1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 256: Chu quý phi buông tha

      "Gì cơ?" Chu Lâm Quân hiểu ra sao, tổ phụ của ông quả thực họ Bạch, sau lại được quan viên họ Chu nhận làm nghĩa tử, tổ phụ của ông lại giăng bẫy hại chết con nối dõi của Chu gia, quan viên họ Chu đó sửa lại họ cho tổ phụ ông, cho tổ phụ ông kế thừa quan chức, tin này rất hiếm người biết, "Tại sao Thất vương phi lại hỏi như vậy?"

      "Chỉ cần ông cho ta biết, đúng hay ?"

      "Đúng vậy." Chu Lâm Quân .

      Gia Cát Linh gật đầu, "Theo bản vương phi được biết, người của Chu gia chỉ cưới nữ tử họ Vương?"

      "Vậy sao?" Đây là quy tắc truyền từ tổ tiên Bạch gia xuống, nữ tử họ Vương có thể giúp trượng phu đại phú đại quý, "Đây là quy tắc của tổ tiên."

      "E rằng đây phải là quy tắc của Chu gia, mà là của Bạch gia đúng ?"

      "Hừ!" Chu Nham hừ lạnh, "Thất vương phi, đêm hôm khuya khoắt, vương phi đến để tìm hiểu nguồn gốc của Chu gia à?"

      "Chu tướng quân, có biết tại sao tổ tông Bạch gia các ngươi phải cưới nữ tử họ Vương hay ?"

      Trong lòng Chu Lâm Quân và Chu Nham tràn đầu hoài nghi, đây quả thực là điều họ biết. Theo họ Chu rồi, ai còn quan tâm đến họ Bạch làm gì? Chỉ còn nhớ điều duy nhất chính là cưới nữ tử nhà họ Vương. Chu gia luôn thuận buồm xuôi gió, cũng quy kết nguyên nhân là vì cưới nữ tử họ Vương.

      "Thất vương phi vậy có ý gì?" Chòm râu của Chu Lâm Quân giật giật.

      "Thừa tướng đại nhân chưa từng suy nghĩ kỹ càng sao? Bạch Vương làm hoàng, tổ tiên Bạch gia các người, dã tâm cũng . Chu gia đến nay vẫn còn duy trì tổ huấn này, có phải trong lòng có gì đó ?"

      Trong lòng Chu Lâm Quân thấp thỏm, hiểu được ý của Gia Cát Linh , bỗng thấy lạnh dọc sống lưng. Ông thực chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

      "Thất vương phi, người vậy là có ý gì?" Sắc mặt Chu Nham u ám, "Chu gia vẫn luôn cúc cung tận tụy với Hoàng thượng, sao có lòng khác thường được? Vương phi đừng ở đây châm ngòi ly gián!"

      "Vậy phải xem Hoàng thượng có tin hay ." Gia Cát Linh cười lạnh, "Thừa tướng đại nhân, ông thử xem Hoàng thượng có tin hay chứ?"

      "Gia gia, đừng để nàng ta lừa."

      "Nham nhi!" Chu Lâm Quân nhìn , chuyện này nghiêm trọng bao nhiêu, trong lòng ông nhất, "Vương phi nương nương, đây chỉ là trùng hợp mà thôi, nên cần kinh động đến Hoàng thượng. Chuyện của Gia Cát tướng quân, vi thần thay tướng quân cầu tình."

      "Thời gian hai ngày sắp hết, xin Thừa tướng đại nhân theo bản vương cùng nhau tiến cung khuyên nhủ Quý phi nương nương ."

      "Dạ, dạ!" Chu Lâm Quân khom lưng, "Vi thần tiến cung cùng điện hạ."

      "Gia gia, con cũng !" Chu Nham phục, tỉ mỉ sắp đặt chuyện này, thậm chí tiếc đả thương Chu quý phi, hủy diệt toàn bộ chứng cứ, ngờ nha đầu thối này lại có thể tự mở ra con đường, tìm được cửa đột phá tuyệt diệu, phải nghĩ lại cách khác.

      Bốn người vội vàng tiến cung, Chu Lâm Quân gặp Chu quý phi, Sở Lăng Thiên gặp Sở Kim Triêu, Gia Cát Linh và Chu Nham chờ ở bên ngoài.

      Chu Nham bồn chồn qua lại, cam lòng, sao lại thua tay nữ nhân!

      "Thất vương phi, người đừng nghĩ chỉ có vậy mà Hoàng thượng thả Gia Cát Như Phong ra! Cho dù đâm Chu quý phi, nhưng bảo vệ bất lực, cũng đủ để định tội !"

      "Đại ca có thương tích trong người, Quý phi nương nương còn muốn huynh ấy đích thân hộ tống, ta hoài nghi, đây là khổ nhục kế của Quý phi."

      "Tiện nhân! Chỉ biết sử dụng mấy chiêu đê tiện thôi sao?"

      "Chu tướng quân cứ tiếp tục, bản cung xem như ngươi khen ta!"

      "Hừ!" Chu Nham gấp gáp, thấy Gia Cát Linh bình thản, lại tức giận đến dậm chân.

      lát sau, Sở Lăng Thiên và Chu Lâm Quân cùng ra. mặt Sở Lăng Thiên cười cười, Gia Cát Linh nhìn biểu của y, trong lòng lập tức nhõm.

      "Thế nào?"

      " đón đại ca , Chu quý phi chuyển lời, bà nghĩ là do cường đạo gây thương tích! Đại ca bị thương trong người, ra sức bảo vệ chủ, Hoàng thượng đồng ý truy cứu nữa, bảo huynh ấy ở lại trong phủ dưỡng thương, sau khi khỏi hẳn hãy đến quân doanh, thời gian này để ta tạm thay mặt."

      "Ừ, vậy hay rồi." Gia Cát Linh kéo Sở Lăng Thiên, gấp gáp về hướng nhà lao.

      Chu Nham buồn bực, "Gia gia, cứ như vậy buông tha cho tiểu tử Gia Cát Như Phong kia à?"

      "Con nên biết, nếu Hoàng thượng biết được những lời nha đầu thối đó , chừng đưa tới tai họa ngập đầu cho Chu gia! Nhịn nhục nhất thời sóng êm gió lặng, thể được lợi mà mất lợi lớn được! Từ từ trừng trị chúng sau, phải rất tốt ư?"

      "Gia gia..." Chu Nham cam lòng.

      "Được rồi." Chu Lâm Quân sâu xa, "Nham nhi, con còn trẻ, thể hành động theo cảm tính được. Hưng vong nghìn đời, thịnh suy chỉ trong đêm, bất cứ lúc nào cũng được khinh suất!"

      "Gia gia, vậy ả có khi nào thẳng với Hoàng thượng ?"

      "Tạm thời đâu, ả , Hoàng thượng cũng nhất định tin. Biểu chân thành với Hoàng thượng mới là điều quan trọng nhất! Mọi cẩn thận làm đầu. Nha đầu nhà Gia Cát kia quả thực tà môn, chưa có bất cứ người nào hiếp đáp được ả! Con là huyết mạch duy nhất của Chu gia, thể tùy tiện làm bậy!"

      "Con hiểu rồi, xin ghi nhớ lời dạy của gia gia."

      Rất tà môn ư? Bản tướng quân càng muốn thử xem!

      Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên đón Như Phong, cùng nhau đưa y về phủ, đại phu kiểm tra lại vết thương cho y, sau khi có gì đáng ngại, hai người mới quay về Thất vương phủ.

      Như Phong bình an vô , cả hai đều an tâm, trở về phủ là rạng sáng.

      Nằm giường, nhìn tiểu nương tử trong lòng, Sở Lăng Thiên hôn lên môi nàng, trắng trợn mút vào. Nàng cũng kịch liệt đáp lại y, áp lực dồn nén mấy hôm nay, giờ phút này mới được phóng thích.

      Triền miên đến trời dần sáng, hai người mới từ từ thiếp , khi thức dậy là buổi trưa.

      Gia Cát Linh huých người bên cạnh, "Thất gia, trưa rồi kìa! Nếu đến quân doanh, Hoàng thượng trách người lười biếng đó!"

      Sở Lăng Thiên mở mắt, nhìn thấy người trước mặt, cười mờ ám, kéo ôm vòng eo mềm mại của nàng, "Vậy ta với phụ hoàng, ta là vì cháu của phụ hoàng mà cố gắng."

      "Cháu..." Trong lòng nàng ỉ đau, lâu như vậy rồi, vì sao nàng còn chưa mang thai.

      "Cốc cốc!" Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, "Vương gia, Hoàng thượng truyền người tiến cung."

      Sở Lăng Thiên rời giường cách cam lòng, Gia Cát Linh lúc này mới nhớ, hôm nay tiến cung thỉnh an.

      " thỉnh an, Hoàng hậu nương nương có trách cứ nhỉ?" Tuy rằng nàng để ý, nhưng cũng muốn để lại ấn tượng xấu cho Sở Kim Triêu.

      "Yên tâm , ta với bà." Sở Lăng Thiên thương nhìn nàng, mặc xiêm y vào giúp nàng.

      Sở Lăng Thiên rồi, Gia Cát Linh ăn hết hai chén cháo. Chu gia, các ngươi xuống tay với đại ca của ta trước, thế đừng trách ta. Nàng cải trang thành Đại tiểu thư Linh Thiên, chủ động gặp Chu Nham.

      Chu Nham nghe Đại tiểu thư Linh Thiên cầu kiến, nhất thời mở cờ trong bụng. lo tìm thấy nàng, nhất định phải báo mối thù bị Gia Cát Linh vũ nhục, ngày đó nếu nàng đến, bản thân cũng mất hết mặt mũi như vậy.

      Hạ nhân đưa Gia Cát Linh vào phòng, Chu Nham trừng mắt lạnh lùng, "Đại tiểu thư còn có mặt mũi đến gặp ta? Dạ minh châu Nam Hải, cũng nên trả lại cho bản tướng quân ."

      "Nghe mấy ngày trước Chu tướng quân tỏ tình với thuộc hạ của mình, ngờ tướng quân lại mạnh miệng như vậy!" Gia Cát Linh che miệng cười khúc khích.

      "Đại tiểu thư, bản tướng quân ngươi mau đem trả dạ minh châu cho ta!" Chu Nham như mèo bị dẫm phải đuôi, "Ngày đó tại sao ngươi đến? Hôm nay nếu ngươi giải thích với bản tướng quân, đừng trách bản tướng quân nhé!"

      "Tướng quân bớt giận, ngày ấy ta có chuyện quan trọng, thể được. Mới trở về Ngân Đô liền đến thỉnh tội đây! Huống hồ lúc trước tướng quân cũng với ta, vì sao nhất định phải đến. Nếu ta mà biết ta nhất định gặp tướng quân!"

      "Hừ! Vậy ngươi tính bồi thường cho bản tướng quân thế nào?" Chu Nham nheo mắt, mỹ mạo của Đại tiểu thư, thèm dãi lâu.

      Gia Cát Linh nghĩ nghĩ, "Thay vì bồi thường cho tướng quân, chi bằng chúng ta hợp tác. Chu gia ở nước Lăng Nguyệt cao cao tại thượng, Quý phi nương nương lại hạ sinh long tử, tại sao lại phò trợ tiểu hoàng tử lên làm thái tử chứ?"

      "Đại tiểu thư, ngươi có biết mình ?" Chu Nham đanh mặt lại, " sợ bản tướng quân tố giác ngươi với Hoàng thượng à?"

      "Tướng quân có thể ! biết tướng quân có hứng thú nghe ta kể chuyện ?"

      "Gì cơ? Vậy phải xem chuyện của ngươi có êm tai ."

      "Tướng quân biết nước Phụng Khê chứ?"

      "Nước Phụng Khê? phải mười năm trước bị diệt sạch rồi sao?"

      "Đúng vậy! Mười năm trước, gót sắt của Lăng Nguyệt san bằng Phụng Khê, người nào trong hoàng tộc may mắn thoát khỏi. Họ biết, có người may mắn sống sót, là công chúa của nước Phụng Khê."

      Chu Nham nhìn Gia Cát Linh , nửa tin nửa ngờ, "Ngươi đừng mình chính là công chúa kia nhé?"

      Gia Cát Linh cười cười, tiếp tục kể, "Phụng Khê máu chảy thành sông, nhìn người thân của mình từng người ngã xuống trước mặt, tâm trạng sợ hãi và thù hận này, tướng quân hiểu được đâu. khắc đó, ta thề, thề phải để Lăng Nguyệt nợ máu trả máu! Cho nên ta đến Ngân Đô, bắt đầu kinh doanh, tích lũy tiền tài, chính là muốn tìm người có thực lực để hợp tác, để ngày nào đó báo thù rửa hận!" Chuyện này nàng sớm thảo sẵn trong đầu, muốn lấy được lòng tin của Chu Nham, chỉ có thể dùng thủ đoạn theo lệ thường.

      "Cho nên Đại tiểu thư nhắm vào Chu gia?" Chu Nham cười cười khinh bỉ, "Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ Chu gia hợp tác với ngươi? phải thể, chỉ cần ngươi kết thành phu phụ với bản tướng quân."

      "Nếu Chu tướng quân có thành ý, vậy cần! Thực lực của Linh Thiên, tướng quân hẳn biết, mà việc buôn bán của Chu gia bây giờ còn có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Muốn làm đại , cần bao nhiêu ngân lượng, tướng quân phải ."

      "Ha ha! Bản tướng quân chỉ đùa chút thôi mà!" Có thể hợp tác với Linh Thiên, gia gia mà biết nhất định rất vui, "Chuyện này, bản tướng quân cần hỏi lại ý kiến của gia gia. Chu gia luôn trung thành với Hoàng thượng, Đại tiểu thư nên lung tung."

      "Được thôi." Gia Cát Linh đứng lên, "Ta xin cáo từ trước, tướng quân nếu có chuyện gì, cứ đến tửu lâu Linh Thiên để lại lời nhắn, ta tới gặp tướng quân."

      "Đại tiểu thư ngồi thêm chốc lát à? Mấy ngày gặp, bản tướng quân rất nhớ tiểu thư. Mùi vị ngày gặp như cách ba thu, chính là như vậy đấy."

      "Tướng quân, ta và tướng quân chỉ là quan hệ hợp tác, xin tự trọng!"

      "Quan hệ hợp tác, chung quy vẫn ổn định, chi bằng Đại tiểu thư gả cho bản tướng quân, phải càng bền vững hay sao?"

      " phải tướng quân thích nam nhân à?"

      "Ngươi..." Chu Nham bỗng nhiên buồn nôn, "Tóm lại, lòng ta đối với Đại tiểu thư, vẫn thay đổi."

      "Biểu ca! Huynh gì?"

      Hai người nhìn qua, công chúa Triêu Hoa biết đứng ở bên ngoài khi nào, giờ phút này, thịnh nộ ngút trời nhìn Gia Cát Linh , trong tay bấu con mèo, con mèo kêu thê lương dưới ngược đãi của nàng.

      Hết chương 256
      Chrishonglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 257: Vào Di Hồng Viện

      “Triêu Hoa, sao muội lại tới đây?” Chu Nham cau mày, trong giọng chút tức giận.

      “Bản công chúa đến chẳng phải các ngươi lên giường hay sao?”

      Gia Cát Linh đầu đầy vạch đen, vậy cũng quá trắng trợn

      “Triêu Hoa có cũng đừng khó nghe quá! được bậy!”

      “Biểu ca, chẳng phải là huynh thích ả sao?” Công chúa Triêu Hoa đến bên cạnh Gia Cát Linh , từ trong giày rút ra cây đao, “Hôm nay bản công chúa giết ngươi.”

      “Triêu Hoa!” Chu Nham bắt tay nàng lại, “Nếu muội còn làm loạn, ta ra lệnh, cho muội bước vào Chu gia nửa bước.”

      “Biểu ca…” Công chúa Triêu Hoa rũ người, trong mắt tràn đầy chán ghét, cam lòng thu hồi đoản đao.

      “Chu tướng quân, sắc trời còn sớm nữa, ta xin cáo từ. Đề nghị của ta hôm nay, ngươi có thể suy nghĩ, nghĩ thông suốt đến cho ta biết.” Gia Cát Linh đứng dậy cáo từ.

      “Đại tiểu thư, mời!” trừng mắt nhìn Triêu Hoa, cánh cáo nàng được làm bậy. Loại nghiệt xinh đẹp thế này chơi đùa thể nào cam lòng.

      Công chúa Triêu Hoa thấy Chu Nham để ý đến mình, liền lén lút đuổi theo Gia Cát Linh . Nữ nhân thối, dám quyến rũ biểu ca, bản công chúa liền hủy ngươi, khiến ngươi biến thành tàn hoa bại liễu, như vậy biểu ca thích ngươi.

      Nàng vẫy vẫy người gác ngoài cổng, ảnh vệ xuất trước mặt nàng, “Nhìn thấy nữ nhân phía trước kia ? bắt ả về đây cho bản công chúa, !”

      “Vâng, công chúa!” Ảnh vệ gật gật đầu, nhanh chóng đuổi kịp Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh vào tửu lâu Linh Thiên, ảnh vệ cũng vào theo. Ảnh vệ thấy nàng vào phòng, lặng lẽ tới gần cửa sổ chọc cái lỗ, thổi khói mê vào bên trong.

      “Bụp!” Bỗng nhiên chỉ cảm thấy đỉnh đầu đau nhức, rồi hôn mê bất tỉnh.

      Ngụy Thành kéo vào, ném mặt đất, “Tiểu thư, người này theo người suốt.”

      “Làm cho tỉnh lại!”

      Ngụy Thành gật gật đầu, dùng chân đá đá người nằm mặt đất, “Này, tỉnh dậy, tỉnh dậy mau!” Thấy người nằm đó có phản ứng, đá mạnh cước vào đùi tên kia, đùi phát ra tiếng răng rắc.

      Gia Cát Linh đảo mắt, thế này cũng quá là bạo lực rồi!

      “Á!” Người mặt đất kêu thảm tiếng, định ngồi dậy lại phát chân bị gãy, “Các người…” Nhìn thấy Gia Cát Linh liền nhất thời sửng sốt. phải mình theo dõi nàng ta sao? Mới vừa rồi thổi khói mê vào trong phòng của nàng, sau đó xảy ra chuyện gì?

      , là ai sai ngươi theo dõi tiểu thư chúng ta?” Ngụy Thành từ cao nhìn xuống, hùng hổ hỏi.

      ai hết. Là ta tự mình phát thấy vị tiểu thư này xinh đẹp liền nổi lên sắc tâm, cho nên…”

      “Nổi sắc tâm?” Ngụy Thành nhìn xuống dưới thắt lưng , “Dám nổi sắc tâm với tiểu thư nhà ta, ta đây khiến cho ngươi… dám nữa!” nhìn trái nhìn phải, “Nên dùng kiếm hay là dùng kéo nhỉ?”

      Gia Cát Linh gì, Ngụy Thành còn biến thái hơn cả Kinh Phong và Phá Trận nữa.

      Ảnh vệ thấy vẻ mặt của Ngụy Thành rất nghiêm túc, sợ tới mức bụm lại, “Vị đại hiệp này, có… có chuyện gì cứ thương lượng trước .”

      “Là ai phái ngươi tới?”

      “Là…” Tròng mắt ảnh vệ đảo qua đảo lại, “Là Thất vương phi, người ghen tỵ mỹ mạo của tiểu thư, còn có, thời điểm Gia Cát tướng quân cùng Chu tướng quân đua ngựa, Thất điện hạ cứu tiểu thư nên Thất vương phi trong lòng bất mãn, muốn ta bắt tiểu thư vào thanh lâu.”

      “Còn bậy!” Ngụy Thành nhếch miệng cười, ngượng ngùng nhìn Gia Cát linh , “Tiểu thư, làm phiên người quay đầu ! Tiếp theo đây rất là bạo lực.” dùng thanh kiếm sắc bén cắt quần của tên ảnh vệ, lưỡi kiếm lạnh như băng kề vào bộ phận trọng yếu của , “Nếu , bản đại gia dùng sức đấy!”

      “Đại hiệp, đại hiệp hạ thủ lưu tình!” Ảnh vệ cảm giác được đau đớn, lập tức cầu xin tha thứ, “Là công chúa Triêu Hoa sai tiểu nhân tới, tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ, đại hiệp tha mạng!”

      “Như vậy vẫn còn kém lắm!” Ngụy Thành bắt lấy chân , dùng sức đẩy, chỗ bị sai khớp liền được nối lại.

      “Á!” Ảnh vệ tru lên tiếng như heo bị giết.

      “Tiểu thư, tiếp theo phải làm sao?”

      “Để tới với công chúa Triêu Hoa, ta bị bắt .”

      “Cút !” Ngụy Thành đá vào mông cước, lập tức đứng dậy, hướng ra phía ngoài chạy , bỗng nhiên lại bị Ngụy Thành kéo trở lại, nhét viên thuốc vào trong miệng .

      “Như vậy muốn chạy? Xem bản đại gia thành kẻ ngốc sao? Nếu làm tốt tới nơi này của bản đại gia lấy thuốc giải, nếu vậy cái kia của ngươi vĩnh viễn cử động được! nên uống thuốc nào khác, như vậy càng hỏng thêm. chỉ có cử động được mà còn có thể bị thu lại, rồi ngắn !”

      Ảnh vệ hoảng sợ nhìn Ngụy Thành, làm thủ vệ bên cạnh công chúa Triêu Hoa nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp qua người nào biến thái như thế này, “Đại hiệp yên tâm, tiểu nhân nhất định làm theo!”

      thôi! Tiểu thư, làm thế nào để đối phó với công chúa kia?”

      !”

      Thu được tin tức ảnh vệ mang về, công chúa Triêu Hoa vui vẻ, lập tức chạy tới, nàng muốn đích thân nhìn thấy kết cục của nữ nhân kia.

      Ảnh vệ mang nàng vào gian phòng, lập tức sợ chết khiếp bỏ chạy.

      Nghe được thanh khe khẽ bên trong, công chúa Triêu Hoa nhất thời mặt đỏ tai hồng, rồi lại muốn vào xem thành quả, nàng nhất định phải tận mắt nhìn thấy nữ nhân kia bị đàn ông chà đạp, như vậy biểu ca nhất định muốn nàng ta nữa!

      Nàng đẩy cửa vào, trong khí tản ra mùi rượu. Chỉ thấy mấy người đàn ông giở trò với nữ nhân giường, những từ ngữ ô uế.

      “Rầm!” Nàng chuẩn bị rời khỏi, nghĩ tới là lại đụng phải cái gì đó ở chân tường.

      “Ai?” người vạm vỡ ngẩng đầu lên, thấy công chúa Triêu Hoa liền lập tức qua, “ nghĩ tới còn có nương thanh thuần như vậy, nào nào nào, đến bồi đại gia chơi đùa!”

      “Buông ra! Ta là công chúa Triêu Hoa! Ngươi dám đụng vào ta, ta liền diệt chín đời nhà ngươi!” Công chúa Triêu Hoa lui về sau, xoay người muốn chạy lại bị kẻ say rượu kia bắt lấy mắt cá chân lôi vào.

      “Công chúa? Còn Hoàng hậu đâu? Vậy bổn đại gia hôm nay liền nếm thử chút mùi vị của công chúa, ha ha ha!” Tên say rượu kia đóng “rầm” cửa cái, ném nàng tới mặt đất, “Các huynh đệ, nơi này có nương, hôm nay ma ma sao mà biết điều thế, lại an bài đến hai nương!”

      “A, nương này còn trắng mịn hơn này!” Hai tên say tới, ba người cùng nhau kiêng nể gì mà vuốt ve người nàng!

      “Các ngươi buông ra!” Công chúa Triêu Hoa dùng sức giãy dụa, “Ta phảigiết các ngươi! Phụ hoàng nhất định bỏ qua cho các ngươi!”

      “Vẫn còn nằm mơ à!” tên say xé mở quần áo của nàng, da thịt tuyết trắng càng khơi dậy dục vọng của bọn họ, “Tiểu nương làn da trắng trẻo, còn có món hàng như vậy luôn à! Bản đại gia nếm thử trước!”

      “Đại ca, đại ca phải nhanh lên!”

      “Yên tâm!” Nam nhân vạm vỡ phát ra công chúa Triêu Hoa đầu tiên liền kéo toàn bộ quần áo của nàng xuống, trong mắt lên ánh tà dâm, “Tiểu nương, ta đến đây!”

      “Ôi. Đại gia, đại gia!” Ma ma phá cửa mà vào, dẫn theo mấy nam nhân nữa tiến vào, ngăn mấy người say kia lại, “Các ngươi đừng có gây đại họa!”

      “Nghiêm ma ma, bà cũng muốn chơi đùa với bọn ta sao?”

      “Chơi đùa cái đầu ngươi đó! Mau mau, mặc quần áo vào cho công chúa, bị các ngươi hại chết rồi!”

      đội thị vệ vọt vào, nháy mắt giết hết mấy nam nhân trong phòng.

      Nghiêm ma ma sợ tới mức ngất . Công chúa Triêu Hoa được cứu, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng hung tợn liếc mắt nhìn Nghiêm ma ma nằm mặt đất cùng mấy tên say kia, rút kiếm của thị vệ, chém đứt đầu và tứ chi của mấy tử thi kia.

      Lại nhìn nữ nhân giường, căn bản phải là Đại tiểu thư Linh Thiên. Là nữ nhân xa lạ vẻ mặt ửng hồng.

      “Ngươi là ai?” Công chúa Triêu Hoa tới gần, “Đại tiểu thư Linh Thiên đâu?”

      Vẻ mặt nữ nhân mờ mịt, tình cảnh trước mặt khiến ả sợ tới mức hoảng hốt.

      “Nữ nhân ngu xuẩn!” Công chúa Triêu Hoa nâng kiếm trong tay lên, ánh mắt cũng dao động mà đâm về phía ngực ả.

      “Đem đốt hết cho bản Công chúa!”

      “Dạ, Công chúa! Mời công chúa về cung trước!”

      Cho mồi lửa, Công chúa Triêu Hoa trở lại trong cung, lập tức tới chỗ của Chu quý phi khóc lóc kể lể.

      “Cái gì?” Chu quý phi vỗ mạnh xuống ghế, “Người nào dám lớn mật như vậy? Dám vô lễ với công chúa?” Bà chỉ vào đám thị vệ, “Đem những người đó giết hết cho bản cung! Diệt cứu tộc!”

      “Nương nương, những người đó bị giết hết rồi!”

      “Diệt cứu tộc!”

      “Nương nương…”

      “Lời của bản cung còn sao?”

      “Dạ, nương nương!”

      “Triêu Hoa, con sao chứ?” Chu quý phi tiến lên, nhìn thấy người Công chúa Triêu Hoa đầy vết cấu xanh tím càng thêm phẫn nộ, “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ai hại con?”

      “Mẫu phi, con… là con cho người đưa Đại tiểu thư Linh Thiên tới đó, muốn tự mình tới xem kết cục của ả, sau đó… Sau đó liền… biết sao lại thế này, nữ nhân trong phòng lại phải là ả!”

      “Con tới trêu chọc ả làm gì? Trước kia là Gia Cát Linh , bây giờ là Đại tiểu thư Linh Thiên. Con thua thiệt như vậy còn chưa đủ sao?”

      “Con… Ai bảo ả ta quyến rũ biểu ca? Con thích biểu ca, mẫu phi, người phải là biết chứ? Hôm nay con tới phủ Thừa tướng tìm biểu ca, nghĩ tới ả ta lại ở đó, biểu ca còn thổ lộ với ả nữa!”

      “Con đúng là to gan lớn mật, để phụ hoàng con biết con phải chịu tội! như vậy chuyện này có liên quan tới ả?”

      “Người con phái , lúc mang con tới xong thấy tăm hơi nữa. Chắc chắn là bị ả uy hiếp, nữ nhân thối! Con để yên cho ả! Mẫu phi, người mau giúp con nghĩ cách, con nhất định phải để ả nếm thử kết cục của việc chọc giận con!”

      “Đối phó với ả thể dùng cứng đối cứng được, phải có sách lược!” Chu quý phi bất đắc dĩ liếc nhìn công chúa Triêu Hoa cái, “Cái đầu này của con đúng là dùng được!”

      “Vậy mẫu phi giúp con nghĩ cách !” Công chúa Triêu Hoa ôm lấy tay Chu quý phi, “Con nhất định phải giết ả!”

      “Để bản cung nghĩ xem, yên tâm, ả muốn xuống tay với con, bản cung nhất định thay con đòi lại công đạo. Ngày mai phụ hoàng con triệu ả tiến cung, con nhớ phải an phận chút, có biện pháp tốt rồi lại xuất kích!”

      “Con biết rồi!”

      Công chúa Triêu Hoa cúi đầu xuống, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh. Đại tiểu thư Linh Thiên, biểu ca là của ta, ngươi đừng mơ tưởng cướp !

      Tửu lâu Linh Thiên, Gia Cát Linh đổi lại diện mạo, chuẩn bị quay về Thất vương phủ.

      “Tiểu thư, vì sao lại tha cho ả công chúa xấu tính kia? Còn báo tin cho thị vệ của ả cứu ả nữa? Để cho ả nếm thử chút kết cục của kẻ hại người phải tốt hơn sao?”

      “Ta cho nàng ta cơ hội lần này, nếu nàng ta chỉ là tính tính tốt chút ta so đo. Nếu nàng ta còn an phận, vậy cũng đừng trách ta.”

      “Hoàng thượng truyền tin, ngày mai triệu người tiến cung.”

      “Ta !”

      Trở về Thất vương phủ, Ưng tổng quản lập tức chào đón, “Vương phi nương nương, người trở về? Hoàng Thượng truyền chỉ, mời người ngày mai tiến cung dùng cơm trưa, Hoàng thượng thiết yến chiêu đãi Đại tiểu thư Linh Thiên.”

      “À…” Gia Cát Linh nhíu nhíu chân mày. Hai người kia thể đồng thời xuất chỗ, “Ta biết rồi.”
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 258: Độc là do dân nữ hạ

      Ngày hôm sau, Gia Cát Linh nhanh chóng biến đổi, trở thành Đại tiểu thư Linh Thiên, tiến cung diện thánh. Sáng sớm nàng Sở Lăng Thiên báo với Hoàng thượng rằng nàng thấy khỏe nên tiến cung.

      Khi nàng vào trong cung, Chu Nham, Sở Lăng Thiên ở đó.

      “Đại tiểu thư, tiểu thư tới rồi, mau ngồi !” Sở Kim Triêu nhiệt tình .

      “Dân nữ tham khiến Hoàng thượng, Thất điện hạ, Chu tướng quân.”

      “Đại tiểu thư cần đa lễ, mời ngồi!”

      Gia Cát Linh đến bên cạnh Sở Lăng Thiên ngồi xuống cách tự nhiên.

      Vẻ mặt của Chu Nham thay đổi, trừng mắt liếc hai người, “Đại tiểu thư, nghe hôm nay Thất vương phi cũng tiến cung, tiểu thư ngồi đó, hình như ổn lắm nhỉ? Chi bằng đến ngồi bên ta?”

      “Thất điện hạ, Thất vương phi cũng đến à?” Gia Cát Linh giương đôi mắt to tròn long lanh nhìn Sở Lăng Thiên.

      , nàng ấy khỏe nên đến.”

      “Thất điện hạ, vì mỹ nhân mà cố ý xem Thất vương phi chứ?” Chu Nham trong lòng ghen tị thôi, Sở Lăng Thiên, ngươi đúng là vô cùng diễm phúc, Thất vương phi là mỹ nhân hiếm có, Đại tiểu thư lại chung tình với ngươi, ta nhất định phải đoạt được Đại tiểu thư về.

      Sắc mặt Sở Kim Triêu có chút vui, ông nhìn Sở Lăng Thiên, “Thiên nhi, Tam nha đầu sức khỏe thế nào? Nó khỏe, con nên ở lại trong phủ với nó mới đúng.”

      “Đa tạ phụ hoàng dạy dỗ, nhi thần biết rồi.” Sở Lăng Thiên có lời khó , tiểu nương tử của y làm hại y trở thành người hay thay đổi thất thường trong mắt người khác.

      “Đại tiểu thư…” Sở Kim Triêu nheo mắt, “Nham nhi bày tỏ với trẫm rằng tiểu thư chính là nữ tử ngưỡng mộ lâu, trẫm tứ hôn cho hai người, được ?”

      “Hoàng thượng.” Gia Cát Linh cúi người, “Xin thứ cho dân nữ vô lễ, dân nữ đối với phu quân tương lai cầu nào khác, nhưng nhất định tướng mạo phải đoan chính, hợp nhãn. Chu tướng quân, phù hợp với người trong lòng dân nữ chọn.”

      Nữ nhân thối! Trong lòng Chu Nham mắng, đây là gián tiếp xấu?

      “Mắt nhìn người của Đại tiểu thư cũng cao lắm, biết Đại tiểu thư cảm thấy, người thế nào mới là hợp nhãn?” Chu Nham phục, hỏi.

      Gia Cát Linh sóng mắt đung đưa, nhìn Sở Lăng Thiên, khẽ , “Đương nhiên là người như Thất điện hạ.”

      “Khụ khụ!” Sở Kim Triêu ho khan hai tiếng, “Đại tiểu thư nếm thử nước trái cây này , mùi vị thế nào?”

      Gia Cát Linh uống hớp, mùi vị ngọt ngào ngon miệng, “Uống ngon lắm!”

      “Đây là thức uống do vương phi của Thiên nhi, Tam nha đầu, phát minh ra.”

      Sở Kim Triêu ngầm ám chỉ với nàng rằng, bên cạnh Sở Lăng Thiên có nữ tử, hơn nữa lúc nào cũng luôn luôn bảo vệ nàng.

      “Nghe Thất vương phi vô cùng trí tuệ, có cơ hội, dân nữ muốn gặp thử.”

      Sở Kim Triêu im lặng, hai ngươi vẫn nên đừng gặp hơn. Hai nữ tử này mà gặp nhau có tình cảnh thế nào đây?

      “Ha ha, có cơ hội, có cơ hội mà.” Sở Kim Triêu cười, “Đại tiểu thư, mời dùng bữa, đây là món mới của ngự thiện phòng.”

      “Đa tạ Hoàng thượng.” Gia Cát Linh nếm thử, liên tục gật gù, lại gắp miếng đặt vào trong chén của Sở Lăng Thiên, “Thất điện hạ cũng nếm thử .”

      Sở Kim Triêu bất đắc dĩ, mấy lời tình cảm ông vừa mới đều là vô ích.

      Chu Nham nhìn chằm chằm hai người liếc mắt đưa tình ở đối diện, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

      Lúc này, Liên công công đến, “Hoàng thượng, quý phi nương nương cầu kiến, tiểu hoàng tử muốn gặp người.”

      “Vậy à? Mau truyền!” Sở Kim Triêu vui vẻ ra mặt, ông vô cùng thương tiểu hoàng tử, nghe tiểu hoàng tử đến, ông nhanh chóng buông đũa, lau sạch tay.

      Chu quý phi bế tiểu hoàng tử vào, trong mắt lên tia đau lòng, vì báo thù giúp tỷ tỷ, con trai à, con phải chịu ấm ức chút rồi.

      “Hoàng thượng, tiểu hoàng tử thức dậy liền quấy khóc, thần thiếp dỗ nó đừng khóc bế nó gặp phụ hoàng, nó thực ngừng khóc.”

      à?” Sở Kim Triêu đón lấy, đùa với tiểu hoàng tử, “Sau này con trưởng thành, phải đa mưu túc trí, dũng thiện chiến như Thất ca con, đừng khiến phụ hoàng thất vọng nhé!”

      “Hoàng thượng, tiểu hoàng tử còn như vậy, làm sao nghe hiểu được.” Chu quý phi cười, thỉnh thoảng liếc sang Gia Cát Linh .

      “Nhi tử của trẫm đương nhiên nghe hiểu được!”

      “Hoàng thượng, hay đưa tiểu hoàng tử cho thiếp !” Chu quý phi bế lấy tiểu hoàng tử, đến trước mặt Gia Cát Linh , “Đại tiểu thư, tiểu thư xem tiểu hoàng tử cứ nhìn tiểu thư, chắc là bị mỹ mạo của tiểu thư thu hút rồi, tiểu thư bế giúp bản cung chút, bản cung lấy đồ chơi đến cho nó.”

      Lại muốn giở trò gì đây? Gia Cát Linh cười cười, bế tiểu hoàng tử, “Vâng, nương nương.”

      Sở Kim Triêu lại gọi mọi người dùng bữa, dụng ý hôm nay của ông chính là muốn tác hợp Đại tiểu thư Linh Thiên và Chu Nham, nhưng Đại tiểu thư tỏ nàng cảm thấy hứng thú với Sở Lăng Thiên, đáng giận chính là tiểu tử khốn kia lại chẳng từ chối!

      lát sau, Chu quý phi và nhủ mẫu cầm cái trống bỏi quay lại. Bà chuẩn bị nhận lại tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử bất giác khóc to lên.

      “Sao vậy? Để mẫu phi ôm con nào!” Chu quý phi dỗ dành tiểu hoàng tử, trong mắt lóe sáng.

      Gia Cát Linh nhấp nhổm, cảm thấy cánh tay hơi ngứa, giống như bị kiến cắn.

      “Hoàng thượng!” Chu quý phi bỗng nhiên la lên, “Hoàng thượng xem! Tiểu hoàng tử làm sao vậy?”

      “Làm sao?”

      Chu quý phi vạch áo trước ngực tiểu hoàng tử ra, chỉ thấy nơi đó đỏ ửng, bàn tay xíu của tiểu hoàng tử càng ngừng quơ quào vào đó, “Hình như bị dị ứng, Đại tiểu thư, tiểu thư làm gì hoàng nhi? yên ổn, tại sao tiểu thư bế chút liền biến thành như vậy?”

      Tiểu hoàng tử chịu được ngứa, khóc xé ruột xé gan.

      Chu quý phi đưa tiểu hoàng tử cho nhũ mẫu, bước qua kéo ống tay áo của Gia Cát Linh lên, chỉ thấy tay của nàng cũng ửng đỏ.

      “Hoàng thượng, hoàng nhi còn như vậy, Đại tiểu thư lại có thể hạ độc nó, xin Hoàng thượng lấy lại công đạo cho hoàng nhi!” Chu quý phi khóc lóc, .

      “Đại tiểu thư…” Sở Kim Triêu tin nàng xem thường mình mà xuống tay với tiểu hoàng tử, nàng ngu xuẩn như vậy, vả lại, có thù hận lớn bao nhiêu mới độc ác như thế với đứa con nít chứ.

      “Phụ hoàng, vừa rồi Đại tiểu thư chỉ bế đệ ấy, cũng có hành động gì, cho nên thể hạ độc.” Sở Lăng Thiên .

      “Thất điện hạ…” Chu quý phi , “Vậy điện hạ xem, mới vừa rồi vẫn còn khỏe, tại sao tiểu thư bế chút lại biến thành như vậy?”

      “Mau truyền thái y!” Sở Kim Triêu bình tĩnh , “Đại tiểu thư, tiểu thư có gì giải thích với trẫm ?”

      “Hoàng thượng, dân nữ có lời gì để .”

      “Hoàng thượng…” Chu quý phi cướp lời, “Nàng ấy nhất định là có ý đồ xấu, tỉ mỉ thiết kế, từng bước lấy lòng tin của người, chỉ là vì để hãm hại con của thần thiếp.”

      Gia Cát Linh gì, bà đúng là quá coi trọng bản thân đó! Hóa ra đây mới là mục đích thực của bà, đúng là người mẹ nhẫn tâm, chắc là vì công chúa Triêu Hoa rồi, ngay cả con ruột của mình cũng hại.

      Sở Lăng Thiên thầm nhìn nàng, bảo nàng đừng lo lắng.

      Gia Cát Linh cũng biết, kia dù sao cũng là con của bà ấy, bà ấy ra tay độc ác đâu.

      “Đại tiểu thư, đúng là như vậy ư? Nếu tiểu thư thể chứng minh bản thân liên quan trẫm nghiêm trị ngươi!”

      “Hoàng thượng, quý phi nương nương đúng đó, độc kia là do dân nữ hạ! Dân nữ hạ phấn ngứa ngũ độc của Tây Vực lên người tiểu hoàng tử.” Gia Cát Linh đứng lên, lớn tiếng .

      “Cái gì?”

      “Ngươi…”

      Sở Kim Triêu và Chu quý phi cùng sửng sốt.

      Đúng là nàng ta?

      Tại sao ả lại thừa nhận?

      Chu Nham nhếch môi, nữ nhân ngu ngốc.

      “Hoàng thượng, người thấy chưa, chính ả cũng thừa nhận, mưu hại hoàng tử là tội chết, thần thiếp cầu xin Hoàng thượng ban chết cho ả, lấy lại công đạo cho hoàng nhi!” Chu quý phi khóc như hoa lê trong mưa, dáng vẻ cực kỳ thương tâm.

      “Đại tiểu thư, tại sao ngươi lại làm vậy?” Sở Kim Triêu thấy nàng thừa nhận tức giận thôi, “Mau lấy thuốc giải độc ra!”

      “Phụ hoàng…” Sở Lăng Thiên chau mày, “Phấn ngứa ngũ độc chỉ có thể dùng ngũ độc mới giải được. Người trúng phải ngũ độc phấn này, sau khi uống thuốc giải xong lập tức hết ngay, nhưng nếu bị trúng độc phấn ngứa mà uống thuốc giải, thất khiếu chảy máu mà chết!” Sở Lăng Thiên .

      “Đại tiểu thư, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Lại có thể hạ độc đứa trẻ?” Chu quý phi nhìn chằm chằm Gia Cát Linh , xông đến, muốn tát cho nàng cái, lại bị Sở Lăng Thiên ngăn lại.

      Chu quý phi hung hăng liếc y, “Thất điện hạ, điện hạ ở bên ngoài bảo vệ nữ tử này, thân mật với ả như thế, Thất vương phi có biết ?”

      “Đây là chuyện của ta, cần quý phi nương nương quan tâm.”

      “Đủ rồi!” Nhìn thấy trong điện hỗn loạn, Sở Kim Triêu quát lớn, “Đại tiểu thư, mau mang thuốc giải ra!”

      “Dạ, Hoàng thượng!” Gia Cát Linh tươi cười, “Vừa rồi dân nữ chỉ đùa chút với tiểu hoàng tử thôi, xin Hoàng thượng bớt giận, dân nữ lấy thuốc giải ra đây.”

      Nàng móc trong ngực ra chiếc bình sứ, đổ viên thuốc đen tuyền ra, “Đây là thuốc luyện chế từ nước rết, nhện, bò cạp, rắn, cóc; tiểu hoàng tử uống vào lập tức được giải độc ngay. Quý phi nương nương, nếu người mà trúng phấn ngứa ngũ độc uống vào thất khiếu chảy máu, ruột gan đứt lìa mà chết!”

      Nàng cầm viên thuốc qua, Chu quý phi hoảng sợ nhìn theo nàng. người tiểu hoàng tử chỉ dính phấn ngứa thông thường mà thôi, cái gì mà phấn ngứa ngũ độc, đúng, là nữ nhân này tự ý nhượng bộ, cố ý thừa nhận, bây giờ còn muốn độc chết con của bà!

      “Nương nương, mau cho tiểu hoàng tử uống , người xem, hoàng tử khóc thương tâm quá!”

      Tiểu hoàng tử như nghe được lời của Gia Cát Linh , khóc càng lớn hơn. Gia Cát Linh bước tới, Chu quý phi liền giật lùi lại, thất khiếu đổ máu, ruột gan đứt lìa ư?

      “Hoàng thượng, nương nương cho tiểu hoàng tử uống thuốc giải, dân nữ còn cách nào!” Gia Cát Linh vẻ mặt ủ dột.

      “Quý phi, nàng làm gì vậy? Mau để hoàng nhi uống thuốc giải!” Nhìn thấy tiểu hoàng tử khóc sắp khản giọng, Sở Kim Triêu đau lòng thôi, thái độ của Chu quý phi làm ông vô cùng ngạc nhiên.

      Chu quý phi ôm chặt tiểu hoàng tử, “Hoàng thượng, đó là kịch độc mà, làm sao có thể cho hoàng nhi uống được? Nếu có gì hay xảy ra, thần thiếp muốn sống nữa!”

      “Nương nương tin à? Vậy dân nữ uống trước nhé.” Gia Cát Linh nuốt viên thuốc vào, mảng đỏ tay lập tức biến mất thấy, khôi phục như bình thường, “Bây giờ nương nương tin chưa?”

      “Quý phi, mau cho hoàng nhi uống thuốc giải !” Sở Kim Triêu ra lệnh.

      Ông sai người bế tiểu hoàng tử từ trong tay của Chu quý phi , Gia Cát Linh cầm viên thuốc, đến gần tiểu hoàng tử.

      “Đừng mà! Đừng mà!” Chu quý phi thét to lên, tiến lên đoạt lấy tiểu hoàng tử, quỳ phịch xuống đất, “Hoàng thượng, xin đừng, đừng cho hoàng nhi uống ngũ độc, người hoàng nhi chỉ dính phấn ngứa bình thường thôi, là thần thiếp bôi cho nó, liên quan đến Đại tiểu thư!”
      Chrishonglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 259: Biếm vào lãnh cung

      “A?” Gia Cát Linh thu hồi viên thuốc, “Chẳng phải nương nương mực chắc chắn là ta sao? Làm sao lại biến thành người vậy?”

      Chu quý phi cố bỏ qua câu hỏi của nàng, quay qua phía Sở Kim Triêu thỉnh tội, “Thần thiếp biết sai rồi.”

      mặt Sở Kim Triêu mây đen dày đặc, khiếp sợ thôi, “Đại tiểu thư, xin lỗi, vừa rồi là trẫm lỗ mãng. Hôm nay rời khỏi nơi này . Thiên nhi, Nham nhi, các ngươi cũng lui trước .”

      “Vâng, Hoàng thượng!”

      Gia Cát Linh nhếch đôi mày thanh tú, mỉm cười liếc mắt nhìn Chu quý phi cái, tự làm tự chịu!

      Chu Nham nhìn nữ tử đối diện, lạt mềm buộc chặt, đúng là thủ đoạn hay! Bản tướng quân thích nữ tử thông minh.

      Lúc này, thái y chạy tới, đưa thuốc cho tiểu hoàng tử. Uống xong thuốc giải, tiểu hoàng tử liền khóc nháo nữa.

      “Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi!” Chu quý phi nhìn thấy vẻ mặt trầm của Sở Kim Triêu, cả người nơm nớp lo sợ, “Thần thiếp buồn bực chuyện Đại tiểu thư hạ độc thủ với Triêu Hoa, ả ta, ả ta lừa Triêu Hoa, thiếu chút nữa… bị…”

      “Chu Tuyết Viện! Triêu Hoa từ tính tình tốt, chỉ sợ là nó muốn xuống tay với Đại tiểu thư phải ?”

      Lần đầu tiên Hoàng thượng kêu thẳng tên bà, Chu quý phi sợ tới mức thân thể run lên, “Hoàng thượng, Triêu Hoa là nữ nhi của người, thần thiếp là vì thay nó lấy lại công đạo mới bất đắc dĩ làm như vậy.”

      “Trẫm có nữ nhi tốt như vậy! Đều là ngươi dạy hư nữ nhi của trẫm, bây giờ còn muốn lợi dụng con của trẫm để diễn khổ nhục kế! Bối cảnh của cửa hiệu Linh Thiên rất là bí , ngay cả trẫm cũng đoán ra, Chu Tuyết Viện, ngươi rất tốt! Trẫm thấy danh hiệu quý phi này ngươi cũng cần nữa phải!”

      “Hoàng thượng!” Chu quý phi hoảng sợ mở to hai mắt, “Thần thiếp thực biết sai rồi. Hoàng nhi có việc gì rồi, người tạm tha cho thần thiếp lần này .”

      “Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, Chu quý phi đầu độc Hoàng tử, tội thể tha, ngay lập tức biếm vào lãnh cung!”

      “Hoàng thượng!” Chu quý phi tới, nắm lấy long bào của Sở Kim Triêu, “Thần thiếp bồi người mười mấy năm, có công lao cũng có khổ lao, mong người nể mặt thần thiếp tận tâm hết sức với người, cho thiếp… cơ hội nữa .”

      “Cơ hội? Trẫm cho ngươi còn ít cơ hội sao? Người đâu, nghe trẫm gì hay sao?”

      “Hoàng thượng, hoàng nhi thể rời khỏi thần thiếp được. Cầu xin người nể mặt hoàng nhi mà tha cho thần thiếp lần.”

      “Đem tiểu hoàng tử giao cho Hoàng hậu chăm sóc!”

      “Hoàng thượng…” Chu quý phi chút sức lực cũng còn nữa, hai mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

      Vài người tiến lên, lột bỏ đồ trang sức người bà, nâng bà dậy kéo về phía lãnh cung.

      Ngự hoa viên, Sở Lăng Thiên kéo Gia Cát Linh vào sâu bên trong.

      “Thất điện hạ, người muốn làm gì với dân nữ?” Gia Cát Linh làm bộ sợ hãi nhìn nam nhân trước mặt, “Dân nữ vẫn là khuê nữ, xin Thất điện hạ tự trọng.”

      phải Đại tiểu thư thích bản vương hay sao? Bản vương cảm thấy cần phải giao lưu tình cảm với Đại tiểu thư lần.”

      “Thất…”

      Còn chưa xong liền bị nụ hôn của y chặn lại.

      “Đừng… Sở Lăng Thiên…” Nàng vẫn chưa xong bị bao phủ trong cướp bóc bừa bãi của y.

      bóng hình xinh đẹp xuất góc trong ngự hoa viên, nhìn thấy hai người hôn nhau nồng nhiệt liền lập tức nấp vào bên.

      Trần Cẩm Phàm che miệng, sợ bản thân mình kêu ra tiếng. Trời ạ, Thất ca cùng Đại tiểu thư Linh Thiên? Bọn họ… Thất ca, sao huynh có thể làm như vậy?

      “Đại tiểu thư, được bản vương hôn, có phải càng thích bản vương hơn ?”

      “Đương nhiên, lần đầu tiên ta nhìn thấy Thất điện hạ, ta thích người rồi.”

      “Chờ đó, bản vương nhất định cưới nàng vào cửa.”

      “Vậy xin chờ tin tốt của Thất điện hạ.”

      Đối thoại của hai người truyền vào tai của Trần Cẩm Phàm, rất nhanh nàng liền nổi cơn thịnh nộ! Thất ca, lần trước ta cho huynh cơ hội, là chính huynh biết quý trọng! Lần này ta nhất định phải cho Linh nhi biết.

      Gia Cát Linh ra khỏi ngự hoa viên trước, lát sau Sở Lăng Thiên mới ra.

      “Thất ca!” Trần Cẩm Phàm gọi y lại, “Huynh vào ngự hoa viên làm cái gì?”

      “Tùy tiện dạo thôi, Phàm nhi tìm ta có việc sao?”

      “Thất ca, ta nghĩ rằng huynh lại là người xấu xa như vậy!” Trong mắt Trần Cẩm Phàm đều là thất vọng, phẫn nộ, chán ghét. Nàng vươn hai nắm tay đánh vào người Sở Lăng Thiên mấy cái, “Ta ghét huynh!”

      Sở Lăng Thiên kinh ngạc hiểu gì, nha đầu kia làm sao vậy? Vì sao đột nhiên lại ghét mình như thế chứ?

      Gia Cát Linh mới ra khỏi cung, chuẩn bị lên kiệu, giọng đáng ghét vang lên ở sau lưng nàng.

      “Đại tiểu thư sao vội như vậy? Chi bằng bồi bản tướng quân uống trà ? Vừa rồi tiểu thư ngồi bên cạnh Sở Lăng Thiên khiến bản tướng quân rất vui!”

      Nàng nhìn Chu Nham, “Đó là chuyện của ngươi, với ta có quan hệ gì đâu? Bản tiểu thư bề bộn nhiều việc, rảnh làm tướng quân vui vẻ!”

      “Đại tiểu thư, về chuyện Chu gia cùng cửa hiệu Linh Thiên hợp tác, có hứng thú ?”

      “Dẫn đường !” Chuyện này khiến nàng cảm thấy thực hứng thú.

      “Thẳng thắn lắm, bản tướng quân rất thích Đại tiểu thư như vậy. , đến trà lâu!”

      Công chúa Triêu Hoa nhìn chằm chằm hai cỗ kiệu xa, kéo ảnh vệ qua, “, theo dõi cho bản công chúa xem xem hai người bọn họ đến nơi nào.” phải mẫu phi ra tay đối phó với ả sao? Sao lại có xảy ra chuyện gì cả?

      “Công chúa, công chúa, xong rồi!” cung nữ hoang mang rối loạn chạy tới, “Công chúa, người mau tới xem quý phi nương nương chút .”

      “Mẫu phi làm sao vậy?”

      “Hoàng thượng biếm người vào lãnh cung, người nhanh tới cầu xin Hoàng thượng !”

      “Ta còn tưởng chuyện gì!” Công chúa Triêu Hoa lại đồng ý, tức giận , “Loại việc nhặt này đừng có đến làm phiền bản công chúa! Cũng phải mẫu phi chưa từng bị biếm vào lãnh cung, qua vài ngày là được ra thôi!”

      “Nhưng mà công chúa… Hoàng thượng giao tiểu hoàng tử cho Hoàng hậu nương nương chăm sóc rồi.”

      à? Vậy tốt quá! Đứa nhóc thối tha kia cứ khóc suốt ngày khiến ta rất phiền, từ sau khi có nó mẫu phi đối với ta cũng được tốt lắm, nó sớm nên tới đó mới phải!”

      Cung nữ im lặng nuốt nước bọt, hoàng gia vô tình, thế nhưng lại có thể vô tình đến như vậy sao?

      mau, mau, đuổi kịp bây giờ!” Công chúa Triêu Hoa thúc giục ảnh vệ đuổi theo hướng của Chu Nham cùng Gia Cát Linh .

      Chu Nham chọn trà lâu thanh nhã, bao hẳn gian. Công chúa Triêu Hoa chọn gian phòng đối diện, từ cửa sổ nhìn vào đúng lúc có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của hai người.

      “Chu tướng quân, về chuyện hợp tác, ý ngươi như thế nào?”

      “Đại tiểu thư Linh Thiên, , Chu gia cũng thiếu tiền tài, nhưng mà thấy thân thế của tiểu thư thảm thương như vậy nên Chu gia giúp ngươi lần.”

      “Xem ra Chu gia có thành ý, bản tiểu thư tìm người khác hợp tác.” Gia Cát Linh nhíu mày, đứng lên.

      “Đại tiểu thư, những nhà khác chưa hẳn có cơ hội được Chu gia ưu ái như vậy đâu. thẳng ra , chỉ cần tiểu thư chu cấp tiền tài cho Chu gia, tiểu thư muốn cái gì Chu gia cũng có thể thỏa mãn!” Chu Nham thấy cách áp chế vô dụng, đành phải đưa ra con bài cuối cùng.

      thành vấn đề.”

      “Hoàng thượng muốn sửa chữa kênh đào, muốn các quan lại quyên tiền. Đại tiểu thư cũng biết, việc buôn bán của Chu gia bị Linh Thiên cắn nuốt hơn nửa, khố phòng có chút kẹt.”

      sao. Linh thiên cấp năm mươi vạn lượng bạc cho Chu gia. Ngày mai đưa đến!”

      Chu Nham giật mình, chợt lộ ra tia mỉm cười, “Đại tiểu thư hào phóng, hợp tác này của tiểu thư, Chu gia xin nhận. Có điều bản tướng quân cảm thấy quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm bước.”

      Chu Nham đứng dậy, từ phía đối diện đến bên cạnh Gia Cát Linh , ngồi xuống, “Đại tiểu thư, tiểu thư xem?”

      “Bản tiểu thư từng , thích nam nhân xấu. Chu tướng quân nên quên cái ý niệm này . Chuyện cũng xong, cần phải rồi!”

      Gia Cát Linh đứng lên, lại bị Chu Nham chặn lại.

      “Đại tiểu thư, cần phải gấp như vậy. Chuyện làm ăn bàn bạc xong rồi vậy chúng ta lại bàn đến chuyện khác. Chuyện phía sau mới là chuyện lớn, chung thân đại ! Đại tiểu thư, gả cho ta ?”

      Gia Cát Linh nhìn , gằn từng tiếng, , “Ngươi, quá, xấu!”

      “Bản tướng quân xấu chỗ nào?” Chu Nham giận dữ, tóm lấy cánh tay Gia Cát Linh , “Đại tiểu thư, hôm nay bản tướng quân khiến cho tiểu thư nếm thử chút mùi vị của nam nhân xấu!”

      xong đánh vào sau gáy nàng.

      “Ôi…” Bỗng nhiên Chu Nham ôm bụng kêu lên, “Nữ nhân thối, ngươi hạ độc ta?”

      “Chu tướng quân, nếu ngươi thành thực, vậy sau này mỗi lần bản tiểu thư đều hạ độc ngươi! Tránh ra!”

      “Các ngươi làm cái gì?” Gia Cát Linh muốn ra khỏi gian phòng, bên ngoài đột nhiên xông tới khách mời. Công chúa Triêu Hoa nổi giận đùng đùng nhìn Gia Cát Linh , “Tiện nhân, lại quyến rũ biểu ca!”

      Gia Cát Linh gì, chỉ cười cười, bước qua nàng ta ra khỏi gian phòng.

      “Biểu ca, huynh sao chứ? Biểu ca, huynh làm sao vậy?” Công chúa Triêu Hoa đỡ Chu Nham, ngừng hỏi.

      “Đừng hỏi nữa, có thấy phiền hay !” Bị Đại tiểu thư Linh Thiên tính kế, trong lòng rất vui!

      “Biểu ca….” Công chúa Triêu Hoa ủy khuất đến cực điểm, đem mọi tức giận trút lên đầu Đại tiểu thư Linh Thiên. Nữ nhân thối, ta nhất định khiến ngươi trả giá lớn.

      Gia Cát Linh dưng hắt hơi cái, nhất định là có người mắng nàng.

      Nàng trở lại Thất vương phủ, Trần Cẩm Phàm lập tức chạy ra, lôi kéo nàng, “Linh nhi, sao giờ mới trở về? gặp ai vậy?”

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ đến đấy à? Muội ra ngoài dạo thôi. Cẩm Phàm tỷ tỷ có chuyện gì sao?”

      có gì.” Trong lòng Trần Cẩm Phàm rối rắm. Linh nhi mà biết nhất định rất thương tâm. Nhưng mà cho muội ấy trong lòng lại cảm thấy khó chịu, “Ta đến để với muội, thương thế của Như Phong đại ca tốt hơn nhiều rồi.”

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ, có chuyện gì tỷ .” Từ ánh mắt trốn tránh của nàng, Gia Cát Linh nhìn ra nàng có tâm .

      “Linh nhi, thực có gì. Muội cùng Thất ca có tốt ?”

      “Rất tốt. Cẩm Phàm tỷ tỷ, rốt cuộc làm sao vậy?” Lòng của nàng cũng bắt đầu yên, hay là Sở Lăng Thiên làm chuyện gì có lỗi?

      “Thất ca có nhắc với muội về chuyện nạp thiếp?”

      “Nạp thiếp? Y nạp thiếp?” Gia Cát Linh lớn giọng, giống như con gà trống xù lông, “Cẩm Phàm tỷ tỷ, tỷ biết chuyện gì sao? Mau cho muội biết! Sở Lăng Thiên dám nạp thiếp, muội để yên cho y!”

      “Linh nhi, muội hãy nghe ta ! Ngàn vạn lần nên tức giận mà hại thân mình. Hôm nay ta thấy huynh ấy dính lấy nữ nhân, còn rất thân mật.” Nàng thẳng là thấy bọn họ hôn nhau.

      “Ai?” Gia Cát Linh thu lại cơn tức giận, hết sức bình tĩnh. Nếu như vậy, nàng tức giận, mà rời khỏi nam nhân kia.

      “Linh nhi, ta trở về.” Sở Lăng Thiên bỗng nhiên vào phòng, “Cẩm Phàm ở đây sao? Hai người làm sao vậy?”

      Trần Cẩm Phàm hất mặt quay , như nhìn thấy người mình cực kì chán ghét.

      Gia Cát Linh mặt chút thay đổi, đoái hoài đến y, “Cẩm Phàm tỷ tỷ, muội tiễn tỷ về.”

      Sở Lăng Thiên hiểu ra sao, y biết mình chọc giận hai nữ nhân này lúc nào.

      “Cẩm Phàm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Y hy vọng moi được tin gì đó từ Trần Cẩm Phàm.
      Chris thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 260: Huynh được phép thích ả

      Thất ca, huynh hỏi muội luôn.” Trần Cẩm Phàm thấy Gia Cát Linh phải chịu ấm ức, lòng muốn lấy lại công bằng giúp nàng, “Huynh từng , cả đời này chỉ cưới mình Linh nhi, tại sao còn dây dưa với nữ nhân khác?”

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ, đừng nữa.” Gia Cát Linh kéo Trần Cẩm Phàm , nàng muốn nhìn thấy người nam nhân trước mặt này nữa. Nụ hôn trong ngự hoa viên, nàng vẫn còn nhớ hương vị đó, chớp mắt thay đổi rồi sao?

      “Linh nhi, để tỷ hết !” Trần Cẩm Phàm giống như gà mái mẹ che chở cho gà con, “Huynh ấy làm sai chuyện, nên bị trừng phạt!”

      “Ta…” Nhìn thấy ánh mắt hề ấm áp của Gia Cát Linh , tay chân y luống cuống, “Cẩm Phàm, muội cho ! Ta làm gì chứ? Đừng để Linh nhi hiểu lầm!”

      “Thất ca, muội muốn , hôm nay ở ngự hoa viên trong cung, huynh ở cùng với ai? Là Đại tiểu thư Linh Thiên!”

      “Phù!” Sở Lăng Thiên nhàng thở ra, hóa ra là nàng hiểu lầm, “Chuyện này muội phải hỏi Linh nhi, Linh nhi, người ta hôn ở ngự hoa viên là ai?”

      Hóa ra là Đại tiểu thư Linh Thiên, Gia Cát Linh dở khóc dở cười, ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy.

      “Huynh… Huynh nghe hay !” Trần Cẩm Phàm tức giận, thở hổn hển .

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ.” Gia Cát Linh ngượng ngùng kéo tay nàng, “Thực muội chính là Đại tiểu thư Linh Thiên.”

      “Cái gì?” Trần Cẩm Phàm kinh ngạc nhìn nàng, “Muội là Đại tiểu thư Linh Thiên? Đây rốt cuộc là chuyện gì? vậy, toàn bộ sản nghiệp của Linh Thiên đều là của muội?”

      “Còn có ta, cũng là của nàng ấy.” Sở Lăng Thiên lập tức tuyên bố bản thân thuộc quyền thuộc sở hữu của ai.

      “Hai người… giỏi lắm!” Trần Cẩm Phàm thực tức giận, bỏ tay Gia Cát Linh ra, “Hai người lại giấu ta, hại ta còn lo lắng hai người xảy ra vấn đề nữa chứ, ta bị hai người đùa giỡn xoay như chong chóng, có phải vui lắm ?”

      “Cẩm Phàm, chẳng lẽ muội hy vọng ta người khác à?”

      “Đương nhiên là ! Dù sao, hai người, đúng là tức chết ta!”

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ, chuyện này là lỗi của chúng ta.” Gia Cát Linh để ý đến tức giận của nàng, kéo tay nàng qua, “Là do có cơ hội với tỷ thôi. Chuyện này liên quan trọng đại, biết là chuyện tốt, Cẩm Phàm tỷ tỷ xin tạm thời đừng với đại ca.”

      “Như Phong đại ca cũng biết?”

      Gia Cát Linh lặng lẽ gật đầu.

      “Muốn tỷ gì cho phải đây! Dù sao giữa hai người có gì là tốt rồi! Tỷ về đây!”

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ, ở lại dùng bữa tối ?”

      cần, bị tức đến no rồi!” Trần Cẩm Phàm ở lại, tức giận bỏ về.

      Hai người còn ở lại đưa mắt nhìn nhau.

      “Yên tâm , Cẩm Phàm rộng lượng lắm, vì chuyện này mà nổi giận đâu. Chờ muội ấy hết giận ổn rồi.” Sở Lăng Thiên .

      “Ừ, ăn cơm thôi!”

      Sở Lăng Thiên sóng vai với nàng, “Linh nhi, nếu chuyện này sáng tỏ, muội làm gì?”

      “Đương nhiên là rời khỏi chàng rồi! Ta đường dương quan của ta, chàng cầu độc mộc của chàng!”

      “Đúng là nhẫn tâm!”

      “Chàng thử xem!”

      Y vươn tay, bỗng nhiên ôm chầm lấy nàng từ phía sau, tì cằm lên đầu nàng, dịu dàng : “Linh nhi, vĩnh viễn cũng xảy ra chuyện như vậy, đừng rời xa ta.”

      “Để xem biểu của chàng !”

      “Được đằng chân lại lân đằng đầu!” Xoay mặt nàng qua, cúi xuống ngậm lấy môi nàng, tàn sát bữa bãi hồi, “Nương tử, vi phu muốn ăn cơm, vi phu muốn ăn nàng trước.”

      “Sở Lăng Thiên…” Còn chưa xong, liền bị y bế lên, nhanh về hướng phòng ngủ.

      Ưng tổng quan mới vừa đến mời ăn cơm, lặng lẽ lui xuống, bảo nha hoàn đưa cơm quay về phòng ăn.

      Ngày hôm sau, y theo lời hẹn, Gia Cát Linh cấp cho Chu gia năm vạn lượng ngân phiếu.

      Chu Nham kiểm tra ngân phiếu giả, “Đại tiểu thư tuân thủ lời hứa, bản tướng quân rất thích. Vì đáp tạ Đại tiểu thư, gia gia lệnh cho ta đón tiếp tiểu thư chu đáo, bản tướng quân thiết yến khoản đãi Đại tiểu thư, mong rằng được hân hạnh.”

      “Bản tiểu thư còn có việc, quấy rầy.”

      Sắc mặt Chu Nham lạnh lùng, khi nào vì đoạt nữ nhân về tay mà tốn nhiều tâm tư như vậy, nhưng nàng lại cảm kích.

      “Đại tiểu thư lo lắng bản tướng quân hạ độc trong rượu à?”

      “Vậy phải xem tướng quân có bản lĩnh đó . Bản tiểu thư thực có việc, cáo từ!”

      Gia Cát Linh mới vừa ra, lại gặp bóng hồng hùng hổ vọt đến, “Nữ nhân thối, lại đến cám dỗ biểu ca!”

      Gia Cát Linh ngay cả liếc mắt cũng lười xem nàng, lách người lướt qua nàng.

      “Đứng lại!” Công chúa Triêu Hoa quát, “Nhìn thấy bản công chúa, lại có thể quỳ, buồn cười! Bản công chúa trị ngươi tội bất kính.”

      Cười lạnh, Gia Cát Linh xoay người, “Công chúa điện hạ, Hoàng thượng đặc biệt cho phép dân nữ gặp người cũng cần quỳ xuống, chẳng lẽ công chúa còn lớn hơn cả Hoàng thượng?”

      “Ngươi! Bản công chúa biết, tóm lại, hôm nay ta bảo ngươi phải quỳ!”

      “Triêu Hoa, đừng gây nữa!” Chu Nham nhíu mày, vui nhìn Công chúa Triêu Hoa, “Nàng ấy là tẩu tẩu tương lai của muội, được vô lễ!”

      “Tẩu tẩu?” Công chúa Triêu Hoa khó thở, “Nham ca ca, mắt huynh bị mù à? Lại có thể xem trọng nữ nhân xấu xí vô phép như thế! Huynh được phép thích ả!”

      “Triêu Hoa, đây là chuyện của ta!”

      “Muội mặc kệ, chính là cho phép huynh thích ả! Còn có ngươi, đừng tưởng rằng có chút tiền là có được Nham ca ca, ngân lượng của bản công chúa có thể mua đứt mấy chục cái Linh Thiên!”

      Gia Cát Linh lắc đầu, hai người này đúng là quá nhàm chán, nhân lúc họ dây dưa, nàng ra khỏi phủ thừa tướng.

      Nàng rồi, Chu Nham cũng vội vàng trở lại thư phòng, để lại mình Công chúa Triêu Hoa.

      “Tiện nhân! Đừng trách ta cảnh cáo ngươi!” Công chúa Triêu Hoa nheo mắt, ỷ vào che chở của phụ hoàng mà ngươi để bản công chúa vào mắt, ngươi nhất định hối hận.

      Tính tình Công chúa Triêu Hoa cực kỳ nóng nảy, bình thường thùng rỗng kêu to, nhưng lại là người chẳng có chú kiến gì. Lần trước nhục nhã Đại tiểu thư bất thành, lại thấy nàng ở cùng chỗ với Chu Nham, phổi cũng bị tức giận sắp lủng. Lúc này nàng mới nhớ đến Chu quý phi bị biếm vào lãnh cung kia.

      Đại tiểu thư Linh Thiên, ngươi chờ đó cho ta! Công chúa Triêu Hoa hậm hực vội vàng tìm Chu Tuyết Tranh, để nàng ra chủ ý cho mình.

      “Dì à, dì giúp Triêu Hoa .” Công chúa Triêu Hoa ôm cánh tay Chu Tuyết Tranh, lay lay, “Con hận nữ nhân kia muốn chết! Con nhất định phải làm nó chết! Mẫu phi bị biếm vào lãnh cung rồi, bà Hoàng hậu kia giúp con đâu. Dì, chỉ có dì mới có thể giúp con!”

      Chu Tuyết Tranh im lặng uống trà, nàng đối với đứa cháu này chẳng có chút thiện cảm, để mặc nó phẫn nộ lên án Đại tiểu thư Linh Thiên, câu cũng .

      “Dì, dì ! Chỉ có dì mới giúp được con!” Công chúa Triêu Hoa níu kéo thôi, “Dì biết chứ, nữ nhân kia dây dưa với Thất ca, ngày đó dì cũng thấy rồi, Thất ca cứu ả ở trước mặt bao nhiêu người.”

      “Được rồi!” Chu Tuyết Tranh mất kiên nhẫn cắt ngang lời nàng, “Ngày thường học được cái gì, gặp chuyện liền mất chủ kiến? Bình thường dùng thời gian bướng bỉnh của ngươi để đọc thêm sách, phải luống cuống như bây giờ rồi!”

      “Dì phải!” Trong lòng Công chúa Triêu Hoa nhanh chóng oán hận, nữ nhân thối, phải chỉ hơn ta có vài tuổi thôi sao? Ra vẻ trưởng bối cái gì chứ, nếu phải có chuyện, bản công chúa cũng chẳng đến xin ngươi!

      “Dì, con nhất định theo mấy ca ca ngoan ngoãn học hành, dì giúp con lần . Yên tâm, con để dì giúp con đâu, phụ hoàng thương con, con có thể giúp vài lời ở trước mặt phụ hoàng cho dì.”

      “Triêu Hoa, ngươi biết ? Ngu xuẩn đáng sợ, đáng sợ chính là người ngu xuẩn mà tự cho mình là thông minh! Bản cung cần ngươi giúp gì ở trước mặt Hoàng thượng hết.”

      “Dì, vậy rốt cục dì có giúp con hay ?”

      “Nể mặt người ngươi có chảy dòng máu của Chu gia, bản cung giúp ngươi lần.” Gia Cát Linh khiến nàng cảm thấy cố hết sức rồi, lại thêm Đại tiểu thư Linh Thiên, nàng nhất định phải ra tay diệt trừ.

      “Cám ơn dì!” Công chúa Triêu Hoa lập tức vui vẻ ra mặt, “Dì định đối phó ả thế nào?”

      “Ta nghĩ cách. Ngươi trở về liền giả bệnh, hôm nay và ngày mai cũng đừng dùng thiện, ngay cả nước cũng thể uống! Chuyện còn lại cứ giao cho ta!”

      “Dì, ăn cũng uống, làm sao con chịu được? Con đói chết.” Công chúa Triêu Hoa ấm ức ra mặt.

      “Vậy ta giúp được ngươi chuyện này rồi, tự mình nghĩ cách !”

      “Được được được rồi, làm theo lời dì là được chứ gì? Làm trò quỷ gì biết!” Công chúa Triêu Hoa thầm.

      “Ngươi lại đây, ta với ngươi phải làm sao.”

      Hoàng hậu nhiều ngày bận rộn ứng phó với tiểu hoàng tử mà Chu quý phi sinh ra, miễn hết quy tắc mỗi ngày mọi người đến Dịch Khôn Cung thỉnh an. Ngày hôm đó, vất vả lắm tiểu hoàng tử mới ngoan ngoãn, Hoàng hậu liền truyền mọi người đến.

      “Mấy ngày rồi bản cung gặp các người, khỏe cả chứ?”

      “Hồi bẩm nương nương, đều khỏe.”

      “Vậy tốt, thời gian nữa, Sướng Uyển hạ sinh thế tử, Thất vương phi, bụng con sao vẫn chưa có động tĩnh gì? Con với Thiên nhi vội, nhưng bản cung rất vội. Hôm qua, Hoàng thượng còn hỏi đến.”

      Gia Cát Linh cúi người, “Đa tạ nương nương quan tâm, có số chuyện cứ nghe theo ý trời vậy!”

      dễ dàng nhỉ…”

      “Nương nương, nương nương, tiểu hoàng tử thức rồi.” Ninh Hạ vừa dỗ dành tiểu hoàng tử khóc nháo, vừa .

      “Đến đây ta bồng nào!” Giọng điệu Hoàng hậu có phần dịu dàng, bế tiểu hoàng tử vào lòng như mẹ thân sinh, nhàng dỗ dành nó. Hoàng thượng giao tiểu hoàng tử cho bà, xảy ra sơ suất coi như tiêu.

      “Tiểu hoàng tử thích Hoàng hậu nương nương, thấy nương nương liền nín khóc.” hậu phi nịnh hót .

      “Nó trưởng thành còn phải gọi ta tiếng mẫu hậu mà.” Tay bà thầm bấu vào mông của tiểu hoàng tử, nó liền oa oa khóc lớn.

      “Ninh Hạ, nhất định là tiểu hoàng tử đói rồi, mau để nhủ mẫu đút sữa !” Hoàng hậu đưa tiểu hoàng tử cho Ninh Hạ, nàng nghĩ đến khuôn mặt Chu quý phi khiến người ta chán ghét kia, “Chu quý phi bị biếm vào lãnh cung, ngay cả con ruột của mình cũng chăm sóc được. Các ngươi đều phải nhớ bài học này, cho dù là quý phi, khi làm sai chuyện, cũng phải bị trừng phạt!”

      “Dạ, đa tạ Hoàng hậu nương nương dạy bảo.”

      “Nương nương, đại a đầu của Công chúa Triêu Hoa cầu kiến.” Tiêu Ôn tiến vào bẩm báo.

      “Vào , mấy ngày rồi gặp nha đầu Triêu Hoa, cũng biết thế nào rồi.”

      Chu Tuyết Tranh khẽ nhấp ngụm trà, khóe miệng nhếch lên.

      “Nương nương, mau cứu công chúa !” Cung nữ nọ quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, lo lắng , “Mấy ngày rồi công chúa ăn uống, cứ lảm nhảm, sức khỏe ngày càng suy yếu, gầy rộc , thái y cũng đoán được là bệnh gì.”

      “Thái y cũng chẩn ra bệnh à? Có phải do lo lắng cho Chu Tuyết Viện ? Chi bằng để Triêu Hoa đến chăm sóc muội ấy, để mẹ con họ sống chung với nhau, khỏe hơn chăng.” Tiểu nha đầu, chẳng lẽ muốn giành được lòng thương hại của Hoàng thượng, thả Chu Tuyết Viện ra?
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :