1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 162: Thừa tướng gia muốn hưu thê

      Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên mới đến Trục Nguyệt Hiên, chợt nghe tiếng kêu thảm thiết của Đại phu nhân, tiếng sau cao hơn tiếng trước, nhất định Gia Cát Chiêm lại đánh bà. Tiếng kêu thống thiết văng vẳng suốt canh giờ liền mới ngừng, biết người Đại phu nhân, còn có tấc da thịt nào lành lặn .

      Mấy nha hoàn hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu xong mới lên gường nghỉ ngơi.

      “Thất gia, người có trách ta ?” Gia Cát Linh giữ lại mạng của Đại phu nhân, nàng lo lắng trong lòng Sở Lăng Thiên vui.

      “Trách nàng chuyện gì?” Sở Lăng Thiên hôn lên tóc nàng, “Nàng làm gì ta cũng ủng hộ! Muốn làm gì làm, tất cả có ta đây.” Y siết chặt vòng ôm, để nàng dán sát vào ngực mình, “Hôm nay làm ta sợ muốn chết, nếu nàng xảy ra chuyện , cuộc đời này của ta phải sống tiếp thế nào đây.”

      “Thất gia, xin lỗi làm người lo lắng. Nếu ta chết , chắc chắn còn có thể sống lại. Thất gia, người tin chuyện người chết có thể sống lại ?”

      “Đừng bậy! Người chết sao có thể sống lại được.”

      “Vậy người có tin, có người từ thời đại khác, xuyên đến thời đại của người ?”

      “Ta tin.”

      ?”

      “Ừ, những gì Linh nhi , ta đều tin hết. Người chết có thể sống lại, cũng có thể từ nơi này xuyên đến nơi khác.”

      Gia Cát Linh ấm lòng mỉm cười, nam nhân này, khiến nàng cảm thấy ấm áp và an lòng trong thế giới lạ lẫm thế này. Lòng nàng vẫn lờ mờ lo lắng, nếu có ngày, bỗng nhiên nàng lại xuyên trở về phải làm sao?

      Đại phu nhân hôn mê giường suốt hai ngày mới tỉnh lại, bà tin tưởng, Gia Cát Chiêm thực có lòng đánh chết bà, nếu phải có Như Phong can ngăn, bản thân bà thực mất mạng. Bà mới vừa tỉnh lại, Lưu quản gia lại mang đến tin tức khiến bà suýt ngất : “Thừa tướng gia định hưu thê!” Bà đảo mắt, nghẹn ngào lâu mới : “Nhanh mời mẹ và đại ca của ta đến!”

      Nhận được tin của Đại phu nhân sai người mang đến, Tiêu lão thái quân, Tiêu Lương lập tức đến phủ, bộ dạng Tiêu lão thái quân nổi giận đùng đùng, đến vấn tội Gia Cát Chiêm.

      “Thừa tướng gia, Mẫn nhi ở trong phủ nhiều năm, vất vả lo liệu, chăm sóc con cái. Là chủ mẫu phủ Thừa tướng, lại là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân do Hoàng thượng đích thân phong tặng, ngươi muốn bỏ người của Tiêu gia, cũng phải đưa ra lý do!” Tiêu lão thái quân chút khách sáo .

      Gia Cát Chiêm bình tĩnh: “Hai lần hại Lục di nương sẩy thai, phóng hòa đốt phòng của Lục di nương và Linh nhi, Linh nhi nhặt lại được cái mạng, nhưng Lục di nương lại vùi thây nơi biển lửa. biết cách dạy con, Hồng Nhan chưa chồng có chửa, mấy chuyện này có tính là lý do ? Mỗi chuyện đều đủ để bản tướng hưu bà ấy!”

      “Thừa tướng gia, Mẫn nhi quả thực làm sai ít chuyện, ta bảo nó bồi tội với Tam tiểu thư. Tình cảm phu thê hai người nhiều năm như vậy, ngươi nhất định là tức giận mới vậy, ta nó, bảo nó sửa chữa lại tính tình.” So với vẻ trịch thượng của Tiêu lão thái quân, Tiêu Lương tâm bình khí hòa hơn nhiều.

      “Bản tướng cho bà ấy cơ hội hết lần này đến lần khác, ngờ lần nào cũng làm nghiêm trọng hơn, càng lúc càng làm càn. Để bà ta lại, nếu ngày nào đó chọc giận Thất điện hạ, mũ ô sa đầu bản tướng cũng khó giữ!”

      “Thừa tướng gia, ta mang Mẫn nhi về Tiêu phủ, để cảnh tỉnh nó, bảo nó sửa sai, lại dẫn nó trở về, như thế được ?” Bị trượng phu trả về nhà mẹ đẻ, chuyện này đối với nữ tử xuất giá mà cũng gần như là bị hưu, là hình phạt nặng nhất rồi, lúc này Tiêu Lương cũng chỉ có thể ra hạ sách này.

      Thấy Gia Cát Chiêm im lặng , Tiêu Lương tùy lúc dời đề tài: “Thừa tướng gia, giờ thế cục trong cung nhìn như vững vàng, thực ra lại hết sức căng thẳng. Ta thấy, đại hôn của Thái tử nhất định là bước ngoặt, Thái tử, Lục vương, Thất vương ở thế chia ba, biết trong lòng thừa tướng hướng về bên nào? Tiêu phủ nhất định theo phủ Thừa tướng.”

      Gia Cát Chiêm chau mày: “Gần hai năm nay, Hoàng thượng đều nhắc đến chuyện đổi thái tử nữa, nhưng thương đối với Thất vương, ai cũng thấy , Lục vương phủ nhìn như bình thường, thực ra nghỉ ngơi dưỡng sức, phong vân biến hóa, quả thực dám đoán trước.”

      “Theo ta thấy, Thừa tướng gia vẫn sớm quyết định , biến cố chỉ là chuyện sớm muộn, lỡ như lúc đó cả ba đều vứt bỏ chúng ta, kịp nữa.”

      Gia Cát Chiêm cười lạnh: “Lão đệ cũng có lý, nhưng bản tướng cho rằng, Nhị đệ, Như Phong, Như Ý còn có mấy cháu ngoại trai nữa, trong tay đều nắm binh quyền, chúng ta nhất định là thế lực mà ba bên đều muốn tranh đoạt, treo giá, mới là đảm bảo tốt nhất!”

      “Ý của Thừa tướng gia là, để cho đối phương tìm tới cửa, rồi mới định đoạt?”

      “Đúng vậy! Nếu tỏ thái độ trước, những nhất thời trở thành đối tượng để hai thế lực còn lại công kích, mà còn trong quá trình hợp tác, có thể rơi vào thế bị động. Trái lại, giống vậy.”

      “Hay! Hay!” Tiêu Lương ngừng tán thưởng, “Biện pháp của Thừa tướng gia là tuyệt diệu! Ta nghe theo Thừa tướng gia, nhà Gia Cát và Tiêu gia vinh quang cùng hưởng, có nạn cùng chia, sớm hợp thành thể, nếu Thừa tướng có chuyện cần dùng Tiêu phủ, cứ việc lên tiếng.”

      “Đó là đương nhiên.”

      “Vậy chúng ta mang Mẫn nhi về nhà trước, qua mấy ngày nữa lại đưa về.”

      “Ừ.”

      Tiêu Lương hóa giải nguy cơ Đại phu nhân bị hưu, trong lòng ông rất , phải Gia Cát Chiêm có ý định hưu thê, mà chính là mượn cơ hội này xem thái độ của Tiêu phủ.

      Hôm nay, Kinh Phong mang về tin tức, phát gia đình bên cạnh có cây bạch quả. Gia Cát Linh để ý tuyết rợp trời, lập tức bảo Kinh Phong dẫn nàng .

      Dựa theo trí nhớ, Kinh Phong nhanh chóng dẫn Gia Cát Linh tìm được ngôi nhà kia. Kêu cửa, ra mở cửa là đôi vợ chồng già, tóc hai người bạc, lưng cũng còng, y phục người đầy miếng vá, gió lạnh thổi vù vù vào nhà.

      “Công tử, nương, hai người tìm ai? Khụ, khụ!” Lão bà bà hỏi, khi chuyện, bà ho ngừng.

      “Lão bà bà, chúng ta chỉ là ngang qua.” Gia Cát Linh chỉ vào Kinh Phong, “Đây là đệ đệ của ta, chúng ta muốn ngồi nghỉ chân lát, tuyết lớn ngừng rơi lại , biết có tiện ?”

      “Tiện mà, tiện mà, khụ khụ.” Lão bà bà để họ vào nhà, thấy mặt Gia Cát Linh bị lạnh đến đỏ bừng, có chút đau lòng, “ nương à, đến cạnh bếp lò sưởi ấm .”

      “Đa tạ lão bà bà.” Gia Cát Linh chà xát hai tay, “Lão bà bà, con cái của bà có nhà ư?”

      Lão bà bà lắc đầu: “Khụ khụ, chúng ta chỉ có đứa con , mấy năm trước xuất giá, bây giờ chỉ còn lại hai thân già này, khụ khụ.”

      “À, con của bà có về thăm bà ?”

      Có lẽ là nhắc đến con , vẻ mặt của lão bà bà có chút bi thương: “Nó à, ốc còn mang nổi mình ốc, gả cho tên trượng phu khốn kiếp, mê uống rượu, còn đánh bạc, lâu lâu còn đánh nó nữa. Vì để cờ bạc, tên súc sinh kia suýt nữa bán nó vào thanh lâu, khụ khụ…” Nhớ đến cảnh ngộ của con , lão bà bà khỏi trào nước mắt.

      Gia Cát Linh chuẩn bị hỏi chuyện, bên ngoài truyền đến tiến đập cửa, lão gia gia vừa chắc lại nhà người đến xin nghỉ chân, vừa đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài, ông vừa mừng vừa lo: “Tiểu Diệp, sao con lại về nhà? Bình Nhi cũng về cùng à? Trời đổ tuyết lớn, nếu ngã làm sao? Mau vào mau vào .”

      Nữ tử từ ngoài cửa bước vào khoảng hai mươi tuổi, dắt tay tiểu nương khoảng bốn năm tuổi: “Cha, mẹ, con thấy trời tuyết càng lúc càng lớn, lo lắng sức khỏe của cha mẹ, nên trở về thăm, họ là?” Tiểu Diệp hoài nghi nhìn Gia Cát Linh và Kinh Phong.

      “Là hai chị em ngang qua, khụ khụ.” Lão bà bà vừa vừa ôm tiểu nương vào lòng, hôn ngừng.

      Gia Cát Linh và Kinh Phong liếc nhìn nhau, Tiểu Diệp vừa mới bước vào, hai người họ kinh ngạc thôi, thực rất giống Đại phu nhân. Chẳng lẽ nàng chính là đứa con mà Đại phu nhân vứt bỏ? Đứa bé Tam di nương sinh hạ ba ngày sau qua đời, thực chính là Như Phong. Đứa bé đó hoàn toàn chết, mà là bị Đại phu nhân tráo đổi. Nhất định là Đại phu nhân liên kết với hạ nhân trong phủ, gạt Tam di nương rằng đứa bé chết, thực ra là đưa cho Đại phu nhân, để người ngoài nghĩ bà cũng sinh con trai, vì giấu mọi người, bà lại có thể nhẫn tâm hạ lệnh dìm chết đứa con của chính mình, tâm địa quá ngoan độc. Gia Cát Linh trong lòng quay cuồng, ngoài mặt vẫn bình thường như cũ.

      “Bà bà, hôm qua phụ thân lại đánh mẹ.” Bình Nhi dựa vào lòng lão bà bà, .

      “Tiểu Diệp, mau đưa mẹ xem! Khụ khụ.” Lão bà bà lập tức đứng dậy đến chỗ Tiểu Diệp.

      “Mẹ, có.” Tiểu Diệp trừng mắt với Bình Nhi, “Con nít bừa đó mà.”

      “Cho mẹ xem! Khụ khụ.” Lão bà bà làm sao yên tâm, bà vén ống tay áo nàng lên, những vết sẹo có cũ có mới, vằn vện cánh tay của Tiểu Diệp, bà nhất thời đau lòng ôm lấy Tiểu Diệp: “Nữ nhi đáng thương của ta! Đúng là tên súc sinh!”

      “Ôi, là nghiệp chướng!” Lão gia gia thở dài.

      “Cha, mẹ, con sao.” Tiểu Diệp lau nước mắt cho lão bà bà, “Con gửi Bình Nhi ở đây, mẹ chăm sóc nó giúp con, vài ngày nữa con lại quay về thăm cha mẹ.”

      Gia Cát Linh phát thấy thần sắc Tiểu Diệp có phần kích động, Tiểu Diệp chuẩn bị ra cửa, lại thấy đội quan binh hùng hổ tiến vào sân, trong tay họ cầm giáo mác, mặt mũi hung tợn, người cầm đầu quát lớn: “Niếp Tiểu Diệp, mau ra đây! Cùng bản quan về nha môn tiếp nhận thẩm tra!”

      “Tiểu Diệp, chuyện gì vậy con? Khụ khụ khụ khụ!” Nhìn thấy quan phủ đến, cơ thể lão bà bà ngừng run rẩy, bà cầm chặt lấy tay của Tiểu Diệp.

      “Bà bà, mẹ giết phụ thân rồi.” Bình Nhi giọng .

      “Hả!” Lão bà bà và lão gia gia vừa nghe, suýt nữa ngất xỉu, “Những người này là đến bắt con sao?”

      “Mẹ…” Đối mặt với nhiều quan binh như vậy, Tiểu Diệp biết bản thân chạy thoát, nàng ngược lại rất trấn tĩnh, “Ngày tháng như vậy thực sống bằng chết! Chỉ là con thể báo đáp được công ơn dưỡng dục của cha mẹ, Bình Nhi còn phải phiền cha mẹ chăm sóc, nếu cha mẹ chăm sóc được nó, hãy đem nó cho nhà khác nhé.” xong, nàng quỳ xuống, dập đầu với ông bà lão, “Tuy rằng con được nhặt về, nhưng cha mẹ đối đãi như con ruột, con cảm kích vô cùng. Con bất hiếu, thể phụng dưỡng cha mẹ, kiếp sau con nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của cha mẹ.”

      xong, nàng đứng lên ra bên ngoài.

      “Bắt lấy ả, đại nhân định tử tội cho ả rồi!”

      Mấy bộ khoái xông đến, bắt lấy Tiểu Diệp, kéo nàng ra ngoài. Lão bà bà và Bình Nhi ở đằng sau vừa khóc vừa đuổi theo, tiếng khóc Bình Nhi xé gan xé phổi, khiến nước mắt Tiểu Diệp rơi như mưa: “Bình Nhi, nghe lời ông bà nha con…”

      “Đợi !” Gia Cát Linh bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng .

      Hết chương 162
      Chrishonglak thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 163: Có muốn nếm thử thân thể của vi phu?

      “Vị tiểu nương tử, có chuyện gì?” Bộ đầu thấy bộ dáng xinh đẹp của Gia Cát Linh liền cười tít mắt nhìn nàng.

      “Tuy tiểu Diệp giết người nhưng nàng cũng là vì bất đắc dĩ. Đây thuộc về hành vi phòng vệ, tội đến mức phải chết. Còn đại nhân các ngươi, người còn chưa bắt được giáng cho nàng tội chết, ở đâu có cái đạo lý này? Dưới chân thiên tử, há lại để cho mấy người các ngươi làm bậy!”

      “Ô! Vị tiểu nương tử, ngươi còn quản chuyện thẩm án của chúng ta?” Bộ đầu khinh thường , “Lão gia chúng ta ả tội chết chính là tội chết!” lại đánh giá Gia Cát Linh hồi, nhất thời nổi lên sắc tâm, “Các huynh đệ, nữ nhân này cũng tham gia giết người, mang về cho ta!”

      “Dạ!” Vài người muốn tiến lên, nhưng mà còn chưa tới gần Gia Cát Linh liền bị Kinh Phong đá bay, nằm ở tuyết kêu to.

      “Các ngươi là ai?” Bộ đầu bắt đâug hoảng sợ mà nhìn nữ tử cùng thiếu niên trước mặt, trong lòng cố trấn định, “Quan phủ phá án, các ngươi cần xen vào việc của người khác, nếu , bộ đầu ta bắt các người về!”

      “Khẩu khí lớn!” Gia Cát Linh lạnh lùng , “Bản tiểu thư xem qua Lương Thế Toàn xử án vài lần, cũng tùy tiện bắt người.”

      “Lương đại nhân?” Bộ đầu trong lòng càng thêm khủng hoảng. Lương Thế Toàn là quan lãnh đạo trực tiếp của lão gia nhà , nàng ta vậy mà lại gọi thẳng tên của ông ấy, “ nương à, nếu ngươi cứ quản việc liên quan đến mình, bộ đầu ta khách khí!”

      “Đại bộ đầu, ngươi chẳng lẽ nể mặt?” Gia Cát Linh lấy ra tấm lệnh bài, ném tới trước mặt , “Nhìn cho !”

      Bộ đầu thở hổn hển tiếng, nhặt lệnh bài lên, khỏi chấn động, lập tức quỳ xuống, hướng về phía Gia Cát Linh khấu đầu cái: “Tiểu nhân có mắt như mù, mong Quận quân bớt giận.” Noi xong run rẩy đưa lệnh bài đến tay Gia Cát Linh . nghĩ tới nữ tử trước mắt mình lại có thể là Tam tiểu thư phủ Thừa tướng, Bình Dương quận quân, Thất Vương phi tương lai.

      “Thấy rồi?”

      “Thấy rồi! Thấy rồi!”

      “Người, các ngươi có thể mang . Nhưng nếu nàng có nửa phần thương tổn, bản tiểu thư gọi Lương Thế Toàn đến hỏi.”

      “Dạ, dạ, tiểu nhân nhất định báo cáo đại nhân, xử lý công bằng.”

      “Tốt nhất là như vậy! Bảy ngày sau bản tiểu thư tìm Lương Thế Toàn hỏi tình tiết vụ án này.”

      “Dạ, dạ, đại nhân nhất định nhanh chóng điều tra vụ án.”

      “Ừ.”

      mau, mau!” Bộ đầu gọi sai dịch, chật vật rời khỏi sân. So với bộ dáng hung hổ lúc đến hoàn toàn ngược lại.

      Lão bà bà quỳ xuống dưới chân Gia Cát Linh : “Dân phụ vừa rồi thất lễ, xin quận quân thứ tội. Khụ khụ!”

      “Lão bà bà, mau đứng lên .” Gia Cát Linh chạy tới đỡ bà dậy, “Mọi người cần lo lắng, Tiểu Diệp sao đâu. Ta cam đoan bảy ngày sau nàng ấy nhất định trở về thiếu sợi tóc.”

      “Đa tạ quận quân giúp đỡ.” Lão bà bà kích động nắm lấy tay Gia Cát Linh .

      “Lão bà bà cần khách khí.” Gia Cát Linh cười cười, nhớ tới lời của Tiểu Diệp, liền hỏi: “Tiểu Diệp phải do hai vị sinh ra sao?”

      Lão bà bà gật đầu. Gia Cát Linh vừa rồi ra tay cứu giúp khiến cho bà an tâm ít, nghe đến chuyện này lập tức kể: “Ta cùng ông ấy lấy nhau hai mươi năm đều có con, ta đến nằm mơ cũng muốn làm mẹ. Có buổi tối chúng ta ngủ, bỗng nhiên bị tiếng trẻ con khóc đánh thức. Khụ khụ! Ta bảo ông ấy ra ngoài xem, ông ấy lại vì ta quá mong muốn có con nên nghe lầm. Ta cũng nghĩ là do mình bị ảo giác, định chuẩn bị ngủ tiếp, ai ngờ tiếng đứa khóc càng lúc càng lớn. Chúng ta rời giường, mở cửa ra liền thấy đứa trẻ nằm ngoài cửa, khôn mặt nhắn khóc đến xanh tím, vì thế chạy tới ôm lên. Chúng ta gọi nó là Tiểu Diệp. Khụ khụ!”

      “Vậy bà có biết cha mẹ của Tiểu Diệp là ai ?”

      “Nhiều năm như vậy cũng có người đến tìm.”

      “Lúc ấy người đứa bé có tín vật gì ?”

      Lão bà bà nghĩ: “Cái gì cũng có.”

      Gia Cát Linh cũng đoán được trước, nếu Đại phu nhân muốn cho đứa bé chết, sao lại để tín vật người nàng.

      “Tã lót khi ấy còn ?”

      Lão bà bà đứng lên, vào phía buồng trong: “Ta tìm xem, chắc là ở đâu đó.”

      lát sau, bà ra, cầm trong tay cái chăn : “Đây là cái chăn lúc ấy. Chất liệu chăn rất tốt, ta nghĩ nhất định là của người nhà giàu có, sinh ra nữ nhân liền muốn nêm đem vứt . Đứa đáng thương này vốn là mệnh tiểu thư, lại theo hai người chúng ta chịu ít khổ.”

      “Lão bà bà nên tự trách mình. Nếu nhờ các vị, chỉ sợ ngay cả mạng cũng còn. Lão bà bà, tã lót này có thể tặng cho ta ?”

      “Vật thế này, chỉ sợ hợp mắt quận quân thôi.”

      Nhìn ra được lão bà bà là muốn, Kinh Phong : “Lão bà bà, tỷ tỷ của ta rất kỳ quái, tỷ ấy thích thu thập tã lót của tiểu hài tử. Tỷ phu thân thể tốt, tỷ tỷ cùng tỷ phu thành thân năm vẫn chưa có con. Tỷ tỷ muốn gần những thứ may mắn, muốn cùng phu quân có đứa con.”

      Gia Cát Linh mặt trắng bệch liếc nhìn Kinh Phong cái, thế này chẳng phải năng lực của Sở Lăng Thiên phương diện nào đó được sao? Nếu để y biết được, chắc chắn tức đến hộc máu.

      Lão bà bà đem tã lót đưa cho Gia Cát Linh : “Quận quận cầm lấy, dù sao ta cũng cần. Quận quân là người tốt, sang năm nhất định có thể sinh hạ tiểu tử mập mạp. Khụ khụ!”

      “Đa tạ lão bà bà.” Gia Cát Linh nhận lấy, mặt lên chút khách khí, với ông bà lão, “Ông bà, chúng ta quấy rầy nữa, hai người yên tâm, Tiểu Diệp có việc gì đâu.”

      “Đa tạ Quận quân.”

      Ông bà lão tiễn hai người ra khỏi sân, lại nhìn theo bọn họ rời , đến lúc còn thấy bóng dáng mới quay người trở vào.

      Mùa đông sắc trời nhanh tối, Kinh Phong cùng Gia Cát Linh về đến phủ Thừa tướng là buổi tối. Sở Lăng Thiên mỗi ngày đúng giờ nhận được tin, khi bọn họ trở về y sớm tới rồi. Mộc Tê lập tức mang lò sưởi lên cho Gia Cát Linh , để nàng làm ấm tay.

      “Hôm nay có thu hoạch gì ?” Sở Lăng Thiên để ý đến a hoàn cùng Kinh Phong ở đây, kéo nàng vào trong lòng mình, ôm ở đùi.

      “Thu hoạch khá lớn.” Kinh Phong cười hì hì đem tã lót bày ra cho mọi người xem, “Cái này là ta hao tổn lời mới lấy được.”

      “Đây là cái gì?” Nguyệt Lan cười hì hì, “Nô tì biết rồi, đây tiểu thư chuẩn bị cho tiểu thế tử sao?”

      “Linh nhi muốn có con?” Sở Lăng Thiên cười xấu xa, kề sát bên tai Gia Cát Linh , giọng : “Đêm nay chúng ta sinh đứa, được ?”

      Mặt Gia Cát Linh đỏ lên, ngượng ngùng trừng mắt liếc Sở Lăng Thiên cái: “Cái đó có liên quan đến thân thế của đại ca, đừng nghĩ lung tung.”

      “Mọi người phải khen tài năng xuất chúng của ta đó!” Ở cùng mấy chủ tớ Trục Nguyệt Hiên lâu, lời của Kinh Phong cũng có phần khoa trương hơn, “Mọi người biết làm thế nào mới lấy được cái này ?”

      chút xem!” Tiểu Điệp tò mò .

      “Ông bà lão kia tình nguyện đưa cái này cho chúng ta, ta nhanh trí liền tiểu thư thành thân hơn năm nhưng mà thân thể phu quân tốt nên thể có con, muốn mượn tã lót để dính chút tin vui này. Lúc đó mới lấy được.” Kinh Phong đắc ý , chú ý tới sắc mặt người nào đó sa sầm xuống, cảm nhận được sau lưng lạnh toát, lập tức bổ sung : “Đây chỉ là lời dối thiện ý, gia dũng thần võ, uy vũ cường tráng, hoàn toàn lo vấn đề này.”

      Sở Lăng Thiên quay đầu nhìn Gia Cát Linh , lộ vẻ tức giận: “Vì vậy nàng ngầm thừa nhận?”

      Gia Cát Linh cười cười gì.

      Sở Lăng Thiên tức giận bên tai nàng: “Đêm nay để cho nàng xem thử, thân thể vi phu có được hay .”

      Thấy bộ dáng mập mờ của hai người, những người khác đều thức thời phân công nhau chuẩn bị đồ ăn cùng nước ấm. Dùng xong bữa tối, rửa mặt chải tóc, tất cả mọi người đều lên giường nghỉ ngơi.

      Cơn tức giận của người nào đó vẫn chưa tiêu tan, y nhìn ánh mắt trốn tránh của nữ nhân giường, : “Có phải ái phi mốn trước khi thành thân, nghiệm thân bản vương chút ?” Y thân trần trụi, chậm rãi áp sát nữ tử vào lòng.

      cần!” Gia Cát Linh dùng chăn che mặt mình, tim đập thình thịch, sắc mặt kiềm chế được trở nên đỏ ửng, “Người tránh ra!”

      Sở Lăng Thiên cười xấu xa, “Ái phi, cho ta đắp chăn với, ngoài trời tuyết rơi nhiều, người vi phu mặc cái gì, nếu nhỡ bị lạnh mà ốm sao, nàng muốn có con à.”

      Gia Cát Linh vừa tức vừa thương, cuối cùng đành lòng để y chịu lạnh, đưa nửa chăn cho y. nghĩ tới y nhân cơ hội này mạnh mẽ bắt lấy nàng, đôi môi mềm mại bất ngờ hôn lên cái miệng nhắn kịp phòng thủ của nàng.

      Tay nàng xoa tấm lưng trần trụi của y, cảm nhận được cơ thể nóng bỏng, chủ động đưa cái lưỡi thơm tho vào trong miệng y. Y xảo quyệt ngậm chặt lấy lưỡi của nàng, dùng sức mút vào. Bàn tay mềm mại của nàng ở lưng y mà vuốt ve, càng kích thích dục vọng trong cơ thể y. tay y đưa đến bên hông nàng, dò xét vào bên trong vạt áo, vuốt ve vòng eo mềm mại bóng loáng của nàng.

      Gia Cát Linh chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, thầm nghĩ muốn càng nhiều. Tay y nóng bỏng hướng từ dưới lên , cuối cùng dừng lại ở trước ngực nàng, ôn nhu mà vuốt ve.

      Nàng càng thêm vội vàng đáp lại y, dường như thể hít thở như bình thường. Nhiệt độ ở trong phòng có thể hòa tan tuyết đọng bên ngoài. Y nhàng cởi bỏ nội y của nàng, nháy mắt thân thể nàng cũng chỉ còn lại áo lót, mà nàng chìm đắm trong nụ hôn của y, chưa phát ra.

      Sở Lăng Thiên ôm nàng, hơi nghiêng người, hai người từ tư thế dưới biến thành nghiêng người ôm nhau. Tay y lần mò ra sau lưng nàng, tìm kiếm cởi bỏ áo lót của nàng, thân của nàng hoàn toàn lộ ra trước mắt y.

      Y buông môi của nàng ra, phả ra hơi nóng bên tai nàng, giọng hỏi: “Ái phi, giờ nàng thấy thân thể vi phu có được ?”

      Gia Cát Linh dường như vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, thẹn thùng gật đầu.

      “Có muốn nếm thử thân thể của vi phu ?” Sở Lăng Thiên tiếp tục cười xấu xa, tay chuẩn bị chạm vào ngực nàng, nhàng mà nhào nặn.

      “A!” Gia Cát Linh lúc này mới ý thức được quần áo người mình bị y cởi ra lúc nào khiến thần biết quỷ hay, ngay cả áo lót cũng còn!

      Y cười tà mị: “Linh nhi sợ mấy người Mộc Tê nghe được sao?”

      Gia Cát Linh mở to mắt, bị y dọa liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Y xoay người đè lên người nàng, lại nhắm vào đôi môi đỏ mọng của nàng mà hôn. Từ môi, y hôn dọc đường xuống tới chiếc cổ trắng noãn mềm mại, mỗi chỗ bị y hôn đều khiến cho thân thể nàng nóng bỏng.

      Những nụ hôn của y rơi xuống người nàng như mưa, cuối cùng dừng ở trước ngực nàng.

      “Sở Lăng Thiên, đủ rồi! Dừng lại!” Gia Cát Linh biết mình phải ngăn y lại.

      “Đây là lời lòng của Linh nhi sao?” Khóe miệng Sở Lăng Thiên giơ lên, lộ ra nụ cười mê người.

      Hết chương 163

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 163: Có muốn nếm thử thân thể của vi phu?

      “Vị tiểu nương tử, có chuyện gì?” Bộ đầu thấy bộ dáng xinh đẹp của Gia Cát Linh liền cười tít mắt nhìn nàng.

      “Tuy tiểu Diệp giết người nhưng nàng cũng là vì bất đắc dĩ. Đây thuộc về hành vi phòng vệ, tội đến mức phải chết. Còn đại nhân các ngươi, người còn chưa bắt được giáng cho nàng tội chết, ở đâu có cái đạo lý này? Dưới chân thiên tử, há lại để cho mấy người các ngươi làm bậy!”

      “Ô! Vị tiểu nương tử, ngươi còn quản chuyện thẩm án của chúng ta?” Bộ đầu khinh thường , “Lão gia chúng ta ả tội chết chính là tội chết!” lại đánh giá Gia Cát Linh hồi, nhất thời nổi lên sắc tâm, “Các huynh đệ, nữ nhân này cũng tham gia giết người, mang về cho ta!”

      “Dạ!” Vài người muốn tiến lên, nhưng mà còn chưa tới gần Gia Cát Linh liền bị Kinh Phong đá bay, nằm ở tuyết kêu to.

      “Các ngươi là ai?” Bộ đầu bắt đâug hoảng sợ mà nhìn nữ tử cùng thiếu niên trước mặt, trong lòng cố trấn định, “Quan phủ phá án, các ngươi cần xen vào việc của người khác, nếu , bộ đầu ta bắt các người về!”

      “Khẩu khí lớn!” Gia Cát Linh lạnh lùng , “Bản tiểu thư xem qua Lương Thế Toàn xử án vài lần, cũng tùy tiện bắt người.”

      “Lương đại nhân?” Bộ đầu trong lòng càng thêm khủng hoảng. Lương Thế Toàn là quan lãnh đạo trực tiếp của lão gia nhà , nàng ta vậy mà lại gọi thẳng tên của ông ấy, “ nương à, nếu ngươi cứ quản việc liên quan đến mình, bộ đầu ta khách khí!”

      “Đại bộ đầu, ngươi chẳng lẽ nể mặt?” Gia Cát Linh lấy ra tấm lệnh bài, ném tới trước mặt , “Nhìn cho !”

      Bộ đầu thở hổn hển tiếng, nhặt lệnh bài lên, khỏi chấn động, lập tức quỳ xuống, hướng về phía Gia Cát Linh khấu đầu cái: “Tiểu nhân có mắt như mù, mong Quận quân bớt giận.” Noi xong run rẩy đưa lệnh bài đến tay Gia Cát Linh . nghĩ tới nữ tử trước mắt mình lại có thể là Tam tiểu thư phủ Thừa tướng, Bình Dương quận quân, Thất Vương phi tương lai.

      “Thấy rồi?”

      “Thấy rồi! Thấy rồi!”

      “Người, các ngươi có thể mang . Nhưng nếu nàng có nửa phần thương tổn, bản tiểu thư gọi Lương Thế Toàn đến hỏi.”

      “Dạ, dạ, tiểu nhân nhất định báo cáo đại nhân, xử lý công bằng.”

      “Tốt nhất là như vậy! Bảy ngày sau bản tiểu thư tìm Lương Thế Toàn hỏi tình tiết vụ án này.”

      “Dạ, dạ, đại nhân nhất định nhanh chóng điều tra vụ án.”

      “Ừ.”

      mau, mau!” Bộ đầu gọi sai dịch, chật vật rời khỏi sân. So với bộ dáng hung hổ lúc đến hoàn toàn ngược lại.

      Lão bà bà quỳ xuống dưới chân Gia Cát Linh : “Dân phụ vừa rồi thất lễ, xin quận quân thứ tội. Khụ khụ!”

      “Lão bà bà, mau đứng lên .” Gia Cát Linh chạy tới đỡ bà dậy, “Mọi người cần lo lắng, Tiểu Diệp sao đâu. Ta cam đoan bảy ngày sau nàng ấy nhất định trở về thiếu sợi tóc.”

      “Đa tạ quận quân giúp đỡ.” Lão bà bà kích động nắm lấy tay Gia Cát Linh .

      “Lão bà bà cần khách khí.” Gia Cát Linh cười cười, nhớ tới lời của Tiểu Diệp, liền hỏi: “Tiểu Diệp phải do hai vị sinh ra sao?”

      Lão bà bà gật đầu. Gia Cát Linh vừa rồi ra tay cứu giúp khiến cho bà an tâm ít, nghe đến chuyện này lập tức kể: “Ta cùng ông ấy lấy nhau hai mươi năm đều có con, ta đến nằm mơ cũng muốn làm mẹ. Có buổi tối chúng ta ngủ, bỗng nhiên bị tiếng trẻ con khóc đánh thức. Khụ khụ! Ta bảo ông ấy ra ngoài xem, ông ấy lại vì ta quá mong muốn có con nên nghe lầm. Ta cũng nghĩ là do mình bị ảo giác, định chuẩn bị ngủ tiếp, ai ngờ tiếng đứa khóc càng lúc càng lớn. Chúng ta rời giường, mở cửa ra liền thấy đứa trẻ nằm ngoài cửa, khôn mặt nhắn khóc đến xanh tím, vì thế chạy tới ôm lên. Chúng ta gọi nó là Tiểu Diệp. Khụ khụ!”

      “Vậy bà có biết cha mẹ của Tiểu Diệp là ai ?”

      “Nhiều năm như vậy cũng có người đến tìm.”

      “Lúc ấy người đứa bé có tín vật gì ?”

      Lão bà bà nghĩ: “Cái gì cũng có.”

      Gia Cát Linh cũng đoán được trước, nếu Đại phu nhân muốn cho đứa bé chết, sao lại để tín vật người nàng.

      “Tã lót khi ấy còn ?”

      Lão bà bà đứng lên, vào phía buồng trong: “Ta tìm xem, chắc là ở đâu đó.”

      lát sau, bà ra, cầm trong tay cái chăn : “Đây là cái chăn lúc ấy. Chất liệu chăn rất tốt, ta nghĩ nhất định là của người nhà giàu có, sinh ra nữ nhân liền muốn nêm đem vứt . Đứa đáng thương này vốn là mệnh tiểu thư, lại theo hai người chúng ta chịu ít khổ.”

      “Lão bà bà nên tự trách mình. Nếu nhờ các vị, chỉ sợ ngay cả mạng cũng còn. Lão bà bà, tã lót này có thể tặng cho ta ?”

      “Vật thế này, chỉ sợ hợp mắt quận quân thôi.”

      Nhìn ra được lão bà bà là muốn, Kinh Phong : “Lão bà bà, tỷ tỷ của ta rất kỳ quái, tỷ ấy thích thu thập tã lót của tiểu hài tử. Tỷ phu thân thể tốt, tỷ tỷ cùng tỷ phu thành thân năm vẫn chưa có con. Tỷ tỷ muốn gần những thứ may mắn, muốn cùng phu quân có đứa con.”

      Gia Cát Linh mặt trắng bệch liếc nhìn Kinh Phong cái, thế này chẳng phải năng lực của Sở Lăng Thiên phương diện nào đó được sao? Nếu để y biết được, chắc chắn tức đến hộc máu.

      Lão bà bà đem tã lót đưa cho Gia Cát Linh : “Quận quận cầm lấy, dù sao ta cũng cần. Quận quân là người tốt, sang năm nhất định có thể sinh hạ tiểu tử mập mạp. Khụ khụ!”

      “Đa tạ lão bà bà.” Gia Cát Linh nhận lấy, mặt lên chút khách khí, với ông bà lão, “Ông bà, chúng ta quấy rầy nữa, hai người yên tâm, Tiểu Diệp có việc gì đâu.”

      “Đa tạ Quận quân.”

      Ông bà lão tiễn hai người ra khỏi sân, lại nhìn theo bọn họ rời , đến lúc còn thấy bóng dáng mới quay người trở vào.

      Mùa đông sắc trời nhanh tối, Kinh Phong cùng Gia Cát Linh về đến phủ Thừa tướng là buổi tối. Sở Lăng Thiên mỗi ngày đúng giờ nhận được tin, khi bọn họ trở về y sớm tới rồi. Mộc Tê lập tức mang lò sưởi lên cho Gia Cát Linh , để nàng làm ấm tay.

      “Hôm nay có thu hoạch gì ?” Sở Lăng Thiên để ý đến a hoàn cùng Kinh Phong ở đây, kéo nàng vào trong lòng mình, ôm ở đùi.

      “Thu hoạch khá lớn.” Kinh Phong cười hì hì đem tã lót bày ra cho mọi người xem, “Cái này là ta hao tổn lời mới lấy được.”

      “Đây là cái gì?” Nguyệt Lan cười hì hì, “Nô tì biết rồi, đây tiểu thư chuẩn bị cho tiểu thế tử sao?”

      “Linh nhi muốn có con?” Sở Lăng Thiên cười xấu xa, kề sát bên tai Gia Cát Linh , giọng : “Đêm nay chúng ta sinh đứa, được ?”

      Mặt Gia Cát Linh đỏ lên, ngượng ngùng trừng mắt liếc Sở Lăng Thiên cái: “Cái đó có liên quan đến thân thế của đại ca, đừng nghĩ lung tung.”

      “Mọi người phải khen tài năng xuất chúng của ta đó!” Ở cùng mấy chủ tớ Trục Nguyệt Hiên lâu, lời của Kinh Phong cũng có phần khoa trương hơn, “Mọi người biết làm thế nào mới lấy được cái này ?”

      chút xem!” Tiểu Điệp tò mò .

      “Ông bà lão kia tình nguyện đưa cái này cho chúng ta, ta nhanh trí liền tiểu thư thành thân hơn năm nhưng mà thân thể phu quân tốt nên thể có con, muốn mượn tã lót để dính chút tin vui này. Lúc đó mới lấy được.” Kinh Phong đắc ý , chú ý tới sắc mặt người nào đó sa sầm xuống, cảm nhận được sau lưng lạnh toát, lập tức bổ sung : “Đây chỉ là lời dối thiện ý, gia dũng thần võ, uy vũ cường tráng, hoàn toàn lo vấn đề này.”

      Sở Lăng Thiên quay đầu nhìn Gia Cát Linh , lộ vẻ tức giận: “Vì vậy nàng ngầm thừa nhận?”

      Gia Cát Linh cười cười gì.

      Sở Lăng Thiên tức giận bên tai nàng: “Đêm nay để cho nàng xem thử, thân thể vi phu có được hay .”

      Thấy bộ dáng mập mờ của hai người, những người khác đều thức thời phân công nhau chuẩn bị đồ ăn cùng nước ấm. Dùng xong bữa tối, rửa mặt chải tóc, tất cả mọi người đều lên giường nghỉ ngơi.

      Cơn tức giận của người nào đó vẫn chưa tiêu tan, y nhìn ánh mắt trốn tránh của nữ nhân giường, : “Có phải ái phi mốn trước khi thành thân, nghiệm thân bản vương chút ?” Y thân trần trụi, chậm rãi áp sát nữ tử vào lòng.

      cần!” Gia Cát Linh dùng chăn che mặt mình, tim đập thình thịch, sắc mặt kiềm chế được trở nên đỏ ửng, “Người tránh ra!”

      Sở Lăng Thiên cười xấu xa, “Ái phi, cho ta đắp chăn với, ngoài trời tuyết rơi nhiều, người vi phu mặc cái gì, nếu nhỡ bị lạnh mà ốm sao, nàng muốn có con à.”

      Gia Cát Linh vừa tức vừa thương, cuối cùng đành lòng để y chịu lạnh, đưa nửa chăn cho y. nghĩ tới y nhân cơ hội này mạnh mẽ bắt lấy nàng, đôi môi mềm mại bất ngờ hôn lên cái miệng nhắn kịp phòng thủ của nàng.

      Tay nàng xoa tấm lưng trần trụi của y, cảm nhận được cơ thể nóng bỏng, chủ động đưa cái lưỡi thơm tho vào trong miệng y. Y xảo quyệt ngậm chặt lấy lưỡi của nàng, dùng sức mút vào. Bàn tay mềm mại của nàng ở lưng y mà vuốt ve, càng kích thích dục vọng trong cơ thể y. tay y đưa đến bên hông nàng, dò xét vào bên trong vạt áo, vuốt ve vòng eo mềm mại bóng loáng của nàng.

      Gia Cát Linh chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, thầm nghĩ muốn càng nhiều. Tay y nóng bỏng hướng từ dưới lên , cuối cùng dừng lại ở trước ngực nàng, ôn nhu mà vuốt ve.

      Nàng càng thêm vội vàng đáp lại y, dường như thể hít thở như bình thường. Nhiệt độ ở trong phòng có thể hòa tan tuyết đọng bên ngoài. Y nhàng cởi bỏ nội y của nàng, nháy mắt thân thể nàng cũng chỉ còn lại áo lót, mà nàng chìm đắm trong nụ hôn của y, chưa phát ra.

      Sở Lăng Thiên ôm nàng, hơi nghiêng người, hai người từ tư thế dưới biến thành nghiêng người ôm nhau. Tay y lần mò ra sau lưng nàng, tìm kiếm cởi bỏ áo lót của nàng, thân của nàng hoàn toàn lộ ra trước mắt y.

      Y buông môi của nàng ra, phả ra hơi nóng bên tai nàng, giọng hỏi: “Ái phi, giờ nàng thấy thân thể vi phu có được ?”

      Gia Cát Linh dường như vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, thẹn thùng gật đầu.

      “Có muốn nếm thử thân thể của vi phu ?” Sở Lăng Thiên tiếp tục cười xấu xa, tay chuẩn bị chạm vào ngực nàng, nhàng mà nhào nặn.

      “A!” Gia Cát Linh lúc này mới ý thức được quần áo người mình bị y cởi ra lúc nào khiến thần biết quỷ hay, ngay cả áo lót cũng còn!

      Y cười tà mị: “Linh nhi sợ mấy người Mộc Tê nghe được sao?”

      Gia Cát Linh mở to mắt, bị y dọa liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Y xoay người đè lên người nàng, lại nhắm vào đôi môi đỏ mọng của nàng mà hôn. Từ môi, y hôn dọc đường xuống tới chiếc cổ trắng noãn mềm mại, mỗi chỗ bị y hôn đều khiến cho thân thể nàng nóng bỏng.

      Những nụ hôn của y rơi xuống người nàng như mưa, cuối cùng dừng ở trước ngực nàng.

      “Sở Lăng Thiên, đủ rồi! Dừng lại!” Gia Cát Linh biết mình phải ngăn y lại.

      “Đây là lời lòng của Linh nhi sao?” Khóe miệng Sở Lăng Thiên giơ lên, lộ ra nụ cười mê người.

      Hết chương 163

      Chương 164: Chúng ta là cùng mẹ

      đợi nàng phản ứng, y cúi đầu ngậm lấy nơi đứng sững trước ngực nàng, thân thể nàng tự chủ được mà run rẩy. Cảm nhận phản ứng của nàng, y cảm thấy mỹ mãn buông nàng ra, nằm xuống bên cạnh. Rốt cuộc nàng cũng thở phào nhõm.

      “Linh nhi cần lo lắng, khi nào nàng muốn sinh con sinh, bất cứ lúc nào vi phu cũng phụng bồi.”

      Gia Cát Linh trừng mắt : “Có nơi, cần nam nhân cũng có thể sinh con.”

      “Vậy sinh thế nào?” Sở Lăng Thiên tò mò hỏi.

      “Lấy thứ của nam nhân và thứ của nữ nhân ra, bỏ vào cái ống nghiệm là có thể.”

      “Lại có thể có chuyện thần kỳ thế à. Nhưng mà ta cảm thấy tự lực cánh sinh tốt hơn.”

      Gia Cát Linh liếc trắng mắt, ngồi dậy chuẩn bị mặc y phục vào, ngờ Sở Lăng Thiên lại dùng chăn bọc lấy nàng, dịu dàng : “Đừng mặc mà, tránh để lát nữa ta lại phải cởi.”

      Gia Cát Linh hoàn toàn đầu hàng, quấn chăn bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

      Qua mấy ngày, Tiêu gia đưa Đại phu nhân về, bà giống như sửa đổi tâm tính, bắt đầu ăn chay niệm phật, cũng hiếm khi hỏi đến chuyện trong phủ. Nhưng những ngày như thế chẳng được bao lâu, con trai của Gia Cát Vũ, Gia Cát Như Ý chết. Nguyên nhân xảy ra chuyện này là do và nhị công tử Tiêu gia, Tiêu Úy, cùng tranh giành mỹ nhân đứng đầu của Di Hồng Lâu, hai người đấu nhau, cuối cùng Gia cát Như Ý đắc ý ôm mỹ nhân về nhà, nhưng đường hồi phủ lại bị người ta ám sát bỏ mạng. Chỉ bằng việc ban ngày đánh nhau trận, vẫn chưa đủ chứng minh cái chết của Như Ý có liên quan đến Tiêu gia, nhưng bên cạnh thi thể của , có lệnh bài thuộc về Tiêu gia.

      Gia Cát Chiêm ném lệnh bài xuống trước mặt Sở Lăng Thiên, vẻ mặt u ám đến đáng sợ: “Như Ý chết, bên cạnh thi thể của nó, phát cái này.”

      Đại phu nhân nhặt lệnh bài lên, trong lòng thấp thỏm: “Đây là… đây là của Tiêu gia?”

      “Nhận ra là tốt đó! Chuyện này Tiêu gia phải có giao phó ràng với nhà Gia Cát!”

      “Lão gia, trong chuyện này nhất định có gì đó hiểu lầm.”

      bày ra trước mắt, còn muốn chống chế? Nếu Tiêu gia xử lý tốt chuyện này, cần qua lại nữa!”

      “Lão gia…” Trong lòng Đại phu nhân chỉ có tuyệt vọng, nếu hai nhà thực cắt đứt giao tình, bản thân bà còn có thể sống được mấy ngày, “Lão gia, lão gia hưu thiếp , xin ông đừng truy cứu Tiêu gia nữa.”

      “Hưu bà?” Gia Cát Chiêm cười lạnh, “Cho dù bà có chết, cũng là ma của nhà Gia Cát! Chuyện này, phải ta truy cứu là truy cứu, phải xem ý của nhị đệ thế nào.”

      Ý của Gia Cát Vũ, chính là diệt cả nhà họ Tiêu. Ngày đó, ông mang theo đám người phô trương thanh thế đến Tiêu phủ, muốn giết chết Tiêu Úy. Chuyện này nhanh chóng xôn xao dư luận, Sở Kim Triêu triệu Gia Cát Vũ cùng Tiêu Lương tiến cung, chỉnh đốn trận, cuối cùng, lệnh Tiêu Lương giao Tiêu Úy cho quan phủ xử lý, mới bình ổn được chuyện này.

      tình ngoài mặt bình ổn, những vết nứt giữa nhà Gia Cát và Tiêu gia càng lúc càng lớn, hai nhà đều oán hận nhau, nhưng bởi vì lợi ích chung, lại thể buộc cùng chỗ. Tiêu lão thái quân lại hờ hững nhìn ân oán hai nhà phát sinh, Như Ý chết rồi, nhưng hận ý trong lòng bà hề giảm bớt, Doanh nhi, con chết thảm thương.

      Ngày hôm đó, nhân lúc thời tiết nắng ráo, Gia Cát Linh lại đến nhà Tiểu Diệp chuyến. Quan phủ điều tra , trượng phu của Tiểu Diệp chết chưa hết tội, Tiểu Diệp vô tội, được phóng thích về nhà. Nhìn thấy Gia Cát Linh đến, cả nhà đều quỳ xuống trước mặt nàng, dập đầu tạ ơn.

      “Quận quận, dân nữ đa tạ ơn cứu giúp của người.” Tiểu Diệp .

      “Tỷ tỷ Tiểu Diệp cần khách sáo. Tỷ tỷ, có thể mượn bước chuyện hay , ta có lời muốn với tỷ.”

      Tiểu Diệp do dự gật đầu, theo Gia Cát Linh ra sân.

      “Quận quân, người tìm dân nữ có chuyện gì?”

      Gia Cát Linh cười cười: “Tỷ tỷ gọi muội là Tam muội được rồi.”

      “Tam… Tam muội? Quận quân, người gì vậy?” Tiểu Diệp khó hiểu hỏi, “Quận quân thân phận cao quý, Tiểu Diệp chỉ là thảo dân, làm sao dám xưng hô tỷ muội với quận quân.”

      “Bởi vì thân phận của tỷ, chính là tỷ tỷ của muội, là Đại tiểu thư của Gia Cát phủ thừa trướng!” Gia Cát Linh quanh co lòng vòng, thẳng.

      “Cái gì?” Tiểu Diệp la lên, “Làm sao có thể? Sao dân nữ có thể là Đại tiểu thư của phủ Thừa tướng? Tuy rằng từ dân nữ biết mình được nhặt về nuôi, nhưng phải là đại tiểu thư gì cả. Chắc quận quân nhận nhầm người rồi.”

      “Tỷ tỷ có thể tin, nhưng muội hỏi qua người làm năm đó, cùng với đứa bé mà phủ Thừa tướng vứt vừa vặn ăn khớp. Muội kết luận, tỷ chính là tỷ tỷ của muội. Điều quan trọng nhất là, diện mạo của tỷ giống hệt với mẹ.”

      ! thể nào!” Tiểu Diệp đột nhiên lắc đầu, kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh , “ có khả năng.”

      “Tỷ tỷ muốn gặp cha mẹ thân sinh, hỏi họ vì sao lại vứt bỏ tỷ à?”

      “Muốn chứ, có nằm mơ cũng muốn! Ta biết tại sao họ lại vứt bỏ ta, mặc kệ vì bất cứ lý do gì, ta cũng thể tha thứ cho họ. Nhưng ta lại cảm ơn họ, nếu phải vậy, sao ta có thể gặp được cha mẹ tốt như giờ.”

      “Nếu tỷ tỷ muốn gặp họ, muội có thể dẫn tỷ hồi phủ.”

      ! Ta phải nghĩ lại , người hãy để ta suy nghĩ kỹ… sao ta có thể là con của Thừa tướng đại nhân… thể nào… thể nào… thể nào đâu…” Tiểu Diệp càng ngừng lập lại thể nào, trong đầu lại ngừng quanh quẩn: ngươi là đại tiểu thư của phủ Thừa tướng. Nếu ta là đại tiểu thư của phủ thừa tướng, có phải là có tiền chữa bệnh cho cha mẹ , có phải Bình Nhi phải chịu rét chịu đói , có phải người trong thôn dám khinh khi cha mẹ là có con hay ?

      “Tỷ tỷ, tỷ nghĩ xong rồi cho muội biết, muội lúc nào cũng đợi tỷ.”

      “Ta nghĩ xong rồi, người dẫn ta gặp họ !”

      “Được!” Gia Cát Linh gật đầu, ngờ nhanh như vậy nàng quyết định, “Vậy ngày đông chí, muội phái người đến đón tỷ hồi phủ.”

      “Được, ta chờ người!”

      Đại phu nhân, bà nhất định nghĩ con của bà chết rồi, nhiều năm trôi qua như vậy, bà có biết ngày tháng nàng sống ở bên ngoài ra sao hay , nhìn thấy nàng, bà có giật mình ?

      Ngày đông chí, theo thường lệ là ngày cả nhà đoàn viên, so với năm trước, đông chí năm nay quạnh quẽ hơn rất nhiều. Gia Cát Chiêm, Đại phu nhân ngồi ở thượng vị, bên dưới theo thứ tự là Như Phong, Hồng Nhan, Linh , Như Nguyệt. Vốn dĩ có thể ngồi đầy bàn lớn, giờ đây chỉ còn lại thưa thớt sáu người.

      “Ăn cơm .” Trong lòng Gia Cát Chiêm ít nhiều có chút thê lương, khi mấy di nương, con cái từng đứa lần lượt chết , trong lòng ông vẫn chưa có cảm xúc gì lớn, nhưng nhìn thấy quang cảnh trước mắt, hơn nữa còn có Như Ý, trong lòng thực khó chịu.

      “Lão gia, sang năm, nạp thêm hai di nương nữa , để lão gia có thêm con cái, phủ Thừa tướng này vắng lặng quá, thể xác và tinh thần của thiếp cũng hoảng hốt.” Đại phu nhân thương cảm .

      “Hừ!” Gia Cát Chiêm hừ lạnh, “Bớt ở đây mèo khóc chuột ! Nếu phải bà, Thanh Thanh và con của nàng bây giờ vẫn còn êm đẹp.”

      “Lão gia, thiếp thực biết sai rồi, lão gia tha thứ cho thiếp ! Thiếp dám nữa đâu. Thiếp cũng hiểu, thiếp có Như Phong và Hồng Nhan rồi còn cầu thêm gì nữa? Chỉ cầu trong nhà hòa khí là tốt rồi. Mấy di nương đều sinh được con trai cho lão gia, thiếp có Như Phong, thấy đủ rồi.”

      “Mẹ, Tam di nương cũng từng sinh con trai mà.” Gia Cát Linh nhắc nhở.

      Đại phu nhân sửng sốt, gật đầu : “Đúng vậy, là mẹ quên mất. Đứa kia cũng mạng khổ, sinh được ba ngày chết, chỉ còn lại mỗi mình độc đinh là Như Phong.”

      “Mẹ, mẹ thấy con và đại ca giống nhau ?” Gia Cát Linh cười hỏi.

      “Giống chứ.” Đại phu nhân trong lòng cảm thấy bất an, “Hai đứa là em, đương nhiên giống nhau rồi.”

      “Giống điểm nào?”

      “Đôi mắt, đôi mắt trông giống nhau nhất.”

      “Hồi , mấy nha hoàn đều mắt con giống mẫu thân, chẳng lẽ đại ca cũng giống mẫu thân con à?”

      Gia Cát Chiêm tò mò quan sát hai em, lại nhìn qua Gia Cát Hồng Nhan: “Thoạt nhìn, Phong nhi và Linh nhi như là cùng mẹ sinh ra.”

      Người vô tâm, người nghe lại có ý. Trong đầu Đại phu nhân nổ ầm tiếng, nhất thời trống rỗng, nhiều năm rồi, bà sớm xem Như Phong như con ruột của chính mình, người biết chuyện đó, giờ đều còn nhân thế. Nghĩ vậy, trong lòng bà từ từ lấy lại bình tĩnh.

      chừng, chúng con thực là cùng mẹ sinh ra.” Gia Cát Linh cười .

      “Tam muội muốn dùng đại ca để nâng cao thân phận của mình sao? Lâu như vậy rồi còn phân biệt được đích xuất và thứ xuất à?” Gia Cát Hồng Nhan lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh , trong mắt tràn ngập khinh thường.

      “Hồng Nhan, được bậy!” Đại phu nhân trừng mắt với nàng.

      “Hồng Nhan, phải huynh qua rất nhiều lần với muội, dù là đích xuất hay thứ xuất đều là con của cha hết.” Sắc mặt Như Phong vui, .

      “Đại ca, huynh thực muốn làm ai mới là em ruột với huynh!” Gia Cát Hồng Nhan giận dỗi ném đôi đũa.

      “Hồng Nhan, đại ca con đúng đó, giờ bên cha chỉ còn lại bốn người các con, các con phải chung sống hòa bình, giúp đỡ lẫn nhau! Như vậy mới có thể đối mặt với biến hóa bên ngoài.” Gia Cát Chiêm .

      “Cha, thực ra cha còn đứa con nữa.” Gia Cát Linh đột nhiên .

      “Linh nhi gì vậy?” Gia Cát Chiêm tò mò hỏi.

      “Cha mẹ, hai người đợi chút.”

      xong, Gia Cát Linh đứng dậy ra ngoài, lát sau, nàng dẫn theo nữ tử độ hai mươi tuổi bước vào, trong tay còn cầm tấm tả lót và bức tranh.

      Nhìn thấy nữ tử nọ, mọi người trong phòng kinh hãi, nàng quả thực có diện mạo của Đại phu nhân lúc trẻ, Đại phu nhân kinh ngạc đứng lên, run rẩy vươn tay, chỉ vào nàng, “Ngươi là ai?”

      “Mẹ, mẹ nhận ra tấm tả lót này ?” Gia Cát Linh bày tấm tã ra trước mặt mọi người.

      Cơ thể Đại phu nhân nhất thời cứng đờ: “ biết.”

      “Rốt cục là chuyện gì?” Gia Cát Chiêm dường như nhìn ra chút manh mối, lớn tiếng hỏi, “Linh nhi, con xem, rốt cục nương ấy là ai?”

      “Tỷ ấy chính là Đại tiểu thư chân chính của phủ Thừa tướng!” Gia Cát Linh dõng dạc đáp.

      Người trong phòng đều đứng hết lên, biểu mặt khác nhau, Gia Cát Chiêm và Như Phong kinh ngạc thôi, Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan vẻ mặt phẫn nộ, Như Nguyệt hoài nghi nhìn cảnh này.

      “Linh nhi, con đừng bậy! Đời này của ta chỉ có hai đứa con là Như Phong và Hồng Nhan, đừng mơ xấu ta!”

      Gia Cát Linh cười cười: “Mẹ, con chỉ Tiểu Diệp là Đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, cũng chưa tỷ ấy là do ai sinh ra, mẹ tức giận như vậy để làm gì?”

      “Ngươi!” Đại phu nhân ý thức được bản thân hớ, trấn định lại, “Trước đó, ngươi mang người vào phủ là em của Ngũ di nương, giờ lại dắt thêm đứa, là Đại tiểu thư của phủ Thừa tướng. Suốt ngày ngươi giả thần giả quỷ, ngươi nghĩ trong phủ ai trị được ngươi?” Đại phu nhân nhớ rất , Tiêu Chính báo lại với bà đứa bé chết chìm, tuyệt đối thể xuất đời, nhất định là nha đầu này tác quái.
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 165: thể che giấu

      “Có phải mẹ nghĩ đứa trẻ bị chết chìm làm sao có thể xuất ở chỗ này?”

      “Ngươi bậy bạ gì đó!” Bị trúng suy nghĩ, mặt Đại phu nhân hồi đỏ, hồi lại trắng bạch.

      “Linh nhi, con chút chân tướng việc !” Gia Cát Chiêm lạnh lùng liếc mắt nhìn Đại phu nhân cái, tã lót kia ông cũng thấy quen thuộc. Đó là của đứa đầu tiên của Đại phu nhân, tã lót này là do tự tay Gia Cát lão phu nhân may.

      “Con kể mọi chuyện.” Gia Cát Linh chậm rãi : “Hai mươi năm trước, mẹ cùng Tam di nương đồng thời mang thai, nhưng mà Tam di nương sinh trước ba ngày, sinh ra bé trai. may là bé trai đó ba ngày sau liền bỏ mạng, đó cũng là ngày mẹ sinh. ra đứa trẻ ấy chưa chết, lúc ấy mẹ sinh ra , vì vậy có người thông đồng với đại phu, lừa gạt Tam di nương trộm ôm đứa cho mẹ. Mẹ lại sai người đem đứa con do chính mình sinh ra mang khỏi phủ, đưa dìm sông. Tất cả mọi người đều biết đứa trẻ mẹ sinh ra là . Người được giao phó mang đứa trẻ dìm sông thực đành lòng xuống tay nên đem cho gia đình. Mà đứa trẻ đó chính là Tiểu Diệp, còn đứa con của Tam di nương chính là đại ca!”

      Tay chân Đại phu nhân lạnh như băng, khiếp sợ đến mức run rẩy lâu. Tự bà bày ra chuyện này, chuyện ràng giống như Gia Cát Linh , thế nhưng đứa trẻ lại chết, chuyện này bà hoàn toàn dự tính trước được. Dù vậy, có chứng cứ xác thực, chính bà có thể thừa nhận.

      “Cha còn nhớ hình dáng của mẹ con chứ?” Gia Cát Linh bày ra bức họa của Tam di nương, “Cha xem xem, có phải con cùng đại ca nhìn rất giống nhau ? Nhìn lại Tiểu Diệp cùng với mẹ chính là khuôn đúc ra.”

      đời này người giống nhau nhiều lắm, Linh nhi có chứng cớ gì nương ấy là con của ta?”

      “Rất đơn giản! Lấy máu nghiệm thân! Lưu quản gia, chuẩn bị chén nước trong!”

      Rất nhanh, Lưu quản gia liền bưng chén nước tới, đặt trước mặt mọi người. Gia Cát Linh ra hiệu cho Tiểu Diệp vươn tay ra, cắt dấu , giọt máu vào trong bát.

      “Mẹ, tới lượt mẹ.”

      nghĩ tới Đại phu nhân chút do dự vươn tay ra. Máu của bà xuống, trong nháy mắt cùng với máu của Tiểu Diệp hòa chung chỗ. Trong lúc mọi người còn chưa có phản ứng, bà liền ôm lấy Tiểu Diệp khóc thành tiếng.

      “Đúng là con của ta, nghĩ tới mẹ còn có thể nhìn thấy con, mẹ còn tưởng rằng được gặp lại con nữa ! Nhiều năm như vậy con có khỏe ? Để cho mẹ nhìn xem nào.” Đại phu nhân lộ ra bộ dáng vui sướng, kích động. Bà lôi kéo Tiểu Diệp tới bên cạnh Gia Cát Chiêm, “Lão gia, đây là con của chúng ta, con , đây là cha của con, mau gọi cha .”

      Gia Cát Linh có chút kinh ngạc, biết Đại phu nhân muốn diễn cái gì. Bà ta vì sao lại thừa nhận nhanh như vậy? Chắc chắn là có điều gì bất thường.

      “Như Phong rốt cuộc là con của ai?” Gia Cát Chiêm thấp giọng hỏi.

      “Lão gia, Như Phong đương nhiên là do thiếp sinh ra.” Đại phu nhân lau nước mắt, áy náy : “Có chuyện thiếp che giấu lão gia nhiều năm, mong lão gia tha tội. ra, thiếp sinh ra đôi long phụng. Vừa sinh bé xong nó liền hấp hối, bà đỡ nó sống qua đêm đó. Thiếp lo lắng lão gia và phu nhân trách mắng nên sai người mang nó . Như Phong quả là con của thiếp.”

      “Mẹ giải thích tại sao con cùng Đại ca lại giống Tam di nương?”

      “Hai đứa là huynh muội sống cùng nhau lâu như vậy, giống nhau cũng có gì lạ.”

      “Nếu mẹ còn chịu thừa nhận, vậy mẹ cùng với Đại ca lại lần nữa thử máu nghiệm thân xem, chân tướng hiển nhiên ! Lưu quản gia, lấy thêm bát nước trong nữa!”

      Lưu quản gia nhận lệnh , rất nhanh mang lên bát nước trong. Như Phong hai lời liền cắt ngón tay, giọt máu vào trong bát.

      “Mẹ, đến đây .” Như Phong đưa dao cho Đại phu nhân, thản nhiên . Nếu đúng như lời của Tam muội, đời này y cũng tha thứ cho người phụ nữ này. Bản thân mình thế mà lại nhận người khác là mẹ, lại nhận đến hai mươi năm.

      “Như Phong, con cũng hoài nghi mẹ sao?” Đại phu nhân nước mắt lưng tròng mà nhìn Như Phong. “Mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra con, hai mươi năm qua cũng tận tâm hết sức, dốc lòng chăm sóc con. Con lại nghe lời của nữ muốn cùng mẹ nghiệm thân sao?”

      “Bà thử .” Gia Cát Chiêm thấp giọng , “Nếu phải cần gì phải mực từ chối. Nhanh lên!”

      “Vâng, lão gia.” Đại phu nhân bất đắc dĩ đành vươn tay ra, ở miệng viết thương vừa rồi lại xuống giọt máu.

      Hai giọt máu trong bát trôi , làm cách nào cũng hòa cùng chỗ. Chân tướng bày ra trước mắt mọi người, Đại phu nhân có ngụy biện cũng thể chỗi cãi, bà rốt cục mất lá chắn duy nhất trong phủ Thừa tướng.

      “Cha, con còn có chuyện muốn .” Gia Cát Linh quyết định đem mọi việc ra hết, “Cái chết của Tam di nương cùng Ngũ dì nương đều có liên quan đến mẹ!”

      “Linh nhi tiếp !” mặt Gia Cát Chiêm bình tĩnh, ai thấy được trong lòng ông suy nghĩ điều gì.

      “Tất cả mọi người đều nghĩ Tam di nương bị bệnh mà chết, thực ra là do mẹ, Nhị di nương, Tứ di nương ba người cùng nhau hại chết! Vào lúc Tam di nương sinh bệnh, mấy người họ mỗi ngày đều mang bát thuốc tới. Mỗi loại thuốc nếu chỉ nhìn cách đơn thuần có vấn đề, nhưng nếu cùng uống vào lại chính là độc dược! Còn Ngũ di nương là do con tận mắt nhìn thấy người có cánh tay phải bị thương đẩy ngã. Con nhớ trước ngày Ngũ di nương hôn mê, mẹ ngã bị thương ở tay phải.”

      Đại phu nhân tuyệt vọng cười khổ tiếng, : “Muốn thêm tội gì mà chẳng được. Lão gia, coi như tất cả mọi chuyện đều do thiếp làm , thiếp chỉ xin được chết, có sống cũng khó chịu đựng quá rồi.”

      Điều ngờ tới chính là, Gia Cát Chiêm vậy mà tức giận, còn chậm rãi : “Từ giờ trở , Tiêu Mẫn còn là phu nhân phủ Thừa tướng, biếm thành nô tì hạ đẳng.” có quở trách, có đánh đập, chỉ câu ngắn gọn khiến Đại phu nhân bị đả kích nghiêm trọng.

      “Cha, nữa mẹ vẫn là chủ mẫu phủ Thừa tướng, sao có thể làm nô tỳ?” Gia Cát Hồng Nhan tức giận hỏi, “Cha cũng để ý đến cảm nhận của ngoại tổ mẫu cùng các cữu cữu sao?”

      “Ngươi uy hiếp ta?” Gia Cát Chiêm lạnh lùng nhìn Gia Cát Hồng Nhan, “Ngày mai ngươi cút về Tiêu gia cho ta, đừng với bất kì ai ngươi là con Gia Cát Chiêm ta!”

      “Lão gia, ông với ta cũng từng vui vẻ.” Đại phu nhân cầu xin , “Làm gì phải vũ nhục ta như vậy!”

      “Vui vẻ? Nhiều năm như vậy, bà cho tôi vui vẻ khi nào?”

      “Cha, mẹ là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân do Hoàng Thượng phong, sao lại có Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân làm nô tỳ chứ, thế này phải là để người ta chê cười sao? Nếu để Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương biết, cha làm sao mà ăn ?”

      “Đây phải là chuyện ngươi nên quản.” Mặt Gia Cát Chiêm lạnh lùng.

      Đại phu nhân kéo Gia Cát Hồng Nhan, vào tai nàng: “ tìm ngoại tổ mẫu.”

      “Cha, Tiểu Diệp phải làm sao bây giờ?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Ngày mai liền trở về phủ Thừa tướng, ăn mặc, chi phí đều theo thân phận của Đại tiểu thư, lão phu hôm nay mệt, muốn nghỉ ngơi. Lưu quản gia, đại phòng từ hôm nay trở khóa lại, Tiêu Mẫn hôm nay chuyển đến phòng của hạ nhân.”

      “Vâng, lão gia.” Lưu quản gia cung kính khom mình đáp. Phủ Thừa tướng hoàn toàn thay đổi rồi.

      “Tam tiểu thư…” Tiểu Diệp kéo tay áo của Gia Cát Linh , cúi đầu giọng : “Ta cần làm Đại tiểu thư gì, chỉ cần cho ta ít ngân lượng để cho cha mẹ chữa bệnh là được.”

      “Chuyện này…” Gia Cát Linh nhìn Gia Cát Chiêm khó xử.

      “Liền theo lời nó .” Gia Cát Chiêm phất tay. Đối với đứa con chưa bao giờ gặp mặt này ông cũng có tình cảm gì, “Lưu quản gia, chi hai trăm lượng bạc cho nó.”

      Tiểu Diệp nhận bạc sau đó Gia Cát Linh đưa nàng ra khỏi phủ, mới trở về Trục Nguyệt Hiên. tình hôm nay dường như tiến triển rất thuận lợi, nhưng nàng vẫn cảm thấy được có chút thích hợp, nhất định là do nàng nóng vội nên bỏ quên chuyện gì đó. Nàng nghĩ đem chuyện trong phủ xử lý tốt trước khi thành thân với Sở Lăng Thiên, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng vẫn phát ra là thích hợp chỗ nào?

      Nàng nghĩ ngợi Tiểu Điệp thông báo Đại thiếu gia tới đây. Gia Cát Linh lập tức mời Như Phong vào phòng.

      “Đại ca.” Gia Cát Linh gọi. Tuy rằng nàng gọi y là đại ca vô số lần, nhưng chưa có lần cảm thấy thân thiết như bây giờ.

      Như Phong cũng như vậy, tiếng Đại ca này khiến trong lòng y kích động thôi. Hóa ra bọn họ lại là em ruột, chẳng trách từ y thích Tam muội nhiều hơn chút, đối với ‘muội muội ruột’ là Gia Cát Hồng Nhan y vẫn mấy mến. Y gọi Đại phu nhân là mẹ cũng cảm thấy có xa cách. Giờ phút này nhìn nữ tử trước mặt, y rốt cuộc cũng hiểu được vì sao lại như vậy. Là vì quan hệ huyết thống, điều gì cũng thể thay đổi được. Hai mươi năm qua, giờ đây y bỗng nhiên có cảm giác gia đình đối với phủ Thừa tướng này, cũng có thứ gì đó cần phải bảo vệ, đó là Tam muội cùng Cẩm Phàm.

      “Linh nhi.” Y ôm nàng vào trong ngực, cho nàng cái ôm ấm áp, y : “Linh nhi đừng sợ, có Đại ca ở đây! Đại ca bảo vệ muội.”

      Gia Cát Linh trào ra hai hàng lệ. Kiếp trước nàng cũng biết rằng mình và Như Phong đều là do Tam di nương sinh ra, Cảm giác có người thân tốt.

      Gia Cát Hồng Nhan vội chạy tới Tiêu phủ cầu cứu, nàng cảm thấy mình may mắn vì sau lưng còn có Tiêu gia.

      Ngày đông chí là ngày lễ quan trọng của nước Lăng Nguyệt, sáng sớm Sở Lăng Thiên xử lý xong mọi chuyện trong phủ liền tới phủ Thừa tướng bồi nàng ăn lễ. Y ngờ thân thế của Như Phong được vạch trần, Linh nhi của y lại có thêm người thương. Ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, trong phòng hương thơm ấm áp. hiểu vì sao cho dù tựa vào trước ngực Sở Lăng Thiê, Gia Cát Linh vẫn cảm thấy hoang mang, nàng càng xác định chuyện ngày hôm nay có chỗ nào đó bình thường.

      Tiêu lão thái quân nghe được tin tức của Gia Cát Hồng Nhan, hề tới phủ Thừa tướng khởi binh hỏi tội như mọi khi. Sáng sớm hôm sau liền mặc triều phục, để ý trời đầy tuyết liền tiến cung cầu kiến Hoàng hậu.

      “Lão phu nhân đến đây là có chuyện gì?” Hoàng hậu hỏi. ra trong lòng bà biết ràng, chuyện của phủ Thừa tướng ngày hôm qua truyền vào cung.

      Lão phu nhân phịch tiếng quỳ mặt đất, khấu đầu cái: “Xin nương nương vì con của thần phụ làm chủ! Nó là tiểu thư Tiêu gia, là chủ mẫu phủ Thừa tướng, giờ bị biếm làm nô tỳ hạ đẳng. Thừa tướng gia để ý đến hai mươi năm phu thê thôi , nhưng Mẫn nhi là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân do Hoàng thượng sắc phong, lại hưu thê biếm thành nô tì, như thế nào cũng đúng. Mong nương nương đứng ra giải quyết.”

      Hoàng hậu chậm ra nâng trà lên thổi, nhàng hớp ngụm, nhíu nhíu lông mày: “ biết phu nhân làm chuyện gì mà để Thừa tướng gia tức giận như thế?”

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 166: Tước phong hào

      “Nó… Thiên Hoa Tự vô cớ bị cháy, Lục di nương bị chết cháy trong biển lửa, Thừa tướng gia tưởng Mẫn nhi gây nên, nên ra quyết định này. Nhưng thần phụ biết, Mẫn nhi là đứa tâm địa thiện lương, tuyệt đối làm ra chuyện như vậy.”

      “Cho dù như vậy cũng là chuyện của phủ Thừa tướng, bản cung sao tiện nhúng tay vào? Các triều đại, nào có chuyện hậu cung quản chuyện nhà triều thần, nếu bản cung nhúng tay, phải khiến người khác chê cười sao?”

      “Nương nương, phủ Quốc công và Tiêu gia có giao tình nhiều năm như vậy, mong rằng nương nương nể mặt Tiêu lão thái gia và Trần Quốc Công đều là triều thần hai triều, nể mặt con cháu Tiêu gia chuyên tâm hộ quốc, giúp Tiêu gia lần .”

      “À.” Hoàng hậu nhíu mày, thoáng trầm tư chốc lát, “Lão phu nhân cũng có lý.”

      “Nương nương, vả lại, biếm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân do Hoàng thượng sắc phong làm nha hoàn hạ đẳng, Thừa tướng gia cũng quá đặt lời của Hoàng thượng ở trong lòng.”

      “Trong lòng bản cung hiểu, theo như lời lão phu nhân , cáo mệnh phu nhân mà làm nô tỳ, quả ổn, cũng hợp quy tắc.”

      “Nương nương minh giám.”

      Hoàng hậu dừng chút, khóe miệng giơ lên nụ cười lạnh lùng: “ khi vậy, bản cung tấu lên Hoàng thượng, tước bỏ phong hào của Tiêu Mẫn, như vậy sao rồi.”

      “Nương nương!” Tiêu lão thái quân nghĩ rằng bản thân nghe nhầm, khó tin nhìn Hoàng hậu, “Vừa rồi nương nương gì?”

      “Lão phu nhân bị lãng tai à? Vậy bản cung lớn chút nhé, bản cung tấu lên hoàng thượng, tước bỏ phong hào của Tiêu Mẫn. Sau này, cho dù Tiêu Mẫn có làm nô tì, hay tiền đồ cẩm tú, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Hoàng thượng.”

      “Nương nương…” Tiêu lão thái quân nghe lời của Hoàng hậu, khỏi lạnh cả người, “Lời nương nương ư?”

      “Lão phu nhân, bản cung sớm nghe việc làm tự tung tực tác của Tiêu Mẫn, mưu hại di nương và thứ nữ, lại có thể làm ra cái chuyện điên khùng là tráo con, người như vậy, còn có mặt mũi làm cáo mệnh phu nhân! Lão phu nhân phải cảm kích hôm nay bản cung chỉ tước bỏ phong hào, mà trị tội Tiêu Mẫn! Mưu hại Thất vương phi tương lai, nếu bản cung nể mặt lão phu nhân, nhất định phạt nặng Tiêu Mẫn!”

      “Nương nương bớt giận! Thần phụ biết tội rồi, xin nương nương thứ tội!”

      “Lão phu nhân, cơn giận hôm nay của bản cung nhằm vào phu nhân, phu nhân đừng đặt nó trong lòng. Tiêu Mẫn làm ra chuyện như vậy, đây là trừng phạt đáng phải nhận.”

      “Thần phụ đa tạ lời dạy của nương nương.”

      “Ừ, có chuyện gì khác, lão phu nhân quay về trước . Vân Nhược, tiễn lão phu nhân xuất cung, trời tuyết đường trơn, đừng để lão phu nhân bị té ngã.”

      “Dạ, nương nương.” Vân Nhược đỡ lão phu nhân dậy, ra khỏi Dịch Khôn Cung.

      Theo lời dặn của Hoàng hậu, Vân Nhược đỡ Tiêu lão thái quân cho đến tận cửa cung. Dọc theo đường , Tiêu lão thái quân chưa từ bỏ ý định, nhờ bà tốt vài câu ở trước mặt Hoàng hậu, đừng tước bỏ phong hào của Tiêu Mẫn. Vân Nhược nào dám đồng ý, chỉ khuyên giải an ủi bà mấy câu.

      “Vân Nhược , đến đúng lúc, có vị nương tìm .” Thị vệ gác cổng nhìn thấy Lâm Vân Nhược, lập tức bước đến .

      “Ai tìm ta?”

      nương, lại đây , đúng lúc có Vân Nhược ở đây.” Thị vệ gọi với sang bên cạnh.

      Chỉ thấy Như Nguyệt tới, nhìn thấy Lâm Vân Nhược, mặt lập tức lên vẻ tươi cười, ngọt ngào gọi: “Dì à.”

      Lâm Vân Nhược kéo Như Nguyệt đến bên, khẽ hỏi: “Như Nguyệt, sao con lại đến đây? Tìm dì có chuyện gì?”

      “Dì.” Sắc mặt Như Nguyệt vô cùng tốt, nhìn như suốt đêm ngủ, “Phủ Thừa tướng lại xảy ra chuyện, Đại phu nhân bị biếm thành nha hoàn hạ đẳng, đại ca lại có thể là con trai của Tam di nương. Bên ngoài Đại phu nhân còn có đứa con , bà ấy còn giết Tam di nương và Ngũ di nương. Đúng rồi, còn có Lục di nương nữa. Ở Thiên Hoa Tự, Gia Cát Linh biết có vận may gì lại tránh được kiếp. Sống trong phủ, mỗi thời mỗi khắc con đều cảm thấy thể thở được, ngột ngạt.”

      “Có chuyện gì cứ việc thẳng , làm gì phải quanh co lòng vòng.”

      “Dì, chuyện dì đồng ý với con, cho con và Thất điện hạ… biết có phải dì quên rồi .”

      Lâm Vân Nhược trừng mắt liếc Như Nguyệt, “Chuyện của con dì vẫn nhớ , phải chưa có thời cơ tốt à, con đừng nên gấp gáp, khi có cơ hội, dì với con. bao lâu nữa chính là ngày đại hôn của Thái tử, đến lúc đó dì tìm cơ hội.”

      “Dì vậy, Như Nguyệt an tâm rồi.”

      “Trời tuyết lớn, mau trở về . Phủ Thừa tướng là thiên hạ của Tam tiểu thư rồi.”

      “Cũng may mà tỷ ấy sắp xuất giá, tỷ ấy ở trong phủ ngày nào ngày đó con chẳng vực dậy nổi tinh thần.”

      “Đồ vô dụng.” Lâm Vân Nhược tức giận , “Nếu con muốn hầu hạ Thất điện hạ, ngày sau còn phải ở chung dưới mái nhà với nó, cả ngày oán trời trách đất, chi bằng dồn tâm tư làm sao đến biến mình mạnh mẽ hơn .”

      “Dì cũng đúng, Như Nguyệt hiểu rồi.”

      “Được rồi được rồi, mau về . Dì cũng phải quay về Dịch Khôn Cung.”

      “Dì thong thả.”

      Phủ Thừa tướng, Đại phu nhận bị biếm thành nô tỳ hạ đẳng ở trong sân cào tuyết, từ bà sống an nhàn sung sướng, sao làm mấy chuyện khổ sai thế này, gần nửa ngày, tay và mặt bà đều bị gió bắc thổi đến nứt toạc ra. Bọn hạ nhân trong phủ đứng ở bên, giọng bàn tán. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ, Đại phu nhân cao cao tại thượng, cũng có ngày bị làm nô tỳ hệt mình.

      Báo cho lão thái quân xong, Gia Cát Hồng Nhan gấp rút trở về, nhìn thấy Đại phu nhân cố gắng cào tuyết, nàng nổi giận đùng đùng quát mắng hạ nhân đứng đó: “Các ngươi lại để cho Đại phu nhân làm chuyện này? Các ngươi thực nghĩ phụ thân nhẫn tâm thế sao? đám biết tốt xấu.” Nàng giật lấy bồ cào trong tay Đại phu nhân, quát lên với hạ nhân, “Cút! Cút hết cho bản tiểu thư!”

      “Hồng Nhan, con với ngoại tổ mẫu rồi chứ?” Đại phu nhân xoa tay, cơ thể lạnh run.

      Gia Cát Hồng Nhan gật đầu: “Mẹ yên tâm, ngoại tổ mẫu tiến cung cầu kiến Hoàng hậu nương nương, lập tức có tin tốt.”

      Đại phu nhân gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

      Bà ngẩng đầu, thấy Gia Cát Linh khoát áo lông, trong tay cầm lò giữ ấm, vừa cười vừa về phía bên này. Bà xoay người lảng tránh theo bản năng, bà muốn để con khốn đó nhìn thấy bộ dạng chật vật của hai mẹ con bà. Thế nhưng Gia Cát Linh lại coi bà.

      “Mẹ, tay mẹ sao chảy máu thế kia?” Gia Cát Linh kinh ngạc la lên, “Lò giữ ấm này cho mẹ làm ấm tay đó.”

      “Cút ngay!” Gia Cát Hồng Nhan giật lấy lò giữ ấm rồi hung hăng ném xuống đất, “Cút! Đừng ở đây làm ô uế mắt của bản tiểu thư.”

      “Nếu đại tỷ ngại chỗ này bẩn thỉu, mẹ hãy mau mau quét cho sạch , đừng làm ô uế mắt của đại tỷ. À đúng, bây giờ phải gọi là nhị tỷ.”

      “Tam tiểu thư, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, làm việc đừng quá tuyệt tình.” Đại phu nhân nghiêm mặt, thản nhiên .

      “Đây là lời khen? Mẹ, mẹ còn nhớ trời tuyết lớn mà mẫu thân con còn bị phạt quỳ ở ngoài sân . Mẹ còn sợ bà ấy quỳ đủ, còn giội nước lên người bà. Tóc bà, lông mi bà, môi bà đều đông lạnh thành băng. Còn mẹ, ở trong phong sưởi bếp lò, đắc ý cười với bà. So với ngoan độc của mẹ, con mặc cảm. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, con cũng đồng ý với câu này, nhưng mà, mẹ còn có thể sống thêm ba mươi năm nữa sao?”

      “Gia Cát Linh , cho dù thế nào, mẹ vẫn là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ngươi chỉ là quận quân nho , lại dám làm nhục mẹ, sợ Hoàng hậu nương nương trách phạt sao?” Gia Cát Hồng Nhan phẫn nộ . Ánh mắt nàng như thanh kiếm lợi hại bắn về phía Gia Cát Linh .

      “Muội sợ chứ!” Gia Cát Linh ra vẻ sợ hãi, “Đại tỷ quên à, từ muội rất sợ hai người. Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân à, biết phong hiệu này còn được bao lâu.”

      “Gia Cát Linh , ngươi đừng nên đắc ý! Phụ thân chẳng qua chỉ tức giận với mẹ chút thôi, mấy ngày nữa, mẹ vẫn là chủ mẫu của phủ Thừa tướng, ta vẫn là tiểu thư đích xuất, còn ngươi vĩnh viễn chỉ là thứ nữ!”

      “Đại tỷ, tỷ nhầm rồi, lâu nữa, ta chính là Thất vương phi. Còn tỷ, chỉ là nữ tử chửa hoang, tác phong đứng đắn.” Về phần chủ mẫu phủ Thừa tướng… ha ha ha, phủ Thừa tướng nhanh thôi còn, làm sao còn chủ mẫu chứ, nhưng nửa câu sau, Gia Cát Linh chỉ nghĩ thầm trong lòng ra.

      “Phu nhân, tiểu thư, người trong cung đến truyền chỉ.” Lưu quản gia chạy đến thông báo, đối với Đại phu nhân, ông vẫn xưng hộ bà là phu nhân, dù sao có số việc, thực khó đoán trước được.

      Gia Cát Hồng Nhan cười nhạo tiếng, đắc ý nhìn Gia Cát Linh , khinh miệt : “Thấy chưa? Đây chính là thực lực của Tiêu gia. Phụ thân phạt mẹ, Hoàng hậu nương nương cũng giúp mẹ. Ngươi, hai bàn tay trắng, vĩnh viễn thể đánh đồng cùng ta!”

      Đại phu nhân khẩn cấp quỳ xuống tiếp chỉ, khi công công truyền chỉ đọc xong thánh chỉ, bà chỉ cảm thấy thảng thốt. Tiếng bén nhọn của công công quanh quẩn bên tai bà, tính cách quái gở, lòng dạ nhen, biết dạy con… tước bỏ phong hào Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Đại phu nhân mờ mịt quỳ gối trong tuyết, máu trong cơ thể như ngừng lại chảy. Tuyết trắng mù mịt cũng che giấu được nỗi tuyệt vọng trong lòng bà, tại sao? Tại sao? Bà chỉ thấy hai mắt tối sầm, nhất thời té xỉu trong trời tuyết.

      “Hóa ra đây chính là thực lực của Tiêu gia, quả thực tầm thường nha.” Gia Cát Linh thản nhiên cười, cầm lò sưởi trong tay, chậm rãi rời , để lại Gia Cát Hồng Nhan với nỗi phẫn hận còn sâu hơn cả tuyết đọng.

      Mùng tám tháng chạp, đại hôn của Thái tử, quần thần chúc mừng. Nhưng bởi vì nguy cơ lương thực, yến tiệc trong cung vốn chuẩn bị trong năm ngày năm đêm, sửa thành ngày, hết thảy đều giản lược. Các nước khác cũng phái sứ thần đến chúc mừng, tân hoàng Khương Diệp của nước Ngạo Nguyệt đích thân đến tặng hậu lễ.

      “Chúc mừng bệ hạ.” Khương Diệp nâng ly rượu, kính Sở Kim Triêu, “Qua mấy ngày nữa Thất điện hạ cũng thành thân, song hỷ lâm môn, ly rượu này, người nhất định phải uống.” xong, ánh mắt y khỏi liếc nhìn Gia Cát Linh , thoáng nhìn ngọc bội đeo bên hông nàng, Dao nhi, là muội sao?

      “Đa tạ Khương lão đệ!” Sở Kim Triêu vui vẻ cười , “Thiên nhi và Tam nha đầu là trời đất tạo đôi, trẫm nhìn thấy liền thích. Thiên nhi, Tam nha đầu, sau khi hai con thành thân, phải mau chóng sinh cháu trai cho trẫm.”

      “Phụ hoàng, nhi thần nhất định khiến người thất vọng, tin rằng người mau chóng được như ý nguyện.”

      “Ha ha!” Sở Kim Triêu cười to, “Trẫm chờ! Sau khi hai đứa sinh con, trẫm giữ ở Vĩnh Hòa Cung để nuôi dưỡng.”

      “Xin phụ hoàng thứ lỗi, chuyện này nhi thần nỡ, Linh nhi càng nỡ hơn.”

      “Tên tiểu tử thối này!”

      Hai cha con đối thoại mấy câu, thương của Sở Kim Triêu với Sở Lăng Thiên thể che giấu, làm cho người ta hoài nghi, rốt cuộc là đại hôn của Thái tử hay là đại hôn của Thất điện hạ đây.

      Ngón tay Hoàng hậu siết chặt phụng bào, móng tay như muốn bấm vào trong. Tâm trạng bà còn thê lương hơn cả trời tuyết, Hoàng thượng, trong lòng người, Dực nhi thế nào cũng sánh kịp Sở Lăng Thiên sao? Ánh mắt bà chua sót nhìn qua Sở Lăng Dực, trong lòng nhói đau, tự chủ được dâng lên niềm phẫn hận đối với Sở Lăng Thiên.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 167: Mị độc

      “Nương nương, người lạnh sao?” Thấy sắc mặt Hoàng Hậu có vẻ tốt lắm, Vân Nhược lo lắng hỏi, “Nô tỳ lấy áo choàng giúp nương nương.”

      cần.” mặt Hoàng Hậu cố nặn ra vẻ tươi cười, nhìn sang phía Sở Kim Triêu, “Hoàng thượng, thân thể thần thiếp có chút khỏe, thần thiếp xin phép về trước nghỉ ngơi.”

      thoải mái chỗ nào? Đại hôn của Dực nhi, nàng làm mẹ sao có thể ở đây?” Nhìn thấy sắc mặt của Hoàng Hậu quả thực tốt, Sở Kim Triêu đành phải gật đầu, “Truyền ngự y đến xem chút.”

      Hoàng hậu nghĩ thầm, người còn biết là hôn lễ của Dực nhi sao, vừa rồi lúc khích lệ Sở Lăng Thiên có nghĩ được như vậy , “Thần thiếp tạ ơn Hoàng thương quan tâm. Vân Nhược, chúng ta .”

      Rời xa tiếng người ồn ào ở đại điện, Hoàng hậu chỉ cảm thấy trong lòng như bị nghẹn lại đến mức khó chịu. Vân Nhược như nhìn thấu lòng của bà, khỏi thở dài hơi.

      “Nương nương, Hoàng thượng vẫn quan tâm đến Thái tử điện hạ, vì đại hôn của Thái tử mà dời hôn của Thất điện hạ cử hành sau.”

      “Quan tâm? Hôm nay là ngày thành thân của Dực nhi, vậy mà trong miệng người đều là Sở Lăng Thiên, trong mắt người cũng chỉ có đứa con là Sở Lăng Thiên. Địa vị của Dực nhi bất quá là do quy củ của nước Lăng Nguyệt mà lập nên, mới duy trì được. Hoàng thượng cũng phải hề có suy nghĩ thay đổi Thái tử mới.”

      “Nương nương, tâm tư của Hoàng thượng ai có thể đoán được chứ? chừng người còn có dụng ý khác.”

      “Mặc kệ thế nào, ta đều phải mưu tính cho Dực nhi. Thiên nhi cũng lớn lên dưới con mắt của ta, ta chưa từng muốn chúng nó chém giết lẫn nhau. Tuy nó ở trước mặt ta cam đoan đối địch với Dực nhi, nhưng mà có ai bị quyền lực hấp dẫn chứ? Nó có nước Đông Lan làm chỗ dựa vững chắc, bên cạnh lại có nữ tử thông minh như Tam tiểu thư, tình cảnh của Dực nhi rất bất lợi.”

      “Nương nương có từng nghe qua câu ‘bát tự tương khắc’ chưa?”

      “Bát tự tương khắc, bản cung biết. Nếu phải bát tự của công chúa Sướng Uyển tốt, có thể trợ giúp Dực nhi ta cũng thúc giục hai đứa nó thành thân.”

      “Nô tỳ nghĩ tìm nữ tử bát tự tương khắc với Thất điện hạ, đưa đến Thất vương phủ làm thiếp, biết có thể giúp ích cho Thái tử điện hạ hay ?”

      “Trong mắt nó chỉ có Tam tiểu thư, làm sao chứa nổi những người khác. Vả lại, dưới con mắt của Tam tiểu thư, có người dám bước vào Thất vương phủ sao?”

      “Nương nương, bằng cứ làm cho gạo nấu thành cơm, đến lúc đó cũng thể dựa vào Thất điện hạ muốn cưới hay nữa. Nếu như Tam tiểu thư muốn, vừa vặn phạm vào trong bảy điều đó là đố kỵ, nhân cơ hội này hạ chỉ hưu nàng chẳng phải là rất tốt hay sao.”

      “Trong lòng ngươi chọn được người rồi sao?”

      “Chuyện gì cũng thể gạt được nương nương. Bát tự cháu của nô tỳ là Như Nguyệt vừa vặn tương khắc với Thất điện hạ. Vả lại Như Nguyệt là em Tam tiểu thư, tiểu thư ấy cũng phải để ý đến tình cảm tỷ muội, làm ra chuyện quá tuyệt tình. Nhưng mà Thất điện hạ thông minh hơn người, muốn gạt điện hạ e là rất khó.”

      “Chuyện này ngươi cần lo lắng, hồ ly có xảo quyệt đến đâu cũng có ngày rơi vào bẫy. Lát nữa ta truyền nó cùng Tam tiểu thư đến, hai người ở chỗ nên nó nhất định thả lỏng cảnh giác. Chỉ cần tìm lý do tách Tam tiểu thư ra là được.”

      “Nương nương minh, nô tỳ truyền chỉ.”

      Rất nhanh, Vân Nhược liền mang Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh vào Dịch Khôn Cung. Hoàng hậu lập tức gọi người dâng trà lên cho họ, lại hỏi han ân cần.

      “Thiên nhi, Tam nha đầu, sau vài ngày nữa chính là ngày thành thân của hai con, sau này các con phải tương trợ lẫn nhau, sống tốt. Nhớ vào cung thường xuyên.”

      “Mẫu hậu yên tâm, có thể lấy được Linh nhi là phúc phần lớn nhất đời này của con, tất nhiên thương nàng,”

      “Vậy là tốt rồi. Tam nha đầu, nếu Thiên nhi khi dễ con cứ cho ta biết, ta làm chủ cho con.”

      “Đa tạ nương nương.”

      “Mẫu hậu, lòng con thương nàng còn hết sao có thể khi dễ nàng?” Quan trọng là, ai có thể khi dễ nàng được đây?

      “Các con đó, đúng là đôi trời đất tạo thành, bản cung thấy trong lòng rất vui mừng.”

      lát sau, Vân Nhược bẩm báo công chúa Sướng Uyển muốn mời Tam tiểu thư qua trò chuyện.

      “Tam nha đầu, Sướng Uyển mới tới nước Lăng Nguyệt, khẳng định là có rất nhiều chỗ thích ứng kịp, con chuyện vui vẻ với nó . Sau này hai con người là Thái tử phi, người là Vương phi, nên thường xuyên lui tới mới phải.”

      “Vâng, nương nương, thần nữ cáo lui trước.”

      Hoàng hậu giữ Sở Lăng Thiên ở lại, lại hàn huyên số chuyện khác. Sở Lăng Thiên dần dần cảm thấy được ý thức bắt đầu mơ hồ, thân thể bồn chồn yên.

      Nhìn thấy phản ứng của Sở Lăng Thiên, khóe miệng Hoàng hậu lộ ra tia cười mỉm: “Vân Nhược, đỡ điện hạ đến thiên điện nghỉ ngơi chút, nhất định là Thiên nhi mấy ngày qua quá mệt mỏi.”

      “Dạ, nương nương.”

      Vân Nhược đỡ Sở Lăng Thiên ý thức mơ hồ, về phía thiên điện, “Thất Điện hạ, người ở trong này nghỉ ngơi lát .” Vân Nhược dỡ y đến giường, thay y đắp chăn.

      “Nóng quá.” Sở Lăng Thiên nôn nóng xốc chăn lên, cởi áo khoác ra. Y cảm thấy trong thân thể có cái gì đó dâng trào, từng tế bào đều rít gào, dục vọng nguyên thủy ở trong máu gào thét, y tự chủ được kêu, “Linh nhi.”

      “Thất điện hạ.” nữ tử xinh đẹp vào bên giường, si ngốc gọi y, “Điện hạ, Như Nguyệt đến giúp người.” Nàng cúi người xuống, muốn hôn môi nam tử mà ngày đêm mình mong nhớ.

      “Linh nhi.” Y thấy nữ tử là ai, chỉ biết rằng chỉ có Linh nhi mới có tư cách đến trước giường y, chỉ có Linh nhi mới có tư cách gọi y ôn nhu như vậy, “Linh nhi, ta nóng quá! Ôm ta cái.”

      “Điện hạ, tiểu nữ là Linh nhi.” Trong mắt Như Nguyệt lên hận ý, Gia Cát Linh , phu quân của ngươi, tại thời điểm các ngươi sắp thành thân lại cùng nữ nhân khác ở giường, người cảm thấy vui vẻ ? Nàng cúi người xuống, muốn hôn y.

      Chỉ thấy Sở Lăng Thiên nhíu mày, vội vàng đẩy nữ tử ra: “Ngươi phải là Linh nhi, ngươi ra ngoài!”

      Như Nguyệt đứng dậy, cởi áo khoác ra, cúi người ôm lấy y, vùi đầu vào ngực y: “Điện hạ, nếu người cần tiểu nữ, người chết đó. Điện hạ, tiểu nữ là Linh nhi mà.” Nàng kéo tay y đặt lên ngực mình, “Điện hạ, trái tim này mỗi ngày đều vì người mà đập, người có cảm nhận được ? Chỉ có nó mới tâm với người.”

      Lời của nàng như mê hoặc mà truyền vào tai Sở Lăng Thiên, y chỉ cảm thấy càng khó chịu, nghĩ lập tức muốn nữ tử ngay, nhưng mà nữ tử này chỉ có thể là Linh nhi. Tay nàng vuốt ve hai má y, gợi tình mà nhìn y.

      “Ngươi là ai? Mau tránh ra!” Tròng mắt Sở Lăng Thiên đỏ lên, dùng chút lý trí còn lại kêu lên.

      “Điện hạ, tiểu nữ chính là Linh nhi.”

      “Cút! Linh nhi gọi ta là điện hạ!” Y đẩy nữ tử đè người mình xuống đất, kêu lên, “Cút!”

      “Điện hạ vội vàng đuổi tiểu nữ như vậy là bởi vì sợ người khống chế được mà mất lý trí?” Như Nguyệt từ mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn bám áo quần, nhàng cười: “Điện hạ cần gì phải vất vả như vậy?” xong nàng lại cởi từng món đồ ra, nới lỏng đai lưng bên hông, áo lót như như , đưa bộ ngực cao ngất chậm rãi tới gần y.

      Ý thức của Sở Lăng Thiên ngày càng mơ hồ, chỉ cảm thấy nữ nhân trước mắt chính là Linh nhi của y, y cười cười vươn tay về phía nàng. Hơi thở của nàng càng ngày càng gần, giây tiếp theo là có thể hôn lên đôi môi kiêu ngạo của y.

      “Rầm!” Cửa gian phòng bên ngoài bỗng nhiên bị đá văng,từng bước chân dồn dập bước vào buồng trong. Như Nguyệt xoay người, cởi xuống lớp quần áo còn lại, chỉ mặc áo lót nằm ở người y.

      “Các ngươi làm cái gì?” Gia Cát Linh nhìn màn trước mắt, hạ giọng . Nàng tới, kéo Sở Lăng Thiên ra khỏi nữ nhân kia, “Là ngươi? Như Nguyệt! Ngươi làm cái gì với chàng?”

      “Tam tỷ, tỷ nên hỏi điện hạ làm gì với muội chứ.” Như Nguyệt mắt mang ý cười, khóe mắt tràn đầy mềm mại đáng , “Điện hạ cũng là hư, gấp đến độ cởi hết đồ của người ta thành như vậy.” Nàng xoa ngực, “Sức lực của điện hạ cũng lớn, ở đây của người ta đau quá.”

      “Cút!” Gia Cát Linh lạnh lùng nhìn nàng ta.

      Nàng vậy mà nổi trận lôi định, còn có thể bình tĩnh như vậy, trong lòng Như Nguyệt thầm giật mình. Nàng chậm rãi mặc quần áo, buộc đai lưng vào, khóe mắt quét qua nữ nhân bĩnh tĩnh trước mặt này: “Tam tỷ cũng nên trách điện hạ, nam nhân là thế mà.”

      “Lập tức ra ngoài cho ta!” Gia Cát Linh đẩy nàng ta ra khỏi phòng, phanh tiếng đóng cửa lại.

      Như Nguyệt cười lạnh chút, ta còn nghĩ rằng ngươi tức giận chứ. Nàng hoàn toàn biết Gia Cát Linh cấp bách đuổi nàng như vậy cũng phải bởi vì tức giận mà phải nhanh chóng giúp Sở Lăng Thiên.

      Gia Cát Linh bất chấp ngượng ngùng, cởi bỏ hết quần áo, ngay cả áo lót cũng cởi ra, chui vào trong chăn, mạnh mẽ hôn Sở Lăng Thiên. Nhìn thấy triệu chứng của y, nàng kết luận đây là mị độc của Tây Vực. Loại độc dược này chỉ có hai phương thức để giải, là phát sinh quan hệ với nữ nhân, hai là cắt mạch chích máu.

      “Linh nhi.” Thân thể y nóng bỏng, gắt gao ôm nàng, đây mới đúng là cảm giác của Linh nhi.

      “Thất gia, là ta.”

      tiếng Thất gia càng khiến y thêm xác định nữ tử trong lòng chính là Linh nhi của y. Y hung hăng hôn nàng, vuốt ve thân thể trần trụi, dục vọng nguyên thủy trong cơ thể ngừng bành trướng, muốn được thương nàng hơn. Y ở người nàng, cúi dầu xuống hôn lên đôi môi non mềm của nàng, dọc theo môi xuống đến ngực, đến bụng, rồi đến… Y ngẩng đầu lên, tiếp xúc với mềm mại của nàng. Nàng chuẩn bị tốt để nghênh đón y, y lại dừng lại.

      “Thất gia, ta tự nguyện.” Cảm giác được do dự của y, nàng dịu dàng .

      thể! Linh nhi, ta thể!” Y đứng bật dậy, bắt lấy thanh kiếm tường, lấy tốc độ nhanh nhất cắt vào cổ tay mình.

      “Thất gia! được!” Biết y muốn làm gì, đầu Gia Cát Linh oành tiếng, nàng vội vàng ngồi dậy, vội chạy qua nhưng kịp ngăn lại.

      Máu của y bắn tung tóe tường, mặt đất, nháy mắt mùi máu tươi tràn ngập trong khí. Nàng hoảng sợ nhìn y, “Thất gia, vì sao?”

      Theo dòng máu phun ra thần trí y rất nhanh tỉnh táo lại, y nhìn nữ nhân trước mặt cười ấm ấp : “Linh nhi, ta thể cùng với nàng dưới tình huống như vậy, bởi vì đây là lần đâu tiên của chúng ta, ta thể đối với nàng như vậy được.” Y cuống quýt tìm được lọ thuốc từ trong đống quần áo mặt đất, bôi lên miệng vết thương, máu chảy ra chậm hơn ít dần, giọt mặt đất.

      “Thất gia…” Nàng biết nên cái gì, trong mắt ngấn lệ, nam nhân này, thà rằng làm bản thân mình bị thương cũng để ý đến tôn nghiêm của nàng, nàng chậm rãi ôm lấy lưng y, vùi đầu vào tấm lưng y, cảm động đến mức nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

      Y xoay người, nhặt lên xiêm y của nàng mặt đất, từ trong ra ngoài, từng cái đều giúp nàng mặc vào, cuối cùng thắt đai lưng bên hông lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :