1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 192: Đưa vào chỗ chết

      “Dạ, nhi thần ghi nhớ lời dạy của phụ hoàng.” Sở Lăng Dực đứng dậy mà vẫn còn thấy lạnh cả người, xiêm y bên trong ướt đẫm mồ hôi.

      Hoàng hậu từ từ đứng lên, thân thể còn run rẩy, vương quyền chí thượng, ở trước mặt Sở Kim Triêu, sống chết của mỗi người đều trong ý niệm của ông, cho dù là con ruột. Bà cảm kích nhìn Gia Cát Linh cái, nha đầu kia đúng là có chút đáng ghét, ngờ lúc này người ra mặt lại có thể là nó.

      hồi phong ba cuối cùng được hóa giải, mọi người thuộc đảng thái tử cũng thở phào nhõm hơi, khoảnh khắc vừa rồi, bọn họ bố trí nhiều năm như vậy, suýt nữa bị hủy hoại trong chốc lát.

      Sở Lăng Hiên lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh , trong mắt là cảm xúc phức tạp, nữ nhân này, phương diện tình cảm khiến thống khổ tính, nghĩ tới ở phương diện khác, nàng cũng đối chọi với .

      Tuy rằng chuyện này được giải quyết, nhưng ai nấy đều còn tâm trạng nhấm nhấp món ngon, Sở Kim Triêu vẻ mặt cũng mệt mỏi, tuyên bố giải tán.

      Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên cùng nhau ra đến cửa cung, Sở Lăng Dực và Hà Sướng Uyển đứng ở đó chờ họ. Sở Lăng Dực vẫn còn hoảng hồn chưa định, tiến lên, thần sắc có hơi kích động: “Thất đệ, đệ muội, hôm nay cám ơn hai người!”

      “Hoàng huynh, chuyện này ta tin tưởng nhất định phải huynh làm.” Sở Lăng Thiên , “Huynh nghĩ lại xem, cái chén này là ai đưa cho huynh, sau này đừng nên lui tới nữa.”

      “Là ta sơ suất, lúc ấy quả thực có bốn chữ kia.” Trong lòng Sở Lăng Dực còn sợ hãi, “Nếu phải để muội ra mặt giúp, chỉ sợ đời này của ta xong rồi.”

      “Tam tiểu thư…” Hà Sướng Uyển nắm lấy tay của Gia Cát Linh , “Ân tình này, ta và Thái tử điện hạ ghi nhớ suốt đời.”

      “Công chúa làm gì phải khách khí thế.” Gia Cát Linh cười cười, “hai người cũng giúp chung ta ít. Thái tử điện hạ và Thất gia là huynh đệ ruột thịt, giúp đỡ lẫn nhau là theo lẽ phải làm, chỉ cần điện hạ hiểu được lập trường của Thất vương phủ là được.”

      “Thất đệ, đệ muội, Sở Lăng Dực ta vẫn là câu kia, ngày nào còn ta ở đây, đảm bảo bình an cho các người.”

      “Hoàng huynh, ta đương nhiên tin tưởng huynh. Về sau huynh cần phải cẩn thận, chỗ Sở Lăng Hiên ngày càng kiêng nể gì.”

      “Ta biết, các ngươi cũng phải cẩn thận. Hôm nay trong cung chưa uống thỏa thích, chi bằng đến phủ Thái tử uống vài chén?” Sở Lăng Dực mời .

      Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Linh , trưng cầu ý kiến của nàng, thấy nàng gật đầu, liền đồng ý.

      Hai xe ngựa nhanh chóng chạy vể hướng phủ Thái tử, sau khi xe ngựa dừng lại, Sở Lăng Thiên xuống trước, sau đó bế Gia Cát Linh xuống. Sở Lăng Dực nhìn thấy động tác và biểu của hai người, trong lòng hâm mộ thôi. và Hà Sướng Uyển vẫn luôn dè dặt, tương kính như tân, khách khách khí khí, lại giống như thiếu thiếu gì đó, nhìn thấy hai người trước mặt, rốt cuộc cũng biết, thứ họ thiếu chính là tình cảm.

      Thấy Hà Sướng Uyển từ trong xe ngựa era, Sở Lăng Dực tiến lên, vươn hai tay về phía nàng: “Ta đỡ nàng xuống.”

      Hà Sướng Uyển ngạc nhiên, trái tim loạn nhịn, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Sở Lăng Dực, nàng vươn tay ôm lấy cổ , nhàng tựa vào người . Hóa ra cơ thể lại ấm áp thế này.

      Từ sau lần trước, Gia Cát Linh dám uống rượu bừa bãi nữa, chỉ uống hai chén, uống nữa. Sở Lăng Thiên nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng của nàng, kìm lòng được cười rộ lên. Hai người ở phủ Thái tử canh giờ, rồi cùng nhau quay về Thất vương phủ.

      Ngày hôm sau, Gia Cát Linh thức dậy lâu, liền nhận được tin từ Ưng tổng quản, báo Thừa tướng gia có việc tìm nàng, bảo nàng quay về phủ Thừa tướng chuyến. Sở Lăng Thiên lo lắng, muốn cùng nàng lại bị nàng từ chối, Gia Cát Chiêm tuyệt đối ra tay với nàng ở thời điểm mấu chốt thế này. Nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, nàng vẫn dẫn theo Mộc Tê cùng.

      Cỗ kiệu dừng lại bên ngoài phủ Thừa tướng, Gia Cát Linh vào trong, cảm giác lạnh lẽo vắng lặng vô cùng. Như Nguyệt ngồi ở hàng hiên, tay cầm ấm lò, ngây ngốc nhìn ra bên ngoài trời tuyết, nhìn thấy Gia Cát Linh , nàng cũng chẳng đứng lên chào hỏi, vẫn ngồi yên tại chỗ, liếc nhìn Gia Cát Linh cái dời mắt chỗ khác.

      “Tam tiểu thư, lão gia đợi người ở thư phòng.” Lưu quản gia dẫn Gia Cát Linh vào thư phòng.

      Gia Cát Chiêm đưa lưng về phía cửa, Gia Cát Linh chậm rãi vào, hỏi: “Thừa tướng gia, tìm ta có chuyện gì?”

      Gia Cát Chiêm xoay người, vẻ mặt đầy giận dữ: “Linh nhi, ngươi xem ta như người ngoài? Lão phu cho ngươi, mặc kệ thế nào, trong người ngươi chảy dòng máu của ta, đời này ngươi muốn vạch ranh giới với phủ Thừa tướng, với nhà Gia Cát, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”

      “Ngày đó, là chính Thừa tướng gia , đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ta, chuyện trọng đại như thế, Thừa tướng gia lại có thể xem như trò đùa. Trong người ta có máu của ông là , nếu có thể, ta thực muốn thay đổi máu, bỏ họ này!”

      “Quả nhiên là nữ nhi gả như bát nước hắt ra ngoài! Ta tìm ngươi đến có chuyện khác, chỉ là muốn với ngươi, chuyện trong triều, ngươi là nữ tử, tốt nhất đừng nhúng tay vào, bằng , có ngày chết ở rừng núi hoang vu cũng biết!”

      “Thừa tướng gia là trách ta tối qua giúp Thái tử giải vây?” Gia Cát Linh cười cười, “ ngờ nhanh như vậy ông quyết định đầu quân vào Lục vương phủ.”

      “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nếu phải ta cực lực ngăn cản, tối qua Lục vương phủ động thủ với ngươi rồi! Ngươi có thể sống được cho tới hôm nay, là bởi vì ngươi mang họ Gia Cát đó!”

      “À, vậy sao? Hóa ra Thừa tướng gia thương ta như vậy! Ta đúng là được thương mà hoảng sợ nha! Ta có thể sống được tới hôm nay, ta cũng thực giật mình! Trước đây gặp phải nhiều đòn hiểm độc như vậy, ta lại có thể chết.”

      “Đều là chuyện quá khứ, ngươi còn nhắc lại làm gì. phải ta cũng đón ngươi từ cái am đó về hay sao?”

      “Mục đích đón ta về, trong lòng Thừa tướng gia ràng nhất, chẳng qua là muốn ta thay đứa con bảo bối của ông đến chùa cầu phúc cho thái hậu thôi. Nhưng người tính đâu bằng trời tính, ai ngờ thái hậu lại đột nhiên hoăng thệ. Hôm nay, ta muốn hỏi Thừa tướng gia chuyện, mẹ ta và Ngũ di nương rốt cục là chết như thế nào?”

      “Ngươi… hỏi vậy là ý gì? Các nàng đều bị Tiêu Mẫn hại chết, ta giúp các nàng ấy báo thù, ngươi còn muốn thế nào nữa?”

      Gia Cát Linh ngẩng đầu, lạnh lùng cười: “Ta cũng từng cho rằng như vậy, nhưng khi xem được nhật ký mẹ ta để lại, ta mới biết chân tướng . Hai người đó chết là bởi vì biết được chuyện mà Thừa tướng gia muốn để người khác biết.”

      “Ngươi cái gì?” Sắc mặt Gia Cát Chiêm nhất thời thay đổi lớn, toàn thân lạnh lẽo, “Ngươi biết được gì?”

      “Tội khi quân, Thừa tướng gia à, đây là tội lớn! Nếu Hoàng thượng biết ông lừa người, vết thương năm đó phải bởi vì cứu người, mà chính ông làm bị thương, người xử trí ông thế nào nhỉ? Vị trí thừa tướng của ông, còn có thể ngồi được bao lâu?”

      “Ngươi…” Thân thể Gia Cát Chiêm run lên, trán ông toát mồ hôi lạnh, giọng điệu cũng dịu lại, “Linh nhi, con muốn thế nào? Chỉ cần chuyện này ra, con có cầu gì, ta cũng đồng ý hết với con.”

      “Ta muốn ngày ngày ông phải quỳ trước linh vị mẹ ta để sám hối.”

      “Được được! Phụ thân đáp ứng con! Con cũng đừng chuyện này cho ai biết!”

      Gia Cát Chiêm đến trước mặt Gia Cát Linh , ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, chỉ thấy ông lấy ra con dao găm từ trong ống tay áo, đâm về phía nàng.

      “Tiểu thư, cẩn thận!” Mộc Tê đột nhiên bay vào, cước đá văng dao găm trong tay Gia Cát Chiêm.

      Gia Cát Linh tuy rằng tránh được đòn tấn công của ông, nhưng cánh tay vẫn bị thương, máu tươi nhất thời chảy ra. Mộc Tê nhanh chóng kéo góc áo của mình, băng bó lại giúp nàng.

      Gia Cát Chiêm thấy đánh lén thành, cam lòng cứ như vậy thả Gia Cát Linh , ông lại đứng lên, nhặt lấy dao găm, đâm tới. Mắt ông lúc này long lên sòng sọc, chỉ cần Gia Cát Linh còn sống đời, chuyện của ông vẫn còn khả năng bị bại lộ, ông lòng muốn đưa nàng vào chỗ chết. Nhưng ông vẫn là quan văn, công phu mèo quào còn qua được nữ tử như Mộc Tê.

      Mộc Tê đá mấy cái ông liền bất tỉnh, nàng dẫn Gia Cát Linh chạy khỏi phủ Thừa tướng.

      “Xảy ra chuyện gì?” Sở Lăng Thiên thấy Gia Cát Linh và Mộc Tê gấp gáp trở về, tay Gia Cát Linh còn quấn mảnh vải, mảnh vải nhuốm máu đỏ, trong mắt y phát ra nồng nặc sát ý. Y tiến đến bế thốc Gia Cát Linh lên, nhanh chóng vào phòng ngủ, giúp nàng kiểm tra vết thương, thấy bị tổn thương đến gân cốt, mới yên tâm chút nhưng vẫn đau lòng thôi.

      “Là kẻ nào làm?” Giọng Sở Lăng Thiên khàn đục, ánh mắt đỏ ngầu, “Linh nhi, ta biết, là ai làm?”

      “Điện hạ, là Thừa tướng gia.” Mộc Tê đáp thay chủ tử, “Tiểu thư biết bí mật của ông ta, ông ta liền muốn giết người diệt khẩu. Đều do nô tỳ sơ suất, mới để tiểu thư bị thương, xin điện hạ trách phạt.”

      “Đừng trách nàng ấy.” Gia Cát Linh lo lắng Sở Lăng Thiên trách tội Mộc Tê, lập tức , “Là ta biết chừng mực, chọc giận ông ta, Thất gia, người hãy nghe ta , đừng tìm ông ta.”

      có lòng giết nàng, sao ta có thể ngồi yên màng đến.”

      “Thất gia.” Gia Cát Linh giữ chặt tay y, vuốt ve, “Ta muốn dễ dàng với ông ta như vậy, nếu ông ta thích quyền lực, ta để ông ta thấy, quyền lực trong tay ông ta ta từ từ mất , để xem ông ta đối mặt thế nào? Ta hận ông ta hơn bất cứ ai, nguyên nhân chính vì hận, nên ta muốn cho ông ta được thoải mái!”

      “Linh nhi…” Sở Lăng Thiên thở dài, “Nàng kêu ta phải làm thế nào với nàng mới được đây? Nàng phải hứa với ta, sau này được ra ngoài mình, đặc biệt đối mặt với người nguy hiểm, phải biết bảo vệ bản thân.”

      “Thất gia, ta biết rồi, người yên tâm , sau này vậy nữa đâu. Vết thương này, hoàn toàn cắt đứt tình cảm phụ tử giữa ta và ông ấy, từ nay về sau, ta và ông ấy đội trời chung!”

      “Linh nhi, Thất vương phủ vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc cho nàng, cho dù thế nào, sau lưng nàng vẫn luôn có ta.”

      Sở Lăng Thiên nhìn thấy vết thương của nàng, trong lòng đau đớn thôi, y hy vọng được đau thay nàng, hy vọng dao này là cắt vào tay y. Ngày này, y rời khỏi nàng nửa bước, lúc nào cũng trông chừng nàng, sợ nàng cẩn thận đụng phải vết thương.

      Vào đêm, y nhàng ôm lấy nàng, cơ thể lại bắt đầu khô nóng, nhưng thấy nàng bị thương, đành phải nín nhịn, cố nén dục vọng trong người, vất vả lắm mới ngủ được.

      Thần cung, Sở Kim Triêu hứa với Chu quý phi, đến thần cung với bà tháng. Chỉ là Chu quý phi có thai, thể hầu hạ ông. biết vì sao, hôm nay Sở Kim Triêu cảm thấy dục vọng của bản thân đặc biệt mãnh liệt, loại cảm giác này ông chưa từng có bao giờ. Ông ôm lấy cơ thể mềm mại của Chu quý phi, bắt đầu thở dốc.
      Chrishonglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 193: Chồng chung

      “Hoàng thượng, người làm sao vậy?” Chu quý phi vuốt ve ngực Sở Kim Triêu, “Thần thiếp mang thai thể hầu hạ Hoàng thượng, đợi sau khi sinh đứa thần thiếp hầu hạ người tốt, được ?”

      Sở Kim Triêu gật đầu, chuyện này sao ông có thể hiểu, nhưng mà thân thể càng cảm thấy khó chịu, như là có cái gì đó muốn xông ra. Ông xoay người rời giường, : “Trẫm còn có việc phải xử lý, nàng ngủ trước , ta lát rồi trở về.”

      “Hoàng thượng…” Chu quý phi nũng nịu nhìn Sở Kim Triêu, “Vậy người hãy nhanh làm xong việc rồi tới đây, có Hoàng thượng thần thiếp ngủ được.”

      “Ừ, mau ngủ , trẫm quay lại ngày.”

      Sở Kim Triêu ra khỏi tẩm cung của Chu quý phi liền nhìn thấy Chu Tuyết Tranh mặc nội y, ở phòng bên cạnh uống trà. Chu Tuyết Tranh cũng nhìn thấy ông, nàng lập tức : “Hoàng thượng, người đâu vậy? Người vào uống ly trà .”

      Ma xui quỷ khiến thế nào Sở Kim Triêu nhìn thân thể thướt tha của Chu Tuyết Tranh, rồi vào. Chu Tuyết Tranh đứng dậy đóng cửa lại, rót ly trà cho Sở Kim Triêu, đưa đến tay ông, thân thể còn cố ý dựa sát vào ông.

      “Ai da!” Chu Tuyết Tranh đứng vững liền bổ nhào vào lòng Sở Kim Triêu, “Hoàng thượng, thực xin lỗi, thần nữ phải cố ý, thần nữ rót cho người ly khác.”

      Nàng muốn đứng lên, thân thể lại bị tay Sở Kim Triêu gắt gao ôm lấy, cho nàng rời .

      “Hoàng thượng, người mau buông tay! Tỷ tỷ ở ngay phòng bên cạnh mà.” xong tay nàng làm như vô tình phủ lên trước ngực ông, môi mỏng hé ra khép lại vô cùng mê người.

      Sở Kim Triêu giống như mất lý trí ôm lấy Chu Tuyết Tranh, đến trường kỷ ở bên. Khóe miệng Chu Tuyết Tranh giương lên, chuyện này rất là thuận lợi. Lúc Sở Kim Triêu đến thần cung, nàng liền pha trà cho ông, lại hạ chút mị dược vào trong ly trà, khiến ông cảm thấy hỏa dục đốt người, trong lòng lại giống như bị mèo cào, nhàng quấy nhiễu. Khiến cho ông dễ dàng rơi vào cạm bẫy dịu dàng của nàng, khiến ông sinh ra nghi ngờ. Nàng rất ràng từng bước mình bày ra có ý nghĩa gì.

      Sauk hi phát tiết xong, Sở Kim Triêu nhìn thấy màu đỏ tươi khăn trải giường, trong lòng trận áy náy, “Tranh nhi, thực xin lỗi, là trẫm luống cuống. Ngươi yên tâm, trẫm cho ngươi danh phận.”

      “Hoàng thượng.” Chu Tuyết Tranh ghé vào ngực Sở Kim Triêu, ngón tay di chuyển cơ thể trần trụi của ông, trong lòng cười lạnh. Chiếc khăn có dính máu kia là do nàng chuẩn bị tốt từ sáng sớm, trong sạch của nàng sớm cho nam nhân khác rồi, “Trong lòng thần nữ ngưỡng mộ Hoàng thượng lâu, nhưng lại ngại thân phận của tỷ tỷ cho nên vẫn đem phần tình cảm ấy giấu trong lòng.”

      phải ngươi thích Thiên nhi sao?” Sở Kim Triêu hỏi.

      “Việc đó chẳng qua chỉ là để che đậy, người thần nữ chân chính thích là Hoàng thượng. Thần nữ cầu danh phận gì, chỉ cần có thể mỗi ngày được nhìn thấy Hoàng thượng cảm thấy mĩ mãn rồi.”

      “Trẫm cho nàng danh phận.” Tay Chu Tuyết Tranh quẫy nhiễu người Sở Kim Triêu, cũng quấy nhiễu trong lòng ông. Ông cúi đầu, đè lên thân thể của nàng. Lát sau, giường lại lắc lư mãnh liệt.

      Sau khi phát tiết xong lần nữa, Sở Kim Triêu cảm thân thấy thể giống như được bình thường trở lại, ông định đứng dậy quay về phòng Chu quý phi nhưng lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền ngủ lại giường Chu Tuyết Tranh.

      đêm Sở Kim Triêu tới, Chu quý phi nghĩ ông có việc bận nên quên trở lại đây. Sáng sớm, bà mới vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Sở Kim Triêu ra từ phòng Chu Tuyết Tranh, vừa vừa chỉnh quần áo.

      “Hoàng thượng!” Chu quý phi như nhìn thấy quỷ, quát to tiếng, bà lộ ra biểu tình khó tin, “Hoàng Thượng sao lại ra từ phòng của Tranh nhi? Các người…”

      “Tỷ tỷ.” Chu Tuyết Tranh theo sau Sở Kim Triêu, mặt đầy ngượng ngùng, “Hoàng thượng…. Hoàng thượng tối qua nhầm phòng.”

      “Tranh nhi cần phải trốn tránh.” Sở Kim Triêu thấp giọng , “Tối qua trẫm sủng hạnh Tranh nhi, hôm nay sắc phong Tranh nhi làm Thần phi, sau này tỷ muội các nàng phải ở chung tốt.”

      “Dạ! Hoàng thượng!” Chu quý phi thể tiếp nhận chuyện này, nhưng Sở Kim Triêu mở miệng, bà thể làm gì khác hơn là nhận lời. Bà trừng mắt liếc Chu Tuyết Tranh cái, bà chưa bào giờ ngờ tới muội muội của mình lại có dã tâm này.

      “Tranh nhi, nghỉ ngơi cho tốt , cần ra ngoài.” Sở Kim Triêu ôn nhu dặn dò.

      “Vâng, Hoàng thượng.”

      Sở Kim Triêu rồi, Chu quý phi cố gắng chất vấn Chu Tuyết Tranh, trong lòng bà biết , nữ nhân Hoàng thượng muốn sủng hạnh có ai dám từ chối. Bà để ý thời tiết lạnh lẽo, vội vàng tới Dịch Khôn Cung.

      Trong Dịch Khôn Cung, mấy người Sở Lăng Dực, Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hiên đều đến thỉnh an Hoàng hậu. Hà Sướng Uyển, Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh cũng ở đó. Chu quý phi vội vã xông vào Dịch Khôn Cung, Tiêu Ôn còn chưa kịp thông báo bà vào trong.

      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, xong rồi, có chuyện lớn rồi!” Chu quý phi vừa kêu vừa vào.

      “Muội muội, sao hôm nay lại đến đây?” Hoàng hậu nghi hoặc nhìn Chu quý phi, “ phải Hoàng thượng rồi, muội muội có thai, tuyết rơi đường trơn, nếu có chuyển gì xảy ra phải làm sao?”

      “Tỷ tỷ!” Khuôn mặc Chu quý phi đầy vẻ lo lắng, “Tối hôm qua Hoàng thượng sủng hạnh Tranh nhi. Người còn là muốn phong Tranh nhi làm Thần phi.”

      “Cái gì?” Hoàng hậu chấn động, tay cầm ấm lô nhịn được run lên, “Muội Hoàng Thượng muốn phong Tranh nhi làm phi?”

      chỉ mình Hoàng hậu, những người ở đó, ngoại trừ Sở Lăng Hiên, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc. Mấy người hai mắt nhìn nhau, lại cúi đầu xuống, im lặng . Trong lòng Gia Cát Linh trầm xuống, Chu Tuyết Tranh muốn làm cái gì? Ở kiếp trước cũng xảy ra chuyện này. Nghĩ lại, Chu Tuyết Tranh ra tay với nàng cũng nhiều lắm, nhưng mỗi lần đều là chiêu rất độc. giờ nàng ta nương thân vào Sở Kim Triêu, nhất định là xuất phát từ chân thành. nữ nhân đánh mất chính mình là kẻ điên, kẻ điên là kẻ đáng sợ nhất.

      “Tỷ tỷ, tỷ xem việc này phải xử lý như thế nào cho tốt? Tranh nhi còn trẻ tuổi như vậy…” Chu quý phi sốt ruột , “Nương nương, người có thể nghĩ biện pháp khiến Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra .”

      Hoàng hậu liếc mắt nhìn Chu quý phi cái, bà cảm thấy thực khiếp sợ. Loại chuyện này đối với bà mà tính là chuyện gì lớn, nhưng mà nếu Chu Tuyết Tranh cũng được sắc phong làm phi, như vậy thế lực Chu gia càng lớn. Nếu tỷ muội này sinh thêm cho Sở Kim Triêu mấy đứa con địa vị của Trần gia tràn ngập nguy cơ. Nhưng mà giờ phút này bà vẫn biến sắc, : “Hoàng thượng sủng hạnh Tranh nhi là phúc khí của nó. Nó được phong làm phi, muội là tỷ tỷ lại hoảng hốt như vậy làm gì, phải nên cảm thấy vui vẻ cho nó chứ. Nếu Hoàng thượng quyết định, quân bất hí ngôn, làm gì có chuyện lời ra lại thu hồi lại. Ta thấy muội vẫn nên chỉ bảo cho nó xem làm thế nào để hầu hạ Hoàng thượng tốt mới phải.”

      “Muội… Muội rất vui vẻ, nhưng mà… Rất hoảng hốt.” Chu quý phi thào . Bà làm sao có thể vui vẻ được, trước đó Hoàng thượng còn sủng ái bà nhất, nhưng mà Chu Tuyết Tranh so với bà trẻ tuổi hơn, tướng mạo cũng đẹp hơn rất nhiều. Bà sợ hãi nhiều hơn là vui mừng, sợ mất độc sủng của Sở Kim Triêu.

      “Lý thái phi giá lâm! Chu thái phi giá lâm!” Lúc này Tiêu Ôn ở ngoài điện cao giọng thông báo.

      Hai vị Thái phi bình thường ra khỏi cửa lớn, lòng ở trong cung của mình niệm Phật, bây giờ đột nhiên đến Dịch Khôn Cung khiến Hoàng hậu có chút kinh ngạc. Bà nhìn Chu quý phi, hỏi: “Là muội gọi hai vị thái phi tới?”

      Chu quý phi gật đầu: “Muội cảm thấy chuyện rất quan trọng cho nên sai người mời hai vị thái phi tới đây.”

      Nhìn Lý thái phi cùng Chu thái phi tiến vào, mọi người lập tức đứng dậy hành lễ. Sau khi đợi hai người ngồi xuống, mọi người mới đứng dậy.

      Lý thái phi hướng về phía các Hoàng tử cùng Vương phi cười, “Trong khoảng thời gian này đúng là chuyện vui liên tục. Dực nhi, Thiên nhi, Hiên nhi đều thành thân. Hàn nhi, con cũng nhanh lên, coi trọng nương nhà ai cho phụ hoàng của con để phụ hoàng con làm chủ.”

      “Hoàng nãi nãi, kỳ trong lòng con có người.” Sở Lăng Hàn cười, ngượng ngùng .

      “À? Là nương nhà ai?” Lý Thái phi hỏi.

      “Khụ khụ!” Chu thái phi ho lên, chậm rãi : “Tỷ tỷ, chớ quên chuyện chính ngày hôm nay. Tuyết Viện, con sốt ruột mời chúng ta đến Dịch Khôn Cung là có chuyện gì?”

      “Thái phi nương nương, Hoàng thượng… Hoàng thượng tối hôm qua sủng hạnh Tranh nhi, muốn nạp muội ấy làm phi.”

      “A?” mặt Chu thái phi lên tia vui mừng, “Là sao? Vậy quá tốt. Ta luôn cảm thấy được số mệnh của Tranh nhi rất tầm thường, là mệnh phú quý. Con là tỷ tỷ, sau này phải chỉ bảo cho nó nhiều hơn mới phải.”

      “Vâng, thái phi nương nương.” Chu quý phi gật đầu nhận lời. Bà biết, người Chu gia cảm thấy đây là chuyện tốt, thế này gọi là bảo đảm được nhân đôi.

      “Hoàng thượng cũng là, làm sao lại để tâm đến cảm thụ của Tuyết Viện chứ.” Lý thái phi , “Tỷ muội hai người sau này ở chung tốt làm gì, nếu ở chung tốt phải là trở mặt thành thù hay sao.” Lý thái phi vốn là người dựa vào Lý gia sớm suy bại, còn Chu gia lại như mặt trời ban trưa. Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Chu thái phi, bà khó tránh khỏi có chút bất bình.

      “Chuyện này nhọc tỷ tỷ lo lắng, chứ phải là tỷ tỷ nhìn thấy nữ nhân Chu gia bay lên ngọn cây nên trong lòng mất hứng sao? đáng tiếc là Lý gia đoản mệnh, vất vả lắm cũng chỉ có được mấy nha đầu đều bị Thái hậu nương nương đưa đến Thiên thai tự.” mặt Chu thái phi kìm lòng được mà nổi lên đắc ý.

      “Cây to đón gió, Chu gia cũng nên cẩn thân hơn.”

      nhọc tỷ tỷ lo lắng.”

      “Hoàng thượng giá lâm!” Lúc này, ngoài điện lại truyền đến tiếng hô lớn của Tiêu Ôn.

      Sở Kim triêu tiến vào, theo phía sau ông còn có vẻ mặt ngượng ngùng của Chu Tuyết Tranh. Ánh mắt Chu Tuyết Tranh đảo qua Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên, ánh mắt ngượng ngùng lập tức trở nên lạnh như băng, còn mang theo sát ý.

      Gia Cát Linh đón nhận ánh mắt của nàng, thẳng tắp nhìn nàng có chút trốn tránh. Chu Tuyết Tranh, mặc kệ ngươi có mưu gì ta cũng lùi bước.

      “Mọi người đều ở đây sao? Đúng lúc đỡ cho ta phải đến từng cung thông báo.” Sở Kim Triêu ngồi xuống, để Chu Tuyết Tranh ngồi bên cạnh ông, “Hôm nay ta hạ chỉ sắc phong Tranh nhi làm Thần phi, Hoàng hậu có gì dị nghị ?”

      “Hoàng thượng.” Hoàng hậu cười cười, ngoan ngoãn , “Hoàng thượng làm chủ là được. Tranh nhi thông minh nhu thuận, thần thiếp nhìn cũng rất thích. biết Hoàng thượng để cho Tranh nhi ở cung nào? Thần thiếp sai người dọn dẹp?”

      “Tranh nhi, nàng muốn ở đâu?” Sở Kim Triêu hỏi.

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, thiếp… thiếp muốn ở Đạp Tuyết cung.”

      “Vậy tới ở Đạp Tuyết Cung .”

      “Đạp Tuyết Cung?” Trong lòng Hoàng hậu cả kinh, nhất thời phản ứng lại được. Đạp Tuyết Cung, từ sau khi người kia chết vẫn có ai ở. Bình thường Hoàng thượng cũng để cho người khác đến đó, bây giờ lại để cho Chu Tuyết Tranh đến ở.

      Nghe xong lời của Sở Kim Triêu, sắc mặt Sở Lăng Thiên trở nên vô cùng u. Tay y gắt gao nắm chặt, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Tay Gia Cát Linh phủ lên tay y, tiếng động an ủi y.

      “Hoàng thượng, đó là cung của Tĩnh phi muội muội.” Hoàng hậu thể tin được, nhắc nhở.
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 193: Chồng chung

      “Hoàng thượng, người làm sao vậy?” Chu quý phi vuốt ve ngực Sở Kim Triêu, “Thần thiếp mang thai thể hầu hạ Hoàng thượng, đợi sau khi sinh đứa thần thiếp hầu hạ người tốt, được ?”

      Sở Kim Triêu gật đầu, chuyện này sao ông có thể hiểu, nhưng mà thân thể càng cảm thấy khó chịu, như là có cái gì đó muốn xông ra. Ông xoay người rời giường, : “Trẫm còn có việc phải xử lý, nàng ngủ trước , ta lát rồi trở về.”

      “Hoàng thượng…” Chu quý phi nũng nịu nhìn Sở Kim Triêu, “Vậy người hãy nhanh làm xong việc rồi tới đây, có Hoàng thượng thần thiếp ngủ được.”

      “Ừ, mau ngủ , trẫm quay lại ngày.”

      Sở Kim Triêu ra khỏi tẩm cung của Chu quý phi liền nhìn thấy Chu Tuyết Tranh mặc nội y, ở phòng bên cạnh uống trà. Chu Tuyết Tranh cũng nhìn thấy ông, nàng lập tức : “Hoàng thượng, người đâu vậy? Người vào uống ly trà .”

      Ma xui quỷ khiến thế nào Sở Kim Triêu nhìn thân thể thướt tha của Chu Tuyết Tranh, rồi vào. Chu Tuyết Tranh đứng dậy đóng cửa lại, rót ly trà cho Sở Kim Triêu, đưa đến tay ông, thân thể còn cố ý dựa sát vào ông.

      “Ai da!” Chu Tuyết Tranh đứng vững liền bổ nhào vào lòng Sở Kim Triêu, “Hoàng thượng, thực xin lỗi, thần nữ phải cố ý, thần nữ rót cho người ly khác.”

      Nàng muốn đứng lên, thân thể lại bị tay Sở Kim Triêu gắt gao ôm lấy, cho nàng rời .

      “Hoàng thượng, người mau buông tay! Tỷ tỷ ở ngay phòng bên cạnh mà.” xong tay nàng làm như vô tình phủ lên trước ngực ông, môi mỏng hé ra khép lại vô cùng mê người.

      Sở Kim Triêu giống như mất lý trí ôm lấy Chu Tuyết Tranh, đến trường kỷ ở bên. Khóe miệng Chu Tuyết Tranh giương lên, chuyện này rất là thuận lợi. Lúc Sở Kim Triêu đến thần cung, nàng liền pha trà cho ông, lại hạ chút mị dược vào trong ly trà, khiến ông cảm thấy hỏa dục đốt người, trong lòng lại giống như bị mèo cào, nhàng quấy nhiễu. Khiến cho ông dễ dàng rơi vào cạm bẫy dịu dàng của nàng, khiến ông sinh ra nghi ngờ. Nàng rất ràng từng bước mình bày ra có ý nghĩa gì.

      Sauk hi phát tiết xong, Sở Kim Triêu nhìn thấy màu đỏ tươi khăn trải giường, trong lòng trận áy náy, “Tranh nhi, thực xin lỗi, là trẫm luống cuống. Ngươi yên tâm, trẫm cho ngươi danh phận.”

      “Hoàng thượng.” Chu Tuyết Tranh ghé vào ngực Sở Kim Triêu, ngón tay di chuyển cơ thể trần trụi của ông, trong lòng cười lạnh. Chiếc khăn có dính máu kia là do nàng chuẩn bị tốt từ sáng sớm, trong sạch của nàng sớm cho nam nhân khác rồi, “Trong lòng thần nữ ngưỡng mộ Hoàng thượng lâu, nhưng lại ngại thân phận của tỷ tỷ cho nên vẫn đem phần tình cảm ấy giấu trong lòng.”

      phải ngươi thích Thiên nhi sao?” Sở Kim Triêu hỏi.

      “Việc đó chẳng qua chỉ là để che đậy, người thần nữ chân chính thích là Hoàng thượng. Thần nữ cầu danh phận gì, chỉ cần có thể mỗi ngày được nhìn thấy Hoàng thượng cảm thấy mĩ mãn rồi.”

      “Trẫm cho nàng danh phận.” Tay Chu Tuyết Tranh quẫy nhiễu người Sở Kim Triêu, cũng quấy nhiễu trong lòng ông. Ông cúi đầu, đè lên thân thể của nàng. Lát sau, giường lại lắc lư mãnh liệt.

      Sau khi phát tiết xong lần nữa, Sở Kim Triêu cảm thân thấy thể giống như được bình thường trở lại, ông định đứng dậy quay về phòng Chu quý phi nhưng lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền ngủ lại giường Chu Tuyết Tranh.

      đêm Sở Kim Triêu tới, Chu quý phi nghĩ ông có việc bận nên quên trở lại đây. Sáng sớm, bà mới vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Sở Kim Triêu ra từ phòng Chu Tuyết Tranh, vừa vừa chỉnh quần áo.

      “Hoàng thượng!” Chu quý phi như nhìn thấy quỷ, quát to tiếng, bà lộ ra biểu tình khó tin, “Hoàng Thượng sao lại ra từ phòng của Tranh nhi? Các người…”

      “Tỷ tỷ.” Chu Tuyết Tranh theo sau Sở Kim Triêu, mặt đầy ngượng ngùng, “Hoàng thượng…. Hoàng thượng tối qua nhầm phòng.”

      “Tranh nhi cần phải trốn tránh.” Sở Kim Triêu thấp giọng , “Tối qua trẫm sủng hạnh Tranh nhi, hôm nay sắc phong Tranh nhi làm Thần phi, sau này tỷ muội các nàng phải ở chung tốt.”

      “Dạ! Hoàng thượng!” Chu quý phi thể tiếp nhận chuyện này, nhưng Sở Kim Triêu mở miệng, bà thể làm gì khác hơn là nhận lời. Bà trừng mắt liếc Chu Tuyết Tranh cái, bà chưa bào giờ ngờ tới muội muội của mình lại có dã tâm này.

      “Tranh nhi, nghỉ ngơi cho tốt , cần ra ngoài.” Sở Kim Triêu ôn nhu dặn dò.

      “Vâng, Hoàng thượng.”

      Sở Kim Triêu rồi, Chu quý phi cố gắng chất vấn Chu Tuyết Tranh, trong lòng bà biết , nữ nhân Hoàng thượng muốn sủng hạnh có ai dám từ chối. Bà để ý thời tiết lạnh lẽo, vội vàng tới Dịch Khôn Cung.

      Trong Dịch Khôn Cung, mấy người Sở Lăng Dực, Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hiên đều đến thỉnh an Hoàng hậu. Hà Sướng Uyển, Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh cũng ở đó. Chu quý phi vội vã xông vào Dịch Khôn Cung, Tiêu Ôn còn chưa kịp thông báo bà vào trong.

      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, xong rồi, có chuyện lớn rồi!” Chu quý phi vừa kêu vừa vào.

      “Muội muội, sao hôm nay lại đến đây?” Hoàng hậu nghi hoặc nhìn Chu quý phi, “ phải Hoàng thượng rồi, muội muội có thai, tuyết rơi đường trơn, nếu có chuyển gì xảy ra phải làm sao?”

      “Tỷ tỷ!” Khuôn mặc Chu quý phi đầy vẻ lo lắng, “Tối hôm qua Hoàng thượng sủng hạnh Tranh nhi. Người còn là muốn phong Tranh nhi làm Thần phi.”

      “Cái gì?” Hoàng hậu chấn động, tay cầm ấm lô nhịn được run lên, “Muội Hoàng Thượng muốn phong Tranh nhi làm phi?”

      chỉ mình Hoàng hậu, những người ở đó, ngoại trừ Sở Lăng Hiên, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc. Mấy người hai mắt nhìn nhau, lại cúi đầu xuống, im lặng . Trong lòng Gia Cát Linh trầm xuống, Chu Tuyết Tranh muốn làm cái gì? Ở kiếp trước cũng xảy ra chuyện này. Nghĩ lại, Chu Tuyết Tranh ra tay với nàng cũng nhiều lắm, nhưng mỗi lần đều là chiêu rất độc. giờ nàng ta nương thân vào Sở Kim Triêu, nhất định là xuất phát từ chân thành. nữ nhân đánh mất chính mình là kẻ điên, kẻ điên là kẻ đáng sợ nhất.

      “Tỷ tỷ, tỷ xem việc này phải xử lý như thế nào cho tốt? Tranh nhi còn trẻ tuổi như vậy…” Chu quý phi sốt ruột , “Nương nương, người có thể nghĩ biện pháp khiến Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra .”

      Hoàng hậu liếc mắt nhìn Chu quý phi cái, bà cảm thấy thực khiếp sợ. Loại chuyện này đối với bà mà tính là chuyện gì lớn, nhưng mà nếu Chu Tuyết Tranh cũng được sắc phong làm phi, như vậy thế lực Chu gia càng lớn. Nếu tỷ muội này sinh thêm cho Sở Kim Triêu mấy đứa con địa vị của Trần gia tràn ngập nguy cơ. Nhưng mà giờ phút này bà vẫn biến sắc, : “Hoàng thượng sủng hạnh Tranh nhi là phúc khí của nó. Nó được phong làm phi, muội là tỷ tỷ lại hoảng hốt như vậy làm gì, phải nên cảm thấy vui vẻ cho nó chứ. Nếu Hoàng thượng quyết định, quân bất hí ngôn, làm gì có chuyện lời ra lại thu hồi lại. Ta thấy muội vẫn nên chỉ bảo cho nó xem làm thế nào để hầu hạ Hoàng thượng tốt mới phải.”

      “Muội… Muội rất vui vẻ, nhưng mà… Rất hoảng hốt.” Chu quý phi thào . Bà làm sao có thể vui vẻ được, trước đó Hoàng thượng còn sủng ái bà nhất, nhưng mà Chu Tuyết Tranh so với bà trẻ tuổi hơn, tướng mạo cũng đẹp hơn rất nhiều. Bà sợ hãi nhiều hơn là vui mừng, sợ mất độc sủng của Sở Kim Triêu.

      “Lý thái phi giá lâm! Chu thái phi giá lâm!” Lúc này Tiêu Ôn ở ngoài điện cao giọng thông báo.

      Hai vị Thái phi bình thường ra khỏi cửa lớn, lòng ở trong cung của mình niệm Phật, bây giờ đột nhiên đến Dịch Khôn Cung khiến Hoàng hậu có chút kinh ngạc. Bà nhìn Chu quý phi, hỏi: “Là muội gọi hai vị thái phi tới?”

      Chu quý phi gật đầu: “Muội cảm thấy chuyện rất quan trọng cho nên sai người mời hai vị thái phi tới đây.”

      Nhìn Lý thái phi cùng Chu thái phi tiến vào, mọi người lập tức đứng dậy hành lễ. Sau khi đợi hai người ngồi xuống, mọi người mới đứng dậy.

      Lý thái phi hướng về phía các Hoàng tử cùng Vương phi cười, “Trong khoảng thời gian này đúng là chuyện vui liên tục. Dực nhi, Thiên nhi, Hiên nhi đều thành thân. Hàn nhi, con cũng nhanh lên, coi trọng nương nhà ai cho phụ hoàng của con để phụ hoàng con làm chủ.”

      “Hoàng nãi nãi, kỳ trong lòng con có người.” Sở Lăng Hàn cười, ngượng ngùng .

      “À? Là nương nhà ai?” Lý Thái phi hỏi.

      “Khụ khụ!” Chu thái phi ho lên, chậm rãi : “Tỷ tỷ, chớ quên chuyện chính ngày hôm nay. Tuyết Viện, con sốt ruột mời chúng ta đến Dịch Khôn Cung là có chuyện gì?”

      “Thái phi nương nương, Hoàng thượng… Hoàng thượng tối hôm qua sủng hạnh Tranh nhi, muốn nạp muội ấy làm phi.”

      “A?” mặt Chu thái phi lên tia vui mừng, “Là sao? Vậy quá tốt. Ta luôn cảm thấy được số mệnh của Tranh nhi rất tầm thường, là mệnh phú quý. Con là tỷ tỷ, sau này phải chỉ bảo cho nó nhiều hơn mới phải.”

      “Vâng, thái phi nương nương.” Chu quý phi gật đầu nhận lời. Bà biết, người Chu gia cảm thấy đây là chuyện tốt, thế này gọi là bảo đảm được nhân đôi.

      “Hoàng thượng cũng là, làm sao lại để tâm đến cảm thụ của Tuyết Viện chứ.” Lý thái phi , “Tỷ muội hai người sau này ở chung tốt làm gì, nếu ở chung tốt phải là trở mặt thành thù hay sao.” Lý thái phi vốn là người dựa vào Lý gia sớm suy bại, còn Chu gia lại như mặt trời ban trưa. Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Chu thái phi, bà khó tránh khỏi có chút bất bình.

      “Chuyện này nhọc tỷ tỷ lo lắng, chứ phải là tỷ tỷ nhìn thấy nữ nhân Chu gia bay lên ngọn cây nên trong lòng mất hứng sao? đáng tiếc là Lý gia đoản mệnh, vất vả lắm cũng chỉ có được mấy nha đầu đều bị Thái hậu nương nương đưa đến Thiên thai tự.” mặt Chu thái phi kìm lòng được mà nổi lên đắc ý.

      “Cây to đón gió, Chu gia cũng nên cẩn thân hơn.”

      nhọc tỷ tỷ lo lắng.”

      “Hoàng thượng giá lâm!” Lúc này, ngoài điện lại truyền đến tiếng hô lớn của Tiêu Ôn.

      Sở Kim triêu tiến vào, theo phía sau ông còn có vẻ mặt ngượng ngùng của Chu Tuyết Tranh. Ánh mắt Chu Tuyết Tranh đảo qua Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên, ánh mắt ngượng ngùng lập tức trở nên lạnh như băng, còn mang theo sát ý.

      Gia Cát Linh đón nhận ánh mắt của nàng, thẳng tắp nhìn nàng có chút trốn tránh. Chu Tuyết Tranh, mặc kệ ngươi có mưu gì ta cũng lùi bước.

      “Mọi người đều ở đây sao? Đúng lúc đỡ cho ta phải đến từng cung thông báo.” Sở Kim Triêu ngồi xuống, để Chu Tuyết Tranh ngồi bên cạnh ông, “Hôm nay ta hạ chỉ sắc phong Tranh nhi làm Thần phi, Hoàng hậu có gì dị nghị ?”

      “Hoàng thượng.” Hoàng hậu cười cười, ngoan ngoãn , “Hoàng thượng làm chủ là được. Tranh nhi thông minh nhu thuận, thần thiếp nhìn cũng rất thích. biết Hoàng thượng để cho Tranh nhi ở cung nào? Thần thiếp sai người dọn dẹp?”

      “Tranh nhi, nàng muốn ở đâu?” Sở Kim Triêu hỏi.

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, thiếp… thiếp muốn ở Đạp Tuyết cung.”

      “Vậy tới ở Đạp Tuyết Cung .”

      “Đạp Tuyết Cung?” Trong lòng Hoàng hậu cả kinh, nhất thời phản ứng lại được. Đạp Tuyết Cung, từ sau khi người kia chết vẫn có ai ở. Bình thường Hoàng thượng cũng để cho người khác đến đó, bây giờ lại để cho Chu Tuyết Tranh đến ở.

      Nghe xong lời của Sở Kim Triêu, sắc mặt Sở Lăng Thiên trở nên vô cùng u. Tay y gắt gao nắm chặt, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Tay Gia Cát Linh phủ lên tay y, tiếng động an ủi y.

      “Hoàng thượng, đó là cung của Tĩnh phi muội muội.” Hoàng hậu thể tin được, nhắc nhở.
      sanone2112 thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 194: Đó là tẩm cung của mẫu phi

      “Trẫm đương nhiên biết.” Sở Kim Triêu thở dài, “Tranh nhi nàng ấy thích Đạp Tuyết Cung cứ sống ở đó , dù sao cũng để , Tĩnh nhi cũng nhiều năm rồi, thể để mãi được. Tranh nhi dọn vào đó ở .”

      “Phụ hoàng, đó là tẩm cung của mẫu phi, nhi thần đồng ý.” Sở Lăng Thiên cuối cùng cũng nhịn được, thấp giọng . Y thể để nữ tử dơ bẩn như thế làm ô uế nơi ở của Tĩnh phi.

      “Thiên nhi, lời trẫm vừa con nghe thấy sao?” Sắc mặt Sở Kim Triêu trầm xuống, “Để cũng là lãng phí, chuyện này quyết định vậy .”

      “Phụ hoàng, nhi thần cũng đồng ý.” Sắc mặt Sở Lăng Hàn giận dữ.

      “Các người muốn làm phản ư?”

      “Hoàng thượng…” Gia Cát Linh đứng lên, cúi người, “Đạp Tuyết Cung là nơi Tĩnh phi nương nương ở lúc sinh thời, cũng là nơi duy nhất để Thất điện hạ và Cửu điện hạ tưởng niệm. Thần nữ khẩn xin Hoàng thượng, chọn nơi khác cho Thần phi nương nương.” Nàng nhìn Chu Tuyết Tranh, nàng ta như cười như nhìn nàng, Chu Tuyết Tranh, lại có thể dùng cách thức này để khiến nàng và Sở Lăng Thiên ghê tởm.

      “Tam nha đầu, ngay cả con cũng làm trái ý chỉ của trẫm?” Sở Kim Triêu vẻ mặt vui, “ phải chỉ là nơi ở thôi sao, đáng để các ngươi giữ gìn như thế à? Trẫm làm sao nhớ Tĩnh nhi chứ.”

      “Phụ hoàng, nhi thần phản đối nữa.” Sở Lăng Thiên thở dài, đành , “Chỉ cần phụ hoàng đồng ý để con dọn hết đồ đạc của mẫu phi về phủ, tránh để chúng làm bẩn mắt của Thần phi nương nương.”

      “Thất điện hạ, cần gì lãng phí thế.” Chu Tuyết Tranh cười , “Lúc này dân chúng đói khổ, ngay cả lương thực cũng sắp c., Chẳng qua chỉ là số đồ đạc thường dùng, có thể sử dụng lại, ta cũng có thể dùng đồ cũ mà. Điện hạ dọn rồi, ta lại phải mua cái mới, cần phải tốn ít ngân lượng, trước mắt, vẫn nên tiết kiệm . Điện hạ thân là hoàng tử, phải làm gương mới đúng.”

      “Tranh nhi phải, Thiên nhi, cần làm chuyện vô ích. Nếu con dọn đồ đạc rồi, những khi trẫm nhớ Tĩnh nhi, lẽ phải đến Thất vương phủ.”

      Sở Lăng Thiên lạnh lùng liếc Sở Kim Triêu cái, gì nữa. Y , tại sao Sở Kim Triêu lại như trúng độc của Chu Tuyết Tranh, y biết mình có gì cũng ông cũng nghe lọt tai: “Nhi thần cáo từ, chúc mừng phụ hoàng.”

      “Thần nữ cáo lui!” Gia Cát Linh theo Sở Lăng Thiên ra khỏi Dịch Khôn Cung.

      Ngay sau đó, mấy người Sở Lăng Dực cũng ra, Sở Lăng Hàn tức giận mắng chửi Chu Tuyết Tranh: “Tiện nhân! Lại muốn vào sống trong tẩm cung của mẫu phi, có phải phụ hoàng bị ả cho uống thuốc mê hồn rồi !”

      “Thất đệ, Cửu đệ, bớt giận .” Trong lòng Sở Lăng Dực cũng bất bình dùm Tĩnh phi, “Dáng vẻ giờ của phụ hoàng, gì người cũng chẳng nghe lọt tai đâu.”

      “Ta biết.” Sở Lăng Thiên gật đầu, “Ta sao.”

      Gia Cát Linh nhàng nắm tay y, khẽ : “Thất gia yên tâm, nàng ấy có bản lĩnh thuyết phục Hoàng thượng cho nàng ấy vào sống trong Đạp Tuyết Cung, ta cũng có bản lĩnh bắt nàng ấy dọn ra ngoài. cần tức giận với Hoàng thượng.”

      Sở Lăng Thiên gật đầu, chỉ có nữ tử trước mặt này mới có thể làm dịu cơn giận của y.

      Lúc này, Gia Cát Hồng Nhan tới, nhìn Gia Cát Linh , trong mắt tất cả đều là phẫn hận: “Tam muội, sức khỏe của phụ thân gần đây tốt, muội cùng ta quay về phủ Thừa tướng thăm cha . Mẹ phải đốt tứ thất[1], muội trở về đốt chút giấy cho mẹ .”

      “Ha ha.” Gia Cát Linh cười lạnh, “Tỷ nghĩ sai rồi, đó là cha tỷ, phải cha ta, ta về đâu. Mẹ của ta cũng chết năm năm trước rồi.”

      “Gia Cát Linh , thể tưởng tượng ngươi là kẻ vô tình vô nghĩa như thế. Phụ thân và mẫu thân từ đối đãi thế nào với ngươi, ngươi lại có thể trở về thăm ông lần. Người vong ơn phụ nghĩa như ngươi, hoàn toàn xứng làm vương phi!”

      “Lục ca…” Sở Lăng Thiên sắc mặt u, “Coi chừng trắc phi của huynh , nàng ta có tư cách gì bình phẩm thê tử của bản vương, nếu nàng ta lại ăn vô lễ, ta khách sáo.”

      Sở Lăng Hiên trừng mắt với Gia Cát Hồng Nhan: “Còn hồi phủ! Ra ngoài chỉ toàn mất mặt xấu hổ.”

      “Lục điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan ấm ức nhìn Sở Lăng Hiên, “Người ta đều biết che chở nữ nhân của mình, còn người chỉ biết dạy bảo ta, người phải là nam nhân à!”

      “Chát!” mặt Gia Cát Hồng Nhan bất ngờ ăn cái tát, Sở Lăng Hiên lạnh lùng nhìn nàng, gằn giọng, “Gia Cát trắc phi, bản vương lặp lại lần nữa, nhận thân phận của ngươi!”

      “Người…” Bị ăn bạt tai của Sở Lăng Hiên ở trước mặt bao nhiêu người, Gia Cát Hồng Nhan nhất thời tủi hổ và giận dữ chịu nổi, đành phải ôm mặt cúi đầu, lời đứng nép sang bên.

      thôi.” Sở Lăng Thiên nắm chặt tay Gia Cát Linh , nhìn Gia Cát Hồng Nhan, ngoài miệng tươi cười, cùng là con của Gia Cát Chiêm, là kém nhiều lắm.

      Gia Cát Linh trầm tư, Đại phu nhân qua đời được tháng, thời gian trôi qua nhanh . Nhưng Gia Cát Chiêm vẫn còn sống yên ổn lắm, ngày nào đó, nàng cũng khiến ông phải trả giá lớn.

      Chiều hôm nay, Gia Cát Linh ở Ngâm Hương Các xoa bóp chân cho Nguyệt Lan, trong cung đột nhiên truyền đến tin tức, Hoàng hậu nương nương triệu nàng vào cung. Tiêu Ôn vụng trộm nhờ người truyền tin cho nàng biết, là Tiêu lão thái quân đến trước mặt Hoàng hậu cáo trạng, tố cáo nàng bất hiếu, xúi giục Hoàng hậu nhờ Hoàng thượng hạ chỉ bảo Thất vương gia hưu nàng.

      Gia Cát Linh cười lạnh, bảo Kinh Phong nhanh chóng tìm người giúp nàng, mấy hôm nay bận quá, nàng lại quên mất chuyện của Tiêu gia.

      Nàng mới bước vào Dịch Khôn Cung, Tiêu lão thái quân liền : “Nương nương, người nhìn nó , người triệu nó tới mà lại chậm chạp như thế, đúng là để nương nương vào mắt, có thể nghĩ, thường ngày trong phủ Thừa tướng nó tự tung tự tác thế nào, bức tử mẹ mình, ngay cả mẹ nó qua đời tháng, cũng quay về đốt giấy.”

      “Lão phu nhân cần tức giận, bản cung hỏi ràng. Tam nha đầu, con xem, vì sao hôm nay đến chậm?”

      “Bẩm nương nương, con cảm thấy có chút khỏe, lo lắng lây cho người, nên uống thuốc xong mới dám tiến cung.”

      “Hóa ra là vậy. Thừa tướng phu nhân thế nào cũng là mẹ con, tại sao con quay về cúng giỗ? Sở gia nên có đứa con dâu hiếu thuận như vậy.” Giọng Hoàng hậu có chút vui.

      “Hoàng hậu nương nương, người có điều biết, Mẫn nhi chính là bị nó hại chết, nữ nhân lòng dạ rắn rết này, nương nương nhất định phải giúp Mẫn nhi lấy lại công bằng.”

      “Lão phu nhân, đợi bản cung xong, phu nhân cũng muộn.” Hoàng hậu vui , “Tam nha đầu, có việc này ? Bản cung thấy con là nha đầu thiện lương, sao lại làm ra chuyện như vậy?”

      “Bẩm nương nương, mẹ bị độc bộc phát, là bởi vì mẹ vô duyên vô cớ phạt nô tỳ của con, phụ thân phạt mẹ quỳ hai canh giờ trong tuyết, khí lạnh làm cho độc bộc phát, mẹ chịu được thống khổ nên tự tử. Mà tại sao mẹ bị trúng độc, là bởi vì ở Thiên hoa tự, mẹ trao đổi điều kiện với Hoằng Linh sư thái, bảo sư thái đốt chết con và Lục di nương, cẩn thận nên bị sư thái hạ độc, chuyện này, hẳn là nương nương cũng có nghe mà?”

      “Ừm.” Hoàng hậu gật đầu, “Chuyện này quả thực bản cung có biết. Lão phu nhân, bản cung niệm tình phu nhân mất con , đau lòng cực hạn, chuyện phu nhân vu oan Tam tiểu thư, bản cung truy cứu. được đến trước mặt bản cung bịa chuyện nữa, bằng , bản cung khách khí.”

      “Nương nương…” Tiêu lão thái quân ngờ Gia Cát Linh chỉ dăm ba câu khiến Hoàng hậu tin tưởng, vậy bản thân hôm nay phải đến sao? Nghĩ đến thảm trạng của Tiêu Mẫn, trong lòng bà đau như dao cắt.

      “Lão phu nhân, được rồi, tướng quân Tiêu Duẫn đánh thắng trận trở về, Hoàng thượng ngày mai mở tiệc tẩy trần cho tướng quân, lúc đó bà nhất định phải tới.”

      Thấy Hoàng hậu đến nước này, Tiêu lão thái quân cũng dám dây dưa nữa, “Dạ, lão thân nhất định đến đúng giờ.’

      Sau khi Tiêu lão thái quân rời khỏi, Gia Cát Linh cũng đứng lên chuẩn bị cáo lui: “Nương nương, nếu có chuyện gì khác, thần nữ xin phép cáo lui.”

      “Tam nha đầu đừng vội, con ngồi xuống, chuyện với ta chút.” Hoàng hậu chậm rãi .

      “Dạ, nương nương.” Gia Cát Linh ngồi xuống, ung dung nhìn Hoàng hậu.

      “Con và Thiên nhi thành thân cũng được tháng rồi, bụng có thay đổi gì ?”

      “Nương nương, nguyệt tín của con vừa mới hết, e rằng phải làm người thất vọng rồi.” Gia Cát Linh hiểu Hoàng hậu thực muốn hỏi gì, điều bà quan tâm, thực ra là muốn tìm hiểu nàng và Sở Lăng Thiên có phải có con hay .

      vội, vội.” Hoàng hậu cười cười, tâm trạng cũng tốt hơn, “Các con còn trẻ, chuyện này có gấp cũng được. Trữ Hạ, mang tượng quan tống tử bản cung cầu được tới đây.”

      “Dạ, nương nương.” Trữ Hạ vào trong, chốc lát, cầm pho tượng quan bạch ngọc ra, “Nương nương, quan tống tử mang tới.”

      “Tam nha đầu, quan bồ tát này, con thỉnh về phủ , bản cung cam đoan, chưa tới hai tháng, con có tin vui.” Hoàng hậu mỉm cười, Gia Cát Linh lại thấy bên trong mỗi nụ cười của bà đều có cất giấu dao găm.

      “Đa tạ nương nương, thần nữ nhất định cung phụng, sớm ngày khai chi tán diệp cho Thất điện hạ.” Gia Cát Linh vẻ mặt thành khẩn, cung kính tiếp nhận lấy bạch ngọc quan , cẩn thận ôm trong tay.

      “Con về phủ trước , tối mai là tiệc tẩy trần của Tiêu tướng quân, con cùng đến với Thiên nhi nhé.”

      “Dạ, mẫu hậu, thần nữ cáo lui.”

      Gia Cát Linh suy nghĩ về tượng bạch ngọc quan kia, Hoàng hậu tuyệt đối có lòng tốt như thế, quan này chắc chắn có điều lạ. Nàng cẩn thận quan sát tượng quan , nhìn ra có gì khác thường, nàng lại ngửi, cũng có mùi gì lạ. Nhưng xuất phát từ cẩn thận, nàng tuyệt đối đặt tượng quan này bên mình, càng đừng ngày ngày cung phụng.

      “Vương phi nương nương, người về?” Ưng tổng quản thấy Gia Cát Linh hồi phủ, lập tức bước tới nghênh đón, “Vương gia đợi người dùng bữa.”

      “Ừ, ta biết rồi.” Gia Cát Linh gật đầu, “Vương gia ở đâu?”

      “Ở thư phòng.”

      “Vậy dùng bữa ở thư phòng .”

      “Dạ, vương phi nương nương, để nô tài phân phó.”

      Do quen có nàng ở bên, khi có nàng, Sở Lăng Thiên đọc sách cũng yên, rốt cục cũng nhìn thấy bóng dáng nàng xuất ở cửa thư phòng, y buông sách trong tay xuống, vội vàng tiến lên, cầm lấy bàn tay lạnh băng của nàng, đặt lên ngực xoa xoa, đau lòng : “Trông nàng kìa, tay còn lạnh hơn cả băng nữa, chi bằng bảo đại phu trong phủ xem thử, cho chút thuốc điều trị.”

      “Cơ thể của ta trời sinh kỵ lạnh, phải bệnh tật gì, thuốc đắng muốn chết, ta uống đâu.” Nàng bĩu môi, làm nũng.

      Y ngồi xuống, đặt nàng ngồi lên đùi mình, mới thấy chút, y nhớ nàng: “Mẫu hậu tìm nàng có chuyện gì? Tiêu lão thái quân kia lại bày trò quỷ gì nữa?”

      [1] Đốt tứ thất là tập tục thời xưa, người sau khi chết cách bảy ngày đều là ngày giỗ, cúng tế lần, ngày giỗ thứ tư được gọi là ‘tứ thất’.
      Chrishonglak thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 195: nên phụ lòng tốt của người khác

      “Bà ấy à, tố cáo ta là đứa con bất hiếu. Hoàng hậu đưa ta cái này, bảo ta mang về thờ cúng.” Nàng lấy ngọc Quan ra nhét vào tay Sở Lăng Thiên.

      “Đây là…” Sở Lăng Thiên cầm ngọc Quan , ” Quan tống tử? Bà ấy mà tốt như vậy sao? Thứ này nhất định tốt, lát nữa ta vứt .”

      “Tùy chàng. Ta thấy chúng ta nên hoãn lại việc sinh con. Bị nhiều người để ý như vậy có hại đến cả thể chất lẫn tinh thần của nó. Đợi Thái tử, Sở Lăng Hiên, Cửu điện hạ đều sinh con rồi chúng ta hãy suy nghĩ đến, như vậy là tốt nhất.”

      “Nương tử lúc nào sinh được sinh, sinh cũng được. Vi phu thương nàng bị đau, nhưng mà có tiểu tử để lên mặt với bọn họ cũng hay lắm.” Nhắc đến đề tài này, mỹ nhân lại nằm trong ngực, Sở Lăng Thiên bỗng nhiên càm thấy được thân thể có chút khô nóng. nhiều ngày thân thể Gia Cát Linh tiện, y nhịn mất mấy ngày. Y tiến đến bên tai nàng, giọng , “Nương tử, ta muốn nàng bây giờ. Cũng mấy ngày rồi.”

      “Đừng làm loạn.” Gia Cát Linh đẩy y, “ ăn cơm thôi.”

      “Vậy để cho ta hôn nàng cái.” Y nhàng dừng ở đôi môi lạnh như băng của nàng, đầu lưỡi giảo hoạt cạy mở hàm răng nàng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng.

      Nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mặc dù hai người quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn, nhưng mà mỗi lần đối mặt với y tim nàng vẫn đập rất nhanh, giống như lần đầu tiên động tâm với y. Nàng bị ôn nhu cuốn lấy mà rơi vào tay giặc, chủ động tới gần y, triền miên hết sức. Cho đến lúc ngoài thư phòng vang lên tiếng bước chân, hai người mới tách nhau ra. Y nhìn thấy nàng thẹn thùng trong lòng lại nổi lên nhu tình, y bên tai nàng: “Buổi tối phải bồi thường ta tốt, ta muốn mấy lần phải từng ấy lần.”

      Nàng thẹn thùng cười, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đều tùy chàng, được chưa? Thất điện hạ, ăn cơm thôi.” Ngoại trừ mấy ngày thân thể nàng tiện, y gần như mỗi đêm đều đòi hỏi, mỗi lần nàng đều chịu nổi. Y dường như luôn thỏa mãn khiến cho nàng nhịn được thương y.

      Dùng xong bữa trưa, Gia Cát Linh đến Ngâm Hương Các, xoa bóp chân cho Nguyệt Lan.

      “Tiểu thư, nô tỳ như thế này cũng cảm thấy hạnh phúc rồi, tiểu thư cần phải ngày ngày vất vả vì nô tỳ, nên chăm sóc nhiều hơn cho Thất điện hạ, sao có chuyện chủ tử hầu hạ nô tỳ chứ.” Gia Cát Linh vì nàng trả giá, Nguyệt Lan để trong mắt cũng ghi tạc trong lòng. Nàng nhận nổi ân tình này.

      “Nguyệt Lan, được như thế nữa.” Gia Cát Linh cũng ngẩng đầu lên, rất chăm chú điểm vào huyệt vị, “Ta chưa bao giờ coi ngươi là nô tỳ, các ngươi theo ta chính là bằng hữu của ta. Nguyệt Lan, ngươi ngàn vạn lần nên nản lòng, tin tưởng ta, ngươi nhất định có thể đứng dậy được.”

      “Dạ.” Nước mắt Nguyệt Lan cầm được mà rơi xuống, “Để phụ v nỗi khổ tâm của tiểu thư, nô tỷ nhất định đứng dậy được.”

      Mộc Tê cùng Tiểu Điệp nghe xong cũng kìm được nước mắt. Có thể gặp được chủ tử tốt như vậy đúng là phúc khí bản thân tu luyện mấy đời.

      Gia Cát Linh vừa mới xoa bóp xong cho Nguyệt Lan, mới rảnh tay Ngâm Hương Các có vị khách tới.

      Nhìn thấy người tới, Gia Cát Linh vô cùng vui vẻ, nàng tự mình rót ly trà, “Cẩm Phàm tỷ tỷ, hôm nay sao lại có thời gian đến đây thế này?”

      “Linh nhi, lâu rồi ta cùng muội dạo phố. Son của ta dùng hết rồi, đồ trong phủ mua về ta lại thích, muốn muội cùng chọn giúp ta.” Trần Cẩm Phàm mỉm cười .

      “Được, muội cùng tỷ.” Gia Cát Linh khoác lấy tay Trần Cẩm Phàm, “Muội tới với Thất gia tiếng .”

      “Ừ.” Trần Cẩm Phàm gật đầu, cùng nàng ra khỏi Ngâm Hương Các, nầng cười, “Thất ca từ giống người thường, cả ngày lạnh tanh, mặt nghiêm nghị, ta nhìn thấy huynh ấy cũng thấy rất xa cách. Có đôi khi ta còn nghĩ biết nữ tử nào chịu được huynh ấy, cũng biết huynh ấy thích nữ tử có bộ dáng như thế nào. Cho đến khi muội xuất , ta mới biết được huynh ấy cũng đáng ghét đến như vậy. hùng khó qua ải mỹ nhân, lời này thực giả chút nào.”

      “Vậy hùng là Đại ca muội cũng qua được ải mỹ nhân là tỷ rồi.” Gia Cát Linh trêu ghẹo .

      Gia Cát Linh đến thư phòng với Sở Lăng Thiên tiếng, y sai người mang áo bông màu hồng nhạt tới cho nàng, mặc vào cho nàng sau đó mới để cho nàng rời .

      “Thất ca đúng là tri kỷ, có nương tử nên quan tâm đến muội muội là ta nữa.” Trần Cẩm Phàm cười hì hì .

      “Nha đầu này, nếu ta đối với muội như vậy nam nhân của muội tới tìm ta liều mạng mất!”

      Trần Cẩm Phạm ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt nổi lên hai đóa mây đỏ, kéo Gia Cát Linh : “Linh nhi, chúng ta để ý tới huynh ấy nữa, thôi.”

      “Hai người phải cẩn thận, về sớm chút!” Sở Lăng Thiên lo lắng dặn dò.

      “Chỉ buổi thôi mà Thất ca lại lo lắng đến như vậy sao?” Trần Cẩm Phàm giọng thầm với Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh bất đắc dĩ cười, đối với bám dính của Sở Lăng Thiên với nàng, nàng có chút chịu nổi.

      Nước Lăng Nguyệt có chút giống nước khác, nữ tử ra khỏi nhà mà chỉ ở nhà chăm sóc con cái, hiếu thuận cha mẹ chồng. Nữ tử nước Lăng Nguyệt có thể ra ngoài du ngoạn, nghe kịch uống trà, hơn nữa thợ làm ở lương thực Linh Thiên lại là nữ tử khiến địa vị của nữ tử càng được đề cao hơn. Đầu đường tụ tập tốp năm tốp ba nữ tử rực rỡ muôn màu qua lại ở các cửa hiệu.

      Gia Cát Linh giúp Trần Cẩm Phàm mua được ít son nước, hai người ra khỏi cửaa hiệu liền bị hai người uống say đụng phải.

      “Sao lại có người say ở chỗ này?” Trần Cẩm Phàm nhíu nhíu mày, “Linh nhi cẩn thận, đừng để bọn họ đụng vào.”

      “Ừ.” Gia Cát Linh gật đầu, cũng để ý.

      Hai người tránh ra khỏi hai người kia, muốn rời .

      Lúc này, bụng Gia Cát Linh bỗng nhiên kêu lên, nàng ngượng ngùng che bụng lại.

      “Linh nhi đói bụng sao? Ta mời muội tới trà lâu ăn chút gì đó,coi như cảm tạ muội hôm nay cùng với ta, được ?”

      “Muội đây cung kính bằng tuân mệnh.”

      Đúng lúc bên cạnh có trà lâu, hai người chọn chỗ ngồi xuống, gọi mấy món điểm tâm, ấm trà nóng, lúc này Gia Cát Linh cảm thấy thân thể ấm lên nhiều.

      “Linh nhi, đại ca muội khi nào trở về? Có thể gửi thư ?” Trần Cẩm Phàm nhàng cắn miếng điểm tâm rồi hỏi.

      Gia Cát Linh cười cười: “Huynh ấy chắc là có gửi thư nhưng mà có thể chưa đến được chỗ tỷ thôi. Huynh ấy mới tới Doanh Xuyên chắn hẳn là có rất nhiều chuyện phải xử lý, nhưng mà muội tính, thứu cũng nên đến rồi.”

      biết chàng ấy có tốt , Doanh Xuyên địa thế nguy hiểm cầu chàng làm tốt mọi việc, chỉ cần bình an là được rồi.”

      “Đại ca cưới được tỷ đúng là phúc của huynh ấy. Ở tận Doanh Xuyên lại có nữ tử ở Ngân Đô tâm tâm niệm niệm nghĩ đến huynh ấy. Huynh ấy nhất định cũng rất nhớ tỷ.”

      “Ai biết được? Bên ngoài phồn hoa vô tận, chỉ sợ rằng sớm quên mất ta rồi.”

      “Trong lòng tỷ đâu nghĩ như vậy! Điểm ấy tỷ có thể yên tâm, nhân phẩm của đại ca tuyệt đối làm ra loại chuyện này.”

      “Chuyện này… Là có ý gì?”

      “Chính là thương nữ nhân khác.”

      “Chàng ấy dám!”

      “Ha ha.” Nhìn thấy bộ dáng Trần Cẩm Phàm trừng mắt lên đáng , nàng nhịn được thoải mái cười to, “Huynh ấy nhất định dám!”

      Hai người lại hàn huyên hồi, bụng cũng no, Trần Cẩm Phàm nhìn sắc trời bên ngoài, “ còn sớm nữa, ta đưa muội trở về. Nếu về muộn, Thất ca nhất định yên. Tiểu nhị, tính tiền!”

      cần đưa muội về, tỷ cũng trở về sớm .”

      Trần Cẩm Phàm muốn lấy túi tiền ra, sờ sờ trong lòng, trong lòng lại thấy bóng dáng của túi tiền, nàng cả kinh kêu lên, “Hỏng rồi! Bạc của ta thấy nữa.”

      “Để muội.” Gia Cát Linh sờ sờ bên hông, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi, “Bạc của muội cũng thấy.”

      Tiểu nhị đứng ở cửa, cảnh giác mà nhìn các nàng, rất sợ các nàng thừa dịp lơ là liền chạy trốn. Trong mắt lộ ra vẻ mặt hèn mọn, hai nữ tử xinh đẹp như thế, ăn mặc cũng đẹp đẽ quý giá thế mà ngay cả bạc cũng có.

      “Tiểu nhị ca, ngươi xem…” Gia Cát Linh ngượng ngùng , “Bạc của chúng ta bị kẻ trộm lấy , ta sai người đưa tới sau được ?”

      được!” Tiểu nhị lập tức từ chối, “ nương, nếu các ngươi trả nổi tiền cứ việc thẳng, ta tin được các ngươi rồi có có thể đem bạc quay lại hay . Nhưng mà…” Trong mắt lộ ra chút dâm tà, “Nếu các ngươi để cho ta hôn cái, ta tính toán nữa.”

      “Ngươi vô sỉ!” Trần Cẩm Phàm tức giận đến mặt đỏ lên, “Chúng ta cũng phải là trả tiền, sau này cho ngươi gấp đôi!”

      “Vị nương này, có bạc thể rời khỏi trà lâu, đây là quy tắc ở đây. Ta thấy nhiều người ăn mặc giống như tiểu thư, thực ra là ăn uống mà có tiền trả.”

      “Xảy ra chuyện gì? Sao lại ầm ĩ như vậy?” bóng người cao lớn từ phòng bên cạnh vào, vẻ mặt vui hỏi.

      “Đại gia, xấu hổ vì quấy rầy nhã hứng của người. Hai vị nương này muốn ăn , đại gia người tới đúng lúc lắm, phân xử đúng sai xem.” Tiểu nhị khom lưng, cùng với thái độ đối với hai người Gia Cát Linh quả thực cách biệt trời vực.

      Gia Cát Linh nhìn người xuất ở cửa, sắc mặt thay đổi, trong lòng cả kinh, nghĩ tới lại gặp ta ở chỗ này. Người đứng ở cửa chính là con trai của Tiêu Lương, Tiêu Duẫn, mấy ngày trước vừa thắng trận trở về. Tiêu Duẫn biết nàng nhưng nàng lại nhớ . Trước đây, lúc Gia Cát Hồng Nhan khi dễ nàng, cũng đóng góp ít chuyện xấu. Chẳng qua là nhiều năm sau Tiêu Duẫn nhận ra nàng.

      Tiêu Duẫn nhìn hai nữ tử trong phòng đều là dung mạo kinh người, đặc biệt là nữ tử mặc quần áo màu hồng nhạt, là người xuất trần nhất từng gặp qua. Người kia tuy rằng bằng nữ tử mặc áo hồng nhạt nhưng cũng là nử tử nổi bật . nhếch khóe miệng lên, “Nợ của hai vị nương, ghi cho bản tướng, lát nữa bản tướng trả.” cười với hai người, “Tại hạ Tiêu Duẫn, biết hai vị nương xưng hô thế nào? Có thể trở thành bằng hữu với nhau ?” Tiêu Duẫn nhìn thấy tùy tùng vẫn nháy mắt với , vẫn nghĩ rằng đây là hai nữ tử bình thường.

      “Tiêu tướng quân, cần đâu! Chúng ta bị trộm mất bạc cũng phải là trả nổi.” Gia Cát Linh tháo cây trâm đầu xuống, đặt bàn, “Tiểu nhị ca, trâm cài này trả tiền trà nước được ?”

      Vẻ mặt tiểu nhị hoài nghi cầm lấy cây trâm, cẩn thận đánh giá chút, xác nhận là đồ liên tục gật đầu, thái độ lại vô cùng kiêu căng: “Được rồi, ta chấp nhận cái này, tiện cho các ngươi rồi.”

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ, chúng ta thôi.” Gia Cát Linh bước qua Tiêu Duẫn, rời .

      “Hai vị nương.” Tiêu Duẫn ngăn lại đường của các nàng, “Có thể cho tại hạ biết quý danh của hai vị, nhà ở đâu ? Bản tướng tình muốn làm bằng hữu với hai người.”

      “Bằng hữu như tướng quân, chúng ta nhận nổi, mời tướng quân tránh ra.” Gia Cát Linh lạnh lùng .

      nương, phải biết rằng nếu bản tướng muốn biết nhất định nghĩ ra biện pháp để biết được. Chưa có nữ tử nào dám ngỗ nghịch với bản tướng quân, nương biết điều.” Trong mắt Tiêu Duẫn có vài phần tức giận, lấy thân phận của , còn có nữ tử nào dám cự tuyệt chứ.
      Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :