1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 188: Thù Giết Mẹ

      Ngày cuối cùng của trang nhật ký, dừng lại trước đó lâu khi Tam di nương qua đời. Nội dung của ngày này khiến nàng khiếp sợ thôi, số chuyện nàng vẫn có đáp án, được phơi bày trong trang nhật ký cuối cùng này.

      Ghi chép dài, chỉ ghi lại chuyện: Tam di nương và Ngũ di nương có hẹn cùng nhau nhờ Gia Cát Chiêm chọn giúp cho hai người xiêm y mặc tiến cung vào ngày hôm sau, đến bên ngoài thư phòng, bỗng nhiên nghe thấy bên trong có tiếng chuyện.

      “Đại nhận, Hoàng thượng có biết thương thế của đại nhân là do tự đại nhân đâm hay ? Nếu Hoàng thượng biết, chẳng phải là tội lớn khi quân?”

      “Tuyệt đối thể để Hoàng thượng biết. Gia Cát Chiêm ta vất vả lắm mới đợi được cơ hội này, nhất định phải nắm bắt, lúc ấy tình hình quá mức hỗn loạn, Hoàng thượng căn bản nhìn , thể nào biết người đâm là ta. Hoàng thượng cho rằng ta vì cứu giá mới để thích khách đâm bị thương, nên muốn phong ta làm Thừa tướng.”

      “Vậy chúc mừng đại nhân.”

      Lúc này, Ngũ di nương cẩn thận đụng vào cây cột bên ngoài thư phòng, Gia Cát Chiêm lập tức mở cửa, nhìn thấy Tam di nương và Ngũ di nương ở bên ngoài, răn dạy hai người vài câu, liền đuổi hai người .

      Gia Cát Linh đóng quyển nhật ký lại, bắt đầu trầm tư, nàng nhẩm tính ngày Tam di nương và Ngũ di nương qua đời, đúng là lâu sau chuyện này, hai người liền lần lượt bỏ mạng. Cái chết của hai người hoàn toàn có liên quan trực tiếp đến Đại phu nhân, hết thảy đều do Gia Cát Chiêm làm. Nhất định là lo lắng Tam di nương và Ngũ di nương tiết lộ bí mật của ông ra ngoài, mới hạ độc thủ! Điều đáng giận nhất chính là, ông ta lại có thể mượn tay của Đại phu nhân, Nhị di nương và Tứ di nương. Thực ra, người chân chính bổ nhác dao cuối cùng, chính là ông. Nếu lúc ấy Gia Cát Chiêm cũng bị thương, như vậy, ngày đó người xô Ngũ di nương xuống giếng mà nàng nhìn thấy, nhất định là Gia Cát Chiêm, chỉ là đúng lúc cánh tay của Đại phu nhân cũng bị thương, nàng mới hoài nghi Đại phu nhân.

      Nàng đưa nhật ký cho Mộc Tê, dặn dò câu: “Cất giữ cẩn thận.”

      Trong lòng nàng kích động lâu tài nào bình ổn được, nàng vẫn luôn cho Đại phu nhân là kẻ thù, chỉ xem Gia Cát Chiêm là đồng phạm, ngờ, hung thủ thực lại chính là Gia Cát Chiêm.

      Đến giờ dùng bữa trưa, Sở Lăng Thiên thấy nàng còn chưa quay về thư phòng, liền đích thân tìm tới, chỉ thấy nàng ngẩn ngơ nhìn tuyết đọng bên ngoài.

      “Linh nhi, xảy ra chuyện gì vậy?” Nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay nhất thời truyền đến trận lạnh lẽo.

      “Thất gia, ta biết hung thủ giết chết mẹ ta và Ngũ di nương là ai rồi.”

      “Ai?” Người tổn thương nàng, y nhất định giúp nàng đòi lại gấp bội.

      “Thừa tướng gia.” Trong miệng Gia Cát Linh thốt ra vài chữ, “Lại có thể là ông ta, ta thực ngờ.”

      “Rốt cục chuyện là sao?”

      Gia Cát Linh bảo Mộc Tê mang nhật ký của Tam di nương đến, lật đến trang cuối cùng, đưa cho Sở Lăng Thiên. Y xem, nhất thời kinh ngạc thôi, chuyện này lại có thể là như vậy.

      Y vuốt ve gương mặt nàng: “Linh nhi yên tâm, thù giết mẹ, ta báo giúp nàng.”

      , Thất gia, ta muốn đích thân để ông ta nhận lấy trừng phạt.”

      “Linh nhi… Thừa tướng gia thể so với Đại phu nhân, nếu nàng tham dự vào, là quá mức nguy hiểm.”

      “Vậy người nguy hiểm sao?” Gia Cát Linh cười cười, “Chúng ta cùng nhau làm.”

      “Được, hãy làm cùng nhau.”

      “Trong tay người cầm gì vậy?” Gia Cát Linh thấy trong tay y cầm quyển sách, tò mò hỏi.

      Sở Lăng Thiên lấy cuốn sách mà Gia Cát Linh xem lúc nãy, nhìn mấy chữ ghi chú đó, hỏi: “Ta thấy phía dưới cuộc chiến này có viết bốn chữ: ‘Binh quý thần tốc’, nhất thời nghĩ thông suốt nguyên nhân thất bại của nhiều cuộc chiến. ngờ Linh nhi cũng có nghiên cứu binh pháp.”

      “Chỉ là lúc rãnh rỗi, xem qua số binh thư thôi. Ta từng xem qua quyển gọi là ‘Ba mươi sáu kế’, cách dụng binh được ghi trong đó, mới khiến người ta bội phục.”

      “À, đó là sách gì? Sao ta chưa từng nghe qua.”

      “Ta chỉ nhớ được ít. Đợi khi nào có thời gian, ta ghi lại.”

      “Linh nhi hiểu biết nhiều ! Đói bụng chưa, ăn trước .”

      “Ừ.” Gia Cát Linh gật đầu, “Ăn ở Ngâm Hương Các luôn , ăn cùng với mọi người Mộc Tê.”

      “Được, vậy ăn ở đây .” Sở Lăng Thiên có thói quen ăn cùng với mấy nha đầu của Trục Nguyệt Hiên rồi.

      Mộc Tê đẩy Nguyệt Lan ra, sắc mặt Nguyệt Lan có chút buồn rầu, nhìn thấy Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên cũng im lặng .

      “Nguyệt Lan, ăn cơm .” Tiểu Điệp với nàng, “Nguyệt Lan, tỷ đừng lo lắng, chân của tỷ nhất định khỏe lại thô., Cả ngày tỷ sầu muộn như vậy, có ích cho vết thương hồi phục đâu.”

      “Đúng vậy, Nguyệt Lan, đừng nản lòng, hãy tin tưởng bản thân nhất định đứng lên được.” Gia Cát Linh ngồi xổm xuống, cầm lấy tay của Nguyệt Lan, an ủi .

      “Tiểu thư…” Nguyệt Lan kiềm được nước mắt, “Người để cho Nguyệt Lan , Nguyệt Lan giờ là phế nhân, muốn liên lụy đến tiểu thư. Chẳng những thể hầu hạ tiểu thư, còn cần người đến chăm sóc nô tỳ nữa.”

      “Nguyệt Lan, nha đầu ngốc.” Gia Cát Linh vuốt tóc trán Nguyệt Lan, “Ở thời điểm ta khó khăn nhất, chẳng phải các người đều theo giúp ta đó sao. được thế nữa, các ngươi chính là người nhà của ta, nếu là người nhà, phải là nên chăm sóc lẫn nhau sao? Làm sao là liên lụy hay liên lụy chứ?”

      “Chỉ là tiểu thư…”

      “Vậy ta hỏi ngươi, nếu có ngày, ta thể được, ngươi bỏ mặc ta hay sao?”

      Nguyệt Lan lắc mạnh đầu, “Bất kể tiểu thư biến thành thế nào, nô tỳ cũng .”

      “Vậy đúng rồi, sao ta có thể để ngươi được chứ?” Gia Cát Linh nắm tay nàng, “Thất vương phủ chính là nhà của các ngươi.”

      “Linh nhi đúng đó.” Sở Lăng Thiên tiếp, “Thất vương phủ chính là nhà của các ngươi, nên cứ yên tâm sống ở đây . Trong phủ nhiều người như vậy, cũng cần thêm Nguyệt Lan đâu.”

      “Dạ.” Nguyệt Lan gật đầu, tâm tình cũng thông suốt hơn, mặt rốt cục cũng tươi cười, “Đa tạ tiểu thư, đa tạ điện hạ, còn có Mộc Tê, Tiểu Điệp và Kinh Phong nữa.”

      Bữa trưa nhanh chóng được dọn lên, nha hoàn bưng chén canh đến, đặt ở trước mặt Sở Lăng Thiên.

      “Đây là gì?” Sở Lăng Thiên hỏi.

      “Hồi bẩm điện hạ, đây là canh phụng mệnh của vương phi, nấu cho vương gia đấy ạ.” xong, nha đầu kia ngượng ngùng cúi đầu, mặt cũng xấu hổ mà đỏ bừng lên.

      “Hả! Đừng uống đừng uống!” Gia Cát Linh giật lấy, sáng sớm nàng thức dậy tiến cung, lại có thể quên mất chuyện này, y mà uống hết chén canh này, cả đêm nay chắc chắn bản thân được ngủ.

      Thấy bộ dạng túng quẫn của nàng, Sở Lăng Thiên lập tức hiểu là chuyện gì, y nhếch khóe môi, cười xấu xa: “Ái phi chuẩn bị xong rồi, sao ta lại biết xấu hổ mà từ chối chứ? Đem lại đây , ta muốn uống.”

      được!” Gia Cát Linh bảo vệ chén canh trước mặt mình, “Thất gia, người cần đâu, cho dù thế nào cũng đừng uống.”

      “Chỉ hớp thôi mà.”

      giọt cũng được.” Gia Cát Linh đưa canh cho nha đầu bên cạnh, “Mang đổ , sau này cần nấu thứ này nữa.”

      “Thất ca, thất tẩu!” Bên trong Ngâm Hương Các đột nhiên truyền đến tiếng của Sở Lăng Hàn.

      Trong lòng Mộc Tê khỏi căng thẳng, mặt bất giác đỏ lên.

      “Cửu đệ, cùng nhau dùng bữa .” Thấy Sở Lăng Hàn vào, Sở Lăng Thiên .

      “Vâng!” Sở Lăng Hàn ngồi xuống bên cạnh Mộc Tê, lập tức ngửi ngửi được thứ mùi, y theo mùi hương, nhìn thấy chén canh nha đầu cầm ở bên cạnh, “Canh gì đây, thơm như vậy, cho ta nếm thử chút.”

      “Cửu điện hạ…” Gia Cát Linh còn chưa kịp ngăn cản, Sở Lăng Hàn uống ừng ực cả chén canh vào miệng.

      Sở Lăng Hàn liếm môi, dáng vẻ vui, hỏi: “Thất tẩu, đây là canh gì vậy? Uống xong toàn thân liền ấm áp dễ chịu, còn nữa ? Mang lên thêm chén nữa ! Hôm nay trời lạnh quá!”

      Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh đều cố gắng nhịn cười, muốn cười cũng dám cười ra tiếng.

      “Thất ca, thất tẩu, hai người làm sao vậy? Cười gì vậy?” Sở Lăng Hàn khó hiểu hỏi.

      “Cửu điện hạ…” Mộc Tê huých huých cánh tay Sở Lăng Hàn, ngượng ngùng , “Canh kia là tiểu thư dặn nấu cho Thất điện hạ, người uống nó làm gì?”

      “Chỉ chén canh thôi mà, Thất tẩu mọn thế chứ?”

      “Cửu điện hạ, canh này là… người quên hôm qua ta với người rồi sao?”

      “Hôm qua?” Sở Lăng Hàn nhất thời nhớ ra, “Cái gì? Sao ta lại có thể uống thứ đó?” Y lập tức chạy ra ngoài, ở bên ngoài vừa móc họng, vừa nôn ọe trận, nhưng canh xuống bụng, muốn nhổ ra cũng khó khăn.

      Mấy người bên trong rốt cục nhịn được cười, bắt đầu cười sặc sụa.

      Sở Lăng Hàn đỏ mặt, mất tự nhiên vào, ngồi xuống: “Sao các người chịu sớm? Thất tẩu à, tẩu cũng kỳ, yên lành lại đùa thất ca uống mấy thứ này làm gì?”

      “Cửu điện hạ, nghe trong bếp còn cả tô, điện hạ mang về Cửu vương phủ uống .” Gia Cát Linh che miệng, cười .

      “Thôi khỏi, để lại cho thất ca dùng , giờ ta vẫn chưa cần dùng tới.” Sở Lăng Hàn tức giận , “Hôm nay các người phải trông chừng ta, tránh để ta phạm phải sai lầm.”

      Những người khác lại được trận cười vang, Sở Lăng Hàn vừa thẹn vừa vội.

      Dùng xong bữa trưa, Gia Cát Linh sai người chuẩn bị thùng gỗ, ở bên trong ngâm ít thuốc đông y, để Nguyệt Lan ngâm trong nước ấm canh giờ. Sau đó, nàng để Nguyệt Lan nằm giường, giúp Nguyệt Lan xoa bóp hai chân. Nàng biết như vậy có tác dụng hay , chỉ là từng ở mạng xem được chuyện này, thông qua xoa bóp, làm cho người bị liệt suốt hai mươi năm đứng lên được, nàng quyết định thử cách này.

      Thời gian năm ngày nhanh chóng trôi qua, đến lúc Hoàng hậu giải thích chuyện Sở Lăng Thiên bị hạ độc. Các hoàng tử cùng nữ quyến tiến cung thỉnh an như thường lệ, Sở Kim Triêu cũng quên, đặc biệt đến Dịch Khôn Cung, để nghe lời giải thích của Hoàng hậu.

      “Hoàng hậu, chuyện Thiên nhi bị trúng độc ở Dịch Khôn Cung, điều tra ràng chưa?” Sở Kim Triêu bình tĩnh hỏi.

      “Hồi bẩm Hoàng thượng, điều tra !” Hoàng hậu nhìn Vân Nhược, lạnh lùng , “Lôi nha đầu thối đó đến cho bản cung!”

      “Dạ, nương nương.” Vân Nhược gật đầu, vào phòng trong dẫn ra nha đầu bị trói gô, “Nương nương, Tâm Lam ở đây.”

      “Ngươi , ngày đó là chuyện gì xảy ra?” Hoàng hậu nhìn Tâm Lam, “Bẩm báo chi tiết chuyện này cho Hoàng thượng nghe.”

      “Nương nương…” Cung nữ tên Tâm Lam ngẩng đầu, khóc lóc , “Là nô tỳ hạ thuốc Thất điện hạ, nô tỳ muốn hại điện hạ, nô tỳ thực cố ý.”

      “Thiên nhi và ngươi thù oán, sao ngươi lại hại nó?” Sở Kim Triêu trừng mắt nhìn Tâm Lam, ánh nhìn sắc lạnh.
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 189: Vân Nhược Chết

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, Thất điện hạ tuấn tiêu sái, nô tỳ lần đầu tiên nhìn thấy Thất điện hạ bị người hấp dẫn. Nô tỳ biết việc ở bên Thất điện hạ là có khả năng, cho nên mới nghĩ ra cách này, muốn cùng Thất điện hạ… Nô tỳ nghĩ sau khi cùng Thất điện hạ phát sinh quan hệ điện hạ cưới nô tỳ.”

      “Nha đầu ngươi lá gan cũng lớn !” Giọng Sở Kim Triêu mang theo phẫn nộ, “Hoàng hậu, nàng ở trong cung nuôi những nô tỳ như vậy làm sao lại phát ra sớm? Chuyện này nhất định phải xử lý tốt, cho Thiên nhi cùng Tam nha đầu công đạo.”

      “Vâng, Hoàng thượng, thần thiếp nhất định xử lý tốt.” Hoàng hậu cúi đầu, may mắn chuyện đều qua suôn sẻ.

      “Đúng vậy, tỷ tỷ nhất định phải giáo huấn cung nữ kia tốt. Nhưng mà muội muội cảm thấy được, tuy rằng là cung nữ làm nhưng khó tránh khỏi người khác rằng do tỷ tỷ xui khiến, có câu thượng bất chính hạ tắc loạn nha.” Chu quý phi nhìn Hoàng hậu, trong lòng vui sướng khi người gặp họa.

      “Muội muội có lý, ta nhất định dạy dỗ bọn cung nữ Dịch Khôn Cung tốt. Bản cung lệnh đáng nô tỳ kia năm mươi đại bản, trục xuất khỏi cung. Tam nha đầu, Thiên nhi, ý các con thế nào?”

      “Thần nữ có ý kiến.” Gia Cát Linh đứng dậy, “Nương nương, thần nữ có chuyện , nếu là Tâm Lam hạ độc điện hạ, vì sao ở cùng điện hạ ở thiên điện lại phải là Tâm Lam mà là Tứ muội Như Nguyệt của thần nữ? Tâm Lam nương trong lòng ngưỡng mộ Thất điện hạ lâu, sao có thể bằng lòng đưa chàng vào tay kẻ khác chứ?”

      “Khởi bẩm Vương phi, sau khi nô tỳ hạ độc Thất điện hạ, nhìn thấy Vân Nhược đỡ người đến thiên điện, vốn nô tỳ chuẩn bị vào nhưng cuối cùng chột dạ nên lâm trận đào thoát. Lúc ấy chắc là Gia Cát tứ tiểu thư đúng lúc vào.” Tâm Lam giải thích.

      “Như vậy coi như xong.” Gia Cát Linh gật gật đầu, ngồi xuống, gì nữa.

      “Nếu tình tra manh mối vậy nhanh chóng xử lý ả .” Sở Kim Triêu .

      “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nô tỳ còn có chuyện muốn nhờ.” Vân Nhược đến trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu quỳ xuống, khấu đầu cái.

      “Chuyện gì ngươi thử xem.” Hoàng hậu nhìn Vân Nhược, nghi hoặc hỏi. Vân Nhược vẫn theo bên người bà, có chuyện thể với Hoàng thượng sao. Vân Nhược vừa mở miệng Hoàng hậu liền biết mọi chuyện đều hỏng hết.

      “Khởi bẩm nương nương, cháu Như Nguyệt của nô tỳ vô duyên vô cớ suýt nữa bị Thất điện hạ chiếm lấy thân thể, bây giờ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cũng có mặt mũi gặp người khác. Nô tỳ khẩn cầu Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương vì Như Nguyệt làm chủ, cho dù vào Thất vương phủ làm nô tỳ cũng là tốt lắm rồi.” Vân Nhược khẩn cầu .

      “Hoàng thượng…” Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên, thấy sắc mặt hai người tốt lắm, dám tiếp lời, “Người xem việc này xử lý thế nào mới tốt? Gia Cát tứ tiểu thư vẫn là hoàng hoa khuê nữ.”

      “Việc này…” Sở Kim Triêu thở dài tiếng, “Chẳng qua chỉ là chuyện của nha đầu mà thôi, Thiên nhi cùng Tam nha đầu tự mình làm chủ là được. Tam nha đầu, con xem thế nào?”

      Gia Cát Linh cười cười, nàng vốn định cứ như vậy nhân nhượng cho khỏi phiền, truy cứu chuyện này nữa. Nhưng mà Vân Nhược lại cố tình được đằng chân lân đằng đầu, muốn nhét Như Nguyệt vào Thất vương phủ, nàng thể nhịn được nữa.

      “Tâm Lam, ta hỏi ngươi, độc dược ngươi cho Thất điện hạ uống có tên là gì?”

      “Bẩm vương phi, gọi là mị độc.”

      sai, độc điện hạ trúng đúng là mị độc. Ta lại hỏi ngươi, độc kia là chất lỏng, là dạng bột hay còn có dạng nào khác?”

      “Nô tỳ…” Trong lòng Tâm Lam hoảng hốt, nhìn Vân Nhược. Nhìn thấy môi Vân Nhược mấp máy, lập tức đáp, “Là chất lỏng.”

      “Có màu gì? Mùi gì?”

      “Này… Nô tỳ chú ý.”

      chú ý?” Gia Cát Linh cười lạnh tiếng, “Theo như ngươi người trù tính chuyện này lâu, làm sao mà ngay cả màu sắc, mùi vị của thuốc cũng nhớ ?”

      “Nô tỳ…” Tâm Lam càng thêm hoảng hốt, biết nên đáp như thế nào.

      “Tâm Lam, còn mau trả lời câu hỏi của vương phi.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng , “Ngươi cho mọi người biết, thuốc ngày đó ngươi cho bản vương uống có màu gì?”

      “Là… Là màu .” Tâm Lam nhìn tay Vân Nhược lặng lẽ chỉ hướng xiêm y màu xanh Thái tử phi mặc, vì thế ấp úng .

      “A, sao ta lại nhớ là màu đỏ.” Gia Cát Linh .

      “Đúng, là màu đỏ.” Tâm Lam sửa lời, “Nô tỳ nhớ lầm, là màu đỏ.”

      “Còn dối!” Gia Cát Linh cao giọng, “Mị độc căn bản là màu, là chất lỏng trong suốt. Tâm Lam nương, ta biết vì sao ngươi phải gánh tội thay người khác, nhưng mà ta cho phép phu quân ta bị người ta mưu hại, còn tùy tiện tìm người ra nhận mình là hung thủ! Xin Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương làm chủ. Nếu tìm ra hung thủ chân chính, sau này an toàn của Thất điện hạ vẫn còn bị uy hiếp.”

      Gia Cát Linh năng có khí phách, thân thể Vân Nhược run lên, lại nhìn Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu lạnh lùng nhìn mình. Giờ phút này bà ta cũng hối hận nên nhắc đến chuyện này, chọc giận con sử tử Gia Cát Linh .

      “Tâm Lam, trẫm cho ngươi cơ hội nữa, nếu ngươi , hôm nay trẫm chém đầu ngươi!” Sở Kim Triêu thấp giọng .

      “Hoàng thượng.” Thân thể Tâm Lam bắt đầu run rẩy, nhìn Vân Nhược, lại nhìn Hoàng thượng, “Khởi bẩm Hoàng thượng, tất cả đều là do Vân Nhược bảo nô tỳ như vậy.”

      “Vân Nhược, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hoàng hậu tức giận quát, “Lá gan ngươi lớn , ngay cả Hoàng thượng cùng bản cung cũng dám lừa gạt. tiện tì nho cũng dám bày mưu hại Thất điện hạ, người đâu, đêm tiện tì này ra ngoài đánh cho ta!”

      “Nương nương!” Vân Nhược còn chưa kịp phản ứng lại bị mấy công công lôi ra ngoài. Đây là Hoàng hậu hoàn toàn vứt bỏ bà.

      lát sau, Tiêu Ôn đến bẩm báo, Vân Nhược còn hơi thở. Hoàng hậu tinh thần chưa định, đến quỳ trước mặt Sở Kim Triêu: “Hoàng thượng, là thần thiếp quản giáo nghiêm mới để cho tiện tì kia thừa dịp làm bậy, thần thiếp có tội, xin Hoàng thượng trách phạt.”

      “Được rồi, Thiên nhi sao là tốt rồi, cuối cùng cũng tìm ra được hung thủ.” Sở Kim Triêu thở dài, “Vân Nhược theo nàng lâu như vậy, lại có lòng dạ này, sau này tìm cung nữ cần phải cẩn thận hơ. Lui tới Dịch Khôn Cung đều là hoàng tử, công chúa, nếu để xảy ra chuyện nàng có chịu được hết trách nhiệm ?”

      “Dạ, Hoàng thượng, thần thiếp biết tội, thần thiếp xin ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng thượng.”

      “Tỷ tỷ, trong cung muội có mấy cung nữ tay chân lanh lẹ, đầu óc cũng linh hoạt. Hay là muội mang mấy cung nữ đó sang chỗ tỷ, so với Vân Nhược nhất định tốt hơn.” Chu quý phi nhân cơ hội .

      “Muội muội có lòng, ta làm sao lại biết xấu hổ mà đoạt lấy người muội thích chứ, nếu tốt như vậy muội muội nên giữ lại trong cung để dùng .”

      “Tỷ tỷ như vậy là …” , Chu quý phi bỗng nhiên che miệng, nôn mửa.

      “Quý phi, sao vậy? Có phải bị cảm lạnh hay ?” Sở Kim Triêu thấy sắc mặt Chu quý phi khó coi, lo lắng hỏi han, “Cảm lạnh phải ở trong cung nghỉ ngơi cho tốt, cần tới đây thỉnh an.”

      “Hoàng thượng, nhiều ngày nay thần thiếp cảm thấy toàn thân mệt mỏi.”

      “Muội muội, có phải là có hỉ ?” Hoàng hậu mỉm cười, trong lòng lại hoảng sợ thôi. Có Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hiên, mỗi ngày bà cảm thấy khó khăn rồi, nếu Chu quý phi lại sinh hạ hoàng tử, địa vị Sở Lăng Dực lại ngày càng nguy hiểm, “Tiêu Ôn, nhanh mời ngự ý tới đây xem cho muội muội.”

      Rất nhanh, Tiêu Ôn liền mang theo Vương ngự y vào Dịch Khôn Cung. Vương ngự y cẩn thận chẩn mạch cho Chu quý phi, mặt lập tức lên vui sướng, tươi cười: “Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương, quý phi nương nương có thai.”

      “Vương ái khanh, ngươi xác định?” Sở Kim Triêu đứng bật dậy, vui vẻ thôi.

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, chắc chắn thể sai được.”

      “Vậy muội muội cần phải nghỉ ngơi tốt.” Hoàng hậu mỉm cười, “ Sau này cần phải tới Dịch Khôn Cung thỉnh an, trời tuyết đường trơn, thể để xảy ra sơ suất nào được.”

      “Muội đa tạ tỷ tỷ thông cảm.” Chu quý phi nhìn Hoàng hậu, trong mắt tràn đầy châm biếm. Tuổi Hoàng hậu so với bà lớn hơn nhiều, đối với việc mang thai đứa sợ là có lòng nhưng có sức.

      “Ái phi, trẫm đưa nàng hồi cung.” Sở Kim Triêu đỡ Chu quý phi đứng lên, vẻ mặt vui sướng. cẩn thận ôm lấy thắt lưng của bà, rất sợ có chút sơ suất.

      “Tỷ tỷ, vậy muội hồi cung trước.”

      “Ừ, đường cẩn thận.”

      “Hoàng thượng, đêm nay nghỉ lại trong cung thần thiếp được ?” Chu quý phi vừa vừa .

      “Được, tháng này trẫm đều ở trong cung của nàng.”

      Sắc mặt Hoàng hậu hơi đổi, rất nhanh lại khôi phục bình thường. Bà cười với mấy hoàng tử, làm bộ vô tình : “Nhìn phụ hoàng các con kìa, quý phi nương nương còn chưa sinh con xem nó như bảo bối, nếu quý phi nương nương sinh cho các con hoàng đệ chỉ sợ trong lòng Hoàng thượng chỉ có nó. Ha ha , hôm nay bản cung cũng mệt rồi, các con trở về sớm .”

      “Dạ, nhi thần cáo lui!”

      Đợi bóng dáng mấy người hoàn toàn biến mất ở Dịch Khôn Cung, Hoàng hậu liền tức giận đến ném ly trà trong tay xuống đất, thở phì phì : “ là buồn cười, hôm nay rốt cục là ngày gì mà có chuyện nào làm bản cung hài lòng.”

      “Nương nương.” Tiêu Ôn dẫn cung nữ tiến vào, “Đây là người tiếp nhận vị trí của Vân Nhược , tên là Ninh Hạ. Nương nương bớt giận, nô tài dọn dẹp lại, nương nương đừng làm mình bị thương. Ninh Hạ , ngươi tới giáo huấn mấy cung nữ trong cung trước .”

      “Dạ, công công. Nương nương, nô tỳ cáo lui trước.” Ninh Hạ vốn là ở ti chế phòng, trẻ hơn Vân Nhược chút. có Vân Nhược, phủ nội vụ liền điều bà tới Dịch Khôn Cung.

      “Gia Cát Linh , nha đầu thối kia mới vào Thất vương phủ vài ngày khiến Vân Nhược táng mệnh. Vân Nhược là cung nữ theo ta hai mươi mấy năm, nó là thị uy ở trước mặt ta sao? Quả là quá mức làm càn, ỷ được Hoàng thượng cùng Sở Lăng Thiên sủng ái, ngay cả bản cung cũng để vào mắt.” Nhớ tới Vân Nhược còn nữa, Hoàng hậu liền giận chỗ trút.

      “Nương nương, Thất vương phi nhất định là bị bức quá cho nên mới làm như vậy. Nương nương cần gì tức giận vì tiểu nha đầu chứ, người đại nhân đại lượng, mấy trò của nàng ta làm sao đáng để nương nương phải đặt trong lòng.”

      “Chuyện này tính là gì, Chu Tuyết Viện tại thời điểm quan trọng lại mang thai! Vốn ả chỉ sinh được công chúa Triêu Hoa nên cũng gây nên nguy hiểm gì, nếu lần này ả mang thai hoàng tử biết có biến cố gì.”

      “Nương nương, nô tài cảm thấy rằng, nếu nhìn theo góc độ khác đây là chuyện tốt.”

      Hoàng hậu gật đầu: “Bản cung cũng cho là như vậy. Chu gia từ trước đến này đều qua lại với Lục vương phủ, tại Chu Tuyết Viện mang thai đứa , nếu là Hoàng tử đương nhiên Chu gia tách khỏi Lục vương phủ, nghĩ cách trợ giúp cho đứa của Chu Tuyết Viện. Cứ như vậy, mặc dù địa vị của Dực nhi có nhiều người mơ ước hơn nhưng lại phân tán được lực lượng, tiêu diệt từng bộ phận dễ dàng hơn rất nhiều.”
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 190: Thân Phận Xuyên Qua

      Mấy hoàng tử bởi vì có chuyện phải trao đổi nên liền xuất cung trước. Gia Cát Hồng Nhan hôm nay rất lạ, gì nhiều, chỉ cúi đầu, luôn che che giấu giấu, Gia Cát Linh trong lúc vô ý nhìn thấy cổ nàng có vết bầm.

      “Tỷ tỷ, cổ tỷ bị sao vậy? Bị thương à?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Liên quan gì đến muội?” Gia Cát Hồng Nhan sờ sờ, cười , “Nhất định là tối qua Lục điện hạ quá mức điên cuồng nên lưu lại. Muội muội nhìn thấy tình cảm giữa ta và Lục điện hạ tốt như vậy vui sao?” Trong lòng Gia Cát Hồng Nhan thực ra lại khốn khổ chịu nổi, Sở Lăng Hiên biết phát điên cái gì, trước kia chưa từng chạm vào nàng, mấy hôm nay lại như bị điên, đêm nào cũng phát tiết lên người nàng đến nửa đêm, ở người nàng hết cấu véo lại cắn xé, còn biến thái đến nỗi dùng roi da đánh nàng, biến nàng thống khổ tả nổi.

      “À…” Gia Cát Linh kéo dài giọng, “Hóa ra là Lục điện hạ thích chơi như vậy.”

      “Liên quan gì đến muội!” Gia Cát Hồng Nhan lầm bầm vài câu, rồi lên kiệu của mình.

      Trong thần cung của Chu quý phi, bàn tay của Sở Kim Triêu đặt lên bụng của bà vuốt ve, mặt giấu được niềm vui sướng. Nhiều năm như vậy, ông rốt cục cũng có thêm đứa con.

      “Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn nhờ.” Thấy ông vui vẻ, Chu quý phi ướm lời.

      “Chuyện gì?” Sắc mặt Sở Kim Triêu bất giác thay đổi.

      “Còn phải là chuyện của Tranh nhi. Muội ấy cũng hai mươi, nếu xuất giá, thành lỡ . Thần thiếp thấy muội ấy và Lục điện hạ trai tài sắc, thần thiếp cầu xin Hoàng thượng ban hôn cho chúng .”

      “Chuyện này phải trẫm đừng nhắc lại nữa hay sao?” Mặt Sở Kim Triêu lạnh , “Hiên nhi mới cưới trắc phi lâu, giờ lại cưới Tranh nhi, vậy ra cái gì.”

      “Hoàng thượng, tiên hoàng phải đồng thời cưới Lý thái phi và Chu thái phi đó sao? Thời gian dài ngắn, có quan hệ gì đâu?”

      “Trẫm được là được. Nàng vẫn nên chọn người thích hợp trong các đại thần cho Tranh nhi , trẫm giúp muội ấy tứ hôn.”

      “Hết thảy đều để Hoàng thượng làm chủ.” Chu Tuyết Viện thấy nên thêm gì nữa, “Chỉ là Tranh nhi có ý với Lục điện hạ, gả cho người khác, thần thiếp đành nhìn muội ấy đau lòng.”

      “Vậy để sau, bây giờ còn chưa phải lúc. Nàng phải tịnh dưỡng cho tốt, trẫm có chút chuyện phải xử lý, buổi tối lại đến thăm nàng.”

      “Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.”

      Sở Kim Triêu rồi, Chu Tuyết Tranh liền từ buồng trong ra, nàng căm giận nhìn Chu quý phi, giống như nhìn kẻ thù. Ánh mắt ấy khiến Chu quý phi lạnh dọc cả sống lưng.

      “Muội nhìn ta như vậy làm gì?” Ánh mắt Chu quý phi trốn tránh.

      “Tỷ tỷ, tỷ nhiều lần nhắc Hoàng thượng ban ta cho Lục điện hạ, tỷ có nghĩ tới cảm thụ của ta ? Biết người trong lòng ta là Thiên ca ca, còn năm lần bảy lượt như vậy.”

      “Muội nằm mơ !” Chu quý phi lộ ra biểu khinh thường, “Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh thành thân, muội còn khư khư tưởng nhớ ? Người ta cả ngày ôm mỹ nữ phong lưu khoái hoạt, còn muội cứ ngu ngốc chờ đợi, có kết quả sao? Chi bằng gả cho Sở Lăng Hiên, từ từ hưởng thụ lạc thú của nữ nhân.”

      “Tỷ tỷ nghĩ như vậy, cho cùng, vẫn là vì chính mình? Tỷ lo lắng Lục vương phủ và tỷ rạn nứt, tỷ mất chỗ dựa, cho nên muốn dựa vào ta để giữ lại Sở Lăng Hiên. Ta cho tỷ biết, đừng hòng hy sinh ta để thành toàn cho tỷ.”

      “Sao muội có thể hồ đồ như thế! Đây là chuyện của mình ta sao?” Chu quý phi đỡ bụng, “Đây là chuyện của cả Chu gia, muội làm như vậy cũng là vì Chu gia!”

      “Cho nên ta chính là vật hy sinh? Đời này ta tình nguyện xuất giá, cũng muốn gả cho bất cứ nam nhân nào ngoài Thiên ca ca.”

      làm như bản thân si tình lắm, lúc cùng nam nhân khác vui vẻ, sao nghĩ đến Thiên ca ca của muội? Hết thảy đều do muội tự làm tự chịu!”

      “Vậy ta hỏi tỷ, nếu ta thực gả cho Sở Lăng Hiên, có ngày, Chu gia và Lục vương phủ rơi vào tình cảnh người chết ta sống, tỷ làm thế nào? Có thể nể mặt tình cảm tỷ muội chúng ta mà tha cho ta mạng .”

      “Tranh nhi, muội còn hiểu ý của ta sao? Làm cho Chu gia lớn mạnh mới là sứ mạng và vinh quanh của chúng ta, mặc kệ thế nào, ta cũng lựa chọn Chu gia. Mà muội, hy sinh vì vinh quang của Chu gia cũng xứng đáng.”

      Chu Tuyết tranh cười lạnh: “Ta hiểu rồi! cho cùng, mặc kệ thế nào, ta cũng chỉ là vật hy sinh mà thôi. Nhưng ta muốn cho tỷ biết, Chu Tuyết Tranh ta, phải là kẻ vô dụng để mặc người khác sắp đặt. Ta vì giữ gìn cho Chu gia mà trả giá hết thảy, nhưng tuyệt đối cho phép kẻ khác lấy ta ra làm bàn đạp kê chân!”

      Chu Tuyết Tranh mặc thêm áo choàng, vội vàng rời khỏi thần cung, tìm Sở Lăng Hiên. Nàng cam lòng làm quân cờ cho kẻ khác, nàng phải thay đổi, chỉ có chính mình mới đáng tin.

      Sở Lăng Hiên thấy nàng đến, dường như cũng bất ngờ lắm.

      Chu Tuyết Tranh cũng quanh co, nàng thẳng vào vấn đề với Sở Lăng Hiên: “Tỷ tỷ mang thai, Lục điện hạ có dự tính gì ? Nếu tỷ ấy hạ sinh hoàng tử, chỉ sợ vứt bỏ Lục vương phủ, điện hạ nhất định cũng mất chống đỡ của Chu gia.”

      “Chu tiểu thư lời này với bản vương là có ý gì? Các ngươi có người thân cận để nâng đỡ, phải là vui vẻ hơn sao? Tại sao Chu tiểu thư lại cau có mặt mày?”

      “Lục điện hạ, nếu ta tìm đến người, định giấu giếm. Cho dù ta có trợ giúp Chu gia, cho dù con của tỷ tỷ có ngồi lên ngôi vị hoàng đế, có liên quan gì đến ta? Đến lúc đó, bất quá ta chỉ là bà lão đáng thương hy sinh nửa đời người vì vinh quang gia tộc, ngay cả hạnh phúc của riêng mình cũng thể lựa chọn. Ta cũng là người, tại sao phải để mặc họ bày bố? Cho nên ta muốn hợp tác với điện hạ, thứ ta muốn là gì, điện hạ hẳn là rất ràng.”

      Sở Lăng Hiên cười cười, “Chu tiểu thư yên tâm, chỉ cần ngươi tình nguyện phò trợ ta, sau này, Sở Lăng Thiên nhất định là của ngươi. Bản vương ra ngờ rằng, Chu tiểu thư có thể có quyết tâm lớn như vậy, đứng về phía bản vương.”

      “Theo nhu cầu mà thôi, cũng chỉ có những người có cùng chung lợi ích, quan hệ hợp tác mới càng thêm vững bền.”

      “Nếu Chu quý phi sinh hạ hoàng tử, quả thực là chuyện càng thêm phiền.”

      “Vậy cho tỷ ấy sinh ra là được, hoặc là, để tỷ ấy sinh hạ công chúa .”

      “Chuyện này vẫn chưa cần lo lắng, có người còn lo lắng hơn cả chúng ta.” Sở Lăng Hiên cười lạnh.

      “Điện hạ là Hoàng hậu nương nương?” Chu Tuyết Tranh gật đầu, “Quả thực bà ấy càng lo lắng hơn chúng ta mới đúng.”

      “Chu tiểu thư, càng tiếp cận trung tâm quyền lực, mới càng có thể nắm được tin tức nhanh chóng, càng tiếp cận Hoàng thượng, cơ hội cũng càng nhiều. Ngươi hẳn là hiểu được ý của ta chứ? Hoàng hậu tuy rằng bảo dưỡng rất tốt, nhưng rốt cục tuổi tác cao, Chu quý phi giờ lại mang thai, có thời gian dài thể hầu hạ phụ hoàng, ngươi ở tại thần cung, trái lại là cơ hội tốt.” xong, Sở Lăng Hiên nheo nheo mắt, nhìn Chu Tuyết Tranh, đối với đồng minh hợp tác đưa đến tận cửa, nhất định phải lợi dụng cho tốt mới được.

      “Lục điện hạ, ý của người là… bảo ta …” Chu Tuyết Tranh lĩnh hội được ý của Sở Lăng Hiên, vẻ mặt kinh ngạc, “Nếu Thất điện hạ mà biết…”

      “Chu tiểu thư, muốn đạt được thứ gì, phải trả giá lớn chứ. Đến lúc đó thiên hạ là của ta rồi, ngươi muốn Sở Lăng Thiên, ta liền tứ hôn cho các người, dám cãi lời sao? Đây là hy sinh tất yếu.”

      “Lục điện hạ cũng có lý.” Chu Tuyết Tranh chậm rãi , “Chuyện này, ta làm tốt. Ta nghĩ, trước khi tỷ tỷ còn chưa sinh con, điều quan trọng nhất là, lật đổ Thái tử.”

      “Chu tiểu thư có cách?”

      Chu Tuyết Tranh cười cười, “Đợi đến mười lăm tháng giêng , chỗ Hoàng thượng, ta mau chóng hoàn thành.”

      “Vậy ta chờ tin tốt của Chu tiểu thư.”

      “Ta cáo từ trước.”

      “Chu tiểu thư, mời.”

      Qua năm mới, thời tiết trở nên ấm dần lên, suốt ngày rơi tuyết nữa, còn có thể nhìn thấy vầng dương ấm áp.

      Gia Cát Linh đồng ý với Sở Lăng Thiên ghi lại ‘Ba mươi sáu kế’, mỗi ngày có thời gian rảnh, nàng vừa thức dậy, dựa vào trí nhớ viết ít, nàng nhớ nguyên văn từng câu chữ là như thế nào, chỗ nào nhớ được, nàng liền thêm vào chú thích của bản thân. Tốn thời gian mười ngày, rốt cục nàng cũng viết xong, chỉ là có vài chữ, Sở Lăng Thiên biết đọc, hóa ra vì để cho tiện, nàng đều viết chữ giản thể.

      “Linh nhi, có nhiều chữ ta biết, nàng dạy ta .” Sở Lăng Thiên chau mày, chỉ vào chữ .

      “Đây là chữ giản thể, người xem viết như vậy tiện biết bao. Vậy cũng sợ quyển sổ này bị trộm, bởi vì người khác cầm xem cũng hiểu.”

      “Vậy nàng mau mau dạy ta !” Sở Lăng Thiên ngồi lên sạp, ôm lấy nàng vào lòng, theo nàng học từng chữ. Cũng may y thông minh hơn người, hơn nữa Gia Cát Linh tận tình giải thích, chỉ mất thời gian nửa ngày, Sở Lăng Thiên đều học xong tất cả chữ giản thể bên trong.

      Xem xong hết quyển sổ, trong lòng Sở Lăng Thiên kích động thôi, lâu sao mới bình ổn lại được, y được người của nước Lăng Nguyệt xưng tụng là chiến thần, nhưng kế sách trong này, rất nhiều đều mới lạ y chưa từng nghe thấy bao giờ.

      “Linh nhi, sao nàng đọc được bộ sách này vậy?”

      “Thất gia…” Gia Cát Linh mỉm cười bất đắc dĩ, “Đây phải là kết tinh của thời đại này, nên hỏi ta làm sao mà biết, được ?”

      “Là thứ ở chỗ nàng sao?” Sở Lăng Thiên thử hỏi dò.

      “Thất gia…” Gia Cát Linh kinh ngạc thôi, “Người… người gì? Người còn biết được điều gì?”

      “Linh nhi…” Y hôn lên trán nàng, “Ngày đó sau khi nàng uống say, thực ra còn rất nhiều chuyện, chuyện của nàng, ta đều biết hết.”

      “Người biết hết?” Gia Cát Linh đứng phắt dậy, “Vậy người sợ ta ? cảm thấy ta là quái vật sao? Ta vốn nên sống đời này.”

      “Tại sao ta lại phải sợ nàng?” Sở Lăng Thiên đứng lên, nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, tì cằm lên đỉnh đầu nàng, “Ta rồi, cho dù nàng là ai, nàng từ đâu tới, trái tim ta đối với nàng vẫn thay đổi.”

      “Cho nên người biết ta là xuyên tới đây, thực ra trước khi ta đến đây, ta là ế ai muốn, ngờ tới đây rồi, còn có thể gặp được nam nhân ưu tú chất lượng như người.”

      “Ừ, ta biết.”

      “Cho nên người biết ta thực hồn sống nhờ trong thân thể này?”

      “Ta biết.”

      “Cho nên người biết tại sao ta lại hận Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan như vậy? Bởi vì kiếp trước ta bị mấy người đó hại chết!”

      “Ta biết.”

      “Cho nên người biết tại sao ta lại hận Sở Lăng Hiên như thế? Bởi vì kiếp trước phụ rẫy ta, còn cùng với Gia Cát Hồng Nhan hại chết ta!”

      “Ta đều biết hết.”

      “Á!” Gia Cát Linh sắp phát điên lên, “Sao người lại có thể biết hết thế này!”

      “Thực ra…” Trong mắt Sở Lăng Thiên lên vẻ gian xảo, “Ta chỉ nghe nàng bia, rượu vang, máy tính gì đó thôi. Mấy chuyện khác, cũng là nàng vừa mới nên ta mới biết được.”
      Chrissanone2112 thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 191: Sóng Gió Đêm Rằm

      “Sở Lăng Thiên, chàng là đồ vô lại!” Gia Cát Linh xoay nắm đấm, đánh vào Sở Lăng Thiên, “Dám gạt ta!”

      “Linh nhi, nàng cam lòng đánh phu quân sao?” Sở Lăng Thiên bắt lấy tay nàng, “Vi phu từng , mặc kệ nàng là ai, mặc kệ nàng từ nơi nào đến, ta cũng nàng! Ta chỉ hận vì sao kiếp trước lại phát ra nàng chứ.”

      “Chàng còn !” Gia Cát Linh kéo Sở Lăng Thiên lên sạp, nằm đè lên người y, quấy nhiễu y ngứa ngáy, “Kiếp trước chàng chính là ở bên Mộ Vân biểu muội của chàng nha. Cho nên chàng có biết lúc nàng ấy xuất vì sao ta lại mất hứng như vậy! A! Chàng đúng là đồ vô lại!” xong nắm tay của nàng ở người y càng ngừng đánh đấm, quả thực hình tượng nữ nhân điên cuồng này làm sao giống với người ngày thường dịu dàng động lòng người đây.

      “Ái phi, nàng mệt ? Nếu mệt để vi phu hầu hạ nàng.” Y xoay người cái, vốn người ở phía liền bị y đặt ở dưới thân, “Kiếp trước bỏ lỡ nàng, kiếp này vi phu bồi thường nàng nhiều.” xong, y liền hôn lên môi nàng, tay xoa lên ngực nàng.

      “Sở Lăng Thiên, bây giờ là ban ngày, nơi này là thư phòng của chàng! Chàng tỉnh táo lại cho ta!”

      “Nơi nào ở Thất vương phủ cũng đều là của bản vương.”

      Y để ý đến ngăn cản của nàng, cúi đầu ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi thừa dịp khi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch liền chui vào, quấn lấy cái lưỡi của nàng, nàng nhất thời xụi lơ trong lòng y, rơi vào trong dịu dàng của y. Y nhành cởi bỏ quần áo của nàng, vuốt ve mỗi tấc thịt của nàng. Cảm thấy nàng chuẩn bị tốt liền hạ thân thể xuống, toàn bộ vào trong cơ thể nàng, chậm rãi chuyển động.

      “Gia, Ngụy Thành có việc tìm Tam tiểu thư, Tam tiểu thư có ở bên trong ?” Bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng của Ngụy Thành, thấy cửa sổ đóng chặt nên Ngụy Thành dám tùy tiện tiến vào.

      “Tới tiền sảnh chờ!” Sở Lăng Thiên tức giận .

      Gia Cát Linh xấu hổ đến mặt đỏ bừng, Ngụy Thành nhất định có thể đoán được bọn họ làm gì. Nàng bất giác che mặt lại, muốn để cho Sở Lăng Thiên nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của nàng.

      Cảm giác chiếm được thỏa mãn từ nàng, Sở Lăng Thiên nhanh chóng phóng xuất. Y thay nàng lau vật bẩn, mặc quần áo cho nàng, sau đó mới dắt nàng cùng tới tiền sảnh.

      “Ngụy Thành vẫn đợi, người lại còn lâu như vậy!” Gia Cát Linh oán giận .

      “Thời gian ngắn bị bọn họ cười nhạo.”

      Gia Cát Linh nhăn mày, may mắn cho y uống loại canh kia.

      Thấy hai người vào sắc mặt hồng nhuận, Ngụy Thành mang theo nụ cười mờ ám nhìn Sở Lăng Thiên: “Gia, thể lực của người tốt. Thuộc hạ cùng Phá Trận cộng lại cũng bằng!”

      Sở Lăng Thiên trừng mắt liếc y cái: “Tìm Linh nhi có chuyện gì?”

      “Tam tiểu thư, làm xong việc tiểu thư căn dặn. Phân hiệu lương thực Linh Thiên ở khắp phố lớn ngõ . Tiếng tăm của lương thực Linh Thiên cả Ngân Đô này phụ nữ và trẻ em đều biết. Còn có vận chuyển chuẩn bị xong, rất nhanh là có thể vào sử dụng.”

      “Chuẩn bị bao nhiêu ngựa?”

      trăm con, toàn bộ đều là ngựa tốt.”

      đủ, chuẩn bị năm trăm con, tất cả đều phải là ngựa tốt! Ta muốn hàng hóa của khách phải giao nhận trong cùng ngày! Từng dịch trạm đều đổi ngựa mới.”

      “Chuyện này…” Vẻ mặt Ngụy Thành nghi hoặc, “Vậy khẳng định là rất mệt.”

      “Vậy nâng giá lên! Ngoại trừ phải làm nhanh chóng còn phải an toàn! Từng trạm giao nhau đều phải kiểm kê hàng hóa, phải chắc chắn tuyệt đối có sai sót nhầm lẫn.”

      “Tiểu thư, như vậy đoán chừng có lãi.”

      “Cứ thử trước xem! thử làm sao biết được.”

      “Vâng, tiểu thư.” Ngụy Thành tuy rằng hoài nghi biện pháp của Gia Cát Linh , nhưng cũng làm theo cách của nàng.

      nay, tính tất cả sản nghiệp chúng ta có mỗi ngày thu chi thế nào?” Buôn bán lâu như vậy đến giờ Gia Cát Linh chưa bao giờ hỏi đến tình hình thu chi, tất cả đều do Ngụy Thành quyết định. Loại tín nhiệm này khiến Ngụy Thành cảm động thôi.

      “Bẩm Tam tiểu thư! Quán lẩu lấy lại vốn, nay mỗi ngày ghi vào sổ khoảng năm trăm lượng, lương thực tuy rằng làm ăn , nhưng lãi ít tiêu thụ mạnh, mỗi ngày thu vào cũng được hơn hai ngàn lượng.”

      Bản thân Gia Cát Linh cũng cảm thấy kinh ngạc, thể tưởng tượng được doanh thu lại khả quan như vậy. Sở Lăng Thiên cũng kinh ngạc thôi, vẻ mặt y đau khổ, “Nương tử, tiền trang của ta cũng đưa luôn cho nàng. Chuyện buôn bán của nhà chúng ta đều cho nàng quản lý.”

      “Chàng quên sao, đây cũng chỉ là phần mà thôi, phần lớn chân chính là mỏ vàng cùng dầu thô ở Doanh Xuyên. Tuy rằng vì khủng hoảng lương thực nên mới cho các nước khác quyền kinh doanh, nhưng lợi nhuận vẫn rất nhiều.”

      Sở Lăng Thiên mơ hồ cảm thấy được, qua vài năm nữa nữ tử trước mặt y nhất định là người giàu có nhất nước Lăng Nguyệt. Người xuyên qua quả giống người thường.

      Ngày hôm sau chính là mười lăm tháng giêng, Hoàng thượng mở yến tiệc chiêu đãi bá quan văn võ ở trong cung. Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh cũng phụng chỉ vào cung. Trước Thanh Lương điện hừng hực lửa, mặc dù phân nhiều khu để xua cái lạnh, nhưng thời tiết vào đêm vẫn rất lạnh.

      Trong yến tiệc, Sở Kim Triêu lấy ra cặp chén bằng ngọc lưu ly, khoe khoang : “ đúng là ngọc lưu ly tiến cống, buổi tối cũng phát ra ánh sáng, chúng ái khanh, trẫm cho các khanh mở mang tầm mắt.” xong, ông lệnh cho cung nữ thổi tắt nến trong điện, có nến, chén ngọc lưu ly quả nhiên phát ra ánh sáng đủ màu sắc, khiến người ta nhịn được tán thưởng.

      “Hoàng thượng, chén ngọc lưu ly này là đẹp, nhưng thứ tốt nhất mà thần từng thấy qua, phải kể tới chén phỉ thúy trong phủ Thái tử, quả thực là vô cùng khéo léo, nhìn thấy khiến người ta rất thích.” Chu Lâm Quân .

      “À, Dực nhi, trong phủ con còn có thứ đồ hay như vậy? Mau trình lên trẫm xem cái.” Sở Kim Triêu tò mò hỏi.

      “Phụ hoàng, vật kia chẳng qua là bằng hữu tặng cho, sợ là vào được mắt của phụ hoàng, nhưng nếu phụ hoàng thích ngày khác nhi thần đưa vào cung để phụ hoàng xem.” Sở Lăng Dực trả lời.

      Chu Lâm Quân cười cười, hai hàng ria mép run lên: “Thái tử điện hạ, khó có dịp Hoàng thượng hứng thú như hôm nay, người nên phái người về phủ mang tới để cho Hoàng thượng vui vẻ chứ.”

      “Đúng vậy, Dực nhi.” Hoàng hậu nhìn thấy đây là cơ hội hiếm có để lấy lòng Hoàng thượng, cũng thúc giục : “Nhanh cho người mang tới để phụ hoàng con nhìn xem.”

      “Đúng vậy, trẫm chỉ nhìn thôi, phải muốn thứ của con! Nhìn bộ dáng keo kiệt của con xem.”

      “Phụ hoàng hiểu lầm rồi, nhi thần phái người về phủ, xin phụ hoàng bớt giận.” xong Sở Lăng Dực ra ngoài điện, phân phó thị vệ của mình vài câu, thị vệ chạy nhanh ra khỏi cung.

      Qua thời gian mấy nén hương, mọi người chừng cơm no rượu say rồi, lúc này thị vệ mới mang chén ngọc phỉ thúy vào, Sở Lăng Dực liền dâng lên cho Sở Kim Triêu.

      Chén ngọc phỉ thúy trong suốt, lộ ra lục quang óng ánh, quả phải là vật bình thường. Ngay cả Sở Kim Triêu nhìn thấy cũng liên tục trầm trồ khen ngợi: “ thể tượng được trong phủ Dực nhi còn có đồ tốt như vậy.”

      “Nếu phụ hoàng thích, nhi thần xin tặng phụ hoàng.” Sở Lăng Dực thấy bộ dáng thích buông tay của Sở Kim Triêu cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ thứ mình thích.

      “Trẫm chỉ muốn xem, muốn lấy của con.” Sở Kim Triêu lật qua lật lại cái đánh giá cái chén, bỗng nhiên ông nhìn thấy đế chén có khắc bốn chữ, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống, quát lớn, “Sở Lăng Dực, ngươi có lòng dạ gì? Ta thấy thứ này phải người khác tặng mà do chính ngươi tạo ra?”

      Đầu Sở Lăng Dực mờ mịt, biết cái chén kia sao lại chọc giận Sở Kim Triêu, vội vàng quỳ mặt đất, “Phụ hoàng, biết nhi thần phạm vào tội gì, xin phụ hoàng .”

      “Hừ!” Hai mắt Sở Kim Triêu trừng lên, “Tự ngươi xem !”

      “Hoàng thượng, rốt cuộc là có chuyện gì?” Hoàng hậu tới, nhìn thấy bốn chữ kia, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Trong phủ Sở Lăng Dực vậy mà lại giấu vật này, khó trách Sở Kim Triêu tức giận, “Hoàng thượng, chỉ là cái chén mà thôi, thể chứng minh được điều gì.”

      “Nhất định phải để nó kề đao lên cổ trẫm mới có thể chứng minh được điều gì hay sao?”

      Sở Lăng Dực nghi hoặc nhận lấy cái chén, chỉ thấy đế chén ràng bày ra bốn chữ: thống nhất giang sơn. Y nhớ lúc người khác tặng cái chén này y cẩn thận kiểm tra qua, xác định có điều gì kỳ lạ mới nhận lấy, vì sao đột nhiên lại xuất bốn chữ này. Y chỉ cảm thấy lạnh cả người, “Phụ hoàng, nhi thần biết bốn chữ này từ đâu mà có.”

      biết? Đây chính là đồ trong phủ của ngươi, ngươi lại biết? Sở Lăng Dực, trẫm phong ngươi làm Thái tử vì sao ngươi còn biết chừng mực, lại giấu diếm dã tâm, ngươi hy vọng trẫm chết sao? , người lần trước ám sát trẫm có phải do ngươi an bài ?”

      “Phụ hoàng bớt giận, nhi thần quả thực biết.”

      “Hoàng thượng!” Hoàng hậu xuống, quỳ song song với Sở Lăng Dực, “Hoàng thượng, Dực nhi nhất định là biết chuyện gì, nếu nó biết sao còn có thể dâng cái chén lên cho Hoàng thượng xem chứ? Ai lại ngu ngốc như vậy?”

      “Hoàng thượng bớt giận, chuyện này rất là kỳ quặc.” Trần quốc công cũng bước ra quỳ mặt đất, cầu xin cho Sở Lăng Dực.

      “Chữ này khắc ràng cái chén chẳng lẽ còn có thể là giả? Biến trẫm thành lão hồ đồ sao? Người đâu!”

      “Hoàng thượng!” Hoàng hậu cả kinh kêu lên, bà biết dưới cơn thịnh nộ Hoàng thượng làm ra quyết định gì, nhưng nhất định thể để Sở Lăng Dực phạm tội được.

      Gia Cát Linh nhìn Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Thiên nhìn thấy ánh mắt của nàng biết nàng muốn làm cái gì, chính là muốn trưng cầu ý kiến của y, y lập tức gật đầu. Mặc dù ghét Hoàng hậu nhưng y hy vọng Sở Lăng Dực bị thương tổn, nhưng y biết dưới tình huống giờ nàng có thể xoay chuyển cục diện như thế nào.

      Sở Lăng Hiên cùng Chu Tuyết Tranh liếc nhìn nhau, ra nàng ta trò vui đêm rằm chính là chuyện này, quả nhiên là kịch hay. Đêm nay Sở Lăng Dực coi như xong đời! Trải qua kiện ám sát lần trước, Sở Kim Triêu lúc nào cũng như ngồi miếng băng mỏng, trông gà hóa cuốc, Sở Lăng Dực vừa lúc đụng vào chỗ này của Hoàng thượng.

      “Hoàng thượng, chờ chút!” Gia Cát Linh đột nhiên đứng lên, tới, “Có thể cho thần nữ xem thử cái chén hay ?”

      “Tam nha đầu muốn xem sao?” Sở Kim Triêu hỏi, “Con xem .”

      Gia Cát Linh nhận lấy xem, cười cười, “Hoàng thượng, cái chén này là của Thất điện hạ gửi ở phủ Thái tử. Ngoại tổ phụ của Thất điện hạ, cũng chính là Thái thượng hoàng nước Đông Lan chuẩn bị đại thọ bảy mươi tuổi, là quà mừng điện hạ chuẩn bị cho ngoại tổ phụ.”

      “Tam nha đầu cần cầu xin cho nó, nó vừa mới vị bằng hữu tặng cũng là Thiên nhi gửi lại.” Sở Kim Triêu cũng hồ đồ, lời của Gia Cát Linh há có thể lừa gạt được ông.

      “Hoàng thượng, Thái tử điện hạ là vì sợ Hoàng thượng trắc tội Thất điện hạ cho nên mới mình gánh lấy. Thứ này quả là của Thất điện hạ, xin Hoàng thượng minh giám.”

      “Phụ hoàng, lời Linh nhi là đúng. Chuyện này cùng đại ca có liên quan gì hết, nếu phụ hoàng muốn trách phạt hãy phạt nhi thần .” Sở Lăng Thiên .

      “Ai, thôi.” Sở Kim Triêu thở dài, “Tam nha đầu, trẫm tin tưởng con lần. Chuyện này trẫm truy cứu nữa, Dực nhi, con thân là Thái tử, lời và việc làm phải cẩn thận, biết ? Đứng lên cả .”
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 191: Sóng Gió Đêm Rằm

      “Sở Lăng Thiên, chàng là đồ vô lại!” Gia Cát Linh xoay nắm đấm, đánh vào Sở Lăng Thiên, “Dám gạt ta!”

      “Linh nhi, nàng cam lòng đánh phu quân sao?” Sở Lăng Thiên bắt lấy tay nàng, “Vi phu từng , mặc kệ nàng là ai, mặc kệ nàng từ nơi nào đến, ta cũng nàng! Ta chỉ hận vì sao kiếp trước lại phát ra nàng chứ.”

      “Chàng còn !” Gia Cát Linh kéo Sở Lăng Thiên lên sạp, nằm đè lên người y, quấy nhiễu y ngứa ngáy, “Kiếp trước chàng chính là ở bên Mộ Vân biểu muội của chàng nha. Cho nên chàng có biết lúc nàng ấy xuất vì sao ta lại mất hứng như vậy! A! Chàng đúng là đồ vô lại!” xong nắm tay của nàng ở người y càng ngừng đánh đấm, quả thực hình tượng nữ nhân điên cuồng này làm sao giống với người ngày thường dịu dàng động lòng người đây.

      “Ái phi, nàng mệt ? Nếu mệt để vi phu hầu hạ nàng.” Y xoay người cái, vốn người ở phía liền bị y đặt ở dưới thân, “Kiếp trước bỏ lỡ nàng, kiếp này vi phu bồi thường nàng nhiều.” xong, y liền hôn lên môi nàng, tay xoa lên ngực nàng.

      “Sở Lăng Thiên, bây giờ là ban ngày, nơi này là thư phòng của chàng! Chàng tỉnh táo lại cho ta!”

      “Nơi nào ở Thất vương phủ cũng đều là của bản vương.”

      Y để ý đến ngăn cản của nàng, cúi đầu ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi thừa dịp khi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch liền chui vào, quấn lấy cái lưỡi của nàng, nàng nhất thời xụi lơ trong lòng y, rơi vào trong dịu dàng của y. Y nhành cởi bỏ quần áo của nàng, vuốt ve mỗi tấc thịt của nàng. Cảm thấy nàng chuẩn bị tốt liền hạ thân thể xuống, toàn bộ vào trong cơ thể nàng, chậm rãi chuyển động.

      “Gia, Ngụy Thành có việc tìm Tam tiểu thư, Tam tiểu thư có ở bên trong ?” Bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng của Ngụy Thành, thấy cửa sổ đóng chặt nên Ngụy Thành dám tùy tiện tiến vào.

      “Tới tiền sảnh chờ!” Sở Lăng Thiên tức giận .

      Gia Cát Linh xấu hổ đến mặt đỏ bừng, Ngụy Thành nhất định có thể đoán được bọn họ làm gì. Nàng bất giác che mặt lại, muốn để cho Sở Lăng Thiên nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của nàng.

      Cảm giác chiếm được thỏa mãn từ nàng, Sở Lăng Thiên nhanh chóng phóng xuất. Y thay nàng lau vật bẩn, mặc quần áo cho nàng, sau đó mới dắt nàng cùng tới tiền sảnh.

      “Ngụy Thành vẫn đợi, người lại còn lâu như vậy!” Gia Cát Linh oán giận .

      “Thời gian ngắn bị bọn họ cười nhạo.”

      Gia Cát Linh nhăn mày, may mắn cho y uống loại canh kia.

      Thấy hai người vào sắc mặt hồng nhuận, Ngụy Thành mang theo nụ cười mờ ám nhìn Sở Lăng Thiên: “Gia, thể lực của người tốt. Thuộc hạ cùng Phá Trận cộng lại cũng bằng!”

      Sở Lăng Thiên trừng mắt liếc y cái: “Tìm Linh nhi có chuyện gì?”

      “Tam tiểu thư, làm xong việc tiểu thư căn dặn. Phân hiệu lương thực Linh Thiên ở khắp phố lớn ngõ . Tiếng tăm của lương thực Linh Thiên cả Ngân Đô này phụ nữ và trẻ em đều biết. Còn có vận chuyển chuẩn bị xong, rất nhanh là có thể vào sử dụng.”

      “Chuẩn bị bao nhiêu ngựa?”

      trăm con, toàn bộ đều là ngựa tốt.”

      đủ, chuẩn bị năm trăm con, tất cả đều phải là ngựa tốt! Ta muốn hàng hóa của khách phải giao nhận trong cùng ngày! Từng dịch trạm đều đổi ngựa mới.”

      “Chuyện này…” Vẻ mặt Ngụy Thành nghi hoặc, “Vậy khẳng định là rất mệt.”

      “Vậy nâng giá lên! Ngoại trừ phải làm nhanh chóng còn phải an toàn! Từng trạm giao nhau đều phải kiểm kê hàng hóa, phải chắc chắn tuyệt đối có sai sót nhầm lẫn.”

      “Tiểu thư, như vậy đoán chừng có lãi.”

      “Cứ thử trước xem! thử làm sao biết được.”

      “Vâng, tiểu thư.” Ngụy Thành tuy rằng hoài nghi biện pháp của Gia Cát Linh , nhưng cũng làm theo cách của nàng.

      nay, tính tất cả sản nghiệp chúng ta có mỗi ngày thu chi thế nào?” Buôn bán lâu như vậy đến giờ Gia Cát Linh chưa bao giờ hỏi đến tình hình thu chi, tất cả đều do Ngụy Thành quyết định. Loại tín nhiệm này khiến Ngụy Thành cảm động thôi.

      “Bẩm Tam tiểu thư! Quán lẩu lấy lại vốn, nay mỗi ngày ghi vào sổ khoảng năm trăm lượng, lương thực tuy rằng làm ăn , nhưng lãi ít tiêu thụ mạnh, mỗi ngày thu vào cũng được hơn hai ngàn lượng.”

      Bản thân Gia Cát Linh cũng cảm thấy kinh ngạc, thể tưởng tượng được doanh thu lại khả quan như vậy. Sở Lăng Thiên cũng kinh ngạc thôi, vẻ mặt y đau khổ, “Nương tử, tiền trang của ta cũng đưa luôn cho nàng. Chuyện buôn bán của nhà chúng ta đều cho nàng quản lý.”

      “Chàng quên sao, đây cũng chỉ là phần mà thôi, phần lớn chân chính là mỏ vàng cùng dầu thô ở Doanh Xuyên. Tuy rằng vì khủng hoảng lương thực nên mới cho các nước khác quyền kinh doanh, nhưng lợi nhuận vẫn rất nhiều.”

      Sở Lăng Thiên mơ hồ cảm thấy được, qua vài năm nữa nữ tử trước mặt y nhất định là người giàu có nhất nước Lăng Nguyệt. Người xuyên qua quả giống người thường.

      Ngày hôm sau chính là mười lăm tháng giêng, Hoàng thượng mở yến tiệc chiêu đãi bá quan văn võ ở trong cung. Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh cũng phụng chỉ vào cung. Trước Thanh Lương điện hừng hực lửa, mặc dù phân nhiều khu để xua cái lạnh, nhưng thời tiết vào đêm vẫn rất lạnh.

      Trong yến tiệc, Sở Kim Triêu lấy ra cặp chén bằng ngọc lưu ly, khoe khoang : “ đúng là ngọc lưu ly tiến cống, buổi tối cũng phát ra ánh sáng, chúng ái khanh, trẫm cho các khanh mở mang tầm mắt.” xong, ông lệnh cho cung nữ thổi tắt nến trong điện, có nến, chén ngọc lưu ly quả nhiên phát ra ánh sáng đủ màu sắc, khiến người ta nhịn được tán thưởng.

      “Hoàng thượng, chén ngọc lưu ly này là đẹp, nhưng thứ tốt nhất mà thần từng thấy qua, phải kể tới chén phỉ thúy trong phủ Thái tử, quả thực là vô cùng khéo léo, nhìn thấy khiến người ta rất thích.” Chu Lâm Quân .

      “À, Dực nhi, trong phủ con còn có thứ đồ hay như vậy? Mau trình lên trẫm xem cái.” Sở Kim Triêu tò mò hỏi.

      “Phụ hoàng, vật kia chẳng qua là bằng hữu tặng cho, sợ là vào được mắt của phụ hoàng, nhưng nếu phụ hoàng thích ngày khác nhi thần đưa vào cung để phụ hoàng xem.” Sở Lăng Dực trả lời.

      Chu Lâm Quân cười cười, hai hàng ria mép run lên: “Thái tử điện hạ, khó có dịp Hoàng thượng hứng thú như hôm nay, người nên phái người về phủ mang tới để cho Hoàng thượng vui vẻ chứ.”

      “Đúng vậy, Dực nhi.” Hoàng hậu nhìn thấy đây là cơ hội hiếm có để lấy lòng Hoàng thượng, cũng thúc giục : “Nhanh cho người mang tới để phụ hoàng con nhìn xem.”

      “Đúng vậy, trẫm chỉ nhìn thôi, phải muốn thứ của con! Nhìn bộ dáng keo kiệt của con xem.”

      “Phụ hoàng hiểu lầm rồi, nhi thần phái người về phủ, xin phụ hoàng bớt giận.” xong Sở Lăng Dực ra ngoài điện, phân phó thị vệ của mình vài câu, thị vệ chạy nhanh ra khỏi cung.

      Qua thời gian mấy nén hương, mọi người chừng cơm no rượu say rồi, lúc này thị vệ mới mang chén ngọc phỉ thúy vào, Sở Lăng Dực liền dâng lên cho Sở Kim Triêu.

      Chén ngọc phỉ thúy trong suốt, lộ ra lục quang óng ánh, quả phải là vật bình thường. Ngay cả Sở Kim Triêu nhìn thấy cũng liên tục trầm trồ khen ngợi: “ thể tượng được trong phủ Dực nhi còn có đồ tốt như vậy.”

      “Nếu phụ hoàng thích, nhi thần xin tặng phụ hoàng.” Sở Lăng Dực thấy bộ dáng thích buông tay của Sở Kim Triêu cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ thứ mình thích.

      “Trẫm chỉ muốn xem, muốn lấy của con.” Sở Kim Triêu lật qua lật lại cái đánh giá cái chén, bỗng nhiên ông nhìn thấy đế chén có khắc bốn chữ, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống, quát lớn, “Sở Lăng Dực, ngươi có lòng dạ gì? Ta thấy thứ này phải người khác tặng mà do chính ngươi tạo ra?”

      Đầu Sở Lăng Dực mờ mịt, biết cái chén kia sao lại chọc giận Sở Kim Triêu, vội vàng quỳ mặt đất, “Phụ hoàng, biết nhi thần phạm vào tội gì, xin phụ hoàng .”

      “Hừ!” Hai mắt Sở Kim Triêu trừng lên, “Tự ngươi xem !”

      “Hoàng thượng, rốt cuộc là có chuyện gì?” Hoàng hậu tới, nhìn thấy bốn chữ kia, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Trong phủ Sở Lăng Dực vậy mà lại giấu vật này, khó trách Sở Kim Triêu tức giận, “Hoàng thượng, chỉ là cái chén mà thôi, thể chứng minh được điều gì.”

      “Nhất định phải để nó kề đao lên cổ trẫm mới có thể chứng minh được điều gì hay sao?”

      Sở Lăng Dực nghi hoặc nhận lấy cái chén, chỉ thấy đế chén ràng bày ra bốn chữ: thống nhất giang sơn. Y nhớ lúc người khác tặng cái chén này y cẩn thận kiểm tra qua, xác định có điều gì kỳ lạ mới nhận lấy, vì sao đột nhiên lại xuất bốn chữ này. Y chỉ cảm thấy lạnh cả người, “Phụ hoàng, nhi thần biết bốn chữ này từ đâu mà có.”

      biết? Đây chính là đồ trong phủ của ngươi, ngươi lại biết? Sở Lăng Dực, trẫm phong ngươi làm Thái tử vì sao ngươi còn biết chừng mực, lại giấu diếm dã tâm, ngươi hy vọng trẫm chết sao? , người lần trước ám sát trẫm có phải do ngươi an bài ?”

      “Phụ hoàng bớt giận, nhi thần quả thực biết.”

      “Hoàng thượng!” Hoàng hậu xuống, quỳ song song với Sở Lăng Dực, “Hoàng thượng, Dực nhi nhất định là biết chuyện gì, nếu nó biết sao còn có thể dâng cái chén lên cho Hoàng thượng xem chứ? Ai lại ngu ngốc như vậy?”

      “Hoàng thượng bớt giận, chuyện này rất là kỳ quặc.” Trần quốc công cũng bước ra quỳ mặt đất, cầu xin cho Sở Lăng Dực.

      “Chữ này khắc ràng cái chén chẳng lẽ còn có thể là giả? Biến trẫm thành lão hồ đồ sao? Người đâu!”

      “Hoàng thượng!” Hoàng hậu cả kinh kêu lên, bà biết dưới cơn thịnh nộ Hoàng thượng làm ra quyết định gì, nhưng nhất định thể để Sở Lăng Dực phạm tội được.

      Gia Cát Linh nhìn Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Thiên nhìn thấy ánh mắt của nàng biết nàng muốn làm cái gì, chính là muốn trưng cầu ý kiến của y, y lập tức gật đầu. Mặc dù ghét Hoàng hậu nhưng y hy vọng Sở Lăng Dực bị thương tổn, nhưng y biết dưới tình huống giờ nàng có thể xoay chuyển cục diện như thế nào.

      Sở Lăng Hiên cùng Chu Tuyết Tranh liếc nhìn nhau, ra nàng ta trò vui đêm rằm chính là chuyện này, quả nhiên là kịch hay. Đêm nay Sở Lăng Dực coi như xong đời! Trải qua kiện ám sát lần trước, Sở Kim Triêu lúc nào cũng như ngồi miếng băng mỏng, trông gà hóa cuốc, Sở Lăng Dực vừa lúc đụng vào chỗ này của Hoàng thượng.

      “Hoàng thượng, chờ chút!” Gia Cát Linh đột nhiên đứng lên, tới, “Có thể cho thần nữ xem thử cái chén hay ?”

      “Tam nha đầu muốn xem sao?” Sở Kim Triêu hỏi, “Con xem .”

      Gia Cát Linh nhận lấy xem, cười cười, “Hoàng thượng, cái chén này là của Thất điện hạ gửi ở phủ Thái tử. Ngoại tổ phụ của Thất điện hạ, cũng chính là Thái thượng hoàng nước Đông Lan chuẩn bị đại thọ bảy mươi tuổi, là quà mừng điện hạ chuẩn bị cho ngoại tổ phụ.”

      “Tam nha đầu cần cầu xin cho nó, nó vừa mới vị bằng hữu tặng cũng là Thiên nhi gửi lại.” Sở Kim Triêu cũng hồ đồ, lời của Gia Cát Linh há có thể lừa gạt được ông.

      “Hoàng thượng, Thái tử điện hạ là vì sợ Hoàng thượng trắc tội Thất điện hạ cho nên mới mình gánh lấy. Thứ này quả là của Thất điện hạ, xin Hoàng thượng minh giám.”

      “Phụ hoàng, lời Linh nhi là đúng. Chuyện này cùng đại ca có liên quan gì hết, nếu phụ hoàng muốn trách phạt hãy phạt nhi thần .” Sở Lăng Thiên .

      “Ai, thôi.” Sở Kim Triêu thở dài, “Tam nha đầu, trẫm tin tưởng con lần. Chuyện này trẫm truy cứu nữa, Dực nhi, con thân là Thái tử, lời và việc làm phải cẩn thận, biết ? Đứng lên cả .”
      duyenktn1Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :