1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 221: Thâm tàng bất lộ

      “Chủ ý này thực tồi!” Hà Tần gật đầu, “ như vậy, bằng chúng ta tính điểm càng kích thích hơn, tỷ thí lần này, để quyết định quyền sở hữu kinh doanh năm năm về sau thuộc về ai, năm năm sau phân lại lần nữa.”

      Quyền kinh doanh năm năm, có thể để cho nước kiếm được rất nhiều dầu mỏ. Đề nghị này của Hà Tần thể nghi ngờ là có lực hấp dẫn rất lớn. lần đánh cược này có thể thất bại nhưng nếu thắng lại kiếm được rất lớn.

      “Ta đồng ý!” Bạch Vân Phàm tiên phong bày tỏ thái độ.

      “Ta cũng đồng ý!” Khương Diệp .

      Liên Thượng Hải cân nhắc lát: “ có ý kiến.”

      “Thất điện hạ, ngươi sao?” Thẩm Vân Bác nhìn Sở Lăng Thiên.

      “Nếu tất cả mọi người đồng ý, ta đương nhiên là có ý kiến.” Sở Lăng Thiên thấy hai mắt Gia Cát Linh lóe sáng, quyền kinh doanh năm năm quả thực là mê người.

      Cuối cùng, mọi người cùng bàn bạc so tài ba hạng mục: đấu võ, đánh đàn, so tài nấu ăn. Đấu võ cùng đánh đàn vẫn như bình thường, biết so tài nấu ăn là ý kiến ai đưa ra, nhưng bất ngờ lại được mọi người đồng ý. ra ngoại trừ nước Lăng Nguyệt, các nước khác đều dẫn ngự trù lợi hại nhất theo.

      Nghĩ đến người mà Sở Lăng Hiên an bài vào, Thẩm Vân Bác tràn đầy lòng tin. Điện chủ Hắc Ám của Thánh điện võ công vô cùng cao cường, cả đại lục này có thể đánh lại được tuyệt đối vượt quá hai mươi ngươi. Ngoài ra điện chủ Hắc Ám còn là cao thủ đứng đầu trong tám đại điện chủ, ông xem ra, trận đấu võ ngày mai này, nước Đại Mạc thắng chắc rồi, nghĩ tới Sở Lăng Hiên lại tặng cho ông người giúp đỡ tốt như vậy. Nhưng mà ông biết rằng, điện chủ U Minh của Thánh điện lại bại ở trong tay của Sở Lăng Thiên.

      Sau khi tiệc rượu tàn, ngày mai là ngày so tài cực kỳ quan trọng, Liên Thượng Hải gọi mấy người Sở Lăng Thiên vào phòng để bàn bạc đối sách. Nước Đông Lan cùng nước Lăng Nguyệt nếu có thể thắng được trong đợt so tài này tốt, nhưng nếu bị nước khác qua mặt dù cho đó là nước nào cũng cam lòng.

      “Mộ Dương, ngày mai con đại diện cho nước Đông Lan tham gia đấu võ. Mộ Vân, con tham gia tỷ thí đánh đàn, về phần nấu ăn tới ngự thiện phòng tìm ngự trù lợi hại tham gia, bất luận như thế nào, nước Đông Lan cũng phải thắng trận này.” Ngoài ra, mấy nước khác lặn lội đường xa tới, mệt mỏi tinh thần nên phần thắng của nước Đông Lan rất lớn, “Thiên nhi, con định sắp xếp như thế nào? Phụ hoàng con ở đây, nước Lăng Nguyệt do con toàn quyền quyết định.”

      Liên Thượng Hải có chút lo lắng cho Sở Lăng Thiên. Gia Cát Tam tiểu thư tài nghệ rất cao nhưng cũng biết nàng có biết đánh đàn hay . tiểu thư như nàng khẳng định cũng thể nấu ăn, tuy rằng nàng ở trong Lục Quốc Đại Điển nấu nồi lẩu chinh phục được mọi người, nhưng mà chỉ sợ đó là ngẫu nhiên. Hơn nữa nếu lần này lại nấu lẩu nhất định còn ai tán thưởng nữa.

      “Đấu võ do con phụ trách.” Sở Lăng Thiên , “Thi đàn giao cho Linh nhi. Nấu ăn…” Y nhìn Sở Lăng Hàn, đệ đệ này ngay cả ngũ cốc cũng phân biệt được, thể trông cậy.

      “Đánh đàn cùng với nấu ăn đều giao cho ta.” Gia Cát Linh , nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Sở Lăng Thiên, nàng nhướng mày lên, “Người và Cửu điện hạ làm tốt hơn sao với ta sao?”

      “Được rồi.” Sở Lăng Thiên bất đắc dĩ cười, nàng được là được. Nếu y cùng Sở Lăng Hàn đấu nhất định thua vô cùng thê thảm.

      “Nếu quyết định, vậy các con nhanh về nghỉ ngơi để ngày mai còn đối phó cho tốt.” Liên Thượng Hải , “Sáng mai, các con giao nguyên liệu nấu ăn cần dùng cho ngự thiện phòng, để bọn họ chuẩn bị.”

      “Cữu cữu, chúng con xin cáo lui trước.” Mấy người Sở Lăng Thiên đứng dậy hành lễ với Liên Thượng Hải rồi ra khỏi thư phòng.

      Trở về phòng, Sở Lăng Thiên kéo Gia Cát Linh qua, để cho nàng ngồi đùi mình, ôm lấy thắt lưng nàng: “Linh nhi, nếu chúng ta bỏ trận đấu nấu ăn nhé?” Y đau lòng cho nàng, muốn để người khác phải cười nhạo lúc nàng thua.

      “Vì sao phải bỏ cuộc?”

      “Nàng thực biết nấu ăn?”

      Gia Cát Linh lộ ra nụ cười ngây thơ: “Thử xem thôi.”

      “Được rồi, vậy tùy nàng.” Sở Lăng Thiên cười, “Đánh đàn có nắm chắc ?”

      “Chín phần. Còn chàng?”

      “Mười phần.”

      Lúc này, người khách mời mà đến tới phòng của bọn họ. Khương Diệp thân mặc áo gấm đen xuất ngoài cửa khiến cho Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh đều kinh ngạc.

      “Thất điện hạ, Thất vương phi, có lỗi vì trễ thế này còn quấy rầy hai người.” Vẻ mặt Khương Diệp áy náy .

      “Bệ hạ khách khí rồi.” Sở Lăng Thiên trả lời.

      Gia Cát Linh châm cho Khương Diệp ly trà nóng, nàng đoán được Khương Diệp là vì chủ nhân của miếng ngọc bội kia mà đến nhưng nàng hề thay đổi vẻ mặt.

      Khương Diệp giật giật môi, “Thất vương phi, chủ nhân của miếng ngọc bội kia tại có khỏe ?”

      “Bệ hạ yên tâm, nàng ấy tốt lắm.”

      Sở Lăng Thiên nghi hoặc nhìn hai người: “Hai người chuyện gì? Cái gì ngọc bội, chủ nhân là ai?”

      Gia Cát Linh lấy miếng ngọc bội ra, “Là chủ nhân của nó.”

      “À.” Sở Lăng Thiên gật đầu, hỏi nhiều. Gia Cát Linh từng với y, miếng ngọc bội này là của Mộc Tê tặng cho nàng. Y vẫn cảm thấy Mộc Tê phải là a hoàn bình thường, chẳng lẽ nàng có quan hệ gì với Khương Diệp?

      “Rốt cuộc bệ hạ cùng chủ nhân này có quan hệ gì? Nếu chuyện ràng thực xin lỗi, ta thể tiết lộ nàng là ai.” Gia Cát Linh .

      dối gạt hai người, ta tìm muội ấy lâu lắm rồi, muội ấy là muội muội của ta, Khương Dao. Lúc muội ấy mười tuổi bởi vì trong hoàng cung nước Ngạo Nguyệt xảy ra biến động nên bị mất tích. Nhiều năm qua ta mực tìm muội ấy, ngay lúc ta nghĩ muội ấy còn đời này nữa ta lại nhìn thấy miếng ngọc bội ở người vương phi. Ta lại nghĩ Thất vương phi chính là muội muội của ta. Trước đó cục diện của nước Ngạo Nguyệt bất ổn, ta nghĩ muội ấy ở bên ngoài cũng tốt, ta muốn ổn định lại nước Ngạo Nguyệt nên muốn thời gian nữa mới đón muội ấy trở về. Xin Thất vương phi giúp đỡ.”

      Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh đoán được thân phận của Mộc Tê bình thường, lại nghe được lời của Khương Diệp trong lòng chấn động thôi. Mộc Tê lại có thể là công chúa nước Ngạo Nguyệt, là kim chi ngọc diệp lưu lạc nhân gian. Nhiều năm như vậy mà nàng hoàn toàn biết.

      “Nàng ấy bị mất trí nhớ.”

      “Mất trí nhớ?” Khương Diệp lắp bắp kinh hãi, “Điều gì cũng nhớ sao?”

      “Ừ. Ta lo là đối với chuyện này nàng ấy tạm thời thể chấp nhận được. Nếu bệ hạ kiên trì, ta cũng có thể để cho hai người mau chóng nhận nhau.”

      “Thất vương phi đúng, việc này nên từ từ. Nhưng mà, Thất vương phi có thể cho ta biết muội ấy ở đâu ? Ta muốn nhìn thấy muội ấy.”

      “Nàng ấy chính là a hoàn của ta, Mộc Tê.”

      Gia Cát Linh vừa mới xong, bóng dáng xinh đẹp ra ở ngoài cửa. Cũng may mọi người đều giọng, nên người bên ngoài thể nghe thấy. Mộc Tê bưng dĩa điểm tâm vào, nhìn thấy Khương Diệp lập tức hành lễ với y: “Bệ hạ, Điện hạ, tiểu thư, ăn chút điểm tâm .”

      “Mộc Tê vất vả rồi.” Gia Cát Linh cười cười với nàng.

      Khương Diệp có chút ấn tượng với Mộc Tê, giờ phút này nhìn thấy nàng trong lòng y kích động thôi. Nàng chính là muội muội của y, có hoàng thất che chở nàng vẫn lớn được như vậy, biết nhiều năm qua chịu cực khổ nhiều hay . Khương Diệp nghĩ đến xuất thần, Mộc Tê lại chú ý đến y.

      “Mộc Tê, ra nàng chạy đến đây, làm hại ta tìm mãi.” Sở Lăng Hàn vừa ồn ào vừa tiến vào, “Ồ, bệ hạ nước Ngạo Nguyệt ở đây sao. Mộc Tê, , ta dẫn nàng ngắm sao.”

      “Cửu điện hạ…”

      thôi, thôi.” Sở Lăng Hàn mặc kệ Mộc Tê đồng ý hay , lôi kéo nàng mạch ra ngoài.

      Mộc Tê bất đắc dĩ đành phải theo y cùng nhau ra ngoài.

      “Bọn họ?” Khương Diệp thông minh hơn người, chỉ trong chốc lát liền nhìn ra manh mối giữa hai người.

      Gia Cát Linh cười cười: “Bệ hạ chia rẽ uyên ương chứ?”

      “Đương nhiên .”

      Sáng sớm hôm sau, đủ mọi quan lại tiến cung, trong hoàng cung vô cùng náo nhiệt. Thọ yến của Thái thượng hoàng cử hành vào giờ Ngọ. Sau khi thọ yến kết thúc nghỉ ngơi thời gian để các nước chuẩn bị cho cuộc tỷ thí tranh giành quyền kinh doanh Doanh Xuyên Bắc Mạch cùng hoang mạc.

      Lúc này, Sở Lăng Thiên nhìn người mặc thân hắc bào bên cạnh Thẩm Vân Bác, khỏi nhíu mày lâm vào trầm tư.

      Trận đầu là đấu võ. Đấu võ chọn cách đánh luân phiên. Người thắng ở lại đài cùng tỷ thí với người tiếp lên thi đấu. Nếu lưu lại cuối cùng đài là người thắng.

      Người đầu tiên lên đài là Bạch Vân Phàm cùng Hà Tần. Hà Tần vẫn là bộ dáng yếu đuối, tựa hồ rút kiếm cũng cố hết sức.

      Hai tay Bạch Vân Phàm khoanh trước ngực, nhìn thấy bộ dạng của Hà Tần nhịn được cười khẩy : “Này, ta thái tử Hà Tần, chúng ta cần phải tỷ thí nữa nhỉ? Nhìn dáng vẻ của ngươi nếu như ta lỡ tay, mạng của ngươi phải làm sao bây giờ? Cách tốt nhất là ngươi lập tức nhận thua, tránh lãng phí thời gian của mọi người, thế nào?”

      Hà Tần cười: “ đấu làm sao biết được? Cho dù thua cũng phải thua có tôn nghiêm. Khụ khụ!”

      “Nếu vậy tốc chiến tốc thắng, đúng là biết tốt xấu!”

      Ánh mắt Bạch Vân Phàm ngoan độc, tay phóng ra thanh kiếm hoa, hùng hổ đánh về phía Hà Tần. ra tay tàn nhẫn, bởi vì thân thủ của Hà Tân tốt mà lưu tình. Nhìn thấy công phu của Bạch Vân Phàm, tất cả mọi người khỏi đổ mồ hôi thay cho Hà Tần.

      Ngay tại lúc Bạch Vân Phàm tiếp cận Hà Tần, ánh mắt Hà Tần ngưng lại chút, kiếm trong tay chớp thời cơ chém ra làm cho Bạch Vân Phàm nhanh chóng lui lại. Hà Tần xuất chiêu mạnh mẽ, Bạch Vân Phàm rất nhanh liền mất lực chống đỡ. Bạch Vân Phàm bị Hà Tần bức đến góc, ngay lúc đó Hà Tần lập tức kề kiếm lên cổ .

      Phản công của Hà Tần khiến cho mọi người choáng váng.

      “A? Thái tử Hà Tần biết võ công? đúng là thâm tàng bất lộ.”

      “Thái tử Bạch Vân Phàm lần này lơ là khinh địch rồi.”

      “Ta nghĩ đến, võ công của thái tử Hà Tần cao hơn rất nhiều.”

      “Chẳng lẽ bệnh tình của thái tử Hà Tần cũng là giả?”

      “Chuyện này khó , vẫn nên xem tiếp trận đấu .”

      “Khụ khụ!” Hà Tần nhịn được ho khan hai tiếng, “Thái tử Bạch Vân Phàm, ngươi thua.”

      “Hừ!” Bạch Vân Phạm căm giận nhìn Hà Tần, “Vậy mà lại đánh lén bản thái tử, đáng giận! Có bản lĩnh ngươi chọn chỗ, chúng ta tỷ thí lần nữa.”

      “Bất cứ lúc nào cũng phụng bồi.”

      Hà Tần thu hồi kiếm, Bạch Vân Phàm chật vật xuống khỏi lôi đài, ở phía dưới tức đến vẻ mặt đỏ bừng. Hà Tần, tên tiểu nhân nhà ngươi, lần này lão tử xem như thua trong tay ngươi!

      “Công phu của Hà Tần quả thực hề kém.” Gia Cát Linh đối với thay đổi của Hà Tần cũng có giật mình quá nhiều. Đối với Hà Tần từ lâu nàng biết giống như bề ngoài.

      “Nhưng mà so với tướng công của nàng vẫn kém chút.” Sở Lăng Thiên híp mắt, cười .

      “Tự phụ!”

      Người thứ ba lên đài là Liên Mộ Dương, võ công của cũng kém nhưng chỉ sau lát liền bại bởi Hà Tần.

      “Xem ra Hà Tần vì Doanh Xuyên đều phơi bày ra mọi thứ.”

      “Quyền kinh doanh năm năm, đáng giá mà.”

      “Phô trương!” Có trợ thủ đắc lực giúp đỡ ở trong đội ngũ nước Đại Mạc, lòng tin của Thẩm Vân Bác tăng lên mười phần. Đối với người ở đài liền nhịn được khiêu khích, châm chọc.
      Chris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 222: Công chúa Mộ Vân thiên hạ vô song

      “A? Xem ra bệ hạ nước Đại Mạc chuẩn bị đầy đủ rồi.”

      Thẩm Vân Bác khinh thường cười cười, Sở Lăng Hiên tặng cho ông hậu lễ, hôm nào phải đáp lễ cho mới được. Ông nhìn điện chủ Hắc Ám ở cách mình xa, hơi gật gật đầu với .

      Người thứ tư lên võ đài chính là Khương Diệp. Khương Diệp vừa ra tay, liền nhìn ra được công phu của y cao hơn Liên Mộ Dương mấy phần, cùng Hà Tần càng đấu càng dây dưa, chẳng phân biệt được cao thấp. Sau nén hương, Khương Diệp vẫn là thủ hạ bại tướng trong tay Hà Tần.

      “Bệ hạ nước Ngạo Nguyệt, đa tạ.” Hà Tần cung tay làm lễ, khiêm tốn .

      “Võ công thái tử cao bậc, Khương mỗ thua đến tâm phục khẩu phục.” Khương Diệp nhảy xuống võ đài, trở về chỗ ngồi của mình.

      “Lượt tiếp theo là nước Đại Mạc đấu với nước Nam Chiếu!”

      Chỉ thấy người thân hình cao lớn ở bên cạnh Thẩm Vân Bác đứng lên. Gia Cát Linh nhìn người nọ, từ thân người nọ cảm nhận được hung tàn ngoan độc.

      Sở Lăng Thiên hiển nhiên cũng nhận ra được chỗ khác thường của điện chủ Hắc Ám, y mực theo dõi người đó, từ dáng của người đó cũng phát ra khí thế, trong lòng y chùn xuống: “Người này đơn giản.”

      “Có thể nhìn ra được gì ?” Gia Cát Linh hỏi.

      Sở Lăng Thiên lắc đầu, “Xem chiêu thức của mới biết được.”

      Gia Cát Linh quay đầu nhìn Tiêu U Lam, lúc này vẻ mặt nàng lo lắng, nhìn chằm chằm vào Hà Tần. Ánh mắt Gia Cát Linh dừng ở võ đài, thầm thay Hà Tần đổ mồ hôi lạnh.

      Hà Tần chắp tay, “Xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ?”

      “Ngươi! xứng biết!” Điện chủ Hắc Ám lạnh lùng , “Kẻ yếu xứng biết tên ta.”

      “Đa tạ chỉ giáo!”

      “Hây!” Mọi người chỉ thấy trước mắt lóe lên, kiếm của người vận hắc bào chỉa vào yết hầu của Hà Tần, chỉ cần kiếm của tiến thêm chút nữa, chạm vào cổ của Hà Tần ngay. chiêu chế địch!

      “Đây… Cao thủ này rốt cục là ai? Thái tử Hà Tần vừa rồi đánh bại ba vị cao thủ, lần này ngay cả cơ hội xuất chiêu cũng bị đánh bại.”

      thể ngờ được nước Đại Mạc lại có cao thủ như vậy, khó trách Thẩm lão nhân đề nghị thi đấu võ, hóa ra sớm có chuẩn bị.” Bạch Vân Phàm thấy Thẩm Vân Bác đắc ý, căm giận .

      “Thái tử Hà Tần, ngươi thua!” Điện chủ Hắc Ám lạnh lùng .

      “Hà Tần nhận thua!” Hà Tần cười khổ, núi này cao còn có núi khác cao hơn, y tiếc phơi bày toàn bộ công phu của mình, chính là thề muốn nắm được Doanh Xuyên, ngờ vẫn bị thua, còn thua triệt để như vậy.

      Hà Tần xuống võ đài, trở về chỗ ngồi, Tiêu U Lam nhàng nắm lấy tay y, an ủi: “Điện hạ, người cố hết sức rồi.”

      Hà Tần gật đầu, vỗ vỗ tay nàng: “Lam nhi, ta sao.”

      “Ha ha, các vị!” Thẩm Vân Bác đứng lên, lớn tiếng , “Cao thủ của nước Đại Mạc ta võ công rất cao cường, quán quân đấu võ thể nghi ngờ gì thuộc về . Thất điện hạ, cần đấu nữa chứ? Để miễn cho ngươi bị thương, Liên lão nhân và Sở lão nhân cùng đến làm phiền ta.”

      đấu nhận thua, phải là phong cách của Sở Lăng Thiên ta! Hy vọng lát nữa, bệ hạ vẫn có thể cười được!” Sở Lăng Thiên đứng lên, về hướng võ đài.

      biết tốt xấu! Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Thẩm Vân Bác vẻ mặt mỉa mai, “Ngươi muốn mất mặt tùy ngươi!”

      “Thiên nhi…” Tuy rằng Liên Thương Hải ưa nhìn Thẩm Vân Bác đắc ý, rất muốn dập tắt dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của ông ta, nhưng so với an nguy của Sở Lăng Thiên, còn quan trọng nữa.

      “Cữu cữu, yên tâm !”

      “Thiên nhi, ngoại công ủng hộ con!” Thái thượng hoàng cười tủm tỉm .

      “Chớ nhiều lời!” Thẩm Vân Bác chờ nổi, hô lớn.

      “Thất điện hạ, đắc tội!” Trong mắt điện chủ Hắc Ám ngưng tụ ý lạnh, giết Sở Lăng Thiên, chính là mục đích hôm nay của , nhân lúc này lấy mạng của y, miễn cho đêm dài lắm mộng.

      “Xin chỉ giáo!”

      Điện chủ Hắc Ám rút kiếm ra, khi còn chưa kịp phản ứng, kiếm của Sở Lăng Thiên sắp tới trước ngực . Véo tiếng, kiếm của Sở Lăng Thiên ngừng lại, mà trực tiếp cắm thẳng vào ngực , máu tươi tuôn ra từ miệng vết thương. chiêu chế địch!

      “Điện chủ Hắc Ám, có số nhiệm vụ, ngươi nên nhận.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng .

      “Ngươi…” Điện chủ Hắc Ám hoảng sợ nhìn y, khiếp đảm: “Ngươi là ai? Vì sao biết thân phận của ta?”

      “Chiêu thức của ngươi bán đứng ngươi!” Sở Lăng Thiên thêm chút sức, kiếm lại đâm sâu thêm vài phân.

      “Rốt cục ngươi là ai?” Điện chủ Hắc Ám gắng gượng nổi, khuỵu xuống, “Để cho ta chết được nhắm mắt.”

      Sở Lăng Thiên cười cười, dùng cử động môi ra ba chữ.

      “Cửu… người lại có thể là…” còn chưa xong tắt thở.

      Dưới đài lặng phắt như tờ, Sở Lăng Thiên ra chiêu quá nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, tỷ thí xong. Màn tỷ thí giống hệt như lúc nãy, chiêu chế địch. Công phu của người mặc hắc bào, làm họ trố mắt đứng nhìn, công phu của Sở Lăng Thiên, đúng là vô cùng kinh ngạc.

      “Hay hay hay! Thiên nhi của ta quá lợi hại!” Thái thượng hoàng liên tục mấy chữ hay, vui vẻ thay Sở Lăng Thiên.

      thể ngờ công phu của Thất điện hạ lại cao cường đến thế.”

      “Thâm tàng bất lộ.”

      “Cũng khó trách Sở Kim Triêu đối xử với y khác với những người khác, chỉ bằng công phu này, làm cho thiên hạ phải kinh sợ.”

      Đấu võ chấm dứt, quán quân thuộc về nước Lăng Nguyệt. Sắc mặt người nước khác có chút khó coi, khó xem nhất phải kể tới Thẩm Vân Bác. Thẩm Vân Bác tức giận đến toàn thân run rẩy, ông nhìn Sở Lăng Thiên, sắc mặt tràn ngập sợ hãi, chiêu chế ngự điện chủ Hắc Ám, quả thực phải người! Điện chủ đứng đầu tám điện của Thánh Điện, ai cũng là cao thủ hàng đầu, lại có thể bại dưới tay Sở Lăng Thiên trong nháy mắt. Ông cam lòng thua như vậy.

      “Sở Lăng Thiên, ngươi làm càn!” Thẩm Vân Bác quát lớn, “Tỷ thí quy định được đoạt tính mạng của kẻ yếu, ngươi lại giết , vi phạm quy tắc! Theo lý phải nên bị hủy tư cách, thắng lợi cuối cùng vẫn là nước Đại Mạc.”

      thua, là chuyện ai ai cũng thấy. Về phần ta phải giết , là ân oán cá nhân giữa ta và , có liên quan gì đến tỷ thí cả.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng .

      “Hừ! Đúng là xằng bậy!” Thẩm Vân Bác hét lên. “ là người của nước Đại Mạc ta, làm gì kết ân oán với ngươi?”

      “Vậy lạ , bệ hạ biết là điện chủ Hắc Ám sao? biết bệ hạ dẫn theo người của Thánh Điện vào hoàng cung nước Đông Lan là có ý định gì?”

      “Thánh Điện? Nước Đại Mạc lại có liên hệ với Thánh Điện.”

      “Thẩm lão nhân, phải ngươi có mục đích gì muốn để ai biết đấy chứ?”

      Thanh danh của Thánh Điện ở Đông Lăng Đại Lục tốt lắm, bởi vì họ luôn có liên quan đến các cuộc chính biến. Bị mọi người chất vấn, sắc mặt Thẩm Vân Bác biến thành màu gan heo: “Cái gì? là người của Thánh Điện ư? Ngay cả trẫm cũng bị lừa! Thất điện hạ, ngươi vì dân trừ hại, chuyện này cứ theo phán xét của mọi người, trẫm có ý kiến.”

      Kết quả mọi người cùng nhau phán xét chính là Sở Lăng Thiên thắng, nước Lăng Nguyệt nắm được phần ba quyền kinh doanh mỏ vàng và dầu thô.

      Tỷ thí tiếp theo chính là đánh đàn.

      Người nước Tinh Long dẫn đến cũng am hiểu cầm nghệ, Bạch Vân Phàm tuyên bố bỏ quyền thi đấu.

      Nước Ngạo Nguyệt và Nam Chiếu mỗi nước mời ra vị nhạc nữ tham gia thi đấu, hai nữ tử đều tài nghệ phi phàm, nhận được đánh giá rất cao. Thẩm Vân Bác khinh thường cười, “Quả tệ, nhưng so với nhạc nữ ở nước Đại Mạc, vẫn còn kém xa.” Lần này, ông dẫn theo nhạc nữ nổi tiếng nhất nước Đại Mạc để đồng hành, đường ca hát chơi bời chút, đàn sáo êm tai, rất vui vẻ.

      “Vậy để chúng ta được thưởng thức cầm nghệ của nữ tử nước Đại Mạc .” Có người khẩn trương .

      “Nguyệt Cơ, ngươi lên !” Thẩm Vân Bác với nữ tử ngồi sau ông.

      Nữ tử nọ gật đầu, ung dung lên đài, bắt đầu tấu nhạc. Nữ tử diễn tấu khúc nhạc cầu tình, tiếng đàn uyển chuyển thanh thúy, khi thẹn thùng e ấp, khi vui sướng, khi khiêu kích, khi bàng hoàng, làm trái tim người nghe như được gãi ngứa. Khúc nhạc chấm dứt, ít người tung hô.

      “Thế nào?” Thẩm Vân Bác kiêu ngạo , “Nữ tử nước Đại Mạc, nữ tử bình thường há có thể so sánh sao? Liên lão nhân, còn so nữa ?”

      “Đương nhiên phải so rồi!” Liên Thương Hải tức giận , “Nữ tử nước Đại Mạc quả bất phàm, nhưng mà, nữ tử của nước Đông Lan ta cũng cam nguyện yếu thế! Mộ Vân, đến lượt con!”

      “Dạ, phụ hoàng!”

      Liên Mộ Vân cầm nghệ siêu quần, ở nước Đông Lan tiếng tăm lừng lẫy, trận này, Liên Thương Hải tràn đầy lòng tin với nàng. Người thứ tư lên đài chính là Liên Mộ Vân, trước khi bước lên, nàng nhìn Gia Cát Linh , Gia Cát Linh , lúc này đây, ta nhất định thể bại bởi ngươi.

      Tay Liên Mộ Vân đặt lên dây đàn, nhàng khẩy khẩy vài nốt. Trước làn điệu hữu tình, chỉ vừa mới bắt đầu, đưa tới tiếng khen ngợi ngớt.

      “Hay! Từ lâu nghe công chúa Mộ Vân tài nghệ phi phàm, hôm nay được tận tai nghe thấy, đúng là may mắn ba đời.”

      “Nhất định bỏ ít công sức học hành, ngay cả cao nhân lánh đời, cũng đủ sánh cùng công chúa.”

      đám người thô tục có kiến thức.” Thẩm Vân Bác lầm bầm, “Trình độ thưởng thức của người Trung Nguyên cũng chỉ được có thế.”

      “Ta cảm thấy, công chúa lợi hại hơn Nguyệt Cơ lúc nãy nhiều!”

      “Đừng cãi đừng cãi, nghe công chúa đánh đàn .”

      Ngón tay Liên Mộ Vân khẽ gãy, giai điệu du dương liền phát ra. Nốt nhạc linh hoạt nhảy múa trong tay nàng, tiếng đàn rất cảm động, như nước chảy róc rách, rót vào lòng người nghe, tiếng nhạc êm tai liên miên dứt thoát ra giữa các ngón tay nàng, làm cho người ta phải mê mẩn. Khúc nhạc kết thúc, mọi người còn say sưa chưa tỉnh, bên tai còn vương vấn tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo kia. Ngay cả người chuyên tâm nghe như Thẩm Vân Bác, cũng có chút giật mình, sắc mặt ông cũng bắt đầu trở nên khó coi.

      “Hay hay hay!” biết là ai khởi xướng, giữa sân vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, “Quá tuyệt!”

      “Tiếng đàn của công chúa Mộ Vân, đúng là thiên hạ vô song, quán quân tỷ thí cầm nghệ, nhất định là nàng.”

      hời cho Liên lão nhân, phần ba quyền kinh doanh lại mất rồi.”

      “Ngươi xót gì chứ, ai bảo người ta nuôi nữ nhi giỏi ở trong nhà. Xem Liên lão nhân cười toe toét chưa kìa.”

      “Vậy còn chưa chắc chắn, người của nước Lăng Nguyệt vẫn còn chưa lên đài mà. Ở Lục Quốc Đại Điển, nước Lăng Nguyệt dựa vào Thất vương phi, đạt được ít lợi ích!”

      “Thất vương phi ca múa tệ, nhưng đàn chưa hẳn, nào có ai tinh thông mọi thứ chứ.”

      Liên Mộ Vân cười cười, cúi người chào mọi người: “Các vị quá khen rồi.”

      “Thiên nhi, Thất vương phi còn so ?” Liên Thương Hải hỏi, ngay cả ông cũng cho rằng, cầm nghệ của người ở đây, ai thắng được Liên Mộ Vân.

      “Đương nhiên.” Sở Lăng Thiên đáp hề do dự, “Phải tham gia chứ, Linh nhi chỉ cần xuất ra năm phần thực lực là được.”
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 223: bột đố gột nên hồ

      Gia Cát Linh cười cười, ung dung bước lên đài. Liên Thương Hải bất đắc dĩ lắc đầu, nếu ngươi sợ xấu mặt cũng thể để người khác xấu mặt. Ông thương Sở Lăng Thiên là , nhưng ông cũng thương nữ nhi của mình. Nhớ tới chuyện Liên Mộ Vân gặp phải khi ở nước Lăng Nguyệt, Liên Thương Hải cảm thấy nếu nàng thua đối với Mộ Vân mà cũng là chuyện tốt.

      Gia Cát Linh chậm rãi ngồi xuống, nhàng gảy dây đàn, tiếng đàn trầm thấp vang lên bốn phía. So với tiếng đàn du dương của Liên Mộ Vân, tiếng đàn của nàng lại trần thấp mà hờ hững, giữa hờ hững lại lộ ra chút bất đắc dĩ cùng đau xót, còn có oán hận nhè , thanh thấm vào lòng, bủa vây lấy mọi thứ. Khiến cho người trong lòng người nghe thấy áp lực thôi, vội vàng muốn trút hết bức bối trong lòng…

      Bỗng nhiên, tiếng đàn sục sôi hẳn lên, mới vừa rồi còn trầm thấp giờ đây lại trào dâng phẫn nộ. Nốt nhạc hề thong thả mà tiếng lại tiếng dồn dập phát ra, tiếng đàn như ngọn lửa cháy hừng hực, như thanh kiếm mạnh mẽ, bắn ra từ tay của Gia Cát Linh . Mọi người chìm trong tiếng đàn dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng sát phạt chiến đấu. Tiếng đàn boong boong, làn điệu thần bí, khí thế ngút trời ùn ùn kéo đến. Tiếng đàn phức tạp lần lượt thay đổi, tiếng nặng tiếng lẫn lộn vào nhau. Ngọn lửa càng đốt càng cháy hừng hực, sáng rực vùng, tung hoàng ngang dọc.

      Mái tóc đen của Gia Cát Linh gió mà tung bay, ngón tay tuyết trắng thon dài lần lượt thay đổi cách gảy đàn, giống như đàn ong nhảy múa giữa trời đất, như thể chỉ còn lại nữ tử phong hoa tuyệt đại này cùng với tiếng đàn hùng hồn của nàng.

      Khúc nhạc kết thúc, thống khoái bao trùm, chỉ còn lại tiếng thở dài bùi ngùi.

      “Hay! Hay! Hay!” Thái Thượng hoàng liên tục khen ngợi, liên tục hay, “Thủ khúc này vô cùng kỳ diệu, là khúc nhạc hay nhất mà ta từng nghe.”

      “Rung động lòng người, đúng là rung động lòng người! Thất vương phi cầm nghệ vô song!”

      “So với công chúa Mộ Vân còn hay hơn.”

      “Thất vương phi cầm kỳ thi họa, tinh thông mọi thứ, là nữ tử hiếm có.”

      “Trận tỷ thí này, Thất vương phi thắng là thể nghi ngờ.”

      “Hừ. Chút tài mọn!” Thẩm Vân Bác phục lầm bầm , nhưng mà ông phục cũng quan trọng, thực lực của Gia Cát Linh quá ràng.

      Liên Mộ Vân nhìn Gia Cát Linh , đáy mắt lên tia hận ý, dựa vào cái gì? Ngươi cái gì cũng đều hơn ta? Nếu có ngươi, biểu ca nhất định cưới ta! Nàng lấy lại bình tĩnh, mặt ra mỉm cười: “Biểu tẩu cầm nghệ phi phàm, Mộ Vân thua tâm phục khẩu phục. Chúc mừng biểu tẩu.”

      “Công chúa Mộ Vân, đa tạ!”

      Kết quả thi đàn, dĩ nhiên là Gia Cát Linh thắng.

      Sắc mặt Liên Thương Hải thoáng đổi. Gia Cát Linh thắng, chỉ là quán quân, mà là còn phần ba quyền kinh doanh mỏ vàng cùng dầu thô. Vốn là của nước Đông Lan lại bị nước Lăng Nguyệt đoạt mất. Nữ tử kia rốt cuộc thần thánh ra sao mà chỉ cần tỷ thí có nàng tham dự nàng nhất định đứng nhất. Nhưng mà cũng tốt, nước Lăng Nguyệt thắng so với những nước khác thắng còn tốt hơn, Liên Thương Hải chỉ có thể an ủi chính mình.

      Hai trận tỷ thí chấm dứt, nước Lăng Nguyệt mang về hai phần ba quyền kinh doanh. Với kết quả của Gia Cát Linh , Sở Lăng Thiên nhịn được vỗ tay tán thưởng nàng. Sở Lăng Hàn cũng vui vẻ thôi, cao hứng đến mức lôi kéo Mộc Tê thao thao bất tuyệt mọi thứ.

      So tài nấu ăn, nước Lăng Nguyệt vẫn là Gia Cát Linh vào sân. Liên Thương Hải sai người chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn mà người dự thi cầu. Người dự thi bước lên đài, đứng dàn hàng, bắt đầu nấu. Mỗi người có thời gian là canh giờ để làm ra món ăn, cuối cùng từ mỗi nước phái ra người để cho điểm, người đạt được điểm cao nhất giành chiến thắng. Trong quá trình diễn ra cuộc so tài, những người chấm điểm phải lánh mặt để tránh việc cho điểm công bằng.

      Trong sáu người tham gia so tài, chỉ mỗi mình Gia Cát Linh là nữ nhân. Bởi vậy trong đám đông, nàng được người ta hết sức chú ý.

      nghĩ tới biểu tẩu đúng là đa tài đa nghệ, ngay cả nếu ăn cũng biết.” Liên Mộ Vân .

      “Con cho rằng nàng ta giống như Đại tiểu thư hay sao, chẳng qua ở trong phủ bị người ta sai bảo như nha hoàn mà thôi, con từng thấy có tiểu thư nhà nào biết nấu ăn chưa.” Trương hoàng hậu khinh thường , khóe miệng của bà lên tia cười lạnh, “ bột đố gột nên hồ.”

      “Mẫu hậu có ý gì?”

      “Rồi con biết.”

      lát sau, chỉ thấy công công thở hồng hộc chạy tới quỳ xuống trước mặt Liên Thương Hải: “Hoàng thượng! Hoàng thượng, xong rồi, nguyên liệu nấu ăn Thất vương phi cần cánh mà bay.”

      “Cái gì?” Liên Thương Hải khiếp sợ, “Vậy hãy mau chuẩn bị lại phần khác.”

      “Hoàng thượng, nguyên liệu nấu ăn Thất vương phi cần cũng phải là thứ bình thường, sáng sớm nô tài phải đạc biệt ra khỏi cung để chuẩn bị. Bây giờ có sẵn.”

      “Các ngươi làm việc kiểu gì vậy, ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng chuẩn bị được!”

      “Bệ hạ bớt giận.” Gia Cát Linh đứng ra, với công công, “Ngươi dẫn ta tới ngự thiện phòng xem thử có cái gì có thể dùng được .”

      “Vâng, vương phi nương nương.”

      Gia Cát Linh cùng công công kia vội vàng rời , Sở Lăng Thiên thấy thế cũng theo.

      Liên Mộ Vân cười cười, “Mẫu hậu, hóa ra là như vậy. bột đố gột nên hồ, lần này để xem nàng ta so tài kiểu gì.”

      Trương hoàng hậu nhếch khóe miệng lên, gì.

      Trận đấu bắt đầu, Gia Cát Linh vẫn chưa đến, ngự trù của các nước đều thể bản lĩnh cao cường, đun nấu chiên xào, tiếng xì xèo bên tai dứt, mùi thơm bốc lên khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn.

      Nửa canh giờ qua , đồ ăn của năm vị ngự trù sắp xong xuôi, duy chỉ có Gia Cát Linh là vẫn chưa thấy bóng dáng.

      “Thất ca cùng Thất tẩu có thể xảy ra chuyện gì hay ? Sao còn chưa tới?” Sở Lăng Hàn lo lắng .

      “Cửu điện hạ, tiểu thư nhất định có việc gì.” Mộc Tê .

      Lại qua khắc nữa, Mộc Tê vốn bình tĩnh cuối cùng cũng nhịn được. Nàng lo lắng kiễng chân lên, rốt cục thấy được bóng dáng của Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên: “Tới rồi, tới rồi, Điện hạ cùng tiểu thư tới rồi!”

      “Thời gian còn nhiều!”Sở Lăng Hàn vẫn lo lắng thôi, “Là ai muốn hại Thất tẩu, Thất tẩu để cho người đó được như ý nguyện.”

      Gia Cát Linh vội vàng lên đài, Sở Lăng Thiên trở lại chỗ ngồi.

      “Thất ca, thế nào? Chúng ta có cần tới hỗ trợ ? Thời gian sắp hết rồi.”

      có việc gì.” Sở Lăng Thiên khoát tay, “Linh nhi rất chắc chắn.”

      Bởi vì cách khá xa, người ngồi dưới đài thể thấy món ăn của Gia Cát Linh , biết nàng muốn làm món gì. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy căn bản là có khả năng làm ra món ăn ngon hơn so với ngự trù.

      Bỏ vào nồi, xào lên, đảo muôi, hầm nấu, Gia Cát Linh làm đâu vào đấy, khi món ăn của ngự trù khác xong, món của nàng cũng sắp hoàn thành.

      Tất cả các món ăn đều được bày ra trước mắt mọi người, người chấm điểm ra, nếm theo thứ tự. Tới món ăn ở trước mặt Gia Cát Linh bọn họ đều lắp bắp kinh hãi, món ăn này bọn họ chưa từng thấy qua, cũng biết nếm thử thế nào. Món Gia Cát Linh làm là tôm hùm hầm ớt cay. Người của nước Đông Lan còn chưa từng nếm qua loài này, chỉ biết đó là loài bò sát. Ngửi thấy mùi của nó khiến ngươi ta thèm dãi. Nhưng mà con tôm hùm này mình đầy áo giáp biết nên ăn như thế nào.

      công công dựa theo chỉ thị của Gia Cát Linh , chỉ cho người chấm điểm cách nếm thử. Hương vị tôm hùm rất lạ miệng, chất thịt rất ngon, người chấm điểm đều khen ngợi. Những ngươi này ngày thường đều ăn qua ngọc thực, giờ phút này ăn được loại tôm hùm mình đầy vỏ cứng này, đột nhiên sinh ra cảm giác khác thường.

      Cuối cùng, người chấm điểm tuyên bố điểm số, tiếp đến là trận xôn xao. Món ăn của Gia Cát Linh đạt được số điểm cao nhất. Nàng chỉ dùng thời gian ngắn như vậy liền có thể nấu ra món ăn ngon miệng.

      Lúc những người chấm điểm biết món ăn này được nấu từ nữ nhân cũng giật mình thôi.

      nữ tử như Thất vương phi, cũng phải là ngự trù, lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm sao có thể nấu ra món ăn ngon như thế!” Bạch Vân Phàm phục hét lên, “Bản thái tử tin, mang món ăn kia đến để bản Thái tử nếm thử xem.”

      “Thái tử đúng, trẫm cũng tin!” Thẩm Vẫn Bác tiếp.

      cung nữ mang dĩa tôm hùm hầm ớt cay đến trước mặt Bạch Vân Phàm, Bạch Vân phàm bóc vỏ con, cắn vài miến nuốt xuống.

      “Bản thái tử vẫn chưa thấy có hương vị gì cả, thêm con nữa!” xong lại cầm lấy con, giả bộ làm động tác gật đầu, “Cũng tạm được.”

      “Trẫm cũng nếm thử xem!” Thẩm Vân Bác liếc bộ dáng của Bạch Vân Phàm, ràng là ăn ngon như vậy. Ông cầm lấy con, bóc vỏ bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt vị giác tràn ngập hương vị vừa thơm ngon vừa tê dại, “Chỉ có vậy.” Miệng xong, ánh mắt lại quay ngoắc nhìn sang cái dĩa trong tay cung nữ.

      “Ta cũng muốn nếm thử chút!” Thái thượng hoàng cũng muốn nếm thử xem.

      Công công bên cạnh bóc cho ông con. Thái thượng hoàng vừa bỏ vào miệng liền gật đầu ngừng, “Ăn ngon! Ăn ngon! Linh nhi, thứ này phải là bò sát ở dưới nước sao? Còn có thể ăn ư?”

      “Hồi bẩm ngoại tổ phụ, con này gọi là tôm hùm, thịt rất ngon lại nhiều dinh dưỡng.”

      “Ừ.” Thái thượng hoàng lại sai người bóc cho ông thêm con nữa, nhìn dáng vẻ của ông giống như hận thể đem cả bàn ăn bằng hết.

      Liên Thương Hải nuốt nuốt nước miếng, “Phụ hoàng, cho con nếm thử chút xem.”

      Liên Thương Hải thử con, liên tục trầm trồ khen ngợi: “ thể tưởng tượng được loại bò sát này thịt lại tươi ngon như vậy, đúng là mỹ vị nhân gian. Món ăn này là thứ ngon nhất, gì chê được! Nào, để cho tất cả mọi người cùng nếm thử chút!”

      Rất nhanh, cả nồi tôm hùm được ăn sạch . Sở Lăng Hàn chỉ cướp được con, y chùi chùi mép, bộ dáng vui vẻ: “Thất ca, thứ này ăn ngon quá! Sau khi trở về huynh có thể bảo Thất tẩu làm lại lần nữa ?”

      “Dựa vào cái gì?” Sở Lăng Thiên trừng mắt liếc y cái, nữ nhân của y cần phải nấu cho nam nhân khác ăn, “Ngươi muốn ăn bảo Mộc Tê làm .”

      “Keo kiệt!”

      Nếm thử xong mọi người mới ý thức được vấn đề. Nước Lăng Nguyệt toàn thắng ba trận, quyền kinh doanh mỏ vàng ở Doanh Xuyên cùng quặng dầu mỏ trong năm năm tới toàn bộ đều thuộc về nước Lăng Nguyệt.

      Việc đến nước này, quy tắc cũng là do sáu nước đặt ra, mấy nước ký chung thỏa thuận, trong vòng năm năm được có ham muốn nào. Thẩm Vân Bác càng ngừng ồn ào nhưng cũng thay đổi được điều gì.

      Thi đấu xong là buổi tối, Liên Thương Hải sắp xếp bữa tối.

      Ngày hôm sau, ngoại trừ mấy người Sở Lăng Thiên còn ở lại, mọi người ở nước khác đều lục tục khởi hành trở về nước. Thái thượng hoàng nỡ xa huynh đệ Sở Lăng Thiên nên nhất định giữ họ lại vài ngày, chờ qua lễ hội đốt đuốc rồi trở về.

      Thái thượng hoàng vẫn nhắc Gia Cát Linh làm món tôm hùm, có cách nào khác nàng đành phải giúp ông làm nồi để cho ông ăn đủ mới bằng lòng bỏ qua cho nàng. Sở Lăng Thiên thấy mất hứng, y muốn nàng vì nam nhân khác xuống bếp, cho dù là ngoại tổ phụ của y. Gia Cát Linh mấy lần bực bội vì keo kiệt này của y.

      Trong cung Trương hoàng hậu, vẻ mặt Trương hoàng hậu trầm, ngồi bên cạnh bà là Liên Mộ Vân. Trương hoàng hậu uống xong ngụm trà liền : “Thất vương phi kia, ta quá xem thường ả. Ở Lục Quốc Đại Điện ả cũng xuất sắc như vậy?”

      “Đúng vậy. Lục Quốc Đại Điển giống như chỉ tổ chức cho mình nàng ta. Người thấy ngày đó nàng ta rất nổi bật.”

      “Nó có thể được Sở Lăng Thiên coi trọng cũng phải có lý do. Con lại bị như vậy…” Trương hoàng hậu bất đắc dĩ lắc đầu. Ở Lục Quốc Đại Điển, chuyện ân ái của Liên Mộ Vân cùng với nhị hoàng tử nước Tinh Long khiến những người tham gia Lục Quốc Đại Điển đều biết, nhưng mà ngại thân thế của bọn họ cho nên dù biết cũng chỉ là bàn tán sau lưng.
      Chrishonglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 224: thầm tráo đổi

      “Mẫu hậu, đừng nhắc lại chuyện đó nữa!” Liên Mộ Vân tức giận , “Dù sao thể gả cho biểu ca, con cũng định gả cho bất cứ ai.”

      “Nữ nhân kia hại con thảm như vậy, bản cung nhất định bỏ qua cho nó. Con chờ xem, mẫu hậu trút giận cho con! Ba ngày sau, là lễ hội đốt đuốc, bản cung cho nó táng thân nơi biển lửa!”

      “Mẫu hậu có kế sách?”

      Trương hoàng hậu cười cười, “Yên tâm , ả nha đầu, bản cung muốn trị nó, dễ như trở bàn tay. Cũng do con từng trải qua ít, nên mới thua nó. Mộ Vân, mẫu hậu cảm thấy con thay đổi rồi, từ khi trở về từ nước Lăng Nguyệt, con còn như trước kia nữa.”

      “Thay đổi thế nào?”

      Trương hoàng hậu thở dài: “Con trước kia, ngây thơ rạng rỡ, luôn thường xuyên làm nũng với bản cung, như cái áo bông , làm cho mẫu hậu cảm thấy rất thân thiết, vui buồn giận dữ để thể ra mặt. Con bây giờ, có cảm giác như quá xa cách với mẫu hậu, cũng nhìn ra được trong lòng con suy nghĩ điều gì.”

      “Vậy ư? Mẫu hậu nghĩ nhiều rồi.”

      “Mẫu hậu biết con chịu vũ nhục to lớn ở nước Lăng Nguyệt. Lần này, mẫu hậu giúp con trút giận, để nha đầu thối kia vùi thây ở nước Đông Lan, chính là hy vọng con có thể trở về giống như trước kia.”

      “Đa tạ mẫu hậu.”

      Lễ hội đốt đuốc ba ngày sau, Gia Cát Linh thức dậy từ sáng sớm, nàng gọi Sở Lăng Thiên: “Thất gia, dậy , hôm nay phải tham gia lễ hội đốt đuốc, đừng đến trễ.”

      “Ngủ thêm chút nữa .” Sở Lăng Thiên ôm Gia Cát Linh vào lòng, tay y mò mẫm vào trong áo nàng, nhàng vuốt ve, “Tối qua vi phu mệt mỏi.”

      “Mau lên, lát nữa ngoại tổ phụ đích thân đến gọi chàng đó!” Gia Cát Linh lấy tay bấu vào hông y.

      Sở Lăng Thiên rùng mình cái, tay đặt ở nơi đẫy đà của nàng cũng nắm chặt hơn: “Linh nhi, đây là nàng chọc vào vi phu đấy nhé, xem ra, tối qua nàng ăn chưa no rồi.” Y xoay người, đè nàng xuống dưới thân, chân chèn vào giữa hai chân nàng.

      “Sở Lăng Thiên, đừng mà! Mau ngồi dậy!” Gia Cát Linh đẩy người phía ra, y lại chút nhúc nhích.

      “Đừng hả?” Tay Sở Lăng Thiên thâm nhập vào nơi thầm kín kia, “Cơ thể nàng bán đứng nàng rồi.”

      Gia Cát Linh e thẹn quay mặt ’: “Mau ra ngoài thôi! Trễ nữa kịp.”

      “Vi phu , nàng khiêu khích trước, nên nhất định phải nhận trừng phạt!” Y cúi đầu hôn lên nơi đẫy đà của nàng, cơ thể nàng thoáng nhũn ra.

      “Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa đồng thời vang lên, bên ngoài có tiếng cung nữ truyền vào, “Thất điện hạ, Thất vương phi, nô tỳ phụng mệnh đưa y phục rước lễ đến cho hai người.”

      Sở Lăng Thiên ủ rũ rời khỏi thân thể của Gia Cát Linh , ngồi dậy mặc xiêm y, lại mặc xiêm y cho Gia Cát Linh , hai người cùng ra mở cửa.

      “Điện hạ, vương phi, đây là lễ phục cho hội đốt đuốc hôm nay. Hoàng hậu nương nương đặc biệt lệnh cho ti y cục (phòng may y phục) may gấp.”

      “Thay bản vương và vương phi đa tạ Hoàng hậu nương nương.” Sở Lăng Thiên nhận lấy xiêm y, đợi cung nữ rồi, y cầm đồ lên nghiêm túc kiểm tra lượt, ánh mắt dừng ở lễ phục của Gia Cát Linh .

      “Có vấn đề?’ Gia Cát Linh hỏi.

      Sở Lăng Thiên lắc đầu: “Ta luôn cảm thấy mấy ngày nay ánh mắt của Trương hoàng hậu nhìn nàng có hơi là lạ. Thứ bà ta đưa đến vẫn nên cẩn thận tốt hơn, chi bằng đừng mặc?”

      sao.” Gia Cát Linh , “Nếu bà ấy dày công chuẩn bị, sao ta có thể biết xấu hổ làm bà ấy thất vọng chứ. Hôm nay chắc tất cả nữ tử đều mặc y phục như nhau, ta mặc, chẳng phải quái lạ lắm sao? Đến lúc đó ta chú ý.”

      “Vậy nàng phải luôn luôn cẩn trọng, theo bên cạnh ta.”

      “Ừ.” Gia Cát Linh ung dung mặc vào, nếu Trương hoàng hậu dám làm gì với nàng, bà làm mùng ta làm ngày rằm, để bà nhìn xem chọc vào Gia Cát Linh ta, có kết cục gì.

      Dùng bữa sáng xong, Sở Lăng Thiên bị Thái thượng hoàng triệu kiến, mình Gia Cát Linh sửa soạng đến cung của Trương hoàng hậu. đường, đúng lúc đụng phải cung nữ đưa lễ phục, Gia Cát Linh chặn đường nàng ta lại.

      “Lễ phục này là đưa cho ai?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Dạ là cho Hoàng hậu nương nương.” Cung nữ bẩm báo chi tiết.

      “Vậy à? Cho ta thử xem!”

      “Vương phi nương nương, đây là lễ phục của Hoàng hậu, thể mặc thử.” Cung nữ lo lắng .

      “Chỉ thử thôi mà, có làm gì đâu!” Gia Cát Linh ra vẻ ngang ngược, “Phu quân của bản vương phi là cháu ngoại trai mà Thái thượng hoàng nhất, nếu ngươi dám nghịch ý bản vương phi, bản vương phi đến trước mặt Thái thượng hoàng cáo trạng ngươi!”

      “Vương phi nương nương, van xin nương nương đừng cáo trạng nô tỳ.”

      “Vậy đưa xiêm y này cho ta mặc thử.”

      “Nhưng mà…”

      “Nhưng nhị cái gì?” Gia Cát Linh có chút mất kiên nhẫn, “Chỉ cần ngươi , ta , Hoàng hậu sao mà biết được. Mau lên !” xong, nàng mặc kệ cung nữ, giật lấy xiêm y, chui vào gian phòng bên cạnh.

      lát sau, nàng cầm bộ lễ phục ra, đưa cho cung nữ: “Xiêm y của Hoàng hậu nương nương cũng chỉ có vậy, bản vương phi còn tưởng có gì khác biệt.”

      “Vương phi nương nương, hôm nay tất cả các y phục lễ hội đều có màu sắc và hình dáng giống hệt nhau.” Cung nữ lẩm bẩm, “Biết giống nhau còn đòi thử, đúng là có bệnh.”

      Gia Cát Linh và cung nữ đưa lễ phục cùng nhau vào cung của Trương hoàng hậu, Liên Mộ Vân ở đó.

      “Linh nhi, xiêm y vừa vặn ?” Trương hoàng hậu hỏi.

      “Rất vừa người, đa tạ cữu mẫu, cữu mẫu hao tâm tổn trí rồi.”

      “Đâu có.” Trương hoàng hậu cười cười, “Chỉ tiện tay mà thôi. Mộ Vân, lễ phục của con ở đâu?”

      “Ở trong phòng, lát nữa con về phòng thay.”

      “Con mặc thử của ta .” Trương hoàng hậu vẫy tay với Liên Mộ Vân, “Để xem công chúa bảo bối của ta, mặc lễ phục vào có xinh đẹp hay .”

      “Dạ, mẫu hậu.” Liên Mộ Vân cùng với cung nữ cầm lễ phục, vào buồng trong thay đổi.

      Trong mắt Gia Cát Linh thầm lên vẻ u, mới vừa rồi, nàng tráo đổi y phục người với Trương hoàng hậu, cái nàng mặc bây giờ mới là của Hoàng hậu.

      Liên Mộ Vân thay xong lễ phục ra, Trương hoàng hậu liên tục trầm trồ khen ngợi: “Đẹp, đẹp ! Lễ phục này, Mộ Vân con mặc .” Bà xoay qua cung nữ đứng bên cạnh, “Mang thêm bộ khác đến cho bản cung.”

      “Dạ, nương nương.” Cung nữ phụng lệnh làm.

      Trương hoàng hậu nhìn thấy Gia Cát Linh mặc lễ phục, trong lòng cười lạnh, tiện nhân, làm hại nữ nhi của ta mất tấm thân trong trắng, khiến cho người trong thiên hạ cười nhạo, hôm nay, bản cung cho người trả cái giá vô cùng nặng nề!

      Lễ phục vốn chuẩn bị cho Gia Cát Linh bây giờ mặc người Liên Mộ Vân. Nàng biết trong bộ xiêm áo kia có thứ gì hay , nhưng cách xa nó là tốt nhất.

      “Linh nhi, bản cung gọi con đến, chỉ muốn trò chuyện với con, dù sao Thiên nhi cũng là cháu ngoại của Thái thượng hoàng, con cũng hiểu được, nội ngoại có khác, Mộ Dương vẫn luôn là cháu nội đích tôn của ông. Dù ông có thương Thiên nhi cách mấy, nước xa cũng cứu được lửa gần, có rất nhiều chuyện, phải dựa vào chính bản thân Thiên nhi.”

      “Cữu mẫu lo lắng nhiều rồi, Thất gia được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, thứ chàng có được rất nhiều rồi, chưa bao giờ nghĩ tới đạt được thứ gì từ nước Đông Lan.”

      “Bản cung phải có ý đó.” Trương hoàng hậu xấu hổ cười cười, quả nhiên là nha đầu lợi hại, ở trước mặt bản cung cũng dám làm càn như thế, “Nếu Thiên nhi cần, nước Đông Lan giúp được gì nhất định giúp.”

      “Có những lời này của cữu mẫu, ta cùng Thất gia vô cùng cảm kích.”

      “Được rồi, con lui xuống trước , nghỉ ngơi lát, chút nữa cùng mọi người tham gia nghi thức tế thiên.”

      “Dạ, cữu mẫu, con xin phép cáo lui.”

      Sau khi Gia Cát Linh lui ra, sắc mặt Trương hoàng hậu lập tức sa sầm: “Nha đầu này, toàn thân đầy gai, cũng khó trách con lại bại trong tay nó. Nhưng mà muốn đấu với bản cung, còn kém quá xa.”

      “Mẫu hậu, rốt cục người muốn đối phó với nàng ta thế nào?” Liên Mộ Vân hỏi.

      Trương hoàng hậu cười đắc ý: “Con có thấy bộ lễ phục nó mặc người ? Tuy rằng thoạt nhìn có khác biệt gì với những cái khác, kỳ thực mỗi đường chỉ lễ phục kia, đều có dính bột nhôm, e là chỉ đốm lửa , cũng có thể đốt cháy nó. Lúc tế thiên, cố gắng để nó đến gần mồi lửa, bản cung khiến nó bị thiêu cháy!”

      Liên Mộ Vân hai mắt sáng lên: “Cách của mẫu hậu quả nhiên tuyệt diệu, nàng ta nhất định nghĩ tới điểm này.”

      “Nó chết rồi, mẫu hậu với phụ hoàng con, làm chủ cho con cùng Sở Lăng Thiên, định ra hôn .”

      Liên Mộ Vân cười xót xa: “Con thành ra thế này, cùng biểu ca là chuyện thể. Chỉ cần nữ nhân kia chết, con thấy mãn nguyện rồi.”

      “Ôi, đứa con này!”

      Trong tẩm cung của Thái thượng hoàng, Sở Lăng Thiên cùng Thái thượng hoàng chơi cờ, y cố tình nương tay để ông thắng vài ván. Nhưng mà, Thái thượng hoàng chịu: “Thiên nhi, con luôn nhường ta, chẳng vui chút nào! chơi chơi nữa!”

      “Là tài đánh cờ của ngoại tổ phụ quá giỏi, con luôn toàn lực ứng phó, người xem, lòng bàn tay con đổ mồ hôi cả rồi này.”

      “Trời nóng, đổ mồ hôi mới là lạ đó!” Thái thượng hoàng đứng dậy, vẻ mặt ông đột nhiên trở nên nghiêm túc, với các cung nữ và công công, “Các ngươi lui ra hết !”

      “Dạ, Thái thượng hoàng.”

      Mọi người lui ra, Thái thượng hoàng dẫn Sở Lăng Thiên vào buồng trong, từ trong rương lấy ra cái lệnh bài, đưa cho Sở Lăng Thiên: “Thiên nhi, con cầm , phải bảo quản kỹ.”

      “Ngoại tổ phụ, đây là?”

      “Đây là lệnh bài binh quyền tối cao của nước Đông Lan, có thể điều động quân đội của cả Đông Lan này.”

      “Ngoại tổ phụ, được!” Sở Lăng Thiên thoáng ý thức được tầm quan trọng của lệnh bài này, đây là gốc rễ của cả nước Đông Lan, “Con biết người thương con, nhưng thể đánh mất nguyên tắc như vậy. Còn nữa, lệnh bài này phải nên ở chỗ của cữu cữu sao?”

      “Ta bàn bạc với cữu cữu con rồi!” Thái thượng hoàng híp mắt , “Cữu cữu con quả là đế vương tài giỏi, nhưng Mộ Dương lại sánh bằng con. Mấy hoàng tử khác, đứa nào cũng kém cỏi, nước Đông Lan này sớm muộn gì cũng bại trong tay của đời chúng nó. Ta cho con lệnh bài này, khi nước Đông Lan lâm vào nguy nan, là để con có thể ra tay cứu giúp, giữ vững giang sơn này cho ngoại tổ phụ. Nếu ai trong Liên gia có thể đảm nhiệm, vậy con hãy giành lấy giang sơn này.”

      “Ngoại tổ phụ, nhưng con họ Sở mà.”

      nửa dòng máu trong người con là họ Liên.” Thái thượng hoàng kiên trì , “Nếu con nhận lấy ta có chết cũng chẳng nhắm mắt. Mộ Dương, có tướng đế vương.”

      “Ngoại tổ phụ…”

      “Thiên nhi, nhận con!”

      “Được rồi, con nhận!” Sở Lăng Thiên biết bất luận y gì, ông cũng chịu nghe, chi bằng làm đúng ý ông trước, rồi sau đó tìm cơ hội trả lại.

      “Vậy mới là cháu ngoan của ta! thôi, nghi thức tế thiên sắp sửa bắt đầu, lần đầu tiên con tham gia lễ hội đốt đuốc của nước Đông Lan, nhất định phải chơi hết mình.”

      “Dạ, ngoại tổ phụ!”
      Chrishonglak thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 225: Là công chúa hay là Thất vương phi?

      Nghi lễ tế thiên ở hoàng cung được cử hành ở khoảng sân rộng, ngày tế thiên hôm đó thực tế là tế Hỏa thần để Hỏa thần phù hộ bình an, cầu nguyện quốc thái dân an.

      khâu của nghi thức tế thiên là mọi người nhảy múa quanh đống lửa, mời Hỏa thần xuống. Gia Cát Linh đứng xa xa xem người khác nhảy múa.

      Trương hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh , nghĩ thầm nha đầu thối này đúng là cẩn thận. Bà lặng lẽ tiến đến bên người Liên Mộ Vân: “Mộ Vân, con mời Gia Cát Linh tới gần lửa .”

      Liên Mộ Vân gật đầu, đến bên cạnh Gia Cát Linh : “Biểu tẩu, chúng ta cùng nhảy ! Theo cách của người Đông Lan nhảy múa quanh đống lửa có thể trừ tà khí người.”

      “Hả? Còn có cách như vậy sao?” Gia Cát Linh cười cười, “Nhưng ta biết nhảy.”

      sao, ta dạy cho tẩu!”

      “Vậy làm phiền công chúa.”

      “Linh nhi!” Sở Lăng Thiên kéo tay nàng, “Ta cùng nhảy với nàng.”

      “Biểu ca, đây là điệu nhảy của nữ nhân, huynh tới làm gì?” Liên Mộ Vân cười , “Đợi muội dạy cho biểu tẩu, rồi biểu tẩu dạy lại cho huynh!” Nếu có biểu ca nhất định cứu được nàng ta a, nhất định phải tách huynh ấy ra.

      sao đâu.” Gia Cát Linh vỗ vỗ tay Sở Lăng Thiên, y biết nàng tráo đổi lễ phục rồi. Xiêm y vốn thuộc về nàng giờ phút này mặc người Liên Mộ Vân.

      Nhìn thấy Sở Lăng Thiên cùng, Liên Mộ Vân rốt cục thở phào nhõm, nhưng mà ánh mắt của y vẫn theo sát bên cạnh nữ nhân kia.

      Ánh mắt Liên Mộ Vân ảm đạm chút, đáy mắt nhất thời lên vẻ hung ác. Gia Cát Linh , để ta nhớ kỹ bộ dạng tại của ngươi, bởi vì chỉ lát nữa thôi khuôn mặt xinh đẹp vô song này của ngươi còn xấu xí hơn hơn cả quỷ.

      Thấy Liên Mộ Vân tiến vào, mọi người liền nhường đường cho nàng, nàng kéo Gia Cát Linh đến gần chỗ đống lửa.

      Trong lúc mọi người vui cười chỉ nghe oành tiếng, người bị lửa bắt lên người, nhanh chóng trở thành bó đuốc sống, người nọ ngừng la hét á á á.

      Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn, người bị cháy ngừng lăn lộn đất, có ý muốn dập tắt lửa người. Sắc mặt Sở Lăng Thiên sa sầm, phóng tới đám đông, nhìn vào bên trong, ánh mắt cấp tốc tìm kiếm bóng dáng của Gia Cát Linh .

      “Thất gia, ta ở đây!” Gia Cát Linh bước đến bên cạnh y, “Ta sao!”

      Sở Lăng Thiên thở ra nhõm: “Nha đầu ngốc, làm ta sợ muốn chết!”

      Bên ngoài đám người, Trương hoàng hậu nhanh chậm nhấp ngụm trà: “Ai da, các ngươi còn đứng đó làm gì? Nhanh múc nước ! Còn nữa, mau tới xem sao lại thế? Có người bị cháy!” Trương hoàng hậu cười lạnh, chờ cho nước tới Gia Cát Linh cũng mất mạng rồi. Tiểu nha đầu, đây là kết cục của việc tổn thương Mộ Vân, là quá nhàng cho ngươi!

      Trương hoàng hậu đắc ý, chỉ nghe người bên trong đều hô công chúa. Bà nhất thời có dự cảm ràng, bà vội vàng chạy tới chỗ đám người, giữ chặt cung nữ, “Rốt cuộc là ai bị cháy?”

      “Nương nương, là… là…” Trong lòng cung nữ run sợ , “Là công chúa.”

      “Là công chúa hay là Thất vương phi?” Trương hoàng hậu tin hỏi lại.

      “Là công chúa!”

      “Cái gì?” Hoàng hậu đẩy đám người ra, chỉ thấy người bị cháy sạch đến hoàn toàn thay đổi nằm đất, làn da người bị thiêu trụi, máu thịt bên trong lộ ra ngoài. Cũng may mọi người hành động nhanh nhẹn, nếu Liên Mộ Vân sớm mất mạng! Nhìn thấy bộ dạng của Liên Mộ Vân, Trương hoàng hậu điên cuồng gào lên: “Mộ Vân! Mộ Vân! Sao con lại biến thành như vậy? Mau truyền thái y! Ngự y ở đâu?”

      Bốn năm ngự y vội vàng đỡ Liên Mộ Vân lên. Nhìn bộ dáng của nàng, cho dù cứu sống cũng biến thành người khác. Trương hoàng hậu theo sau, để ý hình tượng mà chạy, bà còn quan tâm xem Gia Cát Linh thế nào, cứu sống Mộ Vân mới là điều quan trọng nhất giờ!

      Trong mắt Sở Lăng Thiên còn chút kinh hãi, y kéo tay Gia Cát Linh . Trong khoảnh khắc vừa rồi y nghĩ người bị cháy là Gia Cát Linh , giọng của y khàn : “Rốt cuộc sao lại thế này?”

      “Lễ phục của ta thực có vấn đề.” Gia Cát Linh kéo Sở Lăng Thiên qua bên, đem chuyện đổi lễ phục cho y biết, “Ta chỉ nghĩ rằng nên mặc bộ lễ phục kia, nghĩ tới lại là như vậy!” Nghĩ lại Gia Cát Linh cũng có chút sợ, “Trương hoàng hậu ra tay cũng độc ác .”

      Ánh mắt Sở Lăng Thiên ngưng tụ lãnh ý: “Bà ta muốn lấy mạng của nàng mà, còn tàn nhẫn như vậy.” Lòng y nhói lên đau đớn, Trương hoàng hậu, Liên Mộ Vân bị cháy thành như vậy cũng đủ để bù lại sai lầm của bà!

      Bởi vì Liên Mộ Vân gặp phải chuyện thảm thương nên nghi lễ tế thiên cách nào tiếp tục được. Công chúa bị thương khiến lòng người hoảng sợ, tất cả cung nữ, nô tài tham gia nghi lễ tế thiên đều hoảng sợ bất an, rất sợ vì chính mình làm tốt nên gây ra hậu quả như vậy.

      Trong phòng Liên Mộ Vân, Trương hoàng hậu ngừng lau nước mắt, vẻ mặt của mỗi ngự y đều vô cùng nghiêm trọng.

      “Công chúa thế nào rồi?” Liên Thương Hải lo lắng hỏi.

      “Hồi bẩm hoàng thượng, công chúa kinh hãi quá độ nên vẫn còn hôn mê. Công chúa bị bỏng đến hai phần ba, đặc biệt là ở mặt, thể khôi phục lại bộ dạng như trước kia được.” Ngự y cẩn thận trả lời, sợ chọc giận Liên Thương Hải.

      “Đồ vô dụng!” Trương hoàng hậu lớn tiếng quát, “Các ngươi nếu chữa khỏi được cho công chúa bản cung lấy đầu của các ngươi! Có nghe thấy ! Đem công chúa nguyên vẹn trả lại cho bản cung, nếu hãy mang đầu tới gặp bản cung!”

      “Hoàng hậu nương nương, vi thần nhất định dốc hết sức!”

      “Hết sức? Điều bản cung muốn phải là hết sức mà là nhất định phải chữa khỏi cho công chúa!”

      “Được rồi, đừng làm ồn nữa!” Liên Thương Hải liếc mắt nhìn Trương hoàng hậu cái, rồi nhìn các ngự y run rẩy quỳ mặt đất, , “Các ngươi nhất định phải hết sức chữa trị, chữa được đến mức nào làm tới mức ấy. Người đâu, kiểm tra xem nguyên nhân cháy là gì!”

      Trương hoàng hậu lau nước mắt, trong mắt lên tia lãnh. Bà biết giờ Gia Cát Linh như thế nào, vì sao người cháy là Mộ Vân mà phải là ả? Chẳng lẽ có người đưa nhầm lễ phục?

      Lúc này, Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh vào tẩm cung của Liên Mộ Vân, lúc này Gia Cát Linh nhất định muốn tới xem thử, nếu , làm sao có thể đả kích được Trương hoàng hậu chứ?

      “Cữu cữu, cữu mẫu, biểu muội thế nào rồi?” Sở Lăng Thiên thân thiết hỏi, “Sao tự nhiên lại bị cháy?”

      điều tra.” Liên Thương Hải thở dài, nhìn thấy bộ dáng của Liên Mộ Vân liền đau lòng.

      Trương hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh chút tổn hại gì trong lòng nhất thời phẫn nộ thôi, nhưng lại dám bộc phát ra. Trong lòng bà đoán nhất định là có người mang nhầm lễ phục, chứ hoàn toàn biết là việc làm của Gia Cát Linh . Bà trút hết chuyện Liên Mộ Vân bị thương lên người Gia Cát Linh .

      “Thất vương phi, lúc ấy con ở cùng chỗ với Mộ Vân, vì sao nó bị cháy, hẳn con là người biết nhất!” Trương hoàng hậu chậm rãi , “Con ở cùng với nó, nó bị thương nghiêm trọng như thế, con lại tổn hại sợi tóc nào khiến bản cung thể hoài nghi con, con làm gì với Mộ Vân.”

      “Nàng bậy bạ gì vậy?” Liên Thương Hải tức giận ,”Linh nhi, Hoàng hậu đau quá lòng, con cần để trong lòng.”

      “Con hiểu, cữu cữu.” Gia Cát Linh gật đầu, “Cữu mẫu nghi ngờ là chuyện thường tình. Nhưng mà, lúc ấy tất cả mọi người đều thấy ràng, công chúa đột nhiên bị cháy, có liên quan gì đến con.”

      “Hừ, ngụy biện!”

      Thời gian qua mấy nén hương, những người điều tra rất nhanh có tin tức, tất cả mọi người đều nhìn thấy là y phục của công chúa bị bén lửa, hơn nữa lại cháy rất nhanh, liền lan ra toàn thân.

      Trương hoàng hậu cả kinh, quả nhiên là y phục có vấn đề.

      Nghe bẩm báo xong, Liên Thương Hải lập tức sai người gọi người của ti y cục đến. Ánh mắt Trương hoàng hậu bất an nhìn xung quanh, người của ti y cục đến có thể ra chuyện bà muốn mưu hại Gia Cát Linh hay . Trong mắt bà lên tia giảo hoạt: “Hoàng thượng, nơi này giao cho thần thiếp , người bận cứ trước, thần thiếp cho người bẩm báo lại với người.”

      “Ừ, cũng được.” Liên Thương Hải gật đầu, “Có tin tức gì phải với trẫm trước tiên.”

      “Dạ, thần thiếp tuân mệnh.”

      Hai canh giờ sau, Liên Thương Hải nhận được tin điều tra ra được là Gia Cát Linh động tay động chân lễ phục của Liên Mộ Vân nên mới gây ra bi kịch này. Liên Thương Hải tức giận sai người gọi Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh đến. Nghe vậy Thái thượng hoàng cũng chạy tới đây, ông thực thích đứa cháu dâu này nên thể để cho Liên Thương Hải trừng phạt nàng.

      “Thương Hải, trước tiên con phải điều tra ràng mọi chuyện , thể để Linh nhi bị oan được, nó phải là người như vậy.” Thái thượng hoàng .

      “Phụ hoàng, điều tra ràng rồi, nếu con cũng mạo muội triệu nó đến đây!” Sắc mặt Liên Thương Hải trầm. Ông đối với Gia Cát Linh loại tình cảm phức tạp, ông khâm phục nàng quả cảm, tài nghệ cao siêu, nhưng lại căm ghét nàng. Tuy rằng ở Lục Quốc Đại Điển, Liên Mộ Vân muốn hại nàng nhưng trong lòng ông vẫn luôn bảo vệ nữ nhi của mình. Nếu lần này đúng là nàng hạ thủ chính là khiêu chiến với giới hạn cuối cùng của ông.

      “Sao ta lại có cảm giác Linh nhi phải là người bụng dạ độc ác như vậy.” Thái thượng hoàng biện bạch, “Trong này nhất định là có hiểu lầm gì đó.”

      “Phụ hoàng, ở Lục Quốc Đại Điển là nó hại Mộ Vân, còn có chuyện gì nó làm được nữa chứ.” Trương hoàng hậu vui , “Mộ Vân là cháu của người, sao người có thể nguyện tin tưởng nữ nhân có quan hệ gì với mình cùng tin tưởng Mộ Vân chứ?”

      “Ai có quan hệ gì với ta?” Thái thượng hoàng tức giận , “Hoàng hậu, ngươi là người đứng đầu hậu cung lại ra những lời như vậy sao gọi là mẫu nghi thiên hạ?”

      Trương hoàng hậu phục nhìn Thái Thượng hoàng, ngậm miệng lại.

      “Thái thượng hoàng, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thất điện hạ cùng Thất vương phi tới rồi.”

      “Mau truyền!”

      vào trong điện của Liên Thương Hải, sắc mặt Gia Cát Linh đổi, trấn định tự nhiên. Nàng nhìn về phía Trương hoàng hậu, Trương hoàng hậu làm chuyện xấu lại cáo trạng trước, chỉ trích nàng là hung thủ hại Liên Mộ Vân, đúng lúc nàng cũng muốn cho qua mọi chuyện như vậy.

      Vẻ mặt Liên Thương Hải uy nghiêm, sắc mặt trầm trọng nhìn Gia Cát Linh . Nếu là nữ tử bình thường nhìn thấy vẻ mặt của ông như vậy sợ tới mức lạnh run người rồi, giờ phút này ngay cả hoàng hậu cũng dám mở miệng. Gia Cát Linh đón nhận ánh mắt của ông, trong mắt nàng hề sợ hãi, khí thế cũng hề thua kém ông nửa phần.

      “Thất vương phi, chuyện Mộ Vân bị lửa thiêu, ngươi hãy cho trẫm lời giải thích.” Liên Thương Hải trầm .

      “Chuyện này có liên quan gì đến con làm sao con giải thích cho bệ hạ được? lẽ muốn con bịa chuyện ra sao? Vậy đúng là có phần khó khăn.” Vẻ mặt Gia Cát Linh kiêu ngạo, siểm nịnh.
      Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :