1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 211: Đại tiểu thư Linh Thiên

      Ngày hôm sau, lúc lâm triều, Tiêu Lương chủ động quyên góp năm mươi vạn lượng bạc cho quân đội dùng cho việc mua quân lương. Sở Kim Triêu ở trước mặt các quan lại khen ông ta hồi, nhưng hề nhắc đến chuyện phục hồi chức quan cho ông ta. Ông ta biết rằng loại chuyện giết hại dân chúng đối với Sở Kim Triêu là tử huyệt, được chạm vào. Tiêu Lương đạt được mong muốn nhưng mà lời ra rồi cũng thể nào thu lại được, năm mươi vạn lượng bạc ông phải xuất ra.

      Đêm đó, Gia Cát Linh nằm trường kỷ trong thư phòng đọc sách chờ Sở Lăng Thiên trở về. Bỗng nhiên bên ngoài thư phòng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

      “Tiểu thư, người có ở bên trong ?” Tiếng của Ngụy Thành từ bên ngoài truyền vào trong, giọng điệu rất là vội vàng.

      “Vào .”

      Gia Cát Linh buông sách, đứng dậy, giọng điệu của Ngụy Thành khiến cho nàng có loại dự cảm ràng.

      Ngụy Thành lập tức đẩy cửa vào : “Tiểu thư, xong rồi. Mấy đứa trong quán lẩu, mười mấy nữ công trong tiệm lương thực, còn cả đội vận chuyển hàng hóa đến thành Phù Dung, toàn bộ đều mất tích!”

      “Mất tích?” Trong lòng Gia Cát Linh chùn xuống, “Có tin tức gì ?”

      “Có người đưa tới tờ giấy này, người xem xem.”

      Gia Cát Linh nhận lấy tờ giấy, chỉ thấy mặt viết: Muốn chuộc lại những người này, mời chuẩn bị tốt năm mươi vạn lượng bạc đến Thập Lí Đình thành Đông. Nếu sau ba ngày mang bạc đến hãy chờ nhặt xác bọn họ . Cuối tờ giấy còn có dấu tay máu của tiểu hài tử. Nàng đem tờ giấy vo thành cục, năm mươi vạn lượng bạc, nàng làm sao kiếm ra được. Toàn bộ bạc của nàng đều dồn vào việc buôn bán. Mỏ vàng cùng dầu thô ở Doanh Xuyên trước giai đoạn khai thác cũng cần phải bỏ vốn vào.

      Lúc này, Sở Lăng Thiên trở về, y nhìn thấy Ngụy Thành lại có chút ngoài ý muốn: “Sao ngươi lại ở trong này?”

      “Gia, xảy ra chuyện.” Sắc mặt Ngụy Thành ngưng trọng, “Có người bắt cóc người của chúng ta. Muốn tiểu thư dùng năm mươi vạn lượng bạc tới chuộc người.”

      “Điều tra ra là ai chưa?”

      “Thuộc hạ phái người thăm dò, tạm thời vẫn chưa có tin tức.”

      “Ngươi tới tiền trang, bảo người ta chuẩn bị năm mươi vạn lượng bạc.” Sở Lăng Thiên , “Chuẩn bị xong cho ta biết, cùng tới Thập Lí Đình.”

      “Vâng, gia.”

      “Từ từ.”

      Gia Cát Linh bỗng nhiên , “Làm dấu hết những ngân phiếu đó, người cầm chúng nhất định gửi vào tiền trang, hoặc là sử dụng vào việc khác. Có những dấu hiệu này là có thể tìm hiểu được nguồn gốc của những kẻ này.”

      “Vâng, tiểu thư.” Ngụy Thành gật đầu. lại chú ý đến vấn đề này, tâm tư tiểu thư kín đáo, lại lần nữa được mở mang thêm kiến thức.

      Sở Lăng Thiên vỗ vỗ vào vai Gia Cát Linh , an ủi : “Linh nhi, cần lo lắng. Những người đó chẳng qua là muốn tiền, cho bọn họ tiền là được. Hôm nay lúc lâm triều, Tiêu Lương đưa ra năm mươi vạn lượng bạc quyên góp cho quân lương triều đình. Vừa vặn hôm nay còn có người muốn lấy của nàng năm mươi vạn lương bạc, có phần quá trùng hợp .”

      “Người chuyện này rất có thể là do Tiêu Lương gây ra?” Gia Cát Linh trầm tư trong chốc lát, “Người rất có lý, ta muốn ông chủ sau rèm của Linh Thiên xuất . Thất gia, có loại thuốc nào có thể làm thay đổi giọng ? Còn có, ta muốn đổi mặt.”

      “Có.” Sở Lăng Thiên lấy từ trong ngực ra lọ thuốc, đưa cho Gia Cát Linh , “Chỉ cần dùng viên có thể duy trì được liên tục trong hai canh giờ. Qua hai canh giờ phục hồi lại giọng cũ.”

      “Thất gia, ba ngày sau ta mình. Nếu người cũng khó tránh khỏi người khác hoài nghi Linh Thiên cùng người có quan hệ gì đó.”

      “Vậy nàng ở ngoài sáng, ta ở trong tối.” Sở Lăng Thiên lo lắng nàng mình, “Ta nhất định phải cùng.”

      Kì hạn ba ngày tới, Gia Cát Linh sáng sớm ra khỏi cửa, giả trang tốt cùng với Ngụy Thành tới Thập Lí Đình thành Đông. Nàng vẫn ăn mặc thân nữ nhân, nhưng mà khuôn mặt thay đổi. Khuôn mặt này là thần tượng của nàng ở thế kỉ hai mươi mốt, ngôi sao nữ được xưng tụng là tình nhân của đại chúng. Sở Lăng Thiên xa xa theo sát ở phía sau. Khi sắp đến Thập Lí Đình, Gia Cát Linh nhanh chóng ăn thuốc của Sở Lăng Thiên đưa cho, ngay lập tức giọng của nàng liền biến thành của người khác.

      Giao dịch rất thuận lợi, những người kia lấy được ngân phiếu liền ngay lập tức thả người về. Có mấy đứa bị dọa đến mất hồn, Ngụy Thành phải trấn an hồi bọn họ mới an tĩnh lại. Mọi người lập tức quỳ xuống trước mặt Gia Cát Linh , ngàn ân vạn tạ nàng. Bọn họ đều nghĩ rằng có người nào đến cứu mình, năm mươi vạn lượng bạc quả thực là con số rất lớn, có người chủ nào tốt đến mức vì bọn họ mà lấy ra nhiều bạc như vậy chứ. Nhưng mà khiến cho bọn họ bất ngờ chính là Đại tiểu thư của Linh Thiên vì cứu bọn họ lại thực lấy ra nhiều ngân lượng như vậy.

      “Tiểu thư, chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ tặng năm mươi vạn lương bạc cho bọn chúng sao?” Ngụy Thành có chút cam lòng.

      “Đương nhiên !” Gia Cát Linh lắc đầu , “Ngươi tìm ít máu động vật, cùng với ít xương người, ném vào trong này, sau đó sang phía bên kía đốt đống lửa, tóm lại càng thảm thiết càng tốt!”

      “Dụng ý của tiểu thư là?”

      “Ngươi nghe theo là được, ta nghĩ là ngày mai biết được kẻ xảo trá vơ vét tài sản là ai.” Trong lòng Gia Cát Linh chắc chắn, chuyện này nhất định có liên quan đến Tiêu Lương.

      Hôm sau, lúc lam triều, Tiêu Lương mang theo năm mươi vạn ngân phiếu tiến cung. Dựa vào hứa hẹn của ông với Sở Kim Triêu, đem số bạc này quyên cho triều đình. Ông nửa híp mắt, trong lòng vô cùng vui vẻ, mượn hoa dâng Phật đúng là biện pháp tốt. Dù sao chẳng phải cửa hiệu Linh Thiên rất nhiều bạc sao? Bản quan liền thay các ngươi dùng bớt .

      Sở Kim Triêu xong chính , Tiêu Lương sai người lấy ngân phiếu vào trình cho Sở Kim Triêu.

      “Tiêu ái khanh, đại nghĩa cứu quốc trẫm thay trăm vạn tướng sĩ cảm tạ ngươi! Tất cả mọi người phải học tập Tiêu ái khanh, lấy quốc làm trọng.” Sở Kim Triêu cất cao giọng .

      “Vâng, Hoàng thượng.”

      Lúc này, Liên công công thông báo Đại tiểu thư của cửa hiệu Linh Thiên cầu kiến Hoàng thượng.

      “Linh Thiên? phải người chủ này vẫn rất thần bí sao? Vẫn chưa có người nào gặp qua người này đâu, chẳng lẽ lại là nữ nhân?”

      “Đúng vậy, biết vị Đại tiểu thư này có bộ dáng gì? nữ nhân quản lý việc làm ăn được như vậy thực là rất giỏi.”

      “Rất muốn được gặp mặt, nếu có thể kết bạn cùng Đại tiểu thư tốt quá.”

      Nghe được thông báo của Liên công công, tất cả quan lại đều kích động thôi. Sau khi danh hào của Linh Thiên xuất ở Ngân Đô, tất cả mọi người đối với nó đều tràn ngập tò mò. Hôm nay có thể nhìn thấy Đại tiểu thư, sao có thể khiến cho người ta hưng phấn chứ. Chỉ có Tiêu Lương bỗng dưng cảm thấy sống lưng chợt lạnh , người của Linh Thiên đến làm gì? Chẳng lẽ là cáo trạng mình sao? May mà ông làm chuyện này vô cùng thần bí, có khả năng có người biết.

      Vẻ mặt Sở Kim Triêu cũng rất vui mừng, chủ của Linh Thiên ông muốn gặp từ lâu, nhưng mà mỗi lần triệu kiến người này đều nhận được câu trả lời là có ở Ngân Đô. Hôm nay Đại tiểu thư tự mình tiến cung yết kiến ông lập tức bảo Liên công công mời Đại tiểu thư tiến vào.

      Mọi người trong điện vươn dài cổ, muốn nhìn thấy dung mạo của Đại tiểu thư. Chỉ thấy nữ tử thướt tha đến, khuôn mặt kia quả thực có thể so sánh cùng Thất vương phi. Mắt to trong suốt, dáng người nhàng linh động, hề thua kém Thất vương phi nửa phần. ai nghĩ đến đời này còn có thể nhìn thấy nữ tử thứ hai phong hoa tuyệt đại như thế.

      “Dân nữ khấu kiến Hoàng thượng.” Giọng của nữ tử như tiếng chuông bạc dễ nghe, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn nàng. Bọn họ chưa từng nghĩ đến ra người ở sau lưng quản lý cửa hiệu Linh Thiên lại là nữ tử như vậy.

      “Đại tiểu thư, mời đứng lên.” Sở Kim Triêu cười , “Trẫm nghe danh của Linh Thiên lâu nay, vốn nghĩ chủ của nó nhất định là nam tử quả cảm, nghĩ tới lại là nữ tử. Đại tiểu thư nhiều lần ra tay tương trợ trẫm vô cùng cảm kích.”

      Gia Cát Linh cười: “Đa tạ Hoàng thượng khích lệ. Vì Hoàng thượng phân ưu là bổn phận của mỗi thần dân, chỉ là nhấc tay mà thôi, đáng để Hoàng thượng phải nhắc đến.”

      biết hôm nay Đại tiểu thư đến đây là có chuyện gì?” Sở Kim Triêu hỏi, “Đại tiểu thư đến ngự thư phòng nghỉ tạm, sau khi trẫm bãi triều cùng Đại tiểu thư đàm đạo.”

      Gia Cát Linh lắc đầu, cúi người hành lễ: “Hoàng thượng, cần phải phiền phức như vậy. Hôm nay dân nữ đến đây chính là có chuyện muốn tấu lên, xin Hoàng thượng làm chủ cho dân nữ.”

      “A? Chuyện gì?” Sở Kim Triêu nhíu mày, “Mấy lần ngươi tương trợ trẫm vẫn chưa cảm tạ ngươi. Chỉ cần trẫm có thể làm, nhất định đáp ứng ngươi!”

      “Dân nữ tạ ơn Hoàng thượng trước.” Gia Cát Linh dừng chút, “Hoàng thượng, mấy ngày trước có người bắt cóc mười người của tiệm lẩu Linh Thiên, lương thực Linh Thiên, và vận chuyển Linh Thiên, buộc dân nữ lấy năm mươi vạn lượng bạc để chuộc người. Dân nữ vất vả mới kiếm đủ năm mươi vạn lượng, nghĩ rằng có thể chuộc về mấy người làm công của mình, nghĩ tới đối phương cầm bạc xong lại… lại giết hết toàn bộ bọn họ.”

      Trong mắt Tiêu Lương lên tia kinh hoảng, nhất thời nổi lên bất an. Ông lo lắng nhìn nữ tử đứng giữa điện kia, biết là nàng dối. Ông biết nàng dối, ông cầm năm mươi vạn lượng bạc là phải giả nhưng cũng giết người. Những người đó đều được thả về bình yên vô , chỉ có mấy đứa bướng bỉnh quá nên bị đánh vài roi da.

      “Cái gì?” Sắc mặt Sở Kim Triêu nhất thời trầm xuống, “Vậy mà có loại chuyện này? Có biết là ai làm ? Trẫm cho người điều tra, nhất định trả lại công bằng cho Đại tiểu thư.”

      điều tra .” Ánh mắt Gia Cát Linh đảo qua từng người ở đây, cuối cùng dừng lại người Tiêu Lương.

      Tiêu Lương thấy Gia Cát Linh nhìn chằm chằm mình, cả người được dễ chịu, lưng nổi lên trận lạnh lẽo, ý thức của ông vì sợ hãi mà có chút hoảng hốt. có khả năng, có khả năng, nàng ta có khả năng biết là do mình làm, chính mình lại càng giết người.

      “Đó là ai?” Sở Kim Triêu trầm giọng .

      “Ngày hôm qua dân nữ bị người ta ép đưa năm mươi vạn lượng bạc, vừa khớp hôm nay Tiêu đại nhân lại mang năm mươi vạn lượng bạc tiến cung, chuyện này cũng quá là trùng hợp.”

      “Ý của Đại tiểu thư là?” Sở Kim Triêu nhất thời hiểu được ý tứ của nàng, “Tiêu Lương, chuyện này với ngươi có quan hệ hay , cho trẫm!”

      “Hoàng thượng!” Tiêu Lương đến giữa điện, vẻ mặt oan ức, “Chuyện này với thần chút cũng có quan hệ. Lão thần quyên bạc là chuyện của vài ngày trước, mà Đại tiểu thư bị uy hiếp là chuyện của ngày hôm qua, oan uổng cho lão thần quá.”

      “Đúng vậy, Đại tiểu thư, chuyện này có thể là trùng hợp thôi.” Sở Lăng Thiên nhìn bộ dáng của Gia Cát Linh , khỏi thầm có chút buồn cười.

      “Thất điện hạ đúng.” Tiêu Lương hùa theo .

      Gia Cát Linh nhìn Sở Lăng Thiên, cười : “Vị này chính là Thất điện hạ? Quả nhiên là giống như lời đồn, tuấn tiêu sái, nhất định là có ít nữ tử ngưỡng mộ trong lòng. biết Thất điện hạ cưới vợ hay chưa?”

      “Bản vương nạp chính phi.”

      “A, vậy thực là đáng tiếc.” Gia Cát Linh lẳng lặng đánh giá, sau đó tiếp tục trở lại chủ đề chính, “Có phải trùng hợp hay cứ nhìn thử ngân phiếu biết, vì để tìm ra căn nguyên, ta cho người làm dấu hiệu mỗi tờ ngân phiếu.”
      Chrishonglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 212: Dân nữ cảm thấy Thất điện hạ cũng tệ

      Tiêu Lương vừa nghe, nhất thời tim như vọt lên cổ họng, ông sao lại để ý tới chuyện này. Thôi xong rồi, vì để tiện lợi, ông gom hết năm mươi vạn ngân phiếu cướp được này đưa thẳng vào cung, hoàn toàn kiểm tra cẩn thận lại. Vậy bây giờ phải làm sao đây? Lập tức cái khó ló cái khôn, ông : “Hoàng thượng, ngân phiếu của lão thần cũng có làm dấu, thể bởi vì có làm dấu mà ngân phiếu này là của Đại tiểu thư được.”

      Gia Cát Linh hừ lạnh, “Vậy xin hỏi Tiêu đại nhân, đại nhân làm dấu gì ngân phiếu?”

      “Ta…” Tiêu Lương nghĩ nghĩ, “Ta nhớ lắm, tóm lại có dấu là được, là loại ký hiệu.”

      “Vậy tốt rồi.” Gia Cát Linh gật đầu, “ ngân phiếu của ta, mặt phải viết chữ nhật, mặt trái viết chữ nguyệt, tờ nào cũng có. Hoàng thượng, xin người xem qua.” Gia Cát Linh lấy tờ ngân phiếu ra, dâng lên cho Sở Kim Triêu.

      “Dâng lên đây cho trẫm xem.” Sở Kim Triêu vừa , vừa lấy tờ ngân phiếu bên cạnh xem xét, chính như lời của Gia Cát Linh , đó quả thực có dấu hiệu nàng .

      “Tiêu Lương, ngươi còn gì để ?” Sở Kim Triêu tức giận thôi, “Sao ngươi có thể dựa vào thủ đoạn vơ vét tài sản, để gom góp chỗ bạc này. Nếu truyền ra ngoài, người khác còn cho rằng trẫm bức ngươi cùng đường mới làm ra chuyện thế này.”

      “Hoàng thượng…” Tiêu Lương lắp bắp, được câu hoàn chỉnh, “Thần… bạc này… bạc này…”

      Gia Cát Linh nhếch môi cười, “Hoàng thượng, năm mươi vạn lượng này dân nữ cần nữa, dù sao cũng là quyên góp cho triều đình, dân nữ cũng xuất ra rồi muốn lấy trở về, vì quốc gia cống hiến chút, là chuyện dân nữ nên làm. Nhưng Tiêu đại nhân tuyệt đối nên giết chết nhân công của ta, trong đó còn có trẻ con. Còn những nữ nhân kia, trong nhà còn rất nhiều con trẻ khóc la đòi ăn, biết Tiêu đại nhân sao lại nhẫn tâm xuống tay với họ.”

      “Hoàng thượng, oan uổng quá!” Tiêu Lương quỳ phịch xuống đất, dập đầu mấy cái, “Hoàng thượng, thần thực giết người. Thần biết tội rồi, thần nên cướp bóc ngân lượng của Đại tiểu thư, nhưng thần thực hề động đến những người đó.”

      có giết ngươi?” Gia Cát Linh đột nhiên nổi giận, “ có giết người, tại sao đất ở Thập Lí Đình sườn núi đều bị máu tươi nhuốm đỏ? có giết người, vì sao khắp nơi đều có tay chân còn sót lại của họ? Hoàng thượng, nếu người tin, có thể phái người đến đó xem thử biết thôi! Dân nữ tuyệt đối có nửa lời gian dối!”

      “Ừ!” Sở Kim Triêu gật đầu, “Trẫm điều tra ràng! Tiêu Lương, ngươi được xuất cung, đến Hình bộ tiếp nhận điều tra. Đại tiểu thư, ngân lượng này trẫm lấy của ngươi, ngươi vẫn nên nhận lại , nếu nước Lăng Nguyệt cần giúp đỡ của ngươi trẫm mở lời với ngươi. Chuyện mượn gió bẻ măng này, trẫm làm được.”

      “Vậy dân nữ đa tạ Hoàng thượng.”

      “Đại tiểu thư khách sáo rồi.” Sở Kim Triêu nhìn nữ tử trước mặt, “ biết Đại tiểu thư có hôn ước hay chưa?”

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, dân nữ còn chưa có hôn ước. Nếu Hoàng thượng có ý định tứ hôn cho dân nữ, dân nữ cảm thấy Thất điện hạ cũng tệ. Những người khác khỏi tính .”

      Sở Kim Triêu ngạc nhiên, “Đại tiểu thư, Thiên nhi có chính phi rồi.”

      “Dân nữ làm trắc phi cũng được, có thể răng long đầu bạc với Thất điện hạ, dân nữ cần danh phận.”

      “Thế nhưng…” Sở Kim Triêu có chút khó xử, chỉ là chính phi của nó có chút khó khăn, “Còn phải xem ý của Thiên nhi .”

      “Phụ hoàng, nhi thần từng , đời này chỉ cưới mình Linh nhi, tuyệt đối nạp trắc phi. Nhưng mà, nhi thần thấy Đại tiểu thư cũng cảm thấy rất thích, để nhi thần về bàn bạc lại với vương phi .”

      “Vậy ta đợi tin tức của Thất điện hạ…” Gia Cát Linh cười cười, trong lòng lại thầm mắng mỏ Sở Lăng Thiên, “Hoàng thượng, chuyện nhân công của dân nữ bị giết hại, xin Hoàng thượng minh xét.” Nàng biết, chỉ vơ vét ngân lượng thôi Sở Kim Triêu cũng phạt nặng Tiêu Lương, thế nhưng có thêm tội tàn sát dân chúng lại khác.

      “Đại tiểu thư yên tâm, chuyện này trẫm nhất định cho ngươi câu trả lời. Ngày mai trẫm mở tiệc chiêu đãi Đại tiểu thư trong cung, biết Đại tiểu thư có nể mặt ?”

      Gia Cát Linh lễ độ đáp: “Hoàng thượng, xin thứ lỗi, hôm nay dân nữ phải rời khỏi Ngân Đô, ngày mai e rằng có thời gian, xin Hoàng thượng thứ tội.”

      “À.” Sở Kim Triêu có chút thất vọng, “Là trẫm lỗ mãng, Đại tiểu thư lần sau quay về Ngân Đô phải thông báo trước tiếng với trẫm, trẫm chuẩn bị món ngon rượu ngon để thết đãi Đại tiểu thư.”

      “Đa tạ Hoàng thượng, dân nữ xin cáo lui.”

      Trước khi , nàng còn khinh thường liếc Tiêu Lương cái, Tiêu Lương à Tiêu Lương, Tiêu gia xem như sụp đổ rồi, nhưng đáng tiếc quá, Đại phu nhân nhìn thấy được cảnh tượng làm người khác thích thú này.

      Năm mươi vạn lượng bạc đem trở về, còn hạ được Tiêu Lương, Ngụy Thành vui vẻ đến vương phủ khen ngợi Gia Cát Linh .

      “Tiểu thư, bất luận việc buôn bán hay tâm lý chiến, gia cũng sánh bằng người. Nghĩ lại trước kia ta còn tự cho mình là lợi hại hơn tiểu thư, đúng là biết lượng sức.”

      “Mỗi người đều có sở trường của riêng mình, cũng có điểm yếu, thân thủ ngươi lợi hại, điểm này, ta vĩnh viễn sánh bằng ngươi. Bây giờ, nhiều việc làm ăn như vậy đều do mình ngươi quán xuyến, ta còn phải bội phục ngươi đó chứ.”

      “Tiểu thư, người vậy ta thấy ngại lắm.”

      Sở Lăng Thiên ngày nào cũng đến nửa đêm mới về, mỗi khi y về, Gia Cát Linh ngủ, sợ đánh thức nàng, y đều nhàng nằm lên giường, sợ nàng giật mình thức giấc.

      Y vừa mới vào giường, nhìn thấy gương mặt ngủ say của nàng, nhịn được cúi đầu hôn cái.

      Gia Cát Linh choàng tỉnh, nàng mở mắt, nhìn thấy là Sở Lăng Thiên mới nhàng thở ra.

      “Đại tiểu thư, sao thức rồi?” Sở Lăng Thiên chọc nàng, nghĩ đến bộ dạng đổi mặt hôm nay của nàng, còn có chút buồn cười.

      “Thất vương gia à, ở trong phủ với vương phi của người, chạy tới chỗ bản tiểu thư làm gì?”

      “Bởi vì bản vương nhớ tiểu thư mà, Đại tiểu thư biết chứ, vương phi kia của bản vương, vừa dữ lại còn độc nữa, chẳng thú vị gì, bản vương vẫn thích người như Đại tiểu thư hơn.”

      “Sở Lăng Thiên, chàng lặp lại lần nữa!”

      “Ha ha!” Sở Lăng Thiên cười, “Đại tiểu thư, nhân lúc con cọp cái kia có ở đây, cùng bản vương hưởng đêm xuân nào.”

      “Sở Lăng Thiên, đừng quậy nữa!” Gia Cát Linh đẩy y ra, biết ban ngày y mệt lắm rồi, đành lòng làm y tiêu hao thể lực nữa.

      “Linh nhi, nhịn hai ngày rồi, vi phu rất muốn.” Sở Lăng Thiên ôm lấy vòng eo nàng, bàn tay luồn vào vạt áo nàng, nhàng xoa nắn nơi mềm mại của nàng.

      “Được rồi!” Gia Cát Linh xoay người, nhìn Sở Lăng Thiên, cười gian xảo, “ ra ta cũng muốn!”

      Sở Lăng Thiên vừa nghe câu này, y lập tức nhổm dậy, đè nàng xuống dưới thân, bắt đầu làm càng.

      Chạng vạng ngày hôm sau, trong cung truyền ra tin tức, Tiêu Lương tàn sát dân chúng là , bị phán chém đầu, đồng thời, dưới cơn thịnh nộ, Sở Kim Triêu tịch thu hết binh quyền của con cái Tiêu gia, toàn bộ sung quân biên cương. Tiêu gia cứ thế hoàn toàn bị xóa sổ khỏi lịch sử nước Lăng Nguyệt.

      Nhận được tin tốt này, Gia Cát Linh quyết định đến Lục vương phủ, cùng nhau chia sẻ với Gia Cát Hồng Nhan. Lúc này, Gia Cát Hồng Nhan cũng biết biến cố của Tiêu gia, nhất thời thể chấp nhận đó là . Nàng vẫn luôn cho rằng Tiêu gia là chỗ dựa vững chắc nhất của mình, cũng là vốn liếng của nàng. Cứ như vậy mà biến mất? Nàng cảm thấy từng thứ từng thứ của nàng đều từ từ rời bỏ nàng, còn nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

      “Nương nương, Thất vương phi cầu kiến.”

      “Mời vào .” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, phát bản thân còn sợ nàng giống như trước kia nữa.

      Nha hoàn mời Gia Cát Linh vào, Gia Cát Hồng Nhan mỉm cười với nàng: “Tam muội đến cười nhạo ta ư? Vậy muội uổng phí sức lực rồi. Muội nghĩ chỗ dựa của ta chỉ có Tiêu gia thôi sao?”

      Phản ứng của nàng nằm ngoài dự đoán của Gia Cát Linh : “Đại tỷ nghĩ vậy là tốt rồi, ta cũng chẳng cần mấy lời an ủi làm gì nữa. biết chỗ dựa của Đại tỷ còn có gì? Đại phu nhân? Bà còn. Tiêu gia? Cũng bị xóa sổ. Hay là Sở Lăng Hiên, đối với tỷ có mấy phần tình cảm, tỷ là người ràng hơn ai hết. Chẳng lẽ Đại tỷ còn muốn dựa vào Thừa tướng gia, vậy tỷ cũng quá khờ khạo rồi.”

      “Gia Cát Linh , ngươi cho rằng như vậy là có thể đả kích ta?” Gia Cát Hồng Nhan khinh thường cười cười, “Ta cho ngươi biết, vô dụng thôi, ta để yên cho ngươi.”

      “Đương nhiên để yên rồi, bởi vì đây còn chưa phải là lúc ngươi thê thảm nhất!” Gia Cát Linh nhớ lại kiếp trước bản thân phải gánh chịu áp bức và lăng nhục cùng cực, nàng muốn để Gia Cát Hồng Nhan gánh chịu toàn bộ lần.

      “Rốt cục ngươi muốn thế nào?” Gia Cát Hồng Nhan điên loạn la hét, nàng cận kề ranh giới của sụp đổ, ngụy trang của nàng lại dễ dàng bị Gia Cát Linh đánh nát, “Ngươi lấy nhiều thứ của ta như vậy rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Ngươi muốn mạng của ta đúng ? Ta đưa cho ngươi! Ta tin cả đời này ta đấu lại ngươi, ta tin cả đời này chiếm được trái tim của Lục vương gia!”

      “Vậy ngươi cố gắng lên !” Gia Cát Linh cười cười, “Đại tỷ phải tiếp tục cố gắng nhé, ta cáo từ trước. Đúng rồi, ta còn định với ngươi, tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện hợp tác với Thừa tướng, bằng , khi ngươi biết được chân tướng, chấp nhận nổi đâu!”

      “Cút!” Gia Cát Hồng Nhan rống lên.

      Gia Cát Linh rồi, mọi thứ trong phòng đều bị Gia Cát Hồng Nhan đập nát hết, mãnh vỡ đồ sứ đầy khắp phòng. Sau khi trút giận xong, Gia Cát Hồng Nhan từ từ lấy lại bình tĩnh, sau khi mất hết mọi thứ, nàng mới bắt đầu tự hỏi. Nàng biết, thể dựa vào Gia Cát Chiêm, cha ruột của nàng từ đầu đến cuối đều xem nàng như quân cờ mà thôi. Tại sao, nàng có được nhiều thứ đến vậy lại đấu lại đứa trắng tay như Gia Cát Linh .

      Từng thứ nàng dựa vào, đều từ từ rời bỏ nàng, còn tiện nhân kia, từ hai bàn tay trắng, lại có được ngày càng nhiều thứ. Đấy là tại sao? lâu sau, dường như nàng rốt cục cũng hiểu ra, hết thảy là bởi vì nàng chưa đủ ác, còn Gia Cát Linh lại quá độc! còn chỗ dựa, nàng chỉ còn nhờ vào chính mình, tất cả đều phải dựa vào chính mình.

      Gia Cát Hồng Nhan sờ vào bụng mình, đến nước này, nàng chỉ có thể mau chóng mang thai đứa con của Sở Lăng Hiên, bằng , nếu phủ Thừa tướng mất , nàng chẳng còn chỗ dựa nào nữa cả.

      “Nương nương, vương gia về rồi.”

      “Ừ.” Gia Cát Hồng Nhan đến trước gương đồng, trang điểm lại cho mình, “Ta gặp vương gia.”

      cần đâu nương nương, vương gia đêm nay dùng cơm trong viện của nương nương.”

      sao?” Gia Cát Hồng Nhan giống như chiếm được lễ vật to lớn, trong lòng vui sướng, khó chịu lúc chiều Gia Cát Linh mang tới nháy mắt biến mất chút tăm hơi, chỉ cần có thể lấy được lòng của Sở Lăng Hiên, đời này của nàng vẫn còn chỗ dựa, “Mau giúp ta trang điểm lại, căn dặn nhà bếp làm mấy món vương gia thích.”

      Trang điểm phục sức xong, Gia Cát Hồng Nhan hài lòng ngắm mình trong gương, lộng lẫy, nếu phải bởi vì Gia Cát Linh , nàng cũng là người khả ái.

      “Nương nương, vương gia đến.”
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 213: Ta nhất định phải giết ngươi

      Gia Cát Hồng Nhan khẩn trương nhìn ra cửa, nhìn thấy bóng dáng của Sở Lăng Hiên, nàng hạ quyết tâm. Nàng tiến lên ôm lấy cánh tay Sở Lăng Hiên, cười khanh khách lấy lòng : “Hôm nay vương gia có mệt ? Thiếp dặn phòng ăn chuẩn bị mấy món người thích.”

      “Vất vả rồi.” Mặt Sở Lăng Hiên chút thay đổi , “Đêm nay bản vương ở lại đây.”

      “Vâng!” Gia Cát Hồng Nhan gật mạnh đầu, “Vương gia, dùng bữa trước .”

      Dùng xong bữa tối, Gia Cát Hồng Nhan vẫn đợi Sở Lăng Hiên ngủ cùng mình, bởi vì nàng muốn mau chóng mang thai đứa con của . Sở Lăng Hiên chăm chú nhìn đến mảnh mặt đất, mặt bình tĩnh, nhặt lên, chắc là đồ sứ bị ném vỡ.

      “Hôm nay ngươi lại nổi giận?” nhìn Gia Cát Hồng Nhan, hỏi.

      “Thiếp… Hôm nay Thất vương phi tới đây.”

      “Nàng ấy có bị thương ?”

      “Lục vương gia, người lo lắng cho ả?” Gia Cát Hồng Nhan chua xót cười, “Người lo lắng thiếp dùng thứ này tổn thương ả sao? Người hỏi ả tới có làm thiếp bị thương lại còn quan tâm ả. Lục vương gia, thiếp mới là người ở bên cạnh người, vì sao trong lòng người chỉ có ả?”

      Sắc mặt Sở Lăng Hiên trở nên trầm: “Trong lòng bản vương chỉ có nàng, ai có thể so sánh được với nàng.”

      “Nhưng mà ả là Thất vương phi…”

      sao? Ngươi ngủ trước , bản vương đây.”

      “Vương gia, phải người đêm nay nghỉ lại ở chỗ của thiếp sao?” Gia Cát Hồng Nhan cố gắng đến cùng.

      “Bản vương còn có rất nhiều chuyện phải làm.” xong, Sở Lăng Hiên cũng quay đầu lại mà mất.

      “Vương gia…” Gia Cát Hồng Nhan đơn nhìn theo bóng lưng của Sở Lăng Hiên, nàng vò nát khăn tay ở trong tay mình, tâm tình chìm xuống cực độ, “Gia Cát Linh , ta nhất định phải giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!”

      “Nương nương.” A hoàn nhìn thấy bộ dáng của Gia Cát Hồng Nhan, sợ hãi đứng ở cửa . “Thừa tướng gia gửi thư, nương nương ngày mai quay về phủ chuyển, Thừa tướng có việc cần bàn bạc.”

      “Ta biết rồi.”

      Từ sau khi vào Lục vương phủ, Gia Cát Hồng Nhan cũng rất ít khi quay về phủ Thừa tướng, đặc biệt từ lúc Đại phu nhân còn nữa phủ Thừa tướng đối với nàng cũng có cái gì để lưu luyến nữa. Nhưng mà danh xưng Đại tiểu thư phủ Thừa tướng này cũng mang lại cho nàng chút vinh hiển.

      Ngày hôm sau, Gia Cát Hồng Nhan trở về phủ Thừa tướng.

      Phủ Thừa tướng rất vắng vẻ. Lần trước Gia Cát Chiêm bị phạt trượng, vất vả mới hồi phục được, mấy ngày nay ông lại nạp di nương. Như Nguyệt ở trong phủ rất nhàm chán, tính tình cũng trở nên cáu kỉnh, động tí là quở mắng a hoàn, gia nô.

      Lưu quản gia mang Gia Cát Hồng Nhan tiến vào thư phòng, Gia Cát Chiêm ở đó chờ nàng.

      “Phụ thân, gọi con hồi phủ là có chuyện gì?”

      “Hồng Nhan. Con cùng Lục điện hạ thành thân lâu như vậy rồi mà vẫn chưa mang thai sao?” Gia Cát Chiêm , “Việc này vốn nên đem ra hỏi, nhưng mà mẹ con còn nữa cha sợ việc này con hiểu. Con có biết người trong lòng Lục điện hạ thích là Tam muội của con . Nếu con nhanh chóng sinh hạ thế tử ngay cả vị trí trắc phi có lẽ cũng bảo đảm được.”

      “Phụ thân, những điều người con làm sao hiểu được chứ. Nhưng mà trong lòng Lục điện hạ có nó, con có thể làm gì bây giờ? Con cũng thể moi tim người ra.”

      “Ở Đạp Tuyết Cung, ta lựa chọn Lục vương phủ, cho nên, Tam muội của con chính là kẻ địch của chúng ta rồi.” Gia Cát Chiêm nheo mắt lại. Gia Cát Linh biết bí mật của ông, nàng đối với ông mà chính là mối nguy, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Chỉ có người chết mới thể ra chuyện gì. Nhưng mà ông lại muốn tự mình động thủ, ngộ nhỡ bị tra ra dấu vết hết đời. Cho nên, ông nghĩ tới Gia Cát Hồng Nhan, đời này, hẳn nàng là trong số những người người hận Gia Cát Linh nhất, “Con muốn làm chính phi trước hết phải chặt đứt tâm niệm của Lục điện hạ với Tam muội của con.”

      “Làm sao mới chặt đứt được?”

      “Tự con nghĩ cách xem, chỉ có người chết mới thể cùng người sống tranh giành tình cảm. Nếu , chỉ cần nó nguyện ý, ta dám cam đoan, lúc đó Lục điện hạ mang nó về Lục vương phủ bất cứ lúc nào.”

      Đây đúng là điều Gia Cát Hồng Nhan sợ hãi, nếu ngày nào đó Gia Cát Linh đổi ý trở thành chuyện tốt với mình. Nàng gật đầu, Gia Cát Chiêm vừa lòng nở nụ cười.

      Nhìn thấy Gia Cát Chiêm tươi cười, Gia Cát Hồng Nhan bỗng nhiên cảm thấy ý lạnh ùn ùn kéo đến. Người này là cha đẻ của nàng, cũng là cha đẻ của Gia Cát Linh , vậy mà ông lại hoàn toàn xem Gia Cát Linh thành kẻ địch: “Nếu có ngày nữ nhi cùng phụ thân thành kẻ địch của nhau, có phải phụ thân cũng diệt trừ con chút do dự hay ?”

      Ánh mắt Gia Cát Chiêm lóe lên cái, có chút mất tự nhiên, ông bày ra vẻ mặt tươi cười: “Hồng Nhan, con với nó giống nhau. Phụ thân đối với con cũng giống với nó. Phụ thân vĩnh viễn cũng làm như vậy với con.”

      “Có những lời này của phụ thân là nữ nhi an tâm rồi.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, “Phụ thân, con về Lục vương phủ trước, chuyện người con làm.”

      “Mọi việc phải cẩn thận, phụ thân muốn thấy con bị thương tổn.”

      “Phụ thân yên tâm.”

      đường quay về Lục vương phủ, Gia Cát Hồng Nhan vẫn mặt ủ mày chau, làm sao mới có thể tiếp cận được Gia Cát Linh rồi lặng lặng diệt trừ ả? Nàng cả đêm trằn trọc ngủ, mãi đến hừng đông mới nghĩ ra biện pháp. thể tiếp cận được Gia Cát Linh , nhưng có người làm nó hoài nghi.

      Đầu mùa hạ, thời tiết có chút oi bức, Gia Cát Linh tính thời gian, mình tới nơi này cũng năm. Thu hoạch lớn nhất của nàng phải là lật đổ được Đại phu nhân cùng Tiêu gia, mà là gặp được Sở Lăng Thiên.

      Nàng gọi Ngụy Thành đến, chuẩn bị mở rộng thêm công việc mới. Sau khi Tiêu gia xuống dốc quán trà, vận chuyển, thịt, tửu lâu, tất cả sản nghiệp của Tiêu gia đều bị Linh Thiên nuốt chửng. Việc nàng làm lần này có chút khác thường.

      “Cái gì? Tiểu thư, người muốn mở thanh lâu? Gia đồng ý sao?” Gia Cát Linh vừa mới xong ý tưởng của nàng, Ngụy Thành liền kêu to.

      “Ở nước Lăng Nguyệt, đây là việc làm ăn hợp pháp, vì sao làm?” Gia Cát Linh cười .

      “Nhưng mà… Nhưng mà…” Ngụy Thành gấp đến độ gãi gáy, “Nếu gia biết tức giận với người phải làm sao? Dù sao người cũng là nương.”

      “Chuyện này có gì quan trọng? Theo như ta điều tra tiền lời hàng năm của thanh lâu chiếm nửa sản nghiệp của Chu gia, đây chính là thị trường lớn.”

      “Tiểu thư, thuộc hạ vẫn cảm thấy ổn. Nếu để gia biết, người nhất định giết chết thuộc hạ.”

      “Yên tâm, chỗ Thất gia cứ giao cho ta, ngươi cứ theo lời dặn của ta làm cho tốt. Các nương nhất định phải tuyển chọn những người ưu tú. Thà ít mà tốt, đủ tìm những nương ở nước khác tới. Còn có, y phục cũng thể tầm thường, ta vẽ mấy kiểu y phục cho ngươi, ngươi đem mấy cái ta vẽ tới cửa hiệu may theo như vậy là được. Đúng rồi, ngươi xem các nam nhân hâm mộ nhất là ai?”

      “Hâm mộ nhất, đương nhiên là Hoàng thượng, có được quyền lực tối cao, hậu cung ba nghìn giai lệ.”

      “Vậy tất cả phòng của thanh lâu đều đặt tên theo cung, khiến cho người ta có cảm giác vào nơi đó giống như là tiến vào hậu cung, vô số giai lệ, để họ lật thẻ bài.”

      “Tiểu thư….” Ngụy Thành đầu đầy đường đen, “Nếu bị Hoàng thượng biết, có khi nào cho hỏa thiêu hết hay ? phán người tội tử hình?”

      “Chỗ Hoàng thượng giao cho ta. Còn có, ba loại người nhận tiếp đãi: Nam nhân thành thân tiếp đãi; nam nhân tôn trọng nữ nhân tiếp đãi; nam nhân có hành vi quái đản tiếp đãi. Ngươi tra giá cả thanh lâu của Chu gia, giá cả của chúng ta dựa giá cả của họ mà hơn gấp năm lần.”

      “Năm lần?” Ngụy Thành sợ quá hô to tiếng. “Tiểu thư, như vậy còn có người tới sao?”

      “Đương nhiên, chỉ cần các nương chất lượng tốt, đa dạng chút tiền ấy khách bỏ ra cũng tiếc.”

      “Thuộc hạ còn lo lắng chỗ gia…”

      có việc gì đâu. Ta thu phục y.”

      “Được rồi.” Ngụy Thành nhất thời cảm thấy được, đợt làm ăn này so với những lần trước làm khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng Gia Cát Linh giao cho, cũng chỉ có thể làm tốt. Thực tế trước kia chứng minh, lời của nàng luôn luôn sai.

      Sau khi Ngụy Thành rời di lát Trần Cẩm Phàm đến.

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ, đến đây tìm muội có việc gì sao?” Gia Cát Linh đưa nàng tới Ngâm Hương Các, châm ly trà cho nàng, cười hì hì hỏi.

      “Đại ca muội gửi thư về, có phong thư là của muội, ta mang tới cho muội.”

      “Mau đưa muội xem.” Gia Cát Linh gấp gáp , nàng vội vàng mở bức thư Trần Cẩm Phàm mang đến. Như Phong gửi thư về báo tin y ở bên kia mọi chuyện đều tốt, có khai chiến, mỗi ngày tập luyện binh lính. Đọc thư xong Gia Cát Linh yên tâm hẳn.

      “Linh nhi, chân Nguyệt Lan có chuyển biến tốt hơn ?”

      Gia Cát Linh lắc đầu, trong mắt lên vẻ bi thương: “Vẫn có, nhưng muội từ bỏ.”

      “Ta nghe vị thần y có thể chữa khỏi loại thương tổn như thế này. Phủ quốc công có người bà con xa hai chân cũng bị liệt, nhờ chữa trị mà khỏi bệnh.”

      “Hả?” Hai mắt Gia Cát Linh sáng lên, nàng tin là tồn tại vị thần y như vậy, “Tỷ tỷ có thể giới thiệu cho muội ? Chỉ cần có thể trị bệnh cho Nguyệt Lan dù dùng cách gì muội cũng thử.”

      “Ừ.” Trần Cẩm Phàm gật đầu, “Đây cũng là mục đích ngày hôm nay ta tới tìm muội, nếu như muội đồng ý, ngày mai ta dẫn tới.”

      tốt quá!” Gia Cát Linh vui vẻ , “Vậy đa tạ Cẩm Phàm tỷ tỷ.”

      “Hai chúng ta còn phải cảm tạ nữa hay sao, chỉ cần muội vui vẻ ta cũng cảm thấy vui lây.”

      Ngày hôm sau, Trần Cẩm Phàm đúng hẹn dẫn theo nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi tới Thất Vương phủ, với Gia Cát Linh đây là vị thần y kia.

      “Thần y thực trẻ tuổi.” Gia Cát Linh cười .

      “Vương phi nương nương, có chí ở nhiều năm, y thuật như thế nào cũng có liên quan gì đến tuổi tác.” Nam tử trẻ tuổi .

      biết thần y xưng hô như thế nào?”

      “Vương phi có thể gọi ta là Mạc Văn Dũng.”

      “Mời Mạc đại phu xem thương thế của muội muội ta.”

      Gia Cát Linh dẫn Mạc Văn Dũng tới Ngâm Hương Các, cẩn thận kiểm tra thương thế của Nguyệt Lan rồi : “Thương thế của vị nương này rất nặng, thể trị khỏi ngay được.”

      Gia Cát Linh gật đầu, nếu nhất định có thể trị khỏi nhanh chóng thể nghi ngờ rằng chắc chắn là bịp bợm, nhưng nghe như vậy nàng lại tin vài phần: “Ý của Mạc đại phu là vẫn có thể chữa được phải ?”

      “Ừ.” Mạc Văn Dũng gật đầu, “Trước đây ta có chữa cho số người cũng thương thế giống như vậy, vẫn có hy vọng chữa khỏi, chỉ là thời gian cần lâu hơn thôi. Ta kiên trì châm cứu cho nương nửa năm, hẳn là có vấn đề gì nữa.”

      “Vậy đa tạ đại phu, biết thù lao cho đại phu…”

      Mạc Văn Dũng phất tay, “Chữa xong rồi sau, ta tin tưởng vương phi cũng bạc đãi ta.”

      “Đương nhiên rồi.”

      Mấy người Gia Cát Linh chăm chú theo dõi, Mạc Văn Dũng thong dong, bình tĩnh châm cứu cho Nguyệt Lan, Gia Cát Linh đối với lại thêm tin tưởng vài phần.

      Từ đó đến mấy ngày sau, Mạc Văn Dũng đều đúng hạn đến vương phủ trị liệu cho Nguyệt Lan. Mọi chuyện đều rất tốt, nhưng mà Gia Cát Linh cảm giác được, đôi khi ánh mắt Mạc Văn Dũng nhìn nàng có chút là lạ.
      Chrishonglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 214: Nếu vương phi ngoan ngoãn theo ta

      hôm, Gia Cát Linh bận việc, có ở phủ giám sát, khi nàng từ bên ngoài trở về, Mạc Văn Dũng trị liệu xong cho Nguyệt Lan, từ biệt Ưng tổng quản. Nhìn thấy nàng, Mạc Văn Dũng lập tức mỉm cười với nàng.

      Gia Cát Linh gật đầu xem như chào lại. Tiễn Mạc Văn Dũng , nàng đến Ngâm Hương Các xem Nguyệt Lan, phát thấy sắc mặt nàng ấy có hơi tệ.

      “Nguyệt Lan sao vậy? Có phải Mạc đại phu điều trị tốt cho ngươi ?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Tiểu thư…” Nguyệt Lan muốn lại thôi, tựa như có điều khó mở miệng, “Mạc đại phu… hôm nay sờ soạng ngực nô tỳ, nô tỳ biết có phải cố ý .”

      Lòng Gia Cát Linh chùn xuống, an ủi Nguyệt Lan: “Nhất định là cố ý đâu, đừng ủ rũ. Sau này ngày nào ta cũng ở bên cạnh giám sát, sao đâu, yên tâm . Hôm nay ngâm thuốc chưa?”

      ngâm rồi.”

      “Ngươi nằm xuống , ta xoa bóp cho ngươi.”

      Mặc dù có Mạc Văn Dũng đến trị chân cho Nguyệt Lan, nhưng ngày nào Gia Cát Linh cũng xoa bóp chân cho nàng. Xoa bóp xong, Gia Cát Linh ra khỏi Ngâm Hương Các, tìm Ưng tổng quản.

      “Ưng tổng quản, mấy hôm nay Mạc đại phu kia có cử chỉ gì quái lạ ?”

      Ưng tổng quản suy nghĩ rồi lắc đầu: “Rất bình thường, châm cứu xong cho Nguyệt Lan, liền vội vàng rời phủ. À đúng rồi, hôm nay có hỏi nô tài giếng nước ở đâu, muốn xem thử chất nước, chất nước tốt có lợi cho hồi phục của Nguyệt Lan.”

      “Rồi sau đó?”

      “Nô tài liền chỉ cho , xem, tệ, Nguyệt Lan có hy vọng đứng lên lần nữa.”

      mình xem à?”

      “Dạ, lúc đó nô tài có việc, nên chỉ chỗ cho liền làm chuyện khác. Vương phi, có gì ổn à?”

      Gia Cát Linh dám chắc, lắc đầu: “Ta xem giếng nước.”

      Ưng tổng quản cùng nàng xem xét, xem cẩn thận cũng nhìn ra có gì kỳ lạ. Nhưng vì để an toàn, Gia Cát Linh cặn dặn Ưng tổng quản: “Từ giờ trở , được dùng nước trong giếng này nữa, niêm phong miệng giếng lại, sau này nước dùng ở trong phủ đều mua từ bên ngoài.”

      Thấy vẻ mặt Gia Cát Linh nghiêm trọng, Ưng tổng quản liên tục vâng dạ.

      Gia Cát Linh đứng tại chỗ, ngừng tự hỏi, Mạc Văn Dũng lại do Trần Cẩm Phàm tiến cử, hẳn là có gì kỳ lạ mới đúng, trừ phi, Trần Cẩm Phàm bị người khác lợi dụng. Nghĩ nghĩ, trong đầu nàng nảy ra chủ ý.

      Hôm sau, Mạc Văn Dũng cứ theo thường lệ đến chữa trị cho Nguyệt Lan, hôm qua Nguyệt Lan chuyện của , nên hôm nay nàng luôn ở bên cạnh trông chừng. Có lẽ do bên cạnh có người, Mạc Văn Dũng cũng có hành động gì vô lễ, chỉ hết sức chuyên tâm châm cứu cho Nguyệt Lan.

      Sau khi trị liệu xong, Gia Cát Linh đích thân châm ly trà cho Mạc Văn Dũng, đưa tới trước mặt : “Mạc đại phu vất vả rồi, uống ly trà nghỉ ngơi chút .”

      Ánh mắt Mạc Văn Dũng trốn tránh, : “Làm phiền vương phi, ta thích uống trà, trà này ta uống đâu.”

      “Vậy ta rót ly nước ấm cho đại phu.”

      cần, cần.” Mạc Văn Dũng liên tục xua tay, “Ta khát, đa tạ vương phi. Ở đây xong ta còn phải đến chỗ xa nữa để trị bệnh, uống nước rồi, chỉ sợ dọc đường nhịn được. Đa tạ ý tốt của vương phi.”

      “À.” Gia Cát Linh gật đầu, lại thay chậu nước, “Vậy Mạc đại phu rửa tay .”

      cần cần, ta trễ rồi.” Mạc Văn Dũng vội vàng đứng lên, “Vương phi, ta xin cáo từ trước. Ngày mai lại đến phủ trị liệu cho Nguyệt Lan.” xong, Mạc Văn Dũng vội vội vàng vàng rời khỏi Ngâm Hương Các.

      “Lúc trước Mạc đại phu cũng uống trà à?” Gia Cát Linh hỏi.

      phải đâu.” Mộc Tê lắc đầu, “Lúc bận, vừa uống trà vừa tán gẫu với chúng nô tỳ, mấy ngày nay, nô tỳ cũng học được ít kiến thức liên quan đến y thuật.”

      “Vậy à.” Gia Cát Linh trong lòng thầm tính toán, cơ bản nàng có kết luận, Mạc Văn Dũng động tay động chân vào giếng nước trong phủ. Nếu phải nàng phát đúng lúc, trong phủ dưới nhiều người như vậy, chỉ e đều gặp bất trắc.

      Nàng gọi đại phu của vương phủ tới, bảo họ lấy nước thử nghiệm. Đại phu nhanh chóng cho ra kết quả. Trong nước giếng quả thực có chứa loại độc mãn tính, loại độc này ăn mòn dạ dày của con người, dần dà, làm cho dạ dày lở loét, người cũng theo đó mà chết.

      Lòng dạ cũng độc ác, đáy lòng Gia Cát Linh dâng lên luồng khí lạnh, người này là Trần Cẩm Phàm giới thiệu, rất có thể là để đối phó nàng. Nàng nhất định phải nghĩ cách điều tra ràng chuyện này.

      Cách ngày, khi mọi người tiến cung thỉnh an, Hoàng hậu lại báo, Lý thái phi đau bụng khó chịu, ốm liệt giường, bảo mọi người đến thăm: “Cũng biết Lý thái phi bệnh gì, thái y bắt mạch cũng tìm ra được, uống thuốc, châm cứu cũng có chuyển biến tốt. Mọi người thăm xem, để tâm trạng bà tốt hơn.”

      Gia Cát Linh đảo mắt, “Nương nương, thần nữ có quen thần y, chi bằng mời đến chẩn mạch thử. Nha hoàn của thần nữ bị liệt nằm giường, thần y kia có thể chữa khỏi, bệnh của thái phi, thần nữ thấy cũng có khả năng khỏi.”

      “Thần y nào?” Hoàng hậu vẻ mặt hoài nghi, “Hay lại là thầy lang giang hồ?”

      “Nương nương yên tâm, vị thần y này là Cẩm Phàm tỷ tỷ giới thiệu, thần nữ chứng kiến qua y thuật của . Thái y đều bó tay có cách, chi bằng mời xem thử.”

      Hoàng hậu gật đầu: “Cũng còn cách nào, vậy thử xem, ngày mai con đưa tiến cung, xem bệnh cho thái phi. Nếu là giang hồ bịp bợm, bản cung trị tội luôn cả con. Nếu chữa khỏi, bản cung tấu lên Hoàng thượng, ban thưởng hậu hĩnh.”

      “Dạ, thần nữ tuân lệnh.”

      Mạc Văn Dũng biết được có thể tiến cung trị liệu cho Lý thái phi, nhất thời vui sướng thôi, nếu trị khỏi, khẳng định có thể được ít lợi lộc. Thấy từ chối, Gia Cát Linh kết luận, trình độ y thuật của nhất định thấp, chỉ là tâm thuật bất chính.

      Nhìn thấy Mạc Văn Dũng, Hoàng hậu vẻ mặt hồ nghi, bà nghĩ thần y chắc phải là ông lão ngoài năm mươi, ngờ lại trẻ tuổi như vậy.

      “Tam nha đầu, chính là thần y mà con ?” Hoàng hậu hỏi.

      “Hồi bẩm nương nương, dạ phải.”

      “Thảo dân tham kiến Hoàng hậu.”

      “Bình thân…” Hoàng hậu giọng điệu thản nhiên, đối diện với người trẻ thế này, lòng bà vẫn còn nghi vấn. Nhưng mà cho dù trị khỏi cho Lý thái phi, bà đúng lúc có thể trị tội Gia Cát Linh : “Cùng bản cung xem Lý thái phi trước .”

      Mấy người đến tẩm cung của Lý thái phi lâu Sở Kim Triêu cũng đến, tình trọng đại, ông lo lắng nên nhất định phải tới xem. Mạc Văn Dũng cẩn thận chẩn mạch cho Lý thái phi, lại thay bà kiểm tra cơ thể, cuối cùng kết luận: lục phủ ngũ tạng lở loét, mạng sống như chỉ mành treo chuông, chỉ có thể duy trì mạng sống, thể chữa khỏi.

      “Có cách nào có thể giảm bớt đau đớn cho thái phi ?” Sở Kim Triêu hỏi. Lý thái phi đối xử tệ với ông, nhìn Lý thái phi thống khổ như thế, ông đành lòng.

      “Thảo dân cố hết sức. Hoàng thượng, thảo dân cần chuyên tâm nghiên cứu phương thuốc, xin mọi người tránh mặt chút.” Mạc Văn Dũng .

      “Thái phi nương nương thân thể quý báu, sao có thể để cho kẻ xa lạ ở cùng phòng với bà.” Hoàng hậu phản đối đầu tiên, “Bản cung phái người đến gác, tuyệt đối quấy nhiễu Mạc đại phu chế thuốc.”

      “Hoàng hậu nương nương lo lắng thảo dân gây bất lợi cho thái phi?” Mạc Văn Dũng cười cười, nhìn Gia Cát Linh , “Vậy để cho Thất vương phi ở lại ? Hoàng hậu nương nương phải yên tâm với Thất vương phi chứ?”

      “Hoàng thượng…” Hoàng hậu nhìn Sở Kim Triêu.

      Sở Kim Triêu gật đầu, người ở đây khiến ông yên tâm nhất chính là Gia Cát Linh : “Tam nha đầu, trẫm giao Lý thái phi cho con, con phải chăm sóc tốt nhé.”

      “Dạ, Hoàng thượng, thần nữ tuân chỉ.”

      Sau khi những người khác rời khỏi, tẩm cung của Lý thái phi khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng rên rỉ thống khổ của thái phi. Gia Cát Linh vô tình liếc Mạc Văn Dũng cái, chỉ cảm thấy ánh mắt có hơi kỳ lạ, ánh mắt thế này khiến nàng rất thoải mái.

      Mạc Văn Dũng lấy ra viên thuốc, đưa cho Gia Cát Linh : “Thất vương phi, phiền vương phi cho thái phi uống viên thuốc này vào.”

      Gia Cát Linh nhận lấy viên thuốc, cảm giác được tay của Mạc Văn Dũng chạm vào tay nàng, nàng lạnh lùng trừng mắt với . Mạc Văn Dũng làm như thấy, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu phương thuốc.

      Sau khi cho Lý thái phi uống thuốc, Gia Cát Linh muốn rót cho bà chén nước, nhưng ấm nước bàn trống rỗng. Nàng lập tức ra ngoài sai người mang nước đến, sau đó, lại giọng căn dặn Mộc Tê chờ ở bên ngoài vài câu. Mộc Tê gật đầu, theo cung nữ kia.

      Cung nữ nhanh chóng mang nước đến, Gia Cát Linh rót chén, đưa cho Mạc Văn Dũng, “Mạc đại phu vất vả rồi, uống trà trước .”

      “Đa tạ Thất vương phi.” Mạc Văn Dũng cười, ánh mắt nhìn Gia Cát Linh mang theo chút nóng bỏng. thổi thổi ngửa đầu uống hơi cạn sạch, cuối cùng còn liếm môi , “Ngọt, ngọt.”

      “Mạc đại phu, có cách nào chữa khỏi cho thái phi nương nương ?”

      “Thất vương phi, bệnh tình thái phi có phần phức tạp, chúng ta vào buồng trong , ta từ từ với vương phi.”

      “Mạc đại phu có gì cứ thẳng .” Gia Cát Linh lạnh lùng .

      “Chuyện này…” Mạc Văn Dũng ngập ngừng, “Chỉ sợ tai vách mạch rừng, phương thuốc này, ta còn chưa từng sử dụng qua, thể để người khác sao chép được.”

      “Được, bản vương phi vào buồng trong với ngươi.” Trong lòng Gia Cát Linh hừ lạnh tiếng, nàng muốn xem thử định làm trò quỷ gì.

      Tẩm cung rộng như vậy, ngoại trừ Lý thái phi, cũng chỉ có hai người họ. có gì ngăn cản, ánh mắt Mạc Văn Dũng nhìn Gia Cát Linh càng lúc càng nóng bỏng: “Thất vương phi, vương phi đẹp, ta chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào xinh đẹp như vương phi.”

      Gia Cát Linh cười khẩy: “Mạc đại phu, giờ có thể phương thuốc chưa”

      “Từ từ, vội, trước tiên chúng ta chuyện khác .” xong, Mạc Văn Dũng từng bước tới Gia Cát Linh : “Có lẽ được ôm Thất vương phi, suy nghĩ của ta mở mang hơn chút.”

      “Mạc Văn Dũng, ngươi nhìn xem đây là nơi nào, chỉ cần ta la lên tiếng, người bên ngoài lập tức xông vào!”

      Mạc Văn Dũng cười khinh thường: “Thất vương phi, nếu vương phi gọi người vào, người bị tổn hại chính là vương phi đó. Vương phi biết ? Thuốc vừa rồi vương phi cho thái phi uống là thuốc độc, chỉ có ta mới có thuốc giải. Nếu vương phi ngoan ngoãn theo ta, ta lấy thuốc giải ra, bằng , ta với Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương là vương phi hạ độc Lý thái phi! Trước khi Hoàng thượng có giao thái phi cho vương phi mà.”

      “Ngươi… lại có thể đê tiện vô sỉ như vậy.” Gia Cát Linh tức giận thôi, “Ngươi dám hạ độc thái phi nương nương? Ta chẳng làm gì cả, cho dù ngươi , Hoàng thượng và nương nương cũng tin.”
      Chrishonglak thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 215: Tội này cũng phải chém!

      “Thất vương phi, vương phi quá ngây thơ rồi, Lý thái phi là người ràng nhất, là vương phi cho thái phi uống thuốc.” Mạc Văn Dũng tiến lại càng gần, “Thế nào? Ta cũng có nhiều kiên nhẫn như vậy, ta muốn nhanh chóng nếm thử mùi vị của Thất vương phi.” Mạc Văn Dũng giơ hai tay ra, định đánh vào sau gáy Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh nhanh nhẹn tránh , nàng mỉm cười, từ trong ngực áo lấy ra viên thuốc: “Mạc Văn Dũng, viên thuốc này của ngươi vẫn còn nguyên vẹn ở trong tay ta.”

      “Cái gì?” Mạc Văn Dũng kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh , nhất thời thẹn quá hóa giận, “Tiện nhân, lại dám đùa giỡn ta!”

      “Hừ! Ta sớm nhìn ra ngươi bình thường, làm sao có thể cho Lý thái phi uống thuốc của ngươi được chứ! , là ai phái ngươi tiếp cận Thất vương phủ?”

      “Ha ha!” Mạc Văn Dũng khinh thường cười, “Thất vương phi, ngươi cho rằng làm như vậy là có thể kìm chân ta sao? Ngươi quá ngây thơ rồi.”

      “Phải vậy ? Vậy nước của Thất vương phủ sao?” Gia Cát Linh híp mắt nhìn Mạc Văn Dũng, “Nước vừa nãy ngươi uống là do bản vương phii sai người ở Thất vương phủ mang tới, mùi vị có ngon ?”

      “Cái gì?” Mạc Văn Dũng lập tức lấy tay móc họng, nhưng mà cái gì cũng thể móc ra được, “Tiện nhân!” Hai tay run rẩy, nhanh chóng lấy ra viên thuốc từ trong ngực áo, nuốt xuống.

      “A, đúng rồi, ta còn sai người bỏ vào trong đó ngũ độc tán Tây Vực, nếu như có gì bất ngờ xảy ra trong vòng mười canh giờ, bụng của ngươi đau đến mức giống như sông cuộn biển gầm.”

      “Tiện nhân! Đưa thuốc giải cho ta!” Mạc Văn Dũng tức giận đến cực điểm, muốn đưa tay giữ lấy cổ Gia Cát Linh , giây tiếp theo bụng liền đau kịch liệt, giống như có người dùng dao đâm khoét lấy lục phủ ngũ tạng của . đứng vững ngã xuống đất, mặt càng ngừng nhăn nhó.

      bò đến bên chân Gia Cát Linh , khẩn cầu : “Thất vương phi… Tiểu nhân… Tiểu nhân sai rồi, cầu xin người, cho tiểu nhân thuốc giải!”

      “Cho ngươi thuốc giải cũng được, nhưng mà, ngươi phải đáp ứng ta chuyện.” Gia Cát Linh từ cao nhìn , chậm rãi .

      “Tiểu nhân đồng ý, người cái gì tiểu nhân cũng đồng ý!”

      “Được, chỉ cần ngươi làm theo lời của ta, ta bảo toàn cái mạng chó của ngươi!”

      “Tiểu nhân đồng ý, tiểu nhân đồng ý!”

      Gia Cát Linh dặn dò Mạc Văn Dũng hồi, sau đó mở cửa tẩm cung Lý thái phi, đứng ở cửa kêu lên tiếng: “ xong rồi, Mạc đại phu trúng độc!”

      Trong nháy mắt, người canh giữ ở ngoài cửa lập tức chạy vào, công công quản vội vội vàng vàng chạy thông báo với Hoàng thượng cùng Hoàng hậu. Sở Kim Triêu cũng Hoàng hậu nhanh chóng tới đây, nhìn thấy Mạc Văn Dũng quằn quại mặt đất liền thất kinh.

      “Tam nha đầu, sao lại thế này?” Sở Kim Triêu hỏi, “Tại sao lại có thể như vậy? Lý thái phi đâu?”

      “Hoàng thượng yên tâm, Lý thái phi vẫn bình an. Chẳng qua là Mạc đại phu vừa mới bảo là khát nước nên thần nữ liền bảo a hoàn của thần nữ là Mộc Tê mang cho ly trà, nghĩ rằng sau khi uống xong liền trúng độc, thần nữ cũng biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nữa.”

      “Hoàng thượng, tahor dân sai rồi! Thảo dân sai rồi!” Mạc Văn Dũng lập tức quỳ mặt đất dập đầu, “Giếng nước trong Thất vương phủ là do thảo dân hạ độc. Thảo dân cũng là bị bắt buộc làm như vậy. Hoàng thượng tha mạng !”

      “Ngươi gì?” Sở Kim Triêu cước đá văng ra, hai mắt trợn lên, tức giận : “, là ai sai ngươi hạ độc vào trong giếng nước Thất vương phủ? Người đâu, mau tới thông báo với người của Thất vương phủ, được dùng nước trong giếng để uống!” Ông lại nhìn sang Mạc Văn Dũng, ánh mắt lạnh như băng: “! Là ai sai ngươi làm?”

      “Là… Là trắc phi của Lục vương phủ. Nàng ta , chỉ cần giết Thất vương gia cùng Thất vương phi cho thảo dân năm mươi vạn lượng bạc.”

      “Trắc phi của Lục vương phủ?” Sở Kim Triêu nghĩ tới lại nhảy ra người, “Người đâu! Truyền Gia Cát đại tiểu thư cùng Lục vương gia tới! Trẫm muốn đích thân thẩm vấn!”

      “Tiêu Ôn, ngươi . Nó chắc là còn ở Dịch Khôn Cung.” Hoàng hậu với Tiêu Ôn. Gia Cát Hồng Nhan cùng Hà Sướng Uyển ở đó chờ bà trở về để thỉnh an, giờ phút này hẳn là ở Dịch Khôn Cung. Bà đỡ lấy tay Sở Kim Triêu, dìu ông ngồi xuống ghế: “Hoàng thượng bớt giận, uống chút nước trước , đợi Gia Cát đại nha đầu đến đây rồi xét hỏi.”

      “Bớt giận? Có người muốn hại nhi tử cùng con dâu trẫm, làm sao trẫm bớt giận cho được? Trẫm nhất định phải tra việc này!” Ông càng lo lắng hơn là chuyện này có liên quan đến việc tranh giành ngôi vị hoàng đế. Giết Sở Lăng Thiên bằng thuốc độc cũng phải là ân oán bình thường. Gia Cát Hồng Nhan cũng vô duyên vô cớ hạ thủ với Sở Lăng Thiên, trừ khi là do Sở Lăng Hiên ở sau lưng xúi giục.

      “May mà kịp thời phát ra.” Hoàng hậu vỗ vỗ ngực, thầm liếc mắt nhìn Gia Cát Linh cái. Nha đầu này thực rất giảo hoạt, biết là ai lại động vào nàng, “ có việc gì là tốt rồi!”

      Lát sau, Gia Cát Hồng Nhan và Sở Lăng Hiên theo Tiêu Ôn tới, nhìn thấy Mạc Văn Dũng nửa sống nửa chết, sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan nhất thời trở nên trắng bệch, chẳng lẽ bị bại lộ?

      Sở Kim Triêu hung dữ nhìn Mạc Văn Dũng: “Ngươi đem lời vừa rồi lặp lại lần nữa!”

      “Là nàng ta.” Mạc Văn Dũng chỉ vào Gia Cát Hồng Nhan, “Là nàng ta đáp ứng cho thảo dân năm vạn lượng bạc nếu như tiểu nhân giết được Thất điện hạ cùng Thất vương phi.”

      “Ngươi… Ngươi bậy!” Gia Cát Hồng Nhan vừa phủ nhận vừa lui về phía sau, “Ta căn bản biết ngươi! Hoàng thượng, nương nương, ngàn vạn lần đừng tin tưởng , vu oan cho thần nữ!”

      “Trắc phi nương nương, lời của thảo dân hề bịa đặt nửa câu. Nếu tin, thảo dân về nhà lấy vật chứng, năm ngàn lượng bạc đặt cọc mà trắc phi nương nương đưa cho, ở mặt còn có con dấu của Lục vương phủ.”

      “Ta…” Gia Cát Hồng Nhan quá mức hoảng hốt, căn bản nhớ nổi mặt ngân phiếu có con dấu hay , “Ta làm! Cái gì ta cũng làm!”

      “Trắc phi nương nương, người còn Thất vương phi cảnh giác cao, dễ dàng tiếp cận nên kêu thảo dân nghĩ cách lấy được tín nhiệm của quân chúa Cẩm Phàm trước, sau đó thông qua quận chúa, thảo dân được giới thiệu cho Thất vương phi, rồi nhân cơ hội ở Thất vương phủ ra tay hạ độc.” Mạc Văn Dũng ôm bụng, mồ hôi trán từng giọt từng giọt chảy xuống.

      “Mưu sát Thất vương gia cùng Thất vương phi, Gia Cát Hồng Nhan, lá gan của ngươi lớn!” Sở Kim Triêu tức giận, trong cơn thịnh nộ, ông nhắm mắt lại , “Người đâu, giám Trắc phi của Lục vương phủ vào thiên lao chờ xử lý.”

      “Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Gia Cát Hồng Nhan gấp đến độ quỳ gối bên chân Sở Kim Triêu, “Thần nữ chỉ muốn sát hại Gia Cát Linh , chưa từng nghĩ tới sát hại vương gia, thần nữ bị oan, xin Hoàng thượng minh giám! Thần nữ bị oan!”

      “Mưu sát Thất vương phi, tội này cũng đáng chém.”

      “Hoàng thượng!” Gia Cát Hồng Nhan biết cầu xin được, giờ phút này nàng quản được nhiều chuyện nữa, lời trong lòng đều hết ra,”Hoàng thượng, phải là thần nữ muốn giết Tam muội. Là phụ thân của thần nữ Tam muội cùng phụ thân đứng ở hai phe đối lập nên muốn thần nữ giết Tam muội, phụ thân bảo đảm cho thần nữ được ngồi lên vị trí Lục vương phi. Thần nữ quả sai rồi, nhưng người khởi xướng là phụ thân của thần nữ.” Tính mạng như chỉ mành treo chuông nên Gia Cát Hồng Nha lựa chọn bán đứng Gia Cát Chiêm, bán đứng chỗ dựa duy nhất chỉ vì giữ lại mạng của mình.

      “Đại tỷ, tỷ cái gì?” Gia Cát Linh ra vẻ khó tin, “Sao phụ thân lại muốn giết muội? Muội là con ruột của ông mà? Nhất định là vì Đại tỷ muốn thoát tội nên mới hãm hại phụ thân phải ?”

      “Những gì ta đều là . Cho dù ngươi tin hay , phụ thân ngươi và phụ thân là kẻ thù, chỉ có người chết mới đối đầu với ông nữa. Những gì ta đều là .” Vì để cho mọi người tin tưởng mình, Gia Cát Hồng Nhan tiếp tục thêm mắm thêm muối, “Phụ thân còn , còn Hoàng thượng thương Thất điện hạ, nhưng mà Thất điện hạ lại là vật cản của ông, nên ngày nào đó ông phải diệt trừ Thất điện hạ.”

      Tay Sở Kim Triêu bởi vì tức giận mà run lên, cho dù từng trải qua sóng gió nhiều năm, ông từng gặp phải vô số mưu quỷ kế nhưng giờ phút này nghe được lời của Gia Cát Hồng Nhan cũng ngăn chặn được phẫn nộ trong nội tâm ông: “Người đâu, dẫn Gia Cát Chiêm tới đây cho trẫm!”

      Mọi người hai mắt nhìn nhau, Gia Cát Hồng Nhan đến cũng làm cho mọi chuyện được sáng tỏ, ngược lại càng ngày càng phức tạp, ngay cả Gia Cát Chiêm cũng bị lôi vào. Gia Cát Linh im lặng nhìn Gia Cát Hồng Nhan khóc rống, mặt có biểu gì. Gia Cát Chiêm, nếu ông niệm tình tình cảm cha con, phải gắng sức ra tay với ta ta cũng làm như vậy với ông. Mọi chuyện đều là do ông gieo gió gặt bão, ông ngàn vạn lần ngờ rằng Gia Cát Hồng Nhan vì bảo vệ tính mạng mình mà bán đứng ông.

      Trong đại sảnh tiếng động, chỉ có tiếng kêu rên của Mạc Văn Dũng cùng tiếng khóc nức nở của Gia Cát Hồng Nhan. Sở Lăng Hiên lạnh lùng nhìn Gia Cát Hồng Nhan, tiện nhân này lần lượt phá hư chuyện của , chỉ thể trợ giúp cho , còn ở khắp nơi gây chuyện làm phiền đến . Chuyện này, Hoàng thượng chắc chắn đổ mọi hoài nghi lên đầu .

      Qua thời gian mấy nén hương, Gia Cát Chiêm vội vàng chạy tới đây, thỉnh an Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu: “Vi thần thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”

      Gia Cát Chiêm nghi hoặc vì sao Hoàng thượng cho ông đứng lên, tức tiếng quát của Sở Kim triêu vang lên đầu ông: “Gia Cát Chiêm! Lá gan của ngươi lớn! Mưu hại Thất vương gia cùng Thất vương phi, còn dám ra lời đại nghịch bất đạo, nghĩ rằng trẫm dám lấy đầu của ngươi sao?”

      Thân thể Gia Cát Chiêm run lên cái: “Hoàng thượng, người gì? Vi thần làm gì cả, cũng gì cả.”

      “Đúng vậy ?” Giọng của Sở Kim Triêu lạnh lẽo vô tận, “Gia Cát đại tiểu thư, đem những lời ngươi vừa lại lần nữa! Gia Cát Thừa tướng, ngươi vểnh tai lên nghe cho !”

      “Dạ, Hoàng thượng.” Gia Cát Hồng Nhan ngừng khóc, đem những lời vừa lặp lại lần nữa, cuối cùng còn thêm câu, “Những gì thần nữ đều là , nếu có nửa lời gian dối bị thiên lôi đánh chết!”

      “Hồng Nhan, con bậy bạ gì đó?” Nghe Gia Cát Hồng Nhan xong, Gia Cát Chiểm chỉ cảm thấy sấm sét giữa trời quang, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, đầu óc trống rỗng, lúc lâu sau mới hồi phục lại được tinh thần, “Hoàng thượng, oan uổng cho lão thần, nhất định là nữ nhi ngốc bị người ta uy hiếp nên mới ra những lời như vậy.”

      “Này hiếp?” Sở Kim Triêu cười lạnh tiếng, “Trẫm tận mắt chứng kiến, ai uy hiếp nó, cũng chính tai nghe thấy nó mỗi từ. Nếu như phải là vô duyên vô cớ chỉ chứng ngươi, ngươi chính là cha ruột của nó mà.”

      “Hoàng thượng, lão thần thực là bị oan! Hồng Nhan, có phải vì con muốn cha giết Linh nhi giúp con nhưng cha chịu nên con liền đổ oan cho cha?” Gia Cát Chiêm hổ là cáo già, lập tức chĩa mũi nhọn về phía Gia Cát Hồng Nhan, “Phụ thân hao hết miệng lưỡi với con rằng các con là tỷ muội, thể giết hại lẫn nhau vì sao con nghe? Bây giờ con còn muốn đổ oan cho cha? Cha làm sao lại có thể nuôi dưỡng nữ nhi ngoan độc như vậy chứ. Hoàng thượng, vi thần dạy dỗ nữ nhi tốt, là vi thần có tội.”
      Chris, duyenktn1honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :