1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Cuộc sống sâu gạo của nữ phụ - Trang Bana

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 15: Chữa bệnh




      Sau đêm đại chiến ba trăm hiệp, người nào đó toàn thân ê ẩm, giọng khan khan gọi người mang nước vào rửa mặt, chải đầu rồi ngồi vào bàn ăn sáng.

      Hôm nay là ngày đón Niệm Nhi đến Phong Lữ Cung, nàng ăn sáng Bích Dao cho hay hoàng hậu đưa Niệm Nhi đến, tại mang Niệm Nhi sang gian phòng nàng cho dọn dẹp sẵn.

      Nghe vậy người nào đó liền súc miệng sau đó nhanh chậm phân phó:

      “Cho người chuẩn bị ít cháo bò băm nhuyễn, trà gừng, lấy chậu nước ấm pha chút rượu và cái khăn sạch, mang qua phòng Niệm Nhi” Nàng biết tại Niệm Nhi hẳn là sốt cao, cả người rất khó chịu, ăn cháo là giúp tăng sức lực, đặc biệt thịt bò rất bổ máu. Lại lo lắng Niệm Nhi có dấu hiệu buồn nôn nên căn dặn làm thêm ly trà gừng. tại việc cần làm là tăng cường sức đề kháng bằng dược thiện và nhanh chóng hạ sốt bằng cách lau nước ấm pha rượu.

      giường, gương mặt đứa bé đỏ bừng vì sốt, đôi môi tái nhợt, mắt nhắm nghiền, nhăn nhó.

      “Tần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an” Khuynh Nhan nhún người hành lễ.

      “Tĩnh muội, muội đến” Hoàng hậu đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhìn vô cùng tiều tụy, vừa vừa bước đến kéo Khuynh Nhan đến bên giường Niệm Niệm.

      “Tỷ tỷ, tại muốn chăm sóc Niệm Nhi, trước hết tỷ phải chăm sóc chính mình, tỷ mệt mỏi như vậy, Niệm Nhi phải làm sao?” Dừng chút, lạị tiếp tục khuyên:

      “Tỷ sang gian bên cạnh cố gắng dùng điểm tâm, rồi nghỉ ngơi lát, ở đây có muội lo rồi”

      “Được, vậy Niệm Nhi ta giao cho muội” Hoàng hậu nhìn Khuynh Nhan mỉm cười nhưng khó coi hơn cả mếu.

      Nàng khẽ gật đầu, sai Tiểu Thanh đưa hoàng hậu đến gian phòng bên cạnh, rồi lại dặn Tiểu Thanh nhà bếp làm ít điểm tâm cho hoàng hậu. Sau đó đóng cửa phòng, mở cửa sổ cho thoáng, Lại Tiểu Mãn bắt đầu vắt khăn ấm lau toàn thân Niệm Niệm. lát người cũng dần hạ sốt, cháo cũng còn quá nóng, liền lay Niệm Niệm dậy, bé con lúc này hạ sốt, thần thức cũng dần thanh tĩnh, liếc thấy Khuynh Nhan, mếu máo thều thào tố khổ:

      “Nhan tỷ tỷ, muội đau quá”

      “Ừ, tỷ biết, muội muội ngoan, cố gắng ăn chút cháo để có sức mà đánh tan cái bệnh nhé” Khuynh Nhan xoa xoa đầu bé, dịu giọng dụ dỗ.

      Ăn được vài muỗng, bé lại muốn nôn ra, Khuynh Nhan lại bón cho bé chút trà gừng. Vừa bón vừa dụ dỗ, sau gần canh giờ cuối cùng cũng hết tô cháo . Nàng phân phó tiếp tục lau nước ấm với rượu, sau đó cho người mang nước dừa vào căn dặn chốc lát lại đút cho Niệm Niệm ít. Nơi đây thể truyền dịch, nên thay bằng nước dừa để bổ sung chất điện giải, chất khoáng bị mất khi phát sốt.

      Tiếp theo nàng về phòng viết bài thuốc trị sốt xuất huyết đơn giản nhất gồm: Cỏ nhọ nồi, cam thảo, hoạt thạch, bông mã đề, gừng tươi, căn dặn phòng bếp chuẩn bị nấu với nước sạch, rồi chia đều ngày cho bé uống ba lần.

      Theo thời gian , sức khỏe Niệm Niệm dần dần hồi phục, trong cung cũng dùng cách đuỗi muỗi và phòng dịch như Khuynh Nhan nên có ai bị mắc bệnh, song song đó những vùng có dịch cũng được tam vương gia áp dụng cách phòng và điều trị như đối với Niệm Niệm nên ôn dịch rất nhanh được dập tắt. Tất nhiên, cũng có những người thể cứu được nhưng vẫn còn hơn là khoanh vùng và giết sạch, đúng ?

      …………………..Phượng Hoàng Cung……………………….

      “Biểu tỷ, Niệm Nhi đâu? Nó vừa khỏi bệnh lại chịu ngồi yên rồi à?” Giọng rồng mang ý cười vang lên

      Lý Na ngồi hý hoáy thêu gì đó, ngẩn đầu lên thấy thánh nhan liền nhún người hành lễ.

      “Biểu tỷ làm gì vậy?”

      “Thêu”

      “Xem ra biểu tỷ còn tức giận chuyện Niệm Nhi” Mắt hồ ly híp lại, cười như cười hỏi.

      “Dân phụ dám” Lý Na vẫn cứng rắn sợ uy nghiêm đế quân, lạnh giọng trả lời.

      “Tỷ xót con , trẫm cũng xót, dù gì nó cũng gọi trẫm tiếng nghĩa phụ đó, chỉ là tình huống lúc đó, thái y cũng hết cách, trẫm cũng có biện pháp, trẫm cũng rất coi trọng giọt máu cuối cùng của Hàn gia.”

      “Hàn Khanh, chàng ấy vẫn còn sống” Hoàng hậu Lý Na ánh mắt kiên định tuyên bố.

      “Trẫm cũng từng hy vọng nhưng sáu năm rồi, nếu Hàn huynh còn sống, sao lại về đoàn tụ cùng tỷ và Niệm Nhi.”

      “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dân nữ khẩn xin hoàng thượng tiếp tục tìm kiếm tin tức phu quân”

      Chính Đức đế nghe xong lại khoa trương ôm ngực, bộ dạng đau khổ :

      “Có hoàng đế nào số khổ như trẫm chứ, lại còn phải tìm phu quân giúp hoàng hậu của mình”

      “Hoàng thượng đến thăm Niệm Nhi đến Phong Lữ Cung tìm , tại đến mẹ ruột nó là ta đây nó cũng cần, dọn hẳn đồ sang bên Tĩnh muội rồi” Hoàng hậu bộ dạng như tiểu tức phụ.

      “Trẫm cũng có chuyện bàn với biểu tỷ, tỷ nghĩ nên ban thưởng cho Tĩnh Phi như thế nào?”

      “Thưởng cũng như tặng quà vậy, nên theo sở thích của người được tặng, chi bằng hoàng thượng hỏi xem Tĩnh muội thích gì”

      “Nữ nhân hậu cung đương nhiên là thích tấn phong rồi” Chính Đức đế có chút khinh thường . Hoàng hậu nghe xong chỉ lắc đầu, cười cười, trong mắt tràn đầy ý ‘ngươi sai lầm rồi’.

      …………………….Phong Lữ Cung……………………….

      “Nhan tỷ tỷ, muội vẽ như thế này đẹp ?” Giọng trẻ con trong trẻo vang lên.

      “Ừ, tốt! Nghỉ tay, dùng cơm thôi”

      “Dạ, ăn cơm hắc hắc”

      “Trẫm có phần ăn ?” Giọng rồng mang ý cười, theo đó là bóng dáng màu vàng thong thả vào.

      “Nghĩa phụ”

      “Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.”

      “Ái phi cần đa lễ” Lại quay sang Niệm Niệm cúi xuống bế thốc bé, giọng điệu sủng nịch, ánh mắt ôn nhu “Niệm Nhi, nào lại nghĩa phụ xem, xem ra nặng hơn lúc chưa ốm nha”

      Thức ăn dọn lên, cả bàn mỹ vị, chay mặn đều có, màu sắc đẹp mắt, hương thơm nức mũi. Ba người vui vẻ dùng bữa, nom như gia đình, tự nhiên thấy, nếu đứa cũng tốt, nghĩ đến đây khóe miệng lại nhếch lên, mắt hồ ly lóe lên tia sáng giảo hoạt.

      “Niệm Nhi, khi nãy ta sang thăm nghĩa mẫu con, nàng khóc lóc con chán ghét nàng, muốn ở cùng nàng nữa, con xem, lát nữa ăn cơm xong về với nghĩa mẫu

      “Dạ Niệm Nhi biết rồi nghĩa phụ”

      phải cố gắng tạo người, thể để Niệm Nhi kỳ đà cản mũi được.
      tieunai691993, Mai TrinhPhong nguyet thích bài này.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 16: ‘Bất cứ ai cũng gặp’


      Sau hồi lăn lộn, Chính Đức đế ôm Khuynh Nhan vào ngực, vuốt ve tấm lưng trần trắng mịn, bất chợt hỏi:

      “Nhan Nhi muốn trẫm ban thưởng gì?”

      Người nào đó chuẩn bị tìm Chu Công, nghe vậy liền tỉnh ngủ, bây giờ tranh thủ còn chờ lúc nào.

      Chính Đức đế liếc thấy tia sáng vui mừng phấn khích lóe lên trong mắt nàng, nhếch miệng cười giễu cợt ‘cũng chỉ có vậy’. Lại nghe nàng :

      “Hoàng thượng có thể cho tần thiếp thánh chỉ là bất cứ ai muốn đến Phong Lữ Cung, nếu đồng ý của tần thiếp được vào, có được hay ?”

      ngờ nàng lại xin như vậy, có chút bối rối, cũng có chút xấu hổ vì suy nghĩ vừa rồi. Nghĩ vậy mắt hồ ly lại cong lên như trăng khuyết, khóe miệng nhếch lên, treo nụ cười ôn nhu, khẽ hôn lên vầng trán nàng rồi đùa cợt:

      “Bất cứ ai là bao gồm cả trẫm sao?”

      “Tần thiếp nào khiến mình chịu thiệt như vậy, nữ nhân hậu cung có ai lại mong hoàng thượng đến chứ, tần thiếp cũng ngoại lệ nha” rồi cọ cọ vào ngực hoàng đế, trong lòng lại thầm khinh bỉ triệu lần, chị đây chính là muốn bao gồm cả ngươi đấy!

      Mặt rồng nghe vậy liền rạng rỡ, cười sang sảng, mỹ nhân trong ngực lại cọ cọ khiến tâm nhộn nhạo, lại lật người đè nàng xuống dưới, bắt đầu màn nóng bỏng.

      Khi cảm nhận được ‘hung khí’ như sắt như thép của người ở , người nào đó chỉ có suy nghĩ: ‘Tự tạo nghiệt là thể sống mà’. Huhu

      …………………………………………………………………………

      Sau tiết mục thỉnh an, nàng ghé qua cung hoàng hậu trò chuyện và cũng là thử váy áo hoàng hậu tự tay may và thêu tặng nàng, sau đó Khuynh Nhan được Tiểu Mãn và Bích Dao hộ tống về lại Phong Lữ Cung.

      Thoáng liếc mắt nhìn thấy Vân quý phi và Trịnh phi ngồi ngay giữa phòng khách, Khuynh Nhan gọi tiếng

      “Tiểu Tử”

      “Có nô tài!”

      “Sau này đồng ý của ta, trừ thái hậu, hoàng thương, hoàng hậu và Niệm Nhi, bất cứ ai cũng cho vào.”

      “Dạ, nương nương”

      Người nào đó thong thả vào trong, bình thản hành lễ với Vân quý phi sau đó giọng :

      “Tần thiếp có chút khỏe, thứ thể tiếp đón, tần thiếp cáo lui”

      “Tĩnh phi to gan” Trịnh phi nổi giận, chỉ tay vào mặt Khuynh Nhan

      “Người đâu, tiễn Trịnh phi về học lại lễ nghi cấp bậc” Khuynh Nhan nhíu mày, vẻ kiên nhẫn.

      “Tĩnh phi muội muội Trịnh phi cần học lễ nghi cấp bậc, chả lẽ muội đối với bổn cung như vậy là hiểu lễ nghi cấp bậc? Hửm?” Vân quý phi nắm được nội dung liền lạnh giọng trách tội.

      “Quý phi tỷ tỷ hiểu lầm, hôm nay muội muội mệt mỏi, hoang thượng có qua những lúc như vậy muội muội có thể từ chối gặp”

      “Ngươi!” Vân quý phi nghẹn bụng, tiện nhân này càng ngày càng coi ai ra gì.

      Thời gian sau đó, cuộc sống của người nào đó trở lại như khi còn ở phủ tướng quân. Mỗi ngày đều cùng Niệm Nhi vui vui vẻ vẻ bày đủ mọi trò chơi.

      …………………………………………………………………………

      Thấm thoát lại qua năm, mùa xuân trăm hoa đua nở, hoàng gia lại tổ chức săn bắn, tất cả con quan đại thân, hoàng thân quốc thích đều có mặt.

      Người nào đó từ khi xuyên đến nay trừ lần ngồi kiệu tiến cung đây là lần ra ngoài đầu tiên, nhưng đối với con sâu gạo mà , mấy chuyện tốn sức này có chút hấp dẫn nào, động lực duy nhất để nàng tự an ủi bản thân và nâng cao tinh thần là có thể ăn thịt rừng chế biến tại chỗ.

      …………………ta là đường phân cách săn bắn……………………

      Bãi săn cũng rất đặc biệt, nằm ngon núi xanh tốt, lúc nàng cùng hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu và các phi tần đến bãi săn, những người khác đến đầy đủ, quy củ hành lễ. Nơi đây cờ sặc sỡ bay bay trong rừng cây xanh mát, hôm nay tất cả các nam thanh nữ tú, cáo mệnh phu nhân ai cũng y phục rực rỡ, tiếng trống chiêng vang rền, tiếng cười đùa trò chuyện rộn rã..Quang cảnh khiến người đại như nàng phải choáng ngợp.

      Khuynh Nhan đứng từ xa ngắm nhìn khung cảnh lát, sau đó theo mọi người đến chỗ lọng che, bắt đầu thời gian nhàm chán. Vì sao là nhàm? Rất đơn giản vì nàng biết bắn tên, hai rành cưỡi ngựa nên chỉ có thể cùng ngồi chỗ trò chuyện cùng thái hậu.

      “Thái hậu cát tường” Thanh trong trẻo vang lên, ra là Liễu Tiên Nhan, bụng có chút nhô cao, nghe nàng ta mang thai được hơn bốn tháng. Nàng ta vừa định tiếp tục hành lễ với các vị phi tần thái hậu khoát tay bảo miễn, ban ngồi. Liễu Tiên Nhan tạ ơn sau đó chậm rãi ngồi xuống, tay vuốt ve bụng khẽ thâm tình nhìn Khuynh Nhan :

      “Tỷ tỷ phải là rất thích cưỡi ngựa sao?” Nàng và Vân Nguyệt sắp xếp ổn thỏa, lần này tỷ tỷ thân , tỷ có có về đâu. Nàng hận Liễu Khuynh Nhan, vì nàng ta giả vờ giả vịt, vì nàng ta lạt mềm buột chặt mà vương gia từ khi đại hôn luôn lạnh nhạt nàng, cái thai này là do hôm vương gia uống say ở vườn trúc, ân ái với nàng miệng lại goi ‘Khuynh Nhan’. Nàng cũng hận vương gia, nếu tại sao lại cưới nàng chứ.

      “Đúng nha, nha đầu này năm nào săn cũng hăng hái, là câu nệ thân phận phi tần sao? sao, con cứ thoải mái

      Chính Đức đế liền đến, cầm lấy tay Khuynh Nhan vỗ vỗ :

      “Nhan Nhi, nàng cùng trẫm” nhớ lầm nha đầu này mỗi lần săn luôn quấn lấy tam đệ.

      Vũ Văn Trác cũng quay sang liếc nhìn Khuynh Nhan, sau đó lại nhanh quay .

      Mà nhân vật chính lúc này biết làm thế nào cho phải, cưỡi ngựa còn may ra chứ bắn cung dốt đặc. Theo như phản ứng này ‘nàng’ trước đây là tay cưỡi ngựa, săn bắt lão luyện, nếu hôm nay nàng làm được có khi nào bị nghi ngờ là giả mạo ? , thân xác này đích là của Liễu Khuynh Nhan nha, nhưng đây là cổ đại, có khi nào bị xem là quái mà thiêu sống hay ?

      Ông trời ơi, tại sao xuyên lại là nàng mà phải là sát thủ tỷ tỷ nào đó chứ?
      tieunai691993, Mai TrinhPhong nguyet thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 17: Gặp Nạn





      khí chờ mong bao trùm bãi săn. Bọn họ chờ mong gì đây?

      Bọn họ chờ mong thấy được con của Liễu tướng quân săn bắn, vì bao cỏ này chỉ có lúc săn bắn, mới có chút khí khái nhà tướng. Nếu Tiểu Mãn biết được suy nghĩ này của bọn họ, chắc chắn hung hắng mắng cho trận, tiểu thư nhà nàng mà là bao cỏ bọn họ là phân! Tiểu thư nhà nàng cũng đọc sách làm thơ, cũng là tài nữ, nhưng do trong đầu chỉ có tam vương gia, suốt ngày theo canh chừng ánh mắt như lang như sói của các thiếu nữ người vương gia, kiên quyết bảo vệ trinh tiết của vương gia nên mới thành ra là người thô lỗ, chanh chua trong mắt người đời.

      Bọn phi tần hâm mộ lẫn ghen ty, vì cái gì chỉ có nàng ta mới được săn cùng hoàng tượng chứ. Nếu Khuynh Nhan biết được suy nghĩ của bọn họ, chắc chắn ‘Ta phi, chị đây là bị bắt săn cùng hoàng thượng chứ được được được cái mông’.

      Hai người Liễu Tiên Nhan và Vân quý phi vui mừng hân hoan, chờ xem Khuynh Nhan từng bước vào chỗ chết. Nếu mọi người biết được suy nghĩ trong lòng hai người bọn họ sao nhỉ?

      Dưới ánh mắt chờ mong của bọn họ, Khuynh Nhan chậm chạp, nhàng dẫm chân lên lưng kẻ hầu để leo lên ngựa. Rồi lại chẫm rãi, cẩn thận di chuyển ngựa đến cạnh hoàng đế.

      Thấy ánh mắt như nghi ngờ của Chính Đức đế, Khuynh Nhan cười tươi rói, cố làm cho mình bình tĩnh hơn:

      "Tần thiếp có lẽ lâu rồi cưỡi ngựa , nên có chút quen"

      "Ừ, vậy chúng ta thong thả lát" Mắt hồ ly cũng cong cong lại, thanh dịu dàng.

      ra lần này là do Khuynh Nhan trong lòng có quỷ, nên mới nhìn ánh mắt lo lắng thành ánh mắt hoài nghi. Gần đây rất cố gắng, tại sao vẫn có kết quả chứ? Hây da, cách mạng tạo người chưa thành công đồng chí Chính Đức tự thấy mình cần phải cố gắng hơn nữa.

      Đoàn người cũng vì thế mà chậm chạp tiến vào rừng sâu.

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....

      Vút!!!

      Híiiiiiiiiiiiiii!!!!

      Hàng loạt mũi tên lao ra như vũ bão, kèm theo đó là tiếng hét kinh điển trong phim truyền hình:

      "Có thích khách, bảo vệ hoàng thượng và nương nương"

      Người nào đó thầm cảm thán phim truyền hình lừa người, mà tiểu thuyết lại càng lừa người, quả nhiên nhân vật xuyên bước ra đường liền gặp rắc rối.

      ra nàng tự thôi miên chính mình, cố gắng nghĩ đến cảnh giết chốc trước mắt, cố gắng nghĩ đây là nàng xem phim 3d, phải là , bản thân càng dám nhúc nhích vì sợ chỉ cần nhúc nhích nàng ....tè ra quần mất.

      Keng!

      người áo đen cao lớn hướng mũi kiếm đến tim của người cảm thán nào đó, giữa đường bị viên đá lấy tốc độ ánh sáng đánh bật ra.

      Chính Đức đế rất nhanh di chuyển đến cạnh Khuynh Nhan, nhịn được cốc đầu nàng cái, gầm :

      "Nàng, cái nha đầu ngốc này, tình huống gì mà nàng còn thất thần như vậy chứ"

      Lại nhìn về hướng nàng thất thần, thấy bóng dáng màu xanh chói mắt của tam đệ nhà mình, cỗ tức giận ập đến.

      Phút chốc vị hoàng đế nào đó vốn rất cảnh giác cẩn thận, tại bị lửa giận công tâm, vứt tình trạng nguy hiểm rình rập bốn phía ra đằng sau, híp mắt lại nhìn chăm chăm vào cái người dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía tam đệ kia.

      Mà thích khách là ai? Là người luôn nắm bắt cơ hội để hoàn thành mục đích, liếc thấy hai người kia đứng bất động, chút cảnh giác, nhếch mép cười cười, nội tâm sung sướng, lần đầu lão tử làm thích khách, có cơ hội lập đại công, lần này chủ thượng hẳn khen thưởng .

      Nghĩ vậy, nên vung kiếm lên, đâm thẳng vào vị vua nổi giận đùng đùng, quay lưng nhìn ái phi của mình.

      Nhưng Chính Đức đế là ai? người khi còn là thái tử ra chiến trường giết giặc, làm sao có thể để cho thích khách kia thực được mục đích chứ, nhanh tay rút đoản đao ra, đâm ngược về phía thích khách. Nhưng lúc này vị ái phi vốn thất thần ấy cử động, theo phản xạ tự nhiên nàng đưa tay kéo người trước mặt để tránh mũi kiếm của thích khách, ngờ hai người đứng gần bên vực, vì sức người, sức gió, sức....trời, cả hai liền rơi xuống.

      Khi Vũ Văn Trác cùng thủ vệ giải quyết xong đám thích khách, liền di chuyển đến hai người rơi tự do theo lực hút của trái đất. nhanh như chớp đưa tay điểm huyệt của tên thích khách gây ra tình khi nãy, cho có cơ hội cắn độc tự sát:

      "Cho người xuống tìm hoàng thượng và nương nương, hoàng thượng hồng phúc tề thiên, nương nương phước lớn mạng lớn, chắc chắn sao" như an ủi chính mình.

      Thủ vệ 'dạ' tiếng, nhưng trong lòng thầm kêu khổ, vực này nghe người xưa kể lại là sâu vạn trượng, rơi xuống liền thịt nát xương tan, lại nghe phía dưới có rất nhiều oan hồn, mỗi trận gió lạnh thổi qua đều nghe thấy tiếng kêu ai oán, trăm ngàn năm qua chưa từng có ai dám xuống, nhận nhiệm vụ này khác nào kêu bọn họ tuẫn táng theo hoàng thượng chứ.

      Sau đó lại nghe tam vương gia lạnh giọng chỉ vào tên thích khách :

      "Mang về, thẩm tra"

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......

      Khuynh Nhan nhìn cánh tay ôm chặt lấy mình, lại ngước mắt nhìn chủ nhân của cánh tay, trong lòng thầm nghĩ mình chết ? trở về? Hay lại xuyên đây? Giờ phút này tại sao nàng có chút luyến tiếc thế giới này vậy? Hay đúng hơn là luyến tiếc chủ nhân của cánh tay ấm áp này đây?

      Chính Đức đế thấy người trong ngực ngước mắt nhìn mình, liền có cảm giác muốn bóp chết nàng, nữ nhân này có khả năng khiến tức chết mà. Sau đó cắn răng, đưa tay cắm đoản đao vào vách núi.

      rơi tự do, bỗng dừng lại, người nào đó vui mừng nghĩ mình tiếp đất an toàn, đây là tiểu thuyết huyền huyễn, có tiên nhân làm phép cho bọn họ đúng , dù sao nàng là người xuyên , làm sao có thể chết như vậy chứ? Nhưng rất nhanh nàng phát , mình treo lơ lững ở vách núi, nàng đen mặt, tiểu thuyết quả nhiên là lừa người.

      Chính Đức đế nhìn lên phía , nghĩ nghĩ, nếu giờ bỏ nàng lại, vận công bay lên cũng có thể, là vua của nước hoàn toàn nên làm như vậy, nhưng làm được. Chỉ có thể cùng ôm nàng rơi xuống, nghĩ, thôi giang sơn vẫn còn có tam đệ. Rất nhiều năm về sau mới biết, vì sao khi ấy mình lại lựa chon như vậy.

      Cuối cùng vì biết vực này nông sâu thế nào, thể mạo hiểm vận công từ từ thả xuống được, đành phải thả đoạn lại đâm đoản đao vào vách núi nghỉ chút, cứ vậy đến khi bàn tay cầm đoản đao bật cả máu, mặt trời dần xuống núi, chân trời đỏ rực như màu sắc bàn tay , hai người cuối cùng cũng an toàn đặt chân xuống đáy vực.
      tieunai691993, Mai TrinhPhong nguyet thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 18: Trẫm cho nàng phi lễ



      Vừa đặt chân xuống đáy vực, Chính Đức đế lập tức buông Khuynh Nhan ra, mình dựa vào vách núi ngồi xuống, quan sát xung quanh, giờ rất mệt.

      Người nào đó hít thở đều, cố ổn định sau khi hoảng sợ, liền cũng bắt đầu quan sát xung quanh, bỗng ngạc nhiên thôi, đáy vực phải là sơn cốc mà là biển xanh cát trắng sao?

      Liếc thấy bàn tay bị thương của hoàng đế, nàng túm váy đến rừng cây bên bờ biển, nhón chân ngắt lấy chiếc lá to rồi chạy về phía biển, thấy nước biển trong vắt liền đưa tay múc nước biển vào chiếc lá, rồi quay đầu nhanh chóng về phía người bị thương kia.

      “Hoàng thượng, tay người bị thương rồi, để tần thiếp rửa vết thương rồi băng bó cho người nhé” Nàng giọng, nếu hôm nay có người này, nàng chết là thể nghi ngờ.

      Thấy vạn tuế gia vẫn im lặng nhắm mắt, nàng chìa tay cầm lấy tay rồng, rót nước biển từ lá cây lên vết thương lòng bàn tay , nước biển mặn khiến vết thương đau rát, khẽ nhíu mày, nhưng cũng mở mắt, nàng lại thấy cái bình kim loại vắt hông , biết ngay đây là bình nước, hai lời, tháo xuống, vừa định tiếp tục rửa vết thương bằng nước sạch sau khi sát trùng qua nước muối, bị đưa tay cản lại.

      “Nơi đây có nước ngọt”

      Nàng hiểu có ý gì, theo phản xạ: “Hả?”

      bất đắc dĩ, kiên nhẫn, lạnh nhạt giải thích:

      “Đây là bình nước ngọt duy nhất, chúng ta còn biết khi nào mới thoát khỏi đây, phải tiết kiệm nước ngọt”

      ra là vậy, vậy hoàng thượng người có thể tạo ra lưả hay ?”

      Chính Đức đế hiểu tại sao là vấn đề nước ngọt, nữ nhân này lại hỏi về lửa, nhưng vẫn nhàn nhạt trả lời:

      “Có thể”

      “Vậy tốt, tần thiếp có cách tạo ra nước sạch rồi, người trước hết để thiếp rửa vết thương rồi băng bó lại ” Nàng vui vẻ .

      Trước đây nàng từng đọc quyển tiểu thuyết, sư phụ của nữ chính dạy nàng ta đun sôi nước biển, sau đó đặt thanh kiếm lên , hơi nước tích tụ tạo thành nước ngọt, sau đó cứ hứng lấy uống là được. Nàng biết, nước bốc hơi và ngưng tụ nên tin chắc chắn có thể áp dụng phương pháp này.

      Thấy vẫn cầm chắc bình nước, ánh mắt ngập tràn tin tưởng. Người nào đó đột nhiên nổi giận, lá gan liền to hơn, hung hăng giật lấy bình nước, đổ vào tay , còn lại chút ngửa cổ tu ngụm, sau đó lại tu thêm ngụm lần này dứt khoát in lên môi , rót nước vào, trong ngac nhiên của người được tiếp nước. Sau đó nhanh nhẹn lấy đoản đao xé góc áo của , ngồi xổm xuống thay băng bó vết thương.

      Chính Đức đế vẫn còn ngơ ngác vì hành động to gan lớn mặt của người nào đó, thấy nàng lui về sau, dập đầu :

      “Hoàng thượng tha tội, tần thiếp chỉ là quá lo lắng thương thế của người mà thôi, với lại…với lại khi nãy là tần thiếp muốn mượn bình để đựng nước biển nên mới muốn nhanh chóng uống hết số nước còn sót lại, tần thiếp có ý mạo phạm…”

      “Nàng cũng có thể trẫm tự mình uống mà, nàng là có ý phi lễ trẫm?” Vị hoàng đế nào đó được lợi mà còn giả vờ ủy khuất.

      “Là tần thiếp suy nghĩ chu đáo, mong hoàng thượng tha tội” Người nào đó vừa chân thành nhận lỗi vừa thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Chính Đức đế.

      “Thôi được, nể tình nàng có công xử lý vết thương cho trẫm, sau này trẫm đặc biệt cho nàng phi lễ kiểu như vậy”

      Người nào đó: “…”

      “Nàng có thể tạo ra nước ngọt như thế nào?” Nhìn người nào đó cúi gầm mặt, tai đỏ lên, hứng thú cười hỏi. Sau khi nghe Khuynh Nhan ra phương pháp, nhanh chậm :

      “Trẫm lấy củi, nàng ra kia lấy nước” xong liền cầm đoản đao hướng về phía rừng rậm mà .

      lát sau quả nhiên như lời Khuynh Nhan , vấn đề nước sạch được giải quyết. nhìn nàng chăm chú hứng những giọt nước ngưng tụ đoản đao, chợt ý nghĩ lóe lên trong đầu ‘người này phải Liễu Khuynh Nhan’. Nghĩ vậy đưa tay ra, sờ lên mặt nàng, tìm kiếm dấu vết dịch dung, nhưng cái gì cũng có. Vẫn là Liễu Khuynh Nhan vậy người sao có thể thay đổi như vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện tình cảm? Nghĩ đến đây rút tay về, trầm mặc.

      Người nào đó bị hành động vừa rồi của Chính Đức đế dọa cho hết hồn, đừng là động dục ở đây nha, nàng chưa có khẩu vị nặng đến nổi có thể làm chuyện đó ngoài trời đâu. Khi thấy bàn tay mặt mình bỏ xuống, nàng thở phào nhõm, lại thấy Chính Đức đế trầm mặc như vậy nàng lại nghĩ ‘Có khi nào lúc nãy ở vách núi, trúng phải bộ phận vị yếu nào đó nên khi nãy động dục nhưng thẳng nổi đành phải thôi hay ?’

      Sau khi hứng đủ nước cho hai người uống, nàng ra bờ biển, ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn biển, xoa xoa bụng, nghĩ cách làm sao để câu cá, thân cần câu có nhưng lưỡi câu làm sao? Còn dây câu nữa chứ, xem ra thể câu cá rồi. Quả dại sao? Trong phim hay tiểu thuyết đều viết là khi lạc vào rừng có thể hái quả dại ăn nha, nhưng rồi lại nghĩ nhỡ ăn phải quả độc làm sao? Đói chết mất.

      Khi Chính Đức đế thong thả đến thấy người nào đó bộ dạng buồn bã, mắt nhìn xa xăm, nhớ đến thay đổi và ánh mắt lo lắng lúc nàng nhìn tam đệ đấu với thích khách, lòng bỗng thấy vừa chua vừa cay, cũng hiểu sao lại có cảm giác như vậy. Sinh ra ở chốn hoàng cung từ nhìn thấy nữ nhân hậu cung tranh đấu nhằm có được quyền lực mẫu nghi thiên hạ chứ chả có tình cảm gì với phụ hoàng, nên luôn tự nhủ ‘độc nhất lòng dạ đàn bà, nên được có bất cứ tình cảm gì với họ’.

      Thấy nàng như vậy, nhịn được thấp giọng an ủi:

      “Với năng lực của tam đệ, bao nhiêu thích khách đó có là gì, nàng đừng quá lo lắng”

      “Ai ta lo lắng cho , làm như ta với thân thiết lắm, ta là đói bụng”

      Người nào đó nhập tâm suy nghĩ cách tìm thức ăn, nghe có người chuyện nên theo phản xạ tự nhiên nhanh miệng bực bội trả lời. Sau khi ý thức được vị chuyện cùng mình là hoàng đế vội quỳ xuống dập đầu, khóc ra nước mắt:

      “Hoàng thượng, tần thiếp…”

      Chính Đức đế nâng nàng dậy, rồi cùng ngồi xổm xuống như nàng khi nãy, khẽ hỏi:

      “Nàng lo lắng cho tam đệ?”

      “Tại sao tần thiếp phải lo lắng cho tam vương gia chứ?”

      Chính Đức đế nghe vậy, đứng lên, phủi phủi quần áo, sau đó đường thẳng vào rừng, bỏ lại Khuynh Nhan, tiếp tục ngồi suy nghĩ.
      tieunai691993, Mai TrinhPhong nguyet thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 19: Hồi cung




      "Nàng mang nó làm sạch "

      Người nào đó vẫn ảo não vì đói bụng, nghe tiếng ngẩn lên nhìn, sau khi thấy con vật trong tay Chính Đức đế đưa sát mình, bỗng nhảy dựng lên lùi ra xa, mặt tràn đầy hoảng sợ.

      "Con gà chết mà nàng sợ cái gì chứ" Chính Đức đế có chút buồn cười.

      "Tần thiếp... tần thiếp sợ lông vũ." Người nào đó nhắm chặt mắt .

      " sao?"

      "Hoàng thượng, dù sao chúng ta cũng cùng chung hoạn nạn, còn là do tần thiếp cứu người mạng nha, nếu có tần thiếp kéo người, người bị thích khách đâm trúng rồi"

      "Vậy sao?"

      "Đúng ạ"

      "Vậy trẫm phải đa tạ ơn cứu mạng của nàng rồi" Mắt hồ ly híp lại, cao giọng hỏi.

      "Ách, cần, cứu trượng phu của mình là đều nên làm." Khuynh Nhan chân chó cười cười.

      "Ừ" Vạn tuế gia hài lòng gật đầu.

      "Hoàng thượng, người có thể hay đại nhân đại lượng làm gà có được ?" Người nào đó hai tay chắp trước ngực, mắt đẹp chớp chớp, giọng năn nỉ.

      Chính Đức đế nhìn bộ dạng như cún con của nàng khẽ thở dài hơi, chân dài về phía biển, bắt đầu lưu loát làm sạch con gà dưới ánh mắt nể phục của người nào đó, ngờ vị vua cao cao tại thượng này lại làm sạch con gà nhuần nhuyễn và nhanh chóng đến vậy.

      Sau buổi tối no bụng với gà nướng, hai người gặp nạn nhàn nhã tản bộ dọc theo bờ biển. Khuynh Nhan vừa vừa xoa xoa bụng, nhíu mày, chết rồi, hình như gần đây nàng ăn ngủ nhiều, lười vận động nên tăng cân rồi.

      "Nàng, so với trước đây rất khác" Chính Đức đế nhàn nhạt mở miệng.

      Người nào đó đổ mồ hôi lạnh

      "Tần thiếp cũng thấy vậy." Nàng ngu mà chối bay chối biến đâu, chỉ tổ dấu đầu lòi đuôi thôi.

      "Trẫm có thể nghe chút nguyên nhân khiến nàng thay đổi"

      "Trước đây tần thiếp tuổi trẻ thiếu hiểu biết, nghe cha tam vương gia là vị hôn phu của mình, vì ngu dốt, nghe là của mình liền cố sức giữ lấy"

      Ngừng chút nàng lại hỏi:

      "Hoàng thượng hẳn là nghe chuyện tần thiếp cùng nhị muội xô xát dẫn đến cả hai cùng té xuống hồ rồi nhỉ?"

      Chính Đức đế im lặng gật đầu. Khuynh Nhan lại hít vào hơi, giọng tiếp:

      "Khi ấy vương gia mặc kệ tần thiếp, chỉ cứu mỗi nhị muội, trơ mắt nhìn tần thiếp vùng vẫy chứ tiếp tục xuống cứu người càng gọi người đến cứu, khi ấy tần thiếp nhận ra, người này chưa bao giờ là của mình"

      "Nhưng hôm ở tiệc sinh thần tam đệ, nàng cũng rất đau lòng "

      "Từ tần thiếp lấy tam vương gia làm mục tiêu phấn đấu, đột nhiên mất mục tiêu, có chút khổ sở thôi"

      "Hóa ra nàng mang tam đệ của trẫm ra là mục tiêu phấn đấu chứ nào có thương gì, chả trách tam đệ như vậy, do nàng làm việc có tâm." Mắt hồ ly cong lên như trăng non, người nào đó có chút thất thần, nghiệt!

      Khuynh Nhan tủm tỉm cười, Chính Đức đế nhịn được, cúi đầu hôn lên môi nàng, lúc đầu định chỉ chạm , sau lại dứt ra được, càng hôn sâu hơn, môi lưỡi day dưa, quấn quýt, đến khi thấy cả người nóng lên mới rời khỏi môi nàng, cúi đầu vào hõm cổ nàng, điều chỉnh lại hơi thở.

      Phủ Liễu Tướng Quân

      "Dương nhi, con về, nào để ta xem, ôi con gầy rồi" Thẩm thị đỏ mắt, đầy xúc động.

      Liễu Dương là con trai duy nhất của Liễu tướng quân, mười bốn tuổi theo cha ra trận đến nay ở chiến trường được hơn hai năm. Nghe mẫu thân than thở, chỉ cười.

      "Tại sao đột nhiên con lại về?" Thẩm thị nghi ngờ hỏi, con trai bảo bối của bà có bệnh chiến trường, nếu có chuyện quan trọng chịu về nhà đâu.

      "Mẫu thân, con đói bụng lắm rồi" Việc triều đình, vẫn là nên .

      "À, ta quên mất, con về phòng tắm cái cho khỏe rồi ra ăn cơm nhé"

      Khi Liễu Dương bước ra phòng ăn, thấy Liễu Tiên Nhan ngồi ghế mỉm cười nhìn , đến cúi người hành lễ:

      "Tham kiến vương phi"

      "Đệ đệ ngốc, giữa chúng ta cần hành lễ như vậy"

      "Nên làm, nên làm"

      Liễu Tiên Nhan bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, đệ đệ của nàng tính tình cứ như ông cụ non vậy.

      Sau khi ba mẹ con dùng cơm, Tiên Nhan có chuyện muốn riêng với đệ đệ, nên cả hai liền đến thư phòng.

      "Đệ đệ, lần này trở về là vì chuyện của hoàng thượng ?"

      Liễu Xương gật đầu xem như thừa nhận.

      "Theo đệ, nếu hoàng thượng có chuyện, ai lên ngôi cửu ngũ chí tôn?"

      "Nhị tỷ, ý của tỷ là..."

      "Thông minh" Tiên Nhan nâng khóe miệng.

      "Chuyện hôm nay xem như đệ chưa từng nghe, tỷ về , đệ thấy hơi mệt"

      "Tỷ là tỷ tỷ ruột của đệ"

      "Đệ biết, tỷ về " Đệ biết nên đệ muốn tỷ mắc sai lầm, tam vương gia đối với hoàng thượng như thế nào chứ? Hoàng thượng mất tích, vương gia chỉ hận thể đích thân tìm thôi.

      Nhị tỷ sao tỷ lại thay đổi như vậy chứ?

      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......

      ngày mới lại đến, Khuynh Nhan vươn vai, người bên cạnh thấy đâu. Khuynh Nhan liền biết vào rừng tìm thức ăn rồi. Bọn họ rơi xuống vực hôm nay là ngày thứ bảy rồi.

      Mấy ngày này mỗi ngày bọn họ đều là: Buổi sáng Chính Đức đế vào rừng tìm thức ăn và kiếm củi, nàng thức dậy dùng số củi còn thừa lại hôm trước để đun nước biển, tạo ra nước ngọt, sau khi Chính Đức đế về tự động làm sạch thú rừng, lúc này Khuynh Nhan nhóm lửa, làm sạch giao cho nàng nướng thịt.

      Ăn xong, Khuynh Nhan vẽ chi chít những ô vuông nho cát, bắt đầu cùng Chính Đức đế chơi cờ Carô. Lúc mới bắt đầu nàng đắc ý vì mình luôn thắng, dần dần nàng ảo não vì trò càng lúc càng giỏi hơn thầy.

      Có hôm thua nhiều, thẹn quá hóa giận, dứt khoát lăn ra ngủ, thèm chơi nữa, những lúc như vậy, Chính Đức đế cũng nằm xuống bên cạnh ôm lấy nàng, dùng cái lá to che ánh sáng mặt trời cho cả hai rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

      Hôm nay, khi Khuynh Nhan xé thịt nướng, sắp đưa vào mồm, Chính Đức đế nhanh như chớp, kéo nàng trốn vào rừng cây, ra dấu im lặng.

      Quả nhiên từ xa là nhóm người đến.

      Liễu Dương nhìn thấy đống lửa vẫn còn cháy, liền hô lớn:

      "Hoàng thượng, Liễu Dương phụng mệnh tam vương gia đến tìm người"

      Lúc này Chính Đức đế mới thận trọng nắm tay Khuynh Nhan ra. Mà Khuynh Nhan nghe cái tên Liễu Dương thấy có chút quen thuộc, chợt nhớ, a đó chẳng phải tam đệ của nàng sao?

      "Vi thần cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng trách tội" Liễu Dương cùng các thủ vệ theo đồng loạt quỳ xuống.

      " Các ái khanh vất vả đến cứu giá, trẫm cao hứng, hồi cung trẫm luận công ban thưởng" Chính Đức đế trưng ra bộ dạng vị vua hiền lành thân thiện.

      "Tạ chủ long ân"

      Vậy là hai người bọn họ hoa lệ hồi cung, trở về những ngày tháng lúc trước, trong lòng cả hai đều có chút nuối tiếc .
      tieunai691993, Mai TrinhPhong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :