1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 196: Cái giá của nghịch thiên sửa mệnh

      “Tướng quân có bản lĩnh.” Gia Cát Linh cười cười, “Nếu tướng quân còn chịu tránh ra, bản nương la lên. Đường đường là tướng quân lại ức hiếp hai nữ tử trói gà chặt, truyền ra ngoài, thanh danh của tướng quân coi như bị hủy.”

      “Ha ha.” Tiêu Duẫn cười lạnh, “ ra là nha đầu miệng lưỡi bén nhọn!” lại nhìn qua Trần Cẩm Phàm, “So ra, vị nương này đáng hơn.” nép người, nhường đường, để hai nàng .

      “Tiêu Đại, ngươi tra thân phận của hai nữ tử kia.” Sau khi Gia Cát Linh và Trần Cẩm Phàm khỏi, Tiêu Duẫn với gia đinh Tiêu gia theo mình.

      “Đại… Đại công tử.” Tiêu Đại lắp bắp , “Thân phận hai vị nương vừa rồi . Nữ tử áo hồng là Tam tiểu thư của Gia Cát phủ Thừa tướng, là Thất vương phi. Người kia là quận chúa Cẩm Phàm.”

      “Hả?” Tiêu Duẫn nheo mắt, vẻ mặt kinh ngạc, Thất vương phi, quận chúa Cẩm Phàm, quả thân phận , “Sao ngươi lại sớm?” sớm biết tính tình Thất vương Sở Lăng Thiên tốt, nếu biết mình bỡn cợt vương phi của , nhất định tha cho mình. càng nghĩ tới, nữ tử kinh diễm kia lại có thể là Tam tiểu thư phủ Thừa tướng, là thứ nữ từng ức hiếp vô số lần.

      “Nô tài ra hiệu bằng mắt với công tử, tại công tử thấy.” Tiêu Đại ấm ức .

      “Thôi!” Tiêu Duẫn nheo mắt, “Quận chúa Cẩm Phàm có hôn ước chưa?”

      “Vẫn chưa.”

      “Vậy là tốt rồi!” Tiêu Duẫn nhíu mày, khóe miệng lên tia cười lạnh, “Xem ra, lần này bản tướng trở về, nên giải quyết chung thân đại .” Dứt lời, nhếch miệng, dùng đầu lưỡi liếm môi, rồi quay về gian phòng của mình.

      Nghe được đối thoại của hai người, tay cầm trâm của tiểu nhị run rẩy, làm sao cũng đoán được, hai nữ tử kia lại có thân phận cao quý như thế. Nhớ tới lời vô sỉ của mình, nhất thời sợ tới mức tè ra quần, vội vàng về phòng dọn hành lý, theo cửa sau của trà lâu trốn mất.

      Gia Cát Linh và Trần Cẩm Phàm ra khỏi trà lâu, nhìn thấy trong ngõ vây đầy người, đến gần thấy là thuật sĩ giang hồ, xem tướng số cho mọi người.

      “Những chuyện đoán số đoán mệnh này, biết là lừa tiền, tùy tiện mấy câu, liền lừa được người khác vui vẻ mà bỏ tiền ra.” Trần Cẩm Phàm tức giận .

      nương à, vị thần tiên này rất chính xác, hơn nữa phải trả tiền.” đại thẩm bên cạnh , “ tin nương cũng có thể thử xem.”

      “Ta tin đâu.” Trần Cẩm Phàm .

      nương, có thể để lão phu tính cho nương quẻ ?” Lão thần tiên ngẩng đầu, mỉm cười hỏi.

      “Vậy lão thử xem, nếu đúng, ta tin lão, lão xem xem đường tình duyên của bản nương thế nào.” Trần Cẩm Phàm ngồi xuống, nhìn lão thần tiên.

      Lão thân tiên nhìn tướng mạo của nàng, lại bảo nàng đưa tay ra, cẩn thận xem xét, vuốt chòm râu trắng phau, ông : “ nương, tuy rằng trước mắt cùng nam tử ngưỡng mộ trong lòng mỗi người nơi, nhưng hai tim nhịp. Kết quả cũng tốt, tướng mạo của nương nhiều con nhiều phúc.”

      “Chính xác quá!” Trần Cẩm Phàm vui vẻ cười , “Lão thần tiên, ta tin lão!” Nàng đứng lên, kéo Gia Cát Linh ngồi xuống ghế, “Lão thần tiên, lão xem giúp muội muội ta .”

      Lão thần tiên chỉ liếc Gia Cát Linh cái, liền ngay: “Thứ cho lão phu thẳng, mạng của nương rất cứng, làm bị thương đến những người thân thiết nhất bên cạnh mình.”

      “Lão thần tiên, cái này đúng!” Trần Cẩm Phàm có chút tức giận , “Muội muội ta mệnh tốt như vậy, bên cạnh cũng có phu quân thương nàng, sao có thể làm tổn thương đến y chứ?”

      Gia Cát Linh vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng cứ để lão thần tiên tiếp, “Lão thần tiên, có biết tại sao ?” Bằng hữu thân cận của nàng, người thân bên cạnh nàng, người nàng nhất, nàng làm họ bị thương sao? Chẳng lẽ Nguyệt Lan chính là bắt đầu?

      nương, nghịch thiên sửa mệnh, dù sao cũng phải trả giá.” Lão thần tiên ngậm miệng lại, nhiều nữa.

      “Làm phiền rồi.” Gia Cát Linh đứng dậy, nàng hiểu nghịch thiên sửa mệnh mà ông là ý gì, kiếp này của nàng, rốt cục phải chịu trả giá cả đời này sao, tại sao nàng phải trả giá lớn như vậy.

      Môi Trần Cẩm Phàm mấp máy, muốn lại thôi, nàng kéo Gia Cát Linh ra ngoài, an ủi : “Linh nhi đừng để trong lòng, nhất định là lão ấy bậy bạ thôi. Lời của giang hồ thuật sĩ, nghe để cười thôi, đừng tin.”

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ, muội sao.” Gia Cát Linh cười cười, trong lòng lại rất nặng nề, lão thần tiên chỉ liếc mắt cái nhìn ra được nàng nghịch thiên sửa mệnh, nàng liền biết ông phải ăn vớ vẩn. Nhưng nàng tin ông trời, tin số mệnh, “Mệnh của muội là do muội chứ do trời.”

      Trần Cẩm Phàm gật mạnh đầu, cảm thấy đau lòng thay cho kiên cường của nàng, cũng vì nàng mà thầm cầu nguyện. Nếu thực nàng có thể làm bị thương đến Sở Lăng thiên nàng làm sao tiếp nhận được đây. Trần Cẩm Phàm muốn đưa nàng về, nàng chịu, Trần Cẩm Phàm cũng ép, hai người chia tay nhau ở ngã rẽ.

      Trước cửa Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên chuẩn bị ra ngoài tìm nàng, trông thấy nàng về, y mới yên tâm. Y cầm lấy tay nàng, nhất thời cảm thấy buốt giá, cảm giác lạnh lẽo này y chưa từng cảm thấy trước đây. Y cầm lấy tay nàng đặt lên miệng hà hơi, làm ấm tay cho nàng.

      Thấy hai tay nàng trống , nhịn được hỏi: “ mua gì sao?”

      cùng Cẩm Phàm tỷ tỷ mua là được, ta đâu thiếu thứ gì.”

      “Nàng tiết kiệm như vậy, bạc của Thất vương phủ chừng nào mới xài hết đây!” Sở Lăng Thiên cười khổ, thông thường nam nhân thường lên án nữ tử làm lụn bại gia sản, họ biết, gặp được người tiêu tiền cũng rất đau đầu.

      “Tự có người giúp chàng tiêu mà!” Gia Cát Linh , “Hôm nay bạc của ta và Cẩm Phàm tỷ tỷ đều bị trộm mất, suýt nữa còn bị nhốt ở trà lâu về được. Phải để lại cây trâm, tiểu nhị kia mới để chúng ta .”

      “Là trà lâu nhà ai? Bản vương đốt nó.”

      “Ngươi ta mở cửa buôn bán, cũng là việc có thể hiểu mà.” Gia Cát Linh liếc nam nhân tính tình bạo ngược bên cạnh, nhắc nhở.

      Hai người dùng xong bữa tối, Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên ở trong thư phòng xử lý số chuyện, mới về phòng nghỉ ngơi. Y đằng sau nàng, y có cảm giác nàng có tâm . Tuy rằng nàng cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, lại qua được mắt y. Y hối hận hôm nay cùng nàng, biết nàng gặp phải chuyện gì phiền muộn.

      “Linh nhi, chúng ta đến hậu viện ngắm tuyết ?” Sở Lăng Thiên đề nghị, “Trời dần dần ấm lên rồi, tuyết cũng nhanh tan, nếu muốn ngắm, phải chờ năm sau.” Thấy nàng đáp, y lại khẽ gọi, “Linh nhi.”

      “Hả…” Gia Cát Linh ngẩng đầu, lấy lại tinh thần, “Thất gia, người gì?”

      “Cùng ta đến hậu viện ngắm tuyết được ?”

      “Ừ.” Nàng gật đầu, khoát tay y, cơ thể nhích lại gần y, muốn từ người y tìm chút ấm áp.

      Hậu viện vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng tuyết tan, hương hoa mai thoang thoảng, xem lẫn trong khí lạnh lẽo truyền đến. Đêm yên tĩnh khiến tâm trạng của nàng bình ổn chút, tuy rằng nàng chắc nịch với Trần Cẩm Phàm, mệnh ta do ta do trời, nhưng chỉ có mình nàng biết, trong lòng nàng lo lắng nhiều lắm, nàng lo lắng nam tử bên cạnh nàng gặp bất trắc, nàng nên làm gì đây? Nghịch thiên sửa mệnh, tại sao phải trừng phạt nàng như vậy?

      đến bếp lò trong đình, ghế đá đặt đệm lông dày. Sở Lăng Thiên ngồi vào ghế đá, vẫn cảm thấy từng trận lạnh lẽo, y ôm nàng vào lòng mình, để nàng tiếp xúc với băng ghế lạnh lẽo kia. Hai tay nàng vòng ôm cổ y, nhàng tựa vào vai y, im lặng .

      “Linh nhi, nàng có tâm à?” Y ôm trọn vòng eo nàng, dịu dàng hỏi.

      “Ta… có.” Nàng lắc đầu, “Thất gia, chàng tin số mệnh ? Nhân quả tuần hoàn, thiên đạo luân hồi, là ư?”

      “Sao nàng lại đột nhiên hỏi thứ này?” Sở Lăng Thiên lắc đầu, “Ta tin.”

      “Lỡ như sao?”

      “Linh nhi.” Y xoay mặt nàng qua, dịu dàng nhìn vào mắt nàng, vẻ mặt lo lắng, ôn hòa hỏi, “Nàng cho ta biết xem rốt cuộc có chuyện gì?”

      “Ta…” Ánh mắt nàng trốn tránh, biết nên thế nào.

      “Đồng hội đồng thuyền, đây là lời nàng . Nhưng nàng có tâm lại cho ta biết, để ta san sẻ với nàng, vậy đồng hội đồng thuyền gì chứ?” Sở Lăng Thiên giả bộ giận dỗi.

      Gia Cát Linh dừng chút, giống như lấy hết can đảm, : “Để ta , hôm nay ta gặp được thầy bói, lão mệnh ta rất cứng, làm bị thương đến người thân thiết nhất bên cạnh, Nguyệt Lan như vậy, ngộ nhỡ chàng và đại ca xảy ra chuyện, ta… ta muốn các người gặp phải chuyện may.”

      Hóa ra nàng lo lắng chuyện này, y nâng mặt nàng, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của nàng, “Linh nhi ngốc, vừa hay ta cũng từng xem bói, thầy bói mạng của ta cần bầu bạn với nữ tử có mạng cứng, mới bình an vô .”

      “Chàng gạt ta.” Gia Cát Linh tin.

      “Số mạng của mỗi người đều thể xem mình được, cũng phải thể phá giải, lão thầy bói ấy biết bên cạnh nàng có ta, liền bậy bạ. Nếu nàng tin, ngày khác chúng ta cùng đến để ông ấy xem , nhất định phải như vậy. Vả lại, phải nàng từng với ta, chỗ của nàng gọi đây là phong kiến mê tín sao? Phải tin tưởng khoa học, phong kiến mê tín hại chết người.”

      “Nhưng ta vẫn rất lo cho chàng.”

      cần sợ, Linh nhi, sao đâu. Nếu ta gặp bất trắc, nàng làm gì?”

      “Ta theo chàng, cùng lắm xuyên qua lần nữa thôi.”

      “Vậy phải được rồi sao, kết quả xấu nhất, chúng ta cũng có thể cùng nhau xuống tào địa phủ, chừng còn có thể trọng sinh ở thế giới khác, có gì tốt? Ta lại có thể lần nữa thương nàng cả đời.”

      Nàng tựa vào vai y, ôm chặt lấy y, chỉ vài lời của y khiến nàng an tâm ít, đúng vậy, kết quả xấu nhất cũng xấu đúng . Nàng dụi dụi vào ngực y, “Sở Lăng Thiên, chàng tốt.” Nàng ngẩng đầu, hôn cái lên mặt y.

      “Đồ ngốc, lời của giang hồ thuật sĩ làm sao tin được.” Sở Lăng Thiên vuốt tóc nàng, “Chuyện đời này có gì là bất biến.”

      Nàng gật đầu: “Đúng, tất cả mọi chuyện đời, có gì là thể thay đổi được, cho dù là số phận định.”

      “Chúng ta quay về phòng .” Y bế nàng lên, về phía tiền viện.
      Chrishonglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 197: Động thêm chút

      Trở về phòng, y dịu dàng giúp nàng thay y phục, giúp nàng rửa mặt. Biết trong lòng nàng phiền muộn, y chỉ nhàng ôm lấy nàng, cùng nhau nằm giường, có đòi hỏi gì ở nàng.

      Hơi thở y phả vào cổ nàng, khiến lòng nàng có hơi bồn chồn, lâu ngủ được. Nàng xoay người, mặt đối mặt với y, thấy y cũng chưa ngủ, chỉ dịu dàng nhìn nàng.

      Tay nàng khẽ chạm vào khóe mắt y, lại trượt xuống môi y, “Sở Lăng Thiên, ta muốn hôn chàng!” Nếu như có ngày, y xa rời nàng, bản thân nàng nhất định phát điên lên mất. Báo thù cái gì, ân oán cái gì, nàng suy nghĩ cẩn thận, cũng quan trọng bằng y.

      “Tới !” Sở Lăng Thiên nhắm mắt lại, ra vẻ phó mặc tất cả.

      Gia Cát Linh thể chờ được nữa, hôn lên đôi môi ấm áp của y, nàng chưa bao giờ muốn hòa tan vào y mãnh liệt như lúc này, nàng y, nàng muốn hôn lên mỗi tấc da thịt người y, giành hết thảy mọi tốt đẹp cho y. Nàng nghiêng người, đè lên người y, thô lỗ xé mở quần áo của y, hôn lên da thịt của y.

      “Linh nhi, nàng đúng là tiểu tinh.” chủ động của nàng làm y kiềm chế được nữa, ngọn lửa trong lòng đột ngột bùng phát. Động tác vặn vẹo của nàng làm y khổ sở, cơ thể nóng bỏng cứng rắn dưới từng cái hôn của nàng.

      “Ta muốn nằm ở !” Gia Cát Linh .

      “Được!” Sở Lăng Thiên gấp gáp đáp, ngờ nữ tử này cũng có mặt điên cuồng như thế. Cơ thể y nâng lên, để tiện dung nhập vào nàng.

      Cảm giác được lấp đầy, nàng học theo dáng vẻ của y, bắt đầu chuyển động cơ thể, chỉ là mới được lát thở hồng hộc. Nàng ghé vào ngực y, : “Mệt quá! được rồi.”

      “Linh nhi, động thêm vài cái nữa thôi.” Y sắp xuất ra, nàng lại đột ngột dừng lại.

      “Ừ.” Gia Cát Linh lại chuyển động thêm vài cái, liền cảm giác có luồng nhiệt nóng chảy vào, “Hôm nay… sao lại nhanh như vậy?” Nàng chẳng qua chỉ làm lát, ngờ y liền nhịn được.

      “Bởi vì nàng quá tuyệt vời!” Sở Lăng Thiên ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, chốc lát lại hừng hực sức chiến đấu.

      Y xoay người cái, đặt nàng dưới thân, hôn lên khuôn mặt e thẹn của nàng, “Biết vi phu mệt lắm , ngày nào cũng tiêu hao thể lực! May mà sức khỏe vi phu tốt!” Y nhấc người, nhưng chưa vội vào.

      Nàng vứt bỏ rụt rè, hai chân quắp lấy thắt lưng y, ôm chặt lấy y, ước gì có thể hòa tan cơ thể mình vào y. Hai người liều mạng triền miên, mồ hôi đầm đìa, mái tóc đen ướt đẫm giao nhau, cả phòng tràn ngập hương vị mờ ám. Y muốn bảy lần, nàng liền để y muốn bảy lần.

      Ngày hôm sau, Hoàng thượng mở tiệc tẩy trần cho Tiêu Duẫn. Giờ thân, Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh xuất phát vào cung, tối qua quá điên cuồng, làm cho Gia Cát Linh đến trưa mới thức dậy, bây giờ vẫn còn uể oải mệt mỏi, còn Sở Lăng Thiên hổ danh là người luyện võ, sáng sớm thức dậy, giờ đây vẻ mặt còn rất sáng láng. Trước lúc xuất phát, Kinh Phong tìm ra người Gia Cát Linh muốn tìm, nàng liền dẫn theo người nọ cùng nhau tiến cung. Tuy rằng nàng biết hôm nay có dùng đến người này hay , nhưng muốn đối phó với Tiêu lão thái quân, người này là thích hợp nhất.

      Tiêu Duẫn thắng trận, tiêu diệt được nước thường xuyên gây ở biên cương, Sở Kim Triêu vô cùng hứng khởi, liền mở tiệc trong cung, tẩy trần cho . Tiêu Duẫn là con trai lớn nhất của Tiêu Lương, am hiểu dụng binh, đánh thắng trận vô số lần. Con người cũng tuấn phóng khoáng, là đối tượng ít tiểu thư ngưỡng mộ trong lòng.

      ngõ bên ngoài điện Thanh Lương, Gia Cát Hồng Nhan gì đó với Tiêu lão thái quân, Gia Cát Hồng Nhan vẻ mặt trách cứ, còn Tiêu lão thái quân như là cố gắng giải thích gì đó.

      “Ngoại tổ mẫu, rốt cuộc hôm đó người thế nào với Hoàng hậu nương nương vậy? Nương nương chút trách cứ Gia Cát Linh .”

      “Nha đầu kia lẽo mép, con phải là biết.” Bị Gia Cát Hồng Nhan trách móc, trong giọng của Tiêu lão thái quân có hơi tức tối, “Trái lại còn làm ta bị Hoàng hậu nương nương quở trách nữa.”

      “Người có theo con bảo ?’

      “Hồng Nhan, đây là giọng điệu con chuyện với ngoại tổ mẫu ư? Nếu phải Mẫn nhi vì nó mà chết, con cho rằng ta nguyện ý làm chuyện này sao?”

      “Ngoại tổ mẫu, con phải có ý đó.” Gia Cát Hồng Nhan cuống quít biện giải, “Nếu như vậy cũng thực được, chi bằng chúng ta đổi cách khác!”

      “Con có cách gì à?”

      “Con nghĩ, điều nam nhân ghét nhất chắc là bị nữ nhân phản bội.” Gia Cát Hồng Nhan lạnh lùng cười cười, kề sát vào tai Tiêu lão thái quân, giọng ra kế sách của mình.

      “Vậy thử xem.” Tiêu lão thái quân nghe xong, gật gù.

      Tiêu Duẫn khải hoàn trở về, Sở Kim Triêu đặc biệt cho ngồi phía dưới mình, Tiêu Duẫn nhìn Trần Cẩm Phàm ngồi chếch ở phía đối diện, cười cười với nàng, Trần Cẩm Phàm lại xoay đầu chỗ khác, để ý đến . Thấy Trần Cẩm Phàm lạnh nhạt với mình, khóe miệng Tiêu Duẫn lên tia cười lạnh.

      Tiêu Lương thấy nhi tử của mình được hoàng thượng ưu ái, cả tối đều cười tủm tỉm, vui đến nỗi khép miệng lại được.

      “Tiêu tướng quân vất vả, trẫm kính ngươi ly trước!” Sở Kim Triêu bưng ly rượu lên, làm động tác kính rượu.

      “Thần đa tạ long ân của Hoàng thượng.” Tiêu Duẫn ngửa đầu uống cạn rượu ngự ban, mặt giấu được đắc ý.

      “Tiêu lão đệ đúng là may mắn, con cháu ai nấy cũng dũng thiện chiến, ta kính ngươi ly.” Gia Cát Chiêm nâng ly rượu, với Tiêu Lương.

      “Gia Cát huynh khách khí! Huynh cũng kém mà, Hồng Nhan là trắc phi của Lục vương phủ, Linh nhi là chính phi của Thất vương phủ, Như Phong dẫn quân ra trận, người nào cũng xuất sắc, mới khiến ta hâm mộ thôi.” Tiêu Lương khách khí .

      “Hai lão già các ngươi, tâng bốc nhau đấy à.” Sở Kim Triêu vui , “Hôm nay là tẩy trần cho Tiêu tướng quân, Tiêu tướng quân hàng năm trấn thủ biên cương, màn trời chiếu đất chịu bao nhiêu khổ cực, các ngươi kính Tiêu tướng quân mấy chén mới đúng. Tiêu tướng quân, ngươi thay trẫm giải quyết tai họa ở biên cương, ngươi xem, muốn trẫm ban thưởng gì cho ngươi?”

      Tiêu Duẫn nghe vậy, ra giữa điện, quỳ gối xuống, nhìn Trần Cẩm Phàm, : “Hoàng thượng cần thưởng gì khác, thần ngưỡng mộ quận chúa Cẩm Phàm lâu, thần khẩn cầu Hoàng thượng, chỉ hôn cho thần và quận chúa.”

      “Hoàng thượng, người còn nhớ , Phàm nhi từng , nó thích tướng quân dũng mãnh thiện chiến. Tiêu tướng quân chính là lựa chọn tốt. Phụ thân thấy được ?” Hoàng hậu tươi cười, nếu hôn này có thể thành, trái lại có thể tạo điều kiện để Sở Lăng Dực mượn sức của Tiêu gia. Sở Lăng Dực tuy là thái tử, nhưng trong tay nắm binh quyền, còn Tiêu gia mãnh tướng đầy nhà, đúng là mối hôn tồi.

      Lòng Trần Cẩm Phàm chùn xuống, ngờ Tiêu Duẫn lại đưa ra cầu như vậy, càng ngờ tới, Hoàng hậu lại có tâm tư này, gả nàng cho Hà Tần bất thành, lại nghĩ cách gả nàng cho Tiêu Duẫn, để mượn sức mạnh của Tiêu gia. Hôm trước đụng mặt Tiêu Duẫn lần, Trần Cẩm Phàm rất có ác cảm với .

      Trần quốc công gật đầu: “Tiêu tướng quân đúng là hùng, nhưng mà còn phải xem ý của Cầm Phàm . Phàm nhi, con thấy thế nào?”

      Trần Cẩm Phàm cắn môi, : “Nương nương, bây giờ Phàm nhi vẫn chưa nghĩ đến chuyện thành thân, chỉ muốn ở bên cạnh gia gia và phụ thân nhiều hơn thôi.”

      “Phàm nhi, tuổi con còn nữa.” Trần quốc công vuốt chòm râu, “Nha đầu ngốc, chẳng lẽ con định ở bên cạnh gia gia cả đời sao?”

      “Gia gia…” Trần Cẩm Phàm khó xử nhìn Trần quốc công, “Con… bây giờ con thích tướng quân nữa, chỉ thích thư sinh.”

      “Phàm nhi, Tiêu tướng quân lãnh binh đánh giặc, là tướng giỏi, lại tướng mạo đường đường, trẫm thấy hai người rất thích hợp.” Sở Kim Triêu nghĩ nàng thẹn thùng dám mà thôi.

      “Quận chúa, Tiêu Duẫn lần đầu tiên gặp quận chúa phải lòng quận chúa rồi. Ta còn nhớ, trước đây quận chúa từng , thích tướng quân giết giặc, ta liền cố gắng làm tướng quân, chính là để có ngày có thể cưới quận chúa.” Tiêu Duẫn thấy vẻ khó xử của Trần Cẩm Phàm, quyết lùi bước, còn ở trước mặt mọi người thổ lộ.

      Trần Cẩm Phàm ngạc nhiên, nàng nhớ bản thân chưa từng những lời này, đó là sau khi nàng Như Phong, ngày ấy mới buộc miệng ra. Nàng lạnh lùng liếc Tiêu Duẫn cái, kẻ này đúng là quá dối trá: “Tiêu tướng quân, đa tạ ưu ái của tướng quân. Chỉ là trong lòng ta có ngươi khác, xin tướng quân thứ lỗi, mối hôn này, ta thể đồng ý.”

      “Hoàng thượng, nếu trong lòng quận chúa có người khác, nên làm khó quận chúa nữa.” Tiêu Lương , “Tiêu Duẫn, con muốn nữ tử thế nào mà có, cần làm khó quận chúa.” Ông làm như giải vây cho Trần Cẩm Phàm, thực chất lại hạ thấp nàng.

      “Quận chúa, xin quận chúa cho ta biết, kẻ đó là ai, ta sẵn sàng cạnh tranh công bằng với y.” Tiêu Duẫn thấy Trần Cẩm Phàm mỹ mạo, thân phận cao quý, lại có hậu thuẫn là Trần gia, muốn nhân cơ hội cầu được cửa hôn có thể giúp đỡ mình. cự tuyệt của Trần Cẩm Phàm, càng khiến sinh lòng háo thắng, nàng càng cự tuyệt, lại càng muốn có được nàng.

      “Tướng quân xin thứ lỗi, ta tiện ra y là ai.” ra, chỉ có mình nàng phiền toái, càng đem đến tai họa cho Như Phong.

      “Phàm nhi được vô lễ!” Hoàng hậu giọng khiển trách, “Hôn làm sao để con tự ý định đoạt. Bản cung hôm nay làm chủ cho con, chỉ hôn cho con và Tiêu tướng quân! Tháng sau thành thân!”

      “Nương nương, Cẩm Phàm có chết cũng xuất giá!” Sắc mặt Trần Cẩm Phàm thong dong, .

      “Ngươi…” Thấy Trần Cẩm Phàm chống đối mình ở trước mặt mọi người, Hoàng hậu giận chỗ trút, “Bản cung định rồi, cho dù ngươi chết, cũng là người của Tiêu gia.”

      “Nương nương…” Trần Cẩm Phàm cắn môi biết phải gì, “Con… Con và y có quan hệ da thịt, nếu tướng quân chê bai, con cũng ngại.” Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể tự hủy danh tiết, bịa đặt dối.

      “Ngươi gì?” Nghe xong lời của Trần Cẩm Phàm, Hoàng hậu nổi trận lôi đình, “Sao ngươi lại biết tự trọng như thế?”

      “Cẩm Phàm thương y, là cam tâm tình nguyện!”

      “Ngươi đúng là tức chết bản cung!” Lồng ngực Hoàng hậu phập phồng, nhưng ở trước mặt mọi người, thể làm mất uy nghiêm, “Làm cho mọi người chê cười. Tiêu tướng quân, xin thứ lỗi.”

      “Nương nương, sao.” Trong mắt Tiêu Duẫn lên ý lạnh, “Bất kể quận chúa làm gì, lòng của thần đối với nàng cũng thay đổi, cũng để ý chuyện trước đây của nàng.”

      “Chuyện này…” Hoàng hậu ngẩn ra, “Phàm nhi, chuyện này cứ quyết định vậy .”

      “Nương nương…” Gia Cát Linh bỗng nhiên đứng lên, khom người, “Nếu quận chúa cự tuyệt, hà tất phải cố gắng ép buộc chứ?”

      “Tam nha đầu, chuyện này liên quan đến con!” Hoàng hậu liếc nàng cái, “Con lui xuống !”

      “Nương nương, chuyện này có liên quan rất nhiều đến con. Bởi vì người quận chúa thích, là huynh trưởng Gia Cát Như Phong của thần nữ! Mắt thấy tẩu tẩu tương lai bị khó xử, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn?”

      “Rốt cục là chuyện gì?” Sở Kim Triêu nhíu mày, nhìn Trần Cẩm Phàm, thầm nghĩ nha đầu kia cũng là, sớm cho ông biết là được, chẳng phải vô rồi sao?

      “Linh nhi đúng, người ta thích là tướng quân Như Phong.” Trần Cẩm Phàm thừa nhận, “Cho nên, xin Tiêu tướng quân đừng tự mình đa tình nữa.”

      “Ha ha.” Tiêu Duẫn cười lạnh, sắc mặt đau khổ, “Quả nhiên là ta tự mình đa tình, làm cho các vị chê cười rồi. Quận chúa Cẩm Phàm, quận chúa tổn thương ta, tổn thương sâu sắc lắm đó.”
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 198: Khí tiết tuổi già khó giữ

      “Hoàng thượng, nương nương, chuyện này đợi lúc Như Phong trở về, thần nhất định hỏi cho ràng, quyết để quận chúa phải chịu ấm ức, nhất định phong quan nghênh rước quận chúa vào cửa.” trời rơi xuống chuyện tốt, Gia Cát Chiêm hơi choáng váng, ông lập tức nhân cơ hội quyết định cửa hôn khiến người người ao ước này.

      “Gia Cát đại nhân, muốn thành thân với Phàm nhi, tướng quân Như Phong còn cần cố gắng nhiều hơn.” Sở Kim Triêu thấp giọng , dù sao thân phận địa vị của hai người cách biệt, Trần Cẩm Phàm xem như gả.

      “Dạ, thần nhất định chuyển lời với Như Phong.” Gia Cát Chiêm che giấu hưng phấn và kích động tràn đầy, cung kính .

      Tiêu Duẫn đứng lên, căm giận nhìn Trần Cẩm Phàm, khóe miệng lên tia cười lạnh, được ôm mỹ nhân về nhà, ngược lại làm trò cười cho các quan lại.

      Thấy Gia Cát Linh phá hoại chuyện tốt của Tiêu Duẫn, Tiêu lão thái quân nhất thời tức giận thôi, “Nương nương, tướng quân Như Phong còn chưa thành thân làm quận chúa mất trinh tiết, chắc hẳn nhân phẩm tốt. Nhưng mà, đây cũng là truyền thống của nhà Gia Cát. Nương nương cũng biết, môn chủ Thương Y của Thanh Ngọc Môn chứ, trước kia có thời gian vẫn luôn lui tới Trục Nguyệt Hiên của Thất vương phi. Những ngày Thất điện hạ còn trong nhà lao, nó liền qua lại thân cận với Thương Y, còn cho Thương Y ở lại trong phòng mình, nam quả nữ ở chung phòng, đây phải là làm nhục Thất điện hạ sao?”

      Hoàng hậu nghe vậy, quả nhiên sắc mặt thoáng u ám, bà lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Linh : “Tam nha đầu, có chuyện này ư? ràng cho bản cung nghe! Lúc trước Thừa tướng phu nhân cũng từng nhắc tới với bản cung, ngươi cùng số nam tử giang hồ dây dưa , bây giờ vẫn biết hối cãi sao?”

      “Khởi bẩm nương nương, quả thực có chuyện này! Môn chủ Thương Y, đúng là từng ở lại vài ngày trong Trục Nguyệt Hiên của con.” Mấy ngày Thương Y ở đó, y cũng cố ý lảng tránh những người khác trong phủ Thừa tướng, người khác biết, cũng có gì lạ.

      “Hỗn xược!” Hoàng hậu đập mạnh phụng y, nộ hỏa thăng thiên, quát, “Gia Cát Linh , ngươi xem hoàng thất là nơi nào? Thất vương phủ là nơi ngươi muốn vào là vào sao? Ngươi và Thiên nhi có hôn ước, còn qua lại với nam nhân khác, bản cung hôm nay hạ chỉ, trục xuất ngươi khỏi Thất vương phủ!”

      “Nương nương, Thương Y ở lại Trục Nguyệt Hiên là , nhưng thần nữ và y hoàn toàn trong sạch, tuyệt đối có gì!”

      “Ngươi có là có ư? nam quả nữ, còn có thể làm ra chuyện gì? Ngươi tưởng bản cung dễ bị lừa lắm ư? Cũng là Thiên nhi quá mức tin ngươi, bị trúng bùa của ngươi, mới có thể bị ngươi mê hoặc! Thiên nhi, con xem vương phi của mình , làm ra chuyện xấu gì!”

      “Mẫu hậu, cho dù người khác có gì, con cũng tin tưởng Linh nhi. Tiêu lão thái quân, cẩn thận lời của bà, vương phi của bản vương, đến lượt người khác bình phẩm.”

      “Thất điện hạ, người bị nó lừa rồi. Tam tiểu thư, ngươi còn muốn biện luận!” Tiêu lão thái quân cười cười, “Thân là nữ tử, giữ mình trong sạch, ở sau lưng Thất điện hạ dây dưa với nam nhân khác, nữ tử vô sỉ thế này, trói lại diễu phố cũng quá.”

      “Lão phu nhân, thế nào đó cũng là thê tử của Thiên nhi, phu nhân vậy, chính là đánh vào mặt của Thiên nhi.”

      “Nương nương bớt giận, là lão thân hồ đồ!” Tiêu lão thái quân cười cười, “Nhưng Tam tiểu thư cũng quá làm càn, nương nương, nhất định phải trừng phạt nó.”

      Gia Cát Linh cười lạnh, nhìn Tiêu lão thái quân: “Ngoại tổ mẫu à, người ta và Thương Y có gian díu, tóm lại chỉ là đoán thôi. Tin đồn có căn cứ chính xác. Nhưng mà, tình thời trẻ của ngoại tổ mẫu, ta cũng nghe qua ít đó.”

      “Ngươi… ngươi gì?” Sắc mặt Tiêu lão thái quân trở nên xanh trắng, bà thoáng nhớ đến đứa con bị bà vứt bỏ kia, nhất thời đứng ngồi yên, “Đúng là buồn cười! Nương nương, nương nương nhìn nó xem, ngay cả bà già như lão thân nó cũng buông tha.” Bà xoay người nhìn Tiêu lão gia vẫn luôn im lặng , rùng mình cái, “Hoàng thượng, nương nương, lão thân thấy khỏe, xin cáo lui trước, xin thứ lỗi.”

      Gia Cát Linh chặn đường bà lại, cười cười: “Ngoại tổ mẫu, sao lại muốn nhanh như vậy? Ta có dẫn theo người đến gặp bà, bây giờ bà , chẳng phải gặp được sao? Chờ chút mà.”

      “Ngươi muốn làm gì?” Tiêu lão thái quân lờ mờ thấy bất an, bà chỉ muốn làm nhục Gia Cát Linh chút, giúp cho Gia Cát Hồng Nhan, ai ngờ thanh danh của mình cũng bị cuốn vào.

      “Ta muốn làm gì, từ từ ngoại tổ mẫu biết!” Gia Cát Linh cười cười, chắn trước mặt Tiêu lão thái quân, cho bà .

      Lúc này, Sở Lăng Thiên ra ngoài, dẫn theo nam tử nhếch nhác vào, Tiêu lão thái quân vừa thấy, suýt nữa ngất . Kia đúng là đứa con bà vứt bỏ, tuy rằng nhiều năm gặp, nhưng liếc mắt cái bà nhận ra, bởi vì diện mạo giống hệt nam nhân kia.

      Nam tử thấy Tiêu lão thái quân, liền gọi tiếng mẹ.

      “Ngươi là ai?” Tiêu lão thái quân biết bất kể thế nào bà cũng thể thừa nhận, khi thừa nhận, khí tiết tuổi già của bà khó mà giữ được, bà níu lấy cánh tay của Tiêu lão gia, “Lão gia, đừng nghe gọi bậy. Cả đời của thiếp tuyệt đối làm chuyện gì có lỗi với lão gia.”

      “Mẹ, là con đây! Trước khi mẹ xuất giá cùng cha sinh ra con, mẹ ham mê vinh hoa phú quý của Tiêu gia, liền gả vào Tiêu gia, chẳng quan tâm cha con con nữa. Phụ thân buồn rầu sinh bệnh, lúc con năm tuổi tạ thế. Sau khi phụ thân qua đời, con liền bắt đầu lưu lạc khắp nơi. Giờ đây thấy con, mẹ còn chịu nhận con sao?”

      “Ta quen ngươi! Ta biết ngươi!” Tiêu lão thái quân dùng gậy đánh vào nam tử nọ, vừa , “Ngươi cút, cút mau!”

      “Ngoại tổ mẫu, người con và Thương Y minh bạch, hoàn toàn có bằng chứng. Còn vị đại ca này, lại chính là bằng chứng năm đó người phong lưu khoái hoạt, rốt cuộc ai vô sỉ hơn ai? Hoàng hậu nương nương, người cảm thấy thế nào?”

      “Khụ khụ!” Hoàng hậu hắng giọng, “Lão phu nhân, đây là chuyện nhà của phu nhân, phu nhân trở về xử lý , giải thích với Tiêu lão gia.”

      “Nương nương…” Tiêu lão thái quân nhất thời cảm thấy như trời sập xuống, bà hoàn toàn ngờ, lúc này đây Gia Cát Linh vạch trần chuyện này, nhất thời hối hận thôi, nên nghe theo lời của Gia Cát Hồng Nhan, chẳng những chỉnh được Gia Cát Linh , ngược lại còn bức mình vào đường cùng. Trước mặt bà nhất thời tối sầm, ngất . Tiêu Lương và Tiêu Duẫn chạy đến, đỡ lấy Tiêu lão thái quân, bất chấp tiệc thiết đãi cho Tiêu Duẫn, vội vàng cáo lui. Tiêu lão gia theo phía sau, sắc mặt còn đen hơn than củi.

      Hoàng hậu lắc đầu, ngờ lão phu nhân còn có thiên tình sử như thế, bà lặng lẽ nhìn Gia Cát Linh , thầm nghĩ nha đầu kia quả đơn giản, ngay cả chuyện bí mật thế này, nó cũng tra ra được, hơn nữa còn có thể đo lường ra tâm tư của Tiêu lão thái quân, vừa vặn mang con riêng của bà ấy tiến cung.

      “Tam nha đầu, ngươi xem, chuyện của ngươi và Thương Y rốt cục là sao?” Hoàng hậu bám lấy chuyện này là muốn xem thái độ của Sở Lăng Thiên.

      Gia Cát Linh còn chưa lên tiếng, Sở Lăng Thiên lại trước: “Mẫu hậu, giữa Linh nhi và Thương Y có chuyện gì. Những người khác có lẽ thế, nhưng Linh nhi , Thương Y cũng .”

      “Con…” Thấy y vậy, Hoàng hậu tức giận nhíu mày, “Tam nha đầu, con là Thất vương phi, sau này làm chuyện gì cũng phải lo lắng đến Thiên nhi và Sở gia, thể để người ta thị phi!”

      “Dạ, thần nữ biết.” Gia Cát Linh đáp.

      Gia Cát Hồng Nhan lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh , trong lòng phẫn uất, cho dù là trước đây hay giờ, bản thân cũng chưa từng kiếm chác được gì người ả. Mỗi lần tỉ mỉ giăng cạm bẫy cho ả, đều bị ả lần lượt phá giải, là nên buông tay sao? Là nên trách xa ả sao? Nhưng Gia Cát Hồng Nhan lại cam lòng, nàng cũng tin, bản thân thể thắng Gia Cát Linh lần nào!

      Vốn là tiệc tẩy trần cho Tiêu Duẫn, giờ nhân vật chính rồi, yến tiệc cũng cần phải tiếp tục nữa. Sở Kim Triêu cuối cùng tuyên bố chuyện, để người khác biết đây mới chính là mục đích yến tiệc hôm nay của ông.

      Cấm quân đóng ở hoàng cung chia làm hai, phân biệt trấn giữ nội thành và ngoại thành, năm vạn cấm quân ở nội thành để Sở Lăng Thiên thống lĩnh, năm vạn cấm quân ở ngoại thành do Sở Lăng Hiên thống lĩnh.

      Trong tay Sở Lăng Thiên mất quyền thống lĩnh cấm quân, cuối cùng cũng trở về tay y, chỉ là binh lực bị cắt giảm nửa. Gia Cát Linh thầm nhìn Sở Kim Triêu, ông bố trí như vậy, đơn giản là để Lục vương và Thất vương kiềm chế lẫn nhau, đồng thời lên chuyện ông tin tưởng Sở Lăng Thiên hơn vì để y trấn thủ nội thành, đề phòng Sở Lăng Hiên.

      Sau khi yến tiệc kết thúc, Sở Lăng Hiên lạnh lùng nhìn Sở Lăng Thiên, dụng ý này của Sở Kim Triêu, đương nhiên hiểu. Xem ra, tin cậy của hoàng thượng với Sở Lăng Thiên, nhiều hơn cả mình.

      “Hoàng thượng, tối nay vẫn đến Đạp Tuyết Cung à?” Sau lưng Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh truyền đến tiếng của Chu Tuyết Tranh.

      “Ừ.” Sở Kim Triêu cao giọng đáp, “Trẫm đến ngay, nàng hồi cung trước .”

      Sở Lăng Thiên lạnh lùng liếc Chu Tuyết Tranh, chính điện đón nhận ánh mắt khiêu khích của Chu Tuyết Tranh. Chu Tuyết Tranh chậm rãi đến bên cạnh y: “Thất điện hạ, nếu người cầu xin bản cung, bản cung có thể nghĩ đến chuyện dọn khỏi Đạp Tuyết Cung. Đạp Tuyết Cung đúng là chỗ tốt, hổ là nơi Tĩnh quý phi từng sống.”

      “Thần phi nương nương, nương nương thích ở đâu là chuyện của nương nương, nào có can hệ đến ta.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng , “Nếu Đạp Tuyết Cung tốt như vậy, nương nương cứ ở . Linh nhi, thôi.” Y dắt tay Gia Cát Linh , sóng vai ra hướng ngoài cung.

      Nhìn thấy bóng dáng hai người thân thiết dựa vào nhau, Chu Tuyết Tranh vò mạnh khăn thêu, sắc mặt u ám, nàng là muốn thông qua Đạp Tuyết Cung đả kích Sở Lăng Thiên, ngờ y lại chẳng thèm quan tâm đến.

      Đêm đó, Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên cùng ở thư phòng, Ưng tổng quan đến thông báo Hàn đại nhân đến phủ. Đó là Hàn Thế Quân, lão sư của Sở Lăng Thiên. Sở Lăng Thiên đón ông vào thư phòng, Hàn Thế Quân nhìn thấy Gia Cát Linh , ra vẻ muốn lại thôi.

      “Nàng là Thất vương phi, lão sư có chuyện gì, cứ đừng ngại.” Sở Lăng Thiên .

      Hàn Thế Quân đương nhiên biết nữ tử trước mặt là ai, đúng là bởi vì thân phận của nàng, có số chuyện ông mới tiện : “Thất điện hạ, Ngân Đô nổi gió, điện hạ chuẩn bị ứng phó thế nào?”

      Sở Lăng Thiên cười mà , nhìn Gia Cát Linh : “Linh nhi trước .”

      Gia Cát Linh gật đầu, : “Lão sư, ta chút về chuyện ta thấy. Tuy rằng bên ngoài sóng yên biển lặng, thực tế, Ngân Đô có năm thế lực.”

      Hàn Thế Quân gật đầu, nhìn Gia Cát Linh , trong mắt tràn đầy tán thưởng, nhưng cũng đồng ý với lời của nàng: “Vương phi nương nương, theo Hàn mỗ thấy, chỉ có bốn thôi: Thái tử, Lục điện hạ, Chu quý phi, Thất điện hạ. Vậy thế lực thứ năm là?”
      Chrishonglak thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 199: Tội danh này thần nữ thể nhận

      Gia Cát Linh gật đầu: “Sư phụ giảng giải quả thực phân chia vô cùng ràng. Vốn là ba, nhưng mà Chu quý phi mang thai nên thế cục có chút biến hóa. Nhưng mà bên quý phi còn chưa ràng cùng Lục vương phủ, dù sao cũng ai biết bà ấy sinh ra công chúa hay là hoàng tử. tại thế lực bốn phía ở bên ngoài mới là đáng sợ nhất.”

      “Ý của Vương phi nương nương là?”

      “Hẳn là sư phụ nghĩ tới, thế lực thứ năm chính là Hoàng thượng, đó mới là thế lực lớn nhất Ngân Đô. Phía bên Hoàng thượng cần lo lắng, chủ yếu là cần phòng bị Hoàng hậu, Lục vương phủ, Chu gia. Thái tử điện hạ trọng tình nghĩa ít nhất người xuống tay với Thất gia, nhưng với Hoàng hậu và phủ Quốc công tuyệt đối chịu yên lặng như vậy. Gia Cát Hồng Nhan gả cho Sở Lăng Hiên nên Tiêu gia dựa vào Lục vương phủ. Thái độ của Gia Cát phủ Thừa tướng còn chưa ràng nên bậy giờ vẫn ở thế trung lập. Gia Cát thừa tướng chắc chắn chọn Lục vương phủ hoặc Thất vương phủ, nhưng mà thế lực Lục vương phủ có thể lớn hơn nữa. Trước mắt Chu gia cùng Lục vương phủ vẫn là đồng minh, tất cả đều đợi Chu quý phi sinh con mới có thể phân ràng được. Thất vương phủ vô tình trở thành thế lực nhòm ngó ngôi báu có quyền lực cao nhất, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, uy hiếp lớn nhất của Thất vương phủ đến từ Hoàng hậu cùng Lục vương phủ.”

      Hàn Thế Quân vừa nghe vừa gật đầu ngừng. nghĩ tới nữ tử như Gia Cát Linh lại có thể giải thích xác đáng được như vậy, cách lập luận rất sắc sảo, thấy ràng được thế cục nay, nếu là ông cũng thể thấy được thế cục trước mắt nhanh như vậy. Ông thể kính nể nữ tử ngồi đối diện này.

      “Lão sư, thực xin lỗi.” Vẻ mặt Sở Lăng Thiên áy náy, “Nhiều năm như vậy rồi người vẫn trù tính cho con, đưa thân tín vào nội các, tại trong nội các, mười phần hết bảy tám phần đều lão sư. Con biết bọn họ theo đuổi điều gì nhưng mà con lại làm cho mọi người thất vọng rồi. Con tin tưởng đại ca hoàng đế tốt, chuyện huynh đệ tranh chấp con quả thể ra tay.”

      “Thất điện hạ…” Hàn Thế Quân thở dài hơi, “Nếu Thái tử thuận lợi kế vị cũng tốt, nếu Lục điện hạ thuận lợi chỉ sợ chúng ta có chỗ dung thân.”

      “Lão sư yên tâm, theo như lời của lão sư nếu có người gây trở ngại khiến cho Thái tử thể kế vị, làm ra chuyện huynh đệ tàn sát, con tuyệt đối đứng nhìn. Mọi người theo con lâu như vậy, việc đảm bảo tính mạng của mọi người là bổn phận của con. Chỉ cần con còn luôn như vậy.”

      “Thất điện hạ, ta cũng ép người, người cần phải lo lắng.” Hàn Thế Quân đứng dậy, “Điện hạ, vương phi, ta cáo từ trước.”

      “Mời lão sư.”

      Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh tiễn Hàn Thế Quân ra đến ngoài cửa phủ, tâm tình hai người có chút nặng nề. Bất luận Thất vương phủ có tham gia hay những kẻ xung quanh Thái tử cũng buông tha, trận chém giết.

      Qua mấy ngày, Gia Cát Linh cùng Trần Cẩm Phàm đều nhận được thư của Như Phong gửi, với các nàng chuyện ở Doanh Xuyên thu xếp xong. Tuy rằng nước Đại Mạc như hổ rình mồi nhưng nhìn thấy quân đội của nước Lăng Nguyệt cũng ít nhiều có chút kiêng kị. Chỉ ở bên xem chừng chứ hành động.

      Thời gian ngày ngày qua , tiết xuân cũng đến. Sắc xuân tràn đầy khắp nơi. Trời xuân hơi lạnh, rét tháng ba vẫn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

      Hôm nay, Gia Cát Linh cùng Trần Cẩm Phàm tùy ý dạo phố. Sau khi hai người tạm biệt nhau, Trần Cẩm Phàm về phía phủ Quốc công đột nhiên thấy sau gáy tê rần, sau đó liền mất tri giác.

      Khi Trần Cẩm Phàm tỉnh lại, đập vào mắt là màu phấn hồng, thỉnh thoảng có tiếng động dâm tà từ phòng bên cạnh truyền tới, nàng liền đoán rằng đây là thanh lâu. Sao ta lại ở chỗ này? Nàng xoa xoa lên chỗ đau gáy, kinh hoảng ngồi dậy, nhìn xuống thấy quần áo mình vẫn còn nguyên vẹn mới nhàng thở ra…

      “Quận chúa tỉnh rồi?”

      Trần Cẩm Phàm nhìn sang bên cạnh tìm nơi phát ra tiếng , chỉ thấy Tiêu Duẫn ngồi bên bàn uống rượu. Trong lòng còn ôm nữ tử lộ nửa bờ vai.

      “Tiêu tướng quân đưa ta đến nơi này là có dụng ý gì?” Trần Cẩm Phàm xuống giường muốn rời .

      “Ngươi ra ngoài trước !” Tiêu Duẫn buông nữ tử trong ngực ra, “Quận chúa, chúng ta vất vả mới gặp lại nhau hà tất phải vội vã rời như vậy? Ngươi muốn gặp ta sao?”

      “Tiêu tướng quân, ngươi uống say rồi. Xin hãy để ta .” Trần Cẩm Phàm đẩy Tiêu Duẫn, lại đứng ở trước mặt nàng chút nhúc nhích.

      “Quận chúa, ngươi cũng biết rằng ngươi ở trước mặt nhiều người từ chối lời cầu thân của ta khiến ta rất mất mặt ? Gia Cát Như Phong có cái gì tốt? Chức vị của bằng bản tướng quân, tiền đồ cũng như bản tướng quân, ngươi hãy bỏ , đến với bản tướng quân .”

      “Tiêu tướng quân, tình cảm của ta đối với Như Phong ca ca vĩnh viễn cũng đổi.”

      “Hừ!” Tiêu Duẫn hừ lạnh tiếng, vươn tay phải hung hăng nắm lấy cằm của Trần Cẩm Phàm, “Tiện nhân, bản tướng quân hôm nay muốn ngươi, để xem Gia Cát Như Phong còn muốn ngươi nữa hay ?”

      xong, để ý phản kháng của Trần Cẩm Phàm, bế xốc lấy nàng, bước nhanh về phía giường, hung hăng ném nàng lên giường. Tiêu Duẫn nặng nề đè Trần Cẩm Phàm ở dưới thân, dùng sức xé quần áo của nàng, thô lỗ xoa nắn thân thể nàng.

      “Ngươi tránh ra!” Trần Cẩm Phàm vừa phản kháng vừa lớn tiếng kêu la. Nhưng mà thanh ồn ào ngừng trong thanh lâu bao phủ tiếng kêu của nàng. Nàng tuyệt vọng đến mức nước mắt chảy xuống, Như Phong ca ca, Phàm nhi xin lỗi chàng, đợi sau khi tên cầm này thú rời khỏi, Phàm nhi trước bước, kiếp sau chúng ta làm phu thê nhé.

      Trần Cẩm Phàm nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe ‘phịch’ tiếng, Tiêu Duẫn ngã người nàng cái. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Gia Cát Linh giơ thanh gỗ lớn, ngừng đánh lên người Tiêu Duẫn.

      “Linh nhi, sao muội lại tới đây?” Trần Cẩm Phàm đẩy Tiêu Duẫn ra, rất nhanh rời khỏi giường.

      “Ra ngoài rồi sau! mau!” Gia Cát Linh buông thanh gỗ lớn, kéo Trần Cẩm Phàm, chạy nhanh ra bên ngoài.

      Hai người vội vàng chạy lại đụng phải nữ tử. Gia Cát Linh kịp nhìn đối phương liền cùng Trần Cẩm Phàm chạy nhanh ra khỏi thanh lâu.

      Hồ Tĩnh nghi hoặc nhìn Gia Cát Linh cùng Trần Cẩm Phàm vội vàng chạy , vẻ mặt ngờ vực, hai người đó sao lại xuất ở trong này? Còn có bộ dáng hoang mang rối loạn nữa. Suy nghĩ trong chốc lát, nàng vào căn phòng phía trước, nhìn thấy nam nhân nằm trong vũng máu, trước ngực cắm con dao găm, máu tươi ngừng trào ra từ thân thể .

      “Á! Giết người!” Tình cảnh trước mắt khiến Hồ Tĩnh sợ hãi thôi, nàng lập tức lớn giọng kêu.

      Tin tức đại tướng quân Tiêu Duẫn bị giết nhanh chóng truyền khắp Ngân Đô. Sở Kim Triêu giận dữ, lệnh cho Hình bộ truy bắt hung thủ quy án, ông muốn đích thân thẩm vấn nghi phạm.

      Lúc người của Hình bộ đến Thất vương phủ, Gia Cát Linh cái gì cũng biết. Nghe bộ đầu mục đích đến trong lòng nàng chùn xuống, bản thân mình chỉ là đánh Tiêu Duẫn vài cái đến mức chết. Hoàng Thượng muốn đích thân hỏi chuyện này nàng dám trì hoãn, trong lòng cứ lo lắng yên, cùng với bộ đầu vào cung. Nếu Tiêu Duẫn thực bởi vì như vậy mà chết, vậy cũng quá là vui rồi.

      Bởi vì có người thấy Gia Cát Linh cùng Trần Cẩm Phàm rời khỏi phòng của Tiêu Duẫn, hai nàng là hai người bị hiềm nghi lớn nhất. Thời gian mới sáng sớm, Sở Kim Triêu liền ở trước mặt quan lại thẩm vấn vụ án này.

      Lúc Sở Lăng Thiên biết được tin tức, y chuẩn bị chạy về Thất vương phủ, chỉ thấy Gia Cát Linh cùng Trần Cẩm Phàm bị đưa vào trong điện.

      “Tam nha đầu, Phàm nhi, tướng quân Tiêu Duẫn chết là do các ngươi giết?” Sở Kim Triêu hỏi.

      “Hoàng Thượng, thần nữ muốn biết Tiêu tướng quân bởi vì cái gì mà chết?” Nàng vẫn là tin đánh vài cái là có thể lấy mạng Tiêu Duẫn.

      “Ngực bị dao đâm, bị thương tổn tới nội tạng mà chết! Có phải vì Tiêu tướng quân cầu hôn Phàm nhi, các ngươi thích cho nên mới hợp lực giết ?”

      Gia Cát Linh nhàng thở ra: “Bẩm Hoàng thượng, sau khi thần nữ cùng Cẩm Phàm tỷ tỷ tách ra ở đường, thần nữ thấy tay có đồ của tỷ ấy liền đến phủ quốc công đưa cho tỷ ấy. Ai ngờ người ở phủ Quốc công lại cho thần nữ biết là tỷ ấy chưa trở về, thần nữ hỏi qua người bên đường biết được tỷ ấy bị đưa đến thanh lâu liền tới đó tìm tỷ ấy. Khi thần nữ chạy tới thấy Tiêu tướng quân có ý đồ vũ nhục Cẩm Phầm tỷ tỷ, thần nữ liền dùng thanh gỗ lớn đánh hôn mê, cũng có giết !”

      lỗ mãng!” Gia Cát Linh vừa dứt lời, Trần quốc công liền căm giận , “Tiểu tử Tiêu Duẫn kia là to gan, dám vũ nhục Phàm nhi đúng là chết chưa hết tội! Thất vương phi, lão phu còn muốn đa tạ tiểu thư vì dân trừ hại!”

      “Quốc công đại nhân thể như thế được.” Tiêu Lương mất đứa con trong lòng đau buồn dứt, giờ phút này ông hận thể băm vằm Gia Cát Linh cùng Trần Cẩm Phàm thành mảnh , “Duẫn nhi có làm ra chuyện xấu như vậy cũng dựa theo quốc pháp xử lý, Thất vương phi có tư cách gì kết liễu tính mạng của nó? Huống hồ nó cũng làm chuyện gì bậy bạ đối với quận chúa, Thất vương phi lấy mạng của nó chẳng phải coi mạng người như rơm rác hay sao. Hoàng thượng, cầu xin người lấy lại công bằng cho Duẫn nhi!”

      “Đừng có ầm ĩ!” Sở Kim Triêu kiên nhẫn , “Tam nha đầu, có người tận mắt thấy con giết Tiêu tướng quân, con còn gì để ?”

      “Hoàng thượng, thần nữ quả thực giết người! Tội danh này, thần nữ thể nhận!”

      “Hoàng thượng, có nhân chứng, dẫn nhân chứng tới hỏi chút biết thôi.” Tiêu Lương .

      Sở Kim Triêu vẫy vẫy tay, hai thị vệ mang theo nữ tử vào điện, nhìn thấy nàng ta, sắc mặt Gia Cát Linh thay đổi, hóa ra là Hồ Tĩnh! Chẳng lẽ người mà nàng và Trần Cẩm Phàm đụng vào chính là nàng ta.

      “Liễu Nhi nương, đem chuyện ngươi nhìn thấy cho mọi người nghe .” Tiêu Lương nhìn Hồ Tĩnh .

      Sau khi Hồ Tĩnh vào thanh lâu liền đổi tên vì sợ người khác biết thân phận của nàng ta.

      “Dạ, đại nhân!” Hồ Tĩnh cúi người, lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Linh cái, Gia Cát Linh à Gia Cát Linh , ngươi hại ta bị Lý Khoa làm nhục, hại ta nhà tan cửa nát, hại ta lưu lạc chốn phong trần vô số tên đàn ông chà đạp, ngươi ngờ hôm nay rơi vào tay ta. Hôm nay, ta cho người trả giá hết tất cả. Nàng nâng ngón tay lên, chỉ vào Gia Cát Linh : “Tướng quân Tiêu Duẫn chính là nàng ta giết!”

      “Hồ Tĩnh, ngươi tận mắt thấy sao?” Gia Cát Linh ra thân thế của nàng ta, “Năm đó, ngươi ở phủ Thừa tướng bị Lý Khoa làm nhục, tưởng là ta hãm hại nên hôm nay muốn làm chứng giả hại ta? Ngươi đem chuyện của Hồ gia quy kết người ta chứ?”

      Nghe thấy lời ấy của Gia Cát Linh , các quan lại ngay lập tức thấp giọng nghị luận.

      “Hồ Tĩnh? Chẳng lẽ là tiểu thư Hồ gia? Là nữ tử vậy mà phải lưu lạc chốn phong trần.”

      là làm mất mặt Hồ gia.”

      “Đúng vậy, dù là để kiếm cơm cũng nên làm ra chuyện xấu hổ này.”

      “Các vị, thể vì Liễu Nhi nương là nữ tử thanh lâu mà tước quyền lợi làm chứng của nàng ấy. Liễu Nhi nương, nương hãy đem những gì nương nhìn thấy ra hết .” Tiêu Lương , “Hoàng thượng, trước tiên hãy để Liễu Nhi nương hết .”

      Sở Kim Triêu gật đầu: “Ừ, ngươi tiếp .”
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 200: Hung thủ

      “Dạ, Hoàng thượng.” Hồ Tĩnh dừng chút, liếc cái đầy thâm ý về phía Gia Cát Linh , “Khi dân nữ ngang qua phòng Tiêu tướng quân nghe được bên trong có tiếng động khác thường, liền đẩy cửa vào, nhìn thấy Thất vương phi, cũng chính là Gia Cát Linh , cầm thanh gỗ lớn đánh tướng quân, sau khi Tiêu tướng quân bất tỉnh, nàng ta lại lấy ra con dao găm, đâm mạnh vào ngực của tướng quân! Nhìn thấy dân nữ tới, hai nàng ấy liền hoang mang rối loạn chạy ! Bởi vì dân nữ sợ hãi, nên lớn tiếng kêu lên, khi những người khác chạy tới tướng quân chết!”

      “Ngươi bậy!” Trần Cẩm Phàm thấy Hồ Tĩnh mở to mắt mà dối, khỏi tức giận đến toàn thân phát run, “Chúng ta ràng là lúc chạy ra mới đụng phải ngươi, sao ngươi có thể thấy được chuyện xảy ra trong phòng chứ?”

      “Quận chúa, lúc ấy ta ràng đứng ngay cửa phòng! Quận chúa nên vì để Thất vương phi thoát tội mà làm trái với lương tâm của mình.” Hồ Tĩnh cười , “Hoàng thượng, những lời dân nữ đều là , xin người minh xét!”

      “Thất vương phi, nhân chứng ngay trước mặt, người còn muốn chống chế sao?” Tiêu Lương hai mắt đỏ ngầu, lòng muốn đẩy Gia Cát Linh vào chỗ chết, “Hoàng thượng, xin người trị tội Thất vương phi, lấy lại công bằng cho Duẫn nhi!”

      “Tam nha đầu, con còn có gì để ?” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh , thấp giọng hỏi. Ông thương nàng là , nhưng nếu nàng giết người, ông thể trừng trị công bằng.

      “Hoàng thượng, thần nữ vẫn là câu đó, có sát hại Tiêu tướng quân. Cẩm Phàm tỷ tỷ có thể làm chứng.”

      “Hoàng thượng, con có thể làm chứng.” Trần Cẩm Phàm lập tức , “Linh nhi chỉ dùng thanh gỗ lớn đánh Tiêu tướng quân bất tỉnh, hề giết .”

      “Hai người nhất định là thông đồng với nhau.” Tiêu Lương xanh mặt, “Hoàng thượng, chuyện này quá ràng, xin Hoàng thượng xử lý Thất vương phi theo quốc pháp!”

      “Xin Hoàng thượng xử tội Thất vương phi!” theo Tiêu Lương, phần lớn đại thân quỳ xuống đất, đồng thanh .

      “Phụ hoàng, chuyện này chỉ có lời phía của Hồ tiểu thư, sao có thể định tội Linh nhi ngay, khỏi rất qua loa.” Sở Lăng Thiên , “Nhi thần khẩn xin phụ hoàng cho thời gian ba ngày để tra ra hung thủ là ai.”

      “Thất điện hạ…” Tiêu Lương ưng thuận, “Vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân, thể bởi vì hung thủ là Thất vương phi điện hạ liền thiên vị ả. Như vậy làm thế nào để phục chúng? Làm thế nào để dân chúng trong thiên hạ tin vào công bằng?”

      “Tiêu đại nhân, nếu Linh nhi là hung thủ, bản vương quyết bao che, cũng như, bản vương cho phép bất cứ kẻ nào oan uổng nàng!” Sở Lăng Thiên thấp giọng , “Tiêu đại nhân nhận định Linh nhi là hung thủ qua loa như thế, mà để cho hung thủ tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, Tiêu tướng quân trời có linh thiêng cũng yên lòng.”

      “Thất điện hạ, Liễu Nhi nương rất ràng, nương ấy tận mắt nhìn thấy Thất vương phi giết chết Duẫn nhi.”

      “Hồ tiểu thư và Linh nhi từng có xích mích, nhân cơ hội đổ oan nàng ấy cũng phải có khả năng. Cho bản vương thời gian ba ngày, bản vương nhất định cho ông câu trả lời.”

      “Tiêu ái khanh, Thiên nhi rất có lý.” Sở Kim Triêu , “Chỉ có lời của phía, quả thực rất khó phục chúng! Thiên nhi, trẫm cho con thời hạn ba ngày, nếu tra ra hung thủ, trẫm định tội Tam nha đầu!”

      “Dạ, phụ hoàng, nhi thần tuân mệnh!” Sở Lăng Thiên nhàng thở ra, y nhìn Hồ Tĩnh , “Hồ tiểu thư, dựa theo luật lệ nước Lăng Nguyệt, nếu làm chứng giả, tội danh cũng đâu.”

      Ánh mắt Hồ Tĩnh trốn tránh, “Thất điện hạ yên tâm, mỗi câu dân nữ đều là .”

      “Vậy tốt!” Sở Lăng Thiên lạnh lùng nhìn nàng cái.

      “Thiên nhi, ba ngày sau, con cho trẫm câu trả lời thỏa đáng! Tam nha đầu và Phàm nhi phải tạm thời ở lại Hình bộ, thể hồi phủ.”

      “Dạ, phụ hoàng.” Sở Lăng Thiên đến bên cạnh Gia Cát Linh , nhàng cầm lấy tay nàng, “Linh nhi, tin tưởng ta, chờ tin của ta, ba ngày sau, ta tới đón nàng về nhà.”

      “Ừ.” Nàng gật đầu, “Người phải cẩn thận.”

      “Yên tâm.”

      Gia Cát Linh và Trần Cẩm Phàm cùng nhau bị đưa tới Hình bộ, bởi vì thân phận hai người đặc biệt, nên ai làm khó các nàng. Hình bộ thượng thư còn cố ý sắp xếp vài nô tỳ để chăm sóc hai nàng.

      “Linh nhi, Hồ Tĩnh kia sao lại muốn đẩy muội vào chỗ chết?” Trần Cẩm Phàm ràng lắm gút mắc của hai người, trong lòng tràn đầy hoài nghi, “Chẳng lẽ là bởi vì Bách Hoa Yến năm đó, nàng ấy bị đuổi khỏi hoàng cung? Nàng thất thân, Hồ gia bị xét nhà, sao lại thế này?”

      “Quả có liên quan đến muội.” Đối với Trần Cẩm Phàm, nàng cũng định giấu giếm cái gì, “Nàng ấy thất thân với Lý Khoa, là kế hoạch của muội. Hồ gia bị tịch biên, là Thất gia ra mặt vì muội, tra xét ngọn nguồn Hồ gia. Nàng ấy nhất định hận muội thấu xương.”

      “Nhất định muội cũng là bị bức ép, đúng ?” Trần Cẩm Phàm cũng hiểu biết nàng, nàng chủ động hại người khác, trừ phi họ chọc đến nàng.

      “Bây giờ nàng ấy mực khẳng định là muội giết Tiêu Duẫn, lại có nhân chứng nào khác, nếu muội là nàng ta cũng làm như vậy.” Gia Cát Linh thản nhiên mỉm cười, “Tiêu Duẫn kia quả thực đáng ghét, biết là ai vì dân trừ hại nhỉ.”

      “Linh nhi yên tâm, Thất ca nhất định có cách.” Trần Cẩm Phàm cầm lấy tay nàng, an ủi, “Ông trời đổ oan cho người tốt.”

      Buổi trưa hôm sau, hai người nhìn thấy đĩa thức ăn đầy mỡ, chút hứng thú ăn uống cũng có. Lúc này, có cung nữ đến đưa điểm tâm và thức ăn, “Vương phi, Thất điện hạ lo lắng người ăn quen thức ăn của Hình bộ, liền sai người đến đưa thức ăn.”

      Trong lòng Gia Cát Linh dâng lên cảm xúc ấm áp và cảm động vô cùng to lớ,. mỗi chi tiết y đều tận tâm hết sức che chở nàng.

      “Lòng của Thất ca, đúng là còn tinh tế hơn cả hạt cát nữa.” Trần Cẩm Phàm chút che giấu lòng hâm mộ, “Linh nhi, muội nhất định là kiếp trước tích đức rất nhiều, mới nhặt được của báu là Thất ca.”

      “Đại ca của muội cũng là của báu hiếm có đó.”

      “Điều đó là đương nhiên.” Trần Cẩm Phàm nếm miếng thức ăn, liên tục gật gù, “Thức ăn ở Thất vương phủ đúng là rất ngon.”

      Đến tối, cung nữ lại đưa thức ăn đến, còn có y phục để thay. Trần Cẩm Phàm chuẩn bị gắp, Gia Cát Linh đột nhiên cản nàng lại: “Cẩm Phàm tỷ tỷ, khoan .”

      Trần Cẩm Phàm thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, liền đặt đũa xuống, “Linh nhi, thức ăn này có vấn đề sao?”

      Gia Cát Linh gật đầu, bảo nô tỳ lấy ngân châm tới, ngâm châm cắm vào thức ăn lập tức biến thành màu đen. Sắc mặt Gia Cát Linh nhất thời trầm: “Thức ăn này có độc!”

      “Vương phi nương nương, nô tỳ làm gì hết.” Cung nữ đưa thức ăn đến quỳ xụp xuống đất, luống cuống , “Xin vương phi nương nương hãy tin tưởng nô tỳ.”

      “Ngươi đứng lên .” Gia Cát Linh , “Ta biết người phải là người hạ độc.”

      “Linh nhi, Thất ca có dụng ý gì?”

      Gia Cát Linh lắc đầu, “Cũng phải chàng.” Nàng nhìn cung nữ kia, hỏi: “Thức ăn và điểm tâm này có qua tay người nào khác ?”

      Cung nữ nghĩ nghĩ, “ đường đến đây nô tỳ có gặp nương, nương ấy hỏi nô tỳ đưa thức ăn cho cung nào, nô tỳ trả lời chi tiết. nương liền muốn xem là món gì. đợi nô tỳ đồng ý, nương ấy mở ra xem rồi mới bỏ .”

      “Người đó có dáng vẻ thế nào?”

      “Cao cao gầy gầy, nô tỳ nghe nương ấy là nhân chứng trong vụ án của Tiêu tướng quân, thị vệ gọi nương ấy là Liễu Nhi nương.”

      “Là nàng ta?” Gia Cát Linh lạnh lùng cười, “Hồ Tĩnh à Hồ Tĩnh, ngày mai chính là kỳ hạn ba ngày, ngày ngươi cũng thể đợi nổi sao?”

      “Linh nhi, sao muội biết thức ăn này có độc?” Trần Cẩm Phàm lòng còn sợ hãi, nếu phải Gia Cát Linh phát , giờ hai nàng chắc cả mạng cũng còn.

      Gia Cát Linh chỉ vào bên cạnh cái đĩa, chỉ thấy bên chút bột phấn màu trắng như muối: “Thất gia đối với mọi chuyện trong phủ đều cầu vô cùng nghiêm khắc, mỗi khi người ở nhà bếp dọn món lên bàn đều lau mép dĩa vô cùng sạch , dĩa tuyệt đối xuất mấy thứ kỳ lạ thế này. Nhìn thấy nó, trong lòng muội bỗng nhiên thấy nghi ngờ.”

      “Cũng may mà muội cẩn thận, nếu …” Trần Cẩm Phàm nghĩ mà sợ thôi, “Đến lúc đó lại gán cho chúng ta sợ tội tự tử, vậy oan uổng lắm.”

      Gia Cát Linh trong mắt đầy lạnh lẽo, Hồ Tĩnh, ta vốn định cho ngươi đường sống, tự bản thân ngươi lại cứ đâm đầu vào.

      Thời gian ba ngày thoáng trôi qua, Sở Kim Triêu sai người đưa Gia Cát Linh và Trần Cẩm Phàm lên triều.

      Hồ Tĩnh đứng ở bên, lạnh lùng cười cười, “Hoàng thượng, Thất vương phi và quận chúa có khi nào sợ tội tự sát ? Sao còn chưa tới?”

      Sở Kim Triêu nhìn nàng cái, gì. Chốc lát, thị vệ dẫn Gia Cát Linh và Trần Cẩm Phàm đến. Hồ Tĩnh ngạc nhiên nhìn họ, giống như gặp quỷ, độc của nàng, chỉ cần dính chút mất mạng. Nàng nghĩ chờ đợi được nhất định là tin hai ả kia chết, ngờ lại yên lành đứng trước mặt nàng. Chẳng lẽ hai người đó ăn thức ăn tối qua? Vất vả lắm nàng mới lấy lại tinh thần, đừng lo, hôm nay cho dù thế nào, Gia Cát Linh cũng thoát được.

      Nhìn thấy Gia Cát Linh vào, Sở Lăng Thiên lập tức đánh giá nàng phen, trong mắt tràn đầy đau lòng. Gia Cát Linh thấy vậy, mỉm cười với y, nhìn vẻ mặt y, chuyện này nhất định có chuyển biến.

      “Hoàng thượng, thời hạn ba ngày đến, biết Thất điện hạ tra được gì?” Tiêu Lương gấp gáp , “Cho dù thế nào, hôm nay Hoàng thượng nhất định cũng phải chủ trì công đạo cho Duẫn nhi.”

      “Tiêu tướng quân là rường cột của nước Lăng Nguyệt, đối với cái chết bất ngờ của , trẫm cũng rất đau lòng, Tiêu ái khanh yên tâm, chuyện này trẫm nhất định xử lý công bằng.” Sở Kim Triêu .

      “Thần đa tạ Hoàng thượng!”

      “Thiên nhi, con tra được manh mối gì mới ?”

      “Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần tra ra được hung thủ , có thể chứng minh Tiêu tướng quân phải bị Linh nhi giết chết.” Sở Lăng Thiên hùng hồn .

      “Vậy mau dẫn hung thủ lên!”

      “Dạ, phụ hoàng!” Sở Lăng Thiên ra khỏi đại điện, chốc lát, thấy y dẫn theo đứa trẻ khoảng mười tuổi, vào, “Nó chính là hung thủ !”

      Tiêu Lương thấy thế, tức giận đến nổi gân xanh: “Thất điện hạ, người đùa với thần ư, vũ nhục thông minh của thần sao? Đứa bé như vậy, làm sao có thể giết chết người lớn như Tiêu Duẫn.”

      “Đúng vậy, Thất điện hạ, ngày đó dân nữ tận mắt nhìn thấy vương phi giết Tiêu tướng quân, hoàn toàn thấy đứa bé này. Thất điện hạ vì để thoát tội cho vương phi lại có thể tìm đại đứa bé ra gánh tội thay, đây phải là trò cười cho thiên hạ sao?” Hồ Tĩnh .

      “Hồ tiểu thư, đợi bản vương chứng minh đứa bé này là hung thủ giết Tiêu tướng quân trước, truy cứu đến chuyện ngươi làm chứng giả hãm hại vương phi.” Sở Lăng Thiên khinh thường liếc Hồ Tĩnh cái, sau đó ngồi xổm xuống, với đứa bé vẻ mặt khiếp sợ, “Tiểu đệ đệ, đừng sợ, đệ cho mọi người nghe, có phải đệ giết Tiêu tướng quân ?”
      Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :