1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 246: Đố kị, trong thất xuất

      “A Thu là bị oan, thể chết oan được. Ta nghĩ cách giữ lại tính mạng của A Thu trước, sau đó từ từ tra ra chân tướng chuyện này, như vậy, cho dù Hoàng thượng có biết, cũng có cơ hội điều tra chân tướng. Yên tâm , chuyện này giao cho ta.”

      “Đại ơn đại đức của Vương phi, nô tài khắc sâu trong lòng.”

      “Công công cần lo lắng, ngươi hãy yên tâm chờ tin tốt . Chút chuyện ấy, ta vẫn có khả năng giúp được.”

      “Ân tình này của vương phi, nô tài và A Thu suốt đời khó quên. Ngày sau, nô tài nguyện ý ở trong cung bôn ba giúp người và Thất điện hạ, nô tài mặc dù già còn dùng được, nhưng vẫn có thể truyền tin.”

      “Vậy đa tạ công công.” Cơ hội đến tay, người Gia Cát Linh muốn đúng là Liên công công, ông là người bên cạnh Hoàng thượng thời gian dài, rất nhiều chuyện, Hoàng hậu chưa chắc biết, nhưng ông lại biết. Thói quen ăn uống của Hoàng thượng, Hoàng thượng gặp ai, ông thể ràng.

      A Thu phải tội ác tày trời, chỉ là vì để công chúa Triêu Hoa vui vẻ, mới bị phán tội chết. Cho nên, với thân phận của Gia Cát Linh , tráo người ra vẫn là có gì khó khăn.

      A Thu được đưa đến Thất vương phủ, nghĩ bản thân chết, nhìn thấy Gia Cát Linh , lập tức quỳ xuống thỉnh an: “Tham kiến Thất vương phi, thỉnh an Vương phi. Sao nô tỳ lại ở đây?”

      “A Thu , là Liên công công nhờ ta cứu . Còn có, tốt nhất nên đổi tên, bởi vì A Thu chết rồi. Sau này, nếu chê, cứ sống ở Thất vương phủ , gặp mặt Liên công công cũng tiện hơn.”

      A Thu dập đầu mấy cái với Gia Cát Linh : “Nô tỳ đa tạ ơn cứu mạng của vương phi. Sau này, mạng của nô tỳ chính là của Thất vương phi.”

      “Đừng vậy, vì cứu , Liên công công nghĩ ít biện pháp, mạng của nên giữ lại cho ông. Sau này ta gọi là A Cần, thay ta quản giáo nha hoàn trong phủ. Hôm nay ta sắp xếp cho và Liên công công gặp mặt. Sống sót sau tai ương, nhất định có nhiều chuyện để .”

      “Đa tạ vương phi! Nô tỳ nhất định tận tâm hết sức, hầu hạ vương phi, trả lại ân tình của người.”

      Buổi tối, khi Sở Lăng Thiên trở về, Gia Cát Linh với y chuyện của A Cần, y gì cả. Chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, y đều ủng hộ, ở trong cung có thêm tai mắt, đối với họ mà là chuyện rất quan trọng.

      “Hoạt động của Thánh Điện ngày càng thường xuyên, theo tin tức các nơi thu được, Thánh ĐIện cùng nước Đông Lan, Đại Mạc, Tinh Long đều có lui tới.”

      “Nước Đông Lan?” Gia Cát Linh vẻ mặt hoài nghi, “Là Liên Mộ Dương? làm Thái tử, các hoàng tử khác cũng có sức cạnh tranh, còn cần mượn sức mạnh của Thánh Điện ư?”

      “Đây cũng là điểm ta hoài nghi. Hy vọng ngoại tổ phụ có gì nguy hiểm.”

      “Chi bằng ngày mai gửi cho ngoại tổ phụ phong thơ, hỏi ông tình hình gần đây chút?”

      “Ừ.” Bỗng nhiên, Sở Lăng Thiên vểnh tai, vụt bay lên, mở cửa sổ thò đầu ra ngoài, “Đứng lại!”

      Chỉ nháy mắt, y bắt lấy hai người ném tới bên. Gia Cát Linh chạy theo ra thấy, hai người nằm đất đúng là Lưu Vân và Cẩm Vân.

      “Các người trốn ở bên ngoài phòng của bản vương và vương phi để làm gì?” Sở Lăng Thiên sắc mặt u ám, hỏi.

      “Thiếp… Thiếp chỉ muốn nghe thử xem buổi tối vương gia và vương phi làm gì thôi?” Cảm nhận được cơn giận của Sở Lăng Thiên, Lưu Vân nơm nớp lo sợ .

      “Hả? Nghe cái gì chứ?”

      Gia Cát Linh ngượng ngùng vô cùng, cũng may mà vừa rồi chỉ tán gẫu cùng Sở Lăng Thiên, nếu là… bị nghe được, vậy phải mắc cỡ chết mất. Nhìn bộ dạng xấu hổ của nàng, Sở Lăng Thiên biết ngay nàng nghĩ gì.

      “Nghe… Bởi vì vương gia chưa bao giờ chạm vào chúng thiếp, chúng thiếp… chỉ muốn nghe chút. Vương gia và vương phi…” Cẩm Vân cúi đầu, ngượng ngùng .

      “Hừ!” Sở Lăng Thiên hừ lạnh, “Chỉ sợ rằng thứ các ngươi muốn nghe cũng phải là chuyện đó. Mới vừa rồi bản vương thấy bước chân của các ngươi, là người biết võ công. Hoàng hậu nương nương tặng hai thị thiếp biết võ công cho bản vương, có mục đích gì muốn cho ai biết chăng?”

      “Thất điện hạ, người hiểu lầm rồi. Từ tỷ muội chúng thiếp có luyện võ, nương nương bảo chúng thiếp đến bảo vệ người. biết vương gia chừng nào mới để cho tỷ muội chúng thiếp thị tẩm vậy?”

      “Chuyện này các ngươi hãy hỏi vương phi .” Sở Lăng Thiên nheo mắt nhìn Gia Cát Linh , phiền phức do bản thân chuốc lấy tự mà giải quyết.

      Gia Cát Linh lườm y cái, ta mà có chức năng kia ta cũng được nhé.

      phải bản cung với các ngươi, quỳ lạy tượng bạch ngọc quan kia đủ trăm ngày vương gia đến viện của các ngươi à.”

      “Năm ngày sau chính là đủ trăm ngày.”

      “Vậy đợi năm ngày sau !” Gia Cát Linh trừng mắt, nhìn Lưu Vân và Cẩm Vân, cướp nam nhân của nàng, cũng quá trắng trợn rồi. Còn có thời gian năm ngày, nhất định phải tống khứ mấy nữ nhân đáng ghét này mới được!

      Đối với thay đổi cơ thể của Lưu Vân và Cẩm Vân, Gia Cát Linh xem ở trong mắt, từ khi vào Thất vương phủ, cơ thể hai người càng lúc càng gầy. Nàng căn dặn phòng bếp hầu hạ ăn uống đầy đủ, ngoại trừ việc được sủng hạnh ra, các thứ khác đều ứng theo cấp bậc của các nàng mà cung cấp, đến mức chịu đói. Khả năng duy nhất chính là bạch ngọc quan kia có vấn đề.

      Như Nguyệt trái lại hiểu ràng, làm như thấy tượng bạch ngọc quan kia, lần cũng bái lạy. Có thể nàng ấy biết trong tượng có gì đó, nhưng với Lưu Vân và Cẩm Vân.

      Ngày hôm sau khi thỉnh an, theo ý chỉ của Hoàng hậu, nàng dẫn theo Lưu Vân và Cẩm Vân đến. Vừa thấy dáng vẻ của hai nàng. sắc mặt Hoàng hậu liền vui.

      “Thất vương phi, Lưu Vân và Cẩm Vân là bản cung ban cho Thiên nhi, sao con lại ngược đãi chúng, cũng quá xem thường bản cung rồi.”

      “Nương nương, oan uổng quá.” Vẻ mặt Gia Cát Linh vô tội, mờ mịt nhìn Lưu Vân và Cẩm Vân, “Thần nữ đối đãi với các nàng ấy vô cùng tốt. Chi phí ăn mặc đều chu cấp theo cấp bậc, nương nương tin có thể hỏi các nàng.”

      Hoàng hậu thu hồi ánh mắt, chuyển sang hai người gầy rộc kia: “Hai ngươi , có bản cung ở đây, cứ việc có sao vậy, bản cung làm chủ thay các ngươi.”

      “Nương nương, điều vương phi tỷ tỷ đều là , ăn mặc chưa từng hà tiện với chúng con.”

      “Vậy tại sao lại gầy như thế? Thất vương phi, có phải con làm gì với chúng nó ? Chúng nó gầy như vậy, làm sao giúp Thiên nhi khai chi tán diệp. Hay là con hoàn toàn muốn để chúng nó sinh con nối dỗi cho Thiên nhi?”

      “Nương nương, người hiểu làm vương phi rồi.” Lưu Vân lập tức giải thích, “Vương phi tỷ tỷ bảo chúng con mỗi ngày đều cung phụng quan tống tử nương nương ban cho…”

      “Quan tống tử?” Hoàng hậu nhớ tới tượng phật bà cho Gia Cát Linh , sắc mặt thầm thay đổi, “Thỉnh thoảng bái lạy là được rồi, thành ở người, cần tin tưởng quá mức.”

      “Nương nương, phải người bảo thần nữ ngày nào cũng phải cung phụng sao?” Gia Cát Linh , “Vì để các nàng sớm ngày sinh con cho điện hạ, nên mỗi ngày vẫn cứ bái lạy .”

      “Vậy tùy các ngươi. Lưu Vân, Cẩm Vân, cơ thể hai ngươi gầy như vậy, có thấy chỗ nào khỏe ?”

      Hai người họ liếc nhìn nhau, “Hoàng hậu nương nương, có chuyện biết có nên ?”

      !”

      Lưu Vân gật đầu: “Nguyệt tín của con và Cẩm Vân tháng thấy rồi. mời đại phu ở vương phủ xem, cũng uống thuốc, nhưng vẫn có chuyển biến tốt.”

      “Thất vương phi, ngươi giải thích cho bản cung xem, người khỏe mạnh đến Thất vương phủ, sao lại bị tra tấn thành như vậy? Nếu con có thói dối kị, Lưu Vân và Cẩm Vân bị coni hiếp bức cũng dám . Đố kị là trong thất xuất, xem ra bản cung phải trình tấu lên Hoàng thượng, xin cho Thiên nhi nữ tử nhà khác để làm phi.” Trong lòng Hoàng hậu cười lạnh, xem ra Gia Cát Linh chưa phát ra bí mật trong quan tống tử, cho nên vẫn có thai. Nhưng bà lại có chút nghi ngờ, vì sao cơ thể Lưu Vân và Cẩm Vân thay đổi lớn như vậy, nhưng nha đầu kia lại có.

      “Nương nương, thần nữ rồi, người hỏi các nàng ấy là được.”

      “Được! Bản cung nhất định điều tra chuyện này!”

      “Thần nữ nghĩ nên tra từ chỗ tượng bạch ngọc quan .”

      “Tra nó làm gì?” Trong lòng Hoàng hậu hồi hộp, nếu tra ra nó có vấn đề, phải chính mình bị lộ tẩy sao?

      “Bởi vì thần nữ nghĩ tới nghĩ lui, vấn đề chỉ có thể xuất tượng quan tống tử thôi, chỉ sợ có người động tay động chân vào đó, vẫn nên điều tra ràng tốt hơn.”

      Cho dù tra được vấn đề, bản thân cũng có thể chối, dù sao vật đó cũng đưa lâu như vậy rồi, huống chi huyền bí của nó, đều phải là thứ người bình thường có thể nhận ra. Hoàng hậu yên lòng, “Điều tra cũng tốt, con mang tượng quan đó đến đây.”

      “Thần nữ vẫn nên tiếp xúc với nó hay hơn, tránh để bị hiểu lầm động tay động chân vào đó, thần nữ khẩn cầu Hoàng hậu nương nương phái người đến Thất vương phủ cầm .”

      Hoàng hậu thầm trừng mắt liếc nàng cái, nha đầu thối này, vẫn luôn cẩn thận như thế, đúng là khó giải quyết, “Tiêu Ôn, ngươi cầm đến. Bản cung muốn xem cái gì hại Lưu Vân và Cẩm Vân thành ra như vậy! Ninh Hạ, ngươi truyền thái y.”

      “Dạ, nương nương.”

      “Tiêu công công, để ta cho công công biết vật đó để ở đâu.” Gia Cát Linh theo Tiêu Ôn ra ngoài, giọng , “Làm phiền công công mời Hoàng thượng đến đây chuyến.”

      “Dạ, Thất vương phi, nô tài biết.”

      Sau khi Chu quý phi hạ sinh long tử, tâm trạng của Hoàng hậu cực kỳ kém, trong lòng ngày càng bức thiết, ngoại trừ thái tử ra, hận thể giết chết hết tất cả con của Sở Kim Triêu.

      Tiêu Ôn nhanh chóng lấy tượng bạch ngọc quan đến, Sở Kim Triêu và thái y cũng đồng thời đến Dịch Khôn Cung.

      “Hoàng thượng, sao người lại đến đây?” Hoàng hậu cười ngượng ngùng, tuyệt đối thể để Hoàng thượng biết bà động tay vào tượng quan tống tử này.

      “Xử lý xong chuyện triều chính, nhiều ngày trẫm đều đến chỗ Quý phi, cho nên hôm nay đến chỗ Hoàng hậu xem thử. Tam nha đầu, lâu trẫm gặp con.”

      “Thần nữ tham kiến Hoàng thượng.”

      cần đa lễ.” Sở Kim Triêu thấy Tiêu Ôn bưng gì đó, “Đây là quan tống tử?”

      “Thần thiếp thấy Thất vương phi thành thân lâu rồi vẫn có tin vui, liền cầu tượng quan này cho nó. ngờ lại có vấn đề, sau khi hai thị thiếp của Thiên nhi bái lạy cơ thể ngày càng yếu. Thần thiếp hoài nghi có người động tay vào đó, người muốn để các nàng ấy có thai, ngoài Tam nha đầu ra còn ai!”

      “Tam nha đầu, con xem, rốt cục sao lại vậy?” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh , giống như ông đè nén tức giận.

      “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nữ thấy vẫn nên kiểm tra trước xem có gì khác thường .”

      “Thất vương phi, điều làm bản cung nghi ngờ chính là, vì sao Lưu Vân và Cẩm Vân biến thành như vậy, còn con ngay cả thay đổi cũng có? Điều này làm sao để người khác tin rằng phải do tay con tạo thành?”

      “Hoàng hậu nương nương, con bái lạy nó, cho nên con mới cảm thấy nguyên nhân là ở nó.”

      “Cái này càng có thể chứng minh được rằng, con động tay động chân, giăng bẫy Lưu Vân và Cẩm Vân.”
      Chrishonglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 247: Cảnh cáo cuối cùng

      “Đừng nữa.” Sở Kim Triêu phất tay, biết vì sao vừa thấy xung quanh ồn ào nhốn nháo là ông liền đau đầu muốn chết, “Thái y, kiểm tra được kết quả gì ?”

      Thái y lắc đầu, “Hoàng Thượng, tượng quan này là bạch ngọc thượng đẳng được điêu khắc mà thành, có gì khác thường.”

      Gia Cát Linh lấy lại, trình lên trước mặt Hoàng hậu, “Nương nương, mời người xác nhận xem đây có phải là tượng quan người ban cho con hay ?”

      Hoàng hậu nhìn trái nhìn phải, gật gật đầu: “Đúng, Hoàng thượng, quan tống tử này có vấn đề, chứng tỏ rằng chỗ khác có kỳ lạ. Thất vương phi, ngươi vẫn nên nhận tội . Tiếp tục như vậy, Lưu Vân và Cẩm Vân bị hại chết. Đố kỵ là trong thất xuất, Hoàng thượng, thần thiếp khẩn cầu người hạ chỉ để Thiên nhi hưu nữ nhân có lòng đố kỵ này, nếu đến lúc nào người mới có cháu để ẵm bồng đây.”

      ra Hoàng hậu nương nương muốn Thất điện hạ có con nối dõi?” Gia Cát Linh cười cười.

      “Tam nha đầu, con còn gì đó? Thiên nhi thương con, điều này trẫm cũng quản. Nhưng có nam tử nào tam thê tứ thiếp, các con thành thân năm, con còn chưa có tin vui lại vì Hoàng hậu nạp thiếp cho Thiên nhi mà kiếm chuyện, con cố ý để Thiên nhi tuyệt hậu sao?” Sở Kim Triêu nhíu mày lại, càng cảm thấy đau đầu hơn.

      Gia Cát Linh nhìn ông, trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Vẻ mặt của Hoàng thượng càng ngày càng kém, nếu như là trước kia ông như vậy với mình. Khiến Thất gia tuyệt hậu, đây là lời rất nặng.

      “Hoàng thượng, thần nữ quả có gây khó dễ với các nàng, điều này Lưu Vân cùng Cẩm Vân đều có thể làm chứng. Nếu Hoàng thượng cảm thấy thần nữ xứng làm Vương phi có thể hưu thần nữ, nhưng mà thần nữ cam lòng vô duyên vô cớ bị hưu. Huống hồ, quyết định hưu thần nữ hẳn phải do Thất điện hạ làm mới đúng.”

      “Con uy hiếp trẫm?”

      “Thần nữ dám.”

      “Thất vương phi, ngươi là vô pháp vô thiên, ngày thường ngươi để bản cung vào mắt cũng được, nhưng mà ngay cả Hoàng thượng ngươi cũng dám chống đối. Đúng là có phép tắc!” Thấy Hoàng thượng tức giận, Hoàng hậu nhân cơ hội lửa cháy đổ thêm dầu.

      “Thất vương phi, con cho rằng trẫm dám hạ chỉ để Thiên nhi hưu con sao?”

      “Hoàng thượng, chỉ cần có chứng cớ, cần điện hạ hưu, thần nữ cũng tự rời khỏi phủ. Nhưng mà thần nữ muốn nhận lấy nhục nhã ràng này. Xin Hoàng thượng bớt giận, thần nữ nhất định tìm ra thủ phạm hạ thủ với Lưu Vân cùng Cẩm Vân.”

      “Thất vương phi, cần phải ngụy biện nữa, người bản cung giao cho ngươi vốn rất khỏe mạnh, bây giờ lại biến thành như vậy, còn có cái gì để nữa?”

      “Thần nữ cũng muốn nhiều lời.”

      Gia Cát Linh cầm lấy bạch ngọc quan , ném mạnh xuống đất, rầm tiếng, bạch ngọc vỡ thành nhiều mảnh mặt đất.

      “Ngươi!” Thấy hành động này của nàng, Hoàng hậu tức giận chỉ vào nàng, “Lá gan lớn! Làm trò nổi giận trước mặt Hoàng thượng cùng bản cung, còn ném đồ vật nữa, quan tống tử này là bản cung ban cho ngươi! Hoàng thượng, này… Nha đầu này có phép tắc!”

      Sở Kim Triêu sắc mặt trầm, “Thất vương phi, con làm càn!”

      Gia Cát Linh cúi người, “Hoàng thượng bớt giận, thần nữ cũng là bị buộc làm như vậy, bởi vì điều kì lạ nằm trong tượng quan này, nếu đập vỡ nó vĩnh viễn cũng tìm thấy chân tướng!”

      Nàng nhặt mảnh , trình lên Sở Kim Triêu: “Hoàng thượng, người xem. Ở giữa có lớp màu ngả vàng, căn bản phải là bạch ngọc, điều kì quái nằm ở chỗ này.”

      “Con thử xem!”

      “Thần nữ dám xác định, chỉ là phỏng đoán. Lớp vàng này tỏa ra khí màu mùi, nếu như tiếp xúc lâu ngày phá hỏng sức miễn dịch của con người, thẩm thấu vào da thịt, khiến người ta bị bệnh giống như Lưu Vân cùng Cẩm Vân! Nếu thần nữ đoán sai, còn có ảnh hưởng mạnh đến việc lưu thông máu nữa.”

      Tuy là Gia Cát Linh đoán, nhưng khiến cho sắc mặt Hoàng hậu biến đổi, bởi vì đó phải đoán. có khả năng, thủ đoạn bí mật như vậy nó làm sao có thể nhìn thấu chứ? Gia Cát Linh , ngươi rốt cục là người hay là ? Sao thủ đoạn cao minh như vậy, ngươi vẫn có thể biết được? Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh chằm chằm, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, người này, là đáng sợ.

      bao lâu rồi bà đụng phải đối thủ như vậy. Chỉ là nha đầu hơn mười tuổi mà thôi, vì sao mình lại liên tiếp bại tay nó!

      Nhìn thấy ánh mắt quan sát kĩ lưỡng của Sở Kim Triêu, trong lòng Hoàng hậu sững sốt: “Đây… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đạo quan đáng chết, vậy mà có thể đưa đồ giả lừa gạt bản cung.”

      “Nương nương, bây giờ có thể chứng minh tượng quan này có vấn đề rồi chứ?”

      “Thất vương phi, bản cung bị lừa gạt là , nhưng chỉ có thể chứng minh tượng quan này được điêu khắc từ bạch ngộc thuần khiết, những thứ khác, có độc hay cũng thể chứng minh. Thất vương phi muốn đổ oan cho bản cung sao?” màu mùi, căn bản thể nào chứng minh, cắn chết buông, ngươi có bản lĩnh so với ta sao?

      “Rất đơn giản, chỉ cần tìm vài con gì đó đặt chung với những mảnh vỡ này, dưới tình huống có thứ bên ngoài tác động, xem xảy ra chuyện gì là biết ngay thôi.” màu mùi có cách để kiểm chứng sao?

      “Hoàng thượng…” Trong lòng Hoàng hậu chùn xuống, vừa rồi quá mức nóng vội, thế nào cũng ngờ đến cách này, “Chứng minh chút cũng tốt, nếu tượng quan này có vấn đề, bản cung nhất định hủy đạo quán kia, bắt đạo trưởng nghiêm hình tra khảo, làm chủ cho Lưu Vân cùng Cẩm Vân!”

      Gia Cát Linh nhíu mày lại, đúng là giảo hoạt, đem nước bẩn hắt hết lên người đạo quán kia.

      “Thần nữ chỉ muốn chứng minh mình hạ độc Lưu Vân cùng Cẩm Vân, chuyện còn lại xin nương nương minh xét!”

      “Được rồi, chuyện này là bản cung hiểu lầm ngươi!”

      “Hoàng hậu, trẫm hy vọng sau này hậu phải làm gương tốt, được hồ ngôn loạn ngữ, nếu trẫm nhất thời hồ đồ, hạ chỉ để Thiên nhi hưu Tam nha đầu, hậu quả này phải hậu có thể gánh các được!”

      “Vâng, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp nhất định điều tra ra chân tướng, cho Thất vương phi câu trả lời ràng!”

      “Các ngươi đều lui ra !”

      “Vâng, Hoàng thượng.”

      Sau khi tất cả mọi người lui ra, trong điện chỉ còn lại Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu.

      Thấy vẻ mặt ông mệt mỏi, Hoàng hậu vươn tay ra, lại dừng giữa chừng: “Hoàng thượng mệt sao? Thần thiếp đỡ người nghỉ nhé!”

      cần!” Sắc mặt Sở Kim Triêu lạnh lùng, “Trẫm sợ Hoàng hậu hạ độc với trẫm! Hoàng hậu, Thiên nhi lớn lên dưới chăm sóc của nàng, trẫm nghĩ rằng nàng đối với nó ít nhất cũng có vài phần tình cảm mẫu tử…”

      “Hoàng thượng…” Nghe lời ấy, Hoàng hậu thất kinh, “Người tin tưởng thần thiếp, thần thiếp luôn xem mấy đứa chúng như con ruột, chuyện này thực liên quan đến thần thiếp! Là do đạo trưởng mà thần thiếp nhắc tới!”

      “Bốp!” tiếng giòn vang.

      Hoàng hậu chỉ cảm thấy mặt nóng rát, lúc lâu sau bà mới có phản ứng lại, Hoàng thượng đánh bà. Là vì nha đầu thối kia mà Hoàng thượng cho bà cái tát!

      “Ở trước mặt trẫm còn dám ngụy biện sao! Đây là lần cảnh cáo cuối cùng của trẫm, nếu có lần sau ngươi nên biết là có hậu quả gì!”

      “Thần thiếp biết sai rồi! Hoàng thượng, người đừng tức giận mà ảnh hưởng đến long thể, thần thiếp phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn, người ở lại đây dùng bữa rồi hẵng !”

      “Hừ! Đồ ăn của Hoàng hậu trẫm dám ăn! Gần đây đến Dịch Khôn Cung này của ngươi đều chỉ có cãi vã, vẫn là đến chỗ của Thần phi là thanh tĩnh nhất!”

      Sở Kim Triêu kiên nhẫn vung tay áo bào lên, khởi giá về phía tẩm cung của Thần phi.

      mặt còn cảm giác nóng rát đau đớn, Hoàng hậu xoa má, “Ninh Hạ, lấy gương đến đây cho bản cung!”

      Năm ngón tay dài hằn mặt, má trái sưng lên đỏ ửng. Gia Cát Linh , Hoàng thượng chưa bao giờ đối xử với ta như vậy, cái tát này bản cung ghi nhớ lên đầu ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngày sau ta nhất định trả lại cho ngươi gấp trăm gấp ngàn lần!

      “Nương nương, Thái tử điện hạ tới.” Tiêu Ôn tiến vào thông báo.

      “Truyền!”

      Sở Lăng Dực nhìn mặt Hoàng hậu, ngẩn người: “Mẫu hậu, sao lại thế này? Vừa rồi con nhìn thấy phụ hoàng nổi giận đùng đùng rời , mẫu hậu khiến người tức giận sao?”

      “Còn phải bởi vì con sao!” Hoàng hậu quát, “Vì củng cố địa vị của con, bản cung nghĩ đến hết tất cả các biện pháp, con lại tuyệt sốt ruột! Sở Lăng Hiên cùng Sở Lăng Thiên cầm trọng binh trong tay, đối với con là uy hiếp rất lớn.”

      “Mẫu hậu biết sao? Quyền thống lĩnh cấm quân rất nhanh thôi giao cho tướng quân Như Phong!”

      “Cái gì? Vậy thế lực của Thất vương phủ chẳng phải lớn hơn nữa hay sao?”

      “Mẫu hậu, con thấy cũng hẳn thế!” Trong mắt Sở Lăng Dực phát ra ánh sáng, “Người quên chuyện của Cẩm Phàm cùng tướng quân Như Phong sao? Cẩm Phàm chính là người của Trần gia, con thấy chúng ta rất có hy vọng kéo Gia Cát Như Phong về phía bên này.”

      Hoàng hậu thể tin được nhìn Sở Lăng Dực, nếu như là trước kia, y nhất định giảng giải đống đạo lý với bà, nhưng mà hôm nay, coi như thay đổi rất nhiều.

      “Con rốt cục cũng thông suốt rồi! khi như vậy, bản cung mau chóng tứ hôn cho chúng nó rồi thu xếp để thành hôn! Cho Gia Cát Như Phong lợi ích quan trọng như vậy, ra cấm quân lại nằm trong tay của con. Dực nhi, con rốt cục cũng khiến bản cung yên tâm rồi.”

      Khóe miệng Sở Lăng Dực nhếch lên, cười lạnh lùng, “Đối với thứ gì thuộc về mình, con là người sợ mất hơn bất kỳ ai!”

      Nhìn thấy ánh sáng trong mắt y, Hoàng hậu thầm vui vẻ. Đứa con này rốt cục cũng phụ khổ tâm của bà. Y so với bà càng biết chịu đựng hơn.

      “Tiểu thư.” Mộc Tê đuổi kịp Gia Cát Linh , “Vừa rồi làm muội sợ muốn chết!”

      “Còn gọi ta là tiểu thư?” Gia Cát Linh mỉm cười.

      “Thất… Thất tẩu, đúng là quen. thể tưởng tượng được Hoàng hậu nương nương tàn nhẫn như thế.”

      “Cẩn thận tai vách mạch rừng.”

      Mộc Tê le lưỡi, hạ giọng, “Trước kia, muội chỉ cho rằng chỉ cần ở bên Cửu điện hạ là tốt rồi, nghĩ tới phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy. Tình huống của tẩu so với muội hẳn là căng thẳng hơn nhiều?”

      “Sao vậy? Muội cũng gặp chuyện phiền phức?”

      sao, muội có thể tự mình xử lý tốt.”

      “Linh nhi, lâu gặp!” Hai người trò chuyện thấy Trần Cẩm Phàm bước nhanh tới, “Cửu vương phi cũng ở đây.”

      “Thỉnh an Quận chúa, tiểu… Thất tẩu, muội trước, hai người cứ trò chuyện .”

      “Cửu vương phi đa lễ, ta nhận nổi.” Trần Cẩm Phàm cười, “Linh nhi, muội có tin tức của Đại ca ? Ta muốn tìm huynh ấy.”

      Gia Cát Linh khẽ nhíu mày, nghĩ đến thương thế của Như Phong đáng ngại, vẫn nên để cho nàng biết mới thỏa đáng: “Cẩm Phàm tỷ tỷ theo muội đến Thất vương phủ , muội có kinh hỷ cho tỷ đây!”

      “Cái gì vậy?”

      “Tỷ biết.”

      Như Phong vừa thay thuốc, trong tay cầm chiếc khăn, đặt lên mũi tham lam hít vào. Đó là của Trần Cẩm Phàm tặng y, y vẫn mang ở người, lúc gặp phải tình cảnh nguy hiểm y cũng che chở nó, bởi vì đó có mùi hương của nàng.

      Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, trong lòng y bỗng nhiên trở nên kinh hoảng, có thể là nàng hay ?

      “Đại ca, đỡ hơn nhiều ?”

      Trong mắt Như Phong lên tia thất vọng: “Linh nhi sao, ta tốt hơn nhiều rồi.”

      “Đại ca tưởng là Cẩm Phàm tỷ tỷ sao?”

      “Ta… Nàng tới.”

      “Như Phong đại ca!” Trần Cẩm Phàm ra từ sau lưng Gia Cát Linh .

      “Phàm nhi!”

      Nhìn thấy người trước mắt, Như Phong cố gắng đứng lên, trước ngực lại ứa máu.

      Hết chương 247
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 248: Để thiếp hầu hạ người

      “Chàng bị thương?” Trần Cẩm Phàm chạy đến, nhìn thấy y ứa máu, nước mắt chực trào, tay run rẩy chạm vào băng gạc, “Là ai? Là ai làm chàng bị thương?”

      “Nha đầu ngốc, ta sao.” Như Phong vuốt tóc nàng, giọng dỗ dành, y ngẩng đầu liếc Gia Cát Linh cái, còn đứng ở đây làm gì?

      Gia Cát Linh rùng mình, chớp chớp mắt lại với y rồi rón rén lui ra ngoài! Có người thấy thê tử là quên mất muội muội.

      Ra khỏi phòng Như Phong, nàng lại thăm Kinh Phong và Phá Trận, thương thế của hai người tương đối khá hơn, khép miệng hơn phân nửa.

      Lúc dùng cơm trưa, Trần Cẩm Phàm mới từ phòng của Như Phong ra. Nhìn thấy làn môi hơi sưng đỏ của nàng, Nguyệt Lan tò mò hỏi: “Quận chúa Cẩm Phàm, môi người bị sao vậy? Có phải bị con gì cắn ?”

      Gia Cát Linh cúi đầu cười khẽ.

      Mặt Trần Cẩm Phàm đỏ bừng, “Hình như bị muỗi đốt, vào thu rồi, sao lại còn có muỗi.” Nhớ đến nụ hôn mãnh liệt làm người ta ngạt thở của Như Phong, nàng khỏi đỏ mặt tim đập.

      “Nguyệt Lan, đốt ít hương xua côn trùng trong phòng tướng quân .” Gia Cát Linh cố tình giải vây cho nàng.

      “Dạ, tiểu thư.” Nguyệt Lan nhìn chằm chằm vết đỏ sậm như như cổ Gia Cát Linh , “Tiểu thư, cổ của người có phải cũng bị muỗi đốt đúng ? Đêm nay nô tỳ cũng đốt ít hương xua côn trùng trong phòng của người và vương gia.”

      “Khụ khụ!” Gia Cát Linh ngồi ngay ngắn lại, “Ừm.”

      Thấy bộ dạng ngượng ngùng của nàng, Trần Cẩm Phàm cũng vạch trần, nha đầu thối, ai bảo muội giễu cợt ta, “Linh nhi, con muỗi chích cổ của muội nhất định lớn lắm nhỉ?”

      Gia Cát Linh kéo y phục che lại, “Có lẽ vậy. Cẩm Phàm tỷ tỷ, mau ăn !” Sở Lăng Thiên, chàng là tên khốn!

      Con nước xong, Trần Cẩm Phàm kéo Gia Cát Linh đến chùa miếu tạ lễ, rằng nàng từng cầu bình an cho Như Phong với bồ tát, tuy rằng bình an lắm, nhưng cũng may là người trở về, nên nhất định phải tạ lễ.

      Ngôi chùa ở ngoại thành Ngân Đô mười dặm, nếu , e rằng hôm nay về được. Nhưng lại muốn từ chối nàng, Gia Cát Linh căn dặn Ưng tổng quản hồi, liền cùng Trần Cẩm Phàm khỏi.

      Hai người rồi, Như Nguyệt từ bên tới, hôm nay Gia Cát Linh về, vậy chính mình còn có cơ hội. Nàng gọi thị nữ đến, lĩnh hương xông mà thường ngày vương phi nương nương hay dùng.

      Màn đêm buông xuống, Gia Cát Linh quả nhiên trở về, Như Nguyệt tắm nước hoa hồng, lại cố ý chọn bộ y phục mỏng manh như như , về hướng phòng ngủ của Sở Lăng Thiên. Nàng định đẩy cửa ra, lại bị người khác gọi lại.

      “Trắc phi nương nương, phòng của vương gia, người thể vào!” Ưng tổng quản .

      “Gì?” Như Nguyệt cao giọng, “Vì sao Tam tỷ có thể tự ý ra vào?”

      “Chuyện này…” Ưng tổng quản ra chiều khó xử, “Đây là mệnh lệnh của vương gia.”

      Như Nguyệt rút tay về, “Được rồi, đa tạ Ưng tổng quản nhắc nhở, ngươi lui xuống trước .”

      Thấy Ưng tổng quản vẫn đứng yên nhúc nhích, giây lát, nàng mới hiểu ra, ông là giám thị nàng, muốn nhìn nàng rời khỏi. Nàng lạnh lùng cười, cũng rời , nhưng quá xa.

      Bóng lưng Ưng tổng quản mất hút trong màn đêm, nàng lại quay trở về, ai thấy, nàng lập tức lẻn vào, thối tắt nến trong phòng, nằm lên giường của y.

      Đêm khuya, rốt cục cũng nghe được tiếng đẩy cửa vào phòng. Như Nguyệt túm chặt chăn, vừa hồi hộp vừa hưng phấn, qua đêm nay, bản thân có thể trở thành nữ nhân của chàng rồi.

      Trong bóng đêm, thân hình cao lớn chậm rãi đến gần. Hơi thở của nàng ngày càng dồn dập, nàng cảm nhận thấy hơi thở nam nhân càng lúc càng gần, bàn tay ấm nóng đặt bên sườn của nàng, nàng nhịn được mà co giật.

      “Còn chưa ngủ à?” Là quan tâm dịu dàng của y, đáng tiếc, quan tâm này phải dành cho nàng.

      Lo lắng chuyện bại lộ thân phận, Như Nguyệt chỉ khẽ ừm tiếng, vươn tay choàng qua cổ y, hôn tới.

      “Ngươi là ai?” Ngay tại thời điểm sắp đạt được, Sở Lăng Thiên đột nhiên hỏi.

      “Điện hạ, thiếp là Như Nguyệt!” Dứt khoát thừa nhận, “Đêm nay Tam tỷ về, để thiếp hầu hạ người nhé!”

      “Cút ra ngoài!” Sở Lăng Thiên gỡ tay nàng ra.

      “Điện hạ…” Như Nguyệt thuận tay xé cái, y phục rơi xuống, bộ ngực trắng ngần suýt nữa làm mù hai mắt của Sở Lăng Thiên.

      “Ra ngoài ngay!”

      “Ai ở trong? Đừng cử động!” tiếng vang lên trong phòng, theo sau là tiếng vào, thắp nến lên, Gia Cát Linh nhìn thấy màn như vậy.

      Cơ thể Sở Lăng Thiên còn chống đỡ phía Như Nguyệt, Như Nguyệt lộ bộ ngực sữa, hai tay quấn lấy cổ của Sở Lăng Thiên.

      “Tam tỷ, phải tỷ về à? Cho nên muội đến hầu hạ điện hạ.” Lời lập lờ thốt ra.

      “Gia Cát Như Nguyệt, ngay bây giờ, liền lập tức, buông nam nhân của ta ra, che lại thứ làm người ta ghê tởm kia, cút khỏi phòng ta ngay!”

      “Điện hạ…” Như Nguyệt ưỡn người lên, bắt gặp sắc mặt u ám của Sở Lăng Thiên.

      “Cút!” Sở Lăng Thiên chỉ chữ, thấy nàng chịu động đậy, trực tiếp nhấc nàng ra khỏi giường, định ném thẳng xuống đất.

      Lúc này Như Nguyệt mới sợ hãi, nàng lập tức dùng xiêm y bao lấy thân thể, “Điện hạ, ả ấy có gì tốt? Gia Cát Linh , ngươi nhớ kỹ cho ta!”

      “Linh nhi, nàng nghe ta giải thích !” Sở Lăng Thiên nhíu mày, “Ta có làm gì nàng ấy…”

      “Sở Lăng Thiên, mau chóng đổi giường! Ta ngửi thấy mùi lẳng lơ đó, có chút nhạy cảm!”

      “Được, nương tử!” Sở Lăng Thiên thở phào, vẫn là nương tử hiền lành thấu hiểu.

      Gia Cát Linh ra khỏi phòng, nhìn về phía viện của Như Nguyệt. Nể tình tỷ muội, nàng định thả cho nàng ta con đường, ngờ nàng ta còn dám mơ tưởng đến Sở Lăng Thiên, vậy đừng trách nàng. Tình tỷ muội ở trong lòng Như Nguyệt, hoàn toàn có.

      Hạ nhân trong vương phủ đến thay giường ngay, trải tấm lót giường mới, Gia Cát Linh mới nằm xuống.

      “Nương tử…” Sở Lăng Thiên tới giường, tuy rằng y làm gì, nhưng lại bất giác thấy có lỗi.

      “Nếu ta về, có phải bị ả cám dỗ mất rồi ? Hả?”

      “Ta bảo ả cút rồi!” Sở Lăng Thiên cúi xuống nhìn nữ nhân thở hổn hển vì giận, lập tức hôn nàng.

      Nụ hôn mãnh liệt.

      Nếu phải sợ nàng bị ngạt thở, y rất muốn hôn nàng đến tận sáng mai.

      “Ngày mai, ta tống cổ trắc phi cùng hai thị thiếp của chàng ra khỏi phủ.” Gia Cát Linh sợ y lại tập kích, lấy tay chống đỡ mặt y.

      “Phải sớm làm vậy rồi.”

      “Còn nhớ tượng quan tống tử Hoàng hậu ban cho ta ?”

      “Nhớ chứ, có vấn đề gì?”

      có gì, bị ta đập nát mà thôi.”

      Gia Cát Linh muốn nhiều lời để tránh y lo lắng. Như Nguyệt, Lưu Vân và Cẩm Vân cũng thể tiếp tục giữ lại nữa.

      Hôm sau, Như Nguyệt làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, theo thường lệ đến vấn an Gia Cát Linh . Bản thân từ khi nào lại trở nên vô liêm sỉ như thế, có lẽ là bắt đầu từ lúc phải nịnh bợ Đại phu nhân, có lẽ bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Lăng Thiên, có lẽ bắt đầu từ lúc bán đứng Như Sương.

      Đều là thứ nữ, tại sao cảnh ngộ lại bất đồng? Kẻ mạnh hiếp yếu, chỉ có người đủ ác mới có thể tiếp tục sinh tồn. Có lẽ, đây là cơ hội cuối cùng của nàng.

      “Trắc phi tỷ tỷ, nghĩ ngợi gì vậy?” Lưu Vân ngang qua, thấy nàng mặt cau mày có, tò mò hỏi.

      có gì. Có chuyện này, biết ta có nên với các muội .”

      “Chuyện gì?” Lưu Vân bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, hỏi, “Tỷ tỷ mau .”

      Như Nguyệt quay đầu nhìn Gia Cát Linh ở cách đó xa, sắc mặt khó xử, “Đến viện của các muội rồi .”

      .”

      Trở lại viện, chưa kịp ngồi xuống, Lưu Vân lôi kéo Như Nguyệt, “Tỷ tỷ, có phải chuyện về vương phi ?”

      “Ừ.” Như Nguyệt gật đầu, cười xót xa, “Chuyện này vốn muốn với các muội, nhưng ta nuốt trôi cục tức này. Dựa vào cái gì mà mình tỷ ấy độc chiếm điện hạ, điện hạ ngay cả liếc mắt cũng chẳng thèm ngó chúng ta lấy cái. Ngày nào tỷ ấy còn ở đây, chúng ta có bất cứ cơ hội nào.”

      “Có phải… điện hạ rất ghét chúng ta ?”

      “Có nam nhân nào tam thê tứ thiếp, có nam nhân nào có người ngồi trong lòng mà tim loạn chứ? Hôm qua ta mới biết được, điện hạ chạm vào chúng ta là do có nỗi khổ. Trong tay vương phi nắm nhược điểm của vương gia, cho nên thể bị tỷ ấy quản thúc. Vương gia thầm bảo ta diệt trừ tỷ ấy, ta thấy hai muội là người biết võ công, mới đến tìm hai muội!”

      “Diệt… Diệt trừ vương phi?” Cẩm Vân dừng chút, tuy rằng Hoàng hậu cũng có bày mưu tính kế như vậy, ngờ Thất điện hạ cũng muốn diệt trừ Vương phi? Chẳng lẽ điện hạ đối xử tốt với vương phi, đều là giả bộ?

      “Điện hạ cũng chỉ là bất đắc dĩ! Hôm qua điện hạ vốn muốn đến viện của Cẩm Vân, lại bị vương phi ép trở về. Nếu các muội có thể giúp điện hạ diệt trừ mối họa lớn trong lòng này, điện hạ nhất định đối tốt với các muội gấp bội! Vương gia , ai có thể diệt trừ tỷ ấy, liền sắc phong người đó làm chính phi!”

      “Vậy ư? Nếu vậy nữ nhân kia cũng quá ghê gớm rồi! Dám cưỡng ép vương gia! Tỷ tỷ, nếu tỷ cho các muội biết, biết vương gia còn bị ả uy hiếp bao lâu!”

      “Mấy hôm nay, hai thủ vệ theo tỷ ấy đều bị thương, là cơ hội tốt. Chỉ cần diệt trừ tỷ ấy, vị trí chính phi kia là của các muội rồi!”

      Lưu Vân và Cẩm Vân liếc nhau, các nàng có sức chống trả lại Sở Lăng Thiên, nhưng đối phó với Gia Cát Linh tay tấc sắt, lại dễ dàng.

      Trong lòng Như Nguyệt cười lạnh, hai đứa ngu xuẩn, cực kỳ ngốc nghếch, , mau giết ả tiện nhân kia!

      “Tỷ tỷ yên tâm, các muội nhất định giúp điện hạ diệt trừ ả!”

      “Vương phi quỷ kế đa đoan, các muội phải cẩn thận!”

      Kinh Phong ngồi mái ngói phòng của Lưu Vân, lập tức trở về bẩm báo chuyện nghe được với Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh dở khóc dở cười, vương gia bị nàng cưỡng ép? Khổ cho Như Nguyệt nghĩ ra kế sách vụng về như vậy rồi, vậy mà Lưu Vân và Cẩm Vân cũng tin? Xem ra, lần này Như Nguyệt muốn dồn nàng vào chỗ chết. Tốt lắm!

      “Tiểu thư, bây giờ nên làm gì?” Kinh Phong hỏi, thương thế cánh tay y còn chưa khỏi hẳn, nhưng đối phó với hai nữ nhân kia vẫn thành vấn đề.

      “Ngươi mời Trắc phi đến hậu viện.”

      “Dạ, tiểu thư.”

      Gia Cát Linh ngồi trong đình nghỉ chân ở hậu viện, lòng dạ thưởng thức cảnh đẹp. Nghe thấy tiếng bước chân thong thả, nàng quay đầu, “Như Nguyệt, ngươi đến rồi?”

      “Tam tỷ, tìm ta đến có chuyện gì?”

      “À, có gì.” Gia Cát Linh nhấp ngụm trà, “Ta chỉ muốn hỏi thử Tứ muội, vương gia có nhược điểm gì bị ta nắm trong tay vậy?”

      Trong lòng Như Nguyệt sửng sốt, sắc mắt tái , “Tam tỷ… Ta… Ta chỉ đùa với các nàng ấy thôi.”

      “Đùa à? giờ Lưu Vân và Cẩm Vân nhất định là lau kiếm rồi?”

      “Tam tỷ, ta thực phải cố ý, chỉ là nhất thời quá tức giận, mới vậy thôi.”

      “Như Nguyệt à…” Gia Cát Linh nghiêm mặt, “Ta mới vừa hồi phủ, ngươi liền muốn đẩy ta xuống hồ, sau đó đủ thứ chuyện, ta muốn nhắc lại! Ta giữ ngươi lại trong Thất vương phủ, ít ra người cần màn trời chiếu đất, tại sao còn biết chừng mực?”

      “Ta… Ta thực biết sai rồi, Tam tỷ tha cho ta lần này .”

      “Ta tha cho ngươi bao nhiêu lần rồi? Ngươi tuyệt đối, tuyệt đối nên động lòng với Thất gia!”

      Hết chương 248
      Chrishonglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 249: Hai hổ tranh chấp

      “Thích người là sai sao?”

      “Thích người sai, sai chính là làm chuyện ngươi nên làm!” Gia Cát Linh đứng lên, “Như Nguyệt, lần này ngươi muốn lấy mạng của ta, đừng trách ta để ý đến tình cảm tỷ muội!”

      “Ngươi…” Cảm thấy được ác ý của nàng, Như Nguyệt lui về sau vài bước, mặt tràn đầy hoảng sợ, “Ngươi muốn giết ta? Gia Cát Linh , ngươi là tiện nhân độc ác, nhất định gặp báo ứng! Cứu…”

      Kinh Phong bỗng nhiên xuất , điểm vào huyệt câm của Như Nguyệt, khiêng nàng vào trong đình.

      “Kinh Phong, ngươi xoay người sang chỗ khác!”

      Gia Cát Linh cởi áo choàng, tráo đổi với Như Nguyệt, sau đó đặt nàng ta ngồi ghế đá.

      Biết được ý đồ của nàng, Như Nguyệt sợ hãi thôi, thân thể kịch liệt run rẩy, nhưng động cũng động được. Trong mắt tràn đầy nước mắt, đáng thương mà nhìn Gia Cát Linh .

      “Đừng nhìn ta như vậy, nước mắt của ngươi chẳng đáng tiền! Sớm biết có ngày hôm nay lúc trước hà tất phải làm? Xuống dưới kia gặp Gia Cát Hồng Nhan, thay ta gửi lời hỏi thăm đến tỷ ấy! Kinh Phong, chúng ta !”

      Hai người cũng xa mà là đến chỗ kín đáo, núp vào.

      Quả nhiên, lâu sau đó chỉ thấy Lưu Vân cùng Cẩm Vân lén lút vào hậu viện, trong tay hai người cầm hai thanh kiếm sáng loáng. Nhìn thấy ‘Vương phi’ ngồi trong đình, chút nghĩ ngợi liền kiếm đâm tới.

      “Xoẹt!” Hai thanh kiếm đồng thời xuyên qua thân thể Như Nguyệt.

      Máu tươi phun tung tóe lên người hai người, hai người cười đắc ý.

      “Vương phi nương nương, xin lỗi, người muốn ngươi chết nhiều lắm.” Lưu Vân .

      “Đúng vậy, ngươi dựa vào cái gì mà độc chiếm sủng ái của Vương gia?”

      “Chỉ bằng ta là Vương phi!” Phía sau hai người đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn, “Lưu Vân, Cẩm Vân sát hại Trắc phi nương nương, bắt lại cho ta”

      “Vương phi…” Lưu Vân xoay người, nhìn thấy Gia Cát Linh về phía mình, “Ngươi… Ngươi phải …”

      “Bịch!” Thi thể Như Nguyệt ngã xuống đất, các nàng mới nhìn khuôn mặt của người nọ, hóa ra là Trắc phi! Trắc phi vì sao lại mặc quần áo của Vương phi?

      “Ta vẫn chưa chết, cần phải sợ!”

      Ưng tổng quản trói hai người lại, “Nương nương, xử trí hai người này như thế nào?”

      “Nếu là người Hoàng hậu nương nương ban cho Thất gia, vậy cứ giao cho nương nương xử lý, tránh để ta phá hoại thanh danh của mình. Ưng tổng quản, làm phiền người đưa hai ả vào trong cung. Trắc phi nương nương ngoài ý muốn gặp chuyện bỏ mình, an táng cho tốt!”

      “Dạ, nương nương!”

      Lưu Vân cùng Cẩm Vân bị đưa đến Dịch Khôn Cung, Hoàng hậu để che đậy cho bản thân mình liền hạ chỉ ban chết cho hai người kia. Ra tay với Thất vương phủ đúng là rất khó.

      Mấy hạ nhân mang thi thể Như Nguyệt đến linh đường, Gia Cát Linh xa xa đứng nhìn, trong mắt mang theo tia sáng. Vốn là tỷ muội ruột thịt, há tất phải đấu đến sứt đầu mẻ trán như vậy.

      “Linh nhi, sao vậy?”

      Quay đầu lại nhìn Như Phong, mặt nàng lên lo lắng: “Đại ca, sao lại rời giường? vào nghỉ ngơi cho tốt ?”

      “Ta muốn hít thở khí cho nên ra ngoài chút. Linh nhi có tâm ?”

      “Đại ca…” Gia Cát Linh thở dài, chỉ vào cỗ thi thể kia, “Đó là Như Nguyệt, Như Nguyệt chết. Nó muốn giết muội…. Đại ca, huynh trách muội ?”

      “Linh nhi, muội chịu khổ rồi.” Như Phong cái gì cũng , yên lặng cùng nàng tiếp nhận mọi chuyện. Nếu phải Như Nguyệt biết thu liễm muội muội nhất định xuống tay với muội ấy.

      Đối với biến cố của phủ Thừa tướng, hẳn là nàng có cảm xúc lớn nhất.

      Gia Cát Linh vào trong thư phòng, mơ mơ màng màng mà tựa vào ghế ngủ trong chốc lát.

      “Cốc cốc!” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhàng.

      Tỉnh lại, nàng xoa đầu có hơi đau nhứt, “Vào .”

      A Cần bưng chén cháo, “Vương phi, người dùng bữa tối, ăn ít cháo .”

      “Để đó , lát nữa ta ăn.”

      Thấy A Cần còn chưa , Gia Cát Linh nhìn bà, “A Cần, còn có việc gì?”

      A Cần dừng chút, “… Có… Vương phi, nô tỳ muốn với người, nhưng chắc chắn là có hay .”

      “Chuyện gì?”

      “Về Tĩnh quý phi.”

      “Tĩnh quý phi?” Mẹ đẻ của Sở Lăng Thiên? Nàng lập tức ngồi thẳng dậy.

      A Cần nhìn ra ngoài, đóng cửa lại, đến bên cạnh Gia Cát Linh , giọng , “Có thể Tĩnh quý phi phải bị bệnh mà chết.”

      xem nào!”

      “Khi đó nô tỳ chỉ là cung nữ nho , phụ trách việc mang vật phẩm cho các nương nương. Có lần mang trâm cài đến cho Chu quý phi, vô tình nghe được đoạn đối thoại của Chu quý phi cùng Chu Thừa tướng. Chu quý phi : Nếu ả ta chết cần giữ lại Liên Thương Tĩnh nữa. Chu Thừa tướng : Để cho ả sống thêm hai ngày nữa giết ả. Nô tỳ nghe được liền mau chóng lui ra ngoài.”

      “Lúc nô tỳ trở về suy nghĩ rất nhiều, có chỗ nào đó thích hợp. Sau đó nô tỳ mới nghĩ ra, Tĩnh quý phi qua đời được nửa tháng, nhưng mà nghe ý tứ của bọn họ ràng là quý phi còn sống.”

      chết, còn sống?”Gia Cát Linh nắm lấy chỗ mấu chốt, “Cũng chính là Tĩnh quý phi thực chết trong tay Chu quý phi cùng Chu Thừa tướng? Vậy Tĩnh quý phi chết kia là như thế nào?”

      “Đây cũng là chỗ mà nô tỳ nghi hoặc, thời điểm nhập liệm nô tỳ cũng ở đó, nằm trong quan tài kính ràng là Tĩnh quý phi.”

      “Ta biết rồi, A Cần, cảm ơn ngươi cho ta biết chuyện này.”

      “Vương phi nương nương cứu nô tỳ mạng, chuyện này có là gì đâu. Nhưng mà biết có giúp được người chuyện gì .”

      “Ừ, chuyện này ta điều tra cẩn thận, ngươi còn có chuyện khác sao?”

      “Tiện thể Lão Liên bảo nô tỳ nhắn lại, rằng cha con Chu gia nhiều ngày nay vào trong cung. Còn có Hoàng thượng hình như có ý tứ hôn cho tướng quân Như Phong cùng Quận chúa.”

      “Tứ hôn?” Tin tức tốt như thế, “Hoàng hậu nương nương phản đối sao?”

      “Là do Hoàng hậu nương nương đề nghị. Nô tỳ thấy chuyện vui của tướng quân Như Phong sắp tới rồi.”

      “Ta biết rồi, có tin tức gì lập tức đến cho ta biết.”

      “Vâng, Vương phi nương nương, còn chuyện gì nữa nô tỳ xin cáo lui.”

      “Ừ, ngươi lui xuống .”

      Gia Cát Linh có chút đăm chiêu ăn cháo, cái chết của Tĩnh quý phi chẳng lẽ đơn giản như vậy? Nếu theo như lời A Cần , trong đó có mưu của người khác. Chu quý phi, Chu Thừa tướng…

      Thần cung, chẳng hiểu vì sao tim Chu quý phi cứ đập thình thịch.

      “Nương nương, Thừa tướng đại nhân cầu kiến.”

      “Mời Thừa tướng vào.”

      Chu Lâm Quân tiến vào nhìn thấy sắc mặt Chu quý phi có chút tốt, “Nương nương thấy khỏe sao?”

      sao, cha, tối hôm qua con mơ thấy Liên Thương Tĩnh.”

      “Ả ta?” Sắc mặt Chu Lâm Quân thay đổi. “Chẳng qua chỉ là người chết thôi mà, có gì phải sợ. sao đâu.”

      “Con giống như cảm thấy được, có chuyện lớn gì đó sắp phát sinh.”

      “Người chết lâu như vậy rồi còn có thể có chuyện gì? Con đừng dọa chính mình.”

      “Hy vọng là như vậy.”

      Qua nửa tháng, thương thế của Như Phong tốt hơn nhiều liền tiến cung bẩm báo. Kỳ quái chính là Hoàng thượng hề đề cập đến chuyện cấm quân.

      Dịch Khôn Cung, Trần Cẩm Phàm ngồi bên cạnh Hoàng hậu, “Nương nương, truyền Cẩm Phàm tiến cung là có chuyện gì?”

      “Đương nhiên là chuyện tốt.” Hoàng hậu cười cười, “Bản cung thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn cho con cùng tướng quân Gia Cát Như Phong!”

      …. sao?” Vẻ mặt Trần Cẩm Phàm vui sướng, “Thần nữ cảm tạ nương nương.”

      “Nha đầu nhà ngươi, khách khí như vậy làm gì? Chúng ta đều là người nhà, ta là của con. Tướng quân Như Phong tuấn tú lịch , lại là tướng quân dũng thiện chiến, cùng con đúng là trai tài sắc.”

      “Đa tạ .”

      “Phàm nhi, cho dù thành thân con cũng được quên mình là người của Trần gia, vinh quan của Trần gia chính là vinh quang của Thái tử. Cũng giống như vậy, vinh quang của Thái tử người Trần gia cần phải sống chết bảo vệ.”

      “Phàm nhi cẩn tuân lời dạy, nhưng mà đại ca Như Phong phải người Trần gia, nên làm khó chàng.” Trần Cẩm Phàm thập phần trí tuệ, nghe qua hiểu ý đồ của Hoàng Hậu.

      “Con lại những lời này với tướng quân Như Phong là được rồi.” Bà tin tưởng Gia Cát Như Phong thể ngu ngốc đến mức tình hình được.

      Trần Cẩm Phàm cười lạnh, nàng nguyện ý vì Trần gia mà nỗ lực, nhưng thể để cho Như Phong hy sinh như vậy được.

      Ngày thứ hai, Sở Kim Triêu xuống chỉ, tứ hôn cho Như Phong cùng Trần Cẩm Phàm. Phủ mới của họ Gia Cát xây xong, thương thế của Như Phong cũng tốt hơn nên liền dọn về nhà mới. Phủ Gia Cát Thừa tướng trước kia bị cỏ dại mọc um tùm.

      Đối với tin tức trong quân, tin tức Sở Lăng Thiên có chút nhanh nhạy hơn. Lúc y hồi phủ, Gia Cát Linh liền hỏi y là có tin tức .

      “Chu Nham trở lại. Phụ hoàng tạm thời gác lại chuyện này. Người muốn chọn trong hai người Chu Nham cùng đại ca.”

      “Chu Nham?” Chu Lâm quân có đứa con lớn có danh xưng là tiểu chiến thần, danh tiếng ở trong quân gần bằng Sở Lăng Thiên, “Đại ca phải được chức vị này! Nếu Chu Nham nắm giữ cấm quân là đáng sợ! Thế lực Chu gia càng lúc càng lớn, Hoàng thượng cố kỵ sao?”

      “Chu quý phi vừa mới sinh hạ long tử, được phụ hoàng sủng ái, bà ta nhất định hết sức lợi dụng dịp này.”

      “Đại ca đâu?”

      “Huynh ấy trở về luyện kiếm.”

      “Huynh ấy điên rồi sao? người huynh ấy còn bị thương.”

      “Huynh ấy cùng phụ hoàng đánh cuộc với nhau, Chu Nham cùng huynh ấy, ngày mai tỷ thí võ công trận, ai thắng đạt được quyền thống lĩnh cấm quân.”

      “Đại ca có thương tích.”

      “Nhưng đây là cơ hội duy nhất.”

      Gia Cát Linh im lặng, biết cái gì nữa. Chu Nham võ công cao cường, hơn nữa người Như Phong có thương tích, thể nghi ngờ là Như Phong thua.

      “Hay là, chúng ta có thể đề nghị phụ hoàng ngoài luận võ còn thêm vào tỷ thí khác.”

      Đây đúng là suy nghĩ trong lòng Gia Cát Linh , nhưng phải như thế nào để Hoàng thượng tiếp nhận đề nghị này cần phải nghĩ cách, “Chỗ Hoàng thượng giao cho ta.”

      Hôm sau, Gia Cát Linh giả trang thành Đại tiểu thư cửa hiệu Linh Thiên tiến cung diện kiến. Sở Kim Triêu nhiệt tình khoản đãi nàng, từ người nàng ông có thể tìm được cảm giác Gia Cát Linh . Ông im lặng nghĩ, nếu Sở Lăng Thiên cũng có thể cưới Đại tiểu thư vào Thất vương phủ quá viên mãn. Nhưng mà ngẫm lại, Tam nha đầu là cái bình dấm chua.

      “Việc buôn bán của Đại tiểu thư thế nào?”

      “Nhờ có Hoàng thượng chiếu cố, có trở ngại gì. Dân nữ nghe hôm nay Chu tướng quân cùng Gia Cát tướng quân trận đấu võ, rất chờ mong, hai người đều dũng, biết ai thắng đây?”

      nghĩ tới tin tức truyền nhanh như vậy. Hai người bọn họ trẫm đều xem trọng, lớp trẻ quả thực khiến trẫm rất vừa lòng. Nếu Đại tiểu thư có hứng thú có thể đến xem.”

      “Nhất định… Nhưng mà…”

      “Nhưng mà cái gì?”

      “Đứng đầu quân chỉ có võ công cao cường e rằng chưa đủ. Hai quả đấm khó địch lại bốn tay, mấy lần đối mặt với quân địch của mình cung tên bên mình vẫn có thể ngăn được địch. Có lối suy nghĩ nhạy bén cũng vô cùng quan trọng.”

      “Ừ, Đại tiểu thư rất có lý, biết tiểu thư có cao kiến gì?”
      Chrishonglak thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 250: Thắng cũng chẳng vẻ vang

      “Chi bằng thêm tỷ thí khác nữa? Ngựa là phương tiện thể thiếu trong chiến tranh, chăn nuôi ngựa thế nào có thể thấy được sức chiến đấu của quân đội. Dân nữ đề nghị hai người họ có thể đua ngựa, ngựa của mỗi người chia làm ba loại thượng trung hạ, tỷ thí ba hiệp, người thắng thắng hai hiệp coi như thắng.”

      “Nghe trong quân của Nham nhi có bầy ngựa hãn huyết, cơ hội Như Phong thắng lớn.”

      “Cho nên cần thử thách thêm trí khôn của họ có nhạy bén . Thành Đông có tảng đá lớn, nhiều năm qua, có người nào có thể cân được sức nặng của nó, chi bằng lấy đây làm đề thi thứ ba, xem ai có thể trong thời gian ngắn nhất tính ra được nó nặng bao nhiêu.”

      Sở Kim Triêu nheo mắt, Đại tiểu thư này quả thực thú vị, ra toàn đề khó, nhưng có thể dùng mấy đề này thử thách Như Phong và Chu Nham. Ông gật gù tán thành, “Vậy làm theo Đại tiểu thư, thêm vào hai cuộc tỷ thí, ai muốn đạt được chức vị này, phải dốc hết bản lĩnh ra! Thời gian sắp đến rồi, Đại tiểu thư theo trẫm cùng đến lôi đài chứ?”

      “Dạ, Hoàng thượng, mời.”

      Đúng mực, có dũng có mưu, đúng là cực kỳ giống Tam nha đầu.

      Lôi đài đấu võ được dựng ở trường đua ngựa trong cung, giữa trận doanh của Chu gia, công tử thân áo trắng tuấn ngồi đó, hấp dẫn ít ánh mắt của nữ tử.

      “Nham ca ca, lâu gặp.” Công chúa Triêu Hoa đến bên cạnh công tử áo trắng kia, vẻ mặt vui sướng, nàng ngượng nghịu vặn cái túi tiền bằng gấm, “Tặng cho huynh.”

      Chu Nham cười cười, “Đa tạ công chúa.”

      “Biểu ca…” Công chúa Triêu Hoa thuận thế ngồi xuống bên cạnh , ôm lấy cánh tay , “Người ta , huynh gọi người ta là Triêu Hoa được rồi, gọi công chúa xa cách quá à.”

      “À, Triêu Hoa.” Trong giọng của Chu Nhan hàm chứa vẻ hờ hững.

      “Tranh nhi, muội xem Triêu Hoa và Nham nhi kìa, xứng đôi.” Chu quý phi nhìn hai người, .

      “Nham nhi thích nữ tử như Triêu Hoa đâu.”

      “Tranh nhi, muội sao vậy chứ?” Chu quý phi trừng mắt liếc Chu Tuyết Tranh.

      “Muội chỉ là ăn ngay mà thôi.”

      “Hoàng thượng giá lâm!” Liên công công cao giọng hô to, mọi người lập tức quỳ xuống cung nghênh.

      “Ả tới làm gì?” Chu quý phi nhìn thấy Đại tiểu thư Linh Thiên, sắc mặt trở nên khó coi, “Tranh nhi, muội nên hỏi thử Hoàng thượng, có quan hệ gì với ả?”

      “Quan hệ của tỷ tỷ và Hoàng thượng thân mật hơn, vẫn là tỷ tỷ hỏi .” Ả là ai có liên quan gì đến mình? Cần gì phải chọc Hoàng thượng vui.

      Ánh mắt Chu Nham rơi vào người Đại tiểu thư Linh Thiên bên cạnh Sở Kim Triêu, khóe miệng lên nụ cười nghiền ngẫm.

      “Là Đại tiểu thư của cửa hiệu Linh Thiên, ngờ tiểu thư ấy cũng đến?”

      “Hoàng thượng đích thân dẫn tiểu thư ấy đến, có thể thấy được tầm quan trọng của nàng.”

      “Linh Thiên gần đây lại mở thêm rất nhiều cửa hiệu, ngành nghề kinh doanh càng lúc càng rộng.”

      Từ nghị luận của người khác, Chu Nham biết được nữ tử này chính là Đại tiểu thư của cửa hiệu Linh Thiên. Cửa hiệu Linh Thiên từng nghe , thanh lâu của Chu gia, cũng là bởi vì nó mới bị đóng cửa. nữ tử lại làm ăn lớn như vậy, quả thực làm người ta ngạc nhiên ngờ.

      “Biểu ca.” Công chúa Triêu Hoa thấy Chu Nham nhìn Đại tiểu thư Linh Thiên chớp mắt, khỏi bĩu môi, “Nữ nhân kia có gì mà đẹp, xấu muốn chết!”

      Gia Cát Linh nhìn Sở Lăng Thiên gật đầu, y liền biết Hoàng thượng đồng ý. Vì tránh nghi ngờ, nàng đặc biệt thay đổi thân phận trung lập.

      “Hoàng thượng, Nham nhi cùng tướng quân Như Phong chuẩn bị xong, có thể bắt đầu chưa?” Chu Lâm Quân gấp gáp lắm rồi, ông rất có lòng tin với cháu trai mình, đánh bại Như Phong thành vấn đề, có thể đạt được quyền thống lĩnh cấm quân, thực lực của Chu gia lại gia tăng ít, điểm mấu chốt nhất chính là, cấm quân trấn thủ hoàng thành, tới ngày nào đó đại đến, dễ dàng hơn.

      “Trẫm thay đổi chủ ý, tỷ thí từ trận thành ba trận. Trận đầu là đấu võ; trận thứ hai là đua ngựa, nhìn thử sức ngựa ai chăn nuôi chạy khỏe hơn; trận thứ ba, đấu trí, xem ai có thể trong thời gian ngắn cân được trọng lượng của tảng đá ở Thành Đông kia.” Sở Kim Triêu .

      “Chuyện này… Hoàng thượng, đấu võ và thi đua ngựa thần đều có thể lý giải, nhưng chuyện cân sức nặng của tảng đá, vi thần hiểu. Tảng đá kia ít nhất cũng mấy ngàn cân, làm thế nào để cân được? có cái cân nào lớn như vậy.”

      “Dẫn binh đánh giặc, chỉ dựa vào sức mạnh sao mà được? Quan trọng nhất là dựa vào cái đầu. Cân như thế nào, để họ tự suy nghĩ, đấu võ trước !”

      “Dạ, Hoàng thượng.”

      Chu Nham và Như Phong cùng lên đài, người bên dưới trầm trồ khen ngợi. Gia Cát Linh lo lắng nhìn Như Phong, vết thương của y vừa động chút ứa máu.

      “Gia Cát tướng quân, xin chỉ giáo!”

      “Chu tướng quân, mời!”

      Hai người cúi chào đối phương, rồi rút kiếm của mình ra, đánh trực diện. Cả hai đều là tướng quân được mài giũa chiến trường, thế kiếm có phát có thu, tấn công, phòng thủ, ai cũng áp sát được đối phương.

      Cứ như vậy hơn mười hiệp, trước ngực Như Phong thấm máu đỏ tươi khoảng, nhưng tấn công vẫn suy giảm, tử thủ nghiêm ngặt, Chu Nham tìm thấy sơ hở.

      “Đại ca Như Phong…” Hai mắt Trần Cẩm Phàm đong đầy nước mắt, ước sao có thể xông lên lôi đài.

      Vết máu trước ngực Như Phong lan rộng, giọt chảy xuống đất, y lại chút nào để ý.

      người Gia Cát tướng quân bị thương à?” Sở Kim Triêu nhíu mày, “Sao lại với trẫm, trẫm có thể dời lại thời gian tỷ thí.”

      “Hoàng thượng, đây chính là Gia Cát Như Phong tự mình tán thành, thua cũng phải do người khác.” Chu quý phi .

      Lòng Gia Cát Linh thấp thỏm, nàng hy vọng mau chóng chấm dứt trận đấu này, còn tiếp tục như vậy, vết thương của Như Phòng ngày càng nghiêm trọng.

      Trong mắt Sở Lăng Hiên lên vẻ sắc lạnh, Gia Cát Như Phong, mạng của ngươi lớn .

      “Tướng quân Như Phong có thương tích trong người, Chu tướng quân có thắng cũng chẳng vẻ vang.”

      “Cái gì mà thắng vẻ vang, đây chính là cạnh tranh công bằng.”

      Chu Lâm Quân vuốt chòm râu, thương thế của Gia Cát Như Phong , cứ như vậy mà kết thúc mạng sống hay quá.

      Dần dần, Như Phong rốt cục cũng chống đỡ nổi, có chút lực bất tòng tâm, Chu Nham nhìn thấy sơ hở, cười lạnh, đâm kiếm đến chỗ bị thương của Như Phong.

      “Đinh!” Kiếm của đột nhiên bị kiếm khác ngăn trở, “Thất điện hạ, cũng hề trận tỷ thí này có thể tìm trợ giúp mà.”

      “Chu tướng quân, kiếm này của ngươi xuất ra, chính là đâm thẳng vào tim của Gia Cát tướng quân, tỷ thí thôi mà, thể lấy mạng người khác.” Đáy mắt Sở Lăng Thiên sáng trong, mới vừa rồi Chu Nham có lòng giết người.

      “Thất điện hạ lo lắng nhiều rồi, thần biết vết thương của Gia Cát tướng quân lại nghiêm trọng như vậy.” Chu Nham thu kiếm, nhún vai.

      “Đại ca, nhận thua .” Sở Lăng Thiên quay sang Như Phong, “Đại ca có thương tích trong người, phải đối thủ của . Nếu đại ca gặp bất trắc, Linh nhi rất đau lòng.”

      Như Phong gật đầu, cung tay với Chu Nham, “Ta thua.”

      “Gia Cát tướng quân, đa tạ.”

      “Trận đầu, Chu tướng quân thắng! Trận tiếp theo, đua ngựa.”

      “Nham nhi giỏi quá! Gia Cát Như Phong đúng là biết lượng sức. Dám khiêu chiến với Nham nhi, quả thực tự rước lấy nhục.” Chu quý phi nhướn đôi mày thanh tú, dương dương tự đắc.

      Sở Kim Triêu vui liếc bà cái, “ chuyện cũng ai nàng câm đâu.”

      Chu quý phi phục nhướn mắt, ngậm miệng lại.

      Chu Nham đến bên cạnh Như Phong, giọng : “Gia Cát tướng quân, ngựa của ta đều là ngựa tốt của Tây Vực, tướng quân có thể trực tiếp bỏ cuộc, ta thấy bộ dạng của tướng quân, chống đỡ được bao lâu nữa nhỉ?”

      “Chu tướng quân, chưa đấu nhận thua, phải truyền thống của nhà Gia Cát.”

      “Được lắm.” Chu Nham nhếch môi, “Vậy ta để ngươi thua tâm phục khẩu phục!”

      Thái y tiến lên cầm máu cho Như Phong, băng lại vết thương cho y. Cũng may hai trận sau cần y đích thân so tài, chỉ cần sắp xếp lên kế hoạch là được.

      Qua nửa canh giờ, ngựa thi đấu của hai người đều chuẩn bị xong. Mỗi người chọn ra loại thượng đẳng, trung đẳng và hạ đẳng, tuy rằng ngựa của Sở Lăng Thiên là trăm dặm mới tìm được con, nhưng so với ngựa của Chu Nham, vẫn kém hơn chút.

      “Đại tiểu thư, trận kế tiếp, tiểu thư thấy thế nào?” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh , hỏi.

      “Chắc Gia Cát tướng quân thắng.”

      “Hứ!” Chu quý phi hừ lạnh, “Ngựa của Nham nhi tốt hơn của nhiều, bản cung muốn nhìn xem, làm thế nào để thắng? Đại tiểu thư, chi bằng chúng ta đánh cược , nếu Nham Nhi thắng, tiểu thư cúi đầu nhận lỗi với ngựa của nó, cho đến khi đám ngựa ấy chịu nhận lỗi của tiểu thư mới thôi.”

      Gia Cát Linh cười cười: “Nếu Gia Cát tướng quân thắng sao?”

      “Vậy bản cung nhận lỗi với đám ngựa của Gia Cát tướng quân, sao nào?”

      “Vâng, lời định!”

      “Hoàng thượng, người phải làm chứng nhé, tránh để lát nữa nàng ấy chối!”

      Sở Kim Triêu gật đầu, “Trẫm làm chứng, ai cũng được chối!”

      Nghĩ đến tình cảnh nữ nhân, ngừng cúi đầu nhận lỗi với bầy ngựa, Chu quý phi nén được che miệng cười, đúng là rất thú vị! Đại tiểu thư à, ngươi hại thanh lâu của Chu gia bị Hoàng thượng niêm phong, hôm nay cho ngươi bài học nho .

      Chu Nham đích thân vào sân đua ngựa, thương thế Như Phong quá nặng, thể vào sân.

      “Hoàng thượng, dân nữ khẩn xin được tý thí thay Gia Cát tướng quân, được ?” Gia Cát Linh đứng lên, thỉnh cầu Sở Kim Triêu.

      Chu quý phi cười nhạo, chỉ bằng ngươi? Làm sao có thể so bì với Nham nhi?

      ngờ Đại tiểu thư lại có lòng can đảm như thế, trẫm chuẩn tấu. Nhưng tiểu thư vẫn phải được đồng ý của Như Phong mới được.”

      “Đa tạ Hoàng thượng.”

      Gia Cát Linh đến bên cạnh Như Phong, “Dân nữ nghe thấy đại danh của tướng quân Như Phong lâu, tình nguyên thay tướng quân ứng thí, ý của tướng quân thế nào?”

      cần!” Trần Cẩm Phàm ngăn trước mặt Như Phong, cảnh giác nhìn nữ tử trước mặt, “Đại ca Như Phong, để ta giúp chàng!”

      “Phàm nhi, đừng làm loạn, muội biết cưỡi ngựa mà.” Sở Lăng Thiên khuyên nhủ , “Đại tiểu thư thân thể quý giá, nhiệm vụ ứng thí này, vẫn là giao cho ta .”

      Như Phong lạ lùng nhìn nữ tử trước mặt, y và nàng chưa từng gặp gỡ, vì sao lại muốn giúp y? “Vị nương này, tại hạ cảm tạ trong lòng, xin tránh đường.”

      “Tướng quân bị thương thế này còn vào sân làm sao được?” Gia Cát Linh lo lắng, “Ta giúp tướng quân!”

      cần!” Trần Cẩm Phàm lạnh lùng nhìn nàng, “Đại ca Như Phong, vẫn là để cho ta .”

      “Để tiểu thư ấy .” Sở Lăng Thiên lên tiếng, thấy vẻ kiên định trong mắt nàng, y biết nàng nhất định chịu thỏa hiệp, y hiểu nàng, muốn làm chút gì đó để vực dậy nhà Gia Cát, đành phải dặn dò nàng cẩn thận.

      “Thất ca…” Trần Cẩm Phàm vẻ mặt ấm ức, trong lòng xót xa, sao ngay cả Thất ca cũng che chở nàng ta?

      “Cẩm Phàm, giờ quan trọng nhất là giúp Như Phong thắng được lần này.” tiện để lộ thân phận của Gia Cát Linh , y đành phải an ủi Trần Cẩm Phàm.

      “Đại tiểu thư vào sân giúp Gia Cát Như Phong? Bản tướng quân vì nàng là nữ tử mà thủ hạ lưu tình đâu.” Chu Nham cân nhắc nhìn Gia Cát Linh , “Nàng thay tỷ thí, trong lòng ta rất vui. Đại tiểu thư, mới vừa rồi lần đầu tiên thấy nàng, ta biết, nàng chính là nữ tử mà ta thích.”

      “Đó là chuyện của ngươi, chẳng liên quan gì đến ta. Bắt đầu !”
      Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :