1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 151: Như Phong công tử thích ta sao?

      “Khởi bẩm Hoàng Thượng, có thể trồng rừng chắn gió ở phía Tây Bắc, gieo trồng cây diện tích rộng chỉ cần mưa xuống có khả năng sinh trưởng, giảm thiểu lượng cát thổi đến. Còn những nơi vốn là thảo nguyên bắt đầu gieo trồng thảm thực vật, cấm chăn thả trong vòng năm năm.”

      “Năm năm? Lâu như vậy?” Sở Kim Triêu giật mình hỏi, “Dân chúng phải làm sao? Phái người gieo trồng, vậy tiêu phí bao nhiêu nhân lực, vật lực?”

      “Hoàng thượng, phạm vào quy luật của thiên nhiên, nhất định phải trả giá lớn! Năm năm đổi lấy thảo nguyên với sức sống dạt dào, thần nữ nghĩ rất là đáng giá. thể để dân chúng chăn thả, nhưng có thể cổ vũ họ tham gia trồng rừng, triều đình phái người giám thị, phát lương bổng cho bọn họ. Như vậy, triều đình cần điều người tới, cuộc sống của dân chúng cũng ổn thỏa, nhất cử lương tiện.”

      Sở Kim Triêu tán thưởng mà gật đầu: “Sớm biết như vậy trẫm hỏi con tốt rồi! Trẫm để cho những người đó thảo luận đến mấy ngày, cũng có biện pháp. Được! Trẫm quyết dùng biện pháp này của Tam nha đầu.”

      “Thần nữ cảm tạ Hoàng thượng tín nhiệm.”

      “Tam nha đầu, hôn của con cùng Thiên nhi, con muốn cử hành khi nào?”

      “Tất cả đều để Hoàng thượng làm chủ.”

      “Ha ha!” Giải quyết được chuyện lớn trong lòng, tâm tình Sở Kim Triêu đặc biệt tốt, “Hôn của Dực nhi cùng công chúa Sướng Uyển định, Dực nhi là đại ca, cử hành cho hai đứa nó trước, sau đó đến con cùng Thiên nhi.”

      “Đa tạ Hoàng Thượng.” Gia Cát Linh có chút giật mình, hôn của Sở Lăng Dực cùng Sướng Uyển được quyết định nhanh như vậy, kiếp trước, thời gian này Sở Lăng Dực bị biếm làm thứ dân, kiếp này, gần như tất cả mọi chuyện đều thay đổi.

      “Hoàng thượng, Thất Điện hạ cầu kiến.” Lúc này, Liên công công đến thông truyền.

      “Để nó vào.”

      Sở Lăng Thiên vào, nhìn thấy Gia Cát Linh ngẩn người, gật gật đầu với nàng.

      việc điều tra xong chưa?” Sở Kim Triêu hạ giọng hỏi.

      “Khởi bẩm phụ hoàng, điều tra ràng! Quả thực có việc này, những người có liên quan đều bị cách chức điều tra, nhi thần quản giáo bất nghiêm, xin phụ hoàng trách phạt!”

      “Điều tra ràng là tốt rồi!” Sắc mặt Sở Kim Triêu hòa hoãn, “Trẫm thương con nhưng thể để ý đến đại cục, nếu việc này xảy ra bên trong cấm quân, con phải nhận trách nhiệm, trẫm khấu trừ bổng lộc tháng của con để răn đe!”

      “Nhi thần đa tạ phụ hoàng khai ân.” Phạt tháng bổng lộc, đây cũng gọi là phạt?

      “Được rồi.” Sở Kim Triêu cười cười, “Nếu con còn trở về, Tam nha đầu tìm ta đòi người!” Ông nhìn Gia Cát Linh , thầm nghĩ nha đầu kia khí chất trầm ổn, chữ cũng đề cập đến chuyện của Sở Lăng Thiên, ngược lại, lại giải quyết cho ông vấn đề lớn.

      Gia Cát Linh hiểu ý cười: “Hoàng thượng, thần nữ cáo lui trước!”

      , Quận quân trẫm phong quả nhiên để cho trẫm thất vọng! Thiên nhi, con cũng lui ra .”

      “Nhi thần cáo lui.”

      Hai người ra khỏi ngự thư phòng, Sở Lăng Thiên nhịn được hỏi: “Sao phụ hoàng lại vui vẻ như vậy? Nàng lại giúp người giải quyết chuyện gì?”

      Gia Cát Linh cười cười: “Chuyện hoang mạc Tây Bắc.”

      Sở Lăng Thiên cả kinh: “Nghe đám người Gia Cát thừa tướng, Chu thừa tướng, Chu thái phó, Trần quốc công bàn bạc vài ngày cũng có biện pháp gì, Linh nhi vậy mà lại dễ dàng giải quyết, Linh nhi của ta là quá thông minh.”

      “Ta chỉ là biết nhiều hơn bọn họ ít mà thôi.”

      chuyện, Tiêu Ôn ở phía đối diện tiến lại gần, nhìn thấy hai người lập tức hành lễ: “Xin thỉnh an Thất điện hạ, Quận quân.”

      “Công công, xin đứng lên.” Gia Cát Linh đỡ ông, : “Ta có chuyện muốn hỏi công công.”

      “Quận quân có chuyện gì vậy?”

      Gia Cát Linh cũng kiêng dè Sở Lăng Thiên: “Công công có nghe Tiêu quản gia nhắc đến chuyện hai mươi năm trước, đứa con đầu lòng của Đại phu nhân phủ Thừa tướng, có lẽ nào là con ?”

      “Chuyện này…” Tiêu Ôn lắc lắc đầu, “Nô tài cùng Nhị đệ rất ít gặp mặt, cũng chưa bao giờ nhắc chuyện trong phủ Thừa tướng với nô tài. Quận quân, thứ lỗi nô tài giúp được gì.”

      Trong mắt Gia Cát Linh có chút thất vọng: “Đa tạ công công.”

      “Nô tài nhớ ra rồi.” Tiêu Ôn đột nhiên , “Nhị đệ từng qua lại mật thiết với người, Quận quân có thể hỏi bà ấy, biết chừng bà ấy biết được cái gì.”

      “Bà ấy ở đâu?”

      “Ở Hạnh Hoa thôn ngoài thành mười dặm, họ Phùng, tên là gì nô tài nhớ.”

      “Đa tạ công công!” Trong mắt Gia Cát Linh nổi lên vẻ vui mừng, cuối cùng cũng có chút manh mối. Gia đình Tiểu Điệp phải ở Hạnh Hoa thôn sao? chừng có thể biết được ít manh mối.

      “Vì sao Linh nhi lại hỏi đến chuyện đứa con của Đại phu nhân?”

      “Thất gia, người có cảm thấy ta với đại ca giống nhau ?”

      Sở Lăng Thiên chăm chú nhìn nàng cái, : “Giống, đặc biệt là đôi mắt.”

      “Đúng, đôi mắt của ta, là giống với mẫu thân.”

      “Tam di nương?” Sở Lăng Thiên cũng lấy làm kinh hãi, “Hai người đều giống Tam di nương, chẳng lẽ…”

      “Cho nên ta muốn điều tra ràng!” Nghĩ đến mình và Như Phong có thể là em ruột, nàng lại lo nghĩ đến chuyện đại của y, “Thất gia, có thể mời quận chúa Cẩm Phàm đến Thất vương phủ ? Đại ca cũng tới tham gia tiệc ở Thất vương phủ.”

      Sở Lăng Thiên nhéo mũi nàng: “Việc hôn của mình quan tâm, lại lo nghĩ cho người khác.”

      “Ai bảo huynh ấy là đại ca của ta chứ.”

      “Ai bảo y là đại ca của nàng chứ! thành vấn đề!”

      Hai người chuyện, thấy Trần Cẩm Phàm từ phía Dịch Khôn Cung tới, sắc mặt dường như có chút khó coi. Trần Cẩm Phàm cũng nhìn thấy họ, nàng tới, cố gắng nở nụ cười, : “Thất ca, Tam tiểu thư, hai người cùng vào cung?”

      “Cẩm Phàm, có chuyện gì vậy?” Sở Lăng Thiên hỏi. So với muội muội ruột là công chúa Triêu Hoa, y càng mến biểu muội có lễ nghĩa này hơn.

      “Muội sao.” Trần Cẩm Phàm lắc đầu, sau đó câu, “Thất ca, Tam tiểu thư, hai người nhất định phải đối xử tốt với nhau, thiên hạ phải người có tình trở thành quyến thuộc được! Muội hy vọng hai người có thể ở bên nhau cả đời.”

      “Quận chúa Cẩm Phàm gặp chuyện gì sao? ngại cho chúng ta biết chứ.” Gia Cát Linh nghe ra được ít manh mối, thân thiết hỏi han.

      “Cẩm Phàm, có chuyện gì , ta nhất định cố gắng giúp muội.”

      Nghe hai người vậy, ánh mắt Trần Cẩm Phàm đỏ lên, bụng đầy ủy khuất mà : “Hoàng hậu nương nương muốn gả muội cho thái tử Hà Tần. công chúa Sướng Uyển cùng thái tử ca ca thành thân, muội cùng với thái tử Hà Tần thành thân, như hai nước có thể qua lại lâu dài.”

      “Vậy ý của quận chúa thế nào?” Gia Cát Linh hỏi, nhịn được thay Như Phong thăm dò phen.

      “Ta…” Trong đầu của nàng ra bóng dáng của Như Phong, “Ta đương nhiên là muốn. Nhưng mà nương nương năm lần bảy lượt ép buộc, ta phải suy nghĩ nên tạm thời còn hoãn lại, nhưng ta khẳng định bỏ qua như vậy.”

      “Quận chúa muốn là tốt rồi.” Lòng dạ đnag thấp thỏm của Gia Cát Linh được thả lỏng.

      “Nương nương chắc chắn tìm phụ thân, tổ phụ để bàn bạc, ta muốn phụ thân nhất định bức ép ta, nhưng ta lo lắng Hoàng thượng hạ chỉ, như vậy có cách nào xoay chuyển được.”

      “Quận chúa cần lo lắng, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” Gia Cát Linh an ủi , chuyện liên quan đến hạnh phúc của Như Phong, nhất định nàng phải quan tâm.

      “Thất ca, muội muốn về nhà, muội tới chỗ của huynh lát được ?” Trần Cẩm Phàm hỏi.

      “Đương nhiên có thể.”

      “Tam tiểu thư cũng được ?” Trần Cẩm Phàm nhìn Gia Cát Linh , “ giờ trong lòng ta rất loạn, muốn tìm người để chuyện.”

      Gia Cát Linh gật đầu đồng ý.

      Tới Thất vương phủ, Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên liếc nhau, y lập tức hiểu được ý nghĩ trong lòng nàng, phân phó Phá Trận tới phủ Gia Cát đưa Đại thiếu gia đến.

      Nhận được tin, Như Phong tưởng là Sở Lăng Thiên tìm mình, liền tức tốc chạy tới, nhìn thấy Trần Cẩm Phàm, y nháy mắt hiểu được, nhất định là Tam muội muốn tạo cơ hội cho mình rồi.

      Nhìn thấy Như Phong, Trần Cẩm Phàm sửng sốt, nhưng mà rất nhanh liền hiểu được đây là dụng tâm của Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh .

      “Đại ca, Quận chúa, hay là hai người đến hoa viên phía sau ngắm hoa ?” Gia Cát Linh đề nghị.

      Trần Cẩm Phàm nhìn Như Phong, trong mắt lộ vẻ ngượng ngùng, cúi đầu về phía hoa viên, Như Phong cũng theo sau nàng.

      Phía trong hậu hoa viên, được đoạn Trần Cẩm Phàm dừng lại, thở dài. Như Phong cũng nhìn ra được tâm tình nàng tốt, liền lo lắng hỏi thăm: “Quận chúa có tâm sao? Nếu ngại ta nghe chút, Như Phong nhất định đem hết khả năng để giúp đỡ Quận chúa.”

      Trần Cẩm Phàm nhìn y, bất đắc dĩ cười cười: “Hoàng Hậu nương nương muốn tứ hôn cho ta cùng thái tử Hà Tần.”

      Cơ thể Như Phong chấn động, gãi gãi đầu, lo lắng hỏi: “Quận chúa có thích Hà Tần thái tử ?”

      Trần Cẩm Phàm cảm thấy rất vui, hai huynh muội nhà này, hỏi cũng giống nhau: “Ta thích người uy vũ như tướng quân, chứ phải người ốm yếu như thái tử Hà Tần.”

      “Vậy…” Ám chỉ ràng như vậy làm trong lòng Như Phong kích động thôi, y cố lấy dũng khí, hỏi ra vấn đề suy nghĩ lâu trong lòng, “Quận chúa thích ta sao?”

      Thấy y thẳng thắn như vậy, Trần Cẩm Phàm mặt khỏi đỏ lên, “Vậy Như Phong công tử thích ta ?”

      “Thích!” Như Phong bỗng chốc can đảm hẳn lên, “Lần trước ở trong Thất vương phủ gặp mặt Quận chúa, ta liền thích nàng. biết trong lòng Quận chúa đối với ta như thế nào, cho nên vẫn dám tỏ cõi lòng.”

      “Ta cũng vậy.” Mặt Trần Cẩm Phàm càng đỏ hơn.

      Như Phong cười ngây ngốc, từ trong ngực lấy ra cây trâm ngọc, đưa tới tay Trần Cẩm Phàm: “Cây trâm ngọc này ta mua lâu, vẫn dám đưa cho Quận chúa, hôm nay ta cuối cùng cũng có dũng khí, mong Quận chúa nhận lấy.”

      Trong lòng Trần Cẩm Phàm dâng lên ngọt ngào khó có thể diễn tả thành lời, ngượng ngùng hỏi: “Công tử có biết tặng trâm ngọc là có ý nghĩa gì ?”

      “Vẫn mong Quận chúa chỉ giáo!”

      “Trâm, là vật cài lên đầu, ý chỉ vị trí đứng đầu, ý nghĩa là chính thất.” xong, Trần Cẩm Phàm khỏi cúi đầu, ngượng ngùng thêm gì nữa.

      Lúc này Như Phong mới biết ý nghĩa quan trọng của trâm, khó trách Tam muội lại khuyên mình nên tặng trâm, y si ngốc mà nhìn nàng, hỏi: “Vậy Quận chúa nhận chứ?”

      “Ừ.” Trần Cẩm Phàm cúi đầu, ngượng ngùng gật đầu, thẹn thùng nhưng lại khiến cho Như Phong ngây ngất.

      Như Phong cầm lấy ngọc trâm tay nàng, : “Phàm nhi, ta cài lên giúp nàng.” Xưng hô của y khiến trong lòng nàng ngọt như ăn mật.

      Y nhàng giúp nàng cài lên, vì là lần đầu tiên nên có chút khẩn trương, hơi vụng về chút. Ánh mắt của y rất dịu dàng, cùng với ánh mắt ở chiến trường là hoàn toàn khác biệt. Sau đó, y thuận tay ôm nàng vào ngực mình, gắt gao ôm chặt.

      “Phong…” Nàng khẽ gọi, “Nếu Hoàng hậu nương nương nhất định muốn gả ta cho Hà Tần, chàng phải mang ta cao chạy xa bay, có được ?”
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 157: Y thuật đại

      Gia Cát Linh trở lại Trục Nguyệt Hiên, nhận được hai tin tức Ngụy Thành mang đến. nhiều ngày có nhiều người lạ nhòm ngó ở của hiệu lương thực, hai là lương thực Linh Thiên vì dân giải nạn nên Hoàng Thượng muốn ban thưởng cho chủ cửa hiệu, truyền nàng tiến cung lĩnh thưởng.

      Tin tức thứ nhất, Gia Cát Linh bảo Ngụy Thành tăng cường đề phòng, nghĩ rằng Gia Cát Chiếm muốn động thủ với lương thực Linh Thiên. Tin tức thứ hai, nàng để cho Ngụy Thành trả lời Hoàng Thượng rằng nàng ở nước Lăng Nguyệt, tạm thời thể gặp y.

      Đêm đó, lương thực Linh Thiên quả nhiên xảy ra chuyện, Ngụy Thành bắt lấy mấy người có ý đồ đốt kho lương, trong đó có người, chính là Nghiêm chưởng quầy của hiệu lương thực Huệ Tế. Ngụy Thành hai lời, đưa mấy người đó đến quan phủ, để cho quan phủ xử lý.

      Tin tức cửa hiệu lương thực Linh Thiên gặp chuyện may rất nhanh lan truyền ngay cả người trong cung cũng biết. Sở Kim Triêu tức giận, nay tình thế hết sức nguy nan, vậy mà có người dám đốt kho chứ lương thực, hơn nữa người tham dự chuyện này còn có chưởng quầy của lương thực Huệ Tế, ông lập tức truyền Gia Cát Chiêm vào cung.

      “Gia Cát Chiêm! Ngươi giải thích cho Trẫm, rốt cục là chuyện gì xảy ra?”

      “Hoàng thượng… Cái gì… Chuyện gì?” Gia Cát Chiêm có tật giật mình, giọng hỏi.

      “Ngươi biết hay là giả vờ biết?” Sở Kim Triêu gằn giọng , “Chuyện đốt lương thực Linh Thiên, trong đó còn có cả chưởng quầy của lương thực Huệ Tế, đây phải chủ ý của ngươi?”

      “Hoàng thượng!” Gia Cát Chiêm quỳ phịch xuống đất, “Xin Hoàng Thượng minh xét! Việc này thần hoàn toàn biết gì cả, mọi chuyện đều do Nghiêm chưởng quầy tự ý làm. Lương thực Linh Thiên vì dân giải nạn, trong lòng thần rất kính nể. Hơn nữa sinh tồn của toàn Ngân Đô đều có liên quan với nhau, thần sao lại làm ra loại chuyện như vậy được chứ?”

      “Ngươi biết?” Sở Kim Triêu nửa tin nửa ngờ.

      “Nếu là thần sai khiến, thần bị trời đánh chết! Xin Hoàng Thượng tin tưởng thần, việc này liên quan đến thần! Vì chứng minh trong sạch của mình, thần nguyện quyên tặng hết toàn bộ lương thực của cửa hàng lương thực Huệ Tế!” Giờ khắc này Gia Cát Chiêm cũng chỉ còn cách tránh nặng tìm .

      sao?”

      “Thần dám lừa gạt Hoàng Thượng. Ngày mai thần mang sổ sách kiểm kê lương thực vào cung.”

      “Trong cung thiếu những lương thực này, ngươi có thể mang phân cho những dân chúng cần.”

      “Thần tuân lệnh.”

      “Trẫm cảm thấy lương thực Huệ Tế cần phải… tiếp tục mở cửa nữa. Người xem rồi làm .”

      “Hoàng Thượng…” Thân thể Gia Cát Chiêm run rẩy, “Đó là trong số sản nghiệp nhiều lắm của thần…”

      Sở Kim Triêu nhìn y cái, gì.

      Gia Cát Chiêm cúi đầu, dám tranh cãi tiếng.

      Lương thực Huệ Tế ngừng kinh doanh từ lúc ấy, từ nay về sau, lương thực Linh Thiên mình chiếm ưu thế.

      Thời tiết càng ngày càng lạnh, lạnh đến mức tuyết rơi. Phía Tiểu Điệp cuối cùng cũng có tin tức mẹ con Phùng đại nương hái thuốc trở về. Lúc này Gia Cát Linh quyết định tới thôn Hạnh Hoa chuyến. Sở lăng Thiên biết được tin tức, thấy trời đầy tuyết, yên tâm để nàng mình nên quyết định cùng nàng.

      Gia Cát Linh mang theo Tiểu Điệp cùng với Sở Lăng Thiên ngồi chiếc xe ngựa tới thôn Hạnh Hoa. Đường tuyết rơi trơn trượt, xe ngựa cả ngày rốt cuộc cũng thấy được căn nhà xiêu vẹo trong màn tuyết trắng xóa.

      Xe ngựa tới gian nhà bị tuyết trắng bao phủ xung quanh, Tiểu Điệp với Lưu đại thúc đánh xe ngựa: “Đại thúc, dừng lại chút.” quay đầu lại cười với Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên: “Tiểu thư, Điện hạ, Phùng đại nương ở trong này.” xong nhảy xuống trước.

      Sở Lăng Thiên vén rèm lên, cũng nhảy xuống, sau đó vươn hai tay đỡ Gia Cát Linh xuống. Hai người theo sau Tiểu Điệp, giẫm lên mặt tuyết đọng dày, bước nông bước sâu bước về phía trong sân.

      “Phùng đại nương, Phùng đại ca, hai người có ở nhà ?” Tiểu Điệp vừa gõ cửa vừa kêu lớn.

      “Ai vậy? Đến đây.” Trong nhà vang lên tiếng của lão phụ.

      “Két!” Người phụ nữ mở cửa ra, nhìn thấy Tiểu Điệp mặt liền lộ ra nụ cười thân thiết, “Tiểu Điệp trở về sao? Nghe cháu ở trong phủ Thừa tướng hầu hạ tiểu thư. Đến cha mẹ cũng được đón hưởng phúc? là có tiền đồ. Mau, vào trong ngồi, đừng để bị lạnh.”

      Phùng đại nương vừa vừa đẩy Tiểu Điệp vào trong. Lúc này bà mới chí ý phía sau Tiểu Điệp còn có hai người: “Tiểu Điệp, họ là?”

      “Đây là tiểu thư cùng gia nhà cháu.” Tiểu Điệp cười giới thiệu.

      Sở Lăng Thiên gật gật đầu, rất đồng ý với cách của Tiểu Điệp. Lại nhìn qua Gia Cát Linh , thấy mặt nàng khỏi ửng đỏ.

      “Hóa ra là tiểu thư phủ Thừa tướng cùng gia, dân phụ thất lễ.” Lão phụ mặc dù mặc y phục loại vải bình thường, nhưng rất sạch , trong nhà cũng dọn dẹp sạch . Bà lấy ấm rót ra ba bát nước ấm, đưa đến tay ba người, “Mau uống cho ấm người .”

      Ba người nhận lấy, cảm ơn, cầm lấy cái bát nóng hầm hập, ngay lập tức cảm thấy ấm áp hơn.

      “Tiểu Điệp, cha mẹ cháu đều ở kinh thành, lần này cháu về đây làm gì?” Phùng đại nương hỏi.

      “Đại nương, ra lần này cháu về đây là có việc tìm người.” Tiểu Điệp chỉ vào Gia Cát Linh , “Tiểu thư mạo hiểm trời nhiều tuyết đến là muốn hỏi đại nương chuyện.”

      “À?” Phùng đại nương nhìn Gia Cát Linh , “Tiểu thư muốn hỏi tôi chuyện gì?”

      “Đại nương, đại nương còn nhớ Tiêu Chính làm quản gia cho phủ Thừa tướng hai mươi năm trước chứ?”

      Nghe được tên Tiêu Chính, nụ cười mặt Phùng đại nương trong nháy mắt cứng lại, sắc mặt trở nên có chút khó coi, giọng điệu cũng lạnh như băng: “ biết.”

      “Đại nương…” Gia Cát Linh dừng chút, “Nếu đại nương muốn quên vậy. Đại nương sống mình hay sao?” Nàng lập tức chuyển đề tài.

      “Đại nương, Ngưu đại ca đâu?” Tiểu Điệp hỏi, “Ngoài trời tuyết lớn như vậy, chắc phải huynh ấy ra ngoài bán thuốc chứ?”

      Phùng đại nương thở dài, khóe mắt có chút ướt át: “Trước đó vài ngày, chúng ta ở núi hái thuốc, Đại Ngưu nhìn thấy cây dược liệu hiếm ở vách núi liền muốn tới hái. Ta nhìn thấy vách núi kia toàn đá, cho nó . Nhưng mà nó , hái cây thuốc này bán chúng ta có tiền mua đồ dùng Tết. Nó để ý ngăn cản của ta, leo lên đó. Ai ngờ vách núi bám đầy rêu xanh, nó chú ý liền bị ngã xuống, chân bị gãy. Bây giờ nằm giường.” tới đây, Phùng đại nương thương tâm mà mắt ngấn lệ.

      Nhìn thấy bộ dáng thương tâm của Phùng đại nương, ba người đều động lòng thương cảm.

      “Đại nương, có thể để ta xem thương thế của Đại Ngưu ?” Gia Cát Linh .

      “Mời tiểu thư theo tôi.” Phùng đại nương đứng dậy, dẫn mấy người vào trong phòng.

      Chỉ thấy thanh niên hai mấy tuổi, sắc mặt đau đớn nằm ở giường, đùi phải vừa đỏ vừa sưng lên. Nhìn thấy có người vào, Đại Ngưu miễn cưỡng nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Mẹ, Tiểu Điệp muội muội, hai vị này là?”

      “Là bằng hữu của Tiểu Điệp.” Giọng của Phùng đại nương có chút nghẹn ngào, “Đại Ngưu, con cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?”

      “Dạ.” Đại Ngưu gật gật đầu, nhưng vẻ mặt đau khổ lại bán đứng .

      “Có thể để ta xem thử ?”

      Gia Cát Linh qua, cẩn thận kiểm tra chân Đại Ngưu, xem chừng giống như là bị gãy xương. Nàng nhàng chạm cái, mặt mũi Đại Ngưu liền nhăn nhúm lại.

      “Chắc là bị tổn thương đến xương cốt!” Gia Cát Linh quay đầu lại với Sở Lăng Thiên, “Người tìm đây hai nhánh cây lớn chút về đây.”

      “Ừ!” Sở Lăng Thiên gì thêm ra. Ở nước Lăng Nguyệt này, có thể sai bảo y cũng chỉ có nữ tử trước mặt này.

      lát sau, y cầm hai nhánh cây vào, đưa cho Gia Cát Linh . Sau đó y lấy ra lọ thuốc từ trong ngực, đưa cho Phùng đại nương: “Đây là thuốc trị thương, trước tiên hãy bôi cho .”

      “Cám ơn công tử.” Phùng đại nương run rẩy nhận lấy, đoán được thuốc này so với chút thảo dược tốt hơn rất nhiều. Bà nhàng xoa lên chỗ bị thương của Đại Ngưu, sau đó cẩn đem lọ thuốc cất .

      Ngay lập tức Đại Ngưu cảm thấy trận mát lạnh từ miệng vết thương truyền đến, đau đớn dường như giảm bớt rất nhiều.

      “Đại nương, có mảnh vải sạch nào , tìm cho ta ít.” Gia Cát Linh .

      “Có! Có!” Phùng đại nương vừa vừa gật đầu. Bà nhanh tay nhanh chân từ ngăn tủ tìm được ít mảnh vải còn lại lúc thêu thùa may vá, đưa cho Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh nhận lấy, dùng mảnh vải băng bó chân Đại Ngưu lại chặt, sau đó đem nhánh cây cột cố định lên đùi , làm xong hết thảy rồi nàng dặn dò: “Thời gian này nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, được cử động. Đợi xương cốt liền lại rồi hãy xuống giường hoạt động.”

      “Tiểu thư, như thế này là sao?” Phùng đại nương nghi hoặc hỏi.

      “Xương cốt Đại Ngưu bị gãy hơn nửa, cố định lại như vậy có lợi cho xương liền lại, đại nương cần lo lắng.”

      Nghe Gia Cát Linh như vậy, Phùng đại nương gật đầu, hiểu được ý của nàng: “Cám ơn tiểu thư. Cám ơn công tử.”

      “Đại nương cần khách khí.”

      Sở lăng Thiên lại lấy ra bình thuốc , đặt vào tay Phùng đại nương, “Đại nương, thuốc này cho Đại Ngưu uống vào, mỗi ngày viên.”

      “Cám ơn công tử!” Phùng đại nương mắt ngấn lệ, “Tiểu thư và công tử đúng là người tốt.”

      “Đại nương, chúng ta trước.” Gia Cát Linh hướng Phùng đại nương cáo từ, “Ngày mai chúng ta lại đến thăm Đại Ngưu.”

      “Tiểu thư…” Phùng đại nương nghĩ nàng tiếp tục đến chuyện Tiêu Chính, ngờ nàng lại nhắc tới, còn chuẩn bị rời .

      Gia Cát Linh cười cười ra cửa. Sở Lăng Thiên cùng Tiểu Điệp cũng theo sau ra.

      “Tiểu thư, phải người có việc muốn hỏi Phùng đại nương sao?” Tiểu Điệp nghi hoặc hỏi, “Sao giờ lại ?”

      vội. Chúng ta về Ngân Đô trước .”

      Mấy người ra, lên xe ngựa, chạy về phía Ngân Đô.

      Xe ngựa vừa mới rời khỏi thôn Hạnh Hoa, chỉ thấy thôn dân đánh xe ở phía đối diện ngăn họ lại: “Này! Lão đại ca, ngươi đâu vậy?”

      Ngân Đô!” Lưu đại thúc đáp.

      “Lão đại ca, ngươi đừng nữa!” Thôn dân la lớn, “Phía trước tuyết lớn chắn mất đường , được, có chỗ lún xuống, chắc ngày mai mới sửa xong.”

      “Biết rồi, cám ơn ngươi, đại ca.” Lưu đại thúc dừng xe ngựa lại, vén rèm lên, với người ngồi bên trong, “Tiểu thư, Điện hạ, tuyết lớn chắn mất đường , phía trước còn bị sụp, hôm nay sợ là chúng ta thể trở về thành.”

      “Có đường vòng nào khác ?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Tiểu thư, chỉ có con đường này thôi.”

      “Tiểu thư, hay là như vậy …” Tiểu Điệp ra đề nghị “Dù sao nhà của nô tì cũng để , nếu tiểu thư cùng điện hạ chê đơn sơ, đêm nay hãy ở lại đó , cũng đỡ việc ngày mai lại phải quay lại.”

      “Ừ. Nếu như vậy làm như ngươi .” Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Linh , hỏi: “Được ?”

      Gia Cát Linh gật đầu: “Vậy đến nhà Tiểu Điệp quấy rầy đêm.”

      Theo chỉ dẫn của Tiểu Điệp, rất nhanh đến nhà của Tiểu Điệp. Mấy người vào, lập tức nhóm lửa lên. Trong nhà Tiểu Điệp còn ít đồ ăn, đến mức bị đói bụng.

      Hết chương 157
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 158: Chiếc chăn ấm áp

      “Tiểu thư, điện hạ, tối nay hai người muốn ăn gì, để nô tỳ làm cho.” Tiểu Điệp vừa dọn dẹp nhà, vừa hỏi.

      “Để ta nấu cho.” Gia Cát Linh cười, “Trời lạnh thế này, chi bằng nấu nồi lẩu làm ấm người, thế nào?”

      “Tiểu thư, được!” Tiểu Điệp liên tục lắc đầu, “Tiểu thư chỉ dẫn để nô tỳ làm là được, chuyện này sao để tiểu thư làm chứ.”

      “Tiểu Điệp, để nàng ấy làm , ta còn chưa ăn món do nàng ấy nấu.” Sở Lăng Thiên , “Linh nhi, để ta giúp nàng!”

      Gia Cát Linh cầm lấy củ tỏi, đưa cho y, “Người bóc nó !”

      Sở Lăng Thiên cầm lấy, cận thận xem xét củ tỏi kia hồi, giọng hỏi Tiểu Điệp: “Cái này bóc thế nào?”

      Tiểu Điệp cười cười: “Điện hạ, để nô tỳ làm cho, đây phải là việc của người.” xong, nàng giật lấy tỏi, nhanh nhẹn bóc vỏ.

      Sở Lăng Thiên cẩn thận quan sát, ngừng gật đầu: “Hóa ra là vậy, để ta!” Y cầm tỏi lên lần nữa, nghiêm túc bóc vỏ. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của y, Gia Cát Linh nén được cười, ai có thể ngờ, Thất điện hạ cao cao tại thượng của nước Lăng Nguyệt, giờ phút này trong gian nhà tranh đơn sơ ở ngoại thành bóc tỏi.

      “Xong rồi!” Sở Lăng Thiên bóc xong rồi đặt vào chén, “Linh nhi, còn chuyện nào khác nữa ?”

      “Rửa sạch rau .”

      “Được!” Sở Lăng Thiên giống như nhận được nhiệm vụ vinh quang lắm, xách chậu nước, ngồi xổm xuống cẩn thận rửa rau.

      Gia Cát Linh nhanh chóng nấu xong nồi nước dùng bốc khói nghi ngút, mùi thơm hấp dẫn bay đầy nhà, mấy người khác nhịn được nuốt nước miếng. Tiếp đó nàng bỏ rau và thức ăn vào trong nồi, nấu thêm lát nữa, nồi lẩu nóng hổi liền hoàn thành!

      Lẩu được bưng lên, tất cả mọi người đều vây đến, gắp ăn. Tiểu Điệp và Lưu đại thúc đều cảm động, nhủ thầm bản thân tu mấy đời, mới có thể cùng nhau ngồi ăn với Thất điện hạ và Thất vương phi tương lai.

      Ăn xong, Tiểu Điệp ngại ngùng : “Nhà của nô tỳ chỉ có hai gian phòng…”

      “Ta thô lỗ, ngủ ở chỗ này là được.” Lưu đại thúc chỉ vào đống lửa, “Chỗ này khá ấm áp.”

      “Vậy tiểu thư và điện hạ ngủ phòng, nô tỳ phòng.” Tiểu Điệp sắp xếp .

      Ban đêm ở quê càng lạnh, hơn nữa bên ngoài trời đổ tuyết lớn, trong nhà như hầm băng, nhà của Tiểu Điệp chỉ có cái giường lót đệm mỏng, Gia Cát Linh lạnh đến nỗi co ro rúc vào trong lòng Sở Lăng Thiên. Sở Lăng Thiên ôm chặt nàng vào ngực, muốn cho nàng chút hơi ấm, nhưng cơ thể y vẫn ngừng run rẩy. Y bỗng nhiên ngồi dậy, ra bên ngoài.

      “Thất gia đâu vậy?” Gia Cát Linh ngồi dậy hỏi.

      “Ta ra ngoài chút…” Y xoay người, nhàng kéo chăn đắp cho nàng, “ về ngay, sao đâu.”

      Gia Cát Linh gật đầu, hỏi gì thêm. Sở Lăng Thiên vừa mở cửa, gió lớn cuốn bông tuyết bay vào nhà, dù cơ thể y cường tráng, cũng nhịn được mà rùng mình cái.

      Qua nửa canh giờ, thấy Sở Lăng Thiên còn chưa trở lại, Gia Cát Linh bắt đầu lo lắng, nàng định ra ngoài xem thử, bỗng nhiên nghe có tiếng cửa phòng mở ở gian ngoài. Nàng quên cả việc mang hài, lập tức chạy ra, thấy Sở Lăng Thiên thành người tuyết, đầu, xiêm y toàn là bông tuyết, lông mi cũng đóng băng, trong tay y ôm cái chăn bông dày.

      Nhìn thấy Gia Cát Linh chân trần đứng nền đất, y nhíu mày : “Mau trở về giường , bị cảm sao?” Y vỗ vỗ chiếc chăn trong tay, “Có nó, lạnh nữa.”

      Gia Cát Linh nghĩ y ra ngoài để tiểu tiện, ngờ lại mượn chăn, tại thôn làng núi thế này để mượn chiếc chăn, nhất định y gõ cửa ít nhà. Trong lòng nàng rất thời cảm động, muốn lại thôi.

      “Mau quay về giường!” Sở Lăng Thiên ôn tồn .

      Gia Cát Linh hoàn hồn, lặng lẽ theo y vào phòng. Thêm cái chăn, nàng cảm thấy ấm áp hơn, y lại ra ngoài nhóm cái bếp lò, đặt ở trong phòng, lúc này mới lên giường ngủ.

      “Thất gia, cám ơn người!” Gia Cát Linh , đời này, có người thứ hai đối xử tốt với nàng như vậy, cơ thể y nóng ấm, trong lòng cũng ấm áp.

      Sở Lăng Thiên mỉm cười mờ ám, kề sát mặt lại: “Vậy hôn ta cái !”

      Gia Cát Linh hôn cái lên mặt y, khiến trong lòng y ngứa ngáy, nháy mắt nhen nhóm lên ngọn lửa. Y bắt lấy khuôn mặt nàng, hôn lên môi nàng, nhìn thấy gương mặt nàng ửng đỏ, sắp thở nổi, mới buông nàng ra.

      Y cười thỏa mãn, thay nàng đắp lại chăn, lúc này mới ngủ. Giữa khuya, y tỉnh giấc vài lần, muốn xem thử nàng có ổn , ngắm gương mặt say ngủ của nàng, y cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.

      Ngày hôm sau, Tiểu Điệp thức dậy sớm nấu bữa sáng, Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên cũng có thói quen dậy sớm. Bão tuyết tan, nhưng tuyết đọng dày, xuất hành có chút khó khăn. Sáng sớm ở nông thôn vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe tiếng gà gáy và tiếng chó sủa, nóc nhà tranh trắng phau, phả ra mấy cột khói , có vẻ yên bình.

      Ăn xong bữa sáng, mọi người lại lên xe ngựa đến nhà Phùng đại nương, vừa đến cửa, chợt nghe trong sân truyền đến tiếng la hét ầm ỹ. Mọi người xuống xe ngựa, thấy đôi phu phụ ở trong sân hùng hổ, Phùng đại nương mặt ủ mày chau gạt nước mắt.

      “Trương đại thúc, Trương đại thẩm, hai người làm gì vậy?” Tiểu Điệp nhận ra đôi phu phụ này, họ là vợ chồng, cũng sống ở thôn Hạnh Hoa.

      “Ai da, là Tiểu Điệp à!” Trương đại thẩm nhìn thấy Tiểu Điệp, mặt lộ ra nụ cười khinh miệt, “ phải ngươi ở trong thành hầu hạ phủ giàu có sao? Cha mẹ ngươi cũng được hưởng phúc, còn quay về nơi quỷ quái này làm gì?”

      “Mẹ Trụ tử, bà gì vậy!” Trương đại thúc liếc vợ mình, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Điệp: “Tiểu Điệp, con về là tốt rồi! Trụ tử vẫn luôn nhớ con đó, hai đứa khi nào thành thân?”

      “Trương đại thúc, con thích Trụ ca.” Tiểu Điệp tức giận , “Hôn ước của chúng con sớm hủy bỏ, Trương đại thúc đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

      “Cha Trụ tử, ông cũng nghĩ lại, người ta bây giờ là người kinh thành rồi, làm sao để mắt đến Trụ tử nữa!” Trương đại thẩm khinh miệt nhìn Tiểu Điệp, “Chỉ sợ nó sớm ăn nằm với lão gia thiếu gia trong phủ rồi, Trụ tử nhà chúng ta muốn cưới cũng phải cưới nương trong sạch, nó có chịu, ta cũng chẳng đồng ý.”

      Tiểu Điệp quan tâm đến lời lẽ nhục mạ của Trương đại thẩm, qua chỗ Phùng đại nương, “Đại nương, sao lại thế này?”

      Phùng đại nương kéo ống tay áo lên quẹt nước mắt, “Sau khi Đại Ngưu té bị thương, vì mời đại phu cho nó, ta có mượn họ năm lượng bạc, có trước Tết trả lại. Ta định bụng lại vào núi chuyến, hái thuốc bán để trả, nhưng giờ họ đòi ta trả mười lượng bạc, ta làm gì có nhiều bạc như thế.”

      “Trương đại thúc, Trương đại thẩm, Phùng đại nương trước Tết trả lại hai người, giờ đến tết vẫn còn tận hai tháng, đến lúc đó hai người hẳn quay lại.” Tiểu Điệp .

      “Như vậy sao được!” Trương đại thẩm lớn tiếng, “Ta thấy nhà bà ấy, có đến Tết cũng chẳng trả nổi! Nhưng trả cũng được, đưa căn nhà này lại cho chúng ta !”

      “Trương đại thẩm, bây giờ trời đổ tuyết, đưa nhà cho hai người, mẹ con họ sống sao chứ? Chân của Đại Ngưu vẫn còn bị thương. gì chăng nữa chỗ này cũng là nơi duy nhất họ sống, sao cho thể đưa cho hai người?” Tiểu Điệp giận dữ .

      đưa cũng được! Vậy trả tiền!”

      “Đại nương, cây thuốc hiếm mà Đại Ngưu hái giờ ở đâu?” Sở Lăng Thiên đột nhiên hỏi.

      “Ở trong nhà, công tử theo ta.”

      Phùng đại nương vào nhà, cầm cây thảo dược mang ra, “Chính là nó, hại Đại Ngưu của ta ra nông nỗi này.”

      Gia Cát Linh hiểu ý Sở Lăng Thiên, liền : “Đại nương, ta cần nó, bán cho ta .”

      “Nếu tiểu thư cần cứ lấy . Cái gì mà bán hay chứ, hôm qua còn phải đa tạ hai người giúp đỡ Đại Ngưu.” Phùng đại nương tự đáy lòng .

      được.” Gia Cát Linh kiên trì, “Sao ta lại biết xấu hổ, lấy thuốc trả tiền chứ.”

      Sở Lăng Thiên đợi Gia Cát Linh thêm, liền lấy ra năm mươi lượng bạc, đặt vào tay của Phùng đại nương.

      “Cái này… cài này… được đâu công tử!” Tay Phùng đại nương run run, bà sống cả đời, chưa từng nhìn thấy nhiều bạc như vậy, “Thuốc này chỉ đáng có lượng bạc thôi.”

      “Đại nương, đại nương cứ cầm .” Gia Cát Linh cầm tay bà, “Thuốc này rất đáng giá.”

      Phùng đại nương run rẩy cầm bạc trong tay, miệng ngừng cảm ơn.

      “Trương đại thẩm! Chỗ đại nương có năm mươi lượng bạc, hai người có bốn mươi lăm lượng để thối lại ?” Tiểu Điệp cười cười nhìn đôi phu phụ nọ, hỏi.

      “Ngươi… Ngươi…” Trương đại thẩm lắp băp ra lời, “Cái gì năm lượng, là mười lượng!”

      Tiểu Điệp cười lạnh, “Trương đại thẩm, thẩm cũng khinh người quá đáng, còn ác hơn cả cường đạo. Đại nương, chúng ta báo quan .”

      Nghe đến báo quan, Trương đại thẩm nhất thời sợ hãi, ngượng ngùng , “ cần mười lượng, nhưng phải trả ta năm lượng!”

      Gia Cát Linh nhìn Tiểu Điệp: “Chúng ta còn bạc vụn ? Trả cho bà ấy .” người nàng mang theo bạc, mấy nha hoàn đều biết thói quen này của nàng, luôn mang theo ít bên người.

      Tiểu Điệp gật đầu, lấy túi tiền ra, đếm năm miếng bạc vụn nhét vào tay Trương đại thẩm: “Trương đại thẩm, số bạc này là ta trả giúp cho Phùng đại nương, sau này, hai người đừng đến làm phiền đại nương nữa.”

      Nghe Tiểu Điệp gọi vị nữ tử xinh đẹp trước mặt này là tiểu thư, Trương đại thẩm nhất thời sợ hãi: “Trả bạc là được rồi, ta cũng phải người lý lẽ, thôi ông.”

      Phùng đại nương lại cảm ơn Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên, dẫn ba người họ vào nhà. Trong nhà có bếp lò, vừa bước vào là thấy ấm áp hơn hẳn.

      “Phùng đại nương, Đại Ngưu đỡ hơn nhiều ?” Gia Cát Linh hỏi.

      Phùng đại nương vui vẻ gật đầu: “Có cách của tiểu thư và thuốc của công tử, Đại Ngưu cảm thấy khá hơn hôm qua nhiều. Tiểu thư và công tử đúng là người tốt.”

      “Vậy là tốt rồi, còn phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu có điều gì bất ngờ xảy ra, đến Tết, có thể đứng dậy được.”

      tốt quá! Nếu có tiểu thư và công tử, chỉ e nửa đời sau của Đại Ngưu cũng bị hủy.” Phùng đại nương dừng chút, dường như hạ quyết tâm, “Chuyện hôm qua tiểu thư hỏi ta, ta bỗng nhiên nhớ lại, ta quả thực có biết người tên là Tiêu Chính.”

      Gia Cát Linh sớm đoán bà chủ động nhắc đến, liền hỏi: “Hình như đại nương muốn nhắc đến ông ta?”

      Hết chương 158
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 159: Định ngày thành thân

      “Haiz…” Phùng đại nương thở dài, sắc mặt có chút bi thương, “Hai mươi mấy năm trước, khi đó Thừa tướng gia vẫn là quan tứ phẩm, ta cùng với Tiêu chính đều ở trong phủ Gia Cát, cùng nhau hầu hạ lão phu nhân. là tổng quản trong phủ, thường xuyên chiếu cố đến ta, dần dần, chúng ta ở với nhau. lâu sau đó ta mang thai, vì muốn để Đại phu nhân phát ra, Tiêu chính tìm cớ đuổi ta ra khỏi phủ Gia Cát, để ta về nhà sinh nở. Lúc ta mang thai được bảy tháng tìm , lại để ý đến ta, còn đứa này căn bản phải là con của . Hóa ra là có người khác. Ta chỉ là nữ nhân, ở Ngân Đô lại bơ vơ nơi nương tựa, ta tìm việc khắp nơi, cuối cùng cũng có nhà tốt chịu nhận ta vào làm công.”

      Gia Cát Linh cùng Sở Lăng Thiên liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương là kinh ngạc. Tiểu Điệp cùng Lưu đại thúc nghe xong cũng nhịn được mà đồng tình với Lưu đại nương. nghĩ tới giữa bà và Tiêu Chính còn có gút mắc như vậy. Vậy , Đại Ngưu chính là con của Tiêu Chính.

      “Đại nương, lúc Đại phu nhân sinh đứa con đầu lòng, đại nương còn ở trong phủ ?”

      Phùng đại nương gật đầu, lại lắc lắc đầu: “Sau khi Đại phu nhân gả cho Gia Cát đại nhân, mấy năm cũng có tin vui gì. Gia Cát đại nhân khá tốt, Gia Cát lão phu nhân lại hài lòng, cả ngày ở trong phủ chỉ cây dâu mắng cây hòe, khiến cho Đại phu nhân chịu ít ấm ức. Sau đó, dưới can thiệp của lão phu nhân, đại nhân lại nạp Nhị di nương, Tam di nương. Tam di nương vừa được nạp vào phủ, tin vui liên tục tới. lâu sau đó Đại phu nhân cùng Tam di nương đều có thai, chuyện này khiến lão phu nhân rất vui mừng.”

      “Tam di nương cùng Đại phu nhân sinh con, ai sinh trước?”

      “Vào lúc ấy ta rời khỏi phủ. Nghe là Tam di nương sinh trước ba ngày, là bé trai, lão phu nhân rất thương. Đáng tiếc,đại thiếu gia chỉ sống được có ba ngày chết.”

      “Sau đó có xảy ra chuyện gì kỳ quặc ?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Chuyện kỳ quặc?” Phùng đại nương cố gắng nhớ lại, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Ngay khi ta lâm bồn, Tiêu chính đột nhiên tới tìm ta, muốn ta giúp chuyện. Ta nghĩ hồi tâm chuyển ý nên đồng ý với . Có buổi tối, bảo ta đứng chờ trong hậu viện, sắc trời tối như mực, ôm ngủ say, với ta là a hoàn trong phủ sinh, lo sợ bị lão phu nhân, lão gia cùng phu nhân phát nên muốn ta mang ném xuống sông!”

      “Vậy sau đó thế nào?”

      “Ta làm sao có thể làm như vậy được. ràng là sinh mệnh, làm sao nhẫn tâm ra tay được! thấy ta do dự, chỉ cần ta làm chuyện này xong, liền với lão phu nhân chuyện của bọn ta, quang minh chính đại cưới ta vào cửa. Nghe như vậy ta cũng vì lợi ích riêng mình mà đáp ứng .”

      “Đứa bé kia thực bị ném?”

      Phùng đại nương lắc đầu: “ đến bờ sông, ta lần lữa xuống tay được. Ta cũng làm mẹ, nhìn đứa trẻ như vậy đành lòng đoạt sinh mệnh của nó. Ta ở bờ sông qua lại vài canh giờ, trong lòng hêt sức mâu thuẫn. Cuối cùng ta nghĩ, biện pháp vẹn toàn cho cả hai bên đó là đem đứa trẻ đến để ở cửa gia đình. Tiếng khóc của đứa đánh thức người ở trong nhà, nhìn thấy đôi vợ chồng ôm đứa vào lòng, ta mới rời khỏi đó.”

      Gia Cát Linh yên lòng: “Đại nương còn nhớ gia đình đó ở đâu ?”

      Phùng đại nương cau mày nghĩ: “Sắc trời rất tối, ta căn bản nhớ phương hướng. Nhưng mà bên cạnh nhà đó có trồng cây bạch quả rất lớn trong sân.”

      Gia Cát Linh gật đầu, những tin tức nàng muốn xác nhận đều có, vì thế bảo Lưu đại thúc hỏi thăm trong thôn chút xem đường được sửa chữa chưa. Lưu đại thúc trở về , đường tạm ổn, vẫn có thể được. Mấy người quyết định nhanh chóng quay về Ngân Đô.

      Trước khi , mấy người họ lại an ủi Phùng đại nương hồi rồi mới khởi hành quay về Ngân Đô.

      Xe ngựa vừa mới rời lâu, sắc mặt Sở Lăng Thiên đột nhiên sa sầm, hô lên với người phía ngoài: “Lưu đại thúc. Dừng chút!”

      Lưu đại thúc lập tức dừng xe ngựa, cảnh giác mà nhìn xung quanh.

      Gia Cát Linh cũng cảm thấy được có phần bình thường. Chẳng lẽ có người muốn xuống tay với họ ở chỗ này?

      “Các ngươi nhớ phải ở lại đây, được ra ngoài!” Sở Lăng Thiên nhắc nhở xong y tuốt kiếm, chui ra ngoài, sắc mặt đanh lại nhìn bốn phía, “Nếu đến hãy ra !”

      “Ha ha, Thất điện hạ cảnh giác tốt !” Theo tiếng cười, hai mươi mấy hắc y nhân từ trong rừng cây ra, “Điện hạ lo ở trong Thất Vương phủ, lại cố tình đến nơi rừng núi hoang vu thế này để nạp mạng, chúng ta lấy mạng của người cũng xấu hổ!”

      “Ai phái các ngươi tới?” Sở Lăng Thiên vặn hỏi.

      “Chuện này hẳn là Thất Điện hạ cần biết, nên xuống hỏi Diêm vương !” xong, thủ lĩnh hắc y nhân vung tay lên, hai mươi mấy hắc y nhân ngay lập tức xông lên.

      Bên kia, Tiểu Điệp bám chặt lấy tay Gia Cát Linh , lo lắng hỏi: “Tiểu thư, Thất gia có việc gì chứ, chúng ta có thể quay về Ngân Đô kêu cứu viện ?”

      kịp nữa rồi.” Trong lòng Gia Cát Linh cũng lo lắng yên. Nhưng nàng biết, nếu mình ra cũng giúp gì được cho Sở Lăng Thiên, ngược lại còn khiến y phải phân tâm để ý nàng nên chỉ có thể chờ trong xe ngựa.

      lát sau, chỉ thấy Sở Lăng Thiên cầm kiếm quay trở lại, Gia Cát Linh vội vàng xông lên, nhìn y người đầy máu tươi, “Thất gia, bị thương ở đâu?”

      Sở Lăng Thiên cười cười, xoa xoa đầu nàng: “Ta sao, máu người đều là của người khác! Mau quay trở lại xe ngựa!”

      Gia Cát Linh lo lắng, bắt đầu kiểm tra toàn thân y, quả tổn hao cọng tóc nào mới yên lòng.

      Thấy bộ dạng nghiêm túc của nàng, Sở Lăng Thiên : “Yên tâm , nàng phải tin tưởng người chồng này chứ.”

      Mặt Gia Cát Linh đỏ lên, kéo cánh tay y cùng bước lên xe ngựa.

      “Là người nào làm?” Gia Cát Linh hỏi.

      phải người nước Lăng Nguyệt, cũng phải người của Thánh điện, người tới quả thực rất kỳ lạ.” xong Sở Lăng Thiên lấy ra thanh đoản đao lục soát được người Hắc y nhân, đoản đao có ký hiệu cái đầu lâu.

      Trong lòng Gia Cát Linh ngẩn ra, dấu hiệu này rất ít người biết, nhưng mà vừa may ở kiếp trước nàng gặp qua: “Là người của nước Đại Mạc.”

      “Linh nhi biết?”

      “Dạ.” Gia Cát Linh gật đầu, “Trước kia từng thấy qua.”

      Xe ngựa vội vàng quay về Ngân Đô, đường xảy ra thêm nguy hiểm nào khác.

      Gia Cát Linh vừa trở lại phủ Thừa tướng lập tức bảo Kinh Phong tới bờ sông tìm ngôi nhà bên cạnh có cây bạch quả. Nàng còn nghe được ‘tin xấu’. Hôm qua nàng ở đây, Hoàng hậu truyền chỉ mời Đại phu nhân vào cung. Đại phu nhân nghĩ có chuyện tốt, ngờ lại bị Hoàng Hậu mắng trận. Hóa ra là lúc Gia Cát Hồng Nhan mang thai, trong lòng Hoàng hậu bất mãn với Đại phu nhân. Bà lại nghe Đại phu nhân xuống tay hãm hại đứa của Lục di nương, ngay lập tức giận thể kiềm chế, hung dữ giáo huấn Đại phu nhân trận. Nghe , Đại phu nhân bực bội đến mức cơm cũng muốn ăn.

      Thân thể Lục di nương chưa khỏe hẳn, nghe chuyện của Đại phu nhân, liền đến an ủi bà. Đại phu nhân liên tục gặp họa, chuyện này đối với nàng mà chính là thời cơ tốt, nếu Thừa tướng gia giận dữ rồi bỏ Đại phu nhân, như vậy rất là vui.

      “Đại tỷ, tỷ ăn chút gì .” Lục di nương để bát cháo trong tay xuống, “ ăn cơm sao được, bất quá cũng chỉ là bị Hoàng Hậu giáo huấn mà thôi, sao quan trọng bằng thân thể mình chứ.”

      “Ngươi biết cái gì!” Đại phu nhân tức giận nhìn nàng ta cái, “Ngươi tới làm gì? Tới để chê cười ta sao? cho ngươi biết, mặc kệ thế nào, Tiêu Mẫn ta cũng là chủ mẫu phủ Thừa tướng, ngươi vĩnh viễn thấp hơn ta bậc!”

      “Xem ra đại tỷ rất có sức lực.” Lục di nương cười cười, “Tỷ là chủ mẫu như thế nào? Tỷ còn có thể sinh con cho lão gia sao? Lão gia đối với thân thể của tỷ chút hứng thú cũng có, mấy ngày nay muội tiện, đại tỷ biết sao, lão gia tình nguyện tới thanh lâu cũng tới chỗ tỷ, thực xót xa thay cho tỷ!”

      “Ngươi cút !” Đại phu nhân thẹn quá hóa giận, hất bát cháo bàn xuống đất, “Ta muốn nhìn thấy ngươi!”

      Lục di nương cười hì hì: “Đại tỷ muốn nhìn thấy muội cũng có cách nào, lão gia muốn nhìn thấy muội. Nhìn xem bộ dạng tại của tỷ, lão gia chỉ càng thêm ghét bỏ tỷ mà thôi!”

      “Cút!” Đại phu nhân nghiến răng phun ra chữ.

      “Muội xin cáo lui.” Lục di nương đứng lên, hát khúc nhạc, lắc lắc vòng eo đẫy đà ra khỏi phòng Đại phu nhân.

      “Lưu quản gia!” Đại phu nhân yếu ớt gọi.

      “Phu nhân, có chuyện gì vậy?” Lưu quản gia chạy qua, hỏi.

      “Viện của ta, ngoại trừ lão gia và Hồng Nhan, bất luận kẻ nào cũng cho phép vào! Hiểu chưa?”

      “Dạ biết, phu nhân.”

      chuẩn bị cho ta vài món.” Đại phu nhân hừ lạnh, chỉ có làm đầy bụng, mới có sức lực đấu trận cùng bọn ma quỷ quái.

      lát sau, Lưu quản gia nhanh chóng mang theo mấy a hoàn bưng mâm thức ăn tới. Đại phu nhân ăn no, buông đũa xuống, bà liền bắt đầu suy nghĩ, nghĩ làm sao để diệt trừ Lục di nương. Gia Cát Chiêm mất tín nhiệm với mình, hơn nữa tuổi bà già, bà cảm thấy địa vị của mình tràn ngập nguy cơ. Tiêu gia có thể bảo vệ bà được bao lâu? Như Phong cùng Thất Điện hạ quan hệ thân thiết, Gia Cát Linh nhanh chóng trở thành Thất vương phi, ngày nào đó, nhà Gia Cát cần Tiêu gia nữa. lúc sau, bà rốt cục nghĩ tới biện pháp, mũi tên trúng hai con chim.

      Ngân Đô tuyết rơi mấy ngày liền, trong khoảng thời gian ngắn Lục di nương hai lần sẩy thai, thân thể có chút suy yếu, vô cùng sợ lạnh. Trong phòng cả ngày lẫn đêm đều đốt bếp lò, như vậy mà nàng vẫn cảm thấy lạnh. Bọn a hoàn đành phải để trong phòng hai cái bếp lò.

      Ngày hôm đó, trong hoàng cung truyền đến tin vui, khắp nơi phố Ngân Đô đều dán thông cáo, nước Lăng Nguyệt song hỷ lâm môn. Chuyện vui thứ nhất đó là thái tử Sở Lăng Dực cùng công chúa Hà Sướng Uyển ngày mùng tám tháng chạp thành thân. Chuyện vui thứ hai là Thất vương gia Sở Lăng Thiên cùng Bình Dương quận quân Gia Cát Linh mùng mười tám tháng chạp thành thân. Chuyện này dưới nước Lăng Nguyệt đều là hỷ . Hoàng đế Sở Kim Triêu đại xá thiên hạ, khắp nơi ăn mừng.

      Thánh chỉ truyền tới phủ Thừa tướng, so với vui mừng khắp phố lớn ngõ ở Ngân Đô, phủ Thừa tướng có vẻ quạnh quẽ hơn nhiều. Ngoại trừ mấy a hoàn ở Trục Nguyệt Hiên vui mừng nhảy cẫng lên chỉ có Gia Cát Chiêm vui sướng thôi. Đại phu nhân cùng Gia Cát Hồng Nhan giống như cùng nhau nghe được lệnh chém đầu, mặt xám như tro tàn, lại phải cố nặn ra nụ cười. Đại phu nhân trong lòng cười lạnh, Thất Vương phi… Ngươi đợi được ngày đó đâu. Lục di nương nửa vui nửa buồn, nhưng nhiều hơn chính là buồn, bản thân nàng tồn tại được trong phủ Thừa tướng cũng đều nhờ Gia Cát Linh chỉ điểm. Nếu nàng vào Thất vương phủ rồi, bản thân mình còn kiên trì được bao lâu? Nhưng nàng ngờ, Đại phu nhân hoàn toàn định để cho nàng sống đến lúc đó.

      Chương 160: Lục muội và Linh nhi mất rồi

      Mùa đông hằng năm, Đại phu nhân đều dẫn các di nương và con đến Thiên Hoa Tự ở vài ngày, dâng hương lễ phật, cầu nguyện sang năm gia đạo bình an. So với đội ngũ hùng hậu của năm ngoái, bây giờ chỉ còn lại có Đại phu nhân, Lục di nương, Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh , Như Nguyệt. Biết tin Gia Cát Linh phải đến chùa vài ngày, Sở Lăng Thiên giận dỗi lâu, mới bảo Kinh Phong theo nàng.

      Thiên Hoa Tự ở ngoại thành Ngân Đô hai dặm, là am ni , mỗi ngày đều có phu nhân và tiểu thư đến dâng hương cầu nguyện. Đại phu nhân quen biết với trụ trì Hoằng Nhất của Thiên Hoa Tự, thấy bà đến, trụ trì đích thân đến tiếp đón.

      “Phu nhân, mọi người ở mấy gian phòng này , hôm qua bần ni sai người dọn dẹp rồi.”

      “Làm phiền trụ trì rồi.” Đại phu nhân cảm ơn.

      “Phu nhân khách sáo quá.” Trụ trì nhìn thấy hai gương mặt mới là Lục di nương và Gia Cát Linh , lại thấy Nhị di nương, Tứ di nương, Như Mộng và Như Sương, khỏi có chút hoài nghi.

      Đại phu nhân nhìn ra nghi hoặc của trụ trì, chỉ vào Lục di nương và Gia Cát Linh , lần lượt giới thiệu: “Đây là Lục di nương lão gia mới nạp, còn đây là Tam tiểu thư, năm nay mới vừa trở về phủ.” Đối với chuyện Nhị di nương và Tứ di nương, bà tuyệt nhắc đến.

      “À, hóa ra là Tam tiểu thư…” Trụ trì dường như vẫn còn nhớ tiểu nương kia, lâu đến, “Phu nhân, mọi người nghỉ ngơi trước , lát nữa bần ni bảo người mang cơm chay đến. Phu nhân xem thử, trong phòng có cần đặt thêm thứ gì ?”

      có gì khác, chỉ là cơ thể Lục di nương sợ lạnh, xin trụ trì đặt thêm hai bếp lò vào phòng muội ấy.”

      “Đại phu nhân yên tâm, bần ni dặn dò đặt thêm bếp lò vào phòng Lục di nương ngay.”

      “Đa tạ trụ trì.”

      Ba gian phòng, Lục di nương chút do dự chọn ở chung phòng với Gia Cát Linh , Đại phu nhân phòng, Gia Cát Hồng Nhan và Như Nguyệt cùng phòng.

      Mấy ngày sau đều yên ổn, ngoại trừ việc thỉnh thoảng thấy bóng dáng Đại phu nhân đâu, có điểm nào kỳ lạ. Đêm cuối cùng, có ni đến phòng của Đại phu nhân. Người này là sư muội của trụ trì Hoằng Nhất, Hoằng Linh, mấy hôm trước Đại phu nhân đột nhiên biến mất, cũng chính là tìm nàng ta.

      “Pháp sư, chuẩn bị xong chưa?” Trong giọng của Đại phu nhân mang theo chút hưng phấn.

      Pháp sư Hoằng Linh gật đầu: “Phu nhân yên tâm, chuẩn bị ổn thỏa. Chuyện phu nhân đồng ý với ta, khi nào có thể thực ?” Nàng rót ly trà cho Đại phu nhân, đưa qua.

      Đại phu nhân hớp ngụm cười cười, “Pháp sư yên tâm, chỉ cần hai tiện nhân đó chết, ta cầu xin với Hoàng hậu nương nương cho ngươi làm trụ trì.”

      Đại phu nhân rất chắc chắn, Hoằng Linh lại nửa tin nửa ngờ: “Nếu phu nhân đổi ý sao?”

      “Pháp sư yên tâm, Tiêu Mẫn ta trước giờ luôn nhất ngôn cửu đỉnh.”

      “Bần ni đương nhiên tin tưởng lời của phu nhân.” mặt pháp sư Hoằng Linh lộ ra tia cười lạnh, “Phu nhân đổi ý cũng sao, mới vừa rồi trong nước uống của phu nhân, ta bỏ loại độc mãn tính, nếu có thuốc giải, trong vòng năm, tóc phu nhân dần dần bạc trắng rồi rụng, da dẻ cũng trở nên khô nứt, nhăn nhúm. Sau khi ta làm được trụ trì, ta cho phu nhân thuốc giải, chuyện này phu nhân phải nắm cho chắc nhé.”

      “Ngươi!” Trong lòng Đại phu nhân run sợ, “Pháp sư quá phận rồi! tại hãy mau giao thuốc giải cho ta, bằng ta với trụ trì.”

      “Phu nhân, ta chỉ đề phòng ngộ nhỡ mà thôi.” Hoằng Linh , “Trong lòng phu nhân nghĩ gì, chẳng lẽ đúng, chỉ cần hai người kia chết , ta có làm được trụ trì hay , phu nhân còn để ý đến sao? Phu nhân có thể với sư tỷ, ta cũng có thể kế hoạch của phu nhân với Thừa tướng gia.”

      Đại phu nhân bị nhìn thấu tâm tư, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Pháp sư chuyện phải giữ lời.”

      “Phu nhân yên tâm, ngày mà ta được lên làm trụ trì, giao thuốc giải cho phu nhân. Nhưng lúc nào mới có được thuốc giải phải xem tốc độ làm việc của phu nhân. còn sớm nữa, ta về phòng trước, phu nhân hãy đợi tin tốt .”

      Đại phu nhân căm giận nhìn pháp sư Hoằng Linh, trong mắt tràn ngập hận thù, vốn muốn mượn tay ả diệt trừ Gia Cát Linh và Lục di nương, ngờ lại bị ả hạ độc, chuyện này bản thân hoàn toàn bị ả quản chế.

      Buổi tối, có người lén lút vào phòng của Gia Cát Linh và Lục di nương, Kinh Phong vào từ cửa sổ, báo cho Gia Cát Linh chuyện mình nhìn thấy, sau đó tiếp ứng để hai người ra khỏi gian phòng kia. Ba người lén lút chạy đến sân trước, nhìn thấy có người thổi mồi lửa, châm mảnh vải, sau đó ném vào từ cửa sổ, rồi lén lút trốn .

      “Ngươi đến chỗ Đại phu nhân, trộm ngọc bội bà ấy thường đeo bên hông rồi ném vào phòng.” Gia Cát Linh với Kinh Phong, khi dùng bữa tối, bà còn khoe miếng ngọc này với các phu nhân ở phủ khác.

      “Dạ, tiểu thư.” Kinh Phong phi lên nóc phòng của Đại phu nhân.

      Cơ thể Lục di nương ngừng run rẩy, hoảng sợ nhìn ngọn lửa dần bốc lên cao, run run : “Là Đại phu nhân ư? Bà ấy muốn thiêu chết chúng ta? đáng sợ!”

      Gia Cát Linh có vẻ vô cùng trấn tĩnh, nàng với Lục di nương: “Ngươi cần quay về phủ Thừa tướng nữa. Ngươi đến phố Thanh Ảnh bên cạnh tiệm cầm đồ Lưu gia tìm đôi phu phụ họ Diêu, ở lại đó vài ngày, sau đó ta sai người đến đưa ngân lượng cho ngươi, dẫn ngươi ra khỏi Ngân Đô, vĩnh viễn cần trở về đây nữa!”

      “Tam tiểu thư, vậy còn người? Đại phu nhân sớm muộn gì cũng hại chết người!” Lục di nương nhận thức được độc ác của Đại phu nhân, trong lòng sợ hãi thôi, phủ Thừa tướng, nàng quả thực muốn về đó nữa, sau khi Gia Cát Linh xuất giá, với thủ đoạn của Đại phu nhân, bản thân nhất định sống qua tháng, vẫn là quay về làm Trương Thúy Hoa tốt hơn.

      cần lo cho ta, nhân lúc hỗn loạn mau mau chạy .”

      “Ta biết rồi!”

      Ngọn lửa trong phòng càng cháy càng lớn, tiểu ni ngang qua thấy, nhất thời kêu to: “ lấy nước! người đâu mau đến đây! Mau dập lửa.”

      Nghe được tiếng la của nàng, người của Thiên Hoa Tự nhanh chóng chạy đến, Đại phu nhân, Gia Cát Hồng Nhan, Như Nguyệt cũng khoác xiêm y chạy tới. Nhìn thấy phòng của Gia Cát Linh và Lục di nương cháy, Đại phu nhân nặn ra vài giọt nước mắt, hô lớn: “Lục muội, Linh nhi, đừng sợ, ta đến cứu hai người!” xong, xông vào bên trong.

      Trụ trì Hoằng Nhất kéo bà lại, an ủi: “Phu nhân xin nén bi thương, thể vào trong!”

      “Linh nhi còn ở bên trong đó! Trụ trì à, van xin các người, mau cứu hai nàng! Nhanh thông báo với lão gia!” Đại phu nhân khóc hô.

      “Phu nhân, phu nhân vào chính là tự tìm đường chết! A di đà phật!”

      Nhìn thấy bộ dạng của Đại phu nhân, Gia Cát Hồng Nhan và Như Nguyệt cũng cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, rướn cổ kêu lên:

      “Tam muội!”

      “Tam tỷ!”

      Thất vương phủ, Phá Trận nhận được tín hiệu của Kinh Phong truyền đến, vội vàng đến gõ cửa phòng của Sở Lăng Thiên: “Gia, Kinh Phong vừa mới truyền tin đến, nhất định là Thiên Hoa Tự xảy ra chuyện!”

      Sở Lăng Thiên nhảy dựng lên, gỡ bội kiếm cùng xiêm y xuống, vừa vừa mặc vào. ra, chỉ thấy hướng Thiên Hoa Tự có ánh lửa bập bùng, còn có tiếng nổ đùng đùng! Y và Phá Trận vận kinh công, phi về hướng Thiên Hoa Tự.

      “Oành!” Xà gỗ nóc bị cháy đứt, đổ sụp xuống, từ đầu đến cuối, mọi người bên ngoài nghe tiếng la hét của người bên trong, nghĩ rằng họ chết. Nước trong chùa có hạn, rất nhanh, nước trong hồ hết sạch còn giọt nào, nhưng lửa càng cháy lại càng lớn.

      “A di đà phật!” Hoằng Nhất lắc đầu, đau lòng niệm phật.

      Trong lòng Đại phu nhân, Gia Cát Hồng Nhan đều vô cùng kích động, đấu với Gia Cát Linh lâu như vậy, cuối cùng cũng vĩnh viễn diệt trừ tận gốc! trong lòng Đại phu nhân cười lạnh, Tam di nương, Gia Cát Linh , hai mẹ con ngươi hãy gặp lại nhau dưới tào địa phủ . Gia Cát Hồng Nhan kiềm được niềm vui sướng, cúi đầu, cười ra tiếng, những người khác còn tưởng nàng khóc gào vì mất muội muội.

      Ánh lửa chiếu vào mặt Như Nguyệt, Gia Cát Linh biến mất, Thất gia để mắt đến ta ? Gia Cát Linh à, ta còn nghĩ ngươi phong quang cả đời, ngờ lại vùi thây trong biển lửa, nữ tử như ngươi, quả thực thích hợp sống nhân thế, địa ngục hợp với ngươi hơn!

      “Vút!”

      “Vút!”

      Hai bóng người đáp xuống trước mặt mọi người, ánh mắt Sở Lăng Thiên còn đỏ hơn cả ánh lửa: “Linh nhi đâu?”

      “Điện hạ!” Nghe tiếng, Đại phu nhân lập tức đến trước mặt Sở Lăng Thiên, “Tham kiến Thất điện hạ, Linh nhi… nó… nó…” Đại phu nhân chỉ chỉ vào căn phòng bốc cháy.

      Đại phu nhân còn chưa xong, Sở Lăng Thiên vọt đến cửa, thanh gỗ bị cháy suýt nữa đổ lên người y.

      “Gia! Đừng!” Kinh Phong vọt đến trước mặt y, cố gắng giữ y lại.

      “Buông ra!” Ánh mắt Sở Lăng Thiên bốc hỏa, cho dù nàng mất, y cũng phải lấy ra được tro cốt của nàng.

      “Gia, tiểu thư sao, bên trong có ai.” Kinh Phong giọng .

      Sở Lăng Thiên thở phào hơi.

      “Nhưng chúng ta phải giả vờ như tiểu thư có ở bên trong!”

      Sở Lăng Thiên gật đầu, vừa mừng vừa sợ, nha đầu ngốc, khiến y sợ đến mức mất hồn. khi như vậy, y diễn trò cùng nàng. Y hất Kinh Phong sag bên, Phá Trận tiến lên, hai người hợp lực mới kéo được y đến vị trí an toàn.

      “Rốt cục sao lại vậy?’ Sở Lăng Thiên bình tĩnh hỏi.

      “Nhất định là bếp lò rồi.” Vẻ mặt Đại phu nhân lo âu, “Lục di nương sợ lạnh, nên trong phòng họ đặt thêm hai bếp lò, sao lại vậy? Lục muội, Linh nhi, hai người chết thảm quá!” xong, bà liền gào khóc thảm thiết.

      Cũng may là gian phòng này độc lập, gần phòng nào, bằng , cả ngôi chùa chìm vào biển lửa. lâu sau, ngọn lửa rốt cục cũng dần.

      Lúc này, Gia Cát Chiêm và Như Phong chạy đến.

      Đại phu nhân lập tức nhào qua, khóc tấm tức, “Lão gia, Lục muội và Linh nhi mất rồi…”

      “Mất rồi?” Gia Cát Chiêm đờ người, kinh ngạc nhìn Đại phu nhân, “Mất rồi là ý gì? Linh nhi đâu? Linh nhi ở đâu?”

      “Mẹ, là phòng của Tam muội cháy à?” Như Phong vẫn giữ tỉnh táo.

      “Ừ.” Đại phu nhân gật đầu, “Hai người đó mệnh khổ!”

      “Con cứu Tam muội!” xong, Như Phong muốn vọt vào.

      “Đứng lại!” Gia Cát Chiêm giữ chặt Như Phong, “ được đến gần, nếu con xảy ra chuyện phải làm sao?”

      Đại phu nhân cũng sống chết ôm lấy cánh tay của Như Phong: “Phong nhi, thể , mẹ xin con, đừng ! Lục muội và Linh nhi còn, con vào cũng vô ích thôi!”

      “Vào xem, chừng còn có thể cứu được.” Như Phong chưa từ bỏ ý định, “Tam muội thông minh như vậy, nhất định muội ấy có cách thoát ra, cha, mẹ, mau thả con ra!”

      “Ta được được !” Gia Cát Chiêm tức giận quát, “Con dám vào trong, Gia Cát Chiêm ta nhận đứa con này.” Như Phong là con trai duy nhất của ông, có mạng sống của đứa con nào có thể so với y, cho dù có là Gia Cát Linh .

      Hết chương 160
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 161: Ngươi là người hay ma

      “Xin cha hãy buông tay ra! Con phải cứu Tam muội!”

      “Con!” Gia Cát Chiêm tức giận đến trán nổi gân xanh, ông làm sao buông tay được, “ tại thể để con được!”

      “Linh nhi, con của ta, con chết là thảm!” Đại phu nhân vừa vây lấy Như Phong, vừa gào khóc.

      “Mẹ, con vẫn yên lành, mẹ khóc cái gì?” giọng thanh thúy ở bên cạnh truyền đến.

      “Linh nhi.”

      “Tam muội.”

      Sở Lăng Thiên cùng Như Phong đồng thời kêu lên vui sướng.

      Mọi người lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đêm đen như mực có bóng người về phía bên này.

      Đại phu nhân biết đó là tiếng của Gia Cát Linh , thân thể của bà bắt đầu run lẩy bẩy: “Linh nhi… Con là người hay là ma?”

      “Con là người! Mẹ, mẹ xem con có bóng mà.”

      Gia Cát Linh vừa vừa đến trước mặt mọi người, Sở Lăng Thiên bước qua, gắt gao ôm nàng vào trong ngực.

      “A di đà phật!” Lòng trụ trì Hoằng Nhất cũng được thả lỏng, “Tam tiểu thư đúng là phúc lớn mạng lớn. Lục di nương đâu?”

      “Lục di nương… Mất rồi.” xong nước mắt Gia Cát Linh trào ra, “Sau khi lửa cháy lớn, Lục di nương đẩy ta ra cửa sổ trước, nhưng dì ấy lại chạy kịp bị thanh gỗ đập trúng. Ta sợ hãi quá nên ngất , vừa mới tỉnh lại nghe bên này có tiếng động nên tới đây.”

      “Linh nhi sao là tốt rồi.” Gia Cát Chiêm thấy nàng sao trong lòng cũng yên tâm chút. Nhưng mà Lục di nương còn, ít nhiều vẫn có chút khó chịu.

      Đại phu nhân hoảng sợ nhìn Gia Cát Linh , bà khiếp sợ đến mức câu an ủi cũng ra được. Làm sao có thể? Nàng tại sao chết? Làm sao lại có thể sống? Nha đầu kia có thể nào là thần tiên, đến cả kế hoạch lần này của bọn ta cũng có thể thoát. Trong lòng Đại phu nhân chấn động đến độ suýt nữa té xỉu.

      “Mẹ, Tam muội chẳng phải là sao rồi sao, mẹ cần phải đau lòng.” Gia Cát Hồng Nhan tới, đỡ Đại phu nhân dậy, lo sợ bà bị bại lộ trước mặt mọi người.

      sao là tốt rồi, sao là tốt rồi.” Đại phu nhân lặp lại , “ sao là tốt rồi.”

      “Trụ trì, điều tra nguyên nhân hỏa hoạn chưa?” Sở Lăng Thiên mặt lạnh như băng, dám ra tay với nữ nhân của y, chuyện này y nhất định phải truy xét tới cùng.

      “Điện hạ!” đợi Hoằng Nhất , Đại phu nhân cướp lời trước, “Nhất định là Lục di nương để bếp lo gần quá, làm chăn bị cháy nên mới xảy ra việc ngoài ý muốn.”

      “Mẹ…” Gia Cát Linh cười lạnh tiếng: “Con cùng Lục di nương đêm nay căn bản dùng bếp lò, chuyện này trụ trì Hoằng Nhất có thể làm chứng.”

      “Bần ni có thể làm chứng, lời Tam tiểu thư . Buổi tối bần ni phân phó Thanh Liên đổi bếp lò, Thanh Liên lại đem hai cái bếp lò trở về, rằng Tam tiểu thư cảm thấy đầu choáng váng, đêm nay cần bếp lò, muốn thêm hai cái chăn thôi.”

      “Quả đúng như vậy.” Tiểu ni Thanh Liên lên tiếng.

      “Nếu có bếp lò vậy phải hỏa hoạn ngoài ý muốn. Pháp sư, tại Thiên Hoa Tự có người mưu hại Thất vương phi tương lai, bản vương lệnh cho ngươi phải điều tra ràng!”

      “Vâng, Điện hạ!” Hoằng Nhất nhìn Gia Cát Linh , nghĩ tới nàng lại là Thất vương phi tương lai. Bà gần đây đều ở trong chùa, đối với mọi chuyện bên ngoài hầu như biết rất ít, cho nên cũng biết về thân phận khác của Tam tiểu thư phủ Gia Cát, “Nếu có người cố ý phóng hỏa, bần ni chắc chắn giao cho quan phủ trừng trị tha! Thanh Liên, ngươi mời Lương đại nhân đến đây, điều tra án này cho ràng.”

      “Tuân lệnh, sư phụ.”

      Hoằng Linh pháp sư lén lút lui về phía sau đám người, rất sợ bị người ta phát ra cái gì. Người phóng hỏa, đúng là nàng ta.

      Thiên Hoa Tự cách Ngân Đô hai dặm đường. Lương Thế Toàn rất nhanh liền mang theo đội nhân mã chạy tới đây, dọc theo đường hỏi qua tình từ Thanh Liên. Nhìn thấy Gia Cát Chiêm cùng Sở Lăng Thiên, lập tức hướng hai người hành lễ.

      “Lương đại nhân cần đa lễ, trước tiên hãy điều tra án .”

      “Vâng, Thất Điện hạ. Ngày hôm nay, lần cuối cùng mọi người nhìn thấy Lục di nương là lúc nào? Sau đó có đến gần phòng này ?” Lương Thế Toàn hỏi tất cả mọi người.

      “Hẳn là lúc dùng bữa tối.” Đại phu nhân nghĩ nghĩ, “Dùng xong bữa tối, ta liền trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó cũng ra ngoài.”

      Lương Thế Toàn hỏi toàn bộ những người khác, đáp án đều giống với Đại phu nhân. nhíu nhíu mày, quyết định vào trong xem xét chút. Lúc này, lửa tắt, mọi thứ ở trong phòng cũng đều biến thành tro.

      Lương Thế Toàn mang theo vài người, tự mình vào trong xem xét. Bỗng nhiên, chân giẫm lên cái gì đó, xoay người nhặt lên xem, là miếng ngọc bội.

      tới, đem ngọc bội bày ra trước mặt mọi người, “Miếng ngọc bội này là ta nhặt được ở trong phòng, có ai biết ?”

      Đại phu nhân vô thức sờ sờ bên hông, trong lòng nhất thời hoảng sợ, tay được Gia Cát Hồng Nhan bắt đầu run rẩy, sao lại thấy?

      “Tam tiểu thư, tiểu thư xem thử có phải của mình ?” Lương Thế Toàn đưa cho Gia Cát Linh xem trước.

      Gia Cát Linh lắc đầu: “Ta mang ngọc bội theo, phải của ta. Phụ thân, cha xem có phải của Lục di nương hay .”

      Lương Thế Toàn trình miếng ngọc bội đến trước mặt Gia Cát Chiêm, ánh mắt Gia Cát Chiêm nhất thời ngưng tụ lửa giận, trái với lương tâm: “Là của Lục di nương.”

      “Miếng ngọc bội này phải của Đại phu nhân sao?” Phu nhân có đôi mắt kêu lên, “Lúc dùng bữa tối, phu nhân còn đưa cho chúng ta xem, là của Thừa tướng gia tặng bà ấy, mặt có khắc chữ Mẫn.” Vị phu nhân này lấy miệng ngọc bội qua, chỉ vào chữ rất ở mặt , “Ở đây này, chú ý đúng là nhìn ra.” Ngọc bội này quá quen thuộc đối với ông, đúng là ông đưa cho bà.

      Sắc mặt Gia Cát Chiêm đỏ lên, : “Lão phu hoa măt, vậy mà cũng nhìn lầm! Tiêu Mẫn! Cái này là của bà? , vì sao lại ở trong phòng của Linh nhi và Thanh Thanh?”

      “Lão gia…” Đại phu nhân sợ tới mức cả người run lên, giả bộ bình tĩnh : “Nhất định là do lúc thiếp tới phòng của các nàng, cẩn thận làm rơi. Thiếp còn tìm khắp nơi, nghĩ tới lại rơi ở trong này.”

      “Hôm nay lúc dùng bữa tối, phu nhân còn đưa cho chúng ta xem. Phu nhân, đồ Thừa tướng gia tặng cần phải cất giữ tốt.” phu nhân cùng dùng bữa tối với Đại phu nhân .

      Lương Thế Toàn trầm tư trong chốc lát, chung quy cảm thấy được có điều gì đó ổn, bỗng nhiên nghĩ ra: “Vị phu nhân này, phu nhân lúc cùng Thừa tướng phu nhân dùng bữa tối, mọi người có thấy qua ngọc bội?”

      “Đúng vậy!” Vị phu nhân kia gật đầu, “Chúng ta đều nhìn thấy.”

      Vài vị phu nhân khác cũng gật đầu theo, “Đúng vậy.”

      “Vậy chứng minh được, ngọc bội rơi ở trong phòng của Lục di nương và Tam tiểu thư là sau bữa tối. Nhưng mà phu nhân vừa mới , dùng xong bữa tối liền trực tiếp về phòng, có ra ngoài. Vậy ngọc bội này yên lành sao tự dưng lại chạy đến phòng khác?”

      “Ta nhớ ra rồi.” Đại phu nhân vội vàng , “Lục muội đến phòng ta, thấy ngọc bội này đẹp muốn mượn ra ngoài chơi nên ta liền đưa cho muội ấy.”

      “Mẹ, từ lúc đó đến giờ con đều ở cùng với Lục di nương, sao con lại biết chuyện này? Con có thể chứng minh rằng dì ấy có ra ngoài.” Gia Cát Linh .

      “Ta… Ta…” Đầu Đại phu nhân trống rỗng, cái gì cũng được.

      “Phu nhân, như vậy xem ra phu nhân là người bị tình nghi lớn nhất. Thừa tướng đại nhân, hạ quan có thể mang phu nhân về điều tra ?” Lương Thế Toàn nhìn Gia Cát Chiêm hỏi.

      “Lương đại nhân cứ xử lý theo lẽ công bằng.”

      “Lương đại nhân…” Sở Lăng Thiên nghiêm mặt, “Thừa tướng phu nhân có ý đồ mưu hại Bình Dương quận quân, Thất Vương phi, ngươi nhất định phải giải quyết công bằng!”

      “Vâng, vâng…” Trời mùa đông giá lạnh, nhưng mà trán của Lương Thế Toàn đều là mồ hôi, “Điện hạ yên tâm, thần nhất định điều tra nguyên do.”

      “Lão gia, Điện hạ, thiếp làm cái gì hết!” Đại phu nhân lúc này mới nóng nảy, bà tìm bóng dáng pháp sư Hoằng Linh ở trong đám người, cuối cùng cũng thấy nàng ta, “Là ngươi, là pháp sư Hoằng Linh bức thiếp làm! Nàng ta bức thiếp ăn độc dược, nếu làm như vậy nàng ta đưa thuốc giải.”

      Mọi người đồng loạt nhìn về phía pháp sư Hoằng Linh.

      “Hoằng Linh, rốt cuộc sao lại thế này?” Trụ trì Hoằng Nhất hỏi.

      “Sư tỷ, sao tỷ có thể tin tưởng được lời của người rơi vào đường cùng chứ? Muội cùng Tam tiểu thư thù oán, cùng Lục di nương trước đây chưa từng gặp mặt, vì sao muội phải mưu hại các nàng? Phu nhân, ngươi thế mà lại vu oan giá họa cho ta, thể tin nổi!”

      Đại phu nhân cười lạnh tiếng, : “Đúng, là chủ ý của ta, nhưng người phóng hỏa là ngươi! Ngươi cùng ta trao đổi điều kiện, chính là ta giúp ngươi làm trụ trì!”

      “Ngươi bậy!” Thần sắc pháp sư Hoằng Linh hoảng sợ, “Sư tỷ, muội tuyệt đối có!” Nàng chậm rãi tới gần Hoàng Nhất, chuyện bại lộ, dựa vào biện pháp bình thương nàng có cách nào đạt thành tâm nguyện. Bỗng nhiên, trong tay nàng xuất thanh đoản kiếm, đâm về phía trụ trì Hoàng Nhất.

      Kinh Phong tay mắt lanh lẹ, cước đá văng Hoằng Linh, Hoằng Nhất mới bị thương.

      Hai người chó cắn chó, đem mưu của họ đều bại lộ. Đại phu nhân lê liệt ngã mặt đất, chuyến này bà chết chắc rồi.

      Gia Cát Linh nhìn Đại phu nhân, bỗng nhiên : “Thất gia, mẹ nhiều năm qua cũng hao tâm tổn sức đối với ta ít, nể mặt Linh nhi tha cho mẹ lần này .”

      Nghe thấy lời của nàng, mọi người thể tin mà nhìn nàng, nghĩ rằng lúc này nàng còn vì Đại phu nhân mà cầu xin. Trong mắt Sở Lăng Thiên tràn đầy lo lắng, nên làm chuyện gì cho phải? Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt mong chờ của nàng, y đành lòng từ chối: “Nghe theo lời Linh nhi vậy. Lương đại nhân, ông có thể trở về.”

      “Vâng, điện hạ.” Sở Lăng Thiên mở miệng, Lương Thế Toàn đành phải mang theo người ngựa trở về.

      Đại phu nhân nhìn Gia Cát Linh , dường như sinh ra loại ảo giác, làm sao có thể? Nàng ta thế mà lại vì mình cầu xin? Nàng ta nhất định có mưu lớn ở phía sau, nhưng chính bà cũng quản được nhiều như vậy, trước phải bảo toàn tính mạng mới là điều quan trọng. Trong lòng bà vẫn sợ hãi thôi, Gia Cát Linh lớn mạnh đến mức chỉ câu cũng ảnh hưởng đến tính mạng của bà, chỉ câu là có thể giữ lại mạng sống cho bà.

      Gia Cát Chiêm cũng khiếp sợ thôi, lần này, ông định bao che cho Đại phu nhân, chính bà làm chuyện ác phải theo xử lý theo quốc pháp, Tiêu gia cũng tìm đến làm phiền ông, lại có thể ăn với Thất Điện hạ. tình hết lần này đến lần khác khiến ông cũng lường trước được phát triển thành như vậy.

      Chuyện xảy ra như vậy, đương nhiên là thể ở tiếp tục ở lại đây, cho nên mọi người trở về phủ Thừa tướng. Sở Lăng Thiên vẫn gắt gao nắm chặt tay Gia Cát Linh , tới Trục Nguyệt Hiên cùng nàng.

      Chuyện này nhất định vẫn chưa chấm dứt, Gia Cát Linh cầu xin giữ lại mạng sống cho Đại phu nhân, nhưng mà chuyện bà mưu hại thứ nữ cùng di nương là có , Lục di nương cũng vì vậy mà ‘mất mạng’.

      Hết chương 161
      duyenktn1, Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :