1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 201: Ngươi dám đánh con dâu trẫm?

      “Đúng vậy.” Đứa bé giọng .

      “Đệ giết chết như thế nào?” Sở Lăng Thiên tiếp tục hỏi.

      là chuyện cười giữa ban ngày!” Tiêu Lương quan tâm là Sở Lăng Thiên hỏi mà chen vào, ông hung hăng nhìn chằm chằm đứa bé, “Ngươi như vậy sao có thể giết chết tướng quân mình đầy võ nghệ?”

      “Ta…” Vẻ mặt Tiêu Lương quá mức dữ tợn, đứa bé vô thức nhích người lại gần Sở Lăng Thiên, “Sáng sớm ta liền trốn ở trong phòng…” Nó nhìn Trần Cẩm Phàm, “Lúc khiêng tỷ tỷ kia vào phòng, ta muốn cứu tỷ ấy, ta thấy cũng làm gì với tỷ ấy liền ngồi ở bên chờ. Sau khi tướng quân thấy tỷ ấy tỉnh lại liền ức hiếp tỷ tỷ, xé rách y phục của tỷ ấy. Ta chuẩn bị ra liền nhìn thấy tỷ tỷ tiến vào, đánh cho tướng quân ngất . Sau đó hai tỷ ấy chạy , lúc đó ta dùng dao găm giết tướng quân.”

      “Oắt con, ngươi dối!” Cho dù như thế nào Tiêu Lương cũng tin, “Vậy ngươi xem, vì sao ngươi lại giết tướng quân? Là vì chính nghĩa sao?”

      “Bởi vì ta hận !” Trong mắt đứa bé đột nhiên phát ra hận ý vô tận, loại hận ý này khiến cho mọi người ở đây cảm thấy lạnh cả sống lưng. Là chuyện gì khiến trong lòng đứa lại có thâm thù đại hận như thế.

      “Nó cùng ngươi thù oán, vì sao hận nó?” Tiêu Lương hỏi.

      “Bởi vì…” Vẻ mặt đứa bé trở nên vô cùng thống khổ, dường như nhớ lại chuyện thể chịu nổi, “Bởi vì dẫn theo bính lính cưỡng bức tất cả nữ nhân ở thôn chúng ta, mẹ của ta chính là bị cưỡng bức. Cha ta cùng những người khác cam lòng chịu nhục nên tìm bọn tính sổ, ngờ tướng quân lại có thể trói toàn bộ họ lại, ở trước mặt bọn họ cưỡng bức mẹ ta, còn có các thẩm thẩm, tỷ tỷ khác. Cuối cùng… Cuối cùng… Tướng quân đều giết hết bọn họ, giết hết mọi người trong thôn! Mẹ ta giấu ta ở giữa đống rơm mới có thể tránh được kiếp.” đến đây, đứa bé vì thương tâm quá mà khóc, “Ta thề, ta giết ! Ta hỏi mọi người trấn, bọn họ đều tướng quân chắc chắn là ở kinh thành, vì thế ta bèn tới kinh thành. Cuối cùng ba ngày trước nhìn thấy vào thanh lâu ta liền theo vào. Chuyện sau đó ta qua trước đó rồi.”

      Giữa đại điện chỉ có tiếng khóc của đứa bé, những người khác đều im lặng , vẻ mặt kinh ngạc, dạng người gì mới có thể làm ra loại chuyện điên rồ như thế này. Sắc mặt Sở Kim Triêu lại vô cùng u ám.

      Gia Cát Linh qua, nhàng lau nước mắt cho đứa bé: “Đừng khóc, mọi chuyện qua rồi.” Nàng tựa hồ thấy được chính mình khi còn , là đứa bị thế giới vứt bỏ.

      “Tiểu tử thối, dựng chuyện cũng tồi.” Tiêu Lương hung ác trừng mắt với nó, dù như thế nào ông cũng tin đứa con cao to dũng mãnh của mình lại chết trong tay đứa oắt con. Nhất định là Sở Lăng Thiên vì muốn Gia Cát Linh thoát tội mà bày ra kế này, “Hãy cho Hoàng thượng biết là ai bảo ngươi dựng lên câu chuyện này.”

      “Tiêu đại nhân, nó dối, tìm người trong quân đến hỏi biết thôi. Chuyện này phải mình tướng quân gây nên, người tham dự cũng ít mà. Vì chứng minh thực của chuyện này, bản vương cũng truyền hai phó tướng của Tiêu tướng quân, xem thử xem bọn họ như thế nào.”

      Hai phó tướng của Tiêu Duẫn vào giữa điện, lập tức chứng thực câu chuyện đúng như đứa bé . Bọn họ từng khuyên nhủ Tiêu Duẫn nên đối đãi với dân chúng như thế nhưng Tiêu Duẫn ỷ thế mình vất vả lập được công lớn, cho dù Hoàng thượng có biết cũng dám làm gì , cho nên tùy ý làm bậy bên ngoài. Thôn này chết chỉ là trong những cái thôn bị giết hại. Sở dĩ ai biết là vì bắt mọi người phải che giấu.

      Trong chốc lát, ở giữa điện chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Sở Kim Triêu. Ông luôn cần chính dân, nghĩ tới Tiêu Duẫn vậy mà lại ở bên ngoài làm chuyện điên rồ này, chuyện đúng là làm người khác vô cùng phẫn nộ. lâu sau, ông chậm rãi ra bốn chữ: “Chết chưa hết tội!”

      “Hoàng thượng!” Tiêu Lương sợ tới mức quỳ mặt đất, liên tục khấu đầu, “Hoàng thượng, Duẫn nhi nhất định là bị người ta xui khiến mới làm ra chuyện điên rồ này, xin Hoàng thượng khai ân.”

      Sở Kim Triêu lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Lương cái: “Đem thi thể Tiêu Duẫn treo tường thành ba ngày, để cho tất cả mọi người nhìn thấy, người tùy tiện giết hại dân chúng phải nhận kết cục gì! Tiêu Lương biết cách dạy con hạ hai cấp quan. Quyền thống lĩnh tả quân tạm thời do Sở Lăng Thiên đảm nhận! Hồ Tĩnh làm chứng giả hãm hại Thất vương phi, đày ra biên cương làm công, trọn đời được trở về!”

      “Hoàng thượng!” Tiêu Lương sợ tới mức mất bĩnh tĩnh, “ Thần biết sai rồi! Thần dám nữa! Cầu xin Hoàng Thượng khai ân, mấy năm nay thần vì Hoàng thượng tận trung tận sức, chưa từng chậm trễ, cầu xin Hoàng thượng đừng giáng chức quan của tội thần. Tội thần nguyện ý lập công chuộc tội, vì nghiệt tử chuộc tội!”

      “Hết sức tận trung?” Sở Kim Triêu quát lớn, “Ngươi tận trung tận sức với trẫm như thế nào? Giết hại dân chúng của trẫm? Cưỡng hiếp con dân của trẫm? Trẫm lấy đầu của ngươi là nương tay với ngươi rồi!”

      Tiêu Lương sợ tới mức thân thể run run, dám nửa lời.

      Hồ Tĩnh đứng ở bên cạnh, sợ tới mức cả người run rẩy. Nàng ta nghĩ Gia Cát Linh chết chắc rồi, ngờ được tình lại nghịch chuyển hoàn toàn. Nàng hoàng hốt, trong đầu trống rỗng.

      Những triều thần khác cúi đầu, suy ngẫm câu khác của Sở Kim Triêu: Quyền thống lĩnh tả quân tạm thời do Sở lăng Thiên đảm nhận. Tạm thời? Tạm thời bao lâu? Tạm thời chỉ sợ là lý do thoái thác thôi. Tả quân của Tiêu Duẫn, đổi từ tay Sở Kim Triêu sang nằm trong tay Sở Lăng Thiên rồi. Sở Lăng Hiên lạnh lùng liếc nhìn Sở Lăng Thiên cái, trong tay mình chỉ có năm vạn cấm quân, binh quyền trong tay Sở Lăng Thiên vượt xa .

      “Tam nha đầu, Phàm nhi, là trẫm có mắt tròng mới tín nhiệm người như vậy.” Giọng điệu Sở Kim Triêu hòa hoãn lại.

      “Hoàng thượng, chuyện này sao có thể trách người?” Gia Cát Linh cúi người, “Là do Tiêu tướng quân che giấu qua giỏi mới có thể lừa gạt được vài người. Nhưng mà thần nữ đề nghị, sau này hễ có người tiến cử quan viên, người được tiến cử có tội người tiến cử cũng là người có tội liên đới, như vậy mới có thể đảm bảo việc trọng dụng kẻ nhàn rỗi, ai dám hy sinh bản thân mình để tùy tiện tiến cử quan viên.”

      “Linh nhi, đây là việc triều đình, con là nữ tử lại có thể dạy Hoàng thượng cách quản lý quốc gia như thế nào sao?” Mặt Gia Cát Chiêm bình tĩnh, với Gia Cát Linh , “Phụ thân có dạy con phép tắc này sao?”

      Gia Cát Linh nhìn ông, giống như đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Đúng rồi, Tiêu Duẫn biểu ca đúng là do phụ thân tiến cử mới được làm Đại tướng quân mà. Phụ thân, sau này tiến cử nhân tài cần phải nhìn , nên vì có quan hệ thân thích với người khác mà tùy tiện tiến cử. Người xem, Tiêu Duẫn biểu ca làm ra loại chuyện có tính người này, chẳng lẽ phụ thân chút áy náy nào sao?”

      “Ngươi làm phản!” Gia Cát Chiêm tới chỗ Gia Cát Linh , giơ bàn tay lên cao.

      “Gia Cát Chiêm, ngươi dừng lại cho trẫm!” Sở Kim Triêu phẫn nộ quát, “Ngươi dám đánh con dâu trẫm?”

      “Hoàng thượng…” Gia Cát Chiêm sợ tới mức dừng bước lại, buông tay xuống, mất tự nhiên mà đứng ở giữa điện. Nha đầu này quả nhiên rất giỏi, ngay cả Hoàng thượng cũng ở trước mặt mọi người bảo vệ cho nó, “Vi thần là muốn giáo huấn nữ nhi của mình, thể để cho nó hươu vượn chọc giận Hoàng thượng.”

      “Nó cũng là con dâu trẫm! Gả vào Thất vương phủ chính là người của Sở gia ! Người của Sở gia đến lượt ngươi dạy sao?” Sở Kim Triêu tức giận , “Trẫm cảm thấy Tam nha đầu rất có đạo lý. Tiêu Duẫn chính là do ngươi tiến cử, ngươi trở về cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện cho trẫm!”

      “Dạ, Hoàng thượng, vi thần tuân mệnh.”

      “Ngoài ra, Tam nha đầu vừa về tội liên đới tiến cử quan viên rất đúng! Đưa chế độ này thêm vào trong luật lệ. Lại bộ, kiểm tra lần quan hệ tất cả các quan viên được tiến cử và quan chỉ định tiến cử cho trẫm, ngày mai trẫm xem!”

      “Dạ, Hoàng thượng.” Lại bộ thượng thư đáp, ông bất đắc dĩ lắc đầu, lại có phần vội vàng, bởi vì câu của nha đầu kia Hoàng thượng lại thay đổi chế độ thực hàng trăm năm nay, nhưng mà ông cũng hiểu được đây là biện pháp tốt. Trong triều dùng người khách quan, chuyện kết bè kết cánh nhiều kể hết, mỗi khi gặp phải cá nhân liên quan ông đều rơi vào thế khó xử. Xảy ra chuyện gì Hoàng thượng cũng chỉ trách cứ ông tuyển người đúng. giờ có thêm luật lệ này những người đó cũng phải thu mình ít.

      số người dùng ánh mắt quái lạ nhìn Gia Cát Linh , giống như là nhìn quái vật. Nữ tử này rốt cuộc là thần thánh như thế nào mà ngay cả người đa mưu túc trí như Hoàng thượng cũng phải khen ngợi nàng ít. Hôm nay nàng đưa ra chủ ý này đủ để cuộc sống hàng ngày của số người khó khăn, nhưng cũng khiến cho số người phải vỗ tay khen ngợi! Bên người Thất điện hạ có nữ tử trí tuệ như vậy giúp đỡ, phần thắng hẳn là rất lớn.

      Sau khi Sở Kim Triêu bãi triều, những người khác cũng tản . Sở Lăng Thiên liền dắt tay Gia Cát Linh , để ý xung quanh có người, đau lòng vuốt ve khuôn mặt nàng, “Linh nhi chịu khổ, nàng lại gầy rồi.”

      “Đâu có…” Gia Cát Linh ngượng ngùng đẩy tay y ra, “Như thế này tốt lắm.”

      “Thất điện hạ, chúc mừng, chúc mừng.” Có người nhịn được mà tiến lên chúc mừng Sở Lăng Thiên đạt được quyền thống lĩnh tả quân.

      “À, đa tạ.” Sở Lăng Thiên thản nhiên đáp lại , ánh mặt lại giây cũng rời khỏi nữ trử trước mắt.

      “Ôi, hâm mộ chết .” Trần Cẩm Phàm ở bên cạnh chọc ghẹo, “Hai người tiếp tục , ta phải về phủ tống khứ mốc meo đây.”

      thôi, về nhà.” Gia Cát Linh .

      “Ừ.” Sở Lăng Thiên rất thích nghe nàng về nhà, đó là về nhà của bọn họ, bởi vì có nàng y mới có cảm giác nơi đó là nhà, ngôi nhà có nàng ở đó.

      Gia Cát Chiêm nhìn bóng lưng của Gia Cát Linh , ánh mắt vô cùng phức tạp. Ông cảm thấy được nàng ngày càng xa lạ, giống như bọn họ ngoại trừ có chung họ ra có quan hệ nào khác. Năng lực của nàng càng ngày càng mạnh, lại có thể chi phối được suy nghĩ của Hoàng thượng, nhưng mà ông và nàng xảy ra tranh chấp, có khả năng trở về quan hệ cha con như trước. Chuyện mang nàng đến Lục vương phủ, chuyện ngăn cản nàng xuất giá, chuyện muốn giết chết nàng, còn có… giết chết Tam di nương, ông khỏi lạnh cả người. Từng chuyện từng chuyện khiến ông lựa chọn Lục vương phủ, nhưng mà mắt thấy quyền lực ngày càng cao của Sở Lăng Thiên ông lại có chút dao động. Rốt cuộc lựa chọn Lục vương phủ hay là Thất vương phủ, ông nhất thời khó có thể đưa ra lựa chọn.

      Bên kia, Sở Lăng Hiên vội vàng hồi phủ mà tới Dịch Khôn Cung tìm Hoàng hậu. Bây giờ có lẽ Hoàng hậu cũng biết chuyện Sở Lăng Thiên tạm thời giữ chức thống lĩnh tả quân, chắc hẳn là tâm phiền ý loạn.

      Sở Lăng Hiên hành lễ với Hoàng hậu, thấy sắc mặt bà tốt trong lòng cũng đoán được vài phần: “Mẫu hậu có chuyện gì phiền lòng sao?”
      Chris thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 202: Ngươi được động vào nàng

      “Chỉ chút chuyện thôi.” Hoàng hậu lắc đầu, cũng muốn nhiều lời, “Hiên nhi đến chỗ bản cung có chuyện gì?”

      “Mẫu hậu, chuyện Thất đệ người biết rồi chưa? Quân quyền trong tay càng lúc càng lớn, trong tay hoàng huynh lại binh tốt nào, mẫu hậu lo lắng ư?”

      “Hiên nhi, đây là quyết định của Hoàng thượng, người nhất định có dụng ý của mình, con và ta sao có thể đoán được thánh ý chứ. Cho dù thế nào, chỉ cần nước Lăng Nguyệt quốc thái dân an, bản cung yên lòng. Thiên nhi am hiểu dụng binh, giao binh quyền cho nó, là thích hợp nhất.” Hoàng hậu giả vờ .

      Sở Lăng Hiên khinh thường cười nhạt: “Đây là lời lòng của mẫu hậu? Vậy chắc do con đơn phương nghĩ vậy, tâm tư của con hẳn mẫu hậu cũng hiểu, cho dù là với con hay với hoàng huynh, Sở Lăng Thiên đều là kẻ đáng ghét.”

      “Con ghét nó, là bởi vì nó cưới được Gia Cát tam tiểu thư?” Hoàng hậu lạnh lùng cười cười, “Con muốn làm gì nó, bản cung cũng mặc kệ.”

      “Mẫu hậu vậy, nhi thần an tâm rồi.” Sở Lăng Hiên , “Nhi thần còn có chuyện muốn , kẻ địch chung của con lẫn hoàng huynh đều là Thất vương phủ, mẫu hậu, xin người nhận kẻ địch, đừng tự chém giết lẫn nhau. Mặc khác, cho dù người đối phó với Sở Lăng Thiên thế nào, cũng thể gây hại cho Gia Cát Linh , để nàng ấy lại cho con.”

      “Chuyện này, bản cung có thể đáp ứng con.” Hoàng hậu hớp ngụm trà, tĩnh bơ .

      “Vậy nhi thần xin cáo lui.”

      Sau khi Sở Lăng Hiên rời , sắc mặt Hoàng hậu lập tức trở nên vô cùng trầm, “Sở Lăng Hiên lòng lang dạ sói, lại có thể mơ tưởng vị trí của Dực nhi, bản cung trước tiên cùng ngươi diệt trừ Sở Lăng Thiên, rồi trừng trị ngươi! Dù sao tại Sở Lăng Thiên cũng là chướng ngại lớn nhất, chó mà cắn người sủa.”

      Sở Lăng Hiên ra khỏi Dịch Khôn Cung, định xuất cung, lại ở khúc quanh gặp được Chu Tuyết Tranh ăn mặc lộng lẫy. Xem biểu của Chu Tuyết Tranh, chắc hẳn là chờ .

      “Sở Lăng Thiên lại lên rồi.” Chu Tuyết Tranh thở dài, “Gia Cát thừa tướng xưa nay thấy gió là xuôi theo chiều, chỉ sợ ông ta định chuyển hướng. Vậy , Lục vương phủ lại mất hậu thuẫn.”

      “Chưa hẳn!” Sở Lăng Hiên trái lại sợ, “Chỉ sợ Gia Cát Thừa tướng đơn phương muốn vậy, với tính cách của Gia Cát Linh , Gia Cát Chiêm làm nhiều chuyện quá đáng với nàng như vậy, nàng nhất định bắt tay với ông ta.”

      “Lục điện hạ, cứ để cho ông ấy đong đưa giữa Lục vương phủ và Thất vương phủ cũng phải là cách, để ông ta ổn định lập trường mới hay. Muốn hay ở, mới có thể có cách bố trí mới.”

      “Vậy nghĩ ra cách cho ông ta ra lựa chọn , Thần phi nương nương có biện pháp à?”

      “Có có, chỉ là phải hy sinh trắc phi của Lục điện hạ.” Trong lòng nàng còn người chưa tới, ngoại trừ Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh nằm trong kế hoạch của nàng rồi, nếu Sở Lăng Hiên mà biết, biết chừng có đồng ý hay , “Còn có Thất vương phi, cũng cần nàng ta phối hợp chút.”

      “Cái gì?” Sở Lăng Hiên quả nhiên nhíu mày, “Bản vương mặc kệ ngươi làm gì, cũng thể làm tổn hại đến nàng. Cho dù làm bị thương, cũng chỉ có thể để bản vương đích thân ra tay, ngươi, được động vào nàng ấy.”

      “Lục điện hạ yên tâm.” Chu Tuyết Tranh cười cười, “Nếu ta vậy, chính là có kế sách vẹn toàn. Nếu đến lúc đó người Thừa tướng gia vứt bỏ là Gia Cát Linh , ta cũng có cách đánh tráo nàng ấy, để cho Thất vương phi giả mạo thay nàng ấy chịu tội, Thất vương phi để Lục điện hạ giải quyết. Thất điện hạ chắc chắn nghĩ nàng ấy còn, tìm nữa. Nếu thực xuất vấn đề gì, cũng là trúng mục tiêu định, giang sơn và mỹ nhân khi đem ra, bên trọng bên khinh, trong lòng Lục điện hạ ắt có cân nhắc.”

      “Bản vương thích ngươi gọi nàng ấy là Thất vương phi.” Sắc mặt Sở Lăng Hiên bình tĩnh, “Vậy ngươi cứ làm . Có thể giữ được nàng ấy tận lực giữ lại.”

      “Ta hiểu ý của Lục điện hạ.” Trong mắt Chu Tuyết Tranh xẹt qua tia khác thường, đến lúc đó, cho dù Gia Cát Linh có biến mất, nàng cũng qua với Sở Lăng Hiên trước rồi, đến mức khiến liên minh giữa họ tan vỡ, “Hy vọng có ngày, ta có thể gọi nàng ấy là Lục vương phi.”

      Sở Lăng Thiên nhậm chức ngay hôm đó, sau khi xét hỏi xong ở triều, Sở Kim Triêu triệu y đến ngự thư phòng cùng các phó tướng bàn bạc quân tình. Gia Cát Linh đành phải về Thất vương phủ trước. Cùng nàng ra về còn có đứa bé làm chứng kia, nàng dẫn nó về phủ, gọi Ngụy Thành đến, bảo Ngụy Thành đưa nó về tiệm, sắp xếp công việc cho nó. Đứa bé còn nhà để về, ăn cũng có mà ăn, có công việc này rồi, nó cần chịu đói rét nữa, bởi vậy nó vô cùng cảm kích Gia Cát Linh .

      Sau khi Ngụy Thành dẫn đứa bé , Ưng tổng quản liền báo Gia Cát thừa tướng đến thăm. Gia Cát Linh lạnh lùng nhếch môi, căn dặn Ưng tổng quản: “ lại với thừa tướng, vương gia ở lại trong cung chưa về phủ, còn bản vương phi nghỉ ngơi, bảo ông cứ chờ ở đó.”

      “Vương phi…” Ưng tổng quản muốn lại thôi, xem hiểu chủ tử của mình, người kia chẳng những là Thừa tướng gia, còn là phụ thân của nàng, “Nô tài mời Thừa tướng gia đến phòng khách sao?”

      “Ừm.” Gia Cát Linh gật đầu, “Đúng rồi, Ưng tổng quản, Thừa tướng gia thích uống trà nóng, cho ông ấy trà nguội là được rồi. Thừa tướng gia sợ nóng, bếp lò trong đại sảnh cứ dập , tốt nhất là mang ít băng đến điện bên cạnh, để giúp Thừa tướng gia hạ nhiệt.”

      “Dạ, nô tài biết.” Ưng tổng quản gật đầu, biết Thất vương phi tại sao lại hận Thừa tướng gia như vậy. Ông mặc áo bông còn thấy rét, bọn nô tỳ có việc gì làm cũng vây quanh bếp lò sưởi ấm. Đại sảnh có bếp lò, bên cạnh còn đặt đầy băng, biết lạnh bao nhiêu. Biết Gia Cát Linh làm vậy ổn, nhưng chủ tử căn dặn, ông chỉ có thể phụng mệnh làm.

      Ngâm Hương Các, Nguyệt Lan ngâm mình xong, Gia Cát Linh liền giúp nàng xoa bóp hai chân. Đây là công việc bắt buộc hằng ngày của các nàng, chân Nguyệt Lan còn chưa khởi sắc, nhưng chủ tớ họ đều tin chắc rằng, chỉ cần kiên trì, ngày nào đó, Nguyệt Lan có thể đứng lên được.

      Xoa bóp xong cho Nguyệt Lan, Gia Cát Linh liền nằm sạp ở Ngâm Hương Các đọc sách, Mộc Tê biết nàng sợ lạnh, ở trong phòng đặt hai bếp lò, làm nàng cảm thấy thoải mái hơn. Bất giác, trong tay cầm sách, Gia Cát Linh dần dần nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp . Tiểu Điệp lấy chăn mỏng, nhàng đắp cho nàng.

      Khi Gia Cát Linh thức giấc, mặt trời lặn ở đằng tây, nàng đánh ngáp cái, duỗi thẳng lưng, đứng dậy, day day trán, “Xem trí nhớ của ta này, sao lại quên mất Thừa tướng gia rồi.”

      Nàng ra khỏi Ngâm Hương Các, Ưng tổng qunả đứng bên ngoài, “Ưng tổng quản, Thừa tướng gia còn ở đây ?”

      “Hồi bẩm nương nương, Thừa tướng gia vẫn chờ người và vương gia ở phòng khách.”

      “Xem ta này, ngủ quên mất, ngại quá, mau dẫn ta gặp ông ấy .” Ngoài miệng nàng sốt ruột, nhưng bước chân lại vô cùng thong thả, biết Thừa tướng gia bị lạnh suốt buổi trưa, cảm giác thế nào?

      “Thừa tướng gia, ông đến rồi sao? Sao lại sai người gọi ta đến?” Gia Cát Linh vui nhìn Ưng tổng quản, “Thừa tướng gia đến, thế nào lại thông báo? Làm hại Thừa tướng gia ở đây chờ lâu như vậy.”

      “Vương phi nghỉ ngơi, nô tài dám quấy rầy.” Ưng tổng quản biết dụng ý của Gia Cát Linh , nhanh chóng phối hợp.

      sao mà, ta có chuyện gì đâu, chỉ tiện thể ghé qua nhìn thôi.” Gia Cát Chiêm cố cười gượng gạo, .

      “Thất vương phủ có thứ gì đẹp à? biết Thừa tướng gia muốn nhìn cái gì? Để Ưng tổng quản đưa ông nhìn.”

      “Linh nhi…” Cơ thể Gia Cát Chiêm vì bị lạnh mà ngừng run rẩy, cái mũi xót xót, hắt hơi cái to, “Hắt xì! Linh nhi, sao lại xa lạ với phụ thân như vậy? Lâu lắm rồi con cũng về phủ Thừa tướng thăm phụ thân, quả nhiên là nữ nhi gả như bát nước hắt ra ngoài sao?’

      Gia Cát Linh cười khẽ: “Thừa tướng gia, ông quên rồi à? Ngày mà ta ra khỏi phủ, ông và ta đoạn tuyệt quan hệ. Vả lại, ông ngẫm lại chuyện làm với ta xem, ông cho là ta tha thứ cho ông?”

      “Linh nhi, là phụ thân tức đến hồ đồ! Phụ thân là lo lắng con lén lút gả vào Thất vương phủ như vậy bị người khác khinh thường. Hắt xì!”

      “Lén lút? Mắt Thừa tướng gia bị mù rồi ư? Ngày đó các văn võ trong triều đều đến chúc mừng, ngay cả Hoàng thượng cũng tặng lễ vật đến, tại sao lại là lén lút? Chuyện ông đưa ta đến Lục vương phủ, ta còn chưa với Thất gia, ông cảm thấy được, nếu y biết, làm gì ông? Thừa tướng gia, mũ ô sa này của ông định từ bỏ sao?”

      “Linh nhi, con tuyệt tình thế sao?” Thấy Gia Cát Linh ăn lạnh nhạt, trong lòng Gia Cát Chiêm nhất thời tức giận, “ như thế nào con cũng mang họ Gia Cát! Phủ thừa tướng có ý định thân cận với Thất vương phủ, Linh nhi đừng có biết tốt xấu như vậy.”

      “Sao Thừa tướng gia biết, Thất vương phủ chịu thân cận với ông? Ông vẫn nên dựa vào Lục vương phủ , nữ nhi mà ông thương nhất, là trắc phi của Lục vương phủ đó.”

      “Bản thừa tướng chỉ muốn gặp Thất điện hạ chuyện, với đám phụ nhân như ngươi chỉ tổ phí lời.”

      “Linh nhi có thể làm chủ thay bản vương!” Gia Cát Chiêm vừa mới dứt lời, chỉ thấy Sở Lăng Thiên lên tiếng, bước vào , “Sắc mặt Thừa tướng gia tốt lắm, có phải cảm nhiễm phong hàn?” Y bước vào, liền cảm thấy trong phòng còn lạnh hơn cả bên ngoài.

      “Thất điện hạ…” Gia Cát Chiêm ngượng ngùng cười cười, “Phủ Thừa tướng sẵn lòng cùng Thất vương phủ kề vai sát cánh, thần nguyện ý nghe theo phân phó của Thất điện hạ.”

      “Thừa tướng gia, phụ hoàng thích nhất là kết bè kết phái, ông làm như vậy, chẳng phải khiến bản vương khó xử sao? Nếu ông cố tình như thế, ngày mai bản vương hỏi qua phụ hoàng trước, sau khi người đồng ý, bản vương mới dám kết minh với phủ Thừa tướng.”

      “Điện hạ…” Lòng Gia Cát Chiêm chùn xuống, nếu như thế, Sở Kim Triêu sớm muộn gì cũng muốn lấy đầu của ông, “Thần đùa thôi. Hôm nay thần đến chỉ là xem Linh nhi sống ở Thất vương phủ có tốt ? Thấy nó tốt, thần yên tâm rồi, thần xin cáo lui trước.”

      “Thừa tướng gia…” Thân hình cao to của Sở Lăng Thiên chắn trước mặt Gia Cát Chiêm, “Linh nhi sống tốt lắm, sau này cần ông đến thăm, Thừa tướng gia vẫn nên ít đến chút tốt hơn, tránh cho người khác nghĩ ông và ta có thủ đoạn gì mờ ám.”

      “Dạ…” Gia Cát Chiêm run rẩy, “Thần tuân chỉ, thần cáo lui.” đạt được mục đích, Gia Cát Chiêm ủ rũ, mặt xám mày tro rời khỏi Thất vương phủ.

      Sở Lăng Thiên cầm lấy tay của Gia Cát Linh , cảm nhận được trận lạnh lẽo, y khỏi nhíu mày: “Sao lại lạnh như vậy?”

      “Bởi vì điện bên cạnh toàn là băng, cả trưa hôm nay, Thừa tướng gia ngay cả ly trà nóng để uống cũng có, toàn là dùng nước lạnh để pha trà!”

      “Nàng nha!” Sở Lăng Thiên cốc vào trán nàng, “Vậy nàng đến đây làm gì, lạnh như vậy, mau mau cùng ta trở về thư phòng làm ấm người.”
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 203: Tâm địa xấu xa

      Hai người tiến vào thư phòng, Sở Lăng Thiên đưa phong thư cho Gia Cát Linh . Gia Cát Linh mở ra xem, ra ba tháng sau là đại thọ bảy mươi của Thái thượng hoàng nước Đông Lan cũng là ngoại tổ phụ của Sở Lăng Thiên. Thái thượng hoàng phái người đưa thiệp mời, mời y tới tham dự.

      Nghĩ đến Liên Mộ Vân ở nước Đông Lan, trong lòng Gia Cát Linh có chút thoải mái, nhưng mà rất nhanh liền điều chỉnh tốt: “Vậy hai tháng sau chuẩn bị khởi hành, đại thọ bảy mươi tuổi của ngoại tổ phụ là việc đại hỷ, chàng nên .”

      “Nàng cùng ta.” Sở Lăng Thiên từ phía sau ôm lấy nàng, ở bên tai nàng : “Để cho ngoại tổ phụ xem cháu ngoại của người có bao nhiêu lợi hại, cưới được nữ tử như vậy làm vợ.”

      “Ta ?” Gia Cát Linh lắc lắc đầu, Liên Mộ Vân nhất định hận nàng đến tận xương, nếu ít nhiều có chút ngượng ngùng.

      “Nàng sợ gặp phải Mộ Vân? sao đâu, tin tưởng vi phu, nương tử, cùng ta . Nếu ta mình, được nhìn thấy nàng lâu như vậy ta nhất định tương tư mà sinh bệnh mất.”

      “Được rồi, được rồi, vậy tùy chàng .” Thấy bộ dáng làm nũng của y, mềm mại trong lòng Gia Cát Linh bị chạm vào. ra chính bản thân nàng cũng lưu luyến y, nàng cũng muốn tới gặp ngoại tổ phụ.

      Sau chuyện của Tiêu Duẫn cũng được yên tĩnh thời gian, Gia Cát Linh trở nên rãnh rỗi, đọc sách, dạo phố, nàng biết rằng trong hậu cung chuẩn bị mưu.

      Ngày hôm đó, Sở Lăng Thiên lên triều, trong cung bỗng nhiên chuyển lời Thần phi nương nương triệu Thất vương phi vào cung. Gia Cát Linh chỉ trang điểm liền vào cung. Nàng biết Chu Tuyết Tranh tìm nàng có chuyện gì, nhưng khẳng định là có chuyện gì tốt.

      Đây là lần đầu tiên nàng đến Đạp Tuyết Cung, lúc vào nàng liền có cảm giác Đạp Tuyết cung giống bình thường. Bên ngoài là mùa cây cối nảy mầm, bên trong Đạp Tuyết cung lại màu sắc rực rỡ. Tĩnh phi hoa, Sở Kim Triêu liền sai người khắp nơi tìm loại hoa mùa đông bị héo tàn, là loại hoa ở Đạp Tuyết cung. Phía đông là rừng trúc xanh um, phía tây là hồ nước xanh, đàn cá tuyệt đẹp bơi trong hồ, mỗi chỗ đình đài lầu tạ dều cực kỳ dụng tâm, nhìn ra được Tĩnh phi ở trong lòng Sở Kim Triêu chiếm tình cảm rất lớn. Nhưng mà vì sao ông lại đồng ý để cho Chu Tuyết Tranh vào ở trong này.

      Cung nữ dẫn Gia Cát Linh tới hồ nước, Chu Tuyết Tranh ở trong đình, nhàn nhã cho cá ăn.

      “Khấu kiến Thần phi nương nương, khôn biết Thần phi nương nương triệu thần nữ đến là có việc gì phân phó?” Gia Cát Linh cúi người, cung kính lễ phép.

      “Thất vương phi, mời ngồi.” Chu Tuyết Tranh cười cười, chỉ vào cái ghế, . Trời biết, nàng đối với ba chữ ‘Thất vương phi’ có bao nhiêu hận.

      “Tạ ơn Thần phi nương nương.” Gia Cát Linh thuận thế ngồi xuống, lời, ung dung bình tĩnh nhìn vào nơi xa.

      vội, bản cung còn triệu hai người đến nữa.” Chu Tuyết Tranh nhìn quanh Đạp Tuyết Cung, , “Nghe bên trong Đạp Tuyết Cung đẹp sao tả xiết, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi. Bản cung cảm thấy hoa nở quá mức chói mắt, có vẻ như người ở đây đủ chững chạc, bản cung quyết định chặt hết chỗ hoa và trúc , rồi thay bằng hoa cúc. Tới mùa thu, khoảng vàng óng kia xinh đẹp biết bao. Thất vương phi cảm thấy như vậy được ?”

      Trong lòng Gia Cát Linh dâng lên cỗ tức giận, bên ngoài lại bình tĩnh. Nàng biết, Chu Tuyết Tranh muốn chọc giận nàng, “ Đây là nơi ở của Thần phi nương nương, nương nương muốn bố trí như thế nào đều có thể làm như thế.”

      “Bản cung còn sợ làm Tĩnh Phi mất hứng, cho nên tìm riêng ngươi tới hỏi, dù sao ngươi cũng là con dâu của tỷ ấy. Ngươi như vậy ta an tâm rồi, đến lúc đó lấp hồ nước này lại, đó trồng hoa hồng. Bản cung cùng Hoàng thuợng thưởng hoa, nghĩ đến liền thấy đẹp.”

      “Đẹp.” Gia Cát Linh uống ngụm trà, cũng nhiều lời.

      Ở phía xa, cung nữ dẫn theo hai người tới đây, Gia Cát Linh ngẩn ra, hai người kia lại là Gia Cát Hồng Nhan và Gia Cát Chiêm. Nàng nhìn Chu Tuyết Tranh, biết nàng ta có mưu đồ gì ở đây.

      “Thần tham kiến Thần phi nương nương.”

      “Thần nữ tham kiến Thần phi nương nương.”

      Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy Gia Cát Linh , sắc mặt nhất thời trầm xuống: “Ngươi tới nơi này làm gì? Thần phi nương nương, người như ả tốt nhất đừng đụng vào, tâm địa xấu xa.”

      “Gia Cát trắc phi, Thừa tướng gia, ngồi xuống cả , bản cung có chuyện muốn với các ngươi.”

      “Vâng, nương nương.”

      Chu Tuyết Tranh nhàng nhấp ngụm trà, nhìn Gia Cát Linh cùng Gia Cát Hồng Nhan, “Hôm nay bản cung triệu các ngươi đến, chính là muốn cho các ngươi, đều là tỷ muội cần phải đối chọi gay gắt. Tỷ muội chính là hoa song sinh, sen Tịnh Đế, cần phải tương thân tương ái. Các ngươi bất hòa, Thừa tướng gia nhìn thấy nhất định rất lo lắng.”

      “Nương nương phải.” Gia Cát Chiêm gật đầu, “Hai tỷ muội con hẳn là nên giúp đỡ nhau.”

      “Cha.” Gia Cát Hồng Nhan trừng mắt liếc Gia Cát Linh cái, giãy nãy, “Nếu phải nó đối với con luôn đuổi tận giết tuyệt, con còn nguyện ý cùng nó sống tốt.”

      “Thất vương phi, ngươi cảm thấy được ?” Chu Tuyết Tranh nhìn Gia Cát Linh , hỏi.

      “Ta phản đối.” Gia Cát Linh thản nhiên .

      “Như vậy tốt.” Chu Tuyết Tranh cười, “Lục điện hạ cùng Thất điện hạ là huynh đệ, hai ngươi lại là tỷ muội, nếu như các ngươi bất hòa huynh đệ bọn họ chung sống như thế nào? Nữ nhân ấy à, lúc nào cũng phải luôn suy nghĩ cho phu quân mình. Huynh đệ bọn họ bất hòa, người đau lòng nhất là Hoàng thượng, bản cung cũng là vì Hoàng thượng. Hôm nay bản cung cùng Thừa tướng gia làm chứng, tỷ muội các ngươi hoà thuận như lúc ban đầu, cùng tiến cùng lui. Được rồi, hai tỷ muội các ngươi cùng nhau giúp bản cung rót trà .”

      “Vâng!”

      “Vâng!”

      Gia Cát Linh đứng dậy tới trước mặt Gia Cát Hồng Nhan. Gia Cát Hồng Nhan nhấc ấm trà, rót trà còn nóng vào chén. Gia Cát Linh đem ly trà đưa cho Chu Tuyết Tranh: “Nương nương, mời dùng trà!”

      “Tốt lắm! Nhìn thấy các ngươi thân mật như vậy bản cung thấy an tâm rồi.”

      Bộ dáng Chu Tuyết Tranh như từng trải, nàng cầm lấy miếng điểm tâm, chuẩn bị cắn miếng, cung nữ ở bên cạnh tiến lên: “Nương nương, từ từ, để nô tỳ thử trước xem.”

      Cung nữ lấy cây ngân châm, đưa lên kiểm tra đồ ăn bàn, cuối cùng đưa ngân châm tới ly trà.

      Vào lúc cả mấy người để ý, ngân châm nhanh chóng biến thành màu đen. Màu đen ngân châm cho những người ở đây biết, trong trà có độc!

      “Choang!” Chu Tuyết Tranh hoảng sợ thôi, ly trà trong tay nàng rơi xuống đất, “Các ngươi… Các ngươi to gan, bản cung có ý tốt thay các ngươi hòa giải, các ngươi lại muốn giết bản cung! , là ai hạ độc? Gia Cát Hồng Nhan hay là ngươi, Gia Cát Linh ?”

      Ba người lập tức quỳ mặt đất, Gia Cát Hồng Nhan cùng Gia Cát Chiêm lập tức : “Xin nương nương tha mạng.”

      “Nương nương bớt giận.” Gia Cát Linh có vẻ vô cùng trấn định, “Vẫn nên nhanh chóng mời thái y tới xem thử.”

      “Ngươi, nhanh mời thái y cùng Hoàng thượng tới đây!” Chu Tuyết Tranh với cung nữ ở đối diện, “ với Hoàng thuợng, có người muốn mưu hại bản cung.”

      Rất nhanh, Sở Kim Triêu, Hoàng hậu, Chu quý phi, Sở Lăng Hiên, Sở Lăng Thiên, còn có phu thê Sở Lăng Dực đều chạy tới. Sở Kim Triêu đầu, sắc mặt ông trầm, tiến lên cầm lấy tay Chu Tuyết Tranh: “Ái phi, sao lại thế này?”

      “Hoàng thượng.” Chu Tuyết Tranh sợ hãi kêu tiếng, cả thân mình như có xương cốt, mềm nhũn tựa vào trong ngực Sở Kim Triêu, “Thần thiếp rất sợ!”

      Hoàng hậu cùng Chu quý phi thấy vậy, trong lòng vô cùng khó chịu. Sau khi Chu Tuyết Tranh được phong làm Thần phi, Sở Kim Triêu hàng đêm đều nghỉ ở Đạp Tuyết Cung, ngay cả quan tâm với Chu quý phi cũng ít .

      “Thần phi, muội xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngồi xuống rồi từ từ .” Hoàng hậu .

      “Dạ, tỷ tỷ.”

      Sở lăng Thiên thấy Gia Cát Linh quỳ mặt đất lạnh như băng, y đau lòng thôi. Y nâng Gia Cát Linh dậy, “Linh nhi, đứng lên.” Sau đó tay của y nhàng xoa đầu gối của nàng.

      Chu Tuyết Tranh rất nhanh nhìn thoáng qua, trong mắt lên tia lãnh: “Hoàng thượng, tỷ tỷ, thần thiếp thấy tỷ muội họ bất hòa nên tìm cơ hội hòa giải cho hai người. Các nàng bất hòa cũng ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ Thất điện hạ cùng Lục điện hạ. Thần thiếp liền tự ý làm chủ, muốn phân ưu thay Hoàng thượng cùng nương nương. Thấy tỷ muội các nàng bỏ xuống được khúc mắc, thần thiếp liền bảo các nàng cùng nhau rót ly trà cho thần thiếp, lấy trà đánh tan nghi ngại trước đó, nghĩ tới trong trà này có độc. Gia Cát thừa tướng vừa rồi hẳn là thấy ràng, trà này, lúc bản cung uống vẫn bình thường, đến khi tỷ muội các nàng đụng tay liền có độc.”

      “Nương nương, thần thấy rất .”

      “Nương nương, thần nữ hạ độc người.” Gia Cát Hồng Nhan vội vàng , nàng chỉ vào Gia Cát Linh , “Nhất định là nó, là nó hạ độc!”

      “Đại tỷ, ăn có thể ăn bậy, nhưng thể lung tung được!” Gia Cát Linh chút hoang mang , “Tỷ tận mắt thấy ta hạ độc?”

      “Đúng, ta tận mắt thấy!” Gia Cát Hồng Nhan chút suy nghĩ liền .

      “Nếu tỷ tỷ nhìn thấy ta hạ độc vì sao với Thần phi nương nương? Tỷ tỷ biết mà báo tội cũng hề .” Gia Cát Linh nhìn Gia Cát Hồng Nhan, cười lạnh.

      “Ta…” Gia Cát Hồng Nhan nhất thời á khẩu trả lời được, biết rằng mình bị Gia Cát Linh lôi vào tròng, “Ta còn chưa kịp kia cầm ngân châm đến rồi.”

      “Vương ngự y, nghiệm độc trước !” Sở Kim Triêu .

      “Dạ, Hoàng Thượng!”

      Vương ngự y kiểm tra nước trong ấm trà, cùng với mấy ly trà khác đều có khác thường, lại kiểm tra cái chén mặt đất cũng phát thấy khác thường.

      “Hoàng thượng, thần kiểm tra qua, nước trà đất có độc.”

      “Đây là chuyện gì?” Chu Tuyết Tranh chỉ vào ngân châm bàn vừa rồi cung nữ kia kiểm tra qua, “ có độc, vậy vì sao ngân châm biến thành màu đen?”

      “Ngươi phải kiểm tra cẩn thận!” Sở Kim Triêu cũng tin tưởng.

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có thể khẳng định nước trà đất có độc. Nhưng mà thần từng nghe qua có loại độc dược, chỉ lúc hòa vào trong nước lát có độc, sau đó bay hơi sạch , sau đó kiểm tra cũng thấy gì. Thần hoài nghi, trong trà của Thần phi nương nương, đúng là bị hạ loại độc này.” Vương ngự y trả lời.

      “Cái gì? Sao lại có loại độc như vậy?” Sở Kim Triêu lần đầu tiên nghe đến loại độc này, “Đại nha đầu, Tam nha đầu, rốt cuộc là có chuyện gì? Trẫm muốn nghe lời !”

      “Khởi bẩm Hoàng thượng.” Gia Cát Hồng Nhan giành trước, “Thần nữ cái gì cũng làm. nhất định là Tam muội thấy Thần phi nương nương chiếm Đạp Tuyết Cung của Tĩnh quý phi, ghi hận trong lòng, nên ra tay hạ độc với Thần phi nương nương.”
      Chrishonglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 204: Hóa ra là trong trứng có độc

      “Tam nha đầu, con xem?” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh , hỏi.

      “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nữ chỉ là giúp nương nương cầm ly trà, tuyệt đối hạ độc, xin Hoàng thượng minh xét.” Gia Cát Linh trấn tĩnh tự nhiên, nàng còn chưa nhìn được mưu đồ của Chu Tuyết Tranh, nên nhiều lời, chỉ bình tĩnh quan sát tình hình.

      “Gia Cát ái khanh, ngươi xem!” Ánh mắt Sở Kim Triêu chuyển hướng sang Gia Cát Chiêm, “Hai tỷ muội chúng thừa nhận, ngươi là người có liên quan, ngươi xem rốt cục là ai hạ độc? ai hạ độc, ngân châm vô duyên vô cớ biến thành màu đen. Hôm nay, ngươi nhất định phải cho trẫm! Bằng , trẫm lấy tội mưu hại Thần phi để xử phụ tử các ngươi tội chết!”

      “Hoàng thượng!” Gia Cát Chiêm dập đầu cái, “Vi thần chưa từng tiếp xúc qua ấm trà này, cũng có chạm vào ly trà, hoàn toàn có cơ hội hạ độc nương nương, xin Hoàng thượng minh giám.”

      “Ý của Thừa tướng đại nhân, hung thủ là trong Gia Cát trắc phi và Thất vương phi.” Chu Tuyết Tranh nheo mắt, “Vậy ông xem, rốt cuộc là ai? Nơi này chỉ có mấy người chúng ta, bản cung hạ độc chính mình.”

      “Thừa tướng, mau!” Sở Kim Triêu , “ được giấu giếm trẫm điều gì.”

      “Hoàng thượng…” Gia Cát Chiêm phủ phục đất, đây là ép ông phải chọn trong hai đứa con , cũng là, buộc ông làm ra lựa chọn giữa Lục vương phủ và Thất vương phủ. Ông cúi đầu, thế khó xử, phải vì ông thương đứa con nào hơn, mà là cân nhắc xem ai mang đến lợi ích cho ông nhiều hơn. Ông nhìn Gia Cát Hồng Nhan hoảng sợ bất an, lại nhìn qua Gia Cát Linh thong dong bình tĩnh, trong lòng liền có lựa chọn. Gia Cát Linh trí tuệ, là nữ tử hiếm có, nhưng với ông mà , cũng thể khống chế. Gia Cát Hồng Nhan tuy rằng ngu dốt, lại có thể nắm gọn trong tay mình. Nhớ tới cái chết của Tam di nương và dối gạt Sở Kim Triêu, ông nhất thời rét run vì sợ, Gia Cát Linh nhất định bỏ qua cho ông, chi bằng mượn tay Hoàng thượng, trừ bỏ mối họa lớn trong lòng này. Chỉ chốc lát, ông suy nghĩ được rất nhiều, cuối cùng, ông hạ quyết tâm, : “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nhìn thấy Thất vương phi hạ độc.”

      “Thừa tướng, ông có biết ông ?” Sở Lăng Thiên sắc mặt u ám, toàn thân phát ra ý lạnh, “Ông xác định thấy ràng?”

      “Bẩm Thất điện hạ, thần dám bậy.” Gia Cát Chiêm hạ quyết tâm, khẳng định là Gia Cát Linh gây ra, “Linh nhi tuy là nữ nhi của thần, nhưng vi thần tuyệt đối thể vì mối quan hệ này mà bậy được.”

      “Gia Cát thừa tướng, ông thấy ư? Mưu hại phi tần là tội gì, ông hẳn cũng ràng.” Sở Lăng Hiên lạnh lùng liếc Gia Cát Chiêm cái. đối với Gia Cát Linh là vừa vừa hận, nhưng vẫn đành nhìn nàng cứ thế mà ngọc nát hương tan.

      “Lục điện hạ, đúng là nó, thiếp cùng phụ thân đều thấy rất .” Gia Cát Hồng Nhan thấy Sở Lăng Hiên lại có thể cầu tình giúp Gia Cát Linh , khỏi tức giận, “ phải nó, chẳng lẽ là thiếp.”

      Sở Lăng Hiên trừng mắt với nàng, hừ tiếng, Gia Cát Hồng Nhan tự giác ngậm miệng.

      “Hồi bẩm Lục điện hạ, vi thần dám lừa dối Hoàng thượng.” Gia Cát Chiêm .

      Trong mắt Chu Tuyết Tranh hiên ý cười khó phát . Gia Cát Linh , cho ngươi vui vẻ lâu như vậy cũng đủ rồi, bị chính cha ruột và chị ruột của mình liên thủ hại chết, mùi vị dễ chịu ? Ngươi cho là thành thân với Thiên ca ca huynh ấy là của ngươi sao? Ai có thể sống được lâu hơn mới là người chiến thắng. Thiên ca ca, phải huynh ả sao? Ta làm cho ả chết trước mặt huynh. Ngoài mặt nàng lại làm ra vẻ sợ hãi, tựa vào lòng Sở Kim Triêu: “Hoàng thượng, thần thiếp và Thất vương phi thù oán, biết sao nàng ấy lại hận thiếp như vậy, chẳng lẽ vì thần thiếp ở Đạp Tuyết Cung sao? Thần thiếp khẩn xin Hoàng thượng ban cho thiếp tẩm cung khác, nếu , có ngày mất mạng cũng biết.”

      “Tranh nhi cần sợ hãi.” Sắc mặt Sở Kim Triêu càng thêm u ám, “Là trẫm cho nàng ở chỗ này, ai có ý kiến, chính là kháng chỉ tuân! Tam nha đầu, con còn gì để ? Trẫm luôn cho rằng con là nữ tử biết đạo lý, ngờ lại chẳng phân tốt xấu như vậy, dám cả gan ở Đạp Tuyết Cung làm xằng làm bậy.”

      “Phụ hoàng, Linh nhi tuyệt đối có làm, nhi thần khẩn xin phụ hoàng minh xét!” Sở Lăng Thiên che chắn cho Gia Cát Linh , ai dám tiến lên y khiến kẻ đó khó coi.

      “Thiên nhi, Gia Cát thừa tướng chứng minh rồi. Hai người đều là con , đến mức thiên vị ai. Huống hồ…” Sở Kim Triêu dừng chút, cũng hết câu, huống hồ, nếu phải là , sao Gia Cát Chiêm có thể vứt bỏ nữ nhi xuất sắc như vậy, mà bảo vệ đứa bất tài. Ông nhắm mắt lại, nặng nề thở dài, ánh mắt nhìn Gia Cát Linh chan chứa đau lòng, “Tam nha đầu, nếu con còn gì để , trẫm theo luật lệ mà xử tội con.”

      “Hoàng thượng, thần nữ có chuyện muốn .” Lúc này, Gia Cát Linh sau khi im lặng lâu, đột nhiên lên tiếng.

      “Con .” Sở Kim Triêu giống như mong đợi, nghe nàng vậy, lập tức .

      “Mới vừa rồi Vương ngự y , Thần phi nương nương là trúng loại độc lát bay hơi, theo thần nữ thấy, phải như vậy!”

      “Hửm? Con thử xem.”

      Gia Cát Linh gật đầu, “Trong nước trà nghiệm ra độc, là bởi vì từ đầu tới cuối, có ai hạ độc cả.”

      “Vậy tại sao ngân châm lại biến đen?” Hoàng hậu nhìn ngân châm bàn, vẻ mặt hoài nghi, “Tam nha đầu còn muốn càn ư? Nhân chứng vật chứng đều ở đây.” Trong lòng Hoàng hậu thầm tính toán, nếu Gia Cát Linh biến mất, là đả kích trí mạng với Sở Lăng Thiên, lúc này, bà ngại thầm trợ giúp.

      “Hoàng thượng…” Chu Tuyết Tranh cũng buông tha, “Trước mặt bao người, Thất vương phi dám ăn xằng bậy, chắc là ỷ vào sủng ái của Thất điện hạ mà ngay cả Hoàng thượng cũng để vào mắt, trước mặt người mà cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn.”

      “Thần phi muội muội yên tâm, Hoàng thượng nhất định xử lý công bằng.” Hoàng hậu .

      “Câm miệng cả !” Sở Kim Triêu kiên nhẫn , “Để Tam nha đầu hết lời xem, nếu là nó, trẫm tuyệt đối niệm tình riêng.”

      Sở Lăng Thiên chau mày, lo lắng thay Gia Cát Linh , lần này khác trước, đụng tới hậu cung, Sở Kim Triêu nhất định đích thân xử phạt, giống như ở phủ Thừa tướng.

      Gia Cát Linh cầm tay y để y yên tâm, nàng nhìn Gia Cát Chiêm, hỏi: “Phụ thân có phải tận mắt thấy ta bỏ độc vào trong nước trà của Thần phi nương nương ?”

      “Linh nhi, con còn muốn chối cãi sao? Ta bao nhiêu lần cũng là câu đó, ta tận mắt thấy con hạ độc vào trong trà.” Gia Cát Chiêm khẳng định .

      “Được!” Gia Cát Linh dường như đợi ông câu này, nàng nhìn Vương ngự y, , “Có thể xin Vương ngự y đưa cho ta cây ngân châm ?”

      Vương nhự y từ trong rương thuốc lấy ra ngân châm, đưa cho Gia Cát Linh . Nàng cắm ngân châm vào quả trứng được bóc vỏ ở bàn, rút ra, chỉ thấy ngân châm vốn sáng bóng từ từ biến thành màu đen.

      Mọi người kinh ngạc nhìn màn này, đều giọng bàn tán.

      “Hả? Hóa ra là trứng gà có độc?”

      “Khó trách trong nước trà có độc, ra là độc ở trong trứng.”

      “Vậy trong trà của Thần phi nương nương có độc, Thất vương phi là bị oan.”

      “Vương ngự y, đây là chuyện gì?” Sở Kim Triêu quát, cả nửa ngày, ngay cả độc ở chỗ nào cũng biết.

      “Chuyện này…” Vương ngự y tay quệt mồ hôi, ngay cả nguồn độc cũng tra ra được, ngự y như ông sợ là làm được nữa, “Hoàng thượng, trong trứng có độc, cũng thể loại trừ trong nước trà có độc.”

      Khi mọi người còn kinh ngạc, Gia Cát Linh làm thêm hành động khiến cho tất cả mọi người đều khó tin, nàng đặt quả trứng vừa thử qua độc lên miệng, cắn mấy miếng ngon lành, nuốt xuống! Chu Tuyết Tranh cả kinh, khỏi đứng thẳng dậy, kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh , nhất thời ngây ngẩn cả người.

      “Linh nhi!”

      “Tam nha đầu!”

      Sở Lăng Thiên và Sở Kim Triêu kinh ngạc hô lên, bởi vì ăn quá nhanh, hơn nữa hai người họ lại đồng thanh gọi nàng, Gia Cát Linh bị mắc nghẹn, nàng nhanh chóng uống vào mấy ngụm nước, mới nuốt trôi được miếng trứng. Nàng khoát tay về phía Sở Lăng Thiên: “Thiếp sao.”

      “Hoàng thượng, Thất vương phi là tiêu hủy vật chứng, sợ tội tự sát.” Vương ngự y vội vàng .

      “Linh nhi, con cho rằng như vậy là có thể thoát tội sao?” Gia Cát Chiêm lắc đầu, bất đắc dĩ , “Con đúng là quá ngây thơ rồi.”

      Gia Cát Linh cười cười, nhìn Gia Cát Chiêm, “Vật chứng? phải phụ thân tận mắt thấy ta hạ độc vào trà sao? Trứng gà sao lại trở thành vật chứng được?”

      “Cái này…” Gia Cát Chiêm nhất thời á khẩu, mặt đỏ bừng, nghẹn được câu nào.

      “Hoàng thượng, thần nữ có thể ăn quả trứng biến ngân châm thành đen này, cũng có gì khác thường, chứng minh được quả trứng này có độc.”

      ràng ngân châm biến đen, sao lại có độc chứ?” Sở Kim Triêu đương nhiên tin tưởng, “Tam nha đầu, cho dù con hạ độc Thần phi, trẫm cùng lấy mạng của con, con hà tất phải đến bước này, Vương ngự y, mau chẩn mạch cho Tam nha đầu!” Sở Kim Triêu xem nàng là đến đường cùng, sợ tội tự sát.

      “Hoàng thượng, thần nữ sao.” Gia Cát Linh cười cười, “Ngân châm gặp được rất nhiều thứ biến đen, cho dù là có độc. Trong trứng có loại chất có thể làm ngân châm biến đen, cũng phải bởi vì trứng có độc.”

      “Hả? Cũng có chuyện này nữa sao?” Hoàng hậu híp mắt, chậm rãi .

      Nghe xong lời của Gia Cát Linh , trong lòng Chu Tuyết Tranh liền chùn xuống, trứng có độc cũng có thể làm ngân châm biến đen, đây là trong lúc vô tình nàng phát được, nàng cho bất cứ ai biết. Hôm nay, vì muốn lấy mạng Gia Cát Linh , mới sử dụng biện pháp này. Ý thức của nàng thoáng có chút kinh hoảng, sao có thể chứ? Gia Cát Linh làm sao biết được bí mật này? Bí mật này ngay cả ngự y cũng biết mà.

      Gia Cát Linh cúi người, “Nếu Hoàng hậu nương nương tin, có thể tùy tiện lấy quả trứng đến thử.”

      “Tiêu Ôn, ngươi mang vài quả trứng đến đây.” Hoàng hậu phân phó.

      “Dạ, nương nương.” Tiêu Ôn phụng mệnh làm.

      Tiêu Ôn nhanh chóng bưng dĩa trứng đến, Sở Kim Triêu bảo Vương ngự y dùng ngân châm thử nghiệm, quả nhiên đúng như lời Gia Cát Linh , ngân châm cắm vào trứng đều biến thành màu đen. Mấy quả trứng này, xác định là có độc.

      “Hóa ra là vậy.” Sở Kim Triêu gật đầu, tán thưởng nhìn Gia Cát Linh , “Tam nha đầu, dù rằng như vậy, nhưng ngân châm này phải cắm vào nước trà của thần phi liền biến đen sao?”
      Chris, Trâuhonglak thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 205: Phạt năm mươi trượng

      “Hoàng thượng, thần nữ định .” Gia Cát Linh chỉ vào ngân châm bàn, “Trước khi cung nữ kiểm tra nước trà của Thần phi nương nương có dùng ngâm châm thử điểm tâm ở bàn, trong đó có trứng gà. Sau khi lấy ra từ trong trứng gà ngâm châm biến màu. Thử qua trứng gà rồi dùng ngân châm thử với nước trà lúc này ngân châm biến màu. Vì vậy mọi người đương nhiên cho rằng nước trà có độc, ra nước trà có độc, hơn nữa, tất cả đồ ở đây cũng đều có độc.”

      “Thần phi muội muội, muội thử xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Hoàng hậu nhìn Chu Tuyết Tranh, “Hôm nay nếu phải Tam nha đầu thông minh tra ra nguyên nhân xảy ra chuyện lớn rồi. Muội là người hiểu chuyện sao lại có thể hồ đồ như vậy?”

      “Tỷ tỷ.” Chu Tuyết Tranh cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, nàng biết Gia Cát Linh thoát khỏi được kiếp nạn hôm nay, “Vừa rồi, quả là Liên nhi dùng ngân châm kiểm tra trứng gà trước rồi mới thử nước trà. Muội hiểu về dược lý nên cho rằng có người hạ độc trong nước trà. Hơn nữa, Gia Cát Thừa tướng chắc chắn là Thất vương phi hạ độc nên muội liền hồ đồ tin theo.” Nàng đứng dậy, kéo lấy tay Gia Cát Linh , “Thất vương phi, ta hiểu lầm ngươi, mong ngươi tha thứ cho ta.”

      “Thần phi nương nương sao là tốt rồi.” Gia Cát Linh thản nhiên , nàng liếc Gia Cát Chiêm cái, “Phụ thân, người nên giải thích thử xem, ta làm sao hạ độc trong nước trà được? Căn bản là có ai hạ độc, phụ thân lại có thể nhìn thấy?”

      “Ta… Này… Vừa rồi…” Gia Cát Chiêm ấp úng, trong đầu trống rỗng, thân thể bởi vì cảm giác được lạnh lẽo mà run rẩy, “Chỉ có con tiếp xúc qua ly trà đó nên ta nghĩ đó là con.”

      “Vừa rồi phụ thân là tận mắt nhìn thấy mà.”

      “Có lẽ là phụ thân nhìn lầm rồi.”

      “Phụ hoàng.” Gương mặt Sở Lăng Thiên trầm, nghiêng mặt liếc Gia Cát Chiêm cái, “ câu nhìn lầm của Thừa tướng gia vừa rồi suýt nữa khiến Linh nhi phải mất mạng. Thừa tướng gia mắt mờ, phụ hoàng nên để cho ông ấy nghỉ ngơi vài ngày để ông ấy trị mắt.”

      Sở Kim Triêu gật đầu: “Trẫm có ý này. Gia Cát Chiêm có ý đồ đổ oan Thất vương phi, tội ác tày trời, trẫm khấu trừ của ngươi năm bổng lộc, phạt năm mươi trượng! Thời gian nằm nhà nên mời đại phu tới khám lại mắt .”

      “Hoàng thượng!” Gia Cát Chiêm phịch tiếng quỳ mặt đất, khấu đầu, “Cầu xin Hoàng thượng khai ân, lão thần tuổi tác cao, năm mươi trượng nhất định lấy mạng của thần. Nếu thần chết thể ở bên cạnh tận trung với Hoàng thượng.”

      “Trẫm thấy ngươi da dày thịt béo, năm mươi trượng thể lấy mạng của ngươi.” Sở Kim Triêu quát, “Người đâu! Dẫn Gia Cát thừa tướng ra ngoài đánh năm mươi trượng!”

      Mấy thị vệ tiến lên lôi Gia Cát Chiêm ngừng giãy dụa ra khỏi Đạp Tuyết Cung. Sở Kim Triêu thở dài nhìn Chu Tuyết Tranh vui : “Thần phi, nàng thân là trưởng bối lại hùa nhau làm loạn, lần này trẫm so đo với nàng. Nàng phải xin lỗi Tam nha đầu.”

      “Tạ ơn Hoàng thượng khai ân.” Chu Tuyết Tranh đứng dậy cười với Gia Cát Linh , “Thất vương phi, hôm nay xin lỗi. Là ta hồ đồ tin lời của Gia Cát Thừa tướng, ngươi đừng để trong lòng nhé.”

      “Nương nương khách sáo rồi.” Gia Cát Linh mặt chút thay đổi .

      “Được rồi, được rồi, tất cả lui .” Sở Kim Triêu phất tay .

      Trước khi , Gia Cát Linh liếc mắt nhìn Chu Tuyết Tranh cái, nàng ta cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau, mặt cùng lúc lên tia cười lạnh.

      Gia Cát Linh , lần này ngươi tránh được, có chút bản lĩnh đó.

      Chu Tuyết Tranh, ác giả ác báo, đừng cho là mình tài giỏi.

      Ngươi đoạt Thiên ca ca của ta, ta và ngươi chết dừng.

      Có bản lĩnh ngươi tới đoạt về .

      Ngày còn dài, chúng ta chờ xem.

      Bất cứ lúc nào cũng tiếp đón.

      Chu Tuyết Tranh tránh ánh mắt của Gia Cát Linh , nhìn sang bên. Lúc này Gia Cát Linh mới xoay người ôm lấy cánh tay Sở Lăng Thiên cùng nhau rời khỏi Đạp Tuyết Cung.

      “Nương nương, xin lỗi, là Liên nhi làm tốt.” Mọi người rồi Liên nhi liền quỳ xuống trước mặt Chu Tuyết Tranh tạ tội.

      “Ngươi đứng lên , chuyện liên quan đến ngươi.” Chu Tuyết Tranh nheo mắt lại, “Gia Cát Linh so với hồ ly quả thực giảo hoạt hơn nhiều, bản cung tỉ mỉ thiết kế cái bẫy này vậy mà ả cũng có thể qua được, trước kia ta thực coi thường ả.” Nàng nhìn xung quanh Đạp Tuyết Cung lát, “Liên nhi, sai người nhổ hết đám hoa này, trồng hoa cúc!”

      “Nương nương, chẳng phải là nhìn rất đẹp sao?” Liên nhi có hiểu hỏi, “Vì sao lại nhổ ?”

      “Bản cung bảo ngươi , nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?”

      “Vâng, nương nương.”

      Bên ngoài Đạp Tuyết Cung, Gia Cát Chiêm bị chấp hành hình phạt ở trước mặt mọi người. Ông hướng ánh mắt cầu cứu về phía Sở Kim Triêu cùng Gia Cát Linh .

      “Hoàng thượng, vi thần biết sai rồi, xin người tha cho vi thần mạng.” Mồm miệng Gia Cát Chiêm , mới đánh ba mươi roi ông chịu nổi, “Linh nhi, mau giúp phụ thân cầu xin với Hoàng thượng, phụ thần van xin con.”

      Gia Cát Linh nhíu mày, vẻ mặt bi thương nhìn Gia Cát Chiêm, trong mắt ngấn lệ: “Hoàng thượng… Hôm nay trời lạnh, thân thể phụ thân e là chịu nổi.”

      Trong lòng Gia Cát Chiêm vui vẻ, bất kể như thế nào nàng vẫn cứu ông.

      “Tam nha đầu muốn như thế nào?” Sở Kim Triêu hỏi.

      “Thần nữ khẩn cầu Hoàng thượng cho phụ thân chịu phạt ở nơi ấm áp hơn.”

      “Được, làm theo lời Tam nha đầu, mang Gia Cát thừa tướng vào trong phòng, tiếp tục đánh.”

      “Dạ, Hoàng Thượng!”

      “Linh nhi!” Gia Cát Chiêm nghĩ tới Gia Cát Linh lại như thế, nhất thời giận sôi gan, suy nghĩ, “Giỏi lắm, con ngoan có lòng! Thấy cha đẻ chết mà cứu, ngươi có kết cục tốt! Tiện nhân!”

      “Gia Cát thừa tướng, đây chính là nữ nhi của ngươi!” Sở Kim Triêu tức giận nhìn Gia Cát Chiêm, “Ngươi năng lỗ mãng như vậy với con dâu trẫm, trẫm thấy nên đánh thêm năm mươi roi nữa! Đánh tới lúc ngươi câm miệng mới thôi.”

      Gia Cát Chiêm nghe vậy ngậm chặt miệng lại, câu cũng dám . Ông hoảng sợ nhìn Gia Cát Linh , tiểu nương ở trong phủ ngay cả cũng dám kia, tự lúc nào biến thành ác quỷ.

      Sở Lăng Thiên siết chặt vòng eo của Gia Cát Linh , Linh nhi của đúng là xấu . Gia Cát Linh cười đáp lại y.

      Ra khỏi cung, Gia Cát Linh có chút rầu rĩ vui: “Vẫn chưa thể đuổi nàng ta ra khỏi Đạp Tuyết Cung, là đáng tiếc.”

      “Linh nhi, ta thấy nàng ta muốn ở cứ để cho nàng ta ở đó . Mẫu phi mất rồi, nàng cần vì Đạp Tuyết Cung mà lại xung đột với nàng ta nữa. Chu Tuyết Tranh phải là Gia Cát Hồng Nhan, giờ nàng ta có phụ hoàng làm chỗ dựa vững chắc, vẫn nên cách xa nàng ta ra chút.”

      “Ừ.” Gia Cát Linh gật gật đầu, “Thất gia yên tâm, ta dính vào nàng ta nữa.”

      “Vậy là tốt rồi.” Y hôn lên trán nàng cái, vuốt tóc nàng: “Làm sao Linh nhi biết ngân châm gặp phải trứng biến thành màu đen? Nàng có học qua y thuật sao?”

      “Ta học qua y thuật, chỉ là từng học qua hóa học.”

      “Hóa học, đó là cái gì? Là thứ ở chỗ của nàng sao?”

      “Ừ, ở chỗ đó của bọn ta, hóa học là môn học trong chương trình học. đến tính chất đặc biệt của số kim loại, vừa hay ta thường nghe thầy giáo giảng rất kĩ nên biết ít.”

      “Nơi đó của nàng thần kỳ, muốn đến chỗ của nàng xem chút.” Mỗi khi nghe Gia Cát Linh về điều mới mẻ gì đó, y đều rất hứng thú đối với thế giới kia.

      “Điện hạ, Hoàng thượng triệu người tới.” Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên chuẩn bị lên xe ngựa, Liên công công vội vàng chạy tới, thở hồng hộc .

      “Ta biết rồi.” Sở Lăng Thiên gật đầu, cũng xoay người mà là lên xe ngựa, “Liên công công, phiền ngươi với phụ hoàng ta đưa Linh nhi về phủ xong lập tức vào cung.”

      “Vâng, điện hạ.” Liên công công cười tủm tỉm lắc đầu, Thất vương phi ở trong lòng Thất điện hạ, chỉ sợ còn quan trọng hơn cả giang sơn xã tắc.

      có Sở Lăng Thiên, Gia Cát Linh liền tới Ngâm Hương Các chuyện trời đất với mấy người Mộc Tê, Nguyệt Lan. Nguyệt Lan tươi cười ngày càng nhiều, còn đăm chiêu ủ dột nữa. Ngụy Thành đến với Gia Cát Linh việc vận chuyển đưa vào hoạt động, rất nhanh đoạt việc làm ăn của Tiêu gia mất bảy, tám phần. Việc vận chuyển của Tiêu gia sợ là được vài ngày nữa. Đồng thời còn mang đến tin tức của người. Ngày ấy sau khi chuyện xấu của Tiêu lão thái quân bị vạch trần, Tiêu lão gia liền hưu bà, bà tức giận đến mức hộc máu, nằm giường hôn mê mấy ngày, hôm nay qua đời.

      chết sao?” Gia Cát Linh giọng , “ chịu nổi chút đùa giỡn, như vậy liền chết. Tiêu gia còn tin tức gì nữa?”

      “Hai công tử nhà Tiêu gia là Tam công tử Tiêu Vân và Tứ công tử Tiêu Kiếm đều về Ngân Đô, hẳn là bọn họ biết biến cố của Tiêu gia. Bọn họ trở về chưa biết còn có thể tạo nên sóng gió gì, tiểu thư vẫn nên cẩn thận chút.”

      “Ừ.” Gia Cát Linh gật đầu, “Có Kinh Phong cùng Phá Trận bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh ta, cần phải lo lắng. Chỉ là trong tay bọn họ có binh quyền, làm Thất gia bất lợi mới tốt.”

      “Gia cẩn thận, tiểu thư cần lo lắng.” Ngụy Thành an ủi: “Tiểu thư, thuộc hạ xin cáo từ trước.”

      “Ừ.”

      Suốt ngày Sở Lăng Thiên cũng hồi phủ, đến lúc chạng vạng cũng là lúc có thư đưa đến là hôm nay ở biên giới cấp báo, nước Tinh Long tập trung mười vạn quân đội ở biên giới hai nước, biết muốn làm gì. Sở Lăng Thiên phụng chỉ luyện tập quân lính, chỉ sợ mấy ngày thể về phủ được.

      “Nước Tinh Long, đúng là lúc nào yên bình được.” Gia Cát Linh thào , nàng tới thư phòng lấy ra quyển sách sau đó trở lại phòng ngủ đọc sách để khỏi phải nhớ đến Sở Lăng Thiên.

      Sở Lăng Thiên có ở đây, Gia Cát Linh vẫn tiến cung thỉnh an mỗi ngày. Thời tiết càng ngày càng ấm, rốt cục có thể cởi quần áo dày ra, toàn thân mặc bộ quần áo nhàng khiến dáng người lả lướt của Gia Cát Linh càng thêm động lòng người.

      “Đệ muội, hôm nay muội xinh đẹp.” Hà Sướng Uyển nhìn thấy Gia Cát Linh , nhịn được khen ngợi.

      “Đa tạ Thái tử phi khen ngợi.” Ở trước mặt Hoàng hậu, Gia Cát Linh cố ý duy trì khoảng cách với Hà Sướng Uyển. Nếu Hoàng hậu nhìn thấy nàng ấu thân thiết với mình nhất định trách cứ nàng.

      “Dực nhi, phải con hôm nay có tin tức tốt muốn với bản cung sao? Rốt cuộc có chuyện gì? Con thử xem.” Hoàng hậu thản nhiên liếc mắt nhìn Gia Cát Linh cái, chuyển đề tài.

      “Mẫu hậu.” Sở Lăng Dực nhịn được cười trước, dường như có chuyện rất tốt, “Sướng Uyển có tin vui.”

      “Cái gì?” Hoàng hậu sửng sốt, thân thể nhất thời căng thẳng, “Con cái gì? Sướng Uyển có thai? mời thái y xem chưa?”

      “Dạ.” Sở Lăng Dực gật đầu, “Đại phu xem, xác định là có thai.”

      tốt quá, tốt quá.” Hoàng hậu thể kìm nén được tâm tình vui sướng, kích động đến mức ra lời, cứ lặp lặp lại tốt quá.
      duyenktn1, Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :