1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 91: Tứ muội muốn liên minh với ta?

      “Vụ án đưa lên Hình bộ rồi, tội định, còn có thể làm sao đây?” Như Nguyệt chau mày, lo âu , “Quan lớn vẫn chịu gặp chúng ta, nhưng trước hết vẫn phải nghĩ sau này làm sao có thể sống yên ổn trong phủ đây.” Như Nguyệt ra chuyện mà nàng lo lắng ở trong lòng nhất.

      “Đại phu nhân đến nỗi thèm quan tâm chúng ta nữa, chúng ta dầu gì cũng là con của cha mà.”

      “Hừ! Nhị phòng chính là ví dụ tốt nhất, xảy ra việc như thế này ở trước mắt, muội vẫn còn có tư tưởng ngây thơ như vậy!” Như Nguyệt tức giận .

      “Tỷ tỷ, sau này chúng ta phải làm thế nào đây?” Như Sương ngừng lo sợ, “Đại phu nhân gả chúng ta cho người khác làm tiểu thiếp đấy chứ?”

      “Muội còn nghĩ cái gì! , cùng tỷ đến Trục Nguyệt Hiên.”

      tới đó làm gì? Tỷ tỷ muốn tìm Gia Cát Linh tính sổ ư?”

      “Chỉ cần với tỷ là được!”

      Nhờ vào ánh sáng của nến, Gia Cát Linh lật xem quyển sách, Mộc Tê tiến đến bẩm báo: “Tiểu thư, Tứ thiểu thư và Ngũ tiểu thư tới.”

      “Để các muội ấy vào .” Gia Cát Linh để sách xuống, ra ngoài.

      Nguyệt Lan mời Như Nguyệt và Như Sương ngồi, dâng trà rồi cùng Mộc Tê lui sang bên.

      “Tứ muội, Ngũ muội, các muội đến tìm ta có việc gì ?

      “Tam tỷ, muội cũng vòng vo nữa, muội thẳng.” Như Nguyệt uống ngụm trà, “Bây giờ cũng còn nhị phòng, mẹ muội lại gây ra án mạng, chỉ còn đại phòng. Tam tỷ chắc quên trước đây đại phòng đối xử với chúng ta như thế nào?”

      “Tứ muội là muốn liên minh với ta?” Gia Cát Linh nhìn ra tâm tư của Như Nguyệt, “Tứ muội cũng nên biết, đại phòng đối với ta cũng có uy hiếp gì, vì sao phải liên minh cùng với các muội? Các muội có thể mang đến cho ta cái gì? Vì sao lúc này Tứ muội và Ngũ muội quan tâm chuyện làm sao để cứu Tứ di nương ra mà lại muốn tìm đồng minh?”

      “Gia Cát Linh , ngươi cần phải làm bộ làm tịch!” Như Sương tức giận , “Nếu phải vì ngươi, mẹ ta cũng mang lưng cái tội danh giết người!”

      “Lời của Ngũ muội, ta nghe hiểu.” Gia Cát Linh lạnh lùng : “Người đích thị là do Tứ di nương giết, tại sao lại là vì ta nên bà mới mang lưng cái tội danh đó?”

      “Hừ! Nếu như phải vì ngươi bỏ gói thuốc độc đó vào người ta, mẹ làm sao có thể…”

      “Ngũ muội chẳng lẽ muội quên người khởi xưởng ra chuyện này là ai sao?”

      “Đừng nữa.” Như Nguyệt kéo Như Sương, mặt nặn ra vẻ tươi cười, “Tam tỷ, Như Nguyệt tự biết mình có bản lĩnh gì, lọt được vào mắt của tỷ, nhưng sau này Như Nguyệt và Như Sương sẵn sàng làm mọi việc Tam tỷ chỉ bảo, những việc lặt vặt Tam tỷ sai bảo, bọn muội dốc sức làm theo. Chỉ mong Tam tỷ có thể che chở chu toàn cho bọn muội.”

      “Tứ muội quả là đánh giá ta quá cao rồi. Bản thân ta đây còn khó bảo toàn, làm sao có thể che chở cho các muội chu toàn được? Ta có thể đảm bảo là, chỉ cần Tứ muội và Ngũ muội đối đầu với ta, ta vĩnh viễn cũng đối địch với các muội.”

      “Tam tỷ là thấy chết mà cứu sao?” Trong ánh mắt của Như Nguyệt lộ ra tia tức giận.

      “Tứ tiểu thư, người hãy suy nghĩ kỹ lời của Tam tiểu thư .” Mộc Tê nhịn được ra.

      Lời của Gia Cát Linh , để cho tỷ muội Như Nguyệt đường sống, nếu các nàng sống an phận, tất nhiên có ai làm khó dễ các nàng, còn nếu biết điều đó chính là tự làm tự chịu.

      “Như Nguyệt hiểu.” Như Nguyệt dừng chút, “Tam tỷ như vậy, Như Nguyệt cũng an lòng, làm phiền Tam tỷ nữa. Như Sương, thôi.”

      “Tứ muội, Ngũ muội thong thả.” Gia Cát Linh gật đầu.

      “Tiểu thư, Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư thực sống an phận ư?” Nguyệt Lan lo âu hỏi.

      “Có mới lạ đấy.” Mộc Tê tức giận : “Loại người như thế để ở bên cạnh là nguy hiểm nhất, biết lúc nào lại gây chuyện xấu gì. Phải cách xa ra mới có thể yên tâm chút.”

      Ngày thứ hai, trong phủ Thừa Tướng của Gia Cát Chiêm, có vị khách mời mà đến, Lưu quản gia chuẩn bị xuất môn, lại nhìn thấy cây quải trượng của vị lão phu nhân từ trong kiệu bước ra. nhanh chóng tiến lên hỏi: “Lão phu nhân, phu nhân muốn tìm ai sao ạ?”

      Lão phu nhân liếc mắt khinh miệt nhìn Lưu quản gia, đầu ngưỡng cao, khách khí : “Bản Thái quân muốn tìm ai còn phải thông báo với ngươi sao? Tránh ra!” xong, lão phu nhân bước thong thả, đến phòng của Đại phu nhân.

      Lưu quản gia nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của lão phu nhân, phần lớn khách của phủ Thừa Tướng đều là thân phận tôn quý, cảm thấy mình hỏi thăm trước cũng có chỗ nào ổn, tại sao lại khiến lão phu nhân bất mãn.

      “Lưu quản gia, lão phu nhân vừa nãy là mẹ của đại phu nhân, Tiêu lão thái quân của Tiêu gia.” gia nô làm vài chục năm ở phủ Thừa Tướng .

      “Ta biết rồi.”

      Gia Cát Chiêm hủy bỏ mọi lệnh cấm đối với Gia Cát Hồng Nhan, lúc này Gia Cát Hồng Nhan ở trong phòng của Đại phu nhân, chuyện của Tứ di nương. Đại phu nhân vẫn chưa thể cử động, chỉ có thể suốt ngày nắm lỳ ở giường.

      ngờ Lâm Tuyết lại gây ra chuyện động trời như vậy, tam phòng, tứ phòng cũng còn nữa, như vậy gia sản của phủ Thừa Tướng đều là của con và Như Phong rồi.”

      “Như Nguyệt và Như Sương có gì đáng ngại, hai người đó thành ít mà bại lại có thừa.” Nghĩ đến Gia Cát Linh , Gia Cát Hồng Nhan khỏi nhíu mày, “Tam phòng…”

      Đại phu nhân cười cười xem thường: “Mặc dù tại Gia Cát Linh gặp thuận lợi, nhưng cây chẳng thể chống vững được. Bây giờ nó huênh hoang, chưa phải lúc, con đừung hành động bừa bãi, phải đợi thời cơ chín muồi.”

      “Nữ nhi biết rồi ạ.” Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, “Trước kia là do con quá khinh địch, suy nghĩ chu toàn, nên mới để cho nó thừa cơ được.”

      Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên giọng của lão phu nhân: “Mẫn nhi, Mẫn nhi có đó ?” Lão phu nhân vừa gọi vừa tiến vào.

      “Là ngoại tổ mẫu!” Thấy Tiêu lão thái quân, Gia Cát Hồng Nhan vui mừng nghênh đón, ôm lấy cánh tay của Tiêu lão thái quân lắc lắc, “Ngoại tổ mẫu sao lại tới đây vậy ạ?”

      “Ghé thăm mẹ con và con chút.” Tiêu lão thái quân cưng chiều vỗ vỗ lên mặt của Gia Cát Hồng Nhan, sau đó mới nhìn đến Đại phu nhân nằm úp sấp ở giường, vội vàng hỏi: “Mẫn nhi, con bị sao vậy?”

      Đại phu nhân thở dài, trả lời.

      “Là bị Hoàng Hậu nương nương phạt trượng ạ.” Gia Cát Hồng Nhan thay Đại phu nhân trả lời.

      “Nhưng tại sao?” Sắc mặt của Tiêu lão thái quân nhất thời có điểm khó nhìn, “Đánh con cũng nghĩ đến mặt mũi của Tiêu gia?”

      “Tất cả cũng tại tam phòng là con nha đầu thối kia.” Đại phu nhân thở dài trút ấm ức ra.

      thể tưởng tượng nổi mà!” Lão Thái quân tức giận nện quải trượng xuống đất, “Con cũng là vì thể diện của hoàng tộc, mới đem chuyện này với hoàng hậu, thế mà hoàng hậu lại biết suy xét, lại đánh con thành ra thế này, bản Thái quân phải tìm người chuyện.” Tiêu lão thái quân ỷ mình đức cao vọng trọng, Tiêu gia là gia tộc mãnh tướng, có công với nước, nay lại thấy Hoàng Hậu đánh Đại phu nhân thành ra thế này, trong lòng khỏi tức giận.

      “Mẹ, xin mẹ bớt giận.” Đại phu nhân khuyên lơn, “Cũng có gì đáng ngại, mấy ngày nữa là ổn rồi ạ. Hoàng Hậu nương nương là người đứng đầu hậu cung, làm sao có thể tìm người đòi lại lý lẽ được.”

      “Hừ! Vậy cũng thể bị đánh bất công như vậy được.” Tiêu lão thái quân vẫn còn tức giận, “Tam phòng, nha đầu kia phải đưa đến miếu rồi sao? Tại sao lại trở về?”

      “Ầy!” Đại phu nhân thở dài, đem Gia Cát Linh trở về, đó là chuyện bà hối hận nhất, mỗi khi nhớ tới bà lại hối hận thôi, “Vốn là muốn đem nó về để thay Hồng Nhan đến Thiên Thai Tự cầu phúc cho Thái hậu, ngờ Thái hậu lại hoăng thệ…”

      “Con đúng là quá hồ đồ!” Tiêu lão thái quân nhịn được .

      “Mẹ, hôm nay mẹ tới có chuyện gì ?”

      “Xem trí nhớ của mẹ này, lại quên mất chuyện chính .” Tiêu lão thái quân vỗ đầu cái, “Doanh nhi có tới đây tìm con ? Mấy ngày trước nó bị cha và đại ca con đuổi , mẹ an tâm, cho người tìm nhưng cũng tìm được. Ngày hôm qua có tên ăn mày tìm tới phủ, mẹ vừa nhìn sao có thể gọi là ăn mày được chứ, đó là Khoa nhi mà! Mẹ hỏi mẹ nó ở đâu, nó cũng ! Hôm nay mới tới đây, muốn hỏi thăm chút.”

      thấy Tứ muội?” Ngực Đại phu nhân chùn xuống, mấy ngày nay bà quên mất chuyện của Tiêu Doanh, lúc này lại nghe Tiêu lão thái quân nhắc tới, thoáng có dự cảm lành, “Muội ấy đúng là có tới đây, con còn để phòng thu chi cho nó ngàn lượng bạc, sau đó nghe thấy tin tức gì nữa, xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

      “Sao lại thế chứ!” Quải trượng của Tiêu lão thái quân ngừng nện xuống đất, vành mắt lại có chút đỏ lên, “Con cũng sai người của phủ Thừa Tướng ra ngoài tìm xem, nhất định phải tìm ra được Doanh nhi.”

      “Mẹ, mẹ nên gấp gáp, tứ muội là người hiền lành. Hồng Nhan, con mau bảo Lưu quản gia cho người ra ngoài tìm xem.”

      “Dạ, con ngay đây.”

      Gia Cát Hồng Nhan rổi, Đại phu nhân lại tiếp tục an ủi lão thái quân. Nhìn bộ dạng này của Đại phu nhân lại nghĩ đến nữ nhi mất tích của mình, Tiêu lão thái quân đau lòng, nước mắt chảy xuống.

      Chạng vạng tối, gia nô tìm người của phủ Thừa Tướng đều lần lượt trở về, Lưu quản gia đến, đứng trước cửa bẩm báo: “Phu nhân, lão phu nhân, tìm nhiều lần khắp cả thành mà vẫn thấy tung tích của Lý phu nhân. Nhưng lại phát ra thi thể thối rửa ở bờ sông, nhìn qua đó là thi thể của nữ nhân, huynh đệ mảnh vải từ thi thể đó ra, Đại phu nhân, lão phu nhân, hai người nhìn thử xem.”

      Gia Cát Hồng Nhan tiến lên nhận lấy, đưa tới trước mặt Đại phu nhân và lão phu nhân.

      “Đây là… Doanh nhi!” Thấy vật trong tay Gia Cát Hồng Nhan, Tiêu lão thái quân run rẩy lấy tay sờ sờ, kêu lên tiếng Doanh nhi rồi nhất thời ngất .

      Mảnh vải này chính là cống phẩm thượng hạng của Giang Nam, là của hoàng đế ban cho Tiêu gia, Tiêu lão thái quân cảm thương Tiêu Doanh mất chồng, nên ban lại cho Tiêu Doanh.

      “Lẽ nào Tứ muội ?” Sắc mặt của Đại phu nhân trở nên trắng bệch, dám tiếp, lập tức ra lệnh cho Gia Cát Hồng Nhan, “Còn mau tới xem ngoại tổ mẫu của con!” Đại phu nhân nghĩ muốn đứng lên ngờ lại chạm phải vết thương, khỏi kêu lên tiếng.

      Gia Cát Hồng Nhan càng ngừng vỗ ngực của Tiêu lão thái quân, lại xoa bóp khắp người bà, lúc sau lão thái quân mới từ từ tỉnh lại, kêu lên tiếng Doanh nhi rồi lại khóc rống lên.

      “Ngoại tổ mẫu, xin hãy nén bi thương.”

      Tiêu lão thái quân lau nước mắt, nước mũi, trong mắt lộ ra tia hung ác, “Nếu để cho ta tra ra được là ai hại Doanh nhi, bản thái quân nhất định phanh thây xẻo thịt nó!”

      “Mẹ, mẹ phải chú ý sức khỏe!” Đại phu nhân nặng nề thở phì phò, “Hồng Nhan, con mau đưa ngoại tổ mẫu trở về.”

      Gia Cát Hồng Nhan đỡ Tiêu lão thái quân dậy, trước khi ra khỏi phủ Thừa Tướng, Lưu quản gia đột nhiên : “Lão phu nhân, nô tài có nhớ tới ngày mà Tứ tiểu thư tới phủ Thừa Tướng xảy ra việc.”

      “Việc gì?” Tiêu lão thái quân hỏi.

      “Khi đó có nữ nhân ôm đứa trẻ…” Lưu quản gia liền đem chuyện ngày hôm đó của Tam Nương tới phủ gây chuyện, sau đó lại ra chuyện nghe quả phụ bị bắt diễu phố bị làm nhục giữa đường kể ra cho Tiêu lão thái quân biết.

      “Ừ!” Tiêu lão thái quân gật đầu, “Ta tra chuyện này.”

      Hết chương 91
      Chrissanone2112 thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 92: Nhớ nàng, muốn ôm lát

      Trong ngục, Tứ di nương mặc y phục phạm nhân, ngồi trong nhà lao u ẩm ướt, mùi mốc meo truyền đến từ bốn phương tám hướng, chân bà đeo xiềng xích, tóc tai bù xù, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng, sớm còn dáng vẻ ngày xưa.

      “Lâm Tuyết, có người đến thăm!” cai ngục mở cửa bên ngoài, hô lớn.

      Tứ di nương chậm chạp ngẩng đầu, thầm nghĩ nhất định là Như Nguyệt và Như Sương, lúc này người đến thăm bà ngoại trừ con của bà còn có thể là ai?

      Nhưng khi nhìn thấy người đến, Tứ di nương khỏi thất vọng, “Tam tiểu thư, sao lại là ngươi?”

      “Ngoại trừ ta, còn ai vào đây nữa?” Gia Cát Linh lạnh lùng cười, “ lẽ Tứ di nương tưởng là Tứ muội hay Ngũ muội sao?”

      “Ngươi đến đây làm gì? Đến cười nhạo ta à?” Tứ di nương tức giận .

      “Cười nhạo sao?” Gia Cát Linh nhìn Tứ di nương từ xuống dưới lượt, “Tứ di nương, người bà còn có chỗ nào có thể khiến người ta cười nhạo được nữa?”

      “Nếu phải do ngươi, ta cũng rơi vào hoàn cảnh thế này, ngươi cũng giống hệt mẹ ngươi, quá độc ác!”

      “Ta đồng ý lời này của Tứ di nương.” Sắc mặt Gia Cát Linh lạnh hơn, “Mẹ ta chưa từng đối xử độc ác với bà, nhưng trái lại chính bà cùng Tiêu Mẫn cấu kết sát hại mẹ ta, còn tạo chứng cứ giả cho nhau, nếu độc ác, Linh nhi làm sao sánh kịp bà!”

      “Ngươi gì?” Tứ di nương kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh , “Mẹ ngươi bị bệnh chết, liên quan gì đến ta? Uổng cho ngày nào ta cũng kiên trì nấu thuốc cho mẹ ngươi khi mẹ ngươi bệnh!”

      “Nấu thuốc? Các người sợ đứa con trong bụng mẹ ta sinh ra chứ gì? Bà cùng Đại phu nhân và Nhị di nương bàn bạc với nhau rồi, ba người chia ra đưa thuốc khác nhau cho mẹ ta, chỉ nhìn loại đó là thuốc bổ, nhưng ba loại trộn chung chính là độc dược mãn tính! Các người tránh được tiếng xấu, lại hại chết được mẹ ta. Còn là xác hai mạng!”

      “Ngươi…” Nghe xong lời của Gia Cát Linh , Tứ di nương liên tục lui về sau, xiềng xích lay động, liều mạng lắc đầu, hô lớn, “ có! có! Ta có!” Trong chốc lát lại nhìn chằm chằm Gia Cát Linh , “Làm sao ngươi biết được?”

      “Khi đó tuổi ta còn , tận đáy lòng luôn biết ơn quan tâm của các người với mẹ ta. Sau khi mẹ ta qua đời, ta mang thuốc đến hỏi đại phu, tại sao mẹ ta uống nhiều thuốc như vậy mà vẫn chết, đại phu với ta mấy vị thuốc này khi dùng riêng lẻ đều là thuốc tốt, nhưng nếu uống cùng với nhau có thể đẩy người khác vào chỗ chết. Đáng tiếc ta còn , thế đơn lực mỏng, biết các người mưu sát mẹ ta, cũng dám ra.”

      “Ha ha!” Tứ di nương đột nhiên cười lạnh, “Đúng là ngươi thông minh hơn mẹ ngươi, cũng nhẫn hơn rất nhiều. Ta có phần mưu hại mẹ ngươi, giờ ngươi cũng hãm hại ta, cuối cùng cũng huề nhau!”

      “Huề nhau ư?” Gia Cát Linh khỏi cười cười, “Người vốn là do bà giết, vì giá họa cho ta nên mới bị lộ tẩy, đấy là bà tự làm tự chịu. Ngẫm lại cũng bi ai dùm bà, ta nghĩ Như Nguyệt và Như Sương chắc cũng chưa từng đến thăm bà đâu nhỉ, chỉ có thời gian đến thăm bà, cái đêm khi bà bị bắt nhốt, hai muội ấy liền đến tìm ta, xin liên minh với ta, cùng liên minh với người trông có vẻ như hãm hại mẹ mình bị nhốt vào ngục! Có phải buồn cười lắm ?”

      Sắc mặt Tứ di nương trở nên xám ngoét, quỳ xuống trước mặt Gia Cát Linh , “Tam tiểu thư, ta van xin ngươi, có chuyện gì ngươi nhắm vào ta là được rồi! Như Nguyệt và Như Sương tâm tư đơn thuần, ta van xin ngươi, Tam tiểu thư, quan tâm đến chúng nó nhiều hơn, ta ở trời có linh thiêng, nhất định phù hộ ngươi!”

      “Tứ di nương hãy yên tâm, hẳn là bà hiểu tính tình của ta chứ, người phạm ta ta chẳng phạm người.” Khóe miệng Gia Cát Linh nụ cười, “Tứ di nương cũng có Tứ muội và Ngũ muội tâm tư đơn thuần, ta tin tưởng hai muội ấy nhất định đến tìm ta gây phiền phức gì đâu.”

      Cơ thể Tứ di nương run lên, bà còn hiểu tính của Như Nguyệt và Như Sương sao, môi bà ngừng run rẩy, “Tam tiểu thư nhất định phải đuổi cùng giết tận thế sao?”

      “Chuyện này hoàn toàn do hai muội ấy quyết định.” Gia Cát Linh đặt thức ăn mang đến xuống, “Tứ di nương mau ăn bữa cơm ngon , quyết định là sau lập thu rồi.”

      Thân thể Tứ di nương run lên, Hình bộ phán quyết, giết người đền mạng, sau lập thu xử trảm.

      Gia Cát Linh muốn , bỗng nhiên nhìn thoáng qua nữ nhân trong nhà lao bên cạnh, thấy gương mặt kia, cặp mắt nàng khỏi sáng lên, lập tức sai người truyền quản ngục vào.

      “Ai tìm bản quan vậy?” người đàn ông trung niên chậm rãi bước vào, nhìn thấy Gia Cát Linh , trong mắt lên vẻ mừng rỡ, “Tiểu mỹ nhân, tìm ta có chuyện gì? Có phải có người thân bị nhốt ở đây muốn đến thăm ? Chỉ cần ngươi lấy thân báo đáp, bản quan đáp ứng cầu của ngươi.”

      Gia Cát Linh ung dung lấy lệnh bài ra, giơ lên trước mắt quản ngục.

      Sắc mặt quản ngục biến đổi, quỳ mọt xuống, liên tục dập đầu: “Tiểu nhân có mắt như mù, biết nương là người nào trong cung?”

      “Chuyện cần biết đừng nên hỏi.” Gia Cát Linh thấp giọng .

      biết nương có gì căn dặn? Tiểu nhân nhất định làm theo.” Viên quản ngục nơm nớp lo sợ .

      Gia Cát Linh nhìn vào nữ nhân trong lao, hỏi: “Người đó phạm tội gì?”

      “Lừa bán trẻ . bị phán đày ở biên cương.” Viên quản ngục đứng lên, bẩm báo chi tiết.

      Gia Cát Linh móc ra thỏi bạc, nhét vào trong tay quản ngục, “Ta muốn dẫn nữ nhân này .”

      nương…” Viên quản ngục tham lam vuốt ve thỏi bạc trong tay, vẻ mặt có chút khó xử, “Tiểu nhân…”

      cần lo lắng, ngươi cứ báo cáo là chết bất đắc kỳ tử, chẳng ai hỏi nữa đâu.”

      “Vậy làm theo lời nương .”

      Viên cai ngục sau người mở cửa nhà lao, dẫn nữ nhân kia ra, “ nương, người ở đây, dẫn .”

      “Ừ.” Gia Cát Linh gật đầu, “Chuẩn bị bộ y phục thường dân cho người này.”

      Tứ di nương ghé vào cửa nhà lao, trơ mắt nhìn Gia Cát Linh cứ thế mà dẫn nữ nhân kia , thời khắc này bà mới cảm thấy tuyệt vọng, Gia Cát Chiêm hay Gia Cát Linh chỉ cần sẵn lòng, cũng có thể dễ dàng nghĩ cách cứu bà ra ngoài, nhưng bà biết chuyện này có khả năng, cửa sống ở ngay trước mặt, bà lại mở ra.

      Nữ nhân kia sợ sệt theo sau Gia Cát Linh , biết Gia Cát Linh muốn dẫn mình đâu.

      “Ngươi tên là gì? Quê quán ở đâu? Trong nhà còn những ai? Năm nay bao nhiêu tuổi? Mau thành ra.” xe ngựa, Gia Cát Linh lạnh lùng hỏi.

      Gia Cát Linh tuy còn tuổi, ánh mắt lại thâm sâu khó lường, nữ nhân nhìn quét qua Gia Cát Linh cái, cơ thể lập tức run lên vì sợ, giọng : “Bẩm tiểu thư, ta tên Trương Thúy Hoa, năm nay hai mươi lăm tuổi. Quê quán là trấn ở phương bắc, trong nhà còn có người , vẫn còn cha mẹ, năm trước bởi vì quê nhà mất mùa, lánh nạn lại thất lạc người nhà, mấy năm nay đều dựa vào việc buôn bác trẻ con để sinh sống.”

      “Vẫn chưa xuất giá?” Gia Cát Linh tiếp tục hỏi.

      Trương Thúy Hoa lắc đầu, trong lòng dâng lên lo lắng, “Tiểu thư bán ta vào thanh lâu chứ? Ta lớn tuổi như vậy rồi, có thanh lâu nào chịu mua đâu. Tuy rằng ta chưa xuất giá, nhưng… nhưng từng có đàn ông.”

      “Yên tâm . Thấy người thẳng thắn thà như vậy, ta bán ngươi vào thanh lâu đâu.” Gia Cát Linh nhếch môi cười, “Ngược lại, ta muốn người làm di nương của thừa tướng.”

      “Hả!” Trương Thúy Hoa kêu lên sợ hãi, lớn giọng , “Cái… cái gì? Làm di nương của thừa tướng? Tiểu thư, người đừng đùa chứ, ngay cả tư cách làm hạ nhân của phủ thừa tướng ta còn có.”

      “Ngươi trông dáng vẻ của ta có giống như đùa ?”

      “Thực… thực có thể sao?” Trương Thúy Hoa tin hỏi lại, điều này thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang, chẳng những bị đày ra biên cương, còn có thể làm di nương của phủ thừa tướng. Nhưng mà Trương Thúy Hoa cũng là người có chút kiến thức, nàng ta bỗng nhiên cảnh giác nhìn Gia Cát Linh , “Tiểu thư có mục đích gì? Còn nữa, ta muốn biết tiểu thư có thân phận gì, lại có thể quyết định người nào làm di nương của thừa tướng.”

      “À.” Gia Cát Linh thở dài, “ dám giấu, ta là Tam tiểu thư của phủ thừa tướng, dáng vẻ của ngươi trông rất giống Ngũ di nương tạ thế của ta. Ngũ di nương là nữ nhân mà cha ta thương nhất, từ sau khi Ngũ di nương qua đời, cha vẫn luôn rầu rĩ vui, hôm nay trông thấy ngươi, ta liền muốn để ngươi vào cửa.”

      “Ta thực có thể làm di nương của Thừa tướng?” Trương Thúy Hoa vẫn tài nào tin nổi.

      “Đương nhiên, nhưng mà ngươi phải thay đổi thân phận. Từ hôm nay trở , tên của ngươi sửa thành Hàn Thanh Thanh, là muội muội thất lạc nhiều năm của Ngũ di nương Hàn Thanh Liên. Từ rời nhà, cho nên hề hay biết chuyện của Hàn gia.”

      “Ta…” Trương Thúy Hoa có chút lúng túng, “Ta biết Hàn Thanh Thanh gì cả, lỡ như giả giống chẳng phải lộ tẩy sao?”

      sao, hỏi ngươi cái gì, ngươi cứ biết là được. Dù sao Hàn gia cũng ở xa ngàn dặm, ai biết thân phận của ngươi đâu.”

      “Nếu có thể làm di nương, ta biết phải báo đáp Tam tiểu thư thế nào?” Trương Thúy Hoa là người thông minh, lập tức nghĩ đến phải báo đáp Gia Cát Linh .

      “Chỉ cần ngươi tận tình hầu hạ phụ thân là được.”

      Trương Thúy Hoa hỏi thêm gì nữa, nghĩ đến chuyện lập tức trở thành di nương của thừa tướng gia, cần phải sống vất vả lo âu nữa, cảm xúc hưng phấn và kích động khó nên lời. Gia Cát Linh thu hết biểu của Trương Thúy Hoa vào trong mắt, sau khi Đại phu nhân khỏe lại, phát nữ nhân giống hệt Ngũ di nương xuất trong phủ Thừa tướng, biết có cảm tưởng gì.

      Gia Cát Linh đột nhiên dẫn theo nữ nhân về phủ, cũng có ai để ý, giờ nàng là người được Gia Cát Chiêm thương , chuyện của nàng bình thường hạ nhân cũng dám hỏi đến.

      “Tiểu thư, sao giờ mới về? Thất điện hạ đến được lúc rồi.” Bỗng nhiên, Nguyệt Lan nhìn đến nữ nhân sau lưng Gia Cát Linh , vẻ mặt dại ra, , “Ngũ… Ngũ di nương?”

      vào rồi sau.” Nghe được Sở Lăng Thiên ở đây, Gia Cát Linh nhất thời cảm thấy vui vẻ, khẩn trương vào phòng.

      Nguyệt Lan tự giác vào theo, mà cứ vây lấy Trương Thúy Hoa, “Ngũ… Ngũ di nương? Di nương là người hay là ma vậy?”

      “Ta đương nhiên là người!” Trương Thúy Hoa có chút tức giận, “Ta phải là Ngũ di nương, ta là muội muội của tỷ ấy.”

      “À.” Nguyệt Lan ra vẻ hiểu ra, “Hóa ra là vậy, khó trách giống hệt, làm ta sợ muốn chết!”

      Nhìn thấy Gia Cát Linh vào, Mộc Tê và Kinh Phong hầu hạ trong phòng cũng tự giác lui ra ngoài sân, giành ra gian trong phòng cho hai người.

      “Linh nhi, đâu vậy?” Sở Lăng Thiên đứng lên, ôm Gia Cát Linh vào lòng, lo lắng , “Cũng dẫn Kinh Phong và Mộc Tê cùng , ngộ nhỡ xảy ra chuyện phải làm sao?”

      “Trong cung bận nữa ư? Sao lại có thời gian đến đây?” Gia Cát Linh ngẩng đầu, hỏi.

      “Là nhớ nàng nên đến thăm nàng.” Sở Lăng Thiên nhìn chăm chú vào gương mặt của Gia Cát Linh , cười , “Mỗi thời mỗi khắc, trong đầu ta đều là gương mặt mê người này của nàng, còn có đôi mắt như muốn lấy mạng của người khác này nữa, nếu đến đây, chắc phải truyền thái y đến chữa bệnh tương tư cho ta mất.”

      “Được rồi, bọn Nguyệt Lan còn ở bên ngoài đó.” Gia Cát Linh muốn đẩy Sở Lăng Thiên ra.

      Vòng tay của Sở Lăng Thiên càng siết chặt hơn, lại , “Ôm thêm lát, chỉ lát thôi.”

      Hết chương 92
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 93: Con của chúng ta phải giống như nàng

      Gia Cát Linh liếc trắng mắt, đành phải đầu hàng, trong lòng bất đắc dĩ nổi lên cơn sóng ngọt ngào, thân thể rung động từng hồi. Sở Lăng Thiên ôm chặt lấy Gia Cát Linh . Hôm nay nghe Nguyệt Lan mới biết được mấy ngày nay xảy ra chuyện Tứ di nương giết chết Nhị tiểu thư bằng thuốc độc, Gia Cát Linh suýt nữa bị vu cáo hãm hại, khỏi tự trách nhiều.

      lâu sau, hai người rốt cuộc tách ra, Sở Lăng Thiên hỏi: “Linh nhi bận bịu gì vậy? Cả nửa ngày mới trở về. Trong cung mới tới số cống trà mới, ta gửi chút lại đây.”

      Gia Cát Linh cười cười, : “, ta mang người đến nơi.”

      Sau khi giao Trương Thuý Hoa cho Kinh Phong và Nguyệt Lan canh chừng, Gia Cát Linh mang theo Mộc Tê cùng Sở Lăng Thiên Linh Thiên Hoả Oa Thành trang hoàng xong.

      “Linh Thiên Hoả Oa Thành?” Nhìn thấy tấm bảng hiệu, Sở Lăng Thiên lập tức mừng rỡ như điên. liếc mắt cái liền nhìn ra đây là Gia Cát Linh cùng tên của mình hợp lại, “Linh nhi, đây là của nàng?”

      “Vào xem .”

      Nhìn thấy Gia Cát Linh và Mộc Tê, Mộc Dương lập tức ra đón, vui vẻ hô lên: “Tỷ tỷ, Mộc Tê tỷ tỷ, các tỷ đến rồi? Tỷ tỷ, tỷ xem, đều chuẩn bị xong rồi, vừa lòng ? Những tiểu tử này cũng được đệ huấn luyện phép tắc, nhất định làm cho tỷ mất mặt.”

      “Ừ, tồi.” Gia Cát Linh gật đầu vừa lòng.

      “Tỷ tỷ, tỷ tới xem.” Mộc Dương kéo Gia Cát Linh lên lầu hai, “Theo dặn dò của tỷ, từng gian phòng đều đặt bình hoa, đều là đệ tỉ mỉ chọn lựa đó.”

      Sở Lăng Thiên nhìn thấy Mộc Dương lôi kéo Gia Cát Linh , chân mày nhịn được nhíu chặt lại, “Linh nhi, nó là ai vậy?”

      “À.” Lúc này, Mộc Dương mới chú ý tới Sở Lăng Thiên ở bên cạnh, cười ha ha, : “Vị công tử này khôi ngô phóng khoáng, đệ đoán chắc chắn là tỷ phu phải ?”

      “Khụ.” Sở Lăng Thiên hài lòng với xưng hô này, vì thế gật đầu : “Ừm, tiệm này trang hoàng tệ, làm rất đẹp. Linh nhi, tiểu tử này có triển vọng, có thể đào tạo tốt.”

      “Cảm ơn tỷ phu khen ngợi!”

      Hai tiếng tỷ phu này được kêu đến nỗi Sở Lăng Thiên mát lòng mát dạ, lập tức thích tiểu tử Mộc Dương này, cũng để ý đến chuyện Mộc Dương vẫn còn lôi kéo ống tay áo của Gia Cát Linh Ần.

      “Ngươi làm việc , chúng ta đến nơi khác nhìn xem.” Gia Cát Linh với Mộc Dương.

      “Vậy được, tỷ tỷ xin cứ tuỳ ý.”

      muốn quấy rầy thế giới của hai người, Mộc Tê cũng cùng theo Mộc Dương.

      Gia Cát Linh dẫn Sở Lăng Thiên dạo tửu lâu vòng từ cao xuống thấp. Sở Lăng Thiên nhịn được, tò mò hỏi: “Vì sao cái bàn này phải thiết kế như vậy?”

      “Tạm thời giữ bí mật, về sau người biết.”

      “Vì sao nơi này có nhiều trẻ con như vậy? Nàng tìm ở đâu vậy?”

      “Những đứa trẻ này đều là nhi, ăn mày, có cha mẹ chăm sóc, bọn chúng chỉ có thể ăn xin. Lúc đói lúc no, bị bệnh cũng có tiền chữa, bị người coi khinh cũng được, còn bị tên ăn mày lớn hơn ăn hiếp. Dù sao ta cũng cần người, sao để cho bọn chúng có cơ hội chứ? Người xem, phải là làm rất tốt hay sao? Còn giữ gìn được trị an của Ngân Đô, tạo hình ảnh tốt đẹp cho Ngân Đô, ta nên đến trước mặt Hoàng thượng đòi thưởng mới phải.”

      Sở Lăng Thiên cưng chìu nhéo nhéo mũi của Gia Cát Linh , “Linh nhi, ta muốn gặp mẹ của nàng, hỏi bà ấy chút, làm sao có thể sinh ra nữ nhi nhanh nhẹn hoạt bát như nàng vậy. Con của chúng ta sau này cũng phải giống như nàng vậy.”

      Mặt Gia Cát Linh đỏ lên, chuyển đề tài: “Người gặp được mẹ đâu, tửu lâu này chỉ là bước đầu tiên, ta dự định tiếp tục chậm rãi khuếch trương sang ngành nghề khác, ưu tiên mướn người câm, người tàn tật.”

      “Linh nhi, ta có thể giúp nàng làm cái gì?” Sở Lăng Thiên hỏi.

      “Người khỏe mạnh là được, để cho ta khi nghĩ đến người có thể nhìn thấy người.” xong, mặt Gia Cát Linh vô thức đỏ lên.

      Thấy bộ dáng thẹn thùng của Gia Cát Linh , Sở Lăng Thiên cười xấu xa: “Vậy Linh nhi gả cho ta sớm có thể ngày ngày đêm đêm nhìn thấy ta. Linh nhi, mặc kệ nàng muốn làm cái gì, ta, còn có Thất vương phủ, đều là hậu thuẫn của nàng.”

      “Nếu ta cần, nhất định cho người. Gần đến giờ rồi, người cũng sớm trở về , đừng bỏ lỡ việc đại lễ.”

      “Ừ.” Sở Lăng Thiên gật đầu, “Khi nào tửu lâu khai trương?”

      “Hai mươi lăm tháng này tửu lâu khai trương. Nếu người bận cần lại đây, dù sao ta cũng tiện đến.”

      “Ừ, tạm thời nàng đừng để lộ thân phận của mình.”

      Gia Cát Linh gọi Mộc Tê, Sở Lăng Thiên đưa hai người về phủ Thừa tướng trước, rồi mới hồi cung.

      “Tiểu thư, Thất điện hạ đối với người cũng tốt.” Mộc Tê hâm mộ .

      “Nha đầu ngốc, ngươi nhất định cũng gặp được người thuộc về ngươi. Đến lúc đó, ta chuẩn bị cho ngươi nhiều của hồi môn, gả ngươi ra ngoài.”

      cần, Mộc Tê muốn hầu hạ tiểu thư cả đời mà.”

      “Ngươi bằng lòng, ta cũng nhẫn tâm. Có nữ nhân nào lấy chồng chứ, nếu gặp được người vừa ý ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ.”

      biết vì sao, trong đầu Mộc Tê bỗng nhiên lên bóng dáng của Sở Lăng Hàn. Nhưng ngẫm lại thân phận của Sở Lăng Hàn, Mộc Tê khỏi cười tự giễu.

      Lục Quốc Đại Điển sắp tới, Gia Cát Hồng Nhan bận rộn luyện tập tài nghệ, cũng tìm Gia Cát Linh làm phiền. Nàng ta thầm thề, lần này tuyệt đối thể để cho Gia Cát Linh lại đoạt được nổi bật nữa.

      Sau khi bị Gia Cát Linh từ chối kết minh, trong lòng Như Nguyệt vẫn luôn bất ổn. Nếu Gia Cát Linh muốn đứng cùng phía với nàng ta nàng ta thay đổi phương hướng.

      Ngày hôm đó, sáng sớm Như Nguyệt ra ngoài mua tổ yến tốt nhất, tự mình hầm cả ngày, sau đó đưa tới phòng của Đại phu nhân.

      “Như Nguyệt, con tới có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Như Nguyệt, Đại phu nhân hỏi.

      “Mẫu thân.” Như Nguyệt thân thiết gọi tiếng, coi Đại phu nhân như mẹ ruột của mình, “Như Nguyệt hầm tổ yến, còn bỏ thêm vài vị thuốc có lợi cho việc hồi phục vết thương, mẫu thân uống nhanh , như vậy mới có thể mau chóng khoẻ lại.”

      “Như Nguyệt có lòng, con đúng là hiểu chuyện, còn hơn cả Hồng Nhan.” mặt Đại phu nhân lộ vẻ cười, trong lòng lại suy đoán mục đích của Như Nguyệt.

      “Mẫu thân đừng cười Như Nguyệt, Đại tỷ là nhân tài xuất chúng giữa nữ tử, Như Nguyệt nào dám so sánh cùng với đại tỷ, có thể hầu hạ ở bên cạnh mẫu thân chính là phúc phần của con.” Như Nguyệt múc muỗng tổ yến, kề lên miệng thổi thổi, “Mẹ nên động đậy, để Như Nguyệt đút cho mẹ.”

      “Ừm.” Đại phu nhân lạnh lùng cười ở trong lòng, nếu Lâm Tuyết nhìn thấy nữ nhi thân sinh của ả, giờ phút này lại cẩn thận từng li từng tí hầu hạ mình ăn, biết tâm tình ra sao.

      chén tổ yến lót bụng, Đại phu nhân vô cùng thoả mãn, “Tứ di nương có ở đây, cuộc sống của hai tỷ muội con có tốt ? Nhìn bộ dạng này của ta, động cũng động được, đừng tới chăm sóc các con, còn để con tới chăm sóc cho ta.”

      “Mẫu thân, mẹ nghỉ ngơi cho khoẻ là được, con cùng Như Sương vẫn luôn xem mẹ như mẹ ruột của chúng con, trước đây như vậy, về sau cũng như thế. phải mẫu thân vẫn luôn đối xử với chúng con như con ruột của mình hay sao? Hôn của con cùng Như Sương vẫn phải làm phiền mẫu thân.”

      Đại phu nhân cười cười, “Như Nguyệt yên tâm, mẫu thân nhất định giúp con cùng Như Sương chọn mối hôn tốt.”

      “Vậy… Việc hôn của Tam tỷ, mẹ dự định thế nào?” Như Nguyệt hỏi dò.

      “Người ta là Huyền quân, hôn đâu phải tuỳ vào ta làm chủ.” Sắc mặt Đại phu nhân trở nên trầm, “Ở trước mặt ta, ít đề cập tới nó !”

      “Như Nguyệt biết sai rồi.” Như Nguyệt cúi đầu, “Mẫu thân, con quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, trở về phòng trước, ngày mai lại đến thăm mẹ.”

      “Ừ.” Đại phu nhân gật đầu, “Con trở về nghỉ ngơi sớm .”

      Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh bảo Trương Thuý Hoa rửa mặt chải đầu hồi, rồi thay bộ y phục tốt hơn, lập tức liền làm bật lên bộ dạng thướt tha của nàng ta, lại trang điểm thêm chút, trông ít nhất có bảy tám phần giống với Ngũ di nương.

      “Nguyệt Lan, ngươi mời Thừa tướng gia, Thất vương gia gởi cống trà mới đến đây, ta mời người đến đây phẩm trà.”

      Nghe Gia Cát Linh chủ động mời mình phẩm trà, còn là cống trà mà Thất vương gia gởi tới, Gia Cát Chiêm lập tức theo Nguyệt Lan đến Trục Nguyệt Hiên. Đây là cơ hội tốt để cải thiện quan hệ của ông và Gia Cát Linh .

      “Phụ thân đến, mau ngồi .” Gia Cát Linh đón chào.

      “Hôm nay Linh nhi nghĩ như thế nào mà mời phụ thân uống trà?” Gia Cát Chiêm cười ha ha, .

      “Thất vương gia gởi trà mới, Linh nhi đương nhiên thể độc hưởng mình, phải cùng phụ thân thưởng thức mới đúng.”

      “Ha ha, Linh nhi rất có lý.” Gia Cát Chiêm cười ha ha, : “Trà đâu? Mau bưng lên cho ta thưởng thức.”

      “Phụ thân chờ , trà phải được ngâm đàng hoàng vị mới ngon. Thanh Thanh, dâng trà.”

      Trương Thuý Hoa bưng trà, nhàng đến, đứng ở trước mặt Gia Cát Chiêm, đưa trà qua, dịu dàng : “Lão gia, xin mời uống trà!”

      “Được!” Gia Cát Chiêm nhận lấy ly trà, muốn thử, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn nha đầu dâng trà cho mình, lập tức ngây ngẩn cả người!

      “Choang!” Nhìn thấy mặt của Trương Thuý Hoa, tay của Gia Cát Chiêm ngừng run rẩy, nước nóng tràn ra phỏng tay ông. Ông buông lỏng tay, ly trà rơi xuống đất bể nát. Nước trà bắn tung toé lên vạt váy của Trương Thuý Hoa, nàng ta buộc phải lui về sau chút.

      “Ngươi là… Liên nhi?” Gia Cát Chiêm run rẩy chỉ vào Trương Thuý Hoa, kích động đến nỗi thiếu chút nữa là ra lời, “Liên nhi, ra nàng chưa chết?”

      “Nô tỳ…” Trương Thuý Hoa lén liếc mắt nhìn Gia Cát Linh cái, “Lão gia, nô tỳ tên là Hàn Thanh Thanh, phải Liên nhi. Nhưng ra nô tỳ có tỷ tỷ tên là Hàn Thanh Liên.”

      “Ngươi cũng họ Hàn?” Gia Cát Chiêm đứng bật dậy, khó tin hỏi: “Ngươi tỷ tỷ của người tên Hàn Thanh Liên? Chẳng lẽ ngươi là muội muội ruột của nàng? Nếu sao lại giống nhau như thế. Nhưng mà lão phu có nghe Liên nhi qua nàng ấy có muội muội.”

      “Bẩm lão gia, nô tỳ từ thất lạc với người nhà. Nô tỳ cũng khẳng định được Hàn Thanh Liên trong miệng của lão gia có phải là tỷ tỷ của nô tỳ hay , có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.”

      , , chắc chắn phải trùng hợp. Hai người các ngươi rất giống nhau.” Gia Cát Chiêm quay đầu, nhìn Gia Cát Linh , “Linh nhi, làm sao quen được với Thanh Thanh?”

      “Phụ thân, nữ nhi ra ngoài, nhìn thấy Thanh Thanh té xỉu ở ven đường, liền mang tỷ ấy về đây. Nữ nhi cũng thấy tỷ ấy có chút giống với Ngũ di nương, thầm nghĩ rằng có thể là tỷ muội của Ngũ di nương hay . Phụ thân lại nghĩ tới Ngũ di nương sao? Người chết thể sống lại, phụ thân nên buông xuống .”

      lấy cho lão phu ly trà nữa.” Gia Cát Chiêm với Trương Thuý Hoa.

      Từ khi Trương Thuý Hoa rời cho đến khi nàng ta trở ra, ánh mắt Gia Cát Chiêm rời khỏi nàng ta. Cho dù nàng vào buồng trong nhìn thấy, Gia Cát Chiêm vẫn vươn dài cổ, nhìn chằm chằm vào cửa.

      “Lão gia, xin mời uống trà.”

      Gia Cát Chiêm nhận lấy ly trà, thân mình còn hơi hơi run rẩy chút.

      Cả đêm, đại đa số thời gian, ánh mắt cùng tâm tư của Gia Cát Chiêm đều ở người Trương Thuý Hoa. Thế cho nên khi Gia Cát Linh chuyện cùng với ông ta, ông ta đều hỏi đằng trả lời nẻo.

      Hết chương 93
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 94: mưu của tỷ muội Như Sương

      Phản ứng của Gia Cát Chiêm nằm trong dự đoán của Gia Cát Linh , thấy bộ dạng của Gia Cát Chiêm đêm nay, nạp Trương Thuý Hoa làm thiếp chỉ là chuyện sớm muộn. Sau khi uống xong ba ly trà, Gia Cát Chiêm mới cam lòng rời khỏi Trục Nguyệt Hiên, trước khi còn nhịn được liếc mắt nhìn Trương Thuý Hoa cái.

      “Tiểu thư, Thừa tướng gia có ý với ta có phải hay ?” Gia Cát Chiêm rồi, Trương Thuý Hoa kích động hỏi Gia Cát Linh .

      “Yên lặng chút, đừng có chộn rộn.” Gia Cát Linh chậm rãi , “Đừng tưởng rằng lão gia nhìn người vài lần liền quên tình hình, đừng quên nạp thiếp còn cần đồng ý của Đại phu nhân, ngươi nghe theo ta là được.”

      “Tiểu thư yên tâm, chỉ cần có thể làm được di nương, cái gì ta cũng nghe theo tiểu thư.”

      “Ừ, nghỉ ngơi sớm .”

      Trương Thuý Hoa lui ra, Gia Cát Linh kéo Kinh Phong sang bên: “Ngày mai, ngươi điều tra nam nhân lúc trước có quan hệ với Trương Thuý Hoa, sau đó trở về cho ta biết là được, đừng kinh động đến người nào cả.”

      “Dạ, Kinh Phong liền.”

      Gần ngủ, Gia Cát Linh lấy bức họa Sở Lăng Thiên ra, nhìn vài lần mới bỏ xuống. Sau đó nàng lấy giấy ra, lần lượt sắp xếp tình hình sản nghiệp của nhà Gia Cát, Tiêu gia, Chu gia, Lục vương phủ, ngừng viết viết giấy, mãi cho đến đêm khuya mới ngủ.

      Cách thời gian Hoả Oa Thành khai trương ngày càng gần, Gia Cát Linh cũng bận rộn sắp xếp. Nàng tiện công khai ra mặt, rất nhiều chuyện đều là Mộc Tê đứng ra coi sóc.

      ngày nọ, Kinh Phong dẫn theo thiếu niên xấp xỉ tuổi , xuất ở trước mặt Gia Cát Linh .

      “Tam tiểu thư, đây là Ngụy Thành, trong tứ quỷ bên cạnh gia, am hiểu buôn bán, thường lộ diện ở nước Lăng Nguyệt, người quen biết càng ít hơn, tiểu thư có thể yên tâm.” Kinh Phong giới thiệu với Gia Cát Linh .

      Trong lòng Gia Cát Linh cảm động, Sở Lăng Thiên luôn biết nàng cần gì nhất. Nàng nhìn thiếu niên tên Nguỵ Thành chút, còn muốn khôi ngô tuấn tú hơn Kinh Phong vài phần, nhưng mà mặt mang theo vẻ kiêu ngạo, tựa như để nàng vào mắt.

      “Sau này vất vả cho Nguỵ công tử rồi.” Gia Cát Linh có vẻ rất khách sáo.

      Nguỵ Thành khinh thường liếc mắt nhìn Gia Cát Linh cái, nhíu chặt mày: “Ngươi gia bảo ta trợ giúp kỳ tài gì đó, ra chỉ là nử tử mà thôi. Hay là Tam tiểu thư muốn Nguỵ Thành cả ngày giúp ngươi tính toán chi tiêu mỗi tháng, mua mấy hộp son, mua bao nhiêu món đồ trang sức? Thứ lỗi cho Ngụy Thành bất kính, gia đúng là biết trọng nhân tài.”

      Kinh Phong hứng thú nhìn Nguỵ Thành, khỏi nghĩ đến lúc vừa tới cũng mang theo tâm tình chống đối với Gia Cát Linh như vậy, sau đó từng bước bị Gia Cát Linh làm khuất phục.

      Gia Cát Linh cười cười: “Ý của Nguỵ công tử là ta mời nổi công tử?”

      Nguỵ Thành hừ lạnh tiếng: “Thứ lỗi cho Nguỵ Thành bất kính, nếu muốn ta cam tâm theo Tam tiểu thư làm tuỳ tùng, tiểu thư nên giở chút bản lãnh ra cho Nguỵ Thành xem. tại là Tam tiểu thư cần Nguỵ Thành chứ phải Nguỵ Thành cần Tam tiểu thư. Nếu Tam tiểu thư chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp mà mê hoặc Thất gia, cho dù là mệnh lệnh của Thất gia, Nguỵ Thành cũng chống lại.”

      Gia Cát Linh gật gật đầu, “Nguỵ công tử có lý, vậy chúng ta mỗi người hỏi đối phương câu hỏi, nếu ta trả lời được để cho ngươi , nếu ngươi trả lời được ngoan ngoãn giúp ta làm việc.”

      “Được.” Nguỵ Thành nheo mắt lại, “Nếu Tam tiểu thư muốn tự rước lấy nhục Nguỵ Thành xin đắc tội. Tam tiểu thư muốn kinh doanh, Nguỵ Thành liền hỏi câu hỏi về tính toán đơn giản nhất: cửa hàng tháng kiếm được năm mươi lượng bạc, tiền mướn người làm mỗi tháng là lượng bạc, tổng cộng mười hai người làm. Cộng thêm chi phí mười lượng bạc, xin hỏi tháng đó ông chủ lời bao nhiêu?”

      “Hai mươi tám lượng bạc.” Nguỵ Thành vừa dứt lời, Gia Cát Linh liền ra đáp án.

      Đây chính là đề toán của học sinh tiểu học ở thế kỷ XXI, phiền cho Nguỵ Thành còn muốn làm khó Gia Cát Linh .

      Nguỵ Thành chấn động, mặc dù đây là đề toán đơn giản, nhưng nữ tử của nước Lăng Nguyệt ít được tiếp xúc với con số, cả ngày chỉ biết đọc sách thêu hoa, son phấn, nghĩ làm sao để dỗ dành nam nhân vui vẻ. Ngược lại, ngờ rằng nữ tử này thực có chút khác biệt, “Đáp án của Tam tiểu thư chính xác.”

      “Bây giờ tới ta ra đề.” Gia Cát Linh để ý tới giật mình của Nguỵ Thành, tuỳ tiện lấy ra đề từng xem ở mạng, biên soạn lại, “Chi phí làm ra cây trâm cài tóc là ba trăm đồng tiền, ông chủ của tiệm nữ trang bán cho người thanh niên với giá bốn trăm đồng tiền. Người thanh niên lấy ra lượng bạc, trong tay ông chủ có tiền đồng để thối, liền cầm lượng bạc này sang tiệm kế bên đổi thành ngàn đồng tiền, trả lại cho người thanh niên sáu trăm đồng. Sau đó, ông chủ kế bên phát trong lượng bạc kia có trộn lẫn kim loại khác, ông chủ của tiệm nữ trang đành phải bồi thường lượng bạc cho . Xin hỏi, trong quá trình đó, ông chủ tổn thất bao nhiêu tiền?”

      Nguỵ Thành nheo mắt lại, khinh thường cười cười: “Hai lượng bạc, tức hai ngàn đồng tiền.”

      “Vì sao?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Tổn thất cái trâm cài tóc bốn trăm đồng tiền, tốn sáu trăm đồng tiền thối lại cho người thanh niên, tổng cộng là lượng bạc, lại bồi thường lượng bạc cho ông chủ kế bên, chẳng phải là hai lượng bạc sao?”

      “Sai!” Gia Cát Linh như đinh đóng cột.

      “Gì!” Nguỵ Thành cho là đúng, cười cười: “Tam tiểu thư so toán học với ta, cũng giống như luận võ công cùng gia, Tam tiểu thư phải là muốn làm càn chứ.”

      “Nguỵ công tử có thể trả lời ta mấy vấn đề ?”

      “Đương nhiên có thể.”

      “Trong cả quá trình, người thanh niên được lời bao nhiêu?”

      cây trâm thêm sáu trăm đồng tiền, vừa vặn lời lượng bạc.”

      “Vâng! Xin hỏi ông chủ kế bên lời bao nhiêu?”

      “Cái này còn tính hay sao? Tam tiểu thư tính được khoản này cũng có thể hiểu được, ông chủ kế bên bỏ ra lượng bạc, lại thu về lượng bạc, lời lỗ.”

      “Đúng!” Gia Cát Linh lộ ra ý cười: “Như vậy lời và lỗ cũng chỉ xảy ra giữa ông chủ và người thanh niên.”

      Nguỵ Thành gật gật đầu, khinh thường : “Đương nhiên!”

      bảo toàn ngân lượng, ông chủ kế bên lời lỗ, người thanh niên chỉ lời lượng bạc, mà Nguỵ công tử tuyên bố ông chủ tiệm nữ trang tổn thất hai lượng bạc, như vậy còn lại lượng bạc bị ai lấy đâu rồi?”

      “Hả! Cái này…” Nguỵ Thành há hốc mồm, đầu óc bỗng nhiên mơ hồ, “ lượng… Hai lượng… đúng, lượng… Hai lượng…”

      Miệng Nguỵ Thành lặp lặp lại, tới lui ở trong sân, chốc véo mũi, chốc sờ gáy, cuối cùng lại đặt mông ngồi đất, viết viết. Qua lâu sau thấy nhảy dựng lên chút, hưng phấn : “Ta biết, tính lợi nhuận, ông chủ tổn thất chín trăm đồng tiền, tính lợi nhuận ông chủ tổn thất lượng bạc. Sao ta lại nghĩ tới chứ!”

      “Nguỵ công tử phải quá ngốc! Nhưng mà, ai làm ăn buôn bán giống như ngươi chỉ sợ đều bị tổn thất cả vốn đó!”

      “Tam tiểu thư, ta thua, khâm phục!” mặt Nguỵ Thành sớm còn kiêu ngạo, lòng khâm phục, với Gia Cát Linh : “Tam tiểu thư, Nguỵ Thành bằng lòng theo làm tuỳ tùng của người, cống hiến sức lực cho người!”

      “Nguỵ công tử…”

      “Tam tiểu thư, gọi Nguỵ Thành là được.”

      Lúc này, Mộc Tê báo lại, Lưu quản gia mời Gia Cát Linh đến phòng của Đại phu nhân chuyến. Gia Cát Linh bảo Kinh Phong mang Nguỵ Thành làm quen với Trục Nguyệt Hiên chút, còn mình theo Mộc Tê ra ngoài.

      “Sao ngươi Tam tiểu thư có bản lãnh này sớm chứ?” Nguỵ Thành vui chọc chọc Kinh Phong, “Nếu mà gia biết, chừng xử phạt ta!”

      “Bây giờ sợ rồi ư?” Kinh Phong tức giận nhìn Nguỵ Thành, “ phải muốn giúp gia trấn giữ cửa ải, phải nữ nhân nào cũng xứng đôi với gia. Nguỵ công tử, kết quả công tử trấn giữ thế nào rồi?”

      “Kinh Phong tốt, Kinh Phong ngoan, ngươi đừng lấy ta làm trò cười, chuyện này ngàn vạn lần đừng để cho gia biết.”

      phải cho dù là mệnh lệnh của Thất gia cũng muốn cãi lại hay sao? Làm sao mới có chút xíu sợ rồi? Ta còn tính lập tức báo lại việc này cho gia đó chứ.”

      “Ôi, Kinh Phong đại ca. , là đại gia!” Nguỵ Thành vây quanh Kinh Phong, ngừng xúm xít, “Ngươi hãy giúp ta lần này , cùng lắm Huyền Thiết Kiếm Tây Vực kia thuộc về ngươi?”

      “Thành giao!”

      “Ngươi…” Nguỵ Thành đau lòng thôi, “Ngươi được lời rồi.”

      Hừ, Kinh Phong thầm nghĩ, ở cùng Tam tiểu thư lâu như vậy, còn học được mấy chuyện kiếm chác, vậy là quá thất bại.

      Trong phòng Đại phu nhân, Gia Cát Hồng Nhan, Như Nguyệt, Như Sương đều ở đó.

      Đại phu nhân gắng gượng cũng có thể ngồi dậy, với mấy nữ nhi: “Trong cung gởi thư đến, bảo ngày mai các tiểu thư của quan viên nhất phẩm đều tiến cung chuyến. tại, vết thương của ta chưa lành hẳn, chắc thể dẫn các con được. Ngày mai, mấy tỷ muội các con cùng nhau tiến cung, ăn mặc cho đẹp chút, ở trong cung nhớ chiếu cố lẫn nhau.”

      “Mẫu thân, mẹ yên tâm, con nhất định chiếu cố tốt các muội muội.” Gia Cát Hồng Nhan mang nụ cười thân thiết, nhìn mấy muội muội cái.

      “Ừ.” Đại phu nhân gật đầu. “Có con chiếu cố mẹ an tâm. Nhớ , ở trong cung đừng có lỗ mãng, mẹ chính là kết cục của việc chọc giận Hoàng hậu nương nương.”

      “Dạ!” Mấy nữ nhi cùng nhau trả lời.

      Đại phu nhân phất phất tay: “Được rồi, còn chuyện gì khác, các con trở về chuẩn bị cho tốt .”

      Như Nguyệt cùng Như Sương trở về phòng, liền có gia nô báo lại, trong cung Hoàng hậu có thư cho các nàng.

      “Chắc chắn là thư của dì Vân Nhược rồi.” Như Nguyệt nhanh chóng mở ra, đúng là đại a đầu Lâm Vân Nhược trong cung Hoàng hậu, gởi thư cho hai nàng, “Dì Hoàng hậu muốn ngày mai chọn lựa mấy tiểu thư tham gia Lục Quốc Đại Điển, kêu chúng ta chuẩn bị tốt. như vậy, chỉ cần ngày mai thông qua cửa này của Hoàng hậu nương nương là có thể tham gia Lục Quốc Đại Điển.”

      “Trái lại, nếu ngày mai biểu tốt thể tham gia!” Trong mắt Như Sương lên tia sáng.

      “Muội là …?” Như Nguyệt lộ ra nụ cười nham hiểm.

      Vào bữa tối, Như Sương cầm chén canh, vào Trục Nguyệt Hiên, với Gia Cát Linh : “Tam tỷ, đây là canh bổ khí dưỡng nhan muội dặn phòng bếp hầm, dành riêng ít tặng cho Tam tỷ, uống nó vào, ngày mai khí sắc nhất định tươi tỉnh!”

      “Ngũ muội có lòng.” Gia Cát Linh múc chén , đưa cho Như Sương: “Ngũ muội cũng uống chén .”

      cần, muội uống rồi.” Như Sương từ chối, “Đây là để dành riêng cho Tam tỷ.”

      “Vậy ta khách sáo.” Gia Cát Linh bưng chén lên, uống hơi cạn sạch.

      Thấy Gia Cát Linh uống canh xong, Như Sương mang theo vui sướng cùng kích động, nhanh chóng chạy trở về báo cáo với Như Nguyệt.

      Như Sương vừa , Gia Cát Linh lập tức phun ra hết những gì uống, rồi dùng nước xúc miệng nhiều lần, “ ra cho ta uống bã đậu!”

      “Hả? Bã đậu?” Nguyệt Lan căm giận trợn trừng mắt, “Ngũ tiểu thư cố ý làm ngày mai tiểu thư tiến cung được, có tiến cung cũng bị xấu mặt!”

      có việc gì.” Gia Cát Linh cười cười, “Lại chưa uống hết, Nguyệt Lan, ngươi dặn phòng bếp, hai ngày này ta có khẩu vị, đồ ăn nhạt ăn vô, điểm tâm sáng mai làm mặn chút, càng mặn càng tốt, rồi lấy ít ngọn lục bình đến.”

      “Dạ, tiểu thư!” Nguyệt Lan biết Gia Cát Linh muốn phản kích, cao hứng bừng bừng chạy đến phòng bếp dặn dò hồi.

      Hết chương 94
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 95: Tam tiểu thư phản kích

      Sáng sớm hôm sau, Gia Cát Linh mặc bộ xiêm y màu tím nhạt, cố tình ở trong phòng tắm rửa kỳ cọ lâu, bảo Nguyệt Lan chuẩn bị cẩn thận bình nước cho nàng, mới ra cửa.

      “Tam muội, sao muội chậm chạp vậy? Lát nữa mà muộn, Hoàng hậu nương nương trách phạt.” Gia Cát Hồng Nhan oán trách nhìn Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh cười cười xin lỗi, “Xin lỗi mọi người, để đại tỷ và tứ muội, ngũ muội đợi lâu rồi. biết làm sao mà tối qua đến giờ muội bị ngoài, bây giờ vẫn còn chưa khá lên.”

      Như Nguyệt và Như Sương nhìn nhau cười cười, nếu trước mặt Hoàng hậu nương nương mà nhịn được, nặng mùi như vậy, đừng tham gia Lục Quốc Đại Điển, e rằng ngay cả phong hiệu Huyền Quân cũng bị tước bỏ.

      “Vậy phải làm sao?” Gia Cát Hồng Nhan làm ra vẻ lo lắng, “Tỷ thấy tam muội hay là đừng , nếu lát nữa làm ô uế Dịch Khôn Cung của Hoàng hậu nương nương phiền lắm.”

      sao đâu, muội nhịn được.”

      “Được rồi, mau lên thôi!” Gia Cát Hồng Nhan trong lòng cười lạnh thôi, Gia Cát Linh , nếu ngươi nhịn được, vậy có trò hay để xem rồi.

      Bốn chị em ngồi chung chiếc xe ngựa, phần lớn thời gian đều im lặng, ngày thường thân thiết, mấy người chen chúc trong gian hẹp thế này, bầu khí nhất thời có chút ngượng ngập.

      “Điểm tâm sáng hôm nay sao lại mặn thế này?” Như Sương chép miệng, “Sớm biết vậy muội học theo tứ tỷ, ăn. Khát quá, ngay cả nước cũng có để uống.”

      “Tỷ thấy là do muội ăn nhiều quá đó.” Như Nguyệt .

      ràng là rất mặn mà, đại tỷ, tỷ có thấy vậy ?”

      “À,” Gia Cát Hồng Nhan nhìn Như Nguyệt, “Tỷ cũng có ăn.”

      “Quả thực rất mặn.” Gia Cát Linh , “Tỷ bảo Nguyệt Lan chuẩn bị cho tỷ ít nước, nếu ngũ muội khát lấy uống .”

      “Khát khát lắm, cho muội hớp .”

      “Nguyệt Lan, đưa nước cho ta.” Gia Cát Linh vén mành lên, với Nguyệt Lan ở phía trước.

      Nguyệt Lan mới vừa đưa bình nước cho Gia Cát Linh , Như Sương liền giật lấy, uống ừng ực chừa giọt nào, “Tam tỷ, ngại quá, uống hết rồi.”

      sao.” Gia Cát Linh trong lòng cười lạnh, nước này vốn chuẩn bị cho ngươi mà.

      Khi xe ngựa gần đến cửa cung, Như Sương cảm thấy trong bụng ỉ, ỉ đến khó nhịn, nhưng thải ra lại kém nhãn nhặn.

      “Bủm!” Như Sương vẫn kiềm chế được, đánh rắm cái vang trời. mùi hôi thối nhanh chóng lan tràn trong xe ngựa.

      “Thối quá!” Gia Cát Hồng Nhan vén mành lên, há to mồm hít sâu mấy cái.

      Rốt cục xe ngựa cũng dừng lại, người ở bên trong liền xông ra ngoài, Như Sương mình xấu hổ bước xuống cuối cùng.

      “Muội sao vậy chứ?” Như Nguyệt dùng ánh mắt trách cứ để nhìn Như Sương, “Lúc sáng bảo muội đừng ăn rồi, lát nữa ở trước mặt Hoàng hậu nương nương mà bị xấu hổ phải làm sao?”

      “Tứ tỷ, muội cũng biết sao lại vậy nữa, vẫn cố nhịn mà. giờ muội khá hơn…” Bủm! Như Sương chưa xong, lại đánh rắm thêm cái nữa, làm cho đám cung nữ và công công ngang qua đều nghiêng đầu nhìn, Như Sương xấu hổ đến nỗi ước gì có cái lỗ để chui xuống.

      “Ai da, muội đứng cách xa tỷ chút !” Như Nguyệt rất sợ người khác nghĩ nàng ta đánh rắm, lập tức đứng cách xa Như Sương ra.

      Trước cửa Dịch Khôn Cung.

      Vân Nhược nghênh đón các tiểu thư, nhìn thấy Như Nguyệt và Như Sương đến, bà gật đầu với hai nàng cái, rồi làm như có chuyện gì tiếp tục đón tiếp những người khác.

      “Biểu muội, muội cũng đến à?” Gia Cát Hồng Nhan về phía nữ tử có dung mạo và dáng điệu thượng đẳng, giọng điệu nghe qua thân thiết, lại che giấu vẻ khinh thường, “Cũng đúng, nếu phải biểu muội U Nhược thể vào cung, cũng đến lượt muội.”

      Nữ tử này phải ai khác, chính là Tiêu U Lam, con của nhị di nương Tiêu gia, sau khi Tiêu U Nhược bị hoàng hậu hạ lệnh cấm bước vào cửa hoàng cung, Tiêu U Lam mới giành được xem trọng của Tiêu gia.

      “Lam nhi tham kiến biểu tỷ.” Tiêu U lam cúi người, khẽ mỉm cười.

      cần đa lễ.”

      Có hai mươi mấy tiểu thư vào cung, sau khi mọi người đến đông đủ, Hoàng hậu mới chậm rãi ra.

      “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cát tường.” Các tiểu thư đồng loạt quỳ xuống, hành lễ với Hoàng hậu.

      “Đứng lên !”

      “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương!”

      Khi tất cả mọi người đứng dậy, Như Sương chỉ cảm thấy luồng khí xông ra bên ngoài, Bủm tiếng rắm vang lên trong cung điện tĩnh lặng, mấy tiểu thư đứng gần Như Sương lấy tay che mũi, chán ghét nhìn nàng. Như Sương đỏ mặt tía tai, cúi đầu, dám cử động.

      “Ban tọa!” Hoàng hậu cũng để ý, “Các tiểu thư ngồi xuống cả .”

      Mọi người lập tức tìm chỗ ở gần mình ngồi xuống, dám chậm trễ, trước khi Lục Quốc Đại Điển diễn ra mà Hoàng hậu nương nương cho triệu các nàng tiến cung, tất có thâm ý.

      “Hôm nay triệu mọi người đến…”

      Bủm, lại tiếng đánh rắm tràn đầy mùi thối vang lên từ dưới mông của Như Sương, bởi vì có ghế ngồi cản lại, gian bị bó buộc, tiếng rắm lại càng phát ra lớn hơn.

      Hoàng hậu nhìn Như Sương, khỏi nhíu mày, “Ngươi là tiểu thư nhà ai?”

      Như Sương hoảng hốt đến, “Thần nữ là nữ nhi của Gia Cát Chiêm, Gia Cát Như Sương, tham kiếm Hoàng hậu nương nương.”

      “À, lại là nữ nhi của Gia Cát thừa tướng.”

      Vân Nhược oán trách liếc Như Sương cái, nhàng với Hoàng hậu: “E là ăn nhằm đồ hư, nương còn hiểu chuyện, cũng hợp lẽ, nương nương đừng để ý.”

      Hoàng hậu gật đầu, cũng muốn làm khó Như Sương, “Bản cung chuẩn bị số đồ dùng cho các tiểu thư, có loại tốt, cũng có loại xấu, phải xem các tiểu thư đoạt được ra sao. Vân Nhược, bưng…”

      Bủm, Như Sương sợ đến nỗi bắn lên khỏi ghế, quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, năng lộn xộn, “Nương nương… Thần nữ là cố ý, dạ , thần nữ phải cố ý.”

      Bủm, Như Sương , lại tiếng rắm từ cơ thể nàng xuất ra.

      Chân mày Hoàng hậu nhíu chặt, bất mãn liếc Như Sương, phất tay về phía nàng, “Gia Cát tiểu thư, ngươi ra ngoài trước .”

      “Nương nương…” Như Sương nhìn Hoàng hậu, trong mắt tràn đầy van nài, thế nhưng bản thân lại chịu thua kém, Bủm Bủm Bủm, trong cơ thể liên tiếp phát ra ba tiếng rắm liên hoàn.

      “Còn mau ra ngoài!” Trong giọng của Hoàng hậu mang theo vẻ tức giận.

      Như Sương dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Vân Nhược, chỉ thấy Vân Nhược lắc đầu bất đắc dĩ, Như Sương đành phải run rẩy đứng lên, vô cùng cam lòng, từng bước lui ra khỏi điện. đường ra ngoài, lại càng ngừng thả liên hoàn rắm, các tiểu thư khác đều nhịn được lấy tay che mũi, quạt quạt.

      “Các tiểu thư mau đến chọn , Hoàng hậu nương nương có chỉ, tiểu thư nào giật được bất cứ món gì đều có cơ hội tham gia Lục Quốc Đại Điển.” Vân Nhược bưng khay chứa trang sức đến trước mặt mọi người. Trang sức bên trong chỉ có mười món, mà số tiểu thư ở đây là vượt quá hai mươi người.

      “Món này của ta.” Như Nguyệt ngồi xổm xuống, nhân lúc ai chú ý, nhanh chóng buộc tà váy của Gia Cát Linh vào chân ghế, sau đó nhanh chóng trở về chỗ ngồi.

      Các tiểu thư ban đầu còn rụt rè, lo lắng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy có người bước đến lựa chọn, phút chốc chẳng thèm chú ý đến hình tượng, vây lấy Vân Nhược như ong vỡ tổ, túm chỗ này nắm chỗ kia. Có hai vị tiểu thư cùng bắt chuỗi vòng cổ trân châu, đều ra sức túm lấy ai chịu nhường ai, cuối cùng vòng cổ chịu nổi, đứt ngay chính giữa, từng viên trân châu rớt xuống đất, lăn tứ tung. Hai tiểu thư nọ lập tức tay , mau chóng giành giựt lấy món đồ khác. Trong điện nhất thời hỗn loạn, Hoàng hậu nhìn vài người ngồi tại chỗ động đậy, hài lòng gật đầu, các tiểu thư tham gia tranh đoạt gồm có: Trần Cẩm Phàm, Chu Tuyết Tranh, Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh , Tiêu U Lam.

      Mười món trang sức lập tức được giành giật sạch , những người giành được vẫn cam lòng nên rượt theo những người khác cướp lại. Như Nguyệt cướp được món đồ, nàng ta nhìn Gia Cát Linh , nở nụ cười đắc ý. Gia Cát Linh nhất định là do bị cột váy lại, thể đứng lên, cho nên vẫn ngồi tại chỗ, đánh mất cơ hội tham gia Lục Quốc Đại Điển.

      “Đủ rồi đủ rồi!” Hoàng hậu thể lên tiếng để chấm dứt tranh đoạt, “Dâng những thứ mà các ngươi giành được cho bản cung xem, để bản cung thấy được bản lĩnh của các ngươi.”

      Các tiểu thư cướp được trang sức liền lấy ra bày trước mặt Hoàng hậu, trong đó có người cướp được hai món, lúc này đắc ý dạt dào nhìn những tiểu thư chỉ giành được món, lộ ra nụ cười thắng lợi.

      “Ừ, tốt lắm.” Hoàng hậu gật đầu, vẻ mặt bà lạnh lùng, nhìn ra cảm xúc gì, “Hễ là người cướp được trang sức, đều được phê chuẩn tham gia Lục Quốc Đại Điển!”

      “Hả!” Các tiểu thư cướp được trang sức sắc mặt trở nên trắng bệch, nhất thời ngồi tại chỗ biết làm sao, tiểu thư to gan trong lòng nuôi hy vọng, hỏi: “Nương nương, thứ cho thần nữ to gan, vừa rồi chính nương nương , người cướp được trang sức có cơ hội tham gia Lục Quốc Đại Điển.”

      “Đúng vậy, bản cung từng như vậy! Nhưng mà bản cung chỉ là có cơ hội!” Hoàng hậu đột nhiên cao giọng, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc, “Các ngươi đều là tiểu thư nhà quan, nhìn thấy những món đồ này liền tranh đoạt đến mất cả thể diện, làm sao bản cung dám để cho các ngươi tham dự Lục Quốc Đại Điển! Đến lúc đó còn ném hết mặt mũi của nước Lăng Nguyệt này sao!” Hoàng hậu chỉ thẳng vào tiểu thư đoạt được hai món trang sức kia, “Còn có ngươi! Lại có thể tham lam cướp luôn cả hai món, bản cung phạt ngươi cả đời này được vào cung!”

      Cái gì? Các tiểu thư cướp được trang sức đều kinh ngạc thôi, Như Nguyệt phẫn uất nhìn Gia Cát Linh , ngờ bản thân mình lại giúp nó.

      Các tiểu thư cướp được trang sức nhất thời tâm trạng tốt hơn, buồn bực vừa rồi bay biến sạch, nhủ thầm bản thân may mắn ra tay chậm, thế nhưng Hoàng hậu cũng cho là vậy.

      “Còn có các ngươi!” Hoàng hậu đảo mắt qua các tiểu thư khác, “Những ai tham gia tranh đoạt, cho dù là cướp được hay , cũng được tham gia Lục Quốc Đại Điển.”

      Sắc mặt các tiểu thư khó coi đến cực điểm, cũng dám có câu oán thán gì, hệt như đám gà trống bị đá thua.

      “Bản cung tuyên bố, Phàm nhi, Tuyết Tranh, Gia Cát Đại tiểu thư, Tam tiểu thư, Nhị tiểu thư Tiêu gia mười ngày sau tiến cung tham gia Lục Quốc Đại Điển!”

      “Tạ ơn nương nương.” Các tiểu thư đứng lên, tạ ơn hoàng hậu.

      Gia Cát Linh đứng dậy, cái ghế cũng lách cách vang lên, nàng cúi đầu nhìn, phát gấu váy mình vô cớ bị cột ở chân ghế, nghĩ đến hành động lúc nãy của Như Nguyệt, nhất thời hiểu ra.

      Gia Cát Hồng Nhan thầm thở phào, vốn nàng ta cũng muốn là người đầu tiên xông lên, nhưng nhìn thấy Gia Cát Linh bất động, vì thế nàng ta cũng kiềm chế, quan sát hành động của Gia Cát Linh , trực giác mách bảo nàng ta, làm theo Gia Cát Linh nhất định sai.

      “Được rồi, bản cung cũng mệt mỏi, các người lui trước .” Hoàng hậu .

      “Dạ, nương nương, thần nữ cáo lui!”

      Như Nguyệt ủ rũ theo sau lưng Gia Cát Linh và Gia Cát Hồng Nhan, nàng ta tham gia tranh đoạt trang sức, đương nhiên thể tham gia Lục Quốc Đại Điển.

      Gia Cát Hồng Nhan trừng mắt liếc Như Nguyệt cái, “Đừng vác bộ mặt đưa đám đó, ai bảo muội ngu si hệt như bọn ăn mày, nhìn đồ tốt liền muốn đoạt, đúng là mất mặt!”

      Ba chị em nhà Gia Cát ra khỏi Dịch Khôn Cung, thấy các tiểu thư ra trước đứng tíu ta tíu tít ở đằng kia.

      Hết chương 95
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :