trưởng, ngươi bắt đầu .”

      “Hoàng thượng, nghiệt công lực quá mạnh, cho bần đạo chút thời gian.” Đạo trưởng hoa chân múa tay múa kiếm, “ nghiệt, mau thân!”

      “Hửm?” Nhìn thấy nữ tử xinh đẹp đứng trước mặt, đạo trưởng nhíu mày, “Đúng là gian ngoan mất linh! Vậy đừng trách bần đạo.” Ông bưng chén máu gà lên, hắt qua đó, xiêm áo của Gia Cát Linh nhất thời đỏ tươi.

      “Ngươi!” Sở Lăng Thiên đỏ mắt, nhìn thấy ánh mắt truyền đạt của Gia Cát Linh , y nhịn nhục ra tay.

      “Đạo trưởng, vẫn chưa nguyên hình hả?” Hoàng hậu có hơi sợ hãi, thân thể run nhè .

      “Hừ, bần đạo còn rất nhiều pháp bảo, cho ngươi nếm từng thứ !” Đạo trưởng rút ra thanh kiếm bằng gỗ đào, đâm về phía nàng, lại ngừng lại cách chỗ nàng xa mà phun rượu vào.

      Đạo trưởng hình như rất cố gắng muốn tiếp cận nàng, lại bị sức mạnh gì đó cản trở, kiếm gỗ đào làm sao cũng thể đến gần cơ thể nàng, “Phụt!” Ông phun ra ngụm máu tươi, thở hổn hển.

      “Đạo trưởng, sao lại thế này?” Hoàng hậu hỏi.

      Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, dám câu nào.

      Sắc mặt đạo trưởng nghiêm trọng, “Nương nương, nghiệt súc này quá mức lợi hại, xem ra dùng những biện pháp này thể đối phó với ả, đợi bần đạo xuất ra pháp bảo trấn gia! Còn chưa có nghiệt nào có thể tránh được!”

      xong, đạo trưởng móc chiếc bình sứ lớn từ trong ngực ra.

      Công chúa Triêu Hoa kéo tay của Chu Tuyết Tranh, trong lòng hưng phấn thôi, tiện nhân, thu dọn ngươi, bản cung chúa có thể ăn ngon rồi. Chu Tuyết Tranh nhíu mày, Đại tiểu thư Linh Thiên, Thiên ca ca phải người mà ngươi có thể tranh giành, đừng trách bản cung.

      Rào, đạo trưởng hắt nước trong bình sứ về phía Gia Cát Linh , Gia Cát Linh lập tức giơ tay che mắt, tránh để chất lỏng bắn vào mắt mình.

      Chỗ Gia Cát Linh đứng thoáng bốc lên làn khói dày đặc, còn phát ra tiếng lít chít lít chít.

      Đạo trưởng thu tay về, mặt đầy vẻ đắc ý, “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nghiệt bị lão đạo thu phục, chờ sương khói tan hết, là có thể nhìn thấy khuôn mặt như bộ xương khô của ả.”

      Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, gần như tất cả mọi người đều rùng mình, cũng thở phào nhõm. Chu Tuyết Tranh trộm cười, Đại tiểu thư Linh Thiên dễ đối phó hơn Gia Cát Linh rất nhiều, đây là kết cục ngươi dám động lòng với Thiên ca ca.

      Khói đặc dần dần tản , trong chờ mong của mọi người, rốt cục vẫn thấy được bộ mặt của ‘ nghiệt’, Đại tiểu thư ở trước mặt bọn họ vẫn giống hệt như lúc đầu, mặt có biến hóa gì, chỉ là xiêm y người biến thành tro bụi. thân mặc bộ giáp tơ vàng phát ra hào quang dưới ánh mặt trời.

      Gia Cát Linh cười lạnh, “Đạo trưởng, nhìn thấy diện mạo thực của ta chưa?”

      “Hả?” Đạo trưởng khiếp sợ thôi, sao lại có biến hóa gì? Đó là loại chất lỏng có tính ăn mòn cực mạnh, có đồ vật nào có thể ngăn cản, vì sao lại như vậy?

      Chu Tuyết Tranh kinh ngạc, Đại tiểu thư Linh Thiên rốt cục là thần thánh phương nào? Nàng thử qua rất nhiều lần, ngoại trừ những thứ như gốm sứ, tất cả đều bị nó ăn mòn. Nếu vàng là kim loại thể bị ăn mòn, tại sao mặt cùng những chỗ khác cơ thể nàng ta cũng có gì biến hóa? Nàng thử qua với vô số người, làn da con người khi tiếp xúc với loại chất lỏng này, nháy mắt bị ăn mòn, lòi cả xương cốt. Nàng ta thể hiểu biết nhiều hơn cả nàng được.

      “Sao lại như vậy?” Hoàng hậu túm chặt lấy khăn tay, “Đạo trưởng, mau giải thích với bản cung!”

      “Nương nương…” Đạo trưởng lau mồ hôi lạnh trán, “ nghiệt này quá lợi hại, bần đạo cũng lực bất tòng tâm.”

      “Đúng đúng đúng! Nhất định là ả quá lợi hại!” Công chúa Triêu Hoa yếu ớt , “Phụ hoàng, mau giết ả! Nếu ả làm ác, ai có thể ngăn cản ả! Dân chúng nước Lăng Nghiệt tiêu tùng!” Nàng hạ lệnh với thị vệ bên cạnh, “Giết ả!”

      “Giết ta?” Gia Cát Linh bắt đầu phản kích, nàng cười lạnh, “Công chúa, người quá ngây thơ rồi đó, nếu đạo trưởng có cách nào, với mấy cách tầm thường có thể giết được ta sao?”

      “Ngươi… Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Lập tức giết ả, nếu bản công chúa giết các ngươi!”

      Thị vệ vây quanh Gia Cát Linh , lại chần chừ dám đến gần, giống như nàng thực nghiệt thể hàng phục.

      “Công chúa điện hạ, công chúa còn muốn diễn trò đến khi nào?” Gia Cát Linh cười, “Ta là người hay là quỷ, ta nghĩ ai ai cũng vô cùng ràng, công chúa cứ liên tục hãm hại ta, tiếc tìm đạo trưởng đến hủy danh dự của ta, chẳng lẽ công chúa ghi hận trong lòng bởi vì ta mấy câu với Chu tướng quân sao?”

      Hết chương 262
      Chris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 263: Chính là muốn giết ả!

      Ai ghen tị nữ nhân xấu như ngươi!” Công chúa Triêu Hoa la lớn, “Ngươi chính là nghiệt, còn xạo!”

      “Ngươi xem, rốt cuộc là có chuyện gì?” Trong mắt Sở Kim Triêu phát ra ánh sáng lạnh.

      “Bần đạo… Bần đạo…” Ánh mắt đạo trưởng mập mờ, thân thể càng ngừng run rẩy, chuyện có gì sai sót, sao lại đột ngột thay đổi? Nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Sở Kim Triêu, tự chủ được , “Hoàng thượng tha mạng, bần đạo cũng là bị người ta sai khiến.”

      được bậy!” Công chúa Triêu Hoa trừng mắt nhìn ông, trong lòng trầm xuống, “Phụ hoàng, nhất định là ma quỷ uy hiếp ông ta nên ông ta mới bậy.”

      “Công chúa điện hạ, đạo trưởng còn chưa là ai sai khiến, người biện hộ cái gì, là muốn che giấu cái gì sao?”

      “Ta…” Công chúa Triêu Hoa ý thức được mình lỡ lập tức sửa lời, “Ta chỉ là hy vọng phụ hoàng đừng nên oan uổng người vô tội.”

      Sở Lăng Thiên nhìn ra manh mối, bước qua đó, dùng sức kéo đạo trưởng lên ném tới giữa, cầm lấy ít chất lỏng trong bình sứ, “Ý của đạo trưởng là dính nó lên người trúng tà sau đó nguyên hình? Nếu là người bình thường tiếp xúc sao?”

      “Bẩm điện hạ, nếu là người bình thường có biến hóa gì cả.”

      “Đại tiểu thư cũng có biến hóa gì, vậy chứng minh nàng là người bình thường. ChỈ là…” Sở Lăng Thiên nheo mắt lại, “Đời này của đạo trưởng nhất định là vì dân mà trừ hại ít nhỉ?”

      “Đúng, đúng, ở đâu có ma quỷ quái, bần đạo hết sức vì Hoàng thượng phân ưu.”

      “Đạo trưởng quanh năm cùng tiếp xúc với những thứ sạch gì, người khó tránh khỏi việc vướng phải tà khí, bằng bản vương dùng nó đuổi tà cho đạo trưởng.” xong y giơ bình sứ lên, chậm rãi tới gần đạo trưởng.

      Đạo trưởng hoảng sợ, vùng người chạy đến chỗ cách Sở Lăng Thiên rất xa, “Thất điện hạ, bần đạo dĩ nhiên là người bình thường, cần trừ tà.”

      thử làm sao biết được? A, đúng rồi, Triêu Hoa cũng trúng tà, vậy dùng Triêu Hoa thử chút xem.” Sở Lăng Thiên chuyển hướng về công chúa Triêu Hoa, “Nếu như Triêu Hoa trúng tà hẳn là phải trừ tà giúp nó mới phải.”

      muốn, muốn!” Triêu Hoa ngừng lui về sau. Tuy rằng nàng biết đó là cái gì, nhưng nhất định phải là thứ tốt đẹp gì, “Con sao, phụ hoàng, mẫu hậu, hai người nhìn xem, con sao.”

      “Vậy, đạo trưởng, vẫn nên thử ngươi .” Sở Lăng Thiên bắt lấy tên đạo trưởng muốn chuồn, giọt chất lỏng lên tay .

      “Đừng mà!” Đạo trưởng tuyệt vọng kêu lên thê lương.

      tay đạo trưởng lập tức bốc lên luồng khói trắng, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, da thịt tay phát ra thanh xèo xèo, nhanh chóng bị ăn mòn đến còn thịt, lộ ra cả xương cốt bên trong.

      “A? Đạo trưởng, đây mới là nguyên hình của ngươi sao? Xem ra đạo trưởng thực trúng tà. Bản vương thử lại lần nữa.” xong liền nắm lấy bàn tay khác của ông.

      Thịt tay đạo trưởng bị mòn dần đến nỗi hầu như còn nữa, ông đau đến nỗi kêu cũng kêu được. Mắt thấy bàn tay khác cũng thể giữ nổi liền lập tức quỳ xuống trước mặt Sở Lăng Thiên: “Thất điện hạ tha mạng, Thất điện hạ tha mạng, bần đạo là bị Công chúa uy hiếp, bất đắc dĩ nên mới dối để diệt trừ Đại tiểu thư Linh Thiên. Đây là loại thuốc kỳ quái, có thể ăn mòn thân thể cùng rất nhiều vật khác. Cầu xin Thất điện hạ tha mạng.”

      “Ngươi đừng ngậm máu phun người, bản công chúa uy hiếp ngươi khi nào!” Công chúa Triêu Hoa nhịn đói vài ngày, thân thể vốn suy yếu giờ phút này lại hoảng sợ cộng thêm tức giận nên suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

      Ánh mắt Sở Kim Triêu trầm xuống, ông mơ hồ đoán ra được, chuyện này căn bản là trò hề, “Đủ rồi! Người đâu, đem tên đạo sĩ giả danh lừa bịp này bắt lại cho trẫm!”

      “Hoàng thượng, thảo dân đúng là bị Công chúa uy hiếp, người nếu đồng ý làm theo giết vợ con thảo dân, cầu xin Hoàng thượng minh giám.”

      “Dẫn !” Sở Kim Triêu giận thể át được, trong cung này, càng ngày càng trở nên vẩn đục, “Triêu Hoa, chuyện này con còn có gì để giải thích? Trẫm rất tin tưởng con, cũng nghĩ rằng con lại có thể dùng loại biện pháp ngu xuẩn này để lừa gạt trẫm!”

      “Phụ hoàng…” Công chúa Triêu Hoa thể thừa nhận, “Con… Con là vì rất thích Nham ca ca, nữ nhân này dựa vào cái gì mà đến gần Nham ca ca! Con chính là muốn nhìn thấy ả ta, chính là muốn giết ả!”

      “Bốp!” Dưới cơn thịnh nộ, Sở Kim Triêu hung hăng cho Công chúa Triêu Hoa cái tát, “Bình thường là trẫm quá dung túng cho ngươi! Mẫu phi ngươi để ý dạy dỗ ngươi cho tốt, hôm nay trẫm thay nàng dạy dỗ ngươi! Lấy roi đến đây!”

      “Phụ hoàng, đừng!” Công chúa Triêu Hoa vội vàng quỳ xuống, ôm lấy chân Sở Kim Triêu, “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần dám nữa!”

      “Hoàng thượng…” Hoàng hậu cau mày, “Triêu Hoa hai ngày ăn cơm, làm sao chịu đánh nổi!”

      “Trẫm chính là muốn nó khắc sâu được dạy dỗ này, xem nó còn dám tùy ý làm bậy nữa ! Roi!”

      “Phụ hoàng, đừng!” Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt phẫn nộ của người trước mặt, tròng mắt Công chúa Triêu Hoa chuyển động, “Phụ hoàng, là Thần phi, là Thần phi nương nương bảo con làm như vậy. Tất cả mọi chuyện đều là người bày ra!”

      “Thần phi!” Sở Kim Triêu quát lớn, “Được lắm, các ngươi phải giải thích ràng cho trẫm, rốt cuộc chuyện ra làm sao?”

      Chu Tuyết Tranh oán hận liếc mắt nhìn Công chúa Triêu Hoa cái, nàng biết nha đầu đê tiện này đáng tin, “Hoàng thượng, chuyện này thần thiếp thực biết. Công chúa là vì biết đổ tội cho ai nên mới vu oan cho ta sao? Hoàng thượng, người hỏi đạo trưởng kia chút biết rốt cuộc là ai muốn sát hại Đại tiểu thư. Thần thiếp cùng Đại tiểu thù oán, xuống tay với nàng ấy thiếp có lợi gì chứ?”

      “Bởi vì người ghen tị Thất ca thích ả!” Công chúa Triêu Hoa lớn tiếng .

      Sắc mặt Sở Kim Triêu càng trở nên khó coi hơn, nàng còn nhớ đến Sở Lăng Thiên? “, hỏi đạo sĩ thối kia xem, rốt cuộc là ai bắt làm như vậy.”

      Chu Tuyết Tranh cũng sợ ít, phịch tiếng quỳ xuống, “Hoàng thượng, thần thiếp đối với Thất điện hạ sớm chết tâm, xin Hoàng thượng tin tưởng. Cho dù Hoàng thượng tin thần thiếp chẳng lẽ lại tin Thất điện hạ sao?”

      Thị vệ vừa mới dò hỏi trở về, “Khởi bẩm Hoàng thượng, ông ta đều là do Công chúa Triêu Hoa sai khiến.”

      “Ngươi…” Công chúa Triêu Hoa chỉ vào Chu Tuyết Tranh, câu cũng nên lời, “Ngươi nhất định gặp báo ứng, sau khi mẫu phi ra được người nhất định bỏ qua cho ngươi.”

      “Còn dám năng lỗ mãng!” Sở Kim Triêu nhận lấy roi Liên công công mang tới, ở trước mặt mọi người hung hăng đánh mấy roi vào Công chúa Triêu Hoa.

      Chu Tuyết Tranh đứng lên, nép sang bên, hung hăng liếc mắt nhìn Công chúa Triêu Hoa cái. Nha đầu thối, ai bảo ngươi hươu vượn.

      “Hoàng thượng, loại nước thuốc này có năng lực phá hủy mạnh như vậy nhất định thể để cho người khác biết, nếu thiên hạ rối loạn.” Chu Tuyết Tranh dừng chút, “Nó hoàn toàn có khả năng làm vũ khí bí mật của nước Lăng Nguyệt, cùng nước khác chiến tranh, phun nó ra nhất định khiến cho đối phương trở tay kịp.” Trong lòng nàng vẫn cam lòng. Đây là thứ nàng vất vả mới phát ra, vốn muốn giữ nó lại vì tác dụng lớn hơn nữa, nghĩ tới lại bị bại lộ trước mặt người khác. Ngàn vạn lần thể để cho càng nhiều người biết cách điều chế nó.

      “Ừ, Thần phi rất có lý.” Sở Kim Triêu gật gật đầu, sắc mặt vẫn rất lạnh lùng.

      “Hoàng thượng, thần thiếp cả gan xin người giao việc nghiên cứu loại thuốc này cho thần thiếp, thần thiếp nhất định mau chóng nghiên cứu chế tạo ra càng nhiều, nước Lăng Nguyệt trở thành bá chủ.”

      “Chuyện này liền giao cho nàng!”

      “Tạ ơn Hoàng thượng. Thần thiếp nhất định phụ kỳ vọng của người! Thất điện hạ, còn đưa thuốc đó cho ta, ta cần nó.”

      “Được thôi! Có gì thể!” Sở Lăng Thiên chút do dự, giao bình sứ cho nàng.

      Chu Tuyết Tranh cầm lại nước thuốc, lòng nổi lên nghi hoặc. Vừa rồi đạo sĩ chứng thực được, nó quả là có tác dụng ăn mòn rất mạnh, vì sao thân thể Đại tiểu thư Linh Thiên lại có chút biển đổi nào? Bỗng nhiên, ánh mắt nàng sáng lên, đúng rồi, nhất định là như vậy! Hôm nay bản cung muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi là ai?

      “Hoàng thượng, đến quỷ quái, là đạo trưởng kia lừa gạt mọi người, nhưng nước thuốc này có tác dụng phá hủy, vừa rồi chúng ta đều thấy được, thần thiếp hoài nghi chuyện, đó là vì sao Đại tiểu thư Linh Thiên lại bị thương tổn gì?”

      “Sao vậy? Ta bị thương tổn gì, chẳng lẽ Thần phi nương nương thất vọng sao?” Gia Cát Linh hỏi sâu xa.

      “Bản cung chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi, Đại tiểu thư lo lắng nhiều rồi.”

      “Hoàng Thượng, đúng là có chút kỳ quái.” Hoàng hậu cũng khôi phục lại tinh thần, “Hay là, Đại tiểu thư đúng là tinh gì đó?”

      “Câm miệng! Còn dám ăn bừa bãi!” Sở Kim Triêu cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ người Đại tiểu thư Linh Thiên thực có điều gì cổ quái?

      Chu Tuyết Tranh tới gần Gia Cát Linh , Đại tiểu thư, bóc mặt nạ của ngươi ra, để cho chúng ta nhìn xem diện mạo chân chính của ngươi chứ?”

      “Mặt nạ?”

      “Chẳng lẽ Đại tiểu thư chưa từng lộ ra diện mạo ?”

      Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh , lại nhìn Chu Tuyết Tranh, “Thần phi, được vô lễ với Đại tiểu thư.”

      “Hoàng thượng, nếu thần thiếp có thể chứng minh đây phải là gương mặt của Đại tiểu thư sao?” Nàng nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp trước mặt, nàng xác định, nàng ta nhất định là đeo mặt nạ, nếu , có khả năng bị nước thuốc kia ăn mòn.

      “Nếu Thần phi nương nương chứng minh được?” Gia Cát Linh cười.

      “Vậy bản cung tự nhân trừng phạt của Hoàng thượng.”

      “Người là phi tử của Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định trừng phạt người, còn dân nữ lại bị nương nương vô cớ nhục nhã phen, bất kể là thế nào cũng đều là mình dân nữ chịu thiệt.”

      “Ngươi muốn thế nào?” Chu Tuyết Tranh tức giận, nữ nhân này thực là đáng ghét y như Gia Cát Linh .

      “Nếu như Thần phi nương nương thua, trừng phạt nương nương như thế nào là ta quyết định, được chứ?”

      “Ngươi định làm gì? Ngươi có quyền gì mà trừng phạt bản cung?”

      “Còn chưa bắt đầu nương nương muốn nhận thua sao? biết Hoàng thượng cảm thấy đề nghị này của dân nữ như thế nào?”

      Sở Kim Triêu gật gật đầu, hôm nay quả là bọn họ vô lễ trước, vô duyên vô cớ lại khiến Đại tiểu thư bị nhục nhã như vậy, thân thể của nàng thậm chí bị hất máu gà, còn để lại mảnh màu đỏ, “Liền y như lời Đại tiểu thư. Nhưng mà, trẫm trước, nếu Đại tiểu thư mực lừa gạt trẫm, cũng đừng trách trẫm nể nang!”

      “Đương nhiên! Thần phi nương nương, xin mời!” Nàng chủ động đến trước mặt Chu Tuyết Tranh, đưa mặt qua.

      Chu Tuyết Tranh cười lạnh, ngón tay thon dài giơ lên, chạm đến chiếc cổ khác thường của nàng, lạnh lùng cười, móng tay cắm vào, giật mạnh cái kéo xuống cái mặt nạ,

      “Là mặt nạ ư?”

      “Đại tiểu thư Linh Thiên rốt cuộc là có bộ dáng gì đây?”

      Chu Tuyết Tranh vẫn còn vô cùng đắc ý, nhưng mà nhìn thấy người trước mặt liền nhất thời chấn động, gương mặt trước mặt nàng cùng với người trước đó giống đúc nhau. Nàng cam lòng lại giơ tay sờ sờ lên cổ của Gia Cát Linh , nhưng phát ra có vấn đề gì.

      Hết chương 263
      Chris thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 264: Mắt trẫm đúng là bị mù

      Thần phi nương nương tìm gì vậy?” Gia Cát Linh cười cười, vì để đề phòng ngộ nhỡ, khi nàng giả trang thành Đại tiểu thư Linh Thiên đều mang hai mặt nạ, thợ thủ công của Thất vương phủ tay nghề tỉ mỉ, lớp mặt nạ bên trong này dung hợp với da nàng đến chút sơ hở.

      “Ngươi… Ngươi…” Chu Tuyết Tranh nhất thời biết nên gì, “Ngươi đúng là điên! có việc gì tại sao lại mang mặt nạ ra ngoài chứ?”

      “Cửa hiệu Linh Thiên gia đại nghiệp đại, số người mơ tưởng tiền tài của dân nữ ít, dân nữ cũng chỉ tự vệ mà thôi. Ví dụ như chuyện hôm nay, nếu phải mang chiếc mặt nạ vàng ròng này, chỉ sợ dân nữ sớm biến thành bộ dạng người ra người quỷ ra quỷ rồi.”

      “Ngươi đeo mặt nạ chính là lừa gạt!”

      “Hoàng thượng, tuy dân nữ đeo mặt nạ, nhưng mặt nạ và diện mạo của dân nữ giống nhau như đúc, làm sao có thể tính là lừa gạt đây?”

      “Phụ hoàng, Đại tiểu thư đúng.” Sở Lăng Thiên .

      Sở Kim Triêu thở nặng nề, “Đại tiểu thư, tiểu thư muốn xử phạt Thần phi thế nào?”

      “Hoàng thượng…” Mắt Chu Tuyết Tranh rưng rưng, “Thần thiếp cũng chỉ vì muốn người bị nàng ta gạt…”

      “Thần phi tình nguyện đánh cược thua phải chịu. Đại tiểu thư, tiểu thư .”

      “Thần phi nương nương thân phận cao quý, dân nữ dám tùy tiện làm bậy, dân nữ chỉ cần nương nương học theo tiếng chó sủa là được.”

      “Ngươi!” Chu Tuyết Tranh tức giận thôi, tiện nhân, vốn định vạch trần diện mạo của ả, ngờ đạt được mục đích, còn chịu vũ nhục như thế. Nàng chỉnh sửa lại trang phục, cười cười, “Được! Bản cung nguyện chịu thua. Gâu!”

      “Thần phi nương nương được làm được, dân nữ bội phục bội phục!”

      Sở Lăng Thiên bật cười, muốn hại nàng à, ai cũng phải tự chuốc báo ứng. Vậy mà lại có nhiều người cứ cố tình lao vào.

      Lúc này, mấy hòn đá trong lúc ai chú ý rơi từ trong tay áo của Gia Cát Linh xuống, lăn đến dưới chân Chu Tuyết Tranh.

      “Được rồi, chuyện hôm nay kết thúc ở đây! Hoàng hậu, nàng đứng đầu hậu cung, lại có thể để chuyện vớ vẩn thế này xảy ra, có năng lực phán đoán cơ bản, còn giựt dây trẫm suýt nữa hại Đại tiểu thư, trẫm quá thất vọng với nàng rồi!”

      “Hoàng thượng, thần thiếp biết lỗi, thần thiếp nhất định sửa chữa.” Bị hoàng thượng răn dạy ở trước mặt nhiều người, mặt Hoàng hậu lúc xanh lúc trắng.

      “Hừ! Lần này trẫm xem như nàng lo lắng cho Triêu Hoa, vội vàng nên làm lỗi. Lần sau được viện cớ này nữa!”

      “Dạ, thần thiếp xin ghi nhớ lời dạy của Hoàng thượng.”

      “Còn có nàng…” Sở Kim Triêu chuyển hướng sang Chu Tuyết Tranh, “Trẫm vẫn nghĩ nàng biết nặng , là người am hiểu, sao cũng trở nên lỗ mãng như vậy, động chạm Đại tiểu thư!”

      “Hoàng thượng, thần thiếp biết lỗi, thần thiếp nhận lỗi với Đại tiểu thư. Đại tiểu thư, hôm nay là ta lỗ mãng, xin lỗi, mong tiểu thư đại nhân đại lượng.”

      “Nương nương quá lời rồi, chỉ cần chứng minh dân nữ trong sạch là được. Ấm ức nào dân nữ phải chịu buồn để trong lòng.”

      Sở Kim Triêu ngượng ngùng đứng bên, mặt đầy vẻ xấu hổ, “Đại tiểu thư yên tâm, Linh Thiên cần trợ giúp gì cứ lên tiếng với trẫm…”

      “Á!” Chu Tuyết Tranh vốn định đến bên người Hoàng hậu, người lại bị trượt chân, bình sứ chứa nước thuốc trong tay tuột khỏi tay nàng, bay về phía Hoàng hậu và công chúa Triêu Hoa.

      Hoàng hậu và công chúa Triêu Hoa đều biến sắc, Hoàng hậu theo bản năng lấy tay che chắn, nước thuốc trong bình đổ thẳng xuống lưng của công chúa Triêu Hoa.

      “Á!” Cảm nhận được đau đớn lưng, công chúa Triêu Hoa kêu thảm tiếng rồi ngất .

      “Chát!” Sở Kim Triêu gần như dùng hết sức lực toàn thân, tát cho Chu Tuyết Tranh cái, “Tiện nhân! Ngươi muốn hại chết Triêu Hoa!”

      Chu Tuyết Tranh ngỡ ngàng, “Hoàng thượng, thần thiếp phải cố ý! Mau, mau lấy nước rửa cho công chúa.”

      công công lập tức mang chậu nước đến, định rửa giúp công chúa Triêu Hoa.

      “Đợi !” Gia Cát Linh lập tức ngăn lại, “ thể để công chúa chạm nước!” Loại axit sunfuric này, khi tên đạo trưởng đó dội lên người nàng nàng biết. Axit sunfuric khi gặp nước sinh ra phản ứng hóa học mạnh.

      “Đại tiểu thư có ý gì?” Chu Tuyết Tranh nhìn nàng, “Tiểu thư muốn ngăn cản việc cứu công chúa? Để công chúa bị thương tổn lớn hơn nữa à? Công chúa bị trách phạt rồi, tại sao ngươi còn chịu buông tha công chúa?” Nếu công chúa Triêu Hoa chết, Hoàng thượng nhất định bỏ qua cho nàng. Nàng lòng muốn cứu công chúa Triêu Hoa, lại biết axit sunfuric gặp nước phát sinh hậu quả gì?

      “Nương nương muốn giết công chúa à?” Vốn để cho thương tích của công chúa Triêu Hoa nặng hơn, cũng là người thích xem trò vui, nhưng Gia Cát Linh thấy dường như Chu Tuyết Tranh biết chuyện này, liền có suy nghĩ khác. Nàng lệnh tiểu công công cởi y phục, nhàng lau sạch nước thuốc lưng giúp công chúa Triêu Hoa.

      “Hoàng thượng, thần thiếp hại công chúa, mau dùng nước rửa sạch vết thương cho công chúa .”

      “Thần phi nương nương, nương nương có biết sau khi dùng nước rửa vết thương cho công chúa phát sinh chuyện gì hay ?” Gia Cát Linh nhặt lên mảnh sứ còn lưu lại chút axit sunfuric, ném vào bồn nước ở bên cạnh, mặt nước lập tức tỏa ra làn khói trắng dày đặc, nước trong bồn sủi bọt lên ùng ục.

      Mọi người biến sắc, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, nếu vừa rồi dùng nước rửa cho công chúa, vậy tương đương với việc hắt chậu nước sôi nóng bỏng lên lưng công chúa, hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      “Thần phi nương nương, nương nương kiên trì muốn dùng nước rửa cho công chúa, có rắp tâm gì? Theo huyết thống mà , công chúa là cháu của nương nương đó.”

      “Chu Tuyết Tranh…” Sắc mặt càng Sở Kim Triêu u ám, “Mắt trẫm đúng là bị mù!”

      “Hoàng thượng!” Chu Tuyết Tranh tay chân luống cuống, “Thần thiếp biết tính chất của loại nước thuốc này, cũng là có ý tốt mà thôi! Triêu Hoa là nữ nhi duy nhất của tỷ tỷ thiếp, trước giờ thiếp thương nó, sao lại hại nó được?”

      “Hừ! Ngươi trở về suy ngẫm lại, tốt nhất cho trẫm lời giải thích hợp lý! Bằng , hậu quả ngươi thể gánh nổi đâu!”

      “Hoàng thượng…”

      “Triệu thái y chữa thương cho công chúa. Mặt khác, Hoàng hậu, truyền ý chỉ của trẫm, khôi phục vị trí quý phi cho Chu Tuyết Viện, để nàng ấy chăm sóc cho Triêu Hoa.”

      “Dạ, Hoàng thượng.” Hoàng hậu nhíu mày, Chu Tuyết Viện, xem như ngươi gặp may, lần này nữ nhi ngươi giúp ngươi.

      “Thiên nhi, Đại tiểu thư, đến thư phòng của trẫm!”

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, có phải Hoàng thượng phát ra gì ?

      Ba người đến ngự thư phòng, Sở Kim Triêu thẳng vào vấn đề, “Đại tiểu thư, bộ giáp tơ vàng tiểu thư mặc người, là ở Lục Quốc Đại Điển, trẫm ban cho Thất vương phi, vì sao tiểu thư lại có? Hai người, có gì giải thích với trẫm à?”

      Trong lòng Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên chùn xuống, chẳng lẽ ông thực phát thân phận của Đại tiểu thư Linh Thiên chính là Gia Cát Linh ?

      “Phụ hoàng…” Sở Lăng Thiên biết nên mở miệng thế nào, “Phụ hoàng nghe con giải thích!”

      “Còn gì để giải thích!” Sở Kim Triêu kiên nhẫn, phất phất tay, “Con mang thứ trẫm ban cho Tam nha đầu đưa cho nữ nhân khác, có nghĩ tới cảm nhận của Tam nha đầu ?”

      Hóa ra là ông hiểu lầm, hai người đều yên tâm.

      “Hoàng thượng…” Gia Cát Linh khom người, “Người có điều biết, bộ giáp tơ vàng này là Thất vương phi tặng cho ta, liên quan đến điện hạ.”

      “Tam nha đầu? Hai người gặp nhau?”

      “Hồi bẩm Hoàng thượng, dân nữ và Thất vương phi vừa gặp như quen, cho nên vương phi mới mang thứ quý trọng thế này tặng cho dân nữ.”

      là như vậy?”

      “Đích thực là vậy, nếu Hoàng thượng tin có thể hỏi Thất vương phi. Dân nữ biết Hoàng thượng lo lắng điều gì, dân nữ và Thất điện hạ chỉ là tán thưởng lẫn nhau, cũng làm điều gì quá phận. Thực ngại với Hoàng thượng, dân nữ thích nữ nhân.”

      “Cái gì?” Sở Kim Triêu suýt nữa kinh hãi đến rớt cằm, “Tiểu thư gì?”

      Gia Cát Linh cười cười, “Xin Hoàng thượng hãy giữ bí mật giúp dân nữ, nếu truyền ra ngoài, việc làm ăn của Linh Thiên tiêu tùng.”

      Sở Kim Triêu đỡ trán, đây rốt cuộc là thời thế gì thế này… ”Đại tiểu thư yên tâm, trẫm nhất định với bất cứ ai. Vì tránh nghi ngờ, Đại tiểu thư vẫn nên cách xa Thiên nhi chút, đừng để Thất vương phi hiểu lầm, ảnh hưởng đến tình cảm của chúng.”

      “Dạ, dân nữ biết rồi.”

      “Được rồi, lui cả ! Thiên nhi, ngày mai dẫn Tam nha đầu đến chỗ trẫm, lâu rồi trẫm gặp nó, có nhiều chuyện muốn đích thân hỏi , xem con có ức hiếp nó .”

      “Dạ, phụ hoàng.” Ai dám ức hiếp nàng?

      “Hoàng thượng…” Gia Cát Linh lại có ý muốn .

      “Chuyện gì?” Sở Kim Triêu ngẩng đầu, “Đại tiểu thư còn có việc?”

      “Hoàng thượng, nếu dân nữ nhớ nhầm, lúc nãy người có hứa, nếu dân nữ phải ma quỷ quái gì, đồng ý thỉnh cầu của dân nữ. Mới vừa rồi chứng minh được là công chúa Triêu Hoa muốn hãm hại dân nữ, lời hứa của Hoàng thượng, vẫn còn hiệu lực chứ?”

      “Đương nhiên là tính rồi!” Sở Kim Triêu cao giọng, “Điểm này tiểu thư giống với Tam nha đầu, bỏ qua bất cứ cơ hội đàn áp trẫm, hai ngươi mới gặp như quen, trẫm thể tin. , tiểu thư muốn trẫm đáp ứng chuyện gì?”

      “Hoàng thượng, dân nữ muốn phát triển thông thương với nước ngoài, xin Hoàng thượng cho phép.”

      “Ngoại thương?” Sở Kim Triêu nhíu mày, ngoại thương là mạch máu của quốc gia, chỉ có được đồng ý của hoàng đế mới có thể phát triển. Từ xưa đến nay, kinh doanh đối ngoại từng quốc gia, đều nằm trong tay người của hoàng thất, tất cả kinh doanh đối ngoại của nước Lăng Nguyệt, toàn bộ đều do Lục vương phủ khống chế.

      “Kính xin Hoàng thượng cho phép. Dân nữ cam đoan nền móng có, để hạng ngạch ngoại thương của nước Lăng Nguyệt tăng lên ít nhất gấp đôi!”

      “Gấp đôi?” Mắt Sở Kim Triêu sáng ngời, quả thực hấp dẫn, nhưng dù sao chuyện này cũng quan trọng, “Hiên nhi làm rất tốt, Đại tiểu thư vẫn nên nghĩ điều kiện khác , chuyện này, trẫm thể đồng ý.”

      “Hoàng thượng, nước Tinh Long và Đại Mạc đều mài đao soàn soạt, các nước khác nhìn như sóng yên biển lặng, kì thực chiến tranh hết sức căng thẳng. Chiến tranh cần nguồn đầu tư tài lực dồi dào, nên sớm làm công tác chuẩn bị, hạng ngạch mậu dịch của Linh Thiên, có thể xuất ra ba phần quyên cho triều đình.” Nàng lại thả mồi nhử.

      “Đại tiểu thư, để trẫm cân nhắc .”

      “Hoàng thượng, dân nữ điều tra, năm nay, lợi nhuận ngoại thương của Lăng Nguyệt thấp hơn, các quốc gia khác tăng ngừng. Lục điện hạ bận rộn quân vụ, chỉ sợ có tâm tư kinh doanh. Tiếp tục như vậy, ngân lượng của nước Lăng Nguyệt chảy vào nước khác, nước khác dùng chỗ ngân lượng này chiêu binh, mua lương thực, chế tạo binh khí, rồi tấn công nước Lăng Nguyệt, giết hại dân chúng Lăng Nguyệt, dân nữ đành lòng nhìn thấy ngày đó! Dân nữ phải là vì mở rộng việc buôn bán của Linh Thiên, mà là suy nghĩ cho dân chúng trong thiên hạ.”

      Gia Cát Linh có tình có lý, Sở Kim Triêu im lặng, nếu thực có ngày đó, ông làm sao đối mặt với tổ tông Sở gia, làm sao ăn với dân chúng?

      Hết chương 264
      Chris thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 265: Tiện nhân, lần này ngươi chết chắc rồi!

      “Đại tiểu thư, trẫm đồng ý với tiểu thư! Tiểu thư làm .”

      Gia Cát Linh vui sướng thôi, “Dân nữ đa tạ Hoàng thượng.”

      “Phụ hoàng, nhi thần cũng có chuyện!” Sở Lăng Thiên chậm rãi , “Nhi thần thầm điều tra được, gần đây Thánh điện cùng với nước Đại Mạc, Tinh Long và Đông Lan liên minh với nhau rất chặt chẽ, nếu mấy nước đó cùng xuất binh chúng ta căn bản thể ứng phó nổi. Nhi thần đề nghị dốc sức mộ binh, phòng bị chu đáo.”

      “Nước Đông Lan?” Sở Kim Triêu nhíu mày. Nước Đông Lan luôn luôn cùng nước Lăng Nguyệt đứng phe, làm sao lại có quan hệ với Thánh điện?

      “Phụ hoàng, mặc kệ là như thế nào, vẫn nên sớm chuẩn bị . Đừng đợi đến lúc các nước ồ ạt tấn công mới mộ binh kịp.”

      “Được, chuyện này trẫm giao cho con làm!”

      “Phụ hoàng, nhi thần bận việc thao luyện, sợ rằng làm xong chuyện này, chi bằng giao việc này cho Chu tướng quân ?”

      “Chu Nham? Cũng tốt, Chu Lâm Quân vẫn ầm ĩ việc trẫm cho cháu làm, trẫm cho cơ hội. Nhưng mà, đây là cơ hội tốt vì sao Thiên nhi lại trao cho người khác?”

      “Phụ hoàng, nhi thần chưa từng làm qua chuyện này kinh nghiệm đủ, mà Chu tướng quân kinh nghiệm có đầy, nhất định làm tốt hơn nhi thần.”

      “Ừ, tốt lắm. Chuyện này giao cho Chu Nham . Các ngươi đều lui xuống trước , trẫm muốn đến thăm Triêu Hoa.”

      Sở Kim Triêu đứng dậy, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, lại lén lút ngồi xuống, rất sợ bị hai người phát ra có khác thường. Ông cũng biết sao lại vậy, thân thể càng ngày càng kém, chỉ có uống thuốc mà Thần phi sai người điều chế tinh thần mới tốt lên chút.

      Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh ra khỏi ngự thư phòng, nhớ tới chuyện hôm nay vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

      “Thất gia, người thấy chuyện hôm nay thế nào?” Gia Cát Linh vẫn cảm thấy rằng cách làm như vậy thể nào là do Công chúa Triêu Hoa nghĩ ra.

      “Triêu Hoa , chuyện này là Chu Tuyết Tranh nghĩ ra. Muốn hại muội là Triêu Hoa, nhưng chủ ý lại là của Chu Tuyết Tranh.”

      “Hoàng thượng dường như quá lưu tâm?”

      “Trong lòng phụ hoàng nghĩ như thế nào chúng ta cũng . Nhưng mà, người nhất định làm như có chuyện gì xảy ra, đối với nàng ta sau này người có phòng bị. , chúng ta tới xem tên đạo sĩ kia!”

      Hai người tới nhà lao, chỉ thấy đạo sĩ mình đầy thương tích, máu thịt lẫn lộn, còn hơi thở. Xem ra cái gì cũng đều hỏi được đành thất vọng rời .

      Nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương của Công chúa Triêu Hoa tốt lên nhiều. nhiều ngày, nàng đau đến mức chết sống lại, lưng phải đợi cho len lớp da non, làn da cũng thể khôi phục lại trắng nõn như trước, lưng có những vết sẹo nông sâu khác nhau. Nghĩ vậy, nàng liền hận thể đem Đại tiểu thư Linh Thiên lóc thịt khỏi xương, sau cùng dùng lửa thiêu sống. Nàng càng nghĩ càng giận, thừa dịp có Chu quý phi ở đó liền truyền ảnh vệ vào: “Các ngươi, chuẩn bị cho bản Công chúa mười cân độc dược!”

      “Công chúa…” Ảnh vệ có chút khó xử nhìn nàng, bạn vì Công chúa Tiểu Hoa mà liên tiếp mất mạng, “Quý phi nương nương có lệnh, bảo người dưỡng sức cho khỏe trước .”

      nghe lời của bản công chúa sao?” Công chúa Triêu Hoa lạnh lùng , “Phụ hoàng lệnh các ngươi đến bảo vệ ta, vậy phải nghe ta! Nếu nghe, bản công chúa liền xử ngươi tội kháng chỉ, chém đầu ngươi!”

      “Công chúa, thuộc hạ tuân mệnh!”

      mặt Công chúa Triêu Hoa lên nụ cười lạnh, Đại tiểu thư Linh Thiên, lần này bản công chúa nhất định đẩy ngươi vào chỗ chết! Đấu cùng bản công chúa, ngươi còn chưa đủ tư cách! Trải qua mấy ngày suy xét, nàng rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận, Hoàng thượng sở dĩ coi trọng Đại tiểu thư Linh Thiên là vì sao? Tiện nhân, lần này ngươi chết chắc rồi!

      Hôm nay, Gia Cát Linh đến thăm Như Phong, Trần Cẩm Phàm cũng đến thấy y, thấy nàng liền tiếp đón.

      “Đại ca, hồi phục như thế nào rồi?”

      “Linh nhi, ta sao, cần lo lắng.”

      “Ăn ngon, ngủ ngon, có thể có chuyện gì!” Trần Cẩm Phàm tiếp nối câu chuyện. Nàng muốn tức giận, nhưng nghĩ đến chính mình ngớ ngẩn như vậy lại nuốt trôi.

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ, tỷ ra ngoài chút, muội có lời muốn với tỷ.”

      Hai người đến trong sân, Trần Cẩm Phàm được tự nhiên ngồi xuống ghế đá, “Chuyện gì? !”

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ, phải là tỷ vẫn còn tức giận đấy chứ!”

      “Ta cũng tức giận…”

      “Muội chỉ biết rằng tỷ phải là người nhen mà tức giận lâu như vậy. Thời điểm tỷ cùng Đại ca thành thân, muội nhất định tặng phần hậu lễ để bồi tội.”

      “Ai cần chứ!” Trần Cẩm Phàm kìm được xì tiếng, bật cười.

      “Cười rồi tức là giận nữa? Muội còn lo lắng Cẩm Phàm tỷ tỷ vẫn còn giận làm sao bây giờ.”

      phải là vì muội mà lo lắng sao! Nếu Thất ca dám lén lút với nữ nhân khác sau lưng muội, ta nhất định bỏ qua cho huynh ấy, thế nhưng ta lại giúp chuyện đâu rồi!”

      “Muội biết, Cẩm Phàm tỷ tỷ tốt nhất! Cám ơn tỷ!”

      “Được rồi, được rồi, hai người có việc gì là tốt rồi! Ở lại đây dùng bữa , Như Phong đại ca còn nhắc muội thèm để ý đến huynh ấy đấy!”

      Hai người cuối cùng lại hòa hảo như lúc ban đầu. Dùng xong cơm trưa, trời bỗng nhiên kéo đến mây đen, nhìn qua thấy trời sắp mưa nên Gia Cát Linh chạy nhanh về Thất vương phủ.

      Mưa mùa thu kéo dài, đến vài ngày vẫn chưa tạnh.

      Ngày hôm đó, Gia Cát Linh ở trong thư phòng, người toàn thân ướt đẫm chạy vào.

      “Tiểu thư, xong rồi!” Ngụy Thành đợi Ưng tổng quản thông báo liền tiến vào.

      “Sao vậy?” Nàng đứng lên, “Xảy ra chuyện gì?”

      “Có ngươi ăn lương thực của cửa hiệu chúng ta bị trúng độc.”

      “Trúng độc?” Trong lòng Gia Cát Linh bỗng nhiên trầm xuống, “Trúng độc gì? Mau dẫn ta xem!”

      “Tiểu thư, người nên giả trang trước !”

      “Chờ ta chút!” Quá mức khẩn cấp, nàng suýt chút nữa quên mất thân phận.

      Giả trang xong, dưới yểm trợ của Ngụy Thành, nàng ra khỏi Thất vương phủ, nhanh chóng đến cửa hiệu lương thực.

      Hai người vừa mới xuống xe ngựa, quản của cửa hiệu lương thực liền chạy nhanh tới, vẻ mặt lo lắng báo cáo với Ngụy Thành, “Công tử, hôm nay tất cả mọi người mua lương thực của của tiệm lương thực Linh Thiên đều xuất triệu chứng trúng độc, thổ tả, rất nghiêm trọng, giờ hôn mê.”

      “Cứu người trước!” Gia Cát Linh làm cho mình tỉnh táo lại, “Phong tỏa tất cả cửa hiệu lương thực, được bán ra ngoài bất cứ thứ gì. Ngụy Thành, báo tất cả đại phu ở Ngân Đô tập trung lại chỗ, khám chữa bệnh cho mọi người, tất cả mọi chi phi đều do cửa hiệu Linh Thiên trả, cứ việc dùng thuốc tốt! Đồng thời mời đại phu của Thất vương phủ cùng với ngự y trong cung đến đây.”

      “Tiểu thư,” Ngụy Thành chần chờ, “Chuyện này rất nhanh truyền tới trong cung… Chỗ Hoàng thượng…”

      “Quản được nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn!” Nếu Hoàng thượng muốn giết cũng phải chờ xong chuyện .

      “Vâng, thuộc hạ làm ngay!”

      Cùng lúc đó, Gia Cát Linh mang theo người đến kho hàng. Nếu như tất cả cửa hiệu đều có vấn đề, vậy chỗ này là ngọn nguồn gây ra!

      Mở kho hàng ra, chỉ thấy thi thể cứng ngắc của mấy con chuột nằm mặt đất.

      “Lúc nào phát ra có chuột chết?”

      “Tối hôm qua phát mấy con.” Quản Vương Nhị .

      “Lúc ấy vì sao nghĩ gì? Khi khổng khi xuất chuột chết, cũng rất bình thường!” Gia Cát Linh kiềm chế tức giận, sinh mệnh vô tội ở Ngân Đô nhiều như vậy, nàng có chết muôn lần cũng đủ để chuộc tội.

      “Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân tưởng con chuột tham ăn, ăn no quá nên bội thực, cũng cẩn thận suy nghĩ. nghĩ tới… tiểu thư, tiểu nhân nguyện ý dùng mạng của mình để bù lại tính mạng của các hương thân phụ lão!” Vẻ mặt Vương nhị xấu hổ, nếu cẩn thận nghĩ chút xảy ra chuyện như vậy.

      “Ngươi chết có lợi ích gì?” Gia Cát Linh đầy tức giận, , “Ngươi chết là bọn họ có thể thoát được sao? Giữ lại mạng của ngươi cho đến ngày ta tìm ra được chân tướng việc!”

      “Vâng, tiểu thư, tiểu nhân đáng chết !”

      “Nhiều ngày nay ở kho hàng có người nào kỳ quái xuất hay ?” Gia Cát Linh vừa kiểm tra kho hàng, vừa hỏi.

      Vương nhị cẩn thận nhớ lại chút, lắc đầu, “Nơi này mỗi ngày chỉ có người vận chuyển lương thực đến, những người đó tiểu nhân lại quá quen thuộc, ngoài bọn họ ra có người nào lạ.”

      “Ngươi vẫn nên suy nghĩ lại xem!”

      “Tiểu thư, thực có!”

      “Có phải tất cả lương thực đều có độc hay ?”

      “Tiểu nhân kiểm tra hết, tất cả lương thực đều có độc.”

      “Ngươi lên mái nhà nhìn xem!”

      Vương nhị trèo thang, leo lên mái nhà. Bỗng nhiên chỉ nghe thấy la lớn, “Tiểu thư, mái nhà có rất nhiều bột phấn màu trắng.”

      “Lấy ít xuống đây!”

      Vương nhị gỡ phiến ngói, trèo xuống thang.

      Gia Cát Linh sai người cất , lại kiểm tra xung quanh kho hàng vòng, phát ra dấu vết gì, nàng có thể kết luận là có người cố ý hạ độc.

      Trở lại cửa hiệu, Ngụy Thành làm theo những gì mà nàng phân phó. Triệu tập tất cả đại phu khám chữa bệnh cho dân chúng bị trúng độc. Tất cả bọn họ đều sắc mặt xanh mét, ôm bụng, thống khổ rên rỉ.

      “Tiểu thư, Hoàng thượng cho người trong vòng ba ngày phải điều tra , nếu đóng cửa tất cả cửa hiệu Linh Thiên, còn muốn hỏi tội!” Vẻ mặt Ngụy Thành lo lắng, áy náy thôi, nếu bận lo việc khác xảy ra chuyện như vậy.

      “Ta biết rồi, còn có thời gian ba ngày!” Nàng bảo người mang thứ bột trắng lấy được từ kho hàng về, “Đây là thứ phát ra ở mái nhà của kho hàng, ngươi kiểm tra thực hư kỹ lưỡng chút.”

      “Vâng, tiểu thư.”

      Ngụy Thành đối với độc dược hiểu biết ít, có thể kết luận bột phấn màu trắng này đúng là thứ độc dược trộn trong lương thực, nhưng mà nhất thời điều ra tra được thành phần bên trong.

      “Tình hình của mọi người thế nào rồi?”

      “Tiểu thư xử lý thỏa đáng, tất cả mọi người đều được trị liệu, có người nào tử vong. Nếu kéo dài thêm ngày, chỉ cần là người trúng độc cũng phải bỏ mạng!”

      Gia Cát Linh chợt cảm thấy lạnh run người, là ai? Cho dù muốn dồn ép nàng, dựa vào cái gì lại đem tính mạng của người dân ở Ngân Đô ra làm trò đùa! Thủ đoạn của người này quá tàn nhẫn!

      Cửa hiệu lương thực gặp chuyện may, lòng Sở Lăng Thiên cũng nóng như lửa đốt, nhưng tiện ra mặt nên đành phải thầm điều tra. Nhưng mà hai ngày qua , vẫn có chút manh mối gì.

      “Tiểu thư, làm sao bây giờ? Căn bản là tra được tin tức gì, hỏi hiểu thuốc cũng có nơi nào bán loại độc dược này.” Kinh Phong vô cùng lo lắng, chuyện rất hệ trọng, Hoàng thượng nhất định tức giận, biết định cho nàng tội gì nữa.

      tra từng hiệu thuốc, những ngày gần đây có bán ra các loại thuốc khác hay , người mua những loại thuốc này có đặc điểm gì .”

      “Vâng, tiểu thư.”

      Kinh Phong chuẩn bị điều tra, thấy Sở Lăng Thiên vội vàng đến. Y tra ra được manh mối trước Gia Cát Linh .

      “Linh nhi, ta tra ra được, bốn ngày trước có mấy hiệu thuốc bán ra những dược liệu này, hơn nữa lúc trả tiền đều dùng loại ngân phiếu có mùi hương, tổng cộng có năm loại dược liệu.”

      “Khó trách tìm được độc dược này, hóa ra là do mua năm loại thuốc ở năm hiệu thuốc khác nhau rồi chế ra. Kinh Phong, mau mời đại phu đến xem thử những loại dược liệu này nếu trộn cùng với nhau có dược tính như thế nào?”

      “Vâng, tiểu thư!”

      Hết chương 265
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :