1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 206: Còn có mạng của Gia Cát Linh

      Sở Lăng Hiên lạnh lùng liếc Gia Cát Hồng Nhan cái, trong khoảng thời gian này, số lần ở trong viện của nàng cũng ít, vậy mà nàng cũng chẳng có động tĩnh gì. Mắt thấy Hà Sướng Uyển mang thai, lòng càng nặng trĩu. Gia Cát Hồng Nhan nhìn , chạm phải ánh mắt rét lạnh của , liền nhanh chóng quay , ánh mắt thế này khiến nàng có chút sợ hãi.

      “Sướng Uyển, con cần phải dưỡng thai cho tốt, cháu của ta thể có bất cứ sơ suất gì. Dực nhi, sắp xếp thêm vài nô tỳ chăm sóc Sướng Uyển, thể để cháu của ta chịu ấm ức nào.” Hoàng hậu .

      “Mẫu hậu, nếu là con của con, con đương nhiên chăm sóc nó tốt.” Hoàng hậu mở miệng ra là ‘cháu của ta’ khiến trong lòng Hà Sướng Uyển có chút vui, “Mẫu hậu cần quan tâm, con của con, có con và thái tử điện hạ là đủ rồi.”

      “Bản cung cũng là vì tốt cho con thôi!” mặt Hoàng hậu có vẻ hài lòng, “Sau này con cứ ở trong phủ thái tử, cần đến thỉnh an.”

      “Dạ, mẫu hậu.”

      Hoàng hậu mặc dù có chút bực bội với thái độ Hà Sướng Uyển, nhưng nghĩ đến con của Sở Lăng Dực, nó là trưởng tôn của nước Lăng Nguyệt, vẫn giấu được niềm vui. Có trưởng tôn rồi, địa vị thái tử của Sở Lăng Dực càng thêm vững chắc. Bà nheo mắt, mỉm cười : “Hồng Nhan, Tam nha đầu, các con cũng phải mau chóng báo tin vui với bản cung nhé. Tam nha đầu, bản cung ban bồ tát cho con, có phải ngày nào cũng thờ cúng ?”

      “Hồi bẩm nương nương, mỗi ngày đều thờ cúng.”

      “Tốt lắm.” Hoàng hậu gật đầu, “Chân thành được chứng giám, nhớ kiên định. Tin rằng các con cũng nhanh chóng có con thôi.”

      “Đa tạ nương nương.” Gia Cát Linh đáp.

      “Tỷ tỷ, ngại quá, muội đến trễ.” Lúc này, Chu Tuyết Tranh vừa vừa vào, “Hoàng thượng dùng bữa sáng ở Đạp Tuyết Cung, muội cùng người dùng xong, ngờ lại đến tận giờ này, xin tỷ tỷ thứ tội.”

      “Hầu hạ tốt cho Hoàng thượng mới là chuyện quan trọng.” Hoàng hậu cười , “Nếu trễ, muội cần đến thỉnh an.”

      “Muội muội thể làm mất phép tắc.” Chu Tuyết Tranh quay đầu, nhìn sang Chu quý phi, “Tỷ tỷ cũng ở đây à? nên động thai khí chứ.”

      “Đa tạ muội quan tâm.” Chu quý phi nghiêm mặt lạnh lùng, vô cùng bất mãn với chuyện Chu Tuyết Tranh đoạt hết sủng ái của Hoàng thượng, hôm này thấy nàng lại trắng trợn khoe khoang ở trước mặt mọi người, trong lòng bà rất tức giận, nhưng dám thể ra ngoài, tránh để người khác bà keo kiệt, “Muội muội vừa rồi cũng , thể mất phép tắt. Lúc trước trời giá lạnh, Hoàng thượng niệm tình ta có mang, cần đến thỉnh an, giờ trời ấm dần rồi, cũng nên đến thỉnh an nương nương mỗi ngày chứ. Muội muội à, có chuyện tỷ thể với muội, muội còn trẻ, nhưng Hoàng thượng tuổi tác cao, muội cũng nên suy nghĩ cho sức khỏe của người.”

      “Tỷ tỷ phải, muội nhất định chú ý, nhưng Hoàng thượng thích đến Đạp Tuyết Cung, muội cũng thể ngăn cản được.”

      “Được rồi, được rồi.” Hoàng hậu nhấp ngụm trà, “Chu quý phi, cái thai trong bụng muội cũng được mấy tháng rồi, có từng mời thái y đến xem là công chúa hay hoàng tử chưa?”

      “Tỷ tỷ, nó còn như vậy, thái y làm sao mà xem được. Nhưng muội cũng có mời thầy tướng đến xem thử, ông ấy là công chúa. Đời này của muội cũng chỉ có vận sinh con thôi.”

      Trong mắt Hoàng hậu nhanh chóng lên vẻ khác thường: “Dù là công chúa hay hoàng tử đều là con của Sở gia.”

      “Muội chẳng cầu gì hơn, đều là bảo bối của muội, chỉ là để Hoàng thượng thất vọng rồi.”

      “Là công chúa Hoàng thượng cũng thương.” Trong lòng Hoàng hậu cười lạnh, Chu Tuyết Viện, ngươi cho là như vậy có thể gạt bản cung sao? Nhìn dáng vẻ ung dung bình đạm của ngươi, ta biết trong bụng ngươi nhất định là con trai, muốn cố ý thành con , bản cung bị ngươi mê hoặc sao?

      Hà Sướng Uyển và Gia Cát Linh liếc nhau, hai nàng đương nhiên cũng nhìn ra được dụng ý của Chu quý phi.

      Chu Tuyết Tranh nghiêng mắt, trong lòng cũng sáng tỏ, nếu là con , Chu quý phi tuyệt đối cẩn thận dưỡng thai như thế, bây giờ còn cố ý là công chúa, đúng là giấu đầu lòi đuôi. Nàng thẳng lưng: “Hoàng hậu, hoa trong Đạp Tuyết Cung, muội thích lắm, muốn đổi lại trồng thành hoa cúc, được ?”

      “Hoàng thượng ban Đạp Tuyết Cung cho muội, muội muốn làm gì cứ làm, chỉ cần căn dặn phủ nội vụ làm theo là được.”

      “Chỗ đó dù sao cũng là nơi Tĩnh quý phi từng sống, muội sợ Thất vương phi có ý kiến, cho nên đặc biệt xin ý chỉ của nương nương.”

      “À.” Hoàng hậu nhìn về phía Gia Cát Linh , “Tam nha đầu, Tĩnh phi muội muội qua đời nhiều năm rồi, con cũng nên khuyên Thiên nhi buông xuống . Đạp Tuyết Cung bỏ cũng lãng phí, Thần phi dọn vào sống, là thêm hơi người, so với vẻ lạnh lẽo trước kia tốt hơn nhiều.”

      “Hồi bẩm nương nương…” Gia Cát Linh cúi người, “Thần nữ và Thất điện hạ chẳng có dị nghị gì cả. Thần phi nương nương muốn cải tạo cái gì cứ làm, cần hỏi ý kiến của con.”

      “Vậy là tốt rồi.” Hoàng hậu gật đầu, “Thần phi, muội cứ làm , Tam nha đầu tỏ thái độ rồi.”

      “Dạ, đa tạ nương nương, đa tạ Thất vương phi.” Chu Tuyết Tranh nhếch môi, như cười như nhìn Gia Cát Linh , Gia Cát Linh chỉ liếc xéo cái cũng chẳng thèm nhìn nàng.

      “Được rồi, còn chuyện gì nữa mọi người lui trước , bản cung cũng mệt rồi.” Hoàng hậu .

      “Dạ, nương nương.”

      Chu Tuyết Tranh, Gia Cát Linh , Sở Lăng Hiên, Gia Cát Hồng Nhan cùng hướng. Chu Tuyết Tranh đến bên cạnh Gia Cát Linh , cười : “Hôm qua bản cung ở Đạp Tuyết Cung phát bức họa của Tĩnh quý phi, ngờ lúc trẻ Tĩnh quý phi lại xinh đẹp như thế, nhưng mà ta bị run tay, bức họa bị rơi vào bếp lửa, cháy mất rồi.”

      Gia Cát Linh nhìn nàng cái, gì, cứ thế bước .

      Chu Tuyết Tranh cười cười: “Thất vương phi, ta biết bây giờ trong lòng ngươi nhất định rất hận ta, nhưng thế sao chứ? giờ ta là Thần phi, gọi ngươi đến ngươi phải đến, bảo ngươi quỳ ngươi phải quỳ! So với làm Thất vương phi, bản cung cảm thấy làm Thần phi uy phong hơn.”

      “Vậy nương nương cứ tiếp tục uy phong là được.”

      “Mau bắt lấy nó, đừng để nó chạy!” Bỗng nhiên, có con mèo từ đối diện nhảy đến, theo sau là mấy cung nữ thở hổn hển, con mèo kia lập tức chạy đến bên chân của Chu Tuyết Tranh.

      “Á!” Chu Tuyết Tranh giống như gặp quỷ, hét lên, từ từ thối lui từng bước, sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

      Gia Cát Linh cười lạnh: “Hóa ra Thần phi nương nương sợ mèo à.”

      sao?” Chu Tuyết Tranh án ngực, lát sau, sắc mặt mới dịu lại, gọi cung nữ của mình, “ mau, rời khỏi chốn quỷ quái này! Chết tiệt, biết bản cung sợ mèo, còn để cho nó chạy tới chỗ bản cung.”

      Gia Cát Linh cười cười, dường như nghĩ đến cái gì, nàng trầm tư chốc lát rồi ra ngoài cung.

      Chu Tuyết Tranh trở về Đạp Tuyết Cung, Sở Lăng Hiên đứng ngoài cung chờ nàng, nàng dẫn vào trong, “Lục điện hạ đến vì đứa con trong bụng tỷ tỷ sao?”

      “Ngươi cho rằng là con trai hay con ?” Sở Lăng Hiên hỏi thẳng.

      “Con trai.” Chu Tuyết Tranh , giọng điệu vô cùng chắc chắn.

      “Vậy thể để bà ấy sinh ra được.”

      “Đương nhiên, trong lòng ta có chủ ý rồi. Lục điện hạ yên tâm, đêm nay, đứa con của tỷ ấy giữ được.” Chu Tuyết Tranh cười lạnh, đêm nay có tuồng hay, cũng chỉ Chu quý phi sẩy thai, còn có mạng của Gia Cát Linh nữa, nàng có chút nôn nóng.

      “Ngươi có kế sách gì? ngại với ta chứ.”

      “Lục điện hạ, đến lúc đó người biết. Bây giờ chỉ sợ tai vách mạch rừng, làm hỏng chuyện tốt của ta.”

      “Vậy bản vương hỏi nữa, đối với bản lĩnh của Thần phi nương nương, bản vương rất an tâm.”

      Chu Tuyết Tranh cười cười, gì.

      Vào đêm, nơi chất đầy rác ở Ngân Đô, đàn mèo hoang nhân lúc trời tối ra ngoài tìm thức ăn. Trong mắt chúng lóe ra màu xanh biếc khiến người ta sợ hãi. Lúc này, vài bóng người lén lút tiếp cận đám mèo này, nhanh nhẹn bắt chúng, bỏ vào bao bố chuẩn bị sẵn.

      “Ngao! Ngao!” Mèo hoang kêu lên thê lương, đợi mấy bao bố đều đầy, những người đó mới rời . Họ vác bao mèo to, bay nhanh về hướng hoàng cung.

      Đạp Tuyết Cung.

      Chu Tuyết Tranh và Chu quý phi ngắm trăng thưởng trà, tỷ muội các nàng lâu thân thiết như thế, đêm nay, là Chu Tuyết Tranh gọi Chu quý phi tới.

      “Tỷ tỷ, ta biết tỷ có thành kiến với ta, ngày nào Hoàng thượng cũng nghỉ lại Đạp Tuyết Cung, lạnh nhạt với tỷ. Nhưng tỷ à, tỷ cũng biết người trong lòng ta thích là Thiên ca ca, chỉ là Hoàng thượng muốn thân thể ta, ta có thể chống cự sao? Thất thân, bị phong làm phi tần, ta đều là bị ép buộc.” Chu Tuyết Tranh ra vẻ bất đắc dĩ, giống như làm Thần phi là chuyện nàng tình nguyện, “Nếu đến mức này rồi, ta chỉ có thể đâm lao phải theo lao. Làm như vậy, ta cũng phải vì mình ta, tỷ ngẫm lại xem, tỷ có thai thể hầu hạ Hoàng thượng, Hoàng thượng rất nhanh sủng hạnh nữ tử khác. Đến lúc đó, địa vị của Chu gia càng ngày càng thấp. Nếu để người sủng hạnh nữ tử khác, chi bằng ta hy sinh, giúp tỷ tỷ giữ chân Hoàng thượng, sau khi tỷ sinh con, ta trả người lại cho tỷ.”

      Chu quý phí ngẫm lại lời của Chu Tuyết Tranh, hình như cũng có lý: “Muội vậy, ta đương nhiên hiểu. Đều là vì Chu gia, nhưng muội cũng nghĩ cho ta xem, có thai là chuyện khó chịu bao nhiêu, chi bằng muội với Hoàng thượng, dành chút thời gian đến chỗ của ta.”

      “Đó là đương nhiên, tỷ có điều biết, ta qua nhiều lần với Hàng thượng, chỉ là người lo lắng khi nhìn thấy tỷ cầm lòng được, làm bị thương đứa con trong bụng tỷ.”

      “Hóa ra là vậy, vậy là ta hiểu lầm muội rồi, cho dù thế nào, trước mắt, đứa bé trong bụng vẫn quan trọng nhất.”

      “Tỷ tỷ…” Chu Tuyết Tranh nhìn bụng Cu quý phi, “Trong bụng tỷ chắc là con trai đúng ? Lúc sáng có phải vì để Hoàng hậu yên tâm nên mới cố ý là con ?”

      Trong mắt Chu quý phi hơi mất tự nhiên, bà lập tức lắc đầu: “ là con , ta lừa muội.”

      “À.” Chu Tuyết Tranh à tiếng, nữa.

      “Ngao! Ngao!” Lúc này, bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng mèo kêu.

      “Cái gì vậy?” Nghe thấy tiếng mèo, Chu quý phi nhất thời lạnh dọc sống lưng, trái tim như muốn vọt ra ngoài, run bắn người, thứ bình sinh bà sợ nhất chính là mèo, có thời gian công chúa Triêu Hoa nuôi mèo, bà đều bắt nàng ném chúng .

      “Tỷ tỷ, hình như là mèo kêu.” Chu Tuyết Tranh , “Muội ra ngoài xem thử, tỷ ở đây chờ muội.”

      “Đừng! Ta và muội cùng nhau! Nếu con mèo kia đột nhiên nhảy vào đây phải làm sao.” Chu quý phi giữ chặt Chu Tuyết Tranh, ngừng run rẩy, bà theo sau Chu Tuyết Tranh, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
      Chrishonglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 207: mũi tên trúng hai đích

      Hai người ra khỏi phòng, chỉ thấy ngoài sân của Đạp Tuyết Cung đầy cặp mắt màu xanh lục, tiếng kêu ngao ngao ngao ngao tràn ngập cả Đạp Tuyết Cung.

      “Làm sao…. Làm sao lại có mèo ở trong này?” Giọng Chu quý phi run rẩy, trong đầu trống rỗng, “Tranh nhi, mau cho người bắt nó lại .”

      “A!” Chu Tuyết Tranh bỗng nhiên hét to tiếng, cao giọng hô lên, “Người đâu! Người đâu!”

      Điền công công cùng với mấy cung nữ lập tức chạy vào, nhìn thấy mèo đầy sân cũng lấy làm kinh hãi.

      “Mau! Bắt chúng lại đưa ra khỏi đây cho bản cung!” Chu Tuyết Tranh dường như rất sợ mèo, nàng đứng tại chỗ dám cử động cũng ngừng kêu la.

      “Vâng, nương nương.” Điền công công ra ngoài kêu vài người tới đây, muốn đuổi đám mèo . Nhưng đám mèo hoang này động tác rất nhanh nhẹn, công công hướng về phía con mèo chụp tới, con mèo kia liền nhảy cái tránh được, làm chính lại té cắm mặt xuống đất.

      “Đồ vô dụng! Các ngươi nhanh lên!” Chu Tuyết Tranh lo lắng hô lên.

      Công công cùng các cung nữ dám chậm trễ, chia nhau ra đuổi theo mèo. Mặc cho bọn họ cố gắng thế nào, ngay cả cái lông của mèo cũng thể động tới. Bỗng nhiên, con mèo hoang hoảng loạn phóng tới chỗ hai người Chu Tuyết Tranh đứng.

      “Á!” Chu quý phi hét to tiếng, bất giác chạy vào trong phòng. Bởi vì quá mức cuống cuồng nên bị ngã, bụng nhất thời đau đớn.

      Chu Tuyết Tranh nhìn conmèo tiến lại gần, hai mắt khẽ đảo rồi cũng hôn mê bất tỉnh.

      Đạp Tuyết Cung nhất thời hỗn loạn, đến rạng sáng phải nhờ vào giúp đỡ của nhiều người mới bắt được toàn bộ mèo đưa ra ngoài. Trận phong ba do đám mèo hoang này tạo ra thực chất gây tổn thất gì cho Đạp Tuyết Cung. Nhưng mà Chu quý phi lại có dấu hiểu sảy thai, Thần phi bất tỉnh nhân . Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu vội vàng tới Đạp Tuyết Cung, nhìn thấy bộ dạng của Chu quý phi cùng Chu Tuyết Tranh, nhất thời tức giận thôi.

      “Vương ngự y, tình hình Chu quý phi thế nào rồi? Hoàng nhi có việc gì chứ?” Sở Kim Triêu hỏi, “Thần phi tỉnh lại chưa?”

      “Bẩm Hoàng thượng, quý phi nương nương có dấu hiệu sảy thai, vi thần hết sức giữ lại cái thai cho nương nương. Thần phi nương nương quá sợ hãi vẫn chưa tỉnh lại.”

      “Trẫm lệnh cho ngươi nhất định phải giữ được đứa của quý phi, nếu trẫm lấy đầu của ngươi.”

      “Dạ, Hoàng thượng!” Vương ngự y quỳ mặt đất, thân thể run nhè , “Vi thần nhất định cố hết sức.”

      “Trong cung nghiêm ngặt như vậy, làm sao lại có nhiều mèo hoang?” Hoàng hậu triệu Điền công công tới hỏi, “Hôm nay nếu tra ra được manh mối tình cẩn thận cái mạng chó của ngươi.”

      “Nương nương, chúng thần bắt được người mang mèo hoang vào Đạp Tuyết Cung, ở bên ngoài chờ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương tra hỏi.” Điền công công . phát ra chuyện thích hợp liền sai người ra ngoài xem xét, nghĩ tới thực bắt được mấy kẻ lấm la lấm lét. Nếu Thần phi cùng Chu quý phi xảy ra chuyện ở Đạp Tuyết Cung, nhất định sống dễ.

      “Mau lôi người vào đây cho trẫm!” Sắc mặt Sở Kim Triêu lãnh, ông muốn nhìn kẻ hại hai phi tần của ông chút. Là ai mà to gan như vậy, dám ở trong cung muốn làm gì làm.

      Lát sau, mấy người mặc đồ đen bị thị vệ lôi vào quỳ gối trước mặt Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu.

      “Mèo hoang kia là do các ngươi thả ra?” Sở Kim Triêu hỏi.

      “Bẩm Hoàng thượng, phải… phải chúng thảo dân, chuyện liên quan đến chúng thảo dân.” Mấy người ngụy biện .

      “Người đâu, lôi bọn chúng xuống, đánh mỗi người trăm gậy. Trẫm tin các ngươi !” Sở Kim Triêu quát.

      “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng!” tên hắc y nhân tiến lên ôm lấy chân Sở Kim Triêu, “Thảo dân hết, phải… là Thất vương phi muốn để cho Thần phi nương nương ở Đạp Tuyết Cung, Thất vương phi nghe Thần phi nương nương sợ mèo nên lệnh chúng thảo dân bắt ít mèo hoang đến thả vào trong cung, làm cho Thần phi nương nương dọn ra khỏi Đạp Tuyết Cung.”

      “Hả?” Sở Kim Triêu nửa tin nửa ngờ, “Sao Thất vương phi biết Thần phi nương nương sợ mèo? Ngay cả trẫm cũng biết.”

      “Này…” Hắc y nhân dừng chút, “Thảo dân cũng biết.”

      “Hoàng thượng, nô tỳ có chuyện muốn .” Cung nữ Liên nhi bên cạnh Chu Tuyết Tranh tới, quỳ gối trước Sở Kim Triêu, giọng có chút nghẹn ngào, “Hôm nay lúc tới Dịch Khôn Cung thỉnh an Hoàng hậu, Thần phi nương nương muốn sửa sang lại Đạp Tuyết Cung, nhất định là khiến Thất vương phi mất hứng. đường hồi cung, đột nhiên có con mèo chạy tới khiến Thần phi nương sợ hãi. Lúc đó Thất vương phi cũng nhìn thấy cho nên biết nương nương sợ mèo. Thần phi nương nương cũng nghĩ dọn ra khỏi Đạp Tuyết Cung, ngờ Thất vương phi vẫn cố gắng thúc ép, cầu xin Hoàng thượng làm chủ cho Thần phi nương nương!”

      “Thất vương phi?” Trong giọng của Sở Kim Triêu mang theo tức giận, “Trong thiên hạ này, ngay cả việc tặng cái hậu cung cho ai trẫm cũng tự làm chủ được hay sao? Truyền Thất vương phi lập tức tiến cung! Đến Đạp Tuyết Cung gặp trẫm!”

      “Dạ, Hoàng Thượng.” Sắc mặt Liên công công nặng nề. Lần này Hoàng thượng thực tức giận, biết trách phạt Thất vương phi như thế nào. Thất điện hạ ở trong quân, nhất định là biết chuyện này.

      Tiêu Ôn đứng ở phía sau Hoàng hậu cũng là vẻ mặt lo lắng. Sắc mặt Hoàng thượng lạnh như băng, dự đoán được chuyện lần này vô cùng nghiêm trọng. do dự chút, cuối cùng vẫn mở miệng, “Hoàng thượng, nương nương, nô tài có nghi vấn. Những người này thả mèo ra vì sao lại ? Dường như là ở chỗ này chờ bị bắt, nô tài cảm thấy vô cùng kỳ quái.”

      “Trẫm cũng thấy vậy!” Sở Kim Triêu gật đầu hỏi mấy hắc y nhân, “Các ngươi giải thích như thế nào về lời công công ?”

      “Bẩm Hoàng thượng” hắc y nhân “Bởi vì Thất vương phi phân phó nhất định phải nhìn thấy Thần phi nương nương bị dọa sợ rồi mới được rời . Thất vương phi là muốn chứng chút, thảo dân dám cãi lại mệnh lệnh của người nên đành phải trốn sang bên, nhìn thấy Thần phi nương nương bị dọa sợ rồi mới chuẩn bị rời , nghĩ tới lại bị bắt được.”

      Sở Kim Triêu nhắm mắt lại gì, giải thích này cũng rất hợp lý. Ông bắt đầu tự hỏi xử lý Gia Cát Linh như thế nào. Nếu là do nàng hạ thủ, có lẽ ông xử lý theo lẽ công bằng. Bình thường làm loạn tính nhưng làm loạn đến hậu cung, lại còn liên quan đến hai nữ nhân của ông chính là khiêu khích ông. Nếu nàng ỷ vào việc ông thương nàng sao có thể làm xằng làm bậy.

      Thời gian trôi qua khoảng vài nén hương, Gia Cát Linh vội vàng theo sau Liên công công tới Đạp Tuyết Cung.

      đường , nàng biết đại khái tình. Đạp Tuyết Cung đột nhiên xuất mèo hoang, cùng với mình có liên quan gì? Nàng lại nghĩ đến biểu của Chu Tuyết Tranh ở trước mặt nàng ngày hôm đó, trong lòng nhất thời trở nên nặng nề.

      Đây căn bản là mưu của Chu Tuyết Tranh, ở trước mặt nàng biểu là sợ mèo, cố ý để cho người khác nhìn thấy. Sau đó nàng ta lại tự mình tìm vài con mèo thả vào trong cung, còn gọi Chu quý phi tới. Thực ra người chân chính sợ mèo phải là Chu Tuyết Tranh mà là Chu quý phi. Đúng là mũi tên trúng hai con chim, kế sách rất hoàn hảo.

      Gia Cát Linh lắc đầu, Chu Tuyết Tranh tính kể tỉ mỉ như vậy. Thứ nhất, những người khác đều nghĩ nàng muốn đuổi nàng ta ra khỏi Đạp Tuyết Cung nên mới dùng hạ sách này, còn hại Chu quý phi suýt nữa sảy thai. Tội danh này, chính mình có chết vài lần cũng thể rửa sạch. Thứ hai, Chu quý phi nếu sảy thai đối với Chu Tuyết Tranh lại là chuyện tốt.

      Nếu chuyện này như mong muốn của nàng ta chính là Chu quý phi bị sảy thai, còn mình bị chém đầu. Từ Thất vương phủ vào cung cũng xa lắm, nàng phân tích tình rất ràng, nhưng mà vẫn chưa nghĩ ra phương pháp ứng phó.

      “Thần nữ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.” Gia Cát Linh tiến lên, thỉnh an Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu.

      cần đa lễ.” Giọng điệu của Sở Kim Triêu lạnh nhạt trước nay chưa từng có, “Đêm nay trong Đạp Tuyết Cung đột nhiên xuất rất nhiều mèo hoang, bọn người thả mèo hoang là phụng mệnh của ngươi làm, ngươi giải thích cho trẫm vì sao phải làm như vậy? Là vì trẫm ban Đạp Tuyết Cung cho Thần phi sao?”

      “Hoàng thượng, thần nữ đối với chuyện này hoàn toàn biết gì cả, cũng sai bọn họ làm như vậy. Chuyện Đạp Tuyết Cung hôm nay thần nữ qua, đối với chuyện Thần phi ở đây, thần nữ cùng Thất điện hạ đều có gì dị nghị làm sao thần nữ lại có thể hại Thần phi nương nương chứ.”

      “Hoàng thượng, Tam nha đầu cũng phải là người miệng đằng bụng dạ nẻo, chuyện này chừng có gì đó kỳ quặc.” Hoàng hậu , “Nếu nó dị nghị để ý đến chuyện Đạp Tuyết Cung.”

      “Đây đều là nhân chứng, còn có thể ngụy biện sao?” Sở Kim Triêu lạnh lùng , “Tam nha đầu, trẫm rất đau lòng, chẳng qua cũng chỉ là cung điện mà thôi, ngươi cùng Thiên nhi tìm mọi cách chống đối, cùng trẫm đối nghịch rốt cuộc là vì sao?”

      “Hoàng thượng, thần nữ quả thực làm chuyện này.”

      “Vậy ngươi có chứng cớ chứng minh ngươi cùng chuyện này có liên quan ?”

      “Tạm thời thần nữ có.”

      “Chính xác là có.” Sở Kim Triêu lắc đầu, “Đợi Chu quý phi cùng Thần phi tỉnh lại trẫm trị tội ngươi, bây giờ ngươi ra ngoài, ở bên ngoài quỳ cho đến khi các nàng tỉnh lại.”

      “Hoàng thượng.” Hoàng hậu lôi kéo tay áo Sở Kim Triêu, “Nó là Thất vương phi, nếu để Thiên nhi biết phải làm sao?”

      “Hừ!” Hoàng hậu lời này, Sở Kim triêu càng tức giận hơn, “Chẳng lẽ trẫm sợ nó sao? Mặc kệ là ai, làm chuyện sai trái bị trừng phạt.” Sở Kim Triêu thở hổn hển, bảo nó quỳ là phạt nhất rồi. Trong lòng ông làm sao nguyện ý tin tưởng rằng là do nàng làm chứ. Để cho nàng quỳ đến lúc Chu Tuyết Tranh cùng Chu quý phi tỉnh lại cũng là để kéo dài thời gian, hy vọng tình có chuyển biến.

      “Dạ, Hoàng thượng, thần nữ tuân mệnh.” Gia Cát Linh hai lời liền ra ngoài, quỳ xuống bậc thềm lạnh lẽo.

      Vương ngự y vất vả cuối cùng cũng bảo vệ long thai cho Chu quý phi, mọi người cuối cùng cũng thởi phào nhõm hơi.

      Tiêu Ôn ra bên ngoài, bầu trời phía đông trắng xóa. Thân mình gầy yếu của Gia Cát Linh quỳ gối bậc thang, thân thể của nàng thẳng tắp, biểu tình lạnh nhạt. Tiêu Ôn lắc đầu, trong lòng tràn ngập đồng tình đối với nàng.

      “Thất vương phi, lão nô báo tin cho Thất vương gia nhé?” Tiêu Ôn giọng với Gia Cát Linh .

      “Đa tạ công công.” Gia Cát Linh lắc đầu, “Điện hạ bận rộn việc trong quân, ta muốn để cho người biết. Nếu như công công muốn giúp ta hãy đến Thất vương phủ chuyến, với Ưng tổng quan điều tra giúp ta chuyện.”

      biết Thất vương phi muốn lão nô chuyển lời gì, lão nô nhất định làm được.”

      “Ngươi tới đây.”

      Tiêu Ôn hạ thấp người, Gia Cát Linh ghé vào tai , liên tục gật đầu. có thể giúp nàng cũng chỉ có việc này.

      Sau khi trời sáng, Sở Kim Triêu liền rời khỏi Đạp Tuyết Cung, giải quyết chính . Liên nhi bảo mấy cung nữ trong phòng Chu Tuyết Tranh ra ngoài, mình ở cạnh nương nương, những người khác cần phải ở lại.

      Sau khi mọi người rời khỏi, Liên nhi giọng với Chu Tuyết Tranh nằm giường: “Thần phi nương nương, nô tì đuổi mọi người ra ngoài rồi, người có thể tỉnh dậy.”
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 208: Da mặt của quý phi nương nương có đủ dày hay ?

      Nghe được Liên nhi , Chu Tuyết Tranh vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở ra, nàng ngồi lên, duỗi thẳng người, “Giả đò bất tỉnh đúng là khó chịu. Chuyện sao rồi? Chu quý phi có sảy thai ?”

      “Bẩm nương nương, con của Chu quý phi an toàn, nhưng nương nương ấy kinh hoảng quá độ, vẫn chưa tỉnh lại.”

      “An toàn?” Chu Tuyết Tranh túm chặt chăn, nghiến răng , “Coi như mạng tỷ ấy lớn! Lần này an toàn, lần sau thể! Còn Gia Cát Linh đâu? Hoàng thượng có nghiêm trị ả ?”

      Liên nhi lắc đầu, “Hoàng thượng chỉ bắt vương phi quỳ ở ngoài trời đến khi người tỉnh dậy mới thôi, cũng có ý muốn xử phạt vương phi.”

      “Cái gì?” Chu Tuyết Tranh có chút giật mình, “Xem ra Thiên ca ca ở trong lòng Hoàng thượng còn quan trọng hơn bất cứ ai, ngay cả vương phi của huynh ấy cũng nỡ xử phạt. Nếu Hoàng thượng bắt ả quỳ đến khi ta tỉnh lại mới thôi, vậy bản cung hôn mê ba ngày ba đêm, để ả quỳ cho đủ!”

      “Nương nương minh!”

      Từ sáng đến tối, mặt trời lặn rồi lại mọc, Gia Cát Linh thực quỳ suốt ba ngày ba đêm, ngay cả ăn cơm, nàng cũng là quỳ ăn. Đến ngày thứ ba, Chu quý phi tỉnh lại, biết đứa bé vẫn an toàn liền thấy nhõm, lại hận Gia Cát Linh đến thấu xương, ước gì có thể nghiền nàng thành tro, nữ nhân này, lại có thể dám mưu hại con của bà, đó chính là hoàng tử, là bảo đảm cẩm y ngọc thực nửa đời sau của bà.

      Chu quý phi biết Gia Cát Linh quỳ gối ở bên ngoài, liền kịp mang hài, xông ra, giơ tay muốn cho nàng vài cái tát, nhưng tay bà dừng ở trung bị người khác bắt lại.

      “Quý phi nương nương muốn đánh vương phi của bản vương, ai cho bà lá gan vậy.”

      “Thất gia?” Gia Cát Linh ngẩng đầu, người đứng đúng là Sở Lăng Thiên, lòng nàng ấm áp, y đến, nàng liền thấy yên tâm hơn.

      “Thất điện hạ, nó suýt nữa hại bản cung sẩy thai, bản cung tát nó vài cái tính là gì?” Chu quý phi nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Sở Lăng Thiên, có hơi sợ hãi, hơi thở rối loạn, “Hại người còn lý luận, thế đạo gì đây! Dù sao Hoàng thượng cũng chủ trì công đạo cho bản cung, lẽ mệnh lệnh của Hoàng thượng, Thất điện hạ cũng dám cãi?”

      Sở Lăng Thiên cười lạnh: “Phụ hoàng định đoạt thế nào, bản vương có ý kiến.” Y hất tay Chu quý phi ra, “Nhưng bà dám đánh nàng cái, bản vương trả lại gấp đôi, vậy phải xem da mặt của quý phi nương nương có đủ dày hay , chịu được bao nhiêu cái tát tay của bản vương.”

      “Ngươi… Ngươi…” Chu quý phi lui về sau mấy bước, “Đúng là tên điên! Được, bản cung thèm ở đây lãng phí thời gian với ngươi, Hoàng thượng tự nhận định.”

      Lúc này, Sở Kim Triêu và Hoàng hậu cùng đến, nhìn thấy Sở Lăng Thiên ở đó, sắc mặt Sở Kim Triêu có chút lúng túng, “Thiên nhi ở trong quân, chạy đến hậu cung làm gì?”

      “Phụ hoàng, nếu nhi thần đến, làm sao nhi thần biết vương phi của mình phải chịu khổ sở như vậy.” Giọng điệu Sở Lăng Thiên lạnh băng, “Ba ngày ba đêm, phụ hoàng đúng là nhẫn tâm . Nếu Thần phi nương nương vĩnh viễn tỉnh lại, phụ hoàng bắt nàng phải quỳ cả đời ư?”

      Câu hỏi của Sở Lăng Thiên khiến Sở Kim Triêu tức giận thôi: “Nếu Thần phi vẫn tỉnh lại, trẫm lấy mạng của nó!”

      Sở Lăng Thiên cười lạnh, chẳng muốn đôi co cùng Sở Kim Triêu: “Chuyện này điều tra ràng? Xác định là Linh nhi làm?”

      “Nhiều người làm chứng như vậy, còn có thể giả.”

      “Khẩn xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh ban, để nhi thần quỳ thay cho Linh nhi.”

      “Ngươi uy hiếp trẫm?” Sở Kim Triêu quát, “Ngươi chắc chắn trẫm nỡ để ngươi chịu khổ, đúng ? Quân vô hí ngôn, Thất vương phi quỳ đến khi Thần phi tỉnh lại mới thôi, ai cũng thể cầu xin!”

      Lúc này, Liên nhi vui vẻ chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa hô: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thần phi nương nương tỉnh rồi, tỉnh rồi!”

      Sở Kim Triêu liếc Gia Cát Linh : “Đứng lên , quân vô hí ngôn, nếu Thần phi tỉnh, ngươi có thể đứng lên.”

      Sở Lăng Thiên chuẩn bị đỡ Gia Cát Linh đứng lên, bỗng nhiên lại nghe Liên nhi hô to tiếng: “ xong rồi, Thần phi nương nương lại hôn mê!”

      Gia Cát Linh gì, đợi Sở Kim Triêu lên tiếng, lại quỳ xuống chỗ cũ, “Thần nữ quỳ đến khi Thần phi nương nương bằng lòng tỉnh lại mới thôi!”

      “Linh nhi…” Sở Lăng Thiên cau mày, đau lòng thôi, y gật đầu, “Ta quỳ cùng nàng.”

      Gia Cát Linh cười cười, gì thêm.

      Sở Lăng Thiên thản nhiên quỳ xuống bên cạnh Gia Cát Linh , quan tâm ánh mắt kinh ngạc của người khác, đồng hội đồng thuyền, cho dù nàng chịu nỗi khổ gì, y cũng chia sẻ cùng nàng. Trước khi y đến, nhận được tin tức của Ưng tổng quản, vương phi bảo ông thăm dò chuyện, có kết quả. Y nghiêng đầu nhìn nữ tử vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh, trong lòng nàng, nhất định có chủ ý.

      Sở Kim Triêu thấy Sở Lăng Thiên ngoan cố như vậy, tức giận chỗ trút, căn dặn Vương ngự ý đến chẩn mạnh lần nữa cho Thần phi, rồi thở phì phò rời khỏi Đạp Tuyết Cung.

      Trong phòng ngủ, đợi tất cả mọi người rời , Chu Tuyết Tranh lập tức ngồi lên, chỉ cần nàng tỉnh Gia Cát Linh vẫn phải quỳ, nghĩ đến bộ dạng thê thảm của Gia Cát Linh , trong lòng vui vẻ thôi, “Liên nhi, mới vừa rồi ta có nghe tiếng của Thất điện hạ, huynh ấy đến à?”

      “Dạ ở bên ngoài quỳ cùng với Thất vương phi.” Liên nhi đáp, “Thất điện hạ quả thực thương vương phi.”

      “Liên nhi…” Sắc mặt Chu Tuyết Tranh sa sầm, “ được ở trước mặt bản cung những lời này! đôi cẩu nam nữ mà thôi, bản cung cho chúng quỳ đủ! Tốt nhất quỳ đến nằm liệt giường, xem chúng còn tình chàng ý thiếp được !”

      “Nương nương, tối nay người muốn ăn gì, nô tỳ căn dặn thiện phòng làm.” Liên nhi biết chủ tử của mình thống hận Thất vương phi, cũng thêm chuyện này nữa.

      “Gì cũng được!” Chu Tuyết Tranh kiên nhẫn , tưởng tượng đến Sở Lăng Thiên ở bên ngoài với nữ nhân kia, trong lòng của nàng liền khó chịu, “Nhớ kỹ, đừng để người khác phát là mang cho ta ăn.”

      “Nô tỳ biết.”

      canh giờ sau, Liên công công phụng mệnh Sở Kim Triêu đến xem Chu Tuyết Tranh tỉnh lại chưa, thấy nàng vẫn bất tỉnh, Liên công công lo lắng thay cho Gia Cát Linh .

      “Thất điện hạ, Thất vương phi, Thần phi nương nương biết khi nào mới tỉnh, cứ quỳ như vậy, cơ thể vương phi làm sao chịu nổi. Chi bằng người cúi đầu mềm mỏng cầu xin Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định thu hồi thánh lệnh.”

      “Đa tạ Liên công công, thứ Linh nhi cần phải là cầu tình.” Sở Lăng Thiên .

      Gia Cát Linh cười cười, với Liên công công: “Công công, chịu thua phải chứng minh chuyện này do chính ta làm sao? Công công nếu muốn giúp ta, tối nay đúng thời gian dùng thiện, mời Hoàng thượng đến Đạp Tuyết Cung, đừng cho bất cứ ai. Đồng thời, phiền công công với Liên nhi, đêm nay Hoàng thượng có việc quan trọng thể tới Đạp Tuyết Cung được.”

      “Vương phi nương nương, đây là tại sao?” Liên công công khó hiểu hỏi.

      “Công công, cứ làm theo lời của vương phi , nàng chắc chắn có lý do.”

      “Dạ, Thất điện hạ, nô tài nhất định làm theo. Chỉ cần có thể giúp được vương phi, chuyện gì nô tỳ cùng sẵn lòng làm.” Ông vẫn luôn có hảo cảm với Gia Cát Linh , cảm thấy nàng giống như mấy chủ tử xem nô tài là chó, hết kêu rồi quát, cả ngày chẳng chút hòa nhã. Vương phi khác, mỗi khi gặp họ, đều lễ độ chu toàn.

      “Linh nhi, đau chân ?” Sở Lăng Thiên đau lòng hỏi.

      Gia Cát Linh lắc đầu, “Có chàng ở đây, chút cũng chẳng thấy đau!”

      Y nắm tay nàng, khổ sở nàng phải chịu, nhất định bắt những người đó trả lại toàn bộ!

      Trời chiều ngã về tây, nhanh chóng đến thời gian cùng bữa tối. Liên nhi che che giấu giấu cầm thức ăn vào phòng ngủ của Chu Tuyết Tranh, rồi kêu hai cung nữ ra canh cửa, nàng nàng phải lau người cho Thần phi, có phép bất cứ ai vào.

      Liên công công nuốt lời, ông đúng hẹn mời Sở Kim Triêu đến Đạp Tuyết Cung, hơn nữa còn cho người ở bên ngoài chạy vào thông báo. Nhìn thấy họ đến, hai cung nữ canh cửa lập tức thỉnh an Sở Kim Triêu.

      Liên nhi nghe tiếng bên ngoài, cũng lập tức ra, vẻ mặt hơi kích động, ngờ Hoàng thượng lại đến vào giờ này, nàng khom người: “Thỉnh an Hoàng thượng!”

      “Ừ! Bình thân. Thần phi khá hơn ?” Sở Kim Triêu vừa hỏi vừa vào buồng trong.

      “Vẫn chưa tỉnh.” Liên nhi vất vả mới trấn tĩnh lại được, may mà bảo người canh giữ bên ngoài, bằng chuyện nương nương dùng thiện bị Hoàng thượng bắt được. Nàng vừa vào, ngửi ngửi bên trong có mùi thức ăn, liền định mở cửa sổ cho thông thoáng.

      cần mở cửa, tránh để Thần phi cảm lạnh.” Lúc này, Gia Cát Linh tới, Sở Lăng Thiên theo sau nàng, nàng bước đến ngăn động tác của Liên nhi lại, đến bên cạnh Sở Kim Triêu, cúi người, “Hoàng thượng, thần nữ tự tiện xông vào, xin Hoàng thượng tha tội.”

      phải trẫm bảo ngươi quỳ đến khi Thần phi tỉnh lại sao?” Sở Kim Triêu hỏi.

      “Bởi vì Thần phi tỉnh lại, cho nên thần nữ cần quỳ nữa.”

      Chu Tuyết Tranh nhắm mắt, cố gắng trấn an bản thân, nàng nghe thấy lời của Gia Cát Linh , khỏi cả kinh, biết ả muốn làm gì. Trong lòng hơi hoảng, dù sao mình cũng tỉnh lại, ả có năng lực làm gì mình.

      “Tỉnh?” Sở Kim Triêu nhíu mày, “ ràng còn hôn mê, tỉnh lúc nào? Ngươi hươu vượn ở trước mặt trẫm, đúng là quá làm càn rồi.”

      Gia Cát Linh cười cười, nhìn Liên nhi, “Liên nhi, ngươi ăn cơm ở trong này à? Biết Thần phi nương nương cần khí sạch, ngươi còn ở đây ăn cơm làm ô nhiễm khí, là ngươi muốn nương nương tỉnh lại à?”

      “Nô tỳ có.” Liên nhi , “Nô tỳ phải hầu hạ nương nương xong mới đến phòng hạ nhân ăn cơm.”

      “À, vậy lạ . Hoàng thượng, người có cảm thấy trong phòng của nương nương có mùi thức ăn ? Hình như là lươn bung, đây là trong những món Thần phi thích nhất phải. Nhưng nương nương hôn mê mà, sao có thể dùng thiện được chứ?”

      “Nương nương có dùng thiện!” Liên nhi thề thốt phủ nhận, “Thất vương phi, người bị ảo giác ư? Nương nương sao có thể dùng thiện được, nhiều ngày rồi, ngay cả ngụm nước nương nương cũng uống.”

      Sở Kim Triêu cẩn thận ngửi ngửi, quả thực có mùi khác lạ, khi ông bước vào cảm nhận được, nhưng vẫn chưa để ý, giờ đây nghe Gia Cát Linh nhắc tới, ông nhất thời ý thức được gì, nếu Chu Tuyết Tranh dùng thiện, vậy chứng minh nàng tỉnh, lại cò giả vờ hôn mê, mục đích chính là để Gia Cát Linh quỳ ở ngoài. Mặt ông bình tĩnh, nhìn Liên nhi: “Trẫm hy vọng ngươi thành trả lời, rốt cuộc có ở đây dùng bữa ?”

      Liên nhi lắc mạnh đầu: “Nô tỳ có, nô tỳ thực có.”

      Chu Tuyết Tranh nghe Liên nhi có, trong lòng thầm mắng chửi, lúc này Liên nhi phải nhận mới là cách chính xác nhất, càng phủ nhận, Sở Kim Triêu càng hoài nghi nàng hơn. Nàng nghĩ, chỉ cảm thấy cơ thể hơi lạnh, chăn bị người khác xốc lên.
      Chris, Trâuhonglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 209: Ta cũng có ý định buông tha ngươi

      Chu Tuyết Tranh bất chấp mọi chuyện mở mắt ra, chỉ thấy Sở Kim Triêu kinh ngạc nhìn xuống giường của nàng, nụ cười mặt lạnh lẽo. ra nàng nghe thấy Sở Kim Triêu đến đây liền cái khó ló cái khôn, đem đồ ăn giấu vào trong chăn, vậy mà vẫn bị ông bắt được.

      ra Thần phi nương nương dùng bữa? phải nàng hôn mê sao?” Sở Kim Triêu cười khẩy , “Giỏi, giỏi lắm! Ngay cả trẫm cũng dám lừa gạt, , nàng tỉnh lại lúc nào?”

      “Thiếp…” Chu Tuyết Tranh vội vàng xoay người xuống giường, quỳ gối xuống trước mặt Sở Kim Triêu, “Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp tỉnh lại hồi chiều nhưng vẫn giả bộ bất tỉnh. Thần thiếp hận Thất vương phi vì muốn đuổi thiếp ra khỏi Đạp Tuyết Cung mà dùng đến thủ đoạn này đe dọa thần thiếp, thần thiếp nghĩ để cho nàng quỳ thêm chút cũng quá đáng, xin Hoàng thượng bớt giận, là thần thiếp sai rồi, xin Hoàng Thượng thứ tội!” Chu Tuyết Tranh lập tức thừa nhận sai lầm của mình, hơn nữa đem thời gian kéo ngắn còn nửa ngày, như vậy Sở Kim Triêu cũng tức giận.

      đúng là làm càn!” Sở Kim Triêu tưởng giống như lời nàng , chỉ nửa ngày mà thôi, “Tam nha đầu quỳ ba ngày ba đêm nàng còn muốn tra tấn nó như vậy, tức chết trẫm. Nàng thân là trưởng bối vậy mà lại làm ra loại chuyện hẹp hòi như vậy cảm thấy mất mặt sao?”

      “Hoàng thượng, thần thiếp thực biết sai rồi. Thần thiếp cũng vì buồn bực Thất vương phi dám tác oai tác quái mới làm như vậy, so với việc nàng ấy làm với thần thiếp như vậy tính là gì?”

      “Thần phi nương nương thực hôm nay mới tỉnh lại sao?” Gia Cát Linh cười lạnh, “Ta nhớ , nhiều ngày mỗi khi đến thời gian dùng bữa Liên nhi nương đều che che giấu giấu đưa đồ vào trong phòng, hẳn là đồ ăn cho nương nương chứ?”

      Sắc mặt Chu Tuyết Tranh thay đổi: “Thất vương phi, ngươi cái gì bản cung nghe hiểu.”

      Sở Kim Triêu nhìn Liên nhi, quát: “Ngươi ! chữ cũng được phép giấu diếm trẫm.”

      “Hoàng thượng…” Liên nhi nhìn Chu Tuyết Tranh, lại nhìn sang Sở Kim Triêu, “Bẩm Hoàng thượng, nhất định là Thất vương phi nhìn lầm rồi. Mấy ngày nay nô tỳ tuyệt đối mang đồ ăn cho Thần phi nương nương, nương nương ngay cả ngụm nước cũng uống.”

      Gia Cát Linh cười lạnh cái: “Nếu như Thần phi nương nương mấy ngày đều hôn mê bất tỉnh, ngay cả nước cũng uống ngụm, lẽ ra bài tiết ra mới đúng chứ? Sao mỗi ngày ta đều thấy có người vào phòng đổ bô đêm vậy? Chuyện này kỳ quái. Hoàng thượng, ra chỉ cần hỏi thiện phòng chút là biết có chuẩn bị thức ăn cho Thần phi nương nương hay , chuẩn bị thức ăn gì đem so sánh với chất thải trong bô ràng thôi.” Gia Cát Linh giảo hoạt cười, dạ dày lại nổi lên trận ghê tởm. “Bô đựng chất thải của nương nương đêm nay còn chưa mang ? bằng mời ngự y đến kiểm tra thực hư chút, bên trong có những thành phần gì, sau đó đối chiếu với phòng ăn chút xem hôm qua chuẩn bị cho nương nương những món ăn gì ràng ngay lập tức.”

      “Hoàng thượng, đừng nghe nàng ta hươu vượn!” Chu Tuyết Tranh nghĩ tới Gia Cát Linh chỉ mới vài ngày có thể biết hết tình hình như vậy, nhất thời luống cuống tay chân. Nàng tin Sở Kim Triêu thực cho người kiểm tra thứ phân ghê tởm đó, “Thần thiếp làm sao dám lừa gạt Hoàng thượng chứ?”

      Sở Kim Triêu liếc mắt nhìn nàng cái, với Liên công công: “Ngươi mời Vương ngự y cùng với ngự trù phụ trách ăn uống của Thần phi tới Đạp Tuyết Cung ngay. Hôm nay, trẫm tra cho ràng.”

      “Hoàng thượng!” Chu Tuyết Tranh cả kinh kêu lên, “Thứ uế vật này làm bẩn mắt của Hoàng thượng.”

      sao.” Sở Kim Triêu khoát tay, “Trẫm thể để Tam nha đầu chịu ủy khuất lớn cách vô ích như vậy được, nhất định phải tra ra chân tướng việc.”

      Chu Tuyết Tranh trừng mắt liếc Gia Cát Linh cái, thân thể bởi vì hoảng sợ mà run rẩy, làm sao có thể? Kế sách tỉ mỉ do chính mình bày ra này, nàng tự cho là có tí sơ hở, vậy mà lại bị nàng ta nhìn thấu. Nhưng mà dù nàng có thừa nhận giả bộ bất tỉnh chuyện Gia Cát Linh thả mèo hoang ở Đạp Tuyết Cung vì muốn đuổi nàng ra ngoài, làm hại Chu quý phi suýt nữa sẩy thai cũng có bằng chứng, nàng ta có làm cách gì cũng thể thoát được. Giả bộ bất tỉnh để trêu đùa Gia Cát Linh Hoàng thượng nhiều lắm cũng chỉ trách cứ vài câu thôi.

      Lát sau, Vương ngự y cùng ngự trù ở thiện phòng của Đạp Tuyết cung đều bị Liên công công gọi tới đây. Lúc này mấy người Sở Kim Triêu ra khỏi phòng ngủ của Chu Tuyết Tranh, ra bên ngoài đại sảnh.

      Sở Kim Triêu nhìn nam nhân trung niên mập mạp liền đoán ông ta chính là ngự trù: “Thức ăn của Thần phi mấy ngày nay đều được chuẩn bị như bình thường sao?”

      Ngự trù nghĩ thức ăn mình làm có vấn đề sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, chuyện cũng lắp bắp: “Bẩm … Bẩm Hoàng thượng, đều…. đều chuẩn bị… như bình thường, có phải là có vấn đề gì ?”

      Trong lòng Sở Kim Triêu sáng tỏ, “Vậy ngày nay chuẩn bị đồ ăn gì cho nương nương?”

      “Liên nhi nương truyền lời nương nương ăn uống tốt, chuẩn bị điểm tâm . Nô tài liền làm củ sen, nấm kim châm cùng rau xanh.” Ngự trù hồi đáp chi tiết.

      Gia Cát Linh vừa nghe trong lòng liền vui vẻ, ai từng ăn qua nấm kim châm đều biết cơ bản nó thể tiêu hóa hoàn toàn, thải ra cùng phân. Đây là bằng chứng hiếm có.

      Trong lòng Sở Kim Triêu hiểu , lại với Vương ngự y, “Vương ngự y, khanh kiểm tra bô chất thải của Thần phi nương nương chút xem thử bên trong có mấy thứ này .”

      “Hoàng thượng…” Chu Tuyết Tranh xấu hổ cúi đầu, mặt đỏ bừng lên. Hoàng thượng sai Vương ngự y kiểm tra phân của mình trước mặt nhiều người như vậy khiến nàng nhất thời xấu hổ đến nỗi hận thể tìm cái lỗ để chui xuống, “Cái thứ đồ bẩn thỉu này vẫn là nên nhìn.”

      Vẻ mặt Vương ngự y đau khổ, đến cả mũi, lông mi cũng đều nhăn thành nhúm. Ông mới vừa dùng xong bữa tối, giờ nghe thấy lời của Sở Kim Triêu khiến cho ông cảm thấy buồn nôn, suýt nữa phun ra hết cả cơm chiều. Nhưng nhìn thấy nghiêm túc của Sở Kim Triêu ông cũng dám cãi lại, đành phải bịt mũi lại kiểm tra. Rất nhanh ông có kết quả, “Khởi bẩm Hoàng thượng, có nấm kim châm.”

      “Thần phi, nàng còn điều gì để nữa ?” Sắc mặt Sở Kim Triêu trầm, “Từ đầu tới cuối nàng hoàn toàn giả bộ bị hôn mê khiến Tam nha đầu ở bên ngoài quỳ lâu như vậy. Đúng là làm càn!”

      “Hoàng thượng…” Chu Tuyết Tranh sợ tới mực quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng, “Thần thiếp biết tội, thần thiếp nguyện ý nhận lỗi với Thất vương phi. Đều là do lòng dạ thần thiếp hẹp hòi, tuy rằng trước đây Thất vương phi có sai thần thiếp cũng nên trả đũa, thần thiếp dám nữa.”

      “Thần phi nương nương, Linh nhi ở bên ngoài quỳ ba ngày ba đêm, đầu gối đều sưng hết cả lên, chỉ câu nhận lỗi của người xong hết sao?” Sở Lăng Thiên lạnh lùng .

      “Thất điện hạ, vậy người phải làm thế nào mới được? lẽ bảo ta cũng phải quỳ bên ngoài ba ngày ba đêm? Hoàng thượng, để cho thần thiếp ra ngoài quỳ ba ngày ba đêm để giải tỏa tức giận trong lòng Thất điện hạ cùng Thất vương phi.” Chu Tuyết Tranh đáng thương .

      “Đứng lên .” Sở Kim Triêu bất đắc dĩ lắc đầu, “Dù sao Tam nha đầu cũng là người khởi xướng, chuyện này cần làm lớn. Tam nha đầu trở về sớm , tìm đại phu kiểm tra chân xem, đừng để sinh bệnh.”

      “Hoàng thượng…” Chu Tuyết Tranh có chút hốt hoảng, Hoàng thượng cứ như vậy mà buông tha ả ta. Vậy mưu kế mình tỉ mỉ bố trí chẳng phải thành công cốc hay sao? Nàng làm sao cam tâm nên liền níu kéo dứt : “Hoàng thượng, chuyện thần thiếp giả bộ bất tỉnh lừa mọi người là thần thiếp sai, trừng phạt thần thiếp như thế nào cũng được. Nhưng mà Thất vương phi sai ngươi thả mèo vào dọa thần thiếp khiến tỷ tỷ cũng suýt nữa sảy thai. Nếu Hoàng Thượng giáo huấn nàng ta cách nhiêm khắc, thần thiếp lo rằng về sau nàng ta càng kiêng nể gì, biết còn có thể làm ra chuyện gì với thần thiếp nữa.”

      Trong lòng Gia Cát Linh cười lạnh tiếng, tính buông tha ta sao? Đúng lúc ta cũng tính buông tha ngươi!

      Sở Kim Triêu vốn định như vậy giàn xếp ổn thỏa, dù sao đứa của Chu quý phi cũng bảo vệ được rồi, Gia Cát Linh cũng bị trừng phạt rồi, nhưng mà Chu Tuyết Tranh lại nghe theo, sắc mặt ông có chút vui: “Nàng muốn như thế nào?”

      “Thần thiếp chỉ cầu xin Hoàng thượng chiếu theo luật lệ nước Lăng Nguyệt để trừng phạt kẻ hại người.”

      Vượt ra khỏi dự đoán của Sở Kim Triêu, Gia Cát Linh vậy mà lại gật đầu hết sức đồng ý. Gia Cát Linh : “Thần nữ cũng đồng ý với lời của Thần phi nương nương, nhất định phải để kẻ hại người bị trừng phạt thích đáng. Thần nữ cả gan hỏi Thần phi nương nương là từ khi nào nương nương bắt đầu sợ mèo?”

      “Bản cung từ sợ mèo. Bởi vì trước đây từng bị mèo cắn, khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.”

      “Thần phi nương nương có thể thời gian cụ thể hơn ?”

      “Có lẽ là lúc khoảng bốn năm tuổi.” Ánh mắt Chu Tuyết Tranh có chút mất tự nhiên, nàng biết Gia Cát Linh hỏi như vậy là có dụng ý gì.

      Gia Cát Linh vừa lòng gật đầu, “Thần phi nương nương sợ mèo lúc bốn, năm tuổi. Nhưng thần nữ lại nghe thời gian nương nương ở Thiên Thai Tự cầu phúc cho Thái hậu lại dựa vào việc nuôi mèo để giết thời gian. Chỉ trong vài năm, mèo ở trong Thiên Thai tự kết thành đàn, đều do nương nương nuôi dưỡng. Buổi tối, nương nương còn cùng mèo ngủ giường, thử hỏi người sợ mèo làm sao có thể thân thiết như vậy với mèo chứ?”

      “Ngươi… Ngươi cái gì?” Sắc mặt Chu Tuyết Tranh nháy mắt trở nên trắng bệch, “Bản cung ở Thiên Thai Tự nuôi mèo khi nào? Chớ có bậy!” Thân thể của nàng khỏi căng thẳng, càng ngừng đổi tư thế nhằm che giấu nội tâm bất an.

      “Điều ta có phải là hay chỉ cần đến Thiên Thai Tự hỏi chút biết. Năm đó bởi vì nương nương ở Thiên Thai Tự nuôi rất nhiều mèo nên ai ở đó cũng biết nương nương.”

      “Ta…” Chu Tuyết Tranh thể nào dối được nữa nên tránh nặng tìm , “Như vậy cũng thể chứng minh mèo ở Đạp Tuyết Cung phải do ngươi mang tới.”

      “Đưa mấy người kia lên hỏi là biết thôi.”

      Sở Kim Triêu phất tay về phía Liên công công, ý bảo ông dẫn mấy người kia tới hỏi chút. tình dường như hề đơn giản như vẻ bề ngoài, chuyện theo như lời của Gia Cát Linh vẫn chưa xác thực, còn rất mơ hồ.

      lát sau, Liên công công liền dẫn mấy hắc y nhân ngày đó vào. Gia Cát Linh khẩn cầu Sở Kim Triêu cho nàng tới hỏi mấy vấn đề, Sở Kim Triêu đáp ứng. Nàng còn chưa kịp mở miệng Chu Tuyết Tranh giành mở miệng trước.

      “Vương nhị, ngươi xem có phải Thất vương phi sai các ngươi mang mèo tới thả vào Đạp Tuyết Cung hòng đuổi bản cung ra ngoài? Đem những điều ngươi biết đầu đuôi gốc ngọn hết cho Hoàng thượng nghe.”

      “Vâng, đúng vậy.” Tên nam nhân cầm đầu râu ria xồm xoàm gật mạnh đầu, “Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là Thất vương phi sai chúng thảo dân làm như vậy.”

      Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh , Gia Cát Linh gật đầu, cười cười, “Vương nhị, chúng ta lại gặp nhau.”

      “Thất vương phi, cầu xin người cho Hoàng thượng biết chuyện này liên quan đến mấy huynh đệ chúng ta, mau thả chúng ta ra ngoài . Tất cả mọi chuyện đều là do người sai khiến, liên quan đến chúng ta.” Vương nhị nhìn qua hiền lành chất phác khiến cho người ta đành lòng hoài nghi tính chân trong lời của .

      “Thả ra ngoài?” Vẻ mặt Gia Cát Linh kinh ngạc, “Ra sao được? Chuyện này tạm thời đề cập tới, năm trước ngươi hãm hiếp thê tử của Triệu Lục, giết lão mẫu của vì ngăn cản ngươi, năm trước nữa vì muốn đoạt pho tượng phật bằng ngọc ngươi liền giết mười người trong khách điếm, năm nay lại đoạt khuê nữ nhà người khác, hãm hiếp rồi sau đó đưa đến thanh lâu tiếp khách, quả thực làm quá nhiều việc ác! Chỉ chừng này tội đủ để xử ngươi tội chết, ngươi còn muốn được thả ra? Quá ngây thơ rồi! Hoàng thượng, thần nữ đề nghị giao cho Hình bộ, tra khảo nghiêm khắc để xem làm những chuyện xấu gì?”
      Chrishonglak thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 210: Lập tức dọn khỏi Đạp Tuyết Cung

      “Hoàng thượng, có, thảo dân có làm mấy chuyện xấu đó!” Vương Nhị liều mạng lắc đầu, vốn là người thà, lần này là chịu nổi cám dỗ mới làm chuyện này, nếu lưng gánh chừng đó tội danh, có chết mấy lần cũng đủ.

      có làm?” Gia Cát Linh vẻ mặt hoài nghi nhìn , “Mấy chuyện này là ngươi tự với ta mà. Ta tin ngươi có thể thay ta làm tốt chuyện này, ngươi liền đem tất cả mọi chuyện xấu ngươi làm kể hết cho ta biết, muốn chứng minh ngươi có thể làm tốt thế nào! Sao mau quên như vậy chứ.”

      “Thảo dân chưa từng gặp người, sao cho người được!” Vương Nhị lớn tiếng , vì muốn gánh tội danh đáng có này, mất lý trí, trong lòng hốt hoảng, liền để lộ chân tướng.

      “Ngươi chưa từng gặp ta, vậy ta làm sao sai bảo ngươi bắt mèo hoang? Ta làm sao kêu ngươi thả mèo vào Đạp Tuyết Cung? Sao ngươi lại biết ta muốn đuổi Thần phi nương nương ra khỏi chỗ này?”

      Gia Cát Linh hỏi dồn, hỏi đến Vương Nhị khiếp vía á khẩu, mồ hôi túa ra ròng ròng. bỗng nhiên dập đầu lia lịa với Sở Kim Triêu: “Hoàng thượng tha mạng, thảo dân là nhận ngân lượng của người khác, cố ý đổ oan cho Thất vương phi. Xin Hoàng thượng tha mạng cho thảo dân.”

      Sắc mặt Sở Kim Triêu vô cùng khó coi, chân tướng lại có thể như vậy, chuyện này chút nào liên quan đến Tam nha đầu, “Là ai sai các ngươi làm vậy?”

      “Thảo dân chỉ biết là nương, nương ấy đeo mạng che mặt, thảo dân thấy diện mạo của người đó.”

      Sở Kim Triêu thở dài: “Kéo bọn họ xuống, đánh mỗi người ba mươi trượng, đuổi ra khỏi cung!” Ba mươi trượng, lấy được mạng của họ, cũng có thể cho họ bài học.

      Mấy người bị kéo , ở đại sảnh nhất thời yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Thân thể Chu Tuyết Tranh run , bất an nhìn Sở Kim Triêu.

      Sở Kim Triêu trừng mắt nhìn lại nàng, tình quá ràng, hết thảy đều do nàng an bài, từng bước thiết kế cái bẫy, cuốn Gia Cát Linh vào, muốn mượn tay ông để đả kích Gia Cát Linh . Rốt cục nàng có biết chuyện Chu quý phi sợ mèo hay ? Nếu biết, nữ nhân này cũng quá đáng sợ rồi, ngay cả tỷ tỷ ruột của mình cũng kéo vào, , có lẽ nàng là tính kế đứa bé trong bụng Chu quý phi. Sở Kim Triêu cũng chắc chắn chuyện này, cũng muốn ác ý đo lường tâm tư người chung gối với mình. Ông nhìn Gia Cát Linh , trong mắt tràn ngập áy náy, nàng là vô tội nhất, lại bị trừng phạt lớn nhất.

      Sở Kim Triêu thở dài, : “Thần phi, nàng lập tức dọn ra khỏi Đạp Tuyết Cung, trẫm ban cho nàng tẩm cung khác.”

      “Phụ hoàng, Linh nhi vô tội lại chịu oan bị phạt nặng, người xem, chân nàng sưng hết lên rồi. Có phải Thần phi nương nương cũng nên bị phạt ?” Trách phạt nữ nhân của y, cứ như vậy mà qua chuyện ư?

      Sở Kim Triêu bình tĩnh, “Thần phi hãm hại Thất vương phi, suýt nữa gây ra lỗi lớn, trẫm niệm tình nàng vi phạm lần đầu nên phạt nàng quỳ trong sân ba ngày ba đêm, xem như trừng phạt. Nếu còn có lần sau, trẫm tuyệt đối tha!”

      Chu Tuyết Tranh run rẩy, lí nhí : “Dạ, thần thiếp tạ long ân của Hoàng thượng.” Nàng thấy mây đen giăng đầy trời, dự là trời sắp mưa.

      “Tam nha đầu, là trẫm hồ đồ, làm con chịu ấm ức.” Sở Kim Triêu ngượng ngùng , “Trẫm lệnh cho ngự y đến xem chân của con, con đừng ghi hận trẫm nhé!”

      “Phụ hoàng, trong phủ nhi thần có đại phu giỏi y thuật rồi, cần phiền đến phụ hoàng. Nếu phụ hoàng thực thương Linh nhi, chưa hỏi trắng đen thị phi liền trách phạt nàng. Phụ hoàng đau lòng, nhưng nhi thần đau lòng. Linh nhi, thôi, ta đưa nàng về phủ.”

      Gia Cát Linh vừa mới đứng lên, đầu gối liền đau nhức, khỏi ngồi khuỵu xuống. Sở Lăng Thiên cả kinh, nghĩ đến chân nàng thể được, lập tức bế thốc nàng lên, với Sở Kim Triêu câu nào, lập tức rời khỏi Đạp Tuyết Cung.

      “Tiểu tử này!” Sở Kim Triêu thở phì phì nhìn theo bóng lưng y, “Đúng là tức chết trẫm! Lần này biết lại làm mặt lạnh với trẫm bao lâu.”

      “Hoàng thượng…” Chu Tuyết Tranh còn định biện minh, “Thần thiếp biết sai rồi, cũng dám nữa…”

      “Biết sai rồi mau quỳ ! Ba ngày ba đêm, được kém khắc. Lập tức dọn đồ đạc, rời khỏi Đạp Tuyết Cung.” Sở Kim Triêu mặt lạnh tanh .

      “Dạ, thần thiếp biết rồi.” Chu Tuyết Tranh yếu ớt .

      Chu Tuyết Tranh cắn chặt răng, trận này, nàng cứ vậy mà thua, thua hoàn toàn triệt để, thua vô cùng thê thảm. Gia Cát Linh quỳ ba ngày ba đêm, nàng nghĩ mình thắng, ngờ lại bị phạt, còn bị ép dọn khỏi Đạp Tuyết Cung. Nàng cười chua chát, đúng là vừa ra tay bất lợi, vừa giao đấu thua. Nhưng mà nàng hy sinh cả đời mình, nếu quyết tâm con đường này, dễ dàng nhận thua như vậy, Gia Cát Linh , đời còn dài, vậy xem xem, hai chúng ta, ai là người cười đến cuối cùng, người cuối cùng sánh đôi bên Thiên ca ca rốt cục là ai.

      Chu Tuyết Tranh đứng lên, với Liên Nhi: “Dọn đồ đạc, rời khỏi Đạp Tuyết Cung.”

      “Dạ, nương nương.” Liên nhi đáp, nhanh nhảu thông báo với những người khác chuẩn bị dọn đồ.

      xe ngựa quay về Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên xem xét thương thế của Gia Cát Linh , hai chân nàng vừa đỏ vừa sưng, đầu gối cũng rách da, dính vào y phục chỗ gối, đau đến nàng nghiến răng.

      Sở Lăng Thiên ôm chặt nàng vào lòng, từ trong mắt đau đến trong lòng, y ngừng tự trách mình.

      “Thất gia, đừng như vậy.” Gia Cát Linh hiểu được lòng y, vỗ lên gương mặt y, “Chỉ là vết thương , đừng lo, qua vài ngày khỏi mà.”

      “Linh nhi, lòng ta đau quá.” Mắt y rưng rưng, hận thể đau thay nàng, “Ta đâu nữa cả, cứ ở mãi bên cạnh bảo vệ nàng.”

      “Ngốc ạ, cho dù chàng bên cạnh ta thời thời khắc khắc, mệnh lệnh của Hoàng thượng, ai dám cãi lại chứ. Vả lại, chút vết thương mà thôi, sao hết, cần lo lắng.” Lúc này, trời nổi sấm chớp, Gia Cát Linh tự chủ được giật bắn người.

      Sở Lăng Thiên siết chặt nàng hơn, “Linh nhi, đừng sợ.”

      Gia Cát Linh cười, “Sắp mưa rồi, mưa xuân rả rích, rơi tạnh. Ta nghĩ Thần phi nương nương dầm trong mưa ba ngày ba đêm, nhất định rất thích nhỉ?”

      “Đó là ả nên được.” Trong mắt Sở Lăng Thiên phát ra lạnh lẽo, “Cuối cùng phụ hoàng vẫn cố kỵ Chu gia, đúng là hời cho ả.”

      “Hoàng thượng cũng thương chàng mà, ông trừng phạt ta, cũng chỉ muốn kéo dài thời gian. Lúc cho rằng chuyện này do ta làm, cũng phạt nặng ta. Chàng cần bực bội với ông, giữa phụ tử, nên có ân oán.”

      “Ta biết rồi.” Sở Lăng Thiên hôn chụt lên trán nàng, lúc này, nàng vẫn luôn suy nghĩ cho y, y biết bản thân phải làm thế nào, mới có thể để nàng bị thương tổn.

      “Thất gia, yên tâm .” Nàng nắm tay y, chặt, “Ta sống qua đời, có kinh nghiệm ba kiếp, chỉ với các nàng, chẳng đấu lại ta đâu, cần lo lắng cho ta.”

      “Ta càng ngày càng cảm thấy, cưới về được người quái lạ.”

      “Vậy chàng hưu ta là được mà.”

      cần, cho dù nàng quái bao nhiêu, ta cùng muốn ở bên nàng, đời đời kiếp kiếp.”

      Trở lại vương phủ, bộ dạng của Gia Cát Linh làm Mộc Tê và Tiểu Điệp thất kinh. Sở Lăng Thiên lập tức bảo đại phu của Thất vương phủ đến chữa thương cho nàng, cũng may chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần bôi thuốc, nghỉ ngơi mấy ngày khỏi. Vì muốn đụng đến vết thương của nàng, Sở Lăng Thiên tự giác ngủ mình sạp.

      Sau đó, mỗi ngày buổi sáng Sở Lăng Thiên ở trong quân huấn luyện binh sĩ, buổi tối dù trễ thế nào, cũng phải trở về phủ, chỉ cần nhìn nàng chút, y cũng an tâm.

      tới mấy ngày, thương thế của Gia Cát Linh hoàn toàn khỏi hẳn. Ngụy Thành lại sai người đưa tin đến, mấy huynh đệ Tiêu gia trở về. Ngón tay thon dài của Gia Cát Linh gõ nhịp bàn, người của Tiêu gia về, nhất định có hành động mới. nằm ngoài dự đoán của nàng, lúc bấy giờ, Tiêu Lương ở Lục vương phủ, cùng uống trà với Sở Lăng Hiên.

      “Lục điện hạ, người xem, Hoàng thượng có ý định khôi phục chức quan của ta ?” Giáng xuống hai cấp, Tiêu Lương vẫn canh cánh trong lòng, nằm mơ cũng muốn khôi phục lại chức quan cũ.

      Sở Lăng Hiên lắc đầu: “Gần đây, phụ hoàng bận rộn nhiều việc, chỉ sợ có thời gian nghĩ đến chuyện của ngươi. Ngươi tuyệt đối thể trực tiếp đến tìm phụ hoàng cầu xin, như vậy người chỉ thấy rất phiền, vẫn là thông qua cách khác thử xem.”

      “Lão thần ngu muội, xin Lục điện hạ chỉ điểm.”

      “Ngươi ngẫm lại xem ban đầu Tiêu gia là như thế nào tiến vào đường quan, là dựa vào tài lực của Tiêu gia. Những năm gần đây, Tiêu gia cũng vì triều đình cung cấp ít ngân lượng và quân lương. Tài lực, mới là gốc rễ của Tiêu gia. Chi bằng Tiêu đại nhân đề nghị với Hoàng thượng, quyên số quân lương cho quân đội, chừng người cao hứng, khôi phục lại chức vị cho ngươi.”

      “Lục điện hạ cảm thấy quyên bao nhiêu mới thích hợp?”

      thể ít hơn năm mươi vạn lượng.”

      Nghe vậy, Tiêu Lương ra vẻ khó xử, hình như có lời gì khó .

      Sở Lăng Hiên khinh thường cười cười: “Của cải mấy đời của Tiêu gia, lại liên quan đến nhiều việc kinh doanh như vậy, lẽ chút ngân lượng cũng lấy ra được chứ?”

      Tiêu Lương thở dài, lắc đầu: “Điện hạ có điều biết, giờ còn như trước nữa. Đặc biệt là sau khi cửa hiệu Linh Thiên xuất , việc làm ăn càng lúc càng tốt. Ngành nghề của cửa hiệu Linh Thiên càng ngày càng nhiều, hơn nữa chỗ nào cũng có, làm cho người cùng nghề còn đường để . Từ sau khi Linh Thiên mở cửa, việc làm ăn của Tiêu gia càng lúc càng thu hẹp, hai tháng gần đây, lời mà còn lỗ, cứ thế mãi, chắc chịu nổi.”

      “Linh Thiên?” Sở Lăng Hiên cũng có nghe qua, “Rốt cục từ đâu đến? Có từng dò la chưa?”

      “Chủ của Linh Thiên rất thần bí, còn chưa từng gặp qua , ngay cả Hoàng thượng triệu kiến, cũng từ chối. Việc buôn bán thường ngày đều do người trẻ tuổi quán xuyến. Lão thần chỉ biết là cửa hiệu Linh Thiên và Thanh Ngọc Môn có quan hệ chặt chẽ, những chuyện khác biết được rất ít.”

      “Chẳng lẽ là chuyện làm ăn của Thanh Ngọc Môn?”

      “Vậy phải, Thanh Ngọc Môn chưa từng buôn bán. Lão thần đoán là chủ của Linh Thiên và môn chủ của Thanh Ngọc Môn có giao tình sâu đậm.”

      “Có giao tình sâu đậm với Thương Y?” Sở Lăng Hiên nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể nghĩ ra Sở Lăng Thiên, nhưng Sở Lăng Thiên có tiền trang, hoàn toàn cần làm ăn buôn bán khác, hơn nữa y cũng cần thiết phải giả bộ thần bí như vậy. nhíu mày, bỏ chuyện này qua bên, “Mặc kệ thế nào, Tiêu gia phải có được tín nhiệm của Hoàng thượng lần nữa, chắc chắn phải trả cái giá lớn mới được.”

      “Lão thần hiểu.” Tiêu Lương , vì để giữ vững địa vị của Tiêu gia, ông chỉ có thể cắn răng xuất ra năm mươi vạn lượng này, nhưng số bạc này, ông bỏ ra vô cùng cam lòng, ông thoáng nghĩ, chỗ bạc này vẫn là để cho cửa hiệu Linh Thiên xuất ra giúp ông tốt hơn.
      duyenktn1, Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :