1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 121: Trói lại cho ta

      Bất đắc dĩ, Sở Lăng Thiên đành phải xoay người sang chỗ khác. Gia Cát Linh đứng lên từ trong bồn tắm, nhanh chóng mặc quần áo, lại tìm thấy hài của nàng.

      “Linh nhi, xong chưa?” Sở Lăng Thiên đưa lưng về phía Gia Cát Linh , hỏi.

      “Xong rồi.”

      Nhận được câu trả lời của nàng, Sở Lăng Thiên mới xoay người lại, nhìn thấy nàng nhìn xung quanh tìm hài, mỉm cười, : “Hài ở trong phòng ngủ, nào, ta bế nàng về phòng!”

      để cho Gia Cát Linh đáp, Sở Lăng Thiên bế xốc nàng lên, về hướng phòng ngủ. Hạ nhân trong vương phủ nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm mà cúi đầu, dám liếc nhìn. Trước kia, họ chưa từng thấy chủ tử dẫn bất cứ nữ nhân nào về phủ, ngờ gần đây lại thường xuyên như vậy. Lại nhìn đến vẻ mặt tràn ngập nhu tình của Sở Lăng Thiên, vẻ lạng lùng suốt ngày sớm biến mất chẳng thấy đâu.

      “Xoảng!” a hoàn cẩn thận đánh vỡ ấm trà cầm tay, sợ đến nỗi quỳ xuống đất, : “Nô tỳ cẩn thận, kinh động đến vương gia, xin vương gia trách phạt.”

      “Có bị thương hay ?”

      “Dạ?” A hoàn được hỏi mà lo sợ, “ có! Đa tạ điện hạ quan tâm.”

      “Thu dọn sạch đất, mau chóng nghỉ ngơi .”

      “Dạ!”

      Bọn hạ nhân khó tin nhìn theo bóng lưng của Sở Lăng Thiên, hình như có chuyện gì đó thần kỳ quái đản xảy ra, hùng khó qua ải mỹ nhân, đây mãi mãi là đạo lý bất di bất dịch mà.

      Sở Lăng Thiên cẩn thận đặt người trog lòng xuống giường, nô tỳ bên ngoài mang thuốc đến, y nhận lấy, đến bên giường, múc muỗng, đặt bên miệng thổi thổi, lại nếm thử, mới đưa đến bên miệng Gia Cát Linh .

      Người hầu bên cạnh sững sờ nhìn đôi bích nhân này, ngày thường họ nhìn thấy chủ tử đều là vẻ lạnh băng, chủ tử vừa xuất , tựa như nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống mấy độ, chưa từng nhìn thấy vẻ nhu tình như vậy của y.

      Sở Lăng Thiên kiên nhẫn đút Gia Cát Linh uống xong chén thuốc, khi đưa chén thuốc rỗng qua, a hoàn kia vẫn còn thất thần, Sở Lăng Thiên cầm chén xuống giằng mạnh xuống, nàng mới hoàn hồn lại, cuống quít rời khỏi phòng.

      Sở Lăng Thiên nhàng ôm lấy Gia Cát Linh , cốc khẽ lên trán nàng, dịu dàng : “Mau ngủ , thức dậy khỏe thôi!”

      Gia Cát Linh gật đầu, mí mắt nặng đến nỗi díp lại, lập tức ngủ say. Ngày hôm sau, khi nàng thức, người bên cạnh biết đâu.

      Nghe thấy tiếng động trong phòng, a hoàn vẫn luôn chờ ở bên ngoài lập tức vào hầu hạ. Khi a hoàn chải đầu cho nàng, Sở Lăng Thiên đến, ngơ ngẩn nhìn nàng. Cho dù nhìn bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn thấy lại bất giác bị nàng thu hút.

      “Đỡ nhiều chưa?” Sở Lăng Thiên thân thiết hỏi.

      “Dạ, đỡ nhiều rồi. Tiểu Điệp thế nào?”

      “Tốt hơn ngày hôm qua rồi.”

      “Vậy là tốt rồi, hôm nay ta phải về nhà, có tiện mang Tiểu Điệp về ?”

      “Về nhà?” Sở Lăng Thiên cười cười, “Nơi này chính là nhà của nàng, nàng muốn về đâu nữa?”

      Gia Cát Linh ngượng ngùng nhìn Sở Lăng Thiên, : “Ta quả thực phải về rồi.”

      “Được rồi!” Sở Lăng Thiên hề ép nàng, “Thương thế giờ của Tiểu Điệp nên di chuyển, cứ để nàng ấy ở lại phủ tịnh dưỡng , khi khá hơn ta đưa nàng ấy về phủ Thừa tướng. Phụ hoàng truyền ta vào cung, Kinh Phong đưa nàng về.”

      “Vâng.” Gia Cát Linh gật đầu, ra ngoài nhiều ngày như vậy, biết tình hình trong phủ Thừa tướng thế nào rồi.

      Sau khi Gia Cát Hồng Nhan trở về phủ, liền cẩn thận kể lại hết chuyện xảy ra ở Lục Quốc Đại Điển cho Đại phu nhân nghe. Nhưng về chuyện mình bị thất thân, nàng còn chưa dám , nếu Đại phu nhân biết, bản thân chẳng những bị mắng, mà còn biết náo loạn thành thế nào, giờ hy vọng duy nhất của nàng, chính là hy vọng nam nhân nọ có thể chủ động đến tìm nàng, thời gian càng lâu, lòng nàng lại càng bất an.

      Trải qua nhiều ngày tịnh dưỡng, Đại phu nhân có thể xuống giường lại, tuy rằng bà tận mắt chứng kiến Gia Cát Linh trong Lục Quốc Đại Điển phong quang bao nhiêu, chỉ nghe Gia Cát Hồng Nhan thuật lại, cũng có thể tưởng tượng được. Điều càng khiến bà tức giận hơn chuyện nổi bật của Gia Cát Linh chính là chẳng những bản thân Gia Cát Linh được phong làm quận quân, còn dẫn dắt đứa thứ nữ nhu nhược của Tiêu Lương cũng được phong làm huyền quân, mà Gia Cát Hồng Nhan lại có bất cứ thu hoạch nào!

      “Mẹ, mẹ ngủ dậy rồi à?” Sáng sớm, Gia Cát Hồng Nhan đến vấn an Đại phu nhân.

      “Con đến đúng lúc lắm, đỡ mẹ ra ngoài chút.”

      “Mẹ, mẹ chậm thôi!”

      “Cha con đâu? Thời gian này mẹ thể hầu hạ cha con, hy vọng cha con trách mẹ.” Đại phu nhân bỗng nhiên .

      “Cha à?” Ánh mắt Gia Cát Hồng Nhan lóe sáng, biết có nên chân tướng với Đại phu nhân hay . Tối qua, khi nàng ngang qua phòng ngủ của Gia Cát Chiêm, nghe được bên trong có tiếng cười đùa, nhất định là Hàn Thanh Thanh kia nịnh nọt bên trong, nghĩ nghĩ, nàng , “Sao cha lại trách mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung.”

      Gia Cát Hồng Nhan dìu Đại phu nhân về hướng vườn hoa, đến trước sân, phải ngang qua phòng ngủ của Gia Cát Chiêm, hai mẹ con vừa mới đến ngưỡng cửa, chợt nghe tiếngvcửa phòng mở ra, nữ nhân bước ra ngoài,

      “Ngũ di nương?!” Nhìn thấy nữ nhân nọ, Đại phu nhân nhất thời kinh ngạc hô lên, lảo đảo lui về sau mấy bước, bà nắm chặt tay của Gia Cát Hồng Nhan. Nhưng Đại phu nhân hổ là chủ mẫu, chỉ chốc lát lấy lại bình tĩnh, thấp giọng quát: “Ngươi là người hay ma?”

      Trương Thúy Hoa ngẩn ra, cúi người chào Đại phu nhân, : “Người nhất định là Đại phu nhân rồi. Thanh Thanh tham kiến Đại phu nhân! Người hãy yên tâm, muội là người , tên Hàn Thanh Thanh, là muội muội ruột của Ngũ di nương, cho nên mới giống như vậy. Làm Đại phu nhân giật mình, xin người thứ lỗi.”

      “Hàn Thanh Thanh?” Đại phu nhân nhíu mày, nghiêm mặt , “Ngươi đến quý phủ lúc nào? Tại sao lại ra từ phòng của lão gia? Các người…”

      “Ồn ào gì vậy!” Gia Cát Chiêm từ trong phòng chậm rãi ra, mang theo vẻ mặt vui, “Thanh Thanh thân mình lưu lạc bên ngoài nơi nương tựa, may mắn gặp được Linh nhi mang về phủ.”

      “Vậy sao lại gia báo với thiếp? Vừa rồi thiếp thực rất hoảng sợ, còn tưởng rằng là Ngũ di nương.”

      “Ta cũng định với bà nhiều lần rồi. Hôm nay bà đến đây, ta báo với bà luôn, ta muốn nạp Thanh Thanh làm Lục di nương, bà sắp xếp , để Thanh Thanh mau chóng gả vào phủ!”

      “Lão gia…” Đại phu nhân kinh ngạc nhìn Gia Cát Chiêm, “Chuyện này đợi sức khỏe của thiếp hoàn toàn hồi phục rồi bàn sau.” Trong lòng bà tính toán, trước kia Gia Cát Chiêm rất sủng ái Ngũ di nương, nếu nạp nữ nhân giống hệt Ngũ di nương vào cửa, bản thân bà ở trong lòng Gia Cát Chiêm, phải còn vị trí nào sao? được, bà nhất định phải ngăn cản Gia Cát Chiêm nạp thiếp.

      Sắc mặt Gia Cát Chiêm thoáng sa sầm, lộ vẻ vui: “Sức khỏe của bà lúc nào mới có thể hoàn toàn hồi phục? có ai coi ngó, bà xem thử trong phủ từ xuống dưới loạn thành cái gì? Ngay cả cuộc sống hằng ngày của ta bà cũng lo được, Thanh Thanh đúng lúc có thể ở bên cạnh hầu hạ ta. Bà muốn ta nạp thiếp à?”

      “Lão gia bớt giận!” Đại phu nhân cúi đầu, : “Thiếp cũng là suy nghĩ cho lão gia, lo lắng nha đầu kia hầu hạ lão gia tốt, vẫn nên để thiếp đến hầu hạ người .”

      Gia Cát Chiêm chán ghét liếc Đại phu nhân cái, : “Lục di nương là ta nạp chắc rồi, cần nhiều lời, bà chuẩn bị là được.”

      “Dạ, lão gia.” Thấy Gia Cát Chiêm quyết định, Đại phu nhân biết gì lúc này cũng chọc giận ông, đành phải dối lòng đồng ý, “Thiếp nhất định mau chóng chuẩn bị. Hồng Nhan, chúng ta thôi.”

      “Ừ! Ta phải lên triều! Bà mau chóng an bài .” Gia Cát Chiêm mặt chút thay đổi, gật đầu đáp.

      “Dạ, thiếp biết.”

      Sau khi Gia Cát Chiêm rời , Đại phu nhân hoài nghi nhìn Trương Thúy Hoa, kéo Gia Cát Hồng Nhan đến bên, : “Mẹ chưa từng nghe qua chuyện Ngũ di nương có muội muội bị thất lạc, con sai người lập tức thúc ngựa đưa phong thơ đến Hàn gia, hỏi thăm cho ràng, nếu có chuyện này, tốt nhất bảo đương gia của Hàn gia đến đây chuyến, nếu bằng lòng vạch trần chân tướng, hứa trả thù lao ngàn lượng bạc cho .”

      “Dạ, nữ nhi biết rồi, làm ngay.”

      Hai mẹ con đến ngoại viện, đúng lúc đụng phải Gia Cát Linh từ Thất vương phủ trở về, nghĩ đến Hàn Thanh Thanh là do nàng mang về, trong lòng Đại phu nhân nhất thời dấy lên căm giận ngút trời.

      “Linh nhi, tối qua ngươi đâu?” Đại phu nhân bước đến, lớn tiếng quát Gia Cát Linh .

      “Sao mẹ lại đột nhiên quan tâm con như vậy?” Gia Cát Linh mỉm cười ngọt ngào, “Linh nhi được quan tâm mà sinh lo sợ! Mẹ khỏe hẳn chưa?”

      “Hừ!” Đại phu nhân hừ lạnh tiếng, bỗng nhiên cao giọng, “Mơ tưởng dăm ba câu lừa gạt ta cho qua sao! Ta hỏi ngươi tối qua đâu? Sao ở trong phủ?”

      thể trả lời!” xong, Gia Cát Linh bỏ .

      “Đứng lại!” Đại phu nhân quát, “Đúng là càng ngày càng có phép tắc! nương chưa xuất giá lại có thể đêm về nhà, có phải với trai ? Người khác mà biết, phủ Thừa tướng có phép tắc, nuôi dưỡng ra nữ nhân chẳng biết thế nào là liêm sỉ! Hôm nay ta dạy ngươi phép tắc! Ngươi mau quỳ xuống!”

      “Linh nhi biết làm sai chuyện gì mà chọc giận đến mẹ?” Gia Cát Linh bày ra vẻ mặt vô tội, khó hiểu hỏi.

      “Suốt đêm về chính là hủy hoại khuôn phép của phủ Thừa tướng! Mang theo tấm thân nhơ nhuốc trở về, làm bẩn phủ Thừa tướng! Ta còn tưởng ngươi là hoàng hoa khuê nữ, có phải sớm chung sống với nam nhân rồi ?”

      “Mẹ, mẹ luôn miệng con làm chuyện phá vỡ phép tắc, có chứng cớ ? Nếu có bằng chứng, đừng có bậy bạ!”

      “Cả đêm về còn phải chứng cớ?” Đại phu nhân lạnh lùng , “Còn có Trục Nguyệt Hiên của ngươi, ngươi cho rằng ta biết có bao nhiêu nam nhân thường xuyên lui tới? muốn để cho Thất vương gia nhìn thấy ngươi là loại người gì! Bây giờ ngươi quỳ xuống cho ta, đừng nên ép ta dùng gia pháp!”

      “Quỳ xuống?” Gia Cát Linh đến trước mặt Đại phu nhân, “Bà có tư cách gì bảo ta quỳ?”

      “Ta là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ngươi chỉ là quận quân nho mà thôi, nhìn thấy bản phu nhân, đương nhiên phải quỳ xuống!” Đại phu nhân tức giận .

      “Mẹ rất hay.” Gia Cát Linh gật đầu, “Quả con chỉ là quân quân nho , nhưng Đại tỷ lại là gì cả, vậy chiếu theo mẹ , Đại tỷ cũng có thể quỳ xuống trước mặt con nhỉ!”

      “Gia Cát Linh , chú ý thân phận của ngươi!” Gia Cát Hồng Nhan lạnh lùng , “Ngươi chỉ là thứ nữ mà thôi, bản tiểu thư chính là đích nữ!”

      “Nó cũng là tỷ tỷ của ngươi!” Đại phu nhân , “Tỷ tỷ quỳ xuống với ngươi, ngươi nhận nổi sao? Đúng là con nha đầu ti tiện biết trời cao đất rộng!”

      “Bà cái gì?” Gia Cát Linh đến gần Đại phu nhân.

      “Ngươi…” Nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Gia Cát Linh , Đại phu nhân lại hơi khiếp vía, bà bất giác lui về sau hai bước, ngờ sau lưng bà có tảng đá làm bà lảo đảo, cái trán đập vào cột đá bên cạnh, nhất thời u lên cục, “Gia Cát Linh , ngươi dám đẩy ta!” Bỗng nhiên Đại phu nhân hét lớn, “Ngươi đâu! Trói nha đầu này lại cho ta, hôm nay ta phải dạy dỗ nó!”

      Lưu quản gia nghe thấy tiếng la của Đại phu nhân, lập tức gọi vài người đến, trói gô Gia Cát Linh lại. Lúc sáng đường quay về phủ, Gia Cát Linh bảo Kinh Phong cùng mình quay về lại Thất vương phủ , nàng luôn cảm thấy Sở Lăng Hiên còn có hành động gì đó, bảo Kinh Phong thầm quan sát. Mộc Tê biết nàng về, cũng thể đến cứu nàng, tại nàng hoàn toàn rơi vào trong tay của Đại phu nhân.

      Hết chương 121
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 122: Ta rất tức giận

      “Bịt miệng nó lại cho ta!” Đại phu nhân lo rằng Gia Cát Linh la lớn, sai người bịt miệng nàng lại, “Hôm nay ta giáo huấn nó, nếu lão gia có hỏi đến, các người cái gì cũng biết, hiểu chưa?”

      “Dạ, phu nhân yên tâm .” Gia nô ở đây liên tục gật đầu.

      “Đưa nó vào phòng ở sân sau nhốt mười ngày!”

      Lúc này, Đại phu nhân còn muốn khiển trách Gia Cát Linh đơn giản như vậy, Gia Cát Chiêm có đây, Sở Lăng Thiên cũng có, đám gia đinh này dưới uy quyền của bà cũng tuyệt đối dám truyền ra ngoài, lần này, bà phải cho Gia Cát Linh bài học nhớ đời! Đối phó Gia Cát Linh trước, sau đó đến lượt ả Hàn Thanh Thanh kia.

      Phòng ở sân sau chính là gian phòng trước kia giam giữ Như Mộng, Lưu quản gia vừa mở cửa ra, luồng tanh tưởi từ bên trong liền xộc ra ngoài.

      “Vào mau!” Đại phu nhân đẩy mạnh Gia Cát Linh vào, “Ngươi ở chỗ này cảnh tỉnh lại cho ta.”

      Sau đó, Đại phu nhân lệnh cho Lưu quản gia khóa cửa.

      “Phu nhân, nếu lão gia mà biết…”

      “Nhất thiết thể cho lão gia biết!” Đại phu nhân dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Lưu quản gia, “Nếu có bất cứ kẻ nào để lộ ra, chức quản gia này của ngươi đừng làm nữa.”

      “Dạ, nô tài biết!” Lưu quản gia đáp.

      Gia Cát Hồng Nhan cẩn thận dìu Đại phu nhân, : “Mẹ, chỉ nhốt nó mười ngày, có phải là quá rồi ? Lần trước, con bị cấm túc tận tháng.”

      “Con ngốc quá!” Đại phu nhân gõ trán của Gia Cát Hồng Nhan, “Cấm túc chỉ là thủ đoạn nho mà thôi, chỉ cần nó ở trong tay chúng ta, vẫn còn cách để đối phó với nó.”

      “Mẹ minh!”

      Buổi tối, Sở Lăng Thiên giải quyết xong công việc, liền đến Trục Nguyệt Hiên xem thử, ngờ Mộc Tê lại với y Gia Cát Linh chưa về.

      Sở Lăng Thiên bình tĩnh, “Kinh Phong đâu?”

      “Cũng chưa từng thấy .”

      Sở Lăng Thiên ra sân, bắn ra tín hiệu. Kinh Phong và Phá Trận nhanh chóng chạy đến, y lạnh lùng nhìn Kinh Phong: “Tam tiểu thư đâu?”

      Kinh Phong ý thức được việc ổn, “Tam tiểu thư lo lắng gia gặp nguy hiểm, bảo Kinh Phong quay về vương phủ thầm bảo vệ.”

      Sắc mặt Sở Lăng Thiên càng u ám: “Lời bản vương , ngươi quên hết rồi sao? Bảo ngươi giờ giờ khắc khắc bảo vệ nàng chu đáo! Lập tức tìm, nếu nàng gặp phải chuyện gì, đem đầu ngươi đến gặp ta!”

      “Dạ, gia!” Kinh Phong tự biết thất trách, cũng lo lắng Gia Cát Linh thực gặp chuyện xui xẻo, lập tức nhảy khỏi Trục Nguyệt Hiên tìm người.

      Sở Lăng Thiên ra, đến cửa phủ Thừa tướng, hỏi gia đinh đứng gác: “Có từng nhìn thấy Tam tiểu thư về ?”

      “Hồi bẩm điện hạ, nô tài thấy Tam tiểu thư.” Gia đinh dựa theo lời dặn của Đại phu nhân, che giấu Gia Cát Linh về.

      “Ngươi ?” Sắc mặt Sở Lăng Thiên lạnh lùng, “Nếu ngươi dám lừa gạt bản vương, bản vương chém đứt hai tay hai chân của ngươi!”

      “Nô tài dám lừa dối vương gia.” Ánh mắt gia đinh lóe ra, dám nhìn vào mắt Sở Lăng Thiên.

      “Được rồi!” Nhìn thấy vẻ mặt của gia đinh, trong lòng Sở Lăng Thiên , “Hôm nay bản vương dù có xới ba thước đất của Ngân Đô cũng phải tìm được Linh nhi! Trước hết xét từ phủ Thừa tướng!”

      Sở Lăng Thiên lệnh cho người thông báo với Gia Cát Chiêm, Gia Cát Chiêm nghe thấy Sở Lăng Thiên đến, lập tức mời y vào tiền sảnh.

      “Thất điện hạ hạ cố đến phủ Thừa tướng, biết có chuyện gì?” Gia Cát Chiêm cẩn thận hỏi han.

      “Buổi sáng, Linh nhi rời khỏi vương phủ quay về phủ Thừa tướng, vì sao nha hoàn ở Trục Nguyệt Hiên nàng ấy bây giờ vẫn còn chưa về? Gia Cát thừa tướng có biết Linh nhi ở đâu ?” Sở Lăng Thiên lạnh lùng .

      thấy Linh nhi?” Gia Cát Chiêm cũng giật mình, “Lão thần nghĩ Linh nhi ở chỗ của điện hạ chứ, giờ phải làm thế nào đây? Lão thần sai người tìm, nhất định đem Linh nhi nguyên vẹn hao tổn gì trở về.”

      cần!” Sở Lăng Thiên thấp giọng , “Linh nhi ở ngay trong phủ Thừa tướng, Gia Cát thừa tướng có thể tìm cùng bản vương ?”

      “Dạ! Lão thần tìm cùng vương gia!”

      Lưu quản gia nép ở góc tối bên ngoài, nghe thấy lời của Sở Lăng Thiên, lập tức đến báo lại với Đại phu nhân.

      “Phu nhân, Thất điện hạ hình như biết Tam tiểu thư ở ngay trong phủ, cho dù phải đào ba thước đất của phủ Thừa tướng, cũng phải tìm ra Tam tiểu thư.”

      “Chuyện này…” Đại phu nhân cả kinh, , “Mau chóng thả nha đầu kia ra! Tuyệt đối đừng để họ lục soát!”

      “Dạ, nô tài ngay!”

      Lưu quản gia vội vàng về hướng sân sau, vừa lát chạy vội trở về, hớt ha hớt hải : “Phu nhân, Tam tiểu thư… Tiểu thư chịu ra ngoài. phu nhân phạt tiểu thư cấm túc mười ngày, dám làm trái lời phu nhân . Nô tài có cách nào mời tiểu thư ấy ra.”

      “Nha đầu chết tiệt kia muốn làm gì?” Đại phu nhân tức giận , “Nếu như bị Vương gia và lão gia biết được phiền phức lắm, , ta cùng với ngươi!”

      Đại phu nhân cố nén cơn đau ở mông, cùng Lưu quản gia nhanh chóng vào căn phòng ở sân sau, với Gia Cát Linh : “Linh nhi, mẹ cũng là muốn con tốt mới phạt con. Ban ngày mẹ cũng vô cùng tức giận nên mới nhốt con lại, là lỗi của mẹ, mau mau rời khỏi đây cùng mẹ .”

      Gia Cát Linh lắc đầu, lui về sau vài bước, cách Đại phu nhân xa.

      “Ai da đứa này, sao lại nghe lời? Mau ra ngoài với mẹ, mẹ dặn phòng ăn làm món ngon cho con, là mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con, con ngoan của mẹ.”

      Gia Cát Linh lạnh lùng nhìn Đại phu nhân, câu nào, cũng có ý định rời khỏi đó cùng bà.

      mau!” Đại phu nhân thấy Gia Cát Linh nhúc nhích, bước thẳng đến kéo nàng, nhưng vết thương mông chưa hoàn hoàn lành hẳn, cũng dám dùng lực quá lớn, Đại phu nhân vừa tức vừa vội, giằng co với Gia Cát Linh trong phòng.

      Đúng lúc này, xa xa vọng đến tiếng của Sở Lăng Thiên và Gia Cát Chiêm.

      “Điện hạ, chỉ còn là sân sau là chưa lục soát.” Gia Cát Chiêm .

      “Được, vậy soát , nhất định phải tìm được Linh nhi.”

      Hai người đến, nhìn vào gian phòng trước mặt, thấy Đại phu nhân, Gia Cát Chiêm hỏi: “Bà ở trong phòng nghỉ ngơi, đến chỗ này làm gì?”

      “Thiếp…” Đại phu nhân ngượng ngùng cười cười, “Thiếp nghe tìm thấy Linh nhi nên rất là lo lắng, muốn ra ngoài tìm thử, vừa hay gặp điện hạ và lão gia.”

      “Bà đúng là có lòng.” Gia Cát Chiêm hạ giọng hỏi, “Tìm được Linh nhi chưa?”

      có.” Ánh mắt Đại phu nhân sáng lên, lắc đầu , “Ở sân sau bóng người cũng có, lão gia có tin gì của Linh nhi chưa?”

      “Lịt kịt!” trong gian phòng sau lưng Đại phu nhân truyền đến tiếng động, cơ thể Đại phu nhân khỏi run rẩy.

      “Bên trong có tiếng động gì vậy?” Sở Lăng Thiên hỏi.

      “Hồi bẩm điện hạ, quý phủ có nha hoàn bị bệnh truyền nhiễm nhốt ở bên trong, nhất định là nha đầu đó gây ra.” Đại phu nhân đáp.

      Gia Cát Chiêm nhìn Đại phu nhân, hỏi: “Mắc bệnh truyền nhiễm? Sao ta lại biết? Là bệnh gì?”

      “Lão gia nhất định phải cách xa, đó là chuyện , thiếp dám kinh động đến lão gia.”

      “Mở cửa ra, bản vương xem thử.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng .

      “Chuyện này…” Đại phu nhân do dự, “Cơ thể vương gia quý giá, tuyệt đối thể bị lây được, chúng ta vẫn nên đến chỗ khác tìm thôi.”

      “Mở ra!” Sở Lăng Thiên lặp lại lần nữa.

      “Mau mở ra , nghe Thất vương gia à?” Gia Cát Chiêm tức giận quát.

      “Dạ!” Đại phu nhân chậm rãi xoay người, bỗng nhiên, mắt bà sáng lên, “Vương gia, lão gia, hai người chờ lát, thiếp lấy chìa khóa.”

      cần!” Sở Lăng Thiên nhấc chân, đá văng cửa phòng, thấy người bên trong đúng là Gia Cát Linh , nàng bị trói lại, miệng còn bị nhét vải, nhất thời nổi cơn tam bành.

      “Chát!” Sở Lăng Thiên còn chưa lên tiếng, mặt Đại phu nhân trúng cái tát của Gia Cát Chiêm, ánh mắt Gia Cát Chiêm hung ác nhìn Đại phu nhân: “Tiện nhân! Dám lừa dối điện hạ!”

      “Vương gia, lão gia, Linh nhi vô lễ với thiếp, thiếp chỉ muốn đùa với nó, phạt nó chút thôi.” Đại phu nhân cau mày, khiếp đảm .

      Sở Lăng Thiên tháo dây thừng người Gia Cát Linh , y lạnh lùng nhìn Gia Cát Chiêm, thản nhiên : “Gia Cát thừa tướng, chuyện này tự ông làm chủ .”

      “Dạ, dạ!” Gia Cát Chiêm khom lưng, “Lão thần nhất định cho điện hạ câu trả lời thỏa đáng.”

      Sở Lăng Thiên gật đầu, ôm lấy Gia Cát Linh rời .

      Gia Cát Chiêm hung hăng nhìn Đại phu nhân, tức giật quát: “Tiêu Mẫn! Lá gan của bà to lắm đó! giờ Linh nhi là Quận quân cho chính Hoàng thượng sắc phong, sớm muộn gì cũng gả vào hoàng gia, bà còn đối xử với nó như vậy?”

      “Lão gia…” Đại phu nhân nắm lấy tay của Gia Cát Chiêm, lại bị ông hất mạnh ra, bà xấu hổ lắc đầu, “Linh nhi rất hư hỏng, cả đêm về, thiếp cũng là lo lắng nó ở bên ngoài bị nam nhân ức hiếp. Nếu nó gặp phải chuyện gì, Thất điện hạ hỏi đến, chúng ta làm sao ăn với người?”

      “Hừ! Bà dễ nghe!” Gia Cát Chiêm nhìn Đại phu nhân, lồng ngực vì tức giận mà kịch liệt phập phồng, “Linh nhi ở Thất vương phủ, ai dám ức hiếp nó? Hay là bà lo lắng nó đoạt nổi bật của Hồng Nhan, sinh lòng đố kỵ?”

      “Oan uổng quá lão gia.” Vẻ mặt Đại phu nhân vô tội, “Linh nhi có tiền đồ, thiếp mừng thay nó còn kịp. Đúng là vì tiền đồ của nó rộng mở, thiếp mới quản giáo nó nghiêm ngặt, sau này xuất giá, mới có thể biết giúp chồng dạy con.”

      “Bà tưởng dễ lừa lão phu sao?” Gia Cát Chiêm lạnh lùng nhìn Đại phu nhân, “Hôm nay nếu ta phạt bà, thể ăn với Thất vương gia! Lão phu phạt cấm túc bà ở đây mười ngày, được ra ngoài!”

      “Hả?” Đại phu nhân cả kinh nhìn Gia Cát Chiêm, “Lão gia, sức khỏe Mẫn nhi còn chưa khỏi hẳn, sợ là qua khỏi mười ngày. Lão gia à, Mẫn nhi sai rồi, lão gia tha cho thiếp lần này .”

      Gia Cát Chiêm thèm để ý tới Đại phu nhân nữa, sai người đóng cửa phòng lại, nhốt Đại phu nhân ở bên trong.

      Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh quay trở về Trục Nguyệt Hiên, y hất hàm, thèm để ý đến nàng.

      Gia Cát Linh nhịn được cười, : “Đừng giận mà, phải ta sao à? Cũng đừng trách Kinh Phong, là ta bảo quay về.”

      “Nếu ta đến, nàng làm sao đây?”

      “Ta biết người nhất định đến. Nếu người đến, ta nghĩ cách để ra ngoài.”

      “Nàng , ta có đến hay cũng chẳng sao?”

      “Đương nhiên phải, người đến, ta biết khi nào mới có thể ra ngoài. Đại phu nhân kỳ này thoát khỏi bị phạt, ta cũng phải thua thiệt.” Gia Cát Linh dỗ dành Sở Lăng Thiên.

      “Dù sao ta cũng rất tức giận.” Sở Lăng Thiên cự nự lắc đầu, thở phì phò .

      Hết chương 122
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 123: Hôn ta!

      Mộc Tê và Nguyệt Lan nhìn hai người giận dỗi mà luống cuống, tiến thoái lưỡng nan đứng trong sân. Lúc này, Kinh Phong và Phá Trận cũng trở về, nhìn thấy Gia Cát Linh , trong lòng nhất thời thả lỏng, chỉ là nhìn thế nào cũng thấy biểu cảm của hai người có chút căng thẳng.

      “Chuyện gì vậy?” Kinh Phong khó hiểu hỏi, vốn nmuốn vào nhận tội với Sở Lăng Thiên, lại biết lúc này có thích hợp .

      “Vợ chồng trẻ giận dỗi nhau ấy mà, vậy cũng nhìn ra à.” Phá Trận khinh bỉ .

      “Chúng ta có lẽ nên vào.”

      Mộc Tê và Nguyệt Lan đồng ý gật đầu. Bốn người liền lo lắng bất an đứng ở trong sân, cũng dám phát ra tiếng động, lâu lâu chỉ ló đầu vào phòng ngó nghiêng…

      Gia Cát Linh rót ly trà, đưa cho Sở Lăng Thiên: “Thất gia, khát nước chưa? Uống chút nước trước .”

      Sở Lăng Thiên nhận lấy ly trà, uống chút, đặt lại bàn, thèm chú ý đến Gia Cát Linh .

      “Người muốn thế nào?” Bất đắc dĩ, Gia Cát Linh hỏi.

      “Hôn ta!” Sau lúc lâu, Sở Lăng Thiên bật ra hai chữ.

      Gia Cát Linh đảo mắt, hôn nhanh lên má của Sở Lăng Thiên.

      phải chỗ đó.” Sở Lăng Thiên bất mãn .

      Gia Cát Linh ngẩn ra, vì để dỗ dành nam nhân này vui, nàng cũng cố gắng rất nhiều, cúi người xuống, hôn lên môi của Sở Lăng Thiên.

      Nàng chuẩn bị dứt ra, lại bị Sở Lăng Thiên giữ chặt đầu lại, Sở Lăng Thiên nháy mắt biến bị động thành chủ động, đầu lưỡi chạy mở hàm răng nàng, hung hăng hôn nàng.

      “Tình huống thế này là sao?” Kinh Phong hoài nghi nhìn hai người trong phòng hôn thành thể.

      “Vô lễ chớ nhìn!” Phá Trận vừa , vừa nhìn chằm chằm vào phòng dời mắt.

      Bỗng nhiên, chợt thấy Sở Lăng Thiên nhấc bổng Gia Cát Linh lên, về hướng phòng ngủ của nàng.

      “Gia đúng là rất đẹp trai nha!” Phá Trận xuýt xoa, cười cảm thán .

      Từ bên ngoài đến phòng ngủ, hai người vẫn tách nhau ra. Sở Lăng Thiên đặt người trong lòng xuống giường, còn mình áp người xuống, càng thêm hôn nàng mãnh liệt, y tham lam mút lấy hương thơm của nàng, liếm cánh môi mềm mại của nàng, nhàng cắn đầu lưỡi nàng.

      “Sở Lăng Thiên, đủ rồi!” Gia Cát Linh nghiêng mặt tránh , muốn hất Sở Lăng Thiên đè lên người mình xuống.

      “Chưa đủ!” Sở Lăng Thiên quay mặt nàng lại tiếp tục hôn, lần này so với lần trước càng kịch liệt hơn, Gia Cát Linh chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình như bị y hút vào trong yết hầu, đầu óc trống rỗng, để mặc y khuấy đảo và mút vào, nhất thời thở nổi. Thấy mặt nàng đỏ bừng lên, thở hổn hển mới buông nàng ra, xoay người, nằm xuống bên cạnh nàng, : “Nếu lại có lần sau, phải là chút trừng phạt thế này!”

      có lần sau.” Gia Cát Linh biết hôm nay y thực tức giận nên chuyện gì cũng đều nghe theo y.

      “Lo lắng chết ta!” Sở Lăng Thiên nghịch tóc nàng, “ được bảo Kinh Phong rời khỏi nữa.”

      “Dạ.” Gia Cát Linh ngoan ngoãn gật đầu, “Cam đoan có lần sau.”

      Nàng xoay người ngồi dậy, Sở Lăng Thiên cũng ngồi dậy theo.

      “Kinh Phong, lại đây!” Sở Lăng Thiên nhìn Kinh Phong, thấp giọng .

      thể nào lại nhanh như vậy?” Phá Trận giọng thầm, “Sức chiến đấu của gia cũng quá kém cỏi !” Cho dù Phá Trận rất , như thính lực của Sở Lăng Thiên vô cùng tốt, nên vẫn bị y nghe thấy được, nhìn thấy ánh nhìn sắc lạnh của chủ tử, Phá Trận lập tức dời mắt, nhìn về hướng khác.

      Kinh Phong đến trước mặt Sở Lăng Thiên, cúi đầu : “Gia, Kinh Phong thất trách, xin gia trách phạt!”

      “Được rồi.” Sở Lăng Thiên phất tay, “Lần này cho qua, sau này được phép để tái diễn chuyện này nữa, nếu , ngươi cần theo bên cạnh ta nữa.”

      “Dạ! Kinh Phong nhất định tận tâm tân lực bảo vệ an toàn của Tam tiểu thư.” Kinh Phong cảm kích nhìn Gia Cát Linh , biết nàng nhất định thay cầu tình, bằng , chắc chắn bị chủ tử mắng xối xả rồi.

      “Được rồi, người đừng trách nữa.” Gia Cát Linh , “Lỗi là ở ta, phải ở .”

      Sở Lăng Thiên quay đầu nhìn Gia Cát Linh , trong lòng oán thầm , trừng phạt vừa rồi còn chưa đủ? Muốn phạt nặng hơn nữa sao?

      “Khụ khụ!” Gia Cát Linh hắng giọng, “Thất gia, mời uống trà!”

      Sở Lăng Thiên nhấp ngụm, với hai nha hoàn: “Chuẩn bị nước ấm cho ta.”

      “Thất gia, người muốn làm gì?” Gia Cát Linh khó hiểu hỏi.

      “Tắm rửa!”

      “Sao Thất gia về Thất vương phủ mà tắm?”

      “Chẳng lẽ về đó tắm rồi lại quay về đây à?”

      “Thất gia muốn ở lại đây?!” Gia Cát Linh kinh ngạc hỏi.

      “Đương nhiên, nàng quên lời ta rồi à?” Sở Lăng Thiên kề sát vào tai nàng, giọng , “Mỗi tối, ta đều phải ở bên cạnh nàng.”

      “Khụ khụ.” Gia Cát Linh biết gì cho phải, “Xin cứ tự nhiên.”

      Mộ Tê vào phòng, lấy ra miếng ngọc, nhét vào trong tay của Gia Cát Linh , : “Tiểu thư, đây là ngọc bình an của nô tỳ, người mang theo bên mình , gặp phải chuyện gì mới tốt.”

      Gia Cát Linh từ chối, “Nếu là ngọc bình an, ngươi cần phải nhận lại! cần lo cho ta!”

      “Nô tỳ luôn ở trong phủ, có thể có chuyện gì được?” Mộc Tê càng đưa đến, “Tiểu thư hãy mang , coi như là tâm ý của Mộc Tê. Tiểu thư mà cần, chính là ghét bỏ món quà này.”

      “Được rồi, được rồi, để ta nhận.” Gia Cát Linh từ chối xong, đành phải nhận lấy. Nàng vuốt ve miếng ngọc, ngọc này chất lượng thượng hạng, cũng phải thứ mà người bình thường có được, Mộc Tê này, rốt cuộc có thân phận gì?

      Nhìn thấy Trương Thúy Hoa từ bên ngoài trở về, Gia Cát Linh đột nhiên nhớ đến việc, nàng gọi Kinh Phong đến, với : “Ngươi nhờ người đến thành Phù Dung tìm nhà họ Hàn, đương gia tên Hàn Thế Văn, giám sát chặt chẽ người nhà này có động tĩnh gì, hoặc có người nào tìm họ, đều lập tức hồi báo.”

      “Dạ, tiểu thư.”

      “Tiểu thư, Lưu quản gia đến.” Nguyệt Lan chuẩn bị lấy nước cho Sở Lăng Thiên, nhìn thấy Lưu quản gia đến, lập tức bẩm báo.

      “Vào .”

      Lưu quản gia đứng ở trong sân, vẻ mặt sáng ngời, : “Tiểu thư, Đại thiếu gia về, lão gia bảo nô tài thông báo cho tiểu thư mau qua đó.”

      “Đại ca về?” Gia Cát Linh thần tình vui vẻ, “Sao thông báo trước gì cả mà đột ngột quay về? biết đại ca có thay đổi gì ?” Ngoại trừ Tam di nương, Gia Cát Như Phong là người thân duy nhất đối xử tốt với nàng, nghe thấy y về, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ, xong liền theo Lưu quản gia ra ngoài.

      “Khụ!” Sở Lăng Thiên ho khan tiếng, bất mãn , “Gặp ta cũng chẳng thấy nàng vui vẻ như vậy! Ta cùng với nàng!”

      “Dạ!” Gia Cát Linh gật đầu.

      Khi Gia Cát Linh đến, nhìn thấy nam tử trẻ tuổi tuấn bị Gia Cát Chiêm, Gia Cát Hồng Nhan, Như Nguyệt, Như Sương vây quanh, ân cần thăm hỏi. Như Phong là con trai duy nhất của Gia Cát Chiêm, cũng là đứa con mà ông lòng thương, bây giờ vẻ hiền hòa bày hết lên gương mặt của ông, trong mắt cũng chan chứa ánh lệ vui mừng.

      “Con trai ngoan, có tiền đồ! Thân thể càng rắn rỏi!” Gia Cát Chiêm vỗ bả vai Như Phong, cảm khái .

      “Phải đa tạ bồi dưỡng của phụ thân với con.” Như Phong cung kính , nhìn thấy Gia Cát Linh , y lập tức đến, khinh ngạc vui mừng , “Đây là Linh nhi? Lớn hơn, cũng xinh đẹp hơn.” Tam muội trong mắt y còn hơn cả trước kia, dường như thay đổi rất nhiều. Y còn nhớ nàng lúc , cả ngày chịu ra ngoài, luôn nép sau lưng Tam di nương, nhìn thấy người khác, cũng dám câu nào. Sau khi Tam di nương qua đời, y cực lực phản đối chuyện đưa nàng đến miếu, nhưng vẫn cách nào ngăn cản được. Giờ phút này nhìn thấy lúc trước, dáng vẻ kiều tha thước, xinh đẹp tự tin như vậy, trong lòng y cảm thấy rất vui.

      “Tham kiến đại ca!”

      “Khụ!” Sở Lăng Thiên lại tằng hắng tiếng, biểu thị cho tồn tại của mình. tiếng khụ kinh động đến tất cả mọi người vừa rồi chú ý đến y, giờ phút này đều hành lễ thỉnh an với y.

      “Như Phong tướng quân bên ngoài vất vả rồi.” Sở Lăng Thiên , “Có tướng quân dũng thiện chiến, nước Lăng Nguyệt mới có thể quốc thái dân an.”

      “Thất điện hạ quá khen rồi!” Như Phong ngượng ngùng , “ về dụng binh, nước Lăng Nguyệt ai so được với Thất điện hạ chứ? Điện hạ mười lăm tuổi xuất chinh, bách chiến bách thắng. tích lấy ngàn người đánh thắng năm mươi ngàn người của nước Đại Mạc, e rằng chưa từng có người nào sau này làm được.”

      “May mắn mà thôi.” Sở Lăng Thiên cho là đúng, “Hôm nào ta mở tiệc ở Thất vương phủ, để tẩy trần cho tướng quân, hân hạnh được mời tướng quân.”

      Như Phong ngẩn người, y biết Vương gia mặt lạnh Sở Lăng Thiên này thích giao thiệp với người khác, xuất của Sở Lăng Thiên ở phủ Thừa tướng này khiến y có chút hiểu rồi, bây giờ còn mời y đến Thất vương phủ, chuyện này là sao, “Đa tạ ưu ái của điện hạ, thần tâm sinh sợ hãi.”

      “Tướng quân cần như thế, sau khi ta và Linh nhi thành thân, còn phải gọi tướng quân tiếng đại ca.”

      “Đại ca? Linh nhi? Thành thân? Điện hạ và Linh nhi?” Như Phong nhất thời phản ứng kịp, “Vậy thần cung kính chi bằng tuân mệnh, Tam muội từ nhát gian, xin vương gia hãy thương nó.”

      “Tướng quân yên tâm.” Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Linh tràn ngập dịu dàng, “Nhiệm vụ cả đời này của bản vương chính là bảo vệ nàng.”

      Như Phong nghĩ Sở Lăng Thiên chỉ thuận miệng vậy: “Đa tạ vương gia.”

      “Đại ca, có mang quà gì về cho các muội ?” Gia Cát Hồng Nhan hỏi.

      “Đương nhiên là có!” Như Phong lấy ra ít quà trong hành lý phân phát cho mấy muội muội, ngay cả Gia Cát Linh cũng có.

      Trước khi trở về, Như Phong hoàn toàn biết Gia Cát Linh được đón về, nhưng y vẫn chuẩn bị quà cho nàng. Gia Cát Linh nhận lấy chiếc vòng cổ mà Như Phong tặng cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.

      “Cha, mẹ đâu?” nhìn thấy Đại phu nhân, Như Phong bèn hỏi.

      “Bà ấy…” Sắc mặt Gia Cát Chiêm tối lại, “Ngày mai rồi sau, thời gian này trong phủ xảy ra rất nhiều chuyện, ngày mai ta kể cho con nghe, hôm nay con mệt rồi, mau nghỉ ngơi sớm .”

      Trong lòng Như Phong biết nhất định là do có người ngoài ở đây, có số chuyện tiện , cũng hỏi thêm.

      Nghe Gia Cát Chiêm vậy, những người khác cũng giải tán hết.

      Năm ngày sau, dựa theo tin tức trước đó đưa ra, Linh Thiên Hỏa Oa Thành hôm nay bán đấu giá phương pháp nấu lẩu. Sáng sớm, Gia Cát Linh chuẩn bị thỏa đáng, cùng Sở Lăng Thiên đến tiệm.

      Lúc họ đến, trong tiệm ngồi đầy người, trong đó có ông chủ của vài quán rượu ở Ngân Đô, còn có người của nước khác, ngay cả ông chủ giấu mặt của Túy Tiên Lâu, Tiêu Lương, cũng đến.

      Hết chương 123
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 124: Ngươi thắng, ta nhận thua

      Thẩm Vân Bác ngồi trong đám người, chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu, sắc mặt ông mỏi mệt, như là mấy ngày được nghỉ ngơi.

      “Sắc mặt Thẩm lão gia được tốt lắm, có phải gặp phải chuyện gì ?” Khương Diệp thân thiết hỏi. Bởi vì bên ngoài, mấy người họ công khai thân phận, chỉ dùng xưng hô lão gia, công tử.

      có gì, làm sao mà tốt, ta rất tốt!” Thẩm Vân Bác vui .

      Hà Tần kề sát vào bên tai Khương Diệp, giọng : “Khương huynh, nếu thái hậu và hoàng hậu đều vây quanh huynh, bất kể ngày đêm hỏi huynh nếu hai người cùng rơi xuống nước, huynh cứu ai trước, là có thể hiểu được Thẩm lão gia.” Khương Diệp ngừng cười, gật gù: “Hiểu rồi, hiểu rồi.” Trong lòng bội phục Gia Cát tam tiểu thư thôi, vấn đề nho cũng đủ làm cho đời sau của Thẩm Vân Bác khổ não.

      Ngụy Thành nhìn đám người đông nghịt, cười đến toét miệng, xem ra phương pháp hôm nay nhất định bán được giá tốt. Nhìn thấy Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên vào, gật đầu với họ, để Mộc Dương đưa đến chỗ ngồi, cũng có ưu đãi gì đặc biệt.

      “Sao còn chưa bắt đầu?” Thẩm Vân Bác hét lên, “Mau bắt đầu ! Hôm nay ta nhất định phải có được cách nấu.”

      “Xem ra Thẩm lão gia chuẩn bị ít bạc.” Hà Tần cười , “Hôm nay ta cũng nhân nhượng ai!”

      “Vậy phải xem ai nhiều bạc hơn.” Thẩm Vân Bác khinh thường .

      Thấy mọi người đến khá đông đủ, lúc này Ngụy Thành mới ra mặt: “Các vị, ngại quá, để các vị phải đợi lâu! Buổi đấu giá phương pháp nấu lẩu bây giờ xin được bắt đầu! Giá khởi điểm là mười ngàn lượng!”

      Ngụy Thành vừa dứt lời, vài người thấp giọng xì xào bán tán.

      “Mười ngàn lượng? Sao mắc vậy?”

      “Đúng đó, hôm nay đem theo có năm ngàn lượng, tưởng đủ rồi chứ, ai dè đen đủi như vậy.”

      “Quên , ta thấy hay là bỏ cho rồi, có khuynh gia bại sản cũng chẳng đủ nữa là!”

      “Hai mươi ngàn lượng!” Tiêu Lương ra giá trước, lại thêm vào mười ngàn lượng, để cho ít người xuýt xoa.

      “Vị lão gia này ra hai mươi ngàn lượng, còn ai ra giá nữa …”

      “Ba mươi ngàn lượng!” Hà Tần hô lên.

      “Năm mươi ngàn lượng!” tiếng trong trẻo vang lên, mọi người nhìn qua, là Gia Cát tam tiểu thư vô cùng nổi bật trong Lục Quốc Đại Điển.

      phải nàng ta có thể nấu được sao? Còn giành phương pháp làm gì?” Hà Tần khó hiểu hỏi.

      “Dù sao Sở Lăng Thiên cũng có bạc!” Hà Sướng Uyển , “ thấy bỏ ra năm mươi ngàn lượng mua Bắc Mạch, mắt cũng chẳng thèm nháy à.”

      “Năm mươi lăm ngàn lượng!” Khương Diệp hô.

      “Sáu mươi ngàn lượng!” Liên Thương Hải cũng đến góp vui.

      “Bảy mươi ngàn lượng!” Bạch Vân Phàm biết từ đâu nhảy ra, cao giọng hô.

      “Tám mươi ngàn lượng!” Cuối cùng Thẩm Vân Bác cũng kiềm chế nổi, hét lên.

      Nghe thấy Thẩm Vân Bác ra cái giá cao như vậy, rất nhiều người nhất thời ngừng tranh giành, đánh mất ý chí chiến đấu. Buổi đấu giá chợt tĩnh lặng, Thẩm Vân Bác đắc ý mỉm cười, phương pháp nấu lẩu này thuộc về ông là điều thể nghi ngờ.

      Giữa lúc thanh tĩnh, giọng lười biếng vang lên: “ trăm ngàn lượng!”

      “Ai?” Mọi người nhìn lại, chỉ thấy nam tử vô cùng tuấn tú, trong tiệm chỉ có vài người quen biết y, môn chủ Thanh Ngọc Môn.

      “Thương Y, ngươi muốn gì?” Thẩm Vân Bác tức giận .

      Thanh Ngọc Môn cực kỳ giàu có, ai dám tranh giành với y, nhưng Thẩm Vân Bác nghĩ như vậy!

      “Đương nhiên là ra giá rồi! Phương pháp nấu ngon như vậy, sao có thể để lọt vào tay của người nước ngoài chứ, chỉ có người Trung Nguyên mới có tư cách có được.” Thương Y cười hì hì .

      Lời của Thương Y làm Thẩm Vân Bác tức giận đến đỏ mặt, “Cháu Thương Y lại dám khinh thường nước Đại Mạc! Hừ, phương pháp này nước Đại Mạc ta nhất định muốn rồi! trăm mười ngàn lượng!”

      “Thẩm lão gia muốn cùng ta chọi xem ai tiền nhiều hơn?” Thương Y khinh thường , “Cũng nên chọi đến nỗi quốc khố trống rỗng nhé. Ha ha! trăm năm mươi ngàn lượng!”

      “Ngươi!” Thẩm Vân Bác hoàn toàn bị thương Y chọc giận, nhất thời máu dồn lên não, thốt ra, “Hai trăm ngàn lượng!”

      Thương Y ra vẻ giật mình, : “Ngươi thắng, ta nhận thua.”

      “Hừ!” Thẩm Vân Bác khinh thường hừ tiếng, “Xem ra Thanh Ngọc Môn cũng chẳng giàu có như người bên ngoài đồn đại.” Nhưng chốc lát, Thẩm Vân Bác lập tức hoàn hồn, hai trăm ngàn lượng mua cách nấu lẩu này, hình như rất đáng giá! Nhất thời hối hận thôi.

      “Vị lão gia này ra hai trăm ngàn lượng, còn có vị nào ra giá cao hơn ?” mặt Ngụy Thành tươi cười, trong lòng lại khiếp vía thôi, nghĩ giá của phương pháp này có thể thu được hai trăm ngàn lượng bạc, “ có ai, phương pháp này liền thuộc về vị lão gia kia. Chúc mừng lão gia.”

      Thẩm Vân Bác do dự, lần lữa lấy ngân lượng ra, nhưng vô số ánh mắt đổ dồn vào ông, phải làm sao chống chế đây.

      “Thẩm lão gia, người có cầm ngân phiếu vậy!” Những người khác thấy Thẩm Vân Bác có hành động gì, đều nhịn được .

      “Đúng đó, mau lấy ra .”

      Thẩm Vân Bác mặt mày u ám, lệnh cho tùy tùng lấy hai trăm ngàn lượng ngân phiếu ra, đưa cho Ngụy Thành.

      Ngụy Thành cười hì hì nhận lấy, đưa cho Thẩm Vân Bác tờ giấy ghi phương pháp nấu: “Vị lão gia này may mắn! Cách nấu này là vô giá đó, hôm nay lão gia được hời to rồi!”

      “Đúng vậy,” Hà Tần cười , “Chúc mừng chúc mừng.”

      Những người khác cũng vây quanh Thẩm Vân Bác, càng ngừng chúc mừng ông. Thẩm Vân Bác cười khổ, xấp ngân phiếu hai trăm ngàn lượng dày cộm, đổi lấy tờ giấy mỏng tanh thế này, trái tim ông rỉ máu, hy vọng duy nhất của ông chính là chuyện này đừng để cho Thái hậu và Hoàng hậu biết. Nghĩ đến hồi trở về hành cung nước Đại Mạc, lại bị hai nữ nhân kia quấn lấy hỏi vấn đề cứu ai trước, ông lại càng rầu hơn.

      “Thẩm lão gia, sao vẻ mặt đau khổ vậy?” Bạch Vân Phàm chen đến bên cạnh Thẩm Vân Bác, nháy mắt với ông, “Nghe nương ở Ngân Đô đẹp lắm, cùng nhau chơi ?”

      Hai mắt Thẩm Vân Bác sáng lên, hiểu ý cười cười với Bạch Vân Phàm, “ thôi.”

      Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên ở lại, hai người lòng chúc mừng Thẩm Vân Bác sau đó rời khỏi cùng với những người khác.

      “Công tử, ghé vào đây chơi nào.” đường, Gia Cát Linh mới rời lát, Sở Lăng Thiên liền bị đám nữ nhân vây quanh, các nàng ấy kéo y phục của y.

      “Biến!” Sở Lăng Thiên thấp giọng .

      “Công tử tuấn tú.” nữ tử bước đến, ý đồ khiêu khích Sở Lăng Thiên, ngờ bị y đá cước văng , nằm đất gào khóc thảm thiết.

      Gia Cát Linh chạy đến, hoài nghi hỏi: “Sao vậy? Sao lại ra tay đả thương người ta?” Nhìn nữ nhân nằm đất, nàng có chút giật mình, lại có thể là người quen cũ, “Hồ Tĩnh?”

      Hồ Tĩnh cũng nhận ra Gia Cát Linh , nàng ấy đứng lên, trừng mắt liếc Gia Cát Linh cái, phủi mông, làm như có việc gì, tiếc tục chèo kéo khách. Nhìn thấy hai người nắm tay sóng vai rời , trong lòng Hồ Tĩnh lại hận muốn chết, tại sao ả vẫn là Tam tiểu thư phong quang, Thất điện hạ còn đối xử tốt như vậy với ả. Còn Hồ gia lại tan nhà nát cửa, bản thân cũng lưu lạc trở thành nữ tử chốn thanh lâu.

      “Vị đại gia này, vào đây chơi nào.” Hồ Tĩnh nhìn thấy người râu ria, lập tức cười giòn đón khách.

      “Chơi thế nào đây?” Thẩm Vân Bác đưa tay nhéo mông Hồ Tĩnh cái, nở nụ cười dâm đãng.

      “Đại gia này, vào biết mà.”

      Bạch Vân Phàm và Thẩm Vân Bác nhìn nhau cười, theo Hồ Tĩnh vào thanh lâu.

      Sở Lăng Thiên đưa Gia Cát Linh về phủ Thừa tướng liền quay về vương phủ. Ngụy Thành nhanh chóng đến đây, đặt hai trăm ngàn lượng ngân phiếu xuống trước mặt nàng. Ngụy Thành tự xưng là kỳ tài kinh doanh, bất kể thế nào cũng ngờ lấy ra cách nấu lại bán đấu giá được giá cao như vậy, thế nào cũng nghĩ được cách này, trong lòng càng thêm bội phục Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh chia ngân phiếu ra, đưa trăm ngàn lượng cho Mộc Tê, : “Ngươi hãy dán bố cáo, đưa mức tiền công mỗi tháng là năm lượng bạc, chiêu mộ đám công nhân thân thể cường tráng.”

      Nàng lại đưa số còn lại cho Ngụy Thành, “Ngươi hãy mua lương thực, bất kể nơi nào, bất kể cách gì, mua được càng nhiều càng tốt.”

      Mộc Tê và Ngụy Thành nhận lấy ngân phiếu, dường như nhìn thấy ván cờ của Gia Cát Linh càng bày bố càng lớn. Mà Gia Cát Linh tự ý thức được rằng, muốn lật đổ kẻ địch của nàng, lúc này mới chỉ là bắt đầu.

      Lúc này, Lưu quản gia đến, bẩm báo với Gia Cát Linh : “Tam tiểu thư, Tứ biểu thiếu gia và Tứ biểu tiểu thư nghe Đại thiếu gia về nên đến thăm, Đại thiếu gia mời tiểu thư qua đó cùng nhau trò chuyện.”

      Tứ biểu thiếu gia và Tứ biểu tiểu thư? Gia Cát Linh nghĩ nghĩ, lập tức nhớ đến là con trai thứ tư của Tiêu Lương, Tiêu Kiếm và đích nữ, Tiêu U Nhược. Nàng lập tức cùng Lưu quản gia đến đại sảnh.

      Trong phòng khách của phủ Thừa tướng, đối diện Như Phong và Gia Cát Hồng Nhan là Tiêu Kiếm và Tiêu U Nhược. Tiêu Kiếm là con trai út của Tiêu Lương, chỉ làm phó tướng trong quân, còn là quân y danh chấn nước Lăng Nguyệt.

      Tiêu U Nhược thầm liếc mắt đưa tình với Như Phong, cười : “Biểu ca Như Phong vẫn tuấn tú phóng khoáng như vậy.”

      “Biểu muội quá khen rồi.” Như Phong thản nhiên .

      “Biểu ca, ca biết rồi, Đại muội nghe ca về, liền nài đệ cùng muội ấy đến thăm ca, kỳ thực là muội ấy muốn gặp ca!” Tiêu Kiếm cười .

      “Biểu đệ biết đùa.” Vẻ mặt Như Phong vẫn thản nhiên.

      Tiêu Kiếm cười cười, vẫn chưa để ý, ánh mắt nhìn thẳng vào Gia Cát Hồng Nhan, “Buổi muội càng ngày càng xinh đẹp động lòng người, biết biểu muội có hôn ước chưa?”

      Tuy rằng trong tay Tiêu Kiếm có chút binh quyền, nhưng lại lọt được vào mắt của Gia Cát Hồng Nhan. Nàng ta kinh thường liếc Tiêu Kiếm cái, : “Biểu ca có lòng, muội có người trong lòng rồi.”

      “Hả?” Trong mắt Tiêu Kiếm thoáng thất vọng, “Vậy chúc mừng biểu muội, khi biểu muội thành thân, nhất định phải mời ta uống rượu mừng nhé. Biểu muội là nữ tử xinh đẹp nhất mà ta từng gặp, biết nam tử nào có may mắn lấy được biểu muội.”

      “Nhất định nhất định.” Mặc dù thích Tiêu Kiếm lắm, nhưng nghe thấy ca ngợi mình, trong lòng Gia Cát Hồng Nhan vẫn khỏi cảm thấy rất vui.

      “Đại thiếu gia, Tam tiểu thư đến.” Lưu quản gia vào bẩm báo.

      “Vị này chính là?” Nhìn thấy Gia Cát Linh , Tiêu Kiếm tự chủ được mà đứng bật dậy, nhìn chằm chằm nàng dời mắt, nhủ thầm đây mới chính là nữ tử xinh đẹp nhất mà từng thấy.

      Thấy Tiêu Kiếm nhìn muội muội mình như vậy, giọng Như Phong có chút vui: “Đó là Tam muội.” Trong lời bất mãn hàm chứa ý bảo vệ. Mấy ngày nay, Như Phong biết trong phủ xảy ra chuyện gì, đối với chuyển biến của Gia Cát Linh , y vui mừng hơn bất cứ ai khác.

      “À, hóa ra là Tam biểu muội, lại có thể trổ mã xinh đẹp như thế.” Tiêu Kiếm vẫn lăm lăm nhìn Gia Cát Linh , “ biết Tam biểu muội có hôn ước hay chưa?”

      Thấy ánh mắt Tiêu Kiếm nhìn Gia Cát Linh , trong lòng Gia Cát Hồng Nhan nhất thời ganh tỵ, cái gì mà nữ tử xinh đẹp nhất, chỉ cần nha đầu thối kia xuất , còn ai nhìn mình? Nàng ghét Tiêu Kiếm là lẽ, nhưng nam tử vừa rồi còn mới xum xoe nàng, giờ lại như vậy với ả thối tha đó, ràng để mình vào mắt. Gia Cát Hồng Nhan cười cười, : “Biểu ca à, ca cũng đừng đánh tiếng với Linh nhi làm gì, Linh nhi là người của Thất điện hạ, là Thất vương phi tương lai đó.”

      Hết chương 124
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 125: Ngày ấy chính là ngày chết của ả

      “Đúng là đáng tiếc.” Tiêu Kiếm tiếc hận , “Bằng , ta nhất định cưới biểu muội làm thê tử của ta.”

      Gia Cát Linh mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đối với hai em này vốn chẳng có hảo cảm, nếu phải nể mặt Như Phong, nàng cũng qua đây. Tiêu Kiếm chuyện lỗ mãng như thế, nàng cũng chẳng muốn trả lời.

      “Tứ ca, ca nên bị ả mê hoặc.” Tiêu U Nhược nhìn Gia Cát Linh , liền nhớ đến Bách Hoa Yến, bản thân bị Hoàng hậu trục xuất khỏi hoàng cung, còn bị hạ lệnh vĩnh viễn được vào cung nữa, nhất thời lòng sinh lửa giận, “Chỉ là thứ nữ của di nương sinh ra mà thôi, ca dám cưới ả, phụ thân đánh gãy chân ca!”

      “Thứ nữ sao?” Tiêu Kiếm đồng tình, .

      “Thứ nữ đều là kẻ quyến rũ người khác, hệt như con tiện nhân Tiêu U Lam kia.” Tiêu U Nhược thở phì phò .

      “Biểu muội, Linh nhi tuy là do di nương sinh ra, nhưng tài văn chương cùng dung mạo của muội ấy, ngay cả Hồng Nhan cũng kém hơn.” Như Phong thấp giọng , “Đừng ở trước mặt ta mà vũ nhục muội muội ta! Nếu đừng trách ta nể nang!”

      “Biểu ca…” Tiêu U Nhược ngờ Như Phong lại che chở cho Gia Cát Linh , càng ngờ Như Phong vì ả mà trách cứ mình.

      “Đại ca, còn chuyện gì nữa ? Nếu còn muội về Trục Nguyệt Hiên trước đây.” Đây là câu duy nhất của Gia Cát Linh .

      “Muội về trước .” Như Phong thấy nàng bị Tiêu U Nhược châm chọc, đau lòng thôi, “Linh nhi cần để ý đến cách nhìn của kẻ khác, muội vĩnh viễn là muội muội tốt của ta.”

      “Linh nhi biết.”

      Gia Cát Linh rồi, mấy người còn lại miễn cưỡng xã giao trong chốc lát mới giải tán. Tiêu U Nhược kéo Gia Cát Hồng Nhan, là có chuyện riêng muốn , Gia Cát Hồng Nhan đành phải dẫn nàng về phòng mình.

      “Biểu tỷ, chẳng lẽ tỷ để mặc ả nha đầu thối Gia Cát Linh kia cưỡi đầu tỷ hay sao? Ngay cả biểu ca cũng bảo vệ nó như vậy!” Tiêu U Nhược thở hổn hển , “Có Thất điện hạ che chở, còn là quận quân được Hoàng thượng sắc phong. thể tưởng tượng nổi, thứ nữ lại có thể được vinh quang ân sủng như thế! Biểu tỷ, tỷ thân là đích nữ, cảm thấy quá mức thất bại sao?”

      Gia Cát Hồng Nhan cười lạnh, : “Chẳng phải Tiêu U Lam cũng là thứ nữ, còn được phong huyền quân à? Trong lòng biểu muội chắc hẳn phải tức giận lắm nhỉ?”

      Tiêu U Nhược bị câu của Gia Cát Hồng Nhan đâm trúng chỗ đau, nàng chu miệng, : “Biểu tỷ đừng mát làm gì, hôm nay muội đến, là để gặp biểu ca, hai là muốn thương lượng với tỷ làm sao loại bỏ mấy ả đó, bằng , mặt mũi của đích nữ chúng ta phải giấu đâu? giờ phụ thân càng ngày càng thương nó, chẳng thèm để ý đến muội! Muội hận nó lắm, biểu tỷ chẳng lẽ hận sao?”

      “Muội hận là chuyện của muội, có liên quan gì đến ta?” Gia Cát Hồng Nhan lạnh lùng , cho dù phải diệt trừ Gia Cát Linh , nàng cũng liên minh với Tiêu U Nhược.

      “Biểu tỷ tuy thừa nhận, nhưng muội biết, trong lòng tỷ còn hận hơn cả muội! Bởi vì so với uy hiếp của Tiêu U Lam với muội, uy hiếp của Gia Cát Linh còn lớn hơn nữa! Mấy chuyện râu ria còn chưa tính, chỉ là nam nhân nào từng nhìn thấy ả đều bị ả thu hút, đâu còn để ý đến tỷ!”

      “Câm miệng!” Trong lòng Gia Cát Hồng Nhan căng thẳng, nghĩ đến trái tim của Sở Lăng Hiên chỉ dành cho Gia Cát Linh , tựa như có hàng vạn cây kim đâm vào trái tim nàng, “Muội có cách gì?”

      Tiêu U Nhược mỉm cười thần bí, từ trong ngực lấy ra bình sử , nhìn thấy bên trong có mấy con bướm thiêu thân toàn thân đỏ rực vỗ cánh, Tiêu U Nhược giọng : “Tỷ nhìn xem! Đây là huyết bướm mà Tiêu Kiếm mang về, khát máu, nước bọt có độc, thích mùi hoa hải đường. Nước bọt của chúng khi xâm nhập vào máu, người đó trúng độc bỏ mình. ít người cơ thể dính mùi hoa hải đường bị chết dưới miệng của nó. Chỗ bị nó đốt ngay cả chấm cũng có, căn bản chẳng tra ra được gì!”

      Gia Cát Hồng Nhan cảm thấy vô cùng khiếp sợ, : “Nếu như vậy, muội trực tiếp động thủ là được, sao phải cho ta chuyện này?”

      tại phụ thân cho muội tiếp cận nó, có thời cơ để ra tay. Nếu tỷ đến thăm nó, phụ thân nhất định ngăn cản.” Tiêu U Nhược dừng chút, tiếp, “Chỉ cần biểu tỷ đồng ý giúp muội loại bỏ Tiêu U Lam, muội tặng cho tỷ vài con huyết bướm này, có thể diệt trừ Gia Cát Linh bất cứ lúc nào.”

      Gia Cát Hồng Nhan có chút động lòng, nàng cũng chẳng ngốc, Tiêu U Nhược muốn lợi dụng nàng công loại bỏ Tiêu U Lam, nàng đâu có ngu. Nàng cười : “Chi bằng vậy , muội cho ta vài con huyết bướm, ta giúp muội loại trừ Tiêu U Lam, còn muội giúp ta khử Gia Cát Linh , được ?”

      “Biểu tỷ…” Tiêu U Nhược có chút do dự.

      “Vậy thôi.” Gia Cát Hồng Nhan thờ ơ , “Tuy rằng Gia Cát Linh có chút đáng ghét, nhưng rốt cuộc cũng là em ta, sau này nó có tiền đồ cẩm tú, nhất định cũng chia cho ta chút. Biểu muội vẫn nên tự suy nghĩ biện pháp đối phó với Tiêu U Lam .”

      “Được!” Tiêu U Nhược lập tức đồng ý, “Muội đồng ý với tỷ, chỉ cần tỷ giúp muội loại trừ Tiêu U Lam, muội nhất định cho Gia Cát Linh gặp lão diêm vương!”

      “Được! Vậy lời định!” Gia Cát Hồng Nhan , “Mười ngày sau là sinh thần của phụ thân, phủ Thừa tướng mở tiệc lớn đãi khách, chắc chắn mời Tiêu gia, muội dẫn Tiêu U Lam đến đây, ngày ấy chính là ngày chết của ả.”

      Tiêu U Nhược đảo mắt, : “Chi bằng chúng ta giăng lưới tóm gọn.” Nàng cúi người xuống, giọng kế sách vào tai Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Hồng Nhan liên tục gật đầu.

      ***

      Trong căn phòng tối ở sân sau phủ Thừa tướng, Đại phu nhân sầu não, xuyên qua cái lỗ cửa mà xuất thần nhìn ra bên ngoài. Bà bị nhốt trong này năm ngày, còn năm ngày nữa mới có thể ra ngoài. Vốn nghĩ có thể trừng phạt Gia Cát Linh lần mà chẳng ai biết, Đại phu nhân vẫn là xem địa vị của Gia Cát Linh trong lòng Sở Lăng Thiên, nếu nàng mất tích, Sở Lăng Thiên thể lật tung kinh đô nước Lăng Nguyệt lên để tìm. Nghĩ vậy, Đại phu nhân liền hận đến nghiến răng, thế lực của ả càng ngày càng lớn.

      Két tiếng, cửa phòng mở ra, người đến là Gia Cát Hồng Nhan, nhìn thấy dáng vẻ của Đại phu nhân, trong lòng nàng nhất thời tràn ngập thù hận với Gia Cát Linh .

      “Mẹ, mẹ sao rồi?” Gia Cát Hồng Nhan lo lắng hỏi.

      sao.” Đại phu nhân yếu ớt , mặc dù bà bị nhốt, nhưng vẫn là chủ mẫu của phủ Thừa tướng, bọn hạ nhân vẫn lui tới thường xuyên hầu hạ bà, khác gì mấy, “Con đến đây làm gì? Đừng để lây xui xẻo!”

      “Mẹ, mẹ xem này.” Gia Cát Hồng Nhan ngồi xổm xuống, từ trong ngực lấy ra cái bình sứ , mấy con bướm màu đỏ bay lượn rồi đậu vách bình.

      “Đây là gì?” Đại phu nhân nghi hoặc hỏi.

      “Là của biểu ca Tiêu Kiếm mang về.” Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan lên vẻ ngoan độc, “Loại bướm thiêu thân này tên gọi là huyết bướm, giết người vô hình, bị nó chích trúng độc mà chết, đại phu và khám nghiệm tử thi giỏi đến đâu cũng tra ra được.”

      “Thực có đồ tốt thế này sao?” Mắt Đại phu nhân sáng lên, “Con định?”

      “Mẹ, mười ngày nữa là sinh thần của phụ thân, con định…” Gia Cát Hồng Nhan kề sát bên tai Đại phu nhân, cho bà kế sách của Tiêu U Nhược.

      “Cách này của U Nhược tệ.” Đại phu nhân tán thưởng gật đầu, “ ngờ nha đầu kia cũng có lúc thông minh.”

      “Chính là còn phải đợi mười ngày nữa mới có thể để nha đầu thối kia hoàn toàn biến mất ở nhân gian, con có chút nôn nóng.” Gia Cát Hồng Nhan cười lạnh .

      “Lâu như vậy cũng đợi được, còn để tâm chút thời gian ngắn ngủi ấy sao? Con phải sắp đặt cho tốt, được để bại lộ.”

      “Dạ, mẹ yên tâm , lần này nó chết chắc rồi!” Gia Cát Hồng Nhan đột ngột nhớ đến chuyện, do dự lát mới : “Mẹ, mẹ định xử lý Hàn Thanh Thanh kia thế nào? Mẹ nhất định thể để ả lên làm di nương được.”

      “Cha con thương ả, mặc kệ họ .” Đại phu nhân lạnh lùng , “Nhưng nó muốn tiến vào phủ Thừa tướng, đúng là si tâm vọng tưởng!”

      “Vậy con an tâm rồi, con trước.”

      ***

      Trục Nguyệt Hiên.

      Trương Thúy Hoa rãnh rỗi nên ngồi trong sân phơi nắng, nhìn thấy Gia Cát Linh ra, nàng vội vàng đến đó, : “Tam tiểu thư, lão gia về lâu rồi, sao còn chưa nạp ta vào cửa vậy?”

      “Phụ thân đương nhiên muốn nạp ngươi vào phủ, nhưng việc này vẫn cần Đại phu nhân đồng ý mới được.” Gia Cát Linh dừng chút , “Chuyện này phải qua ải của Đại phu nhân.”

      “Bà ấy?” Trương Thúy Hoa nhớ đến bộ dạng hung ác của Đại phu nhân, quả thực lạnh dọc sống lưng, “Bà ta chắc chắn đồng ý.”

      “Cho nên, ngươi phải nghĩ cách lấy lòng bà ấy .”

      “Lấy lòng bà ấy?” Trương Thúy Hoa bất mãn , “Ta ước gì có thể đánh bà ấy, ngày đó ở trước mặt lão gia, bà ta vũ nhục ta như thế, muốn ta lấy lòng bà ấy, ta làm được!”

      “Tùy ngươi, Lục di nương ngươi muốn làm hay , tùy ngươi quyết định ha.”

      “Cái đó…” Trương Thúy Hoa do dự, “Phải lấy lòng bà ấy thế nào?”

      “Đại phu nhân thích ăn canh, ngươi hầm cho bà ấy ít . Nhớ kỹ, chờ sau khi Thừa tướng về mới đem đến cho Đại phu nhân.”

      “Ta biết rồi.” Trương Thúy Hoa gật đầu, “Vậy ta hầm canh.”

      “Còn nữa, trong thời gian này, ngươi nhất định phải nhẫn nhịn. Với Đại phu nhân, đánh đánh trả, mắng mắng trả, ngươi chỉ cần khóc lóc kể lể chuyện của Đại phu nhân làm với ngươi trước mặt Thừa tướng là được.”

      “Đánh đánh trả, mắng mắng trả?” Trương Thúy Hoa nheo mắt đảo vài vòng, “Tam tiểu thư bảo ta dùng khổ nhục kế? Ta hiểu rồi.”

      “Hiểu được là tốt!”

      Trương Thúy Hoa ở trong phòng bếp chuẩn bị mấy canh giờ, cuối cùng cũng nấu xong canh. Dựa theo lời dặn của Gia Cát Linh , sau khi xác định Gia Cát Chiêm hồi phủ, nàng liền đưa canh đến căn phòng Đại phu nhân ở sân sau.

      “Đại phu nhân, nghe phu nhân thích ăn canh, Thanh Thanh cố ý hầm ít mang đến cho phu nhân, Đại phu nhân mau uống .” Trương Thúy Hoa đưa canh đến trước mặt Đại phu nhân, vẻ mặt chân thành .

      “Ngươi đến làm gì?” Nhìn thấy mặt nữ nhân này, Đại phu nhân liền tức giận, “Ngươi cút cho ta! Bản phu nhân muốn nhìn thấy ngươi!”

      “Đại phu nhân, phu nhân uống canh trước , mới có lợi cho sức khỏe!” Trương Thúy Hoa tiếp tục .

      “Ngươi nghe hiểu tiếng người sao?” Đại phu nhân càng tức tối hơn, “ giờ cút mau cho ta! Ta cho ngươi biết, muốn vào phủ Thừa tướng à, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.”

      “Phu nhân…” Trương Thúy Hoa nén giận, “Thanh Thanh nghĩ gả vào phủ đâu, chỉ thầm mong sức khỏe phu nhân mau hồi phục thôi. Lão gia còn cần phu nhân mà.”

      “Ngươi cái gì?” Đại phu nhân thịnh nộ , “Ngươi khoe khoang với ta sao?”

      “Thanh Thanh nào dám, phu nhân, phu nhân vẫn nên uống canh trước .” Trương Thúy Hoa múc chén canh đầy, đưa đến trước mặt Đại phu nhân.

      dám phiền ngươi!” Đại phu nhân vung tay lên, toàn bộ chén canh nóng hổi đổ hết lên người Trương Thúy Hoa.

      “Phu nhân…” Bất đắc dĩ, Trương Thúy Hoa đành phải dọn dẹp đống chén hỗn độn kia, ấm ức rời khỏi phòng.

      Gia Cát Chiêm từ trong thư phòng ra, liền nhìn thấy Trương Thúy Hoa vội vội vàng vàng về hướng ngược lại, nhịn được liền qua đó, gọi nàng ta lại hỏi: “Thanh Thanh, nàng đâu vậy?”

      Hết chương 125

      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :