1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 106: Hương hợp hoan

      Liên Mộ Vân trở về hành cung, Yên Nhi lập tức chạy đến, hưng phấn hỏi: “Công chúa điện hạ, lúc hiến tế có chuyện gì xảy ra ?”

      “Có.” Liên Mộ Vân ra vẻ bình tĩnh, “Gia Cát tam tiểu thư bị tế thiên.”

      ư?” Yên Nhi nhảy dựng lên, “Rốt cuộc Yên Nhi cũng vì công chúa mà trừ khử mối họa lớn rồi.”

      “Bốp!” Yên Nhi vui vẻ, mặt bỗng nhiên trúng cái tát mạnh, Liên Mộ Vân hạ giọng : “Hỗn láo! Đúng là ngươi gây rối? Ngươi quên hết lời của bản công chúa rồi sao?”

      “Công chúa bớt giận!” Yên Nhi biết bản thân làm sai chuyện gì, nhưng nhìn thấy Liên Mộ Vân nổi giận liền quỳ xuống đất, “Cũng là do nô tỳ thấy Tam tiểu thư kia để công chúa vào mắt, biết công chúa thích Thất điện hạ còn biết tự thấy xấu hổ, trước mặt mọi người còn công khai liếc mắt đưa tình với Thất điện hạ. Nô tỳ chỉ muốn trút giận giúp công chúa.”

      “Ngươi dễ nghe!” Liên Mộ Vân tức giận , “Nếu ngươi lòng nghĩ cho ta với thầy tế là ta bảo ngươi làm như vậy sao? Để làm quan tư tế đứng đầu nước Đông Lan là chủ ý của ta? E rằng hôm qua ngươi ăn hai cái tát của Tam tiểu thư nên ghi hận trong lòng, mới muốn trả thù nàng ấy. Ngươi , bên cạnh bản công chúa cần kẻ như ngươi.”

      “Công chúa tha mạng!” Yên Nhi kéo gấu váy của Liên Mộ Vân, “Nô tỳ biết sai rồi, công chúa bỏ qua cho nô tỳ lần này , công chúa cho dù muốn đuổi nô tỳ , cũng phải để nô tỳ hầu hạ công chúa đến khi về lại nước Đông Lan chứ. Nô tỳ thực biết sai rồi, nô tỳ dám nữa.”

      “Đủ rồi.” Liên Mộ Vân lắc đầu bất đắc dĩ, Yên Nhi là nô tỳ hầu hạ nàng từ đến lớn, nếu đuổi , trong lòng nàng cũng có chút muốn, “Cũng may là Tam tiểu thư sao, bằng biểu ca hận ta cả đời. Nhưng để ngươi phải nhớ kỹ bài học lần này, ta khấu trừ ngân lượng năm của ngươi.”

      “Tạ công chúa khai ân, tạ công chúa khai ân.”

      Liên Mộ Vân mình cân nhắc hồi lâu, quyết định đến tìm Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh lệnh cho nha đầu Tiểu Điệp châm trà cho Liên Mộ Vân, : “Công chúa điện hạ đến đây có chuyện gì? Nếu là chuyện của thầy tế, công chúa cần phải đâu, ta tin tưởng đó phải là chủ ý của công chúa.”

      Liên Mộ Vân cười ngượng ngùng: “Đa tạ thấu hiểu và tin tưởng của Tam tiểu thư, nghe Tam tiểu thư thế, trong lòng Mộ Vân cũng nhõm ít nhiều.”

      phải khiến công chúa bận lòng rồi, nhưng mà xin công chúa để mắt đến nô tỳ bên cạnh người, nếu lại có lần sau, ta quyết lưu tình, xin công chúa thứ lỗi.”

      Liên Mộ Vân ngẩn ra, ngờ Gia Cát Linh lại ràng chân tướng việc đến vậy: “Tam tiểu thư, nếu lại có lần sau, cần Tam tiểu thư ra tay, Mộ Vân đích thân ra mặt.”

      “Có lời này của công chúa, ta yên tâm rồi.”

      Liên Mộ Vân lấy ra miếng huyết ngọc hảo hạng, đặt xuống trước mặt Gia Cát Linh , ngượng ngùng : “Là Mộ Vân dạy bảo vô phương, miếng ngọc này, xem như để nhận lỗi với Tam tiểu thư.”

      “Công chúa điện hạ khách khí quá, miếng ngọc này, công chúa điện hạ hãy nhận lại .” Gia Cát Linh từ chối .

      “Tam tiểu thư nhận, vậy là vẫn còn trách Mộ Vân.”

      “Vậy ta nhận.” còn cách nào, Gia Cát Linh vẫn nhận lấy.

      “Mộ Vân quấy rầy Tam tiểu thư nữa, xin cáo từ.”

      “Công chúa điện hạ thong thả.”

      Buổi chiều, các nương tham dự trận đấu, Tiêu U Lam đến tìm Gia Cát Linh chuyện phiếm, hai người hàn huyên suốt buổi chiều. Dùng xong bữa tối, Tiểu Điệp báo Chu nhị tiểu thư cầu kiến.

      “Mời Nhị tiểu thư vào.”

      “Biểu tỷ, muội cáo từ trước.” Tiêu U Lam tự biết tiện ở lại, liền đứng dậy cáo từ, khi ở cửa, nàng chạm mặt với Chu Tuyết Tranh.

      Tiểu Điệp châm trà cho Chu Tuyết Tranh xong cũng lui ra ngoài.

      Chu Tuyết Tranh gì, Gia Cát Linh cũng lên tiếng, người mở miệng trước có khi mất quyền chủ động, Chu Tuyết Tranh thấy Gia Cát Linh điềm tĩnh tự nhiên thưởng trà, cuối cùng cũng nhịn được: “Tam tiểu thư muốn biết ta đến đây có chuyện gì ư?”

      “Nhị tiểu thư muốn , ta cũng có hứng thú.”

      “Tam tiểu thư và Thiên ca ca vẫn tốt chứ?”

      “Vẫn tốt, đa tạ Nhị tiểu thư quan tâm.”

      “Ha ha, Tam tiểu thư và Chu Tuyết Tranh quả có rất nhiều điểm giống nhau, ví dụ như cùng thương nam nhân. Tam tiểu thư có hứng thú nghe chút chuyện xưa của Thiên ca ca và Tuyết Tranh ?”

      “Xin rửa tai lắng nghe.”

      “Từ ta và Thiên ca ca ở bên nhau, huynh ấy từng , huynh ấy nhất định cưới ta. Còn nhớ trước đây, cho dù ta gây nghịch ngợm đến thế nào, huynh ấy cũng bao giờ giận ta. Ai cũng huynh ấy là Vương gia mặt lạnh, nhưng trước mặt ta huynh ấy lúc nào cũng dịu dàng tình cảm, lúc nào cũng cẩn thận che chở cho ta.” Chu Tuyết Tranh vừa , vừa quan sát vẻ mặt của Gia Cát Linh , “Huynh ấy từng ta là người duy nhất cả đời huynh ấy , kết quả bây giờ huynh ấy lại bảo bọc che chở cho Tam tiểu thư khắp nơi. Cùng là nữ nhân, Tuyết Tranh thể cảnh tỉnh Tam tiểu thư, lời của nam nhân, có mấy câu có thể tin tưởng được.”

      “Nhị tiểu thư rất có lý, nhưng mà chuyện xưa của tiểu thư kể, hoàn toàn chẳng cảm động.”

      Chu Tuyết Tranh cười lạnh: “Tam tiểu thư bướng bỉnh như vậy, xem như ta chưa từng gì, Tuyết Tranh cáo từ.”

      “Nhị tiểu thư thong thả.”

      Chu Tuyết Tranh đứng lên, gẩy gẩy lư hương bên cạnh : “Mùi hương này dịu ngọt lành, là long tiên hương phải ? Hoàng hậu đúng là đối đãi với Tam tiểu thư giống người thường.”

      “Nhận được ân sủng của hoàng hậu nương nương, nếu Nhị tiểu thư thích, có thể chia ít.”

      Chu Tuyết Tranh cười cười, gì, xoay người rời khỏi.

      Gia Cát Linh ngẩn ngơ nhìn chiếc lư hương, mặt lên nụ cười lạnh lùng, thủ đoạn của Chu Tuyết Tranh tuy rằng cao minh, nhưng mà trò mèo này hoàn toàn qua được mắt nàng. Lúc gần , Chu Tuyết Tranh đơn giản chỉ là gẩy lư hương, còn búng thêm ít hương hợp hoan gợi dục vào bên trong.

      “Tiểu thư, đây là điểm tâm ngự thiện phòng mới làm xong, tiểu thư nếm chút .” Tiểu Diệp bưng dĩa điểm tâm thơm ngào ngạt, đến.

      “Tiểu Điệp, ra đây chút.” Ngoài cửa là cung nữ lạ mặt, nàng ta đứng bên ngoài gọi Tiểu Điệp.

      “Tiểu Lục, chuyện gì vậy?” Tiểu Điệp đặt điểm tâm xuống, ra ngoài.

      “Ngươi đúng là chẳng hiểu biết gì cả!” Giọng điệu của Tiểu Lục mang theo châm biếm, “Tổng quản đại nhân bảo ngươi hầu hạ quận chúa Cẩm Phàm, tại sao ngươi ? Cứng đầu muốn đến hầu hạ thứ nữ, ngươi xem .” Tiểu Lục lấy ra ít bạc vụn, “Đây là Gia Cát đại tiểu thư thưởng cho ta, đích nữ đúng là đích nữ, ra tay hào phóng. Ta đoán, ngươi nhất định chẳng được ban thưởng cái gì đúng ?”

      “Hầu hạ chủ tử là bổn phận của chúng ta, cho dù là thứ nữ địa vị cũng cao hơn chúng ta. Hơn nữa, ta thấy con người của Tam tiểu thư rất tốt, giống mấy chủ tử khác cả ngày lạnh lùng nghiêm mặt.”

      “Hừ! Số ngươi phải làm nô tỳ cả đời!”

      Gia Cát Linh nghe rành mạch đối thoại của hai người, hóa ra Tiểu Lục là cung nữ hầu hạ Gia Cát Hồng Nhan, nàng đến bên ngoài, gọi: “Tiểu Điệp, mời Tiểu Lục vào đây ngồi .”

      Tiểu Lục nhanh chóng ngậm miệng, khi nhìn thấy Gia Cát Linh , cảm thấy khí thế của Gia Cát Linh thua bất cứ chủ tử nào mà nàng từng hầu hạ, trong lòng khỏi lộp bộp: “Chủ tử gọi Tiểu Lục có gì căn dặn?”

      Gia Cát Linh rút cây trâm đầu xuống, đặt trước mặt Tiểu Lục: “Bản tiểu thư rất cám ơn ngươi tận tâm tận lực chiếu cố đại tỷ ta, đây là chút thù lao, đáng là bao. Tiểu Lục nương có điều chưa biết, ta nghe gian phòng mà đại tỷ ở rất bình thường, trước kia còn có ngươi thắt cổ tự vẫn ở bên trong. Đại tỷ nhát gan lắm, Tiểu Lục nương cần phải chiếu cố tỷ ấy nhiều hơn. Gian phòng này của ta khác, Chu quý phi lần đầu tiến cung cũng là ở gian phòng này, sau đó mới được thành quý phi.”

      “Thực… thực có ngươi treo cổ?” Tiểu Lục khiếp đảm hỏi lại.

      “Buổi tối Tiểu Lục nương có thể nhìn kỹ xem, xà ngang trong phòng có người hay .”

      “Chủ… chủ tử, ta xin cáo từ!” Tiểu Lục đứng lên, nắm chặt cây trâm, lập tức chạy đến phòng của Gia Cát Hồng Nhan.

      Tiểu Lục chạy mạch vào phòng, hớt ha hớt hải : “Chủ… chủ tử, nô tỳ nghe phòng này có người treo cổ chết!”

      “Hả!” Gia Cát Hồng Nhan đứng phắt dậy, “Ngươi gì? Treo cổ chết á? sao?”

      Tiểu Lục gật đầu bốn năm cái, chắc nịch: “Là ! Nghe … buổi tối còn có thể nhìn thấy người đó treo lủng lẳng xà ngang.”

      “Câm miệng! Đừng thêm nữa!” Gia Cát Hồng Nhan sợ hãi nhìn xà ngang trong phòng, “Làm sao bây giờ? Hèng chi tối qua ta bỗng nhiên nghe thấy có tiếng động lạ, chắc chắn chính là nó! Ta muốn ở phòng này nữa, ngươi mau , mau gọi tổng quản đổi cho ta phòng khác!”

      “Chủ tử, phòng sắp xếp xong hết rồi, bây giờ mà đổi có chút khó khăn. Nô tỳ còn nghe gian phòng muội muội của người ở phòng thủy rất tốt, Chu quý phi lần đầu tiến cung cũng là ở gian phòng đó.”

      “Có rồi!” Gia Cát Hồng Nhan đảo mắt, “Ta đổi phòng với con nha đầu chết tiệt kia, tốt nhất để cho con ma treo cổ buổi tối câu hồn nó mất!”

      xong, Gia Cát Hồng Nhan liền về phía phòng của Gia Cát Linh , làm bộ vô tình ngang qua, nhìn thấy Gia Cát Linh , nàng ta kinh ngạc vui sướng hô lên: “Tam muội, hóa ra muội ở chỗ này, làm hại tỷ tìm muốn chết.”

      “Tỷ tỷ tìm muội có chuyện gì?”

      có gì, chỉ là muốn đến xem muội ở trong cung có quen .” Gia Cát Hồng Nhan nhìn quanh phòng, “Phòng muội có hơi , lại thông gió, sao lại sắp xếp phòng như vậy cho muội chứ?”

      “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm.” Gia Cát Linh cười , “Tuy có nhưng ở cũng quen rồi. Phòng của tỷ chắc lớn lắm hả?”

      Gia Cát Hồng Nhan gật đầu , “Chi bằng để tỷ đổi với muội nhé? Muội muội xương cốt mỏng manh, thô cứng như tỷ, muội dọn đến phòng tỷ ở .”

      “Hoàn toàn được.” Gia Cát Linh từ chối , “Muội sao có thể đoạt thứ tỷ thích được.”

      Gia Cát Hồng Nhan suy nghĩ, chẳng lẽ nó biết bí mật của gian phòng này, được, nhất định phải đuổi nó qua kia! Gia Cát Hồng Nhan cười cười: “Muội nghe tỷ lần , tỷ lớn hơn muội mà, nhường cho muội là chuyện đương nhiên, đừng từ chối nữa, mau dọn qua đó rồi nghỉ ngơi .”

      “Vậy muội cung kính chi bằng tuân mệnh, đa tạ đại tỷ. Tiểu Điệp, chúng ta thôi.”

      Tiểu Diệp hoài nghi theo sau lưng Gia Cát Linh , khó hiểu hỏi, “Chủ tử, nếu phong thủy của phòng người tốt như vậy, tại sao phải đổi chứ?”

      “Nhất mệnh nhị vận tam phong thủy, phong thủy do người định, nhưng vận mệnh lại nằm trong tay chính mình.”

      “À.” Tiểu Điệp cái hiểu cái , gật đầu.

      Thuận lợi đuổi được Gia Cát Linh , Gia Cát Hồng Nhan hưng phấn quanh trong phòng vài vòng, hy vọng người kế tiếp bay lên ngọn cây là chính mình. Vui vẻ qua , nàng ta cảm thấy có chút váng vất, nàng ta nghĩ chắc là ban ngày mệt mỏi quá, liền lệnh cho Tiểu Lục hầu hạ tắm rửa xong mau chóng lên giường nghỉ ngơi.

      Mơ mơ hồ hồ ngủ giấc, Gia Cát Hồng Nhan cảm thấy thân thể nóng ran, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, nàng ta khó nhịn vặn vẹo thân thể, tự chủ được mà xé rách xiêm y của chính mình, cả người khô nóng thôi.

      Hết chương 106
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 107: Đêm nay Linh nhi ở đây

      Sở Lăng Hiên dựa theo thời gian giao hẹn với Chu Tuyết Tranh, nhân lúc đêm khuya lẻn từ tràng săn bắn trở về cung. khẩn cấp đẩy cánh cửa trước mặt ra, vào trước giường. lờ mờ nhìn thấy người giường tự cởi hết xiêm y, bàn tay khó nhịn mà tự vuốt ve cơ thể mình. Sở Lăng Hiên cười lạnh, đến áp cơ thể xuống người nằm giường.

      Ngọn lửa dục vọng cháy mãnh liệt trong cơ thể của Gia Cát Hồng Nhan, cảm nhận được đôi tay lạnh lẽo vuốt ve cơ thể mình, liền nhiệt tình nghênh đón, hai tay nàng ôm lấy đầu của Sở Lăng Hiên, hai chân quấn lấy thắt lưng , cơ thể lại dán sát vào , trong miệng phát ra thứ thanh mê người.

      Sở Lăng Hiên lạnh lùng : “Gia Cát Linh , ngờ tận trong xương tủy nàng lại lẳng lơ đến vậy. biết khi Sở Lăng Thiên nhìn thấy dáng vẻ giờ của nàng, có tâm trạng gì nhỉ? Bản vương , nàng là của ta. Sở Lăng Thiên vĩnh viễn cũng đấu lại ta! Nhưng mà mãi mãi cũng nhìn thấy được đâu, nàng biết ? sắp phải chết ở tràng săn bắn rồi, còn nàng ở chỗ này vui vẻ với ta, đúng là rất kích thích đó.” xong, Sở Lăng Hiên lần tìm làn môi của nữ tử dưới thân, hôn mạnh xuống.

      Gia Cát Hồng Nhan hoàn toàn để tâm Sở Lăng Hiên gì, chỉ lo cọ xát vào Sở Lăng Hiên, trong miệng ngừng phát ra tiếng rên rỉ khiến cho nam nhân hưng phấn.

      Sở Lăng Hiên hôn ngấu ngiến người dưới thân, bàn tay vuốt ve nơi mềm mại trước ngực nữ tử, chút nào thương hoa tiếc ngọc. nhanh chóng trút bỏ y phục của bản thân, xâm nhập vào cơ thể nữ nhân bên dưới chút thương tiếc.

      Cơ thể đói khát của Gia Cát Hồng Nhan tạm thời được khỏa lấp, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ ưm ưm, dẫn đến tốc độ chuyển động của Sở Lăng Hiên càng nhanh hơn. Rốt cục, Sở Lăng Hiên chiếm được thỏa mãn, rút khỏi cơ thể của Gia Cát Hồng Nhan.

      Nhưng Gia Cát Hồng Nhan vẫn chưa thỏa mãn, lát sau, nàng ta lại bò lên người của Sở Lăng Hiên, chủ động hôn môi , Sở Lăng Hiên lại đè Gia Cát Hồng Nhan xuống dưới thân. Cứ thế vài lần, Gia Cát Hồng Nhan cuối cùng mới thỏa mãn, nặng nề ngủ thiếp . Sở Lăng Hiên đứng dậy, mặc xong y phục, lạnh lùng liếc nhìn người nằm giường cái, sau đó bỏ cũng thèm ngoảnh lại. Đêm nay có ánh trăng, trong phòng cũng có nến, từ đầu đến cuối, Sở Lăng Hiên chỉ nghĩ người nằm giường là Gia Cát Linh .

      Bên kia, trong lòng Gia Cát Linh vẫn luôn thấp thỏm bất an, gương mặt người của Thánh Điện và Sở Lăng Thiên cứ luân phiên xuất trong đầu nàng. xua được, nàng trở mình, mặc quần áo, “Tiểu Điệp, mau dẫn ta tìm Tiêu công công.”

      “Tiểu thư, sao vậy?” Tiểu Điệp dụi cặp mắt còn nhập nhèm, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, thắp cái đèn lồng dùng đường, “Tiểu thư xin theo nô tỳ.”

      Dưới dẫn đường của Tiểu Điệp, họ nhanh chóng đến chỗ của Tiêu Ôn.

      “Tam tiểu thư có chuyện gì?” Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Gia Cát Linh , Tiêu Ôn vội hỏi han.

      “Công công, có thể chuẩn bị giúp ta con ngựa tốt ?”

      “Tam tiểu thư muốn xuất cung? Có chuyện gấp ư? Quá nguy hiểm rồi.”

      “Công công chuẩn bị cho ta con ngựa tốt là được, ta cẩn thận. Nếu hoàng hậu có hỏi đến, công công chỉ cần biết gì là được.”

      “Được rồi.” Tiêu Ôn hỏi nữa, “Tam tiểu thư hãy theo ta.”

      Trong đêm tối, Gia Cát Linh cưỡi ngựa, nhanh chóng chạy về hướng tràng săn bắn. Tràng săn bắn ở ngoại thành năm mươi dặm, là tràng săn bắn riêng của hoàng thất, bình thường đều có người phụ trách trông coi.

      Giữa tràng săn, lều trại của Sở Lăng Thiên và Sở Lăng Dực sát nhau, còn lều của Sở Lăng Hiên lại ở bên kia. Lúc này, Sở Lăng Thiên và Sở Lăng Dực nhìn chằm chằm đám dã thú bao vây họ. Kinh Phong và Phá Trận bị buộc phải thân, hai ám vệ của Sở Lăng Dực cũng gia nhập hàng ngũ hộ vệ.

      “Thất đệ, đám dã thú này trông rất lạ. Ban ngày toàn gặp mấy con thú mập mạp, những con này lại gầy trơ xương.” Sở Lăng Dực .

      Sở Lăng Thiên gật đầu, nhìn thấy xác động vật máu me đầy đất, : “E rằng bị người khác cố ý bỏ đói, đến tối nay mới thả ra, sau đó cố ý dùng xác động vật này để dẫn dụ chúng đến.”

      Sắc mặt Sở Lăng Dực nghiêm nghị, “Xem ra có kẻ cố ý làm rồi, mấy con thú đói này hung hãn vô cùng, mọi người nên cẩn thận.”

      “Ta phụ trách phía Đông, đại ca phụ trách phía nam, Kinh Phong và Phá Trận phía bắc, hai vị còn lại ở phía Tây nhé.” Sở Lăng Thiên bình tĩnh bố trí.

      “Được!” Sở Lăng Dực gật đầu, “Tất cả đều phải cẩn thận, cùng lên .”

      Lũ dã thú đói khát này sớm kiềm chế được nữa, dũng mãnh nhảy bổ lại phía họ, cũng may võ công của họ đều cao, sau trận hỗn chiến, từng con ác thú phát ra tiếng tru thê lương, ngã xuống.

      Bỗng nhiên, trong bụi cỏ từ bốn phía phát ra tiếng loạt xoạt, Sở Lăng Thiên biến sắc: “Là rắn độc, cẩn thận! Đám dã thú vừa rồi chỉ là lót đường.” Mọi người đều biết, tính tấn công và linh hoạt của rắn độc mạnh hơn dã thú rất nhiều, cảnh giác của mấy người họ lên nâng cao hơn chút.

      Giữa bụi cỏ, vô số rắn độc ngóc đầu dậy, thè ra đầu lưỡi đỏ au dài, phát ra tiếng khè khè. Những con rắn này giống như quân đội được huấn luyện, dừng lại chỗ cách xa họ mấy thước, vẫn nhúc nhích, chỉ đung đưa cái đầu xấu xí xung quanh. Chốc lát, đám rắn độc hệt như nhận được mệnh lệnh, ào ào rút ngắn khoảng cách, khoảng cách giữa người và rắn ngày càng gần lại. Bỗng nhiên, số con rắn bật lên trung, bất ngờ tấn công họ. Kiếm của mấy người họ nhanh chóng quơ qua, chém đám rắn tiếp cận thành hai đoạn.

      “Gia, rắn càng lúc càng nhiều.” Kinh Phong và Phá Trận lùi về bên cạnh Sở Lăng Thiên.

      Sắc mặt Sở Lăng Thiên bình tĩnh, trong mắt phát ra sát khí, vừa ngăn cản đám rắn phi thân đến, vừa nhảy lên trung, bay khỏi trận địa của đám rắn. Quả nhiên ngoài dự liệu của , nơi cách trận độc rắn xa, kẻ tay cầm ống sáo, dùng tiếng sáo để chỉ huy đám rắn độc. Sở Lăng Thiên kiếm chém rớt tay của người nọ, kẻ đó kêu lên thảm thiết, trong miệng bỗng nhiên hộc ra máu tươi, rồi tắt thở.

      còn ai chỉ huy, đám rắn độc bao vây tấn công dường như tỉnh táo lại, chui vào bụi cỏ, tản ra bốn phía. Tuy rằng phá được trận rắn độc, nhưng họ đều lơ là, họ ý thức được, chuyện đêm nay đơn giản như vậy.

      “Cuối cùng cũng đến.” Sở Lăng Thiên cười lạnh tiếng, “Nếu đến rồi ra , Thánh Điện luôn thích lẩn trốn trong bóng tối sao?”

      “Ha ha ha!” Trong bóng đêm, bóng đen ra, “Thái tử, Thất điện hạ, có người nhờ ta đến mang thủ cấp của hai người về, chi bằng nhị vị hãy ngoan ngoãn nạp đầu mình , đừng bắt ta phải động thủ.”

      “Hóa ra là U Minh điện chủ.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng , “Có thể mời được U Minh điện chủ đến, xem ra người nọ ra tay nhất định rất hào phóng.”

      Thánh Điện chia thành tám điện, U Minh điện chủ là điện trong số đó, tuy rằng thực lực phải đứng đầu trong tám điện, nhưng thực lực khủng bố này vẫn khiến người ta nghe danh sợ mất mật. lục địa, chỉ có hai thế lực có thể chống lại U Minh điện chủ, là Thanh Ngọc Môn của Thương Y, thế lực còn lại vô cùng thần bí, nghe thực lực còn khủng bố hơn cả Thánh Điện và Thanh Ngọc Môn.

      “Bớt nhảm !” U Minh điện chủ mất kiên nhẫn , “Kế điệu hổ ly sơn dụ được Thương Y rồi, giờ đây, xem các ngươi còn có năng lực gì để chống đỡ.”

      “Đến rất đúng lúc, hôm nay bản vương khiến cho ngươi lẫn U Minh Điện vùi thây tại đây.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng .

      “Khẩu khí quả !” U Minh điện chủ cười nhạo, “Đáng tiếc, Sở Kim Triêu phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi! Lên!”

      Người của U Minh điện ồ ạt xông đến, bỗng nhiên, trong bóng tối bay ra nhóm người khác, hỗn chiến trận với người của U Minh điện, người của U Minh điện còn chưa kịp phản ứng, rơi vào thế hạ phong. U Minh điện chủ thấy tình thế ổn, nhanh chóng lẩn vào bóng tối.

      Sở Lăng Thiên đuổi theo, chặn lại đường của U Minh điện chủ.

      “Rốt cục ngươi là ai?” U Minh điện chủ vẻ mặt hoảng loạn, ánh mắt sợ sệt.

      “Cho ngươi biết cũng chẳng sao.” Sở Lăng Thiên kéo ống tay áo lên, lộ ra dấu hiệu cánh tay, lạnh lẽo nhìn U Minh điện chủ.

      Nhìn thấy dấu hiệu kia, U Minh điện chủ hết sức sợ hãi: “Cửu, Thiên, Cung?”

      Cửu Thiên Cung chính là thế lực còn khủng bố hơn cả Thánh Điện và Thanh Ngọc Môn. Thế lực khổng lồ của Thanh Ngọc Môn, mọi người ở lục địa Đông Lăng này nghe nhiều nên quen, những người đông thế mạnh, làm chuyện xấu chuyện tốt cũng vô số kể. Thánh Điện lại có quan hệ chặt chẽ với hoàng thất của lục địa, gần như mỗi khi nước nào có chính biến, đều có tham gia của Thánh Điện. Còn Cửu Thiên Cung lại tồn tại bí , người nghe đến Cửu Thiên Cung bình thường chỉ có vài người có quyền thế nhất của các nước.

      Sở Lăng Thiên cười lạnh: “, ai phái ngươi tới?”

      “Điện hạ đừng!” U Minh điện chủ van xin : “Ta hết, là Sở Lăng Hiên!”

      “Quả nhiên là !” Sở Lăng Thiên đâm nhác kiếm vào ngực của U Minh điện chủ.

      Trở lại lều trại, người của U Minh điện bị diệt sạch, thiếu niên bước đến, hành lễ với Sở Lăng Thiên: “Lâm Dạ suýt nữa đến trễn, xin điện hạ trách phạt.”

      “Mau đứng lên.” Sở Lăng Thiên đỡ Lâm Dạ dậy, “Tất cả mọi người đều sao phải ?”

      tổn thất người nào.”

      “Tốt lắm!”

      Lâm Dạ dẫn mọi người xử lý sạch đám thú vật đất, sau đó thu nhặt xác người. Sở Lăng Dực nhìn chằm chằm Sở Lăng Thiên, ánh mắt thâm trầm, nhưng mà Sở Lăng Thiên để lộ thực lực của mình trước mặt , trong lòng Sở Lăng Dực cũng yên tâm ít, chứng minh Sở Lăng Thiên hề đề phòng .

      “Gia, có tiếng vó ngựa.” Kinh Phong và Phá Trận trở lại bên cạnh Sở Lăng Thiên, “Chẳng lẽ còn chưa yên?” xong, Kinh Phong rút kiếm tiến lên.

      “Đợi !” Sở Lăng Thiên ngăn Kinh Phong lại, ngửi được mùi hương quen thuộc.

      Ngựa chạy đến trước mặt họ, họ mới nhìn người ngồi lưng ngựa là nữ tử, nữ tử nhảy xuống, chạy vội về phía Sở Lăng Thiên.

      “Linh nhi, sao nàng lại đến đây?” Sở Lăng Thiên vừa mừng vừa lo, ôm Gia Cát Linh vào lòng.

      “Ta lo lắng chỗ này có nguy hiểm.”

      “Biết nguy hiểm còn đến?”

      “Bởi vì người ở đây.”

      Nghe thấy lời của Gia Cát Linh , Sở Lăng Thiên chỉ cảm thấy đùng tiếng, máu nóng toàn thân vọt lên đầu, cúi người xuống, hôn lên đôi môi mê người của Gia Cát Linh .

      Sở Lăng Dực xoay người, lặng lẽ vào lều của mình.

      Kinh Phong và Phá Trận cũng xoay người đưa lưng về phía họ, Kinh Phong chọc chọc Phá Trận, chỉ vào bầu trời tối đen như mực, : “Ngươi xem, trăng đêm nay tròn quá.”

      “Ừ.” Phá Trận gật đầu, “Ngươi nhìn ngôi sao kia xem, sáng .”

      lâu sau, hai người ôm hôn nồng nhiệt mới tách ra, lúc này Gia Cát Linh mới nhớ có người ngoài ở đây, nhất thời xấu hổ, ước gì có thể tìm cái lỗ để chui vào, nàng đẩy Sở Lăng Thiên ra, xoay đầu sang bên.

      “Người sao là tốt rồi, ta về cung trước.” Gia Cát Linh .

      Sở Lăng Thiên giữ chặt Gia Cát Linh , cúi người thầm vào tai nàng: “Đêm tối rất nguy hiểm, đêm nay Linh nhi ở lại đây , sáng mai ta bảo Kinh Phong đưa nàng về.”

      “Hả!” Gia Cát Linh giật mình.

      giải thích gì thêm, Sở Lăng Thiên kéo Gia Cát Linh vào lều của mình, “Ở đây chờ ta!”

      Hết chương 107
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 108: Linh nhi đừng căng thẳng

      Sở Lăng Thiên ra khỏi lều trại, ngửi ngửi mùi người mình, khỏi nhíu mày, y với Phá Trận: “Chuẩn bị nước ấm cho ta.”

      “Gia, thái tử điện hạ sai người chuẩn bị xong rồi.” Phá Trận cười hì hì , “Gia nhất định phải tắm táp kỹ càng nha!”

      “Gia nhất định tắm sạch như chưa từng được sạch!” Kinh Phong tiếp lời.

      Sở Lăng Thiên trừng mắt với hai người, về chỗ tối.

      Bài trí trong lều trại vô cùng giản dị, chiếc giường đơn sơ, bên cạnh bày bộ cung tên dùng để săn, Gia Cát Linh ngồi chiếc ghế bên cạnh mà thấp thỏm yên, lát sau, nàng đứng lên muốn ra khỏi lều trại, muốn nhân lúc Sở Lăng Thiên chưa trở về, lén hồi cung.

      Đúng lúc này, Sở Lăng Thiên vén rèm vào. Thấy y chỉ mặc độc chiếc quần, thân rắn chắc để lộ ra ngoài, làn da còn có nhiều bọt nước, trong tay bưng đến cái chậu: “Linh nhi muốn đâu?”

      “Ta… muốn ra ngoài chút.” Gia Cát Linh cúi đầu, dám nhìn Sở Lăng Thiên.

      “Bên ngoài nguy hiểm lắm, ta còn nghĩ Linh nhi định lén trốn .” Sở Lăng Thiên đặt Gia Cát Linh ngồi xuống ghế, đặt cái chậu trong tay xuống, cầm lấy khăn nhúng vào trong, vắt ráo, dịu dàng lau mặt cho nàng, lau mặt xong lại lau đến tay nàng. Làm xong chuyện này, y đứng dậy ra ngoài, chốc lát sau lại bưng chậu nước vào, tháo hài của Gia Cát Linh ra, đặt đôi chân trắng trẻo của Gia Cát Linh vào trong chậu, nhàng rửa chân cho nàng.

      “Thất gia, để ta tự làm được rồi.” Gia Cát Linh có chút băn khoăn, người xưa đều có chủ nghĩa đại nam tử, nào có chuyện nam nhân hầu hạ nữ nhân, bởi thế trong lòng nàng cảm động thôi, chính nàng cũng muốn Sở Lăng Thiên làm chuyện này vì mình.

      “Ngồi yên nào!” Sở Lăng Thiên trái lại để ý, lau khô chân của Gia Cát Linh , rồi y bế bổng Gia Cát Linh lên, nhàng đặt xuống giường.

      Cơ thể Gia Cát Linh cứng nhắc, như tấm thép mới ra lò, để mặc Sở Lăng Thiên bế mình.

      Sở Lăng Thiên mỉm cười xấu xa, cúi người ngậm lấy môi Gia Cát Linh : “Đừng căng thẳng, nàng ngủ , ta có việc phải tìm đại ca.”

      Gia Cát Linh rốt cục cũng yên tâm, gật đầu: “Người .”

      Nhìn thấy Sở Lăng Thiên đến, Sở Lăng Dực lập tức nghênh đón: “Thất đệ, dò xét rồi, Lục đệ có trong lều.”

      “Hóa ra là vậy.” Sở Lăng Thiên gật đầu, “Khó trách huynh ấy muốn dựng lều trại ở chỗ khác, là muốn diệt trừ cả hai chúng ta!”

      thể tưởng tượng được tâm địa của Sở Lăng Hiên lại độc ác đến vậy! Phụ hoàng còn khỏe mạnh, lại dám ra tay với chúng ta, đúng là quá mức kiêu ngạo. Nếu phải thất đệ sớm có chuẩn bị, e rằng chúng ta phải vùi thân nơi này. Những người đêm nay là đến từ Cửu Thiên Cung đúng ?”

      “Ừm.” Sở Lăng Thiên cũng muốn giấu Sở Lăng Dực, “Đại ca yên tâm, đệ tuyệt đối làm như lục ca.”

      “Ha ha.” Sở Lăng Dực mỉm cười xấu hổ, “Ta đương nhiên tin tưởng thất đệ rồi, nếu thất đệ có lòng riêng, để cho người của Cửu Thiên Cung lộ diện trước mặt ta. Ngày nào nước Lăng Nguyệt thuộc về ta, đảm bảo chu toàn cho Thất đệ.”

      “Có che chở của đại ca, đệ tự do tự tại, cớ sao lại làm.”

      “Thất đệ sai rồi! Nước Lăng Nguyệt là của Sở gia, sau này thất đệ phải phò trợ ta nhiều hơn mới đúng, huynh đệ đồng lòng tạo thành sức mạnh to lớn! Thất đệ mau chóng trở về .”

      “Đại ca hiểu được lòng đệ là tốt rồi.”

      “Từ đầu đến cuối ta đều tin tưởng thất đệ.” Sở Lăng Dực cười cười, “Thất đệ vẫn nên mau chóng quay về cùng Tam tiểu thư . Chuyện tiếp theo, chúng ta hồi cung rồi sau.”

      Sở Lăng Thiên đứng dậy, hiểu ý gật đầu: “Vậy đệ trở về.”

      “Ừm. Thất đệ phải kiềm chế chút, sáng mai còn phải săn.” Sở Lăng Dực thiện ý nhắc nhở.

      “Đại ca…” Sở Lăng Thiên đầu đầy vạch đen, “Hôm khác lại đến học hỏi kinh nghiệm của đại ca.”

      “Ha ha!” Sở Lăng Dực cười to, “Học hỏi kinh nghiệm dám, chỉ là nghiên cứu, luận bàn thôi!”

      Gia Cát Linh ngủ thiu thiu cộng thêm trong lòng yên, vừa nghe thấy tiếng bước chân, nhất thời bừng tỉnh, cảm nhận được Sở Lăng Thiên đến gần, khỏi dịch sát vào bên trong.

      Nhìn thấy Gia Cát Linh nhíu mày, Sở Lăng Thiên khỏi cảm thấy đau lòng, nữ tử mà chính mình xem như bảo vật, rốt cục trong lòng nghĩ gì, chỉ trách bản thân làm cho nàng quá ít. mặt y lên nhu tình, đưa tay chạm vào đôi mày nhíu lại của nàng, cúi người hôn lên trán nàng.

      Gia Cát Linh mở mắt ra, đối diện với gương mặt tuấn tú như nghiệt của Sở Lăng Thiên, nàng lập tức nghiêng người, tránh đối mặt với y: “Người về rồi à?”

      “Ừm, nàng ngủ .” Sở Lăng Thiên đứng dậy thổi tắt nến, tháo giày cùng áo choàng ra, lên giường, Gia Cát Linh lại dịch sát vào bên trong.

      “Đừng nhích nữa, sắp rớt ra khỏi lều rồi!” Sở Lăng Thiên vươn cánh tay vòng lấy thắt lưng của Gia Cát Linh , kéo nàng lại gần, trói nàng trước ngực mình: “Linh nhi sợ ta ư?”

      “Ta… chỉ là quen.” Gia Cát Linh biết nên gì.

      “Vậy tập làm quen trước.” Sở Lăng Thiên cúi đầu mỉm cười, vươn bàn tay còn lại luồn dưới cổ Gia Cát Linh , để nàng gối đầu lên cánh tay mình, “Ngủ .”

      Sáng sớm hôm sau, dưới hộ tống của Kinh Phong, Gia Cát Linh hồi cung sớm, Tiểu Điệp nhìn thấy nàng trở về, rốt cục cũng yên tâm.

      đêm có tin tức gì, Sở Lăng Hiên biết nhiệm vụ chắc chắn thất bại. Sau khi rời khỏi chỗ của Gia Cát Hồng Nhan, liền quay về lều trại, đợi chờ tin tức của Thánh Điện, nhưng mãi đến hừng đông, cũng có người đến báo tin. ngồi giữa lều, sắc mặt tái xanh, ngờ tấn công ồ ạt như thế cũng thành công, bên cạnh Sở Lăng Dực và Sở Lăng Thiên xem ra cũng tồn tại cao nhân. Trong lòng biết chuyện này có gấp cũng chẳng được, cơ hội sau này lại càng hiếm hoi hơn, tuy rằng đánh rắn động cỏ, nhưng cũng đáng ngại. Cứ nghĩ đến Sở Lăng Thiên còn sống, mà bản thân lại chiếm hữu được cơ thể của Gia Cát Linh , khóe miệng Sở Lăng Hiên khỏi lên nụ cười lạnh lùng: “Bản vương từng , Gia Cát Linh là của ta! Sở Lăng Thiên, ngươi thua rồi.” Sở Lăng Hiên sờ vào bên hông, bỗng nhiên biến sắc, ngọc bội bình thường hay đeo lại cánh mà bay, chẳng lẽ… Sở Lăng Hiên hoài nghi là bị rớt trong phòng của Gia Cát Linh , nhưng cũng may mắn là ngọc bội kia chẳng có hoa văn gì đặc biệt, cho dù bị người khác nhặt được, cũng ai biết là của , huống hồ nếu biết sao, hoàn toàn có thể là Gia Cát Linh dụ dỗ .

      Gia Cát Hồng Nhan chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy toàn thân rã rời, yếu đuối còn chút sức lực nào, mỗi bộ phận cơ thể đều đau nhức thôi. Nàng ta dụi cặp mắt còn tèm nhèm, bỗng nhiên phát mình mặc gì cả. Gia Cát Hồng Nhan ngồi bật dậy, nhìn thấy xiêm áo bị ném bên, nhìn lại người mình, biết sao toàn là dấu vết xanh tím, chỗ ngực lại càng nhiều hơn, vừa nhúc nhích, cơn đau ngay dưới eo càng tăng lên.

      Gia Cát Hồng Nhan lắc đầu, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, cảnh tượng diễn ra tối qua từ từ lên trong đầu nàng, chẳng lẽ bản thân thực bị… tối qua trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chỉ tưởng mình mơ, khi ý thức được toàn bộ đều là thực, nàng nhất thời sợ hãi quá độ, chân tay luống cuống, bối rối mặc quần áo, nhìn thấy vết máu sớm khô tấm trải giường, cơ thể nàng càng ngừng run rẩy.

      Là ai? Bản tiểu thư nhất định phải giết ! Bỗng nhiên, Gia Cát Hồng Nhan trông thấy miếng ngọc bội nằm chỏng chơ đất, nàng nhặt lên, xác nhận phải của mình, thấy chất ngọc có vẻ tốt, người sở hữu miếng ngọc nhất định có thân phận bất phàm, nghĩ đến Tiểu Lục phong thủy phòng này rất tốt, chẳng lẽ tối qua là vị vương tôn quý nhân nào đó tới đây? Nghĩ vậy, trong lòng Gia Cát Hồng Nhan dâng lên niềm vui sướng, hay là cái ngày mà chính mình được bay lên ngọn cây đến rồi? Nàng cẩn thận nhét miếng ngọc vào trong ngực, cho dù thế nào, nhất định phải tìm được người nọ trước.

      “Tiểu Lục.” Gia Cát Hồng Nhan hướng ra ngài hô, Tiểu Lục vào, nàng chỉ vào đệm giường, “Đổi tấm trải cho ta!”

      “Chủ tử, đây là?” Tiểu Lục kinh ngạc nhìn Gia Cát Hồng Nhan, tuy rằng chưa trải đời nhiều, nhưng cũng hầu hạ ít chủ tử, “Giống như là… tối qua xảy ra chuyện gì?”

      “Chảy máu mũi thôi.” Gia Cát Hồng Nhan liếc mắt, “Mau thay giúp ta !”

      “Dạ, chủ tử.” Tiểu Lục nửa tin nửa ngờ, hỏi đến nữa, nàng ôm tấm trải giường có vết máu ra ngoài, nhanh chóng nhận lấy cái mới sạch , mau trở vào trải lại giúp Gia Cát Hồng Nhan.

      Bên kia, Gia Cát Linh vừa mới dùng bữa xong, hỏi Tiểu Điệp: “Tiểu Điệp, sáng nay có sắp xếp gì?”

      “Chủ tử, Tiêu công công có, hoàng hậu nương nương có chỉ, chỉ cần mọi người đợi ở trong cung là được.” Tiểu Điệp đáp.

      Gia Cát Linh gật đầu: “Vậy chúng ta thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

      Ra khỏi phòng, nhìn thấy các vị khác cũng chuẩn bị đến Dịch Khôn Cung, mấy người họ liền cùng nhau. Hôm nay lạ là Gia Cát Hồng Nhan ít hơn, cũng đến gần Gia Cát Linh , chỉ ở sau lưng mọi người.

      Lúc mọi người đến, Hà Sướng Uyển và Liên Mộ Vân cũng vào cung, nhìn thấy Gia Cát Linh , Liên Mộ Vân liền mỉm cười nghênh đón.

      “Tam tiểu thư, tiểu thư đến rồi?” Liên Mộ Vân nhiệt tình , “Cũng biết biểu ca thế nào? Săn bắn có thể gặp nguy hiểm hay ? Hy vọng biểu ca sớm trở về. Tam tiểu thư, tiểu thư cũng nghĩ vậy phải ?”

      “Nha đầu nhà ngươi, thấy ngươi quan tâm đến sức khỏe của Thiên nhi như vậy, sau này Thiên nhi cưới ngươi, đúng là may mắn của nó.” Nghe được lời của Liên Mộ Vân, hoàng hậu hài lòng , “Tam nha đầu, ngươi cần phải học tập Mộ Vân nhiều hơn, về quan tâm dành cho Thiên nhi, ngươi sánh bằng nha đầu ấy.”

      “Dạ, nương nương.” Gia Cát Linh cũng nhiều.

      “Nương nương, Tam tiểu thư chỉ là ngoài miệng thôi, nhưng trong lòng lo lắng cho biểu ca hơn bất cứ ai.” Liên Mộ Vân cười cười, “Mộ Vân phải học hỏi Tam tiểu thư mới đúng, làm thế nào để câu mất cả trái tim của biểu ca .”

      Ý cười mặt hoàng hậu càng đậm: “Nhìn thấy hai ngươi thân mật như thế, bản cung cảm thấy vô cùng vui mừng.”

      “Lời này của công chúa Mộ Vân, sao ta lại nghe thấy nồng nặc mùi giấm chua vậy? Nếu ta là nam nhân, cũng nhất định thương chân thành nữ tử như Tam tiểu thư đây.” Công chúa Sướng Uyển nghiêm mặt , “Ta thấy Tam tiểu thư và Thất điện hạ rất xứng đôi, sao công chúa Mộ Vân tác thành cho họ?”

      “Công chúa Sướng Uyển rất đúng.” Liên Mộ Vân cười cười, nhưng nụ cười kia lại vô cùng gượng gạo, “Mộ Vân cũng muốn phá vỡ tình đẹp đẽ này, nhưng lệnh phụ mẫu khó cãi.”

      “Có gì khó chứ? gả là xong.” Hà Sướng Uyển khó hiểu hỏi.

      “Người xưa có câu chữ hiếu làm đầu, Mộ Vân dám cãi lại lệnh phụ mẫu. Mộ Vân vô cùng hâm mộ công chúa Sướng Uyển, làm việc gì cũng tùy mình, cần băn khoăn nhiều.”

      “Công chúa có thể sinh trong nhà đế vương, đều là vận may tốt, nhất định có thể định ra nhân duyên mỹ mãn.” Hoàng hậu ra mặt cắt ngang đối thoại của hai người, “ biết công chúa Sướng Uyển có hôn ước chưa?”

      “Làm nương nương phải bận lòng, Sướng Uyển vẫn chưa có hôn ước.” Hà Sướng Uyển cung kính đáp.

      “Dực nhi cũng chưa có hôn phối, biết ý của công chúa thế nào?”

      “Thái tử điện hạ minh thần vũ, Sướng Uyển luôn luôn bội phục, nhưng sức khỏe của đại ca và mẫu hậu tốt, Sướng Uyển thể ở gần bên. Nghịch ý tốt của nương nương, mong nương nương thứ tội.”

      Hết chương 108
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 109: Lục vương gia có bị điên hay ?

      Hoàng hậu cười : “Đó là do Dực nhi có phúc, giống với Thiên nhi, có Mộ Vân và Linh nhi bầu bạn. Mộ Vân, Linh nhi, hai ngươi nhất định phải hầu hạ Thiên nhi chu đáo, biết chưa?”

      “Đa tạ nương nương nhắc nhở.” Gia Cát Linh đứng đậy cúi người, “Công chúa Mộ Vân đối xử với Linh nhi tốt vô cùng, hôm qua còn tặng miếng huyết ngọc thượng đẳng cho Linh nhi.”

      “Huyết ngọc?” Hoàng hậu ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, “Đấy là đồ tốt, hiếm thấy được ở nước Lăng Nguyệt. Đâu, mau dâng lên cho bản cung xem thử.”

      “Dạ.” Gia Cát Linh lấy miếng huyết ngọc kia ra, đưa cho Vân Nhược, Vân Nhược lập tức dâng lên trước mặt Hoàng hậu.

      Gia Cát Linh liếc nhìn Liên Mộ Vân, chỉ thấy hai tay nàng ta vò mạnh khăn tay, sắc mặt căng thẳng nhìn hoàng hậu, dường như lo lắng chuyện gì.

      Hoàng hậu đặt miếng huyết ngọc trong tay xem hồi, lại đặt lên mũi ngửi ngửi, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, chẳng qua lại thoáng khôi phục bình thường. Bà đưa miếng ngọc lại cho Vân Nhược, : “Là ngọc tốt! Là tâm ý của Mộ Vân, Tam nha đầu nhất định phải luôn mang theo bên người. Trả lại cho Tam nha đầu .”

      “Linh nhi xin nghe theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.” Gia Cát Linh cúi người, nhận lại miếng huyết ngọc Vân Nhược đưa, nhét vào trong ngực.

      Nhìn thấy miếng huyết ngọc bình an vô trở về lại trong tay Gia Cát Linh , vẻ mặt khẩn trương của Liên Mộ Vân bay biến, hai tay cũng bình tĩnh lại, vò chiếc khăn nữa.

      đường trở về, Gia Cát Linh thấy cổ Gia Cát Hồng Nhan có vết đỏ, liền hỏi: “Cổ tỷ làm sao vậy? Giống như bị côn trùng có độc cắn vậy.”

      Gia Cát Hồng Nhan sắc mặt thay đổi, kéo cổ áo che kín lại, tức giận liếc Gia Cát Linh : “Can gì đến ngươi!”

      “Chỉ là muội quan tâm tỷ thôi.”

      “Mèo khóc chuột!”

      Đúng giữa trưa, tất cả mọi người đều vào sân chính, đợi chờ công bố kết quả săn. Sở Lăng Hàn chen đến bên cạnh Gia Cát Linh , : “Thất tẩu, ta đoán nhất định nước Lăng Nguyệt thắng, dù sao có Thất ca ở đây, Lục Quốc Đại Điển cử hành nhiều lần như vậy, mỗi lần thi săn bắn đều là Lăng Nguyệt thắng.”

      Xưng hô của Sở Lăng Hàn làm cho Gia Cát Linh nhất thời ngẩn ra, sau khi hiểu được lập tức ngượng ngùng: “Cửu điện hạ vẫn nên gọi ta là Tam tiểu thư .”

      “Có liên quan gì?” Sở Lăng Hàn nghĩ vậy, “Tẩu vốn chính là Thất tẩu của ta mà, Thất tẩu, Thất tẩu, à, ta hiểu rồi, Thất tẩu ngượng đúng .”

      “Cửu điện hạ, Tam tiểu thư và biểu ca vẫn chưa thành thân, người gọi như vậy làm người khác hiểu lầm, dù sao Tam tiểu thư vẫn chưa xuất giá mà.” Liên Mộ Vân cười , trong lòng lại cảm thấy chua xót.

      “Dù sao cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.” Sở Lăng Hàn , “Nếu Thất ca mà nghe được, chừng còn ban thưởng cho ta nữa ấy chứ.”

      “Về rồi về rồi.” Trong đám đông có người hô lên, vì thế tất cả mọi người đều rướn dài cổ, nghênh đón các dũng sĩ thắng lợi trở về.

      Trải qua kiểm tra, nước Lăng Nguyệt nằm ngoài dự đoán giành được vị trí đứng đầu cuộc săn, đứng thứ hai là nước Đông Lan, xếp thứ ba là nước Ngạo Nguyệt, thứ tư là nước Tinh Long, thứ năm là nước Nam Chiếu, Đại Mạc Quốc vẫn đứng cuối cùng như mọi năm.

      Trong đám người, Sở Lăng Hiên tìm kiếm bóng dáng của Gia Cát Linh , khóe miệng lên nụ cười lạnh lùng.

      “Bệ hạ nước Đại Mạc, phải cố gắng hơn!” Liên Thương Hải cười cười với Thẩm Vân Bác, “Trận đấu ca hát ngày mai chính là đề mục ngươi mạnh mẽ cầu thêm vào, chúng ta đều mỏi mắt mong chờ.”

      “Hừ!” Thẩm Vân Bác khinh thường hừ tiếng, “Đừng vội đắc ý, ngày mai ngươi biết, nhất định cho các ngươi thua tâm phục khẩu phục. Nếu ta nhớ lầm, trận đấu ca hát lần trước nước Lăng Nguyệt xếp thứ nhất từ dưới đếm lên, nước Đông Lan cũng xếp thứ hai từ dưới đếm lên. Hy vọng lần này ngươi có thể cam đoan bị nước Lăng Nguyệt vượt mặt, nếu thành xếp cuối.”

      “Ha ha.” Liên Thương Hải cười sang sảng, “Ngày mai phải để cho chúng ta được thấy giọng hát tuyệt vời của nữ tử nước Đại Mạc nhé!”

      “Cứ chờ xem.”

      “Bệ hạ nước Lăng Nguyệt, chúc mừng chúc mừng, khụ khụ!” Hà Tần vừa ho khan vừa , “Đúng là hổ phụ sanh hổ tử, hoàng tử nào của nước Lăng Nguyệt cũng dũng mãnh, để cho con ma bệnh như ta đây hâm mộ thôi.”

      “Thái tử Hà Tần giỏi về mưu lược, thông minh tài trí nổi danh khắp thiên hạ, điểm ấy hổ tử xem ra kém hơn nhiều!” Sở Kim Triêu khiêm tốn , “Trong tất cả các hoàng nhi của trẫm, chỉ có tính cách của Thiên Nhi giống trẫm nhất, có Thiên nhi ở đây, trận săn bắn này mới có thể giành thứ nhất.”

      Nghe được lời của Sở Kim Triêu, ánh mắt Sở Lăng Dực hơi ảm đạm, sắc mặt của hoàng hậu cũng có chút khó coi.

      “Đó là đương nhiên!” Liên Thương Hải tự hào , “Cháu trai của trẫm đương nhiên phải lợi hại rồi!”

      Gia Cát Hồng Nhan quan sát mỗi người có mặt ở nơi đây, muốn tìm ra người đêm qua là ai, nhưng chút manh mối cũng có.

      Sở Lăng Thiên đến bên cạnh Gia Cát Linh , vuốt lại mái tóc đen óng của nàng bị gió thổi tung, trong mắt tràn đầy sủng ái: “Trưa nay cùng nhau dùng thiện nhé, ta đến chỗ nàng.”

      Gia Cát Linh gật đầu, cùng Sở Lăng Thiên quay trở về phòng.

      “Sao lại đổi phòng?” Sở Lăng Thiên khó hiểu hỏi.

      “Đại tỷ thích phòng của ta nên ta đổi với tỷ ấy.” Gia Cát Linh lấy ra miếng huyết ngọc Liên Mộ Vân tặng nàng, đặt xuống trước mặt Sở Lăng Thiên, “Người xem thử xem.”

      Sở Lăng Thiên cầm lên, đặt dưới mũi ngửi, khỏi nhíu mày: “Tại sao lại đặt thứ như vậy ở trong người? Miếng ngọc này có mùi xạ hương thoang thoảng, nhất định ngâm qua xạ hương thời gian rất lâu.”

      “Là công chúa Mộ Vân tặng ta.”

      “Muội ấy?” Chân mày Sở Lăng Thiên càng chíu chặt hơn, “Nếu phải nàng phát sớm, mang theo bên người lâu ngày, khiến nàng thể mang thai!”

      Gia Cát Linh gật đầu: “Lúc đầu vừa tặng ta biết, chỉ là muốn vạch trần thôi. Sáng nay, ta có mang miếng ngọc đến Dịch Khôn Cung của hoàng hậu, đặc biệt để hoàng hậu xem qua nó, vẻ mặt của hoàng hậu ràng là nhìn ra được miếng ngọc này có vấn đề, nhưng cũng ra, cũng riêng cho ta biết, còn ta nhất định phải luôn mang theo bên người.”

      “Là hoàng hậu lo lắng chúng ta có con trước thái tử.” Sắc mặt Sở Lăng Thiên lạnh băng, “Bà nhất định vẫn đề phòng ta, nếu chúng ta sinh con trước, có uy hiếp rất lớn đến địa vị của thái tử.”

      “Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”

      “Cho nên kế sách trước mắt, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta chính là sinh con, để cho những người đó được như ý!” Khóe miệng Sở Lăng Thiên nhếch lên, mỉm cười gian tà, thuận thế kéo tay Gia Cát Linh qua.

      đứng đắn.” Gia Cát Linh giận dỗi .

      “Chủ tử, bữa trưa đến rồi.” xong, Tiểu Điệp bước vào, nhìn thấy Sở Lăng Thiên, lập tức quỳ xuống hành lễ, “Nô tỳ thỉnh an Thất vương gia.”

      “Bình thân.”

      Tiểu Điệp đứng lên, dọn bát đĩa ra, ngượng ngùng : “Nô tỳ biết Thất điện hạ đến, cho nên chỉ lấy phần cho chủ tử, xin chủ tử và Thất điện hạ đợi chút, nô tỳ lấy thêm.” Đối với danh tiếng của vương gia mặt lạnh, Tiểu Điệp ở trong cung nên có nghe qua chút.

      cần đâu.” Sở Lăng Thiên , “Chỗ này đủ cho hai người ăn, thêm chuyến nữa làm gì, đừng vất vả quá.”

      Tiểu Điệp ngẩn ra, lập tức tạ ơn: “Đa tạ Thất điện hạ châm chước, nô tỳ vô cùng cảm kích.”

      Dùng thiện xong, Sở Lăng Thiên vội vàng chạy về quân doanh, chuyện cấm quân vẫn cần y quan tâm. Tiểu Điệp truyền lời, hoàng thượng triệu Gia Cát Linh đến ngự thư phòng.

      Trong lòng Gia Cát Linh tràn đầy hoài nghi, biết tại sao hoàng thượng lại triệu kiến nàng, lập tức theo công công truyền chỉ vội vàng đến ngự thư phòng.

      “Tam nha đầu, có biết trẫm truyền ngươi đến là vì chuyện gì ?” Sở Kim Triêu hỏi.

      “Thần nữ biết, xin hoàng thượng .” Gia Cát Linh vẫn hiểu gì.

      “Vừa rồi Hiên nhi lại nhắc đến với trẫm, mong trẫm tứ hôn cho hai ngươi. Nhưng lần trước ngươi từ chối, cho nên trẫm muốn hỏi ý của ngươi thế nào. Trẫm lại nghe quan hệ của ngươi và Thiên nhi rất thân cận, rốt cuộc trẫm già rồi, hiểu tâm tư mấy đứa các ngươi.”

      Gia Cát Linh lập tức quỳ xuống đất, hành đại lễ với Sở Kim Triêu: “Thần nữ vô cùng cảm kích thương của hoàng thượng, hồi bẩm hoàng thượng, việc thành thân cùng Lục điện hạ, thái độ của thần nữ vẫn như cũ, đời này thay đổi. Thần nữ thỉnh cầu Hoàng thượng đừng nên ép buộc.”

      “Ai da, trẫm thấy kiếp trước nhất định ngươi và Hiên nhi là oan gia, bằng sao lại đứa si mê đổi, đứa lại chẳng lung lay. Chuyện này lần trước trẫm phê chuẩn rồi, lần này trẫm cũng ép ngươi, ngươi như thế, trong lòng trẫm hiểu.”

      “Đa tạ hoàng thượng tác thành, thần nữ cảm động đến rơi lệ.”

      “Ha ha!” Sở Kim Triêu cười to, “Trẫm rất thích ngươi, lễ nghĩa chu toàn, tiến thoái có chừng mực, lần này ở Lục Quốc Đại Điển nhất định phải biểu tốt, mang đến vẻ vang cho nước Lăng Nguyệt!”

      “Thần nữ nhất định dốc toàn lực.”

      “Được rồi! Lui xuống nghỉ ngơi .”

      “Vậy thần nữ xin cáo lui trước.”

      “Ừ, lui .”

      Gia Cát Linh lui ra ngoài, khi ngang qua ngự hoa viên, nhìn thấy Sở Lăng Hiên tới, nàng làm như có việc gì, hành lễ: “Tham kiến Lục vương gia.” Hành lễ xong, Gia Cát Linh chuẩn bị rời khỏi.

      “Đợi .” Sở Lăng Hiên cười lạnh, “Nhất dạ phu thê bách dạ ân, sao Tam tiểu thư lại quên bản vương nhanh như vậy?”

      “Lục vương gia gì? Thần nữ nghe hiểu.” Gia Cát Linh đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Lăng Hiên, .

      hiểu? Tam tiểu thư đừng giả vờ nữa, tối qua chúng ta chung đụng da thịt, thành người thân thiết nhất rồi, sao Tam tiểu thư lại còn chống lại bản vương như thế? Tối qua, Tam tiểu thư rất chủ động nha.”

      “Có phải Lục vương gia hiểu lầm gì ?” Gia Cát Linh vẻ mặt nghi hoặc, lạnh lùng , “ dám giấu giếm, tối qua thần nữ đến tràng săn bắn để vấn an Thất gia.”

      “Ngươi có thể thừa nhận, nhưng chính là , Tam tiểu thư định giấu giếm bao lâu? Tam tiểu thư dám để bản vương nghiệm thân ? Hay là ngươi cho rằng, cho dù Sở Lăng Thiên biết ngươi thất thân với bản vương, còn có thể lòng dạ với ngươi? Ngươi cũng quá khờ khạo rồi! Nhưng ngươi yên tâm , giờ ngươi là nữ nhân của bản vương, bản vương cho ngươi ăn no mặc ấm cả đời.”

      “Thần nữ thất thân với Lục vương gia khi nào?” Gia Cát Linh cười cợt, “Lục vương gia có bị điên hay ? Lại tự mình ảo tưởng chuyện chẳng hề tồn tại? Thần nữ còn có việc, thứ cho thần nữ thể phụng bồi!”

      “Đứng lại!” Sở Lăng Hiên bắt lấy cổ tay của Gia Cát Linh , “Ngươi dám nữ nhân tối qua phải ngươi? Ngươi thừa nhận, bản vương cho ngươi nếm lại chút mùi vị của tối hôm qua, xem ngươi có thể nhớ ra hay .” xong, Sở Lăng Hiên nhốt Gia Cát Linh trong ngực, muốn hôn môi nàng.

      Gia Cát Linh đẩy mạnh Sở Lăng Hiên ra, nổi cơn thịnh nộ: “Sở Lăng Hiên, đừng đánh mất thân phận Lục vương gia! Ta rồi, tối qua ta đến thăm Thất gia, thái tử điện hạ cũng có thể làm chứng!”

      “Vậy nữ nhân trong phòng ngươi là ai?”

      Hết chương 109
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 110: Bản vương phải huyết tẩy Lục vương phủ

      “À, quên với vương gia, hôm qua ta đổi phòng với tỷ tỷ.” Gia Cát Linh lạnh lùng với Sở Lăng Hiên.

      “Ngươi cái gì?” Sở Lăng Hiên vô cùng kinh hãi, thảng thốt nhìn Gia Cát Linh , “Ngươi người trong phòng là đại tỷ ngươi? thể nào! Ngươi đừng hòng lừa gạt bản vương!”

      “Lục vương gia tìm đại tỷ hỏi mà, đại tỷ vẫn luôn si tâm vọng tưởng đến vương gia, nếu biết người chiếm lấy thân thể trong trắng của mình chính là Lục vương gia, nhất định vô cùng phấn khởi. Chi bằng giờ ta với tỷ ấy!”

      “Gia Cát Linh , ngươi!” Khi Sở Lăng Hiên ý thức được Gia Cát Linh hề dối, nhất thời tức giận đến nghẹn lời, chỉ cảm thấy trong ngực như có luồng khí nóng muốn tuôn trào ra!

      “Lục vương gia vui mừng đến nỗi nên lời ư?” Gia Cát Linh mỉm cười, “Thần nữ xin chúc hai người vĩnh kết đồng tâm[1] trước!”

      “Gia Cát Linh , chuyện này, chỉ có thể là ngươi biết ta biết, được với bất cứ ai, biết ?” Trong mắt Sở Lăng Hiên vằn vện tơ máu, hệt như con sư tử nổi giận.

      “Sở Lăng Hiên, ngươi uy hiếp ta?” Gia Cát Linh cười lạnh, : “Hẳn là ngươi phải bồi hoàn cho ta chứ, nếu Thất gia biết ngươi muốn làm gì ta, y đối xử thế nào với ngươi!”

      “Vậy ngươi muốn thế nào?”

      được ra tay với Thất gia nữa!”

      “Bốp!” Sở Lăng Hiên đánh quyền vào thân cây bên cạnh, chấn động làm lá cây rơi xuống, giận dữ : “Tại sao? Tại sao trong lòng ngươi chỉ có mình ? Bản vương sao lại sánh được với !”

      “Ngươi, so được với y.” Gia Cát Linh cười khinh thường, xoay người bỏ , muốn dây dưa với Sở Lăng Hiên nữa.

      “A!” Sở Lăng Hiên oán hận gầm lên tiếng, chưởng vừa rồi chặt đứt thân cây làm hai đoạn, cục diện tỉ mỉ bố trí lâu như vậy, lại có thể có thu hoạch gì, thứ trả về cho mình lại là uy hiếp tiềm tàng của Gia Cát Hồng Nhan.

      “Điện hạ tại sao lại tức giận vậy?” Chu Tuyết Tranh từ xa tới, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Sở Lăng Hiên, nhịn được bèn hỏi, “Chuyện tối qua có thuận lợi hay ?”

      “Ừ.” Sở Lăng Hiên bình tĩnh, gật đầu.

      “Vậy phải chúc mừng Lục điện hạ rồi, thế nhưng tại sao điện hạ còn rầu rĩ vui chứ?”

      sao, bản vương còn có việc, xuất cung trước đây.”

      “Điện hạ thong thả.” Chu Tuyết Tranh ngẩng đầu, cười cười, Thiên ca ca, bảo vật huynh thương trong lòng, giờ cũng giống như ta, huynh còn ?

      Buổi tối, Sở Lăng Thiên ngồi trong lều, nghe mấy phó tướng bẩm báo lại tình hình bố trí cấm quân, sau khi các phó tướng khỏi, có người vào thông báo, bên ngoài có nữ tử cầu kiến.

      “Mời vào .” Sở Lăng Thiên nhíu mày, biết là ai.

      “Thiên ca ca vẫn chưa nghỉ ngơi à?” Chu Tuyết Tranh vừa vừa vào.

      “Là tiểu thư?” Sở Lăng Thiên sắc mặt lạnh băng, “Chu tiểu thư tìm bản vương có chuyện gì? Trời tối lắm rồi, có chuyện gì ngày mai hẳn .”

      “Là chuyện về Tam tiểu thư, Thiên ca ca cũng có hứng thú để nghe ư?” Chu Tuyết Tranh cười cười, hỏi, “Chuyện Tranh nhi , Thiên ca ca nhất định có hứng thú.”

      “Về chuyện của Linh nhi? Chuyện gì?”

      “Xem ra Tam tiểu thư cũng chẳng thẳng thắn với huynh rồi, Tranh nhi mà , Thiên ca ca nhất định phải bình tĩnh nhé! Tối qua, Tam tiểu thư thất thân với Lục điện hạ rồi.”

      “Ngươi gì?” Sở Lăng Thiên nhìn chằm chằm vào Chu Tuyết Tranh, “Ngươi lặp lại lần nữa!”

      “Tranh nhi , tối hôm qua Tam tiểu thư lên giường cùng Lục điện hạ, nếu tin, huynh có thể hỏi Lục điện hạ. Thiên ca ca, huynh nghe rồi chứ? Nữ tử huynh luôn nhung nhớ giờ cũng có khác gì với Tranh nhi đâu, huynh nàng ta nữa phải ? Thiên ca ca, trở lại bên cạnh Tranh nhi . Thiên ca ca, huynh đâu vậy?”

      Chu Tuyết Tranh còn chưa xong, Sở Lăng Thiên lao ra khỏi lều trại, chạy về phía Lục vương phủ.

      Sở Lăng Thiên mang theo kiếm, để ý ngăn trở của gia đinh trong phủ, vọt vào trong Lục vương phủ: “Sở Lăng Hiên, ngươi ra đây cho ta!”

      “Chuyện gì vậy Thất đệ?” Sở Lăng Hiên tới, hỏi.

      “Sao ngươi lại làm vậy với Linh nhi?”

      “Ta…” Sở Lăng Hiên ngẩn người, lập tức lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng cười tiếng, “Ta rồi, Linh nhi là của ta, Sở Lăng Thiên, ngươi thua rồi!”

      “Giỏi lắm!” Sở Lăng Thiên gật đầu, thêm gì nữa, xoay người ra ngoài, triệu Phá Trận đến, “Thông báo Lâm Dạ triệu tập người của Cửu Thiên Cung, đêm nay bản vương phải huyết tẩy Lục vương phủ!”

      “Gia…” Phá Trận chưa từng thấy vẻ mặt đáng sợ như thế của Sở Lăng Thiên.

      “Nhanh lên!”

      “Dạ!”

      Trong Lục vương phủ, Sở Lăng Hiên lạnh lùng cười, căn dặn: “Tiến cung với Hoàng thượng, Sở Lăng Thiên gây bất lợi cho ta!”

      Gia Cát Linh chuẩn bị nghỉ ngơi, lại thấy Sở Lăng Thiên đẩy cửa vào, sắc mặt u ám, “Thất gia…” Nàng còn chưa xong, Sở Lăng Thiên cúi người ngậm lấy môi nàng, hôn ngấu nghiến.

      lâu sau, Sở Lăng Thiên mới buông Gia Cát Linh ra, ôm chặt nàng vào lòng, dùng giọng khàn khàn : “Linh nhi, xin lỗi nàng, là ta bảo vệ tốt cho nàng! Bất kể xảy ra chuyện gì, lòng ta với nàng vĩnh viễn thay đổi! Từ nay về sau, ta để nàng phải chịu bất cứ tổn hại gì nữa.”

      “Thất gia…” Trong miệng Gia Cát Linh đầy mùi máu tanh, nàng xoa làn môi bị Sở Lăng Thiên cắn rách, “Người làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại như vậy?”

      “Là ta tốt, là ta tốt!” Sở Lăng Thiên để ý đến câu hỏi của Gia Cát Linh , tự trách mình, “Nàng yên tâm , ta báo thù cho nàng.”

      Gia Cát Linh càng nghe càng mơ hồ, nghiêm mặt : “Thất gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Ta biết hết rồi.” Sở Lăng Thiên lẩm bẩm, “Chu Tuyết Tranh và Sở Lăng Hiên đều cho ta biết, ta nhất định bắt họ trả giá lớn! Theo ta , giờ ta phải tìm phụ hoàng, người tứ hôn cho chúng ta!”

      “Thất gia…” Gia Cát Linh hình như hiểu được chuyện Sở Lăng Thiên rồi, “Hình như có hiểu lầm gì đó phải ? Ta đâu có chuyện gì.”

      “Tối qua thực nàng bị gì à? Sở Lăng Hiên làm gì với nàng à?”

      Gia Cát Linh nhịn được bật cười, : “Người hồ đồ quá rồi! Tối qua ta ở tràng săn bắn mà! Người quên rồi ư?”

      “Ờ ha!” Sở Lăng Thiên như bừng tỉnh từ trong mộng, vỗ ót, “Sao ta lại quên thế này? Đúng là bị họ chọc đến hồ đồ! Nhưng mà có lỗ làm sao có gió lùa, Chu Tuyết Tranh và Sở Lăng Hiên có mưu này phải ?”

      “Vậy người nghĩ xem tại sao ta lại đổi phòng với đại tỷ?”

      “Nàng sớm biết?”

      “Chiều qua Chu Tuyết Tranh có đến tìm ta, lúc gần , nàng ta có búng chút hương hợp hoan vào lư hương, cho nên ta mới đổi phòng với đại tỷ.”

      “Cho nên người tối qua cùng với Sở Lăng Hiên là đại tỷ của nàng? Sở Lăng Hiên cũng biết?”

      Gia Cát Linh cười cười, chẳng đúng sai: “Sở Lăng Hiên biết được chân tướng, lại còn cố bóp méo với người, đơn giản là muốn chọc giận người thôi, để cho hoàng thượng trừng phạt người! Người chưa làm gì với chứ?”

      Sở Lăng Thiên lắc đầu.

      “Vậy là tốt rồi, ta đoán, giờ này chắc cầu cứu hoàng thượng rồi.”

      “Vì sao nàng cho ta biết? Chuyện gì cũng tự gánh vác mình.”

      “Vì muốn người lo lắng, giờ chẳng phải ta sao ư?”

      “Nàng như vậy chỉ khiến ta càng thêm lo lắng.”

      Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa nhàng, giọng của Phá Trận truyền vào trong: “Gia, mọi người sẵn sàng, có phải bây giờ ra tay ngay hay ?”

      cần, vất vả cho mọi người rồi.”

      “Dạ!” Phá Trận thở phào, “Vậy để thuộc hạ thông báo cho Lâm Dạ.”

      “Người muốn làm gì?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Huyết tẩy Lục vương phủ!”

      Gia Cát Linh trong lòng cả kinh, tự trách : “Là ta với người sớm hơn, chút nữa gây đại họa, xin lỗi người.”

      “Nàng sao là tốt rồi! Là ta sơ suất!” Sở Lăng Thiên lại ôm Gia Cát Linh vào lòng, “Sau này đêm nào nàng cũng phải ở bên cạnh ta.”

      “Hả?” Gia Cát Linh kinh ngạc nhìn Sở Lăng Thiên, “Thất… Thất gia…”

      “Quyết định như vậy , Tiểu Điệp!” Sở Lăng Thiên hướng ra bên ngoài hô lớn.

      “Thất điện hạ có gì căn dặn?”

      “Đem chút nước ấm lại đây cho bản vương, bản vương phải rửa mặt.”

      Tiểu Điệp ngạc nhiên hồi, mới gật đầu: “Xin điện hạ chờ lát, nô tỳ ngay.”

      “Thất… Thất gia, đêm nay người tuần tra ban đêm à?” Gia Cát Linh hỏi dò.

      “Sau nửa đêm ta mới .”

      Hai người , thấy Tiêu Ôn vội vội vàng vàng vào, nhìn thấy Sở Lăng Thiên rốt cục sắc mặt cũng bình tĩnh lại: “Thất điện hạ, rốt cục cũng tìm được người rồi! Hoàng thượng triệu kiến người đó!”

      Sở Lăng Thiên nhéo mũi Gia Cát Linh , : “Bị nàng đoán trúng rồi, quả nhiên có người cáo trạng! , nàng cùng ta!”

      Trong ngự thư phòng, Sở Kim Triêu ngồi ngay ngắn, nhìn thấy Sở Lăng Thiên dẫn Gia Cát Linh cùng đến, vẻ mặtcó chút kinh ngạc, nhưng cũng bảo nàng tránh .

      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

      “Thần nữ tham kiến hoàng thượng.”

      Hai người hành lễ với Sở Kim Triêu, đợi Sở Kim Triêu lên tiếng.

      “Thiên nhi, có biết tại sao trẫm triệu con đến ?” Sở Kim Triêu trầm ổn hỏi.

      “Vì chuyện của Lục ca?” Sở Lăng Thiên chủ động nhắc đến, “Nhi thần chỉ là nhất thời tức giận nên vậy, xin phụ hoàng lượng thứ.”

      “Con đó!” Sở Kim Triêu thở dài, “Có mấy lời thể tùy tiện được, con luôn bình tĩnh trấn định, là chuyện gì làm con rối loạn vậy?” xong, Sỏ Kim Triêu cố ý nhìn qua Gia Cát Linh .

      “Xin phụ hoàng tứ hôn cho nhi thần và Linh nhi!” Sở Lăng Thiên hỏi đằng đáp nẻo.

      “À? Xem ra là bởi vì Tam nha đầu?” Sở Kim Triêu híp mắt, nhìn Gia Cát Linh , “Tam nha đầu, nếu trẫm tứ hôn cho ngươi và Thiên nhi, ý của ngươi thế nào?”

      “Xin nghe hoàng thượng làm chủ.” Gia Cát Linh ung dung đáp.

      “Trẫm hiểu rồi!” Sở Kim Triêu gật đầu, “Đợi sau khi Lục Quốc Đại Điển xong, trẫm tứ hôn cho hai đứa! Thiên nhi, người con và Hiên nhi đều chảy dòng máu của trẫm, trẫm hy vọng hai con tàn sát lẫn nhau, con hiểu chưa? Tấm lòng trẫm đối với con, trong lòng con nhất!”

      “Nhi thần hiểu, đa tạ phụ hoàng dạy bảo.”

      “Tam nha đầu, trẫm hy vọng sau này ngươi phải trợ giúp tốt cho Thiên nhi, đừng để nó làm chuyện gì quá giới hạn.”

      Gia Cát Linh hành đại lễ, khom người : “Thần nữ xin kính cẩn tuân theo lời dạy của hoàng thượng!”

      “Mau đứng lên .” Sắc mặt Sở Kim Triêu trở nên hòa nhã hơn, “Qua vài ngày nữa, ngươi cũng nên gọi trẫm là phụ hoàng giống Thiên nhi, đến lúc đó hai đứa sớm ngày sinh đứa cháu cho trẫm!”

      Gia Cát Linh hai má đỏ hồng, ngượng ngùng cúi đầu.

      “Phụ hoàng yên tâm!” Sở Lăng Thiên hứng khởi , “Xin kính cẩn tuân theo ý chỉ của phụ hoàng.”

      “Ha ha!” Sở Kim Triêu cười to, “ còn sớm nữa, hai con mau chóng trở về nghỉ ngơi .”

      “Nhi thần cáo lui, phụ hoàng cũng nghỉ ngơi sớm , bảo trọng long thể.”

      , , hiếm khi nghe thấy con quan tâm đến trẫm!”

      Ra khỏi ngự thư phòng, hai người sóng vai bên nhau, Sở Lăng Thiên đột nhiên túm lấy tay của Gia Cát Linh , nắm chặt, tâm trạng cực kỳ tốt.

      Tiểu Điệp tay đổi mấy lần nước ấm, cuối cùng cũng thấy Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên trở về, lập tức tiến lên hành lễ: “Điện hạ, chủ tử, cuối cùng hai người cũng quay về. Điện hạ, nước ấm chuẩn bị xong.”

      “Ừ, ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi , cần ở lại đây hầu hạ.” Sở Lăng Thiên .

      “Dạ, nô tỳ cáo lui!” Tiểu Điệp thức thời lui ra, trước kia nàng chỉ biết Gia Cát Linh đơn giản, bằng cũng từ thân phận thứ nữ biến thành Huyền Quân, sau khi biết sau lưng Gia Cát Linh còn có Thất vương gia, nàng đối với Gia Cát Linh càng thêm khâm phục.

      [1] Vĩnh kết đồng tâm: gắn bó trọn đời.

      Hết chương 110
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :