1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý - Minh Hồ Lãnh Nguyệt (80c + 7PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 35: Dây dưa [Trung]
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Hoa Thành Vân, ngươi có hận ta ? Chắc là hận rồi, gặp phải ta chẳng hay ho gì cả. Từ chịu đòn của Ba Đặc Nhĩ đến nhục nhã giam lỏng của Tôn Thừa Nghiệp, thậm chí khi ngươi rơi xuống nước lúc mới gặp cũng có phần là vì ta. Đau đớn ngươi bị Ba Đặc Nhĩ đánh còn chưa khỏi hẳn, tuy ngươi dùng thuốc của Thanh Loan khỏe hơn nhiều, nhưng ta để ý có đôi lúc ngươi quay lưng về phía ta khẽ ho khan, thanh còn mang theo kìm nén, ngươi muốn ta biết phải ?

      Hôm nay, ta gặp ngươi ở chỗ của Tôn Thừa Nghiệp. vậy ngươi cũng biết ta phải nương, mà là khí phụ, khí phụ bị người đời khinh thường. Ngươi có trách ta giấu giếm ngươi, thậm chí lừa gạt ngươi ? Hẳn là oán trách rồi, nếu sao ngươi lại nhắm mắt, muốn liếc nhìn ta dù chỉ lần chứ? Người như ta, ngay cả thẳng thắn cũng làm được, làm sao có thể xứng đáng để ngươi bảo vệ lần này qua lần khác?

      Tôn Thừa Nghiệp đưa mu bàn tay lên sờ má, sững sờ : “Nàng dám…”, rồi lập tức nhíu mày: “Sao phải Hoa Thành Cẩm? Nàng nhìn kỹ xem!”

      “Vậy ngươi bắt đến đây như thế nào? Bắt được ngay, phản kháng phải !” Vừa lau nước mắt, ta vừa chế giễu.

      “Ta thuê kẻ có tiếng giang hồ, sao lại thể bắt được ngay?”

      “Ai chẳng biết Hoa Thành Cẩm tính tình gian xảo, khinh công trác tuyệt, mấy tên nhãi nhép ngươi mang đến có thể tài giỏi thế sao?” Ta nghiến răng: “Ngươi cứ hỏi bất kỳ người nào trong thành Định Châu xem kia là ai?”

      Tôn Thừa Nghiệp im lặng trong chốc lát.

      “Ai trong thành Định Châu cũng biết là đại phu Hoa Thành Vân nổi tiếng, cũng là ca ca của Hoa Thành Cẩm! gần như chưa từng ra khỏi thành Định Châu nửa bước!”

      Tôn Thừa Nghiệp sa sầm mặt, liếc mắt, lập tức có người ngoài cửa chạy thăm dò. Chỉ lát, người nọ quay về thầm bên tai Tôn Thừa Nghiệp, càng nghe mặt càng đen. Ta áy náy nhìn Hoa Thành Vân vẫn bất động, lòng hoang mang lo sợ.

      Hồi lâu sau, Tôn Thừa Nghiệp : “Tại hạ bắt nhầm người, biết vị này là Hoa đại phu, đắc tội rồi, đắc tội rồi.” xong ra hiệu mở trói cho , sai người nửa đẩy nửa mời đưa ra ngoài.

      Bắt nhầm người còn có thái độ tồi tệ như vậy, ta trừng mắt nhìn Tôn Thừa Nghiệp: “Ngu xuẩn!” Trong lòng lại an tâm vì Hoa Thành Vân, đẩy cửa chạy ra, rốt cuộc đuổi kịp đường.

      Ta chạy vội đến mức thở hổn hển: “Hoa đại phu, ngươi sao chứ?”

      Ánh mắt Hoa Thành Vân vẫn trong trẻo nhàn nhạt như thường, nụ cười thản nhiên lại ra: “Ta sao.”

      Ta cúi đầu: “Ta… rất xin lỗi. Ngươi kia là… của ta, là… trước đây…”

      Hoa Thành Vân điềm đạm đáp: “Ta biết rồi, nàng cần nữa.”

      Ta thà nghe mắng ta hai câu hoặc phớt lờ ta, chứ như bây giờ hai tai của ta đều đỏ ửng, ngập ngừng giọng : “Hoa đại phu, để ta đưa ngươi về.”

      Hoa Thành Vân lắc đầu, giọng vẫn dịu dàng: “ cần, ta sao.”

      Giọng của ta càng : “Ta muốn… ta muốn đưa ngươi về.”

      Hoa Thành Vân kiên quyết: “ cần.”

      Mũi ta cay cay, khước từ ràng như vậy khiến trái tim ta cũng phải cảm thấy đau đớn, mi mắt chớp nhiều, ta cố gắng kìm giọng của mình để mang theo tiếng nức nở: “Vậy ngươi đường cẩn thận.”

      Hoa Thành Vật gật đầu rời , ta vội vàng quay người, ân cứu mạng, nghĩa bất bình,[1] hẳn là cứ tan thành mây khói như thế này. Lần sau gặp mặt, nhiều nhất cũng chỉ là chào hỏi câu mà thôi.

      Ta suy sụp về nhà, nằm gục suốt cả ngày, ăn cơm, uống nước, lời nào. Hôm sau Vương đại thẩm theo lệ thường tới nhà ta, cũng đến gọi ta sang ăn cơm. Tản bộ trong sân hồi lâu, ta mới mở cửa ra ngoài.

      Bên ngoài có bát cơm nóng hổi, mùi thức ăn quen thuộc bay tới, là đồ Vương đại thẩm nấu. Ta hiểu, vì sao bà gõ cửa mà lại đặt bên ngoài như vậy? Chần chừ lúc rồi ta cũng đem đồ ăn vào, ngày ăn gì, ta đói sôi bụng.

      Giữa trưa, đoán là lúc Vương đại thẩm đến đưa cơm, ta đứng ở mép cửa nhìn lén, thấy bà vội vàng đến, vẻ mặt có phần luống cuống, ánh mắt xáo xác nhìn chung quanh như làm việc xấu gì đó. Ta đẩy mạnh cửa, chạm mặt với Vương đại thẩm hoảng sợ, bà cười gượng, đẩy nhanh đồ ăn vào tay ta, sau đó quay người về.

      Ta giữ bà lại, hỏi bà có phải xảy ra chuyện gì mà bà lại căng thẳng thế.

      Vương đại thẩm vừa gỡ tay ta vừa cường gượng gạo, miệng ấp úng nên lời, ánh mắt đảo loạn nhưng hề nhìn ta.

      Thấy vậy, ta hơi tức giận, bỏ tay ra kéo bà nữa, rằng bà tự nhiên xa lạ, khách khí với ta.

      Vương đại thẩm phủ nhận, bà thoáng đỏ mặt, thừa dịp bốn phía có bóng người bèn vội vã lôi ta vào nhà, đóng cửa lại. Bà đứng sau cửa nhìn ra ngoài lúc lâu mới dựa vào ván cửa, vỗ vỗ ngực thở hổn hển.

      Ta càng nghi hoặc, hay là có người xấu theo dõi bà ấy?

      Lát sau, Vương đại thẩm với ta, Phó nương, phải ta muốn đến, cũng phải ta coi cháu là người xa lạ, mà là ông chồng nhà ta muốn cho ta thân thiết với cháu, ngay cả cơm cũng thích ta đưa sang. Ta nghĩ nương như cháu biết nấu ăn, nên mới lén lút đưa ít cơm cho cháu.

      Tuy cháu hay gặp Vương thúc, nhưng cũng biết ông ấy là người lương thiện, bình thường rất nhiệt tình với hàng xóm láng giềng, nhà ai gặp khó khăn ông ấy cũng ra tay giúp đỡ. Sao tự nhiên lại ghét cháu như vậy? Chẳng lẽ cháu làm chuyện gì khiến cho người ta muốn tiếp xúc hay sao? Ta hỏi Vương đại thẩm.

      Vương đại thẩm thở dài, chẳng lẽ cháu chưa nghe gì à? Có lời đồn cháu phải nương mà là khí phụ đến từ phương Nam, vì muốn làm cao nên mới giả bộ là nương, còn cháu dụ dỗ Hoa đại phu nữa.

      Lúc mấy câu này Vương đại thẩm cúi gằm, giọng điệu buồn bã.

      Ta ngỡ ngàng, cứng nhắc hỏi, sau đó sao? Họ còn gì nữa bác?

      Nghe thấy giọng ta là lạ, Vương đại thẩm ngẩng đầu lên, bà bảo, cháu à, ta tin cháu, cháu phải loại người như vậy.

      Ta thê lương cười đáp, sao cháu lại phải loại người như vậy chứ? Cháu chính là khí phụ, là đố phụ, cháu muốn tướng công cưới thiếp nên mới bỏ , cháu thấy mình làm sai.

      Hiển nhiên ngờ rằng ta thừa nhận, vẻ mặt Vương đại thẩm nặng nề, khe khẽ thở dài, nếu ngày nào đó ông chồng nhà ta muốn cưới thiếp, ta cũng muốn, nhưng chắc chỉ ầm ĩ thời gian rồi cuối cùng đành chấp nhận số phận thôi.

      Ta thẳng lưng, cái gì gọi là số phận? Như Cổ bà bà cũng là số phận, như A Lương cũng là số phận, cháu muốn làm Cổ bà bà, muốn làm A Lương, cháu tự được tự sống được, sao phải bị người khác coi thường? Sao phải bị người khác phỉ báng?

      Vương đại thẩm , đây là lỗi của nữ nhân, cho dù cháu làm đúng, chỉ cần người đời cháu sai chính là cháu sai, cánh tay làm sao dài hơn đùi được? Nghe tướng công nhà cháu còn đến tận Định Châu tìm cháu à?

      Ta gật đầu, chỉ mình muốn về.

      Vương đại thẩm khuyên, trước mắt cháu chỉ có hai con đường, là theo tướng công của cháu về. Bất kể cháu bị bỏ hay là hai bên đồng ý chia tay, bây giờ cháu vẫn là khí phụ, ai hỏi cháu có nỗi khổ gì, bọn họ chỉ biết châm chọc rồi chế giễu cháu. Cháu có nhà mẹ đẻ, tướng công lại biết quay đầu tìm cháu, về với cũng được mà.

      Thấy ta lắc đầu , Vương đại thẩm tiếp tục, hai là làm thiếp nhà người ta. Bình thường, nếu khí phụ về nhà mẹ đẻ, làm ni còn đường sống. Nhưng thành Định Châu khác với những nơi khác, chuyện này khá phổ biến, với dung mạo như cháu, tìm nhà giàu có để làm thiếp cũng phải thể, nhưng cháu bỏ chồng vì lý do ghen tuông, e rằng hơi khó.

      Ta rất mệt mỏi, bên ngoài đồn đại ta xuất thân là tiểu thư nhà quan, chẳng lẽ người tung tin đồn phải Tôn Thừa Nghiệp? Vậy người trong thành biết thân phận của ta còn ai nữa, chẳng lẽ là Hoa Thành Vân?

      [1] Nghĩa bất bình là chỉ Hoa Thành Vân thấy việc bất bình mà ra tay, cứu Tĩnh Nhã thoát khỏi Ba Đặc Nhĩ
      Last edited: 12/8/14
      tart_trung thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 36: Dây dưa [Hạ]
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      , thể, nhất định phải là Hoa Thành Vân. Nhưng ngoài hai người kia còn ai biết chuyện riêng của ta chứ?

      Vương đại thẩm bảo ta mấy ngày tới đừng ra ngoài, chờ đến khi lời đồn lắng xuống rồi xuất cũng chưa muộn.

      Ta cười , chỉ sợ lúc cháu ra ngoài phong ba lại nổi lên thôi.

      Lúc Vương đại thẩm về, bà vẫn cẩn thận ngó nghiêng như trước, nhìn trái nhìn phải rồi tất tả chạy. Cảm thấy từng đợt sóng bi ai dội trong lòng, ta muốn làm gì cả, chỉ chầm chậm bước về giường ngả lưng, cặp mắt mở to chảy xuống hai hàng nước mắt.

      Vài ngày sau, rốt cuộc ta thể nhịn nữa, ta sai ư? Ta dám làm dám chịu, sợ cái gì, chỉ cần mình luôn ngẩng cao đầu thua! Lời đàm tiếu cũng tự biến mất!

      Nghĩ như vậy, ta ra ngoài. chứng minh ta ngây thơ biết bao, ngay cả khi ta ngẩng cao đầu, tiếng mọi người rì rầm bình luận, tiếng cười nhạo vẫn cứ đập vào tai. Ánh mắt mọi người mang theo coi thường, mang theo khinh rẻ, mang theo chế giễu, mang theo kỳ thị, mang theo cười cợt nỗi đau của người khác, tất cả hòa với tiếng của đám đông đan thành cái lưới, quăng lên đầu ta.

      Ta đứng giữa ngã tư đường, nghĩ rằng nếu lúc này có người ra lệnh tiếng, hẳn ta phải hứng chịu vô số trứng thối, rau nát, đá cứng ném vào người. Ta yên lặng lùi vào góc tường, nhưng dù đến đâu, ta vẫn là tiêu điểm của mọi người.

      “Nhìn xem nhìn xem, nữ nhân biết xấu hổ đến kìa…”

      “Ai cơ? Nàng ta hả? phải chính là nương mấy ngày trước vừa dụ dỗ Ba Đặc Nhĩ tướng quân sao?”

      nương cái gì, là giả đấy… gả chồng rồi…”

      “Gả rồi? Gả rồi mà còn dám xưng là nương? đúng là phường kỹ nữ thấp hèn, như ban ngày mà dám quyến rũ nam nhân đường…”

      “Ả thông đồng với địch phản quốc…”

      “Ả vô liêm sỉ nên bị chồng bỏ…”

      “Ả muốn dụ dỗ Hoa đại phu của chúng ta…”

      “Dâm phụ như ả đáng bị thả trôi sông…”

      “Bắt ả đến nha môn…”

      Tiếng bàn luận càng lúc càng to, đứng dưới bóng râm mà ta còn cảm thấy ánh mặt trời sáng đến lóa mắt, muốn tiếp về phía trước cũng chẳng thấy đường, chiếc lưới kia siết chặt, ta chỉ có thể hoang mang đứng đó nghe mọi người phê phán. Chiếc vỏ cứng cáp trong lòng bị lột xuống từng lớp, ta đưa mắt nhìn quanh, ai giúp ta.

      Ta bị thả trôi sông, bị bắt đến nha môn ư? Lý trí với ta nên lập tức rời khỏi đây, chạy trốn cũng được, chạy trốn đến nơi bị họ tìm thấy, bị người khác soi mói nhục mạ. Nhưng vì sao ta thể cất bước, vì sao ta thà nghe mắng chửi sỉ nhục cũng muốn rời khỏi thành Định Châu này, chẳng lẽ thiên hạ to lớn nhưng có chỗ để ta dung thân?

      , Định Châu là mục tiêu hàng đầu của ta, sao ta có thể cúp đuôi trốn chạy như vậy? Lý trí giằng co với tình cảm cũng chính là tranh chấp giữa đối mặt và trốn tránh, ta thể chịu được những lời khó nghe này nữa, nhưng lại có chỗ trốn. Ta ngồi xổm xuống, vòng tay ôm chân, vùi đầu vào hai gối, chờ đợi, chờ đợi những người này chửi mắng xong tản .

      Đột nhiên bả vai bị vỗ , ta cả kinh, chẳng lẽ thực có người báo quan? Ta ngẩng đầu lên, thấy Hoa Thành Vân mang theo nụ cười với ta: “Hỏi sao tìm khắp nơi thấy nàng, ra nàng ở đây.”

      Ta chưa thể hoàn hồn, cứ mở to mắt nhìn, phát mọi người xung quanh chỉ trỏ ta ư? Sao còn dám bắt chuyện với ta?

      Thấy bộ dạng ngơ ngác của ta, cười đến mức mắt cong thành trăng non: “Còn thất thần làm gì? thôi!”

      xong, vươn tay về phía ta.

      Ngón tay thon dài trắng nõn, ba đường chỉ tay dài và nét, lòng bàn tay có vết chai dày, ta chần chừ, chẳng lẽ biết nếu nắm tay ta trước mặt bao nhiêu người ở đây liền chứng tỏ có quan hệ ám muội với ta, thậm chí còn… muốn cưới ta? Hai tay ta tì đầu gối, lòng bàn tay nhớp mồ hôi, ta nhìn nụ cười trước sau như của , vì sao cứ cảm thấy nụ cười này còn đẹp hơn cả ánh mặt trời lấp lánh vậy?

      Thấy ta cử động, Hoa Thành Vân chủ động dắt tay ta, kéo ta đứng dậy trong tiếng thở hắt vì ngạc nhiên của mọi người. mùi hương thanh nhã thoảng qua, nhất thời lồng ngực ta tràn đầy hương vị ngọt ngào đạm mạc này. nắm tay ta, đôi môi nở nụ cười ôn hòa, mở ra con đường trong đám đông. Tay to lớn mạnh mẽ, khô ráo và ấm áp, giống như ta ướt đẫm mồ hôi.

      Dưới chứng kiến của mọi người, đưa ta về tận nhà. Ta hỏi sao lại biết ta ở đâu.

      đáp thấy ta bị đám người vây quanh nên đến nhìn xem.

      Ta hỏi có biết hậu quả của việc hôm nay dắt ta rời .

      gật đầu.

      Là vì ân cứu mạng dù thế nào cũng thể báo đáp kia ư?

      lắc đầu.

      Vì gặp chuyện bất bình nảy sinh lòng hiệp nghĩa ư?

      Vẫn lắc đầu.

      Ta hỏi tiếp, cũng giải thích. Ta cười khổ, có lẽ đến lúc rời .

      Chuyện của Hoa Thành Vân và ta xôn xao khắp phố lớn ngõ , phần lớn các nương đều bênh vực Hoa Thành Vân, ghen tị nhất định ta dùng thủ đoạn gì đó để cám dỗ , thế nên mới có quan hệ với loại người ‘dâm đãng’ như ta, cho dù ta được cưới về cũng chỉ làm thiếp thôi. Sóng gió thân phận khí phụ của ta dần dần lắng xuống, Vương đại thẩm lại vui mừng quang minh chính đại vào nhà ta, dù sao, bây giờ ta có người để ý.

      Vương đại thẩm khen ta che giấu giỏi, hỏi ta từ lúc nào phát triển đến mức này với Hoa Thành Vân. Ta cười khổ thể đáp cũng thể phủ nhận, chỉ đành bảo bà hỏi Hoa Thành Vân ấy.

      Trong vài ngày yên ả, ta tự hỏi vì sao sau khi vào thành Định Châu cái gì cũng loạn hết cả lên, thậm chí còn hoài nghi cả cách làm việc của bản thân. yên bình bị phá vỡ, cuộc sống đột nhiên thanh thản, dường như nó biến thành con quái thú khổng lồ, chỉ chờ ta buông vũ khí đầu hàng nuốt chửng lấy ta.

      Ta chợt nhớ những ngày từ Gia Châu đến Định Châu, mặc dù khổ cực, xóc nảy lại mệt mỏi, nhưng ta luôn cảm thấy thoải mái vui vẻ. Khi gặp phải khó khăn, khi cảm thấy đơn, khi ốm đau chán chường, ta có thể cổ vũ bản thân, Định Châu còn xa nữa. Lúc ấy Định Châu là mục tiêu sống sót của ta, mà Định Châu bây giờ sao? Mục tiêu của ta ở đâu?

      Hải đăng của cuộc sống biến mất, mặt biển tối đen chỉ còn mình ta đơn phiêu bạt. Cho đến khi Hoa Thành Vân vươn tay về phía ta, mùi hương thanh nhã vương vấn trong xoang mũi, ta mới hiểu được, hóa ra thứ mình tìm kiếm còn là ấm áp như vậy. Nhưng đáng tiếc, ấm áp này phải là của ta.

      Từ thiện cảm ban đầu đến lưu luyến tại với Hoa Thành Vân, càng lúc ta càng thể kiểm soát được tình cảm của chính mình. Chẳng lẽ là từ cái nhìn đầu tiên? , ta lắc đầu, từ cái nhìn đầu tiên trong quan điểm của ta chỉ là hấp dẫn vẻ ngoài, ta chưa bao giờ tin. Chẳng lẽ vì Hoa Thành Cẩm? Đột nhiên ta dám suy nghĩ tiếp, vội ra ngoài mua cái bản đồ da dê, mục tiêu kế tiếp phản chiếu qua ánh mắt, Bồng Lai ở cạnh Đông Hải. Trong truyền thuyết cổ, Đông Hải có ba tòa núi tiên là Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu. Chân đặt đất tiên, đến ngọn núi nổi danh tìm người ở , thăm viếng học hỏi, há chẳng phải là hạnh phúc?

      Nghĩ vậy, ta nắm chặt tấm da dê trong tay, tự tin mỉm cười, hào khí bỗng trào lên trong lồng ngực, ngỡ như sức mạnh vừa mất nháy mắt quay trở lại.
      tart_trung thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 37: Sập bẫy
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Sớm ngày hôm sau, vừa ăn cơm xong có tiếng gõ cửa. Ta mở cửa ra thấy Tôn Thừa Nghiệp, kẻ mất tăm mấy ngày. Sắc mặt có vẻ vui, chắc là nghe được lời đồn đại về ta và Hoa Thanh Vân khắp đầu đường cuối ngõ.

      Ta muốn mời vào ngồi, lại lách mình qua khoảng trống giữa ta và ván cửa để chen vào. Ta vốn muốn thấy bản mặt , nay xử như vậy càng nổi giận, đập bàn hét: “Ngươi ra ngoài cho ta, chỗ này đón chào ngươi!”

      Tôn Thừa Nghiệp nhíu mày: “Chỗ này đón chào ta, chẳng lẽ đón chào Hoa Thành Vân kia sao?”

      Ta ngẩng cao đầu: “Liên quan gì đến ngươi?”

      đột ngột đứng dậy, bực bội hai vòng quanh phòng, sau đó dừng lại, gương mặt u ám nguy hiểm: “Nàng là nương tử của ta, sao ta có thể mặc kệ! Chẳng lẽ ta có thể nhìn nàng ngốc nghếch bị lừa sao? là ca ca của hái hoa tặc, cũng chẳng sạch hơn là bao, nàng chỉ nhìn vẻ ngoài của thể biết được lòng người hiểm ác đâu!”

      “Ngươi cho là ta còn có thể bị vẻ ngoài lừa dối ư? Giống như hồi trước gặp ngươi chắc.” Ta lạnh lùng : “Nếu năm đó ta có chút xíu cảnh giác để điều tra con người ngươi, tất nhiên có dịp cho ngươi đến tận cửa nhà ta ầm ĩ thế này. chung ta vẫn hiểu đạo lý ngã lần nhớ cả đời.”

      “Nàng là nương tử của ta, chuyện này vĩnh viễn cũng thay đổi!” Tôn Thừa Nghiệp gầm lên giận dữ, cảm xúc của kích động hơn bao giờ hết.

      “Ta phải! Ta và ngươi còn quan hệ gì nữa!” Ta tỏ ra yếu kém, quát trả.

      “Nàng!” Tôn Thừa Nghiệp nhào đến tát ta cái: “Nàng vô liêm sỉ! Nàng bỏ ta chẳng phải vì cái tên mặt trắng kia à? Sao dám cách đường hoàng đến vậy? Cho dù hồi trước ta có sai, nhưng giờ ta thành tâm thành ý xin nàng trở về, thế mà nàng còn vênh váo với ta!”

      Nửa mặt bỏng rát, ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn , hận trong tay mình có con dao: “Ngươi là đồ tiểu nhân đê tiện! Đừng có đổ những điều xấu xa dơ bẩn của ngươi lên đầu ta, ngươi khiến ta căm ghét! Có chết ta cũng theo ngươi về!”

      “Thôi , Phó Tĩnh Nhã nàng sống là người của Tôn gia, chết là quỷ của Tôn gia, đừng nghĩ mình có thể thoát được!” Hình như muốn tiến lên siết cổ ta.

      Ta vội vàng né người: “Ta có chết cũng nghiền xương thành tro, dù tan thành mây khói cũng muốn gặp lại ngươi.”

      Tôn Thừa Nghiệp nghe vậy, lửa giận lại bốc lên, sau vài lần tránh né, cuối cùng nắm được cổ tay ta, lôi ta vào phòng trong ném lên giường.

      Ta có dự cảm tốt, vừa muốn đứng dậy bị thân thể nặng nề đè lên, mùi hương xa lạ bao phủ, cái hôn ướt át nóng rực dí xuống, bàn tay xấu xa sờ soạng lung tung người ta.

      Ta căm uất phản kháng, đẩy người : “Khốn kiếp! Ngươi muốn làm gì!”

      Tôn Thừa Nghiệp có vẻ vô cùng hưng phấn, mặc cho ta trốn trái tránh phải, những nụ hôn khiến ta buồn nôn vẫn liên tiếp đặt xuống trán, mắt, má… “Tĩnh Nhã.” phấn khích, hơi thở phả vào mặt ta: “Ta rất nhớ nàng, hẳn nàng cũng vậy phải .”

      mở miệng nhưng tay ngừng, chỉ lát kéo được vạt áo ta xuống, áo trong trắng như tuyết lộ ra. Thấy tình cảnh này, dường như càng thêm hưng phấn, lẩm bẩm: “Tĩnh Nhã Tĩnh Nhã, chỉ cần nàng vẫn là người của ta rời bỏ ta, Tĩnh Nhã, ta bao giờ để nàng rời bỏ ta…”

      Cơ thể của rất nặng, chân bị đè, ta chỉ có thể dùng tay để phản kháng. Dần dần cánh tay tê mỏi, sức lực ngày càng yếu, suy nghĩ cũng ngày càng nặng nề, chẳng lẽ ta bị làm nhục?

      Ta cắn tay , nghiến chặt chịu buông ra, ta phẫn hận muốn cắn đứt miếng thịt người . Nghe thấy tiếng kêu lớn đau đớn của Tôn Thừa Nghiệp, miệng ta tràn ngập mùi máu tươi.

      lấy tay kia tát ta cái đau đến mức đầu váng mắt hoa, ta vừa nhả miệng liền nhân cơ hội rút tay. Giọng Tôn Thừa Nghiệp lạnh hơn, động tác tay cũng càng lúc càng nhanh. Bỗng nhiên ta cảm thấy người man mát, áo trong bị xé, chỉ còn chiếc yếm màu xanh nhạt vô cùng chướng mắt.

      “Nàng hận ta như vậy? Nàng muốn giữ gìn vì ? Hôm nay nhất định ta phải có được nàng, ta muốn nhìn xem tên khốn kiếp dám dụ dỗ nàng còn muốn nàng hay !” xong, với tay kéo quần ta.

      “Đồ vô liêm sỉ!” Ta gào lớn, dốc hết sức lực còn sót lại tát cho cái, sau đó kêu to: “Cứu ta với, cứu…”

      Cặp mắt Tôn Thừa Nghiệp vằn đỏ vì tơ máu, ta biết phát cuồng rồi. đè lên người ta, ghì chặt cổ ta, sức rất mạnh, dù ta cố gắng gỡ tay cũng chỉ phí công.

      Ta trợn trừng mắt, há miệng muốn hô hấp nhưng phổi đau đớn như bị kim châm… Cảm giác dần dần biến mất, ràng ta mở to mắt mà tầm nhìn ngày càng mơ hồ. Tôn Thừa Nghiệp như ma quỷ, tay vẫn siết chặt cổ ta, thế giới của ta chỉ còn màu đen kịt.

      Cạch! Hình như cửa mở, theo sau là giọng nữ hét lớn, sức nặng người hơn, dường như có thứ gì đó chảy xuống từ khóe mắt. Chắc là ta… sắp chết rồi.

      Tỉnh lại, đập vào mắt là chiếc màn quen thuộc, hóa ra ta vẫn nằm giường nhà mình, muốn cúi đầu nhìn quần áo lại phát cổ đau đớn thôi, giọng ôn hòa của Hoa Thành Vân truyền đến từ bên cạnh: “Nàng tỉnh rồi.”

      Ta há miệng muốn nhưng cổ họng nhức nhối, chắc là bị thương dây thanh quản. Hoa Thành Vân lập tức rót chén nước, đỡ ta dậy cho ta uống từng ngụm . Vương đại thẩm nghe thấy động tĩnh cũng từ phòng ngoài vào, vẻ mặt vui mừng: “Cháu , cháu tỉnh rồi. Hù chết ta mất.”

      Ta muốn mỉm cười an ủi bà, chỉ tiếc tài nào cười nổi, uống liên tiếp hai chén nước cổ họng mới đỡ hơn. Mở miệng chỉ nghe thấy tiếng khều khào khàn đặc, cảm giác rất gượng gạo: “Hoa Thành Vân, ngươi ra ngoài trước , ta muốn chuyện riêng với Vương đại thẩm.”

      Hoa Thành Vân nghe thế nhíu mày: “Nàng… đừng quá nhiều.”

      Thấy ta gật đầu đồng ý mới ra.

      Vương đại thẩm ngồi trước cửa sổ, nắm tay khích lệ ta. Ta mở miệng: “Vương đại thẩm, bác cho cháu biết, cháu có bị…” Nhớ tới hai tròng mắt đầy tơ máu của Tôn Thừa Nghiệp, dạ dày ta thắt lên, rốt cuộc được hết câu.

      đâu.” Vương đại thẩm phủ định: “Ta tình cờ gặp Hoa đại phu nên cùng đến đây, đến cửa nghe thấy tiếng kêu của cháu, Hoa đại phu liền đá cửa xông vào…” Hốc mắt Vương đại thẩm ươn ướt, kéo tay áo lau mắt xong, bà tiếp: “Hoa đại phu lập tức lôi tên súc sinh kia ra, suýt chút nữa, suýt chút nữa cháu bị bóp chết… Tên súc sinh đó, chẳng trách cháu muốn về với …”

      “Còn ai biết việc này nữa bác?” Tâm trạng ta rất nặng nề.

      ai nữa, Hoa đại phu bảo chuyện này tổn hại danh dự của cháu, chúng ta thề tiết lộ.” Vương đại thẩm nghiêm túc đáp.

      “Vậy Tôn… tướng công cũ của cháu…” Ta thể được tên của kẻ kia.

      “Ta muốn lôi cái tên súc sinh kia báo quan, nhưng Hoa đại phu cần hỏi ý kiến của cháu.” Vương đại thẩm nghiến răng nghiến lợi: “Đối xử với cháu đến mức ấy, đáng ra nên bắt vào nha môn cho lưu đày!”

      Ta thở dài: “ là con trai độc nhất của Tôn gia, được nuông chiều từ bé, sao chịu nổi khổ cực lưu đày? Năm đó cha mẹ chồng đối xử với cháu tệ, mặc dù … phụ cháu, nhục cháu… cháu cũng thể lấy oán trả ơn cha mẹ chồng. Chỉ cần sau này cháu gặp lại nữa là được rồi.”
      tart_trung thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 38: Bích Thủy trà quán
      EDIT: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/


      Người mang tính cách có thù phải trả như ta đâu thể để Tôn Thừa Nghiệp rơi vào tay quan phủ chứ? Chỉ khi ta tự trù tính khiến rơi vào đau khổ, oán hận và nhục nhã của ta mới có thể nguôi ngoai thôi.

      Vương đại thẩm thấy ta bình thản, quát tháo hay rầu rĩ khóc lóc bèn thở phào hơi. Chốc sau bà : “Cháu , lần này cháu thể gả cho Hoa đại phu.”

      Ta khó hiểu nhìn bà: “Vì sao lại thế ạ?”

      “Lúc chúng ta vào, quần áo cháu rách tả tơi hết, Hoa đại phu nhìn thấy tất nhiên phải…” Thấy ta sầm mặt, Vương đại thẩm tự biết lỡ lời, cúi đầu cười ha ha hai tiếng bảo nấu cho ta mấy món ngon, sau đó ra ngoài.

      Hoa Thành Vân cầm bát cháo ngô vào, mỉm cười: “Nàng đói bụng rồi phải ? Ăn cháo luôn nhé.”

      Ta gật đầu, ngồi bên mép giường, rất cẩn thận đưa thìa cháo lên trước miệng thổi rồi đưa đến miệng ta. Hành động này rất thân mật, ta cảm thấy được tự nhiên: “Ta tự xúc là được rồi.” xong lại giải thích: “Tay chân của ta đâu có bị thương.”

      Hoa Thành Vân hơi dẩu môi, bướng bỉnh như đứa trẻ , gì cả, ánh mắt chăm chú nhìn vào cái thìa kia, thìa đặt lên môi ta, ra hiệu cho ta ăn.

      Ta biết làm sao nên đành há miệng ăn. rút khăn tay lau khóe miệng ta, lúc này mới vừa lòng tươi cười. Rồi thìa thứ hai, thìa thứ ba… Khi ăn hết bát cháo, cẩn thận hỏi: “Nàng có muốn ăn thêm bát nữa ?”

      Ta lắc đầu nguầy nguậy, ra hiệu mình no căng bụng rồi, hờn dỗi đặt bát, sau đó vẻ mặt lại đột nhiên sáng bừng: “Về sau cơm của nàng đều do ta xúc!” Giọng trịnh trọng như thể tuyên bố chủ quyền quốc gia và toàn vẹn lãnh thổ, bộ dạng của người sở hữu.

      Ta trễ miệng phản kháng: “Ta có tay có chân, cần ngươi xúc!”

      Hoa Thành Vân giơ hai tay ôm mặt nhoài người lên giường, nhìn ta rưng rưng đáng thương, ta thấy mà lòng run rẩy, hàm răng ngưa ngứa. Lát sau ta mới phát , hình như câu cuối cùng của Hoa Thành Vân… cực kỳ ám muội…

      Cổ bị thương nhưng tay chân vẫn lành lặn, có điều vừa muốn xuống giường ta bị Hoa Thành Vân trách móc nghiêm khắc, Vương đại thẩm còn hùa vào với . Hoa Thành Vân lấy lý do đau cổ nên phải nằm chỗ bằng phẳng, nếu lâu khỏi, còn đưa ra ví dụ của trẻ con sơ sinh, vì cổ chưa phát triển cứng nên phải nằm chứ được bế nhiều, lúc sau còn lôi gương đồng ra so sánh với đầu của ta. Ta oán trách, lại nên chỉ có nước chịu đựng, đến nửa đêm ta mới sực nghĩ, dùng gương đồng so sánh đầu ta ý đầu ta vừa to vừa nặng. Ta thầm mắng , hổ là đại phu nho nhã, kỹ xảo châm chọc người đúng là cao siêu bậc nhất.

      Trong những ngày nghỉ ngơi này, ta rất bình tĩnh phân tích mọi việc. Bị Ba Đặc Nhĩ bắt ép, rồi Tôn Thừa Nghiệp xuất , thân phận của ta bị lộ, cuối cùng là Tôn Thừa Nghiệp định làm nhục ta, tất cả đều diễu lại trong đầu ta lần. Ta cảm thấy chúng quá trùng hợp, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?

      Đầu tiên là tướng quân Ba Đặc Nhĩ, là người chân chất, ngay cả thê tử mình nhất nghĩ gì còn biết được, sao tự nhiên lại giật khăn che mặt của nữ tử ngay đường? Ta cho rằng sau khi mình đeo khăn che mặt rồi còn xinh đẹp hơn người ta, cũng cho rằng Ba Đặc Nhĩ có bản lĩnh phân biệt được dung mạo nữ tử dù cách lớp khăn che. Như vậy, vì sao lại chú ý tới ta?

      Rồi Tôn Thừa Nghiệp xuất và Hoa Thành Vân bị đánh hai lần. Lúc Tôn Thừa Nghiệp đến ta cảm thấy kỳ lạ, đặc biệt là lúc ta biết bắt Hoa Thành Vân, nghi ngờ càng dâng cao. Đầu tiên Hoa Thành Vân giúp ta chặn Ba Đặc Nhĩ, ngay sau đó bị Tôn Thừa Nghiệp bắt giữ sỉ nhục đánh cho thương tích nặng thêm, chuyện này chắc chắn đơn giản. Nếu mục đích nhằm vào Hoa Thành Vân, vậy việc tiết lộ thân phận chắc chắn đặc biệt dùng để đối phó với ta.

      Có lẽ ngờ Hoa Thành Vân có thể giúp ta dẹp hết lời đồn đại xầm xì, người kia liền tương kế tựu kế, lợi dụng đố kỵ của Tôn Thừa Nghiệp, hoặc Tôn Thừa Nghiệp lợi dụng đố kỵ của bản thân, thú tính trào dâng muốn làm nhục ta, ‘ôn chuyện cũ’ với ta. Nếu thế, người hận ta nhưng cứ chăm chăm nhằm vào Hoa Thành Vân là ai chứ?

      Người kia dường như muốn chia rẽ mối quan hệ giữa ta và Hoa Thành Vân, muốn ta mất hết thanh danh, rốt cuộc thể sống nổi trong thành Định Châu… Ta càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng thấy có thể, cái bẫy này đặt từ lâu, chỉ chờ ta nhảy xuống. Mà tên của người kia… từ từ ra trong đầu…

      Có thể biết được thân phận của ta, có bản lĩnh khiến Ba Đặc Nhĩ chú ý ta, hại Hoa Thành Vân bị thương nặng… Người đứng giữa hưởng lợi dần dần được ta khẳng định…

      Ta nhìn cặp mắt còn sưng đỏ trong gương đồng, cổ vẫn còn vết thâm tím, ta nghiến răng, Tôn Thừa Nghiệp, giỏi lắm…

      Mấy ngày nay, Vương đại thẩm và Hoa Thành Vân thay phiên trông ta, thấy quầng đen nhàn nhạt dưới mắt Hoa Thành Vân, ta cực kỳ áy náy. Bình thường bận lắm rồi, giờ còn phải phân tâm đến chăm sóc ta, biết tên nhóc Nghiêm Đông kia thầm mắng ta thế nào nữa…

      Vì thế ta bảo Hoa Thành Vân về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, nếu lo lắng bảo Nghiêm Đông chạy sang giúp ta là được rồi, đỡ phải về về. Hoa Thành Vân lườm ta, ánh mắt đầy vẻ chỉ trích, ràng tràn ngập ý nghĩa kiểu ‘Nàng ghét bỏ ta’ gì gì đó. Ta cười khổ, là ta thương , sao lại trở thành người xấu thế này?

      Hoa Thành Vân tức giận nhất quyết chịu về, ta đành kệ . Từ khi nào mà người này ngoan cố như vậy? Trước kia dễ tính mềm mỏng, nho nhã tiêu sái thế cơ mà…

      Mấy tiếng tranh cãi truyền đến từ cửa lớn, ta đoán được người đến là ai nhưng muốn thấy , dứt khoát làm bộ như nghe biết, Hoa Thành Vân và Vương đại thẩm cũng rất ăn ý nhắc đến.

      Rốt cuộc Hoa Thành Vân cho phép ta xuống giường lại, ta cơ hồ muốn nhảy cẫng. Việc đầu tiên ta làm chính là tìm chứng cứ cho phỏng đoán của mình.

      Thành Định Châu cũng có Bích Thủy lâu, có điều Bích Thủy lâu này… nên gọi là Bích Thủy trà quán đúng hơn, chính là quán trà lần nước ta và Gấu Bự đến uống trà. Trà các màu[1] của Bích Thủy lâu được thích trong thành Định Châu, mọi người ở đây thích uống trà địa phương hơn, lúc uống cũng thưởng thức tinh tế, phần lớn là hơi cạn sạch, uống xong cảm thấy vị ngọt mát, cho nên Bích Thủy lâu thể mở được ở thành Định Châu.

      Chủ quán trà thoạt nhìn nhát gan sợ phiền phức, nhưng ra lại rất khôn khéo. Ông ta thấy ta đứng ngoài cửa quán trà, quan sát lát là biết ta đến mua tin tức, lập tức chạy ra đón: “Phó nương muốn mua trà hay mua diều?”

      Ta vô cùng khinh bỉ tên lâu chủ thần bí của Bích Thủy lâu, lừa ta bao nhiêu bạc như vậy mà còn muốn cười nhạo ta… Tất nhiên ta thể để rút thêm nhiều tiền của ta, vì thế chỉ bảo ông chủ ta muốn diều bình thường, còn là hạng thấp nhất.

      Ông chủ trà quán cười cười đưa cho ta tờ giấy Tuyên Thành hơi dúm dó và cái bút lông rụng khá nhiều lông. Nhớ hồi mua diều cực phẩm ở Bích Thủy lâu thành Gia Châu, ta được dùng giấy màu vàng có thoảng mùi thơm của mực, phân biệt đối xử, nhất định là phân biệt đối xử.

      Ta mím môi, dùng nét chữ mảnh viết kín cả tờ giấy, chừa chỗ trống nào. Sau khi đưa cho ông chủ trà quán, ông ta nhìn lướt ta, cười : “Ba ngày sau Phó nương có thể đến lấy diều.”

      Ta gật đầu. Ta viết hết những điều mình suy đoán để Bích Thủy lâu trả lời, đây là loại tin tức dễ nhất, chỉ có hai đáp án: Đúng hay sai.

      Trước đây chỉ cần chờ hai canh giờ có thể nhận được khoảng trăm trang tin tức, bây giờ có chữ mà phải đợi ba ngày, quả thực là phân biệt đối xử.

      [1] Trà các màu: Hồi xưa trà chia làm nhiều loại, thường phân biệt nhờ màu sắc: Hồng trà, Lục trà, Hắc trà, Bạch trà, Hoàng trà,…
      tart_trung thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 39: Son phấn ngọc hoa
      EDIT: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/


      Ba ngày sau, ta nhận được thông tin từ Bích Thủy trà quán. Nhìn tờ giấy nhăn nhúm kia, ta khẽ nhếch môi.

      “Phó Tĩnh Nhã!” Tiếng chào hỏi thình lình vang lên.

      Ta cứng đờ người, bất đắc dĩ quay đầu nặn ra nụ cười gượng gạo: “Ba Đặc Nhĩ.”

      Gấu Bự lôi ta về Bích Thủy trà quán, gọi hai chén trà lớn, gương mặt hớn hở trưng nụ cười khi thấy người gặp nạn: “Mới vài ngày gặp có chuyện hả?”

      Ta trề môi, nghĩ rằng cho dù gặp chuyện may liên quan gì đến ngươi, nhưng tay lại bất giác xoa xoa cổ, đó vẫn còn vết bầm nhạt.

      Tất nhiên Gấu Bự biết tình cảnh của ta, gã sảng khoái uống ngụm trà lớn rồi : “ bảo ngươi theo tên mặt trắng kia sung sướng gì, giờ hối hận chưa?”

      Ta thản nhiên buông tay, thấy gã vui vẻ nên cũng sợ đắc tội gã: “Dù sao còn hơn theo ngươi.”

      Sắc mặt Gấu Bự trầm xuống, dường như nghĩ đến chuyện gì lấn cấn trong lòng. Rốt cuộc, gã chần chừ mở miệng: “Ta kể chuyện của ngươi cho Tháp Na rồi.”

      “À?” Ta rất hứng thú: “Có mấy câu kiểu như ta rất xinh đẹp ?”

      Gấu Bự cười khùng khục: “Ta chưa bao giờ biết miêu tả nữ nhân…” Gã ngừng đột ngột, rồi bổ sung: “Trừ Tháp Na ra. Nhưng ta có bức vẽ của ngươi nên đưa cho nàng nhìn.”

      Sao gã lại có bức vẽ của ta? Nghi hoặc nổi lên, dường như điều gì đó cũng sáng tỏ theo.

      “Sau khi Tháp Na xem xong…” Gấu Bự lại sầm mặt, trông rầu rĩ hơn rất nhiều: “Nàng bỗng nhiên tập trung, quên lấy bình trà từ bếp xuống, nướng thịt bị cháy, hỏi nàng nàng cũng để ý… Ta nghe …”

      Gấu Bự bất chợt lúng búng, ta rất sợ gã tự cắn đầu lưỡi của mình, trong lòng lại cười thầm, vểnh tai nghe: “Ta nghe người Trung Nguyên… có ‘ma kính’, tức là nữ nhân thích nữ nhân…”

      Hả? Ta há hốc mồm, Gấu Bự là khờ, ràng Tháp Na ghen, gã lại khăng khăng cho rằng chúng ta bị les…

      Thấy ta cười thầm, sắc mặt Gấu Bự càng xấu, ta vội vàng thanh minh: “Tháp Na tuyệt đối phải như ngươi nghĩ đâu, chắc nàng sợ ta cướp ngươi …”

      “Sao có thể, sao ngươi có thể cướp Tháp Na từ ta chứ.” Gấu Bự tỏ vẻ khó tin.

      chuyện với Gấu Bự là mệt óc, ta bất đắc dĩ thở dài, cam chịu giải thích: “Tháp Na sợ ngươi ta, nàng nữa.”

      “Vớ vẩn, có lý nào ta lại Tháp Na.” Gấu Bự bỗng đập uỳnh xuống bàn: “Ý ngươi là Tháp Na ghen?”

      Ta nghiêng đầu: “ đúng à? Chẳng lẽ ta phải cướp Tháp Na rồi bỏ trốn ngươi mới vừa lòng chắc?”

      “Cướp? ai dám cướp nàng!” Gấu Bự gầm lên.

      Phí hoài cái chức tướng quân của gã, ta bĩu môi: “Làm gì mà to tiếng thế? Ngươi to mồm có nghĩa là ngươi đúng! Ai có thể bắt ép viên ngọc của thảo nguyên? Chẳng phải ngươi ép nàng sao? Ép nàng phải chấp nhận hết thê tử này đến thê tử khác của ngươi, cưới con của trưởng lão chưa , lại còn muốn bắt dân nữ đường.” Ta rất muốn xả giận cho bản thân.

      “Ngươi vu tội!” Gấu Bự hừ giọng: “Ta tranh luận với ngươi.”

      “Nếu ngươi tin hãy mua ít phấn son trang sức của nữ tử Trung Nguyên về cho Tháp Na, bảo với nàng là ta có ý trung nhân, sắp thành hôn rồi. Chắc chắn về sau nàng bứt rứt, hơn nữa còn ngươi hơn.” Ta vờ tốt bụng gợi ý, Tháp Na thấy phấn son trang sức của nữ tử Trung Nguyên nhất định lo lắng suy nghĩ, thậm chí còn có thể cãi nhau với Gấu Bự. Ta càng nghĩ càng đắc ý, nếu đến đoạn gay cấn Gấu Bự gào lên thông tin ta có ý trung nhân, tình cảnh lúc ấy, chậc chậc… chắc chắn chỉ xấu hổ và hỗn loạn bình thường đâu…

      “Phấn son trang sức?” Gấu Bự ngẩn người, gã chất phác vặn vẹo tay: “Đó là đồ của nữ nhân, ta chưa bao giờ chọn cả.” Chưa từng chọn cứ mua liền tay thôi! Đề nghị thực dụng đó còn chưa kịp ra khỏi miệng, ta nghe thấy tiếng Gấu Bự: “Hay là ngươi chọn với ta !”

      Câu này của gã là khẳng định, vốn cho ta quyền phản đối. Ta bị gã nửa ép nửa mời ra khỏi trà quán, cảm thán cuộc đời suốt ngày bị ức hiếp… Ai biết sau hôm nay người ta lại đồn đại gì, nếu dậu đổ bìm leo, ta làm sao thoát được tội danh quyến rũ tướng lĩnh nước láng giềng, thông đồng với địch phản quốc cơ chứ…

      Ta cố gắng xoa dịu quan hệ với Gấu Bự, phải chỉ vì bây giờ ta thể động vào sợi lông tơ của gã, mà còn vì trong tay gã nắm giữ thứ ta muốn biết.

      qua cửa tiệm bán son phấn, Gấu Bự nhấc chân định bước vào, ta kéo gã: “Cửa hàng này mà ngươi cũng dám vào à?”

      Gấu Bự khó hiểu: “Sao dám vào? Chỉ là ít đồ dùng của nữ nhân mà thôi, chẳng lẽ có thể ăn thịt người sao?”

      Ta cười xấu xa: “Cũng đến mức ăn thịt người, nhưng đồ của nữ nhân cũng có năm bảy loại, cửa tiệm ngươi định vào là loại hạng bét, chẳng lẽ ngươi muốn mua thứ đồ thấp kém để lừa bịp Tháp Na sao?”

      Mặt Gấu Bự lúc xanh lúc đỏ thốt được lời nào, lát sau giọng than thở: “Đồ của nữ nhân đúng là phiền phức.”

      Ta dẫn Gấu Bự đến Hương viên. Son phấn ở Hương viên là loại tốt nhất, giá cũng đắt dã man. Chủ tiệm Hương viên thấy Gấu Bự vào, phản ứng đầu tiên tất nhiên là muốn trốn, ta nhướng mày, cùng Gấu Bự lựa chọn son phấn.

      Thấy chúng ta tới để mua đồ, chủ tiệm cũng sợ hãi nữa, bắt đầu ra mời chào: “Đây là phấn thơm mới của Hương viên, nương thấy sao?”

      Ta gật đầu rồi cầm lấy, bề mặt trong suốt sáng óng, hạt phấn mịn màng, mùi hương nức mũi, ta tiện tay đưa cho Gấu Bự xem. Gấu Bự đưa lên mũi ngửi, nhíu mày: “Mùi này nặng quá.”

      Ta cười: “Ngươi ngửi thế tất nhiên là thấy nặng, mỗi lần chỉ thoa ít phấn, thoang thoảng hương thơm thôi.”

      Chủ tiệm bên cạnh hùa theo: “ nương này rất đúng.”

      Gấu Bự hiểu, thấy ta đề cử quyết luôn: “Thế mua .”

      Lần lượt chọn thêm mấy thứ, Gấu Bự chỉ phụ trách trả tiền, chủ tiệm thấy ôn thần biến thành quý nhân, cười rất sung sướng, vừa giới thiệu đồ mới vừa ba hoa chích chòe.

      Ra khỏi Hương viên, chúng ta lại đến hàng bạc. Nhân lúc chọn trâm cài tóc, ta ra vẻ thuận miệng hỏi: “Ngươi có bức vẽ của ta à?”

      Gấu Bự gật đầu, chỉ vào cái trâm vàng chạm trổ hoa mẫu đơn, bảo chủ hàng lấy ra cho xem.

      “Ta nhớ mình từng vẽ bức nào hay chưa.” Ta cầm trâm vàng, quan sát rồi đưa cho Gấu Bự: “Cũng tệ lắm, tả cho ta nghe bức vẽ kia như thế nào .”

      Gấu Bự cũng rất vừa lòng với trâm vàng, gật đầu đáp: “Tranh vẽ có gì mà tả, phải ngươi là ai?” Gã cầm trâm vàng, nghĩ chút: “Nhưng mà… hình như giống lắm, người trong hình cực kỳ tao nhã, đanh đá như ngươi…”

      Ta vờ tức giận giật chiếc trâm vàng trong tay gã thảy lại cho chủ hàng, : “Cái khác.” Nghĩ rằng chắc là bức vẽ của Phó Tĩnh Nhã trước đây, có nét khác ta cũng là đương nhiên.

      Chủ hàng đưa ra đôi khuyên tai phỉ thúy được chạm thành hình bươm bướm, rất thanh thoát, vừa nhìn biết là hàng thượng đẳng. “ tệ.” Ta chợt giả bộ giật mình, kinh ngạc hỏi Gấu Bự: “Sao bức vẽ của ta lại ở chỗ ngươi?”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :