1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 236: Tắt thở thân vong

      “Thái phi nương nương à, hối hận còn kịp nữa rồi.” Chu Tuyết Tranh hí mắt, “ tại, dân chúng của nước Lăng Nguyệt e rằng đều bàn tán chuyện gối chăn của người, lẽ người định chặn hết miệng của họ à?”

      “Ngươi… Ngươi cố tình chọc giận ta có phải ?” Chu thái phi ho khan, chỉ cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, “Ai gia muốn cắt hết lưỡi của bọn chúng!”

      “Chỉ sợ Hoàng thượng đồng ý đâu. Như vậy, Thái phi nương nương cõng lưng thêm tội danh lạm sát người vô tội.”

      “Ngươi…” Chu thái phi chỉ vào Chu Tuyết Tranh, “Ngươi là cái đồ vô lương tâm, nếu phải tại ngươi, danh tiếng của ai gia thành rác rưởi sao? Ngươi chẳng những giúp ai gia, còn ở đây châm chọc khiêu khích!”

      “Thái phi nương nương à, diệt trừ Gia Cát Linh , sao lại là giúp ta? Đối với cả Chu gia đều có lợi mà! Ai mà biết người chỉ có chút bản lĩnh mèo quào, người biết , người mất thể diện nhất, phải người mà là phụ thân và gia gia. Người ở thâm cung, ai dám gì người, còn họ ở ngoài cung, phải chịu đựng ngàn người chỉ trỏ, bởi vì người, người của Chu gia đều ngẩng đầu lên được!”

      “Ngươi! Khụ khụ khụ!” Bởi vì tức giận, Chu thái phi kịch liệt ho khan, “Ngươi… Ngươi muốn làm tức chết ai gia?”

      “Thái phi nương nương, người có biết những người đó thế nào ? người mình sống trong thâm cung, dục vọng khó nhịn, hằng đêm mây mưa với bọn hoạn quan. Còn người và cung nữ… Nghe cung nữ của người, đêm nào cũng nghe tiếng rên rỉ dâm loạn của người truyền ra bên ngoài, tóm lại, muốn bao nhiêu khó nghe, có bấy nhiêu!”

      “Lẽ nào! Ai gia… Ai gia…” Chu thái phi ôm ngực, chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát, phun ra ngụm máu. Ngay sau đó, bà lại ọc ra vài ngụm máu tươi, hai mắt trợn trừng, động đậy nữa.

      Chu Tuyết Tranh tặc lưỡi, “Như vậy liền toi mạng, đúng là! Thái phi nương nương, bà cũng đừng trách ta, giữ bà lại, sớm hay muộn gì bà cũng khai ra ta!”

      Tin tức nhanh chóng truyền đến Thất vương phủ, Chu thái phi hoăng thệ, Gia Cát Linh ngược lại có chút bất ngờ vì bà ra nhanh như vậy. Kinh Phong mang về tin tức, Chu thái phi tức giận công tâm, hộc máu mà chết. Trước khi bà chết, Chu Tuyết Tranh có từng đến tẩm cung của bà. Gia Cát Linh sớm đoán được chuyện này có liên quan đến Chu Tuyết Tranh, Chu Tuyết Tranh mượn dao giết người, qua cầu rút ván, huống chi người nọ còn là người họ Chu, quả đủ ngoan độc.

      Gia Cát Linh thưởng trà, Ưng tổng quản dẫn Ngụy Thành vào: “Vương phi nương nương, Ngụy công tử cầu kiến.”

      “Ừ, vào .” Gia Cát Linh đặt ly trà xuống, “Có chuyện gì à?”

      “Tiểu thư, hôm nay ở thanh lâu ta phát ra người kỳ lạ, gọi nương, nhưng vội vã vào phòng, mà đảo quanh vài vòng, còn ngừng cầm bút ghi chép mọi thứ.”

      thăm dò lai lịch của người đó chưa?”

      “Thưa rồi, người nọ là quản ở thanh lâu của Chu gia.”

      “Ngươi đến đây, ta cho ngươi phải làm thế nào.”

      Ngụy Thành đến gần, Gia Cát Linh ghé vào tai y dặn dò hồi, Ngụy Thành liên tục gật đầu, “Tiểu thư, Chu gia mắc mưu chứ?”

      “Ừ! Kinh doanh của họ vô cùng u ám rồi, phàm là có cách, làm tất cả.”

      “Chu Lâm Quân kia có thể đồng ý sao? chính là tên cáo già, chắc chắn biết khi lộ chuyện có hậu quả gì.”

      “Yên tâm . Quản với đâu, quản chỉ thầm nghĩ vực dậy việc kinh doanh để có đường ăn với Chu Lâm Quân. Họ nhất định từ thủ đoạn.”

      “Được, ta làm theo cách của tiểu thư.”

      “Ta đoán, Chu Lâm Quân nhanh chóng đến trước mặt Hoàng thượng cáo trạng, nếu có tin gì, ngươi nhanh chóng báo ta biết, ta vào cung chuyến.”

      “Dạ, tiểu thư, thuộc hạ cáo từ trước.”

      “Đợi , ngươi tìm nơi để xây nhà, phủ Thừa tướng mất rồi, nếu có ngày đại ca trở về, thể có nhà để ở.”

      “Thuộc hạ tuân lệnh.”

      Chu thái phi tức giận bỏ mình, Chu gia liền mất phần thế lực, Chu Lâm Quân tức giận thôi. Nhưng chuyện khiến ông buồn rầu hơn chỉ có chuyện này, Lâm quản phụ trách trông coi thanh lâu báo cáo lại với ông, gần đây việc kinh doanh ế ẩm nhiều, đều bị thanh lâu Linh Thiên giật hết.

      “Lại là Linh Thiên?” Chu Lâm Quân nheo mắt, “Thanh lâu Linh Thiên dùng cách gì giành giật mối làm ăn của chúng ta?”

      “Lão gia, thủ hạ tìm hiểu, nương ở nơi đó đều ăn mặc kỳ lạ, gọi là đồng phục gợi cảm gì đó. Còn có, tên phòng của Linh Thiên đều gọi theo các cung, khách quan có thể tự lật thẻ bài, giống như Hoàng thượng.”

      “Hừ! Đúng là biết sống chết.” Chu Lâm Quân hừ lạnh, “Dám cả gan chà đạp hậu cung của Hoàng thượng, việc làm ăn này của Linh Thiên hết đường rồi. Mấy ngày nữa, bổn quan vạch tội chúng, để Linh Thiên phải đóng cửa.”

      “Lão gia minh!”

      “Ngươi nghĩ cách , bổn quan cho ngươi thời hạn mười ngày, đoạt về hết mối làm ăn của Linh Thiên.”

      “Lão gia, chuyện này…”

      “Chuyện này cái gì? Nếu làm được hãy cuốn gói xéo !”

      “Lão gia bớt giận, thuộc hạ nhất định nghĩ cách!”

      Năm ngày sau, Gia Cát Linh nhận được tin tức của Ngụy Thành, Hoàng thượng truyền nàng tiến cung.

      “Chuyện ta dặn dò làm ổn thỏa chưa?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Tiểu thư yên tâm, làm xong! Lâm quản dự làm rồi, cho nên mấy ngày nay, việc kinh doanh của thanh lâu Chu gia khởi sắc ít.”

      “Vậy là tốt.” Gia Cát Linh gật đầu. “ tại ta dịch dung để tiến cung, Chu Lâm Quân, động tác của ông cũng mau lẹ lắm.”

      Gia Cát Linh dịch dung thành Đại tiểu thư của Linh Thiên vào cung, Liên công công dẫn nàng vào ngự thư phòng của Sở Kim Triêu, Chu Lâm Quân cáo trạng cũng ở đó.

      “Dân nữ tham kiến Hoàng thượng.” Gia Cát Linh cúi người.

      “Đại tiểu thư cần đa lễ!” Sắc mặt Sở Kim Triêu có chút khó coi, “Thanh lâu Linh Thiên chính là sản nghiệp của Đại tiểu thư?”

      “Thưa phải, biết Hoàng thượng triệu dân nữ tiến cung, có điều chi dạy bảo?”

      “Nghe , thanh lâu Linh Thiên của ngươi, là xây dựng mô phỏng theo hậu cung của trẫm? Đại tiểu thư, làm việc phải có chừng mực, tiểu thư nộp cho triều đình ít ngân lượng là có thể muốn làm gì làm sao?”

      “Hoàng thượng, oan uổng quá, dân nữ biết lời này bắt nguồn từ đâu?”

      “Ngươi còn ngụy biện!” Chu Lâm Quân ở bên thổi râu trừng mắt, “Khách quan đến thanh lâu Linh Thiên có thể lật thẻ bài, phải là giống Hoàng thượng à? Mỗi phòng đều có tên của các cung, phải mô phỏng theo cung của các nương nương ư?”

      “Đại tiểu thư, nếu kiểm tra là , trẫm nhất định trị ngươi tội bất kính!” Sở Kim Triêu gằn giọng, sau khi nghe Chu Lâm Quân bẩm báo xong, ông liền tức giận, thanh lâu Linh Thiên mạo phạm tôn nghiêm của ông, thể tha thứ!

      Gia Cát Linh cười cười, tuyệt lo lắng: “Hoàng thượng, hóa ra là như vậy, người hiểu lầm rồi. Mấy phòng của thanh lâu Linh Thiên lấy tên phải phỏng theo hậu cung, mà là phỏng theo giang hồ: Cửu Thiên Cung, Nguyệt Cung, Di Hoa Cung, chẳng lẽ mấy tên đó đều phỏng theo hậu cung sao? Cho dân nữ trăm lá gan, dân nữ cũng dám làm như vậy.”

      “Đại tiểu thư đúng là dẽo miệng, vậy khách quan có thể lật thẻ bài sao?” Chu Lâm Quân hỏi.

      “Cái này cũng oan uổng lắm, lật thẻ bài cũng giống như rút thăm vậy, phải đặc quyền riêng của Hoàng thượng mà.” Gia Cát Linh dừng chút, “Dân nữ tin tưởng, Hoàng thượng là người tiến bộ, xin Hoàng thượng nắm . Nếu Hoàng thượng thích, khi trở về dân nữ chỉnh đốn và cải cách lại.”

      “Đại tiểu thư cũng có lý.” Sở Kim Triêu gật đầu, “Chuyện này, Chu ái khanh đừng tranh luận nữa!”

      “Hoàng thượng, thần là bất bình cho người và các nương nương thôi.”

      Gia Cát Linh cười lạnh: “Thừa tướng đại nhân, chuyện này vốn có chút liên quan nào đến Hoàng thượng và các nương nương, người năm lần bảy lượt bậy, bôi nhọ Hoàng thượng và nương nương, rốt cục có rắp tâm gì? Người muốn lật đổ Linh Thiên, cũng đừng làm như thế chứ?”

      “Ngươi!” Chu Lâm Quân khó thở, “ càn!”

      “Chu Ái khanh, được rồi, chuyện này trẫm tin Đại tiểu thư, ngươi cần nhắc lại nữa.”

      “Hoàng thượng…”

      “Hoàng thượng…” Trong mắt Gia Cát Linh lên tia gian xảo, “Trái lại dân nữ có chuyện cần bẩm báo. Nghe nương của thanh lâu Chu gia tìm đều mô phỏng theo diện mạo của Hoàng hậu cùng các nương nương, trong đó có vài nương có ít nhất chín phần tương tự Hoàng hậu nương nương nữa.”

      “Ngươi bậy!” Chu Lâm Quân hừ hừ, “Hoàng thượng minh xét, tuyệt đối đừng tin lời ả, vi thần tuyệt đối dám làm như vậy.”

      “Làm hay , Hoàng thượng cứ phái người xem thử.”

      “Xem xem!” Chu Lâm Quân năng có khí phách, loại chuyện này, ông đụng cũng dám đụng, là tội mất đầu đấy.

      Sở Kim Triêu nhíu mày, triệu ngự tiền thị vệ vào, căn dặn mấy câu, bảo tra tình hình ở thanh lâu Chu gia và thanh lâu Linh Thiên.

      Thời gian chờ đợi, Gia Cát Linh bình tĩnh uống trà, cùng Sở Kim Triêu trò chuyện trời nam đất bắc.

      Thấy Gia Cát Linh và Sở Kim Triêu chuyện trò vui vẻ, Chu Lâm Quân bắt đầu cảm thấy bất an, đừng Lâm quản làm chuyện nên làm ở sau lưng ông nhé? Nhưng ông nhiều lần căn dặn, có vài phép tắc thể phá, chắc là đến nỗi nào.

      Qua canh giờ, thị vệ Sở Kim Triêu phái trở lại, sau lưng thị vệ dắt theo đám nữ tử vào trong cung, dẫn tới người trong cung quỳ xuống hành lễ, tất cả mọi người đều nghĩ mình nhìn thấy nương nương của các cung.

      “Hoàng thượng, đám nữ tử này là dẫn về từ thanh lâu của Chu gia.” Thị vệ bẩm báo.

      Nhìn thấy đám nữ tử quỳ dưới đất, mặt Sở Kim Triêu đen thành than, mấy gương mặt đó làm ông tức giận thôi. Đám nữ tử kia, có người giống Hoàng Hậu, có người giống Chu quý phi, có người lại giống Thần phi, còn có người giống Thái hậu thời trẻ. Trán ông nổi đầy gân xanh, đây mới là khiêu khích tôn nghiêm của ông: “Chu Lâm Quân, ngươi còn gì để .”

      “Hoàng thượng, chuyện này… này…” Chu Lâm Quân lắp bắp, sợ tới mức nên lời.

      “Chu thừa tướng, bày ra trước mắt, ông dám nữa .” Gia Cát Linh cười lạnh, “Chu thừa tướng làm như vậy, quả thực là sỉ nhục cực hạn với nương nương các cung! Vì tiền, Chu thừa tướng đúng là từ thủ đoạn!”

      “Hoàng thượng, người đừng nghe ả bậy, vi thần biết sao lại thế này?” Chu Lâm Quân gấp đến độ đầu toát đầy mồ hôi, “Hoàng thượng, nhất định là tên quản của thần làm xằng làm bậy, thần nhất định tra xét nghiêm minh!”

      “Chu Lâm Quân, thanh lâu của ngươi cần mở cửa nữa!” Sở Kim Triêu mặt mày bình tĩnh, “Nội trong hôm nay, điều tra chuyện này! Tra , hãy dùng mũ ô sa của ngươi để ăn với trẫm!”

      “Dạ, Hoàng thượng.”

      tình còn có phía sau, Lâm quản nghe người khác , vì mau chóng tăng lợi nhuận, thể làm, ngờ lại bị phát .

      Cuối cùng, Lâm quản bị xử tử, Chu Lâm Quân bị phạt khấu trừ bổng lộc năm, thanh lâu của Chu gia bị đóng cửa.
      Chrishonglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 237: Thiên hạ và nàng, bản vương đều phải được!

      Đối với biến cố của Chu gia, có người vui có người buồn. Chuyện liên tục xảy ra tuy rằng thể lay chuyển nền móng của Chu gia, nhưng vẫn làm cho Chu Lâm Quân đau đầu thôi. Cửa hiểu Linh Thiên đúng là động vào được.

      Thất vương phủ, Gia Cát Linh chuẩn bị ngủ, nghĩ tới Sở Lăng Thiên về sớm.

      “Thất gia, sao hôm nay lại về sớm như vậy?” Gia Cát Linh giúp y cởi áo choàng, hỏi.

      “Hôm nay phụ hoàng đột nhiên truyền chỉ, triệu đại ca về triều.”

      “Thái tử điện hạ? phải thái tử vẫn luôn ở trong triều sao?”

      “Là đại ca của nàng, Gia Cát Như Phong.”

      “Sao đột nhiên Hoàng thượng lại triệu đại ca quay về?” Gia Cát Linh nhíu mày. Lúc này thế cục ở Ngân Đô thay đổi trong nháy mắt, trở về thể bị cuốn vào cuộc tranh đấu.

      “Phụ hoàng muốn thu hồi cấm quân trong tay ta cùng Sở Lăng Hiên, giao cho đại ca thống lĩnh.”

      “Vì sao?” Cấm quân luôn luôn nằm trong tay thân tín của Hoàng thượng, Gia Cát Linh nghĩ nghĩ, “Có lẽ đại ca ta chỉ là ngụy trang, Hoàng thượng muốn thu binh quyền về trong tay mình.”

      “Suy nghĩ của nàng giống ta. Quyền thống lĩnh cấm quân đối với ta mà , có hay cũng như nhau. Nhưng mà đại ca tiếp nhận củ khoai lang nóng này, rất khó có đường lui.”

      “Hoàng thượng quyết định rồi sao?”

      “Ừ, ngày mai truyền chỉ.”

      “Vậy đến đâu tính đến đó. Ta lo có người gây bất lợi với đại ca, có thể cho người bảo vệ cho huynh ấy ?”

      Sở Lăng Thiên gật đầu: “Ta phái Lâm Dạ sắp xếp người của Cửu Thiên Cung rồi.”

      Gia Cát Linh cảm kích chu đáo y, điều nàng nghĩ, y cũng nghĩ tới, hơn nữa còn bắt tay hành động.

      Lục vương phủ, Chu Tuyết Tranh cải trang thành cung nữ đến tìm Sở Lăng Hiên.

      “Ngươi phụ hoàng muốn đem quyền thống lĩnh cấm quân giao cho Gia Cát Như Phong?” Ánh mắt Sở Lăng Hiên lãnh “Tin này là ?”

      “Đương nhiên, ta nhận được tin liền lập tức đến cho Lục điện hạ.”

      “Vậy bản vương khiến thể về được.”

      “Lục điện hạ lo lắng sao? Đó là đại ca của nữ nhân người nhất, nếu nàng biết chỉ sợ Lục điện hạ còn có cơ hội.” Chu Tuyết Tranh cười lạnh.

      sao chứ? Ngăn cản ta chết!”

      “Ta lựa chọn hợp tác cùng điện hạ là nhìn trúng quả quyết của người. Ta có chuyện này rất tò mò, nếu có ngày bắt người phải chọn giữa giang sơn và nữ nhân kia, lúc đó Lục điện hạ chọn thế nào?”

      Sở Lăng Hiên nhếch khóe miệng: “ có ngày đó! Thiên hạ cùng nàng, bổn vương đều phải có được!”

      Chu Tuyết Tranh đứng lên, “Tin tức ta lại, làm như thế nào Lục điện hạ tự mình xử lý.”

      “Ừ.”

      Sắc mặt Sở Lăng Hiên trầm, khó coi đến cực điểm. triệu ám vệ đến, gửi phong thư cho Thánh Điện.

      Ngày tám tháng tám, ngày Sở Lăng Hàn cùng Mộc Tê thành thân. Ngày sáu tháng tám, đoàn người nước Ngạo Nguyệt đến Ngân Đô, Mộc Tê vừa đến Ngân Đô liền vội vàng đến Thất vương phủ.

      Mộc Tê Lôi kéo Gia Cát Linh , “Tiểu thư, nhớ người muốn chết.”

      “Còn gọi là tiểu thư? Ngươi giờ là Mộc Tê hay là Khương Dao?”

      “Tiểu thư, người vĩnh viễn là tiểu thư của ta. Người cứ gọi ta là Mộc Tê .”

      được, giờ ngươi có tên có họ, là Khương Dao! Nhớ kỹ.” Gia Cát Linh cười, “Sắp trở thành tân nương rồi, tâm trạng thế nào?”

      biết.” Mộc Tê thẹn thùng cúi đầu, “Ta vẫn quen nghe người khác gọi là Mộc Tê, Khương Dao… Nghe lạ lẫm lắm.”

      “Được rồi, sau này gọi ngươi là Mộc Tê! Hai ngày này nên nghỉ ngơi cho tốt để làm tân nương xinh đẹp.”

      “Mộc Tê! Mộc Tê!” Bỗng nhiên giọng của Sở Lăng Hàn từ bên ngoài truyền vào, y vào trước mặt hai người, tức giận , “Được lắm Mộc Tê, tới Ngân Đô rồi cũng đến gặp ta trước, chạy tới chỗ Thất tẩu làm cái gì? Cũng phải là Thất tẩu cưới nàng!”

      Mộc Tê ngoảnh đầu sang bên, để ý tới y.

      Gia Cát Linh vui vẻ: “Cửu điện hạ, nửa đời còn lại của Mộc Tê đều là của người, còn cho phép ta và nàng ấy trò chuyện sao?”

      “Thất tẩu, bọn ta gặp nhau tháng rồi, nếu tẩu và Thất ca tháng gặp nhau, huynh ấy lại đến gặp ta trước, vậy tẩu có vui vẻ được ?”

      “Sở Lăng Hàn!” Mộc Tê dở khóc dở cười, “Người này đúng là quỷ hẹp hòi! Ta chỉ cùng tiểu thư trò chuyện thôi mà!”

      “Mộc Tê, ta… Còn phải bởi vì ta nhớ nàng, mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ đến nàng sao! Chẳng lẽ nàng nhớ ta dù chỉ chút thôi à?”

      “Người!” Thấy Sở Lăng Hàn ở trước mặt Gia Cát Linh ra những lời riêng tư như vậy, Mộc Tê xấu hổ đến mặt đỏ bừng, “Sở Lăng Hàn, ta thèm gả cho người!”

      “Mộc Tê… Thất tẩu…”

      Gia Cát Linh hé miệng cười: “Ta còn có chuyện, hai người cứ tán gẫu .”

      Sở Lăng Hàn phải dỗ dành hồi Mộc Tê mới để ý đến y.

      Lễ thành thân của hai người được cử hành vào ngày mùng tám tháng tám, là ngày lành. Sở Kim Triêu luôn khởi xướng tiết kiệm, bởi vậy hề phô trương.

      Gia Cát Linh vui vẻ thay cho Mộc Tê, nhịn được uống mấy chén. Nàng gạt Sở Lăng Thiên, sau khi đuổi y tới quân doanh đầu có chút choáng váng, bất tri bất giác đến ngự hoa viên, thấy đình nghỉ chân liền ngồi xuống nghỉ ngơi. Nàng mơ mơ màng màng nghĩ, Mộc Tê có nơi có chốn, khi nào Nguyệt Lan và Tiểu Điệp gả nữa, như vậy mới tốt.

      “Linh nhi, sao vậy? thoải mái sao?” giọng vang lên đầu nàng.

      Nghe thấy giọng này, Gia Cát Linh giật mình cái, tỉnh rượu ít. Nhìn thấy người trước mắt nàng liền đứng dậy, “Sao Lục điện hạ lại ở trong này?”

      “Ngươi có thể ở trong này, vì sao bản vương lại thể ở đây?”

      “Lục điện hạ thích cứ ở lại đây , ta !”

      “Linh nhi!” Sở Lăng Hiên giữ chặt cánh tay Gia Cát Linh , “Nàng uống nhiều rồi, ta đưa nàng về.”

      “Buông ta ra!” Gia Cát Linh dùng sức gạt tay Sở Lăng Hiên ra, nhưng mà sức lực của nàng quá yếu, “Sở Lăng Hiên, rốt cuộc người muốn gì?”

      “Ta muốn gì?” Sở Lăng Hiên nhếch khóe miệng lên, cười lạnh tiếng, “Nàng còn biết ta muốn gì sao? Lòng ta đối với nàng vẫn đổi, dù cho nàng là nữ nhân của Sở Lăng Thiên.”

      “Ha ha!” Gia Cát Linh cười cười, “Ta đối với Lục điện hạ cũng thay đổi, ngươi ở trong lòng ta vẫn luôn máu lạnh, vô tình, hạ lưu, vô sỉ!”

      “Mắng tiếp ! Bản vương nghe rất thoải mái!” Sở Lăng Hiên bước qua, “Vậy bản vương vô sỉ cho nàng xem!” xong ôm lấy nàng, siết chặt nàng vào trong ngực .

      “Sở Lăng Hiên, Buông ra! Ngươi sợ Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy sao?”

      “Nhìn thấy như thế nào?” Sắc mặt Sở Lăng Hiên trầm xuống, “Bản vương cưới nàng ta còn phải là bởi vì nàng sao! Bởi vì nàng muốn ta chứng minh cho nàng thấy ta là người có tình nghĩa, cho nên ta mới cưới nàng ta! Có đôi lúc bản vương muốn bóp chết nàng, như vậy nàng thể làm nữ nhân của người khác.”

      “Bởi vì ta?” Đầu Gia Cát Linh càng trở nên tình táo hơn, “ phải ngươi sủng hạnh nàng ta sao? Chứng minh rằng ngươi có tình cảm với nàng ta.”

      phải!” Sở Lăng Hiên quát, “Bản vương thân cận da thịt với nàng ta là bởi vì mỗi lần đều xem nàng ta là nàng! Chỉ có nàng mới là nữ nhân duy nhất bản vương !”

      “Lục điện hạ lời này cảm thấy rất châm chọc sao?”

      “Châm chọc? Ha ha! Bây giờ bản vương liền chứng minh cho nàng xem, ta nàng nhiều bao nhiêu!” Cánh tay Sở Lăng Hiên nắm chặt, môi tà ác hướng về phía Gia Cát Linh hôn xuống.

      “Gia Cát Linh , ngươi dám quyến rũ Lục điện hạ của ta?” Bỗng nhiên giọng của Gia Cát Hồng Nhan ở bên vang lên. ra, nàng thấy Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Hiên trước sau vào ngự hoa viên, đoán tình ổn liền vào theo. Nàng chẳng những thấy được màn này, còn nghe thấy lời trong lòng của Sở Lăng Hiên vừa .

      “Lục điện hạ, nữ nhân kia đúng là ngươi!” Gia Cát Linh đẩy Sở Lăng Hiên ra, cười châm chọc rồi rời khỏi tiểu đình. Sở Lăng Hiên, kiếp trước ta khát vọng cái ôm của ngươi cỡ nào, đời này, ta lại chẳng ham!

      Sở Lăng Hiên nhìn theo bóng lưng Gia Cát Linh , sắc mặt u, nặng nề thở phì phò.

      “Điện hạ, người… Người những điều đó với Gia Cát Linh , đều là ?” Hai mắt Gia Cát Hồng Nhan rưng rưng, “Người vì nó mới cưới ta?”

      “Chẳng phải ngươi vẫn luôn biết điều đó sao?”

      “Điện hạ, rốt cuộc nó có gì tốt? Thần thiếp toàn tâm toàn ý đối với người, vậy mà vẫn kém hơn ánh mắt của nó sao?” Tim của nàng giống như bị đao chém nhát.

      “Nếu ngươi cảm thấy ủy khuất, bất cứ lúc nào bản vương cũng có thể hưu ngươi.”

      “Điện hạ…” Nước mắt Gia Cát Hồng Nhan trào ra, nàng tiến lên ôm lấy Sở Lăng Hiên. “Điện hạ, thần thiếp thực người, cầu xin người đừng nhớ nhung nó nữa, có được ?”

      Sở Lăng Hiên dùng sức gỡ tay nàng ra, lạnh lùng câu: “Ngươi vĩnh viễn thể so sánh với nàng.”

      “Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan nước mắt lưng tròng, “Rốt cuộc người muốn ta phải làm như thế nào? Gia Cát Linh có thể làm gì cho người, ta cùng có thể làm cái đó cho người.”

      “Ngươi?” Sở Lăng Hiên nhíu mày, nhếch môi, cười lạnh tiếng, trong mắt lên tia tà ác, “Ngươi ngoại trừ mang đến phiền phức cho bản vương còn có thể làm gì?”

      “Thiếp… Lục điện hạ, người muốn ta làm gì ta cũng làm theo!” Gia Cát Hồng Nhan bối rối .

      “Hừ!” Sở Lăng Hiên hừ tiếng, vung tay áo rời khỏi ngự hoa viên.

      Gia Cát Hồng Nhan bấu mạnh bàn tay. Gia Cát Linh , ngươi chết , ngươi chết !

      Gia Cát Linh ra khỏi ngự hoa viên liền nhìn thấy Liên công công vẻ mặt lo lắng tới.

      “Liên công công, xảy ra chuyện gì sao?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Thất vương phi, người tới đúng lúc, giúp nô tài nghĩ cách .”

      “Sao vậy?”

      “Mới vừa rồi nô tài dâng trà lên cho Hoàng thượng, Hoàng thượng sợ khó uống nên bảo nô tài tìm thứ khác ngon miệng hơn. Nhưng mà trong cung này, ngoài trà cùng rượu ra làm gì còn thứ gì uống nữa? Nếu nô tài tìm thấy nhất định phải chịu tội.”

      “Ngươi tới ngự thiện phòng cùng ta thử xem.”

      “Vâng.” Liên công công theo Gia Cát Linh , bước chân nhàng ít. Ở trong mắt nàng, dường như có chuyện gì khó khăn.

      Trái cây trong ngự phòng đầy rẫy trước mắt, cuối cùng, Gia Cát Linh chọn mấy quả cam, dùng dụng cụ đơn giản ép thành nước cam, sau đó lại bảo Liên công công bỏ vào trong nước cam ít đá lạnh. Sở Kim Triêu có thích hay Gia Cát Linh cũng biết, nhưng mà, ở thế giới này hẳn là có loại thức uống này.

      Nước cam vàng tươi, thoạt nhìn liền cảm thấy ngon miệng, Liên công công vui vẻ cười toe toét: “Thất vương phi, nước cam này Hoàng thượng nhất định thích. Thất vương phi cùng nô tài dâng lên Hoàng Thượng nhé?”

      Gia Cát Linh lắc đầu: “Công công, ta còn có việc, được.”

      “Vậy, đa tạ Thất vương phi.” Cảm tình của Liên công công đối với Gia Cát Linh lại gia tăng ít. Ngụ ý của nàng là muốn đem công lao lần này tặng cho ông.

      “Hoàng thượng thích là được rồi.”
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 238: Trắc phi nương nương, người chảy máu

      Ngày hôm sau, khi Gia Cát Linh tiến cung thỉnh an, gặp được Sở Lăng Hàn và Mộc Tê. Mấy người cũng nhau vào Dịch Khôn Cung, ngờ Sở Kim Triêu cũng ở đó.

      Hoàng hậu lệnh Ninh Hạ pha cho Sở Kim Triêu ly trà: “Hoàng thượng, đây là trà do Giang Nam tiến cống, người nếm thử chưa?”

      Sở Kim Triêu bưng lên nếm chút, “ tệ, quả là trà ngon. Nhưng vẫn còn thua nước cam Tam nha đầu làm. Tam nha đầu, trẫm lệnh con có thời gian dạy thêm mấy người ở ngự thiện phòng làm nhé.”

      “À, đó là gì vậy?” Vẻ mặt Hoàng hậu ngờ vực.

      Gia Cát Linh quên mất chuyện này, thấy biểu của Sở Kim Triêu, hẳn là rất hài lòng với nước cam kia, “Hồi bẩm nương nương, chính là dùng cam ép ra nước mà thôi. Ngoại trừ cam ra, các loại trái cây khác cũng có thể làm được.” ngờ Liên công công lại chiếm công lao, báo lại với Sở Kim Triêu nước cam là do nàng làm.

      “Tam nha đầu sáng dạ khéo tay, trẫm uống nước cam kia, còn dự vị rất lâu. Tam nha đầu, tiến lên lãnh thưởng. Trẫm ban cho con lệnh bài, sau này, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp trẫm.”

      “Hoàng thượng…” Trong lòng Hoàng hậu chùn xuống, lúc nào cũng có thể ra vào nơi của Hoàng thượng? Trọng lượng của lệnh bài này cũng quá nặng rồi, cho dù là Sở Lăng Dực cũng có đặc quyền đó.

      Sở Kim Triêu để ý đến Hoàng hậu, lặp lại : “Tam nha đầu, còn lên nhận thưởng?”

      Gia Cát Linh cũng giật mình thôi, ra giữa điện quỳ xuống: “Thần nữ tạ Hoàng thượng ban ân.”

      Lệnh bài được đưa đến trong tay Gia Cát Linh , nàng giữ bình tĩnh cất nó . Hoàng thượng thể chỉ bởi vì ly nước cam liền thưởng cho nàng vật quý trọng thế này, ông có dụng ý gì?

      Sắc mặt Hoàng hậu u ám đến đáng sợ, ngoài mặt lại cười vui: “Sướng Uyển, Hồng Nhan, hai đứa phải học tập nhiều hơn ở Tam nha đầu mới được.” Bà yên lặng liếc Hà Sướng Uyển cái, sau khi Hà Sướng Uyển gả cho Sở Lăng Dực, ngoại trừ mang thai ra, có làm gì. Điều này khiến Hoàng hậu vô cùng bất mãn. Trái lại Gia Cát Linh ngày càng được Hoàng thượng thích.

      “Dạ.”

      “Dạ biết.”

      Hà Sướng Uyển và Gia Cát Hồng Nhan cúi đầu, đồng thanh đáp. Hà Sướng Uyển bị ảnh hưởng gì, nhưng Gia Cát Hồng Nhan lại giống như bị giẫm phải đuôi. Vì sao Gia Cát Linh có thể làm nhiều chuyện như vậy, mà bản thân lại thể làm gì cho Lục điện hạ. Gia Cát Linh được Hoàng thượng thích, Hà Sướng Uyển mang thai con của Thái tử, còn nàng, được tích gì, khó trách Sở Lăng Hiên đối xử như vậy với nàng. Muốn làm Sở Lăng Hiên thay đổi cách nhìn về mình, chỉ e, chỉ e rằng phải diệt trừ hai ả kia.

      “Tam nha đầu, nghe Hoàng thượng thế, bản cung cũng nôn nao muốn uống thử nước cam kia.” Hoàng hậu , bà muốn nếm thử là thứ gì đáng để Hoàng thượng ban cho nàng vật quý trọng đến thế.

      “Nếu nương nương thích, ngày mai thần nữ tiến cung mang đến.”

      “Ừ, ngày mai nhớ mang cho chúng ta nếm thử nhé.”

      “Dạ, nương nương.”

      Thỉnh an xong, ra khỏi Dịch Cung, Gia Cát Hồng Nhan lập tức đuổi theo Gia Cát Linh : “Tam muội, ngày mai chuẩn bị dâng thứ gì cho Hoàng hậu nương nương vậy?”

      gương mặt xinh đẹp động lòng người của Gia Cát Hồng Nhan hai chữ ‘ mưu’ to. Gia Cát Linh quá hiểu nàng ta mà, chắc hẳn trong lòng lại muốn làm điều bất chính, nàng nheo mắt: “Nước cam.”

      “Tam muội, nước cam này làm như thế nào? Dạy ta , ta về làm cho Lục điện hạ nếm thử.”

      “À? Đại tỷ đúng là hiền thê lương mẫu. ra rất đơn giản, chỉ cần ép nước bên trong ra là được rồi.”

      “Đơn giản vậy ư? Đa tạ Tam muội nhé.”

      “Đại tỷ khách sáo rồi.”

      Gia Cát Hồng Nhan rồi, Mộc Tê đến bên cạnh Gia Cát Linh , nhìn theo Gia Cát Hồng Nhan: “Tiểu thư, sao lại với ả?”

      sao.” Gia Cát Linh cười cười vỗ tay Mộc Tê, “Còn gọi tỷ là tiểu thư?”

      “Đúng, mau gọi Thất tẩu .” Sở Lăng Hàn cười hì hì .

      “Thất… Thất tẩu…” Mộc Tê ấp úng gọi tiếng, như thế nào cũng cảm thấy được tự nhiên, “Muội rất nhớ tỷ, muội về Thất vương phủ thăm Nguyệt Lan và Tiểu Điệp nha.”

      Nghe Mộc Tê vậy, Sở Lăng Hàn vui: “Ái phi, nàng quên đồng ý gì với ta ư?”

      “Đồng ý cái gì?” Vẻ mặt Mộc Tê ngỡ ngàng.

      Sở Lăng Hàn giọng thầm vào tai nàng, mặt Mộc Tê lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, giận dữ liếc Sở Lăng Hàn cái.

      Gia Cát Linh bật cười, xem biểu e thẹn của Mộc Tê, liền có thể đoán được Sở Lăng Hàn gì, mới thành thân, nàng vô cùng hiểu , vì thế : “Mộc Tê, muội vẫn nên mau chóng quay về Cửu vương phủ , tỷ muốn bị người nào đó ghi nhận.”

      “He he, vẫn là Thất tẩu hiểu ta.” Sở Lăng Hàn cười .

      “Chàng còn !” Mộc Tê liếc Sở Lăng Hàn, ước gì có thể bổ đôi y ra.

      Nhìn thấy cảnh hai người đùa giỡn nhau, Gia Cát Linh bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là đôi oan gia.

      Trở về Thất vương phủ, Gia Cát Linh ngắm nghía lệnh bài Sở Kim Triêu ban cho, nghĩ tới nghĩ lui vẫn đoán ra được dụng ý của ông. Nhưng điều có thể khẳng định là Hoàng hậu ngay cả lòng giết nàng cũng có.

      Đến tối, dùng bữa xong, Gia Cát Linh giường lăn qua lộn lại ngủ được, Sở Lăng Thiên trở về, thấy nàng buồn rầu, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Có tâm ?”

      “Ừ.” Gia Cát Linh gật đầu, chút che giấu, nàng mang lệnh bài ra, “Hôm nay Hoàng thượng ban cho ta, ta nghĩ mãi thông.”

      “Đây là?” Sở Lăng Thiên nhận lấy, khiếp sợ thôi, “Bản lĩnh của ái phi lớn , lại có thể dỗ dành phụ hoàng ban thưởng thứ này cho nàng.”

      “Mấu chốt là ta có làm gì, nên mới khiến ta nghĩ mãi ra.”

      “Nàng à, nghe vi phu .” Sở Lăng Thiên ngồi xuống, tay phải vuốt ve lưng nàng, “ tại, phụ hoàng muốn tìm người đáng tin, ở thời điểm quan trọng có thể ở bên cạnh người, người lựa chọn nàng. Haiz, đúng là đau lòng, ngay cả đứa con là ta phụ hoàng cũng tin, ngược lại tin tưởng nàng dâu này.”

      “Vì sao là ta?”

      Sở Lăng Thiên nhéo chóp mũi nàng: “Bởi vì nàng đáng tin.”

      Gia Cát Linh cảm giác được sức nặng của lệnh bài này, nắm chặt lấy nó trong tay. ngày như thế sao? Sở Kim Triêu, đây là đề phòng con cái của mình, mang trách nhiệm này đặt lên người nàng.

      Sở Lăng Thiên hôn lên trán nàng: “Yên tâm , có ta đây.”

      Ngày hôm sau, Gia Cát Linh thức dậy liền ép ít nước dưa hấu. Nhìn thấy mấy quả cam đặt ở bên, nàng thầm cười, Gia Cát Hồng Nhan nhất định là chuẩn bị nước cam rồi.

      “Thất vương phi, người đến?” Vào cung, Liên công công từ xa nghênh đón, nước cam ngày đó Hoàng thượng vô cùng hài lòng, nên khen ngợi nàng, “Nước cam người làm, Hoàng thượng rất thích uống.”

      “Vậy là tốt rồi.” Gia Cát Linh đến gần Liên công công, giọng , “Hôm nay ta mang theo nước dưa hấu.”

      à? Có thể cho nô tài nhìn cái ?”

      “Đương nhiên là được.” Gia Cát Linh bảo Nguyệt Lan vạch ra, mùi hương dưa hấu liền nhàng bay ra.

      “Vẫn là Thất vương phi suy nghĩ chu đáo, Hoàng thượng nhất định cũng thích.”

      Lúc này, Gia Cát Hồng Nhan cũng đến, nàng lại gần, nhìn vào rổ của Nguyệt Lan. Nguyệt Lan lập tức che lại, cho nàng xem.

      Gia Cát Linh cười cười gì. Trong mắt nàng lên ý cười, bỗng nhiên nàng ôm bụng, kêu ối tiếng.

      “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Nguyệt Lan sốt ruột hỏi.

      “Ta…” Gia Cát Linh ngượng ngùng cúi đầu, “Hình như bị đau bụng. Nguyệt Lan, ngươi cùng ta đến… nhà xí chuyến.”

      “Nhưng mà… nước cam này phải làm sao?” Nguyệt Lan có chút khó xử.

      “Tam muội, ta mang vào giúp muội.” Gia Cát Hồng Nhan xung phong nhận việc, tiếp nhận lấy cái rổ trong tay Nguyệt Lan.

      “Đại tỷ, đa tạ tỷ.”

      Sau khi Gia Cát Linh và Nguyệt Lan khỏi, Gia Cát Hồng Nhan nhìn xung quanh, thấy ai để ý, đến sau thân cây, nha hoàn sớm chờ sẵn ở đó tiếp nhận đồ, đánh tráo bình trong rổ.

      Làm xong hết thảy, Gia Cát Hồng Nhan vẻ mặt tươi cười về phía Dịch Khôn Cung. Tay nàng vui vẻ đánh nhịp vào rổ, Lục điện hạ, phải người ta tệ lắm sao? Hôm nay, ta cho người nhìn ta bằng cặp mặt khác, ta làm thế nào mà tên trúng hai đích! Cùng lúc làm cho Gia Cát Linh và Hà Sướng Uyển bị thiệt hại nặng! Gia Cát Linh , mưu hại trưởng tôn của Hoàng thượng, để xem ngươi có mấy cái đầu có thể trảm!

      Gia Cát Linh theo sau Gia Cát Hồng Nhan từ xa, chậm rãi thưởng ngoạn cảnh đẹp trong cung.

      “Tam tiểu thư, mau , đến muộn, Hoàng hậu đó.” Hà Sướng Uyển đỡ bụng bầu, vượt qua nàng.

      “Công chúa, ta đợi người đó.”

      “Chờ ta?”

      “Ừ.” Gia Cát Linh gật đầu, “Công chúa, ta đến chậm chút. Nếu Hoàng hậu nương nương cho người uống nước cam gì người nhớ kỹ nhất định đừng uống nhé.”

      “Tam tiểu thư…” Hà Sướng Uyển biết trong đó có mưu gì, vẫn thận trọng gật đầu, “Ta biết rồi, đa tạ người nhắc nhở.”

      Tất cả mọi người đều đến đủ, duy chỉ thiếu mỗi Gia Cát Linh . Qua hồi lâu, thấy nàng còn chưa đến, Hoàng hậu có chút vui : “Thất vương phi này, bản cung chờ uống nước cam của nó, sao còn chưa thấy bóng dáng?”

      Gia Cát Hồng Nhan cúi người, “Hoàng hậu nương nương, Tam muội có lẽ ăn phải thức ăn hỏng bị đau bụng, nước cam con giúp muội ấy mang đến, nương nương nếm thử trước .”

      “À? Vậy hãy mau cho bản cung nếm thử. Ninh Hạ, rót ít cho Thần phi và Sướng Uyển, Cửu vương phi nữa. Hôm nay Chu quý phi khỏe nên đến Dịch Khôn Cung, bị hụt mất lộc ăn rồi.”

      “Dạ nương nương.”

      Ninh Hạ mang ly đến, rót cho mỗi người ly, nước cam vàng tươi nhìn qua vô cùng hấp dẫn. Hoàng hậu nhấp ngụm, lắc đầu, “Cũng chỉ có vậy, hôm qua Hoàng thượng lại như thể thần kỳ lắm, bản cung còn nghĩ uống ngon lắm chứ. Các ngươi cũng mau nếm thử .”

      Nhớ đến lời dặn của Gia Cát Linh , Hà Sướng Uyển giả vờ uống hớp, nhanh chóng đậy nắp lại. Gia Cát Hồng Nhan cũng tự mình uống ly, thỉnh thoảng lại xem phản ứng của Hà Sướng Uyển.

      Đột nhiên, nàng cảm thấy bụng quặn đau, tưởng là ảo giác, vài giây trôi qua, cơn đau đớn này lại kéo đến, khiến nàng thống khổ kêu ra tiếng: “Á! Bụng ta đau quá!”

      “Sao lại thế này?” Hoàng hậu phản ứng đầu tiên, nước cam này có độc, nhưng nhìn những người khác đều ổn, khỏi cảm thấy kỳ lạ, “Mau truyền thái y.”

      Gia Cát Hồng Nhan chỉ cảm thấy bụng đau đớn sôi trào, dòng ấm nóng trào ra phía dưới cơ thể nàng, vô số giọt máu đỏ sẫm xuống dưới.

      “Trắc phi nương nương, người chảy máu?” Ninh Hạ hét lớn!
      Chrishonglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 239: Tự ăn quả đắng

      Lúc này, Gia Cát Linh cũng đuổi tới Dịch Cung, trước tiên thỉnh an Thần phi cùng Hoàng hậu. Thấy bộ dáng của Gia Cát Hồng Nhan cũng cảm thấy chấn động, “Đại tỷ, tỷ sao vậy?”

      “Tam nha đầu! Hồng Nhan uống nước cam của ngươi xong liền biến thành bộ dạng này, phải ngươi hạ độc vào trong đó chứ?” Hoàng hậu tức giận hỏi.

      “Hoàng hậu nương nương, mọi người cũng bị gì hết. Nếu thần nữ hạ độc thể nào bình yên vô như thế này, lại còn nhằm vào mình đại tỷ. Huống hồ thần nữ cũng có ở đó, làm thế nào ra tay trong ly của tỷ ấy được.”

      “Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      “Thần nữ cũng biết.”

      Nhìn thấy bộ dáng của Gia Cát Hồng Nhan, sau lưng Hà Sướng Uyển lạnh cóng. Tay nàng vô thức mà vuốt bụng mình, kinh hãi thôi. Nếu như có Gia Cát Linh nhắc nhở, có phải bản thân mình cũng gặp phải thủ đoạn hiểm độc rồi hay ? Nhưng mà vì sao chỉ có Gia Cát Hồng Nhan gặp chuyện may?

      Rất nhanh thái y liền tới bắt mạch cho Gia Cát Hồng Nhan, sắc mặt nhất thời biến đổi: “Nương nương, con của trắc phi nương nương, có lẽ giữ được!”

      “Con?” Hoàng hậu kinh ngạc, “Hồng Nhan mang thai khi nào?”

      “Con ư?” Hà Sướng Uyển vô thức .

      “Ngươi gì?” Gia Cát Hồng Nhan gắt gao bắt lấy thái y, tín nguyệt của nàng vừa qua, sau đó Sở Lăng Hiên cũng chạm qua nàng, làm thế nào nàng có con được? Cho nên nàng mới thẳng tay bỏ thuốc sảy thai vào trong nước cam! “Hài tử của ta còn?”

      “Trắc phi nương nương, vi thần dám bậy, quả là người mang thai, nhưng tại sảy thai, thể cứu lại được.”

      Hai mắt Gia Cát Hồng Nhan tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

      Đứa con? màn này Gia Cát Linh cũng nghĩ đến. Nàng chỉ biết Gia Cát Hồng Nhan có hành động gì đó, cho nên mới để cho Hà Sướng Uyển uống. Chẳng lẽ, bên trong có thuốc sảy thai? Nàng nghĩ nghĩ, nháy mắt hiểu được quỷ kế của Gia Cát Hồng Nhan. Thuốc này là nhằm vào Hà Sướng Uyển, nước cam là do nàng mang đến, khiến Hà Sướng Uyển sảy thai, sau đó đổ tội danh lên đầu nàng. mũi tên trúng hai đích, đúng là kế hay! Nhưng mà Gia Cát Hồng Nhan lại biết rằng, nước hôm nay nàng mang đến lại là nước dưa hấu.

      Người tính bằng trời tính, Gia Cát Hồng Nhan mang thai vậy mà chính nàng ta cũng biết. hại được Hà Sướng Uyển, ngược lại lại tự nhận kết cục thảm hại về mình.

      “Mau đỡ trắc phi về giường nghỉ ngơi.” Vẻ mặt Hoàng hậu sốt ruột, chỉ vào những người ở đây, “Trước khi mọi chuyện được điều tra , các ngươi được phép rời khỏi Dịch Khôn Cung.”

      “Vâng, nương nương.”

      Trong lòng Hà Sướng Uyển còn sợ hãi. ra Tam tiểu thư muốn đối phó với Gia Cát Hồng Nhan.

      Thái y bận rộn vài canh giờ, nhưng mà vẫn thể giữ lại được đứa con của Gia Cát Hồng Nhan. Đồng thời, còn cho Hoàng hậu tin tức, trắc phi nương nương bao giờ có thể mang thai được nữa.

      Nghe thấy tin tức này, trong lòng Hoàng hậu vui sướng thôi, “Nguyên nhân trắc phi sảy thai có điều tra ra được ?”

      “Hồi bẩm nương nương, bên trong nước trắc phi uống có hồng hoa.”

      “Vô liêm sỉ!” Hoàng hậu khó thở, đánh mạnh vào thành ghế, “Là ai cố ý khiến trắc phi sảy thai? Tam nha đầu, nước cam này là ngươi mang vào cung, ngươi còn có thể gì nữa?” Hoàng hậu nhìn Hà Sướng Uyển, trong mắt nổi lên nghi hoặc, vội vàng hỏi, “Sướng Uyển, con sao chứ?”

      “Mẫu hậu, con sao. Con thích đồ lạnh cho nên uống.”

      Hoàng hậu thở ra nhõm, lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh chằm chằm, “Tam nha đầu, bản cung nghĩ tới ngươi lại ác độc như vậy, lại có thể đồng thời hạ thủ với Hồng Nhan cùng Sướng Uyển.”

      Lúc này, Sở Kim Triêu nhận được tin cũng chạy tới Dịch Khôn Cung. Sắc mặt Sở Kim Triêu trầm, mưu hại con nối dõi của hoàng thất là chuyện ông rất để ý.

      “Hoàng hậu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      “Chuyện này hẳn là hỏi Thất vương phi. Nước cam này là do ngươi mang vào cung, giờ xảy ra chuyện lớn như vậy ngươi giải thích cho bản cung xem. phải là ngươi thể mang thai, ghen tị Sướng Uyển cùng Hồng Nhan cho nên mới hạ thủ?” Hoàng hậu gằn giọng hỏi.

      Vẻ mặt Gia Cát Linh kinh ngạc, “Hoàng hậu nương nương, nước cam nào?”

      “Ngươi còn giả bộ cái gì?” Hoàng hậu tức giận.

      “Nương nương, thần nữ quả biết nước cam nào cả. Hôm nay tiến cung thần nữ mang tới là nước dưa hấu, nếu nương nương tin có thể hỏi Liên công công, Liên công công có xem qua.”

      Sở Kim Triêu nhíu mày, chuyện này ràng có vấn đề, “Vậy vì sao tới Dịch Khôn Cung lại thành nước cam?”

      “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nữ cũng biết. Lúc đó thân thể thần nữ có chút thoải mái nên mới nhờ Đại tỷ mang nước tới Dịch Khôn Cung, chẳng lẽ là Đại tỷ đổi nước dưa hấu của thần nữ?”

      “Chẳng lẽ Hồng Nhan lại hại chính đứa con của nó hay sao?” Ở hậu cung nhiều năm như vậy, Hoàng hậu so với bất kì ai đều biết rằng đứa con đối với nữ nhân là vô cùng quan trọng, phải vạn bất đắc dĩ ai hy sinh đứa con của mình.

      “Chuyện này… Thần nữ cũng biết. Điều duy nhất có thể giải thích được là Đại tỷ biết mình mang thai.”

      “Sao nó có thể hồ đồ đến mức chính mình mang thai cũng biết chứ.”

      Lúc này, Ninh Hạ ra với mọi người là Trắc phi nương nương tỉnh, vì vậy mấy người cùng nhau vào. Gia Cát Hồng Nhan bắn ánh mắt sắc lạnh về phía Gia Cát Linh : “Tam muội, Đại tỷ ngờ muội lại nhẫn tâm như vậy. Muội hận ta cũng sao nhưng vì sao lại phải giết hại đứa con của ta cùng Lục điện hạ? Thái tử phi nương nương, Quý phi nương nương đều mang thai, muội là muốn mũi tên trúng ba đích, dọn sạch những uy hiếp đến Thất điện hạ sao? Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, xin hãy làm chủ cho thần nữ.”

      Gia Cát Linh vô tội lắc đầu, “Đại tỷ uống nước cam mà trúng độc, nhưng mà, hôm nay muội chuẩn bị ràng là nước dưa hấu, muội muốn hỏi đại tỷ, vì sao nước dưa hấu lại biến thành nước cam?”

      “Ngươi…” Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan trở nên trắng bệch, “Cái gì ta cũng làm, ta làm sao biết được chứ. Ngươi là nước dưa hấu, ai có thể làm chứng? Căn bản là có chứng cớ, đừng ăn lung tung.”

      “Có, Liên công công chính là nhân chứng!” Gia Cát Linh rất dứt khoát, “Hoàng thượng, thần nữ khẩn cầu để Liên công công làm chứng cho thần nữ.”

      “Truyền.”

      Liên công công ở ngay ngoài điện, ông vào chứng thực cho lời của Gia Cát Linh .

      Gia Cát Hồng Nhan hết đường ngụy biện, cả người ngừng run rẩy, bởi vì sợ hãi mà giọng : “Ta… Ta cái gì cũng làm! Ta cái gì cũng làm! Gia Cát Linh , ngươi đừng đổ oan cho ta!”

      “Đại tỷ, muội đổ oan cho tỷ, muội chỉ là muốn tỷ giải thích cho Hoàng thượng cùng nương nương chút, tại sao nước dưa hấu lại biến thành nước cam? Hôm qua lúc ra khỏi cung, Đại tỷ tới hỏi ta hôm nay mang nước gì, ta là nước cam, Đại tỷ liền tin sao?”

      “Ngươi…” Gia Cát Hồng Nhan chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nàng hận thể đem Gia Cát Linh xé thành trăm mảnh. Nữ nhân này, ngày hôm qua giả bộ với nàng, nghĩ đến đó, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu, hai mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.

      “Gia Cát trắc phi lá cũng lớn !” Hoàng hậu biết là đổ oan cho Gia Cát Linh , thấy sắc mặt Sở Kim Triêu tốt liền đem cơn tức giận đẩy sang người Gia Cát Hồng Nhan, “Hoàng thượng, đợi Gia Cát trắc phi tỉnh lại nhất định phải trừng trị nó trận mới được!”

      “Nương nương…” Gia Cát Linh nhíu mày, sắc mặt lo lắng, “Đại tỷ mất đứa con cũng phải là chuyện tỷ ấy muốn, lại cả đời thể sinh con nữa, tỷ ấy đủ thảm rồi, cầu xin nương nương tha lần, đừng trừng phạt tỷ ấy.”

      Hoàng hậu chán nản, lời này của Gia Cát Linh chẳng phải giống như là mình lòng dạ hẹp hòi hay sao? Bà trở nên tức giận, “Tam nha đầu, bản cung cũng là xả giận cho ngươi. Nếu thái tử phi uống thứ nước ấy, Chu quý phi cũng như vậy chẳng phải là chuyện lớn rồi hay sao? Chuyện này, bản cung thể xem được.”

      “Nương nương đúng.” Gia Cát Linh biết điều vâng dạ, “Cũng may thái tử phi sao, Đại tỷ cũng bị trừng phạt rồi, Lục điện hạ còn có thể trách phạt tỷ ấy nữa. Cầu xin nương nương hạ thủ lưu tình.”

      “Hoàng thượng…” Hoàng hậu nhìn Sở Kim Triêu.

      “Được rồi.” Sở Kim Triêu thở dài, “Người đâu, đưa Gia Cát trắc phi quay về Lục vương phủ. Chuyện này dừng ở đây, Hoàng hậu cũng nên truy cứu nữa. Gần đây hậu cung phát sinh nhiều chuyện như vậy, Hoàng hậu nên quản lý cho tốt vào.”

      Hoàng hậu nghe vậy liền biến sắc, lập tức quỳ xuống trước mặt Sở Kim Triêu khấu đầu cái: “Thần thiếp biết tội, là thần thiếp để ý tốt hậu cung, xin Hoàng thượng trách phạt.”

      “Đứng lên , trẫm mệt rồi. Tam nha đầu, con cùng với những người kia đưa Trắc phi về Lục vương phủ. Hồi cung.”

      “Cung tiễn Hoàng thượng.”

      Gia Cát Linh nhìn Sở Kim Triêu, trong khoảng thời gian này sắc mặt ông cũng tốt, so với trước kia càng ngày càng kém. Mỗi lần nhìn ông, đều thấy vẻ mặt mệt mỏi, cứ tiếp tục như vậy nàng lo lắng sức khỏe ông có vấn đề. khi Hoàng thượng ngã xuống, cả Ngân Đô đều trở nên hỗn loạn.

      Mấy người đưa Gia Cát Hồng Nhan hôn mê trở về Lục vương phủ. Sở Lăng Hiên nghe được tin liền ra nhìn thoáng qua, “Đưa Trắc phi vào trong viện.”

      Sở Lăng Hiên nhìn chằm chằm Gia Cát Linh , nghĩ tới nàng đến. Nàng luôn luôn tránh còn kịp, hôm nay chủ động đến Lục vương phủ, đúng là ngờ.

      “Trắc phi đưa trở về, ta xin cáo từ.”

      “Đợi !” Sở Lăng Hiên tóm lấy cánh tay của nàng, thấy ánh mắt rét lạnh của nàng, xấu hổ buông ra, “Trắc phi của bản vương hôn mê bất tỉnh, hình như bị thương rất nghiêm trọng, Thất vương phi thể cho bản vương lời giải thích sao?”

      “Giải thích?” Gia Cát Linh lạnh lùng cười, “Trắc phi lén hại ta, thiếu chút nữa hại Thái tử phi sảy thai, phải là Trắc phi nương nương cho ta lời giải thích mới đúng chứ? Lục điện hạ muốn hỏi gì cứ hỏi Trắc phi của ngươi là được rồi! Cáo từ!”

      “Gia Cát Linh , là ngươi đưa nàng trở về, làm sao bản vương biết là có phải do ngươi rat tay độc ác hay ? Trước khi nàng tỉnh lại bản vương thể để ngươi rời khỏi đây!” Ánh mắt cao ngạo của nàng đối với thực có lực hấp dẫn, nàng tự mình dâng đến cửa, làm sao có thể dễ dàng thả nàng như vậy.

      “Tốt thôi!” Gia Cát Linh mỉm cười, nàng cho người báo với Sở Lăng Thiên đến Lục vương phủ tìm nàng, cũng lo lắng Sở Lăng Hiên làm gì với nàng, vừa lúc nàng muốn nhìn xem sau khi Gia Cát Hồng Nhan tỉnh lại là tình cảnh gì, “Vậy ta liền cùng Lục điện hạ chờ Trắc phi tỉnh lại. Tới viện của tỷ ấy thôi.”

      Sở Lăng Hiên nhếch lên khóe miệng, cười cười, cùng nàng đến viện của Gia Cát Hồng Nhan.

      Viện của nàng ta tràn ngập mùi máu tanh, mấy thị nữa bưng từng chậu máu loãng ra ngoài, bộ quần áo dính máu bị ném vào trong góc.

      “Nàng bị thương nghiêm trọng như vậy?” Thấy tình cảnh đó Sở Lăng Hiên nhíu mày, nhưng mà trong giọng chút ấm áp.

      “Tỷ ấy mang thai, ngươi biết ?”
      Chrishonglak thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 240: Bản vương thấy là ngươi chán sống rồi!

      “Mang thai?” Sắc mặt Sở Lăng Hiên nhất thời sụp đổ, nhớ lần trước muốn chạm vào nàng, nhưng cơ thể nàng tiện, từ sau lúc đó cũng chạm qua nàng, trừ phi, đứa bé phải là của ! gọi nha hoàn đến, lớn tiếng hỏi, “Trắc phi có thai?”

      “Vương gia, nguyệt tín của nương nương vừa hết, sao có thai được chứ?” Nha hoàn lo lắng biện hộ giúp chủ tử của mình, “Vương gia, xin vương gia hãy tin tưởng, Trắc phi nương nương hề làm chuyện gì có lỗi với người.”

      “Vậy sao trắc phi lại mang thai?” Sở Lăng Hiên phẫn nộ thôi, phẫn nộ của bắt nguồn từ chính ả tiện nhân Gia Cát Hồng Nhan này, lại dám cắm sừng .

      Gia Cát Linh ngờ nàng ta mang thai, theo lời của nha hoàn, nguyệt tín vừa hết, thể có thai, nhưng nàng tin, Gia Cát Hồng Nhan có lá gan dám phản bội Sở Lăng Hiên. Vậy chỉ có khả năng, có người vì đặc thù cơ thể, cho dù có thai nguyệt tín cũng bình thường. Nhưng mà nàng cũng định điều này với Sở Lăng Hiên.

      “Nô tỳ, nô tỳ cũng biết!” Nha hoàn sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.

      “Cút!” Sở Lăng Hiên bật ra chữ qua khẽ răng, hung ác nhìn Gia Cát Hồng Nhan, bàn tay vươn về phía cổ nàng.

      “Lục điện hạ muốn bóp chết tỷ ấy?”

      Giọng của Gia Cát Linh khiến ngừng tay lại: “Ả còn có thể sống?”

      “Chẳng lẽ Lục điện hạ muốn biết nam nhân kia là ai à? Còn khiến cho trắc phi mang thai. Nếu ta là ngươi, chờ tỷ ấy tỉnh lại, hỏi nam nhân kia là ai, sau đó từ từ tra tấn họ đến chết!”

      Quả nhiên, tay Sở Lăng Hiên đặt cổ Gia Cát Hồng Nhan bỗng thu trở về.

      “Lục điện hạ có điều còn chưa biết, cả đời này tỷ ấy thể mang thai được nữa, đó là trừng phạt rất nặng rồi. Chi bằng tha mạng cho tỷ ấy.”

      “Hừ! Hễ là người phản bội bản vương, bản vương cũng cho phép chúng sống đời! Ngươi cũng vậy.” Sức khỏe của Gia Cát Hồng Nhan thế nào, chút cũng quan tâm.

      Gia Cát Linh khinh thường cười nhạo: “Lời này của Lục điện hạ cũng lạ . Ta có liên quan gì đến ngươi, làm gì có chuyện phản bội.”

      “Bởi vì…” Sở Lăng Hiên tiến lại gần, “ ngày nào đó ngươi trở thành nữ nhân của bản vương. Bản vương cưới Gia Cát Hồng Nhan cũng là bởi vì ngươi!”

      Bản vương cưới Gia Cát Hồng Nhan cũng là bởi vì ngươi… Đấy là câu đầu tiên Gia Cát Hồng Nhan nghe được sau khi tỉnh lại, nàng chậm rãi mở mắt, Sở Lăng Hiên và Gia Cát Linh đứng đối mặt nhau, nhìn thấy nàng.

      “Lục điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan giọng , “Thần thiếp đau quá! Con của chúng ta… mất rồi…”

      Con? Sắc mặt Sở Lăng Hiên u ám như bịt kín lớp vải đen, qua, hung hăng giáng cho Gia Cát Hồng Nhan cái tát, “Tiện nhân! mau, nam nhân kia là ai?”

      Má trái của Gia Cát Hồng Nhan nhất thời sưng lên. Nàng ôm mặt nóng rát, khóe miệng còn có mùi máu: “Điện hạ… Nam nhân nào? Thần thiếp biết.”

      biết! Vậy bản vương đánh đến chừng nào ngươi biết!” Sở Lăng Hiên lại đánh thêm bạt tai, “Dám mang thai nghiệt chủng của nam nhân khác, Gia Cát Hồng Nhan, bản vương thấy ngươi chán sống rồi! !”

      “Điện hạ, thần thiếp có…”

      “Còn ngụy biện!” Sở Lăng Hiên bóp mạnh cổ của Gia Cát Hồng Nhan, “Còn bao che tên đó? Được, bản vương tự có cách để ngươi ! Mang roi đến cho bản vương!”

      “Á!” Gia Cát Hồng Nhan đột nhiên hét lên, Sở Lăng Hiên lại có thể cho rằng đứa con kia phải của , nhất định giết nàng, nàng quản cơ thể suy nhược, xuống giường đến trước mặt Gia Cát Linh , “Tam muội, van xin muội, muội với Lục điện hạ giúp đứa con kia của của chàng . Ta hề phản bội chàng! Tam muội, muội giúp ta van xin , chàng nhất định đánh chết ta mất.”

      Gia Cát Linh nhếch môi, nhớ lại kiếp trước, cảnh tượng nàng phủ phục bên chân Gia Cát Hồng Nhan. Nàng bao giờ quên, thời điểm nàng nghĩ là thê thảm tuyệt vọng nhất rồi, Gia Cát Hồng Nhan còn với nàng, vậy còn chưa đủ. Vì thế, nàng ta dùng biện pháp rất tàn nhẫn để tra tấn nàng, để nàng sống bằng chết, rồi lại muốn sống cũng được, muốn chết cũng xong. Nhìn đến Gia Cát Hồng Nhan phủ phục dưới chân nàng, nàng có chút lòng trắc nào, nàng còn cảm thấy vẫn chưa đủ, còn kém xa tra tấn và lăng nhục mà nàng phải chịu, cái này có đáng là gì.

      Nàng thở dài: “Đại tỷ à, sao muội có thể kết luận đứa con là của ai chứ? Muội khuyên tỷ vẫn nên , bằng người chịu khổ là tỷ đó.”

      “Ta có! Là ngươi, ngươi đổ oan cho ta phải ?”

      “Đại tỷ gì vậy, ta quả rất vô tội.”

      Lúc này, nô tài trong phủ mang roi đến, Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy ánh mắt của Sở Lăng Hiên và chiếc roi kia, nhịn được run lên, “Lục điện hạ, thiếp có… Người tin thiếp !”

      “Vút! Vút!”… Cơn mưa roi da trút xuống thân thể Gia Cát Hồng Nhan, nàng oằn mình, ngừng lăn lộn đất, miệng phát ra tiếng tru thê lương!

      Kêu ! Gia Cát Hồng Nhan, ngươi còn nhớ , kiếp trước, lúc Sở Lăng Hiên đánh ta như thế, ngươi ở bên cạnh cười tươi như hoa.

      Sở Lăng Hiên xuống tay vô cùng ngoan độc, ánh mắt đỏ quạch như máu, mấy roi đánh xuống, Gia Cát Hồng Nhan bong da tróc thịt. Nàng hét lớn, bất giác ngất .

      “Lục điện hạ, tỷ ấy ngất rồi, đánh nữa cũng có cảm giác.”

      Lời của Gia Cát Linh làm Sở Lăng Hiên dừng tay, ghét bỏ liếc Gia Cát Hồng Nhan cái, ném chiếc roi trong tay .

      “Lục điện hạ, Thất vương phi, Thất điện hạ đến.”

      “Thất điện hạ đến đón ta rồi, Lục điện hạ, cáo từ.”

      Sở Lăng Hiên nhìn nàng chằm chằm, “Là ngươi gọi tới? Ngươi lo sợ bản vương làm gì ngươi nên mới gọi đến? Ngươi cho là đến, bản vương dám làm gì ngươi sao?” đến gần nàng.

      Nàng lui về sau từng bước: “Sở Lăng Hiên, ngươi muốn làm gì?”

      lại tiến gần, bắt lấy tay nàng, đưa ngón tay đặt lên miệng nàng, vuốt ve, “Mềm mại ấm áp, bản vương rất muốn nếm thử mùi vị của ngươi đó!”

      “Sở Lăng Hiên, ngươi làm gì!” Lúc này, Sở Lăng Thiên vào, nhìn thấy hành động của Sở Lăng Hiên, liền tung ra chưởng.

      Sở Lăng Hiên đẩy Gia Cát Linh về hướng Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Thiên lập tức thu tay về, đón lấy nàng. Sau khi kéo nàng ra sau lưng, y lại ra tay với Sở Lăng Hiên.

      “Thất gia, đừng, chúng ta về .”

      “Nghe thấy chưa?” Sở Lăng Hiên đắc ý cười cười, “Thất vương phi của ngươi cầu xin giúp ta đó.”

      “Sở Lăng Hiên…” Sở Lăng Thiên vừa định xuất chiêu, lại bị Gia Cát Linh giữ chặt, y tức giận, lôi kéo Gia Cát Linh , thở hổn hển rời khỏi Lục vương phủ.

      Y nhanh phía trước, mặc cho Gia Cát Linh có đuổi kịp hay . Gia Cát Linh dứt khoát để ý đến y, chậm rãi đằng sau. Nàng biết tính khí của y, lúc tức giận, thế nào cũng phải dỗ dành mới được.

      Thấy nàng chưa đến, trong lòng y lại lo lắng, thở phì phò ngược trở về. Nhìn thấy bóng dáng mỏng manh của nàng khỏi đau lòng, chỉ là nghĩ đến hành động vừa rồi Sở Lăng Hiên làm với nàng, sắc mặt lại u bất định. Y đứng lại chờ nàng.

      Nàng lại làm như thấy y, cứ thế ngang qua y.

      “Đứng lại!” Sở Lăng Thiên gọi, “Nàng có gì giải thích với ta ư?”

      “Nếu chàng tin ta, cho dù ta giải thích chàng vẫn tin, còn nếu tin, ta giải thích gì cũng vô dụng!”

      “Nàng còn lý!” Sở Lăng Thiên giữ nàng lại, ôm nàng vào lòng, “ làm vậy với nàng, nàng còn cầu xin thay ? Hay là trong lòng nàng có vị trí của ?”

      Nghe y thế, Gia Cát Linh dở khóc dở cười, xoay mặt chỗ khác thèm để ý đến y.

      mau!” Sở Lăng Thiên lại thả nàng ra, “Biết vẫn luôn có ý xấu với nàng, còn đến Lục vương phủ! Còn giúp ! Ta đánh , nàng đau lòng đúng ?”

      “Sở Lăng Thiên, chàng là đồ khốn!” Gia Cát Linh giãy ra, “Sáng nay, Gia Cát Hồng Nhan đổi nước dưa hấu của ta thành nước cam, hơn nữa trong đó còn bỏ thêm thuốc sảy thai. Ả vốn định hãm hại ta, còn định hại Thái tử phi sảy thai, ngờ bản thân ả lại có mang, uống nước cam xong liền sảy thai. Hoàng thượng bảo ta đưa ả về, chàng cũng biết ân oán giữa ta với ả mà, ta chỉ muốn… muốn xem chút bộ dạng khốn khổ của ả.”

      “Vậy sao xem rồi còn chưa ? Là mong chờ gì à?” Y nắm chặt tay nàng, đau lòng thay những chuyện nàng phải trải qua ở kiếp trước, cũng nghĩ mà sợ nếu hôm nay Gia Cát Hồng Nhan đạt được mục đích, nàng phải làm sao? Nhưng trong đầu y lại cứ lên hành động ban nãy của Sở Lăng Hiên, nhịn được ra lời làm tổn thương nàng.

      “Đúng, ta chờ đợi Gia Cát Hồng Nhan còn, có phải Sở Lăng Hiên nạp ta làm phi !” Nàng giải thích rồi, vì sao y còn chưa tin, còn ra lời làm tổn thương người khác như vậy. Nàng cũng là người có lòng tự trọng cao, chịu cúi đầu.

      “Được!” Sở Lăng Thiên buông nàng ra, “Bản vương tác thành cho nàng!” xong, y tự mình trở về phủ, dọc theo đường , đều quay đầu lại.

      Trở về phủ, thấy nàng chưa về cùng, trong lòng y thấp thỏm, muốn tìm nàng, bước chân bước ra rồi lại bỗng nhiên dừng lại, ràng là lỗi của nàng, sao y lại phải tìm nàng?

      “Kinh Phong!” Sở Lăng Thiên gọi lớn.

      “Gia.” Kinh Phong xuất .

      xem vương phi về chưa?”

      “Dạ, gia.” Kinh Phong thấy sắc mặt Sở Lăng Thiên u ám, dám chậm trễ, mau chóng ra ngoài tìm, lẽ họ cãi nhau, từ lúc hai người thành thân đến nay vẫn luôn tốt, xảy ra chuyện gì vậy?

      Kinh Phong nhanh chóng bắt gặp bóng dáng của Gia Cát Linh , nàng đứng ngẩn người dưới tàng cây. Kinh Phong lắc đầu, xem ra hai người họ thực có vấn đề.

      “Tiểu thư, sao còn chưa về phủ? Gia lo lắng cho tiểu thư lắm.”

      “Y? Y lo đâu!” Gia Cát Linh cắn môi, Sở Lăng Thiên, tên khốn, “Ta qua chỗ Ngụy Thành xem nhà xây đến đâu rồi.”

      Như Phong mau chóng quay về, nàng bảo Ngụy Thành đẩy nhanh tiến độ. Nhà được xây ở nơi phồn vinh của Ngân Đô, đây là nhà thuộc về nàng và Như Phong, đồ khốn Sở Lăng Thiên kia nếu quan tâm đến nàng, nàng cũng có chỗ để ! Xem nhà xong, nàng lại loanh quanh đường hồi, chịu về nhà.

      “Tiểu thư, trời sắp tối rồi, mau chóng hồi phủ . Gia rất lo lắng.”

      “Kinh Phong, ngươi xem ta đối với ngươi thế nào.”

      Kinh Phong ngạc nhiên, “Tiểu thư đối đãi với thuộc hạ rất tốt.” Gia Cát Linh gả vào Thất vương phủ rồi, nhưng họ vẫn gọi nàng là tiểu thư, mà phải là Thất vương phi, có thể thấy được trước khi nàng thành thân với Sở Lăng Thiên, họ xem nàng thành chủ tử rồi.

      “Vậy tốt! Đêm nay ta tìm khách điếm ngủ lại, ngươi đừng với ta đâu.”

      “Tiểu thư…” Kinh Phong gãi đầu khó xử, vậy Sở Lăng Thiên kia còn ra ư.

      “Vậy ngươi hãy cùng ta, đỡ phải khó xử! Đến lúc đó cứ là ta cho ngươi về!”

      “Thuộc hạ…”

      thôi!”

      Hết chương 240
      Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :