1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 13: Cơn ác mộng của Nhị tiểu thư

      Hậu viện của phủ thừa tướng, tuy kém xa so với ngự hoa viên trong hoàng cung, nhưng cũng đẹp mê người. Đầu tháng tư, trong hậu viện muôn hoa đua nở khoe sắc thắm, cảnh xuân tươi đẹp, lá sen che kín mặt hồ, chỉ cái liếc mắt, cũng làm cho người ta thoải mái.

      Bốn tiểu thư ở trong đình chuyện vui đùa, Gia Cát Linh có thể nhận ra, người mặc bộ váy hồng nhạt uyển chuyển động lòng người, chính là Đại tiểu thư Gia Cát Hồng Nhan; khuôn mặt gầy gò mặc bộ váy xanh, chính là Nhị tiểu thư do Nhị di nương Dương Thanh Sở sinh ra, Gia Cát Như Mộng. Hai người còn lại bộ dạng gần giống nhau như đúc đều do Tứ di nương sinh là Tứ tiểu thư Gia Cát Như Nguyệt, và Ngũ tiểu thư Gia Cát Như Sương. Phủ thừa tướng phải chỉ có năm người con , tuy rằng trong số những người con , Gia Cát Hồng Nhan khiến cho Gia Cát Chiêm kiêu ngạo, nhưng việc khiến Gia Cát Chiêm kiêu ngạo nhất, chính là con trai cả Gia Cát Như Phong, Gia Cát Như Phong tuổi còn , là phó tướng trong quân, tiền đồ vô cùng sáng lạng. Gia Cát Như Phong cùng Gia Cát Hồng Nhan đều do Đại phu nhân sinh, đó cũng là lý do sau bao năm vị trí của Đại phu nhân vẫn vững chắc, chút dao động như vậy.

      “Linh nhi, nhanh đến đây.” Gia Cát Hồng Nhan tới bên cạnh Gia Cát Linh , thân thiết kéo tay Gia Cát Linh , dẫn Gia Cát Linh tới đình nghỉ chân.

      “Đại tỷ, tỷ gọi tỷ ấy tới đây làm gì?” Ngũ tiểu thư Như Sương bất mãn bĩu môi : “Nhị tỷ khỏe, giờ lại ngồi gần khắc tinh, sợ lại làm hại Nhị tỷ.”

      “Như Sương được bậy.” Gia Cát Hồng Nhan giận dữ : “Linh nhi là Tam tỷ của muội, là chị em với chúng ta. Mấy năm nay Tam muội sống ở bên ngoài khổ sở ít, về sau chúng ta càng phải thương muội ấy hơn mới phải.”

      “Tỷ ấy chính là khắc tinh, khắc chết mẹ ruột của mình, Tam tỷ như vậy muội cần.” Tứ tiểu thư Như Nguyệt bất mãn .

      Gia Cát Linh tức giận lớn tiếng quát: “Như Nguyệt, Như Sương, các ngươi câm miệng hết cho ta, cẩn thận ta cho cha biết, trừng trị các ngươi.”

      “Đại tỷ…” Như Sương uất ức hừ tiếng, đứng dậy, kéo Như Nguyệt chạy đến bờ bên kia ngắm cá mới được thả vào hồ.

      “Linh nhi, muội đừng để trong lòng, các muội ấy ở nhiều với muội, về sau muội lại nhiều với các muội ấy, tự nhiên thân thiết.” Gia Cát Hồng Nhan an ủi .

      “Linh nhi biết, cám ơn Đại tỷ dạy bảo.” Gia Cát Linh nhàng .

      Nhị tiểu thư Gia Cát Như Mộng vẫn im lặng nhìn mấy tỷ muội tranh cãi ầm ĩ, tham gia vào chuyện của các nàng. Ai cũng chú ý tới, lúc mà Gia Cát Linh xuất , sắc mặt của Như Mộng càng trở nên u ám trắng bệch.

      “Tam muội, muội đến đây chuyện với Nhị muội, muội ấy rất nhàm chán.” Gia Cát Hồng Nhan , thể khí phách của chị cả.

      “Vâng, Linh nhi biết rồi.”

      Trong đình yên tĩnh trong giây lát, ba chị em đều chuyện, chỉ nghe thấy Như Sương ở bên cạnh hồ vui vẻ gọi: “Tam tỷ, mau đến xem con cá này, rất đẹp, mau tới đây!”

      Như Nguyệt chạy tới, kéo Gia Cát Linh , vừa vừa kéo Gia Cát Linh tới sát hồ: “Tam tỷ, tỷ nhìn xem, con cá này có phải rất đẹp ? Tam tỷ, đến gần chút.”

      “Nhị muội, chúng ta cũng xem .” Gia Cát Hồng Nhan đỡ Như Mộng dậy, về phía ba người.

      “Tam tỷ, tỷ xem, con cá này, có phải rất đáng ? Tỷ có thấy ? Dưới lá sen kia.” Như Nguyệt hào hứng .

      “Rất đáng .” Gia Cát Linh cười ngây ngô, nhìn hai chị em Như Nguyệt ra sức diễn như vậy, nàng cũng phải phối hợp theo chứ. Sắc bảy màu rực rỡ của những chú cá bơi qua bơi lại trong nước, nào đâu biết được tâm tình của người bờ.

      Như Mộng ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng Gia Cát Linh đến xuất thần, biết vì sao, từ khi biết Gia Cát Linh hồi phủ, lòng dạ của Như Mộng liền yên. Năm năm trước, Ngũ di nương bị nàng đẩy xuống giếng, còn có đôi mắt thiện lương trong suốt của Gia Cát Linh , ngừng xuất trước mắt Như Mộng. Ngũ di nương là người Gia Cát Chiêm nhất, nếu Gia Cát Chiêm biết hết chân tướng… Hoảng hốt, Như Mộng vươn đôi bàn tay gầy yếu trắng bêch kia, chậm rãi tới gần Gia Cát Linh , chỉ cần nàng khẽ đẩy…

      Bỗng nhiên, có đôi tay bắt lấy tay Như Mộng: “Nhị muội, bên ngoài gió lớn, về phòng sớm , đừng để bệnh nặng thêm.” Gia Cát Hồng Nhan thầm bên tai Như Mộng, nàng tuyệt đối cho phép có chuyện gì bất trắc xảy ra trước khi Gia Cát Linh bị đưa vào cung.

      Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Gia Cát Hồng Nhan, rốt cuộc Như Mộng cũng lấy lại tinh thần: “Tạ Đại tỷ quan tâm, Như Mộng về phòng trước.” Trước khi , Như Mộng nhịn được quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn về phía Gia Cát Linh .

      Ven hồ, hai tỷ muội Như Nguyệt Như Sương trao đổi ánh mắt, Như Sương hiểu ý gật đầu.

      Hết chương 13

      Chương 14: Việc xấu thành

      “Như Nguyệt, tỷ dám dùng đá ném muội.” Bỗng nhiên, Như Sương hét lớn: “Xem muội trừng phạt tỷ.”

      “Muội! Tam tỷ, mau giúp muội ngăn muội ấy lại.” Như Nguyệt ôm lấy Gia Cát Linh .

      “Hừ!”

      Như Sương cũng xông lên, hai người nhìn như chơi đùa cùng Gia Cát Linh , thực tế chỉ có Gia Cát Linh biết, đôi song sinh này chính là muốn hợp lực ném nàng vào trong hồ nước. Hậu viện phủ thừa tướng, người hầu rất ít khi lui đến, nếu Gia Cát Linh rơi xuống nước, nơi này căn bản có ai có thể cứu nàng. Nước hồ sâu, cho dù là đàn ông trưởng thành, xuống cũng thấy đỉnh đầu.

      “Tứ muội, Ngũ muội, đừng đùa nữa, nguy hiểm lắm.” Gia Cát Linh vừa , vừa lo lắng nghĩ cách tách khỏi hai tỷ muội này.

      Tay phải Gia Cát Linh nhanh chóng cào vào tay Như Sương, Như Sương lập tức buông tay ra. Lúc này, Như Nguyệt dùng sức đẩy, lại đẩy Như Sương xuống hồ.

      “Á!” Như Sương phản ứng rất nhanh, hai tay lập tức bám vào tảng đá, khiến cho người chưa rơi xuống, chỉ có phần thân dưới ngập trong nước, “Mau kéo muội lên!” Như Sương tức giận quát Như Nguyệt.

      “Ta đến đây.” Lúc này Như Nguyệt mới phản ứng lại, nghĩ đến vừa rồi thiếu chút nữa hại chết Như Sương, trong lòng Như Nguyệt vô cùng sợ hãi.

      “Á!” Như Nguyệt vừa ngồi xổm xuống, chợt nghe thấy tiếng hét của Như Sương, trong lúc đó, cả người Như Sương vặn vẹo, dường như vô cùng đau đớn, chất lỏng màu đỏ lan khắp mặt nước.

      “Sao lại thế này? Mau đỡ muội ấy lên!” Gia Cát Hồng Nhan kéo Gia Cát Linh , ba người phải mất rất nhiều sức, mới kéo được Như Sương từ dưới nước lên.

      “Á!” Nhìn thấy tình hình thực tế của Như Sương, cả ba người đếu chấn động, Như Nguyệt sợ hãi hét lên.

      Chỉ thấy máu ngừng chảy dưới chân Như Sương, mấy con cá đùi nàng ngừng giãy dụa, răng nanh của chúng cắm rất sâu vào người Như Sương, chân Như Sương mất miếng thịt.

      “Còn mau gọi người!” Gia Cát Hồng Nhan quát Như Nguyệt bị dọa đến ngây ngốc.

      Rất nhanh, dưới trong phủ có mặt ở hậu viện, nhìn thấy bộ dáng Như Sương, Tứ di nương sợ đến mức ngất ngay tại chỗ.

      “Sao con cá này lại cắn người? Cắn Ngũ tiểu thư thành ra thế này, về sau phải bị què? Làm sao mà thành gia lập thất được?” Nhị di nương hét lên, ánh mắt che giấu nổi niềm vui khi có người gặp họa.

      “Im miệng lại cho ta!” Đại phu nhân trừng mắt nhìn Nhị di nương, “Còn chưa đủ loạn hay sao?”

      “Được rồi, Đại tỷ, ta gì nữa. Sao đại phu còn chưa tới, nếu còn kéo dài, chỉ sợ phải người què, mà phải cưa chân .”

      Nhìn thấy Gia Cát Linh trở về toàn vẹn, Nguyệt Lan và Mộc Tê yên tâm.

      “Tiểu thư, rốt cục người về.” Nguyệt Lan kéo Gia Cát Linh , nhìn mấy lần từ xuống dười, cuối cùng mới thoải mái.

      “Ta sao, các nàng gọi ta ngắm cá bảy màu.” Gia Cát Linh mỉm cười , “Cá này rất đẹp.” Cũng rất hung bạo…

      Nguyệt Lan cho là Gia Cát Linh ngắm cá. Nguyệt Lan nhìn trong phòng, khẽ : “Tiểu thư, trong viện chúng ta có quái nhân đến, tự mình đứng trước gương lải nhải, phải bị điên chứ.”

      “Hả.” Gia Cát Linh nhíu mày, chưa bước vào phòng, cái bóng màu xanh tới, Thương Y xõa tung mái tóc gấp khúc, đắc ý hỏi, “Kiểu tóc mới của ta, có đẹp ?”

      “Đẹp!” Gia Cát Linh liếc mắt nhìn kiểu tóc của Thương Y, .

      “Ngươi chưa nhìn!” Thương Y bất mãn lầm bầm, theo sau Gia Cát Linh , : “Ngươi là Tam tiểu thư phủ thừa tướng, sao lại có người thù oán ngươi?”

      “Ngươi là giang hồ đệ nhất cao thủ, có kẻ thù sao?”

      “Đó là bởi vì bọn họ mơ ước nhan sắc của ta.” Thương Y nghiêm mặt , “Nếu ta giết hết kẻ thù của ngươi, sau đó chúng ta lấy Thánh Tuyết Đơn.”

      Trong lòng Gia Cát Linh cười khổ, “Kẻ thù của ta nhiều lắm, chỉ sợ giết hết.”

      “Ta đổi kiểu tóc mới.” Thương Y như cơn gió, lại tới trước gương.

      Ngày hôm sau, tin tức chấn động truyền khắp nước Lăng Nguyệt, thái hậu hoăng thệ [1]. Chuyện bất thình lình xảy ra, khiến cho Gia Cát Hồng Nhan rối loạn, Gia Cát Hồng Nhan liền tới tìm Đại phu nhân.

      “Con cần phải hoảng loạn, mọi chuyện có mẹ.” Chỉ câu của Đại phu nhân khiến cho tâm trạng Gia Cát Hồng Nhan ổn định.

      Sau khi hạ táng thái hậu xong, hoàng đế hạ chỉ hủy bỏ tuyển con quan lại đến chùa Thiên Thai cầu phúc, đồng thời còn đưa những người trước đây bị đưa tới chùa về nhà thành thân. Sau khi chuyện này bị hủy bỏ, những trước đấy viện cớ bị bệnh nặng, đều nhanh chóng bình phục trở lại, Gia Cát Như Mộng, Nhị tiểu thư phủ thừa tướng sức khỏe cũng khoan khoái lên nhiều.

      Chú thích:

      [1] Hoăng thệ: qua đời, mất.

      Hết chương 14

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 15: Tứ di nương suy nghĩ cho kỹ

      Trong thư phòng Gia Cát Chiêm, Đại phu nhân kính cẩn rót ly trà cho Gia Cát Chiêm, dường như muốn gì, lại tiện mở miệng, “Lão gia, Mẫn nhi có chuyện muốn bàn bạc với lão gia…”


      “Là chuyện của Tiêu Chính à?” Gia Cát Chiêm kéo dài giọng, hỏi.

      “Lão gia, Tiêu Chính ở lại trong phủ cũng sắp hai mươi năm rồi, nhiều năm qua như vậy, trợ giúp Mẫn nhi coi sóc cái nhà này, từ xuống dưới, có công lao cũng có khổ lao… ông thấy có phải …”

      “Hừ! Bà còn thay cầu tình.” Nghĩ lại cảnh tượng ngày đó, Gia Cát Chiêm liền thấy bẽ mặt đến cùng cực, “Ngày đó, ở trước mặt vương gia và mọi người khiến ta mất mặt biết bao nhiêu, ta trách phạt , xem như là nể mặt bà lắm rồi!”

      “Lão gia, Mẫn nhi cũng biết ngày đó là sai, nhưng lão gia à, sao ông lại quên ca ca của chính là người hầu trong cung của Hoàng hậu nương nương. giờ Thái hậu còn nữa, người có thể bàn tới hôn của các vị Vương gia phải là Hoàng hậu nương nương sao.” Đại phu nhân .

      “Đúng là bà nhắc nhở ta, bà hãy với Tiêu Chính, có cơ hội dẫn Hồng Nhan lại trong cung nhiều hơn .”

      “Lão gia yên tâm, chuyện này ta an bài. Còn chuyện của Tiêu Chính…”

      “Vậy để đoái công chuộc tội , tìm cái cớ khôi phục lại chức quản gia của là được.”

      “Mẫn nhi hiểu.”

      Qua hơn mười ngày, vết thương của Như Sương tuy khá hơn, nhưng vẫn chưa lại được. Tứ di nương mời đại phu giỏi nhất Ngân Đô đến trị cho Như Sương, nhưng bởi vì vết thương quá sâu, cho dù khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo. Tứ di nương ở trong phủ Thừa tướng được Gia cát Chiêm coi trọng, còn bị Đại phu nhân áp chế khắp nơi, hơn nữa thỉnh thoảng còn bị Nhị di nương gây sóng gió, cuộc sống của bà cũng tốt lắm. Vốn trông cậy vào hai nữ nhi có thể gả vào nhà tốt, kiếm được tiền đồ cho bà, ngờ Như Sương lại bị thương nghiêm trọng như vậy, hôn lại càng nặng lo hơn.

      Khi Gia Cát Linh ngang qua đình hóng mát, đúng lúc chạm mặt Tứ di nương cùng Như Nguyệt.

      “Ngươi tới làm gì, nếu phải ngươi, Như Sương bị rơi xuống hồ, cũng …” Vừa thấy Gia Cát Linh , Như Nguyệt liền mắng.

      “Tứ muội, chuyện hôm đó chỉ là ngoài ý muốn, Đại tỷ cũng có thể làm chứng.” Gia Cát Linh vô tội , “Ta cũng ngờ thành ra như vậy, xin Tứ di nương trách phạt.”

      “Trách phạt?” Tứ di nương liếc mắt nhìn Gia Cát Linh cách thâm sâu, cười lạnh , “Trách phạt ngươi có lợi ích gì? Trách phạt ngươi Như Sương của ta có khỏe hơn ? Tam di nương à Tam di nương, tỷ chết cũng chết rồi, còn để lại con tinh hại người đời này làm gì.”

      “Tứ di nương, Linh nhi cảm thấy, thay vì di nương đứng đây oán trời trách đất, chi bằng nghĩ lại xem, hồ nước ở hậu viện phủ Thừa tướng sao lại có loại cá hung tàn như vậy, cá này là người nào mua? Nuôi trong hồ có dụng ý gì?” Gia Cát Linh .

      “Ý của ngươi là…” Tứ di nương hình như nghĩ tới điều gì, lập tức đứng dậy, về phía thư phòng của Gia Cát Chiêm.

      Tứ di nương vội vội vàng vàng vào thư phòng của Gia Cát Chiêm, nhìn thấy Đại phu nhân ở đó, nhất thời do dự, dù sao Tiêu quản gia cũng là biểu huynh xa của Đại phu nhân, đắc tội với bà ấy chỉ khiến ngày tháng mình sống trong phủ càng thêm khổ sở, nhưng nghĩ đến tình trạng thê thảm của Như Sương, Tứ di nương vẫn cố lấy dũng khí : “Lão gia, xin lão gia làm chủ cho Như Sương.”

      “Bà ở trong phòng chăm sóc Như Sương, chạy đến đây làm gì?” Nhìn thấy bộ dạng sướt mướt của Tứ di nương, Gia Cát Chiêm giận dữ .

      “Lão gia, thiếp có chuyện muốn .” Tứ di nương vừa vừa nhìn nhìn Đại phu nhân.

      “Bà ra ngoài trước .” Gia Cát Chiêm với Đại phu nhân.

      “Dạ, lão gia.”

      Trước khi , Đại phu nhận gật đầu mỉm cười với Tứ di nương, nhưng nụ cười kia lại để cho Tứ di nương cảm thấy lạnh dọc sống lưng.

      “Bà có chuyện gì mau .” Gia Cát Chiêm tỏ vẻ mấy kiên nhẫn.

      “Lão gia, thiếp cảm thấy, chuyện Như Sương bị cắn phải ngoài ý muốn. Tại sao ở hậu viên lại nuôi loài cá hung hãn như vậy? Các vị tiểu thư qua lại hậu viện rất nhiều, nên có ai muốn gây bất lợi cho các vị tiểu thư trong phủ. Thiếp cả gan ra chuyện này, xin lão gia đừng nên trách mắng.”

      “Cá này là do ai mua về?” Gia Cát Chiêm hỏi.

      “Toàn bộ chuyện trong phủ đều do Tiêu quản gia coi sóc.” Tứ di nương đáp.

      “Ừm, ta biết rồi, bà ra ngoài trước .”

      “Thiếp…”

      “Ta tự có quyết định, trước tiên bà hãy về .”

      “Dạ.”

      “Người đâu!” Đợi Tứ di nương rồi, Gia Cát Chiêm lớn giọng quát.

      “Lão gia, nô tài ở đây?” gia đinh cung kính vào.

      với Đại phu nhân, chuyện khôi phục lại chức quản gia của Tiêu Chính từ từ .”


      Chương 16: Xin Vương gia nạp tỷ tỷ làm Trắc phi

      Choang… “Con tiện nhân Lâm Tuyết này, rốt cục gì với lão gia!” Sau khi nghe chuyện phục chức của Tiêu Chính bị lùi lại, Đại phu nhân tức giận đến nỗi ném mạnh cái chén trong tay xuống đất.

      “Mẹ, chẳng lẽ là vì mấy con cá kia?” Gia Cát Hồng Nhan .

      “Tiêu Chính cũng là, cũng nhìn xem đây là chỗ nào mà tùy tiện làm càn? Chắc là cắn xén ngân lương, mua mấy loại quỷ quái này về, gặp phải họa lớn thế này.” Đại phu nhân phẫn nộ.

      “Mẹ, giờ chúng ta phải làm gì đây?” Gia Cát Hồng Nhan còn trông mong Tiêu Chính dựa vào quan hệ của ca ca , để nàng được lại hoàng cung nhiều hơn.

      “Việc này con cần phải lo, mẹ có biện pháp. Lần nước vũ nương dạy vũ đạo cho con luyện được đến đâu rồi? Qua ba tháng nữa chính là hội Lục quốc, đến lúc đó con phải biểu cho tốt.”

      “Mẹ, mẹ yên tâm .” Nghĩ đến hội Lục quốc bản thân nhất định tỏa sáng, Gia Cát Hồng Nhân liền kích động thôi.

      “Đại phu nhân, Đại tiểu thư, Tam tiểu thư cầu kiến.” Thiên Thu chầm chậm vào, . Lần trước, sau khi Thiên Thu vạch mặt Tiêu Chính trong yến hội, vốn nghĩ rằng Đại phu nhân trách phạt nàng, ai ngờ Đại phu nhân lại đề cập đến chuyện đó lần nào.

      “Nó đến làm gì? Để nó vào .” Đại phu nhân thản nhiên .

      “Linh nhi thỉnh an mẹ, Đại tỷ.” Gia Cát Linh cúi người, .

      “Linh nhi cần đa lễ, hôm nay đến đây có chuyện gì à? Có phải hạ nhân thất lễ với Linh nhi, hay là hòa thuận với các tỷ muội khác? Linh nhi có chuyện gì cứ việc với mẹ. Hồng Nhan, Linh nhi mới hồi phủ chưa lâu, con chiếu cố em nó nhiều chút.” Đại phu nhân mỉm cười , bày ra bộ dạng từ mẫu.

      “Đa tạ mẹ, đa tạ Đại tỷ.” Gia Cát Linh cảm thấy được thương mà sinh lo lắng, “Hôm nay Linh nhi đến là có chuyện muốn với mẹ và Đại tỷ.”

      “À, chuyện gì?”

      “Có lần Linh phố, vô tình chạm mặt Lục vương gia, Vương gia hẹn Linh nhi mồng tháng năm, cũng chính là ngày mai, đến Tiên Cư Lâu uống rượu, còn … còn …”

      “Còn cái gì?” Có trời biết, vừa nghe xong lời của Gia Cát Linh , trong lòng Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan khiếp sợ bao nhiêu, nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng của Gia Cát Linh , Đại phu nhân vui hỏi.

      “Ngươi cái gì? Lục vương gia làm sao lại nhìn trúng ngươi chứ, còn tặng lễ vật cho ngươi?” Gia Cát Hồng Nhan giận dữ . Làm sao có thể, Lục vương gia sao lại coi trong thứ nữ này, huống chi, đêm đó Gia Cát Linh làm cho Sở Lăng Hiên khó xử trước mặt mọi người.

      “Hồng Nhan.” Đại phu nhân liếc nhìn Gia Cát Hồng Nhan cái, “Lục vương gia có thể nhìn trúng Linh nhi là chuyện tốt, có năng lực mang đến ô dù cho phủ Thừa tướng chính là con ngoan của mẹ. Linh nhi trước giờ ở ngoài, chỉ sợ quy củ trong cung cũng quên khá nhiều. Mẹ thấy hay là như vầy , Hồng Nhan, ngày mai con cùng Linh nhi gặp Lục vương gia, ở bên cạnh đỡ đần chút, đỡ phải đụng chạm đến Vương gia.”

      “Dạ mẹ, ngày mai con cùng Tam muội.” Gia Cát Hồng Nhan vui vẻ , trong lòng khỏi tán thưởng lời của Đại phu nhân, chỉ cần ngày mai mình ăn mặc đẹp chút, còn sợ Lục vương gia xem trọng mình sao? Về phần Gia Cát Linh … Gia Cát Hồng Nhan siết chặt tay, ngày mai cho nó xuất , có lẽ tốt hơn! Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan lên tia ngoan độc.

      “Linh nhi, ý của con thế nào? tị hiềm vì Đại tỷ con gây trở ngại con và Lục vương gia…” Đại phu nhân mỉm cười hỏi.

      “Linh nhi nào dám. Linh nhi đa tạ chiếu cố của mẹ và Đại tỷ, nếu Linh nhi có thể được Lục vương gia mến, nhất định quên ơn của mẹ và Đại tỷ. Nếu… nếu Linh nhi có thể làm Vương phi, nhất định xin Vương gia nạp tỷ tỷ làm Trắc phi!” Gia Cát Linh ngây thơ .

      “Hay lắm, con ngoan của mẹ!” Đại phu nhân bật vài chữ qua kẽ răng.

      Nghe Gia Cát Linh vậy, Gia Cát Hồng Nhan lại suýt nữa nghẹn ứ đến nội thương, hay cho Gia Cát Linh , tiện nhân như ngươi có thể làm Vương phi, bản tiểu thư có thể làm Hoàng hậu rồi, ai thèm làm Trắc phi chứ! Nếu phải còn cố kỵ, Gia Cát Hồng Nhan lập tức xông đến xé rách cái miệng của Gia Cát Linh .

      Hết chương 16

      Chương 17: Đưa ngươi xuống địa ngục

      Mùng tháng năm, Gia Cát Linh dậy từ sáng sớm, mặc bộ váy màu xanh nhạt, có trang điểm nhiều, chỉ trang điểm qua loa, cũng khiến cho Nguyệt Lan và Mộc Tê khen ngợi ngớt.

      “Ừ, hôm nay coi như có phần đoan trang.” Nhìn bộ dáng kích động của Nguyệt Lan cùng Mộc Tê, Thương Y cho là đúng. Trời biết trong lòng cũng thấy rất đẹp.

      Gia Cát Linh căn dặn việc với Thương Y xong, liền vịn vào tay Mộc Tê ra ngoài.

      Ngoài cửa phủ, Gia Cát Hồng Nhan đứng chờ, chiếc kiệu màu hồng phấn dừng ngay trước cửa.

      “Tam muội, cuối cùng muội cũng tới rồi.” Gia Cát Hồng Nhan kéo tay Gia Cát Linh , cười , “ thôi, đừng để Lục vương gia phải chờ.”

      “So với muội tỷ còn vội vã hơn nhỉ, phải tỷ thích Lục vương gia chứ?” Gia Cát Linh ngây ngô .

      “Đừng lung tung.” Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan có chút bối rối, nhưng nhìn thấy bộ dáng ngây ngô của Gia Cát Linh , so với nàng chẳng là gì cả, cũng để trong lòng.

      Gia Cát Linh như già Lưu bước vào Đại Quan Viên, ngừng vén rèm lên, vui vẻ nhìn khung cảnh náo nhiệt ngoài đường. cỗ kiệu khác cũng sát bên cạnh kiệu phủ thừa tướng, vị tiểu thư kia vén rèm mỉm cười với Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh choáng váng, đó là Chu Tuyết Tranh. Kiếp trước, vì Sở Lăng Hiên, Chu Tuyết Tranh gây cho nàng ít phiền toái. Vẻ đẹp của Chu Tuyết Tranh trong thành ai cũng biết đến, chỉ tiếc năm năm trước, bị đưa tới chùa Thiên Thai cầu phúc cho Thái hậu. Chu Tuyết Tranh là trưởng nữ của Chu thái phó, em trai của Chu thái phi, chuyện Thái hậu cầu phúc, vốn là nhắm vào nhà họ Chu, bởi vậy lúc Chu Tuyết Tranh mới có mười tuổi phải . tại hoàng đế hạ lệnh cho các thiếu nữ tới chùa cầu phúc đều được trở về nhà lập gia đình, Chu Tuyết Tranh mới có cơ hội trở về.

      Chu Tuyết Tranh hướng về phía Gia Cát Linh gật đầu, dặn dò nô tỳ bên ngoài kiệu: “ hỏi thăm chút xem vị tiểu thư kia là người phủ nào.” Chu Tuyết Tranh vân vê chiếc khăn, thầm suy nghĩ, năm năm, mọi thứ thay đổi rất nhiều, nàng ta thế nhưng nhớ nỗi từng gặp qua vị tiểu thư kia. biết Thiên ca ca, có thay đổi hay ? Nhớ tới khuôn mặt Sở Lăng Thiên, Chu Tuyết Tranh khỏi mỉm cười.

      Bỗng nhiên kiệu quẹo vào ngõ tắt cũ nát, Gia Cát Linh bám lấy tay Gia Cát Hồng Nhan, khẽ hỏi: “Tỷ tỷ, thế này là thế nào? Có phải nhầm đường , bóng người, Linh nhi sợ.”

      Gia Cát Hồng Nhan cười lạnh: “Linh nhi đừng sợ, con đường này ngắn hơn. Ta sợ vương gia phải chờ lâu, nên lệnh cho bọn họ đường tắt.”

      “Vậy à, đường này là đường gì? Từ trước tới giờ Linh nhi chưa từng qua.” Gia Cát Linh dịch người về phía Gia Cát Hồng Nhan.

      “Đường này là đường…” Nụ cười khuôn mặt Gia Cát Hồng Nhan càng thêm sâu đậm, “ Đường phủ!”

      “A!” Gia Cát Linh sợ hãi hét lên, “Cái tên đáng sợ, tỷ tỷ, chúng ta đừng đường này nữa.”

      “Kêu la cái gì?” Gia Cát Hồng Nhan tức giận nhìn Gia Cát Linh , “ tiếp, làm sao có thể đưa ngươi xuống địa ngục? Còn ra tay!”

      Bỗng nhiên, mười mấy người mặc áo đen từ ngõ xông ra, trong nháy mắt bắt Gia Cát Linh cùng Mộc Tê.

      “Tìm nơi hoang vắng, xử lý. Làm việc nhanh lên, được để lại dấu vết.” Gia Cát Hồng Nhan hướng về phía thủ lĩnh đám sát thủ .

      “Tiểu thư yên tâm!”

      Gia Cát Hồng Nhan chỉnh sửa quần áo, với Thanh La: “Đợi lát nữa trở về với cha mẹ ta, Tam muội bị người đàn ông lạ mặt bắt , giữa Tam muội và người đàn ông đó hình như có quan hệ với nhau, gần đây cũng có nhóm hải tặc, Tam muội chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Ta vì sợ Lục vương gia tức giận, đành phải tới Tiên Cư Lâu trước.”

      “Vâng, Đại tiểu thư.” Thanh La hiểu ý cười.

      Hết chương 17










    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 18: Hóa ra là người của Thanh Ngọc Môn

      Tiên Cư Lâu, Sở Lăng Hiên chọn căn phòng có cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài rất đẹp, trong tay ngắm nghía trâm ngọc hồ điệp, thầm nghĩ đàn bà gì hơn cái này, phải ai cũng muốn quyền lực và tiền bạc sao. Sở Lăng Hiên là trong ba hoàng tử có thế lực lớn nhất, người muốn làm người phụ nữ của nhiều kể hết, Gia Cát Linh , chỉ muốn làm nhục nàng thôi, khiến cho nàng hy vọng, rồi lại làm cho nàng tuyệt vọng, là trò thích nhất.

      “Vương gia, tiểu thư phủ thừa tướng tới rồi.” Hộ vệ Giang Nam bên cạnh Sở Lăng Hiên thông báo.

      “Mau mời Tam tiểu thư vào.” mặt Sở Lăng Hiên ra nụ cười quỷ dị.

      “Thần nữ tham kiến Vương gia.” Gia Cát Hồng Nhan tới, tao nhã hành lễ.

      Sở Lăng Hiên kinh ngạc nhìn Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Hồng Nhan hơi cúi đầu, trước khi ra ngoài nàng trang điểm rất kỹ càng, mục đích chính là khiến cho Sở Lăng Hiên chú ý, giờ phút này nhìn thấy biểu của Sở Lăng Hiên, trong lòng nàng rất vui.

      Gia Cát Hồng Nhan mải mê suy nghĩ, chỉ nghe thấy Sở Lăng Hiên : “Nếu ta nhớ nhầm bản vương mời Tam tiểu thư, phải Đại tiểu thư, Xin Đại tiểu thư về cho, trở về với Tam tiểu thư, bản vương ở đây chờ nàng, gặp về.”

      Trong lòng Gia Cát Hồng Nhan thất vọng, giờ này chỉ sợ Tam tiểu thư xuống địa ngục, nàng tin với thân phận Đại tiểu thư phủ Thừa tướng, lại có chút hấp dẫn nào đối với Sở Lăng Hiên: “Bẩm Vương gia, lúc đầu là Tam muội cùng thần nữ, nhưng đường, đột ngột có người đàn ông lạ mặt xuất , có chút quan hệ với Tam muội, người kia cùng Tam muội chút do dự rồi. Thần nữ sợ Vương gia chờ lâu, cho nên đến đây trước. Vương gia yên tâm, sau khi Tam muội cùng người đàn ông kia chuyện ràng, chắc chắn đến.”

      Sở Lăng Hiên chớp mắt nhìn Gia Cát Hồng Nhan, với Giang Nam: “Ngươi tới phủ thừa tướng hỏi xem, cho dù thế nào, nhất định hôm nay bản vương cũng phải nhìn thấy Tam tiểu thư!”

      “Tuân lệnh!’

      “Vương gia…” Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan trong nháy mắt trở nên trắng bệch, may mà chuyện này chỉ có nàng và Thanh La biết, ngay cả Đại phu nhân nàng cũng , những người nàng mời là của Thanh Ngọc Môn, đồng ý tiết lộ thông tin của người thuê, “Vương gia quan tâm tới Tam muội như vậy, Thần nữ thay mặt Tam muội cảm ơn quan tâm của Vương gia.”

      “Đại tiểu thư khách khí rồi!”

      chiếc cọc trong ngôi miếu đổ nát bên ngoài thành, đối diện mười mấy sát thủ, là ba người Gia Cát Linh , Mộc Tê và Thương Y.

      “Hóa ra là người của Thanh Ngọc Môn.” Gia Cát Linh mỉm cười nhìn Thương Y, “Khó trách lại lợi hại như vậy!”

      “Hừ! Sợ rồi sao?” Trong đôi mắt thủ lĩnh đám sát thủ tràn đầy hung ác, hùng hổ với Thương Y, “Tên tiểu mao tặc này ở đâu ra, nam ra nam nữ ra nữ, đứng ngây ra đó làm gì, đừng làm chậm trễ việc của ta, xong việc đại gia tặng hai ả cho ngươi!”

      Thương Y nheo mắt, cơn gió thổi qua, chỉ nghe Thương Y hổn hển : “Mẹ ngươi mới nam ra nam nữ ra nữ! Thanh Ngọc Môn rất giỏi! Xem cha ngươi đánh vỡ sọ ngươi ra! Cha ngươi là môn chủ Thanh Ngọc Môn đây, ngươi biết sao?”

      “Này, chỉ sợ bọn họ nghe thấy…” Gia Cát Linh .

      Thương Y quá bạo lực, nhìn bề ngoài ôn hòa, ai có thể tưởng tượng được mười mấy cái đầu rơi xuống đất, là do làm chứ. Kiếp trước Gia Cát Linh trải qua rất nhiều kinh nghiệm đẫm máu, với những trường hợp như vậy, trừ bỏ việc sợ hãi trước thực lực của Thương Y, cũng có cảm xúc gì. Gia Cát Linh nhìn Mộc Tê, vẻ mặt Mộc Tê hoảng sợ nhìn Thương Y, nhưng mặt có vẻ sợ hãi, nếu là Nguyệt Lan, chắc chắn sớm bị dọa ngất rồi. Gia Cát Linh càng thêm hứng thú với Mộc Tê.

      “Tiếp theo ngươi còn muốn làm gì?” Thương Y vỗ vỗ bụi bặm bám quần áo hỏi.

      “Viết cho cha ta bức thư!”

      Hết chương 18









      Chương 19: Vơ vét tài sản của cha ruột

      Phủ Thừa tướng, Giang Nam ngồi ở trong thư phòng của Gia Cát Chiêm: “Gia Cát đại nhân, ông phải nhanh chóng phái người tìm mau, rốt cục Tam tiểu thư đâu, Lục vương gia chờ đó.”

      “Giang hộ vệ…” Gia Cát Chiêm lau mồ hôi trán, “Ta phái người tìm, xin hãy chờ chút. Giang hộ vệ nghỉ ngơi trước , ta ra ngoài lát.”

      Gia Cát Chiêm lập tức vào phòng của Đại phu nhân, hỏi phải trái, chỉ tức giận : “Tiêu Mẫn! Bà đem Linh nhi đâu rồi? Nhanh chóng đón về cho ta! Lục vương gia chờ đó!”

      “Lão gia, lão gia có ý gì? Linh nhi làm sao?” Đại phu nhân nghi ngờ hỏi.

      “Bà còn giả vờ! Hôm nay ta có thể truy cứu bà, nhưng giờ lập tức mang Linh nhi về mau!”

      Nhìn vẻ mặt thịnh nộ của Gia Cát Chiêm, trong đầu Đại phu nhân oành tiếng: “Hồng Nhan cùng Linh nhi xuất môn, phải là Hồng Nhan…” đến đây, sắc mặt Đại phu nhân trở nên trắng bệch, nếu Lục vương gia hạ lệnh tra , Gia Cát Hồng Nhan cách nào thoát tội.

      “Bà là Hồng Nhan?” Gia Cát Chiêm nổi giận, “Nhìn xem bà dạy con tốt , gặp phải chuyện lớn thế này, Hồng Nhan đâu? Mau hỏi nó xem!”

      “Hồng Nhan… Hồng Nhan có thể ở cùng Lục vương gia…” Đại phu nhân ấp a ấp úng .

      “Bà!” Gia Cát Chiêm cơ hồ hiểu được gì đó, chỉ vào Đại phu nhân mắng, “Hồ đồ! Hồng Nhan hiểu chuyện, kẻ làm mẹ như bà biết nhắc nhở nó sao? Nhanh hỏi nó xem, Linh nhi ở đâu rồi.”

      Gia Cát Chiêm vội vã chạy về thư phòng, với Giang Nam: “Giang hộ vệ, chi bằng ngươi hãy về chỗ của Lục vương gia trước, đợi đến khi tìm được Linh nhi, lão thần nhất định dẫn nó đến phủ Vương gia thỉnh tội.”

      “Gia Cát đại nhân, Vương gia , hôm nay nhất định phải gặp Tam tiểu thư, nếu dẫn Tam tiểu thư qua đó, tiểu nhân cũng giao phó được. Gia Cát đại nhân, nếu vẫn có tin tức, e là Vương gia đích thân đến quý phủ mời Tam tiểu thư đó.”

      “Chuyện này…”

      “Lão gia, lão gia, xong rồi xong rồi!” Thanh La vội vội vàng vàng chạy từ ngoài vào, hổn hển .

      “Lại gì vậy?” Gia Cát Chiêm cố nén giận, “Có chuyện gì mau, nha đầu ở trong phủ hô to gọi còn ra thể thống gì!”

      “Bẩm lão gia, Tam tiểu thư… Tam tiểu thư bị người đàn ông xa lạ bắt , nhìn qua có vẻ như họ có quen biết nhau, biết… biết là có phải lúc Tam tiểu thư ở miếu thân mật với nam nhân hay !”

      “Hỗn láo!” Gia Cát Chiêm bưng ly trà lên, hung hăng ném xuống sàn, Thanh La sợ tới mức run lẩy bẩy, “Mau tìm người về cho ta!”

      “Lão gia, lão gia, xong rồi xong rồi!” Cơn giận Gia Cát Chiêm chưa tan, lại thấy Tiêu Chính cầm phong thư chạy vào, hoang mang , “Lão gia, người xem này!”

      Gia Cát Chiêm vội mở phong thư ra, giấy có viết hàng chữ: Muốn cứu Gia Cát Linh , mang theo mười vạn lượng bạc đến ngôi miếu ở thành tây.

      “Gia Cát đại nhân, có tin tức của Tam tiểu thư chăng?” Giang Nam hỏi. Giang Nam nghe lời của Thanh La, nghĩ Tam tiểu thư này cũng phải nữ tử giữ bổn phận gì, mới mười lăm tuổi nhịn được ở bên ngoài dụ dỗ đàn ông.

      “Vâng, nhưng mà…” Trong lòng Gia Cát Chiêm nhanh chóng cân nhắc lợi và hại. Mười vạn lượng bạc phải con số , nhưng ông có thể lấy ra được, nếu chọc giận Lục vương gia, hậu quả phải ông có thể gánh vác, Lục vương gia có phải muốn gặp Gia Cát Linh hay quan trọng, quan trọng là… là Lục vương gia, thể diện của Lục vương gia quan trọng biết bao! Gia Cát Chiêm suy nghĩ, với Tiêu Chính, “ chuẩn bị ngân phiếu mười vạn lượng.”

      Tiêu Chính cần theo ấn của Gia Cát Chiêm, đến tiền trang Hưng Long lãnh ngân phiếu. Tiền trang Hưng Long là trong những tiền trang làm ăn tốt nhất ở Ngân Đô, lão bản của nó chính là Thất vương gia Sở Lăng Thiên.

      ngại quá, Tiêu quản gia, số tiền của ông lớn như vậy, lão nô phải báo với Thất vương gia trước, sau khi được Thất vương gia đồng ý, mới có thể lấy được.” Lâm chưởng quầy ra vẻ có lỗi .

      “Chưởng quầy à, ông tạm thời châm chước , Thừa tướng thực cần dùng gấp.” Tiêu Chính lo lắng , nhủ thầm, phen này chỉ cần có thể hoàn thành chuyện này, chuyện khôi phục lại chức quản gia cũng sắp rồi. Nếu là chỗ khác, với thế lực của phủ Thừa tướng, còn có thể quát tháo, nhưng nơi này là của Thất vương gia, bất cứ ai cũng dám ở chỗ này sinh .

      phải ta châm chước, Tiêu quản gia, ta cũng có cái khó xử của ta, nếu Thất vương gia trách tội xuống…” Lâm chưởng quầy khó xử .

      “Vậy phải mất bao lâu?”

      “Cũng nhanh thôi, mất hai ba ngày là được.”

      “Chuyện này…”

      “Lâm chưởng quầy, xảy ra chuyện gì?” Tiêu Chính khó khăn, nam tử vận áo xanh đến, diện mạo trông rất giống Thất vương gia Sở Lăng Thiên.

      “Nô tài tham kiến Cửu vương gia.” Lâm chưởng quầy nhìn thấy người nọ, lập tức bước tới hành lễ.

      “Thảo dân tham kiến Cửu vương gia.” Nghe thấy xưng hô của Lâm chưởng quầy, Tiêu Chính cũng lập tức quỳ xuống hành lễ, hóa ra đây là em trai ruột của Thất vương gia, Cửu vương gia Sở Lăng Hàn.

      “Đúng lên , cần đa lễ. Xảy ra chuyện gì?”

      “Bẩm Cửu vương gia, Tam tiểu thư phủ Thừa tướng bị cướp bắt , Gia Cát thừa tướng lệnh cho thảo dân tới đây lấy mười vạn hai ngàn lượng ngân phiếu chuộc Tam tiểu thư…”

      “Mỗi khi chi con số đáng kể đều cần đồng ý của Thất vương gia, cho nên…” Lâm chưởng quầy khó xử.

      “Lâm chưởng quầy, cứu người quan trọng hơn, chỗ Thất ca ta .” Sở Lăng Hàn , “Ngươi đưa ngân phiếu cho trước .”

      “Dạ, Tiêu quản gia, theo ta.” Có lời của Sở Lăng Hàn, Lâm chưởng quầy yên tâm hơn.

      Tam tiểu thư? Sở Lăng Hàn khẽ nhếch khóe miệng, là nữ tử kỳ lạ trước đó Thất ca nhắc tới sao? Từ sau khi Chu Tuyết Tranh rời , trong năm năm nay, chưa từng nghe Sở Lăng Thiên tới nữ tử nào khác.

      Hết chương 19

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 20: tìm được Tam muội rồi, chỉ là…

      Trong ngôi miếu đổ nát, Thương Y nghi hoặc hỏi Gia Cát Linh : “Cha ngươi đem tiền đến ư?”

      “Ông ấy đưa chứ, yên tâm .” Gia Cát Linh cười cười, làm vợ chồng mười năm, vô cùng hiểu Sở Lăng Hiên, đạt được mục đích tuyệt bỏ qua; làm cha con hai mươi mấy năm, Gia Cát Linh cũng rất hiểu Gia Cát Chiêm, ông vì mười vạn lượng mà chọc giận Sở Lăng Hiên.

      “Ngươi cần bạc, hỏi ta là được rồi, hà cớ gì phải rắc rối thế!” Thương Y quả thực có tiền, tiện tay cho ăn mày cũng ít hơn mười vạn lượng.

      “Đó là của ngươi.” Gia Cát Linh thản nhiên , “Ta chỉ muốn có được bằng sức lao động của mình.”

      “Có được bằng sức lao động…” Thương Y liếc Gia Cát Linh trắng mắt, “Đúng là quái nhân! Nhưng mà hôm nay người ra sức nhiều nhất hình như là ta mà?”

      “Lao động trí óc cũng là lao động.”

      “…” Thương Y phát , mỗi lần cãi nhau với Gia Cát Linh , luôn là người thua. Bỗng nhiên, Thương Y mở to mắt, “Có người đến.”

      “Là người đem tiền đến rồi.” Gia Cát Linh cười , “Giao cho ngươi nhé, ta bất tỉnh đây!”

      Tiên Cư Lâu, Sở Lăng Hiên mình nhìn bàn cờ suy nghĩ cả buổi, câu cũng với Gia Cát Hồng Nhan.

      Gia Cát Hồng Nhan nhấp nhổm như ngồi đống lửa, thỉnh thoảng nhìn sang cửa trước, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của Thanh La.

      “Thanh La, thế nào rồi? Tìm được Tam muội chưa?” Gia Cát Hồng Nhan lo lắng hỏi.

      “Tam tiểu thư…” Thanh La nhìn Sở Lăng Hiên, đến kề sát vào tai Gia Cát Hồng Nhan, giọng kể lại chuyện xảy ra với nàng.

      Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan nhất thời trắng bệch, nhưng nhanh chóng khôi phục nguyên trạng. Nàng ta với Sở Lăng Hiên: “Lục Vương gia, tìm được Tam muội của thần nữ, chỉ là…”

      Gia Cát Hồng Nhan ngừng lại quan sát Sở Lăng Hiên, chỉ thấy Sở Lăng Hiên ngẩng đầu lên, chút ý tứ hỏi han cũng có. Gia Cát Hồng Nhan tự chuốc lấy rắc rối rồi. Bỗng nhiên, trong mắt nàng ta xẹt qua tia sáng lạnh, nàng ta tiếp: “Chẳng qua khi được cứu về Tam muội bất tỉnh, hơn nữa quần áo xộc xệch, chỉ e là …”

      Sở Lăng Hiên lạnh lùng liếc Gia Cát Hồng Nhan cái, đột nhiên đứng lên, ra khỏi Tiên Cư Lâu trở về phủ.

      Đêm khuya, Gia Cát Linh ‘bị bất tỉnh’ rốt cục cũng tỉnh lại.

      “Nè, ngân phiếu của ngươi đây, cất !” Thương Y đóng giả bọn cướp, khi Tiêu Chính còn hốt hoảng liền đoạt lấy ngân phiếu chạy trốn mất dạng.

      Gia Cát Linh giao ngân phiếu cho Mộc Tê, : “Mộc Tê, ngươi cất ngân phiếu này , khi cần ta hỏi ngươi lấy.”

      “Dạ, tiểu thư.” Thấy Gia Cát Linh giao số tiền lớn như vậy cho nàng bảo quản, trong mắt Mộc Tê lờ mờ lên tia cảm động, “Tiểu thư, nếu lần sau Lục vương gia lại hẹn người ra ngoài, phải ứng phó thế nào?”

      “Yên tâm , Thái tử sắp về triều rồi, chỉ sợ là Lục vương gia còn thời gian để dây dưa chuyện này. Đúng rồi, sao nhìn thấy Nguyệt Lan?” Gia Cát Linh thấy lạ bèn hỏi, bình thường khi còn chưa bước vào Trục Nguyệt Hiên, thấy Nguyệt Lan chạy ra nghênh đón.

      “Nguyệt Lan ngủ rồi, tiểu thư cũng mau chóng nghỉ ngơi .” Mộc Tê cười , nhưng nụ cười kia lại có hơi miễn cưỡng.

      Biểu của Mộc Tê làm sao thoát được ánh mắt của Gia Cát Linh , nàng bèn đến phòng của Nguyệt Lan, : “Chủ tử còn chưa ngủ mà nha hoàn ngủ trước, ta phải giáo huấn nha đầu kia mới được!”

      “Tiểu thư… Nguyệt Lan thực ngủ rồi!” Mộc Tê theo sau, .

      Gia Cát Linh như nghe thấy Mộc Tê, bước vội đến phòng của Nguyệt Lan, trong phòng tối đen như mực, giơ tay thấy năm ngón, chỉ nghe thấy người nằm giường càu nhàu: “Ai đó? Ồn quá , ngủ rồi.”

      “Mộc Tê, thắp nến lên!” Gia Cát Linh đứng trước giường của Nguyệt Lan, căn dặn.

      “Dạ!” Bất đắc dĩ, Mộc tê đành phải thắp nến lên, bưng nến đến bên cạnh Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh vén màn, thấy Nguyệt Lan mình ngủ lại nằm ở giường khóc thút thít, bởi vì cố gắng nín nhịn, cơ thể cũng co rút theo. Mặt Nguyệt Lan vừa đỏ vừa sưng, đó còn in dấu bàn tay ràng, môi sưng thể giơ lên, khóe miệng bầm tím, máu vương ở đó đông lạnh thành màu đen.

      “Là ai?” Gia Cát Linh siết chặt nắm tay, thấp giọng hỏi.

      “Tiểu thư… Nô tỳ sao!” Cơ thể Nguyệt Lan run run, chỉ có nước mắt ngừng chảy xuống.

      “Mộc Tê, ngươi !” Gia Cát Linh đành lòng để Nguyệt Lan chuyện, quay qua hỏi Mộc Tê.

      “Bẩm tiểu thư, vừa rồi nô tỳ có ra ngoài hỏi thăm phen, nghe muội muội của Đại phu nhân đến phủ làm khách. Là tự bà ấy té ngã, nhìn thấy Nguyệt Lan ở cách đó xa, liền trách mắng Nguyệt Lan đụng bà…”

      “Tiêu Doanh?” Gia Cát Linh nhớ lại người này, khỏi nhíu mày, “Mộc Tê, ngươi lấy ít thuốc tan máu bầm bôi cho Nguyệt Lan .”

      “Tiểu thư, chúng ta bây giờ… vẫn nên trở mặt với Đại phu nhân.” Mộc Tê lo lắng .

      “Ta tự có chừng mực!” Gia Cát Linh hít sâu vào, lạnh lẽo trong mắt ngưng tụ thành ánh sáng, bắn thẳng đến phòng Đại phu nhân.

      “Tiểu thư, hôm nay Đại tiểu thư công khai xuống tay với người, ngày tháng sau này của chúng ta có thể càng gian nan.”

      “Binh đến ngăn lại, gặp chiêu phá chiêu.”

      Đột nhiên, vẻ mặt Thương Y nghiêm lại, “Bên ngoài có người!” Chưa xong, Thương Y bay ra ngoài.

      Lòng Gia Cát Linh chùn xuống, có thể khiến cho Thương Y có vẻ mặt thế này, người này nhất định đơn giản.

      Thương Y cùng người đến lập tức giao chiến, tiếng đao kiếm leng keng ngừng truyền đến, chỗ hai kiếm va vào nhau tóe lửa. Trong bóng đêm, hai người đều xuất chiêu rất nhanh, Thương Y ở trước mặt gần như chỉ có thể chống đỡ. Qua mấy chục chiêu, Thương Y thở hồng hộc. Thương Y chống kiếm, nửa quỳ đất, trán đổ mồ hôi lạnh, có chút suy yếu , “Được rồi, Tiểu Thiên Thiên à, đừng chơi nữa, mệt chết ta rồi.”

      Trong màn đêm, bóng dáng thon dài bước ra, người này đúng là Sở Lăng Thiên, “Sao ngươi lại biết là ta?”

      “Hừ!” Thương Y ném kiếm sang bên, thoải mái ngồi bệt xuống đất, giận dữ , “Cả nước Lăng Nguyệt này, ngoại trừ ngươi ra, còn có ai có thể bức ta đến nông nỗi này.” May mà Gia Cát Linh nhìn thấy, bằng nàng đòi đổi hộ vệ mất, Thương Y cảm thấy may mắn nhìn về hướng Trục Nguyệt Hiên.

      “Đêm hôm khuya khoắc, ngươi tới đây làm gì?” Thương Y thấy khó hiểu, hỏi.

      “Đêm hôm khuya khoắc, sao ngươi lại từ bên trong ra?” Sở Lăng Thiên hỏi ngược lại, thể là bởi vì Sở Lăng Hàn với chuyện Gia Cát Linh bị bắt, bản thân hiểu tại sao lại muốn đến xem Gia Cát Linh có khỏe hay !

      “Ta…” Thương Y cắn môi, có giao tình mười mấy năm cùng Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Thiên là trong số ít người tin tưởng, vì thế, Thương Y kể hết đầu đuôi việc cho nghe.

      “Vì thế, giờ ngươi ở Trục Nguyệt Hiên của Tam tiểu thư?” Sở Lăng Thiên nắm lấy trọng điểm mà quan tâm.

      “Đây phải là trọng điểm,” Thương Y , “trọng điểm chính là, nếu ta có thể lấy được Thánh Tuyết Đơn, là có thể hoàn toàn chữa khỏi nội thương!”

      “Ngươi ở trong khuê phòng của Tam tiểu thư à?” Sở Lăng Thiên khó tin hỏi, “Các ngươi…”

      “Ta ở cây bên ngoài!” Nghĩ đến bản thân đường đường là môn chủ Thanh Ngọc Môn, lại bị sống cây, Thương Y liền tức giận bất bình, ngay sau đó, như lại phát ra điều gì, “Ngươi để ý ta và Tam tiểu thư xảy ra chuyện gì à? Hay là…” Thương Y từ từ áp sát Sở Lăng Thiên, xấu xa , “Ngươi thích ta?”

      “Ngươi là bị đầu óc đần độn chứ phải bị nội thương!” Sở Lăng Thiên vui .

      “Trước tiên chữa khỏi nội thương rồi sau.”

      “Đúng rồi, giờ Tam tiểu thư sao chứ?”

      “Nàng ta hả…” Thương Y cười , “Khỏe lắm! Ta ra ngoài lâu rồi, về trước đây, hoàn cảnh của Tam tiểu thư giờ tốt lắm.”

      “Ta cũng cáo từ!” Sở Lăng Thiên nhìn về phía Trục Nguyệt Hiên, quả nhiên là , lại có thể thuyết phục người cao ngạo như Thương Y theo bên cạnh nàng. Trong lòng Sở Lăng Thiên lờ mờ có chút lo lắng, hoàn cảnh của nàng ở trong phủ vô cùng bất ổn sao.

      Hết chương 20

      Chương 21: Cho dù là thích nàng cũng chỉ để chơi đùa

      Trong phòng, Đại phu nhân Tiêu Mẫn sắc mặt trầm. Gia Cát Hồng Nhan cúi đầu đứng bên, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn sắc mặt Đại phu nhân.

      “Hồng Nhan, con to gan, nếu hôm nay Lục vương gia truy cứu, chuyện lộ tẩy, đến lúc đó con cũng gánh được đâu.” Đại phu nhân lạnh lùng .

      “Mẹ, con lỗ mãng, giờ có việc gì rồi, mẹ đừng giận, lại sinh bệnh, chỉ mẹ là khổ.” Gia Cát Hồng Nhan lay tay Đại phu nhân, làm nũng .

      “Con làm gì cũng nên thương lượng với mẹ, để mẹ quyết định giúp con, cũng thành ra cái dạng này. Con tìm người nào, lão gia ra giá mười vạn lượng bạc, chẳng khác nào cắt da thịt của ông ấy, sáng mai, phải sang bên đó mà nhận sai.” Dù sao cũng là con mình, Đại phu nhân cũng nhẫn tâm trách mắng quá nhiều, nhưng nghĩ tới, vẫn thấy sợ.

      “Mẹ, con hiểu, tại sao Lục vương gia lại có hứng thú với Gia Cát Linh .” Gia Cát Hồng Nhan bất mãn hỏi.

      “Con còn sao, đêm yến hội nó kính rượu cho Lục vương gia, Lục vương gia chỉ muốn tìm cơ hội để chỉnh nó thôi. Cho dù là thích nó, cũng chỉ để chơi đùa.” Đại phu nhân chậm rãi .

      “Mẹ có lý, hóa ra là như vậy.” Gia Cát Hồng Nhan tỉnh ngộ gật đầu .

      Hôm sau, Gia Cát Hồng Nhan đến chỗ Gia Cát Chiêm nhận sai, được nửa đường để ý Gia Cát Linh , cam đoan có lần thứ hai, chuyện đến đây là hết. Gia Cát Chiêm vô cùng buồn bực, mười vạn lượng bạc để chuộc Gia Cát Linh , còn biết Lục vương gia có giận chó đánh mèo trút giận lên mình .

      Chuyện của Gia Cát Linh , sáng sớm Gia Cát Hồng Nhan bảo Thanh La tới Trục Nguyệt Hiên uy hiếp hồi, bắt nàng được tiết lộ chuyện này. Thanh La rồi trở về , ba chủ tớ ở Trục Nguyệt sợ tới mức mặt trắng bệch, Gia Cát Linh cầu xin Thanh La vài lời cầu tình cho nàng ở trước mặt Đại tiểu thư, chỉ cần Đại tiểu thư tha cho nàng mạng, để nàng ở phủ Thừa tướng kéo dài hơi tàn, có đánh chết nàng cũng dám ra mọi chuyện.

      Tiêu Chính có tác dụng trong chuyện này, muốn được khôi phục chức quản gia, liền tìm Đại phu nhân.

      “Phu nhân…”

      “Ta biết ngươi muốn cái gì.” Đại phu nhân hớp trà, , “vỗn ở chỗ lão gia ta giúp ngươi cầu xin, ngươi ngươi mua loại cá ăn thịt người bỏ đó về, cắn Như Sương thành ra như vậy, ta cũng muốn giúp ngươi, nhưng giờ phải lúc.”

      “Phu nhân, nô tài cầu xin người nghĩ biện pháp giúp nô tài. Qua vài ngày nữa chính là Tết đoan ngọ, đại ca nô tài , vào TTết đoan ngọ, hoàng hậu nương nương muốn tổ chức Bách Hoa Yến, dự định trong số con quan lại, chọn ra mấy người cùng ăn tết, đến lúc đó, các Vương gia cũng đều tới dự.” Tiêu Chính vừa , vừa chú ý tới vẻ mặt của Đại phu nhân.

      Ở thời cổ đại, theo lệ trong vòng năm kể từ khi thái hậu hoăng thệ cấm yến tiệc cưới xin, nhưng ở lục địa Đông Lăng, lại có tập quán này, chỉ cần mặc trang phục tối màu trong ba tháng, bày tỏ tiếc thương.

      “Chuyện này ngươi phải lưu ý giúp ta, nhất định phải nghĩ biện pháp để Hồng Nhan tham gia. Chỉ cần xong chuyện này, ngươi trở lại làm quản gia, cũng phải việc khó.” Đại phu nhân .

      “Thân là tôi tớ phủ Thừa tướng, đương nhiên phải san sẻ ưu phiền với phu nhân, chuyện này nô tài cho người làm. Nhưng, đại ca nghe về tình cảnh giờ của nô tài, có chút bất mãn với nô tài. Hôm nay còn trách cứ nô tài có chí tiến thủ.”

      Đại phu nhân liếc nhìn Tiêu Chính, “Chỉ sợ đại ca ngươi, là khó chịu với ta.”

      “Nô tài dám, xin phu nhân bớt giận.”

      “Ngươi cứ yên tâm, chuyện ta dặn ngươi cứ làm , chuyện mà thành, ta nhất định xin với lão gia, hơn nữa nếu ngươi có thể làm cho Hồng Nhan tham gia Bách Hoa Yến, chắc chắn quản gia là ngươi.” Dứt lời, Đại phu nhân thấp giọng thầm bên tai Tiêu Chính.

      Nghe xong sắp đặt của Đại phu nhân, mặt Tiêu Chính dần lộ ra nụ cười, “Kế sách của phu nhân rất hay, mũi tên trúng hai đích.”

      giọng thôi.” Đại phu nhân nhìn Thiên Thu đứng ngoài cửa, .

      Tại Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh nằm sạp gỗ, tay đỡ trán, tay còn lại cầm quyển lịch sử các triều đại trước đọc.

      “Tiểu thư kỳ lạ, thích viết chữ thêu hoa, chỉ thích lịch sử binh pháp.” Nguyệt Lan may vá, cùng Mộc Tê khẽ : “Sau này tiểu thư có thể gả được ?”

      “Ngươi muốn lấy chồng? Ta lập tức với tiểu thư, để người với Đại phu nhân, tìm người cho ngươi.” Mộc Tê trêu ghẹo .

      “Hừ! Trước kia lão bà đó muốn gả ta cho lão già, may mắn tiểu thư trở về, Trục Nguyệt Hiên có người, Đại phu nhân liền sắp xếp cho ta ở đây.” Nhớ tới chuyện này, Nguyệt Lan nghĩ còn thấy sợ, nghe ngoài cửa két tiếng, Nguyệt Lan đứng lên, “Có người đến, ta ra ngoài xem ai tới.”

      “Là Thiên Thu đến.” Chỉ lát sau, Nguyệt Lan liền dẫn Thiên Thu vào.

      Hết chương 21
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 22: mưu của Đại phu nhân

      “Tam tiểu thư, nô tỳ có việc cần bẩm báo.” Vừa vào cửa, Thiên Thu liền quỳ xuống đất, với Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh đứng đậy, : “Có chuyện gì, ngươi cứ từ từ mà .”

      “Vừa rồi Tiêu quản gia tới tìm Đại phu nhân, có lẽ vẫn là chuyện khôi phục chức quản gia cho . biết Đại phu nhân gì, Tiêu quản gia khen kế hay, còn mũi tên trúng hai đích. Sau đó, Đại phu nhân liền giao cho nô tỳ bức thư, nô tỳ phải giao bức thư này tới tay Vương chưởng quầy ở hiệu dệt.”

      “Thư đâu?”

      Từ trong ngực Thiên Thu lấy ra bức thư, đưa cho Gia Cát Linh : “Nô tỳ biết chữ, cũng biết thư viết gì. Nhưng nô tỳ cảm thấy chuyện này đơn giản, nên đến đây bẩm báo cho Tam tiểu thư biết.”

      Gia Cát Linh mở thư, đọc nội dung xong khỏi nhíu mày, quả là kế hay. Gia Cát Linh gập bức thư lại, với Thiên Thu: “Bức thư này để ta xử lý, ngươi cần phải để ý tới.”

      “Dạ, tiểu thư. Vậy còn Đại phu nhân?”

      “Ta nghĩ cách, ngươi làm theo những gì ta , hôm nay rời phủ.” Gia Cát Linh phân phó Mộc Tê lấy ít bạc, “Chỗ này cũng đủ cho ngươi sống hơn nửa đời. Ngươi cứ làm như vậy…” Gia Cát Linh thầm vào tai Thiên Thu.

      “Nô tỳ hiểu, đa tạ Tam tiểu thư! Cả đời này nô tỳ luôn ghi nhớ đại ân đại đức của tiểu thư!”

      Gia Cát Linh cầm lấy bức thư, tới phòng Tứ di nương.

      Qua hành lang gấp khúc, xa xa thấy Gia Cát Vũ thong thả bước lại. Gia Cát Linh cúi chào, tiếp tục về phía trước.

      “Gượm !” Gia Cát Vũ khó chịu với thái độ của Gia Cát Linh : “Mắt ngươi để đâu, nhìn thấy bản tướng quân mà biết hành lễ!”

      “Linh nhi tham kiến Nhị thúc.” Gia Cát Linh quay lại, cung kính .

      “Nguyên lai là nha đầu thối.” Gia Cát Vũ nhìn thấy vẻ đẹp động lòng người của Gia Cát Linh , nhất thời quên mất thân phận của mình, “Quả nhiên rất đẹp, trông rất giống mẹ ngươi. Đại ca là có phúc, cưới người vợ xinh đẹp như vậy khiến ta thèm dãi, lại sinh được đứa con động lòng người thế này. Nếu mẹ ngươi lấy ta, chừng phải chết sớm như vậy.”

      “Nhị thúc xin hãy chú ý tới thân phận, mẹ của Linh Nhi qua đời, xin Nhị thúc hãy tôn trọng vong linh.” Gia Cát Linh sớm biết Gia Cát Vũ là kẻ háo sắc, nhưng nghĩ tới ngay cả người mất, còn muốn gièm pha.

      “Hừ! Nha đầu thối! Mau cút !” Gia Cát Vũ tức giận .

      Tại chỗ rẽ, trong mắt Gia Cát Linh lên tia xảo quyệt, cầm lấy bức thư của Thiên Thu đưa tới, với Mộc Tê: “Đưa bức thư này cho Nhị thúc.”

      “Vâng, tiểu thư.”

      “Từ từ.” Gia Cát Linh cầm bức thư, dặn dò bên tai Mộc Tê.

      “Nô tỳ hiểu!” Mộc Tê mỉm cười gật đầu.

      Đêm khuya, Đại phu nhân cùng Tiêu Chính vô cùng hưng phấn chờ kịch hay sắp diễn ra, vì muốn có nhiều người xem, Đại phu nhân tổ chức tiệc, ngay cả Gia Cát Linh cũng được mời.

      “Tứ di nương đâu, sao còn chưa tới? biết tất cả mọi người đợi bà ấy sao?” Nhìn thấy chỗ ngồi của Tứ di nương còn trống, Gia Cát Chiêm hỏi.

      “Cha, mẹ mẹ phải chăm sóc Như Sương, tới.” Như Nguyệt .

      phải Như Sương khỏe rồi sao, ngay cả thời gian ăn bữa cơm cũng có à? Lời của Đại phu nhân mà bà ấy cũng để vào mắt à?” Gia Cát Chiêm tiếp tục .

      “Lão gia, thiếp hiểu trong lòng Tứ muội rất đau lòng cho con . Chúng ta chờ muội ấy nữa, ăn cơm xong, thiếp tới thăm Như Sương, đừng để , ta là mẹ mà chăm sóc chu đáo.” Đại phu nhân rộng lượng .

      “Nếu mấy di nương cũng giống khoan dung độ lượng Mẫn nhi như vậy, ta cũng hối.” Gia Cát Chiêm dịu dàng nhìn Đại phu nhân, bất đắc dĩ .

      Nghe Gia Cát Chiêm như vậy, trong lòng Nhị di nương tức giận liếc Đại phu nhân, lời của Gia Cát Chiêm, phải là cho bà nghe chứ?

      “Lão gia, ngày thường Nhị muội cùng Tứ muội giúp thiếp ít việc. Được rồi, chúng ta ăn cơm .” Đại phu nhân .

      Khi dùng xong bữa cơm, liền thấy Tiêu Chính căng thẳng vào, trước mặt Đại phu nhân khẽ thầm, sắc mặt Đại phu nhân u ám: “Ngươi xem nào? Đây phải là chuyện ?”

      “Nô tài khẳng định mới tới với phu nhân, chuyện lớn như vậy, làm sao nô tài dám linh tinh.” Vẻ mặt Tiêu Chính chắc chắn.

      “Các ngươi gì? xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Chiêm nhìn sắc mặt Đại phu nhân và Tiêu Chính, nghi hoặc hỏi.

      “Lão gia…” Đại phu nhân khó , “Thiếp biết phải thế nào, lão gia cùng thiếp nhìn xem, xem xong .”

      “Chuyện gì mà thần thần bí bí.” Gia Cát Chiêm bình tĩnh , “Tiêu Chính, còn mau dẫn đường!”

      nhanh !” Đại phu nhân gọi người từ xuống dưới trong phủ, cùng tới phòng Tứ di nương. Gia Cát Linh cũng ở trong đám người, ngẫm lại đây chắc chắn vở kịch hay, nén nổi nụ cười.

      Hết chương 22
      Chris, honglak, sanone21122 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :