1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 231: Độc nhất lòng dạ nữ nhân

      “Cái gì mà hài tử?” Sở Lăng Hàn khờ dại hỏi.

      “Chính là cháu của ngươi đó!”

      Sở Lăng Hàn rốt cục hiểu ra: “Hai người, hai người cứ đả kích ta !” xong y mạch xoay người về phía trước, thèm để ý đến hai người đáng ghét ở phía sau.

      Gia Cát Linh trừng mắt liếc Sở Lăng Thiên cái: “Đây là chuyện riêng tư của chúng ta, chàng với y làm gì, xấu hổ sao?”

      “Đây là bày tỏ thương.”

      Gia Cát Linh lườm y trắng mắt: “Cách biểu đạt của chàng thực quá đặc biệt.”

      Nhìn thấy biểu tình ngượng ngùng của Gia Cát Linh , Sở Lăng Thiên nở nụ cười vì thực được ý đồ. Y đuổi theo Gia Cát Linh : “Linh nhi, vi phu cảm thấy hẳn là chúng ta nên tăng tuần suất lên nữa, nếu cứ như thế này đến khi nào mới có hài tử được.”

      Gia Cát Linh để ý tới y, đuổi theo Sở Lăng Hàn, vứt Sở Lăng Thiên ở sau.

      Sở Lăng Hàn uống rượu mà mình trở về Cửu vương phủ. Đầu tháng tám chính là ngày thành thân của y cùng Mộc Tê, y muốn chuẩn bị tốt để cho Mộc Tê hôn lễ long trọng.

      Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên còn tức giận vì bị Gia Cát Linh bỏ rơi, nhìn thấy tiểu nữ tử bên cạnh nhàn nhã uống trà, y giận chỗ trút, lẩm bẩm tạo ra đủ loại tiếng ồn. Khóe miệng tiểu nữ tử mang theo ý cười nhưng vẫn để ý đến y, Sở Lăng Thiên trề môi, than thở: “Nương tử, nàng thương ta.”

      “Ừ.” Tiểu nữ tử thản nhiên ừ tiếng, tiếp tục lật giở quyển sách trong tay.

      “Nữ nhân thối, muốn tạo phản sao?” Sở Lăng Thiên nhanh chóng tới trước mặt Gia Cát Linh . Y chuẩn bị hôn nàng lại ngờ nàng chủ động nạp mình, hai tay quàng qua cổ y, hôn y.

      Thấy nàng chủ động, Sở Lăng Thiên cười mở cờ cả mặt, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nữ tử trong lòng, ở trong miệng ngang bướng qua lại.

      “Ừm.” Cảm giác sảng đến từng lỗ chân lông khoái khiến Sở Lăng Thiên rên rỉ. Bàn tay to của y nắm cả vòng eo của Gia Cát Linh , chậm rãi trượt xuống dưới, vuốt ve cái mông của nàng.

      “Hứ.” Gia Cát Linh giống như điên lên, xé mở quần áo y, hai tay xoa nắn cơ ngực màu đồng của y.

      “A.” Sở Lăng Thiên nhịn được kêu lên tiếng, y thở hổn hển, hận thể nuốt trọn nữ nhân gợi cảm này vào bụng, “Tiểu tinh, nàng đùa với lửa đó, biết ? Xem hôm nay vi phu thu phục nàng như thế nào! Hôm nay vi phu cho nàng xuống giường được.”

      “Vậy ư?” Bàn tay Gia Cát Linh men theo hông y, chạm vào vật nóng như lửa, nàng giảo hoạt cười tiếng.

      “Cười à?” Ánh mắt Sở Lăng Thiên như tóe lửa, “Để nàng phải khóc lóc cầu xin ta!” Y ôm lấy Gia Cát Linh về phía trường kỷ đặt nàng ở dưới thân, khẩn cẩm nhấm nháp tư vị ngây ngất của nàng.

      “Dừng!” Gia Cát Linh dùng hai tay đẩy ngực y, trong mắt lên tia giảo hoạt, “Sở Lăng Thiên, hôm nay thân thể ta tiện, tự chàng nghĩ biện pháp .”

      “Cái gì?” Sở Lăng Thiên đột nhiên ngẩng đầu. Khó trách hôm nay nàng chủ động trêu chọc mình như vậy, ra là cố ý để cho y khó chịu. Lửa dục trong lòng càng cháy mãnh liệt nhưng có cách nào giải quyết được. Nhìn thấy nụ cười vì thực được mưu của nàng Sở Lăng Thiên cúi đầu, cạy mở hàm răng của nàng, hung hăng mút vào cái lưỡi thơm tho của nàng, giống như muốn hút cả người nàng vào.

      “Ưm ưm ưm!” Gia Cát Linh chỉ cảm thấy trời đất mù mịt, trong lồng ngực chỉ có hơi thở của y. Nàng ngay cả thở cũng được nên đành phải vô lực nương theo y.

      Thấy vẻ mặt nàng trở nên đỏ bừng, Sở Lăng Thiên lại chưa cảm thấy đủ, lửa nóng ở theo bàn tay tham nhập vào cổ áo nàng, vuốt ve nơi tròn trịa của nàng.

      “Ưm.” Nữ tử dưới thân cả người đều mềm nhũn tự chủ được mà ôm lấy cổ y, tùy ý hưởng thụ nụ hôn cùng âu yếm của y. Nàng chỉ hận mình giờ muốn này thể muốn y.

      “Hừ.” Sở Lăng Thiên cười hừ tiếng, thấy nàng động tình bỗng nhiên ngồi dậy, rời khỏi thân thể nàng.

      “Làm gì vậy?” Gia Cát Linh bất mãn nhìn Sở Lăng Thiên, vừa rồi hôn còn chưa đủ.

      “Khà khà!” Sở Lăng Thiên đắc ý cười, “Ai bảo nàng muốn hại ta? Thế nào? Nương tử, cảm nhận đủ tư vị muốn mà được rồi chứ?”

      “Ta muốn mà được, chàng cũng đừng hòng.”

      “Tiểu tinh!” Nơi nào đó của Sở Lăng Thiên còn ngóc đầu lên, y bắt lấy tay nàng đặt ở chỗ nóng hừng hực của mình, “Biết làm thế nào rồi chứ?”

      Hai khắc sau, rốt cục có chất nhầy theo chỗ nóng chảy ra, Gia Cát Linh xoay xoay tay phải: “Mệt chết ta!”

      Sở Lăng Thiên thương ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu hôn lên trán nàng: “Nương tử, nàng vất vả rồi!”

      “Hừ.” Gia Cát Linh trừng mắt liếc y cái: “Lần sau tự mình xử lý .”

      Sở Lăng Thiên cười ha ha hai tiếng, ôm nàng vào trong ngực, thích buông tay, y chết nữ nhân này. nụ cười, giận dỗi, nhìn vào đều rất mê người.

      “Vương gia, Vương phi nương nương, Kinh Phong có chuyện cần báo.” Từ lúc Gia Cát Linh vào Thất vương phủ, mọi người tới thư phòng đều phải ở ngoài cửa lớn tiếng thông báo tránh cho việc tiến vào nhìn thấy cảnh tượng nên thấy.

      “Vào .” Gia Cát Linh giãy ra khỏi vòng ôm ấm áp của Sở Lăng Thiên, ngồi sang bên.

      Kinh Phong tuân lệnh đẩy cửa vào, “Tiểu thư, thuộc hạ tra được trong cung có duy nhất người có quan hệ với bươm bướm, là Thái hậu nương nương.”

      Gia Cát Linh nhíu mày, “Thái hậu nương nương hoăng thệ à.”

      “Thuộc hạ tra được tin tức, khi Thái hậu còn sống rất thích bươm bướm, trước khi vẫn còn có bướm tiên tới đón bà ấy, bà ấy cũng muốn biến thành bướm tiên. Thái phi nương nương tìm hơn năm trăm con bướm vào trong cung.”

      “Ta biết rồi, ngươi hãy tiếp tục theo dõi, có tin tức gì nhanh chóng báo cho ta biết. Ngoài ra, ngươi tìm về cho ta ít mật ong.”

      “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

      Kinh Phong rồi, Sở Lăng Thiên nghi hoặc hỏi Gia Cát Linh : “Chuyện gì xảy ra?”

      Gia Cát Linh giấu diếm nhìn y, đem chuyện Chu thái phi kể lại cho y nghe.

      “Ba ngày sau chính là sinh thần của Chu thái phi, chẳng lẽ bà ấy muốn gây bất lợi với nàng trong ngày ấy?” Sắc mặt Sở Lăng Thiên trầm. Lão thái bà kia có phải là chán sống rồi hay ?

      “Đó chỉ là suy đoán của ta, ta nghĩ ra biện pháp đối phó rồi, yên tâm .”

      “Linh nhi, ngày ấy ta cũng ở đó, nếu bà ấy dám làm điều bất lợi với nàng, ta tha cho bà ấy.”

      “Thu hồi lại uy phong của chàng , từ từ chơi đùa mới thú vị, mới chút lấy mạng của bà ấy chẳng phải rất nhàm chán hay sao.”

      “Quả nhiên độc nhất là lòng dạ nữ nhân!”

      “Đương nhiên.” Gia Cát Linh ngắm ngắm nơi nào đó của y, “Nếu chàng dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ta cho chàng nếm thử thế nào gọi là độc nhất là lòng dạ nữ nhân.”

      Sở Lăng Thiên ý thức được khép chặt hai chân, cảnh giác nhìn nữ nhân trước mặt.

      Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh. Sáng sớm, Chu Tuyết Tranh phải tới tẩm cung của Chu thái phi, Chu thái phi biết mục đích nàng tới liền cho nàng biết mọi chuyện đều chuẩn bị tốt. Hôm nay nhất định Gia Cát Linh bị đuổi ra khỏi cung.

      “Thái phi nương nương, người rốt cuộc tính đối phó với nàng ta như thế nào?”

      Chu thái phi cười cách quái lạ, chỉ chỉ bộ đồ mới của mình: “Huyền cơ ở trong bộ quần áo này, rồi ngươi biết.” Bà căn dặn cung nữ bên cạnh, “Đợi lát nữa đem mấy con bướm này thả ra ngoài.”

      “Vâng, thái phi nương nương.”

      “Vì sao lại có nhiều bươm bướm như vậy?” Chu Tuyết Tranh thấy thị nữ mang theo cái lọ trong suốt, bên trong toàn bộ là bươm bươm đủ màu sắc cực kì xinh đẹp.

      “Chúng nó là vai chính của ngày hôm nay. thôi, thời gian cũng còn sớm nữa.”

      “Thái phi nương nương, con đỡ người!” Chu Tuyết Tranh tiến lên đỡ lấy Chu thái phi.

      Sinh thần của Chu thái phi cũng quá phô trương, chỉ cử hành yến hội nho ở trong cung. Sở Kim Triêu đầu chúc thọ Chu thái phi, mấy hoàng tử cùng các quan lại cũng hành lễ. Cùng với khí náo nhiệt lại là cảnh tượng ăn khớp cho lắm, đó là Chu thái phi kỳ quái rơi nước mắt đầy mặt.

      “Thái phi nương nương, hôm nay là sinh thần của người, vì sao người lại khóc?” Chu Tuyết Tranh liếc mắt nhìn Chu thái phi suy nghĩ, sau đó liền quan tâm hỏi han.

      Mọi người vừa nhìn, viền mắt của Chu thái phi hồng hồng, còn ngừng dùng khăn tay lau nước mắt.

      “Thái phi nương nương, người sao vậy?” Sở Kim Triêu thấy vậy cũng thấy rất kỳ lạ, “Thái phi có chuyện gì ủy khuất cứ với trẫm, trẫm làm chủ cho thái phi.”

      “Đúng vậy, thái phi nương nương. Có chuyện gì người cứ ra .” Hoàng hậu cũng hiểu ra làm sao. biết lão thái bà này muốn làm gì.

      “Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Chu thái phi lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, “Ai gia phải khóc vì mình, ta khóc là bởi vì hôm qua ta mơ thấy Thái hậu nương nương.”

      “Mẫu hậu?” Sở Kim Triêu ngẩn người, “Người…. Người thế nào?”

      Chu thái phi thở dài, “Ta mơ thấy Thái hậu nương nương hóa thành bướm tiên, người ở thế giới bên kia rất tịch mịch, người tìm thấy con đường chuyển thế, muốn tìm người đến Thiên Thai Tự tụng kinh, đưa tiễn hồn phách của người đoạn đường.”

      “Hả? Còn có chuyện như vậy? Vậy vì sao người trực tiếp đến với trẫm?”

      “Thái hậu biết Hoàng thượng bộn bề trăm việc muốn bởi vì việc này mà làm phiền Hoàng thượng, cho nên đến báo mộng cho ta.”

      “Nếu như vậy tìm người đến Thiên Thai Tự, đưa tiễn Thái hậu đoạn đường,” Hoàng hậu , “Tiêu Ôn, ngươi sắp xếp .”

      “Khoan !” Chu thái phi bỗng nhiên hô lên, “Thái hậu nương nương chỉ định Thất vương phi , người vẫn chưa gặp qua Thất vương phi, muốn Thất vương phi tận hiếu với người.”

      Nghe đến đó, Gia Cát Linh hiểu được, Chu thái phi diễn lâu như vậy chính là vì những lời này. Để nàng đến Thiên Thai Tự vậy thể trở về được. Lông mày Sở Lăng Thiên nhíu lại, sắc mặt y vô cùng trầm, tay y cầm lấy tay Gia Cát Linh . Ngón tay mềm mại của Gia Cát Linh nhành vuốt lên tay y để y yên tâm.

      “Hoàng thượng, đây là nguyện vọng của Thái phi, người xem?” Hoàng hậu nhìn Sở Kim Triêu. Nếu lần này có thể đưa nha đầu kia ra khỏi cung cũng tính là biện pháp tốt.

      Trong mắt Chu Tuyết Tranh hàm chứa ý cười lạnh lùng, đúng là gừng càng già càng cay, Chu thái phi lại có thể nghĩ ra được chủ ý như vậy. Gia Cát Linh , tận hiếu với Thái hậu dù Thiên ca ca có cầu xin cho ngươi như thế nào cũng vô phương.

      “Phụ hoàng, chỉ dựa vào giấc mộng của Thái phi nương nương liền đưa Thất tẩu đến Thiên Thai tự cũng quá là phù hợp.” Sở Lăng Hàn lớn tiếng .

      Sở Kim triêu trừng mắt liếc y cái, thầm nghĩ phải lão tử còn chưa mở miệng hay sao? Ngươi gấp cái gì? “Thái phi nương nương, Thái hậu nương nương như thế sao?”

      “Hoàng thượng, lẽ ta còn lừa người?”

      “Thái phi nương nương, người người mộng thấy Thái hậu biến thành bướm tiên cũng có người nào làm chứng.” Sở Lăng Thiên nghiêm mặt, trầm giọng , “Chứ phải là Thái phi nương nương vừa lòng với Linh nhi, muốn mượn cớ này đuổi nàng ra khỏi cung?”

      Chu thái phi chua xót cười: “Ta biết mọi người tin tưởng ta, vì thế ta cùng Thái hậu nương nương thương lượng, để người đến cho các ngươi.”

      “Mẫu hậu rồi, chẳng lẽ người chết còn có thể sống lại sao?” Sở Kim Triêu hỏi.
      Chrishonglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 232: Dựng tóc gáy

      Chu thái phi lắc đầu, “Người chết rồi đương nhiên thể sống lại, nhưng có thể hóa thành linh vật đến báo tin. Hoàng thượng, người có còn nhớ Thái hậu rất thích bướm ? Nếu người tin, vậy ai gia triệu hồn phách Thái hậu nương nương hóa bướm đến, mọi người tin thôi.”

      “Còn có thể gọi bướm đến? vậy chăng?”

      “Quả lúc sinh tiền Thái hậu nương nương thích nhất là bướm.”

      “Xem ra Thái hậu nương nương rất thích Thất vương phi, bằng cũng chỉ định để vương phi .”

      Người bên dưới khe khẽ bàn tán, mang theo ánh nhìn hiếu kỳ và chờ mong, muốn biết có phải thực nhìn thấy bướm mà Thái hậu hóa thành.

      “Thái phi nương nương, vậy người cứ triệu hồn phách của mẫu hậu tới hỏi, nếu mẫu hậu thực vừa ý với Tam nha đầu, Thiên nhi luôn hiếu kính với bà, nhất định cũng đồng ý.” Hoàng hậu mở miệng chụp mũ Sở Lăng Thiên trước, phá giải nước cầu tình của y.

      “Mẫu hậu, hiếu kính với hoàng tổ mẫu là chuyện nên làm, nhưng nếu bắt Linh nhi phải trả giá lớn, ta đồng ý.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng .

      “Thiên nhi, trong ngàn điều tốt chữ hiếu làm đầu, con muốn để hoàng tổ mẫu của con vĩnh viễn thể đầu thai chuyển thế sao?”

      “Hừ! Đầu thai chuyển thế? E là có kẻ dùng thủ thuật gì đó che mắt người khác, muốn gây bất lợi với Linh nhi. Hoàng hậu hỏi trắng đen thị phi, đưa Linh nhi , có rắp tâm gì?”

      “Thiên nhi, con!”

      “Đủ rồi đủ rồi!” Sở Kim Triêu phiền lòng vung tay, “Thái phi nương nương, người cứ gọi hồn phách của mẫu hậu đến đây . Cuối cùng để ai , trẫm thương lượng lại với Thái hậu.”

      “Được rồi.” Chu thái phi và Chu Tuyết Tranh đưa mắt nhìn nhau, gật đầu với nàng, “Đợi ai gia gọi bướm đến rồi, xin các vị giữ im lặng.”

      Trong điện thoáng yên tĩnh lại, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn Chu thái phi, chờ mong cảnh tượng thần kỳ kia.

      Chu thái phi kín đáo nhếch môi cười lạnh. Bà đứng lên, nhắm mắt lại, dang hai tay ra, miệng làm như lẩm bẩm. Chốc lát, người trong điện đều ngửi được mùi hương thơm mát làm người ta khoan khoái dễ chịu, tựa như sắp được nhìn thấy bướm bay tới.

      Chu thái phi nhắm mắt lại, môi càng động càng nhanh, ê ê a a niệm ngừng. Vu vu vu vu vu vu… hòa với tiếng niệm càng lúc càng lớn của Chu thái phi, thứ thanh kỳ lạ truyền đến từ ngoài điện, tiếng kia ngày càng gần. Tất cả mọi người rướn dài cổ, chờ đợi kỳ tích xuất .

      “Có phải bướm sắp xuất rồi ?”

      “Là Thái hậu nương nương.”

      “Suỵt, đừng lên tiếng.”

      biết sao, số người lại có cảm giác đại điện bỗng nhiên trở nên u hơn, tiếng vu vu vu kia ngày càng gần, như lập tức bay ngay vào điện.

      “Là ong mật!” biết là ai quát to tiếng, mọi người tập trung nhìn, đàn ong mật đen tuyền bay nhanh vào, đâu có bóng dáng chú bướm nào.

      Sở Lăng Thiên lập tức bảo vệ Gia Cát Linh trước ngực mình, sợ nàng bị ong mật chích. Sắc mặt mọi người đều tái , nhưng dường như đàn ong kia có hứng thú với họ, chỉ ùn ùn bay tới chỗ Chu thái phi.

      Nghe được tiếng la hét, Chu thái phi đột nhiên mở mắt, khi còn chưa kịp phản ứng, đám ong mật kia bủa vây cơ thể của bà.

      “Á! Người đâu!” Hơn trăm con ong bâu lên người Chu thái phi, bà nhất thời hoảng sợ thét lên. Mà đám ong này dường như ý thức được mối nguy hiểm to lớn, tất cả kim độc đều chích thẳng vào người của Chu thái phi, Chu thái phi đau đến té xuống đất, ngừng quay cuồng, búi tóc vân kế cũng rối tung, hệt như bà điên.

      “Người đâu, mau giúp Thái phi đuổi đám ong này !” Sở Kim Triêu lớn tiếng quát.

      Mấy công công chạy đến, nhưng đám ong mật này rất thích mùi phấn hoa người Chu thái phi, nên chịu bay .

      “Lấy đuốc đến đây, ong mật sợ lửa!” Gia Cát Linh vội vàng .

      Nghe vậy, Liên công công lập tức chạy ra khỏi đại điện, nhanh chóng cầm đuốc chạy vào.

      “Đưa cho ta!” Gia Cát Linh cầm lấy, về hướng Chu thái phi. Đám ong mật này nhìn thấy ánh lửa, quả nhiên bay rời ra, nhưng vẫn ngừng xoay quanh Chu thái phi, chịu bay .

      Gia Cát Linh đành phải đưa đuốc đến gần hơn, quơ quơ kề bên Chu thái phi. Nàng quơ qua quơ lại, tóc cùng xiêm y của Chu thái phi bị cháy xém ít. Mùi cháy khét che lấp mùi phấn hoa, đàn ong mật này mới chịu bay khỏi đại điện.

      Nhìn lại Chu thái phi đất, những chỗ lộ ra bên ngoài đều bị chích rất nhiều, mặt bà sưng hệt như đầu heo, đen nhẻm, hệt như bà lão ăn xin, mái tóc dài giờ đây chỉ còn nửa, bị cháy sém cong queo thành nùi, còn bốc khói nhè . Xiêm y bà rách nát, bị cháy tan tành. Bà giờ, ai cũng nhận ra được bà là thái phi.

      Nhìn thấy bộ dạng của Chu thái phi, Gia Cát Linh cố gắng đè nén, dám bật cười. Nàng liếc nhìn Sở Lăng Thiên và Sở Lăng Hàn, chỉ thấy cơ thể hai người họ ngừng rung rung, chắc chắn cũng nhịn rất vất vả.

      “Khì!” biết là ai nhịn được, bật cười ra tiếng.

      Ngay sau đó, tiếng khì khì liên tiếp truyền đến từ các ngóc ngách. Sở Kim Triêu và Hoàng hậu cũng cắn răng bặm môi, nhìn rồi lại nhịn, mới bật cười.

      “Ai dám cười ai gia!” Chu thái phi tức giận quát, “Hoàng thượng, phàm những kẻ cười ai gia, toàn bộ phạt năm mươi đại bản!”

      “Thái phi nương nương, mau chóng hồi cung sửa soạn lại .” Vất vả lắm Sở Kim Triêu mới nhịn được cười, “Trẫm xử lý.”

      “Ừ!” Chu thái phi xấu hổ và giận dữ chịu nổi, rồi lại phải tỏ vẻ trấn định, trông dáng vẻ làm bộ làm tịch của bà, lại khiến người ta buồn cười.

      “Đợi !” Sở Lăng Thiên đứng lên, “Thái phi nương nương còn chưa gọi được hồn phách của hoàng tổ mẫu mà, phải gọi bướm ư? Sao lại đưa ong mật đến thế này? Chẳng lẽ hoàng tổ mẫu thích bướm mà thích ong mật à?”

      “Hừ!” Chu thái phi ra vẻ bình tĩnh , “Chắc có lẽ bà chỉ đùa chút với ai gia. Hoàng thượng, ai gia hồi cung trước.”

      “Thái phi nương nương, mời.”

      Chu Tuyết Tranh kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng của Chu thái phi, ràng, tiết mục ban đầu vốn phải vậy, có người đổi bướm thành ong. Chẳng những đưa được Gia Cát Linh đến Thiên Thai Tự, Chu thái phi còn bị xấu hổ lớn như vậy. Là do ai làm? Nàng khỏi chuyển mắt về hướng Gia Cát Linh , thấy vẻ mặt tỉnh bơ của nàng ta, trong lòng có đáp án. Gia Cát Linh , ngươi đúng là rất khó đối phó! Chuyện này ngay cả nàng cũng ràng, chỉ có mình Chu thái phi biết, vậy ả làm sao mà biết được? Chẳng lẽ ả có tai mắt ở trong cung?

      Dù cho người được mừng thọ còn ở đây, buổi thọ yến này ăn cũng rất vui vẻ. Chuyện muốn đưa người Thiên Thai Tự cầu phúc cho Thái hậu, đương nhiên cũng còn. Sau khi tan tiệc, thị nữ của Chu thái phi đến truyền, mời Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thất vương phi di giá đến tẩm cung của Chu thái phi.

      Truyền Gia Cát Linh , đương nhiên Sở Lăng Thiên cũng theo. Mấy người vào tẩm cung của Chu thái phi, chỉ thấy mặt bà vừa đỏ vừa sưng, hệt như quái vật.

      “Thái phi nương nương, có chuyện gì người .” Sở Kim Triêu .

      “Hoàng thượng, chuyện hôm nay là có người cố ý gây ra, mục đích là để cho ai gia bẽ mặt, Hoàng thượng phải làm chủ cho ai gia.”

      “Cố gây gây nên?” Sở Kim Triêu nhíu mày, “ phải Thái phi nương nương muốn gọi bướm sao? Kết quả lại gọi ong, sao lại có quan hệ đến người khác? Tam nha đầu màng nguy hiểm, tiến lên đuổi ong cho người, người còn hoài nghi nó?”

      “Hừ!” Chu thái phi nhìn Gia Cát Linh , “Thất vương phi, đám ong này, có phải ngươi thả ?”

      Gia Cát Linh ngạc nhiên, “Thái phi nương nương, sao lại vậy? Con thả ong khi nào? Từ đầu đến cuối, con đều ở trong đại điện mà.”

      “Ngươi còn dối!”

      “Thái phi nương nương, người cũng có lẽ là do Thái hậu đùa với người, có liên quan gì đến con? Hay là Thái phi nương nương tự thả ong ra, dùng khổ nhục kế để hãm hại con? Hoàng thượng, người cũng phải làm chủ cho thần nữ!”

      “Người bậy! Là nô tỳ tận mắt nhìn thấy có người đổi bướm của Thái phi nương nương thành ong!” cung nữ mới tới thấy Gia Cát Linh Chu thái phi dùng khổ nhục kế, khỏi nóng nảy.

      “Câm miệng!” Sắc mặt Chu thái phi tái , hận thể cắt lưỡi cung nữ kia.

      “À…” Gia Cát Linh à tiếng du dương trầm bổng, “Hóa ra Thái phi nương nương sớm chuẩn bị bướm rồi, người tẩm đầy phấn hoa, bướm ngửi được mùi phấn hóa bay tới. Thái phi nương nương có thể nhân cơ hội này chúng là linh vật do Thái hậu hóa thành, bày ra trước mặt mọi người là có thể đưa con đến Thiên Thai Tự. Thái phi nương nương, là như thế sao?”

      “Ngươi…” Lòng Chu thái phi chìm xuống, “Ai gia biết ngươi gì. Hoàng thượng, ong mật chắc chắn do nó chuẩn bị, ai gia muốn người hạ lệnh, bảo Thiên nhi hưu nó!”

      “Thái phi nương nương rất vô lý, ràng suýt nữa con bị hủy cả đời, người còn muốn Thất điện hạ hưu con, làm sao lại có đạo lý như vậy.”

      “Hoàng thượng!” Chu thái phi hổn hển.

      “Đừng nữa!” Sở Kim Triêu hiểu được mọi chuyện, “Thái phi nương nương, chuyện này là do người sai trước, ta truy cứu. Tam nha đầu, bất kể chuyện này có liên quan gì đến con hay , cũng trở về đóng cửa tự kiểm.”

      “Dạ, Hoàng thượng.” Gia Cát Linh khom người, vui vẻ tiếp nhận hình phạt.

      “Hoàng thượng…” Hoàng hậu muốn lại thôi, “Thái phi nương nương là quý phi của tiên đế, cho dù người có lỗi trước, Thất vương phi mượn dịp trả , cũng là đúng, theo thần thiếp thấy nên phạt nặng.”

      “Mẫu hậu, người vậy là có ý gì?” Sở Lăng Thiên nhìn Hoàng hậu chằm chằm, trong mắt lóe ra thứ ánh sáng sắc lạnh, “Thái phi nương nương già mà nghiêm chỉnh, muốn trừng phạt Linh nhi cũng được, Thái phi nương nương cũng phải nhận được hình phạt tương ứng. Vả lại, ai có chứng cớ chứng minh là Linh nhi làm? Mẫu hậu cứ nhiều lần gây khó dễ cho Linh nhi, nhi thần rất muốn hỏi thử, rốt cục là tại sao?”

      “Thiên nhi…” Hoàng hậu giả bộ thở dài, “Con vậy, bản cung rất đau lòng.”

      “Già mà nghiêm chỉnh?” Nghe được lời đánh giá của Sở Lăng Thiên về mình, Chu thái phi nhất thời đen mặt, “Thiên nhi, con thực học thói xấu của nữ nhân kia rồi!”

      “Có liên quan gì đến người ?” Sở Lăng Thiên trừng mắt liếc bà, dắt tay Gia Cát Linh , “Phụ hoàng, nhi thần cáo từ trước.”

      .” Sở Kim Triêu phất tay, day day huyệt thái dương đau ỉ, ba nữ nhân vở diễn, ông thực chịu đủ rồi.

      Ra khỏi hoàng cung, Sở Lăng Thiên ôm lấy vòng eo mềm mại của Gia Cát Linh , “Đưa nàng đến Thiên Thai Tự cả đời làm ni , xem nàng phải làm sao.”

      “Bà ấy bảo ta ta à?” Gia Cát Linh ra vẻ khinh bỉ, “Nếu ta , chàng nhất định phải thủ tiết cả đời cho ta, cả đời cũng được gặp nữ nhân khác.”

      “Nàng , tối ta trèo tường vào.” Sở Lăng Thiên nhéo chóp mũi của nàng, “Vậy mà nàng cũng nghĩ ra, Chu thái phi gọi được bướm chuẩn bị, mà gọi đến bầy ong mật.”

      “Ta thông minh mà! Sở Lăng Thiên, nếu Hoàng thượng hạ chỉ bắt ta Thiên Thai Tự làm sao?”

      “Yên tâm, cho dù phụ hoàng hạ chỉ, ta cũng để nàng .”

      “Chàng dám kháng chỉ tuân?”

      “Vì nàng, còn có cái gì mà ta dám làm!”
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 233: Chỉ sắc lang với mỗi mình nàng

      tồi!” Gia Cát Linh vỗ vỗ vai Sở Lăng Thiên, trong yến tiệc uống hết hai ly rượu, rượu ngấm vào, “Tướng công, hôm nay ta rất cao hứng, ta muốn chàng cõng ta về!”

      Nghe vậy, Sở Lăng Thiên chút suy nghĩ, để ý còn ở cổng hoàng cung, mọi người lui tới đều nhìn y chằm chằm. Y tự nhiên ngồi xổm xuống, Gia Cát Linh leo lên lưng y, hai tay ôm cổ y, vui vẻ hôn lên má y cái. Sở Lăng Thiên vừa vui vừa tức, đúng là thể để cho nàng uống rượu nữa, vừa uống rượu vào liền nổi điên. May mà vừa rồi ở trong cung Thái phi rượu chưa ngấm.

      Nâng mông nàng lên, tay Sở Lăng Thiên có chút an phận.

      Cảm nhận được lửa nóng ở bàn tay to của y, Gia Cát Linh nhéo lỗ tai y: “Sở Lăng Thiên, chàng thành chút cho ta, chàng có tin là ta cắt cái lỗ tai này của chàng .”

      “Hì hì!” Sở Lăng Thien xấu xa cười hai tiếng, chẳng những thành mà ngược lại càng thêm táo tợn, “Nương tử, thân thể của nàng hôm nay chắc là tiện chứ?”

      mau!” Gia Cát Linh nhéo nhéo lỗ tai y, véo chút, “Đại sắc lang!”

      Sở Lăng Thiên bị đau lập tức cầu xin tha thứ: “Nương tử tha mạng!” Khóe miệng y nhếch lên. Bây giờ cho nàng ra oai, chút nữa trở về chỉnh đốn nàng!

      Tay Gia Cát Linh sờ sờ cái trán Sở Lăng Thiên, toàn là mồ hôi, nhất thời đau lòng thôi: “Ông xã, chàng có được ?”

      “Hửm?” Sở Lăng Thiên đề cao điệu, nhéo cái lên mông nàng, “Lại còn tướng công nàng được? Có tin là vi phu hành quyết nàng ngay tại chỗ hay !”

      “Sắc lang! Ông xã, có phải là ta nặng quá ? Để ta xuống .”

      nặng, cõng cả đời cũng sao!” Sở Lăng Thiên lẩm bẩm , “Vừa rồi nàng gọi là là gì? Ông xã? Là có ý nghĩa gì?”

      “Đây là xưng hôở chỗ chúng ta. Ông xã chính là tướng công.”

      “Vậy nương tử gọi là gì?”

      “Bà xã.”

      “Bà xã?” Sở Lăng Thiên gật gật đầu, bóp bóp lấy mông nàng, “Gọi lại lần nữa vi phu nghe chút.”

      “Ông xã… ã… ã.” Gia Cát Linh kéo dài điệu, mềm mại kêu lên. Kêu đến tim Sở Lăng Thiên rung lên, chân suýt chút nữa mềm .

      “Tiểu tinh, nếu phải đường, ta tại muốn nàng!”

      “Cho chàng trăm lá gian.”

      Sở Lăng Thiên cười cười, tay nắm chặt để cho nàng thoải mái chút. Qua con phố khác, người buồn bực lưng y có động tĩnh gì nữa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hít thở rất của nàng, đoán là nàng ngủ y bất đắc dĩ lắc đầu. Nương tử y sau khi uống rượu chính là con người khác, có lẽ ở thế giới của nàng, nàng đều hoạt bát như vậy.

      Thấy Sở Lăng Thiên cõng Gia Cát Linh trở về, Ưng tổng quản, Tiểu Điệp, Nguyệt Lan lập tức tới đón, “Điện hạ, tiểu thư sao vậy?”

      ngủ.” Sở Lăng Thiên giọng , sợ đánh thức người lưng. trán y đầy mồ hôi nhưng vẻ mặt lại dịu dàng, giống như tất cả hạnh phúc đều ở lưng mình vậy.

      Mấy người rón rén lui sang bên, dám phát ra tiếng động nào.

      Sở Lăng Thiên nhàng đặt người lưng xuống giường, muốn rời lại bị nàng giữ chặt: “Sở Lăng Thiên, được .”

      “Ta lau người chút.” Sở Lăng Thiên giọng , “ quay lại ngay, ngoan.”

      lưng y đều bị ướt mồ hôi, tắm qua nước lạnh chút liền cảm thấy cả người sảng khoái hơn. Y cầm quyển sách đến phòng ngủ, cởi áo ngoài ra, chỉ mặc áo ngủ, nằm lên giường. Thân thể mềm mại của người kia liền tiến lại gần, hai tay ôm lấy thắt lưng y, đầu ở bụng y tìm vị trí thoải mái, nằm ở đó. Để quấy rầy nàng nghỉ ngơi, hai canh giờ y đều giữ nguyên tư thế.

      “Ưm.” Thời điểm mặt trời chiều ngã về hướng Tây, Gia Cát Linh rốt cục cũng tỉnh. Nàng duỗi thân người, tay dừng ở chỗ lửa nóng của Sở Lăng Thiên chút, cảm giác được biến hóa của vật ở trong tay, nàng theo tay mình nhìn lên phía . mảnh da thịt màu đồng mê người, lại hướng lên nữa, đó là vẻ mặt tươi cười tà mị của Sở Lăng Thiên.

      “Tỉnh rồi?” Sở Lăng Thiên giật giật, nơi mà bàn tay bé của nàng bao trùm lên rục rịch.

      Gia Cát Linh cảm nhận được biến hóa của y, giận dỗi nhéo chút, “Sắc lang!”

      Bị tay bé của nàng kích thích, thân thể Sở Lăng Thiên run lên chút, y vứt quyển sách tay xuống, kéo nàng, để cho nàng nằm người mình, “Ông xã muốn nàng khóc đấy.”

      “Chàng làm gì? Buông ta ra!” Gia Cát Linh vặn vẹo thân thể, muốn tìm chỗ thoải mái.

      “Nương tử, đừng nhúc nhích.” Sở Lăng Thiên thở hổn hển, chỗ đó của y càng nóng càng đứng thẳng lên, “Linh nhi, hôm nay có thể chứ?”

      “Ừ.” Gia Cát Linh đỏ mặt, gật gật đầu.

      “Tiểu tinh!” Sở Lăng Thiên nhịn được nữa đem Gia Cát Linh xoay lại đặt dưới thân mình, cơ thể to lớn của y đè lên, ở đôi môi thơm mát của nàng tùy ý mút vào.

      “A.” Mấy ngày có thân cận, thân thể Gia Cát Linh trong nháy mắt bị y dấy lên lửa nóng, khỏi ưm tiếng.

      ra Linh nhi mẫn cảm như vậy.” Sở Lăng Thiên nhìn thấy dáng người vặn vẹo của nữ tử dưới thân, càng ngừng hôn kịch liệt ở cái cổ tuyết trắng, xuống chút nữa…

      Y cởi bỏ đai lưng bên hông nàng, lột từng lớp quần áo của nàng, cách cái yếm hồng nhạt, nhàng mà cắn hạt đậu đỏ của nàng.

      “Đừng… A… Sở Lăng Thiên, đừng mà…” Gia Cát linh đặt hai tay lên cổ Sở Lăng Thiên, hai chân tự chủ được khẽ chà xát với nhau.

      cần? Thân thể của nàng rất muốn đấy chứ.” Sở Lăng Thiên cười xấu xa, cở bỏ áo yếm của nàng, bàn tay to mang theo lửa nóng phủ lên nơi mềm mại của nàng vuốt ve.

      “Sở Lăng Thiên, chàng là đại sắc lang.”

      “Ta chỉ sắc lang với mỗi mình nàng!” Y nheo mắt lại, nhàng hôn lên hạt đậu đỏ của nàng, tay thong thả chậm trãi trượt xuống dưới, chạm được nơi ẩm ướt như ý, ngón tay vào nơi tư mật.

      được, được vào….”

      Nhưng mà người ở để ý đến cầu xin của nàng, ngón tay chậm rãi ra vào: “Linh nhi, thoái mái ?”

      “Ừm…. A…”

      , cho ta biết, có thoải mái ?” Lực đạo của y lại tăng thêm vài phần.

      “Ừm… Thoải mái…” xong nàng lập tức đỏ bừng mặt, dám mở to mắt.

      “Nhìn ta!” Sở Lăng Thiên chịu buông tha nàng, “Nhìn tướng công của nàng.” Thấy nàng thẹn thùng nhưng lại cảm thụ được mềm mại của nàng, y hận thể đem nàng nuốt vào trong bụng.

      Dưới hiếp bức của y, nàng ngượng ngùng mở to mắt, mông lung nhìn nam tử ở người mình.

      Thân thể y hạ xuống, chỗ mẫn cảm của hai người dung hòa vào nhau. Cảm thụ được nơi ấy của nàng chặt khít cùng ấm áp, y chậm rãi động vài cái, đợi nàng hoàn toàn thích ứng liền hung hăng va chạm, muốn đem sức lực nghẹn mấy hôm này bộc phát ra hết.

      “Ưm… A…” Sau đó y nhấn sâu vào nàng, trong đầu nàng trống rỗng, gấp rút ưm cái, hai chân của nàng tự chủ được vòng lên thắt lưng rắn chắc của y, muốn càng nhiều hơn.

      Người ở xấu xa cười. lần cuối cùng vào sâu, khiến cho hai người vô vùng sung sướng khoan khoái, tư thế tuyệt hảo, mỗi lần y đều xâm nhập đến tận cùng.

      Giường lớn vang lên tiếng kẽo kẹt, màn rèm đầu giường nhàng lay động. lâu sau, cùng với tiếng thở dồn dập của hai người, giường lớn kịch liệt lay động. Sở Lăng Thiên trao hết toàn bộ của mình cho nàng.

      Gia Cát Linh chậm rãi hít thở, da thịt trong trắng ửng hồng. Con thỏ mềm mại bởi vì hít thở mà lên xuống. Nàng biết bộ dáng của mình lại lần nữa hấp dẫn hứng trí của người nào đó. Cảm thụ được thắt lưng cực nóng, nàng cúi đầu kinh hô tiếng: “Sở Lăng Thiên, chàng…”

      “Bù lại bốn ngày qua.” Sở Lăng Thiên xong, thân mình hạ xuống, vật cứng rắn lại vào.

      Nửa canh giờ sau, Sở Lăng Thiên rốt cục phóng ra. Gia Cát Linh giật giật, chỉ cảm thấy hai chân tê đau thôi, động chút liền cảm thấy thân thể muốn rời ra từng mảnh: “Sở Lăng Thiên, chàng là rắn hay sao? Mỗi lần đều lâu như vậy!”

      “Ai bào nàng ngọt như vậy, ăn như thế nào cũng đủ.”

      Gia Cát Linh nhíu mày lại, đẩy y người mình xuống: “Nặng muốn chết!”

      “Vậy đêm nào đó nàng ở nhé?”

      “Sở Lăng Thiên!” Gia Cát Linh nhéo lỗ tai y, “Buổi tối chàng ra thư phòng ngủ cho ta!” Nàng cảnh giác liếc mắt nhìn Sở Lăng Thiên cái, sợ y bắt được chính mình lập tức xoay người xuống giường, tìm thấy áo quần của mình mặc vào.

      Sở Lăng Thiên híp mắt tựa vào đầu giường, hai tay gối lên sau đầu, đắc ý cười.

      “Còn cười! Ta đói bụng!”

      Sở Lăng Thiên từ giường nhảy xuống, mặc áo quần vào, ôm lấy eo nàng cùng nhau dùng bữa.

      Tẩm cung của Chu thái phi.

      Vết sưng tấy mặt bà có hơi biến mất ít, nhưng vẫn còn rất đau. Bà ngừng rên rỉ, mấy cung nữ bên cạnh tay chân luống cuống.

      “Thái phi nương nương, Thần phi nương nương cầu kiến.” Cung nữ báo lại.

      “Để nó vào .” Nhớ tới chuyện ban ngày, Chu thái phi liền hận đến nghiến răng, nếu Chu Tuyết Tranh cầu xin bà bà cũng tham dự vào chuyện này, bà đối với Chu Tuyết Tranh có chút bất mãn, “Coi như có chút lương tâm. Biết đến thăm ai gia.”

      Chu Tuyết Tranh nhìn thấy bộ dáng của Chu thái phi, vẻ mặt xin lỗi mà quỳ xuống: “Thái phi nương nương, thực xin lỗi, con sai rồi. Nếu phải vì con người cũng biến thành như vậy. Đều là do con, xin Thái phi nương nương trách phạt.”

      Chu Tuyết Tranh chủ động xin được trị tội, tức giận của Chu thái phi nhất thời giảm ít, “Đứng lên , chuyện này trách ngươi. Nha đầu thối kia rất giảo hoạt. Trước kia chỉ là nghe , hôm nay xem như ai gia được mở rộng tầm mắt rồi. A!” Chu thái phi khoát tay, cẩn thận đụng tới nơi bị đau, lập tức kêu tiếng đau đớn.

      “Đều là con sai, biết nàng ta khó đối phó còn để cho Thái phi nương nương giúp con. Thái phi nương nương, về sau người vẫn nên cách xa nàng ta , bằng khi nào đó lại bị nàng ta làm bị thương cũng chừng. Chuyện này cao như xong nhé?”

      “Hừ!” Chu thái phi hừ lạnh tiếng, “Quên à?” Bà có thể ngồi lên vị trí Thái phi biết trải qua biết bao mưa gió, bày ra ít nhiều mưu, bà lại phải sợ con nhóc? “Hôm nay là ta sơ suất, tiểu nha đầu mà thôi, ai gia sao lại sợ? Cả đời ai gia được tôn kính, có khi nào phải chịu qua nhục nhã như vậy? Thù này báo ai gia có chết cũng nhắm mắt.”

      “Thái phi nương nương, nhưng mà nàng ta quỷ kế đa đoan, con lo lắng người giẫm lên vết xe đổ.” Chu Tuyết Tranh kiên nhẫn khuyên giải.

      “Ta sợ nó sao? Ngươi cũng nhìn thấy, món nợ hôm nay, ai gia nhất định khiến nó trả gấp bội.”

      Đáy mắt tĩnh lặng của Chu Tuyết Tranh lên tia ánh sáng, trong lòng cười lạnh nghĩ, xem ra phép khích tướng dùng với lão bà này rất hiệu nghiệm, “Thái phi nương nương chuẩn bị đối phó với nàng ta như thế nào?”

      “Yên tâm , ta nghĩ đến cách, để cho nó mở mang kiến thức, xem thử cái gì mới là nhục nhã.”

      Chu Tuyết Tranh gật gật đầu: “Thái phi nương nương, người nghỉ ngơi sớm , con xin cáo lui trước.”

      , nha đầu kia đơn giản, ngươi cũng cẩn thận chút. thể ngờ được Gia Cát Chiêm ngu xuẩn kia lại sinh ra quái vật như vậy.”

      Chu Tuyết Tranh im lặng, dùng từ quái vật để hình dung nàng ta quả thực rất thích hợp.
      Chrishonglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 234: mưu của Chu thái phi

      Ngày hôm sau, Gia Cát Linh thức dậy, bên cạnh trống . Nàng duỗi người, xương cốt đau nhức như rời ra, oán thầm : Sở Lăng Thiên, chàng là tên khốn! phải người! Tối qua lại muốn những hai lần.

      Nghe được tiếng động, Tiểu Diệp bước vào: “Tiểu thư, người thức rồi? Điện hạ căn dặn phòng bếp nấu cháo, người mau ngồi dậy ăn chút .”

      “Ừm.” Gia Cát Linh chậm rãi mặc xiêm y, rửa mặt chải đầu xong, húp hai chén cháo, “Điện hạ lúc nào?”

      “Trời còn chưa sáng rồi.”

      “Ừ.” Gia Cát Linh gật đầu, “Chút nữa qua phủ Thái tử thăm Thái tử phi, giúp ta chuẩn bị ít quà.”

      “Dạ, tiểu thư.”

      Hà Sướng Uyển ở nước Lăng Nguyệt, chỉ có người bạn là Gia Cát Linh , Gia Cát Linh đến thăm nàng, nàng rất vui, kéo tay Gia Cát Linh hàn huyên suốt canh giờ, lại còn giữ nàng lại dùng bữa trưa.

      Dùng bữa trưa xong, Gia Cát Linh liền cáo từ quay về Thất vương phủ. Nàng vừa mới hồi phủ, Ưng tổng quản liền cho nàng tin tức trong cung truyền đến.

      “Vương phi nương nương, Thái phi nương nương truyền chỉ, mời người đến cung của Thái phi hầu hạ.”

      “Là Thái phi nương nương nào?”

      “Là Chu thái phi.”

      “Bà ta?” Gia Cát Linh nhíu mày, suy nghĩ, “Ta biết rồi, giờ ta tiến cung ngay. Điện hạ trở về, ngươi hãy với người, có thể đêm nay ta quay về.”

      “Dạ, vương phi.”

      Gia Cát Linh về phòng thay đổi xiêm y, chuẩn bị tiến cung.

      “Tam tỷ, người đâu vậy?” Như Nguyệt từ trong viện ra, nhìn thấy Gia Cát Linh , hỏi.

      “Tiến cung.”

      “Thế à? Vậy trễ lắm mới về à?” Như Nguyệt thử thăm dò.

      Nàng trừng mắt liếc Như Nguyệt cái, nhìn thấu tâm tư của nàng ta, nàng ta muốn nhân lúc nàng ở đây mà dụ dỗ Sở Lăng Thiên đây mà, “ biết.”

      Gia Cát Linh vào tẩm cung của Chu thái phi, Chu thái phi ngừng sai khiến nàng làm này làm nọ, nàng im lặng làm.

      Hầu hạ Chu thái phi dùng xong bữa tối, Gia Cát Linh thấy trời cũng tối, “Thái phi nương nương, nương nương còn gì sai bảo ? còn con cáo lui trước.”

      “Về ư?” Chu thái phi lạnh băng , “Ngươi hại ai gia ra nông nỗi này, bảo ngươi hầu hạ chút cũng cam lòng à? Đêm nào ai gia cũng khó ngủ, ngươi ở lại đây với ai gia .”

      “Dạ, Thái phi nương nương.”

      “Ngươi cũng mệt rồi, uống nước trước , lát nữa có người đưa bữa tối đến.”

      “Đa tạ thái phi nương nương.”

      “Được rồi, mau uống nước .”

      Gia Cát Linh nhấc ấm trà bàn, trong lòng suy tư. Nàng rót chén nước, đến trước giường Chu thái phi: “Thái phi nương nương, con khát, người uống trước .”

      Ánh mắt Chu thái phi kín đáo mập mờ, “Ai gia chỉ uống nước vừa mới nấu, sai người mang đến giúp ta rồi, tự ngươi uống .”

      “À, vâng.” Gia Cát Linh xoay người, ngửa đầu làm bộ uống.

      lát sau, cung nữ cầm ấm nước vào, là vừa nấu xong, xin Gia Cát Linh làm nguội cho Thái phi nương nương.

      Từ lúc Gia Cát Linh bắt đầu nhận lấy ấm nước, Chu thái phi liền mực dán mắt vào người nàng, sợ nàng giở trò.

      Nước sắp nguội, Chu thái phi bảo Gia Cát Linh rót cho mình chén. Gia Cát Linh rót rồi bưng đến trước mặt bà, “Thái phi nương nương, mặt người bớt sưng hơn rất nhiều.”

      sao?” Chu thái phi vui mừng, “Mau lấy gương lại đây để ta xem thử.”

      “Dạ.” Gia Cát Linh lấy gương đồng đưa cho Chu thái phi.

      Chu thái phi nhìn trái nhìn phải, so với lúc trước, quả đỡ hơn nhiều, tâm trạng cũng tốt hơn, uống cạn chén nước.

      Bỗng nhiên, bà thấy Gia Cát Linh đỡ trán, vẻ mặt hoảng hốt, trong mắt bà lóe lên vẻ tàn độc, giả bộ thân thiết hỏi: “Thất vương phi, ngươi làm sao vậy?”

      sao.” Gia Cát Linh xoa xoa huyệt thái dương, “Có lẽ hơi mệt chút.”

      “Vậy à? Hôm nay quả làm cho ngươi vất vả rồi, ngươi đến buồng trong nghỉ tạm , nơi này có các cung nữ rồi.”

      “Dạ, đa tạ Thái phi nương nương.”

      Chu thái phi cười lạnh, nha đầu thối, còn nhớ hôm qua ngươi làm ta bẽ mặt cỡ nào ? giờ, ta phải đòi ngươi hoàn trả gấp bội. Hừ! Đêm nay ngươi trở thành nữ nhân dâm đãng nhất nước Lăng Nguyệt này! Ngươi bị nghiền xương thành tro! Người của Chu gia mà cũng dám chọc, quả thực biết sống chết.

      “Xuân Yến, ngươi lại đây.” Chu thái phi triệu cung nữ đến, “Ngươi gọi Tiểu Xuân Tử vào đây. Rồi qua tới canh ba, mời Hoàng thượng và Hoàng hậu đến đây.”

      “Dạ, Thái phi nương nương. Người còn gì căn dặn ?”

      “Hết rồi, ra ngoài , nhớ đóng cửa lại.”

      “Dạ.”

      Chu thái phi cười hiểm, trò vui lập tức bắt đầu rồi.

      Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên thao luyện xong, liền vội vàng hồi phủ, khẩn trương muốn gặp tiểu nương tử của y, lại nhận được tin Gia Cát Linh tiến cung, đêm nay có thể về phủ.

      “Điện hạ…” Như Nguyệt chờ sẵn ở cửa viện, nghe tin Sở Lăng Thiên về, lập tức đến đây, nàng cố ý chọn bộ xiêm y vô cùng khiêu gợi, để lộ nửa ngực ra ngoài, “Đêm nay Tam tỷ về, để thiếp phụng bồi người nhé.”

      Sở Lăng Thiên chẳng thèm để mắt tới nàng, chỉ với Ưng tổng quản: “Bản vương tiến cung xem thử, nếu trong phủ có chuyện gì, ngươi lập tức phái người vào cung thông báo.”

      “Dạ, điện hạ.”

      “Điện hạ…” Trong mắt Như Nguyệt lấp lánh ánh lệ, “Thiếp… Thiếp chỉ muốn hầu hạ người thôi mà. Tam tỷ là người tốt, người đừng ngại nhìn thiếp cái mà.”

      “Như Nguyệt…” Sở Lăng Thiên nghiêm mặt, “Xem như nể mặt Linh nhi, bản vương cho ngươi ở lại trong phủ, nếu ngươi còn biết suy xét, bản vương ngại cho ngươi giấy hưu thư.”

      “Điện hạ…”

      Sở Lăng Thiên xoay người , vội vàng vào cung, nếu lão thái bà kia dám làm gì Linh nhi, y chắc mình làm ra chuyện gì đâu.

      Như Nguyệt vò nát khăn tay, Gia Cát Linh , ngươi tốt chỗ nào? Sao ngươi chết ? Sao ngươi chết ?

      “Trắc phi nương nương, trong sân nóng lắm, người vẫn nên trở về phòng trước .” Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Như Nguyệt, Ưng tổng quản an ủi .

      “Ưng tổng quản, ngươi xem, rốt cuộc ta kém Tam tỷ chỗ nào?” Như Nguyệt nhìn Ưng tổng quản, tức giận hỏi.

      “Chuyện này…” Ưng tổng quản vô cùng khó xử, ông thể ăn ngay , rằng chỗ nào của người cũng kém vương phi, “Trắc phi và Vương phi đều là nữ tử ưu tú.”

      “Bản cung muốn nghe lời !”

      “Nương nương, người và Vương phi đều là nữ tử vô cùng xuất sắc, nô tài mà.”

      “Giỏi lắm, cả nô tài cũng để bản cung vào mắt.”

      “Nương nương, nô tài dám.”

      “Hừ!” Như Nguyệt hừ tiếng, hổn hển trở về phòng. Vốn tưởng rằng vào Thất vương phủ, nhiều ít gì cũng có thể nhận được ơn trạch từ Sở Lăng Thiên, nghĩ tới trong mắt y chỉ có mỗi nữ nhân kia. Điều càng làm nàng giận chính là, nô tài trong phủ đều xem Gia Cát Linh như chủ tử của mình, chuyện mà ả dặn dò ai dám qua loa. Còn đối với nàng và hai thị thiếp kia chỉ qua loa cho xong chuyện.

      Sở Lăng Thiên vào cung, nhìn thấy Tiêu Ôn vội vội vàng vàng chuẩn bị xuất xung, nhìn y, Tiêu Ôn tựa như thở phào nhõm: “Thất điện hạ, người tới tốt rồi, nô tài định tìm người.”

      “Có phải Linh nhi xảy ra chuyện ?”

      “Người mau cùng nô tài!” Tiêu Ôn gật đầu, vừa vội vàng về hướng tẩm cung của Chu thái phi, vừa , “Nô tài cũng biết rốt cục là chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt của Hoàng hậu nương nương, chắc là chuyện lớn rồi.”

      mau!” Sở Lăng Thiên bước chân nhanh hơn, ước sao mọc thêm đôi cánh, lập tức bay đến bên cạnh Gia Cát Linh .

      Sở Lăng Thiên gần đến tẩm cung của Chu thái phi, thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng từ đầu kia tới. Tiêu Ôn tiện lộ diện, thối lui vào góc tối, Sở Lăng Thiên hiểu lập trường của , nên cũng để mặc .

      “Thiên nhi, con đến tốt rồi! Nhìn xem Thất vương phi của con làm ra chuyện gì!” Hoàng hậu nghiêm mặt, nghe cung nữ của Chu thái phi báo lại chuyện xảy ra, chỉ biết lần này Gia Cát Linh tiêu rồi.

      “Rốt cục có chuyện gì?” Sở Lăng Thiên vội hỏi.

      “Đợi lát nữa biết, thôi.”

      Mặt Sở Kim Triêu bình tĩnh, ông khó mà gì, nếu Tam nha đầu thực làm ra chuyện tày đình này, ông cũng hết cách, “Thiên nhi, cho dù con nhìn thấy cái gì cũng phải bình tĩnh!”

      Ba người vội vàng tới, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ dâm tà truyền ra từ trong phòng ngủ đóng kín của Chu thái phi. Trong bóng đêm, khóe miệng Hoàng hậu cong lên nụ cười lạnh, Gia Cát Linh à Gia Cát Linh , lần này, ngươi chết chắc rồi. Sở Lăng Thiên thân thể cường tráng như vậy còn chưa thỏa mãn được ngươi sao?

      Sở Lăng Thiên sắc mặt u, cước đá văng cánh cửa đóng chặt kia. Sở Kim Triêu đứng ở bên ngoài, ngượng ngùng tiến vào, Hoàng hậu theo sau Sở Lăng Thiên, cũng vào trong.

      Buồng trong, chỉ thấy xiêm y tan tác, giường, hai thân thể trần truồng trắng lóa quấn lấy nhau, ngừng quay cuồng. Trong miệng cả hai đều phát ra tiếng khó nghe, nhìn thấy người giường, Sở Lăng Thiên nhất thời yên lòng, người kia tuyệt đối phải là nàng.

      Bỗng nhiên, Hoàng hậu lớn tiếng quát: “Gia Cát Linh , lá gan của ngươi lớn lắm!”

      Tiếng quát của Hoàng hậu thức tỉnh hai người giường kia. Nam nhân nọ lập tức lăn lộn, té xuống bên chân Sở Lăng Thiên và Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, Thất vương gia tha mạng, nô tài… Nô tài bị ép buộc, Thái phi nương nương nếu nô tài làm theo lời của nương nương nương nương lấy mạng của nô tài.”

      Nghe giọng , Hoàng hậu và Sở Lăng Thiên đều nghe ra được đây là công công, hoạn quan có thể làm gì…

      “Gia Cát Linh , ngươi biết xấu hổ, lại có thể dụ dỗ tên thái giám!” Hoàng hậu tự động bỏ qua hai chữ Thái phi mà công công kia , chỉ xem người giường là Gia Cát Linh .

      “Mẫu hậu, người nghe thấy là Thái phi nương nương à? Liên quan gì tới Linh nhi?”

      “Thái… Thái phi?” Hoàng hậu hoài nghi nhìn lại giường, người ở đó khó chịu uốn éo cơ thể, đúng là Chu thái phi, “Sao… Sao lại là Thái phi?”

      “Mẫu hậu hy vọng là Linh nhi?”

      “Đâu… Đâu có. Sao lại là Thái phi?” Hoàng hậu bước tới, kéo chăn, đắp lên người Chu thái phi.

      “Tiểu Xuân Tử, ngươi đâu rồi?” Lúc này ý thức của Chu thái phi mơ hồ, bà giữ chặt lấy tay của Hoàng hậu, đặt lên bộ ngực chảy xệ của mình, “Tiểu Xuân Tử à, bóp bóp cho ai gia chút, mút mút , nhanh lên, Tiểu Xuân Tử!” xong, bà kéo tay Hoàng hậu, dời xuống nơi tư mật của chính mình.

      Hoàng hậu quá xấu hổ, hất mạnh tay Chu thái phi ra, dùng chăn quấn chặt bà lại, cho bà động đậy nữa.
      Chrishonglak thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 235: Ai gia cùng Tiểu Xuân Tử?

      Lúc này, Sở Kim Triêu nhận thấy được khác thường cũng đến, mới phát ra phải Gia Cát Linh có chuyện mà là Chu thái phi, ông thầm thở ra nhõm: “Người đâu, mời thái y mang thuốc giải đến cho Thái phi nương nương.”

      “Thất vương phi đâu?” Hoàng hậu nhìn quanh vài vòng, nhìn thấy bóng dáng của Gia Cát Linh , khỏi phẫn nộ quát, “Bảo nó chăm sóc Chu thái phi, người đâu rồi?” Hoàng hậu cũng , biết bắt đầu từ lúc nào bà xem Gia Cát Linh thành đối thủ rất quan trọng, mặc kệ là lúc nào, bà cũng đều nhịn được mà bỏ đá xuống giếng.

      Mấy cung nữ vội vội vàng vàng tìm kiếm khắp nơi, rốt cục tìm được Gia Cát Linh ở trong phòng, chạy nhanh ra bẩm báo: “Thất vương phi, Thất vương phi ngủ ở bên trong.”

      ngủ?” Hoàng hậu bị tức giận ùn ùn kéo đến, “Lúc này mà nó còn ngủ? đúng là buồn cười! Chu thái phi xảy ra chuyện như vậy, nó cũng tránh khỏi liên quan. Gọi nó dậy cho bản cung!”

      “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ kêu như thế nào cũng vẫn tỉnh.”

      “Cái gì?” Hoàng hậu vào phòng trong, định lật chăn người Gia Cát Linh ra, tay lại bị Sở Lăng Thiên giữ lại.

      “Hoàng hậu nương nương, chăn của nàng người có tư cách đụng vào. Người thấy là nàng cũng trúng độc sao?” Sở Lăng Thiên nghiêm mặt .

      “Trúng độc? Mau truyền thái y!”

      Rất nhanh, thái y liền chạy qua đây, kiểm tra được thực hư, trong nước uống có người hạ độc. Thái y nhanh chóng cho Gia Cát Linh cùng Chu thái phi uống thuốc giải. Gia Cát Linh trộm phun thuốc giải vào trong tay Sở Lăn Thiên, Sở Lăng Thiên hiểu ý dùng nội công nghiền thuốc giải thành bột phấn, tùy ý nhét vào trong góc.

      lát sau, Gia Cát Linh yếu ớt tỉnh lại. Nàng đột nhiên ngồi dậy: “Thần nữ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Điện hạ, sao người lại ở đây? Thái phi nương nương thế nào rồi?”

      sao là tốt rồi.” Vẻ mặt Sở Lăng Thiên lo lắng, xoa tóc nàng, “Chu thái phi hình như tốt lắm.”

      Phòng ngoài, Chu thái phi cũng tỉnh lại, trước đó các cung nữ cũng thay xong quần áo cho bà. Bà nặng nề lắc đầu, nghĩ ra vừa rồi xảy ra chuyện gì. Chuyện nha đầu thối kia cùng hoạn quan dâm loạn hẳn là bị mọi người biết rồi.

      Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu ra, phía sau là Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên. Chu thái phi vừa thấy sắc mặt Gia Cát Linh ửng hồng, trong lòng sáng tỏ: “Thất vương phi, lá gan ngươi lớn , dám cùng hoạn quan dâm loạn, đúng là bại hoại nề nếp gia phong. Hoàng thượng, nhanh ban cho nó tội chết!”

      “Nương nương…” Tiểu Xuân Tử quỳ mặt đất nhưng cái gì cũng dám .

      “Tiểu Xuân Tử, ai gia dạy ngươi như thế nào? Ngươi dám lên giường với Thất vương phi, hôm nay ai gia đánh chết ngươi biết ăn như thế nào với liệt tổ liệt tông! Thiên nhi, là ta tốt, nếu phải ta triệu nó vào cung cũng xảy ra chuyện như vậy.”

      Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu đều cau mày lại, Chu thái phi vẫn chưa biết tình hình.

      “Khụ.” Sở Lăng Thiên tằng hắng, “Thái phi nương nương, xin người đừng vu tội Linh nhi. Giường Tiểu Xuân tử leo lên là giường của người. Cùng dâm loạn cũng là người. Linh nhi hoàn toàn bị hôn mê ở trong phòng, chuyện này với nàng đâu có dính dáng gì?”

      “Thiên nhi, lúc này ngươi còn thay nó biện bạch?” Chu thái phi lắc đầu, thở hổn hển, “Ngươi đúng là bị nó làm cho u mê rồi! Người có nhân cách như vậy làm sao có thể làm Thất vương phi?”

      “Thái phi nương nương, người còn sao? Vừa rồi mẫu hậu cùng ta cùng nhau thấy ràng, là người cùng Tiểu Xuân Tử ở giường …”

      “Cái gì? Ngươi cái gì?” Chu thái phi giật nảy mình, sau lưng nổi lên trận lạnh lẽo, “Hoàng hậu, nó sao? Ai gia cùng Tiểu Xuân Tử? Làm sao có thể?”

      “Thái phi nương nương…” Hoàng hậu xấu hổ gật đầu, “Chúng ta tiến vào liền thấy người cùng Tiểu Xuân Tử…”

      có khả năng!” Chu thái phi chấn động dùng chăn bao lại thân thể của mình, “Các ngươi gạt ta!” Bà từ từ nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra. Sau khi uống hết chén nước Gia Cát Linh rót cho bà, bà liền cảm thấy có chút mơ mơ hồ hồ, toàn thân nóng lên, chẳng lẽ…

      “Ngươi xem rốt cuộc sao lại thế này?” Hoàng hậu nghiêng mặt liếc Gia Cát Linh cái, “ yên lành, sao giữa chừng ngươi lại bị trúng độc?”

      “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, thần nữ chỉ uống nước, hiểu sao lại ngất .”

      “Được rồi.” Sở Kim Triêu phất tay, “Chuyện này được với bất kỳ ai.” Sở Kim Triêu nghĩ nhiều, chẳng qua là Chu thái phi phòng gối chiếc nhiều năm, nhịn được mới cùng Tiểu Xuân Tử làm chuyện như vậy.

      “Hoàng thượng…” Hoàng hậu còn muốn cái gì đó.

      Sở Kim Triêu để ý đến bà, ông trừng mắt nhìn Tiểu Xuân Tử: “Người đâu, Tiểu Xuân Tử vi phạm quy tắc trong cung, đánh cho đến chết!”

      “Hoàng thượng, Hoàng thượng, đừng mà, đừng mà!” Tiểu Xuân Tử cầu xin, “Dạ… Là Thái phi nương nương bảo nô tài đến cùng Thất… Thất vương phi, nghĩ tới nô tài vừa vào Thái phi nương nương lôi kéo nô tài, nô tài cũng là bị bắt buộc.”

      “Ngươi lại lần nữa!” Sắc mặt Sở Lăng Thiên lãnh.

      “Thất điện hạ, nô tài cũng là bị bắt buộc, dám cãi lãi ý chỉ của Thái phi nương nương. Nếu nô tài làm theo ý chỉ của Thái phi nương nương, người…. giết nô tài.”

      “Hoàng thượng.” Hoàng hậu nghĩ tới còn có chuyện như vậy. Chu thái phi muốn hại Gia Cát Linh , ngược lại hại mình thành thế này, “Chuyện này truy cứu nữa.”

      “Mẫu hậu, Linh nhi thiếu chút nữa gặp phải nguy hiểm, chuyện này con phải truy cứu tới cùng.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng , “Thái phi nương nương, chuyện hôm qua vốn là người sai, người còn hồ đồ nhận lỗi, lại muốn xuống tay với Linh nhi. Phụ hoàng, chuyện này xin người làm chủ lấy lại công bằng.”

      “Điện hạ, ta nghĩ Thái phi nương nương cũng phải là cố ý, nếu ai gặp phải chuyện này cũng thể bỏ qua được. Dù sao, ta cũng có chuyện gì, cần phải truy cứu.” Gia Cát Linh .

      “Linh nhi…”

      “Được rồi, sao.” Gia Cát Linh lại hướng sang Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu cầu xin, “Hoàng thượng, nương nương, chuyện này con với bất kì ai, Thái phi nương nương vẫn nên chăm sóc thân thể tốt.”

      “Tam nha đầu rộng lượng như thế, trẫm rất vui.” Sở Kim Triêu mắt lạnh nhìn Chu thái phi, “Thái phi nương nương, trẫm hy vọng đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau, trẫm xử lý thể nào ăn với tiên hoàng.”

      “Hoàng thượng, ai gia biết sai rồi.” Chu thái phi cúi đầu, nghĩ lại mọi chuyện trước đó. Nhất định là nước trà nha đầu thối kia mang cho bà có hạ mị dược. Nhưng mà toàn bộ nhất cử nhất động của nó bà đều theo dõi, chẳng lẽ? Bà bỗng nhiên nghĩ đến chi tiết Gia Cát Linh lấy gương cho bà, hay là nó nhân lúc đó đánh tráo nước trà? Nha đầu thối, đúng là tâm tư kín đáo. Lần này ai gia so đo với ngươi, nhưng thù này ai gia nhất định báo!

      “Đều .” Sở Kim Triêu ngáp cái, vẻ mặt mệt mỏi, “Thiên nhi, Tam nha đầu, các con trở về .”

      “Vâng, phụ hoàng, nhi thần cáo lui.”

      Sở Lăng Thiên dắt tay Gia Cát Linh ra khỏi tẩm cung Chu thái phi. Sắc mặt y vẫn trầm, lão thái bà kia rất đáng hận!

      “Linh nhi, vì sao phải cầu xin cho bà ta?”

      “Thất gia, Hoàng thượng nhiều lắm cũng đem bà biếm vào lãnh cung, như vậy chẳng phải là quá cho bà ấy sao? Ta muốn cho bà ấy bị nước miếng của dân chúng nước Lăng Nguyệt làm chết chìm!”

      “Ta biết rồi. Nàng vào trong cung vì sao trước cho ta biết? Quá nhiều nguy hiểm.”

      “Bây giờ chẳng phải là có việc gì hay sao?” Gia Cát Linh lắc lắc cánh tay y, “Nương tử của chàng là ai chứ, lòng của lão thái bà kia ta nhìn thấu từ rất lâu rồi.”

      hy vọng thế giới này có thể nhanh chóng bình yên trở lại, để cho Linh nhi của ta phải vất vả.” Nếu có thể, y rất muốn mang nàng , nhưng mà y biết, kiếp này nàng thể báo thù.

      vất vả.” Trong mắt Gia Cát Linh lóe lên tia sáng kỳ quái, “Cùng trời đấu, rất vui. Cùng người đấu, cũng rất vui.”

      Y nắm chặt tay nàng, cứ như là dù con đường này có gian khổ y cùng nguyện ý cùng nàng .

      Ngày hôm sau, tin tức Chu thái phi cùng hoạn quan dâm loạn truyền khắp nơi, tin tức giống như có cánh bay ra ngoài hoàng cung, bay ra cả Ngân Đô, khắp nơi nước Lăng Nguyệt, phố lớn ngõ đều bàn luận chuyện này, Chu thái phi nước Lăng Nguyệt trở thành trò cười trong mắt mọi người.

      Chu thái phi tựa vào đầu giường, hé miệng húp cháo, khóe miệng còn bị thương dám mở quá lớn. Bỗng nhiên cung nữ chạy vào, hoảng hốt : “Thái phi nương nương, xong rồi, xong rồi!”

      “Chuyện gì mà hoàng hốt như vậy?” Chu thái phi quát, “ chút quy củ cũng có.”

      “Thái phi nương nương, nô tỳ nghe được… Nghe được…”

      “Nghe được cái gì? mau!”

      “Nghe được tối hôm qua người cùng Tiểu Xuân Tử….”

      “Cái gì?” Thân thể Chu thái phi chấn động chút, “Tiện tì! Dám hồ ngôn loạn ngữ, lôi tiện tì này xuống đánh năm mươi trượng.”

      “Thái phi nương nương tha mạng!” Thân thể cung nữ ngừng run rẩy, “Là nô tỳ nghe được người khác , liên quan đến nô tỳ, mong thái phi nương nương minh xét.”

      “Người khác? Người khác là ai?”

      “Hình như… Hình như mọi người trong cung đều biết, người ở ngoài cung lại bàn luận. Nô tỳ nghe được tin tức lập tức đến bẩm báo với Thái phi nương nương.”

      “Ngươi … Ở Ngân Đô đều lan truyền tin tức này?”

      chỉ Ngân Đô, chỉ sợ cả nước Lăng Nguyệt…”

      “Sao có thể được!” Chu thái phi chỉ thấy ngực như bị thắt lại, thiếu chút nữa thở nổi, “Người đâu! Truyền ý chỉ của ai gia, đem toàn bộ những người hươu vượn này bắt lại, cắt hết lưỡi! Nhanh lên!”

      “Nương nương, người bớt giận! Nô tỳ bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng.”

      “Mau! Ai gia muốn đem lưỡi của những người này đều cắt hết, treo ở tường thành!”

      “Vâng, nương nương.”

      Cung nữ kinh sợ lui ra ngoài, Chu thái phi còn tâm tư ăn cháo, bà cầm lấy chén ném thẳng xuống đất, chén rơi xoảng vỡ thành nhiều mảnh .

      Nhìn thấy mảnh vở lăn đến bên chân, Chu Tuyết Tranh nhảy lên, “Thái phi nương nương, người làm sao vậy? Đừng làm bị thương đến chính mình.”

      “Ngươi tới làm gì?” Nghĩ đến bây giờ danh dự bản thân mình mất hết cũng đều là vì nha đầu trước mắt kia mà ra, trong lòng bà khỏi sinh ra lửa giận, “Nếu phải vì ngươi, ai gia cũng rơi vào kết cục giờ. Lần này cái mặt già này của ai gia đều mất hết. Sớm biết nha đầu kia so với hồ ly còn giảo hoạt hơn, ai gia chen vào đám nước đục này!”

      “Thái phi nương nương, bây giờ mới hối hận cũng kịp nữa rồi!” Chu Tuyết Tranh cười lạnh, “Bản cung nghĩ Thái phi nương nương mưa gió cả đời, đối phó với Thất vương phi hẳn là dễ dàng. nghĩ rằng ta đánh giá cao người rồi! Tài thông minh của người lại có thể tồn tại được ở trong thâm cung này, đúng là kỳ tích.”

      “Nha đầu thối, ngươi lời này là có ý gì? Ngươi trách ai gia giúp ngươi diệt trừ được nó? Ai gia hối hận vì giúp ngươi! Nếu ngươi biết tốt xấu, ai gia khai ngươi ra!”
      Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :