1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 126: Tim đập thình thịch

      “Thiếp…” Trương Thúy Hoa nhìn thấy Gia Cát Chiêm, viền mắt đỏ hồng, “Lão gia, thiếp thấy sức khỏe phu nhân kém, nên hầm canh cho phu nhân.”

      “À, đúng là giống hệt tỷ tỷ nàng, rất biết chăm sóc người khác.” Gia Cát Chiêm hài lòng gật đầu, ông nhìn thấy y phục Trương Thúy Hoa bị ướt, chén bát trong rổ còn vương rơm rạ, khó hiểu hỏi, “Tại sao y phục lại bị ướt thế kia?”

      “Đại phu nhân…” Trương Thúy Hoa do dự, khóe mắt đỏ lên, “Đại phu nhân hất hết canh lên người của thiếp.”

      “Nàng gì?” Gia Cát Chiêm cao giọng, sắc mặt u ám, “Nàng tốt bụng hầm canh cho bà ta, bà ta cảm kích còn hất lên người nàng? Quả nực cười!”

      “Lão gia bớt giận.” Trương Thúy Hoa , “Thiếp nghĩ nhất định là do phu nhân bị giam nên tâm trạng tốt, mói có thể trút giận lên người thiếp, Thanh Thanh trách phu nhân, chỉ nguyện phu nhân mau khỏe lại. Xin lão gia đừng nên trách tội phu nhân.”

      “Haizzz…” Gia Cát Chiêm thở dài, “Nàng cũng đừng nên gấp gáp, ta trách bà ấy là được mà.” Ông kéo tay Trương Thúy Hoa qua, “Đến thư phòng mài mực cho ta.”

      “Dạ, lão gia.” Trương Thúy Hoa mở cờ trong bụng, theo Gia Cát Chiêm vào trong thư phòng, xem ra khổ nhục kế dùng rất được.

      Hôm nay, Sở Lăng Thiên mở tiệc chiêu đãi Như Phong, cũng mời Gia Cát Linh . Khi hai huynh muội đến Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên chờ họ ở cửa.

      “Đến rồi?” Sở Lăng Thiên đến nắm lấy tay của Gia Cát Linh .

      “Thần tham kiếm vương gia.” Như Phong hành lễ với Sở Lăng Thiên.

      “Như Phong tướng quân cần đa lễ.” Sở Lăng Thiên cười cười, “Tướng quân là đại ca của Linh nhi, cũng là đại ca của ta. Sau này cần hành lễ với ta đâu.”

      “Đa tạ vương gia, chỉ là lễ quân thần, thần dám quên!”

      “Ha ha! Như Phong tướng quân, mời vào trong!”

      “Đa tạ vương gia!”

      Trong phòng khách của Thất vương phủ, có vài người ở bên trong chuyện phiếm, lần lượt là Thương Y, Khương Diệp, Hà Tần, Hà Sướng Uyển, Sở Lăng Hàn, Trần Cẩm Phàm. Nhìn thấy Gia Cát Linh , mắt Thương Y sáng lên, lại thoáng ảm đạm, nàng tại ở bên Sở Lăng Thiên, bản thân còn có thể có suy nghĩ gì khác chứ, chỉ cần nhìn thấy nàng là được rồi.

      “Tam tiểu thư, tiểu thư đến rồi.” Hà Sướng Uyển bước đến, nhiệt tình , “Vừa rồi ta còn cùng quận chúa Cẩm Phàm về tiểu thư đó, mấy ngày gặp, có hơi nhớ tiểu thư. Tiểu thư đến rồi, ta lại có thêm bạn bè.”

      “Tham kiến công chúa Sướng Uyển!”

      “Thất tẩu à, cuối cùng tẩu cũng đến. Cổ Thất ca chắc phải dài lắm rồi.” Sở Lăng Hàn cười hì hì .

      “Thất điện hạ, vị này là?” Khương Diệp nhìn thấy Như Phong, liền hỏi.

      “Ta giới thiệu với các vị chút.” Sở Lăng Thiên giới thiệu Như Phong với những người khác, “Vị này chính là đại ca của Linh nhi, Gia Cát Như Phong, là phó tướng trong quân.”

      “Công tử tuấn tú lịch thiệp, tuổi còn trẻ là tướng quân, Hà Tần bội phục. Tại hạ Hà Tần, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”

      “Hừ!” Thương Y khinh thường hừ tiếng, “Sao ngươi tuổi ngươi còn trẻ mà là thái tử chứ? Hư tình giả ý.”

      Hà Tần vui liếc Thương Y cái, sang bên.

      Như Phong tỉnh ngộ, “Hóa ra là thái tử Hà Tần, Như Phong tham kiến thái tử.”

      “Công tử cần đa lễ.” Hà Tần , “Muội muội của công tử khác biệt, đúng là khiến tại hạ bội phục bội phục, nếu muội muội ta có nửa của nàng ấy, ta thỏa mãn lắm rồi.”

      “Này, đại ca! Tuy rằng em của ca xuất chúng như Tam tiểu thư, nhưng lại là nữ tử tốt hiếm thấy nhé!” Hà Sướng Uyển bất mãn hét lên.

      “Đúng, đúng! Hiếm thấy.” Hà Tần cười .

      “Tam tiểu thư tài mạo song toàn, thông minh hơn người. vậy công tử Như Phong cũng là long phụng trong loài người. Tại hạ Khương Diệp, có thể kết bạn cùng Tam tiểu thư và công tử Như Phong đúng là may mắn ba đời.” Khương Diệp .

      Như Phong ngẩn ra, ngờ nam tử trẻ trung trước mặt này lại có thể là hoàng đế đương triều của nước Ngạo Nguyệt. Tính tình của y cũng có chút tương tự với Gia Cát Linh , đối mặt với quyền quý, kiêu ngạo siểm nịnh, có lễ có tiết, “Như Phong tham kiến bệ hạ!”

      “Còn có vị này…” Sở Lăng Thiên chỉ vào Thương Y , “ chính là môn chủ Thanh Ngọc Môn danh chấn thiên hạ, tuấn thong dong, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, Thương Y.”

      “Tham kiến Thương Y môn chủ.”

      “Hạnh ngộ hạnh ngộ! Có thể quen biết công tử Như Phong, đó là vinh hạnh của ta.”

      Như Phong thầm giật mình, nghe đồn Thương Y kiêu ngạo bất tuân, người nào có thể lọt vào mắt , hôm nay gặp mặt, tuy rằng mặt vẫn có vẻ ngạo nghễ, nhưng rất khác với lời đồn đãi. Lại thấy Thương Y thỉnh thoảng liếc nhìn Gia Cát Linh , trong lòng y nhất thời hiểu ra. Người em này của y lại có thể thu hút chú ý của Thương Y, quả thực siêu phàm. Trong lòng y cũng hiểu, mục đích của Sở Lăng Thiên phải chỉ đơn giản mở tiệc chiêu đãi mình, mà là để y kết thêm số bạn. Nước Ngạo Nguyệt tuy rằng trải qua nội loạn, thù trong giặt ngoài, nhưng Khương Diệp là hoàng đế đầy triển vọng, đến vài năm, nước Ngạo Nguyệt chắc chắn có thể ổn định lại. Sức khỏe Hà Tần kém, là hay giả, ai biết được. Sở Lăng Hàn – Sở Lăng Thiên, đại điện cho trong ba thế lực lớn của nước Lăng Nguyệt. Sau lưng Trần Cẩm Phàm còn có cả phủ Trần quốc công. Xem ra, địa vị của tam muội trong lòng điện hạ quả thấp, Như Phong thầm nghĩ.

      “Vị này chính là quận chúa Cẩm Phàm.” Cuối cùng, Sở Lăng Thiên giới thiệu.

      “Tham kiến quận chúa.”

      “Tham kiến tướng quân.”

      biết tại sao, khi Trần Cẩm Phàm nhìn thấy Như Phong, nhất thời tim đập thình thịch, nhảy loạn ngừng, thứ tình cảm chưa từng có trào dâng trong lòng, cả người run lên như bị điện giật, má đỏ hây hây, mỉm cười, rất là xinh đẹp. Như Phong nhìn thấy Trần Cẩm Phàm cũng khỏi ngẩn ngơ, vẻ đẹp của nữ tử trước mặt lại có thể khiến tim đập thình thịch như thế. Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, lập tức dời , đều có chút ngượng ngập. Mặc dù hai người trước kia cũng từng gặp nhau, nhưng có mặt đối mặt giống như lần này.

      “Khụ.” Sở Lăng Thiên tằng hắng tiếng, cùng là nam nhân, lập tức nắm được tình hình, “Quận chúa Cẩm Phàm tài mạo vẹn toàn, Như Phong tướng quân tướng mạo đường đường, nhị vị cũng chưa có đính ước, chi bằng…”

      “Thất ca, đừng bậy mà!” Trần Cẩm Phàm đỏ mặt, với Sở Lăng Thiên.

      “Được được! Ta nữa.” Sở Lăng Thiên cười khẽ, .

      “Tiểu Điệp sao rồi? Để ta đến thăm nàng ấy.” Gia Cát Linh hỏi.

      Nàng vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Tiểu Điệp vui vẻ từ bên ngoài chạy vào, “Tiểu Điệp thỉnh an chủ tử.”

      “Mau đứng lên!” Gia Cát Linh đỡ Tiểu Điệp dậy, “Đỡ hơn chưa?”

      “Khỏe nhiều rồi ạ.” Tiểu Điệp vui vẻ , “Đa tạ chăm sóc của điện hạ với Tiểu Điệp.”

      Lúc này, Ưng quản gia tới, bẩm báo: “Điện hạ, ngọ thiện (bữa trưa) chuẩn bị xong, có phải bây giờ truyền thiện hay ?”

      “Ừ.” Sở Lăng Thiên gật đầu, “Truyền , hôm nay mọi người ăn uống no say!”

      Ưng quản gia gật đầu đáp lại, lập tức lui xuống dặn dò.

      Sau khi Sở Lăng Thiên kéo Gia Cát Linh ngồi xuống bên cạnh mình, những người khác cũng đều ngồi xuống. Tất cả mọi người vô thức chừa chỗ cho Như Phong và Trần Cẩm Phàm, dưới hợp mưu của mọi người, hai người họ liền ngồi xuống cạnh nhau.

      Chỉ chốc lát, gia đinh trong phủ cùng với nha hoàn lần lượt mang lên những món ăn ngon miệng cùng rượu ngon, hương thơm thuần khiết mê người.

      Mắt Sở Lăng Thiên hơi nhíu lại, cùng lúc đó, đầu mày của Gia Cát Linh cũng thoáng chau vào nhau, hai người họ đều phát nha hoàn mặc áo vàng rất lạ mặt, Gia Cát Linh tuy chỉ đến Thất vương phủ có hai lần, nhưng trí nhớ của nàng rất tốt, những người nàng từng gặp đều nhớ rất .

      Gia Cát Linh giơ tay lên, cẩn thận đụng vào cái chén ở trước mặt, chén rơi xuống đất bể nát, làm nha hoàn đứng bên cạnh nàng sợ hết hồn.

      “Linh nhi, làm nàng bị thương chứ?” Sở Lăng Thiên kéo tay Gia Cát Linh qua, nhìn trái nhìn phải, xác định bị thương mới yên lòng.

      “Tiểu Thúy, mau chóng thu dọn, đứng ngẩn ra đó làm gì?” Ưng tổng quản với nha hoàn áo vàng đứng sau lưng Gia Cát Linh .

      “Dạ.” Nha hoàn nọ gật đầu, lập tức ngồi xổm xuống thu dọn.

      Sở Lăng Thiên thầm nhéo tay Gia Cát Linh , Gia Cát Linh hiểu ý gật đầu. Vừa rồi nàng chỉ muốn thử Tiểu Thúy chút, trải qua thử nghiệm, có thể khẳng định nàng ta biết võ công, khả năng tổn hại đến Sở Lăng Thiên lớn, có lẽ là muốn thu thập tin tức tại sao Sở Lăng Thiên mở tiệc chiêu đãi hoàng đế nước Ngạo Nguyệt và thái tử, công chúa nước Nam Chiếu, ý đồ tìm hiểu tình hình bữa tiệc này.

      Có lẽ hiểu được giờ thời cuộc nhạy cảm, tất cả mọi người đều ăn ý nhắc đến chính trị thế cục, chỉ trò chuyện vài đề tài khác. Rượu qua ba tuần, mấy nam nhân càng uống càng hăng, mấy nữ tử có chút cảm thấy nhàm chán.

      “Tam tiểu thư, quận chúa, chi bằng chúng ta đến hậu hoa viên tán gẫu ?” Hà Sướng Uyển đề nghị.

      Gia Cát Linh và Trần Cẩm Phàm đều gật đầu đồng ý, đứng lên, với những người khác rồi theo Hà Sướng Uyển ra hậu hoa viên.

      “Linh nhi, đợi !” Sở Lăng Thiên nắm chặt tay Gia Cát Linh .

      “Chuyện gì vậy Thất gia?” Gia Cát Linh xoay người hỏi.

      Sở Lăng Thiên mỉm cười dịu dàng: “ có gì, chỉ là cẩn thận chút, đừng chạy lung tung!”

      “Dạ.”

      Gia Cát Linh muốn , Khương Diệp bỗng nhiên đứng lên, : “Tam tiểu thư, chờ chút.”

      “Bệ hạ có chuyện gì?” Gia Cát Linh dừng lại, hỏi.

      có gì.” Khương Diệp do dự , nhất định là chính mình nhìn nhầm rồi, miếng ngọc kia tuyệt đối thể xuất ở nước Lăng Nguyệt được, Tam tiểu thư cũng chắc chắn phải là Dao nhi, “Là ta lỗ mãng.”

      Gia Cát Linh hoài nghi lát, lúc này mới cùng hai người còn lại rời .

      Hậu hoa viên của Thất vương phủ là vườn hoa lớn nhất trong tất cả các phủ của hoàng tử, cũng được chăm sóc tốt nhất, lúc này rực rỡ sắc màu, hoa quế tỏa hương, trúc xanh đứng thẳng, xanh đỏ vờn quanh, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.

      Tiểu Thúy cùng mấy nha hoàn bưng nước trà, điểm tâm, theo sau lưng ba người họ, cẩm thận hầu hạ. Bỗng nhiên, Gia Cát Linh dừng lại, với tiểu nha hoàn ở sau lưng: “Ngươi lấy nhiều đường cát lại đây, điểm tâm này có đường cát ăn mới ngon.”

      “Dạ, quận quận xin chờ, nô tỳ lấy ngay.” Tiểu nha hoàn gật đầu, lập tức về phía trước sân.

      Tiểu nha hoàn nọ nhanh chóng bưng dĩa đường cát trở về, dâng lên trước mặt Gia Cát Linh . Gia Cát Linh nhận lấy, tay bỗng nhiên run chút, toàn bộ dĩa đường cát rơi xuống đất, còn có chút rơi vào trong bụi cỏ bên cạnh.

      “Nô tỳ thất trách, xin quận quân thứ tội!” Tiểu nha hoàn sợ hãi , trong lòng các nô tỳ ở Thất vương phủ nghiễm nhiên xem Gia Cát Linh thành chủ tử, vả lại xem địa vị của nàng trong lòng Sở Lăng Thiên, bọn nha hoàn lấy lòng nàng còn kịp, nào dám chọc tức nàng.

      “Là ta cầm chắc, liên quan đến ngươi.” Gia Cát Linh , nàng thản nhiên nhìn Tiểu Thúy đứng bên, “Tiểu Thúy, ngươi nhặt hết đường cát lên nhé, Thất điện hạ thích sạch , nhất định phải nhặt sót hạt nào, nghe chưa?”

      “Quận quân…” Tiểu Thúy chần chờ , “Nhiều như vậy, nô tỳ phải nhặt đến khi nào mới xong?” Hoàng hậu phái nàng đến thám thính tin tức, nếu nhặt hết chỗ đường cát này, e rằng phải nhặt đến đêm khuya.

      Gia Cát Linh lạnh lùng : “ nhặt à? Gọi Ưng quản gia đến đây!”

      Hết chương 126
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 127: Ngươi hạnh phúc là được rồi

      “Xin quận quân bớt giận.” Tiểu Thúy lập tức , “Nô tỳ mới tới vương phủ, chưa biết phép tắt, xin quận quân tha thứ.” xong, Tiểu Thúy liền ngồi xổm xuống nhặt lại đường cát.

      Sau đó, ba người họ di chuyển đến cái đình ở giữa hồ, ngồi xuống nghỉ chân.

      “Nha đầu kia có vấn đề à?” Hà Sướng Uyển nhìn ra manh mối.

      Gia Cát Linh e dè gật đầu.

      “Tam tiểu thư cũng là có cách, dĩa đường cát kia, đủ để nàng ta nhặt đến khuya.” Trầm Cẩm Phàm mỉm cười , “Nếu là ta, thời gian ngắn như vậy nhất định nghĩ ra cách nào.”

      “Công chúa Sướng Uyển, quận chúa Cẩm Phàm, quá khen rồi!” Gia Cát Linh mỉm cười thản nhiên, “Chỉ là chút mánh khóe nho , hai người phải coi trọng ta vậy đâu.”

      “Tam tiểu thư quá mức khiêm tốn, ở Lục Quốc Đại Điển, cũng có nữ tử nào biểu xuất chúng như Tam tiểu thư đây, đáng để Thất điện hạ nâng niu trong lòng bàn tay.” Hà Sướng Uyển hâm mộ , “Thất điện hạ đối xử với Tam tiểu thư tốt , đến chuyện quan tâm tỉ mỉ, chỉ đến ánh mắt khi nhìn tiểu thư thôi, đúng là khiến người khác cảm động. Nếu ta có thể gặp được nam nhân tốt như vậy, hay rồi!”

      “Công chúa cao nhã thuần khiết, nhất định gặp được thôi.” Gia Cát Linh cười .

      “Cũng mong được như tiểu thư .” Hà Sướng Uyển thoải mái cười, “Nếu ta thực có thể gặp được người kia, ngày đại hôn, nhất định mời mọi người đến nước Nam Chiếu chơi vài ngày. Đúng rồi, quận chúa Cẩm Phàm có ý trung nhân chưa?”

      “Ta?” Trần Cẩm Phàm ngẩn người, biết tại sao, trong đầu nàng bất giác lên bóng dáng của Gia Cát Như Phong, nàng ngượng ngùng đỏ mặt, “Ta còn chưa có.”

      “Ta cảm thấy tướng quân Như Phong tệ nha.” Hà Sướng Uyển .

      “Ta thấy đại ca cũng có tình ý với quận chúa, biết ca ấy có được như ý nguyện nữa.” Gia Cát Linh tiếp.

      “Hai người…” Mặt Trần Cẩm Phàm càng đỏ hơn, “ chuyện này nữa, khi nào Tam tiểu thư và Thất điện hạ thành thân?”

      “Sau này bàn sau.” Lần này đến phiên Gia Cát Linh ngượng ngùng.

      “Haizzz…” Hà Sướng Uyển ủ rũ thở dài, “Hai người người hai trái tim cùng hướng, người trong lòng có người để quan tâm, chỉ có ta là đơn mình…”

      “Công chúa xinh đẹp động lòng người, đừng thở dài mà.” Trần Cẩm Phàm an ủi , “Nhân duyên tốt luôn đến chậm mà.”

      Ba người lại tán gẫu hồi, sắp đến giữa chiều, lúc này mới đứng dậy quay về sân trước. Vừa trở về nhìn thấy khỏi giật mình, Sở Lăng Hàn, Khương Diệp, Hà Tần, Như Phong đều say đến bất tỉnh, gục xuống bàn ngủ khò khò. Chỉ còn mỗi Thương Y và Sở Lăng Thiên vẫn uống.

      “Sở Lăng Thiên, người uống lại ta đâu…, biết Linh nhi… nhìn trúng ngươi điểm nào. Ta cảm thấy… ta tốt hơn ngươi nhiều.” Thương Y mơ màng , đầu lưỡi cũng dính vào nhau.

      “Vậy… để xem ai say trước!” Sở Lăng Thiên chịu thua, , “Ngươi tránh… xa Linh nhi chút.”

      “Vì Linh nhi, cạn chén!” Thương Y giơ bầu rượu trong tay lên, chạm vào bầu rượu trong tay Sở Lăng Thiên, rồi trút xuống ào ào.

      “Cạn!” Sở Lăng Thiên cũng ngẩng đầu lên, dốc bầu rượu vào miệng.

      “Sao mọi người lại uống thành như vậy?” Hà Sướng Uyển lo lắng đẩy đẩy Hà Tần, “Đại ca, thức dậy mau, đại phu dặn ca thể uống rượu, sao còn uống nhiều như vậy chứ?”

      Hà Tần khẽ ngáy o o, Hà Sướng Uyển gọi thế nào cũng tỉnh.

      Bên kia Như Phong lảo đảo đứng lên, nhìn Trần Cẩm Phàm mỉm cười, ngay sau đó, uỳnh tiếng, cơ thể té xuống, cái trán đụng mạnh xuống đất.

      “Tướng quân Như Phong, người sao chứ?”

      “Đại ca!”

      Gia Cát Linh muốn tiến lên, thấy Trần Cẩm Phàm ngồi xổm xuống bên cạnh Như Phong, nàng liền im lặng lui sang bên.

      Trần Cẩm Phàm nhìn trán của Như Phong, bèn với gia đinh bên cạnh, “Mau gọi đại phu đến chữa trị cho tướng quân.”

      Gia Cát Linh gọi vài gia đinh đến, đỡ mấy người say rượu vào phòng nghỉ ngơi, với thân phận của mấy người họ, phải tín nhiệm Sở Lăng Thiên bao nhiêu mới dám hoàn toàn lơi lỏng phòng bị ở Thất vương phủ, uống đến say túy lúy.

      “Linh nhi, lại đây.” Mắt Sở Lăng Thiên mù mờ, kéo Gia Cát Linh qua, ghì chặt vào lòng, y cúi đầu khẽ vào tai Gia Cát Linh , “Linh nhi, ta nàng! Cả đời này chỉ mình nàng!”

      Tim Gia Cát Linh đập dồn, “Ta biết, ngươi say rồi, mau về phòng nghỉ ngơi .”

      “Linh nhi, nàng ta ?” Sở Lăng Thiên hỏi.

      “Dạ!” Gia Cát Linh gật đầu, “Ta đỡ người nghỉ ngơi.”

      “Linh nhi ta!” Sở Lăng Thiên đắc ý với Thương Y, “Nào, cạn chén vì Linh nhi cũng ta!”

      “Cạn!” Thương Y vừa dứt lời liền say đến gục lên bàn.

      “Linh nhi, ta lợi hại nhất!” Sở Lăng Thiên giống hệt đứa trẻ, khoe khoang với Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh bắt đắc dĩ lắc đầu, dìu Sở Lăng Thiên về phòng ngủ.

      Sau khi Sở Lăng Thiên ngủ, nàng quay lại xem Thương Y, Thương Y vẫn còn nằm bò bàn ngủ, nàng đành phải gọi hai gia đinh đến, đỡ qua chỗ khác nghỉ ngơi.

      Động tác của gia đinh làm kinh động đến Thương Y, mất kiên nhẫn đẩy hai người họ ra, loạng choạng đến chỗ Gia Cát Linh , đợi nàng phản ứng, liền ôm nàng vào lòng. nhàng xoa tóc nàng, tuy rằng say, cũng nhớ đối xử dịu dàng với nàng.

      “Linh nhi, nếu Sở Lăng Thiên đối xử tốt với ngươi, ngươi nhất định phải cho ta biết, ta giúp ngươi dạy dỗ .” Thương Y thều thào .

      “Ừm!” Nước mắt Gia Cát Linh tràn mi, nàng từ chối chiếc ôm của Thương Y, “Thất gia đối xử với ta tốt lắm, cám ơn ngươi, Thương Y.”

      “Nếu cần ngươi nữa, ta cần ngươi, mặc kệ lúc nào, chỉ cần ngươi cần ta, ta đều ở bên cạnh ngươi.” Thương Y tiếp tục , “ mà đối với ngươi tốt, ta… ta hủy Thất vương phủ của .”

      “Thương Y, xin lỗi! Xin tha thứ cho ta vì người ta phải là ngươi!”

      Thương Y cười hì hì, buông Gia Cát Linh ra, nhìn thấy nước mắt mặt nàng, khỏi cảm thấy đau lòng, gạt dòng lệ của nàng, “Linh nhi đừng khóc! Ngươi hạnh phúc là được rồi!”

      “Huỵch!” Thương Y vừa mới xong, cơ thể liền lảo đảo, đầu đụng vào khung cửa, gia đinh thấy thế, lập tức chạy đến đỡ , dìu nghỉ ngơi.

      Gia Cát Linh ra, thấy Hà Sướng Uyển và Trần Cẩm Phàm cùng cau mày, qua lại trước phòng.

      Nghĩ đến Tiểu Thúy còn ở sân sâu để nhặt đường cát, Gia Cát Linh đến bên cạnh Trần Cẩm Phàm, ngượng ngùng , “Quận chúa, đại ca của ta phải phiền quận chúa chăm sóc giúp, ta còn chút chuyện phải làm.”

      “Chuyện này…” Trần Cẩm Phàm do dự.

      “Quận chúa, xem như ta nhờ vả người.”

      “Được rồi, ta chăm sóc y tốt.” Trần Cẩm Phàm gật đầu đồng ý.

      Gia Cát Linh tìm Ưng tổng quản, hỏi ông lai lịch của Tiểu Thúy, Ưng tổng quản với nàng trong phủ thiếu người hầu, ngày nọ phát Tiểu Thúy ngất xỉu bên ngoài phủ, liền cứu nàng ta, giữ lại trong phủ làm nha hoàn.

      Sau khi biết được lai lịch của Tiểu Thúy, Gia Cát Linh đến hậu hoa viên, Tiểu Thúy lơ đãng nhặt đường, trong miệng lại căm giận thầm gì đó. Lai lịch của Tiểu Thúy, Gia Cát Linh cảm thấy hiềm nghi lớn nhất chính là Lục vương phủ và Dịch Khôn Cung, nhưng làm sao mới xác định được đây? Nàng thấy góc tay áo bên trong của Tiểu Thúy lộ ra ngoài, trông thấy là gấm Vân Nam, đây cũng phải là loại gấm mà nha hoàn bình thường có thể mặc.

      “Nô tỳ tham kiến quận quân!” Tiểu Thúy nhìn thấy Gia Cát Linh , lập tức đứng lên hành lễ.

      “Ừ! Đứng lên .” Gia Cát Linh lạnh lùng gật đầu, “Nhặt xong chưa?”

      “Vẫn chưa.” Tiểu Thúy cúi đầu, trong mắt lên tia bất mãn.

      Gia Cát Linh đến bên cạnh Tiểu Thúy, nhìn ống tay áo bằng gấm Vân Nam của nàng lộ ra bên ngoài, : “Mấy hôm trước nghe Thất vương phủ bị mất cây gấm Vân Nam chưa kịp nhập kho, nếu ta nhìn nhầm, áo trong của ngươi hình như là gấm Vân Nam?”

      Tiểu Thúy ngẩn người, : “Quận quân minh xét, nô tỳ biết chuyện gấm Vân Nam bị mất.”

      “Gì?” Gia Cát Linh nhíu mày, “ thể có chuyện trùng hợp vậy được, nhất định là ngươi lén trộm cây gấm mất kia, ta với Ưng tổng quản, xem xử lý ngươi thế nào.”

      Sắc mặt Tiểu Thúy hoảng hốt, cuống quít giải thích: “Hồi bẩm quận quận, nô tỳ có trộm.”

      “Vậy ngươi xem nào.”

      “Nô tỳ dám giấu giếm, gấm Vân Nam này là Lâm Vân Nhược ban cho nô tỳ.”

      càn!” Gia Cát Linh lớn tiếng quát, “Lâm Vân Nhược là đại a đầu trong Dịch Khôn Cung của Hoàng hậu nương nương, sao lại quen biết ngươi?”

      “Hồi bẩm quận quân, nô tỳ và Lâm Vân Nhược là đồng hương.”

      “Hóa ra là vậy.” Gia Cát Linh ra vẻ ngộ ra, “Vậy quả thực là ta hiểu lầm ngươi rồi, còn việc gì nữa, ngươi tiếp tục nhặt đường cát , nhớ , nhất định phải sót hạt nào.”

      “Dạ!” Tiểu Thúy đành chịu, đáp.

      Đại phu cho mấy người vài thang thuốc giải rượu, qua hai canh giờ, mọi người đều tỉnh dậy. Gia Cát Linh với Sở Lăng Thiên kết quả nàng thử Tiểu Thúy, có thể khẳng định là tai mắt của Hoàng hậu.

      đường quay về phủ Thừa tướng, Như Phong xuất thần nhìn Gia Cát Linh , ngờ, tiểu nương nhu nhược nhiều năm trước biến thành bộ dạng phong hoa tuyệt đại như giờ, trong lòng vui vẻ vì nàng.

      Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy Như Phong và Gia Cát Linh cùng nhau hồi phủ, trong lòng cảm thấy vui, nàng ta mới là em ruột của Như Phong, nhưng từ , Như Phong thân thiết với ả nha đầu thối kia. Đợi sau khi Gia Cát Linh quay về Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Hồng Nhan đến bên cạnh Như Phong, : “Đại ca, ca là đích tử (trưởng nam), vẫn nên cách xa thứ nữ chút, tránh để hạ thấp thân phận của chính mình. Nếu mẹ biết suốt ngày ca đều ở bên cạnh nó, trong lòng chắc chắn vui.”

      “Hồng Nhan, sao muội có thể như vậy?” mặt Như Phong ra vẻ vui, “Tam muội cũng giống như ta và muội, đều là cốt nhục của phụ thân.”

      giống!” Gia Cát Hồng Nhan cắt ngang lời Như Phong, “Mẫu thân của chúng ta là tiểu thư Tiêu gia, chủ mẫu của phủ Thừa tướng, còn nó chỉ do di nương sinh ra mà thôi. Đại ca có thể cần thân phận của mình, chẳng lẽ cũng màng đến cảm nhận của mẹ sao? Uổng công mẹ thương ca như vậy.”

      “Hồng Nhan!” Sắc mặt Như Phong sa sầm, “Nếu ta còn nghe muội như vậy, xem muội là muội muội nữa! Cái gì mà đích xuất thứ xuất, ta chỉ biết, mặc kệ là muội hay Linh nhi, Như Nguyệt, Như Sương đều là muội muội của ta! Mẫu thân là tiểu thư Tiêu gia, thể hiểu được đạo lý này!”

      “Đại ca…” Gia Cát Hồng Nhan khó tin lắc đầu, “Mặc kệ ca!”

      Sức khỏe Tiểu Điệp tốt hơn nhiều, lần này Gia Cát Linh liền đem nàng về phủ Thừa tướng, chuyện có thêm a hoàn, Lưu quản gia nào dám đồng ý. Nguyệt Lan và Mộc Tê cũng vô cùng nhiệt tình với Tiểu Điệp, lôi lôi kéo kéo hỏi han nàng, điều này làm cho Tiểu Điệp nháy mắt liền thích Trục Nguyệt Hiên.

      Ban đêm, Dịch Khôn Cung, Tiểu Thúy đứng trước mặt Hoàng hậu, hồi báo chi tiết mọi chuyện nàng nhìn thấy lúc ban ngày.

      Hết chương 127
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 128: Cho ngươi thời gian nửa nén nhang

      Hoàng hậu nhíu mày, hiển nhiên tin tin tức Tiểu Thúy mang về: “Ngươi , Phàm nhi cùng Hà Sướng Uyển, còn có Gia Cát Linh chỉ tán gẫu chuyện đương? chút cũng đề cập đến chuyện liên minh với nhau?”

      Tiểu Thúy gật đầu.

      “Vậy còn Sở Lăng Thiên, Khương Diệp và Hà Tần sao?”

      Tiểu Thúy lắc đầu, khẽ : “Nô tỳ biết.”

      biết?” Hoàng hậu cao giọng, “Ngươi quên nhiệm vụ mà bản cung giao cho ngươi rồi sao? Lại có thể với bản cung rằng biết?”

      “Hoàng hậu nương nương bớt giận!” Tiểu Thúy lập tức quỳ xuống đất, dập đầu, “Quận quân làm đổ dĩa đường cát, nàng ấy vương gia thích đất có thứ dơ bẩn, bảo nô tỳ phải nhặt hết đường lên, còn phải nhặt sót hạt nào, bằng đuổi nô tỳ ra khỏi phủ… Nô tỳ nghĩ thầm, nếu bị đuổi, thể thám thính tin tức cho nương nương được, đành phải nghe theo.”

      “Cho nên, cả buổi chiều ngươi đều nhặt đường cát, hoàn toàn có thời gian thám thính xem Sở Lăng Thiên và bọn người kia bàn bạc chuyện gì?” Hoàng hậu tức giận hỏi.

      “Dạ!”

      Hoàng hậu nhíu mày, tiếp tục trách mắng Tiểu Thúy nữa, mà hỏi: “Ngươi là Bình Dương quận quân bảo ngươi làm? Hay là nàng ta biết thân phận của ngươi?”

      “Chắc là vẫn chưa biết, nhất định thấy nô tỳ lạ mặt, cho nên phòng bị vậy thôi.”

      “Nàng ta còn làm gì ngươi nữa?” Nghĩ đến Gia Cát Linh , trong lòng Hoàng hậu liền có chút bất an, nha đầu kia đúng là khó đối phó.

      “Nàng thấy áo trong của nô tỳ là gấm Vân Nam, liền vương phủ bị mất cây gấm Vân Nam, hỏi có phải nô tỳ trộm hay ?”

      “Vậy ngươi trả lời thế nào?”

      “Nô tỳ Lâm Vân Nhược tặng.”

      “Ngươi…” Hoàng hậu nhất thời biến sắc, “Lâm Vân Nhược! Sao ngươi lại tìm về nha đầu vụng về như thế, phải như vậy bại lộ chuyện nó là người bản cung phái hay sao?”

      “Nương nương bớt giận!” Lâm Vân Nhược quỳ phịch xuống trước Hoàng hậu, cẩn thận , “Nô tỳ thấy thời gian Tiểu Thúy tiến cung khá ngắn, ít có người nhận ra nó, nên mới bảo nó . Là nô tỳ lo lắng chu toàn, xin nương nương giáng tội!”

      “Sao ngươi lại hồ đồ đến thế! Chuyện quan trọng như vậy lại giao cho ả nha đầu ngu dốt!” Hoàng hậu nhịn được, trách cứ Lâm Vân Nhược, “Gia Cát Linh rất tinh quái, mấy câu tra được chân tướng từ miệng nó, Thiên nhi nhất định biết bản cung đề phòng nó rồi.”

      “Nương nương, chi bằng như vầy?” Lâm Vân Nhược đứng lên, lặng lẽ thầm vào tai Hoàng hậu.

      Hoàng hậu gật đầu, : “Ngươi và ta đúng là cùng chung suy nghĩ, giờ chỉ có làm như vậy! Người đâu, truyền Thiên nhi và Bình Dương quận quân đến Dịch Khôn Cung!”

      “Nhặt hết đường cát, hay cho quận quân có thể nghĩ ra cách xảo quyệt như vậy.” Trong thời gian chờ đợi Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên đến, Lâm Vân Nhược .

      “Suy nghĩ của nha đầu kia theo lẽ thường!” Hoàng hậu có chút đăm chiêu, “Trước kia chỉ xem nó là nha đầu thông minh, xem ra bản cung hơi xem thường nó, nếu nó thực thành thân với Thiên nhi, đúng là khiến người khác đau đầu. Dám làm khó nha đầu mà bản cung phái . Bây giờ bản cung cũng để cho nó nếm thử mùi vị nhặt đường cát thế nào!”

      Khoảng nửa canh giờ sau, Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên mới cùng nhau đến Dịch Khôn Cung, cả hai hành lễ với Hoàng hậu.

      Hoàng hậu nháy mắt với Lâm Vân Nhược, Lâm Vân Nhược hiểu ý gật đầu, bưng dĩa đường cát đến, cẩn thận đụng vào người của Gia Cát Linh , toàn bộ đường trong dĩa rơi hết xuống đất.

      “Nương nương, đường bị quận quân đụng đổ, nô tỳ lại lấy ít đến cho người.” Lâm Vân Nhược .

      “Ngươi .” Hoàng hậu gật đầu, lại với Gia Cát Linh , “Nô tỳ trong Dịch Khôn Cung đều học phép tắc cả rồi, Tam nha đầu, phiền ngươi trong vòng nửa nén nhang, dọn dẹp sạch đường đất được ? Chỗ bản cung có chổi, ngươi tự nghĩ cách nhé.”

      Gia Cát Linh cúi người: “Thần nữ tuân mệnh.”

      “Linh nhi!” Sở Lăng Thiên giữ Gia Cát Linh lại, sắc mặt u ám.

      sao.” Gia Cát Linh cười cười, “Yên tâm .”

      “Tam nha đầu, bản cung chỉ cho ngươi thời hạn nửa nén nhang, ngươi mau lên nhé.” Hoàng hậu lại nhắc nhở.

      “Hồi bẩm nương nương, cần nửa nén nhang, chốc là đủ rồi.”

      Gia Cát Linh đến bên cạnh, cầm lấy ấm nước, rót nước bên trong xuống chỗ đường nọ, đường cát gặp nước nóng liền mau chóng hòa tan. Đặt ấm xuống, Gia Cát Linh kéo miếng vải trong người mình ra, ngồi xổm xuống dùng vải lau khô nước, cả quá trình chưa đầy nháy mắt.

      Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh , ngờ chỉ thoáng mà nàng giải quyết xong vấn đề hóc búa. Nếu Tiểu Thúy có thể nghĩ ra cách như vậy, cũng cần tốn nửa ngày để nhặt đường, Tam nha đầu này đúng là thông minh hơn người.

      Sở Lăng Thiên nhếch mép cười, chan chứa tình cảm nhìn Gia Cát Linh , hình như có chuyện gì làm khó được nàng. như cười như nhìn Hoàng hậu, làm khó nữ nhân của , hình như Hoàng hậu làm hơi quá rồi.

      Hoàng hậu cảm nhận được ánh mắt của Sở Lăng Thiên, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

      Lâm Vân Nhược nhanh chóng bưng dĩa đường khác đến, nhìn thấy mặt đất sạch , nàng cũng kinh hãi, hoài nghi vừa rồi mình có làm đổ đường xuống đất hay .

      Hoàng hậu điều chỉnh lại tâm trạng, mặt lập tức bày ra nụ cười hiền lành, : “Tam nha đầu đúng là có trí tuệ, tình huống như nhau, đến tay ngươi, liền được giải quyết nhanh chóng.”

      “Nương nương quá khen, biết nương nương triệu thần nữ đến có gì dặn dò?”

      “Lát nữa ngươi biết.” Sắc mặt Hoàng hậu nhất thời tối lại, với Lâm Vân Nhược: “Lôi nha đầu châm ngòi thị phi kia lên đây cho bản cung!”

      Lâm Vân Nhược lên tiếng, đến thiên điện, dẫn nô tỳ bị trói đến, nha đầu này đúng là Tiểu Thúy.

      “Mẫu hậu, đây phải là nô tỳ trong phủ của nhi thần à? Tại sao lại ở Dịch Khôn Cung?” Sở Lăng Thiên khó hiểu hỏi.

      “Nha đầu này to gan lớn mật, ỷ vào là đồng hương của Lâm Vân Nhược, chạy đến bẩm báo Thiên nhi vì để mượn sức mạnh của Hoàng đế nước Ngạo Nguyệt và thái tử, công chúa nước Nam Chiếu mà mở tiệc chiêu họ trong phủ.”

      “À.” Sở Lăng Thiên thản nhiên à tiếng, “Nha đầu ấy còn gì nữa?”

      “Nó thêm gì nữa, chỉ Tam nha đầu bảo nó nhặt đường thế nào thôi.” Hoàng hậu bật cười, “ hổ là Tam nha đầu, có thể nghĩ ra cách này. Bản cung nghĩ, quan hệ giữa Thiên nhi và nước Ngạo Nguyệt, Nam Chiếu có tốt chằng phải vì nước Lăng Nguyệt này hay sao? Nha đầu kia lại có thể châm ngòi ly gián, Thiên nhi có dã tâm, đúng là làm bản cung tức chết. Thiên nhi là bản cung thấy từ đến lớn, bản cung còn chưa tin con sao?”

      “Đa tạ tín nhiệm của mẫu hậu.” Sở Lăng Thiên vẫn lạnh lùng như băng.

      “Mẹ con với nhau, đừng khách sáo thế.” Hoàng hậu cười cười, “Ả còn Tam nha đầu biết gấm Vân Nam người ả mặc là Lâm Vân Nhược tặng, bản cung vừa nghe, nghĩ thầm hay rồi, điều này phải khiến hai con hoài nghi bản cung sao? Cho nên triệu hai con đến đây, chính là muốn chuyện này, tránh để các con hiểu lầm bản cung.”

      “Mẫu hậu có lòng.” Sở Lăng Thiên , “Mẫu hậu đối xử với nhi thần như con thân sinh, từ thương có thừa, con tin tưởng mẫu hậu nhất định làm ra chuyện bỉ ổi như phái người đến Thất vương phủ giám sát. Nhất định là nha đầu kia bậy.”

      Trong mắt Hoàng hậu xẹt qua tia mất tự nhiên, : “Thiên nhi rất đúng, Vân Nhược, nha đầu này phạm thượng, kéo ra ngoài phạt trượng !”

      “Dạ, nương nương!” Lâm Vân Nhược kéo Tiểu Thúy ra ngoài Dịch Khôn Cung.

      Tiểu Thúy bị nhét miệng, khóc tu tu nức nở, nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt cầu xin, Hoàng hậu lại nhìn cũng chẳng nhìn đến nàng cái.

      “Hai con tin tưởng bản cung là được rồi!” Hoàng hậu như tháo xuống được gánh nặng, “Hai con mau trở về nghỉ ngơi , bản cung cũng mệt rồi. Thiên nhi, con phải nhớ kỹ, con và Dực nhi như thể tay chân, Dực nhi có phúc nhất định cùng hưởng với con.”

      Sở Lăng Thiên đồng tình, mỉm cười: “Con đương nhiên tin tưởng đại ca, nhưng nếu có người khác ở giữa làm khó dễ, đừng trách Sở Lăng Thiên con nể nang! Mẫu hậu, nhi thần cáo lui.”

      “Thần nữ cáo lui!”

      Hoàng hậu ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Thiên là cảnh cáo bà, màn diễn vừa rồi của bà, đều tròn vai ư?

      Hai người vừa mới ra khỏi Dịch Khôn Cung, liền nhìn thấy ngự tiền thị vệ của Sở Kim Triêu đến, Sở Kim Triêu truyền Sở Lăng Thiên đến ngự thư phòng bàn bạc kế sách, Gia Cát Linh liền mình quay về phủ Thừa tướng.

      Ba nha hoàn đều đợi nàng, thấy nàng bị hao tổn gì trở về, mới yên tâm. Nàng gọi các nô tỳ vào đại sảnh, hỏi: “Nguyệt Lan, Mộc Tê, hai ngươi còn người thân ?”

      “Cha mẹ nô tỳ qua đời mấy năm trước, trong nhà chỉ còn ông bà nội già yếu thôi.” Nguyệt Lan nhắc đến ông bà nội, mắt khỏi đỏ lên, “Nô tỳ rất nhớ họ.”

      Nghe thấy câu hỏi của Gia Cát Linh , Mộc Tê hơi sững sờ, hình như nàng nhớ nổi chuyện trong quá khứ, “Nô tỳ nhớ được, biết là có hay .”

      nên ép buộc bản thân, nhất định tìm được người thân của ngươi.” Gia Cát Linh an ủi nàng, nàng quyết định, đợi thời gian nữa, tình hình ổn định chút rồi, nhờ Thương Y thông qua Thanh Ngọc Môn hỏi thăm chút người nhà của Mộc Tê.

      Mộc Tê mỉm cười gật đầu: “ sao, Mộc Tê vẫn luôn xem tiểu thư là người nhà của mình.”

      Gia Cát Linh vỗ tay Mộc Tê, với Nguyệt Lan và Tiểu Điệp: “Ngày mai hai ngươi hãy đón người nhà của mình đến Ngân Đô, ta tìm căn nhà tốt chút, để họ ở đó, sau này hai ngươi muốn gặp mặt cũng tiện.”

      “Tiểu thư, ?” Nguyệt Lan vui đến nổi nhảy cẫng lên, kích động đến rơi nước mắt, “Đa tạ tiểu thư! Đa tạ tiểu thư! Tiểu thư đúng là Bồ Tát sống mà!”

      Tiểu Điệp kích động đến nên lời, từ khi nàng tiến cung, còn hy vọng quá xa vời nữa, nàng nghĩ đến được vào phủ Thừa tướng là may mắn lắm rồi, ngờ Gia Cát Linh lại cho nàng niềm vui ngạc nhiên lớn đến thế.

      Gia Cát Linh trong lòng cảm thấy xót xa, : “Các ngươi theo ta, chịu ít khổ cực, cả ngày còn phải lo sợ phập phồng, làm cho ta rất nhiều chuyện. So ra, chuyện ta có thể làm cho các ngươi cũng chỉ có vậy.”

      “Tiểu thư, người đừng vậy.” Mộc Tê , “ theo người là may mắn của chúng ta, nếu có người, chúng ta biết phải chịu bao nhiêu khổ cực nữa.”

      “Đúng vậy, tiểu thư, nếu phải người mang nô tỳ ra khỏi cung, Tiểu Điệp chỉ có thể chết già trong cung.”

      “Ngươi còn trẻ, đừng đến chuyện chết chóc.” Nguyệt Lan tức giận .

      “Được rồi được rồi.” Gia Cát Linh cười, “Tóm lại, sau này chúng ta hãy đồng tâm hiệp lực, mau nghỉ ngơi sớm .”

      Qua vài ngày, Đại phu nhân bị giam cuối cùng cũng được thả ra, bà vừa ra khỏi sân sau liền nhận được tin tốt.

      Hết chương 128

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 129: Mặt mũi Thừa tướng gia để ở đâu?

      Gia Cát Hồng Nhan chạy đến phòng Đại phu nhân, thần bí : “Mẹ, tin tức từ Hàn gia đến rồi, Ngũ di nương là con , hoàn toàn có muội muội. Vì để lật tẩy của Gia Cát Linh và Hàn Thanh Thanh, đương gia của Hàn gia, cũng chính là đại ca của Ngũ di nương, Hàn Thế Văn cũng đến Ngân Đô, ở khách điếm Duyệt Lai.”

      tốt quá!” Đại phu nhân trong lòng cảm thấy vui sướng, “Mẹ biết ngay là có vấn đề mà, chút trò mèo này mà cũng muốn qua được pháp nhãn của bản phu nhân ư. Vậy , chẳng những có thể trục xuất Hàn Thanh Thanh khỏi cửa, còn có thể để cho lão gia nhìn thấy được dã tâm xấu xa của con tiện tì Gia Cát Linh , lão gia chắc chắn trách phạt nó!”

      “Mẹ, mẹ đúng là minh! mũi tên trúng hai đích!” Gia Cát Hồng Nhan mỉm cười, thể kích lật đổ Gia Cát Linh khiến cho Gia Cát Chiêm từ từ mất kiên nhẫn với nó.

      “Ngày mai bảo Hàn Thế Văn đến phủ, mẹ phải vạch trần mưu của Gia Cát Linh và Hàn Thanh Thanh, mẹ muốn nhìn xem, lão gia tuyệt đối dễ dàng tha thứ cho kẻ lừa gạt ông!”

      “Dạ, mẹ!”

      Cùng lúc đó, ở Trục Nguyệt , Kinh Phong bẩm báo lại với Gia Cát Linh : “Tam tiểu thư, theo người của chúng ta gửi tin đến, Hàn Thế Văn đến Ngân Đô, ở khách điếm Duyệt Lai.”

      Gia Cát Linh gật đầu: “Hành động của Đại phu nhân đúng là nhanh , ta gặp Hàn Thế Văn kia.”

      Khách điếm Duyệt Lai.

      Trong gian phòng thượng hạng, người trung niên sắc mặt ngăm đen ngồi đó, chính là đại ca của Ngũ di nương Hàn Liên, Hàn Thế Văn. Hàn gia hồi trước làm ăn còn được, nhưng mấy năm gần đây càng làm càng thảm, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ qua ngày, nghe được Đại phu nhân hứa trả thù lao là ngàn lượng bạc, Hàn Thế Văn tiếc từ ngàn dặm xa xôi đến Ngân Đô này, vạch trần mưu của Gia Cát Linh cùng đứa em giả mạo kia.

      nương, Hàn lão gia ở gian phòng này.” Tiểu nhị của khách điếm dẫn Gia Cát Linh đến ngoài phòng của Hàn Thế Văn, với nàng.

      “Làm phiền tiểu ca.” Gia Cát Linh lấy ra ít bạc vụn đưa cho tiểu nhị.

      nương khách sáo rồi!” Tiểu nhị vui vẻ nhận lấy, xoay người rời .
      Gia Cát Linh gõ cửa, bên trong truyền đến giọng trầm mạnh: “Mời vào!”

      Nàng đẩy cửa vào, Hàn Thế Văn nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như thế lại xuất trong phòng mình, khỏi ngẩn ngơ: “ nương… tìm ai?”

      “Cữu cữu, con là Tam tiểu thư của Gia Cát phủ thừa tướng, nghe cữu cữu đến, nên đặc biệt đến thăm cữu cữu.” Gia Cát Linh cười .

      “Ngươi là…” Hàn Thế Văn nhớ đến người đưa tin của Đại phu nhân, đúng là nhắc đến Tam tiểu thư tìm người đến giả mạo muội muội , nhất thời sắc mặt trở nên vui, “Tam tiểu thư sao lại biết ta ở đây?”

      “Chuyện này cữu cữu cần phải biết làm gì, biết lần này cữu cữu đến Ngân Đô có chuyện gì? Vì sao lại đến ở phủ Thừa tướng? Tuy rằng Ngũ di nương mất, nhưng tình cảm của phụ thân đối với di nương vẫn còn.”

      “Hừ, nếu ngươi tìm tới đây, nhất định biết mục đích ta đến Ngân Đô, làm gì phải hỏi nhiều như vậy. Tam tiểu thư, nếu đến khuyên ta hãy thay đổi chủ ý, xin mời về cho, ta quyết cho phép người khác giả mạo em ta, hủy hoại danh dự của Hàn gia!” Hàn Thế Văn rất chính nghĩa.

      “Đại phu nhân trả cho cữu cữu thù lao bao nhiêu?” Gia Cát Linh thình lình hỏi.

      “Cái gì?” Sắc mặt của Hàn Thế Văn trở nên mất tự nhiên, “Thù lao gì chứ? Tam tiểu thư đừng đánh giá thấp Hàn mỗ!”

      “Là con lỗ mãng.” Gia Cát Linh , “Cữu cữu tuyệt đối phải kẻ thấy tiền là sáng mắt.”

      “Ngươi , rốt cục ngươi có mục đích gì?”

      “Ôi…” Gia Cát Linh bất đắc dĩ lắc đầu, “Cữu cữu, sao cữu cữu nghĩ lại xem, nếu cữu cữu và người đó thực thành huynh muội, Hàn gia và phủ Thừa tướng liền trở lại mối quan hệ thông gia như trước. Khi Ngũ di nương còn tại thế, quan tâm của phủ Thừa tướng với Hàn gia, cữu cữu hẳn quên đâu nhỉ. Sau khi Ngũ di nương qua đời, tình hình lại thế nào? Thứ mất bỗng nhiên lại có được, Thừa tướng gia nhất định càng thêm quý trọng, chỉ cần câu của nàng ta, phủ Thừa tướng chỉ cần hơi dẫn dắt Hàn gia thôi, Hàn gia nhất định khôi phục lại vẻ vang như cũ. So với chút thù lao bé chẳng đáng kể đó, bên trọng bên khinh, cữu cữu hẳn phải hơn con chứ.”

      “Hừ!” Hàn Thế Văn khinh thường hừ tiếng, “Hàn mỗ há lại là người vô sỉ như thế.”

      “Cữu cữu, cái này gọi là vô sỉ, chỉ là mượn lực trợ lực mà thôi, cớ sao lại làm?”

      Hàn Thế Văn rơi vào im lặng, cẩn thận nghiền ngẫm lại lời của Gia Cát Linh , Gia Cát Linh cũng thúc giục, mà đứng dậy cáo từ, mục đích của nàng đạt được, Hàn Thế Văn nhất định dao động.

      Hôm sau, Gia Cát Chiêm trở về, Đại phu nhân dặn dò nhà bếp làm bàn thức ăn phong phú, thông báo các nương của các phòng đều đến ăn cơm. Từ sau khi Như Phong quay về, tâm trạng của Gia Cát Chiêm mỗi ngày đều tốt, vết thương của Đại phu nhân cũng nhanh khỏi.

      Đại phu nhân, Như Phong, các nương của các phòng đều sớm vào phòng khách, chờ Gia Cát Chiêm ngồi vào vị trí. lát sau, Gia Cát Chiêm rốt cục cũng đến, chỉ là người bên cạnh ông khiến sắc mặt của Đại phu nhân thoáng sa sầm.
      “Lão gia, đây là tiệc gia đình, lão gia dẫn nàng ta đến làm gì?” Đại phu nhân nhìn thấy Trương Thúy Hoa, giọng có chút tức giận.

      “Mẫn nhi à, Thanh Thanh sớm muộn gì cũng gả vào đây, nếu là tiệc gia đình, đương nhiên nàng ấy phải tham gia rồi.” Gia Cát Chiêm .

      “Phụ thân, dù sao vẫn còn chưa vào cửa, phụ thân giờ lại dẫn đến dự tiệc gia đình, nữ nhi cảm thấy hơi ổn.” Gia Cát Hồng Nhan bất mãn .

      “Thôi đủ rồi!” Gia Cát Chiêm giận tím mặt, “Rốt cục là ai làm chủ ở cái phủ Thừa tướng này?”

      Gia Cát Chiêm vừa dứt lời, Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan nhất thời ngậm miệng, dám hó hé nữa.

      “Dì Thanh, đến bên này ngồi .” Gia Cát Linh bước đến, kéo Trương Thúy Hoa ngồi xuống bên cạnh mình.

      Đại phu nhân liếc Gia Cát Linh cái, mặt lên tia cười lạnh, để xem ngươi có thể giả bộ được bao lâu? Bà hòa hoãn, : “Lão gia, nếu Thanh Thanh là em của Ngũ di nương, ngày mai thiếp liền nạp nàng ta vào cửa, nếu phải, thiếp tuyệt đối thể mạo muội đồng ý, ngộ nhỡ là người có dã tâm an bài vào thám thính, vậy tốt lắm?”

      “Bà bậy bạ gì đó?” Gia Cát Chiêm trừng mắt với Đại phu nhân, “Thanh Thanh phải muội muội của Liên nhi, còn có thể là ai?”

      Đại phu nhân quay đầu nhìn Gia Cát Linh , ” “Linh nhi, là con hay để ta ? Con mang nữ nhân này vào phủ, rốt cục có mục đích gì?”

      Gia Cát Linh oan ức nhìn Đại phu nhân, : “Con chỉ là thấy phụ thân nhớ thương Ngũ di nương đến sốt ruột, đành lòng nhìn phụ thân chịu giày vò, mới tìm nữ tử trông giống với Ngũ di nương, để giải nỗi khổ tương tư của phụ thân. Nếu mục đích, chính là hy vọng mỗi ngày phụ thân đều có thể vui vẻ.”
      Gia Cát Chiêm hài lòng nhìn Gia Cát Linh , “Trong tất cả con của ta, chỉ có Linh nhi là hiểu chuyện nhất!”

      “Lão gia, nếu thiếp có thể chứng minh nàng ta phải là em của Ngũ di nương, lão gia có thể trục xuất ả ra khỏi phủ ? Linh nhi biết thân phận thực của ả là ai, lại giấu mà báo, cũng phải phạt nặng mới được.” Đại phu nhân .

      phải em của Liên nhi? Tại sao lại giống nhau đến thế?” Trong lòng Gia Cát Chiêm có chút hoài nghi.

      “Ngươi trong thiên hạ ngàn ngàn vạn vạn, người giống người phải thể.” Đại phu nhân dừng chút, “Thiếp điều tra , Ngũ di nương hoàn toàn có em , nữ nhân này cùng Linh nhi ngay từ đầu lừa gạt lão gia.”

      “Linh nhi, những điều mẹ con đều là ư?” Sắc mặt Gia Cát Chiêm u ám, ông tự xưng là cáo già, nếu bị hai nữ tử lừa gạt đùa bỡn, như thế nào ông cũng tiếp nhận được.

      Gia Cát Linh bình tĩnh : “Phụ thân, dì Thanh đúng là em của Ngũ di nương, Linh nhi dám lừa dối phụ thân. Phụ thân lại chẳng tin tưởng con, nữ nhi đau lòng. Hay vầy , dì Thanh, dì cũng chẳng cần thiết ở lại phủ Thừa tướng nữa làm gì, bây giờ ngay . Nếu Ngũ di nương dưới suối vàng mà biết, cũng nhẫn tâm nhìn thấy dì bị vũ nhục thế đâu.”

      Gia Cát Linh đứng lên, Trương Thúy Hoa cũng đứng lên theo, muốn theo nàng rời khỏi đó.

      “Thanh Thanh…” Gia Cát Chiêm do dự.

      “Đợi !” Đại phu nhân quát, “Linh nhi và nữ nhân này lừa mọi người ở phủ Thừa tướng, muốn dễ dàng bỏ vậy ư?”

      “Mẹ muốn thế nào?” Gia Cát Linh có hơi tức giận, “Con chỉ là thể nhìn mẹ vũ nhục dì Thành mà thôi, mẹ luôn miệng dì Thanh phải em của Ngũ di nương, có bằng chứng ?”

      Đại phu nhân mỉm cười tràn đầy tự tin: “ có bằng chứng mà ta dám bậy ư? Lão gia, lão gia đợi thêm lát nữa , để xem nữ nhân này cùng con của lão gia có lừa gạt lão gia ! Vốn thiếp chẳng muốn nhúng tay vào chuyện này, chỉ cẩn lão gia vui vẻ là được, nhưng thiếp đành lòng nhìn lão gia bị hai người gạt mà chẳng hay biết gì, rơi vào mưu của chúng, nên thiếp mới điều tra.”

      “Bà ?” Gia Cát Chiêm dường như có chút tin vào lời của Đại phu nhân, sắc mặt cũng càng lúc càng u ám, “Bà có bằng chứng gì? Lấy ra xem thử.”

      “Dạ, lão gia đợi chút!” Đại phu nhân tới cửa, với Lưu quản gia, “Mời Hàn lão gia vào đây.”

      Thaaý Hàn Thế Văn vào, Gia Cát Chiêm khỏi ngẩn ra, sau đó lập tức bước đến nghênh đón, khách sáo : “Hàn lão đệ đến đây, có từ xa tiếp đón.”

      “Thừa tướng gia khách sáo rồi.” Hàn Thế Văn , “Hôm nay tiểu đệ đến, chính là muốn làm sáng tỏ chuyện, muốn để cho mưu của vài người thực được.”

      Trong mắt Đại phu nhân lên vẻ giảo hoạt: “Lão gia, Hàn lão gia ngại vất vả, từ thành Phù Dung ở ngàn dặm xa xôi đến đây, chính là để vạch trần mưu mà lão gia biết.”

      Nhìn thấy Hàn Thế Văn xuất , Gia Cát Chiêm có vài phần ti tưởng lời của Đại phu nhân. Ông lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Linh , ánh mắt sắc lạnh như băng sướng. Cho dù lúc nãy Gia Cát Linh rất có tình có ký, nhưng ông tuyệt đối khong thể dễ dàng tha thứ chuyện nàng lừa gạt và giấu giếm mình.
      “Cha, Tam muội cũng là có ý tốt, cha cũng đừng trách muội ấy.” Như Phong thấy vẻ mặt Gia Cát Chiêm nghiêm lại, lập tức biện hộ thay cho Gia Cát Linh , “Có phải là muội muội của Ngũ di nương quan trọng, phải phụ thân cũng cảm thấy dì Thanh rất tốt sao?”

      “Phong nhi.” Đại phu nhân nhìn Như Phong bằng ánh mắt trách cứ, “Lão gia tự biết cân nhắc, lừa gạt chính là lừa gạt, lão gia là Thừa tướng, ở trong triều còn chưa có người nào dám lừa gạt lão gia, lại bị nữ nhi của chính mình trêu chọc như thế, thể diện để ở đâu? Lừa gạt chỉ là chuyện , Linh nhi biết mà báo, nhất định có mục đích thể cho ai biết. Linh nhi, con vẫn là thành thành khai ra !”

      “Mẹ, Linh nhi hiếu thảo, lại bị lấy ác ý đo lường, đúng là đau lòng cực hạn.” Gia Cát Linh ấm ức , “Nếu cha mẹ đều xem con như vậy, con chẳng còn lời nào để . Dì Thanh, giờ dì mau , phủ Thừa tướng chứa chấp dì rồi.”

      “Đợi !” Gia Cát Chiêm bình tĩnh đến bên cạnh Hàn Thanh Thanh, bỗng nhiên giơ tay nắm mạnh cằm của nàng, hỏi, “! Ngươi tiếp cận lão phu có mục đích gì?”

      “Thiếp… Thiếp…” Trương Thúy Hoa đau đến nỗi trào nước mắt, nàng khỏi đưa ánh mắt cầu cứu về hướng Gia Cát Linh , “Tam tiểu thư, cứu ta…”

      “Linh nhi, con còn chịu ư?” Đại phu nhân lạnh lùng hỏi.

      “Con có lời nào để !” Gia Cát Linh thất vọng nhìn Gia Cát Chiêm.

      Hết chương 129
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 130: Nghịch chuyển

      “Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!” Gia Cát Hồng Nhan hừ lạnh, “Hàn lão gia, nếu Tam muội , vậy lão gia , xem nó còn chống chế thế nào.”

      “Hàn lão đệ, đệ xem, rốt cục chuyện là sao?” Gia Cát Chiêm nhìn Hàn Thế Văn, hỏi.

      “Dạ, dạ, Thừa tướng gia xin hãy nghe ta .” Lúc này Hàn Thế Văn mới lên tiếng, hết nhìn Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan, lại nhìn sang Gia Cát Linh , ra lời sớm chuẩn bị trong lòng, “Hồi bẩm thừa tướng, Thanh Thanh quả thực là muội muội cùng cha cùng mẹ với ta và Liên nhi. Từ thất lạc với người nhà, ngờ còn có thể đoàn tụ, ta thực rất vui!”

      Trong đầu Đại phu nhân đánh ầm tiếng, cơ thể khỏi run rẩy, sắc mặt trở nên xanh tái, bà hoài nghi nhìn Gia Cát Hồng Nhan, thấy Gia Cát Hồng Nhan cũng chẳng hiểu ra sao.

      “Hàn lão gia, ông đừng đùa mà!” Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan lộ lên vẻ hung dữ, “Đây phải những lời lão gia với ta! Ngũ di nương là con , sao có thể có em chứ?”

      “Đại tiểu thư…” Hàn Thế Văn chậm rãi , “Huynh muội của Hàn gia, lẽ ta bằng tiểu thư sao? Đúng vậy, Thanh Thanh chính là muội muội của ta.”

      Đại phu nhân cười lạnh, “Hàn lão gia, ngươi luôn miệng Hàn Thanh Thanh là muội muội ngươi, có bằng chứng gì?”

      cánh tay tiểu muội có nốt ruồi lớn bằng hạt đậu phụ.”

      Gia Cát Chiêm gật đầu, ông từng nhìn thấy nốt ruồi này.

      “Hàn lão gia, vì sao đột nhiên ông lại thay đổi chủ ý, có phải có ngươi ép ông như vậy hay ?” Gia Cát Hồng Nhan vẫn tin vào chuyện xảy ra trước mắt, Hàn Thế Văn sao đột nhiên lại vậy, nhất định là có người ở trong phá rối. Nàng hung ác nhìn Gia Cát Linh , với Hàn Thế Văn, “Hàn lão gia, ông đừng sợ! Nếu có người ép ông, ông cứ ra, Thừa tướng gia và phu nhân vì ông mà làm chủ.”

      “Đại tiểu thư.” Hàn Thế Văn lộ vẻ khó xử, “Cho dù tiểu thư có trả thù lao ngàn lượng bạc cho Hàn mỗ, Hàn mỗ cũng thể lời trái với lương tâm, nhận mặt em ruột, oan uổng Tam tiểu thư, Hàn mỗ làm được!”

      “Ông!” Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan trở nên trắng bệch, “Ông gì? Ta… Ta cho ông bạc … khi nào…”

      “Đại tiểu thư, tiểu thư quên rồi ư? Hàn mỗ ta lại nhớ rất ràng.”

      “Bốp!” Gia Cát Hồng Nhan còn chưa kịp hoàn hồn, mặt ăn cát tát mạnh của Gia Cát Chiêm. Sắc mặt Gia Cát Chiêm xanh tái, trán nổi gân xanh, đập rất lợi hại.

      “Phụ thân…” Gia Cát Hồng Nhan ôm gò má sưng đỏ, khó tin nhìn, “Nữ nhi đều là , hề dám lừa dối phụ thân, xin phụ thân tra !”

      “Ngươi còn dám ăn quàng xiên!” Gia Cát Chiêm cao giọng, “Tiêu Mẫn, ngày mai lão phu nạp Hàn Thanh Thanh làm Lục di nương, bà mau chuẩn bị .”

      “Dạ, lão gia!” Đại phu nhân gục đầu xuống, lập tức đáp lời.

      “Hy vọng sau này bà chung sống hòa bình với nàng ấy.”

      “Dạ, thiếp biết.”

      “Thanh Thanh, Linh nhi, vữa rồi là ta hiểu lầm hai người, đừng giận ta nhé.”

      Gia Cát Linh cười lạnh, : “Linh nhi bị hiểu lầm cũng chẳng phải vài ba lần, phụ thân cần như vậy, Linh nhi sớm quen rồi.”

      Gia Cát Chiêm xấu hổ cười cười, cho có lệ: “Đựợc rồi, được rồi, chuyện này ràng là tốt rồi. Hàn lão đệ đường xa đến đây, mau ngồi xuống dùng cơm. Hàn lão đệ, gần đây tình hình trong nhà thế nào?”

      “Ôi…” Hàn Thế Văn lắc đầu thở dài, vừa nhắc đến liền âu sầu buồn bã, “Đa tạ Thừa tướng gia quan tâm, Hàn gia cũng sống tạm qua ngày, chỉ là tình hình được như xưa. Chuyện làm ăn buôn bán tốt lắm, muốn làm ăn lớn, lại có vốn liếng.”

      “Hàn lão đệ muốn làm ăn gì?” Gia Cát Chiêm hỏi.

      “Thành Phù Dung gần đây buôn vải vóc rất phát đạt, tiểu đệ muốn nhảy vào làm, nhưng người trong nghề ai là có hậu thuẫn, tiểu đệ đành chùn bước thôi.” Hàn Thế Văn bất đắc dĩ .

      “Chuyện này dễ thôi!” Gia Cát Chiêm cao giọng , “Từ phủ Thừa tướng xuất ra năm ngàn lượng bạc cho Hàn lão đệ làm vốn, đệ hãy em đệ là di nương của phủ Thừa tướng, còn ai dám xem thường đệ nữa?”

      “Chuyện này…” Trong lòng Hàn Thế Văn vui sướng, mặt lại xấu hổ từ chối, “Làm vậy hay lắm, Thừa tướng gia, tuyệt đối thể! Hàn mỗ sao có thể vô duyên vô cớ lấy bạc của phủ Thừa tướng chứ.”

      “Hàn lão đệ cần từ chối, chuyện này quyết định vậy .” Gia Cát Chiêm kiên trì .

      “Vậy… tiểu đệ cung kính chi bằng tuân mệnh, đa tạ chiếu cố của Thừa tướng gia.” Hàn Thế Văn cảm kích nhìn Gia Cát Linh , bỏ qua ngàn lượng bạc, thu hoạch giờ lại gấp nhiều lần.

      Gia Cát Linh thầm gật đầu, ý bảo đây là thứ ông nên được.

      Trương Thúy Hoa vẫn kích động nắm lấy tay của Gia Cát Linh , cuối cùng nàng ta cũng chính thức trở thành di nương của phủ Thừa tướng.

      Trong lòng Đại phu nhân hận chết Gia Cát Linh và Trương Thúy Hoa, nhưng thể cúi đầu trước Gia Cát Chiêm, đồng ý nạp Lục di nương vào cửa, giờ phút này, nụ cười mặt bà còn méo mó khó coi hơn cả khóc. Bà nhìn mặt Gia Cát Hồng Nhan sưng tấy, trong lòng khỏi đau, hận thù đối với Gia Cát Linh lại càng thêm mãnh liệt. Cũng may vài ngày nữa là đến sinh thần của Gia Cát Chiêm, ngày ấy, chính là ngày chết của nó. Bà sớm nhìn ra, bằng vào Hàn Thanh Thanh chẳng thể nghĩ ra được kế sách này, toàn bộ đều do con nha đầu thối kia bày mưu tính kế, chỉ cần nó chết, đuổi Lục di nương ra khỏi phủ chỉ là chuyện dễ dàng.

      Hôm sau, phủ Thừa tướng cử hành nghi thức nạp thiếp đơn giản, Trương Thúy Hoa rốt cục cũng trở thành Lục di nương của phủ Thừa tướng. Từ phạm nhân bỏ trốn bị sung quân vào biên ải, biến thành di nương, trong lòng nàng cảm kích Gia Cát Linh thôi. Cũng trong ngày hôm đó còn có chuyện xảy ra, đó là ở pháp trường hành quyết nữ nhân tên là Lâm Tuyết, Tứ di nương của phủ Thừa tướng, ngày Gia Cát Chiêm nạp Lục di nương, cũng là ngày Tứ di nương biến thành vong hồn dưới đao.

      Nạp thiếp là đại , chủ mẫu, công tử, tiểu thư trong phủ đều phải có mặt, Như Nguyệt và Như Sương thể đến pháp trường nhìn mặt Tứ di nương lần cuối. Nhưng ai biết rằng, cho dù điều kiện có cho phép, các nàng tuyệt đối cũng , ai lại muốn để người khác biết chuyện mẫu thân mình là phạm nhân giết người.

      Lúc chạng vạng, người mặc đồ nữ quan đến phủ Thừa tướng, tìm hai tỷ muội Như Nguyệt và Như Sương.

      “Dì!” Nhìn thấy Lâm Vân Nhược, Như Sương lập tức bổ nhào vào lòng bà, lên tiếng khóc than, “Mẹ con chết rồi, con còn mẹ nữa.”

      “Đừng khóc.” Như Nguyệt khiển trách Như Sương, “Ở trước mặt dì mà khóc sướt mướt còn ra thể thống gì!” Nàng rót chén nước cho Lâm Vân Nhược, hỏi: “Dì đến có chuyện gì ?”

      “Mẹ các con còn, dì đến thăm các con.” Nhớ đến tỷ tỷ của mình, vẻ mặt Lâm Vân Nhược thê lương, “Vốn nghĩ rằng có thể vào phủ Thừa tướng làm di nương là may mắn của tỷ ấy, ngờ lại đưa tỷ ấy đến quỷ môn quan.”

      “Dì, chúng ta phải làm gì đây?” mặt Như Sương còn vương nước mắt, “Người trong phủ Thừa tướng, ai ai cũng hung ác như hổ báo, con rất sợ!”

      “Khóc cái gì mà khóc!” Nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của Như Sương, Lâm Vân Nhược nhất thời tức giận, “Con chỉ biết khóc, các con nhìn Gia Cát Linh xem, cùng là thứ nữ, cả mẫu thân cũng mất, giờ sống vẫn vui vẻ đó thôi. Các con ngược lại trở thành bộ dạng sa sút thế này.”

      “Dì, Như Nguyệt cầu thứ khác, chỉ xin dì hãy vì tụi con mà tìm mối hôn tốt, đừng để bị ức hiếp, sống trong lo lắng sợ hãi cảm thấy mỹ mãn rồi.” Như Nguyệt .

      “Haizzz…” Lâm Vân Nhược thở dài, “Chuyện này dễ hơn làm, hôn nhân do cha mẹ làm chủ, Thừa tướng gia và phu nhân còn đó, sao ta có thể nhúng tay vào?”

      “Dì, chi bằng dì xin Hoàng hậu nương nương ân điển, chỉ hôn cho tụi con. Dì hậu hạ Hoàng hậu nương nương nhiều năm, nương nương nhất định nể mặt dì. Trong lòng Như Nguyệt vẫn luôn ngưỡng mộ Thất vương gia…”

      “Câm mồm!” Lâm Vân Nhược quát, “Hôn của Thất điện hạ, Hoàng thượng và hoàng hậu đều thao túng được, há người hầu như ta có thể mở miệng. Việc này ta tìm Đại phu nhân thương lượng, phu nhân tìm cho các con mối hôn nhân tốt.”

      “Đa tạ dì.”

      “Ừ.” Lâm Vân Nhược gật đầu, mặt bỗng nhiên lên vẻ mất tự nhiên, “Các con cần lo lắng, dì nhất định làm chủ cho các con. giờ dì tìm Đại phu nhân để thương lượng.”

      “Làm phiền dì.”

      Bấy giờ, Đại phu nhân ngồi trong phòng, tức giận khó dằn, tưởng tượng Gia Cát Chiêm cùng Lục di nương vui vẻ giường, liền cảm thấy sắp thở nổi. Bà nắm chặt bàn tay, móng tay đều cắm vào da thịt, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Gia Cát Linh : “Gia Cát Linh , tiện nhân nhà ngươi, tại sao chết ! Tại sao xuống địa ngục giống mẹ ngươi!”

      “Phu nhân, Vân Nhược của Dịch Khôn Cung đến.” Lưu quản gia thông báo.

      “Vân Nhược ?” mặt Đại phu nhân lên vẻ tươi cười, “Mau mời vào .” Lâm Vân Nhược là đại a đầu bên cạnh Hoàng hậu, người muốn nịnh bợ bà ta đếm xuể, Đại phu nhân đương nhiên phải nắm bắt cơ hội này.

      Thấy Lâm Vân Nhược, Đại phu nhân lập tức đứng dậy nghênh đón, “Vân Nhược đến sao thông báo tiếng, để ta ra cửa nghênh đón chứ.”

      “Phu nhân khách sáo rồi.” Lâm Vân Nhược khách khí , “Sức khỏe phu nhân thế nào? Hôm ấy Hoàng hậu cũng quá tức giận, mới có thể phạt trượng phu nhân, ta cũng muốn giúp phu nhân cầu tình, nhưng lại dám.”

      “Ta hiểu tâm ý của mà.” Đại phu nhân đích thân châm trà cho Lâm Vân Nhược, “ biết tìm ta có chuyện gì?”

      “Vẫn phải vì chuyện hai cháu của ta sao.” Lâm Vân Nhược bỗng nhiên hạ giọng, “Nhiều năm qua, hai đứa nó toàn bộ đều dựa vào chăm sóc của phu nhân, nhất định mang đến ít phiền toái.”

      “Hai cháu ?” Đại phu nhân hiểu ra sao, thầm nghĩ cháu của ngươi có liên quan gì đến phủ Thừa tướng? Chẳng lẽ lại muốn kết thân với Như Phong. Nghĩ vậy, trong lòng bà khỏi cảm thấy khinh thường, cháu của ngươi mà xứng với con trai ta sao?

      Lâm Vân Nhược cười cười, : “Phu nhân có điều chưa biết, Tứ di nương của phủ Thừa tướng, Lâm Tuyết, là tỷ tỷ của ta.”

      “Có chuyện này sao?” Đại phu nhân giật mình, bà vẫn luôn cảm thấy khó hiểu chuyện hai tỷ muội Như Nguyệt có thiệp mời tham dự Bách Hoa Yến, hóa ra là có Lâm Vân Nhược sau lưng trợ lực, thể nghĩ được Lâm Tuyết giấu kỹ , mối quan hệ này, nếu phải Vân Nhược , phủ Thừa tướng chẳng ai biết hết, “Tứ di nương chưa từng nhắc đến, vậy, chúng ta chẳng phải là thân thích sao?”

      “Đại phu nhân phải. Mấy năm nay, phu nhân chăm sóc tỷ muội Như Nguyệt, Như Sương nhất định hao tổn ít tâm sức, Vân Nhược đa tạ.”

      gì vậy, ta là chủ mẫu, chăm sóc chúng nó là việc phải làm. đến đây có phải vì chuyện hôn của Như Nguyệt và Như Sương ?” Đại phu nhân đoán chút liền đoán trúng mục đích của Lâm Vân Nhược.

      Hết chương 130
      Chrishonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :