1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 116: Nụ cười của mỹ nhân

      “Thừa tướng đại nhân,” Gia Cát Linh hoài nghi nhìn Chu Lâm Quân, “Linh có tội gì?”

      “Hừ!” Chu Lâm Quân hừ lạnh tiếng, “Nếu bản thừa tướng nghe nhầm, bên trong bài thơ của ngươi có câu là ‘đế tham long tường’? Còn dám ngụy biện!”

      “Thừa tướng đại nhân, vừa rồi thừa tướng cũng đọc lại câu thơ ấy, vậy có ý đồ gì?” Gia Cát Linh , “Thừa tướng gia còn mau mau nhận tội!”

      “Ngươi!” Chu Lâm Quân nhíu mày, chỉ vào Gia Cát Linh , nên lời!

      “Đủ rồi!” Sắc mặt Sở Kim Triêu trầm, lạnh lùng nhìn Chu Lâm Quân, “Tam nha đầu rất có lý, nếu phải phạt, trẫm phạt luôn cả ngươi! Trẫm cảm thấy Tam nha đầu dùng từ đúng mực, thơ hay! Chu Lâm Quân, ngươi càn quấy cảm thấy có dã tâm ở chỗ nào?”

      Chu Lâm Quân quỳ xụp xuống đất, liên tục : “Hoàng thượng bớt giận! Là lão thần hồ đồ! Lão thần nên bị đánh!” xong, tự mình tát mạnh vào mặt mình.

      “Còn mau lui xuống!” Sở Kim Triêu thấp giọng .

      “Dạ!” Chu Lâm Quân run rẩy đứng lên, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

      “Các vị, người thắng cuộc trong lần tỷ thí này chính là Tam tiểu thư của nước Lăng Nguyệt, mọi người cảm thấy đúng ?” Khương Diệp .

      Mọi người gật đầu, thực hiển nhiên bày ra trước mắt, thể phủ nhận Gia Cát Linh quả là người thắng cuộc.

      “Số điểm Gia Cát tam tiểu thư đsjt được là chín mươi chín điểm!” Tiêu Ôn vui vẻ thông báo.

      “Sở lão nhân, lần sau ngươi có vận khí tốt như vậy đâu!” Thẩm Vân Bác phục , “Lần này xem như ngươi gặp may!”

      “Ha ha ha!” Sở Kim Triêu cười to, “Bệ hạ nước Đại Mạc à, thua chính là thua. Các vị, chúng ta cùng thảo luận chút về quyền kinh doanh ở khu Doanh Xuyên thế nào?”

      “Trận đấu cuối cùng lần này của Lục Quốc Đại Điển là nước Lăng Nguyệt thắng, dựa theo quy củ, Lăng hoàng bệ hạ hãy chọn trước .” Hà Tần , “Sau đó là nước Đông Lan, bốn nước còn lại rút thăm.”

      “Hay lắm hay lắm!” Sở Kim Triêu , “Đem bản đồ đến đây!”

      Sở Kim Triêu giở bản đồ khoanh vào chỗ ruộng đất phì nhiêu, lại khoanh thêm hai mạch khoáng, rồi : “Chỉ vậy thôi, phải để lại chút cho mọi người chứ.”

      “Hừ!” Thẩm Vân Bác hầm hừ , “Hời quá rồi còn khoe mẽ, ngươi biết chọn chỗ tốt đấy.”

      “Thẩm lão nhân à, ta nhớ có lần nước Đại Mạc thắng, sau khi ngươi chọn xong cũng chỉ chừa lại những nơi đất đai cằn cỗi mà thôi.” Sở Kim Triêu hạ giọng .

      Tiếp theo nước Đông Lan cũng chọn vài nơi tốt, những nơi còn lại để bốn nước kia rút thăm quyết định.

      Sở Lăng Thiên thấy Gia Cát Linh vẫn luôn nhìn chằm chằm nơi bản đồ, với hiểu biết của y đối với nàng, trong lòng nhất thời sáng tỏ: “Linh nhi nghĩ gì vậy?”

      “Bắc Mạch của núi Doanh Xuyên.”

      “Được!” Tuy rằng ở Bắc Mạch ngọn cỏ, nhưng ngay cả câu hỏi tại sao Sở Lăng Thiên cũng hỏi, liền đồng ý với nàng ngay.

      Rút thăm xong, chỉ nghe Thẩm Vân Bác lập tức làm ồn: “Xúi quẩy ! Lại bắt nhầm Bắc Mạch và hoang mạc! Cái chỗ chim chẳng thèm ỉa!”

      “Chúc mừng chúc mừng nha.” Hà Tần cười hề hề .

      !” Thẩm Vân Bác tức giận phất tay lia lịa, “Xui quá!”

      “Bệ hạ nước Đại Mạc, có thể mượn bước chuyện được ?” Sở Lăng Thiên đến bên cạnh Thẩm Vân Bác, .

      “Chuyện gì?” Thẩm Vân Bác cảnh giác nhìn Sở Lăng Thiên.

      “Chuyện tốt mà.” Sở Lăng Thiên giọng , “Bệ hạ cùng ta biết thôi.”

      Sở Lăng Thiên và Thẩm Vân Bác cùng nhau sóng vai ra ngoài, sau lát, hai người quay trở vào, Thẩm Vân Bác mặt mày hớn hở, cười đến khép miệng lại được, như là nhặt được của hời.

      “Bệ hạ, chuyện gì vui vẻ quá vậy?” Thấy bộ dạng mừng rỡ của Thẩm Vân Bác, Hà Tần nhịn được hỏi.

      “Hì hì!” Thẩm Vân Bác cười cười thần bí, lớn tiếng , “Thất điện hạ dùng năm mươi ngàn lượng bạc để mua Bắc Mạch!”

      Nghe Thẩm Vân Bác , những người khác đều khó tin nhìn Sở Lăng Thiên.

      “Biểu ca.” Liên Mộ Vân tiến lên, đến bên cạnh Sở Lăng Thiên, nhíu mày, “Sao biểu ca lại mua Bắc Mạch? Chẳng phải là quá hời cho nước Đại Mạc hay sao? Từ lâu rồi, Bắc Mạch đều sinh ra phân tiền nào cả.”

      sao cả!” Sở Lăng Thiên chút do dự .

      “Thất điện hạ có phải điên rồi ?”

      “Đúng vậy, năm mươi ngàn lượng mua Bắc Mạch đúng là đáng mà, năm trăm lượng cũng đến!”

      “Thất điện hạ ra tay hào phóng như vậy, chẳng qua chỉ đổi lấy niềm vui mà thôi.”

      “Thiên nhi, con làm gì vậy?” Sở Kim Triêu cũng vô cùng khó hiểu, ông cũng nghĩ năm mươi ngàn lượng bạc này chính là tặng cho Thẩm Vân Bác.

      “Sở lão nhân, ngươi biết cái gì?” Thẩm Vân Bác gấp gáp tiếp lời, lo lắng Sở Lăng Thiên bị ảnh hưởng bởi người khác mà đột nhiên thay đổi chủ ý, “Ngươi đúng là keo kiệt!”

      Kinh Phong nhanh chóng mang ngân phiếu đến, Thẩm Vân Bác nhận ngân phiếu rồi đưa cho Nghiêm hoàng hậu, thầm với bà: “Người ta Sở Lăng Thiên tài trí hơn người, ta thấy là kẻ ngốc mới đúng!” Nghiêm hoàng hậu cười tủm tỉm nhận lấy ngân phiếu. đúng là buôn bán có lời mà.

      Cùng lúc đó, Sở Lăng Thiên nhận được khế ước kinh doanh của Bắc Mạch, y đến bên cạnh, giao khế ước cho Gia Cát Linh , Gia Cát Linh mỉm cười nhận lấy.

      Liên Mộ Vân kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, năm mươi ngàn lượng để mua Bắc Mạch, hóa ra chính là đổi lấy nụ cười của mỹ nhân. Nàng tự giễu lắc đầu, cười nhạo bản thân còn tốt bụng khuyên ngăn.

      “Các vị, vì để chúc mừng Lục Quốc Đại Điển kết thúc suôn sẻ, buổi tối trẫm đãi yến tiệc, mời mọi người đến ăn uống no say phen!” Sở Kim Triêu lớn giọng .

      Thi đấu xong, về cơ bản đại điển hoàn thành được nửa, giữa các nước còn tiến hành hiệp thương các công việc khác, chẳng qua đó chỉ là chuyện của những người nắm quyền của các nước, những người khác có tư cách tham dự.

      “Thiên nhi, con theo ta đến đây.” Liên Thương Hải đến bên cạnh Sở Lăng Thiên, thấp giọng .

      Hai người đến nơi yên tĩnh, Liên Thương Hải hỏi: “Chuyện thành thân với Mộ Vân, con nên cho ta câu trả lời thuyết phục.”

      “Cữu cữu, câu trả lời của con chỉ có , đời này, con chỉ lấy mình Gia Cát tam tiểu thư.”

      “Haizz…” Liên Thương Hải thở dài, “Hy vọng con có thể kiên trì với suy nghĩ này cả đời, cho dù con thành thân với Mộ Vân, phụ hoàng và mẫu hậu con bắt con lấy nữ tử nào khác sao? Có nam nhân nào cả đời chỉ lấy nữ nhân chứ? Thê thiếp nhiều, con cháu đầy đàn, là ước vọng của nam nhân.”

      “Nếu mẫu phi của con còn tại thế, người nhất định hiểu được con. Nữ tử trong thiên hạ có ai sánh bằng Linh nhi.”

      “Con bướng bỉnh hệt mẹ con! Ta rồi, miễn cưỡng con, nếu con muốn, chuyện này hãy quên . Tam tiểu thư kia là nữ tử thông minh, hy vọng nó có thể phò trợ cho con.”

      “Đa tạ cữu cữu tác thành, nếu có chuyện gì nữa, con xin cáo lui trước.”

      .”

      Sở Lăng Thiên rời , Liên Mộ Vân ở bên bước ra, trong mắt tràn đầy thất vọng.

      “Mộ Vân, con nghe chưa? Nếu hai đứa thành thân, người khổ chỉ là con thôi.”

      “Nữ nhi bỏ cuộc đâu.” Liên Mộ Vân kiên định , “Con đợi, đợi ngày biểu ca phát ra điểm tốt của con, đợi ngày tình cảm của con lay động được huynh ấy, mặc kệ bao lâu, con vẫn đợi.”

      “Mộ Vân!” Trong giọng của Liên Thương Hải mang theo vẻ tức giận, “Con của Liên Thương Hải ta có cốt cách như vậy ư? Con thân là công chúa nước Đông Lan, ngoại trừ Sở Lăng Thiên, chỉ cần con thích ai, phụ hoàng đưa đến làm phò mã của con!”

      “Phụ hoàng.” Liên Mộ Vân chảy nước mắt, “Trong lòng của nữ nhi chỉ có mình biểu ca, có bất kỳ ai khác. Phụ hoàng, phụ hoàng đồng ý với con , để con chờ đợi huynh ấy .”

      “Ôi trời, con nha đầu này, đúng là tức chết ta!” Liên Thương Hải vừa tức vừa đau lòng, “Sao con cứ khăng khăng thích mình nó? Phụ hoàng đồng ý với con, trong vòng hai năm, bức bách con, nếu sau hai năm, nó vẫn lạnh nhạt với con, phụ hoàng chỉ hôn cho con.”

      “Đa tạ phụ hoàng.”

      “Đừng khóc nữa.” Liên Thương Hải đau lòng lau nước mắt cho Liên Mộ Vân, “Có phụ hoàng ở đây, đừng sợ.”

      Sở Lăng Thiên trở lại, nhìn thấy Gia Cát Linh vừa từ hướng khác về: “ đâu vậy?”

      Gia Cát Linh mỉm cười: “Vừa cầu xin Hoàng hậu ân điển.”

      “À, là gì?”

      “Muốn cung nữ.” Gia Cát Linh lấy ra khế ước của Bắc Mạch Doanh Xuyên, “Dùng năm mươi ngàn lượng bạc mua tờ giấy này, người đau lòng sao?”

      “Chỉ cần là thứ nàng muốn, bao nhiêu bạc cũng tiếc!”

      “Giá trị mà tờ giấy này mang lại gấp vô số lần của năm mươi ngàn lượng!” Gia Cát Linh mỉm cười thần bí, “Thẩm Vân Bác nhất định hối hận!”

      “Ta chỉ biết nàng làm chuyện vô ích, chiều nay cùng ta quay về vương phủ lấy chút đồ đạc, được ?”

      “Dạ, ta về tiệm xem chút.”

      “Ta cùng nàng.”

      Trong phòng Gia Cát Hồng Nhan, Tiểu Lục thuật lại tình hình tra được với nàng: “Chủ tử, nô tỳ nhờ mấy người bạn thăm dò, chỉ có người chị em ở Lục vương phủ trước kia Lục vương gia cũng có miếng ngọc bội thế này, mấy ngày nay thấy nữa.”

      “Lục vương gia?” Gia Cát Hồng Nhan nhíu mày, lẩm bẩm, “ thể là y, đêm đó y phải ở chỗ săn bắn mới đúng, có tin nào khác hay sao?”

      Tiểu Lục lắc đầu, “Dạ hết rồi.”

      “Ta biết rồi, chỗ săn bắn cách kinh thành bao xa?”

      “Dạ năm mươi dặm.”

      Gia Cát Hồng Nhan rầu rĩ, “Ta biết rồi, ngươi ra ngoài trước .”

      “Chủ tử, chuyện thăm người thân…”

      với chủ quản của ngươi rồi, thành vấn đề.”

      “Đa tạ chủ tử!”

      Tiểu Lục vui vẻ chạy , đúng lúc nhìn thấy Tiểu Điệp từ bên ngoài trở về, nàng ta mang theo vẻ mặt đắc ý đến, với Tiểu Điệp: “Tiểu Điệp, cho ngươi tin tốt này, ta có thể gặp cha mẹ rồi.”

      ư? Tốt quá rồi!” Tiểu Điệp vui vẻ hỏi, “Tiểu Lục, ta mừng thay cho ngươi!” xong, ánh mắt của Tiểu Điệp đột nhiên ảm đạm, nàng lại nhớ đến người mẹ bệnh nặng của mình, “Tiểu Lục, ngươi làm thế nào vậy? Ta cũng muốn gặp cha mẹ.”

      “Là Gia Cát đại tiểu thư giúp ta cầu ân điển.” Vẻ mặt Tiểu Lục mang theo chút khinh thường, “Ta sớm với ngươi rồi, phải tìm chủ tử tốt, người xem, đại tiểu thư hay thưởng thứ này thứ nọ cho ta, còn để ta gặp cha mẹ nữa, còn chủ tử của ngươi chẳng giúp gì được cho ngươi!”

      “Tam tiểu thư cũng rất tốt, tiểu thư ấy còn giúp ta mang bạc về nhà.” Tiểu Điệp cãi lại.

      “Thôi , giúp mang bạc có gì ghê gớm, hơn nữa, sao ngươi biết được rốt cuộc người ta có giúp ngươi hay ? chừng người ta bỏ bạc vào túi riêng của mình rồi.”

      “Tam tiểu thư phải loại người như vậy!” Tiểu Điệp vội , “Tiểu thư ấy còn mời đại phu xem bệnh cho mẹ ta.”

      “Chuyện này càng thể tin.” Tiểu Lục cười nhạo , “Làm gì có người nào tốt như thế? Ngươi là quá ngu ngốc, nên mới bị tiểu thư ấy lừa.”

      “Tiểu thư lừa ta!”

      “Đồ ngốc!”

      “Tiểu Lục, Tiểu Lục có ở đây ?” Hai cung nữ tuổi tác hơi lớn vào, theo cách ăn mặc, có lẽ là chủ quản.

      “Tham kiến !” Tiểu Lục và Tiểu Điệp bước đến hành lễ, mấy cung nữ khác thấy đến cũng nhanh chóng ngừng việc trong tay lại, chạy đến thỉnh an.

      “Tiểu Lục mau đến đây!” cười , “ thông báo cho cha mẹ ngươi mười lăm tháng sau vào kinh thành rồi, đến lúc đó ngươi có thể gặp họ.”

      Hết chương 116
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 117: Giết ả chỉ như bóp chết con kiến

      tốt quá!” Tiểu Lục cao hứng nhảy cỡn lên, việc nhất định chắc chắn rồi, “Cảm ơn !”

      “Ừ, là do ngươi theo chủ tử tốt.” , “Mấy người các ngươi phải nhìn Tiểu Lục mà học tập nhiều chút.”

      “Vâng, đa tạ giáo huấn.”

      Thấy mọi người ai cũng nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, Tiểu Lục càng thêm đắc ý: “Các ngươi cũng cần phải thương tâm, chừng sang năm, các ngươi cũng có cơ hội được gặp cha mẹ mình rồi.”

      “Tiểu Điệp,” bình thản nhìn Tiểu Điệp rồi tiếp, “Ngươi mau thu dọn đồ đạc , chuẩn bị xuất cung.

      “Dạ?” Tiểu Điệp sợ đến đứng vững được, nước mặt chảy xuống, “ đừng đuổi Tiểu Điệp , có phải Tiểu Điệp làm sai điều gì? phạt nô tỳ thế nào cũng được, hàng tháng phụ mẫu của nô tỳ đều phải dựa vào tiền lương của nô tỳ để sinh sống, xin đừng đuổi Tiểu Điệp ra khỏi cung.”

      nhịn được cười, đỡ Tiểu Điệp đứng dậy: “Ta phải là muốn đuổi ngươi ra khỏi cung, là Gia Cát tam tiểu thư, Bình Dương Quận Quân xin ân điển của Hoàng hậu nương nương rồi, sau khi ngươi xuất cung đến phủ Thừa Tướng hầu hạ Quận Quân, tiền lương vẫn như bây giờ. Xuất cung, ngươi muốn về nhà thăm phụ mẫu cũng thuận tiện hơn.”

      “Tam… tam tiểu thư…” Tiểu Điệp vẫn thể tin được vào những gì mình nghe được, “Là sao?”

      “Đúng vậy, , làm sao lại có chuyện tốt như vậy được?” Sắc mặt Tiểu Lục trở nên khó coi.

      “Hoàn toàn !” khẳng định , “Ngươi mau thu dọn đồ đạc , buổi tối Quân Quân tới đây đón ngươi.”

      “Dạ! , Tiểu Lục, ta nhất định quay lại thăm mọi người!” Tiểu Điệp vui mừng liên tục gật đầu, lúc về phòng thu dọn đồ đạc thiếu chút nữa vấp té.

      “Có gì đặc biệt hơn người khác đâu chứ!” Vẻ mặt Tiểu Lục đố kị, vui vẻ trong lòng chốc lát biến mất.

      Tiểu Điệp qua loa thu dọn đồ đạc của mình, đồ của nàng vốn nhiều, chỉ có mấy bộ quần áo, chỉ lúc sửa soạn xong. Ngồi ở trong phòng, mong chờ Gia Cát Linh trở về.

      Việc làm ăn của tiệm lẩu ngày càng tốt, Ngụy Thành với Gia Cát Linh , nước Đông Lan, nước Tinh Long, nước Nam Chiếu, nước Đại Mạc, nước Ngạo Nguyệt đều hỏi thăm phương pháp phối chế. biết phương pháp phối chế này giá trị rất cao, vì vậy cái gì cũng cho bọn họ biết.

      Gia Cát Linh hài lòng gật đầu, việc này nằm trong dự đoán của nàng, nàng với Ngụy Thành: “Báo lại với người thăm dò tin tức, năm ngày sau, trong tiệm lẩu bán đấu giá phương pháp phối chế, người nào trả giá cao được.”

      “Tiểu thư cao minh! Ta làm ngay đây.”

      Rời khỏi tiệm lẩu, hai người cùng đến Thất vương phủ.

      “Điện hạ, người về rồi?” Thấy Gia Cát Linh , Ưng tổng quản ra nghênh đón cảm thấy kinh ngạc, Sở Lăng Thiên chưa từng đưa nữ tử nào về phủ, thấy dáng vẻ thân mật của hai người kèm theo tin tức mấy ngày nay từ trong cung truyền ra ngoài, ông lập tức hiểu: “Nô tài khấu kiến Bình Dương Quận Quân.”

      “Miễn lễ.”

      nào, ta dẫn nàng tham quan chút.” Sở Lăng Thiên với Gia Cát Linh .

      “Điện hạ…” Ưng tổng quản hình như có chút khó , “Công chúa Mộ Vân…”

      “Biểu ca, huynh về?” Ưng tổng quản chuẩn bị gì đó, thấy Liên Mộ Vân từ thư phòng của Sở Lăng Thiên tới, khoác tay Gia Cát Linh ,”Tam tiểu thư cũng tới, mau vào đây ngồi chút .” Bộ dạng của nàng ta giống như mình là chủ nhân ở đây.

      “Thất ca, huynh trở lại rồi, Mộ Vân tỷ tỷ chờ huynh lâu lắm đó.” Công chúa Triêu Hoa theo sau Mộ Vân tới, kéo lấy cánh tay của Sở Lăng Thiên, cười hì hì , “Thất ca, Mộ Vân tỷ tỷ trở thành Thất tẩu của muội đúng ?”

      “Ai vậy?” Sở Lăng Thiên lạnh lùng hỏi lại.

      “Hoàng hậu nương nương, còn có mẫu phi nữa, bọn họ đều vậy.”

      “Ưng tổng quản!” Sắc mặt sở Lăng Thiên càng ngày càng sam sầm, “Bản vương từng với các ngươi, cho phép của bản vương để cho bất kỳ nữ tử nào vào phủ., ngươi quên rồi ư?”

      “Điện hạ bớt giận!” Ưng tổng quản cúi đầu, “Nô tài tưởng rằng công chúa Mộ Vân và công chúa Triêu Hoa là ngoại lệ.”

      “Ngoại trừ Bình Dương Quận Quân ra, có ai là ngoại lệ! Nghe chưa?”

      “Dạ, nô tài hiểu rồi!”

      “Biểu ca…” Trong mắt của Liên Mộ Vân đong đầy nước mắt, “Là Mộ Vân gây thêm phiềm toái cho huynh, muội ngay đây.” Vẻ mặt nàng có chút chờ mong nhìn Sở Lăng Thiên, mong y giữ nàng lại nhưng ngờ rằng y chỉ đứng đó g, nàng ta muốn xoay người bước , Sở Lăng Thiên bỗng lên tiếng, “Chờ chút!”

      Liên Mộ Vân nhanh chóng xoay người lại, mừng rỡ thôi, biểu ca rốt cuộc cũng luyến tiếc giữ nàng lại rồi.

      “Linh nhi, đưa huyết ngọc cho ta.”

      Sở Lăng Thiên cầm miếng huyết ngọc mà Mộ Vân tặng cho Gia Cát Linh , tới chìa miếng ngọc ra trước mặt Mộ Vân, lạnh lùng : “Đem miếng ngọc này về !”

      “Biểu ca, đây là lễ vật Mộ Vân tặng Tam tiểu thư, muội làm sao có thể lấy lại được? Tam tiểu thư vẫn còn trách Mộ Vân sao?” Liên Mộ Vân dáng vẻ điềm đạm, đáng , “Mộ Vân cầu biểu ca chia sẻ tình cảm cho mình, chỉ cần có thể ở bên chăm sóc huynh là mãn nguyện rồi. Tam tiểu thư vì sao còn tha cho Mộ Vân?”

      “Ta rộng lượng giống công chúa được, trượng phu của Gia Cát Linh ta chỉ có thể cưới mình ta!” Gia Cát Linh cười lạnh , “Miếng huyết ngọc này có vấn đề gì, ắt hẳn công chúa hiểu hơn ta.”

      Sắc mặt của Liên Mộ Vân thay đổi, tin nhìn Gia Cát Linh : “Ý của Tam tiểu thư là gì? Nghi ngờ Mộ Vân làm gì với miếng ngọc này sao?”

      “Lấy lại !” Sở Lăng Thiên nhét miếng ngọc vào trong tay Mộ Vân, “Chuyện này ta và Linh nhi truy cứu nữa, nếu muội còn biết tốt xấu đừng trách ta khách khí!”

      “Biểu ca…” Nước mắt Liên Mộ Vân bỗng trào ra, nàng siết chặt miếng huyết ngọc kia, chạy ra khỏi Thất vương phủ.

      “Thất ca!” Công chúa Triêu Hoa nổi giận đùng đùng nhìn Gia Cát Linh , “Huynh là vì nàng ta mà đuổi Mộ Vân tỷ tỷ ! Muội với Hoàng hậu nương nương! huynh khi dễ Thất tẩu!”

      “Triêu Hoa, muội nghe cho đây, Gia Cát Linh , người đứng trước mặt muội đây mới Thất tẩu duy nhất của muội!” Sắc mặt Sở Lăng Thiên lạnh lùng .

      “Ả xứng sao?” Triêu Hoa công chúa khinh thường nhìn Gia Cát Linh , “Bất quá chỉ là thứ nữ mà thôi, làm tiểu thiếp cho Thất ca cũng xứng! biết xấu hổ!”

      “Triêu Hoa, chớ có vô lễ!” Sở Lăng Thiên quát.

      “Thất ca…” Nhìn sắc mặt của Sở Lăng Thiên, công chúa Triêu Hoa sững sờ, “Muội cho Hoàng hậu nương nương biết, để người trách phạt huynh! Còn có nữ nhân này nữa!”

      Trước khi , công chúa Triêu Hoa còn hung hăng đẩy Gia Cát Linh cái, may mà Sở Lăng Thiên nhanh tay đỡ lấy, nàng mới ngã xuống.

      Liên Mộ Vân chạy mạch, cẩn thận bị hòn đá dưới chân làm vấp ngã. Nàng trong cơn tức giận ném huyết ngọc sang bên, nghĩ tới Gia Cát Linh nhanh như vậy phát ra bí mật trong này.

      “Mộ Vân tỷ tỷ! Sao tỷ lại chạy nhanh thế?” Công chúa Triêu Hoa thở hồng hộc đuổi theo, “Tỷ đừng thương tâm, Thất ca cưới ả đâu! Thất ca sao lại vì nữ nhân kia quát muội, muội nhất định cho ả biết tay!”

      Liên Mộ Vân miễn cưỡng cười cười: “Nếu muội còn làm phiền nàng ta nữa, biểu ca trừng phạt muội đấy!”

      “Huynh ấy dám!” Nghe Liên Mộ Vân xong, công chúa Triêu Hoa càng thêm tức giận, “Ta giết nàng ta! Như vậy Thất ca cưới tỷ.”

      “Nàng ta lợi hại như vậy, muội sao có thể giết nàng ta được!”

      “Hứ!” Công chúa Triêu Hoa hừ tiếng, “Muội là công chúa, nàng ta chỉ là quận quân mà thôi. Giết ả chỉ như giết con kiến! Đúng rồi, Mộ Vân tỷ tỷ, tỷ đồng ý giúp muội đuổi Bạch Vân Nghị , có cách gì ? Chỉ cần tỷ đuổi giúp muội, muội giúp tỷ đuổi ả Tam tiểu thư kia .”

      Liên Mộ Vân gật đầu: “ ra cách, nhưng phải có người phối hợp mới được.”

      “Là cách gì? Mau cho muội biết !”

      Liên Mộ Vân kề vào tai của công chúa Triêu Hoa thầm hồi.

      Sau khi nghe xong, hai mắt của công chúa Triêu Hoa sáng lên, mừng rỡ gật đầu: “Cách hay! Về phần người phối hợp tìm Tam tiểu thư là được rồi.”

      “Thất ca của muội mà biết được, nhất định đánh gãy chân của muội.”

      “Có mẫu phi ở đây, muội sợ thứ nữ, trắc phi nào cả!”

      “Muội cũng được đó là chủ ý của ta.”

      “Yên tâm , Mộ Vân tỷ tỷ, muội bán đứng tỷ đâu!”

      Tiệc tối được tổ chức ở giữa sân, lần này nước Lăng Nguyệt đại thắng, tâm tình của Sở Kim Triêu cực kỳ tốt. Quá ba tuần rượu, Thẩm Vân Bác hét lên: “Sở Lão nhân, rượu và đồ ăn này ngon có ngon, nhưng vẫn còn kém điểm.”

      “Thẩm lão nhân, đây đều là những món ăn do ngự trù giỏi nhất ngự thiện phòng phòng làm, khẩu vị của ngươi quả là quá khắt khe rồi.” Sở Kim Triêu tức giận .

      “Ta !” Thẩm Vân Bác tiếp tục , “Đến nước Lăng Nguyệt lâu như vậy rồi nhưng chỉ có Hỏa Oa Thành kia mới khiến dư vị của ta nhớ mãi thôi.”

      “Hả, đó là nơi nào vậy?” Sở Kim Triêu tò mò hỏi.

      “Ngươi cũng biết à?” Thẩm Vân Bác khinh thường nhìn Sở Kim Triêu, “Thức ăn ở đó có thể hơn gấp mấy lần so với những thức ăn ngon của ngươi đó.”

      “Vậy ta đây nhất định phải đến đó nếm thử mới được.”

      Thẩm Vân Bác híp mắt nhìn Gia Cát Linh cái : “Tam tiểu thư nhất định là cũng từng đến Hỏa Oa Thành rồi chứ? Tất cả mọi người đều khen Tam tiểu thư thông minh hơn người, trẫm ra cho ngươi cầu, nếu ngươi có thể làm ra nồi lẩu, trẫm liền thừa nhận ngươi quả thực thông minh.”

      “Nếu thần nữ làm được được gì? Thần nữ vốn dĩ cần phải được bệ hạ thừa nhận là thông minh hay .” Gia Cát Linh bình thản .

      “Tam tiểu thư có ý gì?”

      Gia Cát Linh dừng chút rồi lại , “Nếu như là chỉ đáp ứng cầu của bệ hạ, có vẻ công bằng với thần nữ cho lắm. bằng thần nữ cũng đưa ra vấn đề cho bệ hạ, nếu bệ hạ đáp được, xin bệ hạ hãy đem quyền kinh doanh vùng hoang mạc Doanh Xuyên cho thần nữ được ạ? Còn nếu thần nữ đáp được, thần nữ lập tức hai tay đem bộ giáp tơ vàng đó đưa cho bệ hạ.”

      “Hừ!” Thẩm Vân Bác hừ lạnh tiếng, “Được! Theo như ý của ngươi, ngươi phải đáp trước cầu của ta.” vùng đất cọng cỏ, hoang mạc suốt năm cát bay đá chạy đổi lấy bộ giáp tơ vàng mà ngưỡng mộ bấy lâu, đúng là quá hời.

      “Xin bệ hạ hãy chờ lát.” Gia Cát Linh cười cười nhìn Sở Kim Triêu, : “Hoàng thượng, thần nữ có thể dùng ngự thiện phòng lát được ạ?”

      “Tam nha đầu, ngươi cứ dùng .” Sở Kim Triêu gật đầu.

      Gia Cát Linh rời khỏi đó, sau lát nàng lại quay trở lại, phía sau còn có mấy vị ngự trù của ngự thiện phòng, trong tay bọn họ bưng mấy cái nồi lớn. Từ xa mọi người có thể ngửi được mùi hương thèm chảy nước miếng.

      Mấy vị ngự trù vừa mới đặt những cái nồi lớn xuống, tất cả mọi người đều đặt ly rượu xuống chờ được mà chạy tới nếm, thức ăn trong nồi trong chốc lát hết.

      “Các vị, mùi vị này thế nào ạ?” Gia Cát Linh hỏi.

      “So với Hỏa Oa Thành giống nhau như đúc! Tam tiểu thư, ta dùng xong rồi!” Hà Tần chép chép miệng, bộ dạng vẫn chưa thỏa mãn.

      “Bệ hạ, vấn đề này có tính là thần nữ đáp ứng được chưa ạ?” Gia Cát Linh nhìn Thẩm Vân Bác hỏi.

      “Tam tiểu thư vẫn chưa cho ta biết phương pháp phối chế, đương nhiên tính!” Thẩm Vân Bác phủ nhận, khóe miệng và chòm râu còn bóng mỡ.

      “Bệ hạ chỉ hỏi ta có thể làm hay , chứ người ta nhất phải đem phương pháp phối chế cho người! Vậy bây giờ đến lúc thần nữ hỏi bệ hạ vấn đề của mình rồi.”

      Hết chương 117
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 118: Vì nàng, ngỗ ngược với cả thiên hạ có làm sao

      “Ừ, Tam nha đầu rất có lý!” Sở Kim Triêu , “Thẩm lão nhân, mọi người ở đây đều ràng, Tam nha đầu giải được câu đố của ngươi rồi, đừng mơ chống chế.”

      “Hừ!” Thẩm Vân Bác hừ lạnh, “Mèo mù vớ được chuột chết, ngươi ra đề !”

      “Vấn đề của ta rất đơn giản, chỉ là câu hỏi về lựa chọn mà thôi.” Trong mắt Gia Cát Linh lên vẻ gian xảo, “Nếu Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương cùng rơi xuống nước, xin hỏi bệ hạ cứu người nào trước?”

      “Hả?” Thẩm Vân Bác há to miệng, nhìn chằm chằm Gia Cát Linh , “Đây mà là câu hỏi gì chứ?”

      Nghe xong câu hỏi của Gia Cát Linh , những người khác cũng hơi ngẩn ra, đối với Thẩm Vân Bác, đây quả là… câu hỏi rất hay. Giờ phút này, chỉ thấy Thẩm Vân Bác thỉnh thoảng nhìn qua thái hậu ở bên trái, lại liếc nhìn hoàng hậu ở bên phải, bộ dạng đăm chiêu ủ dột. Hai nữ nhân kia như ác lang nhìn chằm chằm Thẩm Vân Bác, mong chờ đáp án của ông.

      “Mẫu hậu… Hoàng hậu…” Thẩm Vân Bác cười ngượng ngùng.

      “Ngươi mau , cứu ta hay là cứu hoàng hậu?” Lưu thái hậu lớn tiếng hỏi.

      “Hoàng thượng, người mau lên , rốt cục cứu ai?” Nghiêm hoàng hậu bấu Thẩm Vân Bác cái, nghiến răng nghiến lợi .

      Sở Lăng Thiên nhịn được nhếch môi cười, nụ cười xấu xa, Linh nhi à Linh nhi, sao nàng có thể nghĩ ra được câu hỏi gian trá như thế chứ? Đây hoàn toàn là câu hỏi khó trả lời nhất với Thẩm Vân Bác rồi, còn nghi ngờ gì cả.

      “Ta…” Cảm nhận được ánh nhìn trân trối của hai nữ nhân, Thẩm Vân Bác nhất thời cảm thấy toàn thân rét run, cuối cùng, ông kiên định , “Trẫm đáp được!”

      Những người khác nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Thẩm Vân Bác đều nhịn được che miệng cười khúc khích.

      “Bệ hạ, vậy người thua rồi, quyền kinh doanh hoang mạc Doanh Xuyên thuộc về ta.”

      “Cho ngươi cho ngươi!” Thẩm Vân Bác vui hét lên, lấy khế ước kinh doanh trong ngực ra, giao cho Gia Cát Linh , “Dù sao cũng là nơi chim chẳng thèm ỉa!”

      “Đa tạ bệ hạ!” Gia Cát Linh mỉm cười, nhận lấy khế ước, chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình.

      “Tam tiểu thư, tiểu thư biết phương pháp phối chế, chi bằng cho mọi người biết .” Hà Tần đột nhiên lên tiếng.

      “Thái tử điện hạ, ta chỉ là căn cứ theo cảm giác mà làm, làm xong quên rồi, xin hãy thứ lỗi.”

      Thấy Gia Cát Linh vậy, Hà Tần cũng hỏi tiếp nữa.

      Sở Kim Triêu bất giác cười lên, giọng thầm: “Nha đầu kia, sao lúc nào cũng lanh lợi như thế.”

      Chu quý phi biến sắc, : “Hoàng thượng, tuy rằng dung mạo Tam tiểu thư đáng , bụng đầy thi thư, nhưng chung quy vẫn là thứ nữ, người xem thứ mà nàng ta chơi toàn là những thủ đoạn chấp nhận được, nếu thực gả cho Thất điện hạ, phải đánh mất thể diện hoàng gia sao? Theo thần thiếp thấy, vẫn mau chóng định mối nhân duyên môn đăng hộ đối cho Thất điện hạ mới phải.”

      “Muội muội , suýt nữa quên mất chuyện trọng đại.” Hoàng hậu bỗng nhiên cao giọng, : “Hoàng thượng, Thiên nhi và Mộ Vân trai tài sắc, thương lẫn nhau, chi bằng nhân hôm nay thời cơ tốt, chỉ hôn cho chúng, được ?”

      Sở Kim Triêu ngờ Hoàng hậu lại đột nhiên đề cập đến chuyện này, sắc mặt nhất thời sa sầm, : “Đây là gia , để sau hẳn .”

      “Lăng Hoàng bệ hạ thế là sai rồi!” Bạch Vân Phàm bưng ly rượu đứng lên, , “Đây là hỉ ! Chi bằng để cho tất cả mọi người làm chứng cho Thất điện hạ cùng công chúa Mộ Vân, để chúng ta cũng lây khí vui mừng!”

      “Đúng đó, Sở lão nhân! Cơ hội này hiếm có biết bao chứ!” Thẩm Vân Bác reo lên, “Đừng nhăn nhăn nhó nhó nữa!”

      “Hay là Lăng Hoàng bệ hạ nghĩ, muội muội ta xứng với Thất điện hạ?” Liên Mộ Dương bất mãn .

      “Các vị…” Liên Thương Hải đứng lên, cung tay làm lễ với mọi người, “Mộ Vân là nữ nhi duy nhất của ta, nước Lăng Nguyệt và Đông Lan cách xa nhau ngàn dặm, ta luyến tiếc gả nó xa như vậy, chuyện định thân, tính sau .”

      “Hoàng thượng, cũng thể vì vậy mà phá vỡ mối nhân duyên tốt chứ.” Chu thái phi cười , “Ai gia cảm thấy Mộ Vân nha đầu rất xứng đôi với Thiên nhi.”

      “Thái phi nương nương.” Liên Mộ Vân ngưng chút rồi , “Trong lòng biểu ca chỉ có mình Tam tiểu thư, Mộ Vân cũng thể đoạt nhân sở ái[1], Mộ Vân lòng hy vọng biểu ca và Tam tiểu thư có thể hạnh phúc mỹ mãn.”

      như vậy, Mộ Vân nha đầu vẫn luôn thích Thiên nhi.” Chu thái phi vẫn giữ nụ cười, “Cả đời Thiên nhi thể nào chỉ lấy có nữ tử, chuyện này có gì trở ngại chứ? Hôm nay để ai gia làm chủ, mối nhân duyên này liền quyết định như vậy ! Thiên nhi, Mộ Vân, mau tiến lên đây.”

      Sở Lăng Thiên cười lạnh : “Thái phi nương nương, hôn của tôn nhi có phụ hoàng làm chủ, nhọc người phải lo lắng đâu! Vả lại, cả đời này, tôn nhi chỉ lấy mình Gia Cát Linh .”

      “Ngươi…” Chu thái phi tức giận xoay người, “Mộ Vân có chỗ nào tốt? Ngươi muốn lấy thứ nữ, ai gia đồng ý!”

      “Lấy ai là chuyện của ta, thái phi nương nương có đồng ý hay cũng chẳng sao cả.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng .

      “Thái phi nương nương đừng tức giận!” Liên Thương Hải , “Chuyện này để sau bàn lại, miễn cưỡng được đâu.”

      “Bệ hạ nước Đông Lan, ai gia cũng là vì nước Lăng Nguyệt và Đông Lan thôi!” Vẻ mặt Chu thái phi rất vui.

      “Liên Thương Hải ta vẫn chưa cần giẫm đạp lên hạnh phúc của nữ nhi mình để giữ gìn quan hệ với nước khác, thái phi nương nương lo nhiều quá rồi!” Liên Thương Hải thấp giọng .

      “Thái phi nương nương, quốc gia đại trẫm thương nghị cùng Thương Hải huynh.” Sở Kim Triêu , người thông minh sớm nhìn ra Chu thái phi có ý đồ châm ngòi ly gián quan hệ giữa Sở Lăng Thiên và nước Đông Lan, ông đương nhiên cũng ràng sáng tỏ.

      “Vậy ai gia quản chuyện của các ngươi nữa!” Chu thái phi tức giận .

      “Đều do Mộ Vân tốt, chọc giận mọi người.” Liên Mộ Vân nét mặt rầu rĩ, vội vàng , “Mộ Vân là lòng chúc phúc cho biểu ca và Tam tiểu thư, là Mộ Vân có may mắn, Mộ Vân trách biểu ca đâu. Thái phi nương nương, nương nương cũng đừng trách biểu ca nữa.”

      “Nhìn xem, đúng là đứa hiểu chuyện mà.” Chu thái phi lắc đầu, tiếc nuối .

      “Chỉ cần biểu ca hạnh phúc, Mộ Vân vui lắm rồi.” Liên Mộ Vân đến trước mặt Gia Cát Linh , giơ chung rượu lên, “Tam tiểu thư, Mộ Vân vô cùng bội phục tài hoa của tiểu thư, ta kính tiểu thư chung.”

      “Công chúa Mộ Vân khách sáo rồi.”

      Gia Cát Linh đứng đậy, định nhấp rượu, cây trâm đầu Liên Mộ Vân đột nhiên rơi xuống đất, nàng ta ngượng ngùng cười cười: “Mộ Vân thất lễ, Tam tiểu thư có thể cầm giúp chung rượu dùm ta .” xong, nàng ta đưa chung rượu trong tay cho Gia Cát Linh , ngồi xổm xuống nhặt cây trâm lên, lần nữa cài lên đầu, lúc này mới nhận lại chung rượu, thẹn thùng , “Phiền Tam tiểu thư rồi, xin Tam tiểu thư tha thứ cho thất lễ của Mộ Vân, nào, ta kính tiểu thư!”

      Hai người nhàng chạm ly, uống cạn chung rượu.

      Gia Cát Linh thản nhiên nhìn Liên Mộ Vân, cảm thấy vẻ mặt hôm nay của nàng ta có chút kỳ lạ. Còn hoài nghi, chỉ thấy Liên Mộ Vân hộc máu, hai tay nàng ta ôm lấy bụng, hoảng hốt nhìn Gia Cát Linh , “Tam… Tam tiểu thư, tại sao lại hạ độc thủ với Mộ Vân?” xong, nàng ta lập tức ngã xuống đất.

      “Mộ Vân, làm sao vậy?”

      “Công chúa!”

      “Truyền thái y!”

      Người của nước Đông Lan lập tức vọt đến, vây xung quanh Liên Mộ Vân.

      “Tam tiểu thư, ngươi làm gì Mộ Vân?” Liên Thương Hải giáng cho Gia Cát Linh cái tát vang dội với tốc độ gì ngăn cản được.

      Khi ông chuẩn bị đánh cái thứ hai, tay bị người khác kiềm lại, Sở Lăng Thiên lạnh lùng nhìn ông, : “Cữu cữu, sao chẳng hỏi đầu đuôi gì ra tay với người khác, sợ đánh mất thân phận ư? Cái tát này, ta giúp Linh nhi ghi nhớ!”

      “Ngươi!” Mắt Liên Thương Hải long lên sòng sọc, tay rút thanh kiếm bên hông của thị vệ đứng bên cạnh, , “Ngươi tránh ra cho ta, hôm nay ta phải giết con nữ này!”

      Sở Lăng Thiên vẫn lạnh lùng nhìn Liên Thương Hải, đứng trước mặt ông nhúc nhích, cầm chặt tay còn lại của ông, : “Vậy người thử xem!”

      “Sở Lăng Thiên, con vì nữ nhân mà ngỗ ngược với cữu cữu sao?” Liên Thương Hải lấy thân phận bậc trưởng thượng ra.

      “Vì nàng, ngỗ ngược với cả thiên hạ thế nào?”

      “Ngươi!” Liên Thương Hải buồn rầu, xoay người nhìn Sở Kim Triêu, tức giận , “Sở Kim Triêu, ngươi nuôi dạy con hay đó! Hôm nay, Mộ Vân bị hạ độc ở trước mặt bao nhiêu người, ngươi phải làm chuyện này cho ta!”

      Sở Lăng Thiên buông Liên Thương Hải ra, vòng tay ôm lấy Gia Cát Linh , nhìn gò má sưng đỏ của nàng, đau lòng thôi, “Có gì chứng minh là Linh nhi hạ thủ?”

      Gia Cát Linh thầm cầm lấy tay Sở Lăng Thiên, ý bảo y nhìn kỹ trước rồi hẳn .

      “Sở Lăng Thiên, lúc này mà ngươi còn bảo vệ ả?” Liên Mộ Dương sắc mặt xanh tái, tức giận , “Mộ Vân vẫn bình thường, chỉ có ả vừa mới cầm chung rượu của Mộ Vân, phải ả còn có thể là ai?”

      “Thái tử điện hạ, chừng là trong rượu có độc.” Khương Diệp , “Chung rượu của công chúa Mộ Vân ở trong tay Tam tiểu thư chỉ trong chốc lát, nếu muốn nhân lúc này mà hạ độc, thời gian quá ngắn ngủi rồi. Vả lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào họ, Tam tiểu thư hoàn toàn có động tác gì.”

      “Trời tối như vậy, ai thấy ả ta rốt cục làm gì chứ!” Liên Mộ Dương căm giận .

      “Gia Cát Linh , sao ngươi có thể làm ra cái chuyện độc ác như thế?” Trong lòng Chu quý phi hưng phấn thôi, lần này thể kết thúc rồi, ngoài miệng lại căm giận , “Trước mặt mọi người lại dám hạ độc công chúa Mộ Vân, quả thực là làm phản mà!”

      “Tam tiểu thư, ngươi luôn hành bình tĩnh mà, sao lại làm ra cái chuyện thế này?” Hoàng hậu cau mày, cũng biết kết cục thế nào.

      “Đúng vậy, nhất định là muốn độc chiếm Thất điện hạ, cho nên mới làm như vậy.”

      “Quá độc ác, đúng là tâm địa rắn rết!”

      “Diện mạo xinh đẹp có ích gì? Lòng dạ lại độc ác như thế! Công chúa Mộ Vân quá lương thiện, mới có thể bị ả lập kế.”

      “Đúng vậy, uổng cho công chúa Mộ Vân thành tâm chúc phúc cho ả, ngờ ả lại chẳng độ lượng chút nào, phải giết ả để cho mọi người công đạo!”

      Nhìn thấy Gia Cát Linh bị mọi người chỉ trích, trong lòng Gia Cát Hồng Nhan kích động thôi, Gia Cát Linh , lần này ngươi còn thoát được ta viết ngược lại tên mình! Quả nhiên, người ở trong gian phòng kia đều có kết cục tốt! Cho dù trước đó ngươi nở mày nở mặt, nhưng hôm nay ngươi chết chắc rồi, chẳng ai cứu được ngươi đâu!

      mặt Chu Tuyết Tranh cũng nén được vẻ tươi cười khó phát , Gia Cát Linh à Gia Cát Linh , cho dù ngươi bị nam nhân khác chà đạp, Thiên ca ca cũng ghét bỏ ngươi, ta còn nghĩ, ngươi quả có thế may mắn suốt đời, rốt cục ông trời vẫn muốn người hoàn trả lại!

      “Lăng Hoàng bệ hạ, giao ả cho nước Đông Lan xử trí .” Liên Mộ Dương giận dữ , “Bản vương muốn ả nợ máu trả bằng máu!”

      “Thái tử điện hạ, trước tiên đợi thái y chẩn bệnh xong hẳn ! Trẫm nhất định đòi công đạo cho Mộ Vân, cũng muốn nghi oan cho người vô tội.” Sở Kim Triêu hạ giọng .

      Sau hồi lâu, thái y kiểm tra xong tình hình của Liên Mộ Vân, nhíu chặt đôi mày, từ trong ngực lấy ra bình sứ, dốc viên thuốc ra, nhét vào miệng của Liên Mộ Vân: “Bệ hạ, độc mà công chúa Mộ Vân trúng là độc trúc đào, may mà trúng độc chưa nặng, mất mạng. Thần vừa mới cho công chúa uống thuốc giải độc, chốc lát tỉnh lại!”

      [1] Đoạt nhân sở ái: Cướp đoạt người của người khác.

      Hết chương 118
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 119: Mưu kế tài tình

      “Độc này từ đâu mà có?” Sở Kim Triêu hỏi.

      “Hồi bẩm bệ hạ, thần kiểm tra bầu rượu của công chúa, bên trong quả thực có độc. Độc này được bôi ở mép ly, dược tính của độc này phát tác rất nhanh, thần cho rằng, thuốc độc là vừa mới được bôi lên.”

      “Sở Lăng Thiên, ngươi còn gì để ?” Liên Mộ Dương hung hãn nhìn Gia Cát Linh , “Bây giờ giao ả ra được rồi chứ?”

      “Cút!” Nhìn thấy Liên Mộ Dương tiến đến gần, trong mắt Sở Lăng Thiên bắn ra ý lạnh.

      “Tam nha đầu, ngươi có gì để ?” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh , hỏi, “Nếu là ngươi làm, trẫm cảm thấy vô cùng đau lòng.”

      “Hoàng thượng mình giám,” Gia Cát Linh ung dung đáp trả, “Thần nữ tuyệt đối hạ độc công chúa Mộ Vân, nếu như thần nữ có ý định này, tại sao phải xuống tay ở nơi đông người chứ? Thần nữ tự hỏi bản thân có ngu xuẩn như vậy.”

      “Hừ!” Liên Mộ Dương hừ lạnh, “Nhất định là ngươi nhìn thấy hoàng hậu nương nương và thái phi nương nương chỉ hôn cho Mộ Vân, nên sinh lòng ganh ghét, mới bất chấp tất cả, muốn độc chết Mộ Vân.”

      “Thái tử điện hạ phân tích rất đúng!” Gia Cát Linh thản nhiên mỉm cười, : “Nhưng Thất gia lấy nàng ấy, ta còn phải đố kỵ cái gì nào? Trái lại, ta có thể đoán rằng, là công chúa đố kỵ với ta, muốn hãm hại ta!”

      “Đúng là lưỡi xương!” Chu quý phi cười lạnh, : “Ý của Tam tiểu thư là công chúa Mộ Vân tự hạ độc mình à? Ngẫm lại có khả năng!”

      “Chẳng lẽ quý phi nương nương quên, ngày ấy trong cung, phải tỳ nữ của công chúa tự đánh chính mình để vu oan cho thần nữ sao? Chuyện này, hoàng hậu nương nương cũng biết mà.” xong, Gia Cát Linh nhìn qua hoàng hậu.

      Hoàng hậu gật đầu: “Quả thực là có chuyện này.”

      “Thượng bất chính, hạ tắc loạn, chắc nô tỳ kia học theo công chúa rồi.” Hà Sướng Uyển khinh thường nhìn Liên Mộ Vân nằm đất, “ ngờ công chúa Mộ Vân lại có thể hạ độc thủ với chính mình, Sướng Uyển tự thấy bằng!”

      “Công chúa Sướng Uyển lúc này đây còn lời châm chọc à?” Liên Thương Hải nghiêm mặt, vui nhìn Hà Sướng Uyển, “Chuyện này còn chưa điều tra ràng, xin đừng tự phỏng đoán. Mộ Vân là đứa nhút nhát thiện lương, trẫm tuyệt đối tin nó làm ra cái chuyện như vậy. Tam tiểu thư, vẫn là ngươi nên thành khai ra ! Bằng , trẫm có biện pháp để ngươi phải mở miệng!”

      Gia Cát Linh chút nào quan tâm, cười cười: “Bệ hạ luôn miệng ta hại công chúa, thái y lại công chúa trúng độc trúc đào, vì hãy lục soát người của ta , xem có độc này ?”

      “Trẫm đương nhiên phải soát!”

      cung nữ bước tới, cẩn thận lục soát mấy lần người của Gia Cát Linh , nhưng phát gì cả.

      “Liên huynh, người Tam nha đầu có thuốc độc, có thể loại trừ ra khỏi diện tình nghi chứ?” Sở Kim Triêu , tựa như ông càng tin tưởng lập luận của Gia Cát Linh hơn.

      “Còn có khả năng khác.” Liên Thương Hải vẫn cam lòng, “Ả chỉ mang theo ít độc thôi, cho Mộ Vân uống hết toàn bộ rồi, đương nhiên soát ra!”

      “Bệ hạ…” Dáng vẻ Gia Cát Linh vẫn nhàn nhã, “Vừa rồi công chúa Mộ Vân và ta đều tiếp xúc qua với ly rượu, để cho công bằng, có phải cũng nên lục soát người của công chúa hay ?”

      “Lục soát lục soát!” Liên Thương Hải tức giận, nhưng vẫn phải làm cho công bằng.

      Vì thế, cung nữ lại tiến lên cẩn thận lục soát Liên Mộ Vân, nhưng vẫn tìm được gì cả.

      “Hừ! giờ còn gì để nữa đúng ? Cho dù thế nào, ngươi vẫn là kẻ hiềm nghi lớn nhất, còn mau bắt ả nữ này lại, nghiêm hình thẩm vấn, trẫm tin ả nhận tội!”

      “Bệ hạ chớ nóng vội! Có thể để ta đích thân lục soát người của công chúa ?” Gia Cát Linh .

      “Đừng mong giở trò!” Liên Mộ Dương vọt đến chắn trước mặt Gia Cát Linh , cho nàng đến gần Liên Mộ Vân, “Kéo dài thời gian cũng vô ích thôi, hôm nay người phải trả giá lớn!”

      “Điện hạ, chờ ta lục soát người của công chúa xong, người chuyện này cũng muộn!” Gia Cát Linh mặt biến sắc, bình tĩnh đối đầu với Liên Mộ Dương.

      “Mộ Dương, để ả soát !” Liên Thương Hải phất tay, “Đúng lúc để cho tất cả mọi người chứng kiến, để tránh người khác nước Đông Lan ta cậy thế hiếp người!”

      Liên Mộ Dương lạnh lùng trừng mắt nhìn Gia Cát Linh , tránh sang bên.

      Gia Cát Linh đến bên cạnh Liên Mộ Vân, ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra. Lo lắng nàng giở trò xấu, Liên Thương Hải và Liên Mộ Dương nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng chuyển mắt.

      Thấy Gia Cát Linh lục soát toàn thân của Liên Mộ Vân mấy lần, vẫn có thu hoạch, vẻ tươi cười mặt của Liên Mộ Dương càng lạnh hơn. Lúc này, chỉ thấy Gia Cát Linh rút cây trâm từ đầu của Liên Mộ Vân xuống, sau đó đứng lên.

      “Tam tiểu thư, vì sao tiểu thư lại rút cây trâm của công chúa?” Hà Tần khó hiểu hỏi.

      “Bởi vì, cây trâm này chính là hung khí hạ độc!” Gia Cát Linh đáp.

      “Hừ! Đúng là chuyện cười trong thiên hạ!” Liên Mộ Dương nổi cơn thịnh nộ, “Cây trâm này cớ sao lại trở thành hung khí? Đúng là chó đến đường cùng, hươu vượn!”

      Nghe Liên Mộ Dương vậy, những người khác cũng sôi nổi gật đầu.

      “Đúng vậy, cây trâm sao lại là hung khí chứ!”

      “Cây trâm này vẫn luôn ở đầu công chúa, nó chẳng phải vật sống, sao có thể hạ độc được?”

      “Đúng vậy! là tức cười mà! Xem chúng ta là kẻ ngốc sao?”

      “Tam tiểu thư, nhanh lên, rốt cục sao lại vậy?” Hà Sướng Uyển gấp gáp , biết tại sao, nàng lại tin lời Gia Cát Linh .

      “Các vị, xin hãy nhìn kỹ cây trâm này!” Gia Cát Linh giơ cây trâm đến chỗ ánh nến, “Mọi người có thể đến gần chút.”

      Mọi người chạy đến vây xung quanh Gia Cát Linh , muốn xem thử rốt cục nàng bịa đặt chuyện này thế nào.

      “Cây trâm này rút từ đầu của công chúa Mộ Vân, từ nãy đến giờ, ta chưa hề chạm vào nó, điểm này, mọi người có thể làm chứng cho ta ?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Đương nhiên có thể!”

      “Đúng là chưa từng chạm vào!”

      “Ngươi nhanh lên , rốt cục chuyện này là sao!”

      “Xin mọi người hãy nhìn xem!” Vì để cho mọi người xem ràng hơn, Gia Cát Linh đem cây trâm đến gần ánh nến, chỉ vào chỗ đầu nhọn của nó, “Nơi này có cái lỗ rất .” xong, nàng nhàng xoay cái, đầu nhọn kia liền tách ra khỏi cây trâm, có vài giọt chất lỏng từ giữa cây trâm chảy ra.

      “A? Hóa ra cây trâm này rỗng ruột à?” Người đứng trước thấy ràng cảnh tượng này, khỏi kinh ngạc hô lên.

      “Thái y, xin hãy kiểm nghiệm mấy giọt chất lỏng này.” Sở Kim Triêu vội vàng .

      Thái y tiến lên, cẩn thận kiểm tra thực hư chất lỏng chảy ra từ cây trâm, nhất thời biến sắc, “Bệ hạ, đây đúng là chất lỏng của cây trúc đào, giống hệt như loại độc mà công chúa trúng!”

      biết mọi người còn nhớ hay , trước khi công chúa Mộ Vân uống rượu, cây trâm này bỗng nhiên rơi xuống đất, sau khi công chúa nhặt nó lên, mới uống rượu với ta! Ta kết luận, chính lúc đó công chúa lấy tay dính chất độc, sau đó bôi lên mép ly, cho nên mới trúng độc!” Gia Cát Linh lớn tiếng , “Bệ hạ nước Đông Lan, người cảm thấy tiểu nữ có lý ?”

      Sắc mặt Liên Thương Hải sớm sa sầm, ông ngờ, nữ nhi mà ông luôn nghĩ lòng dạ thiện lương lại có thể làm ra chuyện này. Ông cung tay về phía Gia Cát Linh : “Là trẫm lỗ mãng, xin Tam tiểu thư thứ lỗi!”

      “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ muội muội đến mức hại chính mình, nhất định là bị người ta lập mưu hãm hại. Cây trâm này, chừng là Tam tiểu thư sớm chuẩn bị rồi đưa nó cho muội muội.” Liên Mộ Dương cam lòng, .

      “Thái tử điện hạ vậy, ra ta còn có cách, biết mọi người có bằng lòng phối hợp với ta ?” Gia Cát Linh mỉm cười, .

      “Tam nha đầu, cần chúng ta phối hợp gì, cứ việc !” Sở Kim Triêu .

      Sở Kim Triêu như vậy, những người khác đương nhiên có ý kiến, đều gật đầu, tỏ vẻ sẵn lòng phối hợp.

      biết qua bao lâu, Liên Mộ Vân từ từ tỉnh lại, nàng ta nằm giường của hành cung nước Đông Lan, hơi xoay đầu, khỏi kinh ngạc, Gia Cát Linh bị trói gô cái ghế ở cạnh giường, mặt người đều là máu chảy đầm đìa.

      mặt Liên Mộ Vân lộ ra nụ cười nhạt: “Tam tiểu thư, sao tiểu thư lại ở đây?”

      “Hừ!” Gia Cát Linh lạnh lùng hừ tiếng, “Bệ hạ thảo luận làm sao để hành quyết ta đó, ngươi hài lòng chưa? phải ngươi trúng độc sao? Rốt cục ngươi trúng độc thế nào? Tất cả mọi người đều cho rằng ta hạ độc ngươi, ngươi mau chóng giải thích giúp ta .”

      Liên Mộ Vân lên tiếng ngay, mà nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, khi xác định bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh có ai, nàng ta mới cười với Gia Cát Linh : “Độc là do ngươi hạ mà, giải thích thế nào? Muốn hại bản công chúa, trả giá đâu!”

      “Rốt cục ngươi muốn thế nào? Để cho ta chết cũng phải hiểu được tại sao mình chết chứ!”

      “Được thôi!” Liên Mộ Vân đắc ý cười cười, “Ta khiến cho ngươi chết được minh bạch! Ai nấy đều khen ngươi thông minh lanh lợi, nhưng vẫn tránh khỏi mưu kế của ta! Ngươi còn nhớ cây trâm rơi xuống đất chứ? Cây trâm là rỗng ruột, độc được giấu ở bên trong, khi ta nhặt nó lên, tay liền dính độc, lại dùng tay chạm vào ly rượu, ngươi tuyệt đối thể nào nghĩ ra được đúng ?”

      “Ta đương nhiên thể nghĩ ra được.” Gia Cát Linh cười lạnh , “ ngờ ngươi lại dùng sinh mạng của chính mình để hãm hại ta, đúng là coi trọng ta quá!”

      “Ha ha!” Liên Mộ Vân cười to, “Ngươi cho rằng ta ngốc như ngươi sao? Cây trúc đào tuy là kịch độc, nhưng chỉ dính chút đủ mất mạng đâu, huống hồ, ta biết thái y của nước Lăng Nguyệt có thuốc giải của loại độc này.”

      “Vì sao ngươi lại phải trăm phương ngàn kế để hại ta?” Gia Cát Linh khó hiểu hỏi.

      “Vì sao ư?” Liên Mộ Vân bày ra vẻ mặt khó tin, “Biểu ca là của ta, tại sao ngươi lại muốn cướp huynh ấy ? Mỗi lần nhìn thấy huynh ấy tốt với ngươi, trong lòng ta liền hận thấu xương, ngoài mặt lại phải giả vờ rộng lượng, giả bộ kiên cường! Lúc mới đầu, ta còn định cùng ngươi hầu hạ biểu ca, ta tặng huyết ngọc có tẩm xạ hương cho người là muốn ngươi sinh được con, như vậy, ta có cơ hội vì biểu ca mà khai chi tán diệp, huynh ấy thương ta. Nhưng trong lòng huynh ấy chỉ có ngươi, lúc nào cũng đối xử đặc biệt với ngươi, bất luận ta làm gì, huynh ấy đều thèm quan tâm đến những gì ta bỏ ra! Về sau, ta càng lúc càng hận ngươi, từng giây từng phút đều hận thể giết chết ngươi!”

      “Cho nên tiếc hại chính mình để vu hãm ta!”

      “Đúng! giờ chẳng phải ta thành công rồi sao? Nhìn bộ dạng của ngươi, nhất định chịu ít đau khổ phải ? Ngươi hết đường chối cãi, mưu hại công chúa nước Đông Lan, có chết cũng đủ! Ha ha ha ha, biểu ca chỉ có thể là của ta!”

      Gia Cát Linh mỉm cười bí : “Đa tạ công chúa cho ta biết chuyện này, bằng , ta chết nhắm mắt! Mọi người có thể vào rồi.”

      “Ngươi cái gì?”

      “Bang!” Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, đoàn người vào, người đầu là Liên Thương Hải, chỉ thấy sắc mặt ông u ám như trước cơn giông, dường như lập tức nổi sấm chớp.

      Hết chương 119
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 120: Gặp nạn

      Sở Lăng Thiên qua, nhanh chóng tháo dây thừng giúp Gia Cát Linh , dịu dàng lau nước cà chua mặt nàng, cởi bỏ y phục dính đầy chất lỏng màu đỏ.

      “Ngươi gài bẫy ta!” Liên Mộ Vân kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh , nhanh chóng chạy đến cạnh Liên Thương Hải, kéo góc áo ông, khóc lóc kể lể, “Phụ hoàng, mấy lời vừa rồi con đều là giả, đều lừa mọi người thôi, con hề vu oan Tam tiểu thư!”

      “Chát!” Liên Thương Hải tức giận giáng cho nàng ta cái tát, , “Chúng ta đều nghe hết cả, còn có thể là giả ư? Uổng cho trẫm mười mấy năm nay dốc lòng bồi dưỡng con, trẫm thực quá thất bại rồi, sao có thể nuôi dưỡng ra đứa con như con!”

      “Phụ hoàng!” Liên Mộ Vân quỳ phục dưới chân của Liên Thương Hải, khóc thành tiếng, “Xin phụ hoàng hãy tha thứ cho Mộ Vân , con dám nữa đâu, con chỉ là lòng rất thích biểu ca! Mộ Vân biết sai rồi! Mộ Vân biết sai rồi! Mộ Vân tạ lỗi với Tam tiểu thư!”

      “Mộ Vân, muội…” Liên Mộ Dương cau mày, biết phải gì bây giờ, “Phụ hoàng, phụ hoàng bình tĩnh chút. Tam tiểu thư, lúc nãy là chúng ta vô lễ, xin tiểu thư lượng thứ.”

      câu xin lỗi là có thể bù đắp lại những gì các người làm với Linh nhi hay sao?” Sở Lăng Thiên thấp giọng , “Chuyện này các người phải có giao phó với Linh nhi!”

      “Tam tiểu thư muốn thế nào mới có thể tha thứ?” Liên Thương Hải tự biết đuối lý, hạ giọng hỏi Gia Cát Linh .

      “Chỉ cần công chúa đừng bao giờ xuất trước mặt thần nữ và Thất gia nữa là được.”

      “Được! Ta đồng ý với Tam tiểu thư, nhất định để nó xuất trước mặt hai người nữa.”

      “Chuyện hôm nay là ta quá nóng vội, hiểu lầm Tam tiểu thư, ngày khác, ta nhất định đến nhà tạ lỗi.” Liên Mộ Dương cũng .

      “Tất cả mọi người giải tán , để cho công chúa nghỉ ngơi!” Sở Kim Triêu , chuyện hôm nay ràng, Liên Thương Hải nhất định cần thời gian để xử lý chuyện nhà, những người khác nên nán lại nữa.

      Mọi người nghe Sở Kim Triêu vậy liền rời .

      Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng hét thảm thiết, Liên Mộ Dương nhanh chóng chạy ra ngoài nhìn, lập tức trở vào.

      “Xảy ra chuyện gì?” Liên Thương Hải hỏi.

      “Sở Lăng Thiên…” Liên Mộ Dương ngập ngừng, “ tước mất tay của nội thị bên cạnh phụ hoàng.”

      “Haiz…” Liên Thương Hải nặng nề thở hắt ra, “Tiểu tử thối, quả nhiên ghi thù, lại thông qua cách thức này để thị uy với trẫm!” Ông nhìn Liên Mộ Vân hoang mang lo sợ, thở dài thườn thượt.

      ***

      Gia Cát Hồng Nhan nắm chặt miếng ngọc kia, Lục Quốc Đại Điển kết thúc, nàng lập tức phải ra khỏi cung, nhưng người này từ đầu chí cuối đều xuất . Tâm trạng của nàng từ kích động hưng phấn lúc ban đầu trở nên lo lắng bất an, lúc này tay chân lại luống cuống, biết nên làm sao mới được? Nàng nhớ lại tin tức mà Tiểu Lục mang về, quyết định thử chút ở chỗ Sở Lăng Hiên.

      “Lục điện hạ, có thể mượn bước chuyện ?” Gia Cát Hồng Nhan đến bên cạnh Sở Lăng Hiên, , “Thần nữ có chuyện muốn thỉnh giáo điện hạ.”

      “Đại tiểu thư có chuyện gì ở đây .” Sắc mặt Sở Lăng Hiên lạnh băng, tại chẳng muốn nhìn thấy Gia Cát Hồng Nhan khắc nào, vừa nhìn thấy nàng, nhớ lại thất bại của chính mình, lại có thể bị Gia Cát Linh đùa bỡn trong lòng bàn tay.

      “Điện hạ.” Gia Cát Hồng Nhan đưa miếng ngọc đến trước mặt Sở Lăng Hiên, “Điện hạ có biết chủ nhân của miếng ngọc này là ai ? Thần nữ nghe điện hạ có miếng ngọc tương tự như vậy, cho nên muốn hỏi có phải do điện hạ đánh rơi ? Nếu là của điện hạ, xin người hãy nhận lại nó .”

      “À, đây phải là của bản vương.” xong, Sở Lăng Hiên từ trong ngực lấy ra miếng ngọc giống y hệt, , “Đây mới là của ta, Đại tiểu thư hãy hỏi những người khác .” Trong màn đêm, trong mắt Sở Lăng Hiên lên tia lạnh.

      Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan tràn trề thất vọng, đây chính là cơ hội cuối cùng của nàng, ngoại trừ Sở Lăng Hiên, nàng còn biết ai khả nghi nữa, Tiểu Lục ràng miếng ngọc của Sở Lăng Hiên thấy, chẳng lẽ Tiểu Lục lừa nàng?

      “Là thần nữ lỗ mãng, xin điện hạ thứ lỗi!”

      Sở Lăng Hiên lạnh lùng nhìn nàng cái rồi lập tức bỏ .

      đường rời khỏi hành cung nước Đông Lan, Sở Kim Triêu cố ý chờ Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh , bảo hai người họ theo ông đến ngự thư phòng.

      Trong Lục Quốc Đại Điển, Sở Kim Triêu rất hài lòng với biểu của hai người, đặc biệt là Gia Cát Linh , hết lần này đến lần khác mang đến ngạc nhiên vui mừng cho ông, để các các quốc gia khác ở trước mặt phải dè chừng thể diện. Ông hiền hòa nhìn hai người con ở trước mặt, : “Vốn trẫm định đêm nay tứ hôn cho hai con, nhưng lại xảy ra chuyện này, quả thực thích hợp đề cập đến chuyện tứ hôn, nên tạm thời bàn sau. Báo cho hai con tiếng, để hai con khỏi lén lún xấu ta.”

      “Đa tạ hoàng thượng, thần nữ hiểu được nỗi khổ tâm của hoàng thượng.” Gia Cát Linh lễ độ đáp.

      “Vẫn là Tam nha đầu hiểu biết lễ nghĩa, biết tạ ơn!” Sở Kim Triêu nhìn Sở Lăng Thiên, giận dỗi , “Còn đứa con này biết quy củ, nhìn sắc mặt của ngươi giống như trẫm đây mắc nợ ngươi cái gì!”

      “Phụ hoàng.” Sở Lăng Thiên cười, “Nhi thần dỗi vì trong mắt người chỉ có nàng dâu tốt này thôi mà xem nhi thần.”

      “Hừ! Trẫm đối với ngươi thế nào, ngươi còn biết?” Sở Kim Triêu trừng mắt liếc con trai của mình, nghiêm nghị , “Thế gian đầy chuyện hiểm ác, chắc chắn hai con cũng cảm nhận được, sau này cả hai đứa nhất định lúc nào cũng phải tỉnh táo, được lơ là.”

      “Nhi thần cẩn tuân lời dạy của phụ hoàng!”

      “Được rồi, hai đứa mau chóng xuất cung hồi phủ , trẫm muốn nghỉ ngơi.”

      “Nhi thần cáo lui, phụ hoàng mau nghỉ ngơi sớm , bảo trọng long thể.”

      “Thần nữ cáo lui!”

      Ra khỏi ngự thư phòng, Gia Cát Linh đến đón Tiểu Điệp xuất cung. Tiểu Điệp từ trưa trông ngóng đến tối, nghĩ rằng chủ tử quên mất mình, nhìn thấy Gia Cát Linh đặc biệt đến đón, trong lòng nhất thời cảm động thôi.

      “Linh nhi, xin lỗi nàng, ta thất hứa, thể làm phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta khi Lục Quốc Đại Điển kết thúc.” Sở Lăng Thiên nắm lấy tay của Gia Cát Linh , áy náy .

      Gia Cát Linh cười : “Thất gia đừng để tâm, tứ hôn chẳng qua chỉ là hình thức, giữa ta và Thất gia, còn cần dùng hình thức này để chứng minh sao? Hai trái tim cùng soi chiếu, ngại gì đèn trăng!”

      “Hai trái tim cùng soi chiếu, ngại gì đèn trăng?” Sở Lăng Thiên thầm lại hai câu này, tình đối với nữ tử bên cạnh tràn trề lai láng. Y bỗng dừng lại, ôm chặt lấy nàng vào lòng, giống như muốn khảm vào trong cơ thể mình.

      Gia Cát Linh cứ để y ôm, cơn gió làm phất phơ y phục và mái tóc của cả hai, giống như chúc phúc cho đôi nam nữ này. Tiểu Điệp xoay đầu sang bên, thẹn thùng dám nhìn.

      thôi, nên xuất cung rồi.”

      Nghe được lời của Gia Cát Linh , Sở Lăng Thiên mới buông tay, nắm lấy tay nàng, về hướng cửa cung. Tiểu Điệp vui vẻ theo sau họ.

      Bởi vì là Lục Quốc Đại Điển, tuy rằng trời tối, nhưng đường phố Ngân Đô vẫn ngựa xe như nước. Đại điển chấm dứt, sứ thần của các nước đều ra ngoài thư giãn, người bán hàng muốn nhân thời cơ tốt này kiếm thêm chút ngân lương. được nửa đường, nhóm người của Gia Cát Linh xuống xe, hòa vào dòng người huyên náo. Kinh Phong và Phá Trận nhận được mệnh lệnh cho nghỉ của Sở Lăng Thiên, sớm bay như con gió chẳng thấy bóng dáng.

      Ven đường, đám người bâu vào gánh hành rong, người bán hàng làm thứ gì đó rất lạ, Gia Cát Linh liếc nhìn, thấy thứ tay người nọ, nhất thời vẻ mặt kích động, nhịn được : “Kem! Quả thực là kem!”

      “Nàng ở đây chờ ta!” xong, Sở Lăng Thiên qua đó chen chúc vào giữa đám đông, giơ ba ngón tay với ông chủ.

      Đợi hồi lâu ông chủ mới làm xong, y về phía chủ tớ Gia Cát Linh đứng chờ, chợt thấy con ngựa chạy như điên vào đám đông.

      “Chủ tử, cẩn thận!” Tiểu Điệp nhanh nhẹn đẩy Gia Cát Linh ra, bản thân chắn ở đằng trước, ngựa đá ngã nàng, vó ngựa giẫm lên người nàng, Tiểu Điệp phun ra ngụm máu.

      “Tiểu Điệp! Tiểu Điệp!” Gia Cát Linh ôm Tiểu Điệp, lo lắng hô lên.

      Sở Lăng Thiên vứt bỏ thứ trong tay, chạy nhanh đến, bế thốc Tiểu Điệp lên xe ngựa, lập tức phóng về hướng Thất vương phủ! Y móc ra viên thuốc nhét vào miệng của Tiểu Điệp, rồi kiểm tra thương thế của nàng.

      “Thế nào?” Gia Cát Linh lo lắng hỏi han.

      “Có thể là bị thương nội tạng, may mà nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải hôn mê vài ngày.”

      “Hãy mời đại phu giỏi nhất chữa trị cho nàng.”

      “Yên tâm, đại phu giỏi nhất Ngân Đô đều ở Thất vương phủ.”

      Sở Lăng Thiên sắp xếp cho Tiểu Điệp ở trong gian phòng tốt nhất, đại phu trong Thất vương phủ đều đến xem qua, kết luận cũng giống với Sở Lăng Thiên. Sở Lăng Thiên đưa đến vài nô tỳ, bảo các nàng phải chăm sóc tốt cho Tiểu Điệp.

      “Ta cũng ở lại.” Gia Cát Linh , “Để ta chăm sóc cho nàng ấy.”

      “Linh nhi, nàng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm .”

      “Ta sao, yên tâm .”

      Sở Lăng Thiên biết trong lòng nàng nhất định day dứt mãi, muốn làm chút gì đó cho Tiểu Điệp, y cũng miễn cưỡng nàng: “Được rồi, nếu có việc gì gọi ta.”

      “Ừ.” Gia Cát Linh gật đầu.

      Sở Lăng Thiên ra ngoài, trời nổi cơn mưa phùn. Sáng sớm, y đặt quyển sách trong tay xuống, muốn đến xem tình trạng của Tiểu Điệp, lại thấy Gia Cát Linh ngồi bên giường, ngừng dụi mắt.

      “Vẫn chưa nghỉ à?” Nhìn thấy Sở Lăng Thiên, nàng vực dậy tinh thần, nở nụ cười, “Hắt xì!”

      “Nàng nghỉ ngơi, sao ta an tâm cho được? Có phải cảm lạnh rồi ? nghỉ , Tiểu Điệp qua khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi.”

      sao mà, ta cố được!” Gia Cát Linh kiên trì , “Hắt xì!” Mới vừa xong, lại nhịn được mà hắt hơi cái.

      đoạn, nàng đứng lên, muốn rót cho mình chén nước, ai ngờ cơ thể tênh, dưới chân có sức, suýt nữa té ngã. Sở Lăng Thiên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, bế nàng lên, ôm về phòng ngủ của mình!

      Lúc này, Kinh Phong và Phá Trận quay lại, nhìn thấy tình cảnh của hai người, lập tức hận bản thân trở về quá sớm.

      Sở Lăng Thiên gọi nha hoàn đến, bảo nàng ta chuẩn bị thùng nước ấm. Chỉ lát sau, nha hoàn nọ chuẩn bị xong, y lại bế Gia Cát Linh lên, vào phòng tắm.

      “Mau tắm , để khử lạnh!” Sở Lăng Thiên đau lòng , xong, tự giác ra ngoài đóng cửa lại.

      Gia Cát Linh trút bỏ xiêm áo, bước vào thùng nước, nước ấm vừa phải, vừa ngâm mình vào nước, cái mệt mỏi của mấy ngày nay như được phóng thích hết.

      Sở Lăng Thiên ở bên ngoài đợi rất lâu thấy Gia Cát Linh ra, trong lòng lo lắng thôi, nhịn được bèn vào xem ra sao.

      Chỉ thấy cơ thể Gia Cát Linh ngập trong nước, tóc dài buông xõa sau lưng, ngủ gật. Vẻ mặt y ánh lên thương, nhàng bước đến.

      “Là ai?” Gia Cát Linh nhất thời tỉnh giấc, thấp giọng hỏi. Nhìn thấy là Sở Lăng Thiên, mới thả lỏng, nhưng nhớ đến bản thân chưa mặc đồ, lập tức ôm lấy ngực, rụt cơ thể vào trong nước dám nhúc nhích.

      Sở Lăng Thiên cười gian : “Linh nhi định ở trong bồn tắm đến hừng đông luôn sao?”

      “Người ra ngoài trước !”

      “Ta ra ngoài, nàng ngủ tiếp phải làm sao?”

      “Vậy người xoay mặt chỗ khác !” Gia Cát Linh kiên trì .

      Hết chương 120
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :