1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 141: Thân thể của ta vẫn còn trong trắng

      “Được thôi, nương nương, vậy xin mời hai người về ! Linh nhi, chúng ta .”

      “Từ từ!” Chu quý phi chắn trước mặt hai người, “Ta đồng ý với con! Triêu Hoa, mau quỳ xuống nhận lỗi với Tam tiểu thư !”

      “Con muốn!” Công chúa Triêu Hoa quật cường , “Con đứng trước mặt phụ hoàng cũng chằng cần phải quỳ, sao phải quỳ với ả, ả sợ giảm thọ ư?”

      “Có thể nhận cái quỳ gối của công chúa, có giảm thọ vài năm cũng sao.” Gia Cát Linh cười cười.

      “Triêu Hoa! Nghe lời!” Chu quý phi cao giọng, “Con muốn quỳ hay muốn gả cho Bạch Vân Phàm? Tự con lựa chọn !”

      “Mẫu phi!” Công chúa Triêu Hoa căm giận nhìn Gia Cát Linh , xoay đầu sang bên, “Muốn quỳ tự người mà quỳ! Con mặc kệ!”

      “Triêu Hoa!” Chu quý phi tức giận, quát lớn, “Con muốn gả cho Bạch Vân Phàm, ngày ngày phải gặp mặt Bạch Vân Nghị sao?”

      “Con…” Công chúa Triêu Hoa nghẹn lời, suy nghĩ, đến trước mặt Gia Cát Linh cách vô cùng tình nguyên, chậm rãi quỳ xuống, giọng , “Tam tiểu thư, ta sai rồi.”

      lớn chút!” Sở Lăng Thiên .

      Công chúa Triêu Hoa phục, trừng mắt với Sở Lăng Thiên, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của y, khỏi rụt cổ, lớn giọng: “Tam tiểu thư, ta sai rồi.”

      Gia Cát Linh cười cười, muốn đỡ nàng đứng lên, nàng lại ghét bỏ tránh , tự mình đứng dậy.

      “Điện hạ, cầu của con Triêu Hoa làm rồi, bên chỗ Hoàng thượng…”

      “Yên tâm , ta với phụ hoàng! Lần này cho qua, nếu lại có lần sau, Chu quý phi tự mình ngẫm lại hậu quả !”

      “Vương gia yên tâm, Triêu Hoa tuyệt đối dám nữa!” Chu quý phi kéo công chúa Triêu Hoa ra khỏi phủ Thừa tướng.

      Sở Lăng Thiên nắm tay Gia Cát Linh , về hướng Trục Nguyệt Hiên. Đại phu nhân còn lẳng lặng quỳ đất, thấy Chu quý phi khuất dạng, bà mới đứng lên. Thái độ của Chu quý phi đối với Gia Cát Linh , bà cảm thấy quái lạ. ngờ, Thất điện hạ lại bắt công chúa phải nhận lỗi với nha đầu chết tiệt đó, thể diện lớn bao nhiêu mới có thể nhận nổi cái quỳ này của công chúa! Bà căm giận nhìn về hướng Trục Nguyệt Hiên, dựa vào cái gì, con của mình biến thành nữ tử tuân thủ phép tắc chuẩn mực, còn nó lại có thể sống vui vẻ như vậy.

      Trong bóng tối, vẫn còn có bóng người nhìn thấy toàn bộ tình cảnh lúc nãy. Ông cũng chẳng ngờ được, có ngày ông lại có thể được nhìn thấy công chúa Triêu Hoa được hoàng thượng và Chu quý phi nâng niu trong lòng bàn tay, quỳ xuống trước mặt con ông. Mà đứa con này từng là người ông muốn vứt bỏ, ngẫu nhiên đón nó về, lại sáng tạo vô số kỳ tích, ông cảm tạ ngẫu nhiên này. Nghĩ đến đứa con khác, Gia Cát Chiêm lạnh lùng liếc Đại phu nhân cái, im lặng rời khỏi đó.

      “Thất gia, hoàng thượng thực muốn gả công chúa Triêu Hoa cho Bạch Vân Phàm ư?” Gia Cát Linh khẽ hỏi.

      “Chuyện gì cũng gạt được nàng, là ta xin phụ hoàng phối hợp diễn màn kịch mà thôi, con nha đầu vô pháp vô thiên đó, chỉ muốn cho nó bài học!”

      Qua mấy ngày, Đại phu nhân nhớ lời Lâm Vân Nhược, đến tìm Gia Cát Chiêm để thương lượng, nghe đối phương là Liễu lão gia, sắc mặt Gia Cát Chiêm nhất thời lạnh băng: “Tiêu Mẫn, mắt bà bị mù rồi ư? Con của Gia Cát Chiêm ta, sao có thể gả cho lão già như thế! Cái mặt này của ta phải giấu vào đâu!”

      “Lão gia…” Đại phu nhân khuyên giải, “Như Sương cũng biết làm sao, từ lần cảm nhiễm phong hàn trước, liền bệnh đến liệt giường. Đại phu lớn ở khắp Ngân Đô đều đến xem qua, chẳng những có khởi sắc, ngược lại càng nghiêm trọng, sốt cao ngừng, sợ là được mấy ngày.”

      “Bà gì?” Gia Cát Chiêm giật mình, “Mau dẫn ta xem xem!”

      “Lão gia, theo thiếp.”

      Đại phu nhân dẫn Gia Cát Chiêm vội vã vào phòng của Như Sương. Vừa vào cửa, nghe thấy mùi thuốc nồng nặc, Như Sương nằm giường, sắc mặt tái nhợt, người cũng gầy nhom, giường, còn có vài đốm máu nàng vừa ho ra.

      “Cha…” Như Sương nhìn Gia Cát Chiêm, giọng gọi, “Cha đến rồi.”

      “Sao lại biến thành thế này? Như Nguyệt, con có biết chuyện gì xảy ra khôg?” Gia Cát Chiêm bình tĩnh, hỏi Như Nguyệt đứng bên cạnh.

      Trong mắt Như Nguyệt xẹt qua tia kinh hoảng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Hồi phụ thân, con cũng . Từ sao khi Ngũ muội bệnh, ngày nào con cũng ở trong này chăm sóc, thuốc cũng uống ít, nhưng chẳng thuyên giảm chút nào.”

      “Phụ thân…” Như Sương bỗng cười cười, “Hình như con thấy mẹ, mẹ mẹ đến đón con.”

      “Như Sương, đừng bậy!” Đại phu nhân vuốt ve khuôn mặt gầy rộc của nàng, “Mẹ nhất định nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho con, được suy nghĩ bậy bạ. Như Nguyệt, mau mời đại phu đến, mẹ tin là trị khỏi!”

      “Phu nhân, bà ra đây.” Gia Cát Chiêm gọi Đại phu nhân.

      “Dạ, lão gia.”

      Đại phu nhân theo Gia Cát Chiêm ra ngoài, ông thở dài: “Vậy hãy làm theo lời bà , chừng có hỷ , bệnh của nó chuyển biến. Bà mau chóng an bài , đừng kéo dài nữa!”

      “Dạ, lão gia!”

      Ba ngày sau, Như Sương xuất giá, nàng vẫn nghĩ người đó là Liễu công tử. Từ sau khi Như Sương đến Liễu gia, nghe bệnh tình thực đỡ hơn, nhưng thỉnh thoảng lại thích lẩm bẩm mình, nàng đó là Liễu công tử, phải Liễu lão gia, sao Liễu công tử lại biến thành Liễu lão gia?

      Ngày hôm đó, Đại phu nhân cùng Gia Cát Hồng Nhan trong phòng trò chuyện, Gia Cát Hồng Nhan đột nhiên cảm thấy trong dạ dày quặn thắt, muốn nôn. Nhìn thấy bộ dạng của nàng, Thanh La nhanh chóng đưa ống nhổ đến, nàng nôn khan hồi, nhưng lại nôn ra được gì.

      “Hồng Nhan, con sao vậy?” Đại phu nhân thân thiết hỏi, “Có phải bị cảm lạnh ? Mời đại phu về xem .”

      “Con cũng biết sao lại thế, cảm thấy dạ dày khó chịu lắm, muốn ăn uống gì.” , nàng lại cảm thấy buồn nôn, cúi đầu tiếp tục nôn mửa.

      Đại phu nhân cau mày, hoài nghi nhìn nàng, tình trạng này có chút giống mang thai? Nhưng bà lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều rồi, Hồng Nhan vẫn là hoàng hoa khuê nữ, sao có thể mang thai.

      “Hồng Nhan, nguyệt tín (chu kỳ khinh nguyệt) của con bình thường chứ?” Đại phu nhân vẫn muốn xác nhận lại chút.

      “Tháng này trễ bốn năm ngày.”

      Trong lòng Đại phu nhân thấp thỏm, với Thanh La: “Thanh La, ngươi xem buổi trưa nhà bếp chuẩn bị món gì.”

      “Dạ, phu nhân!” Thanh La đặt ống nhổ xuống, nhanh chóng rời khỏi phòng.

      Thấy Thanh La xa, sắc mặt Đại phu nhân nghiêm túc nhìn Gia Cát Hồng Nhan, muốn lại thôi: “Hồng Nhan, con thành với mẹ, con có chung chạ với nam nhân ?”

      “Con…” Gia Cát Hồng Nhan sững sốt, lập tức lắc đầu, “Mẹ, mẹ hỏi vậy có ý gì? Mẹ tưởng con có thai ư? Thân thể con vẫn còn trong trắng mà.”

      “Con ? gạt mẹ chứ?” Đại phu nhân vẫn lo lắng.

      “Mẹ…” Gia Cát Hồng Nhan có chút mất kiên nhẫn, “Sao con dám gạt mẹ chuyện này? Ngay cả con của mẹ mà mẹ cũng tin ư? Còn nữa, chuyện lớn như vậy, sao con có thể với mẹ?”

      Thấy Gia Cát Hồng Nhan thề thốt như vậy, Đại phu nhân cuối cùng cũng yên lòng: “Đương nhiên mẹ tin con, mẹ là lo lắng, con hiểu chuyện, ngộ nhỡ làm việc gì ngu ngốc, chính là hủy hoại cả đời của con!”

      “Mẹ, con có ngốc như vậy, con về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai khỏe thôi.”

      “Ừ…” Đại phu nhân gật đầu, “Mau về phòng .”

      Ra khỏi phòng Đại phu nhân, nụ cười của Gia Cát Hồng Nhan vụt tắt, tâm trạng của nàng đặc biệt phiền muộn, nếu thực mang thai phải làm sao? Nàng quyết định tìm đại phu bắt mạch trước rồi tính. đến ngoài sân, nàng lại kiềm được, vịn vào gốc cây to nôn khan.

      “Đại tỷ, tỷ bị sao vậy?” Gia Cát Linh thấy dáng vẻ khó chịu của nàng, liền bước đến hỏi, “Có phải thấy khó chịu ở đâu ? Có cần gọi đại phu ?”

      , sao.” Gia Cát Hồng Nhan cảnh giác nhìn nàng, tuyệt đối thể để ả nha đầu chết tiệt này biết được, “Chắc là bị nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi vài ngày sao, đa tạ Tam muội quan tâm.”

      “Vào thu trời trở lạnh, Đại tỷ phải chú ý sức khỏe mới được.”

      “Ừ, ta biết rồi.”

      Gia Cát Hồng Nhan trở về phòng, gọi Thanh La vào, giọng : “Ngươi đến Uyển Thành mời đại phu đến đây, được với bất kỳ ai, kể cả Đại phu nhân. Sau khi thu xếp xong, ngươi trở về báo lại với ta.”

      “Tiểu thư, thành Ngân Đô cũng có đại phu, sao phải đến tận Uyển Thành mời vậy?” Thanh La khó hiểu hỏi.

      “Ngươi là được rồi, nhanh về nhanh, nhớ , được với bất cứ ai! Biết chưa?” Gia Cát Hồng Nhan biến sắc, .

      Thanh La gật đầu, đoán được tình trọng đại: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ với bất cứ ai.”

      Gia Cát Linh trở lại Trục Nguyệt Hiên, cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của Gia Cát Hồng Nhan, giống bị nhiễm phong hàn, mà giống như là… có thai. Là con của Sở Lăng Hiên ư?

      lát sau, Mộc Tê từ bên ngoài trở về, nàng vô ý với Gia Cát Linh : “Tiểu thư, vừa nãy ta thấy Thanh La nương ra khỏi thành, ta có lòng tốt bước đến chào hỏi nương ấy, ấy lại như thấy quỷ, thèm để ý đến ta, vội vàng bỏ .”

      “Ra khỏi thành?” Gia Cát Linh trong lòng hoài nghi, ra khỏi thành làm gì?

      “Kinh Phong, ngươi tìm người đứng canh ở cổng thành, xem thử khi Thanh La trở về, có dẫn theo người nào hay .”

      “Dạ, tiểu thư, Kinh Phong làm ngay!”

      Buổi chiều, Kinh Phong mang về tin tức, Thanh La dẫn theo người già vào thành, ông ấy ở khách điếm Duyệt Lai.

      “Phái người canh gác nơi đó, xem có người nào đến tìm ông ta hay .”

      “Tiểu thư yên tâm, lúc nào cũng có người đứng gác.”

      Sáng sớm hôm sau, Gia Cát Hồng Nhan liền cùng Thanh La ra ngoài, tay Thanh La còn cầm bọc vải. Hai người tìm ngõ người, Thanh La nhanh chóng lấy y phục trong bọc ra cho Gia Cát Hồng Nhan thay, thay xong, Gia Cát Hồng Nhan lại dùng khăn lụa che mặt của mình, phủ thêm chiếc áo choàng dài, che mặt kín, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, Thanh La cũng phủ thêm áo choàng. Sau khi làm xong, hai người mới về hướng khách điếm Duyệt Lai.

      Trong gian phòng của khách điếm Duyệt Lai, ông lão tóc hoa râm ngồi trong đó, ông lão nhìn qua sắc mặt hiền lành, hòa ái dễ gần. Lúc này, hai nữ tử ăn mặc kỳ quái vào phòng của ông, “Hai người là ai?” Ông cảnh giác hỏi.

      “Dương đại phu, là ta, người hôm qua mời đại phu vào thành.” Thanh La cởi bỏ áo choàng, để lộ mặt mình, “Tiểu thư, vị này chính là Dương đại phu nổi danh ở Uyển Thành.”

      “Ừ.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, ngồi xuống, “Thanh La, ngươi ra ngài trước .”

      “Dạ, tiểu thư.” Thanh La choàng lại áo, ra ngoài.
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 142: Chắc chắn là hỷ mạch

      Nhận ra Thanh La, Dương đại phu cũng yên lòng, ông hỏi thân phận của Gia Cát Hồng Nhan, Ngân Đô là chốn dưới chân thiên tử, vương tôn quý tộc đếm xuể, người ở trước mặt chừng là tiểu thư phu nhân của phủ nào đó, hành nghề y nhiều năm, ông biết cái gì nên hỏi, cái gì nên hỏi, biết càng ít càng an toàn.

      “Vị nương này, xin hỏi có vấn đề gì?” Dương đại phu hỏi.

      Gia Cát Hồng Nhan cũng đáp, mà chìa tay ra.

      Dương đại phu lập tức hiểu được ý của nàng, hai ngón cái đặt lên mạch đập nơi cổ tay, bắt đầu xem mạch. Cảm giác được mạch đập của nàng nảy lên mạnh mẽ, Dương đại phu nhất thời có kết luận: “ nương, là hỷ mạch.”

      Cơ thể Gia Cát Hồng Nhan bất giác run lên, giọng có phần run rẩy: “Đại phu có chắc ? Ông xem mạch giúp ta lại lần nữa.”

      Dương đại phu tin tưởng bản thân sai, nhưng thấy nàng kiên trì, vì thế lại bắt mạch lần nữa, kết luận vẫn như lần trước: “ nương, lão phu chắc chắn là hỷ mạch.”

      Gia Cát Hồng Nhan rút tay về, đờ đẫn gật đầu: “Ta biết rồi, làm phiền Dương đại phu.” xong, nàng rút từ trong ngực ra thỏi bạc, đặt xuống trước mặt Dương đại phu: “Đây là thù lao của ông.”

      nương, nhiều quá rồi.” Dương đại phu chối từ , “ nương trả chút tiền lộ phí là được rồi.”

      “Cầm , đây phải là lộ phí của ông, mà là tiền giữ bí mật! Chuyện này tuyệt đối được với ai, biết chưa? Phải giấu trong lòng.”

      nương yên tâm, lão phu hành y nhiều năm, đạo lý này vẫn hiểu được.”

      “Vậy ông cầm . Bản tiểu thư hy vọng đời này ông đừng bước vào Ngân Đô nửa bước.”

      “Vâng, lão phu đồng ý với nương.” Cảm nhận được ác ý của Gia Cát Hồng Nhan, Dương đại phu nhủ thầm mau chóng đồng ý rồi rời khỏi Ngân Đô ngay.

      “Ừm.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, đứng dậy ra ngoài.

      “Tiểu thư, tiểu thư ra rồi?” Thanh La đỡ nàng, “ giờ chúng ta hồi phủ sao?”

      “Ừ.” Gia Cát Hồng Nhan quay đầu lại nhìn Dương đại phu ở trong phòng, với Thanh La, “Ta muốn gặp lại ông ta, ngươi hãy nghĩ cách, thể để ông ta còn sống mà ra khỏi Ngân Đô.”

      “Tiểu thư yên tâm, Thanh La làm ngay!”

      “Ta hồi phủ trước, ngươi xử lý xong rồi về.”

      “Dạ, tiểu thư.”

      Gia Cát Hồng Nhan giờ phút này lòng rối như tơ vò, bản thân có mang, lại biết là của ai? Nàng phải ăn thế nào với Đại phu nhân? Tuyệt đối thể để người thứ hai biết được, nàng quyết định lén lút bỏ nó.

      Ra khỏi khách điếm Duyệt Lai, Dương đại phu vội vội vàng vàng về phía cổng thành, biết thế nào mà ông vẫn luôn cảm thấy lo sợ bất an. Cảm thấy nương hôm nay rất kỳ lạ, ông có chút hối hận khi đến Ngân Đô. Nghĩ nghĩ, bước chân ông càng nhanh hơn, muốn mau chóng trở về Uyển Thành. Vì để nhanh chóng đến được cổng thành, ông chọn ngõ hẻo lánh, chỉ cần băng qua nó là đến.

      Bỗng nhiên, trước mặt ông xuất hai hắc y nhân cầm đại đao, “Các ngươi muốn gì?”

      “Lão già, mau chóng giao ra ngân lượng của ngươi!” Hai hắc y nhân ép sát ông, “Nhanh lên! Bằng đại gia khiến ông chết toàn thây!”

      “Sao các người muốn giết ta?” Dương đại phu buộc bản thân tỉnh táo lại, “Có phải vị nương vừa rồi…”

      “Lão già, biết nhiều quá có lợi với ông đâu!” Hai hắc y nhân liếc nhau, vung đại đao sáng loáng lên, bổ xuống phía ông.

      Dương đại phu tuổi già sức yếu, trong lòng biết có phản kháng cũng chẳng có tác dụng gì, ông nhắm mắt lại, chỉ mong chết được thoải mái. Chợt nghe có tiếng leng keng, có người gào lên.

      Ông mở mắt nhìn, thấy hai tên hắc y nhân hoảng hốt nhìn vị thiếu niên khoảng 14-15 tuổi, đao của hai người đều rớt dưới đất, cổ tay của trong hai tên hắc y nhân vẫn còn chảy máu.

      “Đại gia tha mạng! Đại gia tha mạng!” Hắc y nhân nhìn thấy Kinh Phong đằng đằng sát khí, liên tục xin tha, “Tiểu nhân chỉ là muốn kiếm chút tiền xài thôi.”

      Kinh Phong khinh thường liếc họ, lạnh lùng : “Cút, về báo lại với chủ tử của các ngươi, vị đại phu này bị các ngươi giết chết!”

      “Dạ, dạ, tiểu nhân nhất định nghe theo!” Hai hắc y nhân cười cười, nghĩ thầm còn có chuyện tốt như vậy, can gì đến , miễn là được nhận thù lao. Hai người nhặt lại đao, chạy trốn thục mạng.

      Dương đại phu lau mồ hôi trán, liên tục cám ơn Kinh Phong: “Đa tạ ơn cứu giúp của đại hiệp, cả đời lão phu biết phải báo đáp thế nào.”

      phải ta cứu ông, mà là tiểu thư của ta muốn cứu ông! Muốn tạ ơn, hãy tạ ơn tiểu thư của ta.” Kinh Phong .

      “Xin hỏi tiểu thư ấy là?” Dương đại phu ngẩng đầu, nhìn thấy nữ tử như thiên tiên chậm rãi từ ngõ bên kia đến, ông lập tức bước đến, quỳ gối xuống trước mặt nàng, khấu tạ, “Lão phu đa tạ tiểu thư cứu giúp.”

      “Ông mau mau đứng lên .” Gia Cát Linh đỡ Dương đại phu lên, “Hai người kia sao lại ra tay với ông? Ông đắc tội với họ à?”

      Dương đại phu tuy rằng cảm kích ơn cứu mạng của Gia Cát Linh , nhưng xuất phát từ lương tâm, ông vẫn che giấu chuyện của Gia Cát Hồng Nhan: “Hai người đó thấy hơi tiền liền nổi lòng tham, thấy ta mình, liền muốn giết ta.”

      “Ông lão, người nọ muốn giết ông, ông còn muốn giữ bí mật cho nàng ta sao?” Gia Cát Linh .

      “Tiểu thư…” Dương đại phu ngẩn người, rốt cục cũng hiểu được giữa nữ tử chẩn mạch và nữ tử này có mối quan hệ nào đó, ông trầm tư, rồi : “Lão phu dối gạt tiểu thư, vị nương kia mang thai.”

      “Ta biết rồi, cám ơn ông!” Gia Cát Linh gật đầu, với Kinh Phong, “Hộ tống ông ấy về, nhất định phải đưa về tận nhà.”

      “Dạ, tiểu thư yên tâm.”

      “Đa tạ tiểu thư, đa tạ đại hiệp.” Dương đại phu cảm kích , xem ra, tính tình của vị tiểu thư này giống với nương ban nãy, nhớ đến, ông lại có chút sợ hãi.

      Gia Cát Linh trở về Trục Nguyệt Hiên, ngờ, Gia Cát Hồng Nhan thực mang đứa con của Sở Lăng Hiên. Trong lòng nàng cười lạnh, kiếp trước, đây phải là chuyện mà Sở Lăng Hiên luôn mơ ước sao, kiếp này, biết muốn xử lý Gia Cát Hồng Nhan và giọt máu của thế nào đây?

      “Nguyệt Lan, Mộc Tê, Tiểu Điệp, các ngươi vào đây.” Gia Cát Linh gọi.

      “Tiểu thư, chuyện gì?” Nghe thấy Gia Cát Linh gọi, cả ba lập tức vào, vây quanh nàng.

      “Có chuyện cần các ngươi làm.” xong, nàng giọng thầm vào tai các nàng, rồi hỏi, “ hết chưa?”

      Ba nha hoàn gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, chúng ta hiểu rồi, nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”

      mặt Gia Cát Linh lên vẻ cười, cầm hộp son Sở Lăng Thiên mang từ trong cung đến, về hướng phòng của Đại phu nhân, nhìn thấy nàng, Đại phu nhân mỉm cười giả tạo: “Linh nhi, tìm mẹ có chuyện gì?”

      có gì, chỉ là đến thăm mẹ.” Nàng đưa hộp son cho Đại phu nhân, “Đây là Thất điện hạ nhận được từ chỗ Hoàng hậu nương nương, nhất định là đồ tốt, mẹ cầm dùng .”

      “Vậy sao được.” Đại phu nhân vừa từ chối, vừa cầm chắc hộp son trong tay, “Đồ của Thất điện hạ, con giữ lấy mà dùng, cho mẹ làm gì.”

      “Mẹ nhận .” Gia Cát Linh vừa xong, bỗng nhiên lấy tay che miệng lại, nôn khan mấy tiếng, “Linh nhi thấy khỏe, vô lễ trước mặt mẹ, xin mẹ thứ lỗi.” xong, nàng lại tiếp tục nôn ọe.

      “Linh nhi bị sao vậy?” Đại phu nhân giả vờ quan tâm hỏi han, “Có phải bị cảm ? Đại tỷ con cũng bị cảm lạnh, trời trở lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo.”

      “Đa tạ mẹ quan tâm.” Gia Cát Linh chau mày, “Mấy ngày rồi cũng biết làm sao, trong miệng thấy nhạt lắm, ăn gì cũng ngon, suốt ngày chỉ buồn nôn, đặc biệt là vào sáng sớm, rất khó chịu.”

      Dương đại phu sinh nghi, bèn hỏi: “Nguyệt tín của con đến chưa?”

      Gia Cát Linh nheo mắt, suy nghĩ chút rồi lắc đầu: “Mẹ nhắc con mới nhớ, hình như con trễ mười ngày rồi.”

      “Linh nhi, có phải con có con của Thất điện hạ ?” Trong lòng Đại phu nhân rất vui, nếu nó mang trong mình đứa con của Sở Lăng Thiên, lâu nữa có thể ngồi lên vị trí Thất vương phi rồi.

      “Tuyệt đối thể.” Gia Cát Linh chắc như đinh đóng cột, “Linh nhi và Thất gia tuy rằng rất thân mật, nhưng làm chuyện vượt rào, nhất định có khả năng. Chẳng lẽ…” đoạn, nàng bỗng biến sắc, cũng thêm gì nữa.

      “Chẳng lẽ cái gì?” Đại phu nhân hỏi.

      có gì.” Ánh mắt Gia Cát Linh né tránh, dường như muốn che giấu chuyện gì, “Mẹ, chuyện này tuyệt đối thể với Thất gia, nhất định phải giữ bí mật cho con.”

      “Yên tâm …” Đại phu nhân vỗ vỗ tay nàng, “Con là con mẹ, mẹ đương nhiên che chở cho con. Con và Thất điện hạ chưa từng xảy ra quan hệ ư? Vậy đứa này…”

      “Mẹ!” Gia Cát Linh vội vàng cắt ngang lời bà, “Nhất định thể để Thất gia biết. Huống hồ, bây giờ còn chưa biết có phải thực mang thai mà!”

      “Để mẹ mời đại phu đến chẩn mạch cho con.”

      cần đâu mẹ, con tự để ý là được, nếu Thất gia có hỏi, cái gì mẹ cũng được nhé!”

      “Biết rồi, mẹ với ai, dù sao chuyện này có liên quan đến thanh danh của nhà Gia Cát.”

      “Vậy đa tạ mẹ.”

      Gia Cát Linh đứng dậy cáo lui, trong lòng Đại phu nhân cười lạnh, cho Thất điện hạ ư? Bà chẳng những muốn cho Thất điện hạ, còn phải để cho người trong thiên hạ nhìn, Thất vương phi được Hoàng thượng khâm điểm, là nữ tử biết giữ trong trắng cho mình cỡ nào, dối trá cỡ nào!

      Tâm trạng Đại phu nhân nhất thời tốt lên, nha đầu thối, đây chính là ngươi tự làm tự chịu! Lại có thể mang thai con của nam nhân khác, Thất điện hạ mà biết chắc chắn ghét bỏ ngươi. Bà bảo Lưu quản gia cho mời Gia Cát Hồng Nhan đến dùng cơm tối, lại thấy Thanh La đến nhắn lại, cơ thể Đại tiểu thư khó chịu vì nguyệt tín đến, nên đến.

      Nguyệt tín của Gia Cát Hồng Nhan đến, Đại phu nhân càng thêm an tâm, áy náy bản thân lại có thể hoài nghi chính con của mình.

      Sau khi trở về Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh bảo Mộc Tê tiêu số tiền tìm nữ tử mang thai về đây, mời nàng ấy ở lại Trục Nguyệt Hiên vài ngày.

      Ngày hôm sau, sáng sớm, Đại phu nhân thấy nha hoàn Nguyệt Lan và Tiểu Điệp của Trục Nguyệt Hiên lén lút từ bên ngoài trở về, tay hai người đều cầm thuốc. Hai nha đầu kia thấy gần đó có ai, liền giọng thầm: “Chuyện này nhất định thể để cho Thất điện hạ biết.”

      “Đúng vậy, Thất điện hạ mà biết tiểu thư mang thai con của nam nhân khác, nhất định tức giận mà giết chết tiểu thư.”

      “Cũng có thể lắm, ta lo cho tiểu thư quá, biết thuốc này có linh nghiệm , có thể thuận lợi trục thai , nếu , nhất định bị Thất điện hạ phát .”

      “Ôi, nghe tết trùng cửu (mồng 9 tháng 9), Hoàng hậu nương nương lệnh các tiểu thư phu nhân tiến cung, tiểu thư nhất định phải mau chóng khỏe lại.”

      “Đừng nữa, mau mang thuốc cho tiểu thư uống, trục thai ra ngoài quan trọng hơn.”

      “Ừ, mau thôi.”
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 143: Quỷ kế của Đại phu nhân

      “Dạ , có gì!” Hai nha hoàn giấu thuốc ra sau lưng, sợ hãi .

      Hai nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, bất đắc dĩ giao thuốc cho Đại phu nhân.

      theo hai nha hoàn vào Trục Nguyệt Hiên, thấy Gia Cát Linh ảo não ngồi trong sân, bà bước đến thân thiết với nàng: “Linh nhi, sao con hồ đồ vậy? Ba ngày sau là tiệc Trùng Cửu, bây giờ con bỏ đứa bé, đến lúc đó vẫn chưa hồi phục sức khỏe, chắc chắn bị Hoàng hậu nương nương nhìn ra manh mối.”

      Trong lòng Đại phu nhân cười lạnh, phải ngày thường ngươi thông minh hơn người sao? giờ cùng đường rồi à, “Nghe lời mẹ, mấy ngày này đừng gấp, qua tiệc Trùng Cửu rồi làm cũng muộn! Đến lúc đó mẹ tìm đại phu giỏi cho con, dù sao bây giờ con cũng phải điều dưỡng sức khỏe cho tốt.”

      “Đúng đó.” Đại phu nhân kéo tay nàng, thân thiết , “Con yên tâm, chuyện này cứ giao cho mẹ.”

      gì vậy? Con là con mẹ, mẹ thương con thương ai? Tuy rằng ngày thường mẹ có cầu con nghiêm khắc, nhưng tóm lại là chỉ muốn tốt cho con! Trong lòng mẹ vẫn luôn thương con mà!” Đại phu nhân nghĩ đằng nẻo, vì để dỗ dành Gia Cát Linh , bà chấp chấp việc khi ra những lời này cũng khiến chính bà cảm thấy ghê tởm.

      “Ừm, vậy con nghỉ . Mẹ về trước, nhất định phải nhớ lời mẹ , được tự ý quyết định.”

      Ra khỏi Trục Nguyệt Hiên, lo lắng đây là quỷ kế đùa giỡn của Gia Cát Linh , bà đặc biệt ra ngoài tìm hiệu thuốc bắc, để chưởng quầy xem lại thuốc kia, chưởng quầy xác nhận đây là thuốc bỏ thai. Thế nhưng, bà vẫn chưa an tâm, lại mời đại phu về phủ, để bắt mạch cho Gia Cát Linh .

      “Chỉ xem mạch thôi mà, có quan trọng gì đâu?” Đại phu nhân vui , “Đừng chống chế nữa.”

      “Ngươi mau .”

      “Đúng là nhiều chuyện quá!” Đại phu nhân trừng mắt liếc Mộc Tê, tức giận .

      “Phu nhân, tâm trạng tiểu thư tốt, muốn gặp người lạ.” Mộc Tê giải thích.

      Mộc Tê lấy ghế đến cho đại phu, để ông ngồi xuống. Sau khi đại phu ngồi xuống, hai ngón tay chạm vào mạch đập nơi cổ tay, hơi nheo mắt lại, cẩn thận tỉ mỉ chẩn mạch.

      “Đại phu chắc chứ? Có thể nào nhầm lẫn ?”

      cần.” mặt Đại phu nhân tươi cười, “Ta đương nhiên tin lời đại phu, phiền ông rồi, đây là thù lao của ông.”

      Bấy giờ Đại phu nhân mới yên tâm, xem ra nha đầu kia quả thực giở trò đùa bỡn mình, quả là có thai. Trời tạo nghiệt, có thể tha, tự tạo nghiệt, thể sống; nha đầu thối, ngay cả ông trời cũng muốn thu phục ngươi. Tiệc Trùng Cửu, còn đến hai ngày nữa, đúng là lâu quá rồi.

      “Linh nhi, con ít chút, cố gắng đừng để người khác chú ý, biết chưa?” đường tiến cung, Đại phu nhân căn dặn nàng.

      Đại phu nhân dẫn các con vào Dịch Khôn Cung, Sở Lăng Thiên đến trước, y nhìn thấy Gia Cát Linh liền bước đến, nắm lấy tay nàng.

      “Thất điện hạ…” Như Phong mỉm cười ngượng ngùng, “Đa tạ Thất điện hạ…”

      Như Phong gãi đầu mất tự nhiên, ngượng ngùng qua: “Tham kiến quận chúa Cẩm Phàm, quận chúa… có khỏe ?”

      “Khỏe.” Như Phong thà gật đầu.

      Gia Cát Linh nhìn được, thầm nghĩ ở chiến trường đại ca đối mặt với hàng vạn quân địch cũng chùn bước, ở trước mặt quận chúa lại mất tự nhiên như thế, xem ra quả thực là thích quận chúa. Nàng qua, hành lễ với Trần Cẩm Phàm: “Tham kiến quận chúa.”

      “Ừm…” Gia Cát Linh nhìn chằm chằm khăn tay của Trần Cẩm Phàm, , “Khăn tay thêu của quận chúa trông đẹp.”

      “Ta thích.” Gia Cát Linh gật đầu, trong mắt lên vẻ xảo quyệt, “Nhưng mà, quận chúa à, người xem đại ca ta ngày thường quá sơ ý rồi, mặt dính bẩn mà cũng biết lau.” Nàng dùng khăn tay của Trần Cẩm Phàm lau lên mặt Như Phong, : “Chi bằng quận chúa tặng khăn tay này cho đại ca , huynh ấy còn cần hơn cả ta nữa.”

      Gia Cát Linh nhét khăn tay vào tay Như Phong, mỉm cười nhéo cánh tay y, “Đại ca, còn đa tạ quận chúa.”

      Trần Cẩm Phàm cúi đầu, bóng đêm cũng giấu được hai rặng mây đỏ má nàng: “Như Phong tướng quân thích là được rồi.”

      “Được rồi, mau vào chỗ , đợi lát nữa Hoàng thượng và nương nương đến.” Trần Cẩm Phàm .

      “Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm! Quý phi nương nương giá lâm!”

      “Bình thân.” Sở Kim Triêu cao giọng , “Hôm nay Hoàng hậu mở tiệc Trùng Cửu, tất cả mọi người cứ thả lỏng, cần câu nệ.”

      “Gia Cát tam nha đầu có đến ?” Vừa ngồi xuống, Sở Kim Triêu liền hỏi.

      “Tam nha đầu cần đa lễ.” Nàng giành ít thể diện cho nước Lăng Nguyệt trong Lục Quốc Đại Điển, nước Lăng Nguyệt cuối cùng cũng thắng lợi, nàng thể có công, “Tam nha đầu, Thiên nhi có ăn hiếp con ?”

      “Vậy là tốt!” Sở Kim Triêu cười , “Nếu nó ức hiếp con, con phải với trẫm! Trẫm nhất định giúp con trút giận!”

      “Ha ha! Trẫm thấy nha đầu con liền thích!” Sở Kim Triêu e dè, , “Lui xuống ngồi , đợi , ngồi ở bên cạnh Thiên nhi .”

      “Tạ hoàng thượng!”

      Bên trái Sở Lăng Thiên là Sở Lăng Hiên. lạnh lùng nhìn hết thảy vừa rồi, chuyện này, dường như còn nằm trong khống chế của . Nhưng mặc kệ thế nào, nhất định phải có được nàng.

      nghĩ ngợi, bà lại thấy Gia Cát Linh che miệng nôn khan, Sở Lăng Thiên dịu dàng đưa tay vỗ lưng giúp nàng. Chuyện này, Sở Lăng Thiên cũng biết, trải qua hai lần trước, Gia Cát Linh muốn làm gì cũng dám giấu y. Giờ phút này y ra sức phối hợp với nàng, diễn làm gì có trò hay để xem.

      Gia Cát Linh vội vàng lắc đầu: “Hồi bẩm nương nương, thần nữ chỉ là bị phong hàn, có chút khỏe.”
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 144: Rốt cục ai mang thai?

      “Ừm, vậy là tốt, có muốn bản cung truyền ngự y đến bắt mạch cho ngươi ? Mau sớm chẩn mạch, để tránh Thiên nhi lo lắng.”

      “Dạ cần.” Trong mắt Gia Cát Linh lên vẻ kinh hoảng, “Thần nữ đa tạ ý tốt của nương nương, đại phu , chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được.”

      “Ừm, vậy cũng được!” Hoàng hậu gật đầu, “Hôm nay sớm trở về nghỉ ngơi , Thiên nhi cũng phải chăm sóc tốt cho Tam nha đầu nhé.”

      “Nhi thần tuân chỉ.”

      “Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”

      Mọi người vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế cho qua, Hoàng hậu cũng chỉ là vài câu khách sáo, sao thực truyền thái y chẩn mạch cho Tam tiểu thư chứ? Chu quý phi bởi vì kiêng dè Sở Lăng Thiên truy cứu chuyện công chúa Triêu Hoa, hôm nay đặc biệt im lặng, câu nào.

      Lúc này, Đại phu nhân đột ngột đứng lên, hành lễ với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, Linh nhi cảm thấy khó chịu mấy ngày nay, thần phụ khẩn cầu nương nương, truyền ngự y chẩn mạch cho Linh nhi, nhìn thấy Linh nhi cả ngày ủ dột, người làm mẹ như thần phụ, trong lòng thực rất đau, rất khó chịu.”

      “À…” Hoàng hậu ngờ vực nhìn Đại phu nhân, “Phu nhân lòng sao?”

      “Hồi bẩm nương nương, thần phụ dám giấu giếm, nhất định là Linh nhi dám phiền đến nương nương nên mới như vậy. Bệnh người con, đau trong lòng mẹ, mong nương nương xem như cho thần phụ mặt mũi, mời ngự y chẩn mạch cho Linh nhi.”

      “Tam nha đầu, sao sớm?” Hoàng hậu thân thiết , “Sau khi tàn tiệc, ngươi về Dịch Khôn Cung cùng bản cung, bản cung truyền ngự y đến xem cho ngươi. Nhìn ngươi ốm yếu, bản cung cũng đau lòng.”

      Gia Cát Linh dường như có chút hoảng hốt, : “Đa tạ nương nương, cần, sức khỏe của thần nữ đáng ngại.”

      “Linh nhi…” Sở Lăng Thiên lo lắng nhìn nàng, ôn hòa , “Nghe lời mẫu hậu , phát sớm chút tốt cho việc tịnh dưỡng hơn.”

      “Thất gia…” Dáng vẻ Gia Cát Linh muốn lại thôi, “Thực cần, ta có gì đáng ngại, mấy ngày nữa là khỏe thôi.”

      “Tam nha đầu, lẽ ngươi có uẩn khúc gì khó ?” Hoàng hậu cảm thấy kỳ lạ, đổi lại là người khác, sớm dập đầu tạ ơn, làm sao lại từ chối, ân điển thế này, người khác cầu còn được.

      có…” Gia Cát Linh ấp úng, “Thần nữ sao.”

      Thấy nàng chối đây đẩy, nghi hoặc trong lòng Hoàng hậu càng sâu. Nhận định chắc chắn nàng có điều che giấu, hay thực mang thai? Càng cho chẩn mạch lại càng muốn, Hoàng hậu cảm thấy nhất định phải biết ràng, “Tam nha đầu, đừng từ chối nữa, giờ bản cung lập tức truyền ngự y đến bắt mạch cho ngươi.”

      “Dạ?” Gia Cát Linh kinh hoảng kêu lên, tay chân bắt đầu có chút luống cuống.

      Hoàng hậu càng thêm khẳng định bên trong chắc chắn có mờ ám, “Tiêu Ôn, lập tức truyền Vương ngự y đến đây!”

      “Dạ, nương nương.” Tiêu Ôn cau mày, hoài nghi nhìn Gia Cát Linh , lập tức truyền chỉ.

      Đại phu nhân quỳ xuống trước Hoàng hậu, dập đầu cái: “Thần phụ đa tạ hậu ái của nương nương dành cho Linh nhi.”

      “Phu nhân cần đa lễ.” Hoàng hậu nhàn nhạt .

      Đại phu nhân trở về chỗ ngồi của mình, cơ thể bởi vì kích động mà ngừng run rẩy, rốt cục cũng đợi được đến ngày hôm nay. Hôm nay, cho dù nha đầu thối kia có may mắn được sống sót, nhưng đoán chừng cũng chỉ thừa lại nửa cái mạng, có sỉ nhục của hôm nay, đời này của nó tuyệt đối còn cơ hội chuyển mình. Tuy rằng tiết trời khá lạnh, nhưng lòng bàn tay của Đại phu nhân lại bởi vì khẩn trương mà chảy ít mồ hôi. Tam di nương, hôm nay ta rốt cục cũng có thể diệt tận gốc Tam phòng!

      Vương ngự y nhanh chóng theo Tiêu Ôn vào bữa tiệc.

      “Vương ái khanh, mau xem cho Tam nha đầu thử, rốt cục là bị làm sao vậy?” Sở Kim Triêu lo lắng , nhìn thấy bộ dạng của Gia Cát Linh , ông cũng rất lo lắng.

      “Thực cần.” Gia Cát Linh còn từ chối, “Nương nương, thần nữ sao, cần làm phiền Vương đại nhân.”

      “Linh nhi ngoan nào.” Sở Lăng Thiên cầm tay nàng, đưa đến trước mặt Vương ngự y, “Vương đại nhân, mời chẩn mạch.”

      Khóe miệng Đại phu nhân khống chế được, lộ ra nụ cười, trong lòng thầm hò hét, Vương ngự y, mau, mau, nha đầu thối ấy có mang! Bà nhìn chằm chằm Vương ngự y, cơ thể ngừng run rẩy.

      “Mẹ, mẹ sao vậy?” Gia Cát Hồng Nhan thấy thế, hoài nghi hỏi.

      “À, có gì!” Đại phu nhân mỉm cười thần bí với nàng, “Lát nữa con biết, hôm nay Gia Cát Linh chết chắc rồi.” Lo lắng bí mật khó giữ được nếu có nhiều người biết, chuyện này ngay cả Gia Cát Hồng Nhan bà cũng .

      “Sao mẹ?” Gia Cát Hồng Nhan nghe ra được trong giọng của Đại phu nhân có gì đó, mặt lại lập tức lên vẻ kích động.

      Đại phu nhân nhìn chằm chằm Vương ngự y dời mắt, chỉ thấy Vương ngự y chốc chốc nhíu mày nhăn mặt, chốc chốc lại ra vẻ hoài nghi, chỉ là chậm chập chưa kết quả.

      Sở Lăng Thiên thấy hai ngón tay của Vương ngự y đặt cổ tay của Gia Cát Linh lúc đổi chỗ này lúc chuyển chỗ kia, sắc mặt có chút vui, “Vương ngự y, có kết luận chưa?”

      Vương ngự y gật đầu, đến giữa điện, bẩm báo lại kết luận của ông với Hoàng thượng và Hoàng hậu.

      Đại phu nhân nắm chặt lấy tay của Gia Cát Hồng Nhan, chính là giờ khắc này!

      “Vương ái khanh, Tam nha đầu thế nào?”

      “Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương, sức khỏe quận quân đáng ngại, có thể do nghỉ ngơi đủ, chú ý nghỉ ngơi là được rồi.” Vương ngự y bẩm báo chi tiết.

      “Vậy là tốt rồi!” Sở Kim Triêu yên tâm gật đầu, “Tam nha đầu, nghe ngự y chưa? Trở về phải nghỉ ngơi đó.”

      “Thần nữ biết, đa tạ ân điển của Hoàng thượng, nương nương.”

      Gia Cát Linh nhếch mép cười, nhìn về hướng Đại phu nhân, chỉ thấy miệng bà há hốc, vẻ mặt dại ra nhìn phía trước, nhúc nhích, cứng đờ tại chỗ.

      Gia Cát Linh cười cười, đến trước mặt Đại phu nhân, cung kính : “Linh nhi đa tạ thương của mẫu thân, con kính mẹ ly.”

      Đại phu nhân vẫn ngây ra như phỗng, đầu óc bà trống rỗng, càng ngừng vang lên lời của Vương ngự y, sức khỏe quận quân đáng ngại, sức khỏe quận quân đáng ngại…

      “Mẹ, Linh nhi kính mẹ!” Gia Cát Linh lại , Đại phu nhân vẫn chú ý đến nàng.

      Gia Cát Hồng Nhan lấy khuỷu tay huých bà, bà mới lấy lại tinh thần.

      “Mẹ, Linh nhi kính mẹ!” Gia Cát Linh lại lần nữa.

      “À.” Đại phu nhân đờ dẫn nâng ly rượu lên, đổ xuống, toàn bộ rượu đổ hết lên vạt váy của bà, bà cũng phát ra.

      “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Thấy lạnh à?” Gia Cát Linh nắm lấy tay Đại phu nhân, “Ôi, sao tay mẹ lại lạnh thế này?”

      Đại phu nhân từ từ vực dậy tinh thần, mặt lên vẻ cười: “Mẹ sao, Linh nhi có lòng.”

      Gia Cát Linh nhìn chằm chằm cái giò heo ở bàn Đại phu nhân, trong mắt lên vẻ lạnh lùng, nàng đẩy cái chân giò đầy mỡ đến trước mặt Gia Cát Hồng Nhan: “Đại tỷ, ăn nhiều chút nhé!”

      Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy chân giò đầy mỡ, lại ngửi thấy mùi dầu mỡ nồng nặc của nó, trong dạ dày nhất thời cuộn trào, nàng làm sao cũng kiềm chế được, nghiêng đầu sang bên, ngừng nôn khan.

      “Đại tỷ, tỷ sao vậy?” Gia Cát Linh thân thiết hỏi Gia Cát Hồng Nhan, nàng quay về hướng Hoàng hậu, khẩn cầu, “Nương nương, có thể để Vương đại nhân bắt mạch cho đại tỷ được ? Hình như đại tỷ rất khó chịu.”

      “Vương đại nhân, ngươi xem .” Gia Cát Linh lên tiếng, Hoàng hậu cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.

      “Dạ, nương nương.” Vương ngự y đí đến bên cạnh Gia Cát Hồng Nhan, muốn giúp nàng xem mạch.

      cần! Tránh ra!” Gia Cát Hồng Nhan thấy ngự y bước đến, nhất thời hoảng sợ luống cuống, nàng vừa nôn khan, vừa , “Mau mang chân giò này !”

      Thấy bộ dạng của Gia Cát Hồng Nhan, Đại phu nhân hoàn toàn trở lại bình thường, lập tức an ủi nàng: “Hồng Nhan, con sao vậy? sao chứ.” Bà dời chân giò kia , Gia Cát Hồng Nhan mới đỡ hơn chút.

      cần!” Gia Cát Hồng Nhan đột nhiên lắc đầu, “Ta sao, cần phiền Vương đại nhân.”

      “Đại tiểu thư cần câu nệ.” Hoàng hậu , “Để Vương đại nhân chẩn mạch cho ngươi , vừa rồi bản cung thấy ngươi nôn rất dữ, phải chắc chắn có gì mới được.”

      “Hồng Nhan, mau con!” Đại phu nhân lo lắng chọc giận Hoàng hậu, cầm lấy tay nàng đặt lên bàn.

      Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan lộ vẻ tuyệt vọng, cú đẩy này của Đại phu nhân, đẩy nàng vào vực sâu vạn kiếp bất phục, nhưng đón lấy ánh mắt nghiêm khắc của Hoàng hậu, nàng còn lựa chọn nào khác.

      Vương ngự y bắt mạch của Gia Cát Hồng Nhan, sắc mặt biến đổi, giúp phi tần trong cung xem mạch hơn hai mươi mấy năm, mạch tượng thế này ông rất quen thuộc.

      “Vương đại nhân, sức khỏe của Đại tiểu thư ra sao? Có trở ngại gì ?” Hoàng hậu hỏi.

      “Hồi bẩm nương nương, Đại tiểu thư…” Thấy bộ dạng Vương ngự y ấp úng, hình như có lời gì khó . nương chưa xuất giá lại mang thai, đây là chuyện cười lớn biết chừng nào.

      “Là chứng bệnh khó chữa hay sao? Ngươi mau trả lời !” Hoàng hậu gằn giọng .

      “Dạ, nương nương.” Vương ngự y hết nhìn Hoàng hậu, lại nhìn Gia Cát Chiêm, chần chờ lát, , “Sức khỏe của Đại tiểu thư đáng ngại, chỉ là có thai.” Ông vốn thuộc phe của Chu thừa tướng, giờ phút này bắt được bím tóc của Gia Cát phủ thừa tướng, đương nhiên phải làm mọi cách để ra.

      “Cái gì?” Hoàng hậu nhất thời kịp phản ứng, “Sức khỏe đáng ngại là tốt! Còn có… có thai?”

      “Hồng Nhan, sao lại thế?” Đại phu nhân kinh ngạc nhìn Gia Cát Hồng Nhan, khiếp sợ hỏi, “Có phải Vương đại nhân chẩn mạch nhầm ? Hồng Nhan còn chưa xuất giá, mấy hôm nay cơ thể cũng khó chịu, sao lại có thai được?”

      “Phu nhân, hạ quan chắc chắn. Nếu phu nhân tin, có thể mời đại phu khác đến xem.” Vương ngự y .

      Gia Cát Chiêm lạnh lùng nhìn Gia Cát Hồng Nhan, sắc mặt xanh tái, nếu phải ở trước mặt nhiều người như vậy, ông nhất định bay qua đó đá nàng mấy đá. Giờ phút này, trong lòng ông có phẫn nộ thế nào cũng chỉ có thể nín nhịn.

      Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan tái nhợt, tay nắm chặt lấy tay Đại phu nhân, cơ thể vì sợ hãi mà ngừng run rẩy, tay kia nắm lại, móng tay bấm sâu vào da thịt, dòng máu đỏ sẫm theo vết thương chảy ra. Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy trời đất tối đen, hoàn toàn mất ý thức, như cái xác hồn, lặng lẽ bật khóc.

      Đại phu nhân vừa giận vừa đau, trách nàng chuyện lớn như vậy mà với mình, nếu bà biết sớm, hôm nay quậy ra chuyện lớn như vậy. Càng tức nàng làm nữ nhân, mà biết giữ thân trong sạch, làm ra cái chuyện biết liêm sỉ, nửa đời sau, xem như hoàn toàn bị hủy. Đáng tiếc nàng lại là con của bà, sau này nhất định phải bị vạn người nhạo báng, bà làm sao đau lòng cho được. Suy nghĩ Đại phu nhân xoay chuyển cực nhanh, mau chóng liên hệ chuyện này lại với nhau, trong óc bà đánh ầm tiếng, chẳng lẽ chuyện này, từ đầu đến cuối đều do Gia Cát Linh sắp đặt, mục đích chính là muốn ở trước mặt mọi người vạch trần chuyện Gia Cát Hồng Nhan có thai? Bà hung tợn nhìn Gia Cát Linh , tiện nhân, lòng dạ quả thực rất độc ác, lại hoàn toàn quên mất bản thân bà định làm gì nàng.

      Hết chương 144

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 145: Làm trò cười cho thiên hạ

      Sở Lăng Hiên mặt biến sắc, nhìn chuyện diễn ra, nhấp ngụm trà như có gì, trấn tĩnh đến nỗi ai có thể liên hệ chuyện Gia Cát Hồng Nhan mang thai và lại với nhau. Giờ phút này, trong lòng chỉ nghĩ, nếu nữ tử đêm đó là Gia Cát Linh tốt quá, nếu nàng mang thai con của , vậy trở thành đả kích biết bao cho Sở Lăng Thiên! Đáng tiếc, trời chiều lòng người.

      Sở Kim Triêu sắc mặt nghiêm nghị, mấy chuyện thế này ông tiện ra mặt gì, nhưng ánh mắt nhìn Gia Cát Hồng Nhan cũng rất hài lòng.

      Hoàng hậu tức giận lắc đầu, dường như khắc cũng muốn nhìn Gia Cát Hồng Nhan, bà nhịn được trách cứ Đại phu nhân: “Thân là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ngay cả nữ nhi của mình mà phu nhân cũng quản nổi sao? Còn chưa xuất giá mà mang thai, còn ra thể thống gì!”

      “Nương nương bớt giận, là ngày thường thần phụ ít dạy dỗ nó, thần phụ biết tội!” Đại phu nhân vội vàng quỳ xuống, dập đầu nhận tội.

      “Phu nhân, sức khỏe Đại tiểu thư yếu ớt, mang nó trở về nghỉ ngơi trước , tránh để cảm nhiễm phong hàn.” Sở Kim Triêu khách sáo , cũng xem như giữ lại chút thể diện cho Gia Cát Hồng Nhan.

      “Dạ, thần phụ tuân mệnh.” Đại phu nhân đứng lên, đỡ Gia Cát Hồng Nhan, “Thần phụ cáo lui trước.”

      Gia Cát Hồng Nhan đờ đẫn theo sau Đại phu nhân, bước chân Đại phu nhân lảo đảo, còn nàng lại chỉ biết cử động như máy móc, để mặc Đại phu nhân lôi kéo, ra khỏi cung.

      Thấy bộ dạng chật vật của Gia Cát Hồng Nhan, các phu nhân khác hẹn mà cùng ở trước mặt mọi người dạy dỗ nữ nhi của mình.

      “Nhìn thấy chưa? Nhất định phải giữ thân trong sạch, thể làm ra chuyện thấp hèn như thế được.”

      “Nếu con bị như vậy, mẹ đánh gãy chân con!”

      “Cũng may mà từ mẹ quản giáo con nghiêm khắc.”

      Nghe mọi người bàn tán, nắm tay của Gia Cát Hồng Nhan càng nắm càng chặt.

      “Hoàng thượng…” Gia Cát Chiêm bước ra, quỳ xuống, “Thần biết dạy con, làm trò cười cho thiên hạ, xin hoàng thượng giáng tội!”

      “Được rồi được rồi.” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh , sắc mặt bình tĩnh, “Tam nha đầu phải giỏi lắm sao? Con cái lớn rồi, cha mẹ làm sao quản được. Ngươi phải với Đại phu nhân, phải trông chừng kỹ Đại tiểu thư, đừng để nó làm chuyện điên rồ!”

      “Thần đa tạ lời dặn của hoàng thượng.”

      Sau trận phong ba này, bữa tiệc tiếp tục. Sở Lăng Thiên nhu tình nhìn người bên cạnh, dường như kế sách của nàng lúc nào cũng nhiều vô kể, tính toán chính xác, nắm lòng người và hành vi của đối phương trong lòng bàn tay, đúng là nha đầu ‘đáng nể’.

      Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Sở Kim Triêu mỉm cười : “Các vị, hôm nay trẫm có chuyện muốn tuyên bố, Tiêu Ôn, mau đọc thánh chỉ của trẫm!”

      “Dạ, Hoàng thượng!” Tiêu Ôn mỉm cười nhìn Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên, mở thánh chỉ ra, cao giọng tuyên đọc, “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Gia Cát Linh , Bình Dương quận quận, nữ nhi của Thừa tướng Gia Cát Chiêm, thông tuệ đoan trang, hiền lương thục đức, tướng mạo xuất chúng, trẫm và hoàng hậu chiếu thấy, Thất hoàng tử Sở Lăng Thiên đến tuổi thành gia lập thất, xứng đôi với hiền nữ. Nhân khuê nữ Bình Dương quận quân, cùng Thất hoàng tử là trời tạo đôi, vì vẻ đẹp của giai nhân, đặc biệt ban Bình Dương quận quân cho Thất hoàng tử làm Vương phi, trong năm nay chọn ngày tốt để thành hôn. Khâm thử!”

      Sở Lăng Thiên nghe thấy mà trong lòng vui sướng, y biết trước chuyện này, ngờ Sở Kim Triêu lại mang đến cho y niềm vui sướng kinh ngạc lớn đến vậy. Y và Gia Cát Linh cùng nhau đến trước mặt Sở Kim Triêu, quỳ xuống tạ ơn.

      “Nhi thần tạ long ân của phụ hoàng.”

      “Thần nữ tạ ân điển của Hoàng thượng.”

      “Thất điện hạ, Quận quân, mời tiếp chỉ!” Tiêu Ôn cười tủm tỉm .

      Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh cùng nhau nhận lấy thánh chỉ, hai người nhìn nhau mỉm cười, hết thảy đều được gì.

      “Chúc mừng Thất điện hạ, chúc mừng Bình Dương quận quân!” Những người khác lớn tiếng chúc tụng.

      “Đa tạ, đa tạ! Cùng vui, cùng vui!” mặt Sở Lăng Thiên lộ ra nụ cười chói lọi hiếm thấy.

      Sở Kim Triêu từ ái nhìn hai người con, trong lòng cũng vui vẻ thay họ. Ông vốn định hoãn lại chuyện này, nhưng ông nghe phong thanh người hầu của con trai mình buổi tối y nghỉ ngơi ở Thất vương phủ. Lo lắng Tam nha đầu xảy ra chuyện giống Gia Cát Hồng Nhan, vừa rồi mới sai người truyền chỉ.

      Chu Tuyết Tranh tự giễu cười cười, Thiên ca của nàng quả nhiên là khác biệt, biết ả thất thân với Lục điện hạ, còn che chở bảo vệ ả chút thay đổi. Hoàng thượng lại ban cho ả làm chính phi, bản thân mình còn có cơ hội ?

      Sở Lăng Hiên tự rót cho mình vài ly rượu, mỗi chén đều uống hơi cạn sạch. Sắc mặt u lạnh lẽo như băng tuyết.

      “Hoàng thượng, Phàm nhi cũng đến tuổi xuất giá, người nhất định phải tìm phu quân tốt cho nó.” Hoàng hậu mỉm cười .

      biết nam tử mà Phàm nhi ngưỡng mộ trong lòng tính cách thế nào? Trẫm làm chủ cho ngươi.” Sở Kim Triêu nhìn Trần Cẩm Phàm, hỏi.

      Trần Cẩm Phàm ngượng ngùng liếc nhìn Như Phong: “Nam tử trong lòng thần nữ, cần phải đối mặt với hàng vạn quân địch tuyệt nao núng, bị vây trong khốn cảnh sợ hãi. Là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.”

      “À, hóa ra Phàm nhi thích tướng quân dũng giết địch à! Trẫm nhớ rồi, trẫm ở trong cấp hàm tướng quân lực chọn phò mã tốt cho ngươi!”

      “Thần nữ đa tạ Hoàng thượng.”

      Tiệc Trùng Cửu kết thúc, mọi người bàn tán nhiều nhất chính là hai tỷ muội của Gia Cát phủ thừa tướng, người ở trước mặt thiên hạ bị chẩn đoán ra chồng mà có chửa, nửa đời sau xem như bị hủy; người được chỉ hôn làm Thất vương phi, bay lên ngọn cây, tiền đồ cẩm tú. Người trước là đích nữ, người sau lại là thứ nữ, đây thể nghi ngờ đều khiến cho tất cả đích nữ cảm thấy khủng hoảng, nghe từ đó về sau, địa vị của rất nhiều thứ nữ trong phủ được tăng lên ít.

      Gia Cát phủ thừa tướng.

      Đại phu nhân tức giận nhìn Gia Cát Hồng Nhan, từ khi xuất cung, nàng vẫn luôn khóc, hỏi nàng cái gì nàng cũng đáp. Khóc từ trong cung về đến trong phủ, Đại phu nhân cũng biết phải làm sao mới được.

      “Đừng khóc nữa!” Đại phu nhân trong lòng phiền loạn, Gia Cát Hồng Nhan gì với bà, bà muốn ra chủ ý gì cũng có cách, “ với mẹ, nam nhân kia là ai?”

      Gia Cát Hồng Nhan để ý đến bà, chỉ lo khóc rống lên.

      “Con với mẹ, mẹ làm thế nào để giúp con?” Đại phu nhân tức giận , “Mau cho mẹ biết, để mẹ nghĩ xem có cách nào cứu vãn . Khóc lóc có lợi ích gì?”

      Nghe Đại phu nhân vậy, Gia Cát Hồng Nhan rốt cục cũng ngừng khóc, ngẩng đầu lên.

      Nhìn thấy mắt nàng sưng vù, Đại phu nhân đau lòng, ôm lấy nàng: “ , rốt cục chuyện là sao?”

      “Mẹ, con cũng biết…” xong, nước mắt của Gia Cát Hồng Nhan lại tuôn trào, “Con cũng biết là ai?”

      “Cái gì? Con biết!” Đại phu nhân nhất thời tức giận đến đỉnh điểm, hung hăng giáng cho nàng cái tát, “Chuyện thế này sao ngươi lại biết? Ngươi sợ ta giết chết tên nam nhân kia, nên bao che cho đúng ? đến lúc nào rồi mà ngươi còn biết tốt xấu!”

      “Mẹ, con thực biết!” Gia Cát Hồng Nhan nức nở.

      “Là chuyện lúc nào?”

      Gia Cát Hồng Nhan hồi tưởng lại, : “Là chuyện ở Lục Quốc Đại Điển. Trong cung chia phòng cho chúng con, trong lúc vô tình con biết được gian phòng con ở trước kia có người treo cổ, hơn nữa, phàm là người nào ở qua nơi đó, cuối cùng cũng chết được tử tế! Con còn nghe , phòng của Gia Cát Linh phong thủy rất tốt, lần đầu tiên Chu quý phi tiến cung là sống ở phòng đó. Vì vậy, dưới cầu của con, chúng con đổi phòng với nhau. Vào tối ngày hôm đó… chính là cái gì con cũng biết, buổi sáng sau khi thức dậy, nhìn thấy mình mặc gì, chỗ đó lại vô cùng đau đớn, mới biết xảy ra chuyện gì…”

      “Con , cả quá trình con có chút cảm giác gì?” Đại phu nhân hoài nghi hỏi.

      “Con chỉ biết cơ thể con rất khó chịu, đúng lúc có nam nhân, liền…”

      “Có thấy được diện mạo của người nọ ?”

      “Đêm đó rất tối, trong phòng cũng có nến, con hoàn toàn trông thấy.”

      “Sau khi chuyện xảy ra có để lại manh mối gì ?”

      Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, lấy ra miếng ngọc bội mà nàng nhặt được: “Sau khi con thức dậy liền thấy nó đất, con chắc chắn là người đó để lại. Vì thế, thời gian còn ở trong cung, con phái người hỏi thăm mọi nơi ngọc bội này là của ai, nhưng chút manh mối cũng có. Tuy rằng miếng ngọc này chất lượng thượng hạng, nhưng hoa văn lại hết sức bình thường, hoàn toàn tra ra được.”

      Đại phu nhân nhận lấy ngọc bội, nhìn rất cẩn thận, khỏi buồn rầu nhíu mày, quả là quá mức bình thường, căn bản nhìn ra là của ai.

      “Con có thai, vì sao còn giấu mẹ? Nếu mẹ mà biết sớm, nhất định xảy ra chuyện hôm nay.”

      Nhớ đến, Gia Cát Hồng Nhan cũng hối hận: “Con… con sợ mẹ mắng con…”

      “Sao con lại ngu như vậy!” Đại phu nhân căm giận , “Chuyện con có thai, lúc trước có người nào biết hay ? Đặc biệt là nha đầu chết tiệt của Tam phòng kia!”

      Gia Cát Hồng Nhan lắc đầu, lại gật đầu: “Ngày ấy ở trong sân, con nhịn được nôn nửa. Đúng lúc bị nó nhìn thấy, còn hỏi thăm con thấy khó chịu à, chẳng lẽ…”

      thoáng, Đại phu nhân liền đem những chuyện này xâu chuỗi lại: “Con nghe phòng con có ma quỷ, phòng của nó phong thủy tốt, sau đó mới đổi phòng với nó, đêm đó con liền thất thân. Nó thấy con nôn mửa, sau đó nó cũng nôn mửa, còn tự mình có thai, đứa bé phải của Thất điện hạ, còn kêu người mua thuốc trục thai. Mẹ tin, còn tìm đại phu về đích thân chẩn mạch cho nó.”

      “Mẹ, mẹ Gia Cát Linh cũng có thai?” Gia Cát Hồng Nhan trợn tròn mắt, “Sao con lại biết?”

      Đại phu nhân lắc đầu: “Chính mẹ cũng tưởng , cho nên hôm nay ở bữa tiệc, mới đề nghị để ngự y chẩn mạch cho nó, mục đích chính là để mọi người biết được chuyện xấu của nó! Thất điện hạ mà biết nó mang thai con của người khác, chắc chắn cần nó!”

      “Mà nó sao, còn chuyện con có thai lại bị phát …” Gia Cát Hồng Nhan liếc Đại phu nhân cái, oán trách, “Mẹ, vậy chuyện này do mẹ dựng lên? Khi mẹ lại quản chuyện của nó làm gì?”

      “Mẹ còn phải là vì con!” Đại phu nhân liếc nàng trắng mắt, “Con xảy ra chuyện như vậy, bộ mẹ đẹp mặt lắm ư? Chuyện này từ đầu đến cuối hoàn toàn do nó sắp đặt! Cái gì mà mang thai, cái gì mà đứa bé phải của Thất điện hạ, nó sớm đoán được mẹ vạch mặt nó! Nha đầu thối, diễn xuất cũng giỏi đó!”

      “Mẹ, bây giờ con phải làm gì? Thể diện của con mất sạch rồi! Sau này làm sao mà xuất giá được?” Gia Cát Hồng Nhan khóc la.

      “Nín !” Đại phu nhân trong lòng rất phiền muộn, “Há chỉ là thể diện của mình con, là thể diện của cả phủ thừa tướng! Còn biết sau khi lão gia về phạt con thế nào! Còn nha đầu thối đó, từ từ nghĩ cách đối phó nó, lúc này đừng vội vàng! Mẹ rất sốt ruột! Lưu quản gia, Lưu quản gia!” Bà hướng ra cửa trước, hô lớn.

      “Phu nhân, có gì căn dặn?” Lưu quản gia chạy đến, cung kính hỏi.

      “Ngươi ra ngoài trông chừng, lão gia mà về, lập tức đến báo với ta!”

      “Dạ, phu nhân!”

      “Đợi , ngươi cũng mời Lục di nương theo!”

      “Dạ, phu nhân.”

      Hết chương 145
      Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :