1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 216: Bởi vì ông chưa đủ ác

      “Phụ thân!” Gia Cát Hồng Nhan hoảng sợ nhìn Gia Cát Chiêm, vừa khóc vừa lắc đầu, tức giận đến run rẩy cả người, “Con có! Con có! Đều là chủ ý của phụ thân!”

      Gia Cát Linh lạnh lùng nhìn cảnh đôi phụ tử cắn nhau này, rất là thú vị.

      “Gia Cát Chiêm, ngươi còn muốn ngụy biện? Xem trẫm là kẻ ngốc ư?” Sở Kim Triêu quát, “Nhiều năm như vậy, chuyện ngươi lừa trẫm còn ít sao? Trẫn niệm tình ngươi vất vả nên nhắm mắt mở mắt, nhưng ngươi còn biết chừng mực, có thể vươn tay đến con trai của trẫm! Quả coi trẫm ra gì!”

      “Hoàng thượng, vi thần đối với Hoàng thượng vẫn luôn trung thành và tận tâm…” Gia Cát Chiêm vén ống tay áo lên, để lộ vết sẹo cứu Sở Kim Triêu trước kia, “Hoàng thượng, người còn nhớ vết thương này của thần ? Lòng của thần với Hoàng thượng cũng trường tồn mãi mãi như vết sẹo này.” Ông quên bản thân mình làm sao lên được chức Thừa tướng, có lẽ vết sẹo này có thể khiến Hoàng thượng niệm chút tình cũ.

      “Gia Cát Chiêm, trẫm niệm tình ngươi nhiều năm trước cứu giá, mấy năm nay đối với ngươi cũng chiếu cố chu toàn. Thứ có thể cho ngươi trẫm đều cho hết. ngờ ngươi lại có dã tâm này, đừng trách trẫm.” Giọng điệu Sở Kim Triêu lạnh băng, bởi vì Gia Cát Chiêm nhắc lại chuyện xưa mà buông tha.

      “Tiểu thư, tiểu thư!” Lúc này, Tiểu Điệp vội vã chạy vào, Mộc Tê ngăn cũng ngăn được.

      “Ồn ào cái gì, Hoàng thượng và nương nương ở đây, được vô lễ!” Gia Cát Linh làm bộ quát Tiểu Điệp, “Chuyện gì?”

      “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Tiểu Điệp quỳ xuống, thỉnh an Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, “Nô tì có chuyện quan trọng phải bẩm báo, nên mới tiến cung, quấy rầy Hoàng thượng và nương nương, xin tha tội.”

      “Chuyện gì đợi hồi phủ rồi sau!” Gia Cát Linh trách cứ, “ thấy chỗ này có chuyện sao? chút phép tắc cũng biết, ta dạy phép tắt cho các ngươi đều quên hết rồi à?”

      “Tiểu thư, nô tì có chuyện quan trọng phải bẩm báo.” Tiểu Điệp run rẩy lấy ra quyển sổ, dâng lên cho Sở Kim Triêu, “Hoàng thượng, xin hãy xem trang cuối cùng.”

      Tiểu Điệp dâng sổ tay lên, chính là nhật ký của Tam di nương lúc sinh thời, trang cuối cùng là ghi chép lại Gia Cát Chiêm làm thế nào để lừa dối Hoàng thượng. Phản ứng của Sở Kim Triêu nằm trong dự đoán của Gia Cát Linh . Xem xong, ông ném quyển sổ xuống trước mặt Gia Cát Chiêm.

      “Gia Cát thừa tướng, đúng là giúp đỡ trẫm tốt! Hóa ra ngay từ đầu, ngươi lừa gạt trẫm! Giỏi, giỏi lắm! Người đâu! Gia Cát Chiêm phạm tội khi quân, tước bỏ phong vị Thừa tướng, giam vào thiên lao cho đến chết!”

      “Hoàng thượng!” Gia Cát Chiêm giống như phát điên, ôm lấy chân của Sở Kim Triêu, “Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng tha cho tội thần . Tội thần biết tội, tội thần dám nữa. Hoàng thượng tha cho thần , tội thần nguyện lập công chuộc tội, tội thần còn muốn tận trung với Hoàng thượng.”

      “Lòng trung thành của ngươi, trẫm nhận nổi!” Mặc Gia Cát Chiêm cầu xin thế nào, Sở Kim Triêu hạ quyết tâm, “Ngươi đâu, còn lôi xuống!”

      “Hoàng thượng, tội thần biết sai rồi, tội thần biết sai rồi! Hoàng thượng xem thần ở bên cạnh người nhiều năm như vậy, tha cho thần cái mạng chó này !” Gia Cát Chiêm vừa giãy dụa, vừa hô hoán.

      Sở Kim Triêu mất kiên nhẫn phất tay, mất cánh tay đắc lực, ông rất đau lòng, nhưng điều ông sợ hơn là nuôi tên mặt người dạ thú ở bên mình. Dám xuống tay với con trai ông ngày nào đó cũng xuống tay với ông.

      Gia Cát Linh híp mắt, kết quả như vậy nàng sớm đoán được. Nàng vốn có thể cho Gia Cát Chiêm ung dung tự tại thêm chút, nhưng nàng mệt rồi, muốn suốt ngày phải đề phòng con ruồi bọ này bay tới bay lui bên người. Nhà Gia Cát cứ thế sụp đổ.

      “Hoàng thượng, Gia Cát thừa tướng có lẽ chỉ nhất thời hồ đồ…” Hoàng hậu có ý ra mặt cầu tình giúp Gia Cát Chiêm, “Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn chết ở trong thiên lao sao?”

      “Hồ đồ?” Ánh mắt Sở Kim Triêu liếc Hoàng hậu đầy thâm ý, “Có số chuyện chấp nhận được chút hồ đồ. Hoàng hậu, Hiên nhi, các người hãy nghe cho , lần sau còn có chuyện thế này, mặc kệ là ai, trẫm cũng cho bất cứ cơ hội nào.”

      “Dạ, thần thiếp hiểu.”

      “Nhi thần hiểu.”

      Lời cảnh cáo của Sở Kim Triêu làm cho Hoàng hậu và Sở Lăng Hiên sợ run, họ cũng nên án binh bất động thời gian.

      “Hoàng thượng, còn bệnh của Lý thái phi phải làm sao?” Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh , “Thần thiếp nghĩ Tam nha đầu dẫn đến thần y , ngờ chỉ là tên lừa bịp. Còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tam nha đầu, con biết tội chưa?”

      “Thần nữ biết tội.” Gia Cát Linh cúi đầu, giọng .

      “Hôm nay bản cung phạt ngươi thể ăn với Lý thái phi.”

      “Đủ rồi đủ rồi.” Sở Kim Triêu liếc Hoàng hậu cái, kiên nhẫn , “Phạt cái gì mà phạt! Nếu có Tam nha đầu, hôm nay trẫm thu phục được con cáo già Gia Cát Chiêm này. Tam nha đầu cũng bị hoảng sợ, mau hồi phủ sớm . Con yên tâm, cho dù phủ Thừa tướng còn, trẫm vẫn đối đãi với con trước sau như , nếu Thiên nhi hiếp đáp con, con đến cho trẫm biết, trẫm trừng trị nó!”

      “Đa tạ Hoàng thượng.” Gia Cát Linh cúi người, “Thần nữ xin cáo lui trước.”

      “Ừ, trở về sớm .”

      Thấy thái độ của Sở Kim Triêu đối với Gia Cát Linh , trong lòng Hoàng hậu sinh bất mãn, “Hoàng thượng, Sướng Uyển, Hồng Nhan đều là con dâu của người, người lại đối xử đặc biệt với Tam nha đầu, sợ trong lòng chúng nó vui sao?”

      “Hoàng hậu lo lắng nhiều rồi, trẫm đối đãi với chúng nó giống nhau cả, sau này được thế nữa.”

      “Dạ, Hoàng thượng, thần thiếp biết rồi.”

      Sở Kim Triêu đưa mắt đến chỗ Gia Cát Hồng Nhan: “Gia Cát trắc phi, phạt ba mươi trượng! Lão Lục, trông chừng trắc phi của con !”

      “Dạ, phụ hoàng.”

      Gia Cát thừa tướng ngã, phủ Gia Cát còn, nhất thời trở thành đề tài bàn tán khắp phố lớn ngõ ở Ngân Đô. Bất luận vẻ vang bao nhiêu, thịnh suy chỉ trong đêm. Nghe , đồ đạc trong phủ Gia Cát bị đám gia nô cướp sạch , châu báu tích góp cả đời của Thừa tướng gia bị hạ nhân trong phủ cầm hết, ngay cả đôi sư tử đá uy vũ ở trước phủ cũng bị gia nô bán mất. Gia Cát tứ tiểu thư Gia Cát Như Nguyệt chưa xuất giá cũng biệt tăm biệt tích.

      Trong ngày hôm ấy, lại có tin tức truyền tới Ngân Đô, Gia Cát Vũ có ý đồ phản loạn, bị xử trảm.

      Trong mắt mọi người, họ Gia Cát này chỉ sợ biến mất khỏi Ngân Đô. Chỉ có Gia Cát Linh tin tưởng rằng, nàng còn ở đây, Như Phong còn ở đây, nhất định còn có thể gầy dựng lại, nhưng mà, đây là vinh quang chỉ thuộc về nàng và Như Phong.

      Trời càng lúc càng oi bức, Gia Cát Linh mỗi ngày vẫn tiến cung thỉnh an. Cơ thể Hà Sướng Uyển ngày càng nặng nề, Hoàng hậu đặc cách cho nàng cần mệt nhọc, cứ ở yên trong phủ dưỡng thai. Gia Cát Hồng Nhan sa sút rất nhiều, mỗi ngày thỉnh an, ngoại trừ vấn an Hoàng hậu, cũng thấy nàng thêm gì. Gia Cát Chiêm còn, nàng gần như bị vây trong đường cùng lối thoát.

      Từ Dịch Khôn Cung ra, Gia Cát Linh vội vã xuất cung mà đến thiên lao. Thiên lao ẩm thấp nóng nực, vừa bước vào, liền có cảm giác thở nổi.

      “Thất vương phi, người phải nhanh lên, Hoàng thượng có lệnh được thăm nom, tiểu nhân cũng khó xử.” Cai ngục với Gia Cát Linh .

      “Làm phiền đại ca.” Gia Cát Linh nhét thỏi bạc vào tay cai ngục, “Ta ngay.”

      “Thất vương phi, mời.” Cai ngục lui ra ngoài, đóng cửa nhà lao lại.

      Gia Cát Chiêm vẻ mặt dại ra ngồi ở góc, toàn thân ông dơ dáy, chòm râu cũng mọc dài, bết lại với nhau, chẳng còn uy phong của thừa tướng. Ông ngẩng đầu, nhìn thấy người đến, trong mắt lên vẻ thờ ơ: “Linh nhi, phụ thân biết con đến thăm ta. uổng phụ thân thương con.”

      “Phụ thân, cha có khỏe ? Trông gầy quá.” Giọng Gia Cát Linh tràn ngập lo lắng, “Họ đối xử với cha tốt ?”

      “Ôi.” Gia Cát Chiêm thở dài, lắc đầu, “Ở thiên lao có thể khỏe sao? đến chuyện ăn đều là cơm lạnh canh nhạt, nửa đêm còn chịu ẩm ướt. Ăn đủ no, ngủ đủ giấc. Linh nhi, chỗ Hoàng thượng có tin gì hay , Hoàng thượng định nhốt ta cả đời ư? Con và Thất điện hạ giúp ta cầu xin . Trước kia là phụ thân làm sai, con tha thứ cho ta . Linh nhi, mau nghĩ cách cứu ta ra ngoài, ở trong này, phụ thân sống được mấy ngày mất mạng.”

      Gia Cát Linh bỗng nhiên cười lạnh, “Nhìn thấy Thừa tướng gia sống tốt thế này, ta cũng an tâm.”

      “Ngươi… ngươi gì?” Nhìn thấy Gia Cát Linh cười, lòng Gia Cát Chiêm chợt lạnh, “Phụ thân nhận trừng phạt, ngươi còn chưa thỏa mãn? Ta là cha ruột của ngươi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta mất mạng sao? Phủ thừa tướng còn, ngươi cho rằng ngươi còn có thể ở lại Thất vương phủ bao lâu? Thất điện hạ nhìn trúng ngươi cũng vì coi trọng địa vị của phủ Thừa tướng thôi.”

      Gia Cát Linh khinh thường cười, : “Trừng phạt? Nếu đây là trừng phạt của chuyện ác nhiều năm ông làm cũng quá rồi. Lúc ông giết chết Tam di nương và Ngũ di nương có từng nghĩ đến, hai người ấy có gì sai, lại bị người mình tin tưởng nhất giết chết. Sau khi Thất gia bị tước binh quyền, ngươi bỏ đá xuống giếng thế nào? Ngươi lần lại lần ra tay độc ác, muốn lấy mạng của ta? Thất vương phủ xem trọng địa vị phủ Thừa tướng? Đúng là buồn cười, nếu Thất gia nhìn trúng nó, người mà y cưới nhất định là Gia Cát Hồng Nhan mà ông nâng niu trong tay kìa, chứ phải là thứ nữ thân phận thấp hèn như ta!”

      “Rốt cục hôm nay ngươi đến đây làm gì? Là đến cười nhạo ta? Gia Cát Linh , ngươi còn có lương tâm ?”

      “Lương tâm của ta sớm bị các người hủy sạch rồi!” Trong mắt Gia Cát Linh lóe ra ý lạnh, “Nếu ông còn chút tình cảm cha con với ta, hết lần này đến lần khác đẩy ta vào chỗ chết. Thứ cả đời ông khao khát chẳng phải là quyền lực và tiền tài ư? Ta ngại với ông, ông còn nhớ lúc ta mới vừa hồi phủ, bị người ta bắt cóc, phải lấy của ông mười vạn lượng bạc ? thư đòi tiền chính là ta viết, mười vạn lượng đó cũng rơi vào trong tay ta.”

      “Ngươi… Ngươi…” Gia Cát Chiêm chỉ vào Gia Cát Linh , tay ngừng run rẩy, “Nghiệt tử, ngươi nhất định gặp báo ứng.”

      Gia Cát Linh cười lạnh nhìn ông, tiếp, “Ông có biết ta dùng mười vạn lượng làm gì ? Mở tiệm lẩu, tên là Linh Thiên, mở tiệm lương thực, cũng tên là Linh Thiên.”

      “Cái gì?” Gia Cát Chiêm khó tin nhìn Gia Cát Linh , đứng bật dậy, “Là ngươi! Lại có thể là ngươi! Tiệm lương thực của phủ Thừa tướng cũng vì ngươi mà đóng cửa. Linh Thiên, Linh Thiên… Ta nên sớm nghĩ đến, đây là tên ghép của ngươi và Sở Lăng Thiên. Gia Cát Linh , ta đúng là xem thường ngươi rồi. Gia Cát Linh , ta từng nghĩ, những gì ngươi có được đều là nhờ vào vận may, ngờ, ngươi lại có thế có mưu đồ này.”

      “Có phải Thừa tướng gia hối hận lắm ? Hối hận phát sớm nữ nhi của ông lợi hại như vậy, bằng , có thể lợi dụng cho . Các người đều cho rằng ta nhát gian, cho rằng ta sợ phiền phức, thực , năm năm ở trong miếu, ta nghĩ thông rất nhiều chuyện, con người chỉ có thể độc ác địa vị mới vững chắc được. Ông rơi vào kết cục này, là bởi vì ông chưa đủ ác.”
      Chris, duyenktn1honglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 217: Đêm nay ta ở

      “Linh nhi, chuyện quá khứ là phụ thân sai, con chịu cho phụ thân cơ hội sao?” Giọng Gia Cát Chiêm đột nhiên mềm hẳn. Thời khắc mấu chốt, ông thu hồi tức giận những chuyện rối rắm trước kia gây bất hòa với Gia Cát Linh , thuyết phục nàng giúp ông cầu xin mới là điều quan trọng nhất.

      “Phụ thân quên rồi sao, nhưng mà ta vẫn nhớ rất . Mỗi lần ta bị đánh, mỗi roi hạ xuống, mỗi lần quỳ xuống, mỗi lần bị vũ nhục ta đều nhớ ràng.”

      “Linh nhi, phụ thân quỳ xuống trước mặt con.” Gia Cát Chiêm để ý đến tôn nghiêm, quỳ xuống trước mặt Gia Cát Linh , “Phụ thân cầu xin con giúp phụ thân đỡ câu.”

      “Thừa tướng gia, từ từ . Cái quỳ của ông chẳng đáng bao nhiêu tiền. Ông vẫn nên hưởng thụ đãi ngộ ở thiên lao giờ , ngày nào đó ta có thời gian, lại tới thăm ông.”

      “Linh nhi…” Gia Cát Chiêm tuyệt vọng nhìn Gia Cát Linh , “Con thực chịu giúp ta chút sao?”

      “Thực thể.” Gia Cát Linh cười cười, sau đó xoay người rời khỏi thiên lao.

      Trong mắt Gia Cát Chiêm bắn ra tia lạnh lẽo, nếu có thể ông nhất định bóp chết nàng từ lúc nàng mới sinh ra!

      Ra khỏi cung, Gia Cát Linh bí mật đến chỗ thanh lâu được sửa sang. Ngụy Thành làm việc rất hiệu quả, nhiều nhất là qua nửa tháng nữa là có thể khai trương. Chuyện này nàng vẫn chưa với Sở Lăng Thiên, biết nếu y biết chuyện nghĩ như thế nào…

      Đêm đó, nàng ở trong thư phòng dọn dẹp, chỉ thấy Sở Lăng Thiên vẻ mặt nghiêm nghị tới. Nàng có chút bất ngờ, hôm nay y trở về rất sớm.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn thấy sắc mặt y tốt, Gia Cát Linh lo lắng hỏi thăm.

      “Đúng là tốt!” Sở Lăng Thiên tức giận .

      Gia Cát Linh nhíu mày, nghe giọng của y là biết y tức giận với nàng. Nàng nghĩ mình cũng làm chuyện gì sai. Chẳng lẽ là vì biết chuyện thanh lâu? Nhìn thấy bộ dáng y tức giận như vậy, nàng nhịn được có chút buồn cười: “Thất gia, sao lại tốt? Thần thiếp kêu đại phu tới xem cho Vương gia nhé.”

      “Hừ hừ.” Sở Lăng Thiên nhìn nàng cái, nâng cao giọng, “Còn thành nữa sao? Giấu ta làm cái gì? Mở thanh lâu, bản lĩnh lớn nhỉ?”

      Gia Cát Linh châm ly trà, ngoan ngoãn đưa tới tay y, “Thất gia, uống ly trà , từ từ nghe ta .”

      Sở Lăng Thiên nhíu mày, chờ nàng tiếp tục .

      “Trong số sản nghiệp của Chu gia, thanh lâu chiếm đến nửa lợi nhuận. Chu Tuyết Tranh kia mỗi lần nhìn đến chàng đều hận thể ăn chàng ngay, ta nhìn thấy liền chán ghét. Ta muốn chỉnh cho Chu gia phải suy sụp, xem nàng ta còn dám động tâm với chàng nữa hay ! Ta mở thanh lâu này chính là muốn đoạt lấy việc làm ăn của Chu gia khiến cho bọn họ thể kinh doanh.” Gia Cát Linh đúng lý hợp tình .

      “Hừ! Nàng nhằm vào cả Chu gia có.” Lòng của nàng sao y có thể chứ. Nàng lo lắng Chu gia cùng Lục vương phủ liên thủ đối với y rất bất lợi nên mới nghĩ đến chuyện tiêu diệt từng bộ phận, trước tiên phải làm suy yếu thực lực của Chu gia.

      “Tướng công của ta thực là rất thông minh, ra chàng còn có thể nghĩ được như vậy, ta làm sao lại nghĩ ra được nhỉ? Tướng công của ta quá minh!”

      Y vốn còn tức giận, nhưng nàng cứ tiếng lại gọi tướng công, gọi đến mức lòng y đều nhũn ra, nhưng lại muốn cứ như vậy bỏ qua cho nàng, ai biết được nàng còn muốn làm ra loại chuyện kinh thiên động địa gì nữa chứ: “Vậy sao nàng bàn bạc cùng vi phu? nữ tử lại ở bên ngoài làm tú bà, càng tức giận hơn là ta lại thành phu quân của tú bà. Cái chốn phong trần, trăng hoa này là nơi nàng nên tới hay sao?”

      “Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa.” Gia Cát Linh ôm cổ y, dùng giọng điệu ngay cả chính mình cũng chịu nổi mà làm nũng, “Ta đến đó là được, mọi chuyện đều để Ngụy Thành quản, ta chỉ quản lý sổ sách thôi.”

      Sở Lăng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là có cách nào với nàng, y vẫn mặt lạnh nghiêm nghị: “Bản vương rất vui.”

      “Vậy…” Gia Cát Linh còn chưa xong mặt xấu hổ đến đỏ bừng, haiz, mặc kệ mặc kệ, ai bảo mình thương y cơ chứ, vì dỗ dành cho nam nhân này được vui vẻ nàng phải làm bất cứ việc gì, “Đêm nay ta ở , đừng tức giận nữa…”

      Sở Lăng Thiên nghe thấy lời của nàng, thân thể run lên giống như bị điện giật. Nàng còn chưa xong y đứng dậy ngay rồi bế nàng nhanh chân bước về phía phòng ngủ.

      “Vương gia, ăn khuya…” Ưng tổng quản bưng hai chén đồ ăn khuya, vừa lúc đụng phải Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh trong thư phòng ra, lập tức cúi đầu, thức thời mà thối lui sang bên, khóe miệng lên ý cười. Nhìn thấy quan hệ của chủ tử cùng Vương phi tốt như vậy, bọn hạ nhân như họ cũng thực vui vẻ.

      Nhìn thấy ánh mắt tà mị tươi cười của Sở Lăng Thiên, Gia Cát Linh cười khổ chút, đêm nay biết bị y giày vò thành bộ dạng gì nữa: “Thất gia, ăn khuya trước nhé?”

      “Hửm?” Sở Lăng Thiên cúi đầu nhìn nàng, “Nương tử chính là đồ ăn khuya của vi phu, vi phu cần phải chậm rãi nhấm nháp, phải ăn no.” Y liên tục ba ngày chỉ hồi phủ được canh giờ rồi lại rời , nhìn nàng ngủ ngon lành đành lòng đánh thức nàng, chỉ có mình y nín nhịn mà rời .

      Sở Lăng Thiên vội vàng đặt Gia Cát Linh lên giường, thể đợi được mà cởi bỏ đai lưng bên hông nàng. Bên trong nàng mặc bộ lụa mỏng, nơi đẫy đà như như . Y chỉ cảm thấy ngọn lửa đốt tới cổ họng, phen kéo lấy áo lót của nàng, bàn tay to phủ lên .

      “Ưm.” Cảm giác sung sướng khiến cho nàng nhịn được phát ra thành tiếng.

      Y cúi người xuống gần vành tai nàng, nhàng cắn. Cảm giác tê dại khiến cho nàng nhịn được lại a lên tiếng.

      “Linh nhi, lớn tiếng chút.” Sở Lăng Thiên phả hơi thở nóng bỏng lên vành tai mẫn cảm của nàng, nỉ non .

      “A, nhột.” Gia Cát Linh chỉ cảm thấy ý thức dần mơ hồ, thân thể hoàn toàn mất chế, dưới đợt tấn công của y nàng hoàn toàn giao nộp chính mình.

      Y rất vừa lòng với phản ứng của nàng, da thịt trắng trẻo của nàng bởi vì động tình mà trở nên trong đỏ hồng vô cùng mê người. Bỗng nhiên y buông nàng ra: “Cởi quần áo cho vi phu.”

      Nàng ngoan ngoãn cởi quần áo của y ra.

      Sở Lăng Thiên xoay người cái, lật người nàng ở người mình, đỡ lấy nàng.

      “A! Chàng muốn làm gì?” Gia Cát Linh cả kinh kêu lên.

      “Nương tử, chính nàng nàng phải ở mà.” Y xấu xa cười, lấy tay xoa nơi đẫy của nàng rồi vuốt ve.

      Cảm giác được thứ cực nóng của y, mặt Gia Cát Linh lên vẻ thẹn thùng, ngượng ngùng nhấc người lên, ngồi xuống, cơ thể nhất thời được thứ cực nóng của y lấp đầy.

      biết bao nhiêu lần, có lẽ là bốn năm lần, Gia Cát Linh mệt đến mức câu cũng nên lời. Y rốt cục giày vò xong rồi mới đứng dậy mặc quần áo, lại dùng chăn bọc nàng lại tới phòng tắm. Bởi vì quá mệt mỏi, nàng nhịn được mà ở trong bồn tắm nằm ngủ. Y đau lòng vuốt ve khuôn mặt nàng, tự trách mình nên tiết chế như thế. Nhưng mà mỗi lần y muốn dừng lại đều được, ai bào nàng mê người đến vậy chứ.

      Sở Lăng Thiên nhàng lau cơ thể cho nàng, sau đó lại bế nàng quay về phòng ngủ. Nàng cựa quậy, ở trong lòng y tìm tư thế thoải mái, yên ổn ngủ. Y hôn lên trán nàng cái, ôm lấy nàng nặng nề ngủ thiếp .

      Bên ngoài mưa tí tách rơi, Gia Cát Linh thường ngày đều có thói quen dậy sớm, nhưng mà tối hôm qua thực quá mệt nên nàng ngủ đến giờ này mới dậy. Nàng duỗi người, nghĩ rằng y nhất định đến quân doanh từ sớm, trong lòng cảm thấy trống vắng.

      Nàng giang hia cánh tay ra rồi thả xuống, lại chạm phải thứ gì mềm mềm, nàng ngẩn người, mở to mắt, chỉ thấy hai tay mình khoát lên lưng người. Nhìn lên phía , thấy Sở Lăng Thiên dùng ánh mắt nhu tình mà nhìn nàng, tay phải của y cầm quyến sách, tay trái ôm lấy vai nàng: “Thức rồi?”

      Trợn mắt lên nhìn y, trong lòng nàng mừng rỡ, lâu rồi nàng thức dậy đều có y bên cạnh. Nàng nắm chặt tay của y, mặt cọ cọ người y, “Hôm nay thao luyện sao?”

      “Các tướng sĩ mệt mỏi mấy tháng cũng nên nghỉ ngơi ngày. Muốn ăn gì ta phân phó phòng ăn làm cho nàng.”

      “Bây giờ là giờ nào?”

      “Giờ tỵ.”

      “Hả?” Gia Cát Linh ngồi bật dậy, “Đến trưa rồi sao, sao gọi ta dậy?”

      phải tối hôm qua nương tử mệt muốn chết sao?”

      “Còn .” Gia Cát Linh nhíu mày, nàng vừa động đậy cả người liền cảm thấy đau nhức thôi, “Toàn thân nhức mỏi. Chờ đến lúc thanh lâu khai trương, đẩy chàng vào trong đó, để cho chàng nếm thử mùi vị rã rời này là thế nào.”

      “Hả? Nương tử cam lòng dâng vi phu cho nữ nhân khác sao? Nghe nữ tử ở thanh lâu Linh Thiên đều xinh đẹp như hoa, còn có nữ tử của nước khác nữa, ta muốn tới xem thử.”

      “Sở Lăng Thiên, chàng dám!” Gia Cát Linh dứ nắm đấm, “Chàng dám phản bội lão nương, ta liền thiến chàng! Để cho chàng làm công công!”

      “Lỗ mãng! Vừa rồi là ai muốn đưa ta tới thanh lâu?”

      “Thần kinh nương tử của chàng vừa rồi bình thường, cần so đo với nàng.”

      “Ha ha!” Sở Lăng Thiên cười lớn, nữ nhân này, thời điểm giết người vẫn là rất đáng , “Còn rời giường sao? Lại muốn mấy người Mộc Tê cười sao.”

      “Người ta chỉ là muốn ôm chàng nhiều hơn chút thôi mà.”

      Chính mình bao nhiêu lâu rồi chăm sóc cho nàng? Trong lòng y bị mềm mại chạm đến, buông quyển sách cầm tay xuống, ôm nàng nằm người mình, hai người gắt gao dán chặt lấy nhau.

      “Sở Lăng Thiên, chàng xem, Thái tử phi cũng có thai mấy tháng rồi, vì sao ta chút động tĩnh cũng có chứ? Có phải ta sinh được hay ?” Gia Cát Linh đột nhiên hỏi.

      “Đồ ngốc, phải nàng sinh được, mà là do vi phu chưa đủ chăm chỉ thôi, xem ra vi phu phải cẩn cù hơn chút mới được.”

      “Chàng tha cho ta .” Gia Cát Linh ngẩng đầu, nhăn mày lại.

      “Bây giờ ta vẫn chưa muốn có con, nàng nghĩ xem, chúng ta ở thời điểm nồng thắm, tiểu quỷ kia mà khóc đòi mẫu thân chẳng phải là rất mất hứng hay sao.”

      Gia Cát Linh véo vào bên hông y cái: “ chuyện nghiêm túc chút.”

      “Vi phu cũng chuyện nghiêm túc mà, chuyện nghiêm túc của hai chúng ta.”

      Gia Cát Linh đảo mắt, giãy khỏi lòng y, bắt đầu mặc quần áo vào.

      ngủ nữa?”

      “Ừ.” Nàng gật đầu, “Nên tới xoa bóp cho Nguyệt Lan.”

      Sở Lăng Thiên xoay người rời giường: “Ta cũng tới xem thử, lâu tới thăm Nguyệt Lan.”

      Ngâm Hương Các, Nguyệt Lan vừa mới ngâm xong thuốc, mấy a hoàn thấy Sở Lăng Thiên đến đều có chút giật mình, mấy tháng y tới Ngâm Hương Các.

      Mộc Tê mang cái ghế đến trước giường Nguyệt Lan cho Gia Cát Linh . Gia Cát Linh ngồi xuống liền xoa bóp cho Nguyệt Lan. Mấy ngày nay nàng cũng xem vài cuốn sách y học, đối với vị trí huyệt đạo cùng với độ mạnh đều rất thuần thục. Nàng xoa bóp bỗng nhiên thấy Nguyệt Lan nhướng mày.

      “Sao vậy?” Phản ứng nhặt của Nguyệt Lan cũng tránh được ánh mắt của Gia Cát Linh ,

      “Tiểu thư, có chút ngứa.” Nguyệt Lan .

      “Ngươi cái gì?” Gia Cát Linh khó có thể tin mà nhìn Nguyệt Lan, “Ngứa ở đâu?”

      “Chính là chỗ vừa rồi tiểu thư vừa ấn xuống.”

      vậy là ngươi có cảm giác?”
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 218: ! Giết nó!

      Gia Cát Linh nhất thời vui sướng thôi, lại nhấn vào mấy chỗ, Nguyệt Lan đều có cảm giác hoặc đau hoặc ngứa. thở phào, kích động đến nên lời.

      “Tiểu thư… Vậy là nô tỳ có cơ hội đứng lên được đúng ?” Môi Nguyệt Lan run run, kích động hỏi.

      Mộc Tê và Tiểu Điệp cũng xúc động đến rơi lệ. Mộc Tê cầm khăn tay lau nước mắt chảy ra, vừa khóc vừa cười: “ tốt quá! Tiểu thư, chân của Nguyệt Lan có cảm giác rồi!”

      “Linh nhi.” Hai tay Sở Lăng Thiên đặt lên vai của Gia Cát Linh , trong lòng rung động thôi, “Nàng làm được rồi!”

      “Tiểu thư, nô tỳ muốn thử xem có thể đứng lên .” Nguyệt Lan nôn nóng lắm, nằm nửa năm, nàng chịu đủ rồi.

      “Chúng ta đỡ ngươi.” Mộc Tê và Tiểu Điệp tiến lên, đỡ Nguyệt Lan khỏi giường.

      Dưới giúp đỡ của Mộc Tê và Tiểu Điệp, Nguyệt Lan bước thử hai bước, dưới chân liền như nhũn ra. Hai người đành phải đỡ nàng trở về giường. Nhưng hai bước này, là kỳ tích, để cho mọi người ở Ngâm Hương Các mừng rỡ như điên.

      “Nguyệt Lan, người nằm xuống , bài xoa bóp hôm nay vẫn chưa làm xong.” Gia Cát Linh cười , “Kiên trì thêm thời gian nữa, chắc chắn ngươi có thể đứng lên.”

      “Dạ.” Nguyệt Lan gật đầu, hai mắt nàng rưng rưng, “Tiểu thư, cám ơn người. Ân tình này của tiểu thư, suốt đời Nguyệt Lan cũng báo đáp nổi.”

      “Nha đầu ngốc, các ngươi chính là người nhà của ta, cái gì mà báo với báo.” Gia Cát Linh xoa bóp xong, lại dặn dò hồi, mới cùng Sở Lăng Thiên rời khỏi.

      Ra khỏi Ngâm Hương Các, nàng rốt cục kiềm được, tựa vào vai Sở Lăng Thiên, lặng lẽ rơi nước mắt. Sở Lăng Thiên đau lòng lau giúp nàng, y biết, trong khoảng thời gian này, nàng tạo cho mình ít áp lực, Nguyệt Lan gặp chuyện may, trong lòng nàng vẫn luôn áy náy. Hơn nữa, còn có lời của thầy bói giang hồ nọ, nàng vẫn luôn nghĩ là bản thân hại Nguyệt Lan.

      “Linh nhi, sao, Nguyệt Lan đứng lên được thôi.” Y vỗ lưng nàng, dịu dàng an ủi, “Linh nhi là người tốt, người bên cạnh nàng cũng bình an hạnh phúc cả đời.”

      Sở Lăng Thiên khó có được ngày nghỉ, ngày này hai người đều dính chặt như sam, cùng nhau đọc sách, viết chữ, chơi cờ. Hơn nữa, chân của Nguyệt Lan còn có khởi sắc, tâm trạng vô cùng tốt, đến tối, Sở Lăng Thiên lại quấn quít muốn nàng hai lần.

      Ngày hôm sau, Sở Lăng Thiên lại bắt đầu bận rộn, thanh lâu Linh Thiên thuận lợi khai trương. Lúc mở cửa liền hấp dẫn rất nhiều khách quan. Chân của Nguyệt Lan ngày càng tốt hơn. ngày nọ, Gia Cát Linh thấy rãnh rỗi, liền dẫn theo Mộc Tê và Tiểu Điệp ra ngoài dạo, Kinh Phong giúp Nguyệt Lan, cũng cùng các nàng.

      Trước khi , nàng nghe được tin tức khiến toàn bộ Ngân Đô kinh hãi. Gia Cát Chiêm được thả! Hoàng thượng hạ chỉ tước chức quan của ông, cũng để ông vào triều, dù sao cũng là lạnh nhạt. Tất cả mọi người đều đồn đoán, qua bao lâu, Gia Cát thừa tướng khôi phục được uy phong lúc xưa. Trong lòng Gia Cát Linh chấn động, thực lực của Gia Cát Chiêm quả nhiên thể khinh thường, như vậy cũng có thể trở mình, thế lực khó có thể thanh trừ. Xem ra trong thời gian này, có vài người trong triều vì ông mà làm ít chuyện.

      đường, Gia Cát Linh đụng phải Gia Cát Hồng Nhan, trong thời gian này nàng bận rộn nhiều việc, trái lại lơ là Gia Cát Hồng Nhan.

      “Tam muội đúng là uy phong, ra đường còn tiền hô hậu ủng, sợ người khác biết ngươi là Thất vương phi sao?” Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy Gia Cát Linh , nhịn được tiến lên, .

      “Có liên quan đến ngươi sao?” Gia Cát Linh liếc nàng, “Đại tỷ ra phố mua thêm gì à? Cần cái gì, bảo nô tài ở Lục vương phủ mua cho người phải được rồi sao, làm gì phải đích thân chứ?”

      “Bản cung vui vẻ, ngươi quản được sao? Vậy còn ngươi sao lại tự mình ra phố? Phụ thân được thả, ngươi biết chưa? Phụ thân bị giam trong thiên lao lâu như vậy, ngươi vẫn chưa thăm ông lần nào đúng ? Ông nhớ ngươi lắm đó. Uổng cho ông thương ngươi như vậy, lúc ông gặp họa, ngươi lại chẳng quan tâm, ông nhất định rất là thất vọng.”

      “Ta vui vẻ, ngươi quản được sao?” Gia Cát Linh cười, “Đại tỷ có thăm qua ? Người ông ta thương nhất, hẳn là ngươi mà, có liên quan gì đến ta? Lúc thừa tướng gia ở trong lao ngục, Đại tỷ chẳng nhìn tới, giờ ông ta bình an vô , ngươi liền vui vẻ, sợ người ta chê cười sao?”

      “Gia Cát Linh , ngươi muốn ta bất hiếu à? Vậy ngươi sao?”

      “Ta phải thế rồi, tin ngươi có thể về hỏi ông ta ha. Nhưng mà, phải ngươi muốn biết Đại phu nhân chết như thế nào à? Ta có thể với ngươi, cái chết của bà ấy, chẳng liên quan gì đến ta. Ngươi có thể hỏi phụ thân ngươi, ông ta biết đó.”

      “Ngươi gì?” Gia Cát Hồng Nhan kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh , “Ngươi đừng hòng ly gián quan hệ giữa ta với phụ thân! Mẹ ta là ngươi hại chết!”

      “Ngươi sẵn lòng nhận giặc làm cha, ta cũng chẳng còn cách nào! Vả lại, Thừa tướng gia bây giờ rơi vào cảnh nghèo túng rồi, giữa hai người còn có cái gì tốt để ta ly gián.” Gia Cát Linh xua tay, “Ngươi còn nhớ tình trạng thê thảm lúc Đại phu nhân chết ? Ngươi hãy nhớ lại lúc Tam di nương chết có dáng vẻ thế nào, Tam di nương chính là chết ở trong tay Thừa tướng gia đó, tình trạng giống hệt nhau, ngươi thấy khả nghi à?’

      , đâu!” Gia Cát Hồng Nhan hoàn toàn thể chấp nhận , “Ngươi đừng hòng lừa ta!”

      “Vậy ngươi có thể hỏi ông ta thử.” Gia Cát Linh cười cười, “Nếu Thừa tướng gia về rồi, ta cũng thăm thử xem, biết ông ta có khỏe .”

      Trong lòng Gia Cát Hồng Nhan tràn đầy nghi ngờ, nàng làm sao cũng tin, mẹ mình là phụ thân giết chết. Nàng cũng còn tâm trạng dây dưa với Gia Cát Linh , vội vàng về hướng phủ Thừa tướng.

      Phủ Thừa tướng bây giờ lộn xộn, đồ đạc trong phủ, đều bị hạ nhân vơ vét trống rỗng, nghe tin Thừa tướng gia quay về, Lưu quản gia là người đầu tiên trở lại, ở trước mặt Gia Cát Chiêm lên án mạnh mẽ những tên ăn cây táo rào cây sung kia.

      Gia Cát Chiêm còn lòng dạ nghĩ những thứ này, có thể nhặt được cái mạng, ông cảm thấy may mắn lắm rồi. Ông nhíu chặt đôi mày, hai tay siết chặt, Gia Cát Linh , ngươi hại bản tướng suýt chết, còn bỏ đá xuống giếng, bản tướng nhất định tha cho ngươi, cho dù ngươi có là con ta.

      Lúc này, hai bóng áo hồng và áo xanh xuất trong phủ Thừa tướng, Lưu quản gia nhìn, “Lão gia, là Đại tiểu thư và Tam tiểu thư về.”

      “Tam tiểu thư?” Gia Cát Chiêm cười lạnh, “Nó tới làm gì? Thấy bản tướng bình an vô , đến để thỉnh tội sao?”

      Gia Cát Hồng Nhan và Gia Cát Linh cùng nhau vào đại sảnh, Gia Cát Chiêm tươi cười, “Hồng Nhan, Linh nhi, hai con về? Các con đến thăm phụ thân, phụ thân quá vui mừng.”

      “Phụ thân, mẹ con có phải do phụ thân giết ?” Gia Cát Chiêm còn chưa xong, liền bị Gia Cát Hồng Nhan cắt ngang.

      Nụ cười cứng lại mặt ông, ông vốn giả cười, giờ phút này, mỗi thớ thịt mặt ông đều khiến người ta nhìn thấy ghê tởm.

      “Phụ thân, có phải ?” Gia Cát Hồng Nhan tiếp tục hỏi.

      “Con nghe ai ?” Gia Cát Chiêm nhìn Gia Cát Linh , trong mắt bắn ra sát ý, “Là ngươi bậy bạ với Hồng Nhan? Ngươi muốn lão phu vứt bỏ Lục vương phủ, cấu kết làm chuyện xấu với Thất vương phủ, lão phu chịu, ngươi liền ly gián quan hệ giữa ta và Hồng Nhan, có mưu đồ gì?”

      “Thừa tướng gia à, Thất vương phủ muốn liên minh với ông khi nào vậy? Cho dù ông đeo theo Thất vương phủ, Thất vương phủ cũng tiếp, bây giờ ra lời này, có mắc cười ?” Gia Cát Linh cười lạnh.

      Gia Cát Chiêm biết Gia Cát Linh khó chơi, xoay người nhìn Gia Cát Hồng Nhan: “Hồng Nhan, đừng nghe nó bậy, mẹ con là tự sát, sao cha có thể giết mẹ con được?”

      Gia Cát Hồng Nhan ôm đầu, loạng choạng, nàng biết phải tin ai, “Phụ thân, mẹ con phải phụ thân giết? Vậy sao lúc chết tình trạng của mẹ y hệt Tam di nương? Nó , Tam di nương là phụ thân giết.”

      “Con tin cha hay là tin nó, hả?”

      “Con…”

      “Đại tỷ, suy nghĩ lại cho kỹ , ông ta có thể bảo ngươi giết ta, ngày khác cũng có thể tìm người giết ngươi, người ngay cả con ruột của mình còn xuống tay được, đối với nữ nhân hết tình cảm, thể xuống tay được ư?”

      “Ta biết! Các ngươi đừng nữa!” Gia Cát Hồng Nhan điên cuồng la lên.

      “Hồng Nhan, nó điên rồi, con đừng nghe nó .” Gia Cát Chiêm ra quyết định, nhất thời nổi sát tâm với Gia Cát Linh , nàng còn sống ngày nào, uy hiếp đối với ông, “Nó còn tồn tại, con vĩnh viễn cũng làm được Lục vương phi, cũng ngăn trở con đường phía trước của Lục vương gia, giờ con hãy trừ bỏ nó , vị trí Lục vương phi chính là của con.”

      Gia Cát Chiêm nháy mắt với Lưu quản gia, hiểu ý gật đầu, xoay người đóng cửa lại. mặt Gia Cát Chiêm lên vẻ lạnh lẽo, Gia Cát Linh , hôm nay ngươi chạy đằng trời. Ông phen cầm lấy thanh kiếm ngắn bàn, đưa cho Gia Cát Hồng Nhan: “ , giết nó, vị trí Lục vương phi liền là của con! Phụ thân từng bước nâng đỡ con, cho đến khi con ngồi lên vị trí cao nhất của nữ nhân thiên hạ.”

      Gia Cát Hồng Nhan sửng sốt, đó là vị trí Hoàng hậu mà.

      Gia Cát Linh cười lạnh, chỉ cần nàng gọi tiếng, Mộc Tê và Kinh Phong lập tức có thể chạy vào, Gia Cát Chiêm muốn loại bỏ nàng ở trong này, cũng quá khinh thường nàng rồi.

      “Hồng Nhan, nhanh .” Gia Cát Chiêm nhét đoản kiếm vào tay Gia Cát Hồng Nhan, “Nó điên rồi, sớm muộn gì cũng hại chết chúng ta. Chỉ có nó chết, Lục vương gia mới để mắt đến con, con mới có cơ hội làm Lục vương phi.”

      “Lục vương phi…” Gia Cát Hồng Nhan lẩm bẩm , đó là điều nàng vẫn hằng mơ ước, chỉ có nữ nhân này chết, Lục điện hạ mới để ý đến nàng. Bỗng nhiên, ánh mắt tan rã của nàng trở nên mãnh liệt, sát ý dần dần nồng đậm trong mắt.

      ! Giết nó! Tất cả tốt đẹp thôi!” Gia Cát Chiêm cổ vũ, mặt ông tươi cười, đối với chuyện nắm giữ lòng người, tiểu nha đầu như Gia Cát Linh , cũng dám đấu với ông, quả thực biết tự lượng sức.

      Ông đắc ý, chỉ thấy mắt Gia Cát Hồng Nhan đỏ ngầu, bỗng nhiên, nàng vọt về phía ông. Ông còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thứ gì đó lạnh lẽo găm vào cơ thể ông, ngực trái của ông đau nhói. Ông cúi đầu, chỉ thấy đoản kiếm trong tay Gia Cát Hồng Nhan cắm ngực ông.

      “Hồng Nhan…” Gia Cát Chiêm lảo đảo lui lại mấy bước, ngã vào chiếc ghế bên cạnh, “Ngươi… tại sao… mau… mai gọi đại phu.”

      Lưu quản gia định ra ngoài, lại bị Gia Cát Linh ngăn cản, “Lưu quản gia, nếu ngươi ra ngoài, ta cam đoan ngươi ra được khỏi phủ Thừa tướng.”

      Nhìn thấy ánh mắt làm người ta sợ hãi của Gia Cát Linh , Lưu quản gia run rẩy, dám lỗ mãng, đứng nép sang bên.
      Chrishonglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 219: Thừa tướng gia, ngờ à

      Hành động của Gia Cát Hồng Nhan cũng khiến Gia Cát Linh thực khiếp sợ. Nàng thế mà lấy đoản kiếm đâm vào người Gia Cát Chiêm. Gia Cát Linh đến bên cạnh Gia Cát Chiêm, vẻ mặt đầy ý cười: “Thừa tướng gia. ngờ à?”

      “Ngươi….. Ngươi, đồ tiện nhân!” Máu tươi càng ngừng từ trong thân thể ông trào ra, “Ta… Ta giết ngươi!” Ông vừa mới đứng lên lại ngồi xuống.

      Cùng với máu chảy ra, Gia Cát Chiêm rốt cục ra lời, lúc này Gia Cát Linh mới bảo Lưu quản gia mời đại phu tới, căn dặn theo lời nàng. Sau đó, Gia Cát Chiêm nhặt về được cái mạng, lại nghe ông biến thành kẻ ngu ngốc, ngay cả việc ăn cơm rồi nhà xí cũng tự làm được. Đây là chuyện sau này.

      Gia Cát Linh nhìn Gia Cát Hồng Nhan: “Vì sao ngươi lại làm vậy?”

      Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan lóe lên tia lạnh lùng: “Đối với ngươi ông ta có thể giết đối với ta cũng như vậy! Điều quan trọng hơn là, mẹ ta tuyệt đối tự sát!”

      “Ha ha.” Gia Cát Linh cười lạnh hai tiếng, xoay người ra khỏi phủ Thừa tướng. Cho tới bây giờ nàng nghĩ rằng những huy hoàng khi còn sống của Gia Cát Chiêm lại bị dao của Gia Cát Hồng Nhan hủy hoại. Cũng tốt, đỡ phải làm ô uế tay mình.

      Đêm đó, Gia Cát Linh mua giấy tiền vàng mã đốt cho Tam di nương. Hung thủ giết chết bà bị trừng phạt, để ông ta từ nay về sau sống bằng chết, thực là so với giết chết ông ta thoải mái hơn nhiều.

      Sau khi từ phủ Thừa tướng ra, ánh mắt Gia Cát Hồng Nhan liền thay đổi. Vào cái lần Gia Cát Chiêm thúc ép nàng giết Gia Cát Linh , nàng bỗng nhiên hiểu được điều. Đó là vì ông sợ Gia Cát Linh , kiêng kị nàng ta. Mà ông vẫn coi mình như quân cờ, nàng cam lòng, cam lòng để ông khinh thường mình, cam lòng để ông lừa gạt mình, biến mình thành vũ khí đối phó với Gia Cát Linh như vậy.

      Tiêu gia còn, phủ Thừa tướng cũng còn, Sở Lăng Hiên đáng tin cậy, mọi chuyện bây giờ đều chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng. Nàng đến hiệu thuốc để đại phu kê cho mình đơn thuốc, muốn sớm chút mang thai đứa con của Sở Lăng Hiên.

      Qua tháng nữa chính là đại thọ Thái thượng hoàng của nước Đông Lan. Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh chuẩn bị hậu lễ, chọn ngày tốt liền xuất phát. cùng còn có Sở Lăng Hàn, Mộc Tê, Tiểu Điệp, Nguyệt Lan, Kinh Phong cùng với người hầu áp tải lễ vật. Nguyệt Lan tuy rằng vẫn chưa thể lại như bình thường, nhưng tình hình tốt hơn rất nhiều, có thể tự mình xuống giường bước được vài bước.

      Ở cửa Thất vương phủ, Sở Lăng Hàn bố trí xe ngựa, “Thất ca cùng Thất tẩu chiếc, Nguyệt Lan cùng Tiểu Điệp chiếc.”

      “Vậy Mộc Tê ngồi ở đâu?” Tiểu Điệp nghi hoặc hỏi. “Mộc Tê hay sao?”

      Gia Cát Linh cười cười: “Nha đầu ngốc nhà ngươi, Mộc Tê đương nhiên ngồi cùng chiếc với Cửu vương gia rồi!”

      “À.” Tiểu Điệp hiểu ý gật gật đầu, “Nô tì hiểu rồi.”

      “Ta muốn cùng ngồi chung với mấy người Tiểu Điệp.” Mộc Tê ngại ngồi chung mình cùng Sở Lăng Hàn.

      được!” Sở Lăng Hàn bá đạo , “Nguyệt Lan đứng tiện , nàng ấy cần phải nằm nghỉ, nếu nàng cùng nàng ấy thể nằm. Hay là ngươi có thể ngồi cùng với Thất ca cùng Thất tẩu?”

      “Người!” Mộc Tê nghiến răng, nàng làm sao lại biết xấu hổ mà quấy rầy bọn họ chứ, bất đắc dĩ nàng đành phải cùng Sở Lăng Hàn ngồi chung xe ngựa. Sở Lăng Hàn hết sức phấn khởi mà nhảy vào trong.

      Lần nữa kiểm kê vật phẩm, sau khi xác định có thiếu sót gì đoàn người ngựa mới rời khỏi. Kinh Phong cưỡi con ngựa màu nâu, ở hàng ngũ phía trước.

      Lục Vương phủ, nam tử xa lạ ngồi đối diện với Sở Lăng Hiên, giọng của lạnh như băng, “Lục điện hạ, lần trước đánh vào U Minh điện, tổng điện chủ rất tức giận, cũng muốn điều tra ràng, rốt cuộc là ai hạ thủ?”

      “Hắc Ám điện chủ, có thể được Thánh điện coi là đối thủ e rằng chỉ có Thanh Ngọc Môn cùng Cửu Thiên Cung.” Sắc mặt Sở Lăng Hiên trầm, “Nhóm người lần trước, thực lực mạnh hơn cả Thanh Ngọc Môn, trừ phi là Thương Y tự mình ra tay.”

      “Đêm đó Thương Y bị vây, phải . như vậy là người của Cửu Thiên Cung? Sở Lăng Thiên vậy mà lại có quan hệ với người của Cửu Thiên Cung, nếu vậy phiền toái rồi. Cửu Thiên Cung, ngay cả điện chủ cũng dễ dàng chọc vào. Lần này Lục điện hạ truyền tin là muốn giết Sở Lăng Thiên sao?”

      Trong mắt Sở Lăng Hiên che kín hung ác, “Gặp chuyện may ở nước Đông Lan dù có như thế nào, phụ hoàng cũng nghi ngờ ta, lần này còn phải nhờ Hắc Ám điện chủ.”

      “Nếu bản điện chủ đến đây đương nhiên làm hết sức.” Hắc Ám điện chủ gật đầu, “Ta cũng muốn xử lý tiểu tử kia báo thù cho lão Bát! Người có cách nào để ta quan minh chính đại vào hoàng cung nước Đông Lan hay ?”

      “Điện chủ yên tâm, bản vương tự có bố trí, đến lúc đó ngươi theo người của nước Đại Mạc vào.”

      “Được! Bản điện chủ nhất định mang đầu của Sở Lăng Thiên tới gặp người, hy vọng chuyện người đồng ý cùng nhau chia đôi nước Lăng Nguyệt với Tổng điện chủ, cũng có thể làm được.”

      “Điện chủ yên tâm, bản vương tuyệt đối nuốt lời. Bản vương còn có cầu này, Điện chủ giết Sở Lăng Thiên nhất định được để nữ nhân bên cạnh Sở Lăng Thiên bị thương, mang nàng về cho bản vương, bản vương cho điện chủ lợi ích khác.”

      “Hả?” Hắc Ám điện chủ hiểm cười, “Lục điện hạ coi trọng nữ nhân của Sở Lăng Thiên? Có câu là hùng khó qua ải mỹ nhân, người có giao phó này vậy bản điện chủ đương nhiên làm được. Nếu mọi chuyện an bài thỏa đáng, bản điện chủ cáo lui trước.”

      “Điện chủ, mời!”

      Sở Lăng Hiên nheo mắt lại, Hắc Ám điện chủ, ngươi nhất định đừng để bản vương thất vọng. Sở Lăng Thiên, chuyến này bản vương khiến cho ngươi trở lại. Gia Cát Linh , có Sở Lăng Thiên chẳng phải là ngươi do bản vương tùy ý sắp đặt sao!

      Trải qua hơn hai mươi ngày lặn lội đường xa, đội ngũ rốt cục cũng tới được kinh đô Lương Thành của nước Đông Lan. Nước Đông Lan cùng nước Lăng Nguyệt đều là hai nước ở Trung Nguyên, cho nên người dân ở hai nước nhìn cũng có gì khác nhau.

      Liên Thương Hải sớm nhận được tin tức của Sở Lăng Thiên, biết bọn họ hôm nay đến, nên sớm bố trí việc nghênh đón. Ông đối với đứa cháu trai này cũng vô cùng thích, vốn muốn thân càng thêm thân, ngờ lúc ở nước Lăng Nguyệt Liên Mộ Vân lại làm ra chuyện lớn như vậy. Vì tránh khỏi xấu hổ, ông giấu Liên Mộ Vân tin tức hôm nay đoàn người Sở Lăng Thiên tới.

      Sáng sớm tinh thần Thái Thượng hoàng liền phấn chấn, nghĩ đến chuyện ngay lập tức có thể được nhìn thấy hai đứa cháu ngoại, ông kích động đến cả đêm đều ngủ ngon. Giờ phút này đứng ở ngoài cửa thành hoàng cung, Thái thượng hoàng vươn dài cổ, ngừng : “Sao còn chưa đến, sao vẫn còn chưa đến.”

      “Phụ hoàng, rất nhanh tới thôi, người đừng có gấp.” Nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của Thái thượng hoàng, Liên Thượng Hải dở khóc dở cười.

      Liên Thượng Hải quay đầu lại, nhìn thấy Liên Mộ Vân đứng ở trong đám người, sắc mặt ông trầm xuống: “Mộ Vân, con ra ngoài làm gì? Còn mau trở về?”

      “Phụ hoàng.” Liên Mộ Vân cười cười, “Biểu ca cùng biểu tẩu đường xa tới, con đến nghênh đón chẳng phải là có lễ nghi hay sao.” lâu thấy biểu ca, huynh còn nhớ muội ? Huynh cùng với nàng ấy sống hạnh phúc chứ?

      Rốt cục đoàn người ngựa xuất trong tầm nhìn của mọi người, xe ngựa càng ngày càng gần. Xe ngựa vừa mới dừng lại, Thái thượng hoàng liền khẩn cấp xông lên, Sở Lăng Thiên vừa ra tới ông liền gắt gao cầm tay y, kích động đến ra lời.

      “Ngoại tổ phụ.” Sở Lăng Thiên kêu tiếng.

      “Tốt, tốt!” Thái thượng hoàng vui vẻ, “Thiên nhi của ta thực trưởng thành rồi. Nghe con thành thân rồi? Cháu dâu của ta đâu?”

      “Linh nhi, ra đây .” Sở Lăng Thiên đưa tay đặt ở trước cửa xe ngựa, bàn tay trắng trẻo từ bên trong vươn ra đặt lên tay y.

      Gia Cát Linh từ xe ngựa bước xuống, cúi người hành lễ với Thái thượng hoàng: “Thỉnh an ngoại tổ phụ.”

      cần đa lễ, mau đứng lên, mau đứng lên!” Nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của Gia Cát Linh cùng với thái độ đúng mực của nàng, Thái thượng hoàng lập tức thích nàng ngay. Ông vỗ mạnh vào vai Sở Lăng Thiên, “Tiểu tử giỏi, tinh mắt! Cháu dâu này ta rất vừa lòng.”

      “Ngoại tổ phụ, người bất công, chỉ lo cho Thất ca cũng quan tâm đến con.” Lúc này Sở Lăng Hàn vừa ồn ào vừa tới.

      “Hàn nhi!” Thái thượng hoàng buông Sở Lăng Thiên ra, kéo giữ Sở Lăng Hàn, “Ngoại tổ phụ có lúc nào là thương con? Nếu con cũng mang vương phi của con đến ta càng cao hứng hơn.”

      “Có mang đến, có mang đến!” Sở Lăng Hàn liên tục gật đầu, y chạy đến phía sau kéo Mộc Tê qua. “Ngoại tổ phụ, đây là vương phi tương lai của con, người xem có vừa lòng ?”

      Mộc Tê oán than liếc Sở Lăng Hàn cái, ngượng ngùng cười cười cười với Thái thượng hoàng.

      “Vừa lòng, vừa lòng!” Trong mắt Thái thượng hoàng đều là ý cười. Tuy rằng dung mạo Mộc Tê bằng Gia Cát Linh , nhưng nữ tử này vẫn là người xuất chúng.

      Liên Thương Hải thấy mấy người hàn huyên xong, bây giờ ông mới có cơ hội chuyện: “Thiên nhi, Hàn nhi, Tam tiểu thư, các con xe mệt nhọc, vào trong cung nghỉ ngơi tạm chút. Ta sai người chuẩn bị tiệc rượu rồi cho người gọi các con ra dùng bữa, tẩy trần cho các con.”

      “Cảm ơn cữu cữu.”

      “Biểu ca, hoan nghênh huynh tới nước Đông Lan.” Liên Mộ Vân tiến lên, mặt nàng mang theo nụ cười lợt lạt, “Cũng hoan nghênh biểu tẩu. Lúc ở nước Lăng Nguyệt biểu tẩu có tặng ta phần đại lễ, ta vẫn còn nhớ rất .”

      Gia Cát Linh biết nàng đến chuyện kia, “Lễ vật nho , công chúa Mộ Vân cần để trong lòng. Ta đoán, có phải công chúa Mộ Vân cũng chuẩn bị đại lễ để tặng cho ta hay ?”

      “Ha ha.” Liên Mộ Vân lắc đầu, “Biểu tẩu đùa, thôi đừng đứng ở chỗ này, vào trong cung nghỉ ngơi chút, lát nữa ta lại đến tìm biểu tẩu chuyện.”

      Mấy cung nữ dẫn đoàn người đến chỗ nghỉ ngơi. Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh phòng, Mộc Tê, Nguyệt Lan, Tiểu Điệp phòng, Sở Lăng Hàn cùng Kinh Phong phòng, còn lại những người khác đều bị sắp xếp ở ngoài cung. Sau khi dàn xếp xong xuôi liền có người thông báo mời bọn họ đến đại điện dùng bữa.

      Ở trong đại điện, ngồi ở vị trí phía cùng Liên Thượng Hải, ngoại trừ Thái thượng hoàng, còn có Trương hoàng hậu, người trước đó chưa từng lộ diện. Ánh mắt Trương hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh mang theo tia lãnh, bà muốn gặp nàng từ lâu. Người kia hại nữ nhân bảo bối của bà thành người như vậy, rốt cuộc là dạng người gì. Giờ phút này nhìn thấy Gia Cát Linh , bà lập tức cảm giác được nữ tử này quả đơn giản.

      Bên cạnh Liên Thượng Hải còn có Liên Mộ Dương, buổi sáng cũng tới nghênh đón đoàn người Sở Lăng Thiên. mắt lạnh nhìn Gia Cát Linh , nữ nhân này nhìn như thế nào cũng đều làm cho người ta chán ghét!

      “Mọi người cùng nhau uống ly rượu!” Thái thượng hoàng giơ ly rượu lên, “ lâu ta vui vẻ như vậy rồi. đúng là tiện nghi cho tên Sở Kim Triêu kia, có đứa cháu trai tốt của ta làm con như vậy.”

      Mọi người nâng chén cùng nhau uống cạn.

      “Phụ hoàng, Thiên nhi ở nước Lăng Nguyệt xa xôi thể lúc nào cũng ở bên cạnh người, nên để cho Mộ Dương thay nó tận hiếu cũng được.” Trương hoàng hậu .

      “Mộ Dương cũng là cháu trai tốt của ta.” Thái thượng hoàng cười ha hả, “Nếu Mộ Dương cưới nữ tử như Linh nhi làm Thái tử phi, vậy rất tốt.”

      Sắc mặt của hoàng hậu trở nên trầm, “ biết Linh nhi là công chúa nước nào? Hay là tiểu thư nhà nào? Có thể gả cho Thiên nhi đúng là may mắn của ngươi.”

      Trong mắt Sở Lăng Thiên lên tia lãnh ý: “Cữu mẫu, có thể lấy được Linh nhi mới là may mắn của ta. Linh nhi là tiểu thư của Gia Cát phủ Thừa tướng.”
      Chris, Trâuhonglak thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 220: Bản vương ép ông

      “À.” Trương hoàng hậu gật đầu, “Hóa ra là tiểu thư đích xuất của phủ Thừa tướng, cũng xứng với thân phận Thất vương phi này. Thiên nhi, nếu con cưới thứ nữ ti tiện, cữu mẫu nhất định cáo trạng với mẫu phi con.” Trương hoàng hậu sớm nghe Liên Mộ Vân về thân phận của Gia Cát Linh , giờ phút này còn cố ý giả như biết, chính là muốn nhục nhã nàng. ả thứ nữ, cũng dám tranh đoạt nam nhân với con bà sao.

      “Hoàng hậu nương nương…” Gia Cát Linh thản nhiên , “Con phải là đích nữ gì đó, chỉ là thứ nữ thấp hèn mà thôi. Con cũng phiền muộn lắm, sao điện hạ cưới công chúa Mộ Vân thân phận cao quý, mà nhất định phải cưới con.”

      “Tam tiểu thư, ngươi là , Mộ Vân sánh bằng thứ nữ ti tiện như ngươi ư?” Liên Mộ Dương thấp giọng , “Gia Cát phủ Thừa tướng cũng sụp rồi, ngay cả thứ nữ như ngươi cũng chẳng tính là gì. Biểu đệ, nếu đệ cưới Mộ Vân, ngày tháng đệ sống ở nước Lăng Nguyệt, nhất định thoải mái hơn nhiều.”

      Sở Lăng Thiên nhếch môi: “Biểu ca sai, nhưng mà chỉ cần ở bên Linh nhi, mỗi ngày của ta đều sống rất thoải mái. Cho dù có đặt cả thiên hạ trước mặt ta, ta cũng chút do dự lựa chọn nàng.”

      “Đúng là biết suy xét.”

      “Được rồi được rồi, đừng nữa.” Thái thượng hoàng mất kiên nhẫn , “Câm miệng hết cho ta! Ta thích Linh nhi đó, thứ nữ sao, ta thấy mấy đích nữ đều kém xa nó, ngay cả Mộ Vân cũng kém hơn nó. Nếu phải Mộ Vân gặp phải chuyện kia, ta cũng định gả Mộ Vân cho Thiên nhi. Nhưng hôm nay gặp Linh nhi rồi, ta cảm thấy nó xứng đôi với Thiên nhi hơn.”

      “Phụ hoàng, nào có ai cháu của mình như vậy.” Trương hoàng hậu có chút vui, “Tất cả mọi người chỉ vậy thôi, được rồi, mau ăn , thức ăn nguội hết rồi.”

      Liên Mộ Vân hung hăng liếc Gia Cát Linh , lời của Thái thượng hoàng làm đau lòng nàng. Nhìn thấy Sở Lăng Thiên âu yếm gắp thức ăn cho Gia Cát Linh , trong lòng nàng lại tràn ngập phẫn hận. Chỉ là ngoài mặt khác với Trương hoàng hậu, nàng che giấu rất tốt cảm xúc của mình, ai biết trong lòng nàng suy nghĩ gì.

      Tan tiệc, Trương hoàng hậu gọi Liên Mộ Vân vào cung của mình, giờ phút này cơn giận của bà vẫn còn chưa tan: “Lời của Thái thượng hoàng trắng ra là thích Sở Lăng Thiên hơn, nghĩ đến cảm nhận của Mộ Dương à?”

      “Mẫu hậu, hoàng gia gia nhiều năm gặp biểu ca, đối xử tốt với huynh ấy cũng là điều đương nhiên.” So với Trương hoàng hậu, Liên Mộ Vân bình tĩnh hơn nhiều.

      “Chuyện này . Nữ nhân kia hại con thành ra như vậy, Sở Lăng Thiên lại mang nó đến nước Đông Lan, quả thực xem phụ hoàng con và con. Nếu nó đến, bản cung khiến nó đến được mà về được.”

      “Mẫu hậu, nàng ấy quỷ kế đa đoan, nếu có kế sách chu toàn, vẫn là đừng dễ dàng ra tay.”

      “Ta còn phải là giúp con trút giận.” Trương hoàng hậu cốc vào trán của Liên Mộ Vân, “Nếu con chịu khó tranh giành chút, cũng khiến ta phải lo lắng.”

      “Mẫu hậu tính thế nào?”

      “Yên tâm .” Trương hoàng hậu cong môi, “ nha đầu thôi mà, bản cung giết nó tựa như giẫm chết con kiến. Con hãy chờ xem, mẫu hậu làm thế nào trừng trị nó thay con.”

      Liên Mộ Vân nhếch môi cười, gì.

      Đại thọ Thái thượng hoàng nước Đông Lan, người của nước khác cũng lục tục kéo đến. Bạch Vân Phàm- thái tử nước Tinh Long, Hà Tần- thái tử nước Nam Chiếu đến cùng thái tử phi Tiêu U Lam, Khương Diệp- hoàng đế nước Ngạo Nguyệt, còn có Thẩm Vân Bác- hoàng đế nước Đại Mạc.

      Tiêu U Lam biết Gia Cát Linh ở nước Đông Lan nên vội vàng đến tìm nàng. Hai người gặp mặt, vui sướng thôi.

      “Biểu tỷ, gặp tỷ tốt quá.” Tiêu U Lam dắt tay của Gia Cát Linh , “Muội ở nước Nam Chiếu quen biết ai, ngoại trừ thái tử. Ngay cả người trò chuyện cũng có.”

      “Thái tử đối xử tốt với muội mà.”

      Tiêu U Lam ngượng ngùng cười, bỗng nhiên nghiêm mặt hỏi: “Nghe Tiêu gia còn?”

      “Ừ.” Gia Cát Linh gật đầu. Tiêu gia sụp đổ, nàng cũng có phần tham dự, “Muội nghe rồi?”

      “Rốt cục cũng sụp đổ à?” Tiêu U Lam cười lạnh, “Đáng tiếc , tiếc là muội thể tận mắt nhìn thấy. Biểu tỷ, tỷ kể cho muội biết chút .” tận mắt thấy, nhưng có thể nghe kể cũng rất sảng khoái rồi.

      Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tiêu U Lam, Gia Cát Linh kể hết quá trình xuống dốc của Tiêu gia chút giấu giếm, chỉ che giấu chuyện nàng chính là Đại tiểu thư của cửa hiệu Linh Thiên.

      “Ôi.” Tiêu U Lam bỗng thở dài, “Tiêu gia mất rồi, nỗi hận trong lòng muội cũng còn. Thái tử đối xử tốt, chuyện trước kia, nghĩ tới cũng được.”

      “Muội nghĩ như vậy là đúng đó. Sống ở Nam Chiếu quen chưa?”

      “Ban đầu còn chưa quen, giờ tốt hơn rồi. Biểu tỷ, muội tin cho tỷ nghe.” Mặt Tiêu U Lam bất giác đỏ ửng, “Muội có thai.”

      à?” Gia Cát Linh mừng cho nàng, “Có thai còn đường xa mệt nhọc làm gì?”

      “Là phát lúc đường đến đây.” Tiêu U Lam kéo tay Gia Cát Linh , “Muội nghĩ chắc chắn có thể gặp tỷ, nên xin thái tử dẫn muội đến đây. đường , muội cảm thấy khỏe, bảo ngự y chẩn mạch giúp muội, ai ngờ lại có thai. Trở về cũng thể, dứt khoát đến thẳng đây. Biểu tỷ, tỷ…” Tiêu U Lam nhìn vào bụng của Gia Cát Linh .

      “Vẫn chưa.” Gia Cát Linh cười cười.

      Đêm trước đại thọ của Thái thượng hoàng, vì cảm tạ người các nước đường xa đến dự, Liên Thương Hải đặc biệt thiết yến khoản đãi. Người năm trước tham gia Lục Quốc Đại Điển, giờ lại tụ họp ở nước Đông Lan.

      “Bệ hạ, nghe từ sau Lục Quốc Đại Điển, hậu cung của người được yên à.” Bạch Vân Phàm vui cười hỏi Thẩm Vân Bác. Nghe ngày nào Thẩm Vân Bác cũng bị hoàng hậu và thái hậu xúm xít hỏi câu hỏi kia: Hai người họ cùng rơi xuống nước, ông cứu ai trước.

      “Hừ! Cháu Bạch Vân Phàm à, chuyện của trẫm liên can gì đến ngươi.” Thẩm Vân Bác lầm bầm , khoảng thời gian này, quả ông bị thái hậu và hoàng hậu giày vò , nhớ tới thời gian khinh khủng ấy, ông càng hận Gia Cát Linh đến nghiến răng ken két.

      “Ta quan tâm bệ hạ thôi mà.” Bạch Vân Phàm cười hì hì .

      “Nhiều chuyện.” Thẩm Vân Bác tức giận trừng mắt với Bạch Vân Phàm, ông xoay đầu lại, liền thấy Sở Lăng Thiên nắm tay Gia Cát Linh tới, còn có Sở Lăng Hàn theo sau họ. Ông quắc mắt, bọn chúng cướp mất Bắc Mạch và hoang mạc của ông, ông vẫn luôn ghi hận trong lòng. Ở Lục Quốc Đại Điển, ông vốn tưởng mình buôn bán có lời, ngờ dưới lòng đất nơi chẳng có ngọn cỏ kia, lại có bảo tàng kinh thiên như thế, khi ông biết được chân tướng, tức giận đến nỗi hộc máu.

      Khương Diệp nhìn Gia Cát Linh , gật đầu với nàng, lần này y đến, là muốn chuyện lần trước với nàng, để nàng giúp y tìm Dao nhi.

      “Sở Lăng Thiên, mau mau trả lại mỏ vàng cùng quặng dầu cho trẫm!” Thẩm Vân Bác hét lên.

      “Bệ hạ, ngày đó giấy trắng mực đen viết ràng, mọi người ở đây đều có thể làm chứng, bản vương ép ông, giữa chúng ta là thuận mua vừa bán!” Sở Lăng Thiên nhếch môi, cười khẩy, lạnh lùng .

      “Hừ! Ta bỏ qua! Năm vạn lượng bạc mà muốn chiếm của hời như thế, thiên hạ có đạo lý này. Nếu ngươi ngoan ngoãn trả lại cho ta, ta cũng chỉ có thể cướp lại!” Thẩm Vân Bác uy hiếp .

      Sở Lăng Thiên mặt biến sắc: “Vậy ông cướp thử xem! Nước Đại Mạc tồn tại hai trăm năm, nên bị diệt vong trong tay bệ hạ mới đúng.”

      “Sở Lăng Thiên, ngươi có ý gì?” Thẩm Vân Bác nổi trận lôi đình, “Hừ! Tóm lại, ta nhất định có cách cầm về, ngươi chờ đó cho ta!” Ông lại dùng ngón tay thô kệch to bản chỉ vào Gia Cát Linh , “Còn có ngươi, chờ đó!”

      “Đồ thần kinh.” Gia Cát Linh ném ra vài chữ, cùng Sở Lăng Thiên ngồi xuống bên.

      Lúc này, Thái thượng hoàng, Liên Thương Hải, Trương hoàng hậu cũng đến, mọi người đồng loạt chúc mừng Thái thượng hoàng.

      “Các vị, cảm tạ mọi người đường xá xa xôi đến dự đại thọ của phụ hoàng, tuổi tác phụ hoàng cao, ly rượu này, để ta kính mọi người thay cho phụ hoàng, cảm ơn thành ý của các vị!” Liên Thương Hải nâng ly rượu, uống hơi cạn sạch.

      Những người khác cũng mời lại ly, Gia Cát Linh chỉ nhấp môi chút, có bài học hôm tết, nàng dám uống nhiều nữa. Sở Lăng Thiên trông thấy dáng vẻ cẩn thận của nàng, nhịn được bật cười.

      Rượu quá ba tuần, Thẩm Vân Bác lại nhắc đến chuyện Doanh Xuyên, có lẽ là do rượu vào, ông trở nên thông minh hơn: “Các vị, mỏ vàng ở Doanh Xuyên Bắc Mạch và quặng dầu ở hoang mạc, tất cả mọi người biết đúng ? Đó vốn là của nước Đại Mạc, trẫm có ý cùng nhau khai thác với các nước khác, nhưng ngại quyền kinh doanh lại nằm trong tay Thất điện hạ. Lúc trước, Thất điện hạ và Thất vương phi thấy ta biết, lừa từ trong tay ta mất. Hôm nay chi bằng mọi người bỏ phiếu biểu quyết, bảo Thất điện hạ giao quyền kinh doanh ra, cùng nhau khai thác.”

      Sở Lăng Thiên cười lạnh: “Bệ hạ, giữa chúng ta là mua bán công bằng, trong lòng mọi người đều có tính toán. Năm trước, nước Lăng Nguyệt gặp phải nguy cơ lương thực, vẫn đa tạ tương trợ của mọi người, đồng thời, chỉ cần là nước cung cấp lương thực cho Lăng Nguyệt, đều được chia sẻ quyền kinh doanh, cho dù là phần cũng thiếu phải ? Bệ hạ khỏi quá mức tham lam rồi.”

      “Hừ! mình ngươi chiếm năm phần, vậy mới là tham lam đó!”

      “Bệ hạ nước Đại Mạc đúng!” Bạch Vân Phàm lớn tiếng , “Ngày đó bệ hạ đồng ý bán cho Thất điện hạ với giá năm vạn lượng, là bởi vì bệ hạ biết có bảo tàng lớn như vậy, hiển nhiên là mua bán công bằng, nên cần phải hủy bỏ! Các vị cảm thấy đúng ?”

      Khương Diệp lắc đầu, chậm rãi : “Ta trái lại đồng ý, có chơi có chịu. Nếu người trong thiên hạ đều lật lọng giống như bệ hạ nước Đại Mạc chẳng phải đại loạn sao? Ai còn dám buôn bán chứ?”

      “Đúng vậy.” Hà Tần , “Nam Chiếu tuyệt đối làm chuyện như vậy.”

      “Thẩm lão huynh, giờ cũng sắp tới thời gian năm, Lục Quốc Đại Điển lại nhanh chóng được tổ chức, quyền kinh doanh Bắc Mạch và hoang mạc năm nay là của Thiên nhi rồi, điều này thể thay đổi.” Liên Thương Hải thấp giọng , “Ở Lục Quốc Đại Điển, nước nào thắng, nước đó được chọn quyền kinh doanh trước, chẳng phải rất công bằng ư?”

      “Hừ! Ngươi dễ nghe nhỉ!” Thẩm Vân Bác nhìn Gia Cát Linh , thầm nghĩ, có con quái vật này ở đây, sang năm nhất định lại là nước Lăng Nguyệt thắng, còn so tài gì nữa chứ, chi bằng đánh bất ngờ: “Ta thấy cần chờ đến Lục Quốc Đại Điển, chọn ngày mai , mọi người cùng nhau đưa ra ba loại tỷ thí, nếu cả ba đều thắng, liền để nước đó độc quyền khai thác, nếu hai nước đều có người thắng, căn cứ vào số lần thắng của mỗi nước để phân chia, nếu cả ba lần đều là ba nước khác nhau thắng, để ba nước đó cùng kinh doanh.”
      Chris, Trâuhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :