1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý - Minh Hồ Lãnh Nguyệt (80c + 7PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 40: phải người lương thiện
      EDIT: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Gấu Bự phát ta hơi kỳ lạ, đặt đôi hoa tai kia xuống, nghiêm mặt đáp: “Thuộc hạ của ta đưa lên, ta thấy vẽ đẹp nên giữ lại.”

      “Vì thế hôm ấy ngươi mới kéo khăn che mặt của ta?”

      “Ta chỉ muốn xem có đúng là người trong tranh , bởi cặp mắt giống nhau.” Gấu Bự đến là đương nhiên: “Người Trung Nguyên các người là khó hiểu, rời khỏi trượng phu thể sống được sao? Nếu tên mặt trắng kia bỏ ngươi, ngươi theo ta vẫn kịp đấy.”

      Vẫn là lời cũ nhai nhai lại, ta cười: “ bỏ ta hay liên quan gì đến ngươi, Tháp Na có thể giận đấy.”

      “Ta tin Tháp Na tức giận vì ngươi.”

      “Được rồi được rồi, phải vì ta, coi như là vì ngươi được chưa? Mau xem đôi hoa tai này có được , ta rời xa nam nhân vẫn có thể sống rất tốt.”

      Gấu Bự nở nụ cười tán thưởng: “Lời này nghe rất giống kiểu của Tháp Na.”

      Ta lườm : “Tháp Na của ngươi tốt nhất, ta đâu dám giống nàng. Mau chọn , nếu Tháp Na sốt ruột lại cho ngươi ăn thịt cháy bây giờ.”

      Gấu Bự ngậm miệng, chăm chú chọn trang sức. Chọn đến chọn hồi, Gấu Bự hề keo kiệt khi mua đồ cho Tháp Na, tổng cộng tốn ít tiền, coi như độc ác ‘giết’ gã lần .

      Lúc sắp chia tay, ta dặn Gấu Bự đốt bức vẽ kia .

      Gấu Bự hiểu vì sao ta muốn đốt, rằng bức tranh kia vẽ rất đẹp. Ta đáp đó là nguyên nhân chia rẽ gã và Tháp Na, gã liền gật đầu đồng ý.

      Gấu Bự nếu có khó khăn cứ đến tìm gã, gã và Tháp Na nhất định chiếu cố ta.

      Ta cười, chối từ, chuyện tương lai ai có thể trước chứ, điều may mắn là Gấu Bự từ bỏ ý nghĩ cướp ta về.

      Từ sau ngày thương lượng thất bại, ta chưa gặp lại Thanh Loan. Hỏi Hoa Thành Vân cũng chỉ biết sơ sơ, bảo rằng nhà có việc gấp nên về.

      Ta thể quay lại Bích Thủy trà quán, ông chủ trở thành người quen của ta, mỉm cười hỏi: “Phó nương tới mua diều hả?”

      Ta khẽ thở dài: “Ông đúng là tinh mắt.” Vô cùng tình nguyện đưa bạc mua tin tức cụ thể của Thanh Loan, lòng ta than vãn, đây là vốn riêng của ta đó, đáng ra dùng để nuôi ta cả đời, sao Bích Thủy lâu lại xấu xa như vậy, giảm giá chút xíu nào…

      Rốt cuộc ta đồng ý gặp Tôn Thừa Nghiệp, nhìn quỳ trước mặt ta, vẻ mặt khổ sở rất giống nam nhân hồi trước quỳ xuống trước mặt mọi người cầu xin ta hồi tâm chuyển ý khi mới ra khỏi tòa án. Ta biết rất nhiều mặt của Tôn Thừa Nghiệp, có khi hòa nhã, có khi nóng nảy, có khi quyến rũ, có khi tuyệt tình, có khi hưng phấn, có khi ủ rũ… Càng hiểu càng cảm giác được suy nghĩ của vẫn chưa trưởng thành, thậm chí đôi khi rất cố chấp. Nhớ lại bộ dáng phát cuồng của , nhớ lại bàn tay gần như bóp chết ta, ta vẫn cảm thấy tim đập thình thịch.

      Ta , ta tha cho ngươi, nếu ngươi còn lương tri đừng xuất trước mặt ta nữa, chúng ta nợ nhau.

      Tôn Thừa Nghiệp khóc rống, nước mắt ròng ròng, cầu xin, Tĩnh Nhã, cho ta cơ hội được ?

      Vương đại thẩm đứng chắn trước mặt ta quở trách , hỏi sao cháu muốn bỏ ngươi, ngươi xem bây giờ ngươi ra người chẳng ra quỷ, suýt nữa giết chết nàng, về với ngươi rồi ai mà biết nàng còn có thể sống thêm bao lâu nữa? Đúng là thể sánh bằng Hoa đại phu của chúng ta…

      Ta kéo tay áo Vương đại thẩm ra hiệu bà đừng nữa, sợ Tôn Thừa Nghiệp đối phó với Hoa Thành Vân. Ta lùi về sau vài bước để giữ khoảng cách an toàn với , giải thích và xin tha thứ, đứng lập trường nam nhân mà , quả thực bỏ kiêu ngạo… thậm chí là danh dự…

      Ta lắc đầu hỏi , khi thông đồng với Thanh Loan lên kế hoạch hại ta, ngươi có nghĩ đến chuyện chúng ta trở thành kẻ thù ? Ngươi có nghĩ đến chuyện ta bị phỉ báng đường ? Ta xuất thân như thế nào ngươi hơn ai hết, chẳng lẽ ngươi sợ ta chịu nổi nhục nhã mà tự sát sao?

      Tôn Thừa Nghiệp sửng sốt, ấp úng đáp.

      Thanh Loan tra được tin tức của ta rồi tìm ngươi, ngươi tiết lộ tất cả thông tin của ta cho nàng, thỏa thuận của các ngươi là hãm hại ta và Hoa Thành Vân, các ngươi toan tính gì ai chẳng biết! Đám người giam giữ Hoa Thành Vân hẳn là người của Thanh Loan rồi, đáng tiếc tình phát triển theo hướng ngươi mong đợi. Có lẽ ngươi ngờ Hoa Thành Vân sợ chuyện cũ, ngại đàm tiếu mà giúp ta phen, vì thế ngươi mới muốn sỉ nhục để ta còn mặt mũi gặp , ngoan ngoãn theo ngươi về?

      Tôn Thừa Nghiệp lớn giọng phủ định, phải ý của ta, là của Thanh Loan, ả chỉ cần nghe lời ả nàng quay trở về bên ta.

      Quân đê tiện mưu mô chước quỷ! Vương đại thẩm tức đến giậm chân.

      Nàng ta gì ngươi cũng nghe? Ai biết còn tưởng ngươi nàng ta cơ đấy. Ta mỉa mai xong, chuẩn bị nhấc chân rời . Trước khi ta hỏi , bây giờ ngươi cảm thấy chúng ta còn có cơ hội sao?

      Khoảnh khắc quay người, ta liếc qua khóe mắt thấy Tôn Thừa Nghiệp thất thần khuỵu xuống…

      Vương đại thẩm vẫn tức tối bất bình, bà bảo hồi xưa cháu tìm nam nhân kiểu gì thế, còn có thể thông đồng với người ngoài đến hại cháu? Ta cười khổ đáp, vâng, sao cháu lại chọn nam nhân như vậy chứ.

      Vương đại thẩm tha thứ như thế rất lợi cho . Ta đáp, vừa hôm qua thôi, thủ lĩnh thổ phỉ ở Đông Sơn truyền tin đến, đồng ý hợp tác với ta.

      Cách thành Định Châu ba mươi dặm có ngọn núi gọi tên là Đông Sơn, đó có nhóm thổ phỉ chuyên cướp của thương gia đến từ vùng ngoài. Ta tìm cách nhờ người liên hệ với họ, thương lượng chuyện bắt cóc Tôn Thừa Nghiệp.

      Ta tiết lộ xuất thân của Tôn Thừa Nghiệp, tiền chuộc có thể giúp họ khỏi lo chuyện cơm áo thời gian dài. Hơn thế, bây giờ Tôn Thừa Nghiệp ở vùng biên cương phía Bắc, ngay cả quan phủ cũng thể sờ đến, Tôn gia tất nhiên biết phải ứng phó thế nào, vụ làm ăn này với bọn họ chỉ lãi lỗ.

      Thủ lĩnh thổ phỉ hỏi ta là ai, ta chỉ trả lời là nạn nhân từng bị Tôn Thừa Nghiệp hãm hại, còn nhắc Tôn Thừa Nghiệp là con trai độc nhất của Tôn gia, nếu đòi tiền chuộc chỉ cần cho nếm chút khổ sở là được, đừng tổn hại tính mạng .

      Khiến nhà người ta tuyệt tự bị sét đánh. Đây là nguyên văn lời thủ lĩnh thổ phỉ kia.

      Ta chưa bao giờ là người thiện lương, thiện lương đôi khi là từ tránh cho yếu đuối. Ta bố thí cho người khác, vậy khi ta nghèo túng ai bố thí cho ta? Ta nghĩ mình sai lầm hay ác độc, đây chỉ là cách để ta tự bảo vệ mình.

      Tin tức của Thanh Loan từ Bích Thủy trà quán khiến ta buồn cười. vị tai to mặt lớn được nghe kể về hiệp nữ Thanh Loan bèn nhớ mãi quên, sau đó may mắn nhìn thấy dung mạo của hiệp nữ, lập tức thề phải cưới được nàng về nhà. Vị này là người có tiền có thế, cái gì cũng ổn chỉ có tuổi tác là ổn, bây giờ sáu mươi có lẻ, thê thiếp đầy nhà, Thanh Loan mà về chắc chắn đơn.

      Việc để Thanh Loan làm thiếp là loại sỉ nhục đối với gia tộc của nàng, nhưng người này có địa vị vô cùng cao quý, tuyệt đối thể đắc tội, nhưng lại dám từ chối thẳng thừng, đành phải gọi Thanh Loan về nhà để bàn bạc kỹ hơn.

      Đọc đến đây, ta nhếch miệng cười, suy nghĩ xem có cách gì khiến cho việc này trở thành , thể thay đổi hay ? Nợ ta nhất định phải trả, ta chưa bao giờ nhận mình là người tốt.
      tart_trung thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 41: Chạy trốn
      BIÊN TẬP : CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/


      Mấy ngày nay Vương đại thẩm vui vẻ ra ra vào vào, ta hỏi bà sao lại vui thế, bà Hoa đại phu và cháu đều lớn cả rồi, cần chọn ngày lành mà thành thân , chuyện này nên kéo dài, bây giờ ta cứ chuẩn bị sẵn hết , hai tám tháng này là ngày lành đấy.

      Ta đổ mồ hôi lạnh, Hoa Thành Vân cũng giật mình lắp bắp, hỏi, thế có vội vàng quá hay ?

      Vương đại thẩm đáp, cháu gả lần hai, nghi lễ đơn giản là được rồi.

      Hoa Thành Vân cười , nhưng đây là lần đầu ta thành hôn, nếu quá sơ sài chắc chắn người khác bảo ta bạc đãi Phó nương, cho nên thể thiếu tam mai lục sính được.

      Vương đại thẩm xoa đầu ta , người ta tốt vậy, cháu đúng là có phúc.

      Ta chỉ có thể cười theo, lúc này có chỗ cho ta góp miệng.

      Phòng của ta xuất hai cái hòm lớn bằng gỗ đàn hương, tỏa ra mùi gỗ thơm nhè , bên trong xếp quần áo đồ dùng của nữ tử, đáy hòm còn có tiền bạc, đây là sính lễ. bàn phòng khách chồng chất rất nhiều hộp gấm bọc lụa đỏ đựng đầy đồ cổ quý hiếm, ngọc bích phỉ thúy gì gì đó, cũng là sính lễ. Nhìn mấy thứ này ta mới chính thức có cảm giác Hoa Thành Vân là chủ của Bách Thảo đường phương Bắc, giàu có sung túc, đây mới là sính lễ thứ nhất trong lục sính thôi.

      Vương đại thẩm ở lại nhà ta đến khuya, bà tháo tóc giúp ta, đưa lược chải từng lọn, có phần cảm khái , sao ta cứ cảm thấy luyến tiếc như gả con ấy. Lát sau lại bảo phải, ở cùng thành, chẳng qua cách vài con phố, vẫn có thể gặp mặt thường xuyên, Hoa đại phu là người tốt, còn rất cháu…

      Bà trầm ngâm hồi, rốt cuộc cũng khuyên, nếu về sau Hoa đại phu có ý nạp thiếp, cháu tuyệt đối thể ngăn cản, đừng liều lĩnh như lần trước. Dù sao cưới cháu là thiệt thòi, vậy mà còn chịu tổ chức hôn lễ lớn vì muốn đảm bảo địa vị sau này của cháu, thế nên cháu nhớ phải biết kiềm chế, chớ náo loạn.

      Ta đồng ý với lời của Vương đại thẩm, nhưng cũng phản bác. Biết đâu nếu ta phản bác bà giảng tiếp mấy đức hạnh của thê tử, nghĩ thôi đau đầu.

      Tiễn Vương đại thẩm rồi, ta ngủ, đợi đến khi trăng sắp lặn, mặt trời nhú lên phía chân trời, ta cầm bọc đồ nhàng ra ngoài. Quay đầu nhìn thoáng qua đống sính lễ gần như xếp thành núi bàn, ta do dự liệu có nên để lại thư hay . Cân nhắc lúc, ta vẫn viết vài từ, ta đây, đừng tìm ta.

      Đầu ngõ có chiếc xe ngựa ta thuê từ ba ngày trước, muốn sớm hôm nay cửa thành vừa mở ra khỏi thành, về hướng Đông đến Bồng Lai. Ngồi trong xe ngựa, ta mỉm cười, Bồng Lai là tiên cảnh của ta.

      Hôm nọ ta kìm được hỏi Hoa Thành Vân vài câu. “Là vì ân cứu mạng dù thế nào cũng thể báo đáp kia ư?” lắc đầu. “Vì gặp chuyện bất bình nảy sinh lòng hiệp nghĩa ư?” vẫn lắc đầu.

      giải thích, cũng mấy câu tình cảm, ta vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, cảm thấy tổn thương lòng tự trọng của ta, ngay cả câu giải thích cũng có, cứ ám muội đen trắng, mãi cho đến khi Vương đại thẩm bắt đầu chủ động thu xếp việc hôn nhân cho ta, mới cưới ta.

      Ta thể tiếp nhận được, tất cả đều quá nhanh! Tựa như giây trước xem mặt giây sau kết hôn, tuy thời gian chúng ta ở bên nhau ngắn, nhưng chưa bao giờ bày tỏ gì với ta, xúc cơm khi ta bị thương có thể chỉ vì cảm thông nên bất giác muốn chăm sóc.

      Còn chuyện ta thể giải thích, liên quan đến chính ta. Có đôi khi ta nhìn Hoa Thành Vân lại tự nhiên nghĩ đến Hoa Thành Cẩm, thậm chí cảm thấy ngay giây sau tên kia nhảy ra trước mặt ta, mặt dày mang theo nụ cười rực rỡ gọi ta là nương tử tương lai, hăm hở như muốn tất cả mọi người thế giới đều biết.

      Vì sao lại thế, ta dám nghĩ. Nhưng ta biết, khi ta thấy đám nữ nhân vây quanh Hoa Thành Vân gọi ‘Hoa đại phu Hoa đại phu’, lửa trong lòng ta bốc lên ngày càng mạnh, đặc biệt nếu ta thấy Hoa Thành Vân mỉm cười chuyện với các nàng, ta cảm thấy rất đau lòng, thậm chí muốn lập tức đuổi hết những nữ nhân này , để chỉ có thể để ý đến ta.

      Ta có cảm giác với Hoa Thành Vân, nhưng thế có nghĩa là nhất định ta phải gả cho , dường như ta chưa đến mức lòng với . Hơn nữa ta vẫn thể quên câu , đời này bất kể ai rời bỏ ai đều có thể tiếp tục sống.

      Xe ngựa lộc cộc lăn đường đá, đến cửa thành vừa lúc nó mới mở, ta xao xuyến nhấc rèm lên nhìn hai chữ ‘Định Châu’ khắc cửa thành, thở dài.

      Ngồi trong xe ngựa, ta cảm thấy vui sướng như lúc mới tới phía Bắc, chỉ khác là phải mùa đông. Phương Bắc rất lạnh, ta còn có thể nhìn thấy hơi trắng thở ra từ mũi mình, tay chân trùm trong chăn bông suốt ngày cũng ẩm nổi, cuối cùng vẫn tê buốt, vừa đau vừa ngứa như bị mèo cắn.

      Lúc đó ta nghĩ nhiều, ngày ngày trôi qua giản đơn và hạnh phúc, trừ việc thỉnh thoảng nhớ đến Hoa Thành Cẩm, thời gian còn lại đều là lý tưởng đối với thành Định Châu.

      Vẫn nhớ, lần đầu tiên thấy tuyết đổ ta hề cảm thấy lạnh, bông tuyết đong đưa tao nhã như điệu múa bale cổ điển, đáp xuống mặt ta, tay, trong cổ, tuyết càng rơi càng dày, chỉ chốc ngay cả chớp lông mi cũng ra tuyết. Phu xe đau khổ nhìn ta , nương, chúng ta mau tìm chỗ nghỉ chân thôi, cứ thế này chắc chắn mai đường được, vừa ướt vừa trơn, chừng vài ngày sau vẫn phải dừng. Khi ấy ta để tâm, chỉ cười , vậy nghỉ ngơi chút , dù sao cũng vội.

      Bây giờ mùa hè sắp tàn, sóng gió trong thành Định Châu cũng dần biến mất, nghe tiếng xe ngựa, dường như Bồng Lai chẳng xa đến thế.

      Bỗng nhiên xe ngựa chấn động rồi dừng lại. Ta khó hiểu, vén màn xe ló đầu ra. A! Hoa Thành Vân đứng trước xe ngựa, hai tay dang ra chặn đường di, gương mặt vốn luôn tươi cười dịu dàng nay trở nên lạnh lùng, cặp mắt oán giận trừng ta, dường như chất vấn trong im lặng.

      Phu xe thấy tình hình này, lúng túng : “ nương, xem…”

      Ta phất tay: “Đừng lo, ta biết người này.” Ta nhảy từ xe xuống, bước lại gần , kìm nén bối rối trong lòng mà lắp bắp: “À, vì có việc gấp… nên ta hơi vội… kịp báo cho ngươi…”

      Hoa Thành Vân vẫn lẳng lặng nhìn ta, giữ nguyên tư thế vừa rồi, gì cả, bầu khí vô cùng gượng gạo.

      Lúc này, Nghiêm Đông theo rốt cuộc nhịn được: “ nương bị sao vậy, sư phụ muốn thành hôn với lại trốn. Sư phụ tốt chỗ nào, hễ có việc gì người cũng lo lắng cho đầu tiên, mấy lần bị thương cũng là vì , sao có thể… có thể…” Nghiêm Đông tìm được từ, ngừng chút mới bổ sung: “Lòng lang dạ sói.”

      Ta cảm thấy ngượng ngùng, cúi gằm mặt: “Ta có ý gì…” Đứng trước xe ngựa, tay cầm bọc đồ, có giải thích cũng chỉ phí công. Ta lén nhìn sắc mặt của , giọng hỏi: “Ngươi tức giận à?”

      Câu này là thừa, nhưng ta vẫn muối mặt hỏi. Hoa Thành Vân mím môi đáp, rất lâu sau mới mở miệng, giọng nặng như búa đập lên núi băng vạn năm: “Ta có điểm nào tốt sao?”

      câu dễ dàng gợi lên hổ thẹn trong ta, ta vặn vẹo hai tay cả buổi, lại giằng co vạt áo cả buổi, rốt cuộc : “Ta sai rồi, ta về với chàng.”
      tart_trung thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 42: Bị bỏ đói
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Lúc ngồi xe ngựa quay về, Nghiêm Đông khinh khỉnh nhìn ta vô số lần, tặng kèm theo tiếng hừ lạnh. Chỉ có Hoa Thành Vân vẫn giữ hình tượng, lạnh mặt , ta nhìn mà tim đập thình thịch mồ hôi ròng ròng. Ta hiểu sao hôm nay số mình xui thế, trốn thành thân mà bị đương bắt tại trận.

      Trước khi lên xe phu xe còn nhìn ta cười tỏ vẻ thấu hiểu, ông ấy cho rằng ta là nương nhà nào đấy, cãi nhau với tướng công tương lai xong rồi bỏ trốn. Ta khóc ra nước mắt, ràng là chàng có lỗi với ta trước, giờ lại quay ngoắt thành ta chột dạ chờ đợi phán quyết cuối cùng…

      Về nhà rồi, ta tươi cười giải thích với phu xe, cũng may người ta để bụng. Ta ôm bọc đồ rề rề vào phòng, tất cả mọi thứ vẫn y nguyên, bức thư ta để lại lẳng lặng nằm bàn.

      Ta cảm thấy hơi bất thường, vừa quay đầu lại phát Hoa Thành Vân theo vào, chỉ đứng ở giữa sân, vẻ mặt lạnh lùng như cũ. Ta thở dài, còn tức giận cơ à, chẳng phải ta về rồi sao?

      Ta ra đón chàng vào, chàng để ý tới ta, ta lại gần kéo chàng, chàng né ra, lại kéo, lại né, kéo tiếp, né tiếp… Nghiêm Đông nhìn chịu nổi mới lên tiếng phụ họa: “Hay sư phụ vào trong chuyện?”

      Hoa Thành Vân nhìn nó, lạnh lùng mở miệng: “Con về .”

      Nghiêm Đông lập tức cúi đầu ưng thuận, sau đó liếc nhìn ta cảnh cáo cái mới vừa lòng về.

      Lúc này trời sáng hẳn, ta thấy chàng đứng như khúc gỗ cứng ngắc ở giữa sân, gương mặt tuy còn vẻ tức giận nhưng lại dễ thương vô cùng, ta bất giác mỉm cười: “ được trốn.” Rồi với tay kéo chàng: “Chàng muốn đứng trong sân bao lâu đây?” Lần này chàng tránh nữa.

      Chàng tủi thân nhìn ta: “Ta có điểm nào tốt sao?”

      Ta biết gì, ậm ừ cả buổi mới nặn ra được lý do: “Ta… ta… chàng thấy đấy, ta biết làm gì cả, ngay cả thứ cơ bản nhất là nấu cơm cũng biết. Ta xứng với chàng, thể gả cho chàng, chàng kịp ăn cơm làm sao bây giờ?” Ta lúng túng đến mức năng lộn xộn.

      Sắc mặt Hoa Thành Vân thoáng dịu , nhưng chàng vẫn chu môi, gương mặt trắng như ngọc lên hai rặng đỏ: “Nàng biết nấu cơm để ta nấu.”

      “Chàng? Biết nấu cơm?” Ta suýt nữa cắn nhầm vào lưỡi, chẳng phải thời đại này quân tử thường tránh xa nhà bếp sao?

      Mặt Hoa Thành Vân càng đỏ, nụ cười dần dần cong lên, chàng túng quẫn nghiêm mặt gật đầu.

      Thấy chàng tức giận nữa, ta lôi chàng ra ngồi ngoài cửa phòng khách, ngẩng đầu nhìn lên, vạn dặm mây, hôm nay là ngày nắng.

      Hoa Thành Vân hỏi: “Nàng dự định đâu vậy?”

      có dự định gì hết.” Ta thề thốt phủ nhận. “Ta định là đến đâu tính đến đó, dù sao ta cũng quen biết ai.” hiểu vì sao ta muốn cho chàng.

      “Liều lĩnh!” Chàng lại giận, lần này biểu tình rất nghiêm túc: “Nàng sợ người khác bắt nàng đem bán ư?”

      Ta bông đùa: “Ta ngốc đến vậy chắc? Còn để người ta bán? Ta bán người khác có.”

      “Nàng ngốc? Vậy nàng có biết phu xe kia là người như thế nào ? Ngay cả dự định cũng có còn muốn ra ngoài.” Chàng hừ tiếng, càng giận.

      Lịch sử kinh nghiệm cho ta biết, Hoa Thành Vân bảo làm sai chính là làm sai, tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt cho qua chuyện hoặc gân cổ ngụy biện, hiệu quả thường trái ngược hoàn toàn.

      Ta rụt đầu lè lưỡi nhìn trộm chàng, tuy vẻ mặt chàng rất nghiêm, nhưng khóe miệng lại mơ hồ lên nụ cười, sống mũi cao thẳng khiến cho gương mặt càng sắc nét, hóa ra chàng nhìn nghiêng cũng đẹp như thế.

      thể nam sắc mê người, sau hồi chàng ‘lơ đãng’ hỏi khéo, ta cười ngây ngô, chẳng giữ mồm giữ miệng mà kể hết chuyện mình giận chàng, vì sao lại giận, rồi tự ái linh tinh gì đó ra. xong mới giật mình hoảng sợ mà giơ tay ôm miệng, nhìn sang thấy chàng đắc ý cười khẽ.

      Ta vỗ ngực, nghĩ rằng nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt chút nữa luôn cả việc định tìm Hoa Thành Cẩm. Chẳng phải chàng vẫn tao nhã thanh đạm như hoa cúc ư? Sao tự nhiên lại có thể lạnh lùng, còn trưng lên nụ cười khiến người ta nhìn mà muốn đấm cho vài cái thế?

      Chàng nhàng nắm tay ta, cả người ta run lên, cảm thấy hơi cứng ngắc, đây là lần thứ hai chúng ta nắm tay. Chàng quay đầu nhìn ta, ánh mắt sáng ngời trong veo phản chiếu hình bóng ta, chàng cười ấm áp: “Bảo nàng ngốc nàng còn chịu nhận? khi nào nàng thấy ta chủ động cứu nương khác chưa? khi nào nàng thấy ta suốt ngày chạy đến nhà người khác chưa? khi nào nàng thấy ta nắm tay nương khác chưa?”

      Giọng của chàng tuy ôn hòa nhưng lại mang theo đanh thép thể phản bác, từng lời đánh đúng vào tâm lý ta. Ta đỏ mặt, mím môi nên lời.

      “Nàng ràng của ta làm tổn thương lòng tự trọng của nàng, nhưng nàng tức giận đến mức bỏ trốn liệu có phải tổn thương ta quá nặng ? Nàng có biết khi đứng chắn trước xe ngựa, ta có cảm nhận thế nào ?”

      Ta tự biết mình sai, chàng câu ta liền áy náy thêm phần, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, ẩm ướt dớp dính cảm giác rất khó chịu, ta muốn rút tay ra lại bị chàng nắm càng chặt, chàng vừa dùng sức vừa nhìn sang, ánh mắt ràng ‘Sao, còn muốn trốn à’. Ta lập tức thả lỏng, mặc cho chàng nắm chặt, vết chai cứng tay chàng siết vào tay ta hơi ngứa.

      ‘Ọc ọc’ tiếng, ta vừa lúng túng vừa buồn cười, nhìn sang Hoa Thành Vân, chàng cũng ngừng chuyện. Lại ‘ọc ọc’ tiếng nữa, ta đưa tay kia sờ bụng, thảm thương : “Ta vẫn chưa ăn cơm…”

      Hoa Thành Vân nhịn được phì cười tiếng, thành ra vỏ bọc nghiêm túc hay lạnh nhạt đều bị sụp đổ hết. Thấy chàng như vậy, ta được đằng chân tiện lân lên đằng đầu: “Ta muốn sang nhà Vương đại thẩm ăn cơm.”

      được.” Chàng lập tức cự tuyệt. Khi ta thầm mắng chàng ngược đãi nghe tiếng chàng : “Ta nấu cho nàng ăn.”

      Lời này mang theo chút ám muội, đấy, chỉ chút thôi, nhưng vẫn khiến lòng ta cảm thấy ngọt ngào. Ta chợt phản ứng lại: “Trong nhà ta có gì cả!”

      Từ trước đến nay ta chưa từng động vào phòng bếp, trong nhà càng có nguyên liệu nấu ăn, trừ túi mứt đào gần hết, ngay cả củi khô để nhóm lửa cũng có.

      Ta cố nén cười, giả vờ xịu mặt đưa Hoa Thành Vân vào phòng bếp mà ta còn chẳng mấy khi ghé, nhưng lúc nhìn thấy bệ bếp phủ tầng bụi dày, ta vẫn bật cười ha ha.

      Hoa Thành Vân cũng cười theo, sau đó lại nghiêm mặt rằng chúng ta cùng nhau quét dọn sạch . Ta nhảy dựng lên, miệng hô lớn mặc kệ mặc kệ, ta thà ăn chứ dọn phòng bếp đâu.

      Hoa Thành Vân thấy tình hình này rất bất đắc dĩ, chàng nàng mua bó củi khô và ít thức ăn về được ? Chàng xắn tay áo như chuẩn bị dọn , ta nỡ nhìn tiếp, đành trả lời ta ta , sau đó chạy ra nhanh như chớp, trong đầu lên hình ảnh bộ quần áo màu trắng của Hoa Thành Vân biến thành màu đen.

      Lúc ra khỏi cửa, ta trưng cầu ý kiến: “Có thể cho ta sang nhà Vương đại thẩm lót bụng trước được ?” Bụng ta nãy giờ vẫn kêu réo ngừng.

      được.” Hoa Thành Vân tay cầm khăn lau chạy ra: “Về sau nàng chỉ được ăn cơm ta nấu thôi!”

      Ta nhìn cái khăn mới lau chưa được hai đường đen sì, khóe mắt giật giật, trong lòng cảm thán: Chờ chàng làm cơm xong chắc đến trưa rồi, hy vọng lúc đó ta còn sống… Ta tức tối giơ nắm đấm, sau đó rầu rĩ ra ngoài.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 43: Nam nhân xuống bếp
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Đói sôi bụng, ngay cả cất bước cũng cảm thấy nặng nề, cộng thêm tối qua gần như ngủ, lúc này tinh thần ta quả thực ngẩn ngơ mệt mỏi chịu nổi. Ta mua bó củi khô, mười đấu gạo, ít quả cà, dưa chuột, tiện mua thêm nho với dưa hấu…

      Ôm dưa hấu cõng củi khô, cổ tay còn vung vẩy giỏ rau, ta trông giống mấy bác hay chợ đường từ bao giờ thế này? Ngửi mùi dưa hấu ngòn ngọt, ta khỏi nuốt nước miếng, bụng réo càng to.

      Về nhà, đặt hết đống đồ trong tay xuống, ta ngồi ghế thở hổn hển, lườm người nào đó vẫn giữ được tà áo trắng ngần như trước : “Chàng dọn xong chưa?”

      Người nọ mỉm cười: “Ta chờ thức ăn của nàng.”

      Ta uể oải nằm bò lên bàn, miệng càm ràm: “Nhanh lên chút… Bất kể ngon hay chán chỉ cần no bụng là được, ta chê chàng đâu…” ra ta vẫn băn khoăn về tay nghề của chàng, nam nhân trong xã hội phong kiến đột nhiên với ngươi vì ngươi mà rửa tay xuống bếp nấu ăn, nhưng vấn đề trọng điểm là chàng phải đầu bếp, nếu đặt ngươi vào hoàn cảnh này ngươi có thể tin tưởng ? Ta thở dài, lại bồi thêm câu: “Ta bổ dưa hấu ăn trước có được ?”

      được.” Đáp áp nằm trong dự kiến.

      Nước miếng của ta bắt đầu chảy vô tận trong thời gian chờ đợi đằng đẵng…

      chứng minh dự đoán lúc đầu của ta rất chính xác, khi Hoa Thành Vân bưng đồ ăn nóng hổi lên là giờ cơm trưa. Kẻ gần như hấp hối là ta vừa ngửi được mùi hương mê người kia vực lại tinh thần, mặc kệ nó còn nóng, cầm đũa gắp miếng cà đưa lên miệng.

      Có thể vì bụng đói quá, cũng có thể vì đói đến choáng váng hoa mắt sinh ra ảo giác, sao ta lại thấy đồ ăn trong miệng chỉ ngon đến mức gợi lên cảm giác thèm thuồng, còn khiến ta thầm cảm động. Ta chầm chậm buông đũa, đột nhiên muốn ăn nhanh như vậy, phải từ từ nhấm nháp.

      Hoa Thành Vân thấy ta đặt đũa kinh ngạc, sau đó nhíu mày: “Khó ăn lắm ư?” xong gắp miếng lên thử, thắc mắc: “ mà?” Chàng hỏi ta: “Chẳng lẽ hợp khẩu vị nàng?”

      Ta cười rộ: “ phải đâu, ăn ngon lắm.”

      “Vậy mau ăn .” Chàng thở phào, gắp đồ ăn đưa tới bên miệng ta: “Ta đút cho nàng.”

      Ta hầm hừ, trừng chàng: “Cần gì chàng phải đút? Ta có tay mà!”

      Chàng tênh: “Lần trước ta bảo rồi, về sau cơm của nàng đều do ta đút!”

      Lần trước? “Lần trước vì ta bị ốm nên mới cho chàng quyền lợi này, bây giờ thu lại!” Vớ vẩn, ta lớn đến thế này rồi mà còn phải để nam nhân biến ta thành trẻ mà đút cơm sao, kẻ sĩ có thể chết chứ thể chịu nhục!

      Hoa Thành Vân giống như lần trước, bướng bỉnh đưa đồ ăn đến bên miệng ta, lần này ta quay đầu cố tình nhìn chàng, tay ngừng gẩy cơm trắng lên ăn.

      “Phó Tĩnh Nhã!”

      Ái chà! Ta nhướng mày, gọi ta là Phó nương nữa à? Tuy chàng gọi tên ta lúc ở trạng thái tức giận, nhưng ta vẫn kìm được xao động trong nội tâm, có trời chứng giám, phải vì ta sợ hãi.

      Ta quay đầu lại, ngửi thấy mùi đồ ăn và củi lửa hỗn độn người chàng, đáy lòng run lên, nơi nào đấy bỗng nhiên trở nên mềm mại. Phải quý trọng chàng, bao giờ tổn thương chàng nữa, ta thầm nghĩ. Hé miệng ăn đồ ăn chàng đút, nhìn thấy nụ cười rộng mở vì mãn nguyện của chàng, sáng ngời và rực rỡ.

      Buổi chiều chàng ra ngoài mua thịt và trứng gà, ta bảo chàng mua thêm vài vò rượu về, chàng trừng mắt cho nàng uống rượu. Ta kiên nhẫn bảo chàng cứ làm theo lời ta là được. Lần này thái độ của ta rất cương quyết, cứ kệ chàng trợn mắt nhìn ta cả buổi, sau đó thấy chàng ấm ức quay người ra ngoài.

      Rượu được mua về là Lê Hoa Bạch, vừa vào miệng ngửi thấy mùi thơm ngát mang theo hương hoa lê nhàn nhạt, khi uống lại có vị cay xè, từ yết hầu đốt qua thực quản tới tận dạ dày, sau đó dạ dày nóng lên, cả người khoan khoái. Hoa Thành Vân thuyết phục được ta, đành phải cho ta uống ít. Chàng còn lấy ra gói mứt đào, bảo rằng ta biết nàng thích ăn.

      Ta ngẩn ngơ, hình như từng có người như vậy, cũng đưa cho ta gói mứt đào. Ta hỏi Hoa Thành Vân vì sao chàng biết ta thích ăn cái này? Chàng hé miệng cười đáp, ta biết là biết thôi.

      Buổi tối, chàng trổ tài nấu bếp làm mấy món ăn, ta vừa ăn vừa nghĩ có tướng công lên phòng khách xuống phòng bếp như vậy cũng rất tốt, có điều kiện để đem ra ngoài khoe khoang, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là ta có lời, dù sao ta là hoa vùi liễu dập, còn chàng thoạt nhìn… ừm… có vẻ rất trong trắng…

      Bỗng nhiên ta cảm thấy dùng từ này để hình dung nam nhân kỳ quặc, cẩn thận ngẫm lại những suy nghĩ vừa rồi, ta hận thể đâm cho mình mấy cái, ta bị nhiễm thói hư xấu thích khoe khoang của nam nhân từ bao giờ vậy? Theo ta thấy, giấu kín mới phải đạo chứ… Á… Hình như thế cũng đúng…

      Hai chúng ta ngồi ngoài cửa ngắm trăng, bên cạnh có đầy đủ đồ ăn, hoa quả, người ôm vò rượu , người bắt đầu cằn nhằn.

      “Chàng đó, trừ lúc tức giận chịu gọi tên ta, cứ Phó nương Phó nương, chẳng lẽ ta họ Phó tên Nương sao? Nghe nhiều đến mức ta muốn nôn! Trước kia ta còn tưởng cái tên Phó Tĩnh Nhã rất dễ nghe, thế mà chàng thèm gọi!”

      “Đâu có… nếu ta trực tiếp gọi khuê danh của nàng sợ nàng thích, chê ta lỗ mãng, với lại làm gì có đạo lý gọi thẳng tên nương nhà người ta? Nếu ta gọi , e rằng Vương đại thẩm cũng muốn ta đến chơi nữa…”

      thể nào, trong mắt bà chàng đúng là viên ngọc, theo lời bà , có thể cưới chàng là ta tu phúc tám đời. Chàng đừng nghi ngờ, trước khi ta gặp chàng bà kêu gào muốn giới thiệu hai ta với nhau… Hì hì, kết quả bà còn chưa hành động, chàng gục ngã dưới chân ta… Ha ha…”

      “Ha ha…” Ngây ngô cười theo.

      “Chàng có thể ngăn mấy nương vây quanh chàng được , ta nhìn mà lòng lo lắng, lần sau đừng để ta thấy chàng cười với người khác, nếu … hừ hừ…” Uống nhiều liền nhiều, ta tài nào kìm được miệng mình, ngược lại ngày càng hưng phấn.

      “Trừ nàng ra ta cười với ai cả… đấy… Tĩnh Nhã, ừm, ta biết có thể trong lòng nàng còn có người khác, nhưng ta để ý, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, cho dù chỉ thích ta chút xíu thôi, ta thỏa mãn rồi… Lời nàng ta đều nghe theo, đó… Nàng bảo ta cười với ai ta cười với người ấy, nàng cho ta cười với ai ta người với người ấy, ừm… chỉ cần nàng chịu gả cho ta, hàng ngày ta nấu cơm cho nàng…” Người này chắc cũng uống say rồi.

      “Hì hì… Bớt miệng lưỡi dẻo quẹo lời ngon tiếng ngọt , ta thích ai, hửm? Chàng bảo ta thích ai? Ngay cả chính ta cũng biết, hừ, có đôi khi ta rất ghét bản thân. Chỉ sợ cũng đến lúc chàng ghét ta, ta phải ra …” Ta vốn biết mình cái gì: “Nam nhân các chàng đều như thế, chiếm được mới là tốt nhất, có được rồi sau hai ba năm là chán… đám ra gì…”

      “Ta giống bọn họ! Ta như vậy…” Người kia say túy lúy hét lớn với ánh trăng.

      “Sao chàng lại giống, chẳng lẽ chàng phải nam nhân à?”

      “Tĩnh Nhã, nàng xấu miệng…”

      “Bụng ta cũng xấu đó, chàng biết ?”

      “Ha ha, Tĩnh Nhã ngốc, nàng gì ta cũng tin… nhưng mà nàng phải gả cho ta, được đâu nữa…”
      tart_trung thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 44: Chứng sợ hãi trước hôn nhân
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/


      Rốt cuộc hai người gào rú với trăng trụ được nữa, ta tựa vào cạnh cửa mơ mơ màng màng, khí trong lành, mí mắt nặng nề, cơ thể nóng nực, rất muốn ngủ… Vừa ngủ gật tẹo, đầu lắc lư qua lại rồi gục xuống mạnh, ta lập tức giật mình tỉnh dậy… muốn mở mắt, ta mò mẫm bám tường vào phòng, lúc đến được bên giường mắt mở he hé. Hở? Vật thể màu đen giường là cái gì vậy?

      Ta đưa tay sờ sờ, nó hơi ấm áp, chọc chọc, lại co dãn nữa, cào cào, còn chưa đúc kết được cảm giác gì nghe thấy tiếng người lầm bầm, Tĩnh Nhã, đừng cào ta…

      Lúc này ta mới nhớ ra Hoa Thành Vân ở nhà ta, chàng nằm thẳng cẳng chiếm hết giường ta, ta kéo chàng: “ , chàng nên về rồi…”

      để ý đến ta. Ta lay chàng: “Chàng lui vào trong, cho ta chỗ…”

      Vẫn để ý đến ta.

      Ta muốn lôi chàng ra ngoài, tiếc rằng đủ sức. Quả thực là mệt chịu nổi, ta ngồi xuống đất dựa vào giường, ngửa đầu ngủ luôn.

      Ngày hôm sau ta phát mình nằm còng queo dưới đất. Mơ màng nhớ lại hôm qua dựa vào giường cơ mà, ngờ dáng ngủ của mình khó coi như vậy. Tên nam nhân nào đó vừa ngủ dậy giường đối diện dụi mắt, giọng khàn đục hỏi: “Sao nàng lại ngủ dưới đất?”

      Ta nghiến răng, chàng xem vì sao ta ngủ dưới đất?

      Mới sáng sớm Nghiêm Đông đến gõ cửa, tuy nó gì nhưng ta có thể thấy bây giờ nó đề phòng ta còn hơn đề phòng sói, ánh mắt im lặng quất mạnh vào ta, lên án ta chính là hung thủ ra tay nhúng chàm sư phụ hoàn mỹ của nó.

      Ta vô cùng bực dọc với kiểu nhìn này, nhất là nhớ đến hôm qua người nào đó tranh giường làm ta phải lăn lộn dưới đất đêm, vì thế ta cười với Hoa Thành Vân: “Đứa Nghiêm Đông này nhìn kỹ đúng là rất khôi ngô, tuổi cũng lớn rồi, nên thu xếp chuyện hôn nhân cho nó chứ nhỉ?”

      Nghiêm Đông rùng mình cái, ánh mắt từ lên án chuyển thành sợ hãi và thảm thương, trước tiên tội nghiệp nhìn sư phụ có quyền quyết định của mình.

      Hoa Thành Vân hơi chần chừ: “Nhưng… tuổi Nghiêm Đông vẫn còn mà?”

      Ta cười gian trá, cười đến mức Nghiêm Đông lại run vài cái, Hoa Thành Vân quay lưng về phía ta nấu cơm trong phòng bếp nhìn thấy, vì thế ta càng kiêng nể gì: “Để thành hôn đúng là tuổi còn , nhưng vẫn nên sắp đặt chuyện hôn nhân cho nó, chờ nó làm xong lễ đội mũ[1] liền thành thân.”

      Hoa Thành Vân cảm thấy ta có lý bèn gật đầu.

      Ta nhếch miệng, vui vẻ nhìn Nghiêm Đông đơ thành khúc gỗ: “Vậy chuyện này cứ giao cho ta , ta đảm bảo tìm được nàng dâu tốt cho nó.” Ta nhấn mạnh ba chữ ‘nàng dâu tốt’, khuôn mặt nhắn của Nghiêm Đông lập tức tái xanh.

      Hoa Thành Vân quay mặt nhìn ta cười dịu dàng, coi như đồng ý. Mặt Nghiêm Đông xanh lét.

      Ta ngoắc tay gọi Nghiêm Đông vào phòng trong. Vừa vào tên tiểu tử đó cãi nhau với ta: “Sao nương lại bắt sư phụ của ta nấu cơm cho ăn! Người phải đầu bếp!”

      Ta nghiêm túc gật đầu: “Chàng phải đầu bếp, nhưng chàng nỡ để ta đói chết.” Thuận tiện bổ sung câu: “Chàng nấu cơm còn ngon hơn đầu bếp.”

      Nghiêm Đông quét ánh mắt khinh thường ra để miệt thị ta. Ta lắc đầu đắc ý : “Nhờ phúc của ta, ngươi có thể ăn cơm do sư phụ tự tay nấu! Sao nào, trước đây chưa từng ăn phải ?”

      Sắc mặt Nghiêm Đông đỏ lên: “Sao sư phụ có thể làm được việc nặng như thế này chứ?”

      Ta phẩy tay: “Có gì mà được? Hôm qua chàng chiếm giường ta cả đêm.”

      , …” Nghiêm Đông chỉ vào người ta, ngón tay run rẩy… Được rồi, lời của ta có chút xíu ý nghĩa khác, chỉ trách Nghiêm Đông quá ngây thơ thôi…

      “Nếu ngươi nghe lời, ta tìm nàng dâu xấu cho ngươi.”

      Nghiêm Đông vừa nghe liền nghiêm nghị hỏi: “ nương muốn ta làm gì?” Phỏng chừng dẫn dắt của ta khiến nó hiểu sai, vẻ mặt nó rất khinh thường: “Sư phụ để tìm cho ta nàng dâu xấu đâu!”

      Ta rất vô tội nhìn nó: “Nàng dâu xấu? Bộ dạng có thể xấu, nhưng bụng dạ xấu là được. Còn loại mặt mũi ngốc nghếch biết nghe lời ngươi á, nữ tử hiền lành có tài đức như thế thừa mứa ra, ta tin sư phụ của ngươi phản đối đâu. Ngươi chưa nghe người xưa thường phu nhân xấu là người có phúc sao,[2] chừng nàng dâu xấu này còn có thể mang may mắn đến cho ngươi nữa kìa.” Ta xạo mà mắt chớp mũi dài, nhìn sang Nghiêm Đông, nó tức giận đến mức mắt mũi vặn vẹo hết cả…

      Được rồi, ta thừa nhận ta cười hơi ác độc: “Ngươi xem, sư phụ của ngươi thậm chí còn vì ta mà nấu cơm nữa, chắc chắn dù ta tìm nàng dâu xấu cho ngươi chàng cũng phản đối, nhưng chỉ cần ngươi nghe lời ta , ta để ngươi tự tìm nương mình vừa ý.”

      Nghiêm Đông cúi đầu suy nghĩ lát, rầu rĩ : “ muốn ta làm gì? Ta hại sư phụ đâu.”

      Hay nhỉ, tiểu tử này coi ta là nữ ma đầu chuyên ức hiếp nam nhân nhà lành rồi, ta bĩu môi: “Ta muốn ngươi ngăn cản mấy nương suốt ngày vồ lấy sư phụ ngươi.”

      Nghiêm Đông ngẩng đầu khó hiểu nhìn ta, giọng đáp: “Ta vẫn luôn ngăn cản mà.”

      “À.” Ta cảm thấy hơi mất mặt: “Vậy ngăn được tới tìm ta… Nhớ phải quan sát xem sư phụ của ngươi chuyện với nương nào, cái gì, có cười với người ta hay , mỗi ngày báo cáo với ta lần.”

      Nghiêm Đông lại ngẩng đầu, cặp mắt tinh quái. Tiểu quỷ!

      Ta nghĩ trong lòng, nếu trốn được yên tâm gả cho chàng , hy vọng Hoa Thành Vân có thể giữ mình trong sạch như những gì chàng thể , còn có tên tiểu quỷ này giúp ta, ngày tháng về sau cần quá vất vả…

      Lúc Hoa Thành Vân mang tam sính đến, bàn chật ních hết cả, ta đưa mắt đánh giá cái bàn gỗ cũ rích bốn chân cọt kẹt lung lay sắp đổ, ngồi chờ tên khởi xướng kia bước lên cho nó cú cuối cùng để nó vinh quang về hưu, trở thành ứng cử viên làm củi đốt trong phòng bếp.

      đợi được cái bàn bị sụp, ta miễn cưỡng nâng mắt lên nhìn nam nhân vẻ mặt phấn chấn: “Chàng đưa toàn bộ gia sản đến đấy à?”

      Hoa Thành Vân cười thẹn thùng, đặt đồ đạc xuống đất dựng lên chồng mới: “ phải.” Mắt chàng cong thành hình trăng non: “Làm sao bây giờ, Tĩnh Nhã, ta muốn xây cho nàng căn nhà bằng vàng bạc ngọc ngà.”

      Từ sau ngày uống say chàng liền gọi ta là Tĩnh Nhã, ta nghi ngờ hôm đó tên ngốc này uống rượu, việc chiếm giường ta cũng là cố ý. “Được được.” Ta từ chối: “Phải canh chừng ngày ngày có người đến khoét góc tường nhà mình, hoặc triều đình đến diệt trừ chàng, cái tên thổ phỉ dám xưng vương chiếm cứ thành Định Châu, ai bảo chàng dám xây căn nhà còn khí thế hơn cả hoàng cung…”

      Chàng ngại ngùng: “Đúng là ta chưa suy xét kỹ.”

      Ta trợn mắt: “Chàng… chàng định xây đấy à? Ta tưởng chàng chỉ đùa thôi chứ.”

      Chàng cười ấm áp: “ đâu, ta muốn trao hết mọi thứ tốt đẹp cho nàng.”

      Mồm mép trơn tru, bốn chữ này thoáng trong đầu ta. Ta há miệng muốn làm bộ như tin rồi mỉa mai chàng vài câu, nghi ngờ chàng chế giễu chàng trêu chọc chàng, nhưng ánh mắt vừa lướt qua gương mặt nghiêm túc của chàng, tất cả lời lẽ đều nghẹn trong họng, rốt cuộc được, có thanh nhắc nhở ta: Ngươi từng hứa rồi, bao giờ tổn thương chàng nữa.

      Ta hơi xấu hổ, chẳng lẽ kỳ vọng từ trước tới nay của ta phải tình cảm như thế sao? Lúc trước ta phân vân giữa tin tưởng và tin tưởng, nay nếu ta lựa chọn tin tưởng vì sao lại có ý muốn rút lui chứ? Ta từng kết hôn lần, vậy mà bây giờ lại có chứng sợ hãi trước hôn nhân…



      [1] Lễ đội mũ: Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi liền làm lễ đội mũ.

      [2] Phu nhân xấu là người có phúc: Nguyên văn là ‘sửu phu nhân sửu phúc nhân’, chữ ‘phu’ và chữ ‘phúc’ đồng , ý phu nhân xấu là người bộ dạng xấu nhưng có phúc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :