1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 131: Là Tam tiểu thư sao?

      “Phu nhân liệu việc như thần, Vân Nhược bội phục!” Lâm Vân Nhược dừng chút, hình như có lời gì khó , “Chỉ là…”

      “Chỉ là cái gì?” Đại phu nhân hỏi, “ có gì muốn , cứ đừng ngại, giữa tỷ muội chúng ta còn có cái gì thể chứ?”

      “Ôi!” Lâm Vân Nhược lại thở dài, “Còn phải vì đại ca chịu thua kém của ta sao! Vay tiền đánh bạc khắp nơi, mượn Liễu lão gia tiệm tơ lụa hai ngàn lượng bạc, thể trả, Liễu lão gia tuyên bố muốn mạng của !”

      “Ừm, nhưng chuyện này có liên quan gì đến hôn của Như Nguyệt và Như Sương?” Trong lòng Đại phu nhân đoán được vài phần, chỉ là vạch trần thôi.

      “Đại ca làm gì có bạc để trả chứ? Nhưng ta cũng thể trơ mắt nhìn Liễu lão gia lấy mạng của ! hết cách, ta đồng ý gả trong hai đứa Như Nguyệt hoặc Như Sương cho Liễu lão gia làm tiểu thiếp, ông ta mới chịu ngừng truy cứu.”

      “Chuyện này sao mà được?” Đại phu nhân biến sắc, “Liễu lão gia kia ngoài sáu mươi, lại cưới tiểu thiếp mười tám ư. Tỷ muội Như Nguyệt thế nào cũng là thiên kim của phủ Thừa tướng, chuyện này ta đồng ý, chi bằng hãy với Thừa tướng gia .”

      Ngoài mặt Đại phu nhân lời chính nghĩa đó, nhưng Lâm Vân Nhược hiểu, bà là cố làm ra vẻ, đơn giản là muốn biết trong chuyện này bà có lợi ích gì.

      “Phu nhân…” Lâm Vân Nhược giọng thầm, “Lục điện hạ mấy ngày nay sức khỏe tốt, Dịch Khôn Cung ngày nào cũng mang thuốc qua đó. Hôm qua, nghe cung nữ được điện hạ giữ lại thị tẩm, muốn phong nàng ta làm trắc phi. Nếu phu nhân chịu, ta có thể sắp xếp Đại tiểu thư đưa thuốc, Đại tiểu thư thông minh động lòng người, đâu thể hấp dẫn hơn cung nữ?”

      “Chuyện này…” Đại phu nhân thoáng do dự, “Vậy ta phải với lão gia thế nào? Nếu lão gia mà biết, còn tức giận với ta sao!”

      “Phu nhân, chúng ta có thể làm như vầy.” Lâm Vân Nhược kề sát vào tai của Đại phu nhân, rù rì vài câu, Đại phu nhân ngừng gật đầu, rất hài lòng với cách của bà ta.

      “Mẹ, dì, hai người muốn để trong hai chị em con làm thiếp cho lão già sao?” Như Nguyệt bỗng nhiên vào, thở hổn hển chất vấn Đại phu nhân và Lâm Vân Nhược.

      “Như Nguyệt, con nghe nhầm rồi!” Lâm Vân Nhược .

      “Con ở bên ngoài nghe rất ràng, sao lại nhầm được?” Như Nguyệt tin nhìn Lâm Vân Nhược, “Dì, con xem dì như người thân duy nhất của mình, ngờ lại bị dì tính kế! Là con quá mức ngây thơ!”

      “Như Nguyệt, dì cũng là chẳng còn cách nào. Lâm gia chỉ có mình cữu cữu con là con trai , nếu cữu cữu con mất, Lâm gia chẳng phải người nối dõi sao?”

      “Dì, là con tin nhầm dì, con với phụ thân mưu của dì và mẹ.”

      “Như Nguyệt.” Lâm Vân Nhược giữ chặt Như Nguyệt, do dự trong giây lát, liền , “ phải con luôn ngưỡng mộ Thất điện hạ sao? Dì nghĩ cách tạo cơ hội cho hai người, để Như Sương gả cho Liễu lão gia .”

      Như Nguyệt do dự, cuối cùng cũng gật đầu, “Dì chứ?”

      “Đương nhiên là !” Lâm Vân Nhược cam đoan , “Có phu nhân ở đây, đúng lúc có thể làm chứng, nhưng con được chuyện này với Như Sương, chỉ cần với nó, đối phương là con trai của Liễu lão gia, Liễu đại học sĩ. được để Như Sương sinh lòng nghi ngờ.”

      “Con biết rồi.”

      “Mặt khác, còn cần con làm chuyện, chuyện này con làm tiện hơn ta và Đại phu nhân rất nhiều.” Lâm Vân Nhược lấy gói thuốc từ trong ngực ra: “Con bỏ vào trong nước uống của Như Sương, sau khi Như Sương uống vào sốt cao hạ, ngoài mặt như bị bệnh truyền nhiễm. Đại phu nhân nhân cơ hội với Thừa tướng gia để Như Sương xuất giá, tránh lây nhiễm cho người trong phủ. Mặt khác, Liễu đại học sĩ cũng thân cận với Thái tử, Như Sương gả cho Liễu lão gia, chừng có thể làm gia tăng mối quan hệ giữa Thừa tướng gia và Thái tử, Thừa tướng gia nhất định cân nhắc điểm này.”

      Đại phu nhân gật đầu, trong lòng thầm than Lâm Vân Nhược dụng tâm kín đáo, hổ là đại a đầu của Dịch Khôn Cung: “ yên tâm, chỗ lão gia để ta , vậy còn chuyện đưa thuốc?”

      “Phu nhân yên tâm, ta trở về sắp xếp ngay, Đại tiểu thư theo ta cùng nhau tiến cung, đêm nay ta phái Đại tiểu thư đưa thuốc.”

      Đại phu nhân mỉm cười gật đầu: “Hết thảy làm phiền an bài.”

      “Dì, còn con?” Như Nguyệt hỏi, nàng cũng phải người dễ bị lừa.

      “Con cần sốt ruột, dì có thể lừa con sao?” Lâm Vân Nhược vỗ vỗ tay Như Nguyệt, “Con có thể mang lại vẻ vang cho Lâm gia, dì cũng mừng cho con, vậy hãy xem tạo hóa của con . Phu nhân, mời Đại tiểu thư cùng ta tiến cung.”

      Đại phu nhân bảo Lưu quản gia gọi Gia Cát Hồng Nhan đến, theo Lâm Vân Nhược vào cung. Như Nguyệt nắm chặt gói thuốc Lâm Vân Nhược đưa trong tay, vì tiền đồ của chính mình, nàng đành phải xuống tay với muội muội ruột của mình thôi.

      Trục Nguyệt Hiên.

      Chủ tớ ba người Mộc Tê, Tiểu Điệp, Gia Cát Linh chơi cờ, Kinh Phong luyện kiếm trong sân, trong có vẻ rất bình lặng. Nguyệt Lan cầm bó hoa vào, vui vẻ : “Cuối cùng cũng có chút khác biệt rồi, tiểu thư người xem hoa này đẹp ?”

      “À, là hoa hải đường.” Gia Cát Linh nhìn, , “Làm sao có vậy?”

      “Lưu quản gia sai người mua về, hoa hải đường này rất quý, ở thành Ngân Đô hiếm thấy lắm, chỉ có Tam tiểu thư mới được nhận, Đại tiểu thư cũng chẳng có.” Nguyệt Lan đắc ý . Từ sau khi Gia Cát Linh có quyền thế, mấy nha hoàn ở trong phủ cũng xem như được hãnh diện.

      “Vậy đặt trong phòng của ta .” Gia Cát Linh cười .

      “Dạ!” Nguyệt Lan , “Nếu hoa tàn rồi lãnh tiếp, ông ta lúc nào cũng chuẩn bị cho tiểu thư, nếu tiểu thư thích, ngày mai ông ta mua vài chậu đặt trong sân của tiểu thư.”

      “Ông ta đúng là có lòng.” Nhìn đóa hoa hải đường này, trong lòng Gia Cát Linh bất giác cảm thấy bất an, giống như sắp có chuyện lớn gì xảy ra.

      Lúc này, người từ bên ngoài bay vào.

      “Gia, cuối cùng gia cũng đến!” Kinh Phong bước đến, hành lễ với Sở Lăng Thiên.

      Nghe thấy tiếng của Kinh Phong, ba nha hoàn lập tức đứng lên hành lễ, Mộc Tê lôi kéo Nguyệt Lan và Tiểu Điệp, : “Ở trong phòng hơi buồn, chúng ta ra ngoài hít thở khí .”

      “Ừ!” Nguyệt Lan và Tiểu Điệp liên tục gật đầu, “Hơi buồn , ra ngoài hít thở khí thôi.”

      chơi cờ?” Sở Lăng Thiên vào, dịu dàng hỏi.

      “Dạ.” Gia Cát Linh gật đầu, “Mấy ngày nay ở trong cung có chuyện à?” Sở Lăng Thiên mấy ngày liên tục đến Trục Nguyệt Hiên, luôn túc trực ở trong cung.

      Sở Lăng Thiên gật đầu: “Cùng mấy nước có số chuyện mang ra tranh luận cần phải quyết định.”

      “Mấy ngày nay ngủ đủ giấc sao?” Nhìn thấy ánh mắt hằn đầy tơ máu của Sở Lăng Thiên, Gia Cát Linh khỏi đau lòng, lập tức rót ly trà nóng cho y, “Uống trà , tối nay nghỉ ngơi sớm.”

      “Ta mệt!” Sở Lăng Thiên ôm lấy eo của Gia Cát Linh , đặt nàng ngồi lên đùi mình, hôn cái lên má nàng, giọng , “Mấy hôm nay có nhớ ta ?”

      Gia Cát Linh ngượng ngùng gật đầu, Sở Lăng Thiên nhìn ra ngoài sân thấy mấy người họ muốn nhìn lại chẳng dám nhìn, dứt khoát đứng dậy, bế nàng đến phòng ngủ, mới đặt nàng xuống.

      “Người làm gì…”

      Gia Cát Linh còn chưa xong, môi liền bị chặn lại. Sở Lăng Thiên hôn nàng mãnh liệt, tham lam đòi hỏi nàng nhiều hơn, cho đến khi nàng thở hổn hển mới buông ra.

      Sở Lăng Thiên mỉm cười tà mị, : “Cuối cùng cũng bù lại hết mấy ngày nay.” Gia Cát Linh gì, chỉ liếc y trắng mắt.

      Dựa theo an bài của Lâm Vân Nhược, Gia Cát Hồng Nhan nhận thuốc ở Dịch Khôn Cung, cẩn thận đưa qua chỗ của Sở Lăng Hiên. Vì để thu hút chú ý của Sở Lăng Hiên, nàng đặc biệt phục sức, nàng tự tin có thể khiến Sở Lăng Hiên chú ý đến mình.

      Diêu tổng quản của vương phủ dẫn nàng đến bên ngoài phòng ngủ của Sở Lăng Hiên, “ nương, Vương gia ở bên trong, nương vào .”

      “Đa tạ.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu với Diêu tổng quản. Mang theo tâm trạng kích động, sửa sang mình từ đầu đến chân rồi mới đẩy cửa phòng ngủ Sở Lăng Hiên ra, trái tim nàng đập dồn dập ngừng.

      Sở Lăng Hiên chỉ mặc đồ trong, nằm giường, nhắm mắt, chân mày cau lại.

      “Vương gia, phải uống thuốc rồi.” Gia Cát Hồng Nhan đến bên giường, khẽ .

      “Ừm.” Sở Lăng Hiên cũng mở mắt, ngày nào Dịch Khôn Cung cũng đưa thuốc đến cho , chỉ là lần nào cũng uống, lấy đề phòng của với người khác, tuyệt đối dễ dàng uống những thứ từ nơi khác đưa đến, huống hồ chi là Dịch Khôn Cung: “Để ở đó , lát nữa bản vương uống.”

      “Vương gia khó chịu chỗ nào?” Gia Cát Hồng Nhan đặt thuốc xuống, nhưng có ý định cứ vậy mà ra ngoài, nàng hỏi.

      “Đặt thuốc ở đó ra ngoài được rồi!” Sở Lăng Hiên tức giận , “Xin quay về bẩm báo với mẫu hậu, ta còn gì đáng ngại, tịnh dưỡng vài ngày là khỏe thôi.”

      “Vương gia cảm thấy khó chịu trong người, chi bằng để thần nữ đỡ người ra sân dạo chút, hít thở khí, có lẽ khỏe lại nhanh hơn.” Gia Cát Hồng Nhan .

      ra ngoài!” Sở Lăng Hiên trở mình, đưa lưng về phía Gia Cát Hồng Nhan, tức giận .

      “Vương gia…”

      “Ra ngoài!” Sở Lăng Hiên lớn giọng, “Bản vương muốn gặp bất cứ ai!”

      Gia Cát Hồng Nhan thất vọng cắn môi, đành phải rời khỏi phòng ngủ của Sở Lăng Hiên. Nàng ra, thấy Diêu tổng quản đứng bên, liền qua đó hỏi: “Tổng quản đại nhân, hôm trước là ai đến phủ đưa thuốc, được Vương gia lưu lại thị tẩm vậy? Hoàng hậu nương nương bảo ta hồi bẩm lại tin này.”

      nương ấy tên là Hồng nhi, lại tự cao cho rằng được vương gia sủng hạnh nên hoành hành trong phủ kiêng kị, bị đuổi khỏi Lục vương phủ.” Diêu tổng quản .

      “À.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, “Đa tạ tổng quản. Ta ở trong sân chờ lát, nếu Vương gia thức dậy, làm phiền tổng quản báo lại với Vương gia, có Gia Cát tiểu thư đến.”

      “Hóa ra là tiểu thư của phủ Thừa tướng, vừa rồi thất lễ.” Diêu tổng quản , “Tiểu thư mời đến sảnh đợi, nô tài pha trà cho tiểu thư, đợi Vương gia tỉnh lại, ta lập tức báo với người.”

      “Làm phiền tổng quản đại nhân.”

      Diêu tổng quản đích thân pha trà cho Gia Cát Hồng Nhan, rồi vội vã đến bên ngoài phòng ngủ của Sở Lăng Hiên, lo lắng Sở Lăng Hiên vì vậy mà đắc tội với Thừa tướng gia tốt lắm. Vì thế tiến đến báo với : “Điện hạ, Gia Cát tiểu thư đến, nô tài mời tiểu thư ấy vào sảnh đợi, điện hạ có ra gặp ?”

      “Gia Cát tiểu thư?” Sở Lăng Hiên đột nhiên mở to mắt, “Là Tam tiểu thư à?” lập tức ngồi dậy, mặc y phục, vội vội vàng vàng vào tiền sảnh.

      “Điện hạ, người thức rồi à? Cảm thấy đỡ nhiều ? Thần nữ còn tưởng điện hạ gặp thần nữ.” Nhìn thấy Sở Lăng Hiên, Gia Cát Hồng Nhan lập tức nghênh đón, cười .

      “Sao lại là ngươi?” Sắc mặt Sở Lăng Hiên u ám, “Ngươi đến làm gì?”

      “Điện hạ, thần nữ phụng ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, đến đây đưa thuốc. Nhìn thấy thần nữa, điện hạ thất vọng ư?” Tâm trạng Gia Cát Hồng Nhan chìm xuống tận đáy cốc, “Tấm lòng thần nữ đối với điện hạ, điện hạ còn hiểu sao?”

      “Diêu tổng quản!” Sở Lăng Hiên vui liếc nhìn Diêu tổng quản, “Là ai để nàng ta vào? Lục vương phủ là nơi ai muốn vào vào sao? Còn mời Gia Cát đại tiểu thư ra ngoài!”
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 132: Tiệc sinh thần tràn đầy mưu

      Gia Cát Hồng Nhan cười cười, : “Điện hạ nghĩ là Tam muội, cho nên mới ngồi dậy chạy đến gặp sao? Chuyện của Tam muội và Thất điện hạ thể xoay chuyển, vì sao điện hạ còn lòng với muội ấy chứ?”

      Sở Lăng Hiên hứng thú nhìn Gia Cát Hồng Nhan, cười lạnh rồi : “Ngươi muốn làm Lục vương phi?”

      “Vương gia!” Gia Cát Hồng Nhan vui sướng nhìn Sở Lăng Hiên, “Thần nữ nguyện suốt đời hậu hạ vương gia, vì vương gia phân ưu giải sầu!”

      Sở Lăng Hiên tiếp tục cười lạnh: “Vậy bản vương cho ngươi cơ hội!”

      “Đa tạ vương gia!” Gia Cát Hồng Nhan kích động vạn phần nhìn Sở Lăng Hiên, “Thần nữ nhất định tận tâm tận lực hầu hạ vương gia chu toàn.”

      “Nhưng mà ngươi phải làm cho ta hai chuyện trước .”

      “Chuyện gì?”

      là người phải nghĩ cách để ta chiếm được Gia Cát Linh , bản vương cưới ngươi làm chính phi, còn nàng ấy làm trắc phi. Chuyện thứ hai, ngươi Thừa tướng gia tìm hiểu chút tin tức ở chỗ Hoàng thượng, cụ thể là tin tức gì, Thừa tướng gia khắc hiểu.”

      “Vương gia…” Gia Cát Hồng Nhan khó xử nhìn Sở Lăng Hiên, “Hai chuyện này có chút khó khăn.”

      “Làm hay tùy ngươi, bản vương bất cứ lúc nào cũng có thể nạp Lục vương phi.” xong, Sở Lăng Hiên phất áo bào, rời khỏi tiền sảnh, để mình Gia Cát Hồng Nhan đứng đó.

      Qua hai ngày nữa chính là sinh thần của Gia Cát Chiêm, Gia Cát Linh nhất định sống qua nổi ngày ấy, đến lúc đó cho dù Sở Lăng Hiên có muốn cưới nó, cũng thể cải tử hồi sinh. Về phần chuyện với Gia Cát Chiêm thám thính tin tức, nàng có chút hiểu lắm, đột nhiên đến hỏi chuyện triều chính, Gia Cát Chiêm nhất định nghi ngờ nàng. Nàng lắc đầu, quyết định quay về thương lượng với Đại phu nhân, rồi mới quyết định.

      Ngày hôm đó, là sinh thần của Gia Cát Chiêm, thừa tướng nước Lăng Nguyệt, Sở Lăng Thiên lại ôm chặt lấy Gia Cát Linh chịu rời giường. Đầu y chôn vào gáy nàng, mặt cọ cọ vào da thịt non mềm của nàng, tham lam hít lấy mùi hương người nàng: “Mùi hương người Linh nhi thay đổi rồi.”

      “Hả, thay đổi thành mùi gì?” Gia Cát Linh vừa đẩy y ra, vừa ngồi dậy.

      “Có thêm mùi của hoa hải đường, càng thơm hơn.”

      “Mùi hoa hải đường?” Gia Cát Linh cười cười, ngửi ngửi cơ thể của chính mình, lại ngửi tóc, quả nhiên, mùi hoa hải đường hoàn toàn bám vào người nàng.

      Gia Cát Linh trầm tư, khi có thứ gì đó đột nhiên trở thành thói quen, là chuyện đáng sợ đến dường nào. Bắt đầu từ ngày xuất hoa hải đường, nàng liền mơ hồ cảm thấy, nhìn đến nó, cảm thấy có chỗ nào đúng lắm. Mùi hương, là có người muốn lợi dụng mùi hoa hải đường làm chuyện gì sao?

      “Thất gia.” Gia Cát Linh ngồi bên giường, gọi y.

      “Ừm.” Sở Lăng Thiên vùi đầu, vòng tay qua thắt lưng nàng, dịu dàng lên tiếng, “Linh nhi, làm sao vậy?”

      “Thức dậy thôi! Hôm nay là sinh thần của thừa tướng, lát nữa có rất nhiều khách khứa đến đây.”

      “Được rồi mà!”

      Sở Lăng Thiên ngồi dậy cách tình nguyện, sau đó vội vàng chạy về vương phủ xử lý công chuyện.

      Sở Lăng Thiên rồi, Gia Cát Linh lập tức căn dặn đám nha hoàn chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa, cũng bảo Nguyệt Lan lấy ít tinh dầu hoa hồng đậm đặc đến. Nàng ngâm mình trong nước suốt hai canh giờ, tóc cũng gội mấy lần, sau khi xác định người còn chút mùi hoa hải đường nào, mới đứng lên mặc áo. Sau đó, nàng lại bảo đem hoa hải đường ở trong phòng ra sân sau trồng, mở cửa sổ ra, cuối cùng căn dặn tất cả nha hoàn đều tắm, thay đồ mới hết.

      Lúc này, Lưu quản gia cầm hộp gì đó vào Trục Nguyệt Hiên, cung kính với Gia Cát Linh : “Tam tiểu thư, đây là xiêm y mới Đại phu nhân căn dặn người may gấp cho Tam tiểu thư, bảo Tam tiểu thư hôm nay mặc bộ này.”

      Gia Cát Linh lật xiêm y ra, mùi hương thơm ngát xộc thẳng vào mũi, mùi hương ấy giống hệt như mùi hoa hải đường. Lại là hoa hải đường, nàng khỏi nhíu mày, cười : “Làm phiền Lưu quản gia rồi, giúp ta đa tạ mẹ nhé.”

      “Dạ, Tam tiểu thư, nô tài nhất định báo lại với Đại phu nhân.” xong, Lưu quản gia lại dâng lên cái hộp , “Đây là phấn hoa loại mới, Đại phu nhân dặn nô tài tặng cho Tam tiểu thư, trộn chung phấn hoa vào son, rất tốt cho da.”

      “Hả, vậy sao?” Gia Cát Linh nhận lấy hộp phấn, “Vậy ta nhất định phải dùng thử.”

      “Tam tiểu thư, nô tài cáo lui trước!”

      “Ừ, ngươi trước .”

      Gia Cát Linh ngửi ngửi hộp phấn kia, vẫn là mùi hoa hải đường, trong mắt nàng lướt qua lớp sương lạnh, xem ra lần này Đại phu nhân quyết tâm đối phó nàng. Nàng cười lạnh tiếng, bảo Nguyệt Lan thay xiêm y cho nàng, là bộ mà Lưu quản gia đưa đến, chỉ là nàng dùng phấn hoa, mà nhét hộp phấn đó vào trong ngực.

      Sinh thần của Thừa tướng gia, mọi người trong triều đều biết, nên có rất nhiều người đến tặng lễ vật, Tiêu gia, Trần gia đều tặng hậu lễ. Ngay cả Chu gia vì lễ nghi, cũng đưa lễ. Hoàng thượng lại đưa hậu lễ, bảo tổng quản nội vụ Thạch Kế đích thân đưa đến. Từng rương từng rương lễ vật chất đầy trong sân phủ Thừa tướng, gia đinh phải ngừng dọn dẹp kho, mới trống được ít chỗ, vừa nhìn lại, lại bị lấp đầy.

      Gia Cát Chiêm ở trong phủ tiếp đãi quan khách, tất cả mọi người nhận được thiệp mời của ông, đến trưa, khách khứa liên tục đến phủ chúc mừng.

      “Thừa tướng gia, chúc mừng chúc mừng. Mới nạp di nương, hôm nay lại mừng sinh thần, đúng là song hỷ lâm môn, đáng mừng nha!”

      “Đúng vậy, Thừa tướng gia đúng là gừng càng già càng cay.”

      “Thừa tướng gia may mắn, có đứa con trai dũng như Như Phong tướng quân, lại có đứa con tài trí hơn người như quận quân, đúng là làm cho người khác hâm mộ thôi.”

      “Khách khí, khách khí.” Gia Cát Chiêm khiêm tốn , “Đều nhờ các vị đại nhân thường ngày chiếu cố đến ta, mời mọi người vào trong!”

      Trương Thúy Hoa ngoáy mông, tới lui trước mặt mọi người, dặn dò hạ nhân trong phủ chuẩn bị thứ này thứ kia. vài quan viên nhìn thấy dáng người hấp dẫn của nàng, khỏi hâm mộ trong lòng.

      “Thái tử điện hạ đến! Thất vương gia đến! Cửu vương gia đến! Công chúa Triêu Hoa đến!” Lưu quản gia đứng ở cửa, cao giọng hô, sợ người khác nghe thấy.

      Nhìn thấy mấy người họ đến, tất cả khách khứa của phủ Thừa tướng đều tiến lên hành lễ: “Tham kiến Thái tử điện hạ, Thất vương gia, Cửu vương gia!”

      “Bình thân.” Sở Lăng Dực .

      “Tạ thái tử điện hạ!”

      Lúc này, đoàn người của Tiêu gia cũng đến, Tiêu U Lam thấy Gia Cát Linh , lập tức chạy đến kéo tay nàng, : “Biểu tỷ, cuối cùng cũng gặp lại tỷ.”

      “Biểu muội khỏe ?” Gia Cát Linh thân thiết hỏi.

      “Dạ khỏe.” Tiêu U Lam gật đầu, “Đa tạ biểu tỷ thăm hỏi, biểu tỷ, chi bằng chúng ta tìm nơi để trò chuyện, muội có chuyện muốn với tỷ.”

      Gia Cát Linh gật đầu, hai người chuẩn bị xoay người , Lưu quản gia lại cao giọng hô: “Trần quốc công đến!”

      Thấy Trần quốc công đến, các khách khứa lập tức đến hành lễ, lấy lòng. Sau lưng Trần quốc công, Trần Cẩm Phàm cũng đến, nàng liếc mắt cái liền nhìn thấy Như Phong lẫn trong đám người. Giờ phút này, Như Phong cũng nhìn thấy nàng, bốn mắt nhìn nhau, hai người bất giác xấu hổ cúi đầu.

      Gia Cát Linh thấy cảnh này, khỏi mỉm cười, nàng đến trước mặt Như Phong, : “Đại ca, chi bằng ca dẫn quận chúa tham quan trong phủ Thừa tướng vòng .”

      “Ta…” Khuôn mặt ngăm đen của Như Phong lên vẻ ngượng ngùng, bộ dạng chất phác đơn thuần của y khiến Trần Cẩm Phàm khỏi bật cười.

      Trần Cẩm Phàm đến bên cạnh Gia Cát Linh , : “Tam tiểu thư, hay là tiểu thư dẫn ta đến nơi thanh tịnh trong phủ để dạo , ta thích náo nhiệt.”

      “Quận chúa xin theo ta đến đây.” Gia Cát Linh mỉm cười liếc mắt với Như Phong cái, kéo Trần Cẩm Phàm khỏi.

      Các nàng vừa định , lại có mấy người khách quan trọng nữa đến phủ Thừa tướng, Liên Thương Hải, Khương Diệp, Hà Tần, Hà Sướng Uyến, Bạch Vân Phàm, Bạch Vân Nghị cũng đến góp vui. Nhìn thấy mấy người họ đến, Gia Cát Chiêm vui sướng thôi, lần này thể diện của ông được nâng lên tận trời.

      Tiêu U Lam nhìn Hà Tần, bất giác cúi đầu, hai má nổi lên rặng mây đỏ.

      Hà Sướng Uyển bước đến, giữ chặt tay của Gia Cát Linh : “Tam tiểu thư và quận chúa định đâu vậy? Cho ta theo cùng với.”

      “Công chúa chê trong phủ đơn sơ là được rồi!” Gia Cát Linh cười .

      “Đương nhiên là rồi!” Hà Sướng Uyển vẫy tay với Hà Tần, “Đại ca, ca ?”

      “Ta…” Hà Tần ngẩn người, tự chủ nhìn Tiêu U Lam, lập tức gật đầu, “Ta !”

      “Linh nhi, mọi người đâu? thể bỏ ta lại nhé.” Sở Lăng Thiên thấy thế, cũng bước đến đứng sát Gia Cát Linh , .

      “Ta cũng nữa!” Sở Lăng Hàn nhảy ra, “Có gì chơi vui nhất định phải gọi ta đó!”

      “Đại ca, ca ?” Gia Cát Linh bật cười giòn tan, nhìn Như Phong.

      “Ừ .” Như Phong gật đầu, cũng bước đến.

      Vì thế, đoàn người Gia Cát Linh , Tiêu U Lam, Trần Cẩm Phàm, Hà Sướng Uyển, Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hàn, Hà Tần, Như Phong chậm rãi về phía hậu viện.

      Khương Diệp nhìn miếng ngọc đeo bên hông Gia Cát Linh , vô cùng kinh hãi, hóa ra ngày đó phải y say rượu nhìn nhầm, miếng ngọc này giống hệt như của Dao nhi. Hay Tam tiểu thư chính là Dao nhi? Sao lại có thể có được nó? Trong lòng y thầm tính toán.

      Gia Cát Hồng Nhan căm giận nhìn Gia Cát Linh . Gần như toàn bộ các công tử tiểu thư đến đây đều chào hỏi con nha đầu thối đó. Giờ đây, tất cả thanh niên tài tuấn đến dự buổi tiệc này đều đến hậu viện, những người đó nhìn cũng chẳng thèm liếc nhìn nàng cái. Nàng đến bên cạnh Tiêu U Nhược, kéo Tiêu U Nhược đến phòng mình.

      “U Nhược, thứ đó chuẩn bị chưa?” Gia Cát Hồng Nhan hỏi, ngày này cuối cùng cũng đến, nàng đợi rất lâu rồi.

      “Đương nhiên!” Tiêu U Nhược lấy ra bình chứa huyết bướm, quơ quơ trước mặt Gia Cát Hồng Nhan, “Vậy tỷ chuẩn bị xong chưa?”

      “Rồi!” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, “ nhiều ngày, ta đều lệnh cho Lưu quản gia mua hoa hải đường về, đặt trong phòng nó, giờ toàn thân nó đều là mùi hoa hải đường. Hơn nữa, y phục hôm nay nó mặc, còn dùng hương hải đường để xông qua. Ta còn lệnh cho Lưu quản gia đem cho nó hộp phấn hoa, bảo nó trộn vào trong son để dùng.”

      “Vậy là được rồi.” Tiêu U Nhược đắc ý cười, “Vậy y phục của Tiêu U Lam chuẩn bị chưa?”

      “Yên tâm !” Gia Cát Hồng Nhan hất hàm, chỉ vào bộ y phục treo ở chỗ kia, “Bộ xiêm y này cũng dùng hương hải đường xông qua, để ta lừa nó, bảo nó thay.”
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 133: Linh nhi tặng nàng ấy cho ta

      “Biểu tỷ thủ đoạn cao minh.” Tiêu U Nhược lòng, gật đầu: “Lát nữa lúc dùng cơm, muội thầm thả huyết bướm ra, thần biết quỷ hay mà lấy mạng của hai người đó! Trước mặt mọi người, hai người họ chết bất đắc kỳ tử, cho dù điều tra thế nào, cũng tra ra được chúng ta!”

      mặt Gia Cát Hồng Nhan lên nụ cười lạnh lùng: “Hay lắm, ngày này ta chờ rất lâu rồi!”

      Hậu viện phủ Thừa tướng, nhóm người trẻ tuổi cười cười rất huyên náo. Như Phong và Trần Cẩm Phàm thỉnh thoáng liếc mắt với nhau, lại xấu hổ mà dời mắt chỗ khác.

      “Biểu tỷ, chỗ kia là gì?” Tiêu U Lam chỉ vào bên kia hậu viện, hỏi.

      “Là khoảng rừng trúc.”

      “À, muội qua đó xem thử.” xong, Tiêu U Lam đứng dậy về phía rừng trúc.

      Sau đó, Hà Tần cũng đứng lên, về cùng hướng đó. Những người còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ra vẻ hóa ra là vậy, sau đó hẹn mà cùng đưa mắt nhìn Hà Sướng Uyển.

      Hà Sướng Uyển vô tội : “Mọi người đừng nên nhìn ta, ngay cả ta, đại ca cũng chẳng chịu . chung chuyện này chính là như vậy đó.” xong, Hà Sướng Uyển kín đáo lấy ra chiếc khăn tay, chìa ra trước mặt mọi người: “Đây là ta trộm được từ chỗ đại ca đó, mọi người có ai thấy quen ? Ta cũng muốn biết đại tẩu tương lai của ta rốt cục là người nào.”

      “Cái này nhìn ra.” Trần Cẩm Phàm mím môi, nhìn trái ngó phải, cũng tìm ra nguyên cớ.

      “Đúng vậy, cũng chẳng thêu tên, khó đoán.” Hà Sướng Uyển gật đầu.

      “Sao toàn bộ hình vẽ khăn tay đều là màu làm vậy?” Sở Lăng Hàn la lên.

      “Màu lam?” Mắt Gia Cát Linh sáng lên, “Biểu muội tên là Tiêu U Lam.”

      “Vẫn là Tam tiểu thư thông minh!” Hà Sướng Uyển hưng phấn , “Đúng! Chắc chắn là vậy! Tiêu U Lam, màu lam. như vậy ta sắp có đại tẩu? Tiêu tiểu thư xinh đẹp động lòng người, đơn thuần thanh cao, đại ca của ta có vận may gì mà có thể lấy được nữ tử tốt như vậy chứ!”

      Nghe nàng như vậy, những người khác nhất thời vạch đen đầy đầu, đại ca của nàng ấy tốt xấu gì cũng là thái tử nước, có cần phải ghét bỏ như vậy ? muốn nữ nhân thế nào mà có!

      “Có phải nữ tử đều tặng khăn tay cho nam tử ?” Hà Sướng Uyển tò mò hỏi, “Tam tiểu thư, tiểu thư tặng Thất điện hạ chưa?”

      “Ta…” Gia Cát Linh ngượng ngùng cúi đầu, lâu như vậy, nàng quả thực chưa từng tặng gì cho y, trong lòng khỏi cảm thấy áy náy.

      “Linh nhi tặng nàng ấy cho ta rồi, khăn tay tính là gì chứ!” Sở Lăng Thiên đắc ý .

      “Thất ca! Hai người ?” Sở Lăng Hàn kinh ngạc kêu lên, “ vậy, có phải đệ sắp cho cháu bồng rồi ?”

      Sở Lăng Thiên tức giận cú đầu Sở Lăng Hàn, “ bậy gì đó! phải như các người nghĩ đâu!”

      Mà những người khác cũng làm ra vẻ hiểu được, trong lòng vô cùng xác định chuyện mà họ nghĩ, Gia Cát Linh cười khổ nhìn Sở Lăng Thiên, đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch.

      “Mọi người gì vậy?” Lúc này, Hà Tần từ bên tới, vừa vừa hỏi.

      có gì!”

      có gì!”

      Hà Sướng Uyển nhanh chóng thu lại khăn tay, nhét vào trong ngực, để cho thấy.

      “Thái tử điện hạ, vừa rồi mới đâu?” Sở Lăng Hàn cười như cười, hỏi.

      “Ta… khụ khụ… qua bên kia xem phong cảnh.”

      “Có đẹp ?” Sở Lăng Hàn hỏi.

      “Cũng được!”

      “Á!” Hà Sướng Uyển đột nhiên kêu lên, “ xong rồi! Tiêu tiểu thư bị ngã!”

      “Hả!” Hà Tần kinh ngạc kêu lên, nhanh chóng xoay người chạy , nhìn thấy Tiêu U Lam chầm chậm tới, lại nhìn những người khác, ai nấy đều cười nghiêng ngả, mới hiểu bản thân bị em trêu đùa.

      Thấy ai nấy cũng đều nhìn mình, Tiêu U Lam cúi đầu đến trước mặt mọi người. Hà Tần bước đến giữ tay nàng, : “Được rồi! Thứ các người muốn nhìn thấy chính là như vậy, được chưa!”

      “Thái tử điện hạ!” Tiêu U Lam oán trách liếc nhìn Hà Tần, ngượng ngùng cúi đầu, gò má ửng đỏ.

      Hóa ra, ở Lục Quốc Đại Điển, Hà Tần bị điệu múa của Tiêu U Lam thu hút, kể từ ngày đó, cũng thường xuyên mượn cớ để gặp mặt Tiêu U Lam. Hà Tần là thái tử nước Nam Chiếu, thân phận cao quý, lại quan tâm đến Tiêu U Lam, điều này khiến nàng thực cảm động. Thường xuyên qua lại, quan hệ của hai người biến thành thế này. Hôm nay, Tiêu U Lam vừa đến phủ Thừa tướng kéo Gia Cát Linh muốn cùng nàng trò chuyện, chính là muốn chuyện này với nàng, để Gia Cát Linh có thể giúp nàng quyết định, ngờ lại có nhiều người như vậy, ai cũng đến hậu viện chơi, đành phải nhịn xuống .

      “Chúc mừng chúc mừng!” Sở Lăng Thiên cười , “Thái tử điện hạ, từ nay về sau chúng ta thành thân thích rồi.”

      “Thân thích?” Hà Tần hiểu nhìn Sở Lăng Thiên, “Thất điện hạ sao lại vậy?”

      “Tiêu nhị tiểu thư là biểu muội của Tam tiểu thư, ca lại là phu quân của nàng ấy, chẳng phải là thân thích sao?” Hà Sướng Uyển cười khì, .

      Hà Tần bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra là vậy, nhờ phúc của Lam nhi, có thể kết thân thích với Tam tiểu thư và Thất điện hạ, quả là vinh hạnh!”

      “Haizz…” Gia Cát Linh thở dài, nhìn Như Phong, “Đại ca ơi, hôn của biểu muội cũng định rồi, chừng nào mới đến được ca đây?”

      “Muội cứ lo cho mình trước .” Như Phong vuốt mái tóc của Gia Cát Linh , cưng chìu , “Đại ca tự giải quyết.” xong, vô thức nhìn Trần Cẩm Phàm, thấy Trần Cẩm Phàm cũng chăm chú nhìn .

      Đón nhận ánh mắt của Như Phong, Trần Cẩm Phàm ngượng ngùng cúi đầu, dời mắt chỗ khác.

      “Cửu điện hạ, người nhìn gì vậy?” Hà Sướng Uyển thấy thỉnh thoảng Sở Lăng Hàn lại rướn cổ, nhìn ngó xung quanh, nàng tò mò hỏi.

      có gì.” Sở Lăng Hàn giả bộ .

      chỉ có Hà Sướng Uyển, mà cả Gia Cát Linh cũng thấy Sở Lăng Hàn có gì đó là lạ, vẫn luôn nhìn đông ngó tây, giống như tìm ai vậy.

      “Thất ca, đệ ra tiền viện xem chút, mọi người chuyện , đệ lát lại về tìm mọi người.” xong, Sở Lăng Hàn liền đứng dậy về phía tiền viện, có lẽ bị ảnh hưởng của Hà Tần và Tiêu U Lam, giờ phút này, rất muốn gặp người.

      Chỉ là người trong phủ Thừa tướng quá nhiều, làm sao mới có thể tìm được nàng? Ánh mắt Sở Lăng Hàn ngừng tìm kiếm trong đám đông.

      Bây giờ, Mộc Tê bận rộn, hôm nay tất cả nha hoàn trong phủ đều để Lưu quản gia sắp xếp điều phối, nha hoàn của Trục Nguyệt Hiên cũng ngoại lệ. Nàng bưng chồng dĩa, rất nhanh từ hướng nhà bếp ra.

      Thanh La đối diện đến, nhìn thấy chồng dĩa trong tay Mộc Tê, trong mắt lên tia giảo hoạt. Nàng nhân lúc Mộc Tê chú ý, đưa chân ra ngáng chân Mộc Tê. Mộc Tê lảo đảo, lắc lư vài cái suýt nữa té ngã. Tuy rằng nàng chưa ngã xuống, nhưng chồng dĩa trong tay lại rớt hết xuống đất, xoảng tiếng bể tan tành.

      “Mộc Tê, ngươi làm gì vậy?” Lưu quản gia vẻ mặt bình tĩnh, hùng hổ tới, “Nơi này phải Trục Nguyệt Hiên, chút chuyện nhặt ấy cũng làm xong, rốt cuộc thường ngày Tam tiểu thư dạy các người phép tắc thế nào vậy?”

      “Lưu quản gia, chuyện này do Mộc Tê gây ra, ông kéo Tam tiểu thư vào làm gì?” Mộc Tê nhìn thẳng vào Lưu quản gia, mặt biến sắc, “Vừa rồi là Thanh La cố ý ngáng chân ta, sao ông nàng ấy?’

      “Mộc Tê, ta đâu có ngáng chân ngươi!” Thanh La làm sao chịu nhận, “Lưu quản gia, ông xem nàng ta , làm sai chuyện chẳng những nhận sai còn vu oan người khác. Phạt nàng ta ăn đòn , nàng ta thành hơn.”

      “Được rồi, bà của ta, ít hai câu .” Lưu quản gia nhìn Thanh La, , “Mau làm việc ! Mộc Tê, mau dọn sạch chỗ này!” người là nha hoàn của Đại tiểu thư, người lại là nha hoàn của Tam tiểu thư, ai ông cũng đắc tội nổi.

      “Biết rồi!” Mộc Tê ngồi xổm xuống, muốn dọn mảnh vỡ, bàn tay bỗng nhiên giữ chặt lấy nàng.

      giọng tràn ngập từ tính vang lên đầu nàng: “Để ta!”

      Mộc Tê ngẩng lên, đối diện với gương mặt tuấn tú của Sở Lăng Hàn, nhất thời biết làm sao: “Cửu… cửu điện hạ…”

      “Tránh ra chút.” Sở Lăng Hàn , “Đừng để bị thương.”

      xong, ngồi xổm xuống, giúp Mộc Tê nhặt mảnh dĩa vỡ lên, tay còn bị thương.

      “Cửu điện hạ, tay người…” Mộc Tê ngượng ngùng , “Đều do nô tỳ.”

      “Ai da…” Sở Lăng Hàn kêu lên, “Lần nào gặp ngươi cũng bị thương hết, lần sau chắc chẳng dám gặp nữa.”

      “Vậy sau này nô tỳ tránh điện hạ xa.”

      được!” Sở Lăng Hàn buột miệng thốt lên, lập tức ngại ngùng cười cười, “ phải có ý đó đâu, chút vết thương ấy có xá gì.”

      “Đa tạ điện hạ, nô tỳ rất bận.” Giọng điệu của Mộc Tê có chút xa cách.

      “Ờ, được rồi.” Sở Lăng Hàn có chút đành chịu, lại tự trách mình ăn vụng về, nếu giống Thất ca biết dỗ dành nữ tử hay rồi, nhất định phải lãnh giáo Thất ca phen mới được.

      Sở Lăng Hàn nhìn theo bóng lưng của Mộc Tê, phát bước chân nàng có hơi rối loạn, có phải trong lòng nàng ấy cũng có mình? Nhưng vì sao giọng điệu lại xa cách thế? gãi đầu, trăm tư được giải.

      Hậu viện, Tiêu U Lam đến bên cạnh Gia Cát Linh , ngượng ngùng vào tai nàng, “Biểu tỷ, muội muốn tiểu.”

      Gia Cát Linh đứng lên, giọng : “Ta dẫn muội !”

      Hai người vừa vừa trò chuyện, mới đến tiền viện, lại thấy Thanh La cắm đầu tới, toàn bộ ấm trà đổ hết lên người Tiêu U Lam.

      “Nhị tiểu thư, xin lỗi, xin lỗi!” Thanh La lập tức xin lỗi nàng, “Bởi vì nô tỳ vội đưa nước, làm bẩn y phục của tiểu thư, xin tiểu thư thứ tội.”

      “Thôi, cũng xong rồi.” Tiêu U Lam vắt nước y phục, “Ngươi vội vàng cũng phải cẩn thận chứ, may là nước lạnh, nếu là nước nóng, làm phỏng người khác sao?”

      “Dạ, dạ! Nhị tiểu thư dạy dỗ rất phải, nô tỳ nhất định cẩn thận.” Thanh La lại cuống quít nhật lỗi, mời rời .

      Lúc này, Gia Cát Hồng Nhan tới, nhìn thấy váy của Tiêu U Lam bị ướt, khỏi nhíu mày, “Con nha đầu Thanh La này là, đường cũng chẳng mở to mắt! Biểu muội, muội đến phòng ta, thay xiêm y của ta .”

      cần đâu.” Tiêu U Lam từ chối , “Để muội đến chỗ của Tam biểu tỷ thay, làm phiền Đại biểu tỷ.”

      sao, có gì phiền hay phiền chứ.” Gia Cát Hồng Nhan làm bộ vui, tiến lên giữ lấy Tiêu U Lam, “Dáng người của muội và ta gần bằng nhau, Tam muội cao hơn chúng ta, xiêm y của muội ấy sao muội mặc vừa. thôi, thôi!”

      “Vậy đa tạ biểu tỷ.” Tiêu U Lam tiện từ chối nữa, đành phải đồng ý với Gia Cát Hồng Nhan, “Tam biểu tỷ có cùng ?”

      “Ừ!” Gia Cát Linh gật đầu, “Tỷ cùng muội.”

      Mấy người vào phòng Gia Cát Hồng Nhan, thấy Tiêu U Nhược ở đó ăn bánh hoa quế. Nhìn thấy ba người vào, Tiêu U Nhược lập tức đứng lên chào hỏi, rồi vội vàng rời khỏi. Từ khi Tiêu U Lam được phong làm huyền quân, Tiêu Lương căn dặn nàng được đến gần Tiêu U Lam nửa bước.
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 134: mưu chồng chất

      Gia Cát Hồng Nhan lấy bộ xiêm y xông hương xuống, đưa cho Tiêu U Lam: “Biểu muội thử bộ này . Bộ này mới may, ta còn chưa mặc qua, nếu vừa người ta đưa nó cho biểu muội mặc.”

      “Đa tạ biểu tỷ, ngày khác U Lam nhất định trả lại!”

      “Giữa chị em với nhau, khách sáo như vậy làm gì!” Gia Cát Hồng Nhan cười .

      Gia Cát Linh đến gần Tiêu U Lam, lập tức ngửi thấy mùi hoa hải đường tỏa ra từ bộ xiêm y kia. Lại là mùi hoa hải đường, nàng ý thức được, làm Tiêu U Lam thay y phục cũng phải là chuyện ngoài ý muốn, đều nằm trong kế hoạch. Trong đầu nàng bắt đầu nhớ lại, từ ngày đầu tiên xuất hoa hải đường, cho đến hôm nay, xâu chuỗi từng chuyện lại với nhau, bây giờ nàng có thể khẳng định, Gia Cát Hồng Nhan chỉ muốn đối phó mình nàng, ngay cả Tiêu U Lam cũng nằm trong kế hoạch. Nhưng tại sao Gia Cát Hồng Nhan lại đối phó với Tiêu U Lam? Nàng lại liên tưởng đến người… là Tiêu U Nhược. Vì sao Gia Cát Hồng Nhan phải liên thủ với Tiêu U Nhược, nguyên nhân chỉ có , các nàng phải hợp tác mới có thể hoàn thành chuyện này! Mà thủ đoạn Gia Cát Hồng Nhan và Tiêu U Nhược dùng để đối phó hai người, có liên quan đến mùi hoa hải đường. kế sách nảy lên trong đầu nàng.

      Tiêu U Lam vào buồng trong thay y phục, Gia Cát Hồng Nhan nhiệt tình theo giúp nàng.

      Gia Cát Linh đứng bên ngoài quan sát lượt, mắt dừng ở ngăn tủ ngay góc. Nàng lấy bình sứ trong ngực ra, rắc chút phấn hoa vào trong bình, sau đó cất bình sứ lại trong ngực. Cuối cùng, nàng đem hộp phấn hoa kia nhét vào trong ngăn tủ của Gia Cát Hồng Nhan.

      Mới vừa làm xong hết thảy, Gia Cát Hồng Nhan và Tiêu U Lam từ buồng trong ra. Gia Cát Hồng Nhan mỉm cười như hoa, : “Tam muội, muội xem, biểu muội mặc xiêm y của tỷ vừa vặn.”

      “Đúng vậy!” Gia Cát Linh cười cười, .

      “Biểu tỷ…” Tiêu U Lam ngượng ngùng nhìn Gia Cát Linh , “Muội muốn tiểu.”

      “Theo tỷ.”

      ra khỏi sân của Gia Cát Hồng Nhan, sắc mặt của Gia Cát Linh thay đổi vô cùng nghiêm túc. Tiêu U Lam hình như cũng ý thức được gì, giọng hỏi Gia Cát Linh : “Biểu tỷ, y phục này có vấn đề ư?”

      “Muội hít thử mùi hương người muội, rồi ngửi thử mùi hương người tỷ xem.” Gia Cát Linh .

      Tiêu U Lam ngửi ngửi, sắc mặt nhất thời sa sầm: “Mùi hương người hai ta đúng là giống nhau, các tỷ ấy muốn bắt tay đối phó chúng ta? ngờ Tiêu U Nhược lại có thể liên thủ với Đại biểu tỷ!”

      “Muội theo tỷ đến Trục Nguyệt Hiên chuyến!”

      vào Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh và Tiêu U Lam cởi y phục, bỏ vào ngăn tủ cùng với cái lư hương, xông mùi đậm khoảng nửa canh giờ, mới lấy ra. Mùi hoa hải đường y phục của hai người hầu như biến mất, phần lớn đều là mùi hương khác.

      “Biểu tỷ, U Lam có cách.” Trong mắt Tiêu U Lam ánh lên ý lạnh, “Nếu các tỷ ấy trăm phương ngàn kế muốn chúng ta dính dáng đến mùi hoa hải đường, chi bằng chúng ta dùng gậy ông đập lưng ông.”

      Gia Cát Linh gật đầu: “Tỷ cũng nghĩ vậy.” Nàng từ trong ngực lấy ra bình phấn hoa, đưa cho Tiêu U Lam, “Đợi lát nữa nhất định sắp xếp cho muội ngồi kế bên Tiêu U Nhược, muội bôi phấn hoa này lên ghế của muội ấy trước, và nghĩ cách để cho người muội ấy cũng bị dính.”

      “Dạ, biểu tỷ yên tâm. Để muội làm cho.” Tiêu U Lam do dự chốc lát, “Chẳng lẽ biểu tỷ định buông tha cho Gia Cát Hồng Nhan à?”

      Gia Cát Linh cười lạnh: “Đương nhiên là !”

      Lúc này, Nguyệt Lan đến: “Tiểu thư, công chúa Triêu Hoa tìm người.”

      “Công chúa Triêu Hoa?” Gia Cát Linh trầm tư chút, với Tiêu U Lam, “Biểu muội, đưa phấn hoa cho tỷ, có lẽ chúng ta nên dùng cách khác.”

      Vì thế, Gia Cát Linh nhét phấn hoa lại trong ngực, công chúa Triêu Hoa vào, ba người trong phòng lập tức hành lễ với nàng.

      “Đứng lên .” Công chúa Triêu Hoa ngạo mạn , “Tam tiểu thư, ngươi theo ta, ta có việc tìm ngươi.”

      “Chuyện gì vậy công chúa?”

      “Ngươi theo ta là được!”

      Gia Cát Linh gật đầu, theo Công chúa Triêu Hoa hướng ra cửa phủ Thừa tướng. Nàng chậm rãi sau lưng công chúa Triêu Hoa, nhân lúc công chúa Triêu Hoa chú ý, nàng lấy bình phấn hoa trong ngực ra, dốc hết vào tay, ném cái bình vào góc. Bỗng nhiên, nàng giẫm vào gót hài của công chúa Triêu Hoa, công chúa Triêu Hoa lảo đảo, ngã chúi về trước!

      “Công chúa cẩn thận!” Gia Cát Linh lập tức ra tay giữ công chúa Triêu Hoa lại.

      có mắt à! Giẫm hài bản công chúa làm gì!” Công chúa Triêu Hoa tức giận .

      “Là thần nữ cẩn thận, xin công chúa thứ tội!” Gia Cát Linh vừa , vừa phủi phủi lên người công chúa Triêu Hoa, “Thần nữ phủi bụi giúp công chúa.”

      cần cần!” Công chúa Triêu Hoa tức giận lấy tay phủi vào chỗ bị Gia Cát Linh chạm qua, rồi ghét bỏ hất tay nàng ra.

      “Dạ.” Gia Cát Linh nhìn vào mặt Công chúa Triêu Hoa, “ mặt công chúa tại sao cũng dính bụi?”

      “Hả?” Công chúa Triêu Hoa thất kinh, “Chỗ nào?” xong, lập tức lấy tay lau lung tung lên mặt, sau khi lau xong hỏi Gia Cát Linh , “Còn ?”

      “Dạ hết rồi.”

      nhanh ! Đúng là rùa bò mà!” Công chúa Triêu Hoa tức giận trút lên người Gia Cát Linh .

      Ngay chỗ ngoặc, nữ tử đứng đợi các nàng, nhìn thấy người trước mặt, Gia Cát Linh khỏi nhíu mày.

      “Công chúa Mộ Vân, tìm ta có chuyện gì?” Gia Cát Linh lạnh lùng hỏi.

      Liên Mộ Vân cười cười: “ có gì, chỉ là muốn tâm chút với Tam tiểu thư, biết gần đây biểu ca có khỏe ?”

      “Nếu ta nhớ nhầm, bệ hạ nước Đông Lan ở trước mặt mọi người cam đoan rằng để công chúa xuất ở trước mặt ta nữa.”

      tại là Tam tiểu thư tự mình đến gặp ta, sao lại xem như ta xuất trước mặt ngươi chứ?”

      Gia Cát Linh nhìn Kinh Phong ở cách đó xa, lặng lẽ ra hiệu cho khoan hãy động thủ, “Công chúa phải! Rốt cục công chúa tìm ta có chuyện gì…”

      Bỗng nhiên, Gia Cát Linh cảm thấy đầu bị đánh mạnh, nàng ngã xuống. Hắc y nhân đập nàng bất tỉnh lập tức khiêng nàng lên, nhét vào xe ngựa ở bên cạnh. Sau khi Liên Mộ Vân lên xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy khỏi phủ Thừa tướng.

      lát sau, xe ngựa dừng lại, Gia Cát Linh có cảm giác mình lại bị người khác vác lên vai, vác nàng phi thân lên, lại vững vàng đáp xuống, như là vượt qua chướng ngại gì đó, tiếp theo, lại phịch tiếng, bên cạnh có thêm người đến.

      “Triêu Hoa muội muội, chuẩn bị xong hết chưa?” Nhìn thấy công chúa Triêu Hoa xuất ở Trục Nguyệt Hiên, Liên Mộ Vân hỏi.

      “Mộ Vân tỷ tỷ, đều chuẩn bị xong rồi! Người của Trục Nguyệt Hiên bị lừa ra ngoài cả, muội còn dụ Bạch Vân Nghị đến đây, tiếp theo có trò hay để xem.” Công chúa Triêu Hoa hưng phấn .

      “Đúng là mong chờ , nhiều người như vậy đều có thể xem trò hay này rồi.” Liên Mộ Vân cười lạnh, “Gia Cát Linh , nếu biểu ca tận mắt nhìn thấy ngươi ở giường làm chuyện tốt với nam nhân khác, biểu ca có cảm tưởng thế nào?”

      Nghe đối thoại của các nàng, Gia Cát Linh cuối cùng cũng hiểu, vòng vòng lại, là mang nàng về Trục Nguyệt Hiên. Hơn nữa, Bạch Vân Nghị ở bên trong, các nàng mưu tính rất lâu, vậy cùng các nàng diễn chung lần vậy.

      “Khiêng nó vào!” Liên Mộ Vân khẽ .

      Vào phòng, Gia Cát Linh bị đặt lên giường, nhìn thấy nàng bất tỉnh, Liên Mộ Vân tươi cười lòng, với Bạch Vân Nghị: “Nhị hoàng tử, Triêu Hoa muội muội tặng người lễ vật này, thấy thế nào?”

      “Có ý gì?” Bạch Vân Nghị khó hiểu hỏi, “Công chúa Triêu Hoa, phải công chúa gọi ta đến đây để hẹn hò với công chúa sao? Đây là thế nào? Những người này tại sao lại ở đây?”

      “Nhị hoàng tử à…” Công chúa Triêu Hoa mỉm cười hiểm, “Hẹn hò phải đều tặng lễ vật ư? Nàng ấy chính là lễ vật ta tặng ngươi, chỉ cần ngươi chà đạp nàng ta, ta đồng ý gả cho ngươi!”

      ư?” Bạch Vân Nghị nheo mắt, quan sát Gia Cát Linh nằm giường, suy nghĩ làm gì có chuyện tốt như vậy, lẽ có dối trá?

      Thấy Bạch Vân Nghị tin, công chúa Triêu Hoa có chút lo lắng: “Đương nhiên là , hơn nữa, người bị tổn hại cũng phải là ngươi! Thôi quên , ta tìm người khác!”

      “Ta bằng lòng! Ta bằng lòng!” Bạch Vân Nghị lập tức , nữ tử này chính là người mà nam nhân trong thiên hạ đều muốn nhấm nháp, giờ nằm ngay trước mắt , sao lại dễ dàng buông tha. Có thể lấy lòng được công chúa Triêu Hoa, còn có thể vui vẻ phen người nữ tử xinh đẹp thế này, có đồ ngốc mới làm.

      “Vậy chỗ này giao lại cho ngươi!” Công chúa Triêu Hoa vỗ tay, kéo Liên Mộ Vân ra khỏi phòng, “Mộ vân tỷ tỷ, ta ra ngoài trước, chờ lát nữa gọi những người khác vào!”

      “Ừ! Muội ra trước !” Liên Mộ Vân gật đầu, công chúa Triêu Hoa rồi, nàng mình ngồi ngây ngẩn trong sân, hình như nơi này chỗ nào cũng có mùi của Sở Lăng Thiên, “Ảnh vệ, mang ta bay ra ngoài!”

      Liên Mộ Vân nhíu mày, thầm giật mình, ảnh vệ vừa rồi vào cùng nàng đâu, sao chẳng thấy bóng dáng? Nàng còn nghi hoặc Kinh Phong từ bên ngoài vào, lạnh lùng : “Công chúa tìm thị vệ của người à? Bọn chúng chầu diêm vương cả rồi!”

      “Ngươi!” Liên Mộ Vân hoảng sợ nhìn Kinh Phong, định gì đó, bỗng nhiên bị Kinh Phong điểm huyệt câm, chữ cũng thốt ra được.

      Kinh Phong kéo Liên Mộ Vân vào phòng ngủ, đá văng Bạch Vân Nhị định tiếp cận Gia Cát Linh xuống đất. Gia Cát Linh đột nhiên ngồi lên, mỉm cười nhìn Liên Mộ Vân.

      Liên Mộ Vân trợn tròn mắt, khó tin nhìn Gia Cát Linh , vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhưng được gì.

      “Tiểu thư, xử lý hai kẻ này thế nào?” Kinh Phong hỏi.

      “Giao cho ngươi xử lý!”

      “Hay quá!” Kinh Phong cười hì hì lấy bình thuốc trong ngực ra, “Vậy để họ nếm thử mùi của thuốc này! Cái này quý lắm nhá, người bình thường ta đều tiếc chẳng dùng!” vừa , vừa cho mỗi người uống viên, cuối cùng giải huyệt cho Liên Mộ Vân.

      Vừa rồi vẻ mặt Liên Mộ Vân còn kinh ngạc, giờ đây nhất thời nũng nịu thôi, nàng liếc mắt đưa tình với Bạch Vân Nghị, õng ẹo gọi tiếng biểu ca. Bạch Vân Nghị ở trước mặt nàng, biết khi nào, trong mắt nàng lại biến thành Sở Lăng Thiên.

      “Công chúa Triêu Hoa!” Bạch Vân Nghị từ từ về phía Liên Mộ Vân, hai mắt tràn đầy dục vọng!

      “Kéo hai người họ ra sân, đừng làm ô uế chỗ của ta!” Gia Cát Linh .

      “Dạ, tiểu thư!” Mỗi tay Kinh Phong nắm người, ném họ ra sân. Kinh Phong nghĩ, đây đúng là lần hai rồi, lần trước đôi là Lý Khoa và Hồ Tĩnh, còn đôi này là công chúa nước Đông Lan và hoàng tử nước Tinh Long, so với lần trước càng kích thích hơn.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 135: Xuống địa ngục ngay

      thôi, màn xuân tình này ta chẳng muốn xem!” Gia Cát Linh ra sân, thấy hai người kia quấn lấy nhau, nàng xem xét tường vây của Trục Nguyệt Hiên, : “Đưa ta ra ngoài, ta phải từ cửa chính của phủ Thừa tướng vào!”

      Gia Cát Linh đứng ở ngoài phủ Thừa tướng đợi lát mới vào. Nàng vừa mới vào, chợt nghe thấy tiếng la lớn của công chúa Triêu Hoa: “ hay rồi! Mọi người mau xem, Bình Dương quận quân cùng nhị hoàng tử nước Tinh Long ở Trục Nguyệt Hiên… làm… làm cái kia…”

      “Xảy ra chuyện gì?” Tiếng của công chúa Triêu Hoa rất lớn, người ở cả hậu viện đều nghe thấy, Sở Lăng Thiên lập tức đứng lên, chạy về hướng tiền viện, những người khác cũng vội vàng chạy theo.

      “Có chuyện gì?” Sở Lăng Hàn giữ lại người chạy về phía Trục Nguyệt Hiên, hỏi.

      “Gia Cát tam tiểu thư, cùng nhị hoàng tử nước Tinh Long, giữa ban ngày ban mặt lại làm ra cái chuyện đồi bại.” Người nọ vẻ mặt kích động, , “Mau xem !”

      Sắc mặt Sở Lăng Thiên thoáng sa sầm, Linh nhi, nàng nhất định được xảy ra chuyện gì!

      “Haizzz, ngươi xem, Tam tiểu thư có Thất điện hạ rồi còn biết chừng mực, cám dỗ nhị hoàng tử nữa làm cái gì biết.”

      “Đúng nhỉ, ngờ nàng ta lại là người như vậy.”

      “Thứ nữ rốt cuộc vẫn là thứ nữ, chỉ giỏi làm chuyện cám dỗ người khác.”

      “Các ngươi câm miệng lại!” Sở Lăng Hàn lạnh lùng nhìn hai người huyên thuyên, “Cẩn thận mũ ô sa của các ngươi!”

      “Cửu điện hạ thứ tội!” Mấy người nhìn thấy là Sở Lăng Hàn, nhất thời sợ đến bủn rủn, lập tức xin tha, “Thần biết tội, thần biết tội!” Lại nhìn thấy Sở Lăng Thiên ở cách đó xa, người đờ ra, tức khắc ngậm chặt miệng lại, sợ lại phát ra bất cứ thanh gì.

      Gia Cát Chiêm đầu, khoảnh khắc đẩy cánh cửa kia, nhìn thấy tình cảnh trong sân Trục Nguyệt Hiên, ông khỏi thẹn quá hóa giận, máu nóng sôi trào, nhất thời quát lớn: “Linh nhi! Ngươi làm gì!”

      “Phụ thân gọi con?” giọng trong trẻo vang lên phía sau đám người, mọi người quay lại, nhìn thấy Gia Cát tam tiểu thư đứng sau lưng, biểu hoài nghi nhìn mọi người.

      “Mọi người… ở đây làm gì vậy?” Gia Cát Linh khó hiểu hỏi, “Bên trong xảy ra chuyện gì?’

      “Sao ngươi lại ở đây?” Công chúa Triêu Hoa giật mình hỏi.

      “Công chúa cảm thấy ta cần phải ở đâu?” Gia Cát Linh hỏi lại.

      “Ngươi!” Công chúa Triêu Hoa kinh ngạc thôi, nữ nhân bên trong là ai?

      Sở Lăng Thiên chen đến bên cạnh Gia Cát Linh , nắm chặt lấy tay nàng, nhìn ra được mặt là biểu cảm gì. Gia Cát Linh biết, vị này nhất định lại tức giận, nhưng giờ phút này nàng lại thể dỗ dành y.

      Nhìn thấy Tiêu U Nhược đứng ở phía sau, cố gắng chen lên trước, Gia Cát Linh vẫy tay với nàng ta: “U Nhược, đến bên này nè.”

      Thấy Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên đứng đó nên những người khác chừa đường ra cho Tiêu U Nhược, để nàng ta đến chỗ hai người họ. Gia Cát Linh nhường chỗ mình đứng cho nàng ta, để nàng ta đứng bên cạnh công chúa Triêu Hoa.

      Bởi vì quá mức chật chội, thỉnh thoảng Tiêu U Nhược lại cọ vào người công chúa Triêu Hoa, còn giẫm vào tà váy của công chúa.

      “Ngươi làm gì đó!” Công chúa Triêu Hoa trừng mắt mình nàng ta, nhìn chỗ váy bị giẫm bẩn, lớn tiếng , “Phủi sạch cho ta!”

      “Dạ! Công chúa bớt giận!” Tiêu U Nhược khiếp vía ngồi thụp xuống, vừa phủi vừa vò, mới làm sạch được váy của công chúa Triêu Hoa.

      “Biểu ca, Mộ Vân huynh, huynh muốn Mộ Vân mà!”

      Tiếng trong sân nhanh chóng thu hút chú ý của mọi người, Liên Mộ Vân cùng Bạch Vân Nghị để ý đến ánh nhìn của mọi người, nhiệt tình triền miên quấn lấy nhau, miệng của Liên Mộ Vân lại phát ra tiếng ưm ưm thỏa mãn.

      “Mộ Vân! Con làm gì?” Vẻ mặt Liên Thương Hải bình tĩnh, qua đó, cước đá văng Bạch Vân Nghị ra, cởi áo bào người mình quấn lên người Liên Mộ Vân.

      “Nóng quá! Con muốn biểu ca cơ. Biểu ca, Mộ Vân muốn nữa! Mau cho Mộ Vân ! Mộ Vân chịu nổi nữa rồi. Huynh ôm Mộ Vân !” Liên Mộ Vân khóc la chẳng biết xấu hổ, dáng vẻ tràn đầy dục vọng vẫn chưa được thỏa mãn.

      “Nhị đệ, đệ sao vậy?” Bạch Vân Phàm cũng bước lên, cởi áo choàng của mình, khoát lên người Bạch Vân Nghị.

      “Nóng quá!” Liên Mộ Vân lại ngừng xé nát y phục người, cổ họng phát ra thứ thanh đê mê.

      “Đủ rồi! Bốp bốp!” Liên Thương Hải giáng cho Liên Mộ Vân hai bạt tai, cuối cùng cũng thức tỉnh được nàng.

      Liên Mộ Vân nhìn thấy nhiều người ở trước mặt, nhất thời kịp phản ứng, nàng vội vàng : “Biểu ca đâu? Biểu ca, huynh mau đến xem Gia Cát tam tiểu thư tằn tịu cùng Nhị hoàng tử kìa! Mọi người đều thấy hết đúng ? Tam tiểu thư là loại nữ tử phóng đãng cỡ nào!”

      “Còn sợ chưa đủ xấu mặt sao?” Liên Thương Hải gằn giọng , “Bây giờ cút về ngay cho ta!”

      “Phụ hoàng…” Liên Mộ Vân cúi đầu nhìn cơ thể của mình, xiêm áo cánh mà bay, người là áo bào của phụ hoàng, nhìn lại Bạch Vân Nghị ở bên, cảm nhận được đau đớn ở nơi nào đó cơ thể, nàng nhất thời kêu lên thảm thiết, suýt nữa ngất !

      “Bạch Vân Phàm, nước Tinh Long phải cho ta câu trả lời thỏa đáng!” Liên Thương Hải đen mặt, nữ nhi bảo bối của ông, lại có thể bị vũ nhục ở trước mặt mọi người như thế, giờ phút này, ông hận thể kiếm giết chết Bạch Vân Nghị.

      “Bệ hạ vậy đúng rồi!” Bạch Vân Phàm cười lạnh , “Vừa rồi tất cả mọi người đều nghe được, là công chúa luôn miệng bảo muốn, sao có thể trách Nhị đệ của ta? Ta còn chưa trách công chúa dụ dỗ Nhị đệ, phá hoại danh dự của nước Tinh Long đó!”

      “Hừ!” Liên Thương Hải lạnh lùng hừ tiếng, “Món nợ này tìm các ngươi tính sổ!” Ông trừng mắt liếc Liên Mộ Vân, quát lớn, “Còn !”

      Liên Thương Hải mang Liên Mộ Vân khỏi, Bạch Vân Phàm và Bạch Vân Nghị cũng lần lượt ra về. Những người khác thấy còn trò hay để xem, cũng đều tản .

      Sở Lăng Thiên nhìn Kinh Phong, “Thuốc là của ngươi cho.”

      Kinh Phong gật đầu, trong mắt có chút sợ hãi: “Chỉ là muốn đùa chút thôi mà gia!”

      “Lần sau, nhớ phải dùng hai viên!”

      “Tuân lệnh!”

      Trải qua trận ồn ào này, đến gần giữa trưa, gia đinh cùng các nha hoàn trong phủ nhanh chóng dọn món ăn lên, khiến người khác thèm rỏ dãi.

      Tiệc sinh thần của Thừa tướng gia chính thức bắt đầu, các quan viên tự giác ngồi vào chỗ theo cấp bậc, các hoàng tử, khách quý của nước khác cùng ngồi ở bàn , tiếp theo là Trần quốc công, Chu gia, Gia Cát Vũ, cùng với Tiêu gia có quan hệ thông gia với Gia Cát phủ thừa tướng.

      Hôm nay Tiêu lão thái quân cũng đến, bà ngồi ở bàn của nữ quyến, sắc mặt bà có chút tốt. Thỉnh thoảng bà ngẩng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, nữ nhân nọ là thê tử hay ghen của Gia Cát Vũ, Tống Dĩnh.

      Đối diện Tiêu lão thái quân là con lớn nhất của Gia Cát Vũ, Gia Cát Như Ý. Sở dĩ Tiêu lão thái quân chú ý cả nhà Gia Cát Vũ như vậy, là vì bà nghe Gia Cát Linh xong, liền sai người điều tra cái chết của Tiêu Doanh. ngờ có liên quan đến Gia Cát Vũ, đặc biệc là có quan hệ đến thê tử của .

      Tiêu lão thái quân lặng lẽ quan sát gia đình này, nữ nhân kia khiến bà mất con , bà tìm cơ hội khiến ả phải mất con mình!

      lúc ăn uống linh đình, các quan viên thể thiếu chuyện a dua nịnh hót, cũng ít quan viên hư tình giả ý với người khác.

      Gia Cát Chiêm tìm kiếm trong đám người, hỏi Đại phu nhân: “Sao thấy Như Sương ra đây vậy? Nó quên sinh thần của ta rồi à?”

      “Lão gia, Như Sương được khỏe, ốm liệt giường mấy ngày nay, đại phu căn dặn phải nghỉ ngơi.”

      “Nặng lắm sao?”

      “E là bị cảm nhiễm phong hàn nặng, nhưng cũng đáng ngại.” Chỉ có Đại phu nhân và Như Nguyệt là biết nhất, ‘bệnh’ của Như Sương là có chuyện gì.

      “Ừ!” Gia Cát Chiêm mặt đổi sắc, gật đầu.

      Gia Cát Hồng Nhan nhìn thoáng qua Tiêu U Nhược, Tiêu U Nhược cũng gật đầu lại với nàng. Khóe miệng của nàng lên nụ cười lạnh lùng khó phát . Gia Cát Linh , rốt cục cũng đợi được ngày này, khắc nàng cũng muốn đợi thêm nữa, trước kia nàng dùng hết mọi thủ đoạn đều thành công, lần này, nàng tự thấy kế hoạch này chê vào đâu được, phải thành công thôi. Ngươi có được thân phận quận quân sao, có Thất điện hạ thương thế nào, đợi đến khi ngươi hóa thành đống xương trắng, người sống đời này, vẫn là ta!

      Tiêu U Nhược lén lút liếc Tiêu U Lam cái. Tiện nhân, thứ nữ lại đoạt tất cả nổi bật của ta, ngươi cho rằng ngươi có thể phong quang cả đời ư? Đấu với ta, xuống địa ngục ngay ! Tiêu U Nhược lặng lẽ lấy cái bình trong tay áo ra, nhàng mở nắp bình.

      Mấy con huyết bướm nho trừ trong bình bay ra. Cơ thể huyết bướm vô cùng bé, hoàn toàn có người nào chú ý đến. mặt Tiêu U Nhược lộ ra nụ cười đắc ý, Tiêu U Lam, chết !

      Ngay sau đó, nụ cười của Tiêu U Nhược thoáng đông cứng, bởi vì huyết bướm bay về hướng của Tiêu U Lam và Gia Cát Linh , mà bay đến sau gáy của công chúa Triêu Hoa!

      “Véo!” Chỉ thấy Sở Lăng Hàn ngồi bên cạnh công chúa Triêu Hoa nhanh tay lẹ mắt, chém con huyết bướm bay đến chỗ công chúa Triêu Hoa, công chúa Triêu Hoa sợ tới mức mặt cắt còn hột máu!

      “Triêu Hoa, sao chứ?” Sở Lăng Hàn hỏi.

      Những người khác cũng bị cảnh này dọa sợ ngây người, Sở Lăng Thiên bước đến, nhìn con huyết bướm bị chém thành hai khúc, sắc mặt thoáng sa sầm: “Đây là huyết bướm!” Y lại ngửi mùi hương người công chúa Triêu Hoa, “Là mùi hoa hải đường mà huyết bướm thích nhất! Nước bọt của huyết bướm chứa chất kịch độc, khi bị chúng chích vào, chết lập tức!”

      “Thứ này sao lại xuất ở đây?” Là chủ nhân, toàn thân Gia Cát Chiêm đổ mồ hôi lạnh, nếu công chúa mất mạng ở chỗ này, ông có mười cái đầu cũng đủ để trảm.

      Tiêu Kiếm thầm liếc Tiêu U Nhược, sau đó lập tức cúi đầu. Trong lòng nhất thời lo lắng yên, nếu tra ra huyết bướm do mang về từ biên cương, liền chạy thoát, trong lòng khỏi trách móc Tiêu U Nhược.

      Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều sợ đến choáng váng.

      “Thừa tướng gia, mưu hại công chúa chính là tội chết.” Sở Lăng Dực lạnh lùng , “Hôm nay nếu tra ra chân tướng chuyện này, thể ăn với Hoàng thượng và Quý phi! Lương phủ doãn đâu?”

      “Thần có mặt! Điện hạ có gì căn dặn?” Lương Thế Toàn bước lên, hành lễ với Sở Lăng Dực.

      “Bản thái tử lệnh cho ngươi trong vòng canh giờ, tìm ra hung thủ!”

      “Dạ, thần tuân lệnh!”

      Lương Thế Toàn hôm nay vô cùng vui vẻ đến chúc mừng sinh thần của Thừa tướng gia, ngờ lại biến thành đến tra án!

      “Hồi bẩm thái tử điện hạ, theo lời của Thất điện hạ, là mùi hoa hải đường thu hút huyết bướm. Cho nên chỉ cần tìm ra lai lịch của huyết bướm và mùi hoa hải đường là có thể tìm được hung thủ. Ngày thường công chúa có thói quen xông hương hoa hải đường ?”

      có!” Công chúa Triêu Hoa bị khiếp vía vẫn còn chưa hoàn hồn, sợ hãi nhích sát vào Sở Lăng Hàn.

      “Vậy là có người cố ý bôi vào.” Lương Thế Toàn nhìn quét qua mọi người, , “Tạm thời bỏ qua hoa hải đường, theo ta được biết, ở biên cương mới có huyết bướm, tại sao lại xuất ở Ngân Đô?” Ánh mắt ông rơi vào người Tiêu Kiếm, “Tiêu tướng quân mới trở về từ biên cương lâu đúng ?”
      duyenktn1, Chris, honglak2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :