1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Cuộc sống sâu gạo của nữ phụ - Trang Bana

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Ngoại truyện : Vũ Văn Trác (1)



      Vũ Văn Trác trời sinh tâm cao khí ngạo, làm sao có thể chấp nhận chuyện và hoàng huynh phải như mặt hàng trưng ra cho nha đầu tùy ý lựa chọn. Chính vì vậy, trong tiềm thức luôn bài xích hôn này, chán ghét cái nha đầu chọn , chán ghét nàng suốt ngày quấn quýt lấy câu cũng ‘Trác ca ca’, hai câu cũng ‘Trác ca ca’.

      Năm mười hai tuổi, cùng hoàng huynh đến Liễu tướng quân, nếu phải hoàng huynh hai huynh đệ bọn họ cần phải theo Liễu tướng quân học tập khinh thường việc phải đến đây, khinh thường việc phải gặp nha đầu chết tiệt kia. Cũng chính hôm đó, bắt gặp nha đầu chết tiệt kia to tiếng quát bé, bé đó tầm tám, chín tuổi, đôi mắt ngập nước trông vô cùng đáng thương.

      “Đại tỷ, Tiên nhi có lấy chong chóng tre của tỷ”

      “Ngươi còn thừa nhận, vậy đó là cái gì?” Liễu Khuynh Nhan bấy giờ lên mười, bộ dáng tức giận đến đỏ mặt tía tai, ràng ra đó mà nó vẫn chối bay chối biến, tức chết nàng mà.

      Nhìn Liễu Tiên Nhan chực khóc, chán ghét trong lòng Liễu Khuynh Nhan càng thêm nồng đậm, nàng thà là nó quật cường, nhìn thẳng nàng mà ‘Muội lấy’ chứ thể chấp nhận nó cứ trốn tránh ánh mắt nàng, việc đó đồng nghĩa với có tật giật mình, trong suy nghĩ của Liễu Khuynh Nhan con nhà tướng thể hèn yếu như vậy được. Cơn nóng xông lên não, nàng điên cuồng túm tóc Liễu Tiên Nhan rồi giơ tay ra chuẩn bị dạy dỗ.

      “Dừng tay” Giọng thiếu niên chưa lớn nhưng đủ lạnh lẽo vang lên, Liễu Khuynh Nhan ngước mắt, nhìn thấy Trác ca ca của nàng liền tươi cười bước đến, nhu thuận gọi:

      “Trác ca ca, tìm Nhan nhi sao?”

      Nhưng Vũ Văn Trác lạnh lùng lướt qua nàng, đến bên cạnh Liễu Tiên Nhan vẫn còn quỳ đất, gương mặt vẫn lạnh nhạt nhưng động tác vô cùng dịu dàng, nâng nàng ta lên, sau đó kéo , từ đầu đến cuối thèm liếc nhìn Liễu Khuynh Nhan lấy lần.

      Sau lần gặp mặt đó, bộ dáng mềm yếu, nhu thuận của Liễu Tiên Nhan khiến chàng thanh niên tâm cao khi ngạo như Vũ Văn Trác rất thỏa mãn chí khí nam tử hán của mình, đứng trước Liễu Tiên Nhan, thấy mình oai phong, cũng có thể bảo vệ người khác, từ đó trong tiềm thức luôn nghĩ phải che chở cho nàng ấy.

      Đến khi trưởng thành, việc bảo vệ Liễu Tiên Nhan thành thói quen trong , có người như vậy là , bừng tỉnh ra là , vì thế càng thêm che chở nàng ấy. Chính vì thế mà càng ngày càng sinh lòng chán ghét kẻ đeo bám dai dẳng là Liễu Khuynh Nhan, nàng luôn tìm đủ mọi cách xuất lòe loẹt trước mặt , mùi son phấn, nước hoa nồng nặc khiến khó chịu vô cùng, từ lớn lên trong hoàng cung cái nơi khác gì kỹ viện, nên chán ghét mùi son phấn đến tận xương tủy.

      Năm sắp đến tuổi hai mươi, mẫu hậu gọi đến là qua sinh thần bắt đầu chuẩn bị hôn giữa và Liễu Khuynh Nhan, nghe xong liền nổi giận, lời cáo lui với thái hậu. thẳng đến ngự thư phòng tìm hoàng huynh cầu xin giúp đỡ, hoàng huynh có thể đưa ra biên giới trấn giữ mãi về cũng sao, nhưng hoàng huynh chỉ cười cười nhìn :

      “Đệ đừng trẻ con nữa”

      Nghe câu này lập tức nổi giận, đạp của ngự thư phòng, đen mặt xuất cung. Bao nhiêu năm nay trong mắt hoàng huynh luôn là đứa trẻ. Vũ Văn Trác tức giận, đường đến phủ Liễu tướng quân, tự đáy lòng muốn gặp Liễu Khuynh Nhan để bắt nạt ngược lại nàng cho hả giận.

      đường đến Mẫu Đơn Uyển của Liễu Khuynh Nhan, gặp Liễu Tiên Nhan, cũng lâu gặp, hai người đứng lại bên hồ sen chuyện trò đôi câu . Liễu Tiên Nhan nhìn mồ hôi trán , liền cầm khăn tay nhón chân giúp lau .

      biết Liễu Khuynh Nhan đến từ lúc nào, thấy cảnh này liền lập tức nổi giận, tiến đến to tiếng dạy dỗ Liễu Tiên Nhan phải biết tự trọng, cuối cùng hiểu vì lý do gì cả hai cùng rơi xuống hồ sen.

      hốt hoảng nhảy xuống theo, cũng biết người cứu lên là ai cả, vội vàng mang lên mới biết là Liễu Tiên Nhan, nàng ho sặc sụa, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, nàng nắm chặt tay , muốn thoát ra cứu người còn lại nhưng bị níu lại như vậy, dưới ánh mắt tội nghiệp như vậy, dứt ra cũng đành, lo lắng đưa mắt về phía hồ sen nhìn người dưới hồ quơ tay cầu cứu, đành dùng sức vùng khỏi tay Liễu Tiên Nhan, đứng lên chuẩn bị nhảy xuống cứu người thấy gia đinh trong phủ nhảy xuống, nhanh chóng mang nàng lên. qua thấy gương mặt nàng tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, dường như còn hơi thở, mặc cho bọn nô tỳ làm như thế nào cũng xốc nước ra được, khi vừa định tiến lên tụ mình xốc nước nàng lại tự động nhíu mày nôn ra nước, thấy nàng ổn, nha hoàn bên cạnh nàng căm hận nhìn cái, cũng thèm hành lễ mà sai người mang Liễu Khuynh Nhan về phòng.

      Lại hôm đó đến phủ Liễu tướng quân định bụng đến thăm nàng chút, từ xa nhìn thấy ba chữ ‘Mẫu Đơn Uyển’ lại cảm thấy trận khó chịu dâng lên, ba chữ này là trong chuyến săn bắn, biết nàng dùng thủ đoạn thế nào lại có thể bắn chẻ đôi mũi tên cắm vào con mồi của , thua cuộc, nàng liền cầu đề tên cho chỗ nàng ở.

      Vòng qua hồ sen thấy Liễu Tiên Nhan ớt quỳ ở đó, hỏi ra mới biết là Liễu Khuynh Nhan nổi giận chuyện rơi xuống hồ, phạt nàng ấy mỗi ngày sáng sớm đều quỳ mở đây đến qua ngọ mới được về. nổi giận, bao nhiêu áy náy vì kịp nhảy xuống cứu nàng biến mất, còn định vào đòi lại công bằng cho Liễu Tiên Nhan, nhưng do Liễu Tiên Nhan mực khuyên can nên mới thôi làm to chuyện.

      Vì tức giận Liễu Khuynh Nhan tâm địa độc ác, lại thêm chuyện mẫu hậu về hôn , tính phản nghịch nổi lên, phát thiếp mời sinh thần nhưng có tên nàng. muốn cho hoàng huynh, mẫu hậu và người trong thiên hạ biết là chán ghét Liễu Khuynh Nhan đến nhường nào.

      Nhưng ngàn tính, vạn tính vẫn tính ra, mẫu hậu cư nhiên muốn nàng bồi đến tiệc sinh thần của . Hôm ấy lần đầu tiên gặp lại nàng sau chuyện ở hồ sen, nàng có vẻ thay đổi rất nhiều, còn lòe loẹt, còn mùi hương nồng nặc, càng hồ nháo như trước kia nữa. Nếu là trước kia, nhìn thấy hai mắt liền tỏa sáng, chạy đến quấn lấy , miệng ngừng gọi ‘Trác ca ca’, nhưng bây giờ nàng thanh thuần, nhu thuận ở bên cạnh mẫu hậu, trừ lúc vào chào hỏi, cũng nhìn thêm lần nào.

      Liễu Khuynh Nhan như vậy lại có chút quen, nàng quấn lấy , lại thấy như thiếu vắng thứ gì đó, nhưng nhớ lại, nữ nhân này mấy hôm trước còn hung hăng phạt Liễu Tiên Nhan quỳ gối mấy canh giờ, làm sao có thể trong mấy ngày có thể thay đổi tính cách, có chăng đây chỉ là diễn cho xem thôi. Nghĩ vậy lại ghép cho nàng thêm tội danh giả dối.

      Trước mặt mọi người thẳng thừng tuyên bố muốn lập Liễu Tiên Nhan làm vương phi, dù tuyên bố như vậy nhưng biết nàng nháo lên chấp nhận, hoàng huynh cũng chấp nhận mà mẫu hậu vốn thích nàng nên càng chấp nhận. chỉ lòng muốn nàng vỡ lớp mặt nạ giả dối nhu thuận tại thôi.

      Nhưng làm thất vọng là, nàng từ đầu đến cuối vẫn im lặng, vẫn nhìn đến , vẫn nhu thuận theo sau mẫu hậu ra về. Cuối cùng truyền đến tin, nàng đồng ý thành toàn cho và Liễu Tiên Nhan. Hoàng huynh cũng viết chỉ ban hôn cho , đồng thời cũng ban chỉ cho nàng tiến cung.

      Ngày đó mang tâm trạng trống rỗng, bối rối đến ‘Mẫu Đơn Uyển’ để tiếng xin lỗi vì phụ nàng, nhưng thấy ba chữ ấy đâu nữa, thay vào đó là ba chữ ‘Phong Lữ Uyển’ nhìn thấy vô cùng khó chịu mà cười lạnh. vào trong, nhìn thấy nàng chăm chú cúi đầu viết chữ, nhìn nàng thoát tục, nhiễm bụi trần trong bộ bạch y khiến tim bỗng chệch nhịp, lại nghe tiếng nha hoàn của nàng hớt hải báo tin, nép người muốn nhìn phản ứng của nàng thế nào, nhưng cái gì cũng thấy, chỉ thấy nàng nhàn nhạt nghe, sau đó lạnh nhạt gật đầu, từ chối cho ý kiến.

      bước vào trong gọi tiếng, nàng lại lễ nghi quy củ hành lễ với , gọi tiếng ‘Tam vương gia’ lại còn chúc mừng hôn của , lần đầu tiên biết ra giọng nàng trong trẻo đến vậy. Lời xin lỗi định nuốt hết vào, biết gì, đành trầm mặc. liếc thấy tờ giấy vừa nãy nàng chăm chú vẽ thấy đó là bức tranh vườn hoa rất đẹp, những bông hoa được nàng vẽ có hồn như hoa vậy, bị cuốn hút, nên cầu được cầm lên xem cho , khi nhìn thấy bài thơ đề bức tranh, tim nhói lên cái, tự nhiên thấy hối hận vì hành động ở tiệc sinh thần của mình, thấy đúng như đại ca trẻ con quá’.

      Vô hồn đứng lên cáo biệt, thấy ánh mắt nàng cũng còn chút lưu luyến nào nữa, ánh mắt nhìn trong trẻo mà lạnh nhạt, nàng hẳn là rất hận ?
      tieunai691993, Mai TrinhPhong nguyet thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Ngoại truyện: (2)




      Bên trong ngự thư phòng, Minh Thuần đế Vũ Văn Trác chăm chú xem tấu chương. Xem xong mặt rồng giận dữ, ném tấu chương xuống đất. Tiểu Thuận Tử, nhanh chóng dâng trà nhầm giúp vạn tuế gia hạ hỏa, cần nhìn cũng biết nội dung tấu chương là gì. Ba năm nay, triều thần thường xuyên dâng sớ thiết lập hậu cung nhưng hoàng thượng vẫn hề ngó đến, mỗi lần như vậy long nhan đều nổi trận lôi đình.

      Lúc này từ trần nhà, bóng người áo đen thả xuống, cung kính hành lễ.

      “Có tin tức?” Giọng Minh Thuần đế có chút khẩn trương, mấy năm nay luôn cố tìm kiếm tin tức của đứa con chưa bao giờ biết mặt, nhưng vẫn như cũ, bạt vô tính.

      “Bẩm hoàng thượng, tin tức về tiểu chủ tử vẫn chưa có, nhưng..có tin tức về….Diệp gia”

      “Diệp gia?” Minh Thuần đế nhíu mày

      “Diệp gia tên là Diệp Khai, sống tại Mộc Châu, người này cùng với tiên đế có phần tương tự ạ”

      “Ý ngươi là hoàng huynh của trẫm?”

      “Đúng ạ”

      Nghe vậy, mắt phượng híp lại nguy hiểm. Hoàng huynh sao?

      ………………..ta là đường phân cách Diệp phủ………………

      Người nào đó lười biếng nằm nhuyễn tháp, tay cầm sách, tay cầm đào, chốc chốc đưa vào miệng cắn cắn, nhai nhai.

      “Mẹ, cha lại bắt nạt người ta, người ta chán ghét cha” Bản sao thu của Diệp Khai vào, khuôn mặt nhắn xinh đẹp phụng phịu lên án.

      Người nào đó nghe giọng bất mãn của con trai bảo bối, liền đặt sách xuống, ánh mắt tràn đầy thương, đưa tay nhéo gương mặt mềm mịn của bé, hỏi:

      “Bắt nạt thế nào?”

      “Cha cho người ta ngủ cùng mẹ”

      “Diệp Dực con có phải nam tử đại trượng phu hay , cư nhiên chạy mach lẽo” Người cha vô lương tâm trong lời kể của bé tiến vào.

      Tiểu Dực nghe vậy chu môi:

      “Người ta chưa phải là đại trượng phu, người ta vẫn còn là em bé ngoan”

      “Được, em bé ngoan, mau đến thư phòng đọc sách, luyện chữ nhé” Diệp Khai híp mắt cười, dịu dàng.

      Diệp Dực nghe xong thầm than tiếng, đúng là tự bê đá đập chân mình. Rất nhanh, bé liền ngước đôi mắt đáng thương nhìn mẹ, hy vọng nàng ra tay cứu giúp.

      “Phải nha, Dực nhi ngoan, đọc sách luyện chữ nhé, lát nữa có món ngon cho con, nhé”

      Bé sai lầm rồi, bé là đứa cha thương, mẹ mà. Cuối cùng trước khi rời , bé quay lại, khuôn mặt tràn đầy ý cười:

      “Mẹ tối nay chúng ta kể tiếp câu chuyện ‘Sọ dừa’ nhé”

      “Được” Người nào đó sảng khoái gật đầu.

      Người còn lại nghe vậy, lập tức đen mặt, mắt hồ ly híp lại, nhìn sang tên gia hỏa kia, lại bắt gặp ánh mắt đắc ý lóe lên trong mắt nó, bất giác đưa tay ôm đầu. tạo nghiệt gì mà lại có đứa con trai như vậy chứ.

      Diệp Dực từ có sở thích chọc cho lão cha mình tắt nụ cười hồ ly hàng ngày, lộ ra bộ mặt chân với cảm xúc nhất. Những lúc như vậy bé thấy mình có cảm giác thành tựu vô cùng.

      Nhạc Nhan nhìn thấy bộ dạng ôm đầu của trượng phu liền bật cười khanh khách. Diệp Khai di chuyển đến gần nàng, mắt hồ ly cong lên, cúi đầu thổi khí vào tai nàng:

      “Nương tử, vi phụ bị bắt nạt, nàng an ủi vi phu

      xong chờ nàng trả lời, liền đường ôm nàng vào phòng trong.

      Hôm sau, Diệp gia có khách, vị khách này đến từ kinh thành, dáng vẻ uy nghiêm, toàn thân toát ra hàn khí ‘chớ đến gần’, người nọ tự xưng là biểu đệ của Diệp Khai, Chung quản gia thấy hai người quả nhiên có nét tương tự nên cung kính mời vào.

      “Gia và phu nhân có việc ra ngoài, chốc lát nữa về, công tử vào trong dùng chén trà nhé”

      Người nọ gật đầu, thong thả tiến vào, bước vào trong nghe thoang thoảng mùi hương quen thuộc, đây chẳng phải mùi hương ở Phong Lữ Cung của nàng hay sao? Mấy năm nay mỗi khi đau đầu vì chuyện triều chính, thường đến Phong Lữ Cung ngồi ngây ngốc lát, người ngoài nhìn vào tưởng niệm hoàng huynh, nhưng trong lòng biết, chỉ đơn giản như thế.

      “Thúc thúc, người là ai?” Minh Thuần đế vừa nhấp ngụm trà, lại nghe thấy giọng trong trẻo của trẻ con vang lên, liếc mắt liền thấy đứa bé tầm ba bốn tuổi, khuôn mặt này nhìn thế nào cũng thấy… nghiệt. Đứa bé đến gần , bò lên đùi , ngồi ổn định, im lặng chờ trả lời.

      “Con tên là gì?”

      “Thúc thúc, mẹ , phép lịch tối thiểu là phải trả lời câu hỏi của người ta trước mới được quyền hỏi người ta”

      ngẩng ra, xong lại nhếch môi cười, đứa trẻ thú vị, cư nhiên sợ , lại còn cả gan có phép lịch .

      “Ta là đệ đệ của cha con”

      “À, người ta tên là Diệp Dực, thúc cứ gọi người ta là tiểu Dực”

      “Được, tiểu Dực”

      “Thúc thúc, sao người ta chưa bao giờ gặp qua thúc?”

      “Vì thúc ở tận kinh thành, lại bộn bề công việc, có thời gian đến đây”

      “Kinh thành? Có phải rất náo nhiệt hay ?” Bé nhiều lần nghe về địa phương này.

      “Phải, rất náo nhiệt” Minh Thuần đế kiên nhẫn trả lời, còn dịu dàng đưa tay xoa đầu bé.

      “Thúc thúc, người ta cũng muốn đến kinh thành” Diệp Dực chu môi

      “Được, ta đưa tiểu Dực đến kinh thành, nhưng chuyện này được tiết lộ cho bất cứ ai”

      “Thúc thúc, thúc tính kế người ta” Diệp Dực híp híp mắt, cười rộ lên.

      Minh Thuần đế có chút bất ngờ, đứa trẻ này…thú vị.

      Khi phu thê Diệp Khai quay về, vào đến đại sảnh liền thấy con trai nhà mình ngồi phịch đùi vị khách kia, cái miệng liên hồi, dường như kể chuyện cho người kia nghe.

      Minh Thuần đế nghe tiếng bước chân, ngẩng mặt nhìn, Diệp Khai chút ngoài ý muốn, cong khóe môi lên vui vẻ chào hỏi:

      “Tam đệ, khỏe”

      Nhạc Nhan khóe miệng co quắp lại, máy móc hướng khách gật đầu xem như chào hỏi. cũng nhìn thấy nàng, vội gật đầu rồi dời mắt, mấy năm qua, nàng vẫn chút thay đổi, chỉ có tăng thêm khí chất thành thục của phụ nữ thôi.

      “Đại ca, cuối cùng cũng tìm được huynh” Minh Thuần đế lạnh lùng .

      “Tam đệ mấy năm nay vất vả rồi” xong lại bước đến ghế, ngồi xuống.

      Nhạc Nhan mang theo Diệp Dực vào, trước khi Diệp Dực còn quay lại nheo mắt nhìn Minh Thuần đế.

      Tối hôm đó, Minh Thuần đế rằng mình rất thích đứa bé tiểu Dực này nên muốn nhận bé là nghĩa tử, phu thê Diệp Khai cũng vui vẻ đồng ý, Diệp Dực lại càng vui sướng, cười khanh khách, gọi lớn tiếng :

      “Nghĩa phụ”

      Sáng hôm sau, khi mặt trời ló dạng, Nhạc Nhan hốt hoảng khi nhìn thấy con trai đâu cả, vào phòng nó chỉ thấy phong thư:

      ‘Người ta kinh thành làm hoàng đế với nghĩa phụ đây, làm xong người ta về.”

      Sau khi nhận được phong thư từ tay thê tử, Diệp Khai dở khóc dở cười, lại quay sang đưa tay lau nước mắt, an ủi người nào đó khóc đến thương tâm kia.

      “Nhan nhi, khóc, chúng ta sắp xếp đến kinh thành chuyến nhé”

      Người nào đó ngưng khóc, lau nước mắt, mạnh mẽ gật đầu. Đến kinh thành nàng nhất định phải đánh cho mông nó nở hoa mới thôi.

      nơi nào đó, Diệp Dực ngồi trong xe ngựa xa hoa, bỗng nhiên rùng mình cái, bé thấy sóng lưng có chút lành lạnh rồi.


      Hoàn Toàn Văn
      Cảm Ơn Các Bạn Theo Dõi!
      tieunai691993, Mai TrinhPhong nguyet thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :