1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không, cung đấu] Gia cát linh ẩn - Cửu Dã Thần Tây (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 86: ràng, là con của ai

      “Linh nhi, nàng sao chứ?” Sở Lăng Thiên đến trước mặt Gia Cát Linh .

      sao.” Gia Cát Linh khẽ cười.

      “Tam tiểu thư, Tam Nương cầu gì khác, chỉ cầu xin Tam tiểu thư cho chút ngân lượng để có thể chữa bệnh cho đứa cháu. Dù sao chăng nữa, nó cũng là con thân sinh của tiểu thư, Tam tiểu thư thấy chết mà cứu chứ.” Tròng mắt của Tam Nương đảo qua đảo lại.

      “Vị nương này đừng hưu vượn.” Lưu quản gia chỉ vào Sở Lăng Thiên: “Vị này là Thất điện hạ, có chuyện gì với Thất điện hạ. Nếu xấu Tam tiểu thư, Thất điện hạ trị tội ngươi.”

      “Những lời này của tiểu nữ là . Vương gia, xin chủ trì công đạo cho tiểu nữ!” Tam Nương đột nhiên quỳ xuống trước mặt Sở Lăng Thiên, nắm lấy ống quần của Sở Lăng Thiên, khóc la: “Tam tiểu thư ngay cả đứa con thân sinh của mình cũng cần. Thất vương gia ngàn vạn lần đừng quá thân cận với nữ nhân này!”

      “À.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng liếc nhìn Tam Nương cá,. “Nếu là con của Linh nhi, bản vương đem nó về phủ, dốc lòng chăm sóc. Bất quá, phải nhìn xem nó có may mắn này hay .”

      Lúc này, Kinh Phong cùng Phá Trận đều chạy trở về, đem tin tức bọn họ tra được lặng lẽ cho Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên.

      Nghe thấy tin tức hai người mang về, Gia Cát Linh cười với Tam Nương: “Nếu là con của ta, sao có thể chỉ cho ngân lượng ít ỏi như vậy. Về sau, đứa bé này ở lại bên ta là được rồi.”

      Kinh Phong tiến lên, nhanh chóng ẵm đứa bé trong tay Tam Nương, giao cho Gia Cát Linh . Đứa bé hoảng sợ liền oa oa khóc lớn lên.

      “Trả đứa bé lại cho ta!” Tam Nương nhanh chóng chồm lên, tức giận quát: “Mau trả đứa bé lại cho ta!”

      “Ngươi yên tâm, ta chăm sóc đứa bé tốt. Tại sao đứa bé này khóc ngừng?” Gia Cát Linh nhíu nhíu đầu chân mày, đưa đứa bé cho Mộc Tê, “Mộc Tê, đánh nó cho ta, đánh cho tới khi nó ngừng khóc mới thôi, làm cho người ta nhức đầu quá.”

      Tam Nương vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi lớn, tiến lên đoạt lại đứa bé, nhưng bị Kinh Phong ngăn cản, chỉ nghe thấy đằng sau truyền đến ba tiếng tát tay chát chát chát.

      “Ngươi, nữ nhân rắn rết này!” Tam Nương chỉ vào Gia Cát Linh , toàn thân run rẩy, “Vậy mà cũng ra tay được với đứa con của mình! Các hương thân, các người nhìn xem nữ nhân này, mọi người cướp đứa bé về giúp ta, nếu nữ nhân ác độc này đánh chết nó. Đứa bé còn bệnh đó!”

      “Nữ nhân này là rất độc ác!”

      “Đúng vậy. Làm sao có thể đối với đứa con thân sinh của mình như vậy chứ?”

      “Thất điện hạ, nhanh bắt ả ta lại, giao cho quan phủ xử lý.”

      Gia Cát Linh ngoảnh mặt làm ngơ với lời của những người khác. Nàng nhíu chặt mày, với Mộc Tê: “Sao ta lại quên, tiểu thiếu gia bị bệnh, nhanh lấy chút thuốc đến.”

      “Tiểu thư…” Mộc Tê chần chờ lát, nhìn thấy ánh mắt của Gia Cát Linh lập tức hiểu được vài phần, “Ngoại trừ thạch tín, có thuốc nào khác.”

      “Vậy đút cho nó chút thạch tín!” Gia Cát Linh kiên nhẫn, .

      “Dạ, nô tỳ ngay!”

      Tam Nương vừa nghe, lập tức bất chấp tất cả, xông lên muốn cướp đứa bé về. Thế nhưng, Kinh Phong và Phá Trận chắn ở phía trước, mỗi lần xông vào đều vô ích!

      “Nữ nhân đáng chết này, trả đứa lại cho ta, đừng cho nó ăn thạch tín!” Tam Nương bắt lấy cánh tay của gia đinh, khóc trời gọi đất.

      “Con của ta, ta muốn cho ăn cái gì liền cho ăn cái đó.” Gia Cát Linh lạnh lùng , nghĩ thầm, còn thừa nhận sao?

      “Tiểu thư, tiểu thư, cho ăn thạch tín, tiểu thiếu gia ồn ào nữa!” lát, Mộc Tê ôm cái bọc tã ra, vui vẻ .

      “Con của ta!” Tam Nương vừa nghe thấy, lập tức ngồi tê liệt đất.

      phải là con của ta sao? Làm sao lại trở thành con của ngươi?” Gia Cát Linh nhìn Tam Nương, mặt mang theo ý cười.

      “Tiểu thư, sao tiểu thiếu gia bất động rồi?” Mộc Tê hỏi.

      “Uống thạch tín vào còn có thể động đậy sao? Nhưng mà còn hơi thở, chết cũng choáng váng, trưởng thành đứa ngu ngốc, bằng quăng chết .” Gia Cát Linh tiếp nhận bọc tã, liền ném xuống đất.

      “Đừng! Đừng ném chết con của ta! Tam tiểu thư, ta van xin ngươi, đừng ném chết con của ta! Ta thành thân mười năm mới sinh hạ được đứa bé này!” Tam Nương nhào đến, ôm lấy đùi Gia Cát Linh , đau khổ cầu xin.

      “Tam Nương, ngươi cho ràng, đứa bé này là con ai?” Gia Cát Linh chậm rãi .

      “Là của ta, đứa bé là con của ta!” Tam Nương bất chấp tất cả, dập đầu lạy, “Tam tiểu thư, đừng ném chết con của ta!”

      “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hả?” Mọi người cùng tới với Tam Nương cảm thấy chẳng hieure gì cả.

      “Tam Nương, sao đứa bé lại trở thành con của ngươi?”

      “Ngươi gạt chúng ta phải ?”

      Gia Cát Linh nhìn Tam Nương: “Ngươi nên ràng với mọi người , ta dám cam đoan lỡ tay làm rơi đứa bé!”

      “Ta…” Tam Nương mệt mỏi đứng lên, với những người khác: “Là ta lừa gạt mọi người, đứa bé này là con thân sinh của ta. Ta cũng có đệ đệ, là có người cho ta mười hai lượng bạc, kêu ta vu cáo hãm hại Tam tiểu thư. Tam tiểu thư, xin lỗi, là ta sai rồi, cầu xin ngươi trả lại đứa bé cho ta.”

      “Ngươi, nữ nhân này lại có thể làm ra chuyện như vậy, quả vô sỉ đến cực điểm. Phụt!”

      Trong đám người, biết ai dẫn đầu, phun bãi nước miếng vào Tam Nương, ngay lập tức, những người khác đều chen lên trước, dùng loại phương pháp cực đoan này để biểu đạt bất mãn của mình. Tam Nương chỉ có thể bưng đầu, khóc rống lên.

      “Bồng đứa bé ra đây .” Gia Cát Linh với Mộc Tê.

      Mộc Tê vào, chỉ chốc lát sau bồng đứa bé ra, chính là đứa bé Tam Nương bồng trước đó. Đứa bé cầm trong tay món đồ chơi, chơi là vui vẻ, cười khanh khách.

      “Con của ta!” Tam Nương xông đến đoạt lại đứa , ôm chặt vào trong ngực, ngừng hôn. Nàng ta nhìn lại trong lòng Gia Cát Linh chút, bên trong bọc tã kia chỉ là cái gối nằm , “Con của ta có sao, cảm ơn Tam tiểu thư!”

      nhanh !” Mộc Tê trừng Tam Nương: “Hôm nay xem như cho ngươi bài học. Nếu phải tiểu thư có lòng lương thiện, quả đoạt lấy con của ngươi bán cho bọn buôn người!”

      “Dạ, Tam Nương biết sai rồi, cám ơn đại ân đại đức của Tam tiểu thư!” xong, Tam Nương bồng đứa , trốn trong tiếng ầm ĩ của mọi người, giống như sợ đợi thêm giây nữa còn đứa bé.

      Sau khi Tam Nương trốn , người vây xem cũng nhanh chóng tản ra. Bọn họ tranh nhau chạy loan báo Tam tiểu thư nhìn thấu mưu kế của Tam Nương ra sao, chỉ đôi ba câu liền khiến cho Tam Nương ra chân tướng. Vì thế, dư luận ở Ngân Đô lại chuyển hướng, tương truyền sôi nổi Tam tiểu thư túc trí đa mưu thế nào, Tam Nương kia bỉ ổi vô liêm sỉ ra sao.

      Tiêu Doanh, Tứ di nương, Như Nguyệt, Như Sương cùng thấy Gia Cát Linh hoá giải nguy cơ hầu như khó giải như thế nào. Mấy người đều kinh ngạc thôi, nhất là Tứ di nương tràn đầy hoảng sợ trong lòng. Năng lực và quyết đoán của Gia Cát Linh vượt xa tưởng tượng của bà.

      Gia Cát Linh xoay người, nhìn thấy Tiêu Doanh và Tứ di nương đứng ở bên cạnh. Tiêu Doanh mỉm cười với mình, nụ cười đó vô cùng mất tự nhiên.

      “Dì tới?” Gia Cát Linh mỉm cười hỏi.

      “Nghe mẫu thân của ngươi bị thương, cho nên ta đến đây thăm.” Ánh mắt Tiêu Doanh bối rối nhìn xung quanh, chột dạ thôi.

      “Doanh tỷ, mau đưa biên lai vay bạc cho muội, sau đó lãnh ngân lượng . ngàn lượng bạc phải có muội mới có thể lãnh, xong rồi muội còn phải ra ngoài nữa.” Tứ di nương với Tiêu Doanh.

      “Tứ di nương trước , ta theo sau.” Tiêu Doanh cười theo, xấu hổ .

      “Vậy nhanh chút , muội chờ tỷ ở trong phòng.”

      Tiêu Doanh căm phẫn nhìn Tứ di nương rời , ngực phập phồng mãnh liệt, tay nắm chặt lại.

      Trong mấy câu đó, Gia Cát Linh để ý ràng chân tướng. ra Tiêu Doanh đến vay tiền trong phủ, ngờ vừa khéo gặp phải lúc Tứ di nương quản lý việc nhà. Gia Cát Linh nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Doanh biết bà ta bị Tứ di nương làm cho tức giận, lập tức nảy ra mưu kế.

      Hết chương 86
      Chrissanone2112 thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 87: Nắm lấy tay nàng buông

      ngàn lượng bạc thôi mà, sao dì tìm Nhị thúc, phải đến đây nhìn sắc mặt của Tứ di nương?” Gia Cát Linh đến trước mặt Tiêu Doanh, giọng .

      Mắt Tiêu Doanh sáng lên, ngoài miệng lại : “Tam tiểu thư thích đùa, cho dù đói chết, ta cũng tìm Nhị thúc con, ta còn có việc, trước đây.” xong, Tiêu Doanh vội vả rời khỏi phủ Thừa tướng.

      “Dì đến chỗ Tứ di nương lãnh ngân lượng sao?” Gia Cát Linh cao giọng hỏi.

      “Ta cần nữa!” Tiêu Doanh đầu cũng quay lại, lạnh lùng .

      Xoay người, Gia Cát Linh với Kinh Phong: “Kinh Phong, ngươi theo dõi bà ta, nhất định bà ta đến tìm Gia Cát Vũ, ngươi xem họ gặp mặt ở đâu rồi thông báo cho phu nhân của Gia Cát Vũ.”

      “Dạ, tiểu thư.”

      “Linh nhi muốn giải quyết bà ấy thế nào?” Sở Lăng Thiên chiều nhìn Gia Cát Linh , thủ đoạn của Gia Cát Linh luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

      “Cái này phải xem bản lĩnh của phu nhân nổi tiếng ghen tuông của Gia Cát Vũ kia.” Gia Cát Linh thở dài , “Đứa bé của Tam Nương quả thực rất đáng , tiếc là gặp phải người mẹ như vậy.”

      “Nếu Linh nhi thích con nít, sau này chúng ta sinh nhiều chút.” Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Linh , cười xấu xa.

      Mặt Gia Cát Linh hơi đỏ lên, cúi đầu, thèm để ý Sở Lăng Thiên nữa.

      Sở Lăng Thiên mỉm cười gian trá: “Dáng vẻ thẹn thùng của Linh nhi đẹp, nào, lên phố dạo với ta chút!”

      Sở Lăng Thiên thuận thế bắt lấy tay của Gia Cát Linh , nắm chặt trong tay mình, kéo Gia Cát Linh ra khỏi phủ. Gia Cát Linh thử vùng ra, nhưng Sở Lăng Thiên lại nắm chặt hơn.

      “Linh nhi nếu còn vùng vẫy nữa, ta hôn nàng phố đó.” Sở Lăng Thiên chu miệng, cười vui vẻ.

      Gia Cát Linh quả nhiên dám từ chối nữa, nàng tin Sở Lăng Thiên làm được chuyện này, “Thất gia chỉ muốn tản bộ đơn giản thế thôi sao?” Gia Cát Linh hỏi.

      “Linh nhi thông minh lắm, có vẻ còn thông minh hơn cả ta.” Sở Lăng Thiên nhún nhún vai, bất đắc dĩ .

      Đôi kim đồng ngọc nữ phố này hấp dẫn tất cả ánh mắt của người qua đường. Nữ tử cao sang xinh đẹp, khí chất xuất chúng làm cho người khác hoài nghi đây là tiên nữ hạ phàm, trong vẻ lạnh lùng lại mang theo chút ngượng ngùng của nữ nhân, càng làm tôn lên vẻ động lòng người của nữ tử. Nam tử dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú dẫn đến các nữ nhân khác đều dừng chân ngoái nhìn, nam tử thường xuyên liếc nhìn nữ tử bên cạnh, trong mắt tràn đầy thương, giống như trân bảo của toàn bộ thế giới đều đặt trước mặt , trong mắt cũng chỉ có nữ tử xinh đẹp bên cạnh này.

      “Nhìn kìa, nàng ấy chính là Tam tiểu thư, cùng nàng ấy là Thất điện hạ đó!” người trong đám đông hết hồn kêu lên.

      phải Tam tiểu thư có con riêng sao? Sao Thất điện hạ còn ở bên nàng ta?”

      “Ngươi biết à? Tam tiểu thư là bị hại đó, nữ nhân kia nhận tiền của người khác nên cố tình rêu rao như vậy.”

      “Vậy con riêng kia là chuyện thế nào?”

      “Là con của nữ nhân đó, người cố ý vu oan cho Tam tiểu thư. Tam tiểu thư mau chóng trở thành Thất vương phi thôi.”

      “Hóa ra là vậy, nữ tử Thất điện hạ thích, nhất định làm ra chuyện bỉ ổi như vậy.”

      Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh xuất phố, lời đồn tự sụp đổ, vì thế tất cả mọi người bây giờ đều bàn tán, Thất vương gia muốn cưới Tam tiểu thư làm vương phi.

      Gia Cát Linh biết Sở Lăng Thiên mang ra ngoài cũng phải dạo phố đơn giản như vậy, y muốn với mọi người, nữ nhân này là trân bảo của y. Gia Cát Linh khỏi chủ động nắm chặt tay Sở Lăng Thiên, cảm nhận lòng bàn tay rộng lớn của Sở Lăng Thiên truyền đến ấm áp cho nàng, nhận được đáp lại của Gia Cát Linh , tay Sở Lăng Thiên càng thêm siết chặt.

      “Linh nhi, giờ nàng có biết ta nghĩ gì ?” Sở Lăng Thiên hỏi.

      “Tâm tư của Thất gia, Linh nhi dám đoán bừa.”

      “Ta nghĩ, ta cứ nắm tay nàng như vậy buông ra.”

      “Vậy đừng buông!”

      Sở Lăng Thiên lộ ra nụ cười thỏa mãn, xem đây là lời hứa hẹn mà Gia Cát Linh dành cho , vĩnh viễn buông tay!

      Cũng có người biết đôi bích nhân này, người bán hàng rong bên đường hét to kéo khách, nhìn thấy Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh , lập tức mời chào, “Vị công tử này, mua trâm cho phu nhân , công tử xem này, rất đẹp đó.”

      Sở Lăng Thiên chọn chiếc trâm ngọc, cài lên giúp Gia Cát Linh .

      “Vừa nhìn là biết công tử đúng là phu quân tốt, phu nhân đây có phu quân như vậy, đúng là rất may mắn.” Người bán hàng rong cười .

      Sở Lăng Thiên nhìn người bán hàng rong đầy tán thưởng, từ trong ngực móc ra thỏi bạc, “Ta mua hết toàn bộ trâm của ngươi! Giúp ta đưa đến tiền trang ở trước mặt nhé!”

      “Dạ!” Người bán hàng sửng sốt, lập tức hoàn hồn, hớn hở , “Công tử đúng là người hào phóng, tiểu nhân chúc công tử cùng phu nhân hạnh phúc mỹ mãn, con cháu đầy đàn.”

      “Nhưng ta lại nỡ để nương tử sanh nhiều con như vậy, cực lắm!” Sở Lăng Thiên phất tay áo, .

      “Ai là nương tử của người.” Gia Cát Linh liếc Sở Lăng Thiên trắng mắt.

      “Hì hì!” Sở Lăng Thiên mỉm cười ngây ngốc.

      Hai người lại dạo phố lâu, bỗng nhiên, góc đường biết tại sao lại ồn ào náo nhiệt, đám người xúm xít la hét về hướng bên này, Sở Lăng Thiên bất giác bảo vệ Gia Cát Linh ở sau lưng.

      Chỉ thấy có người cầm rau thối, trứng gà ngừng ném vào bên trong, vừa ném vừa hô: đê tiện, vô sỉ, dâm phụ! Đến gần, Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên mới nhìn người nọ, đứng giữa đám người, người phụ nữ nọ chỉ mặc cái yếm và quần trong[1], gương mặt nữ nhân bị mái tóc hỗn loạn che khuất, trước ngực người đó có treo tấm thẻ, mặt có viết hai chữ ‘dâm phụ’. theo sau đó là người vừa gõ trống khua chiêng vừa hô lớn: “Mọi người mau đến xem, quả phụ vô sỉ dụ dỗ đàn ông có vợ này!”

      Nữ nhân nọ cúi đầu, người khác biết, chứ Gia Cát Linh lại quen biết bà, bà chính là Tiêu Doanh, phu nhân của Gia Cát Vũ nổi tiếng là bình dấm chua, thủ đoạn chấn chỉnh người này quả là hả giận. Lần này xem như cho Tiêu Doanh bài học, trước cửa phủ thừa tướng, cái liếc mắt của Tam Nương và Tiêu Doanh bán đứng bà, Gia Cát Linh liền quy chụp chuyện lúc sáng có liên quan đến Tiêu Doanh. Tiêu Doanh ở chỗ Tứ di nương bị tức giận, Gia Cát Linh liền biết tận dụng thời cơ gợi ý kêu bà tìm Gia Cát Vũ.

      “À, thanh danh của bà ấy mới đúng là bị hủy hoại đó.” Sở Lăng Thiên mỉm cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa, “Ai bảo bà ấy đắc tội với Linh nhi của ta.”

      “Dâm phụ chết !” phụ nữ trung niên bưng chậu máu lợn, tạt về phía Tiêu Doanh.

      “Á!” Tiêu Doanh ngửa mặt lên trời hét lớn, quẹt lung tung mặt, người, “Cút mau!”

      “Còn dám mắng người à!” Người phụ nữ trung niên nọ xông đến, phen kéo cái yếm của Tiêu Doanh, nửa thân của Tiêu Doanh nhất thời lõa lồ trước mặt mọi người, “ vậy còn biết thẹn à, còn che cái gì mà che.”

      “Á!” Tiêu Doanh rốt cục cũng chịu đựng nổi nhục nhã như vậy, dạt đám người vây quanh bà sang hai bên, hướng về phía cây cột bên cạnh dùng sức đập mạnh đầu vào.

      Cộp tiếng, Tiêu Doanh té ngã xuống đất, nhất thời tắt thở, hai mắt trợn trừng. giọt máu từ cây cột chảy xuống, giọt lên giữa hai đầu chân mày của Tiêu Doanh.

      “Ôi, chết rồi à.” Sở Lăng Thiên ghét bỏ liếc nhìn Tiêu Doanh cái, “Linh nhi, chúng ta đến nơi khác dạo thôi.”

      “Ừm.” Gia Cát Linh gật đầu, ngoan ngoãn theo Sở Lăng Thiên.

      Màn đêm buông xuống, Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh cùng nhau vào Tiên Túy Lâu dùng bữa tối.

      Sở Lăng Thiên là khách quen của Tiên Túy Lâu, chưởng quầy nhanh chóng dẫn họ đến phòng đánh chữ Thiên. Chưởng quầy chưa bao giờ nhìn thấy Sở Lăng Thiên đến cùng nữ quyến, trong lòng biết nhất định thân phận của nữ tử này rất đặc biệt, vì thế càng thêm dốc lòng chiêu đãi nàng.

      “Lục gia, Thất gia ở bên trong.” Bên ngoài phòng riêng, truyền đến tiếng của chưởng quầy, giọng điệu vô cùng khó xử.

      “Thất đệ ở trong đó à, bản vương càng muốn vào để chào hỏi tiếng.” Sở Lăng Hiên để ý đến ngăn cản của chưởng quầy, đẩy cửa vào, nhìn thấy Gia Cát Linh , sắc mặt Sở Lăng Hiên nhất thời u ám, “Bản vương đến xin ly rượu, Thất đệ để ý chứ?”

      “Lục ca xin cứ tự nhiên.” Sở Lăng Thiên thản nhiên .

      Sở Lăng Hiên nhìn chằm chằm Gia Cát Linh , “Tam tiểu thư, nếu bản vương nhớ nhầm, hình như ngươi còn nợ bản vương ly rượu. Là lần đầu tiên gặp Tam tiểu thư ở phủ thừa tướng, ly rượu kia của Tam tiểu thư bản vương vẫn còn chưa uống.”

      “Lục điện hạ, thời tiết oi bức, nên uống ít rượu thôi.” Gia Cát Linh lạnh lùng liếc nhìn Sở Lăng Hiên.

      “Tam tiểu thư có lý.” Sắc mặt Sở Lăng Hiên lại càng u ám, quay đầu với Sở Lăng Thiên, “Thất đệ ném người của Thánh Điện vào trong phủ của bản vương là có ý gì?”

      “Những kẻ đó vốn là người của Lục ca, đệ chỉ là trả lại cho Lục ca mà thôi.”

      “Sở Lăng Thiên, đừng tưởng bản vương dám làm khó dễ ngươi?” Sở Lăng Hiên tức giận xoay người.

      phải Lục ca bắt đầu hành động rồi sao?” Sở Lăng Thiên cười cười, biểu châm biếm.

      “Thất gia, ta ăn no rồi, chúng ta thôi.” Gia Cát Linh đứng lên, túm lấy Sở Lăng Thiên.

      “Ừm, ta cũng no rồi, Lục ca từ từ dùng nhé.”

      Sở Lăng Thiên cũng đứng lên, nắm lấy tay Gia Cát Linh , cùng nhau rời khỏi đó.

      Sở Lăng Hiên nắm chặt ly rượu trong tay, lộ ra nụ cười lạnh, Gia Cát Linh , đời này ngươi chỉ có thể là của bản vương, đợi bản vương ổn định đại trước, lại cùng các ngươi chơi đùa.

      Sở Lăng Thiên đưa Gia Cát Linh về Trục Nguyệt Hiên, lại ngồi thêm lát, “Linh nhi, sắp đến Lục Quốc Đại Điển[2] rồi, ta phụ trách bố trí cấm quân, bảo đảm an toàn của đại lễ, sau này có thể có thời gian đến đây, nàng nhất định phải cẩn thận.”

      Gia Cát Linh gật đầu, “Yên tâm , có Mộc Tê và Kinh Phong ở đây, cần lo lắng.”

      Sở Lăng Thiên lại lo lắng dặn dò Kinh Phong và hồi mới lưu luyến rời khỏi Trục Nguyệt Hiên.

      Như Nguyệt canh ở cửa, nhìn thấy Sở Lăng Thiên ra, lập tức nghênh đón, hành lễ với Sở Lăng Thiên: “Thần nữ thỉnh an Thất vương gia.”

      “Tứ tiểu thư mời đứng lên.” Sở Lăng Thiên xong liền muốn .

      “Thất điện hạ, đợi .” Như Nguyệt vội vàng .

      “Tứ tiểu thư có chuyện gì à?”

      Như Nguyệt lấy từ trong ngực ra chiếc khăn tay, đưa cho Sở Lăng Thiên, cúi đầu: “Đây là khăn tay thân nữ thêu riêng cho Thất điện hạ, hy vọng Thất điện hạ nhận cho.”

      “Bản vương thiếu khăn tay, Tứ tiểu thư vẫn là nhận lại .” Cảm nhận được ý tứ của Như Nguyệt, giọng điệu của Sở Lăng Thiên có chút vui.

      “Điện hạ đừng hiểu lầm!” Như Nguyệt lập tức giải thích, “Thần nữ là thấy Tam tỷ quá bận, tỷ ấy cũng rành khâu vá, lo lắng Tam tỷ chăm sóc Thất điện hạ được chu toàn, muốn chia sẻ ưu phiền giúp Tam tỷ, thần nữ vốn có suy nghĩ an phận với điện hạ đâu.”

      “Nếu Tứ tiểu thư muốn chia sẻ ưu phiền với Linh nhi, nên bớt gây phiền toái cho nàng ấy mới đúng.” Sở Lăng Thiên mặt chút thay đổi.

      “Điện hạ…”

      “Được rồi, xem như bản vương nể mặt Linh nhi, coi như ngươi nhảm! Nếu có lần sau, bản vương quyết khách khí.”

      “Thần nữ hiểu.” Như Nguyệt cúi đầu, giọng .

      Vì sao thay đổi đối sách vẫn là được? Như Nguyệt rầu rĩ nghĩ, nàng vốn nghĩ nếu lấy Gia Cát Linh ra làm cái cớ, Sở Lăng Thiên quả quyết từ chối, kết quả lại khác trời vực với suy nghĩ của nàng.

      Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh bảo Nguyệt Lan chuẩn bị chút điểm tâm, mang đến phòng của Đại phu nhân.

      [1] loại quần mặc bên trong y phục của người xưa, vì thời đó chưa có quần lót như ngày nay.

      [2] Lục Quốc Đại Điển: Đại lễ sáu nước, mỗi năm luân phiên tổ chức ở mỗi nước, có các mục tranh tài, nước nào thắng ở có quyền phân chia lại lãnh thổ.

      Hết chương 87
      Chrishonglak thích bài này.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 88: Đương nhiên con có lòng tốt như vậy

      mình Đại phu nhân nằm trong phòng tăm tối, cơn đau ở mông xâu xé bà, bà chu môi, ngừng hít hơi. Chuyện xảy ra vào ban ngày, Lưu quản gia bẩm báo lại chi tiết với bà, chỉ là bà vẫn chưa biết, Tiêu Doanh chết. Lần này, so với trước kia, Đại phu nhân lại càng mãnh liệt ý thức được, Gia Cát Linh thông minh mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của bà rất nhiều.

      “Mẹ, mẹ khỏe hơn chút nào ?” Gia Cát Linh xách giỏ, cười sảng lãng bước vào.

      “Ngươi đến làm gì?” Ánh mắt Đại phu nhân hung ác như lang sói, sáng quắc nhìn chằm chằm Gia Cát Linh .

      Gia Cát Linh mỉm cười, “Mẹ bị thương nghiêm trọng như vậy, làm con mà đến thăm có vẻ quá bất hiếu. Mẹ vì cứu con quỳ đêm ở từ đường, đại ân đại đức của mẹ, con nhất định ghi lòng tạc dạ.”

      “Hừ! Khỏi ở chỗ này mèo khóc chuột , ta chưa bao giờ nghĩ, tuổi ngươi còn , mà lòng dạ lại độc ác như thế!” Đại phu nhân phẫn hận .

      “Mẹ, con nghĩ mẹ nhầm gì rồi, con là chuột, còn mẹ là mèo mới đúng, nếu lòng dạ độc ác, con nào sánh kịp với mẹ chứ.”

      “Ngươi giống hệt con mẹ chết của ngươi, nhanh mồm nhanh miệng, ngày nào đó coi chừng cắn vào đầu lưỡi của chính mình đó!” Đại phu nhân thở hổn hển , “Ngươi đừng nghĩ ngươi thắng rồi nhé, sau lưng Hồng Nhan còn có Tiêu gia, ngươi có gì?”

      “Mẹ, con vẫn luôn xem đại tỷ là chị ruột mà.” Vẻ mặt của Gia Cát Linh ra chiều vô tội, “Lục Quốc Đại Điển sắp bắt đầu rồi, nữ nhi vốn định van xin phụ thân, để cho đại tỷ tham gia Lục Quốc Đại Điển.”

      “Ngươi có lòng tốt vậy sao?” Đại phu nhân hí mắt, cảnh giác nhìn Gia Cát Linh , giống như Gia Cát Linh cực kỳ động trời nào đó.

      “Con đương nhiên có lòng tốt như vậy!” Ánh mắt của Gia Cát Linh đột nhiên u lạnh lẽo, “Đến lúc đó mẹ biết, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, nữ nhi cáo lui.”

      “Tiểu tiện nhân, đừng mơ mà thương tổn được Hồng Nhan!” Đại phu nhân quát về phía bóng lưng của Gia Cát Linh , hơi dùng sức chút, vết thương mông lại nứt toạc ra, nhất thời đau đến nỗi bà nghiến răng trèo trẹo.

      Gia Cát Linh đứng lại, tươi cười, thầm nghĩ muốn biết thương tổn thế nào, các người từ từ chờ xem. Gia Cát Linh về phía thư phòng của Gia Cát Chiêm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Tứ di nương: “Tam tiểu thư xin dừng bước.”

      “Tứ di nương, tìm con có chuyện à?”

      “Tam tiểu thư, có thể đến phòng ta chuyện ?”

      “Ừm.” Gia Cát Linh gật đầu, cùng Tứ di nương đến phòng bà.

      Tứ di nương nháy mắt với Như Nguyệt và Như Sương, hai tỷ muội họ người bưng trà kẻ bưng điểm tâm đến, đặt trước mặt Gia Cát Linh : “Tam tỷ, mời uống trà.”

      Gia Cát Linh uống ngụm trà, đặt xuống, : “Tứ di nương có chuyện gì cứ .”

      “Chuyện này…” Tứ di nương dừng chút, “ tại Tam tiểu thư là Huyền Quân cao quý, lại thân cận với Thất điện hạ, nên Tứ di nương muốn cầu xin con, xem như nể mặt của ta, dẫn dắt Như Nguyệt và Như Sương, thế nào, hai đứa cũng là muội muội con.”

      Gia Cát Linh lộ vẻ khó xử: “Tứ di nương có điều biết, chức Huyền Quân của Linh nhi chỉ là Hoàng thượng nhất thời vui vẻ nên phong tặng, Hoàng thượng vui bất cứ lúc nào cũng có thể lột bỏ phong hiệu này. Mặc dù con thân cận với Thất gia, nhưng vẫn chưa thành thân, Linh nhi biết bây giờ phải dẫn dắt hai muội muội thế nào.”

      “Tam tiểu thư khiêm tốn quá.” Tứ di nương cười theo, “Tứ di nương chỉ muốn cầu xin ngày nào đó Tam tiểu thư được làm phi của Thất điện hạ, có thể nạp hai chị em Như Nguyệt và Như Sương làm thiếp, cùng nhau phụng bồi Thất điện hạ.”

      “Tứ di nương.” Sắc mặt Gia Cát Linh nháy mắt sa sầm, dám có ý định đụng đến Sở Lăng Thiên, chính là khiêu chiến với giới hạn cuối cùng của nàng, “Mỗi người đều có duyên phận của chính mình. Hôn đương nhiên do cha mẹ làm chủ, người là tỷ tỷ tiện nhúng tay vào. Vả lại, có cưới hay là do Thất vương gia, phải do ta. Trượng phu của ta, chỉ được phép có nữ nhân là ta!”

      “Tam tiểu thư bớt giận!” Cảm nhận được cơn giận của Gia Cát Linh , Tứ di nương lập tức , “Ta chỉ là vậy mà thôi.”

      “Tứ di nương cũng đừng ta để ý đến tình cảm chị em, Lục Quốc Đại Điển, nếu có cơ hội, ta cầu xin với Hoàng hậu, tranh thủ để cho Như Nguyệt và Như Sương cùng tham gia, nương nương có thể đồng ý hay , còn phải xem vận may của hai muội ấy, còn về phần có thu hoạch được gì , phải xem tạo hóa của chính hai người.”

      “Được vậy tốt quá!” Tứ di nương lập tức vui vẻ ra mặt, “Đa tạ Tam tiểu thư.”

      “Tứ di nương khách sáo rồi, bên chỗ Đại phu nhân, làm phiền Tứ di nương chiếu cố nhiều hơn.”

      “Yên tâm, ta nhất định chiếu cố tốt tỷ ấy.” Tứ di nương sâu xa.

      ra, Gia Cát Linh lại đến thư phòng của Gia Cát Chiêm.

      Nhìn thấy Gia Cát Linh , Gia Cát Chiêm lập tức đứng lên, quan tâm hỏi han: “Linh nhi đâu vậy? Phụ thân vẫn còn lo lắng đây, chuyện hôm nay ta đều nghe cả rồi, may mà Linh nhi thông minh ứng phó, mới để kẻ gian thực được.”

      “Nữ nhi ra ngoài dạo cùng Thất vương gia, làm cho phụ thân lo lắng rồi.” Gia Cát Linh ngừng chút, “Phụ thân, Lục Quốc Đại Điển sắp tới rồi, nữ nhi muốn cầu xin với phụ thân, đừng cấm cửa tỷ tỷ nữa, nếu tốt số, chừng cả tỷ tỷ và Linh nhi đều có thể tham gia Lục Quốc Đại Điển.”

      “Con còn cầu xin cho nó.” Nhớ đến Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Chiêm có hơi bực bội, “Nhưng nếu Linh nhi vậy, cha giải trừ lệnh cấm cho nó.”

      Gia Cát Linh trong lòng cười lạnh, cho dù nàng , Gia Cát Chiêm nhất định cũng để cho Gia Cát Hồng Nhan tham gia, nàng chỉ là biết thời thế mà thôi, “Đại tỷ chỉ là nhất thời hồ đồ, phụ thân đừng giận tỷ ấy nữa. Có thể cùng tham gia Lục Quốc Đại Điển với đại tỷ, tỷ ấy có thể chỉ bảo con nhiều hơn, tỷ muội đồng lòng, lợi ích nhất định rất nhiều.”

      “Vẫn là Linh nhi hiểu chuyện.” Gia Cát Chiêm gật gù, hài lòng .

      Trong phòng Tứ di nương, Như Sương khó hiểu hỏi mẹ mình: “Mẹ, vì sao chúng ta phải thỏa hiệp với Gia Cát Linh ? giờ mẹ quản lý hết mọi chuyện lớn trong phủ, ngay cả chìa khóa của phòng thu chi cũng ở trong tay mẹ, phải là nó đến cầu xin mẹ mới đúng chứ?”

      “Con biết cái gì?” Tứ di nương liếc Như Sương trắng mắt, “Tâm cơ của ba mẹ con chúng ta cộng lại cũng nhiều bằng nó. Trong phủ xảy ra nhiều chuyện như vậy, tụi con cho rằng đều là ngẫu nhiên sao? giờ nó được phong làm Huyền Quân, là tâm phúc trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu, lão gia nâng chi phí sinh hoạt của nó bằng với Đại tiểu thư. Thoạt nhìn cứ tưởng trong phủ này là thiên hạ của đại phòng, thực ra gió bắt đầu đổi hướng rồi. Thân cận với Gia Cát Linh có sai đâu. Trừ phi có thể lật đổ nó hoàn toàn, còn đừng hành động nông nổi.”

      Như Nguyệt và Như Sương bốn mắt nhìn nhau, trong lòng các nàng đều cảm thấy Tứ di nương đúng là thần hồn nát thần tính.

      Ban đêm đầu thu, oi bức như ngày hè, trong Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh ngồi trước cửa sổ, cơn gió từ từ thổi vào. Gia Cát Linh vẽ tranh án, trong mắt đong đầy ý cười ấm áp. lát sau, nàng giơ thứ trong tay lên, là bức họa, khuôn mặt Sở Lăng Thiên sống động giấy. giấy, khóe miệng của người nọ phát ra nụ cười xấu xa, làm Gia Cát Linh cười đến nheo mắt.

      Thị lực của Kinh Phong vô cùng tốt, mặc dù cách rất xa, nhưng liếc mắt cái liền nhận ra người trong bức họa là Sở Lăng Thiên, trong lòng khỏi reo mừng vì chủ tử! Rồi lại nén được thở dài, nữ tử có trái tim yếu đuối như thế, tại sao khi bắt tay làm việc gì lại ngoan độc đến vậy!

      Thời gian trôi vùn vụt, ngày mai chính là ngày thành thân của Như Mộng và Diêu Khánh. Tứ di nương lấy sính lễ của Diêu gia ra, xem như là của hồi môn cho Như Mộng. Như Mộng đau khổ cầu xin Tứ di nương mới xin được tấm vải đỏ.

      Sáng sớm, Gia Cát Linh dẫn theo hai nha hoàn ra ngoài, chọn mua số thứ rồi về, đưa đến trong phòng Như Mộng. Như Mộng cúi đầu, khâu từng mũi kim lên tấm vải đỏ xin được làm hỉ phục.

      “Tam muội, đây là?” Nhìn thấy chủ tớ ba người Gia Cát Linh mang đồ vào, Như Mộng khó hiểu hỏi.

      thế nào Gia Cát Như Mộng cũng là nữ nhi của thừa tướng, của hồi môn nhất định thể ít được.” Gia Cát Linh vừa , vừa đặt đồ xuống.

      Gia Cát Linh mua vải vóc, đồ trang sức, tranh chữ, vật dụng hàng ngày… mặc dù nhiều lắm nhưng cũng đủ xứng với Diêu gia. Cuối cùng, Gia Cát Linh còn lấy ra áo cưới gấm thêu tốt nhất, cùng tấm vải đội đầu, đặt xuống trước mặt Như Mộng, “Bỏ thứ trong tay xuống !”

      Nước mắt của Như Mộng chảy tràn, nàng vạn lần ngờ, người chuẩn bị hồi môn cho nàng lại là Gia Cát Linh , mấy hôm nay người kiên trì đưa cơm đến cho nàng cũng là Gia Cát Linh .

      “Tam muội…” Như Mộng khóc thành tiếng, biết phải gì.

      “Nhị tỷ cần như vậy.” Gia Cát Linh cười lạnh lùng, “Tỷ có điều biết, trong phủ thừa tướng này, kể ra người đối xử tốt nhất với muội là tỷ.”

      Như Mộng ngạc nhiên, nàng vẫn luôn biết, cuộc sống trong phủ của Gia Cát Linh cũng mấy tốt, nhưng nàng chưa từng để tâm đến người khác.

      “Tam muội, chuyện trước kia…”

      “Nhị tỷ, đến Diêu gia hãy sống cho tốt, tỷ thử hỉ phục này xem, vừa muội tìm thợ sửa lại.”

      “Để tỷ thay xem!”

      Đặt tấm vải đỏ trong tay xuống, Như Mộng cầm hỉ phục và mão phượng vào buồng trong, chỉ trong chốc lát thay xong bước ra. Hỉ phục vừa người, có lẽ do màu sắc, mặc hỉ phục vào, sắc mặt của Như Mộng cũng hồng hào ít.

      Lúc này, Lưu quản gia vào phòng của Như Mộng, : “Nhị tiểu thư, Tứ di nương bảo Nhị tiểu thư đến khi chọn vài món đồ, thêm vào của hồi môn.”

      “Hả, ư?” Như Mộng vui vẻ, “Ta lập tức đến ngay.”

      “Vậy để lão nô về bẩm lại với Tứ di nương.”

      Lưu quản gia đến trong sân, nhìn thấy ngoài phủ có người đàn ông lấm lét nhìn đông ngó tây, liền tiến lên trước, hỏi: “Vị đại ca này, ngươi có chuyện gì?”

      Lâm Hải cố gắng ưỡn ngực, “Ta là đại ca của Tứ di nương phủ thừa tướng, hãy để ta vào!”

      “Hóa ra là vợ.” Lưu quản gia cười cười, “Xin theo lão nô vào, lão nô dẫn người tìm Tứ di nương.”

      “Tốt quá, mau dẫn đường .”

      Lâm Hải nghênh ngang theo Lưu quản gia vào phòng của Tứ di nương. Tứ di nương vừa thấy Lâm Hải, sắc mặt nhất thời sa sầm.

      “Tứ di nương, của người có chuyện tìm người, lão nô liền dẫn y vào phủ.”

      “Ừ.” Tứ di nương lạnh lùng gật đầu, “Ngươi lui ra trước , nơi này có chuyện của ngươi.”

      “Dạ bên chỗ Nhị tiểu thư lão nô thông báo rồi.”

      “Biết rồi, ngươi lui xuống trước .”

      Lâm Hải cười ha hả trông theo bóng lưng Lưu quản gia rời , : “Tính ra ông già này cũng thức thời đó, vừa nghe ta là đại ca của muội, liền ân cần mời ta vào phủ, người này có thể bồi dưỡng đó.”

      “Đại ca đến có chuyện gì sao?”

      “Cũng có chuyện gì.” Lâm Hải chà xát hai tay, nghiêm mặt , “Mấy ngày nay hơi túng, tìm muội mượn chút bạc.”

      “Đại ca tưởng ta mở tiền trang sao?” Tứ di nương tức giận , “Mỗi tháng chi phí sinh hoạt của ta cũng chỉ có năm mươi lượng bạc, lần trước đưa huynh trăm lượng rồi, huynh xài hết rồi sao?”

      “Đều do bàn tay đê tiện này của ta, nhịn được lại cờ bạc, chưa tính thua hết ngân lượng, còn nợ thêm ngàn lượng.”

      ngàn lượng?” Tứ di nương mặt đen như than, “Ta có nhiều bạc như vậy.”

      “Muội muội đừng đùa, ngàn lượng thôi mà, đối với phủ thừa tướng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.” Lâm Hải tin, .

      “Hừ!” Tứ di nương nặng nề thở ra, móc ra ngân phiếu trăm lượng, đặt ở trước mặt Lâm Hải, “Đại ca nghĩ ta là đương gia ở phủ thừa tướng này ư? trăm lượng này xem như ta đưa cho huynh, sau này đừng bao giờ đến tìm ta nữa. Ta còn có việc, đại ca cũng sớm về .”

      trăm lượng?” Lâm Hải bất mãn nhìn Tứ di nương, “Lâm Tuyết, ngươi đuổi ta như đuổi ăn mày sao?”

      “Đại ca đừng gì nữa.”

      xong, Tứ di nương đứng dậy ra ngoài, bà muốn đến kho đợi Như Mộng đến chọn đồ. Bà vốn định cho Như Mộng thêm của hồi môn, suy nghĩ lại mãi, vẫn quyết định cho thêm ít, để biểu rộng lượng của bà, cũng giành được ấn tượng tốt với Gia Cát Chiêm.

      Tứ di nương vừa mở cửa kho ra, người liền đột ngột lách người tiến vào. Tứ di nương tập trung nhìn, lại có thể là Lâm Hải.

      Hết chương 88
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 89: Tam tiểu thư giết người

      “Đại ca, huynh đến đây làm gì vậy?” Tứ di nương vừa vừa muốn đẩy Lâm Hải ra ngoài, “ ra ngoài , ở đây phải là nơi huynh nên đến”.

      “Muội muội, nên như vậy, ta chỉ là muốn xem chút thôi.” Lâm Hải để ý Tứ di nương ngăn cản mình, vẫn cố nán lại trong nhà kho qua lại, thấy được vàng bạc, châu báu trong nhà kho hai mắt sáng lên, “Phủ Thừa tướng này đúng là lắm tiền.” Lâm Hải cầm lên nắm đồ trang sức rồi nhét vào ngực mình.

      “Đại ca, huynh nghĩ huynh làm gì vậy?” Thấy hành động của Lâm Hải, Tứ di nương vừa tức vừa lo, sắc mặt trở nên trắng bệch, “Mau trả lại mau, những thứ này thể động vào được đâu.”

      “Mấy thứ ở chỗ này đều dùng nữa, để ở đây là lãng phí!” Lâm Hải cười hì hì , “Muội ai biết là ta lấy.” Lâm Hải vừa vừa cố lấy thêm ít đồ trang sức nhét vào trong ngực.

      “Đại ca, bỏ xuống! Huynh làm như vậy là hại chết ta đó!” Tứ di nương tức giận vừa đẩy vừa quát lên.

      “Muội cứ là bị trộm lấy là được rồi!” Lâm Hải cũng tức giận giằng khỏi tay Tứ di nương.

      Tứ di nương bị đẩy cái đến lảo đảo nhưng vẫn cố lôi kéo Lâm Hải, khẩn cầu : “Đại ca, ta van huynh, huynh để đồ lại chỗ cũ , để ta đưa huynh ngàn lượng bạc.”

      “Chỉ ngàn lượng bạc muốn đuổi ta?” Lâm Hải khinh thường nhìn Tứ di nương, vào được nhà kho của phủ Thừa Tướng, ngàn lượng đối với sớm còn vừa mắt nữa rồi, “Ngươi, nếu để ta lấy , ta để bọn đòi nợ đến phủ Thừa Tướng này lượt, đến lúc đó xem ngươi làm thế nào để làm người. Lâm Tuyết, ngươi đừng quên, mấy năm trước khi ngươi muốn tìm người cưỡng hiếp Nhị di nương, chính ta giúp ngươi tay, tuy thực được nhưng nếu để Thừa Tướng gia biết chuyện ngươi làm, cái danh Tứ di nương làm được bao lâu nữa đây!”

      Tứ di nương ngẩn người, bất lực buông Lâm Hải ra, yếu ớt : “Huynh , sau này đừng bao giờ đến tìm ta nữa.”

      “Vậy mới đúng!” Lâm Hải vừa cười đắc ý vừa lấy thêm mấy thứ vàng bạc nữa, lúc này mới vừa lòng rời . Thấy nữ nhân thon gầy đứng trước cửa nhà kho, Lâm Hải lẩm bẩm : “Tránh ra! Đừng cản đường của đại gia!”

      “Như Mộng?” Thấy người đứng trước cửa, Tứ di nương kinh hoảng kêu lên, “Đại ca ta, năng bậy bạ, ta có làm gì với mẹ con cả, con phải tin ta. Con, con, con, thích cái gì, tự cầm lấy.”

      “Đa tạ ưu ái của Tứ di nương đối với Như Mộng.” Như Mộng bước tới giống như có chuyện gì xảy ra, chọn mấy thứ đồ, khắc cũng có dừng lại sau đó liền rời .

      Tứ di nương cả người run rẩy, khóa cửa nhà kho lại, những đồ Lâm Hải lấy đó, trị giá gần mấy vạn lượng bạc. Tứ di nương chẳng biết làm sao để với Gia Cát Chiêm.

      “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế?” Như Nguyệt thấy Tứ di nương sắc mặt tái nhợt, lập tức tiến lên đỡ lấy bà.

      có việc gì, lấy giúp mẹ chén nước.” Giọng củaTứ di nương có chút suy yếu.

      Như Nguyệt nhanh chóng bưng lên chén nước trà. Tứ di nương uống liền vài hớp, trong lòng cũng bình phục lại chút. Suy nghĩ lúc lâu, trong lòng Tứ di nương rốt cục cũng có được chủ ý.

      Dùng qua bữa tối, Tứ di nương lấy ra cái hộp từ tủ quần áo, hai tay bà cầm cái hộp ngừng run rẩy. Tứ di nương cầm cái hộp để bàn, suy nghĩ lát. Như là hạ quyết tâm, bà lấy ra cái chìa khóa từ đầu gối, nhanh chóng mở hộp, lấy ra vật gì đó từ trong hộp.

      Trong phòng Như Mộng, lúc này Như Mộng lại mặc bộ đồ tân nương đỏ tươi, ngày này là ngày mà nàng chờ rất lâu rất lâu, nhiều năm tâm nguyện, ngày mai nàng xuất giá. Như Mộng quay gương lại, chậm rãi trang điểm mình trước gương, trong gương là đội mão phượng, khăn quàng vai, mắt xếch, da trắng, cái miệng đào nhắn, nghĩ đến lúc khi Diêu Khánh nhìn thấy mình có biểu gì? Như Mộng cười vui vẻ.

      “Như Mộng, nha đầu này, vội vàng muốn xuất giá như vậy sao?” Tứ di nương bưng cái bát, biết đến từ lúc nào, “Chưa gì đem đồ tân nương mặc vào rồi.”

      “Tứ di nương” Như Mộng đứng lên, rót cho Tứ di nương chén nước, “Mời người uống nước, Tứ di nương ghé qua, biết có chuyện gì ?” Như Mộng có chú ý tới lúc Tứ di nương vào cũng đóng cửa phòng lại.

      “Chỉ là tới xem chút thôi.” Tứ di nương ân cần nhìn Như Mộng, “Chăm sóc con từ đến lớn, giờ đến lúc phải xuất giá rồi, Tứ di nương nỡ. Con xem còn thiếu thứ gì, cứ với ta.”

      “Đa tạ Tứ di nương, Tam muội mua sắm rất nhiều thứ, thiếu gì. Tứ di nương đến là vì chuyện nhà kho lúc sáng sao?”

      Tứ di nương ngượng ngùng cười cười, “Suy nghĩ của Như Mộng so với hai đứa con ngu ngốc của ta đều nhanh nhẹn hơn, ta chỉ mới trông coi nhà kho bao lâu lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như để lão gia biết được chuyện này nhất định bỏ qua cho ta. Haizz, cũng đều là do cái tên đại ca biết phải trái kia của ta.”

      “Tứ di nương yên tâm,” Như Mộng cầm tay của Tứ di nương, “Như Mộng ngày mai phải xuất giá rồi, đâu còn có tư cách tham gia vào chuyện của phủ Thừa Tướng nữa chứ.”

      “Vậy ta đây an tâm rồi.” Tứ di nương thở dài hơi, cầm cái bát trong tay đưa cho Như Mộng, “Đây là ta cố ý căn dặn nhà bếp đun thang thuốc dưỡng nhan cho con, mau nhanh uống , ngày mai làm tân nương xinh đẹp, Diêu công tử nhìn nhất định quý trọng con như báu vật.”

      “Đa tạ Tứ di nương.” Như Mộng xong bưng cái bát kê lên miệng uống vào.

      Trục Nguyệt Hiên.

      Hôm nay, những người đường ngoại trừ việc mua sắm đồ cưới cho Như Mộng, còn mua thêm cho Trục Nguyệt Hiên vài đồ vật, Nguyệt Lan và Mộc Tê thu dọn sắp xếp lại.

      “Nhị tiểu thư phải gả rồi, biết Thất vương gia khi nào mới cưới tiểu thư của chung ta đây?”

      “Phải là đến khi nào tiểu thư của chúng ta mới bằng lòng gả cho vương gia.”

      “Hai người nha đầu các ngươi, nếu còn nhiều chuyện nữa, ta phạt các ngươi đêm nay quét dọn Trục Nguyệt Hiên cả trong lẫn ngoài mười lần.” Gia Cát Linh mỉm cười .

      Mộc Tê và Nguyệt Lan thè lưỡi ngậm miệng lại.

      “Tiểu thư, trâm cài tóc này phải là đưa cho Nhị tiểu thư sao? Nó bị lẫn trong đồ đạc của chúng ta.” Nguyệt Lan tay cầm cây trâm cài tóc, .

      “Ừ.” Gia Cát Linh cầm lấy nhìn chút, “Đúng rồi, để ta đem qua cho Nhị tỷ.”

      “Tiểu thư, để nô tỳ .” Mộc Tê đứng lên.

      cần, vẫn là để ta .” Gia Cát Linh ngăn lại, cầm cây trâm ngọc đến phòng Như Mộng.

      Khóe miệng Như Mộng chảy máu, bụng truyền đến từng đợt quặn đau, cả người mềm yếu vô lực, nàng kinh ngạc nhìn Tứ di nương, cố hết sức : “Tứ di nương, vì sao lại đối xử với ta như thế? Ta chưa từng nghĩ đến đem chuyện ngày hôm nay cho người khác biết.”

      “Như Mộng, ngươi cũng thể trách ta.” Trong mắt Tứ di nương lóe lên tia tàn nhẫn, “ thể phòng ngừa lòng dạ của con người được, ngươi cứ coi như là xuống dưới sớm chút với mẹ ngươi , có thể tận hiếu trước mặt mẹ ngươi.”

      “Ngươi sợ người khác biết chuyện của ngươi làm sao?”

      “Độc này của ta khi vào miệng rồi, tan ra lẫn vào trong máu sau đó dần dần biến mất, lưu lại gì đồ ăn. Cái gì cũng thể tra ra được.”

      “Tứ di nương…” Như Mộng phun ra ngụm máu, cả người vô lực ngã xuống đất.

      Tứ di nương đưa ngón trỏ ra thử thăm dò hơi thở của Như Mộng, cảm giác được Như Mộng còn thở nữa, Tứ di nương vội vã qua loa đóng cửa lại, từ phía sau ôm lấy thi thể Như Mộng, kéo đến sau cửa sổ.

      “Nhị tỷ, tỷ có đó ?” Đột nhiên, ngoài cửa vang lên giọng của Gia Cát Linh .

      Tứ di nương nhất thời thất kinh, giả giọng : “Tam muội, ta ngủ rồi, có gì ngày mai !” Hai tròng mắt Tứ di nương đảo cái, cái khó ló cái khôn. Bà buông Như Mộng ra, lấy ra gói thuốc trong ngực, cẩn thận rắc ít bộ hỉ phục của Như Mộng.

      Tứ di nương cất lại gói thuốc rồi nhanh chóng bước ra mở cửa.

      “Tứ di nương, sao lại là người?” Gia Cát Linh thấy cảnh tượng ở trong phòng, lớn tiếng hỏi, “Người ở đây làm gì?”

      “A!” Tứ di nương đẩy Gia Cát Linh ra, chạy ra khỏi phòng cao giọng kêu to, “Người đâu, giết người! Tam tiểu thư giết Nhị tiểu thư! Người đâu mau tới đây!”

      “Tứ di nương, người bậy bạ gì đó?” Gia Cát Linh tức giận tiến lên lôi kéo Tứ di nương.

      Tứ di nương hiểm nhìn lại Gia Cát Linh cười cười, tiếp tục cao giọng gọi: “Người đâu, mau tới đây! Tam tiểu thư giết người!”

      Nghe được tiếng kêu sợ hãi của Tứ di nương, người ở trong phủ từ xuống dưới rất nhanh chạy tới, thấy được tình cảnh trước mắt, nhất thời khiếp sợ thôi.

      Như Mộng trang điểm, mặc đồ tân nương, đầu đội mão phượng, ngửa mặt nằm đất, khóe miệng còn lưu lại vết máu khô, hai mắt mở to, bàn ghế đều đầy những vệt máu.

      Lưu quản gia thử dò xét chút hơi thở của Như Mộng, “Lão gia, Nhị tiểu thư rồi. Lão gia xin hãy nén bi thương.”

      Gia Cát Linh tiến lên, nhàng vuốt hai mắt của Như Mộng. Như Mộng cuối cùng cũng thể làm được tân nương, trước ngày xuất giá lại chết cách oan uổng. Trong lòng của Gia Cát Linh khỏi cảm thấy thê lương. Kiếp trước Như Mộng bị Đại phu nhân gả cho thương nhân làm tiểu thiếp, nghĩ tới đời này lại bị chết oan uổng. biết vận mệnh của mình lại như thế nào?

      “Tam tiểu thư, ngươi đừng giả mù sa mưa nữa. Lão gia, thiếp tận mắt nhìn thấy, là Tam tiểu thư giết Nhị tiểu thư.” Tứ di nương còn với Gia Cát Chiêm, “Lão gia, phải báo quan, nhất định phải đem hung thủ ra ngoài công lý!”

      “Tứ di nương, giữa ban ngày ban mặt người đừng có vu khống, người có chứng cứ ?” Bởi vì cái chết của Như Mộng, lửa giận trong lòng Gia Cát Linh cũng khó kìm nén, nên lúc này cũng khách khí với Tứ di nương nữa.

      “Lão gia, khi thiếp tới, thấy Nhị tiểu thư chết, trong phòng lại chỉ có Tam tiểu thư, ngoại trừ Tam tiểu thư hung thủ còn có thể là ai?”

      “Lúc ta tới thấy Tứ di nương từ trong ra, Tứ di nương, biết người vừa ăn cướp vừa la làng là ai đây?”

      “Lưu quản gia, mau mời Lương Phủ Doãn đến đây chuyến, rồi thông báo cho Diêu gia ngày mai cần tới đón dâu nữa.” Gia Cát Chiêm cau mày, Nhị di nương chết truy cứu, vậy mà vẫn còn có người làm mưa làm gió… Trong mắt Gia Cát Chiêm xuất tia lãnh, “Mọi người trong phủ đứng ở chỗ này, trước khi tìm ra kẻ tình nghi, ai cũng được bước ra khỏi đây.”

      Rất nhanh, Lưu quản gia và Lương Thế Toàn vội vội vàng vàng chạy tới phủ Thừa Tướng, cùng còn có ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi).

      “Lương đại nhân, mau nhìn xem nguyên nhân cái chết của Nhị tiểu thư là gì?” Tứ di nương với Lương Thế Toàn.

      “Phu nhân nên gấp gáp, phải đợi kết quả sau khi kiểm tra .” Lương Thế Toàn tỉ mỉ kiểm tra thi thể của Như Mộng, : “ thấy có vết thương phải là tử vong vì lực tác động từ bên ngoài, ngỗ tác, kiểm tra khoang miệng và máu chút.”

      Ngỗ tác đem ra vài dụng cụ, đứng dậy kiểm tra. Lúc ngân châm vừa chạm vào vết máu, lập tức biến thành màu đen. Ngỗ tác cẩn thận dùng châm chọn lấy chút máu để ở trước mũi ngửi cái, nhất thời liền có kết quả: “Bẩm đại nhân, Thừa Tướng gia, qua kết quả kiểm tra, Nhị tiểu thư chết vì trúng độc.”

      “Là độc gì?” Lương Thế Toàn hỏi.

      “Là loại kỳ độc ở giang hồ, loại độc chất này chỉ cần dính chút vào da cũng có thể mất mạng!” Ngỗ tác tiếp tục kiểm tra thi thể của Như Mộng, khi chạm vào bộ hỉ phục sắc mặt liền biến đổi, “Bộ hỉ phục này có vấn đề!”

      Hết chương 89

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 90: Tứ di nương nhận tội

      “Ngỗ tác tiên sinh, bộ hỉ phục này có vấn đề gì?” Gia Cát Chiêm thấp giọng hỏi.

      “Có người đem độc dược này rắc bộ hỉ phục, Nhị tiểu thư sở dĩ trúng độc vì mặc bộ hỉ phục vào, mưu đồ của người hạ độc quả là thâm sâu.”

      “Bộ hỉ phục của Nhị tiểu thư là từ đâu?” Lương Thế Toàn hỏi.

      “Là ta đưa cho Nhị tỷ.” Gia Cát Linh điềm tĩnh đứng ra , nàng nhìn ra được mọi chuyện của ngày hôm nay đều là nhắm về phía Gia Cát Linh nàng.

      Những người khác kinh ngạc nhìn về phía Gia Cát Linh , ai cũng nhao nhao suy đoán lẽ nào độc dược quả là Tam tiểu thư hạ.

      “Bộ hỉ phục này mặc dù là của Linh nhi đưa nhưng cũng thể là do Linh nhi hạ độc được.” Gia Cát Chiêm nhìn Gia Cát Linh bằng ánh mắt trách cứ, trách nàng nên đứng ra thừa nhận.

      “Tam tiểu thư, trừ người ra còn có ai khác tiếp xúc qua bộ hỉ phục này chưa?” Nghe ra được ý trong lời của Gia Cát Chiêm, Lương Thế Toàn cũng cố gắng dẫn dắt Gia Cát Linh tự giải vây cho chính mình.

      “Theo ta được biết ngoại trừ ta ra, cũng chỉ có mình Nhị tỷ, về phần còn có ai khác tiếp xúc qua hay chưa ta biết.” Gia Cát Linh thành trả lời.

      như vậy Tam tiểu thư chính là người bị tình nghi lớn nhất.” Lương Thế Toàn nhìn Gia Cát Chiêm, vẻ mặt có chút bắt đắc dĩ, nhanh chóng chuyển đề tài, “Nhưng cũng chỉ là tình nghi mà thôi, ngỗ tác, ngươi lục soát tất cả phòng ốc của mọi người trong phủ, xem thử có ai cất giấu độc dược hay .”

      “Dạ, đại nhân.”

      Sau nén nhang, Ngỗ tác tay trở về, “Đại nhân, có phát gì.”

      “Ừ, nếu trong phòng , Thừa Tướng gia, chỉ còn cách là soát người thôi, mỗi người ở đây ai cũng ở trong diện tình nghi. Xin Thừa Tướng gia hãy đáp ứng.” Lương Thế Toàn .

      “Ừ.” Gia Cát Chiêm gật đầu, “Chuyện này xin giao toàn quyền cho Lương đại nhân.”

      “Đa tạ Thừa Tướng gia, đối với việc soát người nữ quyến, hạ quan có chút bất tiện, nên xin để các nữ quyến lục soát lẫn nhau.”

      “A!” Đột nhiên, Tứ di nương kinh hô tiếng, nhảy đến bên cạnh Gia Cát Linh , ôm chặt lấy Gia Cát Linh .

      “Kêu cái gì?” Gia Cát Chiêm nhìn Tứ di nương trừng trừng, “Câm miệng cho ta.”

      Tứ di nương vỗ vỗ ngực, thở hổn hển, “Vừa rồi hình như ta nhìn thấy Nhị tiểu thư nở nụ cười.”

      “Chớ có hưu vượn, giả thần giả quỷ.” Gia Cát Chiêm mắng.

      Thi thể của Như Mộng ở đây, khiến xung quanh trở nên u ám, mới vừa rồi Tứ di nương còn kêu lên sợ hãi, trong lòng ai nấy đều khỏi sợ hãi, Như Nguyệt và Như Sương dựa chặt vào bên người Tứ di nương.

      Gia Cát Linh thầm sờ vào chỗ mới vừa bị Tứ di nương chạm qua, ngực chùn xuống.

      “Ngũ muội sợ đứng phía sau .” Gia Cát Linh kéo Như Sương.

      Như Sương vẻ mặt ghét bỏ, giằng người ra khỏi Gia Cát Linh , chán ghét nhìn nàng cái sau đó đứng ra xa.

      Lương Thế Toàn và ngỗ tác cũng nhau lục soát tất cả nam nhân, cũng có phát gì, tiếp đến là các nữ quyến lục soát lẫn nhau.

      “Tam tiểu thư, hai chúng ta cặp?” Tứ di nương nhìn Gia Cát Linh , hỏi.

      “Dạ, con có ý kiến.” Gia Cát Linh gật đầu, “Tứ di nương, Linh nhi đắc tội với người.”

      Gia Cát Linh lục soát người Tứ di nương trước, lục soát dưới lần thấy có phát gì. Ngược lại khi Tứ di nương lục soát người Gia Cát Linh , ánh mắt của bà xuất tia lãnh, tay chậm rãi đưa về phía hông của Gia Cát Linh , bà có quên lời với tỷ muội Như Nguyệt, phải là đòn chí mạng, bằng nên manh động. Hôm nay, ngay lúc này chính là thời khắc bà đánh bại Gia Cát Linh . Khi mà tay bà chạm được vào hông của Gia Cát Linh , Tứ di nương nhất thời sửng sốt, tại sao lại như vậy chứ? ràng bà đem gói thuốc độc nhét vào bên hông của Gia Cát Linh rồi mà, sao lại có? Nhất thời, trong lòng Tứ di nương chấn động, tim đập liên hồi. Tay càng ngừng ở thân thể của Gia Cát Linh lục qua soát lại lần rồi lần nữa.

      “Tứ di nương, rốt cục muốn tìm thứ gì?” Vẻ mặt Gia Cát Linh có chút bất đắc dĩ, “Người lục soát năm lần rồi, Tứ di nương cho rằng độc dược ở người con đấy chứ?”

      “A.” Tứ di nương lúc này mới phục hồi lại tinh thần, cam lòng thu tay lại, “Được rồi, có.”

      Tứ di nương mắt đối mắt với Gia Cát Linh , Gia Cát Linh nhìn bà cười như cười, nhất thời bà cảm giác được có tia nguy hiểm, mới vừa rồi chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Gia Cát Linh làm cái gì. Bỗng nhiên, Tứ di nương nhớ tới hành động lúc nãy của nàng đối với Như Sương, trong đầu như nổ tung, trước mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất xỉu.

      “Tứ di nương trong người khỏe sao? Mau mau ngồi xuống nghỉ .” Gia Cát Linh đỡ Tứ di nương để cho bà ngồi vào ghế.

      Tứ di nương nắm chặt tay của Gia Cát Linh , đôi môi bởi vì sợ hãi mà ngừng run rẩy, dùng giọng run rẩy mà ràng chỉ có hai người mới nghe được: “Tam tiểu thư, đừng mà, van xin tiểu thư, đừng…”

      “Ngũ tiểu thư, đây là cái gì?” Tứ di nương còn chưa hết thấy nha đầu giơ gói thuốc ra hỏi.

      Gia Cát Linh nhàng nhìn Tứ di nương cười cười, “Tứ di nương, còn kịp nữa rồi.”

      “Cho ta xem.” Ngỗ tác cẩn thận nhận lấy gói thuốc, thận trọng ngửi chút rồi sợ hãi , “Thừa Tướng gia, đại nhân, đây chính là độc dược bộ hỉ phục của Nhị tiểu thư.”

      “Ngũ tiểu thư, ngươi còn có gì để ?” Lương Thế Toàn tới muốn bắt Như Sương lại.

      “Ta… ta có!” Như Sương vội vàng , “ phải ta làm, ta biết gói thuốc này tại sao lại ở người ta, ta có.”

      “Ngũ tiểu thư, vật chứng ngay trước mắt bản quan, ngươi còn muốn chối cãi sao? Ngươi hãy nhận tội .” Lương Thế Toàn lớn tiếng quát.

      “Ta có.” Như Sương dùng sức giằng ra, “Mẹ, cứu con, con có hạ độc, con có hại chết Nhị tỷ, mẹ mau làm chứng cho con.”

      “Chớ có nhảm nữa.” Lương Thế Toàn quát tiếng, rồi quay lại hỏi Gia Cát Chiêm, “Thừa Tướng gia, người xem nên xử trí thế nào?”

      Gia Cát Chiêm nhìn Như Sương chút, lại nhìn sang thi thể của Như Mộng, đau lòng : “Mưa hại tỷ tỷ của mình, tội đáng chết, Lương đại nhân cần nể tình riêng, cứ dựa theo luật lệ của nước Lăng Nguyệt mà xử trí.”

      “Hạ quan hiểu, Ngũ tiểu thư thôi.”

      “Chờ chút!” Tứ di nương bỗng nhiên kêu lên, “Lương đại nhân, đừng mang Như Sương , Như Sương đích thực là vô tội.”

      “Tứ di nương, hạ quan có thể hiểu tâm trạng của người, nhưng quốc có quốc pháp, hạ quan thân là mệnh quan triều đình, phải chiếu theo phép nước mà làm việc.”

      “Là ta… là ta hạ độc.” Tứ di nương cuối cùng cũng thể chứng kiến Như Sương thay mình chịu tội, “Là ta làm, độc người Như Sương cũng là do ta để.”

      “Mẹ!” Như Sương nhìn chằm chằm Tứ di nương, trong mắt là nỗi tuyệt vọng và khiếp hãi, nàng thể tin hỏi, “Mẹ muốn hãm hại ta, để cho bản thân thoát tội ư?”

      “Mẹ…” Tứ di nương hết đường chối cãi, “Là ta hạ độc, dẫn ta .”

      “Bốp!” Gia Cát Chiêm hung hăng đánh Tứ di nương bạt tai, “Ngươi, vì sao lại hạ thủ với Như Mộng?”

      “Ha ha ha!” Tứ di nương đột nhiên cười ha hả, “Vì sao? Muốn trách phải trách nó nhìn thấy chuyện nên thấy. Đại ca của thiếp vào nhà kho lấy vàng bạc châu báu bị Như Mộng nhìn thấy, thiếp lo lão gia biết chuyện trách tội thiếp, nên hạ độc giết chết Như Mộng.”

      “Đúng là người đàn bà tâm địa tàn nhẫn!” Gia Cát Chiêm lại giơ tay cho Tứ di nương cái tát nữa.

      “Lão gia, thiếp van xin lão gia, hãy nể tình thiếp hầu hạ lão gia nhiều năm như vậy, xin đừng giao thiếp cho quan phủ.” Tứ di nương ôm chầm lấy đùi của Gia Cát Chiêm, đau khổ khẩn cầu .

      “Lương đại nhân mau dẫn .” Gia Cát Chiêm phất tay, . Nhị phòng cũng còn nữa, trong lòng Gia Cát Chiêm ít nhiều cũng có chút khổ sở cùng phẫn nộ.

      “Phu nhân, thôi.”

      Tứ di nương tuyệt vọng đứng lên, khỏi nhìn Như Nguyệt và Như Sương chút, nước mắt càng ngừng chảy xuống, nhìn hai nữ nhi của mình lần cuối, bà quay đầu sang chỗ khác, bất lực theo Lương Thế Toàn.

      “Tất cả giải tán .” Mặt Gia Cát Chiêm trầm, phất phất tay.

      Những người khác đều giải tán, gia nô đem thi thể Như Mộng . Gia Cát Chiêm mình ngồi lại trong phòng, nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi, ai biết ông nghĩ gì.

      “Tiểu thư, xin hãy nén bi thương.” Mộc Tê nhìn vẻ mặt Gia Cát Linh được tốt lắm, muốn an ủi .

      “Ta sao.” Gia Cát Linh gật đầu, . Sống lại lần nữa nhưng lại chứng kiến quá nhiều cảnh chết chóc, vốn dĩ nên quá đau buồn nhưng tận mắt thấy cái chết thương tâm của Như Mộng vẫn khỏi có chút đau lòng.

      “Tiểu thư, việc người căn dặn điều tra tình hình sản nghiệp của mấy giac tộc, nô tỳ đều điều tra xong.” Mộc Tê đúng lúc đổi đề tài câu chuyện.

      chút xem.”

      “Vâng, tiểu thư chờ chút.” Mộc Tê vào nhà cầm tờ giấy ra, đặt trước mặt Gia Cát Linh , “Tiểu thư mời xem, sản nghiệp của Gia Cát phủ chủ yếu là liên quan đến gạo thóc, dầu, tơ lụa, giấy tất cả đểu là do lão gia đích thân xử lý. Còn sản nghiệp của Tiêu gia liên quan đến ngành trà, vận tải, thịt, tửu lâu, Túy Tiên Lâu và Tiên Cư Lâu đều là của Tiêu gia. Sản nghiệp của Chu gia lại liên quan đến gốm sứ, châu báu, tiệm thuốc còn có… thanh lâu. Sản nghiệp danh nghĩa của Lục Vương phủ có dầu thô, buôn bán ngoại thương, binh khí.”

      Gia Cát Linh tập trung suy nghĩ nghe Mộc Tê báo cáo, hỏi: “Việc trang hoàng của tửu lâu thế nào rồi?”

      hoàn thành, trong giai đoạn dọn dẹp. Chưởng quầy, quản lý sổ sách đều sắp xếp xong xuôi, tiểu thư, có phải khai trương trước Lục Quốc Đại Điển hay ?”

      “Ừ, mười ngày sau khai trương.”

      “Tửu lâu của chúng ta vẫn còn chưa có tên.”

      “Gọi là Linh Thiên Hỏa Oa Thành[1]!” Gia Cát Linh ra cái tên mà nàng nghĩ tới từ lâu.

      Mộc Tê hiểu ý cười cười, Linh Thiên, là tên lấy từ trong tên Gia Cát Linh và Sở Lăng Thiên ghép lại đây mà.

      Tối hôm đó, Như Nguyệt và Như Sương lảng lặng ngồi trong phòng, Như Sương sợ hãi nhìn Như Nguyệt, “Tỷ tỷ, vì sao mẹ lại giá họa cho muội?”

      Như Nguyệt trừng mắt liếc nhìn Như Sương, : “Muội dùng đầu của muội mà nghĩ lại , người nào chạm vào với muội?

      “Ai chạm vào muội? Là Gia Cát Linh ?” Như Sương suy nghĩ chút, “Trước đó mẹ có tiếp xúc qua nó, lẽ nào mẹ muốn nhằm vào nó… Nó lại đẩy lên người muội?”

      “Vẫn còn chưa đến nỗi quá ngốc!”

      Như Sương kinh ngạc nhìn Như Nguyệt, nghĩ mà sợ thể nổi câu. Tứ di nương cảnh cáo các nàng nên chọc vào Gia Cát Linh . Tứ di nương nhất định cho rằng đây là lần duy nhất có thể lật đổ Gia Cát Linh cho nên mới liều lĩnh giá họa cho nàng, ngờ Gia Cát Linh lại dễ dàng hóa giải.

      “Vậy còn mẹ phải làm sao bây giờ? Tỷ tỷ, tỷ mau nghĩ cách cứu mẹ ra .”

      “Cứu ra?” Như Nguyệt cười lạnh tiếng, “Lúc này sợ rằng nhận tội rồi, làm sao mà cứu?”

      “Vậy… Cứ như vậy nhìn mẹ bị chém đầu sao?” Nước trong hốc mắt Như Sương càng ngừng rơi xuống.

      [1] Tiệm lẩu Linh Thiên.

      Hết chương 90
      Chris, honglaksanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :