1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 178: Bản vương thể kém hơn Sở Lăng Thiên

      “Tam nha đầu, chuyện này cần con hỏi đến. Con cũng quá làm càn rồi, lại có thể thẳng như vậy, con thấy trẫm thương con quá rồi sao? Sau này được nhắc lại chuyện này, lời hôm nay của trẫm, con cũng thể với bất kỳ ai.”

      “Dạ, thần nữ tuân chỉ.”

      “Được rồi, đứng lên .” Cuối cùng Sở Kim Triêu vẫn là thương nàng, “Con ghi hận với trẫm chứ?”

      “Thần nữ dám.”

      Bên ngoài trời tuyết lớn, Sở Kim Triêu giữ nàng lại cho đến khi tuyết ngừng, mới để nàng xuất cung.

      Gia Cát Linh vừa đến cửa cung, nhìn thấy Trần Cẩm Phàm đứng ở đó.

      Nhìn thấy nàng, Trần Cẩm Phàm lập tức đến: “Linh nhi, sao muộn như vậy mới về? Chỗ Hoàng thượng có gì phiền hà sao?”

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ, muội sao. Tuyết rơi cả ngày, Hoàng thượng thấy tuyết ngừng mới để muội về. Cẩm Phàm tỷ tỷ đợi ai sao?”

      “Chờ muội đó. Đại ca muội xuất chinh, muội biết ?”

      “Biết.” Gia Cát Linh gật đầu, “Là muội đề cử đại ca với Hoàng thượng, mấy ngày nay, ở lại Ngân Đô được an toàn.”

      “Linh nhi và ta cùng chung suy nghĩ. Mấy hôm nay, người đến phủ mỗi lúc đông, ta cuối cùng cảm thấy, có chuyện lớn phát sinh, Như Phong rời cũng là chuyện tốt. Ta đến, chính là nhắc nhở muội phải cẩn thận nhiều hơn, dù sao Thất ca cũng ở đây.”

      Gia Cát Linh nắm tay nàng, vỗ vỗ: “Cẩm Phàm tỷ tỷ yên tâm, mấy ngày nay Hoàng thượng đều triệu muội tiến cung, còn ai dám làm gì muội. Nhưng trái lại tỷ tỷ, tỷ nên cẩn thận chút, cần phải đợi đại ca về cưới tỷ.”

      “Muội đó, chỉ biết chọc ta. Mau hồi phủ , ta cũng phải trở về.”

      “Cẩm Phàm tỷ tỷ cẩn thận.”

      “Ừm.” Trần Cẩm Phàm lên kiệu, vẫy vẫy tay với nàng.

      Gia Cát Linh cũng vẫy tay lại, định lên kiệu, lại thấy Gia Cát Chiêm từ trong cung ra. Nàng nhìn ông, lên thẳng kiệu.

      “Linh nhi, chờ . Phụ thân có chuyện muốn với con.” Gia Cát Chiêm chạy đến trước mặt nàng.

      “Phụ thân, có chuyện gì hồi phủ sau, trời lạnh lắm.”

      “Linh nhi, là về Thất điện hạ.”

      Chân Gia Cát Linh bước lên kiệu bỗng thu lại, nàng xoay người, “Chuyện gì?”

      Gia Cát Chiêm vươn tay, giúp nàng vén tóc trán, “Linh nhi, mấy hôm nay khổ cho con. Hôm nay phụ thân nghe được từ chỗ Hình bộ, chuyện Thất điện hạ còn cách cứu vãn, con nên bỏ cuộc . Linh nhi… Linh nhi…”

      Chỉ thấy thân thể Gia Cát Linh từ từ ngã về phía sau, Gia Cát Chiêm đón được nàng, ôm nàng vào trong kiệu. Sau đó ông với mấy kiệu phu: “Mấy vị tiểu ca vất vả rồi, Linh nhi cứ để bản tướng đưa về.”

      Ông phất tay, mấy tên sai vặt chạy đến, khiêng cỗ kiệu . Hướng của kiệu phải về phủ Thừa tướng, mà là Lục vương phủ.

      Trong viện của Lục vương phủ, Gia Cát Hồng Nhan ngồi trong phòng tức giận, nền đất đều là mảnh vỡ đồ sứ, hai nha hoàn quỳ gối trước mặt nàng, dám thở mạnh, mặt hai người vừa đỏ vừa sưng.

      “Liên nhi, ngươi , mau mời Lục điện hạ đến đây!” Gia Cát Hồng Nhan chỉ vào nha hoàn, tức giận , “Nếu mời được, ngươi cần quay về nữa!”

      “Nương nương, Lục điện hạ … Người… Người tuyệt đối bước vào chỗ này nửa bước…”

      “Bốp!” mặt nha hoàn tên Liên nhi trúng cái tát.

      “Ta mặc kệ, nếu ngươi mời được, hôm nay ta đánh chết ngươi!”

      ”Nương nương, nương nương, xong rồi!” Gia Cát Hồng Nhan cực kỳ tức giận nha hoàn hớt ha hớt hải chạy tới, vừa chạy vừa la lên.

      “Ồn ào cái gì? Chết cha chết mẹ hay sao?” Gia Cát Hồng Nhan tức tối , “ chút phép tắc cũng có!”

      “Nương nương, nô tỳ nhìn thấy vương gia bế nữ nhân từ trong kiệu xuống.”

      “Ngươi gì?” Gia Cát Hồng Nhan đứng phắt dậy, “Nữ nhân? Đứa nào? Mau dẫn bản cung xem!”

      Nàng nhấc váy, vội vàng chạy , nhìn thấy Sở Lăng Hiên bế nữ tử trong lòng, sắc mặt tuy lạnh lùng, nhưng lại chứa vài phần nhu tình. Nàng nhất thời tức giận chỗ trút, trong lòng nộ khí thăng thiên, vọt tới trước mặt Sở Lăng Hiên, chặn đường của .

      “Điện hạ, ả là ai? Người đưa ả về phủ làm gì?”

      “Ngươi chất vấn ta?” Sở Lăng Hiên nheo mắt, “Cút ngay! Quay về viện của mình ! Ngẫm lại xem mình có thân phận gì!”

      “Lục điện hạ, ta mới là trắc phi người nạp, người quan tâm ta cũng được, lại còn mang nữ nhân khác về phủ, người đặt ta ở chỗ nào? Dù sao ta cũng là Đại tiểu thư phủ Thừa tướng, làm trắc phi uất ức lắm rồi, sao người có thể đối với ta như vậy?”

      “Nếu làm trắc phi cảm thấy uất ức quá, bản vương hưu ngươi, ngươi quay về phủ Thừa tướng tiếp tục làm Đại tiểu thư, được chưa?”

      “Lục điện hạ… người… sao có thể đối với ta như thế?”

      “Gia Cát trắc phi, bản vương lặp lại lần nữa! Nhận thân phận của mình! Trắc phi thôi mà, còn đòi quản chuyện nam nữ của bản vương sao?”

      “Nhiều ngày như vậy, ngay cả ngón tay của thần thiếp, người cũng chưa từng chạm qua, chính là vì nữ nhân này? Thần thiếp muốn nhìn xem, là nữ nhân thế nào, đáng để điện hạ đối đãi như thế.” xong, nàng đưa tay muốn xoay mặt nữ tử trong ngực , chỉ là vừa mới vươn ra, liền bị Sở Lăng Hiên hung hắng hất mạnh, nàng té ngồi tuyết.

      “Trắc phi muốn bản vương chạm vào ngươi sao? Chi bằng ngươi tới nhìn xem, bản vương chạm vào nữ nhân khác như thế nào, để dập lửa trong lòng ngươi ha.”

      “Người…” Gia Cát Hồng Nhan thịnh nộ, “Vô sỉ!”

      Sở Lăng Hiên lạnh lùng cười, ôm nữ tử trong lòng về phía phòng ngủ của .

      biết qua bao lâu, Gia Cát Linh từ từ tỉnh lại, đập vào mắt nàng toàn là xa lạ. Căn phòng xa lạ, mùi hương xa lạ, còn có… ánh mắt nàng rốt cục cũng đảo tới người ngồi ở bên, nàng theo bản năng quấn chặt chăn: “Sở Lăng Hiên, ngươi làm gì ta?” Nàng muốn ngồi lên, nhưng toàn thân lại vô lực.

      “Linh nhi, nàng tỉnh rồi?” Sở Lăng Hiên buông ly trà trong tay, đến bên giường, vẻ mặt tràn đầy nụ cười ôn hòa, “Rốt cục nàng cũng tỉnh. Yên tâm , bản vương chưa làm gì nàng cả.”

      Nhìn thấy nụ cười của , nàng chỉ cảm thấy sởn da gà, nàng lắc đầu, muốn khiến bản thân tỉnh táo hơn, nàng còn nhớ mình ra khỏi cung, gặp Trần Cẩm Phàm, lại gặp Gia Cát Chiêm, chuẩn bị hồi phủ… đúng! Trong đầu nàng càng ngừng lên động tác Gia Cát Chiêm giúp nàng vén tóc, chẳng lẽ là ông hạ thuốc nàng vào lúc đó?

      “Nhưng mà nàng yên tâm.” Sở Lăng Hiên vẫn tươi cười, “Lát nữa thôi, nàng cầu xin bản vương làm gì với nàng ngay. Lần trước để nàng may mắn trốn thoát, lần này, may mắn như vậy đâu.”

      “Sở Lăng Hiên, thể tưởng tượng được, đường đường là Lục vương gia, lại có thể dùng thủ đoạn hạ lưu thế này.” Trong lòng Gia Cát Linh giận dữ, “Ngươi mau thả ta ra, tìm thấy ta, Hoàng thượng nhất định lo lắng.”

      “Hoàng thượng muốn tìm nàng, cũng là chuyện của ngày mai. Qua đêm nay, nàng muốn làm gì cũng được. Bản vương có thể muốn nàng khi nàng hôn mê, nhưng mà, bản vương cảm thấy, để cho nàng tỉnh lại, sau đó khóc lóc cầu xin ta, như vậy lại càng thú vị. Thế nào? Có cảm giác gì chưa?”

      Gia Cát Linh chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, trong lòng như lửa đốt. Nàng cắn răng, chịu đựng, cơ thể lại nhịn được, bắt đầu uốn éo.

      “Nhanh như vậy nhịn được ư?” Sở Lăng Hiên cúi người xuống, thầm bên tai nàng, “Nếu Sở Lăng Thiên nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, có cảm tưởng gì nhỉ?”

      hôn lên trán nàng, đưa tay cởi bỏ đai lưng bên hông nàng.

      “Đừng!” Môi Gia Cát Linh lờ mờ rướm máu, nhưng nàng vẫn cắn chặt nó, cho mình phát ra tiếng chịu nổi kia.

      Sở Lăng Hiên quan tâm nàng gì, ngậm lấy vành tai nàng, dùng đầu lưỡi liếm nó. Nàng chỉ cảm thấy trong lòng tởm lợm, giờ phút này, nàng chỉ ước gì mình có thể giết chết nam nhân này.

      “Ưm, thơm .” Sở Lăng Hiên tham lam hít ngửi mùi hương người nàng, “Hơn hẳn mùi hương của tất cả nữ nhân mà bản vương chơi đùa, khó trách Sở Lăng Thiên thích nàng nỡ rời tay, bản vương cũng nguyện hằng đêm cùng nàng sênh ca.”

      “Cút ngay!” Gia Cát Linh muốn đẩy ra, lại có sức.

      xé toạch áo nàng, thở nặng, “Đêm nay, bản vương muốn để nàng biết, bản vương kém hơn Sở Lăng Thiên, ở bất cứ phương diện nào.”

      Tay Sở Lăng Hiên định thò vào vạt áo nàng, bỗng nhiên cảm thấy mùi nguy hiểm đến gần, bản năng xoay người xuống giường, né tránh đòn, thấy người đến, nhủ thầm ổn: “Thương Y môn chủ, Lục vương phủ chào đón ngươi, xin mời rời khỏi.”

      “Sở Lăng Hiên, bớt nhảm , tránh ra!” Thương Y đẩy Sở Lăng Hiên ra, dùng chăn bọc Gia Cát Linh lại, “Món nợ này, chờ Linh nhi khá hơn, ông tìm ngươi tính sổ!”

      “Ha ha!” Sở Lăng Hiên cười lạnh, “Người của bản vương, ngươi muốn mang là có thể mang sao? Để nàng xuống, bản vương có thể truy cứu, nếu , bản vương diệt Thanh Ngọc Môn của ngươi!”

      “Khẩu khí quả , cho dù là Sở Kim Triêu, cũng dám những lời này! biết trời cao đất dày. Tránh ra!”

      “Đừng hòng!” Sở Lăng Hiên tháo kiếm tường xuống, đâm về phía Thương Y.

      Thương Y vác Gia Cát Linh lên, nhảy ra từ cửa sổ, Sở Lăng Hiên đuổi theo sát nút. Trong bóng đêm, chỉ thấy bóng người té phịch xuống đất. Sở Lăng Hiên chống chuôi kiếm xuống, mới để bản thân té ngã, hai mắt đỏ bừng, nhìn theo hướng chạy của Thương Y, tay ôm miệng, phun ra ngụm máu.

      Thương Y mang Gia Cát Linh về Trục Nguyệt Hiên, tác dụng thuốc vẫn còn chưa tan, vẻ mặt nàng đỏ bừng, ôm chặt lấy Thương Y: “Thương Y, ta sắp khống chế được bản thân rồi, ngươi… ngươi giết ta .”

      “Đồ ngốc, làm gì nghiêm trọng vậy.”

      Thương Y bảo Mộc Tê và Tiểu Điệp chuẩn bị thùng nước ấm, y nhắm mắt lại, trút bỏ xiêm y của nàng, bỏ nàng vào trong thùng nước, sau đó vận công ép toàn bộ chất độc đến cổ họng nàng.

      Gia Cát Linh chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát, rồi phun ra ngụm máu đen, cảm giác cực nóng này nhất thời tan biến, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.

      giờ sao rồi, ngươi mau mặc đồ vào , đừng để cảm lạnh.” Thương Y đứng lên, mắt vẫn nhắm, lần mò ra khỏi phòng.

      lát sau, Gia Cát Linh mặc xong xiêm y ra bên ngoài, Thương Y còn chưa , nàng với y: “Cám ơn ngươi.”

      sao là tốt rồi! tại là thời kỳ nguy hiểm, mọi chuyện phải cẩn thận, mấy ngày nay ta ở lại chỗ này, chờ tiểu tử Sở Lăng Thiên trở về, ta lại .”

      “Đa tạ ngươi.” Gia Cát Linh biết gì hơn, nàng chỉ có thể xem y là bằng hữu, vậy mà y vẫn luôn bảo vệ nàng.
      Chrishonglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 179: Ông… ông muốn hưu ta?

      Nàng chất vấn Gia Cát Chiêm, nếu nàng còn nhớ đến chút tình cảm cha con, chuyện này, xem như ông hủy hoại chút tình cảm còn sót lại trong lòng nàng, Gia Cát Chiêm à Gia Cát Chiêm, ông chút cũng thay đổi, là ta hy vọng quá xa vời.

      Ngày hôm sau, Gia Cát Linh theo thường lệ tiến cung, trải qua chăm sóc tỉ mỉ của nàng, Sở Kim Triêu có thể từ từ đứng dậy, vào triều. Nàng khuyên ông nên nghỉ ngơi chút nhưng ông đồng ý, trong lòng nghĩ đến quốc làm sao nghỉ ngơi cho được, chẳng qua là mang nàng theo bên cạnh để đề phòng vạn nhất.

      Hoàng thượng mang theo con của đại thần vào triều, vẫn là lần đầu tiên. Gia Cát Chiêm nhìn thấy biểu tình lạnh nhạt của Gia Cát Linh , thầm nghĩ tâm lý của nàng mạnh mẽ. Tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, còn có thể biểu thong dong như thế, chẳng lẽ là chịu tiếp nhận Lục điện hạ rồi sao? Nàng có với Hoàng thượng ? Gia Cát Linh lạnh lùng nhìn ông cái, cái nhìn lạnh như băng ông chưa từng nhìn thấy.

      Thời gian Sở Kim Triêu ốm đau ở giường, Sở Lăng Dực xử lý mọi chuyện trong triều gọn gàng ngăn nắp, ra ông bớt lo ít, hôm nay cũng chỉ là ngang qua chút, sau đó rất nhanh liền bãi triều.

      Lúc rời cung, Gia Cát Linh bỗng nhiên nhìn thấy người vừa xa lạ vừa quen thuộc, nhưng lại nhất thời nghĩ ra. Đó là nữ nhân, bộ dáng khoảng bốn mươi tuổi, lát sau nàng rốt cuộc nhớ tới, đó là Vĩnh Ninh công chúa, là muội muội của đương kim Hoàng đế, lúc hơn mười tuổi hòa thân với nước , sau đó nước ấy đó lại bị nước khác xâm chiếm, chẳng biết công chúa Vĩnh Ninh đâu. Ở kiếp trước nàng nhớ là có người tìm bà ấy về, kiếp này cũng có khác biệt. Gương mặt của công chúa Vĩnh Nhinh và người nàng quen biết có chút giống nhau, phải rất giống nhưng cũng có năm phần tương tự.

      Thấy công chúa Vĩnh Ninh đến gần, nàng lập tức tiến lên hành lễ: “Tham kiến công chúa.”

      “Đứng lên .” Công chúa Vĩnh Ninh nhìn nàng, hỏi, “Là khuê nữ nhà ai mà thanh tú như vậy? Sao ngươi biết ta là công chúa?”

      “Thần nữ thường xuyên nghe đến khí chất xuất trần của Công chúa, hôm nay nhìn thấy người thần nữ ngay lập tức xác nhận chắc chắn. Thần nữ là nữ nhi của Gia Cát thừa tướng, tên là Gia Cát Linh .”

      “Gia Cát….. Gia Cát thừa tướng?” Thân thể Công chúa Vĩnh Ninh cứng đờ, tươi cười mặt nháy mắt cũng cứng lại, “Ngươi chính là nữ nhi của Gia Cát Chiêm?”

      “Bẩm công chúa, đúng là như vậy. Thần nữ là con thứ ba của phụ thân, thần nữ còn có Đại ca, Đại tỷ, Nhị tỷ, Tứ muội, Ngũ muội.”

      “À, à.” Công chúa Vĩnh Ninh đờ đẫn gật đầu, “Con cháu cả sảnh đường, Gia Cát đại ca… Gia Cát thừa tướng có phúc.” Dường như ý thức được sai điều gì, công chúa Vĩnh Ninh lập tức sửa lại xưng hô.

      “Công chúa và phụ thân là người quen cũ sao?” Gia Cát Linh tò mò hỏi. Theo ánh mắt trốn tránh của công chúa Vĩnh Ninh, nàng dường như ngửi được mùi bình thường.

      có… có.” Công chúa Vĩnh Ninh lắc đầu, “Ta làm sao mà quen ông ấy được?”

      Gia Cát Linh Ấn thấy Gia Cát Chiêm về hướng này, nhịn được kêu lên: “Phụ thân, con ở đây. Phụ thân tới đây chút.”

      Nghe thấy tiếng kêu của Gia Cát Linh , công chúa Vĩnh Ninh lập tức quay đầu , muốn nhanh chóng rời khỏi, muốn chạm mặt với Gia Cát Chiêm.

      “Thực xin lỗi!” Bà cúi đầu, muốn vòng qua rời .

      “Nàng là Vĩnh Ninh?” Gia Cát Chiêm liếc mắt cái cũng nhận ra được người trước mắt. Thần sắc ông kích động thôi, thân thể run nhè , “Vĩnh Ninh, là nàng sao? Nàng rốt cục trở lại. Hai mươi mấy năm rồi.”

      Trong lòng Gia Cát Linh hiểu được vài phần, hai người này trước đây vốn là quen biết. Nàng rốt cục hiểu được vì sao Gia Cát Chiêm lại sủng ái Ngũ di nương cùng với Lục di nương. Bởi vì, hai người họ đều có vài phần tương tự với công chúa Vĩnh Ninh. Ông sủng họ chính là xem họ như thế thân, hóa ra chuyện là như vậy. Gia Cát Linh cười cười, lặng lẽ rời khỏi chỗ hai người họ. Người này mới là uy hiếp lớn nhất của Đại phu nhân.

      Sau khi trở về từ trong cung, Gia Cát Linh đặt biệt chú ý mỗi lời cử chỉ của Gia Cát Chiêm, phát ông làm cái gì cũng đều có chút mất hồn mất vía, ánh mắt nhìn Đại phu nhân lạnh lùng, tia tình cảm. Nàng quyết định chuyện này với Đại phu nhân.

      Tình hình của Đại phu nhân lại càng tồi tệ hơn. Sau khi Gia Cát Hồng Nhan vào Lục vương phủ, bà ở phủ Thừa tướng ngay cả người chuyện cũng có, tâm tình buồn bực đến cực điểm, thời gian mới qua hai ngày tóc của bà rụng hết, làn da cũng ngày càng khô héo.

      “Mẹ, xem ra tình hình của mẹ ổn rồi.” Gia Cát Linh vào, nhìn thấy bộ dáng của bà, vừa lắc đầu vừa .

      phải ta cho bất cứ kẻ nào bước vào sao?” Trong giọng của Đại phu nhân lộ ra vài phần suy yếu.

      “Mẹ, ở trong phủ Thừa tướng này còn có chỗ con thể tới hay sao? Tình hình của mẹ quả ổn, nhưng mà, con còn có tin tức còn tệ hơn muốn cho mẹ. Hôm nay con ở trong cung nhìn thấy công chúa Vĩnh Ninh, bà ấy cùng phụ thân gặp nhau.”

      “Ngươi cái gì?” Đại phu nhân ngồi dậy, “Nữ nhân kia trở lại? phải ả mất tích rồi sao? Sao còn có thể trở về? Nhưng mà trở về như thế nào? giờ ta là chủ mẫu phủ Thừa tướng, ả chẳng qua cũng chỉ là nữ nhân bị chồng ruồng bỏ mà thôi, cho dù bọn họ từng có giao hảo sao chứ?”

      “Mẹ nghĩ thoáng đó! Nhưng mà, sau khi phụ thân từ trong cung trở về vẫn xuất thần ngẩn người, ngồi mình cũng có thể cười ra tiếng. Nếu phụ thân muốn lấy công chúa Vĩnh Ninh làm vợ, Hoàng thượng nhất định đồng ý. Dù sao công chúa Vĩnh Ninh hòa thân là do Hoàng thượng bức ép mà.”

      “Ngươi yên tâm, ta nhất định để cho ngươi nhìn thấy ngày đó. Chủ mẫu phủ Thừa tướng, chỉ có thể là mình ta.”

      “Vậy mẹ cần phải bảo vệ vị trí của mình cho tốt.”

      Gia Cát Linh , chỉ thấy Gia Cát Chiêm bưng bát thuốc tới, thấy bộ dáng của Đại phu nhân, mặt tràn đầy lo lắng: “Mẫn nhi, bà có sao ? Ta bảo nhà bếp sắc cho bà bát thuốc, bà uống chút . Nào, ta giúp bà.” xong, ông dùng thìa múc ít thuốc đặt ở bên miệng thổi thổi sau đó mới đưa đến bên miệng bà.

      Đại phu nhân khiêu khích liếc mắt nhìn Gia Cát Linh cái, Gia Cát Chiêm lâu rồi đối tốt với bà như vậy, trong lúc nhất thời bà thấy cảm động đến chảy nước mắt: “Lão gia, nghe công chúa Vĩnh Ninh trở lại?”

      Tay cầm thìa của Gia Cát Chiêm bất giác run lên chút: “Trở về trở về, có gì quan trọng. Chẳng lẽ Mẫn nhi còn nghĩ đến chuyện trước kia? Bà mới là vợ của Gia Cát Chiêm ta, Công chúa Vĩnh Ninh vĩnh viễn chỉ là công chúa mà thôi.”

      “Lão gia, ông đối với Mẫn nhi tốt.”

      “Mau uống tiếp .” Gia Cát Chiêm vội vàng đưa bát thuốc cho Đại phu nhân uống vào.

      Gia Cát Linh tiện ở lại lâu nên nhanh chóng trở về Trục Nguyệt Hiên. Dùng xong bữa tối, nàng vẫn cảm thấy thái độ của Gia Cát Chiêm đối với Đại phu nhân có chút kì quái, nàng có thể kết luận ông ta đối với Đại phu nhân tuyệt đối có tình cảm. người đàn ông tuyệt tình như thế trong lòng chỉ có chính mình, tự dưng tỏ ra quan tâm như vậy chắc chắn là có chuyện gian dối. Nghĩ như vậy nàng quyết định lại tới viện của Đại phu nhân thử xem.

      Mới vừa đến sân nàng chợt nghe bên trong truyền ra tiếng chuyện, đúng là Gia Cát Chiêm và Đại phu nhân.

      “Mẫn nhi, mấy năm nay bà chịu khổ rồi, nhìn bộ dạng bà giờ, trong lòng bản tướng cũng thấy đau.” Đây là tiếng của Gia Cát Chiêm.

      “Lão gia, hôm nay lão gia có chuyện muốn với thiếp?” Đại phu nhân cũng ngốc, biểu khác thường của Gia Cát Chiêm khiến cho bà khỏi nghi ngờ, “Là về Vĩnh Ninh công chúa sao? Lão gia, lão gia với thiếp là vợ chồng hai mươi mấy năm còn có chuyện gì thể .”

      “Mẫn nhi, lòng ta đối với Vĩnh Ninh cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, bà cũng biết mà. Nếu cũng nạp Ngũ di nương và Lục di nương vào cửa. Nhiều năm như vậy, ta sớm nghĩ đến chuyện buông xuôi, nhưng mà nhìn thấy nàng ấy, ta mới biết được trong lòng của ta còn có nàng.”

      “Mẫn nhi làm bạn cùng lo liệu mọi việc nhiều năm như vậy, so ra vẫn kém ánh mắt, câu của công chúa Vĩnh Ninh sao?”

      “Điều này sao có thể giống nhau!”

      “Trong lòng lão gia có công chúa, các người có qua lại với nhau sao phải cho thiếp. giờ thiếp thành ra thế này, hầu hạ lão gia cũng được, mặc kệ lão gia làm chuyện gì thiếp cũng hỏi tới, làm tốt bổn phận phu nhân phủ Thừa tướng là được.” Nghe ra được Đại phu nhân muốn nhượng bộ.

      “Mẫn nhi, nàng ấy là công chúa, tuyết đối thể vào phủ Thừa tướng với thân phận tiểu thiếp.”

      “Ý của lão gia là lấy thân phận bình thê để rước công chúa vào phủ? Nếu như vậy thiếp còn thể diện gì để mà sống nữa. Những năm gần đây, ông đặt Ngũ di nương trông giống công chúa ở bên cạnh, thiếp nhịn, lão gia lại nạp Lục di nương, thiếp vẫn nhịn. Lão gia, lão gia muốn bức thiếp đến như thế nào?”

      “Hừ. Bà còn , phải Tam di nương, Ngũ di nương, Lục di nương của bản tướng đều bị bà hạ độc sao? Nếu phải bà phủ Thừa tướng rơi vào tình cảnh chỉ có độc đinh nối dõi?”

      “Lão gia, chuyện của Lục di nương thiếp nhận. Nhưng mà cái chết của Tam di nương, Ngũ di nương liên quan đến thiếp. Thiếp hận bọn họ là , nhưng mà khi đó thiếp biết bọn họ có khả năng sinh con cho lão gia nữa vì sao còn muốn mạng của bọn họ? có bọn họ chẳng phải lão gia cũng nạp di nương mới vào cửa sao? Ai có thể cam đoan di nương mới sinh được con trai, thiếp làm sao lại có thể bê đá đập vào chân mình chứ?”

      “Ngày đó chính miệng bà thừa nhận, chuyện Linh nhi vạch trần bà cũng phủ nhận! Bản tướng thể tưởng tượng được bên cạnh mình lại có nữ nhân độc ác như vậy.”

      “Ha ha. Lão gia, ngày đó thiếp có , muốn thêm tội gì chả được. Ngày ấy Tam tiểu thư chuẩn bị rất chu toàn, chính là muốn diệt trừ thiếp tận gốc, thiếp còn có thể ngụy biện sao?”

      “Chuyện của quá khứ, nhắc tới cũng được. Là hay giả ông trời đều biết. Hôm nay, ý của bản tướng chính là muốn lấy công chúa Vĩnh Ninh làm vợ, người vợ duy nhất của phủ Thừa tướng.”

      “Lão gia!” Giọng Đại phu nhân tràn ngập khủng hoảng, “Ông… ông muốn hưu ta?”

      “Bản tướng hưu bà, chỉ là biếm bà làm tiểu thiếp. Bà chiếm vị trí của Vĩnh Ninh lâu như vậy cũng nên trả lại cho nàng ấy. Dù sao bà cũng sống được bao lâu nữa, hà cớ gì phải chiếm lấy vị trí này.”

      “Ha ha!” Đại phu nhân cười lạnh hai tiếng, trong giọng tràn đầy tuyệt vọng, “ giờ công chúa Vĩnh Ninh cũng gần bốn mươi rồi? Qua vài năm nữa ả cũng già . Thứ được lão gia coi trọng, phải là chính công chúa mà là bối cảnh hoàng thất phía sau công chúa đúng .”

      “Tình cảm của bản tướng đối với Vĩnh Ninh liên quan gì đến quyền lợi, lợi ích.”

      “Vậy ông có dám thề ? Nếu cái ông coi trọng là địa vị cùng bối cảnh của ả, bị thiên lôi giáng búa, được chết tử tế, bị Hoàng thượng biếm làm thứ dân.”

      “Tiêu Mẫn, thể tưởng tượng được bà hồ đồ ngu xuẩn, nếu như vậy cũng đừng trách lão phu nể nang!” xong, Gia Cát Chiêm đập cửa rầm tiếng, nổi giận đùng đùng ra khỏi viện.
      Chris thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 180: Linh nhi, là ta

      Gia Cát Linh nép sang bên, trời tối nên ông cũng chú ý đến nàng. Theo nhịp độ bước chân ông, có thể kết luận, nhất định trong lòng ông tức giận đến cực điểm. Sau khi tiếng bước chân ông mất hút, Gia Cát Linh mới đẩy cửa bước vào.

      “Lão gia, chuyện này cho dù thiếp có chết cũng đồng ý!” Đại phu nhân tưởng Gia Cát Chiêm quay lại, bà ngồi ghế, đầu nghiêng sang bên, lạnh lùng . Chuyện này xúc phạm đến giới hạn của bà.

      “Mẹ, con lại cảm thấy phụ thân rất đúng. Dù sao mẹ cũng sống được bao lâu, chiếm vị trí này làm gì.” Gia Cát Linh cười .

      “Sao lại là ngươi? Ngươi đến lúc nào?”

      “Từ lúc cha mẹ bắt đầu chuyện, con đến rồi. Nhưng mà con thấy, chuyện này chỉ e phụ thân quyết tâm, thể cứu vãn, mẹ vẫn nên chấp nhận , làm tiểu thiếp có gì tốt.”

      “Hừ!” Đại phu nhân hừ lạnh, “Là ông ta bảo ngươi đến sao? Cho dù chết, ta cũng phải chết với thân phận thê tử của Thừa tướng, bài vị của ta cũng phải đặt trong từ đường. Tiểu thiếp ngay cả bài vị cũng có.”

      “Mọi việc đều có bất ngờ mà, bài vị của Tam di nương, phải ở từ đường sao?”

      “Nếu ngươi muốn khích ta, ta cho ngươi biết, vô dụng thôi, ta còn cầu cái gì? Chỉ còn cái mạng già kéo dài chút hơi tàn mà thôi.”

      “Con đến an ủi mẹ mà. Thấy mẹ thê thảm như vậy, con đương nhiên phải an ủi rồi. Mẹ có từng nghĩ tới, mẹ sắp chết rồi cũng giữ lại được thân phận chủ mẫu ? Mẹ vinh quanh mấy chục năm sao, sau khi chết, ngay cả bài vị cũng có. Bài vị Tam di nương vẫn được cung phụng ở từ đường.”

      “Nha đầu chết tiệt kia, còn phải do ngươi ban cho! Nếu phải ngươi hồi phủ, xảy ra nhiều chuyện như vậy sao? Hết thảy mọi chuyện đều thay đổi từ khi ngươi về phủ.”

      “Mẹ à…” Gia Cát Linh ngàng gọi, lại khiến Đại phu nhân nghe vô cùng chói tai, “Đưa con về phủ, chính là chủ ý của các người mà, con vô cùng vô tội nha. Nhưng mẹ đúng chút rồi đó, từ sau khi con trở về, tất cả đều thay đổi. Thôi thôi, con thẳng vậy, chỉ cần mẹ có thể suy nghĩ lại chút, toàn bộ đều do con làm đó.”

      “Ngươi! Tâm địa ngươi độc ác như thế, nhất định có kết cục tốt! Ông trời bỏ qua cho ngươi!” Mọi chuyện khó khăn mà bà và Gia Cát Hồng Nhan gặp phải, từng việc từng việc lên trong đầu bà. Bà vốn là phu nhân phủ Thừa tướng, vinh quang vô cùng, Gia Cát Hồng Nhan là Đại tiểu thư tài mạo vẹn toàn, tiền đồ cẩm tú đều bày ra trước mặt nó. Nhưng sau khi tiện nhân này hồi phủ đều thay đổi, bà chưa bao giờ nghĩ tới, ngày bản thân rơi vào hoàn cảnh như vậy. Bà hận, nhưng bà lại bất lực trước nữ tử có lúm đồng tiền như hoa này. Bà cứ thế nhìn nàng, thứ nữ với hai bàn tay trắng, từng bước leo lên đầu bà, đùa bỡn con bà trong lòng bàn tay.

      đời này kẻ xấu nhiều lắm, chỉ sợ ông trời bận quá ngó đến con. Mẹ, mẹ cứ vui vẻ hưởng thụ thời gian ít ỏi còn lại của mẹ . Con về đây.”

      “Cút! Đừng bao giờ đến đây nữa!’

      Đêm đó, vào lúc canh ba, phủ Thừa tướng vang lên tiếng thét chói tai, tất cả mọi người đều bị thanh này làm bừng tỉnh. Gia Cát Linh đứng dậy mặc xiêm y vào, ra bên ngoài.

      “Linh nhi, ta với ngươi.” Thương Y lo lắng giữ nàng lại, muốn cùng nàng. Cũng may trong phủ đại loạn, có người chú ý đến y.

      Tiếng thét vọng ra từ trong phòng của Đại phu nhân, Gia Cát Linh chạy qua đó, chỉ thấy miệng Đại phu nhân sùi bọt mép, đầu lưỡi lè dài ra bên ngoài, hai mắt trợn trừng. Da toàn thân đều bầm đen, tắt thở.

      Gia Cát Linh kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, phải bởi vì Đại phu nhân chết, mà là bởi vì, tình trạng chết của bà và Tam di nương giống nhau y hệt.

      “Mẫn nhi, sao bà ngốc như vậy?” Gia Cát Chiêm thở dài, vẻ mặt đau khổ, “Buổi chiều phải ta với bà rồi sao? Sao lại còn nghĩ quẩn trong lòng, bỏ lại ta mà ! Bà nhẫn tâm.”

      “Lão gia, xin nén bi thương.” Lưu quản gia an ủi ông, “Phu nhân trúng độc, còn sống cũng là chịu tội. Lần này xem như được giải thoát rồi.”

      “Các ngươi mau thông báo với Tiêu gia, với họ Mẫn nhi nghĩ quẩn trong lòng nên tự tử, để lão phu nhân đến gặp mặt bà ấy lần cuối.”

      “Dạ, lão gia.”

      Gia Cát Linh kinh ngạc nhìn chằm chằm Đại phu nhân, nàng nghĩ đến lúc chiều, Gia Cát Chiêm yên lành tự nhiên mang canh đến cho Đại phu nhân, thái độ còn thân thiết đến vậy, chẳng lẽ trong chuyện này có vấn đề?

      Nàng ở lại lâu, dựa vào trí nhớ, nàng viết ra những tên thuốc lúc Tam di nương sinh bệnh có dùng, đợi trời sáng, liền sai Kinh Phong mang đến cho đại phu của Thất vương phủ, để họ xem có chỗ nào thỏa đáng hay .

      Tin tức Kinh Phong mang về, với tin nàng biết lại trời vực, đại phu của Thất vương phủ , tác dụng của mấy vị thuốc này, chỉ khiến người ta thể sinh con mà thôi, chứ phải lấy mạng. như vậy, cái chết của Tam di nương, hoàn toàn phải do Đại phu nhân, Nhị di nương và Tứ di nương gây ra? Chẳng lẽ? Trong lòng nàng khiếp sợ thôi, ý niệm đáng sợ nảy lên trong đầu nàng, hung thủ chính là Gia Cát Chiêm sao? Sao ông lại giết hại Tam di nương? Nàng nhớ lại ngày đó, nàng tố giác Đại phu nhân giết hại Tam di nương và Ngũ di nương, bà có câu: muốn thêm tội, gì chẳng được. Hóa ra những lời này đều là . Thế nhưng, là chỉ mình Tam di nương, hay là cả Tam di nương và Ngũ di nương đều phải do bà giết? Vậy là ai giết Ngũ di nương? phải là Gia Cát Chiêm chứ, dù sao trông dì ấy cũng rất giống công chúa Vĩnh Ninh.

      Gia Cát Linh cố gắng nhớ lại, khó trách ngày ấy nàng vẫn cảm thấy bất an, cảm thấy có chỗ nào đó đúng, hóa ra là đây. ngờ, nàng vẫn nghĩ Đại phu nhân hại chết Tam di nương, lại phải như vậy. Nàng mỉm cười tự giễu, cái đuôi cáo già quả nhiên che giấu rất kỹ. Nhưng nếu là hồ ly, lộ ra cái đuôi thôi. Nguyên nhân Gia Cát Chiêm độc hại Đại phu nhân chỉ có , Đại phu nhân chết, ông có thể danh chính ngôn thuận cưới công chúa Vĩnh Ninh làm thê tử. Nhưng Gia Cát Chiêm nào được như ý nguyện, bởi vì hôm nay, trong cung truyền ra tin tức, công chúa Vĩnh Ninh xuất gia. Hóa ra là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.

      Ba mươi tháng chạp, tối đó là đêm giao thừa, năm nay trời đổ tuyết lớn, từ lúc bắt đầu vào đông đến nay, gần như chưa bao giờ ngừng. Trong phủ Thừa tướng, lại chẳng có chút khí vui vẻ, nghe mấy hôm nay Thừa tướng gia hay nổi giận, ai dám trêu chọc ông, ngẫm lại cũng đúng thôi, bản thân hao hết tâm tư xử lý xong xuôi thê tử của mình, còn người kia lại xuất gia, bất cứ ai cũng buồn bực.

      “Tiểu thư, hôm nay là tết, chúng ta ra ngoài xem hoa đăng được ?” Tiểu Điệp .

      “Ừ, đợi Kinh Phong , chúng ta dẫn Nguyệt Lan cùng.” Gia Cát Linh .

      , liền thấy Kinh Phong đột nhiên bay vào Trục Nguyệt Hiên, vai còn vác thứ kỳ lạ, giống như ghế dựa, lại giống, vì còn có bánh xe.

      “Tiểu thư, đây là gì?”

      “Cái này gọi là xe lăn, khi chân con người tiện, ngồi lên đây, là có thể đẩy người đó ra ngoài.”

      “Tiểu thư thông minh!” Tiểu Điệp kinh hỉ , hưng phấn chạy xúm xít quanh xe lăn, sờ chỗ này, sờ chỗ kia, “Đúng là đồ tốt, có nó, sau này ta có thể mang Nguyệt Lan ra ngoài chơi. Cả ngày tỷ ấy chỉ nằm giường.”

      Kinh Phong bế Nguyệt Lan ngồi lên xe lăn, Gia Cát Linh lại cầm cái chăn mỏng giường, phủ lên đùi nàng, rồi bảo Kinh Phong đẩy.

      “Ngươi ?” Gia Cát Linh hỏi Thương Y.

      “Đương nhiên.” Thương Y gật đầu, kiếp này, có thể cùng nàng trải qua đêm giao thừa, chỉ vậy thôi cũng đủ rồi. Y tiến lên, sóng vai cùng nàng, che ô cho nàng, bông tuyết rơi lã chã.

      Mặc cho tuyết rơi ngập trời, nhưng vẫn ngăn được nhiệt tình của dân chúng Ngân Đô chơi lễ, triều đình giải quyết được nguy cơ lương thực, nhà nhà đều cảm kích. đường vô cùng náo nhiệt, có người hát hí khúc, người làm tạp kỹ, múa rồng múa sư, làm người ta hoa cả mắt. Hai nha hoàn nhìn càng thêm cao hứng, càng ngừng trầm trồ khen ngợi. Gia Cát Linh cũng dẹp tâm trạng vui trong lòng, cười vui vẻ hơn, mua này mua nọ, chỉ khổ cho Thương Y và Kinh Phong.

      Trước mặt có đôi phu thê ân ái ngang qua, Gia Cát Linh bất giác dừng lại nhìn họ, trong mắt nàng tràn đầy hâm mộ, Thất gia, nếu chàng bên cạnh ta, năm nay trọn vẹn hơn. Nàng ngước nhìn lên trời, từng bông tuyết rơi xuống mặt nhàng, mặt hơi đau, vẫn thay thế được nỗi nhớ nhung trong lòng.

      “Nhớ ?” Thương Y cúi đầu, thấy nữ tử im lặng , nàng như tinh linh trong tuyết, có dung nhan khiến người khác phải ganh tỵ, nhưng lại chịu đựng nổi dày vò thuộc về mình, “Yên tâm, nhanh chóng trở về thôi. Nếu muốn khóc, cứ mượn vai ta mọi lúc.”

      “Ta sao.” Nàng xoa tuyết mặt, “Chỉ là… thôi, chúng ta qua bên kia xem.” Nàng ngửi ngửi, chỉ vào các hàng quán khắp mọi ngõ ngách, reo lên, “Kem! Là kem!”

      Thương Y nhíu mày, “Linh nhi, được, trời lạnh thế này, ăn kem bệnh đó. Mùa đông mà lại bán thứ lạnh như vậy, chẳng lẽ ông chủ kia bị ngốc sao?”

      “Ta muốn ăn.” Lúc này, Gia Cát Linh hệt như đứa trẻ, buồn bã cắn môi, vô thức nuốt nước miếng.

      “Được được rồi! Ta mua!” Vì để dỗ nàng vui, Thương Y đành phải chiều nàng, lập tức chen đến quán nọ.

      Gia Cát Linh xoay người xem búp bê bên cạnh, nàng cầm lấy con lên xem, lại để xuống, khi định cầm lấy con thứ hai cây kem bất ngờ xuất trước mặt nàng.

      “Nhanh vậy à!” Nàng cầm lấy cắn miếng, cơ thể lạnh run lên, nhưng có thể ăn được thứ cũng có ở đại, làm nàng vui vẻ thôi, “Ta muốn ăn hai cây!”

      được, đau bụng mất!”

      Nghe được tiếng , cơ thể Gia Cát Linh đờ ra, cắn miếng kem lại quên nuốt xuống. Nàng vui sướng xoay người, chỉ thấy Sở Lăng Thiên đứng bên cạnh nàng, toàn thân vận áo bào màu đen, bông tuyết bay múa sau lưng y, ánh nhìn chan chứa tình cảm của y khiến thân thể nàng đứng trong gió lạnh, mà như đắm mình trong gió xuân.

      Hình dáng y chiếu vào tròng mắt trợn to của nàng, như mộng như ảo, nàng lắc lắc đầu, ấn ấn huyệt thái dương, lẩm bẩm: “Ta điên rồi, sao lại xem ngươi là chàng được chứ?”

      “Ta là ai vậy?” Sở Lăng Thiên hỏi.

      “Còn có thể là ai? Thương Y, ngươi xem, có phải ta điên rồi , sao lại nhìn ngươi thành chàng được chứ? Ngay cả giọng của ngươi, nghe cũng giống chàng nữa.”

      “Đó là bởi vì nàng quá nhớ ta.” Lời của nàng chính là lời thổ lộ cảm động nhất, trong lòng y tê dại , nhếch môi cười thỏa mãn, “Linh nhi, là ta, Sở Lăng Thiên.”

      Hết chương 180
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 181: Ta cưới nàng vào Thất vương phủ

      “Thất gia?” Gia Cát Linh bấu tay mình, cơn đau nhè khiến nàng ý thức được mình tỉnh táo, người trước mặt là chân . Nàng đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt y, cảm giác được trận lạnh lẽo, “ là chàng?”

      Y bắt lấy tay nàng, vuốt ve mặt. Hai người đều nhìn đối phương, chịu bỏ qua hay lơ là giây nào. Mắt thấy kem tay sắp xuống, nàng nhanh thè lưỡi liếm cái.

      “Trời lạnh lại ăn thứ này, nhỡ bị phong hàn phải làm sao?”

      Gia Cát Linh trừng mắt nhìn, cắn miếng kem lớn: “Ai cần chàng lo!”

      Y chiều chuộng cười cười, đưa tay kéo nàng, gắt gao ôm chặt nàng trước ngực, thủ thỉ ở bên tai nàng: “Linh nhi, ta trở về. Mỗi phút mỗi giây ta đều nhớ nàng. Nghĩ nàng có tốt , nghĩ nàng làm cái gì, nghĩ nàng có nhớ tới ta . Linh nhi, có nhớ ta ?”

      “Có.” Nàng vùi đầu vào ngực y, cảm nhận được nhịp đập hỗn loạn trái tim y, “Mỗi phút mỗi giây đều nhớ.”

      “Ngày mai ta cưới nàng vào Thất vương phủ.”

      phải …”

      “Ta nhất định để cho nàng nở mày nở mặt vào cửa.”

      Y nâng mặt nàng lên, để ý người tới lui ồn ào, cúi người xuống, nhàng hôn lên môi nàng. Nàng kiễng chân, hai tay đặt lên cổ y. Vị bơ nồng đậm truyền giữa đầu lưỡi của hai người, nồng đậm rời.

      “Ôi, vì sao ta luôn chậm bước chứ.” Nhìn hai người ôm hôn nhau coi ai ra gì, trong lòng Thương Y dâng lên chút chua xót, lặng lẽ đưa kem trong tay cho mấy a hoàn, đứng ở bên im lặng chờ đợi, cho đến khi hai người kia tách nhau ra.

      “Này, tiểu tử, trở về lúc nào? Cũng tiếng.” Hai tay Thương Y khoanh trước ngực, hô lên với Sở Lăng Thiên.

      “Nếu trở về, chắc ngươi lừa nương tử ta chạy trốn.”

      “Hừ, nàng ấy lừa ta chạy trốn có.”

      “Vậy phải cũng như nhau.”

      Sở Lăng Thiên nhàng giúp Gia Cát Linh lau khóe miệng còn dính kem, “Ngàn vạn lần nên ăn đồ ăn Thương Y đưa cho, có thể còn có ý đồ xấu.”

      “Này, Sở Lăng Thiên, ngươi có lương tâm hay ?”

      “Được rồi, được rồi, đừng náo loạn nữa. Hoa đăng cũng xem xong rồi, chi bằng cùng ăn lẩu , làm ấm cơ thể.” Gia Cát Linh đề nghị.

      “Hay lắm, rồi kiếm thêm mấy vò rượu ngon, là quá quá .” Thương Y cao giọng .

      Sở Lăng Thiên nắm tay Gia Cát Linh , ở phía sau đoàn người. Thỉnh thoảng nhìn nàng, dường như cảm thấy nhìn thế nào cũng đủ. Y nhìn thấy Kinh Phong giúp đỡ Nguyệt Lan, nhịn được hỏi: “Nguyệt Lan bị làm sao vậy?”

      “Bị Đại phu nhân đánh, lại quỳ hai canh giờ ở trong tuyết. Kinh mạch ở chân bị hoại tử, tạm thời thể đứng dậy, nhưng mà ta nhất định cố gắng để nàng ấy đứng dậy được.”

      Kinh mạch bị hoại tử làm sao có thể đứng dậy? Sở Lăng Thiên là người tập võ, biết tình hình thế này chỉ sợ cả đời đều có cơ hội, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng liền tin tưởng giống nàng rằng Nguyệt Lan nhất định đứng dậy được. Bản thân mình vắng mặt có mấy ngày khẳng định là nàng xảy ra ít chuyện. Nghĩ như vậy, trong lòng nhất thời nổi lên đau đớn vô cùng.

      Ba mươi tết, khách quan ở quán lẩu cũng nhiều, có nhiều cũng là số người ăn bữa khuya. Nhìn thấy mấy người đến, Ngụy Thành lập tức sắp xếp gian phòng. lâu sau, nồi lẩu nóng hổi sôi sùng sục được mang lên.

      Mấy người chuẩn bị ăn, chỉ thấy Ngụy Thành lại dẫn hai người vào, chính là Trần Cẩm Phàm cùng Sở Lăng Hàn.

      “Thất ca, nghe huynh hồi phủ, đệ liền tìm huynh, ai ngờ huynh lại ở đó, đệ lại đến phủ Thừa tướng, Trục Nguyệt Hiên người cũng thấy. Mới vừa rồi gặp được Cẩm Phàm muội muội, vốn tính đến ăn chút gì đó cho ấm bụng, nghĩ tới lại gặp mọi người.”

      “Mau ngồi xuống .”

      Sở Lăng Hàn định ngồi vào bên cạnh Gia Cát Linh , Sở Lăng Thiên tằng hắng tiếng, “Bên cạnh Mộc Tê có chỗ trống, tới ngồi ở đó . Nào, Cẩm Phàm ngồi ở đây .”

      Sở Lăng Hàn vốn muốn ngồi bên cạnh Mộc Tê nhưng lại ngượng ngùng. Nghe Sở Lăng Thiên nóivậyg, y danh chính ngôn thuận qua đó, ngồi xuống.

      “Vì Thất ca trở về, cạn ly!” Sở Lăng Hàn giơ ly rượu lên, hô lớn.

      “Cạn ly!”

      “Uống ít thôi.” Sở Lăng Thiên bắt lấy ly rượu của Gia Cát Linh , trong mắt đều là thương , “Uống rượu hại sức khỏe.”

      sao.” ly rượu vào bụng, mặt Gia Cát Linh lên hai rặng mây hồng, “Đây là lần đầu tiên ta ăn tết ở đây, nhất định phải uống vài chén.”

      Sở Lăng Thiên nghe nàng vậy, chỉ vào nồi lẩu, : “Vậy hôm nay theo nàng.” Y chiều vuốt ve tóc nàng, trong mắt là nhu tình, tựa như có thể hòa tan băng tuyết ở ngoài trời.

      Được y cho phép, nàng liền cố kỵ. Mặc dù ở bên cạnh có người mình cùng với đám bạn bè nhưng lòng của nàng vẫn cảm thấy chút u sầu. Nếu phải vì lần xuyên qua này, nàng vẫn là nữ tử bình thường ở thế kỷ hai mươi mốt, sống cuộc sống bình thường, kết hôn sinh con. biết ba mẹ nàng khi mất đứa con duy nhất vượt qua như thế nào. ra, nàng cũng chỉ là nữ tử bình thường, nàng tình nguyện quên kiếp trước, sống tốt cuộc sống bình thường. Nhưng mà thời gian và gian lại đan xen vào nhau, khiến nàng thể đối mặt với mưa gió. Bất tri bất giác, khóe mắt nàng ướt át, lại kiềm chế cho nươc mắt rơi xuống. Rượu là phương thuốc hay để giải sầu, đến thế giới này, mỗi bước đều nguy hiểm vạn phần, có thể là từng bước kinh tâm, ngay cả cảm giác an ổn cũng chưa từng có qua, đây là đầu tiên nàng buông thả.

      Tất cả mọi người biết nàng có nỗi khổ trong lòng nên để tùy nàng. Nhưng mà tửu lượng của nàng vốn tốt, uống vào mấy chén liền phát điên, càng quản được nàng.

      “Mộc Tê, Cửu điện hạ thích ngươi, ngươi có biết ?” Gia Cát Linh uống quá chén, cũng nhiều hơn.

      “Tiểu thư, tiểu thư uống nhiều quá rồi, nô tỳ dìu tiểu thư về.”

      “Đừng có lảng tránh. Cửu điện hạ, Mộc Tê thừa nhận, vậy người xem, có phải người thích Mộc Tê ?”

      “Thất ca…” Sở Lăng Hàn cười khổ, “Quản nữ nhân của huynh .” Tuy rằng y biết tâm ý của Mộc Tê nhưng vẫn hiểu vì sao nàng chịu tiếp nhận mình. Y từng lén lút mình tới Trục Nguyệt Hiên , nhưng mà Mộc Tê đối với y lại là hờ hững. Lời của Gia Cát Linh khiến cho y ngượng ngùng, lại nhìn Mộc Tê xấu hổ đến mức cúi đầu.

      “Được rồi, Linh nhi đừng náo loạn nữa, nào, ta đưa nàng về.” Sở Lăng Thiên vỗ lưng nàng .

      “Sở Lăng Thiên, ta nhớ ba mẹ, nhớ bạn học của ta, nhớ đồng nghiệp của ta. Nhưng mà ta nhớ chàng nhất! Vì sao ta lại nhớ chàng như vậy? Chàng cho ta biết .” Gia Cát Linh lớn tiếng .

      Ngoại trừ Sở Lăng Thiên, những người khác đều nhận ra Gia Cát Linh , ngày thường tính tình nàng thâm trầm, sao có thể thấy nàng mạnh dạn thổ lộ tình cảm như vậy, quả nhiên là rượu vào khiến con người ta can đảm. Người cao hứng nhất đương nhiên là Sở Lăng Thiên, y đoạt được ly rượu trong tay nàng, để nàng ghé vào đùi mình, nhàng mà vỗ về sau lưng nàng.

      Nàng chịu nổi áp bức của y, đứng thẳng dậy, vẫn chịu buông tha cho Mộc Tê cùng Sở Lăng Hàn: “Cửu điện hạ, bằng chúng ta chơi trò đoán số, nếu người thua người phải hôn Mộc Tê cái, nếu như ta thua, ta liền hôn…” Tay nàng chỉ lung tung vòng, lại dừng ở người Sở Lăng Thiên, “Ta liền hôn y.”

      “Thất ca…” Sở Lăng Hàn khó xử mà nhìn Sở Lăng Thiên, “ ra nữ nhân của huynh uống rượu vào là có bộ dạng này. So với bộ dạng bình thường đáng hơn. Thất tẩu, tẩu xem chơi cái gì.”

      “Đá, kéo, bao, nào! Bắt đầu nhé! Đá, kéo, bao!” Gia Cát Linh ra kéo, Sở Lăng Hàn ra đá, nàng cười ha ha hai tiếng, “Ta thua, Sở Lăng Thiên, lại đây cho ta hôn cái.”

      Sở Lăng Thiên dám theo, lập tức đưa mặt qua để cho nàng hôn cái.

      “Tiếp nào, tiếp nào!” Gia Cát Linh kêu, vòng này, nàng ra kéo, Sở Lăng Hàn ra bao, “Haha, Cửu điện hạ, người thua, mau hôn Mộc Tê cái.”

      Sở Lăng Hàn nhìn Mộc Tê, thân thể khẩn trương đến run rẩy. Thân thể Mộc Tê lại nghiêng sang bên, cách y rất xa. Sở Lăng Hàn thừa dịp nàng chú ý, rất nhanh hôn mặt Mộc Tê cái. Chỉ thoáng, mặt hai người đều đỏ bừng, Mộc Tê giận dữ nhìn Sở Lăng Hàn, tim lại đập thình thịch với tốc độ ngày càng nhanh.

      “Tốt, tốt, tốt!” Gia Cát Linh ôm lấy cánh tay Sở Lăng Thiên, đầu tựa vào vai y, “Cửu điện hạ, người hôn Mộc Tê phải chịu trách nhiệm với nàng ấy, nếu ta để yên cho người! Nếu người dám khi dễ nàng ấy, ta… ta liền đốt Cửu vương phủ của người.”

      “Thất tẩu yên tâm, ta nhất định chịu trách nhiệm với Mộc Tê.” Sở Lăng Hàn cười , y cảm giác được hôm nay Mộc Tê bài xích y như trước kia, lá gan cũng lớn hơn chút.

      “Vậy là tốt rồi!” Gia Cát Linh lảo đảo đứng lên, “Ăn no rồi tất cả mọi người trở về đón giao thừa . Sở Lăng Thiên, đưa ta quay về Trục Nguyệt Hiên.”

      “Được, được, ta đưa nàng trở về.” Sở Lăng Thiên ôm lấy nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, “ bao giờ cho nàng uống rượu nữa.”

      được!” Gia Cát Linh hét lên, “Ta muốn uống bia, còn có rượu vang, rượu cốc-tai! Sở Lăng Thiên, chàng mua bia cho ta, chỗ này của các người chả có gì chơi cả, ngay cả bia cũng có!”

      Sở Lăng Thiên nhíu mày, giọng thầm: “Bia là cái gì?”

      “Ngay cả bia cũng biết, ngốc!” Gia Cát Linh reo lên, “Chỗ của ta còn có máy tính, so với chỗ của các ngươi thú vị hơn nhiều. Sở Lăng Thiên, chàng xem có thể nào có ngày bỗng nhiên thấy ta nữa ?”

      “Ta liền tìm nàng trở về.”

      “Nhưng mà chàng tới được chỗ đó, có lẽ chúng ta còn được gặp lại nhau.”

      “Linh nhi, được bậy. Dù nàng có đâu, ta đều có thể tìm được nàng.”

      “Sở Lăng Thiên, chàng tốt! Tới đây, để cho ta hôn cái.” Nàng dùng sức ôm lấy cổ y, để cho người y cúi thấp xuống, ở môi y đùa dai mà cắn cái.

      Mộc Tê dở khóc dở cười theo sát phía sau. Nàng lần đầu tiên biết, ra tiểu thư uống rượu vào cũng luống cuống. Nghĩ đến tiểu thư ngày thường làm việc cẩn thận, thận trọng từ lời đến việc làm, ai tin được người ở trong lòng Thất điện hạ ngừng làm loạn kia lại là nữ tử phủ Thừa tướng, Tam tiểu thư.

      “Mộc Tê.” Sở Lăng Hàn tiến lên, song song với Mộc Tê.

      Đầu của Mộc Tê ngoảnh sang bên, để ý y, nàng còn nghĩ đến chuyện y ở trước mặt mọi người mà vô lễ với nàng: “Cửu điện hạ, tuy rằng Mộc Tê là nô tỳ nhưng vẫn có tôn nghiêm, phải tiền đặt cược của người.”

      “Mộc Tê…” Sở Lăng Hàn cúi đầu xuống, vẻ mặt lo lắng chặn nàng lại, “Ta… ta đem ngươi làm tiền đặt cược. Ta thực thích ngươi. Ta biết, ngươi cũng thích ta, có phải hay ? Ngươi tha thứ cho ta, được ?”
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 182: Ưm, đau!

      “Ai thích người chứ, biết xấu hổ.” Nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của Sở Lăng Hàn, Mộc Tê cúi đầu cười rộ lên.

      “Mộc Tê, ngươi làm sao vậy?” Thấy bả vai nàng run run, Sở Lăng Hàn tưởng nàng khóc, càng biết phải làm gì cho phải.

      Thương Y khỏi lắc đầu, khinh bỉ nhìn Sở Lăng Hàn: “Tiểu tử thúi, nghĩ gì vậy! thấy nương ấy cười sao? là, ràng là hai huynh đệ, sao về mặt này lại kém cỏi nhiều đến thế.”

      xong, y liền về hướng ngược lại, Sở Lăng Thiên về, y có thể yên tâm quay lại Thanh Ngọc Môn. Bông tuyết dừng ở bên môi, có chút chua xót.

      “Ngươi giỏi lắm Mộc Tê, dám gạt ta!” Sở Lăng Hàn giả bộ tức giận, chụp lấy tay nàng, “Xem ngươi còn dám gạt ta !”

      “Cửu điện hạ!” Mặt Mộc Tê nhất thời vừa nóng vừa đỏ, giãy mạnh ra, muốn thoát khỏi tay của Sở Lăng Hàn, “Thất điện hạ và tiểu thư đằng trước đó.”

      “Mộc Tê ngốc, ngươi thấy tiểu thư nhà người tác hợp chúng ta sao? Phiền tẩu ấy lúc uống rượu còn nhớ đến chuyện của ngươi.”

      “Tiểu thư đối đãi với ta vô cùng tốt.”

      Hai người trò chuyện câu được câu , Sở Lăng Hàn liền thoải mái yên tâm nắm tay Mộc Tê, vừa vừa chuyện. Mộc Tê cũng từ chối nữa.

      Trở lại Trục Nguyệt Hiên, Tiểu Điệp lập tức nấu chén canh giải rượu cho Gia Cát Linh , Sở Lăng Thiên vất vả lắm mới đút từng muỗng để nàng uống hết. Y dùng nước ấm cẩn thận rửa mặt rửa chân cho nàng, hầu hạ nàng xong, y mới lo đến chính mình, rồi lên giường ôm lấy nàng.

      Bàn tay y nhàng vuốt ve gương mặt nàng, nàng hệt như nữ tử bình thường, chốc lát bĩu môi, chốc chốc lại nhăn mặt nhíu mày, chốc chốc lại lẩm bẩm, có cẩn thận dè dặt như xưa. Y hy vọng, nàng tỉnh táo lại cũng có thể bình yên như vậy, phải lo lắng gì cả. Nhớ đến lời kỳ lạ của nàng, y bất giác mỉm cười. Nhưng nàng lỡ như có ngày nàng biến mất phải làm sao? Lòng y khỏi căng thẳng, nhất thời đau như dao cắt, sao y có thể mất nàng? Y bản năng ôm nàng vào lòng, giống như nàng thực biến mất vậy.

      lâu trước kia, y thầm điều tra nàng, muốn biết nàng rốt cục là người thế nào. Y biết trước đây nàng là người rất nhát gan và yếu đuối, ở trong phủ nhận hết mọi ức hiếp, sau khi mẹ ruột qua đời, nàng bị đưa đến am ni . Từ sau khi từ am trở về, nàng liền thay đổi, trở nên hoàn toàn khác hẳn với nàng trước kia. Có lẽ, thời gian năm năm thay đổi nàng rất nhiều, ngay cả tính tình cũng thay đổi. Nhưng y vẫn hoài nghi, nữ tử này, cùng nương ấy thực là cùng người sao? Nhưng cho dù thế nào, y cũng nàng. Hôn lên trán nàng, y đứng dậy thổi tắt nến rồi nằm xuống bên cạnh nàng, ôm chặt nàng vào lòng.

      biết qua bao lâu, Gia Cát Linh rốt cục cũng từ từ tỉnh lại, giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy đầu đau như nứt ra, toàn thân yếu ớt vô lực. Nàng day day trán, tự trách bản thân sao lại bất cẩn, lại có thể uống say như vậy. Nàng mơ hồ nhớ mình có chơi tù tì với Sở Lăng Hàn. Nàng còn muốn uống bia? Trời ạ, tim nàng như ngừng đập, mình còn gì nữa ? Có khi nào khiến mọi người hoảng sợ ? Sở Lăng Thiên nghe được gì?

      Đúng, Sở Lăng Thiên đâu? Trong lòng nàng cả kinh, cảm thấy lồng ngực căng thẳng, lúc này mới phát có người ôm mình. Quay qua, khuôn mặt tuấn tú của Sở Lăng Thiên ngay tại trước mắt, nhìn thấy y, nàng mới yên lòng. Nàng lo lắng, hết thảy đều là giấc mơ.

      Tay Sở Lăng Thiên giật giật, chính xác phủ lên trước ngực Gia Cát Linh lầm, còn bóp bóp theo bản năng. Tuy rằng nàng thức, nhưng hơi rượu vẫn chưa tan hết, nam nhân nàng ngay tại trước mặt, hơn nữa mới vừa rồi khiêu khích trong vô thức của y nhất thời làm nóng cơ thể nàng, cổ họng khô khốc.

      Gia Cát Linh nhắm mắt lại, muốn làm bản thân mau chóng ngủ, nhưng hơi thở của Sở Lăng Thiên phả vào cổ nàng, khiến ngọn lửa trong lòng nàng càng cháy càng dữ dội, như thế nào cũng ngủ được, nàng đành phải ngừng trở mình, trằn trọc, cho bản thân suy nghĩ miên man.

      Động tác của nàng đánh thức Sở Lăng Thiên, y ngồi dậy, chỉ nhấc nửa thân , nhu tình nhìn nàng, “Thức rồi à? Đỡ hơn ?”

      “Ừm.” Nàng nằm dưới thân y, gật đầu, “Chỉ là hơi khát.”

      Y hai lời, đứng lên rót chén nước cho nàng, đặt lên miệng thổi thổi, mới đưa tới bên miệng nàng.

      Chén nước uống vào, lửa lòng tựa như được dập tắt ít.

      Sở Lăng Thiên lên giường, dùng chăn bọc lấy nàng, hai tay Gia Cát Linh ôm lấy thắt lưng y, vùi mặt vào hông y, “Thất gia, ta rất sợ, sau khi thức dậy chỉ là mơ. Chàng thực trở về, phải ?”

      “Nha đầu ngốc, ta thực về rồi, ngày mai đón nàng vào Thất vương phủ!”

      Tay nàng nắm chặt, cọ cọ mặt vào bên hông y.

      “Linh nhi…” Bỗng nhiên, Sở Lăng Thiên phát ra tiếng trầm thấp, trong ngực như nghẹn cái gì, tiếng kia Gia Cát Linh cũng nghe được, hấp dẫn vô cùng.

      Nàng giật giật, bỗng nhiên cảm giác được bộ phận nào đó gần hông y chậm rãi biến hóa. Từ môn sinh học ở cấp sơ trung, nàng đương nhiên hiểu số đặc thù cơ thể đàn ông. Nàng ngượng ngùng nhích , mặt đỏ bừng, dùng chăn che mặt mình lại, dám nhìn y.

      Thấy dáng vẻ e thẹn của nàng, Sở Lăng Thiên nhếch môi cười gian, biết còn cố hỏi: “Linh nhi làm sao vậy?” Y giơ tay ôm lấy eo nàng, “Sao cơ thể lại nóng vậy?”

      Gia Cát Linh liếc trắng mắt, bỗng nhiên hôn lên môi y, dùng hành động cho y biết.

      Y ngờ nàng lại chủ động hôn mình, rốt cục cũng nhịn được, tay cố định đầu nàng, tay siết chặt lấy thắt lưng nàng, làm cho hai người dán chặt vào nhau hơn. Rượu vào làm người ta can đảm, hai tay nàng ôm lấy cổ y, cơ thể vặn vẹo khó nhịn.

      Tay đặt bên hông nàng của Sở Lăng Thiên chậm rãi lần mò vào vạt áo, vuốt ve tấm lưng mượt mà của nàng, rồi chậm rãi trượt đến trước ngực nàng, phủ lên nơi tròn trịa mềm mại của nàng, nhàng xoa nắn.

      “Ưm.” Cơ thể Gia Cát Linh căng cứng, hệt như bị điện giật, cảm giác tê dại từ trước ngực truyền đến, nàng kiềm được, phát ra tiếng nỉ non.

      Y trút bỏ xiêm y của nàng, lại cởi y phục của mình, thân thể cả hai cứ thế trực tiếp dán vào nhau. Hai cơ thể nóng bỏng gắt gao quấn chặt lấy nhau, bên tai chỉ còn lại tiếng thở trầm đục của đối phương.

      Y xoay người đè lên nàng, thả môi nàng ra, ngậm lấy vành tai xinh xắn của nàng.

      “Thất gia, đừng mà.” Nàng theo bản năng có chút thẹn thùng, muốn đẩy người đè phía ra.

      Lời của nàng khiến y càng thêm làm càn, y hôn lên nơi đẫy đà trước ngực nàng. Gia Cát Linh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cơ thể run rẩy như bị điện giật, mỗi tế bào đều gáo thét trong sung sướng, cơ thể mách bảo với nàng rằng, nàng cần y, cần y mới có thể đạt được thỏa mãn.

      Tay Sở Lăng Thiên chậm rãi trườn xuống, cảm nhận được ẩm ướt của nàng, thân thể y tìm được đúng nơi, chậm rãi tiến vào.

      “Ưm, đau!” Cơn đau như bị xé toạt với nàng rằng, nàng thành nữ nhân của y, đau đớn thể xác vẫn hơn được thỏa mãn trong lòng.

      Y chỉ vào có nửa, thấy vẻ mặt nàng thống khổ, đành lòng tiếp tục, ngây ngốc dừng tại chỗ đó: “Vậy… để ta ra.”

      Gia Cát Linh đầu đầy vạch đen, tình hình thế này, dừng là dừng được sao, “E hèm, dù sao sớm muộn gì cũng phải đau.”

      Sở Lăng Thiên cười gian, cúi đầu hôn môi nàng, quyện lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, ra sức mút vào. Cảm nhận được cơ thể nàng hoàn toàn thích ứng, y mới chậm rãi nhích nhích vào, sợ làm đau nàng. Nhìn thấy vẻ mặt nàng trầm tĩnh lại, y mới nhàng chuyển động.

      Cơ thể nàng dần dần dung nạp y, mức độ của y lại tăng thêm chút. Tay nàng vuốt ve lưng y, ôm chặt lấy y. khắc qua , hai người đều mồ hôi đầm đìa. Họ đều muốn cho đối phương thêm nhiều chút, thân thể gắt gao giao hòa chỗ. Giường lớn thừa nhận nổi cảnh xuân sắc này, nhàng rung lắc. Đầu lưỡi y linh hoạt quyện lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, sung sướng ngôn từ nào tả nổi dâng lên trong lòng cả hai, cảm nhận được chặt khít của nàng, y giao bản thân cho nàng.

      “Linh nhi.” Cơ thể y run lên, vùi đầu vào mái tóc nàng, dịu dàng gọi tên nàng, “Linh nhi của ta.”

      “Thất gia.” Nàng đáp lại y, trong lòng hạnh phúc ngập tràn.

      Y đứng lên mặc quần áo, cầm lấy khăn lụa giúp nàng lau vật bẩn, dùng chăn bọc chặt nàng lại, bế nàng qua trường kỷ ở bên cạnh. Y lấy từ trong ngăn tủ khăn trải giường mới, thay chiếc khăn dính máu đỏ của nàng, mới bế nàng về lại giường, bản thân cũng chui vào.

      “Ái phi, thân thể bản vương thế nào?” Sở Lăng Thiên giơ khóe miệng, nheo mắt lại, hỏi.

      “Cũng được.” Gia Cát Linh xấu hổ đến đỏ mặt, lí nhí .

      “Hửm…” Y kéo dài giọng, “Nàng gì? Lặp lại lần nữa.”

      “Tốt lắm, tốt lắm! Được chưa nào.” Gia Cát Linh sợ y luôn, chỉ có thể đầu hàng.

      “Vậy có muốn làm lại lần nữa ?”

      cần!”

      “Ha ha!” Nàng vừa mới trải qua lần đầu tiên, y biết nàng làm sao chịu thêm lần nữa, nàng bằng lòng, y cũng nhẫn tâm. Y thay nàng kéo lại góc chăn, nhàng ôm nàng vào lòng.

      Mùng tháng giêng, đêm qua uống rượu, hơn nữa nửa đêm còn bị Sở Lăng Thiên dày vò, Gia Cát Linh ngủ thẳng đến hừng đông mới thức dậy. Nhìn thấy bên cạnh trống , trong lòng nàng cả kinh, từ giường bật dậy. Nàng vừa mới bước xuống, nghe được tiếng Mộc Tê mang canh vào.

      “Tiểu thư, mau uống hết canh này .” Mộc Tê đưa canh đến, cười hì hì .

      Gia Cát Linh nghi ngờ nhìn Mộc Tê, nàng có thói quen uống canh vào buổi sáng, sao hôm nay nương này lại đột nhiên đưa canh tới, “Để đó , ăn sáng xong ta uống. Mộc Tê, ngươi thấy Thất gia đâu ?”

      “Tiểu thư, canh này là do Thất gia dặn hầm, là bổ khí dưỡng huyết, người mau uống .” Mộc Tê vừa , vừa thu dọn khăn trải giường do Sở Lăng Thiên thay.

      “À!” Nghĩ đến dụng ý của Sở Lăng Thiên, lại nhìn đến biểu tỏ tường của Mộc Tê, mặt Gia Cát Linh nhất thời đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ, “Y đúng là nhiều chuyện.”

      “Tiểu thư, điện hạ là thương người mà.”

      Lúc này, bóng dáng cao lớn vào, nhìn thấy nàng chỉ mặc y phục lót, chân trần đứng nền, khỏi nhíu mày. Y lập tức bước đến ẵm nàng lên gường, lấy chăn bọc nàng lại, nhận lấy chén canh, đút từng muỗng cho nàng: “Linh nhi, ta ở Thất vương phủ chờ nàng!”

      “Ừm, chờ ta.”
      honglaksanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :