1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 241: bước cuối cùng

      Kinh Phong lắc đầu, đành phải đuổi theo Gia Cát Linh . Gia, thuộc hạ cũng vì bất đắc dĩ mới bảo vệ tiểu thư, người ngàn vạn lần cũng đừng trách phạt thuộc hạ!

      Mang theo Kinh Phong dùng cơm chiều xong lại tìm khách điếm, thuê hai gian phòng gần nhau. vào, nàng lại với Kinh Phong: “ được cho y biết.”

      biết, tiểu thư.”

      Sở Lăng Thiên trái chờ phải chờ vẫn thấy bóng dáng của Kinh Phong, chuẩn bị ra ngoài lại thấy Kinh Phong lén lén lút lút trở lại.

      “Nàng đâu rồi?”

      “Gia, tiểu thư ở khách điếm. Người được cho tiểu thư biết là thuộc hạ báo tin.” Tiểu thư, nên trách thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là muốn người cùng Thất gia vui vẻ.

      “Có bản lĩnh , dẫn ta tới đó.” Yên tĩnh khoảng thời gian nên tâm tình Sở Lăng Thiên cũng bình tĩnh trở lại. Y biết những chuyện nàng gặp phải ở kiếp trước, tự trách chính mình chuyện khiến nàng tổn thương.

      vào khách điếm, Sở Lăng Thiên gõ của, bên trong đáp lại. Y lại gõ cửa vài cái, vẫn có đáp lại. Y lập tức đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy chăn đệm bên trong hỗn độn, cũng thấy bóng dáng người kia.

      “Linh nhi!” Sở Lăng Thiên sốt ruột kiểm tra xung quanh, “Linh nhi! Nàng ở đâu? Kinh Phong, ngươi ra phía sau xem, ta hỏi chưởng quầy chút xem có người nào khả nghi hay !” Linh nhi, nàng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!

      Y chuẩn bị lao ra thấy bóng hình xinh đẹp xuất ở cửa, gập lưng, ôm bụng. Gia Cát Linh xoay người tựa vào khung cửa: “Người tới làm gì?”

      “Linh nhi, làm sao vậy?” Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, y đau lòng thôi, “Ta đưa nàng hồi phủ, để đại phu xem giúp nàng.”

      có gì phải xem hết, chỉ là ăn phải đồ hư nên bị đau bụng!”

      “Còn giận ta sao? Nương tử, xin lỗi nàng!” Y tới ôm nàng vào trong ngực, bàn tay to xoa bụng của nàng, “Mới rời khỏi vi phu trong chốc lát liền biến thành cái dạng này, còn dám bỏ nhà trốn nữa ? Hả?”

      “Sở Lăng Thiên, mời người khỏi đây, ta muốn ngủ!”

      “Còn ngang bướng! Ta giải thích rồi sao còn giận ta nữa chứ? Ai bảo nàng cầu xin cho …”

      “Ta sợ người làm bị thương, còn hơi sức tra tấn Gia Cát Hồng Nhan! có việc gì đừng suy nghĩ lung tung!”

      Hóa ra là như vậy? Sở Lăng Thiên áy náy cười, y chỉ biết Linh nhi của y làm sao có thể động tâm với Sở Lăng Hiên chứ? “Nương tử, bà xã, ta sai rồi, theo ta về nhà được ?”

      được!”

      “Bản lĩnh lớn !” cần phân bua nữa, Sở Lăng Thiên vác nàng vai, vỗ vào mông nàng hai cái, khiêng nàng về Thất vương phủ. Nữ nhân trước sau vẫn là nữ nhân, thay tính đổi nết chỉ vì chuyện .

      Kinh Phong nhanh chóng trở lại, nhìn thấy người vai Sở Lăng Thiên mới thở dài hơi nhõm chạy nhanh theo phía sau cùng trở về Thất vương phủ. Gia Cát Linh trừng mắt với , liền cười ngượng ngùng với nàng.

      Trở lại phủ, Sở Lăng Thiên nhanh chóng triệu đại phu tới xem bệnh cho nàng. Sau khi uống xong hai chén thuốc Gia Cát Linh mới hết đau bụng. Sở Lăng Thiên vỗ về bụng nàng: “Nương tử, xin lỗi nàng!”

      “Hừ!” Gia Cát Linh xoay người, chặn lại tay y, “ được đụng vào ta!”

      “Hì hì!” Sở Lăng Thiên cười hì hì hai tiếng, tay chậm rãi hướng lên , phủ lên ngực nàng, nhàng vuốt ve, “Hình như là lớn hơn chút.”

      “Đồ vô lại!”

      Thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng, Sở Lăng Thiên nâng mặt nàng lên, cúi người xuống hôn lên môi nàng. Nụ hôn này tới đột ngột mà nhiệt tình, hôn đến nàng suýt nghẹt thở. Đầu lưỡi của y ở trong miệng nàng khiêu khích, đuổi theo cái lưỡi thơm tho có chỗ trốn của nàng. Sau khi hôn đến trời đất quay cuồng y mới buông nàng ra, nếu phải thân thể nàng khỏe y nhất định hung hăng muốn nàng!

      Lúc Gia Cát Hồng Nhan yếu ớt tỉnh lại là sáng ngày hôm sau. Toàn thân nàng đều nóng rát đau nhức, thắt lưng như bị xé rách đau đến mức khiến nàng nhịn được lớn tiếng rên rỉ. Hai hàng nước mắt mệt mỏi theo khóe mắt nàng chảy xuống. Nàng cái gì cũng đều có, đứa có, cơ hội làm mẹ có, sợi dây bám trụ duy nhất là Sở Lăng Hiên cũng bị chặt đứt, còn bị Sở Lăng Hiên đổ oan đứa kia là của người khác. Chính nàng còn biết chuyện có đứa là chuyện gì xảy ra, cũng khó trách Sở Lăng Hiên hiểu lầm.

      Gia Cát Linh , vì sao? Vì sao ngươi lại đối với ta như vậy? Thực ta cái gì cũng đều hơn ngươi, nhưng mà ta cái gì cũng có, còn ngươi, vẫn sống rất vui vẻ! Dựa vào cái gì?

      Nhớ tới ngoan độc cùng quyết tuyệt của Sở Lăng Hiên, thân thể của nàng tự chủ được run rẩy. Sở Lăng Hiên nhất định buông tha cho nàng như vậy, ở trong lòng , nàng là người phản bội , nàng cái gì cũng đều có. Lê tấm thân rách nát, nàng ý niệm sống nào nữa.

      Đột nhiên, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, nàng theo bản năng dùng chăn trùm đầu lại, thân thể run lên, “Sở Lăng Hiên, đồ ma quỷ, được qua đây!”

      “Nương nương, là nô tỳ, nương nương đừng sợ.”

      Gia Cát Hồng Nhan hoảng sợ thò đầu ra, nhìn thấy tì nữ của mình ánh mắt hoảng sợ nháy mắt bị thay thế bằng ánh mắt thâm độc: “Xuân Nhi, ngươi giúp bản cung tìm Thần phi nương nương, mời Thần phi nương nương đến Lục vương phủ chuyến.”

      “Vâng, nương nương.”

      “Xuân Nhi, Lục điện hạ vào triều rồi sao?”

      “Vẫn chưa…”

      “A.” Thân thể Gia Cát Hồng Nhan thoáng cái run rẩy, nỗi sợ hãi biết từ đâu xông tới: “Ngươi nhanh mời Thần phi nương nương .”

      Chân trước Xuân Nhi mới rời khỏi viện, trong viện lại vang lên tiếng bước chân, đó chính là Sở Lăng Hiên. Gia Cát Hồng Nhan vẫn từng hy vọng nghe thấy tiếng bước chân này, nhưng chính giờ khắc này nàng lại cảm thấy được ma quỷ đến, Sở Lăng Hiên mang nàng tới địa ngục.

      “Điện… Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan nơm nớp lo sợ hô lên tiếng.

      “Trắc phi bị thương nhiều ? Để bản vương xem thử!” Sở Lăng Hiên xốc chăn nàng lên, trận tanh tưởi khiến cho dạ dày của cuộn lên, “Bản vương chuẩn bị nước ấm, Trắc phi ngâm mình chút .”

      ! cần!” Gia Cát Hồng Nhan ngồi dậy, lui về phía đầu giường, “Lục điện hạ, ta thực làm chuyện có lỗi với người, người buông tha cho ta . Người hưu ta, để ta tự sinh tự diệt, được ? Nể mặt Gia Cát Linh mà buông tha cho ta.”

      “Ngay cả ngón tay của nàng bản vương cũng chưa đụng tới, vì sao phải nể mặt nàng chứ?”

      “Ta có thể giúp người, giúp người có được nó!”

      “Những lời này, bản vương nghe đến phát chán rồi.” tiến lên từng bước lôi Gia Cát Hồng Nhan từ giường xuống, kéo đến bể tắm.

      Hai hạ nhân đổ muối vào thùng chứa nước, ra sức mà khuấy.

      cần! cần!” Gia Cát Hồng Nhan hoảng sợ kêu lên, Sở Lăng Hiên vẫn im lặng. Vết thương của nàng vẫn chưa lành, hôm qua còn sảy thai, vậy mà lại ngâm nàng vào trong nước muối, xát muối vào miệng vết thương của nàng!

      “Muộn rồi!” Sở Lăng Hiên túm lấy tóc nàng, ném nàng xuống.

      “A!” Nháy mắt nàng cảm thấy đau đớn như ngàn vạn cây kim đâm vào người, vọt tới cổ họng nàng, nàng thê lương kêu to, giãy dụa giống như quỷ sắp chết. Cái loại đau đớn này nàng thể dùng lời để hình dung được, chết, cũng khó chịu đến như vậy!

      , nam nhân kia là ai?” Sở Lăng Hiên đứng ở bên cạnh, mặt có biểu gì.

      có, có ai cả.” Cổ họng Gia Cát Hồng Nhan bật ra vài chữ.

      , được rồi, ngày nào bản vương chuẩn bị nhiều loại nước tắm khác nhau cho Trắc phi. Hôm nay là muối, ngày mai, có lẽ là nước bò cạp. Sau này trở có thể là nước bọt rắn độc.”

      “Sở Lăng Hiên, ngươi… Đúng là độc ác! Nếu là Gia Cát Linh , ngươi… ngươi có đối xử với nó như vậy ?”

      “Đương nhiên , bản vương khiến nàng ấy chết ở dưới thân của ta!”

      biết qua bao lâu, ngay lúc Gia Cát Hồng Nhan cảm thấy mình chết, Sở Lăng Hiên mới sai ngươi lôi nàng lên. Nàng còn chưa khai ra nam nhân kia, thể dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy…

      Gia Cát Hồng Nhan bị đuổi về viện lâu Chu Tuyết Tranh cũng tới. Chuyện của Gia Cát Hồng Nhan nàng ta nghe qua, đoán là Sở Lăng Hiên bỏ qua cho nàng ta. Giờ phút này nhìn thấy bộ dạng của nàng, Chu Tuyết Tranh vẫn kinh hãi thôi.

      “Ta có mang theo ít thuốc, Trắc phi hãy xoa lên vết thương trước , thuốc này rất công hiệu.” Khó có được người hợp tác, nàng cũng muốn cứ như vậy mà mất nàng ta.

      “Cám ơn Thần phi nương nương. Bôi hay bôi thuốc có gì khác nhau đâu. Mỗi ngày chịu tra tấn như hôm nay, chi bằng chết hơn.”

      “Nếu Trắc phi muốn chết tìm ta. , tìm ta đến có chuyện gì?”

      “Lần này, Sở Lăng Hiên nhất định bỏ qua cho ta. Cho dù ta chết, ta cũng muốn Gia Cát Linh lót đường cho ta! phải thương ả sao? Ta lấy mạng của ả! Nếu phải tại ả, ta cũng biến thành cái dạng này, ta vẫn còn là Đại tiểu thư phủ Thừa tướng cao cao tại thượng! Thần phi nương nương, chẳng phải người cũng muốn mạng của ả sao?”

      “Nhưng mà ta vội. Nóng vội hỏng hết mọi việc.”

      “Đêm dài lắm mộng. Úi da!” Đau đớn người khiến cho Gia Cát Hồng Nhan phải hé răng kêu lên, “Ta chỉ muốn Thần phi nương nương nghĩ biện pháp giúp ta giữ Sở Lăng Thiên ba ngày, giúp ta tìm vài cao thủ bắt Gia Cát Linh , chuyện còn lại ta làm.”

      “Ả rất giảo hoạt, ngươi định làm như thế nào? Đừng để trộm gà được còn mất

      nắm thóc.” Lần nào Chu Tuyết Tranh ra tay với nàng đều thất bại, lần nào thực được.

      “Ta muốn dùng biện tàn khốc nhất, bỉ ổi nhất để tra tấn ả, khiến cho ả nếm hết thống khổ cùng cực, nhận hết tra tấn mà chết. Ả chết, Thần phi nương nương phải là có cơ hội sao?”

      “Ta có thể giúp ngươi! Năm ngày sau hành động, thế nào?”

      “Quá muộn! Ta khó có thể sống được đến năm ngày sau, hôm nay luôn , ta thể chờ đợi được! Thần phi nương nương, sau hôm nay, Sở Lăng Thiên chính là của người.”

      “Quả thực rất hấp dẫn. Được rồi, ngươi hãy bôi thuốc ta đưa trước , đến chiều là ngươi có thể xuống giường lại, ta chỉ phụ trách giữ chân Sở Lăng Thiên cùng với tìm cao thủ, những chuyện khác ngươi tự mình sắp xếp lấy.”

      “Yên tâm, đây là bước cuối cùng của ta, chỉ cho phép thành công, được phép thất bại.”

      “Tốt lắm, ta mau chóng sắp xếp. Ta Hoàng thượng giữ y lại dùng bữa trong cung, bồi Hoàng thượng, người mà ngươi muốn, ta cũng sắp xếp. Cáo từ trước.”

      “Thần phi nương nương, mời.”

      Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan lóe lên tia sáng, hưng phấn, kích động, thù hận, tàn nhẫn, lời nào có thể diễn tả được. Gia Cát Linh , đấu lâu như vậy đều là ta thua, nhưng mà sao, bởi vì lần này, ngươi thất bại hoàn toàn triệt để, so với ngươi sống lâu hơn, chính là thắng lợi của ta.

      Nàng để thị nữ giúp nàng bôi thuốc, hổ là thuốc trong cung, thuốc kia quả nhiên dùng rất tốt, mới vừa tiếp xúc miệng vết thương, cảm giác đau đớn liền giảm nhiều. Nàng đổi xiêm y, khắc cũng ngồi yên được, vẻ mặt kích động. Thị nữ của nàng cảm thấy nàng điên rồi, bị Lục điện hạ bức điên rồi.

      Thất vương phủ, Gia Cát Linh nhận được tin tức của Kinh Phong, cho nàng biết Sở Lăng Hiên trừng phạt Gia Cát Hồng Nhan như thế nào. Nàng cười lạnh, thủ đoạn của Sở Lăng Hiên vẫn thay đổi, nhưng mà kiếp trước người chịu những đau khổ này chính là nàng. Nực cười chính là, nàng vẫn biết bản thân mắc lỗi gì mà phải chịu trừng phạt nghiêm trọng như vậy.

      Hết chương 241
      Chrishonglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 242: Gia Cát Linh , ngươi thua

      “Còn tin gì khác ?”

      “Sau khi Sở Lăng Hiên rời phủ, Thần phi liền đến Lục vương phủ, chắc là đến gặp Trắc phi.”

      “Quả nhiên.” nằm ngoài dự đoán của nàng, Gia Cát Hồng Nhan nhất định có hành động, sáng sớm nay nàng sai Kinh Phong thần quan sát động tĩnh ở Lục vương phủ, lúc này có thể nghĩ đến chuyện cầu xin giúp đỡ của Chu Tuyết Tranh, nàng ta vẫn ngốc lắm.

      “Tiểu thư, Trắc phi có khi nào gây bất lợi với tiểu thư ? Gia căn dặn, hôm nay tiểu thư cứ ở yên trong phủ, thế nào cũng đừng ra ngoài.”

      “Ta biết rồi, để ta xem, đây là lần nổi điên cuối cùng của ả, ta chơi với ả!”

      “Tiểu thư… có quá nguy hiểm ?”

      Đoán được Gia Cát Hồng Nhan đến đường cùng, lần này nhất định hạ độc thủ với nàng, đây là ngày nàng vẫn luôn chờ đợi.

      Mặc cho ngươi gào thét giận dữ hay nổi điên, ta tặng ngươi phát trí mạng.

      Nếm được thủ đoạn hung tàn của Sở Lăng Hiên, Gia Cát Hồng Nhan nhất định tiếp tục trì hoãn, nhân lúc còn chút hơi tàn, mau chóng hành động. Có lẽ là hôm nay, chậm nhất là ngày mai.

      Gia Cát Linh ngồi trong thư phòng, trầm ngâm. Gia Cát Hồng Nhan, kiếp này, định dùng biên pháp gì đối phó với nàng đây? Bẻ gãy chân? Lăng nhục? Rắn độc?

      Kinh Phong canh giữ ở bên ngoài, khắc cũng dám rời, vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài muốn vào là vô cùng khó khăn.

      “Vương phi nương nương, quận chúa Cẩm Phàm có chuyện muốn với người.” Ưng tổng quản dẫn theo nha đầu vào thư phòng.

      Gia Cát Linh liếc mắt nhận ra là nô tỳ của Trần Cẩm Phàm, “Cẩm Phàm tỷ tỷ có chuyện gì?”

      “Vương phi nương nương, phải tiểu thư, là… là tướng quân Như Phong gặp nguy hiểm…” Nô tỳ nọ khóc nức nở, “Quận chúa nghĩ biện pháp để cứu viện, bảo ta đến thông báo với Vương phi nương nương.”

      “Đại ca!” Trong lòng Gia Cát Linh cả kinh, “Đại ca ở đâu?”

      “Quận chúa nhận được thư, tướng quân còn ở Vinh Thành. tại biết tình hình cụ thể.”

      “Kinh Phong, ! Cùng ta đến Vinh Thành!” Nghe Như Phong gặp nguy hiểm, Gia Cát Linh bất chấp tất cả.

      “Tiểu thư, người ở lại vương phủ, thuộc hạ là được rồi!”

      “Kinh Phong, đó là đại ca của ta.”

      “Tiểu thư, người có võ công, cũng vô ích.”

      “Được!” Gia Cát Linh có chút bối rối, “Kinh Phong, nhờ vào ngươi!”

      “Tiểu thư yên tâm!”

      Sau khi Kinh Phong rồi, Gia Cát Linh làm thế nào cũng bình tâm được, nàng ngừng lại lại trong thư phòng, đại ca, huynh tuyệt đối đừng có chuyện gì. được, nàng quyết định tìm Sở Lăng Thiên.

      “Vương phi nương nương!” Ưng tổng quản thấy nàng hấp tấp ra ngoài, lập tức gọi nàng lại, “Vương gia có căn dặn, người thể ra ngoài.”

      “Ưng tổng quản, ta có chuyện rất quan trọng, mau chuẩn bị xe! Ta muốn tìm Thất điện hạ.” Gia Cát Linh khắc cũng thể chờ đợi được nữa. Trễ khắc, Như Phong liền nhiều nguy hiểm hơn.

      “Các ngươi theo nương nương .” Ưng tổng quản phân phó thủ vệ của vương phủ, “Bảo đảm an toàn của vương phi.”

      Gia Cát Linh lên xe ngựa, lập tức chạy về hướng quân doanh của Sở Lăng Thiên. Mấy bóng đen theo sau, cảnh giác nhìn động tĩnh xung quanh chiếc xe ngựa.

      Vì sao Như Phong đến tìm mình trước mà lại tìm Trần Cẩm Phàm? Huynh ấy hẳn là muốn để quận chúa lo lắng mới đúng. Trong lòng Gia Cát Linh thấp thỏm, hay là điệu hổ ly sơn?

      Nàng vén mành xe ngựa lên, với người đánh xe: “Hồi phủ! Ngay bây giờ!”

      Người đánh xe túm lấy dây cương, nhanh chóng quay lại. Bỗng nhiên trong tửu lâu bên cạnh có mấy chục tên bịt mặt bay ra, tấn công xe ngựa. Thủ vệ của vương phủ vẫn theo đằng sau nháy mắt chạy đến tiếp chiêu, nhưng người của đối phương quá nhiều, thủ vệ của vương phủ liều mạng chống cự, vẫn dần dần rơi vào thế hạ phong.

      “Bảo vệ vương phi!” Thủ vệ rút về vây quanh xe ngựa, bọn họ đều là thủ vệ được huấn luyện kỹ càng của Thất vương phủ, cho dù đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình, cũng tan tác trong chớp mắt.

      cần lo cho ta, các ngươi trước .” Gia Cát Linh biết đám thủ vệ này nhất định thề sống chết bảo vệ nàng, Gia Cát Hồng Nhan có chuẩn bị mà đến, đáng liều tính mạng của họ.

      được! Vương phi nương nương, thuộc hạ dù có liều mạng cũng phải bảo vệ nương nương!”

      “Lui !” Gia Cát Linh quát, “Nếu các ngươi còn xem ta là chủ tử, liền thối lui ngay.” Nàng nhảy xuống xe ngựa, “Mục tiêu của các người là ta, ta cùng các người, đừng làm họ bị thương.”

      “Vương phi!”

      “Đừng nữa!” Gia Cát Linh đến trước mặt đối phương, “Ta cùng các ngươi!”

      Gia Cát Hồng Nhan cũng biết nhược điểm của nàng, Như Phong gặp nguy hiểm, nàng nhất định xông pha ngay, nàng quá mức lưu tâm, thế nhưng lại cẩn thận cân nhắc sơ hở bên trong.

      Sở Lăng Hiên hạ triều, ngang qua viện của Gia Cát Hồng Nhan liền nhớ tới chuyện kia, thong thả bước qua đó, muốn ép hỏi phen, tin là thể hỏi được nam nhân kia là ai.

      Chính là, ngờ Gia Cát Hồng Nhan có trong phòng, mấy nha hoàn kinh hồn bạt vía nhìn Sở Lăng Hiên, dám ngẩng đầu.

      “Trắc phi đâu?” Sở Lăng Hiên lạnh lùng hỏi.

      “Hồi bẩm điện hạ, Trắc phi nương nương vừa mới vội vàng ra ngoài.”

      đâu?”

      “Nô tỳ biết.”

      Sở Lăng Hiên nheo mắt, ả có thể đâu? Lúc này, ả đâu được chứ? tìm nam nhân kia ư? nhếch môi cười lạnh tiếng, xem ra, thủ đoạn của còn chưa đủ.

      “Tham kiến Thần phi nương nương.”

      Tiếng hô của nô tỳ cắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Lăng Hiên, Chu Tuyết Tranh vào, mặt lên vẻ bối rối, “Lục điện hạ, Trắc phi nương nương có khỏe ?” Nàng che giấu cảm xúc, thể giữ chân được Sở Lăng Thiên, nàng đoán chuyện hay rồi nên lập tức đến thông báo cho Gia Cát Hồng Nhan, ngờ nàng ta gấp gáp động thủ.

      “Thần phi nương nương tìm nàng có chuyện gì?” Nàng cùng Gia Cát Hồng Nhan thường ngày lui tới, Sở Lăng Hiên nhất thời sinh nghi.

      “Lục điện hạ, có thể nàng ấy gây bất lợi cho Thất vương phi!” Chu Tuyết Tranh dứt khoát với Sở Lăng Hiên, nàng và Sở Lăng Hiên là quan hệ liên minh, nhất định thể để nhìn ra nàng cũng có tham gia vào chuyện này, dù sao lúc này hẳn là Gia Cát Hồng Nhan ra tay rồi.

      “Cái gì? Nàng ở đâu? Sao Thần phi lại biết chuyện này?”

      “Nàng ấy đến tìm ta, nhờ ta giúp nàng ấy! Nhưng ta biết lòng dạ của người đối với Thất vương phi nên đồng ý, nàng ấy nhất định tự tiện hành động. Ta đến là muốn khuyên nàng ấy hãy từ bỏ ý định này …”

      Sở Lăng Hiên đợi nàng xong lập tức lao ra ngoài, triệu ám vệ, phân phó tìm các nàng. ngờ, ả lại có thể tìm nàng.

      Trong ngôi miếu đổ nát ở ngoại thành Ngân Đô, tay chân Gia Cát Linh đều bị trói chặt, miệng bị nhét vải, khóe miệng bị rách da rướm máu.

      Gia Cát Hồng Nhan rút miếng vải nhét trong miệng nàng ra, đôi mắt đỏ ngầu, vẻ điên cuồng, “Gia Cát Linh , ngươi thua.” Ngữ điệu thản nhiên, khiến Gia Cát Linh có chút bất ngờ.

      “Tin tức đại ca gặp nguy hiểm, là ngươi tung ra?”

      phải ta tung ra, là ta bảo người ta truyền tin, bằng , làm sao dụ được ngươi ra khỏi Thất vương phủ?”

      “Lần này trái lại có chút thông minh.”

      “Gia Cát Linh , ngươi thắng nhiều lần như vậy sao, ta chỉ cần thắng lần là đủ. Ngươi biết , ta rất hận ngươi! Từ khi ngươi trở về phủ, mỗi thời mỗi khắc, ngay cả nằm mơ ta cũng muốn giết ngươi.”

      “Hại ngươi ban đêm ngủ được, đúng là ngại quá. Ngươi đáng lẽ nên cảm kích ta, nếu phải ta trở về, ngươi bị đưa đến Thiên Thai Tự.”

      “Ai bảo Thái hậu khi chết đúng lúc! Gia Cát Linh , ngươi nơi nơi đoạt lấy nổi bật của ta cũng liền thôi, vì sao còn muốn tranh đoạt Lục điện hạ với ta?”

      “Ngươi hiểu sai rồi, trước giờ ta chưa từng tranh đoạt với ngươi! Là bản thân ngươi có bản lĩnh khiến coi trọng mà thôi!”

      “Chết đến nơi mà còn cứng miệng! Ta thành ra hôm nay, tất cả đều do ngươi ban tặng! Ta biết, mỗi chuyện ta trải qua đều có liên quan đến ngươi! có chuyện nào là có ngươi trợ giúp!”

      “Đúng vậy, ngươi đúng đó! Từ lúc ta mới vừa hồi phủ, ngươi muốn giết ta, vận rủi của ngươi cũng bắt đầu từ đó! Nhìn thấy ngươi xúi quẩy, ta rất vui!”

      “Gia Cát Linh , con nữ nhân rắn rết này, ngươi dựa vào đâu mà được tình của Lục điện hạ? Ngươi hại ta mất con, mất luôn cơ hội để làm mẫu thân, còn có niềm tin của Lục điện hạ! Hết thảy ngươi phải hoàn trả lại gấp bội cho ta!”

      “Còn phải do ngươi ngu? Con của ngươi ràng do chính ngươi hại chết! Mỗi chuyện ngươi trải qua đều là gieo gió gặt bão! Chính là ngờ, phải ngươi Sở Lăng Hiên à, sao ở sau lưng tìm nam nhân khác chứ, còn có con nữa?”

      “Ta có!” Phản bội mới là nguyên nhân chân chính Sở Lăng Hiên muốn nàng chết, Gia Cát Hồng Nhan lên cơn điên, toàn thân rồ dại, “Ta hề phản bội ! Vì sao? Vì sao tin ta?”

      “Bởi vì biết, có người thể chất đặc biệt, dù mang thai vẫn có nguyệt tín.” Gia Cát Linh liếm khóe môi, có mùi của máu.

      “Ngươi biết, ngươi biết hết đúng ?” Tiến lên túm tóc của Gia Cát Linh , Gia Cát Hồng Nhan kêu to, “Ngươi với , ta phản bội ! với , con là của !”

      “Dựa vào cái gì?”

      “Chát!” Gia Cát Hồng Nhan tát nàng cái, “Tiện nhân, có ? à? Ta có biện pháp đối phó ngươi!” Nàng bực bội qua lại, “Trước tiên ta đánh gãy hai chân ngươi, ném ngươi đến trước mặt bọn hành khất, để từng người chà đạp ngươi. Chém rớt hai tay ngươi, ngâm ngươi mấy ngày trong rượu, cuối cùng, ta còn chuẩn bị rắn độc cắn ngươi, cho ngươi nếm thử chút mùi vị sống bằng chết!”

      Trong mắt Gia Cát Linh phát ra sát ý, lời của Gia Cát Hồng Nhan giống hệt như kiếp trước. Cơ thể nàng vì phẫn nộ mà run rẩy, Gia Cát Hồng Nhan, kiếp này, ta tuyệt đối giẫm lên vết xe đổ! Ngươi , ta cho ngươi nếm đủ từng thứ từng thứ ! Thù oán kiếp trước, cũng nên có kết thúc.

      đúng là có ý tưởng mới, ngươi chỉ biết xài mấy chiêu này thôi à?”

      “Câm mồm!” Hai mắt Gia Cát Hồng Nhan đỏ au, như sư tử cái tức giận, “Có tin giờ ta cắt lưỡi ngươi ? được, cắt lưỡi ngươi ta nghe được tiếng kêu thảm thiết của ngươi rồi, ta còn muốn nghe ngươi cầu xin ta nữa. Ha ha, Gia Cát Linh , giờ ngươi xin ta, ta để ngươi chết dễ chịu hơn chút.”

      Gia Cát Linh cười lạnh, “Ta xin ngươi… đừng có khờ như vậy!”

      “Vô sỉ!”

      “Chát!” Lại cái tát giáng xuống, “Gia Cát Linh , để ta xem ngươi còn cười được bao lâu. Gọi bọn chúng vào!”

      hắc y nhân mở cửa ngôi miếu ra, đám hành khất quần áo rách bươm tanh tưởi vọt vào, nhìn thấy Gia Cát Linh , trong mắt bọn chúng lóe ra ánh sáng tà dâm, ước sao có thể ăn tươi nuốt sống nàng.

      “Thấy được chưa?” Gia Cát Hồng Nhan rút thanh dao găm bên hông ra, rê lên mặt Gia Cát Linh , “ phải ngươi thích quyến rũ nam nhân lắm sao? Họ chính là tỷ tỷ chuẩn bị cho ngươi đó, lát nữa ngươi phải từ từ hưởng thụ nhé. Ai da, gương mặt trắng trẻo thế này, nếu ta rạch đường thế nào nhỉ?”
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 243: Nợ máu trả máu

      Lưỡi đao cứa nghiêng, mặt Gia Cát Linh rách đường, có máu chảy ra.

      “Hủy ngươi, bọn họ rất hưng phấn. Nhưng mà vẫn nên đánh gãy hai chân của ngươi trước. Các ngươi, đánh gãy chân ả cho ta, nhớ kỹ, được đánh gãy xương ngay, mà phải gãy từ từ. Ha ha ha ha! Gia Cát Linh , ngươi rốt cục cũng chết ở dưới tay ta!” Gia Cát Hồng Nhan cười đến chảy nước mắt, nàng kích động, hưng phấn, thống khoái, “Lục điện hạ, chẳng phải người mà điện hạ thương nhung nhớ là ả hay sao? Hôm hay ta hủy ả khiến người vĩnh viễn cũng có được ả! Đánh!”

      Hai hắc y nhân cầm gậy gỗ trong tay, chậm rãi tới gần Gia Cát Linh . Gia Cát Linh trấn định nhìn chằm chằm vào bọn họ, nàng biết y nhất định đến, y nhất định tìm được nàng. Vì lo nàng gặp nguy hiểm nên y đưa cho nàng loại hương kỳ lạ, lần theo mùi hương, y có thể tìm được nàng.

      “Vút!” Tiếng gậy gỗ xé gió vang lên ở bên tai nàng.

      Gia Cát Hồng Nhan cười tươi như hoa, trong lòng rít gào, đánh gãy chân của ả, đánh gãy chân tiện nhân này!

      “Rầm!” Trong phút chốc, khi gậy lớn sắp nện lên đùi Gia Cát Linh , hai bóng người phá cửa bay vào, trong đó bóng người bay nhanh tới phía nàng, đá văng gậy gỗ sắp nện lên người nàng, nàng ngửi được mùi hương quen thuộc.

      “Thất gia, chàng đến rồi!”

      “Thực xin lỗi, ta tới chậm!”

      “Lục điện hạ…” bóng người khác về phía Gia Cát Hồng Nhan. Nàng thấy sắc mặt Sở Lăng Hiên làm cho người ta sợ hãi, nhất thời mặt cắt ra máu, “Ta… Ta có phản bội người…”

      Ngón tay có độ ấm của Sở Lăng Hiên nắm lấy cằm nàng, “Ngươi muốn đánh gãy chân nàng? Ai cho ngươi lá gan đó?”

      “Điện hạ… Ta… Ta có, ta muốn đánh gãy chân nó. Gia Cát Linh , ngươi mau cho điện hạ. Ta phản bội người, đứa con kia là của người.”

      Gia Cát Linh được Sở Lăng Thiên đỡ đứng lên, “Đại tỷ, đứa của ai, làm sao ta biết được?”

      “Linh nhi, ta sai rồi! Ta sai rồi! Cầu xin muội giúp ta cầu xin Lục điện hạ, nếu người giết chết ta!”

      “Lấy ơn báo oán phải tính cách của ta. Mới vừa rồi Đại tỷ còn muốn đánh gãy chân ta, để mấy tên ăn mày kia lăng nhục ta, ngâm ta vào rượu, vứt vào hầm rắn độc, tỷ cho rằng ta giúp tỷ cầu xin sao?”

      Lời của Gia Cát Linh khiến mắt hai nam nhân kia tóe lửa. Sở Lăng Thiên gắt gao ôm nàng vào trong ngực, cảm nhận được thân thể nàng run rẩy, lòng y giống như bị đâm nát. Những đau khổ này kiếp trước nàng từng chịu qua, là người phải bảo vệ nàng, vì sao mỗi khi nàng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, bản thân mình lại ở bên cạnh nàng.

      Sở Lăng Hiên tới gần Gia Cát Hồng Nhan, nếu như muộn khắc, có phải nàng hành động ngay? hận Gia Cát Linh , nhưng tuyệt đối cho phép người khác thương tổn nàng. Cho dù chết, cũng chỉ có thể chết ở trong tay . giơ tay lên, đánh hai chưởng, chỉ nghe thấy xoạch xoạch hai tiếng, chân Gia Cát Hồng Nhan liền mềm nhũn, ngã mặt đất.

      Sắc mặt bởi vì cơn đau từ đùi truyền đến mà trở nên biến đổi, nàng thử đứng lên, nhưng vừa động lại động đậy được: “Lục điện hạ, ngươi… Đánh gãy hai chân của ta?”

      “Gia Cát Linh , con tiện nhân này lại dám bất kính với ái phi của trẫm. Người đâu, mau đánh gãy hai chân của ả!” Những lời này quanh quẩn trong đầu Gia Cát Linh . thể tưởng tượng được, kiếp này, tự tay hủy hai chân của Gia Cát Hồng Nhan lại là Sở Lăng Hiên.

      Sở Lăng Thiên nghiến chặt răng, y nghiêng đầu nhìn nữ nhân trong lòng, xem ra, Sở Lăng Hiên đúng là động tâm với nàng rồi.

      “Bản vương từng , được làm tổn thương đến nàng!”

      Tiếng thống khổ rên rỉ của Gia Cát Hồng Nhan xen lẫn với tiếng cười lạnh, “Lục điện hạ, ngươi đối tốt với ả như thế sao? Ngươi xem xem, giờ ả ở trong lòng ai? Cả đời ngươi cũng có được ả! Uổng công ta thực lòng với ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy? Con của chúng ta còn, con của chúng ta còn nữa rồi!”

      “Tiện nhân!” Nghe nàng nhắc đến đứa con, lửa giận của lại càng tăng, nhấc chân lên giẫm nát lên chỗ đùi bị gãy của nàng, dùng sức chà.

      “A!” Gia Cát Hồng Nhan hét lên, mồ hôi hột toát ra trán, “Ta nguyền rủa các ngươi, tất cả các ngươi đều chết cũng được tử tế!”

      “Lục điện hạ, có thể giao tỷ ấy cho ta ?” Gia Cát Linh mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn Sở Lăng Hiên.

      “Đừng mà!” Chân Sở Lăng Hiên giữ chặt, Gia Cát Hồng Nhan hoảng sợ . Rơi vào trong tay Gia Cát Linh so với ở trong tay cũng dễ chịu hơn.

      Sở Lăng Hiên quay đầu nhìn Gia Cát Linh , gì, trừng mắt nhìn Gia Cát Hồng Nhan, sau đó tự mình rời khỏi ngôi miếu. nhận được tin tức của ảnh vệ liền đánh ngựa nhanh chóng tới đây, nghĩ đến nàng có thể bị Gia Cát Hồng Nhan làm bị thương, nơi nào đó trong lòng lại đau ỉ. Nhìn thấy nàng ở trong lòng người khác, hận thể lập tức đoạt lấy nàng, nhưng mà, có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành, thể bởi vì nữ nhân mà làm hỏng đại . Nàng hận , nàng, đến điên cuồng. Nhưng mà so với ham mê giang sơn nàng vẫn kém xa.

      “Linh nhi, giao ả cho ta .” Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Hồng Nhan, dám động đến nữ nhân của y, y nhất định khiến ả phải hối hận vì mình còn sống.

      “Thất gia, để tự ta xử lý.” Gia Cát Linh lắc đầu, nàng ngồi xổm xuống nhìn nàng ta, “Đại tỷ cần phải nhìn ta với vẻ bất mãn như vậy, rất nhanh ta cho tỷ nếm thử mùi vị của nam nhân. trăm tên ăn mày đại tỷ chuẩn bị cho ta, ta cần vậy … để cho tỷ dùng .”

      “Linh nhi, để ta xử lý.” Sở Lăng Thiên muốn để nàng phải nhớ lại những ký ức khủng khiếp kia.

      “Thất gia, ta sao, chàng biết rằng có thể tự tay mình báo thù, ta vui vẻ biết bao nhiêu.”

      “Linh nhi…” Nhìn thấy ánh mắt điên cuồng của nàng, y chỉ đành để mặc nàng, chỉ canh giữ ở bên cạnh nàng, “ phải sợ.”

      “Các ngươi…” Gia Cát Linh với mấy tên ăn mày đứng bên, “Ả là của các ngươi, tận tình hưởng dụng . Các ngươi hãy ra sức chút, xong việc ra ngoài lĩnh thưởng, mỗi người năm mươi lượng bạc.”

      “Gia Cát Linh , ngươi… Đúng là độc ác! Ta vừa mới sẩy thai…”

      Tiếng của Gia Cát Hồng Nhan bị giọng của nam nhân bao phủ, đám nam nhân vây quanh nàng, khẩn cấp giơ tay ra. Mấy tên hắc y nhân lén lút chạy tới cửa trước chuồn , muốn nhân cơ hội trốn thoát.

      Sở Lăng Thiên nhặt kiếm mặt đất phóng cái, trong giây lát kết thúc tính mạng những người đó.

      “Linh nhi, chúng ta ra ngoài .”

      Cảnh tượng nơi này quả thích hợp cho người ta xem. Gia Cát Linh gật đầu, cùng với y. Trong ngôi miếu trống trải, chỉ có tiếng gào thét thê lương của Gia Cát Hồng Nhan.

      Gia Cát Hồng Nhan mất tri giác, đau đến tận cùng nên cái gì cũng đều cảm nhận được. Gia Cát Linh , nữ nhân độc ác này, vì sao ta vẫn luôn thua ở trong tay ngươi? Ý thức của nàng dần dần mơ hồ, dường như nhìn thấy bản thân mình cả người phục sức lộng lẫy, lạnh lùng đứng ở phố, nữ nhân bị vô số người chà đạp, nữ nhân kia, chính là Gia Cát Linh

      “Gia Cát Linh , tỷ tỷ cho ngươi làm con quỷ phong lưu.”

      “Gia Cát Linh , Hoàng thượng chưa từng ngươi. Ngươi chẳng qua chỉ là công cụ có giá trị lợi dụng mà thôi.”

      “Người chàng chính là ta.”

      Nữ nhân mặt đất phun ra ngụm máu đỏ tươi, “Ta chết cũng bỏ qua cho ngươi! Nếu có kiếp sau, ta nhất định khiến các ngươi nợ máu phải trả bằng máu.”

      Ý thức của Gia Cát Hồng Nhan bị kéo quay về thực tại. Điều nàng vừa nhìn thấy là cái gì, là mộng sao? Hay là kiếp trước? ra nàng cùng Gia Cát Linh có ân oán thâm sâu như vậy. Nhưng mà vì sao người thua lại là mình? ràng là ta thắng, kiếp trước người Lục điện hạ chân chính là ta đúng hay ? Nhưng vì sao kiếp này lại đối xử với ta như vậy, còn đánh gãy hai chân của ta, cho dù tiện nhân kia chà đạp ta cũng quản? Nhân quả tuần hoàn sao?

      Sau vài ba lần ngất rồi tỉnh lại, chà đạp vẫn chưa chấm dứt. Gia Cát Linh , ta thành quỷ cũng bỏ qua cho ngươi!

      Từ ngày đến đêm, nhóm ăn mày có người chưa được phát tiết được tinh lực, có người chờ kịp nữa, đem thứ bẩn thỉu kia nhét vào miệng nàng. Bọn họ đắc ý cười, những lời dâm ô.

      “Tốt lắm, rất cừ!” Gia Cát Linh tiến vào. Nếu còn tiếp tục nữa, ả được toàn mạng, dễ dàng tiễn ả xuống suối vàng như vậy đáng tiếc.

      Có tên ăn mày còn chưa thỏa mãn, chịu rời .

      “Ta bảo các ngươi ra ngoài! nghe thấy sao?”

      Bị khí thế của nàng uy hiếp, trăm tên hành khất liền chạy nhanh ra khỏi miếu hoang. Lại nhìn nữ nhân mặt đất, nàng thể nhìn thêm lần nữa, người kia vẫn còn là con người sao?

      đợi nàng chuyện, Sở Lăng Thiên nhắm mắt lại, xoạch xoạch hai tiếng chặt đứt hai tay của Gia Cát Hồng Nhan.

      Miệng Gia Cát Hồng Nhan phát ra thanh khàn khàn, nhúc nhích được. Nàng hung hăng nhìn chằm chằm Gia Cát Linh , nàng phải nhớ kỹ nó, có làm ma cũng trở về tìm được.

      “Linh nhi, có muốn móc mắt ả ra ?” Con vật tụ hợp theo loài, con người phân nhóm theo tính cách, độc ác của người này so với nàng cũng hề kém.

      “Vậy ả nhìn được ta, chẳng phải là rất thất vọng sao.”

      “Nghe lời nàng vậy.”

      “Đại tỷ, tỷ cần nhìn ta như vậy, thiện ác cuối cùng đều có báo, kiếp trước kiếp này, nhân quả tuần hoàn, tỷ có tin rằng đời này có báo ứng ?”

      Kiếp trước kiếp này, nhân quả tuần hoàn? Gia Cát Hồng Nhan nhớ tới cảnh trong mơ vừa rồi, đó phải là mộng, đó là . Miệng nàng giật giật, cổ họng đau đến thể nổi câu. Ít nhất ở kiếp trước nàng từng là người thắng, phải thế sao? Nàng nở nụ cười, cười đến thực thê lương, cười đến thực quỷ dị. Gia Cát Linh , nếu còn có kiếp sau nữa, ta bỏ qua cho ngươi, chết ngừng!

      “Linh nhi, chuẩn bị rượu cồn, có muốn khử độc cho Trắc phi hay ?”

      “Đương nhiên!”

      “Người đâu!” Sở Lăng Thiên ra hiệu, mấy thị vệ nâng chum rượu tiến vào, lôi Gia Cát Hồng Nhan dậy, ném vào trong.

      “Á.” Nàng phát ra tiếng khàn khàn, cổ họng như bí xé rách đến thở nổi. Đau đớn thể tả này nhát mắt khiến nàng ngất lịm.

      lúc lâu sau, Gia Cát Linh sai ngươi lôi nàng ra.

      “Soạt!” chậu nước lạnh dội vào mặt Gia Cát Hồng Nhan, nàng cố hết sức mở to mắt, trước mắt là mảnh mơ hồ, nhưng hận ý trong mắt chưa hề giảm. Gia Cát Linh , ngươi được chết tử tế! Ta làm ma cũng tha cho ngươi!

      “Người đâu, đem ả ném vào hầm rắn độc! Mùi vị đục khoét xương cốt này, đại tỷ nhất định rất thích!” Chuyện kiếp trước ả làm, kiếp nàng nàng đều trả lại ả!

      “Đừng, đừng…” Gia Cát Hồng Nhan liều mạng lắc đầu, nàng tình nguyện bị nam nhân chà đạp đến chết.

      Mấy thủ vệ của vương phủ tiến lên, “Điện hạ…”

      nghe thấy Vương phi phân phó sao?”

      “Dạ.”

      Mấy người giống như tha con chó, kéo Gia Cát Hồng Nhan rồi, mặt đất còn lại hai vệt máu! Tận mắt nhìn thấy ả bị ném xuống, hai mắt Gia Cát Linh đột nhiên tối sầm, té xỉu trong lòng Sở Lăng Thiên.
      Chrishonglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 244: Kẻ ngu xứng sống đời

      Khi tỉnh lại là giữa trưa hôm sau.

      “Tỉnh rồi?” Trong mắt nam nhân bên giường giăng kín tơ máu, y canh giữ bên cạnh nàng suốt mười canh giờ chợp mắt, thấy nàng tỉnh lại, mới thở phào nhõm.

      “Ta ngủ bao lâu rồi?”

      “Chỉ đêm thôi. Tốt lắm, sao rồi.” Y cúi người hôn lên trán nàng, “Đều qua rồi.”

      “Chàng luôn ngủ?”

      “Nhìn nàng ta mới yên tâm, đói ?”

      “Đói.” Gia Cát Linh xốc chăn lên, ngồi dậy, “Ta muốn ăn gì đó.”

      Gia Cát Linh ăn sạch hai chén cháo, dạ dày thoải mái hơn nhiều. Nàng tựa như có chút thể tin, Gia Cát Hồng Nhan còn. Đấu lâu như vậy, rốt cục cần nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia nữa.

      Thấy nàng ngẩn ngơ, Sở Lăng Thiên nhéo mũi nàng, “Nghĩ ngợi gì đó? qua hết rồi.”

      “Chỉ là cảm thấy có chút xúc động mà thôi. Khi con ruồi thường xuyên vo ve bên cạnh đột nhiên lại còn, nên có chút quen. Sở Lăng Thiên, ta vẫn còn buồn ngủ.”

      “Vậy nghỉ ngơi thêm chốc lát .”

      “Chàng nghỉ cùng ta nhé.”

      “Ừm.”

      Bế nàng lên, vào trong phòng ngủ, nàng quá mệt mỏi nên ngủ thiếp thêm lát.

      Lục vương phủ truyền ra tin tức, Trắc phi bị đau ốm nên chết bất đắc kỳ tử, vội vàng hạ táng. Kỳ thực, ngay cả hài cốt của nàng ở nơi nào Sở Lăng Hiên cũng chẳng thèm quan tâm, nữ nhân liên quan đến , cần để ý.

      Ngày đó Chu Tuyết Tranh chỉ biết Gia Cát Hồng Nhan thất bại, có thể nào Gia Cát Linh là thần linh chuyển thế, vậy mà chết được?

      “Lục điện hạ, Trắc phi nương nương chết ở trong tay của Thất vương phi à?” Chu Tuyết Tranh hái đóa hoa cúc, bứt cánh hoa, bỏ nhụy hoa xuống chân, hỏi Sở Lăng Hiên đứng trước mặt nàng.

      “Ả tổn thương người nên tổn thương, còn có, Thần phi hẳn biết, bản vương thích xưng hô Thất vương phi này.”

      “À, ta quên mất, Lục điện hạ giải quyết tang của Trắc phi, đến tìm ta có chuyện gì?’

      “Bản vương muốn biết, chuyện này có liên quan gì đến Thần phi hay ? Gia Cát Hồng Nhan thể tìm được đám cao thủ đó. Ngày ấy, Thần phi nương nương vội vàng chạy đến Lục vương phủ, có phải có chuyện tìm Trắc phi ?”

      “Điện hạ, nếu ta có tham dự vào, cần gì với người Trắc phi định làm gì chứ? Nàng ấy có tìm đến ta, nhưng ta đáp ứng. Ta hận Gia Cát Linh , nhưng biết địa vị của nàng ấy trong lòng Lục điện hạ, ta vì lòng riêng tư mà phá hỏng đại .”

      “Vậy là tốt, Thần phi nương nương tốt nhất phải hiểu, nền móng để chúng ta thiết lập liên minh này là gì? Nếu Thần phi nương nương vi phạm quy tắc, bản vương dám khẳng định, có thể sơ ý lấy mạng của Sở Lăng Thiên hay .”

      Trong mắt Chu Tuyết Tranh lộ vẻ mất tự nhiên: “Đương nhiên, cho nên Lục điện hạ đừng nên lo lắng.” Những hắc y nhân kia đều là người của Chu gia, nếu muốn tra, nhanh chóng tra ra được, chỉ là dụng tâm tra mà thôi.

      Cuối cùng, trước khi Sở Lăng Hiên , lại bỏ lại câu: “Thần phi nương nương, bản vương qua, nàng chết, cũng phải chết ở trong tay của bản vương.”

      Sở Lăng Hiên vừa khỏi, thị nữ liền đến thông báo, Thất vương gia cầu kiến. Chu Tuyết Tranh vẻ mặt kinh hỉ, Thiên ca ca, huynh ấy chủ động đến tìm ta.

      “Hạ Vũ, mau nhìn mặt ta có nhợt nhạt ?”

      có, nương nương, nương nương là người xinh đẹp nhất.”

      Lo lắng, Chu Tuyết Tranh vẫn nhanh chóng nhìn gương sửa soạng hồi, mới vui sướng ra, nhìn thấy bóng lưng cao ngất kia, nàng nhịn được bèn gọi: “Thiên ca ca!”

      Sở Lăng Thiên vẻ mặt lạnh lẽo, giọng điệu sắc lạnh: “Tham kiến Thần phi nương nương!”

      “Thiên ca ca.” Tim nàng chìm xuống đáy cốc, muốn giữ tay y, lại bị y tránh , “Giữa chúng ta nhất định phải xa cách thế sao?”

      “Thần phi nương nương, xin tự trọng.”

      Chu Tuyết Tranh thu lại vẻ ai oán, thẳng lưng ưỡn ngực, “Thất điện hạ tìm bản cung có chuyện gì? Chỗ hậu cung, Thất điện hạ tự tiện xông vào, sợ bản cung với Hoàng thượng à?”

      “Ta chỉ muốn xác nhận chuyện với nương nương, người ngày ấy giúp đỡ cho Gia Cát Hồng Nhan, có phải do người tìm hay ?”

      “Giúp đỡ cái gì? Bản cung chẳng biết gì cả.”

      “Che giấu tệ, chỉ là, bản vương phát ra thứ này ở người họ.” Sở Lăng Thiên lấy ra lệnh bài, “Đây là dấu hiệu của Chu gia nhỉ?”

      “Cái này… Ta cũng biết sao lại như vậy.”

      sao, toàn bộ bọn chúng bị ta giết hết.”

      “Thiên… Thất… Họ có ý đồ mưu sát Thất vương phi, chết chưa hết tội.”

      Sở Lăng Thiên tới gần, “Bản vương vẫn chưa là chuyện gì, sao người lại biết chúng mưu sát Linh nhi?”

      “Ta…” Chu Tuyết Tranh lui về sau theo bản năng, “Trước đó Gia Cát Hồng Nhan có đến tìm ta, muốn ta giúp đỡ, nhưng ta từ chối!”

      “Bản vương biết, Thần phi nương nương từ lúc nào lại tốt như vậy.”

      “Mặc kệ ngươi tin hay tin, chuyện này liên quan đến ta.”

      “Nếu bản vương tra được vẫn có kẻ liên quan đến chuyện này, kết cục của kẻ đó, cũng giống như bọn chúng!”

      “Bản cung và chuyện này, quả chút quan hệ cũng có.”

      “Hy vọng là vậy, ta tra chuyện này, mong là đến lúc đó, nương nương vẫn còn bình tĩnh tự nhiên như vậy.”

      “Tùy Thất điện hạ.”

      Nhìn theo bóng lưng của Sở Lăng Thiên, sắc mặt Chu Tuyết Tranh khó coi đến cực điểm, nữ nhân thối tha kia có cái gì đáng để hai nam nhân ấy ra mặt cho ả? Đáng giận chính là, hai nam nhân đều làm nàng khó xử, chỉ vì nữ nhân đó! Gia Cát Hồng Nhan, ả ngu xuẩn, bản cung cho ngươi nhiều người như vậy, ngươi cũng làm xong chuyện, xứng đáng tìm chết. Kẻ ngu xứng sống đời.

      Tiết trời vào thu, Lục Quốc Đại Điển năm nay tổ chức ở nước Nam Chiếu, Nam Chiếu ở cực nam, cho dù đến mùa đông, cũng ấm áp như xuân. Lục Quốc Đại Điển định cử hành vào tháng mười hai, biết có phải cố ý nhắm vào Gia Cát Linh hay , mà quy định của đại điển năm nay, nam nữ thành thân được tham gia nữa.

      Kinh Phong và Phá Trận lần trước tiếp ứng Như Phong vẫn chưa trở về. Tin tức Như Phong gặp nạn, có thể xác định là tin đồn do Gia Cát Hồng Nhan truyền ra, nhưng vì sao Kinh Phong và Phá Trận lại bặt vô tín? Gia Cát Linh thầm cảm thấy có chút bất an, tựa như sắp có chuyện xảy ra.

      Ban đêm, Sở Lăng Thiên vẫn chưa về, nàng trằn trọc, trong lòng rối bời, làm sao cũng ngủ được. Cũng thời gian, Như Phong có thư từ gì, có phải xảy ra chuyện ?

      “Thùng thùng thùng!” Bỗng nhiên, ngoài phòng ngủ vang lên tiếng đập cửa dồn dập, “Nương nương, nương nương!”

      Gia Cát Linh trong lòng cả kinh, nhanh chóng mặc xiêm y, ra mở cửa. Người gõ cửa chính là Ưng tổng quản, theo sau ông là ba người mình đầy máu.

      “Ưng tổng quản, chuyện gì xảy ra?”

      “Nương nương, là Kinh Phong và Phá Trận mang Như Phong tướng quân trở về.”

      “Mau gọi đại phu!”

      Gia Cát Linh nhanh chóng sai người đưa ba người vào phòng, ba người đều bị thương rất nghiêm trọng. Ngực Như Phong cắm mũi tên nhọn, toàn thân là vết thương, bất tỉnh. cánh tay Kinh Phong thõng xuống, chắc là bị chặt. chân của Phá Trận lại khập khiễng.

      “Tiểu thư, mau để đại phu trị liệu cho tướng quân, trong tên có độc!”

      “Ta biết. Các ngươi đều bị trọng thương? Mau ngồi xuống.”

      “Tiểu thư, cuối cùng chúng thuộc hạ cũng phụ kỳ vọng của người.” Cánh tay buông thõng của Kinh Phong còn máu.

      “Kinh Phong, Phá Trận, cám ơn các ngươi.”

      “Tiểu thư, mạng của chúng thuộc hạ đều là của gia, những chuyện này đều là chúng thuộc hạ nên làm. Để cho tướng quân bị thương, xin tiểu thư trách phạt.”

      “Các ngươi tận lực rồi! Đa tạ các ngươi đưa huynh ấy về. Rốt cục sao lại vậy?”

      Có thể đả thương Kinh Phong và Phá Trận ra nông nỗi này, thực lực của đối phương mạnh bao nhiêu? Gia Cát Linh nghĩ tới Sở Lăng Hiên, Như Phong trở về, là uy hiếp lớn nhất đối với Sở Lăng Hiên và Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Thiên chắc chắn làm ra chuyện này, vậy chỉ có Sở Lăng Hiên.

      Đại phu của vương phủ vội vàng đến, nhìn thấy vết thương của ba người đều khiếp sợ thôi. Độc trong tên xâm nhập vào bên trong cơ thể Như Phong, trước tiên phải xẻo bỏ nơi trúng độc trước ngực.

      “Xẻo !” Gia Cát Linh nhắm mắt lại, cái gì cũng quan trọng bằng mạng sống.

      Lúc này, Sở Lăng Thiên cũng về, nhìn thấy thương tích của ba người, ánh mắt y vô cùng u ám, “Lâm Dạ đâu? Tại sao bảo vệ tướng quân?”

      “Gia, tướng quân khởi hành trước hạn, nên gặp Lâm Dạ. May mắn là thuộc hạ và Phá Trận đúng lúc đuổi tới Vinh Thành, nhưng thực lực đối phương quá mạnh, thuộc hạ vô năng, xin gia trách phạt.”

      “Đừng trách họ.” Gia Cát Linh giữ tay Sở Lăng Thiên lại, “Nếu phải họ, chỉ e đại ca …” ngờ tin tức giả của Gia Cát Hồng Nhan lại chó táp phải ruồi, để Kinh Phong và Phá Trận bất ngờ cứu được Như Phong.

      “Đối phương là ai?”

      “Là người của Thánh Điện, ít nhất hai điện cùng ra tay, tân điện chủ điện Hắc Ám và điện chủ điện Lăng Tiêu cùng ở đó. Đối phương có chuẩn bị chu toàn. Khi ở bên ngoài cầm cự được, Lâm Dạ mang người của Cửu Thiên Cung đuổi theo. Bằng …”

      “Điện Hắc Ám, điện Lăng Tiêu.”

      “Ái da, Tiểu Bạch à, tay ngươi làm sao vậy?” giọng hợp thời vang lên ngoài phòng, rồi bóng người vụt bay vào.

      cần nhìn, xưng hô Kinh Phong như vậy chỉ có người. Kinh Phong liếc Thanh Y cái, thèm để ý đến .

      “Tiểu Bạch à, ngươi nhớ ta sao? Tốt xấu gì cũng ta cũng từng đồng giường chung gối mà. Ngươi đúng là kẻ bội bạc! Ngươi xem, ông trời trừng phạt tên bội bạc nhà ngươi, để tay ngươi cũng bị chặt đứt.”

      Kinh Phong hung tợn, cái gì mà đồng giường chung gối, chỉ cùng ngươi đứng chung cái cây mà thôi.

      Theo sau Thanh Y còn có người. Vừa thấy phong thái ăn mặc cùng cặp mắt hoa đào kia, ngoại trừ Thương Y còn có thể là ai?

      “Tiểu Thiên Thiên, Tiểu Linh Nhi, hy vọng ta đến muộn.” Y nhìn mấy người bị thương, “Ái da, ta vẫn là tới chậm rồi.”

      “Ngươi biết tin?” Sở Lăng Thiên nhìn Thương Y.

      “Ngươi nghĩ rằng trong khoảng thời gian này vì chịu đựng nỗi nhớ nhung Tiểu Linh Nhi mà ta du sơn ngoạn thủy sao? Ta tra xét tình hình của Thánh Điện, căn cứ của điện Hắc ám và điện Lăng Tiêu đều đặt tại nước Lăng Nguyệt. ngờ, họ lại động thủ với tướng quân.”

      Nhìn đến đại phu chuẩn bị xẻo nơi bị trúng độc cơ thể của Như Phong, Thương Y lập tức ngăn lại, “Tên lang băm nhà ngươi, chẳng qua chỉ trúng tí độc thôi mà, cần phải xẻo thịt!” Y lấy ra viên thuốc, nhét vào miệng của Như Phong.

      “Đó là gì?”

      “Tiểu Linh Nhi yên tâm, tướng quân uống thuốc này vào, độc nhanh chóng bị loại bỏ, ta vừa nhìn là biết đám Thánh Điện khốn kiếp đó làm. Cùng Thánh Điện quần nhau nhiều năm như vậy, độc của chúng, ta nắm trong lòng bàn tay, đây là thuốc giải được nghiên cứu chế ra chuyên nhắm vào độc dược của Thánh Điện. Tiểu Linh Nhi, ta lợi hại lắm đúng ?”

      “Khụ!” Sở Lăng Thiên lạnh lùng liếc Thương Y cái, “Môn chủ Thương Y, mời gọi nàng là Thất vương phi!”

      “Tiểu Thiên Thiên à, đừng có mọn vậy chứ, ta cứu vợ của ngươi đó.”

      Thanh Y hé miệng cười trộm, môn chủ uy vũ, phương diện đấu võ mồm, ngoại trừ Tam tiểu thư, có người nào thắng được y.

      Uống thuốc giải vào, Như Phong quả thực tỉnh lại.
      Chrishonglak thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 245: Huyết tẩy Thánh Điện

      “Đại ca!” Gia Cát Linh chạy vội đến bên người Như Phong, “Đại ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh.”

      “Linh nhi, là muội sao? Ta còn sống?”

      “Ừ, huynh còn sống. Kinh Phong cùng Phá Trận cứu huynh về.”

      “Thất điện hạ…” Như Phong khó khăn ngồi dậy, “Kinh Phong, Phá Trận, ơn cứu mạng, vô cùng cảm kích.”

      “Đại ca mau nằm xuống, thương thế của huynh rất nghiêm trọng, nên cử động.” Vẻ mặt Gia Cát Linh đau long.

      “Linh nhi, có thể gặp lại muội, tốt.”

      “Đại ca…” Mắt Gia Cát Linh hồng hồng, cố chịu đựng cho nước mắt chảy xuống.

      Bên kia, đại phu rửa sạch băng bó miệng vết thương cho Kinh Phong cùng Phá Trận. Cánh tay của Kinh Phong bị thương cũng phải mất thời gian mới có thể khỏi hẳn.

      Thương Y nháy mắt ra hiệu cho Sở Lăng Thiên cái, Sở Lăng Thiên theo y ra sân.

      “Đại ca của Tiểu Linh nhi trêu chọc vào Thánh Điện lúc nào vậy?”

      “Chú ý cách dùng từ của ngươi, là Thất vương phi!”

      “Hừ! Kiếp sau ta nhất định khiến nàng phải gả cho ta! Tốt xấu gì ta cũng đến giúp ngươi, đây là thái độ với bằng hữu tốt sao?”

      “Bớt nhảm , chỗ cho ta biết.”

      “Ngươi muốn làm gì?”

      “Ngươi xem? Bọn họ thương tổn đại ca của nữ nhân của ta, khiến nàng đau lòng, ngươi xem ta muốn làm gì?

      Đương nhiên là huyết tẩy điện Hắc Ám cùng điện Lăng Tiêu.”

      “Chuyện hung tàn thế này, là khiến kẻ khác hưng phân mà. Ta cũng ! Dù sao… Dù sao Tiểu Linh nhi cũng là nữ nhân trong lòng ta .”

      “Thương Y!”

      “Tiểu Thiên Thiên bớt giận! thôi! Lão tử quen nhìn đám Thánh Điện ngu ngốc kia lâu như vậy! Thanh Y, .”

      Ba bóng người vèo cái biến mất khỏi Thất vương phủ. Gia Cát Linh ra thấy Sở Lăng Thiên cùng Thương Y, giã từ, chẳng lẽ bọn họ tìm người của Thánh Điện?

      “Kinh Phong, Phá Trận, các ngươi trông coi ở trong phủ, ta ra ngoài xem thử.”

      “Tiểu thư, họ tìm người của Thánh Điện. Công phu của gia cùng Thương Y môn chủ so với bọn thuộc hạ cao hơn nhiều, người cần phải lo lắng.”

      “Nhưng mà…”

      “Yên tâm , môn chủ Thương Y còn bố trí cao thủ của Thanh Ngọc Môn nữa.”

      Nhìn Như Phong, Gia Cát Linh vẫn ở lại.

      Đến khi trời sáng, Sở Lăng Thiên cùng Thương Y, Thanh Y mới cùng nhau trở về. Toàn thân ba người đều là máu tươi. Gia Cát Linh thấy vậy lập tức tới: “Thất gia, mọi người sao chứ?”

      có việc gì.” Tay Sở Lăng Thiên muốn sờ đầu của nàng, lại nhìn thấy tay đầy máu nên rụt trở về, “Còn tin tưởng tướng công nàng sao?”

      “Mệt quá!” Thương Y xoay xoay thân mình.

      “Thuộc hạ cũng vậy.” Thanh Y ngáp cái, “Cả người đều đau nhức.” Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Kinh Phong, lập tức reo lên, “Ngươi thử giết người cả đêm xem có mệt hay ?”

      “Tiểu… Vương phi, có nước ấm ? Ta muốn tắm cái.Những thứ ghê tởm này khiến người ta nhìn liền thấy phiền.”

      “Ưng tổng quản, ngươi mau dẫn môn chủ Thương Y .”

      Sau khi mấy người tắm rửa xong, thay quần áo sạch , lại ăn no nê, ai cũng nhắc đến chuyện xảy ra tối hôm qua. Giết người gớm tay, thây chất thành núi, như thế này có là gì.

      Gia Cát Linh đút từng ngụm từng ngụm cháo cho Như Phong, nghĩ mà sợ thôi. Nếu phải Gia Cát Hồng Nhan ngoài ý muốn ra tin tức, nàng thể tưởng tượng đến hậu quả.

      “Linh nhi.” Giọng Như Phong khàn khàn, “Chuyện của ta cần với Cẩm Phàm. Ta sợ nàng lo lắng.”

      “Yên tâm, muội biết! Huynh sợ muội lo lắng sao?”

      Như Phong cười cười, “Hai người giống nhau.”

      giống chỗ nào? Đại ca, đại tỷ chết. Chết ở trong tay muội.” Chuyện này Gia Cát Linh suy nghĩ lâu, cuối cùng vẫn quyết định cho y.

      “Có phải muội ấy muốn ra tay với muội hay ? Linh nhi, muội có bị thương ?”

      hổ là ca ca ruột, điều đầu tiên y nghĩ đến là an nguy của nàng. Gia Cát Linh lại kể cho y nghe số chuyện xảy ra.

      nghĩ tới trong khoảng thời gian này, xảy ra nhiều chuyện như vậy. Linh nhi, muội phải mình đối mặt với nhiều chuyện như vậy, đại ca thực xin lỗi muội.”

      “Đại ca, phủ Thừa tướng sụp đổ, chuyện này có liên quan vô cùng lớn tới muội. Còn chuyện đại tỷ chết, cũng là do muội tạo thành, huynh trách muội sao?”

      “Nha đầu ngốc.” Như Phong cố hết sức nâng tay lên, vuốt vuốt tóc nàng, “Đại ca trách muội, nhất định là vì bọn họ xuống tay với muội nên muội mới có thể làm như vậy. Đại ca thực có lỗi, trải qua nhiều chuyện như vậy đại ca đều ở bên cạnh muội.”

      Động tác của Như Phong rơi vào trong mắt người nào đó. Ngay sau đó, Gia Cát Linh liền bị vòng ôm quen thuộc ôm lấy.

      “Đại ca, đỡ hơn ? Linh nhi, nàng cũng mệt rồi, ở đây cứ để hạ nhân làm cho.”

      Cảm nhận được ghen tuông thể giải thích được, Gia Cát Linh liếc Sở Lăng Thiên trắng mắt.

      Như Phong nhìn thấy, nhịn được cười cười: “Linh nhi, muội nghỉ ngơi , ta sao.”

      Gia Cát Linh ra khỏi phòng Như Phong, bấm vào cánh tay Sở Lăng Thiên cái, “Đó là đại ca của ta!”

      “Cứ là nam nhân đều được! được để cho huynh ấy tiếp xúc tay chân, biết ?”

      Gia Cát Linh đầu đầy đường đen, chẳng lẽ ham muốn chiếm giữ của nam nhân đều mạnh mẽ như vậy. Nghĩ đến Kinh Phong cùng Phá Trận vì cứu Như Phong mà bị thương, vẫn hướng y cười cười: “Biết rồi! Lòng dạ hẹp hòi!”

      “Này, Tiểu Linh nhi.” Thương Y tới từ hướng khác, “Tiểu Thiên Thiên, ta phải ở nhờ nơi này của ngươi vài ngày.”

      Sở Lăng Thiên cảnh giác nhìn y: “Phủ đệ của ngươi so với Thất vương phủ còn lớn hơn…”

      sửa sang.”

      phải tháng trước ngươi mới sửa sang xong sao?”

      “Ta lại thiếu tiền! phải chỉ ở vài ngày thôi sao? Nhìn bộ dáng keo kiệt của ngươi, vẫn còn lo lắng ta lừa Tiểu Linh Nhi của ngươi chạy mất sao?”

      “Ngươi thử xem.” Quay đầu lại nhìn nữ tử phía sau, “ cho phép của ta, được chuyện cùng . , về phòng ngủ cùng ta.”

      Thanh Y tiến lên, lấy tay chọt chọt Thương Y, “Môn chủ, cần thuộc hạ ngủ cùng người ?”

      “Phụt! Cách xa lão tử chút!”

      “Chuyện này người thấy thế nào?” Gia Cát Linh vừa trải giường chiếu vừa hỏi, “Khẳng định là đại ca đụng vào người của Thánh Điện.”

      “Là Sở Lăng Hiên. đúng là có kế hoạch lớn, Thánh Điện điều động hai điện.”

      “Sở Lăng Hiên… Đáng tiếc có chứng cớ, thể khiến Hoàng thượng định tội .”

      “Ta nghĩ cách. Nghỉ ngơi chút .”

      Sở Lăng Thiên ôm nàng vào trong lòng, rất nhanh, hai người đều ngủ say.

      Lúc tỉnh lại, trong cung truyền đến tin tức, Chu quý phi mang thai mười tháng sinh hạ long tử. Dựa theo quy củ, Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh tiến cung chúc mừng. Đứa này sinh ra, trực tiếp phá vỡ liên minh giữa Lục vương phủ cùng Chu gia, Chu gia có đối tượng bảo hộ chân chính.

      Dịch Khôn Cung, sắc mặt Hoàng Hậu nghiêm trọng, rốt cục vẫn để Chu quý phi sinh ra nam hài. Bà thấy, mỗi hoàng tử đối với Sở Lăng Dực đều có uy hiếp rất lớn. Tin tức có lợi là thế lực của Lục vương phủ bị suy yếu hơn.

      Đợi tất cả mọi người vấn an xong, Chu Lâm Quân cùng Chu thái phó mới tới Thần cung. Hai cha con nhìn đứa bé trong bọc tã liền vui sướng thôi. Nhưng Chu gia phải ủng hộ đứa bé này lên ngôi cao, đúng là vô cùng khó khăn.

      Hai cha con Chu thái phó hồi phủ, đường đều khó nén được ý cười.

      “Cha, con của Quý phi nương nương ra đời rất đúng thời điểm. Cha tính như thế nào?” Hai chòm râu Chu Lâm Quân nhếch nhếch, trong mắt dấu được ánh sáng.

      “Đương nhiên là phải đưa nó lên làm Thái tử, rồi giành lấy vương vị. Để nước Lăng Nguyệt thành thiên hạ của họ Chu.”

      “Cha, con đường này dễ .”

      dễ có nghĩa là thể . Cha già rồi, chẳng phải cuối cùng cũng là của con sao.”

      “Cha minh!”

      Chu quý phi sinh con xong, tình hình trong cung càng trở nên phức tạp, càng cần có đầu mối truyền tin tức. Gia Cát Linh sớm chọn trúng người, nhưng mà có cơ hội gặp.

      Hôm nay, nàng vừa mới thỉnh an xong, chuẩn bị rời khỏi cung liền nhìn thấy Liên công công nhăn mặt nhíu mày đến, nhìn thấy nàng cũng quên mất phải thỉnh an.

      “Liên công công.”

      “A! Thất vương phi, nô tài thỉnh an Thất vương phi! Vừa rồi nô tài mải nghĩ chuyện nhìn thấy người, xin người thứ tội.”

      “Liên công công, xin đứng lên !” Gia Cát Linh ôn hòa cười. “Công công gặp chuyện gì phiền toái sao? Nếu chuyện cần phải đề phòng cho ta, xem ta có thể giúp công công hay .”

      chút việc , dám làm phiền Thất vương phi, nô tài đa tạ Thất vương phi.”

      “Công công muốn thôi vậy. Nếu công công có chuyện gì cần, ta nhất định hết sức giúp đỡ.”

      “Đa ta Vương phi.” Liên công công thở dài, dường như có gì lo âu nhưng thể , có nên tin tưởng nàng hay đây? Quả ông cần người giúp ông, thoáng suy nghĩ trong chốc lát, ông rốt cục hạ quyết tâm, nếu người trước mắt thể tin tưởng được còn có ai có thể tin tưởng đây? “Thất Vương phi, đợi chút!”

      Gia Cát Linh dừng lại, xoay người: “Công công, chuyện gì?”

      “Vương phi có thể chuyện chút ?”

      Hai người đến chõ hẻo lánh, Gia Cát Linh thẳng vào vấn đề, hỏi: “Dường như công công có chuyện gì khó ?”

      “Nô tài dối gạt người, nô tài quả gặp chuyện phiền phức, biết người có thể giúp nô tài ?

      chút xem.”

      “Vương phi nương nương cũng biết đối thực?”

      “Đối thực?” Nàng đương nhiên biết, cung nữ cùng thái giám kết làm vợ chồng danh nghĩa, hai người có quan hệ luyến ái, góp gạo thổi cơm chung, “Đương nhiên biết, người đối thực của công công gặp rắc rối?”

      Liên công công sửng sốt, thầm nghĩ Thất vương phi đúng là vô cùng thông minh, ông chỉ câu, nàng liền đoán được vế sau.

      “Chuyện này phải nhắc đến ba mươi năm trước, lúc ấy nô tài mới mười mấy tuổi, cùng A Thu là thanh mai trúc mã, chúng nô tài ước định đợi nàng cập kê thành thân. Nhưng mà, sau khi nàng cập kê, cha mẹ nàng vì muốn cuộc sống sau này của họ trở nên tốt hơn liền đưa nàng vào trong cung làm cung nữ.”

      “Vì thế ngươi cũng theo vào cung, làm công công?”

      “Vâng, vì để bảo vệ nàng, nô tài tiến cung làm hoạn quan. Từng bước từ cấp thấp đến khi nhận được ân điển của Hoàng thượng, có thể được theo bên cạnh người. A Thu cũng từ cung nữ giặt quần áo hạ đẳng lên làm chưởng ti của ti chế phòng. Chúng nô tài ước định, qua vài năm nữa xin Hoàng thượng cùng nương nương cáo lão, ra khỏi cung, sống cuộc sống nông thôn bình dị. Nhưng mà, lần trước lúc A Thu mang trâm cài tóc cho công chúa Triêu Hoa, bình hoa ngọc trong phủ của công chúa Triêu Hoa bị gió thổi rơi xuống mặt đất vỡ mất, công chúa Triêu Hoa cho rằng là nàng ấy làm vỡ, liền lời đánh nàng, còn đổ oan cho nàng nhận hối lộ, trộm cắp tiền của trong cung.”

      “Trộm cắp tiền của trong cung, là trong những hành vi Hoàng hậu ghét nhất.”

      “Đúng vậy.” Liên công công thở dài, “Hoàng hậu nương nương định tội chết cho A Thu, ngày mai xử trảm. Nô tài thực có cách nào mới cầu xin vương phi giúp đỡ, người có thể cứu A Thu ? Nô tài cầu xin người!”

      “Ngày mai xử trảm tìm chứng cớ kịp nữa rồi. Hơn nữa đột nhiên ta nhúng tay vào chuyện này nhất định khiến cho Hoàng hậu nương nương hoài nghi, cho rằng công công cùng Thất vương phủ có qua lại với nhau.”

      “Nô tài biết người khó xử, là nô tài lỗ mãng.”

      “Công công, phải ta giúp ngươi, chỉ là đổi cách khác.”

      “Vương phi, người có cách sao?”

      “Trộm long tráo phụng, chuyện này hẳn là công công biết?”

      “Vương phi, chuyện này…. Là tội lớn đó, nô tài làm sao có thể để người mạo hiểm như vậy được?”
      Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :