1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 101: miệng bằng chứng

      “Phụ thân…” Gia Cát Hồng Nhan ấm ức gọi tiếng, trong lòng bất bình, “Phụ thân đúng là bị ả hồ ly tinh kia mê hoặc tâm trí rồi.”

      “Đây là chuyện ngươi quản được sao?”

      “Con…” Gia Cát Hồng Nhan giống như bị oan khuất lớn lắm, ôm mặt chạy .

      “Phụ thân, thân phận của Thanh Thanh ở trong phủ có chút xấu hổ, nữ nhi lo lắng nàng ấy bị người khác khinh khi, phụ thân có từng nghĩ cho nàng ấy danh phận ? Nàng ấy cũng là muội muội của Ngũ di nương, nếu phụ thân nạp Thanh Thanh làm di nương, Ngũ di nương dưới cửu tuyền cũng cảm thấy an ủi.”

      “Điều Linh nhi chính là điều ta nghĩ trong lòng.” Gia Cát Chiêm gật đầu, “Nhưng ta lại lo lắng mẹ con chịu, cân nhắc xem làm thế nào mới tốt.”

      “Mẹ con lòng dạ rộng lượng, phụ thân cần băn khoăn, vả lại Nhị di nương và Tứ di nương cũng còn, chuyện trong phủ cũng cần người coi sóc, sức khỏe của mẹ dăm bữa nửa tháng mới có thể tốt hơn, bên cạnh phụ thân cần người chăm sóc.”

      “Linh nhi có lý, đợi Lục Quốc Đại Điển xong, ta tìm thời gian với mẹ con, đêm nay Thanh Thanh có làm gì ? Thư phòng của ta lung tung quá, bảo nàng ấy đến giúp ta dọn dẹp lại chút.”

      “Dạ, phụ thân.”

      Gia Cát Linh vào, nhìn thấy Kinh Phong ở trong sân luyện công, liền đưa thanh bảo kiếm lấy được từ Liên Mộ Dương cho Kinh Phong: “Kinh Phong, cho ngươi.”

      Kinh Phong nhìn chằm chằm thanh bảo kiếm nọ, hai mắt sáng lên, vẻ mặt kích động chưa từng có, hai tay nhận lấy bảo kiếm có hơi run rẩy: “Đây chính là bảo kiếm Huyền Thiết ngàn năm của Liên Mộ Dương? Sao lại ở trong tay tiểu thư?”

      “Ta thắng được.”

      “Cho ta… ư?”

      “Ừ!”

      “Tiểu thư vạn tuế!” Kinh Phong sung sướng nhảy cẫng lên, ôm thanh bảo kiếm bay ra khỏi Trục Nguyệt Hiên, đến trước mặt Thanh Y, Phá Trận, Ngụy Thành khoe khoang vòng mãi tận khuya mới quay về, vẫn ôm khư khư thanh kiếm trong lòng.

      Trong phòng Đại phu nhân, bà sai người gọi Gia Cát Hồng Nhan đến, chỉ vào bình thuốc bàn: “Hồng Nhan, mau lấy thuốc này về bôi vào vết thương mặt con .”

      “Là thuốc gì?” Gia Cát Hồng Nhan cầm lấy bình thuốc, nhìn cẩn thận.

      “Đây là ngoại tổ mẫu con sai người mang đến, biểu ca con ở ngoài tìm được thuốc hay, chuyên chữa thương, bôi vào liền khỏi.”

      Tiêu lão thái quân đưa đến đúng là kỳ dược, trước Lục Quốc Đại Điển ngày, vết thương mặt Gia Cát Hồng Nhan hoàn toàn biến mất thấy, điều này khiến cho Gia Cát Linh vô cùng khiếp sợ, thế lực của Tiêu gia quả nhiên thể khinh thường, trong nhà lại có thể có được kỳ dược như vậy.

      Ngày hôm sau Lục Quốc Đại Điển mới bắt đầu, ngày hôm trước những người được phép tham gia được gọi vào cung, để làm quen với hoàn cảnh trong cung, chuẩn bị cẩn thận cho đại điển ngày mai.

      Bên ngoài cửa cung, Sở Lăng Thiên vận thân áo giáp bạc, tay cần trường kiếm, đích thân giám sát nghiêm ngặt mỗi người tiến cung, thẩm tra đối chiếu thân phận từng người.

      “Biểu ca.” Liên Mộ Vân mỉm cười về phía Sở Lăng Thiên, “Hóa ra huynh ở đâu, nếu phải Hoàng hậu nương nương cho muội biết, muội thực tìm được huynh.”

      “Mộ Vân, muội đến làm gì?” Sắc mặt Sở Lăng Thiên lạnh băng.

      “Biểu ca.” Liên Mộ Vân uất ức cúi đầu, “Muội… chỉ là mang ít nước trà đến cho mọi người, ai nấy cũng mệt mỏi rồi, mau đến uống chút nước trà . Yên Nhi, mang trà đến đây.”

      “Khi cấm vệ quân chấp hành nhiệm vụ, được ăn cơm, bao gồm cả uống nước.” Sắc mặt Sở Lăng Thiên vẫn lạnh lùng như băng, “Biểu muội vẫn là mau rời khỏi đây , đừng làm mọi người trễ nãi công vụ.”

      “Mộ Vân biết lỗi rồi, biểu ca đừng tức giận.” Liên Mộ Vân rút khăn tay ra, “Đầu biểu ca đầy mồ hôi, để Mộ Vân lau giúp biểu ca.”

      xong, Liên Mộ Vân cầm khăn tay, đưa về phía trán của Sở Lăng Thiên, muốn lau mồ hôi giúp Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Thiên đưa tay ngăn lại, nghiêm nghị , “Mộ Vân, nam nữ thụ thụ bất thân, Mộ Vân là công chúa nước Đông Lan, đừng đánh mất thân phận ở trước mặt các tướng sĩ.”

      “Thất điện hạ, công chúa cũng là có ý tốt.” Yên Nhi nhịn được lên tiếng bênh vực chủ tử, “Điện hạ sao lại như vậy với công chúa.”

      “Yên Nhi, được vô lễ.” Liên Mộ Vân trách cứ.

      “Gia Cát đại tiểu thư, Gia Cát tam tiểu thư, mời nhị vị đưa ra thiệp mời đại điển.” bên, tướng lĩnh cấm vệ quân , đứng trước mặt đúng là Gia Cát Hồng Nhan và Gia Cát Linh .

      Nhìn thấy Gia Cát Linh , vẻ mặt trầm của Sở Lăng Thiên lập tức trở nên dịu dàng, y bước nhanh đến, “Linh nhi, nàng đến rồi? Đối chiếu thiệp mời xong chưa?”

      “Dạ.” Gia Cát Linh gật đầu, “Người mệt ?”

      Sở Lăng Thiên lắc đầu: “Vốn mệt muốn chết, nhưng nhìn thấy nàng liền mệt nữa. Nàng xem nàng kia, trán đầy mồ hôi, mau vào trong nghỉ ngơi .” xong, Sở Lăng Thiên vươn tay lau mồ hôi chóp mũi của Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh đẩy tay Sở Lăng Thiên ra, e thẹn : “Đừng vậy mà.”

      Sở Lăng Thiên cười cười, cúi người xuống, thầm vào tai của Gia Cát Linh : “Ta biết Linh nhi ràng là xấu hổ mà, tối nay ta lại đến tìm nàng.”

      Hai má Gia Cát Linh ửng hồng, nhận lại thiệp mời, thèm để ý đến Sở Lăng Thiên, cùng nhau vào cung với Gia Cát Hồng Nhan.

      “Sao Tam muội chẳng biết chừng mực gì vậy? Ở trước mặt bao nhiêu người lại liếc mắt đưa tình với Thất điện hạ, người khác nhìn thấy nghĩ người của phủ Thừa tướng sao lại có phép tắc gì hết!” Gia Cát Hồng Nhan châm biếm .

      Gia Cát Linh lạnh lùng cười: “Tỷ tỷ hâm mộ hay ghen tỵ với muội vậy?”

      “Hừ, ngươi có gì đáng để bản tiểu thư hâm mộ, xuất thân thứ nữ, vĩnh viễn cũng có thể diện, suốt ngày chỉ biết cùng đàn ông cấu kết làm bậy!”

      “Đại tỷ có bản lĩnh cấu kết để muội xem thử.”

      “Ngươi…” Gia Cát Hồng Nhan tức giận thôi, “Đợi bản tiểu thư làm vương phi, để ngươi xem cho !”

      “Muội chờ ngày đó đấy.”

      “Tam tiểu thư, xin dừng bước!” Sau lưng hai người truyền đến tiếng gọi của nữ tử.

      Gia Cát Linh quay đầu lại, nhíu mày, thấy nha hoàn Yên Nhi mà Liên Mộ Vân dẫn theo bên người đến, “Tham kiến công chúa Mộ Vân, biết công chúa Mộ Vân tìm Linh có chuyện gì?”

      Liên Mộ Vân cười ngượng ngùng, “Mộ Vân mới đến nước Lăng Nguyệt, ngay cả người trò chuyện cũng có, Mộ Vân chỉ quen biết có người là Tam tiểu thư, nên muốn chuyện với tiểu thư chút, được ?”

      Nghe Gia Cát Linh gọi nữ nhân trước mặt là công chúa, trong lòng Gia Cát Hồng Nhan lập tức suy tính: “Công chúa, Tam muội tài thô học thiển, lại được dạy dỗ tốt, đắc tội với công chúa hay lắm, chi bằng để Hồng Nhan chuyện cùng công chúa nhé?”

      “Vị tiểu thư này là ai vậy?” Liên Mộ Vân hỏi Gia Cát Linh .

      “Hồi bẩm công chúa, đây là đại tỷ của ta, Gia Cát Hồng Nhan.”

      “Hồng Nhan xin thỉnh an công chúa.” Gia Cát Hồng Nhan mỉm cười hành lễ.

      cần đa lễ.” Liên Mộ Vân cười cười, “Đa tạ đại tiểu thư nể mặt. Nhưng mà ta có số chuyện thân mật muốn riieng với Tam tiểu thư, sợ là tiện với người ngoài.”

      Vẻ tươi cười mặt Gia Cát Hồng Nhan nhất thời cứng đờ, nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn, “Là Hồng Nhan lỗ mãng, nếu Tam muội làm công chúa vui, mong công chúa bỏ qua cho.”

      “Bản công chúa thấy Tam tiểu thư liền thích.” Liên Mộ Vân kéo tay Gia Cát Linh , “Tam tiểu thư, chúng ta thôi.”

      Lục Quốc Đại Điển sắp tới, các công công thường xuyên qua lại, cảnh tượng rất bận rộn, Liên Mộ Vân cùng Gia Cát Linh ngang qua họ, các cung nữ công công đều dừng lại hành lễ với Liên Mộ Vân, thỉnh an nàng ấy.

      “Các ngươi tại sao chỉ thỉnh an bản công chúa, lại làm như thấy Gia Cát tam tiểu thư?” Liên Mộ Vân có chút tức giận.

      Bị Liên Mộ Vân trách cứ, những người nọ lập tức hành lễ với Gia Cát Linh , nhưng cũng cung kính. Liên Mộ Vân bất bình, “Bản công chúa mới đến đây có hai ngày, Gia Cát tam tiểu thư sống mười mấy năm ở Ngân Đô, tốt xấu gì cũng là Huyền Quân, các người lại chỉ thỉnh an có mình ta, đúng là buồn cười?”

      Gia Cát Linh vẻ mặt thờ ơ, “Công chúa thân phận cao quý, nên tức giận vì Linh . Linh rất hiếm khi vào cung, họ biết ta cũng là rất bình thường.”

      “Nếu tam tiểu thư giúp các ngươi, bản công chúa truy cứu. Tam tiểu thư, chúng ta thôi!” Liên Mộ Vân khoác tay Gia Cát Linh , được đoạn, giọng , “Tam tiểu thư cần vì thân phận thứ nữ, lại khắc chết chính mẹ ruột mà tự cảm thấy kém cỏi. Sau này Mộ Vân nhất định xem Tam tiểu thư như tỷ muội, chúng ta cùng nhau hầu hạ tốt biểu ca.”

      ngờ công chúa lại quan tâm ta như vậy, thăm dò sau lưng ta. Ta đúng là được sủng ái mà lo sợ! Bất quá ta xin khuyên công chúa câu, thứ gì của Gia Cát Linh ta, ai có thể cướp được!”

      “Ngươi đúng là biết liêm sỉ.” Yên Nhi bỗng nhiên chen miệng vào, “Ta khuyên ngươi hãy sớm từ bỏ Thất điện hạ , đừng si tâm vọng tưởng nữa, nếu ngươi ngoan ngoãn, công chúa có lòng từ bi, còn có thể cho ngươi làm trắc phi, nếu ngươi còn biết tốt xấu, vậy hãy chờ mà xem!”

      “Yên Nhi, câm miệng! được vô lễ!” Liên Mộ Vân ngượng ngùng , “Mộ Vân dạy dỗ bất lực, Tam tiểu thư đừng để trong lòng.”

      “Công chúa, người chính là quá tốt bụng! Mới để cho ả ôm ảo ưởng với Thất điện hạ.” Yên Nhi chẳng những im miệng, còn khó nghe hơn, “Tam tiểu thư tưởng Thất điện hạ thực thích ngươi? Người chẳng qua chỉ muốn chơi đùa với ngươi thôi, hạng người như ngươi, chỉ xứng bị đàn ông đùa giỡn!”

      “Vậy hạng người giống Yên Nhi nương đây, đàn ông ngay cả hứng thú để đùa giỡn với ngươi cũng có.” Gia Cát Linh mỉm cười .

      “Ngươi gì đó!” Yên Nhi khỏi lớn giọng, “Ngươi lại dám vũ nhục ta như thế!” Yên Nhi giơ cao bàn tay lên, ngưng lại chút, sau đó nhanh chóng tát vào mặt mình hai cái vang dội.

      Gia Cát Linh kinh ngạc nhìn Yên Nhi, chỉ thấy Yên Nhi kéo Liên Mộ Vân chạy về phía sau lưng nàng. Gia Cát Linh xoay người vừa thấy, thầm nghĩ ổn rồi, người tới đây chính là Hoàng hậu và Chu quý phi. biết Yên Nhi gì với họ, sắc mặt của Hoàng hậu và Chu quý phi liền vui, về hướng nàng.

      “Thần nữ thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương.”

      cần!” Giọng điệu của hoàng hậu lạnh băng, “Gia Cát tam tiểu thư, vừa rồi ngươi mới làm gì với nha hoàn của công chúa Mộ Vân?”

      “Nương nương, thực phải là Tam tiểu thư, là Yên Nhi tự đánh mình, liên quan đến tiểu thư.” Liên Mộ Vân túm lấy cánh tay của Hoàng hậu, lo lắng giải thích.

      “Mộ Vân cần cầu xin cho ả.” Chu quý phi nghiêm mặt, “Gia Cát Linh , lá gan của ngươi cũng quá lớn! Công chúa Mộ Vân từ xa đến làm khách, ngươi lại có thể đánh nha hoàn của công chúa, đây phải là đạo đãi khách của nước Lăng Nguyệt chúng ta. Hôm nay nếu trừng trị ngươi, ta và Hoàng hậu thể ăn với nước Đông Lan!”

      “Quý phi nương nương…” Yên Nhi ôm mặt, ấm ức , “Quý phi nương nương nhất định phải đòi lại công bằng cho Yên Nhi, Tam tiểu thư nghe công chúa muốn thành thân với Thất điện hạ nên quá mức thương tâm, liền giận cá chém thớt là nô tỳ.”

      “Tam tiểu thư cũng quá phận rồi, chuyện của ngươi và Thiên nhi bản cung khoan dung rồi, vậy mà ngươi còn muốn độc chiếm Thiên nhi ư?” Giọng điệu Hoàng hậu tức giận hỏi.

      “Thần nữ biết có giải thích thể nào Hoàng hậu và quý phi cũng tin, điều thần nữ muốn chỉ là thần nữ chưa từng chạm vào Yên Nhi nương.”

      “Đừng xàm!” Chu quý phi hung hăng liếc Gia Cát Linh , “Tỷ tỷ, phạt ả vả miệng năm mươi cái, rồi quỳ gối hai canh giờ!”

      Hoàng hậu để ý đến Chu quý phi, mà hỏi, “Tam tiểu thư có nhân chứng ? miệng bằng chứng, bảo bản cung phải tin ngươi thế nào? Nếu ai có thể chứng minh, bản cung chỉ có thể phạt ngươi.”

      Hết chương 101
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 102: mưu trùng trùng

      Gia Cát Linh nhìn Yên Nhi : “Thần nữ chẳng những có nhân chứng, còn có vật chứng!”

      “À, vậy ngươi xem.” Hoàng hậu hứng thú nhìn Gia Cát Linh , biết nàng có chiêu gì.

      “Vậy mời Yên Nhi nương đưa tay ra!”

      “Làm… làm gì?” Yên Nhi nghi hoặc chìa tay ra trước mặt Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh cũng đưa tay của mình ra, đặt song song với Yên Nhi, “Nương nương, quý phi mời xem, bàn tay của thần nữ hơi lớn hơn so với Yên Nhi nương, ngón tay cũng dài hơn. Yên Nhi nương, xin thứ cho Linh mạo muội.” xong, Gia Cát Linh lấy tay quơ mặt Yên Nhi, “Nếu thần nữ đánh Yên Nhi, dấu ngón tay hẳn là dài hơn chút. Yên Nhi nương ngại ướm tay mình lên thử chứ.”

      “Ta…” Yên Nhi do dự, “Hoàng hậu nương nương, Yên Nhi cũng bị thương, truy cứu Tam tiểu thư nữa, công chúa thường dạy nô tỳ phải làm điều tốt giúp mọi người, xin nương nương đừng trách phạt Tam tiểu thư.”

      “Yên Nhi nương, xin ướm tay của nương lên thử.” Gia Cát Linh kiên trì .

      “Yên Nhi, ngươi ướm lên xem.” Hoàng hậu lên tiếng, “Nếu , bản cung cho rằng ngươi vu oan cho Tam tiểu thư.”

      “Nô tỳ…” Yên Nhi do dự đặt tay lên mặt chính mình, vừa vặn khớp với dấu tay đỏ in mặt.

      “Hoàng hậu, quý phi nương nương, xin hai vị nương nương hãy nhìn kỹ, mặt Yên Nhi nương có vòng đỏ, là từ chiếc nhẫn nương ấy đeo tay tạo thành, tay thần nữ đeo gì cả, nếu là thần nữ đánh Yên Nhi nương, hoàn toàn có vết tì này! Cho nên, nhân chứng chính là thần nữ, nếu công chúa sẵn lòng, công chúa cũng là nhân chứng, còn chiếc nhẫn kia chính là vật chứng!”

      “Chuyện này…” Hoàng hậu hết nhìn Gia Cát Linh , lại nhìn Liên Mộ Vân, “Mộ Vân, Tam tiểu thư ư?”

      “Nương nương.” Liên Mộ Vân ấm ức , “Ngay từ đầu Mộ Vân là Yên Nhi tự đánh mình rồi, liên quan gì đến Tam tiểu thư, là do nương nương tin!”

      “Các ngươi… Ái da!” Hoàng hậu vừa tức vừa thở dài, “Đúng là hiểu nổi các ngươi, rốt cuộc các ngươi làm gì vậy? Chuyện này dừng tại đây. Mộ Vân, Tam tiểu thư, hai ngươi sau này đều là nữ nhân của Thiên nhi, học cách chung sống hòa bình ! Muội muội, chúng ta thôi, mấy đứa này đúng là làm chúng ta bớt lo được, ở Lục Quốc Đại Điển mong đừng xảy ra rắc rối gì!”

      Chu quý phi liếc Gia Cát Linh cái, đúng là nha đầu khó đối phó!

      Thấy Hoàng hậu và Chu quý phi xa, trong lòng Liên Mộ Vân liền cân nhắc, cười xòa : “Tam tiểu thư, đúng là ngại quá, nha đầu này đúng là bị ta chiều hư, đụng vào Tam tiểu thư, xin Tam tiểu thư thứ lỗi.”

      “Chát! Chát!” Liên Mộ Vân còn chưa xong, mặt Yên Nhi trúng hai cái tát của Gia Cát Linh .

      “Ngươi! Ngươi dám đánh ta?” Yên Nhi bụm mặt, kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh .

      “Công chúa cần phải vậy, làm vậy trái lại khiến Linh khó xử.” xong, Gia Cát Linh xoay người hiên ngang khỏi.

      “Công chúa, ả dám đánh nô tỳ?” Yên Nhi nghiến răng, căm hận .

      “Đủ rồi!” Liên Mộ Vân giọng điệu trách cứ, “Ai cho ngươi tự làm chủ? Điều này chỉ khiến người khác cảm thấy bản công chúa ngang ngược vô lý. Xem ra ngày thường bản công chúa dạy dỗ ngươi tốt rồi, trở về cảnh tỉnh lại cho ta!”

      “Công chúa, nô tỳ… nô tỳ cũng là…” Yên Nhi ấm ức khóc ròng.

      “Được rồi được rồi, sau này đừng hành lỗ mãng như vậy nữa.”

      “Nô tỳ biết sai rồi.” Nhìn bóng lưng Gia Cát Linh , trong mắt Yên Nhi dâng lên nồng nặc phẫn hận.

      Người phụ trách bố trí ăn ở cho các tiểu thư tiến cung là Tiêu Ôn, Tiêu Ôn đưa mọi người đến viện tĩnh mịch, “Trong lúc đại điển, các tiểu thư ở lại chỗ này, có chuyện gì cứ việc ra, nô tài nhất định làm giúp mọi người. Hoàng hậu nương nương cố ý đưa vài cung nữ thông minh đến đây hầu hạ rửa mặt chải đầu, các tiểu thư hãy tự chọn phòng .”

      “Ta muốn gian phòng này.” Gia Cát Hồng Nhan chỉ vào căn phòng lớn hướng về phía nam, .

      Trong mắt Tiêu Ôn lên vẻ kỳ quái, gật đầu, “Vậy gian phòng này thuộc về đại tiểu thư.” chỉ vào gian phòng ở ngay góc: “Tam tiểu thư vào ở phòng kia nhé?”

      Gia Cát Linh gật đầu, “Tất cả nghe theo công công an bài.”

      Sau khi ăn bài xong xuôi, Tiêu Ôn dẫn nha đầu đến phòng Gia Cát Linh , “Tam tiểu thư, đây là Tiểu Điệp, là người hầu hạ cho Tam tiểu thư. Tam tiểu thư có cầu gì cứ với Tiểu Điệp là được, nó đến báo lại với nô tài.”

      “Làm phiền công công.” Gia Cát Linh lấy ra miếng ngọc, nhét vào trong tay của Tiêu Ôn.

      “Tam tiểu thư, đừng nên làm vậy.” Tiêu Ôn từ chối , “Tam tiểu thư có thể đưa cho nô tài di vật của Tiêu Chính, nô tài thể báo đáp rồi, sao còn có thể để Tam tiểu thư phải hao tốn.”

      “Công công đừng khách khí.” Gia Cát Linh kiên trì đưa miếng ngọc cho Tiêu Ôn, “Công công sắp xếp cho ta ở gian phòng này, có nguyên nhân nào ?”

      giấu gì Tam tiểu thư, Lý thái phi, Chu quý phi lần đầu tiến cung đều ở tại gian phòng này, ai cũng phong thủy của nó rất tốt, người ở trong này đều bay lên ngọn cây.”

      “Hóa ra là thế.” Gia Cát Linh hiểu ra, “Vậy đa tạ công công, tại sao khi đại tỷ chọn gian phòng kia, sắc mặt công công lại kỳ lạ như vậy?”

      “Tam tiểu thư đúng là thông minh hơn người.” Tiêu Ôn bỗng nhiên hạ giọng, khẽ , “Phàm là ai ở gian phòng đó, đều chết oan chết ức, năm ngoái có cung nữ còn thắt cổ tự tử bên trong. Tam tiểu thư, nô tài phải đến chỗ nương nương bẩm báo lại, xin cáo lui trước.”

      “Công công, mời.”

      Ban đêm, mưu diễn ra.

      Hành cung nước Đông Lan, có lão nhân tóc bạc ngồi trong phòng Yên Nhi, hai người to chuyện với nhau.

      “Đại tư tế, chỉ cần ngươi đồng ý làm thay công chúa chuyện này, công chúa Mộ Vân hứa cho ngươi địa vị quan tư tế đứng đầu nước Đông Lan, thể so với chuyện chịu chèn ép ở nước Lăng Nguyệt này nữa đúng ? Lần này nếu phải quan tư tế khác được Hoàng thượng phái cầu phúc cho dân chúng, lễ hiến tế ở Lục Quốc Đại Điển có thể đến phiên ngươi chủ trì sao?”

      “Điều kiện công chúa đưa ra quả thực hấp dẫn, nhưng làm như vậy rất là mạo hiểm, nương chắc phải ràng hơn ta. Vả lại, nếu như công chúa có lòng, xin công chúa đích thân đến với ta.” Thầy tế Chung Ly Tiền .

      “Nếu công chúa tiện ra mặt, còn cần ta đến liên lạc sao? Ngươi chỉ cần làm theo lời ta, cam đoan sơ hở. Vị trí quan tư tế đứng đầu nước Đông Lan, ngươi suy nghĩ kỹ . Ta cho ngươi suy nghĩ trong chốc lát, được quá lâu.”

      Chung Ly Tiền sắc mặt phức tạp, trầm tư lát, cuối cùng gật đầu, “Ngày mai cứ y theo lời dặn của nương mà làm, hy vọng công chúa được làm được.”

      “Được rồi!” Yên Nhi hài lòng gật đầu, “Chúc mừng ngươi trở thành quan tư tế đứng đầu nước Đông Lan, chỉ cần ngươi làm được, công chúa nhất định thực lời hứa của mình.”

      Lục vương phủ, Sở Lăng Hiên thết đãi ba vị khách quý, “Ba vị, mọi người vào cả chưa?”

      “Lục điện hạ cứ yên tâm, người mà điện hạ an bài, toàn bộ đều lấy thân phận sứ giả nước Tinh Long tiến cung.” Bạch Vân Phàm , “Nhị đệ an bài thỏa đáng cho họ rồi chứ?”

      Bạch Vân Nghị gật đầu, “Hết thảy đều thuận lợi.”

      Sở Lăng Hiên thở ra, “Làm phiền Thái tử điện hạ và Nhị điện hạ rồi. Bệ hạ, tình huống bên bệ hạ thế nào rồi?” Sở Lăng Hiên quay đầu hỏi người râu ria ở bên cạnh.

      “Ngươi yên tâm, tất cả mọi người đều vào được rồi! Hy vọng Lục điện hạ ngày mai thành công mỹ mãn, mũi tên trúng hai đích.”

      “Nhờ lời chúc của bệ hạ, nếu tình thuận lợi, lời hứa hẹn lúc trước của tiểu vương thay đổi, nước Lăng Nguyệt, tiểu vương chia sẻ với nước Tinh Long và Đại Mạc!”

      Dùng xong bữa tối, Gia Cát Linh nhìn ánh nến suy tư gì đó, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

      “Mời vào.”

      Người bên ngoài nhàng đẩy cửa ra, đến, hóa ra là Nhị tiểu thư của Tiêu gia, Tiêu U Lam.

      “Nhị tiểu thư, có chuyện gì ?” Gia Cát Linh rót chung trà, đưa cho Tiêu U Lam.

      “Muội ngủ được, nhìn thấy trong phòng biểu tỷ còn sáng, nên muốn đến tìm biểu tỷ chuyện.”

      “Biểu muội quen ở trong cung à?” Trong trí nhớ của Gia Cát Linh ở kiếp trước, chỉ biết Tiêu gia có tiểu thư thứ xuất, ngay cả tên nàng cũng biết, nghĩ đến chắc là Tiêu U Lam, là thứ xuất, nhất định trải qua cuộc sống khổ sở.

      “Dạ.” Tiêu U Lam gật đầu, “Lần này tiến cung, e rằng chỉ có muội và biểu tỷ là thứ nữ, những người khác đều là đích nữ. Muội lo lắng biểu tốt trong Lục Quốc Đại Điển.”

      “Biểu muội sợ mất mặt của Tiêu gia, hay là lo lắng khi trở về bị cữu cữu (cậu) quở trách?”

      Tiêu U Lam lắc đầu, “Tiêu gia chưa bao giờ quan tâm muội, muội cần gì phải để ý đến Tiêu gia chứ? Quở trách muội là chuyện như cơm bữa, làm gì phải lo lắng. Muội chỉ muốn trong đại điển lần này, tranh thủ cho bản thân con đường, rời khỏi Tiêu gia.”

      “Cầm kỳ thi họa của biểu muội thế nào? Trong đại điển tránh khỏi có vài màn tỷ thí.”

      sợ biểu tỷ chê cười, mẹ muội qua đời sớm, ngày ngày ở trong phủ đều phải làm việc nặng nhọc để sống, chữ còn biết. Mấy tháng trước, bởi vì đại tỷ bị hạ lệnh được tiến vào hoàng cung nửa bước, Tiêu lão gia mới để muội học chút, nhưng chỉ là sơ sơ mà thôi. Biểu tỷ tài mạo vô song, U Lam rất ngưỡng mộ tỷ.”

      “Ngày ấy trong Dịch Khôn Cung, tại sao biểu muội giành trang sức?” Gia Cát Linh cảm thấy người có thể nhìn lòng dạ của Hoàng hậu, tuyệt đối tầm thường. Gia Cát Linh chú ý đến Tiêu U Lam gọi Tiêu Lương là Tiêu lão gia, xem ra nàng ấy hận Tiêu Lương cũng kém gì nàng hận Gia Cát Chiêm.

      “Biểu tỷ nhất định cho rằng muội đoán ra được tâm tư của Hoàng hậu, thực đó chỉ là thói quen của muội thôi, muội quen tranh đoạt, lúc nào cũng đáng thương, hy vọng người khác có thể bố thí cho mình, ngờ tưởng họa mà lại là phúc.”

      “Đó là phúc của biểu muội, biểu muội cũng đừng quá lo lắng, bình tâm tốt thôi.”

      “Đa tạ lời khuyên của biểu tỷ, muội quấy rầy tỷ nghỉ ngơi nữa.” Tiêu U Lam đứng dậy cáo từ.

      “Biểu muội cũng nghỉ ngơi sớm .”

      Tiêu U Lam rồi, Gia Cát Linh sai người hầu hạ rửa mặt, vì an toàn, tất cả tiểu thư đều được phê chuẩn mang nhà hoàn của mình vào cung, ăn uống hằng ngày cũng do người trong cung phái đến chăm lo. Sau khi rửa mặt xong, Gia Cát Linh chuẩn bị ngủ.

      Bỗng nhiên, Gia Cát Linh nghe được tiếng vang ở cửa sổ, bóng người từ ngoài bay vào, nàng tập trung nhìn, đúng là Sở Lăng Thiên, y lúc này cởi bỏ áo giáp, thay đổi y phục thường ngày.

      “Có cửa , lại cứ bằng cửa sổ.” Gia Cát Linh nhịn được cười, .

      “Cửa sổ gần hơn, ta muốn nhìn nàng sớm hơn chút!”

      Gia Cát Linh vô thức nhìn khoảng cách từ cửa và cửa sổ, đúng là cửa sổ gần hơn bốn năm thước…

      Do phơi nắng suốt ngày, gương mặt Sở Lăng Thiên có chút sạm , Gia Cát Linh đau lòng, nàng châm chung trà cho Sở Sở Lăng Thiên, đưa qua, “Uống nước .”

      “Phiền ái phi rồi.”

      Gia Cát Linh lườm Sở Lăng Thiên cái, “Buổi tối có phải tuần tra ?”

      Sở Lăng Thiên gật đầu, đặt chung trà xuống, nhân lúc Gia Cát Linh chú ý, vươn tay ôm lấy eo nàng, dùng sức kéo, Gia Cát Linh đứng vững, loạng choạng ngã ngồi lên đùi y.

      Hết chương 102
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 103: mưu tế thiên

      “Buông ra mau!” Gia Cát Linh giãy ra.

      Sở Lăng Thiên cười xấu xa, “Linh nhi cảm thấy giãy dụa có tác dụng hay sao? Còn giãy nữa, người thiệt thòi chính là nàng.”

      biết làm sao, Gia Cát Linh đành phải ngừng chống đối.

      Sở Lăng Thiên tay vây lấy thắt lưng Gia Cát Linh , tay vuốt ve bàn tay trắng noãn của nàng, “Có phải Mộ Vân đến phiền nàng ?”

      “Tin tức của người cũng nhanh đó, nhưng mà phải biểu muội của người đâu, là nô tỳ của nàng ta.”

      “Đều do ta, để cho Linh nhi chịu ấm ức rồi.”

      “Người bị ấm ức hẳn là nha đầu kia, tính hai bạt tay tự đánh mình, còn bị ta cho thêm hai cái tát.”

      “Nàng đó!” Sở Lăng Thiên cưng chiều nhéo mũi Gia Cát Linh , “Muốn bắt nạt nàng quả là dễ. Nhưng mà nàng cũng phải cẩn thận.”

      “Thất gia cưới Liên Mộ Vân hay bất cứ nữ tử nào khác?”

      “Nếu ta cưới nữ nhân khác, Linh nhi còn muốn ta ?”

      .”

      Sở Lăng Thiên cười ha ha, đặt tay Gia Cát Linh lên môi, hôn cái, “Cả đời Sở Lăng Thiên ta có mình Linh nhi là đủ rồi, đời này cũng cưới bất cứ nữ nhân nào khác. Nếu Linh nhi thành thân, ta cũng ở vậy cưới ai.”

      “Đừng bậy.”

      “Gia, phải rồi.” Giọng Kinh Phong từ ngoài cửa sổ truyền vào, “Cấm vệ quân tập hợp đủ, chờ lệnh của gia.”

      Gia Cát Linh đứng lên, sửa sang lại áo quan cho Sở Lăng Thiên, “Mau , các tướng sĩ chờ lâu có bất mãn với vị tướng quân này.”

      “Ừm.” Sở Lăng Thiên gật đầu, cúi người, hôn lên trán Gia Cát Linh , “Nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai đại điển bắt đầu nghi thức, nhất định rất mệt, dưỡng tinh thần cho tốt, mọi cẩn thận.”

      “Ta biết rồi, đừng lo lắng, mau .”

      Lúc này, Sở Lăng Thiên mới lưu luyến đến bên cửa sổ, mở cửa phóng ra ngoài. Gia Cát Linh đóng cửa, tắt nến, định lên giường nằm nghỉ, lại nghe thấy hai cung nữ ngang qua trò chuyện với nhau.

      “Sao bỗng nhiên đại tư tế kêu chúng ta chuẩn bị kiềm[1]?”

      “Bảo ngươi chuẩn bị ngươi chuẩn bị , người ta là đại tư tế, bảo gì chúng ta làm đó là được, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì.”

      Giọng của cung nữ dần, mất hút, Gia Cát Linh quan tâm lắm.

      Ngày hôm sau, vào lúc canh ba, trong cung bắt đầu bận rộn. Lúc sáng sớm, toàn bộ mọi thứ cần thiết cho nghi thức đều chuẩn bị xong. Dựa theo thông lệ của đại điển, nghi thức đầu tiên trong đại điển là hiến tế, để an ủi thần linh.

      Nghi thức hiến tế diễn ra giữa sân rộng trong cung, hoàng đế và hoàng hậu của nước Lăng Nguyệt ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh là Chu quý phi, Lý thái phi và Chu thái phi bình thường ít khi lộ diện cũng tham gia nghi thức, sáu nước tham dự phân biệt ngồi ở sáu khu vực xung quanh.

      Bên trái, ngồi đầu tiên là nước Đông Lan, hoàng đế Liên Thương Hải ngồi ở chủ vị, hai bên là Liên Mộ Dương và Liên Mộ Vân. Nước Đông Lan và Lăng Nguyệt luôn giao hảo, thực lực cũng tương đương với nhau, bởi vậy Đông Lan ngồi ở vị trí đầu tiên đều có nước nào dị nghị.

      Tiếp theo là nước Tinh Long, do sức khỏe hoàng đế nước Tinh Long tốt, cũng đến, nên thái tử Bạch Vân Phàm và nhị hoàng tử Bạch Vân Nghị ngồi ở vị trí cao nhất.

      Kế bên nước Tinh Long là nước Ngạo Nguyệt, ngồi ở chủ vị là nam tử trẻ tuấn tú, nội bộ nước Ngạo Nguyệt vừa trải qua biến động, là cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng của năm hoàng tử. Tứ hoàng tử Khương Diệp thành công đánh bại các huynh đệ khác, lên ngôi hoàng đế. Ở chủ vị đúng là tân hoàng Khương Diệp vừa đăng cơ bao lâu, lần này đích thân đến, cũng là muốn nhân cơ hội duy trì quan hệ với các nước khác, tranh thủ viện trợ từ bên ngoài, để củng cố nội chính.

      Bên phải, ngồi ở vị trí đầu tiên là nước Nam Chiếu, chủ vị là đôi nam nữ, sắc mặt nam nhân trắng bệch, dáng vẻ bệnh hoạn, chính là thái tử ốm yếu của nước Nam Chiếu, Hà Tần; vị nữ tử kia chính là công chúa nước Nam Chiếu, Hà Sướng Uyển. giống với vẻ bệnh hoạn của Hà Tần, trong mắt Hà Sướng Uyển lại mang theo vài phần khí khái hùng của nam tử.

      Tiếp theo, là nước Đại Mạc, nước Đại Mạc lần này lại giống như chơi, chẳng những hoàng đế Thẩm Vân Bác đến, ngay cả hoàng hậu và thái hậu cũng cùng nhau đến. Thẩm Vân Bác có chòm râu dài, nhìn qua giống người thường, nhưng lời đồn thổi có liên quan đến nước Đại Mạc ở lục địa Đông Lăng mà người ta bàn tán nhiều nhất cũng phải là chòm râu của Thẩm Vân Bác, mà là lá gan của ông, nghe ông vô cùng sợ vợ, nhìn thấy Nghiêm hoàng hậu tựa như chuột thấy mèo, mẫu thân ruột của ông là Lưu thái hậu cũng là người lợi hại, nhưng Nghiêm hoàng hậu và Lưu thái hậu lại xung khắc như nước với lửa, Thẩm Vân Bác ở giữa chính là con chuột chui trong ống, chịu trận cả hai đầu.

      Là chủ nhà, nước Lăng Nguyệt ngồi ở cuối cùng, ngồi ở chủ vị nước Lăng Nguyệt chính là thái tử Sở Lăng Dực, bên cạnh là Lục vương gia Sở Lăng Hiên, Thất vương gia Sở Lăng Thiên, Cửu vương gia Sở Lăng Hàn, còn có công chúa Triêu Hoa, người còn lại dĩ nhiên là Thương Y, ngồi hàng sau là các triều thần cùng các tiểu thư công tử may mắn được chọn tham dự đại điển. Sở Lăng Thiên quay đầu lại, liếc mắt với Gia Cát Linh , nén được mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười của Sở Lăng Thiên, sắc mặt Sở Lăng Hiên vô cùng u ám.

      “Linh nhi, nhìn đây nhìn đây!” Thương Y đứng lên, ngoắc tay với Gia Cát Linh , Gia Cát Linh mỉm cười vẫy vẫy tay với y.

      “Ngươi làm gì đó?” Sở Lăng Thiên tức giận kêu lên với Thương Y, “Ngồi xuống.”

      “Quỷ hẹp hòi! Nhìn cái cũng được hả!” Thương Y khinh thường liếc nhìn Sở Lăng Thiên, ngồi xuống.

      Gia Cát Linh quan sát lượt những người từ các nước khác đến, cảm thấy có vài người của nước Tinh Long và Đại Mạc khá xa lạ, kiếp trước nàng chưa từng gặp qua. Bỗng nhiên, Gia Cát Linh nghĩ đến gì đó, kiếp trước ở Lục Quốc Đại Điển, Sở Lăng Hiên sắp xếp ít người của Thánh Điện vào, nàng vẫn luôn hoài nghi những người đó làm thế nào để trà trộn vào cung, giờ suy nghĩ cẩn thận lại, là theo nước Tinh Long và Đại Mạc vào.

      “Tu…” tiếng kèn du dương cất lên, Lục Quốc Đại Điển chính thức bắt đầu.

      Dưới chú mục của tất cả mọi người, Chung Ly Tiền vận bộ áo bào màu đen trang nghiêm, trong tay cầm trường kiếm, về phía tế đàn ở giữa sân.

      Đầu tiên, Chung Ly Tiền nhảy điệu vũ tế thiên cùng nhịp trống, lại lạy ba lạy ở bốn phía, rồi sau đó đứng lên bắt đầu múa trường kiếm, lại ngửa mặt lên trời bái thêm lần, mới thu trường kiếm lại, xoay người, quỳ hướng về Sở Kim Triêu: “Cung thỉnh hoàng thượng châm thánh hỏa.”

      Thứ gọi là thánh hỏa, chẳng qua chỉ là hai cây nến đỏ cao khoảng thước, dựa theo nghi thức hiến tế của lục địa Đông Lăng, nếu thuận lợi châm nến đỏ liền đại biểu cho nghi thức được thần linh đồng thuận, đại điển tiến hành thuận lợi. Nếu châm được, thuyết minh thần linh vốn bất mãn với vật hiến tế, thầy tế cần trao đổi với thần linh, hỏi điều kiện của thần linh, cho đến khi nhận được đồng ý của thần linh mới có thể tiếp tục tiến hành, nếu bị trời phạt, thần linh giáng tội xuống nhân gian, làm dân chúng gặp nạn.

      Sở Kim Triêu mang vẻ mặt kính nể về phía tế đàn, Chung Ly Tiền cầm nến trong tay cung kính đưa cho Sở Kim Triêu: “Hoàng thượng, mời.”

      Sở Kim Triêu tay cầm nến, từ từ đến châm thánh hỏa. Khi lửa tiếp xúc với bấc nến, cây nến đỏ lại có chút động tĩnh gì. Sở Kim Triêu thử châm lại vài lần, bấc nến kia cũng có dấu hiệu cháy, trong lòng ông chùn xuống, khi đại điển cử hành ở các nước khác, chưa bao giờ xuất tình trạng như thế bao giờ, như thế này chẳng những để cho các quốc gia khác chê cười, còn liên quan đến vận mệnh của nước Lăng Nguyệt.

      Nhìn thấy động tác của Sở Kim Triêu, những người khác đều bắt đầu bàn tán.

      “Sao lại thế này?”

      “Đúng vậy, lâu vậy rồi sao còn chưa cháy?”

      phải thần linh vui chứ?”

      “Vậy đại điển này thể liều lĩnh tổ chức được.”

      “Đúng vậy, điều này có liên quan đến giang sơn xã tắc, bách tính trong thiên hạ.”

      “Chung Ly Tiền, sao lại thế?” Sở Kim Triêu hỏi, “Sao cháy?”

      “Xin hoàng thượng bớt giận, nhất thiết đừng đắc tội với thần linh.” Chung Ly Tiền cau chặt mày, “Hoàng thượng xuống trước , đợi hạ quan trao đổi với thần linh chút, xem thần linh có cầu gì.”

      “Ừ, ngươi phải hỏi cho ràng, phàm là cầu của thần linh, Sở Kim Triêu ta đáp ứng tất cả.”

      “Hạ quan .”

      Thẩm Vân Bác râu ria có chút hả hê nhìn Sở Kim Triêu: “Sở lão nhân, trẫm Lục Quốc Đại Điển lần này đừng tổ chức ở nước Lăng Nguyệt, ngươi xem, bị thần linh tức giận rồi. Trẫm thấy hay dứt khoát hủy bỏ , trẫm có thể du ngoạn ở nước Lăng Nguyệt.” Thẩm Vân Bác vừa xong, chỉ thấy Nghiêm hoàng hậu ở bên cạnh nhíu mày, ông lập tức im miệng, gì thêm.

      tổ chức ở nước Lăng Nguyệt, chẳng lẽ lại tổ chức ở nước Đại Mạc quanh năm cát bay đá chạy?” Sở Kim Triêu tức giận , nghiêm mặt trở lại long ỷ.

      Người của các nước khác tuy rằng năng lỗ mãng như Thẩm Vân Bác, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng hả hê, nếu hủy bỏ, nước Lăng Nguyệt nhất định trở thành trò cười của cả lục địa Đông Lăng.

      mình Chung Ly Tiền ở tế đàn lẩm bẩm, khi xoay người cúi đầu, khi quỳ xụp cúi lạy, khi gật đầu ngừng, cuối cùng làm như hiểu được ý chỉ của thần linh, viết ra gì đó giấy, viết xong, tới chỗ của Sở Kim Triêu.

      “Hoàng thượng, thượng thần , nếu lần này muốn Lục Quốc Đại Điển diễn ra thuận lợi, phải tìm được nữ tử có bát tự thế này, dùng nàng ấy để tế thiên là được.

      “Tại sao phải dùng người tế thiên? Đó sờ sờ là mạng người!”

      “Hoàng thượng, đây là ý của thượng thần, thượng thần với hạ quan nếu để nàng ta lại lưu họa cho nhân gian, cho nên mượn cơ hội này để thu phục nàng ta.”

      Sở Kim Triêu gật đầu: “Hộ bộ, mau chóng tìm ra nữ tử có bát tự này!”

      Hộ bộ nhận tờ giấy có viết bát tự, nhanh chóng dẫn theo nhóm người lật giở hộ tịch.

      lát sau, Hộ bộ thượng thư vội vã chạy đến: “Hồi bẩm hoàng thượng, tìm được nữ tử phù hợp với bát tự này, nàng ta ở đây.”

      “Hả? Là ai?” Sở Kim Triêu nghi ngờ hỏi.

      Hộ bộ thượng thư hạ giọng: “Là tam tiểu thư của Gia Cát thừa tướng, Gia Cát Linh .”

      “Cái gì?” Sắc mặt Sở Kim Triêu sa sầm, “Sao lại là nha đầu đó? phải ngươi nhầm lẫn chứ? Có tìm thấy người nào khác ?”

      “Hoàng thượng, thần kiểm tra rồi, cả nước Lăng Nguyệt này, người có bát tự phù hợp chỉ có mình tiểu thư ấy, việc hệ trọng, thần thẩm tra đối chiếu nhiều lần, xác định là đúng mới đến bẩm lại với Hoàng thượng.”

      Sắc mặt Sở Kim Triêu càng thêm sa sầm, Gia Cát Linh là Huyền Quân đích thân ông phong hiệu, ông rất thích nha đầu đó, bây giờ phải giết nàng để tế thiên, Sở Kim Triêu nhẫn tâm ra tay: “Chung Ly Tiền, thực còn cách nào khác?”

      “Hồi bẩm hoàng thượng, nếu có cách khác, hạ quan dùng cách này.” Sắc mặt Chung Ly Tiền có chút bất đắc dĩ, “Kính xin hoàng thượng định đoạt, hoặc dùng nữ tử này tế thiên, hoặc tuyên bố hủy bỏ Lục Quốc Đại Điển.”

      [1] Chất kiềm (hóa học): chỉ các hợp chất mà dung dịch làm xanh giấy quì đỏ.

      Hết chương 103
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 104: Tam nha đầu, trẫm có lỗi với ngươi

      Hoàng hậu và Chu quý phi ngồi gần nên nghe rành mạch cả câu chuyện. Hoàng hậu gì, bà cũng giống như Sở Kim Triêu, đấu tranh tư tưởng.

      “Cái gì? Vì nữ tửu mà hủy bỏ đại điển?” Chu quý phi kinh ngạc kêu lên, “Xin hoàng thượng tam tư, các hoàng đế và sứ thần của năm nước khác đường xa đến đây tham dự đại điển, hoàng thượng lại xem mà hủy bỏ nó, trong lòng mọi người chắc chắn bất mãn.”

      Nghe lời của Chu quý phi, những người khác đều xôn xao cả lên.

      “Tại sao phải hủy bỏ Lục Quốc Đại Điển?” Thẩm Vân Bác là người làm ồn đầu tiên, “Sở lão nhân, ngươi cho chúng ta nghe xem? Lục Quốc Đại Điển mà ngươi hủy bỏ là hủy bỏ được sao, đem chư hầu chúng ta ra đùa giỡn à?”

      “Đúng vậy, đây là chuyện chưa từng gặp qua.”

      “Nếu Lăng hoàng hủy bỏ đại điển lần này, từ nay về sau nước Tinh Long đoạn tuyệt quan hệ với Lăng Nguyệt.”

      “Hủy bỏ cũng được, kể từ hôm nay Lục Quốc Đại Điển sửa thành Ngũ Quốc Đại Điển là được, nước Lăng Nguyệt cần tham dự.”

      “Chư vị hãy yên tâm chớ loạn.” Hoàng đế nước Đông Lan, Liên Thương Hải đứng lên, “Lăng hoàng còn chưa hủy bỏ, mọi người nghe thử xem Lăng hoàng thế nào?”

      Chung Ly Tiền xuống, với mọi người: “Thưa các vị hoàng thượng, thái tử điện hạ, vương gia, các đại nhân, xin hãy nghe hạ quan giải thích. Theo ý chỉ của thượng thần, cần nữ tử có bát tự được chỉ định để tế thiên mới được, Hoàng thượng nhân từ, đành lòng đoạt tính mạng người khác, nhất thời khó đưa ra quyết định, xin các vị hãy lượng thứ.”

      phải chỉ người thôi à, giết là được rồi!” Thẩm Vân Bác lại gào lên, “Chẳng lẽ vì nữ nhân mà để chúng ta đến chuyến tay , thời gian năm chuẩn bị đều đổ sông đổ biển? Nữ tử kia là ai, trẫm bắt lại rồi giết ả!”

      “Bệ hạ nước Đại Mạc bớt giận.” Chu quý phi đứng lên, cười với mọi người, “Nữ tử kia ở ngay tại đây, nàng ta chính là Tam tiểu thư của Gia Cát thừa tướng nước Lăng Nguyệt, Gia Cát Linh .”

      Sở Lăng Thiên và Thương Y thoáng liếc nhìn nhau, lại cùng lúc quay đầu nhìn Gia Cát Linh . Chỉ thấy Gia Cát Linh lắc đầu với họ, hai người lập tức hiểu được ý tứ của nàng, nhìn kỹ, cơn thịnh nộ của hai nam nhân này bốc lên cao.

      “Cái gì, ở ngay tại đây, vậy sao còn mau bắt ả lại?”

      “Đúng vậy, có thể cống hiến cho Lục Quốc Đại Điển, chính là may mắn của nàng ta.”

      “Các vị.” Khương Diệp đứng lên, thấp giọng , “Mạng người quan trọng, há có thể dễ dàng chôn vùi tánh mạng?”

      “Thôi nào, tiểu nhi Khương Diệp.” Thẩm Vân Bác cậy nền móng vững chắc của nước Đại Mạc, để nước Ngạo Nguyệt loạn trong giặc ngoài vào mắt, “Nước Ngạo Nguyệt chịu được nỗi nhục này, nhưng nước Đại Mạc của ta làm được, tin rằng mấy nước khác cũng đồng ý. Chi bằng mỗi nước phái ra mười người giơ tay biểu quyết, nếu số người giơ tay đồng ý xử tử nữ nhân kia vượt quá nửa, giết!”

      Sở Lăng Thiên lại nhìn Gia Cát Linh , vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, lắc đầu với y. Sở Lăng Thiên hiểu ý gật đầu.

      “Tam nha đầu, đến bên cạnh trẫm nào.” Sở Kim Triêu đột nhiên .

      Mọi người đều ghé mắt, muốn xem rốt cục là nữ tử nào bị đem tế thiên, chỉ thấy nữ tử từ khu vực nước Lăng Nguyệt ra, toàn thân vận bộ xiêm y màu tím nhạt, vóc người cao ráo thon thả, cơ thể duyên dáng, khí chất cao quý, nổi bật hơn người, nhìn tỉ mỉ hơn, vầng trán trơn bóng, ánh mắt trong veo như nước suối, sống mũi tinh tế thẳng đứng, đôi môi chúm chím. Nữ tử nọ biểu ung dung tự nhiên, bước chân trầm ổn, làm người khác khỏi ngây ngẩn cả người.

      “Nữ tử xinh đẹp như thế, đáng tiếc quá.”

      “Xinh đẹp sao chứ, giữ lại sớm muộn gì cũng là tai họa, chi bằng mau chóng xử tử cho rồi.”

      “Hoàng thượng à, ai gia thấy cứ theo ý của bệ hạ nước Đại Mạc , mọi người cùng nhau quyết định.” Trong mắt Chu thái phi có chút hả hê, ân oán của Chu gia và nhà Gia Cát kéo dài mấy chục năm, hai nhà bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể chèn ép đối phương, hơn nữa với diện mạo xinh đẹp của Gia Cát Linh , nhất định mang đến tương lai cẩm tú cho nhà Gia Cát, trong lòng Chu thái phi ít nhiều cũng có chút bất an.

      “Đúng vậy, Hoàng thượng, thần thiếp cũng chọn đề nghị của bệ hạ nước Đại Mạc, để cho mọi người cùng lựa chọn, liên quan gì đến Hoàng thượng.” Chu quý phi thầm vào tai Sở Kim Triêu, “Vả lại, mọi người lựa chọn thế nào còn chưa biết, chừng Tam tiểu thư vì vậy mà tránh được kiếp nạn.”

      “Bệ hạ, tất cả mọi người đều chờ người.” Nhị hoàng tử nước Tinh Long rướn cổ, hô lớn .

      Sở Kim Triêu bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng ngập tràn mâu thuẫn.

      “Hoàng thượng cần khó xử, cứ theo ý của mọi người , là phúc hay họa, để xem ông trời có chiếu cố đến Linh nhi .” Gia Cát Linh bình tĩnh .

      Sở Kim Triêu thở dài: “Tam nha đầu, trẫm xin lỗi ngươi, hy vọng ông trời phù hộ cho ngươi. Chư vị cứ biểu quyết , bắt đầu từ nước Đông Lan, Tiêu Ôn, ngươi hãy thống kê lượt.”

      “Phụ hoàng, Tam tiểu thư xinh đẹp động lòng người, để nữ nhân như vậy bị giết, đúng là đáng tiếc, chúng ta tuyệt đối thể hại nàng.” Liên Mộ Vân .

      Liên Thương Hải gật đầu: “Mộ Vân tâm địa thiện lương, yên tâm , nể mặt Lăng hoàng, nước Đông Lan ta cũng thể nào thêm dầu vào lửa.”

      “Đa tạ phụ hoàng.” Trong mắt Liên Mộ Vân ánh lên vẻ phức tạp.

      “Lăng hoàng, nước Đông Lan muốn giết Tam tiểu thư, đây là thái độ của ta.” Liên Thương Hải .

      “Nước Đông Lan, phiếu trống!” Tiêu Ôn hô lớn, trong giọng che giấu được niềm hân hoan.

      Đến lượt nước Tinh Long, người của nước Tinh Long chút nào do dự bỏ mười phiếu.

      “Nước Tinh Long, mười phiếu.” Tiêu Ôn giọng .

      “Nước Ngạo Nguyệt, phiếu.”

      “Nước Nam Chiếu, năm phiếu.”

      “Nước Đại Mạc, mười phiếu.”

      “Nước Lăng Nguyệt, năm… năm phiếu. Hoàng thượng, tổng cộng có sáu mươi người, ba mươi người bỏ phiếu, bằng nhau.”

      “Ai bỏ phiếu?” Thương Y đứng phắt dậy, trừng mắt với mấy người bỏ phiếu của nước Lăng Nguyệt, “Cẩn thận mạng chó của các ngươi!”

      “Ta…” người nhát gian trong số đó bị Thương Y dọa đến, sợ hãi rụt tay xuống.

      “Hoàng thượng, hai mươi chín phiếu.” Tiêu Ôn mừng rỡ hô lên, còn chưa kịp vui vẻ, chỉ nghe hai giọng vang lên.

      “Ta bỏ phiếu.”

      “Ta bỏ phiếu.”

      Chu Lâm Quân và Chu thái phó đồng thời lên tiếng.

      Trong lòng những người bỏ phiếu nhất thời chùn xuống, ba mươi mốt phiếu tán thành, vượt quá nửa. Sắc mặt Sở Lăng Thiên u ám đến đáng sợ, Thương Y muốn lập tức nhảy bổ lên, lại bị Sở Lăng Thiên ngăn cản.

      Tim Gia Cát Chiêm đập thình thịch, ngờ Chu gia cuối cùng lại bỏ đá xuống giếng, khỏi tức giận quắc mắt nhìn Chu Lâm Quân, ước gì có thể lột da ông ta ra. Chu Lâm Quân đắc ý mỉm cười với Gia Cát Chiêm, trong ánh mắt ngập tràn khiêu khích.

      Khương Diệp nhíu chặt đôi mày, như suy tư gì đó. em Hà Tần, Hà Sướng Uyển vừa rồi đều bỏ phiếu, giờ khắc này vì Gia Cát Linh mà túa mồ hôi lạnh.

      Liên Mộ Vân cúi đầu, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn, mang theo tâm trạng phức tạp nhìn Gia Cát Linh .

      Trong lòng Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh đều kích động, Gia Cát Linh , lần này ngươi chết chắc rồi, vận may của ngươi chấm dứt từ hôm nay.

      Tiêu U Lam vò nát khăn tay thêu, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, vô cùng lo lắng.

      Gia Cát Linh trầm ổn đứng bên cạnh Sở Kim Triêu, mặt có biểu hoảng sợ hay tức giận nào, làm cho người ta hoài nghi nàng có phải là kẻ ngốc hay , chết đến nơi rồi mà còn cầu xin được tha thứ.

      Thương Y và Sở Lăng Thiên liếc nhìn nhau, gật đầu với nhau, chuẩn bị xuất kích ngay thời khắc mấu chốt.

      Sắc mặt Sở Kim Triêu nghiêm trọng, lần lữa tuyên bố kết quả cuối cùng.

      “Sở lão nhân, ngươi còn do dự cái gì?” Thẩm Vân Bác hô lên, “Chẳng lẽ ngươi nữ tử, công nhiên đối nghịch với năm nước chúng ta sao?” xong, Thẩm Vân Bác xông lên, hòng kéo lấy Gia Cát Linh .

      “Vút!”

      “Vút!”

      Hai bóng người nháy mắt nhảy ra, người trong đó đứng chắn trước mặt Thẩm Vân Bác: “Để ta lên!” Thương Y chưởng đánh vào ngực Thẩm Vân Bác, Thẩm Vân Bác nhất thời lui về sau mấy bước, phun ra ngụm máu.

      Sở Lăng Thiên cảm kích nhìn Thương Y, ra tay thực tốt hơn mình ra tay! Hai người bảo vệ Gia Cát Linh ở sau lưng, lạnh lùng quét mắt nhìn những người khác.

      “Ai dám đả thương Gia Cát Linh , chính là trở mặt với Sở Lăng Thiên ta!”

      Những người định ồn ào, nghe được lời của Sở Lăng Thiên, nhất thời nuốt lời trở vào. Hoàng tử được sủng ái nhất của nước Lăng Nguyệt, cháu ngoại được Thái thượng hoàng nước Đông Lan thương nhất, Hoàng đế nước Đông Lan cũng rất quan tâm đến đứa cháu này, ai dám động đến y, chính là muốn đối địch với nước Lăng Nguyệt và Đông Lan.

      “Tiểu tử của nước Lăng Nguyệt sao chẳng hiểu biết gì cả? Lại dám đả thương con ta.” Lưu thái hậu của nước Đại Mạc đứng lên, tức giận quát.

      Sở Lăng Thiên muốn gì đó, Thương Y liền hạ giọng, “Thực lực của ngươi nên bại lộ quá sớm, cứ để ta! Lão thái bà kia, Linh nhi là bằng hữu của bản môn chủ, nếu có người dám đả thương nàng ấy, chính là đối nghịch với Thanh Ngọc Môn! Cẩn thận bản môn chủ san bằng nước Đại Mạc của bà!”

      “Thanh… Thanh Ngọc Môn…” Thái hậu nước Đại Mạc kinh ngạc nhìn Thương Y, “Môn chủ… có thể tùy tiện đả thương người sao?”

      “Hừ! Bản môn chủ hôm nay nể mặt Thất điện hạ và Linh nhi, mới tha cho mạng, lão thái bà đừng nên biết tốt xấu, làm bản môn chủ tức giận giết chết con bà!”

      “Lăng hoàng bệ hạ, vừa rồi chính bệ hạ là người đồng ý biểu quyết, giờ muốn đổi ý sao? thể tưởng tượng được Lăng hoàng lại là người lật lọng.” Bạch Vân Nghị .

      “Nhị hoàng tử, dễ dàng xử tử người như thế, đối với người giết người chớp mắt như hoàng tử đương nhiên chẳng có gì, nhưng bản công chúa thấy, điều này quá mức tàn nhẫn.” Hà Sướng Uyển .

      Khương Diệp nhìn Hà Sướng Uyển với cặp mắt tán thưởng: “Công chúa rất có đạo lý.”

      “Ngạo Nguyệt, Nam Chiếu, các ngươi muốn đối địch với Tinh Long và Đại Mạc ư?” Bạch Vân Nghị nổi cơn thịnh nộ, còn lôi cả Đại Mạc vào.

      “Chúng ta phải sợ ngươi sao?” Khương Diệp và Hà Sướng Uyển đồng thời lên tiếng, khí sân nhất thời căng thẳng.

      “Hoàng thượng, thần nữ có thể mấy câu ?” Gia Cát Linh rốt cục cũng lên tiếng.

      “Tam nha đầu cứ việc .” Sở Kim Triêu gật đầu, đây e rằng chính là di ngôn cuối cùng của Tam nha đầu ở nhân gian.

      “Các vị, các vị đều muốn xử tử ta, nguyên nhân đơn giản chính là thắp được nến đỏ, có phải các vị vẫn vướng mắc chuyện này ?”

      vậy phải vô nghĩa ư?”

      “Đúng rồi, có thể thắp được, còn dùng ngươi tế thiên làm gì?”

      “Các vị, nếu ta có thể châm được nến đỏ sao?” Gia Cát Linh cười .

      thể nào, làm sao có thể được?”

      “Lăng hoàng thử rồi, hoàn toàn thể thắp được!”

      Hhoàng thượng, có thể để thần nữ thử lần ?” Gia Cát Linh khẩn cầu Sở Kim Triêu, “Nếu thắp được, Hoàng thượng xử phạt thần nữ cũng muộn.”

      Hết chương 104
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 105: Xin phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta

      “Tam nha đầu cứ thắp thử xem.” Sở Kim Triêu rất sẵn lòng cho Gia Cát Linh cơ hội, “Đừng khiến trẫm thất vọng nhé!”

      “Linh nhi, thực có thể chứ?” Sở Lăng Thiên lo lắng hỏi han, “Chi bằng giờ ta mang nàng , Thương Y cản ở phía sau.”

      thành vấn đề!” Thương Y gật đầu.

      “Đừng lo mà.” Gia Cát Linh cười với cả hai, “Tin tưởng ta!”

      Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Gia Cát Linh , Sở Lăng Thiên an tâm ít nhiều, “Ta cùng nàng qua đó.”

      Gia Cát Linh đến bên cạnh tế đàn, cầm nến trong tay, nhưng vội châm lửa kia, mà hơ nến vòng quanh bấc nến của hai cây nến đỏ kia, làm bấc nến nóng lên. Sở Lăng Thiên lẳng lặng đứng bên cạnh, nhìn cây nến đỏ.

      Trong mắt Chung Ly Tiền lên tia gian xảo, đứng cách đó xa lẳng lặng nhìn động tác của Gia Cát Linh . hồi qua , thấy nến đỏ vẫn có dấu hiệu cháy, đám đông kiềm chế được, bắt đầu xôn xao.

      “Đừng cố giãy chết làm gì, chọc giận thần linh gặp phiền phức lớn hơn!”

      “Ngoan ngoãn chịu chết !”

      “Định kéo dài thời gian, muốn trốn thoát ư?”

      Mọi người bất mãn bàn tán, chỉ nghe Gia Cát Linh tiếng có thể, nàng giơ cao nến lên, ngọn lửa vừa chạm vào bấc nến, nến lập tức cháy lên. Ngọn lửa của cây nến vụt lên cao, ngay sau đó, nàng lại thuận lợi châm cây nến thứ hai. Sở Lăng Thiên rốt cục cũng thở phào nhõm.

      Mọi người kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh , lại nhìn qua Chung Ly Tiền, chỉ thấy Chung Ly Tiền nhìn chằm chằm cây nến đỏ được thắp sáng, cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên ông ta biết chuyện gì diễn ra.

      “Điều này… sao có thể?”

      “Sao thắp được rồi?”

      “Đúng vậy, tò mò quá! Có chuyện ngạc nhiên thế này ư!”

      “Tốt quá, cháy rồi!” Tiêu U Lam hỏi kêu lên vui sướng, dẫn đến ánh mắt khinh thường của Chu Tuyết Tranh và Gia Cát Hồng Nhan.

      Sở Kim Triêu cười to vài tiếng, lớn giọng : “Hóa ra phải dùng người có bát tự này để tế thiên, mà là muốn nha đầu ấy châm lửa, Tam nha đầu, mau mau đến bên cạnh trẫm!” Sở Kim Triêu nhìn Chung Ly Tiền, thoáng thay đổi sắc mặt, “Chung Ly Tiền, là ngươi hiểu ý chỉ của thần linh phải ? Suýt nữa hại chết Tam nha đầu rồi!”

      “Bệ hạ.” Chung Ly Tiền quỳ thụp xuống đất, “Thượng thần quả như vậy với hạ quan, mạng người quan trọng, hạ quan dám xằng bậy!”

      “Vậy tại sao lại cháy?” Sở Kim Triêu tức giận hỏi.

      “Chắc là thần linh lại thay đổi chủ ý.”

      “Hừ! Còn Tam nha đầu là kẻ gây tai họa, trẫm thấy nha đầu ấy là phúc tinh của nước Lăng Nguyệt mới đúng! Trẫm thể châm thánh hỏa, nhưng Tam nha đầu lại châm được. Đợi sau khi đại điển kết thúc, trẫm nhất định phải trọng thưởng.”

      “Hoàng thượng, vô công bất thụ lộc, thần nữ dám nhận thưởng của người. đây chẳng phải là ý chỉ của thần linh gì cả, mà là có người động tay động chân vào bấc nến, mới khiến nến cháy.” Gia Cát Linh thản nhiên .

      Nghe thấy lời của Gia Cát Linh , sắc mặt Chung Ly Tiền nhất thời thay đổi.

      “Hả?” Sở Kim Triêu nghi hoặc, “Rốt cuộc là thế nào?”

      “Đại tư tế, cũng là ông nên cho người người biết .” Gia Cát Linh nhìn Chung Ly Tiền, trong mắt đầy ý cười.

      “Tam tiểu thư chớ bậy! Hạ quan vô cùng quý trọng cơ hội khó có được này, lòng chỉ muốn thuận lợi hoàn thành lễ hiến tế hôm nay, nhận được tán thưởng của Hoàng thượng, sao lại có thể ra tay phá hủy chứ? Tam tiểu thư đừng mơ tưởng vu oan ta!” Chung Ly Tiền tự thấy thủ đoạn cao minh, nữ nhân như Gia Cát Linh tuyệt đối thể phát được .

      “Được thôi!” Gia Cát Linh gật đầu, cao giọng, “Nếu đại tư tế , vậy ta thay ông cho mọi người biết mánh lới của bấc nến này. Bấc nến này thoạt nhìn bình thường, thực ra bên trong được tăng thêm thành phần kiềm.” Gia Cát Linh sớm đoán được bấc nến có vấn đề, hơn nữa tối qua còn vô tình nghe được hai cung nữ nọ Chung Ly Tiền lệnh cho các nàng đưa kiềm đến, trong lòng liền hiểu ra.

      Chung Ly Tiền khỏi cả kinh, giống như bị hắt chậu nước lạnh từ đầu xuống chân, thân thể lạnh băng, toàn thân run rẩy.

      “Vì sao có kiềm lại thắp cháy?” Hoàng hậu tò mò hỏi, “Tam nha đầu mau xem.”

      “Khi kiềm gặp nhiệt, thải ra chất thể đốt cháy được, chất này ở thể khí, có nơi dùng nó để dập lửa. Mọi người nghĩ lại xem, chất có thể dùng để dập lửa, đương nhiên là thể cháy được.” Gia Cát Linh với mọi người, chất dạng khí này có tên là các-bon -ô-xít.

      “Gì, sao lại có chuyện lạ như vậy?”

      phải Tam tiểu thư bừa đó chứ.”

      Gia Cát Linh cười, “Nếu mọi người hoài nghi, có thể về thử chút.”

      “Vậy Tam nha đầu làm sao có thể thắp được?” Sở Kim Triêu vẻ mặt nghi hoặc.

      “Hồi bẩm hoàng thượng, bởi vì bấc nến này mặc dù có kiềm, nhưng nếu ngừng hơ nóng, kiềm bốc hơi ngừng, khi kiềm bốc hơi hết, thể sinh ra chất dạng khí này nữa, vì thế bấc nến liền cháy. Đó cũng là nguyên nhân tại sao thần nữ phải dùng lửa hơ xung quanh bấc nến.”

      “Hay hay hay!” Hà Sướng Uyển vừa vỗ tay, vừa kêu lên, “Tam tiểu thư đúng là nữ trung hào kiệt, chỉ vài lời giảng giải rành mạch phương pháp, đúng là khiến cho người khác phải mở rộng tầm mắt!”

      Xì xà xì xầm, tiếp đó, ít người vỗ tay khen ngợi theo Hà Sướng Uyển!

      “Đại tư tế.” Gia Cát Linh xoay người, đối mặt với Chung Ly Tiền, “Ta và ông thù oán, tại sao lại tìm mọi cách đẩy ta vào chỗ chết?”

      “Chung Ly Tiền, ngươi còn gì để ?” Sở Kim Triêu sắc mặt u, “Dưới mắt thiên tử mà lại dám giở thủ đoạn này? Quả nhiên chán sống!”

      “Bệ hạ tha mạng!” Chung Ly Tiền quỳ xụp xuống, dập đầu côm cốp, “Hạ quan cũng là bị người khác sai khiến, mới xuống tay với Tam tiểu thư.”

      “Là kẻ nào?” Sở Lăng Thiên lạnh băng hỏi.

      “Là…” Chung Ly Tiền chỉ vào Liên Mộ Vân, “Là công chúa nước Đông Lan, công chúa chỉ cần hạ quan nghĩ cách để Tam tiểu thư chết trong lễ hiến tế, cho hạ quan làm quan tư tế đứng đầu nước Đông Lan. Hạ quan bị công chúa dụ dỗ, mới làm chuyện nên làm.”

      “Mộ Vân, chuyện này sao?” Mặt Liên Thương Hải bình tĩnh, hỏi Liên Mộ Vân.

      “Phụ hoàng!” Liên Mộ Vân khinh ngạc thôi, gấp đến độ nước mắt trào ra, trong lòng tràn đầy oan ức, “Phụ hoàng, nữ nhi hoàn toàn quen tư tế, làm sao có thể sai khiến hãm hại Tam tiểu thư.”

      “Vậy tại sao lại chỉ tội con?”

      “Mộ Vân biết.” Liên Mộ Vân ấm ức nên lời, “Mộ Vân thề với trời, nếu Mộ Vân sai khiến đại tư tế hại Tam tiểu thư chết được tử tế.”

      “Liên lão đệ, Mộ Vân tâm địa thiện lương, ta cũng tin phải Mộ Vân làm, nhất định là tên Chung Ly Tiền này bịa đặt!” Sở Kim Triêu , “Đừng trách Mộ Vân nữa.”

      “Bệ hạ, lời hạ quan đều là ! Bệ hạ tha thứ cho hạ quan lần .” Chung Ly Tiền dập đầu, van xin .

      “Hừ, còn dám giảo biện, người đâu, mau kéo Chung Ly Tiền xuống!”

      “Đợi !” Thương Y bỗng nhiên , “Người này cần phiền hoàng thượng, hãy giao cho ta.”

      Sở Kim Triêu gật đầu đồng ý: “Vậy phiền Thương Y môn chủ.”

      Thương Y nheo mắt, nhìn Chung Ly Tiền: “ cần khách khí, ta rất thích thú.” Ánh mắt y dường như với Chung Ly Tiền rằng, ngươi chết chắc rồi, Chung Ly Tiền nhất thời hoảng sợ ngất .

      Gia Cát Linh lại lần nữa khiến người khác thấy được nàng gặp biến cố hề sợ hãi, có bản lĩnh xoay chuyển tình thế, dưới tình huống mọi người đều nghĩ nàng chết chắc rồi, còn có thể bằng thực lực của bản thân mà tự thoát hiểm, đồng thời khiến cho Chung Ly Tiền phải nhận lấy trừng phạt. Về phần đối với tố cáo của Chung Ly Tiền đối với Liên Mộ Vân, mỗi người có cách nhìn nhận của riêng mình, giả giả, luôn có người tin vài phần.

      Trong đầu Liên Mộ Vân nhớ lại cách đánh giá của Liên Mộ Dương với Gia Cát Linh , nữ tử kia quả thực đơn giản! Lúc này nàng ta mới ý thức được, đâu chỉ là đơn giản, quả thực là nghiệt. Nàng ta tự nhận nếu bản thân rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như thế, ngay cả lòng đấu tranh cũng có, Gia Cát Linh lại hóa giải bằng trí thông minh của mình. Nhưng tại sao Chung Ly Tiền lại chỉ tội mình? Trong lòng Liên Mộ Vân cũng vô cùng hoài nghi, chẳng lẽ là nha đầu Yên Nhi kia? Nghĩ vậy, sắc mặt Liên Mộ Vân sa sầm.

      Trong lòng Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh đều thất vọng thôi, nhưng cũng bị cơ trí của Gia Cát Linh làm chấn động. Gia Cát Hồng Nhan giật mình ý thức được, đối địch với kẻ kinh khủng như vậy là chuyện ngu xuẩn biết bao nhiêu.

      Gia Cát Linh trở lại chỗ ngồi, Tiêu U Lam lập tức nắm lấy tay nàng: “Biểu tỷ lợi hại quá, nếu là muội, chắc muội bị dọa chết mất, làm sao còn có thể giữ bình tĩnh được như thế, vừa rồi muội rất lo lắng.”

      “Đa tạ biểu muội, giờ sao rồi.” biết tại sao, có lẽ là do thân thế của cả hai có nét tương đồng, Gia Cát Linh bất giác có vài phần hảo cảm với Tiêu U Lam.

      “Linh nhi, vừa rồi cha lo lắng muốn chết, may mà sao.” Gia Cát Chiêm tiến đến, tay vẫn còn lau mồ hôi rịn trán.

      “Để phụ thân lo lắng rồi, phụ thân lo lắng cho con như thế, vậy vừa nãy phụ thân làm gì?” Giọng điệu Gia Cát Linh hơi cứng nhắc.

      “Cha…” Gia Cát Chiêm xấu hổi, “ sao là tốt rồi.”

      Sau khi Chung Ly Tiền bị kéo xuống, thầy tế trẻ tuổi lại đến, hoàn thành bước cuối cùng của nghi thức hiến tế, Lục Quốc Đại Điển rốt cục bắt đầu.

      “Các vị, nghi thức hiến tế chấm dứt, tất cả mọi người trở về chuẩn bị cho cuộc thi săn bắn , chúc các nước đều có thu hoạch!” Sở Kim Triêu đứng lên, lấy thân phận là chủ nhân tuyên bố.

      Trận đấu buổi chiều cùng ngày kéo dài đến ngày hôm sau là săn bắn, mỗi nước cử ra ba nam tử tham gia trận đấu, nước nào có số lượng thú săn bắn nhiều nhất thắng. Người tham gia săn của nước Lăng Nguyệt chính là Sở Lăng Dực, Sở Lăng Hiên và Sở Lăng Thiên.

      Giải tán, Sở Lăng Thiên lo lắng với Gia Cát Linh : “Ta ở đây, nàng phải cẩn thận, ta để cho Phá Trận và Kinh Phong ở lại chỗ này.”

      Gia Cát Linh nhất quyết lắc đầu: “ được, săn biến cố quá nhiều, ta ở trong cung có nguy hiểm gì lớn, nên để họ theo bên cạnh người .”

      “Ta cẩn thận, cần lo cho ta.”

      được, người nghe ta lần .” Gia Cát Linh kiên trì, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, “Còn có thái tử điện hạ nữa, hãy điện hạ cẩn thận!”

      “Linh nhi lo lắng Sở Lăng Hiên gây bất lợi cho ta và thái tử? Được!” Vì muốn để Gia Cát Linh lo lắng, Sở Lăng Thiên đành phải đồng ý, “Nàng cũng phải cẩn thận, ta trở về phải thấy nàng ổn.”

      “Người cũng phải bình an quay về.”

      Sở Lăng Thiên kiên định gật đầu, mỉm cười mê hoặc: “Ta trở về cầu xin phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta!”

      Gia Cát Linh e thẹn cúi đầu, gì.

      “Khụ khụ!” Thương Y đứng cách hai người họ xa, khẽ tằng hắng, “Mới vừa nhận được tin, Thánh Điện lại đánh lén Thanh Ngọc Môn, ta phải xuất cung chút, Tiểu Thiên Thiên, mọi nên cẩn thận.”

      “Ngươi cũng phải cẩn thận, giờ thế cục rất loạn.”

      Hết chương 105
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :