1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý - Minh Hồ Lãnh Nguyệt (80c + 7PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 30: Cướp người cướp sắc khác nhau
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Ta thản nhiên đáp: “Ta liên quan gì đến , sao lại bảo cách xa?”

      Thanh Loan nhìn ta chớp mắt: “Ngươi muốn bao nhiêu?”

      Dung tục! Ta khinh bỉ. Nhưng chó khôn nghe lý lẽ, người điên trước mặt ta dường như sẵn sàng xông lên cắn ta miếng bất cứ lúc nào. Ta nở nụ cười: “Ta cần tiền.”

      Tay cầm kiếm của nàng ta run run: “Ngươi chịu rời ?”

      Ta cũng học theo bộ dáng của nàng, tựa lên tường: “Ta ta cần tiền, ta cần người. Nếu ngươi có thể gọi Hoa Thành Cẩm đến thành Định Châu gặp ta, ta luôn.”

      Hoa Thành Vân kể, vì huynh đệ có hiềm khích, chuyện gọi Hoa Thành Cẩm đến Định Châu là bất khả thi, hy vọng lời . Thanh Loan thoáng suy xét, gật đầu đồng ý: “Được.” Rồi lập tức bổ sung: “Trong thời gian này ngươi được phép đến Bách Thảo đường.”

      Ta giả bộ choáng váng sững sờ, ánh mắt lại long lanh cười nhạo: “Ngươi cho ngươi là ai? Đại tiểu thư chắc? Ta là a hoàn để ngươi sai khiến à? Vì sao ta phải nghe lời ngươi?”

      “Tiện nhân, cho ngươi đến chính là cho ngươi đến, làm gì lắm chuyện rắc rối thế, ngươi có chịu hay ?” Thanh Loan gầm lên.

      Ta hừ , miệng đáp: “Ôi chao, ta rất sợ đó nha.”

      Nhận ra khinh thường của ta, Thanh Loan tuốt trường kiếm kề lên cổ ta. Ta dùng tay cầm mũi kiếm sắc bén, đẩy sang bên cạnh, ra vẻ nhàm chán duỗi duỗi chân đấm đấm tay, nhún vai cái: “Giao dịch xong.” Cất bước muốn .

      Thanh Loan ngăn lại: “Ngươi ràng cho ta.”

      Lần này đến lượt ta nguýt nàng: “Ngươi bảo đấy nhé, được, ta ràng cho ngươi. Ngươi muốn ta đến Bách Thảo đường, rành rành là nhờ ta, lại muốn uy hiếp tính mạng ta. Xin lỗi chứ, ta đây cứ chịu lép vế đấy!” Thấy sắc mặt nàng xanh mét, ta tiếp tục: “Cho nên thương lượng của chúng ta thành. Ngươi muốn giết ta? Muốn ta bị thương? Ta khuyên ngươi nên để dành chút sức lực , ngươi tưởng rằng Hoa Thành Vân phát ý định hại người của ngươi hả? Nếu ta xảy ra chuyện gì, người đầu tiên Hoa Thành Vân nghĩ đến chính là ngươi! Ngươi cho là, tao nhã làm những chuyện tuyệt tình tuyệt nghĩa à?” Sau đó bất đắc dĩ : “Có trách trách ánh mắt ăn tươi nuốt sống của ngươi nhìn ta rất ràng ấy.”

      Thanh Loan giận tím mặt, mũi kiếm lại đưa về phía trước, dí sát cổ ta: “ bậy! Ta tin trong lòng ngươi lại quan trọng như vậy!”

      Ta liếc nàng: “Ta cũng tin, nhưng chuyện ngươi làm với ta lại khiến ta cảm thấy ta rất quan trọng với .”

      Đút kiếm vào vỏ, Thanh Loan giận dữ bỏ . Đàm phán thất bại. Ta bám vào tường, chân mềm nhũn bước ra khỏi ngõ . Tình huống vừa rồi, bảo sợ là giả, dù sao ta vẫn còn chưa chán sống.

      Ta vô cùng buồn bực rảo bước đường, trong đầu có giọng bảo ta mau cách xa Hoa Thành Vân chút, tên kia chính là quả bom hẹn giờ, rất nguy hiểm; mà giọng khác lại bảo ta được nghe lời nữ nhân kia, càng thể để nàng ta thành công, nàng ta nghĩ mình là ai chứ. Ta cứ trầm tư như vậy, cho đến khi nương đến trước mặt ta, nhìn ta đánh giá từ xuống dưới, tuy trùm khăn che mặt, nhưng kiểu quan sát kiêng nể gì ngay giữa đường xá quả khiến ta lúng túng phen. nương kia nặng giọng hừ tiếng, giậm chân cái rồi . Lát sau ta mới phát , ít nương đường cũng nhìn ta như vậy.

      Ta giật mình, chẳng lẽ gần đây thân thiết với Hoa Thành Vân quá, ta trở thành kẻ thù chung của phái nữ trong thành Định Châu rồi ư? Ta cười khổ, Hoa Thành Vân, ngươi hại khổ ta rồi. Sức mạnh nhường này, còn lớn hơn cả tên hái hoa tặc kia nữa.

      Vài nam tử đến từ phía xa, phục sức của ngoại tộc, dáng vóc cao lớn, trong đó có người mắt nâu, râu quai nón, nhìn là biết người nước láng giềng. Người ngoại tộc trong thành Định Châu nhiều đếm xuể, thậm chí tướng lĩnh nước láng giềng cũng thường xuyên ghé thăm, chỉ tiếc ta chưa có dịp trông thấy.

      Lúc ngang qua mấy người đó, nam tử râu quai nón bỗng kéo khăn che mặt của ta. Ta vừa giật mình vừa giận dữ, quay người hung hăng lườm gã, lại nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt những người đối diện.

      Đến lúc này ta mới nhớ ra phải che mặt lại, đáng tiếc quá muộn. Gương mặt của Phó Tĩnh Nhã đẹp rất đẹp, nhưng thể để người ngoài nhìn thấy. Ta cáu giận trừng nam tử kia, nghĩ rằng thế là nổi danh rồi, thể ở lâu trong thành Định Châu nữa.

      gã ngoại tộc để râu dê, gương mặt thô tục nhếch miệng : “Tướng quân, nương này xinh đẹp quá. Chẳng lẽ nữ tử đeo khăn che mặt đều mỹ lệ như vậy?” xong còn đưa mắt nhìn các nương có khăn che mặt đường.

      Râu quai nón được gọi là tướng quân đáp lời, vẫn nhìn đăm đăm vào ta thôi, ta bị nhìn đến điên người, muốn xông lên tát cho gã vài cái, nhưng nghe tên râu dê gọi gã là tướng quân, tạm thời đụng vào được, chỉ có thể kiềm chế bản thân.

      gã cao gầy khác tiếp lời: “Huynh đệ, nữ tử Trung Nguyên có mấy người có thể xinh đẹp mơn mởn như nàng? Tìm được nàng này, đúng là nhờ ánh mắt của tướng quân rất tinh, vừa ngắm thân hình biết là mỹ nhân!” xong bọn ngoại tộc cười ha ha.

      Râu quai nón cười cười, nheo mắt hỏi ta: “Tên là gì?”

      Tuy ta rất muốn gào lớn “Ta là bà nhà ngươi”, nhưng nhìn dáng người bự chảng như gấu của gã, ta đành nén xuống, căng thẳng cắn môi, gần như cắn đến bật máu.

      Gã ngừng cười: “ ?”

      Ta chỉ làm như nghe thấy.

      “Ngươi làm sao ta tìm được người nhà của ngươi?”

      Để làm gì?

      “Nàng theo tướng quân của chúng ta rồi, tất nhiên phải thông báo cho người nhà của nàng chứ, để bọn họ cảm thấy nàng làm rạng rỡ tổ tông chứ sao!” Vài kẻ cất giọng trêu chọc.

      Ta thể chặn được cơn giận bùng lên: “Các ngươi cả gan cướp đoạt dân nữ ư?”

      Râu quai nón truyền ra áp lực vô hình khiến ta tự chủ được rùng mình cái, khí ngột ngạt ép người ta muốn cúi đầu dám nhìn thẳng. Ta dốc sức cắn răng, trừng trừng nhìn gã, tự nhủ mình được cúi đầu, cúi đầu là thua.

      Râu quai nón lại cười, nhưng lần này gã túm cổ tay ta: “Theo ta .” Gã cao như thế, sức rất khỏe, có thể dễ dàng vác ta lên. Ta kinh hoàng thôi, đấm đá, phản kháng, nhưng có thuốc của Vệ Phong Minh, dường như ta trở nên yếu đuối dễ bị ức hiếp.

      “Các ngươi dựa vào đâu mà hoành hành làm việc xấu trong thành Định Châu? Ngươi sợ hai nước giao chiến sao?”

      Râu quai nón nhếch mép cười: “Hai nước giao chiến sao? Lão tử còn lo có trận để đánh đây này!”

      Ta suýt bị gã chọc tức chết, nếu gã cướp đoạt ta, ta thà đập đầu chết luôn: “Ngươi buông tay ra! Buông ra!”

      Người vây xem càng lúc càng nhiều, nhưng ai bước lên can thiệp. Sức lực của ta dần dần cạn kiệt, nước mắt kìm được chảy xuống, lúc ta tuyệt vọng, người đột nhiên xuất : “Tướng quân Ba Đặc Nhĩ, xin dừng bước.”

      Hai mắt ta đẫm lệ, mờ mịt nhìn lại, là Hoa Thành Vân. cười lạnh nhạt: “Ngươi được mang nương này .”

      Râu quai nón cau mày: “Tiểu tử miệng còn hơi sữa ở đâu ra, dám xen vào việc của lão tử?”

      Hoa Thành Vân : “Tại hạ chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, nhưng liệu ngươi có thể nể mặt Trác Lập Cách Đồ đại hãn mà buông tha cho nương này ?”

      “Ngươi là người phương nào? Vì sao lão tử cướp dân nữ còn phải xem mặt mũi đại hãn?”

      Sức lực của râu quai nón quả thực rất mạnh, cánh tay của ta bị siết tưởng như muốn gãy. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng đầu, nhìn Hoa Thành Vân thương lượng với đám người xấu này, rốt cuộc ta gượng nổi nữa, ngất .

      giây trước khi hôn mê, ta thoáng thấy bóng dáng của nha dịch nha môn.
      tart_trung thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 31: hồn tan
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/


      Mở mắt, là căn phòng xa lạ, thần kinh của ta tức khắc căng thẳng, bật dậy giường, trước nhìn xem quần áo của mình còn nguyên vẹn hay , sau đó lại đánh giá căn phòng, ngồi ở mép giường lúc lâu, hít thở sâu mấy hơi mới đứng dậy mở cửa ra ngoài.

      Chưa được mấy bước gặp Nghiêm Đông. Nghiêm Đông chào ta, Phó nương tỉnh rồi à?

      Thấy Nghiêm Đông ta mới thở phào nhõm, may mà bị người ta bắt … Ta hỏi Nghiêm Đông đây là đâu, nó đáp đây là sương phòng phía sau Bách Thảo đường, Hoa Thành Vân đưa ta về.

      , Hoa Thành Vân đến từ phía sảnh chính, mặt vẫn mang nụ cười tao nhã. Chúng ta ngồi giữa sương phòng, Nghiêm Đông pha trà, Hoa Thành Vân bắt mạch cho ta. uống ít thuốc an thần sao nữa. Ta lắc đầu như cái trống bỏi, thuốc có ba phần độc, ta muốn hơi tý là uống thuốc, vì thế giơ tay làm ra vẻ mình rất khỏe mạnh.

      Chợt thấy vết bầm quanh cổ tay, ở giữa màu tím, xung quanh là tơ máu màu đỏ màu vàng xen kẽ, ta nghĩ lại mà rùng mình. Hoa Thành Vân cũng thấy vết bầm kia, nét cười tiêu tan, rằng vết bầm cần phải xoa bóp mới nhanh khỏi. Ta hết sức ủng hộ, dùng đầu ngón tay đụng , nhưng tức khắc đau đến nhăn nhó mặt mày. Lửa giận trong lòng bùng lên, con mẹ nó chứ, gã cặn bã kia, sao lại nặng tay như vậy, trách được phải mang bộ dạng gấu bự người ra người quỷ ra quỷ, còn muốn sàm sỡ nương đây!

      Ngay lập tức, ta đụng vào vết thương nữa, dù chạm vào mà vẫn còn đau ỉ đây này! Hoa Thành Vân thản nhiên bảo ta đến gần . Ta vội vàng giấu hai cánh tay ra sau lưng, nịnh nọt cười đáp, sao dám phiền ngài chứ, ta tự làm được, tự làm được.

      Nhưng Hoa Thành Vân lại quăng gương mặt ôn hòa của , lộ vẻ lạnh lùng, thèm nghe phân bua mà kéo cánh tay ta, tất nhiên ta thể chối từ, trong lòng uất ức nghĩ mình bị gương mặt dịu dàng của lừa rồi, quên luôn hôm nay chính cứu ta. Đau đớn bỗng ập đến, ta siết tay nghiến răng, vừa đau vừa mỏi, tự ta có thể cảm thấy huyệt Thái Dương của mình giần giật ngừng, nhưng dám mặt dày lớn tiếng kêu gào, chỉ đành thấp giọng lầm bầm, miệng ngừng xin xỏ Hoa Thành Vân tay tay.

      Ta đau thế rồi, rúm ró hết cả, mà Hoa Thành Vân vẫn trưng vẻ mặt kia, ta vừa khinh khỉnh nhìn vừa nghĩ người này là tàn nhẫn, nghĩ xong lại cảm thấy mình ngu ngốc, tàn nhẫn mà có thể làm đại phu à?

      Hít khí lạnh qua kẽ răng, ta rên rỉ khoảng nửa canh giờ, rốt cuộc Hoa Thành Vân chịu buông tha. Ta trầm mặt phất tay lời cáo từ, tới cửa mới phát trời gần tối, về đến nhà chắc tối hẳn. Lòng ta tự chủ được lại run rẩy, ký ức trong ngày vẫn còn trước mắt, gã kia còn sợ cả đại hãn… Tuy ta biết hôm nay Hoa Thành Vân làm thế nào đuổi được râu quai nón , nhưng khó mà đảm bảo gã ngấm ngầm ra tay, nhỡ đâu gã đến cửa nhà ta ôm cây đợi thỏ, ta chỉ còn nước khóc chết…

      Ta quay đầu, ngượng ngùng hỏi Hoa Thành Vân, hôm nay có thể cho ta qua đêm nhờ ở đây được , Hoa Thành Vân gật đầu sắc mặt nàng tốt, cứ uống bát thuốc an thần . Lần này ta cự tuyệt nữa.

      Ta nhờ Nghiêm Đông chuyển phong thư cho Vương đại thẩm, cam đoan rằng nếu về sau thấy đồ ăn ngon ở chợ nhất định nghĩ đến nó đầu tiên. Nghe vậy Nghiêm Đông mới thỏa lòng chạy .

      Hoa Thành Vân đại tướng quân canh giữ biên cương phía Bắc là bạn cũ của , tri huyện thành Định Châu cũng là bạn tốt của , bảo nàng yên tâm, ở trong thành Định Châu, nàng rất an toàn.

      Buổi tối, ta trằn trọc ngủ được, có thể là vì quen giường. Kể cũng buồn cười, xóc nảy hơn nửa năm bên ngoài mà quen giường,vừa ở Định Châu thời gian lại cảm thấy quen. cầm nổi lòng, ta giơ tay xoa mặt, dung mạo của Phó Tĩnh Nhã mang đến gì cho ta nhỉ? đường che che giấu giấu, hốt hoảng lo lắng, cả khiếp sợ run người hôm nay nữa, điểm tốt duy nhất đại khái là quen biết Hoa Thành Cẩm. Nếu có dung mạo này, sao có thể đùa giỡn cười với ta? Tiếc là thu hút vẻ ngoài chung quy thể dài lâu, chẳng mấy chốc, chán.

      Vỗ vỗ mặt, sao đột nhiên ta lại bi quan vậy? Dung mạo này có điểm xấu, tất nhiên cũng có điểm tốt, nếu , nữ tử có chút sắc đẹp đời biết sống thế nào?

      Cuối cùng mơ mơ màng màng thiếp , thấp thoáng nghe thấy tiếng kim loại ầm ĩ va chạm, ta nhíu mày, nhà nào thừa hơi nửa đêm còn ngủ?

      Hôm sau, ta cảm ơn Hoa Thành Vân rồi về nhà. Nghiêm Đông muốn tiễn ta nhưng bị ta từ chối, thấy Hoa Thành Vân bị các nương vây quanh, có Nghiêm Đông chẩn bệnh thế nào?

      Càng đến gần nhà, ta bước càng chậm, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Đúng như dự đoán, gã có vóc dáng vạm vỡ đứng ngoài cửa nhà ta kia phải là râu quai nón hôm qua muốn bắt ta là ai? Trong cơn tức giận, ta ân cần thăm hỏi tám đời tổ tông nhà ở trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy hoảng sợ như trước. thể để lộ hành tung, ta nhìn chằm chằm gã đứng canh trước cửa, khó khăn nuốt ngụm nước miếng, dần dần lùi về phía sau… Có lẽ ta quên mất tính cảnh giác của tướng quân, gã kia đột nhiên quay đầu nhìn về hướng ta, ánh mắt như chớp, nhanh chóng vồ lấy ta.

      Như bị đóng đinh tại chỗ, ta còn cảm giác được tiếng tim đập của mình, tuy cách lớp khăn che mặt, nhưng ta có thể khẳng định gã có thể nhận ra ta! Nghĩ đến đây, ta quay người bỏ chạy, nghe thấy tiếng quát phía sau, kinh hoàng ập tới, ta dùng hết sức bình sinh chạy thục mạng, dù chết cũng thể bị chà đạp dưới tay bọn chúng!

      Nhưng mới chạy có đoạn, bả vai bị túm lấy kéo về đằng sau, ta chịu được, lảo đảo lùi lại vài bước, còn chưa đứng vững dạ dày cồn cào cả lên. Hốc mắt cay cay yết hầu chua chua, ta che miệng chạy vội đến bờ tường nôn thốc nôn tháo… Hồi lâu sau mới lấy khăn ra lau nước mắt nước mũi, nhìn sang con gấu bự bên cạnh.

      Gấu Bự ra hiệu ta đến quán trà ngồi, ta mệt mỏi gật đầu, cổ họng bỏng rát, tuyệt đối chạy thoát được khỏi gã.

      Gấu Bự gọi hai chén trà lớn, ta bưng lên uống ực ngụm, uống xong lại gọi thêm chén nữa, liên tiếp hai chén, cổ họng khó chịu nữa, nhưng dạ dày lại bắt đầu nôn nao…

      Gấu Bự tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Ngươi chạy gì thế?!”

      Trong lòng ta khinh bỉ, hứ, coi ta là đứa ngu à, chạy chẳng lẽ đứng đó chờ ngươi bắt ta lần nữa chắc?

      Thấy ta đáp, Gấu Bự giả đò tốt tính cười cười: “Ngươi tên là Phó Tĩnh Nhã?”

      Ta hừ lạnh, chẳng phải ngươi điều tra hết rồi sao?

      “Cha mẹ thân thích của ngươi đâu?” Gấu bự kiên nhẫn chịu tha ta.

      Xem ra lần này phải trả lời, ta lạnh lùng hai tiếng: “Chết rồi.”

      Gấu Bự sờ râu, gương mặt lên nụ cười quái lạ: “Chết là tốt, chết là tốt…” Thấy ta nhìn hằm hằm, mới giật mình phát lỡ lời, ấp a ấp úng định giải thích, nhưng vật vã nửa ngày mà chẳng được cái gì ra hồn, cuối cùng lược luôn phần giải thích: “Hôm qua ở đường ngươi nể mặt tướng quân đây chút nào, vừa khóc vừa kêu, chẳng lẽ theo tướng quân đây ngươi chịu oan ức gì sao?”

      kiên nhẫn của ta có hạn, nóng nảy chẳng kiềm chế nổi, hừ mạnh tiếng tỏ vẻ khinh thường.

      “Tuy ngươi có sắc đẹp, nhưng theo tướng quân là vinh dự của mọi nữ nhân thảo nguyên, ta thấy ngươi vừa mắt, thế mà ngươi còn muốn, chẳng lẽ ngươi tình nguyện theo tên mặt trắng gió thổi gục hôm qua à?” Gấu Bự vuốt râu quai nón, coi như nghe thấy tiếng hầm hừ của ta.

      Ta bất đắc dĩ, khiếu thẩm mỹ khác nhau, nương đây thích loại hình thú vật, nhưng vẫn chịu lên tiếng.

      chăm sóc được ngươi đâu, vừa lúc ngươi có người thân, về cùng tướng quân !” Gấu Bự cầm chén trà lên hớp ngụm lớn: “Nếu phải tên mặt trắng kia chịu để ta đấm hai cái, hôm qua ta mang ngươi về rồi, hôm nay ngươi là thê tử của ta.”
      tart_trung thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 32: Tình của Ba Đặc Nhĩ
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/


      “Ngươi cái gì?!” Lời của Gấu Bự khiến ta thoáng chốc kinh hãi.

      Gấu Bự nheo mắt: “Ta bảo, ngươi theo tướng quân đây về!”

      phải câu này!” Ta vội vàng ngắt lời: “Hôm qua, ngươi làm gì Hoa Thành Vân vậy?”

      “Hoa Thành Vân?” Gấu Bự suy tư: “Ý ngươi là tên mặt trắng hả? Ta với rằng nếu có thể chịu hai đấm của ta, ta thả ngươi.”

      “Ngươi!” Ta tưởng như bị chọc tức chết, ánh mắt liếc xuống nắm tay ngăm đen của gã, chịu quyền này lục phủ ngũ tạng lại chẳng lộn tùng phèo ấy chứ…

      “Ngươi quan tâm đến tên mặt trắng kia à?” Gấu Bự bĩu môi: “Nữ nhân Trung Nguyên đúng là hiểu biết, nhưng chính ta cũng ngờ có thể chịu được hai đấm của ta, người thường ăn quyền là ngã rồi, hai quyền chết cũng mất nửa mạng. Chậc chậc, tiểu tử đó còn có thể gắng gượng đưa ngươi , quả thực cũng có bản lĩnh…”

      Ta càng nghe càng hoảng sợ, Hoa Thành Vân chỉ là đại phu bình thường, nhận hai đấm của Gấu Bự, nhớ đến sắc mặt trắng bệch và vẻ tươi cười thản nhiên hôm qua của , khỏi phải , trong lòng ta cảm thấy dễ chịu chút nào.

      Ta muốn lập tức xem tình hình của Hoa Thành Vân, hình như Gấu Bự cũng phát ra ý ta, lạnh mặt: “Hôm nay ngươi phải theo ta !”

      Máu nóng dồn lên não, ta buột miệng: “Cút ! Có quỷ mới theo ngươi!” xong lại cảm thấy lúng túng, ngừng chút, ta quyết định lý lẽ với gã: “Ta còn biết ngươi tên gì.”

      “Ngươi biết?” Gấu Bự hơi ngạc nhiên: “Ta là Ba Đặc Nhĩ.”

      “Tốt lắm, Ba Đặc Nhĩ.” Ta định thần: “Ngươi… chắc là có thê tử chứ?”

      Gấu Bự nhếch miệng cười, giọng mang theo tự hào: “Ta có ba thê tử, các nàng là Tháp Na, Ô Lực Cát và Cát Nhã. Ngươi sắp được trải qua cuộc sống hạnh phúc cùng các nàng ấy.”

      Ta tận lực bỏ ngoài tai câu cuối cùng của Gấu Bự, phát dịu dàng khi gã gọi tên của Tháp Na: “Kể về Tháp Na .”

      Gấu Bự dường như tin nổi ta có thể chuyện bình tĩnh nhã nhặn với gã, nhắc tới Tháp Na, gương mặt bị râu quai nón che khuất nửa của gã bỗng dịu lại: “Tháp Na là viên ngọc của thảo nguyên, là nương xinh đẹp nhất thảo nguyên, tiếng ca của nàng truyền từ phía đông sang phía tây, ngay cả thần hoa núi tuyết cũng say mê giọng hát của nàng. Trái tim của Tháp Na còn rộng rãi hơn cả nam nhi, trái tim của nam nhi như chim ưng bay vút bầu trời, nhưng lúc nào Tháp Na cũng có thể khiến chim ưng cao vời vợi kia quỳ dưới chân nàng.”

      Theo lời gã, Tháp Na nương xinh đẹp: “Trong số đó cũng bao gồm cả ngươi?”

      “Phải.” Gấu Bự thẳng thắn thừa nhận, nếu đổi thành nam tử Trung Nguyên phải phủ phục dưới chân nữ tử, e rằng lập tức xấu hổ vung kiếm tự vẫn. Gấu Bự tiếp tục : “Lấy được Tháp Na là vinh quang lớn nhất đời Ba Đặc Nhĩ ta.”

      Nghe câu đó, chán ghét của ta với Gấu Bự giảm rất nhiều. Ta giọng hỏi: “Vậy hai thê tử còn lại của ngươi sao?”

      “Bọn họ là nữ nhi của trưởng lão trong tộc.” Lúc nhắc tới hai vị thê tử kia, ràng Gấu Bự nhiệt tình như Tháp Na, chỉ nhàn nhạt giới thiệu thân phận các nàng.

      Ta cảm thấy thú vị: “Tháp Na… khi nàng biết ngươi muốn cưới hai nữ nhân này có tức giận ?”

      “Tức giận?” Gấu Bự sáng tỏ: “Ý ngươi là ghen hả? Sao Tháp Na có thể ghen chứ, lòng của nàng có thể chứa toàn bộ thảo nguyên. Nàng đối xử với hai nàng kia tốt lắm, như tỷ muội ruột.”

      Ta thầm bĩu môi, tỷ muội ruột? Có thân thế chứ thân nữa cũng chẳng biến thành tỷ muội được. “Ta tin, tuy Tháp Na tốt như vậy, nhưng nếu nàng thấy ngươi cưới nữ nhân khác mà còn thờ ơ, thậm chí niềm nở chúc phúc, ta nghĩ chắc nàng ngươi.” Ta nở nụ cười thương hại.

      “Vô liêm sỉ!” Gấu Bự giận dữ: “Ngươi được xấu Tháp Na!”

      Ta quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết trong biểu cảm của Gấu Bự, tuy lời gã nghe có vẻ ấu trĩ, nhưng lại khiến ta cảm nhận được tình sâu sắc và bảo vệ của gã với Tháp Na. Gã, hẳn là Tháp Na nhỉ?

      “Ta xấu gì nàng ấy hết, nàng là nữ tử quý báu của thảo nguyên các ngươi, ta muốn bị người ta bảo là ghen tị. Nhưng ngươi nghĩ lại , có nhiều người thích Tháp Na như vậy, nếu có người muốn cướp Tháp Na , ngươi có cảm giác gì?”

      “Ai dám cướp nữ nhân của ta! Nếu thực có kẻ như vậy, nhất định ta quyết đấu với , giết chết !” Gấu Bự gầm gừ.

      Ta gật đầu: “Chẳng qua ngươi chỉ nghe thấy có kẻ mến mộ Tháp Na mà cướp nàng , hừng hực muốn quyết đấu giết chết , nhưng ngươi nhìn lại việc mình cưới thêm thê tử vào nhà, lẽ Tháp Na tị nạnh chút nào ư?”

      “Sao nữ nhân có thể giống nam nhân chứ!”

      “Vì sao thể giống nhau?” Ta ngẩng cao đầu: “Tháp Na là viên ngọc của thảo nguyên, lòng của nàng có thể chứa vạn vật, nhưng vĩnh viễn chứa được chuyện người mình đem lòng người khác.”

      Gấu Bự bị lời của ta ảnh hưởng, thấp thỏm nóng giận: “Đừng có lên mặt dạy ta, nữ nhân Trung Nguyên các người đến chuyện cũng độ lượng như Tháp Na.”

      Ta bị chẹn họng, nửa ngày thốt ra lời, lý lẽ với cái tên đầu gỗ như như nước đổ lá khoai. lúc sốt ruột, đột nhiên bóng trắng xuất trước bàn, ta ngước đầu lên, thấy Hoa Thành Vân mang vẻ mặt hờ hững nhìn ta, có điều ánh mắt lại mang vẻ lo lắng, làn da tái nhợt tia máu.

      Ta nặn ra nụ cười khó coi: “Sao ngươi lại đến đây?”

      Hoa Thành Vân trả lời ta, nhìn Gấu Bự, mà Gấu Bự vuốt râu quai nón, thích thú nhìn Hoa Thành Vân. “Chẳng lẽ tướng quân giữ lời hôm qua?”

      “Hôm qua?” Gấu Bự cao giọng cười lớn vài tiếng, dọa ông chủ quán trà trốn vào góc dám ra, mấy bàn bên cạnh thấy tình hình ổn cũng nhanh chóng giải tán. “Hôm qua ta chỉ ngươi chịu hai quyền của ta có thể mang tiểu nương tử , ngờ hôm nay lại có thể gặp nàng, Trung Nguyên các người chú trọng duyên phận, chẳng lẽ ta với nàng thế này gọi là có duyên phận sao?”

      Tiểu nương tử? Duyên phận? Có lẽ xuất của Hoa Thành Vân truyền thêm can đảm cho ta, ngay cả ta cũng biết rốt cuộc là vì nguyên do gì, hồi nãy ta còn khúm núm chỉ dám oán thầm, mà lúc này lại hừng hực muốn há mồm mắng lớn.

      Nhưng Hoa Thành Vân cho ta cơ hội gây họa, chỉ thờ ơ liếc ta cái, ta liền ngoan ngoãn ngậm mồm, tỏ vẻ biết thân biết phận. Hoa Thành Vân mềm mỏng : “Tướng quân cứ đùa, hôm qua dân chúng trong thành Định Châu đều có thể làm chứng là tướng quân buông tha nương này. Nhưng nếu tướng quân muốn lật lọng, tại hạ cũng biết phải làm sao.” Hoa Thành Vân cứ câu tướng quân hai câu tướng quân, ngừng nhắc nhở cho Gấu Bự thân phận của gã, tin tức tướng quân lật lọng chơi xấu mà truyền ra kiểu gì cũng dễ nghe. Cho nên quy kết có thể đè chết người, chính là tình hình lúc này đây.

      Gấu Bự người thô, nhưng lòng hề thô. Gã nóng nảy phất tay, quay sang ta: “Bảo là tên mặt trắng mà ngươi tin, chuyên nhằm chỗ sơ hở của người khác mà đâm chọc. Phó Tĩnh Nhã, theo ngươi chắc chắn hay ho, bây giờ theo ta còn kịp.”

      Trước mặt bao nhiều người, tất nhiên Gấu Bự thể cưỡng ép lôi ta . Ta bối rối nhìn : “Ba Đặc Nhĩ, hay là ngươi về hỏi Tháp Na trước ?”

      Gấu Bự nhận ra ta lấy lệ, bỗng nhiên đứng dậy, chau mày. Có Hoa Thành Vân ở bên, ta còn kinh hồn bạt vía như lúc trước, ánh mắt lộ ra ý cười: “Ngươi cứ kể chi tiết về dung mạo của ta cho Tháp Na, cả chuyện chúng ta gặp nhau như thế nào. Ta nghĩ, hẳn nàng đồng ý.”

      Gấu Bự tức giận: “Ta bảo rồi, được xấu Tháp Na! Tháp Na tuyệt đối như lời ngươi .”

      Ta biết người thẳng tính như Gấu Bự nhất định nhắc đến ta trước mặt Tháp Na, vì thể nhoẻn cười lộ lúm đồng tiền, rửa mắt chờ mong.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 33: Ai giết nàng?
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Nửa đêm còn loáng thoáng nghe thấy tiếng lách cách, ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhà ai mà hơn nửa đêm còn muốn sửa nồi mài dao, cho dù bận việc hỉ cũng cần gì chuẩn bị lúc muộn thế này?

      Hôm sau, Vương đại thẩm Lý gia bên phố Đông muốn cưới vợ mới, hỏi ta có uống rượu mừng hay . Vương đại thẩm biết nhà kia, ta lại biết, tự nhiên chẳng phải xấu hổ sao? Vương đại thẩm bảo phải xấu hổ, dù sao chỉ là chúc mừng, nhưng đây là lần thứ hai bọn họ đón dâu, nương như cháu cũng tốt lắm.

      Hồi trước, con trai duy nhất của Lý gia cưới nương A Lương bên láng giềng, sau khi gả về nhà chồng, bảy năm cũng thấy nương đó sinh con, có điều nể nang mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà, lại là hàng xóm, ngẩng đầu gặp cúi đầu gặp,[1] Lý gia đành lặng lẽ chịu đựng, ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng nhà mẹ đẻ của nương lại băn khoăn, với hai người già bên Lý gia, hay là cưới thiếp . Lý gia cười khổ bảo, nhà chúng ta nghèo như vậy, cưới thiếp làm sao có thể nuôi nổi.

      Nghĩ đến tình nghĩa hai nhà, cha mẹ A Lương nghe vậy lại chi bằng để A Lương về nhà. Vì thế chỉ mấy ngày sau, A Lương cầm tờ hưu thư về nhà mẹ đẻ, nguyên nhân bị bỏ là thể sinh con.

      Chẳng bao lâu, Lý gia lại sắp xếp cưới con dâu, lần này còn là nương xinh đẹp, hôn lễ của Lý gia được tổ chức rất long trọng, tình xôn xao truyền đến phố lớn ngõ , nhà nhà đều biết.

      Thế nhưng, ai đồng cảm với A Lương, tựa như nàng đáng bị chồng bỏ, đáng phải nhận số phận này. Ta hỏi Vương đại thẩm thế A Lương phải làm sao bây giờ. Vương đại thẩm đáp đây là số phận của nữ nhân, nếu có người vừa ý A Lương muốn đón nàng về làm thiếp, A Lương còn có thể sống tốt, chứ về sau trai chị dâu quản lý việc nhà, A Lương chỉ còn cách cạo đầu làm ni thôi.

      Ta gặp A Lương, nữ nhân giản dị có cặp mắt to, vừa nhìn biết là người khuôn phép, có lẽ đây là lý do nàng thể ngẩng cao đầu ở nhà chồng, gương mặt A Lương hiếm khi xuất nét cười, cặp mắt to có chút tinh thần nào. Nay, Lý gia muốn cưới con dâu mới, hai nhà lại ở cùng con phố, A Lương nên làm gì đây?

      Tối hôm nay vô cùng náo nhiệt, từ xa nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng ở Lý gia, khách khứa ồn ào huyên náo còn hơn khí vui mừng của lễ hội, cùng với từng đợt hương thơm của đồ ăn, khiến người ta háo hức.

      Ta thoáng lo cho A Lương, lại ngại quen biết nàng nên thể đường đường chính chính thăm nàng, chỉ đành giả bộ như ra ngoài dạo mà ngang qua cửa nhà nàng. Lần này Lý gia đón dâu thanh thế rất lớn, phàm làm người thân, người quen đều chúc mừng hết, nhà A Lương vắng vẻ, khí trái ngược hẳn với vui mừng của cả con phố. Bởi vì thời tiết nóng dần, các nhà bình thường khi ăn tối đều mở cửa để gió mát lúc chạng vạng thổi vào sân nhà, nhà A Lương cũng vậy.

      Trừ A Lương, có lẽ mọi người trong nhà nàng đến Lý gia chúc mừng rồi, ta biết tâm tình bọn họ khi ở Lý gia thế nào, thấy cảnh tân nương bái đường liệu có cảm thấy vui vẻ như những người chung quanh .

      Ta giả bộ ngang qua, A Lương ngồi ăn ngoài sân nhà. Trong sân có cây dương cao lớn, cành lá tỏa ra bốn phía, chỉ cần có cơn gió thoáng qua, lá cây um tùm đong đưa xào xạc, ve cây kêu rất vang, thi thoảng bên vách tường còn truyền đến tiếng dế mèn.

      Trong căn nhà hiu quạnh này, A Lương lặng lẽ ăn cơm. Cặp mắt to tròn bị lông mi dài rậm che phủ, cái trán trắng nõn mịn màng cúi thấp, nàng gắp từng tiếng cơm, dường như hòa vào cảnh vật chung quanh, trở thành bức họa.

      Ta cứ tới lui mấy lần, thấy sau khi ăn cơm xong, A Lương vào phòng kéo ra cái ghế dựa, nàng khép mắt nhàng nằm xuống đó, gương mặt mang nét cười, miệng ngâm nga khúc hát biết tên, thần sắc rất thanh thản.

      Ta yên lòng, ra hai chữ kiên cường bị thời gian hay lễ giáo khống chế, nó hẳn là tồn tại trong bản chất nào đó thể xóa nhòa của con người. Ta cũng khe khẽ hát, quay trở về nhà, lúc ngang qua Lý gia, ta nhìn thoáng vào, trước cửa đầy mảnh vụn của pháo, ván cửa được bọc hai miếng vải đỏ, tiếng chúc mừng liên tiếp truyền ra từ bên trong.

      Sau đó, A Lương chết. Khi nghe được tin này, ta rửa bát, nhìn chiếc bát vỡ vụn thành mảnh , ta thể hiểu được, vì sao nàng lại chết chứ. Ta nhớ lại hàng mi rất dài của nàng, cái trán trắng nõn mịn màng, nàng nằm đó, miệng còn ngâm nga điệu hát, lúc ấy nàng có vẻ rất hài lòng rất mãn nguyện, còn bây giờ tuy nàng vẫn nằm, nhưng trở thành thi thể lạnh băng.

      Vương đại thẩm , nửa đêm hôm Lý gia cưới vợ, A Lương lặng lẽ thắt cổ tự tử, chết ở trong sân nhà nàng, dưới bóng cây dương cao cao. Ta nghĩ đến tán dương xào xạc và những con ve bán mạng kêu dứt, A Lương, ra ngươi kiên cường. Khi ngươi nằm chiếc ghế kia, gương mặt mỉm cười hẳn là vì được giải thoát phải , khúc hát ngươi ngâm nga có phải khúc hát mà trước đây hát cho ngươi nghe ?

      Cổ bà bà ta gặp ở trấn hồi trước và A Lương thắt cổ trong thành Định Châu bây giờ đều là khí phụ, vì sao A Lương lại chết? Ai giết nàng? Là ai?

      Bóng dáng kiên định của Cổ bà bà dường như lại xuất trước mắt ta, bà canh giữ tình của mình, ngay cả khi đất trời sụp đổ, ngay cả khi người mình thay lòng đổi dạ, bà vẫn kiên trì chờ đợi, canh giữ tình của người. Chờ đợi và trông về nơi xa trở thành tất cả của bà.

      A Lương, phụ nhân luôn giữ bổn phận, tự tử vì chịu nổi việc bị nhà chồng bỏ, ta nghĩ nàng cũng canh giữ, canh giữ phần tình cảm mà mình từng có được kia. Cuộc đời nàng thể nhìn thấy tia hy vọng nào, có lẽ tự nàng cũng hiểu , nàng và người đó còn cơ hội.

      Cùng là khí phụ, vì sao thái độ của mọi người với hai người lại khác hẳn nhau? Cùng là canh giữ tình của người, đâu mới là con đường đúng? Có lẽ trong thâm tâm của cả hai, kiên trì của bản thân là đúng đắn. Nhưng A Lương ơi, nhìn những người khóc vì ngươi, ngươi nỡ lòng làm vậy ư?

      Cái chết của A Lương khiến ta cực kỳ chấn động, lần đầu tiên cảm thấy tính mạng rất mỏng manh, nó như bong bóng xà phòng, lúc này còn ung dung, lóe ra bảy sắc màu dưới ánh mặt trời, ngay giây sau có thể tan vỡ, biến mất dấu vết. Gương mặt Cổ bà bà và A Lương thay phiên xuất trong tâm trí ta, tình , phải nên vứt bỏ ngay từ lúc nó thay đổi sao?

      Ta đến lễ cúng tuần của A Lương. Màu trắng ngun ngút châm nhói mắt ta, A Lương, có lẽ ngươi biết ta quanh quẩn trước nhà ngươi trước khi ngươi , cũng nhớ mỗi lần chúng ta gặp mặt luôn gật đầu chào hỏi như người quen, chúng ta chưa từng chuyện với nhau câu, lần nào cũng yên lặng ngang qua, nhưng ngươi nhìn thấy những người khóc trước linh đường của ngươi ? Trong số họ có người nhà của ngươi, có người ngươi , bọn họ từng có lỗi với ngươi, giờ đây ngươi có thể tha thứ cho họ ?

      Nghe làm cúng tuần hồn về, hồn phách trở lại nơi mình mong nhớ nhất. A Lương, ngươi muốn đến đâu?

      Ta thắp cho ngươi nén hương, hy vọng dọc đường ngươi được an lành, lần sau gặp mặt chúng ta còn có thể gật đầu chào hỏi, câu mà ngang qua nhau, nhưng lần sau, hy vọng trong mắt ngươi tồn tại kiên cường và hạnh phúc.

      Mấy ngày đó, ta đến Bách Thảo đường của Hoa Thành Vân, chuyện này liên quan gì đến thỏa thuận với Thanh Loan, hoàn toàn vì áy náy, hai cú đấm và thanh xé ruột xé gan mỗi khi ho khù khụ, ta thể bù lại. Hoa Thành Vân ta là ân nhân cứu mạng của , nhận hai quyền vì ta cũng là chuyện nên làm. Nhưng chẳng phải ân cứu mạng báo từ khi chữa khỏi mắt ta sau cơn sốt phong hàn ư?

      Hoa Thành Vân lắc đầu, , ân cứu mạng là chuyện cả đời, vĩnh viễn dám quên.
      tart_trung thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 34: Dây dưa [Thượng]
      BIÊN TẬP: CANDY
      NGUỒN: http://nhuoclinh.wordpress.com/



      Ta thể hiểu được cách hiểu của Hoa Thành Vân về ân cứu mạng, nhưng cảm thấy nếu thăm hỏi cũng cảm ơn quả thực rất ăn cháo đá bát, vì thế mua ít đồ bổ đem đến Bách Thảo đường.

      Lúc này, Bách Thảo đường đông đúc như buổi sáng, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến ta phải trợn mắt há miệng, nửa ngày cũng hoàn hồn nổi. Trong phòng khách, Hoa Thành Vân và Thanh Loan tán gẫu rất vui vẻ, hề mang theo cảm giác xa lạ như trước. Hoa Thành Vân thấy ta đến vẫn bước ra đón như thường, nhưng còn vẻ vội vàng, xem ta là cứu tinh nữa.

      Bụng ta như bị thụi đấm, để ý đến loại xúc cảm dị thường nảy lên, ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Hình như ta tới đúng lúc phải.”

      “Sao lại thế chứ.” Hoa Thành Vân xong liền mời ta lên ghế ngồi, mà ánh mắt của Thanh Loan ràng “Đúng là ngươi đến phải lúc.” Lòng ta chua chát, tựa như thứ đồ vật thích bị người ta cướp , rất cam lòng.

      Ta đưa túi đồ bổ tay cho Nghiêm Đông, trước mặt Thanh Loan, có cố thế nào cũng được câu cảm ơn, chỉ đành hỏi: “Bây giờ sức khỏe ngươi sao rồi?”

      “Tốt lắm.” Hoa Thành Vân cười ấm áp, “May nhờ Thanh Loan nương tìm được thuốc tốt mới bình phục nhanh như vậy.”

      “À…” Ta ề à đáp lời, mùi vị chua xót trong lòng càng đậm, lẩm bẩm: “ ra là thế.”

      Nhàm chán vô vị ngồi lúc, nghe Thanh Loan và Hoa Thành Vân cười cười, ta thể xen vào, cũng muốn xen vào, vì thế yên lặng đứng dậy từ biệt. ngờ Thanh Loan cũng đứng dậy bảo còn sớm, ta và nàng cùng ra khỏi cửa Bách Thảo đường.

      Ở bên ngoài, Thanh Loan trừng mắt quăng câu: “Ngươi làm trái với thỏa thuận.”

      Ta đảo mắt: “Ngươi cũng tìm được Hoa Thành Cẩm.”

      Vì thế thỏa thuận thành, cụt hứng ra về.

      Việc Tôn Thừa Nghiệp có thể xuất trước mắt quả thực là bất ngờ đối với ta, ta hoảng loạn kéo xa khỏi nhà ta, càng xa càng tốt. Ta biết ta hoảng loạn cái gì, sợ hãi cái gì, nhưng ta muốn thân phận khí phụ của mình bị vạch trần, muốn bị xem thường như A Lương.

      Câu đầu tiên Tôn Thừa Nghiệp khi nhìn thấy ta là: “Nàng chơi bên ngoài lâu như vậy rồi, nên trở về nhà .”

      Ta dở khóc dở cười vì thái độ này của , tuy biết dễ dàng buông tha, nhưng ta cũng ngờ có thể tìm đến tận Định Châu. Hỏi làm sao tìm được ta, đáp án của khiến ta thắt hết cả ruột, đời này phải chỉ có Bích Thủy lâu buôn bán tin tức, tuy nơi khác hiệu quả bằng Bích Thủy lâu, nhưng sau thời gian vẫn có thể chuyển giao được tin tức. Bạc của ta ơi, ta đau lòng quá, trong lòng thầm mắng tên lâu chủ của Bích Thủy lâu, chắc chắn biết từ đầu, thế mà còn lừa tiền của ta… ra gì…

      Tại khách sạn trọ, Tôn Thừa Nghiệp nhìn bộ y phục vải của ta, thở dài: “Tĩnh Nhã, trở về . Nếu nàng , thời gian dài như vậy, chắc chắn chúng ta có đứa .”

      Ta mỉa mai: “Nếu ta , có đứa hay ta biết, nhưng có tiểu thiếp là chắc chắn.”

      Hiển nhiên dự đoán được thái độ của ta, Tôn Thừa Nghiệp hề biến sắc, thở dài: “Đây là cuộc sống mà nàng muốn? Ta biết ta khiến nàng đau lòng, bây giờ nàng theo ta về cũng sao, từ khi nàng rời Gia Châu, phần lớn việc làm ăn ta thu xếp ổn thỏa, phần còn lại nhờ cha trông nom, bây giờ ta có rất nhiều thời gian để ở bên cạnh nàng, cho đến khi nàng hồi tâm chuyển ý.”

      Ta biết vì sao hiểu được quan điểm của ta, vì sao có thể cố chấp cho rằng nhất định ta có thể trở lại bên cạnh , cho dù bây giờ ta có thêm hai cái mồm cũng thể được. Ta tức giận: “Ngươi hết hy vọng , Phó Tĩnh Nhã ngươi chết rồi! Chết rồi, ngươi có hiểu , có hiểu ?!”

      .” Tôn Thừa Nghiệp khẽ lắc đầu: “Nàng chính là Tĩnh Nhã, Tĩnh Nhã chính là nàng. Tĩnh Nhã ta sâu nặng, nàng cũng trở về bên ta.” Bỗng nhiên, vẻ mặt trở nên nguy hiểm: “Hay là, nàng thích người khác rồi?”

      Ta trợn mắt, trong lúc tức giận buột miệng đáp: “Đúng, ta thích người khác, ngươi làm được gì nào? Ngươi muốn thế nào? Chúng ta còn quan hệ gì cả, ngươi dựa vào đâu mà quản lý ta.”

      Tôn Thừa Nghiệp cười lớn, nhưng trong mắt lại đọng ý cười: “Tĩnh Nhã, đừng bảo ta nàng thích tên kia, nàng có muốn ta cho nàng thân phận của ?” ngừng cười: “Nàng lớn lên ở chốn khuê phòng nên biết cũng phải, chứ còn ai đời này biết Hoa Thành Cẩm là tên hái hoa tặc chứ?”

      “Vậy sao?” Ta nhìn thẳng , tâm trạng rất bình thản.

      “Nàng biết là hái hoa tặc?” Vẻ mặt rốt cuộc cũng trở nên kinh ngạc: “Nàng biết, mà còn thích ?”

      Ta lên tiếng.

      “Tốt lắm, tốt lắm. Tĩnh Nhã, hôm nay ta muốn nàng nhìn thấy người nàng thích học theo chó quỳ dưới đất cầu xin ta tha như thế nào.” Tôn Thừa Nghiệp cười lạnh.

      Nghe xong lời này, ta bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ bắt được Hoa Thành Cẩm rồi?

      “Người đâu!” kêu lớn.

      giọng nam lanh lảnh cung kính vang lên bên cửa: “Thiếu gia có gì dặn dò?”

      “Dẫn tên hái hoa tặc kia đến cho bổn thiếu gia! Hôm nay ta trừ hại cho thiên hạ!” Giọng Tôn Thừa Nghiệp mang theo kích động.

      Ta cười nhạt: “Trừ hại, sao ngươi trừ mình trước ấy?”

      Tôn Thừa Nghiệp tức giận: “Tĩnh Nhã, còn nữa, nàng trở lại bên ta. phải là người tốt, hại bao nhiêu nữ tử rồi? Chẳng phải nàng hận ta cưới thêm thiếp ư? Sao nàng có thể chịu đựng được chứ?”

      Tiếng quát tháo bên ngoài đứt quãng truyền đến, sau đó cửa mở tung, bóng trắng bị đẩy ngã xuống đất. Giọng nam lanh lảnh kia : “Thiếu gia, người được đưa đến.”

      Tôn Thừa Nghiệp giọng khinh khỉnh: “Tĩnh Nhã, có phải nàng thích khuôn mặt hay ? Nếu có khuôn mặt này, có phải nàng thích nữa ?”

      Hai chân ta nhũn xuống, ánh mắt dán chặt vào người mặc áo trắng kia, ta nhìn được mặt , chỉ thấy cái áo khoác vốn mang màu trắng thuần của nay bụi bẩn lấm lem, búi tóc rối bù, ta chưa bao giờ tin thần phật, vậy mà bây giờ lại bắt đầu cầu nguyện trong lòng, người kia, tuyệt đối đừng là .

      Thấy ta tiếng nào, giọng điệu khắc nghiệt của Tôn Thừa Nghiệp lại vang lên: “Tĩnh Nhã, nàng xem, con rùa đen rút đầu này còn dám ngẩng đầu lên nữa.” xong vung tay lên, có người bước đến nâng cằm người nọ, bắt ngẩng đầu lên.

      Lời cầu nguyện trong lòng tan thành mây khói, tay của ta bất giác run rẩy, nước mắt vòng quanh, gương mặt tuấn dật phi phàm còn chút máu, mấy vết bầm tím loang lổ, khóe môi lờ mờ dấu máu, khoảng tụ máu rất lớn gần đuôi mắt, chỉ cần lệch tấc, cặp mắt kia bị mù! Đôi môi trắng bệch mím chặt, ánh mắt trước nay sáng ngời trong trẻo giờ lại nhắm nghiền, dường như muốn nhìn thấy những thứ dơ bẩn trước mắt.

      Nước mắt ta rốt cuộc nén được, rơi xuống lã chã, ta quay lại tát cho Tôn Thừa Nghiệp cái, đánh mạnh đến mức giật mình nghiêng sang bên. Ta phẫn nộ : “Tôn Thừa Nghiệp, trước đây ta nghĩ ngươi là kẻ phóng đãng văn dốt vũ dát, tại mới biết ngươi còn là tên hạ lưu xem thường mạng người! là Hoa Thành Cẩm à, có phải ? Mở to mắt chó của ngươi mà nhìn cho !”

      *

      P.S. Khổ thân Vân, số là số bị ăn đòn hay sao í. =.=”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :